Hành trình 45 năm đi tìm Đức Tin

Hành trình 45 năm đi tìm Đức Tin

 Trần Anh

TGPSG — “Lạy Chúa, này con đây!”
Cuối cùng, tôi đã tìm thấy linh hồn mình đang phủ phục trước nhan Thiên Chúa mà thổn thức…

THỜI THƠ ẤU, MÔI TRƯỜNG VÀ NỀN GIÁO DỤC

Tôi sinh năm 1972 tại thành phố Hải Phòng – một thành phố chưa bao giờ hết sôi sục trong mọi tính cách của con người và ngóc ngách của cuộc sống.

Trong những năm tháng khó khăn của miền Bắc, tôi lớn lên trong tình yêu và sự chăm sóc nghiêm khắc vô bờ bến của cha mẹ, cùng với nền giáo dục vô thần tuyệt đối, chỉ có biện chứng duy vật và các giá trị đạo đức phổ quát là hệ quy chiếu cho mọi bước đi của tôi. Gia đình tôi không có ban thờ, chỉ có ngày giỗ lễ là tôi được về nhà ông bà nội ngoại, nơi có ban thờ tổ tiên, theo truyền thống.

Bên cạnh đó, gia đình tôi có một tủ sách từ thời Pháp để lại với các tác phẩm vĩ đại nhất của văn học nhân loại. Vì ở nhà chẳng có trò gì chơi nên ngoài những giờ trốn ra ngoài lêu lổng với đám trẻ con cùng xóm thì – dù chỉ mới học cấp 1, cấp 2 – tôi đã ngốn những cuốn sách dày cộm của Jean Jacques Rousseau, Romain Roland, Lev Tolstoi, Victor Hugo… Mặc dù trí não non nớt lúc đó chẳng hiểu gì, nhưng tôi mê mẩn với những áng văn chương mô tả tư tưởng phong phú của loài người, và trong tôi nảy sinh tình cảm tốt đẹp với các tác phẩm của nhà thờ Công giáo, từ hội họa, kiến trúc, âm nhạc đến tinh thần lạ lùng khác thường của các vị tu sĩ.

Ấn tượng nhất với tôi là cuốn “Tây dương Gia Tô bí lục”, tác phẩm bài Kitô của các linh mục bỏ đạo viết, cho tôi thêm một khía cạnh về Chúa Giêsu, trong đó Ngài chỉ là một vĩ nhân chinh phục cả thế giới bằng lý thuyết và cái chết của Ngài. Nhưng tôi vẫn yêu mến và bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp huyền bí của thế giới Công giáo. Thậm chí tôi đã từng lân la tới nhà thờ, ngắm những sự cổ kính của nó và mua một chiếc nhẫn có mặt Thánh giá của bà bán hàng rong trước cổng rồi đeo nó vào ngón áp út; chiếc nhẫn sau thất lạc đâu tôi cũng không nhớ nữa.

HĂM HỞ, NGHIÊN CỨU, THẤT VỌNG VÀ CHÁN GHÉT

Năm 2000, tôi một mình di chuyển vào Sài Gòn theo nhu cầu công việc. Tại Sài Gòn tôi vừa làm việc tại Tổng công ty Tân Cảng, vừa tranh thủ học thêm lớp văn bằng 2 vào buổi tối. Học được nửa năm thì tôi thích một cô bạn theo đạo Công giáo có nét mặt nghiêm nghị và tôi nghĩ làm vợ thì tốt cho gia đình, vì vậy tôi ngỏ lời và được chấp nhận. Tôi vui lắm và hăm hở theo học giáo lý Dự tòng, vì tôi từ lâu đã biết rằng con người có một đức tin thì sẽ tốt đẹp.

Tôi được phân công học giáo lý một mình một thầy tại nhà của bác Giuse Toản, thuộc giáo xứ Hiển Linh, Thủ Đức. Vừa học, tôi vừa lao vào nghiên cứu Thánh Kinh và mang các thắc mắc đến hỏi. Nhưng đáng buồn là các lời giải thích theo tôi, đều không thuyết phục. Cha sở giáo xứ Hiển Linh khi đó cũng thuyết giáo cho tôi nhiều, nhưng tôi đều phản biện bằng lý lẽ biện chứng của mình: tôi cho rằng các lời giải thích đưa ra đều là ngụy biện. Thánh kinh Cựu Ước giống như chuyện thần thoại, còn Tân ước cũng chỉ từ một vĩ nhân và đầy tính hoang đường, lợi dụng nhu cầu gốc của loài người là thờ cúng. Cái tôi cần là Đức Tin, chứ không phải thờ cúng và tung hô ca tụng một cá nhân nào đó.

Tôi hết sức thất vọng, và bắt đầu chán ghét những buổi Thánh lễ, trong đó người ta tung hô Thiên Chúa – Đấng mà tôi thấy là giết người và tru diệt nếu không nghe lời ông ta, mang thiên đường đến để quyến rũ và đưa hỏa ngục ra mà dọa dẫm. Có lẽ theo đạo Phật lại hay, vì sự từ bi và không sát sinh.

Nhưng dù sao tôi cũng hoàn thành khóa giáo lý Dự tòng và chịu lễ Rửa Tội vào mùa Hè năm 2002, rồi tiếp tục học khóa giáo lý hôn nhân, cùng nàng hôn thê của tôi, vì tôi không thích làm phép chuẩn mà thích cử hành bí tích Hôn Phối đàng hoàng tại nhà thờ, vì nó… đẹp, và vừa lòng vợ tôi. Tôi trở nên thờ ơ và không còn nghiên cứu, tìm hiểu và thắc mắc nữa. Phép cưới diễn ra và tôi thực hiện các hướng dẫn như người ta chỉ bảo. Sau lễ cưới, tôi không còn tham dự Thánh lễ nữa, trừ những lễ Hôn phối, lễ Tang tôi bắt buộc phải đi với tâm tình tẻ nhạt chán ngắt.

TIẾNG SÉT ÁI TÌNH, NƯỚC MẮT VÀ ĐỨC TIN

Năm tháng dần trôi, tôi bị cuốn vào guồng máy làm ăn, kiếm tiền, những vất vả của công việc, hưởng thụ các thành quả của nó và niềm vui của các cuộc chơi. Tuy nhiên những lúc rảnh rỗi, tôi vẫn còn giữ thói quen suy tư về cuộc sống hoàn thiện. Tôi ngả cảm tình về Phật giáo và triết học phương Đông.

Vào khoảng những năm 2009-2014, do chị vợ tôi là nữ tu Emmanuen của đan viện Cát Minh Sài Gòn, tôi thường hay phải đến nơi này để sửa chữa và cài đặt phần mềm, cũng như hướng dẫn cơ bản về máy vi tính cho các nữ tu.  Khi làm việc muộn, các nữ tu hay cho tôi ăn ngon và đối xử dịu dàng lắm. Tôi có cảm tình với các chị nữ tu trong này, đặc biệt Mẹ bề trên rất đôn hậu, ân cần với tôi. Biết tôi không tin Chúa, các chị nói sẽ cầu nguyện cho tôi. Tôi cười và nói: “Em thách các sơ đó! Chúa có hiện ra thì em cũng chỉ cho đó là ảo giác và chẳng tin đâu. Đừng lấy hỏa ngục ra mà dọa hay đưa thiên đường ra mà dụ em. Chết là hết vì em đã bị gây mê phẫu thuật 2 lần rồi. Cái chết là như vậy và chả có linh hồn nào hết.”

Tôi tiếp tục suy tư về vạn vật, về khoa học, về tâm lý con người và đôi khi cũng thấy hơi tủi phận vì mình muốn tin vào một tôn giáo để tâm lý ổn định mà chẳng tin được.

Đầu năm 2017, vợ con tôi không hiểu sao bắt đầu lần chuỗi Mân Côi hằng đêm tại nhà. Tôi tôn trọng nhưng cho rằng mất thời gian và chẳng giải quyết vấn đề gì ngoài tâm lý của mấy người Công giáo.

Một đêm tháng 5 năm 2017, sau một cuộc nhậu say khướt tới 2g sáng, tôi chạy xe về nhà. Đường vắng và tôi chạy chậm theo thói quen mỗi khi uống nhiều. Trên đường, tôi lại suy tư về thân phận con người trên thế gian và bắt đầu cảm thấy cô đơn trong tư duy. Lúc đó, vừa đi qua cầu Bình Triệu và không biết do một sức mạnh nào thôi thúc, tôi chạy đến nhà thờ Fatima ngay gần đó để gặp Đức Mẹ. Dù tôi có ghét Chúa thì tôi vẫn quý Đức Mẹ vì theo những tài liệu tôi đọc, Đức Mẹ hoàn toàn hiền; chưa bao giờ Mẹ giận ai hay làm gì để người dữ cũng như người lành phải đau.

Tôi đến thì nhà thờ đóng cửa nên tôi đứng bên ngoài chắp tay hướng về tượng Mẹ cầu xin cho con có một Đức Tin. Lúc đó không biết sao nước mắt tôi cứ chảy ra, và tủi thân vì mình bao năm nay đi tìm mà chẳng có, muốn tin mà không được. Tôi cứ đứng đó chắp tay nhìn Mẹ mà khóc, cho tới khi có một đôi nam nữ tới và họ cũng chắp tay cầu nguyện gì đó. Tôi thấy mình hơi kỳ nên lên xe đi về nhà ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi nhớ lại chuyện và thấy mắc cười cho cái thằng tôi bị say rượu đi cầu xin nhảm nhí, rồi quên béng chuyện đêm hôm say rượu đó.

Tháng 7 năm 2017, có một người em quen biết theo Tin Lành đến thăm và thuyết giáo. Vợ tôi không đồng quan điểm, nhưng tôi thì thích thú vì sự tự do và đơn giản, nhất là việc để dành tiền bạc giúp đỡ anh em là chính chứ không xây những nhà thờ nguy nga và lễ lạt tốn kém trong khi dân còn nghèo không đủ ăn. Tuy nhiên, tôi cũng chỉ ủng hộ cho Tin Lành của anh ta thôi chứ chẳng tin có Chúa thật. Trước khi chia tay, tôi có hơi suy nghĩ khi anh ta nói: “Anh phải biết rằng Chúa yêu anh, Chúa rất yêu anh.”

Cuối tháng 7 năm 2017, gần tới sinh nhật tôi tròn 45 tuổi, vào một buổi sáng bình thường như bao buổi sáng, tôi đi làm bằng xe máy, bình yên và chẳng có gì đặc biệt. Lúc đó tôi làm xuất nhập khẩu và quản lý nguyên vật liệu cho một nhà máy chế biến gỗ tại Tân Uyên-Bình Dương cách nhà 25km nên đoạn đường đi hơi dài. Trên đường đi, tôi suy nghĩ về câu nói của người anh em Tin Lành, và lúc đó không hiểu sao, bài hát Kinh Vinh Danh bỗng ngân nga trong tâm trí tôi – bài ca mà tôi rất ghét vì sự sùng bái cá nhân mỗi khi phải nghe trong nhà thờ. Bài hát ngân nga du dương mãi mà tôi không thể chuyển hướng suy nghĩ sang vấn đề khác được. Rồi nước mắt tôi bỗng giàn giụa chảy mãi vì cảm động khi nghe bài ca. Và tôi lập tức tin Chúa yêu tôi, nghĩa là có Chúa thật. Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra với tâm lý của tôi nữa, nhưng tôi cảm thấy ngọt ngào và ngất ngây. Rồi nước mắt cũng ngừng rơi khi tới chỗ làm. Hết cả ngày hôm đó, mọi việc diễn ra bình thường và tôi nghĩ buổi sáng chắc do mình hơi yếu thần kinh nên dễ xúc động, và tôi cười thầm.

Sáng hôm sau, tôi kinh ngạc khi thấy những tâm tình như thế lại lặp lại. Tôi cố chống cảm xúc này, nhưng không thể. Trong tôi, bài ca cứ du dương, ngân nga, của một đoàn người nào đó, không rõ tiếng ai với ai, và câu từ cũng không rõ, do tôi không thuộc bài hát này. Nhưng họ hát tuyệt hay. Tôi nghĩ do ký ức khơi dậy từ ca đoàn của một nhà thờ nào đó. Nước mắt tôi cứ chảy ra mãi suốt quãng đường, đồng thời tôi cảm nhận mãnh liệt Chúa yêu tôi, một cách tha thiết hơn bất cứ gì trong vũ trụ này. Tâm hồn tôi cứ muốn mãi tuôn ra những lời ca tụng, bất chấp mọi nỗ lực ám thị hay chống cưỡng tâm lý nào mà tôi cố tình làm một cách bảo thủ. Cuối cùng, tôi buông thả tâm hồn mình cho mọi sự diễn ra cách tự nhiên.

Sự việc liên tục xảy ra trong một tuần. Tôi đắm đuối trong tình yêu chân thật và huy hoàng của Thiên Chúa, mà tôi có thể nói một cách thô thiển rằng đó là tình yêu tuyệt đối, trên hết mọi tình yêu trần gian. Quãng thời gian đó tôi chỉ muốn tìm một xó xỉnh yên tĩnh cô tịch nào đó mà kết hiệp với tình yêu kỳ diệu này suốt cả ngày, chẳng thiết gì mọi sự xung quanh nữa.

Sau đó là liên tục các diễn biến phức tạp trong nội tâm của tôi và những tương tác lạ lùng khiến tôi đi hết từ sững sờ này tới ngạc nhiên khác, cho tôi biết về thế giới siêu nhiên hiện hữu và sinh động như thế nào. Đắm chìm trong thế giới đó, tôi đã tìm thấy linh hồn mình phủ phục dưới chân Thiên Chúa mà thổn thức: “Lạy Chúa, này con đây!” Chúa đã dạy tôi biết cầu nguyện.

Vậy là sau 45 năm hoang hoải trong tâm hồn, tôi đã được Chúa đoái thương, nhờ Đức Mẹ chuyển cầu. Và chắc chắn còn có cả sức mạnh vô hình từ những lời cầu nguyện của những người thương mến tôi, một con chiên lạc đã được Chúa tìm về.

Tôi hơi thắc mắc: sao Chúa lại đến với tôi muộn màng vậy? Chúa chỉ cười. Điều đó khiến tôi lại đắm say, chẳng muốn thắc mắc gì nữa mà chỉ muốn cất lên những ngợi khen ca tụng, không phải bằng ngôn ngữ của trần gian, mà của Nước Trời…

Trần Anh (TGPSG)

Ai trong anh em không từ bỏ hết những gì mình có, thì không thể làm môn đệ tôi được. (Lc 14:33) – Cha Vương

Ai trong anh em không từ bỏ hết những gì mình có, thì không thể làm môn đệ tôi được. (Lc 14:33)

Chúc bạn ngày Thứ 7 thật hạnh phúc trong vòng tay yêu thương của Mẹ Maria nhé.

Cha Vương 

Thứ 7: 09/07/2022

TIN MỪNG: Cũng vậy, ai trong anh em không từ bỏ hết những gì mình có, thì không thể làm môn đệ tôi được. (Lc 14:33)

SUY NIỆM: Sớm hiến thân cho Chúa: “Này con, chú ý nghe lời Cha dạy: hãy lìa bỏ dân sự, nhà cửa, cha mẹ, vào tận lòng Đại Dương, chính là Đức Chúa Trời.” Lúc còn niên thiếu, Đức Mẹ đã sớm nghe lời Chúa phán gọi, bỏ nhà cửa, cha mẹ mà dâng mình cho Chúa trong đền thờ: dầu tuổi trẻ thơ ngây, dầu tình mẫu tử âu yếm cũng không ngân ngăn giữ được Người. Bất cứ việc gì khoan giãn tâm hồn chỉ tìm một Chúa, chỉ trìu mến Người, đều làm cho tâm hồn ấy cay đắng vì phải hoãn phần thưởng mình lại. (x. Sách Gương Đức Mẹ, Q1:5:1)

LẮNG NGHE: Anh em có làm gì, nói gì, thì hãy làm hãy nói nhân danh Chúa Giê-su và nhờ Người mà cảm tạ Thiên Chúa Cha. (Cl 3:17)

CẦU NGUYỆN: Lạy Mẹ Maria, dâng mình là tìm gặp Thiên Chúa, tìm theo thánh ý Người, xin giúp con biết siêng năng gặp gỡ Chúa trong lời Chúa, trong các Bí Tích để được hạnh phúc dưới ánh mắt trìu mến của Chúa.

 THỰC HÀNH: Tập có thói quen đọc Kinh Dâng Mình khi thứ dậy: Lạy Trái tim Cực thánh Đức Chúa Giêsu/ con nhờ Trái tim Cực sạch Đức Bà Maria/ mà dâng cho Trái tim Chúa: mọi lời con cầu xin/ mọi việc con làm/ mọi sự khó con chịu trong ngày hôm nay/ cho được đền vì tội lỗi con/ mà cầu nguyện theo ý Chúa/ khi dâng mình tế lễ trên bàn thờ/ con lại dâng cho Trái tim Chúa/ có ý cầu nguyện cách riêng theo ý Đức Giáo Hoàng.

From: Đỗ Dzũng

Các Kitô hữu “không Công giáo” có là anh chị em với chúng ta không? – Cha Vương

Các Kitô hữu “không Công giáo” có là anh chị em với chúng ta không?

Chúc bạn một weekend vui vẻ hạnh phúc bên cạnh những người thân thương. Đừng quên cầu nguyện cho chiến tranh được chấm dứt bên nước Ukraine nhé.

Cha Vương

Thứ 6: 08/07/2022

GIÁO LÝ: Các Kitô hữu “không Công giáo” có là anh chị em với chúng ta không? Tất cả những ai đã được Rửa tội đều thuộc về Hội Thánh của Chúa Giêsu Kitô. Vì thế, những người đã được rửa tội, dù không hiệp thông trọn vẹn với Hội Thánh Công giáo, họ cũng được gọi cách chính đáng là Kitô hữu, và do đó họ là anh chị em với chúng ta. (YouCat, số 130)

SUY NIỆM: – Những đổ vỡ trong Hội Thánh duy nhất của Chúa Kitô đều xuất phát từ những bóp méo giáo huấn của Chúa Kitô, từ những lầm lỗi của con người và từ những thiếu sót trong ý muốn hòa giải, nhất là nơi các vị hữu trách trong Hội Thánh. Ki tô hữu ngày nay không chịu trách nhiệm về những chia rẽ trong lịch sử Hội Thánh. Tuy nhiên vì muốn cả nhân loại được cứu rỗi, Chúa Thánh Thần vẫn hoạt động trong các Hội thánh và các cộng đồng đã ly khai khỏi Hội Thánh công giáo. Tất cả những ân sủng sẵn có, như Kinh Thánh, các bí tích, đức tin, cậy, mến, và các đặc sủng khác đều do Chúa Kitô mà đến. Ở đâu có Thánh Thần Chúa Kitô, ở đó có một năng lực nội tại thúc đẩy phải “khôi phục lại sự hiệp nhất”, bởi vì ai thuộc về Thánh Thần đều khao khát tập họp lại với nhau.

❦Các Hội Thánh và các cộng đồng Hội Thánh. Nhiều cộng đồng Kitô hữu khắp thế giới lấy tên là Hội Thánh. Đối với người Công giáo, chỉ là Hội Thánh khi trong cộng đồng đó các bí tích của Chúa Giêsu Kitô được duy trì nguyên vẹn. Điều này đúng với các cộng đồng Chính thống và các Hội Thánh Đông phương trước hết. Trong những cộng đồng Hội Thánh phát xuất từ cuộc cải cách của Tin lành, các bí tích không được duy trì nguyên vẹn. (YouCat, số 130 t.t.)

LẮNG NGHE: Nếu anh em ở lại trong Thầy và lời Thầy ở lại trong anh em, thì muốn gì, anh em cứ xin, anh em sẽ được như ý. (Ga 15:7)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, Chúa luôn ao ước sự hiệp nhất Ki-tô giáo giữa những người tin vào Chúa Giêsu, xin giúp con vượt qua những gương xấu của sự chia rẽ, biết gạt sang một bên những ưu tiên riêng để thúc đẩy những gì mang lại sự hiệp nhất và công ích chung cho Giáo Hội.

THỰC HÀNH: Đọc chậm và suy niệm Kinh Chúa Thánh Thần cầu nguyện cho sự hiệp nhất Ki-tô giáo.

From: Đỗ Dzũng

Tại sao Hội Thánh có đặc tính là Duy nhất? Cha Vương

Tại sao Hội Thánh có đặc tính là Duy nhất?

Đúng là đi tới đâu cũng không bằng về nhà… Cảm ơn bạn đã cho mình những lời chúc tốt đẹp. Hôm nay mời bạn tiếp tục học hỏi và sống lời Chúa. Đừng quên gởi đi cho những người thân yêu của mình nhé.

Cha Vương

Thứ 5: 07/07/2022

GIÁO LÝ: Tại sao Hội Thánh có đặc tính là Duy nhất? Cũng như chỉ có một Chúa Kitô, thì chỉ có thể có một Thân Thể Chúa Kitô, có một Hiền Thê Chúa Kitô, và do đó, chỉ có một Hội Thánh Chúa Kitô. Chúa Kitô là Đầu, Hội Thánh là Thân Thể. Tất cả hiệp thành “Chúa Kitô toàn thể” (Thánh Augustinô). Giống như thân mình có nhiều chi thể, nhưng chỉ là một. Cũng thế, Hội Thánh là duy nhất trong nhiều Hội Thánh địa phương khác nhau. Nhưng tất cả hợp thành Chúa Kitô toàn thể. (YouCat, số 129)

SUY NIỆM: Chúa Giêsu đã thiết lập Hội Thánh Người trên các Tông đồ. Ngày nay cũng vậy, Hội Thánh cho đến bây giờ vẫn dựa trên nền móng này. Dưới sự hướng dẫn của sứ vụ Thánh Phêrô “làm chủ theo tình yêu” (Thánh Inhaxiô Antiôkia), đức tin của các Tông đồ được truyền lại trong Hội Thánh từ thế hệ này sang thế hệ khác. Cả các Bí tích mà Chúa Giêsu đã trao phó cho tập đoàn các tông đồ, các bí tích đó tiếp tục tác động với sức mạnh có từ ban đầu. Chỉ có một Thân Thể, một Thần Khí, cũng như anh em đã được kêu gọi để chia sẻ cùng một niềm hy vọng. Chỉ có một Chúa, một niềm tin, một phép rửa. Chỉ có một Thiên Chúa, Cha của mọi người, Đấng ngự trên mọi người và trong mọi người. (Ep 4,4-6) (YouCat, số 129 t.t.) 

❦ Với Hội Thánh này [giáo đoàn ở Rôma] do có nguồn gốc tuyệt hảo hơn, nên toàn Hội Thánh nhất thiết phải hòa hợp với nhau nghĩa là các tín hữu khắp nơi trong thế giới, vì nơi Hội Thánh đó có duy trì truyền thống của các Tông đồ để lại. (Thánh Irênê ở Lyon)

LẮNG NGHE: Con không chỉ cầu nguyện cho những người này, nhưng còn cho những ai nhờ lời họ mà tin vào con, để tất cả nên một, như Cha ở trong con và con ở trong Cha để họ cũng ở trong chúng ta. Như vậy, thế gian sẽ tin rằng Cha đã sai con. (Ga 17:20-21)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, sự hiệp nhất là dấu chỉ con đang sống trong Chúa, xin đừng để những ghen tương, đố kỵ, ác cảm… cá nhân làm tổn thương đến Giáo Hội, và xin cho con biết một lòng một dạ với nhau để những người chung quanh nhận ra những phần tử trong Giáo Hội là hình ảnh của Thiên Chúa, được tràn đầy lòng thương xót và ân sủng của Ngài.

THỰC HÀNH: Hạn chế và không chê bai, không chỉ trích, không nói hành nói xấu, nhưng yêu thương tất cả mọi người vì họ đều là anh em của mình trong Chúa Ki-tô.

From: Đỗ Dzũng

HUYỀN NHIỆM CỦA ƠN GỌI

HUYỀN NHIỆM CỦA ƠN GỌI
“Chúa Giêsu gọi mười hai môn đệ lại”; “Và Ngài đã sai mười hai vị này đi”.

“Tất cả những người khổng lồ của Chúa đều là những người yếu đuối!”. Hudson Taylor, nhà truyền giáo vĩ đại, trả lời như thế cho một người bạn khen ngợi ông. “Dường như Chúa đã tìm khắp thế giới để kiếm một người đủ yếu để làm công việc của Ngài; và khi tìm thấy tôi, Ngài nói, ‘Con đủ yếu, con sẽ làm được!’”. Đó là ‘huyền nhiệm của ơn gọi!’. Những người yếu đuối lại là những người khổng lồ đã làm những điều vĩ đại cho Chúa, vì họ tin vào sự hiện diện của Ngài.

Kính thưa Anh Chị em,

Ơn gọi của ‘người khổng lồ’ Hudson Taylor lại được gặp thấy trong Tin Mừng hôm nay qua những ‘nhân vật chính’ đầy yếu đuối mà với họ, Chúa Giêsu sẽ xây dựng Nước Trời; Nhóm Mười Hai! Chúa Giêsu từ chối “sô diễn một người!”. Họ là những người sẽ truyền bá đức tin bằng cuộc sống, lời nói, việc làm và cả cái chết. Không có sự đáp trả của những con người yếu đuối này, sẽ không có Nước Trời! Qua đó, chúng ta cảm nhận sự ‘huyền nhiệm của ơn gọi!’.

Nhiều người đã ở trên núi với Chúa Giêsu vào ngày hôm ấy, nhiều người bị thu hút bởi Ngài và khao khát được gần gũi Ngài, nhưng chỉ có mười hai người nhận được lời kêu gọi để trở thành tông đồ. Chúa thích ai, Ngài chọn người ấy! Không ai hiểu tại sao mình được chọn; muốn biết, cứ hỏi Ngài! Chúng ta được gọi bằng tên, có nghĩa là Chúa Giêsu biết rõ chúng ta khi Ngài gọi, bao gồm tất cả mọi khiếm khuyết và yếu đuối của mỗi người. Ngài không hỏi Nhóm Mười Hai về sở thích, bảng điểm khảo sát, hoặc lý lịch của họ. Sự lựa chọn của Chúa Giêsu thuộc quyền tối cao của Chúa Cha, thể hiện qua việc Ngài thức suốt đêm để cầu nguyện. Nhóm Mười Hai không thể nghĩ rằng, đã có một số sai lầm, hoặc một số tính toán sai lầm. Vì lẽ, chính tiếng nói của Thiên Chúa, Đấng không lừa dối, cũng không thể bị lừa dối, đang nói!

Chúa Giêsu đã tự do kêu gọi; cũng trong tự do, Nhóm Mười Hai đã đáp lại! Ngài không đưa các thiên thần từ trời xuống để áp đảo họ hợp tác; Ngài chỉ cầu nguyện với Chủ Mùa. Ơn gọi làm tông đồ không phải là vấn đề ai đó muốn trở thành một tông đồ, cũng không phải là tài năng hay cảm xúc hấp dẫn của ai đó đối với điều này, điều kia; nhưng là sự nhận biết dựa trên đức tin về việc Chúa đang mời gọi và chúng ta đáp lại. Tại sao tôi đang ở vị trí ơn gọi hiện tại trong bậc gia đình hay đời dâng hiến này? Đó là ‘huyền nhiệm của ơn gọi’ mỗi người. Không bao giờ chúng ta có thể biết đầy đủ, vì chỉ Thiên Chúa mới biết chiều kích sâu thẳm sự khôn ngoan của Ngài. Đây là mầu nhiệm Nước Trời đầu tiên chạm đến cá nhân mỗi người chúng ta: Thiên Chúa gọi, Ngài muốn điều đó, và chúng ta thưa “Vâng!”. Và đây là câu trả lời duy nhất mà một môn đệ phải tìm kiếm; bất cứ điều gì khác sẽ chỉ làm chậm trễ sự cấp bách của sứ mệnh mà thôi!

Qua bài đọc thứ nhất hôm nay, ơn gọi lạ lùng của Hôsê cũng là một ‘huyền nhiệm của ơn gọi’. Hôsê đã đáp lại tiếng Chúa một cách nhanh nhạy khi ông được Ngài sai đến với dân, một dân chạy theo bụt thần. Hôsê lên tiếng kêu gọi họ trở về với Ngài, “Đây là lúc phải tìm kiếm Chúa”. Thánh Vịnh đáp ca cũng lặp đi lặp lại một sứ điệp, “Hãy không ngừng tìm kiếm Thánh Nhan!”.

Anh Chị em,

“Chúa Giêsu gọi mười hai môn đệ lại!”. ‘Huyền nhiệm của ơn gọi’ không chỉ được gặp thấy nơi Hudson Taylor, Nhóm Mười Hai, nhưng rõ nét nhất nơi Chúa Giêsu. Ngài là Thiên Chúa toàn năng, trời cao không chứa nổi, lại bỏ trời mà xuống trong hình hài một phàm nhân. Ngài đến thực thi ơn cứu độ trong kế hoạch vĩ đại của Chúa Cha; và Ngài đã chu toàn thánh ý Chúa Cha một cách tuyệt vời, “Của ăn tôi là làm theo ý Đấng đã sai Tôi”; Ngài đã vâng lời Chúa Cha cho đến chết, và chết trên thập giá. Vì thế, mỗi người chúng ta cũng hãy sống làm sao như muốn nói với Chúa Giêsu rằng, tất cả công việc của chúng ta hôm nay sẽ là sự đáp lại tiếng Ngài đã gọi để mỗi người trở nên ánh sáng cho những người khác trên thế giới, dẫu chúng ta hèn yếu.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, dẫu con chưa là ‘người khổng lồ’ của Chúa, nhưng xin cứ chúc lành cho những công việc nhỏ bé của con; với Chúa, con tin rằng, chúng cũng có thể trở thành vĩ đại!”, Amen.

From: KimBang Nguyen

NGAY CẢ MẸ TÊRÊXA CŨNG SUÝT TỪ CHỐI TIẾNG CHÚA GỌI

NGAY CẢ MẸ TÊRÊXA CŨNG SUÝT TỪ CHỐI TIẾNG CHÚA GỌI

 Francis Phillips

Khi nhìn vào những vị thánh, chúng ta thường có khuynh hướng xem đó là những người với vầng hào quang thánh thiện, chứ không phải những người với những đấu tranh chật vật như mọi người chúng ta.  Cách nghĩ như thế khiến các thánh ít giống con người, và có vẻ quá xa vời đến nỗi chúng ta không thể noi gương các vị được.

Quyển Tình yêu làm nên thánh Têrêxa của David Scott muốn đảo ngược chuyện này . Ông suy ngẫm về những khía cạnh cuộc đời của Mẹ Têrêxa thành Calcutta vốn thường bị bỏ qua, chẳng hạn như 18 năm mẹ sống trong Nhà kín Loreto ở Calcutta, và không thấy được những cảnh khốn cùng bên ngoài bức tường nhà kín.  “Sự biến đổi của mẹ hướng đến người nghèo, là một tiến trình chậm rãi,” ông Scott xác nhận.

Và đặc biệt hơn nữa là những chi tiết mà ông Scott đưa ra về đêm tối tâm hồn hơn 50 năm của mẹ, và thị kiến vào năm 1947 khi Mẹ Têrêxa thấy Chúa Giêsu và Đức Mẹ khiến Mẹ dấn thân cho người nghèo và người hấp hối.  Dù cho Mẹ đã hủy các ghi chú và nhật ký của mình, nhưng một tập các lá thư Mẹ gửi cho các linh hướng của mình trong năm 1947 đã cho thấy có những lúc Mẹ kháng cự lại yêu cầu của Chúa Giêsu khi Ngài muốn có “các Nữ tử Bác ái, ngọn lửa yêu thương của Ta giữa những người nghèo, người bệnh, người hấp hối, những đứa trẻ trên đường phố.”

Chúa Giêsu đã bảo Mẹ là “người bất tài nhất, yếu đuối và tội lỗi, nhưng chính vì thế Ta muốn dùng con cho vinh quang của Ta!  Chẳng lẽ con từ chối sao?”  Mẹ Têrêxa mô tả việc Mẹ phản đối yêu cầu khẩn thiết này và “bảo Chúa Giêsu tìm một người khác, nói rằng Mẹ sợ những khó khăn và lời chế giễu Mẹ sẽ phải chịu.  Mẹ hứa sẽ trở thành một nữ tu tốt nếu Ngài để Mẹ ở yên bình trong nhà kín.  Nhưng Ngài cứ tiếp tục nài nỉ Mẹ, thách thức Mẹ: “Con từ chối làm việc này cho Ta sao?”

Tất cả những chuyện này khiến chúng ta thấy thật không tương hợp với hình ảnh cảm tính của mình về sự thánh thiện.  Nhưng nó cho thấy các vị thánh rất giống chúng ta, và đôi khi các vị phải rất vất vả trong việc đón nhận lời mời gọi của Chúa.  Và chúng ta hẳn cũng nghĩ một chuyện này: Liệu Mẹ Têrêxa đã nói “không” với Chúa?  Biết bao nhiêu người đã từ chối những thúc đẩy của Thần Khí hay của chính Chúa Kitô, chống cự lại công cuộc cứu độ?

Từ năm 1957, những năm đầu tiên Mẹ bắt đầu cảm thấy mình bị Chúa bỏ rơi, dù cho sau đó Mẹ vẫn bắt đầu hoạt động sứ mạng của mình, Mẹ Têrêxa có viết cho một linh hướng của mình rằng: “Họ nói những người trong hỏa ngục chịu đựng đau khổ muôn đời vì mất Chúa…  Trong lòng con cũng đang cảm giác nỗi đau mất mát khủng khiếp đó… cảm thấy Thiên Chúa không hiện hữu… cảm thấy như mình chối bỏ Chúa.  Xin cầu nguyện cho con để con không trở thành một Giuđa với Chúa Giêsu trong đêm tối đau đớn này.”

Mẹ đã xin những người khác hủy các lá thư của Mẹ đi.  Nhưng tôi mừng vì có những người đã không làm theo ý Mẹ.  Vì nhờ như thế, chúng ta mới thấy Mẹ Têrêxa anh hùng đến thế nào, và cũng con người đến thế nào.

Francis Phillips

J.B. Thái Hòa chuyển dịch từ Catholic Herald

From: Langthangchieutim

Vì khi tôi yếu, chính là lúc tôi mạnh (2 Cr 12:10) – Cha Vương

Vì khi tôi yếu, chính là lúc tôi mạnh.

Happy July 4th đến bạn và gia đình nhé. Tạ ơn Chúa, cảm ơn U.S.A.!

Cha Vương

Thứ 2: 04/07/2021

TIN MỪNG: Vì vậy, tôi cảm thấy vui sướng khi mình yếu đuối, khi bị sỉ nhục, hoạn nạn, bắt bớ, ngặt nghèo vì Đức Ki-tô. Vì khi tôi yếu, chính là lúc tôi mạnh. (2 Cr 12:10)

SUY NIỆM: Trên đời nay không ai muốn tự cho mình là yếu cả, thế mà Thánh Phao-lô dám tuyên bố rằng: tôi cảm thấy vui sướng khi mình yếu đuối… Khi tôi yếu là lúc tôi mạnh! Điều bí ẩn gì mà Thánh Phao-lô muốn nói với bạn hôm nay? Ý ngài muốn giúp bạn khám phá ra về lợi ích thiêng liêng trong sự yếu đuối của mình.

Để chấp nhận những giới hạn và yếu đuối của mình một cách dễ dàng, bạn cần phải có đức khiêm nhường, qua đó bạn mới đến với Chúa trong sự yếu đuối mỏng giòn của mình được.

Khiêm nhường là mở lòng để đón nhận ý Chúa, mở lòng để sống theo ý Chúa. Như bạn cũng đã biết nước Hoa Kỳ được liệt kê là một cường quốc. Thế mà trong bản tuyên ngôn độc lập có viết một câu đã trở thành niềm kiêu hãnh và sự công nhận quyền bình đẳng, quyền tự do cho mỗi công dân Hoa Kỳ trong đó có bạn nữa: “Chúng tôi khẳng định một chân lý hiển nhiên rằng mọi người sinh ra đều bình đẳng, rằng Đấng Tạo Hoá đã ban cho họ những quyền tất yếu bất khả xâm phạm, trong đó có Quyền Sống, Quyền Được Tự Do và Mưu Cầu Hạnh Phúc.”

Vì cả guồng máy chính trị được đặt trên nền tảng bất cả xâm phạm này mà nước Hoa Kỳ được trở nên hùng mạnh. Họ hùng mạnh không phải vì họ có những loại vũ khí tối tân nhất thế giới nhưng mà là do họ biết đặt Đấng Tạo Hoá (Thiên Chúa) lên hàng đầu.

Đúng là họ đã hiểu được lời thánh Gioan nói: “vì không có Thầy, anh em chẳng làm gì được.” (x Ga 15:5b) Vậy hôm nay trong bầu không khí mừng Lễ Độc Lập, mời bạn hãy dành thời gian để cầu nguyện cách riêng cho đất nước Hoa Kỳ, xin Chúa luôn bảo vệ mảnh đất tự do mà Chúa đã ban để mọi người công dân được “có Quyền Sống, Quyền Được Tự Do và Mưu Cầu Hạnh Phúc”.

LẮNG NGHE: ĐỨC CHÚA phán với ông Áp-ram: “Hãy rời bỏ xứ sở, họ hàng và nhà cha ngươi, mà đi tới đất Ta sẽ chỉ cho ngươi. Ta sẽ làm cho ngươi thành một dân lớn, sẽ chúc phúc cho ngươi. Ta sẽ cho tên tuổi ngươi được lẫy lừng, và ngươi sẽ là một mối phúc lành. (St 12:1,2)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa là Đấng hiền lành khiêm nhường, thật diễm phúc cho con được gọi là con của Chúa, xin đoái nhìn đến phận yếu hèn của con, xin đừng để con đi ra khỏi con đường Chúa đã vạch ra cho con, và xin cho con luôn bước theo Chúa để được hạnh phúc muôn đời.

THỰC HÀNH: Đọc 10 Kinh Kính Mừng để dâng đất nước Hoa Kỳ cho Mẹ Maria.

Mời nghe Nhạc: Tất Cả Là Hồng Ân

 https://youtu.be/MfJ78D-zUZY

From: Đỗ Dzũng

KHI NGƯỜI VÔ THẦN SÁM HỐI – Trầm Thiên Thu

Kẻ Đi Tìm

KHI NGƯỜI VÔ THẦN SÁM HỐI

Trầm Thiên Thu

Tôi là người vô thần. Tôi không tin Thiên Chúa và cố chứng minh rằng người ta thật ngu xuẩn khi tin vào Thiên Chúa!

Nếu bạn hỏi tôi rằng tôi có nghĩ “tội lỗi” hiện hữu hoặc tôi có bao giờ phạm tội hay không, tôi sẽ cười thật to. “Tội lỗi là khái niệm của Kitô giáo muốn quy kết các cảm giác tội lỗi về những sự tưởng tượng là xúc phạm ra tới một Thiên Chúa cũng do tưởng tượng mà thôi”, và thậm chí tôi còn có thể nói điều gì đó để châm biếm bạn.

Không, tôi chưa bao giờ phạm tội. Nhưng, cũng như mọi người, đôi khi tôi biết mình làm những điều khiến người khác bị tổn thương. Và sau đó, nếu tôi ngĩ về điều đó, tôi sẽ cảm thấy không ổn và thậm chí còn phải xin lỗi họ. Có thể những cảm giác tội lỗi đó do di truyền từ nguồn gốc, hoặc được xây dựng mang tính xã hội, nhưng tôi không cố giải thích để biện minh hành vi xấu của tôi với cách duy lý hóa như vậy. Cho dù tôi là người vô thần, tôi vẫn cảm thấy ý chí tự do hiện hữu và có các tiêu chuẩn luân lý khách quan rằng vượt quá giới hạn cho phép là sai trái.

Sau khi thua cuộc đối với sự rối loạn lo âu về xã hội, hoang mang, và trầm cảm, lần đầu tiên trong đời tôi nhìn Kitô giáo bằng cách nhìn chân thật. Tôi bỏ qua sự phản ứng với chữ “tội lỗi”, và cố gắng hiểu những gì mà Đức Tin Kitô giáo nói về nguyên nhân tội lỗi… và cách chữa trị. Nhờ tôi cầu nguyện, và nhờ Đức Tin Thiên Chúa ban cho tôi, tôi nhận thấy điều xấu mà tôi đã làm không chỉ làm tổn thương người khác, mà còn chống lại Thiên Chúa tốt lành, Đâng yêu thương tôi và đáng được tôi yêu mến.

Chúng ta không ai lại muốn làm tổn thương người mà mình yêu thương. Rất ít người yêu chúng ta trọn vẹn, vẫn có sự ích kỷ. Khi tôi tin vào Đức Kitô, tôi nhận thấy rằng tôi đã làm tổn thương Ngài bằng tội lỗi, và làm Ngài đau khổ quá đỗi. Nhưng liệu pháp còn lớn hơn: Lòng Chúa Thương Xót. Khám phá được Đức Kitô là tình yêu và lòng thương xót sẽ khiến người ta rơi lệ vì đau buồn và biết ơn. Khi người ta có được “kinh nghiệm hoán cải” thì sẽ ăn năn và vui mừng đón nhận ơn tha thứ của Thiên Chúa.

Suốt những năm sống vô vọng và vắng bóng Thiên Chúa, tội lỗi đè nặng trên tôi. Nước rửa tội đổ trên tôi, và Hồng Ân Thiên Chúa đầy tràn trong tôi. Bây giờ tôi mới hiểu dụ ngôn Chúa Giêsu nói về người đầy tớ không tha thứ cho người đã làm điều chống lại anh ta. Tôi mong cho mọi người, nhất là bạn bè và gia đình tôi – những người chưa nhận biết Đức Kitô, sẽ trở về tin vào Ngài và đón nhận lòng thương xót mà Ngài luôn mong muốn trao ban cho họ.

Devin Rose (*)

Trầm Thiên Thu (chuyển ngữ từ IgnitumToday.com)

(*) Devin Rose là kỹ sư phần mềm, vô thần, rồi theo Tin Lành Baptist, cuối cùng lại gia nhập Công giáo.

trich: suyniemhangngay.org

CHÂN DUNG THÁNH THOMAS TÔNG ĐỒ

CHÂN DUNG THÁNH THOMAS TÔNG ĐỒ

Trầm Thiên Thu

Ngày 3 tháng Bảy hằng năm là ngày mừng kính Thánh Tôma, vị Tông đồ “nổi tiếng” là có lòng cứng như sáp nguội.  Thánh Tôma có biệt danh là “Tôma Đa Nghi,” và còn được gọi là Điđymô (nghĩa là “sinh đôi”), phiên âm theo Việt ngữ là Thọ-mai.

Có lần Chúa Giêsu nói: “Anh em đừng xao xuyến!  Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy.  Trong nhà Cha Thầy, có nhiều chỗ ở; nếu không, Thầy đã nói với anh em rồi, vì Thầy đi dọn chỗ cho anh em.  Nếu Thầy đi dọn chỗ cho anh em, thì Thầy lại đến và đem anh em về với Thầy, để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó.  Và Thầy đi đâu thì anh em biết đường rồi.” (Ga 14:1-4).  Thánh Tôma hồn nhiên hỏi: “Thưa Thầy, chúng con không biết Thầy đi đâu, làm sao chúng con biết được đường?” (Ga 14:5-6).  Và rồi Chúa Giêsu nói câu nổi tiếng: “Chính Thầy là con đường, là sự thật và là sự sống.  Không ai đến với Chúa Cha mà không qua Thầy.” (Ga 14:6).

Khi nghe các Tông đồ khác kể lại việc họ đã tận mắt gặp Chúa Giêsu phục sinh, Thánh Tôma đã không tin.  Khi Chúa Giêsu hiện ra lần nữa, cũng có mặt Thánh Tôma ở đó, Chúa Giêsu bảo ông: “Đặt ngón tay vào đây, và hãy nhìn xem tay Thầy.  Đưa tay ra mà đặt vào cạnh sườn Thầy.  Đừng cứng lòng nữa, nhưng hãy tin.” (Ga 20:27).  Chắc chắn Thánh Thomas không dám sờ vào, mà chỉ còn biết cúi đầu, sụp lạy và tuyên xưng: “Lạy Chúa của con!  Lạy Thiên Chúa của con!” (Ga 20:28).  Câu này trở thành câu tuyên tín minh nhiên trong Tân ước.

Tội nghiệp Thánh Tôma!  Ngài bị “chết tên” với cái nickname “Tôma Đa Nghi.”  Nhưng nếu ngài không nghi ngờ thì ngài cũng tin.  Câu tuyên xưng đức tin của Thánh Tôma đã cho các Kitô hữu một lời cầu nguyện mãi mãi đến tận thế.  Thánh Tôma cũng gợi ra một lời khen của Chúa Giêsu dành cho các tín hữu: “Phúc thay những người không thấy mà tin!” (Ga 20:29).  Có thể coi đó là mối phúc thứ chín.

Truyền thống nói rằng Thánh Tôma đã ra khỏi biên giới Đế quốc Rôma để rao giảng Tin Mừng, đi xa tới tận Ấn Độ.  Ngài tới Muziris (Ấn Độ) năm 52, và rửa tội một số người mà ngày nay vẫn gọi là “Kitô hữu của Tôma” (Saint Thomas Christians, tiếng Ấn Độ là “Mar Thoma Nasrani” hoặc gọi tắt là “Nasrani”).  Sau đó, Thánh Tôma bị đâm chết bằng cây thương dài ở Ấn Độ, thi hài ngài được đưa tới Mesopotamia hồi thế kỷ III, và rồi lại được chuyển tới nhiều nơi khác.  Năm 1258, người ta đưa hài cốt ngài tới Abruzzo, thuộc Ortona (Ý), trong một nhà thờ, và người ta gọi là Nhà thờ Thánh Tôma Tông đồ.  Thánh Tôma được tôn vinh là Thánh bổn mạng của Ấn Độ, và tên ngài vẫn “nổi tiếng” trong số các “Kitô hữu của Tôma” ở Ấn Độ.

Truyền thống cho biết rằng Thánh Tôma bị đâm chết tại Mylapore, gần Chennai, lúc 72 tuổi.  Thánh Tiến sĩ Ephrem nói rằng Thánh Tôma bị giết ở Ấn Độ, thi hài ngài được thương nhân Khabin đem đi an táng tại Urhai (Edessa).

Thánh Tôma có tiếng là người “cứng lòng” nhưng lại rất can đảm, vì dám rủ các bạn cùng chết với Sư Phụ.  Có thể điều ngài nói là mạnh mẽ, quyết liệt, nhưng có thể ngài chỉ do bộc phát, do thẳng tính, nghĩ sao nói vậy, chứ chưa hẳn ngài đã dám liều mạng thật khi bày tỏ sự sẵn sàng chết với Chúa Giêsu – vì khi Thầy Giêsu bị bắt thì cũng chẳng thấy tăm hơi Thánh Thomas đâu.  Nhưng dù sao cũng thật đáng khen, vẫn xứng đáng làm gương cho chúng ta.

Cơ hội là khi Chúa Giêsu đề nghị đi tới Bêtania sau khi Ladarô đã chết, các Tông đồ không trở lại Giuđê, vì người Do-thái tìm cách ném đá Chúa Giêsu.  Bêtania gần Giêrusalem, nghĩa là phải đi bộ ngay giữa lòng quân thù và hầu như là chết chắc!  Nhận ra điều này, Thánh Tôma đã nói với các bạn: “Cả chúng ta nữa, chúng ta cũng đi để cùng chết với Thầy!” (Ga 11:16).  Thánh Tôma can đảm lắm nên mới động viên các bạn như vậy!  Tuy bản tính đa nghi, nhưng một khi đã tỏ tường thì Thánh Tôma tin thật, không gì lay chuyển.  Cứng lòng tin có thể mang hai ý nghĩa: Cứng lòng không chịu tin – chai cứng, hoặc cứng cáp lòng tin – vững tin.

Thiết tưởng cũng nên biết điều này: Thánh Tôma là bổn mạng của những người đa nghi, những người mù, các kiến trúc sư, các thợ xây, và các nhà thầu xây dựng.

Lạy Thánh Tôma Tông Đồ, xin cầu thay nguyện giúp để chúng con cũng vững tin vào Đức Giêsu Kitô đến hơi thở cuối đời. Amen.

Trầm Thiên Thu

CHỮ TIN

[Tín khúc Ga 20:19-29 ≈ Mt 28:16-20; Mc 16:14-18; Lc 24:36-49]

Nói gì thì nói, mặc ai

Tô-ma nhất quyết một lời: Không tin!

Tưởng là đá cứng khó mềm

Ai dè đá ấy lại liền chảy tan!

Người tin – giải thích không cần

Không tin – giải thích chẳng còn ích chi [1]

Tin là phần phúc diệu kỳ

Đâu có dễ gì không thấy mà tin!

Tin là không có dị đoan

Vẫn cần lý trí cân phân rạch ròi

Cũng không nhẹ dạ tin người

Nói gì nghe nấy, tức thời gặp nguy!

Tin là điều rất diệu kỳ

Được nên công chính là nhờ đức tin [2]

Vững tin vào Chúa uy linh

Vì Ngài là Đấng nhân lành, xót thương.

Chúa ơi, xin hãy đỡ nâng

Vì con yếu kém về lòng kính tin

Biến con dẫu cứng cũng mềm

Tô-ma ơi, chớ bỏ quên phận này!

Trầm Thiên Thu

From: Langthangchieutim

KHI CHÚA THƯƠNG GỌI TÔI VỀ – Michael Le

KHI CHÚA THƯƠNG GỌI TÔI VỀ

Đến tận giờ, sau hơn 50 năm, tôi vẫn còn nhớ rõ tên, khuôn mặt và vóc dáng của bốn nữ tu Dòng Đa Minh phụ trách trường nội trú nơi tôi trải qua hai năm cuối tiểu học.

Đó là trường nội trú dành cho phần lớn là trẻ em cô nhi, con của những quân nhân tử trận. Có độ 60 em nội trú như thế, cả nam lẫn nữ. Ngoài ra, ban ngày còn có độ hơn 100 học sinh bán trú, là trẻ em địa phương.

Trường ở Gò Vấp, thuở đó còn là ngoại ô của Sài Gòn, còn nghèo và còn ‘thôn quê’ lắm. Đúng với cái tên Gò Vấp, vì cứ đi vài bước là vấp phải cái ‘ổ gà’ to như ‘ổ voi’. Những con đường đất bị cày nát vì nhiều xe nhà binh qua lại.

Sơ Nhất, nhưng có lẽ đó không phải là tên thật của Sơ, mà gọi thế chỉ vì Sơ là trưởng cộng đoàn 4 chị em.

Sơ Mãn, lúc đó lãnh nhiệm vụ như hiệu trưởng của trường. Sơ Mãn phụ trách hai lớp 4 và 5. Sơ là cô giáo tuyệt vời mà suốt đời tôi mang ơn. Sau này tôi giỏi Văn và Toán chính là nhờ Sơ.

Sơ Nhi, trẻ nhất, lúc đó còn nhỏ mà tôi đã thấy Sơ rất đẹp, cái đẹp thật thuần khiết và trong sáng. Sơ có nhiều tài khéo. Thủ công, ca hát, đàn, vẽ, múa… môn nào Sơ cũng giỏi.

Đặc biệt là Sơ Phượng, giám thị, người gần gũi gần như 24/24 đám học sinh nội trú chúng tôi. Sơ dạy chúng tôi giáo lý, dạy đọc kinh, cầu nguyện. Sơ ốm yếu và trông khắc khổ nhất nhà. Sơ nhỏ nhẹ, dịu dàng và tận tụy.

Tôi chịu ảnh hưởng nhiều từ Sơ Phượng. Tôi mấy lần trốn giờ chơi, lẻn vô nhà nguyện một mình, quỳ nhắm mắt cầu nguyện quên cả thời gian, có lẽ cũng vì bị hấp dẫn bởi hình ảnh Sơ đắm mình trong cầu nguyện. Có lẽ chính Sơ Phượng là người đầu tiên nghĩ đến chuyện giới thiệu tôi đi tu.

Sơ Phượng, sau này ngẫm lại, tôi biết cũng ảnh hưởng rất nhiều đến Mạ tôi. Mạ tôi cũng tên Phượng, và nhiều lần trò chuyện với Sơ như phụ huynh của 5 đứa con gởi nội trú đương nhiên phải có nhiều dịp trao đổi với Sơ giám thị.

Năm lớp 6 tôi vào Chủng viện. Lần đầu tiên, và cũng là lần duy nhất cho đến tận nay, Mạ tôi viết thư riêng cho tôi. Lá thư dài tới 2 trang, làm tôi nhớ mãi. Mạ tôi báo tin Sơ Phượng qua đời rồi. Tôi đọc thấy sự xúc động của Mạ tôi.

Mạ, “bà Trung tá” lúc đó chỉ mới độ tuổi 30, mẹ của một bầy con 10 đứa, từng theo chồng thuyên chuyển công tác ở rất nhiều tỉnh thành suốt từ Trung vô Nam… Mạ tôi cũng từng trải lắm, người mẹ thời chiến mà, nhưng tôi hiểu là Mạ tôi rất có ấn tượng khi được quen biết chuyện trò nhiều lần với chị nữ tu Đa Minh khắc khổ và hiền dịu, cùng tên và cùng độ tuổi với mình.

Tôi nghĩ chính cái chết còn rất trẻ của Sơ Phượng đã làm Mạ tôi viết cho tôi lá thư hay đến thế. “Hà, nếu Chúa chọn con đi tu làm linh mục, thì Mạ vui mầng và sẵn lòng dâng con cho Chúa. Mạ tin Sơ Phượng ở trên thiên đàng cũng sẽ luôn dõi theo con, giúp đỡ con và cầu nguyện cho con!…”

Tôi rất biết ơn Ba Mạ tôi đã gởi chúng tôi vào trường nội trú nghèo đó, được sống, được ăn học cùng các bạn nghèo, được các Sơ dấn thân phục vụ người nghèo dạy dỗ trong 2 năm. Năm anh em chúng tôi là những học sinh duy nhất của trường cuối tuần được Ba Mạ đến đón bằng… xe hơi.

Gò Vấp bây giờ, sau nửa thế kỷ, đã trở nên một quận nội thành, đã sầm uất và giàu có khác hẳn ngày xưa. Bạn học của tôi ngày xưa giờ chắc đã có nhiều người thành đạt, giàu có, và sống nếp sống ‘văn minh’ hơn hẳn.

Sự phát triển và thịnh vượng của một vùng đất, luôn luôn được xây bằng bao giọt mồ hôi và cả xương máu. Nhưng lẫn trong mồ hôi và xương máu đó, chắc chắn không thể không kể đến cái nền chắc chắn của những tu sĩ dấn thân xây dựng chính ‘con người’, chính ‘tâm hồn’ của cả một thế hệ đang tới.

Sơ Nhất, Sơ Mãn, Sơ Phượng, Sơ Nhi… chắc đã qua đời hết rồi, khi thằng nhỏ học trò năm xưa là tôi giờ đã 61 tuổi! Suốt bao nhiêu năm qua, nhất là từ khi có mạng xã hội, tôi thỉnh thoảng cứ thèm gặp được ai đó biết gì về các Sơ, kể cho tôi nghe với.

Sơ Phượng đột ngột qua đời vì bạo bệnh khi tuổi còn trẻ, khi đang trong hành trình phục vụ đồng bào và quê hương mình. Tết năm nay nghe tin một anh em tu sĩ Đa Minh khác, linh mục Thanh, cũng đột ngột qua đời ở vùng đất Kontum xa xôi nghèo khó…

Cuộc đời của những anh em, chị em ấy thật đẹp! Tôi rất muốn hát cùng Sơ Phượng, cùng cha Thanh, bài thánh ca quen thuộc mà người Công giáo VN hay hát trong các tang lễ. Mạ tôi nay đã tuổi 90, đang trong nhà dưỡng lão bên Úc, chắc chắn cũng biết bài này. Mạ hát với con nghen, Mạ ơi:

“Khi Chúa thương gọi con về

Hồn con hân hoan, như trong một giấc mơ

Miệng con nức vui tiếng cười

Lưỡi con vang lời ca hát

Ngàn dân tung hô: con thật vinh phúc!”.

=Michael Le=

CHỈ CHỌN MỘT ĐIỀU TỐI CẦN

CHỈ CHỌN MỘT ĐIỀU TỐI CẦN

Tác giả:  Lm Minh Anh

“Ngài cương quyết lên đường đi Giêrusalem!”.

Quốc huy Úc có hình con đà điểu emu và kangaroo. Chúng được chọn vì có chung đặc điểm là ‘chỉ tiến về phía trước’. Bàn chân ba ngón của emu khiến nó ngã nếu lùi lại; và kangaroo cũng không thể lùi lại vì chiếc đuôi lớn ngăn cản! Ai chọn đi theo Chúa Giêsu, là như Ngài, ‘chỉ chọn một điều tối cần’, chính Chúa Cha và thánh ý Ngài. Chỉ tiến về phía trước, không bao giờ lùi lại!

Kính thưa Anh Chị em,

Phụng vụ Lời Chúa Chúa Nhật hôm nay cho thấy Êlisê của Cựu Ước và Giêsu của Tân Ước “Chỉ tiến về phía trước, không bao giờ lùi lại!”. Không phải các Ngài chọn một điều tốt hay một điều không tốt; nhưng thú vị hơn, họ đã chọn ‘một’ giữa hai điều tốt! Bởi lẽ, một điều tốt đôi khi lại trở thành kẻ thù của những gì tốt nhất; và chúng ta cần phải nói “Không” với một lựa chọn tốt, để ‘chỉ chọn một điều tối cần!’.

Câu chuyện sách Các Vua hôm nay thật dễ thương! Chúa sai Êlia đi xức dầu Êlisê; đến nơi, Êlisê đang cày ruộng, Êlia trải áo trên Êlisê. Lập tức, Êlisê bỏ cày, chạy theo Êlia. Nhưng thật bất ngờ, ngay sau đó, Êlisê xin về chào cha mẹ; Êlia bảo, “Con cứ đi!”. Lạ thay, trình thuật không đề cập việc tốt lành Êlisê về hôn cha mẹ, nhưng cho biết Êlisê “bắt đôi bò làm thịt, chẻ cày làm củi, quay thịt cho dân ăn; đoạn đi theo phục vụ Êlia”. “Chẻ cày”, biểu tượng của việc bỏ mọi sự, kể cả nghề nghiệp! Êlisê đáp lại tiếng Chúa, chọn Chúa, như ‘chỉ chọn một điều tối cần!’. Để từ đó, ông có thể reo lên với Thánh Vịnh đáp ca, “Lạy Chúa, Chúa là phần gia nghiệp của con!”.

Với bài Tin Mừng, những người vốn có thể trở thành môn đệ Chúa Giêsu đã không làm được điều Êlisê làm. Đó là những người Samaria, họ đã nghe nói về Chúa Giêsu; họ nóng lòng muốn nghe Ngài. Thế nhưng, sự tự tôn đã kìm hãm họ, buộc họ từ chối Ngài. Tự tôn dân tộc là một điều tốt, nhưng tin nhận Chúa Giêsu là điều tốt hơn! Cũng thế, những người đến gặp Chúa Giêsu, “Dù Thầy đi đâu tôi cũng theo Thầy”; “Xin cho phép tôi về chôn cha tôi trước đã”; hoặc, “Tôi sẽ theo Thầy, nhưng cho tôi về từ giã gia đình”. Trước sự kêu gọi khẩn thiết của Nước Trời, ‘chỉ chọn một điều tối cần’ là Thiên Chúa, các mối bận tâm về xã hội và gia đình phải lùi lại, “Ai đã tra tay cầm cày mà còn ngó lại sau lưng, thì không xứng đáng với Nước Thiên Chúa!”.

Và giờ đây, chúng ta cùng chiêm ngắm con người Chúa Giêsu! “Ngài cương quyết lên đường đi Giêrusalem!”. Với Luca, Giêrusalem là tâm điểm cuộc đời Chúa Giêsu; là trung tâm, mà từ đó, công trình cứu độ vĩ đại được thực hiện. Giêrusalem, nơi Ngài sẽ chết và sống lại; và ở đó, các môn đệ sẽ lập một cộng đồng mới để tiếp tục công việc của Thầy; tại đây, Tin Mừng sẽ toả lan khắp cùng thế giới! Ngài cương quyết lên Giêrusalem, vì ở đó, Ngài hoàn tất ý định của Cha! Ngài không chọn một thành nào khác, một Capharnaum, vốn được coi là ‘thành của Ngài’, nơi Ngài rất thành công; Ngài chọn Giêrusalem định mệnh, như ‘chỉ chọn một điều tối cần!’.

Anh Chị em,

“Ngài cương quyết lên đường đi Giêrusalem!”. Giêrusalem được xem như mục tiêu tối hậu mà Chúa Giêsu đã chọn! Ý cha hay ý mình; được lòng các môn đệ, hay phải huấn luyện họ; được dân chúng tung hô hay chấp nhận bị họ ruồng bỏ… Và dầu cho bao ngăn cản từ bên ngoài cũng như từ nội tâm, Chúa Giêsu vẫn ‘chỉ chọn một điều tối cần’ là ý Cha! Lên Giêrusalem, Chúa Giêsu nêu gương và thách thức chúng ta chọn lấy ‘Giêrusalem của chính mình’; và dẫu là ‘thung lũng của sự chết’, Giêrusalem vẫn là hành trình mang lại sự sống cho bạn và tôi cũng như cho người khác. Cám dỗ của chúng ta là đi theo những con đường dễ dàng, con đường mà Phaolô qua thư Galata hôm nay gọi là “đam mê xác thịt”. Tuy nhiên, Phaolô quả quyết, chính Thần Khí sẽ thúc giục chúng ta phục vụ nhau trong yêu thương; con đường yêu thương phục vụ sẽ đưa chúng ta đến ‘Giêrusalem của chính mình’, cũng là con đường Thiên Chúa muốn.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin đừng để con phân tâm với bất cứ điều gì, nhưng mỗi ngày, ‘chỉ chọn một điều tối cần’ là chính Chúa và những gì Chúa ưa thích!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) .

NGÀY NÀO MANG NỖI ĐAU, TÔI MỚI HIỂU NỔI ĐAU LÀ GÌ …

NGÀY NÀO MANG NỖI ĐAU, TÔI MỚI HIỂU NỔI ĐAU LÀ GÌ …

Tác giả: Lm Anmai, CSsR

Một người mẹ đã chia sẻ với tôi như thế này :

Con xin phép được tâm sự với cha như người con đang gặp biến cố cần lời động viên của cha mẹ. Con khóc nhiều 4 năm nay khi con trẻ từ 1 đứa bé học giỏi, biết phụ việc nhà, đi lễ học giáo lý  phụ việc nhà thờ , giúp lễ cho các cha, lại trở mặt là 1 đứa con hư vì nghiện game, mà đau là ở nhà ko chơi game, đi học học giỏi cô phân công kèm cho bạn học kém  học để tổ và lớp ko có học sinh yếu, kém. Những bạn học kém lại là con nhà giàu ăn chơi đua đòi , đi học sài điện thoại xịn , và con trai của con đã học theo thói hư : trốn học ngồi quán chơi game, ăn cắp tiền bạn bè, ông bà , cha mẹ để có tiền chơi game, và chính thức hư luôn từ năm 2020, con khuyên con nhắc nhở đủ mọi biện pháp nhưng giờ đành bất lực buông tay. Khi con trẻ còn nhỏ, con đi làm việc bác ái ở đâu, hay giúp 1 hoàn cảnh ốm đau bệnh tật nào con cũng phân tích và hướng dẫn con trẻ hãy biết thương người kém may mắn, biết tiết kiệm ko ăn bánh kẹo để dành tiền làm việc bác ái mùa chay … mỗi khi con trẻ làm gì sai con phân tích chỉ dạy, nếu tái phạm , 3, 4 lần con mới đánh đít hoặc tay vài roi răn đe, còn lại toàn là khuyên và phân tích chứ ko kiểu dạy con cái gì cũng đánh.

Con tìm đến bác sĩ tâm lý để học cách dạy con, con tìm đến các Linh Mục và Sơ tâm sự để nhận lời khuyên cách dạy con, nhưng tất cả mọi cố gắng gần 5 năm nay đều đổ sông đổ biển cha ơi. Con suy sụp và nghĩ quẩn, có khi con thèm 1 giấc ngủ mãi không thức… Con xin phép chuyển những tin con viết cho con trẻ để cha đọc và hiểu cho nỗi khổ tâm của con. “nhìn cây biết trái ” và hãy “nhìn những việc họ làm đừng nghe những gì họ nói” .

Con mong có 1 phép mầu của Chúa xuống ơn cho con thời điểm này. Con buồn nhiều có khi chạy xe ngoài đường mà đầu óc lan man không tập trung nhém bị xe tông mấy lần, bác sĩ nói con hiện tượng  bị trầm cảm nặng rồi con không biết có đúng hay không, con chỉ biết là con buồn nhiều và thèm 1 giấc ngủ mãi không thức …

Đọc xong những dòng chia sẻ này, tôi lặng người và chỉ biết cầu nguyện.

Làm cha làm mẹ mà có con như thế này thì quả là đau khổ. Xin dâng gia đình này lên Chúa và xin Chúa hoán cải đứa trẻ để đứa trẻ trở nên người tốt.

Qua câu chuyện người mẹ đau khổ này, đến chuyện chẳng may của đôi vợ chồng nọ.

Cuộc sống quả là khó khăn, người thân phải đến bệnh viện chạy thận (1 tuần 3 lần) quả là điều không ai muốn.

Một cơn mưa chiều của Sài Gòn đã làm cho bao nhiêu người phải lúng túng trong đó có đôi vợ chồng đang dắt díu nhau vào viện để chạy thận.

Cơn mưa đang dịu, người chồng loay hoay đưa xe vào phía bên trong để chở vợ về. Và rồi người có trách nhiệm đã không vui. Câu chuyện còn nặng nề hơn nữa là người chồng đã được mời vào làm việc như là khiển trách chuyện đưa xe vào tận trong để đón vợ.

Dĩ nhiên nguyên tắc vẫn là nguyên tắc nhưng vẫn còn đó chút tình người. Vợ bị thận và giờ chuyển biến đến 2 con mắt bị lòa để rồi khả năng di chuyển thật là khó. Tiếc thay những người bảo vệ không đồng lòng và thông cảm cho phận người không may mắn nọ.

Đọc xong tự sự của người chồng, tôi lại chạnh lòng với hoàn cảnh của họ. Thật sự chả ai muốn rơi vào cảnh chẳng đặng đừng của bệnh tật, của hạn chế của sức người. Nỗi đau càng chồng thêm đớn vì như không một người thông cảm.

Nghe ngóng từ người thân và câu chuyện đôi vợ chồng dính mưa, nhiều để rồi đôi khi dân cũng khổ cùng với cơn mưa chiều dường như rất  vội như đè thêm gánh nặng của gia đình nọ và bao nhiêu người khác nữa. Cơn mưa đã làm cho nỗi đau cũng như khốn khó của nhiều người càng thêm khổ.

Vùng tôi đang ở dường như mưa không thèm ngó ngàng đến. Ở đây chúng tôi thèm một cơn mưa nhỏ chứ cũng chả dám xin cơn mưa dài. Đời sống người dân ở đây cùng khốn nay lại khốn. Ở cái vùng nghèo này phải nói rằng cây mì cây bắp cũng lỳ đòn lắm nhưng cũng không chịu được những cơn nắng dữ. Cái nghèo dường như nó mến dân ở vùng này như trầu yêu mến cau vậy.

Người đồng bào khổ đã đành, người Kinh ở vùng này cứ loay hoay mãi để tìm kế sinh nhai.

Sáng hôm nay, nghe những lời chân thật của những bạn Giáo Lý  Viên nhiệt tâm muốn ra giúp nhà thờ nhưng cuộc sống khó khăn đè nặng mà lòng tôi lại quặn đau. Có khi họ cũng muốn tham dự Thánh Lễ, có khi họ cũng muốn ra giúp Giáo Lý nhưng có những hoàn cảnh không có tiền để đổ xăng.

Vậy đó, ở đời mà! Ai ai cũng có nỗi đau riêng của người đó để rồi ngày nào mình mang nỗi đau mình mới hiểu nỗi đau là gì? Tôi cũng có những nỗi đau và ưu tư của riêng tôi chứ! Trong thân phận làm người, như ước mong của người chồng có vợ đang phải chạy thận ước ao: “Thánh Giá khi nào nở hoa!”

Vâng! Thánh Giá vẫn nở hoa cứu độ khi treo Con Người chịu chết trên đó để rồi những ai cùng hiệp thông với sự đau khổ với Người ở trên Thánh Giá cũng sẽ được phần phúc vinh quang với Ngài.

Xin Chúa cho mỗi chúng ta (cho kẻ mọn này) đủ sức để vác Thánh Giá mà Chúa trao ban cho đến hết cuộc đời cũng như xin cho mỗi chúng ta được phúc trường sinh với Đấng chịu đóng đinh trên cây Thánh Giá.

Lm. Anmai, CSsR