Ông ‘Mattress Mack,’ người mở rộng vòng tay đón hàng ngàn dân Houston tránh rét

Ông ‘Mattress Mack,’ người mở rộng vòng tay đón hàng ngàn dân Houston tránh rét

Feb 18, 2021 

Cát Linh/Người Việt (tường trình từ Houston, Texas)

HOUSTON, Texas (NV) – Trận bão tuyết lịch sử chưa từng có trong 150 năm qua dẫn đến tình trạng mất điện, nhiệt độ xuống âm độ C, băng giá, đẩy hàng triệu người dân Texas vào hoàn cảnh khốn khổ của thiên tai. Giữa lúc đó, hai cửa hàng nội thất của ông “Mattress Mack,” một doanh nhân ở Houston, trở thành nơi trú ẩn cho hàng trăm người cần giúp đỡ.

“Showroom” hơn 100 ngàn sq ft trở thành phòng ăn, phòng ngủ

Cửa hàng nội thất Gallery Furniture nằm ở North Freeway, vào sáng Thứ Năm, 18 Tháng Hai, rất đông “khách” vô ra. Nhưng đặc biệt, đây không phải là khách đến để mua nội thất. Họ là những người người vô gia cư, không may mắn đủ ấm trong trận bão mùa Đông lịch sử của Texas. Cái lạnh dưới âm độ C làm cho “căn nhà” của họ dưới chân cầu, hay công viên nào đó, không còn an toàn nữa. Do đó, họ đến Gallery Furniture, nơi đang mở rộng cửa đón họ vào trú ẩn. Tại đây, không những họ có nơi ngủ đàng hoàng, ấm áp, mà thức ăn, nước uống cũng được chuẩn bị đầy đủ.

Ông James Franklin McIngvale, được mọi người gọi với tên thân mật là ông “Mattress Mack.” (Hình: Cát Linh/Người Việt)

Nếu những ai từng chứng kiến thảm họa của cơn bão Harvey đổ vào Texas năm 2017, sẽ nhớ đến một người đàn ông, chủ doanh nghiệp Gallery Furniture. Năm đó, ông cũng từng mở rộng cửa để đón những người gặp nạn mất nhà vì bão lụt. Ông là James Franklin McIngvale – được mọi người gọi với tên thân mật là ông “Mattress Mack.” Bây giờ, một lần nữa, ông và cửa hàng Gallery Furniture lại mở rộng cửa đón người cơ nhỡ, trú ẩn qua trận bão tuyết lịch sử.

Nhìn từ xa, Gallery Furniture không khác gì một công xưởng lớn. Khoảng chục nhà vệ sinh di động được đặt ngoài sân. Chúng tôi đoán là để phục vụ cho số lượng người đến trú ẩn qua đêm quá đông, vì nhà vệ sinh trong cửa tiệm không thể đáp ứng hết.

Đẩy cửa vào, bên trong là một không gian rộng lớn, được trang trí đẹp mắt với băng rôn nhiều màu và những quả bong bóng. Tất cả mọi người ở đây đều mang khẩu trang và giữ đúng khoảng cách cần thiết. Hay nhất là thái độ chào hỏi ân cần, lịch sự của nhân viên dành cho những người đến để lấy phần ăn hoặc nước uống.

Ông Kenny Nguyễn, nhân viên Gallery Furniture. (Hình: Cát Linh/Người Việt)

Một người đàn ông cao, gầy, tóc bạc trắng bước đến. Do tìm hiểu trước, nên chúng tôi biết trước mặt chúng tôi là “Mattress Mack” – ân nhân của hàng ngàn người cần giúp đỡ trong lúc này. Ông Mack nói hôm Thứ Hai, khi tuyết đổ xuống Houston, làm mất điện, nhiệt độ xuống thấp đến mức đông đá, thời tiết rất tệ hại.

“Chúng tôi chuẩn bị máy phát điện, dự tính mang mọi người đến đây vào đêm Thứ Hai, nhưng lúc đó giao thông quá nguy hiểm, nên thị trưởng chỉ đồng ý cho chúng tôi thực hiện vào ngày Thứ Ba. Gallery Furniture dùng nơi này làm ‘warming shelter’ – nơi để mọi người có thể có thức ăn nóng và ngủ qua đêm,” ông Mack nói với phóng viên nhật báo Người Việt.

Trong suốt ngày Thứ Ba, Thứ Tư, mỗi ngày có khoảng 1,000 người đến để tránh rét và nhận thức ăn nóng. Riêng mỗi tối, có khoảng 300 người ngủ lại vì thời tiết bên ngoài lạnh băng.

“Đây là cơ hội để chúng tôi trả ơn lại cho cộng đồng, xã hội đã cho (chúng) tôi rất nhiều,” ông Mack nói.

Một người vô gia cư ngồi ăn trong Gallery Furniture. (Hình: Cát Linh/Người Việt)

Lúc này vẫn là thời điểm khó khăn và nguy hiểm của đại dịch COVID-19. Để cưu mang hàng ngàn, hàng trăm, người vô gia cư trong chính doanh nghiệp của mình, nơi kinh doanh giường, nệm, đồ nội thất, thì có lẽ Gallery Furniture phải đối diện với một sự chuẩn bị và có lực lượng nhân viên vô cùng lớn? Nở nụ cười rất tươi, có vẻ như không có gì là khó khăn với điều đó, ông Mattress Mack chỉ vào chiếc khẩu trang, và nói: “Tất cả mọi người phải mang khẩu trang, trừ tôi vì tôi đang trả lời phỏng vấn trước ống kính. Tôi bắt buộc tất cả mọi người khi vào đây phải rửa tay bằng nước diệt khuẩn, mang khẩu trang, và giữ khoảng cách 6 foot.”

Nếu có chiếc khẩu trang, chúng tôi sẽ không thấy được nụ cười thật hiền của người đàn ông 70 tuổi.

Mỗi đêm, ông Mark đi kiểm tra những “vị khách” ngủ lại qua đêm. Ông muốn bảo đảm mỗi gia đình trong cửa hàng rộng lớn này phải cách nhau 20 hoặc 30 foot. Với những biện pháp phòng ngừa COVID-19 được thực hiện, ông tin rằng mọi người sẽ tránh bị lây nhiễm ở mức cao nhất.

“Chúng tôi học ở ông Mack lòng nhân đạo”

Có những sự việc cứ ngỡ tình cờ lại là hữu duyên. Tại đây, chúng tôi gặp anh Kenny Nguyễn, người gốc Việt duy nhất làm việc cho Gallery Furniture, là một ví dụ.

Ông “Mattress Mack” tâm lý thuê cả đôi chuột Mickey Mouse đến để tạo niềm vui cho trẻ em. (Hình: Cát Linh/Người Việt)

Kể lại câu chuyện 21 năm trước, anh Kenny nói: “Cuối năm 1999, tôi và bà xã đến Gallery Furniture mua đồ nội thất. Khi đó gặp ông Mark, rồi có duyên hay sao, tôi được nhận vào đây làm đến bây giờ. Ông ất là một người Công Giáo rất tốt. Người nào cần giúp là ông giúp hết. Texas bị lụt, bị hạn hán, hay bất cứ cái gì, ông đều giúp, không phân biệt gì cả.”

Nói về những gì anh học được ở ông “Mattress Mack,” ngoài tài kinh doanh, anh Kenny nói ngay, đó là lòng nhân đạo. Để cưu mang hàng trăm, hàng ngàn, người ngay trong doanh nghiệp với những sản phẩm có giá trị, thì sự hư hại và tổn thất là điều khó tránh. Tuy nhiên, anh Kenny cho biết, ông Mack không “đặt nặng vấn đề đó.”

“Khi ông ấy quyết định giúp đỡ bằng cách này thì ông ấy đã dự trù trước và chấp nhận những tổn thất đó. Chúng tôi học được ở ông ấy lòng nhân đạo. Ai cũng như ai, khi người ta cần giúp thì mình không thể quay lưng đi,” anh Kenny nói.

Anh Alan Baker, người đến “tá túc” ở Gallery Furniture một ngày trước, nay trở thành tình nguyện viên giúp đỡ lại những người đồng cảnh ngộ, đặc biệt là giúp cho một nơi đã giúp mình, nói với giọng xúc động: “Đây là một môi trường ấm áp dù ngoài kia thời tiết khắc nghiệt. Chúng tôi cố gắng biến thảm hoạ này thành năng lượng tích cực.”

Bàn ghế đáng giá cả ngàn đô la trở lên được dùng làm bàn ăn cho người vô gia cư. (Hình: Cát Linh/Người Việt)

Càng vào sâu bên trong, cửa hàng nội thất 100,000 sq ft càng lộng lẫy. Hoàn toàn không thể tin đây là một “warming shelter.” Những bộ bàn ghế có giá trị cả ngàn đô la trở lên được dùng làm bàn ăn cho những người vô gia cư. Bàn thì có cả gia đình ngồi ăn, vui đùa với nhau. Bàn thì chỉ có một người cắm cúi với phần ăn của mình.

Trẻ con mặc nhiên vui đùa ở một nơi đúng nghĩa là thiên đường với các em. Có kẹo, bánh ngon, có bút vẽ đủ màu để không buồn chán. Lũ trẻ còn được ông “Mattress Mack” tâm lý thuê cả đôi chuột Mickey Mouse đến để mua vui. Ăn món chính xong rồi, những “vị khách” này còn được cả những phần bánh tráng miệng.

Bà Sugar Trask, một người vô gia cư đến “cư ngụ” tại Harris County, Houston, vào năm 1991, tay cầm phần ăn của mình, nói: “Ông Mack luôn ở đây khi mọi người cần, và điều này là vượt quá giới hạn của một tấm lòng tốt. Đây là hành động vì sự vui buồn của con người, những người không có cuộc sống đúng nghĩa, những người sống trên vệ đường, dưới chân cầu. Ông ấy cho phép họ đến đây, cho họ thức ăn, chỗ ngủ. Họ được phép mang cả trẻ em vào.”

Ăn xong còn được tráng miệng nữa. (Hình: Cát Linh/Người Việt)

Bà cho rằng, đây là thảm hoạ của chung tất cả mọi người, nhưng ông Mack đã dành thời gian của mình và nhân viên của mình để cứu giúp mọi người.

“Ông ấy đang trả ơn cho những gì mà Texas và cộng đồng ưu ái cho ông. Không chỉ riêng ông mà nhân viên, những tình nguyện viên, đều rất tuyệt vời,” bà Trask nói.

Đúng như lời bà Trask nói, “đây là thảm hoạ chung cho mọi người.”

Trong thảm họa này, ông Mack đã nhìn thấy, còn rất nhiều người cần sự giúp đỡ. Đối với ông, lúc này, không phải lúc tìm xem “lỗi của ai.”

Ông nói: “Họ rất lạnh. Họ là những người khốn khổ. Cho nên, tôi không đổ lỗi cho bất kỳ ai. Tôi không cần hỏi về trách nhiệm. Tôi cần mang đến cho thế giới này một nơi tốt đẹp hơn. Chúng ta đang làm những gì tốt nhất để giúp cộng đồng mà không hỏi lỗi của ai, cũng không cần chỉ cho họ thấy rằng chúng tôi đang làm cho thế giới này tốt đẹp hơn.”

Lại nở một nụ cười thật rạng rỡ, ông Mack quay trở lại nơi làm việc.

Tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên, và cánh cửa Gallery Furniture để liên tục đóng mở tiếp đón “những vị khách khốn khổ.” [đ.d.]


Liên lạc tác giả: ngo.kalynh@nguoi-viet.com

Lo ngại QAnon bạo động, gần 5,000 lính VBQG ở lại Washington

Lo ngại QAnon bạo động, gần 5,000 lính VBQG ở lại Washington

Feb 18, 2021 

WASHINGTON, DC (NV) – Gần 5,000 lính Vệ Binh Quốc Gia sẽ ở lại Washington đến ngày 12 Tháng Ba, một phần là do lo ngại nguy cơ xảy ra bạo động từ nhóm QAnon, Chủ Tịch Ủy Ban Quốc Phòng Hạ Viện Adam Smith cho hay hôm Thứ Tư, 17 Tháng Hai, theo CNN.

Nguy cơ đó bắt nguồn từ tin nhắn trên mạng của những người ủng hộ QAnon, theo đó, cựu Tổng Thống Donald Trump vẫn có thể sẽ nhậm chức ngày 4 Tháng Ba, Dân Biểu Smith (Dân Chủ-Washington) cho biết trong buổi điều trần với giới chức quốc phòng hôm Thứ Tư.

Vệ Binh Quốc Gia tuần tra quanh điện Capitol hôm 9 Tháng Hai. (Hình minh họa: AP Photo/Jose Luis Magana)  

“Vài người trong số này phát hiện ra rằng cách đây 75 năm, tổng thống từng nhậm chức vào ngày 4 Tháng Ba. Tại sao chuyện đó đáng lưu ý? Có trời mới biết, có lẽ họ đang muốn tụ tập một lần nữa để chiếm Quốc Hội vào ngày 4 Tháng Ba… Trên mạng đang lan truyền tin đó,” ông Smith nói.

“Những thứ như vậy lúc nào cũng lan truyền. Có xảy ra không? Có lẽ không, nhưng nếu muốn giúp, quý vị hãy khuyên họ đừng làm như vậy, hãy nói với họ rằng bầu cử đã xong. Ông Joe Biden thắng. Cuộc bầu cử diễn ra tự do và công bằng,” ông cho hay thêm.

Yêu cầu giữ lại 4,900 lính Vệ Binh Quốc Gia ở Washington đến ngày 12 Tháng Ba là của cảnh sát Quốc Hội, giới chức quốc phòng loan báo hôm Thứ Tư.

Họ cho biết thêm Bộ Quốc Phòng đang phối hợp với cơ quan công lực hữu trách để bàn cách bố trí lực lượng ra sao, vì mối đe dọa bạo động đã thay đổi từ sau khi Tổng Thống Biden nhậm chức. (Th.Long) [qd]

LUẬN TỘI, TRUẤT PHẾ VÀ BỎ TÙ TỔNG THỐNG Ở HÀN QUỐC.

Hoai Linh Ngoc Duong

LUẬN TỘI, TRUẤT PHẾ VÀ BỎ TÙ TỔNG THỐNG Ở HÀN QUỐC.

Ở Hàn Quốc tổng cộng đã có 4 đời tổng thống bị đi tù là: Chun Doo Hwan và Roh Tae Woo (hai vị tổng thống này trước kia đều bị kết tội phản quốc và tham nhũng những năm 1990).

Lee Myung Bak (tham nhũng), Park Geun Hye (tham nhũng). Các đời tổng thống khác sau khi hết nhiệm kỳ đều bị điều tra và truy tố. Năm 2009, cố tổng thống Roh Moo Hyun vì không chịu được sức ép dư luận trong quá trình điều tra nên đã tự sát (nhảy từ trên núi xuống).

Thủ tục luận tội được quy định trong Hiến pháp Hàn Quốc. Theo Điều 65 khoản 1, nếu Tổng thống, Thủ tướng Chính phủ, hoặc các thành viên khác của hội đồng nhà nước vi phạm Hiến pháp hoặc các luật có nghĩa vụ chính thức khác, Quốc hội có thể luận tội họ. Khoản 2 nói rằng tờ trình luận tội phải được đề nghị bởi một phần ba và được đa số các thành viên của Quốc hội thông qua.

Trong trường hợp của Tổng thống, đề nghị luận tội phải được đa số tán thành và được 2/3 tổng số thành viên của Quốc hội chấp thuận, nghĩa là 200 trong số 300 thành viên của quốc hội phải chấp thuận Tờ trình luận tội. Điều khoản này cũng quy định rằng bất kỳ người nào bị luận tội mà có bản luận tội đã được thông qua sẽ bị đình chỉ việc thực hiện quyền hành của mình cho đến khi bị buộc tội và quyết định buộc tội sẽ không miễn trừ người bị buộc tội về trách nhiệm dân sự hoặc hình sự. Đồng thời, một người bị phế truất bằng quyết định buộc tội không thể là công chức lại trừ khi sau 5 năm kể từ lúc bị tuyên án. Theo Đạo luật Tòa án Hiến pháp năm 1988, Toà án Hiến pháp phải đưa ra quyết định cuối cùng trong vòng 180 ngày kể từ ngày nhận được bất kỳ xét xử nào, kể cả trường hợp buộc tội. Nếu bị đơn đã rời khỏi chức vụ trước khi tuyên án, vụ án sẽ bị bãi bỏ.

Việc phát giác tham nhũng diễn ra vào cuối tháng 10 năm 2016, trợ lý và cũng là bạn thân của Tổng thống Park Geun-hye, Choi Soon-sil, người không có vị trí chính thức trong chính phủ, đã sử dụng vị thế của mình để kiếm tiền từ một số tập đoàn kinh doanh bao gồm Samsung, Hyundai, SK Group và Lotte, hai quỹ mà bà kiểm soát. Các cáo buộc cũng cho thấy Choi đã tiếp cận được cuộc sống cá nhân và công việc của bà Park, điều này được cho là có ảnh hưởng trực tiếp và can thiệp vào chính sách của hội đồng nhà nước.

Vào ngày 3 tháng 12 năm 2016, Woo Sang-ho của Đảng Dân chủ, Park Jie-won của Đảng Nhân dân, và Đảng Công lý đã đưa ra “Đề xuất luận tội Tổng thống (Park Geun-hye)” trong Quốc hội thay mặt cho 171 thành viên đảng của họ và các đại diện độc lập khác, với lý do Geun-hye đã vi phạm Hiến pháp và pháp luật. Đảng Saenuri của Park ban đầu ưu tiên Park tự nguyện từ chức vào cuối tháng 4, nhưng với những cuộc phản kháng tăng lên, đảng cầm quyền đã bị chia rẽ về việc Park nên tự nguyện từ chức hoặc bị luận tội. Vào ngày 4 tháng 12 năm 2016, các thành viên của các phe phái phi chính thống của Saenuri tuyên bố rằng họ sẽ bỏ phiếu ủng hộ luận tội Park.

Ngày 9 tháng 12, Quốc hội Hàn Quốc chính thức bỏ phiếu về dự luật luận tội tổng thống Park. Kết quả bỏ phiếu kín cho thấy 234 đại biểu bỏ phiếu Thuận, đồng ý với dự luật, và chỉ có 56 đại biểu phản đối. Ngoài ra, người phát ngôn (tức Chủ tịch) Quốc hội Chung Sye-kun cùng hai nghị sĩ không bỏ phiếu, và 7 phiếu không hợp lệ.

Với kiến nghị luận tội có hiệu lực, bà Park bị tạm đình chỉ chức vụ trong vòng 180 ngày để Tòa án Hiến pháp xem xét tính hợp lệ của bản án và ra phán quyết cuối cùng.

Với sự nhất trí cao của 8 thẩm phán cáo buộc tham nhũng liên quan đến các doanh nghiệp (DN) lớn hàng đầu Hàn Quốc, sáng 10/3/2017 bà Park Geun-hye chính thức bị Tòa án Hiến pháp Hàn Quốc phế truất.

Chánh án Tòa án Hiến pháp Hàn Quốc nói rằng, Tất cả công dân đều phải bình đẳng trước Pháp luật. Những hành động của bà phản bội lòng tin của nhân dân. Đó là sự vi phạm nghiêm trọng luật pháp, không thể tha thứ được.

Hành vi của bà Park đã “làm tổn hại nghiêm trọng tinh thần dân chủ và những nguyên tắc của luật pháp”.Dù đã cố gắng bào chữa cho Tổng thống, song các Luật sư đều không thể lật ngược được tình thế. “Chúng tôi rất lấy làm tiếc”. Một trong số các Luật sư của bà Park nói với báo giới.

Bà Park là nữ nguyên thủ đầu tiên của Hàn Quốc và cũng là tổng thống duy nhất bị truất phế và đi tù khi còn đương chức.

 Đừng chết ở Á Rập Xê Út

 Đừng chết ở Á Rập Xê Út

Sách có đoạn: “Tôi chống trả điên cuồng nhưng mặc kệ tiếng chửi rủa của tôi, tay ông ta lật tung váy tôi lên. Mọi âm thanh đáp trả lại tôi lúc đó chỉ là tiếng thở và đôi mắt vằn lên của một con thú đã lên cơn. Tôi co người lại, ông ta quá khỏe, còn tôi chỉ có những lớp áo len dày để chống cự. Vật lộn một hồi mà không thể lột được váy áo của tôi, ông ta bỏ cái áo khoác bằng lông cừu nặng trịch ra khỏi người rồi trần như nhộng… Tôi nước mắt lưng tròng thở hổn hển, tay bịt mũi vì hơi thở thối khẳn của ông ta, tay giữ khóa quần. Rốt cuộc sau khi bóp chỗ kín của tôi đau điếng và không thể thọc được tay vào trong, ông ta bỏ cuộc, đứng lên cười nham nhở: “Chúc ngủ ngon. Huôn! (Hương)”.

Phóng viên: Năm 2014, tại sao chị lại quyết định bỏ lại tất cả “cơ đồ” ở TP HCM để đi làm “giúp việc” tại xứ sở mà ai cũng biết là bão táp theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng đó?

– Tác giả Nghiêm Hương: Lúc đó có nhiều thứ đẩy tôi đi. Và tôi đã quyết định khá vội vã. Tài chính cũng một trong số đó. Nhiều người nói tôi đi vì đam mê, tôi đi vì sở thích là… nói láo. Tôi đi là vì tiền. Lúc ấy kinh tế của tôi rất khó khăn.

Buổi sáng đang ngồi đọc báo, thấy cái tin cần đầu bếp (tôi lại từng học nấu ăn và rất thích nấu ăn), đi lao động ở nước ngoài mà không cần phải đóng cọc tiền. Thông tin đi xuất khẩu lao động (XKLĐ), đặc biệt đi Ả Rập thời gian đó (2014) vô cùng ít ỏi, không thể tìm hiểu ở đâu được. Cũng có vài thông tin nào đó đã cảnh báo, nhưng lại không phải là nguồn chính thống, nên tôi không tin. Khi tôi đến văn phòng tư vấn xuất khẩu lao động ngay ở Quận 2 (TP.HCM), họ tư vấn cũng khá… mượt mà.

PV: Có phải người ta đã giấu nhẹm nhiều thông tin bất lợi cho người lao động khi sang đó làm thuê?

– Nếu phương pháp của mình không sai thì rõ ràng đơn vị dẫn người đi lao động nước ngoài kia đã… sai.

Tôi sẽ không nói cụ thể thêm, dù tôi đã làm việc với những người đứng đầu cơ quan đó. Hôm ấy, bên lề hội thảo, ông ấy cũng thừa nhận cái sai đó. Đơn vị đưa tôi đi XKLĐ là đơn vị chính thống tại Hà Nội. Ngày ấy họ tư vấn dưới danh nghĩa của Hội Liên hiệp Phụ nữ… Thế nên tôi không thể không tin.

Khi tôi chịu mọi khổ đau, chết đi sống lại ở Ả Rập, “bò” về được Việt Nam, thì đại lý đó giải tán rồi. Tôi tìm được cô tư vấn cho tôi trước kia, thì cô ta nói: Giờ chỉ có ra tận văn phòng ngoài Hà Nội để hỏi thôi… Tôi chẳng có xu nào dính túi, nên đành chịu.

PV: Sau hành trình “dấn thân bất đắc dĩ” đầy ám ảnh như vậy, đến giờ, theo suy nghĩ “người trong cuộc” của chị, thì những người đi XKLĐ kiểu đó, họ là ai và họ nghĩ gì, vì sao họ cam chịu như vậy?

– Nói do thân phận thì hơi quá, thật ra là họ đi tự nguyện đấy chứ. Sang đến nơi, biết được công việc và cuộc sống quá khổ sở thì họ chịu đựng. Họ làm theo suy nghĩ đâm lao nên phải theo lao.

Ví dụ cô bé mà tôi có viết trong cuốn sách. Cô bị bà chủ đánh rồi lấy dao băm vào tay, đến lúc về nước, cô ấy đi bán quần áo ở chợ trên quận Tân Bình; tôi nói tôi sẽ giúp cô ấy một công việc tốt hơn. Cô ấy nói, nếu làm việc ở đây thì chỉ được 6-7 triệu đồng một tháng, em không thể trả nợ cho chồng cũ và mẹ em được. 4 tháng sau cô đã quay lại với Ả Rập Xê Út để làm người hầu rồi.

Có lần tôi nói chuyện với một cán bộ hữu trách ở bên đó, ông cho biết đã tuyên truyền, đào tạo rất bài bản cho các đại lý. Thế nhưng khi tập huấn xong thì ai sẽ kiểm soát thực tế khi họ tuyển dụng, tư vấn? Người lao động như tôi, khi đi, họ ” chăm sóc kĩ càng” tới mức đưa ra tận máy bay, đợi đến khi tôi lên máy bay thì họ mới về. Họ sợ người lao động bỏ trốn (?). Họ giữ lại sổ hộ khẩu, khi tôi sang Ả Rập rồi thì bên này họ mới tìm người nhà của tôi và trả lại sổ hộ khẩu.

Họ hứa “xuất khẩu lao động” chỉ là làm 8 tiếng/ ngày. 

Nhưng ở Ả Rập, tôi thường phải làm 18-20 tiếng, có khi là 22 tiếng đồng hồ mỗi ngày.

Bi kịch của chúng tôi có thể ra đời từ sự gian dối nào đó, khi mà các chủ nhà phải bỏ một số tiền lớn ra để “mua” các lao công như chúng tôi. Nhưng thực tế người lao động được nhận số tiền lương quá ít ỏi. Như tôi, tính ra tiền Việt là 9 triệu đồng/tháng.

Bi kịch đau lòng thế, vậy tại sao lao động phổ thông vẫn bị hút sang đó nhiều thế?

– Thứ nhất, chính sách của Ả Rập Xê Út là mỗi đứa trẻ sinh ra đều được bao cấp từ A đến Z nên phụ nữ bên đó thường có từ… 5 đến 10 con. Họ không thể quản xuể được việc nhà, kinh tế của họ lại giàu có nữa, nên cần rất nhiều giúp việc. Có gia đình ngót chục ô-sin.

Thứ 2 là đi XKLĐ ở Ả Rập Xê Út không cần đặt cọc, cũng không cần phải học hành hay thực hiện các thủ tục khắt khe như nhiều quốc gia có nhu cầu sử dụng lao động ngoài nước khác.

Trong cuốn sách, chị Nghiêm Hương kể, mình và các giúp việc khác phải làm việc thậm chí 22 giờ một ngày dưới giá rét kinh hoàng dưới O độ C của mùa đông Ả Rập Xê Út. “Họ biết tôi bệnh. Nhưng không có sự khoan nhượng”, vẫn bắt làm như một nô lệ thời Trung cổ. Trải qua 3 nhà chủ, thân phận ô-sin của Nghiêm Hương đều bị đối xử dưới mức cần phải có của một con người. “Ông ta không để tôi kịp đề phòng, từ phía sau ông ta ôm chặt ngang người tôi, tay còn lại thọc thẳng vào ngực tôi từ phía trên cổ áo rồi cứ vậy ông ta ép “của quý” của mình vào mông tôi và dồn tôi vào sát tường” (trích cuốn sách). Đến “hầu” ở nhà tiếp theo, tác giả lại đối mặt với nạn dữ đòn. “Bà ta táng mạnh vào đầu tôi làm tôi loạng choạng ngã vào bồn rửa. Mắt tôi hoa lên”. “Tôi chưa từng thấy gia đình nào mà người giúp việc đông tới mức như vậy (…), họ không phải nô lệ mà chỉ là những con vật câm lặng làm theo tiếng huýt gió của mama (bà chủ)”, tác giả chua xót viết.

– Tác giả Nghiêm Hương: Sang đến đó, biết được bản chất rồi nhưng không còn cách nào khác được. Visa bị người ta giữ, cũng không hề có được chỉ dẫn nào từ đại lý bên này nữa, gọi về nhà lại càng không Tôi chỉ còn biết cam chịu.

Thực ra tôi đã định đầu hàng rồi, cứ tự nhủ: thôi, cố chịu đựng rồi sẽ có ngày về được. Lúc ức quá, tôi đã nhiều lần tỏ thái độ, đã đánh nhau với bà chủ mà tình hình vẫn không được cải thiện. Họ áp chế rất giỏi.

Suốt thời gian ở bên đó, đỉnh điểm của nỗi đau và sự bất bình, sợ hãi trong chị là khi nào?

– Tác giả Nghiêm Hương: Nếu nói đỉnh điểm nỗi đau thì có đến mấy đỉnh cùng lúc, nỗi đau thể xác, tinh thần song hành. Tôi bị dội cả nồi nước luộc cừu vào người, bị hắt luôn cả bát hạt tiêu vào mặt, phải đứng giữa bãi nước đầy phân gà nhìn chuột bám vào ống quần mình mà leo lên.

Phụ nữ sang đó bị hãm hiếp như thế nào thì tôi không biết nhưng bị gạ gẫm tình dục tất cả đều gặp. Già, trẻ, lớn, bé, xấu, đẹp đều bị hết.

Việc gạ gẫm tình dục, họ hỏi thẳng chứ không ý tứ. Ngày đó điện thoại iPhone 6S mới ra, như với tôi, họ dụ “nếu mày “đồng ý” thì mày có iPhone 6S luôn”, “lương gấp đôi, tao sẽ chuyển vào tài khoản của mày ngần này tiền mỗi tháng”. Nếu đồng ý thì một tuần mày gặp tao bao nhiêu lần, tại đâu, không được để vợ tao biết.

PV: Các gia đình thuê chị làm giúp việc, gia cảnh của họ thế nào, công việc hàng ngày của các chị ra sao?

– Tác giả Nghiêm Hương: Nhà cuối cùng mà tôi làm, họ có rất nhiều giúp việc, riêng ở bếp đã 5 người, nhà rất rộng. Gia đình đó là “hoàng thân quốc thích”. Ông chồng là vị tướng khá nổi tiếng. Họ có 10 người con. Ông chồng ở riêng một khu, bà vợ ở riêng một khu. Từ khu này qua khu kia phải đi bằng ô tô.

Những ngày lễ, làm chung với giúp việc nam, chúng tôi không được nói chuyện, không được bỏ khăn ra. Chúng tôi làm cái vườn đằng sau, khu bể bơi có sàn nhảy với bàn tiệc. Chúng tôi đi quấn vải vào những cây xung quanh vườn, đi trang trại thu hoạch thực phẩm để lo cho cái lễ đó. Giống như Tết của Việt Nam mình ấy, nhưng Tết của họ kéo dài cả tháng trời, và chúng tôi làm việc quần quật suốt những ngày ấy và khoảng 15 ngày “hành xác” trước đó nữa.

PV: Cơ duyên thế nào mà chị viết những câu chuyện đó thành sách?

– Tác giả Nghiêm Hương: Đến cuối 2016, đầu 2017 dì tôi mới hỏi chuyện tôi đi XKLĐ. Thì tôi kể vài câu chuyện lặt vặt. Lúc ấy tôi bận nên ghi âm rồi gửi cho dì nghe. Nghe xong, bà bảo: Cứ để thế này thì phí quá. Viết thành sách đi, sẽ có ích cho cả cộng đồng nữa.

PV: Sách của chị in ra được sự hưởng ứng mạnh mẽ từ độc giả và nhiều giới nhiều ngành, chị có kỳ vọng nhiều vào việc nó giúp cảnh tỉnh ai đó, giúp nhà quản lý nào đó xem lại các bất cập của người ta không?

– Tác giả Nghiêm Hương: Đến khi thấy báo chí, truyền hình gọi hỏi, phỏng vấn nhiều quá thì tôi cũng nghĩ: nếu để cảnh tỉnh được một ai đó hoặc làm gì đó vì cộng đồng, thì còn gì bằng.

Tôi có được mời tham gia tọa đàm với anh Phó Cục trưởng ngành xuất khẩu lao động và chị lãnh đạoViện trưởng một Viện Nghiên cứu Phát triển Xã hội, các vị cũng nói là triển khai rất nhiều Nghị định để chấn chỉnh tình hình. Chiều nay chị Tiến sỹ, lãnh đạo Viện Nghiên cứu trên có nói với tôi là: dự kiến, sách của tôi sẽ phát thanh trên loa phát thanh xã, mỗi tuần 3 buổi, mỗi buổi 10 phút để chị em người ta nghe. Xã đó ở tỉnh Hà Tĩnh.

Tóm lại là vì sao ông chủ người Ả Rập lại mua vé máy bay và kẹp 1.000 đô la giúp chị “trốn” về Việt Nam nhỉ?

– Tác giả Nghiêm Hương: Ở nhà ông chủ thứ hai của tôi, có một lần ông mua cho tôi túi gạo của Việt Nam mà bà chủ tức tối hành hạ tôi lên bờ xuống ruộng. Bà ấy nhốt tôi trong nhà đến nỗi đái cả ra khăn khố. Vì không có chỗ nào mà đi tiểu. Mấy ngày trời không được ăn uống, chìm trong bóng tối có hò hét cũng không ai nghe. Ông bác sỹ chủ nhà là người rất trí thức và đối xử tử tế với tất cả mọi người. Có lúc tôi đã nghĩ đến cái chết. Sau khi tôi trốn về nước rồi, năm 2018 chị Perla (cùng là người giúp việc) mới nhắn tin là có con bé từng giúp tôi trốn thoát đã bị bà chủ tra tấn bằng cách nhụt vào thùng nước lạnh. Mà nó chết ngất, phải đưa đi bệnh viện.

Họ bóc lột chúng tôi đến mức, tôi có nói chuyện với những người giúp việc ở gần mình, rằng: nếu bà chủ cho lựa chọn giữa 200 đô la hoặc cho ngủ 1 ngày thẳng cẳng thì chúng ta chọn cái gì? Tất cả đều chọn là được ngủ.

Nhưng, trong những điều tệ hại nhất đó, vẫn le lói không ít sự ấm. Ông chủ nhà thấy tôi có phong cách gì đó… không giống như người giúp việc thông thường, nên ông đối xử rất nhân ái. Ông ấy kẹp cái vé máy bay vào trong hộ chiếu và đưa cho tôi. Ông ấy còn để vào đó thêm một phong bì chứa 1.000 đô la, ông ấy còn ghi lại cho tôi dòng chữ tiếng Ả Rập: chúc may mắn.

Không gian sống, rồi công tác quản lý kẻ hầu người hạ ở bên đó, chị mô tả trong cuốn “Đừng chết ở Ả Rập Xê Út”, đọc mà thương xót cho những phụ nữ tha hương mưu sinh quá!

– Tác giả Nghiêm Hương: Nhà họ nhiều giúp việc lắm, riêng ở dưới bếp đã 5 người rồi, nhà mà tôi ở cực kỳ rộng, thuộc vào hệ hoàng thân quốc thích, ông chồng là vị tướng khá nổi tiếng. Họ có 10 người con. Ông ấy ở riêng 1 khu, bà ấy ở riêng 1 khu. Các quy định của họ với kẻ hầu người hạ là cực kì hà khắc. Bây giờ nghĩ lại thì mình thấy đó là trải nghiệm khá là đắt giá. Nhưng thời gian sống ở đó thì đúng như là cực hình khủng khiếp.

Chị có sợ cuốn sách của mình viết ra rất thật nhưng lại dễ đụng chạm không?

– Tác giả Nghiêm Hương: Cái này tôi đã lường trước rồi. Mẹ tôi sợ, dì tôi sợ. Chính vì thế mà bên xuất bản đổi hết tên nhân vật. Mình sử dụng tên thật và nói không việc gì phải sợ cả. Nhưng họ vẫn sợ và họ đổi. Và, nhiều cái tôi đã nói giảm nói tránh rồi. Cô bé Jabil người của quốc gia rất gần chúng ta kia, nó bị lạm dụng tình dục, thậm chí là người đồng hương họ lạm dụng nhau. Bản thân cô ấy phục vụ trong nhà có ông già hơn 70 tuổi, có “làm được gì” nữa đâu. Ông ấy nằm bệnh, nhưng quái đản lắm, cô bưng cơm lên là ông sờ soạng đủ kiểu…

Điều gì chị lưu ý nhất khi viết cuốn sách vừa rồi?

– Tác giả Nghiêm Hương: Tôi nghĩ, để cảnh tỉnh chị em đang xuất khẩu lao động đi làm giúp việc, thì cuốn sách này không phải là công cụ hữu hiệu nhất. Muốn cảnh tỉnh họ, phải nói bằng cái giọng của họ, trình độ thật sự gần gũi hoặc của chính họ, với cách nói của họ. Ví dụ như mình nói là: “Mày mà còn đi giống như tao là mày sẽ chết hoặc mày sẽ bị hiếp”. Tức là, mình phải nói một cách bình dân nhất.

Lúc thừa sống thiếu chết ở xứ Ả Rập như vậy, chị có gọi điện cho ai để cầu cứu hay kêu than không? Có gọi bố mẹ mình không?

– Lúc đau khổ nhất, tôi chẳng gọi cho bố mẹ, chẳng gọi cho ai. Vì cũng kiệt sức rồi. Tôi đánh bà chủ nhà ấy cũng là phản ứng tự vệ thôi, chứ lúc đó thì chả nghĩ được gì nữa. Lúc đó đầu chỉ buồn ngủ thôi. Vừa đứng vừa nấu vừa ngủ gà ngủ gật. Lúc nào cũng trong tình trạng buồn ngủ. Nổi điên lên vì buồn ngủ.

Tôi nghĩ, những người làm giúp việc rất “địa ngục” kia, họ tự nguyện đến với một sự lựa chọn thì đúng hơn.

– Tác giả Nghiêm Hương: Có lẽ thế. Chị Perla mà tôi đã nhắc, là người giúp việc thôi nhưng chị ấy nói cực kỳ hay, chị ấy nói tôi là đá, tôi là nước và tôi là thép, tôi có sức mạnh đó. Chị ấy có thể sống được ở đó 7-8 năm ròng. Chấp nhận để có đồng tiền.

Cảm ơn chị với cuộc trò chuyện nhiều cảm xúc!

https://danviet.vn/chi-nghiem-huong-tac-gia-cuon-dung-chet-o-a-rap-xe-ut-gia-tre-lon-be-xau-dep-deu-bi-ga-tinh-het-20210202011405189.htm?fbclid=IwAR1SrGDxdZgcyhITkHWrwrOre4VAihLjEvKsTs1CA69Ot6jL8RZgj-2_dLc

Dân biểu Castro: Kẻ thù của Mỹ sử dụng bạo loạn ở Quốc hội Mỹ để phá hoại nền dân chủ ở nước ngoài

Dân biểu Castro: Kẻ thù của Mỹ sử dụng bạo loạn ở Quốc hội Mỹ để phá hoại nền dân chủ ở nước ngoài

Bởi  AdminTD

 The Hill

Tác giả: Jonathan Easley

Dương Lệ Chi, chuyển ngữ

11-2-2021

httpv://www.youtube.com/watch?v=v-cyxpCJWW8&feature=youtu.be

Dân biểu Joaquin Castro (đảng Dân chủ từ bang Texas) đã lập luận hôm thứ Năm [ngày 11/2/2021] trong phiên tòa luận tội cựu Tổng thống Trump rằng, các vụ bạo động ở Điện Capitol đã làm suy yếu nghiêm trọng uy tín của Hoa Kỳ ở nước ngoài và rằng các quốc gia thù địch đang sử dụng tình hình bất ổn này để tuyên truyền chống Dân chủ.

Ông Castro, một người trong nhóm luận tội, nói trong bài phát biểu trước các thượng nghị sĩ ở phòng họp Thượng viện: “Thế giới đã xem Tổng thống Trump nói lời nói dối rất lớn của mình. Thế giới đã theo dõi những người ủng hộ ông ta đến Washington theo lời mời của ông ta và thế giới theo dõi khi ông ta bảo những người ủng hộ ông ta đến đây, đến Điện Capitol”.

Ông Castro nói: “Tổng thống Trump, tổng tư lệnh của chúng ta vào thời điểm đó, đã không thực hiện bất kỳ hành động nào để bảo vệ chúng ta, vì ông ta hoàn toàn thất bại trong nhiệm vụ của ông ta trong việc gìn giữ, bảo vệ và phòng thủ, và bây giờ thế giới đang theo dõi chúng ta, tự hỏi liệu nước cộng hòa lập hiến của chúng ta có phản ứng theo cách mà nó nên phản ứng… liệu pháp quyền sẽ thắng đám đông bầy đàn hay không. Câu trả lời cho câu hỏi này có những hậu quả vượt khỏi biên giới của chúng ta”.

Trong bài phát biểu của mình, Castro cũng đọc các nhận xét từ các quan chức Trung Quốc, chỉ ra cuộc bao vây [điện Capitol] là một bằng chứng mà Hoa Kỳ không có quyền chỉ trích cuộc đàn áp của họ đối với những người biểu tình ủng hộ Dân chủ ở Hồng Kông.

Dân biểu Castro nói: “Trump đã cho chính phủ Trung Quốc cơ hôi để tạo ra sự tương tự giả tạo, giữa những người biểu tình [ở Hồng Kông] tìm kiếm dân chủ, với những người biểu tình bạo lực, cố gắng lật đổ nền dân chủ”.

Ông Castro kêu gọi các thượng nghị sĩ kết tội [ông Trump], nói rằng điều này sẽ khôi phục uy tín cho các quan chức Mỹ khi họ tìm cách đàm phán các thỏa thuận ngoại thương, kinh tế và nhân quyền ở nước ngoài.

Ông Castro nói: “[Tha bổng Trump] sẽ từ bỏ quyền lực của chúng ta với tư cách là một ngôi sao Bắc Đẩu về tự do, dân chủ và nhân quyền và trên hết là về pháp quyền. Kết tội Donald Trump, có nghĩa là nước Mỹ đại diện cho pháp quyền, bất kể ai vi phạm điều đó. Hãy để chúng ta … nhắc nhở thế giới rằng, chúng ta thật sự là ngôi sao Bắc Đẩu”.

Quận lớn nhất Georgia điều tra việc ông Trump gây ảnh hưởng bầu cử

Quận lớn nhất Georgia điều tra việc ông Trump gây ảnh hưởng bầu cử
VOATIENGVIET.COM

Quận lớn nhất Georgia điều tra việc ông Trump gây ảnh hưởng bầu cử

Quận lớn nhất Georgia điều tra việc ông Trump gây ảnh hưởng bầu cử

11/02/2021

Công tố viên Fani Willis ở Fulton, quận hạt lớn nhất bang Georgia, ngày 10/2 gửi thư yêu cầu các quan chức chính quyền tiểu bang bảo quản tài liệu, bao gồm tài liệu liên quan đến cuộc gọi hồi tháng Giêng của cựu Tổng thống Donald Trump với Tổng thư ký Georgia, Brad Raffensperger, mà qua đó áp lực đảo ngược kết quả bầu cử dựa trên những tuyên bố gian lận phiếu bầu vô căn cứ.

Cuộc điều tra của ông Willis thuộc đảng Dân chủ là cuộc điều tra nghiêm trọng nhất ông Trump đang đối mặt tại Georgia sau khi ông bị thu băng cuộc điện đàm hôm 2/1 với ông Raffensperger.

Dù bức thư không nêu đích danh ông Trump, nhưng một phát ngôn viên của ông Willis nói cuộc điều tra sẽ bao gồm cuộc điện đàm của cựu Tổng thống Cộng hòa yêu cầu ông Raffensperger “tìm” đủ phiếu để đảo ngược thất bại của ông Trump tại Georgia.

Văn bản ghi lại nội dung cuộc gọi dẫn lời ông Trump nói với ông Raffensperger: “Tôi chỉ muốn tìm 11.780 phiếu,” là con số ông Trump cần để thắng.

Ông Jason Miller, cố vấn cao cấp của ông Trump, cáo buộc Đảng Dân chủ nỗ lực ghi điểm bằng cách tiếp tục cuộc truy bức chính trị chống lại cựu Tổng thống Trump.

Hàng chục người bị bắt được cho là có quan hệ hoặc là thân hữu với các nhóm cực hữu hoặc dân quân.

Hình ảnh lượm được trên Internet có tính chất minh họa cho “lòng yêu nước” của một số người Việt đang sống tại Mỹ.

Dominic Pezzola, hay được gọi là “Spaz”, một trong 6 thành viên của Proud Boys không được tại ngoại trong khi chờ xét xử.

Pezzola và William Pepe, một thành viên của Proud Boys khác đã bị truy tố sau khi các công tố viên cho biết họ có bằng chứng cho thấy cặp đôi này có âm mưu cản trở cảnh sát bảo vệ Điện Capitol.

Các công tố viên cho biết FBI đã phát hiện ra một ổ cứng của Pezzola chứa hướng dẫn cách chế tạo bom. Anh ta bị buộc tội trước tòa vì đã tước khiên chống bạo động từ một sĩ quan cảnh sát và hướng dẫn đám đông vượt qua hàng rào rồi xông vào tòa nhà Quốc hội.

Trước đó, thẩm phán Meriweatherđã cho Nicholas DeCarlo – một thành viên Proud Boy khác bị cáo buộc phải đối mặt với tội hình sự được tại ngoại trong khi chờ xét xử. Tuy nhiên anh này không được phép đăng bài trên mạng xã hội.

Hàng chục người bị bắt được cho là có quan hệ hoặc là thân hữu với các nhóm cực hữu hoặc dân quân.

Ngoài việc tập trung điều tra Proud Boys, các cơ quan chức năng của chính phủ đã buộc tội một số thành viên của nhóm Oath Keepers (Những người giữ lời thề), một lực lượng dân quân chống chính phủ có âm mưu xông vào Điện Capitol.

Luật sư Jonathan Zucker, người bào chữa cho Pezzola đã nói với thẩm phán thân chủ của ông đã bị lừa dối bởi Trump rằng cuộc bầu cử đã bị đánh cắp và có hành động vì “niềm tin ảo tưởng.”. Theo luật sư, Pezzola “là một trong hàng triệu người Mỹ đã bị lừa dối bởi sự bip bợm của Tổng thống,” vì “không có cơ sở hợp lý nào cho tuyên bố (gian lận bầu cử) như vậy”.

“Nhiều người trong số những người lắng nghe lời kêu gọi của ông ấy sẽ phải dành những ngày tháng tới nếu không muốn nói là phần đời còn lại họ trong tù. Trong khi đó Donald Trump tiếp tục cuộc sống xa hoa và đặc quyền của mình, ” – trích phần chú thích của luật sư.

P/s: Tin có liên quan, CDC Hoa Kỳ tiếp tục ra khuyến cáo đeo khẩu trang là phương thức hiệu quả chống lại COVID-19. Vì vậy mọi người hãy chú ý đeo khẩu trang đúng cách, đừng nghe lời những người bịp bợm mà tháo khẩu trang ra vì bạn chỉ có thể cảm nhận tự do khi bạn còn đang sống mạnh khỏe.

Hơn 120 cựu giới chức Cộng Hòa thảo luận lập đảng mới vì bất mãn

 
May be an image of 4 people, outdoors and text that says 'YOULIED ABOUT ELECTION THE CAPITOL WAS TTACKED, SEN.CRUZ: RESIGN CAPITOL WAS ATTACKED. SEN.HAWLEY: THE ELECTION. THE RESIGN ED ABOUT YOU LIED ABOUT THE ELECTION. THE CAPITOL WAS ATTACKED. McCARTHY: RESIGN PRLECT MADILN AEU YOULIED LIED ABOUT THE ELECTION JORDAN: THE CAPITOL WASATTACKED RESIGN'

 Hơn 120 cựu giới chức Cộng Hòa thảo luận lập đảng mới vì bất mãn

WASHINGTON, DC (NV) – Hơn 120 cựu giới chức Cộng Hòa, những người đánh giá thành phần lãnh đạo đảng hiện tại không đủ dũng khí để kết án hành động phản nền dân chủ nước Mỹ của cựu Tổng Thống Donald Trump, đang thảo luận việc tách rời để lập một đảng trung hữu, theo bốn người trong cuộc nói chuyện với Reuters.

Những người tham gia cuộc thảo luận bao gồm các cựu dân cử đảng Cộng Hòa, cựu giới chức trong các chính phủ thời Ronald Reagan, George H.W. Bush, George W. Bush, và ngay cả chính phủ Trump vừa mãn nhiệm.

Ngoài ra, còn có các cựu đại sứ cùng với những cựu cố vấn, chiến lược gia khác của đảng Cộng Hòa.

Theo nguồn tin trong cuộc, một cuộc họp qua Zoom diễn ra vào Thứ Sáu, 5 Tháng Hai, có hơn 120 người tham dự, bàn thảo về việc tách ra khỏi đảng Cộng Hòa, thành lập một chính đảng mới có quan điểm bảo thủ, đồng thời bảo vệ nền tảng Hiến Pháp và công lý, mà theo những người tham dự, đã bị ông Trump chà đạp.

Trong cuộc họp đề nghị việc đưa người ra tranh cử, cùng lúc với việc ủng hộ những ứng cử viên có khuynh hướng trung hữu, dù là Cộng Hòa, hay là Dân Chủ cũng như thành phần độc lập.

Ông Evan McMullin, người từng giữ chức giám đốc chính sách của ủy ban House Republican Conference, giữ vai trò điều hợp cuộc họp qua Zoom kể trên, nói với Reuters rằng họ nhận thấy đảng Cộng Hòa bị ông Trump tha hóa và biến đảng này theo con đường chủ nghĩa dân tộc cực đoan.

Ba nguồn tin khác xác nhận cuộc thảo luận cũng tính đến việc có thể tách ra khỏi Cộng Hòa thành lập chính đảng mới.

Nhận định việc đa số thượng nghị sĩ Cộng Hòa sẽ tha bổng cho hành vi kích động nổi loạn của cựu tổng thống vừa mãn nhiệm, ông McMullin nhận xét: “Một bộ phận lớn của đảng Cộng Hòa đã trở thành cực đoan và điều này đe dọa nền dân chủ của nước Mỹ.”

“Đảng này cần phải quay trở lại việc tôn trọng sự thật, hợp lẽ, và lý tưởng nền tảng lập quốc. Nếu không, phải cần có một thực thể mới,” ông nói.

– Republican Accountability Project là nhóm các đảng viên Cộng Hòa tung ra chương trình quảng cáo trên “billboard” kêu gọi 12 dân cử “phò Trump” cùng đảng từ chức. (Hình: Accountability.gop)

https://www.usnews.com/…/exclusive-dozens-of-former…

https://globalnews.ca/…/republicans-new-party-trump/

Một cái lờ & hai vị luật sư

Một cái lờ & hai vị luật sư

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến (Danlambao)

Một cái lờ & hai vị luật sư

Cá trong lờ đỏ hoe con mắt.

Cá ngoài lờ ngúc ngắc muốn vô. Ca Dao

Sinh thời Lý Chánh Trung nổi tiếng là một nhân vật hoạt bát, năng nổ và khuynh tả. Tôi có ngồi nghe ông nói về dân chủ Nhã Điển (Athenian democracy) tại giảng đường Hội Hữu, ở Trường Văn Khoa Đà Lạt, chừng cỡ nửa giờ. Thay vì chỉ dậy cho sinh viên biết qua về nền móng dân chủ đầu tiên của nhân loại – khởi thủy khoảng thế kỷ thứ VI, trước Công Nguyên – ông dùng phần lớn khoảng thời gian ngắn ngủi này để chê trách cái thể chế dân chủ bất toàn của miền Nam.

Cả hai nền Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hoà đều có không ít khiếm khuyết (về rất nhiều mặt) nên những điều G.S Lý Chánh Trung nói không có điều gì sai cả. Nó chỉ trật ở chỗ ông đã lạm dụng khuôn viên đại học, và quyền đại học tự trị, của nửa phần đất nước (theo chủ trương pháp trị) để làm cho nó thêm suy yếu đang khi phải đối diện với kẻ thù hung hiểm từ bên kia chiến tuyến.

Sau 1975, sau khi cái mảnh đất quê hương tự do nhỏ bé này thất thủ, Lý Chánh Trung cùng với nhiều vị “nhân sỹ” khác của miền Nam (Hồ Ngọc Nhuận, Lê Hiếu Đằng, Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Văn Nuôi …) được mời ra miền Bắc để tham dự Lễ Quốc Khánh vào ngày 2 tháng ̣9.

“Ông cho biết, phái đoàn đi đến đâu cũng được dân chúng đổ xô ra đón tiếp nồng hậu… Ông bị một chị trong Hợp Tác xã chặn lại đột ngột hỏi:

– Có phải ông là giáo sư Lý Chánh Trung phải không?

– Thưa phải.

– Thế thì hân hạnh quá được gặp giáo sư, vì tôi có được đọc bài của giáo sư viết trước đây.

Rồi Lý Chánh Trung đưa ra nhận xét: Miền Bắc dù có chiến tranh, nhưng phải nói trình độ văn hóa cao hơn ở miền Nam nhiều. Chỉ cần một người dân thường cũng có thể đọc bài của Lý Chánh Trung.” (Nguyễn Văn Lục. “Nhận Định Tổng Quan Về Thành Phần Phản Chiến & Lực Lượng Thứ Ba” – DCVOline.net October 24, 2017).

Trải nghiệm của L.S Lê Hiếu Đằng về chuyến đi này cũng thế, cũng cảm xúc rạt rào. Bài viết của ông trên báo Tin Sáng (“Những Giây Phút Cảm Động Đó”) đầy ắp những câu chữ khiến người đọc có thể rơi nước mắt:

“Những cái hôn thắm thiết, những bàn tay siết chặt tưởng chừng như không muốn rời ra, những tràng cười thoải mái, cởi mở. Tất cả tạo nên một bầu không khí thắm đượm tình nghĩa đồng bào, đồng chí.”

Bầu không khí thắm đượm tình nghĩa này – tiếc thay – không kéo dài luôn, và cũng chả kéo dài lâu. Ngay sau đó, chuyện cơm không lành canh không ngọt giữa các đồng chí vẫn xẩy ra ngày một. Vào lúc cuối đời, có lẽ, vì sợ bị chôn gần (hay chôn chung) với mấy ông cộng sản nên vào ngày 12 tháng 4 năm 2013 Lê Hiếu Đằng tuyên bố ly khai.

Ông không phải là người đầu tiên, và cũng chả phải là kẻ cuối cùng bỏ Đảng. Gần hai mươi năm trước, vào ngày 21– 3– 1990, ông Nguyễn Hộ cũng đã có quyết định tương tự cùng với những lời lẽ minh bạch và dứt khoát hơn nhiều: “Chúng tôi đã chọn sai lý tưởng cộng sản chủ nghĩa … suốt 60 năm trên con đường cách mạng cộng sản ấy, nhân dân Việt Nam đã chịu sự hy sinh quá lớn lao, nhưng cuối cùng chẳng được gì, đất nước vẫn nghèo nàn, lạc hậu, nhân dân không có ấm no hạnh phúc, không có dân chủ tự do. Đó là điều sỉ nhục.”

Nhà thơ Hoàng Hưng bầy tỏ: “Tôi cảm phục những người xưa vì yêu nước mà theo cộng sản, nay vì yêu nước mà thoát cộng.” Cái vòng danh lợi cong cong. Kẻ hòng ra khỏi, người mong bước vào. Không bao lâu sau, sau khi L.S Lê Hiếu Đằng “thoát cộng” thì một ông luật sư khác lại “ngúc ngắc” muốn vào – theo tường thuật của nhà báo Mai Tú Ân:

“Đến lúc này thì vai trò của luật sư Hoàng Duy Hùng càng lúc càng trở nên rõ ràng là một mắt xích mới của ván bài Hòa Hợp Hòa Giải Dân Tộc, ván bài vốn dở dang từ nhiều năm trước thì nay đã được khai thông trở lại. Và người đóng vai trò chính trong việc này là luật sư Hoàng Duy Hùng…

Các bài bản, phông tuồng đều được giăng mắc quanh ông khiến ông luôn sáng chói với những câu chuyện trời ơi đất hỡi như chuyện ông Cựu chủ tịch Nước Nguyễn Minh Triết cầm dù che nắng cho ông luật sư Hoàng Duy Hùng. Nào là đi trên đường phố thủ đô Hà Nội, ông ta luôn nghe thấy nhiều người dân chào ông, vì biết ông là luật sư Hoàng Duy Hùng ?”

Lý Chánh Trung sinh năm 1928, Lê Hiếu Đằng 1944, và Hoàng Duy Hùng chào đời mười tám năm sau nữa – 1962. Khoảng cách xuất hiện trên sân khấu chính trị của ba ông tuy cũng khá xa nhưng bài bản, phông tuồng thì hoàn toàn không đổi:

Hồi 1975, Lý Chánh Trung vừa ra tới Hà Nội là có người chạy vội lại hỏi ngay:

– Trong đoàn ai là giáo sư Lý Chánh Trung, cho tôi gặp mặt.

Lý Chánh Trung bèn tách ra khỏi doàn và trả lời:

– Tôi là Lý Chánh Trung đây.

– Thưa giáo sư, tôi kính phục giáo sư, vì trước đây có đọc bài của giáo sư.”

Đến năm 2020, vở diễn vẫn y chang: Đi trên đường phố thủ đô Hà Nội, ông ta luôn nghe thấy nhiều người dân chào ông, vì biết ông là luật sư Hoàng Duy Hùng?

Thiệt là thầy chạy!

Thỉnh thoảng, tôi vẫn nghe mấy nhân vật phản tỉnh ở VN biện minh cho “sai lầm chính đáng” của họ – khi còn trẻ người non dạ – bằng những câu chữ sau:

If you’re not a communist at the age of 20, you haven’t got a heart.

If you’re still a communist at the age of 30, you haven’t got a brain.

Tác giả Thiện Ý phản biện rằng: “20 tuổi mà đi theo cộng sản là không có cái đầu, 40 tuổi mới từ bỏ Cộng sản là quá trễ và không có trái tim.” Cứ theo như tôi biết thì Hoàng Duy Hùng không thuộc loại tiên thiên bất túc, tim gan cũng như trí não của ông đều đầy đủ cả. Cách hành sử khác thường của ông – chả qua – là thái độ của kẻ theo đóm ăn tàn, theo như cách nói của dân gian.

Thành ngữ này được một vị luật sư khác, Nguyễn Văn Đài, lý giải như sau: “Người mà theo đóm ăn tàn là loại người kém cỏi không tự biết mình là ai, không cần biết hệ lụy của việc đó sẽ dẫn mình đến đâu, cứ có tí lợi là tìm đến để nhặt nhạnh.”

FB Thảo Dân góp ý với ngôn ngữ bao dung và độ lượng hơn: “Nhìn các em, các cháu còn trẻ mà đường quang không đi đâm quàng bụi rậm, vào cái nơi bị khinh ghét, nguyền rủa, thấy thật là đáng tiếc.” May mắn là những trường hợp “đáng tiếc” như thế không nhiều. Dù hết sức nỗ lực từ nhiều năm qua, Ủy Ban Nhà Nước Về Người Việt Ở Nước Ngoài (NVNONN) cũng chỉ thu dụng được chừng năm bẩy tên vô loại loanh, quanh ở phố Bolsa, thôi: Nguyễn Phương Hùng, Hoàng Duy Hùng, Vũ Hoàng Lân, Nguyễn Ngọc Lập, Nguyễn Trường…!

Tưởng Năng Tiến

danlambaovn.blogspot.com

 Cuộc sống khó tin của đôi vợ chồng 10 năm sống ẩn mình trong rừng sâu 

 Cuộc sống khó tin của đôi vợ chồng 10 năm sống ẩn mình trong rừng sâu 

Chót yêu cuộc sống hoang dã, Miriam Lancewood cùng chồng đã sinh sống trong rừng 10 năm nay, tự săn thú để làm thức ăn, đánh răng bằng tro và than, thậm chí dùng nước tiểu để gội đầu.

Nghe có vẻ đáng sợ nhưng tôi thấy cuộc sống hoang dã thoải mái như ở nhà”, Miriam Lancewood, tác giả cuốn hồi ký “Người phụ nữ nơi hoang dã” – một trong những cuốn sách bán chạy nhất ở New Zealand và châu Âu, chia sẻ. Cô cùng người chồng Peter Raine sinh sống trong rừng đã một thập kỷ qua.
Ý tưởng đặc biệt này đến với họ khi cả hai gặp nhau ở Ấn Độ cách đây 14 năm. Peter khi ấy là một nông dân chăn cừu, chuyên gia trồng rừng và giảng viên đại học, trong khi Miriam mới 22, là giáo viên thể dục và có khát khao khám phá thế giới. Cô gái quê Hà Lan và người đàn ông chênh nhau 30 tuổi nhanh chóng yêu nhau nhờ những quan điểm sống tương đồng. Hai người sau đó đã cùng đi du lịch trong suốt vài năm trước khi chuyển đến quê nhà của Peter ở New Zealand.

Năm 2010, họ bán hoặc cho đi phần lớn tài sản của mình, bắt đầu cuộc sống mới ở vùng nông thôn rộng lớn, hẻo lánh. Ban đầu hành trang của họ là hai túi nặng tổng cộng 85kg, có mọi thứ cần thiết từ yến mạch đến sữa bột, mật ong, gạo và rau. Họ dự tính chỉ sống kiểu này một năm, nhưng đến giờ đã 10 năm và họ chắc chắn sẽ không quay lại cuộc sống hiện đại. Trong thời gian này, cả hai cũng dành thời gian đi bộ khắp New Zealand và châu Âu.

Cặp vợ chồng đã tập làm quen cuộc sống trong rừng như khả năng chịu lạnh, tập nhìn trong bóng tối bằng cách đi bộ ban đêm, thiếu điện, nước và thiết bị công nghệ. “Chúng tôi muốn trở thành một phần của tự nhiên, thay vì chỉ quan sát nó”, Miriam nói.

Để chuẩn bị cho cuộc sống hoang dã, ngày nào Miriam cũng tập bắn cung trong suốt một năm trời. Cặp vợ chồng phân chia công việc: Miriam làm nhiệm vụ săn bắn và hái lượm, trong khi chồng cô đảm nhận việc nấu nướng. Họ ăn khi đói, ngủ khi màn đêm buông xuống và thức dậy khi tiếng chim hót đầu tiên cất lên.

Thời gian đầu, Miriam từng bị lạnh đến mức sụt cân và thường xuyên thức dậy với cái bụng đói cồn cào. Sau một thời gian dài, cả hai quyết định đi săn thú rừng. Thậm chí, họ phải ăn cả thịt hươu chết do thợ săn bỏ lại khi số lượng động vật quá ít, mặc dù khả năng bắn cung của Miriam khá tốt. Dần dần, tình hình được cải thiện. Miriam cũng chuyển sang sử dụng súng trường để đi săn.

Mùa đông đầu tiên ở rừng, tóc Miriam bị gàu và cô phải rất vật lộn để tìm cách khắc phục. “Chồng tôi bảo người Eskimo dùng nước tiểu vào sáng sớm để trị gàu. Tôi đã thử và cách này khá hiệu quả”, cô tiết lộ. Gội đầu bằng nước tiểu chỉ là một trong nhiều điều bất thường mà Miriam làm để duy trì vệ sinh cơ bản khi sống ngoài tự nhiên. Cô còn sử dụng than củi và tro để đánh răng.

 Bệnh tật là điều khiến cả hai lo lắng nhất. Không có điện thoại nên họ không thể gọi xe cứu thương, trong khi đi bộ đến làng gần nhất phải mất vài ngày. “Có lần Peter bị sốt rét. Không có bác sĩ và chúng tôi ở giữa rừng. Đó là khoảnh khắc rất đáng sợ. Thật may chúng tôi có một hộp cứu thương và thuốc điều trị sốt rét”, Miriam kể lại. 

Miriam cũng nhớ gia đình và bạn bè vì thường vài năm mới gặp họ một lần. Mỗi khi gặp thợ săn, cô sẽ nhờ họ gửi thư tới gia đình. Thỉnh thoảng, cả hai vẫn quay lại thế giới hiện đại để gửi email, mua đồ dùng hoặc viết sách. Dù vậy, Miriam sẽ không đánh đổi cuộc sống của mình để quay trở lại thành phố. Cô không chịu được căng thẳng khi đi làm hay lặp đi lặp lại một thói quen nhàm chán.

Cặp vợ chồng có tiền tiết kiệm nên họ không lo lắng về tài chính. Trung bình mỗi năm họ chỉ tiêu khoảng 3.600 USD chủ yếu cho thực phẩm.

“Chúng tôi sống không có khái niệm thời gian, không có đồng hồ, không có ngày tháng, không bao giờ có cảm giác nuối tiếc đêm chủ nhật. Chúng tôi thậm chí không có gương và sẽ chẳng phải nhìn ngắm mình. Không có suy nghĩ về tiền, bởi vì chẳng có nhu cầu để tiêu. Đó là một trạng thái rất tự do”, Miriam nói.

 Theo SCMP, The Guardian

From: TU-PHUNG