HÃY ĐÁ ĐƯỜNG BANH TUYỆT VỜI NHẤT CỦA CẬU ĐI

HÃY ĐÁ ĐƯỜNG BANH TUYỆT VỜI NHẤT CỦA CẬU ĐI

Mark Link

 Chủ đề: “Chúng ta sẽ bị xét xử về cách thức chúng ta đã sử dụng tài năng của mình để làm việc cho nước Chúa.”

Giả sử chúng ta có một người em trai khi sinh ra đã không có bàn tay mặt, còn chân thì chỉ có nửa bàn chân mặt, đến khi lên sáu tuổi nó hỏi bạn: “Anh nghĩ em có thể chơi thể thao ở trường được không?” chúng ta sẽ trả lời nó thế nào?  Ta sẽ gây cho nó những niềm hy vọng hay sẽ cho nó biết thực tế?  Giả sử vài ngày sau, ta và đứa em trai đó đang xem một chương trình truyền hình, chợt nó hỏi ta: “Anh có nghĩ rằng một ngày nào đó em có thể là tay đá bóng thiện nghệ không?” thì ta sẽ trả lời nó thế nào?  Rồi giả sử vài ngày sau nữa, thằng bé nhìn thấy ta đang lật cuốn kỷ lục bóng đá quốc gia ra xem, liền hỏi: “Anh có nghĩ rằng một ngày kia em sẽ chơi bóng giỏi đến nỗi tên em được ghi vaò cuốn kỷ lục bóng đá quốc gia không?” trường hợp này ta sẽ trả lời nó thế nào?

 Năm 1953, một cậu bé sáu tuổi là Tom Dempsey đã từng đưa ra chính những câu hỏi trên.  Hệt như cậu em nhỏ trong tưởng tượng của bạn, Tom Dempsey cũng đã chào đời không có bàn tay phải, còn chân thì chỉ có nửa bàn chân phải thôi.  Tom đến trường học và chơi môn bóng đá. Cậu lại còn được chơi trong đội banh trường cao đẳng ở California nữa chứ! và không bao lâu sau, Tom đã trở thành một tay tiền vệ cho đội banh.  Cậu chơi giỏi đến nỗi cuối cùng đội New Orleans Saints đã ký hợp đồng với cậu.

 Vào ngày 8 tháng 11 năm 1970, đội Saints đang dẫn đội Detroit với tỷ số 17-16 ngay trước khi trận đấu kết thúc hai giây.  Lúc này đội Saints đang có được trái banh ở lằn mức 45 mét trên sân Detroit.  Huấn luyện viên của đội New Orleanss Saints là J. D. Roberts vỗ nhẹ vào vai Tom và nói: “Cậu hãy bước ra đó và đá một cú tuyệt nhất của cậu nhé!”  thủ môn đặt trái banh xuống ở vạch 8 mét sau hàng tranh cướp bóng thay vì 7 mét để cho Dempsey có thêm chút ít thời giờ để sút bóng đi.  Như thế trái bóng ở vào vị trí cách hai trụ gôn tất cả là 63 mét.

 Phần còn lại của câu chuyện đáng ghi vào lịch sử.  Nửa bàn chân mặt của Tom đã sút một cú thật hoàn chỉnh.  Sau này Tom đã nói trong tạp chí Newsweek (Tuần tin tức) như sau: “Tôi không thể ngờ được mình lại đá được quả banh đi xa đến thế.  Nhưng tôi đã trông thấy cánh tay của huấn luyện viên giơ lên và tôi không thể nào diễn tả được tôi đã cảm thấy mình vĩ đại như thế nào!”  Đội Saints thắng cuộc với tỷ số 19-17 và Dempsey đã phá kỷ lục bóng đá quốc gia trong tư thế sút bóng cách gôn xa hơn kỷ lục cũ tới 7 mét.

 Câu chuyện trên có liên quan gì đến các bài đọc Thánh Kinh hôm nay- đặc biệt là với chủ đề mà Chúa Giêsu nêu ra trong bài Phúc âm hôm nay?

Xin hãy nhớ lai dụ ngôn Chúa Giêsu nêu ra.  Người phú hộ nọ có 3 người làm công cho mình.  Một anh thì rất có tài.  Anh thứ hai thì vào loại trung bình, anh thứ ba thì tài năng kém.

Một ngày nọ người phú hộ ấy quyết định đi xa một chuyến.  Trước khi đi, ông trao cho mỗi người làm công một số tiền tuỳ theo tài năng.  Anh thứ nhất được 5 ngàn đồng bạc, anh thứ hai được 2 ngàn, anh thứ ba thì một ngàn.  Ba người làm công này phải dùng số tiền để sinh lợi cho ông chủ trong thời gian ông vắng mặt.  Ý nghĩa sâu sắc hơn ẩn chứa đàng sau dụ ngôn này là gì?  Chúa Giêsu đang nêu ra bài học gì qua dụ ngôn ấy?  Ông phú hộ giàu tượng trưng cho ai?  Cuộc du hành ông ấy thực hiện là cuộc du hành nào?  Ba người làm công ấy tượng trưng cho ai?  Số tiền ông trao cho họ tượng trưng cho cái gì?

Ông chủ giàu có lên đừơng đi xa tượng trưng cho Chúa Giêsu, Đấng ngự về trời sau khi phục sinh.  Ngài sẽ trở lại vào ngày thế mạt.

Các người làm công tượng trưng cho chính chúng ta trong lúc Chúa Giêsu vắng mặt, Ngài muốn chúng ta sử dụng những tài năng Chúa ban cho chúng ta vào việc mở mang nước Chúa trên trần gian.  Khi Chúa Giêsu trở lại, Ngài sẽ xét xử chúng ta về việc chúng ta đã sử dụng tài năng chúng ta như thế nào cho công việc của nước Chúa.

Thật thú vị khi nhận thấy rằng trong dụ ngôn của Chúa Giêsu anh chàng kém tài nhất lại là anh chàng không chịu nỗ lực làm một điều gì đó với số tiền được giao phó cho.  Anh ta buộc phải viện ra một cớ để bào chữa cho sự biếng nhác của mình.  Anh ta muốn nói rằng vì có quá ít tiền nên anh ta có thể tự bào chữa cho mình về việc chẳng chịu làm gì hết.

Chúng ta cũng thường có khuynh hướng lập luận tương tự như thế.  Chúng ta lập luận rằng Chúa đã không kêu gọi chúng ta vào bất cứ địa vị cao cả nào trong Giáo Hội.  Vì thế chúng ta có thể dồn tất cả tâm sức thu vén cho riêng mình và để mặc công việc mở rộng Nước Trời cho những vị có phẩm trật cao hơn.  Nói cho gọn, chúng ta đã cư xử giống người làm công thứ ba trong dụ ngôn của Chúa Giêsu.  Và đây chính là chỗ câu chuyện về Tom Dempsey cần phải tham dự vào.  Tom Dempsey có rất ít nếu không nói rằng chẳng có tài năng để chơi bóng đá.  Tuy nhiên cậu ta đã sử dụng tài năng ít ỏi của mình để chu toàn một công việc lớn.  Cậu không những chỉ chơi bóng đá chuyên nghiệp, mà còn lập nên kỷ lục bóng đá chuyên nghiệp hiện còn đứng vững.

Nếu Tom Dempsey sử dụng tài năng ít ỏi của mình để làm việc cật lực vì vương miện trần gian chóng qua này thì chúng ta còn phải cật lực hơn biết bao nhiêu trong việc sử dụng tài năng của mình vì vương miện nước trời là cái tồn tại vĩnh viễn?

Đây là vấn nạn vô cùng quan trọng mà các bài học hôm nay đặt ra trước chúng ta.  Vấn nạn này đặc biệt thích hợp với chu kỳ năm phụng vụ đang sắp sửa chấm dứt.  Thánh Phaolô cắt nghĩa lý do tại sao trong bài đọc thứ hai hôm nay: “Thưa anh chị em, anh chị em đều biết rất rõ ngày của Chúa sẽ đến như một tên trộm vào ban đêm.  Vì thế, chúng ta không nên mê ngủ mà hãy lo tỉnh thức.”

Chúng ta hãy kết thúc với lời cầu nguyện.

“Lạy Chúa xin dạy chúng con biết sống quảng đại

biết phụng sự Chúa cho xứng đáng,

biết cho đi mà không cần tính toán,

biết chiến đấu mà không sợ thương tích,

biết làm việc mà không tìm an nghỉ,

biết xả thân mà không tìm một phần thưởng nào khác ngoài việc biết mình đang thi hành ý muốn của Chúa”.

Nhân danh Cha và Con và Thánh Thần. Amen.

Mark Link

From: suyniemhangngay1 & NThuNguyen

nen vang.png

HÃY SỐNG NHƯ NGƯỜI QUẢN LÝ LƯƠNG THIỆN!

HÃY SỐNG NHƯ NGƯỜI QUẢN LÝ LƯƠNG THIỆN!

(Tháng cầu cho các linh hồn)

 Tuyết Mai

Hết thảy chúng ta chỉ là người quản lý cho Chúa thì sao chúng ta không chọn sống lương thiện nhỉ? Vì tất cả những gì chúng ta sở hữu, có được là đều do Thiên Chúa ban cho mới có. Từ trí khôn cho đến một thân xác bình thường. Từ việc suy nghĩ cho đến việc làm ai cũng biết đâu là tốt, xấu. Đâu là việc làm lương thiện và đâu là việc làm có tính tham lam, lấy của người làm của mình; do sự hướng dẫn lệch lạc rất tinh xảo của Satan và bè lũ của chúng. Bởi con cái của ánh sáng thì sẽ học theo và sống theo những sự việc lành thánh nhất nhất theo gương Chúa Giêsu, Đức Maria, thánh cả Giuse và tất cả các Thánh nam, nữ.

**

Nếu chúng ta chỉ là người quản lý cho Chúa thì những gì Chủ cho biết việc chúng ta cần phải làm hay những luật lệ mà Chủ bắt chúng ta phải tuân theo thì lẽ đương nhiên chẳng một người quản lý nào lại khờ khạo, dại dột dám bất tuân lệnh truyền vì lẽ rất đơn giản là người quản lý đó sẽ bị Chủ cho nghỉ việc mà theo lẽ thông thường người quản lý khôn ngoan thì phải luôn trung thành với Chủ của mình và sự trung thành đó sẽ luôn làm cho Ông Chủ vui lòng mà tăng lương cho.

**

Cùng mọi thứ gì tốt đẹp trong nhà hay có miếng ngon vật lạ mà ông Chủ đem về thì người quản lý ấy hẳn cũng đều được ông Chủ cho hưởng theo. Nếu người quản lý nào gặp được ông chủ thích sống rày đây mai đó thì cũng mang mình theo bên cạnh để mà hầu hạ cho ông. Vô tình người quản lý lại có được hưởng cuộc sống đi du lịch ở khắp mọi miền như các tông đồ của Chúa Giêsu xưa vậy. Ai bảo cuộc sống rày đây mai đó là không thú vị hạnh phúc nhỉ?. Hẳn cuộc sống rày đây mai đó mà có ông Chủ ở cùng thì còn hạnh phúc nào hơn như các linh mục của Chúa thích được bài sai đi đến những vùng xa, vùng sâu để sống cuộc đời phục vụ đúng nghĩa cho những người anh em nghèo khổ, bệnh tật, khuyết tật … họ thiếu thốn đủ mọi thứ, mọi điều.

**

Nếu chúng ta chỉ là người quản lý cho Chúa thiết nghĩ chúng ta chẳng dại gì mà chọn cách sống gian xảo, lọc lừa, điêu ngoa với Ông Chủ mà làm gì vì Ông có nhiều quyền lực thì có quyền đem chúng ta ra tòa giam nhốt vì những tội ăn cắp, tham lam với những toan tính làm thất thoát tài sản cùng tìm cách hãm hại ông. Mà chưa kể gặp một Ông Chủ lại có quyền giam hãm chúng ta ở một nơi vô cùng nóng bỏng, chung quanh vây bủa bởi lửa và lửa. Nhưng thưa con người trần gian thì ai mà không tham? Ai mà không có những giấc mơ thoát cảnh làm người quản lý? Ai không muốn ngoi lên để trở thành một ông chủ hống hách với người, với đời?.

**

Do đó mà Satan nắm bắt được những gì chúng ta ao ước muốn có và chúng sẽ giúp chúng ta một cách rất tích cực, rất mời mọc, rất đam mê và chúng không ngừng cho chúng ta những giấc mơ về đêm vô cùng đẹp đẽ, lộng lẫy, nguy nga có bao nhiêu kẻ hầu người hạ; với biết bao nhiêu người đẹp ở cạnh bên, v.v… Thưa đã gọi là trần gian thì hiếm có người sống lương thiện được trong mắt Thiên Chúa; không gian tham nhiều thì cũng tí ti. Gần nhất, chúng ta cứ nhìn xem ngay chính gia đình của chúng ta xem có thấy ai sống lương thiện không?

**

Chúng ta là bậc cha mẹ có làm gương sống tốt lành cho con cái chúng noi theo hay không? Hay chúng ta chỉ giỏi nói mà không làm? Nói chi xa xa ra ngoài xã hội thì ai mà chúng ta có thể tin tưởng cho được hơn người trong gia đình của chúng ta? Do đó trong gia đình nếu chúng ta không sống theo thói quen tốt lành trong việc giữ đạo, vợ chồng không cùng chung đạo; thường cho nhau lời ăn tiếng nói đau như bị dao cắt hay nói một đàng làm một nẻo. Gian dối lừa gạt nhau trong chuyện tiền bạc, trên dưới cãi lộn rồi rủa xả nhau tối ngày cũng chỉ vì đồng tiền nên làm cho con cái chúng bỏ nhà đi theo băng đảng – là do chúng không tìm thấy có tình yêu thương trong gia đình. Thì cũng hiểu rằng nhà ấy không có bóng dáng của Thiên Chúa hiện diện.

**

Lạy Chúa là Đấng đầy lòng thương xót! Xin sửa đổi chúng con từ trong ra ngoài nhất là mọi thành phần trong gia đình luôn biết sống Kính sợ Thiên Chúa và yêu thương người như yêu chính mình chớ đừng sống vô cảm hay sống bất lương. Giúp chúng con hạn chế bớt lời nói ác độc thường xuyên dùng cho nhau. Cùng hằng gìn giữ chúng con khỏi sa Hỏa Ngục nơi mà bất cứ linh hồn nào cũng khiếp sợ, cũng không muốn đến… Chỉ vì chúng con tham lam, ích kỷ, không muốn làm mà chỉ muốn có ăn; lười biếng nên làm gương xấu cho con cái chúng bắt chước theo để xã hội ngày càng bất ổn, càng thêm chết chóc và càng nhiều đau khổ tang thương, thưa Chúa!.

**

Nhân tháng cầu cho các linh hồn nơi Luyện Ngục xin Thiên Chúa cho chúng con thấy rằng cuộc sống trần gian thật là ngắn ngủi, ngắn đến không ngờ; nó đến bất chợt như cái thằng ăn trộm lẻn vào nhà ban đêm khi người quản lý ngủ say, không Tỉnh Thức mà canh nhà thì hẳn ngay khắc ấy sẽ là thời gian sợ hãi và kinh khủng nhất cho người quản lý (vô dụng) ấy vì anh ta sẽ bị giết chết. Xin Thiên Chúa giúp chúng con biết khao khát hướng về Nước Trời nơi sẽ cho chúng con sự sống viên mãn, thiên thu vạn đại. Amen.

Y tá con của Chúa,

Tuyết Mai

13 tháng 11, 2020

Xin Chúa ban cho đủ sức để vác thập giá hằng ngày

Xin Chúa ban cho đủ sức để vác thập giá hằng ngày

Nhiệm vụ hàng ngày của Cha Piô không vui thú gì. Ngài đang nói chuyện với một bà mà ông chồng vừa mới chết. Trước đây chồng bà đã bỏ bà và hai con nhỏ để sống với ít một phụ nữ khác trong ba năm. Bất thình lình ông bị bệnh ung thư. Trước khi chết, sau sự khẩn khoản nài xin của bà, ông đã nhận các bí tích sau cùng.

Người đàn bà, nhỏ nhắn và đơn sơ, bồn chồn đưa tay sửa lại chiếc khăn vuông trên đầu và hỏi một câu quen thuộc:

– “Thưa cha, linh hồn anh ấy ở đâu ? Con không ngủ được, vì con lo lắng quá.”

Cha Piô nhìn bà với đôi mắt lo âu. Hình như ngài cảm được nỗi buồn phiền của bà ngay trong tâm hồn ngài. Ngài nói khẽ:

– “Linh hồn chồng con bị án phạt đời đời.”

Người đàn bà lắc đầu khổ sỏ và nước mắt tuôn trào:

– “Bị án phạt ?”

Cha Piô gật đầu cách buồn bã:

– “Khi nhận các bí tích sau cùng ông ta đã giấu giếm rất nhiều tội. Ông không sám hối cũng không quyết tâm. Ông vẫn là tội nhân đối với lòng thương xót của Chúa, vì ông vẫn muốn hưởng hết lợi lộc của đời này rồi sau đó mới trở lại với Thiên Chúa.”

Trước khi bà ra về, ngài hết sức an ủi bà, nhưng tất cả những điều ấy chờn vờn trong tâm trí ngài suất cả ngày hôm ấy. Những người trong tu viện cũng có thể nhận ra sự muộn phiền và bận tâm của ngài.

– “Cha có điều gì lo lắng vậy ?” một linh mục bạn trên đường đến phòng ăn hỏi Cha Piô.

Ngài vẫn cúi nhìn xuống sàn, và trả lời cách nghiêm trang:

– “Đó là một thế giới gây xáo trộn !”

Vị linh mục kia đồng ý:

– “Đúng vậy. Hàng trăm người chờ đợi chúng ta chính là vì lý do đó.”

Cha Piô gật đầu:

– “Họ đến với những nỗi u buồn. Nhiều người xin tôi lấy đi thập giá của họ, nhưng rất ít người xin tôi cầu nguyện cho họ có sức mạnh để vác thập giá ấy.”

Vị linh mục vội đỡ lấy cánh tay Cha Piô khi ngài bỗng khựng lại và tựa người vào tường. Cha Piô cười gượng:

– “Tôi già rồi.”

Image may contain: 1 person, beard

ĐỨC TIN VÀ GIỜ HẤP HỐI

ĐỨC TIN VÀ GIỜ HẤP HỐI

  Rev. Ron Rolheiser, OMI

Chúng ta thường nuôi dưỡng một sự ngây ngô nào đó về ý nghĩa của đức tin khi đối diện với cái chết.  Chung chung, tín hữu Kitô chúng ta cho rằng ai có đức tin vững mạnh thì đứng trước cái chết họ không sợ hãi và không nghi ngờ.  Hàm ý rằng nếu sợ hãi và nghi ngờ khi sắp chết là dấu hiệu của một đức tin yếu đuối.  Dù đúng là có nhiều người có đức tin mạnh đã không sợ và bình thản trước cái chết, nhưng không phải ai cũng được như vậy và cũng không nhất thiết điều đó là chuẩn mực.

Chúng ta có thể bắt đầu với Chúa Giêsu.  Chắc chắn Ngài có một đức tin vững mạnh, nhưng trước khi chết, Ngài đã kêu lên trong hãi sợ và nghi ngờ.  Tiếng kêu khóc thống khổ của Chúa, “Lạy Chúa, Lạy Chúa, sao Chúa bỏ con” đến từ một nỗi thống khổ thực sự, chứ không phải để tạo hiệu ứng thần linh gì đó như đôi khi chúng ta mặc định theo lòng sùng đạo.  Tiếng kêu đó không hẳn hướng về chúng ta, nhưng là một điều chúng ta nên nghe.  Một vài phút trước khi chết, Đức Giêsu đã sống giây phút thực sự sợ hãi và nghi ngờ.  Đức tin của Ngài đâu mất rồi?  Điều này tùy thuộc vào cách chúng ta nghĩ về đức tin và phương cách cụ thể mà nó có thể diễn ra khi chúng ta sắp chết.

Trong nghiên cứu nổi tiếng của mình về các giai đoạn chết, nữ bác sĩ tâm thần Mỹ Elizabeth Kubler-Ross (1926-2004) đưa ra năm giai đoạn trong tiến trình chết: phủ nhận, giận dữ, mặc cả, trầm cảm, chấp nhận.  Phản ứng đầu tiên của chúng ta khi nhận chẩn đoán cuối cùng là phủ nhận – chuyện này không thể xảy ra được!  Sau đó khi phải chấp nhận thì phản ứng kế tiếp là giận dữ – vì sao là mình!  Và giận dữ nhường chỗ cho mặc cả – tôi còn bao nhiêu thời gian nữa để sống?  Rồi đến trầm cảm, và khi không làm gì được, chúng ta mới chấp nhận – tôi sắp chết.  Tất cả các điều này đều đúng.

Nhưng trong một quyển sách sâu sắc, Ơn sủng khi hấp hối (The Grace in Dying), bà Kathleen Dowling Singh dựa trên kinh nghiệm khi ở bên đầu giường của những người sắp chết, bà đưa ra các giai đoạn khác: nghi ngờ, cự lại và ngây ngất.  Các giai đoạn giúp chúng ta hiểu Chúa Giêsu khi Ngài đối diện với cái chết.

Đêm trước đó ở vườn Giếtsêmani, rõ ràng Chúa Giêsu đã chấp nhận mình sẽ chết.  Nhưng sự chấp nhận này chưa phải là cự lại hoàn toàn.  Nó chỉ xảy ra ngày hôm sau trên thập giá, trong khi trút hơi thở cuối cùng như các Phúc âm tường thuật, Ngài gục đầu xuống và trút hơi thở cuối cùng.  Ngay trước đó, Ngài đã trải qua cơn hãi sợ khủng khiếp, rằng những gì Ngài luôn tin và được dạy về Chúa có thể là không phải.  Có lẽ thiên đàng trống rỗng, có lẽ những gì chúng ta xem là các hứa hẹn của Chúa chỉ là một mơ ước sốt sắng.

Nhưng như chúng ta biết, Ngài đã không nhường bước trước các nghi ngờ đó, đúng hơn là bên trong các bóng tối này.  Chúa Giêsu đã chết trong đức tin – nhưng không trong những gì chúng ta ngây thơ nghĩ về đức tin.  Chết trong đức tin không phải lúc nào cũng chết bình thản, không sợ, không nghi ngờ.

Chẳng hạn linh mục học giả Kinh Thánh nổi tiếng Raymond E. Brown (1928-1998) đã bình giải về nỗi sợ cái chết trong cộng đoàn của Người môn đệ Yêu dấu: “Cùng đích của cái chết và sự bấp bênh của nó đã làm cho những người suốt đời tin vào Chúa Kitô run rẩy.  Thật vậy, không hiếm khi trong cộng đoàn nhỏ các Môn đệ Thánh Gioan đã thú nhận mình nghi ngờ khi trong đầu nghĩ đến cái chết…  Câu chuyện của ông Ladarô trong phần cuối đời sống hoạt động của Chúa Giêsu trong Phúc âm Thánh Gioan là để dạy chúng ta đối diện với thực tế hữu hình, đó là nấm mồ, tất cả chúng ta đều cần nghe, cần nắm lấy thông điệp táo bạo mà Chúa Giêsu đã tuyên bố: “Ta là sự sống…”  Đối với Thánh Gioan, cho dù chúng ta có tuyên xưng lại đức tin bao nhiêu lần, thì thử thách tối hậu vẫn là cái chết.  Dù đó là cái chết của người thân hay của chính mình, đó là giây phút mà chúng ta nhận ra, tất cả đều tùy thuộc vào Chúa.  Trong suốt cuộc đời, chúng ta đã bảo vệ mình trước sự thật phũ phàng này.  Nhưng đứng trước cái chết, tất cả mọi phòng thủ đều rơi rụng.”

Đôi khi những người có đức tin sâu đậm bình thản và yên bình đối diện với cái chết.  Nhưng thỉnh thoảng cũng có người không làm được, nỗi sợ và các nghi ngờ đe đọa họ không nhất thiết đó là dấu hiệu của một đức tin yếu đuối hoặc chùn bước.  Điều này có thể ngược lại, như chúng ta thấy trong trường hợp Chúa Giêsu.  Bên trong tâm hồn của một người có đức tin, nỗi sợ và nghi ngờ khi đứng trước cái chết, điều mà các nhà thần nghiệm gọi là “đêm tối tâm hồn…” và những gì xảy ra bên trong kinh nghiệm này là: sợ và nghi ngờ non nớt mà chúng ta cảm nhận lúc này là chúng ta không thể nhầm lẫn chính mình với nguồn sinh lực của chúng ta cho Chúa.  Khi chúng ta phải chấp nhận chết với niềm tin tưởng bên trong với những gì có vẻ như là sự phủ nhận tuyệt đối, và chúng ta chỉ có thể kêu lên trong thống khổ với một sự trống rỗng rõ ràng, thì không còn có thể nhầm lẫn Chúa với cảm xúc và bản ngã của chính chúng ta.  Trong điểm này, chúng ta trải nghiệm một sự thanh lọc cuối cùng của tâm hồn.  Chúng ta có thể có một đức tin sâu đậm nhưng vẫn cảm thấy nghi ngờ và sợ hãi trước cái chết.  Cứ nhìn vào Chúa Giêsu là thấy.

 Rev. Ron Rolheiser, OMI

From: Langthangchieutim

14 - Jesus on the Cross 28.jpg

CHÚA KHEN NGƯỜI ĐÀN BÀ CÓ TẤM LÒNG VÀNG VÌ BÀ CHO NHIỀU NHẤT

CHÚA KHEN NGƯỜI ĐÀN BÀ CÓ TẤM LÒNG VÀNG VÌ BÀ CHO NHIỀU NHẤT

Tuyết Mai

Trong thế gian có được bao nhiêu người có tấm lòng vàng như bà góa nghèo kia, được Chúa Giêsu khen thưởng vì bà đã cho tất cả những gì bà có?. Bà góa nghèo ấy đã để trong lòng mọi người một ấn tượng, một tấm gương đẹp đẽ nhất mà Chúa Giêsu muốn hết thảy chúng ta học “cách cho đi”. Bằng chứng cho chúng ta thấy trên thế giới ngày nay vẫn còn rất nhiều người giống như bà chứ đâu có ít. Nên chúng ta đừng nản lòng và đừng thiếu lòng tin tưởng vào Thiên Chúa và vào con người.

**

Chỉ vì con người chúng ta thiếu lòng bác ái nên thường làm ngơ tất cả mọi biến động xẩy ra thường ngày chung quanh chúng ta. Rồi sợ rằng vì sự thương cảm của chúng ta quá ‘thương người’ làm cho thêm tốn kém hay hao hụt tiền bạc mà chúng ta đã định xài trong tuần, trong tháng chăng?. Nhưng theo thống kê và sự chứng minh rất rõ ràng là con người chúng ta ngày nay cũng còn rất rất nhiều người quan tâm, lo lắng và muốn chia sẻ cho người trong cơn dịch bệnh Corona virus hay thiên tai đang rất cần sự giúp đỡ tích cực của chúng ta.

**

Chứng minh gần nhất là trải qua bao nhiêu trận thiên tai xẩy ra ở khắp mọi nơi, mọi miền thì tiền quyên góp được để tạm thời giúp anh chị em trong cơn hoạn nạn cũng thật đáng kể (từ khắp nơi gởi về). Có phải đó là nhờ vào những tấm lòng vàng mà mọi người đã và đang chịu đồng cảnh ngộ tang thương ấy, không cảm thấy bị bỏ rơi? Cùng nhiều hội Đoàn tôn giáo khác nhau. Đến để an ủi, để lắng nghe và để giúp người cảm thấy bớt sầu khổ trong mọi sự mất mát quá lớn như mất người thân thương, tài sản … là nhà cửa, xe cộ, súc vật nuôi để mưu sinh, v.v…

**

Vì Chúa Giêsu quá yêu thương con cái vì Ngài thấy sự chênh lệch giữa giàu quá và nghèo quá nên Ngài tha thiết kêu gọi tất cả chúng ta hãy có tấm lòng vàng như bà góa nghèo kia. 2 đồng tiền tuy thật nhỏ của bà góa nghèo nhưng là tượng trưng cho tấm lòng cao cả vô cùng của bà và sự yêu thương đó Thiên Chúa luôn cần bàn tay đóng góp từ nơi chúng ta như mẹ Thánh Têrêsa Calcutta ở bên Ấn Độ.

**

Vì mẹ Têrêsa quá yêu thương người bất hạnh mà mẹ đã không ngần ngại để xăn tay áo lên, dành hết thời giờ của mẹ mà chăm lo cho những kẻ khốn cùng sắp chết trên con đường đời mà mẹ đã được Thiên Chúa ban rõ định hướng và vì tin tưởng tuyệt đối vào Thiên Chúa nên mẹ cứ tiếp tục trên hướng đi đó và không hề nghĩ đến những khó khăn trước mặt. Ngay lúc khởi đầu cho dự định thì chỉ có duy nhất một mình mẹ mà thôi nhưng rồi tiếng lành đồn xa mẹ Têrêsa đã từ từ nhận được biết bao nhiêu sự trợ giúp từ các nhà giầu có, có lòng hảo tâm.

**

Từ đó mẹ dần có được nhà tình thương để cho những kẻ khốn cùng có nơi ăn, chốn nghỉ ngơi trong những tháng ngày rất ngắn ngủi thay vì để họ sống bờ sống bụi rất thương cảm và rất tội nghiệp khi xã hội ngoảnh mặt làm ngơ. Kể từ sau khi mẹ Têrêsa chết cho đến nay, tính hết của cải mà người người dâng tặng cho hội của Mẹ đến nay đã lên tới bạc tỷ US đô la trên khắp cùng thế giới. Kể cả những người đi theo bước chân của mẹ, càng ngày càng nhiều và càng đông vô số kể.

**

Vâng, bắt đầu chỉ cần 1 tấm lòng vàng của bà góa nghèo xưa và của những nữ tu giống thánh Têrêsa thành Culcutta. Nói chung thì sự ích kỷ và người xấu vẫn còn nhưng vẫn là con số nhỏ so với tấm lòng vàng của cả thế giới cộng lại. Mọi thứ trên đời bắt đầu từ con số 1? Vâng, đúng như thế!. Vì nhờ 1 đồng của người có tấm lòng vàng đã khích lệ cho những tấm lòng vàng khác như câu “Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao”, chẳng bao lâu thì thùng tiền quyên góp sẽ đầy ắp lên thôi.

**

Và như trong chuyện “5 chiếc bánh và 2 con cá” mà Chúa Giêsu đã nhận được từ tấm lòng của một bé trai cũng muốn được chia sẻ. Nhờ tấm lòng của cậu bé đó mà Thiên Chúa đã làm được phép lạ cả thể nuôi được 5000 ngàn người chưa kể đàn bà và con nít.

–*–

Quả tuyệt vời khi hết thảy mọi người đều có trái tim giống Chúa. Chúa dạy chúng ta cũng đừng bao giờ thất vọng hay tuyệt vọng khi biết luôn Tin Tưởng vào tình yêu duy nhất của Thiên Chúa và để cho Người làm chủ cuộc đời mình. Chỉ cần thế thôi thì chúng ta sẽ muôn đời được sống trong an bình, trong thoải mái giống như Thiên Chúa đang sống trong căn nhà tâm hồn của chúng rồi vậy.

**

Có hạnh phúc lắm không cho một người có cả Cha lẫn Mẹ trên Trời lo cho chúng ta luôn được hồn an xác mạnh và cho mọi điều cần thiết. Người luôn bù đắp cho chúng ta để ai cũng có cuộc sống sung mãn và quân bình trong Chúa và trong tha nhân. Vì Thiên Chúa Người luôn thiện hảo và không bao giờ để chúng ta phải thua thiệt và cho gánh Thánh Giá quá nặng nề, quá sức không vác nổi. Do đó sự đền đáp của người con thảo nên làm là chúng ta hằng ngày nhớ cảm tạ Người, mọi ngày trong suốt cuộc đời và cho đến hơi thở cuối cùng của đời ta.

**

Hãy luôn tin tưởng vào Thiên Chúa là Đấng muôn đời toàn năng, là Thiên Chúa duy nhất vì chỉ có Người mới có thể ban cho chúng ta hạnh phúc đích thực ngay tại đời này và mãi mãi ở cả đời sống mai sau trên Quê Trời. Amen.  

Y tá con của Chúa,

Tuyết Mai

9 tháng 11, 2020

CHỨNG TÍCH NGƯỜI TỪ HOẢ NGỤC HIỆN VỀ

Câu chuyện có thật ở Cái Mơn,Giáo Phận Vĩnh Long của con, đây là sự thật, xin mọi người hãy đọc … có đời sau, có sự thưởng phạt đời đời, có thiêng đàng, hoả ngục, luyện ngục, sau khi chết mọi người sẽ đến trước Toà Chúa để chịu phán xét về những việc mình đã làm khi còn sống.

CHỨNG TÍCH NGƯỜI TỪ HOẢ NGỤC HIỆN VỀ

Nhân dịp tháng 11, Tháng Các đẳng linh hồn, xin thuật lại câu chuyện tại Cái Mơn

Hiện nay nhà xứ Cái Mơn còn lưu giữ một miếng ván có kích thước: 2,05 x 0,82 mét, dầy hơn 4,5 cm. Trên miếng ván có một chỗ bị cháy đen và khuyết xuống giống như “phần mông” của một người ngồi để lại. Miếng ván này được lưu giữ như là một chứng tích của việc có hỏa ngục và sự thưởng phạt đời đời.

Bài viết này được người trực nhà xứ, thời Cha Sở Gs Thích còn sống, ghi lại theo lời tường thuật của ông biện Nguyễn Văn Nhung, cháu cố của ông biện Đài và của ông Nguyễn Văn Thật. Nay xin mạn phép tóm lại như sau:

Khoảng đầu thế kỷ 18, tại Cái Mơn, có một bà lão nọ là người tu xuất đã ngoài bảy mươi. Đời sống của bà không tốt lắm. Bà bệnh nặng và liệt giường khoảng ba tháng, không ăn uống. Gia đình giữ linh hồn cho bà suốt thời gian ấy đã mệt mỏi. Hôm ấy, ông Biện Nguyễn Văn Đài (sau là Trùm Họ) đến đọc kinh giữ linh hồn cho bà. Ông bảo gia đình đi ngủ để ông giữ thay cho một hôm.

Khi ông biện Đài đang sốt sắng nhìn sách đọc kinh, thình lình bệnh nhân ngồi phắt dậy, thổi tắt đèn, rồi ôm lấy cổ ông và đeo cứng người ông. Ông bình tĩnh không la lên sợ làm rối gia đình, và ông cứ mang bà lão trên mình để đi đốt đèn. Đốt đèn xong, ông trở lại giường, gỡ hai tay bà ra khỏi cổ ông và để bà nằm xuống. Bà nằm trong tư thế như thường lệ: hai chân duỗi thẳng, hai tay để lên ngực và vẫn im lặng như người đang hấp hối.

Cũng nên biết, vào thời điểm này chưa có dầu lửa và đá lửa. Người ta dùng dao đánh vào hòn đá đen cho lửa xẹt vào bông gòn trong ống tre. Khi bông gòn bén lửa, người ta thổi lên cho có lửa ngọn rồi mới dùng cây rọi lấy lửa mồi vào đèn. Cây rọi là mảnh vải bằng hai ngón tay, nhúng dầu mù u, xe xoắn lại phơi khô. Đèn dầu mù u thì không bắt lửa nhanh như đèn dầu ngày nay. Nhắc chuyện này để hiểu rằng thời gian ông biện mang bệnh nhân trên cổ là khá lâu.

Ngày hôm sau bà này chết. Việc an táng theo nghi thức đạo như thường lệ. Sau khi an táng, gia đình và hàng xóm tập trung để cầu lễ cho bà. Theo như tập tục thường kéo dài một tuần, lâu hơn hay ít hơn là tùy hoàn cảnh gia đình.

Một tối nọ, khi mọi người đang sốt sắng cầu lễ, bỗng dưng đèn tắt hết. Người chết xuất hiện, mình đầy lửa, mang dây xích, đến ngồi trên bộ ván, nói lớn tiếng: “Các người đừng cầu nguyện cho tôi nữa, bởi vì đã lỗi đức công bằng, tôi xuống Hỏa ngục rồi”. Nói bây nhiêu lời rồi biến mất. Mọi người có mặt chết điếng người, lặng thinh và ngưng đọc kinh nhưng không dám đi một mình về nhà.

Ông chủ nhà nói: “Tôi không dám để bộ ván này trong nhà nữa, đem ra sông cái liệng cho nó trôi khuất cho rồi”. Nói vậy nhưng có lẽ do quá sợ, ông không dám chở đi nên đã liệng xuống rạch bên hông nhà. Nhà ông ở trên ngọn, nhà ông biện Đài ở cuối nguồn, nên nước ròng ông biện đã vớt được tấm ván ghi dấu cái mông của linh hồn sa hỏa ngục, tấm kia trôi mất (bộ ván gồm hai miếng).

Ông biện Đài cố ý giữ tấm ván lại trong nhà để nhắc nhở con cháu và người đời sau nhớ rằng có Hỏa Ngục. Ông dặn con cháu sau này không được nói tên người bất hạnh cho ai biết, để giữ thanh danh cho họ.

Bộ ván này dài gần 3 mét, dầy khoảng 8 cm, bằng gỗ sao gồm hai tấm. Linh hồn hiện về ngồi bên tấm ván này, chống hai chân và hai tay qua tấm ván bên kia. Tấm ván bên này để lại dấu mông, và tấm ván kia là dấu hai bàn chân và hai bàn tay úp xuống. Dấu lửa cháy ăn sâu xuống cả hai tấm ván. Không biết ngày xưa gìn giữ thế nào nhưng mấy mươi năm sau này, gia đình ông Nguyễn Văn Nhung bỏ phế ngoài vườn cây. Thời chiến tranh Ông Nhung đã dùng để làm hầm núp bom đạn. Chiến tranh chấm dứt, ông lại quăng tấm ván ra bờ mương. Một hôm có người đến ngỏ ý xin miếng ván, gia đình mới cạo rửa và định tống khứ nó đi. Khi hay được sự việc, cha sở Gs Thích đã ngỏ ý xin và đã đem về lưu giữ tại nhà xứ. Theo lời ông Thật thì có ai đó đã cưa tấm ván mất mấy tấc. Có lẽ vì nó dài và nặng nề, khó di chuyển, nên đã vô tình cưa bớt đi.

Ông biện Nguyễn Văn Nhung thuật lại theo truyền khẩu của gia đình. Phần ông Nguyễn Văn Thật thì nói theo lời kể của ông Isiđôrô Võ Văn Vạn, thường gọi là Sáu Vạn, thầy tuồng của Cái Mơn ngày xưa. Ông là con đỡ đầu của Đức Cha Isiđôrô Đượm, tên Pháp là Dumortier, cha sở Cái Mơn, sau là Giám Mục Địa Phận Sài Gòn. Ông Vạn mất hơn 30 năm nay, thọ 90 tuổi.

Theo một số thông đáng tin cậy, thì người đã chết hiện về này có thể cùng thời với Thánh Philipphê Phan Văn Minh. Thánh nhân sinh năm 1815, như vậy, câu chuyện xảy ra cũng khoảng gần 200 năm có rồi.

Đối chiếu với gia phả của ông biện Nguyễn Văn Đài thì thời gian như vậy là đúng.

Ông biện Đài, sau thăng chức là Trùm Đài, không biết tuổi.

Con của ông Trùm Đài là ông Trùm Thiệu, sống 92 tuổi.

Con ông Biện Thiệu là ông biện Gioang, sống 72 tuổi.

Con ông Biện Gioang là ông Biện Nguyễn Văn Nhung đã mất, còn bà Nhung hiện nay trên 80 tuổi và đã có cháu cố.

Lm Phêrô Phạm Bá Trung

Nguồn: Conggiao.infor

NGƯỜI KHÔN KẺ DẠI

NGƯỜI KHÔN KẺ DẠI

Lm. G. Nguyễn Cao Luật

Tỉnh thức trong tình yêu

 Chắc chắn rằng dụ ngôn mười trinh nữ hướng tới thời cuối cùng, tương tự như các dụ ngôn trong đoạn trước và tiếp liền sau dụ ngôn này (chủ nhà, người đầy tớ trung tín, những nén vàng).  Các dụ ngôn này có một ý nghĩa rõ ràng và được nhắc đi nhắc lại, đó là sự tỉnh thức.  Người ta không biết giờ nào Chúa sẽ đến, và rất có thể Người sẽ “đến trễ”, nên phải chuẩn bị sẵn sàng và kiên trì trước mọi tình huống.

Riêng về dụ ngôn mười trinh nữ, có lẽ không nên để ý đến những chi tiết có vẻ như giả tạo của câu chuyện: dụ ngôn không phải là một phóng sự hay một bài mô tả phong tục đám cưới, đúng và đủ mọi tình tiết.  Trái lại, nên chú ý đến bài học của dụ ngôn, đó là sự khôn ngoan, biết phòng xa.

Điều dễ nhận thấy trong dụ ngôn này là bài học về sự “tỉnh thức.”  Bài học này làm người đọc liên tưởng đến lời cảnh giác của thánh Phao-lô: “ngày của Chúa sẽ đến như kẻ trộm ban đêm” (1 Tx 5,2).  Trong mười trinh nữ đi đón chàng rể, có năm cô khôn và năm cô dại.

Các cô khôn là những người biết phòng xa và chuẩn bị đầy đủ, cũng giống như người xây nhà trên đá (Mt 7,24), hay người quản gia biết chăm sóc gia nhân lúc vắng chủ (Mt 24,45).  Các cô là hình ảnh của những người biết “lắng nghe và thi hành” những lời Đức Giêsu nói, những người có óc phê phán đúng đắn và tế nhị về thực tại của cuộc sống, kèm theo một ý chí cương quyết hành động.

Ngược lại, các cô dại là những cô không biết dự trữ phòng xa, không biết trù liệu trước hoàn cảnh bất trắc.  Các cô là hình ảnh tiêu biểu cho những người lơ là, thiếu đầu óc thực tế, thiếu phán đoán, gây ảnh hưởng tai hại đến cuộc sống, nhất là đời sống vĩnh cửu.

Quả thật, các cô khôn đã chuẩn bị dầu đèn đầy đủ, lại còn mang theo bình dầu dự trữ, đề phòng trường hợp phải chờ đợi lâu.  Các cô đã được vào dự tiệc cưới, như là phần thưởng cho thái độ sẵn sàng của mình.  Trong khi đó, các cô dại, đã không mang dầu, lại còn mất thời giờ chạy đi mua, nên trở về quá trễ và không được vào dự tiệc cưới.  Các cô đã bị ngăn lại, vì đèn của các cô hết dầu, và các cô đến quá trễ: dựa theo lời thánh Âu-gút-ti-nô, các cô đã thiếu điều quan trọng là dấu chỉ tình yêu và đã không sẵn sàng đáp ứng trước tình yêu.

Người ta có thể ngạc nhiên và đặt câu hỏi: Tại sao các cô khôn lại xử sự có vẻ như thiếu đức ái, đó là không giúp đỡ chị em mình đang gặp khó khăn.  Thật ra, ở đây không chú trọng đến đức bác ái, nhưng muốn nhấn mạnh đến ý nghĩa mỗi người phải chịu trách nhiệm về tự do và hạnh kiểm của mình, không được nông nỗi nhẹ dạ.  Hơn nữa, sự kiện các cô trinh nữ phải chờ đợi lâu và chú rể chậm đến có thể cho thấy rằng lòng thương xót được gia hạn thêm một thời gian dài, rất dài, và đến một ngày, giai đoạn này sẽ chấm dứt.  Thời gian chờ đợi có kéo dài thêm gợi lên tính cách nghiêm trọng của lời mời, đồng thời cũng bao hàm ý nghĩa: Đấng Cứu Thế không phải là sản phẩm theo sự suy đoán của con người.  Đàng khác, nên hiểu thời gian này như một hồng ân được ban tặng để mỗi người kịp sửa chữa những thiếu sót và sai lầm của mình.  Mỗi người đều có cơ hội để đáp ứng bằng chính tình yêu của mình.

Và như vậy, dụ ngôn không chỉ nói đến sự tỉnh thức.  Hay nói cách khác, tỉnh thức chính là phải chuẩn bị đầy đủ cho cuộc lữ hành “trên mặt đất đầy đau thương, bi tráng và kỳ diệu này” (Chúc thư của ĐGH Phao-lô VI).  Mỗi người phải mang theo đèn, và phải dự trữ dầu, nguồn đem lại ánh sáng, tức là phải có lòng hiếu khách, phải có tình yêu và niềm vui (ý nghĩa của dầu theo Kinh Thánh).  Không có dầu, ngọn đèn sẽ tắt, người ta sẽ chìm trong tối tăm, và không được vào dự tiệc cưới.

Giữ ngọn đèn luôn cháy sáng

 Nếu có ai được mời đi gặp một nhân vật họ vẫn mong đợi, hẳn là họ sẽ chuẩn bị rất kỹ càng, có khi tỏ ra nóng nảy, bồn chồn.  Nếu họ vốn là người thờ ơ, hẳn họ sẽ phải thu xếp để có mặt đúng giờ, có khi còn đến sớm hơn giờ hẹn.  Nếu nhân vật được mong đợi lại là người có khả năng làm thay đổi cuộc đời, thì người ta lại càng náo nức chờ đợi, và chuẩn bị kỹ lưỡng hơn.

Chàng rể trong dụ ngôn chính là Đức Giêsu.  Với lòng yêu thương vô bờ, Thiên Chúa Cha đã trao phó cho Người trọn vẹn vận mạng của tất cả nhân loại cũng như của mỗi người.  Người đã đến trần gian để dẫn đưa nhân loại đến tham dự sự sống và niềm vui vĩnh cửu trong Thiên Chúa.  Chính Người đang đến gặp nhân loại và nhân loại phải tiến về với Người, bởi vì Người là sự sống, sự sống đời đời.  “Mà sự sống đời đời chính là nhận biết Cha, Đấng duy nhất là Thiên Chúa thật, và nhận biết Đấng Cha đã sai đến là Giêsu Kitô” (Ga 17,3).

Chàng rể có thể đến trễ, nhưng người ta vẫn phải chờ đợi, vẫn phải sẵn sàng.  Ngọn đèn của mỗi người luôn phải có đủ dầu để đi đón chàng rể.  Người ta có thể ngủ quên, nhưng vẫn có thái độ sẵn sàng: khi nghe tiếng kêu vào lúc nửa đêm, họ cũng đủ dầu đèn để đi đón chàng rể và dự tiệc cưới.

Như thế, dầu đèn chính là khát vọng tìm gặp Thiên Chúa.  Khát vọng này cần được nuôi dưỡng để khỏi phai tàn trong cuộc chờ đợi.  Các cô trinh nữ đi đón chàng rể, lúc khởi đầu tất cả đều vui mừng.  Nhưng trong lúc chờ đợi, năm cô đã để cho lòng nhiệt thành của mình nguội dần, và khi chàng rể đến, các cô đâm bối rối, khát vọng của các cô đã tắt lịm.  Có biết bao cuộc gặp gỡ đã bị vỡ tan bởi vì ngọn đèn khát vọng đã tắt ngúm.

Đúng vậy, đôi khi cuộc chờ đợi có thể kéo dài và biến thành một thử thách khắc nghiệt, nhất là với những người phải bước đi trong đêm tối, tiến bước rất lâu với cảm tưởng rằng không bao giờ gặp được chàng rể mình vẫn ước mong.  Thật ra, tình trạng này là một dấu chỉ cho thấy Thiên Chúa luôn khoét sâu tâm hồn con người, để rồi ngày mai hay một lúc nào đó, Người sẽ bước vào.  Phần con người, họ phải nuôi dưỡng lòng nhiệt thành bằng lòng tin, bằng việc cầu nguyện.  Thiên Chúa sẽ không để cho kẻ chờ đợi Người phải thất vọng.

Sự nghèo khó nội tâm

 “Vậy anh em hãy canh thức, vì anh em không biết ngày nào, giờ nào.”

Đây là chủ đề được nhắc đi nhắc lại trong suốt diễn từ loan báo ngày Đức Kitô trở lại trong vinh quang.  Ở đây, Đức Giêsu đã bày tỏ rõ ràng Người là Đấng Cứu Thế trước khi Người chịu khổ nạn và phục sinh.

Người mong muốn chúng ta chờ đón Người, và không được bỏ cuộc; Người mong muốn chúng ta chuẩn bị dầu đèn để khi Người trở lại, mặc dù bất thình lình, và chúng ta đang thiếp ngủ, chúng ta sẵn sàng đến gặp Người như Người cũng nhận ra chúng ta.

Phải chuẩn bị dầu đèn!  Đây là một trách nhiệm nhưng chúng ta hãy yên lòng: Nếu Thánh Thần sử dụng dầu, thì chính Người cũng sẽ quan tâm không để chúng ta thiếu dầu.

Chúng ta nhớ lại câu chuyện bà goá ở Xa-rơ-phát: “vò dầu đã chẳng cạn, đúng như lời Đức Chúa đã dùng ông Ê-li-a mà phán” (1 V 17,16).  Bà goá này đã đặt tất cả niềm tin vào vị sứ giả của Thiên Chúa, nên vò dầu của bà đã không cạn.

Thật vậy, khi phục vụ Thiên Chúa và người khác, chúng ta vẫn phải khôn ngoan, dự phòng, nhưng cũng cần phải nhớ rằng sự khôn ngoan đích thực và cao cả nhất chính là sự nghèo khó trong tâm hồn, là lòng tin tuyệt đối, là xác tín rằng Thiên Chúa vẫn đang ở bên cạnh chúng ta và nâng đỡ sự yếu hèn, sự mỏi mệt của chúng ta.  Chính Người vẫn bao bọc chúng ta trong tình yêu thương của Người để chúng ta luôn trở thành ánh sáng cho thế giới, thành anh em của mọi người, thành người cứu vớt những gì đã hư mất và thành chứng ta sống động của niềm vui.

Giếng nước trong khu vườn,

ngọn đèn tạo ánh sáng,

kho báu trong ngăn tủ,

Man-na trong Hòm Bia.

Lạy Chúa, Ngài là Chúa của con.  H. Suso.

Lm. G. Nguyễn Cao Luật 

From: Langthangchieutim

10 co trinh nu.jpg

XIN MẸ MARIA THƯƠNG XÓT NHỮNG LINH HỒN CẰN CỖI

XIN MẸ MARIA THƯƠNG XÓT NHỮNG LINH HỒN CẰN CỖI

(Tháng cầu cho các linh hồn)

 Tuyết Mai

Trong chúng ta ai cảm thấy hay nhận thấy mình là loại Linh Hồn cằn cỗi?. Ai trong chúng ta từng thấy những cây cổ thụ già nua sống đến hằng trăm tuổi? Hoặc thấy những căn nhà cũ kỹ bị bỏ phế hoang tàng và mục nát theo thời gian?. Chúng cây cằn cỗi tới độ bị nứt đôi nứt ba ra, rễ cây chúng to lồi cả lên trên mặt đất mà chỉ cần một cơn lốc mạnh thì chúng sẽ tróc rễ mà ngả nằm ngang.

**

Còn nhà hoang tàn mục nát cũng chỉ cần một cơn động đất nhỏ cũng đủ để làm chúng sập mà không còn hòn gạch nào trên hòn gạch nào. Thử hỏi có ai đó muốn mua lại căn nhà tồi tàn đổ nát bị mối mọt gặm nhấm gần sập ấy để sửa lại cho tươm tất, để nó có thể che mưa che nắng trong khả năng của chúng ta có hay không?. Cột thì cũng sẽ được thay mới, vách cũng mới để chúng ta có thể tạm trú thêm một thời gian không biết là bao lâu?.

**

Vâng, hầu hết mọi thứ trên trần gian này đều có thể sửa chữa được chỉ cần chúng ta có ý chí “muốn” là được thôi!. Không có ai trên đời có thể hiểu nổi chúng ta cho bằng Thiên Chúa đâu vì Người đã tác tạo ra từng người chúng ta và ban cho mỗi người một khả năng riêng; khuôn mặt riêng và hình hài riêng, không ai giống ai. Chúa hiểu rất rõ cái bản ngã con người của chúng ta. Vì lòng nhân từ, lòng độ lượng và rất khoan dung của Người nên luôn cho chúng ta có cơ hội để làm lại từ đầu, để lập công và tu đức ngay cả ở hơi thở cuối cùng.

**

Nhân tháng 11 cầu cho các linh hồn, chúng ta cũng nên nhớ linh hồn quý báu của mình mà đặt trên hết mọi sự, vì một linh hồn lành mạnh sẽ luôn mãi có thể còn làm được rất nhiều việc cho Chúa và cho tha nhân. Nếu không thì chúng ta chỉ lao vào cuộc sống bôn ba, bộn bề và làm cho cái “ta” nó được nổi, được tiếng để trục lợi và lợi dụng Danh Đức Chúa để hưởng thụ cho riêng mình. Cùng nhắc nhở hết thảy chúng ta biết luôn nuôi dưỡng linh hồn sống đời của mình luôn được tốt lành, muốn trở thành con cái đích thực của Chúa. Thời giờ hy sinh của chúng ta có thể mang lợi ích nhiều cho linh hồn còn sống cũng như qua đời hiện đang ở trong Luyện Ngục, rất cần lời cầu nguyện liên lỉ của chúng ta.

**

Việc cầu nguyện, ăn chay, hãm mình và mọi việc chúng ta làm có tính cách hướng thiện, đều tốt lành và rất hữu ích cho các linh hồn nơi Luyện Ngục. Do đó có hữu ích không để chúng ta xem xét xem mình có thể làm gì hơn để giúp cho linh hồn nơi Luyện Ngục đang bị cô đơn sầu khổ, giam giữ không còn có thể làm được gì cho chính họ; trong số đó có người thân thương của chúng ta rất yêu dấu.

–*–

Có đáng thương không cho những linh hồn mồ côi không có được một ai nhớ và nghĩ đến?. Có đáng thương không cho những linh hồn mà khi còn sống họ chỉ biết nghĩ cho riêng họ, cho cuộc sống ích kỷ chỉ biết chạy theo thú vui tục trần cùng hưởng thụ những mời gọi vô cùng hấp dẫn?. Đã không từ chối điều làm gian dối, lừa gạt, hãm hại và giết chết người.

**

Cũng vì chạy theo những của cải chóng qua, chóng teng sét và mối mọt gặm nhấm nên họ đã từ bỏ Thiên Chúa là người Chủ nhân hiền mà quay qua thờ tiền bạc là chúng quỷ (vô cùng tinh xảo). Chúng đưa chúng ta vào cuộc sống mê tín, dị đoan và bói toán. Để thay vì chúng ta thờ phượng, tin tuyệt đối vào một Thiên Chúa duy nhất – Đấng vô cùng quyền năng, Người làm chủ của mọi loài trên Trời và dưới đất, ở đời này và ở cả đời sau. Có tiếc nuối lắm thay vì chúng ta cứ nghĩ rằng sẽ không có ngày mai và sự chết chỉ có thể xảy đến cho ai đó chứ không đến với mình?.

**

Ấy sự suy nghĩ này hà tất là của những con người họ có nhiều tiền của và vì có của nhiều nên họ mới phải lo cất giữ và bảo toàn nó cho khỏi bị mất cắp. Đáng thương cho linh hồn con người là ở chỗ đó. Ở đời thì chúng ta học được câu “có ai giàu ba họ, có ai khó ba đời”, “đời là cơn gió thoảng”, hay “như hoa sớm nở tối tàn”, v.v…. Ai lại không hiểu rằng trên trần gian này không có loại thuốc nào để có được “trường sinh bất tử” cả.

**

Lạy Mẹ Maria! Xin giúp chúng con trong tháng 11 này siêng năng trong kinh nguyện. Siêng năng lần chuỗi Mân Côi. Siêng năng dấn thân vào công tác xã hội để tích cóp thêm nhiều phúc đức. Ăn chay, hãm mình, làm những việc thật nhỏ dâng lên cho Chúa, Mẹ với ý chỉ cầu xin cho gia đình và thế giới được sống trong an bình. Cho con người bớt khổ nghèo, chấm dứt dịch bệnh Corona virus đang hoành hành ở khắp nơi trên thế giới.

–*–

Xin Mẹ Maria thương ban cho Giáo Hội Chúa có thêm nhiều Thợ Gặt tốt lành, người người biết thương yêu nhau và sau cùng là xin Mẹ thương ban cho hết thảy linh hồn con cái Mẹ trong Luyện Ngục sớm được về Trời hưởng Nhan Thánh Chúa; sống hạnh phúc viên mãn, muôn đời. Amen.  

Y tá con của Chúa,

Tuyết Mai

7 tháng 11, 2020

 Thiên Đàng

 Thiên Đàng

Than ôi! Chúng ta làm mọi sự cho thế giới này mà chẳng làm gì cho thế giới bên kia sao?

”Phúc thay người ở trong nhà Chúa, họ sẽ ca ngợi Thiên Chúa đến muôn đời.” Ở trong nhà Chúa là được hoan lạc với sự hiện diện của Thiên Chúa, là được hạnh phúc với nguồn hạnh phúc của Thiên Chúa. Ai có thể hiểu được tất cả niềm vui và an ủi mà các Thánh được hưởng trên Thiên Đàng? Thánh Phaolô, người được lên đến tầng trời thứ ba đã nói rằng có những điều trên đó ngài không thể diễn tả được, và chúng ta cũng không thể hiểu được. Thật vậy, chúng ta không bao giờ có được một khái niệm đúng đắn về Thiên đàng cho đến khi chúng ta được ở trên đó. Thiên Đàng là kho tàng bí mật, tràn đầy vị ngọt huyền bí, lai láng niềm vui, là những thứ có thể được cảm nhận thôi chứ miệng lưỡi, ngôn ngữ kém cỏi của chúng ta không thể nào giải thích được. Chúng ta có thể nghĩ ra được điều gì lớn lao hơn nữa không? Hiện thân Thiên Chúa chính là phần thưởng của chúng ta như lời Chúa đã hứa: “Ta chính là phần thưởng quý trọng nhất của các con!” Ôi lạy Chúa, hạnh phúc mà Chúa hứa cho chúng con vượt quá những gì mắt có thể thấy, tai có thể nghe, trí có thể hiểu, và lòng có thể chứa đựng được!

Thật vậy, hạnh phúc Thiên Đàng khó mà hiểu được; đây là phần thưởng cuối cùng Thiên Chúa ban cho chúng ta. Thiên Chúa, Đấng đáng ca ngợi trong mọi sự sẽ là phần thưởng cho những ai diễm phúc chiếm hữu được Thiên Đàng. Nó bao gồm tất cả mọi sự tốt lành, và không có chút gì xấu xa. Tội lỗi không có trên Thiên Đàng, tất cả các hình thức đau khổ do hậu quả của tội lỗi đều bị xua đuổi ra khỏi Thiên Đàng. Không còn chết chóc nữa. Thiên Chúa là nguyên lý sự sống đời đời sẽ ở với chúng ta. Không còn bệnh tật, không còn buồn bã, không còn đau khổ, và thất vọng nữa. Thiên Chúa sẽ lau sạch nước mắt chúng ta. Hãy vui lên hỡi những ai bị thế gian này ngược đãi, nỗi khổ chúng ta sẽ tan biến mất, vì một chút đau khổ, chúng ta sẽ được tràn đầy vinh quang trên Thiên Đàng. Hãy vui lên vì chúng ta đã chiếm hữu được Thiên Chúa là nguồn mạch mọi sự tốt lành.

Làm sao người ta có thể buồn bã được khi ở gần Thiên Chúa; khi hạnh phúc của họ hòa tan trong hạnh phúc của Thiên Chúa; khi được nhìn thấy Thiên Chúa như nhìn thấy chính mình vậy? Như Thánh Phaolô nói: “Chúng ta sẽ nhìn thấy Thiên Chúa mặt đối mặt”; vì khi đó sẽ không còn gì che giấu giữa Thiên Chúa và chúng ta. Chúng ta sẽ chiếm hữu được Thiên Chúa mà không còn lo lắng sợ hãi vì mất Người. Chúng ta sẽ yêu mến Người bằng một tình yêu liên tục và bất phân ly, vì Thiên Chúa độc nhất sẽ chiếm hữu toàn bộ tâm trí chúng ta. Chúng ta sẽ vui mừng với Người không biết mệt mỏi, vì chúng ta sẽ khám phá ra trong Người vô số sự tuyệt hảo; và để giữ cân bằng khi chúng ta chìm mình trong vực thẳm bao la của sự khôn ngoan, thương xót, công bình, và thánh thiện, chúng ta sẽ chìm sâu trong đó với lòng hăng say phấn khởi mới. Nếu sự an ủi bên trong, là ơn sủng từ Thiên Chúa, lại ban cho chúng ta nhiều hoan lạc trong thế giới này, để làm giảm bớt những phiền muộn của chúng ta, giúp chúng ta vác lấy thánh giá của mình, hay giúp các thánh tử đạo sức mạnh để chịu đựng những cực hình đau đớn nhất, thì những hạnh phúc trên Thiên Đàng, nơi mà sự an ủi và vui sướng không còn ban cho chúng ta cách nhỏ giọt nữa, nhưng tuôn đổ như thác càng làm cho chúng ta vui sướng biết dường nào!”

Hãy hình dung một ngày dài vô tận và luôn luôn mới, luôn luôn thanh thản, luôn luôn êm đềm; một cuộc sống hoàn hảo và thích thú nhất. Vui sướng và hạnh phúc biết bao nếu ai trong chúng ta ngay khi còn sống trên trái đất này được như các Thiên Thần có thể nhìn thấy Đức Mẹ Đồng Trinh Maria, hoặc Chúa Giêsu trong vài phút. Nhưng trên Thiên Đàng chúng ta sẽ chiêm ngưỡng đời đời, không chỉ Đức Mẹ và Chúa Giêsu, mà chúng ta sẽ nhìn thấy chính Thiên Chúa! Nơi đó chúng ta sẽ không còn nhìn ngắm Ngài qua bóng tối của niềm tin nhưng trong ánh sáng của ban ngày, trong vẻ uy nghiêm của Người! Vì thế, thật hạnh phúc biết bao được nhìn thấy Thiên Chúa! Các Thiên Thần được chiêm ngắm Thiên Chúa ngay từ khi mới bắt đầu có vũ trụ đến nay vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn mà còn có thể nói là thật là một mối họa lớn lao cho các ngài nếu như bị chia cách khỏi Thánh Nhan Chúa cho dù chỉ một giây phút mà thôi. Hạnh phúc Thiên Đàng không bao giờ làm chúng ta mệt mỏi hay chán nản; chúng ta chiếm hữu được Thiên Chúa là nguồn mạch của mọi sự tuyệt hảo. Chúng ta càng chiếm hữu được Chúa, Người càng làm cho chúng ta thêm khao khát Người; chúng ta càng hiểu biết về Chúa, Người càng trở nên sự thu hút và quyến rũ chúng ta trong sự hiểu biết về Người. Chúng ta mãi mãi nhìn thấy Người, và mãi mãi ước ao được chiêm ngưỡng Người; chúng ta sẽ luôn luôn nếm sự ngọt ngào, và niềm vui trong Chúa, nhưng sẽ không bao giờ cảm thấy thỏa mãn. Các thần thánh được bao bọc tràn ngập trong sự thánh thiêng, các ngài sẽ vui sướng trong hoan lạc và say sưa như trong tiệc rượu vậy. Đó là hạnh phúc mà Thiên Chúa dành cho chúng ta thật kỳ diệu biết bao!

Tất cả chúng ta đều có thể đạt được niềm hạnh phúc này. Thiên Chúa muốn cho mọi người được ơn cứu độ; Người ban thưởng Thiên Đàng cho chúng ta qua cái chết của Người, và qua sự đổ Máu của Người. Thật hạnh phúc thay khi có thể nói rằng Chúa Giêsu đã chết cho tôi, Người đã mở cửa Thiên Đàng cho tôi, đó là sự thừa kế của tôi. Chúa Giêsu đã chuẩn bị cho tôi một chỗ, nó chỉ tùy thuộc vào tôi muốn nó hay không mà thôi: “Ta đi để dọn chỗ cho các con.” Thiên Chúa ban cho chúng ta đức tin, với nhân đức này chúng ta có thể đạt được sự sống vĩnh cửu. Bởi vì Thiên Chúa muốn cho mọi người đươc hưởng ơn cứu độ, Người đặc biệt muốn những ai theo Người tin tưởng vào sự sống đời đời. Hãy cám tạ Chúa, và hãy vui mừng vì tên chúng ta đã được ghi trên trời như tên các thánh Tông Đồ. Phải, tên chúng ta đã được ghi vào sổ hằng sống: nếu chúng ta muốn, chúng ta sẽ ở đó mãi mãi, bởi vì chúng ta có được những phương thế để đạt tới Thiên Đàng.

Hạnh phúc Thiên đàng thật dễ đạt được; Thiên Chúa đã sắm sẵn cho chúng ta quá nhiều phương thức để đạt được nó! Hãy nhìn xem không có một tạo vật nào được dựng nên mà không là phương tiện cho chúng ta sử dụng để chiếm hữu Thiên Chúa; nếu có điều nào trở nên vật cản trở thì đó chỉ là do chúng ta lạm dụng nó mà thôi. Tài sản và những nỗi bất hạnh của cuộc sống, thậm chí sự trừng phạt từ Thiên Chúa về sự bất trung của chúng ta đều nhắm đến phần rỗi của chúng ta. Như thánh Phaolô nói Thiên chúa tạo dựng nên mọi sự để dành cho những người Chúa chọn; thậm chí cả những khuyết điểm cũng trở nên hữu ích cho chúng ta; thậm chí gương xấu và cám dỗ nữa. Như ông Job được cứu giữa một dân tộc thờ quấy. Tất cả các thánh đều chịu thử thách. Nếu những sự này, trong tay Chúa, đều là sự trợ giúp để đạt được Thiên Đàng, thế thì còn gì hơn nếu chúng ta có thêm sự trợ lực là các Bí tích, là nguồn mạch ơn sủng từ chính Thiên Chúa? Thật là dễ dàng cho các môn đệ của Chúa Giêsu được cứu độ, bởi vì Đấng Cứu Thế luôn ở với họ. Vậy thì có khó khăn gì hơn cho chúng ta đạt được ơn cứu độ, khi Chúa luôn ở với chúng ta không? Các môn đệ rất hạnh phúc với tất cả những gì họ mong ước, với những gì họ chọn lựa; còn chúng ta không lẽ kém hạnh phúc hơn các ngài sao? Chúng ta có Chúa Giêsu trong Bí tích Thánh Thể; Người vẫn tiếp tục ở với chúng ta, Người luôn sẵn sàng ban cho chúng ta tất cả những gì chúng ta cầu xin, Người đang chờ đợi chúng ta, chúng ta chỉ có một việc duy nhất là mở miệng “cầu xin”.

Người nghèo còn biết nói ra những gì họ cần với người giàu, trong khi chúng ta lại lãnh đạm thờ ơ với sự trợ giúp và ơn sủng của Chúa ban. Nếu một người tham lam muốn thâu góp cho mình thật nhiều tiền của, liệu anh ta có chần chờ do dự để cho một cơ hội làm giàu vuột mất khỏi tầm tay của mình không? Than ôi! Chúng ta làm mọi sự cho thế giới này mà chẳng làm gì cho thế giới bên kia sao? Gia tài nhỏ bé mà chúng ta ra sức tích góp suốt cả đời là gì nếu không phải là làm việc, phiền toái, lo lắng và đau khổ! Các con thấy đó, tài sản chóng qua của chúng ta để làm gì? Vua Salomon, vị vua giàu có uy quyền và tốt số nhất nói rằng: “Tôi đã nhìn thấy tất cả sự vật hoàn thành dưới ánh mặt trời; tất cả chỉ là phù hoa và phiền toái cho linh hồn.” Và những điều này là những của cải mà chúng ta phải làm việc vất vả để đạt được, trong khi chúng ta không bao giờ nghĩ đến những tài sản của Thiên Đàng!

Thật xấu hổ cho chúng ta đã không nỗ lực để giành lấy, và thờ ơ đến việc tìm kiếm Thiên Đàng! Nếu cây sung bị bỏ vào lửa vì không sinh hoa trái mặc dầu đã được chăm sóc; nếu người đầy tớ vô dụng bị khiển trách vì đã chôn dấu tài năng mình có, thì số phận nào sẽ dành cho chúng ta là những người thường lạm dụng những trợ giúp đưa chúng ta vào Thiên Đàng? Nếu chúng ta đã lạm dụng những ơn huệ Chúa đã ban cho, thì hãy mau mau chân thành sửa đổi lại quá khứ đó, và chúng ta hãy nỗ lực để đạt được phần thưởng xứng đáng là sự sống đời đời.

Thánh Gioan Maria Vianney

Image may contain: 1 person, standing

TRÁNH CHO LINH HỒN SỐNG TRONG THÂN XÁC TẬT NGUYỀN TỘI LỖI

TRÁNH CHO LINH HỒN SỐNG TRONG THÂN XÁC TẬT NGUYỀN TỘI LỖI

(Tháng cầu cho các linh hồn)

Tuyết Mai

Trong chúng ta ai có cơ hội thỉnh thoảng ghé thăm người thân thương, họ hàng, hay bạn bè thân quen của chúng ta trong Viện Dưỡng Lão?. Là các cô, dì, chú, bác, cha mẹ, ông bà, hay bạn bè của chúng ta là những bệnh nhân. Là những người đã không còn có sức khỏe như trước đây, không còn có thể tự lo cho mình được. Vâng, họ là thành phần có bệnh từ do những hậu quả của tai biến mạch máu não (stroke), nhồi máu cơ tim (heart attack), bại liệt. Mang bệnh mất trí nhớ (Alzeimer’s), loạn trí nhớ (dementia), bệnh già, v.v….

**

Tất cả những người bệnh nhân này đã không còn có thể tự lo cho mình được từ thuốc men cho đến miếng ăn uống, nhất là vấn đề vệ sinh cá nhân. Nhân tháng cầu cho các linh hồn, chúng tôi muốn mượn những người này để nhắc nhở cho nhau rằng ngay cả người vẫn còn thở, còn sống nhưng tất cả đã không còn có thể làm được gì cho chính họ nữa. Nếu có thể thì rất có giới hạn; xin hết thảy chúng ta cũng nhớ cầu nguyện nhiều cho họ. Nhưng cũng rất may thay trong số các người bệnh nhân đó số ít cũng vẫn còn có bộ óc minh mẫn có thể dâng kinh cầu nguyện hằng ngày cho chính họ, cho gia đình, cho anh chị em sống xa, gần và cho hết thảy Linh Hồn trong Luyện Ngục.

**

Từ Viện Dưỡng Lão ta có thể suy ra Luyện Ngục là Nơi mà không một Linh Hồn nào còn có thể làm được gì cho chính họ, để giúp họ được giải thoát cảnh tù tội do chính họ khi còn sống đã gây ra. Nhất là những linh hồn khi ở dương trần đã làm khổ, làm tội cho biết bao nhiêu người khác. Thứ đến là những linh hồn luôn sống lãnh đạm với Thiên Chúa, thờ ơ với 10 Điều Răn và sống thiếu trách nhiệm với người trong gia đình. Sống ích kỷ và tỏ lộ sự khinh bỉ, ruồng rẫy, xua đuổi những anh chị em khổ nghèo rách rưới sống chung quanh rất cần sự chia sẻ.

**

Vâng, Luyện Ngục là Nơi mà hết thảy chúng ta phải đến sau cuộc đời trần gian này để được thanh luyện, để linh hồn được tẩy sạch mọi vết bợn nhơ của tội lỗi; để linh hồn mới xứng đáng được Mẹ Maria đem về Trời hưởng mọi phước hạnh và vinh quang cùng với ba ngôi Thiên Chúa. Do đó mong sao trong suốt tháng 11 Cầu cho các linh hồn, chúng ta cố gắng tìm nhiều cơ hội để lập công cho chính mình; để có thể làm giảm thời gian bị cầm giữ ở Luyện Ngục sau này và nhanh chóng được về Nhà Cha ta ở trên Trời. Mà cách hữu hiệu nhất không bao giờ dư mà cũng chẳng bao giờ phí thời giờ, đó là siêng năng đọc Kinh Mân Côi như lời Mẹ Maria nhắn nhủ.

**

Chúng ta có thể dùng mọi thời giờ rảnh để dâng kinh như khi ngồi chờ đợi ở bến xe, ở văn phòng bác sĩ . Giờ tập thể dục buổi sáng. Sau giờ làm, về nhà chúng ta cũng có thể hy sinh cắt chút thời giờ mà dâng kinh thay vì lên phone để chat, nói chuyện phone hàng giờ với bạn bè, lên FaceBook coi những chuyện vô bổ, la cà ở quán cà phê hay nhậu nhẹt, v.v….

–*–

Vì thưa nếu bây giờ mà không thực hành e rằng chúng ta không còn có thời giờ để tạo công đức cho chính mình nữa đâu. Vì ai có thể đảm bảo rằng ngày mai chúng ta còn sống trong khi dịch bệnh Covid-19 còn đang hoành hành ở khắp nơi; số người bị nhiễm tăng nhiều hơn và ca chết cũng nhiều hơn 1 năm trước. Mà nếu không còn sống nữa thì linh hồn của chúng ta biết sẽ đi về đâu?. Chẳng lẽ chúng ta không sợ chết?. Không sợ rằng linh hồn của mình sẽ bị mồ côi mãi nơi Luyện Ngục không ai cầu nguyện cho?. Hay cả đời chúng ta toàn sống phạm tội trọng thì không sợ rằng linh hồn của mình sẽ đến thẳng Hỏa Ngục muôn đời hay sao?.

**

Ai cũng biết chuyện dụ ngôn anh nhà phú hộ giàu có và anh nghèo ghẻ chốc là Lazarô. Nên giàu hay nghèo sống ở trên trần gian này, Thiên Chúa Người rất công bằng đã ban cho tất cả chúng ta có cơ hội và thời giờ để chọn sống cách sao cho đẹp lòng Chúa và đẹp lòng người. Tạo công đức cho chính mình khi còn được sống. Mà ai càng giàu có thì cơ hội lập công đức càng nhiều hơn vì có phải Chúa trao cho ai nhiều thì Chúa sẽ đòi lại nhiều. Ai bảo tiền bạc không mua được Nước Trời? Điển hình là có rất nhiều tỷ phú và triệu phú họ đang thi hành và cố công lập nhiều thành quả cho kho tàng của họ ở trên Trời – Nơi không hề bị mối mọt và bị teng sét.

**

Với số tiền cả trăm triệu, cả tỷ bạc thì nhiều người cộng lại có thể nuôi được cả Nước Phi Châu cùng những quốc gia nghèo đói, bệnh tật có đông dân. Xây được bao nhiêu nhà thương và nhà tình thương. Bao nhiêu Nhà Thờ. Xin được biết bao nhiêu Thánh Lễ cầu cho Linh Hồn mồ côi trong Luyện Ngục. Họ còn làm được rất nhiều nhiều điều khác có lợi cho Linh Hồn của chính họ; cho gia đình, người thân thương và cho rất nhiều linh hồn nơi Luyện Ngục nữa.

**

Còn chúng ta thuộc thành phần nghèo khổ thì ai quên được chuyện bà góa nghèo là người mà được Chúa Giêsu khen thưởng vì bà đã bỏ vào hòm tiền tất cả những gì bà có vì lòng mến?. Đời sống ở trần gian này không ai xa lạ với danh từ “lập công” cả. Đi làm việc ai cũng ráng cố gắng để lập công; mục đích là để được tăng lương, tăng chức để có được cuộc sống thoải mái sung túc hơn. Nhưng khổ nỗi trần gian chỉ cho chúng ta cuộc sống rất tạm bợ, chóng qua và chóng tàn.

**

Như chúng ta hằng ngày hết sức chú trọng đến sắc đẹp nhưng rồi sắc đẹp cũng sẽ mau tàn úa, nhăn nheo và chảy xệ theo thời gian “như hoa sớm nở tối tàn” vậy. Còn của cải thì cũng sẽ như câu “Vật đổi sao dời” vì hôm nay nó còn trong tay ta nhưng mai nó sẽ nằm trong tay người khác. Còn chức vụ và quyền hành thì ai cũng biết câu “Lên voi xuống chó” là chuyện rất đời thường. Chỉ có duy nhất linh hồn Thiên Chúa ban cho từng người mới có được sự sống đời đời vì là giống thiêng liêng không hề chết được. Nên có là khôn ngoan hay không nếu chúng ta từ ngay bây giờ biết chuẩn bị cho linh hồn của mình sau khi chết sẽ được đến nơi mình ao ước tới mới là quan trọng cho cả một đời người lúc sống cũng như lúc đã chết. Amen.

Y tá con của Chúa,

Tuyết Mai

3 tháng 11, 2020

SỐNG HÔM NAY NHƯ NGÀY CUỐI CỦA CUỘC ĐỜI


SỐNG HÔM NAY NHƯ NGÀY CUỐI CỦA CUỘC ĐỜI

 Tác giả: Lm. Anmai, C.Ss.R.

Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt!  Câu nói của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn rất quen thuộc với chúng ta.

Chẳng có ai đi mà chẳng mỏi mệt cả.  Một lúc nào đó, với một biến cố nào đó ta sẽ dừng lại để nhìn lại chặng đường mình đã đi qua, nhìn lại cuộc đời của mình còn lại ở phía trước.  Dù cho cố quên đi sự thật nhưng sự thật vẫn là sự thật và sự thật đó không bao giờ chối bỏ được.

Con chim ở trọ cành cây, con cá ở trọ trong khe suối nguồn, tôi nay ở trọ trần gian…  Cũng là cảm nghiệm về phận con chim, phận con cá và cả con người ở cái cõi tạm này.  Đã gọi là cõi tạm thì chúng ta biết rằng cái gì nó cũng có ngần, có hạn chứ chẳng có gì là bất hũ cả.

Sách Giảng viên gợi lên cho ta điều này.  Giảng viên đã nói: Phù vân trên mọi phù vân: phù vân trên mọi phù vân, và mọi sự đều là phù vân.  Ích lợi gì cho con người làm lụng vất vả dưới mặt trời?  Một thế hệ qua đi, một thế hệ khác lại đến: nhưng địa cầu vẫn đứng vững muôn đời.  Mặt trời mọc lên rồi lại lặn xuống, trở về chỗ cũ nơi nó lại mọc lên.  Gió thổi về hướng nam, rồi quay về hướng bắc; nó thổi xoay chiều khắp bốn phương, rồi quay về vòng cũ.  Mọi sông ngòi đều chảy ra biển mà biển không đầy tràn: nước sông trở về chỗ cũ rồi lại chảy đi.  Muôn vật đều phải làm việc vất vả, và không ai có thể cắt nghĩa tại sao.  Mắt xem mãi cũng không chán, tai nghe hoài cũng không thỏa.  Sự đã qua là gì?  Chính nó là sự sẽ có.  Sự đã xảy ra là gì?  Chính nó là sự sẽ xảy ra.  Chẳng có chi mới lạ dưới mặt trời, cũng chẳng ai nói được rằng: “Ðây cái này mới.”  Vì nó đã có từ lâu đời trước chúng ta.  Người ta cũng chẳng còn nhớ đến tổ tiên và những con cháu sau này; cũng chẳng nhớ đến những người sẽ đến sau.

Tất cả rồi cũng qua đi!  Thế nhưng, chẳng lẽ cuộc đời này nó vô vị và nó nhạt nhẽo như vậy sao?  Như vậy chẳng lẽ cuộc đời là vô nghĩa?

Tùy quan niệm của mỗi người, mỗi dân tộc về cái chết.  Có những người coi chết như là hết như là chấm hết mọi sự ở cuộc đời này nhưng với niềm tin của người Kitô hữu thì chết không phải là hết nhưng chết chỉ là cái ngưỡng cửa để bước qua cõi tạm này để vào cõi vinh quang của Thiên Chúa.  Sách Khôn Ngoan vừa xác tín đến niềm tin của những ai tin vào Chúa: Linh hồn những người công chính ở trong tay Chúa, và đau khổ sự chết không làm gì được các ngài.  Đối với con mắt người không hiểu biết, thì hình như các ngài đã chết và việc các ngài từ biệt chúng ta, là như đi vào cõi tiêu diệt.  Nhưng thật ra các ngài sống trong bình an.  Và trước mặt người đời, dầu các ngài đã chịu khổ hình, lòng cậy trông của các ngài cũng không chết.  Sau một giây lát chịu khổ nhục, các ngài sẽ được vinh dự lớn lao: vì Chúa đã thử thách các ngài như thử vàng trong lửa, và chấp nhận các ngài như của lễ toàn thiêu.

Khi đến giờ Chúa ghé mắt nhìn các ngài, các người công chính sẽ sáng chói và chiếu tỏ ra như ánh lửa chiếu qua bụi lau.  Các ngài sẽ xét xử các dân tộc, sẽ thống trị các quốc gia, và Thiên Chúa sẽ ngự trị trong các ngài muôn đời.  Các ngài đã tin tưởng ở Chúa, thì sẽ hiểu biết chân lý, và trung thành với Chúa trong tình yêu, vì ơn Chúa và bình an sẽ dành cho những người Chúa chọn.

Vấn đề lớn là sống công chính để được Thiên Chúa ghé mắt nhìn.  Thiên Chúa ghé mắt nhìn để rồi Thiên Chúa sẽ ngự trị trong những người công chính hay nói khác đi là những người công chính ở trong cung lòng của Thiên Chúa.

Lời hứa những ai đi theo Chúa đó không phải là lời hứa suông nhưng chính là lời cầu nguyện, lời mà Chúa Giêsu luôn tha thiết nài xin Chúa như tâm tình của Chúa Giêsu được Thánh Gioan ghi lại.  Tâm tình đó hết sức hay: “Lạy Cha, những kẻ Cha ban cho Con thì Con muốn rằng Con ở đâu chúng cũng ở đấy với Con, để chúng chiêm ngưỡng vinh quang mà Cha đã ban cho Con, vì Cha đã yêu mến Con trước khi tạo thành thế gian.  Lạy Cha công chính, thế gian đã không biết Cha, nhưng Con biết Cha, và những người này cũng biết rằng Cha đã sai Con.  Con đã tỏ cho chúng biết danh Cha, và Con sẽ còn tỏ cho chúng nữa, để tình Cha yêu Con ở trong chúng, và Con cũng ở trong chúng nữa.”

Thật tuyệt vời!  Những người mà Thiên Chúa trao cho Chúa Giêsu rồi thì Chúa Giêsu muốn rằng khi mà Chúa Giêsu ở đâu thì những người mà Thiên Chúa Cha trao cũng ở đó với Ngài.

Những ai được Thiên Chúa tuyển chọn nghĩa là được chịu phép rửa, phép thanh tẩy trong Đức Giêsu nghĩa là chịu phép rửa trong sự chết của Chúa Giêsu thì cùng chịu mai táng với Chúa và rồi như lời Thánh Phao lô nói: “Để như Đức Kitô nhờ vinh hiển của Chúa Cha mà sống lại từ cõi chết thế nào, thì cả chúng ta cũng phải sống đời sống mới như thế.  Vì nếu chúng ta được liên kết với Người trong cùng một cái chết, giống như cái chết của Người, thì chúng ta cũng được hợp nhất với Người, trong sự sống lại giống như vậy.

Niềm tin của người Kitô hữu là như vậy.

Chẳng ai lột da để sống đời cả!

Tính tuổi thọ, trong ngoài bảy chục,

mạnh giỏi chăng là được tám mươi, *

mà phần lớn chỉ là gian lao khốn khó,

cuộc đời thấm thoát, chúng con đã khuất rồi.

Chúa bắt phàm nhân trở về cát bụi,

Ngài phán bảo:

“Hỡi người trần thế, trở về cát bụi đi!”

Ngàn năm Chúa kể là gì,

tựa hôm qua đã qua đi mất rồi,

khác nào một trống canh thôi!

Ngài cuốn đi, chúng chỉ là giấc mộng,

như cỏ đồng trổi mọc ban mai, *

nở hoa vươn mạnh sớm ngày,

chiều về ủ rũ tàn phai chẳng còn.  (Tv 89)

Ngày mỗi ngày qua đi lại là một ngày mà ta gần với Chúa hơn.  Đó là câu nói thường ngày mà người ta vẫn thường nói để diễn tả niềm tin sau cái chết.  Thế nhưng, muốn gần Chúa thì phải sống cuộc đời công chính như lời sách Khôn Ngoan đã nói.  Và, Chúa Giêsu đã hơn một lần nhắc nhớ các môn đệ cũng những người theo Chúa: “Nếu anh em không ăn ở công chính hơn các kinh sư và người Pharisêu thì sẽ chẳng được vào Nước Trời” (Mt 5,20).

Công chính là sống một đời trong sạch không có gì vương bẩn trước mặt Chúa.

Này là dòng dõi những người tìm Chúa, đây là những người mong bệ kiến Ngài, một đời lòng ngay không hề gian dối… (Tv 23)

Vẫn là con người mang trong mình phận con người yếu đuối và rất cần ơn của Chúa để sống trong cuộc lữ hành trần thế này.

Hôm nay, nhớ lại những hình ảnh thân thương của ông bà cha mẹ, những người thân thương cũng nhắc nhớ cho phận người ở trọ của chúng ta.  Để được hưởng nhan Thánh Chúa ắt hẳn phải sống công chính, phải sống trong sạch thì mới được hưởng nhan thánh Chúa như Chúa đã nói.

Cuộc đời này rất vắn và rất vội.  Hãy sống ngày hôm nay như là ngày cuối đời của mình và hãy sống hết sức công chính để đến giờ Chúa gọi ta thưa vâng để ra trước tòa của Chúa và hầu mong được hưởng nhan thánh của Ngài như lòng ta hằng mong ước.

Tác giả: Lm. Anmai, C.Ss.R. 

Nói về Chân Phước (Á Thánh) Acutis

Nói về Chân Phước (Á Thánh) Acutis

Nguyễn Ngọc Duy Hân

Chân Phước Carlo Acutis sinh ngày 3 tháng 5 năm 1991, mất ngày 12 tháng 10 năm 2006 – là một cậu bé người Ý, vừa được phong chân phước tại Vương cung Thánh đường Giáo hoàng Thánh Phanxicô Assisi vào thứ Bảy, ngày 10 tháng 10 năm 2020 vừa qua. Buổi lễ quan trọng này đã bị dời một lần vì đại dịch Covid 19.

Đây là vị thánh đầu tiên của giáo hội Công Giáo mặc áo thun, quần jean và đi giày thể thao sneaker, trang phục rất “đời thường” trong thế kỷ thứ 21 hiện đại của chúng ta.

Nhà điêu khắc người Philippines đã nhận được rất nhiều đơn để tạc thành tượng vị Á Thánh người Ý này, và các hình ảnh của Carlo Acutis đã được loan tải khắp nơi với niềm yêu thương, ngưỡng mộ.

Carlo được biết đến vì ngoan đạo, đã rất hứng thú trong việc ghi lại các phép lạ về Thánh Thể trên khắp thế giới. Cậu đã tạo ra một trang mạng riêng trong những tháng trước khi qua đời vì bệnh bạch cầu. Carlo luôn vui vẻ, hăng say và có kỹ năng vi tính giỏi, giống như các thanh thiếu niên trẻ tuổi bây giờ. Điều khác biệt là Carlo đã dùng phương tiện vi tính để liệt kê tất cả các phép lạ về Mình Thánh Chúa, rao giảng Kinh Thánh một cách trẻ trung, hữu hiệu. Carlo còn dựng phim, dùng trang web để nối kết các thiện nguyện viên, giúp trẻ em học giáo lý…. thay vì vui thú bản thân, chơi games … Carlo thật khác với một số thanh thiếu niên trẻ dùng internet quá nhiều trong các mục đích vui chơi, lãng phí thời gian, không biết phân biệt tốt xấu. Carlo đã tận hiến rất nhiều thời gian và kỹ năng cho việc tốt lành. Trong thời gian đi học, cậu luôn đạt được thành tích tốt ở cấp trung học và làm các công tác thiện nguyện thật tốt đẹp. Acutis còn thổi được saxophone, chơi đá banh giỏi, và cũng giống như các bạn cùng tuổi khác, cậu thích chơi game, nhưng chơi trong giới hạn. Carlo được gọi là “thầy của những người trẻ thời đại internet”.

Tiếc thay, đến đầu tháng 10, 2006, Acutis bị ung thư máu với bệnh bạch cầu cấp tính. Acutis biết mình sắp chết và nói: “Xin hiến dâng những đau khổ mà mình phải chịu cho Đức Giáo Hoàng và Giáo hội, để bỏ qua cõi luyện ngục và đi thẳng lên thiên đàng”. Cậu qua đời lúc mới 15 tuổi, gia đình chôn cậu tại Assisi, thành phố của thánh Phanxicô. Thi hài của vị tân Chân Phước này không hề bị phân hủy, vẫn tươi tốt như một phép lạ.

calos.jpg

Bản thân tôi dù có thành kiến ít xài Facebook, nhưng lại cũng rất thích ôm cái phôn, dùng máy computer nhiều giờ trong ngày, nên rất ngưỡng mộ Carlo Acutis.

Sử dụng phương tiện hiện đại một cách hữu hiệu để phục vụ Đức Tin, con người và đời sống là chuyện không dễ, mà Carlo đã làm được với nhiều sáng kiến thu hút giới trẻ. Vào tháng 11 năm 2019, Bộ Phong Thánh đã công nhận giá trị của phép lạ mà Carlo đã làm, khi một em bé ở Brazil sắp chết nhờ cầu nguyện với Carlo mà được chữa lành, và đang tiến hành quá trình để có thể phong Carlo làm Thánh.

ca.jpeg

Nhìn lại cuộc đời dù chỉ 15 năm ngắn ngủi, Acutis đã chiến thắng những đam mê, tật xấu mà giới trẻ ngày nay đang gặp phải, và vươn lên đẹp đẽ như một bông hoa hiếm quý. Thật thế, trong khi nhiều người ngày nay đang bị các vấn đề cám dỗ, lừa đảo, mất thời gian quá nhiều khi dùng internet rồi trở nên lạc lối, thì bông hoa này lại càng nổi bật. Carlo đã học hỏi, làm việc không bỏ phí một giây phút nào và luôn nghĩ tới người khác, thật là một thanh niên đặc biệt mà ai cũng phải trân quý. Ngày Carlo Acutis được phong Thánh chắc chắn sẽ tới trong tương lai gần. Tôi nguyện cầu cùng vị Á Thánh trẻ này cho mình được ngày một thay đổi để bỏ bớt những tính hư tật xấu, sống thánh thiện tốt lành hơn theo gương của Chân Phước. Nghĩ thật xấu hổ, tôi tới tuổi này rồi mà vẫn còn lười đọc kinh hoặc học hỏi Kinh Thánh, trong khi Acutis còn rất trẻ mà lại siêng năng với chuỗi Mân Côi và Lời Chúa. Tôi thấy mình cần phải xét lại bản thân, cố gắng nhiều hơn nữa để chu toàn bổn phận, không hoang phí thời gian, sức lực Chúa đã trao cho. Tôi cùng ước ao câu chuyện cuộc đời của Á Thánh Carlo được giới trẻ ngày nay quan tâm học hỏi, và thấy gần gũi với mình. Thánh không phải là nhân vật ảo chỉ ở trên Trời với cánh trắng, tóc bay, có “power” quyền phép, Thánh có thể là người thường, là cậu bé 15 tuổi như Carlo, sống đời bình thường một cách phi thường. Thánh Nữ Theresa Hài Đồng cũng đã nên Thánh nhờ những việc bé nhỏ đơn sơ nhất.

Mới đây chắc ai cũng biết chuyện những người ở Việt Nam vì cứu lụt miền Trung đã bị tai nạn, thậm chí chết đuối trên đường cứu người. Hoặc những người lính cứu hỏa bị phỏng nặng thậm chí mất mạng vì lý tưởng nghề nghiệp, hay các y tá, bác sĩ, nhân viên bị lây nhiễm Covid khi giúp các bệnh nhân. Cũng có rất nhiều ma-sơ, ni cô, thiện nguyện viên vào làm việc tại trại cùi, các viện mồ côi, các trung tâm giúp người bệnh nặng, nhất là bệnh tâm thần khá nguy hiểm…. Thật là những hành động cao cả vượt trên sinh hoạt đời thường.

Quả vậy, tất cả chúng ta đều có thể nên Thánh, nên Phật, không phải là vị Thần trên trời nhưng là thánh thiện hơn, tốt lành hơn trong cuộc sống hằng ngày: Nhịn một câu nói cay cú, hy sinh tiêu dùng tích cực làm việc thiện, ăn ở trung thực ngay lành, chiến thắng sự ươn lười, rộng lòng tha thứ, sống vì người khác… cũng chính là những việc giúp mình gần với Thánh, với Phật. Như thế, xin cầu chúc bạn và con cháu, người thân luôn cùng nhau vươn lên, sống ý nghĩa hơn trong sinh hoạt mỗi ngày.

Nguyễn Ngọc Duy Hân

Các câu nói ý nghĩa của Carlo Acutis

1- Hoán cải không gì khác hơn là hướng cái nhìn từ thấp lên cao, một chuyển động của mắt là đủ. Carlo Acutis

2- Tìm Chúa và bạn sẽ tìm thấy ý nghĩa đời mình. Carlo Acutis

3- Điều thật sự làm chúng ta đẹp lòng trước mắt Chúa là cách chúng ta yêu Ngài và cách chúng ta yêu người anh em. Carlo Acutis

4- Mình Thánh Chúa là xa lộ lên thiên đàng của tôi. Carlo Acutis

5- Thánh hóa không phải là bài toán cộng, nhưng là bài toán trừ: bớt “chỗ của tôi” để dành chỗ cho Chúa. Carlo Acutis

6- Luôn kết hiệp với Chúa, đó là chương trình sống của tôi. Carlo Acutis

7- Hạnh phúc là nhìn hướng về Chúa; buồn bã là nhìn hướng về mình. Carlo Acutis

8- Tôi chết trong hạnh phúc vì tôi không lãng phí thì giờ vào những chuyện không đẹp lòng Chúa. Carlo Acutis

9- Đời sống là món quà vì cho đến khi nào chúng ta còn ở trên hành tinh, chúng ta có thể gia tăng đức bác ái. Đức bác ái càng cao thì chúng ta càng hưởng đời sống vĩnh cửu của Chúa. Carlo Acutis

10- Mục đích của chúng ta phải là vô hạn, chứ không hữu hạn. Từ mãi mãi chúng ta mong chờ Nước Trời. Carlo Acutis