HUNG DỮ. Người Việt thay đổi sau 75.

Đi chi cho xa. Cần gì về Việt Nam mới biết.

Nếu rảnh cứ theo dõi trên các DĐ tiếng Việt là thấy ngay. Không nghi ngờ.

Ở VN, đi đường lỡ đụng nhau là nhào tới đấm đá.

Ở trên NET, chỉ cần ủng hộ hay chống ông Trump, là hai bên xáp lá cà, chửi hội đồng ngay lập tức.

Không khác nhau mấy, ngoài cái nhãn hiệu quốc nội, hải ngoại.

Đọc được bài hay xin chia sẻ! 

BÀI VIẾT CỦA NHÀ VĂN NGUYỄN PHAN QUẾ MAI

HUNG DỮ. Người Việt thay đổi sau 75.

Người Việt chúng ta (hiện nay) là những người hung dữ

Khi tôi trả lời một cách đầy kiêu hãnh rằng mình là người Việt Nam, chị im lặng, cúi đầu, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt tôi, chậm rãi nói: “Xin lỗi bạn, nhưng tôi phải nói thật lòng với bạn rằng: Người Việt của bạn là những người hung dữ”.

Người Việt chúng ta là những người hung dữ.

Đấy là tình cảnh một dịp gần đây, trong buổi giao lưu giữa những người nước ngoài hiện sống và làm việc tại thành phố Jakarta (Indonesia), tôi gặp một người phụ nữ Mỹ gốc châu Phi. Trò chuyện vui vẻ với nhau một lúc, chị hỏi tôi từ đâu đến.

Câu nói của người phụ nữ làm tôi choáng váng. “Tại sao chị lại nghĩ vậy?” – Tôi vội hỏi và chị giải thích rằng vừa qua Việt Nam du lịch.

Đến TP.HCM, khi đang say sưa với cảnh vật và con người, chị đứng bên đường chụp ảnh khu nhà thờ Đức Bà bằng chiếc điện thoại vừa mới mua thì bị kẻ cướp lao đến giật phắt điện thoại, rồi vút đi bằng xe máy.

Vụ cướp giật không chỉ để lại cho chị những vết sẹo trên cơ thể (do bị kéo té ngã) mà còn cú sang chấn về tinh thần: Hiện nay, mỗi khi nhìn thấy hoặc nghe tiếng xe máy chị lại hoảng hốt.

Khi tôi xin lỗi chị và nói rằng chính quyền TP.HCM đang làm các bước để cải thiện sự an toàn cho khách du lịch, người phụ nữ ấy lắc đầu và nói cái cần sửa nhất là bản tính tham lam, bon chen và hung hăng của người Việt.

Chị cho biết, trong khoảng ba tuần ở Việt Nam, chị đã quan sát thấy cái bản tính ấy trong nhiều hoàn cảnh: Người ta không chịu xếp hàng mà sẵn sàng chen lấn, xô đẩy; người ta bóp kèn inh ỏi trên phố để cố nhanh hơn vài giây, vài phút.

Khi va quẹt vào nhau trên phố, thay vì nhã nhặn giải quyết vụ việc, người ta sửng cồ, sẵn sàng lao vào nhau.

Người ta sẵn sàng bắt chẹt khách du lịch chỉ vì lợi nhuận trước mắt: Khi trả giá để mua hàng, chị đã bị người bán nói những lời rất khó nghe, thậm chí còn xúc phạm đến nguồn gốc châu Phi của chị. Người phụ nữ thở dài nói rằng chị đã ở Indonesia 5 năm nhưng chưa bao giờ sa vào hoàn cảnh tương tự và so với những gì chị đã trực tiếp trải nghiệm, người Indonesia vô cùng hiền lành, tốt bụng, vui vẻ và tử tế.

Người Việt có hung dữ không? Câu hỏi ấy đeo đẳng tôi suốt nhiều tháng trời để rồi khi về Việt Nam lần gần đây nhất, tôi đã có câu trả lời.

Tại con hẻm nhỏ ở quận Gò Vấp, tôi chạy xe kế bên người mẹ vừa đón con đi học về. Giây phút hội ngộ của hai mẹ con sau một ngày làm việc và học tập vất vả đáng lẽ là những giây phút hạnh phúc, đầy ắp tiếng cười, nhưng không phải. Người mẹ vừa chạy xe vừa ra rả rủa xả con mình trong khi cô con gái nhỏ co rúm vì sợ hãi.

Người mẹ chửi con vì điểm kiểm tra toán hôm đó không như bà mong đợi. Nhìn nét mặt đau khổ của cô con gái, tôi tự hỏi người phụ nữ đang dạy con những gì? Hay bà đang cố gắng gieo mầm mống của sự hung dữ vào tâm hồn trẻ nhỏ?

Người Việt chúng ta là những người hung dữ., Khi chửi rủa con trẻ, phải chăng người mẹ đang gieo mầm tính xấu cho nó

Tôi tự hỏi có phải vì điều kiện sống quá áp lực, vì hoàn cảnh kinh tế bức bối mà con người ta dễ dàng trút giận lên nhau?

Trong những năm gần đây, tôi sống và làm việc ở hai thành phố lớn với môi trường khá tương tự TP.HCM. Đó là Manila (Philippines) và Jakarta (Indonesia).

Đây là hai thành phố có tình trạng người thất nghiệp khá cao, an sinh xã hội thấp, nhiều người nghèo và đặc biệt với tình trạng ùn tắc giao thông dễ khiến người ta nổi nóng.

Nhưng thật lạ, trong bốn năm sống ở Manila và một năm rưỡi sống ở Jakarta, tôi thấy trên đường phố, dù kẹt xe đến mấy, ít ai bóp còi.

Văn hóa xếp hàng ở hai thành phố này cũng vượt trội hơn hẳn các thành phố của Việt Nam và đặc biệt là tại các cơ sở kinh doanh, tôi chưa từng gặp tình trạng bị chèo kéo, hăm dọa và bắt nạt như tôi từng gặp mỗi khi về nước.

“Người Việt là những người hung dữ”, câu nói đó không hẳn là đúng, nhưng tôi thấy sự hung dữ ngày càng lộng hành và bột phát không chỉ ngoài đường phố mà còn trong các gia đình (bạo hành phụ nữ, trẻ em, người thân trong gia đình giết nhau vì mâu thuẫn hay tranh chấp tài sản), trong trường học (bạo hành học sinh), trên mạng xã hội (người ta có thể thoải mái mạt sát, thóa mạ lẫn nhau). Đặc biệt là các vụ giết người vì mâu thuẫn nhỏ ngày càng gia tăng.

Tôi đã nghe cha mẹ tôi kể những câu chuyện rất xúc động về sự tử tế của con người trong những năm tháng khi đất nước chúng ta còn chìm trong khói lửa chiến tranh.

Điều đáng buồn là khi chiến tranh lùi xa, sự tử tế cũng đang dần biến mất nhiều nơi. Bộ phim “Chuyện tử tế” của đạo diễn Trần Văn Thủy sản xuất năm 1985 đã cảnh báo về tình trạng ấy. Giờ đây, sau 34 năm, bộ phim vẫn còn nóng hổi tính thời sự.

Theo lời bình của bộ phim: “Tử tế có trong mỗi con người, mỗi nhà, mỗi dòng họ, mỗi dân tộc. Hãy bền bỉ đánh thức nó, đặt nó lên bàn thờ tổ tiên hay trên lễ đài của quốc gia. Bởi thiếu nó, một cộng đồng dù có những nỗ lực tột bực và chí hướng cao xa đến mấy thì cũng chỉ là những điều vớ vẩn…”.

Vâng, sự tử tế chính là cái gốc cho sự phát triển bền vững của một xã hội. Nếu chúng ta không sớm hành động để đánh thức và khích lệ sự tử tế trong mỗi con người, nền tảng đạo đức xã hội sẽ tiếp tục lung lay, khiến cho những thành tựu phát triển kinh tế của chúng ta trở nên vô nghĩa.

From: dong khe & KimBang Nguyen

Luyến tiếc nhà thờ Chính tòa Bùi Chu 135 năm tuổi !

Image may contain: sky, cloud and outdoor
Image may contain: 13 people, people standing
Image may contain: 16 people
Hoang Le Thanh

Luyến tiếc nhà thờ Chính tòa Bùi Chu 135 năm tuổi !

* * *

Bùi Chu – Phát Diệm mãi mãi là thủ đô Công giáo Việt Nam!

Tự xa xưa, kể từ khi đạo Thiên Chúa mới ban sơ du nhập vào đất nước Việt Nam. Vùng đất đầu tiên và là cái nôi để phát triển mạnh mẽ tôn giáo nầy là vùng Bùi Chu – Phát Diệm.

Đó là cả một chặng dài lịch sử đạo Thiên Chúa.

Bùi Chu – Phát Diệm vẫn mãi mãi là thủ đô Công giáo Việt Nam.

*

Đức giám mục Lê Hữu Từ đã nhận ra Mặt trận Việt Minh là tổ chức của Quốc tế Cộng sản. Ngài đã sớm hậu thuẫn cho tổ chức Việt Nam Công giáo Cứu Quốc, nhằm tách biệt với hàng ngũ người Cộng sản.

Đức cha đã công khai tách bạch giữa chủ nghĩa dân tộc và chủ nghĩa cộng sản.

Năm 1946, khi ông Hồ Chí Minh về Phát Diệm để tạo hòa hoãn với Đức cha Lê Hữu Từ, ông Hồ Chí Minh đã nghe trực tiếp lời tuyên bố của Đức cha rằng:

– “Tôi và toàn dân Công giáo Phát Diệm đoàn kết và triệt để ủng hộ Cụ trong công cuộc chống thực dân Pháp, giành độc lập cho tổ quốc Việt Nam. Nhưng nếu Cụ là Cộng sản thì tôi chống Cụ, và chống Cụ từ phút này”.

Nhưng vào lúc đó, ông Hồ Chí Minh vẫn không nhận mình là Cộng sản.

Mời các bạn cùng đọc:

Bùi Chu – Phát Diệm, vì sao là lịch sử?

@Nguyen Khanh
(Nhạc sĩ Tuấn Khanh)
https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=10156324843538181&id=718643180

———-

Ảnh 1: Nhà thờ Bùi Chu trước khi hạ giải.

Ảnh 2: Giáo phận Bùi Chu trước năm 1954.

Ảnh 3: Tấm hình chụp khu tự trị Bùi Chu – Phát Diệm. Trong hình có ông bà Văn Ngọc Bùi Quang Nga chụp chung với đoàn thanh niên công giáo.
Ông bà Bùi Quang Nga từng là tỉnh trưởng dưới thời Đức cha Lê Hửu Từ.

CỤ BÀ ĐỌC BÀI THƠ CON CÒ ĐÃ MẤT TRÊN ĐƯỜNG MƯU SINH XIN ĂN

Image may contain: outdoor
Image may contain: one or more people and outdoor
Image may contain: one or more people and outdoor

Hạt Lửa

CỤ BÀ ĐỌC BÀI THƠ CON CÒ ĐÃ MẤT TRÊN ĐƯỜNG MƯU SINH XIN ĂN

Con cò lặn lội bờ sông
Cò ơi sao lại quên công mẹ già
Hỏi rằng ai đẻ cò ra
Mà cò lại bỏ mẹ già không nuôi.

Nhớ khi đi ngược về xuôi,
Mẹ đi bắt tép , mẹ nuôi được cò
Những ngày mưa lũ gió to
Công mẹ bắt tép nuôi cò, cò quên.

Vợ con cò để hai bên
Công cha nghĩa mẹ cò quên hết rồi
Cò ơi cò bạc như vôi
Công cha sữa mẹ bằng đồi núi cao.

Cò ơi cò nghĩ thế nào
Mẹ đi bắt tép, thụt vào hố sâu
Nuôi cò, cò lớn bằng đầu
Nhớ khi cò bé bú bầu sữa ngon.

Nhớ khi còn bé cỏn con
Bây giờ cò lớn , có còn nhớ không?
Vì đâu có cánh có lông
Mà cò đã vội quên công mẹ già
Hỏi rằng ai đẻ cò ra
Mà cò lại bỏ mẹ già không nuôi…

P/s: Thương cụ! Cầu mong Cụ được về cõi Tây Phương Cực Lạc
#HatLua   

Ở Mỹ, có một người phụ nữ bị gặp tai nạn giao thông…

Tho Nguyen and Hieu Vo shared a post.
Image may contain: one or more people, people sitting and baby
Mai-Agnetha Pham is with Mai-Agnetha Pham.

Nguồn: Fb Peter Nguyen

Ở Mỹ, có một người phụ nữ bị gặp tai nạn giao thông. Khi đưa vào bệnh viện cấp cứu thì phát hiện người phụ nữ đã trở thành người thực vật nhưng bên cạnh đó bác sĩ phát hiện cô ấy cũng đã mang thai được 3 tháng. Các bác sĩ đã truyền thức ăn nuôi sống đứa trẻ trong khi mẹ của bé vẫn hôn mê.

Sau nửa năm thì cũng đến ngày đứa bé chào đời. Nhưng khó khăn lớn nhất ở đây là nếu các bác sĩ mổ để lấy đứa bé ra mà người mẹ tắt thở nửa chừng thì đứa bé cũng sẽ chết.

Họ họp với nhau rất nhiều lần nhưng ko thể tìm ra cách tốt hơn. Cuối cùng họ quyết định vẫn mổ để đem bé ra.

Trước khi mổ, vị bác sĩ kề vào tay người mẹ thì thầm : “Hôm nay là ngày chúng tôi mổ để lấy đứa con của chị ra. Chị hãy ráng giữ hơi thở để con chị có thể chào đời.” và rồi họ tiến hành.

Quá trình mổ tiến hành thuận lợi, người mẹ vẫn duy trì hơi thở và may mắn khi đứa bé đã được cất tiếng khóc chào đời nhưng đó cũng là lúc người mẹ trút hơi thở cuối cùng ra đi mãi mãi.

Các bác sĩ nhìn chị ngậm ngùi. Họ biết rằng chị đã cố gắng hơi thở cuối cùng vì đứa con bé bỏng của mình và đôi mắt của chị là 2 dòng lệ tuôn trào….

Đó là dòng lệ của sự vui mừng vì con mình chào đời nhưng cũng là dòng lệ đau buồn khi biết rằng mình phải vĩnh viễn ra đi, không một lần có thể ẵm con trong vòng tay, không thể chăm sóc nhìn con lớn khôn nữa..

Quỳnh Giao, Nhìn Từ Bên Nhật

Hoang Le Thanh
Quỳnh Giao, Nhìn Từ Bên Nhật.

Tác giả: Nguyễn Hữu Nghiêm.

Lời giới thiệu: Vũ Đăng Khuê

Đăng trên trang Fb: Kinh tế gia Nguyễn Xuân Nghĩa – Xuan Nguyen

*

Tôi có một người bạn khá thân cùng tuổi, học cùng trường Nhật Ngữ vào khoảng năm 1972, tôi thân với hắn là vì hắn “chịu” nghe tôi nói, ít khi “phản luận” nhiều khi lý luận của tôi lúc đó ngang phè như cua. Hắn thường rủ tôi tới nhà để nghe tôi nói và… làm “mồi” cho tôi nhậu. Dạo đó, thỉnh thoảng hắn có cho tôi đọc một vài bài thơ và một vài bài viết về ý tưởng của hắn về đất nước, về quê hương, tôi chỉ nghe cho có chuyện.

Tháng 4/1975, “giặc từ miền Bắc vô đây, bàn tay chém giết đồng bào”, hắn rời Nhật sang định cư ở Mỹ. Năm 1980, tôi gặp lại hắn tại Hoa Kỳ vì sinh hoạt trong cùng tổ chức Người Việt Tự Do.

Năm 1983 vì một vài lý do khách quan tôi mất liên lạc với N. từ đó. Tôi chỉ biết tin hắn qua một tên anh họ “phốp pháp” mà trong nhóm sinh viên du học Nhật Bản của tôi thời đó người nào cũng biết là Phước mập: “Ê Khuê, chụp với tao tấm hình về để cho thằng N. biết mày hình dạng ra sao? hay “Thằng N. hỏi thăm mày hoài”. Tôi chỉ biết vậy và không hỏi thêm. Tháng 3 năm ngoái, tôi có dịp sang Mỹ và nhất định phải gặp cho được hắn, tôi mãn nguyện sau cái đêm ngất ngư với hắn tại nhà vì thấy nó nói nhiều hơn trước.

———

Nghe tin nữ ca sĩ Quỳnh Giao mất, tôi đã viết đâu đó trong mail gửi cho bạn bè:

– Có thể có người hợp hay không hợp nhưng Quỳnh Giao là một trong những ca sĩ chuẩn nhất của miền Nam Việt Nam.

Tôi bồi hồi nhớ lại: Năm 1970, lúc còn học lớp luyện thi Tú Tài của thầy Phạm Huy Ngà và Vũ Bảo Ấu tại trường Thăng Long, tôi đã học chung lớp với một cô có tên Vân Quỳnh, trong ban nhạc Mây Bốn Phương gồm bốn người là Quỳnh Giao, Vân Quỳnh, Vân Khanh và Vân Hòa. Tôi thích ban Bốn Phương với những bài hát chia rất nhiều bè có tính cách chuyên nghiệp như bài Lữ Hành của nhạc sĩ Phạm Duy trong băng nhạc Jo Marcel. https://www.youtube.com/watch?v=Vs9anPP1Rbc

Sau này, tôi biết cô Quỳnh này là em gái của nữ ca sĩ Quỳnh Giao. Cô Quỳnh này chắc cũng chẳng biết tôi là ai vì lớp luyện thi có cả hơn trăm mạng.

Năm 1983, trong ngày lễ ra mắt của em gái tôi sau khi lấy chồng ở bên Mỹ, không có tôi nhưng có bố mẹ tôi. Đem hình về cho tôi xem thì tôi nhận ra được ca sĩ Quỳnh Giao, vợ của kinh tế gia Nguyễn-Xuân Nghĩa. Tôi hỏi bố tôi: “bố có biết ca sĩ Quỳnh Giao này không?”, bố tôi cho biết có nghe tên, chắc là có gặp. Sở dĩ bố tôi nói thế là vì dạo thập niên 1960, ông là chủ sự phòng nhân viên của đài phát thanh Saigon, thường tiếp xúc để sắp xếp cho các ca sĩ hát. v.v…

———

Tôi định viết một bài về nữ ca sĩ khả ái này nhưng hôm nay N. gửi tôi bài viết dưới đây, đã nói hộ tất cả những điều tôi muốn nói. Không dài giòng, xin trân trọng mời mọi người đi vào bài viết của Nguyễn Hữu Nghiêm, thằng bạn ít nói. Tôi hơi ngạc nhiên vì chẳng bao giờ nghe N. nói về âm nhạc cả.

Vũ Đăng Khuê

*

ĐỂ TƯỞNG NHỚ MỘT VÌ SAO

Nguyễn Hữu Nghiêm

Tối hôm đó như lệ thường, sau khi đọc một số điện thư, viết vài thư cần thiết, tôi vào tờ báo mạng quen thuộc để đọc tin tức, và một số bài viết thường xuyên trên báo. Sau khi lướt qua các mục tin tức thế giới, Hoa Kỳ …thấy không có gì khác lạ, tương tự như những tin tức trong một tờ báo Mỹ địa phương mà tôi đã đọc hồi sáng, tôi vội tìm sang phần tin Cộng đồng xem có gì đặc biệt. Bỗng một hàng tin đập vào mắt khiến tôi không khỏi sửng sốt, bàng hoàng: Nghệ sĩ Qưỳnh Giao qua đời, hưởng thọ 68 tuổi. Mở tin ra đọc, tôi mới biết là thời gian qua chị bị lâm trọng bệnh và mới qua đời buổi sáng ngày hôm đó. Đã khá lâu không thấy bài của chị đăng trên báo, tôi cứ tưởng là chị bị bận một số công việc nên không có thì giờ để viết bài. Nào ngờ…

Thú thật, tôi không phải là một trong những người mến chuộng giọng hát của chị. Đó là giọng ca truyền cảm, rất sang cả, quí phái. Giọng hát của chị cũng như các bản nhạc chị trình bày rất kén chọn người nghe mà tôi lại không phải trong thành phần được kén chọn đó. Với tôi, tiếng hát của Khánh Ly, Lệ Thu, Duy Trác, Sĩ Phú… lúc xưa và Ngọc Lan, Quang Dũng…. sau này với các bản tình ca của Trịnh công Sơn, Vũ thành An, Ngô thụy Miên… vẫn là những tiếng hát thấm đẫm vào tâm hồn của tôi hơn.

Tuy nhiên tôi mến mộ chị ở lĩnh vực khác. Cách nay khoảng mười năm, tình cờ một hôm khi đọc báo Người Việt, tôi thấy có một bài viết về một đề tài văn học, tác giả ký tên là Quỳnh Giao. Tò mò tôi mở ra đọc thử. Bài viết khá công phu, tác giả có một kiến thức về văn học Việt Nam uyên bác, thâm sâu. Khi đó tôi thắc mắc trong lòng: Quỳnh Giao có phải là nữ ca sĩ Quỳnh Giao? Vì theo sự hiểu biết hạn hẹp của tôi thì từ truớc đến giờ người nữ ca sĩ này có bao giờ viết lách gì. Rồi tôi tiếp tục đọc tiếp thêm mấy bài viết sau đó. Những bài này thì tác giả viết về đề tài âm nhạc. Khi đó thì tôi khẳng định tác giả Quỳnh Giao chính là ca sĩ Quỳnh Giao. Thế rồi từ đó tôi thường xuyên đọc các bài viết của chị .

Bằng bút pháp điêu luyện, trong sáng, nhẹ nhàng với những nhận xét hết sức tinh tế và mẫn cảm, tác giả đã mở cánh cửa cho chúng ta cảm thấy cái hay, cái độc đáo của các ca sĩ, nhạc sĩ nổi tiếng một thời ở miền Nam tự do thân yêu.

Những bài viết theo cảm nghĩ của tôi, được viết từ sự xúc cảm chân thành, bởi sự rung động của con tim trước cái đẹp của nghệ thuật âm nhạc, nên rất sống động, hấp dẫn người đọc, chứ không phải như một bài biên khảo khô khan, nặng nề. Qua những cảm nhận của tác giả cho chúng ta thấy, tác giả nghe nhạc không chỉ bằng đôi tai thẩm âm lão luyện của mình mà còn hoà nhập con tim của mình vào tiếng hát và bài nhạc.

Cũng chính nhờ những bài viết này mà một kẻ dốt đặc về âm nhạc như tôi đã hiểu biết được đôi chút về lĩnh vực này. Trước đây khi nghe ca sĩ trình bày một bản nhạc mà mình ưa thích, tôi thấy hay nhưng không biết giải thích hay ở chỗ nào. Bây giờ nhờ tác giả mà cánh cửa vô minh của tôi đã phần nào được khai mở. Đối với tôi đó là một vui sướng, một hạnh phúc thật tuyệt vời.

Hãy đọc một đoạn chị viết về nữ ca sĩ Thái Thanh: ”Thái Thanh có sự bén nhạy thiên phú để hát mạch lạc từng câu từng chữ, với âm sắc hoàn toàn Việt Nam. Cái “hồn Việt” chúng ta nói đến trong tiếng hát của bà được bắt gặp trước tiên ở cách hát cho rõ lời. Cũng vì vậy, đòi Thái Thanh hát nhạc ngoại quốc là chưa bắt được cái “thần” của bà. Thái Thanh là người hoàn toàn Việt Nam từ cốt tủy. Và hát hay nhất các ca khúc về mẹ. “Bà mẹ Gio Linh” của Phạm Duy không thể nào sống mãi trong chúng ta, dù chiến tranh đã tàn, nếu không có cách diễn tả của Thái Thanh, “Giọt mưa trên lá” cũng thế. “Tình ca” cũng vậy. Ngay trong tiếng nức nở về tình yêu và chinh chiến, từ “Buồn tàn thu” xa xưa đến “Kỷ vật cho em” hay “Bài hương ca vô tận” về sau, Thái Thanh vẫn làm chúng ta rùng mình không vì nỗi lòng thiếu nữ mà là tâm tư của thiếu phụ…”

Hay về nhạc sĩ Phạm đình Chương:

“…Phạm Ðình Chương không đi theo đám đông mà tự tạo một thế giới âm thanh riêng, ông không viết cho thị hiếu quần chúng hay trào lưu của xã hội. Ông mở ra trào lưu riêng. Phạm Ðình Chương chỉ biết buồn và viết nhạc buồn khi viết về tình yêu.

Ngoài Quang Dũng với các thính giả miền Nam, nhiều thi sĩ thực ra có món nợ với Phạm Ðình Chương khi ông phả thơ của họ vào cõi nhạc để đọng mãi trong hồn người. Nhiều người yêu nhạc đã tìm đến thơ cũng nhờ thanh âm Phạm Ðình Chương. Ông nắm lấy cái hồn của bài thơ và vẽ ra một không gian khác, một tâm tư khác, bằng nhạc. Phải chăng vì những bằng hữu chí thiết nhất của ông là những nhà thơ, nhà văn, những người cầm bút?…”

Hoặc Anh Ngọc, Sĩ Phú:

”Quỳnh Giao sở dĩ gọi giọng hát của danh ca Anh Ngọc là trượng phu vì chất sang sảng, chắc nịch, đầy nam tính. Khi hợp ca, giọng Anh Ngọc bao trùm lên các giọng khác…”

“Lạ một điều là giọng hát Sĩ Phú tương phản với vóc dáng của ông. Giọng Sĩ Phú nhẹ lắm, hát gần như thủ thỉ. Cái lối thủ thỉ ấy thật tuyệt khi hát những bài có nội dung kể chuyện, nhất là kể chuyện tình. Các ca khúc “Cô Láng Giềng” của Hoàng Quý, “Cô Hàng Cà Phê” của Canh Thân, được ông kể bằng giọng nhỏ nhẹ, nghe như vừa đủ bên tai một câu chuyện thật ra chẳng có gì đặc sắc, mà sao lại rất quyến rũ….”

Phải có một kiến thức thật sâu sắc, một tấm lòng vô cùng trân quí âm nhạc, tác giả mới có được những nhận xét hết sức tinh tế và sắc sảo như thế.

Chị không những chỉ viết về các ca sĩ, nhạc sĩ Việt Nam, mà chị còn viết thêm về những danh tài lẫy lừng quốc tế nữa. Ngoài ra chị còn bước sang lĩnh vực thời trang với những bài viết về nước hoa, ví xách, quần áo… Bài viết của chị ở địa hạt nào cũng đều rất thú vị, hấp dẫn người đọc. Những kiến thức và tài năng chị có được có lẽ nhiều phần là từ thuở bé chị đã được nuôi dưỡng trong cái nôi văn học và âm nhạc Việt Nam thời bấy giờ.

Thân mẫu chị là nữ ca sĩ một thời vang bóng Minh Trang và người cha kế là nhạc sĩ tài danh Dương thiệu Tước. Giòng máu nghệ thuật đã chảy trong huyết quản của chị từ tấm bé, cho nên không những chỉ có giọng ca điêu luyện, chị còn là một dương cầm thủ tài ba, đậu thủ khoa khi tốt nghiệp trường Quốc Gia Âm Nhạc. Cách nay ít năm những bài viết của chị đã được gom lại xuất bản thành sách với tựa đề: Tạp Ghi Quỳnh Giao.

Đây là tác phẩm đầu tiên mà cũng là cuối cùng mà chị hiến tặng cho đời.

Nhiều khi tôi thắc mắc tự hỏi, tại sao những kẻ đầy tài hoa và nhân cách như ca sĩ Ngọc Lan, nhà báo Lê Thiệp, ca nhạc sĩ Việt Dũng, nghệ sĩ Quỳnh Giao…. trời không cho sống lâu hơn. Để họ có thể cống hiến thêm cho đời, cho tha nhân những tài năng, những tâm huyết mà họ sở đắc và ấp ủ. Tôi chợt liên tưởng đến thuyết tài mệnh tương đố mà cụ Tiên Điền Nguyễn Du đã nêu lên trong truyện Kiều. Nghĩ đến khiến tôi không khỏi ngậm ngùi thương tiếc.

Riêng với Quỳnh Giao, tôi thương tiếc chị không chỉ vì từ đây tôi không còn được đọc những bài viết rất bổ ích, linh động, đầy giá trị nghệ thuật mà tôi còn hết sức tiếc là từ đây trên văn đàn sẽ thiếu vắng một cây bút duyên dáng và tài ba. Khi một nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực nghệ thuật qua đời, người ta thường bảo là một vì sao trên nền trời âm nhạc, văn học,… vừa vụt tắt. Nhưng với tôi, những vì sao này không bao giờ tắt, luôn luôn chói sáng trong tâm tưởng của những người mến mộ họ.

Tôi tin rằng ở thế giới bên kia, nơi chị đang nghỉ ngơi yên bình, luôn vang lừng tiếng nhã nhạc, thánh thót như giọng hát trong như pha lê, du dương như tiếng đàn dương cầm, và mượt mà như những giòng chữ trong những bài tạp ghi của người nghệ sĩ tài hoa Công Tằng Tôn Nữ Đoan Trang Quỳnh Giao.

Mùa Hè 2014
Nguyễn Hữu Nghiêm

*

Copy từ FB Nhà kinh tế Nguyễn Xuân Nghĩa
https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=10208092070697547&id=1773354689

Image may contain: 1 person, standing, child and outdoor

Trần Ngọc Châu, chuyên gia chống phiến loạn dưới chế độ VNCH, qua đời ở tuổi 96 vì biến chứng corona

Trần Ngọc Châu, một quân nhân và chính trị gia Miền Nam Việt Nam đã chiến đấu với lực lượng thực dân Pháp và sau đó là Việt Cộng, trở thành một đồng minh có ảnh hưởng rộng với Mỹ trước khi bị giam ở Sài Gòn vì tội phản qu…..

Chuyện đi nước ngoài.

Phan Thị Hồng
Chuyện đi nước ngoài.

Một cô giáo nông thôn, suốt năm chỉ có một đám ruộng rất nhỏ và đám học trò đông đúc, nhưng thích đi du lịch tự túc.

Trong 20 năm đầu: đi, tìm hiểu và khảo cứu (thời đó chưa có internet) khắp mấy mươi tỉnh thành khắp cả nước, từ 6 tỉnh biên giới phía Bắc đến các hải đảo xa phương Nam xa xôi. Và đi hết Đông Dương bằng đường bộ.

Sau mỗi chuyến đi, trở về làm lo trả nợ và để chuẩn bị dành cho chuyến đi kế tiếp.

Vài năm gần đây thì thay đổi kế hoạch. Tôi thường cố gắng dành dụm, chi tiêu dè sẻn để 2 hoặc 3 năm sẽ đi xa một chuyến.

Nơi tôi thích đến là các nước châu Âu và Mỹ.

Tuy nhiên, nơi tôi cảm thấy quyến rũ nhất là nước Úc. Thậm chí có năm tôi đến Úc 3 lần mà vẫn yêu quý thiên nhiên, cuộc sống và con người của đất nước nầy.

Các đồng nghiệp giáo viên nông thôn của tôi cũng nghèo nàn như tôi, họ ki bo giữ gìn từng đồng bạc để làm tài sản … thừa kế cho con cái. Để đến lúc đau ốm, cuộc đời tàn tạ mà vẫn chưa bước chân ra khỏi lũy tre làng, …

Nhiều người nghe lời tôi, dốc tiền ra, đi du lịch và cuộc đời họ cảm thấy đáng sống và yêu đời hơn !.

Cũng như đa số mọi người trên đất nước này, tôi cũng bị tiêm nhiễm tính cách cộng sản xấu xa, thâm căn cố đế: tự phụ, ích kỹ, kiêu ngạo, bủn xỉn, mục hạ vô nhân, khinh thường mọi sự đau khổ của người khác 😭, tôi cũng từng một thời ăn sâu bởi sự giáo dục vô nhân tính của nhà nước đảng cộng sản, ..😭, từ từ rũ bỏ để … vươn lên làm một con người đích thực hơn.

Từ đó, tôi trãi qua biết bao lần mất mát, lừa đảo, trấn lột, … chịu đựng được nhiều thử thách, rồi trưởng thành hơn … và sẵn sàng đón nhận mọi điều không mong muốn … có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Và tôi rất vui khi được đối xử với kẻ hại mình bằng lòng chân thành tha thứ và thật lòng yêu thương họ. Cuộc sống cảm thấy nhẹ người, không một buồn phiền, …

Những chuyến du lịch đã dạy cho tôi … có giáo dục, có nhân cách và biết cách làm … người hơn !.

Tất nhiên, mỗi chuyến đi, tôi đều được mở rộng tầm mắt, tự mình nhìn thấy, chứng kiến, học hỏi và thực hiện thành công được hàng ngàn chuyện hay, bổ ích … mà không một loại sách giáo dục công dân, sách học làm người, … nào đề cập đến.

Cái lợi ích là vô giá, … không thể kể hết được !.

Hôm nay, may mắn được đọc một bài rất hay, xin copy về mời các bạn cùng đọc.

* * *

Người già Trung Quốc di cư: Thì ra nước ngoài là như thế này!

Gần đây, một người Trung Quốc di cư đến Canada đăng tải một bài viết trên mạng internet đã thu hút sự chú ý của cộng đồng mạng.

Bài viết nói về những phiền não mà các cụ già mang đến cho con cháu khi từ Trung Quốc di cư ra nước ngoài. Có một đoạn được chia sẻ rộng rãi rằng: Không phải là các cụ già “xấu đi” mà là “người xấu” già đi.

Bài viết dưới đây sẽ kể với bạn về các cụ già Trung Quốc có thể ‘tung hoành ngang dọc’ khi ở trong nước, nhưng phải ngây ra khi ở nước ngoài và “học được bài học sâu sắc”.

1. Khoảng 10 năm trước, tôi còn đang học đại học tại thủ đô Ottawa của Canada, ở đây chỉ có vài nghìn người Hoa, có một chị khóa trên người Trung Quốc rất nổi tiếng. Có rất nhiều bạn học ở đây hễ nhắc đến đều biết chị “Goose Li” này, tuy nhiên lại không phải là tiếng tốt gì.

Được biết có một ngày chị ấy đi học, có hai cảnh sát tìm đến nói chuyện với giáo sư vài câu, rồi “mời” chị ấy ra ngoài. Phòng học lập tức trở nên ồn ào, chị ấy cũng sợ hết hồn, khi mới đến nên không giỏi tiếng Anh lắm, đành phải nhờ một bạn học người Đài Loan dịch hộ mới biết được, thì ra là bố của chị ấy sang thăm, ông ấy bắt một con ngỗng ở công viên hồ Ottawa mang về nhà làm ngỗng quay và bị người ta báo cảnh sát. Cảnh sát đến điều tra thì đúng lúc bắt gặp tại trận ông đang xắn tay áo vặt lông ngỗng đang nóng.

Ông ấy một là không biết tiếng, hai là không nhận lỗi, ba là kiên quyết rằng không để “quỷ Tây ức hiếp người Trung Quốc”, ông hùng hồn nói “con gái muốn ăn ngỗng quay, tôi không trộm không cướp thì làm sao đây?!”.

Ông kiên quyết không phối hợp, ép cảnh sát đến mức phải rút súng ra, trực tiếp áp chế đưa về sở cảnh sát.

Chị khóa trên tội nghiệp là người bảo lãnh của bố, tất nhiên sẽ bị mời đến. Chị ấy từ nhỏ học hành chăm chỉ, lần đầu tiên bị cảnh sát đưa đến sở, trên đường đi chị ấy không ngừng khóc và lặp đi lặp lại rằng, “Tôi chưa từng nói với bố là mình muốn ăn ngỗng.”

Kết quả xử lý cuối cùng là phạt 786 đô la, là người bảo lãnh nên chị ấy bị lưu lại điểm xấu trong hồ sơ. Được biết cho đến khi về nhà, người bố không biết lỗi của chị ấy vẫn còn lớn tiếng quát “cũng đâu phải ngỗng nhà nuôi! Ở quê tôi mấy con ngỗng hoang đó ai bắt được thì là của người đó, là do mấy tên quỷ tây các người không ưa người Trung Quốc chúng tôi!”.

2. Nói thật thì tôi rất thương chị khóa trên ấy, không phải là “con dữ” mà là có “bố dữ”. Thói quen nề nếp hoàn toàn không cản được sự tùy ý của bố chị ấy. Sống ở Canada càng lâu, dần dần phát hiện ra những người con gánh họa thay cho “bố dữ” chẳng phải chỉ có một hai người.

Đặc biệt là khi chuyển đến Vancouver, tôi đã tiếp xúc với nhiều người mới di cư từ Trung Quốc hơn, quả thật là được mở rộng tầm mắt. Những cụ này mà “dữ” lên thì còn mạnh hơn trẻ nhỏ nhiều!

Ví dụ như, có một khách hàng đưa bố mẹ đến ở một tháng. Các cụ nấu ăn, nghĩ là chỉ ra ngoài vài phút thôi nên không tắt lửa dẫn đến khói khởi động máy báo cháy gọi cảnh sát, cứu hỏa đến, khiến người dân mấy tầng lầu phải di tản. Chẳng những hai cái cửa trong nhà bị đội cứu hỏa phá, mà còn phải trả 1.000 đô la phí cho cảnh sát.

Theo lý thì việc này cũng xem như là một bài học. Ai ngờ các cụ “mạnh mẽ” quá nên không biết hối cải, mà ngược lại còn tự cho là mình thông minh, dùng túi ni lông bọc hết các máy báo cháy lại, cho đến khi khói trong nhà họ làm máy báo cháy của nhà khác báo động thì cảnh sát mới biết tình trạng này, họ lập tức phạt 500 đô, đồng thời bảo hiểm nhà của họ tăng lên gấp đôi liên tục 3 năm.

3. Lấy một ví dụ khác, năm ngoái trên diễn đàn của Vancouver có bàn luận sôi nổi về một sự cố. Trên đường cao tốc 60 km/h, có một cụ già người Trung Quốc dắt cháu đi qua đường, may mà người lái xe tránh kịp nên chỉ bị đụng nhẹ. Người lái xe lập tức xuống xe báo cảnh sát và đến hỏi thăm hai bà cháu, không ngờ bà cụ vừa thấy thế thì kéo cháu ngồi vật ra đất kêu đau chỗ này chỗ nọ khiến người kia bối rối gọi xe cấp cứu.

Khi cảnh sát đến nơi biết được tình hình và kiểm tra đoạn phim ghi lại trong xe, họ thông qua phiên dịch để nói với bà cụ rằng người chịu trách nhiệm chính là bà và phí chữa trị là do bà tự chi trả. Bà cụ lập tức gào khóc, la hét với người qua đường: – “Mau đến xem người ta ức hiếp người già trẻ nhỏ người Trung Quốc này!”.

Cảnh sát thì nghĩ rằng có thể bà bị sợ hãi nên dẫn đến mất kiểm soát về cảm xúc, họ lập tức tách hai bà cháu ra và đưa bà đến bệnh viện. Đến khi các con đến bệnh viện thì đợi họ là tờ hóa đơn viện phí hàng trăm đô la.

Ngoài ra, ở Greater Vancouver thường xuyên xảy ra tai nạn xe cộ do các người cao tuổi Trung Quốc. Những ai chưa từng đến sẽ không tưởng tượng nổi, các cụ này không được nhanh nhạy, nhưng xe thì lại lái rất nhanh, xe càng sang thì càng tùy ý chạy. Số lần và mức độ nghiêm trọng của các vụ tai nạn do các cụ gây ra không hề kém cạnh so với siêu xe của các đại gia.

Vào tháng 1/2016, trên đường quốc lộ No.3 ở Richmond, một chiếc xe Toyota màu bạc tông vào tiệm cà phê của một người Hoa, nhân chứng cho biết người lái xe là một phụ nữ 78 tuổi.

Đương nhiên, những người con hiếu thảo kiếm tiền rất dễ cảm thấy bố mẹ mình vất vả cả đời rồi, phạt thì phạt, chỉ cần bố mẹ không sao là được, cứ xem như là đóng chút học phí cho họ, tiêu chút tiền để thể hiện lòng hiếu thảo thôi mà.

Vì vậy, những nơi nào càng có nhiều người Trung Quốc di cư thì khiến người bản xứ cảm thấy càng có nhiều chuyện kỳ dị.

4. Người dân Vancouver bàn luận trên Twitter về những tin tức kỳ lạ ở Richmond, họ nói họ nhìn thấy những người Trung Quốc lớn tuổi lái nào là BMW, Lexus và thậm chí là Porsche đi lục lọi khắp các thùng rác để nhặt vỏ chai, có khi còn đánh nhau giành địa bàn nữa. Số tiền nhặt rác này còn không đủ trả tiền xăng nữa! Các con của họ nghĩ gì vậy chứ, cũng không khuyên bố mẹ một câu?!

Vào ngày 27/6/2017, một bà Trung Quốc 80 tuổi ném 9 đồng xu về phía động cơ máy bay để cầu bình an dẫn đến chuyến bay phải hoãn 5 giờ đồng hồ.

5. Còn ở siêu thị, các dì đeo túi Gucci, LV thì nào là túi ni lông đựng thực phẩm, giấy cuộn trong nhà vệ sinh, giấy lau tay … đều nhét hết vào túi xách, bất cẩn bị nhân viên phát hiện thì còn hùng hổ đối đáp: “Chẳng phải là lấy miễn phí sao? Tôi lấy nhiều hơn một chút thì sao nào? Cũng đâu có phạm pháp, hơn nữa chẳng phải chỉ có mình tôi lấy đâu!”.

Người dân Vancouver thì bàn luận rằng người Trung Quốc lớn tuổi đạo đức quá kém, không tuân thủ quy định xã hội cơ bản, các con của họ lại còn tức giận phản pháo, nói rằng dựa vào cái gì mà phê phán bố mẹ họ. Không chỉ là tùy tiện khạc nhổ, tùy tay vứt rác, tùy ý chen mua hàng, nói chuyện lớn tiếng, tham những thứ nhỏ nhặt, qua đường vô tội vạ, tiểu bậy giữa đường, đôi khi gây sự, đập phá, nuông chiều “trẻ dữ” trong nhà sao … Các con của họ lý luận: “Họ đã ăn cơm uống nước của nhà các người à? Bố mẹ chúng tôi đã sống ở Trung Quốc ở đời theo cách này rồi, chúng tôi chịu mệt chịu tức còn không dám nói, làm gì có cửa cho các người nói chứ.”

Đương nhiên cũng có một số những người Trung Quốc di cư sống cuộc sống trung lưu bằng số tiền do mình học hành đi làm kiếm được, họ thật sự đau đầu với vấn đề “bố mẹ dữ” này. Việc gì nên làm, việc gì không được làm, ban đầu đều đã nói rõ ràng rồi, nói đến khô cả cổ, nhưng các cụ vẫn làm theo ý mình như cũ, hoàn toàn không để lọt tai chữ nào.

6. Ở Vancouver tôi có một người bạn là phiên dịch chuyên về lĩnh vực pháp luật, thường xuyên bị gọi gấp đến hiện trường, sở cảnh sát, tòa án làm phiên dịch, trong đó anh ấy tiếp xúc với khá nhiều người lớn tuổi đến từ Trung Quốc.

Mỗi lần trong nhóm bạn bè nhắc đến vấn đề đau đầu này, anh ấy luôn cười cười an ủi:

– “Không sao, cậu không dám nói rồi sẽ có người dạy”.

Sau đó anh ấy kể một vài cuộc trò chuyện mà thường hay phải dịch nhất:

Ông cụ: “Tôi có biết là không được làm vậy đâu!”

Cảnh sát: “Không, chắc là ông biết. Là một người trưởng thành, ông hẳn phải biết hành vi của ông buộc phải tuân thủ pháp luật nơi ông sinh sống.”

Ông cụ: “Ở quê tôi người ta đều làm thế, chẳng ai quản cả.”

Cảnh sát: “Ông có thể làm bất cứ điều gì mà nước ông cho phép trên nước ông, nhưng ông đang ở Canada thì phải tuân thủ pháp luật Canada.”

Ông cụ: “Tôi phạm tội lần đầu tiên, có thể bỏ qua được không, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý.”

Cảnh sát: “Trước mắt mức phạt được quyết định dựa theo lần đần tiên vi phạm, lần thứ hai vi phạm pháp luật sẽ bị phạt nặng hơn.”

Ông cụ: “Tôi lớn tuổi rồi, cũng không cố ý, không thể bỏ qua được sao?”

Cảnh sát: “Bất cứ người trưởng thành nào đều cũng phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình, không có liên quan gì đến tuổi tác.”

Ông cụ: “Có phải các người xem thường người Trung Quốc không? Cố ý kiếm chuyện với chúng tôi! Kỳ thị người Trung Quốc chúng tôi!”

Cảnh sát: “Nếu ông có bất kỳ câu hỏi hoặc khiếu nại nào về quy trình thực thi pháp luật của tôi, số cảnh sát của tôi là XXXX, ông có thể kiện lên tòa án. trong vòng xxx ngày.”

Ông cụ: “Các người ức hiếp người, ức hiếp ông già như tôi, tôi không sống nữa, tôi liều với các người!!!” (Ngồi vật ra đất la hét gào khóc).

Cảnh sát: Trực tiếp lấy còng, thậm chí rút súng ra áp chế người bị xem là có tính công kích hoặc hành vi tự làm hại mình.

Ông cụ: Giả vờ bệnh, giả vờ ngất.

Cảnh sát: Gọi xe cấp cứu đưa đến bệnh viện. Phí do đương sự tự chi trả.

(Xe cấp cứu ở Canada nếu không phải trường hợp bắt buộc thì sẽ thu phí rất cao. Phí gọi cấp cứu áp dụng đối với người không phải cư dân địa phương của tỉnh British Columbia là 1.200 đô la Canada, phí kiểm tra tính riêng, trung bình một ngày nằm viện phải mất 7.000 đến 10.000 đô Canada).

Người bạn làm phiên dịch này cũng thường hay an ủi những người con phải gánh họa cho các cụ đang lo lắng ấy rằng: “Các anh chị nói xem, là chính phủ (Trung Quốc) dạy các anh chị không được dạy người lớn tuổi phải làm thế nào là đúng, là tốt, nói cách khác, dù làm sai cũng sẽ không bị phạt một cách nghiêm túc. Nhưng ở đây họ sẽ có chế độ giáo dục và quản thúc mỗi người, phạt hành vi vi phạm và để mỗi người biết rằng phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình. Người già hay trẻ nhỏ có quyền hoặc không có thế, giàu hay nghèo đều không ngoại lệ.”

Anh ấy còn nói: “Đây cũng không hẳn là chuyện xấu. Các anh, các chị đi di cư thường đều là để con cái được giáo dục tốt hơn. Thật ra cũng tương tự như vậy, đón các cụ ra nước ngoài có thể để họ được học những ‘bài học’ tốt hơn.”

♡ Ngọc Trúc

No photo description available.

BREAKING NEWS

8 SÀI GÒN
BREAKING NEWS

BS NGUYỄN THƯỢNG VŨ

TIN VUI-VACCINE THÀNH CÔNG -SẼ ĐƯỢC CHÍCH NGỪA TRƯỚC MÙA ĐÔNG

Lại Một Tin Vui: Vaccine thành công tốt đẹp.

🌺 Ngày hôm nay, chúng ta lại có 1 tin vui: Hãng Bào Chế Moderna Therapeutics vửa kết thúc công trình khảo cứu về Vaccine Covid 19 mà họ chế tạo ra.

Họ đã thử trên 45 người tình nguyện, mỗi người nhận 2 mủi chích, cách nhau 1 tháng. Hết tất cả 45 người này đều có Antibodies trong người, chứng cớ là thân thể người được chích ngừa, đã sản xuất ra chất kháng cự lại con virus Covid19 này.

🌺 Hai tuần nữa, hãng Moderna Therapeutics sẽ bắt đầu thử chích ngừa trong giai đoạn mới, chích ngừa 30.000 người công dân Hoa Kỳ tình nguyện.

🌺 Theo như projection của Moderna Therapeutics, họ sẽ sản xuất 1 vaccine hoàn bị trước khi mùa hè 2020 chấm dứt.

🌺 Như vậy, chúng ta sẽ được chích ngừa trước mùa Đông năm nay.

🌺 Lâu nay CDC (Center for Disease Control) cơ quan Y tế tối cao để quyết định về tất cả các vấn đề Y tế, nhất là các vấn đề liên hệ tới bệnh truyền nhiễm, vẫn tuyên bố là không thể nào mà nước Mỹ có thể có thuốc chích ngửa Covid19 trước 2-3 năm, dù là trong những hoàn cảnh thích hợp nhất, khả quan nhất.

🌺 Bây giờ người ta có hy vọng toàn dân Hoa Kỳ và tất cả nhân loại sẽ được chích ngừa trước Mùa Đông 2020.

🌺 So much for Fauci-likes pundits.

🌺 Thị Trường Hoa Kỳ Dow Jones tăng trưởng lên 556 points ngày hôm nay, khi được tin là tất cả 45 người được chích ngừa đều có chất kháng cự Virus Covid19 trong người.

🌺 Một điều kiện tiên quyết làm cho mọi người yên tâm đi làm lại, đi học lại, đi ăn uống lại với nhau, là có vaccine bảo vệ sinh mạng họ. Bây giờ chúng ta sẽ có trước khi mùa hè 2020 chấm dứt.

🌺 Khi tôi bắt đầu viết email này, thì có 1 người bạn bên Pháp gọi điện thoại cho tôi.

-Anh nói với tôi: sao mà cái ông Tổng Thống của Trump của anh may mắn quá vậy?

-Tôi cười trả lời: đây là ý chí quật cường của dân tộc Hoa Kỳ.

Nếu họ muốn làm điều gì, và nhất là khi chính phủ và CDC đừng nhúng tay cản trở gì họ, thì họ chắc chắn sẽ thành công.

Tôi rất cám ơn TT Trump đã giúp đỡ và tạo điều kiện dễ dàng nhất để các hãng Bào Chế tim kiếm ra các thuốc mới trị con siêu trùng Vũ Hán Trung Hoa vô cùng tai hại này.

Tin Vui Cho Hoa Kỳ và Nhân Loại.

Ngày hôm qua, Chủ Nhật 12 tháng 7/2020, là ngày mà New York City, thành phố lớn nhất Hoa Kỳ, không có 1 người nào tử vong vì Covid19 cả.

New York City cũng là nơi mà virus Vũ Hán gây nhiều tổn hại về tử vong nhất nước Mỹ từ ngày mà Pandemic Vũ Hán lan sang Hoa Kỳ.

Một con én không làm được mùa Xuân. Tuy nhiên người ta ước mong sẽ có nhiều con én sẽ tiếp tục bay lại và mang niềm vui, hạnh phúc cho nhân loại.

Trong 2 tuần vừa qua, người ta có nhiều tin mừng về cách trị liệu virus Pandemic Vũ Hán.

Hãng Bào Chế Gilead đã có kết quả rất khả quan với thuốc Remdesivir dùng cho các bệnh nhân bị nặng trong bệnh viện, khả quan đến nỗi mà CDC cho phép họ sản xuất loại Remdesivir Inhaler, hít bằng miệng vào phổi.

Đây là cách điều trị cách mạng vì bệnh nhân Virus Vũ Hán có thể được điều trị ngoại chẩn, ngay tại phòng mạch và tại gia.

Hãng bào chế Novavax của Hoa Kỳ vừa hoàn tất 1 vaccine rất khả quan, đến nỗi sau khi trình kết quả cho CDC thì được chính phủ trợ cấp 1600 triệu $ để mua thêm 2 nhà máy tại Ậu Châu, một tại Na Uy, 1 tại Czechoslovakia, và 1 nhà máy tại India để sản xuất vaccine cho toàn thể Hoa Kỳ và nhân loại.

Hiện giờ, có gần 20 hãng Bào Chế Hoa Kỳ đang thi đua làm vaccine rất khả quan, họ còn triển vọng phan phát cho toàn thế giới nữa.

Các nhà máy tại Âu Châu, Nhật Bản, Trung Hoa, Đại Hàn củng đang khảo cứu làm, tuy nhiên không có đủ sức mạnh kinh tế và nhân tài để cạnh tranh với các hãng Bào Chế Hoa Kỳ được.

Cách đây gần 2 tuần lễ, Bệnh Viện Henry Ford cống bố kết qua y khoa của họ khi dùng Hydroxy Chloroquine để điều trị Virus Vũ Hán. Henry Ford Hospital kiên trì trong việc khảo cứu Chloroquine, vì thuốc này đã có từ 60 năm nay rồi, sản xuất rất rẻ, hạp với khả năng kinh tế các nước nghèo.

Sau khi TT Trump đề nghi dùng thuốc này, thì bị báo chí Truyền Thông chế diễu, chê bai, và công kích.

Trước Henry Ford Hospital, rất nhiều công trinh Y Khoa đã công bố kết quả khả quan của Hydroxy Chloroquine, tuy nhiên báo chí, Truyền thông Hoa Kỳ cũng như Âu Châu, ém nhẹm đi, coi như không có.

Vì Henry Ford Hospital là 1 cơ sở y tế lớn, vì con số bênh nhân của họ trong công trình đang kể 2541 người, họ dùng double blind, random và peer to peer review nên công trình của họ rất có giá trị.

Lúc công trình được công bố, cách đây gần 2 tuần lễ, thì chỉ có CNN nêu lên là có vài bác sĩ hoài nghi về giá trị của công trình y khoa này.

Các cơ sở TV Media khác thì im lặng chờ đợi xem các cây đại thụ về Y Khoa như Harvard, Stanford, Yale, Princeton, Columbia, John Hopkins, U of Michigan, UCLA, có phản ứng như thế nào thi họ mới lên tiếng.

Trong 2 tuần qua, không có 1 truờng Đại Học Y Khoa danh tiếng nào lên tiếng phản bác kết quả rất khả quan của Henry Ford Hospital.

Và CNN cũng bặt tiếng không dám hở miệng gì nữa.

Henry Ford hospital cho biết sẽ bắt đầu công trình khảo cứu xem ta có thể dùng Hydroxy Chloroquine để phòng ngừa, chặn đứng Virus Vũ Hán hay không?

Thật là một niềm đáng mừng cho nhân loại.

This is a very good day indeed

NGUYEN THUONG VU

Image may contain: one or more people and closeup

Đừng phá thai, đừng giết con của mình

1 hr

Image may contain: 4 people, text
Lm Trần Chính Trực

Hơn một năm trước, cặp vợ chồng Công Giáo Phêro Hoàng Anh và Maria Hồng Thuý này, khi siêu âm cho người mẹ, bác sĩ báo bào thai song sinh dị tật, rất nguy hiểm cho cả mẹ và hai đứa con.

Hai vợ chồng cương quyết giữ lại bào thai, vì họ không thể độc ác, nhẫn tâm giết hai đứa con của mình: Trúc Nhi và Diệu Nhi.

Thời đại ngày hôm nay, phá thai nhiều không thể tin nổi. Họ sẵn sàng giết con, mà lương tâm không cắn rứt.

Đừng phá thai, đừng giết con của mình. Vừa mắc tội trọng vừa mắc vạ.