Có luật tự nhiên nào mà mọi người đều có thể biết không?-Cha Vương
NÓNG LÒNG – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
“Chúng ta hãy đi nơi khác, đến các làng mạc chung quanh, Thầy còn rao giảng ở đó nữa!”.
Năm 1961, John Kennedy nóng lòng đưa con người lên mặt trăng và trở về trái đất an toàn. Hàng triệu người nghĩ điều này thật viển vông! Nhưng với NASA thì không! 1969, cả thế giới vui mừng khi xem những thước phim chiếu cảnh Neil Amstrong đi bộ trên ‘Chị Hằng’ và trở về địa cầu bình an; nhưng mấy ai biết, những thước phim này đã từng được ‘xem trước’ cả ngàn lần trong trí tưởng tượng của các chuyên viên NASA.
Kính thưa Anh Chị em,
Không phải muốn đưa con người lên mặt trăng và trở về, Chúa Giêsu muốn đưa cả nhân loại định cư vĩnh viễn trên trời, tận cung lòng Cha. Trong Tin Mừng hôm nay, các môn đệ thưa với Chúa Giêsu, “Mọi người đang tìm Thầy”; Ngài bảo, “Chúng ta hãy đi nơi khác… Thầy còn rao giảng ở đó nữa!”. Tại sao Ngài ‘nóng lòng’ cho việc rao giảng đến thế?
Trước hết, Ngài ‘nóng lòng’ vì tình yêu của Ngài đối với Chúa Cha luôn thúc bách Ngài. Ngài khao khát Cha và cùng Chúa Cha, Ngài khao khát con người. Vì thế, càng kết hiệp với Cha, Chúa Giêsu càng khao khát con người như Cha hằng khao khát. Tin Mừng cho biết, “Sáng sớm, lúc trời còn tối mịt, Người đã dậy, đi ra một nơi hoang vắng và cầu nguyện ở đó”. Cha và khao khát của Cha chính là động lực bên trong khiến Ngài ‘nóng lòng’.
Một điều khác khiến Chúa Giêsu ‘nóng lòng’ chính là tình yêu và lòng thương xót đối với con người, điều này buộc Ngài cống hiến hết mình mà không dè giữ. “Cả thành xúm lại trước cửa” – một mô tả không thể sống động hơn – và Ngài dạy dỗ, chữa lành bệnh tật và trừ quỷ. Và thú vị hơn, vì “Ngài nên giống anh em mình mọi đàng” – bài đọc một – nên Chúa Giêsu còn muốn ‘anh em Ngài nên giống Ngài mọi đàng!’. Ngài ‘nóng lòng’ muốn họ nhận biết Cha của Ngài cũng là Cha của họ; công cuộc mở rộng Vương Quốc của Ngài cũng là công cuộc của họ. Vì thế, Ngài không mệt mỏi có mặt nhiều nơi, làm nhiều việc từ sáng sớm đến chiều tối và không ngừng thúc đẩy bản thân phải làm nhiều hơn.
Vậy đâu là động lực bên trong của bạn? Như Chúa Giêsu, Chúa Cha phải là động lực hàng đầu. Để được vậy, chúng ta phải khao khát Chúa Cha; điều này thể hiện khi chúng ta khát khao cầu nguyện. Những cuộc gặp gỡ Thiên Chúa sẽ mang lại ánh sáng và sức mạnh cho mọi cuộc gặp gỡ. Qua cầu nguyện, tình yêu dành cho tha nhân được nhen nhóm, chúng ta cống hiến mà không dè giữ; qua cầu nguyện, chúng ta trở nên những con người sống cho người khác; và cũng qua cầu nguyện, chúng ta ‘nóng lòng’ cứu các linh hồn như Chúa Giêsu ‘nóng lòng!’.
Anh Chị em,
“Chúng ta hãy đi nơi khác!”. Ước gì động lực bên trong của Chúa Giêsu cũng là động lực bên trong của bạn và tôi! Để được vậy, hãy bắt chước Ngài! Trước hết, tìm kiếm, khao khát Chúa Cha; yêu mến và nuôi dưỡng khát khao này bằng cầu nguyện. Tiếp đến, như Chúa Giêsu, chúng ta ưu tư chữa lành con người, “Chăm sóc những người bệnh tật đủ loại không phải là một “hoạt động tùy chọn” đối với Giáo Hội, không! Nó không phải là điều gì đó thêm vào. Với Chúa Giêsu, như Chúa Giêsu, nó là một phần không thể thiếu trong sứ mệnh của Giáo Hội. Và sứ mệnh này là mang sự dịu dàng của Thiên Chúa đến với một nhân loại đang đau khổ!” – Phanxicô.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, cho con hiểu rằng, “quỳ gối” phải là những thước phim “được coi trước” hàng ngàn lần; nhờ đó, con mới có thể ‘nóng lòng’ như Chúa!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
From: Kim Bang Nguyen
**********************************************
Thu Tư Tuần I Thường Niên, Năm Lẻ
✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô.
29 Khi ấy, vừa ra khỏi hội đường Ca-phác-na-um, Đức Giê-su đi đến nhà hai ông Si-môn và An-rê. Có ông Gia-cô-bê và ông Gio-an cùng đi theo. 30 Lúc đó, bà mẹ vợ ông Si-môn đang lên cơn sốt, nằm trên giường. Lập tức họ nói cho Người về tình trạng của bà. 31 Người lại gần, cầm lấy tay bà mà đỡ dậy; cơn sốt dứt ngay và bà phục vụ các ngài.
32 Chiều đến, khi mặt trời đã lặn, người ta đem mọi kẻ ốm đau và những ai bị quỷ ám đến cho Người. 33 Cả thành xúm lại trước cửa. 34 Đức Giê-su chữa nhiều kẻ ốm đau mắc đủ thứ bệnh tật, và trừ nhiều quỷ, nhưng không cho quỷ nói, vì chúng biết Người là ai.
35 Sáng sớm, lúc trời còn tối mịt, Người đã dậy, đi ra một nơi hoang vắng và cầu nguyện ở đó. 36 Ông Si-môn và các bạn kéo nhau đi tìm kiếm. 37 Khi gặp Người, các ông thưa: “Mọi người đang tìm Thầy!” 38 Người bảo các ông: “Chúng ta hãy đi nơi khác, đến các làng mạc chung quanh, để Thầy còn rao giảng ở đó nữa, vì Thầy ra đi cốt để làm việc đó.” 39 Rồi Người đi khắp miền Ga-li-lê, rao giảng trong các hội đường của họ, và trừ quỷ.
Kitô hữu nên tỏ tình liên đới với những người khác như thế nào?-Cha Vương
SỰ CHẾT – CUỘC NHẬP TỊCH SAU CÙNG. – Lm Bùi Trọng Khẩn
Sự định cư của con người trên trần gian giống như hành trình của người du mục. Họ được sống trong thời đại và muốn nên giống thời đại qua những phương diện nổi bật nhất.
Nhưng họ chỉ được phép nhập tịch vào một thời đại nào đó mà không có thể định cư trong mọi thời đại. Chính yếu tố không gian và thời gian quyết định cho họ phải như thế.
Người ta thường dễ dàng sống cho một lý tưởng, một cuộc sống hiện thực nhưng ít ai dám sống vì lý tưởng chết! Mặc dù trong lý thuyết của niềm tin dạy họ sống vì cái chết sau cùng.
Sự chết là một hành trình đưa người ta vào một cuộc nhập tịch trong một “thời đại” mới mà nơi ấy họ sẽ định cư vĩnh viễn chứ không phải như người du mục. “Thời đại” ấy chính là một thế giới khác mầu nhiệm đã được chuẩn bị cho con người trước khi tạo dựng vũ trụ. Cũng như đời sống con người phải nhập tịch vào một thời đại rõ ràng thì sự chết cũng bắt người ta phải nhập tịch theo một kế hoạch đã được Thiên Chúa an bài trong trật tự của Ngài . Đây là điều giúp cho con người tin tưởng vào thế giới mới không là một huyền thoại, không là một ảo ảnh, không là một sự ru ngủ nhau! “Lạy Cha, Con muốn rằng Con ở đâu, thì những người Cha đã ban cho Con cũng ở đó với Con, để họ chiêm ngưỡng vinh quang mà Cha đã ban cho Con, vì Cha đã yêu thương Con trước khi thế gian được tạo thành”(Ga 17, 24) là một lời mạc khải đầy vui mừng và hy vọng của Đức Giêsu cho chúng ta về hành trình con người sẽ đi tới.
Chết chính là lúc được sinh ra và nhập tịch vào thế giới mới. Như nước trở về nguồn để hòa tan trong một khối mênh mông nơi nó được xuất ra thì con người ta cũng thế, tất cả phải đi đến và trở về với vĩnh cửu. Vĩnh cửu là cha của mọi loài thọ sinh. “Thầy từ Chúa Cha mà đến và Thầy đã đến thế gian. Thầy lại bỏ thế gian mà về cùng Chúa Cha” (Ga 17, 28).
Cuộc nhập tịch của Đức Giêsu qua cái chết đã kéo theo một cuộc nhập tịch của tất cả mọi loài thọ tạo, đấy là một ý định cứu rỗi của Thiên Chúa. “Vì Thiên Chúa đã muốn làm cho tất cả sự viên mãn hiện diện ở nơi Người” (Cl 1, 19). Hiện diện thế nào được nếu không có sự nhập tịch. Viên mãn thế nào được nếu không có ơn cứu rỗi. Trở về thế nào được nếu không có người mở đường cho mà đi. Như thế Đức Giêsu muốn bày tỏ cho thế giới thụ tạo thấy một con đường đẹp mà chính Người là đường là sự thật và là sự sống (Ga 14, 6) được minh chứng trong cuộc vượt qua của Người. Người giúp thụ tạo khám phá ra bản chất thực của mình, đồng thời cũng giúp ta hiểu rằng không một sức mạnh, không một sự xấu xa nào có thể phá vỡ chương trình cứu rỗi của Thiên Chúa trong Đức Giêsu Kitô.
Cuộc nhập tịch sau cùng của con người là một hành trình đi với Thiên Chúa trên con đường mang tên là Giêsu . Con đường Giêsu đã cắm những mốc trên lộ trình trần gian qua cuộc sống 33 năm trời với những “đèn xanh”, “đèn đỏ” ở những giao lộ để hướng dẫn cho người ta một lối đi có chọn lựa. Người ta sẽ được trở nên chính mình trong con đường của Đức Giêsu và được sống sự sống của Ngài khi được nhập tịch trong thế giới mà Đức Giêsu đã đi vào. Thế giới của thần linh là đích điểm mà con người hằng khao khát và đạt tới sẽ diễn ra trong niềm tin của họ như một “tấm thẻ” để bảo đảm cho thủ tục của cuộc nhập tịch sau cùng được trọn vẹn.
Lm. Pet. Bùi Trọng Khẩn
www.trongkhan.net
NGƯỜI KHIÊM TỐN – Pr. Lê Hoàng Nam, SJ
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ
Trở thành người khiêm nhường, không nhất thiết phải che giấu hết các tài năng, không cần phải giả vờ ngu dốt, không buộc phải sống trong một căn nhà nhỏ hẹp cũ kỹ, ăn mặc rách nát. Cũng không cần phải lúc nào cũng cúi đầu “vâng vâng, dạ dạ,” đi đứng khom lưng, vẻ mặt đăm chiêu như đang chìm sâu vào miền vô cực nào đấy. Cũng không nhất thiết phải đi tu, đến nhà thờ, đi lễ chùa, quỳ gối chắp tay thành khẩn, làm biết bao việc hãm mình khổ chế, không ăn ngon mặc đẹp, không đi dự tiệc sang, không dám tiêu xài. Cũng đừng bao giờ sợ được khen, sợ chìm vào hư danh mà cố tình không cống hiến, không bộc lộ hết sức mình vì lợi ích chung của tập thể.
Tất cả những điều này chỉ là bề ngoài. Việc sống một đời sống kham khổ, chịu sỉ nhục, khinh miệt… có thể là một trợ giúp để có sự khiêm nhường nhưng tự bản thân nó không phải là sự khiêm nhường vì người ta nhiều lúc phải chịu như thế bởi không thể làm gì khác hơn, đành phải cắn răn chịu đựng. Ngược lại, ăn mặc lịch lãm, được người khác ca tụng, lớn tiếng sửa dạy người khác có thể là những dấu chỉ của sự kiêu căng, nhưng cũng có khi là điều mà người đó cần phải làm vì một lợi ích gì đó hoặc họ xứng đáng được điều đó vì những hy sinh của mình. Điều quan trọng hơn cả là nội tâm của một con người.
Sự khiêm tốn là một cái gì đó rất ngược ngạo, vì người nào tự cho rằng mình khiêm tốn, dù có nói ra hay không, người đó đã trở nên kiêu căng rồi. Người nào càng ý thức tìm kiếm sự khiêm tốn, người đó càng không bao giờ tìm thấy. Cứ như một trò đùa, sự khiêm tốn sẽ bỏ người ta mà đi khi nó phát hiện có ai đang tìm cách để có nó. Trên hành trình của đời sống thiêng liêng, có một thời người ta phải nỗ lực và dùng hết sức để đi tìm, nhưng đến một lúc nào đó, người ta tự thấy không thể làm gì hơn, ngoài việc buông lỏng chính mình để chân lý tự tìm đến. Càng gồng mình với những cố gắng và mục tiêu, người ta càng thấy hụt hẫng và bế tắc, như đi vào ngõ cụt. Cố nắm bắt sự khiêm tốn cũng như cố bắt lấy bóng trăng. Cứ tưởng là có được, nhưng nó cứ mãi vuột khỏi tầm tay.
Sự khiêm tốn là đỉnh cao của đời sống thiêng liêng. Nó là cái mà khi người ta đã có được nó mà chẳng hề hay biết. Nó không màu không sắc, không mùi không vị. Nó hệt như cái VÔ bao trùm lấy người ta khi họ đã đạt tới cảnh giới vượt qua mọi bám víu của hồng trần. Người khiêm tốn thì chẳng biết khiêm tốn là gì, ở đâu. Người ấy thậm chí còn không ý thức đến sự tồn tại của nó. Họ chỉ sống như cái bản tính tự nhiên của mình. Họ hành xử như thế vì đối với họ nó phải là như thế. Họ bộc lộ ra bên ngoài trọn vẹn cái bản chất của mình, cái “chính mình”, cái làm nên họ trong sự tròn đầy nhất. Bởi vậy, cảnh giới của sự khiêm nhường là khi người ta đã vượt lên trên sự ý thức, vươn đến cái vô thức. Vô thức ở đây không có nghĩa là hời hợt, không để ý gì cả theo kiểu tiêu cực, nhưng là một kiểu để mình được chiếm trọn, biến mọi cái chân thiện mỹ trong mình bộc phát một cách tự nhiên như người ta tự nhiên hít thở mà không để ý gì đến nó.
Người khiêm tốn là những thánh nhân thật sự, vì họ luôn chan chứa một sự bình an lớn lao trong lòng. Họ không đeo trên mình những chiếc mặt nạ. Họ đón nhận mọi sự xảy đến với mình với một sự biết ơn, cả điều tốt lẫn điều xấu. Họ luôn thấy hài lòng với tất cả mọi sự chung quanh, dù những điều đó có diễn ra theo ý họ hay không. Họ chấp nhận mọi thất bại, điểm yếu, khiếm khuyết, lỗi lầm của mình một cách chân thành, và xem nó như hồng ân. Họ không chạy theo những phù hoa bóng mây, không cầu toàn, cầu an, không để mình lệ thuộc vào bất cứ điều gì hay bất cứ ai. Đây không phải là một kiểu ngông nghênh, bất cần đời, xem thường luật lệ. Nhưng là một thái độ mềm mỏng như con nước, hay như chiếc bình khoét rỗng chính mình, mở ra cho ân sủng đổ vào. Kiểu bình an như thế là kết quả của một quá trình dài bỏ mình, rèn luyện mình, gọt dũa mình với biết bao đớn đau, vết thương và nước mắt.
Người khiêm tốn cũng là con người rất đẹp. Họ đẹp một nét đẹp của Thiên Đường, chứ không phải bằng những hình thể của thân xác. Họ luôn có sức thu hút người khác, khiến người khác cứ tuôn đến tiếp cận với họ. Ở gần bên người khiêm tốn, ta tự thấy mình như được hưởng lây cái dịu mát của ngọn gió nhân đức, ta thấy dễ chịu như được sưởi ấm giữa trời đông, không một chút kháng cự hay đề phòng. Có một hương thơm lạ kỳ và cuốn hút nào đấy phát ra từ nơi họ hệt như cánh hoa thơm không cần phải hô vang để gây sự chú ý. Có thể nói, họ đã hoà quyện mình vào với tự nhiên, vào cái Đạo của vũ trụ. Họ thật sự trở thành những con người “sống ở thế gian, nhưng đã vào cõi Thiên Đàng.”
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ
From: Langthangchieutim
XIỀNG XÍCH-Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
“Câm đi, hãy xuất khỏi người này!”.
“Những sợi xích của thói hư tật xấu thường quá nhỏ để cảm nhận cho đến khi chúng quá mạnh để bị phá vỡ! Chúng khác nào những chiếc giường êm ái – dễ dàng nằm lên, nhưng quá khó để bước xuống và rời đi!” – Mark Twain & Samuel Johnson.
Kính thưa Anh Chị em,
Tin Mừng hôm nay nói đến một người bị ‘xiềng xích’ bởi thần ô uế! Và Chúa Giêsu – với lời quyền năng của Ngài – đã tháo cởi cho anh, “Câm đi, hãy xuất khỏi người này!”. Lời Chúa mời gọi chúng ta nghĩ đến những “thói hư tật xấu thường quá nhỏ” hay “những chiếc giường êm ái” của mình – mà vì chúng – có thể bạn và tôi đang bị ‘xiềng xích!’.
Ngay trong hội đường, trước mọi người, nạn nhận bị thần ô uế hành hạ phải la hét. Đây là cách ma quỷ hành xử. Nó muốn chiếm hữu chúng ta để ‘xiềng xích’ linh hồn chúng ta. ‘Xiềng xích linh hồn chúng ta’ chính là điều ma quỷ muốn! Chúng ta phải cảnh giác với những trói buộc vốn kìm hãm sự tự do của mình; bởi lẽ, ma quỷ luôn luôn tìm cách tước mất tự do. Hãy thử nêu tên một số ‘xiềng xích’ có thể đang trói buộc mình!
Với Đức Phanxicô, “Đó là những cơn nghiện vốn luôn biến chúng ta thành nô lệ, khiến chúng ta luôn cảm thấy không hài lòng trong cuộc sống. Chúng nuốt chửng năng lượng, triệt tiêu điều lành và huỷ hoại các mối quan hệ. Đó là chủ thuyết tương đối với xu hướng hàng đầu là khuyến khích chủ nghĩa hoàn hảo phi thực tế, chủ nghĩa tiêu thụ và chủ nghĩa khoái lạc, biến con người thành hàng hoá và phá hỏng các mối tương quan!”.
“Đó còn là những cám dỗ, mời mọc làm suy yếu lòng tự trọng, sự thanh thản, khả năng lựa chọn và yêu thích cuộc sống. Một ‘xiềng xích’ khác chính là nỗi sợ hãi vốn luôn khiến chúng ta nhìn về tương lai với sự bi quan, mất niềm hy vọng và bất khoan dung khi luôn đổ lỗi cho người khác mà không bao giờ chấp nhận trách nhiệm của mình. Sau cùng, một ‘xiềng xích’ rất xấu xí khác là sự sùng bái quyền lực, tạo xung đột và dùng đến vũ khí giết người hoặc sử dụng bất công kinh tế và thao túng tư tưởng!”.
Chỉ Chúa Giêsu – bằng cái chết của Ngài – mới có thể giải thoát chúng ta khỏi mọi xích xiềng đó. Thư Do Thái hôm nay viết, “Con người đã bị thua kém các thiên thần trong một thời gian ngắn, thì chúng ta lại thấy được Thiên Chúa ban vinh quang danh dự làm mũ triều thiên, bởi vì đã cam chịu tử hình. Con người đó, chính là Đức Giêsu. Thật vậy, Đức Giêsu đã phải nếm sự chết, là để cho mọi người được cứu độ, nhờ ơn Thiên Chúa”. Tạ ơn Chúa, Chúa Kitô đã giải thoát chúng ta – những công trình của Thiên Chúa – Ngài tái phục chúng ta để chúng ta sống xứng đáng như con cái Thiên Chúa, “Chúa đã đặt Con Chúa làm chủ công trình tay Chúa sáng tạo!” – Thánh Vịnh đáp ca.
Anh Chị em,
“Câm đi, hãy xuất khỏi người này!”. Lời Chúa mời gọi chúng ta tự hỏi, tôi có thực sự muốn được lời quyền năng của Chúa Giêsu giải thoát khỏi những ‘xiềng xích’ đang trói buộc trái tim tôi không? Tôi có khả năng nói “không” với những cám dỗ của sự dữ trước khi chúng gieo vào tâm hồn? Cuối cùng, tôi có thành tâm cầu khẩn Chúa Giêsu, để Ngài hành động trong tôi, chữa lành tôi bên trong?
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, xin giải thoát con khỏi những “thói hư tật xấu vốn thường quá nhỏ”, đẩy xa con “những chiếc giường êm ái” để con được tự do chỗi dậy, tiến về phía trước!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
From: Kim Bang Nguyen
********************************************
Thứ Ba Tuần I Thường Niên, Năm Lẻ
✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô.
21 Tại thành Ca-phác-na-um, ngày sa-bát, Đức Giê-su vào hội đường và giảng dạy: 22 Thiên hạ sửng sốt về lời giảng dạy của Người, vì Người giảng dạy như một Đấng có uy quyền, chứ không như các kinh sư.
23 Lập tức, trong hội đường của họ, có một người bị thần ô uế nhập, la lên 24 rằng: “Ông Giê-su Na-da-rét, chuyện chúng tôi can gì đến ông mà ông đến tiêu diệt chúng tôi? Tôi biết ông là ai rồi: ông là Đấng Thánh của Thiên Chúa!” 25 Nhưng Đức Giê-su quát mắng nó: “Câm đi, hãy xuất khỏi người này!” 26 Thần ô uế lay mạnh người ấy, thét lên một tiếng, và xuất khỏi anh ta. 27 Mọi người đều sững sờ đến nỗi họ bàn tán với nhau: “Thế nghĩa là gì? Lời giảng dạy thì mới mẻ, người dạy lại có uy quyền. Ông ấy ra lệnh cho cả các thần ô uế và chúng phải tuân lệnh!” 28 Lập tức danh tiếng Người đồn ra mọi nơi, khắp cả vùng lân cận miền Ga-li-lê.
Tại sao trong loài người lại có những sự bất bình đẳng?- Cha Vương
PHI THƯỜNG – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
“Người thấy Simon và em là Anrê đang thả lưới xuống biển”; “Người thấy Giacôbê và em là Gioan đang xếp lưới trong thuyền”.
Kính thưa Anh Chị em,
Mùa Giáng Sinh kết thúc, chúng ta bắt đầu nhịp thường của năm phụng vụ với mùa Thường Niên. Thế nhưng, cuộc sống của Kitô hữu là một cuộc sống đơn điệu và bình thường? Không hoàn toàn như thế! Đúng hơn, cuộc sống của Kitô hữu khá bình thường nhưng cũng rất ‘phi thường!’.
Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu kêu gọi những môn đệ đầu tiên giữa nhịp sống thường nhật của họ khi họ “đang thả lưới xuống biển”, khi họ “đang xếp lưới trong thuyền”. Simon, Anrê, Giacôbê và Gioan đã mau mắn đáp trả lời gọi ấy – một sự đáp trả chóng vánh không thể tin được – đến nỗi nó sẽ trở thành một lời mời, một thách thức cho mỗi người chúng ta. Bạn và tôi được mời gọi bước ra khỏi nhịp sống bình thường để đáp lại lời mời gọi của Chúa Giêsu, một lời mời gọi mà nhờ đó, cuộc sống của chúng ta rồi cũng trở nên phong phú, đầy kinh ngạc và ‘phi thường’.
Đích điểm cuộc sống của Kitô hữu là Chúa Giêsu, đi theo Ngài và nên giống Ngài. Thế nhưng, biết Chúa Giêsu, biết Thiên Chúa chưa đủ; chúng ta còn phải chia sẻ niềm tin về Ngài cho thế giới. Thông thường, phần lớn chúng ta chỉ muốn an thân với những gì quen thuộc, nhàn nhã; đang khi Chúa Giêsu lại muốn chúng ta phá vỡ những ‘nếp thường’, khuôn mẫu, dám bước ra khỏi vùng an toàn. Bởi lẽ, bạn không thể ước mong thay đổi thế giới, trừ khi lần đầu tiên, bạn dám thay đổi bản thân; bạn sẽ không là những tông đồ hăng nhiệt của Vương Quốc, trừ khi lần đầu tiên, bạn dám dâng hiến hồn xác cho Chúa Giêsu và dấn thân cho sứ vụ của Ngài.
Charles Ellet Jr. nhận hợp đồng thiết kế đồ hoạ một chiếc cầu treo vắt qua sông Niagara. Một trong những vấn đề là làm sao để kéo sợi cáp đầu tiên qua một vùng thác rộng lớn vốn chỉ có sóng dữ. Một ý tưởng đơn giản chợt loé lên! Ellet nghĩ, nếu một con diều có thể đáp xuống bờ bên kia bằng một sợi dây nhẹ, rồi một sợi dây chắc hơn có thể được gắn theo; sau đó một sợi lớn hơn và cứ thế, tiếp tục tăng dần cho đến khi một sợi cáp có thể được vắt ngang qua. Ellet tổ chức một cuộc thi thả diều và Homan Walsh đã thành công. Ý tưởng đơn giản của Ellet đã phát huy tác dụng. Ngày 01/8/1848, cây cầu đã hình thành – vắt qua sông Niagara – nối liền Canada và Hoa Kỳ.
Anh Chị em,
Thiên Chúa cũng mời gọi chúng ta, giao cho bạn và tôi sứ mạng xây ‘những chiếc cầu’ từ đất lên trời, từ trời xuống đất ngay giữa những công việc bình thường trong cuộc sống thường ngày của mỗi người. Đó là một sứ mạng không tưởng vì chúng ta phải chuyển tải những gì thuộc thiên giới xuống hạ giới và ngược lại, từ hạ giới lên thiên giới. Để được vậy, bạn phải bám vào ‘con diều’ Thánh Thần. Chỉ khi bám vào Ngài, chúng ta mới có thể tăng dần ‘những sợi dây’ ngày càng bền hơn, mạnh hơn, hầu có thể gắn chặt vào ‘trụ cọc’ Giêsu. Nhờ đó, thế giới mới hy vọng có thêm những chiếc cầu. Bấy giờ, cuộc sống của bạn không còn tẻ nhạt nhưng thật ý nghĩa và ‘phi thường’.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, dẫu công việc của con chỉ như những sợi nhợ đầu tiên được Thánh Thần chấp cánh; nhưng với ơn Chúa, thế giới sẽ có thêm những chiếc cầu mang tên ‘Cứu Độ!’”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
From:KimBang Nguyen
*************************************************
Thứ Hai Tuần I Thường Niên, Năm Lẻ
✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô.
14 Sau khi ông Gio-an bị nộp, Đức Giê-su đến miền Ga-li-lê rao giảng Tin Mừng của Thiên Chúa. 15 Người nói: “Thời kỳ đã mãn, và Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần. Anh em hãy sám hối và tin vào Tin Mừng.”
16 Người đang đi dọc theo biển hồ Ga-li-lê, thì thấy ông Si-môn với người anh là ông An-rê, đang quăng lưới xuống biển, vì các ông làm nghề đánh cá. 17 Người bảo các ông: “Các anh hãy đi theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh trở thành những kẻ lưới người như lưới cá.” 18 Lập tức hai ông bỏ chài lưới mà theo Người.
19 Đi xa hơn một chút, Người thấy ông Gia-cô-bê, con ông Dê-bê-đê, và người em là ông Gio-an. Hai ông này đang vá lưới ở trong thuyền. 20 Người liền gọi các ông. Và các ông bỏ cha mình là ông Dê-bê-đê ở lại trên thuyền với những người làm công, mà đi theo Người.
Con là Con của Cha; ngày hôm nay, Cha đã sinh ra Con. (Lc 3:21-22)-Cha Vương
KỶ NGUYÊN ÂN SỦNG – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
“Khi toàn dân chịu phép rửa, Chúa Giêsu cũng chịu phép rửa”.
Một nhà giáo dục nói, “Không thành vấn đề bạn ngã xuống một vũng bùn, miễn là bạn nhặt được một thứ gì đó giữa bùn khi đứng lên!”.
Kính thưa Anh Chị em,
Chúa Giêsu đã ‘ngã xuống một vũng bùn’ và Ngài đã nhặt lên không phải một thứ gì đó, nhưng nhặt lên cả một nhân loại khốn cùng! Với biến cố chịu phép rửa, Ngài mở ra một kỷ nguyên mới – kỷ nguyên các Bí tích – ‘kỷ nguyên ân sủng!’.
Trước khi vào phòng mổ, ai mà không an tâm khi thấy bác sĩ sắp giải phẫu mình kéo áo của ông lên, để lộ một vết sẹo và nói, “Tôi cũng từng như vậy. Bạn sẽ ổn!”. Người lính nào sẽ không dũng cảm, ngẩng cao đầu hơn, khi nhìn thấy những bắc đẩu bội tinh – ghi những chiến công – lấp lánh trên ngực vị chỉ huy? Cũng thế, bạn và tôi muốn Đấng Cứu Độ của chúng ta được như vậy. Thiên Chúa đã ngã xuống! Ngài muốn đồng hành với con người trong tất cả đổ vỡ, yếu đuối, tổn thương vì tội lỗi của nó. Ngài đồng nhất, hiệp hành với nó, ôm lấy nó để có thể cứu nó. Không phải Ngài bất toàn, nhưng vì Ngài toàn năng và yêu thương!
“Vinh quang Đức Chúa sẽ tỏ hiện, và mọi người phàm sẽ cùng được thấy” – bài đọc một – và mọi người đã thấy Con Thiên Chúa lặng lẽ xếp hàng như bao tội nhân khác. Trở thành người là trở thành tội! Cho nên, dẫu vô tội, Ngài đồng nhất với tội nhân để có thể đi vào thực tại của tội nhân với tất cả những gì bị tội lỗi kéo theo. Ngài muốn nói với tội nhân rằng, “Đừng sợ, Tôi đang đứng bên cạnh bạn!”. Và đó là lý do tại sao Chúa Giêsu để sang một bên phẩm giá cao trọng hầu có thể dìm mình xuống một dòng nước ‘bẩn thỉu’; rồi đây, Ngài sẽ tiếp tục đồng bàn với những tội nhân ‘bẩn thỉu’; và cuối cùng, chịu đóng đinh vì họ giữa hai tên ‘bẩn thỉu’ hầu cứu cả nhân loại ‘bẩn thỉu’. Ngài biết, sứ vụ của Ngài bắt đầu không phải trên ngai báu mà là từ bùn lầy của những tội nhân nhuốc nha; Ngài chỉ cần họ bắt đầu lại và bắt đầu lại mỗi ngày!
Với biến cố này, sự viên mãn của Ba Ngôi lần đầu tiên được tiết lộ. Phaolô nói, “Ân sủng của Thiên Chúa đã được biểu lộ, đem ơn cứu độ đến cho mọi người” – bài đọc hai. Và kỳ diệu thay! Chính các linh mục được xức dầu của Ngài sẽ tiếp tục công việc ban ân sủng này cho đến tận thế. Thiên Chúa đến với con người bằng nhiều cách, nhưng mãnh liệt nhất vẫn là qua các Bí tích do các linh mục. Như vậy, phép rửa của Chúa Giêsu đã mở ra kỷ nguyên các Bí tích, ‘kỷ nguyên ân sủng!’.
Anh Chị em,
“Chúa Giêsu cũng chịu phép rửa”. Ngài đã ngã xuống vũng bùn các tội nhân để nhặt tội nhân, đưa họ vào lãnh địa của Thiên Chúa, lãnh địa ân sủng. Ngã xuống dòng nước, Ngài thánh hoá mọi dòng nước; dìm mình trong nước, Ngài mở ra mỏ mạch nước ân sủng. Được dìm xuống với Ngài, chúng ta bước lên, sống một đời sống mới. Cuộc đời mới bắt đầu khi chúng ta cùng chết, mai táng và phục sinh với Ngài qua phép Rửa. Hôm nay, Ngài muốn chúng ta làm mới lại phép Rửa của mình qua việc thường xuyên lãnh nhận các Bí tích; đặc biệt là Hoà Giải và Thánh Thể. Bằng cách lãnh nhận ân sủng của hai Bí tích này, chúng ta củng cố các Bí tích khác.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, Chúa đã ngã xuống để ‘nhặt con lên’, đừng để con ơ hờ với các Bí tích, nhưng biết chạy đến với chúng, hầu kín múc ân sủng mỗi ngày!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
From: KimBang Nguyen
***************************************
CHÚA NHẬT LỄ CHÚA GIÊSU CHỊU PHÉP RỬA, NĂM C
✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.
15 Khi ấy, dân đang trông đợi, và trong thâm tâm, ai nấy đều tự hỏi: biết đâu ông Gio-an lại chẳng là Đấng Mê-si-a! 16 Ông Gio-an trả lời mọi người rằng: “Phần tôi, tôi làm phép rửa cho anh em bằng nước, nhưng có Đấng quyền thế hơn tôi đang đến, tôi không đáng cởi quai dép cho Người. Người sẽ làm phép rửa cho anh em bằng Thánh Thần và bằng lửa.”
21 Khi toàn dân chịu phép rửa, Đức Giê-su cũng chịu phép rửa ; rồi đang khi Người cầu nguyện, thì trời mở ra, 22 và Thánh Thần ngự xuống trên Người dưới hình dáng chim bồ câu. Và có tiếng từ trời phán rằng: “Con là Con yêu dấu của Cha; Cha hài lòng về Con.”