From facebook: Nguyen Thi Kim Hong
Vậy là , sau 3 năm vất vả chăn nuôi , trồng tỉa chính tại khu vườn thơ mộng của mình thuở nhỏ , tôi đành chào thua quay lưng trở về SG , quay lưng với những con người khô cứng , vênh váo đến phát bực mỗi khi có dịp lại gần , những cái đầu ấu trỉ mà cứ cho là mình tài giỏi .
Tháng 12 .1979 , lúc nầy SG vẫn còn nhộn nhịp chuyện mua bán đồ cũ . Ông xã vừa phụ tôi bán cà phê , vừa bán đồ điện tử cho Bộ Đội . Lần nọ , hai anh Bộ Đội còn khá trẻ , vừa mua đồ vừa lấm lét đưa ra một gói nhỏ , mở ra thấy một cục đen xì , anh ta bảo vàng đấy ạ , anh giúp bán hộ . Ông xã nói được rồi , một người ở nhà còn một người theo tôi . Anh ấy chở ra chợ Bến Thành , sau khi thử cân xong bán được số tiền lớn , anh ta trả công cho ông xã hậu hỉ rồi về Bắc . Bộ Đội năm đó ai đi Campuchia về đều giàu hết . Họ mua thật nhiều đồ , cả xe gắn máy và xe đạp nữa .
Trước năm 1975 , nơi tàu anh ấy neo đậu , phía trên là một chành chứa hàng hóa , chủ nhà có một người con trai , sau ngày giải phóng thì bặt tin nhau , cho mãi đến năm 1979 mới gặp lại . Người nầy mừng lắm vì biết ông xã tôi rành rẻ đường biển dọc dài đất nước . Năm 1980 , vào khoảng tháng 10 khi trời bắt đầu vào mùa mưa bão , người nầy gặp ông xã bàn chuyện ra đi , anh xuống bến đò Cầu Dầu Mỹ Tho , tới địa điểm nầy sẽ có người đưa anh ra ghe nhỏ . Trời mưa , anh đưa 3 mẹ con tới điểm đã hẹn . Tới nhà người lạ , tôi hơi lo trong bụng vì trời đã tối lại mưa . Chờ một lúc lâu , có người tới nói nhỏ với chủ nhà điều gì đó , họ cho biết chuyện không thành vì ghe dầu không tới chỗ hẹn được . Chúng tôi quày quả trở lại SG thì trời đã khuya . Hôm sau mới biết do ghe dầu bị theo dõi , sợ bị bể nên không tới điểm hẹn được . Cuối năm 1980 , Ba tôi qua thưa chuyện với nhà chồng , cho hai vợ chồng về nhà tôi ở . Cha Mẹ chồng đồng ý , vậy là tôi được trở về mái nhà xưa của mình .
Về lại nhà của mình , tôi thấy yên ổn trong lòng hơn . Anh lại tiếp tục bán hàng điện tử , còn tôi ; tính không thích ngồi không từ nhỏ , tôi nói với anh , hay là em sẽ làm bánh bông lan bán nha anh , chỉ cần anh giúp em đánh trứng , và làm cho em hai khuôn điện trở thôi . Tôi thử làm chậu bánh đầu tiên , 1 ký rưởi trứng gà , anh đánh bằng tay đổ mồ hôi hột , nướng bằng khuôn điện trở bánh nở đẹp , tôi đi chào hàng ngoài Chợ Lớn , có cặp vợ chồng người Hoa ăn thử thấy ngon , giá lại phải chăng nữa , anh ta bảo làm được bao nhiêu , anh ta sẽ mua hết . Tôi mừng vô cùng , tội nghiệp anh tôi ham quá nên làm hết ” công suất ” , tôi dậy từ 5 giờ sáng đi Chợ Lớn mua nguyên liệu bột , chợ Xóm Củi mua trứng gà , 6 giờ sáng là anh bắt đầu đánh trứng cho tôi , mỗi chậu 1 ký rưởi trứng , anh đánh như vậy tổng cộng 7 chậu trứng mỗi ngày . Tôi đổ hai khuôn một lần , từ sáng suốt đến 10 giờ đêm , hai bàn chân sưng to như chân voi , anh nóng ruột nói làm ít thôi em , tôi nói không được , mình còn trẻ phải chóp lấy cơ hội thôi anh à . Hơn 6000 cái bánh mỗi ngày , đều đặn như vậy vẫn không đủ cung cấp cho anh người Hoa nầy . Tôi không thể làm hơn được vì… hết sức !
Với số lời kiếm được từ việc làm bánh , anh mở rộng thêm chuyện của mình ; thời gian trống là anh đi tìm mua TV , tủ lạnh , cả xe gắn máy về đăng lên báo Sài Gòn Giải Phóng bán . Cuộc sống dần khá hơn , anh nói thôi em nghỉ làm bánh đi , em cực quá vừa lo cho chồng con vừa làm bánh , hai bàn chân em sưng to quá , anh sợ lắm . Vậy là tôi nghỉ ngang , không làm bánh nữa , anh người Hoa la làng , nhưng ông xã nói sức khỏe vợ tôi yếu quá , anh thông cảm .
Tôi bắt đầu chuyển qua theo ông xã , anh có nhiều thời gian ra ngoài săn lùng hàng về bán hơn . Tôi ở nhà vừa chăm con , vừa đứng ra bán hàng . Cũng ngộ là tôi hình như có số mua bán hay sao , cứ đăng xong là bán được ngay . Cuộc sống đang yên lành , thì một ngày nọ ; người đàn ông năm trước tới nhỏ to với ông xã tôi , lại ra đi lần nữa . Lần nầy , điểm đón là dưới dạ cầu Hiệp Ân , tối đó , hai vợ chồng cùng hai đứa con tới dưới dạ cầu Hiệp Ân , thấy người lạ mấy con chó sủa rân trời . Thằng con trai lớn không biết do sợ hay sao , tự nhiên lên cơn sốt , người nóng hổi , Ba ơi con đái hỏng ra ; tôi nói không được đâu anh , con như vầy lở ra biển có chuyện gì thì làm sao , phải đưa con về thôi . Lại một lần nữa ra đi không thành , anh có vẻ buồn , tôi nói hay là anh đi một mình , em và con ở lại từ từ rồi sẽ tính . Anh nói không thể bỏ em và con ở lại được , em sẽ vất vả lắm , em đâu thì anh đó . Thôi rồi , thương anh làm sao , vì tình yêu vợ con anh đành tiếp tục cuộc sống khổ cực . Anh nói rằng rồi sẽ có ngày mình sẽ có cuộc sống tốt hơn bây giờ….
Tôi và anh lại tiếp tục nung nấu một cuộc ra đi khác , tiếp tục tranh đua với cuộc đời vốn dĩ chẳng mấy bình yên…..
Tân Phú 10.02.2017