Tạp chí Time đã phỏng vấn Đức Đạt Lai Lạt Ma tại thành phố New York vào tháng 5 năm 2010 với bài “10 Câu hỏi đến Đức Dalai Lama “.
1. Câu hỏi: Ngài đã bao giờ cảm thấy tức giận hoặc điên tiết chưa? Kantesh Guttal, Pune, ẤN ĐỘ
Đức Đạt Lai Lạt Ma: Ồ, có chứ, tất nhiên rồi. Tôi là người mà. Nói chung, nếu một người không bao giờ tức giận, thì tôi nghĩ có điều gì đó đã sai. Anh ta bị hâm hâm trong đầu rồi.
[Cười lớn.]
2. Câu hỏi: Làm thế nào mà ngài luôn lạc quan và trung thực khi có quá nhiều thù ghét trên thế giới vậy? Joana Cotar, FRANKFURT, ĐỨC.
Đức Đạt Lai Lạt Ma: Tôi luôn nhìn một sự kiện nào đó từ góc nhìn rộng lớn. Luôn có vấn đề nào đó, chết chóc nào đó, hành động tàn sát hoặc khủng bố nào đó hoặc bê bối ở mọi nơi,
mọi ngày. Nhưng nếu bạn nghĩ toàn bộ thế giới là như vậy, thì bạn đã sai. Vì trong 6 tỷ người, những người gây rối chỉ là số ít.
3. Câu hỏi: Vai trò đặt ra cho ngài đã thay đổi ra sao kể từ khi ngài lần đầu tiên trở thành Đức Đạt Lai Lạt Ma? Andy Thomas, CARMARTHEN, WALES, ANH QUỐC.
Đức Đạt Lai Lạt Ma: Tôi trở thành Đạt Lai Lạt Ma không dựa vào tự nguyện. Dù tôi có nguyện vọng hay không, tôi [cũng phải nghiên cứu] triết học Phật giáo như một tăng sinh bình thường trong các tu viện lớn. Cuối cùng tôi nhận ra mình phải có trách nhiệm.
Thỉnh thoảng có khó khăn, nhưng nơi nào có thử thách, nơi đó lại thực sự là một cơ hội để phục vụ được nhiều hơn.
4. Câu hỏi: Ngài có thấy khả năng hòa giải nào với chính phủ Trung Quốc trong cuộc đời ngài không? – Joseph K.H. Cheng, MELBOURNE, ÚC.
Đức Đạt Lai Lạt Ma: Có chứ, có khả năng. Nhưng tôi thấy kinh nghiệm quá khứ đã cho thấy điều này không dễ dàng chút nào. Có nhiều người bảo thủ, cái nhìn của họ rất hạn hẹp và thiển cận. Họ không nhìn vấn đề một cách toàn diện. Tuy nhiên, người dân bên trong
nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa đã có sự tiếp xúc rộng hơn với thế giới bên ngoài. Càng ngày càng có nhiều tiếng nói bất bình trong nhân dân, đặc biệt là trong giới trí thức. Những điều này sẽ thay đổi – điều đó sẽ phải xảy ra.
5. Câu hỏi: Làm thế nào chúng tôi có thể dạy con cái chúng tôi không được nổi giận? – Robyn Rice, GRAND JUNCTION, COLORADO, MỸ.
Đức Đạt Lai Lạt Ma: Trẻ em luôn nhìn vào cha mẹ. Cha mẹ nên bình tĩnh hơn. Bạn có thể dạy con bạn rằng bạn đang đối diện với rất nhiều vấn đề nhưng bạn phải phản ứng những vấn đề đó với một tinh thần bình tĩnh và lý trí. Tôi luôn có cái nhìn này về hệ thống giáo dục hiện đại: chúng ta dành sự quan tâm cho phát triển não bộ, thế nhưng về sự phát triển lòng tốt thì chúng ta rất ỷ lại.
6. Câu hỏi: Ngài đã bao giờ từng nghĩ mình là một người bình thường thay vì là một Đức Đạt Lai Lạt Ma chưa? – Grego Franco, MANILA, PHI LUẬT TÂN,
Đức Đạt Lai Lạt Ma: Có chứ, khi còn trẻ. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy, “Ôi, thật là một gánh nặng. Mình mong sao mình được là một người Tây Tạng vô danh. Khi đó, mình sẽ được tự do hơn.” Nhưng sau đó tôi nhận ra vị trí của mình là một cái gì đó hữu ích cho những người khác. Hiện nay tôi cảm thấy hạnh phúc rằng mình là Đạt Lai Lạt Ma. Đồng thời, tôi chẳng bao giờ cảm thấy mình là người có chút đặc biệt. Như nhau – chúng ta tất cả đều như nhau.
7. Câu hỏi: Ngài có nhớ Tây Tạng không? Pamela Delgado Córdoba, AGUASCALIENTES, MEXICO.
Đức Đạt Lai Lạt Ma: Có chứ. Văn hóa Tây Tạng không những thích hợp với cổ xưa mà còn thích hợp với thế giới ngày nay. Sau khi quan sát các vấn đề bạo lực, chúng tôi thấy rõ văn hóa Tây Tạng là văn hoá của lòng từ bi và bất bạo động. Ngoài ra còn khí hậu nữa. Ở
Ấn Độ trong suốt mùa mưa, thời tiết quá ẩm ướt. Khi đó, tôi rất nhớ [Tây Tạng].
8. Câu hỏi: Ngài nói gì với những người sử dụng tôn giáo như là một cái cớ để bạo lực hoặc giết người? Arnie Domingo, THÀNH PHỐ QUEZON, PHI LUẬT TÂN.
Đức Đạt Lai Lạt Ma: Có những người sùng đạo, vô tội bị lôi kéo bởi một số người có quan tâm khác hẳn. Quan tâm của họ không phải là tôn giáo mà là quyền lực hay đôi khi là tiền bạc. Họ lợi dụng niềm tin tôn giáo. Trong trường hợp như vậy, chúng ta phải phân
biệt được: những [điều ác đó] không sinh ra bởi tôn giáo.
9. Câu hỏi: Ngài đã bao giờ thử mặc quần chưa? – Ju Huang, STAMFORD, CONNECTICUT, MỸ.
Đức Đạt Lai Lạt Ma: Khi trời rất, rất lạnh. Và đặc biệt vào năm 1959, khi tôi chạy trốn, tôi có mặc quần dài, như người dân mặc. Vì thế, tôi có kinh nghiệm rồi.
10. Câu hỏi: Ngài có tin thời gian của ngài tại đây trên trái đất này đã là một thành công? – Les Lucas, Kelowna, British Columbia, CANADA.
Đức Đạt Lai Lạt Ma: Hmmm. Điều đó tương đối thôi. Thật quá khó để nói. Mọi cuộc sống con người đều gồm một phần thất bại và một phần thành công.
WHĐ (19.10.2012) – Ngày Chúa Nhật, 14-10 vừa qua tại Nhà thờ Thánh Hippolyte, quận 13 Paris (Pháp), Thầy Phó tế Phêrô Phạm Văn Dương, Dòng Anh Em Đức Mẹ Lên Trời, đã được truyền chức linh mục.
Không có vấn đề chiếu cố hay thương cảm đối với Thầy Dương. Câu hỏi cần phải trả lời là: “Thầy có đủ khả năng để trở thành một linh mục không?” Cũng như tất cả các vị bề trên Dòng Anh Em Đức Mẹ Lên Trời, Cha Jean-François Petit, người dạy học cho Thầy Dương trong 6 năm, đã trả lời: Có! Đúng vậy, vị tu sĩ 33 tuổi này – bị mù vĩnh viễn vào năm 2004 do vi rút tấn công mô thần kinh – đã có đủ điều kiện để được thụ phong linh mục.
Lễ phong chức là kết quả của một suy nghĩ lâu dài đối với các vị bề trên, và cũng là một cam kết của cộng đoàn cho phép thầy sống đời sống tu sĩ và học tập trong những điều kiện tốt nhất.
Cho đến nay, trường hợp của Thầy Dương là trường hợp duy nhất ở Pháp – Canada cũng có một linh mục khiếm thị – và việc phong chức linh mục cho một thầy khuyết tật là rất hiếm.
Phong chức một linh mục bị khuyết tật đòi hỏi đương sự cũng như cộng đoàn phải luôn thích nghi. Thầy Phêrô Dương đã có thể theo đuổi việc học nhờ một máy tính nhận dạng giọng nói và những bản văn Kinh Thánh hay Phụng vụ bằng chữ nổi. Sau khi chịu chức, tân Linh mục Phêrô Dương sẽ làm việc mục vụ tại Giáo xứ Thánh Hippolyte và tháng 11, Cha sẽ trở về Việt Nam để làm phụ tá Giám tập.
Giáo luật dự trù như thế nào về những trường hợp khuyết tật như Thầy Dương? Giáo luật chỉ nói không được truyền chức cho người mắc bệnh tâm thần. Điều 1041 của Bộ Giáo luật quy định: “Người mắc bệnh tâm thần, theo ý kiến các nhà chuyên môn, được coi là không thể chu toàn thừa tác vụ cách thích đáng”.
Còn điều 930, triệt 1, quy định: “Linh mục đau bệnh hoặc già yếu, nếu không đứng được thì có thể ngồi cử hành hy tế Thánh Thể, tuân thủ Luật Phụng vụ, nhưng không được cử hành trước mặt dân chúng (làm lễ công khai) nếu không được Bản quyền sở tại (tức Đức Giám mục) cho phép”.
Còn triệt 2 quy định về các linh mục khiếm thị: “Linh mục mù loà, hay bị tật bệnh nào khác, vẫn có thể cử hành hy tế Thánh Thể hợp pháp, khi dùng bất cứ bản văn Thánh lễ nào đã được phê chuẩn, hoặc trong trường hợp cần thiết, được sự trợ giúp của một linh mục hay một phó tế hoặc một giáo dân đã được huấn luyện thích đáng”.
Dòng Anh Em Đức Mẹ Lên Trời do Linh mục Emmanuel d’Alzon, Tổng Đại diện Giáo phận Nîmes từ năm 1838 tới 1878, thành lập vào năm 1845. Dòng được khai sinh trong một ngôi trường trung học mang tên Assomption (Đức Mẹ Lên Trời) tại thành phố Nîmes, miền Nam nước Pháp, và đến nay, đã có mặt tại gần 30 quốc gia. Dòng Anh Em Đức Mẹ Lên Trời hoạt động trong nhiều lĩnh vực như giáo dục, xuất bản, hành hương và đại kết.
Dòng Anh Em Đức Mẹ Lên Trời có mặt tại Việt Nam từ năm 2006 và đến tháng 9-2009, Dòng đã có thể mở một Tập viện tại Bà Rịa.
Thánh lễ do Đức Cha Đaminh Nguyễn Chu Trinh, Giám mục giáo phận chủ tế. Cùng
đồng tế có Đức Cha Toma Vũ Đình Hiệu, phụ tá giám mục. Đức Ông Vinh Sơn Đặng
Văn Tú. Cha Đaminh Trần Xuân Thảo, Quản hạt Hố Nai kiêm trưởng ban truyền giáo
giáo phận. Cha Giuse Nguyễn Kim Đoan, Quản hạt Tân Mai kiêm phó ban truyền giáo
giáo phận. Quý cha trong giáo phận.
Đến dự lễ có rất đông quý tu sĩ nam nữ thuộc các dòng tu trong giáo phận, hơn
1000 thân nhân các anh chị em dự tòng, gần 2000 anh chị em thuộc các tôn giáo
bạn, hơn 1000 anh chị em tác viên Tin Mừng, và rất đông các thành phần dân chúa
trong giáo phận tề tựu về giáo xứ Hà Nội Hạt Hố Nai, ước chừng buổi lễ Khánh
Nhật Truyền Giáo hôm nay có khoảng 10 ngàn người tham dự.
Những tiết mục văn nghệ vui tươi chào mừng mọi người do các sơ Dòng Đaminh và
anh chị em giáo lý viên phụ trách.
Trước giờ lễ, Đức ông Vinh Sơn Đặng Văn Tú chia sẻ với mọi người đề tài “Tự do
tôn giáo là gì?” đồng thời Ngài lưu ý hơn đến anh chị em dự tòng chuẩn bị lãnh
nhận bí tích thánh tẩy hôm nay về sự tự do tôn giáo, Ngài nói: Với tuyên ngôn
“Dignitatis humanae” của công đồng Vatican II về tự do tôn giáo, Giáo Hội Công
giáo từ chối mọi cưỡng bách đối với lương tâm của con người về vấn đề tôn giáo.
công đồng Vatican II đã đưa ra một định nghĩa về tự do tôn giáo: sự tự do này
“hệ tại con người không bị chi phối vì sự cưỡng bách của cá nhân, đoàn thể xã
hội hay bất cứ quyền bính trần gian nào khác. Với ý nghĩa đó, trong lãnh vực
tôn giáo, không ai bị ép buộc hành động trái với lương tâm, cũng không ai bị
ngăn cấm hành động theo lương tâm, dù cho đó là hành động riêng tư hay công
khai, một mình hay cùng với người khác, trong những giới hạn chính đáng.” Và
ngài nhấn mạnh “Tự do tôn giáo thực sự được xây dựng trên phẩm giá con người,
một phẩm giá đúng như lời Thiên Chúa mạc khải và chính lý trí cho biết được.
Quyền tự do tôn giáo của con người trong cơ cấu pháp lý của xã hội phải được
chấp nhận là một quyền lợi dân sự”.
Thánh lễ được bắt đầu bằng cuộc kiệu rước sách Tin Mừng và đoàn đồng tế tiến từ
xứ đường giáo xứ Hà Nội một vòng quanh nhà thờ tiến về lễ đài phía đông, hòa
với tiếng hát vui mừng hân hoan của cộng đoàn “Từ muôn phương ta về đây sánh
vai lên đường, đường đưa ta đi lên đền Chúa ta. Lòng hân hoan ta hòa chung
tiếng hát nhịp nhàng vui hát mừng danh Chúa cứu độ ta…”.
Mở đầu thánh lễ, đại diện ban truyền giáo, Cha Giuse Nguyễn Kim Đoan, Quản hạt
Tân Mai kiêm phó ban truyền giáo giáo phận lên dâng lời chào mừng quý đức cha,
quý cha, quý tu sĩ, quý khách và cộng đoàn. Đồng thời Ngài giới thiệu các thành
phần tham dự lễ hôm nay để cầu nguyện cho công cuộc truyền giáo của giáo phận
và cụ thể là cho 1035 anh chị em Tân Tòng.
Ngỏ lời với cộng đoàn, Đức Cha Đaminh Giáo Phận, thay mặt Đức Cha Tôma Phụ Tá,
Đức Ông, Quý Cha Quản Hạt và Quý Cha đồng tế rất vui mừng ngày khánh nhật
truyền giáo hôm nay có sự hiện diện rất đông đủ các thành phần trong giáo phận
nói lên tình hiệp nhất, sự hiệp thông quý giá trân trọng. trong dịp này ngài
ngỏ lời với cộng đoàn “Ngày 11 tháng 10 năm 2011, Đức Thánh cha Bênêđictô XVI
đã ban hành Tự sắc “Porta Fidei” (Cánh cửa Đức Tin), qua đó, Ngài muốn Giáo Hội
cử hành NĂM ĐỨC TIN và đã được khai mạc ngày 11 tháng 10 vừa qua, nhân kỷ niệm
đúng 50 năm ngày khai mạc Công đồng Vatican II, và bế mạc ngày lễ Chúa Giêsu
Kitô Vua Vũ Trụ, ngày 24 tháng 11 năm 2013. Hiệp cùng Giáo Hội hoàn vũ, Giáo
Hội Việt Nam đã tổ chức lễ khai mạc Năm Đức Tin ngày 12 tháng 10 vừa qua. Giáo
phận chúng ta vừa khai mạc Năm Đức Tin hôm 18 tháng 10 vừa rồi tại nhà thờ
Chính Tòa, và hôm nay Chúa nhật Truyền giáo tại các giáo xứ ngày 21 tháng 10.
Trong tâm tình hân hoan tạ ơn Chúa dịp mừng Kim Khánh Giáo phận (1965-2015), và
được khích lệ bởi tinh thần Năm Thánh Giáo hội Việt Nam 2010, “nỗ lực đào sâu
và làm tăng trưởng đức tin cũng như hâm nóng lại nhiệt tình loan báo Tin Mừng”,
tôi mời gọi mọi thành phần dân Chúa nỗ lực Canh tân đời sống đức tin trong
chương trình năm năm mừng Kim Khánh Giáo phận. Chúng ta đã vui mừng thấy chương
trình mục vụ của Giáo phận hòa một nhịp với chương trình mục vụ chung của tất
cả Giáo hội Việt Nam. Hôm nay, niềm vui của chúng ta lại được tăng thêm vì
chương trình Năm Đức Tin xác nhận và soi sáng thêm cho chương trình mục vụ của
Giáo phận chúng ta.
Trong dịp này, Đức Cha Giáo Phận tha thiết nhắc nhở mọi người: “Mỗi người công
giáo nên kết thân với một người lương, coi người đó như anh em ruột thịt và đem
hết lòng yêu thương họ. Mỗi gia đình công giáo nên kết thân với một gia đình
lương dân, coi họ như thân quyến của mình, sẵn sàng chia ngọt sẻ bùi; khi có kỵ
giỗ, cưới xin hay lễ lạc gì trong gia đình, hãy mời họ cùng thông hiệp. Nhờ đó
hai bên thắt chặt mối giây thân ái và qua tình thân nầy, Tin Mừng của Chúa
Ki-tô sẽ được lan toả như ánh nến đêm Vọng Phục Sinh”.
Trình tự lễ nghi diễn tiến nhịp nhàng đạo đức thánh thiện, ca đoàn hát rất hay,
chất lượng âm thanh phục vụ cho buổi lễ rất tốt.
Trước khi kết lễ, Cha Đaminh Trần Xuân Thảo, Quản Hạt Hố Nai, kiêm trưởng ban
truyền giáo giáo phận, lên dâng lời cảm ơn quý đức cha, đức ông, quý cha quản
hạt và quý cha đồng tế, mọi thành phần Dân Chúa. Ngài trân trọng cảm ơn anh chị
em các tôn giáo bạn, quý chính quyền các cấp, anh chị em tân tòng và quý thân
nhân, anh chị em tác viên Tin Mừng, Dòng Thánh Gioan Thiên Chúa, các thành phần
trong cộng đoàn Giáo Xứ Hà Nội, quý công ty âm thanh ánh sáng, ban tây nhạc,
anh chị em ca đoàn và tất cả mọi người đã cộng tác giúp đỡ cho buổi lễ được
thêm phần sốt sắng long trọng.
Kế đến Đức Cha Giáo Phận phát bằng chứng nhận và trao quà tượng trưng cho một
số Anh Chị Em Tân Tòng và trao quà cho đại diện Anh Chị Em Tôn Giáo Bạn.
Nhận phép lành cuối lễ, cộng đoàn vui sướng hát vang bài ca “Hãy ra đi rao
giảng tin mừng. Bước hiên ngang trên đường truyền giáo. Kìa đồng lúa chín ngát
trời, triệu nhành đong đưa vẫy mời, sóng lúa vàng dạt dào mơ ước…”.
Nguyện xin Chúa qua lời bầu cử của Mẹ Maria Mân Côi ban cho chúng con ý thức
việc truyền giáo bằng tâm tình đơn sơ:
• “Anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ, dạy bảo họ tuân giữ mọi
điều Thầy đã truyền cho anh em.” (Mt 28, 19-20)
• “Khốn thân tôi nếu tôi không rao giảng Tin mừng.” (1 Cr 9,16).
Xin hân hoan chúc mừng 1035 Anh Chị Em Tân Tòng, xin Chúa là Cha nhân lành và
Mẹ Maria dịu hiền luôn đồng hành với các Anh Chị trong ơn gọi Kitô hữu.
Nhà thơ “ngục sĩ” Nguyễn Chí Thiện từ trần và đã gia nhập đạo Công Giáo
Thi sĩ Nguyễn Chí Thiện, được mệnh danh “Ngục sĩ”, nhà thơ phản kháng nổi tiếng nhất của Việt Nam, vừa từ trần tại Santa Ana, California, Hoa Kỳ lúc 7 giờ 17 phút sáng ngày 2/10/2012, hưởng thọ 73 tuổi
Ông sinh ngày 27 tháng 2 năm 1939 tại Hà Nội, học hành và sinh sống ở Hà Nội,
Hà Nam, Hải phòng với song thân phụ mẫu và một người chị.
Ông từng bị chế độ Việt Nam Dân chủ Cộng Hoà bắt giam từ năm 1961, vì tội “phản tuyên truyền” bằng những bài thơ phê phán chế độ. Được trả tự do vào tháng 11 năm 1964, đến tháng 2-1966 ông lại bị tống giam đến tháng 7-1977. Ông viết lại bằng tay tập thơ “Hoa địa ngục” sáng tác và ghi nhớ trong tù.
Tháng 7-1979, ông đem đưa được tác phẩm này vào bên trong toà đại sứ Anh. Ông
không đi tị nạn ở Anh và bị bắt ngay trước cổng toà đại sứ, bị tống giam thêm
12 năm, với chế độ giam giữ khắc nghiệt hơn hết so với những khoảng thời gian
bị giam cầm trước đó.
Tập thơ “Hoa địa ngục” từ toà đại sứ Anh ở Hà Nội được chuyển tới giáo sư Patrick Honey (1925-2005) dạy tại đại học Luân đôn. Sau đó thơ ông được phổ biến trên báo chí, sách vở của người Việt hải ngoại, được dịch và xuất bản bằng Anh, Pháp, Việt ngữ. Năm 1985 ông được tặng thưởng khiếm diện giải thưởng thơ quốc tế tại Rotterdam.
Từ năm 1981 Tổ chức Ân xá Quốc tế Amnesty International, Tổ chức Theo dõi
Nhân quyền Human Rights Watch và Tổ chức nhân quyền Quê Mẹ cùng phát động
chiến dịch kêu gọi quốc tế can thiệp với nhà cầm quyền Việt Nam về trường hợp
của ông.
Suốt thời gian đó ông bị giam tại Hoả Lò, Hà Nội, đến năm 1985 bị đưa đi biệt giam giữa rừng, kiệt sức và gần chết đói. Năm 1990 ông được đưa tới trại tù Ba Sao săn sóc thuốc men, và được trả tự do vào tháng 10 năm 1991.
Được anh ruột bảo lãnh sang Hoa Kỳ từ năm 1995, ông ghi lại và phổ biến tập “Hoa địa ngục” thứ nhì, gồm những bài ông sáng tác và ghi nhớ trong thời gian cầm tù sau . GS Nguyễn Ngọc Bích dịch tác phẩm nay sang Anh ngữ và xuất bản song ngữ. Ông viết tự truyện bằng Anh ngữ, được đại học Hawaii xuất bản trong “Beyond Works: Asian Writers on Their Works.”
Thi sĩ “ngục sĩ” Nguyễn Chí Thiện được giải thưởng của Hội Nhà văn Quốc tế vào năm 1998. Ông sang Pháp, ở lại đó 3 năm để viết “Hoả Lò tập truyện”. Tác phẩm được dịch sang Anh ngữ, đại học Yale xuất bản năm 2007.
Nhà thơ cư ngụ tại quân Cam California từ năm 2004, phải phấn đấu thường xuyên với những di chứng bệnh tật trong suốt 27 năm tù ngục, nhưng vẫn đi nhiều nơi để nói chuyện về kế hoạch dân chủ hoá Việt Nam.
Ông là một người độc thân, mất đi trong sự săn sóc của bạn bè thân hữu và những cuộc thăm viếng của những đồng bào Việt Nam ái mộ thơ văn của ông, ngưỡng mộ ý chí bất khuất của ông trước chế độ cộng sản của Nhà nước Việt Nam Xã hội Chủ Nghĩa.
Vietcatholic xin nói thêm, khi đi tù tại ngoài Bắc Việt Nam, thi sĩ đã cảm phục tinh thần của Cha Vinh , đã tìm hiểu đạo Công Giáo nên trước khi từ trần, thi sĩ đã xin gia nhập đạo Công Giáo. LM Cao Phương Kỷ đã rửa tội cho thi sĩ và ban các phép bí tích sau cùng cho thi sĩ.
Thi sĩ lấy tên Thánh là: Thomas More
Xin cầu nguyện cho linh hồn Thomas More Nguyễn Chí Thiện sớm được hưởng Nhan Thánh Chúa.
Hằng năm, Giáo hội Công giáo dành Tháng Mười để tôn kính Đức Mẹ Mân Côi. Theo miêu tả của tu sĩ Alan de la Roch, Dòng Đa Minh thế kỷ XV, Đức Mẹ đã hiện ra với thánh Đa Minh năm 1206 sau khi thánh nhân cầu nguyện và sám hối vì đã không thành công trong
việc chống tà thuyết Albigensianism (*). Đức Mẹ đã khen ngài về sự chiến đấu anh dũng của ngài chống lại tà thuyết và trao cho ngài Chuỗi Mân Côi làm vũ khí phi thường, đồng thời giải thích cách sử dụng và hiệu quả của Chuỗi Mân Côi. Đức Mẹ bảo thánh Đa Minh rao truyền Chuỗi Mân Côi cho những người khác.
Kinh Mân Côi có nguồn gốc từ chính Thiên Chúa, từ Kinh thánh, và từ Giáo hội. Không lạ gì khi Chuỗi Mân Côi gần gũi với Đức Mẹ và mạnh mẽ đối với Nước Trời.
Rất nhiều người đã được ơn từ việc lần Chuỗi Mân Côi. Chân phước GH Gioan Phaolô II cũng thường xuyên lần Chuỗi Mân Côi khi ngài đi bách bộ. Nếu xem lại lịch sử, chúng ta thấy có nhiều chiến thắng nhờ Chuỗi Mân Côi. Truyền thống ban đầu đã có chiến thắng
tà thuyết Anbi tại trận Muret năm 1213 nhờ Chuỗi Mân Côi.
Dù không muốn chấp nhận truyền thống đó thì cũng phải chân nhận rằng thánh GH Piô V đã góp phần chiến thắng đội quân Thổ Nhĩ Kỳ vào Chúa Nhật đầu tháng 10 năm 1571. Ngay thời điểm đó có Hội Mân Côi (Rosary confraternities) tại Rôma và những nơi khác. Do
đó, thánh GH Piô V đã truyền phải tôn kính Kinh Mân Côi vào chính ngày đó.
Năm 1573, ĐGH Grêgôriô XIII công bố việc mừng lễ Đức Mẹ Mân Côi tại các nhà thờ có bàn thờ dâng kính Đức Mẹ Mân Côi. Năm 1671, ĐGH Clêmentô X mở rộng lễ này trên toàn cõi nước Tây Ban Nha. Chiến thắng anh dũng lần thứ hai trên người Thổ Nhĩ Kỳ, những người đã có lần (cũng như người Nga) đe dọa phá hủy văn minh Kitô giáo, xảy ra vào ngày
5-8-1716, khi hoàng tử Eugene đánh bại họ tại Peterwardein (Hungary). Do đó, ĐGH Clêmentô XI mở rộng lễ Đức Mẹ Mân Côi trong toàn Giáo hội.
Lm. William G. Most đã viết trong cuốn “Đức Maria trong Đời sống Chúng ta” (Mary in Our Lives): “Ngày nay, các mối nguy hiểm còn lớn hơn người Thổ Nhĩ Kỳ, không chỉ đe dọa Kitô giáo mà đe dọa cả nền văn minh, Đức Mẹ thúc giục chúng ta trở lại với Chuỗi Mân Côi để được giúp đỡ. Nếu nhân loại đủ số người làm vậy, đồng thời thực hiện các điều kiện khác mà Đức Mẹ đã đưa ra, chúng ta có lý do chính đáng để tin rằng chúng ta sẽ thoát khỏi mọi mối nguy hiểm”.
Nhưng thiết nghĩ chúng ta cần tích cực lần Chuỗi Mân Côi hàng ngày không vì mong được lợi cho mình mà vì lòng yêu mến chân thành. Người Việt Nam có câu: “Mưu sự tại nhân,
thành sự tại thiên”. Cứ hành động bằng tất cả niềm tin, cậy, mến thì chúng ta không bao giờ phải thất vọng.
Chúng con xin trao phó mọi sự cho Thiên Chúa và Đức Mẹ, xin quan phòng và lo liệu cho chúng con hôm nay và mãi mãi. Amen.
TRẦM THIÊN THU
(*) Albigensianism: Anbi giáo, một phong trào Kitô giáo được coi là hậu duệ thời trung cổ của Mani giáo (Manichaeism – xem chú thích bên dưới) ở miền Nam nước Pháp hồi thế kỷ XII và XIII, có đặc tính của thuyết nhị nguyên (đồng hiện hữu của hai quy luật đối
nghịch là Thiện và Ác). Thuyết này bị kết án là tà thuyết thời Tòa án Dị giáo (Inquisition).
Manichaeism: Mani giáo, hệ thống tôn giáo nhị nguyên do tiên tri Manes (khoảng 216–276) sáng lập ở Ba Tư hồi thế kỷ III, dựa trên vụ xung đột nguyên thủy giữa ánh sáng và bóng tối, kết hợp với các yếu tố của Kitô giáo ngộ đạo (Gnostic Christianity), Phật giáo (Buddhism), Bái hỏa giáo (Zoroastrianism), và các yếu tố ngoại giáo khác. Thuyết này bị chống đối từ phía Hoàng đế La mã, các triết gia phái tân Platon (Neo-Platonist) và các Kitô hữu chính thống.
Từ trẻ nhặt rác đến ứng cử viên giải Hòa bình Thiếu nhi Quốc tế nguồn: VOA
Kesz ngồi đằng sau một cậu bé 5 tuổi lắng nghe một bài học. Kesz bị bỏng nặng hồi 8 năm trước tại một bãi rác ở gần thủ đô Manila
Simone Oredain
17.09.2012
MANILA — Từ đi nhặt rác đến vận động cho quyền trẻ em, một cậu bé xuất thân từ thành phố Cavite gần thủ đô Manila của Philippines đang là một trong 3 ứng cử viên cho giải thưởng Hòa bình Thiếu nhi Quốc tế. Giải thưởng thường niên này ghi nhận những đóng góp đáng kể trong việc đối phó với các vấn đề của trẻ em và dự kiến sẽ được công bố trong tuần này tại thành phố The Hague. Từ Manila, thông tín viên Simone Orendain tường trình về cậu bé 13 tuổi tên Kesz, người sáng lập ra một tổ chức đã giúp hơn 10.000 trẻ em có hoàn cảnh như chính cậu.
Kesz nở nụ cười rạng rỡ trước những đứa trẻ ăn mặc nhếch nhác đang chen chúc ngồi nghe cậu đọc một câu chuyện về một chú chuột đi lên mặt trăng để tìm pho mát. Chúng tụ tập ngồi quanh một chiếc bàn trong trung tâm giữ trẻ chỉ có 1 phòng này ở Barangay Muzon, một cộng đồng nghèo khó ven vịnh Manila.
Kesz và một số tình nguyện viên trẻ tuổi nữa dạy bọn trẻ đọc hiểu, quyền trẻ em, vệ sinh cá nhân và trồng rau.
Kesz nói: “Em nhìn thấy bản thân mình qua những đứa trẻ này. Khi em đi đến những thành phố khác và nhìn thấy lũ trẻ xin ăn trên đường phố, em như thấy hình ảnh của chính mình. Vì thế mà em muốn dốc lòng giúp chúng.”
Từ lúc Kesz mới 2 tuổi cậu đã phải đi xin ăn, ăn cắp vặt và nhặt rác tại bãi rác nơi gia đình cậu sinh sống. Cậu nói ở nhà cậu bị ngược đãi và sau đó cậu bỏ trốn.
Kesz đọc câu chuyện về một chú chuột đi lên mặt trăng để tìm pho mát
Một ngày nọ, các thành viên của Câu lạc bộ 8586, một nhóm Kitô hữu vận động cho trẻ em tìm thấy Kesz đang ngủ bên ngoài một cửa hàng tạp hóa. Efren Penaflorida nhớ lại cậu bé 4 tuổi Kesz khắp người đầy ghẻ choàng tỉnh dậy và vội xin tiền.
Anh Penaflorida nói: “Nhưng tất nhiên là chúng tôi không cho tiền. Điều mà tôi và người hướng dẫn của tôi KB làm là mời cậu bé tham dự lớp học xe đẩy mà trong đó chúng tôi cho em thức ăn và một nền giáo dục cơ bản. KB bây giờ là người giám hộ của Kesz.”
Lớp học xe đẩy là một chương trình học tập khác dành cho trẻ em đường phố, một hình thức trường học mini di động có cung cấp bữa ăn và đồ dùng vệ sinh cá nhân.
Người sáng lập Câu lạc bộ 8586, Harnin “KB” Manalaysay, gửi Kesz trở về nhà với cam kết trả tiền học phí cho cậu bé. Nhưng thay vì đi học cậu lại buộc phải đi nhặt rác. Khi Kesz 5 tuổi, cậu bị những người nhặt rác bâu quanh xe chở rác xô ngã vào đống lốp xe đang cháy. Câu lạc bộ 8586 trả chi phí điều trị bỏng cho Kesz nhưng sau đó mẹ Kesz bỏ rơi cậu.
Kesz cho biết: “Mẹ em nói ở với Câu lạc bộ 8586 tốt hơn vì em sẽ được chăm sóc.
Bà ấy cũng nói em là người gây xui xẻo cho bà ấy.”
Dưới sự dìu dắt của Manalaysay và những người hướng dẫn khác, vận hạn của Kesz
đã thay đổi. Cậu bé 6 tuổi trở thành học sinh xuất sắc. Khi cậu vừa tròn 7 tuổi, Kesz đã ước một điều ước quan trọng vào dịp sinh nhật của mình.
Kesz nói thêm: “Em ước rằng trẻ em nghèo khó cũng nhận được những thứ mà em đã
nhận được.”
Kesz nói cậu muốn trẻ em nghèo có những thứ như dép xỏ ngón, đồ chơi và bánh kẹo, những thứ mà cậu từng có. Đây là khởi đầu cho sứ mệnh đầy tham vọng của Kesz. Những món quà mà Kesz ước vào sinh nhật mình hàng năm giờ đây có thêm quần áo, đồ dùng vệ sinh cá nhân và một thông điệp giản đơn gửi đến cho bọn trẻ, rằng đừng đánh mất hy vọng bởi vì chính các em cũng có thể đảo ngược lại cuộc đời của mình.
Khi chương trình được nhân rộng, Kesz và một nhóm những tình nguyện viên trẻ tuổi bắt đầu dang tay giúp đỡ đến hàng ngàn trẻ em nghèo khó ở Manila. Mùa xuân năm rồi, tổ chức Campioning Community Children vươn ra ngoài Philippines để đến với trẻ em cơ nhỡ ở Indonesia.
Klarence Baptista, một giám sát viên tình nguyện 22 tuổi, nói nguyên tắc làm việc của Kesz quả là phi thường.
Cô Baptista nói “Kesz giống như một thứ ánh sáng soi đường và truyền cảm hứng cho những người xung quanh chỉ đơn giản bằng cách giúp đỡ người khác.”
Nhưng quá khứ khó khăn vẫn đeo đuổi Kesz. Sau khi cậu được đề cử giải thưởng Hòa bình, Kesz bắt đầu nhận được những lời đe dọa tống tiền vì được giới truyền thông để ý tới. Sự việc này khiến cậu phải lánh xa công chúng và chỉ sử dụng tên “Kesz” thay vì tên họ đầy đủ để bảo vệ danh tính của mình.
September 18, 2012 nguồn: Báo Nguoi-Viet.com Thiên An/Người Việt
Nhiều người mang chuyện ly dị ra chỉ để hù dọa vợ hay chồng mình khi nóng giận, nhưng dựa trên những số liệu gần đây của Sở Kiểm Kê Dân Số Hoa Kỳ (US Census Bureau) thì không ít những lời nói vu vơ đó sẽ có thể trở thành là sự thực, nhất là trong khu vực Quận Cam.
Trẻ em là những người bị thiệt thòi nhất khi cha mẹ ly dị. (Hình minh họa: TORU
YAMANAKA/AFP/Getty Images)
Tài liệu của US Census Bureau năm 2010 cho biết tỉ lệ ly dị trung bình của nước Mỹ là khoảng 50%, tiểu bang đi đầu là California 60% mà Quận Cam là vùng có tỉ lệ ly dị cao nhất, gần 70%.
Từ nhiều năm trở lại đây, tỉ lệ lập gia đình trong dân số Hoa Kỳ ngày càng giảm, trong khi con số ly dị từ các cặp vợ chồng đó ngày một tăng lên. Cứ ba cặp đôi nào vượt qua được các thử thách và quyết định đi tới hôn nhân, thì chỉ 1 trong số đó sẽ giữ được mái ấm của mình. Với tỉ lệ ly dị cao tới gần 70% giữa các đôi vợ chồng ở Quận Cam, có thể nói rằng những đứa trẻ nào ở Quận Cam, mà có được cả ba lẫn mẹ để thưa chào trước khi đi học hay khi về nhà, là những đứa trẻ may mắn. Những
đứa trẻ không có được may mắn đó sẽ phải đối mặt với nhiều vấn đề về tâm lý cũng như các phương diện khác của cuộc sống. Con gái sống với cha hay con trai sống với mẹ thường có những khó khăn trong việc bộc lộ cảm xúc. Con gái sống với mẹ thường có tinh thần trách nhiệm cao, nhưng dễ trở nên già dặn hơn các bạn đồng trang lứa. Ðáng buồn hơn, một số có thể trở nên hư hỏng và đánh mất tương lai của chúng. Thống kê cho thấy con trai thiếu sự dạy dỗ của cha có tỉ lệ phạm tội cao gấp đôi mức bình thường.
Bà Lynne Diamond, người sáng lập và là giám đốc của Divorce Wizards ở Newport Beach nói, “Ðau lòng nhất là những đứa trẻ, có những đứa mới ba tuổi không biết sẽ ra sao.” Có những đôi vợ chồng cần sự cố vấn của bà hơn 30 tiếng mới quyết định được việc họ sẽ chia nhau nuôi dạy con như thế nào trong khoảng thời gian sau ly dị. Công việc của bà Diamond là chuyên về hòa giải và cố vấn cho các vụ ly dị. Bà có bằng thạc sĩ tư vấn và đã làm trong ngành 17 năm nhưng bà cũng cho biết là hầu hết các cặp vợ chồng đã điền đơn ly dị thì cũng khó được hòa giải thành công, nhất là các cặp vợ chồng đã tìm tới luật sư. Tuy từng học và lấy bằng luật, bà Diamond bày tỏ sự thiếu thiện cảm của mình với những luật sư trong lĩnh vực ly dị.
Tòa thường lấy $1,000 cho một cuộc ly dị, bất kể đó là một cuộc ly dị đơn giản hay phức tạp. Với con cái và tài sản giữa hai bên, việc ly dị dễ trở nên rắc rối khiến cho cặp vợ chồng phải nhờ tới sự giúp đỡ của luật sư. Khi một bên đã gọi luật sư thì bên kia thường sợ thua thiệt và gọi một luật sư khác cho riêng mình. Bà Diamond lấy một cái tên từ danh sách khách hàng dài sáu trang của bà, danh sách các cặp vợ chồng phải nhờ tới sự trợ giúp của luật sư. Ðôi vợ chồng mà bà lấy để làm ví dụ đã phải ra tòa 31 lần với luật sư của họ. Mỗi bên đã trả $150,000 cho luật sư của mình.
Ly dị là tốn kém, nhưng tiền bạc thường không phải là điều mất mát lớn nhất từ các vụ ly dị. Với các bậc làm cha làm mẹ, tranh giành quyền nuôi dạy con cái luôn là điều làm họ đau đầu nhất. Người may mắn hơn sẽ được giữ con trong khi người kém may mắn hơn sẽ chỉ được gặp con theo một thời khóa biểu vạch sẵn. Người không có việc làm tốt và ổn định không những sẽ mất quyền giữ con mà còn phải đóng tiền child
support cho người kia. Những người sau khi ly dị sẽ gặp nhiều sức ép tài chính hơn, cho con cái cũng như nhà ở hay thức ăn, những thứ mà giờ đây không còn được chia sẻ bởi người chồng hay người vợ của mình nữa.
Các cặp vợ chồng đến gặp bà Diamond tới từ các độ tuổi và tầng lớp khác nhau, 20 tuổi có, 80 tuổi có, nghèo có, giàu có. Lý do cãi vã và ly dị cũng vô vàn, mỗi cặp mỗi cảnh. Tất cả đều mong khi ly dị xong họ có thể kết thúc các vấn đề trong đời sống vợ
chồng của mình. Việc ly dị là không hề đơn giản nhưng lại là phương án tốt nhất mà một số người có thể chọn cho mình. Với họ, đó có thể là một quyết định sáng suốt. Với một số khác, khi họ nhận ra được sự phức tạp của việc ly dị thì đã trễ.
Cứ 10 cặp vợ chồng ở Quận Cam thì 7 cặp sẽ kết thúc trong sự tan vỡ. Theo khảo sát thì ba cặp còn lại cũng nghĩ tới việc ly dị nhưng họ không biến ý nghĩ đó thành hiện thực. Trong cuộc sống hiện đại khi thời gian là vàng bạc, con người dường như quyết định mọi thứ nhanh chóng hơn, kể cả việc chấm dứt đời sống vợ chồng. Khi nghĩ tới việc ly dị như một phương án để kết thúc cho mọi khó khăn trong đời sống gia đình,
thiết nghĩ một chút thời gian để nói chuyện với nhau có thể giữ bạn lại ở bên phía 30% may mắn của các cặp vợ chồng ở Quận Cam.
SANTA ANA (NV) – Hơn 500 giáo dân Công Giáo có mặt tại Trung Tâm Công Giáo Việt Nam, Santa Ana, chiều Thứ Sáu, tham dự lễ giỗ lần thứ 10 cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận.
Ðức Cha Mai Thanh Lương (giữa), giám mục phụ tá Giáo Phận Orange, chủ tế cùng 10
linh mục trong và ngoài giáo phận tham dự thánh lễ giỗ 10 năm ngày mất của cố
Hồng Y Nguyễn Văn Thuận. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
Thánh lễ do Ðức Cha Mai Thanh Lương, giám mục phụ tá Giáo Phận Orange, chủ tế cùng 10 linh mục trong và ngoài giáo phận.
Chương trình thánh lễ được cử hành trang trọng với các nghi thức dâng hương, cung nghinh Thánh giá, cùng các bài ca ngợi Thiên Chúa.
Tiếp xúc với phóng viên Người Việt trước giờ cử hành thánh lễ kỷ niệm 10 năm ngày mất của cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận, Ðức Cha Mai Thanh Lương, giám mục phụ tá Giáo Phận Orange, chủ tế, cho biết: “10 năm là mốc điểm đặc biệt, thêm nữa, từ năm năm nay, cuộc vận động phong Á Thánh cho ngài đang diễn ra, chưa biết sẽ đi đến đâu, nhưng thánh lễ
hôm nay là biểu hiện cho việc cộng đồng người Việt quý mến ngài, đặc biệt là những bạn bè đã làm việc cùng ngài.”
Chia sẻ kỷ niệm về cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận, Ðức Cha Mai Thanh Lương kể: “Khi ngài vừa ra khỏi tù, sang Roma năm 1993 dự khóa tĩnh tâm dành cho các linh mục trên thế giới, tôi gặp ngài tại đó trong 4, 5 ngày. Lần đó ngài trao cho tôi cuốn sách ngài viết trong tù, có tên ‘Con Ðường Hy Vọng’. Giờ cuốn sách này đã được dịch ra nhiều thứ tiếng. Cuốn sách đó không chỉ có người Việt mà những người ngoại quốc cũng thích. Khi tôi đi họp, gặp gỡ những giám mục khác, họ cũng hỏi về ngài, bởi họ quý tư tưởng, niềm vui và hy vọng của ngài.”
Trong phần giảng tại thánh lễ, Ðức Cha Mai Thanh Lương cũng nhắc lại những câu chuyện được truyền khẩu liên quan đến đức hạnh của cố Hồng Y Thuận trong thời gian ngài bị giam cầm 13 năm trong nhà tù Cộng Sản, từ sau năm 1975, cũng như nêu ra những lý do tại sao ngài lại được Tòa Thánh vận động phong Á Thánh.
Không còn chỗ ngồi trong thánh đường, ông Ngô Ðình Thu, một giáo dân thuộc cộng đoàn Saint Barbara, đứng cầu nguyện suốt một buổi phía bên ngoài một cách thành tâm.
Ông cho biết tâm tình của mình khi đến tham gia thánh lễ: “Tham dự thánh lễ giỗ của Ðức Hồng Y lần thứ 10 cũng là nhân ngày kính Thánh Giá, ngày khổ nạn của Chúa Giê-su, những sự đau khổ của Ðức Hồng Y biểu hiện cho sự đau khổ của Chúa Giê-su đã vượt qua để mang lại hoa trái hồng ân cho đất nước Việt Nam.”
“Tôi cầu xin Ðức Mẹ Maria thương cho đất nước Việt, ban cho đất nước Việt Nam một hồng y là thánh để mang lại hoa trái hòa bình cho quê hương Việt Nam chúng ta.”
“Tôi có dịp gặp ngài năm 2000 ở Missouri, tôi vẫn nhớ lời ngài kêu gọi chúng tôi: ‘Hãy vui lên, đừng sợ, lúc nào cũng hãy luôn vui cười, nở một nụ cười trên môi vì hãy tin vào Ðức Mẹ Maria và Ðức Chúa Giê-su sẽ mang lại cho dân tộc Việt Nam một ngày an bình thịnh
vượng, và nhất là cho tôn giáo được tự do trên quê hương.” Ông Thu kể.
Trong khi đó, bà Phạm Thanh Tâm, giáo dân thuộc cộng đoàn Huntington Beach, là người theo làm các công việc giúp Ðức Hồng Y từ lúc còn sống cho tới bây giờ, nói bằng sự xúc động: “Mới đây mà thấm thoát 10 năm rồi. Tôi nhớ tới Ðức Hồng Y và cũng cảm động khi thấy trời nóng như thế này mà có rất nhiều người tới đây tham dự thánh lễ cầu nguyện cho ngài. Xin Chúa mau sớm cho ngài được phong chân phước, để mọi người ai nấy cũng đều
vui mừng cho giáo hội Việt Nam mình có một vị thánh để con cháu giáo hội noi theo.”
Bà Tâm nhớ lại điều xảy ra vào ngày mất của cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận: “Trước khi mất, ngài có tặng tôi cuốn sách ‘Ðường Hy Vọng Dưới Ánh Sáng Lời Chúa’. Tự dưng ngày đó nghe tin ngài mất, tôi gọi qua Roma thì Ðức Ông Hiền nói là ‘đừng khóc, đừng khóc, tiếp tục cầu nguyện!’ Thế là tôi mở cuốn sách ngài tặng, trong đó có nói ‘Ðây là lời trăn trối của Cha, các con hãy điền vào những thiếu sót’. Từ đó tôi tiếp tục dấn thân làm hết sức mình cho Chúa, giống như lòng mình báo hiếu đối với Ðức Hồng Y đã suốt cuộc đời hy sinh cho Chúa, cho giáo hội.”
“Xin tất cả các giáo dân cùng tham gia cầu nguyện cho ngài để ngài được vinh hiển trên bàn thờ theo Thánh ý Chúa.” Bà Tâm kêu gọi.
Luật Sư Nguyễn Ðình Khương, chủ tịch Liên Ðoàn Công Giáo Việt Nam miền Tây Nam Hoa Kỳ, chia sẻ: “Tôi được gặp ngài nhiều lần, từ lúc còn ở Việt Nam đến khi qua Mỹ. Ðức cố Hồng Y là một người hiền lành và qua bao nhiêu lần được tiếp xúc với ngài, muốn xem ngài có một sự tức giận gì hay hằn thù gì với những người từng giam giữ ngài không thì tuyệt
đối không bao giờ thấy ngài để lộ những gì như là ngài không hài lòng. Có lẽ ngài tha thứ cho tất cả. Ðó là điểm rất đặc biệt ở ngài.”
Luật Sư Khương cũng rất “hy vọng một ngày gần đây Ðức Hồng Y được phong Hiển Thánh”.
Sau thánh lễ, mọi người đến nhà hàng Seafood Palace, Westminster, để dự buổi tiệc gây quỹ vận động phong Chân Phước cho vị cố Hồng Y.
***
Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận sinh tại Phủ Cam, Huế ngày 17 tháng 4 năm 1928. Ngài là anh cả trong một gia đình có 8 anh chị em. Thân phụ là ông Nguyễn Văn Ấm, mẹ là bà Ngô Ðình Thị Hiệp, em ruột của Giám Mục Ngô Ðình Thục và Tổng Thống Ngô Ðình Diệm.
Ngài theo học tại Tiểu Chủng Viện An Ninh, Quảng Trị và Ðại Chủng Viện Kim Long, Huế. Ngày 11 tháng 6 năm 1953, ngài được thụ phong linh mục và ngay sau đó được bổ nhiệm làm cha phó xứ tại họ đạo Phanxicô.
Năm 1960, ngài được cử làm giám giốc (Bề trên) Tiểu Chủng Viện Hoan Thiện, Huế, sau khi đậu bằng tiến sĩ giáo luật tại Ðại Học Urban, Roma. Từ năm 1963 đến năm 1967 ông còn đảm nhận chức vụ tổng đại diện Giáo Phận Huế.
Tháng 6 năm 1967, ngài được tấn phong giám mục tại Huế, và nhậm chức giám mục chính tòa Giáo Phận Nha Trang.
Ngày 23 tháng 4 năm 1975, ngài được Tòa Thánh bổ nhiệm làm tổng giám mục hiệu tòa Vadesi, tổng giám mục phó Tổng Giáo Phận Sài Gòn với quyền kế vị. Ngài đến Sài Gòn ngày 7 tháng 5 năm 1975 để nhận nhiệm vụ mới, nhưng không được chính quyền tạm thời lúc bấy giờ chấp nhận. Ngài bị bắt bỏ tù 13 năm.
Ngài đến Roma tháng 4, 1990 để điều trị bệnh, và trong thời gian này, nhà nước Việt Nam tuyên bố không cho ngài trở lại Việt Nam nữa. Tại Roma, ngài được mời làm thành viên Ủy Ban Quốc Tế về Di Trú và Di Dân.
Năm 1994, Tòa Thánh bổ nhiệm ngài làm phó chủ tịch Hội Ðồng Giáo Hoàng về Công Lý và Hòa Bình.
Năm 1998, ngài được bổ nhiệm làm chủ tịch Hội Ðồng Giáo Hoàng về Công Lý và Hòa Bình, thay thế Hồng Y Y. R. Etchegaray nghỉ hưu.
Ngày 21 tháng 1 năm 2001, Giáo Hoàng Gioan Phaolô II công bố tuyển chọn ngài vào Hồng Y Ðoàn, tước hiệu Hồng Y nhà thờ Santa Maria della Scala.
Thời gian này, dư luận Công Giáo trên thế giới đặc biệt chú ý đến ngài. Trong số phát hành ngày 21 tháng 2 năm 2001, nhật báo The Los Angeles Times có bài với nhan đề “The Men Who Would Be Pope?” (Người có thể lên ngôi Giáo Hoàng?) đã dự đoán danh sách 14 vị hồng y có nhiều khả năng kế vị Giáo Hoàng Gioan Phaolô II, trong đó có cố Hồng Y Nguyễn
Văn Thuận.
Ngày 16 tháng 9 năm 2002, ngài qua đời tại Roma do bệnh ung thư ruột.
Ðức Cha Mai Thanh Lương (giữa), giám mục phụ tá Giáo Phận Orange, chủ tế cùng 10
linh mục trong và ngoài giáo phận tham dự thánh lễ giỗ 10 năm ngày mất của cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
Ngày 17 tháng 9 năm 2007, Giáo Hội Công Giáo Roma bắt đầu những thủ tục đầu tiên cho việc tuyên phong chân phước và phong thánh cho ngài. Ðây cũng là lần đầu tiên có một người Việt Nam được khởi sự án phong chân phước mà không phải là Thánh tử đạo.
Cố Hồng Y Thuận đã viết nhiều tác phẩm rao giảng tín lý Công Giáo. Khi ở trong tù, ngài viết lại những cảm nghiệm trong đời sống tâm linh ở mặt sau những tờ lịch cũ.
Ngài đã du hành tới nhiều quốc gia, giảng thuyết tín lý Công Giáo qua các trải nghiệm của mình, đặc biệt sự lạc quan, yêu thương đồng loại ngay cả những ngày tù tội. Một câu nói của ngài với những kẻ bỏ tù ngài được kể lại là: “Cho dù các anh giết tôi, tôi vẫn yêu thương các anh. Tại vì Chúa Ki Tô đã dạy tôi phải yêu thương tất cả mọi người, cả những kẻ thù. Nếu tôi không làm như vậy, tôi không đáng được gọi là Kitô hữu.”
Chiếc ly “xây chừng” được chuyền tay nhau, chị Ba giữ phần cầm cái, rót rượu. Chị và các nữ “chiến hữu” uống sòng phẳng với đàn ông chúng tôi, không bỏ sót vòng nào.
Vừa nhậu, chị Ba vừa cười, nói: “Nam nữ bình đẳng, mấy em tới đâu, mấy chị tới đó”. Ban đầu uống 2 người 1 ly, nhưng sau 3 vòng đầu, tôi… sợ toát mồ hôi khi nghe chị Ba tuyên bố: “Đến vòng tăng tốc, mỗi người 1 ly, chị uống trước”…
Cảnh nhậu của phụ nữ miền Tây.
Cuộc nhậu nhớ đời ở Cà Mau.
Nghe đồn phụ nữ Cà Mau nhậu có tiếng, nên trong một chuyến công tác về đó, khi mấy đồng nghiệp rủ đi “so ly” với mấy chị em phụ nữ, tôi hào hứng nhận lời ngay. Chừng 11 giờ trưa, chúng tôi đã có mặt ở nhà anh Ba, một cán bộ huyện C.
Vừa thấy khách, anh Ba đã cười khà: “Nghe tụi bây xuống chơi, tao kêu chị Ba mày làm mồi bén đãi khách”. Không phải đợi lâu, chị Ba dọn lên đĩa vịt xiêm luộc chấm nước mắm gừng và thau tôm nướng đỏ au. Chị Ba xách ra can rượu đế 10 lít, tuyên bố: “Đây là tăng 1, tăng 2 tới bia”. Tôi nhẩm tính: Chỉ có 4 người chúng tôi, cộng với vợ chồng anh chị là 6, làm sao “cõng” nổi 10 lít rượu. Vừa dứt đã thấy chị Ba móc điện thoại alô, chưa đầy 5 phút sau 4 chị “chiến hữu” của chị Ba có mặt, ngồi vào bàn tiệc.
Chiếc ly “xây chừng” chạy quanh bàn nhậu, chị Ba làm “chủ xị”… Đến khi can rượu vơi hết phân nửa, chị Ba tuyên bố: “Bây giờ tăng tốc, chị uống sao mấy em uống vậy”. Nói xong, chị Ba rót liền 3 ly rượu, lần lượt uống hết từng ly, rồi rót rượu cho từng người. Vòng 3 ly đầu, tôi gắng gượng cầm cự, nhưng đến vòng thứ hai, vừa nốc xong, tôi vội vàng chạy ra hè “cho chó ăn chè”, trong khi chị Ba và các “chiến hữu” ngồi cười ha hả. Anh Ba chủ nhà cũng chỉ khá hơn tôi một chút, chứ không cầm cự nổi với vợ và bạn vợ.
Khi đã ngà say, anh Ba ôm tôi tâm sự: “Mỗi tháng không dưới 20 ngày bà con, lối xóm mời đám giỗ, đám cưới, thôi nôi, đầy tháng, ăn mừng… Anh đi không xuể, chị Ba mấy em phải đi thế, bả nhậu riết rồi lên đô”. Chiều hôm đó, tôi “quắc cần câu” nằm trên võng, còn nghe chị Ba và các “chiến hữu” vừa thu dọn “chiến trường” vừa rủ nhau đi uống bia, hát karaoke…
Hôm sau trên đường về TP.Cà Mau, anh bạn tôi điện thoại cho ai đó rồi cười nói: “Ghé xã Lương Thế Trân nhậu tiếp, có một nhóm nữ trẻ hơn đang sẵn sàng tiếp tụi mình”. Nhớ tới trận nhậu kinh hoàng hôm qua, tôi nổi da gà, nhưng vì tò mò, tôi gắng gượng đồng ý. Chúng tôi ghé vào một căn nhà lá nằm giữa các ao nuôi tôm. Trên bộ ván, 4 phụ nữ tuổi khoảng 30 – 40 đang ngồi “lai rai” chờ khách, trước mặt là mâm bánh xèo nhân tôm và một can rượu đế 10 lít đã vơi một phần ba. “Vào cửa bửa 1 ly”, “ngồi xuống uống 1 ly”, “cầm đũa dủa 1 ly”, tôi tá hỏa với 3 ly rượu “chào sân” theo đúng quy định của chủ nhà.
Chiếc ly không xoay vòng như trận nhậu hôm qua, ở đây mấy chị nhậu theo kiểu chia phe: 4 phụ nữ ngồi đối diện với 4 đàn ông chúng tôi, ly rượu chuyền qua lại liên tục giữa hai phe. Đến khi chị Năm chủ nhà quyết định tăng tốc lên 2 ly một lượt, tôi muốn hoa mắt, nhìn thấy phe bên kia có đến… 8 người. Chỉ thêm 1 vòng nữa, tôi giơ tay đầu hàng, xin ra võng nằm, sau lưng là tiếng “trăm phần trăm” của mấy chị.
Mua chuột về làm mồi nhậu – chuyện không phải hiếm của phụ nữ miền Tây.
Làm cán bộ phải biết nhậu!
“Không phân biệt nam nữ, làm cán bộ ở miền Tây mà không biết nhậu thì không phải là… cán bộ” – cô bạn tôi hiện đang làm Phó Giám đốc Sở TNMT tỉnh X nói xanh rờn. Bạn và tôi thân nhau từ hồi học trung học, sau này mỗi người một nơi, nhưng hình ảnh người con gái dịu dàng, có phần nhút nhát ngày nào vẫn còn nguyên vẹn trong tôi.
Say rượu đâm chết bố chồng Chiều 9.9.2012, ông Trần Văn Kịp (45 tuổi, ngụ ấp Bà Chăng, thị trấn Châu Hưng, huyện Vĩnh Lợi, Bạc Liêu) ngồi nhâm nhi ly trà nóng sau 1 ngày lao động mệt nhọc. Phút thư dãn của ông bất ngờ bị phá tan khi cô con dâu 24 tuổi là Quách Hoài Thương đi nhậu ở đâu đó về say mèm, bị bà nội chồng rầy la, Thương còn hỗn hào cãi lại. Không chịu được, ông Kịp mắng cô con dâu quá đáng, liền bị Thương cãi lại, suýt chút nữa ông bạt tai con dâu, may mà mọi người kịp can ngăn. Nằm bức bối không ngủ được, ông Kịp lại la mắng con dâu, dẫn đến xô xát giữa hai cha con. Bất ngờ, Thương chụp lấy con dao đâm 2 nhát chí tử, làm ông Kịp tử vong.
Cho tới một ngày, tình cờ cùng có mặt trong tiệc nhậu, tôi không tin vào mắt mình khi thấy bạn liên tục nốc cạn những ly rượu đầy mà mặt không hề biến sắc. “Không uống không được bạn à” – cô ấy giải thích – “Ban đầu mình “né” dữ lắm, nhưng cuối cùng cũng phải nhậu”.
Rồi bạn kể cho tôi nghe có những cuộc làm việc cả ngày, nhưng cuối cùng chỉ được “gút lại” ở bàn nhậu. “Tửu lượng mình không cao như bạn thấy đâu. Phụ nữ tụi này khi nhậu phải biết “ăn gian” mới cầm cự nổi” – bạn tâm sự. Rồi bạn kể những màn “ăn gian” trong tiệc nhậu mà cánh cán bộ nữ dày công “nghiên cứu”, truyền tai nhau áp dụng: Trà trộn nước lã vào ly rượu trắng; cho nước trà vào ly rượu Tây; nhả rượu vào ly trà đá hoặc ra khăn tay; đổ rượu xuống gầm bàn… “Khi bị “đối phương” để ý, không “ăn gian” được, buộc phải uống, thì phương cách cuối cùng là vào nhà vệ sinh móc cổ ói cho rượu bia ra hết, rồi nhậu tiếp.
Ban đầu rất khó chịu, nhưng dần cũng quen” – bạn thú nhận.
Sau lần nghe cô bạn cũ tâm sự về chuyện nhậu, mỗi lần dự tiệc nhậu có phụ nữ tôi đều kín đáo quan sát, đúng như bạn tôi nói, các chị em đều khéo léo “ăn gian”. Họ đi nhậu phần nhiều vì “lễ nghĩa”, muốn cho công chuyện được thuận lợi, cho vừa lòng mọi người, chứ thực ra ít có người thấy “đã”. Tôi chợt thấy “thương” họ, họ trở thành nạn nhân của một thói quen hình thành đã lâu, ai cũng thấy không nên, nhưng không ai muốn sửa và dám sửa!
Tối trước, tôi đến rủ người bạn vốn sành sỏi trong chuyện ăn nhậu đi uống vài chai. Cửa vừa mở đã thấy bạn cười méo xệch miệng: “Tao phải giữ con cho đứa em gái, bữa nay nó đi nhậu tới tối”. Em gái của bạn là cán bộ cấp sở ở tỉnh Tiền Giang, hôm nay đi tiếp khách, nhờ anh trai rước và giữ đứa con học lớp 1, vì chồng cô công tác vắng nhà. Anh bạn cho biết, mấy cô bây giờ đi nhậu cũng “tăng 2, tăng 3”, sau rượu rồi tới bia, kết thúc bằng chầu karaoke, có bữa 9 giờ tối cô em mới ghé nhà anh rước con. “Phải thông cảm cho nó thôi, đi nhậu cũng là “công tác”, giữ con cho nó cũng như giúp nó công tác tốt”.
Những hệ lụy của đàn bà nhậu
“Một người chồng hư, chỉ hư người chồng. Một người vợ hư, hư cả gia đình”. Điều đó cũng đúng trong chuyện nhậu, khi người phụ nữ vốn là linh hồn của gia đình sa đà vào chuyện nhậu, hậu quả sẽ nặng hơn người chồng “nát rượu”. Tại TP.Mỹ Tho (Tiền Giang), người ta vẫn còn nhắc chuyện một phụ nữ đã đánh mất tất cả vào những trận nhậu nổ trời. Người phụ nữ này cũng thuộc loại sắc nước hương trời, có mái ấm gia đình, trước đây chẳng hề biết đến rượu bia. Nhưng về sau do quan hệ làm ăn, chị trở thành “cao thủ” nhậu lúc nào không hay, một mình có thể “cõng” cả chai Chivas loại 70cl, còn bia thì phải hơn nửa thùng.
Từ khi biết mùi bia rượu, ngày nào chị cũng có “độ”, nhiều khi một ngày “đánh” 2 – 3 trận. Người chồng không thể nào chấp nhận một người vợ hết say rồi xỉn, nên lẳng lặng chia tay, đứa con gái cũng đi theo cha vì không chịu nổi người mẹ lúc nào cũng nồng nặc mùi bia rượu, về tới nhà là lăn ra ngủ như chết. Chồng con bỏ rơi, chị càng nhậu bạo hơn và cặp bồ với một bạn nhậu. Nhưng sau một thời gian, anh chồng hờ cũng lẳng lặng chia tay với nữ đệ tử lưu linh thứ thiệt.
Mới đây, gặp lại đồng nghiệp ở Cà Mau, tôi hỏi thăm vợ chồng anh Ba và các chị ở huyện C ngày trước, anh bạn cho biết chị Ba bị bệnh xơ gan rất nặng, nhóm nhậu của chị cũng tan rã. Tôi thầm nghĩ, nhậu như các chị mà không bệnh mới là lạ. Cô bạn phó giám đốc sở của tôi chưa thấy bệnh gì, nhưng những tiệc nhậu triền miên đã làm cho vóc dáng “tơ liễu” ngày nào giờ trở nên quá khổ.
Cô em gái của bạn tôi cũng vậy, trong nhà có đủ các loại máy chạy bộ, máy đánh tan mỡ bụng, nhưng mỡ cứ tích tụ quanh người theo năm tháng. Hay chuyện bà Thúy Liễu đốt chết chồng là nhà báo mới đây vẫn còn gây đau xót nhiều người. Bà Liễu cũng từng là tay nhậu có hạng trong giới nữ ở TP.Tân An. Bà có một nhóm bạn nữ khoảng 4 – 5 người, thỉnh thoảng tổ chức “chén thù chén tạc”. Từ nhậu nhẹt, tới cờ bạc, rồi thảm họa, chỉ là những bước ngắn!
Nhưng nhậu đến mức để lại hậu quả như 2 cặp vợ chồng ở xã An Minh Bắc, huyện U Minh Thượng, tỉnh Kiên Giang thì đúng là “độc nhất vô nhị”. Chuyện của họ luôn là đề tài đàm tiếu ở các tiệc nhậu vùng rừng U Minh heo hút này. Họ là hàng xóm của nhau, thường xuyên ăn nhậu “đồng vợ đồng chồng”. Một tối, 2 cặp vợ chồng cùng ngồi nhậu hết 5 lít rượu. Rượu vào lời ra, một người chồng đề nghị “đổi vợ”. Anh chồng kia đồng ý. Hai cô vợ ban đầu phản đối, nhưng đến lúc say mèm thì “chơi luôn”.
Đến sáng tỉnh rượu, mọi chuyện đã rồi! Một trong 2 người lẳng lặng dắt cô vợ mới (đổi) ra đi sau khi để lại 1 cây vàng và mấy dòng cho người hàng xóm: “Cây vàng này tui bù lỗ cho chú vì vợ chú trẻ hơn vợ tui”.
Cô Christine Ha không tin là mình giành chiến thắng trong cuộc thi MasterChef, và
cô là bằng chứng sống về việc đạt được mơ ước dù vấp phải nhiều khó khăn trong
cuộc sống
11.09.2012
Cô gái khiếm thị gốc Việt trở thành quán quân Vua đầu bếp của Mỹ
Christine Ha đã vượt qua hơn 100 ứng viên khác để trở thành người giành chiến
thắng trong chương trình thi nấu ăn có tên gọi MasterChef (Vua đầu bếp) của Mỹ.
Trong vòng chung kết của chương trình được phát sóng hôm 10/9, cô Christine đã
nấu các món ăn mang đậm hương vị Việt Nam và châu Á để giành ngôi vị quán quân
với giải thưởng trị giá 250.000 đôla cùng với một hợp đồng viết sách về nấu ăn.
Giám khảo của cuộc thi, đầu bếp danh tiếng Gordon Ramsay, nói cô Christine đã
biết tận dụng thế mạnh nguồn gốc Việt Nam của mình.
Cô Christine cho biết cô không tin là mình lại giành chiến thắng trong cuộc thi
MasterChef, và cô là bằng chứng sống về việc đạt được mơ ước dù vấp phải nhiều
khó khăn trong cuộc sống.
Cô Christine là người dự thi khiếm thị đầu tiên của Vua đầu bếp.
Cô Christine đang học cao học tại Đại học Houston.
Nguồn: People Magazine, Examiner, Monster
and Critics, Houston Chronicle
“Năm 2012”là tựa đề một cuốn phim rất nổi tiếng cách đây 3 năm, cuốn phim mô
tả một thiên tai như lụt thời Noe tận diệt nhân loại mà những người còn sống sót sẽ là tinh hoa của nhân loại không phải về mặt trí tuệ nhưng là nhân ái và yêu thương.
Ngày Thánh Mẫu 2012 đặc biệt hơn mọi năm, vì đây là một cái mốc đặc biệt để
nhìn lại những điều kỳ diệu Chúa và Mẹ Maria đã thực hiện suốt 35 năm qua cho những người sống sót trong cuộc đào thoát vượt biển tìm tự do. Hay nói đúng hơn đây là lần thứ 35 Mẹ qui tụ tất cả con cái Mẹ đang tản mác khắp nơi trên khắp thế giới lại dưới bóng Mẹ tại thành phố Carthage nhỏ bé này, để Mẹ yêu thương che chở và khẳng định với họ là Mẹ vẫn luôn hiện diện ở đó với họ để đồng hành và săn sóc họ dù họ có lưu lạc đến phương trời nào đi nữa. Để cảm nghiệm được NTM chính là công việc của Mẹ Maria, chúng ta hãy nhìn lại 10 ngày Thánh Mẫu đầu tiên.
Năm 1975, vâng lời người Anh Cả dấu yêu rời Việt Nam để bảo tồn Hội Dòng,
những tu sĩ Dòng Đồng Công đã mang theo trong tim mình ngọn lửa yêu mến
Mẹ và họ vẫn luôn khắc khoải làm thế nào để tôn vinh Mẹ và loan truyền lòng yêu mến Mẹ cho những đồng bào Việt Nam đang tha hương trên đất khách quê người.
Năm 1977, để thể hiện sự khát khao mong mỏi cho mọi người yêu mến Mẹ, các
bề trên Dòng đã quyết định tổ chức ngày tôn vinh Đức Mẹ và kêu mời những
người Việt Nam đang định cư tại các thành phố gần nhà Dòng đến tham dự.
Người đầu tiên làm trưởng ban tổ chức là linh mục Nguyễn Đức Thiệp, CMC. Số người tham dự có chừng hơn 500 người và nhà Dòng lo cả chỗ ngủ lẫn việc ăn uống của người hành hương. Vì lần này nhà Dòng đứng ra mời nên không gọi là Ngày Thánh Mẫu.
Ngày 3/6/1978 Ngày Thánh Mẫu lần đầu tiên được tổ chức với danh nghĩa là
“Ngày Đền Tạ Trái Tim Mẹ” do Nguyệt San Trái Tim Mẹ điều hành với số người tham dự là 1.540 người. Không có Giám mục nào tham dự mà chỉ có 28 linh mục. Thế nhưng Ngày Thánh Mẫu lần thứ hai diễn ra trong 3 ngày 1-3/6/1979 không những con số người tham dự tăng lên gấp đôi, có Đức Hồng Y Carberry, Tổng Giám Mục St. Louis, MO và Giám mục sở tại là Đức Cha Benard Law chủ tọa mà còn có Cuộc cung nghinh Thánh Tượng Mẹ Fatima với việc máy bay tung hoa tươi và truyền đơn xuống địa điểm hành lễ.
Điểm qua mười NTM đầu tiên, cứ mỗi lần tổ chức là một lần nữa ghi đậm dấu ấn
lời hiệu triệu của Mẹ với con cái của mình, bắt đầu từ NTM thứ 3, khách hành hương đã thấy đến từ các tiểu bang xa như California, Florida….Dịp này ĐGM đã truyền chức Phó Tế cho 5 tu sĩ Dòng Đồng Công.
Đến NTM thứ 4, số người tham dự đã hơn 6.000 người. Lần đầu tiên, một ca
đoàn Tổng Hợp đầu tiên được thành lập gồm 14 ca đoàn thuộc một số cộng
đoàn và giáo xứ trên khắp nước Mỹ cùng góp tiếng trong thánh lễ Đại Trào
thứ Bảy 13/6/1981. Huy hiệu chính thức cho NTM đã được ban Tổ Chức chọn
là huy hiệu hình tam giác có hai bàn tay chắp đang lần chuỗi. Huy hiệu này do cố tu sĩ Carôlô M.Đinh Bá CMC họa tặng NTM và anh đã chết vì bệnh ung thư xương chỉ mấy tháng sau NTM thứ 4, huy hiệu này vẫn được dùng cho tới ngày nay chỉ thay đổi màu sắc và ngày tháng cho mỗi năm.
NTM thứ 5 bắt đầu vào ngày 13-15 tháng 8 năm 1982 thay vì tháng 6 như
trước, số người tham dự là 8.200 người. Lần này, ngoài ĐGM giáo phận còn
có Đức Cha Giacôbê Huỳnh Văn Của thuộc giáo phận Phú Cường tham dự.
Với con số vượt kỷ lục là 16.000 người đã về tham dự NTM thứ 6 được tổ chức
trong 3 ngày từ 12-14/8/1983. Trong lần tổ chức này, ĐGM giáo phận đã cắt băng khánh thành Công Trường Nữ Vương Hòa Bình với tượng Đức Mẹ Tỵ Nạn cao 34 feet. Một công trình được xây cất hơn 1 năm trời do cha Hòa CMC chủ trì với sự ủng hộ của một gia đình ẩn danh tại Port Arthur. Về mặt giáo quyền, lần đầu tiên Đức Khâm Sứ Tòa Thánh Pio Laghi tới tham dự NTM cùng 4 giám mục khác.
NTM thứ 7 từ ngày 10-12-1984 trùng vào dịp kỷ niệm 2000 năm sinh nhật Đức
Trinh Nữ Maria. Chi Dòng Đồng Công được tổ chức Đạo Binh Xanh Quốc Tế
cho phép đón rước tượng Mẹ Fatima Thánh Du về đặt tại Đền Thánh Khiết
Tâm Mẹ. Đặc biệt năm nay có sự hiện diện của ĐTGM Ngô Đình Thục, nguyên
TGM địa phận Huế.
Hơn 22.000 người đã nô nức đổ về thành phố Carthage, Missouri để tham dự
NTM thứ 8 trong 3 ngày 9-11-1985, cũng là kỷ niệm 10 năm tha hương. Nhân
dịp này, cha Barnabas Nguyễn Đức Thiệp, Giám tỉnh Chi Dòng Đồng Công
Hoa Kỳ và cha Piô Nguyễn Quang Đán, trưởng ban tổ chức đặt vòng hoa tưởng niệm những người đã chết vì tự do và hòa bình trên biển cả và trong suốt cuộc chiến.
NTM thứ 9 trùng với dịp Chi Dòng Đồng Công Hoa Kỳ mừng kỷ niệm 33 năm thành
lập Dòng 1953-1986, đã có tới 30.000 người đổ về khuôn viên Nhà Dòng. Cũng trong dịp đặc biệt này, Đức Hồng Y Bernard Law và Đức Khâm Sứ Tòa Thánh tại Hoa Kỳ cũng đến tham dự NTM.
Từ NTM thứ 10, ban tổ chức đã quyết định thời gian để tổ chức NTM sẽ là 4
ngày từ 6-9/8/1987. Dịp này, 40.000 người đã về tham dự NTM để mừng kỷ
niệm 70 năm Đức Mẹ hiện ra tại Fatima. Dịp này mọi người đã hướng về Cha
Bề Trên Đaminh Maria Trần Đình Thủ , Sáng Lập Dòng Đồng Công và một số
linh mục tu sĩ đang bị tù tại Việt Nam.
Từ đó NTM được tổ chức ngày một nề nếp hơn và số người tham dự tăng dần
lên cho đến năm 2011 vừa rồi có khoảng 65 ngàn người tham dự.
2011
Nếu có ai đó hỏi rằng điều đáng nói nhất trong 35 lần tổ chức NTM là gì?
Phải chăng đó là an ninh luôn được đảm bảo hay thời tiết tốt đẹp …cho dù
có đôi lần bị mưa, hay là nhà Dòng tổ chức, sắp xếp công việc chu đáo.
Xin thưa: Không phải, mặc dù đây là những yếu tố quan trọng trong việc
tổ chức. Điều đáng nói nhất ở đây chính là Mẹ Maria. Chính Mẹ đã chọn
thành phố nhỏ bé này, và chính Mẹ đã soi sáng, dẫn dắt muôn người từ
muôn phương về đây, không có sự quảng cáo hay sức mạnh nào có thể làm
cho hàng chục ngàn người bỏ giường êm, nệm ấm để đến NTM mấy ngày liền,
ngủ lều, nằm đất, chịu đủ thứ bất tiện. Ngoài Mẹ Maria không có một tổ
chức nào, một Hội Dòng nào có thể làm được như vậy. Hầu hết những người
đã đến tham dự NTM đều cảm nhận được Tình Mẹ Maria qua các bí tích, qua
thời tiết, an ninh…….để có thể nói NTM là “những ngày của Mẹ.”
Thiên Minh
Ngày thánh Mẫu năm 2012
Từ ngày 2 tháng 8 đến ngày 5 tháng 8 năm 2012
Tại Tỉnh dòng Đồng Công Hoa Kỳ, Carthage, Missouri, USA
Hằng năm lại có một kỳ
Đại Hội Thánh Mẫu Car-thage ai ơi
Rủ nhau xếp việc nghỉ ngơi
Carthage xum họp vui nơi tình người…
Chỉ cần nhìn 2 bức hình thấy thấm thía cho kiếp con người.
Hai hình ảnh thu hút hàng ngàn lượt bình luận trong thời gian ngắn.
Một bức chụp một đứa trẻ bị bỏ rơi, cuốn bao quanh thân hình bằng một tấm vải mỏng. Em được đặt trên trụ của lan can đường trong tình trạng côn trùng bò kín khắp người.
Cư dân mạng đang share hình ảnh đau lòng “một đứa trẻ bị bỏ rơi” khiến những người nhìn vào thật đau xót. (Nguồn: Facebook) Bức ảnh xuất hiện trên facebook vào 16h chiều ngày 11/8, ngay lập tức đã thu hút sự quan tâm của hàng ngàn người với những lời bình luận bày tỏ sự thương xót. Bạn trẻ có nickname Quỳnh Quắn Quít bày tỏ: “khổ thân đứa bé quá!”. Bạn Carolyn Le xúc động: “Nhìn xong muốn nổi da gà. Tội nghiệp bé!”. Cũng nhiều ý kiến phẫn nộ. Nickname Tiểu Xà viết : “Mong em sớm được siêu thoát. Thay mặt bố mẹ những người vô trách nhiệm với em, chị xin lỗi vì cảm thấy quá nhục nhã … Ngoài những “like” những “comment” thì chị không biết làm gì hơn là lời hứa sẽ không bao giờ biến mình thành người mẹ vô trách nhiệm … Rồi em sẽ là 1 thiên thần”. Nick name Lệ Hằng tỏ ra bất bình: “Niềm hạnh phúc của phụ nữ là đựợc làm mẹ, thế mà người mẹ này lại bỏ đi đứa con mà mình mang nặng đẻ đau ra nó. Người mẹ này là người thật nhẫn tâm và ác độc”… Bức ảnh thứ hai đăng tải ngày 14/8 trên mạng xã hội face book cũng gây xúc động đến rơi nước mắt.
Một bức ảnh cảm động rơi nước mắt. (Nguồn: Facebook) Bức ảnh được đăng lên chưa đầy 11 giờ mà đã nhận được hơn một ngàn lượt “like” và bình luận. Trong bức ảnh, theo nhiều người đó là một người đàn ông trung niên cõng người mẹ già của mình lên chùa thắp hương. Bức ảnh đã lay động tình mẫu tử của nhiều bạn trẻ. Nickname Rau Khoai viết: “Mẹ không có cánh, không vòng thánh. Nhưng trong mắt con mẹ vẫn là thiên thần.” Trong hàng ngàn lượt bình luận, câu nói được thốt lên nhiều nhất là: Con yêu mẹ! Con xin lỗi mẹ! Đây là cơ hội để nhiều bạn bầy tỏ tình cảm của mình với mẹ. Đôi khi chỉ là một câu nói mà chưa chắc ai cũng có thể nói ra. HaLy Phú tâm sự: “Thật tuyệt vời! Nhưng, rất ít người có thể nói được câu nói: “Con yêu mẹ”. Mình cũng chưa nói được.” Hai bức ảnh, hai hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau, nhưng nó đều là tình mẫu tử nói riêng, và là tình người nói chung. Khi xã hội càng phát triển thì những tình cảm tốt đẹp của con người ngày càng bị bụi bặm của cuộc sống che lấp. Nhìn lại hai bức ảnh và có những khoảng lặng cho riêng mình, ta sẽ ngỡ ra nhiều điều…