Người ủng hộ ông Trump bị mất tiền oan vì thiếu cảnh giác?
Người ủng hộ ông Trump bị mất tiền oan vì thiếu cảnh giác?
09/04/2021
Ông Trump ném một chiếc nón Trump về phía người ủng hộ trong một cuộc tập hợp vận động tranh cử
Một người gốc Việt ủng hộ nhiệt thành cựu Tổng thống Mỹ Donald Trump cho biết ông đã mất tiền chỉ vì không cảnh giác khi lên mạng mua đồ ủng hộ và quyên góp cho chiến dịch tranh cử của cựu Tổng thống.
Tờ New York Times mới đây có bài phóng sự điều tra về chiến thuật từ ban vận động tranh cử của ông Trump với nhan đề ‘Làm cách nào ông Trump dụ người ủng hộ quyên tiền mà họ không hề hay biết?’
Theo tờ báo này thì sau khi phát hiện nhiều người đã kiện cáo đòi tiền lại và đã được hoàn trả, nhưng số tiền đóng góp trước đó của họ được xem là ‘khoản vay không có lãi suất để giúp duy trì chiến dịch vận động tranh cử của ông Trump’.
Dòng chữ nhỏ xíu
Chiến thuật áp dùng là đánh dấu sẵn một ô nói là khoản đóng góp thay vì là một lần thì sẽ là đóng góp liên tục hàng tháng mà nếu ai không tinh ý sẽ không thấy để bỏ đánh dấu đó ra. Những người quyên góp phải đọc một dòng chữ nhỏ xíu mới biết được điều này, theo New York Times.
Cuộc điều tra cho thấy đây là một nỗ lực có chủ đích nhằm tăng ngân quỹ cho chiến dịch vận động của Trump và công ty WinRed, đơn vị xử lý các khoản quyên góp. Hồi tháng 9 năm ngoái khi gần đến ngày bầu cử, chiến dịch tranh cử của ông Trump đã bị thiếu thốn tiền bạc và bị phía ông Biden qua mặt về chi tiêu vận động. Chính vào lúc đó mà ban vận động của ông Trump mặc định tất cả các khoản quyên góp sẽ là quyên góp nhiều lần.
Không lâu sau đó, ban vận động của ông Trump đã thêm một ô được đánh dấu trước nữa để tự động tăng khoản tiền đóng góp lên gấp đôi mà họ gọi là ‘bom tiền’ vào ngày sinh nhật của ông Trump.
Càng gần đến ngày bầu cử, dòng chữ nhỏ xíu để biết bỏ đóng góp đó ngày càng khuất và khó đọc. Chiến thuật này đã đánh lừa được nhiều người trung thành của ông Trump bao gồm cả những người đã nghỉ hưu, cựu chiến binh và thậm chí một số nhà hoạt động chính trị lão luyện.
Tờ New York Times đã kể về trường hợp của ông Stacy Blatt, 63 tuổi. Sau khi nghe trên radio rằng chiến dịch vận động của ông Trump đang hết sức cần tiền, bệnh nhân ung thư này đã lên mạng và quyên góp hết mức khả năng của ông là 500 đô la. Đó là một số tiền lớn đối với ông Blatt, vốn đang chiến đấu với bệnh ung thư và sống với mức chưa tới 1.000 đô la mỗi tháng. Hồ sơ liên bang cho thấy đây là khoản quyên góp đầu tiên của Blatt.
Khoản quyên góp 500 đô la lẽ ra là một lần duy nhất đó đã nhanh chóng tiếp diễn. Thêm 500 đô la nữa đã được rút từ tài khoản của Blatt vào ngày hôm sau và 500 đô la khác mỗi tuần sau đó. Cho đến giữa tháng 10, tài khoản của ông cạn sạch tiền mà ông vẫn không biết. Chỉ cho đến khi tiền nhà và tiền điện nước của ông không thanh toán được thì ông mới biết và báo cho em trai để xin giúp đỡ.
Họ đã phát hiện ra chiến dịch của ông Trump đã rút 3.000 đô la của ông trong vòng chưa đầy một tháng. Cho rằng mình là nạn nhân của trò lừa đảo, họ gọi đến ngân hàng khiếu kiện. Ông Blatt đã qua đời vì ung thư vào tháng Hai năm nay.
Ông Blatt không phải là người duy nhất nghĩ rằng mình đã bị lừa.
Ông Victor Amelino, 78 tuổi, đã quyên góp 990 đô la cho chiến dịch tranh cử của Trump hồi tháng 9. Tuy nhiên, khoản đóng góp đó lại trở thành đóng góp định kỳ, khiến ông mất gần 8.000 đô la. Ông Amelino được New York Times dẫn lời nói: “Quân ăn cướp! Tôi đã nghỉ hưu. Tôi không đủ khả năng để quyên góp nhiêu đó tiền.”
Các khoản quyên góp định kỳ đã giúp ông Trump có được hàng chục triệu đô để duy trì chiến dịch vận động của ông vào tháng 9 và tháng 10. Sau bầu cử, ông Trump vẫn tiếp tục huy động tiền với lý do bị gian lận bầu cử nhưng không đưa ra căn cứ để có tiền hoàn lại các khoản mà các nhà tài trợ kiện cáo.
“Trên thực tế, số tiền mà ông Trump cuối cùng phải hoàn lại là khoản vay không lấy lãi từ những người ủng hộ không hề hay biết vào thời điểm quan trọng nhất của cuộc đua,” New York Times nhận định.
Ngay cả một số người sành sỏi về chính trị cũng trở thành nạn nhân của việc bị rút tiền ngoài ý muốn.
Giám đốc điều hành của quỹ bảo thủ Oregon Capitol Watch, Jeff Kropf, nói ông đã ‘rất cẩn thận’ để bỏ sự lựa chọn đóng góp nhiều lần, nhưng không thấy ô ‘bom tiền’ và bị rút tiền thêm một lần nữa.
Chừng nào WinRed sửa lại cách làm lén lút của họ để lấy thêm tiền từ thẻ tín dụng như họ đã làm với tôi, tôi sẽ không đóng góp cho họ nữa,” ông Kropf khẳng định.
Khiếu nại gia tăng
Các nhân viên phụ trách xử lý các khiếu nại gian lận tại các ngân hàng và công ty thẻ tín dụng cho biết có sự gia tăng đáng kể các khiếu nại nhắm vào ban vận động của ông Trump và công ty WinRed.
Trong hai tháng rưỡi cuối năm 2020, chiến dịch tranh cử của cựu Tổng thống Donald Trump đã phải hoàn tiền hơn 530.000 khoản với tổng giá trị 64,3 triệu đô la. Để so sánh, chiến dịch tranh cử của Tổng thống Joe Biden đã hoàn tiền 37.000 lần, tương đương 5,6 triệu đô la trong cùng thời gian đó, theo đài KUTV.
64,3 triệu đô la chỉ trong hơn hai tháng là quá nửa số tiền 122 triệu đô la mà ban vận động của ông Trump hoàn lại cho các nhà tài trợ trong cả năm 2020, một mức độ hoàn tiền đáng kinh ngạc đối với bất kỳ chiến dịch chính trị nào.
Tất cả các chiến dịch vận động tranh cử đều phải hoàn lại tiền tài trợ vì nhiều lý do khác nhau, chẳng hạn như đóng góp nhiều hơn số tiền cho phép.
Không rõ có phải chính ông Trump đã chỉ đạo thực thi hay thậm chí biết về cách làm này hay không. Tuy nhiên, phát ngôn nhân của ông Trump, ông Jason Miller, đã phản công cáo buộc gian lận khi nói với tờ The Hill rằng chỉ có 0,87% các giao dịch quyên tiền cho WinRed đã bị kiện cáo chính thức.
“Việc chúng tôi có tỷ lệ kiện cáo dưới 1% tổng số tiền quyên góp mặc dù huy động được nhiều tiền hơn bất kỳ chiến dịch vận động nào trong lịch sử là điều đáng chú ý. Chiến dịch của chúng tôi được tạo nên bởi những người đàn ông và phụ nữ Mỹ làm việc chăm chỉ và trân trọng các khoản đóng góp của họ là điều tối quan trọng đối với chúng tôi so với bất kỳ điều gì khác,” ông Miller nói.
Theo WinRed, tất cả các mạnh thường quân đều nhận được trước ít nhất một email sau đó về các khoản đóng góp định kỳ đang chờ được rút và họ giúp mọi người lấy lại tiền ‘đặc biệt dễ dàng’.
‘Thôi bỏ qua’
Ông Tommy Lưu, một nhân viên chính phủ sống ở miền bắc bang Virginia và là người ủng hộ trung thành của ông Trump từ mấy năm nay, cho biết ông cũng là nạn nhân của ‘ô đánh dấu sẵn này’.
Ông kể lại rằng ông lên mạng mua một cái cốc Trump hồi năm 2018 để góp tiền cho chiến dịch tái tranh cử của ông Trump. Lúc đó ông thao tác rất nhanh và cuối cùng nhấp vào chỗ đồng ý mua mà không đọc kỹ các chi tiết.
Đến khi nhận được báo cáo chi tiêu tín dụng thì ông mới tá hỏa vì thấy tiền mình bị trừ thêm 42 đô la tiền quyên góp cho ông Trump, ông nói. Lúc đó, để thử lại, ông mới giả vờ tìm mua thêm một cái nón Trump nữa. Lần nữa, ông cẩn thận đi từng bước rất chậm và đọc kỹ thì mới phát hiện ra có một ô đã được đánh dấu sẵn nói ông đồng ý đóng góp hàng tháng.
“Mỗi tháng góp 42 đồng, nhưng qua đến tháng mười năm 2020 là chuyển qua góp hàng tuần cho đến hết ngày 6/1,” ông Tommy nói và cho biết tổng cộng số tiền ông đóng góp cho ông Trump trong gần ba năm qua là 1.800 đô la.
“Tôi cũng giống như bao nhiêu người khác là nhanh hơn một giây mà không đọc cái dòng đó, không bỏ chọn cái ô đó nên hàng tháng bị mất tiền,” ông nói. “Nếu anh không để ý cái ô đó thì tức là anh đồng ý góp tiền hàng tháng.”
Ông nói sau khi phát hiện ông có cãi với nhà băng, nhưng sau đó ông nghĩ lại ‘chỉ có 42 đồng một tháng thôi nên cho họ lấy’.
“Tôi hy vọng đến ngày 3/11 ông Trump sẽ thắng nên số tiền đóng góp cho quỹ bầu cử của ông Trump tôi cứ để họ làm luôn,” ông giải thích.
Ông cho biết hàng ngày ông nhận được rất nhiều email, ‘cái nào cũng Trump mời gọi mua đồ, quyên góp ủng hộ’. Ông nói những lời chào mời đó đến từ nhiều tổ chức khác nhau, cho nên nếu nhấp vào mà phải đăng ký một tài khoản mới thì ‘đó là đóng góp cho một nguồn khác nữa’.
Ông cảnh báo có nhiều tài khoản không cần mật khẩu mà chỉ cần ‘nhận diện khuôn mặt’ là đã mở ngay trang mua hàng. “Tôi đang cầm chiếc phone trước mặt tự dưng nó nhận diện gương mặt chuyển thẳng tôi đến trang ủng hộ Trump có ô chọn sẵn là góp tiền hàng tháng,” ông nói.
Ông thừa nhận cách làm này ‘có phần lừa đảo’ nhưng ‘cũng có phần không vì là tự nguyện’.
“Đó là do mình không đọc kỹ những gì đã được đánh dấu sẵn cho mình thôi, nếu mình không muốn thì có thể bỏ đánh dấu,” ông Tommy nói.
Thêm 10 dân biểu Mỹ tham gia vụ kiện Trump và Giuliani xúi giục bạo loạn
Thêm 10 dân biểu Mỹ tham gia vụ kiện Trump và Giuliani xúi giục bạo loạn
Apr 7, 2021
WASHINGTON, DC (NV) – Thêm 10 dân biểu Mỹ, từng bị kẹt trong phòng họp của Hạ Viện khi đám đông bạo loạn tràn vào tòa nhà Quốc Hội hôm 6 Tháng Giêng, nay đưa tên họ vào đơn kiện cựu Tổng Thống Donald Trump và cựu luật sư riêng của ông là Rudy Giuliani.
Đơn kiện, vốn do Dân Biểu Bennie Thompson và tổ chức NAACP, chuyên tranh đấu cho quyền lợi người da màu, nộp tại tòa lần đầu vào Tháng Hai vừa qua, cáo buộc hai ông Trump và Giuliani âm mưu với các nhóm quá khích như Proud Boys và Oath Keepers nhằm xúi giục bạo loạn ở tòa nhà Quốc Hội.
Tòa nhà Quốc Hội Mỹ. (Hình: Saul Loeb/AFP via Getty Images)
Đơn kiện nay được cập nhật để bao gồm các lời khai của các cá nhân liên hệ, cho thấy họ đã thoát khỏi đám đông cuồng loạn trong đường tơ kẽ tóc như thế nào, và một số vẫn còn bị các ám ảnh, ác mộng ra sao.
Dân Biểu Steve Cohen (Dân Chủ-Tennessee) nói rằng trong lúc thành phần bạo loạn đi lại rầm rập ngoài hành lang, ông phải ngồi yên trong văn phòng, khóa cửa, tắt đèn, tay thủ cây gậy đánh bóng chày trong thời gian từ 2 đến 3 giờ đồng hồ, lo sợ cho tính mạng của mình. Ông Cohen cáo buộc cuộc tấn công là kết quả trực tiếp của các lời nói và hành động của ông Donald Trump.
Các dân biểu vừa tham gia vào đơn kiện này gồm ông Cohen, Karen Bass ở California, Bonnie Watson Coleman ở New Jersey, Veronica Escobar ở Texas, Hank Johnson Jr. ở Georgia, Marcy Kaptur ở Ohio, Barbara Lee ở California, Jerry Nadler ở New York, Pramila Jayapal ở Washington và Maxine Waters ở California.
Ông Nadler, người là chủ tịch Ủy Ban Tư Pháp Hạ Viện, nói : “Những kẻ có trách nhiệm về việc đưa tôi và các đồng viện của tôi vào tình trạng nguy hiểm phải chịu trách nhiệm về hành vi tội phạm của họ. Cuộc bạo động không phải là sự tình cờ bộc phát, mà là kết quả trực tiếp của âm mưu gây loạn, với sự xúi giục của cựu Tổng Thống Trump, Rudolph Giuliani, nhóm Proud Boys và Oath Keepers.”
Đơn kiện này là hành động tố tụng dân sự đầu tiên nhắm vào cựu Tổng Thống Donald Trump liên quan cuộc tấn công vào tòa nhà Quốc Hội. Đơn kiện nêu lên một luật từng được thông qua sau thời Nội Chiến Mỹ nhằm chống lại tình trạng bạo động do thành phần kỳ thị chủng tộc Ku Klux Klan gây ra.
Luật này cho phép có các vụ kiện dân sự nhắm vào những người “dùng võ lực, áp lực hay hăm dọa để người khác không làm được nhiệm vụ pháp định của mình.”
Đơn kiện được sự hậu thuẫn của tổ chức NAACP và chủ tịch tổ chức này, ông Derrick Johnson, cáo buộc vị cựu tổng thống là “chuẩn bị tỉ mỉ một cuộc đảo chánh, khiến thành viên Quốc Hội và sự chính trực của nền dân chủ chúng ta bị đe dọa.”
Ông Jason Miller, phát ngôn viên của ông Donald Trump, trước đây từng nói rằng ông Trump không xúi giục hay có hành động gì để khuyến khích bạo loạn ở tòa nhà Quốc Hội. (V.Giang) [qd]
Tin Việt Nam

Nguyenhuy Nguyen is feeling festive with
Nịnh chế độ nịnh thúi quắc
Nhìn cảnh bần cùng này mà bọn báo bưng bô còn uốn lưỡi bẻ cong ngòi bút huống chi hai tên Đăng Trí
Báo tuy cũ nhưng để chứng minh thời đại xu nịnh lên ngôi
Từ xưa đến nay HÔN QUÂN và XU NỊNH luôn là cặp bài trùng
KHẨU TRANG TRUNG QUỐC CHỨA CHẤT ĐỘC …
ĐÂY LÀ NHỮNG THÔNG TIN ĐỘC HẠI CỦA NHÓM PHÁP LUÂN CÔNG ĐÃ CỘNG TÁC VỚI NHÀ CẦM QUYỀN VC PHAO TRUYỀN NHỮNG TIN THẤT THIỆT NHẰM LÀM HOANG MANG DU LUẬN QUẦN CHÚNG, KHÔNG CÓ LỢI CHO VIỆC NGĂN CHẶN ĐẠI DỊCH
KỂ TỪ ĐẦU ĐẠI DỊCH THÁNG 3/2020 CÁC CƠ QUAN TRUYỀN THÔNG TRỰC THUỘC PHÁP LUÂN CÔNG NHƯ ĐẠI KỶ NGUYÊN, EPOCH, NTDVN, TRITHUCVN v.v…. ĐÃ KHÔNG NGỪNG TUNG NHỮNG NGUỒN TIN THẤT THIỆT, NHẤT LÀ CÁC TIN LIÊN QUAN ĐẾN TỒNG THỐNG DONALD TRUMP VÀ CHÍNH TRỊ HOA KỲ.
TỪ NHỮNG NGUỒN TIN BỊA ĐẶT NÀY VỚI NHỮNG THUYẾT ÂM MƯU” ĐÃ ĐƯA ĐẾN SỰ CHIA RẼ TRẦM TRỌNG KHÔNG CHỈ TRONG CHÍNH CỘNG ĐỒNG NGƯỜI VIỆT HẢI NGOẠI MÀ CÒN CHO CHÍNH NGƯỜI VIỆT TRONG NƯỚC. KHIẾN NỘI LỰC ĐẤU TRANH ĐÃ YẾU NAY LẠI CÀNG KIỆT QUỆ THÊM….
XIN BÀ CON NÊN TỈNH TRÍ ĐỂ KIỂM CHỨNG CHẮC CHẮN TRƯỚC KHI TIN VÀO NHỮNG BÀI VIẾT NÀY. NÓ CŨNG GIỐNG NHƯ CÁC MÓN ĂN KHOÁI KHẨU, NHƯNG KHÔNG PHẢI CỨ KHOÁI KHẨU LÀ CỨ NUỐT MÀ KHÔNG CẦN BIẾT CÓ CÁI GÌ TRONG ĐẤY. TÁC HẠI CỦA NÓ CÒN NGUY HIỂM HƠN LÀ CHẤT ĐỘC TRONG MÓN ĂN. BỞI NÓ CHỈ GIẾT 1 CÁ NHÂN, NHƯNG MỘT NGUỒN TIN CÓ THỂ GIẾT CẢ MỘT TẬP THỀ ĐÓ CÁC BẠN….
SỞ DĨ TÔI ĐĂNG NHỮNG LỜI PHẢN BIỆN NÀY VÌ TÔI TIN CHÍNH PHỦ CANADA, CHÍNH PHỦ MỸ HAY ÂU CHÂU KHÔNG NGU DẠI HƠN CHÚNG TA MÀ ĐI TIN MỘT QUỐC GIA KHÁC, NHẤT LÀ ĐÓ LẠI LÀ CHINA….

KHẨU TRANG TRUNG QUỐC CHỨA CHẤT ĐỘC …
Bộ Y tế Canada vừa đưa ra cảnh báo về khẩu trang dùng một lần màu xanh và màu xám của Trung Quốc có chứa chất độc hại Graphene, giống như chất Amiăng liên quan đến nhiễm độc phổi hay còn gọi là bệnh Bụi phổi. Amiăng là nguyên nhân của 80% các trường hợp bị ung thư trung biểu mô ác tính ở người.
Khẩu trang Trung Quốc có chứa chất độc hại Khẩu trang SNN200642 được sản xuất tại Trung Quốc và được bán, phân phối bởi công ty Métallifer có trụ sở tại Quebec (Canada). Tuy nhiên, trong quá trình kiểm định chất lượng, Bộ Y tế Canada đã phát hiện ra rằng khẩu trang dùng một lần có màu xanh quen thuộc xuất xứ từ Trung Quốc có chứa các hạt graphene cực nhỏ, và khi hít phải graphene, có thể gây tổn thương phổi nghiêm trọng.
Theo CBC News: “Graphene là một vật liệu rất mỏng, bền được sử dụng trong chế tạo, nhưng nó có thể gây hại cho phổi khi hít phải và có thể gây ra các vấn đề sức khỏe lâu dài” .
Trong cách mạng công nghệ, Graphene luôn được xem như một loại vật liệu thần kỳ. Tuy nhiên những nghiên cứu gần đây cho thấy graphene có sức tàn phá tế bào phổi ghê gớm.
Một nhóm các nhà sinh học, kỹ sư và khoa học vật liệu tại Đại học Brown đã thử nghiệm độc tính tiềm năng của graphene trên tế bào của người. Những gì họ phát hiện là các cạnh lởm chởm của hạt nano graphene siêu sắc và siêu cứng có thể dễ dàng đâm xuyên qua màng tế bào trong phổi người, da và tế bào miễn dịch.
Robert Hurt – Giáo sư kỹ thuật sinh học và là một trong những tác giả nghiên cứu cho biết: “Các vật liệu này có thể bị hít vào cơ thể vô ý hoặc chúng có thể được tiêm hay cấy ghép vào cơ thể dưới dạng các thành phần của công nghệ y sinh. Do đó, chúng tôi muốn hiểu rõ hơn về cách chúng tương tác với tế bào một khi đã vào bên trong cơ thể người”.
Từ lâu, các chuyên gia y tế đã hoài nghi về những chiếc khẩu trang “made in China” khiến trẻ em khi đeo cảm thấy như thể đang hít phải lông mèo. Trong một thông báo gửi tới các bộ Giáo dục, Gia đình và Giáo dục đại học của Canada, chính quyền tỉnh Quebec cảnh báo:
“Nếu quý vị còn loại khẩu trang này trong kho, chúng tôi yêu cầu ngừng phân phối và cất giữ chúng ở nơi an toàn ngay lập tức”.
Khẩu trang Trung Quốc không an toàn và không hiệu quả
Thực tế khẩu trang SNN200642 của Trung Quốc đang được cung cấp tại các trường học trên toàn Canada chưa bao giờ được kiểm tra nghiêm túc về mức độ an toàn hoặc tính hiệu quả của chúng. Patrick Baillargeon, người quản lý thu mua đồ dùng trong phòng thí nghiệm của tỉnh Quebec cho biết, những chiếc khẩu trang này không nên được sử dụng.
Ông nói thêm, những rủi ro liên quan đến việc hít phải các hạt graphene gây tổn hại sức khỏe là không thể chấp nhận được, và người Canada cũng như người dân các quốc gia khác cần ngay lập tức ngừng sử dụng khẩu trang Trung Quốc này.
Nguồn: NTD Việt Nam
Bài luận văn của một học sinh
(trích một lời bàn góp ý):
“Củi đậu nấu đậu là đây…
Một dân tộc thông minh, cần cù ,nhẫn nại ,lam lũ… bây giờ đây là vậy đó !
Thương quá Việt Nam“





Thưa Bà Con,
Nhân ngày “Good Friday”, xin thân chuyển đến Quý Bà Con một bài luận văn của một học sinh ở Việt Nam. Không biết có thể là “hư cấu” hay không? Nhưng kể từ năm 2007, cho đấn nay, người viết cũng đã từng đi nhiều nơi, trên mạng lưới toàn cầu, radio hay truyền hình đều có cảnh giác Bà Con ở hải ngoại về vấn đề hóa chất độc hại sản xuất từ Trung Cộng qua Chợ Kim Biên (và dĩ nhiên phải có sự tiếp tay của CSBV nữa!) lũng đoạn và đầu độc trực tiếp lên dân tộc Việt Nam qua thực phẩm. Đây là một âm mưu tiêu diệt sức đề kháng của các thế hệ Việt sau nầy để không còn khả năng chống lại việc thôn tính của họ. Đây là một cuộc Hán hóa không tiếng súng đó Bà Con.
Hởi những người con Việt cần lưu tâm và quyết tâm không dùng hóa chất độc hại của TC trong thực phẩm chăn nuôi và trong nông nghiệp. Hội Bảo vệ Môi trường Việt Nam – Vietnamese Environmental Protection Society – VEPS
Bài luận văn của một học sinh
Sáng nào cũng vậy, khi con gà trống nhà em gáy te te là mẹ em trở dậy lục tục chuẩn bị ra đồng. Mấy năm nay mẹ em cứ dậy là kêu đau người, đau đầu liên tục.
Mẹ thường ca cẩm với bố, ông to xác thế, sao không chăm bẵm mấy sào rau cho tôi, ngày nào tôi cũng phải quần quật từ sáng đến tối ngoài đồng, tôi sắp chết rồi ông có biết không?
Bố em cũng đã dậy từ lâu, ông đăm chiêu nhấp một ngụm rượu sếch (ở quê em uống rượu vã không có đồ nhắm thì gọi là rượu sếch) rồi bảo mẹ: Bà phải chịu khó mà cày cấy, tôi ở nhà còn đàn lợn, gà rồi lại còn bán quán lòng lợn tiết canh, vất vả lắm thay.
Mẹ em không nói không rằng, chuẩn bị quần áo, khẩu trang kín mít rồi ra đồng.
Ở đồng, mẹ em trồng nhiều rau muống, rau cải với xu hào, thi thoảng bà còn tăng gia thêm cả vài sào dưa hấu. Mùa nào cũng vậy, rau xanh mơn mởn, lá nảy mượt mà.
Em rất muốn giúp mẹ nhưng cứ hễ thò mặt ra đồng là mẹ em đuổi em quầy quậy, bà bảo: “Về ngay, cái thằng ranh kia, chỗ sung sướng thì mày không ở lại đâm đầu ra đây. Mày có muốn chết sớm không con.”
Em hỏi mãi thì mẹ mới nói thật: “Con ơi rau nhà ta chỉ có 1 luống ở gần nhà ăn được, mấy sào này phải phun thuốc cho nó lớn nhanh, bán nhanh thì mới có tiền cho mày ăn học.
Mẹ ngày nào cũng ra đồng, cũng phun thuốc nên đầu hay đau nhức, cơ thể mệt mỏi, mắt mờ, tai ù, chân chậm… chẳng biết rồi mẹ sống được để chăm bẵm mày đến bao giờ”.
Em thương mẹ quá nhưng chẳng biết làm gì giúp mẹ. Em còn bé chưa phun được thuốc sâu.
Nghe mẹ nói em mới biết, hóa ra kiến thức sinh học trong mấy cuốn sách giáo khoa cô giáo vẫn dạy chẳng còn đúng nữa.
Sách dạy trồng rau muống, rau cải, su su, rau ngót, rau cần… phải 1, 2 tháng mới cho thu hoạch còn rau của mẹ em cho thu hoạch chỉ 4,5 ngày.
Hôm trước em thấy mẹ phun thuốc chì chạt, sáng hôm sau đã thấy rau xanh mơn mởn rồi mẹ cắt xoàn xoạt đem đi chợ bán.
Em thèm ăn mấy mớ rau đó lắm vì nó xanh và mướt nhưng mẹ toàn bắt em phải ăn luống rau còi cọc quanh nhà.
Một hôm vào vụ dưa, em đi học về ngang qua ruộng dưa gần nhà, đói và khát nước quá nên em nhảy xuống vặt tạm một quả định ăn cho mát.
Ai ngờ đang hí hoáy thì mẹ em chạy từ đằng xa lại kêu như cháy nhà, bà la lên bai bải: “Ối con ơi mày không thương bố mẹ nữa sao, muốn ăn thì về luống dưa ở vườn mà ăn chứ mẹ có tiếc con đâu.
Mày ăn quả này vào sau này con có mệnh hệ gì mẹ sống làm sao được”.
Em chán quá bỏ ngang miếng dưa rồi về. Mẹ chắc chẳng thương em, mấy quả dưa trong vườn nhà cũng trồng cùng ngày với dưa ngoài ruộng mà nó bé bằng con chuột nhắt. Đợi đến bao giờ em mới được ăn.
Ra đồng giúp mẹ không được, em muốn về nhà để phụ bố. Nhưng bố em cũng chẳng khiến. Ông và mấy chú hàng xóm giết lợn rất nhanh và thạo.
Hàng chục con lợn lúc bắt về nó kêu eng éc điếc cả tai nhưng bố chỉ hòa hòa cái thuốc gì đó cho chúng uống là con nào con ấy ngủ lăn quay. Chờ cho lũ lợn ngủ hết ông mới sai mấy chú giúp việc bơm nước vào mồm lợn cho bọn nó no ễnh bụng lên.
Đợi một lúc lâu cho lợn ngấm nước bố em mới sai các chú đem đi mổ. Chú Tỉn là chú họ của em hay bảo: “Bây giờ có cái chiêu bơm nước này hay thật, một con lợn lãi được bao nhiêu từ nước lã.
Cái thuốc an thần này cũng đúng là lợi hại, mổ con lợn cả tạ mà chả phải vất vả, thịt lại được giữ lâu, rất tươi mầu”.
Mang tiếng là nhà bán thịt lợn lại bán cả lòng lợn tiết canh đầu ngõ nhưng em chẳng bao giờ được ăn miếng thịt, miếng lòng nào.
Hễ em ho he ra quán bảo bố: “Bố ơi con đói là ông lại quát ầm lên: “Vào nhà xem còn cơm nguội không, ăn tạm đi con ạ, thiếu chất tí cũng được còn hơn ăn thịt lợn này thừa chất.
Mấy cái nước lã với thuốc an thần bố bơm vào lợn đã ăn thua gì, ở chỗ nuôi người ta còn cho lợn ăn toàn chất cấm, thuốc kích thích tăng trọng, lợn nuôi có 2 tháng mà được non 1 tạ. Lợn này là lợn thuốc đấy con ạ”.
Thế là ngày nào em cũng chẳng được ăn gì, dù toàn thứ nhà em làm. Ăn gì bố mẹ em cũng cấm chỉ sợ em phải thực phẩm bẩn ngộ độc, ung thư. Sao em khổ thế?
Hôm trước, bác hàng xóm có tổ chức đám cưới cho con trai lấy vợ ở làng bên. Tiệc cưới rất vui nhưng đến lúc ăn cỗ thì hai họ đánh nhau ầm ĩ.
Lệ làng em là khi làm cỗ cưới, nhà trai nhà gái đều phải góp thực phẩm để mâm cỗ thêm ấm cúng, tình nghĩa chan hòa.
Vào tiệc, bố chú rể gắp một miếng thịt gà vào bát của bố cô dâu rồi bảo: “Đây, đây, mời bác xơi miếng thịt gà, gà nhà bác thì mời bác xơi trước mới phải phép”. Bố cô dâu hình như đã nóng mắt lắm nhưng vẫn cố kìm chế.
Ông lại gắp miếng thịt lợn rồi bảo: “Mời bác xơi miếng thịt lợn nhà bác, tôi cung kính nhường bác ăn lợn nhà bác trước.” Hai bên thông gia cứ đùn đẩy cho nhau nhưng chẳng ai dám ăn gì.
Bố cô dâu ngà ngà say rồi đỏ mặt tía tai nói: “Thịt lợn nhà nó mà nó không dám hốc, nó định lừa cho cả họ nhà mình ăn để mình chết sớm à?” Thế là cả hai họ lao vào đánh nhau.
Bố chú rể và bố cô dâu vật lộn với nhau rất hăng, ông thì cầm miếng thịt gà, ông thì cầm miếng thịt lợn cứ đòi nhét vào mồm nhau xong rồi hét toáng lên: “Hôm nay tao cho mày chết, hôm nay tao cho mày chết.”
Đám cưới lẽ ra là ngày vui mà cuối cùng bung bét hết. Cả hai họ đói ngao lên rồi vác bụng rỗng đi về. Họ nhà giai thì chê thực phẩm nhà gái bẩn, nhà gái thì bảo mấy con lợn tăng trọng vù vù của nhà trai ăn sao được. Cô dâu chú rể khóc hết cả nước mắt.
Em với thằng Tủn đi xem đám cưới từ sáng mà phải đem cơm nắm rang muối trắng để ăn.
Cả mấy năm ăn chay trường như vậy em với Tủn với nhiều đứa trẻ nữa trong làng đều gầy giơ xương, má hóp, đít tóp, da xanh tái hoặc vàng bủng.
Chiều nay khi đi học về ngang ruộng dưa, em với Tủn đói quá bèn ngồi xuống bờ để thở.
Cô bảo chúng em bị suy dinh dưỡng rồi, nếu bố mẹ các em cũng như nhiều người nông dân khác không thay đổi cách trồng chọt, chăn nuôi thì sớm muộn gì cả lớp, cả trường sẽ có nguy cơ bị ung thư.
Ung thư thể chất đã đáng lo nhưng ung thư tâm hồn còn đáng sợ hơn gấp bội.
Em và Tủn chưa hiểu rõ ung thư tâm hồn là như thế nào. Em chỉ thấy đói, đói và thèm bát canh bầu mẹ nấu, thèm đến ứa nước miếng đĩa thịt gà thơm phức bố luộc cho ăn.
Tủn thì bảo, nó mơ được chạy chân trần trên bờ ruộng thơm mùi cỏ mật, thèm miếng dưa hấu mát lành, thèm bầu trời xanh mát không có mùi thuốc trừ sâu. Hai đứa cứ thế nằm trên bờ ruộng kể về nỗi thèm thuồng bình dị của trẻ thơ.
Hình như chúng em đói lả và ngất đi. Trong mơ em vẫn nghe thấy tiếng mẹ khóc nấc lên rồi kêu thảm thiết: “Ối con ôi sao mà ra nông nỗi này, sao hai đứa nằm thiêm thiếp ở đây”.
Em muốn nói với mẹ, con chỉ đói lả đi thôi, chỉ cần mẹ cho con ăn miếng dưa hấu là sẽ tỉnh lại ngay. Thế mà mẹ nhất quyết không cho em ăn.
Buồn quá. Người lớn sao lại khó hiểu như vậy nhỉ. Ai cũng nhăm nhăm kiếm thật nhiều tiền. Nhưng tiền nhiều để làm gì khi hàng ngày cứ hủy hoại, đầu độc lẫn nhau. Em sợ rồi sẽ giống bố mẹ. Em sợ rồi sẽ ung thư cả tâm hồn.
Tác giả Việt Hoàng (Lượm trên mạng toàn cầu)
Sang Đức giữa dịch Covid, tôi rơi vào bước đường cùng’
* Thật tội nghiệp người dân nước tôi, vì đâu phải đi tha hương cầu thực xứ người…
*’Sang Đức giữa dịch Covid, tôi rơi vào bước đường cùng’
Chi hết hơn 500 triệu đồng để rời quê nhà bằng đường đi lậu qua ngả Nga, anh Nguyễn V T (không phải tên thật) tới Berlin hơn một năm trước, ngay trước khi dịch Covid-19 bùng phát dữ dội tại châu Âu.
Không có giấy tờ, không xin được việc làm, anh sống vạ vật nhờ sự hảo tâm của những người Việt đồng hương tại Berlin.
“Tôi xin ngủ nhờ, mỗi nhà vài ba hôm, lúc nào trời không lạnh thì tôi ngủ ngoài đường,” từ một địa điểm ngoại vi Berlin, anh nói với BBC News Tiếng Việt vào một ngày cuối tháng Ba 2021.
Để có tiền qua ngày, anh nói anh chấp nhận làm bất kỳ việc gì, kể cả bán thuốc lá lậu, “trừ ăn cắp, giết người, cướp của”.
Không công ăn việc làm, không có thu nhập, không được chăm sóc y tế nếu lỡ có ốm bệnh, nhưng anh nói anh “sợ nhất là bị công an Đức bắt” và “không dám nhập trại [tị nạn]” dù biết rằng cuộc sống trong trại tốt hơn nhiều so với hoàn cảnh hiện thời.
“Tôi sợ nhất là bị công an Đức trả về Việt Nam,” anh nói.
“Để sang đây, tôi phải chi hết hơn 500 triệu đồng, đem cầm cố hết sổ đỏ, nhà cửa cho ngân hàng để có tiền ra đi. Vợ con tôi giờ vẫn đang phải vay mượn hàng tháng để trả lãi. Nếu tôi bị trả về bây giờ, nhà cửa sẽ mất hết.”
“Tôi đã chọn sai đường, tưởng rằng sang đây sẽ kiếm tiền đỡ hơn một chút, đủ để nuôi con ăn học. Ở quê nhà, tôi làm nghề đi biển thì đói, nợ chồng nợ,” anh nói về tình cảnh hiện thời của mình và lý do khiến anh chưa dám quay về.
TL – BBC


NGƯỜI MỸ NHẬN XÉT VỀ NGƯỜI VIỆT NAM
NGƯỜI MỸ NHẬN XÉT VỀ NGƯỜI VIỆT NAM
Trần Kinh Nghị
Viện Nghiên Cứu Xã Hội Học Hoa Kỳ (American Institute for Social Research) sau khi nghiên cứu đã nói lên 10 đặc tính căn bản của người Việt, xin tạm dịch như sau:
1.- Cần cù lao động nhưng dễ thỏa mãn.
2.- Thông minh, sáng tạo khi phải đối phó với những khó khăn ngắn hạn, nhưng thiếu những khả năng suy tư dài hạn và linh hoạt.
3.- Khéo léo nhưng ít quan tâm đến sự hoàn thiện cuối cùng các thành phẩm của mình.
4.- Vừa thực tế vừa có lý tưởng, nhưng lại không phát huy được xu hướng nào thành những nguyên lý.
5.- Yêu thích kiến thức và hiểu biết nhanh, nhưng ít khi học sự việc từ đầu đến cuối, nên kiến thức không có hệ thống hay căn bản. Ngoài ra, người Việt không học vì lợi ích của kiến thức (lúc nhỏ học vì gia đình, lớn lên học vì sĩ diện hay vì những công việc tốt).
[when small, they study because of their families; growing up, they study for the sake of prestige or good jobs]
- Cởi mở và hiếu khách nhưng sự hiếu khách của họ không kéo dài.
- Tiết kiệm, nhưng nhiều khi hoang phí vì những mục tiêu vô nghĩa (vì sĩ diện hay muốn phô trương). [to save face or to show off].
8.- Có tinh thần đoàn kết và giúp đỡ lẫn nhau chủ yếu trong những tình huống khó khăn và nghèo đói, còn trong điều kiện tốt hơn, đặc tính này ít khi có.
9.- Yêu hòa bình và có thể chịu đựng mọi thứ, nhưng thường không thẳng thắn vì những lý do lặt vặt, vì thế hy sinh những mục tiêu quan trọng vì lợi ích của những mục tiêu nhỏ.
10.- Và sau cùng, thích tụ tập nhưng thiếu nối kết để tạo sức mạnh (một người có thể hoàn thành một nhiệm vụ xuất sắc; 2 người làm thì kém, 3 người làm thì hỏng việc).
[one person can complete a task excellently; 2 people do it poorly, and 3 people make a mess of it].
Những phân tích trên đây cho chúng ta thấy người Mỹ đã hiểu rất rõ người Việt. Tại sao người Việt lại có những đặc tính như thế này?
Người xưa cũng đã nhận ra.
Học giả Trần Trọng Kim (1883 – 1953) khi viết bộ Việt Nam Sử Lược, ấn hành lần đầu tiên năm 1919, cũng đã phân tích khá rõ ràng những đặc tính của người Việt và những yếu tố tạo nên những đặc tính đó. Đa số người Việt lớn tuổi, khi còn nhỏ đều đã được học bộ sử này.
Trong bài tựa, ông nói ngay:
“Người mình có ý lấy chuyện nước nhà làm nhỏ mọn không cần phải biết làm gì. Ấy cũng là vì xưa nay mình không có quốc văn, chung thân chỉ đi mượn tiếng người, chữ người mà học, việc gì cũng bị người ta cảm hóa, chứ tự mình thì không có cái gì là cái đặc sắc, thành ra thật rõ như câu phương ngôn: «Việc nhà thì nhác, việc chú bác thì siêng!»
“Cái sự học vấn của mình như thế, cái cảm tình của người trong nước như thế, bảo rằng lòng vì dân vì nước mở mang ra làm sao được?”
Trong nước, tiêu chuẩn của cuộc sống là có nhà sang cửa rộng, có xe hơi, có con đi du học ngoại quốc… Tiêu chuẩn ở hải ngoại cũng thế thôi: Đi dâu cũng nghe khoe nhà trên cả triệu bạc, xe loại sang trọng nhất, con đang học bác sĩ, dược sĩ, kỹ sư… Gần như không nghe ai khoe những công trình đang nghiên cứu hay thực hiện để đưa con người, cộng đồng và đất nước đi lên. Tất cả chỉ tập trung vào hai tiêu chuẩn là “đẹp mặt” và “ấm thân”.
[…]
Nếu mỗi gia đình và mỗi cá nhân chỉ lấy những mục tiêu như trên làm mục tiêu của cuộc sống và truyền từ đời nọ sang đời kia, còn lâu cộng đồng và đất nước với ngóc đầu lên được.
Trong khi người Việt nhiễm văn hoá Trung Quốc đã trở thành như đã nói trên, người Hoa khi ra hải ngoại lại thích ứng rất nhanh nên vươn lên khá nhanh và khá cao. Những đặc tính của người Hoa ở hải ngoại được mô tả như sau:
1.- Cần cù, việc gì cũng làm
2.- Tiết kiệm, không sống khoe khoang hay xa hoa.
3.- Khởi sự từ buôn bán nhỏ.
4.- Đơn vị kinh tế gia đình: Gia trưởng đóng vai trò quan trọng. Tài sản có thể truyền từ đời nọ sang đới kia.
5.- Hình thành những xí nghiệp không theo một hình thức chặt chẽ, không theo những quy luật nhất định, tất cả đều dựa vào chữ TÍN.
6.- Không làm những công việc có tính cách phức tạp hay quá to lớn, chỉ thích kinh doanh vào những lãnh vực đơn giản. Khi cần làm ăn lớn thường chia ra làm nhiều công ty con.
7.- Móc nối với chính quyền và cá nhân khác rất giỏi. Không tham gia chính quyền hay đảng phái nào, nhưng thường nắm được các nhân vật có địa vị quan trọng có thể bao che hay hổ trợ cho làm ăn.
(Tại Indonesia, người Hoa chỉ chiếm từ 3% đến 4% dân số, nhưng làm chủ 70% tài sản ở đất nước này với khoảng 160 trong số 200 xí nghiệp lớn của Indonesia. Gia đình ông Liem Sioe Liong, làm chủ xí nghiệp Salim với số vốn khoảng 9 tỷ mỹ kim, nhờ quen biết lớn với Suharto).
8.- Không thích tranh tụng, kiện cáo. Thường tìm cách dàn xếp mỗi khi có đụng chạm hay bị bắt vì vi phạm luật pháp.
9.- Phạm vi hoạt động gần như không biên giới.
10.- Thích ứng rất nhanh với những biến đổi của thời cuộc.
Trong bài “Mạng lưới kinh tế của người Hoa hải ngoại”, ông Phạm Văn Tuấn đã nhận thấy như sau về các hoạt động kinh doanh của người Hoa ở hải ngoại:
“Khi bắt đầu bước vào ngành thương mại, các người Hoa hải ngoại đã nhận được sự giúp đỡ từ các nhóm, các bang hay các cộng đồng của họ. Các hội tương trợ này được tổ chức căn cứ vào gia đình, hay nguồn gốc địa phương, hay thổ ngữ, chẳng hạn như các bang người Hẹ, Quảng Đông, Triều Châu, Phúc Kiến. Các hội hay các bang này đã hoạt động như một thứ ngân hàng nhờ đó người Hoa có thể mượn tiền, trao đổi tin tức, tuyển mộ nhân công, giới thiệu thương nghiệp, hay thương lượng các dịch vụ. Người Hoa hải ngoại thường tôn trọng chữ Tín, họ làm ăn bằng ước hẹn miệng và sự tin cẩn lẫn nhau, và họ không cần phải ký kết các văn bản, các giao kèo. Nếu một thương gia nào vi phạm lời hứa, người đó sẽ không bị truy tố ra pháp luật mà bị ghi vào sổ đen của các nhóm, các bang, đây là một tệ hại hơn, vì tất cả mạng lưới làm ăn của các cộng đồng người Hoa đều sẽ biết rõ sự việc, và việc kinh doanh của người vi phạm kể như bị chấm dứt.”
Số vốn của người Hoa hiện đang sống ở ngoại quốc được ước lượng khoảng 4.000 tỷ USD.
Cuộc kiểm tra năm 2010 cho thấy ở Mỹ hiện nay người Hoa chiếm 1%, còn người Việt là 0,5%, tức 1.548.449. Người Việt ở Cali là 581.946 nguời.
[…]
Trong khi người Việt đang chuẩn bị ra tranh cử các chức vụ dân cử tại địa phương, thành phố, tiểu bang và có thể liên bang, trong cuộc bầu cử sắp đến. Mục tiêu được mô tả là để bảo vệ và nói lên tiếng nói của cộng đồng. Thì, chúng tôi không thấy có một tổ chức chính trị nào của người Tàu hoạt động ở đây và không nghe nói họ sẽ đưa ai ra tranh cử.
Tôi nhớ lại trong cuộc bầu cử Tổng Thống Mỹ năm 2004, lúc đó liên danh George W. Bush đang tranh với liên danh John Kerry. Tôi có nhờ ông Tăng Kiến Hoa dẫn đến gặp một vài bang trưởng Tàu xem họ bầu cho ai. Họ cười và nói: Quy luật bầu cử là phù thịnh bất phù suy. Cứ thấy ai chắc thắng là đóng tiền cho người đó, không cần biết đường lối họ như thế nào. Họ đã nhận tiền là khi đắc cử họ sẽ giúp mình. Nếu hai người ngang ngữa, đóng tiền cho cả hai. Tôi hỏi người Tàu không có ai ra tranh cử dân biểu hay nghị sĩ gì sao. Họ cũng cười và nói: Người mình có vào được quốc hội cũng chẳng làm được chuyện mình muốn. Cứ thấy người nào có thế lực là đóng tiền cho người đó.
Thì ra người Tàu bầu cử bằng tiền chứ không phải bầu cử bằng phiếu như người Việt!
Tôi nhớ lại trong cuộc bầu cử năm 2000, vì hai liên danh George W. Bush và Albert A. Gore ngang ngữa, nên người Tàu đóng tiền cho cả hai. Tây An Tự và Thiền Sư Thanh Hải ở Los Angeles đã đóng tiền cho liên danh Gore nhưng lập danh sách giả những người góp tiền, bị đổ bể nên chúng ta mới biết được.
Chúng ta không mong người Việt có những nhà phát minh làm thay đổi nhân loại như John V. Blankenbaker (phát minh ra máy vi tính 1971), Bill Gates, Steve Jobs…, chúng ta chỉ mong người Việt biết quan tâm đến cộng đồng, đất nước và nhân loại nhiều hơn. Nhưng điều này quá khó. Đúng như người Mỹ đã nhận xét:
Người Việt vì những lý do vớ vẩn, có thể hy sinh những mục tiêu quan trọng vì lợi ích của những mục tiêu nhỏ (như kiếm chút danh chẳng hạn). [sacrifice important goals for the sake of small ones]
Người Việt thích tụ tập nhưng thiếu nối kết để tạo sức mạnh. Một người có thể hoàn thành một nhiệm vụ xuất sắc; 2 người làm thì kém, 3 người làm thì hỏng việc!
Chúng ta trông chờ vào thế hệ sắp đến, không bị vướng mắc với quá khứ, học được nhiều cái hay của xứ người, sẽ đưa cộng đồng và đất nước đi vào một hướng đi mới tốt đẹp hơn.

Một ông Texas đòi ám sát dân cử liên bang và treo cổ cảnh sát Quốc Hội
Một ông Texas đòi ám sát dân cử liên bang và treo cổ cảnh sát Quốc Hội
Mar 30, 2021
WASHINGTON, DC (NV) – Ông Garret Miller, cư dân Texas, sau khi tham gia cuộc bạo loạn tại trụ sở Quốc Hội ngày 6 Tháng Giêng, đưa lời kêu gọi trên mạng đòi ám sát một nữ dân biểu cấp tiến liên bang và treo cổ một cảnh sát người Mỹ gốc Phi Châu, đài CNN dẫn hồ sơ tòa công bố ngày Thứ Hai, 29 Tháng Ba.
Vị dân cử mà nghi can Miller đòi ám sát là nữ Dân Biểu Alexandria Ocasio-Cortez (Dân Chủ-New York), khi tung ra tin nhắn trên Twitter “ám sát AOC.”
Giá treo cổ và dây thòng lọng được những người ủng hộ ông Donald Trump đem đến trụ sở Quốc Hội ngày làm loạn. (Hình: Andrew Caballero-Reynolds/AFP via Getty Images)
“AOC” là biệt danh của vị nữ dân biểu liên bang đại diện New York nêu trên.
Theo hồ sơ tòa, sau khi trở về cuộc bạo loạn ở Quốc Hội, nghi can bị ám ảnh việc truy tìm viên cảnh sát đã bắn chết bà Ashili Babbitt và muốn tìm “công lý.”
Đương sự nhận diện một cảnh sát viên người Mỹ gốc Phi Châu cho rằng phải chịu trách nhiệm cho cái chết của bà Babbitt và đăng tải hình viên cảnh sát đó trên Facebook.
Cáo trạng cho thấy đương sự đe doạ “sẽ ôm cổ viên cảnh sát bằng dây thừng” và “hắn sẽ đong đưa.”
Đương sự còn gởi ra hình ảnh một sơi dây thừng thắt thòng lọng trên Instagram với chú thích “Tôi đem theo dây thừng trong ngày ‘đó.’”
Cảnh sát tìm thấy hai sợi dây thừng, vài khẩu súng, đạn dươc, áo giáp, và một cây nỏ khi khám xét nhà đương sự tại Dallas, Texas.
Các biện lý đề nghị tiếp tục giam giữ nghi can Miller vì sự nguy hiểm trong các lời đe dọa mà đương sự đưa ra.
Trong ngày bị bắt, nghi can Miller mặc chiếc áo thun in dòng chữ “Tôi có mặt ở Washington, DC, ngày 6 Tháng Giêng” khi bị bắt.
Nữ Dân Biểu Alexandria Ocasio-Cortez, người bị nghi can Garret Miller đe dọa ám sát. (Hình: Tom Williams-Pool/Getty Images)
Cảnh Sát Quốc Hội điều tra và kết luận viên cảnh sát hành động thích hợp hoàn cảnh khi bắn chết bà Babbitt lúc phá cửa leo vào phòng họp khoáng đại Hạ Viện.
Lai lịch của viên cảnh sát nổ súng vào bà Babbitt cho đến nay chưa được tiết lộ.
Không có chỉ dấu nào cho thấy việc nghi can Miller xác định thân thế viên cảnh sát bắn chết người phụ nữ kể trên là chính xác.
Một chánh án liên bang tại Texas ra phán quyết tiếp tục giam giữ nghi can Miller, không được tại ngoại hậu tra, vì đương sự quá nguy hiểm, đe dọa sự an toàn tính mạng các cảnh sát Quốc Hội.
Luật sư biện hộ cho biết nghi can Miller rất hối tiếc những gì đã làm và những thông điệp mà đương sự gửi ra bắt nguồn từ sự tin tưởng vào hành động “thổi phồng thông điệp chính trị sai lạc” của cựu Tổng Thống Donald Trump. (MPL) [qd]
YOUTUBER NGƯỜI VIỆT VÀ TIN VỊT (TRẦN TỊNH)
YOUTUBER NGƯỜI VIỆT VÀ TIN VỊT (TRẦN TỊNH)
Tháng 3 26, 2021
“…có lẽ đã đến lúc những người làm truyền thông tiếng Việt có trách nhiệm phải lên tiếng và cố gắng phản bác tin vịt, vì nó nguy hại đến tính mạng (như trường hợp Covid), hay làm mất uy tín cộng đồng, làm tan nát cả phong trào đòi dân chủ cho Việt Nam…”

Một phương tiện kiếm sống dễ dàng trong thời đại mạng xã hội là ghi tên một kênh YouTube cá nhân, người ta vào xem kênh đó, YouTube sẽ trả tiền cho người chủ kênh. Nhưng phải nhiều người vào xem mới được, vì mỗi một trăm người xem thì chỉ được vài đôla. Phải có cả trăm ngàn người xem, hàng triệu người xem. Thế làm sao để có nhiều người xem? Bạn đọc trả lời dễ dàng rằng thì là nội dung phải hay, phải phong phú… Chưa chắc!
Chửi tục và tin vịt
Không rõ hàng triệu kênh YouTube của hàng trăm thứ tiếng khác trên thế giới như thế nào, nhưng riêng tiếng Việt, ít nhất trong bốn năm vừa qua, có hai cách trình bày YouTube ăn khách nhất. Đó là chửi bậy và tung tin vịt. Việc tại sao hai nội dung như thế thu hút đông đúc khán thính giả người Việt thì chắc phải có những nghiên cứu sâu sắc hơn để có câu trả lời. Cách nay vài năm, có một kênh YouTube tên Lisa Phạm chuyên chửi bậy và tục, rất ăn khách. Chủ nhân là một đàn bà xuất hiện với trang phục áo dài truyền thống phụ nữ Việt Nam, đầu đội khăn vấn. Bà này chửi cộng sản, chửi các quan chức lãnh đạo bên Việt Nam bằng những ngôn ngữ vô cùng tục tĩu mà tôi không thể kể ra đây. Kênh này được giới chống cộng tại hải ngoại, đặc biệt những người lớn tuổi, rất yêu thích. Một ông anh lớn tuổi trong gia đình tôi tại Mỹ thường xuyên theo dõi bà Lisa Phạm này.
Tại Bangkok, trong thời gian 10 năm đổ lại đây, có khá đông người đào thoát từ Việt Nam sang sinh sống bất hợp pháp, hay chờ giấy tờ tỵ nạn chính trị. Và Bangkok trở thành một cái lò YouTube tin vịt và chửi tục. Theo thông tin từ một số nhân viên làm việc cho Đài Á Châu Tự do (RFA), một số nhân viên làm hợp đồng của đài này ở Bangkok đã bỏ việc để làm YouTube kiếm tiền, vì những món lợi khổng lồ. Một nguồn tin cho tôi biết, làm YouTube có thể mua đất cất nhà được ở Bangkok. Gần đây tại Bangkok nổi lên một kênh YouTube của ông Đoàn Huy Chương với những clip chửi mắng rất tục tĩu viên chức cộng sản cao cấp trong nước. Ông Chương từng bị cộng sản bắt bỏ tù vì các hoạt động công đoàn tự do trong nước. Một nguồn tin từ giới hoạt động nghiệp đoàn bí mật nói với tôi là hiện nay ông Chương không có hoạt động gì ngoài chuyện làm YouTube kiếm tiền.
Nhưng tin vịt rầm rộ nhất là vùng Nam California, nơi tập trung đông đảo người Việt, mà nhiều người trong số họ do không theo dõi được báo chí Anh ngữ nên đành tìm kiếm thông tin từ các kênh YouTube. Các tờ báo đứng đắn tiếng Việt vẫn có tin tức, nhưng khổ nỗi họ chỉ thích tin vịt cho giật gân và nghe mắng chửi những người mà họ ghét. Có hai kênh YouTube mà tôi còn nhớ tên và hai việc gắn liền với chúng là hai kênh của ông Trần Nhật Phong và Trương Quốc Huy. Cả hai ông này đều là cổ động viên cuồng nhiệt của ông cựu tổng thống thứ 45, Donald Trump. Một lần ông Trần Nhật Phong lấy hình ghép một vụ tai nạn tại một nghĩa trang từ lâu để gán cho phong trào đòi bình đẳng của người da đen tại Mỹ, Black Lives Matter, và nói rằng người da đen phá hoại.
Ông Trương Quốc Huy thì nhắm vào “thị trường” trong nước nhiều hơn, và thường xuyên đưa ra các thuyết âm mưu không có căn cứ rằng cuộc bầu cử tại Mỹ năm 2020 bị gian lận. Sau chuyến vận động tranh cử thất bại của ông Trump tại Oklahoma vào tháng 6-2020, báo chí Mỹ trích dẫn lời giới chức trách Oklahoma rằng chỉ có vài ngàn người tham dự, thay vì cả triệu như phe ông Trump loan báo. Báo Việt Nam trong nước dịch báo Mỹ, ông Huy bèn chỉ trích báo Việt Nam trên Facebook của ông. Nhưng thật ra ông ta sai. Có người nhắc nhở nhưng ông ta vẫn không thèm sửa lại. Ông Trương Quốc Huy cũng từng là một tù nhân chính trị tại Việt Nam. Ông đến Mỹ với tư cách tỵ nạn chính trị. Nhiều quan sát cho rằng chính từ các nguồn tin vịt này mà cử tri Mỹ gốc Việt bầu cho ông Trump đông nhất trong các cộng đồng thiểu số ở Mỹ.
Lợi và hại
Lợi thì rất rõ, theo một thông tin tôi biết trực tiếp, thì một kênh YouTube tiếng Việt tại miền Nam California có thể thu được hơn 100.000 USD/năm. Các kênh đắt hàng như Trần Nhật Phong, Trương Quốc Huy ắt hẳn nhiều hơn. Những người chịu thiệt hại đầu tiên chính là công chúng người Việt theo dõi tin vịt này. Trong một bài tường trình về dịch Covid-19 trong cộng đồng người Mỹ gốc Việt từ Nam California, rất nhiều người Việt vì nghe theo lời Donald Trump rằng dịch Covid-19 chỉ là bịa đặt mà bỏ mạng. Lời của Donald Trump đến với những người xấu số này qua các kênh YouTube tin vịt kể trên.
Thiệt hại thứ nhì thuộc về hình ảnh của cộng đồng người Việt hải ngoại, và giới đấu tranh dân chủ cho Việt Nam trốn tránh ra hải ngoại. Người Việt trong nước nghĩ rằng truyền thông tiếng Việt tại hải ngoại chỉ có hai nội dung: tin vịt và chửi tục. Đây chính là lý do mà cơ quan tuyên giáo của Đảng Cộng sản Việt Nam làm ngơ cho người trong nước được xem thoải mái các kênh này, nếu không nói là tuyên giáo cộng sản ngầm ủng hộ cách thức làm truyền thông như vậy. Nó cũng dối trá hệt như đường lối làm truyền thông của cộng sản.
Đã bắt đầu có những nỗ lực khắp nơi để chặn tin vịt. Hai công ty mạng xã hội lớn nhất thế giới, Facebook và Twitter, cấm vĩnh viễn Donald Trump là vì lý do đó. Trước ngày bầu cử 3-11-2020, phe ông Trump dựng lên chuyện bê bối tài chính của Hunter Biden, con trai ông Joe Biden, lúc đó là ứng cử viên. Câu chuyện này được loan truyền trên các kênh tin vịt và lá cải Mỹ, tuy nhiên tờ Wall Street Journal, vốn thuộc cánh hữu thân cận với Đảng Cộng hòa của Donald Trump, đã từ chối không đăng câu chuyện này vì nó là… tin vịt.
Các tờ báo lớn của cộng đồng người Việt như Người Việt, Viễn Đông cũng bắt đầu có những bài viết chống tin vịt, đặc biệt là kênh YouTube của nhà báo Đỗ Dũng. Ông Đỗ Dũng mất rất nhiều thời gian xem các kênh YouTube tin vịt, rồi đưa ra minh chứng để phản bác. Một công việc vô cùng khó chịu và mệt mỏi. Nhưng dù có mệt mỏi, có lẽ đã đến lúc những người làm truyền thông tiếng Việt có trách nhiệm phải lên tiếng và cố gắng phản bác tin vịt, vì nó nguy hại đến tính mạng (như trường hợp Covid), hay làm mất uy tín cộng đồng, làm tan nát cả phong trào đòi dân chủ cho Việt Nam.
Trần Tịnh
Người gốc Việt bị đánh trong lúc đi bộ ở Uptown, Chicago Mar 28, 2021
Người gốc Việt bị đánh trong lúc đi bộ ở Uptown, Chicago
Mar 28, 2021
CHICAGO, Illinois (NV) – Ông Châu Bửu, một người gốc Việt, 60 tuổi, bị đánh khi đang đi bộ ở khu Uptown của thành phố Chicago cách đây một tuần.
Báo Chicago Tribune dẫn lời cô Kaylee Công, con gái của nạn nhân, cho biết cha mình bị đánh khi đang đi bộ trong khu ông cư ngụ. Cô và gia đình sợ cha mình bị tấn công vì là người Á Châu, và đang kêu gọi cộng đồng cảnh giác.
Một góc khu vực trung tâm thành phố Chicago vào buổi tối. (Hình minh họa: KAMIL KRZACZYNSKI/AFP via Getty Images)
Cô Kaylee kể mình và gia đình sống ở khu Uptown đến nay được 15 năm, nhưng chưa bao giờ gặp chuyện này.
“Tôi rất bất ngờ vì không thể tin được chuyện này lại xảy ra với cha mình,” cô nói.
Cô kể cha mình bị tấn công trong lúc đi bộ tại ngã tư đường Broadway và đường Ainslie lúc 11 giờ sáng Thứ Bảy, 20 Tháng Ba, và đợi đến hôm sau mới kể lại cho gia đình nghe.
Đăng trên Instagram của tiệm nail, cô Kaylee cho biết cha mình, ông Châu Bửu, bị đấm vào đầu, nhưng không kể lại vì thế hệ của ông quen chịu đựng những “chuyện khó khăn” như vậy.
Cô nói với báo Chicago Tribune: “Tôi nghĩ cha mình không phải là nạn nhân đầu tiên vì những bậc cha mẹ người Á Châu thường giữ im lặng khi gặp những chuyện như vậy. Thế hệ con cái như chúng tôi thì nghĩ mình không nên im lặng.”
Báo Chicago Tribune liên lạc được với ông Châu Bửu, nhưng ông từ chối phỏng vấn, và nhờ con gái Kaylee thay mặt.
Cô cho hay ông Châu đứng lại sau khi bị đấm vào đầu, và thấy nghi can tiếp tục đi khoảng 100 foot. Ông lấy điện thoại ra chụp hình nghi can lại, nhưng hình không rõ.
Sau đó, ông quay lại nhìn phía sau thì thấy một người đàn ông đang đứng trên lề đường và đang giấu gậy bóng chày trên người.
Ông Châu thấy vậy liền áp điện thoại vào tai và la “Tôi sẽ gọi 911.” Người cầm gậy bóng chày và ông Châu nhìn nhau khoảng một phút, rồi ông Châu đi tiếp để tránh nguy hiểm.
Cô Kaylee nói cha mình không thấy rõ nghi can đấm vào đầu ông, chỉ thấy người đó mặc quần áo đen. Ông kể người cầm gậy bóng chày không phải là người Á Châu, và cả hai người đều cao to hơn ông.
Ông Châu không muốn gọi cảnh sát vì tiếng Anh, và cũng không muốn vào bệnh viện vì không có bảo hiểm, không muốn làm “gánh nặng tài chánh” cho gia đình.
Sở Cảnh Sát Chicago cho biết sẽ không dung thứ các hành vi bạo lực trong cộng đồng, và sẽ làm việc với các cộng đồng Á Châu để điều tra, cũng như có các biện pháp bảo vệ họ.
Tuy nhiên, sở cảnh sát chưa biết được sự việc này có phải là tội thù ghét hay không và đang điều tra.
Trong khi đó, cô Kaylee cho hay quá trình khai báo với sở cảnh sát rất phức tạp, và cô cho rằng chuyện cha mình bị tấn công là tội thù ghét.
“Tôi vẫn nghĩ đó là tội thù ghét vì đâu có ai muốn tấn công một người không đụng gì đến họ. Cha tôi chỉ đi bộ một mình, và không hề đụng đến ai cả,” cô nói. (TL) [kn]
Lá Thư Từ Bên Kia Thế Giới
Kimtrong Lam Lương Văn Can 75.
Lá Thư Từ Bên Kia Thế Giới
Người Dịch: Nguyên Phong
Bác sĩ Elizabeth Kübler-Ross, người tiền phong trong lãnh vực nghiên cứu về hiện tượng hồi sinh cho biết:
“Con người sợ chết như con nít sợ ma, họ đã nhìn cái chết một cách sợ hãi, ghê tởm và cố gắng phủ nhận nó vì nó làm gián đoạn sự liên tục của đời sống. Nhưng nếu họ biết chấp nhận sự chết một cách bình thản, giản dị thì họ sẽ thấy chết là một sự kiện tự nhiên cũng như lúc sinh ra vậy. Bất kỳ lúc nào chung quanh chúng ta, sống và chết cũng luôn luôn tiếp diễn. Lá cây rụng để nhường chỗ cho những mầm non xuất hiện, hết mùa đông lại có mùa xuân. Một hiện tượng tự nhiên và cần thiết như thế không lẽ lại chẳng bao hàm một ý nghĩa thâm sâu nào đó? Phải chăng chính vì có sự chết mà sự sống hiện hữu, có sự xây dựng thì cũng phải có sự hủy diệt, đâu có gì tồn tại vĩnh viễn. Người ta không thể hiểu được ý nghĩa đích thực của sự sống nếu họ không chịu chấp nhận sự chết, và đã đến lúc người ta phải nghiên cứu cặn kẽ các sự kiện này chứ không thể chấp nhận những lý thuyết mơ hồ nào đó được.”
Sau đây là tài liệu được trích lại từ cuốn La Revue Spirite:
Bác sĩ Henri Desrives là một khoa học gia hoạt động, vui vẻ và yêu nghề. Như mọi nhà trí thức khác, ông sống một cuộc đời rất thực tế và không buồn lưu ý đến những điều mà khoa học chưa giải thích được. Ông không tin rằng có một linh hồn tồn tại sau khi chết vì thể xác chỉ là sự kết hợp của các vật chất hữu cơ và trí thông minh chẳng qua chỉ là sản phẩm của các tế bào thần kinh. Khi thể xác đã hư hoại thì trí thông minh cũng không thể tồn tại. Một hôm khi bàn chuyện với các con về đề tài đời sống sau khi chết, ông hứa sẽ liên lạc với các con nếu quả thật có một đời sống bên kia cửa tử.
Cậu con trai Piere Desrives, cũng là một y sĩ, đã nói: “Nếu đã chết, làm sao cha có thể liên lạc với con được?”
Bác sĩ Henri suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Cha không tin có một đời sống hay cõi giới nào ngoài đời sống này nhưng nếu sau khi chết mà cha thấy được điều gì thì cha sẽ tìm đủ mọi cách để liên lạc với các con.”
Vài năm sau, bác sĩ Desrives từ trần, các con ông vì bận việc nên cũng không để ý gì đến buổi bàn luận đó nữa.
Khoảng hai năm sau, một nhóm nhân viên làm việc trong bệnh viện lập bàn cầu cơ chơi, bất ngờ cơ bút đã viết: “Xin cho gọi bác sĩ Piere Desrives đến vì tôi là cha cậu đó và tôi có mấy lời muốn nhắn nhủ với các con tôi.”
Được thông báo, bác sĩ Piere không tin tưởng mấy nhưng nhớ lại lời dặn của cha, ông bèn gọi các em đến tham dự buổi cầu cơ này. Một người cầm giữ đầu một sợi dây, đầu kia cột vào một cây bút chì và chỉ một lát sau cây bút đã tự động chạy trên các trang giấy thành bức thư như sau:
Các con thân mến,
Cha rất hài lòng đã gặp đủ mặt các con nơi đây. Gần một năm nay, cha có ý trông đợi để kể cho các con về những điều ở cõi bên này mà cha đã chứng kiến nhưng không có cơ hội nói lại cho các con biết.
Như các con đã biết, hôm đó sau khi ở bệnh viện về, cha thấy trong người mệt mỏi lạ thường, cha bèn lên giường nằm và dần dần lịm đi luôn, không hay biết gì nữa. Một lúc sau cha thấy mình đang lơ lửng trong một bầu ánh sáng trong suốt như thủy tinh. Thật khó có thể tả rõ cảm tưởng của cha khi đó, nhưng không hiểu sao cha thấy trong mình dễ chịu, linh hoạt, thoải mái chứ không bị gò bó, ràng buộc như trước. Các con biết cha bị phong thấp nên đi đứng khó khăn, vậy mà lúc đó cha thấy mình có thể đi đứng, bay nhảy như hồi trai tráng. Cha có thể giơ tay giơ chân một cách thoải mái, không đau đớn gì. Đang vẫy vùng trong biển ánh sáng đó thì bất chợt cha nhìn thấy cái thân thể của cha đang nằm bất động trên giường. Cha thấy rõ mẹ và các con đang quây quần chung quanh đó và phía trên thân thể của cha có một hình thể lờ mờ trông như một lùm mây màu xám đang lơ lửng. Cả gia đình đều đang xúc động và không hiểu sao cha cứ thấy trong mình buồn bực, khó chịu. Cha lên tiếng gọi nhưng không ai trả lời, cha bước đến nắm lấy tay mẹ con nhưng mẹ con không hề hay biết và tự nhiên cha ý thức rằng mình đã chết. Cha bị xúc động mạnh, nhưng may thay lúc đó mẹ con và các con đều lên tiếng cầu nguyện, tự nhiên cha thấy mình bình tĩnh hẳn lại như được an ủi. Cái cảm giác được đắm chìm trong những lời cầu nguyện này thật vô cùng thoải mái dễ chịu không thể tả xiết. Lớp ánh sáng bao quanh cha tự nhiên trở nên sáng chói và cả một cuộc đời của cha từ lúc thơ ấu đến khi trưởng thành bỗng hiện ra rõ rệt như trên màn ảnh. Từ việc gần đến việc xa, ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng đều hiện ra rõ rệt trong tâm trí của cha. Hơn bao giờ hết, cha ý thức tường tận các hành vi của mình, các điều tốt lành, hữu ích mà cha đã làm cũng như các điều xấu xa, vô ích mà cha không tránh được. Tự nhiên cha thấy sung sướng về những điều thiện đã làm và hối tiếc về những điều mà đáng lẽ ra cha không nên làm. Cả một cuốn phim đời hiện ra một cách rõ rệt cho đến khi cha thấy mệt mỏi và thiếp đi như người buồn ngủ.
Cha ở trong tình trạng vật vờ, nửa ngủ nửa thức này một lúc khá lâu cho đến khi tỉnh dậy thì thấy mình vẫn lơ lửng trong một bầu ánh sáng có màu sắc rất lạ không giống như màu ánh sáng lần trước. Cha thấy mình có thể di chuyển một cách nhanh chóng, có lẽ vì không còn xác thân nữa. Cha thấy cũng có những người đang di chuyển gần đó nhưng mỗi lần muốn đến gần họ thì cha lại có cảm giác khó chịu làm sao. Một lúc sau cha đi đến một nơi có đông người tụ họp. Những người này có rung động dễ chịu nên cha có thể bước lại hỏi thăm họ một cách dễ dàng. Một người cho biết tùy theo các rung động thích hợp mà cha có thể tiếp xúc được với những người ở cõi bên này. Sở dĩ cha không thể tiếp xúc với một số người vì họ có sự rung động khác với “tần số rung động” (frequency) của cha. Sự giải thích có tính cách khoa học này làm cha tạm hài lòng. Người nọ cho biết thêm rằng ở cõi bên này tần số rung động rất quan trọng, và tùy theo nó mà người ta sẽ lựa chọn nơi chốn mà họ sống. Cũng như loài cá ở ngoài biển, có loài sống gần mặt nước, có loài sống ở lưng chừng và có loài sống dưới đáy sâu tùy theo sức ép của nước thì ở cõi bên này, tùy theo tần số rung động mà người ta có thể tìm đến được các cảnh giới khác nhau. Sự kiện này làm cha cảm thấy vô cùng thích thú vì như vậy quả có một cõi giới bên kia cửa tử và cõi này lại có nhiều cảnh giới khác nhau nữa.
Khi xưa cha không tin những quan niệm như thiên đàng hay địa ngục nhưng hiện nay cha thấy quan niệm này có thể được giải thích một cách khoa học qua việc các tần số rung động. Những tần số rung động này như thế nào? Tại sao cha lại có những tần số rung động hợp với một số người? Người nọ giải thích rằng tùy theo tình cảm của con người mà họ có những sự rung động khác nhau; người có tình thương cao cả khác với những người tính tình nhỏ mọn, ích kỷ hay những người hung ác, không hề biết thương yêu. Đây là một điều lạ lùng mà trước nay cha không hề nghĩ đến. Cha bèn đặt câu hỏi về khả năng trí thức, phải chăng những khoa học gia như cha có những tần số rung động đặc biệt nào đó, thì người nọ trả lời rằng, khả năng trí thức hoàn toàn không có một giá trị nào ở cõi bên này cả. Điều này làm cho cha ít nhiều thất vọng. Người nọ cho biết rằng cái kiến thức chuyên môn mà cha tưởng là to tát chẳng qua chỉ là những mảnh vụn của một kho tàng kiến thức rất lớn mà bên này ai cũng có thể học hỏi được.
Người nọ nhấn mạnh rằng, điều quan trọng là con người biết làm gì với những kiến thức đó. Sử dụng nó để phục vụ hay tiêu diệt nhân loại? Sử dụng nó vào mục đích vị tha hay ích kỷ? Sử dụng nó để đem lại niềm vui hay để gây đau khổ cho người khác? Thấy cha có vẻ thất vọng, người này bèn đưa cha đến một thư viện lớn, tại đây có lưu trữ hàng triệu cuốn sách mà cha có thể tham cứu, học hỏi. Chưa bao giờ cha lại xúc động như vậy. Có những cuốn sách rất cổ viết từ những thời đại xưa và có những cuốn sách ghi nhận những điều mà từ trước tới nay cha chưa hề nghe nói đến. Sau một thời gian nghiên cứu, cha thấy cái kiến thức mà mình vẫn hãnh diện thật ra chẳng đáng kể gì so với kho tàng kiến thức nơi đây. Đến khi đó cha mới thấm thía điều người kia nói về khả năng trí thức của con người và bắt đầu ý thức về tần số rung động của mình.
Nơi cha đang sống có rất đông người, đa số vẫn giữ nguyên tính nết cũ như khi còn sống ở thế gian. Có người hiền từ vui vẻ, có người tinh nghịch ưa chọc phá người khác, có người điềm đạm, có kẻ lại nóng nảy. Quang cảnh nơi đây không khác cõi trần bao nhiêu; cũng có những dinh thự đồ sộ, to lớn; có những vườn hoa mỹ lệ với đủ các loại hoa nhiều màu sắc; có những ngọn núi rất cao hay sông hồ rất rộng. Lúc đầu cha ngạc nhiên khi thấy những cảnh vật này dường như luôn luôn thay đổi, nhưng về sau cha mới biết cảnh đó hiện hữu là do sức mạnh tư tưởng của những người sống tại đây. Điều này có thể giải thích giống như sự tưởng tượng ở cõi trần. Các con có thể tưởng tượng ra nhà cửa dinh thự trong đầu óc mình, nhưng ở cõi trần sức mạnh này rất yếu, chỉ hiện lên trong trí óc một lúc mà thôi. Bên này vì có những rung động đặc biệt nào đó phù hợp với sự rung động của tư tưởng làm gia tăng thêm sức mạnh khiến cho những hình ảnh này có thể được thực hiện một cách rõ ràng, chính xác và lâu bền hơn.
Các con đừng nghĩ rằng những người bên này chỉ suốt ngày rong chơi, tạo ra các hình ảnh theo ý muốn của họ; mà thật ra tất cả đều bận rộn theo đuổi các công việc riêng để chuẩn bị cho sự tái sinh. Vì mọi tư tưởng bên này đều tạo ra các hình ảnh nên đây là môi trường rất thích hợp để người ta có thể kiểm soát, ý thức rõ rệt hơn về tư tưởng của mình. Vì đời sống bên này không cần ăn uống, làm lụng nên người ta có nhiều thời giờ theo đuổi những công việc hay sở thích riêng. Có người mở trường dạy học, có kẻ theo đuổi các nghành chuyên môn như hội họa, âm nhạc, kiến trúc, văn chương thơ phú, v.v…
Tóm lại, đây là môi trường để họ học hỏi, trau dồi các khả năng để chuẩn bị cho một đời sống mai sau. Phần cha đang học hỏi trong một phòng thí nghiệm khoa học để sau này có thể giúp ích cho nhân loại. Càng học hỏi, cha càng thấy cái kiến thức khi xưa của cha không có gì đáng kể và nền y khoa mà hiện nay các con đang theo đuổi thật ra không lấy gì làm tân tiến lắm nếu không nói rằng rất ấu trĩ so với điều cha được biết nơi đây. Hiển nhiên khoa học phát triển tùy theo khả năng trí thức của con người, mỗi thời đại lại có những sự phát triển hay tiến bộ khác nhau nên những giá trị cũng vì thế mà thay đổi. Có những giá trị mà thời trước là khuôn vàng thước ngọc thì đời sau lại bị coi là cổ hủ, lỗi thời; và như cha được biết thì những điều mà ngày nay đang được người đời coi trọng, ít lâu nữa cũng sẽ bị đào thải. Tuy nhiên cái tình thương, cái ý tưởng phụng sự mọi người, mọi sinh vật thì bất kỳ thời đại nào cũng không hề thay đổi, và đó mới là căn bản quan trọng mà con người cần phải biết. Càng học hỏi cha càng thấy chỉ có những gì có thể tồn tại được với thời gian mà không thay đổi thì mới đáng được gọi là chân lý. Cha mong các con hãy suy ngẫm về vấn đề này, xem đâu là những giá trị có tính cách trường tồn, bất biến để sống theo đó, thay vì theo đuổi những giá trị chỉ có tính cách tạm bợ, hời hợt.
Cha biết rằng mọi ý nghĩ, tư tưởng, hành động đều có những rung động riêng và được lưu trữ lại trong ta như một cuốn sổ. Dĩ nhiên khi sống ở cõi trần, con người quá bận rộn với sinh kế, những ưu phiền của kiếp nhân sinh, không ý thức gì đến nó nên nó khép kín lại; nhưng khi bước qua cõi bên này thì nó từ từ mở ra như những trang giấy phô bày rõ rệt trước mắt. Nhờ vậy mà cha biết rõ rằng hạnh phúc hay khổ đau cũng đều do chính ta tạo ra và lưu trữ trong mình. Cuốn sổ lưu trữ này là bằng chứng cụ thể của những đời sống đã qua và chính nó kiểm soát tần số rung động của mỗi cá nhân. Tùy theo sự rung động mà mỗi cá nhân thích hợp với những cảnh giới riêng và sẽ sống tại đó khi bước qua cõi giới bên này. Do đó, muốn được thoải mái ở cõi bên này, các con phải biết chuẩn bị. Cha mong các con hãy bắt tay vào việc này ngay. Các con hãy rán làm những việc lành, từ bỏ những hành vi bất thiện. Khi làm bất cứ việc gì, các con hãy suy gẫm xem hậu quả việc đó như thế nào, liệu nó có gây đau khổ hay tổn thương cho ai không? Đừng quá bận rộn suy tính những điều hơn lẽ thiệt mà hãy tập quên mình. Đời người rất ngắn, các con không có nhiều thời giờ đâu.
Khi còn sống, đã có lúc cha dạy các con phải biết đầu tư thương mại để dành tiền bạc vào những trương mục tiết kiệm, những bất động sản, những chứng khoán… nhưng bây giờ cha biết rằng mình đã lầm. Một khi qua đến bên đây, các con không thể mang những thứ đó theo được. Danh vọng, địa vị, tài sản vật chất chỉ là những thứ có tính cách tạm bợ, bèo bọt, đến hay đi như mây trôi, gió thổi, trước có sau không. Chỉ có tình thương mới là hành trang duy nhất mà các con có thể mang theo mình qua cõi giới bên này một cách thoải mái, không sợ hư hao mất mát. Tình thương giống như đá nam châm, nó thu hút những người thương nhau thực sự, để họ tiến lại gần nhau, kết hợp với nhau. Nó là một mãnh lực bất diệt, mạnh mẽ, trường tồn và chính nhờ lòng thương này mà người ta có thể tìm gặp lại nhau trải qua không gian hay thời gian. Chắc hẳn các con nghĩ rằng người cha nghiêm nghị đầy uy quyền khi trước đã trở nên mềm yếu chăng? Này các con, chỉ khi nào buông xuôi tay bước qua thế giới bên này, các con mới thực sự trải nghiệm được trạng huống của mình, tốt hay xấu, hạnh phúc hay đau khổ, thích hợp với cảnh giới thanh cao tốt lành hay những nơi chốn thấp thỏi xấu xa. Hơn bao giờ hết, cha xác định rằng điều cha học hỏi nơi đây là một định luật khoa học thật đơn giản mà cũng thật huyền diệu. Nó chính là cái nguyên lý trật tự và điều hòa hằng hiện hữu trong vũ trụ. Sự lựa chọn để sống trong cảnh giới mỹ lệ đẹp đẽ hay tăm tối u minh đều do những tần số rung động của mình mà ra cả và chính mình phải chịu trách nhiệm về cuộc đời của mình hay lựa chọn những nơi mà mình sẽ đến.
Khi còn sống cha tin rằng chết là hết, con người chỉ là sự cấu tạo của các chất hữu cơ hợp lại, nhưng hiện nay cha biết mình đã lầm. Cha không biết phân biệt phần xác thân và phần tâm linh. Sự chết chỉ đến với phần thân xác trong khi phần tâm linh vẫn hoạt động không ngừng. Nó đã hoạt động như thế từ thuở nào rồi và sẽ còn tiếp tục mãi mãi. Hiển nhiên cá nhân của cha không phải là cái thể xác đã bị hủy hoại kia mà là phần tâm linh vẫn tiếp tục hoạt động này, do đó cha mới cố gắng liên lạc với các con để hoàn tất điều mà cha đã hứa với các con khi xưa. Cha nghiệm được rằng sự sống giống như một dòng nước tuôn chảy không ngừng từ nơi này qua nơi khác, từ hình thức này qua hình thức khác. Khi trôi chảy qua những môi trường khác nhau nó sẽ bị ảnh hưởng những điều kiện khác nhau; và tùy theo sự học hỏi, kinh nghiệm mà nó ý thức được bản chất thiêng liêng thực sự của nó. Cũng như sóng biển có đợt cao, đợt thấp thì đời người cũng có những lúc thăng trầm, khi vinh quang tột đỉnh, lúc khốn cùng tủi nhục, nhưng nếu biết nhìn lại toàn vẹn tiến trình của sự sống thì kiếp người có khác chi những làn sóng nhấp nhô, lăng xăng trên mặt biển đâu. Chỉ khi nào biết nhận thức về bản chất thật sự của mình vốn là nước chứ không phải là sóng thì các con sẽ ý thức được tính cách trường cửu của sự sống. Từ đó các con sẽ có một quan niệm rõ rệt rằng chết chỉ là một diễn tiến tất nhiên, một sự kiện cần thiết có tính cách giai đoạn chứ không phải một cái gì ghê gớm như người ta thường sợ hãi. Điều cần thiết không phải là trốn tránh sự chết hay ghê tởm nó, nhưng là sự chuẩn bị cho một sự kiện tất nhiên phải đến một cách thoải mái, ung dung vì nếu khi còn sống các con đã đem hết khả năng và phương tiện của mình để giúp đời, để yêu thương mọi loài thì lúc lâm chung, các con chẳng có gì phải luyến tiếc hay hổ thẹn với lương tâm cả. Trước khi từ biệt các con, cha muốn nói thêm rằng hiện nay cha đang sống một cách thoải mái, vui vẻ và an lạc chứ không hề khổ sở.
Nguyên Phong dịch






