Cô gái 14 tuổi sinh con, mang vào tiệm ăn, trao cho người lạ rồi bỏ đi

Nếu cô bé 14 tuổi này không muốn giữ và tự đi phá thai. Chúng ta sẽ lên án hay tha thứ? Và nếu không may sinh mạng cô bé có mệnh hệ gì khi phá thai lén lút hay biến chứng từ thai nhi thì ai gánh trách nhiệm? Giữ đứa bé nhưng bỏ mặc sinh mạng người mẹ, thì kẻ nào đạo đức, kẻ nào đáng bị lên án?

***

Cô gái 14 tuổi sinh con, mang vào tiệm ăn, trao cho người lạ rồi bỏ đi

GLEN GARDNER, New Jersey (NV) – Một thiếu nữ 14 tuổi, ngay sau khi sinh đứa con đã bước vào một tiệm ăn ở New Jersey và đưa đứa bé cho một người lạ, trước khi bỏ đi.

Theo bản tin của Newsweek thì vụ này xảy ra lúc khoảng 4 giờ chiều Thứ Tư, 19 Tháng Năm, ở tiệm ăn El Patron Restaurant, tại thành phố Glen Gardner, tiểu bang New Jersey, và toàn bộ sự việc được máy ghi hình an ninh của tiệm thu lại.

Ông Frankie Aguilar, chủ tiệm này, nói với Penn Live rằng thiếu nữ kia bước vào El Patron và “có vẻ tuyệt vọng,” trong lúc ôm đứa nhỏ mới sinh trong tay.

Ông Aguilar cho biết thiếu nữ 14 tuổi này sau đó nhờ các thực khách và nhân viên tiệm giúp đỡ, và người trong tiệm gọi cho sở cảnh sát.

Nhưng trước khi cảnh sát tới nơi, cô gái này trao đứa bé, vẫn còn nguyên cuống rốn chưa cắt, cho một khách hàng là bà Alease Scott và sau đó nhanh chóng rời khỏi tiệm.

Bà Scott, lúc đó đang ăn trong tiệm cùng người bạn trai là Walter Cocca, thì thấy việc này, bà hỏi cô gái 14 tuổi kia là có thể cho bà xem tình trạng sức khỏe đứa bé hay không.

Cô gái ngay lập tức chuyển đứa nhỏ cho bà Scott, và trong lúc bà đang chăm chú xem xét đứa nhỏ, cô này bỏ đi.

Bà Scott báo với cảnh sát là thấy đứa nhỏ bị khó thở, và được giao cho bình dưỡng khí.

Bà kể lại với truyền thông rằng: “Ngay sau khi tôi úp mặt nạ dưỡng khí lên mặt đứa bé, chúng tôi nghe thấy tiếng khóc tuyệt vời nhất trong đời, và đứa bé bắt đầu cựa quậy.”

Sau đó trong ngày, cảnh sát tìm ra cô gái 14 tuổi kia, đưa cô này đến bệnh viện Jersey City Medical Center, sau khi bị tạm giữ ở sở cảnh sát trong thời gian ngắn. Đài truyền hình ABC 7 ở địa phương nói cô này sẽ không bị truy tố về tội gì và đứa bé sẽ được cho nhận làm con nuôi.

Tiểu bang New Jersey cho phép người mẹ không muốn nuôi con sơ sinh, nếu chưa tới 30 ngày, có thể giao đứa bé cho nhân viên bệnh viện, trạm cảnh sát, trạm cứu hỏa hay nhân viên cấp cứu.

– Tiệm El Patron nơi cô gái 14 tuổi để lại đứa con nhỏ. (Hình: Google Map)

– Cảnh sát & nhân viên Cứu thương đưa đứa bé đến bệnh viện để chăm sóc…

https://www.cleveland.com/…/teen-mom-gives-newborn-to…

Tác giả bức Thương Tiếc ở tuổi 90, xế chiều hiu hắt

Tác giả bức Thương Tiếc ở tuổi 90, xế chiều hiu hắt

TUẤN KHANH

Điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu *trái (cùng một người hâm mộ ghé thăm)

Trên các trang mạng, những người yêu mến điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu, yêu mến một kỷ niệm đẹp của VNCH đều nhắc nhau nên sớm ghé thăm ông. Người đã tạo bức tượng Thương Tiếc vang bóng một thời của nghĩa trang quân đội Biên Hòa, nay đã 90 tuổi, nhớ nhớ, quên quên và như cũng đã quá mệt mỏi với một cõi tạm đầy những nhọc nhằn với ông.

Điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu hiện nay, ở tuổi 90, sống tại Gò Vấp, Sài Gòn. (Ảnh Lê Bảo Liên)

Sinh năm 1932 tại Gò Vấp, Sài Gòn, điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu tốt nghiệp trường Cao Đẳng Mỹ Thuật Gia Định và sau đó qua động viên, tham gia ngành quân nhu, rồi trở thành Đại Úy, phục vụ Tại Cục Chiến Tranh Chính Trị. Trong cuộc đời mình, điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu đã tạo ra vô số tác phẩm, nhưng đắc ý và được nhiều người biết đến nhất, là tượng Thương tiếc, đặt tại nghĩa trang quân đội Biên Hòa, và bức thứ hai là tượng An Dương Vương, đặt ở Ngã Sáu Chợ lớn. Cả hai đều khánh thành vào năm 1966.

Lúc này thì ít ai nhận ra điêu khắc gia lừng danh của miền Nam tự do cũ, do ông ít bạn bè, trí nhớ không còn sắc bén và một phần khác, quá trình đi tù sau 1975, bị đánh đập nên ông bị hư hại thính giác. Gặp ông lúc này ở nhà riêng tại Nguyễn Thượng Hiền, Gò Vấp, nói gần như hét vào tai thì ông mới hiểu hết ý của người đối thoại.

Những người thân, quen biết nói ông vẫn còn bị PTSD với những năm tháng tù đày,  tức Dư chấn tâm thần, dẫn đến trạng thái bất thường, hoảng sợ từ một biến cố hay giai đoạn có sức ám ảnh, nên nếu chạm vào người ông bất ngờ, hoặc nâng dìu mà không báo trước, đều làm ông giật mình, hay hoảng hốt.

Hiện điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu sống cùng sự chăm sóc của các con. Nơi cư ngụ của ông, số 176 Nguyễn Thượng Hiền, phường 1, Gò Vấp, là quán cà phê Tượng Đá, nơi có đặt nhiều tượng mà ông sáng tác lâu nay. Căn phòng nhỏ của ông nằm nép sau quán cà phê, là nơi trú ẩn hết sức cô đơn của ông cùng kỷ niệm. Người quen cũng thấy ông lặng lẽ làm lại mẫu tượng Thương tiếc thu nhỏ, đặt trong phòng, chỉ chia sẻ với ai quen biết. Đây cũng là một trong những điều gây đau đớn tinh thần của ông: Sau 1975, chính quyền mới cho người lập tức đến Nghĩa trang Quân đội Biên Hòa kéo đổ bức Thương Tiếc, sau đó đập nát để thỏa lòng căm thù. Nhưng vẫn chưa đủ, ít lâu sau đó, theo chỉ điểm của giới nằm vùng, một nhóm bộ đội và băng đỏ cầm AK-47 đến tận nhà ông, đem mẫu tượng ban đầu (khuôn gốc) đập và chửi bới, đánh đập cả ông.

Tượng đài An Dương Vương ở Ngã Sáu Chợ Lớn, Sài Gòn.

Vì tượng đài An Dương Vương ở Ngã sáu Chợ Lớn là tượng một danh nhân của lịch sử Việt nên dù có ghét bỏ tác phẩm của Nguyễn Thanh Thu, chính quyền mới cũng khó lòng thẳng tay hủy hoại. Họ chỉ để nguyên vậy, không tu sửa sau nhiều chục năm với ý đồ rất rõ là đợi có hư hại, là lập tức cho phá, mang đi. Đó cũng là trường hợp của tượng đài Trần Nguyên Hãn trước chợ Bến Thành.

Và vì sau phải vậy? Bởi tượng Trần Nguyên Hãn được coi là thánh tổ của truyền tin quân lực VNCH, còn tượng An Dương Vương là biểu tượng của công binh VNCH.

Nhưng điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu không chỉ là người làm tượng. Được tổng thống Nguyễn Văn Thiệu yêu cầu đi Phi Luật Tân để tham khảo một nghĩa trang chiến binh mà người Phi rất tự hào, ông Thu quay về và đưa ra đề án xây Nghĩa trang Quân đội Biên Hòa, để thay thế cho nghĩa trang ở Hạnh Thông Tây, Gò Vấp, vào đầu những năm 60, thế kỷ 20, đã bắt đầu chật chội.

Điều lạ thường của chuyện bức tượng Thương tiếc, là khi đã có đủ 7 bản ký họa mẫu, phác thảo dự trù cho bức tượng tiêu biểu trước nghĩa trang, hình ảnh của anh hạ sĩ lính nhảy dù Võ Văn Hai ngồi nói chuyện hư không với một người bạn tử trận của mình trong một quán nước, vô tình đập vào mắt của ông Thu, khiến ông ngẫu hứng ghi lại, day dứt với nó..

Khi trình các đề án lên tổng thống Thiệu, ông Thu đã xin lỗi khi bày ra tờ giấy lót trong gói thuốc lá, có vẽ chì vội sơ sài, và nói rằng xin lỗi vì mình vừa mới làm. Ông kể lại là lúc đó, tổng thống Thiệu hỏi ông “Bản nào anh đắc ý nhất?”, ông Thu nói mình bị ám ảnh về hình ảnh ông phác họa từ hạ sĩ Võ Văn Hai. Sau đó ông và tổng thống Thiệu đã cùng chọn cái tên Thương tiếc cho bức tượng này.

Để hoàn thành toàn bộ bản vẽ chính xác cho Thương tiếc, hạ sĩ nhảy dù Võ Văn Hai đã ngồi làm mẫu cho ông Nguyễn Thanh Thu chỉnh đi, sửa lại từng nét một suốt ba tháng. Khởi đầu năm 1966, tượng được thực hiện bằng bê-tông, cốt sắt, đến năm 1969, được thay đổi bằng đồng. Tượng cao 4m, nếu tính cả mô đất dưới chân người lính và bệ tượng thì chiều cao của tượng đài là 8m. Tác phẩm này, điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu nhận giải đặc biệt của Tổng tư lệnh tối cao Quân đội VNCH vào tháng 8, năm 1968.

Sau năm 1975, ông Thu trở thành nơi trút hận thù của các cán bộ trại tù cải tạo. Chỉ là người sáng tạo điêu khắc nhưng ông phải trải qua 8 năm tù ở trại Hàm Tân. Ông Thu kể rằng trong đó, ông có 22 tháng nhốt biệt giam và đánh đập tàn nhẫn ngày này qua tháng nọ. Khi ông lên tiếng hỏi vì sao ông bị tra tấn dã man như vậy, thì cán bộ vừa đánh vừa nói “Tội của anh là lưu lại cái tư tưởng, cái hình ảnh, cái tinh thần đó mới là quan trọng. Anh đừng nghĩ đến chuyện trở về nhé”. Những ngày tháng bỏ đói với vô số những trận đòn thù đã làm cho tai ông điếc và cơ thể chỉ là da bọc xương. Cũng có lúc ông đã bị mang ra trường bắn lúc 4 giờ sáng, bịt mắt lại, nhưng không hiểu sao lại có thay đổi vào giờ cuối, cho mang về nhốt lại. Đến ngày ông được thả về, người nhà mô tả là ông phải có người vác đi, vì không tự đi nổi.

Trước đó, khi cán bộ yêu cầu ông viết đơn xin khoan hồng và đổ tội hết cho chế độ cũ chứ ông không tự mình tạo ra những tác phẩm điêu khắc của quân đội. Ông Thu kể rằng lúc đó ông đã đuối sức lắm, chỉ còn thều thào nói được là “Tôi tạo ra, tượng chết thì tôi chết theo”. Một viên cán bộ tức giận nhào tới tát vào hai bên tai của ông. Những cú tát chí mạng khiến máu mũi và máu tai ứa ra, điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu điếc gần như toàn phần từ đó.

Ông Nguyễn Thanh Thu có tham gia chương trình đi H.O của sĩ quan bị cải tạo. Ông ở Mỹ gần 10 năm, nhưng loay hoay vì nhớ nghề điêu khắc mà không thể nào nối lại được, sức khỏe thì suy sụp mà quá cô đơn với tâm hồn nghệ thuật của mình, nên sau đó ông xin về lại Việt Nam, sông với con, lặng lẽ tạo ra những bức tượng riêng của mình, ôm giấc mộng đời đến cuối cùng.

Giấc mơ lớn nhất mà điêu khắc gia Nguyễn Thanh Thu vẫn giữ, là có ngày phục dựng được bức Thương tiếc. Nhưng giờ ở cái tuổi 90, mệt nhoài với những chặng đường đã qua, ngày càng đau yếu, có lẽ rồi ông cũng sẽ ra đi lặng lẽ với những nỗi niềm rất thiêng liêng, đã có trong đời mình.

Còn chút nhớ về, xin hãy thử đến gặp ông, ở những giờ phút này, tại Gò Vấp, Sài Gòn.

Trò chuyện với tác giả đoạt giải nhất cuộc thi của tuần báo Saigon Nhỏ

Trò chuyện với tác giả đoạt giải nhất cuộc thi của tuần báo Saigon Nhỏ

May 13,  

Tuấn Khanh (ghi)

Tác giả Phạm Thị Mai Hương là một cô giáo, nguyên quán ở Đà Lạt. Cô có giọng nói nhỏ nhẹ và thân thiện. Cuộc trò chuyện với cô, người đoạt giải nhất trong đợt văn tuyển về Ký Ức 30 Tháng Tư “Như Chỉ Mới Hôm Qua,” làm chợt nhớ và thấy lại hình mẫu của người phụ nữ miền Nam cũ…

Tác giả Phạm Thị Mai Hương. (Hình: Nhân vật cung cấp)

Nhà báo Mạnh Kim đã viết về tác phẩm đoạt giải của cô Mai Hương: “Bài viết không chỉ có giá trị như một phóng sự báo chí mà còn thể hiện đậm chất văn học của một tác giả trưởng thành và được giáo dục trong một nền văn hóa miền Nam một thời rực rỡ. Tác giả nói lên tâm sự và cảm xúc cá nhân nhưng cùng lúc tác giả cũng lột tả được tâm trạng của hàng triệu người miền Nam vào những ngày mà không chỉ chính thể VNCH sụp đổ mà theo đó còn là sự tan nát và ly tán của vô số gia đình miền Nam…”

Đúng là lúc này, người Việt thế hệ trẻ cần những bài viết súc tích, hấp dẫn và tràn ngập sự kiện như vậy, để là một bài học giáo khoa về lịch sử hôm qua, để mọi thứ còn lại còn được giữ lại cho thế hệ mai sau.

Cuộc nói chuyện ngắn với cô tại Sài Gòn đã để lại một ấn tượng thật thú vị. Dưới đây là vài trao đổi của chúng tôi với cô.

Tác giả Phạm Thị Mai Hương, trước năm 1975. (Hình: Nhân vật cung cấp)

Phải bước qua mọi thứ, mới thanh thản để ghi lại…

*Tuấn Khanh: Nhiều người đọc đã nói chị viết như một nhà văn chuyên nghiệp, chứ không phải là người viết tham gia một cuộc thi mang tính ngẫu hứng…

-Tôi viết nhiều, nhưng chưa bao giờ xem mình làm việc như một nhà văn (cười). Thật ra tôi ghi chép lại mọi thứ chung quanh mà mình thấy, rồi chia sẻ với bạn bè thân, người nhà… Nói chung là vẫn khép kín. Tôi nghĩ là mình viết như một loại nhật ký, nhưng không riêng mình đọc, mà để cho những người gần mình có thể đọc, hiểu được suy nghĩ của mình.

*Tuấn Khanh: Chị cảm giác như thế nào, khi nghe tin bài viết của mình được xướng danh ở giải nhất?

-Tôi vốn dĩ là một người đã về hưu. Tôi dùng chữ nghĩa để kể lại chuyện quanh mình, chuyện của bạn bè, con cái… Tôi chỉ nghĩ rằng mọi thứ cho người thân đọc làm vui. Ngay cả bài viết mà tôi được báo cho biết mình đoạt giải cũng chỉ là những trang nhật ký viết lại của đời mình. Bạn tôi đọc được và “xúi” tôi gửi thi thử nên tôi cũng làm theo. Cảm giác đến với tôi là vui và bất ngờ, vì tôi cũng không nghĩ là mình có giải. Điều này lại kéo theo những ký ức trở về, nhớ về những điều thật nặng lòng.

Người chạy loạn trong bài viết, chính là cụ thân sinh của tôi, người làm ở Ty Thông Tin Chiêu Hồi ở Đà Lạt. Khi chạy đi, hai cha con để lại phía sau nhiều mất mát: nhà cửa, người thân… Tôi viết xong bài viết này và cất kín, chỉ mình đọc vì sợ ba tôi đọc được thì ông lại buồn. Mãi khi ông cụ mất, tôi mới lấy bài viết ra, đọc lại. Mọi thứ trong đó là có thật, cảm xúc thật.

Bài viết được đánh giá vậy khiến tôi vui lắm, vì tin rằng là mình có thể truyền tải được phần nào những điều đã xảy ra. Tôi xin cảm ơn tất cả mọi người.

*Tuấn Khanh: Như chị nói, chỉ chia sẻ những bài viết của mình với người thân, nhưng lần này vì sao chị lại chọn đúng câu chuyện “Bạc Tóc Tuổi Hai Mươi” để giới thiệu với mọi người?

-Thật ra đây là bài mà bạn tôi đọc và khen hay, nên tôi tựa vào đó mà lấy chút tự tin gửi đi. Còn trước đó, khi đưa ra trong gia đình đọc thì mọi người thấy có vẻ bình thường. Có thể là trong nhà với nhau nên không có gì để khen, hoặc là những ký ức dữ dội như vậy, ai nấy trong nhà đã trải qua nên cũng thấy… thường thôi.

*Tuấn Khanh: Chị ít đưa ra các bài viết – nhật ký của mình là do có áp lực nào không? Chẳng hạn như thời thế, nhạy cảm chính trị…?

-Sau năm 1975, gia đình tôi chọn cách sống lặng lẽ. Thậm chí sống khép kín để không ai dòm ngó. Chồng tôi là sĩ quan VNCH đi học tập về, ông cũng tránh tiếp xúc hoặc mở rộng giao tiếp với xã hội bên ngoài. Tôi rất tôn trọng cách chọn lựa sống như thế của chồng mình, nên cũng chọn yên lặng tương tự vậy. Có lẽ, không ai biết gì về mình là dễ sống hơn chăng (cười). Ngay cả khi có tin là được giải với “Bạc Tóc Tuổi Hai Mươi,” tôi cũng chưa nói gì cho chồng mình biết.

Gia đình của tác giả Mai Hương trước thời chạy loạn. (Hình: Nhân vật cung cấp)

*Tuấn Khanh: Chị viết như vậy đã bao nhiêu năm rồi?

-Tôi viết từ nhỏ, ngay từ khi tiểu học, tôi đã có thói quen viết. Còn nhớ là ngày xưa khi có tạp chí Thằng Bờm, tôi từng gửi bài và được đăng trên đó. Lúc đó tôi đang học Đệ Ngũ, tức lớp Tám bây giờ.

*Tuấn Khanh: Trong câu chuyện kể của chị, mọi thứ thật sống động. Liệu đến giờ này những ký ức đó còn đủ các cảm giác tuyệt vọng, tức giận, đau đớn… hay không?

-Trải qua rất nhiều năm tháng, tôi phải tập cho mình sự buông bỏ. Sống như thiền và bước qua mọi cảm giác, và có như vậy tôi mới thanh thản viết xuống được, chữ nghĩa mới có thể nhẹ nhàng, còn nếu không thì sẽ bị lôi kéo theo nhiều cảm giác lắm.

*Tuấn Khanh: “Bạc Tóc Tuổi Hai Mươi” chỉ là một trong các bài viết của chị, liệu tương lai chị có dự định đưa ra thêm tác phẩm nào khác?

-Tôi cũng còn viết, và hy vọng có lẽ có duyên đưa thêm những tác phẩm với chủ đề khác đến cùng mọi người.

Đời người như cơn gió thoảng…VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC

Đời người như cơn gió thoảng…

VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC

Đây có lẽ lần đầu tiên tôi ý thức rõ ràng và thấm thía ý nghĩa thăm thẳm của sự tiếc nuối hụt hẫng và đau khổ đắng ngắt khi viết và nhẩm đọc 4 chữ: VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC.

Sáng nay tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại và bàng hoàng khi nghe tin thầy Ngữ đã chết. Tôi cầu mong đây chỉ là sự nhầm lẫn dù linh tính biết rằng đây là tin chính xác và chính thức.

Chẳng phải mình tôi bàng hoàng mà những ai quen biết thầy cũng đều ngỡ ngàng và tiếc thương. Tối qua ngày 11/5 khi đang đi dạo ở khu Manhattan, thành phố New York thì thầy bị tên lái xe say rượu tông phải. Có lẽ thầy đã chết ngay sau khi bị xe tông.

Thầy có biết đây là lần cuối cùng thầy di dạo phố? Thầy có biết đây là ngày cuối cùng thầy sống trên trần gian này? Thầy có biết đây là lần cuối cùng thầy cười nói cùng bạn bè, cùng với ai thầy gặp trong ngày hôm qua? Thầy có biết đây là lần cuối cùng thầy ngắm phố hoa lệ New York về đêm? Cái chết đến như kẻ trộm trong đêm. Không ai biết được. Nhưng mình tin chắc rằng sáng qua khi thức dậy thầy đã dâng ngày cho Chúa và nếu có dự lễ thầy đã đón nhận mình máu thánh Chúa như là của ăn đàng… rồi!

Thầy tên là Phê-rô Trần Quốc Ngữ, 29 tuổi, sinh trưởng ở An Giang. Gia đình thầy thuộc xứ đạo Năng Gù, Giáo-phận Long Xuyên. Thầy đến Mỹ vào tháng 8 năm 2017 và ở nhà dự tu của Giáo-phận Metuchen. Đầu năm 2018 thầy bắt đầu chương trình tiền thần học tại chủng viện thánh Vincentê, Latrobe, PA và mùa thu thầy tiếp tục học thần học tại chủng viện Vô Nhiễm Nguyên Tội, South Orange.

Khi mới đến Mỹ lúc còn ở nhà dự tu, thầy có đến dự lễ tại Cộng Đoàn Công Giáo VN, thuộc Giáo-phận Metuchen để ra mắt cộng đoàn. Sau thánh lễ, thầy ngỏ lời chào cộng đoàn và đã chiếm được cảm tình của rất nhiều người với bài giới thiệu về mình và những trải nghiệm của mấy tháng đầu tiên trên đến Mỹ. Người ta thấy ngay sự thân thiện, gần gũi, ăn nói lưu loát, khúc chiết… và óc khôi hài dí dỏm thật dễ thương của thầy. Nên không ngạc nhiên khi thấy rất nhiều người cảm thấy hụt hẫng và thương tiếc sự ra đi quá bất ngờ khi tuổi đời còn quá trẻ. Nhiều người đã biểu tả cảm xúc chân thành khi chia sẻ rằng chưa bao giờ họ có cảm giác thương tiếc ai như thương tiếc thầy Phê-rô.

Lại một lần nữa tôi suy gẫm Lời Chúa trong sách tiên tri Isaiah:

“Lạy Chúa, con như người thợ dệt,

đang mải dệt đời mình,

bỗng nhiên bị tay Chúa

cắt đứt ngay hàng chỉ.” (Is 38, 12)

Vẫn biết cuộc đời là vô thường. Vẫn biết cuộc đời chóng qua như cỏ, như bông hoa nở trong cánh đồng, một cơn gió thoảng đủ làm nó biến đi, nơi nó mọc cũng không còn mang vết tích. Vẫn biết nước sẽ theo nguồn chảy về biển lớn. Vẫn biết có sinh thì có diệt. Nhưng sao không khỏi đau lòng khi thấy một người trẻ bất ngờ ra đi.

Thầy Ngữ cũng đang mải mê dệt đời mình, mải mê vẽ tương lai, không phải tương lai cho riêng mình nhưng là tương lai của Giáo Hội, tương lai hiến dâng cả đời trong ơn gọi tận hiến phục vụ cho cánh đồng lúa mênh mông… mà thiếu thợ gặp. Vì yêu mến mà thầy bỏ cha mẹ, anh chị em, bạn bè, bỏ quê hương đến xứ lạnh để học ngôn ngữ mới, văn hoá mới, nếp sống mới và cả thức ăn không hợp khẩu vị. (Ngay trong lời chia sẻ với cộng đoàn lần đầu tiên sau mấy tháng ở Mỹ thầy đã thú thật là bị sụt mấy ký vì không quen thức ăn Mỹ.) Rồi miệt mài đèn sách, với chữ nghĩa… chỉ vì muốn thành người thợ gặt tốt cho cánh đồng lúa sau này. Đức cha hay khoe mỗi khi có dịp về thầy như là người thông minh và học giỏi. Nhưng nay tất cả mọi ước mơ đó đã khép lại… khi thầy bước qua ngưỡng cửa tử sinh để trở về với Đấng mà thầy tôn thờ từ thơ ấu. Thầy trở về với Thiên Chúa. Vì Ngài là cùng đích mà mọi người chúng ta rồi cũng sẽ phải đến.

Sáng nay sau khi nghe tin thầy mất, một chị đã đăng bức hình do thầy vẽ tặng chị mới đây. Bức tranh ấy thầy vẽ chiếc thuyền buồm mong manh nhỏ bé một mình trên biển cả. Xa xa là ngôi nhà như ngọn hải đăng soi lối cho thuyền không lạc lối. Trên bầu trời xanh cao bao la có những ngôi sao đang lấp lánh… ở dưới là chân trời với màu vàng sáng ánh lên niềm hy vọng.

Con thuyền ấy nay đã cặp bến bình an… thầy đã về yên nghỉ trong vòng tay yêu thương vô ngần của Thiên Chúa ở giữa những vì sao.

Thầy ra đi để lại thương tiếc cho bao nhiêu người. Ông bà cố, anh chị em, các bạn bè, các thầy cùng lớp và cùng địa phận, Đức cha, quý cha đang hướng dẫn thầy trên đường tu đức … và mọi người quen biết và yêu quý thầy. Chắc chắn ông bà cố đang thương khóc thầy và đau khổ khi không thể gần gũi và được nhìn thấy mặt con trong lúc này. Xin Chúa ban cho mọi sự thuận lợi để xác thầy được về với gia đình và nghỉ ngơi nơi trong lòng đất quê nhà.

Lạy Thiên Chúa giầu lòng xót thương xin tha thứ mọi tội lỗi và đón nhận linh hồn Phê-rô vào nước hằng sống. Xin ban ơn an ủi, bình an và lau khô mọi giọt lệ của cha mẹ, anh chị em và mọi người yêu mến và khóc thương thầy.

Vô cùng thương tiếc,

Lm. Hùng Cường, M.M.

https://diometuchen.org/…/a-letter-from-bishop-checchio…

Bé Ký, nữ họa sĩ nổi danh trong hội họa Việt Nam, qua đời

Bé Ký, nữ họa sĩ nổi danh trong hội họa Việt Nam, qua đời

WESTMINSTER, California (NV) – Nữ họa sĩ Bé Ký, một tên tuổi gắn liền với hội họa của người Việt Nam, qua đời vào chiều Thứ Tư, 12 Tháng Năm, tại nhà ở Westminster, hưởng thọ 83 tuổi.

Tin này được ông Hồ Thành Cung, con trai của họa sĩ Bé Ký, xác nhận với nhật báo Người Việt.

Nữ họa sĩ Bé Ký. (Hình: Gia đình cung cấp)

Ông Cung kể: “Mẹ mất vào khoảng 2 giờ đến 6 giờ chiều. Tôi về nhà thì thấy bà mất trong lúc ngủ và đang nắm tay ba. Mẹ tôi không chỉ là một người mẹ bình thường, và còn là một họa sĩ thành công với nhiều tác phẩm đầy tình mẹ con.”

Theo ông, bà sống với cha mẹ nuôi khi vào miền Nam, sau đó tìm lại được cha mẹ ruột sau năm 1975, nhưng họ đã qua đời.

Về phần hội họa, bà tự học vẽ từ nhỏ và được các họa sĩ như Trần Đắc, Trần Văn Thọ và Văn Đen chỉ dạy.

Họa sĩ Bé Ký lúc còn trẻ. (Hình: Gia đình cung cấp)

Từ năm 1957 đến 1975, họa sĩ Bé Ký có đến 16 cuộc triển lãm ở Sài Gòn.

Sau khi đến Hoa Kỳ vào năm 1989, bà cùng chồng là họa sĩ Hồ Thành Đức và gia đình sống ở thành phố Westminster, California. Các tác phẩm của bà cũng được trưng bày tại nhiều cuộc triển lãm tại nhiều tiểu bang, và còn được trưng bày tại Học Viện Smithsonian.

Họa sĩ Nguyên Khai, người cùng thời với họa sĩ Bé Ký, cho hay sự ra đi của nữ họa sĩ Bé Ký là một mất mát lớn đối với hội họa của người Việt Nam vì bà có rất nhiều cống hiến.

Ông nói với nhật báo Người Việt: “Họa sĩ Bé Ký là người phụ nữ Việt Nam đầu tiên theo con đường hội họa này, và có nét vẽ theo đường lối mới rất đặc biệt. Bà tự học vẽ từ nhỏ và bắt đầu vẽ tranh từ lúc còn rất trẻ.”

Theo ông, những tác phẩm của họa sĩ Bé Ký rất phóng khoáng và đầy tinh thần dân tộc, thể hiện được nhiều mặt của xã hội.

Vài tác phẩm của họa sĩ Bé Ký tại tòa soạn nhật báo Người Việt. (Hình: Thiện Lê/Người Việt)

“Tranh của bà có đề tài rất xã hội vì vẽ người bán hàng ngoài đường, hớt tóc, ráy tai, nên ai cũng thích. Từ lúc trẻ, bà được báo chí Pháp ca tụng rất nhiều,” ông chia sẻ.

Cuối cùng, họa sĩ Nguyên Khai nói: “Sự ra đi của bà là mất mát lớn của hội họa Việt Nam, nhất là đối với phái nữ vì bà là đại diện cho họ trong nhiều chục năm.” (Thiện Lê) [qd]

Xem thêm:

Bé Ký – Nữ Họa Sĩ Của Vỉa Hè Đô Thành – qua đời

HÀ NỘI “THANH LỊCH”

May be an image of 1 person and standing

HÀ NỘI “THANH LỊCH”

Bài: Lê Dũng

  1. Sáng đi ăn phở, phở bưng ra đang bốc khói. Bạn tôi hỏi: “Cô ơi, cho cháu ít chanh.”

Chủ quán im lặng.

Lại hỏi: “Cô ơi, có chanh không cho cháu một ít.”

Chủ quán quay sang ra chiều giận dữ, từ khuôn mặt mỡ màng béo tốt, hai vành môi của bà nâng lên sin sít: “Hỏi một lần nghe rồi, tôi có điếc đâu mà hỏi lắm thế!” Bạn tôi im bặt.

Lát sau bà cầm chanh đến, vứt độp trên bàn.

Bạn líu ríu đưa tay với lấy mà hình như vẫn còn run.

Chúng tôi đến một quán nhậu, vừa mở thực đơn ra thì thấy bốc mùi nước mắm, nhoen nhoét bẩn thỉu.

Bạn hỏi nhân viên phục vụ: “Em ơi, sao cái thực đơn bẩn thế?”

Phục vụ lầm lì im lặng.

Bạn tôi bực bội, hỏi tiếp: “Em bị thế này lâu chưa?”

Phục vụ hỏi lại rằng bị gì.

“Thì bị khó khăn đường ăn nói đấy” – bạn tôi đáp.

Rồi bạn kéo tay tôi đi thẳng, vừa đi vừa nói: “Mình đi tìm quán nào có nhân viên biết nói.”

  1. Chuyện dễ gặp ở Hà Nội, một người đàn ông cầm ghế nhựa đuổi theo đánh một khách hàng vì đi vào vỉa hè, vướng đồ của quán ông ấy bày ra.

Trong một cuộc tọa đàm về đô thị, một nhà nghiên cứu về đô thị học thế giới đã khá ngạc nhiên trước cuộc sống trên vỉa hè của Hà Nội. Ông dùng chiếc máy ảnh du lịch của mình, chân bước chậm trên vỉa hè, lách qua những chiếc xô chậu, bàn ghế bày ra, tránh những hàng quán chỉ chực trào ra lòng đường. Và ông chụp, nhiều góc độ trên cái vỉa hè ấy.

Rồi ông nói mỉa rằng người dân Hà Nội “biết vận dụng một cách khôn khéo và đồng thuận không gian công cộng thành không gian riêng của mình.”

Sự phân chia không gian chiếm dụng khiến mọi người đều tự thỏa hiệp với nhau.

Thế nên bạn đừng lạ lẫm khi vô tình chạm chân vào một vài thứ họ bày trên vỉa hè, dù nơi đó bạn được quyền đi lại. Người ta sẽ sấn sổ, đe nạt, mắng nhiếc bạn như đang xâm phạm cái sân của nhà mình.

Rồi bạn có thể cũng tự tin đối đáp lại sòng phẳng về quyền đi lại của mình.

Tuy nhiên, bạn phải vận dụng lý lẽ này để an toàn: Tránh voi chẳng xấu mặt nào.

Bởi tôi đã từng chứng kiến bạn tôi đi ngang hàng phở, tranh cãi kiểu như trên và kết quả là nhận nguyên một muôi nước phở từ tay bà chủ quán vào mặt.

  1. Cây xăng trên đường Láng chiều tối đông người, tôi đang kiên nhẫn đợi đến lượt mình thì một em mặt xinh da trắng, quần ngắn đầu trần (sau đây tạm gọi là em thiên thần) cưỡi xe tay ga lao tới chia cắt đội hình rồi ném cho một ánh nhìn như muốn nói: “Ê anh, cho em tranh chỗ tí.” Chẳng cần anh gật đầu, em ủn bánh xe của em lên trước bánh xe tôi.

Trước nhan sắc, tôi rất bản lĩnh. Tuy nhiên, lúc đó bỗng tình thương trỗi lên, tôi mỉm cười nhân nhượng rồi cong mông đẩy xe mình lùi lại cho em chiếm chỗ.

Đến lượt mình, em đỏng đảnh đẩy xe lên, thanh niên bơm xăng nhìn em giận dữ, nói: “Đi vòng lại xếp hàng, em có mang bầu, tàn tật hay vấn đề gì không mà đòi ưu tiên?”

Thanh niên vừa dứt lời, em thiên thần đã ngúng nguẩy đẩy xe ra khỏi đội hình, vừa đẩy vừa nói: “Mẹ mày, không đổ thì thôi, tao có bầu với bố mày chắc.” Lúc đó, em thiên thần trong mắt tôi đã vội vã bay đi, chỉ để lại hình hài của một thiếu nữ vô cùng đanh đá.

Còn lại tôi với thanh niên bán xăng, thanh niên bán xăng lầm rầm nói trong khói xe tay ga: “Hôm nay anh mà không bận làm thì con đó không xong với anh.”

Tôi chen ngang: “Không xong thì anh định làm gì?”

Thanh niên bán xăng mặt vô cùng hiên ngang, đáp: “Thì chẳng cần đến bố anh, riêng anh đủ làm cho nó có bầu. Chú tin không?”

Ôi, Hà Nội thanh lịch ơi, em đang ở đâu?!

  1. Bạn có thể chưa biết về Hà Nội:

– Nếu bạn đi ăn phở sáng ở Hà nội mà chưa thấy chanh, ớt, tỏi… mà gọi chủ quán lấy cho thì bạn không phải người ở đây. Văn hóa Hà Nội không như Sài Gòn.

– Nếu bạn đi uống cafe mà xin thêm hai lần nước lọc thì coi chừng, bạn có thể phải trả tiền nước lọc hoặc họ nói: Bọn em bán chai Lavie. Nếu bạn chỉ uống cafe mà ngồi lâu quá cũng gây khó chịu cho chủ quán.

– Nếu bạn vào các chợ đầu giờ sáng, chỉ hỏi giá hay xem xong đi thì coi chừng, vía bị đốt sau đó.

– Nếu bạn đi tàu hay xe car về Hà Nội, gần tới bến mà không đeo kính đen và bảo: “Vợ anh đang chờ rồi” thì bạn sẽ bị chỉ vào mặt: “Thằng áo NO U kia của tao,” và lôi rách cái áo lên xe ôm.

– Nếu bạn đi tìm số nhà 258 trên phố nào đó thì coi chừng sẽ có hai chục số nhà như vậy. Đố bạn giao bưu phẩm được nếu không có số di động của người nhận.

Đấy, Hà Nội của bọn mình đấy, bọn các nơi đến cứ chuẩn bị xem trước các lưu ý này nhá

Melinda tính chuyện ly dị từ 2019 vì Bill quen biết Epstein

Melinda tính chuyện ly dị từ 2019 vì Bill quen biết Epstein

SEATTLE, Washington (NV) – Bà Melinda Gates gặp gỡ các luật sư về ly hôn trong nhiều năm trước khi quyết định chia tay Bill Gates, lý do ông có làm bạn với cố tỷ phú ấu dâm Jeffrey Epstein, theo nhật báo The Wall Street Journal (WSJ) đưa tin.

Ông Epstein qua đời hồi năm ngoái trong nhà tù tại New York, nơi ông bị giam khi tòa bác đơn xin tại ngoại hậu tra trong khi đợi ngày ra tòa xử tội lạm dụng tình dục nhiều chục cô gái khi họ ở tuổi vị thành niên.

Cặp vợ chồng nhà Gates kết hôn được 27 năm và vừa tuyên bố không tiếp tục chung sống vào ngày 3 tháng 5 vừa qua.

Quyết định của họ làm chấn động cộng đồng làm việc từ thiện cũng như thế giới kỹ thuật điện toán.

Melinda đã tiếp xúc với các luật sư chuyên về ly hôn từ năm 2019 trước khi đưa ra quyết định cuối cùng đệ đơn ly hôn, theo WSJ đưa tin.

Bà đã làm việc với nhiều văn phòng luật sư để sửa chữa một cuộc hôn nhân “tan vỡ không thể cứu vãn”.

Cả hai người, Bill và Melinda Gates, đều chưa tiết lộ lý do dẫn đến sự chia rẽ.

Nhưng có một báo cáo cho rằng Melinda đã rất buồn vì mối liên hệ của chồng với ông Jeffrey Epstein, và đây được cho là một trong những lý do chính, tờ Journal đưa tin.

Khi vợ chồng Gates đã chia tay, các nguồn tin tiết lộ rằng tình bạn của Bill với Epstein – người liên quan đến cáo buộc quan hệ tình dục với gái vị thành niên, làm “ám ảnh” Melinda Gates.

Theo nguồn tin, nhà Gates gặp Epstein tại dinh thự của ông này ở khu Upper East Side thành phố New York vào tháng 9 năm 2013.

Các nguồn tin nói với Daily Beast rằng ngay sau cuộc gặp, Melinda hoàn toàn không thoải mái, theo nguồn tin quen thuộc với sự việc.

Một số người thân cận với cả hai vợ chồng cho biết bà “tức giận” vì mối quan hệ của chồng mình với Epstein.

Sau khi New York Times đưa tin cuộc gặp của Bill với Epstein vào Tháng 10 năm 2019, Melinda gọi cho các luật sư của mình nhiều lần, theo các hồ sơ mà WSJ đọc được.

Trong tuyên bố chung trên Twitter ông bà Bill và Melinda Gates cho biết họ dự định tiếp tục làm việc cùng nhau trong Quỹ Từ Thiện Bill và Melinda Gates.

“Chúng tôi tiếp tục chia sẻ một niềm tin vào sứ mệnh giúp đỡ xã hội,” theo tin nhắn của hai chồng Gates viết trên Twitter.

– Ông bà Bill và Melinda Gates. (Hình: LUDOVIC MARIN/AFP via Getty Images)

https://www.forbes.com/…/melinda-gates-reportedly…/…

May be an image of 2 people and text that says 'KEEPERS GOALKEEPERS GOALKEEPI GOALKEE 2'

Mother’s Day.

Mother’s Day.

Ngày của mẹ là dịp nhắc nhớ mỗi người con về sự hi sinh vất vả của mẹ, cũng là lúc để các con quay trở về bên mẹ.Ngày của mẹ 10/5 là ngày kỷ niệm tôn vinh các người mẹ, cũng như những ngày lễ dành cho phụ nữ , đây còn là dịp để cho những người con thể hiện tình yêu thương sâu sắc đến mẹ

Hình ảnh Những hình ảnh về mẹ lay động triệu trái tim số 4

Ôm chặt lấy mẹ nào, mẹ sẽ đưa con qua giông tố cuộc đời.

Hình ảnh Những hình ảnh về mẹ lay động triệu trái tim số 5
Hình ảnh Những hình ảnh về mẹ lay động triệu trái tim số 6
Mẹ già không quản ngại nắng mưa vất vả ngược xuôi lo lắng cho con ăn học thành tài.

Hình ảnh Những hình ảnh về mẹ lay động triệu trái tim số 7
Với mẹ con là tất cả.
Hình ảnh Những hình ảnh về mẹ lay động triệu trái tim số 8
Hình ảnh Những hình ảnh về mẹ lay động triệu trái tim số 9
Chăm sóc con vô điều kiện.

Hình ảnh Những hình ảnh về mẹ lay động triệu trái tim số 10

Hạnh phúc của mẹ là được nhìn thấy các con khôn lớn.

Trâm Nguyễn Nữ dân biểu gốc Việt (VNCH tị nạn CS) được đề cử giải thưởng danh giá dành cho nữ chính khách Mỹ.

*** Trâm Nguyễn Nữ dân biểu gốc Việt (VNCH tị nạn CS) được đề cử giải thưởng danh giá dành cho nữ chính khách Mỹ.

Nữ dân biểu gốc Việt đầu tiên của bang Massachusetts, bà Trâm Nguyễn, vừa được đề cử vào vòng chung kết cho giải thưởng Gabrielle Giffords Rising Star (tạm dịch “Ngôi sao đang lên Gabrielle Giffords) của Emily’s List, một trong những tổ chức có ảnh hưởng và chuyên vận động phụ nữ tham gia tranh cử vào hệ thống chính trị của Mỹ.

“Bà Trâm Nguyễn là một nhà vận động không sợ hãi, đã đấu tranh cho các cộng đồng bị thiệt thòi kể từ khi bắt đầu sự nghiệp của mình”, Giám đốc điều hành của Emily’s List, Emily Cain, giới thiệu về nữ dân biểu gốc Việt trong thông báo về giải thưởng năm 2021.

Sang Mỹ tị nạn cs cùng với gia đình sau biến cố 30.4.75 khi mới 5 tuổi, bà Trâm Nguyễn nói với VOA rằng việc trở thành người phụ nữ gốc Việt đầu tiên đắc cử vào vị trí Dân biểu Hạ viện ở Massachutsetts và giờ đây được tiến cử cho giải thưởng danh giá của Emily’s List là “vinh dự to lớn” đối với bà.

“Cha mẹ là hình mẫu của tôi và những thành tích, phấn đấu và quyết tâm của họ luôn thúc đẩy tôi đặt mục tiêu cao, làm việc chăm chỉ và tạo ra ảnh hưởng trong cuộc sống của mọi người”, bà Trâm Nguyễn nói.

Đặt chân đến Mỹ với vỏn vẹn chưa đầy 100 đô la trong tay, “ban đầu thật đáng sợ và khó khăn” đối với gia đình bà Trâm Nguyễn, đặc biệt là do rào cản ngôn ngữ. “Nhưng chúng tôi rất vui khi được xây dựng lại cuộc sống của mình ở đây, đồng thời nhớ về truyền thống và văn hóa của mình”, bà Trâm Nguyễn nói.

Do từng phục vụ trong quân đội VNCH nên sau khi chiến tranh kết thúc, cha bà bị đi cải tạo 8 năm.

“Vì vậy, được tự do là quyền mà ông luôn trân trọng”, nữ dân biểu ở Massachusetts chia sẻ với VOA. “Ông và mẹ tôi đã làm việc rất chăm chỉ để xây dựng cuộc sống cho chúng tôi ở đây, tại Thung lũng Merrimack. Chúng tôi cũng đã nhận được sự giúp đỡ từ một số nhóm cộng đồng tuyệt vời, và tôi sẽ không bao giờ ngừng biết ơn vì điều đó”.

Giới thiệu một số thành tựu nổi bật của bà Trâm Nguyễn trong hơn hai năm làm việc tại nghị viện Massachusetts, thông báo của Emily’s List nói về nữ dân biểu gốc Việt: “Sau khi nhập cư vào Hoa Kỳ thủa nhỏ và chứng kiến cha mẹ làm việc không mệt mỏi để chu cấp cho gia đình, bà Trâm hiểu điều gì là cần thiết để thành công và quyết tâm mang đến những cơ hội tương tự cho tất cả cư dân Massachusetts”.

Giải thưởng danh giá dành cho các nữ chính khách Hoa Kỳ được đặt theo tên của cựu Dân biểu Gabrielle Giffords của bang Arizona, với mục đích tôn vinh các nữ chính khách xuất sắc đang phục vụ tại cơ quan chính phủ trên khắp nước Mỹ.

Giải thưởng này được trao hàng năm cho người chiến thắng trong số các ứng cử viên được đề cử vào vòng chung kết. Năm nay, có 6 nữ chính khách được đề cử vào vòng này. Ngoài bà Trâm Nguyễn, có Dân biểu bang New York Catalina Cruz, Dân biểu bang Washington Debra Lekanoff, Thẩm phán Lina Hidalgo của Quận Harris, bang Texas, Dân biểu bang Georgia Park Cannon và Dân biểu bang Pennsylvania Jennifer O’Mara.

* Cầu mong cho bà dân biểu Trâm Nguyễn chiến thắng giải thưởng Gabrielle Giffords Rising Star nầy, đó một vinh dự không riêng cho bà Trâm Nguyễn và gia đình mà còn cho tất cả người Việt tị nạn cộng sản.

TL – VOA

Hình : Dân biểu Trâm Nguyễn nhậm chức nhiệm kỳ thứ hai vào tháng 1/2021

May be an image of 1 person, standing and indoor

Nepal sẽ là xứ Ấn thứ hai?

 

Nepal sẽ là xứ Ấn thứ hai?

Nepan đang rơi vào tình cảnh nguy cấp không kém gì Ấn. Bình thường xứ này chỉ có 100 ca mới mỗi ngày. Nhưng chỉ trong ngày 24-4, số ca mới ở đây lên một nhát 2400. Năm ngày sau đó, con số này đã tăng lên hơn 8.400 ca/ngày. Trong khi đó, hệ thống y tế tại đây khủng hoảng vì lực lượng mỏng, nguồn lực yếu kém, tiêm chủng chưa tới đâu. Cả nước 30 tr dân mà chỉ có 480 cái máy thở. Cứ 100 ngàn dân thì chỉ có 0,9 bác sĩ. Nên bệnh viện xứ này nay quá tải khủng, người chết lia chia. Tỷ lệ dương tính khi test ra cao gấp 200% so với Ấn. Theo tin từ CNN

Hậu quả của vụ này bắt nguồn từ nhiều lý do, mà ban đầu là chủ quan khinh địch. Xứ này cũng cho tổ chức lễ hội thoải con gà mái, đông như kiến. Mà dân Nepal xưa nay từ Ấn về cũng thoải con gà mái luôn, khỏi cần xuất trình giấy tờ. Trong khi họ làm việc tại Ấn rất đông. Chưa kể dân Ấn sợ dịch phi thân qua Nepal…

Chính phủ xứ này mới áp lệnh phong tỏa kéo dài hai tuần ở thủ đô Katmandu, cho dừng bay quốc tế. Nhưng tình hình này nay có thể đã quá trễ rồi. Nay dân Nepal rất lo sợ và khốn khổ. Lò thiêu điện duy nhất tại thủ đô xứ này hoạt động liên tục 1 tuần qua không nghỉ. Nay phải đem thiêu đại bên ngoài cho đỡ quá tải.

Lại thêm 1 xứ đau thương và tang tóc

Photo credit on CNN- dân xứ họ đi lễ hội tại Bhaktapur, Nepal ngày 10/4 , hình lò thiêu xác tại Nepal

Nguyễn Thị Bích Hậu

Một người Mỹ gốc Việt bị hàng xóm đâm chết vì không mang khẩu trang.

Một người Mỹ gốc Việt bị hàng xóm đâm chết vì không mang khẩu trang.

John Huỳnh, một người gốc Việt sinh ra ở bang Pennsylvania, bị đâm chết sau khi dừng lại nói chuyện với một người láng giềng ở gần nhà tại một khu ngoại ô thành phố Seattle, cảnh sát bang Washington cho biết.

Ông Huỳnh, 29 tuổi, bị đâm trúng tim sau khi cãi cọ với Ian Patrick Williams, 25 tuổi, về vấn đề đeo khẩu trang, theo giấy tờ đệ nạp lên Tòa thượng thẩm King County.

Tờ Daily Voice trích hồ sơ tòa án tường trình rằng trước khi xảy ra án mạng, ông Huỳnh cùng vợ và hai người bạn vừa bước ra khỏi khu Villas tại chung cư Beardslee ở Bothell sau 7g30 tối Chủ nhật 25/4/2021 thì gặp người hàng xóm. Ian Williams đưa ngón tay giữa lên trong một cử chỉ khiếm nhã, nên nhóm người dừng lại để nói chuyện phải trái. Theo lời các nhân chứng, ông Huỳnh hỏi: Anh muốn nguyền rủa chúng tôi hay có ý vẫy chúng tôi lại? Đó là những lời cuối cùng của ông.

Đài Kiro 7 dẫn lời cảnh sát tường trình rằng ngay sau câu hỏi đó, Williams rút ra một con dao găm và đâm liên tiếp vào người ông Huỳnh, kể cả một nhát trúng tim. Cảnh sát đã cố gắng hồi sinh nạn nhân nhưng ông qua đời ngay tại hiện trường.

Sau khi đâm Huỳnh, Williams chạy về căn hộ của anh ta và nói với mẹ rằng anh ta bị “một kẻ chống mang khẩu trang” tấn công, cảnh sát quận King kể lại.

Hung thủ đã bị cảnh sát bắt trong phòng ngủ của anh ta ngay sau đó. Con dao được cho là vật chứng giết người được tìm thấy trong phòng tắm của căn hộ.

Trường mẹ của John Huỳnh, Washington State University, đã ra thông cáo đề cập tới gốc gác sắc tộc của John và tìm cách trấn an người gốc Á trong bối cảnh nạn thù ghét người gốc Á đang phổ biến tại Hoa Kỳ.

Thông cáo của trường viết: “Chúng tôi thừa nhận rằng đối với người Á châu, hay Mỹ gốc Á và Thái Bình Dương, cuộc tấn công này gợi nhớ các cuộc tấn công và hành động đe dọa khác đối với người gốc Á, chúng tôi rất lưu tâm đến vấn nạn này, và hiểu nỗi lo lắng, sợ hãi mà vụ việc này gây ra.”

Đại úy cảnh sát Bryan Keller được báo Daily Voice dẫn lời phát biểu:

“Tôi biết là có rất nhiều dấu hỏi về động lực của hành động này, nhưng cuộc điều tra chỉ mới ở giai đoạn đầu.”

Nghi can Williams đang theo học môn điện toán và không có tiền án, anh ta đã bị kết tội giết người cấp độ 2. Anh ta sẽ ra hầu tòa vào ngày 15/5.

Gia đình và bạn bè của John Huỳnh đã mở một trang Go Fund Me để quyên tiền hỗ trợ chi phí tang lễ và giúp vợ của nạn nhân, bà Rumeet Waraich.

“Với lòng nặng trĩu chúng tôi xin loan báo mất mát to lớn của chúng tôi: người chúng tôi thương yêu, John Huynh, đã ra đi ngày 25/4/2021. John đã thay đổi cuộc sống của vô số người, trong đó có bạn bè và gia đình. Chúng tôi xin bày tỏ lòng cảm kích đối với tất cả những người đã liên lạc và tỏ ý muốn giúp đỡ. Số tiền quyên được sẽ được dùng để trang trải chi phí tang lễ và giúp vợ của John, Rumeet, và cha mẹ của John.”

Theo Go Fund Me, tới ngày 6/5/2021, hơn 1000 người đã đóng góp hơn 81.000 USD, vượt xa chỉ tiêu 15.000 USD. Số tiền lớn nhất là 10.000 USD do một người vô danh, Anonymous, đóng góp.

TL – VOA.

H1: Ông John Huỳnh, 29 tuổi, bị hàng xóm đâm chết vì không mang khẩu trang

May be an image of 1 person, standing, outdoors and tree

GIẢI NHÌ cuộc thi của tuần báo Saigon Nhỏ:

May be an image of 1 person

Van Pham is with Ngô Thứ 

Chúc mừng

tác giả Phạm Thanh Nghiên nhận giải thưởng. Cô không chỉ là một người Tù Lương Tâm mà cả chồng cô, anh Huỳnh Anh Tú cũng là một người Tù Lương Tâm với bản án ĩ năm cùng với người em là Huỳnh Anh Trí đã chết vì bị lây nhiễm bệnh Aids từ những chiếc “cùm” của người bệnh ở trong tù!!!

***

GIẢI NHÌ cuộc thi của tuần báo Saigon Nhỏ:

Chuyện nhà chồng tôi – một bi kịch không hồi kết sau ngày ‘kết thúc’ tiếng súng chiến tranh. Tác gỉa Phạm Thanh Nghiên.

Tác phẩm dự thi chương trình ‘Như Chỉ Mới Hôm Qua – Ký Ức 30 Tháng Tư’ do tuần báo Saigon Nhỏ tổ chức

Phạm Thanh Nghiên, Tác giả là một blogger độc lập, sinh năm 1977, sống tại Sài Gòn.

https://www.nguoi-viet.com/…/giai-nhi-cuoc-thi-cua…/