NHỮNG BỨC ẢNH GÂY XÚC ĐỘNG

Image may contain: 1 person, shoes, child and outdoor

Mai-Agnetha Pham is with Mai-Agnetha Pham.

Nguồn: Fb Giuse Lê Quang Uy

#AnhGayXucDong

NHỮNG BỨC ẢNH GÂY XÚC ĐỘNG

Bé TONY HUDGELL, mới tròn 5 tuổi, đã quyết định đi bộ 10km bằng đôi chân giả của bé chặng đường dài nhằm vận động mọi người quyên góp được hơn 1.200.000 bảng Anh, giup bệnh viện Evelina đang được trưng dụng chữa trị đại dịch Virus Corona cho trẻ em ở London, thủ đô của vương quốc Anh, nơi các y bác sĩ vừa cứu bé qua cơn nguy kịch và hồi phục gần đây.

Bé Tony lú còn nhỏ xíu đã bị cha mẹ ruột đánh đập hành hạ đến mức hỏng cả hai chân.

Cha mẹ ruột của Tony đã bị bắt giữ và bé may mắn được một gia đình nhân ái nhận về làm con nuôi và lắp cho em đôi chân giả. Nghị lực và nhân cách của Tony khiến mọi người phải nể phục…

LÃNH ĐẠO ĐẢNG VÀ NHÀ NƯỚC HÃY LÊN NHỚ….

Image may contain: 4 people, text
Công Lý

LÃNH ĐẠO ĐẢNG VÀ NHÀ NƯỚC HÃY NÊN NHỚ….

Bắt Ông Khiêm bà Thêu thì có Phương Tư, bắt cả Phương Tư thì có ngàn người khác, bắt cô Tâm thì con gái cô đây! Có bắt được cả dân tộc không ?
Hãy nhớ câu thơ của Trịnh Sâm khắc trên vách đá: “Xúc mục cổ kim hưng phế sự, dân nham lẫm lẫm uý duy gian” có nghĩa là “Hưng phế xưa nay bao chuyện cũ, lòng dân đáng sợ chớ nên quên” (Đao Trọng Khánh: Đất & Người trang 175)

Ông Trịnh Bá Khiêm, chồng bà Cấn Thị Thêu và là bố của hai anh Trịnh Bá Phương và Bá Tư vừa bị nhà cầm quyền CSVN bắt 3 hôm trước gây xôn xao lớn trong cộng đồng mạng.

Hiếm có gia đình nào mà mọi thành viên đều đồng lòng can đảm đứng về lẽ phải, không sợ tù tội và dám đương đầu với bạo quyền và các nhòm lợi ích. Xã hội nào cũng cần và quý nhưng con người quả cảm như thế.
~~~~~~~~~~~~~~~~

LỜI TÂM SỰ CỦA ÔNG TRỊNH BÁ KHIÊM

Ông Khiêm chia sẻ rằng tâm trạng của ông hiện giờ là “hoàn toàn bình tĩnh đón nhận”.

“Gia đình tôi đã đón nhận từ trước rồi. Đấu tranh với bọn cộng sản này thì không thể nhanh vội được… Tôi tin tưởng vào thắng lợi cuối cùng trong tương lai. Bọn cộng sản này là bọn ăn cướp, cướp bóc của dân và hà hiếp tiếng nói của dân sẽ phải trả giá.”

“Gia đình tôi đã bàn bạc từ trước, rằng khả năng họ sẽ bắt ba người, tối đa là bốn người. Tôi cũng xác định từ trước. Chấp nhận mọi vấn đề xảy ra với gia đình, bị thủ tiêu hay bị đánh đập thì về sau sẽ có những người dân Việt Nam khác đòi lại công lý cho gia đình chúng tôi.”

Được hỏi vì sao gia đình ông lại đi đến quyết định chấp nhận kể cả tù đày hay cái chết, ông Khiêm nói:

“Chúng cướp hết đất của chúng tôi ở Dương Nội. Cả một làng quê mà chúng tàn phá sạch, cướp đất để bán. Chúng trả cho người dân chúng tôi 200 ngàn đồng/mét vuông, chúng rao bán trên mạng giá khởi điểm 31.500.000 đồng/mét vuông. Chúng đàn áp, bỏ tù gia đình tôi, đánh đập cha con tôi nhiều lần.”

Gia đình ông Khiêm dự kiến sẽ thuê luật sư, nhưng ‘không thuê nhiều như lần trước’.

“Trước đây trong lần vợ tôi là Cấn Thị Thêu bị bỏ tù, có tới 5 luật sư tình nguyện bào chữa. Nhưng bọn tòa này nó không bao giờ lắng nghe luật sư. Chúng chỉ ngồi nhí nha nhí nhố ở đó rồi kết án. Dù luật sư đưa ra lý lẽ rất chắc chắn nhưng tòa không nghe. Không có tội cũng kết tội. Nên không cần thiết phải thuê quá nhiều luật sư làm gì.”

“Chỉ thuê luật sư với tính chất liên hệ giữa gia đình và trại giam thôi.”

Ông Khiêm nói vườn tược đã để lại cho con rể chăm sóc. Vợ Trịnh Bá Phương vừa sinh con thứ hai, chờ con cứng cáp sẽ ra chợ bán hàng thay chồng.

Nói về tương lai hai cháu bé, ông Khiêm nói ông ‘không lo lắng’, vì “khi hai cháu lớn lên thì chế độ Cộng Sản này cũng sập rồi.”

Theo FB Nguyen Tien Trung

Thư của cháu Nguyễn Thùy Dương kính gửi ông Nguyễn Phú Trọng

Thư của cháu Nguyễn Thùy Dương kính gửi ông Nguyễn Phú Trọng

(Phi lộ: Mời các vị đọc bức thư của cháu Thùy Dương gửi ông Phú Trọng.

Mừng ông Trọng có cô cháu gái kháu khỉnh, rất lễ phép nhưng thông minh, gan dạ và tinh quái, dám “trêu tức” cả ông tối cao (xin lỗi, cháu nó lễ phép thế, đâu phải trêu tức ạ?. Nếu các Thư ký chuyển cho “Ông” đọc, chắc ông vui và thọ thêm đến bách niên để ngồi thêm vài ba nhiệm kỳ, để những đứa tham quyền cố vị cũng phải gọi bằng Cụ, để cháu Thùy Dương còn viết thư cho Cụ chứ không phải cho Ông,Thùy Dương ạ!

Hà Sĩ Phu

Thư Gửi Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng

Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 23 tháng 6 năm 2020

Kính chào Ông Nguyễn Phú Trọng – Tổng Bí Thư – Chủ Tịch Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.

Đầu thư, con xin chúc ông mạnh khỏe, minh mẫn và làm được nhiều điều tốt đẹp.

Con nghĩ ông vẫn quen nghe mọi người gọi bằng Bác. Trước kia, con cũng vậy nhưng suy nghĩ về độ tuổi thì vẫn nên gọi Ông cho đúng ạ!

Đây là bức thư thứ hai con viết gửi ông, sau bức thư năm ngoái vẫn chưa thấy hồi âm. Qủa thật không vui chút nào khi Ông không hồi âm cho con. Những người đàn ông lịch thiệp luôn sẽ hồi âm cho những người phụ nữ dễ thương, Ông lại không hồi âm thư cho con trong khi con là Dương Dịu Dàng. Dĩ nhiên, con đang rất nghiêm túc đấy ạ!

Hôm nay, Con viết thư này cho ông, trước là trình bày vài sự việc, sau là con nghiêm túc góp ý với Ông. Con rất rất không hài lòng cách lãnh đạo của Ông và Đảng Cộng Sản Việt Nam trong thời gian vừa qua.

Thưa Ông!

Trong một năm vừa qua, con đã gặp, đã tiếp xúc với người dân nhiều nơi trên Đất nước. Con đã nghe, đã thấy những thảm cảnh đau đớn xảy ra. Con cũng nhiệt huyết lắm, dù nhiều lúc, bản thân con thấy bất lực, tuyệt vọng đến tận cùng. Ở nhiều địa phương, Hội Đồng Nhân Dân giống như Hội Đồng Bảo Kê vậy, con không bịa ra được chuyện đâu. Dự án muốn được duyệt, đất muốn được thu hồi giá rẻ không qua thỏa thuận ải khó nhất là Hội Đồng Nhân Dân. Con đã đọc được không ít hồ sơ phi lý nhưng vẫn được Hội Đồng Nhân Dân thông qua.

Con ước gì ông thấy được những người nông dân bị thu hồi đất với giá rẻ mạt, họ bị đẩy đuổi ra khỏi phần đất của mình. Họ kiên quyết bám đất thì bị cưỡng chế, để rồi mảnh đất đó được phân lô bán nền, làm Dự Án khu dân cư. Đó là hiện trạng đang diễn ra ở Đồng Nai và những dự án đó đã được Hội Đồng Nhân Dân thông qua. Ngoài Đồng Nai còn rất nhiều nơi nữa như Bình Dương, Vũng Tàu, Quảng Ngãi….. và thậm chí là nơi trung tâm như Thành phố Hồ Chí Minh vẫn xảy ra bất cập về đất đai.

Con ước gì ông có thể tận mắt chứng kiến, người cảnh sát phòng cháy chữa cháy chĩa vòi xịt bột chữa cháy vào dân, giúp Chính Quyền cưỡng chế thu hồi đất giao cho doanh nghiệp. Đó là sự thật mà con nhìn thấy không chỉ ở một nơi. Và con ước gì, ông có thể cùng người dân mất nhà ăn một bữa cơm ngay sau khi nhà họ vừa bị hạ xuống. Con đã ăn những bữa cơm đó, những bữa cơm chan nước mắt, những bữa cơm lặng lẽ tuyệt vọng, những bữa cơm của kẻ lưu vong trên chính Đất nước mình. Nghiệt ngã hơn, không ít người trong số họ, hay sẽ là họ lại là con cái của những người lấy mạng nuôi Cách Mạng, hoặc ngay cả những chiến sĩ Thành Cổ Quảng Trị một thời.

Những người lính một thời ôm súng, vượt Trường Sơn, ngủ đứng trên đường lầy, nay phải thất bại khi không bảo vệ được ngôi nhà của mình. Nhân Dân từng là hậu phương của Chính Quyền này trong thời chiến, tại sao hôm nay Chính những lãnh đạo đang là Đảng viên lại đẩy Hậu phương ra “chiến trường” ?

Ông bà ta có câu“Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng”. Con nghĩ đối với người quảng đại thì sự thật có khó nghe cách mấy cũng không mất lòng đâu đúng không Ông?

Điều đầu tiên con muốn góp ý với Nhà Nước và Đảng là: Đại Biểu Quốc Hội, Đại Biểu Hội Đồng Nhân Dân không nên là quan chức Nhà Nước. Họ phải là những trí thức thật sự, không nắm quyền Hành pháp và Tư Pháp trong tay, Ủy Viên Trung Ương Đảng cũng không nên là Đại Biểu Quốc Hội ( ĐBQH ) hoặc Đại Biểu Hội Đồng Nhân Dân( ĐBHĐND).. Phải có luật chế tài với ĐBHĐND và ĐBQH khi thông qua một Dự Án/ Luật Định gây ảnh hưởng trực tiếp xấu đến cá nhân, tập thể, tổ chức…. có liên quan. QH và HĐND phải có những Luật định biện pháp sửa chữa tức thì đối với những Luật/ Dự án được thông qua chưa đúng hoặc sai hoàn toàn.

Lương của Đại Biểu HĐND phải cao và lương của ĐBQH phải cao hơn nữa. Vì họ là những người thay mặt Nhân Dân lên tiếng bảo vệ Nhân Dân. Mức lương cao cũng tránh việc họ bị mua chuộc, ĐBQH và Đại biểu HĐND phải bị vô hiệu hóa nếu bị Tố Cáo có cơ sở từ phía Nhân Dân.

Điều thứ hai con muốn góp ý đó là: Con nhận thức việc Đảng kỷ Luật Đảng viên là việc hết sức khôi hài. Ông Lê Thanh Hải làm Bí thư Thành Ủy hai nhiệm kì, ông Hải vi phạm về mặt Đảng, sai phạm với Nhân Dân, ông Hải bị cắt chức Bí Thư một nhiệm kì. Tóm lại cuối cùng, ông Hải vẫn là Nguyên Chủ Tịch Tp.HCM, nguyên Bí thư Thành Ủy Tp.HCM, không vấn đề gì hết. Tội phạm phạm tội chưa ra Tòa xử án, ít nhất cũng bị tạm giam, giám sát, còn lãnh đạo với Đảng viên thì kỉ luật nhẹ nhẹ xong về làm lãnh đạo tiếp như ông Lê Viết Chữ và ông Trần Ngọc Căng của tỉnh Quảng Ngãi.

Đảng có sau Nhân Dân, sau Đất Nước, vậy tại sao lãnh đạo luôn luôn là Đảng viên mà không có một Nhân Dân bình thường nào có thể làm lãnh đạo Nhà Nước? Nếu chỉ bó buộc trong phạm vi Đảng viên làm lãnh đạo là Đất nước đang phí phạm nhân tài. Sự cố chấp về mặt tư tưởng chỉ làm khổ cho Nhân Dân mà thôi. Đảng Cộng Sản Việt Nam là Đảng lãnh đạo toàn diện ở Việt Nam, vậy có gì phải ngại khi lãnh đạo Tỉnh/ Thành không là Đảng viên đâu? Vẫn là Tỉnh Ủy/ Thành Ủy lãnh đạo,Nhân Dân – Hội Đồng Nhân Dân/ Quốc Hội giám sát. Không những vẫn sẽ an toàn mà còn mở rộng con đường cho những người tài cống hiến cho Đất Nước. Dĩ nhiên vẫn phải trả lương cao cho họ. Chẳng thà trả lương cao còn hơn để cán bộ tham nhũng hậu quả nặng nề hơn.

Có một sự thật con tin rằng ông biết rất rõ khắp 64 tỉnh thành, hầu như không nơi nào lãnh đạo đứng đầu không có sai phạm. Mỗi tỉnh thành như một Vương Quốc riêng và người dân chịu đủ tai ương do lãnh đạo mang tới. Muốn nước mạnh thì dân phải giàu mạnh, phải trí thức văn hóa. Một đất nước, dân phải chạy ăn từng bữa, vận mệnh đặt trên bàn nhậu, trên giường ngủ của lãnh đạo thì làm sao giàu mạnh được ạ?

Con biết đây là điều con góp ý không thể chấp nhận được nhưng Đất nước Việt Nam là một, Dân tộc Việt Nam là một. Khi Đất nước đối diện một thế lực giặc nội xâm ngay trong nội tại không có gì bằng dùng chính những nhân sĩ, trí thức yêu nước.

Đại Hội Đảng là ngày mừng những thành tựu, vinh quang mà Đảng đã làm cho Nhân Dân cho Đất nước. Vinh quang gì khi nợ công chất chồng, vinh quang gì khi nước mắt đau thương của dân còn rơi, vinh quang gì khi ô nhiễm môi trường lẫn ô nhiễm quan trường ngày càng trầm trọng ? Vinh Quang cho ai trong khi ngoài kia có những giấc mơ bị đánh cắp, những cuộc đời chui rúc thua con trùn, con dế?

Con người ta nếu bệnh thì phải đi khám bệnh, phải uống thuốc chữa bệnh. Người bệnh uống thuốc chữa bệnh tức là họ đã chấp nhận họ bị bệnh. Vậy tại sao nhiều cán bộ Đảng viên có rất nhiều lỗi, khuyết điểm mà chỉ nhận một ít trong đó thôi? Nếu nhận một ít lỗi trong một mớ hỗn độn lỗi thì làm sao sửa mình được ạ? Cán bộ không tự chấp nhận mình có lỗi, cũng như con bệnh không chấp nhận mình có bệnh.

Con nghĩ không nên giữ lại những con bệnh về đạo đức, phẩm chất làm cán bộ, nhất là cán bộ lãnh đạo.. Con bệnh làm lãnh đạo, Đất nước cũng bệnh theo luôn. Hiện nay, Đất nước còn quá nhiều Cán Bộ “bệnh” không chịu chữa vẫn cố gắng làm lãnh đạo.

Sau Đại Hội Đảng lần này rồi Nhân Dân sẽ ra sao? Đất nước sẽ đi về đâu? Dân không có Đảng lãnh đạo sẽ ra sao thì con chưa biết, tuy nhiên con chắc chắn sẽ không có Cơ quan quyền lực nào tồn tại khi không có Nhân Dân. Vậy nên Lãnh Đạo đừng bạc đãi Nhân Dân nữa. Dân dựng hào, dân lập ấp, dân giữ nước, dân dựng nước, dân đau thương, dân gánh vác, muôn trùng vạn cửu mãi mãi là dân. Đất nước trải qua một cuộc nội chiến, người Việt giết người Việt, Người Việt là quân cờ trên bàn cờ của nước lớn đã đủ đau thương. Sao người Việt chức quyền hôm nay lại biến người Việt thường dân thành cờ.

Tổ tiên ta không phải có câu “Nhiễu điều phủ lấy giá gương, người trong một nước phải thương nhau cùng” hay sao? Chúng ta sinh ra trên Đất nước này, bất luận giới tính, tuổi tác, dân tộc, tôn giáo…. đều là người Việt, đều là người một nhà. Lý nào người cùng nhà lại ăn thịt nhau hay sao? Đúng không Ông?

Thư đã dài trước khi dừng bút, con muốn nhắc Ông việc người tố cáo tham nhũng được tặng 10 tỷ. Một năm qua, con vạch ra không ít lỗi đã phạm của nhiều quan chức tuy rằng không đúng quy trình cho lắm. Nếu không tặng con 10 tỷ thì cũng nên tặng con 5 tỷ khuyến khích chứ ạ! Dĩ nhiên, con cũng vô cùng nghiêm túc khi nói đến vấn đề này.

Đề nghị cuối cùng của con trong bức thư này đó là: Con không phải Đảng viên, không có chỗ dựa, đơn thân độc mã cũng hơi khó khăn. Con đề nghị Trung ương Đảng hỗ trợ con lên tiếng phản biện lại những bất cập của xã hội, lẫn quản lý Nhà Nước. Dù rằng đôi khi con phản biện hơi cứng rắn vẫn mong các vị lãnh đạo Đảng và Nhà Nước không vì khó chịu mà gây khó dễ. Sở dĩ hôm nay, con mang tâm tư viết thư cho ông vì con bị “cấm cửa” dự Tiếp xúc cử tri với Đoàn Đại Biểu Quốc Hội Tp.HCM vì con phát biểu hơi gắt khiến cán bộ khó chịu. Con không biết tại sao cán bộ ta chỉ thích được khen thôi nữa.

Cuối thư con chúc Ông và gia đình mạnh khỏe, làm được nhiều điều tốt đẹp, tránh được những điều xấu ác.
Con chào Ông

Ký tên

Nguyễn Thị Thùy Dương

Image may contain: 1 person, sitting

Giữa tp của chúng ta, thanh thiên bạch nhật sao có cái chết đau đớn thế này?

Lê Vi
Lê Thành Tâm là một người dân sinh năm 1978 sống tại Gò Vấp. Cái chết của anh ta rất bi thảm vì sức ép nợ nần. Khoảng 5h sáng 21/6, anh Tâm chạy xe máy lên giữa cầu Phú Long đoạn qua địa bàn TP Thuận An, tỉnh Bình Dương. Tại đây, anh để lại đôi dép, xe máy và giấy tờ rồi nhảy xuống sông Sài Gòn tự vẫn.

Vợ anh cho hay cách nay 2 năm, anh có vay tiền. Và báo đăng là tiền từ cty tài chính FE của VP Bank. Và có nhóm côn đồ tới đòi nợ anh thì nhà mới hay tin. Họ khống chế anh Tâm đi khỏi nhà, sau đó, ép anh viết giấy nợ số tiền 105 triệu bao gồm gốc và lãi. Và hẹn tới 22/6 phải trả. Không trả nổi quá sợ hãi, anh tự vẫn.

Chị Nguyễn Ngọc Trang Đài (vợ anh Tâm) cho biết, khi nhóm giang hồ đến đe dọa để đòi nợ vào ngày 19/6, chị nhiều lần tìm cách liên lạc với tổ dân phố, lực lượng dân phòng và công an phường 14, quận Gò Vấp để cầu cứu nhưng không thấy lực lượng chức năng xuất hiện.

Cuối cùng anh đã chết thì mới thấy CA vào cuộc điều tra. Vì không có nhà, thi thể anh Tâm được người thân quàn tại một ngôi đình bên cạnh chân cầu trên đường Bùi Công Trừng (phường Thạnh Xuân, quận 12).

Giữa tp của chúng ta, thanh thiên bạch nhật sao có cái chết đau đớn thế này?

(Được biết tính đến thời điểm hiện tại, FE Credit là công ty tài chính tiêu dùng có thị phần lớn nhất Việt Nam, hơn 53%. Thông tin từ VPBank cho biết chốt năm 2019, dư nợ cho vay của FE Credit đạt 60.594 tỷ đồng, tăng 13,75% sau một năm.)

https://baomoi.com/tra-no-fe-credit-bang-cac…/c/35483928.epi

https://www.baogiaothong.vn/cong-an-dieu-tra-vu-nguoi-dan-o…

https://vietnamfinance.vn/pho-thu-tuong-truong-hoa-binh-chi…

Hình nơi anh Tâm tự vẫn và ngôi đình quàn thân xác của anh.

Fb Nguyễn Thị Bích Hậu

Image may contain: one or more people
Image may contain: one or more people, outdoor, nature and water
No photo description available.

“THẬP DIỆN MAI PHỤC” HAY “MUỐN THẮNG ĐỊCH PHẢI HIỂU ĐỊCH

  “THẬP DIỆN MAI PHỤC” HAY “MUỐN THẮNG ĐỊCH PHẢI HIỂU ĐỊCH”-THẠCH THẢO

 Thạch Thảo

Cha ông đánh Mỹ nhưng con cháu lại có quốc tịch Mỹ.

(Hình ảnh cháu cựu CT Lê Đức Anh từ Mỹ về nước chịu tang)

Hãy bắt đầu điểm mặt, nào là con gái của cựu TT Nguyễn Tấn Dũng, con rơi Trương Tấn Sang, con trai TT Nguyễn Xuân Phúc, gia đình TBT Báo Thanh niên Nguyễn Công Khế , Thứ trưởng BNV Nguyễn Duy Thăng, con trai Bộ trưởng Y tế Kim Tiến … Nay phát hiện thêm cháu trai cựu CT Lê Đức Anh cũng sống trên đất Mỹ.

Làm quan Việt Nam, so sánh giữa lương bổng và tài sản là một khoảng cách khủng khiếp.
Tìm hiểu sẽ giật mình vì ai cũng giàu có, biệt phủ, hotel, bất động sản trong và ngoài nước. Nhiều nhân vật cao cấp có phần đằng sau những dự án kinh tế, tập đoàn lớn, con số đếm không xuể nếu kê khai ra.

Cứ làm quan một người là kéo theo dòng họ 3 đời vào vị trí nắm chức quyền. Người ta ưu tiên lý lịch nhất thân – nhì thế hơn là năng lực.
Đây là một trong những yếu tố tạo nên dị biệt, đưa đất nước thụt lùi không như các quốc gia tiến bộ.

Đúng là thiên đường, vậy mà người ta không biết hưởng, lo xa tìm đường an phận và lui cuối đời quá sớm.. Đại bản doanh sân sau lại là đế quốc Mỹ mới oái ăm.

Theo thông tin Wall Street Journal công bố tư liệu từ U.S Immigration Fund thì dòng thác tiền dưới danh nghĩa đầu tư theo chương trình EB- 5 của quan chức và người giàu Việt Nam chiếm chỉ số cao. Số tiền đầu tư bất động sản chỉ sau Trung Quốc.

Nếu có biến xã hội chính trị thì trong tay họ đã có tấm thẻ xanh hay bằng quốc tịch Hoa Kỳ..

Thời đại quang vinh sống hai mặt giả dối, quan chức cấp thấp chạy, quan chức cấp cao cũng chạy. Hiện tại phải gọi là vô số kể đang sống an toàn mọi nơi trên nước Mỹ.

Các quan Việt Nam nói một đường làm một nẻo, không biết đâu mà mò. Lẽ nào qua Mỹ tìm đường cứu nước?!

Tượng Thương Tiếc ở Nghĩa Trang Quân Đội: đỉnh danh vọng và đáy địa ngục

Tượng Thương Tiếc ở Nghĩa Trang Quân Đội:

đỉnh danh vọng và đáy địa ngục

Nguyễn Tuấn Khoa

Thầy Nguyễn Thanh Thu và học trò Nguyễn Tuấn Khoa.
Ảnh tác giả gửi tới.

Miền Nam Việt Nam trước 1975 không ai không biết đến điêu khắc gia (ĐKG) Nguyễn Thanh Thu, tác giả bức tượng Thương Tiếc đặt tại nghĩa trang quân đội trên xa lộ Biên Hòa năm 1966. Chính đứa con mà ông yêu quý nhất này đã đưa ông lên đỉnh danh vọng để rồi đẩy ông xuống đáy địa ngục. Ký ức tháng Tư đen cùng câu chuyện hơn 41 năm qua lời kể của thầy tôi, thật nặng nề.

Thầy Thu tuổi Giáp Tuất (1934), dạy môn Hội Họa cho tôi, anh em tôi và những ai đã từng học tại trung học Võ Trường Toản (VTT) từ năm 1958. Ông có dáng người chắc khỏe, tầm thước, đi dạy bằng xe Jeep cao màu xanh dương, mặc áo chemise trắng, đeo cravat đỏ luồn vào trong bụng dưới khuy áo thứ 2. Cá tính rất mạnh, nghiêm khắc, khó gần. Ông dạy học trò cầm bút chì theo kiểu cầm archet khi chơi violon. Ông dễ nổi nóng và đánh đòn học sinh nào cầm bút theo kiểu viết, dùng thước “vẽ” đường thẳng. Mỗi buổi học ông chọn ra 2, 3 bài vẽ tệ nhất, dùng dây kẽm cột chổi để treo bài lên cổ người vẽ, bắt đứng trước lớp cho đến khi hết giờ. Nguyễn Minh Trí, bạn học của chúng tôi từ lớp 6/5 cũng là con trai của ông, thường xuyên bị đòn đau; lớp tôi ai cũng thương nó vì nghĩ rằng nó chịu đòn thay cho cả lớp. Có lẽ nhờ sự nghiêm khắc của ông mà trình độ hội họa của chúng tôi lúc đó như người khổng lồ so với các học sinh cấp II bây giờ?

Ông kể rằng ông được TT Thiệu chọn thực hiện từ ý tưởng đến tượng đài tại NTQĐ. Sau 7 ngày, ông được mời vào dinh để trình bày 5 phác thảo nhưng vào cuối buổi ông nói phác thảo mà ông yêu thích nhất là phác thảo thứ 6 ông mới vẽ nháp trên bao thuốc lá Quân Tiếp Vụ trong khi chờ ngoài hành lang của dinh. Ý tưởng 6 lấy từ hình ảnh của hạ sĩ Võ Văn Hai (hiện vẫn còn sống) khóc bạn tại quán nước trước NTQĐ cũ ở Gò Vấp mà ông nhìn thấy 1 tuần trước đó. Phác thảo 6 được chọn và chỉ sau 2 tháng rưỡi, bức tượng đồng Thương Tiếc cao 9 m được hình thành, đưa ông lên đỉnh cao danh vọng ở tuổi 32 với sự kính trọng của các giới chức và quân nhân thời đó.

Tháng Tư đen đã đẩy gia đình ông xuống địa ngục. Tháng 12/1975, tại lớp 10 C5 trường VTT, Trí được lệnh rời lớp mang theo cặp lên văn phòng. Hiệu trưởng Nguyễn Quang Hồng, dân Nam tập kết, môi mỏng, đầu hói, lạnh lùng nói:

”Ba em nợ máu với nhân dân, em không được học ở đây. Từ hôm nay”.

Linh cảm chuyện không lành, tôi đợi Trí tại nhà xe, Trí lầm lủi, khóc nấc và nói:

“Tao bị đuổi học”.

Trí giấu mẹ nó vì sợ bà đau buồn, sinh bệnh mà chết. Mỗi sáng nó vẫn ra khỏi nhà, chui lổ chó vào sở thú ngồi cho đến giờ về, nhìn buồn sang trường cũ nơi có tượng cụ Võ Trường Toản do Ba nó tạc năm 1972. Hôm qua tôi nhắc chuyện Trí, thầy Thu cay đắng:

“41 năm rồi, sao không ai kể cho thầy chuyện này? Tôi làm tôi chịu, sao nỡ đối xử với con tôi như vậy?”.

Lần đầu tiên tôi tin rằng: “Đá cũng biết khóc”…

Trại tập trung Hàm Tân, một buổi sáng cũng khoảng thời gian Trí bị đuổi, thiếu tá Thu bị gọi lên chất vấn về thành tích không khai trong lý lịch: tượng “Ngày về” (giải thưởng VHNT Ngô Đình Diệm 1963) và tượng “Thương tiếc”. Sau ít phút lắng nghe ý nghĩa của các bức tượng, 6 tên cai ngục đã thay nhau đánh đập ông dã man trong 3 ngày, chúng dùng cánh tay hộ pháp vỗ mạnh vào 2 mang tai khiến ông chảy máu tai và điếc luôn từ ngày đó. Ông bị biệt giam trong conex, 8 tháng không thấy mặt trời.

Ít lâu sau, chúng yêu cầu ông tạc tượng HCM, suy nghĩ hồi lâu ông đồng ý với điều kiện: được về Gia Định để thăm mẹ già, vợ con và chuẩn bị vật liệu.

Ngày trở về thăm mẹ tại cư xá VN Thương Tín (Hàng Xanh), trong khi người em gái ý tứ giữ chân 4 tên an ninh ở phòng khách, dưới bếp bà nghiêm khắc nói:

“Mẹ đẻ ra con, mẹ hiểu giờ con muốn gì. Nếu trái ý, mẹ sẽ tự tử ngay. Cố gắng ở thêm ít năm rồi về”.

Biết tính mẹ, ông đành bỏ kế hoạch trốn sau khi thăm vợ con ở Gò Vấp, trở về địa ngục, miễn cưỡng tạc tượng kẻ thù với một mật kế mới. Hàng ngày, ông nuốt vào những lời sỉ vả của chiến hữu nhắm vào ông và bức tượng đang hình thành. Những ngày cuối tháng 8 ông càng miệt mài thức khuya, chiến hữu càng ghẻ lạnh, ông càng kính trọng sự bất khuất của chiến hữu.

Sáng ngày 01/09, cả trại tù náo loạn khi nhận ra: đây không phải tượng HCM mà là TT Nguyễn Văn Thiệu! Những ngày sau đó ông sống ở đáy địa ngục, ông chết đi rồi bị cứu sống nhiều lần để chịu tiếp những trận đòn thù hội đồng. Một ngày tháng 10, ông bị lôi ra khỏi conex lúc 4g sáng để đưa đến pháp trường. Mạng ông lớn, lệnh hành quyết được bãi bỏ ở những giây cuối cùng. Biệt giam, đòn thù, thiếu ăn… tính mạng thật mong manh nên ông được tha năm 1983 (8 năm).

Sau 4 năm dưỡng thương, buồn cảnh gia đình tan nát, ông quyết tâm vượt biên bằng đường bộ mà trong túi không có một xu theo nghĩa đen. Hành trình gian khổ ly kỳ này (sẽ được hầu chuyện vào dịp khác) đưa ông đến Thái Lan, sau đó định cư ở Mỹ hơn 10 năm, rồi trở về VN cho đến nay.

Ở Mỹ trong lần nói chuyện với đồng bào tại Cali, cảm kích về việc dựng tượng trong trại tù Hàm Tân, TT Thiệu đã xuống tận chỗ ngồi của ông thăm hỏi, ông rất cảm động.

Giờ ông chỉ còn mong gặp lại 3 người, trong đó có hạ sĩ Hai – ghé thăm gia đình ông vài lần trong lúc ông ở tù; và hai người phụ nữ mà ông mang ơn cứu mạng: cô Lan (canteen trại Hàm Tân) người giao cơm khi ông bị biệt giam với miếng thịt dấu ở đáy chén; cô Oanh – người tình của trùm du đãng xóm chài Sa Tưng (Campuchia). Ở tuổi 84, ông đang ấp ủ một việc làm cuối cùng: dựng tượng cho chính mình ngay sau khi tôi thực hiện xong album chân dung của ông.

Cầu chúc ông sớm đạt nguyện để lớp hậu sinh sau này có dịp viếng ông, nghiêng mình thương tiếc trước một người lính VNCH can trường.

Nguyễn Tuấn Khoa
(VTT 1971)


Nghĩa Trang Quân Đội.
Ảnh: internet

ĐKG Thiếu Tá Nguyễn Thanh Thu.
Ảnh tác giả gửi tới

Nguyễn Minh Trí.
Ảnh: tác giả cung cấp

From: Doan Dang

Một y tá gốc Việt hy sinh vì Covid-19 tại Canada

Một y tá gốc Việt hy sinh vì Covid-19 tại Canada

Nguyện cầu Thiên Chúa tiếp rước linh hồn anh Thông về Thiên đàng!

Cảm ơn sự hy sinh của các bác sĩ,y tá cứu giúp bệnh nhân 

Ông Thông Nguyễn đã để lại vợ và hai con. (Hình: Gofundme)

MONTREAL – Tính đến nay, 22 tháng 6, 2020, Canada đã có hơn 8,400 người thiệt mạng vì coronavirus. Trong số này có ít nhất ba người gốc Việt. Nạn nhân mới nhất là một nam y tá tại Quebec. Ông đã để lại vợ và hai con.

Trong tuần qua, báo điện tử La Press tại Canada đã viết một bản tin bằng tiếng Pháp về sự ra đi vĩnh viễn của ông Thông Nguyễn, 48 tuổi, một y tá được bạn bè thân quen gọi là “Toutou.” Ông mất vì bị nhiễm bệnh Covid-19. Những người trong gia đình ông cũng bị lây bệnh, và hậu quả là mẹ vợ của ông cũng đã mất mạng.

Bản tin của nữ ký giả Caroline Touzin mang tựa đề “Le sacrifice de mon père ne doit pas être oublié” (tạm dịch “Không thể nào quên sự hy sinh của cha tôi”) và đã ghi lời phỏng vấn con trai của ông Thông, anh Olivier Nguyễn, cũng như em gái họ của ông, là một bác sĩ y khoa. Dưới đây là phần lược dịch bản tin của báo La Press được đăng trên trang Công Giáo phanxico.vn.

*
Anh Olivier Nguyễn, 19 tuổi, đã mơ ước có ngày báo cho cha mẹ biết mình được nhận vào trường y khoa. Anh cho biết người cha tận tụy của anh làm việc ca đêm ở bệnh viện Jean-Talon để ban ngày có thể dành nhiều thời giờ hơn cho Olivier và em gái của anh.

Thế nhưng giấc mơ của Olivier đã tan vỡ. Covid-19 đã cướp mất mạng sống của cha anh. Tháng Năm vừa qua, khi Olivier nhận tin báo từ Laval University (trường đại học nghiên cứu dạy bằng tiếng Pháp ở Quebec) thì cha anh đã ở trong tình trạng hôn mê sâu, thân thể bị cắm đủ thứ ống ở phòng chăm sóc đặc biệt ở Trung Tâm Bệnh Viện thuộc Đại học Montréal (CHUM).

Olivier nói thẳng thắn, “Đằng sau các con số thống kê tử vong vì Covid-19, có những con người như cha tôi. Tôi mong xã hội nhận biết sự hy sinh của cha tôi và tất cả những người làm việc trong ngành y tế đã chết trong trận chiến. Chúng ta không thể nào quên họ.”

Ngày 11 tháng 6, sau một tháng ở phòng săn sóc đặc biệt, ông Thông Nguyễn, 48 tuổi đã thua cuộc trong trận chiến với Covid-19. Rất có thể ông đã nhiễm Covid-19 ở phòng cấp cứu bệnh viện Jean-Talon, Montréal nơi ông làm việc suốt 17 năm.

“Toutou,” là tên thân mật các đồng nghiệp gọi ông Thông, đã qua đời ở bệnh viện CHUM, nơi vợ ông đang làm y tá và hai con làm thiện nguyện viên ở đây. Ông sẽ không bao giờ biết con ông đã được nhận vào trường y khoa. Anh Olivier nói trong sự nuối tiếc, “Cha tôi chắc hẳn sẽ rất hãnh diện.”
Cha anh đã thoát khỏi Việt Nam cùng với gia đình khi ông được 3 tuổi. Họ đến định cư ở Montréal. Olivier kể, “Cha tôi dạy chúng tôi, tất cả phải đi qua con đường giáo dục; chỉ có con đường này các con mới khá sau này.”

Trong ca làm việc vào tối cuối cùng, ông đã hãnh diện khi cho các bạn đồng nghiệp xem trên điện thoại thư nhận vào trường dược của con ông, khi đó Olivier chưa nhận tin được vào trường y.

Bà Christine Roch, phụ tá y tá trưởng phòng cấp cứu của bệnh viện Jean-Talon cho biết “gia đình là tất cả đối với ông Thông.” Bà cho biết ông Thông là một nhân viên ngoại hạng, có tâm hồn cao cả và có khả năng lắng nghe đặc biệt. Đối với ông, mọi người đều quan trọng.

Bà nói thêm rằng các “chiến sĩ làm việc ban đêm” của bệnh viện Jean-Talon sẽ không bao giờ quên “nhà vô địch” trong ban “báo động trắng” trong cách ông làm việc “với lòng kiên nhẫn và lòng tốt của ông.” Ông Thông không bao giờ ngần ngại can thiệp khi nghe có báo động trắng – một quy trình khẩn cấp khi cần nhân viên ứng phó ngay lập tức.

Từ đầu nạn dịch, ông sợ bị nhiễm và nhất là nhiễm cho gia đình, khi nào ông cũng tắm trước khi rời bệnh viện. Từ đầu tháng 5 sau khi được chẩn đoán, ông nhanh chóng cách ly với người thân. “Tôi tự cô lập ở phòng dơi dưới lầu,” ông từng nhắn tin cho cô y tá đồng nghiệp để cô cười. Hai ngày sau thì ông không còn trả lời tin nhắn.

Một đêm, vợ ông thức dậy để đi vệ sinh, bà nghe tiếng ho ầm ĩ dưới lầu. Chồng bà bị trụy hô hấp nặng. Ông được đưa vào bệnh viện Maisonneuve-Rosemont trước, sau được chuyển qua bệnh viện CHUM, ông được gắn ống thở bằng màng ngoại bào, thường được gọi là ECMO.

Nữ bác sĩ Lan C. Nguyễn, em họ của ông cho biết, các bác sĩ không lo ngại cho tình trạng của ông vì ông còn trẻ và không có bệnh nào khác.

Trong một bức thư gởi cho các đồng nghiệp và nữ Bộ Trưởng Y Tế Danielle McCann của tỉnh bang Quebec về cái chết của ông Thông, bác sĩ Lan Nguyễn viết tóm tắt, “Một ống nội khí quản đưa vào cổ họng, một ống thông từ mũi xuống dạ dày để nuôi ăn, một ống thoát nước tiểu, các ống thông ở mỗi bên, tả lót: đó là khí cụ cuối cùng để đương đầu với Covid-19.”

Bác sĩ Lan Nguyễn kể tiếp, “Thật không may phổi của ông ứ máu; biến chứng nghiêm trọng của Covid-19. Cơ thể của ông không thể chịu đựng các vết thương, những cú gươm đâm của một kẻ thù vô hình.”

Sở dĩ bác sĩ Lan Nguyễn đưa ra các chi tiết vì sợ dân chúng muốn dỡ bỏ lệnh cách ly quá nhanh và qua sớm. Bà nói, “Hãy mang khẩu trang, phải tôn trọng cách ly xã hội để bảo vệ mạng sống.”

Cả gia đình của ông Thông đều bị nhiễm. Cô Aurélie, 16 tuổi nhập viện một tuần vì khó thở trầm trọng. May mắn là em được lành. Nhưng mẹ vợ của ông Thông, 78 tuổi, sống cùng căn nhà hai tầng với ông thì đã không thoát khỏi. Bà chết tại nhà khi cả gia đình cách ly. Bà bị nhồi máu cơ tim, theo biên bản khai tử, họ nghi ngờ do Covid-19 gây ra.

Bác sĩ Lan Nguyễn cho biết lương ông Thông là $3,000 Gia kim một tháng ($2,200 Mỹ kim). Nữ bác sĩ này nói với báo La Presse, “Tôi thấy bất công khi được trả ít lương so với khối lượng công việc và các nguy cơ bị nhiễm kèm theo.”

Bác sĩ Lan Nguyễn nêu các thắc mắc, “Toutou chấp nhận làm thêm giờ phụ trội để có thêm tiền. Có phải vì kiệt sức mà anh bị yếu đi không? Dụng cụ bảo vệ có đầy đủ? Hệ thống đề phòng có đủ để bảo vệ cho những người ở tuyến đầu không?”

Bác sĩ Lan Nguyễn đã nhanh chóng nhận được hồi đáp của bà Bộ Trưởng Y Tế Danielle McCann, “Chúng tôi phải vinh danh tất cả các chiến sĩ đã gục ngã và những người hy sinh mạng sống mình để giúp những người lớn tuổi. Chúng tôi không bao giờ quên họ.” Bà bộ trưởng nói trong lời chia buồn gởi đến gia đình.

Các đồng nghiệp của ông Thông đã có buổi tưởng niệm ông chiều thứ Năm ở công viên bên cạnh bệnh viện Jean-Talon. Bà y tá Christine Roch xúc động nói, “Đại dịch đã chấm dứt. Đúng, con số chết mỗi ngày đã giảm, nhưng mỗi con số này là một con người. Cả một gia đình đau khổ như gia đình ông Thông.”

*

Cô Lan C. Nguyễn đã mở một trang gây quỹ trên mạng Gofundme để giúp gia đình trang trải các chi phí hậu sự với mục tiêu $5,000. Chỉ trong hai ngày, số tiền đóng góp từ hơn 45 người đã vượt trên mức mục tiêu này.

Trước khi ông Thông Nguyễn và mẹ vợ ông qua đời, có ít nhất hai người gốc Việt khác tại Canada cũng đã chết vì coronavirus là bà Bùi Thị Hiệp trên 60 tuổi tại Calgary, tỉnh bang Alberta, và bác sĩ Đào Huy Hào, 44 tuổi, tại Quebec.

From: Xuân Nguyễn

Những chuyện lạ nhất từ xưa đến nay ở VN và thế giới

Image may contain: one or more people, people on stage, people walking and outdoor
Image may contain: ocean, outdoor and water

Thiên Đức is with Ngoc Diep Nguyen Thi and Nga Nguyen.

Những chuyện lạ nhất từ xưa đến nay ở VN và thế giới:

Ở Việt Nam:

-năm 1954 Cộng sản từ hang Pắc Bó tràn về Hà Nội thì dân miền Bắc bỏ của chạy lấy người tràn vào Miền Nam lánh nạn cả triệu người.

-Trong chiến tranh Nam-Bắc, nơi nào có chiến sự thì người dân cũng gánh gồng, bỏ của chạy lấy người về hướng VNCH, về hướng có quân đội Mỹ.

-những tháng đầu năm 1975 đến tháng 4/1975 cộng sản từ Bắc tràn vào Miền Nam, từ rừng xuống phố thì dân Miền Nam từ trẻ nít đến cụ già đều bỏ chạy về hướng Nam, về hướng Sài Gòn và cuối cùng là liều chết bỏ thiên đường cộng sản mà chạy thục mạng lên rừng, đường bộ qua Miên, qua Thái, ra biển vượt biên ra xứ khác mặc dù thân trần, tay trắng và cái chết luôn cận kề, đối diện thảm họa bị hải tặc, sơn tặc hiếp giết … miễn sao tránh xa cộng sản.

-Vượt biên không may bị Việt cộng bắt, bắn giết, bị tù…nếu còn sống sót, hoặc ra tù cũng bằng mọi cách vượt biên tiếp mặc dù 10 phần hết 5 phần chết/5 may ra sống cũng đi . Nhiều người vượt biên 5 lần 7 lượt mà thất bại nếu còn sống vẫn đi cho đến khi nào thành công.

– Cs Bắc Việt tuyên truyền người dân miền Nam bị Mỹ-ngụy kềm kẹp, bóc lột đói rách nhưng sao khi tràn vào nam không ai mang một thứ gì gọi là cứu đói, cứu khổ cho người anh em “Miền Nam ruột thịt” mà hoàn toàn 100% cộng sản Bắc kỳ đều “vào vơ vét về”. Lừa gạt chiếm đoạt mọi thứ, “Miền Nam nhận họ miền Bắc nhận hàng…”.

Trên thế giới:

– chưa có một người dân Tây Đức, hay ngoại kiều sống ở Tây Đức mà vượt tường Bá Linh để sang thiên đường cộng sản Đông Đức cả! Sau khi bức tường ô nhục sụp đổ đầu thập niên 90 thế kỷ 20 thì dân Đông Đức tràn về Tây Đức trong đó có cả người Việt Nam!

-chưa có một người dân Nam Hàn nào vượt biên sang thiên đường Bắc Hàn cả mà toàn là dân thiên đường cộng sản Bắc Hàn bất kể tính mạng bằng mọi phương tiện, bằng mọi cách, mọi hướng vượt biên vào Nam Hàn và ra các nước khác dù chạy dưới lằng tên mũi đạn miễn sao tránh xa được cộng sản.

– tại sao người dân Nam Hàn lạc hậu và nghèo đói…(cộng sản Bắc Hàn tuyên truyền như thế) mà luôn và rất nhiều lần thả gạo, lương thực và cả những đồng Dollars Mỹ bay lên trời, trôi dưới biển về hướng Bắc Hàn nhằm cứu đói phần nhỏ nào cho người đồng bào anh em miền Bắc! Thiên đường sao lạ quá nhỉ!

– tất cả các lãnh tụ các nước cộng sản khi chết thì mạng lưới đảng cs đều bắt buộc người dân lên đồng khóc tập thể ngày đêm dưới mọi hình thức dù là giả dối, đóng kịch…nhưng nếu không tuân theo thì sẽ bị bắt bỏ tù, thủ tiêu là điều chắc chắn.

-con em, người thân và cả bản thân các cán bộ đảng viên cộng sản Trung Quốc, csVN đều bằng mọi cách chuyển tiền tham ô sang mua sắm bất động sản, học tập, định cư ở Mỹ mà không chịu ở lại thiên đường của chúng nhỉ ?

-các cán bộ cộng sản trên thế giới, các đại gia tư bản đỏ cộng sản khi mắc bệnh nan y sao không ở lại thiên đường, đỉnh cao trí tuệ loài người để chữa trị mà bằng mọi cách phải qua Mỹ chữa trị là sao?

Nhiều chuyện lạ quá tôi không thể kể hết được.

Thiên Đức

FDA khuyến cáo không dùng 9 loại thuốc rửa tay khô có chất độc hại

FDA khuyến cáo không dùng 9 loại thuốc rửa tay khô có chất độc hại

Jun 22, 2020 

Thuốc rửa tay khô (hand sanitizer) được khuyến khích sử dụng để giảm lây lan COVID-19. (Hình minh họa: Ethan Miller/Getty Images)

WASHINGTON, DC (NV) – Cơ Quan Dược Phẩm và Thực Phẩm Mỹ (FDA) vừa khuyến cáo người tiêu thụ ở Mỹ không nên sử dụng bất cứ loại nào trong danh sách gồm chín nhãn hiệu thuốc rửa tay khô (hand sanitizer) do cơ quan này công bố, vì có chứa chất methanol, cũng được gọi là “cồn gỗ” (wood alcohol), một hóa chất nguy hiểm khi ngấm qua da hoặc uống vào.

Bản tin của CBS News hôm Thứ Hai, 22 Tháng Sáu, cho biết báo động của FDA được đưa ra vào lúc mà nhu cầu sử dụng thuốc rửa tay khô lên rất cao do đại dịch COVID-19, khiến các giới chức y tế kêu gọi dân chúng thường xuyên rửa tay.

Khi đưa ra lời khuyến cáo hôm Thứ Sáu, cơ quan FDA nói rằng công ty Eskbiochem SA de CV ở Mexico, một trong các nơi sản xuất thuốc rửa tay khô, đã bác bỏ yêu cầu của FDA để thu hồi các sản phẩm gây nguy hiểm cho sức khỏe khỏi thị trường Mỹ.

Các cuộc thử nghiệm của FDA cho thấy một sản phẩm của công ty này, có tên Lavar Gel, chứa tới 81% methanol và CleanCare No Germ chứa 28%.

Methanol là chất rất độc uống vào có thể bị mù, nặng hơn nữa là chết. Methanol không được phép dùng trong thuốc rửa tay khô vì các ảnh hưởng độc hại, theo thông cáo của FDA.

Cơ quan FDA kêu gọi dân chúng Mỹ ngưng sử dụng các sản phẩm này ngay lập tức và bỏ vào những thùng chứa chất thải độc hại.

FDA nhấn mạnh: “Không nên đổ các sản phẩm này xuống cống.”

Hiện FDA chưa nhận được báo cáo nào từ người bị hại bởi các loại sản phẩm có methanol này. Tuy  nhiên, FDA đề nghị những ai từng sử dụng hãy ngay lập tức điều trị để giải trừ việc nhiễm độc methanol.

Những người bị ngộ độc methanol có thể bị choáng váng, nôn mửa, đau đầu, mắt mờ, mù, co giật, mê man, thương tật vĩnh viễn cho hệ thần kinh và ngay cả tử vong, theo FDA.

Các trẻ nhỏ vô tình uống phải các sản phẩm này và người lớn uống các chất này để thay thế rượu (ethanol) là những giới dễ gặp nguy cơ ngộ độc nhất, theo FDA.

FDA đưa ra danh sách các sản phẩm này, cùng với mã số NDC gồm:

All-Clean Hand Sanitizer (NDC: 74589-002-01).

Esk Biochem Hand Sanitizer (NDC: 74589-007-01).

CleanCare NoGerm Advanced Hand Sanitizer 75% Alcohol (NDC: 74589-008-04).

Lavar 70 Gel Hand Sanitizer (NDC: 74589-006-01).

The Good Gel Antibacterial Gel Hand Sanitizer (NDC: 74589-010-10).

CleanCare NoGerm Advanced Hand Sanitizer 80% Alcohol (NDC: 74589-005-03).

CleanCare NoGerm Advanced Hand Sanitizer 75% Alcohol (NDC: 74589-009-01).

CleanCare NoGerm Advanced Hand Sanitizer 80% Alcohol (NDC: 74589-003-01).

Saniderm Advanced Hand Sanitizer (NDC: 74589-001-01). (V.Giang) [kn]

Cuộc thi ” Đường lên đỉnh Olympia ” là nơi đào tạo nhân tài cho….nước Úc.

Tại sao nhân tài lại bỏ nước Việt Nam ra đi? Thử suy nghĩ và thống kê sự mất mát lớn lao này.

Huy Chiêu shared a collaborative post.
Cuộc thi ” Đường lên đỉnh Olympia ” là nơi đào tạo nhân tài cho….nước Úc.

Image may contain: text

Nam Kỳ – 南圻

Non sông Úc Đại Lợi có trở nên tươi đẹp hay không, dân tộc Úc Đại Lợi có bước tới đài vinh quang để sánh vai với các cường quốc năm châu được hay không, chính là nhờ một phần lớn ở công học tập của các em”