Thiên thần phải bật khóc vì lòng đố kỵ của con người…

Thiên thần phải bật khóc vì lòng đố kỵ của con người…

Có một câu chuyện kể rằng, một ngày nọ có một thiên sứ đến nhà của một đôi vợ chồng ở một nông trang, thiên sứ nói với họ rằng: “Do các con sống hiền lành lương thiện, ta quyết định cho các con 3 điều ước, nhưng có một điều kiện là: Cho dù các con có ước điều gì đi chăng nữa, thì hàng xóm của các con cũng sẽ nhận được gấp đôi”.

thien-than

Người vợ nghe thấy thế vui quá bèn nói: “Hãy cho con một núi thóc, để năm nay chúng con sẽ không phải làm ruộng nữa!”. Sáng ngày hôm sau, quả nhiên trước nhà xuất hiện một ngọn núi bằng thóc, người chồng rất vui mừng, nhưng nghĩ một lát thấy kho thóc nhà mình sẽ không đủ để cất giữ, liền chuẩn bị vào thị trấn mua gỗ về dựng kho thóc lớn hơn.

Người chồng vừa đi đến nửa đường thì gặp người hàng xóm, hỏi ra thì biết rằng người hàng xóm cũng đi mua gỗ về để dựng kho chứa thóc. Người hàng xóm phấn khích nói: “Hôm nay trước cửa nhà tôi đột nhiên xuất hiện 2 ngọn núi bằng thóc, năm nay và cả năm sau tôi sẽ không phải làm ruộng nữa!”. Ông chồng nghe xong lập tức tâm ghen tị liền nổi lên, chỉ mong sao người hàng xóm biến đi cho khuất mắt.

Một tuần sau, thiên sứ lại đến, hai vợ chồng lại ước điều ước thứ 2, họ nói với thiên sứ rằng:“Chúng con không có con, chỉ ước sao có một đứa con xinh xắn đáng yêu”. Mười tháng sau, hai vợ chồng quả nhiên sinh hạ một em bé, đang chuẩn bị đi thông báo cho người thân và bạn bè tin tốt lành này, ai ngờ vẫn chưa kịp bước ra khỏi cửa, người hàng xóm đã mang trứng gà đỏ vào nhà, rất phấn khích nói: “Vợ tôi sinh rồi, quả thật không ngờ được vợ chồng tôi vẫn có thể có con, thậm chí còn sinh đôi nữa”.

Hai vợ chồng nghe thấy thế không vui cho lắm, nhìn trứng gà đỏ hàng xóm mang đến mà nuốt không trôi. Tối hôm đó thiên sứ lại đến, và bảo họ hãy ước điều ước thứ 3, ông chồng phẫn nộ nói: “Tôi yêu cầu chặt đi một cánh tay của tôi!”. Thiên sứ nghe thấy thế rất kinh ngạc, ông chồng lại nói: “Tôi muốn để cho tên hàng xóm dương dương tự đắc kia mất hết cả hai tay, cả đời sẽ không làm gì được nữa.”

Người chồng quỳ xuống đất, đợi cho cánh tay của mình rơi xuống, nhưng mãi không thấy phản ứng gì, liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy thiên sứ nước mắt chảy dài, rồi nói: “Yêu cầu của ngươi ta không thể thực hiện nổi, tại vì ta yêu tất cả mọi người trên thế gian này. Ngươi thật là ngốc nghếch, sao ngươi lại muốn hại người khác, và khiến cho bản thân cũng bị đau khổ, đồng thời cũng khiến Thần cảm thấy thương tâm?”

Những người bạn yêu quý, trong hoàn cảnh công tác hay trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta, có phải chúng ta cũng thường vô ý mà đố kỵ những người “hàng xóm” may mắn hơn chúng ta không?

Đố kỵ cũng như một con dao, bạn tưởng rằng bạn đã đâm nó lên thân của kẻ khác, kỳ thực bạn đã đâm nó vào chính trái tim mình.

Theo Secretchina

Mảnh đạn B.40 và phép nhiệm mầu

Mảnh đạn B.40 và phép nhiệm mầu

Nguyễn Trãi

Tác giả Nguyễn Trãi là SQ pháo đội trưởng pháo binh đóng vùng II CT đã thuật cho chúng ta nghe 2 câu chuyện may mắn của ông trong chiến tranh: lần thoát chết trong nháy mắt xui khiến ông vừa rời 1 hố cá nhân tránh bom nhỏ tức thì nguyên 1 trái đại bác 130 ly “thảy lổ” rơi đúng ngay chóc hố cá nhân ấy. Lần sau ông bị thương nặng vì trúng đạn B,40 cùng bị 3 viên đạn AK bắn xuyên nhưng kỳ diệu lại thoát ra cùng 1 lổ, tại vùng Gò Găng Bình Định, tiếp đến trãi bao gian lao số mệnh như ngàn cân treo sợi tóc nhưng ông không chết và may mắn lần hồi lết về được quê nhà vùng ven thành phố Nha Trang. Chuyện kể trước, ông tạm dừng khi may mắn trở về đến quê nhà, Bầy tui tiếp tục lên mạng cố gắng sưu tầm tác phẩm của ông theo tên tác giả. Câu chuyện tiếp này kể về điều may mắn kỳ diệu này diễn ra mấy chục năm sau cuộc chiến tranh, sự việc xảy ra trên đất Mỹ… Mời các bạn theo dõi tiếp câu chuyện của 1 người có số mệnh được âm đức phù hộ….. .    

Bệnh viện Nha trang chạy loạn không còn Bác Sĩ , Gia dình tôi nhờ một y tá trong làng mỗi ngày đến thay băng rửa vết thương . Ba tôi mua cua biển nấu cháo cho ăn cả chục ngày để vết thương lồi thịt làm đầy vết thương .

Cảnh tượng ở quê tại Nhatrang đêm dêm họp đấu tố y như phim ‘ Chúng Tôi Muốn Sống “ tôi tìm cách vào Sài Gòn bằng một giấy thông hành đi mổ vết thương .

Trong căn nhà của tôi nơi tôi được sinh ra và lớn lên , hàng đêm , cứ vào khoảng bảy tám giờ tôi nghe tiếng quát tháo của ông Chủ Tịch Xã VC mới vừa được lên nắm quyền trong những buổi họp “đấu tố “ làm tôi lien tưởng đến cuốn phim “ Chúng Tôi Muốn Sống “ được coi từ hồi nhỏ .

Tôi nghĩ thầm “ không thể nào sống ở điạ phương này , phải tìm mọi cách để vào Sài Gòn “ vào nhà vợ .

Bàn tay trái nơi có mảnh đạn B40 chưa lành vẫn còn ra máu , tôi đi trình diện Trường Đại Học Phú Thọ để trả nợ 10 ngày “ học tập “ cho xong . Mấy cán bộ VC không cho tôi vô , tôi dại dột năn nỉ để được “ học tập “ Tôi muốn “ trả cho xong nợ quỷ thần “

Ra đến Miền Bắc , chổ mảnh đạn đã lành , nhưng bàn tay không cầm được vật nặng quá hai kí lô , và cả bàn tay mất cảm giác rất nhiều , lúc nào cũng thấy bị tê buốt .

Cán bộ quản Giáo không tin tôi và cho là “ trây lười lao động “, có lần lấy cây kim dài đâm vào lòng bàn tay để xem tôi có bị đau không ..

Năm mảnh đạn B40 khác nhỏ hơn và nằm bên ngoài nhiều hơn , nên chỉ hai hay ba năm sau ngày ra Bắc là nó tự động bị đẩy ra ngoài , ung lên thành mủ , tôi chỉ lấy dao cạo râu rạch nó và lấy ra dễ dàng

Sau bảy năm , tôi được thả ra , ngày trở về nhà từ trại tù Hàm Tân Z30 C , tôi chống nạn gổ , một tay cầm chiếc đàn guitar tự đóng ngoài Bắc . hình hài tôi không khác một người đi ăn xin có biết chút ít ca hát kiếm sống .

Tôi về khá bất ngờ cả nhà không biết trước , mọi người trong gia đình vợ tại Sài gòn ôm chầm lấy tôi mà chỉ biết khóc .

Tôi đi Bệnh Viện Chợ Rẫy xin mổ mảnh đạn , mấy bác sĩ đều kết luận “ mổ sẽ bị liệt cánh tay “ ; tôi không dám yêu cầu nữa

Đầu năm 1990 , tôi đi theo diện HO1 , đi qua cổng phi trường ở Mỹ , còi báo động kêu lên , tôi phải ở lại và bị rắc rối vì mảnh đạn trong cánh tay .

Tôi tin tưởng vào nền y khoa tối tân của Mỹ , nên đã nhiều lầu yêu cầu chụp hình và xin giải phẩu mảnh đạn B40 . Tất cả các Bác Sĩ cũng đều cả quyết “ nếu lấy mảnh đạn ra chắc chắn bàn tay sẽ bị liệt “

Tôi chấp nhận cứ để như vậy cho đến khi mình chết đi . Lâu lâu cũng bị đau nhức , bàn tay ấy cũng yếu hơn tay kia và nhất là trời lạnh thì đau nhức hơn .

Có lần phải đi làm MRI về bệnh nhức đầu , vừa bỏ vào máy chừng 10 phút , máy báo động kéo ra cho biết có vật lạ bằng kim loại trong người , đó là một mảnh B 40 nhỏ trên trán và một mảnh lớn trên cánh tay . Họ không dám làm MRI nữa .

Ngày tôi bị thương là 31 tháng 3 năm 1975 . đúng chính xác 37 năm sau cũng ngày ấy chổ mảnh đạn nơi cánh tay sưng lên rất to , đỏ mọng . Tôi đi gặp Bác sĩ gia đình , họ gởi tôi đến một bác sĩ chuyên khoa người Mỹ .

Tôi vào nhà thương mổ chỗ sưng ấy , khi về nhà , ngày hôm sau có y tá người Mỹ đến nhà thay băng . Vết thương được khoét rộng clean hết máu mủ bên trong , vết thương không được may khép kín miệng , họ để trống cho y tá mỗi ngày rút cuộn băng cũ đầy mủ máu ra , và nhét cuộn băng mới vào . Tôi đau đớn thấy bảy tám ông trời . Cứ như thế đến 69 ngày liên tục , vết mổ lành hẵn và đầy đặn thịt lồi lên .

Bác sĩ có cho biết chỉ mổ chỗ sưng mà không lấy đụợc mảnh đạn ( vì nguy hiểm các giây thần kinh , động mạch tỉnh mạch đã bao kín mảnh đạn )

Vết mổ lành sau 69 ngày , khoảng 20 ngày sau đó ngay chỗ mổ sưng lên lại y như lần đầu . Tôi gặp Bác sĩ gia đình , ông ta lại chuyển đến Bác Sĩ mổ kỳ trước . Vừa nhìn thấy chổ sưng , Bác Sĩ này hẹn ngay cho lần mổ thứ hai .

Ông ta nói : sẽ clean thật kỹ bên trong , lần này vết mổ được khâu vá kín mít nên không cần  y tá tới nhà thay băng . Hai tuần lể sau khi mổ lần thứ nhì , đi tái khám , tất cả đều ngon lành và ông ta hẹn hai tuần nữa đến cắt những đường chỉ khâu .

Tôi thấy nhẹ nhõm trong người và yên chí từ nay hết bị hành hạ mặc dù mảnh đạn vẫn còn nằm bên trong .

Ba tuần sau đó chổ vết mổ sưng lên lần thứ ba giống y chang hai lần đầu . Tôi gặp trực tiếp Bác Sĩ mổ trở lại . Ông ta nhìn rồi lắc đầu và nói “ tôi đầu hàng “ Ông bác sĩ này chuyển tôi đến một Bác Sĩ khác chuyên về Nhiễm Trùng .

Đến chỗ chuyên khoa về nhiễm trùng , họ khám nghiệm , nghiên cứu hồ sơ từ chỗ cũ , lấy máu lẫn mủ gởi đến hai phòng Lap khác nhau để xét nghiệm , Tôi còn được đưa đi Chụp hình X quang xác định chổ mảnh đạn , và đi Scan xương gần đó xem có bị ung thư xương mà tạo ra mủ hay không .

Tất cả đều có kết quả mủ và máu không có virus. Cả ba ông bác sĩ ba nơi đều kết luận ba lần khác nhau ‘” nên chấp nhận tình trạng ra mủ như vậy đến suốt đời “.

Tôi chưa chịu thua, bèn đi gặp thầy thuốc Bắc , uống đến  65 thang thuốc Bắc mà vẫn cứ ra mủ dài dài . .

Tôi chấp nhận chổ vết mổ ra mủ suốt đời , mỗi 24 giờ thay băng một lần . Mảnh đạn đã không thể nào lấy ra được thì cũng chấp nhận mang nó đến khi về bên kia thế giới.

Không còn một giải pháp nào để giải quyết tình trạng máu và nhất là mủ ở đâu trong cánh tay cứ ứa ra đúng trọn hai năm liền kể từ ngày mổ đầu tiên.

Đã hai lần mổ, ba ông Bác Sĩ y khoa thứ thiệt của nền Y Khoa Mỹ cũng tuyên bố bó tay và khuyên tôi chấp nhận tình trạng ra mủ như vậy cũng như mảnh đạn cứ để yên đến khi chết .

Thuốc Bắc có đến 65 thang cũng không hề hấn gì . Tôi xoay ra Cầu Nguyện , cầu xin Cha Trương Bửu Diệp giúp con . Đặc biệt Vợ tôi Cầu Nguyện hằng giờ trước bàn thờ có hình Cha Trương Bưu Diệp mà bà rất tin tưởng .

Với một niềm tin rất mạnh trong lòng , Bà vẫn hằng cầu nguyện ngày này qua tháng nọ với Cha Trương Bửu Diệp . Bỗng một bữa tôi thấy chổ mủ chảy ra hằng ngày khô lại và lành , để lộ bên trên một cái mày màu nâu của máu khô có chiều dài khoãng hai centimet . Tôi thử kéo cái mày màu nâu lên . Một cục máu và mủ đã cứng từ lâu có chiều dài cũng chừng hai centimét và to bằng ngón tay giữa .

Cục máu lẫn mủ khô ấy được kéo lên đã để lại cánh tay tôi một lỗ sâu hút . Tôi tiếp tục băng chổ ấy lại và từ từ nhiều ngày sau nữa thịt tự động mọc ra thêm làm bằng mặt cái lỗ trống

Rõ ràng Phép lạ của Cha Trương Bửu Diệp đã cứu tôi thoát ra khỏi tình trạng ra mủ suốt đời , và đặc biệt hơn nữa , mảnh đạn đã cũng đi ra theo với cục máu lẫn mủ cứng ấy .

Tôi quên không xẻ cục máu mủ khô ấy để biết thật rỏ có mảnh đạn trong đó hay không . Tôi xin đi chụp X quang và kết quả bàn tay tôi trở lại bình thường không còn mảnh đạn nữa .

Ngày tôi bị thương là 31/3 /1975 . Đúng 37 năm sau cũng ngày đó nó sưng lên . Trong hai năm liên tục kể từ ngày bị sưng , mảnh đạn di chuyển từ chổ bị bắn len lỏi luồng lách xuyên qua các khe hở của các giây thần kinh , các động mạch và tỉnh mạch để đến chổ mổ , rồi khô cứng lại cùng với máu mủ mà ra ngoài, cũng vào khoảng tháng ba năm 2014 Tổng cộng 39 năm mảnh đạn ở lại trong tôi.

Quả đúng là chỉ có một Phép Lạ mới làm được như thế. Hôm Lể Giổ Cha Trương Bửu Diệp tại một Nhà Thờ gần nhà tôi được tổ chức hôm tháng 3 năm 2014 ; tôi đã xin phép Cha Chủ Tế lên Cung Thánh để kể lại chuyện cái mảnh đạn và phép Lạ của Cha Trương Bửu Diệp đã ban cho tôi với tấm lòng Tạ Ơn Cha.

Câu chuyện hoàn toàn thuộc về tâm linh , và tuỳ vào niềm tin của từng người có hay không . Nhưng đối với tôi là một bằng chứng và là sự thật . Cả gia đình tôi ai cũng tin rằng có phép lạ của Cha Trương Bửu Diệp .

Nguyễn Trãi / Houston

Ngày hôm sau không bao giờ đến.

Ngày hôm sau không bao giờ đến.

  “Ngày hôm sau không bao giờ đến “ Câu chuyện bắt đầu khi tôi 16 tuổi. Trong khi đang chơi bên ngoài trang trại của gia đình ở California, tôi gặp một nguời con trai.

Ðó là một người bình thường như bao người khác, người trêu chọc bạn để rồi bạn đuổi theo và đấm cho anh ta một trận. Sau lần gặp gỡ đầu tiên đó, chúng tôi tiếp tục gặp nhau và trêu chọc lẫn nhau.

Nhưng việc trêu chọc chỉ diễn ra một lúc, rồi chúng tôi thường đứng nói chuyện ở hàng rào. Tôi có thể kể với anh mọi bí mật của mình. Anh chỉ yên lặng lắng nghe và tôi nhận thấy anh thật dễ gần.Ở truờng chúng tôi đều có những mối quan hệ riêng, nhưng khi về nhà chúng tôi thuờng kể cho nhau nghe mọi chuyện. Một hôm tôi kể với anh cái gã, mà tôi thích, đã làm cho trái tim tôi tan nát. Anh an ủi tôi và bảo rồi mọi chuyện sẽ qua. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc, vì có một người bạn thực sự hiểu mình. Có điều gì đó ở anh khiến tôi rất thích, tôi lại cho rằng đây chỉ là cảm giác.

Trong những năm trung học, chúng tôi luôn bên nhau với tình bạn đơn thuần. Vào buổi lễ tốt nghiệp, tuy chúng tôi nhận đuợc bằng vào hai ngày khác nhau, nhưng tôi rất muốn ở cạnh anh.

Tối hôm đó khi mọi nguời đã về hết tôi đến nhà anh, nói rằng tôi rất muốn gặp anh. Ðó quả là một cơ hội lớn, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm, chỉ là ngồi bên cạnh anh ngắm sao trời, và cùng bàn về những dự định của hai đứa. Anh nói anh muốn lấy vợ sớm để ổn định cuộc sống, rằng anh muốn trở thành người giàu có,thành đạt.

Tôi về nhà với nỗi ân hận, vì đã không thổ lộ cho anh biết tình cảm của mình. Tôi muốn ngỏ lời yêu anh, nhưng lại quá nhút nhát và sợ sệt. Tôi để những cơ hội ấy qua đi, và tự nhủ sẽ nói cho anh ấy vào một ngày nào đó.

 Trong những năm học đại học, tôi luôn muốn thổ lộ cùng anh nhưng luôn có nhiều nguời xung quanh anh. Sau khi ra truờng anh tìm việc làm ở New York. Tôi mừng cho anh, nhưng cũng cảm thấy buồn, vì chưa nói được gì với anh. Nhưng làm sao tôi có thể nói ra điều đó được, khi mà anh đang chuẩn bị ra đi.

Tôi giữ kín điều đó cho riêng mình và nhìn anh bước lên máy bay. Tôi đã khóc rất nhiều và cảm thấy rất buồn khi không nói được những điều trong trái tim mình. Sau đó tôi được nhận vào làm thư ký, rồi làm cho một nhà phân tích máy tính. Tôi rất tự hào về những gì mình đạt đuợc. Cho đến một ngày tôi nhận được một bức thư có kèm thiệp mời mừng đám cuới. Ðó là của anh.

 Tôi đến dự đám cuới một tháng sau đó. Ðám cưới thật lớn được tổ chức ở một nhà thờ, và chiêu đãi ở một khách sạn lớn. Tôi gặp cô dâu và cả anh nữa, và tôi nhận ra rằng mình vẫn rất yêu anh. Tôi đã tự kiềm chế, để không làm hỏng ngày vui của anh.

Tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ, khi nhìn thấy anh bên cô ấy, để che giấu đi những giọt lệ đang tuôn rơi trong lòng tôi. Tôi rời New York và cho rằng mình đã hành động đúng. Khi tôi lên máy bay, anh đi tiễn và nói rằng, anh rất vui khi gặp lại tôi. Tôi về nhà cố quên đi mọi chuyện đã xảy ra ở New York, vì hiểu rằng mình không thể làm khác. Một năm qua, chúng tôi vẫn trao đổi thư từ cho nhau và kể cho nhau nghe mọi chuyện.

Rồi một thời gian dài, anh không viết thư cho tôi. Tôi bắt đầu lo lắng vì tôi đã viết đến 6 bức thư. Cho đến khi tôi mất hết hy vọng, tôi nhận đuợc lời nhắn: “Hãy gặp anh ở hàng rào nơi chúng ta vẫn trò chuyện truớc đây”.

 Tôi đến và gặp lại anh. Anh nói rằng anh đã vui vẻ trở lại, quên đi mọi chuyện rắc rối từ cuộc ly dị. Tôi càng yêu anh hơn, nhưng vẫn không thể nói ra mối tình ấp ủ bấy lâu. Khi anh quay lại New York, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi không muốn nhìn thấy anh ra đi. Anh hứa sẽ đến thăm tôi ngay khi có thể.

Rồi một ngày,  anh không đến thăm tôi như đã hẹn. Tôi đoán rằng có lẽ anh rất bận. Chuỗi ngày chờ đợi kéo dài, cho đến khi tôi đã quên đi điều đó, thì nhận được một cuộc điện thoại, từ luật sư của anh ở New York. Ông ấy cho tôi biết anh đã mất, trong một tai nạn trên đường ra sân bay. Trái tim tôi duờng như vỡ vụn và tôi thực sự bị sốc. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao anh không đến như đã hẹn. Tôi đã khóc, những giọt nuớc mắt của sự mất mát và đau đớn đến khôn cùng.

Tôi tự hỏi: “Tại sao điều đó lại xảy đến với một người tốt như anh?”. Tôi thu dọn công việc đến New York để nghe đọc di chúc của anh. Mọi thứ đã được chuyển về cho gia đình, và người vợ cũ của anh. Tôi gặp lại cô ấy. Cô kể cho tôi nghe về tình trạng của anh, rằng anh luôn buồn, cho dù cô ấy đã làm mọi cách, cũng không thể nào khiến cho anh hạnh phúc được, như hôm gặp lại tôi ở đám cưới của họ.

Người ta trao lại cho tôi quyển nhật ký của anh. Nó được bắt đầu từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Anh viết rằng anh rất yêu tôi, nhưng vì quá nhút nhát, mà không dám nói ra điều đó. Ðó là lý do tại sao anh im lặng, và thích lắng nghe tôi.

Anh luôn yêu tôi kể cả khi đến New York và kết hôn với người khác. Ðối với anh, quãng thời gian hạnh phúc nhất, là khi ở bên tôi, và được nhảy với tôi trong đám cưới. Anh đã tưởng tượng rằng, đó là đám cuới của chúng tôi, và anh đã rất đau khổ, khi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc ly hôn.

Anh viết rằng anh rất hạnh phúc, khi nhận được thư của tôi. Và cuốn nhật ký kết với dòng chữ: “Hôm nay, nhất định tôi sẽ nói với cô ấy rằng tôi rất yêu cô ấy”. Ðó chính là ngày, mà anh bỏ tôi ra đi vĩnh viễn – ngày mà tôi sẽ biết được tình yêu, từ sâu thẳm trái tim anh dành cho tôi.

Nếu bạn yêu một người nào đó, đừng đợi đến ngày mai, để nói với họ biết điều đó. Bởi lẽ ngày hôm sau đó, có thể sẽ không bao giờ đến nữa.

Anh chị Thụ & Mai gởi

“Có ai bán ve chai không“.

“Có ai bán ve chai không“.

  Đây là lời bài hát nổi tiếng kể về một câu chuyện có thật ở Đài Loan diễn ra vào những thập niên 1980, bài hát có tên:

“Có ai bán ve chai không“.

Nội dung câu chuyện có thật xúc động lòng người như sau:

Một ông lão chân bị khập khiễng sống bằng nghề thu thập vỏ chai, ông bị câm điếc và phải sống đơn độc một mình, cuộc sống khá khốn khổ.

Một ngày kia ông nhặt được một em bé bị bỏ rơi trên đường phố. Ông đã ngây ngất trong niềm vui và nghĩ rằng đó là một món quà mà thượng đế đã ban cho mình.

Ngay lập tức, ông đã đem đứa trẻ về nuôi, thu lượm những vỏ chai rượu rỗng bán đi để lấy tiền mua sữa. Ngày qua ngày, em bé bị bỏ rơi được ông cưu mang và nuôi nấng như vậy. Đến năm lên 6 tuổi, em bé đã nhặt một con cún con về nuôi và đặt tên nó là Vượng Tài.

Chú chó nhỏ, ông lão câm điếc và cô bé cùng dựa vào nhau để sống. Tuổi thơ của em lớn lên cùng những vỏ chai rượu xếp chồng lên nhau.

Chất giọng bẩm sinh tốt của em đã trở thành máy rao bán cho ông. Cứ mỗi sáng sớm em lại dắt ông lão chống nạng để đi thu lượm, vừa đi em vừa hô lớn: Có ai bán ve chai không? Có ai bán ve chai không?

Sau này khi lớn lên, cô gái bé bỏng hôm nào giờ đã có người yêu là một nhà viết nhạc trữ tình. Nhà soạn nhạc này cũng rất nghèo nhưng rất yêu cô.. Anh đã vì cô mà viết rất nhiều bài hát, cũng đối xử với ông lão hết sức tốt. Mỗi lần đến chơi đều giúp ông lão vận chuyển các chai rượu rỗng, cùng trò chuyện với ông bằng cách vẽ tay, chơi cùng con chó…

Thế rồi một ngày cô trở nên nổi tiếng. Cuộc sống hoàn toàn thay đổi, cô tậu nhà mới, xe hơi và được nhiều người theo đuổi… Cô gái vẫn rất yêu chàng trai và hy vọng anh có thể đến sống cùng với mình trong biệt thự, không phải trở lại ngôi nhà ve chai nữa bởi vì người cha vừa câm vừa điếc khiến cô cảm thấy xấu hổ!

Nhưng chàng trai không muốn, và vẫn cùng ông lão sống tại căn nhà cũ. Sau đó, cô gái ngày càng bận rộn, danh tiếng cũng ngày càng trở nên lớn hơn, cuộc sống của cô càng ngày bị chi phối bởi nhà quản lý. Ông lão ve chai cảm thấy nhớ con gái nên nài nỉ chàng trai đưa đi gặp con gái. Nhưng còn chưa vào được buổi hoà nhạc ông đã bị đuổi ra…

Sau đó cô gái cảm thấy ông khá phiền phức nên đã gửi cho ông một khoản tiền và yêu cầu ông không được làm phiền mình nữa. Ông lão nước mắt rưng rưng, lấy tay lau những giọt lệ tràn ra rồi rời đi mà không cầm lấy một đồng nào của cô!

Chàng trai lúc này đã không thể chịu được, tìm đến cô gái để nói chuyện phải trái nhưng cô không nghe. Cũng bởi giờ đây sự chênh lệch đẳng cấp và suy nghĩ của 2 người quá lớn nên kết cục chỉ có thể chia tay. Về phần ông lão, do quá nhớ thương con gái nên đã lâm bệnh nặng. Chàng trai đã cầu xin cô gái, hy vọng cô có thể trở về thăm ông một lần, nhưng rốt cuộc cô gái vẫn không nghe lời anh!

Đến lúc này, chàng trai chỉ còn cách hỏi thăm nơi diễn của cô gái và nói lại với ông lão. Ông lão cố gắng hết sức cùng chú chó già đến để nhìn mặt cô lần cuối. Nhưng thật không may, khi đi ngang qua đường một chiếc xe tải không biết từ đâu chạy tới chuẩn bị đâm vào ông lão. Đột nhiên con chó già Vượng Tài nhảy tới và đẩy ông lão ra. Nó đã bị chiếc xe tải đâm chết…

Chàng trai sau khi biết chuyện đã quyết định viết cho cô bài hát cuối cùng. Anh đã thức suốt mấy đêm để viết. Nhưng do phải đối mặt với một thời gian dài sống trong khó khăn nghèo đói, cộng thêm gánh nặng tư tưởng. Khi thân thể của anh đã sắp không thể chịu được nữa, anh đã viết bài hát này và nhờ người mang đến đưa cho cô gái.

Chàng trai sau khi viết xong bài hát cũng là lúc rời xa trần thế. Khi trong buổi hoà nhạc cô gái miễn cưỡng mở tờ giấy ra, lời bài hát này có đại ý rằng:

Thật là một giọng nói quen thuộc
Ở bên tôi suốt bao năm mưa gió.
Chưa bao giờ cần phải nhớ
Sẽ không bao giờ quên.
Không có trời, nào có đất
Không có đất, nào có nhà
Không có nhà, nào có bạn
Không có bạn, nào có tôi
Nếu như bạn chưa từng nuôi nấng tôi
Cho tôi một cuộc sống ấm áp
Nếu như bạn chưa từng bảo vệ tôi
Thì số phận tôi sẽ như thế nào !
Chính bạn là người nuôi tôi khôn lớn
Ở bên tôi khi tôi nói lời đầu tiên
Chính bạn đã cho tôi một ngôi nhà
Hãy để tôi và bạn cùng có nó
Mặc dù bạn không thể mở lời
Nói một lời
Nhưng càng hiểu rõ hơn về con người thế nhân này
Đen và trắng, đúng và sai
Mặc dù bạn không thể diễn tả cảm xúc thật của mình
Nhưng đã phải trả giá
Đó cuộc sống nhiệt thành
Từ một phương xa gửi đến bạn
Một giọng nói quen thuộc
Hãy để tôi nhớ đến bạn
Một tâm hồn hoà ái và từ bi
Khi nào
Bạn sẽ quay trở lại bên cạnh tôi
Hãy cùng tôi hát
Có ai bán ve chai không
Có ai bán ve chai không…

Đọc xong lời bài hát, bao nhiêu sự việc quá khứ như vùn vụt trở về: Một đống đầy những chai rỗng, người cha già câm điếc, vì để mua cho cô một túi hạt mà khổ sở vất vả, và con chó yêu quý nô đùa vẫy đuôi bên cô…

Cô gái đã bật khóc, cuối cùng lương tâm đã quay trở lại, những nỗi khổ, lo lắng, bất an…

Cô đã học ngay lời bài hát này. Đến cuối buổi biểu diễn cô đã thông báo với ban nhạc về bái hát cuối cùng này có tên: “Có ai bán ve chai không“.

Cô gái “vong tình” đã cất lời hát, tất cả khán giả đều cảm thấy bị sốc và họ đều rơi nước mắt. Cô gái đã kể về cuộc đời của mình ngay trên sân khấu, sau đó chạy thật nhanh đến bệnh viện, cô muốn gặp lại người cha của mình.

Khi ông lão nhìn thấy con gái, những dòng nước mắt từ trên má lã chã rơi. Ông lão không nói gì, chỉ mỉm cười với con gái và từ từ nhắm mắt lại… Cô gái khóc nấc từng tiếng không ngừng…

Đây là một câu chuyện hoàn toàn có thật. Trong cuộc sống, có thể cha mẹ không cho chúng ta được một môi trường thuận lợi và hoàn cảnh vật chất đầy đủ nhất, nhưng họ đã làm hết sức mình để cho chúng ta được sống và trưởng thành. Họ đã dành cho chúng ta những điều tốt đẹp nhất, kể từ lúc mới sinh còn bập bẹ, cho đến khi chập chững đi bộ từng bước, và đến khi trưởng thành như bây giờ. Họ đã phải dùng cả cuộc đời và tâm huyết dành cho chúng ta.

Vì vậy hãy luôn yêu thương và kính trọng cha mẹ mình. Bởi vì họ đã nuôi dưỡng chúng ta bằng ân tình mà cả đời chúng ta cũng sẽ không bao giờ trả hết được.

Nguồn: Sưu tầm.

Trương C Nghĩa gởi

Hai câu chuyện thật

“O’ HARE”

O’Hare là tên phi trường quốc tế ở Chicago .

Al Capone,  1 tên gangster khét tiếng một thời ở Mỹ.
–  Easy Eddie là luật sư của Al Capone.

Sau đây là 2 câu chuyện thật :

Có rất nhiều Quân nhân Mỹ can trường trong thế chiến thứ Hai.Một trong những anh hùng đó là Trung Tá Phi Công Hải Quân Butch O’Hare.Trung Tá O’Hare là Phi Công khu trục tùng sự trên Hàng Không Mẫu Hạm Lexington trong vùng biển khu vực Nam Thái Bình Dương.

Chuyện thứ nhất

Một hôm toàn thể phi đoàn của ông được giao phó thi hành một phi vụ quan trọng. Sau khi cất cánh và gia nhập đội hình bay, liếc nhìn bảng phi cụ, ông nhận ra có chuyện không ổn, hoặc là đồng hồ báo xăng bị hư hoặc là ai đó không bơm đẩy xăng cho ông. Với tình trạng này, ông không đủ xăng để hoàn thành nhiệm vụ và trở về tầu được. Trung tá O’Hare báo với Phi ĐoànTrưởng và được lệnh phải quay về. Ông miễn cưỡng rời khỏi đội hình của phi đoàn và quay trở lại hàng không mẫu hạm.

Trên đường về tầu, bỗng nhiên, trung tá O’Hare thấy một cảnh tượng làm ông dựng tóc gáy: dưới thấp xa xa trước mặt ông là nguyên một phi đoàn oanh tạc cơ của Nhật đang trên đường tìến về hải đội Hoa kỳ. Phi đoàn khu trục của Hoa Kỳ đã bay đi thi hành nhìệm vụ và hải đội không còn ai bảo vệ cả. Dù có gọi, phi đoàn khu trục cũng không thể trở về kịp để cứu và cũng không còn thời gian để báo với hải đội những nguy hiểm sắp đến. Việc duy nhất còn có thể làm là bằng bất cứ giá nào cũng phải xua đuổi phá tan và chuyển hướng đội oanh tạc cơ Nhật.

Không còn nghĩ đến an nguy cho mình, trung tá O’Hare lao thẳng vào đội hình đoàn oanh tạc cơ Nhật, với bốn nòng súng 50 ly gắn trên cánh đỏ rực, ông tấn công tới tấp bắn hết chiếc này đến chiếc khác. Đến khi hết đạn, ông vẫn tiếp tục tấn công, liều lĩnh đâm thẳng vào các phi cơ Nhật, cố gắng cắt đuôi chiếc này, hay cắt cánh chiếc kia mong cho họ không điều khiển và bay được. Trong đáy cùng tuyệt vọng, ông làm bất cứ gì có thể làm để các oanh tạc cơ Nhật không đến được hải đội Hoa kỳ.

Cuối cùng, đoàn phi cơ Nhật bối rối và chuyển hướng. Thở ra nhẹ nhõm, trung tá O’hare lê lết chiếc máy bay tả tơi của mình về lại hàng không mẫu hạm. Ông báo lại sự việc, chiếc máy quay phim gắn trên phi cơ là bằng chứng hùng hồn nhất.Nỗ lực trong tuyệt vọng để bảo vệ hải đội Hoa kỳ, ông đã hạ 5 chiếc oanh tạc cơ Nhật.

Đó là ngày 20 tháng 2 năm 1942. Trung tá O’Hare là phi công Hải Quân đầu tiên trong quân chủng được trao tặng Huân Chương Danh dự của Quốc Hội Liên Bang Hoa kỳ.

Năm 1943, trung tá O’Hare tử trận trong một cuộc không chiến lúc ông 29 tuổi. Để không ai có thể quên được người anh hùng này, phi trường của thành phố Chicago , quê hương ông, đã được đặt tên là phi trường O’Hare. Dịp nào đó nếu dừng chân tại phi trường O’Hare, xin hãy đi thăm khu kỷ niệm O’Hare, nhìn tận mắt Huân Chương Danh Dự đã gắn lên ngực áo của ông. Khu lưu niệm này nằm giữa Terminal 1 và Terminal 2.

Chuyện thứ hai

Hơn mười lăm năm trước đó, tại thành phố Chicago có một người mang biệt danh là Easy Eddie. Trong thời gian này, Trùm tội ác Al Capone hầu như làm chủ thành phố. Capone nổi tiếng không do các hành động anh hùng mà vì các việc làm bóc lột, tàn nhẫn và hung ác. Thành phố Chicago , qua Capone, tràn ngập những nơi bán rượu lậu, các động mãi dâm và các vụ giết người không gớm tay.

Easy Eddie là luật sư của Al Capone. Chắc chắn Eddie rất giỏi. Việc rành rẽ và biết lợi dụng các kẽ hở pháp luật của Eddie đã giúp Capole nhởn nhơ ngoài vòng tù tội. Để tỏ lòng biết ơn, Capole trả công Eddie rất hậu. Không chỉ về tiền bạc mà còn chu cấp về tài sản nữa. Chẳng hạn như gia đình Eddie sống trong một lâu đài lớn, kín cổng cao tường và thừa mứa các tiện nghi của lúc đó với kẻ hầu người hạ ngay trong nhà. Lâu đài này lớn đến độ chiếm nguyên một đoạn đường của thành phố Chicago . Dĩ nhiên với cuộc sống giầu có quyền thế của kẻ đương thời, làm sao Eddie có thể nhận và hiểu được những khốn cùng của xã hội chung quanh.

Như mọi người, Eddie có một nhược điểm. Có một con trai và Eddie thương con vô cùng. Cậu bé có đủ thứ ở trên cõi đời, toàn những loại thượng hảo hạng: quần áo, xe cộ ngay cả trường học nồi tiếng vì giá cả tiền bạc không thành vấn đề, không gì có thể ngăn cản được. Mặc dù liên hệ chặt chẽ và chìm ngập trong tội ác, Eddie cũng đã có những cố gắng dậy con thế nào là phải và trái.

Vâng, Eddie đã cố dậy cậu con trai vượt lên từ cuộc sống nhớp nhúa của chính mình, ước mong con sẽlà người tốt.. Cho dù giầu có và quyền thế xiết bao nhưng vẫn có hai thứ Eddie không thể cho con được, hai thứ mà chính Eddie đã chót bán cho Capone: làm gương và để lại cho con niềm danh dự.

Qua nhiều đêm trằn trọc thao thức, Eddie quyết định việc để lại danh dự cho con cần thiết, quan trọng và có ý nghĩa hơn là cho con cuộc sống giầu có với những đồng tiền từ máu và nước mắt của người khác. Phải thay đổi hoàn toàn những việc làm lầm lỡ trước kia, phải báo với chính quyền những sự thật vế Al Capone. Eddie cố gắng rửa sạch những nhơ nhớp trên cái tên của mình, ngõ hầu cho con biết thế nào là trung thực và ngay thẳng.

Để hoàn tất mọi chuyện, Eddie phải ra trước toà làm nhân chứng chống lại ông Trùm, biết rằng giá phải trả sẽ không nhỏ. Hơn tất cả mọi chuyện trên đời, Eddie muốn phục hồi tên tuổi mình, hy vọng sẽ để lại cho con tấm gưong và niềm danh dự.

Eddie ra trước toà làm nhân chứng, Trùm Al Capone vào tù. Vài tháng sau, Eddie gục ngã trong cơn mưa đạn trên một con đường lẻ loi ở Chicago . Eddie đã để lại cho con trai một món quà lớn nhất trên thế gian này, mua bằng giá cao nhất là sinh mạng của chính mình.

Hai câu chuyện này có liên hệ gì với nhau ?    Trung tá phi công Hải Quân Butch O’Hare chính là con trai của Easy Eddie. Ước mong qúy vị cũng ngậm ngùi và cảm khái như tôi khi đọc những dòng chữ này.

Câu chuyện đáng đọc

Câu chuyện đáng đọc

Dưới đây là câu chuyện của một người đàn ông ăn xin đầy xúc động kể lại. Tấm lòng lương thiện của cô gái đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời anh.

Đang đi trên đường tình cờ một người ăn xin tiến lại gần và xin tiền thì liệu bạn có cho họ không? Hay bạn chỉ cho họ một ít theo sự phản xạ của bản thân. Và có bao giờ, bạn nghĩ sẽ cho người ăn xin đó một chiếc thẻ ngân hàng chứa gần 20 tỉ để họ tự đi rút tiền, càng quan trọng hơn, chiếc thẻ đó không có mật khẩu?

Chắc chắn ai cũng thốt lên rằng: “Không bao giờ xảy ra trường hợp như thế?”. Nhưng bạn hãy dành thời gian đọc câu chuyện này, sẽ có điều bất ngờ trái ngược với suy nghĩ của bạn đấy.

Harris là một nhân viên cao cấp của công ty quảng cáo nổi tiếng thuộc thành phố New York, Mỹ. Vào một ngày tháng 8 năm 2010, cô đang cùng bạn bè ăn trưa tại một nhà hàng thì bỗng một người bạn của cô muốn mua ít đồ dùng, thế là hai người xin đi trước, khi đang đi trên một con đường lớn thì có một người lang thang tiến lại gần bên cô, bằng một giọng nói yếu ớt giới thiệu về mình: “Tôi tên là Valentin, 32 tuổi, thất nghiệp đã 3 năm rồi, chỉ dựa vào việc ăn xin để sống qua ngày.

Tôi muốn nói là liệu cô có thể bằng lòng giúp tôi được không? Ví dụ bố thí cho tôi vài đồng bạc lẻ để tôi có thể mua một chút đồ dùng hàng ngày”. Nói xong anh ta nhìn cô với đôi mắt đầy kỳ vọng.

co-gai

CCô

Cô  động lòng trắc ẩn nhìn anh chàng da đen trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình rồi cất lời: “Không vấn đề, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ anh”.
Cô liền thò tay vào túi áo tìm tiền, nhưng thật không may hôm nay cô lại quên mang theo tiền mặt, và chỉ có duy nhất một chiếc thẻ tín dụng ngân hàng. Cô có chút ngần ngại lấy chiếc thẻ ra nhưng vẫn chưa biết nên ứng xử như thế nào?

Người ăn xin hiểu được sự khó xử của cô, liền nhỏ nhẹ nói: “Nếu cô tin tôi thì có thể để tôi dùng chiếc thẻ này và sau đó sẽ đem trả cô ngay không?” Vốn tính lương thiện và dễ tin người, Harris đưa ngay chiếc thẻ cho người ăn xin.

Sau khi cầm chiếc thể trên tay Valentin không đi ngay mà cầu khẩn Harris: “Ngoài việc mua một số đồ dùng sinh hoạt tôi có thể mua them một bình nước không?”

Harris thoải mái nói: “Hoàn toàn có thể, nếu anh cần hãy cứ dùng tiền trong đó mà mua”.

Người ăn xin đi rồi, cô và bạn quay trở về công ty làm việc. Ngồi làm việc chưa lâu, cô bắt đầu nghi ngờ và có chút hối hận, buồn bã rồi quay sang nói với bạn: “Thôi chết, thẻ tín dụng của mình không những không cài mật khẩu mà trong đó còn có gần 20 tỉ. Người đàn ông đó chắc chắn đã chạy mất rồi. Lần này đúng là xui xẻo hết mức .”

Nghe được lời tâm sự của cô, đồng nghiệp cô trách móc: “Sao cậu có thể dễ dàng tin tưởng tuyệt đối vào một người lạ mặt như vậy được. Là cậu ngây thơ hay ngốc nghếch vậy, đúng là lương thiện quá đáng”.

Cô không còn tâm trạng để làm việc tiếp được nữa, nhờ bạn xin xếp là cô ra ngoài có tý việc rồi cô chạy ngay đến con đường lớn lúc nãy.
Chỗ mà cô đưa chiếc thẻ ngân hàng cho anh chàng ăn xin da đen. Điều mà cô không ngờ tới đó là khi vừa bước chân đến thì nhìn thấy người ăn xin đang đứng đợi ở đó.

Trên tay anh ta vẫn còn cầm chiếc thẻ tín dụng của cô, thấy Harris anh chàng mừng rỡ nở nụ cười rồi tiến lại gần và nói : “Tôi dùng tổng cộng hết 25 Đô, mua một chút đồ và một bình nước, cô đối chiếu xem có đúng không”.

nguoi-xin

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Đối diện với một người thật thà, đáng tin như vậy, Harris có chút cảm động, cô không kiềm chế được và cầm lấy tay anh ta, liên tục nói:
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh”. Người đàn ông không hiểu gì, rõ ràng người giúp đỡ anh chính là cô ấy, người phải cảm ơn phải là anh mới đúng chứ, sao cô ấy lại phải cảm ơn anh ta vậy?

Không lâu sau, cô cùng bạn bè đi đến tạp chí New York, đem chuyện vừa xảy ra kể ngay cho họ. Sau khi bài báo về anh chàng Valentin  “đói cho sạch rách cho thơm” được bạn đọc biết đến, nhiều người cảm động và tình nguyện giúp đỡ anh.

Trong đó có một doanh nhân vô cùng thành đạt tại bang Texas đã gửi cho anh 6000 đô để thưởng cho sự trung thực. Nhưng điều khiến anh sung sướng hơn cả là một hãng hàng không tại Wisconsin đã gọi điện và mời anh đến kí hợp đồng làm tiếp viên hàng không của hãng.

Có được quá nhiều sự giúp đỡ như vậy anh thật sự cảm thấy sung sướng: “Từ nhỏ mẹ tôi đã dạy tôi rằng dù nghèo nhưng cũng không được làm điều gì thất đức. Dù không được đi học những cũng không bao giờ được ném giá trị của bản thân xuống dưới đất để người khác dẫm đạp. Sở dĩ tôi được nhiều người giúp đỡ như vậy bởi tôi luôn tin rằng người thành thật ắt sẽ có một kết thúc tốt đẹp”.

Ngoài yêu thương ra, động từ đẹp nhất trên thế gian chính là giúp đỡ, đó là việc làm đáng được ngưỡng mộ nhất trong xã hội. Khi gặp người cần sự giúp đỡ, nếu có thể hãy giúp họ, bạn đừng bỏ lỡ cơ hội, vì có thể một cái chìa tay của bạn sẽ làm thay đổi cuộc đời một con người. Cũng giống như câu chuyện ở trên vậy!

From: Nguyễn Kim Bằng

TÌNH CUỐI!!!

TÌNH CUỐI!!!

Ngày xưa (đầu thập niên 60) Ông Bình-Nguyên-Lộc có viết một cuốn truyện “Mối tình cuối cùng!” với câu nói trong bài tựa:”Người ta nói mối tình đầu là đẹp nhất! Nhưng theo tôi (BNL) mối tình cuối cùng mới là đẹp nhất!!!”. Đây là lần thư hai tôi đọc được một bài nói về một mốt tình cuối cùng rất đẹp! Khó ai có được, vì nhiều người đã có “Tình đầu là tình cuối, người ơi” rồi!!!

  Tôi viết truyện này vào ngày sinh nhật thứ 72 (Đúng 6 vòng của 12 con giáp)

. Sở dĩ tôi gọi là tình cuối! Vì tôi biết sau khi người yêu tôi chết, tôi sẽ không thể (còn) yêu ai hoặc được ai yêu nữa!!!
 Thường, người ta hay viết truyện về những mối tình đầu! Vì mối tình đầu là mối tình khó quên nhất!!! Đúng vậy! Ở vào tuổi mới lớn, khi con tim lần đầu biết rung động vì một ánh mắt, một nụ cười, môt tà áo… Làm sao chúng ta có thể quên được những ngày tháng mộng mơ với một người đẹp???

 Cái thuở ban đầu lưu-luyến ấy
Ngàn năm hồ dễ mấy ai quên!!!

(Thế-Lữ)

 Nhưng, tôi là cái thằng thích (nói nôm-na)trật đường rầy! Không thích giống ai, nên mới (ti-toe) viết về mối tình cuối!!!

    Đó là mối tình của tôi với Thúy-Hằng, bắt đầu cách đây hơn 15 năm. Thúy-Hằng thua tôi 7 tuổi, tôi ly-dị vợ, nàng rẽ gánh chia tay chồng! Người đời thường gọi những mối tình như thế là… “Rổ rá cặp lại”!

Mà đúng thiệt! Tôi với nàng là hai cuộc đời bị bể, bể tanh banh, bể tan tành thành nhiều mảnh vụn! Cố gắng lắm, cố gắng mệt nghỉ, cố gắng tối đa mới ráp lại được với nhau thành một cặp!!! Không gọi là rổ rá cặp lai thì gọi bằng cái chi nữa cha (nội)?

Sở dĩ tôi viết là cố gắng lắm, cố gắng tối đa, mệt nghỉ! Vì cuôc tình của chúng tôi ban đầu cũng không suông-sẻ gì cho cam!!!

 Tôi ly-dị vợ thì xong rồi! Trước khi gặp lại Thúy-Hằng thì tôi cũng có (lai-rai) vài mối tình với những người đàn bà (hoặc) chồng chết, (hoặc) ly-dị! Những mối tình đó đã đưa đẩy tôi lang thang qua nhiều tiểu bang của Mỹ-Quốc!!!

Thúy-Hằng ngược lại, sau khi chia tay với chồng thì có người yêu cũ tìm đến!

    Người yêu cũ của nàng vốn là một anh Tàu lai tên Triết, có giấy tờ chứng minh (gốc Tầu)đàng hoàng! Nhờ có giấy tờ, nên anh ta được nhà nước cộng sản Việt-Nam “ưu-ái”cho về nước sau khi chiến tranh Trung-Việt ở biên giới phía Bắc nổ ra!!! Dùng chữ “Cho Về Nước” là chính quyền cộng sản Việt-Nam hí lộng ngôn từ, chứng tỏ tính ưu việt của đảng ta thôi! Thật ra đây là âm mưu nhằm ăn cướp tài sản, nhà cửa, tiền bạc… của người Tàu và tống xuất họ ra khỏi Việt-Nam một cách hợp lý, hợp tình và (cũng) hợp pháp luôn, đi đâu thì đi!!!

 Để được “ưu-ái” Triết phải đóng đủ 12 lượng vàng, – loại vàng Kim-Thành 24 cara, ngôn ngữ bình dân gọi là “cây”! Mặc dù nó chỉ có hình chữ nhật 4×8 cm, mỏng tanh, nặng chừng 37,5 gram, – trước khi bước chân lên những con thuyền nhỏ, mong manh, nhét người chật cứng như cá hộp Sạc-Đin-Nờ, được đẩy ra khỏi hải phân Việt-Nam rồi… muốn trôi đi đâu thì đi, nhà nước cộng sản VN hổng chịu trách nhiệm (à nghen!).

  Nhờ hai gia đình ở gần nhau trong Chợ-Lón, Thúy- Hằng  và Triết quen biết nhau từ lúc còn nhỏ, từ khi…‘Xưa đôi ta bé ta ngu, ta đem dây thung ta quấn con cu…, con cu sưng to ta khóc hu-hu…’ Triết hơn Thúy-Hằng 4 tuổi!

    Cuối năm 1978, khi nghe phong thanh chương trình vượt biên bán chính thức của người Tàu do Triết tiết lộ, gia đình Thúy-Hằng tìm cách “gửi-gấm” nàng theo Triết!

Trong thời gian chuẩn bị, Triết tìm được đường dây làm giấy tờ giả cho Thúy-Hằng. Trong lúc chờ đợi, nàng cũng nhờ Triết dạy cấp tốc một số tiếng Tàu cần thiết để lúc ra đi có bị hạch hỏi cũng dễ dàng lọt thoát phầnnào!

    Triết nhà giàu, khá bảnh trai, ăn nói nhỏ nhẹ! Thấy nhà Triết có piano, sau những giờ học tiếng Tàu, Hằng thường chơi piano cho Triết nghe! Nhờ học đàn piano từ lúc 5 tuổi đến khi Cộng-Sản chiếm miền Nam, nên Thúy-Hằng đánh đàn piano, tài nghệ dù chưa đạt được (đỉnh cao chói-lọi) như Đặng-Thái-Sơn! Nhưng nghe cũng lọt lỗ nhĩ và nếu gặp may (không chừng) có thể trình diễn ở Carnegie Hall, New York City!!!

 Nhưng rồi cuộc gửi gấm Thúy-Hằng không thành, vì chờ đợi lâu quá! Gia đình Thúy-Hằng bèn quyết định tự đóng ghe, mua bến, lo lót công-an, và đi thoát trước khi Triết ra đi!!! Mối tình hai người tan vỡ, vì không còn tin tức, liên lạc được với nhau! Đó là chuyện“Khi xưa đôi ta bé…”!!!

  Trở lại chuyện này, hai cái rổ rá rách teng-beng Triết, Thúy-Hằng cặp lại, không khớp với nhau! Nên bị bung ra chỉ sau một thời gian ngắn chưa tới 2 tháng!!!

Theo lời một người quen (dĩ nhiên là quen, lạ làm sao biết?) của Thúy-Hằng kể lại, Triết biết Thúy-Hằng sau khi chia tay với chồng có được một món tiền, đâu khoảng hơn 100.000 Du-Ét Đi, nhờ bán căn nhà hai vợ chồng mua 15 năm trước, cưa đôi, nên rù-quyến Thúy- Hằng về VN làm ăn, buôn bán chi đó!

Chắc vì sợ rủi ro, bất trắc, mất tiền, hơn nữa qua đọc báo, biết được những vụ người“Việt gốc Ngu” ở hải- ngoại đem tiền về Việt-Nam làm ăn như vua chả giò Trịnh-Vĩnh-Bình hoặc Trần-Trường bỏ về VN làm ăn sau khi ‘chơi bạo lấy tiếng ngu’, treo hình lão già dịch Hồ-Lưu-Manh (Hồ-Chí-Minh)trong tiệm cho thuê Video bị khoảng 50.000 người Việt ở O-Ren-Giờ-Cao-Ti biểu tình chống đối! Nên Thúy-Hằng từ chối kế hoạch làm giàu do Triết vẽ ra! Thế là Triết bất mãn, không mặn mà chuyện cặp lại rổ với nàng nữa!!! Thúy-Hằng buồn bã, vì vừa đá vỏ dưa văng xa hơn 300 thước thì lại đạp (nhằm) vỏ dừa!!!

Đúng vào lúc đó thì tôi gặp lại Thúy-Hằng trong một bữa ăn tối ở nhà một người bạn. Trước đây, tôi và nàng chỉ quen biết nhau nhưng ít khi liên lạc với nhau, vì không thân và ở cách xa nhau!

Sau bữa ăn tối định mệnh (đã an-bài) đó, tôi và nàng liên lạc gọi phôn, chát trên sờ-kai-pê càng ngày càng lâu, thường xuyên hơn. Nàng coi tôi như một cái thùng Rì-sai-cồ, có nơi (đổ rác) kể lể những chuyện đau buồn, khổ sở, không hạnh phúc… với người chồng cũ!

Tôi hiểu tâm trạng Thúy-Hằng nên an ủi nàng, rồi chẳng hiểu ma đưa lối, quỉ dẫn đường, tôi yêu nàng lúc nào không hay! Sau hơn 4 tháng tâm sự (loài cua biển) chán chê, chúng tôi hẹn gặp nhau đi ăn tối (lại ăn tối)rồi đi coi phim, tức là là đi coi hát bóng!

Bữa đó nhằm tối chủ nhật, ăn xong tụi tôi vào rạp AMC ở Eastridge, San Hố-Dề. Chắc nhằm ngày lành, tháng tốt nên rạp vắng vẻ, có đâu chừng 7-8 cặp ngồi rải rác! Tụi tôi chọn hàng ghế trên cùng, không có ai. Ở hàng ghế đó ta có thể thấy địch mà địch sẽ không thấy ta!!! (nếu không quay đầu lại).

  Hai đứa tôi ngồi sát bên nhau! Chẳng hiểu có phải do 2 ly bồ đào tửu (Red Wine) uống trong bữa ăn với nàng hay do mùi nước bông thơm ngọt như đường mía lau của Thúy-Hằng mà khi đèn vừa tắt chừng 10 phút, màn ảnh còn đang chiếu quảng cáo, tôi bạo dạn choàng tay qua ôm vai nàng, ghé sát tai nàng thì thầm:

– Anh thích mùi nước bông em dùng ghê!.

Thúy-Hằng chẳng những không phản đối mà còn quay mặt qua phía tôi cười nhẹ:

– Vậy mai mốt đi với anh, em sẽ xài loại này!

   Mèng ơi! Nghe câu nói ngọt như đường cát, mát như đường phèn của nàng mà tôi sướng đến run rẩy cả người! Hai khuôn mặt kề sát nhau khiến tôi cầm lòng không đặng, thế là chúng tôi mi nhau!!!

Sau bữa đi coi phinh mùi mẫn đó, Thúy-Hằng đề nghị tôi dọn về ở chung với nàng để… chia tiền nhà, tiền điện nước, tiền rác… Tôi xin nàng một tuần lễ để… “động-não”suy tính hơn thiệt!!!

Sau mấy ngày suy nghĩ đến mất ngủ (đêm năm canh chỉ ngủ có canh đầu, bốn canh sau buồn rầu nên ngủ quên!), tôi đồng ý dọn về ở chung với nàng! Sở dĩ tôi nói suy nghĩ vì(bản-tính) tôi là một thằng thích tự do, phải so sánh cái được (lợi), cái mất (hại) khi ở chung với nhau! Cuối cùng, thấy cái được nhỉnh hơn cái mất chút đỉnh nên tôi Ô-kê Sa-Lem!!!

Nhưng cuộc đời không hề đơn giản như đang giỡn, mà vô cùng phức tạp, rắc rối, rắc rối to, rắc rối lớn là khác! Nói rắc rối và phức tạp, vì chưa ở chung thì không thấy! Ở chung rồi, thì mới có những cái pra-bờ-lầm mà cho dù là có tài tiên đoán như Khổng-Minh, có tái thế cũng không có cách chi thấy trước đặng!!!

Như vừa nói ở trên, tôi là thằng thích tự do! Bởi thích tự do nên khi sống mình ên, tôi không sắm sửa nhiều đồ đạc làm chi, tôi lại luôn có phương châm sống, học được sau hơn 6 năm sống dưới chế độ Cộng-Sản Việt-Nam: – “Tăng thu, giảm chi! Tích-cực cầm nhầm!!!”.

    Bởi vậy, bữa sáng tôi dọn đồ đạc về ở với Thúy-Hằng, nàng đã ngạc nhiên tột cùng khi tôi đến bấm chuông cửa nhà, chỉ xách theo có một cái va-li. Nàng nhìn tôi, ngơ ngác!

   – Anh không có đồ đạc gì sao?

Tôi chỉ cái va-li:

– Đây nè! Em không thấy sao?

Thúy-Hằng ngập ngừng:

– Ý em nói là… bàn ghế, đồ trang-trí…“nội-thất“…giường, tủ, sách, báo…

Tôi lắc đầu:

– Không! Anh hay di chuyển đổi chổ ở, nên không sắm gì cả! Còn đồ “nội-thất” toàn của chủ nhà cho thuê!!!

Đến đây cần phải nói rõ thêm. Thời gian đó tôi đang “se phòng” chủ nhà có giao hẹn không được dẫn bạn gái về nên tôi chưa bao giờ hẹn nàng chỗ mình ở! Chúng tôi chỉ hẹn hò, gặp gỡ nhau ở nhà nàng. Sau khi ly-dị, Thúy-Hắng thuê được một áp-pạc-tơ-măng 2 phòng ngủ khang trang ở khu Willow Glen với giá (tình- cảm) khá rẻ, chỉ bằng nửa giá thị trường, của người chị là Bờ-rốc-cờ, có nhiều apartment cho thuê!

  Thúy-Hằng có vẻ suy nghĩ nhưng không nói gì thêm, lẳng lặng dẫn tôi lên phòng ngủ, xếp quần áo của tôi trong cái va li vào chung tủ của nàng!

    Buổi chiều hôm đó, ăn cơm xong, Thúy-Hằng rủ tôi ra quán cà phê Gót Hồng ở đường Tully uống nước, tâm sự! Gọi là tâm sư cho văn vẻ chứ thật ra tôi biết ý nàng muốn nói đến chuyện… “Tiền là tiền nhiều khi không …mà có, tiền là tiền nhiều lúc có… như không…” Đúng như tôi đoán, sau khi”xử-lý, dứt-điểm!” một ly sâm bổ lượng Thúy-Hằng nói:

     – Anh về ở với em, mỗi tháng anh nên phụ em (chút đỉnh) chuyện tài chính! Tôi mỉm cười, không biết cái chút đỉnh của nàng định nói là bao nhiêu?

     – Đương nhiên rồi! Trước đây anh “se phòng” bao nhiêu thì bây giờ anh đưa em bấy nhiêu, cộng thêm tiền chơ nữa!!!

Thúy-Hằng cầm tay tôi:

     – Tiền chợ anh không cần đưa! Anh đi làm trễ, em nhờ anh đưa con gái em đến trường, thay vì thuê người chở cũng tốn kém. Anh giữ tiền đó đổ xăng, đưa đón con gái em đi học! Mọi chi tiêu khác như đi coi phim, ăn nhà hàng, du lịch… mình chai hia! Thúy-Hằng tính toán quá ư hơp lý, hợp tình, hợp đạo nghĩa (góp gạo thổi cơm chung). Tôi đồng ý cái rụp!!!

 Vấn đề gai góc nhất đã được đôi bên

“chủ-động” thỏa thuận êm đẹp, thoải mái, thân thiện, thắm đượm tình đồng-chí, đồng-sàng! Tuy nhiên chỉ ít ngày sau, vài sự cố”nổi cộm” khác mới bị “phát-hiện” mà phải động não cực mới “phát-kiến” giải quyết được vấn đề! Cái sự cố “nổi cộm” đầu tiên là do tôi “sở-hữu” một tật ngáy, ít người có! Thật ra công tâm mà nói, tôi ngáy không lớn lắm, chỉ như là… gọi đò sang sông thôi! Thời gian đầu còn vui vì lửa mới bén, củi, rơm còn đang cháy đỏ… kêu lách tách, Thúy-Hằng không nghe tôi ngáy, nhưng chỉ ít lâu sau nàng trở nên mất ngủ vì tiếng ngáy của tôi!!! Nhiều đêm khoảng 2-3 giờ sáng, bị đánh thức bởi tiếng gọi đò của tôi, không ngủ lại được, nàng đành ôm mền gối ra sa lông ngủ, tôi không biết. Sáng nàng dậy trước, đi làm trước nên tôi không “phát-hiện” được vấn đề!!!

Cho đến một hôm, có lẽ “bức-xúc” quá chịu không nổi, Thúy-Hằng đem chuyện ngáy của tôi ra đấu tố, bắt tôi phải đấu tranh tư tưởng với thế lực phản động chủ tâm phá hoại giấc ngủ (hòa-bình) của nàng! Sau khi trình bày, lật tới, lật lui, lật xuôi, lật ngược…, dùng ánh sáng Mác-Lê soi rọi vào tất cả các vùng kín, vùng sâu, vùng xa của vấn đề, tôi thành khẩn nhận khuyết điểm! Tôi cam kết sẽ không phá rối giấc ngủ của Thúy-Hằng bằng cách… sẽ ra ngủ riêng ở sa lông trừ khi… nàng cho vời!!!

Vấn đề thứ hai là chuyện đưa đón con gái của Thúy-Hằng đi học. Con bé tên Mimi, 15 tuổi, xinh đẹp, thông minh, học giỏi; nhưng có tật ngủ dậy trễ! Thường 8:15g sáng vào học, từ nhà đến trường mất khoảng 15-20 phút, nếu không bị “ùn-tắc” giao thông! Tôi thường chở nó ra khỏi nhà vào lúc 7:45g. Thúy-Hằng dặn đánh thức con bé vào lúc 7:15, cho nó 30 phút sửa soạn vệ sinh cá nhân, làm thức ăn sáng mang theo! Mấy ngày đầu Mimi còn, đúng giờ! Nhưng không hiểu sao chỉ được chừng hơn tuần lễ con bé trở chứng, gọi dậy lúc 7:15g thì phải 20 phút sau nó mới ra khỏi phòng!!! Thành ra bữa nào tới trường, nó cũng vội vã; để rồi quên mang thức ăn sáng theo!!!

  Tôi không phải Bố nó nên không biết giải quyết làm sao? Đem chuyện nói với Thúy-Hằng, nàng nói tôi làm sẵn thức ăn sáng cho nó. Khổ một điều là buổi tối hỏi nó ăn gì để tôi biết mà chuẩn bị, nhưng nhiều lúc tôi cũng quên, nên nhiều khi tôi cứ làm bánh mì kẹp thịt, chả lụa… theo ý mình!

Cho đến môt hôm tôi được nghỉ làm, đi đón Mimi, về đến nhà nó quăng cái backpack lên ghế salon rồi đi vào phòng riêng. Tôi ngồi xuống bên cạnh, chợt ngửi thấy mùi thum thủm, chua chua…, nhìn quanh không thấy gì lạ tôi bèn ghé mũi vào cái cặp đeo lưng của Mimi mới “phát-hiện”cái mùi khó ngửi phát ra từ đó!

 Tôi gọi Mimi ra, nói nó mở ra để xem cái gì bên trong mà bốc mùi như vậy? Hóa ra đó là mấy phần ăn sáng mà nó không ăn nhưng không vứt đi, để lâu quá, lại có cà rốt ngâm dấm nên bốc mùi dữ-dội!!!

Làm sạch, khử mùi cái backpack cho Mimi xong, tôi nói với nó là sẽ không làm thức ăn sáng cho nó nữa, con bé đồng ý!

Cái “nổi cộm” thứ ba cũng ác liệt không kém, nhưng không nằm nơi tôi mà ở Thúy-Hằng, đó là “bệnh hay quên”! Bệnh hay quên của Thúy-Hằng không dính dáng gì đến bệnh Đề-men-ti-a hay An-dờ-hai-mơ hết! Bởi nàng chỉ quên những lúc… cần nhớ nhất như… trả tiền khi đi chợ, sóp-ping, biu điện-thoại…

Tiền nhà, điện nước (cũng may) nàng để cho nhà băng chạc thẳng vào ờ-cao, nên tôi không thắc mắc chi cho lắm! Cái nổi cộm này làm cho tôi khá nhức đầu, mỗi lần đi chợ mua thức ăn, đẩy xe ra tính tiền, khi vừa đến lúc trả tiền là thế nào nàng cũng nói quên một hai thứ để chạy vào trong lấy! Không thể chờ được, nên tôi đành phải móc thẻ nhà băng ra cà! Lúc trở ra, thấy tôi đã đẩy xe ra ngoài, Thúy-Hằng cười hồn nhiên:

     – Ủa? Anh trả tiền rồi hả? Lát về nhà em đưa lại!

   Nhưng cái “lát về” đó chưa bao giờ xẩy ra! Nghĩ tiền chợ không bao nhiêu, nhiều lắm chừng 300 Du Ét Đi mỗi tháng nên tôi cũng(ráng nhịn) không kêu ca gì, coi như… cúng(cô-hồn) rằm tháng bẩy thôi1 Hơn nữa, thỉnh thoảng Thúy-Hằng cũng dành trả tiền tụi tôi đi coi phim, ăn kem, ăn nhà hàng hay đi chơi xa mà không đòi chai hia!!!

Tôi cứ để như thế hơn 2 năm, 7 tháng không nói gì! Cho đến một ngày kia thấy Thúy-Hằng làm quá, chịu hết nổi tôi đành phải đem chuyện “lát về” ra nói. Thúy- Hằng tròn mắt:

     – Ủa? Em cứ tưởng có trả anh lại rồi chứ!

   Nhìn cặp mắt bồ câu, con đậu con bay, ngây thơ vô (số) tội của Thúy-Hằng, tôi cười:

     – Em mới 50 tuổi, chứ có phải 80 đâu mà dễ tưởng vậy?

Thúy-Hằng không nói gì, yên lặng nhìn tôi cả phút đồng hồ rồi bất chợt đứng lên, vào trong phòng ngủ lấy ra một cái hộp hình chữ nhật cỡ khoảng 3 bao thuốc 555 gói giấy vàng, cột nơ thật đẹp và một cái bao thơ lớn, dầy cộm, màu vàng, loại dùng để gửi những bưu kiện nhỏ, đặt xuống trước mặt tôi. Thấy tôi đưa mắt dò hỏi, Thúy-Hằng mỉm cười, trút trong bao thơ ra mấy xấp biu đi chợ, mua hàng được bấm dính với nhau bằng Tắc-cơ. Tôi ngạc nhiên nhìn:

     – Biu gì vậy?

     – Biu anh trả tiền chơ, điện thoại, sóp-ping… chứ biu gì? Em giữ lại hết ở đây, cộng lại, tất cả gần 4 ngàn đô la! Em dùng số tiền đó, mua cho anh cái đồng hồ Omega Speedmaster Professional Moonwatch làm quà sinh nhật cho anh ngày mai. Anh có thể mở ra coi bây giờ!!!

  Tôi cảm động nhìn Thúy-Hằng ngẩn ngơ, không biết nói gì! Hóa ra nàng cố ý không trả lại tiền chợ cho tôi cũng có mục đích!!!

 Từ ngày về chung sống với nhau, thông thường tới sinh nhật của nàng hay tôi, chúng tôi rất ít khi tổ chức, chỉ rủ vài người bạn đi ăn tối cho vui tại một nhà hàng nào đó, cũng không nói trước lý do, sợ họ mua quà tặng thì lại phiền! Chúng tôi chỉ tặng nhau những món quà như sợi dây chuyền nhỏ, cái vòng cẩm thạch, cái cà vạt, chiếc áo pull-over…, những món quà chưa bao giờ có giá trị tới 100 Du-Ét Đi!!!

Hai đứa tôi ngồi yên lặng nhìn nhau đến mấy phút, tôi nắm tay nàng kéo qua ngồi cạnh rồi mới mở chiếc hộp ra! Cầm chiếc đồng hồ luxury đẹp và sang đeo vào tay, thật vừa vặn, vừa như hai cái rổ rách được cặp lại thật khít khao như rổ mới!!!

Tụi tôi ở với nhau tới giờ đã được 15 năm. Con gái nàng đã ra trường, đi làm ở riêng, tụi tôi mỗi đứa một phòng! tối ngủ đóng cửa nên tôi có ngáy cỡ nào Thúy- Hằng cũng chẳng nghe!!!

Tụi tôi đã dùng chung Ờ-Cao, in-côm hai đứa đổ chung vào một mối, không còn so đo, thắc mắc chia hai, hay chai hia nữa! Bởi tôi và nàng đều nhận thấy tiền bạc lúc về già cũng chẳng còn ý nghĩa gì nhiều, không có đủ để sống thì cũng khổ! Nhưng tình cảm quan trọng hơn nhiều!!!

Tuổi già, người ta cần sự thương yêu, chăm sóc cho nhau đến khi xuôi sáu tấm nhiều hơn là tiền bạc, nếu không thiếu thốn thì đừng quan tâm đến nó, cũng đừng nghĩ đến chuyện để dành cho con cái. Chúng nó có đời sống riêng và cũng không cần đến tiền bạc của Cha Mẹ để lại.

Do đó. tôi mới gọi mối tình của tôi và Thúy-Hằng là tình cuối! Nếu một trong hai người ra đi trước, người còn lại chắc cũng khó mà kiếm được cái rổ nào có thể cặp lại với mình! Bởi vì nó đã tả-tơi quá cỡ thợ mộc rồi, khó lòng mà cặp lại được!!!

                      9-2014

   Tác-giả bài viết: Thạch-Đạt-Lang

CÔ LÀ NGƯỜI Ư? CÔ LẤY GIẤY CHỨNG NHẬN RA ĐÂY XEM NÀO?

CÔ LÀ NGƯỜI Ư? CÔ LẤY GIẤY CHỨNG NHẬN RA ĐÂY XEM NÀO?

Trên đoàn tàu, cô soát vé hết sức xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi đi làm thuê. – Soát vé

Người đàn ông lớn tuổi lục khắp người từ trên xuống dưới một thôi một hồi, cuối cùng tìm thấy vé, nhưng cứ cầm trong tay không muốn chìa ra.
Cô soát vé liếc nhìn vào tay anh, cười trách móc: “Ðây là vé trẻ em.”
Người đàn ông đứng tuổi đỏ bừng mặt, nhỏ nhẹ đáp: “Vé trẻ em chẳng phải ngang giá vé người tàn tật hay sao ?”
Giá vé trẻ em và người tàn tật đều bằng một nửa vé, đương nhiên cô soát vé biết. Cô nhìn kỹ người đàn ông một lúc rồi hỏi : “Anh là người tàn tật ?”

“Vâng, tôi là người tàn tật.”

“Vậy anh cho tôi xem giấy chứng nhận tàn tật.”

Người đàn ông tỏ ra căng thẳng. Anh đáp: “Tôi… không có giấy tờ. Khi mua vé cô bán vé bảo tôi đưa giấy chứng nhận tàn tật, không biết làm thế nào, tôi đã mua vé trẻ em.”

Cô soát vé cười gằn: “Không có giấy chứng nhận tàn tật, làm sao chứng minh được anh là người tàn tật?”
Người đàn ông đứng tuổi im lặng, khe khẽ tháo giầy, rồi vén ống quần lên: “Anh chỉ còn một nửa bàn chân?”

Cô soát vé liếc nhìn, bảo: “Tôi cần xem chứng từ, tức là quyển sổ có in mấy chữ “Giấy chứng nhận tàn tật”, có đóng con dấu bằng thép của Hội người tàn tật !”

Người đàn ông đứng tuổi có khuôn mặt quả dưa đắng, giải thích: “Tôi không có tờ khai gia đình của địa phương, người ta không cấp sổ tàn tật cho tôi. Hơn nữa, tôi làm việc trên công trường của tư nhân. Sau khi xảy ra tai nạn ông chủ bỏ chạy, tôi cũng không có tiền đến bệnh viện giám định…

Trưởng tàu nghe tin, đến hỏi tình hình. Người đàn ông đứng tuổi một lần nữa trình bày với trưởng tàu, mình là người tàn tật, đã mua một chiếc vé có giá trị bằng vé của người tàn tật…

Trưởng tàu cũng hỏi: “Giấy chứng nhận tàn tật của anh đâu ?”

Người đàn ông đứng tuổi trả lời anh không có giấy chứng nhận tàn tật, sau đó anh cho trưởng tàu xem nửa bàn chân của mình.

Trưởng tàu ngay đến nhìn cũng không thèm nhìn, cứ nhất quyết nói: “Chúng tôi chỉ xem giấy chứng nhận, không xem người. Có giấy chứng nhận tàn tật chính là người tàn tật, có giấy chứng nhận tàn tật mới được hưởng chế độ ưu đãi vé người tàn tật. Anh mau mau mua vé bổ sung.”

Người đứng tuổi bỗng thẫn thờ. Anh lục khắp lượt các túi trên người và hành lý, chỉ có hơn 50 ngàn đồng, hoàn toàn không đủ mua vé bổ sung. Anh nhăn nhó và nói với trưởng tàu như khóc: “Sau khi bàn chân tôi bị máy cán đứt một nửa, không bao giờ còn đi làm được nữa. Không có tiền, ngay đến về quê cũng không về nổi. Nửa vé này cũng do bà con đồng hương góp mỗi người một ít để mua giùm, xin ông mở lượng hải hà, giơ cao đánh khẽ, nương bàn tay cao quý, tha cho tôi.”

Trưởng tàu nói kiên quyết: “Không được.”

Thừa dịp, cô soát vé nói với Trưởng tàu: “Bắt anh ta lên đầu tàu xúc than, coi như làm lao động nghĩa vụ.”

Nghĩ một lát, trưởng tàu đồng ý: “Cũng được.”

Một đồng chí lão thành ngồi đối diện với người đàn ông đứng tuổi tỏ ra chướng tai gai mắt, đứng phắt lên nhìn chằm chằm vào mắt vị trưởng tàu, hỏi: “Anh có phải đàn ông không ?”

Vị trưởng tàu không hiểu, hỏi lại: “Chuyện này có liên quan gì đến tôi có là đàn ông hay không ? Anh hãy trả lời tôi, anh có phải đàn ông hay không ?”

“Ðương nhiên tôi là đàn ông!”

“Anh dùng cái gì để chứng minh anh là đàn ông ? Anh đưa giấy chứng nhận đàn ông của mình cho mọi người xem xem ?”

Mọi người chung quanh cười rộ lên.

Thừ người ra một lát, vị truởng tàu nói: “Một người đàn ông to lớn như tôi đang đứng đây, lẽ nào lại là đàn ông giả ?”

Ðồng chí lão thành lắc lắc đầu, nói: “Tôi cũng giống anh chị, chỉ xem chứng từ, không xem người, có giấy chứng nhận đàn ông sẽ là đàn ông, không có giấy chứng nhận đàn ông không phải đàn ông.”

Vị trưởng tàu tịt ngóp, ngay một lúc không biết ứng phó ra sao. Cô soát vé đứng ra giải vây cho Trưởng tàu. Cô nói với đồng chí lão thành: “Tôi không phải đàn ông, có chuyện gì ông cứ nói với tôi.”

Đồng chí lão thành chỉ vào mặt chị ta, nói thẳng thừng: “Cô hoàn toàn không phải người !”

Cô soát vé bỗng nổi cơn tam bành, nói the thé: “Ông ăn nói sạch sẽ một chút. Tôi không là người thì là gì?”

Đồng chí lão thành vẫn bình tĩnh, cười ranh mãnh, ông nói: “Cô là người ư? Cô đưa giấy chứng nhận “người” của cô ra xem nào…”

Mọi hành khách chung quanh lại cười ầm lên một lần nữa. Chỉ có một người không cười. Ðó là người đàn ông trung niên bị cụt chân. Anh cứ nhìn trân trân vào mọi thứ trước mặt. Không biết tự bao giờ, mắt anh đẫm lệ, không rõ anh tủi thân, xúc động, hay thù hận.

Sống ở trên đời cần phải có một tấm lòng đó là lòng yêu thương, lòng hiểu biết, sự vi tha.

Mong mỏi mỗi người chúng nên ngồi lại với nhau để soi gương nhìn lại.

ST

 

-Nước mắt nụ cười qua từng câu chuyện kể-

-Nước mắt nụ cười qua từng câu chuyện kể-


  1. Lương tâm  .
    Con ốm, nhập viện. Làm thủ tục, bác sĩ mặt lạnh tanh. Biết ý, tay mẹ run run dúi trăm nghìn vào túi “lương y”… Bác sĩ thân mật: “Nằm giường này cháu, đừng lo có bác!”. Biết đâu mẹ đang xỉu dần vì bán máu cho con. Lương tâm?

    2. Xứ lạ quê người .
    Qua xứ người được vài năm thì ông anh họ của tôi bắt đầu gởi tiền về, giục các con lo học tiếng Anh và vi tính đẻ mai mốt qua đó có thể dễ dàng kiếm việc làm.
    Hôm vừa rồi, anh gọi điện về thăm gia đình chúng tôi, tôi hỏi anh có địa chỉ eMail chưa để tiện liên lạc, giọng anh chùng hẳn xuống: ”Suốt ngày tích- cực  lao-ôộng, làm thêm “over time”, đâu rảnh để chơi internet!”

    3. Chung Riêng.
    Chung một con ngõ hẹp, hai nhà chung một vách ngăn. Hai đứa chơi thân từ nhỏ, chung trường chung lớp, ngồi chung bàn, đi về chung lối. Chơi chung trò chơi trẻ nhỏ, cùng khóc cùng cười, chung cả số lần bị đánh đòn do hai đứa mãi chơi. Đi qua tuổi thơ với chung những kỷ niệm rồi cùng lớn lên…
    Uống chung một ly rượi mừng, chụp chung tấm ảnh… cuối cùng khi anh là chú rễ còn em chỉ là khách mời. Từ nay, hai đứa mình sẽ không còn có gì chung nữa, anh giờ là riêng của người ta…

    4. Bàn tay

    Hai đứa cùng trọ học xa nhà, thân nhau. Lần vào quán nước, sợ tôi không đủ tiền trả em lòn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền. Vô tình đụng tay em… mềm mại.
    Ra trường, hai đứa lấy nhau. Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của tôi. Bận nọ tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em… chợt nhận ra tay em có nhiều vết chai.
    Tự trách, mấy lâu mình quá vô tình.

    5. Vòng cẩm thạch  .
    Cha kể, cha chỉ ao ước tặng mẹ chiếc vòng cẩm thạch. Tay mẹ trắng nõn nà đeo vòng cẩm thạch rất đẹp. Mỗi khi cha định mua, mẹ cứ tìm cách từ chối, lúc mua sữa, lúc sách vở, lúc tiền trường…

    Đến khi tay mẹ đen sạm, mẹ vẫn chưa một lần được đeo. Chị em hùn tiền mua tặng mẹ một chiếc thật đẹp. Mẹ cất kỹ, thỉnh thoảng lại ngắm nghía, cười: 
    -Mẹ già rồi, tay run lắm, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui. Chị em không ai bảo ai, nước mắt rưng rưng.

    6. Ngậm ngùi
    Ba mất nửa năm, má dẫn hai con nhỏ về quê. Xin được mảnh đất hoang, cùng mần cỏ, dọn nền, lối xóm lạ hoắc tới tiếp dựng mái lá ở tạm. Tối, má gói bánh – nấu. Sáng, hai nhỏ út bưng bán. Má mượn xuồng đi chợ, áo thâm kim, nón lá rách.
    Anh Hai ở Sài Gòn, thành đạt, giàu. Hôm về quê, anh đi dọc bờ sông, má thấy, bơi xuồng riết theo, goi tên con hụt hưởi. Anh ngoái nhìn rồi quay mặt đi tiếp. Má tủi, gạt dầm, cúi mặt khóc. Nước mắt má làm xuồng quay ngang!

    7. Tết  .
    Ngồi một mình trong căn phòng chung cư ở tầng 15, anh đón Tết một cách lặng lẽ. Ở nơi này vẫn có bánh chưng, bánh tét, vẫn có pháo, có hoa nhưng hình như vẫn thiếu một thứ gì đó.
    Đã 35 cái Tết tha hương nhưng hình như trong anh vẫn còn tìm kiếm, dẫu rằng sự tìm kiếm đó ngày càng nhạt nhòa theo năm tháng. Phải chăng ‘thứ ấy’ là hương vị Tết quê nhà?
    “Phải đi ngủ sớm thôi” Anh tắt đèn tự nhủ, “Mai còn phải đi làm…”

    8. Nghĩa tình  .
    Bố bị tai biến mạch máu não, nằm liệt giường. Em phải xin nghỉ việc để về nhà phụ mẹ chăm sóc bố. Hơn năm sau, bố mất. Em lại phải đi làm xa kiếm tiền gởi về cho mẹ trả nợ nần, thuốc men. Mãi bươn chải vì chén cơm manh áo, hơn ba mươi tuổi vẫn chưa lập gia đình.
    Anh hai giục mẹ bán nhà ra ở với ảnh, có dâu có cháu cho vui tuổi già. Ngày về căn nhà ngày xưa đã đổi chủ, em chỉ còn biết khóc.

    9. Bóng nắng, bóng râm
    Con đê dài hun hút như cuộc đời. Ngày về thăm ngoại, trời chợt nắng, chợt râm. Mẹ bảo:
    – Nhà ngoại ở cuối con đê.
    Trên đê chỉ có mẹ, có con
    Lúc nắng, mẹ kéo tay con:
    – Đi nhanh lên, kẻo nắng vỡ đầu ra.
    Con cố.
    Lúc râm, con đi chậm, mẹ mắng:
    – Đang lúc mát trời, nhanh lên, kẻo nắng bây giờ.
    Con ngỡ ngàng: sao nắng, râm đều phải vội ?
    Trời vẫn nắng, vẫn râm…
    … Mộ mẹ cỏ xanh, con mới hiểu: đời, lúc nào cũng phải nhanh lên.

    10. Câu Hỏi  .
    Ngày đầu tiên cô phụ trách một lớp học tình thương đa phần là những trẻ lang thang không nhà cửa.
    Cuối buổi học.
    – Cô ơi. Dạy tụi con hát đi cô.
    – Hát đi cô.
    Còn mười phút. Nhìn những cái miệng tròn vo và những đôi mắt chờ đợi, cô dạy cho tụi trẻ bài “Đi học về”.
    – Hát theo cô nè… Đi học về là đi học về. Con vào nhà con chào ba mẹ. Ba mẹ khen…
    Phía cuối lớp có tiếng xì xào:
    – Tao không có ba mẹ thì chào ai?
    – …
    Cô chợt rùng mình, nghe mắt cay cay.

    11. Ba Và Mẹ .
    Mẹ xuất thân gia đình trí thức nghèo, yêu thích thơ, văn. Ba tuy cũng được học nhưng là con nhà nông “chánh hiệu”.
    Mẹ sâu sắc, tinh tế. Ba chất phác, hiền hòa.
    Mỗi khi ba mẹ đấu lý, chị em nó thường ủng hộ mẹ, phản đối ba. Mẹ luôn đúng và thắng.
    Hôm ba bệnh nặng, cả nhà lo lắng vào ra bệnh viện.
    Tối ba nói sảng điều gì đó không ai hiểu. Nhưng lần đầu tiên nó nghe mẹ nói “Đúng! Ông nói đúng…” Quay đi, mẹ sụt sùi. Nó thút thít khóc.

    12. Tình Đầu .
    Về quê, lần nào cũng vậy, hễ chạy qua ngã ba An Lạc là tôi cho xe chạy chậm hẳn lại, mắt nhìn vào ngôi nhà khuất sau vườn lá. Một lần, đứa con trai mười tuổi của tôi hỏi:
    – Ba tìm gì vậy?
    – Tìm tuổi thơ của ba.
    – Chưa tới nhà nội mà?
    – Ba tìm thời học sinh.
    – Nội nói, lớn ba học ở Sài Gòn mà?
    – À, ba tìm người… ba thương.
    – Ủa, không phải ba thương mẹ sao?
    – Ừ, thì cũng … thương.
    – Ba nói nghe lộn xộn quá. Con không biết gì cả.
    – Ba cũng không biết.
    Chỉ có Hồng Hạ biết. Mà Hạ thì hai mươi năm rồi tôi không gặp.

    13. Bão .
    Sống miền duyên hải, công việc của anh gắn liền với tàu, với biển, với những chuyến khơi xa. Anh đi suốt, về nhà chẳng được bao ngày đã tiếp tục ra khơi. Mỗi lần anh đi chị lại lo. Radio, ti vi báo bão. Đêm chị ngủ chẳng yên, sợ bão sẽ cuốn anh ra khỏi đời chị.
    Cuộc sống khá hơn, anh không đi biển nữa mà kinh doanh trên bờ. Anh đi sớm về trễ, có đêm vắng nhà, bảo vì công việc làm ăn. Nhưng nghe đâu…
    Không phải bão, anh vẫn bị cuốn xa dần. Sóng gió, bão trong lòng chị.

    14. Khóc .
    Vừa sinh ra đã vào trại mồ côi, trừ tiếng khóc chào đời, chồng tôi không hề khóc thêm lần nào nữa.
    Năm 20 tuổi, qua nhiều khó khăn anh tìm được mẹ, nhưng vì danh giá gia đình và hạnh phúc hiện tại, một lần nữa bà đành chối bỏ con. Anh ngạo nghễ ra đi, không rơi một giọt lệ.
    Hôm nay 40 tuổi, đọc tin mẹ đăng báo tìm con, anh chợt khóc. Hỏi tại sao khóc, anh nói:
    – Tội nghiệp mẹ, 40 năm qua chắc mẹ còn khổ tâm hơn anh.

    15. Đánh Đổi .
    Chị yêu anh vì vẻ lãng mạn và coi thường vật chật. Chị xa anh cũng vì lẽ đó. Nhân chứng của cuộc tình là chiếc xe đạp, nó chở đầy kỷ niệm của một thời yêu nhau.
    Mười năm xa cách, anh lao vào cuộc mưu sinh và có một gia sản ít ai bằng.
    Tình cờ anh gặp chị tại nhà, nhìn thấy chiếc xe đạp ngày xưa, chị hỏi: anh còn giữ nó? Anh nghẹn ngào: anh làm ra những thứ này mong đánh đổi những gì anh có trên chiếc xe đạp ngày xưa.

    16. Mẹ tôi .
    Mẹ sinh tôi giữa ruộng bùn vì lúc có mang tôi cũng là lúc gia đình lâm vào túng quẫn, mẹ đi cấy thuê lặn lội đồng sâu nước độc nên sinh tôi thiếu tháng. Tôi ốm đau èo uột. Mẹ thường cõng tôi qua sông đến nhà thầy thuốc. Tôi khỏe. Nhưng mẹ phải còng lưng ba năm trời để trả nợ.
    Lớn lên tôi định bỏ học đi làm sớm. Mẹ quyết nhịn ăn bắt tôi đến trường. Mẹ là tấm gương soi suốt đời tôi.

    17. Túi khoai thối
    Thử hình dung những cơn giận dữ của ta như những củ khoai, mỗi lần giận là bỏ vào túi một củ, ngày càng nhiều và chúng dần thối đi. Nếu không biết bỏ qua lỗi lầm của người khác, cứ giận họ mãi thì với ta chẳng lợi ích gì, họ cũng chẳng vì ta giận họ mà mập hay ốm đi, còn ta khác nào phải mang theo túi khoai vừa thối vừa nặng. Nếu biết bỏ qua, ta sẽ có nhiều bạn, không còn phiền lòng vì túi khoai thối ấy.

    18. CHUYỆN CÁI VÉ
    Một người cha dắt đứa con 6 tuổi đi sở thú chơi. Đến quầy bán vé, người cha dừng lại đọc bảng giá:
    “Người lớn: $10.00
    Trẻ em trên 5 tuổi: $5.00
    Trẻ em dưới 5 tuổi: Miễn phí”
    Đọc xong, ông nói với người bán vé:
    – Cho tôi 1 vé người lớn và 1 vé trẻ em trên 5 tuổi.
    – Con ông trên 5 tuổi à? – Người bán vé tò mò hỏi lại.
    – Vâng.
    – Nếu ông không nói cho tôi biết thì thằng bé được miễn phí rồi.
    – Vâng, có thể không ai biết, nhưng con tôi tự nó biết.

    19. Ba…
    Học lớp 12, tôi không có thời gian về nhà xin tiền ba như 2 năm trước. Vì thế, tôi viết thư cho ba rồi ba đích thân lên đưa cho tôi.
    Từ nhà đến chỗ tôi trọ học chừng 15 km. Nhà nghèo không có xe máy, ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba…
    Cuối năm, làm hồ sơ thi đại học, tôi lại nhắn ba. Lần này, sau khi đưa cho tôi một trăm ngàn, ba hỏi:
    – “Có dư đồng nào không con?”.
    Tôi đáp:
    – “Còn dư bốn ngàn ba ạ”.
    Ba nói tiếp:
    – “Cho ba bớt hai ngàn, để lát về, xe có hư như lần trước thì có tiền mà sửa”.
    Ba về, tôi đứng đó, nước mắt rưng rưng.

    20. Mẹ và con
    Con lên ba, chơi bên nhà dì, bị xe đạp ngã, trúng đầu chảy máu. Mẹ đang nấu cơm, hốt hoảng bế con chạy ngay đến bệnh viện. Hú vía. Vết thương chỉ nhẹ bên ngoài thôi. Hoàn hồn, mẹ nhìn lại mình: chân không dép, quần ống cao ống thấp, áo loang lổ vết máu. Chả giống ai! Mẹ cười.
    Con lớn, mẹ bỗng bị chứng nặng tai. Lần lữa mãi, mẹ mới nhờ con đưa đi khám bệnh. Bác sĩ bảo: Để quá lâu, hồi phục thính lực cũng khó. Nhìn mặt mẹ ngơ ngẩn, con khóc.

    21. Anh
    Năm 18 tuổi, anh quyết định nghỉ học đi phụ hồ. Bố mẹ giận dữ, mắng “Sanh ra… giờ cãi lời bố mẹ…phải chi nó ngoan, siêng học như bé Út…”
    Anh lặng thinh không nói năng gì…Bố mẹ mắng mãi rồi cũng thôi. Anh đã quyết thế!
    Ngày bé Út vào Đại học, phải xa nhà, lên thành phố ở trọ. Anh tự ý bán đi con bò sữa -gia tài duy nhất của gia đình-, gom tiền đưa cho bé Út. Biết chuyện, bố thở dài, mẹ lặng lẽ, Út khóc thút thít…Anh cười, “Út ráng học ngoan…”
    Miệt mài 4 năm Đại học, Út tốt nghiệp lọai giỏi, được nhân ngay vào công ty nước ngoài, lương khá cao… Út hớn hở đón xe về quê…
    Vừa bước chân vào nhà, Út sững người trước tấm ảnh của Anh trên bàn thờ nghi ngút khói…Mẹ khóc, “Tháng trước, nó bị tai nạn khi đang phụ hồ… lúc hấp hối, biết con đang thi tốt nghiệp, nó dặn đừng nói con biết…”

    22. Cua rang muối
    Khi xưa nhà còn nghèo, mẹ hay mua cua đồng giả làm cua rang muối. Cua đồng cứng nhưng mẹ khéo tay chiên giòn, đủ gia vị nên thật ngon. Thấy các con tranh nhau ăn, mẹ nhường. Các con hỏi, mẹ bảo: răng yếu. Giờ, các con đã lớn, nhà khá hơn, chúng mua cua biển gạch son về rang muối mời mẹ. Các con nói vui:
    – Cua rang muối thật đó mẹ.
    Rồi chúng ăn rất ngon. Riêng mẹ không hề gắp. Các con hỏi, mẹ cười móm mém:
    – Còn răng đâu mà ăn?!

    23. Xa xứ
    Em tôi học đến kiệt sức để có một suất du học.
    Thư đầu viết: “ở đây, đường phố sạch đẹp, văn minh bỏ xa lắc nước mình…”
    Cuối năm viết: “mùa đông bên này tĩnh lặng, tinh khiết như tranh, thích lắm…”
    Mùa đông sau viết: “em thèm một chút nắng ấm quê nhà, muốn được đi giữa phố xá bụi bặm, ồn ào, nhớ chợ bến xôn xao lầy lội… Biết bao lần trên phố, em đuổi theo một người châu Á, để hỏi coi có phải người Việt không…”

    24. Đi thi
    Chị Hai thi đệ thất. Ba thức dậy từ tờ mờ chở chị đi trên chiếc xe đạp cũ. Chị Hai đậu thủ khoa. Má bảo: “Nhờ Ba mày mát tay”. Từ đó, lần lượt tới anh Ba rồi cô út – cấp II, cấp III, tú tài, đại học – Đứa nào cũng một tay Ba dắt đi thi. Giờ cả ba đều thành đạt.
    … Buổi sáng, trời se lạnh, Ba chuẩn bị đi thi “Hội thi sức khỏe người cao tuổi”. Má nhìn Ba ái ngại: “Để tôi gọi taxi. Tụi nhỏ đều bận cả”.
    Buổi tối, má hỏi: “Ông thi sao rồi?”. Ba cười xòa bảo: “Rớt!”

    25. THỊT GÀ
    Tạnh mưa, bọn trẻ bưng cơm đứng ăn trước cửa. Tý khoe:
    – Nhà Tý ăn thịt gà.
    Đêm đó, bà Tám chửi:
    – Mả cha nó, nghèo mạt kiếp tiền đâu ăn gà, nó ăn gà bà, nó chết bất đắc.
    Ông giáo buồn lắm, ngã bệnh, qua đời. Thương tình, hàng xóm lo ma chay. Tý hớn hở vì nhà nó đông vui.
    Trời đổ mưa.
    Thằng Tý la lớn:
    – Con gà vô nhà, dậy bắt làm thịt ba ơi.
    Mọi người nhìn theo. Thì ra, một con cóc dưới kẹt tủ đang giương mắt nhìn lên quan tài ông giáo.
    (Đừng vội kết tội cho người khác bạn nhé. Hãy bao dung độ lượng và tha thứ)

    26. Chỉ có một người thôi
    Người đến dự đám cưới khá đông. Ông hàng xóm gọi bác làm công đến và bảo:
    – Này, anh đi xem xem có bao nhiêu người đến dự đám cưới bên ấy.
    Bác làm công ra đi. Bác để lên ngưỡng cửa một khúc gỗ và ngồi lên bờ tường đợi khách khứa ra khỏi nhà. Họ bắt đầu ra về. Ai đi ra cũng vấp phải khúc gỗ, văng lên chửi và lại tiếp tục đi. Chỉ có một bà lão vấp phải khúc gỗ, liền quay lại đẩy khúc gỗ sang bên.
    Bác làm công trở về gặp người chủ.
    Người chủ hỏi:
    – Ở bên ấy có nhiều người không?
    Bác làm công trả lời:
    – Chỉ có mỗi một người mà lại là bà lão.
    – Tại sao vậy?
    – Bởi vì tôi để khúc gỗ bên thềm nhà, tất cả đều vấp phải, nhưng cũng chẳng ai buồn dẹp đi. Thế thì lũ cừu cũng làm như vậy. Nhưng một bà lão đã dẹp khúc gỗ sang bên để người khác khỏi vấp ngã. Chỉ có con người mới làm như vậy. Một mình bà lão là người.

    27. Phấn Son

Tốt nghiệp đại học, ở lại thành phố đi làm.
Tháng rồi, mẹ vào thăm. Mừng và thương. Mẹ khen: “Bạn gái con xinh”.
Cuối tháng, lãnh lương. Dẫn người thương đi shopping.
Em bảo: “Mỹ phẩm của hãng này là tốt nhất. Những loại rẻ tiền khác đều không nên dùng vì có hại cho da, giống mẹ anh đó, mẹ bị nám hết anh thấy không…”
Chợt giật mình. Mẹ cả đời lam lũ, nắng gió với cái ăn, nào đã biết phấn son màu gì./.

Giáo sư Nguyễn Phi Phượng gởi

Đại cao thủ và Những chuyên gia

Đại cao thủ và Những chuyên gia

  canh-sat1KIEU TINH

 

 

 

 

 

 

 

Thiếu úy Kiều Tinh là ai trong hình đồng chí có biết?

From: Từ Luong văn

-ĐẠI CAO THỦ-
Tại một ngã tư trọng điểm trong thành phố, vào giờ cao điểm buổi sáng, người và xe len chật như nêm cối, nhích từng tí một.
Bỗng một chiếc xe 4 chỗ sang trọng không chấp hành đèn tín hiệu giao thông, bất chấp đèn đỏ băng qua đường.
Lập tức, một nữ cảnh sát giao thông xinh đẹp bước tới chặn chiếc xe đó dừng lại, ra hiệu tấp vào vỉa hè.
Nữ cảnh sát chào lái xe theo đúng điều lệnh:
” Chào anh, xe anh không chấp hành tín hiệu giao thông, cụ thể là vượt đèn đỏ, đề nghị anh xuống xe xuất trình giấy tờ xe và bằng lái để kiểm tra”
Người lái xe hạ kính, vẫn ngồi nguyên trên ghế lái nhíu mày:
” Cô có biết trên xe chở ai không? ”
Nữ cảnh sát :
” Tôi không biết”
Lái xe:
” Vậy tôi nói cho cô biết, trên xe là Thủ trưởng Chu và và các đồng chí lãnh đạo“.
Nữ cảnh sát vội bước tới cửa sau chào các Thủ trưởng.
Lái xe nhăn mặt:
” Lần sau để ý tí nhá, mới vào nghề hả”
Nữ cảnh sát:
” Đề nghị anh xuống xe xuất trình giấy tờ xe và bằng lái”
Lái xe:
” Hả? cô điên à ”
Nữ cảnh sát:
” Tôi nhắc lại lần cuối, Đề nghị anh xuống xe xuất trình giấy tờ xe và bằng lái”
Lái xe hậm hực miệng làu bàu bước xuống xe đưa giấy tờ và bằng lái cho nữ cảnh sát.
” Anh đã vi phạm luật giao thông đường bộ, vượt đèn đỏ ” – Nữ cảnh sát nghiêm giọng.
” Tôi sẽ lập biên bản tạm giữ giấy tờ xe và bằng lái của anh “.
Lái xe mắt trợn ngược, mồm há hốc không nói được câu gì. Đúng lúc đó, Thủ trưởng Chu bước ra khỏi xe, tiến về phía nữ cảnh sát.
” Chào cô” – Thủ trưởng Chu nhìn lên phù hiệu trên áo nữ cảnh sát ” Cô là thiếu úy Kiều Tinh ?”
Nữ cảnh sát:
” Chào thủ trưởng! tôi là Kiều Tinh, thiếu úy công tác tại đội 35, được phân công chấp hành nhiệm vụ tại ngã tư này”
Thủ trưởng Chu :
” Chúng tôi đang trên đường đi họp giao ban, cuộc họp rất quan trọng, cô có thể châm chước cho chúng tôi đi ngay để không bị trễ giờ”
Nữ cảnh sát:
” Không được thưa Thủ trưởng, xe của Thủ trưởng vi phạm, buộc phải lập biên bản theo quy định, xe Thủ trưởng sẽ được đi ngay sau khi chúng tôi lập xong biên bản”
Thủ trưởng Chu :
” Tôi xin nhắc lại cuộc họp rất quan trọng”
Nữ cảnh sát Kiều Tinh:
” Chúng tôi không thể làm khác được, trước pháp luật mọi người đều bình đẳng, xin Thủ trưởng hãy chấp hành pháp luật và vui lòng chờ “.
Thủ trưởng Chu không nói thêm câu nào bước vào xe ngồi.
Sau khoảng 20 phút, xe của Thủ trưởng Chu được đi sau khi đã bị lập biên bản và tạm giữ giấy phép lái xe. Mặt đồng chí lái xe đỏ như gấc vì bực tức.
Thủ trưởng Chu đẩy cửa bước vào phòng họp, mọi người đã ngồi chờ đông đủ.
Thủ trưởng Chu :
” Thưa các đồng chí, cuộc họp hôm nay tôi đã đến muộn đúng 27 phút. Lý do là xe của tôi đã bị một nữ cảnh sát giao thông chặn lại và lập biên bản, đây là lần đầu tiên trong đời tôi gặp trường hợp như thế này. Theo tôi được biết, đồng chí nữ cảnh sát đó tên là Kiều Tinh, công tác tại đội 35. Đề nghị cho tôi biết, lãnh đạo đội 35 là ai?
– ” Dạ thưa thủ trưởng, đội trưởng là đồng chí Võ, đội phó trước đây là đồng chí Mạt, nhưng đồng chí Mạt đã được điều động sang đội 36″
Thủ trưởng Chu :
” Bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao giao thông trong thành phố ta lại lộn xộn đến vậy, không ai tôn trọng luật giao thông, vào giờ cao điểm thì thực sự hỗn loạn. Các đồng chí có biết vì sao không? Một trong những nguyên nhân chính là do mỗi khi bị xử phạt, người vi phạm lại gây sức ép với cảnh sát giao thông. Tôi đã nhiều lần chứng kiến nhiều vụ vi phạm, cảnh sát giao thông khi biết trên xe có lãnh đạo là cả nể cho qua. Các đồng chí nghĩ sao? Nếu mỗi chiến sĩ của chúng ta đều nêu cao tinh thần trách nhiệm như thiếu úy Kiều Tinh thì tôi xin khẳng định rằng, giao thông trong thành phố này sẽ an toàn, trật tự và văn minh nhất cả nước. Nhân đây, tôi đề nghị khen thưởng đồng chí Võ, đội trưởng đội 35 vì đã quán triệt cho cán bộ, chiến sĩ nữ của mình tác phong làm việc nghiêm túc, đúng pháp luật. Đồng thời, tôi đề nghị đề bạt đặc cách vào chức vụ đội phó đội 35 đối với thiếu úy Kiều Tinh, đây chính là điển hình gương mẫu để cán bộ chiến sỹ học tập, rút kinh nghiệm. Các đồng chí có ý kiến gì không? ”
Dạ…đồ…ng ý…ạ !
Tối hôm đó, Thủ trưởng Chu đến thẳng khu chung cư cao cấp Paradise, bấm thang máy lên tầng 90, bấm chuông căn hộ 9001. Kiều Tinh ra mở cửa.
Thủ trưởng Chu bước vào, vứt cặp xuống Sa-lon:
” Việc của em xong rồi nhé, thông qua 100%, ngày mai sẽ ra quyết định và gửi các đơn vị”.
Kiều Tinh: ” Vâ…âng, Sếp của em đúng là đại cao thủ…”
– ” Thế có thưởng gì cho anh không đấy?..”
– ” …chụt….chụt… “.

Chiếc loa nhạc đang phát bài ” Đừng xa em đêm nay ” 1 cách du dương…

Chuyện một linh mục

Chuyện một linh mục

Đây là câu chuyện linh mục gỉa vờ đi bán vé số, ăn xin và lượm rác với các em nhỏ để biết thân phận của các em như thế nào và tìm cách cải thiện đời sống của các em

TRE EM

. Linh mục kể:

– Tôi bừng tỉnh và như quên đi cái hôi thối, tôi lao vào trong đống rác như bao đứa trẻ khác. Khoảng hơn hai tiếng, chúng tôi đã “quần nát” cái đống rác. Tôi lượm cũng gần đầy cái bao bố.

Thế là tôi đã lẽo đẽo theo các em để bán vé số và ăn xin trên các đường phố Sài Gòn được hai ngày! Không biết bao nhiêu lần giở khóc giở cười. Có lẽ giờ này nếu bạn bè hay gia đình có gặp tôi thì họ cũng không thể nào nhận ra được. Tôi đã biến thành một người nghèo nàn, đen đủi, đơ dáy và hôi hám như những mảnh đời bất hạnh lê lết hết từ quán ăn này đến quán ăn khác.

Để được theo các em đi ăn xin và bán vé số không phải là dễ. Tôi đã phải lân la làm quen và giúp các em rất nhiều, tôi đã lấy được niềm tin của các em và gia đình các em. Tôi đã ăn và ở chung với họ. Tôi đã cho họ thấy được tôi thực sự muốn sống cảnh màn trời chiếu đất với họ để có thể hiểu và cảm thông nỗi khổ của họ!

Tối hôm nay là tối cuối cùng tôi theo các em, như dự tính ban đầu, hôm nay tôi sẽ không ngủ trong các ngôi nhà bằng giấy, trong thế giới của kẻ chết, mà tôi đã chia sẻ ở trên (Bài “Tôi Đến Thăm Em”) nhưng tôi sẽ theo một nhóm trẻ mồ côi lang thang về ngủ ở khách sạn “ngàn sao” toạ lạc dưới chân cầu Chữ Y bên Khánh Hội. Chiều hôm đó tôi đã được phép theo nhóm trẻ mồ côi lang thang. Dẫu tôi cũng đã biết các em từ trước qua hai ngày đi bán vé số và ăn xin, tuy nhiên trước khi tôi đi cụ trưởng làng dặn tôi:
– Cháu cẩn thận nhé, tụi nó không có hiền giống như tụi nhỏ bên này đâu!

Khoảng 3 giờ chiều, tôi hoà nhập với các em tại công viên bên cạnh Nhà Thờ Đức Bà. Tôi nhập ngay vào với bọn nó một cách dễ dàng. Bọn trẻ đang bàn kế hoạch cho tối hôm nay, chúng quyết định sẽ không đi ăn xin nữa mà sẽ đi lượm ống lon, và ve chai tại đống rác bên quận 4. Nghe chúng nói đến đó tôi đã rùng mình run sợ, tôi thật sự sợ cái mùi hôi thối bốc lên từ rác, nhất là tim tôi thì yếu, không biết có thể sống nổi không. Tôi ngước lên nhìn tượng Mẹ trước nhà thờ đọc một kinh Kính Mừng xin mẹ cầu bầu cùng Chúa cho con..

Trong bóng đêm, cảnh đống rác thật hãi hùng, cao như dãy núi. Tiếng người cười nói, tiếng cãi nhau, tiếng chửi rủa hoà lẫn vào nhau, cả hàng trăm người cứ như là những bóng ma di động. Mùi hôi thối nồng nặc, tôi rùng mình run sợ. Lại đọc thêm một kinh Kính Mừng. Thấy tôi tỏ vẻ ngần ngại, con bé đứng cạnh tôi thét lên:
– Nhảy vô đi cha nội, đứng đó là đói, lấy gì ăn.!

Tôi bừng tỉnh và như quên đi cái hôi thối, tôi lao vào trong đống rác như bao đứa trẻ khác. Khoảng hơn hai tiếng, chúng tôi đã “quần nát” cái đống rác. Tôi lượm cũng gần đầy cái bao bố.

Bọn trẻ đã tập họp lại với nhau và bắt đầu khoe những thứ mà chúng đã lượm được. Ngoài những cái bọc nylông thông thường, có đứa khoe lượm được cái chân gà, hay một món đồ ăn được gói kỹ. Bỗng dưng có con bé khoảng 10 tuổi la to:
– Hôm nay nhà tao không phải đói rồi.!

Nói xong nó lôi trong cái bao của nó ra một cái đầu chó! Tôi đứng đó mà nước mắt tuôn trào, cứ như là trong mơ. Đến phiên tôi, tôi không kể gì mà chỉ đưa cho thằng bé “trưởng nhóm” cái bao bố và nói là cho hết tụi nó.

Em vẫn cười tươi bên… rác

Chắc cũng khoảng nửa đêm, khi chúng tôi trở lại chân cầu chữ Y bên Khánh Hội. Các em chắc mệt mỏi, lăn ra ngủ ngay. Riêng tôi không biết vì quá mệt mỏi hay là quá xúc động không tài nào ngủ được. Tôi cứ nằm nhìn trăng chiếu xuyên qua các khe hở của thành cầu. Trăng đêm nay sáng quá, nhưng đời các em thì thật tối! Đêm nay là đêm đầu tiên trong đời tôi hiểu được ý nghĩa của “màn trời chiếu đất”. Tôi trằn trọc, nước mắt cũng không còn để mà rơi. Tôi muốn thét lên, thét lên thật to, nhưng lại dằn lòng đau xót.

Sáng hôm sau, tôi thật sự mỏi mệt và kiệt sức. Tôi đứng dậy, lê từng bước nặng nhọc ra khỏi gầm cầu, đón taxi để quay về Khách Sạn, nhưng không một chiếc nào ngừng. Nỗi mệt mỏi và đau nhức trong thể xác tôi, không tài nào so sánh với nỗi đau tinh thần, nước mắt tôi cứ tuôn trào. Nếu như mọi khi, tôi ăn mặc lịch sự thì Taxi đã nối dài thành hàng để chào mời tôi rồi, nhưng hôm nay tôi tiều tụy và nghèo nàn. Cũng chẳng trách gì được những anh lái Taxi, vì họ cũng làm thuê cả mà. Cuối cùng tôi cũng đã thuyết phục được một cụ già chạy Honda ôm chở tôi về.

Honda dừng trước cửa khách sạn, tôi vừa bước xuống đã bị anh bảo vệ xua đuổi, nhưng khi nhận ra tôi là khách quen, anh ta cười bẽn lẽn và xin lỗi. Cụ già đứng ngoài chờ tôi vào Khách Sạn lấy tiền. Tôi đến bàn tiếp tân, xin chìa khoá phòng 205. Cô tiếp tân mọi ngày niềm nở với tôi lắm, bỗng dưng hôm nay cáu gắt lạ thường, cô nói và liếc nhìn tôi thật khó chịu:
– Ông tìm ai! Chủ nhân phòng 205 đi ra ngoài rồi!!

Tôi giở chiếc mũ lụp xụp ra, mùi hôi bốc lên, và mỉm cười nói với cô bé:
– Thưa cô, tôi là chủ nhân của căn phòng 205 đây!!

Cô nhìn tôi, tí nữa thì té lăn ra khỏi ghế, cô đứng bật giậy và hỏi tôi:
– Anh Thông, anh có sao không? Bị cướp giật à?!

Tôi nói cho cô biết tôi không sao, chỉ mệt mỏi và muốn lên phòng nghỉ. Cô cầm chìa khoá phòng và còn dẫn tôi lên đến tận cửa… Tôi nhờ cô lấy 50 ngàn trả cho cụ già chạy xe ôm. Tôi lao vào phòng cởi quần áo và lăn ra ngủ! Một giấc ngủ bình yên và hạnh phúc!

Lạy Chúa, không có khoảng cách nào lớn hơn giữa lòng người với người, giữa các con tim của nhân loại. Cái hố sâu ngăn cách giữa giàu sang và nghèo đói đã làm cho lòng người chai đá, làm cho con tim họ dửng dưng trước những đau khổ và bất hạnh của người khác. Xin Chúa hãy thay thế quả tim bằng đá khô cằn của chúng con bằng quả tim bằng da bằng thịt, trái tim với những vòng chảy không ngừng của những giọt máu yêu thương. Xin cho chúng con biết chia sẻ với anh em những ân huệ chúng con lãnh nhận từ Chúa, Amen.

LM Martino Nguyễn Bá Thông