ĐÔI NÉT VỀ BLOGGER NGUYỄN NGỌC NHƯ QUỲNH

 ĐÔI NÉT VỀ BLOGGER NGUYỄN NGỌC NHƯ QUỲNH

FB Phạm Thanh Nghiên

(Chân dung Nguyễn Ngọc Như Quỳnh qua nét vẽ của Nhạc sĩ Tuấn Khanh)

Chân dung Nguyễn Ngọc Như Quỳnh qua nét vẽ của Nhạc sĩ Tuấn Khanh

Nguyễn Ngọc Như Quỳnh sinh ngày 18/7/1979 tại Nha Trang trong một gia đình Công Giáo gốc miền Bắc. Năm 1953, ông ngoại Quỳnh là Nguyễn Minh Sơn đưa cả gia đình di cư vào Nam. Có một chi tiết đặc biệt mà ít người biết đến, Quỳnh là hậu duệ của vị Thánh tử đạo Anrê Phú Yên. Thánh Anrê được xem là một trong những vị quan thầy của Giáo lý viên và giới trẻ Công giáo thế giới. Ông được phong Thánh ngày 5 tháng 3 năm 2000 bởi Giáo hoàng Gioan Phaolô II. Hiện gia phả dòng họ còn được lưu giữ tại nhà thờ Quy Nhơn.

Quỳnh có ông nội và ông ngoại là những sĩ quan cảnh sát dưới thời Việt Nam Cộng Hòa và cả hai ông đều bị bắt đi tù cải tạo sau 1975. Ông ngoại Nguyễn Minh Sơn là một cảnh sát điều tra, chịu trách nhiệm thẩm vấn những vụ án liên quan đến chính trị. Bố của Quỳnh – ông Nguyễn Ngọc Anh sinh năm 1956 và là một Thương phế binh VNCH. Giấy tờ còn ghi rõ “Binh nhì Nguyễn Ngọc Anh, số quân 76/409.342, tham gia hành quân chiến dịch Hòa Bình 23/BĐQ/2/74 và bị thương ở tọa độ ZA199.200Pleime Pleiku bởi đạn AK vào chân trái”. Sau khi Sài Gòn thất thủ, người lính biệt động Nguyễn Ngọc Anh cũng bị “lùa” đi tù cải tạo hơn một tháng.

Nguyễn Ngọc Như Quỳnh học chuyên ngành Anh ngữ tại Đại học Khoa học Xã hội & Nhân văn TP.HCM. Sau này cô làm việc trong một Công ty du lịch nước ngoài cho tới khi bị bắt.

Nguyễn Ngọc Như Quỳnh là một trong những Blogger nổi tiếng tại Việt Nam. Cô bắt đầu được công luận chú ý từ khoảng năm 2009 với bút danh Mẹ Nấm. Đây là thời điểm được cho là khó khăn lớn đối với các tiếng nói phản biện trong nước, nhất là sau khi một loạt những người bất đồng chính kiến bị bắt theo điều 88 vào cuối năm 2008.

Thời gian Quỳnh lăn lộn bên ngoài, tôi đang phải chống chọi với những năm tháng trong tù. Sau khi mãn án, tôi và Quỳnh cùng làm việc chung với nhau trong Mạng Lưới Blogger Việt Nam. Đây không phải lần đầu tiên Quỳnh “ăn cơm tù”, cô từng bị giam giữ chín ngày với cáo buộc “lợi dụng quyền tự do dân chủ để xâm hại lợi ích của nhà nước” hồi tháng 9/2009.

Nhìn khối công việc Quỳnh làm và những gì cô đã đóng góp cho cuộc vận động dân chủ ở Việt Nam, tôi thực sự thán phục. Không biết cô lấy thời gian, sức lực ở đâu để vừa chăm cho con, vừa đi làm và vừa góp sức tranh đấu.

Sức khỏe Quỳnh không tốt, cô mắc bệnh máu loãng và mang trong người một khối u. Thi thoảng hai chị em đang trao đổi công việc, Quỳnh phải tạm ngừng để đi nằm hoặc đi uống thuốc. Hồi đầu năm, Quỳnh tâm sự với tôi “Em chỉ ngại một ngày nào đó, bệnh viện thông báo rằng khối u của em di căn, thì…”. Nói tới đó Quỳnh bỏ lửng, rồi lại thao thao bàn công việc như không có gì xảy ra. Trong khi đó, tôi không còn tâm trạng nào nói về công việc nữa. Những lúc như thế, Quỳnh lại chê tôi dở, hay để nỗi buồn lấn át.

Tôi hơn Quỳnh hai tuổi nhưng tôi thua xa Quỳnh về kinh nghiệm sống, hiểu biết xã hội và lòng can đảm. Tôi chỉ hơn Quỳnh về kinh nghiệm ở tù thôi, nhưng điều đó, tôi cầu mong sao Quỳnh sẽ chẳng bao giờ vượt qua tôi. Ngoài áp lực từ nhà cầm quyền, từ công việc, Quỳnh còn chịu nhiều sức ép từ những kẻ không thiện chí với cô. Đôi khi vì vô tình hoặc cố ý, người đời trao cho Quỳnh những cay đắng ngoài sức chịu đựng của một con người bình thường.

Nguyễn Ngọc Như Quỳnh ít nói về bản thân, vì thế những gì tôi vừa chia sẻ có lẽ khiến bạn đọc ngạc nhiên. Những người yêu mến luôn bày tỏ sự mến phục và đồng cảm với một người mẹ đơn thân như Quỳnh. Nhưng cũng không ít người coi đó là cơ hội và đề tài để tấn công cô. Sự tự vệ của Quỳnh, đôi khi càng gây thêm những rắc rối khác. Không ít lần tôi đã chứng kiến những ẩn ức, tổn thương và nỗi cô đơn mà Quỳnh phải một mình gánh chịu. Nhưng ý chí và nghị lực của Quỳnh đã giúp Quỳnh không gục ngã.” Với tôi, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh thật sự là một phụ nữ đầy bản lĩnh. Cô cản đảm không chỉ khi đối mặt với những thử thách, mà còn dám đương đầu với mọi chỉ trích và luôn tỏ thái độ sòng phẳng trước mọi vấn đề.

Nhìn lại chặng đường bốn năm qua với những chiến dịch, phong trào mà Mạng Lưới Blogger Việt Nam đã khởi xướng, không nhiều để tự hào nhưng đủ để khích lệ nhau trên chặng đường khó khăn phía trước: “Lời tuyên bố của các công dân tự do”, “Tuyên bố 258”, “Dã ngoại nhân quyền”, “Cà phê 258”, “Phong trào “Không bán nước”, “No- HD981”, “Chúng Tôi Muốn Biết”, “We Are One”. Gần đây nhất là phản đối Đường lưỡi bò và các hoạt động bảo vệ môi trường. Không quá lời khi nói rằng, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh là một trong những bloggers để lại dấu ấn đậm nét nhất trong cuộc chiến chống lại tập đoàn Formosa. Ngay từ khi thảm họa môi trường xảy ra từ sáu tháng qua cho đến khi bị bắt, Quỳnh đã liên tục có những bài viết phân tích sâu sắc, góp phần gia tăng sức mạnh cho phe “lề dân” trong cuộc chiến truyền thông với “lề đảng”. Bên cạnh đó, không thể không kể đến các hoạt động đường phố mà cô và các bạn ở Nha Trang đã thực hiện.

Ngoài những việc làm cụ thể trên, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh đã làm nhiều công việc thầm lặng khác. Một trong những “mảng” cô sốt sắng nhất là đấu tranh cho các Tù nhân lương tâm và dành mối quan tâm đặc biệt cho các nạn nhân tử vong khi “làm việc” trong các trụ sở của cơ quan công quyền.

Nhưng sẽ là thiếu sót nếu không nhắc đến bà Tuyết Lan, mẹ của Nguyễn Ngọc Như Quỳnh. Giống như mẹ tôi, bà Lan luôn là người ủng hộ tinh thần cho con gái mình trong mỗi bước đường tranh đấu. Tuổi sáu mươi của bà Lan, lẽ ra đã được nghỉ ngơi nhưng bà lại bắt đầu một chặng đường mới đầy chông gai, cơ cực. Không biết bà sẽ xoay xở ra sao để chăm cho hai đứa cháu nhỏ, một mẹ già chín mươi tuổi ốm đau bệnh tật. Và nhất là làm hậu phương cho cô con gái tù đày không biết bao giờ mới có ngày đoàn tụ. “Cô chỉ còn biết trông cậy vào Chúa thôi, cháu ạ”, lần nào nói chuyện với tôi, bà cũng nói câu ấy.

Bước chân vào nhà tù, Quỳnh để lại một khoảng trống không nhỏ trong lòng người mẹ già. Và một gánh nặng quá lớn cho chúng tôi, những anh chị em của Quỳnh.

Chủ chuỗi cửa hàng bánh mì Việt lớn nhất Mỹ qua đời

 Chủ chuỗi cửa hàng bánh mì Việt lớn nhất Mỹ qua đời

VOA

Gia đình ông Hướng hiện sở hữu hơn 60 cửa hàng khắp Hoa Kỳ, và mới đây còn mở rộng kinh doanh cả sang Đài Loan.

Gia đình ông Hướng hiện sở hữu hơn 60 cửa hàng khắp Hoa Kỳ, và mới đây còn mở rộng kinh doanh cả sang Đài Loan.

Người đồng sáng lập một chuỗi cửa hàng Lee’s Sandwiches, bán bánh mì kẹp kiểu Việt Nam nổi tiếng ở Hoa Kỳ, mới qua đời.

Ông Henry Lê Văn Hướng từ trần hôm 6/10 tại San Jose, California, sau một thời gian mắc bệnh ung thư gan.

Theo Mercury News, doanh nhân gốc Việt này qua đời ít ngày trước khi đón sinh nhật tuổi 59.

Tờ báo này còn dẫn lời Ryan Hubris, một người bạn thân của ông Hướng, cho biết rằng ông chủ Lee’s Sandwiches mới biết mình bị ung thư vài tháng trước, sau khi ngã bệnh trong khi đang đi nghỉ dưỡng trên một du thuyền.

Báo Người Việt đưa tin rằng lễ an táng ông Hướng sẽ được tổ chức vào ngày 16/10.

Ông Hướng sinh ra ở Thốt Nốt, An Giang, và là con thứ trong số 9 người con. Ông cùng ra đình rời Việt Nam bằng thuyền sau Chiến tranh Việt Nam.

Không chỉ là một người kinh doanh thành đạt với hàng chục chi nhánh của Lee’s Sandwiches trên khắp nước Mỹ, ông còn được nhiều người gốc Việt biết tiếng vì tham gia các hoạt động thiện nguyện.

Theo Mercury News, hai anh em ông Hướng thành lập công ty cung cấp dịch vụ ăn uống đầu những năm 80, và giờ đây, gia đình ông sở hữu hơn 60 cửa hàng khắp Hoa Kỳ, và mới đây còn mở rộng kinh doanh cả sang Đài Loan.

Bé gái Việt Nam 12 tuổi bị bắt cóc, ép mang thai ở Trung Quốc

Bé gái Việt Nam 12 tuổi bị bắt cóc, ép mang thai ở Trung Quốc

Nguoi-viet.com

Bé gái người Việt Nam đang mang thai được 12 tuần. (Hình: báo Người Lao Ðộng)

HÀ NỘI (NV) – Một bé gái người Việt Nam mới 12 tuổi đã bị bắt cóc bán sang Trung Quốc rồi bị cưỡng dâm mang thai vừa bị các giới chức Trung Quốc phát hiện.

Truyền thông Việt Nam ngày 9 tháng 10, dẫn tin tờ Hoàn Cầu Thời Báo (Global Times) cho biết, cảnh sát tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, xác nhận, bé gái 12 tuổi mang thai đang mang thai 12 tuần, nghi ngờ bị bắt cóc là người Việt Nam.

Theo tờ BestChinaNews, sự việc xảy ra sáng sớm ngày 4 tháng 10, một người đàn ông tự xưng là chồng cô bé và một người phụ nữ nói là mẹ chồng, đã dẫn theo một thai phụ nhìn rất trẻ và yêu cầu bác sĩ bệnh viện thành phố Từ Châu kiểm tra cho thai phụ được khai là 20 tuổi này. Tuy nhiên sau đó các bác sĩ phát hiện thai phụ chỉ mới 12 tuổi và nghi bị bắt cóc nên đã gọi cho cảnh sát.

Khi nhân viên an ninh của bệnh viện đến khoa phụ sản làm việc, “thai phụ 20 tuổi” lại không thể cung cấp hồ sơ, giấy tờ gì để chứng minh nhân thân và tuổi tác. Trong khi nói chuyện với bác sĩ, theo tờ China.org.cn, cô gái bị thuyết phục và trả lời chỉ mới 12 tuổi và có thể là nạn nhân của nạn buôn người.

Ngay lập tức, bệnh viện gọi cho cảnh sát và bị người đàn ông cùng phụ nữ đã mang cô gái tới bệnh viện đòi “đánh bom bệnh viện vì bác sĩ hỏi quá nhiều.”

Vì cô gái không thể giao tiếp với mọi người, nên cảnh sát nước này đã đăng thông tin nhận dạng để phục vụ cho quá trình điều tra.

Theo Ðài Truyền Thanh Trung Ương Trung Quốc (CCTV), sau khi mở cuộc điều tra chính thức, cảnh sát phát hiện người phụ nữ đó mang tên là Xie, đến từ tỉnh Hà Nam, Trung Quốc, đã bắt cóc cô gái và bán cho người đàn ông tên Liu, ở Từ Châu. Mặc dù vậy, cảnh sát quận Ðông Sơn (Tongshan), thành phố Từ Châu, không cung cấp thêm thông tin nào về nhân thân của cô bé này.

 Cũng theo CCTV, có khoảng 14 phụ nữ và trẻ em người Việt Nam bị bắt cóc và bán ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc từ năm 2011. (Tr.N)

Châu Âu kêu gọi Việt Nam trả tự do cho blogger Mẹ Nấm

Châu Âu kêu gọi Việt Nam trả tự do cho blogger Mẹ Nấm

Trọng ThànhTú Anh

media

Blogger Mẹ Nấm, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh@CRD

Hôm nay, 11/10/2016, Liên Hiệp Châu Âu kêu gọi chính quyền Hà Nội trả tự do cho blogger Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, tức Mẹ Nấm, bị bắt tại nhà riêng hôm qua 10/10/2016, ở Nha Trang. Blogger Mẹ Nấm được tổ chức Civil Rights Defenders (CRD), có trụ sở tại Thụy Điển, trao giải thưởng « Người bảo vệ nhân quyền » năm 2015.

Theo Reuters, đại diện Liên Hiệp Châu Âu tại Việt Nam khẳng định việc bắt giữ blogger Nguyễn Ngọc Như Quỳnh là « đi ngược lại các cam kết về quyền con người của Việt Nam với quốc tế và trong nước ».

Hôm qua, blogger Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, tức Mẹ Nấm, bị công an bắt với cáo buộc « tuyên truyền chống Nhà nước ». Một thông báo của công an được đưa lên mạng cho biết blogger Mẹ Nấm đã công bố một tài liệu mang tên « Stop police killing civilians  » (Dừng ngay việc công an giết dân), thông tin về 31 người dân bị chết trong đồn cảnh sát trong thời gian gần đây.

Công an Việt Nam cũng cáo buộc blogger nổi tiếng này nhận tiền từ tổ chức « Việt Tân », có trụ sở tại Hoa Kỳ (bị bộ Công An đưa vào danh sách « tổ chức khủng bố » từ ngày 04/10/2016), để in áo thun phản đối dự án bô xít ở Tây Nguyên, tham gia nhiều nhóm hội độc lập với nhà nước như « Tuyên bố công dân tự do », « Mạng lưới blogger Việt Nam » trong các hoạt động vì nhân quyền và phản đối Trung Quốc.

Trả lời phỏng vấn Reuters, bà Nguyễn Thị Tuyết Lan, mẹ của chị Nguyễn Ngọc Như Quỳnh cho biết hành động bắt bớ nói trên là nhằm để « trả thù » con gái bà, về các hoạt động vì dân chủ.

Theo nhiều nhà quan sát, « cho dù có nhiều cải cách rộng lớn về kinh tế và thái độ cởi mở đối với nhiều thay đổi xã hội, như thừa nhận quyền của những người đồng tính, chuyển giới, đảng Cộng Sản Việt Nam vẫn duy trì một hệ thống kiểm duyệt khắc nghiệt và không chấp nhận các chỉ trích nhắm vào chế độ ».

Trong thời gian gần đây, blogger Nguyễn Ngọc Như Quỳnh đặc biệt tích cực trong các hoạt động phản đối công ty thép Formosa tại tỉnh Hà Tĩnh, một chi nhánh của tập đoàn Formosa Đài Loan, thủ phạm gây ra thảm họa cá chết, khiến cuộc sống của hàng triệu cư dân bốn tỉnh miền Trung điêu đứng. Chị Nguyễn Ngọc Như Quỳnh là thành viên đồng sáng lập Mạng lưới blogger Việt Nam vào năm 2013.

Theo tổ chức bảo vệ nhân quyền Human Right Watch, tính cho đến cuối năm 2015, chính quyền Việt Nam cầm tù ít nhất 130 tù nhân chính trị.

‘Người vẫn cứu người’!

‘Người vẫn cứu người’!

Nguoi-viet.com

Ngưỡng cửa tự do, phi trường Bangkok, Thái Lan. (Hình: Nam Lộc cung cấp)

Nam Lộc

Khi sáng tác nhạc phẩm “Có Tin Vui Giữa Giờ Tuyệt Vọng” năm 1996, với câu hát “Người Ðã Cứu Người” để đánh dấu ngày thành lập Làng Việt Nam ở Palawan, Phi Luật Tân, chắc nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng cũng không ngờ rằng chỉ 10 năm sau đó thì toàn bộ 3,000 người tỵ nạn bị kẹt lại và sống ở trong làng, đã được Luật Sư Trịnh Hội với sự tiếp tay của cộng đồng người Việt tại hải ngoại tranh đấu để họ được thế giới tự do đón nhận. Và chắc ông lại càng ngạc nhiên khi biết, cho đến ngày hôm nay, sau 20 năm thì “người vẫn cứu người.”

Quả thật là như vậy, bởi vì ít ai có thể nghĩ được rằng, sau 41 năm kể từ ngày Cộng Sản cưỡng chiếm miền Nam Việt Nam mà vẫn còn có những thuyền nhân long đong, vất vưởng, sống ngoài vòng pháp luật trên những mảnh đất không cả được tạm dung! Vâng, đó là 28 thuyền nhân tỵ nạn muộn màng, sau hơn một phần tư thế kỷ miệt mài tìm kiếm tự do, cuối cùng họ đã đến được bến bờ hạnh phúc. Cuộc hành trình gian khổ này được kết thúc một cách tốt đẹp, là nhờ vào lòng bao dung cùng sự tranh đấu kiên trì của những người mà tôi xin được gọi họ là những “thiên thần trong bóng tối”!

Hồi tưởng lại, cách đây hơn 10 năm, khi số phận hẩm hiu của 3,000 đồng bào tỵ nạn Việt Nam bị thế giới lãng quên ở Phi Luật Tân, qua cuộc vận động và tranh đấu không mệt mỏi của luật sư Trịnh Hội cùng các thiện nguyện viên trong nhóm của anh, khoảng gần 1,000 người được đoàn tụ gia đình, số 2,000 “không thân nhân” còn lại đã được nhận vào định cư tại Hoa Kỳ, Canada, Úc Châu và Na Uy, v.v… Khoảng thời gian đó không mấy ai tin rằng nỗ lực của Trịnh Hội có thể thành công được, thậm chí, chính bản thân những người tỵ nạn cũng không nghĩ là giấc mơ của mình sẽ trở thành sự thật! Ngay cả ông giám đốc của một cơ quan gọi là “cứu người vượt biển” lúc đó đã ra một thông báo cho biết đây chỉ là chuyện viển vông, không có thật! Ấy thế mà nó đã thành hiện thực! Ðó là nhờ vào sự hỗ trợ và tiếp tay của những “thiên thần trong bóng tối”! Họ là ai? Họ là những người tin vào lý tưởng tự do của bất cứ ai phải bỏ nước ra đi vì không muốn sống dưới chế độ Cộng Sản. Họ là những vị luật sư, nghệ sĩ, hay thiện nguyện viên có lòng hy sinh thì giờ và tiền bạc để bay sang Phi Luật Tân hỗ trợ và tiếp tay Trịnh Hội, họ là những viên chức Bộ Ngoại Giao Mỹ, Canada hay Na Uy nhưng tin vào lòng thành tâm cùng sự hy sinh kiên trì của một người luật sư trẻ dù anh ta mang quốc tịch Úc Châu. Họ là quý vị tu sĩ thuộc nhiều tôn giáo, các vị dân cử, viên chức chính quyền của nhiều quốc gia và quan trọng hơn cả, họ là những thiện nguyện viên âm thầm đóng góp và hỗ trợ, họ là những luật gia trẻ tuổi, tình nguyện gia nhập tổ chức VOICE để tiếp tục cuộc hành trình cứu người bất hạnh mà Trịnh Hội đã đánh đổi bằng cả quãng đời thanh xuân của mình.

Người bạn ẩn danh, thuyền nhân năm xưa, đài thọ toàn bộ vé máy bay cho các thuyền nhân cuối cùng. (Hình: Nam Lộc cung cấp)

Người bạn ẩn danh, thuyền nhân năm xưa, đài thọ toàn bộ vé máy bay cho các thuyền nhân cuối cùng. (Hình: Nam Lộc cung cấp)

Phần thưởng mà Thượng Ðế tặng lại cho tất cả những người tôi vừa kể, là nụ cười hạnh phúc của hàng ngàn đồng bào tỵ nạn đã được họ cứu giúp. Sự thành công trong cuộc sống, thành đạt trong sự nghiệp, và nhất là thành tích về học vấn cùng tương lai xán lạn của các trẻ em tỵ nạn muộn màng chính là niềm hãnh diện lớn lao đối với những người mà tôi gọi là “thiên thần trong bóng tối”!

Những tưởng sứ mạng cứu người tỵ nạn đã chấm dứt sau khi 3,000 đồng bào còn lại tại Phi Luật Tân được đến bến bờ tự do, thế nhưng không lâu sau đó qua lời kêu gọi của Linh Mục Peter Prayoon Namwong (vị tu sĩ nhân từ, đã tận tình giúp đỡ người tỵ nạn Việt Nam tại Thái Lan trong suốt hơn 40 năm qua), anh chị em trong nhóm VOICE lại nhận được lời kêu cứu của một số thuyền nhân và người tỵ nạn cũng có hoàn cảnh tương tự, họ đã trốn ra khỏi trại vì nhất định không chịu bị cưỡng bức hồi hương, trong số đó có những người đã từng mổ bụng tự tử hay uống thuốc độc để quyên sinh, có những cựu quân nhân QLVNCH, họ đang sống vất vưởng ở các nước Ðông Nam Á. Trước hoàn cảnh chẳng đặng đừng Trịnh Hội và các thành viên của VOICE cùng những thiện nguyện viên ở khắp nơi trên thế giới lại tiếp tục cuộc hành trình đấu tranh cho quyền tỵ nạn của những người di tản bất hạnh nói trên! Tuy nhiên lần này có vẻ phức tạp hơn, vì đồng bào phải sống rải rác ở nhiều nơi, vì thế ngoài trụ sở chính ở Phi Luật Tân, VOICE đã phải mở thêm văn phòng ở Thái Lan. Ðiều lệ mà chính phủ Canada đòi hỏi trong vấn đề định cư cũng cam go hơn, qua chương trình “private sponsorship” thì mỗi người tỵ nạn cần phải có 5 công dân Canada ký tên bảo trợ và chịu trách nhiệm toàn bộ về chi phí định cư tối thiểu là $11,800.00 dollars cho một đầu người. Ngoài ra VOICE phải lo mọi thủ tục giấy tờ, lệ phí đơn từ, visas, khám sức khỏe, đóng tiền phạt, thuê nhà tạm trú ở thành phố, chi phí di chuyển cho những lần phỏng vấn, đồng thời đài thọ vé máy bay từ Bangkok đến Canada cho tất cả mọi người tỵ nạn, v.v… ước tình trung bình cũng mất gần $5,000 cho một người.

Tuy nhiên như một phép lạ, tình đồng hương vẫn bao la, lòng người vẫn không mệt mỏi và một lần nữa “người vẫn cứu người.” Các đợt gây quỹ để giúp định cư đồng bào tỵ nạn đã được chính các hội đoàn, tổ chức thiện nguyện hay cộng đồng người Việt tại nhiều địa phương đứng ra tổ chức. Chính cá nhân tôi dù không yêu cầu, nhưng qua các chương trình truyền thanh, truyền hình mà tôi chia sẻ, vẫn có những đồng hương hoặc thân hữu nghe tin và tự động đóng góp cho VOICE ở khắp nơi trên thế giới, mà điển hình và gần đây nhất là một người bạn, sau hơn 6 năm trời không gặp mặt, nhưng anh cũng đã tìm cách liên lạc với tôi để tự động xin được đài thọ cho toàn bộ vé máy bay với số tiền lên đến $33,600. Hoặc như hai nữ doanh gia trẻ tuổi đến từ Houston, Texas, nghe được chuyện này cũng đã tự động bay đến Thái Lan để tiếp tay VOICE hầu giúp đỡ đồng bào hoàn tất các thủ tục cuối cùng mà đặc biệt là đã tình nguyện đóng toàn bộ tiền phạt “cư trú bất hợp lệ,” lên đến hơn $6,000 dollars cho nhóm thuyền nhân cuối cùng này. Ðấy là chưa kể đến những cuộc gây quỹ có sự tham gia vô vụ lợi của các anh chị em nghệ sĩ, và được sự đóng góp, hưởng ứng từ mọi thành phần khán giả!

Nam Lộc, Trịnh Hội và thiện nguyện viên Đỗ Minh Tâm (Houston, TX) trong một buổi ăn tối tại Bangkok, Thái Lan. (Hình: Nam Lộc cung cấp)

Nam Lộc, Trịnh Hội và thiện nguyện viên Đỗ Minh Tâm (Houston, TX) trong một buổi ăn tối tại Bangkok, Thái Lan. (Hình: Nam Lộc cung cấp)

Tờ mờ sáng Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2016, trong cơn mưa tầm tã như thác đổ xuống thành phố Bangkok, tôi cùng Trịnh Hội và Linh Mục Peter Namwong cũng như anh chị em tình nguyện viên đã đến nhà giam di trú (Immigration Detention Center) để đón họ ra tù! Ngồi trên chiếc xe bít bùng để đi ra phi trường BKK, nét mặt thuyền nhân nào cũng có một nụ cười thật tươi, bên cạnh nỗi khổ đau của một số người tỵ nạn thuộc những quốc gia khác đang bị các sĩ quan di trú Thái Lan áp tải ra phi trường để trục xuất về lại quê hương mà họ đã bỏ ra đi! Ôi thật là một cảnh tượng xót xa và kinh hoàng như cơn ác mộng trở về từ gần 30 năm trước đối với các thuyền nhân tỵ nạn Việt Nam! Tuy nhiên vào giờ chót 9 trong số 28 thuyền nhân cuối cùng đó cũng vẫn chưa hội đủ điều kiện sức khỏe và thủ tục phỏng vấn nên đành phải ở lại để chờ chuyến bay sau.

Một mình trên phi cơ cùng đoàn người tỵ nạn, tôi có dịp chia sẻ về hoàn cảnh của từng thuyền nhân, hầu hết đều vượt biển đến Thái Lan năm 1989 và trốn trại năm 1996. Gặp chị Lê Thị Ba, người sĩ quan huấn luyện viên trường nữ quân nhân thuở nào, còn là một phụ nữ trẻ trung, khỏe mạnh ngày vượt biển, giờ nhìn chị khác hẳn, nhục nhằn, khổ đau cùng bao nỗi nỗi gian truân trong cuộc sống lưu lạc không tương lai, không bờ bến đã biến chị thành một người cao niên gầy yếu! Gặp cô bé Tăng Phannida, 15 tuổi, sinh ra ở Thái Lan nhưng hãnh diện mang dòng máu của một “người Việt tự do.” Cháu đã vẽ tặng Trịnh Hội, người luật sư đã và đang thay đổi toàn bộ tương lai cùng cuộc đời của cháu và gia đình cháu, hình ảnh lá cờ Vàng Ba Sọc Ðỏ, bị trói trong một sợi xích, nhưng vừa được cắt đứt, kèm theo câu “Freedom is Not Free”! Cháu nói đúng, Tự Do không phải tự nhiên mà có, nhưng cái giá tự do mà cháu cùng những người đồng hành phải trả cũng không thể đo được bằng tiền, mà bằng tình thương vô bờ của những người Việt Nam tử tế, của những đồng hương nhân hậu và có lòng, bất chấp những gièm pha, tỵ hiềm của kẻ tiểu nhân!

Ðúng 7:56 phút tối giờ miền Ðông Canada cùng ngày, chuyến bay CX826 của hãng Pacific Airlines hạ cánh xuống phi trường Toronto trong cái xe lạnh vào Thu của miền Bắc Mỹ qua gần 19 tiếng đồng hồ trên chuyến bay đầu tiên trong đời của cả 19 người tỵ nạn, nhưng ai cũng cảm thấy ấm lòng vì họ đã được quốc gia nhân đạo này mở rộng vòng tay nhân ái nhận cho định cư và được đón chào bởi các thiện nguyện viên trong nhóm VOICE Canada cùng quý vị đồng hương và người bảo trợ, tất cả đã phải chờ đợi hơn 3 tiếng đồng hồ bởi thủ tục di trú và nhập cảnh để đón chào người tỵ nạn. Sau gần 30 năm trôi dạt, lần đầu tiên được chính thức và công khai phất cao lá cờ Vàng Ba Sọc Ðỏ, bên cạnh quốc kỳ Canada, tất cả đều dạt dào nước mắt kể cả những đưa bé sinh ra “vô tổ quốc.” Tôi sợ mình cũng sẽ khóc theo họ nên tìm một góc kín thật riêng tư để ngẫm lại cuộc đời cùng sự nghiệp của một người may mắn được làm công việc định cư người tỵ nạn từ hơn 40 năm, mà bây giờ mặc dù đã về hưu gần một năm qua, nhưng định mệnh hình như vẫn gắn liền tôi với nó. Phải chăng Thượng Ðế đã tặng cho tôi cơ hội được giúp đỡ những thuyên nhân cuối cùng để rồi với đồng bào tôi, chúng ta cùng nhau khép lại trang sử bi thương của cuộc vượt biển ra đi tìm tự do vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại!

Những “tù nhân hạnh phúc”: Chị Lê Thị Ba đang tươi cười trên xe bít bùng. (Hình: Nam Lộc cung cấp)

Những “tù nhân hạnh phúc”: Chị Lê Thị Ba đang tươi cười trên xe bít bùng. (Hình: Nam Lộc cung cấp)

Còn nhớ mấy hôm trước đây, lúc ngồi trên chuyến bay từ Los Angeles đến Thái Lan qua ngã Hồng Kông, tôi ngỡ ngàng khi nhận ra gần nửa chỗ ngồi là người Việt Nam từ Hoa Kỳ về thăm quê hương, ai cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi tưởng là bạn đồng hành và hỏi thăm rối rít “làm sao mà ông dám về Việt Nam”? Tôi nói đùa “đoán trước chuyện gì sẽ xẩy ra cho nên tôi chỉ mua vé một chiều”! Hình ảnh trên làm tôi làm tôi chợt nhớ đến một câu hát của nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng trong nhạc phẩm “Kinh Khổ”: “Người về một ngày một đông hơn, người đi càng lúc càng thưa dần”! Tôi cho ông là một nhà tiên tri về tương lai của đất nước qua âm nhạc, bởi vì với những biến chuyển đang diễn ra ở Việt Nam hiện nay, mới nhất là sự việc tàn phá các cơ sở tôn giáo và tiêu hủy ngôi chùa Liên Trì, là điểm tựa tình thần của hàng trăm ngàn Phật tử từ hơn 70 năm qua. Và nếu đúng như câu thành ngữ được truyền tụng trong dân gian: “Giặc đến Bồ Ðề, giặc phải tan,” thì có lẽ ngày tàn của chế độ CSVN đã điểm. Người Việt tại hải ngoại chuyển lửa về nước mỗi ngày một đông hơn qua nhiều hình thức, còn người ra đi tỵ nạn thì hầu như đã chẳng còn, và hy vọng 28 người thuyền nhân tỵ nạn mà thế giới tự do đang giương tay chào đón sẽ là nhóm cuối cùng. Vì có biết bao người đã quyết tâm ở lại trong nước dù đã được các quốc gia tự do đón nhận, như Luật Sư Lê Thị Công Nhân, Bác Sĩ Nguyễn Ðan Quế, tù nhân lương tâm Trần Huỳnh Duy Thức và nhiều người ẩn danh khác nữa. Họ quyết định ở lại, không những để tiếp tục tranh đấu cho một nước Việt Nam tự do, dân chủ, nhân quyền, phi Cộng Sản, mà còn ở lại để giữ nước trước hiểm họa ngoại xâm, và trước hành động dâng đất, dâng biển cho quan thầy Trung Cộng của nhà cầm quyền CSVN hiện nay.

Chúng ta, những người Việt ở hải ngoại có tiếng nói, thì hãy lên tiếng để tranh đấu, để vận động và để nói thay cho những người không được nói, “VOICE for the VOICELESS”! Và xin đồng bào ở trong nước hãy vững niềm tin vì “người… sẽ cứu người.”

(Toronto, mùa Thu 2016)

Linh mục ở tù 28 năm được phong Hồng y

Linh mục ở tù 28 năm được phong Hồng y

 

BBC

Hình cố lãnh tụ cộng sản Albania, Enver Hoxha

Trong số 17 vị tân Hồng y được Đức Giáo hoàng Francis vừa tấn phong có cha xứ ở Shkodrë-Pult, Albania từng ngồi tù nhiều năm thời cộng sản.

Linh mục Ernest Simoni, sinh năm 1928, cũng là vị tân Hồng y của Giáo hội Công giáo mà chưa bao giờ giữ chức Giám mục.

Sống trong chủng viện dòng Franciscan thời Thế Chiến 2, và được thụ phong linh mục năm 1956, ngài và Giáo hội khi đó bị chính quyền cộng sản của ông Enver Hoxha ở Albania đàn áp tàn khốc.

Hai vị tiền nhiệm của cha Simoni bị bắn chết và bản thân linh mục này bị bắt năm 1963 khi ‘dám làm lễ Thánh’ ngày Giáng Sinh, theo trang Washington Post hôm 8/10.

Cha Ernest Simoni bị tuyên án tử hình, sau đổi thành án chung thân và bị giam trong trại cải tạo 28 năm, bị tra tấn và cưỡng bức bỏ đạo.

Trong thời gian bị tù, công việc chính của ngày là làm thợ trong mỏ và dọn cống.

Nhưng những lúc không bị theo dõi, cha Ernest Simoni đã làm Thánh Lễ bí mật cho các bạn tù và nghe họ xưng tội.

Ngài chỉ quay lại làm linh mục sau khi chế độ cộng sản sụp đổ ở Albania năm 1991.

Đức Giáo hoàng Francis đã khóc và gọi cha Simoni là “người tử vì đạo” sau cuộc gặp năm 2014.

Tuy thế, việc tấn phong cho ngài Ernest Simoni chỉ có tính biểu tượng vì vị tân Hồng y đã ngoài 80 tuổi nên không tham gia Mật viện bầu ra tân Giáo hoàng.

Mỹ: Việt Tân không nằm trong danh sách khủng bố

Mỹ: Việt Tân không nằm trong danh sách khủng bố

Trụ sở Bộ Ngoại giao Mỹ ở thủ đô Washington DC.

Trụ sở Bộ Ngoại giao Mỹ ở thủ đô Washington DC.

 

Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ mới lên tiếng nói rằng Việt Tân “không nằm trong danh sách các tổ chức khủng bố theo luật của Mỹ”.

Reuters hôm 8/10 dẫn lời bà Katina Adams, nữ phát ngôn viên của Văn phòng Đông Nam Á của Bộ Ngoại giao Mỹ, còn đề nghị hãng tin này liên hệ với chính phủ Việt Nam để có thêm thông tin về việc coi Việt Tân là tổ chức khủng bố.

Tới tối 9/10, trong danh sách các tổ chức khủng bố quốc tế mà Văn phòng Chống khủng bố của Bộ này đăng tải trên trang web không có tên của Việt Tân.

Tuần trước, Bộ Công an Việt Nam ra cáo buộc đảng đặt trụ sở ở Mỹ là một tổ chức “đã và đang tiến hành hoạt động khủng bố”.

Thông cáo của Bộ này còn cảnh báo “người nào có hành vi tham gia, tuyên truyền, lôi kéo, xúi giục người khác tham gia, tài trợ, nhận tài trợ của Việt Tân, tham gia các khóa đào tạo, huấn luyện do Việt Tân tổ chức, hoạt động theo sự chỉ đạo của Việt Tân…” sẽ bị coi là “đồng phạm tội khủng bố” và sẽ bị “xử lý theo luật pháp Việt Nam”.

Sau đó, Đảng Việt Tân đã lên tiếng bác bỏ cáo buộc, đồng thời chỉ trích chính quyền Hà Nội “dùng tiểu xảo đánh lạc hướng công luận khỏi thảm họa Formosa”.

Thông cáo hôm 8/10 của Đảng này có đoạn: “Chủ trương và quá trình hoạt động đã minh chứng Đảng Việt Tân là một tổ chức có mục tiêu đấu tranh cho dân chủ Việt Nam và quyền con người bằng phương pháp đấu tranh bất bạo động”.

“Trước thảm họa do Formosa gây ra, nhà cầm quyền CSVN không những cho phép sự hiện diện của tập đoàn này mà vẫn tiếp tục nhân nhượng các vi phạm khác về xả thải thể rắn và những công trình phá hủy môi trường quy mô ở nhiều nơi”, thông cáo viết tiếp.

Hồi tháng Năm, chính quyền Việt Nam thông qua báo chí nhà nước nói rằng đã phát hiện “hai đối tượng là thành viên của các tổ chức như Con Đường Việt Nam và Việt Tân” đã “giật dây” các cuộc biểu tình rầm rộ vì môi trường biển ở miền trung.

Về cáo buộc này, ông Đỗ Hoàng Điềm, Chủ tịch Đảng Việt Tân, từng nói với VOA Việt Ngữ rằng các cuộc tuần hành vì môi trường ở Việt Nam “là quyền và nghĩa vụ chung của mọi người”.

Ông nói thêm: “Trên tinh thần đó, nhiều người, anh chị em đảng Việt Tân ở trong nước cũng tham gia vào cùng với đồng bào để đi biểu tình”.

Ông Điềm cho biết đây không phải là lần đầu tiên Việt Nam “lôi chúng tôi vào” vì Việt Tân “gây khó khăn, tạo sự khó chịu” cho Hà Nội vì “từ nhiều năm qua, Việt Tân đã tham gia các cuộc biểu tình và hoạt động đấu tranh như thế.”

Chính quyền Việt Nam, thông qua báo chí nhà nước, nhiều năm qua gọi Việt Tân là “tổ chức khủng bố”, nhưng tổ chức bị cấm hoạt động ở trong nước luôn bác cáo buộc này.

ĐÊM TRƯỚC BÌNH MINH

From:  Suong Quynh shared Luân Lê‘s post.
Luân Lê's photo.
Luân Lê's photo.
Luân Lê's photo.
Luân Lê's photo.

Luân Lê's photo.

Chúng ta không thể tìm thấy ở nơi đâu nhiều tội ác đẫm máu như các nước cộng sản đã từng.

Stalin (Nga, Liên Xô cũ) thì thảm sát hàng chục ngàn người Ba Lan rồi đổ cho phát xít Đức làm điều tồi tệ đó. Và dưới thời Stalin và Lenin, số người dân nước cộng sản kiểu mẫu này bị tàn sát bởi chính quyền của họ lên tới gần 40 triệu người.

Tiếp tay cho những tội ác kiểu man rợ đó, tên Đặng Tiểu Bình, một học trò kế cận nổi bật của Mao, đã ra lệnh thảm sát Thiên An Môn năm 1989, khiến gần 3.000 trí thức trẻ (sinh viên), người dân yêu nước – những người lên tiếng phản đối sự cai trị độc tài của Đảng cộng sản Trung Quốc mà đã có lúc số người biểu tình khi cao điểm lên đến hơn một triệu người, bị tàn sát bằng một cách kinh hoàng nhất trong lịch sử các vụ thảm sát của các quốc gia cộng sản trên thế giới. Trước đó Mao Trạch Đông cũng đã khiến dân chúng nước này chết hơn 45 triệu người (có con số thống kê lên tới hơn 60 triệu) trong công cuộc cách mạng Trung Hoa “đại nhảy vọt”. Hiện tại chính nước cộng sản này cũng đang bị thế giới và nhiều công dân nước này cáo buộc chính quyền Bắc Kinh phạm vào tội ác chống lại loài người với nạn giết mổ lấy nội tạng sống của hơn 2 triệu học viên Pháp Luân Công cùng vấn nạn đàn áp nhân quyền một cách thô bạo, nhất là đánh vào giới luật sư.

Tên diệt chủng khét tiếng Polpot của Đảng cộng sản Campuchia đã từng thảm sát chính nhân dân của dân tộc mình mà số người chết lên tới gần 3 triệu sinh mạng trong ròng rã nhiều năm dưới sự giật dây của Đảng cộng sản Trung Quốc.

Đến nay, một số nước cộng sản còn lại như Trung Quốc, Venezuela, Cuba hay Triều Tiên, chúng ta thấy không một nước nào trên thế giới mà chính quyền (thực chất là đảng độc tài lãnh đạo đất nước) lại nhận được sự căm phẫn và khinh bỉ từ chính nhân dân của mình nhiều đến thế, nhất là đứng trước những thảm cảnh tồi tệ của quốc gia.

Triều Tiên thì dân chúng đói khổ cùng cực, người dân phải nhổ cỏ mà ăn, hàng năm phải ngửa tay xin nhận viện trợ lương thực cũng như tiền bạc từ Mỹ và một số nước khác để sinh tồn. Bắc Hàn cũng đang bị cáo buộc vi phạm nghiêm trọng vấn đề nhân quyền từ Liên hiệp quốc và đang phải đối mặt với sự trừng phạt của cộng đồng quốc tế.

Venezuela thì toàn bộ dân chúng lâm cảnh đói khát từng ngày nhờ tài lãnh đạo độc tài của Hugo Chavez và sau là Maduro tiếp nối theo chủ nghĩa xã hội, một bước trung gian để lên thiên đường cộng sản chủ nghĩa.

Cuba thì “hồn Trương Ba, da hàng thịt” khi hợp tác với Mỹ, nên đây là “cô thôn nữ đã bỏ cuộc chơi”.

Trung Quốc cũng “nửa nạc nửa mỡ” khi chấp nhận kinh tế thị trường từ lâu, nhưng lại khuynh đảo đất nước bằng sự cai trị độc tài của đảng cộng sản dẫn đến sự méo mó trong phát triển kinh tế cũng như chính trị chưa từng có kể từ trước cho đến nay. Họ đang phải đứng trước lựa chọn, hoặc tiếp tục con đường của chính mình và dẫn tới sụp đổ trong nay mai với sự cô đơn và xung đột chồng lấp từ nội tại đến quốc tế, hoặc chấp nhận thay đổi thể chế để có tổng thống đầu tiên và xoá bỏ hoàn toàn bóng dáng cộng sản trên đất nước này để dân chúng được làm người cũng như không bị khinh ghét mỗi khi bước chân ra ngoài lãnh thổ.

Trung Quốc, một thằng trên danh nghĩa là một thằng bạn, là láng giềng kế cận, cùng theo cộng sản với chúng ta (dù không còn nguyên nghĩa), nhưng chưa lúc nào chúng ta thôi gặp vấn đề rắc rối với chúng và luôn phải đề phòng chúng mọi lúc, mọi nơi và mọi mặt từ thói bành trướng bất chấp một cách liên tục, ngang nhiên và thâm hiểm của chúng.

Tôi chưa biết cộng sản hình hài là gì và như thế nào, nhưng tôi chưa bao giờ thấy nó được biểu đạt bằng những điều tốt đẹp ở bất kể thứ gì hiện hữu trên thực tế trong suốt bao năm tồn tại, dẫu liên tục nó được được tô vẽ đầy huyền ảo với những tấm áo choàng nhiều màu sắc. Mà ngược lại, tôi chỉ thấy những tội ác kinh hoàng, chỉ chứng kiến sự sụp đổ mang tính dây truyền tất yếu cũng như ngày càng bị tiêu biến trong sự phỉ nhổ của nhân loại văn minh hay của chính những người cộng sản giác ngộ vào một ngày tỉnh thức. Tôi cũng chưa thấy một quốc gia nào đi theo chủ nghĩa cộng sản mà đem lại cho dân chúng những điều được gọi là tốt đẹp nhiều hơn những bất công cùng những thứ xấu xí phủ lấp trong lòng xã hội của nó cũng như con người của đất nước đó.

Và, hẳn nhiên, không có một lý tưởng nào là đẹp đẽ hay hoà bình mà lại được xây nên và duy trì bởi bạo lực, bằng máu và trên xác của đồng loại mình.

Và thường thì đêm trước bình minh sẽ luôn tối tăm hơn những đêm khác, như đã chạm đến điểm cực tiểu của hình sin trước khi sẽ phải vươn mình mà đi lên vậy.

Chùm ảnh: Cảnh thảm sát man rợ tại quảng trường Thiên An Môn đêm 04.06.1989, Trung Quốc.

Nam sinh lớp 7 viết đơn xin thôi học vì nhà hết gạo

 Nam sinh lớp 7 viết đơn xin thôi học vì nhà hết gạo

truc-xin-thoi-hoc

 

 

 

 

 

 

 

Vì gia đình quá khó khăn, Trúc phải xin thôi học

“Xa các bạn tôi thấy nhớ lắm”

Trong đơn xin thôi học gửi tới cô Nguyễn Thị Quyên, giáo viên chủ nhiệm lớp 7C, Trường THCS Xuân Khang (xã Xuân Khang, huyện Như Thanh, Thanh Hóa) hôm 29.9, em Quách Văn Trúc trình bày:

“Kính thưa thầy giáo cô giáo và các cán bộ nhân viên chức cùng toàn thể các bạn học sinh. Em tên là Quách Văn Trúc, học sinh lớp 7C, Trường THCS Xuân Khang.

Lý do em viết đơn này là hoàn cảnh khó khăn. Bố em bị phổi, mẹ em bị tụt huyết áp, gạo ăn thì hết, em cũng không muốn bỏ học, nhưng hoàn cảnh nhà em khó khăn nên em phải bỏ học để nuôi bố mẹ em.

‘Phục vụ’ như thế thì ai cũng muốn ‘hy sinh’

‘Phục vụ’ như thế thì ai cũng muốn ‘hy sinh’

Nguoi-viet.com

Trang trại của phó bí thư kiêm chủ tịch huyện A Lưới nằm lọt thỏm giữa khu rừng nguyên sinh vốn thuộc loại phải bảo tồn nghiêm ngặt. (Hình: Người Ðưa Tin)

THỪA THIÊN-HUẾ (NV) – Báo chí Việt Nam vừa giúp giải thích tại sao một số gia đình, gia tộc lại tha thiết với việc cùng nhau “quên mình cống hiến, phục vụ nhân dân” như vậy.

Các thành viên trong một gia đình hay một gia tộc chia nhau “cống hiến, phục vụ nhân dân” tại một xã, một huyện, một tỉnh hay tại các cơ quan trung ương, các doanh nghiệp nhà nước vốn đã trở thành điều bình thường tại Việt Nam.

Cũng vì vậy, việc các thành viên trong gia đình bà Lê Thị Thêm, trưởng Phòng Văn Hóa-Thông Tin huyện A Lưới, tỉnh Thừa Thiên-Huế chia nhau các vị trí lãnh đạo huyện này lẽ ra là chẳng cần phải bận tâm nhiều lắm, nếu như không có bằng chứng cho thấy họ còn “quên mình” hỗ trợ nhau chia chác tài sản quốc gia.

Chồng bà Thêm, ông Hồ Xuân Trăng, hiện là bí thư huyện A Lưới. Các ông em rể của bà Thêm – anh em cột chèo với Trăng đã chia nhau những vị trí còn lại trong hệ thống lãnh đạo của cả đảng lẫn chính quyền lẫn công an, quân đội ở huyện này. Một người em cột chèo của ông Trăng hiện là phó bí thư kiêm chủ tịch huyện A Lưới, người khác giữ ghế phó Phòng Tài Chính, người khác nữa làm phó công an huyện, thêm một người khác làm đồn trưởng Biên Phòng.

Ngoài việc giúp chồng, chị em bà Thêm còn biết tự lo cho mình. Bà Thêm có một cô em gái (vợ ông phó bí thư kiêm chủ tịch huyện A Lưới) đang trấn ở Việt Kiểm Sát huyện. Một cô em nữa thì trấn ở ngành giáo dục.

Báo chí Việt Nam không cho biết cha của bà Thêm là ai?

Giống như hàng loạt gia đình đang “quên mình cống hiến, cống hiến, phục vụ nhân dân” ở khắp nơi trên toàn Việt Nam, ông Nguyễn Mạnh Hùng, em cột chèo của ông Trăng, người đang là phó bí thư kiêm chủ tịch huyện A Lưới, mới khẳng định với báo giới rằng: Việc lựa chọn, bổ nhiệm cán bộ tại A Lưới tuân thủ theo quy hoạch đã được phê duyệt và đúng với quy trình!

Theo lời ông Hùng thì chuyện các thành viên trong gia đình vợ của ông cùng trở thành lãnh đạo tại huyện A Lưới chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên sau một thời gian dài tất cả cùng “cống hiến,” cùng “phấn đấu.”

Ðáng lưu ý là theo tờ Người Ðưa Tin thì dường như các thành viên trong gia đình bà Thêm tự thấy họ đã “hy sinh” quá nhiều nên nay, họ đang “quên mình” chia chác tài sản quốc gia.

A Lưới nằm sát biên giới Việt-Lào, dân cư chủ yếu là người thuộc hàng chục sắc tộc thiểu số. Huyện này nổi tiếng vì nghèo và bắt đầu nổi tiếng nhờ gia đình bà Lê Thị Thêm. Sau khi phát giác gia đình bà Lê Thị Thêm từ con gái đến con rể đã chia chác xong các vị trí lãnh đạo từ đảng, chính quyền đến công an, quân đội ở huyện A Lưới, báo chí Việt Nam phát giác thêm là ông Nguyễn Nam Sinh, phó công an huyện A Lưới, một trong những người em cột chèo của ông Hồ Xuân Trăng, bí thư huyện A Lưới, đã chiếm xong một khoảnh rừng lớn trong khu rừng nguyên sinh thuộc dạng phải bảo tồn nghiệm ngặt và đã hoàn tất việc xây dựng khu du lịch Cân Te tại đó.

Từ phát giác của báo chí, một người anh cột chèo khác của ông Sinh là ông Nguyễn Mạnh Hùng, phó bí thư kiêm chủ tịch huyện A Lưới đã ra lệnh đình chỉ hoạt động của khu du lịch Cân Te, kiểm tra-xử lý “nếu có” sai phạm theo đúng qui định của pháp luật. Các cơ quan hữu trách ở huyện A Lưới còn được anh cột chèo của ông Sinh yêu cầu “hướng dẫn cơ sở làm thủ tục đăng ký điểm du lịch, đăng ký bảo vệ môi trường và các thủ tục khác theo qui định của pháp luật.”

Vài ngày sau khi ông Hùng, anh cột chèo của ông Sinh đưa ra chỉ đạo vừa kể, tờ Người Ðưa Tin phát giác ông Hùng cũng đang xây dựng một trang trại giữa rừng nguyên sinh. Phó bí thư kiêm chủ tịch huyện A Lưới khẳng định là ông ta đã được cấp dưới cho phép chuyển đất rừng thành đất thổ cư.

Bởi ông Hùng là chủ tịch huyện nên có lý anh cột chèo của ông Hùng là ông Hồ Xuân Trăng, bí thư huyện A Lưới sẽ phải chỉ đạo “kiểm tra-xử lý.” Tin mới nhất cho biết, ông Trăng cũng có “dự án kinh tế” đang triển khai trong rừng nguyên sinh! (G.Ð)

NGƯỜI VIỆT NAM MỚI QUA MỸ, DỄ BỊ GHÉT.

From:    Nguyet Tran and Peter Nguyen shared Tiger Bear‘s post.
Image may contain: 3 people
Tiger Bear

NGƯỜI VIỆT NAM MỚI QUA MỸ, DỄ BỊ GHÉT.

Thật ra, người Việt mình mới qua Mỹ, dễ bị ghét, không phải bởi những người đồng hương qua lâu, mà chính bản thân người mới qua, đã tự làm cho mình bị ghét. Chứ chẳng phải ai hết cả.

Không phải ai muốn qua Mỹ là được. Đó là phước đức mấy đời của ông bà để lại, bạn mới có cơ hội đến Mỹ. Đáng lý ra, bạn nên biết trân quý sự may mắn này, thay vì bạn tỏ ra bất cần và chán nản. Nếu như nước Mỹ không như ý bạn muốn, thì bạn cứ việc mua vé máy bay mà quay về lại xứ thiên đường chủ nghĩa của bạn. Bạn không cần phải nói ra, tôi muốn về Việt Nam quá. Hay tôi rất hối hận khi đi Mỹ. Những câu nói này, đã vừa khó nghe, lại vừa chà đạp lên tinh thần yêu mến tự do, dân chủ của đồng hương ở đây. Không thích thì về, chứ cứ nói hoài mà vẫn ở đây, thì nhục lắm. Nếu bạn không thấy nhục, chúng tôi thấy nhục dùm cho bạn.

Đừng bao giờ, nói về những cái tôi của mình khi còn ở Việt Nam. Tôi là ông này bà nọ. Tôi giàu có và danh vọng, qua đây không hợp, làm cu ly, thấy tủi nhục. Ở đây ai cũng như ai. Bạn không có quyền, và cơ hội, ép bức người cô thế và nghèo hèn, để làm giàu cho mình. Hãy cố gắng học hỏi cách sống và làm giàu bằng chính công sức và tài đức của mình. Chứ đừng quen thói lấy mạnh hiếp yếu, bóc lột, chèn ép kẻ nghèo như còn ở quê nhà. Nếu bạn có giàu có và danh vọng thật đi nữa, bạn dám cho bớt kẻ nghèo khổ không. Nếu không thì bạn khoe để làm gì, có ích gì cho bạn, hay sẽ làm tăng thêm sự hiểu lầm của những người chung quanh bạn.

Đừng đánh giá những người qua lâu là ngu, không giỏi, và khinh họ nghèo. Ra đường, thấy họ chạy xe cũ, chưa chắc là họ nghèo. Họ đi share phòng, chưa chắc là họ không có nhà. Họ không đeo vòng vàng, đồng hồ, không mặc quần áo hàng hiệu, chưa chắc là họ không có tiền trong nhà bank. Ở đây sống không cần cái vẻ bề ngoài, và không cần phải phô trương ra như vậy. Cái hơn thua là cách họ sống, và tâm họ có bình an hay không. Chứ không phải hơn thua chi mấy cái để ý tầm thường thấp hèn như vậy. Họ như thế đó, mà hàng năm, họ gởi về mấy chục tỉ đô la để giúp người thân ở quê nhà. Có thể, trong đó cũng có bạn, cũng đã từng ngửa tay ra nhận những đồng tiền mồ hôi đó nữa. Nên đừng vội chê họ nhé.

Đừng nên chảnh chẹ, ra vẻ ta đây là hơn người. Bạn có hơn hay không, từ từ bạn sẽ biết. Cho dù bạn có chuẩn bị tâm lý trước, hay tìm hiểu cuộc sống Mỹ qua báo đài, hoặc qua internet, thì bạn vẫn bị bỡ ngỡ và không hiểu hết được đời sống thật ở xứ này. Chỉ đến khi nào, bạn va chạm với nó, bạn mới hiểu sâu sắc hết được cuộc sống ở đây. Bạn chảnh, bạn kiêu hãnh bao nhiêu, nếu bạn không hội nhập được cuộc sống mới, bạn sẽ nhận lấy sự khinh bỉ, cười chê và ghét bỏ bấy nhiêu.

Đừng đem theo những ngôn từ, từ thiên đường chủ nghĩa, để nói chuyện ở xứ Mỹ này. Ngày giải phóng vào, chế độ ngụy quân, ngụy quyền được đi học tập cải tạo hết. Thành phố Hồ Chí Mén bây giờ cực kỳ hoành trán. ( Nếu tình trạng này tiếp tục diễn ra và không được khắc phục thì chẳng bao lâu nữa, Sài Gòn có thể sẽ trở thành sông thúi). Lễ quốc khánh 2-9, hay lễ thống nhất đất nước 30-4,… Nói thiệt hen, nghe xong, chói tai dễ sợ. Máu tăng xông trào lên tới đầu. Hỏi vậy sao không bị ghét. Rồi người ta, chỉ vẽ cho nói lại, thì tự ái ào ào. Mặt nặng mặt nhẹ, không thèm nói chuyện người này, không thèm ngó ngàng người kia. ơ hay, người ta không ai cười mình khi mình chưa hiểu biết, mà người ta sẽ không ưa mình, nếu mình cứng đầu không chịu học hỏi và tiếp thu.

Đừng có cái tật, cái gì cũng nghĩ đến quyền lợi, và tính toán thiệt hơn cho mình trước cái đã. Còn người ta mặc kệ người ta. Bạn đang bắt đầu chập chững bước những bước đầu tiên vào cuộc sống mới, đầy nhân văn và bình đẳng. Sao bạn không bỏ đi cái cách sống mặc kệ nó đó. Bạn rất cần sự giúp đỡ của nhiều người. Nếu bạn cứ như vậy, thì chẳng còn ai dám gần bạn nữa. Kể cả người thân hay người bảo lãnh của bạn cũng không ngoại lệ.

Bất cứ một sự thay đổi nào cũng có rất nhiều khó khăn hết. Học hỏi, khiêm nhường, kiên nhẫn, chịu khó, chịu thương, và bình đẳng, thì sợ gì bạn sẽ không thành công nơi đất khách quê người chứ.

Chúc bạn vượt qua.

Bài viết FB Khánh Đặng

Hàng chục công ty phá sản vì ‘nhà biến thành hầm’

 Hàng chục công ty phá sản vì ‘nhà biến thành hầm’Nguoi-viet.com

Mặt đường bị đổ đá nâng cao nửa năm vẫn chưa xong. (Hình: Báo VnExpress)

SÀI GÒN (NV) – Nhiều công ty, hàng quán, xưởng sản xuất nằm trên đường Kinh Dương Vương đã phải đóng cửa vì kinh doanh thua lỗ kéo dài suốt nhiều tháng liền do “nhà biến thành hầm.”

Nói với báo điện tử VnExpress, ngày 30 tháng 9, ông Trần Quang Phúc, chi cục trưởng Chi Cục Thuế quận Bình Tân cho biết, tính đến hết ngày 26 tháng 9, đã có 60 doanh nghiệp đủ ngành nghề làm đơn xin tạm ngưng kinh doanh vì ảnh hưởng từ dự án cải tạo hệ thống thoát nước trên tuyến đường Kinh Dương Vương. “Số tiền miễn thuế của các doanh nghiệp này từ tháng 6 đến nay khoảng 218 triệu đồng,” ông Phúc nói.

Cửa nhà bị che kín hơn phân nửa khiến không gian nóng bức. (Hình: Báo VnExpress)

Cửa nhà bị che kín hơn phân nửa khiến không gian nóng bức. (Hình: Báo VnExpress)

Ông Đặng Viết Hùng, chủ một cửa hàng kinh doanh phụ tùng xe hơi cho biết, doanh thu giảm hơn 90% từ ngày dự án khởi công nên ông quyết định đóng cửa và xin miễn thuế 3 tháng. Hiện, doanh nghiệp này hoạt động cầm cự và giữ khách quen bằng hình thức bán hàng trực tuyến.

“Con đường này bụi mù mịt nên người ta đi theo đường tránh, nếu bất đắc dĩ chạy ngang đường này thì cũng ráng qua cho nhanh chứ không ai dừng lại mua hàng. Cửa hàng tôi cả tháng nay không có một khách vãng lai nào ghé xem hàng, doanh thu chỉ nhờ vào chuyển hàng cho các đại lý ở miền Tây,” bà Lê Thị Mỹ Lệ, chủ cơ sở trang trí nội thất Tiến Hòa cho biết.

Nhiều chủ tiệm tạp hóa cho biết, do việc kinh doanh ế ẩm nên đã nhiều tuần qua không ai lấy thêm hàng, cửa hiệu chỉ còn lưa thưa vài món đồ. Cửa nhà bị che kín hơn phân nửa khiến không gian nóng bức. Do thi công theo dạng cuốn chiếu nên xe cộ di chuyển tập trung ở phần đường cạnh giải phân cách, hiếm hoi mới có một vài người đi vào phần đường bên dưới để tìm mua hàng.

Ông Khang, chủ cửa hàng thiết bị nông cụ cho biết, dù bên ngoài nắng chói chang nhưng suốt ngày trong nhà phải mở đèn và bật quạt hết công suất. (Hình: Báo VnExpress)

Ông Khang, chủ cửa hàng thiết bị nông cụ cho biết, dù bên ngoài nắng chói chang nhưng suốt ngày trong nhà phải mở đèn và bật quạt hết công suất. (Hình: Báo VnExpress)

Ông Khang, chủ cửa hàng thiết bị nông cụ cho biết, dù bên ngoài nắng chói chang nhưng suốt ngày trong nhà phải mở đèn và bật quạt hết công suất.

Trong khi đó, ông Nguyễn Minh Nhựt, phó chủ tịch quận Bình Tân cho biết, dự án chống ngập của trung tâm chống ngập Sài Gòn làm chủ đầu tư sau khi hoàn thành sẽ nâng cao độ mặt đường lên từ 0.4 đến 1.2 mét, khiến hàng trăm cơ sở kinh doanh bị biến thành hầm, thấp hơn vỉa hè từ 0.6 đến 1 mét. Dự kiến dự án sẽ hoàn thành trong tháng 11 tới. (Tr.N)