Nhà Trắng: Phó Tổng thống Hoa Kỳ Harris sắp thăm Việt Nam, Singapore

VOA Tiếng Việt 

TIN MỚI NHẬN: Nhà Trắng chính thức tuyên bố Phó Tổng thống Harris sắp thăm Việt Nam, Singapore

Phó Tổng thống Hoa Kỳ Kamala Harris sắp thăm Việt Nam và Singapore vào tháng 8 tới trong khuôn khổ chuyến công du nhằm tăng cường quan hệ với “hai đối tác quan trọng ở vùng Ấn Độ Dương – Thái Bình Dương”, Nhà Trắng cho biết hôm thứ Sáu 30/7.

Đây là lần đầu tiên một phó tổng thống Mỹ có chuyến thăm riêng rẽ đến Việt Nam, theo thông tin của Nhà Trắng.

Tuyên bố về chuyến đi của bà Harris được cố vấn riêng kiêm phát ngôn viên chính của bà là Symone Sanders đưa ra.

Tuyên bố cho hay: “Tổng thống Biden và Phó Tổng thống Harris lâu nay đặt ưu tiên hàng đầu là xây dựng lại quan hệ đối tác toàn cầu và giữ an ninh cho quốc gia của chúng ta, và chuyến thăm sắp tới tiếp tục cho công việc đó – làm sâu sắc thêm cam kết của chúng ta ở Đông Nam Á”.

Trong chuyến công du sắp diễn ra, nữ phó tổng thống Mỹ sẽ làm việc với các nhà lãnh đạo của hai chính phủ Việt Nam và Singapore về các vấn đề mà ba bên cùng quan tâm, bao gồm an ninh khu vực, sự ứng phó toàn cầu đối với đại dịch COVID-19, biến đổi khí hậu, và nỗ lực chung của ba nước nhằm thúc đẩy trật tự quốc tế có nền tảng là luật lệ, tuyên bố cho biết thêm.

https://www.voatiengviet.com/…/nha-trang…/5984896.html

Nhà Trắng: Phó Tổng thống Hoa Kỳ Harris sắp thăm Việt Nam, Singapore

VOATIENGVIET.COM

Sunisa Lee, cô gái 18 tuổi người Mỹ gốc Hmong thắng Huy Chương Vàng Thế Vận Hội 2020 tại Tokyo, Nhật Bản.

May be an image of 1 person and indoor

Sunisa Lee, cô gái 18 tuổi người Mỹ gốc Hmong thắng Huy Chương Vàng Thế Vận Hội 2020 tại Tokyo, Nhật Bản.

– Sunisa Lee, cô gái 18 tuổi người Mỹ gốc Hmong sinh sống ở Thành phố Saint Paul, Tiểu bang Minnsesota đã giúp Đội nữ Mỹ thắng Giải Huy Chương Bạc Tòan Đội và riêng Sunisa Lee, cô đã gặt hái được Huy Chương Vàng cá nhân ngày hôm qua ở Thế Vận Hội 2020 tại Tokyo, Nhật Bản.

– Sunisa Lee là cô gái H’Mông đầu tiên lọt vào đội tuyển Olympic Hoa Kỳ và 330 triệu dân Mỹ rất vui mừng và hảnh diện vì cô Sunisa Lee đã đem về huy chương vàng cho nước Mỹ.

* Người Hmong đã phục vụ cho Biệt Kích trong Lực Lượng Đặc Biệt của Mỹ trong Chiến Tranh Việt Nam. Cha của cô Sunisa Lee, là một người lính Mỹ từng tham chiến tại Việt Nam, mẹ của Sunisa, một phụ nữ Lào di cư sang Mỹ.

KTS LỪNG DANH NGÔ VIẾT THỤ

Liên Trà

fb Tran Nam Anh

KTS LỪNG DANH NGÔ VIẾT THỤ

Nhân câu chuyện con gái ông mất ngày hôm qua, tin do ông Đoàn Ngọc Hải đưa, cùng đọc và biết về người tài trăm năm mới có được.

Kiến Trúc Sư Ngô Viết Thụ trước khi rời Sài Gòn có căn dặn:

“Không được phát triển thành phố Sài Gòn về hướng Nam – Đông Nam. nếu muốn mở rộng Sài Gòn thì hãy mở rộng về hướng Tây – Tây Bắc. Vì hướng Nam – Đông Nam là nơi duy nhất thoát nước cho thành phố Sài Gòn.”

Các bộ óc “vĩ đại” đã cho phát triển Sài Gòn về hướng Nam – Đông Nam nên hệ lụy là vô phương cứu chữa về nạn ngập lụt cho thành phố Hồ Chí Minh hiện tại!

Vậy Kiến Trúc Sư Ngô Viết Thụ Là Ai? Lời ông nói có đáng tin không?

Kiến trúc sư Ngô Viết Thụ đã trở thành một cây cao bóng cả của giới kiến trúc sư Việt Nam với nhiều công trình nổi tiếng và đồ sộ để lại như:

  1. Dinh Độc Lập (nay là Hội trườngThống Nhất),
  2. Viện Hạt nhân Đà Lạt,
  3. Viện ĐH Huế,
  4. Đại chủng viện Đà Lạt,
  5. Chợ Đà Lạt,
  6. Thánh đường Kẻ Sặt thuộc điạ phận Biên Hòa …,
  7. Viện nguyên tử Đà Lạt (Nay thuộc viện Năng lượng nguyên tử Việt Nam)
  8. Nhà thờ chính tòa Phủ Cam
  9. Nhà thờ Bảo Lộc
  10. Trường Đại học Nông nghiệp Sài Gòn,
  11. Trường Đại học Y khoa Sài Gòn,…
  12. Khu công nghiệp An Hòa Nông Sơn,
  13. Nhà máy dệt Phong Phú,
  14. Khách sạn Hương Giang 1 tại Huế (1962),
  15. Xây dựng mở rộng Khu Hội nghị Quốc tế tầng trên cùng của Khách sạn Majestic,
  16. Thương xá Tam Đa (Crystal Palace),
  17. Biệt thự góc Nguyễn Thị Minh Khai và Phạm Ngọc Thạch (trước là tư gia của ông bà Ưng Thi, nay là Tòa Lãnh Sự Trung Quốc),
  18. Chung cư Pháp góc đường Điện Biên Phủ và Trần Quốc Thảo,
  19. Tháp Tiêu Năng Khu cửa ngõ vào Trung tâm TP HCM từ đường Điện Biên Phủ,
  20. Trung tâm Innotech (1975),
  21. Quần thể Việt Nam Quốc Tự (chỉ xây dựng được khoảng 1/8 vì lý do thời cuộc),
  22. Quy hoạch Kiến trúc Khu Thánh địa La Vang (với điêu khắc của điêu khắc sư Nguyễn Văn Thế), và
  23. Câu lạc bộ Thủy Thủ Quảng Ninh.

như Nhà thờ chính tòa Vĩnh Long (1963),

  1. Trụ sở Hàng không Việt Nam (1972),

kế Ty Thủy lợi Đắc Lắc (1976),

  1. Bệnh viện Sông Bé 500 Giường (1985),
  2. Khách sạn Century Huế (1990),

…còn vô số các công trình, mà ngay cả các đồng nghiệp của ông cũng không thể nhớ hết…

Ngô Viết Thụ không chỉ đơn giản là một kiến trúc sư thiết kế những công trình để lại dấu ấn sâu sắc mà ông còn là một họa sĩ, nhà điêu khắc,…Những công trình kiến trúc của ông là sự tổng hòa giữa nét đẹp Á Đông và nét cổ điển của kiến trúc phương Tây.

Ngoài ra ông còn sành sỏi các loại nhạc cụ dân tộc như đàn nguyệt, đàn tranh, đàn kìm và sáo, và là một nhà thơ có tài, để lại hàng trăm bài thơ và bài viết.

Khi còn là sinh viên kiến trúc Paris, ông Ngô Viết Thụ đã đoạt giải Paul Bigot do Viện Hàn lâm tổ chức.

Nhờ đó, năm 1955 ông được ưu tiên mời tham dự giải Khôi nguyên La Mã mà không phải thi vòng loại sơ tuyển, chỉ dự thi ở ba vòng trong. Đây là một cuộc thi danh giá nên phải ganh đua với hàng trăm thí sinh xuất sắc của Âu châu.

Cuối cùng, cuộc thi chỉ còn có 10 người vào chung kết. Đề thi cuối cùng là phác họa một ngôi thánh đường trên hòn đảo nhỏ vùng Địa Trung Hải.

Rồi ông nhận được kết quả đã đoạt giải với 28 phiếu thuận của hội đồng, trừ một phiếu nghịch.

Ngày hôm sau báo chí Pháp loan tin: Một người Việt Nam đoạt giải Khôi nguyên La Mã với số phiếu tuyệt đối 28/29.

Tại sao ông chỉ nhận được có 28 phiếu mà họ lại nói ông đạt phiếu tuyệt đối? Là do báo chí Pháp rất nhạy bén, họ điều tra biết được trong 29 thành viên ban giám khảo thì một vị có học trò ruột cùng tranh giải với ông Thụ nên đương nhiên ông này sẽ không bao giờ chấm cho ai khác ngoài học trò của mình. Lá phiếu bị thiếu của ông Thụ chính là do ông giám khảo kia không bỏ, thành ra báo chí Pháp vẫn cho rằng ông Thụ xem như đạt điểm tuyệt đối là vì vậy.

Sau khi ông đoạt giải Khôi nguyên La Mã và kết thúc thời gian sống, làm việc ở cung điện Medicis tại Rome theo học bổng của giải thưởng, rất nhiều văn phòng KTS danh tiếng ở Pháp, Ý và một số nước khác đã đánh tiếng mời ông về làm việc với mức lương hậu hĩnh. Tương lai rộng mở, ông có thể cùng vợ con định cư tại châu Âu để chung sống và tạo dựng sự nghiệp, tên tuổi.

Từ năm 1960, kiến trúc sư Ngô Viết Thụ về Việt Nam Cộng Hòa làm việc theo lời mời của Tổng thống Ngô Đình Diệm. Ông đã tổ chức triển lãm các dự án nghiên cứu của ông ở châu Âu tại Tòa Đô Chính Sài Gòn. Chính quyền và dư luận lúc ấy rất quan tâm đến dự án nối kết Sài Gòn với Chợ Lớn của ông bằng một khu trung tâm hành chính quốc gia mới. Rất tiếc là vì lý do thời cuộc và kinh phí eo hẹp, dự án này không thực hiện được.

Ông là thành viên Hội Kiến trúc Sư Pháp SADG (Société des Architectes Diplômés par le Gouvernement) Từ 1955. Thành viên Kiến trúc sư Đoàn Việt Nam từ năm 1958. Năm 1962, Ông là người châu Á đầu tiên trở thành Viện sĩ Danh dự của Viện Kiến trúc Hoa Kỳ (H.F. A.I.A.) đồng lúc với một số kiến trúc sư danh tiếng cùng thời như J.H. Van den Broek, Arne Jacobsen, Steen Eiler Rasmussen, Hector Mestre, Amancio Williams, Hernan Larrain-Errazuriz, Emilio Duhart H., Jerzy Hryniewiecki và John B. Parkin.

Sau năm 1975, Ông là cố vấn Ban Chấp hành Hội Kiến trúc sư Việt Nam, và cũng là cố vấn Ban Chấp hành Hội Kiến trúc sư TP HCM các nhiệm kỳ I, II, III, và IV. Ông là thành viên tổ chuyên gia tư vấn kiến trúc cho Thủ tướng Võ Văn Kiệt trong thời gian đương nhiệm của ông Kiệt.

Ông Ngô Viết Thụ rất giỏi nhưng phong cách sống rất giản dị. Năm 1993 ông được CQ thành phố Đà Lạt mời về thăm nhân kỷ niệm 100 năm hình thành, tôi chở ông bằng chiếc Honda cúp 80, xuống hồ ở Thung lũng Tình yêu với phong thái nhẹ nhàng, ông vẫn mặc bộ vest với chiếc quần tây màu xám nhạt, quần ống nhỏ thuộc model thập kỷ 60, ông không đồng ý việc CQ Tp DaLat nối thêm 1 phần khách sạn Mộng đẹp kéo dài để thành KS Hải Sơn ( bây giờ). Theo ông việc nối thêm một dãy công trình vào KS cũ của ông đã thiết kế trước đây làm che khuất tầm nhìn chợ DaLat hướng đi từ dốc Lê Đại Hành, nếu làm được thì ông đã làm từ trước ngày giải phóng rồi. Vì thế khi bố trí ông nghỉ tại KS Anh Đào phải hủy bỏ mà bố trí ông nghỉ ở khách sạn khác kẻo ông sẽ ngừa mắt khi nhìn đưa con tinh thần mình bị chắp vá làm mất vẻ đẹp mỹ quan công trình chợ DaLat vốn có ban đầu.

KIẾN TRÚC SƯ NGÔ VIẾT THỤ: MỘT NHÀ TRÍ THỨC TÀI NĂNG VÀ ĐỨC ĐỘ

*Khôi nguyên La Mã, kiến trúc sư Ngô Viết Thụ sinh năm 1926 trong một gia đình nghèo ở Lang Xá, xã Thủy Thanh, thị xã Hương Thủy, tỉnh Thừa Thiên-Huế. Cha ông là Ngô Viết Quang, một giáo sư Trường Kỹ thuật Huế và là một nhà Nho học uyên thâm. Ông cũng là người thiết kế kiến trúc và trang trí cho một số công trình của dòng họ tại Huế. Lớn lên trong môi trường đó, Ngô Viết Thụ rất giỏi về Hán Nôm và cũng là một thợ tiện có tay nghề cao.

Hết trung học, ông thi đậu Cao đẳng kiến trúc Đà Lạt (một campus của Cao đẳng Mỹ thuật Đông Dương) và khăn gói lên đường. Lạ đường lạ xá, ông thấy một thiếu nữ bên đường bèn hỏi thăm. Mà người đó chính là Võ Thị Cơ, mối nhân duyên tiền định sau này thành phu nhân của ông.

Sau này cha của Võ Thị Cơ muốn tìm một sinh viên thật giỏi và có đạo đức, để làm gia sư dạy kèm cho con cô con gái cùng mấy đứa em trong nhà. Và chàng sinh viên mà ông ưng ý lại chính là Ngô Viết Thụ.

Ngày đó, Ngô Viết Thụ nổi tiếng là một chàng sinh viên kiến trúc học giỏi và đẹp trai. Lúc đầu anh chỉ mới xem cô gái Võ Thị Cơ khi ấy như người em, cho nên dù quen và đi chơi với cô gái nào, cũng về kể lại hết cho cô nghe. Nhưng với thời gian, anh nhận ra cô là người có phẩm hạnh đáng quý hơn hết, vì vậy mà tình cảm giữa hai người dần dần nảy nở, phát triển và làm đám cưới vào năm 1948.

Đám cưới với chàng sinh viên nghèo được cha cô Cơ hết sức ủng hộ vì yêu quý người tài. Và vì nhà có điều kiện nên giúp con rể tiền bạc đi qua Pháp du học. Người vợ trẻ vì không muốn chồng áy náy vì phải nhờ vả nhà mình nên đã xin nghỉ học ở nhà phụ giúp cha mẹ buôn bán.

Kiến trúc sư Thụ cảm ân tình của vợ, không dám ham chơi như các bạn đồng học tại Paris, mà dành hết thời gian vào việc học mong có ngày thành tài. Sau này ông kể có nhiều buổi dạ vũ tại đại học xá, âm nhạc vang vọng, các bạn sinh viên cử các cô đầm lên gõ cửa phòng để trêu ghẹo người nhưng ông vẫn lặng lẽ ngồi trong phòng miệt mài vẽ các đồ án, bên cạnh tấm hình vợ bồng con gái đầu lòng.

Tại Pháp, Ngô Viết Thụ miệt mài học tập ở trường Quốc gia Cao đẳng Mỹ thuật Paris. Trong quá trình đó, ông xuất sắc đoạt giải Paul Bigot do Viện Hàn lâm tổ chức. Năm 1955, ông bảo vệ đồ án tốt nghiệp kiến trúc sư xuất sắc D.P.L.G.

Cũng năm 1955, Học viện Hội họa và Điêu khắc tổ chức “Giải thưởng lớn Rôma” thường được gọi là giải “Khôi nguyên La Mã”. Đây là giải thường có truyền thống lâu đời từ năm 1663 ở Pháp dưới thời vua Louis XIV, dành cho những tài năng trẻ trong lĩnh vực âm nhạc, hội họa, điêu khắc và kiến trúc. Vì là giải thưởng rất danh giá và lâu đời nên cuộc thi quy tụ được hàng trăm thí sinh xuất sắc nhất châu Âu.

Ngô Viết Thụ được ưu tiên mời tham gia cuộc thi này. Vì trước đó ông đã đoạt giải Paul Bigot do Viện Hàn lâm tổ chức nên không cần tham gia vòng ngoài mà trực tiếp vào thi 3 vòng sau cùng. Ngô Viết Thụ đã xuất sắc vượt qua 2 vòng liền để lọt vào vòng chung kết với 10 thí sinh còn lại.

Để chuẩn bị cho bài thi của mình, Ngô Viết Thụ đã miệt mài vẽ kiến trúc công trình Ngôi thánh đường trên Địa Trung Hải. Đến lúc chỉ còn 1 tuần nữa là hết hạn thì ông mới nhận ra rằng mình đã mắc sai lầm khi chọn phương án thiết kế theo phong cách cổ điển. Ông quyết định bỏ hết phương án đã vẽ trong thời gian trước đó, để thay bằng một phương án hoàn toàn mới.

Ông đã tự thiết kế một thiết bị nhỏ giúp ông một mình vẽ nhanh một đồ án trên một diện tích giấy rộng trên 10 thước vuông mà chỉ mất chưa đầy 1 tuần. Đồ án tuyệt vời này đã giúp ông thành người Vệt Nam đoạt giải “khôi nguyên La Mã” với số phiếu 28/29. Cánh nhà báo lúc đó còn điều tra và giải thích rằng 1 phiếu nghịch mà Ngô Viết Thụ nhận được là do trong số 29 vị giám khảo có 1 vị có học trò cùng tranh tài, nên ông ta chỉ bỏ phiếu thuận duy nhất cho học trò của mình.

Khi kết quả được công bố, bạn bè của Ngô Viết Thụ, chủ yếu là người Pháp, đã sung sướng công kênh ông lên vai trên những con phố ở Paris trong niềm vui sướng vô hạn.Cho đến tận hôm nay, Ngô Viết Thụ là người châu Á duy nhất đoạt được giải thưởng “Khôi nguyên La Mã” này.

Năm 1955, ngay sau khi biết tin đoạt giải, Ngô Viết Thụ chạy ra bưu điện gửi hai điện tín về Huế cho cha mẹ và về Đà Lạt cho vợ con. Gia đình ông rất hãnh diện và nhận được nhiều lời khen tặng và chúc mừng của người thân, bạn bè và chính quyền thời đó.

Lúc này danh tiếng của Ngô Viết Thụ đã bay xa. Rất nhiều công ty ở Pháp, Ý và châu Âu mời ông về làm việc với mức thu nhập rất cao. Ông cũng hoàn toàn có thể cùng vợ và gia đình đến định cư ở châu Âu.Nhưng khi Giáo sư Nguyễn Phúc Bửu Hội đến thăm cha của ông ở Huế và nhắn lời của lãnh đạo chính quyền Sài Gòn lúc đó muốn mời ông về Việt Nam giúp đất nước, cha của ông viết một bài thơ và nhờ Giáo sư Hội mang giúp sang cho con trai kèm theo hai trái xoài trong vườn nhà. Nhận thơ cha, Ngô Viết Thụ hiểu ý và họa lại bằng bài thơ Cá gáy hóa long, đại ý nói mình không quên nguồn gốc và sẽ về giúp đất nước…

Tổng thống Ngô Đình Diệm đã mời ông về nhận chức Bộ trưởng bộ Xây Dựng vào năm 1960, khi ông mới 34 tuổi. Bộ này vào thời ấy nắm luôn cả Xổ số Kiến thiết vốn đang hái ra tiền.Vốn không quen với việc làm quan, Ngô Viết Thụ rất băn khoăn và chia sẻ điều này với vợ. Vợ khuyên ông không nên nhận vì ông vốn là người giỏi nghệ thuật sáng tạo chứ không phải là chính khách.

Ông liền từ chối vị trí này, nhưng trước thịnh tình của Tổng thống, ông nhận làm cố vấn và sẽ mở “Văn phòng tư vấn kiến trúc và chỉnh trang lãnh thổ” cho phủ tổng thống. Từ đó Việt Nam Cộng Hòa không có Bộ Xây dựng, việc quy hoạch do ông Ngô Viết Thụ cùng văn phòng của ông nghiên cứu phát triển, rồi Tổng nha Kiến Thiết nghiên cứu thực hiện.

“Văn phòng tư vấn kiến trúc và chỉnh trang lãnh thổ” của Ngô Viết Thụ được mở tại 104 Nguyễn Du và số 8 Nguyễn Huệ, Sài Gòn. Ông đã thiết kế nhiều công trình lớn như: Dinh Độc Lập (1961-1966), Viện Đại học Huế (1961-1963), Viện Nguyên tử Đà Lạt nay thuộc Viện Năng lượng Nguyên tử Việt Nam (1962-1965), Làng Đại học Thủ Đức (1962), Công trường Mê Linh (1961), cùng một số công trình lớn không nhưng không thể xây dựng do thời cuộc. Ngoài ra ông còn thiết kế hàng chục công trình cho các tỉnh thành khác.

Ngô Viết Thụ cũng là người châu Á đầu tiên trở thành Viện sĩ Danh dự của Viện Kiến trúc Hoa Kỳ (H.F.A.I.A.) cùng thời với một số kiến trúc sư danh tiếng như J.H. Van den Broek, Arne Jacobsen, Steen Eiler Rasmussen, Hector Mestre, Amancio Williams, Hernan Larrain-Errazuriz, Emilio Duhart H., Jerzy Hryniewiecki và John B. Parkin.

Sau tháng 4/1975, Ngô Viết Thụ phải đi học tập cải tạo 1 năm. Cuộc sống đột nhiên lâm cảnh khốn khó, bà Lâm Thị Cơ phải tần tảo một mình vất vả nuôi con. Đến lúc Ngô Viết Thụ hết hạn cải tạo về nhà thì vợ ông đã rất yếu vì vất vả, bà ra đi năm 1977 trong sự thương tiếc vô hạn của ông cùng gia đình. Năm đó ông Thụ mới 51 tuổi. Bạn bè có giới thiệu cho ông nhiều người khác nhưng ông vẫn quyết ở vậy.

Trong những năm tháng này, ông thiết kế Ty Thủy lợi Đắc Lắc (1976), Bệnh viện Sông Bé 500 Giường (1985), Khách sạn Century Huế (1990), phác thảo chùa Trúc Lâm Đà Lạt (sau này do một nhóm KTS Lâm Đồng tiếp tục thực hiện phần khai triển chi tiết và thi công). Trên quy mô rộng hơn, ông cộng tác trong Quy hoạch Tổng Mặt Bằng của Hà Nội (đến năm 2000), và Quy hoạch Hải Phòng. Ông là thành viên ban giám khảo quốc tế trong cuộc thi thiết kế quy hoạch Nam Sài Gòn (1993).

Ngô Viết Thụ không chỉ là một kiến trúc sư, ông còn là một nghệ sỹ đa tài. Ông từng có các bức tranh nổi tiếng như Thần tốc, Hội chợ, Bến Thuyền, và bộ tranh Sơn hà cẩm tú. Bộ tranh này và được treo trong Dinh Độc Lập, gồm có 7 bức, mỗi bức dài 2 m và rộng 1 m. Ông tổ chức nhiều triển lãm cá nhân về quy hoạch, kiến trúc, điêu khắc, và hội họa, trong đó có triển lãm tại Tòa Đô chính (1960), tại Nhà Triển lãm Công viên Tao Đàn (1963) và tại Viện Kiến trúc Philippines ở Manila (1963), triển lãm lưu động tại Viện Smithsonian và một số thành phố khác tại châu Âu (hàn lâm viện Pháp tại Rome và Paris 1956, 1957, 1958) và tại Mỹ (1963).

Ông cũng là một nghệ sĩ điêu khắc (tác phẩm điêu khắc kim loại đặt trước toà đô chánh, nay không còn), và sành sỏi các loại nhạc cụ dân tộc như đàn nguyệt, đàn tranh, đàn kìm và sáo, và là một nhà thơ có tài, để lại hàng trăm bài thơ và bài viết.

Ông qua đời ngày 9 tháng 3 năm 2000 tại nhà riêng số 22 Trương Định, Quận 3, TP. HCM do tai biến mạch máu não. Ban tổ chức đám tang KTS Ngô Viết Thụ đã cho dừng linh cữu xe tang trước cổng Dinh Độc Lập để vong hồn ông được nhìn lại lần cuối tác phẩm ông đắc ý nhất trong số các tác phẩm kiến trúc mà ông đã thực hiện trong suốt cuộc đời.

Ông bà có tám người con nhưng chỉ có một người con theo nghề kiến trúc sư là KTS Ngô Viết Nam Sơn. Anh tốt nghiệp Tiến sĩ Quy hoạch và Kiến trúc tại Đại học Washington (Mỹ) và bằng Thạc sĩ Quy hoạch & Kiến trúc ở Đại học California tại Berkeley (UC Berkeley, Mỹ). Anh từng thành công với nhiều dự án lớn ở Mỹ như đại học Washington tại Seattle. Đại học California tại San Francisco; dự án quy hoạch khu nhà ở thương mại cao cấp Lachine ở Montreal (Canada); quy hoạch xây dựng Phố Đông và hai bờ sông Hoàng Phố (Thượng Hải – Trung Quốc); quy hoạch đô thị mới Filinvest (Philippines); Almaden Plaza, San Jose (Mỹ)…; thành viên nhóm thiết kế khu đô thị Nam Sài Gòn, quy hoạch khu đô thị Hà Nội Mới, quy hoạch lại Đà Nẵng, Phú Quốc…

KTS Ngô Viết Thụ thật là một trí thức lớn, tinh hoa của dân tộc. Người vô cùng tài ba, đức độ, sống trọn tình, vẹn nghĩa với gia đình, đất nước và được công nhận trên trường quốc tế. Chuyện về ông là câu chuyện về một con người tài năng, yêu nước, một gia đình tử tế trung hậu, chuộng nghĩa tình và không coi trọng bạc tiền. Những người như ông, tiếc thay giờ đây hiếm hoi vô cùng.

S.T.

Cô ơi.., cô có còn chút đồ ăn thừa buổi trưa không ạ?

Lien Huynh is with Bảo Linh.

Hà Thành, 15h ngày 28-7-2021.

Đang ngồi trong cửa hàng thì thấy một cậu trai tầm 17,18 tuổi thập thò ngó vào.

Cô ơi.., cô có còn chút đồ ăn thừa buổi trưa không ạ?

Có việc gì thế con?

Dạ, con đói quá, nếu có đồ ăn thừa cô cho con xin bát cơm.

Cô không có đồ thừa, nếu con đói thì cô nấu mì cho con ăn nhé.

Thằng bé quay đi quay lại ngó nghiêng rồi ấp úng: Cô ơi, cô có thể nấu cho con hai bát được không ạ? Còn còn một người anh nữa, chúng con đã hơn một tuần nay không có gì ăn.

Ngó ra ngoài không thấy ai, thằng bé chạy ngược lại gọi to: Anh ơi, có cái ăn rồi…

Lúc đó mới thấy một cậu thanh niên nhỏ xíu, đi loạng choạng vừa đi tới.

Mình bảo hai đứa: Đang giãn cách nên cô không mời con vào nhà được, lỡ công an họ tới thì phiền cả cô và con, hai anh em chịu khó ngồi ngoài chờ cô nấu mì cho nhé.

Thằng bé đến trước bảo: Cô ơi, con đói lắm cô có thể nấu cho hai anh em con ba gói mì được không ạ?

Được mà con, chờ cô nhé.

Mang cái bàn kính và bình nước ra cho hai đứa ngồi chờ, thằng bé em làm một hơi hết bình nước, lại mang bình nữa ra thì thằng anh cũng làm một hơi, như thể hai anh em nó vừa từ sa mạc trở về, vội vàng chạy vào nấu mì rồi mang ra cho hai anh em nó.

Trời ơi, hai đứa nó cảm ơn rối rít rồi ăn ngon lành, loáng cái nồi mì chỉ còn lại nước, mình bảo: Cô nấu mì bằng nước hầm thịt bò, các con húp hết nước cho đỡ phí.

Thằng bé ấp úng: Anh em con không dám húp nước, để lại xin cô thêm hai gói mì nữa bẻ vào, chúng con đói quá.

Trời ạ, muốn ăn thêm thì cứ bảo cô nấu thêm chứ sao phải làm vậy?

Lại chạy vào nấu thêm hai gói mì nữa mang ra, hai đứa ăn ngon lành.

Lúc này mới tranh thủ hỏi chuyện: Hai đứa ở đâu, làm gì, bao nhiêu tuổi?

Có vẻ lúc này hai đứa cũng tạm no và thoải mái hơn lúc mới đến, nói chuyện mới biết hai anh em quê ở Hà Trung- Thanh Hoá lên Hà Nội phụ hồ, thằng anh 21 tuổi, thằng em 15 tuổi, quãng 10 ngày trước hết việc nhưng chủ không thanh toán tiền, thì lại gặp đúng đợt giãn cách, không có tiền về quê nên hai anh em nhịn đói cả tuần, hôm nay đói quá, thằng anh thì đi có vẻ không vững nên đánh liều đi xin ăn.

Chúng cháu ăn xong đi bộ ra quốc lộ nếu gặp xe thì xin họ cho đi nhờ về quê.

May gặp cô cho chúng cháu ăn một bữa no, cháu không dám xin cô tiền, cô cho ăn là quý lắm rồi ạ, cô đừng đăng ảnh cháu lên mạng nhé.

Trước khi hai đứa đi, chỉ kịp dúi vào tay chúng nó thêm mấy gói mì và mấy cái khẩu trang và chai nước, dặn dò hai anh em nếu đêm đói thì nhờ ai nấu hoặc bẻ mì ra ăn tạm.

Đã hứa với hai anh em nó là không đưa lên fb, nhưng từ lúc chúng nó đi trong lòng mình ngập tràn nỗi bất an, liệu chúng nó có gặp xe để đi về quê được không, và nếu phải đi bộ về quê thì mấy gói mì có đủ cho anh em nó cầm hơi không? Biết thế lúc đó cứ dúi cho chúng nó ít tiền đi đường.

Và tự hỏi: Hôm qua thủ tướng Phạm Minh Chính vừa bảo không để ai phải ở lại phía sau, không để ai phải đói.

Hai cậu trai này là đồng hương của anh Chính đấy, và anh có biết có thể sắp tới sẽ có nhiều người lâm vào cảnh thiếu ăn như hai cậu trai này không?

Đất nước những ngày buồn thật buồn, vậy mà có kẻ vẫn leo lẻo:

Đất nước chưa bao giờ có vị thế như ngày hôm nay.

Fb Lien Huynh.

ĐÀNG SAU LƯNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG LUÔN LUÔN CÓ NGƯỜI ĐÀN BÀ! THẦM LẶNG. 

ĐÀNG SAU LƯNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG

LUÔN LUÔN CÓ NGƯỜI ĐÀN BÀ! THẦM LẶNG. 

… thầm lặng theo Ông đến những ngày cuối đời.

Nhiều người trong cộng đồng người Việt hải ngoại biết đến nhà văn Doãn Quốc Sỹ. Một đời dạy học, một đời viết văn, hơn mười một năm tù tội, Ông đã trở thành một trong những biểu tượng đối kháng của văn nghệ sĩ miền Nam . Nhưng ít có người biết rằng đằng sau sự tỏa sáng của một người đàn ông Việt Nam thường là cái bóng thầm lặng của một người phụ nữ. Bà Doãn Quốc Sỹ cũng là một trong những trường hợp như vậy. Có thể nói rằng, sẽ không có một Ông Doãn Quốc Sỹ cống hiến cho lý tưởng trọn vẹn nếu Ông không có một người Vợ hiền thầm lặng hỗ trợ.

Mời quí độc giả nghe con gái của nhà văn Doãn Quốc Sỹ kể lại cuộc đời thầm lặng của mẹ mình nhân ngày Mother’s Day…

THẦM LẶNG

Một đời thầm lặng Mẹ theo Bố…

Tháng 9 năm 1954 Mẹ theo Bố vào Nam. Trước đó Bố hoạt động ngang dọc, sáng ngời lý tưởng, rồi ê chề thất vọng. Quyết định vào Nam là của Bố, Mẹ chỉ bế hai con và dắt cô em chồng 17 tuổi theo. Trong Nam, Bố tưng bừng thi thố tài năng, tay phấn tay bút. Mẹ thầm lặng ở nhà nuôi dạy con và chăm chút em. Dân số con từ hai tăng thành tám. Tám con tám tính, có lúc hư lúc ngoan; Mẹ theo từng bước, khen chê mắng mỏ. Cô em chồng tốt nghiệp đại học, chuẩn bị lên xe hoa, Mẹ lo toan chuyện cưới hỏi. Bố vất vả bên ngoài, về nhà chỉ cần đảo mắt nhìn là thấy mọi sự tươm tất. 

Vào những năm thăng tiến trong cả hai nghề dạy và viết, Bố hay mời khách về nhà đãi đằng. Mẹ tiếp khách lịch thiệp, rồi rút về hậu trường trổ tài nấu nướng… Trước khi ra về các bác bao giờ cũng chào “ bà chủ ” trong tiếng cười hỉ hả “ Cám ơn chị cho một bữa ngon quá. ” Thỉnh thoảng có những vị khách nữ, khen thức ăn và khen cả ông chủ. Tôi còn nhớ có người còn nói rất chân tình với Mẹ: “ Chồng em mà được một phần của anh thì em chết cũng hả.. ” Hình như Mẹ đón nhận lời nói ấy như một sự khen tặng cho chính mình.

Rồi chính sự miền Nam nóng bỏng; ngòi bút Bố cũng nóng theo. Các bạn Bố đến chơi chỉ bàn chuyện cộng sản và quốc gia. Mẹ không mấy quan tâm đến “ chuyện các Ông ”, nhưng khi Bố đi Mỹ du học, Mẹ ở nhà điều hành việc bán sách thật tháo vát. Khoảng hai tuần một lần, Mẹ đi xích lô đến trung tâm Saigon, rảo một vòng các tiệm sách để xem họ cần thêm sách nào. Sau đó Mẹ cột sách thành từng chồng và “ đáp ” một chuyến xích lô khác để giao sách. Tôi hay mân mê những sợi giây được cột chắc nịch, suýt xoa: “ Sao Mẹ cột chặt hay thế ”

Thế rồi chính sự miền Nam đến hồi kết thúc. Con người không chính trị của Bố lại một lần nữa ê chề. Ngày công an đến bắt Bố đi, Mẹ con bàng hoàng nhìn nhau. Các con chưa đứa nào đến tuổi kiếm tiền. Mẹ xưa nay thầm lặng trong vai “ nội tướng ”, giờ miễn cưỡng ra quân. Tiền dành dụm của gia đình không đáng kể. Có tám miệng để nuôi, có Bố nhục nhằn trong lao tù đợi tiếp tế. Mẹ vụng về tìm kế sinh nhai. Thoạt tiên Mẹ nấu khoai mì trộn với dừa và vừng, rồi để vào rổ cùng với một ít lá gói. Tôi băn khoăn hỏi:

– “ Mẹ nghĩ có bán được không ”

– “ Mẹ không biết, cứ mang ra chỗ trường học xem sao. ”

Nhìn dáng Mẹ lom khom ôm rổ, đầu đội xụp cái nón lá, tôi thương Mẹ khôn tả. Chỉ nửa tiếng sau tôi đã thấy Mẹ trở về.. Rổ khoai mì vẫn còn nguyên, Mẹ ngượng ngập giải thích:

– “ Hình như hôm nay lễ gì đó, học trò nghỉ con ạ. ”

Rồi Mẹ lại xoay sang nghề bán thuốc lá. Mẹ mua lại của ai đó một thùng đựng thuốc lá để bầy bán. Mẹ nghe ai mách bảo, chọn một địa điểm khá xa nhà rồi lụi hụi dọn hàng vô, dọn hàng ra mỗi ngày. Nghề này kéo dài được vài tháng. Mẹ kể cũng có một số khách quen, nhưng toàn mua thuốc lá lẻ. Hôm nào có khách “ xộp ” mua nguyên bao thì Mẹ về khoe ngay. Cũng may thuốc lá không thiu nên khi “ giải nghệ ” Mẹ chỉ lỗ cái thùng bầy hàng.

Mẹ rút về “ bản dinh ” là căn nhà ở cuối hẻm, tiếp tục nhìn quanh, tìm một lối thoát. Hàng xóm chung quanh phần lớn là những người lao động. Họ như những đàn kiến chăm chỉ cần cù, 4 giờ sáng đã lục đục, người chuẩn bị hàng họ ra chợ, kẻ kéo xe ba bánh hoặc xích lô ra tìm khách. Suốt mười mấy năm qua họ nhìn gia đình chúng tôi, gia đình “ ông giáo”, như từ một thế giới khác, kính trọng nhưng xa cách. Nay “ông giáo” đi tù, “bà giáo” hay xuất hiện ngoài ngõ, có lẽ họ cảm thấy gần gủi hơn. Một hôm, chị bán sương xâm ở đối diện nhà qua hỏi thăm “ông giáo ”. Thấy cái máy giặt vẫn còn chạy được, chị trầm trồ:

– “ Giặt máy tiện quá bác há ! ”, rồi nảy ý

– “ Tụi con ngày nào cũng có cả núi quần áo dơ. Bác bỏ máy giặt dùm, tụi con trả tiền. Bác chịu không ? ”

Lời đề nghị thẳng thừng, không rào đón. Mẹ xăng xái nhận lời. Kể từ đó, mổi tuần khoảng hai lần, Mẹ nhận một thau quần áo cáu bẩn, bốc đủ loại mùi khai, tanh, nồng. Mẹ đích thân xả qua một nước, rồi múc nước từ hồ chứa vào máy giặt, bỏ xà bông và bắt đầu cho chạy máy. Cái máy cổ lỗ sĩ, chạy ì ạch nhưng nhờ nó mà Mẹ kí cóp được chút tiền chợ.

Ít lâu sau, cũng chị hàng xóm đó lại sáng thêm một ý nữa:

– “ Con bé nhà con nay biết bò rồi, con không dám thả nữa. Bác nhận không, con gửi nó mỗi ngày từ sáng tới chiều. Con trả tiền bác. ”

Thế là sự nghiệp nhà trẻ của Mẹ bắt đầu. Mẹ dọn căn gác gỗ cho quang, có chỗ treo võng, có cửa ngăn ở đầu cầu thang. Cả ngày Mẹ loay hoay bận bịu pha sữa, đút ăn, lau chùi những bãi nước đái. Được ít lâu, chị bán trái cây ở cuối hẻm chạy qua nhà tôi, nói:

– “ Bác coi thêm con Đào nhà con nha. Con mang cái võng qua mắc cạnh cái võng của của con Thủy. ”

Hai võng đong đưa một lúc, cháo sữa đút liền tay hơn, căn gác bừa bộn hơn. Sau đó lại thêm một thằng cu nữa. Mẹ tay năm tay mười, làm việc thoăn thoắt. Cũng công việc quen thuộc ấy, ngày xưa làm cho con, nay làm kế sinh nhai, nuôi đủ tám con với một chồng. Mẹ không còn thầm lặng nữa. Mẹ lớn tiếng điều khiển tám quân sĩ, cần roi có roi, cần lời ngọt có lời ngọt. Riêng chúng tôi vẫn nhớ ơn những người lao động đã giúp chúng tôi sinh sống những ngày khốn khó đó..

Nhưng sau những giờ ban ngày ồn ào náo động là những đêm tối trầm ngâm lo lắng. Nỗi bận tâm không rời của Mẹ là chuyện thăm nuôi bố. Mỗi ngày mẹ nghĩ ra một món, làm dần vào buổi tối, nay muối vừng, mai mắm ruốc, mốt bánh mì khô. Mẹ để sẵn một giỏ lớn trong góc bếp và chất dần đồ thăm nuôi trong đó. Khi giỏ đầy là ngày thăm nuôi sắp tới. Thuở ấy bố bị giam ở núi đồi Pleiku, muốn lên đến đó phải mất hai ngày đường và nhiều giờ chầu chực xe đò. Mỗi lần thăm nuôi, hoặc Mẹ, hoặc một đứa con được chỉ định đi. Con trưởng nữ hay được đi nhất vì nó tháo vát và nhanh trí, thằng thứ nam cũng đươc nhiều lần “ tín nhiệm ”; Mẹ nói nó nhỏ tuổi nhưng đạo mạo, đỡ đần Mẹ được. Con thằng trưởng nam đúng tuổi đi “ bộ đội ”, Mẹ ra lệnh ở nhà. Có lần Mẹ đi về, mặt thất thần. Các con hỏi chuyện thì mẹ chỉ buông hai chữ “ biệt giam ”.. Biệt giam thì bị trừng phạt không được thăm nuôi. Tôi thảng thốt hỏi:

–  “ Đồ thăm nuôi đâu hết rồi mẹ ”

– “ Mẹ phải năn nỉ. Cuối cùng họ hứa chuyển đồ ăn cho bố. ”

– “ Mẹ nghĩ họ sẽ chuyển không ?”

– “ Họ hẳn sẽ ăn bớt, nhưng nếu Mẹ mang về thì phần Bố đói còn chắc chắn hơn nữa. ”

Mẹ ngày nào thầm lặng, nay thực tế và quyết đoán như thế..

Ngày Bố được thả đợt 1, nhà trẻ của “ bà giáo ” vẫn còn hoạt động. Mẹ hướng dẫn Bố đu võng khi các bé ngủ. Mẹ cũng dặn Bố thường xuyên lau chùi gác và bỏ giặt tã dơ. Bố một mực nghe lời. Tưởng như cờ đã chuyền sang Mẹ một cách êm thắm…

Tuy nhiên, Mẹ không thể ngăn được bố lân la cầm lại cây bút. Thời gian này là lúc họ hàng ngoài Bắc vào chơi nhiều. Bên ngoại có Cậu tôi làm đến chức thứ trưởng; cậu kể rằng lúc còn sống, Ông ngoại ( một nhà thơ cách mạng ) phiền lòng vì sự nghiệp văn chương của thằng con rể. Bên nội có chú tôi – một nhạc sĩ cách mạng – chú biết ngòi bút đang thôi thúc Bố và đã từng rít lên giữa hai hàm răng:

– “ Trời ạ ! Đã chửi vào mặt người ta, không xin lỗi thì chớ lại cón nhổ thêm một bãi nước bọt ! Lần này mà vào tù nữa thì mọt gông ”.

Mấy Mẹ con chết lặng trước viễn tượng “ mọt gông ”. Bố không màng đến điều này, vẫn miệt mài gõ máy đánh chữ. Đêm khuya thanh vắng tiếng gõ càng vang mồn một. Vài lần mẹ can ngăn, có lần Mẹ giận dữ buộc tội:

– “ Ông chỉ biết lý tưởng của mình, không biết thương vợ con. ”

Vài tuần sau, chị hàng xóm đối diện nhà chạy sang xì xào với mẹ:

– “ Công an đặt người ở bên nhà con đó bác, họ theo dõi bác trai. ”

Mẹ lại thử can thiệp, nhưng đã quá trễ. Bố bị bắt lần thứ hai năm 1984. Lần thứ hai bị bắt, Bố bình tĩnh đợi công an lục lọi tung nhà. Trước khi bắt đi, họ chụp hình Bố với nhiều tang chứng chung quanh. Trong hình Bố ngẩng cao đầu trông rất ngạo nghễ. Nhiều năm sau, Bố vẫn còn được nhắc tới với hình ảnh này. Không ai biết đến người đàn bà thầm lặng bị bỏ lại đằng sau. Sau biến cố thứ hai này, Mẹ phải đối phó thêm với nhiều khó khăn loại khác, điển hình là những giấy gọi gia đình ra dự phiên tòa xử Bố. Gọi rồi hoãn, rồi lại gọi lại hoãn. Mỗi lần như vậy cả nhà lại bấn loại tâm trí, lo cho mạng sống của Bố. Riêng Mẹ thì vừa lo vừa soạn thêm một số thức ăn thăm nuôi. Mẹ thực tế là thế đó.

Sau khi Bố bị gọi án 10 năm tù, cuộc sống của Mẹ không còn những bất ngờ khủng khiếp, chỉ còn những đen tối và tù túng đều đặn. Tưởng là dễ chịu hơn, nhưng thực ra nó gậm nhấm tâm thức, tích lũy buồn bực chỉ đợi cơ hội bùng nổ. Hết ngày này qua tháng nọ Mẹ lầm lũi chuẩn bị đồ thăm nuôi, từng món ăn thức uống, từng vật dụng hằng ngày. Các con lần lượt trưởng thành, đứa nào cũng có bạn bè và những sinh hoạt riêng.

Chuyện thăm nuôi Bố và lòng thương Bố quan trọng lắm, những cũng chỉ là một phần trong những cái quan trọng khác trong đời. Chỉ đối với Mẹ, những thứ ấy mới là tất cả, độc tôn choán ngập tâm hồn Mẹ. Mẹ hẳn có những lúc thấy tức tưởi và cô đơn mà các con nào hay biết. Có vài lần chúng tôi lỡ một lời nói hoặc cử chỉ không vừa ý mẹ, Me òa khóc tu tu, lớn tiếng kể lể, tuôn trào như một giòng lũ không ngăn được. Lúc ấy chúng tôi mới choàng tỉnh.

Ngày mãn hạn tù về, Bố bình an như một thiền sư, để lại sau lưng hết cả những thăng trầm của quá khứ. Rồi Bố Mẹ sang Mỹ ở Houston sống cùng cậu trưởng nam. Mẹ bận bịu với cháu nội, nhưng không quên nhắc Ông nội đi tắm và bao giờ cũng nặn kem đánh răng vào bàn chải cho Ông mỗi tối. Thỉnh thoảng giao tiếp với họ hàng và bạn bè, Mẹ lại phải đỡ lời cho Bố, khi Bố cứ mỉm cười mà không nói năng chi. Thư viết về cho con cháu ở Việt Nam, ai cũng nói Mẹ viết hay hơn Ông nhà văn Doãn Quốc Sỹ. Lúc đó chắc mẹ tự nhủ thầm rằng: “ bởi vì Mẹ là con của Ông Tú Mỡ mà ! ”

Như thế được mười năm thì Mẹ ngã bệnh. Hôm nay, ở giai đoạn cuối của căn bệnh Alzheimer, Mẹ nằm bất động một chỗ và không nói được nữa. Nhưng Mẹ vẫn đưa mắt nhìn Bố mỗi lần Bố ra vào trong phòng. Hôm nào Bố vắng nhà vài ngày thì Mẹ nhìn con trai, mắt dò hỏi lo lắng. Khi Bố về thì Mẹ vẫn nhìn Bố, ánh mắt yên tâm hơn. Mẹ thầm lặng hơn bao giờ hết. Dưới mắt Bố con chúng tôi, sự thầm lặng ấy càng ngày càng tỏa sáng.

Doãn Kim Khánh

Sài Gòn, câu chuyện từ bác sĩ nơi tuyến đầu.

 

Lê Thúy Bảo Nhi

Sài Gòn, câu chuyện từ bác sĩ nơi tuyến đầu.

Mong các anh chị em mình hãy cố gắng hết sức tự cách ly để đừng rơi vào hoàn cảnh nghiệt ngã. Quá tải là điều chúng ta không mong muốn nhưng đã thành sự thật.

Xin hãy ở nhà và 5K.

Còn … 1 Giường

Bệnh nhân Nam 50 tuổi, tiền sử khoẻ mạnh, không bệnh nền, bệnh nhân sốt nóng 4-5 ngày (không rõ nhiệt độ), sang ngày thứ 06 bệnh nhân khó thở, mệt, bước đi choáng váng không vững (dấu hiệu thiếu oxi não) Kiểm tra thấy chỉ số SpO2 giảm nghiêm trọng – SpO2 còn 40% (!!!) Nên được nhập viện cấp cứu

Gia đình bệnh nhân có 3 người đều nhiễm bệnh, trong đó người chồng – là bệnh nhân – bị nặng nhất, vợ và con gái triệu chứng nhẹ hơn, hiện đang cách ly …

Bệnh nhân vào viện nhanh chóng rơi vào suy hô hấp, nội khí quản thở máy chỉ số SpO2 cải thiện rất ít : Hình Ảnh XQ ngực hai phế trường gần như “nát” hết, Chụp Cắt Lớp CT-Scaner Ngực hình ảnh còn tệ hơn rất nhiều, bệnh nhân gần như đông đặc toàn bộ 2 phổi, không còn vùng phổi lành để thực hiện chức năng hô hấp, với lá phổi đông đặc nghiêm trọng như thế này cộng thêm tình trạng oxi máu không cải thiện – bệnh nhân cần can thiệp các kỹ thuật cao (có thể cần ECMO mới mong giữ được mạng sống) (!!!)

Mặc dù các bác sĩ điều trị đã cố gắng liên hệ, kể cả liên hệ chính thống và những mối quan hệ riêng, bằng mọi cách mong cứu được mạng sống cho bệnh nhân … Nhưng thực tế các tuyến cao hơn cũng đều đang chật kín không còn chỗ trống (!!!) Bệnh nhân đã không chờ đợi được và không qua khỏi chỉ sau 72h nhập viện (…)

Mọi thứ diễn ra quá chóng vánh …

Liên lạc với gia đình bệnh nhân (đang ở khu cách ly) thông báo bệnh nhân đã không qua khỏi … vợ bệnh nhân phải rất lâu sau khi nghe bác sĩ thông báo mới có thể bình tĩnh lại cùng bác sĩ bàn giải pháp lo hậu sự cho bệnh nhân. Khi đã trấn tĩnh lại, vợ bệnh nhân qua điện thoại … cầu xin bác sĩ tìm cách cứu con gái bệnh nhân, vì cháu nó ở khu cách ly cũng đang diễn biến nặng lên, sốt cao, khó thở đã 2 hôm nay rồi mà không được thở oxi, không có nhân viên y tế thăm khám, càng không có bệnh viện nào còn giường để chuyển đi …

Mình đang hướng dẫn chị vợ bệnh nhân lo thủ tục cho anh chồng, nghe như vậy cũng không khỏi chạnh lòng, vội rà soát một loạt số bệnh nhân trong khoa hiện tại cũng đã kín tất cả các giường, bệnh nhân nằm tràn ra cáng, chưa kể bệnh nhân đều đang suy hô hấp thở máy rất nặng nề …

Mình bèn giải thích với vợ bệnh nhân :

-Chị báo nhân viên y tế tại khu cách ly cố gắng liên hệ bệnh viện phụ trách điều trị tầng thứ 2 thứ 3 (cơ sở y tế điều trị bệnh nhân vừa và nặng) xem có chuyển cháu đi được không, bác sĩ rất muốn giúp nhưng hiện tại trong khoa đã kín tất cả các giường rồi …

Vợ bệnh nhân vừa khóc vừa nói vọng trong điện thoại :

-Các bác sĩ ở đây đã liên hệ khắp nơi mấy ngày rồi, nhưng không có nơi nào còn giường cho cháu, bình ô xi ở đây cũng đã hết rồi cháu không có oxi để thở, bố cháu mới mất, bác sĩ đưa bố cháu đi thế là còn 1 giường, nhờ bác sĩ cho cháu được “nằm thế chỗ” vào đấy …

Tôi đã mất chồng rồi, chỉ còn mỗi đứa con gái thôi, mất nó nữa thì tôi không sống nổi mất …

Và rồi những hoàn cảnh như vậy đối với bác sĩ Hồi Sức trong vùng dịch như mình không biết từ lúc nào – đã trở nên không còn “hiếm gặp” nữa (!!!???)

Không thể làm gì

Không ai có thể làm gì

Sự thực đang diễn ra là như vậy đấy

Chỉ có những số liệu đẹp trên các trang báo (…)

#DrKitchen

#Còn1Giường

#Day25

———***———

(*) Là bác sĩ trực tiếp nhận bệnh nhân, cũng như bám sát diễn biến và điều trị cho bệnh nhân trong 72h, cũng là người nhận đoạn ECG (đường đẳng điện) cuối cùng của bệnh nhân : Có đầy đủ hồ sơ bệnh án (đã che thông tin cá nhân) cũng như ghi âm khi gọi điện thông báo cho gia đình, sẵn sàng đối chất với những thành phần [Chống Dịch Bằng Mồm] gây dư luận chủ quan về sự nguy hiểm của dịch bệnh …

(*) Bác sĩ không thể tự nhiên “đẻ” ra cái phim phổi nát bét kia được

(*) Tất cả chúng ta đều cần nhìn nhận lại …

Fb Việt Hùng

https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=4916301425051987&id=100000165332886

6 NGUYÊN NHÂN KHIẾN DỊCH BỆNH Ở VN TRỞ NÊN TỒI TỆ…

 6 NGUYÊN NHÂN KHIẾN DỊCH BỆNH Ở VN TRỞ NÊN TỒI TỆ…

  1. Đa số không biết cách đeo khẩu trang phòng dịch, đeo lúc đi đường rồi gặp nhau lại kéo xuống nói chuyện, ăn uống.
  2. Thả gà ra đuổi: Tập trung làm căn cước công dân, gấp rút cho công an hoàn thành chỉ tiêu. “Tiếp xúc cử tri”, “ngày hội toàn dân”, “kích cầu du lịch 30/4…
  3. Biến F1, thành F0, vì tổ chức cách ly tập trung ko đảm bảo tránh lây nhiễm lẫn .nhau.
  4. Biến F0 thành bệnh nhân nặng, vì điều kiện ăn ở vệ sinh quá tồi tệ trong các khu cách ly bệnh viện.
  5. Tạo ra các điểm tập trung đông người giữa lúc dịch lây lan mạnh: Điểm tiêm vaccine, điểm xét nghiệm covid lấy giấy đi đường…
  6. Sai và chậm trong chiến lược tiêm vaccine:

Sai: Tiêm phân biệt giữa y bác sĩ công lập và ngoài công lập dẫn đến thiếu nhân viên y tế lúc cần, khoảng cách giữa hai mũi tiêm không đúng, dẫn đến hiệu quả phòng bệnh kém.

Chậm: Đã quá rõ! Chậm gần nhất thế giới!

Dược sĩ NGUYỄN ANH TUẤN

May be an image of text

Con chết vì COVID-19, mẹ hối hận đã ‘không cho con chích ngừa’

Kimtrong Lam Lương Văn Can 75.

Con chết vì COVID-19, mẹ hối hận đã ‘không cho con chích ngừa’

July 25, 2021

BIRMINGHAM, Alabama (NV) – “Đến khi con trai chết và chính mình bị COVID-19 hành hạ, tôi mới nhận ra việc chích ngừa là tối cần,” bà Christy Carpenter, một phụ nữ ở Alabama thốt ra lời hối hận muộn màng.

“Khi có đủ phương tiện và thời gian, chúng tôi đã không chích ngừa. Bây giờ, đã quá trễ,” bà Carpenter thẫn thờ nói với phóng viên nhật báo Washington Post.

Gia đình nhà Carpenter. Từ trái, cậu trai cả Curt Carpenter, 28 tuổi, bà Christy Carpenter, và cô gái út Cayla Carpenter. (Hình: Courtesy of Christy Carpenter)

Anh Curt Carpenter, 28 tuổi, con trai lớn của bà Christy, chết vì COVID-19 sau hai tháng nằm bệnh viện chiến đấu giành sự sống với trợ giúp của chiếc máy thở.

Hiện tại, dù bà Carpenter tìm niềm an ủi trong đức tin tôn giáo, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn vẫn dội lại hai chữ “Tại Sao?”. Một câu hỏi mà chính bà là người đã có thể đưa ra câu trả lời chính đáng.

“Đáng lẽ, con tôi còn sống, nếu tôi và cả nhà quyết định chích ngừa. Chúng tôi có quá nhiều thời gian để thực hiện hành động sống còn đó. Nhưng cơ hội đã đi qua rồi,” bà Carpenter ray rứt.

Dịch bệnh, tưởng rằng ở đâu xa lắm, ập vào gia đình Carpenter, khi bà Christy, con trai Curt, con gái út Cayla đều có kết quả xét nghiệm dương tính với COVID-19 vào ngày 5 Tháng Ba.

Thoạt đầu, cả ba chỉ mang những triệu chứng nhẹ nhưng dần dần căn bệnh trở nặng chỉ trong vòng một tuần lễ.

Khi nồng độ oxygen trong máu xuống quá thấp, người mẹ và con trai được khẩn cấp đưa vào bệnh viện Grandview Medical Center tại Birmingham.

Cả hai đã bị dịch tràn ứ phổi, hôm sau, Curt phải cần sự trợ giúp của máy thở.

Nồng độ oxygen thay đổi liên tục đi kèm với sự suy kiệt của lá phổi, vượt quá mức chịu đựng của Curt, khiến các cơ quan nội tạng trong cơ thể anh ngừng hoạt động.

Curt ra đi vĩnh viễn ngày 2 Tháng Năm.

Bên tai bà Christy Carpenter thỉnh thoảng vẫn còn nghe tiếng thầm thì, yếu ớt của cậu con trai bị tự kỷ: “Mẹ ơi, bệnh COVID-19 là có thật, không phải là trò lừa đảo.”

Anh Curt Carpenter qua đời sau hai tháng chiến đấu với COVID-19. (Hình: Courtesy of Christy Carpenter)

“Thoạt đầu, chúng tôi tin vào lời nói bệnh COVID-19 là chuyện bịp chính trị,” bà Christy cho biết, “chúng tôi hoang mang và ngại ngần khi đến lượt được chích ngừa.”

“Ai cũng biết cần nhiều năm để hoàn chỉnh thuốc chích ngừa. Nhưng vaccine COVID-19 hoàn thành trong vài tháng,” người mẹ mất con phân bua, “vì vậy chúng tôi vô cùng bối rối.”

May mắn, bà Christy Carpenter lành bệnh và được xuất viện, “nhưng chuyện hồi phục không dễ dàng. Tôi vô cùng yếu, kiệt sức, rụng tóc, và bị di chứng ‘não COVID-19.’”

Bà chia sẻ: “Bây giờ, tôi rất dễ quên. Đang trò chuyện, tự nhiên không biết mình đang nói gì, không theo dõi được diễn tiến của một cuộc đối thoại, ngay cả không thể nào nhớ tên những người mà mình quen biết hàng bao nhiêu năm.”

“Đôi khi tôi nghĩ mình bị mất trí hay trở thành điên khùng, nhưng không phải thế.”

Tuy nhiên, điều duy nhất mà bà Christy không quên đó là ký ức về Curt, người con trai vừa chết, “tôi chắc chắn rằng nếu cháu còn sống, cháu sẽ hoạt động xã hội, sẽ kêu gọi mọi người đi chích ngừa.”

“Nếu chúng ta cần làm điều gì đó để giúp người khác có được sức khỏe tốt hơn, đặc biệt giữ được mạng sống quý giá mà Chúa cho chúng ta,” bà Christy lập luận và cho biết bây giờ bà và con gái tự lập cho mình sứ mạng khuyến khích người chung quanh đi chích ngừa để bảo vệ tính mạng.

“Làm như thế để cái chết của Curt không trở thành vô nghĩa và cũng là cách quý trọng sự sống mà Chúa ban cho,” bà Christy Carpenter bộc lộ niềm tin một cách mãnh liệt.

Tiểu bang Alabama là một trong những địa phương có tỷ lệ chích ngừa thấp nhất nước Mỹ, chỉ có 33.9% người được chích hoàn toàn, 41.6% được chích ít nhất một mũi.

Hơn 95% ca nhiễm mới tại Alabama hiện nay đều là những người chưa chích ngừa.

(MPL)

Báo nước ngoài nói gì về chúng ta?

Huỳnh Lê Bảo Trân

Báo nước ngoài nói gì về chúng ta? Đây là tin được đăng trên cả báo Nhật lẫn Anh.

Họ nói rằng anh công nhân đi ra ngoài mua bánh mì và nước uống thì bị bắt vì vi phạm chỉ thị 16. Lực lượng chức năng cho rằng bánh mỳ không phải là thực phẩm thiết yếu. Hậu quả anh bị tịch thu mọi giấy tờ.

Anh ấy xin: nếu không cho tôi đi thì xin trả cho tôi giấy tờ để tôi được trở về công trường xây dựng.

Đáp lại, lực lượng tuần tra cho rằng anh ta đã nổi loạn và ra lệnh tịch thu xe máy của anh.

Trong ảnh, 3 người công an tấn công và lôi anh công nhân khổ sở ra khỏi xe máy, công cụ duy nhất để đi kiếm sống của anh.

Bài báo kết thúc chỉ miêu tả khách quan sự việc. Còn lại để dân Nhật tự đánh giá.

Quý vị thấy sao quý vị? Riêng tôi thấy nhục nhã lắm. Bởi qua đó, người ta nhìn thấy sự độc tài của nhà cầm quyền, và lực lượng tay sai hung hăng và tàn bạo. Thậm chí, lời khẩn cầu cuối cùng của một người công nhân chăm chỉ, người lao động khốn khổ chẳng những không được đáp lại bằng sự cảm thông. Mà còn dùng cường quyền và bạo lực để hà hiếp dân chúng. ‘Đúng là một xứ sở man rợ!” Người Nhật, người Anh, Người Mỹ đều có chung một nhận xét thế đó.

Có lẽ thế giới sẽ chẳng ai nhớ tới cô hoa hậu VN xúng xính trong bộ đồ Bánh mỳ rực rỡ. Nhưng câu chuyện bánh mỳ VN sẽ lan tỏa khắp thế giới, một chiếc bánh mỳ mùa bệnh dịch, một chiếc bánh mỳ đẫm nước mắt và khổ đau của người lao động VN. Bánh Mỳ là dân VN tôi đó, tuyệt vọng và đói khát, đang rên siết trước bàn tay thép ngày càng siết chặt của những pháp lệnh vô nhân.

https://access-online.net/?p=5506…

May be an image of 2 people and text

 Tại sao cho đến khi gần vỡ trận thì mới chịu thí điểm cách ly tại nhà.

 Tại sao cho đến khi gần vỡ trận thì mới chịu thí điểm cách ly tại nhà.

Hẳn ai cũng biết, Hồ Chí Minh mỗi ngày có hàng ngàn ca, đa số đều từ trong cái trại cách ly. Đó cũng có nghĩa các trại cách ly là những ổ lây nhiễm khủng khiếp nhất vì lây lan chéo.

Và một điều, trừ những ca đã trở nặng thì cần phải chăm sóc đặc biệt, thì những F0 khi ở trong các trại cách ly, hay bệnh viện thì nguy cơ biến chứng trở nặng cao hơn nhiều so với…ở nhà.

Nguyên nhân đơn giản là điều kiện chăm sóc. Nếu như ở nhà, chí ít ra mỗi người sẽ có thể tự chăm lo cho bản thân tốt hơn, không gian tự cách ly sẽ rộng rãi hơn, thoáng đãng hơn. Có điều kiện để bồi bổ sức khỏe bằng thuốc men, dinh dưỡng để nâng sức đề kháng, rồi xông hơi .v.v. Hơn là ở trong bệnh viện và các trại cách ly kham khổ, thiếu thốn, chật chội.

Cứ nguyên tắc trị cúm thì nâng cao kháng thể, thì đương nhiên ở nhà vẫn đầy đủ điều kiện hơn.

Bạn bè, người quen ở bên Mỹ bị cả nhà đều tự khỏi mà không cần vào bệnh viện.

Thế nhưng việc không thực hiện cách ly tại nhà đối với các trường hợp chưa trở nặng ngay từ đầu, nguyên nhân chính vẫn là chính quyền không tin tưởng người dân. Cách nhìn của họ vào người dân là lũ ngu dốt vô ý thức nên cần phải nhốt con bệnh lại, để chúng ở nhà chúng đi lây lan tùm lum.

Điều đó là hoàn toàn sai lầm, chính vì sự không tin tưởng lẫn nhau giữ chính quyền và người dân là một trong những nguyên nhân chính để dịch bệnh bùng phát ngày càng dữ dội.

Theo Fb Quyen Cao

May be an image of motorcycle and street

ĐAU LÒNG QUÁ, MỘT GIA ĐÌNH TAN NÁT VÌ DỊCH BỆNH

 May be an image of 3 people and people standing

Đinh Việt Thành

ĐAU LÒNG QUÁ, MỘT GIA ĐÌNH TAN NÁT VÌ DỊCH BỆNH

Fb Hoàng Đức chia sẻ câu chuyện hết sức thương tâm của một gia đình. Sự tàn khốc của dịch bệnh đối với những người xung quanh chúng ta.

***

Ngày 2/7 vợ a Thanh trở dạ, sinh ở BV Từ Dũ, nhưng bé sơ sinh mất, 2 vợ chồng anh Thanh cùng đứa con 5 tuổi xét nghiệm cho kết quả dương tính với COVID-19. 2 vợ chồng và đứa bé 5 tuổi đi cách li ở 2 nơi:

Vợ và cháu 5 tuổi cách ly ở BV Trưng Vương, a Thanh cách li Bình Dương.

Mấy hôm sau thì bà ngoại cũng xét nhiệm cho kết quả dương tính, nhập viện được 3 ngày thì mất…

Vợ chồng a Thanh còn một bé 2 tuổi ở nhà, nên phải gọi bà nội ở chỗ khác đến chăm.

Từ tối 14/7 đến chiều 15/7, vợ chồng a Thanh gọi điện thoại liên lạc với bà nội mà không được nên nhờ Công an và Y tế phường đến đập cửa vào thì thấy bà nội đang ngất, trong khi cháu bé khóc ngặt nghẽo. Lực lượng chức năng đưa bà đi cấp cứu, kết quả xét nghiệm của bà cũng cho kết quả dương tính.

Họ chuyển bà xuống BV Ung bướu Thủ Đức

để điều trị. Ngày 18/7 BV báo bà đã mất. Vợ chồng a Thanh phải gọi ông ngoại lên chăm cháu.

Cũng trong ngày 18/7 y tế xét nghiệm cháu bé 2 tuổi cũng cho kết quả dương tính nhưng vẫn ở nhà, chưa đưa đi cách li.

Ông ngoại hiện đang chờ kết quả xét nghiệm…

Hoạ vô đơn chí, những phận người mong manh và bi đát trước dịch bệnh.

Mong anh chị hay nhóm từ thiện nào có khả năng hãy giúp đỡ cho gia đình a Thanh, trước mắt là 2 ông cháu với ạ.

Đây là sđt của bố vợ a Thanh (ông ngoại) 090 3178098

Địa chỉ: 28/21 Trần Thiện Chánh p12 q10

Cần lắm những tấm lòng ạ !!!!!

Sức mạnh của tấm lòng lương thiện

+3

GÓC SUY GẪM – Một câu chuyện có thật.

***

Sức mạnh của tấm lòng lương thiện…

Vào một ngày chủ nhật của năm 1880 tại tiểu bang Pennsylvania nước Mỹ, một cô gái nhỏ với dáng vẻ thất vọng đứng gần cửa ra vào của nhà thờ, nơi cô bị đẩy ra vì trong đó đã quá đông, cô không thể tham dự lớp học chủ nhật của nhà thờ.

Lúc đó một vị mục sư đi ngang qua nhìn thấy cô bé, ông đặt cô bé lên vai mình rồi len lỏi vào trong, rất khó khăn cuối cùng cũng tìm được một chỗ ngồi trong góc tối cho cô bé.

Cách một ngày sau đó, vị mục sư lại nhìn thấy cô bé. Vị mục sư an ủi cô: “Đợi đến lúc gom đủ kinh phí, ta nhất định sẽ xây dựng một lớp học chủ nhật to hơn nữa”.

Mãi cho đến khi vị mục sư lại nhìn thấy cô bé lần nữa, cô bé đang mắc bệnh nặng và không bao lâu sau cô bé qua đời.

Sau khi làm những thủ tục mai táng cuối cùng, gia đình nhà cô bé đã đưa cho vị mục sư một chiếc ví tiền nhỏ vừa sờn rách vừa cũ nát, bên trong có 57 đồng xu (vào khoảng cuối thế kỉ thứ 19) đó là số tiền lớn đối với một gia đình nghèo nàn như nhà cô bé. Gia đình nhà cô bé đã nói với mục sư rằng đó là số tiền cô bé tiết kiệm trong 2 năm với tình yêu trong sáng. Cô bé hi vọng với số tiền này sẽ giúp xây dựng một nhà thờ to hơn chút nữa để có thêm nhiều trẻ em được đến học vào ngày chủ nhật.

Khi mục sư biết được những điều đó, ông mang chiếc ví rách với 57 xu lên bục giảng Kinh, ông kể lại câu chuyện về cô bé khiến cho tất cả mọi người vô cùng xúc động.

Nhà thờ này đã quyết định huy động quyên góp tiền từ 57 đồng xu, rất nhanh đã có thể huy động được 250 USD. Một vài năm sau đó, 57 đồng xu của cô bé, đã huy động được đến 30.000 USD.

Nhà thờ đã quyết định mua mảnh đất để xây dựng nhà thờ lớn hơn, nhưng tiền đất đã lên tới 30.000 USD và không còn đủ tiền xây dựng được. Lúc này, vị mục sư nghĩ đến tâm nguyện của cô bé không thể vì vấn đề này mà khiến cho việc xây dựng nhà thờ bị hoãn lại, do đó, ông quyết định đi tìm chủ đất trình bày rõ lí do.

Chủ đất trước đây chưa từng đến nhà thờ nghe xong câu chuyện đã rất cảm động và nói với vị mục sư rằng: giá bán đất là 25.000 USD, đồng thời sẽ chấp nhận số tiền 57 xu làm tiền đặt cọc (sau đó chủ đất đã tặng lại 57 đồng xu đó cho nhà thờ)

Qua một thời gian, khi vị mục sư trở về nhà vào một buổi tối phát hiện trong nhà có rất nhiều người, thì ra mọi người đã lại góp được 10.000 USD….

Khi bạn đến thăm thành phố Philadelphia, hãy đến thăm Nhà thờ Temple Baptist nơi có thể chứa tới 3.300 người. Và cũng đừng quên ghé thăm Đại học Temple, bệnh viện Good Samaritan và lầu học chủ nhật, bạn sẽ thấy rõ ước mơ tâm nguyện của cô bé đã thành sự thật.

Tất cả đều được xây dựng lên từ 57 đồng xu của cô bé, điều đó là minh chứng cho sức mạnh từ tấm lòng lương thiện.

Đến thăm một trong các phòng ở tòa nhà trường học ngày chủ nhật này, bạn sẽ nhìn thấy có treo bức ảnh dễ thương của cô bé nhỏ Hattie May Wiatt đã hiến tặng 57 xu cho nhà thờ –

Phỏng dịch từ tài liệu của nhà thờ Temple Baptist….