Bất ngờ phát hiện số tiền lớn . . .

Với giá 20 đô la từ một cửa hàng từ thiện. Thật không ngờ là họ đã phát hiện ra 41 nghìn đô được giấu bên trong chiếc ghế cũ này. Tuy nhiên, cả 3 người sau đó lại có một quyết định không ngờ khiến nhiều người ngưỡng mộ.

Nếu là một trong ba sinh viên này, bạn sẽ xử lí như thế nào với số tiền từ trên trời rơi xuống này?

Không phải mua vé số, cũng không tham gia một trò chơi may mắn nào, ba sinh viên này đã “nhận” được 41 nghìn đô la (tương đương 900 triệu đồng) khi mua về một món đồ cũ.

Được biết, ba sinh viên này cùng thuê một căn hộ sống cùng nhau ở thành phố New York (Mĩ). Và chiếc ghế sofa cũ với giá 20 đô la được mua tại cửa hàng từ thiện, đã vô tình mang đến cho họ số tiền khá lớn, khiến cả ba người đều không thể tin vào sự thật này.

BAT NGO 1

Ban đầu, họ phát hiện ra 700 đô la từ chiếc ghế sofa, nhưng vì nghi ngờ nó có thể sẽ chứa một kho báu lớn hơn thế, nên ba sinh viên này đã tiếp tục tìm kiếm. Quả không sai khi họ đã tìm thấy 41 nghìn đô ngay sau đó. Lúc ấy, cả ba sinh viên đều không thể kìm nén sự bất ngờ và vui mừng.

Thế nhưng, sau vài phút lấy lại bình tĩnh, họ bắt đầu nghĩ đến việc sẽ làm gì với số tiền lớn này. Với một số tiền được xem là từ trên trời rơi xuống, và không phải do trộm cắp có được, cả ba người đã nghĩ đến chuyện tiêu số tiền này vào những thứ mình thích.
BAT NGO 2

Tuy nhiên, chiếc phong bì có ghi tên phía ngoài đã thức tỉnh họ rằng đây không phải là số tiền có thể lấy đi tùy tiện, và nó cần được trở về tay chủ nhân của mình. Vậy nên, cả ba người đã quyết định đem câu chuyện này kể cho ba mẹ mình để nhờ người lớn tư vấn cách xử lí tốt nhất. Và ba mẹ đã cho họ lời khuyên rằng nên giữ im lặng, và đi tìm người chủ của số tiền.

Cuối cùng, họ cũng biết được số tiền này là của một bà lão. Và đây là số tiền mà người chồng quá cố của bà đã để lại cho vợ mình. Nhưng thật không may, trong thời gian bà buộc phải nhập viện để thực hiện ca phẫu thuật, thì các con bà lại mang chiếc sofa cũ bán đi để thay vào một chiếc khác mới hơn.

Bà đã rất vui mừng khi nhận lại được số tiền tưởng chừng như không cách nào có thể tìm lại được nữa. Với bà, đây chính là một sự may mắn thật đặc biệt. Và bà đã hậu tạ ba bạn trẻ tốt bụng bằng một bữa tối cùng 3000 đô la thay cho lời cảm ơn.

Tiền là thứ khiến người ta có thể dễ bị làm mờ mắt và nổi lòng tham. Nhưng không phải vì thế mà nó có thể điều khiển nhân cách của một con người. Ba bạn sinh viên trong câu chuyện này chính là những tấm gương sáng về lòng trung thực và dũng cảm vượt qua những lợi ích cá nhân để nghĩ về người khác.

hoalyly@ sưu tầm

Nô Lệ của Tình Dục và của Bạo Hành

Nô Lệ của Tình Dục và của Bạo Hành
 ( Slaves of Sexual Abuse & Domestic Violence )

                                                                Hồi ký Pt. Nguyễn Mạnh San

Thông thường chúng ta chỉ thấy những đàn ông Việt  Nam độc thân, già có trẻ có, rủ nhau về quê hương Việt Nam yêu dấu lấy vợ hoặc có một số các ông lớn tuổi, đã có gia đình rồi hay góa vợ, có con cháu đầy đàn, nhưng khi về thăm quê nhà, con tim bớt chợt vui trở lại, làm rung động tâm hồn ngây ngất trước những bông hoa tươi thắm, cất giọng nũng nịu, chìu mến nói khẽ bên tai các cụ, các ông, các bác, các chú câu: Anh yêu dấu, anh hiểu cho lòng em là tình yêu không biên giới và tình yêu chân thật của em chi biết cho đi tất cả những gì em có, chứ không cần nhận lại, vậy anh còn chờ đợi gì mà không dám nói câu anh yêu em. Chính vì thế, đã có một số các ông về thăm quê nhà, bị mấy cô bồ nhí bỏ bùa mê, đáng tuổi con cháu của mình, thật không thể nào giải thích được những lý do thầm kín, tế nhị của từng trường hợp là tại sao lại có hiện tượng xẩy ra kỳ lạ này. Đặc biệt hơn nữa, người ta rất hiếm thấy một vài trường hợp phái nữ ở Hoa Kỳ về Việt Nam lấy chồng hoặc có bồ nhí phái nam, mà chỉ thấy rất nhiều trường hơp phái nam ở Hoa Kỳ về Việt Nam lấy vợ, quả thật đúng như vậy.

Sau đây là câu chuyện thứ nhất, khá đặc biệt của một cô gái đang trong tuổi hồi xuân ở Hoa Kỳ, bị chồng ly dị ở đây, về Việt Nam tái giá với một người đàn ông góa vợ, ông này ít hơn cô này vài tuổi, nhưng bề ngoài trông ông già hơn cô cả chục tuổi, ông là cựu chiến sĩ QLVNCH trong ngành pháo binh, mà tôi đã được trực tiếp gặp mặt ông trong một hoàn cảnh bất ngờ không hề được quen biết ông trước như sau:

Cách đây khoảng gần 20 năm, tôi được Sở Di Trú Hoa Kỳ (US Immigration & Naturalization Service) tuyển dụng tôi vào chức vụ Giám Khảo Di Trú và Nhập Tịch Hoa Kỳ (US Immigration & Naturalization Examiner) tại Dallas, nên trước khi chính thức nhận chức vụ này, tôi được phép   hiện diện cùng với vị Giám Khảo, trong vai trò quan sát viên tập sự (Observative Examination Trainee) để học cách thức sát hạch các ứng viên đã nạp đơn xin vô thường trú (Permanent Resident) hay xin nhập tịch (Citizenship), trong các buổi sát hạch các ứng viên này được sở di trú mời đến phỏng vấn, thì trong một buổi sát hạch một ứng viên xin cấp thẻ thường trú (Permanent Resident Card), ông này là cựu chiến sĩ pháo binh QLVNCH mà tôi vừa đề cập trong phần mở đầu trên đây. Thông thường trong các buổi sát hạch này, tôi phải ngồi ở vị thế giữ yên lặng, để quan sát học hỏi cách thức sát hạch các ứng viên của giám khảo, để mai kia tôi sẽ chính thức được lãnh nhận nhiệm vụ này. Nhưng hôm nay, vì ứng viên cựu chiến sĩ pháo binh này không rành tiếng Mỹ, để trả lời những câu hỏi của vị Giám Khảo hỏi ông, nên tôi được vị giám khảo yêu cầu tôi đóng vai trò thông dịch viên bất đắc dĩ cho ông ứng viên này. Câu hỏi đầu tiên của vị giám khảo hỏi ông: Vợ ông là người bảo trợ ông sang đây theo diện vợ chồng, đáng lý vợ ông phải có mặt cùng với ông hôm nay, nhưng vì lý do gì vợ ông lại vắng mặt, xin ông cho biết lý do. Ông trả lời : Thưa giám khảo, vợ tôi đã ký giấy ly dị tôi các đây 2 tháng, viện lý do trong đơn xin ly dị là tôi với nhà không hòa thuận nhau, luôn luôn cãi vã nhau như chó với mèo. Tôi có van xin vợ tôi hãy nhủ lòng thương xót cho thân phận cô đơn của tôi, không có họ hàng thân thuộc nào của tôi ở đây cả, xin nhà tôi hãy gắng chờ đợi thêm 8 tháng nữa cho đủ 2 năm, là tổng số thời gian tôi cư ngụ tại Hoa Kỳ và cũng là thời gian tôi chính thức lập giá thú với nhà tôi được 2 năm, rồi hãy ly dị tôi, chứ ly dị tôi ngay bây giờ, thì tội nghiệp cho tôi lắm, vì người ta cho tôi biết theo luật di trú quy định, nếu tôi lập giá thú song song với thời gian cư ngụ ở Hoa Kỳ mà chưa đủ 2 năm, thì tôi có thể sẽ bị Sở Di Trú trục xuất trả tôi tôi về Việt Nam. Sau khi năn nỉ hết lời, nhà tôi vẫn không chịu nghe những lời van xin của tôi, nhà tôi còn đe dọa tôi, nếu từ nay trở đi tôi không vâng lời làm những điều gì nhà tôi muốn, thì bắt buộc nhà tôi phải ly dị tôi, cho dù tôi bị trục xuất trả về Việt Nam, là không phải lỗi của nhà tôi mà là lỗi của tôi. Thực ra, chúng tôi đâu có cãi vã nhau bao giờ, đó là những lời bịa đặt vu khống của nhà tôi, vì từ khi tôi chung sống với nhà tôi đến nay, bất cứ điều gì nhà tôi muốn tôi làm, tôi chưa bao giờ từ chối và làm hết sức mình ngay tức khắc trong khả năng của tôi, để làm cho nhà tôi được hài lòng; ngoại trừ chỉ có một vấn đề chăn gối ái ân tình vợ chồng, thì đôi khi tôi phải tìm mọi cách tránh né, điều này làm cho nhà tôi rất tức giận, mắng chửi thậm tệ vào mặt tôi là đồ vô tích sự, tối ngày chỉ có biết ăn biết ngủ như con heo, trong khi nhà tôi biết rõ hàng ngày tôi đã phải uống các loại thuốc dược thảo thiên nhiên tinh khiết, nào là Tam Tinh Bổ Thận Hoàn, Cao Hổ Cốt, Sữa Ong Chúa, Mật Gấu Nguyên Chất hầm thuốc bắc với Mật Ong Chúa v.v.. tất cả đều được đặc chế từ Tây Tạng, Trung Quốc, nhưng cũng chẳng đem lại hiệu quả gì cho tôi, để có thể đáp ứng lại nhu cầu sinh lý của nhà tôi đòi hỏi hằng đêm, đã có nhiều lần tôi phải cố gắng trả bài đến tới mức tối đa, có lần gần như muốn tắt thở, tới sáng hôm sau thức giậy không nổi để đi làm và đã bị 2 hãng xưởng sa thải, vì ban ngày tôi phải làm việc lao động 12 tiếng và ban đêm tôi phải trả bài cho vợ tôi từ 4 cho đến 5 lần, chính vì lý do này mà ngày nay thân thể tôi trở nên hom hem, gầy ốm như que tăm, nhiều lúc tôi đi đứng lảo đảo như kẻ say rượu. Vậy xin giám khảo hãy cho lệnh điều tra xem những lời tôi khai ra đây hôm nay có đúng sự thật như tôi nói không? Nếu quả đúng như thế, thì xin giám khảo hãy chấp thuận cấp thẻ xanh cho tôi, cho phép tôi được ở lại đây là một thường trú nhân hợp pháp (Legal Permanent Resident), để tôi được tiếp tục vui hưởng cuộc sống tự do dân chủ, trong những ngày còn lại của cuộc đời tôi trên đất nước Hoa Kỳ này. Vị giám khảo trả lời: Tôi sẽ trình tất cả lời khai của ông lên Quan Tòa Di Trú thẩm định, sau khi có kết quả của ban điều tra sự việc và ông sẽ nhận được thư thông báo quyết định của Tòa Án Di Trú trong một ngày gần đây.

Khoảng 3 tháng sau, ông chồng pháo binh này đến văn phòng nơi tôi làm việc, điều trước tiên ông cho tôi biết, là ông đến để cám ơn tôi đã tận tình thông dịch những điều mà ông muốn nói cho vị giám khảo di trú nghe và sau nữa là ông đến để báo một tin mừng cho tôi biết, vị Quan Tòa Di Trú (Immigration Judge) đã gửi giấy thông báo cho phép ông được ở lại Hoa Kỳ, kèm theo tấm thẻ xanh với điều kiện tạm thời thường trú tại Hoa Kỳ là 2 năm (2-year Conditional Permanent Card). Nếu sau 2 năm đương sự không vi phạm pháp luật nào, sẽ được đổi thành tình trạng thường trú vĩnh viễn là 10 năm và trong thời gian 10 năm này nếu đương sự chưa nhập tịch, thì cứ 10 năm lại có quyền đổi lại thẻ xanh mới, có giá trị cho 10 năm kế tiếp. Trong thư thông báo còn cho biết , sau khi duyệt xét kết quả của cuộc điều tra về những lời khai của tôi với vị giám khảo là đúng sự thật 100%, nên Tòa Án Di Trú đã ra án lệnh không được trục xuất đương sự trả về nguyên quán và phải cấp thẻ thường trú tạm thời cho đương sự, vì đương sự bị đe dọa và bị cưỡng ép phải làm thỏa mãn tình dục cho người phối ngẫu, cho dù người đó là chồng hay vợ, nếu vụ này được đem ra xét xử ở Tòa Án Dân Sự, thì hành động này của người phối ngẫu, sẽ được coi là tội phạm hình sự  về hành động hiếp dâm chồng của mình (Crime of Spousal Rape: Rape is an act of sexual intercourse accomplished with a male or female who is a spouse of the perpetrator if force or violence is used or threatened, accompanied by apparent power of execution to the victim or to another person). Hơn thế nữa, truy lục hồ sơ ly dị của vợ ông trước khi lấy ông, vẫn còn được lưu giữ tại Tòa Án Dân Sự, có ghi rõ lý do người chồng đầu tiên của bà có quốc tịch Hoa Kỳ, đứng đơn xin ly dị bà này, là vì ông ta không chịu nổi sự đòi hỏi tình dục quá độ của bà mỗi đêm, có lẽ điều này cũng góp một phần quan trọng, làm bằng chứng cụ thể cho những lời khai của đương sự xin thẻ thường trú này với vị giám khảo, là hoàn toàn đúng sự thật. Nhưng khác với lần trước ly dị, lần này người đứng đơn ly dị ông cũng chính là bà vợ hồi xuân bị người chồng trước của bà ly dị bà, với niềm mong ước trong thâm tâm bà vợ ông lần này, là sau khi ly dị ông rồi, ông sẽ bị trục xuất trả về Việt Nam, nào ngờ Trời Bất Dung Nhan hay Thánh Nhân Đãi Kẻ Hiền Lành, nên không những ông được phép ở lại Hoa Kỳ mà còn được cấp Thẻ Thường Trú nữa. Luôn tiện đây, tác giả xin được xác nhận với độc giả, là từ trước tới nay, trong các bài viết có nội dung mang ý nghĩa pháp luật thực dụng của cùng một tác giả, chúng tôi hoàn toàn không chủ trương hướng dẫn độc giả về mặt pháp lý, mà mục đích duy nhất chỉ muốn được chia sẻ những tin tức thời sự đặc biệt với quí vị. Do đó, trong đề tài này tác giả cũng không cần phải giải thích them chi tiết của điều luật hình sự, về tội phạm hiếp dâm như vừa mới nêu ra ở đoạn trên đây. Đối với Tòa Án Di Trú quyết định nội vụ này, là cho phép đương sự được quyền ở lại Hoa Kỳ hợp pháp, là vì đương sự đích thực là nạn nhân bị đe dọa và bị cưỡng ép làm nô lệ cho tình dục, như đã trình bầy ở phần trên đây, mặc dù thời gian cư ngụ tại Hoa Kỳ và thời gian lập giá thú của đương sự, chưa đáp ứng đầy đủ tiêu chuẩn tối thiểu của tổng số thời gian cư ngụ tại Hoa Kỳ là 2 năm, để có thể được cứu xét ở lại Hoa Kỳ hợp pháp và được cấp Thẻ Thường Trú tạm. Truớc khi ông cựu chiến sĩ pháo binh này chào từ giã tôi ra về, ông có thuật lại cho chúng tôi nghe về cuộc đàm thoại mang tính chất rất trào phúng, nhưng lại mang ý nghĩa thực tế rất thâm sâu, do một người bạn ông bầy tỏ nỗi thắc mắc về cuộc tình duyên đầy lãng mạng nhưng lại bị dang dở của ông như sau:  Trước 1975, anh là một chiến sĩ pháo binh QLVNCH, chiến đấu dẻo dai can trường, anh đã tham dự những trận chiến đẫm máu ác liệt với quân thù cộng nô, đang quyết tâm muốn xâm chiếm Miền Nam thanh bình, hạnh phúc, tự do của những người dân Việt Nam hiền hòa chất phát, đang sinh sống an bình tại đây và được anh tâm sự cho biết, đã nhiều lần anh tuân lệnh cấp chỉ huy, bắn súng đại bác 120 ly, pháo kích vào địch quân hàng giờ, ngày cũng như đêm và lần nào đạn pháo kích cũng rót chính xác trúng mục tiêu địch quân đang di chuyển, làm cho địch quân phải tháo lui , bỏ lại hàng ngàn xác chết của đồng bọn cộng nô. Thế sao bây giờ tinh thần anh lại quá xuống dốc, đến nỗi trí óc anh không còn đủ sáng suốt, điều khiển khẩu súng bắn sao cho chính xác vào nơi hang sâu là nơi trú ẩn của địch quân và nhiều lần liên tiếp anh được yêu cầu yểm trợ pháo kích vào địch quân, nhưng đều bắn trật ra ngoài mục tiêu, làm cho địch quân càng hăng hái tiến quân, buộc anh phải rút lui về hậu tuyến và đã có lần xuýt tí nữa là anh bị chôn xác nơi trận tuyến rồi. Tôi liền trả lời bạn tôi rằng: Trước kia mỗi lần tôi tuân lệnh pháo kích vào địch quân là tôi xử dụng súng đại bác 120 ly của Quân Đội VNCH và đạn pháo kích cũng của Quân Đội VNCH cung cấp, nên tôi bắn bao nhiêu lâu, bao nhiêu lần trả được, hơn nữa lúc đó tôi còn quá trẻ, còn tràn đầy sức sống. Bây giờ mỗi lần tôi nhận được lệnh pháo kích của bà xã tôi, tôi không còn có súng đại bác 120 ly như trước để bắn, mà tôi phải dùng súng tiểu liên của riêng tôi để bắn và đạn bắn đi của riêng tôi cũng không đủ để bắn và nếu tôi phải bắn nhiều lần trong một đêm, thì sức tôi có hạn, làm sao chịu đựng nổi, trong khi tuổi tôi sắp sửa gần đất xa trời rồi, mong anh bạn hãy cảm thông cho hoàn cảnh hiện tại bi đát của tôi. Quả thật, đây là một trường hợp xẩy ra quá hy hữu, vì thông thường đến 95 phần trăm nạn nhân của tình dục là phái nữ, chứ không phải là phái nam như trường hợp trên đây của ông cựu chiến sĩ pháo binh trong câu chuyện này. Tuy nhiên, đây không phải là một trường hợp điển hình duy nhất cho phía đàn ông đâu, cũng có một số trường hợp tương tự như thế này, nhưng vì đa số đàn ông mang trong lòng nhiều tự ái rất cao trong vấn đề này, nên đành chịu ngậm bồ hòn làm ngọt, chôn kín vào đáy lòng, không dám nói ra.

Câu chuyện thứ hai cũng hết sức đặc biệt và cũng hết sức đáng thương tâm về một ông lão độc thân, mang quốc tịch Hoa Kỳ, mặc dầu tuổi cũng khá cao, nhưng ông chưa bao giờ lấy vợ, trời cho ông rất đẹp lão, nói năng nhỏ nhẹ như con gái ở tuổi dậy thì và ông được mệnh danh là Hoàng Tử Còn Trinh Nguyên, ông là một cựu tù nhân chính trị HO vì trước kia ông là một công chức hành chánh cao cấp trong thời chính phủ VNCH, nên bị mời đi cải tạo nhiều năm trong lao tù cộng sản. Sang tới Hoa Kỳ, ông vẫn sống độc thân liên tục cả hơn 10 năm, rồi tình cờ vào một buổi tối ông đi uống cà phê với một người bạn thân và gặp một cô chiêu đãi viên làm trong tiệm cà phê, cô này là một cư trú nhân bất hợp pháp (Illegal immigrant) ở đây đã gần một năm, cùng với đứa con gái ngoại hôn 7 tuổi của cô, từ Canada đến Hoa Kỳ theo diện du lịch. Vì bản chất thích chiêm ngưỡng những bông hoa tươi thắm biết nói, nên ông bị cô chiêu đãi viên là gái có một con trông mòn con mắt này, đã thu hút hồn ông ngay từ buổi đầu ông nhìn thấy cô, rồi tối nào ông cũng đến quán cà phê để si tình sắc đẹp của cô và với tài tán gái của ông, làm cho cô chiêu đãi viên này cũng phải si mê ông, không còn gọi ông là bác xưng cháu như những lần trước đây nữa, mà gọi ông là anh yêu dấu của lòng em, vắng bóng anh đời em sẽ trở nên quạnh hiu vô nghĩa. Ít lâu sau hai mẹ con cô vui mừng dọn về ở chung nhà với ông, như những cặp vợ chồng sống chung với nhau không hôn thú. Nếu chỉ nhìn bề ngoài của hai người này, thì người ta liên tưởng ngay đến câu: Chồng già vợ trẻ là tiên trên đời. Thực ra thấy thế nhưng không phải thế, tôi là người tư vấn cho ông ngay từ khi ông mới đặt chân lên đất Hoa Kỳ, nên chuyện thầm kín riêng tư gì của ông, ông cũng nói cho tôi nghe. Sau những năm ông ở tù cải tạo cộng sản cho đến khi được thả ra, tự nhiên ông mang chứng bệnh bất lực vĩnh viễn, uống đủ các thứ thuốc dược thảo loại mạnh nhất, cũng chẳng đánh thức được cậu bé quí tử của ông, suốt ngày suốt đêm cậu bé vẫn cứ ngủ im lìm một chỗ, mà nếu dùng thuốc tây để làm cậu bé quí tử thức dậy, thì rất nguy hiểm cho mạng sống của ông, vì ông bị bệnh tim mạch, đã 2 lần ông phải vào nhà thương cấp cứu để được thông van tim, bác sĩ chuyên khoa cho ông biết, nếu ông dùng loại thuốc tây như ông mong muốn, thì có ngày ông có thể sẽ được Chúa gọi ông về sớm để trình diện Ngài. Do đó, kể từ khi cô này về ở chung với ông, ban tối sau giờ làm việc ở quán cà phê ra về, cô có thói quen cần phải giải trí cho tâm hồn được co giãn lên tinh thần, bằng cách đến thăm chốn bồng lai tiên cảnh, cho tới một hay hai giờ sáng sớm hôm sau mới trở về lại nhà. Vì biết thân phận mình là con tầm không thể nhả tơ được, nên ông đành phải chấp nhận cuộc sống bên cạnh một kẻ đêm đêm đắp chăn bông, còn một kẻ đêm đêm hẩm hiu lạnh lùng. Nhưng dù sao nói đi thì như thế đấy, nhưng nghĩ lại ông nhận thấy mình cũng may mắn lắm, chẳng bị thiệt thòi gì nhiều, vì ban ngày trước khi cô đi làm, cô nấu cơm cho ông ăn, giặt quần áo cho ông, dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa cho ông mỗi ngày, mà ông không phải trả một xu lương nào cho cô để làm những công việc này, trong khi đó, ông chỉ phải làm có 2 công việc nhẹ nhàng hàng ngày, việc thứ nhất là lái xe đưa con cô đi học, đến trường học đón con cô về nhà và việc thứ hai là lãnh nhiệm vụ giữ con nít (Baby sitter), săn sóc cho con cô ăn uống những thức ăn đã được mẹ nó nấu sẵn tại nhà ông, còn chuyện giải trí của cô hàng đêm nơi chốn bồng lai tiên cảnh, thì đâu có phải là lỗi của cô muốn làm như thế, mà là lỗi của con tầm không chịu nhả tơ, biết nói sao đây, ăn quen mà không nhịn quen, tình nghĩa đôi ta chỉ có thế thôi.

Sau 6 tháng chung sống với ông, một hôm bà chủ quán cà phê nói nhỏ cho cô biết, là sở di trú tại thành phố này đang mở chiến dịch lùng bắt những người ở lậu bất hợp pháp tại Hoa Kỳ và nếu cô bị bắt, thì tôi là chủ tiệm cũng sẽ bị truy tố trước pháp luật về tội đồng lõa với cô, là cố ý thuê mướn nhân viên di trú bất hợp pháp làm việc cho tiệm, nên tôi đành phải cho cô nghỉ việc làm từ hôm nay, vì trước tiên tôi muốn bảo vệ quyền lợi cho cô và sau là cho cả tôi nữa. Ngày hôm sau, cô nói thỏ thẻ với ông là anh ơi! anh yêu quí của lòng em, anh đã thương yêu hai mẹ con em từ bấy lâu nay, mà anh đã thương thì xin thương cho chót nhé, trong tuần lễ này, em muốn anh dẫn em đi làm giấy giá thú với anh, cho chọn nghĩa tình vợ chồng trước pháp luật, nếu không hai mẹ con em sẽ bị sở di trú lùng bắt để trục xuất trả về Việt Nam, thì tội nghiệp cho hai mẹ con em lắm. Sau đó ông có gọi điện thoại tham khảo ý kiến với tôi và ông cho tôi biết ông sẽ đưa cô đi làm giá thú với ông ngay mai, ông khẳng định là có làm giá thú thì cũng chẳng có  lợi lộc gì cho ông, nhưng vì lòng bác ái thương người như thể thương thân, ông muốn dang đôi cánh tay nhân ái ra, để cứu vớt mẹ con cô khỏi bị trục xuất trả về nguyên quán, là nơi đồng bào đang chịu cảnh áp bức, lầm than đói khổ. Nghe ông tỏ bầy nỗi lòng con tầm không nhả tơ của ông xong, tôi khuyên ông phải suy nghĩ vấn đề này cho thật kỹ càng, kẻo bút sa gà chết hoặc làm phúc phải tội đấy. Ông hiểu ngầm ý tôi nói và ông xác định tình trạng kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng, thì ông đã trở nên quen thuộc quá rồi và ông thú nhận tình trạng này là do lỗi tại ông chứ không phải do lỗi tại cô ấy. Tôi đồng ý với ông 2 điểm này, nhưng tôi vẫn cảnh giác cho ông biết trước, thời điểm đó ông nhịn nhục và chấp nhận sự đi sớm về khuya của cô ta như thế, là vì ông chưa phải là người chồng chính thức trên giấy tờ pháp lý với cô ta, nhưng sau khi ông đã trở thành người chồng chính thức với cô ta rồi, thì phản ứng tâm lý của ông đối với người vợ của mình sẽ khác hẳn và nếu người vợ ông chứng nào tật ấy không chịu chừa bỏ, vẫn còn tiếp tục đi sớm về khuya như trước kia, sẽ có ngày làm cho ông nổi cơn thịnh nộ, sóng gió bão bùng sẽ thổi sập căn nhà. Đúng như những điều dự đoán của tôi nói với ông trước khi ông ký giấy giá thú, chỉ 2 tuần lễ sau khi cô này chính thức là vợ của ông, vì ngựa quen đường cũ, vợ ông vẫn bỏ nhà đi sớm về khuya, rồi vào một đêm khuya mưa gió, vợ ông trở về nhà lúc 1 giờ sáng, ông cầm sẵn trong tay cái chổi lông gà dùng để phủi bụi, ngồi chờ sẵn trong phòng khách, vợ ông mở cửa vừa bước chân vào trong nhà, ông liền đứng dậy với thái độ giận dữ như con sư tử, quát tháo hỏi vợ: Cô đi đâu mà giờ này mới về hở? Có phải lại đến chỗ bồng lai tiên cảnh phải không? Cô trả lời: Đúng thế, anh đã biết rồi, đâu cần em phải xác nhận anh làm gì, vừa nghe xong câu trả lời, làm ông nổi cơn điên, một tay nắm tóc cô, một tay cầm chổi lông gà quất túi bụi vào người cô và miệng ông la hét một câu lập đi lập lại làm nhiều lần, kèm theo mỗi lần một cái đập chổi lông gà vào người cô: Này là bồng lai tiên cảnh, này là bồng lai tiên cảnh v.v.. chịu đau không nổi, cô tông cửa trước chạy thoát ra ngoài đường, kêu la ầm ĩ vang dội cả khu xóm trong đêm khuya thanh tịnh: Xin cứu sống tôi! xin cứu sống tôi! Hai bên hàng xóm cạnh nhà ông, nghe tiếng la hét của cô, họ gọi 911, chỉ vài phút sau xe cứu thương tới chở cô đi nhà thương, với nhiều vết thương chảy máu trên hai cánh tay cô và ngay đêm đó cảnh sát tới, còng tay ông đưa ông vào trại tạm giam, còn đứa con gái cô 7 tuổi được đưa đến nơi trú ẩn an toàn. Vì ông lãnh tiền già có 8 trăm 50 đồng mỗi tháng, ở nhà của chính phủ cấp với giá tiền thuê rẻ, sau khi trang trải tiền thuê nhà, điện nước, bảo hiểm xe, tiền ăn v.v.. mỗi tháng chỉ còn lại khoảng một trăm để tiêu vặt,  nên ông không có đủ tiền đóng thế chân, để được tại ngoại chờ ngày hầu tòa. Tội bạo hành đánh vợ bằng khí cụ nguy hiểm, gây những thương tích nặng cho vợ phải vào nằm trong nhà thương chữa trị mấy ngày, đáng lý ra ông phải lãnh một bản án rất nặng với nhiều năm tù ở, nhưng có lẽ Quan Tòa thấy ông đã nhiều tuổi, nên phạt ông 1 năm tù ở, 5 năm tù treo và không được phép tới gần người vợ cũ (Ex-wife) phải cách xa ít nhất một phần tư dặm. Chính nhờ vào hành động bạo hành này của ông đối với vợ, mà người vợ cùng đứa con gái riêng của cô ta được trở thành thường trú nhân hợp pháp tại Hoa Kỳ, mặc dầu cô ta mới làm giá thú với ông được 2 tuần, chưa được sở di trú mời đến phỏng vấn, để tiến hành thủ tục cấp thẻ thường trú cho cô ta, nhưng vì cô ta là nạn nhân của bạo hành trong gia đình nên được miễn trừ điều kiện thời gian.

Thi hành xong bản án 1 năm tù ở, ông trở về nhà tiếp tục cuộc sống độc thân như xưa kia lúc chưa lấy vợ. Cuộc đời của ông này long đong vất vả, chẳng khác nào như người con gái hồng nhan bạc mệnh. Vào một chiều Thứ Bẩy, ông đi dự bữa tiệc cưới con của một người bạn tại một nhà hàng, bất thình lình một người cảnh sát mặc sắc phục, bước đến bàn tiệc chỗ ông ngồi, mời ông ra ngoài nhà hàng để viên cảnh sát muốn nói chuyện riêng với ông, ông đứng dậy đi theo viên cảnh sát ra ngoài cửa nhà hàng, viên cảnh sát này cho ông biết, trong bữa tiệc cưới này có mặt người vợ cũ (Ex-wife) của ông và theo bản án của Tòa phán quyết bất cứ vì lý do gì, tình cờ hay hữu ý,  ông phải cách xa người vợ cũ của ông ít nhất là một phần tư dặm, nên ông phải rời nơi đây ngay bây giờ. Ông trả lời viên cảnh sát: Tôi là khách được nhà trai mời tôi đến dự tiệc cưới con của người bạn tôi, tôi không hề biết trước và cả ngay bây giờ tôi cũng không biết là người vợ cũ của tôi cũng có mặt ở đây, nhưng tại sao chỉ bắt một mình tôi phải rời khỏi nơi đây, mà không bắt cô ta cũng phải rời nơi đây như tôi, làm như thế là đối xử bất công cho riêng tôi, tôi nhất quyết không chịu rời nơi đây, viên cảnh sát tức thì còng 2 tay ông lại và tống ông lên xe cảnh sát, đưa ông vào trại giam. Ông bị buộc hai tội: Thứ nhất là có hành động vi phạm trong thời gian đang thi hành án treo (Violation of Probation) của ông, thứ hai là bất tuân lệnh sĩ quan công lực đang thi hành nhiêm vụ (Disobedience to Police Officer on duty). Nhưng lần này có lẽ chính quyền cho ông là bị tình trạng bất bình thường (Abnormal) không nguy hiểm, nên chỉ giam ông trong tù 2 tuần lễ, rồi thả ông về nhà. Tôi cũng nhận ra ông này có nhiều lúc bất bình thường thật vì cuộc sống long đong bất ổn của ông tại Hoa Kỳ và tôi nhớ có một lần tôi tôi hẹn gặp ông ở một shopping center, chúng tôi thấy nhau, ông tiến bước gần đến chỗ tôi đang đứng chờ ông và ông dơ tay bắt tay tôi, tôi chưa kịp cất tiếng chào hỏi ông, ông liền nói: Thầy Sáu hãy đứng yên, để tôi ban phép lành cho Thầy Sáu, thế là ông dơ tay lên cao trước mặt tôi và trước sự ngạc nhiên của một số những người đi qua đi lại trong khu thương mại, nhìn thấy ông đang dơ tay lên cao làm dấu Thánh Giá ban phép lành cho tôi, cử chỉ của ông ban phép lành giống y hệt như cuối Thánh Lễ, mà vị Linh Mục Chủ Tế ban phép lành cho giáo dân. Gặp mặt ông lần cuối cùng, trước khi ông vĩnh viễn từ giã cõi đời này, ông tâm sự với tôi rằng: Nếu không có tháng tư đen 1975 xẩy ra, cuộc đời tôi đâu có ba chìm bẩy nổi, khốn nạn, lênh đênh như cơn sóng thần đại dương thế này, đâu có tới 3 lần phải ngồi tù: Bị ở tù cộng sản tại Việt Nam chỉ vì là người quốc gia VNCH yêu nước, bị ở tù chỉ vì mê lấy gái đẹp làm vợ tại Hoa Kỳ và bị ở tù chỉ vì luật pháp bất công bênh vực đàn bà con gái tại Hoa Kỳ. Thôi, tất cả mọi sự chỉ là vô thường trên thế gian này và tất cả mọi người cũng sẽ trở về cát bụi, rồi ông lại dơ tay lên ban phép lành cho tôi lần thứ hai và cũng là lần chót của ông, lần thứ nhất ông ban phép lành cho tôi nơi công cộng, còn lần thứ hai tại nhà riêng của ông và tôi coi đây là một ân sủng đặc biệt của Chúa ban cho tôi, vì trong Thánh Lễ An Táng của ông, tôi được mời đến Phó Tế Lễ cho Linh Mục Chủ Tế Thánh Lễ và được phép thuyết giảng trong Thánh Lễ này, hơn thế nữa tôi còn được Linh Mục Chủ Tế Thánh Lễ ủy quyền cho tôi cử hành nghi thức an táng tại mộ phần của ông, để tiễn đưa ông đến nơi an nghỉ cuối cùng của cuộc đời ông.

CHIẾC VÍ CỦA TÌNH YÊU

CHIẾC VÍ CỦA TÌNH YÊU

Thái Hiền

Một chiều đông lạnh buốt. Trên đường về nhà, tình cờ tôi nhặt được một chiếc ví bằng da màu nâu đã cũ sờn, có sợi dây nơ màu đỏ. Bên trong ví không có bất cứ giấy tờ tùy thân nào, mà chỉ có vỏn vẹn 3 đô la và một phong thư nhàu nát. Những chữ duy nhất có thể đọc được trên bì thư là địa chỉ của người gửi.

Tôi liền mở lá thư ra, hy vọng sẽ tìm được chút ít manh mối về chủ nhân của chiếc ví. Hàng chữ ghi ngày tháng đập vào mắt tôi đầu tiên. Bức thư này được viết cách đây đã hơn năm mươi năm!

Lá thư được viết với nét chữ con gái mềm mại, trên nền giấy xanh điểm xuyết vài bông hoa nhỏ phía góc trái. Đó là thư chia tay gửi cho một người tên Michael. Cô gái nói rằng cô không thể gặp anh ta nữa vì gia đình ngăn cản, nhưng dù vậy, cô vẫn sẽ luôn yêu anh. Cuối thư ký tên là Hannah.

Nội dung thư khá xúc động, nhưng chẳng có chi tiết gì rõ ràng, ngoại trừ cái tên Michael, để xác định chủ nhân của chiếc ví. Tôi gọi điện cho tổng đài để xin số điện thoại dựa vào địa chỉ ghi trên bao thư.

Sau khi nghe tôi trình bày, người trực tổng đài ngần ngừ một lát rồi nói: “Chủ nhà ở địa chỉ trên có đăng ký số điện thoại, nhưng rất tiếc tôi không thể cho anh số điện thoại được”. Cô lịch sự đề nghị rằng chính cô sẽ gọi điện cho người ở địa chỉ đó, giải thích câu chuyện và hỏi xem họ có muốn tiếp chuyện với tôi hay không. Vài phút sau, cô quay lại và chuyển máy cho tôi.

Tôi hỏi người phụ nữ ở đầu dây bên kia về người phụ nữ tên Hannah. Bà ta vội đáp, “Ồ, chúng tôi mua căn nhà này cách đây đã 30 năm. Hình như gia đình ấy có cô con gái tên là Hannah, nhưng cách nay vài năm Hannah đã đưa mẹ vào viện dưỡng lão.”

Tôi gọi điện đến viện dưỡng lão và được biết bà cụ đã qua đời, nhưng họ có biết số điện thoại của người con gái.

Tôi lại tiếp tục gọi đến số điện thoại được cho và biết rằng Hannah hiện cũng đang ở trong một viện dưỡng lão.

“Thật là ngốc!” – Tôi tự nghĩ. “Sao mình lại cất công đi tìm chủ nhân của một chiếc ví chỉ có 3 đô la và một bức thư cũ mèm những năm mươi năm trước kia chứ?”

Tuy nhiên, tôi vẫn gọi đến nhà dưỡng lão nơi có lẽ cô Hannah, giờ đây đã là bà Hannah, đang ở. “Vâng, bà Hannah đang ở với chúng tôi,” đó là câu trả lời tôi nhận được.

Mặc dù đã 10 giờ đêm, nhưng tôi vẫn lái xe đến viện dưỡng lão. Sau khi giải thích với cô y tá trực đêm, tôi được cô đưa lên tầng ba của tòa nhà, giới thiệu tôi với bà Hannah. Bà cụ trông thật phúc hậu với mái tóc bạch kim, gương mặt tươi tắn và đôi mắt sáng tinh anh.

Tôi kể cho bà nghe chuyện mìnhnhặt được chiếc ví và cho bà xem bức thư. Vừa trông thấy phong thư màu xanh điểm vài cánh hoa nhỏ nơi góc trái, bà Hannah hít một hơi dài và nói, “Đây là lần liên lạc cuối cùng của bà với Michael!”.

Bà quay đi một lúc như chìm trong suy tưởng, rồi nhẹ nhàng nói, “Bà yêu anh ấy biết bao. Nhưng khi ấy, bà chỉ mới mười sáu tuổi và gia đình bà cho rằng bà còn quá trẻ để yêu. Chao ôi, anh ấy mới tuyệt vời làm sao!”.
Rồi bà tiếp tục, “Michael Goldstein là một người tuyệt vời. Nếu cháu tìm thấy anh ấy, hãy nói rằng bà luôn nghĩ đến anh. Và…,” ngập ngừng một lúc lâu, gần như cắn chặt môi, bà nói tiếp, “nói rằng bà vẫn yêu anh ấy. Cháu biết không,” bà khẽ mỉm cười, đôi mắt ngân ngấn nước, “bà chưa từng kết hôn. Bà nghĩ rằng không ai có thể sánh bằng Michael cả…”

Tôi xúc động nhưng phải chào tạm biệt bà Hannah vì đêm đã khuya. Xuống tới tầng một, tôi gặp người bảo vệ ở ngay trước cửa thang máy. Anh ta hỏi, “Bà cụ có giúp gì được cho anh không?”
Tôi trả lời rằng bà đã cho tôi thêm được một manh mối, “Ít nhất tôi biết được họ của ông ấy. Nhưng tôi nghĩ chắc phải gác chuyện này sang một bên ít lâu. Cả ngày nay tôi đã cố tìm cho được chủ nhân của chiếc ví này.”
Tôi lấy chiếc ví ra cho anh ta xem. Vừa trông thấy chiếc ví, anh bảo vệ la lên, “Khoan đã! Đây là chiếc ví của ông Goldstein. Tôi có thể nhận ra nó bất cứ đâu nhờ vào sợi dây nơ này. Ông cụ thường hay làm mất ví. Ít nhất ba lần tôi tìm thấy chiếc ví trong hội trường này.”

– Ông Goldstein là ai vậy? – Tôi hỏi mà có cảm giác tay mình run lên.

– Ông sống ở tầng tám. Chắc chắn đây là ví của Michael Goldstein. Chắc ông cụ đã làm rơi nó trên đường đi dạo.
Tôi cám ơn anh bảo vệ rồi chạy vội đến phòng y tá để kể cho cô y tá trực ban những gì anh bảo vệ vừa bảo. Chúng tôi trở lại thang máy lên tầng tám. Tôi thầm cầu nguyện ông Goldstein vẫn còn thức.

Chúng tôi bước vào căn phòng duy nhất còn sáng đèn. Một người đàn ông đang ngồi đọc sách. Cô y tá đến hỏi ông có làm mất chiếc ví hay không. Ông Goldstein ngước lên với vẻ ngạc nhiên, rồi lần tìm túi sau của mình và nói, “Ồ, nó lại bị mất rồi!”

– Chàng trai này đã tìm thấy chiếc ví và chúng cháu nghĩ có lẽ là của ông.

Tôi trao cho ông Goldstein chiếc ví, vừa trông thấy nó, ông cụ mỉm cười nhẹ nhõm rồi nói: “Đúng nó rồi! Chắc ông đánh rơi nó chiều nay. Này chàng trai trẻ, ông muốn thưởng cho cháu một món gì đó.”

– Không cần đâu thưa ông. – Tôi đáp và nắm lấy tay ông cụ – Nhưng cháu muốn kể với ông một việc. Cháu đã đọc bức thư bên trong với hy vọng tìm thấy chủ nhân của chiếc ví.

Đột nhiên nụ cười trên gương mặt ông cụ tắt ngấm.

– Cháu đã đọc lá thư đó à?

– Không chỉ đọc lá thư, cháu còn biết được bà Hannah hiện đang ở đâu nữa.

Ông xúc động nắm chặt tay tôi:

– Hannah? Cháu biết Hannah ở đâu à? Cô ấy khỏe không? Còn xinh đẹp như trước không? Làm ơn, làm ơn cho ông biết đi!

– Bà ấy khỏe… vẫn xinh đẹp như khi ông biết bà. – Tôi đáp khẽ.

– Cháu cho ông biết nơi ở của cô ấy được không? Sáng mai ông muốn gọi điện cho cô ấy. – Giọng ông run run, gần như thầm thì. – Cháu biết không, ông yêu Hannah đến nỗi khi nhận được lá thư này, ông có cảm giác cuộc đời mình cũng chấm dứt từ đó. Ông chưa từng kết hôn. Ông chỉ yêu một mình cô ấy thôi…

– Ông đi với cháu nhé. – Tôi nói.

Chúng tôi đi thang máy xuống tầng ba. Sảnh đã tắt đèn, chỉ còn một hai ngọn đèn thắp sáng dẫn lối chúng tôi đến phòng sinh hoạt chung. Nơi đó, Hannah vẫn ngồi một mình xem tivi.

Cô y tá bước lại gần chỗ của bà.

– Bà Hannah. – Cô nói nhỏ, chỉ tay về phía Michael đang đứng đợi ở cửa. – Bà có biết người này không?

Chỉnh lại gọng kính, bà nhìn một chút nhưng không nói lời nào. Michael khẽ lên tiếng, dường như chỉ là thì thầm:

– Hannah, anh là Michael đây. Em còn nhớ anh không?

Bà thở mạnh:

– Michael ư? Em không tin nổi! Michael! Đúng là anh rồi! Michael của em!

Ông bước chầm  chậm tới chỗ của bà, và họ ôm chầm lấy nhau.

Ba tuần sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ viện dưỡng lão. “Chủ nhật này anh có thể sắp xếp để đến đây dự lễ cưới không? Ông Michael và bà Hannah sẽ trao nhẫn cưới cho nhau!”

Một đám cưới tuyệt vời! Tất cả mọi người ở viện dưỡng lão đều tham dự. Bà Hannah mặc một chiếc áo đầm dài màu be nhạt, gương mặt ngập tràn hạnh phúc. Cụ Michael mặc một bộ vét màu xanh đậm, hãnh diện sánh bước bên cô dâu của mình.

Một kết thúc thật đẹp cho câu chuyện tình kéo dài gần sáu mươi năm!

Thái Hiền –   The Wallet

Giàu Vẫn Ở Housing

Giàu Vẫn Ở Housing

Người Việt Nam vượt biên qua Mỹ nhiều lý do. Chánh trị. Nghèo. Đi nhiều cách: Vượt biên. Đường bộ. Đi hôi.

Đi bằng cách nào cũng gian nan, nguy hiểm, 10 phần chết 9. Bể tàu. Chết biển. Hãi tặc hiếp. Cướp biển. Đói. Chết thả trôi thây ngoài đại dương.

Qua tới nước Tự do có số người quên hết những ngày đói khổ lênh đênh nơi biển cả. Tù đài. Chết chốc. Bị đánh đập vô cớ. Bây giờ, số người may mắn vào được đất liền, xứ sở tự do, họ mong làm giàu cho riêng họ, sống chết mặc bây. Cá nhân không nghỉ liêm sĩ. Ít nếu không nói là không quan tâm cộng đồng. Không giữ thể cho chúng ta dân tộc Viêt Nam. Để cho người ngoại quốc nhìn mình thiếu sự tôn trọng.

Xứ Mỹ tự do!

Định cư MỸ người làm điện tử, bồi bàn, làm cỏ, giao báo, giáo chức, kỹ sư, bác sĩ, dân biểu. Giàu, có tiền mua nhà xe sịn, du lịch năm châu, con cái học tập thành công, nhà khu sang trọng an toàn thuộc “High class”. Nghèo, ở nhà mướn, nay nhà chỗ này mai chỗ nọ, con cái học hành dở dang. Ở khu “Low class”.

Nhà nước Mỹ rõ điều đó, không phân biệt chủng tộc, họ có chương trình Housing, section 8 giúp gia đình nghèo, nhà con đông hay người tuổi già có nhà ở với giá được chánh quyền “Giúp đở” trả một phần tiền! Hinh thức social security.

Tâm lý con người “Có 9 muốn được 10” sinh lòng giả dã dối khai man, viện đủ điều để được nhà nước cứu xét cấp cho section 8. Nhiều người hưởng chương trình nhà Housing mà trở nên giàu nức vách cho con đi học ra bác sĩ, kỹ sư vẫn còn hưởng tình trạng gia đình con đông không đủ ăn để xin lộc chánh phủ “Nuôi con”!

Thế gian phàm kín tới mức độ nào cũng có ngày lòi ra ánh sáng “Lưới trời lồng lộng” Chuyện thật xảy ra cho một gia đình Viêt Nam như sau:

Cặp vợ chồng nọ qua Mỹ hơn 10 năm. Làm ăn giõi. Có nghề nghiệp đàng hoàng. Nhà cho mướn. Ông bà này còn biệt tài khai man đơn từ, qua mặt chánh quyền được nhà nước Mỹ xét cấp cho nhà ở! Hàng năm khai thuế dâu diếm Income nên còn hưởng tiền Earned Income Credit số tiền khổng lồ! Số tiền thăng dư đó hai vợ chồng “Khôn ngoan” đưa chui về nươc Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam cất nhà lầu 5, 7 tầng cho người vô gia cư thuê lấy lãi hút máu!

Vợ có tiệm cho mướn DVD tiền bỏ túi hàng tháng đều đều trên 5000 dollar! Chồng có shop Auto Repair tiền thu nhập trên dưới 10,000 Washington!

Tính xem vợ làm chồng làm, nhà housing, lãnh E. I. C. Tiền dư hơn 10 năm nay biết bao nhiêu mà kể!

Trời bất dung gian!

Một khách sửa xe, cũng là huynh đệ lâu năm, đến tiệm khiếu nại:

– Xe anh sửa cho tôi bị máy không chạy. Nhờ bạn thay máy khác cho tôi!

Chủ shop trịnh trọng coi lại hóa đơn, phì cười:

– Xe thay máy có hơn 6 tháng tôi không chịu trách nhiệm ông bạn à!

Khách bất bình:

– Anh nói sao? Anh từ chối thay máy khác cho tôi?

– Of course! Mỹ có luật! Phải claim chính đáng!

Nạn nhân sửa xe giỡ mắt kiến ra chùi lấy bình tỉnh. Vẫn còn giận dữ:

– Anh không chút nào tình cảm anh em với tôi?

– Tinh cảm là ở trong nhà ngoài shop business có luật của shop!

– Ông ngang lắm! Tôi chỗ anh em trình bày như vậy mà ông vẫn thái độ chủ cả bossy! Anh em thân thiết từ xứ sở qua đây bi giờ coi như chấm dứt!

Chủ tiệm vụt tàn thuốc ra khỏi môi, không nhịn còn thách:

– Thì thưa tôi đi! Tôi đi hầu! Sheet!

“Xăng đổ vào lửa” khách không còn gì là bạn nữa ra xe rồ máy ồn ào, phóng tới vẻ tức bực chạy ra khỏi shop một cách lanh lẹ. Chớp nhoáng!

Không lâu, xe Police đậu trước “Tư gia” ông bà chủ tiệm sửa xe, hai ba police officer Mỹ xông vào nhà trình giấy tòa điều tra lợi tức.

– Please, let me know your Income every year!

Bà vợ ông chủ shop lập bập, thông dich viên dịch lại:

– Đây! Thưa ông tờ khai thuế của vợ chồng tôi năm nay đây! Ông xem!
Cảnh sát hỏi lời nhã nhặn:

– Bao nhiêu đây thôi hả ông bà?

Chủ nhà riu ríu:

– Yes!

– Sure?

Cảnh sát hỏi lần nữa:

– Bà khai đúng!

– Yes! Yes!

Một cảnh sát khác lịch sự:

– Mời ông bà lên xe!

Bà chủ vẫy nẫy thái độ trận thượng:

– No! Chúng tôi tội gì? What were wrong?

– Lawyer will protect us! You know that here is The United State of American! Superior law!

– Surely, you can do it!

Một cảnh sát kết thúc vấn đề:

– Xin lỗi xin ông bà tuân hành! Chúng tôi chỉ làm phận sự! Thực hư tòa quyết định!

– Mấy ông không quyền áp lực chúng tôi lên xe!

Bạn Việt Nam sắc phục cảnh sát, vai thêu 3 dấu nhơn nãy giờ im lặng, ra lệnh:

-Nếu bà không tuân hành chúng tôi là kẻ thi hành pháp luật có quyền còng tay bà đưa đến Police Station, bà có rõ như thế không?

Một người trong đám mặc thường phục mạnh dạn:

– Tôi nhân viên làm việc tại Housing section 8 mời bà đến sở tại có việc cần!

Người thứ ba trong đám cho biết:

– Tôi nhân danh sở thuế trách nhiệm Audit! Mời ông bà!

Nhân viên công lực gồm các thành phần thuộc tư pháp, hành pháp trong cuộc điều tra hỗn hợp. Cuộc thẩm vấn tại cơ quan thẩm quyền cho biên bản điều tra: Ông bà N. v. H… đã cố tình khai man doanh nghiệp lợi tức để trốn thuế, khai tiền hàng năm thấp để được tiêu chuẩn nhà nước cấp housing. Nay cúp housing! Trả tiền bồi thường! Lương maximum trội hơn E. I. C. cho phép nên Internal Revenue Service đòi trả lại số tiền đã lãnh bao năm nay!
*

Ông bà H. ngày nay thân vô gia cư, vô nghề nghiệp! Homeless! Ở nhà thuê một phòng cho vợ chồng và 4 đứa con ở! Nghe nói nhà villa ở Việt Nam bị anh em sang đoạt mất chủ quyền! Vợ chồng H. mất Medical không tiền đi bác sĩ không chữa mắt, măt cườm có cơ đui một mắt! Thằng con trai lớn mất học đi lang thang sáng chiều các nơi tiệm bán Food togo xin bánh mì ế!

Đăc biệt hai vợ chồng này đi đâu cũng mang vòng tay, không phải vòng vàng 24 ka-ra nữ trang “lộng lẫy” như trước, mà là vòng sắt “đen sì.” Chuông rung alarm tại Department of Police khi ra khỏi nhà trọ ngoài 50 thước!

Tai hại chưa cho những ai khai gian “Mistate” đối với nhà nước để hưởng quyền lợi benefit. Tất cả đều có tánh cách nhất thời! Đời dạy rằng

“Ăn ngay nói thẳng, làm việc phải để tránh tù tội” “Phải thông suốt “Luật nhân quả”. Dọn mình sạch sẽ.

Nói thật làm đúng không hỗ thẹn lương tâm trong xã hội, biết đâu ta chết hồn thiêng sẽ được rước về Nước Chúa hoặc tiêu diêu nơi cõi Vinh Hằng”?

Phan

From: Hang nguyen

Bởi vì lương thiện, cậu bé đánh giày đã trở thành doanh nhân giàu có

Bởi vì lương thiện, cậu bé đánh giày đã trở thành doanh nhân giàu có

EM BE DANH GIAY 1

 

 

 

 

 

 

Một ngày, người đàn ông tên Walt đến thị trấn công tác. Tại sân của nhà ga, anh đã gặp một cậu bé đánh giày, cậu hỏi: “Thưa ngài, ngài có cần đánh giày không ạ?”, Walt nhìn xuống chân thấy giày không quá bẩn bèn lắc đầu từ chối lời mời. 

Rồi anh hướng đến đoàn tàu chuẩn bị chạy, cậu bé đánh giày tỏ vẻ xấu hổ, trong tâm cậu lóe lên lời khẩn cầu, cậu vội nói: “Thưa ngài, cháu chưa được ăn gì cả ngày nay, ngài có thể cho cháu mượn chút tiền được không ạ? Cháu sẽ cố gắng đánh giày, một tuần sau cháu trả lại cho ngài!”.Walt nhìn và thấy quần áo của cậu bé rách rưới, người gầy nhom, thế là anh liền rút trong túi ra và đưa cho cậu mấy đồng. Cậu bé đánh giày vô cùng cảm kích nói lời cảm ơn, rồi cậu chạy vội đi.

EM BE DANH GIAY 2

Walt nghĩ thầm: “Lại một tên lừa đảo trên đường phố…”Thế là sau một ngày thì anh quên ngay sự việc.

Nhiều tuần lễ sau, Walt lại đi qua nhà ga đó, anh đột nhiên nghe thấy tiếng gọi từ xa: “Thưa ngài, xin chờ một chút ạ!”.Anh trông thấy cậu bé đánh giày gầy nhom hôm nọ, cậu bé đem tiền đến trả cho anh. Lúc này, Walt mới nhớ ra là cậu bé đánh giày đã vay tiền của mình. Cậu bé vừa nói vừa thở hổn hển: “Cháu ở đây đợi ngài đã lâu rồi, cuối cùng, hôm nay cháu cũng đã trả được tiền cho ngài!”. Walt đã cầm lấy đồng tiền đã ẩm ướt vì mồ hôi tay của cậu bé, đột nhiên anh cảm thấy, đứa bé này quả thật rất đặc biệt. Thế là một ý nghĩ chợt lóe lên, anh thấy cậu bé này rất phù hợp với nhân vật nam chính trong kịch bản phim của anh.

EM BEANH GIAY 3

Walt vốn là một đạo diễn phim điện ảnh, lúc đó anh đang làm công tác chuẩn bị cho một bộ phim. Anh đã xem không dưới 100 đứa trẻ trong các trường học diễn để tuyển chọn, nhưng vẫn chưa hài lòng. Lúc này, anh phát hiện, cậu bé đánh giày này có thể là nhân vật nam chính trong kịch bản! Thế rồi, anh lấy mấy đồng tiền đưa cho cậu bé và nói: “Những đồng tiền lẻ này chú muốn đưa cho cháu, không cần trả lại. Ngày mai cháu đến văn phòng công ty điện ảnh trong thành phố tìm chú, chú sẽ tặng cháu một niềm vui vô cùng lớn.” Nói xong, Walt cảm thấy vô cùng ấm áp và rời đi, chờ đợi cậu bé đến.

EM BE DANH GIAY 4

Hôm sau, bảo vệ của công ty điện ảnh báo cho Walt biết, ngoài cửa có một đoàn những đứa trẻ ăn mặc rách rưới. Walt vô cùng kinh ngạc, anh đi ra cửa và nhìn thấy cậu bé đánh giày hôm qua chạy tới, với sự vui vẻ, cậu bé nói: “Thưa ngài, những đứa trẻ này cũng giống như cháu, không cha, không mẹ, là những đứa trẻ lang thang, chúng cũng muốn có được niềm vui lớn.” Walt không ngờ được tình huống này, một đứa trẻ nghèo lang thang nhưng vô cùng lương thiện. Sau một hồi quan sát, anh thấy cậu bé có một ít đặc điểm phù hợp với nhân vật nam chính trong kịch bản phim. Sau cùng, anh quyết định chọn cậu bé đánh giày thủ vai nam chính, hơn nữa còn ra quyết định không cần phải diễn thử: “Lương thiện không cần phải thi tuyển”.

EM BEDANH GIAY 5

Tên của cậu bé là Vinícius de Oliveira, là người mà đạo diễn Walt nổi tiếng đã gặp ở nhà ga. Bộ phim cậu bé thủ vai chính đã đạt hơn 50 giải thưởng. Sau này Vinícius de Oliveira cũng đã thành lập một công ty điện ảnh và trở thành chủ tịch, cậu còn viết một tự truyện “Cuộc đời diễn xuất của tôi”. Trên trang bìa cuốn sách, anh đặc biệt viết dòng bút ký: “Lương thiện không cần thi tuyển”, phía dưới anh lại viết: “Là vì tôi lương thiện, đem cơ hội nhường cho người khác, nhưng cũng bởi vì lương thiện, cuộc đời đã không quên tôi.”

cau-be-luong-thien-6

Đây là câu chuyện có thật, một cậu bé đánh giày, bởi vì lương thiện, nên thành công đã tìm đến với cậu. Lúc đó cậu đem vận may của mình đi chia sẻ với người khác vô điều kiện. Cậu bé thiện lương như vậy nên đã diễn thành công nhân vật có tính cách tương tự, hơn nữa, vai diễn của cậu đã làm cảm động lòng người.

San San

 Anh chị Thụ & Mai gởi

TRUYỆN NGẮN : Nếu có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em!

 From: Facebook Nguyễn Xuân Thu

TRUYỆN NGẮN : Nếu có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em!
( Bạn sẻ khóc khi đọc câu chuyện này….)

Anh một chàng sinh viên nghèo. Làm thêm vất vả để kiếm thêm tiền trang trải học phí. Em tiểu thư cành vàng lá ngọc con nhà giàu có khá giả, gia đình có tới mấy osin. Lần đầu tiên về quê đến cây tỏi tây và cây hành em cũng không phân biệt được

Anh gặp em lần đầu tiên trong ngày khai giảng. Em đứng đó vui cười với đám bạn, mải mê làm đổ cốc coca lên váy trắng. Ngượng ngùng anh đưa em áo khoác che vết loang . Giây phút ấy em mãi không quên anh .

Bốn năm học đại học, em muốn giúp anh nhiều lắm, muốn cuộc sống anh đỡ vất vả vì phải vừa học vừa làm. Đưa tiền anh đâu có nhận, anh nói anh không làm được cho em thì thôi…

Tốt nghiệp, đáng lẽ chia tay, chỉ là tình yêu thời đại học thôi mà. Nhưng em đã quyết định theo anh. Gia đình em phản đối quyết liệt, nhưng em vẫn chọn cho mình người đàn ông của cả cuộc đời

Nên vợ nên chồng, về quê sống trong căn nhà tồi tàn của anh. Rồi em mang thai, nhiều khi trái gió trở trời người đau ê ẩm. Anh thương em, đông cũng như hè đi làm kiếm thêm tiền nuôi vợ

Thế rồi trong một tai nạn xe, anh liệt đôi chân. Nằm một chỗ ở nhà, tất cả mọi việc đều trông cậy vào em. Bố mẹ em thương đến đón em về nhưng em từ chối. Chữa bệnh cho anh em bán hết mọi thứ trong nhà, cuối cùng cũng hết. Bố mẹ em thấy con khổ lại cho tiền.

Cứ thế cuộc sống nghèo ở một vùng quê, em làm giáo viên, anh nằm nhà viết sách. Em đã trút bỏ hình ảnh lá ngọc cành vàng năm nào để trở thành người vợ đảm. Đi chợ mặc cả, quần áo bình thường, cân đo đong đếm còn tốt hơn những người phụ nữ khác

Bác sĩ bảo chồng bà không còn đi được nữa, nhưng em không tin, hàng ngày vẫn bóp chân cho anh , hi vọng một phép màu sẽ đến. Ngày ấy em nghe có một bác sĩ châm cứu giỏi. Em đèo xe 50km đưa anh đi châm cứu hai ngày một lần không kể ngày nắng ngày mưa ngày lạnh ngày nóng

Anh nhìn em khóc: Nếu còn có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em nữa, em quá khổ vì anh

Một năm sau phép màu đến thật, chân anh hồi phục cũng là lúc anh nhận được giải thưởng quốc tế từ những cuốn sách anh viết. Không ai nghĩ sẽ có ngày hôm nay

Rồi họ mời sang Pháp thuyết trình ba năm, anh do dự, em nói: phải đi, cơ hội không đến hai lần.

Nhìn lại quãng đời, em đâu còn trẻ đẹp như xưa…Chồng, con, vất vả, thân hình gầy gò ốm yếu. Pháp là đất nước của tình yêu, nhiều người nói anh đi sẽ không trở lại. Em chỉ mỉm cười đáp lại: em và anh đã trải qua bao nhiêu sóng gió, vì một việc thế này em ko sợ mất anh.

Ba năm sau anh về, không báo trước, muốn dành cho em một sự bất ngờ. Nhưng vừa xuống xe anh đã thấy em đứng đó. Anh hỏi sao biết anh về mà ra đón, em trả lời: Em chờ ở đây mỗi ngày, chỉ cần là xe từ sân bay về là em không bỏ qua chuyến nào.

Anh chỉ khóc mà nói: nếu còn có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em, tình yêu của em làm anh đau lắm đau lắm, tình yêu của em quá nhiều khổ đau…

Em đáp trả lời anh: tình yêu luôn luôn là khổ đau cay đắng. Tình yêu như một bông hoa sen, hoa sen đẹp nhưng nó có cái nhụy sen, hạt sen rất đắng. Nếu còn có kiếp sau, em sẽ vẫn muốn được yêu anh —

Sưu tầm

NEU CO KIEP SAU

 

Trăng là gì???

“Những người chồng bận-rộn ơi, nhớ dành thời-gian ngắm trăng! Đừng để trăng lặn mất, rồi tiếc!!!”

Trăng là gì???

   Tạ-Thị-Ngọc-Thảo 

Gia đình tôi với gia đình “hắn” là chỗ thân tình!

   Cách đây khoảng chục năm, nhân dịp tôi đến khám mắt tại bệnh viện hắn làm việc, hắn say sưa khoe với tôi về nguồn thu nhập hậu hĩnh kiếm thêm từ việc khám và giải phẫu mắt ngoài giờ của mình. Bất ngờ, tôi đặt ra một câu hỏi, chẳng ăn nhập gì đến câu chuyện hắn say sưa: “Có bao giờ ông dành thời-gian ngắm trăng với vợ, con không? Đến lượt tôi bất ngờ vì câu trả lời của hắn: ‘Trăng là gì?’”.

 Về nghề nghiệp hắn là bậc cao thủ trong làng chuyên khoa mắt của Sài-Gòn. Bệnh nhân của hắn thuộc loại “thứ dữ”. Hắn có nhiều mối quan hệ xã hội “có số, có má”. Do vậy đồng nghiệp và Ban giám đốc bệnh viện, nơi hắn làm việc, nể hắn một phép! Tên tuổi của hắn đã giúp bệnh viện ăn nên làm ra, chuyên khoa mắt lúc nào cũng chật cứng người chờ đợi!!! Ai muốn được hắn trực tiếp khám và mổ, phải đăng ký trước, rất lâu. Số tiền chi ra cho những lần khám hoặc mổ đó, so với mặt bằng giá ở các bệnh viện khác, cao hơn rất nhiều! Thế nhưng lịch khám của hắn lúc nào cũng dày đặc!!! Người ta nói với nhau, “được bác sĩ (hắn)đụng tay vào thì dù mắt đang không thấy đường cũng sáng lại!!!”.

     Hồi còn đi học phổ thông, tôi với hắn ở chung một quận, quận Nhì. Giải phóng vô, khu vực này sát nhập vào quận Nhất. Tôi với hắn bằng tuổi nhau, nhưng hắn sanh sau tôi tám tháng, vì vậy sau này khi hắn lập gia đình và có con, hắn dạy tụi nhỏ gọi tôi bằng bác, bác gái. Nhưng trong giao tiếp hắn gọi tôi bang “bà”, tôi gọi hắn bang “ông” và chúng tôi xưng “tui” với nhau!!!

   Tôi quen hắn và vợ hắn lúc chúng tôi cùng sinh hoạt trong Ban liên lạc học sinh cùng lớp, hắn làm trưởng ban, tôi làm phó ban, vợ hắn (lúc bấy giờ nó chưa quen) là một trong những thành viên. Sáng thứ bảy nào Ban liên lạc của chúng tôi cũng gặp nhau tại một nhà hàng cà phê trên đường Điện-Biên-Phủ, quận Ba. Chủ nhà hàng này cũng là thành viên trong Ban liên lạc, nhờ vậy chúng tôi ăn uống ít khi phải trả tiền, nếu trả cũng chỉ là tượng trưng!!!

Cô gái (mà sau này là vợ hắn) đẹp một cách mong manh, vì vậy chúng tôi đặt tên là “cô gái mong-manh”. Cô là con gái duy nhất của một gia đình công chức thường thường bậc trung, nhà ở quận Nhất. Cô gái hay đi họp Ban liên lạc bằng cách ngồi trên chiếc xích lô đạp cho người ta chở, thân mình lúc nào cũng diện bộ áo dài lụa màu nhạt, lung linh như mây khói (cho tăng thêm phần mong-manh?). Gái Sài-Gòn chúng tôi có thói quen đi lại trên chiếc xích lô (5 năm sau ngày giải-phóng vẫn giữ thói quen này). Khi ngồi trên xe chúng tôi chú ý giữ cho người thẳng bằng cách lưng không tựa vào thành ghế, tóc buông xõa và tay không giữ tà áo, cố ý để gió luồn vào thổi tung bay. Hình ảnh ấy góp phần làm phố xá mỹ miều. Tại sao gái Sài-Gòn không đi bộ hoặc đạp xe đi học như quý cô nương khác trên cả nước? Có lẽ do diện tích Sài-Gòn rộng, đi bộ không tới, đi xe đạp ngại mỏi chân. Nhưng còn một lý do tế nhị khác mà chỉ có gái Sài-Gòn mới hiểu, ngồi xe xích lô cho người ta chở mới là tiểu thư chính hiệu!!!

   Hắn là con của ông bà chủ hãng xuất nhập khẩu. Nhà hắn có ba anh em trai, cả ba học cùng trường với chúng tôi, chỉ có lớp là khác. Khi đi học, ba anh em hắn có tài xế đưa đón, học xong là về nhà, không la cà phố xá. Những lần hắn tổ chức sinh nhật mời Ban liên lạc tới nhà, tôi thấy gia đình hắn, nhất là bà Má, nề nếp qui củ lắm! Trong lớp, chúng tôi bầu hắn làm lớp trưởng vì hắn uy tín, học giỏi và tác phong nghiêm túc. Trong sinh hoạt tập thể hắn luôn là ngọn cờ dẫn dắt chúng tôi! Về ngoại hình thì khỏi chê, chúng tôi hay gọi hắn là “Alain Delon” (tài-tử lừng-danh của Pháp thời1950-1980) nhưng nếu muốn hắn nổi sung thì thêm chữ “beng”(A=len đờ-lông beng) đằng sau nữa. Nhiều tiểu thư nhà giàu đạt danh hiệu hoa khôi trường này trường khác mết hắn lắm, nhưng hắn chẳng thèm để ý đến cô nào!!!

   Tới giờ tôi cũng không sao nhớ ra, bằng cách nào cô gái mong manh“lọt” được vào Ban liên lạc của lớp, nơi quy tụ những người “xuất-chúng”. Về sắc diện, hình thức, học lực, tài vặt, thành phần xã hội, so với những tiểu thư trong trường, cô thuộc loại trung bình! Về công việc tập thể, Ban liên lạc giao cô phụ trách, cô thực hiện lúc được, lúc không. Nói chung, ngoài cái khoản mong manh làm người ta động lòng, còn thì cô chẳng tạo được một dấu ấn gì cho Ban liên lạc ghi nhớ sự hiện diện của cô! Thế mà đùng một cái, chúng tôi thấy cô gái không đi họp bằng xe xích lô nữa mà ngồi trên chiếc xe Vespa Sprint màu xanh da trời, loại 150 phân khối do hắn chở!!!

 VESPA

 

  

 

 

 

 

 

 

 

 

Thời đó, chỉ có công tử nhà giàu mới sắm nổi chiếc xe hách-xì-xằng như vậy! Chẳng bao lâu sau Ban liên lạc nhận được thiệp hồng. Ngày hai người cưới nhau tôi thấy hạnh phúc đầy tràn trong mắt tân lang và giai nhân. Khách tới dự tiệc cưới chúc vợ chồng hắn trăm năm hạnh phúc; tôi nghĩ, phải chúc ngàn năm hạnh phúc mới xứng! Thế mà, chỉ hơn hai mươi năm sau đó, vợ chồng hắn rẽ thúy chia uyên!!!

   Lần gặp khoảng chục năm trước, mặc cho bệnh nhân chờ, hắn luôn miệng kể lể với tôi, đã có với cô gái mong manh hai mặt con, một trai một gái, cả hai theo nghề của cha, học chuyên khoa mắt bên Mỹ! Hắn nói,“Tụi nhỏ đứa nào cũng đẹp, học giỏi, thông minh, tụi Tây mết lắm, giống tui ngày xưa vậy!”; nói xong hắn cười sang sảng. Tôi hỏi: “Cuộc sống của ông bây giờ thế nào?”. Chỉ chờ có vậy hắn huyên thuyên: “Sáng trước khi tới bệnh viện (Nhà nước), tui mổ hai ca, nếu mổ một con mắt thì hai mươi triệu, nếu mổ hai con mắt thì bốn mươi triệu, sau đó mới đi làm; trưa, tui tranh thủ làm một hoặc hai ca nữa; chiều, khám bệnh ngoài giờ ở dưỡng đường do tui làm chủ, đến tối mịt mới về nhà!!!”.

   Còn bà xã thì sao? Tôi hỏi tiếp, hắn trả lời: “Tui xây cho bà ba cái dưỡng đường, mổ xong, tui chuyển cho bả chăm sóc. Chưa kể tiền thuốc, khám sau mổ, chỉ tiền phòng không thôi bà cũng thu được năm triệu một người/ngày. Bả bây giờ trẻ, đẹp hơn xưa. Đó là nhờ tui cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa. Mỗi ngày bà chỉ có việc ngồi trên chiếc xe đời mới nhất (xe cũ tui thay liền) cho tài xế lái đi từ dưỡng đường này qua dưỡng đường khác, xem sổ sách, thu tiền, là hết việc! Chung quanh bả lúc nào cũng có hàng chục người hầu hạ, sung sướng như bà hoàng!!!”.

   Đúng đoạn hào hứng này tôi hỏi hắn “chuyện ngắm trăng”. Và tôi nhận được câu hỏi lại của hắn “Trăng là gì?”, kèm theo một nụ cười ngạo nghễ.

                                                                      ……

   Hôm rồi cửa sổ tâm hồn của tôi lại trở chứng, nhìn xa bị mờ, nhìn gần mờ hơn nhìn xa. Thấy vậy, bạn bè người khuyên đi mổ, người can ngăn. Tôi chợt nhớ đến hắn, liền đến gặp, tôi cần ở hắn một lời khuyên!

   Lần gặp lại này, nếu hắn không chủ động chào tôi trước, tôi sẽ không nhận ra! Trước mắt tôi là ông bác sĩ già khọm, tóc bạc trắng, mặt buồn rười rượi, nước da tối sạm. Đâu mất rồi một ông bạn có gương mặt phơi phới, hình thức lịch lãm và nụ cười ngạo nghễ? Thấy vậy tôi quên mất mục đích đến là để khám mắt, vội hỏi, “Làm ăn thất-bát hả?”. Hắn im lặng rất lâu rồi nói một câu chẳng ăn nhập gì đến câu tôi hỏi: “Cô gái mong manh đã bỏ tôi đi lấy chồng khác rồi! Bỏ vội vã đến nỗi không thèm chia gia tài bà ạ!”. Tôi giật mình: “Bỏ luôn ba cái dưỡng đường to đùng sao?”. Hắn nghẹn ngào: “Ừ, bỏ luôn, thế mới điên!!!”.

    Tôi nhẹ nhàng ngồi bên cạnh, cầm tay hắn, im lặng. Hắn bắt đầu chia sẻ: “Bà có nhớ cái thằng cù lần trong lớp mình không? Cái thằng hâm hâm đi học bằng chiếc Mô-bi-lết (Mobylette) cà tàng, con của ông già sửa xe đầu đường gần trường tụi mình học đó”. Hắn nói tiếp, mắt hắn như có nước: “Thằng đó coi vậy mà học giỏi, tụi mình không nhằm gì với nó đâu, bây giờ nó làm giáo sư của một số trường Đại học. Nghe nói, tình duyên nó trục trặc sao đó (không chừng hồi nhỏ nó thương thầm vợ tui à nghen) nó ở vậy luôn cho đến giờ. Hôm rồi làm thủ tục ly dị với tui xong, bả kết hôn với nó liền! Thằng đó nghèo rớt mồng tơi, lương thầy giáo nuôi bả gì nổi!!! Hiện nay bả phải nhận may quần áo thêm cho khách, hai người mới đủ sống. Vậy mà gặp lại tui mặt bả tươi rói, chưa bao giờ ở với tui mà mặt bả tươi rói như vậy”. Rồi hắn nói, như nói với chính mình: “Đàn bà nhiều người kỳ cục lắm, chồng cung phụng cho đủ thứ, nuông chìu hết mực mà vẫn đành lòng bỏ đi lấy người không bằng một góc của chồng mình! Thật không thể hiểu nổi…”.

   Chờ hắn vơi bớt nỗi ấm ức tôi hỏi thăm hai đứa nhỏ. Tôi nghe từ hắn một giọng thiểu não hơn: “Tưởng hai đứa nối nghiệp cha, ngờ đâu, từ lâu tụi nó đã chuyển qua học nghề khác, đứa học thiết kế thời trang, đứa học phóng viên báo chí. Đã thế tui gọi về để giao tài sản mà chẳng đứa nào chịu về. Tụi nó nói ‘Ba mê tài sản hơn Má và chúng con thì Ba cứ giữ lấy!’”. Tôi động lòng thương cảm, hỏi: “Bây giờ ông sống như thế nào?”. Hắn nói, “Tui ở luôn trong bệnh viện, về nhà ở một mình, buồn lắm!”. Không thể không hỏi thêm: “Thế căn nhà lớn ở quận Nhất và ba cái dưỡng đường ai ở, ai trông coi?”. Hắn nói, giọng nhẹ như gió thoảng:“Lâu lắm rồi tui chẳng ghé về nhà, còn ba cái dưỡng đường đang treo bảng bán hoặc cho thuê”. Thói quen nghề nghiệp, tôi đánh giá: “Ba cái dưỡng đường đó, bán cũng bộn tiền ông ạ”. Hắn ngẩng lên nhìn tôi, mắt hắn sâu thăm thẳm: “Của đó vô thường lắm, không có thật đâu bà!”.

   Giá mà, mười năm trước hắn nhận ra sự vô thường đó, thì đoạn kết của đời hắn đâu đến nỗi buồn như bây giờ?

Tự nhiên tôi nhớ gương mặt phơi phới với nụ cười ngạo nghễ khi hắn hỏi ngược lại tôi “Trăng là gì?”.

   Trăng là gì ư? Trăng là ly nước mát của vợ trao tận tay mà hắn quên uống! Trăng là cái bình hoa vợ chăm chút cắm mong chồng để mắt tới, thế mà hắn đành lòng không màng! Trăng là tiếng cười reo của hai đứa con đón hắn sau những giờ làm việc nhưng vì mệt, hắn đã cằn nhằn, quạu quọ! Trăng là những bữa cơm nóng mà khi hắn về thì đã nguội lạnh, rồi cả nhà nhịn ăn theo hắn!!!

   Trăng còn là cái nắm tay âu yếm mà từ rất lâu hắn quên trao cho vợ! Trăng còn là những đêm vì sợ con lạnh, hắn rón rén bước qua phòng kéo mền đắp cho con mà sau này vì mệt mỏi, ngủ vùi, hắn quên! Trăng còn là tất cả những mây và gió, những hương và hoa trong cuộc sống mà do tâm không an, thân không lạc cho nên hắn không thể cảm nhận được!!!

   Trăng là gì nữa? Là người vợ đã bỏ chồng giàu đi lấy chồng nghèo! Là những đứa con thà kiếm tiền từ sức lao động và trí tuệ của mình, chớ không nhận tài sản của người Cha để lại! Trăng còn là kết cục của đời hắn, bỏ mặc căn nhà lớn ở quận Nhất và đóng cửa ba cái dưỡng đường to đùng vào ở trong bệnh viện, vì ở một mình buồn lắm! Những người chồng bận rộn ơi, nhớ dành thời gian ngắm trăng với vợ và con, đừng để trăng lặn mất, rồi tiếc như hắn! Bạn của tôi!!!

    Tạ-Thị-Ngọc-Thảo

Chị Nguyễn Kim Bằng gởi

Tình yêu cổ tích của cô gái cao gần 1,3m với ông chủ tiệm ôtô

Tình yêu cổ tích của cô gái cao gần 1,3m với ông chủ tiệm ôtô

Chỉ cao 1,27 m, Khánh Xuân chưa bao giờ tin mình sẽ có đôi, cho tới khi nghe người đàn ông Mỹ gọi “vợ ơi” trong lần gặp đầu ở sân bay.

Chuyện tình của cô gái tật nguyền giàu nghị lực Phạm Thị Khánh Xuân và người đàn ông Mỹ có tấm lòng nhân ái là minh chứng cho thấy sức mạnh tình yêu có thể kéo gần cả những khác biệt tưởng chừng khó vượt qua. Hiện nay, chị Xuân đang sống cùng chồng là anh Freddie Scott, sinh năm 1963, tại Missouri, Mỹ.

 CO BE
Cô gái bé nhỏ Phạm Thị Khánh Xuân chia sẻ, chị chưa bao giờ dám mơ tới cuộc sống gia đình hạnh phúc cho tới khi gặp anh xã người Mỹ. 

Bị nhiễm trùng rốn khi mới chào đời, Khánh Xuân, quê Đồng Nai, phải sử dụng nhiều thuốc, lại thiếu dinh dưỡng do nhà nghèo nên mắc bệnh còi xương. Còi cọc, khó đi lại, suốt những năm đến trường, chị hay bị bạn bè trêu chọc, thậm chí đuổi đánh. Năm chị 8 tuổi, mẹ mất, ba một mình nuôi 6 con nên nhiều khi Khánh Xuân phải đi ở nhờ nhà người quen để ba lên thành phố lo kiếm tiền.

“May mắn là ông trời còn giữ lại cho mình cái đầu có chút ý chí, lúc nào cũng nhắc bản thân phải cố gắng học tập, tự lập. Mình đã vùi đầu vào việc học, hy vọng có tấm bằng đại học để xin được công việc ổn định có thể nuôi sống bản thân”, Khánh Xuân nhớ lại.

Tốt nghiệp đại học, cô gái chỉ nặng 27 kg kiếm việc rồi chật vật mưu sinh ở Sài Gòn. “Lương thấp, ở trọ, mình thui thủi bon chen ở thành phố này hơn chục năm, ăn hôm nay lo ngày mai, tuổi thanh xuân qua hồi nào không hay. Nhìn bạn bè cùng trang lứa có chồng, con đề huề, cũng tủi thân nhưng không dám mơ mộng gì vì biết mình khác họ nhiều”, chị kể.

Cuối năm 2013, một người bạn giới thiệu cho Xuân công việc làm thêm là đăng quảng cáo cho một ông chủ người Mỹ tên Freddie, chuyên kinh doanh thảm và xe hơi cũ. Đây chính là dấu mốc cho những thay đổi trong cuộc đời chị. Thời điểm đó, ba bị tai biến nên chị nghỉ hẳn việc chính để về quê, vừa làm thêm trên mạng, vừa chăm sóc ba. Trong công việc làm thêm này, chị thường xuyên phải trao đổi với ông chủ ở Mỹ qua internet. Ban đầu, cả hai chỉ nói chuyện công việc, sau đó, anh chị hay chia sẻ về cuộc sống, gia đình.

“Lúc anh ấy ngỏ lời tỏ tình mình vô cùng bất ngờ và nghĩ ‘chắc ông này trêu hay nói đùa thôi, hoặc có ý gì không tốt’ vì từng nghe nhiều vụ lừa tình trên mạng”, chị Xuân kể.

 KHANH VAN VA CHONG
Chị Khánh Xuân và ông xã tại khu nhà mình ở Mỹ. 

Suốt thời gian sau đó, mỗi lần nói chuyện mà ông chủ đề cập tới vấn đề yêu đương là chị lại làm thinh, chỉ trả lời khi anh hỏi qua mấy việc khác. Tuy vậy, sau nhiều lần nghe anh tâm sự về công việc, quá khứ, gia đình từng tan vỡ và đứa con duy nhất mất không lâu sau khi chào đời… chị nhận ra anh là người rất tình cảm và nghiêm túc nên dần mở lòng. Hai người bắt đầu gọi điện qua mạng, anh thậm chí còn giới thiệu chị cho bạn bè, đồng nghiệp, người nhà của mình. Chị cũng thường xuyên nhận được hoa tươi, quà anh gửi tới.

Ngày đáng nhớ nhất với hai người có lẽ là hôm 11/5/2014 – khi anh bay từ Mỹ về Việt Nam gặp chị. “Vừa gặp nhau ở sân bay Tân Sơn Nhất, anh bước tới ôm choàng lấy mình và gọi to “My wife” (Vợ tôi). Mình và người nhà vô cùng bất ngờ, bởi sao anh dám công khai giữa chốn đông người như thế mà không hề mắc cỡ, nhất là với cô gái như mình. Mình chỉ biết im lặng trong vòng tay anh và chực ứa nước mắt vì hạnh phúc, xúc động”, người phụ nữ 35 tuổi chia sẻ.

Những ngày sau đó, gặp ai, anh Freddie cũng giới thiệu Khánh Xuân là vợ. Anh luôn tỏ ra tự hào, vui sướng khi đi bên chị, nói với chị rằng “Anh thật may mắn khi có em, em là người phụ nữ đẹp nhất”, xóa đi sự tự ti, mặc cảm của cô người yêu bé nhỏ như học sinh tiểu học. Một tuần sau hôm gặp nhau lần đầu, anh chị làm lễ ăn hỏi.

Thời gian sau đó cũng là một dịp thử thách hai người khi chị Xuân đau yếu phải nhập viện gấp. Cô gái Việt Nam những tưởng việc này có thể khiến người đàn ông Mỹ nản lòng, nhưng ngược lại, anh càng yêu thương, chăm sóc chị nhiều hơn. Ngày ngày, anh cõng chị từ viện về nhà trọ gần đó vì không muốn chị nằm ở nơi đông đúc, dễ bị lây bệnh khác.

Đầu năm 2015, hai người làm đám cưới  và chị Xuân theo chồng sang Mỹ. “Mọi thứ đến như mơ. Thực sự trước đó mình chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày được sống cuộc sống gia đình thế này”, chị Xuân nói.

 KHANH VAN
Chị Khánh Xuân bất ngờ và hạnh phúc khi có bầu hai bé sinh đôi. 

Hạnh phúc trọn vẹn hơn nữa khi chị biết tin mình có bầu. “Mình quá nhỏ bé. Anh xã lại lớn tuổi nên cả hai vợ chồng không mấy hy vọng vào chuyện con cái, dù đều rất yêu trẻ con và mong có tiếng cười trẻ thơ trong nhà. Lúc phát hiện có bầu, mình vui mừng phát khóc, gọi điện báo ngay cho chồng. Anh ấy đang làm việc ở xa mà phi ngay về nhà với vợ”, chị Xuân nhớ lại.

Mấy tháng đầu thai kỳ, ốm nghén cộng với chưa quen thời tiết lạnh giá khắc nghiệt, sức khỏe và tinh thần của chị sa sút. Thương vợ, anh xã luôn cố gắng về thật sớm dù công việc bận rộn cỡ nào. Anh quán xuyến mọi việc trong nhà, từ quét dọn nhà cửa, nấu ăn, giặt đồ đến rửa chén bát… Chị thèm ăn gì, anh cũng cố tìm mua về cho vợ, có khi phải đi cả chục cây số mới tìm được đồ ăn Việt. “Sáng nào đi làm anh ấy cũng nhắc mình uống sữa, bổ sung vitamin, buổi tối về thì massage chân, tay, lưng cho vợ vì thương mình bị viêm khớp nên mùa lạnh tái phát rất khó chịu”, người vợ trìu mến kể.

Chị Khánh Xuân chia sẻ, càng ở bên ông xã, chị càng yêu và trân trọng anh bởi tinh thần trách nhiệm, tính siêng năng, chân thành, đặc biệt là rất tình cảm, tốt bụng ở anh.

Khi biết mang thai đôi hai bé trai, vợ chồng chị vừa mừng vừa lo. Hiện ở tuần thứ 25 của thai kỳ, chị đã nhập viện để được chăm sóc và theo dõi. “Nếu không có gì thay đổi, vợ chồng mình sẽ được gặp hai bé vào tuần thứ 34, nhờ các bác sĩ mổ đẻ. Chỉ thương hai con ở trong bụng mẹ nhỏ bé nên chắc chật chội lắm”, người mẹ chia sẻ./-

(Theo VNE)

BỐ DƯỢNG

BỐ DƯỢNG

From: Lien Tam Tonnu

Ông bố dượng 50 tuổi và câu chuyện thấm thía về hai chữ “người nhà”.

Sau khi bố tôi mất được ba năm, ông ấy đã đến nhà tôi
So với người cha của tôi, ông ấy tầm thường đến nỗi chẳng có ưu điểm gì đáng để nói đến. Nhưng mà, người mẹ ngoài 50 tuổi cần có một người bầu bạn, mà yêu cầu của người già đã ngoài 50 tuổi đối với một nửa kia rất nhiều khi chỉ cần phẩm cách tốt là được rồi.
Về mặt này ông ấy có đủ điều kiện, bởi ông là người tốt nổi tiếng gần xa, là người thật thà chất phác. Cái hôm gặp gỡ lần đầu tiên với mẹ tôi, ông rất bối rối. Bởi vì ông biết rất rõ rằng mọi phương diện của mình đều không có ưu thế: nhà thì chật hẹp, tiền lương thì ít, chẳng qua chỉ là một công nhân phổ thông nghỉ hưu, hơn nữa nhà của cậu con trai vừa mới kết hôn cũng cần đến sự giúp đỡ của ông.
Nói thật lòng, mẹ tôi cũng chỉ là vì nể mặt người mai mối nên mới quyết định đến gặp ông ấy. Và cuối cùng mẹ đã sinh ra thiện cảm đối với ông bởi tài nghệ nấu nướng của ông.
Sau khi gặp mặt, ông ấy nói: “Bà Lý này, tôi biết điều kiện của bà rất tốt, không thiếu gì cả, thật tôi không có gì đáng để gửi tặng bà. Nhưng dù thế nào, chúng ta cũng hãy thử quen nhau xem sao, chiều nay bà hãy ở lại nhà tôi dùng bữa cơm đạm bạc nhé!”.
Tấm lòng chân thành của ông khiến mẹ tôi không nỡ từ chối, và bà đã ở lại. Ông không để bà động đến một tay, đã làm một bát canh với bốn loại rau, đặc biệt là món bí ngô nấu thịt, mẹ tôi đã ăn ngon đến không nỡ đặt đũa xuống.
Trước khi đi, ông đã nói với mẹ tôi rằng: “Sau này nếu như muốn ăn nữa, thì hãy đến đây. Nhà tôi tuy không khá giả lắm, nhưng chiêu đãi món bí ngô thì không tốn công phí sức chút nào”.
Về sau, mẹ tôi lần lượt gặp mấy người lão niên khác nữa, nhưng mà, tuy điều kiện của mỗi người đều tốt hơn ông ấy, nhưng cuối cùng mẹ tôi vẫn chọn ông.
Lí do thật ra cũng được xem là ích kỷ, bà ấy đã phục vụ và chăm sóc ba tôi hơn nửa đời người rồi, lần này bà muốn một lần làm đối tượng được người ta chăm sóc lại.
Cứ như vậy, ông ấy và mẹ tôi đã đến với nhau…

Người ngoài hay là người nhà?
Hôm đó, ông ấy, mẹ tôi, thêm tôi nữa, còn có gia đình ba người của con trai ông cùng dùng một bữa cơm với nhau.
Tôi đặc biệt sắp xếp bữa cơm này trong một khách sạn năm sao sang trọng, trên bề mặt thì thấy là vì để bày tỏ sự coi trọng đối với ông, thật ra là muốn thông qua đó mà thể hiện đẳng cấp của mình.
Khi rời khỏi khách sạn, ông nhẹ nhàng nói với tôi: “Từ nay chúng ta đã là người nhà với nhau rồi, là hai bố con đấy! Sau này nếu con muốn mời bố ăn cơm thì chỉ việc đi đến những quán ăn bên đường là được rồi, ở đó bố sẽ ăn được thoải mái hơn, lòng không bị đau và cũng không thấy tiếc tiền”.
Chính biểu lộ tình cảm chân thành của ông đã làm tổn thương cái tâm hư vinh giả dối của tôi, khiến tôi cảm thấy đấu trí với một người thật thà, giống như một người lớn lấy kẹo để dụ dỗ một đứa con nít vậy, thật là vô sỉ chẳng còn gì để nói nữa.
Ông ấy đã chăm lo cho mẹ tôi rất tốt, bà ấy mỗi lần gặp tôi đều bảo cần phải giảm cân, đó là một giọng điệu hạnh phúc.
Ông ấy nấu ăn thật sự rất ngon. Một lần nọ, khi cùng ăn cơm với mọi người, tôi không nhịn được nói với vợ rằng: “Lần sau khi chú Đường làm cơm, em hãy ở bên cạnh mà học hỏi một chút”.Trong sắc mặt của vợ vốn không hề có phần muốn học, trái lại còn có mấy phần tức giận.
Ông vội vàng đứng ra giải vây, ông nói: “Một đời này của bố đều không làm được gì tốt cả, chỉ có chút tài nghệ làm được mấy món ăn, các con đều là những người làm chuyện đại sự, tuyệt đối đừng có học theo ta, nếu như muốn ăn, thì hãy đến đây, đến bất cứ lúc nào cũng được. Làm cơm này, sợ nhất là cơm mình làm không có người ăn”.
Hôm đó khi chúng tôi đi về, ông ấy đã gói rất nhiều đồ do chính tay ông làm bảo chúng tôi mang về, vừa cầm lấy tay tôi vừa nói: “Đừng có khen cơm của bố nấu ngon nữa, nói thật lòng, hễ có người nói đến ưu điểm này thì bố thấy ngại lắm. Một người đàn ông chỉ biết nấu ăn, còn những phương diện khác thì lại không làm được trò trống gì cả, đây đâu thể nói là ưu điểm được”.
Trên đường về nhà, tôi đã kể lại cho vợ nghe những lời này của ông. Cô ấy nói: “Người như ông ta, trời sinh là số phải phục vụ người ta, trời sinh chính là bằng lòng cúi đầu đến sát mặt đất. Mẹ chúng ta có phúc khí, già rồi còn làm một hoàng thái hậu”.
Tôi vừa lái xe, vừa dùng mắt liếc nhìn vợ, cảm nhận sự khinh thường của vợ đối với ông ấy, trong lòng lại không biện giải gì cho ông. Rốt cuộc, ông trước sau vẫn là một người ngoài mà.

Xấu hổ
Hôm tôi dọn sang nhà mới, ông ấy và mẹ tôi đã đến nung đáy nồi (một tập tục khi dọn nhà) cho chúng tôi. Ông đã làm theo tập tục nung đáy nồi một cách cẩn thận kỹ càng đâu vào đấy. Nhưng mà, đợi đến lúc ăn cơm, ông lại không xuất hiện trên ghế dành cho bề trên, tìm khắp nơi đều không thấy ông ấy, gọi điện thoại cho ông, cũng là ở trong tình trạng khóa máy.
Dường như đã tính toán kỹ thời gian, khi khách khứa đi hết cả, ông đã quay trở lại, cẩn thận dọn dẹp đống bát đĩa bừa bộn đó, đem những đồ ăn còn thừa lại đựng trong hộp cơm mà ông đã chuẩn bị sẵn, để đem về nhà ăn.
Mẹ không mong ông làm như vậy, cảm thấy tủi thân cho ông, ông nhỏ tiếng nói thầm với bà rằng: “Buổi tối anh sẽ nấu cơm mới cho em, những cái này anh sẽ tự ăn hết”.
Mẹ nói: “Làm gì mà ngày nào cũng phải ăn cơm thừa rau thừa như vậy chứ? Anh có biết rằng em thấy anh làm như vậy, trong lòng rất khó chịu hay không?”.
Ông ấy đã an ủi mẹ tôi rằng: “Em tuyệt đối đừng có thấy khó chịu, để anh nhìn thấy lãng phí như vậy, trong lòng anh mới không dễ chịu. Tiền của Thụ Tán (tên của tôi) đều rất vất vả mà đánh đổi lấy, chúng ta không giúp con nó được gì cả, vậy thì hãy gắng sức tiết kiệm thay cho nó”.
Lời của ông khiến cho mẹ tôi day dứt, sau đó bà ấy quyết định nói với tôi. Nghe thấy mẹ nói thay cho ông ấy trong điện thoại, lúc đó cảm giác trong lòng tôi rất phức tạp, đồng thời cũng vì phần phức tạp này của mình mà cảm thấy rất xấu hổ.
Dần dần, thiện cảm đối với ông ấy mỗi lúc một nhiều hơn
Có những lúc, thậm chí có phần ỷ lại, ông ấy vẫn luôn âm thầm làm rất nhiều chuyện cho chúng tôi, thay ống nước bị hư trong nhà, mỗi ngày đưa cháu đến nhà trẻ và rước cháu về nhà, khi mẹ nằm viện ông ấy đã không ngủ không nghỉ mà chăm sóc bà, mãi đến sau khi xuất viện mới nói với chúng tôi.
Chỉ là không ngờ rằng có một ngày, ông cũng ngã bệnh, hơn nữa bệnh còn nghiêm trọng đến thế. Trên đường ông ấy đưa con của tôi đến nhà trẻ đã đột nhiên ngã xuống – bệnh tai biến mạch máu não, bán thân bất toại mà nằm trên giường.
Tôi, còn có con trai của ông ấy, ban đầu đều rất tích cực đối với việc trị liệu của ông, chúng tôi mong ông mau chóng khỏe lại, vẫn có thể chịu mệt nhọc vất vả mà phục vụ cho chúng tôi giống như trước đây.
Nhưng mà, ông đã không bao giờ đứng dậy được nữa. Trước đây ông chỉ biết mỉm cười, không ngờ giờ đây đã biến thành yếu ớt như vậy, lúc nào cũng chảy nước mắt.
Mẹ chăm sóc cho ông, ông khóc; chúng tôi đẩy xe lăn dẫn ông đi chơi vùng ngoại ô, ông khóc; nhiều lần nằm viện, nhìn thấy tiền bị tiêu đi như nước, ông khóc.
Cuối cùng có một ngày, ông đã dùng con dao cạo râu ra sức cắt cổ tay của mình. Cấp cứu trong suốt 5 giờ đồng hồ, ông mới giằng co từ trong cõi chết trở về, rất mệt mỏi, cũng rất tuyệt vọng.
Điều thật sự không ngờ rằng, người đầu tiên bỏ ông ấy đi lại chính là con trai của ông.
Con trai của ông rất ít khi đến thăm ông, sau này còn không chịu ló mặt ra một lần. Mỗi lần gọi điện thoại anh ta đều nói rằng mình đã đi công tác, trở về sẽ ghé thăm ông.

Điều khiến tôi không ngờ hơn nữa, mẹ tôi vào lúc này cũng đề xuất với tôi rằng bà muốn chia tay với ông. Hai người vốn dĩ cũng chưa có đăng ký, chỉ là chuyện vỗ mạnh một cái mỗi người mỗi ngả.
Mẹ nói với tôi rằng: “Mẹ đã già rồi, không lo nổi cho ông ấy nữa. Mẹ không giúp được gì cho con cả, nhưng cũng không thể lượm một người cha tàn phế về, làm liên lụy con được”.
Đây chính là hiện thực tàn nhẫn
Tôi không muốn để mẹ tôi làm người ác, thế là tôi đành phải nhẫn tâm đóng vai kẻ ác, quyết định tự mình đến nói ra chuyện chia tay này.
Tôi nói với ông, người vốn đang nằm trong bệnh viện rằng: “Chú Đường, mẹ con bệnh rồi”.
Nước mắt của ông lại tuôn trào ra như mưa, tôi gắng sức nói ra những lời tàn nhẫn: “Chú biết đấy, mẹ con cũng đã có tuổi rồi. Những ngày này, bà ấy đối với chú như thế nào, chú cũng đã thấy rồi”.
Chú tiếp tục chảy nước mắt gật đầu. Tôi lại nói tiếp: “Chú Đường, chúng con còn phải đi làm nữa, mẹ con sức khỏe lại không được tốt. Chú xem như vậy có được không, sau khi xuất viện, chú hãy về nhà của chú, con sẽ thuê một bảo mẫu cho chú. Đương nhiên, tiền sẽ do con trả, con cũng sẽ thường xuyên đến thăm chú”.
Khi nói đến đây, chú không khóc nữa. Chú gật đầu liên hồi, nói một cách cảm kích: “Nếu được như vậy thì tốt quá, nếu được như vậy thật đúng là tốt quá. Không cần mời bảo mẫu, thật sự không cần…”.
Tôi bước ra đến khuôn viên của bệnh viện lại chảy nước mắt, không rõ đó là cảm giác nhẹ nhõm sau khi được giải thoát, hay là trong lòng có nỗi day dứt không nói thành lời.
Tôi đã mời một bảo mẫu cho ông ấy, trả trước chi phí trong một năm. Sau đó, tôi lại đến nhà ông ấy, thuê công nhân tu sửa lại nhà của ông một chút, tôi đã cố gắng làm đến trọn nhân trọn nghĩa. Không phải vì ông, chỉ vì an ủi nỗi bất an trong lòng. Cái ngày ông ấy xuất viện trở về nhà, tôi không có đi, mà là bảo tài xế trong đơn vị đến đón ông.
Sau khi tài xế trở về đã nói với tôi rằng: “Chú Đường nhờ tôi nói tiếng cảm ơn với anh, còn bảo rằng ngay cả con trai ruột của chú, cũng không làm được như vậy”.
Những lời này, đã an ủi tôi ít nhiều, khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, nhưng loại an ủi này vốn không có duy trì được bao lâu.

Ngày xuân lạnh buốt
Ngày tết không có ông ấy ở nhà, chúng tôi thấy có chút buồn tẻ, không còn có một người bằng lòng vùi đầu vào trong nhà bếp, làm đủ các loại món ăn cho chúng tôi.
Chúng tôi ngồi ăn cơm tất niên trong khách sạn năm sao, nhưng lại không cảm nhận được cái hương vị nồng ấm của ngày tết nữa. Con trai trên đường về nhà nói: “Con muốn ăn món cá chép do ông nội làm”.
Vợ tôi nháy mắt ra hiệu cho con trai đừng có nói nữa, nhưng mà, con trai trái lại quậy càng dữ dội hơn: “Tại sao mọi người lại không để cho ông nội về nhà đón tết, mọi người thật đúng là xấu xa mà!”.
Vợ tôi tức giận giáng cho con trai một cái bạt tai thật mạnh. Nhưng cái bạt tai đó giống như là đang đánh vào mặt tôi vậy, khắp mặt sưng lên đau đớn. Một câu nói của con trai, khiến cho điều chúng tôi tự thấy an ủi đều đã sụp đổ tan tành.
Tôi từ trong kính chiếu hậu, nhìn thấy đôi mắt của mẹ cũng đang đỏ hoe. Không nghĩ cũng hiểu, đó là ngày 30 tết buồn tẻ biết mấy. Tôi thấy rất nhớ năm ngoái, cái năm mà ông ấy vẫn còn ở nhà chúng tôi, một gia đình ấm cúng hạnh phúc, luôn được xây dựng trong sự phó xuất lặng lẽ của một người.
Không biết giờ này, chú Đường đang đón tết với ai? Liệu có nhớ đến chúng tôi chăng? Liệu có vì sự vô tâm của chúng tôi mà trong lòng cảm thấy tủi thân?

Về nhà
Sau khi tiếng trống đầu xuân vang lên, tôi lái xe đi đến chỗ của chú Đường. Ông ấy bước những bước chân tập tễnh ra mở cửa cho tôi, nhìn thấy tôi, miệng đang nở nụ cười, trong mắt lại đẫm lệ.
Đi vào ngôi nhà lạnh lẽo của ông, nước mắt của tôi cũng không thể ngăn lại được nữa. Tôi cầm điện thoại lên gọi cho con trai của ông ấy, sau khi mắng chửi cho anh ta một trận, bắt đầu gói sủi cảo cho ông.
Bảo mẫu đã về nhà đón tết rồi, trên đầu giường đã chuẩn bị sẵn điểm tâm đủ cho ông ấy dùng đến ngày 15, trong lòng tôi cũng thầm trách mẹ.
Những chiếc sủi cảo nóng hổi cuối cùng đã khiến trong nhà ông ấy có được một chút không khí ấm cúng của ngày tết. Chúng tôi cứ ăn một miếng sủi cảo, nước mắt của cả lại lã chã tuôn rơi.
Buổi sáng tinh mơ của ngày mùng một, tôi lảo đảo rời khỏi căn nhà của ông, tôi đã uống rượu, đậu xe ngay dưới lầu của nhà ông ấy, một mình đi trên con đường lạnh tanh, trong lòng đầy rẫy thê lương.
Điện thoại reo lên, là vợ gọi đến: “Anh ở đâu vậy hả?”.
Tôi phát hỏa lần nữa: “Tôi đang ở trong nhà của một ông lão cô độc, nghe rõ chưa hả? Chúng ta là loại người gì vậy hả? Khi ông ấy có thể đi lại được, chúng ta lợi dụng người ta; bây giờ ông không cử động được nữa, chúng ta lại gửi trả về. Lương tâm của chúng ta phải chăng đã bị chó ăn mất rồi, vậy mà còn đòi học theo người ta nói nhân nghĩa đạo đức, tôi khinh!”.
Ở trên đường cái, tôi mắng chửi bản thân mình thật tệ hại, mắng đủ rồi, mắng mệt rồi, tôi không chút do dự mà chạy trở lại, cõng ông ấy trên lưng rồi đi ra bên ngoài. Ông giãy giụa, hỏi tôi: “Con làm vậy là sao?”.
Tôi lấy giọng điệu chắc nịch mà nói với ông rằng: “Về nhà”.
Ông nội mà, chính là để chúng ta yêu thương
Ông ấy đã trở về. Người cảm thấy vui nhất là con trai tôi. Nó vừa ôm vừa hôn ông, luôn miệng đòi ăn món cá chép, đòi ăn món bánh quai chèo, muốn làm thẻ siêu nhân.
Vợ lôi tôi vào trong phòng, hỏi tôi: “Anh điên rồi sao? Ngay đến cả con trai ông ta còn không lo cho ông ta, anh dẫn ông ta về nhà làm gì vậy?”.
Tôi không còn nổi nóng nữa, ôn hòa nhã nhặn nói với cô ấy: “Con trai ông ấy làm chuyện không đúng, đó là chuyện của anh ta, không nên lấy đó làm cái cớ để chúng ta bỏ rơi ông ấy.
Anh không yêu cầu em phải xem ông ấy như bố chồng của mình, nhưng mà, nếu như em yêu anh, nếu như em biết nghĩ cho anh, thì hãy xem ông ấy như người nhà, bởi trong lòng của anh, ông ấy chính là người nhà, chính là người thân, bỏ rơi ông ấy thì rất dễ dàng, nhưng không giấu được nỗi day dứt trong tâm. Anh muốn tâm mình được thanh thản một chút, chỉ đơn giản vậy thôi”.
Cùng một lời này, khi nói với mẹ, bà nước mắt như mưa, nắm chặt lấy tay tôi nói rằng: “Con trai à, mẹ thật không ngờ con lại có tình có nghĩa như vậy”.
Tôi nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi. Nói hơi khó nghe một chút, cho dù sau này có một ngày, mẹ mà đi trước chú ấy, con cũng sẽ phụng dưỡng chú ấy đến cuối đời, với thu nhập của con hiện giờ, nuôi chú ấy nào là chuyện khó gì? Thêm một người thân, thì có gì không tốt chứ?”.

Một lúc sau, con trai tôi đi vào xin tôi: “Bố ơi, đừng có gửi ông nội về nữa. Sau này, con sẽ chăm sóc ông ấy. Sau này bố già rồi, con cũng chăm sóc bố mà!”.
Tôi ôm con trai vào trong lòng, trống ngực đập thình thịch, thật may là vẫn chưa quá muộn, còn may chưa để lại một ấn tượng bất hiếu trong lòng của con.
“Ông nội mà, chính là để cho chúng ta yêu thương, sao lại gửi đi được nữa!”. Tôi mở miệng nói đùa với con trai, để củng cố niềm tin vững chắc cho nó…
Đọc xong, bạn có lĩnh ngộ được đạo lý giản dị trong đó hay không?
Thật ra cha mẹ vốn đòi hỏi không nhiều, chỉ là một lời chào hỏi: “Cha, mẹ hôm nay có khỏe không?”, chỉ cần mua một ít thức ăn khuya, nấu một bữa tối đơn giản, trước khi ngủ đắp chăn cho họ, trời lạnh thêm áo ấm, đeo găng tay giúp họ, chỉ những cử chỉ rất nhỏ thôi cũng sẽ khiến họ thấy ấm áp vui vẻ rất lâu.
Có những lúc, tôi thường hay nghĩ: “Tôi mong con cái của tôi sau này sẽ đối xử với tôi thế nào đây?”. Tôi tin rằng, đời người là một vòng tuần hoàn; bây giờ bạn đối đãi với cha mẹ như thế nào, sau này con cái của bạn cũng sẽ đối xử với bạn như vậy.
Bạn thân mến, trên đời này ân tình khó trả nhất chính là ân tình của cha mẹ, mong chúng ta đều có thể lấy tâm hiếu thuận mà chăm sóc cho cha mẹ, lấy tâm cảm ân mà hiếu thuận với cha mẹ!
Sinh mệnh không đòi hỏi chúng ta phải trở thành người tốt nhất, mà chỉ đòi hỏi chúng ta cố gắng hết sức mà thôi!
Cây muôn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn tận hiếu nhưng song thân không còn nữa. Chuyện khó chờ đợi nhất trên đời này, chính là hiếu kính cha mẹ, đừng đợi đến khi mất đi rồi mới hối tiếc rằng bản thân ngày trước không biết trân quý…

Lien Tam Tonnu ( st )

HAI BÀ CHỊ

HAI BÀ CHỊ

Philato

HAI BA CHI

(Hình minh hoạ)

Tôi có hai người chị sinh đôi, bố tôi đặt tên cho các chị là Nư và Nữ. Thường thì những cặp sinh đôi rất giống nhau, xinh xắn duyên dáng nên cả hai tới tuổi thập-tam mà đã có nhiều chàng ngấp nghé, tới độ trăng tròn thì có người mang trầu cau đến đặt cọc và vừa 18 thì hai ông lính đến rước các “nàng về dinh”. Ông TQLC đón nàng Nư về Cửu Long trại, ông Hải Quân thì đem nàng còn lại về trại Nguyễn Văn Nho*, cả hai dinh cơ này đều thuộc Thị Nghè phường, Sài Gòn Phố.

Xem ra như vậy thì cái số của hai chị tôi giống nhau, vì cùng một trứng chia đôi, khóc óe chào đời trước sau cách nhau hai ba phút. Nếu sau này số phận có khác là do ngôi sao của phu quân chiếu mạng. Và quả như thế, cả hai bà nay đang độ tuổi xuân già “như chuối chín cây” 75, hai bà ở hai phương trời Đông Tây, tuy cùng một cuộc đời về già nhưng hai hình ảnh khác biệt.

Chồng chị Nư là lính tổng trừ bị TQLC nên đi hành quân quanh năm suốt tháng khắp bốn vùng chiến thuật, từ Bến Hải đến mũi Cà Mau, lâu lâu được vài ngày phép kể cả hai ngày đi đường. Vì về phép bất ngờ thì làm sao biết đường tính sổ, làm sao tính O-gi-nô? Thôi thì “mackeno” nên 7 lần anh về phép là chị tôi đẻ 7 lần, 3 trai, 4 gái. Kể từ sau trận Hạ Lào Lam Sơn 719 năm 1971, lính tổng trừ bị TQLC thành địa phương quân đóng đồn giữ đất vùng địa đầu giới tuyến, một lối sử dụng quân hoang phí, sai nguyên tắc. Chồng thì quanh năm ngủ động Chó, động Toán, động Ông Đô, núi Bá Hô, nếu có nhẩy dù vài ba tiếng thì vào Huế, xuống đò sông Hương hò ‘mái nhì”. Còn chị tôi, “mái nhất”, thì vò võ năm canh, vừa làm mẹ vừa làm cha, làm thầy săn sóc dạy dỗ đàn con, vì lương lính tính liền, anh không gửi tiền về thì chị tôi phải phải tự mưu sinh.

Thấy mẹ vất vả nặng gánh gia đình nên hai thằng con đành bỏ học đăng lính. Tưởng giúp mẹ một tay nhưng đâu ngờ càng làm mẹ khốn khổ. Con trưởng Vũ Văn Tuấn theo gương bố tình nguyện về TĐ.4/TQLC Kình Ngư và chết mất xác tại Quảng Trị năm 1972! Thằng thứ hai, Vũ Văn Hùng, chưa đủ tuổi 18 nhưng lấy trộm giấy khai sinh của bạn để nối nghiệp anh về TĐ.5/TQLC Hắc Long và rồi cũng mất xác tại bãi biển Thuận An, pháp trường cát, vào ngày 26/3/1975.

Chỉ ba ngày sau, lúc 7 giờ sáng ngày 29/3/1975, tôi và anh rể, bố Tuấn Hùng, còn vẫy tay chào nhau tại bãi biển Non Nước Đà Nẵng, tôi thuộc P3/BTL bơi ra tàu trước, còn anh, TĐ.2/TQLC Trâu Điên thì ở lại đi sau. Nhưng cho tới nay gia đình không biết anh phiêu bạt giang hồ phương trời nào? Có phần chắc anh là một trong số những bộ xương mà dân địa phương thỉnh thoảng nhặt được trên bãi cát. Họa vô đơn chí, con nằm ở Thuận An, bố nằm ở Non Nước, Huế Đà Nẵng đâu có bao xa mà sao không biết nhau? Thôi thì cha con cùng trùng phùng chốn bình yên.!

Mới đây, tháng 7/2010, một số đồng đội cũ ở trong nước trở lại thăm chiến trường Thuận An xưa thì được dân địa phương trao cho các anh một mớ xương cùng 7 cái thẻ bài. Thẻ bài là một miếng inox ghi họ và tên, số quân, loại máu mà bất cứ một quân nhân nào cũng phải có… Theo danh sách thì không có tên Hùng. Trong bài tạp ghi “Không Một Nấm Mồ” trên báo NV ngày 6/11, nhà văn Huy Phương cho biết đồng bào thôn An Dương, quận Phú Vang, Thừa Thiên đã vừa giúp cải táng và xây lăng mộ cho 132 quân nhân VNCH đã bỏ mình trên bãi biển Thuận An vào những ngày cuối tháng 3/75.

Ngoài nấm mồ tập thể của 132 quân nhân đã được đồng bào địa phương cải táng thì còn bao nhiêu nữa? Nhiều lắm, các anh vẫn “tắm” vẫn phơi xương trên bãi cát, những hồn-hoang vẫn dạo chơi buổi hoàng-hôn trên bờ biển. Bản tin đồng bào trong nước cải táng nấm mồ tập thể, trong đó chắc chắn có rất nhiều anh em TQLC, đã làm xúc động nhiều trái tim, nhất là đối với những người có chồng con còn nằm lại nơi đó, những pháp trường cát Thuận An, Non Nước, Mỹ Khê v.v.. Nhưng trong số những trái tim xúc động đó không có chị Nư tôi, dù cả chồng lẫn con còn ở đó, vì chị không còn trí nhớ. Chả biết chị điên hay “en-giai-mơ”? Chắc là điên vì người nghèo trong nước nào biết en-giai-mơ là gì đâu!

Chị Nư tôi, một người vợ lính, mẹ lính, sống trong hoàn cảnh chồng con đã trả nợ tổ quốc xong xuôi thì khó mà bình thản, dẫu cho mình đồng da sắt thì cũng phải han rỉ. Với lý lịch gia đình “ngụy quân” như thế thì những đứa con còn lại cũng sống thanh bạch, dẫu có thương mẹ thì cũng chỉ có hai bàn tay chai đá sần sùi, và chị tôi đang sống những ngày cuối đời trong vô tư và không bệnh hoạn. Mỗi lần gọi điện thoại về hỏi thăm sức khỏe chị thì các cháu trả lời:

– Mẹ cháu vẫn mạnh khỏe cậu ơi.

Tôi rất đỗi ngạc nhiên, hỏi lại thì các cháu tâm sự rằng “người nghèo không dám bệnh”. Nghe cháu than tôi tưởng là chuyện đùa, nhưng tôi vừa đọc trên trang báo điện tử trong nước VnExpress ngày 7/12/2010 có bài viết “người nghèo không dám ốm” thì mới biết các cháu tôi nói thật. Chị Nư tôi không có bệnh gì cả, không cao mỡ cao máu, không đái dường, không co-lét-tê-rôn, lục phủ ngũ tạng đều không có vấn đề, vì có đi khám bệnh bao giờ đâu mà biết. Có điều dễ nhận thấy là thân xác chị như thanh củi khô vì đói ăn, gọi văn hoa là suy dinh dưỡng. Hình ảnh chị Nư tôi là tượng trưng cho tất cả các bà quả phụ chế độ cũ đang sống trong chế độ mới, một cuộc đời khó ai mà tưởng tượng nổi.

Trong khi đó người em sinh đôi thì lại là một hình ảnh khác, nhờ ngôi sao mỏ neo của chồng là Hải Quân chiếu mạng nên đời chị Nữ cứ sáng như ngọn hải đăng. Trước 30/4 chị vui cùng con cái trong trại gia binh Nguyễn Văn Nho, nay nhàn hạ nơi hải ngoại.

Nếu hình ảnh chị Nư tượng trưng cho các quả phụ chế độ cũ sống trong chế độ mới XHCN thì hình ảnh của chị Nữ là tượng trưng cho cuộc sống mới của quý bà thuộc chế độ VNCH trong xã hội Hoa Kỳ. Gia đình chị Nữ cư ngụ trong một khu mô-bô-hôm ngay trung tâm cộng đồng người Việt

Đây là một khu phố gần như 90% là người Mỹ gốc Việt, các cụ vốn xuất thân là dân ODP, OD-GHE, OD-BO, HO v.v.. nay tới tuổi về hưu nên tập trung về đây an hưởng tuổi già. Có những cụ bán nhà to trên đồi về đây mua nhà nhỏ, có cụ con mua cho, có cụ được hao-zinh v.v.. Với cái nhìn bề ngoài thỉ đây là xóm nghèo, mà dân nghèo ở cái xứ Mỹ này thực sự sướng hơn cái cảnh dở-dở ương-ương, lương cao hơn “tiền già” dù chỉ $1USD.

Bỏ qua chuyện mấy cụ nói về sự thành công của con cái, đứa nào cũng là “ông nọ bà kia” và bỏ qua vấn đề “ông kia bà nọ” khi các cụ chiếu đèn sang hàng xóm. Không bàn về sự ăn, sự mặc của xóm tôi, bởi vì cụ nào cũng thiếu tủ để đựng quần áo, thiếu tủ lạnh để chứa thực phẩm, câu đầu tiên khi quý bà rủ nhau đi chợ là “hôm nay ăn cái gì nhẩy? Chả biết ăn cái gì! Tất cả biểu lộ sự dư thừa thực phẩm. Cái điều tôi chú ý là nếu chị Nư trong nước vì “nghèo không dám bệnh” thì chị Nữ ở hải ngoại có đầy đủ mọi phương tiện, mọi thuốc men để chữa bệnh thì lúc nào cũng than: “sao tôi nhiều bệnh quá!”

Bệnh “than” là bệnh hay lây và khó chữa, có lẽ chị tôi nhiều bệnh là do bị lây bệnh than, bất cứ bệnh gì của các bà trong khu phố mà chị được nghe kể là chị tôi nói “tôi cũng thế”, nói đúng hơn là các bà “đồng bệnh tương lân”.

Gặp chị, tôi vừa hỏi thăm chị có khỏe không thì chị đã than: “mệt quá, chị bị mất ngủ”. Trông sắc diện và “thanh tướng” thì không có dấu hiệu gì mệt mỏi của bệnh mất ngủ, nhưng tôi cũng cố an ủi cho vừa lòng người muốn bệnh:

– Hèn gì trông chị hơi xuống sắc, mất ngủ bao lâu rồi?

– Cả năm nay rồi cậu ơi, cứ hai ba giờ sáng là thức dậy, loay hoay cả tiếng mới chợp mắt lại được chút xíu cho đến khi thức giấc thì trời đã sáng.

– Anh chị ngủ chung phải không? Như vậy là tại anh ấy làm chị thức giấc vào lúc nửa đêm gà gáy canh ba, ông bà thức dậy..

– Cậu đừng có suy diễn linh tinh à nha, tiếng ngáy làm anh ấy mất ngủ nên thường ôm chăn gối ra ngoài salon.

Tôi không dám hỏi chị là “tiếng ngáy” là của ai, nhưng tôi có gọi điện thoại nhắc mấy cháu đưa mẹ đi “khám” bác sĩ, bệnh mất ngủ do nhiều nguyên nhân, để lâu nguy hiểm. Nhưng các cháu giải thích:

– Thường thì sau bữa cơm tối là mẹ cháu vào phòng coi phim Đại Hàn, chừng ít phút sau là mẹ cháu ngáy rồi, hết phim thì dậy thay phim xong lại ngáy tiếp, cứ ngủ chập chờn như vậy cho tới sáng. Cháu đã đưa mẹ cháu đi khám bệnh, sau khi kê khai bệnh trạng và được làm một vài thử nghiệm thì bác sĩ kết luận ít ngủ là do cơ thể của người lớn tuổi, tuổi già là vậy. Nghe bác sĩ bảo tại “già” thì mẹ cháu chê ông này “dỏm”, không biết định bệnh và đòi đổi BS khác.

– Đâu phải muốn đổi tổ hợp lúc nào cũng được, phải có thời hạn chứ…

– Mẹ cháu là dân medi-medi mà.

À ra thế, đây là những người có con làm tổng thống Mỹ, có medi-medi nên có đủ thứ bệnh. Khi được bảo lãnh vào Mỹ thì chị đã quá già để xin việc nên chỉ ở nhà giữ cháu, dần dà tới tuổi 65 và là dân nghèo nên mọi chi phí về sức khỏe được liên bang và tiểu bang đài thọ, “dân medi-medi muốn gì cũng có”, các cụ thường khoe với nhau như thế. Có được những bảo hiểm y tế như thế quả là niềm ước mơ của mọi người dân sống trên đất Mỹ. Khổ biết chừng nào khi đau yếu mà không có bảo hiểm sức khỏe, xin được tờ MSI cũng trầy vi tróc vẩy. Thôi thì đành chép miệng “tới đâu hay tới đó”. Chính vì ỷ vào điều “muốn gì cũng có” nên chị tôi không có cũng cố tìm ra để mà đi “khám” bác sĩ, như việc mất ngủ chẳng hạn. Quả là hai hình ảnh của hai bà chị, “kẻ ăn không hết người đào không ra”.

Ăn không hết nên phí phạm từ trên xuống dưới, ngứa đầu vì gầu thì đi bác sĩ, cái móng chân sần sùi, cái gót nứt nẻ thì đi bác sĩ thay vì gọt dũa bôi lotion. Tới tuổi phải rụng răng nhưng muốn có hàm răng trắng, đều như hạt dưa để vừa ăn cơm vừa đánh răng thì đi đâu? Câu trả lời là “đi nha sĩ”, chả bù với hồi còn ở quê nhà, cái răng lung lay thì cột sợi chỉ vào rồi tự tay giựt cái “phực”, vất cái răng xâu lên mái nhà cho chú chuột tha đi, miệng xúc hớp nước muối là xong ngay.

Chị tôi cả ngày ngồi đọc báo, xem phim, xem Thúy Nga thế là đau lưng, đi khám bệnh, bác sĩ cho đi chụp X-Ray, MRI, họ bảo xương sống có gai, các khớp xương hết chất nhờn, lớp sụn bị mòn đè lên dây thần kinh thế là đi vật lý trị liệu.

Thực phẩm dư thừa chất ngọt, chất béo sinh ra cao máu tiểu đường, uống thuốc cao máu sinh ra táo bón, táo bón thì sinh ra cau có. Ngày xửa ngày xưa, quần quật từ sáng tới tối, ngày hai bữa “vỗ bụng rau bình bịch” làm gì có mỡ có thịt đề sinh ra bệnh, đói ăn rau đau uống thuốc ….. “xuyên tâm liên”.

Có thẻ bảo hiểm y tế miễn phí trong tay là sinh ra đủ bệnh bởi yếu tố tâm lý “bói ra ma quét nhà ra rác”. Khám bệnh miễn phí dĩ nhiên cũng được cấp thuốc miễn phí, có thuốc rồi không uống, hoặc uống không đủ liều lượng như lời chỉ dẫn trong toa mà vẫn hết bịnh, thế là dư thuốc. Xin quý vị medi-medi coi lại tủ thuốc của mình xem có bao nhiêu thuốc dư và hết hạn như của chị tôi không. Với bản tính “tiết kiệm” và “thương người”, chị bèn đem những thuốc này đi cho bạn bè, hoặc gửi về VN gọi là để làm phúc!

Cũng vẫn bản tính tiết kiệm, “tiếc của trời” nên thấy ai có gì thì chị hỏi thăm để đi xin thứ đó. Một chiều nọ chị xách sang cho tôi một túi plastic đựng gần chục hộp sữa ensure! Tôi hỏi ở đâu có thì chị cho biết:

– Người ta xin hộ, dư nhiều nên đem cho cậu.

Tôi thực sự nổi cáu với bà chị thật thà và đám họ lưu nên gắt:

– Sữa ensure là dành cho người bệnh không ăn được, chị và em còn mạnh khỏe không cần đến thứ này.

– Họ cho thì mình nhận, không lấy thì “phí của trời”.

Cái đám họ lưu… đã dụ dỗ các cụ già thật thà để ăn cắp tiền chính phủ, chúng đã đi tù nhưng chính phủ cũng cạn tiền. Bữa khác chị sang nhờ tôi điền đơn xin xe wheel-chair, quá đỗi ngạc nhiên, tôi hỏi:

– Chị còn đi đứng mạnh khỏe mà xin xe lăn tay làm gì?

– Không phải lăn tay, mà loại có máy kia, bà Sáu mới xin được.

– Bà Sáu liệt hai chân, chị muốn liệt hả?

– Bà ấy mà liệt gì, bà ấy lái xe lăn “chạy bộ” mỗi sáng, khi vướng bậc thềm trước cửa nhà, chị thấy bà ấy bước xuống nhấc cái xe lăn lên mà! Cậu không giúp thì thôi sao nỡ trù ẻo chị liệt. Vậy thì nhờ cậu điền đơn xin cho chị vài chục giờ để có người lái xe cho chị đi SPA, giúp chị đi chợ và nấu nướng, vài giờ để có người đến kin-ấp nhà cửa …

– Xì-tốp, ai bày vẽ cho chị những chuyện này?

– Bà Bát có mấy đứa con nhà ở trên đồi và bãi biễn, nhưng bà ở hao-zinh một mình trong khu senior, mỗi tháng xin được 60 giờ để có người đến giúp mọi chuyện. Tuần ba lần có người đến chở bả đi SPA. Ông bà Bẩy vẫn đi bộ với chị thì mỗi tuần hai lần có người đến đi chợ và nấu cơm, vậy mà bà Bẩy còn cằn nhằn khó tính với người ta. Bà Tư “chó cắn*” thì mỗi tuần hai lần có người đến kin-ấp trước sau cả mấy tiếng đồng hồ chứ ít sao?

* Dân khu phố gọi là bà Tư chó cắn vì bả có nuôi một con pet kiểng, mỗi khi ai đi ngang thì nó chạy ra sủa ỏm tỏi. Nay nghe bà chị nói về sinh hoạt của các bà bạn và muốn xin được như thế khiến tôi muốn “sủa” vài câu:

– Họ yếu đuối hoặc độc thân, con cái ở riêng thì họ xin xã hội giúp đỡ, còn chị đã có anh ấy, và mấy đứa nhỏ….

Biết tôi sắp “giảng đạo” cản đường hưởng thụ, chị vội ngắt lời:

– Người ta cho không tội gì mình không xin, “bỏ phí của trời”, Vả lại, nếu hai vợ chồng sống chung thì tiền già hai người cộng lại chỉ có $xxxx , còn nếu độc thân thì mỗi người thêm được $xxx nên anh chị đang bàn tính ly thân hoặc ly dị để mỗi tháng anh chị cộng lại cũng thêm được vài trăm.. trong đám chị quen biết, thiếu gì những cặp đang sống như thế..

Nghe bà chị thật thà tâm sự những dự tính tương lai mà tôi rùng mình, thật là “nô-mê-đờ-xin”, “hết thuốc chữa”, “phi-nỉ nô đia”, hết nước nói! Có ai trong số đồng hương giống bà chị tôi không nè? Các cụ thường khoe với nhau có “con” làm tổng thống Mỹ, từ anh cả Linh-Tân, tới chú thứ Dọp-Bút rồi cậu út Ba-Ma nên không lo, mọi chuyện đã có họ lo, mình cứ việc no.

Không phải thế đâu chị ơi, tiền các cụ “vung tay đốt nhà táng giấy” là tiền của người dân đi làm và đóng thuế đấy, em đi làm 4 tuần thì chỉ lãnh lương có 3 tuần, còn lương một tuần là đóng thuế để chị có medi-medi đó. Người dân bản xứ họ đi làm từ năm 18 tuổi, đóng thuế 30%, gần 50 năm sau, tới tuổi về hưu họ được hưởng chế độ săn sóc y tế như thế, chúng ta là tỵ nạn, là di dân mới đây thôi, dù có đi làm hay không, khi tới tuổi về hưu cũng được hưởng ké những ưu đãi đó. Nhưng chị đã vung tay quá trán, hoang phí vô tội vạ, chị có biết một viên aspirin 81 mà chị được free thì chính phủ phải trả bao nhiêu không? Số thuốc dư quá hạn mà chị đem cho thì chính phủ phải trả là bao nhiêu đô la không?

Chị có nhớ bữa trước chị bị xây xẩm vì “mất ngủ”, chị bấm 911, xe cấp cứu chở chị vào BV Fountain Valley, rồi chị ra về, nhưng cái biu nó báo cho biết số tiền chính phủ phải trả làm tụi em tối mặt, gấp mấy tháng lương của em đó!

Mỗi lần em an ủi chị đừng đau tưởng tượng, tốn tiền medicaire thì chị mắng em là lo bò trắng răng, ngân khoản y tế mỗi năm vài trăm tỷ, xá gì vài đồng tiền lẻ chữa bệnh của chị. Em hoàn toàn đồng ý với chị là có bệnh thì phải đi chữa, nhưng lạm dụng quá thì không nên, chị có nghĩ đến những trường hợp “ông thầy ăn một thì bà cốt ăn hai”, ăn theo cái mê-đi-keo của chị không? Chính vì thế mà quỹ y tế dành cho người già đang tới hồi cạn kiệt, mới chỉ nghe chương trình y tế năm tới có vài thay đổi là đã lo rối lên.

Cuối cùng, điều quan trọng nhất là cứ đi nghe bạn bè định bệnh cho mình rồi chị đem lo âu sầu muộn về cho gia đình, cho chồng con. Làm sao họ vui và an tâm cho được khi chị không cười mà chỉ thấy than, than vắn thì thở dài từ sáng tới tối.

Chị Nữ ơi, xin chị xét kỹ lại những gì chị đang được hưởng dư thừa và những gì người chị song sinh đang thiếu thốn để mà an tâm với đời sống bình thường mạnh khỏe, đem niềm vui đến cho người thân và chính mình ở tuổi 75.

Philato.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG SỐ VẤT VẢ.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG SỐ VẤT VẢ.

Nguyễn Thị Thanh Dương.

Năm tôi lên 9 anh Cu 12 tuổi, anh đang học lớp 6, tôi cùng lớp cùng tuổi với con Hảo em út anh nhưng tôi chơi với cả ba anh em nhà anh vì chúng tôi ở cùng xóm, hai nhà chỉ cách nhau vài căn..
Từ trong gia đình đến hàng xóm toàn gọi anh là Cu, chẳng cần biết tên thật anh là gì.. Những bà hàng xóm thường réo tên anh thoải mái:
– Cu, mẹ mày có nhà không?
– Thằng Cu, ra mà xem con em gái mày đang bị ngã ngoài ngõ kìa
Hảo đã giải nghĩa cho tôi Cu là tên loài chim Cu chứ không phải nghĩa “kia”, nhưng tôi vẫn lanh chanh hỏi lại anh cho chắc:
– Anh Cu ơi, tên anh nghĩa là loài chim Cu hay là………..
Anh trợn mắt và tức giận búng vào tai tôi đau điếng không cho tôi nói hết câu::
– Con nhỏ nhiều chuyện, tên Cu chỉ là tên gọi ở ngoài, tao tuổi con khỉ tên là Thân mày nhớ chưa?
Tôi vừa nói vừa bỏ chạy vì sợ bị anh búng tai lần nữa:
– Em cứ gọi là anh Cu, dễ nhớ hơn.
Cha anh mất sau một cơn bạo bệnh cách đây hai năm, thế là gánh nặng gia đình một mình mẹ anh lo toan, bác gái phải chạy chợ từ sáng sớm đến chiều buông mới về, bác bán hàng ở chợ Gò Vấp.
Ở nhà anh Cu bỗng trở thành người nội trợ chăm sóc hai em là thằng Toàn và con Hảo, sáng anh đi học trưa về là đâm đầu vào bếp nấu cơm rồi giặt giũ quần áo, quét dọn nhà cửa và làm đủ thứ việc trong nhà..
Tôi thường sang nhà anh chơi với Hảo và Toàn, có nhiều lúc tôi ngồi chồm hổm xem anh Cu thái quả bầu, vo gạo, xem anh rán trứng, …cho tới lúc ba anh em ngồi vào mâm cơm tôi cũng chưa chịu về để anh Cu phải mời:
– Mày có muốn ăn cơm không?
Tôi mừng rỡ:
– Cho em ăn với…
Thằng Toàn thì lườm tôi:
– Sao mày không về nhà mày ăn cơm ngon hơn, ở đây cơm nhà nghèo…
Tôi ăn cơm với trứng rán lộn xộn mà thấy ngon lành nên đáp thật thà :
– Anh Cu nấu ăn ngon hơn.
Anh Cu giải thích:
– Trứng rán với một tí mỡ đảo lộn xộn lên làm gì mà ngon cho được, tại mày ăn cơm nhà lạ nên cảm thấy ngon .
– Em nói thật mà, với lại em thích ăn cơm nhà anh vui hơn.. Ở nhà mẹ em cứ bắt ăn cơm với ruốc cho lành, ăn thịt cá cho bổ, em ngán lắm.
Ngoài món trứng rán lộn xộn tôi ăn món canh bầu nấu với tôm khô cũng thấy ngon hơn nhà mình Lạ thật, chẳng lẽ anh Cu có tài nấu ăn đến thế.
Tôi ăn chực nhà anh Cu vài lần thành quen, thành ghiền, có lần tôi lẽo đẽo theo anh ra sàn nhà sau nhìn anh rửa bát và …năn nỉ:
– Mai mốt em lớn anh Cu lấy em nhá, nấu cơm với canh bầu trứng rán lộn xộn cho em ăn nhá…
Anh Cu bỗng đỏ mặt mắc cở, anh lấy tay hất nước trong chậu rửa bát vào người tôi và đuổi tôi::
– Con nít con nôi ăn nói tầm bậy…về nhà mày đi.
Một buổi chiều thứ bảy tôi sang nhà anh Cu chơi như thường lệ, vừa vào trong nhà thì cũng là lúc có hai chị nữ sinh mặc áo dài trắng dắt xe đap dừng lại trước cửa nhà anh, tôi đoán là bạn học cùng lớp với anh, không thấy anh ở nhà trên tôi biết anh Cu đang ở dưới bếp nấu cơm nên gọi ầm ĩ lên:
– Anh Cu ơi, anh Cu ơi…có bạn anh đến..
Gọi to thế mà chưa thấy anh lên, từ dưới bếp nhìn lên nhà trên anh Cu có thể thấy thấp thoáng hình dáng hai cô bạn anh rồi mà, tôi liền chạy xuống bếp thì thấy anh đang vội vàng bắc nồi canh bầu ra khỏi bếp, xong anh quay ra….kéo tai tôi thật đau và mặt anh đỏ bừng lên vì tức giận:
– Sao mày gọi tên Cu thế hả ? này…này…lần sau chừa không được gọi Cu nếu có bạn tao đến chơi.
Anh lau tay, sửa lại quần áo cho ra vẻ dù chẳng chỉnh tề thêm là bao và đi lên nhà, tôi đi theo thấy hai chị nữ sinh nhìn anh cười cười và thay nhau trêu đùa:
– Hình như ở nhà bạn có tên…gì lạ lắm nhỉ?
– Ừ, tên …. nghe kêu lắm…
Anh Cu lại đỏ bừng mặt và liếc nhìn tôi với vẻ…căm hờn. Tôi cảm thấy mình có lỗi bèn tìm cách chuộc tội, tôi khoe:
– Hai chị ơi, anh C…
Suýt nữa thì tôi lại nói anh Cu, may mà tôi dừng kịp và vội vàng sửa lại:
– Anh Thân đang nấu cơm dưới bếp, anh ấy nấu cơm rất giỏi, ngày nào anh cũng cho nhà ăn món canh bầu và trứng rán lộn xộn ngon lắm…
Tưởng rằng lời khen của tôi sẽ làm anh vừa lòng hãnh diện không ngờ anh lại ném cho tôi cái nhìn .tóe lửa làm tôi ngạc nhiên và e ngại không dám ở lại nhà anh mà lủi thủi đi về..
Hôm sau tôi sang chơi nhà anh Cu, anh vẫn không tha cho tôi, anh vẫn còn giận lắm:
– Tại sao mày lại kể với hai bạn là tao nấu cơm hả?
Tôi cãi ngay:
– Thì ngày nào anh chẳng nấu cơm, em nói có gì sai đâu..
– Nhưng đấy không phải là công việc của con trai. Còn nữa, sao mày lại khai ra nhà tao toàn ăn cơm với trứng và canh bầu hả?
Tôi lại cãi:
– Em thấy anh hay nấu món ấy, mà hai món đều ngon. Anh sợ gì? Thế lần sau em sẽ kể thêm món rau muống luộc và đậu hũ kho hả anh?
– Trời ơi, sao mày ngu thế. Không kể gì hết, hiểu chưa?
Thấy anh càng giận thêm tôi sợ hãi líu ríu:
– Vâng, em…. hiểu rồi.
Mà thật ra tôi không hiểu gì cả. Anh giỏi giang, anh nấu ăn ngon mà sao lại cấm tôi không được khoe cho người khác biết.?
Chúng tôi vẫn ở chung xóm và lớn lên, tôi vẫn gọi anh bằng tên Cu như bấy lâu nay trong nhà và hàng xóm vẫn gọi, chẳng ai thắc mắc hay ngại ngùng gì cả. Tên Cu cũng bình thường như bao cái tên khác.
Càng lớn tôi càng thấy tên Cu của anh…kỳ kỳ và đã hiểu ra cha mẹ anh gọi âu yếm thế vì anh là con trai, cũng như con gái thì người ta hay gọi là cái Gái, cái Tẹt gì đó để phân biệt giới tính, chứ không phải đặt tên anh cho giống loài chim Cu như Hảo đã nói cho đỡ “quê “ anh của nó.
Anh Cu đã là một thanh niên, anh vẫn ngoan hiền đảm đang thay mẹ lo cơm nước chăm sóc hai em và làm bao nhiêu công việc nhà.
Năm tôi 14 tuổi tôi biết mắc cỡ không ngồi lì nhà anh để đợi anh Cu mời ăn cơm nữa, mà anh có mời tôi cũng chẳng dám ăn. Món trứng rán lộn xộn và canh bầu anh nấu vẫn là món ngon trong đời tôi.
Tôi cũng hiểu ra nhiều điều, vì quả bầu và trứng là món rẻ tiền nên nhà anh ăn thường xuyên chứ không phải là món họ yêu thích.
Nhà anh dọn đi nơi khác, đến gần chợ Gò Vấp để mẹ anh thuận tiện việc đi lại buôn bán
Chia tay ba anh em mà tôi chỉ nhớ một người, chỉ nhớ anh Cu .
Từ nhà tôi đến chợ Gò Vấp không xa, chỉ chừng hai cây số nhưng tôi không thể ngày nào cũng sang nhà anh Cu chơi được nữa.
Hôm anh về thăm xóm cũ, vừa trông thấy anh tôi mừng rỡ chạy ra và kêu lên không kềm hãm được::
– Anh Cu…anh Cu…
Lạ quá, anh không tức giận khi tôi gọi anh bằng cái tên này dù anh đã là một thanh niên cao ráo đẹp trai. Anh 18 tuổi rồi.
– Em và bố mẹ em có khỏe không?
Dĩ nhiên bây giờ anh không xưng hô với tôi “mày, tao” nữa. Tôi cũng biết điều tự ý sửa lại:
– Cả nhà em vẫn bình thường, hôm nọ Hảo nói với em là anh Thân đã thi đậu vào đại học sư phạm phải không?
– Ừ, anh sẽ học sư phạm
– Anh giỏi qúa, giỏi việc nhà lại học giỏi nữa.
Anh không e ngại như xưa mà còn đùa:
– Số anh…vất vả mà, bây giờ anh cũng vẫn vừa đi học vừa nấu cơm và chăm sóc hai đứa em chứ đã xong đâu. Này, anh vẫn còn làm món trứng rán lộn xộn và canh bầu, em dám…ăn không?
Tôi vẫn nhớ lời tôi đã năn nỉ và mong ước mai này lớn lên anh Cu sẽ cưới tôi vì tôi thích ăn hai món này của anh. Anh còn nhớ không hay anh chỉ vô tình nhắc lại?
Hình ảnh anh Cu ngày xưa và bây giờ luôn ở trong trái tim tôi, một thứ tình cảm nhẹ nhàng, trong veo, là tình trẻ thơ hàng xóm lâu năm, tình bạn hay tình của tuổi mới lớn bâng quơ ?
Hai năm sau cả nhà tôi đi xuất cảnh sang Mỹ, tôi không có dịp tham dự ngày anh ra trường tốt nghiệp đại học như có lần tôi đã hứa với anh, mà ngược lại anh là người đưa tiễn tôi ra phi trường cái điều mà anh và tôi đều không hẹn trước..
Hôm ấy tôi buồn lắm chỉ nhìn anh mà không nói nên lời, mãi tôi mới nói được:
– Chúc anh ở lại bình an, anh sẽ ra trường và dạy học giỏi nhé..
Anh cũng buồn buồn:
– Sang Mỹ em có thèm ăn món trứng rán lộn xộn và canh bầu nấu tôm khô thì một ngày nào đó về đây anh sẽ nấu mời em..
******************
Sau khi tôi sang Mỹ anh em Hảo và tôi thỉnh thoảng có liên lạc qua lại.
Rồi tôi và anh Cu đều đã có gia đình riêng, mỗi người bận rộn cuộc sống của mình,
Tôi và anh Cu hai phương trời cách biệt, hai cuộc đời, hai lối rẽ khác nhau.
Anh em Hảo và tôi không thân như thuở nhỏ nữa, những người bạn hàng xóm cũ của tôi đã nhạt phai dần theo chồng chất của thời gian và cuộc sống..Tất cả chỉ còn trong kỷ niệm.
Bỗng một hôm tôi nhận được điện thoại từ anh Cu. Thì ra gia đình riêng của anh đã xuất cảnh sang Mỹ nhiều năm nay.
Anh vừa tình cờ gặp một người hàng xóm cũ nào đó ở Mỹ và người này cho số điện thoại của vài hàng xóm khác, trong đó có số điện thoại của tôi để anh Cu hỏi thăm hàng xóm láng giềng nơi xứ lạ quê người..
Khi tôi hỏi thăm gia đình anh thì anh Cu nói rất ít và chỉ nói chung chung. Anh hẹn khi có dịp sẽ nói nhiều hơn..
Tôi không là đứa trẻ con năm xưa xồng xộc chạy vào nhà anh và biết hết mọi ngõ ngách tâm tư của cuộc sống.từng người trong nhà anh nữa..
Và tôi cũng chỉ khoe với anh là các con tôi đã ăn học trưởng thành.
Thế là tôi và anh Cu cùng nhau nhắc lại những kỷ niệm xưa nơi xóm nhỏ khi chúng tôi còn nhỏ.
Ngày liên lạc được với tôi cũng là dịp con thứ hai của anh tốt nghiệp đại học, anh mời vợ chồng tôi tham dự, anh nhắc lại ngày xưa tôi đã không thể tham dự anh ra trường thì ngày nay hãy dự ngày ra trường của con anh và cũng là dịp bạn bè gặp lại..
Tôi đã vui vẻ nhận lời.
Nơi anh Cu ở cách nơi tôi không xa, chỉ gần một tiếng lái xe.
Tôi lái xe đến nhà anh, đây là lần đầu tiên chúng tôi tái ngộ kể từ ngày tôi đi xuất cảnh năm tôi 17 tuổi.
Vừa thấy anh, y như ngày xưa, hôm anh từ Gò Vấp lần đầu tiên trở về thăm xóm cũ tôi lại bật thốt lên mừng rỡ :
– Anh Cu……
Anh tuổi con khỉ tên Thân tôi biết thế mà sao vẫn cứ quen miệng gọi là anh Cu . Có lẽ cái tên anh Cu đã thân mến in sâu vào tâm khảm tôi suốt cả thời trẻ thơ .
Anh chẳng phiền toái tôi chút nào vì tôi vẫn dùng cái tên mà ngày xưa tôi đã có lần làm anh mắc cở với bạn bè, trái lại nét mặt anh cũng vui mừng rạng rỡ.
Anh ngạc nhiên thấy tôi đi một mình, bây giờ tôi mới kể anh nghe chồng tôi đã qua đời cách đây vài năm vì một tai nạn xe cộ khủng khiếp đã làm tôi bàng hoàng đau đớn, vì lẽ đó nên tôi ít khi nhắc đến cái chết của chồng.
Tôi ngạc nhiên hơn khi biết chuyện gia đình anh, người vợ đã lìa bỏ chồng con đi theo tiếng gọi tình yêu khác, anh đã ở vậy nuôi hai đứa con ở tuổi dở dang như các em anh ngày nào.
Anh từng có kinh nghiệm chăm sóc hai em nên săn sóc hai con rất chu đáo kể cả công việc nấu nướng cho con từng bữa ăn,. Căn bếp vắng lạnh không có bóng dáng người mẹ đã có người cha thay thế….
Suốt những năm qua anh không nghĩ đến chuyện tái hôn chỉ vì muốn gần gũi để thương yêu bù đắp cho các con đã thiếu thốn tình mẹ, để các con không bị tổn thương thêm lần nữa. Mẹ đã bỏ rơi chúng, nếu cha sau đó cũng tìm hạnh phúc mới lấy vợ khác chúng sẽ cảm thấy bơ vơ và tủi thân dường nào
Tôi cảm phục anh đến nghẹn ngào:
– Anh là một người cha tốt, là một người đàn ông tốt, từ khi người đàn ông trẻ con 10 tuổi cho đến bây giờ.. Người đàn ông có tâm hồn bao la yêu thương và biết cả nấu cơm quét nhà giặt giũ, biết chăm sóc người thân của mình .….
Anh lại vui đùa :
– Ngày xưa anh đã nói với em anh là người đàn ông có số vất vả. mà.
Tôi và anh cùng lẻ loi cô độc, có phải ông trời cố tình xô đẩy cho chúng tôi gặp lại nhau không?
Sau lần hội ngộ ấy anh và tôi dần dần thân nhau lại như xưa, anh thường lái xe từ thành phố anh đến thành phố tôi..
Hảo từ Vệt Nam được tin tôi và anh Cu đã gặp lại nhau nó mừng vui lắm luôn gọi phone nói chuyện để khuyến khích chúng tôi đến với nhau vì các con của tôi và con anh đều đã trưởng thành . Hảo nói với tôi::
– Ngày nhỏ bạn thích anh Cu lắm mà, khi lớn bạn cũng thích anh ấy nhưng đã vội ra đi, tuy bạn không nói ra nhưng chơi với bạn, gần gũi bạn tôi đã hiểu thế.. Bạn có biết là anh Cu đã mơ ước sau khi tốt nghiệp đại học sư phạm anh sẽ hỏi cưới bạn làm vợ không? Ngày bạn đi anh Cu buồn và hụt hẫng như một người vừa đánh mất tương lai
Tôi cũng buồn và cảm thấy hụt hẫng như thế. Tôi và anh cùng tâm trạng mà cùng non trẻ vụng về chưa ai kịp nói lời yêu…..
Không cần cô em út nói giùm..Anh đã đến thăm tôi với một bó hoa hồng đỏ thắm để cầu hôn tôi:
– Anh xin cưới em nhé. Em còn yêu anh không?
Tôi vờ ngây thơ vì chẳng còn ngây thơ như xưa nữa :
– Sao anh lại hỏi thế? Em yêu anh hồi nào mà còn hay hết ?…
– Anh còn nhớ có con bé năm lên 9 tuổi đã lẽo đẽo theo anh ra sàn rửa bát sau nhà năn nỉ anh mai mốt lấy em, nấu canh bầu, trứng rán lộn xộn cho em ăn. Ngoài hai món “đặc sản” nhà nghèo ấy từ ngày chăm sóc hai con anh còn biết nấu những món ăn Âu Mỹ nữa ……
– Em chỉ thích ăn món “nhà nghèo” của anh thôi, trứng và canh bầu nấu tôm khô thôi.. Thế thì số anh vẫn…khổ, vẫn vất vả. Ngày xưa nấu nướng hầu hạ cho các em của anh, rồi cho các con anh, nếu cưới em anh lại…phải nấu nướng cho em, cho cô vợ cuối mùa này nữa.
Anh vui vẻ:
– Chăm sóc cho những người mình yêu thương là anh vui rồi, anh tình nguyện làm người đàn ông số vất vả suốt đời.
Tôi dịu dàng nắm bàn tay anh:
– Em thử lòng và đùa với anh thôi, lẽ nào để anh chiều em mãi thế, em có còn là con bé hàng xóm của anh năm xưa đâu. Em sẽ thay đổi số mệnh cho anh, không để anh phải vất vả nữa. Em sẽ nấu cho anh những bữa cơm ngon để cám ơn anh ngày xưa từng mời em ăn cơm cũng như cám ơn anh đã thực hiện lời…năn nỉ của em, hôm nay xin cưới em …
Anh kéo tôi sát vào người anh và ôm tôi, vòng tay đàn ông yêu thương che chở, vòng tay này đã từng của hai em anh, của hai con anh và hôm nay thuộc về tôi:
– Cho anh xin lỗi ngày xưa đã mấy lần nổi giận búng tai và nhéo tai em nhé. Em biết không, khi ở tuổi lớn lên anh đã từng mong được bên em để nói lời xin lỗi này..
Tôi nũng nịu trách:
– Anh nhắc lại chuyện cũ em bắt đền anh đấy. Làm sao bây giờ? chả lẽ em…nhéo lại tai anh ?
– Đừng em, anh sẽ đền em bằng những nụ hôn, tuy muộn nhưng vẫn là những nụ hôn đầu đời của tình yêu đầu đời chúng ta nhưng vì duyên số nên đến gần cuối đời chúng ta mới đến với nhau.

Nguyễn Thị Thanh Dương.
( May 10, 2016)

Tình con

Mời đọc….!!!!
Lê Vi's photo.

Lê ViFollow

– Bố ơi, con có thể hỏi bố một câu được không?
– Được chứ, gì vậy? – Người cha đáp.
– Bố, một giờ làm việc bố kiếm được bao nhiêu tiền?
– Đó không phải là chuyệ…n của con, tại sao con lại hỏi bố như vậy?
– Con chỉ muốn biết một giờ bố kiếm được bao nhiêu tiền thôi mà, nói cho con nghe đi, bố – Cậu bé nài nỉ.
– Nếu con cần phải biết thì bố nói đây, bố làm được 20 USD một giờ.
– Vậy hả bố – Cậu bé cúi mặt đáp – …Con có thể mượn bố 10 USD được không?
Người cha nổi giận: “Nếu con vay tiền bố chỉ để mua đồ chơi vớ vẩn hay mấy thứ vô bổ gì đó thì hãy đi ngay về phòng, lên giường nằm và suy nghĩ xem tại sao con lại có thể ích kỷ như vậy. Bố phải làm việc vất vả suốt cả ngày rồi, bố không có thời gian cho những trò trẻ con như thế này đâu”.
Cậu bé lặng lẽ đi về phòng, đóng cửa lại. Người đàn ông ngồi xuống và càng tức giận hơn khi nghĩ đến những điều con trai mình vừa hỏi: “Tại sao nó lại dám hỏi mình những câu hỏi như vậy chỉ để xin tiền thôi nhỉ?”.
Khoảng một giờ sau, khi đã bình tĩnh lại, anh nghĩ có lẽ mình hơi nghiêm khắc với con. Có thể nó thật sự thiếu 10 USD để mua thứ gì đó và thực ra nó đâu có thường hay xin tiền mình. Anh tiến về phía phòng con trai và mở cửa.
– Con đã ngủ chưa, con trai? – Anh hỏi.
– Chưa bố ạ, con vẫn còn thức.
– Bố nghĩ có lẽ lúc nãy bố quá nghiêm khắc với con. Hôm nay là một ngày dài và bố đã trút sự bực mình lên con. Đây, 10 USD mà con đã hỏi – Người cha nói.
Thằng bé ngồi bật dậy, mỉm cười và reo lên: “Ôi, cảm ơn bố!”. Rồi nó luồn tay xuống dưới gối lôi ra mấy tờ giấy bạc nhàu nát. Nhìn thấy tiền của thằng bé, người đàn ông lại bắt đầu nổi giận. Thằng bé chậm rãi đếm từng tờ bạc một rồi ngước nhìn bố nó.
– Tại sao con đã có tiền rồi mà còn xin bố nữa ? – Người cha nói trong giận dữ.
– Bởi vì con không đủ…, nhưng bây giờ thì đủ rồi ạ… Bố ơi, bây giờ con có 20 USD, con có thể mua một giờ của bố không? Ngày mai bố hãy về nhà sớm, con xin bố, con muốn được ăn tối cùng với bố – cậu bé nói.
Người cha như chết lặng người. Anh vòng tay ôm lấy cậu con trai bé nhỏ và cầu xin sự tha thứ.
Đây chỉ là một lời nhắc nhở rất ngắn ngủi gửi đến cho tất cả những ai đang làm việc vất vả cho cuộc sống của mình. Chúng ta đừng để thời gian vuột mất khỏi bàn tay mà hãy dành thời gian cho những người thực sự quan trọng với chúng ta, những người gần gũi với chúng ta nhất. Hãy luôn nhớ chia sẻ giá trị một giờ của bạn cho tất cả những ai mà bạn yêu quý.
Bởi, nếu ngày mai bạn chết đi, công ty nơi mà bạn đang làm việc sẽ dễ dàng thay thế người khác. Còn gia đình và bạn bè của chúng ta sẽ cảm thấy mất mát rất lớn trong suốt quãng đời còn lại. Hãy suy nghĩ về điều này bởi chúng ta luôn tự ép mình dành nhiều thời gian cho công việc hơn là gia đình.
Bạn thân mến, bạn nên biết và hiểu điều nào là quan trọng hơn.
-Truyện sưu tầm
Thầy Uông Đại Bằng gởi