CHUYỆN CỦA TÔI… THỬ THÁCH

From facebook:   Nguyen Thi Kim Hong
CHUYỆN CỦA TÔI… THỬ THÁCH

………………………………………………..

NGUYEN KIM HONG

Mười chín tuổi , vẫn còn ngu khờ trước mọi biến cố , như lời của nhà thơ Xuân Diệu ( tôi khờ khạo quá , ngu ngơ quá…., chỉ biết yêu thôi chẳng biết gì…. ) , nói cho đúng hơn là vì thời cuộc lúc đó , Ba tôi thấy bộ đội cứ tới nhà dòm ngó con gái hoài , ông sợ cái mặt xanh màu xanh rừng núi , sớ lỡ nó bắt con gái mình đi thì sao , phải cho cưới thôi. Hồi đó muốn tổ chức hơi đông người , là phải lên phường làm đơn xác nhận , không phải đăng ký kết hôn đâu . Ba làm đơn , mấy ông trên phường nói sao không cho em nó ra làm việc , Ba nói thôi con gái như hủ mắm treo giàn bếp , gả cho rồi . Kỳ thật mấy ông đó ký xác nhận cho tổ chức Ba mừng lắm …

Năm 1976 , sau khi nghe lời Ba hồi hương về quê , lại ra phường làm giấy và cắt hộ khẩu . Sài Gòn – Mỹ Tho mà như xa lắm trong lòng tôi , không hiểu sao về quê mà tôi khóc , đừng khóc em có anh mà , anh hứa không để em buồn đau đâu !!!

Vườn nhà ông Ngoại cũng khá rộng , một mẫu đất hình như hơi lớn cho hai vợ chồng . Vì đất trắng do bị khai quang , anh phải cuốc lật đất lên phơi trồng hoa màu phụ như ớt , đậu xanh , mía Trà Nho …, bắt đầu trồng lại cam quýt , mãng cầu…

Tất cả đều bắt đầu trồng mới , chưa thu nhập được bao nhiêu , cứ bán dần số vàng cha mẹ hai bên cho khi cưới cho tới…hết . Tôi nói với anh cho tôi đi buôn thử xem sao , con trai lúc đó cũng cứng cáp rồi . Anh không chịu , tôi năn nỉ riết anh xiêu lòng . Tôi bắt đầu chuyến đầu tiên , mua gạo lên Xa Cảng Miền Tây bán , qua trạm kiểm soát Tân Hương trót lọt , kiếm được đồng tiền ít ỏi đầu tiên tôi mừng lắm . Tôi đi tiếp , đi đêm có ngày gặp ma , Xã tôi cách Xã bên một cây cầu , lần đó tôi mua gạo còn kèm thêm ít thịt heo hòng mong sẽ kiếm được khá hơn . Xui xẻo , du kích Xã kiểm tra xe lôi trước lúc qua cầu , vậy là tôi bị bắt lên Xã với tội danh buôn lậu ! Về nhà tôi khóc như mưa vì tức và cũng vì …tiếc của nữa , anh ôm tôi nói thôi bỏ đi em đừng đi nữa .

Lúc đó về quê không hiểu sao ông xã tôi cũng bị cấm đi khỏi nơi ở , tối nào cũng bị rình rập vì nghi ngờ do anh có dính tới lính chế độ cũ . Không cam lòng để anh một mình cực nhọc , tôi bắt đầu tham gia trồng tỉa . Khi có đứa con thứ hai , chúng tôi bàn nhau đất rộng quá , thôi mình xuống ruộng bớt kiếm lúa ăn . Nói là làm , xuống được đám ruộng sau nhà gần dòng nước của con xẽo nhỏ , hằng ngày hai đứa tát nước lên ruộng , nhưng không giữ nước được lâu . Tôi nhỏ con hơn anh nhiều nên khi tát gàu dai ( còn gọi là gàu sòng ), anh phải nương cho tôi nếu không tôi sẽ té xuống mương nước , tội thiệt luôn . Rồi những hạt lúa đầu tiên cũng chín , nồi cơm đầu tiên do hạt gạo mình làm ra ; tôi đã khóc vì không hiểu sao mình làm được . Rồi tôi nuôi gà , vịt và một con heo để kiếm thêm thu nhập .

Năm 1978 miền Tây có đợt lũ cao , chỗ tôi ở bị ngập mênh mông , bầy vịt đi ăn bị lạc không biết ở đâu , tối đến nghe tiếng kêu ngoài sân , tôi mừng đến chảy nước mắt . Cũng năm nầy anh lên Xã trình báo , xin cho được về thành phố thăm nhà , kỳ thật là lên Sài Gòn tập tành bán hàng cho Bộ Đội , lúc đó Bộ Đội đi Campuchia về ai cũng có vàng nhiều , họ đua nhau đi sắm đồ như Radio , Cassette , Tivi , Akai… đem về Bắc . Ở Sài Gòn lúc đó có nhiều người nhanh nhẹn , thu gom đồ điện tử cũ về bán . Vài ba ngày anh về thăm vợ con một lần , tôi ở nhà hằng ngày tưới đậu xanh , mía bằng thùng basa một mình…

Thời gian sau , nhờ tiết kiệm hai đứa xây lại túp lều lý tưởng của mình khang trang hơn . Khi con trai đầu được 3 tuổi , một tối nó đòi đi vệ sinh ; cũng hơi nghịch ngợm giống mẹ , đòi cầm cho bằng được cây đèn dầu , chạy lon ton ra sau nhà , đi ngang qua đám dừa trái rắm cho lên cây con để trồng , nó la lên Ba ơi con gì cắn con đau quá , điếng hồn anh ẳm con trên tay chạy băng vườn hơn một cây số , tới nhà ông Thầy thuốc rắn , Thầy nói may quá nếu trể hơn thì nguy . Đêm đó thằng nhỏ đau khóc với bàn chân trái sưng to , tôi cũng nước mắt ngắn nước mắt dài…

Hôm sau anh bảo tôi , anh quyết định rồi em à , bỏ hết lên Sài Gòn , anh không chịu được nếu em và con có chuyện gì . Vậy là với quyết định của anh , chúng tôi về lại Sài Gòn , tôi mở quán trước cửa nhà bên chồng bán cà phê …. , năm 1981 , vợ chồng tôi được nhập hộ khẩu trở lại Sài Gòn theo chỉ thị 81

Về lại Sài Gòn lúc đó như vừa thoát ra khỏi nơi tăm tối , anh nói lúc ở dưới quê nhìn em như tàu lá chuối , anh thương lắm mà không biết làm sao . Vì sợ chế độ mới do gia đình có lý lịch không được tốt , chỗ tôi ở lại có những con người ngu dốt ra nắm quyền hành , anh như co cụm lại hở một bước cũng có người hỏi han . Tôi trở về Sài Gòn với hai bàn tay trắng , tất cả bỏ lại vô nhà cửa , vườn tược dưới quê , tôi dậy từ rất sớm để lo công việc của nàng dâu , đám em chồng toàn con trai nên tôi cáng đáng hết mọi chuyện ….Ngẫm lại tôi thấy mình cũng hay thiệt , từ một cô gái ngây thơ , nhờ trui luyện trong một chế độ cứng rắn , tôi tự nhiên giỏi ngang….

Giờ đây , nhiều khi ngồi một mình , tôi rùng mình nhớ lại quảng thời gian 3 năm ở dưới quê , cô gái nhỏ nhắn càng thêm nhỏ trước mọi thử thách . Chỉ có trái tim yêu thương là không nhỏ mà thôi….

Tân Phú 05.01.2017

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay