CHO KHÔNG  –  Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Anh em đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy!”.

“Đã từ lâu, Thiên Chúa đấu tranh với một nhân loại cứng đầu; Ngài ban muôn phúc lộc, nhưng những món quà này xem ra vẫn không chiếm được trái tim nó. Cuối cùng, Ngài phải tự tạo một món quà khác, chính Ngài! Đó là món quà vô giá Ngài tặng ban nhân loại – Ngài ‘cho không’ – và nó không phải trả đồng nào!” – Henry Scougal.

Kính thưa Anh Chị em,

Hướng về ngày lễ Giáng Sinh, thật ý nghĩa khi chúng ta dừng lại với ý tưởng của Scougal, “Giêsu là món quà vô giá Thiên Chúa ‘cho không’ và nhân loại ‘không phải trả đồng nào!’. Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu xác nhận, “Anh em đã được cho không!” và Ngài còn thêm, “thì cũng phải cho không như vậy!”.

‘Cho không’ nghĩa là không mất phí. Nhưng bạn và tôi được cho những gì? Mọi điều tốt đẹp! Đó là những món quà hoàn toàn do tình yêu Thiên Chúa chứ không do một công lênh nào từ phía con người để Ngài phải ‘đáp lễ’. Đó là những ân tứ thiên hình vạn trạng của Ngài: sự sống, sức khoẻ, không khí, ánh sáng, thời gian, của ăn, của uống, “Chúa sẽ làm mưa trên hạt giống ngươi gieo trồng, cho lương thực, sản phẩm của đất đai, thật dồi dào béo bổ!” – bài đọc một. Đó còn là những gì ‘thuộc linh’ như trí khôn, tình yêu, lương tâm, gia đình, tình bạn và các mối tương giao. Bên cạnh đó, sự chữa lành, thứ tha và muôn ân lộc thiêng liêng khác như Thánh Kinh, Thánh Truyền, các Bí tích, Giáo huấn Hội Thánh… Rõ ràng, Ngài ‘cho không’ và chúng ta hưởng nhận mà không phải trả đồng nào!

Trong muôn vàn quà tặng, món quà “Giêsu” là quà tặng tuyệt vời nhất trong muôn một. Mùa Vọng, mùa biết ơn và vui mừng hướng về ngày Thiên Chúa tặng ban nhân loại món quà lớn nhất đó. Gioan nói, “Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Ngài thì được sự sống đời đời!”. Vì thế, Giáng Sinh không chỉ là lễ tạ ơn nhưng còn là thời gian nhớ đến ơn gọi của mình về việc phải mang Giêsu đến cho người khác. Trong Tin Mừng hôm nay, “Chúa Giêsu thấy đám đông thì chạnh lòng thương, vì họ lầm than vất vưởng, như bầy chiên không người chăn dắt!”. Mùa Vọng, mùa Giáng Sinh còn là mùa ‘chạnh lòng thương’ như Chúa Giêsu.

Anh Chị em,

“Anh em đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy!”. Quà tặng Giêsu được ban cách đây hơn 2.000 năm; nhưng thật mới mẻ, nó vẫn được ban mỗi ngày qua các Bí tích; đặc biệt Thánh Thể. “Chúng ta được mời gọi đến gần bàn tiệc Thánh Thể với thái độ này của Chúa Giêsu: “Chạnh lòng thương” đối với những người khác! Đó không phải là một cảm giác hoàn toàn vật chất; nhưng thực sự là “patire con” – cùng đau khổ – tự mình gánh lấy nỗi buồn của người khác. Tôi có chạnh lòng thương khi đọc các tin tức về chiến tranh, nạn đói, nạn dịch? Quá nhiều thứ! Tôi có chạnh lòng thương đối với những người đó không? Tôi có chạnh lòng thương đối với những người ở gần tôi không? Tôi có khả năng đau khổ cùng họ hay tôi ngoảnh mặt làm ngơ hoặc nói “họ có thể tự lo cho mình?”. Chúng ta đừng quên “chạnh lòng thương” không chỉ là thương cảm phó dâng họ cho tình yêu quan phòng của Chúa Cha nhưng còn là can đảm chia sẻ và ‘cho không!’” – Phanxicô.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con ‘cứng đầu’ vì Chúa sẽ lúng túng khi không biết lấy thêm gì mà cho con! Cũng đừng để con ‘nhức đầu’ khi phải làm một điều gì đó mà con chạnh lòng!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

******************************

Thứ Bảy Tuần I Mùa Vọng:

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

9 35 Khi ấy, Đức Giê-su đi khắp các thành thị, làng mạc, giảng dạy trong các hội đường, rao giảng Tin Mừng Nước Trời và chữa hết các bệnh hoạn tật nguyền.

36 Đức Giê-su thấy đám đông thì chạnh lòng thương, vì họ lầm than vất vưởng, như bầy chiên không người chăn dắt. 37 Bấy giờ, Người nói với môn đệ rằng: “Lúa chín đầy đồng, mà thợ gặt lại ít. 38 Vậy anh em hãy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về.”

10 1 Rồi Đức Giê-su gọi mười hai môn đệ lại, để ban cho các ông quyền trên các thần ô uế, để các ông trừ chúng và chữa hết các bệnh hoạn tật nguyền.

6 Đức Giê-su sai các ông đi và chỉ thị rằng: “Hãy đến với các con chiên lạc nhà Ít-ra-en. 7 Dọc đường hãy rao giảng rằng: Nước Trời đã đến gần. 8 Anh em hãy chữa lành người đau yếu, làm cho kẻ chết sống lại, cho người phong hủi được sạch bệnh, và khử trừ ma quỷ. Anh em đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy.” 


 

ĐẤNG ĐẦY ÂN SỦNG – Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J

Ngày 25-3-1858 tại Lộ Đức, Đức Mẹ lại hiện ra cho Bernadette, một cô bé mười bốn tuổi, nhà nghèo, quê mùa.  Vào lần hiện ra thứ mười sáu, khi cô gặng hỏi tên của Bà đẹp, Bà đã trả lời: Que soy era Immaculada Conception, Ta là sự Thụ thai vô nhiễm.  Một câu trả lời khó hiểu và khó nhớ đối với một cô bé ít học.  Dĩ nhiên cô không hề biết rằng bốn năm trước đó, Đức Piô IX đã công bố tín điều Đức Maria Vô Nhiễm nguyên tội.

Mừng lễ Đức Maria Vô nhiễm là mừng lễ một con người, một phụ nữ.  Thiên Chúa muốn Con Một của mình làm người trăm phần trăm, nên cần tuyển một phụ nữ để sinh ra người Con ấy.  Maria chính là người được chọn, hoàn toàn như một ân huệ.  Khi chọn Maria, Thiên Chúa đã ban cho Mẹ mọi sự tốt đẹp nhất có thể, vì ơn gọi quá vĩ đại là làm Mẹ Con Thiên Chúa.  Maria được Thiên Chúa bao bọc và bảo vệ bằng ân sủng tuyệt vời.  Ngài cho Mẹ được hưởng trước công nghiệp của Người Con, nên gìn giữ Mẹ khỏi vết nhơ của nguyên tội.

Mừng lễ Vô nhiễm là mừng lễ một con người, một phụ nữ, ngay từ giây phút đầu tiên được thụ thai, đã trọn vẹn và tuyệt đối nằm trong bàn tay yêu thương của Thiên Chúa.  Khi nói Mẹ không nhiễm vết nhơ của nguyên tội là chỉ mới nêu lên một khía cạnh có phần tiêu cực.  Theo Công Đồng Vaticanô II, từ giây phút hiện diện đầu tiên của cuộc sống, Mẹ đã được rạng ngời một sự thánh thiện hoàn toàn độc nhất vô nhị.  Giáo Hội Đông Phương gọi Mẹ là Đấng toàn thánh (panagia).  Sự thánh thiện của Mẹ đã được sứ thần Gabrien diễn tả qua lời chào: “Mừng vui lên, hỡi Đấng được đầy ân sủng, Đức Chúa ở cùng Bà.”  Maria được Thiên Chúa ban đầy tràn ân sủng, nghĩa là được Thiên Chúa yêu thương, và được đẹp lòng Thiên Chúa, từ trước khi Mẹ nói tiếng Xin Vâng.

Nhưng ân sủng không bóp chết tự do và trách nhiệm.  Mẹ đã đáp lại tình yêu đó với sự mở ra không ai sánh bằng.  Tiếng Xin Vâng trên môi của cô thiếu nữ Maria là cử chỉ đón lấy Đấng Cứu Độ vào đời mình, vào lòng dạ mình.  Maria đã suốt đời trung tín với tiếng Xin Vâng đầu tiên bằng việc nói muôn tiếng Xin Vâng khác cho đến tận thập giá.  Những gì Mẹ Maria được hưởng, chúng ta cũng được chung phần.

Chúng ta cũng được chọn, được tẩy xóa tội nguyên tổ, được ban ơn.  Chúng ta cũng được mời gọi đáp lại bằng những tiếng Xin Vâng nho nhỏ.  Sống Mùa Vọng là để cho Con Thiên Chúa đi vào đời mình.

Như Đức Maria, chúng ta được mời gọi cưu mang Con Thiên Chúa, làm cho Ngài lớn lên mỗi ngày và sinh Ngài ra cho thế giới.  Chúng ta cũng muốn cưu mang Giêsu với trái tim và cuộc đời vô nhiễm.

Xin Chúa cho chúng ta được chia sẻ ơn Vô Nhiễm giữa cuộc đời ô nhơ.

*********************

Lạy Đức Trinh Nữ Maria, Mẹ Thiên Chúa,

xin gìn giữ nơi con quả tim của trẻ thơ

tinh tuyền và trong ngần như dòng suối.

 

Xin ban cho con quả tim đơn sơ,

mau quên những nỗi buồn phiền.

Một quả tim hào hiệp dám hiến thân,

dịu dàng để cảm thông.

 

Một quả tim trung thành và quảng đại,

không quên ơn, không báo oán.

 

Xin tạo cho con quả tim hiền từ và khiêm tốn,

yêu mà không mong được yêu lại,

hân hoan xóa mình đi

để Con của Mẹ có chỗ trong lòng người khác.

 

Một quả tim vĩ đại và bất khuất,

không khép lại trước những kẻ vô ơn,

không chán nản trước người lạnh nhạt.

 

Một quả tim khắc khoải

lo tìm vinh danh Chúa Giêsu Kitô,

quả tim mang vết thương vì yêu Ngài,

vết thương chỉ lành

khi được sống với Ngài trên trời.  Amen!

 Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J

From: Langthangchieutim


 

ĐỨC TIN CÓ DỄ HAY KHÓ- Tuyết Mai

Tuyết Mai

Ai trong chúng ta nói rằng mình có đức tin vững vàng? Thưa có chứ nhưng là những khi chúng ta chưa gặp sóng gió, hoạn nạn kìa. Còn đến khi chúng ta gặp sự cố xẩy đến thì đó thật sự mới là một thử thách rất lớn cho đức tin của chúng ta. Nhất là khi chúng ta biết cái nạn nó chưa có thể bứng đi được ngay lập tức mà sự chờ đợi thì thật là lo lắng, ăn không ngon và ngủ không yên; cho đến khi cái nạn ấy thực sự được mang đi thật xa và sẽ không còn thấy nó nữa.

**

Có khi nào chúng ta tự mang lấy sự rủi ro vào cho chính mình không nhỉ? Khi không có ai giúp đỡ và vì mình không có khả năng để mang nó đi. Thường nếu chúng ta có tiền thì sao cũng được nhưng khi chúng ta không có thì mới khó làm sao!?. Nhờ người thân giúp đỡ thì chúng ta cũng phải biết phép lịch sự để gởi lại họ một chút công sức của họ để cả hai đều được vui vẻ. Một bên không ngại ngùng và một bên sẽ cảm thấy sự giúp đỡ của mình cũng được trả cách xứng đáng. Vâng, ngay cả người thân cận trong gia đình!.

**

Rồi … chúng tôi đã mang được của nợ đi xa lắm rồi (đã mang nó đến nơi cần đến), sẽ không còn thấy nó nữa. Khi mang nó đi thì cả là một sự hồi hộp, tim nó đánh như người ta đánh trống. Ôi, khói bốc lên rồi sao? Sao mà nhiều đèn đỏ thế? Có chạy đến nơi được không? Khi mà nó cứ tiếp tục rú lên, giựt giựt, nóng lên rồi bốc khói … làm chúng tôi sợ quá đỗi. Khí cụ chúng tôi đã dùng là đọc kinh Mân Côi và cầu nguyện liên tục. Cầu xin Chúa, Mẹ, thánh cả Giuse và thánh Anton và thật sự nó đã lết được tới đó thì chẳng phải là tự nó đâu vì nó đã bị bệnh sắp chết rồi nhưng người ta hứa sẽ nhận nó nếu nó đến được nơi.

**

Tôi đã tìm được hình Chúa Giêsu ngồi nghỉ ngơi dưới bóng cây rợp bóng đã phần nào lột tả được tâm trạng của tôi hiện giờ. Là được bình an trong tâm hồn và thân xác được phần nào nghỉ ngơi, cùng cảm nhận được sự hoảng sợ của tôi trước đây vài giờ. Lạy Chúa lúc bấy giờ con không khác nào một Phêrô yếu kém đức tin. Lúc đầu thì mạnh mẽ xin Chúa cho đi trên mặt nước nhưng rồi phút chốc gió thổi lên và sóng dữ gào thét thì ông mất niềm tin và bị chìm nghỉm ngay … thì con cũng y chang vậy thưa Chúa. Hồn phách con nó như lìa khỏi xác vì con mắt thịt của con chẳng thấy Chúa đâu đến giúp!?. Nhưng Chúa biết con già cả nên dễ yếu đuối mà. Chúa thấu biết tâm can của con. Chúa hiểu con chỉ cần một cuộc sống giản dị không đòi hỏi và tập chịu đựng tất cả cho đến ngày Chúa đến gọi con ra khỏi đời này để về với Chúa. Thì ngày đó hẳn là ngày vui so với tất cả những niềm vui dưới trần gian mang lại.

**

Con chỉ mong sống được đến ngày mà con đền hết tội lỗi của con đã phạm, đang phạm và sẽ phạm chứ con rất sợ phải ở trong Luyện Ngục thời gian lâu dài. Tuổi con bây giờ thì chẳng còn làm được việc gì nên tích sự. Tiền thì càng không làm thì sẽ không có. Xin Chúa giúp ban cho đức tin của con ngày càng thêm mạnh mẽ hơn. Nhịn nhục chịu đựng hơn để thấy cuộc đời là đáng sống. Để thấy tình người còn đẹp đẽ do biết chia sẻ và trao ban. Biết hạnh phúc khi được sống ở một nơi an toàn. Được Chúa cho hũ bột không bao giờ vơi. Không than trách, không thở than, không ưu phiền khi mọi sự không được theo ý muốn riêng của con. Amen.

https://www.youtube.com/watch?v=gCzLp8CqK5I     

Y tá con Chúa,

Tuyết Mai

4 tháng 12, 2024


 

NGUỒN SÁNG CỨU RỖI -Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Chúa Giêsu đang trên đường đi, thì có hai người mù đi theo kêu lên rằng: “Lạy Con Vua Đavít, xin thương xót chúng tôi!”.

“Trong Chúa Kitô, chúng ta có một tình yêu không bao giờ hiểu thấu! Đó là một cuộc sống không bao giờ chết; một lẽ thật không bao giờ nghi nan; một bình an không bao giờ mất. Đó là một nơi an nghỉ không bao giờ bị quấy rầy; một sự thanh khiết không bao giờ vấy bẩn; một vẻ đẹp không bao giờ tàn phai; một hải đăng không bao giờ che khuất. Chúa Kitô là nguồn sáng, một nguồn sáng cứu rỗi!” – Anon.

Kính thưa Anh Chị em,

Ý tưởng “Chúa Kitô, ‘nguồn sáng cứu rỗi!’” được gặp lại qua Lời Chúa hôm nay. Thánh Vịnh đáp ca xác tín, “Chúa là nguồn ánh sáng và ơn cứu độ của tôi!”.

Isaia hứa hẹn một tương lai tươi sáng, một kế hoạch cứu độ khó tin của Thiên Chúa ngay giữa thời lưu đày, “Núi Ly Băng sẽ lại thành vườn cây ăn trái, và vườn cây ăn trái sẽ sum sê như một cánh rừng”. Đáng chú ý hơn, “Người điếc sẽ được nghe”, “Người mù sẽ được thấy”, “Kẻ hèn mọn ngày thêm phấn khởi” trong Thiên Chúa và người thiếu thốn nhất sẽ nhảy mừng trong Ngài, ‘nguồn sáng cứu rỗi’ của họ – bài đọc một.

Điều Isaia tuyên sấm nay ứng nghiệm nơi Chúa Giêsu. Tin Mừng tường thuật việc Ngài chữa cho hai người mù – đại diện cho toàn thể nhân loại – với bao hỗn loạn, tội lỗi, sự dữ và chết chóc vốn đã thống trị nó sau khi con người sa ngã. “Bóng tối hiện tại” vẫn tiếp tục đè nặng lên thế giới, tìm cách huỷ hoại các linh hồn. Chúng ta chỉ có thể vượt qua bóng tối bằng cách nhận ra nó và sau đó, để Chúa Kitô chiếu rọi; để Ngài trở thành ‘ánh sáng cứu rỗi’ của mình khi chúng ta nỗ lực xua tan bóng tối này vì vinh quang của Ngài.

Bên cạnh đó là những bóng tối trong lòng của không ít người, chúng giày vò khi họ cố vượt qua mọi rối ren chính trị và kinh tế. Với một số khác, trong họ dấy lên nỗi lo lắng chung quanh gia đình và các mối quan hệ. Sự tức giận và không tha thứ vẫn có thể che mờ tầm nhìn khiến họ mù quáng về mặt tâm linh. Dù đó là gì, bạn hãy can đảm đưa nó ra trước ánh sáng của Chúa Kitô. Với sự tự tin lớn lao, hãy tiếp cận Ngài, để Ngài bước vào bóng tối đó. Ngài sẽ chiến thắng. Có thể không phải ngay lập tức, nhưng với sự ấm áp và tình yêu dịu dàng của Ngài, nó sẽ khuất phục. Hãy cầu xin Thánh Thần dẫn dắt bạn thoát khỏi bóng tối đang xâm lấn vào con đường mà Chúa Giêsu đã chuẩn bị cho mỗi người.

Anh Chị em,

“Xin thương xót chúng tôi!”. “Điều đầu tiên cần làm là đến với Chúa Giêsu. Vậy mà, chúng ta thường chống lại việc đến với Ngài. Chúng ta thích khép kín trong chính mình, lẻ loi trong bóng tối, cảm thấy thương hại cho bản thân và hài lòng khi có nỗi buồn làm bạn đồng hành. Hãy nói với Chúa Giêsu, “Lạy Chúa, con tin ánh sáng của Ngài lớn hơn bóng tối của con; Ngài có thể chữa lành con, có thể đổi mới tình bạn của con, có thể gia tăng niềm vui trong con!”. Chúa Giêsu không ngừng đặt cho bạn và tôi câu hỏi Ngài đã đặt cho hai người mù, “Con có tin không?”. Và mỗi lần được hỏi, chúng ta lại có cơ hội để trả lời ‘Có’ một cách vang dội hơn khi thừa nhận Ngài là ‘nguồn sáng cứu rỗi’ của mình!” – Phanxicô.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

Lạy Chúa, ước gì mùa Vọng này, mùa con dám gọi tên những ‘mảng tối’ linh hồn mình, đưa chúng ra trước Chúa để được ánh sáng Ngài triệt tiêu!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

*********************************************

Thứ Sáu Tuần I Mùa Vọng:

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

27 Khi ấy, Đức Giê-su đang trên đường đi, thì có hai người mù đi theo kêu lên rằng: “Lạy Con Vua Đa-vít, xin thương xót chúng tôi!” 28 Khi Đức Giê-su về tới nhà, thì hai người mù ấy tiến lại gần. Người nói với họ: “Các anh có tin là tôi làm được điều ấy không?” Họ đáp: “Thưa Ngài, chúng tôi tin.” 29 Bấy giờ Người sờ vào mắt họ và nói: “Các anh tin thế nào thì được như vậy.” 30 Mắt họ liền mở ra. Người nghiêm giọng bảo họ: “Coi chừng, đừng cho ai biết !” 31 Nhưng vừa ra khỏi đó, họ đã nói về Người trong khắp cả vùng.


 

Không phải bất cứ ai thưa với Thầy: “Lạy Chúa! lạy Chúa!” là được vào Nước Trời cả đâu! (Mt 7:21)-Cha Vương

Mong ước bạn có một tấm lòng trong sạch không hoang mang trên con đường trần… nhưng chỉ đi tìm thánh ý Chúa trong mọi hoàn cảnh.

Cha Vương

Thư 5 T1MV: 5/12/2024

TIN MỪNG: Không phải bất cứ ai thưa với Thầy: “Lạy Chúa! lạy Chúa!” là được vào Nước Trời cả đâu! Nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời, mới được vào mà thôi. (Mt 7:21)

SUY NIỆM: Nước Trời nói cách khác đi là Nước Thiên Chúa hay Thiên đàng. Đối với người Kitô hữu, thiên đàng là đích đến mà họ mong chờ bởi lẽ họ tin rằng thiên đàng là nơi chốn của hạnh phúc trọn vẹn và vĩnh cữu. Người ta thường thắc mắc: làm thế nào để vào được thiên đàng? Ai cũng muốn vào thiên đàng, nhưng vào thiên đàng chưa bao giờ là điều dễ dàng. Tuy nhiên, cái gì càng khó thì càng quý giá. Chúa Jesus nói, Không phải bất cứ ai nói với Ta, “Lạy Chúa, lạy Chúa” đều sẽ được vào Thiên đàng … Liệu bạn có nằm trong số những người được vào không? Làm sao bạn biết được? Những chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời, mới được vào mà thôi. Vậy phải làm gì để thi hành ý muốn của Cha Thầy? Thưa chính là lắng nghe và thực thi lời giảng dạy của Chúa Giêsu, con Thiên Chúa.

Thực hành lời Chúa không phải là điều dễ, đòi hỏi bạn phải thay đổi cuộc sống, phải từ bỏ chính mình, có khi phải chịu nhiều hy sinh, mất mát. Cuộc sống xã hội đang từng ngày thay đổi, vì thế Giáo Hội luôn trăn trở để tìm ra cách thế hữu hiệu nhất để loan báo Tin Mừng sao cho đời sống đạo có chiều sâu vững vàng và phải bén rễ vào Đức Kitô, nếu không bạn sẽ bị lọt vào trào lưu sống “hời hợt, ào ào, vội vã” mà đánh mất căn tính của mình. Vì thế mỗi ngày, đặc biệt là trong Mùa Vọng, bạn được mời gọi tuyên xưng niềm tin vào Thiên Chúa và cố gắng hun đúc niềm tin ấy bằng lòng yêu mến, nỗ lực cộng tác với ơn thánh hầu sống trọn những lời Chúa dạy.

LẮNG NGHE: Lạy CHÚA, CHÚA đã ở gần bên, / đường lối CHÚA đều là chân lý. / Nhờ CHÚA thương chỉ dạy, / từ lâu con đã hiểu: CHÚA tồn tại muôn đời. (Tv 119:151-152)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, xin ban cho con đôi tai chỉ biết lắng nghe tiếng Chúa, xin ban cho con quả tim biết phân định chỉ chọn những gì thuộc về Chúa, và xin ban cho con đôi tay chỉ làm những gì đẹp lòng Chúa.

THỰC HÀNH: Làm một việc bác ái hôm nay.

From: Do Dzung

****************************

THÁNH Ý CHÚA – HIỆP LỄ – Lm Thái Nguyên


 

ĐỜI ĐÁ, ĐỜI CÁT-Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy, Đấng ngự trên trời, mới được vào Nước Trời!”.

“Julius Caesar chinh phục 800 thành phố, nhuộm cẩm bào bằng máu của một triệu kẻ thù; thế mà ngay sau chiến thắng vĩ đại nhất, Caesar bị đâm chết bởi những người bạn chí thiết! Thành công tạm thời thường đội vương miện cho những kẻ vô thần. Khi những thành tựu rực rỡ nhất không được nhìn thấy dưới ánh sáng vĩnh cửu, đặt nền móng trên Thiên Chúa ngàn năm bền vững, chúng chỉ kéo dài và có giá trị như bọt nước!” – Anon.

Kính thưa Anh Chị em,

Cũng thế, niềm tin vào Thiên Chúa nếu không đặt nền móng trên Chúa Kitô, nó chỉ kéo dài và có giá trị như bọt nước. Nó phải thâm nhập trong trí, ấp ủ trong tim và thể hiện trong hành động. Lời Chúa hôm nay tiết lộ, ai xây dựng đời mình – ‘đời đá’ – trên Chúa Kitô, và thi hành ý muốn của Chúa Cha, “Người ấy mới được vào Nước Trời!”.

Để có thể đặt một nền móng kiên cố cho toà nhà đức tin, phải khổ công; đòi hỏi kiên định trong cầu nguyện, bền bỉ trong bác ái và miệt mài trong tự hiến; nó cũng đòi hỏi một sự khiêm tốn và một ý ngay lành. Bởi lẽ, chuẩn bị nền móng không bao giờ là một công việc hào nhoáng. Chẳng có gì đẹp đẽ với một hố sâu, hoang hoác, bì bõm bùn lầy tại công trường! Cũng thế, việc đào móng cho đời sống đức tin, rao giảng đức tin, buộc bạn và tôi phải xuống sâu, đối mặt với các tính hư nết xấu, loại bỏ những tội lỗi tồi tệ nhất. Quá trình này thường không mấy lý thú! Không có bước quyết định này, chúng ta có nguy cơ xây dựng và rao giảng đức tin đời mình, một ‘đời cát’ không hơn không kém!

Toà nhà có vẻ vững khi mọi sự xem ra bình lặng. Thời tiết tốt không nói hết độ chắc của nó; thách thức thực sự chỉ đến khi thiên nhiên trở nên hung hãn. Tương tự như thế, khi an bình bảo bọc, cuộc sống dễ dàng nở hoa; chính khi khủng hoảng ập xuống mới là lúc bạn nhận thức ‘độ cứng’ của đức tin mình. Vậy làm sao để có thể đối mặt với những cám dỗ, thất bại hay một khủng hoảng nghiêm trọng?

Câu trả lời ở đây: “Chúng ta có thành trì vững chắc: Chúa đã đặt tường trong luỹ ngoài để chở che” – bài đọc một. Tường luỹ đó chính là Chúa Kitô. “Chính nhờ Người, với Người và trong Người”, toà nhà đức tin của bạn và tôi, ‘lời của bạn và tôi’ mới đứng vững.

Anh Chị em,

“Chúng ta có thành trì vững chắc!”. “Thành trì vững chắc, đá tảng là Chúa Kitô. Lời của chúng ta có sức mạnh, ban sự sống, kiên cường, có thể chịu đựng bất kỳ cuộc tấn công nào nếu nó bắt nguồn từ Chúa Kitô!”. Tuy nhiên, “Một lời Kitô giáo mà gốc rễ mang lại sự sống không bắt nguồn từ Chúa Kitô là một lời Kitô giáo lừa dối, chúng chỉ gây hại!” – GK. Chesterton. “Khi những lời Kitô giáo thiếu Chúa Kitô, chúng bắt đầu đi vào con đường điên rồ, dẫn đến phù phiếm, tự tôn, kiêu hãnh và quyền lực. Chúa sẽ hạ bệ những người này!” – Phanxicô. Mùa Vọng, mùa “khởi sự lại với Chúa Kitô”, đặt móng trên Ngài. Theo cách này, bạn để cho Lời và Thánh Thần hướng dẫn trong mọi hành vi bác ái yêu thương; và như thế, xây đời mình, một ‘đời đá’ trên Đá Tảng Kitô, đời chúng ta không còn là ‘đời cát!’.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con đội vương miện của kẻ vô thần vốn chỉ kéo dài như bọt nước – ‘đời cát’. Giúp con dựng xây đời con – một ‘đời đá’ – trên chính Chúa và nó sẽ ngàn năm bền vững!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

******************************

Thứ Năm Tuần I Mùa Vọng:

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

21 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng: “Không phải bất cứ ai thưa với Thầy: ‘Lạy Chúa! lạy Chúa!’ là sẽ được vào Nước Trời cả đâu! Nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời, mới được vào mà thôi.

24 “Vậy ai nghe những lời Thầy nói đây mà đem ra thực hành, thì ví được như người khôn xây nhà trên đá. 25 Dù mưa sa, nước cuốn, hay bão táp ập vào, nhà ấy cũng không sụp đổ, vì đã xây trên nền đá. 26 Còn ai nghe những lời Thầy nói đây, mà chẳng đem ra thực hành, thì ví được như người ngu dại xây nhà trên cát. 27 Gặp mưa sa, nước cuốn hay bão táp ập vào, nhà ấy sẽ sụp đổ, sụp đổ tan tành”. 


 

NIỀM VUI TRỞ VỀ – TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

Sắc áo tím của Phụng vụ mùa Chay có thể làm nhiều người hiểu mùa Vọng là thời gian khổ chế.  Ngược lại, mùa Vọng là mùa của niềm vui.  Niềm vui vì Chúa sắp đến.  Niềm vui vì ta được trở về với Ngài.

Mặc dù xuất phát ở những bối cảnh khác nhau, các Bài đọc Kinh Thánh đều diễn tả niềm vui.  Trước hết đó là niềm vui mà ngôn sứ Ba-rúc đã loan báo.  Ông kêu gọi dân cư Giê-ru-sa-lem hãy cởi bỏ tang chế, và mặc lấy ánh vinh quang vĩnh cửu.  Các chuyên viên Kinh Thánh đều kết luận sách ngôn sứ Ba-rúc được viết vào khoảng từ năm 582-550, tức là vào cuối thời lưu đày của người Do Thái tại Ba-bi-lon.  Giống như ngôn sứ I-sai-a, ngôn sứ Ba-rúc loan báo ngày Thiên Chúa sẽ giải phóng dân Ngài.  Ngài sẽ dẫn đưa họ về quê cha đất tổ.  Đất nước của họ sẽ trở lại tươi sáng như xưa.  Giê-ru-sa-lem sẽ sầm uất kẻ đến người đi.  Đô thành Hòa Bình này sẽ phủ bóng rừng xanh với muôn loài sản vật.

Niềm vui ngôn sứ Ba-rúc loan báo đã được thực hiện vào năm 539.  Vua Ky-rô, người Ba Tư đã ký sắc lệnh cho người Do Thái hồi hương.  Họ tin Ky-rô là người Thiên Chúa sai đến giải phóng dân Ngài.  Thánh vịnh 125 được đọc trong phần Đáp ca diễn tả niềm vui vỡ òa của dân tộc.  Bao năm tha hương, nay họ trở về quê cha đất tổ.  Nhiều người tưởng chừng như đang ngủ mơ.

Thiên Chúa luôn dẫn chúng ta trên con đường trở về với Ngài.  Sám hối canh tân chính là điều kiện cần thiết để chúng ta tìm được niềm vui trong cuộc sống cũng như trong tâm hồn.  Ông Gio-an Tẩy giả xuất hiện từ hoang địa.  Ông là một sứ giả đến loan báo niềm vui mà dân Do Thái bao đời mong đợi: Đấng Thiên sai sắp đến.  Sống cách thời điểm này quá xa về thời gian và không gian, chúng ta không cảm nhận được niềm vui của người Do Thái trước lời loan báo Đấng Thiên sai sắp đến.  Về bối cảnh xã hội, lúc đó dân đang bị ách Rô-ma cai trị.  Về khía cạnh tôn giáo, lời cầu nguyện xin Chúa gửi Đấng Thiên sai luôn luôn vang vọng trong các buổi đọc Kinh Thánh.  Vì thế, dân chúng đông đảo đến nghe ông Gio-an rao giảng, và sẵn sàng cúi mình xuống để xin ông làm phép rửa trong dòng sông Gio-đan.

Người Ki-tô hữu cần cảm nhận được niềm vui trong đức tin.  Chúng ta vui vì có Chúa đang ở với chúng ta.  Đức Ki-tô đã hứa với các môn đệ: “Này đây Thầy ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế.”  Vì vậy, lời loan báo của ngôn sứ Ba-rúc và thánh Gio-an Tẩy giả vẫn luôn mang tính thời sự đối với chúng ta.  Chúa Giê-su đã đến trong lịch sử, cách đây hơn hai ngàn năm.  Hiện tại, Người hiện diện giữa chúng ta một cách huyền nhiệm linh thiêng.  Vào cuối cùng của thời gian, Người sẽ đến trong vinh quang “để phán xét kẻ sống và kẻ chết” như chúng ta tuyên xưng trong Kinh Tin kính.  Ki-tô hữu là người luôn tỉnh thức và đợi chờ biến cố Chúa Giê-su tái lâm, tức là đến lần thứ hai trong vinh quang.  Người vừa hiện diện giữa chúng ta, vừa dường như vắng bóng trong cuộc đời.  Bởi lẽ sự hiện diện của Chúa là linh thiêng và huyền nhiệm.

“Hãy dọn sẵn con đường cho Đức Chúa, sửa lối cho thẳng để Người đi.  Mọi thung lũng phải lấp cho đầu; mọi núi đồi phải bạt cho thấp; khúc quanh co phải uốn cho ngay; đường lồi lõm phải san cho phẳng.”  Những gì ông Gio-an Tẩy giả khuyên người Do Thái năm xưa, vẫn đang giúp chúng ta nhìn lại bản thân để xét mình trước mặt Chúa.  Trong nội tâm chúng ta, vẫn còn đó những đồi cao của kiêu ngạo; thung lũng của yếu đuối; quanh co của mưu đồ.  Để đón Chúa đến trong tâm hồn, cần phải sám hối canh tân và buông bỏ những gì là bất xứng.

Niềm vui xuất phát từ tình yêu mến.  Đó là điều thánh Phao-lô đã cảm nhận, như ông tâm sự với giáo dân thành Phi-líp-phê.  Những tín hữu của cộng đoàn này yêu mến ông Phao-lô và điều đó, tạo cho ông niềm vui thân thương.  Ông cũng yêu mến họ và vui sướng mỗi khi cầu nguyện cho họ.  Ông đã viết: “Có Thiên Chúa làm chứng cho tôi: tôi hết lòng yêu quý anh em tất cả, với tình yêu thương của Đức Ki-tô Giê-su.  Điều tôi khẩn khoản nài xin là cho lòng mến của anh em ngày càng thêm dồi dào… để nhận ra cái gì là tốt hơn.”  Theo thánh Phao-lô, khi sống với nhau bằng tình yêu mến, chúng ta sẽ tiến xa trong sự hiểu biết Thiên Chúa và hiểu biết nhau.  Như vậy, chúng ta sẽ dễ dàng đón nhận ý Chúa và cùng nhau xây dựng một thế giới an bình.

Niềm vui của mùa Vọng là niềm vui trở về.  Như dân Do Thái hồi hương sau những năm dài sống nơi lưu đày, chúng ta được trở về với Chúa, để được gặp Ngài và nhờ đó được tiến triển trong tình yêu mến Chúa và yêu mến tha nhân.

TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

From: Langthangchietim


 

Này tôi đứng trước cửa và gõ. Ai nghe tiếng tôi và mở cửa, tôi sẽ vào nhà người ấy, (Kh 3:20)

Một ngày tràn đầy tình yêu và hơi ấm của Chúa nhé.

Cha Vương

Thứ 4 T1MV: 4/12/2024 

TIN MỪNG: ĐỨC CHÚA các đạo binh là Thiên Chúa của Ít-ra-en phán: Hãy cải thiện lối sống và hành động của các ngươi, Ta sẽ cho các ngươi lưu lại nơi này. (Gr 7:3)

SUY NIỆM: Một bức ảnh nổi tiếng của nghệ sĩ William Holman Hunt (1827-1910), người Anh được nhiều người dùng để làm tâm điểm cho  những buổi chiêm niệm cầu nguyện. Bức hình mô tả Chúa Giê-su đang đứng bên ngoài gõ trên một cách cửa không có tay cầm. Nó chỉ có thể mở ra được ở bên trong. Điều này muốn nhắc nhở bạn rằng vì yêu thương bạn nên Chúa kiên nhẫn đứng chờ để bạn mở cửa lòng ra để cho Chúa vào. Trong con tim của Chúa, Ngài không muốn gì hơn là bạn được ở với Ngài mãi mãi. Ngài sẵn sàng chấp nhận mọi sự, ngoài trừ tội lỗi, để thoả mãn nỗi khát khao của lòng bạn. NHƯNG! Bạn phải chọn Chúa, phải mở cánh cửa tâm hồn đóng kín, mở cánh cửa tâm trí ngoan cố để mời Chúa vào, và hết lòng cậy trông vào Chúa để được hạnh phúc ở đời này và đời sau.

LẮNG NGHE: CHÚA nói: “Này tôi đứng trước cửa và gõ. Ai nghe tiếng tôi và mở cửa, tôi sẽ vào nhà người ấy, sẽ dùng bữa tối với người ấy, và người ấy sẽ dùng bữa với tôi.” (Kh 3:20)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa là Thiên Chúa của con, Xin ban cho con một trí khôn để con nhận biết Chúa, một trái tim để con yêu mến Chúa, một đức khôn ngoan để biết tìm ra Chúa, một tác phong biết làm vui lòng Chúa, một dạ trung thành bền bỉ biết chờ đợi Chúa, và một lòng hy vọng cuối cùng được ôm lấy Chúa. (Thánh Tôma Aquinô)

THỰC HÀNH: Phong cách, tác phong, lối sống của bạn có làm Chúa vui lòng không? Hãy cải thiện lối sống và hành động của bạn qua việc dọn mình đi xưng tội Mùa Vọng nhé.

From: Do Dzung

****************************

Chúa Chờ Con Dưới Mưa (Sáng Tác: Thiên Phúc) – Angelo Band

ĐẾN TỪNG CHI TIẾT – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Chúa Giêsu lên núi và ngồi ở đó. Dân chúng lũ lượt kéo đến cùng Người, đem theo những kẻ què quặt, đui mù, tàn tật, câm điếc và nhiều bệnh nhân khác nữa”.

“Hãy trút mọi lo âu cho Chúa, bạn thuộc về Ngài! Đừng bao giờ nghĩ Ngài bỏ mặc bạn, vì điều đó có nghĩa là, bạn đang ‘đổ tiếng xấu’ cho Ngài. Dù đang ở trong bóng tối, hãy tin yêu hy vọng; vì ngay trong sự mờ mịt, Ngài vẫn chở che linh hồn bạn đến từng chi tiết!” – Gioan Thánh Giá.

Kính thưa Anh Chị em,

“Ngay trong sự mờ mịt, Ngài vẫn chở che linh hồn bạn ‘đến từng chi tiết!’”. Những lời trên có thật không? Cả hai bài đọc hôm nay bảo rằng, “Thật!”; đặc biệt, bài Tin Mừng. Hãy nhìn đoàn người tìm đến Chúa Giêsu! Họ đại diện cho một nhân loại tất tưởi, phiêu bạt, đói khát, đủ mọi hạng người; một nhân loại cùng khốn kiếm tìm Thiên Chúa.

Chúa Giêsu lên núi, ngồi xuống, và dân chúng lũ lượt kéo đến, đem theo những kẻ câm, mù, què, liệt và các bệnh tật khác. Ngài không thẩm vấn họ về quá khứ, hoặc nghi ngại về những tội lỗi họ đã gây ra; Ngài đơn giản cung cấp cho mỗi người những gì họ cần: thị giác, thính giác; người câm được nói, người què nhảy nhót như nai… Và sau đó, Ngài cho họ ăn. Tuyệt! Điều Isaia tuyên sấm những 800 năm trước về bữa tiệc trên núi Thiên Chúa sẽ thết “muôn dân” – bài đọc một – nay ứng nghiệm ‘gần như hoàn hảo’ với Chúa Giêsu khi Ngài nhân lên bánh và cá để đãi ‘hàng ngàn người’ no thoả.

Thế nhưng, phép lạ trên núi ngày ấy mới chỉ là khúc dạo đầu cho một phép lạ thậm chí còn vĩ đại hơn mà Thiên Chúa đã dự liệu. Ngài biết cơn đói trong lòng nhân loại là vô cùng, cơn khát trong trái tim nó là vô biên; Ngài cũng biết giới hạn của lương thực vật chất, cả khi nó dồi dào. Vì thế, Ngài sẽ cung cấp cho nó những gì thực sự cần hơn! Ngài sẽ đãi tiệc “Chiên Thiên Chúa”, tiệc “Đấng xoá tội trần gian” khi Con Một Ngài hạ mình trở nên của ăn của uống. Và nhân loại đó sẽ không còn đói, không còn khát! Ngay hôm nay, mỗi ngày, trên các bàn thờ hoàn vũ, Thiên Chúa tiếp tục với những ‘hào soạn’ Thánh Thể liên lỉ với chính Máu Thịt Con mình. Rõ ràng, Ngài không chỉ quan tâm phần xác khi cho con người cái ăn cái mặc, Ngài quan tâm ‘đến từng chi tiết’ linh hồn nó!

Anh Chị em,

“Dân chúng lũ lượt đến cùng Ngài!”. Cuộc đời con người vẫn mãi là một cuộc tìm kiếm Giêsu – tâm điểm mọi khát vọng – và chỉ một mình Ngài mới thoả mãn chúng. Những ngày đầu Mùa Vọng, bạn và tôi hãy hình dung giây lát về ‘khối nhân loại’ vây quanh Ngài ngày ấy! Và sẽ ý nghĩa hơn, cần kíp hơn, khi chúng ta đặt mình trong chính ‘nhân loại’ tất tưởi đó! Rồi như thể đám đông biến mất để bạn ở lại một mình với Chúa Giêsu, Ngài đang nhìn vào mắt bạn với tất cả trìu mến yêu thương; Ngài đang hỏi mỗi người chúng ta, “Con tìm gì?”, “Con mắc bệnh gì?” mặc dù Ngài biết tỏng chúng ta ‘đến từng chi tiết’. Hãy nói với Ngài ‘tử huyệt’ của bạn, hãy thì thầm với Ngài ‘gót Achilles’ của bạn; phần xác, phần hồn! Đó có thể là một tội lỗi đang chia cắt chúng ta với Chúa, với anh chị em mà ai trong chúng ta cũng muốn vượt thắng trong mùa hồng phúc này!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, Đấng con tìm kiếm, cũng là Đấng kiếm tìm con. Đừng để con ‘đổ tiếng xấu’ cho Chúa; vì con tin, dù con tệ hại đến đâu, Chúa vẫn đang chăm bẵm ‘đến từng chi tiết’ xác hồn con!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

*********************************

Thứ Tư Tuần I Mùa Vọng:

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

29 Khi ấy, Đức Giê-su đến ven Biển Hồ Ga-li-lê. Người lên núi và ngồi ở đó. 30 Dân chúng lũ lượt kéo đến cùng Người, đem theo những kẻ què quặt, đui mù, tàn tật, câm điếc và nhiều bệnh nhân khác nữa. Họ đặt những kẻ ấy dưới chân Người và Người chữa lành, 31 khiến đám đông phải kinh ngạc vì thấy kẻ câm nói được, người tàn tật được lành, người què đi được, người mù xem thấy. Và họ tôn vinh Thiên Chúa của Ít-ra-en.

32 Đức Giê-su gọi các môn đệ lại mà nói: “Thầy chạnh lòng thương đám đông, vì họ ở luôn với Thầy đã ba ngày rồi và họ không có gì ăn. Thầy không muốn giải tán họ, để họ nhịn đói mà về, sợ rằng họ bị xỉu dọc đường.” 33 Các môn đệ thưa: “Trong nơi hoang vắng này, chúng con lấy đâu ra đủ bánh cho đám đông như vậy ăn no?” 34 Đức Giê-su hỏi: “Anh em có mấy cái bánh?” Các ông đáp: “Thưa có bảy cái bánh và một ít cá nhỏ.” 35 Bấy giờ, Người truyền cho đám đông ngồi xuống đất. 36 Rồi Người cầm lấy bảy cái bánh và mấy con cá, dâng lời tạ ơn, bẻ ra, trao cho môn đệ, và môn đệ trao cho đám đông. 37 Ai nấy đều ăn và được no nê. Những mẩu bánh còn thừa, người ta thu lại được bảy thúng đầy.


 

RÓT ÁNH SÁNG-Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo!”.

Nhìn xuống Paris – ‘Kinh Thành Ánh Sáng’ – từ một nhà thờ trên đồi Montmartre chiều ngày 15/8/1534, Phanxicô Xaviê Giáo Hội mừng kính hôm nay đã quỳ gối cạnh Ignatiô Loyola và 5 sinh viên khác. Họ tuyên khấn khó nghèo, khiết tịnh và vâng lời Giáo Hoàng. Đó là ngày sinh của Dòng Tên! Từ ‘Kinh Thành Ánh Sáng’ này, Phanxicô Xaviê sẽ xuống tàu, đến tận Đông và Tây Á để rót ánh sáng Tin Mừng cho hàng vạn người, “Hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Như các tông đồ xưa đã thực hiện lệnh truyền của Chúa Giêsu, sáu năm sau ngày khấn, linh mục trẻ Phanxicô Xaviê đã xuống tàu đi Ấn Độ, một chuyến đi không bao giờ trở về. Cuộc hải trình suốt 13 tháng trên một tàu buôn thật tàn khốc, vậy mà, Phanxicô – vẫn cứng cáp như một vỏ cây – sẽ đem ánh sáng, ‘rót ánh sáng’, không phải ánh sáng văn minh Âu Châu, nhưng là ánh sáng Chúa Kitô cho Ấn Độ, Nhật Bản và các nước.

Thế nhưng, độc đáo hơn cả, trước hết, Phanxicô đã ‘rót ánh sáng’ này cho những đồng hương Kitô hữu của mình. Đó là những người buôn bán nô lệ. Một tay họ quất ‘những con vật người’ bằng roi, và tay kia, đếm những lần quất bằng tràng chuỗi Mân Côi! Niềm tin vào Chúa Kitô và tình bác ái đối với đồng loại – những nô lệ và những con buôn nô lệ – đã thiêu đốt trái tim con người trẻ Phanxicô.

Trong hơn một thập kỷ, Phanxicô đã thành lập các cộng đoàn thuộc Malaysia; quần đảo Spice, thuộc Indonesia; Cochin và các vùng thuộc Ấn Độ ngày nay; tiếp đến là Sri Lanka. Năm 1548, Phanxicô lên đường đến Nhật Bản, trở thành nhà truyền giáo đầu tiên đặt chân đến vùng đất này. Nhờ nỗ lực của Phanxicô, đã có hơn 300.000 người cải đạo trong vòng 65 năm tiếp theo tuy phải trải qua nhiều thập kỷ bị đàn áp dữ dội và hàng trăm nghìn cuộc tử đạo. Năm 1552, Phanxicô nhận lời mời đi Trung Quốc để mang Phúc Âm đến lục địa này lần đầu tiên. Trong chuyến đi, ngài ngã bệnh và qua đời trên đảo Shangchuan, ngay ngoài khơi bờ biển Trung Quốc ở tuổi bốn mươi sáu.

Trong vòng mười năm, người ta ước tính Phanxicô Xaviê đã đi hơn 61.000 cây số trên bộ và trên biển, là người đầu tiên mang Tin Mừng đến các nước Châu Á, rửa tội khoảng 30.000 linh hồn. Phanxicô rời Âu Châu và gia đình ở tuổi 19 để không bao giờ gặp lại họ nữa. Cuộc đời Phanxicô là một lễ hy tế thực sự. Cuối cùng, thi thể ngài được đưa trở lại Goa, Ấn Độ, nơi nó được chôn cất và tôn kính cho đến ngày nay. Để tôn vinh ngài, cánh tay của Phanxicô đã được cắt khỏi cơ thể vào năm 1614 để đem về Rôma và được tôn kính tại nhà thờ Dòng Tên.

Anh Chị em,

“Hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo!”. Phanxicô Xaviê thực sự là một ‘Phaolô khác’ đối với Châu Á. Khi chúng ta tôn vinh vị tông đồ vĩ đại, hãy suy ngẫm về tất cả những gì vị thánh trẻ đã hoàn thành trong mười năm ngắn ngủi. Khi làm vậy, bạn hãy cân nhắc đến mười năm tiếp theo của cuộc đời bạn và tái hiến mình cho sứ mệnh mà Chúa Kitô giao phó. Bạn có dám đi vào thế giới ngày nay – bắt đầu từ những người trong gia đình mình, cộng đoàn mình, môi trường mình – để ‘rót ánh sáng’ Tin Mừng Chúa Kitô trong những ngày đời còn lại?

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, Chúa muốn con làm gì ngay hôm nay và trong những năm ‘có thể rất vắn vỏi’ của đời con?”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

*****************************************

Ngày 03 tháng 12

THÁNH PHAN-XI-CÔ XA-VI-Ê, LINH MỤC

Bài trích thư thứ nhất của thánh Phao-lô tông đồ gửi tín hữu Cô-rin-tô.

16 Thưa anh em, đối với tôi, rao giảng Tin Mừng không phải là lý do để tự hào, mà đó là một sự cần thiết bắt buộc tôi phải làm. Khốn thân tôi nếu tôi không rao giảng Tin Mừng! 17 Tôi mà tự ý làm việc ấy, thì mới đáng Thiên Chúa thưởng công; còn nếu không tự ý, thì đó là một nhiệm vụ Thiên Chúa giao phó. 18 Vậy đâu là phần thưởng của tôi? Đó là khi rao giảng Tin Mừng, tôi rao giảng không công, chẳng hưởng quyền lợi Tin Mừng dành cho tôi.

19 Phải, tôi là một người tự do, không lệ thuộc vào ai, nhưng tôi đã trở thành nô lệ của mọi người, hầu chinh phục thêm được nhiều người. 22 Tôi đã trở nên yếu với những người yếu, để chinh phục những người yếu. Tôi đã trở nên tất cả cho mọi người, để bằng mọi cách cứu được một số người. 23 Vì Tin Mừng, tôi làm tất cả những điều đó, để cùng được thông chia phần phúc của Tin Mừng.

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô.

15 Khi ấy, Đức Giê-su hiện ra với Nhóm Mười Một và nói với các ông rằng: “Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo. 16 Ai tin và chịu phép rửa, sẽ được cứu độ; còn ai không tin, thì sẽ bị kết án. 17 Đây là những dấu lạ sẽ đi theo những ai có lòng tin: nhân danh Thầy, họ sẽ trừ được quỷ, sẽ nói được những tiếng mới lạ. 18 Họ sẽ cầm được rắn, và dù có uống nhằm thuốc độc, thì cũng chẳng sao. Và nếu họ đặt tay trên những người bệnh, thì những người này sẽ được mạnh khoẻ.”

19 Nói xong, Chúa Giê-su được đưa lên trời và ngự bên hữu Thiên Chúa. 20 Còn các Tông Đồ thì ra đi rao giảng khắp nơi, có Chúa cùng hoạt động với các ông, và dùng những dấu lạ kèm theo mà xác nhận lời các ông rao giảng.


 

Hãy bám lấy Người chứ đừng lìa bỏ, để cuối đời, con được cất nhắc lên. (Hc 2:1-3)-Cha Vương

Chúc bạn và gia đình Mùa Vọng thánh thiện nhé.

Cha Vương

Thứ 2 T1.MV: 2/12/24 

TIN MỪNG: Khi Ðức Giêsu vào thành Ca-phác-na-um, có một viên đại đội trưởng đến gặp Người và nài xin: “Thưa Ngài, tên đầy tớ của tôi bị tê bại nằm liệt ở nhà, đau đớn lắm”. Người nói: “Chính tôi sẽ đến chữa nó”. (Mt 8:5-6)

SUY NIỆM: Tại sao một viên đại đội trưởng với nhiều quyền thế trong tay lại đến gặp Chúa Giê-su? Có lẽ ông đã nhận ra rằng tất cả quyền cao thế lực trong tay của ông ta không thể làm gì được cho người đầy tớ đó. Nói cách khác là ông đã bó tay! Một người ngoại bang mà dám thừa nhận thẩm quyền và quyền năng của Chúa là một điều táo bạo. Ông đã vượt qua bức tường của hoài nghi của giới hạn để bước vào một hành trình đức tin. Tin vào một Thiên Chúa có thể khi con người không thể. Sách Huấn Ca dạy rằng: Con ơi, nếu con muốn dấn thân phụng sự ĐỨC CHÚA, thì con hãy chuẩn bị tâm hồn để đón chịu thử thách. Hãy giữ lòng cho ngay thẳng và cứ kiên trì, đừng bấn loạn khi con gặp khốn khổ. Hãy bám lấy Người chứ đừng lìa bỏ, để cuối đời, con được cất nhắc lên. (Hc 2:1-3)

Vậy khi đương đầu với giới hạn của con người như tài chính, mất việc, bệnh hoạn, cô đơn, cái chết của những người thân yêu bạn đừng mất lòng nhưng hãy đặt hết niềm tin vào Thiên Chúa có thể làm, như viên đại đội trưởng đã làm, vì không có gì là không thể đối với Chúa. Hãy kiên trì cầu nguyện và tin cậy nơi Chúa nhé.

LẮNG NGHE: Muôn dân hỡi! Lắng nghe lời CHÚA, loan truyền cho các miền đất xa xăm rằng: Đấng cứu độ chúng ta sắp đến, thôi đừng sợ hãi nữa làm chi! (Gr 31:10; Is 35:4

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, xin tăng thêm lòng tin cho con. Xin giúp con luôn biết dấn thân làm chứng cho Chúa trong Mùa Vọng này và sống đức tin cách can trường trong mọi hoàn.

THỰC HÀNH: Đọc chậm và suy niệm Kinh Tin Cậy Mến.

From: Do Dzung

************************

DỌN ĐƯỜNG CHÚA ĐẾN – Thanh Hoài