“Về ngang trường Luật”

“Về ngang trường Luật”

Lê Hữu

Đường Duy Tân, chợ Bến Thành

Chân ai thả bộ còn in khóe cười

(thơ Nguyễn Tất Nhiên)

Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn…

Câu hát quen thuộc từng được nghe đi nghe lại trên các làn sóng phát thanh ở miền Nam một thời nào. “Nỗi buồn hoa phượng”, tên bài hát của Thanh Sơn, có thể xem là bài “tình ca học trò” tiêu biểu thuở ấy với sân trường phượng vỹ, với tiếng ve gọi hè, với những tà áo nữ sinh nhẹ bay trong gió và những lưu bút ngày xanh chuyền tay nhau của những cô cậu học trò dưới mái trường trung học mến yêu.  

Cho đến một ngày kia, những “tình ca học trò”này bỗng trổ sang một nhánh khác; nói khác hơn, được “nâng cấp” thành những bài “tình ca sinh viên”. Không còn những “phượng thắm sân trường”, những “cổng trường vôi tím”, những “một thời áo trắng”… Sân trường trung học được thay bằng khuôn viên đại học, lớp học được thay bằng giảng đường, hình ảnh cô nữ sinh hay mơ hay mộng được thay bằng cô sinh viên hay buồn thường nhắc nhở những chiến công (“Anh không chết đâu em”, nhạc Trần Thiện Thanh). Lần đầu tiên người ta nghe được những câu hát:

Trả lại em yêu / khung trời đại học… 

Buổi chiều khuôn viên / mây trời xanh ngát… (“Trả lại em yêu”, nhạc Phạm Duy). Hay là:

Kể từ sau đêm đó / sân vui đại học mất tiếng chim ca… (“Trên đỉnh mùa đông”, nhạc Trần Thiện Thanh)

Cũng đúng thôi, xong bậc trung học thì phải lên đại học chứ, và tình yêu cũng… chuyển trường. Có thể xem việc “nâng cấp” những bài tình ca học trò này là một cách “tạo dáng” (như cách nói bây giờ) và là cái mode thời thượng khá phổ biến vào thời ấy.

Trong số những bài “tình ca sinh viên” ấy, không thể không nhắc tới một bài hát trữ tình viết riêng cho những anh chàng, cô nàng sinh viên Luật khoa Sài Gòn, mặc dù trong bài hát không hề có câu, chữ nào nói về ngôi trường “Luật khoa đại học đường” ấy. Bài hát chỉ nhắc đến tên một con đường quen thuộc như là nét phác trong một bức họa đẹp. 

Con đường Duy Tân / cây dài bóng mát 

Chắc chắn đấy không phải là con đường có nhiều “cây dài” và “bóng mát” nhất ở Sài Gòn, thế nhưng con đường mang tên vị vua yêu nước của triều Nguyễn ấy lại như gắn liền với ngôi trường đại học Luật khoa, và trở thành một trong những “con đường tình ta đi” quen thuộc của những câu chuyện tình sinh viên ngày ấy. Duy Tân, con đường của những hàng cây sao già cỗi–như tuổi của ngôi trường cũ kỹ đó–với những trái sao tròn nhỏ gắn đôi cánh mỏng dài và cong vẹt màu nâu đất, khi lìa cành bay là là và xoay tít trong gió như những cánh chuồn chuồn mỏng manh của một thuở nào mộng mơ.

Con đường Duy Tân ấy, ngôi trường Luật ấy, Hồ Con Rùa (hay Công Trường Duy Tân) ấy và Nhà Thờ Đức Bà nữa, kết hợp thành một quần thể thân thuộc đối với những ai từng có thời kỳ gắn bó nơi chốn ấy, từng in những “dấu chân kỷ niệm” trên những lối đi, về ấy. 

“Trả lại em yêu”, bài hát của Phạm Duy được cất lên lần đầu với giọng lảnh lót của Thái Thanh đã hớp hồn tuổi trẻ ngày ấy, hóa thành bài tình ca một thuở của sinh viên trường Luật và những ai vẫn có ít nhiều kỷ niệm với ngôi trường này. Bài hát kể về tình yêu trong một đất nước chiến tranh, khi mà đời sống con người luôn bị đè nặng, phủ trùm bởi những âu lo và bất trắc. Những chàng “trai thời loạn” đành “xếp bút nghiên theo việc đao cung”, giã biệt tình đầu để lên đường theo tiếng gọi của non sông, không hẹn một ngày về. 

Anh sẽ ra đi về miền cát nóng 

Nơi có quê hương mịt mù thuốc súng… 

Anh sẽ ra đi nặng hành trang đó 

Anh sẽ ra đi chẳng mong ngày về…

Trả lại em yêu / mây trời xanh ngát…

Trả lại, trả lại hết những “con đường học trò”, những “mối tình vời vợi”, những mắt sáng môi tươi, những khung trời đầy trăng sao và những Chủ Nhật uyên ương hẹn hò đây đó / Uống ly chanh đường, uống môi em ngọt… “Trả lại em yêu” trở thành bài hát duet khá tình tứ được nhiều đôi nam nữ ca sĩ trình bày. Có thể nói không ca sĩ nào ngày ấy mà không từng hát “Trả lại em yêu”, không chàng sinh viên nào ngày ấy mà không từng nghêu ngao câu hát Trả lại em yêu khung trời đại học…

Một bài tình ca khác, gọi đúng tên, gọi đích danh ngôi trường đại học nằm trên con đường Duy Tân ấy.

Người từ trăm năm / về ngang trường Luật… 

“Thà như giọt mưa”, cũng nhạc sĩ Phạm Duy, là một bài phổ thơ. Bài hát được phổ biến tràn lan trên các làn sóng đài phát thanh, các băng cassette, trên những đường phố, trong những quán café hay những sân trường.

Thà như giọt mưa / vỡ trên tượng đá 

Thà như giọt mưa / khô trên tượng đá…

Điều khá lý thú, bài thơ được phổ nhạc (“Khúc tình buồn”, thơ Nguyễn Tất Nhiên) không hề nói năng gì đến trường Luật, cũng không hề có câu, chữ nào nói về ngôi trường ấy cả. “Về ngang trường Luật” là những chữ được nhạc sĩ Phạm Duy thêm vào một cách cố ý (hẳn ông phải yêu mến ngôi trường này lắm). Điều này quả là bất ngờ và hẳn nhiều sinh viên Luật khoa cũng cần cám ơn người nhạc sĩ đã đưa hình bóng “ngôi trường thân yêu” của mình vào trong bài hát, làm cho trường Luật được “lên điểm”, như cách nói ngày ấy. Trong bài thơ của Nguyễn Tất Nhiên chỉ có những câu:

“Người từ trăm năm về qua sông rộng

Người từ trăm năm về khơi tình động”

Hoàn toàn không có vụ Người từ trăm năm về ngang trường Luật hay là thi rớt, thi đậu Tú Tài chi chi cả như là lời của bài hát mà người ta vẫn nghe Duy Quang và các ca sĩ khác kể lể nỗi niềm. 

“Thà như giọt mưa” là bài hát kể về câu “chuyện tình thư sinh” (chữ của nhạc sĩ Phạm Duy) của anh chàng thất tình vì ta hỏng Tú Tài, ta hụt tình yêu, với những lời lẽ vu vơ, phất phơ như là “sao cũng được”, “thế nào cũng xong”, “tới đâu thì tới”…, chỉ cốt rong chơi cho qua ngày tháng.

Thà như mưa gió / đến ôm tượng đá 

Có còn hơn không / có còn hơn không

“Có còn hơn không” trở thành một “triết lý sống” dễ dãi, an phận của tuổi trẻ thời ấy. Hoặc những câu hát ngồ ngộ:

Người từ trăm năm / về như dao nhọn

Dao vết ngọt đâm / ta chết trầm ngâm

Chết… trầm ngâm là một kiểu chết mới, nghe giống như là “Trầm tư của một tên tội tử hình” (tên một tựa sách của học giả Hồ Hữu Tường). Điều lý thú khác, trong bài thơ được phổ nhạc không hề thấy có kiểu “chết trầm ngâm” nào như thế cả, mà chỉ có:

“Người từ trăm năm

về như dao nhọn

ngọt ngào vết đâm

Ta chết âm thầm

máu chưa kịp đổ”

Câu thơ được người nhạc sĩ đổi thành câu hát mang vẻ triết lý lừng khừng của một “triết nhân” tự nguyện chết cho tình yêu. Không rõ chàng thi sĩ đã phải gồng mình hứng chịu bao nhiêu là nhát dao “ngọt ngào vết đâm” như thế trong đờimình. Những vết đâm nghiệt ngã khiến cho…

Ta chạy vòng vòng / ta chạy mòn chân…

Ta chạy mù đời / ta chạy tàn hơi

quỵ té trên đường rồi…

Chuyện tình yêu của tuổi trẻ ngày ấy là vậy, là “chạy vòng vòng”, là “chạy mòn chân”, chạy hụt hơi để đuổi bắt chiếc bóng lung linh của tình yêu. 

* * *

“Trả lại em yêu”, “Thà như giọt mưa” và những bài hát nào nữa đã khởi đầu cho một nhánh tình ca xanh tươi–tách ra từ dòng nhạc tình muôn thuở của nhạc Việt–gọi là “tình ca sinh viên, học sinh”. Có không ít những bài tình ca kể chuyện những ngôi trường quen thuộc từng được hát, được nghe, được yêu thích một thời mà ai cũng dễ dàng kể tên ra được. Không ai biết chắc sẽ còn bao nhiêu bài tình ca đáng yêu như thế nữa, nếu không có cơn bão của lịch sử bất thần ập đến vào một ngày tháng Tư năm 1975. Cơn bão tàn khốc đã quét sạch, đã cuốn phăng đi tất cả.

Qua bao mùa tang thương dâu bể, qua bao nhiêu vật đổi sao dời, thành phố ấy đã thay tên, con đường ấy đã đổi tên, ngôi trường ấy cũng thay hình đổi dạng như hóa thành một người nào khác. Tôi đứng đó, ngỡ ngàng, hụt hẫng trước bao cảnh đổi thay của từng góc phố, mỗi con đường. Ngôi trường nhìn tôi dửng dưng, xa lạ. Tôi đã như chiếc bóng nhạt mờ của “những người đã qua”..

Lịch sử đã sang trang, chiếc bánh xe nặng nề của thời gian đã lăn đi một vòng. Chỉ mấy mươi năm mà tôi tưởng chừng dài đến cả trăm năm. Người từ trăm năm…, lúc này đây tôi hiểu ra câu hát ấy, câu hát về những đời người đã cũ, về những ngày vui mơ hồ còn đọng lại trong tôi như những giấc mơ ngọt ngào không bao giờ tắt hẳn. 

Con đường xưa cũ ấy không còn những “cây dài bóng mát”. Những “bạn bè cũ, mới” của tôi nay đâu?! Câu hát ngày xưa ấy chỉ còn ngân nga trong trí tưởng, nghe như một nỗi ngậm ngùi. 

Người từ trăm năm / về ngang trường Luật… 

Lê Hữu

From: TRUONG LE

Người ưu tú, chất xám sẽ ra đi?

Image may contain: 4 people, eyeglasses
Image may contain: 2 people, people standing, crowd and outdoor

Lmdc Viet Nam

*** Cũng như VNCH sau 30.4.75, Người dân Hong Kong mất tự do sẽ từ từ chạy ra nước ngoài tị nạn sau khi TQ áp đặt luật an ninh QG.

Một nhà đấu tranh nổi tiếng của Hong Kong, Nathan Law, đã chạy khỏi nơi này sau khi Trung Quốc áp đặt luật an ninh gây tranh cãi.

Nathan Law, từng ngồi tù sau Biểu tình Dù năm 2014, nay nói rằng anh sẽ tiếp tục hoạt động ở hải ngoại.

Anh tiết lộ mình đã trốn đi, hai ngày sau khi Trung Quốc đưa vào luật an ninh mới.

Law, sinh năm 1993, viết trên mạng rằng anh đã ở một nơi không tiết lộ vì đối mặt “hiểm nguy chưa biết rõ”.

Trước đó, Nathan Law, Joshua Wong, Acness Chow cùng một số nhà hoạt động dân chủ nổi tiếng của Hong Kong đã tuyên bố rời khỏi đảng Demosisto do lo ngại bị trả thù lập tức sau khi luật an ninh quốc gia có hiệu lực.

Cảnh sát Hong Kong đã bắt giữ hơn 350 người biểu tình kỷ niệm ngày truyền thống 1/7 – ngày Hong Kong được Anh trao trả về cho Trung Quốc năm 1997.

Simon Cheng, cựu nhân viên lãnh sự quán Anh, hôm 2/7 nói với Reuters rằng, các nhà hoạt động dân chủ của Hong Kong đang thảo luận về việc thành lập một quốc hội lưu vong không chính thức để duy trì tinh thần dân chủ, đồng thời gửi thông điệp tới Bắc Kinh rằng sự tự do của Hồng Kông không thể bị bóp nghẹt.

TL – BBC & DKN

DIỆT CHỦNG NHÂN KHẨU HỌC LÀ GÌ? NAY TÂN CƯƠNG, MAI VIỆT NAM

20 mins

Image may contain: one or more people, people standing and text
Hung Tran

 

Sau khi chiếm đất xong thì thi hành chính sách diệt chủng và Hán Hóa vùng mới chiếm. Đó là chính sách dài hạn của Trung Cộng!
Tâỳ Tạng, Uighur đã trở thành nạn nhân. Việt Nam thì chưa – Hay đã bắt đầu rồi?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~

DIỆT CHỦNG NHÂN KHẨU HỌC LÀ GÌ? NAY TÂN CƯƠNG, MAI VIỆT NAM
Đỗ Ngà

Năm 1949, khi đưa hàng vạn quân vào kiểm soát Tân Cương, Mao Trạch Đông đã cho quân đội đóng lâu dài ở đây và thực hiện chính sách khi binh lính giải ngũ được khuyến kích ở lại nơi đây sinh sống với những điều kiện ưu đãi khó cưỡng. Trong đó có điều kiện đất đai, nhà ở, và được kết nạp đảng để giữ một vị trí nào đó trong bộ máy cai trị người Uighur ở Tân Cương. Và cứ như thế, lớp trước giải ngũ ở lại, lớp sau chuyển đến, họ đóng quân rồi giải ngũ và ở lại. Và như vậy Mao đã tạo ra một lớp người Hán sinh sống ở Tân Cương và một lớp quan chức toàn người Hán từ trung ương đến địa phương tại đây để kiểm soát người Uighur.

Song song với chính sách định cư tại chỗ cho binh lính người Hán, Chính quyền Mao cũng khuyến khích người Hán từ miền xuôi đến Tân Cương sinh sống bằng cách cấp đất trồng trọt, tạo việc làm và trợ cấp kinh tế. Chính sách đó được thực hiện từ thời đó cho đến ngày nay. Hiện nay, mỗi người Hán đồng ý đến Tân Cương định cư, họ được cấp tiền, cấp nhà ở và các tiện nghi như máy giặt, tủ lạnh và TV. Chính sách này thu hút một lượng lớn người Hán có mức sống thấp ở nơi khác đến. Kết quả, dân số Hán từ 6,7% năm đó lên hơn 40% vào năm 1980 và hiện đang chiếm số lượng áp đảo tại những trung tâm kinh tế lớn ở Tân Cương. Ví dụ như tại thành phố lớn nhất Tân Cương- Urumqi, người Hán chiếm đến 75%. Còn tại Shihezi, người Uighur chiếm chưa đến 2% dân số. Hầu hết người Uighur bị người Hán đẩy ra vùng nông thôn nghèo khổ.

Người Hán nắm về kinh tế, người Hán nắm về chính trị. Đó vẫn chỉ là chính sách cai trị chứ chưa phải là chính sách diệt chủng. Ngày nay, với nền y học hiện đại, Trung Cộng có cách khác hay hơn. Vẫn diệt chủng nhưng không thấy đổ máu, nếu không phải là nạn nhân thì không ai có thể phanh phui ra kế sách diệt chủng vô cùng thâm độc và tàn ác này. Đó là chính sách gì? Theo hãng tin AP cho biết, thì các chuyên gia gọi đây là hình thức “diệt chủng nhân khẩu học”(demographic genocide).

Ngày 30 tháng 6 năm 2020, trên AP có đăng bài “Trung Quốc cắt giảm sinh con Uighur bằng đặt vòng, phá thai, triệt sản” đã cho biết Chính Trung Cộng đang thực hiện các biện pháp hà khắc để cắt giảm tỷ lệ sinh ở người Uighur và các dân tộc thiểu số khác ở Tân Cương, trong khi đó người Hán lại không bị áp đặt chính sách này. Chính quyền Trung Cộng bắt phụ nữ người Uighur phải đặt vòng, phá thai, triệt sản. Ai trốn tránh, họ cho bắt vào trại tập trung, nơi đây họ ra tay cho triệt sản phụ nữ Uighur luôn. Trong bài báo này, hãng tin AP dẫn lời 7 cựu tù nhân của trại tập trung, họ cho biết, trại cho họ được cho ăn thức ăn có trộn thuốc hoặc tiêm chất lỏng vào người họ. Lúc đó họ cảm thấy chóng mặt, mệt mỏi hoặc ốm yếu, và sau đó là bị ngừng kinh nguyệt. Sau khi được thả khỏi trại tập trung, các người này đi kiểm tra y tế kết quả là vô sinh.

Ngày 15 tháng 5 năm 2020, trên tờ Vnexpress có bài viết “Thượng viện Mỹ thông qua dự luật người Duy Ngô Nhĩ” đã cho biết hiện nay trại tập trung ở Tân Cương đang nhốt khoảng 1 tiệu người Uighur. Và như hãng tin AP cho biết, chính quyền Trung Cộng dùng lực lượng vũ trang đi lùng sụt bắt bớ phụ nữ không chịu triệt sản như bắt lính. Với những phụ nữ đang nuôi con nhỏ họ cũng không tha, họ vẫn bắt mẹ cho vào trại tập trung, còn đứa trẻ thì đưa vào trại mồ côi. Thế mới tàn ác.

Kết quả, trong 4 năm, từ năm 2015 đến 2018, tỷ lệ sinh của người Uighur đã giảm hơn 60%. Năm 2019 thêm 24% nữa so với năm 2018. Nếu triệt sản kiểu này, thì chỉ cần 2 thế hệ là tận diệt được người Uighur ở Tân Cương. Chính vì thế mà Ngoại trưởng Hoa Kỳ Michael Pompeo đã lên tiếng đã tố cáo các chính sách trong một tuyên bố hôm thứ Hai ngày 29 tháng 6 năm 2020. Ông nói “chúng tôi kêu gọi Đảng Cộng sản Trung Quốc chấm dứt ngay những hành vi khủng khiếp này”. Tất nhiên phía Trung Cộng phủ nhận. Đây có thể nói là một tiếng nói rất nhân đạo của chính quyền Nhà Trắng. Được biết trước đó, ngày 15 tháng 5 vừa qua, Thượng Viện Mỹ đã thông qua luật “luật người Duy Ngô Nhĩ”. Luật này nhắm vào những quan chức người Hán đang cai trị hà khắc người Uighur ở Tân Cương.

Nước Mỹ là quốc gia hùng mạnh nhất thế giới, nhưng họ có nỗ lực thì cũng được đến như thế thôi, phần còn lại là nhiệm vụ của người Uighur. Chính người Uighur phải noi gương người Hồng Kông tự đứng lên để đánh đổ người Hán chứ không ai có thể giúp được họ. Nước Mỹ đã ra luật, ngoại trưởng Mỹ lên tiếng như là một tín hiệu rằng “các bạn hãy đứng dậy lập tổ chức và đấu tranh để giành lại độc lập. Chỉ khi bạn biết đứng, tôi mới bên cạnh các bạn được”. Vâng! Đấy là tín hiệu, nhưng có lẽ quá khó với người Uighur khi ngay chính quê hương của họ cũng bị người Hán làm chủ. Chủng tộc của họ đang bị chính quyền Trung Cộng tuyệt diệt, thế thì họ lấy đâu ra đủ người để chống lại bộ máy cai trị khổng lồ do Bắc Kinh dựng lên?! Khó, vô cùng khó.

Người dân Việt chúng ta nghĩ gì khi nhìn thấy người Uighur đang bị diệt chủng như thế? Đó là viễn cảnh cho Việt Nam nếu hôm nay chúng ta không kéo đổ tập đoàn Cộng Sản thuần phục Tàu Cộng. Kéo đổ CS Hà Nội hiện nay là một việc rất khó, nhưng nói cho cùng nó còn dễ hơn gấp ngàn lần so với việc đánh bật một tập đoàn cai trị Tàu Cộng hùng mạnh khi mà chúng ta rơi vào tình thế giống người Uighur hiện nay. Nói thật! Nhìn Tân Cương hôm nay mà không dám nghĩ về Việt Nam mai sau. Thật không dám nghĩ.

Nguồn: FB Nga Van Do
Hình gốc: Internet

Năm ngày trong khu tự trị Seattle

Kimtrong Lam
Năm ngày trong khu tự trị Seattle

04/07/2020

Ngày 20/6/20020 New York Post đăng bài viết “My terrifying five-day stay inside Seattle’s cop-free CHAZ” của phóng viên người Việt, Andy Ngo (*). Anh là người đã sống 5 ngày kinh hoàng tại khu vực được mệnh danh là “tự trị không cảnh sát” ở thành phố Seattle, tiểu bang Wahsington, Hoa Kỳ.

Phóng viên Andy Ngo

Theo lời kể của Andy Ngo, ngày Thứ Sáu, 8/6/2020, cảnh sát thuộc khu vực phía đông thành phố rút khỏi nhiệm sở trong hoảng loạn, bỏ lại cơ quan công lực hoang vắng trước sức ép của người biểu tình. Chỉ ngay trong đêm đó, những người thuộc cánh tả phong trào Black Lives Matter và Antifa tuyên bố họ đã kiểm soát sáu khu vực trong Capitol Hill.

Những khu này được mệnh danh là “Capitol Hill Autonomous Zone (CHAZ)” (khu vực tự trị Capitol Hill), được gọi tắt là CHAZ, còn có tên CHOP (Capitol Hill Occupied Protest). Hoàn toàn không có một quy định luật pháp nào được công bố, ngoại trừ một điều: “Cảnh sát không được phép vào”! Andy Ngo kể lại:

“Trong suốt 5 ngày đêm tại đây, tôi đã chứng kiến tình trạng hỗn loạn, vô chính phủ và bạo lực, cướp bóc. Tôi phải dấu kín việc mình là phóng viên vì đã có nhiều đồng nghiệp đã bị trục xuất khỏi khu vực. Tôi ở trong một nhà trọ tồi tàn, thiếu tiện nghi tối thiểu, phải ăn mặc như những người biểu tình khác, trùm kín mình và luôn đeo khẩu trang mỗi khi ra ngoài”.

Bảng chào mừng đến Khu Tự Trị CHOP

Mỗi ngày Andy Ngo thường ra đường vào buổi chiều và tối, đó là những thời điểm hoạt động mạnh nhất của đám người biểu tình. Vào sáng Thứ Bảy có một vụ nổ súng ở khu vực kiểm soát giữa nằm giữa khu tự trị và phía bên ngoài. Một người chết và một người bị thương tại vùng “biên giới”, cảnh sát đã dùng xe cứu thương để chở các nạn nhân rời hiện trường.

Cảnh sát cũng bắt Robert James khi anh ta rời khu CHAZ. Anh ta bị bắt giữ vì đã tấn công tình dục một phụ nữ bị khiếm thính trong một căn lều. Cũng trong ngày Thứ Năm, Isaiah Willoughby, cựu ứng cử viên hội đồng thành phố bị bắt vì nghi ngờ đã thành lập một kho vũ khí để tấn công đồn cảnh sát phía đông.

Cảnh sát trưởng Carmen Best cho biết các cuộc điện thoại đến số 911 tăng gấp ba bình thường: “Người ta thường gọi đến 911 khi bị cướp bóc hoặc bị hãm hiếp. Nhưng trong những ngày này lực lượng cảnh sát không thể đến nơi để giải quyết”.

Một địa điểm cung cấp thức ăn nóng

Số “dân quân” bảo vệ khu tự trị có thể lên đến hàng ngàn người tùy theo tình hình trong ngày. Đây là khu vực có nhiều cửa hiệu buôn bán và đồng thời cũng là nơi lý tưởng để những người đồng tính luyến ái thường tụ tập.

Trước khi khu vực phía đông bị “thất thủ” đã xảy ra nhiều cuộc đụng độ giữa cảnh sát và những người bạo động, kết quả là nhiều cảnh sát đã bị thương vì gạch, đá và bất cứ vật gì có thể tấn công. Người biểu tình cho rằng cảnh sát đã quá hung bạo và kết quả là Thị trưởng Jenny Durkana ra lệnh cấm nhân viên công lực xử dụng hơi cay, đạn cao su trong vòng 30 ngày.

Tại Seattle sau khi cảnh sát “sơ tán”, những người biểu tình mang mặt nạ dùng những phương tiện sẵn có của thành phố để tạo rào cản bảo vệ khu tự trị. Những rào cản đó trở thành “biên giới” của CHAZ nhỏ bé nằm trong quốc gia một nước lớn là Hoa Kỳ.

Một biểu ngữ: “Vùng không có heo…” (ám chỉ cảnh sát)

Một thủ lãnh của CHAZ là phụ nữ, có biệt danh là “Creature”. Cô liên lạc với những người trong toán bằng máy walkie-talkie có gắn ống nghe trên tai. Một số họ có mang súng trường, súng ngắn, gậy gộc hoặc dao nhọn.

“Tổng hành dinh” của nhóm là một quán ăn ngoài trời mang tên “Rancho Bravo Tacos Mexican Restaurant”. Xung quanh quán đặt những bảng “Cấm chụp hình”, “Cấm quay phim”.

Dù không công bố bất kỳ luật lệ nào nhưng người ta thấy người biểu tình thực thi nhiều cách hành xử khác nhau tùy theo khu vực và cũng tùy vào giờ giấc trong ngày. Chẳng han như khu vườn hoa, nơi có nhiều cư dân da trắng, sẽ được bảo đảm là những cư dân này không thể “tái chiếm” lãnh thổ của khu tự trị!

Khách hàng trong quán cà phê có mang vũ khí trong Khu Tự Trị

Báo chí cánh tả, còn gọi là “lề phải”, thường nói đến “tinh thần của khu tự trị” qua việc nhắc lại những quan điểm của thị trưởng Seattle. Bà này cùng với Thống đốc Jay Inslee, đều là người của đảng Dân chủ, vẫn thường mô tả người trong CHAZ sống trong bầu không khí yên bình, bất bạo động.

Một số phóng viên đã được mời đến để chứng kiến tận mắt cảnh người trong khu tụ họp trong những buổi tiệc thịt nướng BBQ trên đường phố, họ mang theo cả con nhỏ để vui chơi. Thậm chí có người còn dẫn con cái đến bảo tàng để chiêm ngưỡng những tác phẩm nghệ thuật.

Trang trí nghệ thuật

Trở ngại lớn nhất tại khu tự trị là không có người lãnh đạo chính thức, chỉ có những “thủ lãnh” nổi lên trong từng khu vực. Chẳng hạn như ca sĩ nhạc rap Raz Simone vẫn hàng đêm dẫn toán tuần tra quanh khu vực. Simone gốc người tiểu bang Georgia đã từng có hồ sơ liên quan đến việc bạo hành trẻ em.

Cuối tuần trước Simone đã xuất hiện trên một video được livestream có cảnh anh xử lý một người lái xe khi phát hiện một khẩu súng trường trong xe. Không phải là tất cả mọi người đều đồng tình với cách xử lý đó nhưng chẳng có ai đứng ra bênh vực.

Nhà báo độc lập Kalen D’Ameida từ Los Angeles đã chứng kiến cảnh người của Simone bắt giữ tài xế và yêu cầu giao nạp điện thoại. Một người biểu tình đã giữ phóng viên và đưa về lều an ninh. Nhưng D’Ameida đã trốn thoát trong một khu vực đang xây dựng.

Ca sĩ nhạc Rap, Raz Simone, một trong những thủ lãnh nổi bật trong Khu Tự Trị

Cư dân sống trong CHAZ có khoảng 30.000 người hầu như cũng không có tiếng nói trước những người chủ mới của khu tự trị. Ban đêm người ta vẫn thường nghe tiếng súng và những tiếng la hét vì sợ hãi. Một cư dân sống trong chung cư đã hai lần xin người biểu vực rút khỏi khu vực sinh sống của họ nhưng chỉ nhận được những hành động xua đuổi.

Các cửa hàng và ngay cả nhà riêng trong CHAZ đã bị tràn ngập với những khẩu hiệu viết trên tường. Hầu hết các khẩu hiệu xoay quanh chủ đề “Black Lives Matter”, “George Floyd”, cũng có khẩu hiệu kêu gọi “Tiêu diệt cảnh sát”. Bảng hiệu của cửa hàng đôi khi bị sơn đè lên với dòng chữ “ACAB”, chữ viết tắt của “All cops are bastards”, tất cả lũ cảnh sát đều là những tên khốn kiếp!

Việc kinh doanh tại CHAZ cũng bị ảnh hưởng. Công ty Trader Joe’s ở Capitol Hill thông báo đóng cửa ngay lập tức và vô thời hạn vì lý do an ninh. Khoảng 100 người biểu tình đã tấn công một tiệm sửa xe để giải cứu một “đồng chí” bị giữ tại đây.

Theo báo cáo của cảnh sát, một người chủ tiệm tên John McDermott đã ngăn cản Richard Hanks khi anh ta cướp phá tài sản trong tiệm và có ý định đốt cửa hàng. Người chủ tiệm và con trai gọi cho cảnh sát rất nhiều lần nhưng không hiệu quả vì họ không thể đột nhập vào CHAZ.

Các cửa hàng bên trong CHAZ

Một số người tình nguyện tìm cách “hạ nhiệt” bầu không khí bạo động, họ lập một “hàng rào bằng người” để thay cho hàng rào kim loại. Đây cũng là một cơ hội hiếm có để cư dân hành động thay cho cảnh sát.

Trong hỗn loạn, hoạt động buôn bán ma túy bùng phát tại CHAZ nhưng cũng phải kể đến những nghĩa cử cao đẹp của cư dân. Những đợt cứu trợ đến dồn dập giúp giải tỏa mối lo thiếu thốn lương thực.

Có một hợp tác xã hoạt động dưới tên “No Cop Co-Op” đã cung cấp rau quả, bên cạnh đó là một “nông trại” bắt đầu hình thành qua hình thức trồng trọt với những kỹ thuật phải nói là rất “lạc hậu”. Lại có một nông trại dành riêng cho người da mầu, còn phục vụ cà phê miễn phí.

Người biểu tình kéo lê một người “gây rối” tại CHAZ

Những nhóm chính trị cánh tả nhân cơ hội này tiếp nhận thành viên mới qua tên gọi “Nước Dân chủ Cộng hòa Hoa Kỳ” hay “Những người Cách mạng Xã hội chủ nghĩa Seattle”. Đó là ý thức hệ chính trị mang màu sắc của Antifa vốn chủ trương “phong tỏa, chiếm đóng và phản công”.

Người qua lại giữa “biên giới”

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu đòi hỏi không được đáp ứng? Andy Ngo kể lại lời tuyên bố của một phụ nữ trẻ có nguồn gốc từ Châu Phi:

“Hãy đáp ứng nhu cầu của dân hoặc chuẩn bị để đáp ứng bằng mọi cách cần thiết… Đó không chỉ là lời cảnh báo… Tôi sẽ cho người dân biết điều gì sẽ xảy ra sau đó”.

***
Chú thích:
(*) Andy Ngô, tên Việt là Andy Cường Ngô, đã viết tweet rằng anh ta “bị tấn công bởi antifa,” được ghi lại trong một đoạn video do phóng viên Jim Ryan của nhật báo The Oregonian quay hình, đã được xem gần 10 triệu lần trên Twitter chỉ trong một ngày. Một trang GoFundMe cho blogger bảo thủ Andy Ngô đã huy động được hơn $100.000 Mỹ kim trong vòng chưa đầy 24 giờ bởi hơn 3.000 người đóng góp, vượt qua mục tiêu $50.000 được đặt ra lúc ban đầu.

Xem Video “Nhà báo bảo thủ Mỹ gốc Việt Andy Ngô bị Antifa đánh ở Portland” https://www.youtube.com/watch…

Image may contain: 1 person, closeup
Image may contain: one or more people, crowd and outdoor
Image may contain: 1 person, standing
Image may contain: one or more people, shoes and outdoor
Image may contain: one or more people and outdoor
+6

Lệ Khánh. “Em là gái trời bắt xấu”

Lệ Khánh. “Em là gái trời bắt xấu”

  1. Mở bài

Vào những năm của thập niên 60, trên thi đàn xuất hiện những bài thơ của một nữ sĩ làm xôn xao dư luận trong giới văn nghệ và độc giả yêu thơ. Đó là Lệ Khánh với những bài thơ “Em là gái trời bắt xấu”

“Em là gái trời bắt xấu” là tiếng than não nùng của những mối tình tan vở và ngang trái. Cũng là lý do đưa đến tan vở. Lệ Khánh ngậm ngùi than thở:

“Chuyện thủy chung biết lấy gì đổi chác

Khi tôi nghèo, bằng cấp trắng bàn tay”.

Một lần tình yêu chấp cánh bay đi, người tình ở lại lệ tràn chia ly. Mối tình sau cùng của Lệ Khánh là nhà thơ kiêm nhạc sĩ Thục Vũ, Vũ Văn Sâm. Thơ và nhạc quyện vào nhau, cuốn hút giới yêu thơ và người ngưỡng mộ một thời trước kia.

Mối tình trái ngang, là yêu một người “không phải của mình”, một người đã có vợ con.

Cuộc sống ngoài đời của Lệ Khánh cũng đầy gian nan. Tù tội vì làm thơ. Vất vả trong khu kinh tế mới. Bàn tay cầm viết làm thơ, thơ đã chết, nên bàn tay yếu đuối của một tiểu thư khuê các phải chẻ tre đốn củi để được chén cơm manh áo. Nổi đau nầy không phải là chỉ riêng của nữ sĩ mà là nổi đau của cả đồng bào miền Nam Việt Nam đầy mất mát, mất tài sản, mất tự do dân chủ, nói chung là mất tất cả vì chế độ Cộng Sản.

  1. Những mối tình dang dở của Lệ Khánh
    1. Người tình Alpha Đỏ.

Người tình đầu tiên của Lệ Khánh là anh chàng Alpha Đỏ, sinh viên sĩ quan khóa 17 Võ Bị Quốc Gia (Đà Lạt), tên là Phạm H. Th. (H.n.L.) Người sĩ quan nầy phục vụ trong binh chủng Biệt Động Quân.

Vết thương tình đầu đời đã phá nát tấm lòng của nhà thơ nữ lần đầu tiên biết yêu.

Mối tình dang dở gây nhiều đau khổ cho Lệ Khánh, đó là ông Alpha Đỏ  kết hôn với người bạn của cô.

Có phải “Em là gái trời bắt xấu”?

Nổi đau nầy khiến cho Lệ Khánh có những bài thơ da diết trên thi đàn của một thời trước kia.

  1. Dang dở lần thứ hai

Sau khi chia tay với người yêu đầu đời, một thời gian sau Lệ Khánh có mối tình với nhà văn Mủ Đỏ Hoàng Ngọc Liên, cựu trung tá binh chủng Nhảy Dù.

Ông nhà văn mủ đỏ nầy thường hay bay đi, bay lại Sài Gòn-Đà Lạt hàng tuần. Khi ông làm bài thơ “Kỷ niệm sinh nhật em”, thì Lệ Khánh có ngay bài “Kỷ niệm sinh nhật anh” để đáp lại.

Lệ Khánh có bài thơ cho người tình mũ đỏ.

    Hờn dỗi 

Đã ba ngày em đợi thư anh đó

Thứ năm buồn úp mặt khóc biết không?

Em giận anh, tức quá muốn lấy chồng

Cho xong chuyện để đừng thương với nhớ

Anh kiêu lắm cứ tưởng mình mũ đỏ

Đại úy “to” rồi quên con bé Cao Nguyên

Đang chờ thư anh, viết mãi một tên

Tên anh đó, người chi lười rứa đó

Em nhất định mai không thèm trông ngóng

Đại úy gì lười hơn hủi nữa cơ

Ba ngày rồi con bé chả làm thơ

Tức rứa đó, để bi chừ em lại khóc.

Lệ Khánh.

Hai người cặp kè bên nhau một thời gian dài, Lệ Khánh biết được ông nầy quá bay bướm, có nhiều bồ nhí ở Sài Gòn, nên chia tay. Lại mỗi lần tình yêu chấp cánh bay đi, người tình ở lại lệ tràn chia ly.

Lại thêm một vết thương trong lòng nhà thơ Lệ Khánh. Có phải vì “Em là gái trời bắt xấu?. Nếu Lệ Khánh là một tuyệt sắc giai nhân thì ra sao?

3.Mối tình ngang trái với nhạc sĩ Thục Vũ

  1. Vài nét về nhạc sĩ Thục Vũ

Nhạc sĩ Thục Vũ, tên thật là Vũ Văn Sâm, sinh năm 1932 tại xã Trực Tuấn, huyện Trực Ninh, tỉnh Nam Định. Tốt nghiệp khóa 4 phụ ở Đà Lạt năm 1954.

Bước đầu binh nghiệp. Thục Vũ phục vụ ở Đà Nẵng, và sau đó là Sư Đoàn 5 Bộ Binh. Sau thời gian tu nghiệp ở Hoa Kỳ, ông được bổ nhiệm làm Trưởng Khối Chiến Tranh Chính Trị ở Trung tâm Huấn luyện Quang Trung. Ở đó ông sáng tác bản nhạc “Quang Trung hành khúc” .

Đơn vị sau cùng của Trung tá Thục Vũ là làm trưởng khối Chiến tranh Chính trị của trường Bộ Binh Long Thành.

Sau khi miền Nam sụp đổ, Thục Vũ bị tù cải tạo. Lúc đầu tập trung ở Long Khánh, rồi sau đó về trại Tân Hiệp, Biên Hòa. Giữa năm 1976 bị đưa đến Sơn La, là nơi rừng thiêng nước độc, sơn lam chướng khí. Bịnh đau gan mà không có thuốc chữa trị, mất vào ngày 15-11-1976, để lại vợ và 5 đứa con, một người yêu bé nhỏ với đứa con trai, Dương Khánh Thục.

Khi ở trại Suối Máu, Biên Hòa, Thục Vũ sáng tác bản nhạc “Suối máu” với những câu thơ cũng của Thục Vũ :

Anh Ở Đây

“Anh ở đây, bạn bè anh cũng ở đây

Áo rách xác xơ vai gầy

Cùng chung kiếp sống lưu đầy

Anh ở đây, ngày này cơm chưa đầy chén

Anh ở đây, bạn bè anh cũng ở đây

Vẫn giếng nước sâu bên cầu

Tìm trăng, trăng vướng dây gàu

Anh ở đây, ngày này bên trong rào sắt

Hận thù ưu tư chồng chất

Giữa lòng núi cũ sông xưa”.

  1. Mối tình ngang trái

Thục Vũ là một nhạc sĩ cũng là nhà thơ. Vốn cùng nghệ sĩ nên họ đồng cảm, đồng điệu nhau qua lời thơ tiếng nhạc.

Mối tình ngang trái vì Thục Vũ đã có vợ con. Tình trường lại tiếp tục lận đận. Số phận hẩm hiu. Lệ Khánh đã yêu một người “không phải của mình”.

Tình ngang trái được Lệ Khánh diễn đạt qua những lời thơ trong bài “Vòng Tay Nào Cho Em”

“Lỡ yêu người có vợ con

Thì đừng nói chuyện sắc son mà buồn

Vòng tay nào ôm vợ

Còn vòng tay nào anh ôm em?”

“Anh hãy về đi với vợ hiền
Và đàn con nhỏ còn ngây thơ
Phần em chỉ sống bơ vơ
Tình ta đành lỡ duyên nhau
Thì xin hãy hẹn mai sau…”

“Vòng tay” là cử chỉ yêu đương qua 4 câu dưới đây.

“Vòng tay anh chắc giờ đây quá chật?

Ôm vợ hiền, ôm con dại còn đâu

Vâng. Còn đâu người con gái đến sau

Thương, nhớ, tiếc sao ngỡ ngàng biết mấy?”

Lệ Khánh diễn đạt tình yêu bằng những cử chỉ cụ thể, là sự hòa hợp chuyền hơi ấm giữa hai thân xác, “Vòng Tay”. Ôm nhau thì phải hôn nhau…tuần tự hành động thể hiện tình yêu theo luật tự nhiên.

Người con gái đến sau chịu nhiều thiệt thòi, gợi nhớ đến bài “Lấy chồng chung” của Hồ Xuân Hương.

“Kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng,
Chém cha cái kiếp lấy chồng chung.
Năm thì mười hoạ hay chăng chớ,
Một tháng đôi lần có cũng không”.

  1. Bài thơ “Em là gái trời bắt xấu”

 

Chiều chúa nhật đợi chờ anh mãi mãi

Sao trễ giờ cho chua xót anh ơi

Hẹn hò chi ? Chừ lỡ dở cả rồi

Tình mới chớm đã vội vàng lịm tắt

Tôi yêu anh nhưng hoài hoài thắc mắc

Liệu người ta đáp trả lại hay không

Đến bao giờ dẫm được xác pháo hồng

Áo cưới đỏ cười vui cô dâu mới

Anh hẹn đúng hai giờ anh sẽ tới

Nhưng sao chừ trời đã tối… anh đâu?

Mưa hôm nay êm như tiếng mưa ngâu

Anh lỗi hẹn nên chiều buồn rứa đó

Tôi gục mặt khóc thầm bên cửa sổ

Mà cô đơn trời hỡi vẫn cô đơn

Nơi xa xôi, anh có biết tôi buồn

Anh có biết tôi cười mắt ngấn lệ?

Anh lỗi hẹn hay là anh đến trễ

Cho chiều nay đường phố lạnh mưa thu

Và đêm nay thành thị ướt sương mù

Người con gái gục đầu thương mệnh bạc?

Chuyện thủy chung biết lấy gì đổi chác

Khi tôi nghèo, bằng cấp trắng bàn tay

Sao yêu anh cho đau khổ thế này

Thà câm nín như ngày xưa anh nhỉ ?

Vì Thượng Đế đày tôi làm Thi-Sĩ

Nên tâm tình trào ngọn bút thành thơ

Dâng riêng anh anh nhận lấy, hững hờ

Tôi hổ thẹn bực mình đem đăng báo

Thiên hạ đọc bảo nhau rằng tôi láo

Đẹp như tiên vờ nói xấu vô duyên

Buồn không anh? Một số kiếp truân chuyên

Làm con gái không bạc vàng nhan sắc

Tôi yêu anh nhưng hoài hoài thắc mắc

Người ta sao ? Không nói chuyện ân tình

Hẹn hò rồi còn nỡ để một mình

Tôi đứng đợi suốt chiều mưa chúa nhật

Lần sau nhé bận gì anh cứ khất

Xin sẵn sàng đứng đợi vạn mùa đông

Bạn bè đi qua trao vội thiếp hồng

Tôi vẫn mặc để chờ anh trọn kiếp
 

Lệ Khánh 1965

Bài nầy được Thanh Ngọc&Hồng Lâm phổ nhạc, qua tiếng hát của Thanh Thúy.

  1. Tâm sự của Lệ Khánh qua bài thơ “Em là gái trời bắt xấu”

Cô gái Huế có bút hiệu rất là định mệnh. Lệ Khánh. Vì vậy mà cả đời cô đẫm lệ vì khóc, nước mắt nhiều hơn nụ cười.

Trong khi chờ đợi người tình trễ hẹn, cô gái miên man nghĩ ngợi. Nhiều câu hỏi được đặt ra: Không biết người ta có đáp trả lại tình mình hay không?  Mình có được cái diễm phúc trở thành cô dâu với áo cưới đỏ, đạp lên xác pháo hồng, hân hoan bước lên xe hoa cùng người yêu đi trọn đường tình, đến bến bờ hạnh phúc?

“Đến bao giờ dẫm được xác pháo hồng

Áo cưới đỏ cười vui cô dâu mới”.

Đa số những câu thơ của Lệ Khánh cần phải đọc liên tiếp từ câu trên xuống câu dưới thì nghĩa mới liên tục. Không ngắt câu.

Ngày chủ nhật, trông chờ người tình lỗi hẹn, người thiếu nữ nầy phân vân, thắc mắc miên man nghĩ ngợi trong nhiều câu hỏi.

“Tôi yêu anh nhưng hoài hoài thắc mắc

Liệu người ta đáp trả lại hay không?”

Cái mặc cảm của người con gái bị trời bắt xấu thể hiện như sau.

“Hẹn hò chi? Chừ lỡ dở cả rồi

Tình mới chớm đã vội vàng lịm tắt”

“Mưa hôm nay êm như tiếng mưa ngâu

Anh lỗi hẹn nên chiều buồn rứa đó”

Mưa trong cảnh đợi chờ buồn như mưa ngâu, ập xuống cả buổi chiều ở xứ lạnh, sương mù. Đà Lạt.

“Mưa ngâu” xuất xứ từ câu chuyện trên thiên đình, là Ngưu Lang và Chức Nữ. Ngưu Lang là vị thần chăn trâu của Ngọc Hoàng, vì say mê tiên nữ đệt vải tên Chức Nữ. Cả hai bỏ bê việc làm nên bị Ngọc Hoàng phạt hai người phải xa nhau, người ở bên nây sông Ngân, người ở bên kia bờ sông.  Sau đó, Ngọc Hoàng thương tình, cho hai người gặp nhau chỉ một lần vào ngày mùng 7 tháng 7 âm lịch. Đàn quạ bắt cầu cho hai người gặp nhau. Cầu Ô Thước.

Sau khi gặp nhau, lúc chia tay, Ngưu Lang và Chức Nữ khóc sướt mướt, nước mắt buồn chia ly tràn xuống trần gian bằng những cơn mưa. Mưa ngâu.

“Tháng sáu trời mưa, trời mưa không ngớt
Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa”

(Nguyên Sa)

Giọt Mưa Thu (1942) là bản nhạc nổi tiếng của Đặng Thế Phong, làm rung động trái tim của nhiều thế hệ.

Lệ Khánh nghĩ đến nổi đau buồn của cặp tình nhân trong khi chia xa.

Hẹn mà không đến làm cho người yêu nhỏ khóc thầm trong cô đơn và ngóng chờ bên khung cửa. Thục Vũ lớn hơn Lệ Khánh một con giáp, 12 tuổi. (1932-1944)

Trong nổi buồn chờ trông, Lệ Khánh nghĩ đến thân phận mình, nghèo mà không có bằng cấp.

“Chuyện thủy chung biết lấy gì đổi chác

Khi tôi nghèo, bằng cấp trắng bàn tay”

Buồn không anh? Một số kiếp truân chuyên

Làm con gái không bạc vàng nhan sắc”

“Em là gái trời bắt xấu”

Xấu ở đây không có nghĩa là hoàn toàn xấu, mà là để so sánh với cái sắc đẹp diễm kiều, quyến rũ như một điều kiện để thu hút và cầm giữ người đàn ông.

Người phụ nữ có hai điều kiện để làm tầm ngắm của đàn ông đó là sắc đẹp nghiêng thành đổ nước. “Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc” hay “Nhất tiếu khuynh nhân thành. Tái tiếu khuynh nhân quốc”. Sắc đẹp làm chết đứng người anh hùng vì tay mỹ nhân.

Điều kiện thứ hai là tài năng.

Về tài năng, cụ thể là bằng cấp và địa vị. Trong hệ thống hành chánh của chính phủ thì địa vị bao gồm những chức vụ như: chủ sự phòng, chánh sự vụ sở, giám đốc nha…Ngoài xã hội thì phải là bác sĩ, kỹ sư, luật sư, giáo sư…

Lệ Khánh chỉ có chức vụ tầm thường là thơ ký.

Lệ Khánh có tài làm thơ, nữ sĩ chiếm địa vị “công chúa”, “hoàng hậu” trong lòng người yêu thơ. Thơ văn là món ăn tinh thần, nên không làm no bao tử được.

  1. Vài nét về Lệ Khánh

Nhà thơ Lệ Khánh tên thật là Dương Thị Khánh sinh năm 1944 tại Thừa Thiên – Huế. Con của Phó Trưởng ty Cảnh sát Đà Lạt.

Tác phẩm đã xuất bản:

  • Em là gái trời bắt xấu (thơ tập 1, 2, 3, 4, 5) – Khai Trí Sài gòn xuất bản: 1964- 1965- 1966.
  • Vòng tay nào cho em (thơ 1966)
  • Nói với người yêu (thơ 1967)

Nhà xuất bản Khai Trí đã in 5 tập thơ “Em là gái trời bắt xấu”, 2 tập thơ “Vòng tay nào cho em”, và “Nói với người yêu”, đã có một số độc giả khổng lồ.

Lệ Khánh hiện ở số 71 đường 3 tháng 2, thành phố Đà Lạt.

  1. Cuộc đời lận đận của Lệ Khánh

Nhà văn nữ Hoài Linh Phương (Minneapolis, MN) thân tình với Lệ Khánh như chị em ruột, cả gia đình Hoài Linh Phương cũng xem Lệ Khánh như người thân trong gia đình.

Hoài Linh Phương thuật lại cuộc đời lận đận của Lệ Khánh bên ngoài những vần thơ.

“Thân hình chị đẹp, nếu không nói là hấp dẫn. Tôi nhận ra chị rất mượt mà, có gì đâu mà gọi là “Em là gái trời bắt xấu”? như chị thường than thở. Nhìn khuôn mặt của chị tôi không thấy có điều gì “khuyết điểm” cả”. Lệ Khánh không tuyệt đẹp nhưng không có nghĩa là xấu như chị thường hay than thở”.

Lệ Khánh làm công chức ở tòa Hành chánh thị xã Đà Lạt, rồi sau đó chuyển về Sài Gòn, làm công chức tại tòa Hành chánh tỉnh Gia Định.

Chị liều lĩnh đắm mình trong mối tình ngang trái. Câu chuyện một màu Alpha đỏ khi xưa đã là quá khứ. Và cháu Dương Khánh Thục ra đời.

  1. Sao không thấy bóng dáng của nhạc sĩ Thục Vũ?

Nhà văn Hoài Linh Phương viết trong tùy bút, kể về cô Khánh như sau.

“Chị không có ai là họ hàng thân thuộc ở Sài Gòn cả. Mỗi ngày tôi vào thăm chị ở nhà bảo sanh Đức Chính, đường Cao Thắng, Sài Gòn, tôi mang theo những thứ cần thiết, ru cháu Thục.

Người đàn ông của chị, tôi chỉ gặp một lần trước kia, khi tôi mới quen chị”. Ý muốn nói là hiện tại chưa gặp lại một lần nào cả.

“Chị sống một mình với con trên căn gác nhỏ, mái lợp tôn, ở con hẻm sâu trong đường Nguyễn Huệ, Gia Định. Căn gác nóng hầm hập vào mùa hè, nóng như đổ lửa.

Chị cô đơn trong cảnh đời phồn hoa xa lạ. Cô đơn, xót xa nhìn con khóc mà không thấy cha. Thơ chị phản phất tiếng thở dài:

“Bây giờ mẹ chỉ có con

Con thơ thơm sửa, mẹ mòn tuổi yêu”

Trong cảnh phồn hoa náo nhiệt mà Lệ Khánh cảm thấy rất cô đơn vì thiếu vắng người tình, thiếu hơi ấm của tình yêu lúc ban đầu. Người cha phải nhìn mặt con mình. Con thơ cần phải có cha chăm sóc. Nhưng không thấy nhạc sĩ Thục Vũ ở đó. Ở thời điểm sinh con, người chồng phải có mặt bên vợ trong lúc sinh đẻ.

Đàn ông đi biển có đôi

Đàn bà đi biển mồ côi một mình.

“Tôi thương cảm sự nhẫn nhục của chị. Cơn mê đã tàn, tình yêu đã tắt. Từ một tiểu thơ, con gái của một Phó ty Cảnh Sát Đà Lạt, với nhà cao cửa rộng, chị theo đuổi một hạnh phúc mong manh. Yêu một người “không phải của mình” để bắt đầu một đời bạc phận, long đong”.

Lệ Khánh muốn về Đà Lạt để gần cha mẹ và cho con được thấy ông bà ngoại và các cậu, dì. Cầm sự vụ lịnh thuyên chuyển trong tay, chưa kịp trình diện nhiệm sở thì Đà Lạt mất. Cả nhà lại di tản về Sài Gòn với hai bàn tay trắng. Tất cả sống trong căn nhà gần như bỏ hoang mà người cha đã mua trước kia.

Từ đó, cuộc sống của Lệ Khánh hoàn toàn bất định ở nhiều nơi khác nhau. Muốn gặp cũng khó.

  1. Lệ Khánh bị tù

Sau đó được tin Lệ Khánh bị bắt bỏ tù, nằm trong số 200 nhà văn, nhà báo, bị ghép tội là thực hiện văn hóa đồi trụy, gởi bài ra ngoại quốc bôi bác chế độ, nói chung là “Những tên biệt kích cầm bút”.

Thành phần bị bắt giam gồm có: Vũ Hoàng Chương, Doãn Quốc Sĩ, Hồ Hữu Tường, Nguyễn Sĩ Tế, Dương Nghiễm Mậu,  Phan Nhật Nam, Thanh Tâm Tuyền, Duyên Anh, Khuất Duy Trác, Hiếu Chân Nguyễn Hoạt, Trần Ngọc Tư và Lý Thụy Ý…và Lệ Khánh.

  1. Bị đi kinh tế mới

Ra tù. Vì không có hộ khẩu thường trú nên phải đi kinh tế mới. Nhìn chung quanh chỉ thấy rừng núi. Đêm đêm nghe tiếng gió hú. Ban ngày phải đi đốn tre, xẻ gỗ làm củi đem về Sài Gòn bán để tìm chén cơm, manh áo.

Từ giả vùng kinh tế mới, Lệ Khánh trở về Sài Gòn nhưng cuộc sống bất định, lang thang, rạc rày, lam lũ…

Có một lần bạn bè phát hiện ra Lệ Khánh bán những rổ chanh ớt, kim chỉ ở bến xe Chợ Lớn. Chị đội cái nón lá sâu, rộng vành, sụp xuống để tránh mặt người quen.

  1. Trở về Đà Lạt

Cả gia đình trở về Đà Lạt. Lệ Khánh bán quần áo cũ. Bán ở chợ không có khách hàng, cho nên chị phải trèo đèo, leo núi, quảy cái túi quần áo cũ trên vai, đi vào những buôn Thượng xa xôi. Khi về đến nhà, tay chân rã rời. Mọi người yên giấc.

  1. Kết luận

Người con gái Đà Lạt, xứ sương mù thơ mộng, đã để lại cho đời những vần thơ gây xao xuyến lòng người của một thời trong quá khứ. Nữ sĩ Lệ Khánh, một bút hiệu định mệnh, buồn nhiều hơn vui. Nước mắt nhiều hơn nụ cười.

Yêu thơ của nữ sĩ Lệ Khánh, quý trọng tài năng và trải lòng chia xẻ niềm đau bạc phận do sự đổi đời vĩ đại trong lịch sử Việt Nam.

Cám ơn nữ sĩ đã để lại cho đời những vần thơ hay, trong một đoạn đường của lịch sử thi ca Việt Nam.

Xin chúc sức khỏe và cầu mong vạn sự an lành cho nhà thơ quý mến Lệ Khánh.

Trúc Giang

Minnesota ngày 27-6-2020

Úc xem xét đề nghị cấp nơi “trú ẩn an toàn” cho người dân Hồng Kông

SBTN.TV

Úc xem xét đề nghị cấp nơi “trú ẩn an toàn” cho người dân Hồng Kông

Tin từ SYDNEY, Úc – Theo tuyên bố vào hôm thứ Năm (2/7), Úc đang tích cực xem xét việc cung cấp nơi trú ẩn an toàn cho cư dân Hồng Kông để đáp trả luật an ninh mới của Trung Cộng, một hành động có khả năng gây thêm căng thẳng với Bắc…

Tam Hiệp xả lũ 24 giờ, trung và hạ lưu Trường Giang chịu thảm họa

Trí thức Việt Nam

Theo Tân Hoa Xã đưa tin, lúc 10 giờ sáng ngày 2/7, lưu lượng nước chảy vào hồ chứa nước Tam Hiệp là 50.000 mét khối mỗi giây, chính thức đón “trận lũ số 1 trong năm 2020”…

M.TRITHUCVN.ORG
Ngày 2/7, đập Tam Hiệp đón “trận lũ số 1 trong năm 2020”, chính quyền mở cửa xả lũ trong 24 giờ, nhiều khu vực trung và hạ lưu Trường Giang bị ngập nặng.

Không kéo đổ được bức tượng Thánh Vương Louis…

Image may contain: one or more people, people standing, sky, cloud, shoes and outdoor
Nam Hoang PhanxicoFollow

Không kéo đổ được bức tượng Thánh Vương Louis trước cổng Bảo tàng Nghệ thuật thành phố St. Louis, Missouri nhờ có sự bảo vệ của cha Stephen Schumacher và người Công giáo, những kẻ phá hoại đội lốt “biểu tình chống phân biệt chủng tộc” bỏ đi, sau khi để lại vô số hình vẽ báng bổ và xịt sơn nguệch ngoạc lên bệ tượng.

Lúc này, những thanh niên Công giáo trẻ còn ở lại lẳng lặng làm sạch “bãi chiến trường” và dọn dẹp những “sản phẩm” do bọn phá hoại vẽ ra.

Nhiều người trong số họ trước đó đã bị những kẻ bao động gí sát loa vào mặt la ó, xô đẩy, kéo áo, túm tóc định hành hung. Nhưng hoàn toàn trái ngược với sự hung bạo ấy, họ đã không phản kháng, dù vẫn hiên ngang cất lên tiếng nói, dõng dạc ngân vang lời kinh Kính Mừng để bảo vệ quan điểm của mình, bảo vệ những gì mình gọi là di sản, là truyền thống.

Nhìn bức ảnh xúc động này, mình càng thấm thía rằng: Chính những hành động tưởng chừng nhỏ bé của các bạn trẻ Công giáo, chứ không phải những kẻ phá hoại đội lốt “biểu tình”, mới là thứ đã âm thầm bồi đắp, định hình nên nền Văn minh phương Tây suốt hàng ngàn năm qua.