Lần đầu tiên Anh thuê máy bay trục xuất người Việt về nước.

 May be an image of ‎text that says '‎UK Home Office charters its first ever deportation flight to Vietnam Screenshot Migrant rights organisations are concerned that those due to fly have not had full access to legal advice くم 95 Home Office‎'‎

  

*** Lần đầu tiên Anh thuê máy bay trục xuất người Việt về nước.

Chuyến bay trực tiếp đầu tiên do Bộ Nội vụ Vương quốc Anh thuê để đưa những người Việt Nam di cư lậu bị trục xuất về nước cất cánh vào hôm 21/4 từ phi trường Heathrow đến sân bay Nội Bài, truyền thông Anh loan tin.

Hôm 21/4, đại diện Đại sứ quán Anh tại Hà Nội cho VOA biết qua email rằng thông tin cung cấp cho báo chí liên quan đến vấn đề trục xuất này do Bộ Nội vụ Vương quốc Anh (UK Home Office) phụ trách.

Các tổ chức nhân quyền lên tiếng bày tỏ quan ngại về việc trục xuất này, nói rằng nhiều người Việt Nam di cư lậu sang Anh phải chịu nhiều hình thức bóc lột khác nhau, chẳng hạn như cưỡng bức trồng cần sa trong các trang trại bất hợp pháp, hoạt động mại dâm hoặc bị ép làm việc trong các tiệm làm móng.

– Việt Nam là một trong những quốc gia đứng đầu về nạn buôn người sang Vương quốc Anh, cũng theo The Guardian.

Để được di cư lậu kiểu này, một số người Việt phải trả cho những kẻ buôn người khoảng 30.000 bảng Anh cho một chuyến đi lậu đến nơi mà họ tin rằng sẽ là một vùng đất hứa với mong muốn có cuộc sống tốt hơn cho bản thân và gia đình so với hoàn cảnh ở Việt Nam.

Theo tổ chức nhân đạo After Exploitation ở Anh, có đến 108 nạn nhân nghi là người Việt Nam bị giam giữ sau các vụ truy bắt người nhập cư lậu trong thời gian từ Quý 2 đến Quý 4 năm 2020, nhưng không người nào trong số này được hỗ trợ tư vấn pháp lý.

Trong diễn biến liên quan, hôm 15/4, hai người Việt Nam đã bị bỏ tù sau khi cảnh sát phát hiện trang trại ma túy trị giá 800 nghìn bảng Anh ở thành phố Manningham, nơi hai người này đi làm công, theo The Telegraph.

Hai người đàn ông Việt Nam nhận tội sản xuất cần sa, khai rằng mình là nạn nhân của chế độ nô lệ hiện đại, tại một trang trại trồng cần sa trong khu công nghiệp lớn ở Bradford, phía bắc nước Anh.

*** Nhà nước CSVN tuyên truyền VN giàu mạnh, hùng cường v.v.v,

giàu mà sao thanh niên cứ bỏ nước ra đi trồng cỏ ? gái thì di dân lậu hoạt động mại dâm?

TL – VOA.

Nhìn lại cuộc đời đầy bi đát của vũ nữ Cẩm Nhung sau vụ tạt axit ‘rúng động’

Nhìn lại cuộc đời đầy bi đát của vũ nữ Cẩm Nhung sau vụ tạt axit ‘rúng động’

 Sau 54 năm, nhiều thế hệ sau này không còn biết gì về người vũ nữ một thời vàng son lộng lẫy và ca axit định mệnh ngày ấy.

Tuy nhiên, với người dân thời đó, đây là vụ đánh ghen tàn bạo và rùng rợn nhất từng được ghi nhận tại thành phố này, gây chấn động cả Sài Gòn và miền Nam.

Báo chí thời điểm đó đánh giá đây là vụ đánh ghen bằng axit lần đầu tiên xảy ra trong giới thượng lưu Sài Gòn, là tâm điểm quan tâm của nhiều tầng lớp.

Còn cuộc đời của Cẩm Nhung, nhân vật chính trong câu chuyện có thể viết thành tiểu thuyết mà hồi kết của nó đúng là 1 bi kịch. Gọi đây là 1 kiếp hồng nhan bạc mệnh cũng không sai.

Từ gái nghèo lên nữ hoàng vũ trường

Cẩm Nhung sinh năm 1940 tại Hà Nội, năm 15 tuổi, cô gia đình di cư vào Nam. Sau đó không lâu, chacô lâm bệnh rồi mất. Cẩm Nhung phải bỏ học, xin vào làm tiếp viên trong một nhà hàng. Nhờ đó cô đã lân la làm quen với những bản nhạc, những điệu nhảy trong quán bar của nhà hàng.

Với khuôn mặt đẹp và làn da trắng hồng, đôi mắt lẳng lơ, thân hình quyến rũ, khi tuổi chưa đầy 19 tuổi, cô đã trở thành gái nhảy chuyên nghiệp trong giai đoạn phong trào nhảy đầm phát triển rầm rộ ở Sài Gòn.

Cô đi qua nhiều vũ trường, cuối cùng dừng lại với vũ trường Kim Sơn trên đường Tự Do (nay là Đồng Khởi, quận 1). Sự vụt sáng của Cẩm Nhung khi đó đã làm lu mờ ngay vì tinh tú đã sáng mấy năm trước đó chính là Thu, con nhà văn Lê Văn Trương gốc Bắc, một vũ nữ được nhiều tay chơi Sài Gòn mến mộ.

Thu tâm sự rằng: “Con Cẩm Nhung có lợi thế hơn người, bởi nó vừa trẻ lại vừa đẹp và nhảy hay. Mặc dù về Kim Sơn chưa đầy một năm, vậy mà ticket (vé) của con nhỏ đã tăng lên vùn vụt”. Vũ trường Kim Sơn cũng là nơi Cẩm Nhung gặp gỡ mối tình oan khiên với tay trung tá công binh Trần Ngọc Thức lớn hơn cả chục tuổi, khiến đời cô chìm vào tăm tối.

Nói về Cẩm Nhung, tài-pán Marie Sang, người quản lí vũ trường có tiếng hồi đó kể lại: “Tội nghiệp con Cẩm Nhung lắm. Nó là đứa nhỏ nhất trong đám đệ tử của em ngày ấy. Nhưng nó rất biết điều, sống có tình và tha thiết với một mong ước là ngày nào đó sẽ rời ánh đèn mờ vũ trường để kiếm một tấm chồng giản đơn. Tiếp đó, nó sẽ sống như bà mẹ hiền hậu của mình…”. Tuy nhiên, ước mơ giản dị ấy chưa kịp thành hình thì cuộc đời Cẩm Nhung rẽ sang một hướng khác đầy bi kịch sau ngày 17 tháng 7 năm 1963 định mệnh.

Nở một cuộc tình, tan một đời hoa

Nói về mối tình của trung tá Thức và Cẩm Nhung. Thời ấy, “Thức công binh” (biệt danh của trung tá Trần Ngọc Thức) nổi lên như cồn trong giới ăn chơi ở Sài Gòn. Trung tá Thức tuổi ngoài 30, đam mê nhảy đầm. Từ trước đến nay chưa có vũ nữ nào là mối ruột của ông nhưng chỉ gặp Cẩm Nhung lần đầu, ông đã say mê như điếu đổ.

Từ đêm đó, mỗi lần ông đến Kim Sơn là có Cẩm Nhung kề cận. Sau đó họ có những cuộc hẹn hò, những lần đi chơi với nhau. Cách đối xử của ông làm cho Cẩm Nhung cảm phục và mặc dù thừa biết ông đã có gia đình cô vẫn sẵn lòng làm người vợ ngoài giá thú.

Vợ trung tá Trần Ngọc Thức có biệt danh là Năm Rađô đã vài lần đón đường hăm dọa, thậm chí tát tai dằn mặt vũ nữ Cẩm Nhung, nhưng bấy nhiêu đó không đủ làm cho cô gái trẻ rời xa chồng bà. Trong cơn ghen mù quáng, bà đã vạch kế hoạch tỉ mỉ tiêu diệt tình địch. Hai tên giang hồ có cỡ được bà Năm Rađô thuê với giá 2 lượng vàng để làm cái việc hủy diệt nhan sắc của cô vũ nữ.

Khoảng 22 giờ đêm ngày 17.7.1963, vũ nữ Cẩm Nhung rời khỏi nhà để đến vũ trường Kim Sơn. Khi Cẩm Nhung còn cách chiếc taxi khoảng 10 mét, bất ngờ từ bên kia đường một gã đàn ông băng nhanh qua đường, tiến về phía cô. Cẩm Nhung chưa kịp phản ứng thì gã đàn ông đã tạt mạnh ca axít vào mặt cô.

Cẩm Nhung chỉ kịp kêu lên: “Chết tôi rồi, cứu tôi với” rồi ngã gục trên đường. Người đàn ông sau khi tạt axít đã băng qua bên kia đường, leo lên xe taxi mở cửa chờ sẵn, trên ấy có bà Năm Rađô.

Nghe tiếng kêu cứu, một số người đi đường đã chạy đến, họ thấy Cẩm Nhung nằm quằn quại dưới đường, mùi axít xông lên hôi nồng. Một người đàn ông đã ôm nạn nhân lên xe taxi, chở đến Bệnh viện Đô Thành (Bệnh viện Sài Gòn ngày nay). Do Bệnh viện Đô Thành không có khả năng trị bỏng, nhất là bỏng axít, nạn nhân sau đó đã được chuyển đến Bệnh viện Đồn Đất (Bệnh viện Nhi Đồng 2 ngày nay).

Những người bạn vũ nữ của Cẩm Nhung đến thăm, thấy cảnh sát hại dã man, đã hùn tiền lại mời luật sư bảo vệ cho Cẩm Nhung, đưa vụ việc ra pháp luật. Thế nhưng, thời ấy thế lực của “Thức công binh” và bà Năm Rađô rất mạnh ở Sài Gòn, nên tưởng như không ai làm được gì họ. Vụ việc đến tai bà Trần Lệ Xuân, vợ của Ngô Đình Nhu. Đích thân bà Trần Lệ Xuân cũng đã đến thăm và đưa Cẩm Nhung sang nước ngoài chữa trị. Nhưng do vết thương quá nặng nên các bác sĩ ở đây cũng không thể giúp cô.

3 tháng sau ngày xảy ra vụ việc, một phiên tòa được mở công khai để xử nhưng người gây ra thảm cảnh cho vũ nữ Cẩm Nhung. Kẻ chủ mưu là bà Nguyệt và tên tạt axit thuê phải nhận bản án 20 năm tù cho mỗi người. Kẻ đồng lõa nhận án 15 năm.

Tuy nhiên, vụ án sau đó bị đình lại rồi rơi vào quên lãng, bà Trần Lệ Xuân phải lưu vong ở nước ngoài, lời hứa bao bọc Cẩm Nhung đến suốt đời của bà Xuân cũng gác lại. Gia đình trung tá Thức đổ vỡ. Ông tiếp tục sống một cách khép kín. Vợ ông, bà Nguyệt vào chùa để sống hết những ngày còn lại.

Mất chỗ bấu víu, hận đời hận người, Cẩm Nhung chán nản lao vào đập phá, nghiện ngập, hút thuốc, uống rượu… Sau khi tiêu tán hết tài sản và hai người thân nhất qua đời, năm 1969, Cẩm Nhung phóng tấm ảnh có cô và trung tá Thức mang trước ngực lê la khắp các đường phố Sài Gòn để khất thực.

Lần đầu tiên – trước tết năm 1969, cô đến khu vực chợ Bến Thành. Ngồi bên vệ đường Lê Lợi với chiếc lon phía trước và tấm ảnh trên ngực, Cẩm Nhung bắt đầu chuỗi ngày ăn xin. Người Sài Gòn hay tin kéo nhau đến xem và giúp cô được khá nhiều.

Cẩm Nhung lê bước hành nghề khắp nhiều tuyến đường ở Sài Gòn sau đó về bến phà Mỹ Thuận ở miền Tây. Bị đưa vào trung tâm nuôi người tàn tật nhưng cô trốn ra tiếp tục ăn xin và mất tăm một thời gian sau đó.

Người đời bàn luận rằng có lẽ bà đã bệnh chết hoặc đã quyên sinh để chấm dứt kiếp hồng nhan bạc phận của mình. Mãi sau này người ta mới phát hiện bà vẫn còn sống, vừa bán vé số vừa ăn xin quanh các ngôi chùa ở thị xã Hà Tiên, mà thường nhất là ở chùa Tam Bảo.

Đúng 50 năm sau vụ đánh ghen, vào đầu năm 2013, Cẩm Nhung qua đời tại một xóm trọ nghèo ở thị xã Hà Tiên (tỉnh Kiên Giang), nơi những người ăn xin, bán vé số, bốc vác tứ xứ đến thuê ở trọ. Cô được những người đồng cảnh ngộ lo cho một quan tài loại rẻ tiền, rồi đưa ra nghĩa địa… kết thúc cuộc đời đầy hào quang nhưng thấm đẫm nước mắt của cô vũ nữ lừng danh nửa thế kỷ trước.

From: TU-PHUNG

Câu chuyện về Jacky Ly

Câu chuyện về Jacky Ly

Khó có thể biết Lý Vĩnh Thắng – tên tiếng Việt của Jacky Ly – sẽ trở thành người như thế nào nếu Thắng và gia đình vẫn còn ở một ngôi làng nghèo miền núi ở Phó Bảng, Hà Giang. Có thể Thắng là một “học sinh nghèo vượt khó” xuất sắc nhưng cũng có thể Thắng chỉ là một anh nông dân chăn bò, làm nương rẫy, như thời niên thiếu, và chôn cuộc đời ở một ngôi làng nhỏ đến mức thậm chí gần như “không có tên” trên bản đồ các tỉnh vùng núi phía Bắc Việt Nam. Câu chuyện về Jacky Ly là trường hợp điển hình của vô số gia đình Việt Nam trong đó việc quyết định tìm kiếm tự do bằng con đường vượt biên là chọn lựa duy nhất và quyết định đó đã mang lại những bước ngoặt thay đổi khó có thể ngờ…

Băng rừng vượt biên

Việc chuẩn bị được thực hiện chu đáo và cẩn thận. Trước khi đưa cả nhà đi, ông Lý Hội Quyền – cha của anh Lý Vĩnh Thắng – đã một mình lẻn sang Vân Nam-Trung Quốc để dò xét và tìm chỗ ở tạm. Một đêm năm 1987, Thắng – lúc đó 10 tuổi – cùng hai chị và đứa em gái được bố mẹ chở trên xe đạp. Hành lý mang theo chỉ là vài bộ đồ và ít thức ăn. Họ bắt đầu cuộc hành trình bí mật. Phải kín đáo và thận trọng tuyệt đối. Chỉ một dấu hiệu đáng ngờ, họ cũng có thể bị hàng xóm trình báo và bị công an bắt. Đây là lần thứ hai họ vượt biên. Lần thứ nhất, đi từ Hải Phòng, trước đó vài năm (1979), đã thất bại. Sau chuyến đi không thành đó, gia đình ông Lý đến sống ở Tân Mỹ, Chiêm Hóa, Tuyên Quang. Họ lầm lũi sinh nhai bằng nghề nông. Tuy nhiên, ông Lý vẫn âm thầm tìm cách thoát. Hành trình vượt biên lần thứ hai khởi hành từ đây, cách biên giới Việt-Trung đến 400 km.

Băng qua biên giới một cách an toàn là điều không đơn giản. Vết tích cuộc chiến Việt-Trung 1979 vẫn còn in đậm. Cả hai bên biên giới đều đầy mìn và bẫy chông. Để tránh bị phát hiện bởi lính biên phòng của cả hai bên, gia đình ông Lý phải len lỏi đi trên những con đường mòn nhỏ, xuyên rừng. Có những đoạn ông Lý phải cõng đứa con gái sáu tuổi gần như suốt ngày lẫn đêm (sau này khi kể lại, ông nói rằng nếu không phải là cô con gái của ông mà là khối vàng thì ông cũng sẵn sàng vất bỏ vì quá cực nhọc).

Sau 14 ngày, gia đình ông Lý vào đất Vân Nam-Trung Quốc. Thở phào. Nhưng chưa nhẹ nhõm. Không giấy tờ tùy thân, họ có thể bị nghi ngờ, tố giác và bị công an Trung Quốc bắt đuổi trở về Việt Nam. Cả nhà ông Lý phải di chuyển liên tục và có khi phải chia ra ở rải rác. Họ chỉ tá túc một chỗ trong vài tuần rồi lại tìm nơi khác. Cuối cùng, họ đến Phòng Thành, Quảng Tây. Tại đây, ông Lý cùng một số người Việt khác, cũng vượt biên trốn khỏi Việt Nam, tìm cách đi khỏi Trung Quốc. Họ tìm được một đầu mối giới thiệu mua thuyền và thuê tài công. Họ dự tính thoát đến Macau. Nếu Macau từ chối nhận tỵ nạn, họ sẽ đi Hong Kong. Nếu Hong Kong khước từ, họ sẽ đi Nam Triều Tiên. Nếu lại bị từ chối, họ sẽ đi Nhật Bản!

Ngày 18-6-1988, 72 người tỵ nạn, trong đó có sáu thành viên gia đình ông Lý, lục tục xuống chiếc thuyền đánh cá cũ nát. Con thuyền dài 12m-rộng 3m chỉ có mái che sơ sài cho khoang động cơ. Mọi người mang theo lương thực cho khoảng 30 ngày và phó mặc số phận cho hai tài công. Sau vài ngày lênh đênh, giữa cái nắng lột da và những cơn đói dữ dội, họ bị một trận bão dập tơi bời, những tưởng thuyền bị lật úp và tất cả chết đuối giữa biển. Khi đến Bắc Hải, thành phố phía Tây Nam Trung Quốc, họ lại bị một “cú sét đánh” thậm chí choáng váng hơn: qua radio, họ biết tin Macau lẫn Hong Kong vừa tuyên bố ngưng nhận người tỵ nạn Việt Nam. Bất kỳ người tỵ nạn Việt Nam nào đến Hong Kong sau ngày 16-6-1988 đều bị đưa vào trại tập trung để trả lại quê nhà. Không lẽ quay về? Họ liều mạng đi tiếp.

Sau 13 ngày “nướng” mình dưới nắng biển, họ đến gần Macau. Hai tài công rời thuyền. Họ được thuê chỉ để đưa mọi người đến đây, như thỏa thuận. Một người Việt, tên Thái, bất đắc dĩ trở thành người lái thuyền. Sự thiếu kinh nghiệm đi biển lập tức được “trả giá” sau đó khi thuyền va vào đá ngầm. Hỗn loạn và sợ hãi. Thật may là họ được cảnh sát biển Macau phát hiện và cứu. Sau khi giúp sửa thuyền, cảnh sát Macau yêu cầu tất cả rời đi. Mọi người lại ra khơi, gần như trong vô vọng. Cuối cùng, ngày 1-7-1988, thuyền đến Hong Kong. Đây là con thuyền thứ 47 của người tỵ nạn Việt Nam đến sau khi Hong Kong ban bố chính sách mới dành cho người tỵ nạn kể từ ngày 16-6-1988.

Những năm tháng ở trại tỵ nạn Hong Kong in sâu ký ức Thắng. Nếu không được bố mẹ và hai chị dạy bảo và che chở, Thắng rất có thể đã trở thành đứa bé hư hỏng đi theo đám băng nhóm giang hồ thuộc thành phần tỵ nạn đến từ các tỉnh khác của Việt Nam. Trại tỵ nạn chật chội, đông đúc, với đủ thành phần phức tạp, đã tạo thành một xã hội Việt Nam thu nhỏ nơi người ta không chỉ giành giật miếng ăn mà còn gây ra những hành vi tội phạm. Hãm hiếp và đâm chém xảy ra như cơm bữa. Sau hơn hai năm sống trong cảnh nhốn nháo, gia đình ông Lý cuối cùng được Chính phủ Mỹ đồng ý cho tỵ nạn. Họ được đưa qua Philippines sáu tháng để học tiếng Anh trước khi đến Mỹ…

Bắt đầu từ tay trắng

Nước Mỹ. North Carolina. Cuộc hành trình dài đã đến đích. Tuy nhiên, một chặng mới lại bắt đầu. Tất cả đều chỉ có hai bàn tay trắng. Họ đã rời con thuyền rách nát số 47. Họ đã rời khu ổ chuột tỵ nạn Hong Kong. Họ đang đặt chân đến một vùng đất xa lạ và tiếp tục đi trên những con đường thậm chí khó khăn và khó lường hơn cả những con đường mòn vượt rừng xuyên bóng đêm băng qua Vân Nam ngày nào. Phần tiếp theo của câu chuyện là chuỗi nỗ lực điển hình của gần như mọi người Việt tỵ nạn giai đoạn đó. Chen chúc trong căn nhà nhỏ được cấp tạm cho người tỵ nạn, gia đình ông Lý lao vào xã hội Mỹ với vốn liếng tiếng Anh gần như bằng không. Ông Lý phải làm ba “job” để giúp gia đình. Ban ngày ông làm thợ hàn. Ban đêm ông làm công nhân xưởng lắp ráp. Và cuối tuần ông làm nhân viên phục vụ nhà hàng. Trong khi đó, vợ ông lãnh quần áo gia công về nhà may; và hai chị của Thắng-Jacky đi làm nail sau khi học xong trung học. Jacky cũng phải đi làm thêm vào cuối tuần, từ chạy bàn đến rửa chén, cho đến khi vào đại học và vào quân đội…

Khó có thể biết ông Lý Hội Quyền nghĩ gì về tính mạng của mình cũng như vợ con vào thời điểm ông quyết định đưa cả nhà đi vượt biên. Nhưng có điều chắc chắn rằng ông không thể tưởng tượng có ngày mà cậu con trai duy nhất của ông, Vĩnh Thắng – Jacky, lại thành đạt hơn cả sự mong đợi, với không chỉ hai bằng master (từ National War College và Đại học Johns Hopkins), mà còn trở thành một sĩ quan cấp cao quân đội Hoa Kỳ. Ông Lý Hội Quyền (từ trần năm 2012) – người mà Jacky luôn xem như là tấm gương vĩ đại đối với mình – cũng khó có thể tưởng tượng một ngày mà con trai ông trở về lại Phó Bảng với tư cách một sĩ quan quân đội Mỹ, ở cương vị Chánh Văn phòng hợp tác quốc phòng Mỹ-Việt, thực hiện các dự án hợp tác và tìm kiếm cơ hội hỗ trợ những gia đình nghèo miền núi Việt Nam, nơi có bóng dáng những đứa trẻ lếch thếch hệt Vĩnh Thắng ngày nào…

Tôi phải cố gắng, luôn cố gắng, phải “work extra hard” – Jacky nói. Ngày 1-1-2021, Jacky Ly trở thành đại tá quân đội Hoa Kỳ (lễ gắn lon chính thức được tổ chức chiều ngày 23-4-2021). Sau hơn 20 năm phục vụ quân đội Mỹ, Jacky Ly vẫn muốn tại ngũ. 42 tuổi, Jacky sẽ còn đi xa, thậm chí có thể xa hơn cả những điểm đến mà người cha không bao giờ có thể nghĩ tới, khi ông cõng cô em gái của Jacky lên đường trong đêm tối cùng gia đình ra đi chỉ với một thôi thúc: tìm kiếm tự do và một tương lai sáng sủa hơn cho các con của mình.

***************

Đại tá Jacky Ly

Từng chỉ huy đại đội lính nhảy dù mũ đỏ (thuộc 82nd Airborne Division) và tham gia chiến trường Afghanistan, Iraq, cũng như công tác tại Hàn Quốc, Hawaii…, cuộc đời Jacky Ly gắn liền với binh nghiệp. Nhập ngũ năm 18 tuổi khi vào Vệ binh North Carolina với dự tính ban đầu chỉ phục vụ quân đội ba năm nhưng sau đó Jacky không rời bộ quân phục. Jacky tốt nghiệp bằng cử nhân quản trị doanh nghiệp về hệ thống thông tin máy tính từ Đại học Appalachian State. Trong thời gian quân ngũ, ngoài những khóa đào tạo chuyên biệt trong quân đội, Jacky còn học National War College, Đại học Johns Hopkins, và Trường tham mưu quân sự Malaysia. Từng là Chánh Văn phòng hợp tác quốc phòng (Chief of the Office of Defense Cooperation) trực thuộc Đại sứ quán Hoa Kỳ tại Hà Nội, Jacky còn là cố vấn quân sự cấp cao và chánh Văn phòng Hợp tác An ninh trực thuộc Phái bộ Hoa Kỳ tại Hiệp hội các quốc gia Đông Nam Á (ASEAN) ở Jakarta, Indonesia. Đại tá Jacky Ly sắp nhận nhiệm vụ mới tại Đông Nam Á với tư cách tùy viên quốc phòng.

Ảnh Jacky Ly cùng ba và em gái

– Nhà báo Mạnh Kim

Hình ảnh của PV Reuters cho thấy thảm họa kinh hoàng của Virus Tàu cộng tại Ấn Độ

 

 24.04.2021

Hình ảnh của PV Reuters cho thấy thảm họa kinh hoàng của Virus Tàu cộng tại Ấn Độ.

Hình này được chụp tại 1 điểm thiêu xác những ca tử vong tại thủ đô xứ này ngày hôm qua, 23/04/2021. Tuy nhiên đây chỉ là 1 trong số các nơi đang đỏ lửa để làm hỏa táng mà thôi.

Hiện tại tình hình của Ấn Độ đang căng thẳng vô cùng. Chỉ riêng ngày 21/03/2021, nước này đã có gần 300.000 ca mới. Con số được thông báo vào ngày hôm sau là 314.000. Bước sang ngày 23/4, số ca nhiễm mới trong vòng 24h đã hơn 332.000 người. Với hơn 2000 ca tử vong một ngày, hiện tại các bệnh viện ở Ấn Độ đã không còn chỗ, thiếu máy thở và không đủ bình oxy để cấp cứu cho dân.

Nhiều hãng tin trên thế giới đồng loạt miêu tả cảnh những người Ấn Độ có điều kiện lo bỏ xứ ra đi trốn bệnh dịch. Vé máy bay 1 chiều từ Ấn đi Dubai, xuất phát ngày 23 và 24-4 đã tăng gấp 10 lần bình thường, từ khoảng 100 lên hơn 1.000 USD. Tất cả các trang đặt vé máy bay đều báo lỗi khi yêu cầu vé xuất phát ngày 25-4. Trong khi đó, các tỷ phú thì thuê chuyên cơ đưa cả nhà tháo chạy. Hãng Enthrall Aviation chuyên cho thuê chuyên cơ cho biết công ty nhận được hơn 80 yêu cầu thuê máy bay trong ngày 23-4. Giá mỗi chuyến bay này là 38 ngàn USD với 13 chỗ bay từ Ấn đi Dubai theo báo Tuoitre. Trong khi hàng loạt quốc gia lại đang chặn đường bay từ Ấn Độ đến nước họ.

Tình cảnh này thật thê thảm vì dân Ấn Độ vốn dĩ đã đông, phần lớn lại nghèo khó thì sẽ rất khó khăn và sẽ bị chết nhiều trong vụ vỡ trận lần này.

Cầu nguyện cho Ấn Độ.

_____

Theo Bích Hậu/The Reuters/ Gettyimages./.

ĐIỀU GÌ LÀM NÊN SỰ KHÁC BIỆT GIỮA MỸ & ẤN ĐỘ TRONG CÙNG MỘT THẢM HỌA COVID-19?



– Hình ảnh đáng sợ về một bãi hỏa táng lộ thiên tại Ấn Độ (Ảnh: Reuters).

– Hình ảnh chôn người xếp lớp trong các dãy mộ tập thể trên đảo Hart, New York, USA…

ĐIỀU GÌ KHIẾN NƯỚC MỸ – ẤN ĐỘ GIỐNG NHAU & ĐIỀU GÌ LÀM NÊN SỰ KHÁC BIỆT GIỮA MỸ & ẤN ĐỘ TRONG CÙNG MỘT THẢM HỌA COVID-19? 

Tin từ FB Đỗ Thị Thanh Vân về TNLT NGUYỄN VIẾT DŨNG:

Hoa Lys  is with  Võ HongLy

 22.04.2021

Tin từ FB Đỗ Thị Thanh Vân về TNLT NGUYỄN VIẾT DŨNG:

Hôm nay, ngày 22/4/2021, em gái ruột của Nguyễn Viết Dũng là Nguyễn Ánh đã tới trại giam Nam Hà – tỉnh Hà Nam để thăm gặp Dũng.

Khác với lần thăm gặp cách đây 3 tháng, lần này DŨNG KHÔNG KHOẺ. Toàn bộ phần cổ và mặt nổi mẩn đỏ. Da sạm. Mất ngủ. Sức khoẻ yếu. Từ ngày 17/4 đến nay Dũng bị sốt, cứ nằm xuống là thấy gai gai người, cảm giác như người bị liệt, gần như không ăn uống được gì.

Dũng hiện tại vẫn đang bị giam riêng. Lo ngại sức khoẻ của mình có vấn đề, thậm chí nghi ngờ mình bị hại dẫn đến nhiễm HIV, Dũng đang làm đơn đề nghị được chuyển ra buồng giam chung với các tù nhân khác, đề nghị được đưa đi khám bệnh để biết chính xác bệnh tình của mình và tìm cách chữa trị.

Cuộc thăm gặp kéo dài 40 phút. Gia đình có gửi được tiền lưu kí và một ít sữa + thuốc men cho Dũng. Dũng có nhờ em gái gửi sách tiếng Anh vào để Dũng học TOEFL.

Nguyễn Viết Dũng, sinh ngày 19/6/1986 tại Nghệ An, từng tham gia Cuộc thi Đường lên đỉnh Olympia khi còn học Trung học, thi đỗ vào Đại học Bách Khoa Hà Nội với số điểm gần như tuyệt đối 29/30, từng bị bỏ tù 2 lần:

Lần 1: Tháng 4/2015 khi đang tham gia cuộc tuần hành phản đối chặt cây xanh, bảo vệ môi trường tại Hà Nội với cáo buộc “gây rối trật tự công cộng”. Thời hạn: 1 năm

Lần 2: tháng 9 năm 2017, khi đang ăn sáng cùng bạn bè gần nhà thờ Song Ngọc – Nghệ An – với cáo buộc “tuyên truyền chống nhà nước”. Thời hạn: 6 năm tù giam và 5 năm quản chế.

Như vậy, tính đến nay là còn 2 năm 5 tháng 4 ngày nữa Dũng mới được trả tự do (trở lại nhà tù lớn mà chúng ta đang sống…)

Nguồn : https://www.facebook.com/100007721628568/posts/2959007641033261/?d=n

 CÔNG LÝ NƯỚC MỸ VÀ CÔNG LÝ VIỆT NAM.

 CÔNG LÝ NƯỚC MỸ VÀ CÔNG LÝ VIỆT NAM.

Hôm nay công lý nước Mỹ ra tay xử vụ án sĩ quan cảnh sát Derek Chauvin đè chết George Floyd với mức án dự đoán có thể lên tới 26,5 năm tù .Số tiền bồi thường cho gia đình nạn nhân là 27 triệu USD.

Sự việc này làm chúng ta nhớ đến vụ án công an cắt cổ anh Nguyễn Hữu Tấn. Chẳng có số tiền bồi thường nào cả và cũng chẳng có bản án nào được tuyên cho các đồng chí công an. Tương tự là 252 vụ nghi phạm bị công an đánh chết trong đồn cũng theo nhau chìm xuồng .

Nếu so sánh 2 sự việc này dân mạng Việt Nam sẽ bảo Công lý ở Việt Nam chỉ là một diễn viên hài.

Nhưng tại sao nó hài ?

Đa phần không biết nguyên nhân chủ yếu khiến một bên nghiêm túc một bên hài là hàng loạt cuộc biểu tình nổ ra trên khắp nước Mỹ sau cái chết của Floyd.Trong khi đó chẳng có cuộc biểu tình nào nổ ra sau cái chết của anh Nguyễn Hữu Tấn và 252 người kia.

Như vậy CÔNG LÝ đến từ đâu?

Chính là từ thái độ phản kháng không cam chịu, không hèn nhát của người dân nước Mỹ.

Đừng nghĩ rằng nước Mỹ sinh ra là có ngay Công lý. Sau khi thiết lập xong hiến pháp 1787 thì có ngay nội chiến.Và sau đó là phân biệt chủng tộc, là biểu tình,là đấu tranh dân sự liên miên không dứt.

Chính sức mạnh của người dân đã khiến chính quyền e sợ, sửa đổi và tôn trọng Công lý. Nếu không có những cuộc biểu tình của dân, Công lý ở Mỹ cũng chỉ là một diễn viên hài.

Nơi nào chính quyền sợ nhân dân nơi đó có luật pháp. Nơi nào nhân dân sợ chính quyền nơi đó có bất công.

Vì vậy khi dân mạng giễu cợt chính quyền cộng sản không có công lý chính là họ đang châm biếm sự hèn nhát của chính họ.

Không một chế độ độc tài nào ban cho bạn công lý mà bạn phải giành lấy nó bằng đấu tranh.

Người Việt chúng ta (hiện nay) là những người hung dữ.

Người Việt chúng ta (hiện nay) là những người hung dữ.

Khi tôi trả lời một cách đầy kiêu hãnh rằng mình là người Việt Nam, chị im lặng, cúi đầu, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt tôi, chậm rãi nói: “Xin lỗi bạn, nhưng tôi phải nói thật lòng với bạn rằng: Người Việt của bạn là những người hung dữ”.

Người Việt chúng ta là những người hung dữ.

Đấy là tình cảnh một dịp gần đây, trong buổi giao lưu giữa những người nước ngoài hiện sống và làm việc tại thành phố Jakarta (Indonesia), tôi gặp một người phụ nữ Mỹ gốc châu Phi. Trò chuyện vui vẻ với nhau một lúc, chị hỏi tôi từ đâu đến.

Câu nói của người phụ nữ làm tôi choáng váng. “Tại sao chị lại nghĩ vậy?” – Tôi vội hỏi và chị giải thích rằng vừa qua Việt Nam du lịch.

Đến TP.HCM, khi đang say sưa với cảnh vật và con người, chị đứng bên đường chụp ảnh khu nhà thờ Đức Bà bằng chiếc điện thoại vừa mới mua thì bị kẻ cướp lao đến giật phắt điện thoại, rồi vút đi bằng xe máy.

Vụ cướp giật không chỉ để lại cho chị những vết sẹo trên cơ thể (do bị kéo té ngã) mà còn cú sang chấn về tinh thần: Hiện nay, mỗi khi nhìn thấy hoặc nghe tiếng xe máy chị lại hoảng hốt.

Khi tôi xin lỗi chị và nói rằng chính quyền TP.HCM đang làm các bước để cải thiện sự an toàn cho khách du lịch, người phụ nữ ấy lắc đầu và nói cái cần sửa nhất là bản tính tham lam, bon chen và hung hăng của người Việt.

Chị cho biết, trong khoảng ba tuần ở Việt Nam, chị đã quan sát thấy cái bản tính ấy trong nhiều hoàn cảnh: Người ta không chịu xếp hàng mà sẵn sàng chen lấn, xô đẩy; người ta bóp kèn inh ỏi trên phố để cố nhanh hơn vài giây, vài phút.

Khi va quẹt vào nhau trên phố, thay vì nhã nhặn giải quyết vụ việc, người ta sửng cồ, sẵn sàng lao vào nhau.

Người ta sẵn sàng bắt chẹt khách du lịch chỉ vì lợi nhuận trước mắt: Khi trả giá để mua hàng, chị đã bị người bán nói những lời rất khó nghe, thậm chí còn xúc phạm đến nguồn gốc châu Phi của chị. Người phụ nữ thở dài nói rằng chị đã ở Indonesia 5 năm nhưng chưa bao giờ sa vào hoàn cảnh tương tự và so với những gì chị đã trực tiếp trải nghiệm, người Indonesia vô cùng hiền lành, tốt bụng, vui vẻ và tử tế.

Người Việt có hung dữ không? Câu hỏi ấy đeo đẳng tôi suốt nhiều tháng trời để rồi khi về Việt Nam lần gần đây nhất, tôi đã có câu trả lời.

Tại con hẻm nhỏ ở quận Gò Vấp, tôi chạy xe kế bên người mẹ vừa đón con đi học về. Giây phút hội ngộ của hai mẹ con sau một ngày làm việc và học tập vất vả đáng lẽ là những giây phút hạnh phúc, đầy ắp tiếng cười, nhưng không phải. Người mẹ vừa chạy xe vừa ra rả rủa xả con mình trong khi cô con gái nhỏ co rúm vì sợ hãi.

Người mẹ chửi con vì điểm kiểm tra toán hôm đó không như bà mong đợi. Nhìn nét mặt đau khổ của cô con gái, tôi tự hỏi người phụ nữ đang dạy con những gì? Hay bà đang cố gắng gieo mầm mống của sự hung dữ vào tâm hồn trẻ nhỏ?

Người Việt chúng ta là những người hung dữ. Khi chửi rủa con trẻ, phải chăng người mẹ đang gieo mầm tính xấu cho nó

Tôi tự hỏi có phải vì điều kiện sống quá áp lực, vì hoàn cảnh kinh tế bức bối mà con người ta dễ dàng trút giận lên nhau?

Trong những năm gần đây, tôi sống và làm việc ở hai thành phố lớn với môi trường khá tương tự TP.HCM. Đó là Manila (Philippines) và Jakarta (Indonesia).

Đây là hai thành phố có tình trạng người thất nghiệp khá cao, an sinh xã hội thấp, nhiều người nghèo và đặc biệt với tình trạng ùn tắc giao thông dễ khiến người ta nổi nóng.

Nhưng thật lạ, trong bốn năm sống ở Manila và một năm rưỡi sống ở Jakarta, tôi thấy trên đường phố, dù kẹt xe đến mấy, ít ai bóp còi.

Văn hóa xếp hàng ở hai thành phố này cũng vượt trội hơn hẳn các thành phố của Việt Nam và đặc biệt là tại các cơ sở kinh doanh, tôi chưa từng gặp tình trạng bị chèo kéo, hăm dọa và bắt nạt như tôi từng gặp mỗi khi về nước.

“Người Việt là những người hung dữ”, câu nói đó không hẳn là đúng, nhưng tôi thấy sự hung dữ ngày càng lộng hành và bột phát không chỉ ngoài đường phố mà còn trong các gia đình (bạo hành phụ nữ, trẻ em, người thân trong gia đình giết nhau vì mâu thuẫn hay tranh chấp tài sản), trong trường học (bạo hành học sinh), trên mạng xã hội (người ta có thể thoải mái mạt sát, thóa mạ lẫn nhau). Đặc biệt là các vụ giết người vì mâu thuẫn nhỏ ngày càng gia tăng.

Tôi đã nghe cha mẹ tôi kể những câu chuyện rất xúc động về sự tử tế của con người trong những năm tháng khi đất nước chúng ta còn chìm trong khói lửa chiến tranh.

Điều đáng buồn là khi chiến tranh lùi xa, sự tử tế cũng đang dần biến mất nhiều nơi. Bộ phim “Chuyện tử tế” của đạo diễn Trần Văn Thủy sản xuất năm 1985 đã cảnh báo về tình trạng ấy. Giờ đây, sau 34 năm, bộ phim vẫn còn nóng hổi tính thời sự.

Theo lời bình của bộ phim: “Tử tế có trong mỗi con người, mỗi nhà, mỗi dòng họ, mỗi dân tộc. Hãy bền bỉ đánh thức nó, đặt nó lên bàn thờ tổ tiên hay trên lễ đài của quốc gia. Bởi thiếu nó, một cộng đồng dù có những nỗ lực tột bực và chí hướng cao xa đến mấy thì cũng chỉ là những điều vớ vẩn…”.

Vâng, sự tử tế chính là cái gốc cho sự phát triển bền vững của một xã hội. Nếu chúng ta không sớm hành động để đánh thức và khích lệ sự tử tế trong mỗi con người, nền tảng đạo đức xã hội sẽ tiếp tục lung lay, khiến cho những thành tựu phát triển kinh tế của chúng ta trở nên vô nghĩa.

Nhà văn NGUYỄN PHAN QUẾ MAI

From: Phi Phuong Nguyen 

Ông gốc Việt ở Little Saigon tự thiêu, chết trong vườn sau nhà

Ông gốc Việt ở Little Saigon tự thiêu, chết trong vườn sau nhà

Apr 20, 2021

Đằng-Giao/Người Việt

SANTA ANA, California (NV) – Một ông gốc Việt tự thiêu chết trong vườn sau nhà trên đường Arden, giữa đường Lewis và đường Trask, Santa Ana, trong một khu xóm khang trang và yên tĩnh trong vùng Little Saigon, nơi có cộng đồng người Việt lớn nhất hải ngoại, hôm Chủ Nhật, 18 Tháng Tư.

Đường Arden, Santa Ana, nơi có một người Việt Nam tự thiêu. (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)

Ông Anthony Bertagna, phát ngôn viên Sở Cảnh Sát Santa Ana, hôm Thứ Ba, 20 Tháng Tư, xác nhận với nhật báo Người Việt là một người gốc Á trong khu phố tự thiêu và qua đời trước khi cảnh sát và lính cứu hỏa đến nơi lúc 4 giờ 41 phút chiều Chủ Nhật.

Sự việc xảy ra vì ông này mắc chứng trầm cảm (depression), không phải là âm mưu phạm pháp (no foul play), tuy nhiên, sự việc vẫn đang trong vòng điều tra, ông Bertagna cho biết.

Ông Henry, một người hàng xóm, không muốn cho biết họ, cho biết trưa Chủ Nhật, khi vừa thay nhớt xe xong, trên đường thử xe, ông nghe tiếng la hét rất dữ dội ở hướng cuối phố.

“Thấy người ta chạy rần rần về hướng đó, tôi cũng thắc mắc, muốn biết chuyện gì xảy ra, nhưng tôi phải tiếp tục thử xe để tối hôm đó đi San Jose. Khi tôi quay lại thì thấy xe cứu hỏa và nhiều xe cảnh sát chặn kín cuối đường và nghe người ta nói là có người chết,” ông kể. “Nhà tôi không ở trên đường Arden nên tôi không biết gì về gia đình đó, chỉ biết là họ chưa làm phiền gì tôi cả.”

Được biết, trưa Chủ Nhật, một người hàng xóm trên đường Arden thấy lửa phựt lên trong vườn nhà nạn nhân và nghe tiếng la to nên lập tức gọi 911.

Qua nhiều nguồn thông tin của hàng xóm, nhật báo Người Việt được biết người tự thiêu tên Nguyễn Kim Lành, khoảng ngoài 60 tuổi, làm kỹ sư nhiều năm cho hãng ở Fountain Valley, và thường nói chuyện về hưu.

 Một đoạn của khu phố này bị phong tỏa đến đêm Chủ Nhật, 18 Tháng Tư, trong lúc cảnh sát làm việc. (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)

Vợ chồng ông có hai con gái.

 

Hôm Chủ Nhật, khi vợ ông đi lễ ở nhà thờ về đến nơi thì xác ông đã được chở đi rồi. Vài người mủi lòng khi nhớ lại sự bàng hoàng ngơ ngác của bà vợ ông Lành khi hay tin dữ chiều hôm ấy.

Ông Lành tính tình chất phác, hiền lành, tốt bụng, ít nói.

Trong mùa COVID-19, thỉnh thoảng ông có chuyện trò, thăm hỏi xã giao với lối xóm và không lộ vẻ gì khác thường.

Vợ ông nói giọng miền Bắc trong lúc ông nói giọng miền Nam và hai người có vẻ rất hòa thuận. Vợ ông thường đi lễ ở nhà thờ, gần như là hàng tuần.

Khu xóm khang trang và yên tĩnh mà cũng có người không vui với cuộc sống. (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)

Tin này ban đầu được một độc giả email báo cho nhật báo Người Việt biết, một ngày sau khi sự việc xảy ra, nhưng không cho biết chi tiết.

Hôm Thứ Hai, phóng viên Người Việt đến gõ cửa nhà ông Lành xin phỏng vấn, nhưng không ai mở cửa.

Sau đó, người email báo tin cho nhật báo Người Việt yêu cầu phóng viên không nên quấy rầy gia đình trong thời gian này vì họ đang trong lúc “tang gia bối rối.” [đ.d.]

—-
Liên lạc tác giả: ngo.giao@nguoi-viet.com

Trump tiếp tục có lời lẽ thô lỗ tục tằn, mắng McConnell là ‘chó đẻ’

Trump tiếp tục có lời lẽ thô lỗ tục tằn, mắng McConnell là 'chó đẻ'
NGUOI-VIET.COM
 

Trump tiếp tục có lời lẽ thô lỗ tục tằn, mắng McConnell là ‘chó đẻ’

Apr 11, 2021

WASHINGTON, DC (NV) – Cựu Tổng Thống Donald Trump mới đây lại tiếp tục có những lời mắng chửi tục tằn về Thượng Nghị Sĩ Mitch McConnell (Cộng Hòa, Kentucky), lãnh tụ khối thiểu số Cộng Hòa tại Thượng Viện, gọi ông này “thằng ngu, do chó đẻ ra” (dumb son of a b—-), và “hoàn toàn là kẻ thất bại” (stone cold loser).

Lời của ông Trump phát ra tại một cuộc họp của thành phần ủng hộ tài chánh cho đảng Cộng Hòa vào tối ngày Thứ Bảy, 10 Tháng Tư, trong đó ông cũng lập lại các lời tuyên bố sai trái rằng ông mới chính là kẻ chiến thắng trong cuộc bầu cử hồi Tháng Mười Một năm ngoái.

Cựu Tổng Thống Donald Trump và Thượng Nghị Sĩ Mitch McConnell. (Hình: Saul Loeb, Mandel Ngan/AFP via Getty Images)

Theo bản tin của NBC News, tại hội quán Mar-a-Lago ở Florida, ông Trump nói rằng “một nhà lãnh đạo thật sự” sẽ không bao giờ là kết quả bỏ phiếu của đại cử tri đoàn.

Các tuyên bố sai trái của ông Trump, dựa trên những cáo giác không bằng chứng, sau khi bị thua trong cuộc bầu cử, đã dẫn đến cuộc bạo loạn tại tòa nhà Quốc Hội hôm 6 Tháng Giêng và khiến ông bị Hạ Viện luận tội lần thứ nhì.

Thành phần bạo loạn đã hò hét đòi treo cổ ông Mike Pence, và cũng dựng lên một cột xử tử bên ngoài tòa nhà. Ông Trump vào tối ngày Thứ Bảy cũng nói “thất vọng” vì người cựu phó tổng thống của ông xác nhận kết quả bỏ phiếu của đại cử tri đoàn.

 Ông Trump nói: “Nếu là Schumer (ông Chuck Schumer, lãnh tụ khối đa số Dân Chủ tại Thượng Viện) thay vì là thằng ngu, do chó đẻ ra, Mitch McConnell, thì họ sẽ không bao giờ để cho điều đó xảy ra. Họ sẽ chống tới cùng.”

Mối quan hệ giữa ông McConnell và ông Trump cũng khá phức tạp.

Sau phiên xử ở Thượng Viện, ông McConnell chỉ trích ông Trump về các hành động của ông này, dù rằng cá nhân ông không bỏ phiếu kết tội ông Trump. Ngay sau đó, ông Trump đưa ra bản thông cáo dài, tấn công cá nhân ông McConnell.

Ít ngày sau đó, ông McConnell nói sẽ ủng hộ ông Trump nếu ông này được đảng Cộng Hòa đề cử năm 2024.

Trong lời phát biểu hôm Thứ Bảy, ông Trump cũng diễu cợt bà Elaine Chao, cựu bộ trưởng Giao Thông, vợ của ông McConnell, về việc bà từ chức sau khi xảy ra cuộc bạo loạn.

Ông Trump nói: “Tôi mướn bà vợ của ông ta. Mà ông ta có bao giờ cám ơn tôi đâu. Vậy mà bà cũng từ chức sau ngày 6 Tháng Giêng, như là bị tổn thương nặng nề lắm vậy.”

Tuy tấn công ông McConnell và các giới chức Cộng Hòa khác, nhất là những người bỏ phiếu chống ông, cựu Tổng Thống Trump cũng kêu gọi đoàn kết trong đảng. (V.Giang) [kn]

CẢNH SÁT TỈNH HYOGO – NHẬT BẢN BẮT 2 THỰC TẬP SINH VIỆT NAM, VÌ TỘI TRỘM CẮP

*** Những “con sâu làm rầu nồi canh”!

* CẢNH SÁT TỈNH HYOGO – NHẬT BẢN BẮT 2 THỰC TẬP SINH VIỆT NAM, VÌ TỘI TRỘM CẮP ở quận Hyogo và quận Kyoto.

Hãng tin NHK ngày 8/4 đưa tin, cảnh sát tỉnh Hyogo vừa bắt hai người đàn ông Việt Nam, một người 32 tuổi tên Nguyễn Tiến Tùng và một người 33 tuổi tên Hồ Văn Mee , với cáo buộc trộm cắp 3,2 triệu yên (gần 30.000 USD) thuốc và thực phẩm chức năng tại các hiệu thuốc ở 8 tỉnh, chủ yếu ở vùng Kansai (như Hyogo, Kyoto) suốt 7 tháng, kể từ tháng 3 năm ngoái.

Hai nghi phạm nhận tội, cho biết đã thực hiện hơn 42 vụ trộm để “có tiền sinh hoạt và đánh bạc”. Những món đồ lấy trộm chủ yếu là kem chống nắng, đồ cạo râu, thuốc bổ, đồ dùng thiết yếu, được bán phổ biến ở Việt Nam.

“Tôi từng đến Cục Xuất nhập cảnh để làm thủ tục về nước vì thời hạn thực tập kết thúc và không có việc làm, cũng như tiền sinh hoạt. Nhưng tôi không thể về nước do Covid-19. Việt Nam có nhu cầu lớn về hàng tiêu dùng Nhật Bản. Tôi bán hàng trộm được cho một người quen qua mạng xã hội SNS”, một nghi phạm khai.

Hai nghi phạm đã bị khởi tố. Cảnh sát phát lệnh truy nã một người Việt Nam khác bị tình nghi là đồng phạm.

* Thời gian qua có rất nhiều vụ việc khi một số du học sinh, lao động Việt trộm cắp tại Nhật và bị bắt. Hành động nông nổi đó của một số người đã khiến cho hình ảnh những người Việt học tập và làm việc tại Nhật Bản bị xấu đi trong mắt người Nhật nói chung và các công ty, xí nghiệp Nhật Bản nói riêng.

Tại rất nhiều nơi trên đất nước Nhật Bản bạn có thể sẽ bắt gặp hình ảnh những tấm biển báo bằng tiếng Việt như: “Không được ăn cắp”, “Ăn cắp là hành vi xấu sẽ bị cảnh sát bắt”.

Là công dân Việt Nam dù sống và làm việc ở bất cứ nơi nào trên thế giới thì khi nhìn thấy điều này chắc chắn nhiều người sẽ thấy xấu hổ.

TL – Dũng Nguyễn lượt dịch (Theo NHK) & glodeco

https://www3.nhk.or.jp/…/kobe/20210408/2020012803.html…   

Ghi chú: Một người 32 tuổi tên Nguyễn Tiến Tùng và một người 33 tuổi tên Hồ Văn Mee , với cáo buộc trộm cắp 3,2 triệu yên … như vậy hai người này 32 tuổi và 33 tuổi phải sinh ra và lớn lên, được giáo dục, dạy dỗ trong môi trường xã hội chủ nghĩa ưu việt chứ không phải là tàn dư Mỹ Ngụy để lại?