“Hai chiếc vali và bài học muộn màng về lòng biết ơn” – Truyện ngắn HAY

Lê Ngọc Công

 Đừng đợi đến khi cha mẹ chỉ còn hai chiếc vali trong tay mới nhận ra ta đã quên dạy con điều quan trọng nhất – biết trân quý những người từng vì mình mà từ bỏ cả đời.

Chiều muộn hôm đó, trong cái lạnh giá len lỏi từng khe cửa, tôi bất ngờ được hai đứa con trai đến thăm.

Một đứa là bác sĩ, đứa kia là kỹ sư. Cả hai đều thành đạt, giỏi giang và có chỗ đứng vững chắc trong sự nghiệp.

Chưa đầy một tuần trước, tôi vừa mất đi người vợ yêu dấu – tình yêu lớn nhất đời tôi. Bà ra đi mang theo một phần hồn tôi, để lại tôi ngơ ngác, trống rỗng, như thể ý nghĩa cuộc sống đã vỡ vụn ngay dưới chân.

Chúng tôi ngồi quanh bàn, trong căn phòng khách đơn sơ của ngôi nhà nhỏ – nơi giờ chỉ còn mình tôi sống.

Cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang tương lai của tôi. Một cảm giác buốt lạnh chạy dọc sống lưng.

Chúng bắt đầu bàn đến việc đưa tôi vào viện dưỡng lão.

Tôi gượng người ngồi thẳng, cố giải thích rằng tôi không sợ cô đơn, cũng không sợ già yếu.

Nhưng hai đứa vẫn kiên quyết, với cái giọng giả vờ quan tâm.

Chúng bảo nhà chúng gần biển, rộng rãi nhưng… không đủ chỗ cho tôi ở. Cả hai đều thế.

Chúng nói về công việc bận rộn, về vợ con chúng bận bịu, về các cháu đang học hành không có thời gian thăm tôi. Cuộc sống đầy ắp những lo toan, chúng bảo vậy.

Tôi gợi ý thuê người giúp việc. Nhưng chúng, với lý lẽ rành mạch của giới chuyên môn, bảo phải thuê ba người cho ba ca. Và tất nhiên, phải khai báo đầy đủ. Mà thời buổi này, ai còn kham nổi?

Tôi không muốn bị thuyết phục. Tôi không chịu nổi cảnh bị “đưa đi”.

Nhưng rồi một đề xuất khác lại đến: bán nhà.

Tiền bán đủ để lo chi phí viện dưỡng lão – và như thế, ai cũng “nhẹ lòng”. Chúng nói vậy.

Tôi gật đầu. Không phải vì đồng tình. Mà vì kiệt sức. Tôi không còn sức để chống lại sự lạnh lùng ấy nữa.

Tôi im lặng. Tôi không nhắc đến những đêm thức trắng lo học phí cho chúng, những chuyến du lịch vợ chồng tôi huỷ, những bữa ăn tối từ chối, cái xe cũ mãi không thay…

Tất cả chỉ để tụi nó không thiếu thứ gì.

Nhưng giờ nhắc lại thì để làm gì?

Tôi lặng lẽ xếp đồ. Cả đời người gói gọn trong hai chiếc vali. Chỉ hai chiếc vali.

Tôi bước đi, về một nơi xa hơn, buốt giá hơn – viện dưỡng lão. Xa con cháu, xa cả những ký ức.

Và trong vòng tay lạnh lẽo của cô đơn, tôi hiểu: tôi đã dạy chúng kiến thức, cho chúng bằng cấp, tài sản…

Nhưng tôi đã không dạy chúng điều quan trọng nhất – lòng biết ơn.

Lỗi cũng là ở tôi.

Chúng ta cứ nghĩ yêu thương là cho đi vô điều kiện, là đáp ứng mọi thứ. Nhưng tình yêu thực sự còn là dạy dỗ, là đặt giới hạn, là hướng con biết giúp đỡ, biết chia sẻ, biết gánh vác trách nhiệm trong gia đình.

Biết ơn không tự nhiên mà có. Nó cần được dạy, được gieo trồng.

Bắt đầu từ sự tôn trọng, từ lòng nhận biết công lao của cha mẹ – những người từng hy sinh cả chính mình.

Một ngày nào đó, con cái chúng ta cũng sẽ già.

Và chúng cũng sẽ mong được đối xử bằng tình yêu và nhân phẩm.

Thứ đó không thể mua.

Chỉ có thể gieo từ bây giờ.

Vậy thì, hãy nuôi dạy con bằng cả tình yêu và những giá trị vững bền. Nhưng cũng đừng quên gắn kết chúng bằng sợi dây thiêng liêng của lòng biết ơn.*

Trầm Mặc Huơng Lai

Từ Fb Gaston Thiều


 

Ông già cho vay nặng lãi va` hai viên sỏi- Truyen ngan HAY

K75 LƯƠNG VĂN CAN

Nguyễn Việt

  Mấy trăm năm về trước, tại một thị trấn nhỏ ở Ý, có một người đàn ông kinh doanh mắc nợ một khoản tiền cho vay nặng lãi rất lớn. Người cho vay nặng lãi đó là một ông già, vẻ ngoài khó ưa, nhưng ông già đó lại vô tình cảm mến người con gái của ông chủ kia.

Không cần phải nói, cô gái đã tỏ vẻ kinh tởm khi lão già đó đến cầu hôn cô.

Ông già cho vay nặng lãi nói rằng ông sẽ cho hai viên sỏi vào một cái túi, một viên màu trắng và một viên màu đen.

Cô gái sẽ phải lấy ra một viên sỏi từ trong cái túi đó. Nếu lấy ra viên màu đen thì ông ấy sẽ xóa sạch toàn bộ số nợ nhưng cô gái phải lấy ông. Còn nếu lấy ra viên màu trắng, ông vẫn sẽ xóa nợ và cô gái không phải làm vợ ông.

Đứng trên con đường lát sỏi trong khu vườn của người chủ, ông già cho vay cúi người xuống và nhặt lấy hai viên sỏi.

Khi ông ta đang cúi nhặt, thì cô gái để ý thấy rằng ông ấy nhặt 2 viên sỏi màu đen và cho chúng vào túi.

Sau đó, ông ấy yêu cầu cô gái tiến lại gần cái túi và lấy ra một viên sỏi.

Theo lẽ tự nhiên thì cô gái có 3 sự lựa chọn:

– Từ chối không lấy ra viên sỏi nào từ cái túi đó.

– Lấy cả hai viên sỏi ra khỏi túi và vạch trần sự gian lận của ông lão.

– Chọn lấy một viên mặc dù hoàn toàn biết rằng nó là màu đen vì muốn hy sinh bản thân để trả nợ cho cha.

Thế là cô gái lấy ra một viên sỏi, và trước khi giở lòng bàn tay ra để xem nó màu gì thì cô giả vờ làm rớt viên sỏi đó xuống mặt đất phủ đầy sỏi. Cô gái nói với người chủ nợ: “Ối, tôi bất cẩn quá. Không sao hết, chỉ cần nhìn vào túi xem viên sỏi nào còn sót lại thì ông sẽ biết ngay tôi đã chọn được viên nào đó mà.”

Viên sỏi còn sót lại trong túi dĩ nhiên là viên màu đen, và bởi vì lão chủ nợ không muốn bị vạch trần đã gian lận nên đành chấp nhận cô gái đã chọn được viên màu trắng, thế là cô ấy đã giúp cho cha được xóa nợ.

Tinh thần của câu chuyện:

Luôn có khả năng để vượt qua những tình huống khó khăn nếu bạn có thể tư duy vượt giới hạn, và đừng ràng buộc bản thân bởi những lựa chọn chỉ vì bạn nghĩ không có lựa chọn nào khác hơn nữa.

#st


 

Hãy đến nói với một người, là bạn yêu thương họ-Truyện ngắn HAY

Cao Nguyenhoc

(Câu chuyện bác ái)

Hãy đến nói với một người, là bạn yêu thương họ.

Cô giáo môn Tâm lý học đã kể lại một kỷ niệm.

Tuần trước,tôi đã cho những học viên lớn tuổi của tôi một bài tập về nhà, mà rất nhiều người cho là kỳ dị: «Trong một tuần, hãy đến nói với một người, là bạn yêu thương họ. Đó phải là một người bạn mà bạn chưa bao giờ nói những lời đó hoặc ít nhất là đã không nói điều đó trong suốt thời gian dài ».

Ở vùng mà tôi đang dạy học, người ta sống rất khép kín.

Lớp học tôi dạy có rất nhiều người đàn ông xấp xỉ bốn mươi trở lên, và cả thế hệ của họ được rèn giũa rằng việc thể hiện cảm xúc quá nhiều là uỷ mị.

Nói những lời yêu thương đối với họ là những điều rất ư là khó khăn, có phần còn xa xỉ nữa!.

Còn khóc lại là một sự cấm kỵ.

Sau tuần đó, tôi hỏi xem có ai “làm bài tập”chưa?.

Tôi đã rất kỳ vọng vào một vài học viên nữ sẽ lên tiếng, nhưng không phải, người dơ tay đầu tiên lại là người đàn ông.

Trông ông ấy có vẻ rất xúc động!, ông phát biểu:

– ̂ , tôi đã rất giận dữ khi tuần trước cô cho chúng tôi bài tập này: “Một bài tập ngớ ngẩn” tôi đã nghĩ vậy!.

Nhưng khi lái xe về nhà, tôi bỗng nghĩ đến bố tôi.

Năm năm trước, hai bố con tôi đã cãi nhau một trận kịch liệt, và từ đó coi như không có nhau trên đời này nữa.

Trên đường về nhà, tôi đã suy nghĩ miên man và khi bước tới cửa thì tôi đã quyết định nói với bố rằng: Tôi rất yêu thương ông.

Thật là lạ, ngay khi tôi có quyết định, tâm hồn tôi bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn.

Tại sao điều dễ dàng như vậy mà năm năm qua tôi đã không làm được?

Sáng hôm sau, khi đến chỗ làm, việc đầu tiên tôi làm cho một ngày mới là gọi điện thoại về nhà bố mẹ.

Khi nghe tiếng của bố, tôi hồi hộp chỉ nói được ngắn gọn:

  • Tối nay con sẽ ghé qua nhà một chút có được không ạ? Con… con muốn nói chuyện với bố.
  • Bố tôi gắt lên:
  • Lại chuyện gì nữa đây? Anh muốn qua lúc nào thì qua, ai cấm được!

Và tôi biết rằng đó là một lời đồng ý.

Khi bấm chuông của nhà bố mẹ, tôi thầm mong là chính bố sẽ ra mở cửa cho tôi.

Không biết là có sự nhạy cảm của tình yêu không mà lúc đó bố tôi đã ra mở cửa thật!

Đến lúc ấy không thể cho phép để phí một phút giây nào nữa, tôi bước lại gần ông rồi nói:

  • Bố! Con chỉ đến đây để nói rằng con rất yêu bố!

Bố tôi gần như đứng sững lại, có một cái gì đó như băng giá đang tan ra trên gương mặt ông.

Lần đầu tiên trong đời tôi thấy bố mình bật khóc.

Ông ôm chầm lấy tôi như thể vừa tìm thấy vật báu của cuộc đời mà ông tưởng đã trôi tuột khỏi tầm tay mình.

Ông nói gấp:

Con trai! bố cũng yêu con… nhưng bố đã không biết làm cách nào để nói điều đó.

Đó là khoảnh khắc mà tôi biết, mình sẽ chẳng bao giờ quên được.

Hai ngày sau, bố tôi bị một cơn đau tim và đến lúc này đây ông vẫn chưa tỉnh.

Các bác sĩ cũng không chắc rằng ông có thể tỉnh lại được hay không?

Cô Dennis, tôi xin cảm ơn cô vì bài tập mà cô đã giao cho chúng tôi.

Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi chưa giảng hoà cùng bố và kịp nói với ông những điều cần phải nói?

Nếu như thế, tôi chẳng bao giờ còn có cơ hội làm điều ấy nữa…

Vậy đấy!

****

Nếu các bạn cần nói lời yêu thương với một người, xin hãy làm ngay đi.

Yêu thương là điều không thể trì hoãn.

“Làm bài tập mà tôi ra cho các bạn ngay đi”


 

Phép màu: SỨC MẠNH CỦA TÌNH YÊU THƯƠNG!-Truyện rất ngắn HAY

Karen khi biết mình có thai, đã chuẩn bị tâm lý cho con trai Michael. Biết mình sắp có em gái, tuy mới 3 tuổi nhưng Michael cứ áp đầu vào bụng mẹ, hát cho em nghe hàng ngày.

Thai kỳ diễn ra thật bình thường đối với Karen, một thành viên năng động của nhà thờ Panther Creek United Methodist ở Morristown, Tennessee.

Bỗng những cơn đau chuyển dạ bắt đầu, năm phút một lần và rồi mỗi phút. Chuyển dạ hàng giờ nhưng Karen vẫn chưa sinh được.

Cuối cùng rồi em gái bé nhỏ của Michael cũng chào đời, nhưng bé lại ở trong tình trạng nguy kịch. Còi hú liên hồi, xe cấp cứu xé màn đêm khẩn cấp chuyển bé về trung tâm chăm sóc đặc biệt của bệnh viện St. Mary’s Hospital, Knoxville, Tennessee. Thời gian như ngừng trôi. Bệnh tình của bé ngày càng trầm trọng. Chính các bác sĩ cũng trực tiếp nói chuyện với vợ chồng Karen:

– Hy vọng mong manh lắm, gia đình nên chuẩn bị tinh thần cho tình trạng xấu nhất.

Karen và chồng đã liên lạc với nghĩa trang địa phương để lo hậu sự cho con. Mới hôm qua họ còn sửa chữa, trang hoàng phòng riêng cho con gái, vậy mà giờ đây họ phải lên kế hoạch làm đám tang cho con.

Michael vẫn vô tư nài nỉ bố mẹ cho mình vào bệnh viện thăm em, “Con muốn hát cho em nghe”.

Cứ ngỡ là bé sẽ ra đi sau khi chào đời. May mắn sao, một tuần đã qua đi. Mọi người lo lắng bước vào tuần thứ hai. Michael vẫn kèo nài xin được hát cho em, nhưng trẻ con không được phép vào phòng chăm sóc đặt biệt.

Karen quyết định sẽ dẫn con vào, cho dù y bác sĩ bệnh viện có tán thành hay không. Không cho con gặp em bây giờ thì có thể sẽ chẳng bao giờ nó gặp được đứa em nó đã hát cho nghe từ khi còn nằm trong bụng mẹ. Mặc cho Michael một bộ đồ khá rộng, Karen dẫn con vào phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn Michael cứ như cái giỏ đựng quần áo biết đi. Bất ngờ, hai mẹ con đụng đầu với cô y tá trưởng ngay cửa phòng:

-Trẻ con không được vào đây. Dẫn nó ra ngoài.

Người mẹ trong Karen choàng tỉnh. Người phụ nữ thường ngày vốn hòa nhã, nhìn người y tá trưởng với ánh mắt lạnh như thép, miệng đanh lại :

– Thằng bé chẳng phải đi đâu cho đến khi nó hát cho em nó nghe xong.

Karen kéo Michael đến giường bệnh của em nó. Một giọng trong trẻo, tràn đầy tình thương yêu cất lên, Michael hát:

– Em là ánh nắng, là tia nắng duy nhất của anh. Dù bầu trời toàn mây đen, em vẫn làm cho anh cảm thấy hạnh phúc…

Ngay lập tức, bé gái có phản ứng, mạch đập đều đặn dần.

Michael vẫn hát :

– Em không biết rằng anh thương em biết dường nào. Xin đừng mang ánh nắng đi…

Hơi thở rối loạn giờ đã nhẹ nhàng, đều đặn. Michael vẫn hát.

– Cưng ơi, đêm nọ khi nằm ngủ, anh mơ thấy mình ôm em…

Khuôn mặt em gái của Micheal bỗng trở nên thanh thản như đang ngủ. Karen ngạc nhiên và vui mừng không tả. Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt người y tá trưởng.

Michael vẫn hát:

– Em là ánh nắng, là tia nắng duy nhất của anh. Xin đừng mang ánh nắng của anh đi…

Kế hoạch chuẩn bị đám tang bị “đập tan”. Ngày hôm sau và ngày hôm sau nữa… rất nhanh, cô bé hồi phục và được về nhà…

Tạp chí Phụ nữ đã đặt tên cho câu chuyện cảm động này là “Phép màu từ bài hát của người anh trai”. Ngay cả y bác sĩ, những người làm khoa học cũng gọi đó là “Phép màu”.

THÔNG ĐIỆP:

Đừng bao giờ “buông tay” trong cuộc chiến giành lại những người mình yêu thương…!

Sưu tầm

My Lan Phạm

From: Lucie 1937


 

 Tôn trọng con người – Truyện ngắn HAY

 Ông lão ăn mặc giản dị bị từ chối suất ăn trên máy bay, sau khi hạ cánh ông sa thải toàn bộ phi hành đoàn….

Chiếc máy bay thương gia mang số hiệu VN888 chuẩn bị cất cánh từ Singapore về TP.HCM. Tại quầy làm thủ tục, một người đàn ông lớn tuổi bước đến. Ông mặc chiếc áo sơ mi ngả màu, quần kaki đã bạc, chân mang đôi dép nhựa. Trong tay ông là chiếc túi vải cũ – loại túi siêu thị ngày xưa – nhét gọn gàng vài thứ đồ cá nhân.

Giới thiệu máy bay Airbus A359 Vietnam Airlines

 Nhân viên quầy check-in nhìn ông, rồi nhìn xuống tấm vé trên tay. Vé hạng thương gia. Họ thoáng giật mình, nhưng vẫn lễ phép hướng dẫn ông đến phòng chờ.

Trên khoang thương gia.

Giá vé máy bay hạng thương gia Vietnam Airlines - VietNam Booking

 Ghế 1A – vị trí đắt đỏ nhất – được ông chọn. Khi ông vừa ngồi xuống, một nữ tiếp viên tiến đến, vẻ mặt bối rối. Cô cúi đầu lịch sự:

 “Cháu xin lỗi… bác có thể cho xem lại vé một chút được không ạ?”

 Ông lão cười nhẹ, lấy vé ra từ túi áo:

 “Đây.”

 Tiếp viên liếc nhìn, xác nhận đúng là vé thương gia, nhưng ánh mắt vẫn hiện rõ sự nghi ngờ. Sau vài câu khách sáo, cô bước về cuối khoang, thì thầm với một tiếp viên khác. Họ liếc nhìn về phía ông, cười nhỏ:

 “Chắc trúng số mua vé hạng sang… nhìn như dân lao động.”

 Một doanh nhân trẻ ngồi ghế 1C – áo vest hàng hiệu, đồng hồ Rolex – quay sang khẽ nhăn mặt. Anh ta nhìn ông lão từ đầu đến chân, rồi quay đi, bấm điện thoại. Dù không ai nói ra, nhưng trong khoang ấy, sự khó chịu vì “sự xuất hiện lệch đẳng cấp” rõ ràng hiện diện.

 Một tiếng sau.

 Khi máy bay ổn định ở độ cao, tiếp viên bắt đầu phục vụ bữa ăn. Những phần ăn sang trọng được bày ra: bò Wagyu, rượu vang đỏ, bánh mì nhập khẩu, tráng miệng panna cotta Ý.

 Ông lão nhẹ nhàng gọi cô tiếp viên:

 “Xin lỗi cháu, cho bác xin phần ăn được không?”

 Tiếp viên mỉm cười xã giao, nhưng câu trả lời lạnh tanh:

 “Dạ… hôm nay suất ăn thương gia có giới hạn, ưu tiên khách VIP thường xuyên. Mong bác thông cảm.”

 Ông khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào.

 Vài hành khách xung quanh nhìn nhau, cười kín đáo. Một người nói nhỏ:

 “Tưởng hạng thương gia là được ăn sang à? Có tiền mua vé mà không đủ tiền mua phong cách.”

 Chuyến bay kéo dài 2 giờ đồng hồ, nhưng với ông – nó là hai tiếng im lặng tột cùng.

 Ông không đòi hỏi. Không trách cứ. Chỉ lặng lẽ nhìn qua cửa sổ, gương mặt già nua bình thản, nhưng đôi mắt buồn sâu thẳm.

Khi máy bay hạ cánh.

 Hành khách lần lượt rời khỏi khoang. Riêng ông lão được mời nán lại vài phút.

First Impressions of Vietnam Airlines A350 Business Class - Live and ...

 Ngay lúc đó, cửa khoang mở ra, một đoàn người mặc vest đen bước vào. Người đi đầu là Giám đốc điều hành của hãng hàng không.

 Tất cả tiếp viên, phi công, tổ bay đều bị gọi tập hợp trước mặt ông lão. Gương mặt họ thoáng ngạc nhiên, rồi bắt đầu lo lắng.

“Giới thiệu với mọi người – đây là ông Trần Vĩnh. Người sáng lập hãng bay chúng ta, chủ tịch tập đoàn sở hữu 60% cổ phần toàn hệ thống.”

 Cả khoang chết lặng.

 Tiếp viên trưởng đứng không vững. Cô gái từng từ chối suất ăn cúi gằm mặt.

 Ông Trần Vĩnh lúc ấy mới cất tiếng – giọng ông không giận, không to, nhưng vang như sấm:

 “Tôi đã muốn làm một hành khách bình thường, để trải nghiệm dịch vụ bằng chính con mắt của người không quyền lực. Và tôi đã nhìn thấy rất rõ.”

 “Một con người có thể mua vé giá cao nhất, ngồi vị trí tốt nhất, nhưng chỉ vì ăn mặc không giống số đông – lập tức bị xem thường, đối xử phân biệt, từ chối những quyền lợi vốn thuộc về họ.”

 Ông quay sang ban giám đốc:

 “Tôi không cần những tiếp viên đẹp đẽ ngoài mặt, nhưng rỗng lòng. Tôi cần con người – biết tôn trọng người khác, bất kể họ là ai.”

 Và ông nói câu cuối cùng:

 “Tôi yêu cầu đình chỉ toàn bộ phi hành đoàn của chuyến bay này. Họ cần thời gian học lại cách phục vụ – và cách làm người.”

 Câu chuyện ngay lập tức lan truyền khắp mạng xã hội.

 Người ta xúc động. Không phải vì một màn “trả đũa quyền lực”, mà vì một bài học: Đừng đánh giá ai qua quần áo họ mặc, hay cách họ xuất hiện.

Vì có thể, chính người bạn coi thường… lại là người đang nắm giữ cả tương lai của bạn trong tay.

 Sau sự việc, ông Trần Vĩnh yêu cầu mở lớp đào tạo lại về đạo đức phục vụ. Một số tiếp viên sau đó đã thay đổi thái độ sống, quay lại với nghề bằng tinh thần khác – tử tế hơn, biết ơn hơn.

 Ông không hề thù hận. Nhưng ông làm vậy để bảo vệ điều lớn hơn:

“Tôn trọng con người – là nền móng duy nhất cho mọi dịch vụ chân chính.”

From: haiphuoc47 & NguyenNThu


 

Đôi mắt của chị là 2 dòng lệ tuôn trào…Truyện ngắn HAY

Những Câu Chuyện Thú Vị – My Lan Pham 

Ở Mỹ, có một người phụ nữ bị gặp tai nạn giao thông. Khi đưa vào bênh viện cấp cứu thì phát hiện người phụ nữ đã trở thành người thực vật nhưng bên cạnh đó bác sị phát hiện cô ấy cũng đã mang thai được 3 tháng. Các bác sĩ đã truyền thức ăn nuôi sống đứa trẻ trong khi mẹ của bé vẫn hôn mê. Sau nửa năm thì cũng đến ngày đứa bé chào đời. Nhưng khó khăn lớn nhất ở đây là nếu các bác sĩ mổ để lấy đứa bé ra mà người mẹ tắt thở nửa chừng thì đứa bé cũng sẽ chết. Họ họp với nhau rất nhiều lần nhưng ko thể tìm ra cách tốt hơn. Cuối cùng họ quyết định vẫn mổ bắt bé ra. Trước khi mổ, vị bác sĩ kề vào tai người mẹ thì thầm : ” Hôm nay là ngày chúng tôi mổ để lấy đứa con của chị ra . Chị hãy ráng giữ hơi thở để con chị có thể chào đời.” và rồi họ tiến hành.

Quá trình mổ tiến hành thuận lợi, người mẹ vẫn duy trì hơi thở và may mắn khi đứa bé đã được cất tiếng khóc chào đời nhưng đó cũng là lúc người mẹ trút hơi thở cuối cùng ra đi mãi mãi. Các bác sĩ nhìn chị ngậm ngùi. Họ biết rằng chị đã cố gắng hơi thở cuối cùng vì đứa con bé bỏng của mình và đôi mắt của chị là 2 dòng lệ tuôn trào….

Đó là dòng lệ của sự vui mừng vì con mình chào đời nhưng cũng là dòng lệ đau buồn khi biết rằng mình phải vĩnh viễn ra đi, không một lần có thể ẵm con trong vòng tay, không thể chăm sóc nhìn con lớn khôn nữa…

Sưu tầm

My Lan Phạm


 

Tại sao bà lại nhận công việc khó khăn và thấp hèn này?-Truyện ngắn HAY

Chuyện tuổi Xế Chiều – 

Năm 1919. Nội chiến ở Liên Xô.

 Gần điền trang cũ của một gia đình Bá tước, có một trung đoàn Hồng quân dừng nghỉ đêm.

 Đêm khuya, nghe tiếng gõ cửa, nữ bá tước mở cửa và thấy một cô y tá đang đứng ở ngưỡng cửa.

– Chào bà, cô y tá nói, “Tôi vô tình nhìn thấy họ lập “Danh sách kẻ thù của nhân dân”.  Bà sẽ bị bắt vào đêm nay.  Nếu bà không chạy thoát thì bà sẽ bị bắn. “

– Tôi có thể chạy đi đâu được?  Tôi có hai con nhỏ, một đứa đang bị bệnh nặng.  Họ sẽ chặn bắt tôi ở ngay ngã tư đầu tiên.

– Tôi biết cần phải làm gì. Khi họ tới, tôi sẽ xưng bằng tên của bà. Như vậy họ sẽ bắn tôi và không tìm kiếm bà nữa.

– Sao cô lại làm điều này?!

– Tôi bị bệnh rất nặng khi còn nhỏ.  Và tôi đã thề với Chúa rằng nếu Chúa ban cho tôi sức khỏe thì tôi sẽ dâng mình cho Chúa.  Năm mười tám tuổi, tôi trở vào tu viện. Khi cách mạng đến, tu viện bị đóng cửa, các nữ tu sĩ bị giải tán. Tôi trở thành y tá cho những người Bolshevik.  Tuy nhiên, tôi cảm thấy rằng tôi chưa hoàn thành lời thề của mình…

– Xin bà hãy chấp nhận lời đề nghị của tôi.  Bà có con cái, bà cần cuộc sống trần thế hơn tôi. Đối với tôi, sự sống là Đấng Christ, và cái chết là có ích.

Nghe cô gái nói vậy, nữ bá tước bật khóc.

  Một năm đã trôi qua.  Người nữ y tá bị xử bắn, và nữ bá tước trốn thoát sang Pháp cùng các con. 

 Người phụ nữ có học thức và xinh đẹp xuất thân từ một gia đình quý tộc này đã nhận làm một công việc như một y tá tại một bệnh viện tỉnh lẻ. Dù nhận được những lời mời hấp dẫn cho những việc làm phù hợp, lương cao, nhưng bà đã từ chối tất cả.

Một nữ nhà báo Pháp đã phỏng vấn nữ bá tước Nga. Những lời nói của bà đã khiến người phụ nữ Pháp này vô cùng sốc.  “Tại sao bà lại nhận công việc khó khăn và thấp hèn này?”  nhà báo hỏi.

– Có một người con gái đã hy sinh cả cuộc đời của mình cho tôi và các con tôi.  Tôi biết rằng cô gái hiện ở với Chúa trên thiên đường, và đang nhìn tôi.  Tôi muốn cô ấy biết rằng cô đã không đổ máu cho cho hạnh phúc ích kỷ của tôi. Tôi cảm thấy rằng bằng cách nào đó tôi phải đáp lại hành động của cô gái đó, vì vậy tôi quyết định tiếp tục cuộc sống của cô.

Svi Doan st.& dịch


 

MỘT CHUYỆN TÌNH KHÔNG CÓ TRONG SÁCH GIÁO KHOA

Tu Le

Người ta thường nói, tình yêu không có tuổi. Nhưng mấy ai dám yêu khi cả thế giới quay lưng?

Câu chuyện của Emmanuel và Brigitte – Tổng thống nước Pháp và người phụ nữ hơn ông 24 tuổi – là một minh chứng lặng lẽ nhưng mạnh mẽ rằng tình yêu, nếu là thật, thì chẳng cần ai cho phép.

Brigitte năm ấy là cô giáo dạy văn. Mái tóc vàng óng, giọng nói trầm ấm và đôi mắt từng trải. Bà yêu thơ Rimbaud, say mê Racine, tin rằng văn chương có thể chạm được đến nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn một con người. Và rồi, một cậu học trò 15 tuổi – Emmanuel – bước vào lớp.

Cậu học trò khác thường. Ít nói, nhưng khi nói thì ánh mắt như thiêu đốt. Một đứa trẻ con mang dáng dấp của người trưởng thành. Brigitte không ngờ, trong hàng chục gương mặt tuổi mới lớn ngày ngày lắng nghe bài giảng của mình, lại có một cậu bé sớm nhận ra điều mà bà chưa từng dám nghĩ: trái tim bà vẫn biết yêu.

Cậu ấy nói: “Một ngày nào đó, em sẽ cưới cô.”

Brigitte cười, như bao lần người lớn cười trước giấc mơ ngông cuồng của tuổi trẻ. Nhưng Emmanuel thì không quên. Ngược lại, cậu sống như thể cả đời mình chỉ để chứng minh lời hứa ấy là thật.

Gia đình đưa cậu đi xa. Dư luận dấy lên. Bạn bè rời bỏ. Nhưng tình yêu đôi khi chỉ cần hai người, và sự im lặng của thế giới cũng là một thứ chấp thuận. Họ lặng lẽ viết thư cho nhau. Lặng lẽ sống, lặng lẽ đợi.

Thời gian trôi, Brigitte ly hôn. Emmanuel tốt nghiệp, đi làm, rồi bước chân vào chính trường. Họ kết hôn vào năm 2007, sau hơn một thập kỷ gắn bó thầm lặng.

Ngày ông đắc cử tổng thống, bà đứng bên cạnh – không như một “phu nhân quyền lực”, mà như người bạn đời hiểu ông nhất. Không ồn ào, không phát ngôn hoa mỹ. Bà không là chiếc bóng sau lưng, mà là mặt trăng dịu dàng luôn dõi theo mặt trời.

Người đời gọi bà là “cô giáo yêu học trò”, là “phu nhân già hơn chồng”, là “một sự bất thường trong chính trị châu Âu”. Nhưng bà không cần sửa lại những danh xưng đó. Bà chỉ nhẹ nhàng sống. Và yêu. Như cách bà từng dạy học – tận tụy và đầy đam mê.

Tình yêu thật sự không nằm trong khuôn mẫu. Nó không đo bằng tuổi tác, danh vị, hay số đông ủng hộ. Nó nằm trong ánh nhìn hai người dành cho nhau – giữa đám đông ồn ào, họ vẫn thấy nhau.

Ở một thế giới mà người ta dễ yêu nhanh và quên vội, có một Tổng thống từng là cậu học trò nhỏ giữ lời hứa thuở mười lăm. Có một cô giáo từng sợ hãi, từng hoài nghi, nhưng rồi chọn bước theo trái tim.

Đó là chuyện tình không có trong sách giáo khoa, nhưng đủ để viết nên một trang đẹp trong đời thật

ST


 

 Khoảng Trống Cuối Cuộc Đời – Lưu An Vũ Ngọc Ruẩn- Truyen ngan HAY

 Lưu An Vũ Ngọc Ruẩn

Anh Phi, anh Ruẩn thân mến,

Thật là tội cho bà cụ có hai người con như trong truyện, họ đã không còn bản tính như của người VN, cho dù họ cũng chỉ mới rời VN chưa lâu, chừng 20 năm.

Nhân dịp hai anh đều đã và đang sinh sống bên Thụy Sĩ, xin cho hỏi thăm về chuyện sinh sống của người già bên Thụy Sĩ:

  1. bên Thụy Sĩ có bắt buộc con cái phải nuôi cha mẹ không?
  2. nếu con cái không muốn chăm sóc thì sao? … người già có được trợ cấp để vào sống trong viện dưỡng lão không?
  3. tôi đã hỏi thăm vài viện dưỡng lão gần nhà, giá tiền tùy theo tình trạng sức khỏe, không cần trợ giúp của người già như 0%,10%,25%,50%,… và giá phí xê dịch từ US$5,000 đến US$15,000/tháng (năm ngàn đô đến mười lăm ngàn đô mỗi tháng). Bên Thụy Sĩ phí tổn thế nào?

Phí tổn chăm sóc người già bên Mỹ cao quá, nên nhiều người già cũng đang tìm cách bung qua các quốc gia khác với chi phí thấp hơn, ví dụ như VN, Phi, Thái Lan, Mexico, Portugal, v.v.

Xin phép “ní nuận” một tí cho vui, chúng ta cứ tìm cách sống dai, rồi phải lo lắng, mệt nhọc với chuyện chăm sóc cho bản thân khi về già thì mệt quá, có thật sự đáng không?

Thế gian chúng ta đều biết rõ những thứ hữu hình thì không bền chắc theo thời gian, bà cụ trong truyện nếu hiểu rõ mọi chuyện đều có thể thay đổi, ngay cả tính tình con người, thì có thể không thất vọng quá như vậy mà tự hủy mình.  Quan trọng hơn hết là đừng bao giờ trông mong quá nhiều nơi người khác.

Cảm ơn hai anh đã chia sẻ.

NĐTrọng

************

 Qua người bạn thân cùng lớp, tôi quen với gia đình bác Chấn, một gia  đình gốc Tây học, giàu có và thế lực của miền Nam trước năm 1975. Bác có hai người con, một trai, anh Quang hơn tôi 3 tuổi, một gái, chị Yến hơn tôi 1 tuổi. Hai người con của bác đều theo học chương trình Tây.

 Sự quen biết của tôi với gia đình bác rất sơ sài, không bước xa hơn những lời chào hỏi xã giao thông thường hay vài câu hỏi tò mò về thân thế, gia đình và học hành của tôi trong những lần tôi theo người bạn đến nhà bác chơi.

Sau này khi vừa xong tú tài, trong một lần ghé thăm bác Chấn, tôi được biết hai người con của bác đã đi du học tại Thụy Sĩ ngay sau khi tốt nghiệp bậc trung học Pháp tại Sàigon. Còn tôi không có điều kiện nên học đại học trong nước, sau khi tốt nghiệp xuống Cần thơ dạy học, tôi không có dịp nào đến chơi nhà bác Chấn nữa. Đầu năm 1974, trước khi nhận học bổng tu nghiệp ở Nhật Bản, tôi được người bạn cho biết bác Chấn trai đã bị mất vì ung thư. Bác gái vẫn sống với vài người cháu họ xa ở căn nhà khá lớn, sang trọng ngày xưa ở đường Ngô Tùng Châu rất gần với trung tâm Sàigon.

Rồi với bao nhiêu đưa đẩy của thời cuộc, cuối năm 1979 tôi rời bỏ Nhật Bản vì tìm được việc làm đúng với chuyên môn ở thành phố Zürich, vùng nói tiếng Đức, miền bắc Thụy Sĩ. Sang Thụy Sĩ được khoảng một năm tôi lập gia đình với người bạn gái người Nhật mà tôi đã quen biết nhiều năm trong thời du học tại đó.

Một lần vào năm 1983 gia đình tôi xuống Genève thăm người bạn, ngẫu nhiên tôi gặp được chị Yến, cô con gái của bác Chấn. Chị cho biết chị và anh Quang đã tốt nghiệp xong đại học Genève từ lâu. Cả hai đang đi làm, vẫn sống ở Genève, nhưng kẻ ở đầu tỉnh, người ở cuối tỉnh, lại bận rộn với công việc làm cho nên cũng rất ít gặp nhau. Chị Yến cũng cho biết cả hai vẫn chưa lập gia đình nhưng sống chung với người yêu đều là người Thụy Sĩ. Tôi cũng hơi ngạc nhiên vì cả hai đều đã xấp xỉ 40 tuổi mà vẫn độc thân, nhưng không dám thắc mắc vì có lẽ lối sống Tây phương là thế.

Trong lần gặp nhau đó, tôi cho chị địa chỉ, số điện thoại của gia đình, ân cần mời chị và anh Quang nếu có dịp đến chơi, coi như tìm được người bạn xa xưa nơi xứ lạ quê người. Nhưng tôi có cảm tưởng chị không có vẻ hân hoan với lời mời vồn vã, chân thành của tôi lắm. Vô tình hay cố ý, chị cũng không cho tôi biết địa chỉ! Tuy nhiên tôi cũng chẳng bận lòng vì nghĩ họ đã sống và lớn lên với nền văn hóa Tây Phương từ ngày còn bé, sự lạnh lùng, cách biệt với những người không cần thiết là lẽ tự nhiên mà thôi.

Chỉ có vậy, lần gặp nhau như thoáng qua, đã được quên đi dễ dàng. Bất thình lình, khoảng gần 2 năm sau ngày chúng tôi gặp nhau thoáng qua, nhạt nhẽo đó, tôi nhận được điện thoại của chị cho biết bác Chấn gái đã được anh em chị bảo lãnh sang đoàn tụ, hiện đang sống với chị ở   Genève đã được khoảng một tháng rồi. Chị có nói với bác Chấn về gia đình chúng tôi, bác mong muốn mời gia đình tôi đến chơi để tâm sự. Đặc biệt trong cuộc điện thoại này chị rất thân thiện, thân thiện đến nỗi tôi có cảm tưởng chị năn nỉ chúng tôi đến chơi với mẹ chị, giúp bà vui mà quên đi nỗi nhớ quê hương khi chưa quen biết ai ở Genève.

          Sau đó, một buổi sáng sớm thứ bẩy cuối tuần,vợ chồng tôi lái xe xuống Genève, chúng tôi đến tạm trú nhà một người bạn cũng ở trong Genève, nghỉ ngơi, nói chuyện một lúc. Khoảng 2 giờ chiều chúng tôi mới đến nhà chị Yến thăm bác Chấn. Trong lần gặp gỡ này có cả anh Quang cùng với 2 người Thụy Sĩ là bạn trai và bạn gái của họ. Ngay khi bước vào nhà, sau vài câu chào hỏi thông thường, vợ chồng tôi đã nhận thấy ngay bầu không khí nặng nề giữa bác Chấn với 2 người con của bác cũng như với 2 người bạn trai gái của họ.Bác Chấn hoàn toàn bị tách xa trong cuộc sinh hoạt của hai người con và bạn của họ, dù ngôn ngữ Pháp với bác không thành vấn đề. Sau vài câu xã giao bình thường, nói chuyện vu vơ với chúng tôi, nhóm con của bác Chấn cũng tự tách rời.

Họ nói chuyện, cười đùa, âu yếm nhau trước mặt chúng tôi, chẳng có tí ngại ngần rồi dẫn nhau vào phòng bên cạnh đùa giỡn trong âm thanh của âm nhạc khá ồn ào. Họ để bác Chấn tiếp đãi trò chuyện với chúng tôi. Bác Chấn có vẻ ngượng ngùng, nhưng chúng tôi cố làm ra vẻ không để ý,coi như chuyện bình thường của giới trẻ Tây phương. Chúng tôi ân cần mời bác lên nhà chúng tôi chơi bất cứ lúc nào, có thể ở với chúng tôi cả tháng trời cũng chẳng sao vì nhà khá rộng lại có vườn riêng để ăn uống ngoài trời.

Bác tỏ vẻ rất cảm động với nhiệt tình của chúng tôi. Bác càng thích hơn khi thấy vợ tôi cầm chiếc áo len mà bác đang đan nửa chừng, tò mò xem ra chiều hiểu biết và đồng sở thích thêu thùa. Lúc sửa soạn ra về, vợ chồng tôi có ý gặp hai người con để chào từ giã, nhưng với tí chút ngần ngừ trong vẻ ngượng ngùng bác nói:

– Thôi, các cháu cứ về đi, bác sẽ nói với chúng nó sau!

Từ giã bác Chấn, chúng tôi trở lại nhà người bạn ngủ qua đêm, sáng hôm sau, ngày chủ nhật, sau khi ăn sáng với gia đình người bạn xong chúng tôi từ giã ra về. Chiều ý vợ, tôi lái xe đi một vài vòng thành phố Genève cho vợ tôi xem tí chút về thành phố, trước khi về lại Zürich. Đang lúc chạy xe tôi thoáng thấy bác Chấn ngồi ở chiếc ghế của một trạm xe bus. Dừng xe vào lề đường tôi chạy vội đến nói với bác:

– Bác Chấn, bác đi đâu vậy? Bác lên xe cháu chở cho.

Bác giật mình khi nhìn thấy tôi, nhưng ngay lúc đó cảm giác ngượng ngùng buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt, trong ánh mắt khi bác nhìn tôi. 

Chẳng đợi cho bác trả lời tôi nói tiếp:

– Cháu đang định chạy lòng vòng xem thành phố đây, bác đừng ngại gì cả, cứ lên cháu chở đi mà!

Nói xong tôi cầm tay, kéo bác về hướng chiếc xe, nơi đó vợ tôi đang mở cửa xe chờ đợi. Ngần ngừ tí chút, nhìn tôi như gửi gấm nỗi buồn kín đáo, bác nói như muốn khóc:

– Bác có muốn đi đâu đâu! Ở nhà buồn và cô đơn quá cháu ạ, chịu không được!  Ngày nào bác cũng ra ngồi ở các trạm xe bus, xe điện để nhìn người ta lên xe, xuống xe cho đỡ buồn đó mà thôi!

Nghe bác nói, tôi ngẩn ngơ, nhìn bác trân trối! Câu trả lời của bác xót đau quá! Tôi có cảm nhận người đàn bà xấp xỉ tuổi 70 đang đứng tước mặt tôi có rất nhiều tâm sự buồn đau khó nói. Hình ảnh cuộc gặp mặt chiều hôm qua ở nhà cô Yến, con gái của bác lại hiện ra, trở về trong ký ức tôi! Tôi thoáng hiểu một phần nào nỗi buồn, cô đơn của bác. Nhân dịp gặp lại trong ngẫu nhiên này tôi muốn được nghe bác tâm sự, biết đâu tôi lại tìm được điều gì đó giúp bác giảm được nỗi buồn mà bác đang chất chứa trong lòng ?!

Nghĩ như vậy, tôi thân thiện khoác tay lên vai bác, khẩn khoản tôi nói:

– Bác cháu mình tìm một quán nước nào đó nói chuyện đi! Bác đừng ngại ngần gì cả, ngày hôm qua cháu muốn nói chuyện với bác nhiều mà chưa hết. Hình như sự nhiệt lòng của tôi và cũng có lẽ vì quá buồn, bác im lặng đi theo. Sau một lúc chạy lung tung, chúng tôi vào một quán nước bên ngoài hành lang của một khách sạn trên đại lộ Quai du Mont Blanc, bên kia đường là hồ nước Lehmann. Bầu trời trong xanh, ánh sáng ban mai chiếu rọi lên mặt hồ nhấp nhô tạo ra những dải sáng lấp lánh tuyệt đẹp của một buổi sáng nắng tốt. Bác Chấn đã khóc gần như suốt thời gian ngồi kể cho tôi nghe về lý do của bác khi lựa chọn rời xa VN, sang Thụy Sĩ định cư.

Một lựa chọn mà bác nghĩ rằng đã sai lầm, đang làm cho bác buồn đau vì cô đơn.  Bác cho biết, với lời khuyên nhủ rất hợp lý, chân tình của hai con, bác đã bán căn nhà của mình ở trong nước, tiền bán nhà cùng với tất cả tiền bạc,nữ trang mà bác đã dành dụm từ khi mới kết hôn, bác đã giúp 2  con, mua cho mỗi người một căn hộ ở Genève. Căn hộ mà chúng tôi đến thăm hôm qua là của Yến. Một căn khác cho Quang, nhưng đến nay dù đã hơn một tháng ở Thụy Sĩ nhưng bác vẫn chưa có dịp đến xem nó ra sao!

Trước khi rời bỏ quê hương sang Thụy Sĩ, bác nghĩ rằng, tuổi đã già, bệnh hoạn, sống chết không biết lúc nào, vì vậy nếu được sống với chính con của mình là một điều rất hợp lý, vẫn hơn sống với những đứa cháu họ ở Việt Nam. Đã thế bác nghĩ với khả năng thông thạo tiếng Pháp, có lẽ bác chẳng khó khăn trong việc giao tế với người địa phương. Thêm vào đó với sở thích đọc sách báo, thêu thùa cũng sẽ giúp bác che lấp được những lúc nhàn rỗi, cô đơn khi các con đi làm. Với ý nghĩ lạc quan như vậy bác đã chờ đợi từng ngày được ra đi đoàn tụ với hai con. Nhưng khi đến Thụy Sĩ, chỉ sau một tuần lễ đầu tiên bác đã nhận thấy mình sai lầm! Cái sai lầm ra ngoài tưởng tượng, tính toán    của bác. Dù thích đọc sách,thích thêu thùa nhưng bác chẳng có được hứng thú mà là được như mong muốn!

Bác được Yến, người con gái mà bác thương yêu nhất, đón về sống chung. Mấy ngày đầu tiên, Yến nghỉ làm việc, dẫn bác đi lo giấy tờ hành chánh, bảo hiểm sức khỏe đồng thời chỉ dẫn bác cách mua vé, xử dụng các phương tiện giao thông công cộng như xe bus, xe tram của thành phố. Yến cũng không quên hướng dẫn bác xử dụng các máy móc trong nhà như máy giặt, máy sưởi cùng với những việc làm trong tập thể chung cư.

Mấy ngày đầu tiên còn bận rộn với những học hỏi, làm quen với cuộc   sống mới nơi xứ lạ quê người,bác không có thời gian để cảm thấy cô đơn. Nhưng chỉ một tuần sau,mọi hoạt động đã được đưa vào thứ tự và đều đặn. Buổi sáng Yến vội vàng đi làm,chiều tối về nhà, mệt mỏi nên cô ta chẳng có thì giờ và hứng thú để nói chuyện với bác ngoài vài câu hỏi sức khỏe vu vơ. Đã thế Yến thường về với người bạn trai, họ lại quây quần với nhau trong phòng riêng, chẳng thèm để ý đến bác. Bác sống im lìm như một chiếc bóng thừa thãi trong căn hộ.

Mấy ngày đầu tiên, có lẽ vì món ăn lạ hay nể nang công lao nấu nướng của bác, Yến và người bạn trai còn về nhà ăn cơm tối. Nhưng chỉ được vài ngày, họ chẳng còn thú vị với món ăn của bác nữa. Yến nói với bác đừng nấu cơm cho họ, họ tự lo được. Từ đó Yến và bạn trai thường ăn cơm ở đâu đó trước khi về nhà khá muộn. Thỉnh thoảng Yến mua đồ ăn nguội, rượu bia mang về bày ra bàn, ăn uống, nói chuyện cho đến khuya rồi chẳng thèm thu dọn. Sáng hôm sau khi thức dậy, nhìn thấy đống bát đĩa bác lại phải lau chùi, thu dọn! Không nói ra nhưng bác Chấn đã có cảm tưởng mình là người hầu hạ trong nhà, không còn là người mẹ được   con đón sang để phụng dưỡng nữa. Còn anh Quang, con trai của bác, thỉnh thoảng cùng với cô bạn gái đến chơi, thoáng qua một vài giờ đồng  hồ nói chuyện vu vơ với bác rồi từ giã ra về, cũng chưa một lần nào chở bác đến nhà để biết cuộc sống của anh ra sao!

Đôi lần thấy bác buồn, than van với các con là cô đơn không bạn bè…  Yến khuyên bác hãy làm theo lối giải trí, tìm vui của người Thụy Sĩ khi về già, không có việc gì làm. Họ tìm cách tránh thời gian rảnh rỗi, cô đơn bằng cách mua vé tháng của thành phố cho xe bus, xe tram… rồi sáng đi, tối về. Ngày ngày dùng phương tiện giao thông đi từ phố này, sang phố kia ngắm nhìn người ta buôn bán ở các siêu thị hay các công viên của thành phố… Buổi trưa hay lúc mệt mỏi thì tạt vào những nhà ăn bình dân rẻ tiền trong các siêu thị uống cà phê hay ăn trưa.

Nghe lời đề nghị của cô con gái, bác đã hình dung khá rõ con đường sống của mình sẽ ra sao nếu còn sống nơi đây. Bác chợt hiểu ra rằng hai đứa con của bác thật sự đã là dân Thụy Sĩ rồi, chúng sống, chúng suy nghĩ và chúng giải quyết theo xã hội, con người Thụy Sĩ. Chúng không thể nào nhìn thấy hay cảm thấy nỗi buồn, cô đơn của bác được nữa. Nói đến đây, bác Chấn ngước nhìn tôi với đôi mắt nhòa lệ, buông tiếng thở dài buồn bã bác than thở:

– Có lẽ bác phải về lại VN cháu ạ, sống ở đây chắc bác sẽ chết vì cô tịch mà thôi. Mấy ngày trước bác có liên lạc với tòa lãnh sự VN ở Genève để hỏi về việc hồi hương. Theo bác không khó khăn lắm, nhưng cần nhiều thủ tục để lấy lại hộ khẩu của bác ở VN và nhất là chứng minh được sự bảo đảm về tài chánh cho sự sinh sống của bác khi hồi hương. Thấy tôi im lặng, bác buồn rầu nói tiếp:

– Hiện nay bác chẳng có gì ở VN nữa, nhà cửa đã bán, tiền bạc, nữ trang cũng không còn. Bác đúng nghĩa một người nghèo, già lão đơn độc nếu về lại quê hương thì sống làm sao đây?

Tôi buột miệng hỏi:

– Tại sao bác không nói với anh Quang, chị Yến trả lại cho bác một ít tiền để có thể về VN sinh sống? Theo cháu biết thì không cần quá nhiều đâu vì cuộc sống và nhà cửa ở VN vẫn còn rất rẻ.

Lắc đầu ra vẻ thất vọng, bác cho biết tiền bán nhà, bán nữ trang vừa rồi rất lớn so với xã hội VN nhưng có đáng bao nhiêu so với Thụy Sĩ! Bác đã chia cho hai con để giúp chúng mua nhà, theo bác biết thì 2 người con cũng còn phải mượn ngân hàng hơn một nửa mới có đủ tiền để mua 2 căn hộ. Hiện nay tiền lời ngân hàng cùng với chi phí dịch vụ cho chung cư như thang máy, điện nước, lau chùi, cắt cỏ, xúc tuyết, làm vườn… tất cả không phải nhỏ, chẳng thua gì tiền đi thuê nhà. Bác cũng đã bàn với 2 con để trả lại bác một số tiền cho bác mua một căn nhà nhỏ ở VN, nhưng coi vẻ không được vì chúng vẫn phải trả nợ ngân hàng mỗi tháng, chẳng dư dả để đưa cho bác được! Đã thế khi về VN tiền sinh sống, thuốc thang, bệnh viện khi ốm đau cũng không thể coi là chuyện bỏ qua mà không tính toán được!

Nhẩm tính lại cuộc sống ở VN, tôi nói với bác:

– Theo cháu nghĩ nếu hai người con của bác giúp bác mỗi tháng 200 quan Thụy Sĩ (thời điểm 1986) chắc bác sống không khó khăn lắm đâu!

Bác Chấn mỉm cười với tí cay đắng, bác trả lời:

– Cháu tưởng đơn giản như thế sao? Giả dụ mà chúng nó gửi cho bác 200 quan mỗi tháng thì cũng chỉ đủ cho sinh sống bình thường mà thôi. Còn lúc ốm đau, chi dụng cho việc thuê nhà, cho người quen, họ hàng để người ta vui vẻ mà săn sóc cho mình làm sao mà đủ?! Tuổi già của bác đâu có thể sống độc lập được, mà phải dựa vào người khác, nhất là lúc ốm đau. Dù là họ hàng, quen biết cũng phải có tiền cháu ạ! Không dễ dàng và đơn giản như cháu nghĩ đâu!

Nghe bác tâm sự, tôi đã đã tạm hiểu hoàn cảnh của bác. Đúng như vậy, cái sai lầm lớn nhất là bác đã bán nhà, thu dọn tài sản để gửi cho con mong được sống gần con. Điều này nghe ra nó đơn giản và hợp lý nhưthói thường của gia đình văn hóa VN. Nhưng với hai người con của bác,nếp sống, sự suy nghĩ của văn hóa Tây phương đã thấm sâu vào con người họ, nó không còn là đơn giản nữa! Tìm một giải quyết cho bác không dễ dàng, họa chăng một hay cả hai người con bác biết cảm thông nỗi cô đơn, buồn bã của mẹ mà chính họ tìm cách giúp đỡ mà thôi. Bác  không nói ra, nhưng tôi có cảm tưởng 2 người con bác không như bác chờ mong.

Trước khi chia tay tôi ân cần nhắc lại lời mời của gia đình tôi, bất cứ lúc nào bác có ý muốn đến nhà tôi chơi nhiều tuần, vài tháng, hoàn toàn không có gì khó khăn. Hình như nhìn rõ sự chân thành của tôi, bác vuốt nhẹ bàn tay vợ tôi mỉm cười và hỏi vợ tôi:

– Cháu có phiền lòng nếu bác đến nhà cháu chơi không?

Dù ngôn ngữ VN chỉ hiểu lõm bõm, nhưng vợ tôi cảm nhận hoàn toàn ý nghĩa lời nói của bác qua ánh mắt, khuôn mặt và cả dáng điệu chân thành trong giọng nói, nụ cười của bác. Vợ tôi đưa tay ra dấu thêu đan, lõm bõm câu tiếng Việt:

– Bác cứ đến chơi đi, có nhiều việc làm với nhau lắm, bác đừng lo!

Có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc gặp gỡ bác hôm qua và cả hôm nay, tôi mới nhìn thấy nỗi buồn bã biến mất trên nét mặt của bác. Thay vào đó là niềm vui thoáng hiện trong ánh mắt, nụ cười của người đàn bà xấp xỉ 70 tuổi mà tôi cũng chỉ quen biết thoáng qua trong quá khứ….

Trở về lại Zürich đã cả tháng trời, tôi cũng chẳng có dịp liên lạc với bác nữa.Đôi lúc trong lúc thảnh thơi tôi cũng nghĩ đến bác. Tôi cho rằng với thời gian bác sẽ làm quen với những người VN khác, rồi cũng giống như mọi người, đâu cũng vào đó mà thôi. Nhưng bất thình lình vào buổi tối khi tôi đang ăn giở bữa cơm thì bác gọi đến. Với giọng nói

thều thào, chứa đầy buồn bã, chán nản bác cho biết hiện đang ở bịnh viện đã gần một tuần lễ nay. Tôi hỏi lý do, bác không nói rõ ràng lắm nhưng có lẽ liên quan đến tim mạch lại thêm bị trầm uất vì buồn bã, cô đơn mà ra.

Bác khóc qua điện thoại cho biết hai người con chỉ đến thăm bác một lần duy nhất vào ngày đầu tiên, sau đó vì bận rộn họ chỉ điện thoại hỏi thăm mà thôi. Tôi buông tiếng thở dài, nói vài câu an ủi bác, hứa sẽ chở vợ đến thăm bác vào ngày mai hay ngày kia! Có lẽ cảm nhận được ý nghĩa tiếng thở dài của tôi trong điện thoại, bác nói rất nhẹ:

– Cám ơn vợ chồng cháu, biết là làm phiền cháu nhưng bác muốn gặp lại các cháu lắm. Vợ chồng cháu cố đến với bác lần nữa nhé! Chắc bác khôngcó dịp gặp lại vợ chồng cháu nữa đâu!

Tôi nghe mà rụng rời, tưởng như bác muốn gặp chúng tôi để nói lời trối trăn! Tôi nói vài câu an ủi, nâng đỡ tinh thần bác rồi tôi hứa chắc ngay ngày mai sẽ xin nghỉ làm một ngày đến thăm bác.

Xế chiều hôm sau vợ chồng chúng tôi đến bệnh viện của tỉnh, căn phòng khá  rộng có 4 bệnh nhân. Chúng tôi đã giật mình đến độ nghi ngờ thị giác của mình khi nhìn thấy bác xơ xác nằm như đang ngủ. Chỉ hơn một tháng trời mà sắc diện của bác thay đổi quá mau! Khuôn mặt tái xanh, hốc hác như người bệnh lâu năm, cơ thể như bị thu nhỏ lại nằm ép  dính xuống tấm nệm của chiếc giường! Cánh tay trái khẳng khiu, tái xanh thò ra ngoài chiếc chăn, được nối với sợi dây truyền serum treo lủng lẳng trên chiếc giá bằng alumin trắng. Tôi nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay xương xẩu của bác,bác giật mình tỉnh dậy. Nhìn thấy chúng tôi, sự vui mừng, cảm động hiện rõ trên khuôn mặt già nua trắng bệch. Bác gật đầu nhẹ, đáp lại lời chào hỏi của vợ chồng tôi, rồi thều thào:

– Cám ơn hai cháu đã đến thăm bác,mời hai cháu ngồi!

Bác cho biết mấy ngày trước tự nhiên bị mệt mỏi,chóng mặt rồi bị xỉu, ngã ngay ở trong bếp vào ban đêm. Yến nghe tiếng động của chiếc ghế bịđổ, chạy ra mới biết và chở bác đến bệnh viện. Qua kiểm nghiệm bác  sĩ cho biết do chứng suy tim đã có từ trước kèm theo thận hoạt động không bình thường gây tắc trách sự tuần hoàn dẫn đến chứng lậm độc máu.

Sau vài giờ đồng hồ tâm sự, bác kể cho chúng tôi nghe những ngày tháng cô độc, buồn chán càng lúc càng đè nặng lên bác vừa qua. Tôi lắng tai nghe nhưng cũng chỉ biết khuyên nhủ để nâng đỡ tinh thần bác mà thôi.Chúng tôi ở với bác mãi đến buổi chiều, khi từ giã, bác nói với vợchồng tôi trong nước mắt:

– Chắc bác và vợ chồng cháu không còn có dịp gặp lại nhau nữa đâu! Dù thế nào thì bác rất cảm động với lòng tốt của các cháu đã vì thương bác mà nghe tất cả những lời tâm sự của bác. Bác cũng không ngờ cuối đời mình lại cô độc và buồn đau như thế này. Con của bác vì bận rộn hay vì vô tâm mà quên săn sóc bác. Biết làm sao hơn là im lặng! Nhưng

ít ra vào lúc cuối đời này bác cũng có một niềm vui đó là có hai cháu để hàn huyên, tâm sự…

Bác nói với chúng tôi nhiều lắm, toàn là những câu nói đượm buồn và kín đáo than van! Tôi có cảm tưởng tinh thần bác hoàn toàn suy sụp, buông xuôi. Nỗi chán nản cùng cực của bác không những thể hiện trên khuôn mặt mà còn trong những lời nói như trăn trối với vợ chồng tôi.

Tôi cố gieo vào bác lòng tin về tài năng của y học Thụy Sĩ, họ sẽ mang lại cho bác sức khỏe và niềm vui. Tôi hứa chắc chắn khi bác khỏe mạnh tôi sẽ xuống chở bác lên chơi với gia đình tôi vài tháng. Bác nghe lời hứa của tôi trong trạng thái bâng quơ hình như kín đáo che giấu sự thất vọng ở trong lòng.

Sau khi từ giã ra về, tôi tạt vào phòng y tá trực của dẫy phòng bácnằm,ý định gặp người y tá nào đó nói với họ vài lời cám ơn, nhân tiện nhờ họ thông báo cho tôi biết ngay nếu có gì cần thiết. Thật may, tôi gặp được cô y tá trưởng, biết nói tiếng Đức,nhờ vậy mà vấn đề giao tiếp, nhờ vả của tôi dễ dàng hơn. Tôi cũng chẳng ngần ngại nói rõ với cô ta sự thật về hoàn cảnh không vui của bác cùng với sự nhạt tình, thiếu săn sóc của hai người con. Tôi mong cô ta cảm thương nỗi cô tịch của bác mà đặc biệt quan tâm. Tôi cũng không quên đưa cho cô ta số điện thoại, ân cần xin cô ta báo tin cho tôi biết ngay, bất cứ giờ nào, ban đêm hay ban ngày nếu có gì bất trắc, để tôi kịp đến thăm viếng hay giúp đỡ bác nếu cần.

Trở về nhà, vừa được 2 ngày, vào buổi sáng khi đang sửa soạn đi làm thì cô y tá trưởng từ bệnh viện Genève gọi đến. Tôi giật mình, linh cảm có gì không may xẩy đến cho bác rồi. Cô ta cho biết bác hiện đang ở khoa cấp cứu, trong tình trạng tuyệt vọng! Với tí chút ngập ngừng cô ta cho biết đêm hôm qua vào khoảng nửa đêm, khi mọi người an ngủ, bác đã dùng kéo cắt đứt sợi dây truyền serum, rồi để nguyên mũi kim trong mạch máu ở khủy tay cho máu chẩy ra ngấm vào chăn và đệm! Khi người y tá trực đêm biết thì bác đã rơi vào hôn mê. Bác sĩ khoa cấp cứu chobiết rất khó hy vọng cứu chữa vì bệnh nhân đã bị sẵn bệnh về tim mạch lại bị mất máu nên cơ thể rất yếu. Theo cô ta, nếu tôi đến bệnh viêntrước buổi trưa hy vọng có thể gặp được bác lần cuối cùng.

Dù bị vướng bận với việc làm, nhưng tôi cũng xin nghỉ, lái xe một mình xuống Genève hy vọng gặp được bác thêm một lần nữa. Trên đường đi, tôicầu mong sự kiện không phải quá bi đát như lời cô y tá nói với tôi.

Đến Genève,người đầu tiên tôi tìm gặp là cô y tá, cô ta cho biết bác đã mất ngay sau khi cô ta điện thoại cho tôi, hiện đang nằm ở một phòng riêng gần khu nhà xác của bệnh viện để làm thủ tục cần thiết trước khi đưa vào nhà xác của bệnh viện. Tôi thẩn thờ khi biết mình đến quá chậm để không gặp được bác lần cuối cùng!

Mở cửa bước vào căn phòng nhỏ ở cuối hành lang của dẫy nhà phụ được tách biệt với khu vực chính của bệnh viện,chỉ có một chiếc giường duy nhất trên đó bác Chấn đang nằm. Cặp mắt của bác nhắm lại, bình thản như đang trong giấc ngủ! Chỉ có khác là khuôn mặt của bác hốc hác làm cho đôi gò má nổi hẳn lên giữa màu xám, tái xanh xấu xí của làn da mặt. Tôi im lặng đặt nhẹ bàn tay lên thân thể, lên cánh tay xương xẩu của bác như muốn cảm nhận rõ hơn cái lạnh lẽo của cơ thể cũng như nỗi buồn đau, cô độc của tâm hồn bác lúc ra đi.

Cũng chính lúc đó, lời tâm sự của bác mấy ngày trước khi vợ chồng tôi đến thăm bác ở bệnh viện hình như vang nhẹ bên tai tôi: Bác đã lầm lẫn chọn lựa! Cái lầm lẫn đã làm cho bác mất tất cả!Mất nhà cửa,mất tiền bạc nữ trang và có lẽ mất cả hai đứa con của bác nữa! Bác đã không thể hình dung ra cuộc sống xa quê hương nó lại mang đến cho bác thất vọng và buồn đau đến như thế! Nhưng ân hận cũng đã muộn, chẳng còn giải quyết nào khác hơn là phải chấp nhận những ngày tháng cô liêu đang đến.

Nhưng bác tự hỏi bác có can đảm để chấp nhận nó suốt cuộc đời còn lạicủa bác hay không? Tôi đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ, bên ngoài ánh nắng hoàng hôn đổ dài trên con đường trải đá sỏi trong khung viên của bệnh viện.Vài con chim nho nhỏ chuyền nhẩy trên cành cây làm rung động những bông hoa cuối mùa đã khô vì nắng gió còn sót trên những đọt cây… Không gian thật vô tư, im lặng, chẳng có gì khác lạ để cảmthương cho một người mẹ đã vượt xa biết bao nhiêu khoảng cách trời đất, rời bỏ quê hương đến nơi đây với hy vọng được sống gần những đứacon, tìm cho mình một niềm vui đoàn tụ. Nhưng cuối cùng phải mang lấy nỗi buồn đau, cô tịch mà về với hư vô!

Switzerland, Zuerich, 19/10/2024

Lưu An Vũ Ngọc Ruẩn

From: ctkd-k & NguyenNThu