SÁCH GIÓP VÀ VẤN ĐỀ THẦN HỌC VỀ THƯỞNG PHẠT | Lm. Giuse Cao Gia An, SJ
Xin mời nghe bài rất thấm thía của cha Cao Gia An người Việt Nam đầu tiên có bằng Tiến Sĩ Chú Giải về Kinh Thánh
From: Le Ngoc Bich & KimBang Nguyen
KHỞI ĐI TỪ VỰC THẲM BẤT XỨNG – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
“Lạy Chúa, xin xót thương con là kẻ có tội!”
A. Simpson viết, “Cầu nguyện là sợi dây liên kết con người với Thiên Chúa, là cây cầu bắc qua mọi vùng vịnh, giúp bạn vượt mọi thung lũng hiểm nguy! Chúa không cần những con người vĩ đại, Ngài cần những con người dám chứng tỏ sự vĩ đại của Ngài. Vì thế, lời cầu mạnh mẽ nhất là lời cầu ‘khởi đi từ vực thẳm bất xứng’ của một linh hồn dám chứng tỏ sự vĩ đại của Ngài!”
Kính thưa Anh Chị em,
“Lời cầu mạnh mẽ nhất là lời cầu ‘khởi đi từ vực thẳm bất xứng’ của một linh hồn!” Đúng thế, lời cầu của người thu thuế trong Tin Mừng hôm nay, “Lạy Chúa, xin xót thương con, vì con là kẻ có tội!” là một trong những lời cầu đó; nó cũng là cao điểm của dụ ngôn Tin Mừng này.
Thật trùng hợp, qua bài đọc thứ nhất, ngôn sứ Hôsê cho biết, Thiên Chúa thấu suốt lòng dạ con người; Ngài chỉ muốn một điều, tình yêu, “Ta muốn tình yêu, chớ không cần lễ tế. Ta muốn sự hiểu biết Thiên Chúa hơn là của lễ toàn thiêu.” Thánh Vịnh đáp ca cũng chỉ lặp lại ngần ấy!
Khác với điều Thiên Chúa muốn, người biệt phái trong dụ ngôn đã làm điều ngược lại; ông quá nặng về ‘lễ tế.’ Ông nghĩ, ông đã đến đúng nơi, quy về đúng hướng, và đang làm điều đúng đắn! Thế nhưng, lời cầu của ông đã bị bóp méo, bởi ông chỉ độc thoại, mà không đối thoại. Ông kể công với Chúa; tệ hơn, coi Ngài như ‘Con Nợ’ của mình; tệ hơn nữa, ông lấy ‘kỳ tích’ của bản thân để so sánh và khinh dể kẻ khác. Thực ra, đó không phải là cầu nguyện; đó là diễn văn! Dẫu ông không phải là người xấu; ông không phạm tội trọng, ông thuỷ chung và rộng lượng… nhưng chỉ có một điều, lòng kiêu hãnh của ông đã khiến ông mù loà đến độ xúc phạm Thiên Chúa, xúc phạm tha nhân. Ông sống tôn giáo của mình một cách tối thiểu để không phạm tội; ông không biết rằng, Thiên Chúa không bao giờ thoả mãn ‘mức tối thiểu trần!’ Lời cầu nguyện ông là ‘vô trùng’, khi ông quên rằng, Chúa chỉ “muốn tình yêu, chứ không cần lễ tế!”
Đang khi nhân vật thứ hai của dụ ngôn cũng lên đền thờ, một người thu thuế! ‘Vai phụ’ này “khi ra về thì được khỏi tội”, Chúa Giêsu đã tiết lộ! Người này “khỏi tội” không phải vì đã làm những điều đúng đắn, nhưng vì đã khiêm hạ nhận ra rằng, mình đã làm những điều sai trái! Lời cầu của ông ‘khởi đi từ vực thẳm bất xứng’ trước một Đấng Vĩ Đại Toàn Thánh. Và có lẽ, ông đã nghe những gì người biệt phái tố cáo, và điều này càng làm ông tê tái hơn; từ đó, ông chìm vào đáy vực linh hồn khốn khổ của mình, và bòn chút tàn hơi, ông đấm ngực van vỉ, “Lạy Chúa, xin xót thương con là kẻ có tội!” Lạ thay, điều này đẹp lòng Thiên Chúa, và Ngài thích thú với nó!
Anh Chị em,
“Lạy Chúa, xin xót thương con là kẻ có tội!”; “Chúa không cần những con người vĩ đại, Ngài cần những con người dám chứng tỏ sự vĩ đại của Ngài!” Nhìn nhận mình tội lỗi là chứng tỏ sự vĩ đại của Thiên Chúa, Đấng cần tình yêu, lòng thống hối và quyết tâm chừa lỗi! Đừng quên, “Lời cầu mạnh mẽ nhất là lời cầu ‘khởi đi từ vực thẳm bất xứng’ của linh hồn!” Đến gần Chúa, chúng ta nhận biết sự vĩ đại và tốt lành của Ngài; đồng thời, nhận ra tội lỗi yếu hèn của bản thân. Đây là điều làm cho lời cầu của chúng ta có kết quả; vì chỉ những ai tự nhận mình không có gì mới có thể nhận được tất cả; chỉ những ai trống rỗng mới có thể được lấp đầy. Mùa Chay, mùa bạn và tôi nhìn lên thập giá Chúa Kitô; đồng thời, nhìn xuống lòng mình, ‘khởi đi từ vực thẳm bất xứng’ của linh hồn, và chân thành thưa lên, “Lạy Chúa, xin xót thương con là kẻ có tội!”
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, Chúa biết con hơn cả con biết con! Mỗi khi con cầu nguyện, cho con không ‘khởi đi từ cái tôi dị hợm’ của con, nhưng ‘khởi đi từ vực thẳm bất xứng’ của linh hồn mình!” Amen.
Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
From: Langthangchieutim
ĐẾN MỨC TRÀN ĐẦY – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
“Nhờ Ta, ngươi sẽ sinh hoa kết quả”.
Kính thưa Anh Chị em,
“Sống là sống với, sống cùng, sống các mối tương quan!”. Thế mà, tương quan giữa con người với Thiên Chúa, giữa con người với nhau xem ra luôn nửa vời, đứt đoạn và thiếu cam kết. Ở đây, vấn đề nằm về phía con người! Phụng vụ Lời Chúa hôm nay chỉ cho chúng ta con đường tình yêu, cũng là con đường ngắn nhất, hoàn thiện các mối tương quan ‘đến mức tràn đầy!’.
Bài đọc Hôsê nói đến Israel, một dân nửa vời, thiếu cam kết, đứt đoạn, nên đã gục ngã trong tội ác. Qua vị ngôn sứ, Thiên Chúa mời gọi, “Hỡi Israel, hãy trở về với Chúa là Thiên Chúa ngươi!”; “Nhờ Ta, ngươi sẽ sinh hoa kết quả”, nghĩa là ‘Nhờ Ta, ngươi sẽ sống ‘đến mức tràn đầy!’’.
Trong Tin Mừng hôm nay, nhân một luật sĩ hỏi đâu là giới răn trọng nhất, Chúa Giêsu chỉ ra con đường ngắn nhất, “Hãy yêu mến Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực!”. Đó là sống tình yêu ‘đến mức tràn đầy’. Tại sao phải yêu mến Thiên Chúa? Sự thật là, cách duy nhất để yêu người khác và ngay cả yêu chính mình, là chọn yêu mến Thiên Chúa với tất cả những gì chúng ta có, chúng ta là! Ngài là nguồn cội và là cùng đích của mọi tình yêu. Tình yêu nhân loại chỉ là chia sẻ một phần tình yêu của Ngài. Ngài phải được yêu trên hết và trước hết; Ngài là trọng tâm duy nhất của mọi tình yêu. Điều đáng kinh ngạc là khi càng chọn yêu Thiên Chúa, chúng ta càng nhận ra rằng, mọi tình yêu trong cuộc đời mình là tình yêu do chính Thiên Chúa tuôn đổ ‘đến mức tràn đầy’. Nhờ sự tràn đầy này, chúng ta mới thực sự sản sinh hoa quả trường tồn.
Trái lại, nếu tìm cách chia cắt tình yêu, khi chúng ta nửa vời, đứt đoạn và thiếu cam kết để chỉ dâng
Thiên Chúa một phần trái tim, một phần linh hồn, một phần trí khôn, một phần sức lực, thì tình yêu của chúng ta không thể lớn lên ‘đến mức tràn đầy’. Hạn chế khả năng yêu mến Thiên Chúa, con người rơi vào ích kỷ! Đây là lý do tại sao Chúa Giêsu dạy giới răn trọng nhất. Qua đó, Ngài tiết lộ, tất cả các giới răn khác bao hàm trong giới răn này; vì lẽ, giới răn này định hướng và mời gọi các giới răn khác.
Thiên Chúa là suối nguồn tình yêu, chân trời tình yêu! Đóng cửa và lấy đi chìa khoá của tình yêu, con người không bao giờ đạt đến đỉnh cao của sự cứu rỗi; và như thế, tình yêu của chúng ta đối với Chúa, đối với nhau, sẽ luôn luôn nông cạn, hời hợt.
A.W. Tozer viết, “Kitô hữu xét cho cùng, là một con người kỳ cục nhưng không kém phần độc đáo! Họ cảm nhận một tình yêu tột độ ‘đến mức tràn đầy’ dành cho một Đấng mình chưa từng gặp; trò chuyện hằng ngày với Đấng mình chưa từng thấy; mong đợi được lên thiên đàng dựa trên sự cứu rỗi của một ‘Người Khác’. Họ bỏ mình mỗi ngày để có một cuộc sống sung mãn; mạnh mẽ nhất khi nhận mình hèn yếu; giàu có nhất khi biết mình nghèo; hạnh phúc nhất khi biết mình tồi tệ; chết đi mỗi ngày để sống một cuộc sống tràn đầy hôm nay và mai ngày!”.
Anh Chị em,
“Nhờ Ta, ngươi sẽ sinh hoa kết quả”. Thập giá của Chúa Kitô cũng là một cái gì “kỳ cục nhưng không kém phần độc đáo” như A.W. Tozer nói về Kitô hữu.
Thập giá là biểu tượng của tình yêu, hoa trái của tình yêu, yêu đến cùng. Chúa Giêsu đã yêu Chúa Cha đến nỗi Ngài chỉ có một giấc mơ duy nhất, là làm tất cả để vui lòng Cha; Ngài cũng yêu con người đến nỗi chấp nhận hiến dâng mạng sống hầu cứu sống nó. Chính nhờ tình yêu ‘đến mức tràn đầy’ dành cho Cha và cho con người mà “chúng ta nhận được hết ơn này đến ơn khác”; cũng nhờ sự chết của Ngài, chúng ta sinh hoa kết trái dồi dào trong Thánh Thần. Đúng, chỉ trong Chúa Kitô, bạn và tôi mới sinh hoa kết quả trong các mối tương quan, khi biết yêu Thiên Chúa và yêu con người ‘đến mức tràn đầy!’.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, đừng để c
on yêu Chúa, yêu người nửa vời, đứt đoạn và thiếu cam kết! Xin dạy con yêu như Chúa đã yêu; nhờ đó, con sẽ lớn lên sâu sắc trong tình yêu ‘đến mức tràn đầy!’”, Amen.
Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
CHUYỆN PHẢN BỘI – Trầm Thiên Thu
Trầm Thiên Thu
Phản bội là không trung thành, dám bội ước quên thề, không ngại vong ân bội nghĩa, sẵn sàng ăn cháo đá bát. Phản bội có nhiều dạng và nhiều mức độ. Có lẽ dạng “nhẹ” nhất là thất hứa (đối với loại hứa hẹn bình thường), chẳng hạn hứa tặng cho ai cái gì đó hoặc hứa làm điều gì đó mà không giữ lời – dù là quên do sơ ý hoặc cố ý. Chắc chắn rằng thất hứa cũng là một dạng phản bội. Chắc hẳn ai cũng đã từng khổ sở vì bị phản bội, và cũng đã hơn một lần ngang nhiên… phản bội người khác!
Tuần Thánh có “nét đậm” về sự phản bội. Chính Chúa Giêsu là người bị phản bội, còn kẻ phản bội lại chẳng ai xa lạ gì mà chỉ là những người thân tín và được Ngài hết lòng thương yêu. Những kẻ đó là ai? Có tôi không?
Thứ Nhất là giám mục Phêrô (người sẽ được Chúa Giêsu cất nhắc làm giáo hoàng). Ông là người đã mạnh mẽ nói chắc như đinh đóng cột: “Con sẽ thí mạng con vì Thầy!” (Ga 13:37; Mt 26:35; Mc 14:31; Lc 22:33). Thế nhưng ông đâu có dám, mạnh miệng thế thôi. Chúa Giêsu “đi guốc” trong bụng ông, biết rõ cả tương lai của ông, nên Ngài nói: “Anh sẽ thí mạng vì Thầy ư? Thật, Thầy bảo thật cho anh biết: gà chưa gáy, anh đã chối Thầy ba lần” (Ga 13:38; Mt 26:34; Mc 14:30; Lc 22:34). Và tất cả các môn đệ cũng đều nói chắc như vậy. Ui da, coi bộ “kẹt” dữ nghen! Mà “kẹt” thật, bởi vì sau đó sự thể diễn tiến trúng phoóc, xảy ra y chang.
Phêrô chối đay đảy, chối không ngại miệng, vuốt mặt không nể mũi. Ông không chỉ chối bỏ Sư Phụ của mình mà còn chối bỏ cả nguồn cội của mình là người xuất thân từ Galilê. Nào có ai quyền hành tra xét chi đâu mà sợ đến thế, chỉ là mấy đầy tớ gái thôi mà. Ôi, con người là thế, rất yếu đuối, nói hay mà làm dở, hứa nhiều mà chẳng giữ trọn được bao nhiêu! Nói theo kiểu tam-đoạn-luận: phàm nhân yếu đuối và sa ngã, Phêrô là phàm nhân, chúng ta là phàm nhân, thế nên cả Phêrô và chúng ta đều yếu đuối và sa ngã. Nói trước bước không qua. Thế nên tiền nhân đã nhắc nhở: “Tiên trách kỷ, hậu trách nhân.”
Vấn đề không dừng lại ở đó. Phêrô đã phản bội nhưng cũng đã thật lòng sám hối, vấn đề quan trọng là SÁM HỐI. Thế nên ông được Thầy Giêsu ân thương thứ tha và còn trao ban quyền cao chức trọng là làm giáo hoàng, với trọng trách làm “hoa tiêu” lèo lái Con Thuyền Giáo Hội trên biển cả trần gian, là người chăm sóc cả chiên mẹ và chiên con (Ga 21:15-17), đồng thời còn phải củng cố đức tin cho người khác: “Thầy đã cầu nguyện cho anh để anh khỏi mất lòng tin. Phần anh, một khi đã trở lại, hãy làm cho anh em của anh nên vững mạnh (Lc 22:32). Phương trình cân bằng: ĐƯỢC nhiều thì bị ĐÒI nhiều (Lc 12:48). Hai mẫu tự Đ độc đáo lắm!
Thứ Nhì là giám mục Giuđa Ítcariốt, con trai ông Simôn Ítcariốt. Sau khi rửa chân cho các môn đệ, Chúa Giêsu nhắc tới lời Kinh Thánh: “Kẻ đã cùng con chia cơm sẻ bánh lại giơ gót đạp con” (Ga 13:18; x. Tv 41:10). Và rồi Ngài cảm thấy tâm thần xao xuyến. Ngài tuyên bố: “Thật, Thầy bảo thật anh em: có một người trong anh em sẽ nộp Thầy” (Ga 13:21). Các môn đệ nhìn nhau, phân vân không biết Người nói về ai. Trong số các môn đệ có một người được Đức Giêsu thương mến và được tựa đầu vào ngực Thầy. Ông Phêrô làm hiệu cho ông Gioan hỏi xem Thầy muốn nói về ai. Ông Gioan liền nghiêng mình vào ngực Thầy và hỏi xem người đó là ai vậy. Đức Giêsu trả lời: “Thầy chấm bánh đưa cho ai thì chính là kẻ ấy” (Ga 13:26). Nói rồi Ngài chấm một miếng bánh trao cho Giuđa. Đối với tục lệ Do Thái, việc tự tay trao cho người khác như vậy là động thái ân cần lắm. Người Việt cũng có cách “quan tâm” tương tự là gắp đồ ăn cho người khác.
Ông Giuđa vừa ăn xong miếng bánh liền bị Satan nhập vào. Đức Giêsu bảo y: “Anh làm gì thì làm mau đi!” (Ga 13:27). Sau khi ăn miếng bánh, ông Giuđa liền đi ra. Lúc đó, trời đã tối. Ở đây có hai chi tiết:
[1] Ông Giuđa đã rước lễ bất xứng nên bị ma quỷ nhập, như Thánh Phaolô đã cảnh báo: “Bất cứ ai ăn Bánh hay uống Chén của Chúa cách bất xứng, thì cũng phạm đến Mình và Máu Chúa” (1 Cr 11:27).
[2] Ông Giuđa ra đi và vào trong vùng bóng tối, tức là vùng của ma quỷ. Bóng tối đối lập với ánh sáng, ma quỷ đối lập với Thiên Chúa. Những việc làm trong “bóng tối” là động thái lén lút, biểu hiện sự xấu xa. Ông Giuđa hành động theo mệnh lệnh của “lòng ham mê tiền bạc,” mà tiền bạc là hiện thân của ma quỷ: “Cội rễ sinh ra mọi điều ác là lòng ham muốn tiền bạc” (1 Tm 6:10). Chỉ vì 30 đồng bạc (silver coins, không phải là gold coins – đồng vàng), giá rất bèo, một số tiền không lớn, thế mà ông Giuđa đành đoạn tình dứt nghĩa với Thầy của mình.
Sau khi nhận tiền, có lẽ ông nghĩ là họ mắc lừa, nghĩa là ông có tiền trong tay nhưng họ không thể chạm vào chân lông của Thầy. Đã bao lần họ tìm cách ném đá Thầy nhưng vô ích, và rồi rõ ràng là mới nghe Thầy nói “chính tôi đây” là chúng té lăn cù liền đấy thôi. Nhưng rồi thấy Thầy bị bắt, ông đâm hoảng. Sao kỳ vậy ta? Quyền phép thầy biến đâu hết rồi? Và ông đã ném trả số tiền đó vào Đền Thờ (Mt 27:5).
Nhưng tiếc thay, ông đã mất niềm tin vào lòng thương xót và ơn tha thứ của Thiên Chúa, thế nên ông đã tự xử tội mình bằng cách mượn sợi dây để kết liễu mạng sống (Mt 27:5). Đó là động thái hèn nhát. Chết không phải là can đảm mà dám sống để chịu đau khổ mới thực sự là can đảm.
Chắc rằng chẳng ai dám làm quan tòa để xét đoán ông Giuđa có được cứu độ hay không, nhưng mỗi chúng ta cần phải soi mình qua “tấm gương mờ tối” của ông để tự xét mình và cố gắng sửa đổi cho kịp khi còn trong thời gian Thiên Chúa kiên trì chờ đợi chúng ta “làm lại cuộc đời” – tức là Giờ của Lòng Thương Xót.
Thứ Ba Là Dân Chúng. Trong đó có đủ loại người và đủ độ tuổi. Họ đã từng mê say nghe Chúa Giêsu giảng đạo đến nỗi quên ăn, bỏ ngủ, rồi Ngài thấy tội nghiệp nên làm phép lạ cho họ ăn uống no nê – một lần đến năm ngàn đàn ông, không kể phụ nữ và trẻ em, tính cả chắc là đến cả chục ngàn người, và còn dư 12 thúng đầy (Mt 14:15-21; Mc 6:30-44; Lc 9:12-17; Ga 6:5-13 – với năm chiếc bánh và hai con cá), và một lần đến bốn ngàn đàn ông, cũng không kể phụ nữ và trẻ em, tính cả chắc là đến cả chục ngàn người, tính cả cũng gần chục ngàn người, và còn dư bảy giỏ (Mt 15:32-38; Mc 8:1-10 – với bảy chiếc bánh).
Thấy phép lạ nhãn tiền như vậy, chính họ cũng đặt vấn đề và kháo nhau: “Hẳn ông này là vị ngôn sứ, Đấng phải đến thế gian!” (Ga 6:14). Và rồi chỉ mới vài ngày trước Lễ Vượt Qua, họ lũ lượt đón Ông-Làm-Phép-Lạ vào Thánh Thánh Giêrusalem. Họ sung sướng đến nỗi cởi áo ra trải lên đường cho lừa chở Ngài vô, đua nhau bẻ cành lá vẫy chào và tung hô vang dội: “Hoan hô Con vua Đa-vít! Chúc tụng Đấng ngự đến nhân danh Đức Chúa! Hoan hô trên các tầng trời!” (Mt 21:9; Mc 11:9; Lc 19:38; Ga 12:12).
Nhưng rồi họ nghe những kẻ thủ đoạn kích động nên họ lật mặt, lời tung hô thành lời phản đối, tay giơ cành lá vẫy chào biến thành những nắm đấm giơ cao và la lên: “Đóng đinh nó vào thập giá!” (Mt 27:22-23; Mc 15:13-14; Lc 23:21; Ga 19:15). Rõ ràng là phản bội trắng trợn. Mỗi chúng ta cũng hăng hái và hùng hổ lẫn vào trong đám người phản trắc tồi tệ đó!
Mọi sự ồn ào náo nhiệt dần dần lặng lẽ theo con đường lên Can-vê… Trên đường vác thập giá lên Đồi Sọ, Chúa Giêsu đã ngã ba lần vì sức nặng của thập giá, nhưng Ngài đã cố gắng đứng dậy dù rất yếu đuối và kiệt sức. Chúng ta cũng vậy, đã bao lần té lên té xuống, nhưng đừng bao giờ tuyệt vọng mặc dù có lúc cảm thấy thất vọng về chính mình. Hãy vững tin vào Thầy Giêsu, luôn cố gắng đứng dậy và quyết tâm làm lại cuộc đời. T hánh nhân có quá khứ, tội nhân có tương lai.
Hãy cố gắng sống theo lệnh truyền của Người-Tôi-Trung-Đau-Khổ, Thầy Chí Thánh Giêsu Kitô, mỗi ngày thêm hoàn thiện hơn: “Thầy ban cho anh em một điều răn mới là anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em. Mọi người sẽ nhận biết anh em là môn đệ của Thầy ở điểm này: là anh em có lòng yêu thương nhau” (Ga 13:34-35). Các điệp từ “yêu thương nhau” phải vang lên theo từng hơi thở, yêu thương thì sẵn sàng tha thứ.
Cuối cùng, hãy nghe lời của Thánh Padre Pio (Piô Năm Dấu) với cách phân tích rất chí lý: “Người làm điều ác mà xấu hổ về việc đã làm thì gần Chúa hơn là người tốt mà không dám làm việc lành.” Ai cũng lần mò về Nhà Cha qua con đường tội lỗi và thứ tha (Thánh Inhaxio Loyola), chắc chắn rằng Lòng Thương Xót của Thiên Chúa lớn hơn tội lỗi của cả thế giới này kia mà! Chính Chúa Giêsu mặc khải cho Thánh Faustina như thế đấy. Cứ an tâm, vững tin, cố gắng “chết” dần dần, và rồi sẽ được phục sinh với Thấy Giêsu. Amen!
Trầm Thiên Thu
From: KittyThiênKim & KimBang Nguyen
LINH HỒN
LINH HỒN
CHẢY MÃI, CHẢY ĐẾN THA NHÂN – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
“Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy!”.
“Người đàn ông đã cùng tôi ăn tối đã giết anh trai tôi.” Đó là lời của một phụ nữ xinh đẹp tại một bữa tiệc. Ruth đã kể về John, người đã sát hại anh cô như thế nào. John thụ án 18 năm; sau đó, ổn định tại một trang trại, nơi cô gặp anh sau 20 năm vụ án. Được thôi thúc bởi Chúa Kitô, cô tìm John, nói lời tha thứ. Nhiều người sẽ không gọi đây là một câu chuyện thành công: John chưa trở lại đạo! Nhưng tại một bữa tiệc khác, giọng John vỡ ra khi nói: “Kitô hữu là những người duy nhất mà bạn có thể giết con trai họ; họ sẽ biến bạn thành một phần của gia đình họ. Tôi không biết “Ai đó” trên cao, nhưng chắc chắn, Ngài đang săn lùng tôi!” Câu chuyện của John còn dang dở; John vẫn chưa tin. Nhưng như Chúa Kitô đã chết cho bạn, bất kể bạn từ chối hay chấp nhận Ngài, Ruth “tha nợ” cho John mà không cần điều kiện. Thậm chí, cô còn trở thành bạn của anh!
Kính thưa Anh Chị em,
Lời Chúa hôm nay cũng nói đến nợ nần! Người nợ Chúa; người nợ người! Người tha cho người, nếu muốn Chúa tha cho mình. Tha thứ, như dòng suối phải chảy, ‘chảy mãi, chảy đến tha nhân!
Bài đọc Đaniel cho thấy con người nợ Chúa thật nhiều! “Vì tội lỗi, chúng con đã thành dân nhỏ nhất, đã nếm mùi ô nhục trên khắp hoàn cầu.” Tin Mừng cho thấy, người cũng nặng nợ với người: một người nợ lớn, một người nợ nhỏ; cả hai không trả nổi, nài xin ‘chủ mình’ hoãn lại. Chủ chạnh thương, tha cho người thứ nhất món nợ cực lớn, nhưng người này không tha cho bạn mình món nợ cực nhỏ.
Và Chúa Giêsu kết luận, “Cha Tôi trên trời cũng xử với các con đúng như thế!” Điều đó không có nghĩa là Thiên Chúa hẹp hòi đến độ sẽ xét xử người, như ‘người cư xử với người;’ Lời Chúa muốn nói, ai không mở lòng với anh em, không thể mở ra cho Thiên Chúa! Như vậy, không tha thứ là đánh mất những gì đã nhận được; suối tắc nghẽn, ao tù tanh tưởi. Vì thế, người nợ lớn đã bất ngờ được tha, nay bất ngờ bị rút lại. Ai biết tha thứ, người ấy giữ được thứ tha!
Điều Chúa Giêsu đang nói là sự cho đi và nhận lại. Điều thú vị là, chúng ta thường dễ dàng nghĩ đến việc ‘tha cho người’ hơn là xin ‘tha cho mình.’ Con nợ thứ nhất xem ra chân thành, “Anh sấp mình dưới chân chủ;” thực ra, anh chỉ là một diễn viên giỏi! Bởi sau khi được xoá khoản nợ khổng lồ, anh bủn xỉn với con nợ cỏn con của anh; thay vì thương xót, “Y tóm lấy, bóp cổ mà nói, ‘Hãy trả nợ cho ta!’” Tại sao? Bởi lẽ y không động lòng trước tình yêu vô hạn và xót thương của chủ.
Tha thứ, nếu là thật, phải ảnh hưởng đến mọi sự nơi chúng ta. Nó là một điều gì đó phải ‘xin, cho; nhận và cho lại.’ Như một dòng suối phải chảy, ‘chảy mãi, chảy đến tha nhân.’
Anh Chị em,
“Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy!” Sai lỗi là việc của người, thứ tha là việc của Trời. Nếu Chúa Giêsu ra lệnh cho chúng ta phải tha bảy mươi lần bảy, thì làm sao Ngài thoát khỏi việc ‘không vô hạn’ trong sự tha thứ của Ngài? Ý nghĩa biết bao Thánh Vịnh đáp ca, “Lạy Chúa, xin nhớ lại nghĩa nặng với ân sâu của Ngài!” Bao lâu không đi vào quỹ đạo xót thương của Thiên Chúa, bấy lâu chúng ta không thể tha thứ cho người khác. Không phải tha ‘bảy lần’ nhưng tha ‘vô hạn lần bảy.’
Hãy nhìn lên thập giá, chiêm ngắm trái tim bị đâm thâu của Chúa Kitô, một trái tim khơi mỏ mạch mọi ân sủng thứ tha qua các Bí Tích! Hãy kết nối, khai thông đời mình vào dòng chảy thần linh ấy và như một dòng suối phải chảy, ‘chảy mãi, chảy đến tha nhân,’ chúng ta trào tràn sức sống, lòng thương xót và sự thứ tha của Thiên Chúa cho anh chị em mình.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, Đấng rửa sạch tội con vốn ‘đỏ hơn son’ bằng Máu Châu Báu của Ngài, cho con biết ném tội của anh chị em con xa thật xa như Chúa đã ném tội lỗi con tận mãi ngàn khơi!” Amen.
Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
From: Langthangchieutim
Thầy đến không phải là để bãi bỏ, nhưng là để kiện toàn. (Mt 5:17)
Một ngày tràn đầy hồng ân và ân sủng của Chúa nhé bạn.
Cha Vương
Thứ 4: 15/03/2023
TIN MỪNG: Ông Mô-sê nói với dân rằng: “Giờ đây, hỡi Ít-ra-en, hãy nghe những thánh chỉ và quyết định tôi dạy cho anh em, để anh em đem ra thực hành. Như vậy anh em sẽ được sống và sẽ được vào chiếm hữu miền đất mà ĐỨC CHÚA, THIÊN CHÚA của cha ông anh em, ban cho anh em. (Đnl 4:1)
SUY NIỆM: Có những người cho rằng đạo Công Giáo khó khăn và khắt khe quá, làm cái gì cũng phải theo luật: luật tự nhiên, luật Thiên Chúa, luật luân lý, luật Giáo Hội, luật phụng vụ, luật giáo xứ, v.v. Nếu nhìn vào những khía cạnh của luật không thì có vẻ nặng nề và phiền phức đấy. Đức Giáo Hoàng Biển Đức XVI nói rằng: “Thiên Chúa đã nắm lịch sử trong tay, Người giữ tôi trên tay, nhưng Người cũng để tôi tự do, để tôi tự mình trở nên một kẻ yêu hay chối từ tình yêu.”
Bạn là một thụ tạo của Thiên Chúa. Tuy rằng Chúa ban cho bạn món quà tự do. Tự do ở đây không phải là muốn làm gì thì làm nhưng mà là tự do để sống trong một “khuôn khổ” để được tự do và hạnh phúc—yêu mến Chúa và tha nhân.
Lề luật là phương tiện chứ không phải là mục đích. Nó giúp con người sống bác ái, quảng đại, xả kỷ đối với nhau. Chính vì thế, càng yêu thương, chúng ta càng chu toàn lề luật. Vì lề luật là để phục vụ con người, chứ không phải con người nô lệ lề luật.
Nhưng, cuộc sống không phải ai cũng hiểu được như vậy, có những người đã dùng lề luật để đàn áp con người, có những người luôn dùng lề luật làm thước đo cho người khác, họ quên rằng lề luật trên hết mọi lề luật là YÊU THƯƠNG…
Mình để ý có nhiều người rơi vào tình trạng nệ luật: giữ luật để được người khác khen, để cho người lớn khen thưởng. Hoặc có những người giữ luật vì sợ bị phạt, sợ bị khiển trách v.v…Thái độ giữ luật này vẫn còn non nớt lắm. Chúa không muốn bạn giữ luật như thế mà Ngài muốn bạn trưởng thành, vững chắc và giữ luật vì tình yêu, chứ không giữ luật không ý thức, máy móc, không trưởng thành vì sợ hãi, vì sợ khiển trách, không được khen thưởng vv…
LẮNG NGHE: Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng: “Anh em đừng tưởng Thầy đến để bãi bỏ Luật Mô-sê hoặc lời các ngôn sứ. Thầy đến không phải là để bãi bỏ, nhưng là để kiện toàn. (Mt 5:17)
CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, xin cho con biết tuân giữ lề luật một cách trưởng thành vì lòng yêu mến Chúa chứ không phải vì sợ phạt, sợ bị khiển trách để được vào miền đất hứa mà Chúa đã hứa ban cho những ai lắng nghe và thực hành luật Chúa.
THỰC HÀNH: Hãy sống và thực hành luật yêu thương nhé.
Luật Yêu Thương – Mai Thảo,Thanh Sử
From: Đỗ Dzũng
“Thưa Thầy, nếu anh em con cứ xúc phạm đến con, thì con phải tha đến mấy lần?-Cha Vương
Giữa Tháng 3 rồi, thời tiết gì mà kỳ quặc quá đi thôi! Đừng quên mang áo ấm khi ra ngoài nhé. Chúc một ngày bình an trong tinh thần Mùa Chay.
Cha Vương
Thứ 3: 14/03/2023
TIN MỪNG: Khi ấy, ông Phê-rô đến gần Đức Giê-su mà hỏi rằng: “Thưa Thầy, nếu anh em con cứ xúc phạm đến con, thì con phải tha đến mấy lần? Có phải bảy lần không?” Đức Giê-su đáp: “Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy. (Mt 18:21-22)
SUY NIỆM: Một điều không thể phủ nhận được trong cuộc sống là bạn phải luôn đối diện với những điều không vừa ý và với những người gây tổn thương cho bạn. Phản ứng thông thường của bạn là đáp trả, là ăn miếng trả miếng.
Nhưng thực ra, giận dữ phản kháng, trả đũa chẳng hóa giải được điều gì, có khi còn làm cho tình huống thêm căng thẳng thêm. Có lẽ ông Phêrô cũng đã ngán ngẩm về chuyện này. Nếu không thì ngài đã không hỏi Chúa phải tha thứ đến mấy lần. Đối với Thiên Chúa tha thứ không lệ thuộc vào con số nhưng mà là do tấm lòng bao dung tha thứ.
Để cho việc tha thứ được dễ dàng bạn phải đề cao cái “tình” và coi nhẹ cái “lý”. Nếu cuộc đời cứ bám lấy cái “lý”— “oán báo oán – oán sẽ chập chùng” thì sẽ biến gia đình và thế giới thành nơi hoang tàn đổ nát và nguội lạnh.
Chỉ có tình yêu tha thứ và lòng bao dung mới xây dựng tình người và dựng xây thế giới/gia đình ngày một tốt đẹp hơn thôi. Bạn hãy noi theo bài học tha thứ nơi Thiên Chúa. Ngài sẵn sàng tha thứ bạn cho dù tội bạn xúc phạm đến Ngài rất nhiều. Hôm này Ngài cũng đòi hỏi bạn làm như vậy. Ước gì bạn có được trái tim bao dung của Chúa để bạn có thể nói lời tha thứ cho nhau và đón nhận anh em chung sống trong tinh thần hiệp nhất và yêu thương.
LẮNG NGHE: ĐỨC CHÚA phán: Ngay lúc này, các ngươi hãy hết lòng trở về với Ta, bởi vì Ta từ bi nhân hậu. (Ge 2:12-13)
CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, đôi khi con ôm ấp một quá khứ nặng nề và khép chặt với tha thứ, xin đổ vào tim con sức mạnh của Lòng Thương Xót Chúa để con hàn gắn những nghi kỵ, hiểu lầm, ghen tương đang làm tổn thương đến chính con và những người chung quanh.
THỰC HÀNH: Ai là người đang cần đến sự tha thứ của bạn trong lúc này? Làm một việc hy sinh và cầu nguyện cho người đó. Trong hành trình tha thứ, đôi khi bạn phải đành chấp nhận sự mất mát để tìm được hai chữ “BÌNH AN”.
From: Đỗ Dzũng
Tấm Lòng- Mai Thiên Vân
“Tôi bảo thật các ông: không một ngôn sứ nào được chấp nhận tại quê hương mình.” (Luca 4:24)
Mến chào bình an, có lẽ bạn và gia đình đang đi nghỉ Spring Break ở chỗ nào đó hay bạn chỉ ở nhà thôi. Mong bạn dành một chút thời giờ thinh lặng để nhìn lại cuộc đời mình và lắng nghe tiếng Chúa đang muốn nói với bạn điều gì hôm nay nhé.
Cha Vương
Thứ 2: 13/03/2023
TIN MỪNG: Khi đến Na-da-rét, Đức Giê-su nói với dân chúng trong hội đường rằng: “Tôi bảo thật các ông: không một ngôn sứ nào được chấp nhận tại quê hương mình.” (Luca 4:24)
SUY NIỆM: Có bao giờ bạn nhận ra bàn tay Chúa trong đời mình chưa nhỉ?
Bàn tay Chúa làm việc một cách rất lạ lùng trong mọi sự. Điều này không hẳn là bạn nhìn vào mọi phân tích về tôn giáo, chính trị, xã hội để cố hiểu xem thế giới đang có chuyện gì, nhưng đúng hơn, là bạn nhìn vào mọi sự kiện trong đời mình, cả cá nhân lẫn toàn cầu, và tự hỏi: Chúa đang nói gì với TÔI điều gì qua sự kiện này? Chúa muốn nói gì với NHÂN LOẠI qua sự kiện này?
Thiên Chúa luôn nói chuyện với bạn không những qua những sự kiện rất bình thường và cả những biến cố đau đớn vui buồn trong đời sống. Thí dụ: từng hơi thở mà bạn đang có cũng là do bàn tay Chúa tạo ra, những thức ăn được biến đổi bởi quá trình tiêu hoá cơ học và hoá học, để từ đó cơ thể có thể sử dụng hoặc lưu trữ các chất dinh dưỡng cho cơ thể bạn.
Bạn nghĩ gì về những việc tài tình đó? Đôi khi bạn tự nghĩ rằng Chúa làm ngơ trước những đau khổ của bạn và của nhân loại, và oán trách Chúa. Không phải vậy đâu. Chúa vẫn nói chuyện và tích cực can thiệp vào mọi việc nhưng chỉ vì bạn không biết lắng nghe thôi. Có lẽ nhiều người đang sống trong một thế giới điếc đặc. Thiên Chúa luôn nói, nhưng hầu như họ chẳng nghe thấy gì cả.
LẮNG NGHE: Ngày hôm nay, ước gì anh em nghe tiếng CHÚA! Người phán: “Các ngươi chớ cứng lòng.” (Tv 95:7b,8a)
CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, xin ban cho con một con tim bén nhạy và một tấm lòng khiêm nhường để con lắng nghe những gì mà Chúa đang muốn nói với con trong những biến cố hằng ngày của đời con.
THỰC HÀNH: Mùa Chay này mời bạn hãy gạt bỏ những thành kiến/định kiến đang làm tổn thương đến mối quan hệ của bạn với Thiên Chúa và tha nhân.
Tạ Ơn Lòng Chúa Xót Thương – St Lê Đức Hùng – Ca Sỹ: Thanh Hoài
From: Đỗ Dzũng
Nhìn lại 10 năm triều đại Giáo hoàng Phanxicô, 2013 – 2023
Nhìn lại 10 năm triều đại Giáo hoàng Phanxicô, 2013 – 2023
Chúa Giê-su nói: “nếu các ông không chịu sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết y như vậy.” (Luca 13:5)
Hôm nay đổi giờ, bạn mất đi một tiếng để ngủ nướng. Chúc bạn và gia đình ngày Chúa Nhật tràn đầy nhiệt huyết để theo Chúa nhé.
Cha Vương
CN: 12/03/2023
TIN MỪNG: Chúa Giê-su nói: “nếu các ông không chịu sám hối, thì các ông cũng sẽ chết hết y như vậy.” (Luca 13:5)
SUY NIỆM: Điều mà Chúa Giêsu muốn cảnh cáo là nếu họ cứ tiếp tục tìm kiếm một vương quốc trần gian và chối bỏ Nước Thiên Chúa thì họ chỉ đi vào chỗ chết mà thôi! Ngày nay, có thể nói sự dữ của tội lỗi đang hoành hành khắp nơi hơn bao giờ hết, và nó được ngụy trang rất tinh vi dưới nhiều hình thức khác nhau và được bao che bởi bức màn của “văn hóa sự chết.” Nền văn hóa này được tạo ra bởi con người dưới sự điều khiển của ma quỷ. Điều quan trọng là Bạn phải sử dụng ý chí tự do để can đảm xét tội mình, phải đấm ngực mình để sám hối, để cải thiện chính mình, để tẩy chay nền văn hóa sự chết. Nếu ai cũng lo sám hối và cải thiện nên người tốt thì việc mới tốt, xã hội mới tốt, tôn giáo mới tốt, chính trị mới tốt và mọi thứ văn hóa, kỹ thuật khoa học đều tốt, sẽ không còn nổi loạn bắt bớ, tranh đấu, chiến tranh chém giết nhau nữa.
LẮNG NGHE: Mắt tôi nhìn CHÚA không biết mỏi / vì chính Người sẽ gỡ chân tôi khỏi dò lưới. / Lạy CHÚA, xin đoái nhìn và xót thương con, / vì thân này bơ vơ cùng khổ. (Tv 25:15-16)
CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa là Ðấng rất từ bi nhân hậu, Chúa đã từng chỉ dạy con cách chữa lành những vết thương tội lỗi: là ăn chay hãm mình, siêng năng cầu nguyện và chia cơm sẻ áo cho kẻ khó nghèo. Nay con nhận biết mình yếu hèn lầm lỗi, và hết lòng sám hối ăn năn. Xin Chúa tha tội cho con.
THỰC HÀNH: Kiểm thảo lại việc ăn chay hãm mình của bạn trong Mùa Chay nhé.
From: Đỗ Dzũng