Trump lại bị kiện vì bạo loạn Đồi Capitol…

May be an image of 6 people, people standing, outdoors and crowd

 Trump lại bị kiện vì bạo loạn Đồi Capitol…

Một nghị sĩ Dân chủ đệ đơn kiện Trump, con trai Donald Jr, luật sư Rudy Giuliani và một nghị sĩ Cộng hòa với cáo buộc kích động bạo loạn Đồi Capitol hôm 6/1.

Trump và các bị cáo khác đã tiến hành một “chiến dịch ngụy biện dối trá và kích động” dẫn đến vụ tấn công quốc hội, nghị sĩ California Eric Swalwell đệ đơn kiện lên tòa án quận ở thủ đô Washington ngày 5/3.

Tháng trước, nghị sĩ Mississippi Bennie Thompson, cũng thuộc đảng Dân chủ, đã đệ đơn kiện tương tự chống lại Trump. Cả hai đều viện dẫn luật ít được sử dụng là Đạo luật Ku Klux Klan, được thông qua năm 1871 để ngăn chặn nhóm da trắng thượng đẳng KKK đe dọa các quan chức dân cử.

Trump, Donald Jr., Giuliani và nghị sĩ Alabama Mo Brooks đã phát biểu tại cuộc mít tinh với người ủng hộ trước cuộc bạo loạn ngày 6/1 tại Đồi Capitol. “Không chấp nhận thất bại, Donald Trump đã phát động một cuộc chiến tổng lực nhằm vào chuyển giao quyền lực hòa bình”, Swalwell nói trong tuyên bố thông báo về vụ kiện.

“Ông ta nói dối những người ủng hộ hết lần này đến lần khác, tuyên bố rằng cuộc bầu cử đã bị đánh cắp và cuối cùng kêu gọi người ủng hộ đổ bộ về thủ đô Washington để ‘ngăn chặn hành vi trộm cắp”, Swalwell nói thêm.

“Các bị cáo đã tập hợp, kích động đám đông và do đó, những người này phải chịu trách nhiệm toàn bộ về thương tích và thiệt hại sau đó”. Swalwell nhấn mạnh. Ông đề nghị tòa ấn định hình phạt và yêu cầu bị cáo bồi thường thiệt hại nhưng những chi tiết này chưa được công bố cụ thể.

Cuộc bạo loạn nổ ra khi đám đông ủng hộ Trump quá khích xông vào tòa nhà Đồi Capitol gây rối khi thượng viện đang họp chứng nhận kết quả bầu cử, khiến 5 người chết và gây thiệt hại hàng triệu USD. Hơn 260 bị cáo đã bị kết tội liên quan tới cuộc bạo loạn, trong đó nhiều người tuyên bố “trung thành” với Trump và chán ghét quốc hội Mỹ.

Trump đã bị Hạ viện do đảng Dân chủ kiểm soát luận tội nhưng được Thượng viện tha bổng. Swalwell là một trong những nghị sĩ Dân chủ đóng vai trò như công tố viên trong phiên tòa xét xử Trump tại Thượng viện.

Phản ứng trước vụ kiện này, phát ngôn viên của Trump Jason Miller ra tuyên bố: “Eric Swalwell là người chẳng ai biết đến và không đáng tin cậy”.

– Donald Trump tại Nhà Trắng tháng 11/2020. Ảnh: AFP.

https://www.businessinsider.com.au/trump-sued-for…  

Nhà hoạt động Phạm Đoan Trang thuộc danh sách 10 trường hợp khẩn cấp về tự do báo chí (RFA)

  Nhà hoạt động Phạm Đoan Trang thuộc danh sách 10 trường hợp khẩn cấp về tự do báo chí

RFA.ORG

Nhà hoạt động Phạm Đoan Trang thuộc danh sách 10 trường hợp khẩn cấp về tự do báo chí

Nhà hoạt động đang bị Việt Nam giam giữ, cô Phạm Đoan Trang, nằm trong danh sách 10 trường hợp khẩn cấp về tự do báo chí của tổ chức One Free Press Coalition (OFPC).

OFPC vào ngày 1 tháng 3 vừa qua đưa ra kêu gọi hãy đứng lên đấu tranh cho những nhà báo đang bị tấn công vì theo đuổi sự thật. Trong số này có 10 trường hợp và Cô Phạm Đoan Trang tại Việt Nam là một trong những trường hợp đó.

Trao đổi với RFA tối 5/3, Nhà báo độc lập Võ Văn Tạo từ Nha Trang nhận xét về việc OFPC đưa Cô Phạm Đoan Trang của Việt Nam vào 10 trường hợp đáng quan tâm nhất trong số những nhà báo bị chế độ độc tài đàn áp như sau:

Giới hiểu biết quan sát chính trị và lý luận ở Việt Nam luôn luôn đánh giá rất cao Phạm Đoan Trang trong đội ngũ những người bất đồng chính kiến, đấu tranh vì một Việt Nam dân chủ và tiến bộ xã hội.

Trong những năm gần đây, những người mà tranh đấu phản biện, đấu tranh cho tự do dân chủ bị những mức án nặng nề, trên 10 năm và họ xét theo những điều luật rất nghiêm trọng như lật đổ nhà nước, tuyên truyền chống nhà nước… với khung án rất nặng. Tương lai nếu bị đem ra xét xử tôi nghĩ Đoan Trang sẽ bị phạt rất nặng.

Vì vậy tôi nghĩ việc quốc tế lên tiếng vì Đoan Trang tôi nghĩ là chính đáng, phù hợp với tiến bộ. Tôi rất mừng khi tổ chức đó đưa Đoan Trang vào trường hợp quan tâm.

Theo tôi nghĩ top 10 là vẫn còn ít. Nếu so sánh trên thế giới thì rõ ràng Đoan Trang tôi nghĩ tối thiểu phải ở top 5 quan tâm đầu tiên.”

Nhà hoạt động nữ có tiếng Phạm Đoan Trang, 43 tuổi, từng là một nhà báo làm việc cho một số báo Nhà nước, sau đó cô trở thành một nhà báo độc lập rồi một nhà hoạt động tích cực cho các quyền căn bản tại Việt Nam.

Cô là tác giả của một số sách về nhân quyền, chính trị được xuất bản ở nước ngoài. Cô cũng nhận được những giải thưởng về nhân quyền như giải Tự do Báo chí năm 2019 của tổ chức Phóng viên Không Biên giới, hạng mục Ảnh Hưởng; giải Homo Homini năm 2017 của tổ chức People In Need.

Cô bị bắt vào khuya ngày 6 tháng tháng 10 năm 2020 tại Thành phố Hồ Chí Minh ngay sau cuộc Đối thoại Nhân quyền Việt- Mỹ lần thứ 24. Sau đó Cô bị di lý ra Hà Nội.

Truyền thông Nhà nước Việt Nam vào ngày 7 tháng 10 đưa tin, dẫn nguồn từ Cơ quan An Ninh Điều tra thuộc Công an Hà Nội về quyết định khởi tố đối với cô Phạm Đoan Trang. Cô Trang bị cáo buộc tội ‘tuyên truyền chống Nhà nước Việt Nam’ theo điều 88 Bộ luật Hình sự năm 1999, và ‘làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên truyền thông tin, tài liệu, vật phẩm nhằm chống Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam’ theo điều 117 Bộ luật Hình sự VN năm 2015.

Những điều luật này bị thế giới cho là mơ hồ, chính trị hóa các hoạt động được Hiến pháp Việt Nam công nhận nhằm bịt miệng các tiếng nói chỉ trích sai trái của đảng cộng sản cầm quyền và chính phủ Hà Nội hiện nay.

OFPC là liên minh được hình thành để soi rọi ánh sáng vào tình cảnh của những phóng viên bị đe dọa trên toàn thế giới vào khi quyền tự do của báo giới bị tấn công khắp toàn cầu.

Bóc trần năm ngộ nhận về việc tăng lương tối thiểu

Bóc trần năm ngộ nhận về việc tăng lương tối thiểu

Marc Stier, Pennsylvania Capitol Star

Dịch bởi: Người Mỹ Gốc Việt

Về tác giả: Marc Stier là giám đốc của Trung tâm Chính sách và Ngân sách Pennsylvania, một tổ chức tư vấn (think-tank) cấp tiến ở Harrisburg.

Trong khi việc tăng lương tối thiểu là một cuộc thảo luận tiếp tục vang dội khắp thủ đô, rõ ràng là nhiều nhà lập pháp đang e ngại về việc tăng lương lần đầu tiên trong hơn một thập niên qua. Một số nhà lập pháp đã nói với những người ủng hộ rằng họ không tin rằng thậm chí nên có một mức lương tối thiểu.

Bảng tham khảo mức lương tối thiểu, thu nhập bình quân đầu người và bầu cử 2020

Nhưng việc tăng mức lương tối thiểu không chỉ giúp người lao động có thêm vài đô la trong túi mỗi tháng. Nó không phải là sự bố thí cho những người làm công ăn lương thấp.

Nó là một phần trong nỗ lực thay đổi các quy tắc của nền kinh tế của chúng ta để những người đi làm được cải thiện hơn, đảo ngược xu hướng của 40 năm qua mà trong đó phần lớn thu nhập và của cải chạy vào túi những người rất giàu. Tăng mức lương tối thiểu sẽ giúp mang lại lợi ích cho tất cả những người đang làm việc và giúp mở rộng tầng lớp trung lưu.

Trong quá trình vận động tăng lương tối thiểu của chúng tôi trong vài năm qua, chúng tôi đã nghe thấy nhiều quan điểm gây hiểu lầm và không chính xác lặp đi lặp lại trước những nỗ lực của chúng tôi. Chúng tôi muốn phản hồi những vấn đề phổ biến nhất trong số đó một cách nhanh chóng và ngắn gọn.

NGỘ NHẬN THỨ NHẤT: “Lương tối thiểu không bao giờ có nghĩa là một mức lương đủ sống. Nó chủ yếu dành cho những người trẻ mới bắt đầu.” SAI.

Mức lương tối thiểu được thiết lập để đảm bảo rằng các công việc trả đủ để hỗ trợ các gia đình. Trong nhiều năm, nó được đặt ở mức khoảng một nửa mức lương trả cho một công nhân điển hình (mức trung đoạn).

Nhưng cả mức lương tối thiểu quốc gia và của riêng bang Pennsylvania đều giảm đến mức họ chỉ trả 30% thu nhập hàng giờ của một công nhân điển hình.

Ngày nay, gần 20% lực lượng lao động ở Pennsylvania kiếm được ít hơn 12 đô la một giờ – tức là hơn 1 triệu công nhân. Đó là quá nhiều công việc để xem tất cả đều là công việc làm huấn nghệ dành cho thanh thiếu niên. Trong số những người lao động Pennsylvania sẽ được hưởng lợi từ mức lương tối thiểu 12 đô la mỗi giờ, 90% là người lớn, 72% là người da trắng, 60% là phụ nữ, 40% có học đại học một mức nào đó và đa số làm việc toàn thời gian.

Tất cả những công nhân này đều rất quan trọng đối với các doanh nghiệp Pennsylvania cung cấp hàng hóa và dịch vụ mà chúng ta cần. Nếu chúng ta muốn họ có cuộc sống tốt, chúng ta phải tăng mức lương tối thiểu trở lại khoảng một nửa mức lương của người lao động thông thường — lên khoảng 12 đô la hiện nay và gần 15 đô la vào năm 2025.

NGỘ NHẬN THỨ HAI: “Tăng lương tối thiểu chỉ làm tăng giá hàng hóa trên diện rộng.” SAI.

Tăng lương tối thiểu có thể dẫn đến tăng giá nhỏ nhưng sẽ thấp hơn nhiều so với mức tăng lương vì ba lý do: (1) Lao động chỉ là một phần của chi phí sản xuất hàng hóa và dịch vụ. (2) Mức lương cao hơn làm giảm việc thất thoát công nhân và chi phí đào tạo mới cho các doanh nghiệp, giúp họ tiết kiệm tiền. (3) Mức lương cao hơn giúp cải thiện tinh thần và năng suất của người lao động, điều này cũng giúp họ tiết kiệm tiền.

Một nghiên cứu gần đây ở California cho thấy việc tăng mức lương tối thiểu 25 phần trăm chỉ làm tăng giá nhà hàng 1,45 phần trăm – ở một tiểu bang mà những người lao động có tiền boa (tiếp viên, phục vụ, v.v.) nhận được cùng mức lương tối thiểu như những người lao động khác. Ở Thành phố New York, mức lương tối thiểu hiện là 13,50 đô la mỗi giờ — nhưng bạn vẫn có thể mua một miếng pizza với giá 1 đô la.

NGỘ NHẬN THỨ BA: “Tăng lương tối thiểu sẽ làm tổn hại đến những người hiện kiếm được 12 đô la, 15 đô la, 18 đô la một giờ.” SAI.

Khi mức lương tối thiểu tăng lên, tiền lương của những người lao động làm nhiều hơn mức lương tối thiểu mới cũng tăng theo. Các doanh nghiệp không muốn mất đi những người lao động có kinh nghiệm.

Nếu mức lương tối thiểu được tăng lên 12 đô la theo Văn phòng Tài chính Độc lập (IFO) của chính Quốc hội tiểu bang, 1,1 triệu người Pennsylvania đang kiếm ít hơn mức lương tối thiểu mới sẽ được tăng lương. Và gần một triệu người Pennsylvania hiện kiếm được hơn 12 đô la sẽ nhận được mức lương cao hơn.

So sánh lương tối thiểu giữa một số tiểu bang (Nguồn: Văn phòng Tài chính Độc lập Pennsylvania)

NGỘ NHẬN THỨ TƯ: “Tăng lương tối thiểu sẽ phá hủy các doanh nghiệp nhỏ.” SAI.

Những người làm công ăn lương tối thiểu làm việc cho cả các doanh nghiệp lớn và nhỏ vì vậy mức lương tối thiểu cao hơn không gây thiệt thòi cho các doanh nghiệp nhỏ — nó thiết lập một sân chơi bình đẳng. Mức lương tối thiểu cao hơn có thể mang lại lợi ích cho các doanh nghiệp nhỏ bằng cách giảm bớt đau đầu của người quản lý — giảm việc thay thế nhân công và chi phí đào tạo — và tăng năng suất của công nhân.

Và như chủ tịch ủy ban điều hành của Hiệp hội Doanh nghiệp Hoa Kỳ đã chỉ ra gần đây, khi người lao động được trả lương cao hơn, họ có thể chi tiêu nhiều hơn, điều này giúp ích cho các doanh nghiệp nhỏ.

NGỘ NHẬN THỨ NĂM: “Tăng lương tối thiểu sẽ dẫn đến mất việc làm.” SAI.

Khi đã thấy rằng mức lương tối thiểu cao hơn không ảnh hưởng đến doanh nghiệp hoặc dẫn đến giá cả tăng cao, không có gì ngạc nhiên khi nghiên cứu cho thấy việc tăng lương có ít hoặc không ảnh hưởng đến số việc làm.

Một nghiên cứu mới (xem thêm tại đây) của hơn 750 quận cho thấy rằng việc tăng mức lương tối thiểu lên 15 đô la một giờ cho đến năm 2024 có thể sẽ tăng thu nhập nhưng không dẫn đến mất việc làm đáng kể.

Và trong nền kinh tế với tỷ lệ thất nghiệp thấp của chúng ta, bất kỳ ai bị mất việc sẽ có thể kiếm được một công việc khác — với mức lương cao hơn — một cách nhanh chóng. Một số nghiên cứu và các nghiên cứu khác phân tích dữ liệu từ năm 1979 đến giờ đã tìm thấy rất ít hoặc không có tác động của việc tăng mức lương tối thiểu đối với số công việc làm.

Trung tâm Nghiên cứu Keystone cũng phát hiện ra rằng, mặc dù mọi tiểu bang xung quanh Pennsylvania đều tăng mức lương tối thiểu, không những mức lương của công nhân ngành dịch vụ ăn uống của các bang láng giềng đã tăng nhanh, mà lượng công việc cũng tăng nhanh hơn./.

Nguyên bản tiếng Anh:

Five myths about raising the minimum wage — debunked | Opinion

HÌNH:

– Một nhà hoạt động SEIU biểu tình đòi mức lương tối thiểu 15 đô la/giờ, một trong những chính sách mà các nhà nghiên cứu của F&M đã thăm dò ý kiến ​​trong cuộc khảo sát ý kiến ​​công chúng gần đây nhất của họ. (Ảnh: Stephen Melkisethian / Flickr Commons)

– Bảng tham khảo mức lương tối thiểu, thu nhập bình quân đầu người và bầu cử 2020

– So sánh lương tối thiểu giữa một số tiểu bang (Nguồn: Văn phòng Tài chính Độc lập Pennsylvania)

Tuổi trẻ Việt Nam trong nước quá thiếu vắng những Amanda Nguyễn

Tuổi trẻ Việt Nam trong nước quá thiếu vắng những Amanda Nguyễn

Bởi   AdminTD

Lưu Trọng Văn

3-3-2021

Cô Amanda Nguyễn. Ảnh: FB nhân vật

Mới đây các thông tin từ Mỹ đã phản ánh một cô gái Việt ở Mỹ được đề cử giải Nobel Hoà Bình. Gã xin được “tiếp sóng” bài viết của một bạn bên Mỹ về cô gái này và hy vọng cô sẽ là tấm gương cho các bạn trẻ VN noi theo để Đất nước phải thuộc về Thế hệ mới – Thế hệ Trẻ.

Amanda Nguyễn, 28 tuổi, là một hiện tượng của cộng đồng người Việt. Cô là một nhân vật trẻ gốc Việt duy nhất được đề cử giải Nobel Hòa Bình; nhận giải Heinz Award trị giá 250.000 USD; được chọn vào danh sách 100 nhân vậ̣t ảnh hưởng tương lai toàn cầu; có mặt trong danh sách 30 nhân vật xuất chúng dưới 30 tuổi; 100 nhân vật đối ngoại xuất chúng; được trao giải Nelson Mandela; giải Lãnh đạo Thế Giới; giải Phụ Nữ Trẻ, và nhiều giải thưởng vinh dự toàn quốc.

Cô là người gốc Việt duy nhất soạn thảo và thúc đẩy bộ luật đặc biệt Quyền lợi của Nạn Nhân Bị Cưỡng Hiếp (Sexual Assault Survivors’ Rights Act). Bộ luật này nhận được chấp thuận toàn diện từ liên bang, trong đó có 437 dân biểu, 100 thượng nghị sĩ, và sau cùng là Tổng thống. Sau đó, cô vận động từng tiểu bang, qua 32 tiểu bang, để được chính quyền từng tiểu bang chấp thuận. Bộ luật này có ảnh hưởng hỗ trợ hơn 85 triệu người.

Không ngừng ở đó, cô là nhà sáng lập và cũng là tổng giám đốc của Rise Now, một tổ chức khởi nghiệp cho những cơ quan – tổ chức quan tâm về vấn đề xã hội. Tổ chức này giúp những ai muốn đẩy vấn đề xã hội mà họ quan tâm qua những ngõ ngách phức tạp để trở thành luật. Rise Now được sự hỗ trợ tài chính của các nhân vật có khả năng tài chính nhất hành tinh, trong đó có ông Mark Zuckerberg và ông Bill Gates.

Nhiều nhà lãnh đạo hàng đầu trên thế giới quan tâm về nhân quyền đã mời Amanda Nguyễn làm cố vấn và diễn giả về những vấn đề nhân quyền cho phụ nữ. Những nhân vật sáng giá nhất, từ các chính trị gia thượng thặng, tỉ phú, thủ tướng, hoàng gia, đến những người nổi tiếng trên màn ảnh, âm nhạc, nghệ thuật, đều muốn có sự liên hệ với cô. Cô đã được mời phỏng vấn trên các talk show nổi tiếng và là khách danh dự tham dự những sự kiện lớn như chương trình Oscar và Emmy.

***

Amanda sinh tháng Mười năm 1991, con của chị Tăng Ngọc Lan và anh Nguyễn Minh Tú. Từ nhỏ, Amanda đã thể hiện một tố chất thông minh, luôn cố gắng, và có một trái tim khác người. Mẹ của cô kể lại, khi có thai cô, mẹ cô đã thổi vào bào thai những ước vọng lớn lao cống hiến cho xã hội. Để hiểu về cô hơn, phải biết về mẹ của cô, người đã bỏ toàn vẹn cuộc đời hỗ trợ cho con gái mình, giúp hình thành nên con người của cô. Amanda lớn lên trong yêu thương và quen việc xả thân cho xã hội.

Sẽ là không ngoa nếu nói chị Ngọc Lan là một phụ nữ phi thường. Chị có nét đẹp dịu dàng nhưng có lòng từ tâm mãnh liệt. Chị quên mình lo cho người thân và xã hội, dù cực khổ cỡ nào. Có những câu chuyện chị trải qua, tưởng như chị là hình ảnh thu nhỏ của mẹ Teresa. Chị sinh ra ở một làng nhỏ thuộc Bạc Liêu. Bình thường, con gái quê thời đó lấy chồng sớm và lo công việc đồng áng, nhà cửa. Riêng chị, xong tú tài, chị xin cha mẹ lên Sài Gòn để học luật.

Khi học ở Đại Học Vạn Hạnh, ngoài công việc kiếm tiền học và thậm chí còn dành dụm gửi về nhà, chị tham gia hoạt động xã hội khi có thời gian, nhất là chăm sóc trẻ mồ côi và đi vòng Sài Gòn đưa các em bụi đời về. Sau này, nhiều em nhỏ được đưa ra khỏi Việt Nam năm 1975 trong chương trình Operation Baby Lift nổi tiếng. Chị kể cho tôi những câu chuyện cảm động về các em mồ côi tìm lại chị cảm ơn sau này. Mỗi câu chuyện là một bài học đẹp cho đời.

Khi mới sinh ra, Amanda không khóc, dường như cháu thể hiện sự can đảm nhìn cuộc đời bằng con mắt tò mò. Sau này, cô cho thấy lòng can đảm và ý chí trong suốt hành trình đời mình. Thời tiểu học, cô đã tỏ ra thiên năng về tiếp xúc với công chúng. Từ lớp một, cô đã mạnh dạn phát biểu trước đám đông và đảm nhận nhiều chức vụ lãnh đạo trong học đường. Cô tham gia rất nhiều các công tác thiện nguyện.

Theo lời cô, cô tình nguyện để có thêm kinh nghiệm đời, giúp đỡ và hiểu hơn con người cần gì, để sau này cô nâng tầm giúp đỡ nhiều hơn, từ những việc trong nhà, rồi bệnh viện, văn phòng chính trị, đến môi trường học đường. Cô từng gây quỹ cho hội Ung Thư Việt Mỹ của Bác sĩ Bích Liên. Sau này, cô sử dụng rất hiệu quả trải nghiệm xã hội khi còn là học sinh của mình.

Khi vào trung học, Amanda nắm nhiều chức vụ trong tổ chức Lãnh Đạo Thương mại Tương Lai. Cô được bầu làm chủ tịch Hội lãnh đạo thương mãi tương lai toàn California (FBLA) nhiệm kỳ 2008-2009. FBLA là tổ chức toàn cầu lớn nhất và ảnh hưởng nhất cho học sinh giỏi theo ngành thương mãi. Sự kiện được bầu chọn làm chủ tịch FBLA của bang lớn nhất nước Mỹ khi mới 16 tuổi đã chứng tỏ khả năng lãnh đạo, kiến thức, và trưởng thành của Amanda như thế nào.

Amanda tốt nghiệp thủ khoa trung học tại trường Centennial, Corona, California năm 2009. Hầu hết trường nổi tiếng như Harvard, Stanford, UCLA, Berkeley, UPenn… đều mong đợi cô vào. Cuối cùng, cô chọn Harvard – với hai môn, chính trị học và vật lý thiên văn. Đây là trường cô hằng mơ ước. Trong phòng cô, có một tấm bảng đen nhỏ. Cô đã ghi lên bảng lời nhắc nhở rằng mình phải làm cho được để vào Harvard. Mỗi sáng thức dậy, cô đều nhìn bảng đó để tự nhắc nhở.

Trong thời gian học Harvard, Amanda tỏ ra xuất sắc và đa năng trong học hành, sáng tạo, và xây dựng nhiều công trình nghiên cứu ấn tượng. Cô tạo tên tuổi mình trong lịch sử Harvard, khi kiến tạo ra một lớp học về nô lệ thời nay, một sự kiện chưa từng có. Bài văn của cô được chọn đăng trong quyển 50 bài văn thi vào đại học của Harvard.

Năm 19 tuổi, cô chọn đi Bangladesh, một đất nước nghèo khổ mà ngay cả phòng vệ sinh cũng không có. Amanda phải ra đồng, giúp đỡ những phụ nữ không có tiếng nói. Tại đó, cô đã tranh đấu trong hiểm nguy, vượt qua được lệ tục và ngôn ngữ địa phương để đưa ra toà án một người đã giết một cô gái Bangladesh sau khi nạn nhân bị cưỡng hiếp.

Amanda cũng là người đồng sáng lập Viện mồ côi Wema tại Kenya, châu Phi, trong thời gian cô tình nguyện làm công tác xã hội ở đó. Cô thực tập khoa học tại NASA với nhiệm vụ theo dõi những vật thể lạ gần Trái đất. Cô còn dùng mạng xã hội để lôi kéo sự ủng hộ của tuổi trẻ cho NASA. Cô được chọn là cộng tác viên tại Harvard-Smithsonian khoa học không gian và sau đó trở thành trưởng nhóm sinh viên thực tập trong Tòa Bạch Ốc. Đặc biệt, cô được chọn thực tập ở Morgan Stanley, một công ty tài chính nổi tiếng, dù cô không học về tài chính.

Cô có một tình yêu vô biên và biết ơn đối với cha mẹ. Để không quên nguồn gốc Việt Nam, cô tự trau dồi tiếng Việt. Mẹ cô còn nhớ rõ hôm đó là ngày 6-9-2011. Cha mẹ được cô mời thăm Tòa Bạch Ốc, nơi cô được nhận làm sinh viên thực tập. Khi ra đón ba mẹ, bỗng nhiên cô nói cha mẹ chờ một chút. Thế rồi cô chạy vào trong, và lát sau, trao cho cha mẹ bức thư viết bằng tiếng Việt. Lá thư bày tỏ lòng cảm ơn cha mẹ.

Đoạn cuối ghi: “Không ngày nào mà con không cảm ơn Chúa đã ban phước cho con. Không có người nào hạnh phúc bằng mỗi khi con làm ba mẹ hãnh diện. Con yêu ba mẹ rất nhiều. Amanda”.

Bất chấp CDC cảnh báo, Texas, Mississippi bỏ biện pháp chống COVID-19

Bất chấp CDC cảnh báo, Texas, Mississippi bỏ biện pháp chống COVID-19

Mar 2, 2021 

AUSTIN, Texas (NV) – Texas và Mississippi hôm Thứ Ba, 2 Tháng Ba, đều loan báo sẽ bỏ lệnh đeo khẩu trang, đồng thời, cho phép doanh nghiệp mở lại như bình thường, theo CNBC.

Hai tiểu bang công bố quyết định này mặc dù số người nhiễm COVID-19 có giảm nhưng chậm, và giới chức liên bang kêu gọi tất cả tiểu bang thận trọng.

Thống Đốc Greg Abbott của Texas công bố sẽ bỏ biện pháp chống COVID-19 toàn tiểu bang tại nhà hàng Montelongo’s Mexican ở Lubbock, Texas, hôm Thứ Ba, 2 Tháng Ba. (Hình: Justin Rex/Lubbock Avalanche-Journal via AP)

Trong buổi họp báo tại một nhà hàng ở Lubbock, Texas, Thống Đốc Greg Abbott của đảng Cộng Hòa tuyên bố sẽ ban hành lệnh mới, hủy bỏ hầu hết biện pháp chống COVID-19 trước đó, bao gồm lệnh đeo khẩu trang toàn tiểu bang.

 Ông cho biết thêm tất cả doanh nghiệp sẽ được phép mở cửa “100%,” từ ngày 10 Tháng Ba.

“Bãi bỏ biện pháp toàn tiểu bang không có nghĩa là cá nhân hết trách nhiệm,” ông Abbott nói trong phòng ăn đông đúc của nhà hàng mà nhiều người không đeo khẩu trang. “Chỉ là bây giờ, lệnh tiểu bang không còn cần thiết nữa.”

“Đã đến lúc mở cửa Texas 100%,” ông nhấn mạnh.

Hầu như cùng lúc với ông Abbott phát biểu, trong buổi họp báo khác ở Mississippi, Thống Đốc Tate Reeves cũng của đảng Cộng Hòa cho hay sẽ hủy bỏ toàn bộ lệnh đeo khẩu trang tại tất cả quận hạt cũng như dỡ bỏ biện pháp chống COVID-19 toàn tiểu bang đối với gần hết doanh nghiệp.

“Tôi sẽ thay thế lệnh hiện nay bằng khuyến cáo,” ông Reeves nói. “Lệnh duy nhất được giữ lại sẽ là biện pháp giới hạn sân vận động trong nhà ở 50% sức chứa và những biện pháp ngừa COVID-19 ở trường học từ mẫu giáo đến lớp 12.”

Cả ông Abbott và ông Reeves đều cho hay lý do bỏ biện pháp ngừa COVID-19 là số ca nhiễm đang giảm và số lượng vaccine COVID-19 ngày càng nhiều.

Tuy nhiên, giới chức liên bang thời gian qua liên tục cảnh báo số ca nhiễm COVID-19 dường như đang giảm chậm lại và nhiều biến thể mới xuất hiện có thể khiến đại dịch bùng lên lại.

Và mặc dù vaccine COVID-19 ngày càng có nhiều khắp cả nước, chuyên gia Trung Tâm Phòng Ngừa Dịch Bệnh (CDC) từng cảnh báo Mỹ còn lâu mới đạt được miễn dịch cộng đồng, tức là khi có đủ người miễn nhiễm với virus thì virus không thể lây lan trong cộng đồng.

Thống Đốc Tate Reeves của Mississippi cũng tuyên bố sẽ bỏ lệnh đeo khẩu trang tại tất cả quận hạt. (Hình: Rogelio V. Solis-Pool/Getty Images)

Hôm Thứ Hai, Bác Sĩ Rochelle Walensky, giám đốc CDC, cảnh báo giới chức tiểu bang không được hủy bỏ biện pháp chống COVID-19 quá sớm.

Trong bảy ngày qua, trung bình mỗi ngày Mỹ có thêm hơn 67,700 người nhiễm COVID-19, theo dữ liệu của Johns Hopkins University. Con số này thấp hơn nhiều so với kỷ lục khoảng 250,000 người một ngày hồi Tháng Giêng, nhưng vẫn cao hơn mức độ lây nhiễm ở Mỹ mùa Hè năm ngoái.

“Làm ơn nghe tôi nói cho rõ: Số ca nhiễm như thế này cộng với biến thể đang lây lan, chúng ta dễ dàng đánh mất tiến bộ mà chúng ta phải cực nhọc mới có được suốt thời gian qua,” bà Walensky nói. (Th.Long) [qd]

Mỹ: Ngành làm nail của người Việt khốn đốn vì Covid

Mỹ: Ngành làm nail của người Việt khốn đốn vì Covid

Đăng ngày: 03/03/2021

Các bác sĩ chăm sóc bệnh nhân Covid-19 tại một bệnh viện ở California, Hoa Kỳ, ngày 08/01/2021. Đại dịch đã ảnh hưởng rất nhiều đến ngành nail của người Việt tại Mỹ.

Phần âm thanh 09:41Podcast

Các bác sĩ chăm sóc bệnh nhân Covid-19 tại một bệnh viện ở California, Hoa Kỳ, ngày 08/01/2021. Đại dịch đã ảnh hưởng rất nhiều đến ngành nail của người Việt tại Mỹ. REUTERS – Lucy Nicholson

Thanh Phương

Tại Hoa Kỳ, có thể nói chính người Mỹ gốc Việt đã góp phần lớn trong việc phát triển ngành nail, tức là làm móng tay, móng chân. Riêng tại bang California, có đến 80% số chủ tiệm nail và thợ làm nail là người Mỹ gốc Việt. Là một ngành hái ra tiền, đem về thu nhập hàng tỷ đôla, ngành nail cũng là ngành bị ảnh hưởng nặng nề nhất của đại dịch Covid-19 tại Hoa Kỳ.

Trả lời đặc phái viên RFI Việt ngữ ngày 05/02/2021, tại Quận Cam, luật sư Nguyễn Hoàng Dũng, cố vấn cho các tổ chức của những người làm nail ở Mỹ như Images Luxury Nail Lounge, Pro Nails Association, nhắc lại đóng góp của người Việt cho ngành này tại quê hương thứ hai của họ:

“Người Mỹ gốc Việt có thể nói là những người đã đóng góp cho ngành nail này. Trước đại dịch Covid, người ta ước tính doanh thu của ngành nail lên tới mười mấy tỷ đôla, một con số rất lớn. Riêng California, nơi có cộng đồng Việt Nam đông nhất, những người thợ làm nail lại càng đông hơn nữa. Những người sang Hoa Kỳ sau này thì học nghề nail rất là mau và thu nhập cũng rất là khá. Thường là những người sống ở các bang “xa”, tức là ngoài California, lại không có điều kiện để xài tiền, nên làm bao nhiêu là giữ bấy nhiêu. Trong một gia đình có thể có đến 3,4 người làm nail, một năm có thể giữ được vài ba chục ngàn, có khi cả trăm ngàn đô, một nguồn thu nhập rất lớn đối với cộng đồng Việt Nam chúng ta.”

Trong những tháng đầu của đại dịch Covid-19, theo nhật báo Người Việt ngày 08/05/2020, người Mỹ gốc Việt nói chung và đặc biệt là những người trong ngành nail, đã rất hăng hái tham gia phong trào yểm trợ những người trên tuyến đầu chống dịch, tặng hàng chục ngàn khẩu trang, dụng cụ che mặt, chất khử trùng và thực phẩm cho các bệnh viện, các trung tâm y tế, các thành phố, và những nhân viên y tế trên toàn quốc. Nhưng vốn đã bị thiệt hại do lệnh đóng cửa các cơ sở thương mại, các tiệm nail càng khốn đốn chỉ vì một tuyên bố của ông thống đốc bang California. Luật sư Nguyễn Hoàng Dũng nhắc lại vụ này:

” Đại dịch ảnh hưởng đến mọi ngành nghề, nhưng riêng ở California, trong một lần phát biểu tại một cuộc họp báo, thống đốc bang lại nói rằng ca lây nhiễm cộng đồng đầu tiên là xuất phát từ một tiệm nail ở bắc California. Thế là mọi người đã sợ lại càng sợ thêm. Mặc dù lúc đó có lệnh đóng cửa tạm thời, nhưng đã có sự đấu tranh của rất nhiều người, trong đó có hiệp hội mà chúng tôi tham gia là Pro Nails Association, vừa ở California, vừa ở các bang khác.

Tại bang California, đã rất nhiều người tuần hành, biểu tình, bởi vì ngành nail có liên hệ mật thiết với ngành làm tóc, mà ngành làm tóc lúc đó được mở, còn ngành làm nail lại không được mở. Thành ra nhiều người cảm thấy không được công bằng. Họ đã kiến nghị, phản đối, biểu tình, nên cuối cùng ông thống đốc lại cho phép mở cửa, nhưng giới hạn rất nhiều, ví dụ như phải có các biện pháp an toàn y tế. Thật ra thì trước đó ngành nail đã áp dụng các biện pháp y tế rồi. Sau khi có dịch Covid thì cũng không có gì thay đổi, chỉ có cái là thay vì các ghế gần nhau thì bây giờ các ghế phải cách xa nhau một tí và thật sự thì cũng không có nhiều khách để ngồi gần như thế. Sau đó, khi dịch lại bùng phát trong khoảng thời gian tháng 10,11/2020, ông thống đốc lại ra lệnh đóng cửa.”

Đóng rồi mở, mở rồi lại đóng, biết bao tiệm nail đã sống dở chết dở vì đại dịch Covid-19. Trang mạng Spectrum News 1, chuyên về thông tin ở vùng Nam California, ngày 05/02/2021 có nêu trường hợp của Christie Nguyen, chủ một tiệm nail mang tên Studio 18 Nail Bar, ở thành phố Tustin, Quận Cam, California. Đây là tiệm mà cô đã mở cùng với anh em trong gia đình cách đây mấy năm, nhưng không ngờ là sẽ có một ngày đại dịch Covid-19 sẽ ập đến nước Mỹ. Từ tháng 03/2020, tức là khi bang California ban hành lệnh phong tỏa “Stay Home Order”, cho đến tháng 01/2021, tiệm nail của Christie Nguyen đã phải đóng cửa 85% thời gian.  Trường hợp của gia đình Christie Nguyen là tiêu biểu cho tình cảnh của vô số chủ tiệm nail đang lao đao khốn khổ vì tác động của dịch Covid-19. Vấn đề là theo lời luật sư Nguyễn Hoàng Dũng, nhiều chủ tiệm lại không được nhận các trợ cấp của chính phủ:

“Chính phủ Mỹ cũng có những gói hỗ trợ cho mọi người, chứ không riêng ngành nail, cụ thể là gói PPP ( payroll protection program ), một chương trình để giúp cho các chủ doanh nghiệp vay tiền và trả lương cho nhân viên. Nhưng điểm đặc biệt của ngành nail ở Mỹ và nhất ở Califorrnia, đó là phần lớn, nếu không muốn nói là hầu hết những người làm nail là những người làm khoán ( independant contractor ) chứ không phải là nhân viên (employee ), mà không phải nhân viên thì không có tên trong sổ lương. Cho nên, những người chủ các tiệm nail không được phần trợ cấp đó, nhưng họ vẫn phải trả tiền nhà, tiền thuê mướn, phải trả rất là nhiều thứ. Những tiệm nail ở những khu rất sang trọng, một tiệm có thể phải trả đến 20, 30 ngàn đô một tháng, mà bây giờ lại không được trợ cấp thì cũng rất là kẹt.

Bây giờ thì có giảm xuống một chút, nhưng trong khoảng thời gian tháng 10,11,12, con số những người lây nhiễm bệnh, con số người vào nhà thương và đương nhiên là con số người chết vì Covid lên cao, cho nên thống đốc bang California đã lại quyết định đóng cửa hết mọi thứ. Ông chia các khu vực theo màu, nhưng cách chia này cũng không khoa học, hợp lý, bởi vì một khu vực rất rộng lớn, cùng một khu vực nhưng khúc đầu thì đông dân, khúc sau thì ít dân và dựa trên cơ sở số giường bệnh không đủ thì cũng không khoa học.”

Mặc dù vào cuối tháng Giêng, thống đốc bang California Gavin Newsom đã cho mở cửa trở lại các tiệm nail và các tiệm hớt tóc ở bang này, nhưng theo luật sư Nguyễn Hoàng Dũng, tình hình của các chủ tiệm nail vẫn rất khó khăn:

” Có rất nhiều người đã nộp đơn kiện. Thủ tục thưa kiện bên Mỹ hơi phức tạp. Thưa kiện để đòi cái gì? Một số lớn đã thưa ông thống đốc, đúng hơn là thưa chính quyền bang California, để bắt buộc ông bỏ lệnh cấm hoạt động, để họ có thể tiếp tục mở cửa.

Chúng tôi có cố vấn luật pháp cho một hệ thống tiệm nail Images Luxury Nail Lounge cũng rất nổi tiếng ở cộng đồng và đã bị thiệt hại rất là nhiều. Con số thiệt hại từ hồi dịch bùng phát lên tới cả chục triệu đôla, bởi vì có rất nhiều tiệm, trong đó có những tiệm sang trọng, phải đóng cửa.

Vào ngày ra tòa để xin tòa ra một án lệnh tạm thời yêu cầu thống đốc bỏ lệnh cấm hoạt động, thì ngay hôm đó, ông thống đốc cho mở cửa lại tất cả. Nhưng thiệt hại về tiền bạc rất là quan trọng, bởi vì như chúng tôi đã nói ở trên, rất nhiều chủ tiệm nail không được trợ cấp của chính phủ trong khuôn khổ chương trình PPP. Ngay cả khi có gói trợ cấp này hay trợ cấp kia, nó cũng không đủ để trang trải những nợ nần. Quan trọng hơn nữa là tình hình sau này ra sao? Hiện nay, nhiều thợ đã bỏ nghề, nhiều tiệm phải đóng cửa, bây giờ được mở lại rồi có khách hay không? Nhất là khi ông thống đốc đã có tuyên bố ca lây nhiễm Covid-19 đầu tiên trong cộng đồng là xuất phát từ một tiệm nail ở Bắc Cali. Sau này, chính quyền của thống đốc Newsom của bang có xác nhận là tuyên bố của ông không có cơ sở. Nói chung là ngành nail đã bị ảnh hưởng rất nhiều, nhiều hơn các ngành nghề khác trong đại dịch Covid-19 này.”

Trong khi chờ tình hình sáng sủa trở lại, nhiều chủ tiệm nail phải vật lộn với những tờ bill ( hóa đơn ), như Christie Nguyen mỗi tháng vẫn phải trả 4.400 đôla tiền thuê nhà, ấy là chưa kể tiền thuế năm nay sắp đến. Theo trang mạng Spectrum News 1, tổng cộng, cô và tiệm nail của gia đình đang thiếu hơn 40.000 đôla tiền nợ và tiền thuê nhà. Cũng may là họ đã xin và nhận được tấm ngân phiếu trợ cấp 10.000 đôla của chính quyền thành phố Tustin để trả hai tháng tiền thuê nhà. Ấy là chưa kể Christie Nguyen lại phải đăng báo tuyển thợ làm nail mới, rồi phải phỏng vấn và đào tạo những người này.

Lại Đạp Phải Mìn

Lại Đạp Phải Mìn

Tưởng Năng Tiến

Nếu không có tài đánh giặc thì miền Bắc chỉ là một vũng nước bùn lộn cứt.

Trần Vàng Sao

Tác giả của câu văn thượng dẫn từ trần vào ngày 9 tháng 5 năm 2018. Qua hôm sau, BBC có bài viết công phu ghi lại nhiều lời phát biểu về cuộc đời bầm dập (và uất hận) của ông – kẻ tự nhận là kẻ người yêu đất nước mình một cách xót xa:

  • Trần Mạnh Hảo: “Thương anh vô cùng! Anh một nhà thơ đã bị sự thật cầm tù.”
  • Uyên Vũ: “Từ một nhà thơ dùng tên lá cờ làm bút hiệu, ông đã bị đấu tố, bị coi là kẻ phản động, nói xấu lãnh tụ, đả kích chế độ. Ông đã bị trù dập, cô lập, và bị hành hạ đến sống dở chết dở trở thành một kẻ bị mọi người khinh bỉ, xa lánh.”
  •  Dũng Trung: “Hôm nay ông đi. Ông đi thanh thản! Hy vọng ở nơi mới, đất nước mới, đồng bào mới, các ‘đồng chí’ mới… sẽ ăn ở, đối xử với ông tử tế hơn!”

Thế họ (các đồng chí cũ) đã ăn ở đối xử với người thơ ra sao mà tai tiếng dữ vậy Trời?

Câu trả lời, tất nhiên, phải dành cho chính người trong cuộc :

bây ăn tai nói ngược
ăn hô nói thừa
đòn xóc nhọn hai đầu
ngậm máu phun người
bây bứng cây sống trồng cây chết
vu oan giá hoạ
giết người không gươm không dao
đang sống bây giả đò chết
người chết bây dựng đứng cho sống
bây sâu độc thiểm phước
bây thủ đoạn gian manh
bây là rắn
rắn
toàn là rắn
như cú dòm nhà bệnh
đêm bây mò
ngày bây rình
dưới giường
trên bàn thờ
trong xó bếp
bỏ tên bỏ họ cha mẹ sinh ra
bây mang bí danh
anh hùng dũng cảm vĩ đại kiên cường
lúc bây thật lúc bây giả
khi bây ẩn khi bây hiện
lúc người lúc ma
lúc lên tay múa ngón sủi bọt mép gào thét
lúc trợn mắt khua môi múa mỏ đả đảo muôn năm
lúc như thầy tu vào hạ
lúc như con nít đói bụng đòi ăn
hai con mắt bây đứng tròng
bây bắt hết mọi người trước khi chết phải hô
cha mẹ bây ông nội ông ngoại bây tiên sư cố tổ bây
sống dai đời đời kiếp kiếp
phải quỳ gối cúi đầu
nghe bây nói không được cãi
phải suốt đời làm người có tội
vạn đợi đội ơn bây
đứa nào không nghe bây hớt mỏ chôn sống
thằng nào không sợ bây vằm mặt thủ tiêu
bây làm cho mọi người tránh nhau
bây làm cho mọi người thấy nhau nhổ nước miếng
đồ phản động
đồ chống đối
đồ không đá bàn thờ tổ tiên
đồ không biết đốt chùa thiêu Phật
thượng tổ cô bà bây
mụ cô tam đợi mười đời bây
tau xanh xương mét máu
thân tàn ma dại
rách như cái xơ mướp chùi trách nồi không sạch
mả ông bà cố tổ bây kết hết à
tụi bây thằng nào cũng híp mắt hai cằm
bây ăn chi mà ăn đoản hậu
ăn quá dã man
bây ăn tươi nuốt sống
mà miệng không dính máu
người chết bây cũng không chừa
năm năm mười năm hai mươi năm
xương chân xương tay sọ dừa vải liệm
bây nhai bây khới bây mút
cả húp cả chan bây còn kêu van xót ruột
bao nhiêu người chết diều tha quạ rứt xương
khô cốt tàn dọc bờ dọc bụi giữa núi giữa rừng
để bây xây lăng đắp mộ dựng tượng dựng đài cho
cha mẹ cố tổ bây …  
(“Tao Chưởi” – 29 tháng 6 năm 1997)

Những câu thơ uất hận của Trần Vàng Sao, viết về những đồng chí của ông,  khiến không ít người phải bàng hoàng hay thảng thốt:

  • Nam Đan: “Bài thơ nói thẳng, nói thật cảm xúc và suy nghĩ của một con người bị vùi dập, bị thể chế Cộng Sản đàn áp thô bạo đến chỗ tàn tệ nhất… Có lẽ trong văn học Việt Nam (và thế giới?!) khó tìm ra một bài thơ nào kinh dị, khốc liệt như bài thơ này. Điều gì làm cho tâm hồn con người – thi sĩ – phải đau đớn, quằn quại, căm hận, phẫn nộ đến vậy?”
  • Mặc Lâm: “Ông dùng thơ để chửi cả một chế độ. Chửi từng sự việc, từng con người. Cách chửi của bà nhà quê mất gà được ông ‘biên đạo’ lại thành của riêng, gây sốc lẫn gây cười cho người đọc bài thơ.”
  • Nguyễn Hưng Quốc: “Bài ‘Tau chưởi’ của Trần Vàng Sao không chừng sẽ là một dấu mốc lớn trong quá trình thức tỉnh của trí thức và văn nghệ sĩ Việt Nam trước các huyền thoại giải phóng dân tộc và giải phóng giai cấp tại Việt Nam.”

Quả đúng là nhà thơ của chúng ta đã để lại “một dấu mốc” khá đậm nét nhưng e vẫn chưa đủ lớn để có thể “thức tỉnh” được mọi người. Ông qua đời vào ngày 9/5/2018. Chưa đến hai năm sau, hôm 30/04/2020, vẫn có một vị trí thức khoa bảng khác (luật sư Hoàng Duy Hùng) lại dẵm vào cái đống cứt “huyền thoại giải phóng dân tộc và giải phóng giai cấp” như thường.

Hãy nghe lời tường thuật của chính đương sự, đọc được trên báo Nhân Dân, vào hôm 5 tháng 2 năm 2021:

Cha mẹ tôi theo Công giáo, năm 1954 di cư từ Nghệ An vào miền nam, và cha tôi đi lính, làm sĩ quan “quân lực Việt Nam Cộng hòa”. Ngay từ bé, người lớn đã dạy tôi “cộng sản vô thần, vô tổ quốc, vô gia đình” và tôi rất tin. Sinh ra trong bối cảnh đó, cho nên suy nghĩ chống cộng in vào tâm thức của tôi là bình thường.

Năm 1975, 13 tuổi, vì không muốn sống chung với cộng sản, tôi ngày đêm đi bộ rời khỏi Buôn Ma Thuột đã giải phóng. Lớn lên ở Mỹ, tôi được đào tạo trong môi trường có nhiều người gốc Việt chống cộng cực đoan, truyền thông thì hằng ngày ra rả chống cộng, cho nên trong đầu óc tôi khi đó “cộng sản Việt Nam là gian ác, phản bội tổ quốc”, rồi vì yêu nước mà tôi căm thù, chống cộng

Giờ tôi không suy nghĩ như vậy nữa, tôi đã hiểu và nhận ra không có “tam vô” nào cả, mà Ðảng Cộng sản Việt Nam rất tôn trọng tự do tôn giáo, coi gia đình là nền tảng xã hội, coi an nguy của Tổ quốc là quan trọng hàng đầu. Nhưng để có suy nghĩ như vậy, tôi đã trải qua quá trình chống cộng hơn 30 năm, đến một ngày tôi nhận ra nếu thành tâm yêu nước, cần phải ủng hộ đất nước dưới sự lãnh đạo của Ðảng Cộng sản Việt Nam. Ðó mới chính là lương tri của người Việt Nam lương thiện.

Ngày 30-4-2020, tôi chính thức từ bỏ con đường chống cộng quay về với Tổ quốc… Việc tôi công khai chỗ đứng của mình, trở về với đất nước dưới sự lãnh đạo của Ðảng Cộng sản Việt Nam chỉ diễn ra vài tháng trước khi Ðại hội XIII khai mạc. Hôm nay tôi viết bài này chúc mừng Ðại hội XIII thành công, chọn được những nhân sự lãnh đạo có TÂM có TẦM để lãnh đạo phát triển Việt Nam thành một quốc gia hùng cường.

Vì bối cảnh xuất thân, lúc đầu tôi đã ngộ nhận về Ðảng Cộng sản Việt Nam và Chủ tịch Hồ Chí Minh, nay tôi xin được mượn bài viết để chính thức xin lỗi Chủ tịch Hồ Chí Minh, xin lỗi Ðảng Cộng sản Việt Nam và nhân dân Việt Nam. Ước nguyện của tôi là lần tới về Việt Nam, tôi sẽ đến Lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh thành kính thắp nén hương xin lỗi Người và khi được tha thứ, tôi mới dám gọi Người là “Bác Hồ” như mọi con dân Việt Nam.

HOÀNG DUY HÙNG

Trong “đám con dân Việt Nam gọi người là Bác” này – tất nhiên – không có Trần Vàng Sao đâu vì trước khi tạ thế ông đã “nhìn thấu” cái lăng của Hồ Chủ Tịch rồi. Những câu thơ sau được viết cách đây một gần phần tư thế kỷ, từ năm 1997:

bao nhiêu người chết diều tha quạ rứt xương
khô cốt tàn dọc bờ dọc bụi giữa núi giữa rừng
để bây xây lăng đắp mộ dựng tượng dựng đài cho
cha mẹ cố tổ bây

Nay thì lại đến lượt ông luật sư Hoàng Duy Hùng hăm hở vào lăng. Sự kiện này được báo Nhân Dân hớn hở loan tin:

Từ người chống cộng trở thành người nhiệt thành ủng hộ Ðảng Cộng sản, đó là con đường Luật sư Hoàng Duy Hùng ở Houston (Mỹ) đã trải qua hơn 30 năm. Nhân Ðại hội Ðảng XIII, ông gửi đến Báo Nhân Dân bài viết bày tỏ những tâm tư, suy nghĩ và thay đổi trong tư tưởng, thế giới quan của bản thân mình.

Trong đó có cả ước nguyện lần tới về nước sẽ thắp nén tâm nhang trước Lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh để xin lỗi Người, xin lỗi Ðảng và nhân dân Việt Nam, để được nói hai chữ “Bác Hồ” như mọi con dân nước Việt.

Cầu mong ông luật sư gặp nhiều may mắn: Vào trong lăng Bác âm u/ Chị em phụ nữ dỡ mũ ra chào !

Tưởng Năng Tiến
2/2021

Sân khấu Trump phát biểu được trang trí giống biểu tượng “Lực lượng SS” của Hitler sử dụng

Sân khấu Trump phát biểu được trang trí giống biểu tượng “Lực lượng SS” của Hitler sử dụng

Hiếu Bá Linh, tổng hợp

1-3-2021

Sân khấu Trump phát biểu ngày 28/2 và biểu tượng được sử dụng bởi “Lực lượng SS“ của Hitler (biểu tượng được quay ngược để dễ so sánh)

Hôm qua, ngày 28/2/2021, cựu tổng thống Trump đã có bài phát biểu tại hội nghị CPAC, một sự kiện do các nhà hoạt động bảo thủ Mỹ tổ chức. Nhưng sân khấu đã gây ra một sự chấn động trong công luận, nó được trang trí giống như biểu tượng “Lực lượng SS” của Hitler.

Từ trên cao nhìn xuống sân khấu, sẽ thấy một hình vuông màu xanh dương viền đỏ và từ một góc mọc ra hai nhánh, một nhánh được bẻ vuông góc sang trái và nhánh kia được bẻ vuông góc sang phải. Do đó, nó giống biểu tượng được sử dụng bởi “Lực lượng SS” của Hitler.

Sau năm 1945, biểu tượng này được sử dụng bởi các nhóm phát-xít tân Quốc xã. Hiện nay nước Đức vẫn cấm sử dụng các biểu tượng của “SS”.

“SS” là viết tắt của chữ Đức Schutzstaffel (Lực lượng bảo vệ). Nó là một tổ chức bán quân sự của đảng NSDAP (đảng Quốc gia Xã hội chủ nghĩa Đức, đảng cầm quyền nước Đức trong thời kỳ Đức Quốc Xã, thủ lĩnh của đảng này là Hitler). “SS” được sử dụng như một lực lượng nòng cốt cai trị và đàn áp trong thời Đức Quốc Xã.

Ban đầu “Lực lượng SS” được Hitler thành lập vào ngày 4 tháng 4 năm 1925 tại Munich như là một “đội cận vệ” cho Hitler. Từ năm 1930 nó đảm trách việc kiểm soát an ninh nội bộ đảng.

Từ năm 1934, “Lực lượng SS” có nhiệm vụ điều hành và quản lý các trại tập trung và trại hủy diệt, đồng thời nó chủ yếu tham gia vào việc lập kế hoạch và thực hiện Holocaust (cuộc diệt chủng giết chết khoảng 6 triệu người Do Thái) và các cuộc diệt chủng khác.

Đặc biệt, biểu tượng nói trên được dùng làm huy hiệu cho “Sư đoàn quân tình nguyện số 7 Prinz Eugen”. Đó là một sư đoàn bộ binh miền núi thuộc “Waffen-SS” trong Thế chiến thứ hai. “Waffen-SS” là tên được đặt cho các lực lượng thuần túy quân sự của “SS”, tức là của đảng Quốc gia Xã hội chủ nghĩa Đức của Hitler (NSDAP).

Trên Twitter có người đã đăng hình so sánh huy hiệu này với sân khấu nơi Trump có bài phát biểu vừa qua và nhiều người đã tỏ ra phẫn nộ vì sự giống nhau này.

_____

Nguồn: https://www.spiegel.de/politik/ausland/donald-trump-hotel-nennt-moegliche-versteckte-ss-rune-auf-cpac-buehne-abscheulich-a-377936b1-598e-4952-aad4-8dbf7632fb62-amp

https://commons.m.wikimedia.org/wiki/File:Odal,_Othala_Rune_SS.png

https://de.wikipedia.org/wiki/7._SS-Freiwilligen-Gebirgs-Division_%E2%80%9EPrinz_Eugen%E2%80%9C#/media/Datei:7th_SS_Division_Logo.svg

https://twitter.com/BJacksonWrites/status/1365696825680949251

Tài tử Kiều Chinh, Báo Tuyết và sự nghiệp điện ảnh để đời

+4

Van Pham  is with Kieu Chinh

 BÀI VIẾT MÔ TẢ CUỘC ĐỜI CHỊ KIỀU CHINH TRẢI DÀI NHƯ MỘT CUỐN PHIM ĐẶC BIỆT LY KỲ VÀ HẤP DẪN KHIẾN MỌI NGƯỜI HÚT HỒN THEO DÕI CHO ĐẾN KHI GẶP DẤU CHẤM HẾT…..

Đúng như bài viết, trong tất cả những nghệ sĩ của bộ môn điện ảnh của VN, chưa có một nghệ sĩ nào lưu dấu ấn sâu đậm và lâu dài như chị… Để không ai có thể quên hai tiếng “Kiều Chinh”.

***

Tài tử Kiều Chinh, Báo Tuyết và sự nghiệp điện ảnh để đời

Lê Hồng Lâm

BBC Tiếng Việt

Liên hoan phim Thế giới Châu Á (The Asian World Film Festival) tại Mỹ vừa thông báo, nữ diễn viên huyền thoại người Mỹ gốc Việt Kiều Chinh sẽ được vinh danh với giải thưởng cao quý nhất tại LHP: Giải thành tựu trọn đời có tên là Snow Leopard (Báo Tuyết) tại Lễ Gala Đêm bế mạc vào ngày 15/3 tới.

Kiều Chinh được biết nhiều nhất tại Mỹ với vai chính trong bộ phim The Joy Luck Club (Phúc Lạc Hội) và bộ phim về cuộc sống của người Việt tại Mỹ sau chiến tranh có tên là Journey of the Fall, cũng như các thành tựu về hoạt động nhân đạo và từ thiện của bà. Nhưng trước 1975, bà đã có một sự nghiệp điện ảnh lừng lẫy tại Sài Gòn với nhiều bộ phim đáng nhớ.

Nhân cột mốc đặc biệt này, chúng tôi muốn điểm lại sự nghiệp điện ảnh kéo dài hơn 6 thập niên của nữ nghệ sĩ tài danh này, từ Hà Nội, Sài Gòn, Hollywood đến “cõi tôi” của Kiều Chinh.

Từ Hà Nội đến Sài Gòn

Kiều Chinh vừa kỷ niệm 60 năm hoạt động điện ảnh vào năm 2017, tính từ bộ phim đầu tiên mà bà bước vào điện ảnh là Hồi chuông Thiên Mụ (1957).

Nhưng sự nghiệp của bà vẫn chưa dừng lại ở đó. Người phụ nữ 84 tuổi đầy mẫn tuệ này vẫn lái xe đi về từ ngôi nhà của bà trên đường Huntington Beach (Orange County) đến Los Angeles để làm việc, vẫn hoạt động trong Nghiệp đoàn diễn viên của Hollywood, tham gia chấm phim tại các LHP quốc tế và vẫn nhận lời đóng các bộ phim của các đạo diễn trẻ người Mỹ gốc Việt.

Để phục vụ cho dự án khảo cứu điện ảnh Sài Gòn trước 1975, chúng tôi đã liên hệ và được bà nhận lời phỏng vấn. Cuộc gặp gỡ giữa tôi và Kiều Chinh diễn ra tại ngôi nhà của bà trên đường Huntington Beach.

Đúng 9 giờ sáng, chúng tôi có mặt tại căn nhà riêng của bà.

Tiếp chúng tôi là một Kiều Chinh đầy lịch thiệp trong bộ áo dài màu vàng hoàng yến. Bà chuẩn bị bữa sáng với trà, cà phê theo đúng kiểu người Việt và một ít trái cây, bánh ngọt.

Vì buổi phỏng vấn có ghi hình nên Kiều Chinh chuẩn bị rất chu đáo, từ vẻ ngoài của mình cho đến địa điểm phỏng vấn trong căn phòng làm việc mà bà gọi là “office tại gia”, nơi bà trưng bày những kỷ niệm, những thành tích, những bức ảnh trong các bộ phim lưu dấu ấn hơn 60 năm hoạt động điện ảnh của bà.

Và suốt 5 tiếng đồng hồ sau đó, xuyên qua cả buổi trưa, Kiều Chinh say sưa chia sẻ với chúng tôi về hành trình điện ảnh của mình. Một cuộc hành trình vô tiền khoáng hậu đưa bà đi từ Hà Nội vào đến Sài Gòn và sang Hollywood. Nhưng bất cứ ở đâu, Kiều Chinh vẫn có một “cõi tôi” để bà ẩn mình vào đó.

Kiều Chinh tên thật là Nguyễn Thị Trinh, sinh năm 1937 tại Hà Nội. Bà là con cháu dòng dõi làng Mộc ở Cự Lộc, Hà Đông (Hà Nội ngày nay). Ông nội của Kiều Chinh là cụ Phán Phan, là một điền chủ, chỉ có một người con trai duy nhất là ông Nguyễn Cửu, là bố của bà.

Sau này ông nội bà mất đi thì gia đình bà chuyển đến Kim Mã, nơi có một gia trang do chính tay bố bà xây dựng.

Trong suốt những năm tháng tuổi thơ cho đến năm 17 tuổi, Kiều Chinh sống với bố và anh chị ở gia trang đó và bà nói đó là những năm tháng hạnh phúc nhất trong đời bà.

Mẹ Kiều Chinh mất sớm từ thời Đệ Nhị thế chiến do trúng bom của giặc Pháp. Lúc đó Kiều Chinh còn rất bé nên không có nhiều ký ức về mẹ, nhưng rất gần với bố.

Trong suốt những năm tuổi thơ ấy, bà được bố cho học tiếng Anh, tiếng Pháp, học đàn piano và thường dẫn đi xem những buổi chiếu bóng ở Hà Nội. Đó là những ký ức đẹp và trang bị cho bà một kiến thức nền tảng để đưa bà vào con đường nghệ thuật sau này.

Kiều Chinh sống với bố cho đến năm 1954, khi đất nước chia đôi sau hiệp định Genève thì bà di cư vào miền Nam, còn bố bà ở lại để tìm người anh trai. Đó là một cuộc chia tay không có ngày gặp lại.

Bố mẹ Kiều Chinh có ba người con.

Anh cả, người chị thứ nhì và Kiều Chinh là con gái út. Chị bà lúc ấy đã lấy chồng và theo chồng sang Pháp định cư. Bố và anh trai ở lại miền Bắc. Chỉ có bà vào miền Nam. Hai năm sau Kiều Chinh lập gia đình ở tuổi 18 với con trai của một người bạn với bố bà.

Vào miền Nam, do tình cờ mà Kiều Chinh trở thành một diễn viên điện ảnh. Đáng lẽ sự nghiệp của bà bắt đầu từ bộ phim The Quiet American (Người Mỹ trầm lặng – 1957), khi đoàn làm phim của đạo diễn nổi tiếng Hollywood Joseph L. Mankiewicz qua Sài Gòn để tìm diễn viên chính cho bộ phim của ông.

Vị đạo diễn quyền lực muốn tìm kiếm một cô gái Việt Nam để đóng vai nữ chính, nhân vật Phượng ở trong cuốn tiểu thuyết gốc của Graham Greene và đáng lẽ Kiều Chinh bắt đầu sự nghiệp từ vai diễn đó, nhưng một nguyên do khiến nó không thành.

Kiều Chinh kể lại:

“Gia đình tôi theo đạo Phật, nhưng học tập trong một trường dòng nên tôi là một con chiên ngoan đạo, tập hát thánh ca, Chủ Nhật nào cũng đi nhà thờ. Có một ngày Chủ Nhật, tôi ở nhà thờ Đức Bà đi ra trên con đường Catinat. Tôi bước tới nhà hàng Girval, bên kia đường là khách sạn Continental. Lúc đó có một người Mỹ từ khách sạn Continental băng qua đường và vỗ vào vai tôi. Tôi quay lại và tưởng là một anh lính Mỹ đang trêu ghẹo mình. Tôi nhìn anh ta một cách thản nhiên. Anh ta hỏi tôi có biết nói tiếng Anh không. Tôi nhún vai không trả lời.”

“Anh ta có vẻ nhận ra sự đường đột của mình và xin lỗi tôi rồi nói rằng, chúng tôi là một nhóm làm phim, đang đến Sài Gòn để tìm một cô gái Việt có thể nói được tiếng Anh, tiếng Pháp để đóng vai chính trong cuốn phim về đề tài Việt Nam. Chúng tôi ngồi ở Continental nhìn thấy cô từ rất xa và thấy dáng của cô rất phù hợp với nhân vật mà chúng tôi đang tìm kiếm.”

“Lúc đó tôi mới cởi mở và trò chuyện với anh ta và gặp ông đạo diễn, một tên tuổi lớn mà lúc đó tôi không hề biết. Sau đó ông ta đưa cho tôi cuốn kịch bản và yêu cầu về nhà đọc. Và buổi chiều hôm sau quay trở lại để thử vai diễn.”

Lúc đó Kiều Chinh mới lập gia đình được vài tháng. Người chồng của bà đang đi du học bên Mỹ. Với phong tục phép tắc trong một gia đình truyền thống gốc Bắc, trước khi làm điều gì Kiều Chinh cũng đều phải xin phép bố mẹ chồng. Hai cụ có vẻ rất ngạc nhiên khi nghe bà nói có một đoàn làm phim Mỹ mời bà đóng phim, vì lúc đó điện ảnh là một khái niệm khá mới mẻ.

Nhưng khi nghe bà mô tả nhân vật là một cô gái Việt, làm gái nhảy trong vũ trường, hết cặp với một nhà báo lớn tuổi người Anh đến một chàng điệp viên trẻ tuổi người Mỹ thì cụ bà gạt phắt đi không đồng ý vì cho rằng đó không phải là hình mẫu của người phụ nữ Việt Nam đã có gia đình.

Trước sự phản đối của bố mẹ chồng, hôm sau Kiều Chinh đành quay trở lại gặp ông đạo diễn Joseph L. Mankiewicz và nói rằng bà không thể nhận vai diễn này.

Ông ta tỏ vẻ kinh ngạc và nói rằng cô có biết đây là một cơ hội lớn đối với cả một ngôi sao Hollywood hay không?

Bà nói rằng bà không giải thích được vì đây là chuyện phong tục văn hóa và truyền thống gia đình. Hai tuần sau, họ tìm được một nữ diễn viên người Ý tên là Giorgia Moll đóng vai Phượng, nhưng đạo diễn vẫn có nhã ý mời bà đến dự buổi ‘opening party’ để đón chào tất cả các tài tử đến Việt Nam quay phim.

Sau đó, Joseph mời Kiều Chinh đóng một vai khách mời, trong đó có cảnh ông nhà báo người Anh đi tìm Phượng trong một ngôi chùa ở Chợ Lớn và nhầm với một cô gái khác. Đạo diễn muốn mời Kiều Chinh đóng vai cô gái có nhân dáng giống Phượng.

Đó là cơ duyên đầu tiên của Kiều Chinh với điện ảnh. Hình ảnh bà xuất hiện trong bộ phim giống như cảnh ngoài đời khi anh chàng casting director vỗ vai bà trên đường phố Catinat vậy.

Thời gian sinh hoạt với đoàn làm phim, Kiều Chinh gặp một số người Việt Nam tham gia với tư cách là cố vấn, trợ lý sản xuất hoặc trợ lý đạo diễn là ông Bùi Diễm, ông là chủ nhân của hãng phim Tân Việt và đạo diễn Lê Dân, diễn viên Lê Quỳnh…

Ông Bùi Diễm hiểu được câu chuyện của bà và có vẻ tiếc nuối cho một cơ hội lớn mà bà vuột mất.

Ít lâu sau khi kết thúc phần quay Người Mỹ trầm lặng, hãng phim Tân Việt bắt tay làm bộ phim Hồi chuông Thiên Mụ.

Nhà sản xuất Bùi Diễm và đạo diễn Lê Dân quyết định mời Kiều Chinh, một gương mặt hoàn toàn mới mẻ với khán giả đóng vai chính trong bộ phim, bên cạnh tài tử Lê Quỳnh, cũng là một người gốc Hà Nội nổi lên nhờ bộ phim Chúng tôi muốn sống.

Biết được câu chuyện gia đình nhà chồng bà rất khó khăn nên thay vì trực tiếp mời Kiều Chinh, họ đến tận nhà để xin phép bà mẹ chồng cho bà đóng phim.

Bà cụ có vẻ ngạc nhiên vì không biết tại sao cô con dâu mới về nhà chồng được hết đoàn phim này đến đoàn phim khác mời.

Nhưng khác lần trước, khi biết lần này Kiều Chinh đóng là một ni sư sống ở chùa Thiên Mụ thì bà cụ mừng lắm và đồng ý lập tức vì cụ cũng là một người theo đạo Phật. Đó là vai chính đầu tiên trong sự nghiệp điện ảnh của Kiều Chinh.

Bộ phim được quay hơn một tháng trời ở Huế.

“Lúc đó tôi còn ngây thơ chưa biết gì nhiều về đóng phim nhưng rất yêu thích điện ảnh vì trong giai đoạn sống cùng bố ở Hà Nội, cuối tuần nào bố cũng dắt tôi đi coi cine. Bố tôi là dân học trường Bưởi ra và rất giỏi tiếng Pháp. Thời đó phim lại chạy phụ đề tiếng Pháp nên bố xem rất nhiều và hay trò chuyện với con cái về phim ảnh.”

“Không bao giờ tôi nghĩ mình trở thành tài tử điện ảnh cả vì nền điện ảnh Việt lúc đó vẫn còn rất sơ khai. Mộng của tôi lúc đó là trở thành nhạc sĩ nên bố tôi cho tôi đi học piano từ lúc còn bé. Nên khi vào Sài Gòn và bắt đầu theo đoàn làm phim, lại được đóng vai chính, nó giống như một giấc mơ với tôi vậy.”

“Lúc đó tôi hãy còn trẻ nên được những anh chị trong đoàn phim rất chiều chuộng, từ ông sản xuất là Bùi Diễm, đạo diễn Lê Dân đến nam tài tử chính là Lê Quỳnh. Tài tử Lê Quỳnh còn là bạn của chồng tôi lúc đó. Cho nên cả đoàn làm phim sống chung với nhau như trong cùng một gia đình vậy. Lúc đó tôi diễn bằng bản năng và cảm xúc là chính vì có được học qua trường lớp điện ảnh gì đâu. Bối cảnh của bộ phim hoàn toàn trong chùa Thiên Mụ, cũng nhìn xuống dòng sông Hương ở đoạn uốn khúc. Thời gian đó tôi hiền lành ít nói lắm nên trong đoàn phim ai cũng yêu quý coi như một đứa em út vậy đó” – Kiều Chinh nhớ lại kỷ niệm đóng vai chính trong bộ phim đầu tay từ 62 năm trước.

Bộ phim không thành công về thương mại do ra đời trong giai đoạn khủng hoảng điện ảnh. Bà cũng không nhớ nhiều về bộ phim đầu tay này do phim âm bản không tìm thấy.

Nhưng bà có một kỷ niệm vô cùng đáng nhớ với chùa Thiên Mụ. Năm 1995 khi lần đầu tiên bà trở lại Việt Nam sau năm 1975, bà đến thăm chùa Thiên Mụ để hồi tưởng lại những năm tháng tuổi trẻ của mình. Khi bà đang đứng chụp hình ở bậc tam cấp thì nghe một tiếng nói từ xa, ‘Ôi ai như bà Kiều Chinh kìa’.

Bà ngạc nhiên quay lại thì thấy một ông cụ bán nhang rất già. Bà ngừng chụp hình và hỏi ông: “Tại sao cụ biết tôi?” Ông cụ đáp: “Tôi biết bà chứ, tôi là người bán nhang tại đây khi bà đóng phim Hồi chuông Thiên Mụ. Tôi vẫn bán nhang từ thời đó tới giờ và vẫn ngồi ở đây. Ngày xưa chúng tôi chỉ dám ngồi xa xa để ngắm bà thôi”.

Câu nói của cụ già bán nhang khiến Kiều Chinh nổi da gà và lặng người vì cảm động bởi bộ phim đó đã cách đây hơn 40 năm.

Bà không thể ngờ rằng cuộc đời của mình ba chìm bảy nổi, chu du khắp thế giới rồi quay trở về lại một chốn kỷ niệm xưa lại gặp một ông cụ bán nhang ngồi đó suốt 40 năm và vẫn nhận ra mình.

Ông vẫn làm một công việc duy nhất và sống một cuộc đời giản dị. Đó là điều khiến bà quý vô cùng bộ phim đầu đời của mình, cho dù đó không phải là một bộ phim thành công.

Sau Hồi chuông Thiên Mụ, phải vài năm sau Kiều Chinh mới đóng bộ phim thứ hai là Mưa rừng.

Kỷ niệm đóng bộ phim này cũng rất đáng nhớ đối với bà và Kiều Chinh nói rằng mối duyên của bà với điện ảnh như do trời định sẵn vậy.

Bà nhớ lại, lúc đó, bà đang dắt một đứa cháu của chồng đi chơi ở sở thú thì gặp một người đàn ông chụp lén mình rất nhiều. Về sau bà mới biết ông ta là Thái Thúc Nha, chủ hãng phim Alpha danh tiếng.

Ít lâu sau, cũng giống như ông Bùi Diễm của hãng phim Tân Việt, ông Thái Thúc Nha lại đến gia đình chồng và xin phép bố mẹ chồng cho bà đóng phim tiếp theo.

Lúc đó dù được coi là một tài tử điện ảnh có chút tiếng tăm, nhưng khi trở về nhà chồng, Kiều Chinh là một người con dâu, một người vợ, người mẹ sống cuộc đời bình thường và không dính dáng gì đến cuộc sống của tài tử. Có lẽ vì lý do đó mà bố mẹ chồng có sự tin cậy ở bà. Khi đóng cuốn phim thứ hai thì người chồng du học ở Mỹ đã trở về và cũng vui vẻ cho bà đi đóng phim.

Bộ phim thứ hai cũng để lại cho Kiều Chinh rất nhiều kỷ niệm. Lúc đó hãng phim Alpha của ông Thái Thúc Nha là hãng phim lớn nhất ở Sài Gòn. Ông rất giỏi tiếng Anh tiếng Pháp và hãng phim Alpha cũng có đầy đủ thiết bị máy móc hiện đại mua từ nước ngoài về.

Lần này bộ phim được quay ở Đà Lạt và bà được đóng chung với Kim Cương – một diễn viên ăn khách nhất tại miền Nam trong những năm đầu, tài tử Hoàng Vĩnh Lộc (lúc ông đang còn là một tài tử), Ngọc Phu, Xuân Phát…

Đó cũng là lần đầu tiên Kiều Chinh được lên Đà Lạt đóng phim. Không khí lãng mạn của thành phố này khiến bà nhớ về Hà Nội và về sau, thành phố này cũng gắn bó với rất nhiều bộ phim khác của bà.

Mưa rừng ra mắt khán giả vào năm 1961 và là một bộ phim thành công về doanh thu. Sự nghiệp của Kiều Chinh sau đó cũng được nối tiếp nhờ mối cơ duyên với những tài tử trong đoàn phim này như Hoàng Vĩnh Lộc, Kim Cương và nhà sản xuất, đạo diễn Thái Thúc Nha.

Trong những năm đầu thập niên 60, do điện ảnh miền Nam gặp khủng hoảng nên bà chỉ đóng một vài phim Việt Nam.

Nhưng nhờ khả năng ngoại ngữ và gương mặt thanh thoát của mình, bà được một số hãng phim lớn của Hollywood mời hợp tác và đóng vai chính trong A Yank in Vietnam (1964) với tài tử kiêm đạo diễn Marshall Thompson và Operation C.I.A (1965) với tài tử Hollywood nổi tiếng là Burt Reynolds. Sau đó nữa là Destination Vietnam (quay tại Philippines) hay The Evil Within (1970), vai một công chúa Ấn Độ…

Đó là những bộ phim ngoại quốc nổi tiếng mà Kiều Chinh đóng với các tài tử từ Hollywood đến Ấn Độ, Philippines trong thập niên 60, đầu 70. Trong các bộ phim này, Kiều Chinh đều được mời đóng vai chính. Thậm chí, vai chính trong bộ phim The Evil Within còn gây ra một phản ứng dữ dội trên báo chí Ấn Độ vì để một nữ diễn viên ngoại quốc đóng vai một nàng công chúa của nước này.

Nhờ danh tiếng lên cao, Kiều Chinh liên tục được ông Thái Thúc Nha của hãng phim Alpha cử đi tham gia các kỳ đại hội điện ảnh Á châu diễn ra tại Đài Loan hay Tokyo (Nhật Bản).

Năm 1967, bà cùng Lê Quỳnh đến LHP Berlin để tham dự đại hội điện ảnh lớn nhất Tây Đức và là một trong những LHP quốc tế lớn nhất thế giới.

Sau hãng Alpha film của Thái Thúc Nha, Kiều Chinh có cơ hội làm việc với hãng Mỹ Vân trong bộ phim Từ Sài Gòn tới Điện Biên Phủ, với dàn diễn viên nổi tiếng như Lê Quỳnh, Hoàng Vĩnh Lộc, Thẩm Thúy Hằng…

Trong giai đoạn hoạt động điện ảnh ở Sài Gòn gần hai thập niên, Kiều Chinh được làm việc chung với hầu hết các diễn viên nổi tiếng thời đó.

Đến năm 1970, khi nền điện ảnh miền Nam bắt đầu phát triển trở lại và thu hút được khán giả đến rạp chiếu, Kiều Chinh quyết định thành lập hãng phim riêng và lấy tên là Giao Chỉ.

Lý giải về tên của hãng phim, Kiều Chinh nói rằng bà muốn lấy một cái tên gì đó nói về gốc tích, nguồn cội của người Việt Nam. Dấu hiệu nhận diện của hãng phim Giao Chỉ là hai ngón chân cái tõe ra để phân biệt với bàn chân “gót sen ba tấc” của người Tàu.

Lúc đó Kiều Chinh và đạo diễn Hoàng Vĩnh Lộc rất thân nhau, cùng chí hướng và muốn làm một cuốn phim phải khác biệt. Đó là lý do cho bộ phim Người tình không chân dung ra đời. Kiều Chinh đóng vai chính và giữ vai trò sản xuất, còn Hoàng Vĩnh Lộc vừa viết kịch bản, đạo diễn.

Người tình không chân dung là một bộ phim màu về đề tài phản chiến với một kịch bản khác thường, không đi theo xu hướng của điện ảnh miền Nam đương thời.

Đó cũng là bộ phim khiến Kiều Chinh hài lòng nhất trong suốt sự nghiệp điện ảnh của bà tại miền Nam Việt Nam. Khi mang đi dự thi tại đại hội điện ảnh Á Châu tổ chức tại Đài Loan năm 1973, nó trở thành bộ phim Việt Nam đầu tiên đoạt hai giải thưởng là Phim chiến tranh hay nhất và Nữ diễn viên chính (drama) hay nhất.

“Tôi rất yêu quý và kính trọng Hoàng Vĩnh Lộc về mặt nghề nghiệp. Tôi nghĩ ông là một người nghệ sĩ thực sự. Chúng tôi quý nhau như anh em trong một gia đình vậy. Có lần Hoàng Vĩnh Lộc còn nói với tôi rằng, nếu tôi chết trước anh thì anh sẽ bảo các con thờ Chinh như một người mẹ vậy. Anh Minh Trường Sơn cũng vậy, các con anh đều gọi tôi là mẹ Chinh. Tôi quý cuộc đời sự nghiệp điện ảnh của tôi lắm, vì nó không chỉ cho tôi một gia đình mà cả một đại gia đình. Tôi chỉ tiếc do hoàn cảnh của đất nước mà những ước vọng sau đó của chúng tôi không thành. Tôi và Hoàng Vĩnh Lộc có những dự tính lớn về các bộ phim tiếp theo nhưng không thành” – Kiều Chinh hồi tưởng lại những năm tháng ấy.

Trở lại với Người tình không chân dung. Khi mới ra, phim bị cấm chiếu gần một năm trời vì tính phản chiến và có những cảnh mô tả sự tàn khốc của chiến tranh, có thể ảnh hưởng đến tinh thần của người lính ngoài chiến trận. Đạo diễn Hoàng Vĩnh Lộc và Kiều Chinh phải kêu cứu nhiều nơi vì cái “án oan” này.

Bộ phim được chiếu trong Dinh Độc lập cho tổng thống xem và quyết định cho tất cả các vị Bộ trưởng cùng rồi bỏ phiếu thăm. Sau đó, phim được chiếu một lần nữa tại Trung tâm điện ảnh cho 21 vị bộ trưởng xem.

Cuối cùng Người tình không chân dung nhận được 20 phiếu thuận và chỉ có một phiếu chống. Lý do của phiếu chống đó cho rằng bộ phim cổ xúy cho một cuộc chiến bẩn thỉu.

Kiều Chinh đáp lại lại rằng, có cuộc chiến nào mà không bẩn thỉu hay không? Lẽ dĩ nhiên là với số phiếu thuận áp đảo, Người tình không chân dung được phát hành rộng rãi.

Nhà sản xuất kiêm diễn viên chính Kiều Chinh và biên kịch, đạo diễn Hoàng Vĩnh Lộc mừng hơn cả vì bộ phim không chỉ ngốn rất nhiều tiền bạc mà còn công sức và tâm huyết muốn làm một bộ phim vừa mang hơi thở thời cuộc và mang tính nghệ thuật thực sự.

Để bộ phim được ra mắt ở những rạp chiếu xứng đáng, Kiều Chinh phải thân chinh đến gặp chủ rạp Rex là bà Ưng Thi để hợp tác chiếu.

Bà Ưng Thi tỏ vẻ ngần ngại và trả lời rằng rạp Rex chỉ chiếu phim Mỹ thôi chứ chưa chiếu phim Việt Nam. Tuy nhiên, vì tiếng tăm của bộ phim, bà đồng ý kí hợp đồng chiếu trong một tuần lễ, nhưng có nói thêm nếu buổi chiếu thứ 3 mà vắng vì bà sẽ đơn phương ngưng hợp đồng.

Kiều Chinh chấp nhận ký hợp đồng chiếu một tuần lễ. Bộ phim có buổi chiếu đầu tiên rất thành công. Và suốt cả tuần lễ, bộ phim vẫn thu hút rất đông khán giả đến xem. Bà Ưng Thi đề nghị chiếu cuốn phim sang tuần lễ thứ 2 và nói rằng chỉ có vài bộ phim Mỹ nổi tiếng chiếu ở Rex ở tuần thứ 2 như Doctor Zhivago hay Romeo & Juliet… Đây là cuốn phim Việt Nam đầu tiên chiếu ở Rex và cuốn phim thứ 4 trong tất cả các bộ phim chiếu ở Rex sang tuần lễ thứ 2.

Số vốn hãng phim Giao Chỉ bỏ ra cho Người tình không chân dung khoảng 15 triệu tiền Việt Nam Cộng Hòa lúc đó, và số thu trong hai tuần lễ đầu đã lên đến 45 triệu.

Kiều Chinh nói với đạo diễn Hoàng Vĩnh Lộc rằng bà chỉ nhận lại số tiền vốn, còn tiền lời thì đầu tư để tiếp tục làm thêm hai phim nữa. “Ngay lập tức chúng tôi lên kế hoạch làm hai cuốn phim tiếp theo với những kịch bản mà tôi thích từ lâu rồi là…”, Kiều Chinh kể.

Lúc đó Hoàng Vĩnh Lộc là người của Trung tâm Điện ảnh, muốn ra ngoài để làm việc với tư nhân cũng không hề đơn giản.

Sau Người tình không chân dung, ông buộc phải làm tiếp một vài cuốn phim cho Trung tâm Điện ảnh mới được phép làm tiếp cho tư nhân. Đó là lý do mà bà và Hoàng Vĩnh Lộc chưa kịp làm tiếp các dự án tiếp theo thì Sài Gòn sụp đổ sau sự kiện 30/4.

Trong khi chờ đợi cộng tác với Hoàng Vĩnh Lộc thì cũng là thời gian Kiều Chinh gặp một nhân duyên điện ảnh khác, một vai diễn khiến bà nhớ mãi đến bây giờ. Đó là dự án phim Hè muộn mà hãng phim Giao Chỉ của Kiều Chinh hợp tác với một đạo diễn trẻ vừa học điện ảnh từ Pháp trở về là Đặng Trần Thức (em trai của bà Đặng Tuyết Mai).

“Đặng Trần Thức cũng là một người đạo diễn tài năng và có tư chất nghệ sĩ nhất mà tôi từng hợp tác. Nhưng phong cách làm phim của Đặng Trần Thức và Hoàng Vĩnh Lộc hoàn toàn khác nhau. Thức theo trào lưu ‘Làn sóng mới’ đang thịnh hành ở Pháp lúc đó. Hè muộn là bộ phim đầu tiên của đạo diễn Đặng Trần Thức và cũng là bộ phim thứ 2 của hãng phim Giao Chỉ do tôi sản xuất và đóng vai chính” – Kiều Chinh bồi hồi nhớ lại.

Đặng Trần Thức có lối kể chuyện rất khác lạ, không bám theo kịch bản phân cảnh. Buổi tối hôm trước ông nghĩ ra cái gì thì hôm sau quay cái đó, rất ngẫu hứng.

Câu chuyện của Hè muộn kể về một ông họa sĩ lớn tuổi có một cô vợ trẻ (Kiều Chinh đóng). Về sau, ông họa sĩ đó có một người cháu học từ Pháp mới trở về (Nguyễn Tất Đạt đóng). Cậu ta ở trọ nhà ông chú và dần dần yêu người vợ của chú. Bà vợ trẻ cũng dành tình cảm cho cậu, nhưng cả hai vẫn giữ khoảng cách và không dám vượt qua lễ giáo. Cảnh cuối cùng của bộ phim quay hình ảnh người phụ nữ bước vào đám khói của cơn cháy rừng theo người chồng đã chết, nhưng tâm trạng của cô ta vẫn dành cho người tình trẻ. Cảnh phim không có thoại mà chỉ có một đoạn độc thoại nội tâm mô tả tâm trạng của cô.

Sau hơn 40 năm đã trôi qua, khi hồi tưởng lại quá trình quay bộ phim Hè muộn, Kiều Chinh vẫn nhớ như in đoạn độc thoại nội tâm ở cuối phim và bà diễn lại phân cảnh đó với thần thái của một diễn viên bước vào vai diễn.

Bộ phim Hè muộn không thành công về doanh thu do cách kể chuyện quá mới mẻ và ít kịch tính, nhưng điều đó không ngăn cản cơ duyên điện ảnh giữa Kiều Chinh và Đặng Trần Thức.

Bà trân trọng tài năng của người đạo diễn trẻ nên dự tính hợp tác với ông hai bộ phim nữa, trong đó có dự án Vòng tay học trò (chuyển thể từ tiểu thuyết của Nguyễn Thị Hoàng) mà Kiều Chinh đã trực tiếp mua bản quyền từ nhà văn.

Rất tiếc là một lần nữa, dự án tiếp theo của Kiều Chinh và Đặng Trần Thức không thành. Rốt cuộc, những dự án tiếp theo mà Kiều Chinh dự định làm với Hoàng Vĩnh Lộc và Đặng Trần Thức đều không thành.

“Phải nói là tôi rất thương nền điện ảnh miền Nam thời gian đó. Đất nước nhỏ bé, nền điện ảnh phát triển muộn màng, lại còn đối mặt với tình thế chiến tranh triền miên. Đất nước chia đôi, số lượng khán giả cũng bị chia đôi. Thời đó chỉ có những thành phố lớn mới có rạp chiếu bóng hay khán giả trung lưu trở lên mới có tiền đi coi cine. Trong hoàn cảnh đó mà nền điện ảnh miền Nam vẫn làm được nhiều cuốn phim lớn. Đó là điều mà tôi rất cảm phục” – Kiều Chinh bùi ngùi nhớ lại.

Trong những ngày cuối cùng của chế độ miền Nam Cộng Hòa, Kiều Chinh ít khi ở Sài Gòn do bà phải đi đóng phim ở các quốc gia châu Á.

Ngày 30/4/1975, bà còn quay những cảnh cuối cùng của bộ phim The full house rồi mới lên máy bay về Sài Gòn thì được tin Sài Gòn đã sụp đổ.

Bà lên một chuyến bay khác để quay lại Singapore nhưng lúc này hộ chiếu của bà đã không còn được thừa nhận do thuộc về một quốc gia không còn tồn tại trên thế giới.

Vì lý do đó mà Kiều Chinh, từ một tài tử điện ảnh vang danh trước đó và xuất hiện trên một trang bìa của tờ tạp chí tại Singapore phải ngồi tù.

Nhờ tên tuổi và mối quan hệ ngoại giao, bà được ra tù, nhưng chính quyền Singapore không chấp nhận cho bà tị nạn.

Trong vòng 24 giờ tiếp theo, Kiều Chinh phải lên một chuyến bay khác để rời khỏi đất nước láng giềng. Và quốc gia đầu tiên bà đáp máy bay xuống, chấp nhận cho Kiều Chinh tị nạn là đất nước Canada ở bên kia bán cầu.

Từ người dọn chuồng gà đến ngôi sao ở Hollywood

Từ vị trí của một ngôi sao điện ảnh, xuất hiện trong hàng chục bộ phim hợp tác với quốc tế, Kiều Chinh trở thành một người tị nạn tay trắng và bắt đầu lại từ đầu. Bà phải đi dọn chuồng gà để kiếm 2 đô la một giờ.

May mắn sau đó, bà được nữ diễn viên Hollywood quen biết trước đó bảo lãnh sang Mỹ và giúp đỡ Kiều Chinh từng bước gia nhập vào Hollywood.

Chỉ trong vòng một thời gian ngắn, nhờ miệt mài đi casting và tham gia đóng những vai nhỏ nhất, Kiều Chinh đã được Hollywood chấp nhận.

Dần dần bà xuất hiện trong những bộ phim lớn như M*A*S*H (1977), một series truyền hình cực kỳ ăn khách của hãng CBS hay đóng vai chính trong bộ phim điện ảnh The Joy Luck Club (Phúc Lạc Hội, 1991).

Đến nay, Kiều Chinh đã xuất hiện trong hàng chục bộ phim điện ảnh lẫn truyền hình của Mỹ, từ vai chính cho đến những vai phụ thoáng qua.

“Sang Mỹ làm phim, tôi cũng có được sự may mắn khi vào được hệ thống của Hollywood. Từ đó đến nay tôi vẫn tiếp tục làm việc, được gia nhập Hiệp hội diễn viên Mỹ và làm giám khảo chấm thi nhiều Liên hoan phim tại Mỹ. Nói như vậy không có nghĩa là tôi hài lòng. Vì đóng những phim của Hollywood, dù lớn như M*A*S*H hay The Joy Luck Club… nhưng không có những kịch bản, những nhân vật làm tôi say mê. Thậm chí có những vai phụ thoáng qua màn ảnh, tôi cũng phải đóng. Vì mỗi khi đã vào Hiệp hội Diễn viên Mỹ (SAG), tôi phải làm việc liên tục trong suốt 15 năm mà không được ngừng thì mới tiếp tục được ở lại Hiệp hội và hưởng được những lợi ích của họ,” Kiều Chinh lý giải về sự làm việc không ngưng nghỉ của mình suốt hơn 40 năm qua tại Hollywood.

Nhà văn Mai Thảo có nhận xét về bà rằng: “Làm tài tử thì dễ lắm, đôi khi chỉ cần nhan sắc và cơ may. Nhưng ở lại với sự nghiệp bao lâu lại là chuyện hoàn toàn khác. Kiều Chinh là một tài tử điện ảnh đích thực vì bà ở lại với điện ảnh trong suốt sự nghiệp của mình.” Đó là ‘Cõi tôi’ của Kiều Chinh

Sau khi định cư ở Mỹ, cuộc hôn nhân giữa bà và người chồng Nguyễn Năng Tế đổ vỡ. Từ đó, bà chỉ có một người tình duy nhất là điện ảnh.

“Bản thân tôi có thể trở thành một người đàn bà kinh doanh, hoặc lấy một ông chồng giàu có để dựa vào, nhưng lựa chọn của tôi là diễn viên nên tôi phải đi thử vai từng phim. Nói như nhà văn Mai Thảo, cuộc sống của tôi là một sự lựa chọn. Tôi lựa chọn sự khắc nghiệt đó để tiếp tục đi tới. Hạnh phúc của tôi là đi tới cùng sự nghiệp của tôi,” Kiều Chinh nói.

Trong những năm phát triển sự nghiệp ở Mỹ, Kiều Chinh là tài tử duy nhất của điện ảnh miền Nam tiếp tục phát triển được sự nghiệp điện ảnh của mình.

Kiều Chinh nói rằng, điều bà tiếc nuối nhất là nhiều nghệ sĩ tài năng không tiếp tục sự nghiệp điện ảnh của họ như Lê Quỳnh, La Thoại Tân, Đoàn Châu Mậu, Hùng Cường, Túy Hồng, Kim Vui… Họ là những người rất giỏi tiếng Anh, nhưng không thể phát triển sự nghiệp tại Mỹ. Tuy nhiên, đó là sự lựa chọn của mỗi cá nhân, mỗi con người.

Ngay cả bản thân bà, dù đóng hàng chục bộ phim của Hollywood, trong đó có những bộ phim lớn và được xem là cột mốc như The Joy Luck Club, bà vẫn không cảm thấy hài lòng. Chưa có vai diễn nào khiến bà thực sự hãnh diện hoặc sung sướng. Chưa có vai diễn nào thử thách bà, hoặc xứng đáng là một bộ phim để đời, cho dù bà vẫn ít nhiều tự hào về Người tình không chân dung, về Hè muộn ở miền Nam trước 75 và The Joy Luck Club ở Hollywood.

“Tôi chỉ mong có một bộ phim lớn nào đó nói về người Việt Nam với tất cả văn hóa, con người, thay vì chỉ nói đến chiến tranh, bởi vì phim chiến tranh đã được Hollywood dựng nhiều quá rồi. Chúng ta cần có kinh phí và những tài năng lớn để làm được những bộ phim mang dấu ấn văn hóa của một đất nước. Tôi mong làm được một cuốn phim mà khi đèn trong rạp chiếu sáng, tôi vẫn thấy được trong tâm khảm của mình vẫn còn cảm giác nôn nao, lưu luyến. Và sự nôn nao đó có thể ở lại suốt cuộc đời của mình, như Dr Zhivago, như The Longest Day, như Casablanca, như Schindler’s List… mà tôi đã từng xem. Tôi vẫn mong điện ảnh Việt Nam có những cuốn phim như thế, để lại cho khán giả từ thế hệ này đến thế hệ khác sự tự hào”.

Trong ngôi nhà riêng mà bà sống một mình nhiều năm qua, Kiều Chinh cho chúng tôi xem hình ảnh mới nhất của bà trong bộ phim Recovery của đạo diễn trẻ gốc Việt tên là Scott Trần. Bà luôn ủng hộ đạo diễn trẻ vì họ dám chọn những con đường gai góc và những kịch bản khác lạ.

“Nhân vật của tôi đóng là một bà già mắc bệnh Alzheimer. Bà quên hết hiện tại nhưng vẫn nhớ những câu chuyện trong quá khứ xa xôi. Bà ta chỉ sống với quá khứ ngày xưa, với mối tình thời trẻ. Đứa cháu rất yêu bà và sáng tạo ra một chiếc máy VR để khi đeo vào, bà sống lại những ký ức ngày xưa. Tôi thích những vai diễn khiến tôi khác ngoài đời, thích vì nhân vật chứ không phải vì Kiều Chinh. Tôi muốn có một vai diễn cuối đời là hình ảnh một người đàn bà thật gầy, chỉ có da bọc xương và tôi sẵn sàng cạo trọc đầu cho vai diễn đó. Bộ phim đầu tiên tôi đóng vai một ni sư ở chùa Thiên Mụ và bộ phim cuối đời tôi muốn đóng là vai một thầy tu, nhưng không phải phim về tu hành mà là phim về một người phụ nữ Việt Nam chọn con đường tu hành để hồi ức về quá khứ của đất nước mình”, Kiều Chinh nói.

Cuộc trò chuyện giữa chúng tôi và Kiều Chinh kéo dài suốt hơn 5 tiếng đồng hồ. Những câu chuyện nối tiếp nhau, từ ký ức đến hiện tại, từ Hà Nội, Sài Gòn đến Hollywood và cả những ước mơ dang dở.

Trong suốt 5 tiếng đồng hồ đó, người phụ nữ 82 tuổi được xem là một biểu tượng và niềm tự hào của cộng đồng người Việt tại Mỹ vẫn say sưa nói về điện ảnh, về văn hóa Việt.

Bận rộn với công việc đóng phim, thiện nguyện và hỗ trợ cộng đồng người Việt tại Mỹ, Kiều Chinh nói rằng nơi bà yêu thích nhất không phải là trường quay hay những sự kiện phù hoa của Hollywood mà là ngôi nhà của bà.

“Thế giới của tôi là ngôi nhà của tôi. Tôi cần không khí mà mình thuộc về. Đó là cõi tôi,” bà nói.

Trong ngôi nhà của mình, bà treo những bức tranh của các họa sỹ vẽ tặng, những tấm poster phim lớn mà bà từng đóng, những bức hình với các tài tử Việt Nam và Hollywood vì bà muốn nhìn thấy tất cả những kỷ niệm bên cạnh mình. Kiều Chinh đã đi làm việc và du lịch vòng quanh thế giới trong suốt hơn 60 năm qua, nhưng bà chỉ nhớ nơi nào lưu giữ kỷ niệm của mình. Có lẽ vì vậy mà Kiều Chinh trân trọng những kỷ niệm đến vậy.

Trong hơn 40 năm sống tại Mỹ, dù sống qua nhiều ngôi nhà khác nhau, nhưng ở bất cứ ngôi nhà nào, bà cũng để dành một khoảng đất trống để tự tay thiết kế một khu vườn cho riêng mình.

Trong vườn, bà luôn trồng một cây liễu. Với bà, cây liễu là hình ảnh mang tính biểu tượng của người phụ nữ Việt Nam vì sự mềm mại và dịu dàng của nó.

Trong khu vườn của mình, bà xây một chiếc am nhỏ với những bức tượng Phật. Kiều Chinh nói rằng hai nơi bà thích nhất trong ngôi nhà của mình là phòng làm việc, nơi bà vẫn say mê xem phim mỗi ngày và khu vườn nhỏ, nơi bà vẫn dành thời gian buổi sáng để thiền trước giờ bắt tay vào một ngày mới.

Đó là một người phụ nữ Việt Nam từ trong cốt cách mà tôi biết, cho dù bà đã rời khỏi Việt Nam từ gần nửa thế kỷ trước.

HÌNH:

– Bà Kiều Chinh tại Hoa Kỳ

– Hình chụp từ clip: Tài tử Kiều Chinh: Từ Sài Gòn tới Hollywood

– Diễn viên Kiều Chinh thời trẻ

– Hình chụp từ clip: Tài tử Kiều Chinh và cuộc đời đầy chia ly

– Tài tử Kiều Chinh trong chuyến đi châu Âu, 10/2018

– Diễn viên Kiều Chinh và anh trai gặp lại nhau lần đầu tiên vào năm 1995, khi bà được quay trở lại Việt Nam

– Diễn viên Kiều Chinh và bè bạn (hình tư liệu)

Donald và Melania Trump âm thầm chích ngừa COVID-19

Donald và Melania Trump âm thầm chích ngừa COVID-19

Mar 1, 2021 

PALM BEACH, Florida (NV) – Cựu Tổng Thống Donald Trump và cựu Đệ Nhất Phu Nhân Melania Trump âm thầm chích ngừa COVID-19 hồi Tháng Giêng tại Tòa Bạch Ốc, theo CNN.

Chuyện ông Trump chích ngừa được chú ý trở lại vì trong lần xuất hiện chính trị đầu tiên tại hội nghị khối bảo thủ CPAC, cựu tổng thống kêu gọi người ủng hộ đi chích ngừa, “Không có đau tí nào cả, tất cả mọi người đều nên đi chích ngừa.”

Hai vợ chồng cựu Tổng Thống Donald Trump rời Tòa Bạch Ốc trong ngày cuối cùng tại nhiệm. (Hình:  Mandel Ngan/AFP via Getty Images)

Sự khuyến khích trên gây bất ngờ vì chính cựu tổng thống là người luôn tìm cách làm giảm nhẹ sự nguy hiểm của dịch dù chính ông là người phải vào bệnh viện vì COVID-19.

 Tại các cuộc tập họp vận động tranh cử, việc đeo khẩu trang và giữ khoảng cách không được khuyến khích mà còn bị ông chế nhạo.

Khi bệnh dịch vừa khởi phát, cựu tổng thống luôn luôn tuyên truyền COVID-19 là một âm mưu lừa đảo của đảng Dân Chủ nhằm tác động lên cuộc bầu cử sắp đến.

Cựu Phó Tổng Thống Mike Pence chích ngừa công khai ngày 18 Tháng Mười Hai, 2020. (Hình: Doug Mills-Pool/Getty Images)

Ông liên tục chế nhạo những người đeo khẩu trang và kích động sự phản kháng các lệnh cách ly chống dịch của các tiểu bang, nhưng lại gây áp lực các hãng dược phẩm bào chế vaccine trước ngày bầu cử 3 Tháng Mười Một, năm 2020.

Vì áp lực này, sự an toàn của vaccine trở thành một mối âu lo của dân chúng.

Hơn một tháng sau ngày bầu cử, FDA chuẩn thuận việc sử dụng vaccine của công ty Pfizer/BioNtech vào ngày 11 Tháng Mười Hai và của Moderna vào ngày 18 Tháng Mười Hai 2020.

Giới chức y tế Mỹ đưa kế hoạch yêu cầu các nhà lãnh đạo chính trị chích ngừa công khai nhằm trấn an tâm lý e ngại sự an toàn của vaccine của dân chúng. 

Chủ Tịch Hạ Viện Nancy Pelosi chích ngừa COVID-19 ngày 18 Tháng Mười Hai, 2020. (Hình: Anna Moneymaker-Pool/Getty Images)

Ngày 18 Tháng Mười Hai, năm 2020, các nhà lãnh đạo chính trị hàng đầu như cựu Phó Tổng Thống Mike Pence, Chủ Tịch Hạ Viện Nancy Pelosi, và Thượng Nghị Sĩ Mitch McConnell đều xuất hiện trên màn ảnh truyền hình khi được chích ngừa.

Trước đó vài ngày, 14 Tháng Mười Hai, năm 2020, ông Trump gửi ra tin nhắn tuyên bố sẽ không chích ngừa như kế hoạch và không cho biết liệu khi nào ông sẽ được chích và có công khai hay không. 

Khác hẳn quyết định chích ngừa âm thầm của ông Trump, những tổng thống tiền nhiệm như các ông Bill Clinton, George W. Bush, và Barack Obama cùng với tân Tổng Thống Joe Biden đều chích ngừa công khai nhằm tạo niềm tin vào sự an toàn của vaccine cho dân chúng. (MPL) [kn]

Công ty điện lực Texas khai phá sản do phải trả hóa đơn $1.8 tỷ sau vụ bão tuyết

Công ty điện lực Texas khai phá sản do phải trả hóa đơn $1.8 tỷ sau vụ bão tuyết

Mar 1, 2021

HOUSTON, Texas (NV) – Công ty cung cấp điện lớn nhất và lâu đời nhất ở Texas hôm Thứ Hai, 1 Tháng Ba, nộp đơn khai phá sản tại tòa liên bang ở Houston, lấy lý do là có tranh chấp liên quan đến hóa đơn trị giá $1.8 tỷ từ công ty điều hành hệ thống phân phối điện của tiểu bang.

Công ty Brazos Electric Power Cooperative Inc là một trong hàng chục công ty cung cấp điện đang phải đối diện với số chi phí khổng lồ sau khi xảy tình trạng giá lạnh trầm trọng ở tiểu bang Texas hồi tháng qua. Tình trạng thời tiết khắc nghiệt hiếm thấy này đã khiến các công ty điện lực cùng là các công ty môi giới bán điện phải cùng chịu số chi phí nhiều tỷ đô la, liên quan đến việc bị mất điện.

Hệ thống dẫn điện tại Houston, Texas. (Hình: AP Photo/David J. Phillip, File)

Hồi giữa Tháng Hai, thời tiết lạnh bất thường đã khiến gần một nửa các nhà máy điện ở Texas phải ngưng hoạt động, làm khoảng 4.3 triệu người không có điện hoặc sưởi, dẫn tới việc bể đường ống dẫn nước gây thiệt hại trong nhà dân cũng như các cơ sở doanh nghiệp. Công ty Brazos cùng các công ty khác, do đã ký giao kèo cung cấp điện cho hệ thống dẫn điện, phải đồng ý mua điện từ các nguồn khác với giá rất cao để thế vào.

Công ty điều hành hệ thống dẫn điện Texas, có tên Electric Reliability Council of Texas (ERCOT), hôm Thứ Sáu nói rằng hiện chưa công ty nào trả hóa đơn sơ khởi là $2.1 tỷ. Sẽ có thêm nhiều công ty khác sẽ nhận được hóa đơn trong ít ngày tới và nhiều phần là họ cũng sẽ từ chối không trả tiền.

Một gia đình co ro trong nhà ở Houston thời gian mất điện. (Hình: Brett Coomer/Houston Chronicle via AP, File)

Thành phố Denton, ở về phía Bắc Texas, tuần qua đưa đơn kiện ERCOT để buộc công ty này không được đòi thành phố phải trả tiền phí tổn mà những người khác cũng sử dụng hệ thống phân phối điện không trả được. Đơn kiện nói rằng thành phố có thể bị đòi trả hàng chục triệu đô la mà ERCOT không thu được từ các người sử dụng khác.

Người dân Houston sắp hàng ngoài trời giá lạnh để chờ nạp bình gas. (Hình: AP Photo/David J. Phillip)

ERCOT, trong thời gian 4 ngày lạnh cóng, đã đưa giá cung cấp điện từ các nguồn khác lên tới $9,000 mỗi megawatt giờ (mwh) và cũng đẩy tiền lệ phí cung cấp dịch vụ lên rất cao. Lệ phí cung cấp điện của ERCOT trong thời gian này cao gấp 500 lần hơn giá bình thường, theo các giới chức kỹ nghệ điện.

Brazos Electric Coop có 16 công ty điện lực thành viên và cung cấp điện cho hơn 660,000 khách hàng khắp tiểu bang Texas. (V.Giang)