VÌ CHÚNG TA GỌI NHAU BẰNG HAI TIẾNG: ĐỒNG BÀO  

VÌ CHÚNG TA GỌI NHAU BẰNG HAI TIẾNG: ĐỒNG BÀO  

Bạn sẽ xử trí ra sao nếu gặp một hành khách khuyết tật, không có giấy tờ tuỳ thân, khuôn mặt khắc khổ, nài nỉ: “Cha em bị tai biến, em cần về Hải Dương gấp”.

Bạn sẽ làm gì khi vé bay 900.000đ nhưng vị khách chỉ có 350.00đ vẫn gắng gượng: “Đợi em đi xe ôm về Quận 7 vay bạn thêm tiền, rồi quay lại mua vé”.

Sân bay Tân Sơn Nhất buổi chiều cuối cùng của tháng 5 vắng vẻ, đủ khiến vị khách ấy càng trở nên đặc biệt. “Em đi xe đò vào TP.HCM cách đây 3 năm, bán vé số dạo để gởi tiền về quê. Cha em bị tai biến, hôm nay ra sân bay mua vé về quê gấp, nhưng bị từ chối vì em không có giấy tờ hợp lệ. Em là người khuyết tật, không có đôi bàn tay, nên không làm chứng minh nhân dân được. Anh chị thương giúp em với!”.

Tôi chụp lại Giấy chứng nhận khuyết tật do UBND xã cấp của vị khách để thử trình bày với bên an ninh sân bay. Biết là rất khó, nhưng chỉ có một tia hi vọng thì vẫn phải thử. “Được, em!”. Câu trả lời đồng ý ngắn gọn nhưng ấm áp của an ninh sân bay khiến tôi mừng vui vô cùng!

Vị khách khó nhọc vét từng tờ tiền lẻ trong túi, vừa tròn 350.000đ. Anh dúi vào tay tôi, nói tôi chờ anh đi vay tiền rồi quay lại. Các đồng nghiệp và tôi kéo anh lại. “Anh đi là không kịp chuyến bay đâu. Để tụi em tính.” Tôi nhét lại vào túi anh 350.000đ – những đồng tiền lẻ có lẽ đầy nắng gắt và mồ hôi chốn Sài thành. Mấy người chúng tôi, mỗi anh em một ít, gom đủ vé bay cho anh, còn dư một xíu cũng nhét thêm vào túi anh làm lộ phí về quê từ sân bay Nội Bài. Sau khi thanh toán tiền vé máy bay, tôi đưa anh sang quầy làm thủ tục. Gọi điện báo cáo sếp (Trưởng Đại diện GO SGN), chị nói để chị gặp và biếu anh thêm chút lộ phí nữa.

Nhận vé rồi hướng dẫn anh lên phòng chờ, anh tần ngần một lúc rồi xin tên chúng tôi, bịn rịn nói lời cảm ơn.

Sân bay Tân Sơn Nhất chiều nay vẫn chưa hết vắng vẻ, nhưng không cô quạnh. QH244 chiều nay đã chở một vị khách đặc biệt. Hạnh phúc của nghề nghiệp chúng tôi không chỉ nằm ở việc bạn đồng hành với hành khách mọi nơi, mọi lúc.

Hạnh phúc còn là vì bạn nỗ lực không bỏ bất kì hành khách nào lại phía sau.

Nguyễn Đoàn Trí – Trưởng ca GO SGN chia sẻ

May be an image of 1 person

THIÊN NGA TIẾC THƯƠNG BẠN ĐỜI KHIẾN 23 CHUYẾN TÀU Ở ĐỨC BỊ HOÃN.

THIÊN NGA TIẾC THƯƠNG BẠN ĐỜI KHIẾN 23 CHUYẾN TÀU Ở ĐỨC BỊ HOÃN.

Có câu rằng: “Vạn vật đều có linh hồn”. Dù là động vật cũng sẽ đau buồn khi bạn đời hoặc thành viên trong gia đình ra đi, trong đó bao gồm cả loài thiên nga có tập tính đẹp sống thành đôi, thành cặp bên nhau.

Mới đây ở Đức có một con thiên nga nằm tiếc thương bạn đời đã chết trên đường ray xe lửa, khiến nhiều đoàn tàu bị trễ đến gần một tiếng đồng hồ. Cuối cùng những con thiên nga này đã được các nhân viên cứu hỏa đưa đến nơi khác để các chuyến tàu vận hành trở lại bình thường.

Cảnh sát ở Kassel đã đăng tải một bản thông báo vào ngày 28/12 cho biết họ đã có một nhiệm vụ cứu hộ đặc biệt tại một đoạn đường sắt giữa Kassel và Gottingen vào khoảng 4 giờ chiều ngày 23/12. Nguyên nhân có hai con thiên nga bị lạc đường khi đi vào khu vực này ngày hôm đó. Một trong hai con bị điện giật chết vì có thể đã đạp nhầm vào dây điện trên đường ray, cảnh sát đã tìm thấy xác của nó.

Con thiên nga còn lại thì thương tiếc nằm ở bên cạnh xác của nó, dù cảnh sát đã nhiều lần cố gắng dụ nó rời khỏi khu vực nguy hiểm nhưng nó không chịu đi. Điều này khiến 23 đoàn tàu phải tạm dừng trong vòng 50 phút.

Chính quyền địa phương đã điều động lính cứu hỏa và phải dùng đến dụng cụ đặc biệt để di dời xác của con thiên nga đã chết và bạn đời của nó, tạo điều kiện cho các chuyến tàu hỏa hoạt động lại bình thường. Con thiên nga còn sống đã được đưa đến con sông gần đó một cách an toàn.

Hiệp hội Bảo vệ các loài chim Hoàng gia Anh cho biết loài thiên nga chỉ có một bạn đời duy nhất trong suốt quãng đời của chúng.

Người ta quan sát thấy rằng thiên nga sẽ ở lại nơi mà bạn đời của chúng ra đi để bày tỏ sự thương tiếc.

From: Do Tan Hung & Kim Bang Nguyen

CÂU CHUYỆN BẤT NGỜ PHÍA SAU BỨC ẢNH GÂY CHẤN ĐỘNG THẾ GIỚI

 Lê Vi

CÂU CHUYỆN BẤT NGỜ PHÍA SAU BỨC ẢNH GÂY CHẤN ĐỘNG THẾ GIỚI

Năm 1987 Và Đã Làm Thay Đổi Lịch Sử Nền Y Học.

Bác sĩ Zbigniew Religa đã ra đi nhưng bệnh nhân mà ông đã cứu sống và bức ảnh ghi lại khoảnh khắc lịch sử của nền y học vẫn còn sống mãi.

Bức ảnh này được nhiếp ảnh gia người Mỹ James Stansfield chụp lại vào tháng 8/1987. Có lẽ anh sẽ không bao giờ ngờ được thành quả của mình đã làm thay đổi cả thế giới khi được công bố. Khoảnh khắc lịch sử trong bức ảnh còn được kênh National Geographic bình chọn là tấm ảnh đẹp nhất của năm 1987.

Trong tấm ảnh là một bác sĩ đang ngồi nghỉ cạnh giường bệnh nhân sau ca phẫu thuật ghép tim đầu tiên trên thế giới và cũng là ca phẫu thuật làm thay đổi nền y học cũng như cuộc sống của hàng triệu người sau này.

Tuy nhiên, phía sau bức ảnh lịch sử ấy là cả một câu chuyện đầy ý nghĩa mà nhân vật chính là bác sĩ Zbigniew Religa, người Ba Lan.

Năm 1963, Religa học xong Đại học Y khoa Warszawa. Năm 1973, ông đến thăm thành phố New York để học hỏi về cách phẫu thuật mạch máu, và năm 1975 ông đã được đào tạo về phẫu thuật tim tại Detroit.

Năm 1985, ông là người thực hiện ca mổ ghép tim đầu tiên ở Ba Lan. Chỉ hai năm sau, khi đang làm Trưởng khoa Tim mạch tại Zabrze, ông đã quyết định tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân Tadeusz Zitkevits, 61 tuổi sau khi người này bị nhiều bác sĩ khác từ chối do tuổi quá cao. Tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật là rất thấp, nếu không nói là bất khả thi.

2 năm trôi qua, khi tìm được quả tim phù hợp với bệnh nhân, bác sĩ Regila ngay lập tức lên lịch phẫu thuật. Ông cùng đội ngũ y bác sĩ của mình đã tiến hành phẫu thuật suốt 23 tiếng đồng hồ không ngủ nghỉ.

Sau khi kết thúc cuộc chiến giành sự sống, bác sĩ Religa thay vì nghỉ ngơi đã ngồi im lặng bên cạnh giường bệnh nhân để chờ đợi dấu hiệu sự sống. Ở phía góc phòng, một nữ y tá dường như đã kiệt sức, nằm ngủ ngay trên sàn giữa những trang thiết bị y tế ngổn ngang. Tất cả khoảnh khắc, cảm xúc của những y bác sĩ đã được nhiếp ảnh gia James Stanfield ghi trọn. Ông cho biết ngày hôm sau, bệnh nhân đã hồi phục và cảm thấy khỏe mạnh trở lại.

Một câu chuyện khác nữa mà nhiều người vẫn chưa hề biết tới về những khó khăn mà vị bác sĩ đầy tài năng và y đức đã phải trải qua để có thể tiến hành ca ghép tim quan trọng.

Vào thời điểm quyết định phẫu thuật ghép tim, ông đã bị nhiều người phản đối vì tin rằng hành động đó là hủy hoại một phần cơ thể con người. Tất cả các bác sĩ và bệnh viện khác đều lo lắng sẽ bị tước giấy phép hành nghề nếu tiếp tục phẫu thuật và sợ rằng sẽ không thành công.

Không có nguồn hỗ trợ tài chính hay nguồn lực nào, bác sĩ và nhóm của ông đã tự gây quỹ riêng. Vượt qua mọi trở ngại, họ đã thành công và làm nên dấu ấn không ai có thể quên. Bác sĩ Religa đã cho thấy một khía cạnh khác của y học hiện đại và chứng minh rằng không gì là không thể.

Sau ca ghép tim này, bác sĩ Regila cống hiến cho ngành y của đất nước cho tới khi qua đời vào ngày 8/3/ 2009 vì bệnh ung thư phổi. Đám tang của ông đã được phát sóng trực tiếp trên truyền hình. Cả nhiếp ảnh gia James và bệnh nhân Zitkevits Tadeusz đều có mặt chứng kiến giây phút chia ly, trên tay cầm bức ảnh chụp lại giây phút trong phòng mổ ngày hôm đó.

Đến năm 2006, ông Zitkevits Tadeusz đã 90 tuổi và vẫn luôn giữ tấm hình giống như bùa hộ mệnh của mình. Mặc dù trái tim của bác sĩ Zbigniew Religa đã ngừng đập nhưng trái tim của bệnh nhân mà ông đã cứu sống vẫn khỏe mạnh tới bây giờ.

SƯU TẦM

May be an image of 1 person, standing and indoor

 THƯ PHẢN BIỆN GỬI NGÀI CHỦ TỊCH NƯỚC CỦA MỤC SƯ NGUYỄN QUỐC ẤN

 THƯ PHẢN BIỆN GỬI NGÀI CHỦ TỊCH NƯỚC CỦA MỤC SƯ NGUYỄN QUỐC ẤN

Kính gửi chủ tịch nước NGUYỄN XUÂN PHÚC

(Tôi cũng là dân Quảng Nam, đồng hương với ông đây. Tôi chúc ông mạnh khỏe và tôi xin Đức Chúa Trời ban sự khôn ngoan cho ông với tư cách là người lãnh đạo của một dân tộc. Tôi cũng có số đt của ông, nhưng sẽ gọi vào một lúc khác, khi tôi ra HN).

TÔI PHẢN BIỆN – KHÔNG PHẢN ĐỐI, CŨNG KHÔNG PHẢN ĐỘNG

Hôm 29/5, Cơ quan cảnh sát điều tra Công an quận Gò Vấp đã ra quyết định khởi tố vụ án hình sự về tội “làm lây lan dịch bệnh truyền nhiễm nguy hiểm cho người” liên quan đến Hội thánh truyền giáo Phục Hưng để tiến hành điều tra vụ án.

Cơ quan chức năng bước đầu cáo buộc quá trình sinh hoạt của Hội thánh không tuân thủ quy định y tế về phòng chống dịch COVID-19 làm dịch bệnh lây lan ra cộng đồng. Tính đến sáng ngày 31/5, giới chức xác định đã có 145 ca nhiễm được cho là liên quan đến chuỗi lây nhiễm từ điểm sinh hoạt tôn giáo này.

Báo Thanh Niên dẫn lời Phó chủ tịch UBND TP.HCM Ngô Minh Châu cho biết ‘công an TP.HCM đã trao đổi thống nhất với UBND Q.Gò Vấp, giao Công an Q.Gò Vấp khởi tố vụ án theo điều 240 Bộ luật Hình sự, Viện KSND Q.Gò Vấp sẽ giám sát quá trình điều tra vụ án. Sắp tới, cơ quan điều tra sẽ tiến hành điều tra, cá nhân nào có đầy đủ dấu hiệu vi phạm thì sẽ khởi tố bị can’.

Hãy lắng nghe tiếng lòng của nạn nhân

Từ khu cách ly tại Củ Chi, cô Phương Tường Vi, con gái của Mục sư Quản nhiệm Hội thánh Võ Xuân Loan đã lên tiếng bác bỏ các thông tin sai lệch, gây ra những kỳ thị và ảnh hưởng xấu đến tinh thần của các đồng đạo đã bị nhiễm bệnh trong Hội thánh.

Cô Vi cho biết Hội thánh đã chấp hành nghiêm túc các quy định của nhà nước về việc nhóm họp. Trên Facebook cá nhân, cô viết: ‘Hai tuần qua (trước khi bị đưa đi cách ly) chúng tôi đều sinh hoạt và thờ phượng Chúa online từ xa. HTTGPH từ những ngày đầu dịch đã cung cấp khẩu trang, nước rửa tay cho tín hữu và làm từ thiện cho các khu dân cư xung quanh. Khuyến khích mọi người mang khẩu trang y tế. HTTGPH đã từng mời cơ quan y tế phường về khử trùng tại nơi nhóm họp không lâu trước đây’.

Hôm 31/5, VTC News dẫn lời Mục sư Võ Xuân Loan nói “bản thân chưa từng nghĩ mình là người làm lây lan dịch bệnh, nhưng dù sao đi nữa trong vụ việc này tôi vẫn nhận trách nhiệm về phần mình”.

Mục sư Loan nói rằng bản thân bà cũng không biết vì sao mình bị mắc COVID. Dù vậy bà Loan cũng gửi lời xin lỗi cộng đồng và mong cộng đồng hãy lượng thứ vì chính bản thân bà cũng là nạn nhân của dịch bệnh COVID-19 và đang chiến đấu từng ngày trên giường bệnh.

Thưa các cấp chính quyền! Dù có là cảm tử quân, anh hùng lực lượng vũ trang cỡ như Lê Văn Tám, cũng không bao giờ đem cả gia đình mình mang bom tự tử. Huống chi, Mục Sư Võ Xuân Loan, một phụ nữ tầm thường, trói gà không chặt lại đã mang cả chồng con và cả mấy chục thành viên trong HT tự tử trong dịch bệnh để hãm hại dân cư quận Gò Vấp?

Bốc lửa bỏ trên đầu người khác

Cơ quan chức năng lúc nào cũng cảnh báo người dân rằng “dịch bệnh diễn biến khó lường”. Nghĩa là không ai có thể xác định rõ, xác định đúng việc lây lan của virus. Vì thế cáo buộc một Mục Sư làm lây lan dịch bệnh là sai lầm nghiêm trọng khi áp dụng pháp lý.

Theo Công văn hướng dẫn số 45/TANDTC-PC của Hội đồng Thẩm phán Tòa án Nhân dân Tối cao về việc áp dụng điều 240 Bộ luật Hình sự về tội làm lây lan dịch bệnh nguy hiểm cho người, nêu rõ: Người đã được thông báo mắc bệnh; người nghi ngờ mắc bệnh hoặc trở về từ vùng có dịch bệnh COVID-19 đã được thông báo cách ly, thực hiện một trong các hành vi sau đây thì bị coi là làm lây lan dịch bệnh nguy hiểm cho người: (1) Trốn khỏi nơi cách ly; (2) Không tuân thủ quy định về cách ly; (3) Từ chối, trốn tránh việc áp dụng biện pháp cách ly, cưỡng chế cách ly; (4) Không khai báo y tế, khai báo không đầy đủ hoặc khai báo gian dối.

Mục Sư Võ Xuân Loan và các thành viên đã tuân thủ đúng các quy định về cách ly như không trốn tránh cách ly, cách ly tập trung lẫn cách ly tại nhà, cũng như hợp tác khai báo y tế với cơ quan chức năng. Bản thân Mục Sư Loan cũng không biết mình bị nhiễm bệnh.

Nếu chỉ dựa vào thông tin báo chí, và những lời thóa mạ, mắng nhiếc của những người hàng xóm cuồng nộ, để kết tội một công dân là thiếu lương tâm, thiếu chính trực, thiếu công bằng. Ngoài ra, luật cũng phải có tính yêu thương, chứ không chỉ hà khắc.

Quý vị không nên tìm một chỗ để quy kết, để né tránh thiếu sót của mình.

Dân chúng luôn nhận biết chính quyền đã rất nỗ lực, Y Bác sĩ đã hy sinh nhiều, mới kìm hãm được dịch bệnh so với thế giới. Lực bất tòng tâm. Ai không thiếu sót?

“Theo CA TP.HCM từ ngày 26/5 đến ngày 29/5, trên địa bàn TP có thêm 89 trường hợp nhiễm bệnh”. (Hết trích). Bầu cử QH vào ngày 23/5, tại Bình Dương có người nhiễm bệnh vẫn đi bầu cử cùng hàng 100 người khác. Vậy 89 người nhiễm bệnh tại TP.HCM từ 26-29/5, có ai bảo đảm rằng đã KHÔNG LÂY BỆNH cho cư dân TP.HCM.

Tại sao cứ quy trách nhiệm cho HT Truyền Giáo Phục Hưng?

Đi bầu với hàng trăm người ư? Ai chỉ đạo phòng chống dịch ở Bình Dương lại để cho người nhiễm virus Vũ Hán đi bầu cử? Liệu trong số 100 người, (có thể nhiều hơn nữa), có bao nhiêu người đang bị lây lan thành F1? Nếu nói về cấp số nhân, ôi khủng khiếp biết chừng nào!

Một người dân ở Khánh Hòa đã cho biết, việc làm CMND cũng có thể trở thành nguyên nhân lây bệnh. Chứng tỏ lịnh chống dịch của thủ tướng đang bị xem thường. Vẫn có địa phương làm ngơ, tắc trách, xem nhẹ sức khỏe và sự an toàn của dân trong cơn dịch.

Khởi tố ai đây? Vậy khởi tố người tổ chức bầu cử hay người tổ chức làm CMND sao? Vô lý!

Nếu vô lý, liệu khởi tố mục sư của một Hội Thánh Tin Lành là hợp lý?

Đối xử hà khắc và bất công

Khi so sánh cách hành xử của chính quyền đối với Hội thánh truyền giáo Phục Hưng với Cty Handico, cụ thể là ông Nguyễn Văn Thanh bí thư đảng ủy Cty Hacinco. Tại sao không có vụ khởi tố hình sự nào tại đây? Lại còn ưu tiên chích Vacin trước?

Nếu khởi tố thì nên khởi tố cả hai. Lẽ nào bên trọng bên khinh? Lẽ nào dân thì bị khởi tố, ông bí thư đảng ủy thì không? Luật chỉ dành cho dân, ông bí thư đảng ủy được miễn truy tố?

Hôm nay là thế kỷ XXI chứ không phải thời đại của bạo chúa Nero 2000 hơn năm trước. Thưa ông chủ tịch.

Gần nhất là tại Emart Gò Vấp, vào lúc 14:50 ngày 30/5/21 mọi người chen chúc nhau thật hỗn loạn để mua hàng hóa. Ngay trên địa bàn của CA Gò Vấp quản lý, ngay thời gian bùng dịch, nhưng họ làm ngơ, họ chỉ chú tâm vào HT Truyền Giáo Phục Hưng?

Tại sao các doanh nghiệp thì vô tư bất chấp quy định chống dịch của thủ tướng, nhưng lại được ưu ái như thế? Nhưng cơ sở tôn giáo hợp pháp lại BỊ QUAN TÂM TRÊN MỨC BÌNH THƯỜNG?

Điều ứng xử của chính quyền khiến tôi nghĩ rằng quý vị đang PHÂN BIỆT ĐỐI XỬ và HÀ KHẮC VỚI TÔN GIÁO. Phó chủ tịch UBND TP.HCM Ngô Minh Châu nói rằng “…khởi tố một con người cụ thể, chứ không nhắm vào một tôn giáo”. Dân chúng không phải là trẻ con để tin vào câu nói đó trước những gì đang diễn ra rất cụ thể. Thưa ông Châu!

Lời cuối: Nếu ông chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc muốn đạt được ý muốn xin hỗ trợ vaccine COVID-19 từ nước Mỹ, tôi xin ngài hãy quan tâm đến câu chuyện khởi tố một Mục Sư của hệ phái Tin Lành: HT TRUYỀN GIÁO PHỤC HƯNG tại quận Gò Vấp TP. HCM.

Kính thư

Mục Sư Nguyễn Quốc Ấn

https://www.facebook.com/hongquang.nguyen.14473

No photo description available.

Hồng Kông xét xử 47 nhà đấu tranh dân chủ

Hồng Kông xét xử 47 nhà đấu tranh dân chủ

Hendrick Lui (G), một trong số 47 nhà hoạt động dân chủ đến tòa án tại Hồng Kông, ngày 31/05/2021.

Hendrick Lui (G), một trong số 47 nhà hoạt động dân chủ đến tòa án tại Hồng Kông, ngày 31/05/2021. AP – Vincent Yu

Tại Hồng Kông, phiên tòa xét xử hầu như toàn bộ chính trị gia đối lập đã mở ra ngày 30/05/2021. 47 nhà đấu tranh dân chủ, do vai trò của họ trong các cuộc bầu cử sơ bộ không chính thức, bị cáo buộc hoạt động lật đổ chính quyền, một trong bốn tội danh trong Luật an ninh quốc gia mới mà Trung Quốc áp đặt tại đặc khu hành chính.

Từ Hồng Kông, thông tín viên Florence de Changy giải thích :

Những người mà hôm nay chúng ta gọi là “47 người” đứng ở chỗ dành cho bị cáo, theo đạo luật hà khắc mới có tên gọi Luật An Ninh Quốc Gia. Họ bị bắt lần đầu vào rạng sáng tại nhà riêng hồi đầu tháng 01/2021 trong một cuộc phối hợp vây bắt ồ ạt của lực lượng cảnh sát.

Cuộc vây bắt ồ ạt đã gây chấn động bởi cách thức tiến hành vốn thường phù hợp hơn đối với việc vây bắt những kẻ côn đồ du đãng hơn là nhắm vào những người phụ nữ và đàn ông mà đa phần trong suốt nhiều thập kỷ qua đều là những nhân vật được biết đến và tôn trọng trong công chúng cũng như trong đời sống chính trị.

Tạm thời được thả sau 48 giờ, rồi sau đó họ bị bắt lại vào hồi tháng 02/2021, nhưng lần này, nhiều người ban đầu chỉ bị câu lưu sau đó bị chuyển sang quy chế tạm giam.

Do tổ chức và tham gia vào kỳ bầu cử sơ bộ (của phe đối lập) hồi tháng 07/2020, họ bị cáo buộc có âm mưu lật đổ chính quyền, tội danh có thể phải chịu án tù chung thân.

Các cuộc bầu cử sơ bộ của phe đối lập diễn ra theo trình tự hoàn hảo mặc dù mục đích của chúng, cũng giống như bất kỳ cuộc bầu cử sơ bộ nào, là nhằm giúp phe ủng hộ dân chủ đạt được kết quả cao nhất trong kỳ bầu cử lập pháp ban đầu dự kiến diễn ra 2 tháng sau đó nhưng sau đó lại bị đình hoãn.

Phán quyết của tòa đang rất được chờ đợi bởi vì ít ai dám tin rằng một tòa án Hồng Kông, ngay cả theo chiểu theo luật an ninh quốc gia, lại có thể xem việc tổ chức bầu cử sơ bộ là tội lật đổ chính quyền”.

Nhà đấu tranh dân chủ « Mamie Wong » bị bắt ở Hồng Kông vì tưởng niệm vụ Thiên An Môn

Cũng trong ngày hôm qua 30/05, cảnh sát Hồng Kông bắt nhà đấu tranh dân chủ Alexandra Wong, 65 tuổi, với lý do bà tham gia tụ tập trái phép và tìm cách lôi kéo kích động người khác tham gia. Bà Alexandra Wong nổi tiếng với tên gọi “Mamie Wong”.

AFP thuật lại, trong bối cảnh đây là năm thứ hai cảnh sát Hồng Kông cấm người dân tụ tập tưởng niệm vụ Thiên An Môn, bà Wong một mình đến công viên, tay cầm biển tưởng niệm các nạn nhân và một cây dù vàng. Bà bị cảnh sát đi theo và quay phim. Tại công viên, vẫn chỉ có một mình, bà bắt đầu giương các biểu ngữ và tiến về hướng Văn phòng liên lạc của Bắc Kinh tại Hồng Kông rồi bị cảnh sát chặn bắt.

DIỄN VĂN CỦA TỔNG THỐNG JOE BIDEN TRONG NGÀY MEMORIAL DAY 2021.

DIỄN VĂN CỦA TỔNG THỐNG JOE BIDEN TRONG NGÀY MEMORIAL DAY 2021.

“Nền dân chủ phải được bảo vệ bằng mọi giá, vì dân chủ làm cho tất cả những giá trị tự do, bình đẳng trở nên khả thi tại Hoa Kỳ. Dân chủ – là linh hồn của nước Mỹ, và tôi tin rằng đó là linh hồn đáng để đấu tranh và mỗi một người Mỹ cũng vậy; một linh hồn đáng hy sinh để bảo vệ. Những anh hùng đang yên nghĩ bình yên ở chốn linh thiêng này cũng tin như vậy.

Linh hồn của nước Mỹ được làm sống động bởi cuộc chiến lâu năm giữa bản năng tồi tệ nhất của chúng ta – điều mà chúng ta đã thấy muộn – và những thiên thần tốt hơn của chúng ta. Giữa “Tôi trên hết” và “Chúng tôi, nhân nhân” (“Me first” and “We the People.”). Giữa lòng tham và lòng rộng lượng; giữa cái ác và thiện, giữa tù đày và tự do.

Những người quân nhân Mỹ ở Lexington và Concord, New Orleans, Gettysburg, Argonne, Iwo Jima và Normandy, Triều Tiên và Việt Nam, Afghanistan và Iraq, và vô số nơi khác – không chiến đấu cho những kẻ độc tài; họ đã đấu tranh cho dân chủ.

Họ không đấu tranh để loại trừ hoặc tìm kiếm nô lệ; họ đã chiến đấu để xây dựng, mở rộng, và giải phóng. Họ không đấu tranh cho bản thân; họ đã chiến đấu cho linh hồn của quốc gia, cho sự tự do, công bằng, và tử tế.

Chúng ta nợ họ công sức của bàn tay và trái tim của chúng ta, để thực hiện lời hứa thực sự về một quốc gia được thành lập trên nền tảng cơ bản rằng tất cả chúng ta – tất cả chúng ta – đều được sinh ra trong bình đẳng và xứng đáng được đối xử như vậy trong suốt cuộc đời của chúng ta.

Dân chủ không chỉ là một hình thức chính phủ. Đó là một lý tưởng sống; đó là một cách để nhìn thế giới. Dân chủ nghĩa là quyền lực của nhân dân. Dân chủ không phải quyền lực của quân vương, không phải quyền lực của kẻ có tiền, không phải của những kẻ hùng mạnh – nhưng là quyền lực của nhân dân.

Cuộc sống của hàng tỷ người, từ thời cổ đại cho đến thời đại của chúng ta, đã được định hình bởi cuộc chiến giữa khát vọng của rất nhiều người và lòng tham của một số ít ỏi. Giữa quyền tự quyết của toàn dân và quyền lợi của kẻ độc tài. Giữa những giấc mơ về dân chủ và ham muốn của chế độ chuyên chế, điều mà chúng ta đang thấy trên khắp nơi trên thế giới.

Quân đội của chúng ta đã chiến đấu cho dân chủ ở khắp thế giới, nhưng cũng đang là trận chiến của thời đại chúng ta. Và sứ mệnh nằm trong tay mỗi chúng ta, mỗi ngày. Bản thân nền dân chủ đang bị đe dọa, ngay tại trong nước và trên toàn thế giới.

Những gì chúng ta làm bây giờ, cách chúng ta tôn vinh ký ức của những người đã hy sinh, sẽ quyết định nền dân chủ có tồn tại lâu dài hay không. Tất cả chúng ta đều coi đó là điều hiển nhiên. Chúng ta nghĩ rằng chúng ta đã học ở trường. Chúng ta phải – mọi thế hệ đều phải chiến đấu vì dân chủ.

Nhưng, câu hỏi lớn nhất là: Liệu một hệ thống tôn trọng cá nhân, hướng tới sự tự do, mang lại cho mọi người cơ hội thành công – có thể và sẽ thắng thế trước những thế lực mạnh mẽ muốn hãm hại nó hay không.

Tất cả những gì chúng ta làm trong cuộc sống chung của chúng ta với tư cách là một quốc gia là một phần của cuộc đấu tranh đó. Cuộc đấu tranh cho dân chủ đang diễn ra trên khắp thế giới – dân chủ và chế độ chuyên chế. Cuộc đấu tranh cho sự tử tế và phẩm giá. Cuộc đấu tranh cho thế hệ sau – thịnh vượng và tiến bộ. Và, cuộc đấu tranh cho linh hồn của chính nước Mỹ.

Các bạn đều biết rồi đó: Dân chủ phát triển mạnh khi cơ sở hạ tầng của nền dân chủ vững mạnh; khi mọi người có quyền bầu cử tự do và công bằng, dễ dàng; khi một nền báo chí tự do và độc lập theo đuổi sự thật, dựa trên sự thật chứ không phải tuyên truyền; khi nhà nước pháp quyền được áp dụng bình đẳng và công bằng cho mọi công dân, bất kể họ đến từ đâu hay hình dáng họ như thế nào.

Bất kỳ nơi nào có sự hiện diện của người Mỹ, ở đó có nền dân chủ: nhà thờ, giáo đường Do Thái, nhà thờ Hồi giáo, các khu dân cư, quán cà phê, sân vận động bóng chày hoặc bóng đá, thư viện và công viên. Dân chủ bắt đầu và phát triển trong trái tim rộng mở và sự thúc đẩy để đi cùng nhau cho một mục tiêu chung.

Và đó là những nơi dân chủ sẽ được bảo tồn. Lòng cảm thông là nhiên liệu cho nền dân chủ. Tôi xin nói lại lần nữa: Lòng cảm thông – sự đồng cảm là nhiên liệu cho nền dân chủ, sự sẵn sàng xem nhau – không phải là kẻ thù, nhưng là hàng xóm. Ngay cả khi chúng ta không đồng ý, để hiểu những gì đối phương đang đối mặt.

Khẳng định điều hiển nhiên: Nền dân chủ của chúng ta không hoàn hảo. Nó luôn luôn như thế. Nhưng người Mỹ thuộc mọi thành phần, chủng tộc, tín ngưỡng, giới tính, khuynh hướng tình dục, từ lâu đã đổ máu để bảo vệ nền dân chủ của chúng ta. Sự đa dạng của đất nước chúng ta và lực lượng vũ trang của chúng ta đã và luôn là một sức mạnh đáng kinh ngạc.

Và từ thế hệ này qua thế hệ khác của những người Mỹ anh hùng đã đăng ký tham gia cuộc chiến vì họ hiểu sự thật sống trong trái tim của mỗi người Mỹ: tự do, cơ hội, công lý có nhiều khả năng xảy ra trong một nền dân chủ hơn là một chế độ chuyên quyền.

Nếu mỗi người là thiêng liêng, thì quyền của mỗi cá nhân là thiêng liêng. Phẩm giá; giá trị; sự tôn nghiêm; quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc. Chúng ta nói những từ đó thường xuyên, nhưng hãy nghĩ về nó: quyền bầu cử, quyền vươn lên trong một thế giới mà tài năng của bạn có thể đưa bạn đến, không bị giới hạn bởi những rào cản bất công về đặc quyền và quyền lực – đó là những nguyên tắc của dân chủ.

Vậy bạn sẽ áp dụng những nguyên tắc cao quý này như thế nào? Làm cách nào chúng ta làm việc đó bây giờ? Làm thế nào để chúng ta biến ý tưởng thành hiện thực, hoặc gần với thực tế nhất để có thể biến nó thành hiện thực?

Hoa Kỳ được xây dựng dựa trên một ý tưởng – là quốc gia duy nhất trên thế giới được xây dựng dựa trên một ý tưởng. Mọi quốc gia khác đều được xây dựng dựa trên sắc tộc, địa lý, tôn giáo, v.v.

Chúng ta được xây dựng dựa trên một ý tưởng: ý tưởng về sự tự do và cơ hội cho tất cả mọi người. Chúng ta chưa bao giờ thực hiện đầy đủ khát vọng đó của thời kỳ lập quốc, nhưng mỗi một thế hệ đã mở rộng cánh cửa đó hơn một chút, và rộng hơn nữa để hòa nhập hơn, bao gồm cả những người đã bị loại trừ trước đây. Đó là một sứ mệnh được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác: nỗ lực nhằm hoàn thiện Liên bang của chúng ta.

Vào năm 1830, khi chúng ta còn là một quốc gia non trẻ, những người theo chủ nghĩa đoàn kết đặt lợi ích riêng của họ lên trên lợi ích chung. Một thượng nghị sĩ vĩ đại, Daniel Webster, đã đứng lên ở Điện Capitol để bảo vệ Liên bang. Đối với ông ấy, chúng ta không chỉ là một tập hợp các lực lượng đối kháng, mà là một tổng thể gắn kết.

Giọng nói vang của ông, lần đầu tiên được thốt ra ngay trước Potomac ở Điện Capitol, vẫn còn vang vọng đến tận bây giờ. Ông nói, “Tự do và Liên bang, bây giờ và mãi mãi là một và không thể tách rời.”

Hơn 142 năm sau, khi tôi lần đầu tiên đến Thượng viện Hoa Kỳ – vào thời điểm đất nước đang bị chia rẽ sâu sắc về vấn đề Việt Nam, dân quyền, nữ quyền – tôi đã quan niệm rằng nhiệm vụ đầu tiên của mình, khi tôi thực hiện bài phát biểu đầu tiên của mình trên sàn Thượng viện – điều đó bất ngờ ập đến với tôi: Tôi đang đứng ở nơi Daniel Webster đã đứng; bàn ông ấy bên cạnh bàn tôi.

Và tôi đã bị ảnh hưởng bởi sức nặng của lịch sử, nghe có vẻ ngô nghê, bởi di sản của công việc mà chúng ta có trách nhiệm thực hiện: tự do và liên kết, bây giờ và mãi mãi.

Chúng ta phải tôn vinh sự hy sinh của những người Mỹ đã hy sinh bằng cách bảo vệ những gía trị tốt đẹp của nước Mỹ, đồng thời trung thực đối mặt với tất cả những gì chúng ta phải làm để làm cho Hoa Kỳ đầy đủ hơn, tự do hơn và công bằng hơn.

Vì sự tưởng nhớ không chỉ là lịch sử của chúng ta, mà còn là niềm hy vọng của chúng ta. Không chỉ là sự tưởng nhớ trang trọng của chúng ta, mà là mục đích mới của chúng ta. Không chỉ là niềm an ủi, mà còn là sức mạnh của chúng ta.

Trong ngày Tưởng niệm Chiến sĩ Trận vong này, hãy nhớ rằng không phải tất cả chúng ta đều được kêu gọi để hy sinh tối thượng. Tất cả chúng ta, được God, lịch sử và lương tâm kêu gọi để làm cho quốc gia của chúng ta tự do và công bằng, bình đẳng và mạnh mẽ, cao quý và trọn vẹn.”  

Thi thể phụ nữ tìm thấy ở Ridgecrest là người gốc Việt

Thi thể phụ nữ tìm thấy ở Ridgecrest là người gốc Việt

May 30, 2021 

RIDGECREST, California (NV) – Thi thể người phụ nữ được tìm thấy ở ngoại ô thị trấn Ridgecrest, cách thành phố Palmdale về hướng Bắc 120 dặm, được xác định là cô Kathryn Dawn Phạm, một người gốc Việt.

Cô Kathryn, 21 tuổi, được tìm thấy khoảng 11 giờ trưa ngày Thứ Ba, 25 Tháng Năm, tại khu số nhà 900 trên đường West Skylark Avenue, Ridgecrest, theo nhật báo The Daily Independent.

Cô Kathryn Dawn Phạm. (Hình từ Courtesy Thomas Phạm)

Cảnh sát cho biết cô gái chết tại hiện trường là do các vết thương.

Cảnh sát đang chờ đợi kết quả cuộc giảo nghiệm để biết được nguyên nhân và cách nào dẫn đến tử vong.

Nhà chức trách xác định đây là một vụ án sát nhân và đã bắt giữ kẻ bị tình nghi.

Nghi can Daniel Gunnarsson, 20 tuổi, bị cáo buộc giết người và chặt xác nạn nhân.

Nếu bị kết tội, nghi can đối diện với bản án chung thân.

Gunnarsson bị bắt ngày 18 Tháng Năm, trình diện tại tòa ngày 20 Tháng Năm.

Phiên xử sơ thẩm được định vào lúc 9 giờ sáng ngày 18 Tháng Sáu tại Tòa Thượng Thẩm Kern County, Metro Division, thành phố Bakersfield.

Cảnh sát kêu gọi dân chúng giúp cung cấp thông tin liên quan đến vụ sát nhân qua số điện thoại 661-861-4040.

Vụ sát hại cô Kathryn Phạm gây chấn động cả cộng đồng thành phố Ridgecrest.

Một buổi tưởng niệm được tổ chức tại Petroglyph Park vào lúc 7 giờ 30 tối ngày Thứ Năm, 27 Tháng Năm, vừa qua. (MPL) [kn]

Một bà già Quảng Nam xưa

Một bài viết hay trong câu chuyện đơn giản, nhân văn, văn hóa của vùng Quảng, với những danh từ, phương ngữ…

“Khoảng năm 1981-1982, đời sống giáo viên cực kỳ khó khăn. Tôi quyết định đi xe đạp thồ để có tiền mua sữa cho con. Chiếc xe đạp để đi dạy hàng ngày được bổ sung thêm cái giỏ phía trước và cái yên nệm mút phía sau poóc-ba-ga cho khách ngồi… êm đít!

Mỗi sáng cứ 5 giờ là tôi ra đứng trước kiệt 7 Hoàng Diệu (Đà Nẵng) để chờ khách. Khi trời bắt đầu sáng thì bỏ đường Hoàng Diệu – nơi gần trường đang dạy, rất dễ gặp học trò – chạy xuống đường Lý Tự Trọng hoặc Trần Cao Vân đứng đón khách. Có khách hay không thì 10h30 phải quay về nấu cơm ăn để chiều… lên lớp.

Một buổi sáng đang bon bon trên đường Trần Cao Vân trước chợ Lầu Đèn, chạy về nhà chuẩn bị đi dạy, thì có một bà cụ dáng rất nhà quê đón xe. Vừa mừng vừa lo. Mừng vì được một cuốc xe có thêm tiền. Lo vì sợ khách đi xa không về ăn cơm kịp để 12h30 vào dạy tiết 1. Tôi phanh xe và hỏi:– Cụ đi mô.

(Ảnh minh họa: Tuấn Khanh)

Bà cụ nói:– Đây xuống bến xe Vĩnh Trung mi lấy mấy?

Thấy tuyến đường trùng với lộ trình về nhà của mình nên tôi nói:

– Đúng giá là một đồng rưỡi. Còn chừ cụ cho mấy cũng được, cụ không có tiền thì con chở giúp cụ một đoạn, con đang trên đường về.

Bà cụ cười giơ hàm răng toàn… lợi và nói:– Thằng ni đi thồ mà nói nghe vui hỉ!

Nói xong bà cụ cúi xuống cầm đôi dép lào đã mòn lín. Hai cái gót đã thủng hai lỗ lớn bằng đồng bạc cào lưng. Cụ bỏ đôi dép vào giỏ xe của tôi và nói:

– Xuống bến xe mi nhớ nhắc tau lấy đôi dép ni chớ không phải mi đợi tau quên rồi lấy luôn nghe chưa!

Tôi cười bảo:– Cụ yên tâm. Con không mang dép bằng tay nên không lấy đôi dép ni mô!

Lên xe chuyện qua chuyện lại mới biết bà ở Thanh Quýt (Điện Bàn) ra thăm, mang cho con trai đang làm công nhân ở cảng một ang gạo vì nghe nói gạo mua tiêu chuẩn ăn không đủ, bữa nào cũng chỉ lưng bụng mà đi làm. Còn bà thì biết tôi là thầy giáo cấp 3 đi xe thồ thêm ngoài giờ để mua sữa cho con. Nghe hoàn cảnh của nhau, cả hai bà cháu đều im lặng. Một chặp tôi nghe bà ngồi sau chép miệng rồi nói:

– Răng ai cũng khổ hết trơn ri hè!

Đến bến xe Vĩnh Trung, tôi quay lại dặn:– Cụ ngồi im, đừng lo, để con tìm xe Vĩnh Điện cho cụ đi. Bến xe đông sợ cụ tìm không ra.

Tìm được xe đi Vĩnh Điện, tôi phanh xe đạp và nói với cụ:– Cụ nhớ lấy đôi dép. Con chở hộ cụ một đoạn thôi không lấy tiền.

Bà trả lời: – Thằng ni nói nghe được. Tau không trả tiền xe nhưng chờ tau một xí.

Vừa nói cụ vừa lật lớp áo ngoài rồi mở cây ghim túi áo trong và lấy ra 3 đồng, đưa cho tôi.

Tôi nói:– Con nói rồi. Con chở giùm không lấy tiền xe.

Cụ bảo:– Tau cũng không trả tiền xe. Tau cũng không cho mi. Mi có chưn có tay, có sức dài vai rộng mi làm mi ăn. Tiền ni tau gửi mi đem về mua sữa cho cháu tau. Mi không lấy tau la làng là mi móc túi của tau. Răng? Nhận đi con, cho bà vui.

Nói xong cụ nhét tiền vào túi áo của tôi rồi cắp nách đôi dép lào đã mòn gót leo lên xe.

Lần đó tôi đứng khóc một mình giữa bến xe Vĩnh Trung cho đến khi chuyến xe đò rời bến… chạy khuất!

Bà ơi. Bà đang ở cõi nào?

Nay con có thể viết những bài báo nhận nhuận bút. Đứa cháu nhỏ thời đó nay đã là tiến sĩ làm giảng viên của một trường đại học danh tiếng. Nhưng có lẽ, cho đến lúc chia tay cuộc đời này con vẫn còn nợ bà… một hộp sữa!

Thí Lê

NUỚC ĐỨC CHIA TAY NHÀ LÃNH ĐẠO TÀI BA CỦA MÌNH: Thủ tướng Angela Merkel

NUỚC ĐỨC CHIA TAY NHÀ LÃNH ĐẠO TÀI BA CỦA MÌNH

Thủ tướng Angela Merkel

Nước Đức chào tạm biệt Thủ tướng Angela Merkel bằng sáu phút vỗ tay nồng nhiệt.

 Người Đức đã bầu bà làm lãnh đạo của mình, và bà đã dẫn dắt hơn 80 triệu người Đức suốt 18 năm trời bằng tài năng, bằng sự tận tụy và lòng chân thành.

 Trong suốt mười tám năm bà lãnh đạo đất nước, không ghi nhận một hoạt động nào chống lại bà. Bà không bổ nhiệm bất kỳ người thân nào của mình làm thư ký. Bà không khẳng định rằng mình là người làm nên vinh quang.

 Bà không chống lại những người tiền nhiệm hoặc không vừa lòng bà. Bà không nói những điều ngu ngốc. Bà không xuất hiện ở những con phố nhỏ của Berlin để được chụp hình.

Hôm qua, bà Angela Merkel đã rời vị trí lãnh đạo đảng và giao nó cho những người kế nhiệm, và nước Đức cũng như nhân dân Đức đang ở trong tình trạng tốt nhất.

Người Đức có phản ứng chưa từng có trong lịch sử – cả dân tộc bước ra ban công ngôi nhà của mình và tự động vỗ tay tiễn bà liên tục trong 6 phút. Cả nước Đức, muôn người như một, đứng lặng chia tay nhà lãnh đạo của mình, bà không mua bất động sản, xe hơi, du thuyền và máy bay riêng.

 Bà rời nhiệm sở của mình sau 18 năm không thay đổi trang phục.

Tại một cuộc họp báo, một nữ nhà báo hỏi Angela Merkel: “Chúng tôi nhận thấy trang phục bà cứ lặp đi lặp lại mãi. Tại sao?”.

 Bà trả lời: “Tôi là công chức, chứ không phải người mẫu”.

 Tại một cuộc họp báo khác, bà được hỏi: “Bà có người giúp việc dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, v.v… không?”

 Và bà trả lời: “Không, tôi không có người giúp việc và tôi không cần họ. Vợ chồng tôi hằng ngày tự làm lấy việc nhà”.

 Sau đó, một nhà báo khác hỏi: “Ai giặt quần áo, bà hay chồng bà?”

 Trả lời: “Tôi cho quần áo vào máy, còn chồng tôi điều khiển máy, và chúng tôi thường giặt vào ban đêm”

 Cuối cùng, bà nói: “Tôi chờ bạn hỏi tôi về những thành công và thất bại trong công việc của chính phủ chúng tôi”.

 Angela Merkel sống trong một căn hộ bình thường như bao công dân Đức khác. Bà sống trong căn hộ này trước khi được bầu làm Thủ tướng Đức cho đến nay, bà không có biệt thự, người hầu, bể bơi và trang trại.

 Bà là Angela Merkel, Thủ tướng Liên bang Đức, một nền kinh tế lớn nhất Châu Âu!!! 

From: Do Tan Hung & Kim Bang Nguyen

Câu chuyện Ấn Độ: Cực giàu, cực nghèo, cực giỏi, cực độc

Câu chuyện Ấn Độ: Cực giàu, cực nghèo, cực giỏi, cực độc

22/05/2021  

Chưa biết khi nào thảm hoạ Covid-19 mới chấm dứt ở Ấn Độ? Chừng nào, vẫn còn một quốc gia thất thủ vì đại dịch thì cả thế giới vẫn chưa thể lạc quan. Nếu có các biến chủng mới, vắc-xin hiện nay cũng không giải quyết được.

LTS: Di Li – nữ nhà văn nổi tiếng với dòng tiểu thuyết trinh thám, kinh dị đã 4 lần đến Ấn Độ với một niềm đam mê đặc biệt. Cô yêu thích con người, cảnh vật, lịch sử và văn hóa nơi đây, đến nỗi có thể ‘sểnh ra là lại mua vé đi Ấn Độ”, ”có thể bay đến vài chục lần trong đời”, nhưng cũng vô cùng đau xót khi đất nước này đang phải trả giá cho sự cực đoan của mình.

Hệ thống đẳng cấp, sự phân chia giàu nghèo, hủ tục hồi môn, tục lệ hoả thiêu ở Ấn Độ, đời sống mất vệ sinh kinh hoàng trên sông Hằng đã được nữ nhà văn chia sẻ trong cuốn du ký “Cô đơn trên Everest”.

Nhân cơn địa chấn Covid-19 đang hoành hành dữ dội ở Ấn Độ, nhà văn Di Li đã chia sẻ những trải nghiệm của mình về đất nước này trên trang facebook cá nhân.

VietNamNet trân trọng giới thiệu tới bạn đọc:

Nhà văn Di Li đến thăm bảo tàng Victoria ở Kolkata, Ấn Độ (ảnh: Di Li)

Chê Ấn Độ nghèo và bẩn: góc nhìn một nửa

Số ca tử vong do Covid ở Ấn Độ đã lên tới 4.529 ca/ngày (con số chưa đầy đủ), cao nhất thế giới kể từ đầu mùa dịch đến giờ.

Dân Ấn có tục lệ hỏa thiêu, nên người chết nhiều quá thì họ sẽ bẻ luôn cành cây trong công viên rồi đốt xác đùng đùng ngay trên hè phố, nhà nghèo chả có tiền mua củi mà cũng không thể bẻ trộm cành cây công viên thì lén lút vác xác thân nhân đến cửa nhà tang lễ quẳng đấy rồi bỏ xác chạy lấy người, hoặc giản tiện hơn nữa là để nguyên xác tống xuống sông Hằng cho nổi lềnh bềnh. Virus trong xác cứ thế hòa lẫn vào nước sông rồi theo hạ nguồn trôi đi đâu thì trôi, dính tiếp vào ai thì dính, trong khi nước sông Hằng vốn vẫn chu du khắp châu Á.

Tôi đã đến Ấn Độ 4 lần (18/3 năm ngoái bị hủy chuyến vì Ấn Độ phong tỏa do Covid-19, chứ không là đã thành 5 lần). Trót đổi tiền rồi nên trong ngăn kéo vẫn cất một đống tiền Rupi.

Vì Ấn Độ là niềm đam mê, là điểm đến mà tôi có thể bay tới vài chục lần trong đời. Tóm lại, hễ cứ sểnh ra là tôi lại mua vé đi Ấn Độ. Nhiều người cứ chê Ấn Độ bẩn và nghèo, người Ấn Độ thì xấu xí, trai Ấn Độ thì hung tợn, Ấn Độ lạc hậu, Ấn Độ không văn minh… thì kỳ thực là mới chỉ nhìn thấy một nửa.

Ở New Delhi, có rất nhiều chỗ xanh, sạch, đẹp hơn châu Âu, với những công trình vĩ đại lâu đời từ nhiều thế kỷ. Ấn Độ là thung lũng silicon thứ hai của thế giới và chuẩn bị vượt mặt Mỹ về công suất phần mềm tin học. Nơi sản xuất nhiều phim điện ảnh nhất là Bollywood chứ không phải Hollywood.

Những quốc gia sở hữu nhiều hoa hậu Hoàn vũ nhất thế giới, ngoài mấy nước Nam Mỹ thì còn có Ấn Độ. Ấn Độ nhiều người đẹp, vì họ lai đa chủng.

Người thanh niên chít khăn trông như ngôi sao bóng đá là một tài xế xe tuk tuk ở làng tại Jaipur- ảnh chụp năm 2013 (ảnh: Di Li)

Ví như 2 anh thanh niên tôi gặp và chụp ảnh bừa ở Jaipur. Người thanh niên chít khăn trông như ngôi sao bóng đá là một tài xế xe tuk tuk ở làng (tôi chụp chân dung thôi vì nếu lướt xuống dưới thì… anh ấy mặc quần thủng).

Anh chàng Ấn Độ đeo kính đen mà tôi (Di Li) chụp chung là một gã bán hàng rong, khiến cả đoàn  ngẩn ngơ vì như diễn viên Hollywood” -(ảnh: Di Li)

Anh đeo kính đen tôi chụp chung là một gã bán hàng rong, khiến cả đoàn chúng tôi ngẩn ngơ vì như diễn viên Hollywood. Anh ra mời mua hàng, tôi đứng chết lặng vì anh lần lượt hỏi bằng cả tiếng Anh, Pháp, Đức, Ý để xem tôi biết nói tiếng gì thì sẽ giao tiếp bằng tiếng ấy.

Đàn ông Ấn Độ kỳ thực hiền lành nhất trong các quốc gia tôi từng đến, thậm chí, những người bán hàng còn thường khúm núm, tội nghiệp. Có mắng cũng không dám phản ứng. Ở Việt Nam mà mắng, khéo còn bị đánh lại. 

Tôi đã từng đi dọc ngang miền Bắc Ấn và vài lần đến New Dehli, toàn tự đi phượt nhưng vẫn an toàn, cũng chả bị ai nhòm ngó như thiên hạ đồn thổi.

Ấn Độ là một trong những nền triết học sớm nhất của thế giới, là cái nôi của văn hóa, kiến trúc và nghệ thuật, mà một trong những triết gia vĩ đại nhất là Đức Phật. Những người giàu nhất thế giới và những kẻ chịu chơi nhất thế giới cũng tập trung ở Ấn Độ.

Năm 2018, ái nữ của ông trùm Mukesh Ambani làm đám cưới (Ambani là người giàu nhất châu Á và thứ tư thế giới với gia sản 40 tỷ USD, thậm chí có năm từng vượt mặt Bill Gates) thì riêng tiền làm thiệp cưới khảm nạm, tính theo tiền Việt đã tốn hàng trăm tỷ đồng. 

Cái giá của sự cực đoan

Nhưng khổ nỗi, Ấn Độ là một quốc gia cực đoan, ở nơi này cứ như chỉ tồn tại mỗi hai khái niệm. Hoặc là cực đẹp hoặc là cực xấu. Hoặc cực hiền lành, nhút nhát, hoặc cực hung dữ và biến thái. Hoặc cực sạch hoặc cực bẩn. Hoặc cực trí tuệ hoặc không biết chữ. Hoặc cực giàu hoặc nghèo đến nỗi không đủ tiền mua củi thiêu xác. Hoặc cực văn minh hoặc cực lạc hậu (đến nỗi giờ nhiều làng vẫn duy trì hủ tục vợ góa tự thiêu theo chồng). Hoặc cực thiền, thân tâm an lạc (nơi khai sinh ra Yoga), hoặc cực dâm đãng (cũng là nơi sinh ra Kama Sutra).

Phong cảnh có chỗ thì cực rét (dãy Himalaya), chỗ thì cực nóng (sa mạc Đại Ấn Độ). Món ăn cũng hoặc cực kinh (vừa đưa lên miệng phải nhè ra ngay) hoặc cực ngon.

Ấn Độ có những khách sạn xa xỉ nhất thế giới để khách nghỉ ở đó đê mê như miền cực lạc và cũng có những khu ổ chuột được coi như địa ngục trần gian.

Tất cả sự phân cực này là do hệ thống 5 đẳng cấp vẫn tồn tại ở Ấn Độ từ trước Công nguyên cho đến bây giờ. Khiến người nào đã bẩn, đã xấu, đã nghèo, đã mù chữ, đã mông muội thì truyền kiếp hàng trăm đời con cháu cơ bản vẫn thế. Chứ rất hiếm trường hợp như những nước khác là từ cậu bé đánh giày trở thành tỷ phú, từ con trai một bà mẹ không biết chữ có thể trở thành nhà khoa học, từ cô bé rửa bát thuê biến thành nữ hoàng sắc đẹp, từ cậu con nuôi vô thừa nhận thành phó thủ tướng.

Ở Ấn Độ, con sãi chùa lại quét lá đa, hãn hữu mới có trường hợp vượt rào nhảy từ đẳng cấp này sang đẳng cấp khác. Đa phần cứ định ngoi lên là bị dìm cho không mở mày mở mặt ra được.

Vì thế slogan du lịch do chính Ấn Độ đưa ra cũng đúng như họ tự nhận “Incredible India” (Ấn Độ lạ thường).

Covid-19 khi đến Ấn Độ nó cũng kỳ quái theo đất nước này, nó biến thể và gia tăng độc lực, và tất nhiên nó trừ người giàu ra. Vì người giàu họ đi phi cơ riêng sang Maldives hoặc Dubai nghỉ dưỡng trong resort 6 sao tránh bệnh, bao giờ hết dịch thì về. Họ tắm nắng, shopping kim cương, uống cocktail dưới ánh sao đêm và post hình lên phây (facebook).

Mà đã là người nghèo thì ở đâu cũng khổ trần ai, dù là Đông hay Tây, dù là Phật giáo hay Thiên chúa giáo, phong kiến hay hiện đại, xã hội phân đẳng cấp hay bình đẳng dân chủ. Khi quốc gia có sự gì xảy ra, chiến tranh, đảo chính, dịch bệnh, khủng hoảng kinh tế, thiên tai, biến đổi khí hậu thì người nghèo lĩnh đủ. Họ là những đối tượng chịu tổn thương nhiều nhất trong xã hội. Mà Ấn Độ thì nhiều người nghèo. GDP có cao đến đâu thì cũng chỉ nằm trong tay tầng lớp thượng lưu tỷ phú.

Mùng 7 Tết năm ngoái, tôi còn ở Ấn Độ. Lúc ấy, thấy báo đưa tin ở nhà đổ xô đi mua khẩu trang mà cháy hàng, nên hôm cuối cùng cả đoàn đi chợ không mua quà cáp gì mà chỉ tìm mua một đống khẩu trang nhét vali mang về. Dân Ấn thấy thế lạ lắm, nhún vai ngạc nhiên vì lúc đó Ấn chưa có ca nào.

Nhưng khi ấy tôi bảo: Covid-19 mà lan sang Ấn Độ thì khéo cả nước nhiễm, số ca dẫn đầu thế giới. Nhà thơ Nguyệt Vũ đi cùng sau này cứ bảo lời tôi có tính… tiên tri. Khổ, tiên tri gì đâu, Ấn Độ ngày thường lúc nào cũng nhung nhúc người thế, trông chả khác gì phim Zombie, không nhiễm mới là lạ. Thế giới cứ mắng Ấn Độ sao không phong tỏa. Nhưng họ không làm thế được.

Hàng nghìn người dân Ấn Độ vẫn tắm sông Hằng ở Haridwar lễ hội Kumbh Mela bất chấp dịch Covid-19

Thứ nhất là Ấn Độ nhiều lễ hội tôn giáo hàng đầu thế giới. Người chết ngay bên cạnh làm sao họ lại không biết, nhưng vẫn vài chục ngàn người Ấn tắm chung trong lễ hội tôn giáo Kumbh Mela. Chả mấy ai thèm đeo khẩu trang.

Họ dấp nước sông Hằng lên người, rồi úp mặt vào phân bò sền sệt bảo thần linh sẽ phù hộ. Họ thà chết Covid-19 cũng được chứ nhất định không chịu bỏ việc hành hương.

Thủ tướng cũng không thể cấm lễ hội được vì quyền lực của các giáo sĩ Bà la môn ở đây là tối thượng (Là đẳng cấp thứ nhất trong 5 đẳng cấp). Gọi là phép vua thua lệ làng. Lễ hội của ta cũng tập trung đông người như ở Ấn Độ nhưng Đảng và Chính phủ yêu cầu người dân ở nhà ngay là người dân nghe, cả nước răm rắp nghe theo.

Các nước vốn vẫn tự hào về nền dân chủ lâu đời không làm thế được. Vì trên bảo dưới không nghe, khéo dân còn mắng cho thêm chứ đừng nói là đòi người dân khai báo, truy vết Covid-19. Trong tình hình dịch bệnh thì đây gọi là mặt trái của dân chủ.

Ông Ram Vriksha Gaur, một trong những đạo diễn của bộ phim truyền hình nổi tiếng “Cô dâu 8 tuổi” phá sản vì dịch bệnh, phải đi bán rau quả

Thứ hai là tỷ lệ người nghèo của Ấn Độ rất nhiều. Nếu phong tỏa thì rất có thể số người chết đói còn hơn chết vì Covid-19. Ví dụ như Ram Vriksha Gaur, một trong những đạo diễn của “Cô dâu 8 tuổi”. Dịch bệnh khiến anh phá sản, phải chở xe đi bán rau quả.

Việc biến thể Covid Ấn Độ sẽ lan ra toàn thế giới, đặc biệt là châu Phi cũng không có gì ngạc nhiên.

Lúc ấy người trung lưu phá sản xuống thành cùng đinh là chuyện bình thường. Nên mấy ông nghỉ lễ đi chơi xa, không thèm đeo khẩu trang suốt chuyến, về nhà lại trốn khai báo xong vác thân đi lung tung tiếp xúc hết người nọ người kia thì chỉ hại nhất người nghèo. Bởi nhỡ dịch bùng ra thì người nghèo cũng không có nổi thúng rau quả mà bán.

Theo các báo cáo được truyền thông, nếu tiêm vắc- xin cật lực, Ấn Độ cũng phải mất… 10 năm mới tiêm đủ cho hơn 1 tỷ dân của họ.

Câu chuyện Ấn Độ khiến tôi thấy chưa có gì quá lạc quan về tình hình Covid-19 hiện nay. Bởi logic thứ nhất là chỉ khi nào vắc-xin được tiêm đủ trên toàn thế giới thì việc đi lại giữa các nước mới tự do hoàn toàn. Chừng nào vẫn còn quốc gia bị Covid-19,  nó sẽ lây qua lây lại, thậm chí thêm các biến chủng mới mà vắc-xin chả giải quyết vấn đề gì.

Logic thứ 2 là biên giới đường bộ giữa các nước (trừ các quốc đảo) thường hở hông hốc mấy trăm cây số, toàn đồng không mông quạnh nên lây nhau là chuyện bình thường.

Giờ Ấn Độ, Philippines, Indonesia, Malaysia coi như thất thủ. Sắp tới có thể sẽ đến lượt Nepal thất thủ, quốc gia có mật độ dân số đông, y tế tệ hại, vệ sinh kém và không may lại chung đường biên rất dài với Ấn Độ. Nếu xảy ra chuyện gì thì kết quả có thể còn tồi tệ hơn cả Ấn Độ, vì họ nghèo hơn Ấn Độ rất nhiều, giao thông thì không khác gì phim Indiana Jones, muốn viện trợ, tiếp tế cũng khó.

Điều này thực sự rất đau lòng vì đây là 2 quốc gia mà tôi yêu mến nhất./-

Nhà văn Di Li

From: Tu-Phung

Vì sao nhiều người theo dõi livestream của bà Phương Hằng, chủ Khu du lịch Đại Nam?

Vì sao nhiều người theo dõi livestream của bà Phương Hằng, chủ Khu du lịch Đại Nam?

RFA 2021-05-26

Vì sao nhiều người theo dõi livestream của bà Phương Hằng, chủ Khu du lịch Đại Nam?

Bà Nguyễn Phương Hằng, vợ của ông Huỳnh Uy Dũng hay còn được biết đến là ông Dũng ‘lò vôi’, chủ Khu du lịch Đại Nam. trong một buổi livestream.

 Sreen capture from video

Những ngày qua, các buổi livestream của bà Phương Hằng, CEO Công ty Cổ phần Khu du lịch Đại Nam thu hút hàng trăm ngàn người theo dõi dù nội dung chỉ là ‘tố cáo’ ông thầy lang Võ Hoàng Yên lừa đảo và một số nghệ sĩ Việt Nam có liên quan đến ông này.

Các buổi livestream của bà Hằng thường kéo dài khoảng ba tiếng đồng hồ, trong đó bà lên án, thậm chí chửi rủa nhiều nghệ sĩ trong showbiz Việt bằng lời lẽ bị cho là kém văn minh như: ‘dĩ vãng dơ dáy dễ gì giấu diếm’; ‘công ty trách nhiệm hữu hạn một mình tao’; ‘nó đụng là mình phải chạm, có cảm thì mình phải xúc, nó muốn sụp thì mình phải cho nó đổ luôn’… Khi nghệ sĩ chỉ im lặng không phản ứng lại thì bà Hằng nói: ‘im lặng là vàng, nói ra mới là kim cương’…

Tuy nhiên các buổi livestream của bà Hằng trên cả hai nền tảng Facebook, YouTube thường có đến hàng trăm ngàn người theo dõi. Đơn cử như buổi livestream hôm 25/5 có đến 300 ngàn lượt theo dõi trực tiếp. Trong khi livestream bà có nhắc đến tên các nghệ sĩ như Hoài Linh, Hồng Vân, MC Kỳ Duyên, Đàm Vĩnh Hưng, Vy Oanh…

Vì sao nhiều người theo dõi livestream ‘cãi vã, tố nhau’ của bà chủ Khu du lịch Đại Nam? Trao đổi với RFA hôm 26/5, Phó Giáo sư, Tiến sĩ Hoàng Dũng, nhà nghiên cứu văn hóa ngôn ngữ thuộc Đại học Sư phạm TP.HCM, nhận định:

“Hiện tượng này mang tính chất có thể nói là phổ quát, bất chấp. Xã hội với mô hình chính trị như kiểu Việt Nam hay mô hình khác biệt như ở Mỹ chẳng hạn, nó như nhau thôi. Tức là những người thuộc giới có tiếng có tăm, dù là anh làm chính trị hay một nghệ sĩ, khi xảy ra một scandal nào đó, đều thu hút một lượng đông đảo người hiếu kỳ vào theo dõi. Chỉ cần Google thôi cũng thấy những số hiện tượng của các nghệ sĩ, ở Mỹ chẳng hạn, số lượng người thu hút người tham gia vào theo dõi, thậm chí bình luận chắc chắn không kém đâu.”

Do hiệu quả do các phiên tòa mang lại không như người ta mong muốn kỳ vọng nên không tin vào lắm. vào sự công minh của tòa. Nên người ta thấy ‘tự xử’ thì hả hê và hài lòng hơn. Đấy là một cái nghĩa cho thấy nền tư pháp của Việt Nam vẫn còn thấp kém.
-Tiến sĩ Phạm Quỳnh Hương

Bà Nguyễn Phương Hằng gây sự chú ý kể từ đầu tháng 3 năm 2021, khi bà và ông Dũng ‘lò vôi’ (chồng bà Hằng) tố cáo ông Võ Hoàng Yên lừa đảo chiếm đoạt của họ hơn 200 tỷ đồng thông qua hoạt động cứu trợ người dân miền Trung trong đợt lũ lụt năm 2020. Sau đó, bà bắt đầu công kích nghệ sĩ Hoài Linh và một số nghệ sĩ khác khi cho rằng những nghệ sĩ này có mối quan hệ với ông Võ Hoàng Yên mà không chịu lên tiếng tố cáo việc ông Yên lừa bịp chữa trị bệnh.

Nhà báo Võ Văn Tạo khi trả lời RFA từ Nha Trang hôm 26/5, nhận định:

“Thật ra tôi cũng không quan tâm lắm, tôi cho đó là cái gì đâu và không cần thiết đối với xã hội. Qua hiện tượng đó thì có nhiều người cho tôi biết có đến 400 người theo dõi video của bà Hằng, nó lấn át tin tức bầu cử, COVID… Không biết đúng không, nhưng tôi biết rất nhiều người Việt Nam quan tâm cuộc đấu võ mồm giữa bà Phương Hằng với giới nghệ sĩ.”

Theo nhà báo Võ Văn Tạo, hiện tượng này cũng không phải là khó hiểu, không chỉ Việt Nam, ở các nước có nền dân chủ, tự do báo chí thì cũng có báo chính thống và báo lá cải… vì đó là sự quan tâm của xã hội. Ông nói tiếp:

“Nhưng mà ở Việt Nam còn có một cái nữa, đó là các thông tin đặc biệt quan trọng với mọi người, ví dụ như có cần thiết bầu cử như vừa rồi hay không? Vì bầu cử đó là thật hay giả? Nhưng hệ lụy là tốn tiền, rồi ổ dịch ở điểm bỏ phiếu tại Hà Nội… Nhưng nếu truyền thông mà đăng tin đó là phạm húy, là rắc rối với Nhà nước ngay. Ngay công dân nói cái đó mà gay gắt quá, nói thẳng quá cũng bị phiền phức với an ninh, với nhà nước. Chuyện quan trọng thì bị cho là nhạy cảm, cho nên người ta mới chuyển sự quan tâm của họ vào chuyện bà Phương Hằng đôi co với nghệ sĩ.”

vo-hoang-yen-700.jpg

Báo chí nhà nước Việt Nam đăng tải hình ảnh Ông Võ Hoàng Yên trước đây và mô tả là trong một lần chữa bệnh. Photo courtesy: plo.

Theo truyền thông Nhà nước Việt Nam, trong các buổi livestream, bà Phương Hằng có nói lời thô tục, mang tính xúc phạm người khác nhiều lần, không chỉ nói những lời lẽ gay gắt với Nghệ sĩ Hoài Linh, Trịnh Kim Chi, Gia Bảo, Cát Phượng…, bà Phương Hằng còn tuyên bố kiện Nghệ sĩ Hồng Vân và đạo diễn Hoa Hạ và mới nhất là bà Hằng còn dùng những lời lẽ không hay nói về ca sĩ Vy Oanh.

Nhà xã hội học-Tiến sĩ Phạm Quỳnh Hương, hiện công tác tại Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội Việt Nam, khi nói với RFA hôm 26/5 từ Hà Nội, giải thích về hiện tượng này:

“Tôi thấy nó là một cái kiểu mà chúng ta thường nói là ‘tự xử’ khi có xung đột, xích mích gì trong xã hội. Nhưng một nhà nước có pháp luật thì có thể đưa ra tòa để xử, làm sao mọi người cứ tự xử như thế được. Điều này cho thấy người dân không có thói quen thưa ra tòa. Một phần nữa là do hiệu quả do các phiên tòa mang lại không như người ta mong muốn kỳ vọng nên không tin vào lắm. vào sự công minh của tòa. Nên người ta thấy ‘tự xử’ thì hả hê và hài lòng hơn. Đấy là một cái nghĩa cho thấy nền tư pháp của Việt Nam vẫn còn thấp kém.”

Mặt khác theo Tiến sĩ Phạm Quỳnh Hương, thói quen của người Việt Nam là cứ không hài lòng là ra chửi thôi, như ngoài bắc hay gọi là ‘chửi mất gà’… Theo bà Hương, đó là ứng xử không văn hóa, ứng xử với nhau quá tồi tệ. Bà nói tiếp:

“Ngày xưa chửi thì chỉ có vài nhà nghe, bây giờ với công nghệ hiện đại thì có đến hàng bao nhiêu người nghe, khắp hang cùng ngõ hẻm, chỗ nào người ta cũng có thể lên mạng coi. Nó không có gì đẹp đẽ mà cứ phơi bầy ra, mà bao nhiêu người hưởng ứng. Điều đấy có nghĩa là xã hội người ta hài lòng với ứng xử như thế, người ta không cho nó là xấu, là cái gì phản cảm, mà cho thế là hay, người ta thấy hả hê… Nhiều người cho đó là đạo đức, nhưng tôi nghĩ thế là hơi cao, đó chỉ là văn hóa… Người ta cứ xông vào chửi mà không nghĩ đó là đang xúc phạm người khác, không biết đó là điều không hay.”

Tiến sĩ Phạm Quỳnh Hương cho rằng, xông vào chửi sẽ chẳng giải quyết được gì cả mà chỉ đem lại sự bực tức không cần thiết. Theo Tiến sĩ Phạm Quỳnh Hương, đây là điều đáng buồn cho xã hội Việt Nam hiện nay.

Nên nhớ cho, ta có thể không đồng ý điều họ nói, nhưng phải bảo vệ quyền được nói đến cùng của họ. Chỉ những người lâm vào cảnh một đối chọi một trăm, một ngàn (hoặc đông đảo hơn thế), mà chúng lại không chỉ giàu có mà còn có thế lực, có ủng hộ của truyền thông lẫn lượng người hâm mộ (hậu thuẫn), mới hiểu được bà Hằng đang làm gì và tại sao bà ấy nói như thế. Quan trọng là hành động của bà ta có đúng không chứ không phải mấy lời nói hoa mỹ.
-Luật sư Lê Luân

Tuy nhiên, Luật sư Lê Luân, khi trả lời RFA hôm 26/5 cho rằng, trong xã hội hổ lốn này, một người (doanh nhân) dám đương đầu với cả một giới được tự cho là “vùng cấm” (ảnh hưởng tới dư luận và cả quyền lực), như bà Hằng đang làm, thật rất hạn hữu. Ông cho biết tiếp:

“Đừng coi đó là vấn đề dân trí, đó là một sự kiện thực tế hiếm có. Hãy xem đó là điều cần thiết mà dừng lại việc đánh giá dân trí (thấp) đối với sự quan tâm của quần chúng.

Sự kiện có tính xã hội cao, và nó tạo nên một hiệu ứng về cách nhìn lại với các giá trị của giới có ảnh hưởng sâu rộng trong xã hội là một điều may mắn. Đừng nhìn nó hạn hẹp trong phạm vi một sự kiện đơn thuần.”

Luật sư Lê Luân cho rằng, chỉ có những người mất đất, mất nhà hoặc bị lừa nhưng kiện tụng hàng chục năm không tìm thấy công lý mới hiểu vì sao bà Hằng làm như thế và trở nên những ngôn từ (thiếu chừng mực một lúc nào đó) như thế. Ông nói tiếp:

“Nên nhớ cho, ta có thể không đồng ý điều họ nói, nhưng phải bảo vệ quyền được nói đến cùng của họ. Chỉ những người lâm vào cảnh một đối chọi một trăm, một ngàn (hoặc đông đảo hơn thế), mà chúng lại không chỉ giàu có mà còn có thế lực, có ủng hộ của truyền thông lẫn lượng người hâm mộ (hậu thuẫn), mới hiểu được bà Hằng đang làm gì và tại sao bà ấy nói như thế. Quan trọng là hành động của bà ta có đúng không chứ không phải mấy lời nói hoa mỹ.

Một người đang đứng ra đương đầu và tố cáo sự lừa dối có hệ thống kéo dài cả chục năm, cả “thần y” và đụng chạm tới giới kiêu căng ngạo mạn nhất xã hội, thì đương nhiên không phải ai cũng làm được việc đó. Và cũng đừng giở giọng văn hoá gì vào lúc này, khi đứng trước một cuộc chiến gần như không còn đường lui. Đừng đạo đức giả để chỉ dựa trên lời nói của bà ta.”

Theo Luật sư Lê Luân, không cần hoa mỹ, như bà Trưng, bà Triệu hay nữ tướng Lê Chân, cứ thế cưỡi voi hay cầm kiếm xông ra trận mạc. Đấy mới là khí chất cần có, đặc biệt vào bối cảnh xã hội mà đám có thế lực luôn bảnh bao lại đóng vai toàn những kẻ lưu manh, xảo trá.

Bà Nguyễn Phương Hằng, 50 tuổi, tên thật là Nguyễn Thị Thanh Tuyền, vợ của ông Huỳnh Uy Dũng hay còn được biết đến là ông Dũng ‘lò vôi’, chủ Khu du lịch Đại Nam. Ngoài ra, vợ chồng bà còn sở hữu Khu công nghiệp Sóng Thần 2, Khu dân cư Dĩ An, Khu công nghiệp và dân cư Sóng Thần 3 ở tỉnh Bình Dương và Khu dân cư Bình Phước.