Chương trình Phát triển Quận 8 Sài gòn: Vài câu chuyện đáng nhớ từ những ngày đầu

Chương trình Phát triển Quận 8 Sài gòn:

Vài câu chuyện đáng nhớ từ những ngày đầu

*     *     *

(Bài đầu)

Ở vào tuổi 80, đúng theo với quy luật tự nhiên, thì trí óc của tôi cũng đã bắt đầu suy giảm phai mờ đi ít nhiều rồi. Vì thế mà tôi phải cố gắng rà sóat lại trí nhớ để có thể ghi lại một cách tương đối chính xác những sự việc bản thân mình đã trực tiếp tham dự cùng chung với các bạn – hoặc đã chứng kiến câu chuyện qua việc “tai nghe, mắt thấy”.

Để cho ngắn gọn, tôi xin tường thuật một số chuyện ngộ nghĩnh liên hệ đến Chương Trình Phát Triển Quận 8 vào lúc khởi đầu đại lược như sau.

1 – Những phiên họp vào ban tối tại nhà anh Võ Long Triều.

Vào khỏang tháng 5, tháng 6 năm 1965 sau khi tham gia họat động với các bạn trong Chương Trình Công Tác Hè, thì một số anh em chúng tôi thường hội họp với nhau tại nhà anh Võ Long Triều tại đường Mạc Đĩnh Chi vào các buổi chiều tối. Anh em lúc đó ở vào lứa tuổi 25 – 30.

Tôi còn nhớ có chừng trên dưới 10 người tham dự thường xuyên các phiên họp này, đại khái có các bạn Hồ Văn Minh, Hồ Ngọc Nhuận, Mai Như Mạnh, Võ Long Triều, Đòan Thanh Liêm, Nguyễn Văn Mừng, Võ Trọng Di, Nguyễn Hữu Dõan, Trần Viết Ngạc, Lê Phú Khôi. Và một vài lần, lại có anh Phạm Thanh Thời hồi trước 1963 đã là Quận Trưởng Quận 8. Và chính nhờ anh Thời góp thông tin về tình hình ở Quận 8, mà chúng tôi mới thỏa thuận với nhau để chọn Quận 8 làm thí điểm cho các họat động tập thể của mình.

Kết quả là vào đầu tháng 7, chúng tôi đã sọan thảo xong một bản tài liệu gọi là “Dự Án” gồm chừng 30 trang với nhan đề như sau :

“Phong Trào Xây Đời Mới

Chương Trình Phát Triển Quận 8 Sài Gòn”.

Anh em nhờ anh Võ Long Triều đem bản Dự Án này trực tiếp gửi đến Tướng Nguyễn Cao Kỳ là vị Thủ Tướng – với chức danh là “Chủ Tịch Ủy Ban Hành Pháp Trung Ương”.

Và sau đó không lâu, chúng tôi nhận được sự chấp thuận của Thủ Tướng về mặt nguyên tắc. Còn về các chi tiết thực hành, thì chúng tôi phải đến bàn thảo với hai cơ quan bảo trợ là Bộ Thanh Niên và Tòa Đô Chính Sài Gòn.

2 – Chuyện thật khó nói trong phiên họp tại Tòa Đô Chính Sài Gòn.

Một trong những quyết định của nhóm anh em chúng tôi là: Đề nghị với chính quyền chấp thuận bổ nhiệm hai chức vụ này:

a/ Hồ Ngọc Nhuận làm Quận Trưởng

b/ Mai Như Mạnh làm Phụ Tá Quận Trưởng.

Anh Nhuận là người Nam lại có tài tháo vát năng nổ và ăn nói họat bát trước công chúng. Anh Mạnh là người Bắc, tốt nghiệp Quốc Gia Hành Chánh. Vì dân chúng ở quận 8 đại đa số là người Nam, cho nên chúng tôi nghĩ để anh Nhuận làm Quận trưởng thì thuận lợi hơn.

Trong một phiên họp vào cuối tháng 7 tại Tòa Đô Chính có đông đủ giới lãnh đạo của Bộ Thanh Niên và Tòa Đô Chính do Bác sĩ Nguyễn Tấn Hồng, Bộ trưởng và Bác sĩ Văn Văn Của, Đô trưởng đồng chủ tọa, chừng trên 10 anh em chúng tôi đã có dịp trình bày chi tiết hơn về những việc anh em dự định thực hiện ở địa phương quận 8. Và tiếp theo, thì có sự trao đổi đại lược về hai việc như sau:

c/ Bác sĩ Hồng nêu thắc mắc rằng: “Tôi thấy các anh sắp xếp hai chức vụ Quận trưởng cho anh Nhuận và Phụ Tá Quận trưởng cho anh Mạnh, thì không ổn chút nào. Anh Mạnh có kinh nghiệm về hành chánh, thì nên đảm nhiệm chức vụ Quận trưởng, thì thích hợp hơn…”

Thế nhưng, trước số đông người trong phiên họp công khai như vậy, chúng tôi không thể nêu cái li‎ do “Nam/Bắc” ra để trả lời cho Bác sĩ Hồng được. Mà cuối cùng, thì một anh em còn nói cụt ngủn rằng : ”Đây là một sự sắp xếp dứt khóat của tập thể anh em chúng tôi chủ trương, do đó mà không thể nào thay đổi được…” Nghe vậy Bác sĩ Hồng tỏ vẻ miễn cưỡng không vui. Và sau này, có người thuật lại rằng ông than phiền về thái độ quá cứng rắn đó của bọn thanh niên chúng tôi.

d/ Đến lượt Bác sĩ Văn Văn Của là Đô Trưởng, thì cũng tương tự như vậy. Ông nói :” Tôi không thấy ông Quận Trưởng đương nhiệm là Cao Minh Chung có một lỗi lầm nào để mà phải ngưng chức của ông đi. Thật khó nghĩ đấy …”

Trong bụng chúng tôi nghĩ: Đây là thứ chuyện “Cách Mạng”, do đó mà cũng không thể giải thích theo cái lối lí luận thông thường được. Và dĩ nhiên là không một ai trong chúng tôi lại trực tiếp trả lời Bác sĩ Của nữa. Lại thêm “một chuyện khó nói” nữa vậy.

Và sau đó ông Đô Trưởng lại cử ông Cao Minh Chung ở lại làm một “Cố vấn Thanh tra” bên cạnh Tòa Hành Chánh Quận 8 nữa. Sự kiện này cũng gây khó khăn trở ngại cho các anh Nhuận và Mạnh trong vài tháng trước khi ông Chung được đưa về Tòa Đô Chánh.

3 – Chuyện xuất quân đến Quận 8 vào giữa tháng 8 năm 1965.

Với khí thế hăng say của tuổi trẻ, bọn chúng tôi lục tục kéo nhau xuống quận 8 ngay sau Lễ Bàn giao chức vụ Quận trưởng cho anh Hồ Ngọc Nhuận và Mai Như Mạnh. Hai anh lúc đó đều là sĩ quan được biệt phái và đến năm 1966 thì được giải ngũ.

Trong số những anh em nòng cốt mà vẫn hội họp với nhau vài tháng trước, thì có 5 anh em chúng tôi là Nhuận, Mạnh, Minh, Liêm và Mừng là xuống bắt tay vào công việc ở quận 8 với sự tiếp tay của chừng vài chục thiện nguyện viên khác nữa, kể cả nam và nữ. Số thiện nguyện viên này gồm chừng 7 – 8 em học sinh cỡ tuổi 17 – 18 từng họat động trong Phong Trào Học Đường Phục Vụ Xã Hội và một nhóm gồm chừng 10 người lớn tuổi hơn đã từng tham gia sinh họat trong các đòan thể khác. Người đứng đầu nhóm thứ hai này là anh Hòang Quốc Dũng là người do anh Nguyễn Thành Vinh giới thiệu đến với chúng tôi.

Như vậy trong thành phần chừng trên 20 người đầu tiên đến làm việc ở quận 8, thì chỉ có 2 người là anh Nhuận và Mạnh là viên chức giữ nhiệm vụ hành chánh. Còn lại, tất cả đều nằm ngòai guồng máy công quyền và việc tổ chức phân công trong nội bộ riêng của Chương Trình Phát Triển chúng tôi, thì nhà nước không hề can thiệp vào. Có thể nói đây là một Chương Trình Phát Triển Cộng Đồng do sáng kiến của anh chị em chúng tôi chủ động cùng hợp lại chung với nhau – nhằm cộng tác với nhà nước để thực hiện những công tác xây dựng cụ thể thiết thực tại địa phương quận 8. Dĩ nhiên là mọi hoạt động của chúng tôi đều được đặt dưới sự kiểm sóat và bảo trợ của Bộ Thanh Niên và Tòa Đô Chính Sài gòn. Đó là tính chất căn bản của cái “dự án thí điểm” (pilot project) này vậy.

Trong mấy tháng đầu, chúng tôi đều hy sinh dấn thân làm việc miệt mài và hầu hết đều sinh sống ngay tại địa phương – theo phương thức “Tam Cùng” – tức là Cùng Ở, Cùng Ăn, Cùng Làm Việc với đồng bào địa phương. Đòan công tác do anh Dũng điều động, thì phải trú ngụ tại Đình An Phú thuộc Phường Hưng Phú. Nhờ vậy mà dễ gây được mối thiện cảm của giới thân hào nhân sĩ tại chỗ và được họ góp ‎sáng kiến chỉ dẫn cho phải thực hiện lọai công tác nào mà đem lại ích lợi thiết thực nhất cho cộng đồng địa phương.

Cụ thể là chỉ trong vòng 3 tuần lễ sau khi đến quận 8, chúng tôi đã hòan thành ngay được một ngôi trường 5 lớp học tại Phường Hưng Phú – để giúp giải tỏa các “lớp học ban trưa” vì lúc đó các trường tiểu học công lập đều không có đủ phòng ốc dành cho số học sinh quá đông đảo. Công tác đầu tay này đã làm cho các phụ huynh và thầy cô giáo rất hài lòng và từ đó mà họ bắt đầu đặt niềm tin nơi chương trình phát triển.

Và tiếp theo là 2 công trường chỉnh trang khá quy mô tại Liên Khóm 14&15 trong Khu Xóm Đầm thuộc Phường Hưng Phú và Khóm 5A thuộc Phường Chánh Hưng sát với Khu Sở Rác. Hai công trình này phải nhờ đến cả một con tàu hút bùn cát từ lòng sông Kinh Đôi và Rạch Ụ Cây làm việc liên tục ngày đêm trong mấy tháng, thì mới có thể lấp được các hố trũng trong khu vực. Nhờ vậy, mới có đất để làm đường cũng như làm nền nhà cho dân.

Cả hai công trình này đã được Thủ Tướng Nguyễn Cao Kỳ giới thiệu với Phó Tổng Thống Mỹ là Hubert Humphrey nhân chuyến viếng thăm vào tháng 2 năm 1966 – sự kiện này đã gây tiếng vang thật sôi nổi trên báo chí Việt nam cũng như quốc tế hồi đó.

4 – Sư tiếp trợ của bạn bè thân hữu vào lúc khởi sự của Chương Trình.

Phải nói chuyện giới trẻ ở Sài gòn mà lặn lộn xuống tận quận 8 thật xa lạ vào thời đó, thì có thể coi như là một cuộc phiêu lưu mạo hiểm. Vì thế, mà chúng tôi được nhiều bậc đàn anh cũng như thân hữu thông cảm, hiểu rõ tinh thần hăng say thiện chí của nhóm anh em chúng tôi và rồi tìm cách khuyến khích nâng đỡ về tinh thần cũng như về vật chất cho chương trình. Xin trưng dẫn một vài nhân vật tiêu biểu sau đây.

a/ Anh chị Nguyễn Văn Tánh & Bạch Nhật.

Anh Tánh làm việc ở Tổng Liên Đòan Lao Công, Dược sĩ Bạch Nhật bà xã của anh là một thanh tra của Bộ Y Tế. Cả hai anh chị đều khuyến khích yểm trợ tinh thần hết mình cho chúng tôi. Chị còn giới thiệu với một vài dược phòng để chúng tôi tới xin thuốc để cấp phát cho bệnh nhân. Anh Trần Hữu Hải lúc đó cũng ở chung với anh chị Tánh, thì giới thiệu chúng tôi với một vài nhà máy để xin vật liệu xây dựng như gỗ, ván dăm bào v.v…

b/ Luật sư Trần Văn Tuyên và Linh mục Bernard Pineau.

Luật sư Tuyên rất chú trọng theo dõi công việc chúng tôi làm ở quận 8. Vào đầu năm 1966, có lần Linh mục Pineau nói với tôi rằng : “Luật sư Tuyên và tôi vừa mới chuyện trò trao đổi với nhau về chuyện các em làm ở quận 8. Cả hai chúng tôi đều coi đó là những “micro-réalisation” (nguyên văn tiếng Pháp) rất đáng khuyến khích. Các em cứ cố gắng làm việc như thế nhé…”

c/ Dược sĩ La Thành Nghệ lúc đó là một Nghị viên Đô Thành Sài gòn.

Ông có thiện cảm với chúng tôi và cũng thường cấp thuốc men cho Đòan Y Tế do anh Bác sĩ Minh phụ trách khám bệnh cho bà con ở địa phương. Ngòai ra, ông cũng còn bênh đỡ chúng tôi trước sự phê bình chỉ trích của một vài nghị viên khác tại Hội Đồng Đô Thành.

d/ Đỗ Ngọc Yến và Chương Trình Công Tác Hè 1965.

Trong thời gian mới xuống Quận 8, chúng tôi thiếu thốn mọi thứ vì mãi mấy tháng sau mới nhận được ngân khỏan của chính phủ cấp phát tài trợ. Cụ thể là trong việc xây dựng ngôi trường đầu tiên vào cuối tháng 8 năm 1965, thì các em trong Phong Trào Học Đường Phục Vụ Xã Hội cung cấp nhân công, nhưng phải nhờ anh Đỗ Ngọc Yến trích quỹ của Chương Trình Hè để mua cho một số gỗ làm cột nhà, đòn tay, cửa v.v… Còn phần thực phẩm, thì chúng tôi cũng phải đi xin từ nhiều nhà hảo tâm khác nữa.

đ/ Giới lãnh đạo của Bộ Thanh Niên và Tòa Đô Chính.

Cả hai Bác sĩ Hồng Bộ Trưởng Thanh Niên và Bác sĩ Của Đô Trưởng Sài gòn đều tận tình khích lệ và yểm trợ anh chị em thiện nguyện trong chương trình của chúng tôi. Đặc biệt là các Phụ tá của Bác sĩ Của như Lê Công Truyền, Bùi Thế Cảnh đều có thiện cảm và lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ cụ thể về mặt khai thông những bế tắc trong thủ tục hành chánh mỗi khi chúng tôi gặp trở ngại gì.

* * Để tóm kết lại.

Đã 50 năm qua, sau bao nhiêu tang thương biến đổi trên đất nước ta, trong số  anh chị em thiện nguyện chúng tôi ở Quận 8 hồi đó, thì nay nhiều người đã ra đi từ giã cõi đời này. Số còn lại thì cũng đều đã ở vào lứa tuổi 70 – 80 với trí óc lẩm cẩm lẫn lộn nhiều rồi.

Những dòng ghi trên đây chỉ nhằm gợi lại một chút kỷ niệm vui buồn của chúng tôi gặp phải trong những ngày đầu lúc mới khởi sự của chương trình phát triển ở khu vực ven đô Sài gòn hồi năm 1965 – giữa lúc cuộc chiến đang bắt đầu leo thang sôi động ác liệt khiến cho nhiều người phải rời bỏ vùng quê mất an ninh để chạy về trú ngụ nơi các thành phố.

Tôi hy vọng sau này, trong lớp con cháu của chính các gia đình cư ngụ tại địa phương quận 8 xưa nay, sẽ có người đi thu thập tài liệu, thống kê v.v… liên hệ đến chương trình phát triển tại cả 3 quận 6,7 và 8 này – để rồi trình bày trong một công trình nghiên cứu lịch sử xã hội của địa phương. Tài liệu nghiên cứu chi tiết như thế sẽ có giá trị khách quan, có sức thuyết phục hơn là do người trong cuộc chủ quan viết ra. Và rồi qua đó mà rút ra được một bài học kinh nghiệm có giá trị đối với thế hệ tương lai của đất nước vậy./

Costa Mesa California, Tháng Chín 2015

Đoàn Thanh Liêm

Phép lịch sự khi xài cell phone đối với người Mỹ

Phép lịch sự khi xài cell phone đối với người Mỹ

Nguoi-viet.com

WASHINGTON DC (NV)Một nghiên cứu mới nhất của trung tâm thăm dò Pew Research Center vừa cho thấy tất cả chúng ta dính liền với cell phone đến chừng nào và phép lịch sự của chúng ta khi dùng chúng ra sao, theo tin của CityLab.com.

(Hình minh họa: Getty Images/Yamil Lage)

Trong số 3,217 người được hỏi, câu trả lời cho chúng ta thấy một mức độ đáng ngạc nhiên trong việc khi nào nên hay không nên dùng cell phone.

77% người Mỹ đồng ý chuyện vừa đi bộ vừa nói điện thoại.

75% đồng ý cả khi đang sử dụng phương tiện công cộng.

74% chấp nhận dùng phone khi đang đứng xếp hàng.

Trong khi đó, đa số không hài lòng việc dùng điện thoại trong khi ăn tối với cả gia đình (88%), trong buổi họp (94%), nhà thờ hay trong rạp chiếu phim (95%) và trong nhà hàng (62%). (TP)

Cuộc sống kỳ lạ của cặp song sinh có chung sọ não

Cuộc sống kỳ lạ của cặp song sinh có chung sọ não

Hai bé gái sinh đôi có chung sọ não đã thách thức mọi dự đoán của các bác sĩ khi biết đi đứng, nói chuyện và thậm chí cãi nhau.

alt

Tatiana và Krista Hogan có chung hộp sọ và bộ não. Việc mổ tách hai em là bất khả thi

Tatiana và Krista Hogan, 7 tuổi, bị dính nhau ở đầu, chung sọ não. Hai em có thể nhìn bằng mắt của nhau và có chung cảm xúc. Tuy nhiên, cả hai đều có tư duy độc lập và tự điều khiển được chân tay của mình. Việc mổ tách hai em là bất khả thi vì bộ não đã hòa nhập làm một.

Khi ra đời, các bác sĩ đoán hai em không thể sống được quá một ngày. Nhưng cặp đôi, hiện sống cùng gia đình ở Vernon, British Columbia, Mỹ, đã vượt mọi dự đoán của các bác sĩ và có cuộc sống không khác các bạn cùng trang lứa.

alt

Hai em có bộ não vừa chung lại vừa riêng, vì thế mặc dù có thể điều khiển chân tay của nhau, nhưng các em vẫn cử động được chân tay của mình một cách độc lập.

Mẹ của Tatiana và Krista cho biết hai em vẫn đi học, xem phim hoạt hình và ăn bánh. Hai cô bé luôn vui vẻ và mang lại tiếng cười cho cả gia đình, gồm cha, mẹ và 3 anh chị em khác.

Ngay từ khi mang thai, bố mẹ các em đã biết hai con gái mình bị dính nhau ở đầu và tương lai chưa biết thế nào.

Nhưng họ vẫn quyết tâm sinh con – và khiến các bác sĩ kinh ngạc trước cách thức hoạt động của bộ não chung của hai cô bé.

Hai bé không chỉ nhìn được bằng mắt của nhau mà còn có chung cảm xúc và cũng cảm thấy buồn khi người kia bị cù.

Tuy có thể tự điều khiển được chân tay của mình, song cả hai còn có thể cử động được chân tay của người kia.

Và mặc dù có chung cảm giác song hai em cũng có tính cách khác nhau.

“Sau nhiều năm Tatiana đã trở thành người chỉ huy, còn Krista thì trầm tính hơn và sống nội tâm hơn,” mẹ hai bé chia sẻ.

Bác sĩ phẫu thuật thần kinh Douglas Cochrane, người vẫn đang điều trị cho hai bé gái thừa nhận: “Hai cô bé đã làm tôi ngạc nhiên – làm thế nào mà chúng lại giống nhau và khác nhau như thế, làm thế nào mà hai đứa bé lại sửa chữa được sai lầm của tạo hóa để có một cuộc sống vui vẻ như vậy”.

alt

Hai bé không chỉ học được cách chạy và chơi với nhau mà còn xác định được cả hai có chung suy nghĩ hay không. Mọi người trong gia đình tin rằng hai cô bé chắc chắn có khả năng giao tiếp với nhau ngay trong đầu của mình từ cách mà hai em trêu chọc nhau và có thể chia sẻ một câu chuyện đùa mà không cần nói.

Trong khi hai cô bé luôn tình cảm với nhau, giống như bất kỳ anh chị em ruột nào khác, song cũng hay cãi nhau, và cha mẹ thường phải vất vả để giảng hòa.

“Chúng tôi phải bảo chúng, “Hai con sẽ phải sống cả đời với nhau trong thế giới này, các con cần hợp tác và hòa thuận với nhau.”

“Có những lúc hai đứa có thể đánh nhau, tức giận và thất vọng về nhau và những cuộc chiến đó có thể trở thành bạo lực.”

Hai cô bé sẽ không bao giờ có thể tách ra hoặc sống độc lập vì bộ não hai em đã hòa nhập với nhau, tương tự như một chiếc khóa kéo, tuy là hai nửa riêng biệt nhưng gắn chặt với nhau.

Dáng vẻ của hai em luôn thu hút ánh nhìn của mọi người và những đứa trẻ tò mò thường hỏi tại sao chúng lại dính với nhau như vậy.

Song hai bé gái không mấy bận tâm đến điều đó và luôn vui vẻ giải thích rằng “Khi nằm trong bụng mẹ chúng tớ lớn lên cùng nhau, thế cho nên chúng tớ dính với nhau,” Tatiana nói.

Theo DM

Chị Nguyễn Kim Bằng gởi

Tị nạn giáo dục : Còn đi nhiều, đi trống rỗng, đi hết…

Tị nạn giáo dục : Còn đi nhiều, đi trống rỗng, đi hết…

Bình Luận

Phù Sa phỏng vấn nhà văn Dạ Ngân

Du học để “tị nạn giáo dục”

Các ông bố, bà mẹ hiện đại ở các đô thị đang có xu hướng “ấn” con đi du học càng sớm càng tốt ? Xu hướng này phản ánh điều gì về tâm lý và sự thay đổi trong xã hội hiện nay ?

Xin đừng quên người Việt mình rất chăm con, bất đắc dĩ người ta mới chịu xa con sớm và họ biết rõ, con mình sẽ “lóng ngóng” ở xứ người một thời gian dài.

Nhưng tại sao có tâm lý đua nhau cho con đi sớm ? Là vì cung cách của nền giáo dục không còn khiến người ta an tâm.

Tính hiếu học của người Việt đang bị thách thức. Những người có tiền không dại gì để con mình chịu đựng sự thể nghiệm mãi của những nhà cải cách và phải học theo kiểu “nhồi sọ” ở trường, lại còn phải học thêm học nếm mãi.

Ở khía cạnh giáo dục, chị lý giải hiện tượng này như thế nào ?

Ngày nay, nhiều người Việt ra nước ngoài là để tị nạn giáo dục.

Tình hình đã mười mươi như vậy, nhưng hình như phía vĩ mô không muốn thay đổi. Làm giáo dục mà không triết lý giáo dục thì sao thiết kế được?

Sao các môn xã hội không có sức hấp dẫn mà còn khiến Học Sinh bội thực, ngán ngẩm ? Các em không thích môn văn, không yêu môn sử, không thiết tha môn địa, không “vào” với môn đạo đức công dân? Vậy thì giỏi toán và giỏi các môn tự nhiên để làm gì, để làm người Việt ngô ngọng hay làm rô – bốt ?

Tôi thấy bất an với kiểu làm sách giáo khoa, tôi ngạc nhiên với sự im lặng của chính các thầy cô trong ngành giáo dục. Họ biết cả đấy, họ chán đấy mà họ không làm gì, không ai lên tiếng, họ sợ họ hèn hay họ đã chai lì cả rồi ?

Nếu tôi là một quan chức trong ngành giáo dục thì chắc chắn tôi sẽ từ chức. Không làm gì nổi nữa, chỉ có cách cho con cho cháu “tị nạn” mà thôi.

Không phải chép văn mẫu đã là “được làm người”

Một gia đình có con trúng học bổng Singapore năm 14 tuổi đã phấn khích thốt lên: “ôi, cháu tôi đã được làm người”.

“Ôi, cháu tôi được làm người” là một câu nói có vẻ quá lên nhưng bên trong nó có sự thật đó chứ!

Hãy xem trường điểm và trường chuyên đã làm cho cha mẹ các em phải chạy chọt và gây thêm ách tắc giao thông như thế nào? Hãy xem tuổi thơ của các em nhỏ đang được chơi hay đang bị học kiểu “nhồi thức ăn cho ngỗng”? Một cô cháu họ của tôi kể, trong thực hành môn Văn lớp 4 của con nó có thứ đề đại loại: “Hãy viết một bức điện tín”. Chính tôi đã từng giúp cho đứa cháu ngoại học lớp 5 ở Hà Nội làm đề ngoại khóa là “Hãy viết suy nghĩ của em về chiến thắng của trận Điện Biên Phủ trên không?”.

Có phải bắt các em làm chính trị gia hay làm công dân sớm? Sao không để cho các em tiểu học được phát triển tự nhiên cả trong tình yêu đất nước, gia đình, thầy cô và tiếng Việt mà cứ làm cho chúng chán ngấy lên vậy?

Cho con du học là xu hướng đã có từ thời thuộc Pháp, để con cái được học cái văn minh, được sống và được thụ hưởng môi trường văn hóa cao. Tại sao người ta thích cho con đi Singapore, đảo quốc ấy có đúng là thiên đường ở châu Á mà chúng ta đang mơ ước không?

Nhưng chị có nghĩ rằng bọn trẻ sẽ có những tổn thương tâm lý vì xa bố mẹ từ khi còn quá nhỏ?

Tôi không có con nhỏ nhưng tôi đã khuyến khích và đóng góp cho cháu ngoại của tôi vào trường quốc tế từ đầu cấp II. Vì sao? Vì ở đó nó được học chương trình giảm tải, nó được học tiếng Anh bằng phương pháp đúng và không phải làm văn mẫu.

A ha! Riêng việc không phải làm văn kiểu học thuộc lòng và chép nguyên xi văn mẫu đã là “được làm người” rồi. Nó học văn một cách hào hứng và tiếng Việt của nó dậy hương là vì nó được làm văn theo suy nghĩ của mình. Cả nhà xúm nuôi một đứa bé, cực nhưng mà vui, không bị sốc, không bị stress vì “né” được nhiều “ngón hành hạ” của ngành giáo dục trong nước.

Các trường ở Singapore họ hay nhảy vào các trường điểm và trường chuyên của chúng ta để “hớt váng” từ năm lớp 9 hoặc lớp 10.

Số đi du học tự túc thì đủ lứa tuổi. Các em phải chịu thiệt thòi nhưng nền giáo dục của các nước văn minh rèn người khá hay.

Theo tôi, đi từ đầu cấp III là vừa, cho đi sớm hơn là sẽ có hậu quả.

Con mình nuôi lớn mà người ta “dùng”

Việc mỗi gia đình tự lo cho tương lai của con cái như vậy sẽ tạo ra một nguồn nhân lực tốt cho đất nước ?

Rõ ràng là nhân tài sẽ thất thoát. Con cái mình nuôi lớn mà người ta dùng, toàn là người thông minh và nhiều người tài đấy chứ. Có đau không, có ức không? Đành chịu.

Các vị ở trên cao có xót không, xót sao không tìm cách và không thay đổi?

Liệu gia đình và chính các em Học Sinh đó có phải trả cái giá nào không ?

Đừng có mà đùa dai với truyền thống hiếu học của người Việt. Sẽ còn đi nhiều, đi trống rỗng, đi bằng hết, nếu những người cầm trịch của chúng ta không giật mình thì sẽ không cứu vãn được làn sóng tị nạn này đâu.

Rồi sẽ có thêm những thế hệ Việt kiều không biết tiếng Việt, quê hương đất nước xa vời. Đừng nghĩ người Việt sẽ cố kết tình quê hương và đất nước như cộng đồng người Tàu. Chúng ta là những người Việt trần ai, rất dễ bời rời và mất gốc khi ở xứ người.

Nhà văn, nhà báo Dạ Ngân sinh năm 1952, từng tốt nghiệp trường viết văn Nguyễn Du. Là tác giả của nhiều truyện ngắn, truyện dài và tiểu thuyết nổi tiếng. Trong đó, đặc biệt và gây tiếng vang nhất là tiểu thuyết “Gia đình bé mọn” đã đoạt giải thưởng của Hội nhà văn Hà Nội.

Cảnh sát Thái Lan bắt giữ nghi can vụ đánh bom Bangkok

Cảnh sát Thái Lan bắt giữ nghi can vụ đánh bom Bangkok

Cảnh sát Thái Lan thu thập bằng chứng từ một căn hộ ở ngoại ô Bangkok, ngày thứ bảy 29/8/2015.

Cảnh sát Thái Lan thu thập bằng chứng từ một căn hộ ở ngoại ô Bangkok, ngày thứ bảy 29/8/2015.

Cảnh sát Thái Lan cho biết họ vừa bắt giữ một nghi can dính líu tới vụ nổ bom ngày 17 tháng 8 giết chết ít nhất 20 người ở Bangkok.

Những người phát ngôn của cảnh sát nói nghi can bị bắt hôm nay ở ngoại ô Bangkok, sau khi cảnh sát tìm thấy những vật liệu có thể dùng để chế bom tại căn chung cư mà nghi can này thuê.

Thông tín viên Steve Herman của đài VOA tại Bangkok cho biết một viên chức cảnh sát xác định nghi can này là một công dân Thổ Nhĩ Kỳ 28 tuổi tên Adem Karadag.

Chưa ai lên tiếng nhận trách nhiệm thực hiện vụ nổ bom tại đền Erawan có đông du khách nước ngoài lui tới ở trung tâm thành phố Bangkok.

Cảnh sát Thái Lan đứng trên ban công một tòa nhà chung cư ở Nong Jok, ngoại ô Bangkok, ngày 29/8/2015. Cảnh sát cho biết nghi can vụ đánh bom bị bắt hôm nay tại căn chung cư này.

Cảnh sát Thái Lan đứng trên ban công một tòa nhà chung cư ở Nong Jok, ngoại ô Bangkok, ngày 29/8/2015. Cảnh sát cho biết nghi can vụ đánh bom bị bắt hôm nay tại căn chung cư này.

Cảnh sát đã phổ biến hình vẽ của một người đàn ông trẻ tuổi, dong dỏng cao, trông như người nước ngoài với tóc hơi quăn và mang kính gọng tròn mà họ cho là nghi can chính.

Trên máy thu hình an ninh người ta trông thấy nghi can này bỏ một ba lô dưới một băng ghế bên ngoài ngôi đền, rồi bỏ đi không lâu trước khi xảy ra vụ nổ.

Các giới chức tin rằng nghi can này góp phần vào việc hoạch định vụ tấn công, nhưng họ không tin vụ này có dính líu tới các nhóm khủng bố quốc tế.

Cảnh sát cho biết họ đang xem xét tới nhiều động cơ khác nhau và đề cập tới những nhóm dính líu tới vụ rối loạn chính trị lâu năm ở trong nước, những phần tử Hồi giáo nổi dậy ở miền nam, và những người Uighur tức giận vì Thái Lan quyết định trục xuất hớn 100 người Uighur về Trung Quốc hồi tháng trước.

Mississippi: Đại học khóa cửa vì đe dọa của Phu Qui Cong ‘Bill’ Nguyen

Mississippi: Đại học khóa cửa vì đe dọa của Phu Qui Cong ‘Bill’ Nguyen

Nguoi-viet.com

ATLANTA, Georgia (NV)Một sinh viên 22 tuổi thiệt mạng trong một vụ nổ súng đêm Thứ Năm tại trụ sở ban đại diện sinh viên thuộc trường Savannah State University, theo tin của Washington Post.

Cảnh sát có mặt tại khuôn viên trường Savannah State University ngay sau khi báo động có nổ súng. (Hình: AP/WTOC-TV)

Trường công lập này lập tức đóng cửa ngay sau khi xảy ra biến cố.

Phát ngôn viên trường Savannah State University hôm Thứ Sáu loan báo, anh Christopher Starks, sinh viên của trường, bị trúng đạn chết. Các lớp học tạm ngưng dạy cho đến 10 giờ sáng.

Đây là trường đại học thứ hai báo động vì có đe dọa đến an ninh trong cùng một ngày.

Cũng trong ngày Thứ Năm tại trường Mississippi State University, sinh viên và ban giám hiệu phải tự khóa cửa bên trong các phòng, sau khi một sinh viên dọa sẽ làm hại chính bản thân và cả người khác.

May thay không xảy ra vụ nổ súng nào và cũng không có ai bị hại.

Sinh viên gốc Việt tên Phu Qui Cong “Bill” Nguyen, 20 tuổi, bị bắt vào sáng Thứ Năm, sau khi có báo động trong trường.

Vào đầu niên học, giới chức các trường cho biết họ muốn làm thế nào để có thể phản ứng càng nhanh càng tốt mỗi khi xảy ra bạo hành.

Ông Mark Keenum, viện trưởng trường Mississippi State University, nói: “Với tư cách viện trưởng, ưu tiên hàng đầu của tôi là an toàn cho tất cả sinh viên và nhân viên nhà trường.”

Đề cập đến vụ bắn chết hai phóng viên ở Virginia khi họ đang hành sự hôm Thứ Tư, ông Keenum nói: “Biến cố vào sáng Thứ Tư ở Virginia nhắc nhở chúng ta rằng, các học viện như của chúng ta cần phải cảnh giác và chuẩn bị đối phó như chúng ta đã làm hôm nay. Đó là nhanh chóng, quyết tâm và không do dự, nhằm bảo vệ cho sinh viên và nhân viên nhà trường.” (TP)

Vấn đề xử dụng điện thoại di động

Vấn đề xử dụng điện thoại di động

Bác sĩ Nguyễn Ý-Đức

Điện thoại di động đã trở thành một phương tiện cần thiết cho con người trong mọi xã hội năng động, di chuyển hiện nay. Nó được sử dụng trong nhiều liên lạc, từ dịch vụ thương mại, giao tế nhân sự, tới hẹn hò yêu đương hoặc băng đảng tội lỗi. Với điện thoại di động, ta có thể nói chuyện được với khắp nơi trên trái đất, từ chốn thâm sơn cùng cốc tới vùng biển cả xa xôi, miễn nơi đó có máy.

Cho tới nay, theo ước lượng, có khoảng gần 700 triệu người dùng điện thoại di động trên thế giới, và con số có thể tăng lên đến một tỷ rưỡi vào năm 2005. Ở Mỹ, cứ 10 người, có 4 người sử dụng điện thoại di động, và vào năm 2000, đã có trên 100 triệu người sử dụng, so với 5 triệu vào năm 1990. Theo ước đoán của David Pearce, Chủ biên tạp chí The Futurist, chỉ mươi mười lăm năm nữa, 80% dân chúng Mỹ sẽ có cell phone và họ chỉ dùng điện thoại không dây này mà thôi. Có người còn hài hước nghĩ, với đà này, trong tương lai khi sanh ra, mỗi đứa bé sẽ được cho một số điện thoại, như số thẻ căn cước, thay cho Số An Ninh Xã Hội.

Cell phone phổ biến, công dụng như vậy, song vài năm gần đây giới tiêu thụ đã trở nên rất bối rối vì những tin tức khác nhau về sự có hoặc không nguy hại của máy. Đã có nhiều kết quả nghiên cứu về ảnh hưởng xấu cho sức khỏe do phóng xạ của điện thoại di động. Nhưng giới tiêu thụ, vì nhu cầu, vẫn dùng mặc dù cho tới nay chưa có giải đáp dứt khoát nào về vấn đề này.

Điện thoại di động

Điện thoại di động mà ta còn gọi là cell phone, điện thoại cầm tay handies hoặc cellular phone, là loại điện thoại có gắn antenne trong máy, với bộ phận phát điện và thu phát tín hiệụ Máy phát ra một lượng rất nhỏ vi ba phóng xạ. Khi nói, toàn bộ máy được áp sát vào tai.

Khái niệm về cell phone đã manh nha từ thập niên 1950. Tới năm 1977 thì công ty AT&T làm ra một cell phone mẫu. Năm 1979, máy được bán ở Nhật. Năm 1981, công ty Motorola Hoa Kỳ cho ra một loại cell phone tối tân hơn. Hiện nay cell phone được trang bị dưới dạng digital. Chỉ mới hơn ba chục năm mà cell phone đã có một thị trường vững vàng trên khắp thế giới. Nhưng bão tố cũng bắt đầu đến với cell phone.

Sóng gió trên cell phone

Câu chuyện bắt đầu với một chương trình của đài BBC Luân Đôn, cách đây mấy năm, công bố kết quả nghiên cứu của bác sĩ Lennart Hardel bên Thụy Điển: một bệnh nhân bị ung thư não, về phía đầu mà người này thường xuyên áp điện thoại di động để nói và nghe. Vị bác sĩ này cho hay rằng điện thoại di động có tác dụng không tốt tới sức khỏe con người và vấn đề cần được làm sáng tỏ bằng các nghiên cứu khoa học khách quan. Trong khi chờ đợi kết quả, ông ta đề nghị mọi người nên giới hạn sự tiếp cận với nguồn phóng xạ từ điện thoại di động. Trong chương trình này, kết quả một nghiên cứu tương tự ở Mỹ về liên hệ giữa phóng xạ từ điện thoại di động với tổn thương của nhiễm thể tế bào cũng được đài công bố.

Bác sĩ Goerge Carlo, trước đó hợp tác với American Cellular Industry, quả quyết rằng, kỹ nghệ cell phone hiện đang ở vào tình trạng báo động và không còn là lúc đưa ra những lời tuyên bố lững lờ, nước đôi về sự an toàn của cell phone.

Tháng 5 năm 1999, bác sĩ Mild công bố kết quả một nghiên cứu từ Thụy Điển cho hay sử dụng điện thoại di động đưa đến nhiều triệu chứng như nhức đầu, mệt mỏi, chóng mặt, mất trí nhớ, nóng bỏng trên da và lắng nghe khó khăn. Theo ông ta, người dùng cell phone 30 phút mỗi ngày thì hay than phiền là mau quên nhiều gấp đôi so với người chỉ dùng dưới hai phút; người dùng ba bốn lần trong ngày thì bị nhức đầu gấp ba người chỉ dùng hai lần trong ngày. Điều cần ghi nhớ là thiếu niên bị các triệu chứng trên nhiều hơn người lớn.

Trước đó, vào tháng 5 năm 1998, các nghiên cứu tại Thụy Điển, Na Uy và công ty điện thoại Scandinavian cũng đưa ra các nhận xét tương tự.

Nhiều người nghe điện thoại tự động áp vào tai than phiền trên da nổi lên một vết đỏ, đau, cứng có bề lớn bằng chiếc điện thoại mà họ đang dùng. Công ty sản xuất Microshield kể trường hợp một người máng điện thoại vào hông và bị ung thư cột sống lưng, ngay chỗ mang điện thoại.

Những giải thích

Theo viện Ung Thư Hoa Kỳ, các đồ điện trong nhà như T.V, microwave oven, chăn và nệm điện, máy sấy tóc, quạt trần, đồng hồ điện báo thức cũng phát ra từ trường điện tương tự như cell phone.

Theo giải thích của World Health Organization (WHO), thì các phóng xạ từ cell phone rất nhỏ, khoảng 0.2-0.6 watt, thuộc loại không gây ra xáo trộn cho tế bào con người như quang tuyến X.

Phóng xạ này tan biến trong không gian, tùy theo khoảng cách giữa máy và cơ thể. Cũng theo WHO, phóng xạ này khi xâm nhập cơ thể, sẽ tạo ra một sức nóng rất nhẹ mà cơ chế điều hòa thân nhiệt có thể hóa giải dễ dàng. WHO cũng nhận rằng có nhiều nghiên cứu nói phóng xạ của cell phone làm thay đổi sinh hoạt điện năng não bộ, giảm thời gian phản ứng, gây vài xáo trộn giấc ngủ, nhưng rất ít và không tạo ra khó khăn gì cho người sử dụng cell phone. WHO kết luận là các phóng xạ đó chưa chắc đã gây ra ung thư não và sẽ tài trợ để các khoa học gia nghiên cứu thêm.

Các nhà sản xuất cell phone cho hay là điện thoại di động an toàn vì đã được làm đúng theo tiêu chuẩn do chính quyền đưa ra. Tiêu chuẩn đó gồm ảnh hưởng của nhiệt do cell phone phát ra và các vi ba từ trường được phân phối ra hết cả đầu. Chương trình truyền hình ABC 20/20 cho hay là tiêu chuẩn của chính quyền có nhiều kẽ hở mà các nhà sản xuất điện thoại di động qua mặt dễ dàng.

Trong khi đó thì Chủ tịch công ty điện thoại di động vĩ đại Ericsson khẳng định rằng sẽ có nhiều người sử dụng điện thoại di động để nối tiếp với mạng lưới, thay vì dùng điện thoại có dây trong nhà, vì tiện lợi hơn.

Cơ quan Federal Communication Commission Hoa Kỳ cho hay là cho tới nay, chưa có bằng chứng nào kết luận rằng điện từ trường có hại cho sức khỏe. Chuyên viên Ed Mantiply của cơ quan này cho hay, là cơ quan đã đặt ra một tiêu chuẩn cho phóng xạ từ điện thoại di động, giống như giới hạn tốc độ lái xe tự động. Không có gì bảo đảm là dưới giới hạn đó chúng ta sẽ an toàn và trên giới hạn đó là nguy hiểm. Cơ quan khuyên dân chúng áp dụng nguyên tắc là cầm xa máy một inch nếu máy phát ra một watt năng lượng, nếu máy phát ra 10 watts thì ở cách xa máy mười inches. Nhưng các nghiên cứu cho hay, ngoài sức nóng, cell phone còn phát ra các phóng xạ có hại, đồng thời các phóng xạ này phát ra từng lúc mạnh yếu khác nhau nên có hại hơn là phát ra liên tục.

Cơ quan Food and Drugs Hoa Kỳ có trách nhiệm về sự an toàn thực và dược phẩm, các mỹ phẩm, trang bị điện tử trong nhà thì nói: cell phone phát ra một lượng điện từ trường không đáng kể và kết quả nghiên cứu chưa xác định nó có hoặc không có hại. Và cơ quan khuyên dân chúng áp dụng các phương pháp đề phòng thường lệ.

Tập san International Journal of Oncology tháng Năm 1999, đăng kết quả nghiên cứu trên 600 người dùng điện thoại di động cho hay không có bằng chứng gì về vụ gây ung thư não vì phóng xạ từ điện thoại này.

Ảnh hưởng trên sức khỏe

Nhưng phe quan tâm tới ảnh hưởng phóng xạ từ điện thoại di động vẫn không hài lòng với giải thích của chính quyền và của các công ty sản xuất cell phone. Họ vẫn quả quyết là phóng xạ này rất hại cho cơ thể.

Phóng xạ điện từ trường thoát ra từ điện thoại di động khi mở máy và khi điện đàm. Vi ba phóng xạ xâm nhập xương sọ, vào não bộ, mắt, mũi và các tế bào trên mặt. Một bác sĩ Đan Mạch có nói: “Chắc không có ai muốn đút đầu vào lò hâm thực phẩm vi ba, nhưng nhiều người lại hân hoan áp chiếc điện thoại di động sát vào tai, vào đầu”. Microwave oven cũng phát ra những vi ba phóng xạ như điện thoại di động.

Bác sĩ Bruce Hocking đã tường trình trước Thượng Viện Úc Đại Lợi rằng, người sử dụng điện thoại cầm tay có thể bị tổn thương da chung quanh vành tai với cảm giác khác thường ở trong đầu, mấy phút sau khi họ quay số điện thoại và kéo dài có khi cả mấy tiếng đồng hồ. Ngoài ra họ còn cảm thấy buồn ói, rối loạn thị giác cũng như có vài dấu hiệu thần kinh khác. Theo ông, đây không phải là do tưởng tượng, mà là có thực vì được phát hiện ở nhiều người khác nhau, trên khắp thế giới khi họ dùng cell phone.

Cơ Quan Y Tế Thế Giới cũng đề cập tới vấn đề tia phóng xạ của điện thoại di động trên sức khỏe và khuyên dân chúng nên giới hạn sử dụng, nên dùng hands free devices, giữ điện thoại xa cơ thể. Cơ quan này đã tài trợ 4 triệu mỹ kim để nghiên cứu ảnh hưởng của tia phóng xạ từ điện thoại di động.

Các nghiên cứu gia bên Anh Quốc báo động là trẻ em dùng nhiều điện thoại di động có thể gặp khó khăn trong vấn đề tăng trưởng với đầu nhỏ. Công ty Hỏa xa Nhật yêu cầu khách giảm dùng điện thoại di động trên xe lửa để tránh ảnh hưởng tới các y cụ mang trên cơ thể một số hành khách trên tầu như pacemaker, trợ thính cụ… Theo kết quả điều tra bên Đức thì phóng xạ vi ba từ cell phone làm tăng huyết áp vì các mạch máu co thu dưới tác dụng của phóng xạ. Báo Daily Mail ngày 13 tháng 12 năm 1999 đăng tin các nghiên cứu bên Anh cho hay sử dụng cell phone có thể đưa tới thất thoát chất huyết cầu tố từ hồng huyết cầu và gây ra bệnh tim và sạn thận.

Phóng xạ từ điện thoại di động có thể làm giảm trí nhớ ngắn hạn và đột nhiên mất định hướng. Phóng xạ từ cell phone cũng ảnh hưởng tới hệ thống miễn dịch, theo khoa học gia Roger Cogwill. Các khoa học gia của Karolinska Institute bên Thụy Điển đang nghiên cứu về hậu quả này.

Người mang kính mà dùng cell phone thì ảnh hưởng của phóng xạ vào mắt tăng 20%, vào đầu tăng 6%, lý do có thể là do khung kính đeo mắt bằng kim loại thu hút nhiều chất phóng xạ hơn. Nhiều người có răng trám bằng kim loại than phiền có cảm giác nóng nóng trong miệng và đau nhức răng khi nói chuyện trong cell phone. Theo báo Úc Sunday Telegraph ngày 2 tháng 5 1999, phóng xạ từ điện thoại di động gây ra khuyết tật cho trên 10.000 con gà con vì trứng tiếp cận với chất phóng xạ này.

Hội nghị về ảnh hưởng phóng xạ từ cell phone, họp tại Vienne vào tháng Giêng năm 1999, đi đến một nghị quyết chung là ảnh hưởng sinh học phát ra từ radio wave, microwave là có thực và cần được khoa học kiểm chứng.

Các bác sĩ Henry Lai và NP Singh, University of Washington, Seattle, cho hay khi sử dụng cell phone, có tới 50% DNA bị hư hao vì chất phóng xạ từ máy và ông ta cáo giác là các nhà sản xuất cell phone đã yêu cầu ông thay đổi kết quả của nghiên cứu tới hai lần. Nghiên cứu lại do chính các công ty điện thoại tài trợ, nhưng khi thấy kết quả bất lợi họ yêu cầu ông ta thay đổi.

Vấn đề với các trụ phát tín hiệu cho điện thoại di động ở vùng dân cư đông đúc cũng được nêu lên. Bên Anh, nhiều nghiên cứu cho hay, sống gần và dưới ảnh hưởng của đường dây điện có nhiều nguy cơ ung thư phổi vì các tia phóng xạ ô nhiễm dính với nhau và đọng trong phế nang. Theo tổ chức nghiên cứu các loài chim ở Thụy Sĩ, ngay cả chim khi bay quanh quẩn trụ phát tuyến cũng bị lạc đường vì mất định hướng dưới ảnh hưởng của điện từ trường.

Công ty bảo hiểm với cell phone

Vào tháng Bẩy năm 2000, một bác sĩ chuyên khoa thần kinh Hoa Kỳ đã kiện công ty Motorola và các công ty điện thoại di động khác, đòi bồi thường 800 triệu mỹ kim vì ông ta bị ung thư não gây ra do phóng xạ từ điện thoại di động. Kỹ sư Robert Kane làm việc cho Motorola kiện công ty vì bị ung thư óc trong thời gian thử nghiệm antenne cell phone cho công ty. Một vụ kiện Motorola khác do Dean Vincent Rittman bị ung thư não vì điện thoai di động cũng đang được thụ lý tại Texas.

Các công tư bảo hiểm từ chối bán bảo hiểm về hậu quả có thể xẩy ra do cell phone, vì họ cho rằng vấn đề này cũng tương tự như vấn đề chất cách nhiệt abestos, thuốc lá và dân bảo hiểm sẽ phải bồi thường nhiều tỷ mỹ kim. Theo công ty bảo hiểm Thụy Sĩ Swiss Re, căn cứ vào các dữ kiện hiện có thì các nạn nhân của cell phone có nhiều hy vọng thắng trong các vụ kiện. Công ty bảo hiểm lớn Lloyd bên Anh đã từ chối bán bảo hiểm liên can tới điện thoại di động.

Dụng cụ giảm phóng xạ

Trước sự lo ngại của giới tiêu thụ, nhiều trang bị che chở cơ thể, nhất là não bộ với phóng xạ từ cell phone đã được tung ra thị trường. Các công ty sản xuất mobile phone Hitachi, Ericsson, Alcatel tung ra các trang bị phụ hands free devices, Microshield để làm giảm phóng xạ phát ra từ điện thoại di động, ngõ hầu bảo vệ sức khỏe người dùng máy này. Chính các công ty sản xuất máy cũng phân phát Microshield cho nhân viên khi dùng điện thoại tự động, vì theo họ, dù chưa có bằng chứng xác đáng nhưng mọi người đều e ngại, che chở đề phòng thì cũng nên làm. Cảnh sát Luân Đôn được lệnh giới hạn dùng điện thoại di động dưới năm phút, đồng thời cũng được cung cấp dụng cụ che chở.

Các trang bị giảm phóng xạ này chẳng biết có công dụng gì không, nhưng theo nhiều người, lại có thể làm sự truyền tín hiệu thay đổi, khó nghe, điện thoại phải tăng cường độ, đưa dến nhiều phóng xạ hơn là làm giảm. Hands free devices thường dùng gồm có một cực nghe gắn vào lỗ tai, một cực thu âm thanh, nối với điện thoại bằng sợi dây điện. Khi máng ống nghe vào tai, chất phóng xạ cũng thất thoát ra ngoài đồng thời người nghe cũng có nhiều vấn đề trong lỗ tai.

Theo thống kê, có tới trên 60% người sử dụng điện thoại di động mua dụng cụ ngăn phóng xạ vì sợ chất này phát ra từ máy. Công ty sản xuất trang bị Microshield cho hay dụng cụ này thu hút tới 90% chất phóng xạ, mà nếu không có nó, sẽ chạy tuốt vào não của con người.

Nhãn hiệu báo động

Do sự đòi hỏi của dân chúng và với con số gia tăng mỗi ngày dùng điện thoại di động, các nhà sản xuất điện thoại Mỹ Motorola, Thụy Điển Ericsson, Nokia Phần Lan sẽ dán nhãn hiệu trên điện thoại ghi rõ số lượng chất phóng xạ do điện thoại di động phát rạ Phát ngôn viên Mikael Westmark của công ty Ericsson cho hay đây là vấn đề mà khách hàng rất quan tâm và công ty sẽ cung ứng các thông tin xác thực.

Cần phải làm gì?

Vấn đề của điện thoại di động đang được tranh luận, nghiên cứu. Chưa có kết luận nào xác quyết là cell phone tạo ra ảnh hưởng không tốt thì cũng chưa có chứng minh rằng cell phone an toàn. Người sử dụng cell phone bây giờ vô tình được dùng như là để thử nghiệm coi nó có nguy hại hay không. Cũng như thuốc Thalidomides cách đây mấy chục năm, vì không được nghiên cứu tính cách an toàn trước khi dùng, nên đã gây ra đau khổ cho nhiều gia đình với con khuyết tật. Hoặc như chất cách nhiệt abestos, đã gây ra biết bao nhiêu trường hợp ung thư phổi, mà cao độ phải mấy chục năm sau mới xuất hiện. Ung thư thường cần vài chục năm để phát sinh. Hoặc như ảnh hưởng của thuốc lá với ung thư phổi.

Nếu cơ thể có sức đề kháng mạnh thì vi ba phóng xạ từ cell phone không làm gì được, nhưng nếu yếu thì, mỗi ngày một ít, phóng xạ sẽ hủy hoại tế bào và trong trường kỳ, đưa tới bệnh hoạn. Không giống như khói thuốc lá, từ trường phóng xạ là chất vô hình, không mầu sắc, không mùi vị. Chúng âm thầm xâm nhập cơ thể nơi có tiếp cận và tạo ảnh hưởng xấu.

Nên khi đã có người nêu ra vấn đề, thì lúc sử dụng cell phone, ta cũng cần có một thái độ khôn ngoan, dè dặt:

– Không dùng cell phone khi có điện thoại loại thường.

– Dùng điện thoại thường bất cứ lúc nào có thể.

– Dùng trang bị phụ để khỏi áp điện thoại vào tai.

– Nói trên điện thoại di động càng ngắn càng tốt.

– Dùng loại điện thoại di động có antenne ở ngoài máy, xa đầu và não bộ.

– Ở nhà hoặc văn phòng, khi có ai kêu trên cell phone, thì kêu lại bằng điện thoại thường.

– Sử dụng tối đa máy nhắn tin pager.

– Mang máy điện thoại trong túi xách tay, chứ đừng bỏ trong túi áo, túi quần.

– Giới hạn sự sử dụng cell phone ở thiếu niên dưới 16 tuổi vì giới này bị ảnh hưởng xấu từ điện thoại di động nhiều hơn người trưởng thành.

Nhiều người cho rằng, sống trong xã hội hiện tại, con người có nhiều nguy cơ gặp hiểm nghèo thường xuyên. Lái xe nửa giờ mỗi ngày còn nhiều cơ hội xấu tới sức khỏe hơn là 10 phút nói trên điện thoại di động; vận động đi bộ có thể bị du đãng cướp bóc, đánh đập; uống thuốc chữa bệnh có thể bị phản ứng chết người; ăn tiệm có thể trúng độc; làm tình có thể thượng mã phong… Ôi đủ thứ nguy cơ!

Nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh mà.

An toàn lái xe

Một khía cạnh khác của điện thoại di động cũng đáng lưu tâm. Đó là việc điện đàm tâm sự ba hoa khi lái xe đã gây ra nhiều tai nạn chết người cho người lái và người khác. Số tử vong này có lẽ còn cao hơn là do phóng xạ và quá rõ ràng, khỏi cần tốn tiền nghiên cứu chứng minh lôi thôi.

Bài học căn bản lái xe là cần luôn luôn cảnh giác, thận trọng và ứng xử lịch sự. Đầu hướng về phía trước, mắt vừa nhìn đường, vừa ngó kính chiếu hậu và quan sát người lái chung quanh. Tôn trọng luật đi đường, giới hạn tốc độ và mang nịt an toàn. Nếu lại dùng cell phone, thì cũng tốt thôi, vì phương tiện này có nhiều ích lợi thực tiễn: giúp ta liên lạc với nhau, làm đời sống giản dị hơn, mang lại cấp cứu cho ta khi cần cũng như giúp người khác khi hoạn nạn. Tiện đấy nhưng cũng hại đấy. Nên cần đề phòng.

1.- Điện thoại bây giờ nó nhiều nút, nhiều cách dùng phức tạp, nhưng nếu làm quen được với chúng thì lại rất có lợi. Chẳng hạn nút kêu khẩn cấp, nút kêu lại tự động, nút số điện thoại thường kêu… mà khi cần, chỉ việc nhấn nút là điện đàm được.

2.- Sắm thêm trang bị phụ để khỏi phải lấy tay cầm áp điện thoại vào tai, dành hai tay cho bánh lái.

3.- Để điện thoại gần ngay chỗ mình ngồi, dễ lấy, không phải quay mình ra sau, đảo mắt tìm kiếm.

4.- Đang điện đàm mà thấy có bất an lưu thông như tai nạn trước mặt, mưa to chợt tới, nhiều xe cộ… thì ngưng ngay.

5- Giới hạn quay số điện thoại khi đang lái xe. Quay số khi xe ngừng đèn đỏ hoặc trước bảng stop. Nếu cần lắm, thì quay một nửa, nhìn đường rồi quay tiếp.

6.- Không ghi chép, tìm số điện thoại trong khi lái xe.

7.- Tránh nói chuyện gây nhiều xúc động mạnh trong lúc vừa lái vừa nói, vì ta rất dễ bị chia trí, gây ra tai nạn.

Phải chi mà ai ai, ngay cả mình, cũng cẩn tắc như vậy, thì đỡ việc cho Ông Tobia biết mấy!

Bác sĩ Nguyễn Ý-ĐỨC

Một Tử Tội Người Việt Đã Bị Hành Quyết:

Một Tử Tội Người Việt Đã Bị Hành Quyết:

Hồi Ký PT. Nguyễn Mạnh San

Trên 20 năm trong nhiệm vụ là một Tuyên Úy Trại Tù tình nguyện, tôi đã có dịp tư vấn trực tiếp cho 3 vụ án tử hình, mà trong đó có một vụ người Việt, còn hai vụ kia là người Mỹ. Vụ tử hình người Mỹ thứ nhất là ông John, thì tôi đã có dịp trình bầy chi tiết về vụ này trong bài viết mới đây của tôi, trên một vài tờ báo nguyệt san và trên trang mạng điện tử. Câu chuyện người Mỹ tử hình thứ hai là một phụ nữ, chưa bị hành quyết vì còn phải chờ đợi kết quả của đương sự kháng cáo lên Tòa Án Tối Cao Pháp Viện của tiểu bang phán quyết, nên tội nhân tạm thời được đình hoãn ngày bị hành quyết và vụ án này sẽ được trình bầy kế tiếp sau bài viết này. Sau cùng là vụ thứ 4, thuật lại câu chuyện của các tù nhân Việt Nam nổi loạn (Uprising) trong trại tạm giam (Jail). Vậy, trước khi đi sâu vào nội vụ án tử hình người Việt này, như tôi đã có dịp thưa cùng đọc giả trong bài viết mới đây về vụ án tử hình của ông John, nay tôi xin phép được nhắc lại cùng đọc giả thêm một lần nữa, là mọi hành động xẩy ra của mỗi can phạm (Defendant), được thuật lại trong 4 đề tài hồi ký của tôi, hoàn toàn đều được trích ra từ những hồ sơ cá nhân, có liệt kê các tội phạm, do Văn Phòng Công Tố Viên (District Attorney Office) đại diện pháp luật, đệ nạp tại Văn Phòng Tố Tụng (Court Clerk Office), để truy tố các can phạm ra trước tòa án công khai xét xử hoặc là tôi chỉ nhắc lại những lời tâm sự của các can phạm, mà những lời tâm sự này được tôi kể lại, hoàn toàn không mang tính chất tiết lộ đời tư hay những hành động bí mật cá nhân, có thể gây ra sự bất lợi cho những người có liên hệ trực tiếp với các can phạm trong câu chuyện. Hơn thế nữa, những gì tôi thuật lại trong 4 bài hồi ký của tôi, hoàn toàn không hề có ý định bênh vực hay phê phán bất cứ một nhân vật nào trong những câu chuyện tôi kể và những câu chuyện này đều sự thật, thường xẩy ra trong Cộng Đồng Người Việt cũng như trong Cộng Đồng Người Mỹ.

Theo bản cáo trạng của văn phòng Công Tố Viên (District Attorney) đệ nạp tại Văn Phòng Tố Tụng (Court Clerk Office), có ghi rõ 5 tội danh của hung thủ, giết người trong vụ án xẩy ra vào ngày 12 tháng 11 năm 1992 và tất cả sự việc xẩy ra trong cùng một ngày như sau:

Tội thứ nhất (Count 1) : Hung thủ tên Hùng đã cố sát một người tên Hải với khí cụ nguy hiểm, bằng con dao cắt thịt (Butcher), đâm vào người nạn nhân, làm cho nạn nhân bị thương nặng và chết sau đó.

Tội thứ hai (Count 2) : Lấy chìa khóa hộp thư riêng của nạn nhân tại ngân hàng (Safe deposit box key), chìa khóa xe hơi của nạn nhân và một số đồ cá nhân của nạn nhân.

Tội thứ ba (Count 3) : Hành hung và cưỡng bức nạn nhân với ý định giết chết nạn nhân, cùng với hành động dùng dao đâm trúng vào tay trái của người vợ nạn nhân.

Tội thứ tư (Count 4) : Hung thủ lấy cắp chiếc xe hơi Honda Accord 1988 của nạn nhân, để dùng làm phuong tiện di chuyển cá nhân của hung thủ.

Tội thứ năm (Count 5) : Vào ngân hàng, dùng chìa khóa riêng của nạn nhân, để mở hộp thư riêng của nạn nhân (Safe Deposit Box), lấy cắp tiền mặt khoảng 36 ngàn đồng và nữ trang của nạn nhân cất giữ trong hộp thư riêng này.

Tiếp theo bản cáo trạng trên đây của Văn Phòng Công Tố Viên là lời tâm sự của hung thủ:  Thưa Thầy Sáu, cả hai chúng con quen thân nhau từ trong trại tỵ nạn, chúng con lúc đó còn độc thân và trước khi chúng con được ra khỏi trại tỵ nan, mỗi người chúng con được đưa đến với người bảo trợ ở hai tiểu bang khác nhau, anh Hải được tái định cư ở Oklahoma, còn con ở Ohio, hai chúng con đã kết nghĩa làm anh em với nhau khi còn ở trong trại tạm cư, vì anh Hải lớn tuổi hơn con, nên con coi anh Hải như người anh của con. Anh Hải mở tiệm hớt tóc ở Oklahoma City, còn con là kỹ sư điện toán (Computer engineer) cho một công ty lớn ở  tiểu bang Ohio. Sau nhiều năm chăm chỉ làm việc, con dành dụm được một số tiền khá lớn và con đưa số tiền này cho anh Hải, để chúng con hùn hạp chung với nhau, dự trù sẽ mở một cơ sở thương mại chung với nhau tại Việt Nam, là anh Hải sẽ dùng số tiền này của con để mua những chiếc máy computer cũ mang về VN và con sẽ là người chịu trách nhiệm sửa chữa những máy computer bị hư hại, đã được bán ra cho khách hàng, trong thời gian bảo hiểm máy bán ra vẫn còn hiệu lực. Nhưng khi anh Hải tới California thì lập gia đình với một thiếu nữ trẻ đẹp, đã có một con với đời chồng trước và anh liền bỏ ý định về VN làm thương mại với con, như chúng con đã thỏa thuận với nhau trước kia, và sau đó anh Hải đưa người vợ mới cưới trở về Oklahoma City, để mở lại tiệm hớt tóc như trước đây. Khi biết được anh Hải đã đổi ý định này, con đành phải chờ đợi thêm một thời gian khá lâu, con mới dám đến thăm gia đình anh Hải và vợ chồng anh Hãi đã niềm nở tiếp đón con như một người thân trong gia đình, cho phép con được tá túc ngay tại trong nhà anh Hải.

Con ở nhà anh Hải khoảng gần được một tuần lễ, thì vào một hôm trước ngày con lên đường trở về nhà ở Ohio,  con ngỏ lời với anh Hải, tại vì anh không còn muốn làm thương mại với em ở Việt Nam nữa, nên xin anh hãy trao lại cho em số tiền mà khi trước em đã đưa cho anh, để anh mua mấy cái máy computer cũ đem về Việt Nam, mở tiệm bán computer và sửa chữa computer, nay em rất cần đến số tiền này, để em sẽ chung vốn mở dịch vụ thưởng mại với một người bạn em tại Việt Nam. Vừa nghe con nói xong, anh Hải tỏ thái độ rất tức giận, cầm cái chầy đánh base ball dơ cao lên, hét to lên: Mày phải quỳ xuống đất, chắp tay lạy tao, xin tao tha tội cho mày, vì mày đã có những hành động tằng tịu với vợ tao, thì tao mới tha tội cho mầy và sẽ hoàn trả lại sô tiền đó cho mày, bằng không, tao sẽ đập chết mày ngay bây giờ. Con bình tĩnh trả lời anh Hải: Em luôn luôn kính trọng vợ anh như người chị ruột của em, em không hề có hành động hay lời nói nào bất kính hay tình ý gì đối với chị Hải như anh vừa mới buộc tội em, nên em không thể quỳ gối xuống, xin anh tha tội cho em được, vì em không có phạm tội gì hết. Thế là anh Hải hai tay nắm chặt cái chầy base ball, dơ cao lên, tiến bước tới gần con, đập xuống đầu con, may thay con né tránh được, con lùi bước, chạy nhanh vào trong nhà bếp, anh Hải cũng chạy theo sau con với cái chầy base ball trong tay anh, tới nha bếp con vội vàng mở ngăn kéo ra, lấy con dao thái thịt trong ngăn kéo ra, chĩa con dao thẳng vào mặt anh Hải và hô to: Anh không được quyền đánh em, anh mà tiến tới sát gần em nữa, em sẽ đâm anh, nhưng anh Hải vẫn cứ tiến tới, dơ cao cái chầy đập xuống đầu con, con né tránh và con dao con cầm trong tay trong tư thế tự vệ, đâm vào ngực anh Hải và đang trong lúc cả hai người sô sát nhau trong tư thế nguy hiểm, thì chị Hải xông vào can ngăn, chẳng may con dao mà con đang cầm trên tay, đầu con dao đâm trượt vào tay chị Hải, làm tay chị bị chảy máu, chứ con hoàn toàn không cố ý đâm chị Hải; liền ngay sau đó, con lấy chìa khóa xe hơi của anh Hải và chìa khóa hộp thư an toàn (Safe Deposit  Box) của anh Hải để ở ngân hàng, con lái xe ra đó mở hộp thư, lấy lại đủ số tiền mà anh Hải nợ con. Kể tới đây, tôi xin thưa củng đọc giả là còn rất nhiều điều uẩn khúc khác nữa, mà anh Hùng đã tâm sự với tôi, nhưng tôi không thể tiết lộ những điều đó ra đây được và tôi cũng không có nhiệm vụ phải kiểm chứng những điều tâm sự đó của anh Hùng có thật sự đúng hay sai, nhưng để tôn trọng linh hồn thiêng liêng của người chết, cũng như để giữ uy tín cá nhân cho những người có liên hệ với anh Hùng còn sống, và là một Phó Tế Công Giáo, tôi có bổn phận phải tuyệt đối giữ kín những điều anh Hùng tiết lộ sự bí mật này cho tôi nghe. Tôi chỉ có thể thuật lại những điều tâm sự gì, mà tôi nhận thấy không gây phương hại đến danh dự cá nhân của những người chết hay những người còn sống có liên hệ mật thiết với các nhân vật trong chuyện.

Anh Hùng cũng cho tôi biết thêm một chi tiết rất quan trọng, là anh bị buộc tội cố sát anh Hải vì anh đã đâm 3 nhát dao vào người anh Hải, một nhát vào đằng trước ngực, sát bên cạnh con tim và 2 nhát dao đâm đằng sau lưng. Nhưng anh xác nhận là ngay sau khi nhát dao đâm vào ngực anh Hải, làm anh Hải ngã gục xuống đất, anh liền bỏ đi ngay, lấy xe của anh Hải, lái đến ngân hàng để lấy tiền, hai nhát dao đâm đằng sau lưng không phải là của anh đâm, anh không biết 2 nhát dao đó là của ai? Sau khi anh Hải đã được chôn cất hơn 1 năm, luật sư của anh có cho anh biết, là nếu muốn giảo nghiệm xem 2 vết dao đâm sau lưng có phải cùng một con dao anh cầm trong tay đâm anh Hải hay không? Và có cùng vết tay của anh trên con dao đó hay không? Vậy, nếu muốn thế, anh phải trả tốn phí đào xác anh Hải lên, cộng với tốn phí giảo nghiệm y khoa DNA, thì ít nhất phải tốn 15 ngàn Mỹ kim, trong khi anh không còn một đồng xu dính túi, nên cuộc giảo nghiệm này không thể thực hiện được như điều anh mong muốn.

Đọc tới đây, nếu đọc giả nào đã có sẵn trong đầu một khái niệm tổng quát về pháp lý thông thường (Legal common sense), theo khả năng suy luận của mỗi người, để chúng ta thử phân tích xem bản án tử hình này có quá cay nghiệt hay thiếu sự công minh buộc tội bị cáo (Defendant) hay không? Xin quý vị hãy duyệt  lại bản cáo trạng về các hành động tội phạm của bị cáo, do Văn Phòng Công Tố Viên (DA) đệ nạp tại tòa án để chờ phiên tòa xét xử và hãy đối chiếu với những lời tâm sự của bị cáo, thì chúng ta có thể tìm ra được những câu trả lời Giải Đoán một cách tương đối khá hữu lý (Comparatively logical guessing answers) cho vụ án tử hình này; chứ không phải là chúng ta tìm ra được những câu trả lời Giải Đáp khá chính xác (Exact answers) cho vụ án tử hình này. Suốt gần 10 năm liên tục, tôi đóng vai trò tư vấn tinh thần (Spiritual counseling) cho bị cáo, tôi nhận thấy đúng là số phận của bị cáo phải chết, mà bên Phật Giáo gọi là nghiệp chướng, bên Công Giáo gọi là Chúa an bài vì những dữ kiện diễn tiến sau đây:

Điểm thứ nhất: Vụ án tử hình của bị cáo đã được vị nữ luật sư tư rất giỏi, không phải là luật sư công (Public defender) tình nguyện đứng ra bào chữa miễn phí cho bị cáo, hy vọng có thể đổi bản án tử hình xuống thành chung thân, trước một Ủy Ban Tái Xét Bản Án (Case Review Committee), gồm 5 hội viên do Thống Đốc tiểu bang bổ nhiệm 5 vị này. Bà luật sư này đã tận tình trình bầy cặn kẽ những lý lẽ xác đáng, là thân chủ của bà không hề có ý định cầm dao muốn đâm chết nạn nhân, mà thân chủ của bà cầm dao chỉ để tự vệ sinh mạng của mình và để cảnh cáo đối phương không được tiến gần sát bị cáo và để tránh không bị đối phương dùng chiếc chầy base ball đập chết bị cáo khi nhìn thấy đối phương đang tiến sát mình và dơ cao cái chầy lên đập vào vào người bị cáo, nên phản ứng tự nhiên trong tư thế tự vệ sinh mang của mình, bị cáo phản công lại bằng con dao đã có sẵn trong tay và bị cáo đã có lời cảnh cáo đối phương trước là nếu anh tiến sát vào người tôi, thì tôi sẽ đâm anh để bảo toàn sinh mạng của tôi. Do đó hành động bị cáo dùng dao đâm vào người đối phương hoàn toàn không có ý chủ mưu giết người, mà chỉ trong tư thế tự vệ của bị cao mà thôi, vì nếu bị cáo không có hành động tự vệ như vậy, thì chắc chắn 100% bị cáo sẽ bị đối phương dùng chiếc chày base ball đập chết tại chỗ. Sau khi Ủy Ban Tái Xét Bản Án nghe xong những lời bào chữa của luật sư cho bị cáo, Ủy Ban bỏ phiếu, có 4 phiếu thuận đệ trình lên Thông Đốc, xin giảm án tử hình xuống còn chung thân cho bị cáo và chỉ có 1 phiếu chống mà thôi. Nhưng vị Thống Đốc tiểu bang đã bác lời đề nghị của Ủy Ban và ra lênh y án. Tôi được luật sư của bị cáo cho biết, đây là một trường hợp ngoại lệ chưa xẩy ra bao giờ, vì thông thường từ trước tới nay, chỉ cần 3 phiếu thuận trên 2 phiếu chống của Ủy Ban Tái Xét, cũng được Thống Đốc cho giảm án; đằng này có tới 4 phiếu thuận đế nghị cho bị cáo được giảm án, chì có 1 phiếu chống mà vẫn không được giảm án, vì quyền quyết định tối hậu cho phép giảm án hay y án, là hoàn toàn tùy thuộc vào vị Thống Đốc tiểu bang.

Điểm thứ hai: Sau khi được biết tin Thống Đốc bác bỏ lời đề nghị xin giảm án cho bị cáo của Ủy Ban Tái Xét, bà luật sư và một số ít người trong Cộng Đồng Người Việt địa phương ở đây, vì bị cáo không phải là cư dân địa phương,  nên có ít người đi ủng hộ, đã cùng với chúng tôi đến gặp vị Thống Đốc, xin Ngài xét lại bản án tử hình, khoan hồng cho bị cáo được giảm án xuống còn chung thân, như lời đề nghị trước đây của Ủy Ban Tái Xét Bản Án đã trình lên Ngài, nhưng Ngài trả lời vì bị cáo không phải là công dân Hoa Kỳ, mà chỉ là thường trú nhân, nên vẫn là công dân của nước Việt Nam Xã Hội Chủ Nghĩa Cộng Sản, nếu  Đại Xứ Việt Cộng ở Washington DC viết thư yêu cầu giảm án cho bị cáo, thì Ngài sẽ chấp thuận cho giảm án, nếu ĐSVC từ chối thì Ngài vẫn y án như cũ.

Điểm thứ ba: Bà luật sư nói với tôi theo lời khuyên của Thống Đốc, là bà sẽ viết thư yêu cầu ĐSVC viết thư cho Thống Đốc bằng lòng xin giảm án cho bị cáo. Tôi có giải thích cho bà luật sư hiểu rõ là bà có viết thư cũng vô ích, vì bố của bị cáo là cựu quân nhân VNCH/ Biệt Kích Dù nhầy ra ngoài bắc mà vc coi lả kẻ thù không đội trời chung với họ, thì làm sao ĐSVC có thể bằng lòng viết thư cho Thống Đốc để xin giảm án cho bị cáo là con trai của kẻ thù vc được? Nhưng bà luật sư nhấn mạnh với tôi: Còn Nước Còn Tát, đâu có mất mát gì. Đúng như lời dự đoán trước của tôi, ĐSVC trả lời một cách né tránh với vị Thống Đốc là vấn đề này tùy thuộc vào Thống Đốc, chúng tôi không có ý kiến.

Điểm thứ tư: Chỉ 2 tuần lễ trước ngày hành quyết bị cáo, bà luật sư có mời bác sĩ pháp lý tâm thần (Forensic)  Lê Đình Phước đến trại tù khám bệnh tâm thần cho bị cáo. Bác sĩ LĐP là bác sĩ người Việt đầu tiên hành nghề pháp lý tâm thần ở Hoa Kỳ, nhưng vì không đủ thời gian cho bác sĩ chẩn bệnh tâm thần ở mức độ nào cho bị cáo, nên không giúp được gì cho bị cáo.

Đây là những điều nhận xét hoàn toàn khách quan của cá nhân tôi về bị cáo:

Anh Hùng là một thanh niên trên 30 tuổi, độc thân, theo đạo Công Giáo, tính tình vui vẻ, hiền hòa, điển trai, ưa thích nói chuyện khôi hài làm người nghe không nhịn được cười và tôi vẫn còn nhớ là 24 tiếng đồng hồ trước giờ bị hành quyết, anh được chính quyền cho phép ăn một bữa cơm cuối cùng miễn phí trên đời này (free last supper on the earth), muốn ăn gì thì ăn, cơm Tàu, cơm Nhật, cơm Đại Hàn, cơm Thái, cơm Việt Nam, v.v… Trước đó mấy ngày, anh nói với tôi là gần 10 năm nay anh chưa bao giờ được ăn phở, anh rất thèm ăn phở, nên tôi nhắc anh là nhân dịp này, tôi sẽ order món phở cho anh ăn, anh vui vẻ trả lời tôi: Thôi Thầy ơi! dại gì mà ăn phở, vì ăn phở chỉ được ăn có một món phở, trong khi ăn cơm Tầu ít nhất có 4 món trở lên, xin Thầy cứ order cơm Tàu cho con. Anh là người rất thông minh và nhậy cảm (theo nghĩa nhậy cảm của người quốc gia, chứ không phải theo nghĩa nhậy cảm của người cs). Chính anh sáng chế ra phương pháp thoát nước cầu tiêu trên máy bay, làm cho nước không bị ứ đọng tràn ra ngoài bồn cầu tiêu khi có quá nhiều người dùng cầu tiêu trên máy bay. Anh là người có nhiều năng khiếu, trong gần 10 năm anh sống trong trại tù, anh xé những chiếc áo hay cái quần của tù nhân mặc thành những sợi nhỏ, rồi anh dùng chiếc que, đan thành những bức tranh tuyệt đẹp, anh đan hình Đức Mẹ bế Đức Chúa Guêsu, hình Mẹ bồng con v.v.. trông như bức tranh sơn dầu thật tuyệt đẹp.

Trong giớ phút bị cáo bị hành quyết, ngoài sự có mặt người em trai và vợ chồng cô em gái của bị cáo ra, tử tội yêu cầu Cha Phùng Chí và tôi ngồi phòng bên tay trái dành cho thân nhân của bị cáo, nhìn qua cửa kính, ở phòng giữa là nơi bị cáo nằm trên cái giường, có tấm vải trắng phủ kín từ dưới chân lên đến cổ của bị cáo, mỗi bên chân bị khóa chặt vào thành giường, hai tay hai bên cũng thế, trên phía đầu bị cáo có một cái bình như bình nước biển, đã được pha trộn nước với thuốc độc giết người, chảy qua những ống plastic chằng chịt, để chuyền nước thuốc độc xuống vào hai cánh tay và vào hai ống chân của bị cáo, trông giống như bệnh nhân đang nằm trong phòng cấp cứu (intensive care). Phòng đối diện phía bên tay phải là nơi dành cho thân nhân của gia đình đương cáo (plaintiff), trông cũng giống hệt như phòng bên tay trái  bị cáo, nhưng trong phòng không thấy có một ai bên đương cáo hiện diện.

Trước khi bác sĩ ra lệnh bấm nút cho thuốc độc chạy qua ống plastic vào người bị cáo, trước mặt bị cáo có treo lủng lẳng chiếc mico phone, để bị cáo nói câu từ biệt thân nhân của hai bên lần cuối: Con xin Bố Mẹ hãy tha thứ cho lỗi lầm của con đã phạm và em cũng xin chi Hải tha thứ cho lỗi lầm của em đã làm cho chồng chi chết, cũng xin hai bên gia đình đừng thù oán nhau vì lỗi làm này của con và của em gây ra và cuối cùng xin vĩnh viễn từ biệt các thân nhân hiện diện nơi đây. Câu nói này của bị cáo vừa chấm dứt thì vị bác sĩ cho lệnh bấm nút, nước thuốc độc từ từ chảy qua ống plastic vào người bị cáo, da mặt của bị cáo trở nên thâm tím và đen dần dần, tới lúc này, tôi và một vài người khác thấy cảnh tượng diễn tiến như thế rất lấy làm xúc động, cúi mặt xuống đất, không dám nhìn lên bị cáo nữa, cho tới khi nghe tiếng tuyên bố cuộc hành quyết đã hoàn tất, chúng tôi mới dám đứng dậy ra khỏi phòng. Thân nhân bị cáo cho biết là xác của bị cáo sẽ được thiêu đốt để được đem về Ohio chôn cất, theo như di chúc của bị cáo trước khi chết. Đây là lần đầu tiên và hy vọng cũng là lần cuối cùng trong đời tôi, được chứng kiến tận mắt cuộc hành quyết một thanh niến đồng hương trẻ tuổi, thông minh, diện mạo khôi ngô, ăn nói nhỏ nhẹ, dí dòm, đáng mến đã ghi sâu trong tâm hồn tôi một ấn tượng bi thảm, mà trong suốt đời tôi không bao giờ có thể quên được.

(Xin đón đọc một tử tội người Mỹ giết chồng trong kỳ tới.)

PT. Nguyễn Mạnh San

Cựu Tuyên Úy Trại Tù Liên Bang và Tiểu Bang

Thuộc Tòa Tổng Giám Mục Công Giáo Oklahoma City

 

Văn Phòng 2 Viện Hóa Ðạo họp báo về hiện tình giáo hội

Văn Phòng 2 Viện Hóa Ðạo họp báo về hiện tình giáo hội

Nguoi-viet.com

Linh Nguyễn/Người Việt

WESTMINSTER, California (NV)Văn Phòng 2 Viện Hóa Ðạo, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, vừa tổ chức một cuộc họp báo về hiện tình giáo hội, tại nhật báo Việt Báo, Westminster, hôm Thứ Năm, 27 Tháng Tám.

Tham dự của họp báo có Thượng Tọa Thích Giác Ðẳng và Hội Ðồng Quản Trị Văn Phòng 2 Viện Hóa Ðạo.

Cụ thể, vị thượng tọa công bố việc từ chức quyền chủ tịch Văn Phòng 2 Viện Hóa Ðạo, bạch hóa tài chánh và chủ quyền pháp lý của chùa Phật Quang, Huntington Beach.


Từ trái, ông Mai Thanh Châu, Luật Sư Steven Dieu, Thượng Tọa Thích Giác Ðẳng, và ông Trần Ðình Minh tại cuộc họp báo. (Hình: Linh Nguyễn/Người Việt)

“Hôm nay chúng tôi xin trình bày ba điều trước quý vị. Thứ nhất là những khó khăn của giáo hội và cá nhân chúng tôi. Chúng tôi đang làm gì và sau cùng là tìm phương cách nào tốt đẹp nhất để giải quyết,” Thượng Tọa Thích Giác Ðẳng tuyên bố trước giới truyền thông và đồng bào tham dự.

Thượng tọa nói tiếp: “Tâm nguyện của Ðức Tăng Thống Thích Quảng Ðộ là có được một nơi để Văn Phòng 2 Viện Hóa Ðạo thi hành Phật sự và chúng tôi mời gọi sự gánh vác của mọi giới đồng bào. Từ Tháng Sáu đến Tháng Mười Hai, 2014, ngôi chùa Phật Quang thành hình, và kế đến là tờ báo Ðồng Hành để quảng bá tin tức.”

“Trong nước, từ khi Hòa Thượng Thích Như Ðạt ra đi vào Tháng Tư, Ðức Tăng Thống ban hành Giáo Chỉ số 12, nhưng một thông cáo báo chí làm tại Paris ngày 10 Tháng Tám cho biết Giáo Chỉ số 13, ký ngày 5 Tháng Tám ra đời để thu hồi và hủy bỏ giáo chỉ trước đó,” thượng tọa nói.

“Những thông tin như thế đến từ Phòng Thông Tin Phật Giáo Quốc Tế. Nhiều lần tôi nhờ Giáo Sư Võ Văn Ái, giám đốc văn phòng này, nhưng đều gặp khó khăn, cho đến khi gặp ông ở Dallas, mới biết ông không bằng lòng với tờ báo Ðồng Hành,” thượng tọa nói tiếp.

“Sau đó, khi có những bất hòa rất lớn, chúng tôi gởi thư cho Ðức Tăng Thống, xin từ chức và sẽ bàn giao tất cả các giấy tờ liên quan đến Văn Phòng 2 Viện Hóa Ðạo,” thượng tọa nói.

“Tuy thế, tình hình vẫn không thấy cải thiện và có nhưng thông bạch nói rằng chúng tôi âm mưu chiếm đoạt chùa Phật Quang. Trong khi đó, Hội Ðồng Quản Trị chỉ gồm tôi, đạo hữu Nguyên Hòa Trần Ðình Minh và chị Ỷ Lan,” thượng tọa giãi bày.

Theo Thượng Tọa Thích Giác Ðẳng, hội đồng quản trị cần thêm nhân sự, vì thế hội đồng cũng đã mời thêm được sáu người, trong đó có Luật Sư Steven Dieu, để giúp giải quyết những khó khăn, và các món nợ ngắn hạn và dài hạn có nhu cầu ưu tiên.

“Chúng tôi cũng không hề có ý định ly khai khỏi giáo hội, vì chủ trương hộ pháp, hộ dân, thủy chung với sự tôn kính Ðức Tăng Thống. Tôi phải về Houston, vì sau khi từ chức, tôi còn trách nhiệm với đồng bào và chùa Pháp Luân, do Phật tử đóng góp,” thượng tọa nói.

Thượng tọa tiếp: “Trở lại với chùa Phật Quang, dù không còn giữ chức vụ, nhưng tôi vẫn sẽ làm việc với những người có trách nhiệm. Nhìn lại những vấp váp trong quá khứ, Phật tử là những người tâm thành, tôi không muốn họ đau lòng.”

“Khi làm, chúng tôi làm hết lòng. Khi ra đi không hề muốn gây xáo trộn. Vì thế, chúng tôi nhờ đến những người chuyên môn như Luật Sư Steven Dieu, như đạo hữu Mai Thanh Châu,” thượng tọa nói.

Kế đến, ông Võ Ý, người điều hợp chương trình, giới thiệu Luật Sư Steven Dieu, trình bày vấn đề pháp lý, chủ quyền và sở hữu chùa Phật Quang.

“Tôi không phải là thành viên của giáo hội. Tôi nhận lời mời của thượng tọa. Tuy nhiên, tôi xin minh xác danh xưng ‘Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất’ ở đây cùng nghĩa với tên trong tiếng Anh là ‘Unified Bhuddist Church of Vietnam,’ gọi tắt là UBC,” Luật Sư Steven Dieu giải thích.

Ông nói thêm: “UBC có cùng mục tiêu với Văn Phòng 2 Viện Hóa Ðạo, nhưng không phải là Văn Phòng 2 Viện Hóa Ðạo, và được đăng ký đúng theo luật pháp của tiểu bang Texas. Tôi sẽ giải thích thêm lý do cần có UBC trong chốc lát.”

Ông nói chùa Phật Quang (UBC) coi như một con diều, đang theo gió bay lên cao, nhưng có người muốn cắt dây và muốn con diều rớt xuống đất tan nát. Ðó là lý do ông tham gia Hội Ðồng Quản Trị UBC.

Theo luật sư, chùa Phật Quang đã đăng ký với chính quyền và có sở hữu pháp lý của một hội bất vụ lợi.

Ông kể rằng Thượng Tọa Thích Giác Ðẳng có tầm nhìn và chẳng riêng mình thượng tọa, Giáo Sư Võ Văn Ái, cô Ỷ Lan và nhiều nhân vật chính của giáo hội, từng nghe ông thuyết trình và đồng ý về mô hình tổ chức trực thẳng hiện tại của giáo hội sẽ gây khó khăn, một khi Ðức Tăng Thống có mệnh hệ gì.

Ông trình bày thêm hai mô hình khác là tam viện phân lập, gồm viện tăng thống, viện hóa đạo trong nước và Văn Phòng 2 Viện Hóa Ðạo ở hải ngoại. Mô hình thứ ba gồm viện tăng thống chỉ đạo viện hóa đạo và Văn Phòng 2 Viện Hóa Ðạo, độc lập, nhưng yểm trợ lẫn nhau.

Lý do là để CSVN không thể triệt hạ cả ba cơ chế. Hiện nay, nếu CSVN ảnh hưởng hay bắt buộc viện tăng thống, cứ từ trên đi xuống, không tuân theo là phản, theo vị luật sư.

Ông tiết lộ: “Vài tháng trước, người của tòa đại sứ Mỹ đến chùa Phật Quang, đề nghị đưa Ðức Tăng Thống ra hải ngoại chữa bệnh. Ðây là cơ hội ngàn vàng. Nếu ngài ra đây, tinh thần đồng bào sẽ phấn khởi vô cùng, giáo hội sẽ lớn mạnh.”

Sau cùng, ông Mai Thanh Châu, tổng thủ quỹ Hội Ðồng Quản Trị UBC, giải thích số tiền nợ ngắn và dài hạn cần giải quyết, gồm $94,000 nợ ngắn hạn và $540,500 nợ dài hạn. Số tiền nợ sau cùng khi tạo mãi chùa Phật Quang là $1,310,000.

Ông cho biết, với chuyên môn về kế toán, ông bỏ ra hai tuần qua, nhưng vẫn còn phải tiếp tục làm việc để bạch hóa tất cả chi tiết tài chánh rõ ràng. Mọi thắc mắc, ông nói có thể liên lạc với ông qua số điện thoại (916) 996-2519.

Sau phần trao đổi câu hỏi và trả lời của ban tổ chức, Thượng Tọa Thích Giác Ðẳng cáo lỗi phải ra phi trường để về Texas.

——–
Liên lạc tác giả: LinhNguyen@nguoi-viet.com

Vì sao ở Nhật không có ăn xin?

Vì sao ở Nhật không có ăn xin?

Trên đường về nhà tôi trông thấy một người già đi chiếc xe đạp, phía sau xe thồ cái túi vỏ lon. Tôi chợt nhớ ngày mai là ngày đổ rác trong tuần theo quy định, cụ già hiển nhiên là ra tay trước công ty thu gom rác, cụ thu nhặt những vỏ lon bị những nhà hàng quán bar bỏ đi. Chắc chắn đêm nay là cơ hội kiếm tiền của ông trong suốt tuần lễ. Số tiền này ông sẽ đi mua mấy thùng mì ăn liền, hai miếng đậu hũ, thêm một bình rượu, nằm trong căn phòng nhỏ bằng nhựa xung ở dưới chân cây cầu lớn thưởng thức món ăn ngon. Ông cụ này là một người già sống lang thang.

Có thông kê ở Tokyo có hơn 2000 người sống lang thang giống như ông. Mùa hè năm ngoái, tôi được chứng kiến cảnh một gia đình lang thang sống dưới cái trụ cầu ở Edogawa. Trụ cầu có thể che mưa, nước sông Edogawa có thể tắm giặt, vì khu vực thuộc đất công nên trở thành nơi trú tạm cho những người lang thang. Những ngôi nhà của họ thường dùng miếng nhựa dày màu xanh da trời dựng lên, trong có miếng nệm nhỏ được nhặt ở đâu đó, nếu tốt thì có thêm đồ điện, ví dụ như cái tivi nhỏ và nồi cơm điện… Không biết từ đâu lại có được một máy phát điện cỡ nhỏ, trở thành trạm phát điện các hộ gia đình vô gia cư.

Thông thường công việc của họ là lượm lặt những tập san bỏ đi ở trong các thùng rác ở trạm tàu hoặc trên các chuyến tàu. Thế rồi chúng được mang đến những bến xe, thậm chí những nơi đầu phố sầm uất, bày thành cái quầy và được định giá tiền rẻ hơn khoảng một nửa. Tất nhiên, quản lý đô thị Tokyo không để ý đến chuyện này. Những người sống lang thang này đa số là người già, cũng có người tuổi trung niên. Trước đó có thể họ là cán bộ lãnh đạo trong những công ty, hoặc là ông chủ nhỏ hộ cá thể, vì rất nhiều nguyên nhân khác nhau mà cuối cùng họ chọn cuộc sống lang thang này, họ không muốn tiếp tục công việc như trước nữa vì cảm thấy cuộc sống không có đồng hồ báo thức này mới là hạnh phúc.

Chính phủ Nhật Bản có chính sách “cuộc sống bảo hộ” với những người nghèo khó. Chỉ cần bạn khó khăn trong cuộc sống là bạn có thể đến chính quyền địa phương xin hưởng chế độ “cuộc sống bảo hộ”. Những người hưởng “cuộc sống bảo hộ” như ở Tokyo hàng tháng được nhận 120.000 yên Nhật (khoảng hơn 22 triệu đồng), đủ chi cho ăn ở.

Nhưng có rất nhiều người lang thang từ chối nhận, vì họ cảm thấy: Sống bằng sức lao động của mình là sự tôn nghiêm của bổn phận làm người. Ở Tokyo, thậm chí khắp nơi trên đất nước Nhật Bản đều không có những người xin ăn dọc đường, đừng nói đến chuyện những đứa trẻ bị đánh gẫy tay chân bắt đi xin ăn. Nhật Bản không có ăn xin, đây là sự thực ở đảo quốc đáng yêu này.

Tôi hỏi một giáo sư xã hội học ở Đại học Keio: “Nhật Bản tại sao không có ăn xin?” Ông trả lời thẳng thắn:

Thứ nhất, vấn đề thể diện với người Nhật cực cao, họ thà chết đói chứ không đi xin bố thí; thứ hai, người Nhật đặc biệt khinh rẻ những kẻ không làm mà được hưởng; thứ ba, trong truyền thống văn hóa võ sĩ đạo Nhật Bản có quan niệm “thà nghèo chứ không thể ngắn chí”.
Theo NTDTV

Tinh Vệ biên dịch

Bình Thuận: Gia đình 6 người tự làm đám tang cho mình

Bình Thuận: Gia đình 6 người tự làm đám tang cho mình

Nguoi-viet.com

BÌNH THUẬN (NV) – Bảng cáo phó to đùng ghi chữ “oan hồn” mà không ghi thông tin gì về tên tuổi, ngày giờ của người đã qua đời. Bên trong nhà xuất hiện khá nhiều người mặc đồ tang, khiến dư luận xôn xao.


Nơi tổ chức đám tang “kỳ lạ” ở thành phố Phan Thiết. (Hình: Tuổi Trẻ)

Tuổi Trẻ loan tin, vào lúc 9 giờ sáng ngày 24 tháng 8, 2015, nhiều người dân ở khu vực cầu Dục Thanh thuộc phường Phú Trinh, thành phố Phan Thiết đều khi bất ngờ nhìn thấy phía trước tiệm cầm đồ Kim Lợi, ở đường Trần Phú treo cờ tang và đặt 2 vòng hoa phía trước cửa tự tổ chức đám tang cho… 6 người còn sống.

Phía trên tường nhà dán bảng cáo phó ghi chữ “oan hồn” mà không ghi thông tin gì về tên tuổi, ngày giờ của người đã qua đời. Bên trong nhà xuất hiện khá nhiều người mặc đồ tang đi lại trong không khí buồn thê thảm nhưng không thấy xuất hiện giọt nước mắt nào.

Tin cho hay, nhiều người hàng xóm thấy vậy chạy sang chia buồn thì được chủ nhà thông báo họ tự tổ chức làm tang lễ cho các thành viên đang còn sống khỏe mạnh trong gia đình mình!

Bà Nguyễn Thị Tuyết Hạnh (51 tuổi), chủ tiệm cầm đồ Kim Lợi cho biết, bà và 5 thành viên khác trong gia đình mặc đồ tang vì chồng bà là ông N.Đ.L. (52 tuổi) ngoại tình với em dâu của bà.

“Khi bị bắt quả tang, ông ấy đã trốn đi rồi gọi giang hồ đến đe dọa giết chúng tôi. Con gái tôi ở Sài Gòn biết chuyện đã đổ bệnh. Gia đình tự làm đám tang trước cho mình để mọi người biết sự việc. Nếu chúng tôi có chết bất ngờ thì đây là nguyên nhân,” bà Hạnh nói.

Bà Hạnh cho biết thêm, khi ông L. ra khỏi nhà có mang theo 2 xe hơi, trong đó 1 xe là của gia đình, 1 xe là do khách hàng cầm cố.

Trong khi đó, ông L. đã làm đơn tố cáo gởi lên công an thành phố Phan Thiết cho rằng, các thành viên trong gia đình mình nghe theo lời thầy bói nên đã giam lỏng ông trong nhà để chữa bệnh, trừ tà. Ông L. đã phải trốn đi khỏi căn nhà này.

Do đám tang quá lạ, rất đông người dân hiếu kỳ ùn ùn kéo tới xem, gây ùn tắc giao thông tại khu vực. Đến 11 giờ cùng ngày, công an đã đến vận động gia đình bà Hạnh tháo bỏ cờ tang, vòng hoa và bố cáo. Tuy gia đình bà đã chấp hành, song các thành viên trong nhà vẫn còn mặc đồ tang và đã đóng chặt cửa. (Tr.N)

Chứng khoán Việt Nam tuột dốc chưa từng thấy vì TQ

Chứng khoán Việt Nam tuột dốc chưa từng thấy vì TQ

RFA

Thị trường chứng khoán thế giới sụt mạnh, cổ phiếu thị trường Thượng Hải tiếp tục xuống giá ở mức chưa từng thấy trong 8 năm qua, đồng dollars Mỹ xuống giá với đồng Euro và đồng yen Nhật, VN-Index cũng tụt điểm ở mức kỷ lục, là chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, gây rúng động kinh tế toàn cầu, cho dù phần đông chuyên gia vẫn nói là chưa đến mức để gọi là khủng hoảng.

Những bản tin chúng tôi thu thập được đều nói tình trạng bất ổn xuất phát từ Trung Quốc, sau khi giới đầu tư lo âu về suy giảm kinh tế và không có dấu hiệu cho thấy thị trường sẽ ổn định.

Đặc biết điều này xảy ra chỉ 24 giờ đồng hồ sau khi Bắc kinh đưa ra biện pháp cho phép quỹ hưu bổng được phép đầu tư tới 30%, tức sử dụng nhiều tỷ nhân dân tệ để mua cổ phiếu ở thị trường nội địa.

Quyết định này đã không đem lại kết quả như trông chờ, và chuyên gia Takako Masai, trưởng ban nghiên cứu thị trường của ngân hàng Shinsei ở Tokyo cho rằng ông nhìn thấy những dấu hiệu chẳng khác gì bước đầu của cuộc khủng hoảng tài chánh Châu Á xảy ra hồi thập niên 1990.

Cho đến cuối ngày, vẫn có tin đồn nói rằng Trung Quốc sẽ giảm tỷ lệ dự trữ bắt buộc của ngân hàng, tức cho phép ngân hàng đầu tư mạnh hơn vào thị trường nội địa. Không rõ đồn đoán này cho trở thành sự thật hay không, nhưng là một bằng chứng cho thấy mọi người đang trông chờ những biện pháp quyết liệt hơn mà Bắc Kinh phải đưa ra để bình ổn thị trường, không ảnh hưởng tới thị trường quốc tế.

Tại Việt Nam, giá chứng khoán tiếp tục giảm mạnh ở cả 2 sàn Hà Nội và Sài Gòn, có lúc Vn-Index rớt 32 điểm, là mức điểm tuột dốc chưa từng thấy trong 15 tháng qua.

Nói chuyện với Ban Việt Ngữ chúng tôi, một số người thường xuyên giao dịch chứng khoán ở Việt Nam nói rằng tình trạng này xảy ra vì một số lý do, như ảnh hưởng của thị trường chứng khoán toàn cầu, nhưng quan trọng nhất vẫn là tiền đồng của Việt Nam đang mất giá, đầu tư vào cổ phiếu không có lời, do đó mọi người nghĩ ngay đến chuyện phải bán tống bán tháo để thu vốn về hầu tránh thêm lỗ lã, và chờ đợi đến ngày thị trường ổn định trở lại.