Phú Yên: Xả lũ lớn nhất trong vòng 7 năm qua, nhiều nhà lút nóc

Phú Yên: Xả lũ lớn nhất trong vòng 7 năm qua, nhiều nhà lút nóc

phu-yen

Nhà cửa lút nóc ở thị trấn La Hai (huyện Đồng Xuân, Phú Yên).

Tối 3.11, hàng loạt tuyến đường như Trần Hưng Đạo, Nguyễn Trãi… (TP Tuy Hòa, tỉnh Phú Yên) ngập ngụa nước lũ.    Các thủy điện trên Sông Ba đồng loạt xả lũ vào ngày 3.11, thủy điện Sông Ba Hạ (tỉnh Phú Yên) xả với lưu lượng 10.000 m3/s (lớn nhất trong vòng 7 năm qua tại tỉnh).

Hình chụp vụ cháy quán karaoke phố Trần Thái Tông

Sương Chiêu Mai's photo.
Sương Chiêu Mai's photo.
Sương Chiêu Mai's photo.

Sương Chiêu Mai added 3 new photos — with Narcissus Nguyen and 4 others.

Hãy chú ý bức hình số 1, bạn sẽ có câu trả lời thích đáng cho bức hình số 3.

Đã có 13 người thiệt mạng, con số thiệt hại chưa dừng lại. Nếu còn thắc mắc thì hãy hỏi: Bao nhiêu tiền thuế của nhân dân cho công tác pccc hằng năm ?

Hình chụp vụ cháy quán karaoke phố Trần Thái Tông (Hà Nội). Ảnh Bá Đô

Tin Huy Phan

Cháy nhà ra mặt chuột!

From:  Phan Thị Hồng added 2 new photos — with Hoang Le Thanhand Anh Viet Nguyen.
Cháy nhà ra mặt chuột!

12 đồng chí chuột trong bình đã “anh dũng hy sinh” trong nhà hàng karaoke !

Bí thư Thành ủy Hà Nội Hoàng Trung Hải cho biết, đa số nạn nhân tử vong là học viên chính trị cao cấp Học viện Chính trị quốc gia, lớp dành cho trưởng, phó phòng cấp sở.

12 đồng chí ưu tú đã thấm nhuần nội dung “27 nhận diện về biểu hiện suy thoái, tự diễn biến, tự chuyển hóa … trong Nghị quyết 04-NQ/TW” được tiêm nhiễm từ Học viện Chính trị Quốc gia đảng.

Từ giã cõi đời là một sự thương cảm và tiếc nuối, thực tế hiện nay, nếu công an, cán bộ … bị tai nạn chết, người dân rất ít tiếc thương, thậm chí có biểu hiện ngược lại !?

Một tổn thất quá lớn cho đảng cầm quyền.
Liệu có nên tổ chức Quốc táng 12 đồng chí chuột !?

Phan Thị Hồng's photo.

 

Cướp chém chết một phụ nữ rồi cướp xe giữa ban ngày

 Cướp chém chết một phụ nữ rồi cướp xe giữa ban ngày

Nguoi-viet.com

Hiện trường nơi xảy ra vụ giết người mẹ trẻ. (Hình: báo Thanh Niên)

THÁI BÌNH (NV) – Gần trưa, đang chở con nhỏ trên đường về quê ăn giỗ, một phụ nữ ở huyện Tiền Hải nghi bị kẻ cướp bất ngờ dùng dao chém nhiều nhát từ sau gáy khiến chết tại chỗ để cướp xe máy đắt tiền.

Truyền thông Việt Nam loan tin, chiều 30 tháng 10, công an tỉnh Thái Bình xác nhận, trên quốc lộ 39, xã Ðông Tân, huyện Ðông Hưng, đã xảy ra án mạng nghi giết người để cướp xe máy.

Theo báo Thanh Niên, khoảng 10 giờ 30 cùng ngày chị Nguyễn Thị Cúc (27 tuổi), trú huyện Tiền Hải, chở theo con trai là cháu Lê Anh Trung (8 tuổi) trên xe máy Honda SH mang tiền lên huyện Ðông Hưng cho chồng sửa xe hơi. Sau đó, chị Cúc tiếp tục cùng con đi về quê ở huyện Thái Thụy để ăn giỗ.

Khi đi đến xã Ðông Tân, bất ngờ chị Cúc bị hai thanh niên từ phía sau chạy xe máy đuổi theo chém liên tiếp vào tay và gáy. Do vết chém vào chỗ hiểm khá nặng nên chị Cúc đã chết tại chỗ. Riêng cháu Trung chỉ bị thương nhẹ và được đưa đi bệnh viện điều trị. Tại hiện trường, chiếc xe máy văng khỏi nơi nạn nhân gục chết khoảng 100 mét.

Ông Nguyễn Văn T., trú huyện Ðông Hưng, một trong những nhân chứng đầu tiên tại hiện trường cho biết: “Lúc đấy trời đang mưa, nghe thấy tiếng gọi, tôi liền chạy ra. Khi lại gần xe máy, tôi nghe có tiếng khóc trẻ con. Xa hơn là một phụ nữ với cánh tay và má bên phải bị chém xuống đến tận cổ và hình như đã chết nằm cạnh vệ đường, tay nắm rất chặt như tỏ vẻ căm phẫn. Còn kẻ thủ ác sau khi chém nạn nhân, có lẽ đã lấy xe SH và bỏ chạy nhưng đi được khoảng 100 mét thì bỏ xe lại tẩu thoát,” ông T. tỏ vẻ sợ hãi kể lại sự việc với phóng viên báo Thanh Niên.

Công an tỉnh Thái Bình tình nghi đây là vụ án giết người, cướp tài sản vì nhiều dấu hiệu cho thấy, kẻ thủ ác ra tay liều lĩnh, manh động. Nơi chị Cúc bị chém chết hai bên là cánh đồng vắng. Từ chỗ xảy ra vụ án đến nhà dân gần nhất cũng phải 300 mét, đoạn xa lên đến 600 mét. Sau khi gây án, kẻ giết người không kịp lấy xe vì có người đi tới. (Tr.N)

Tại sao tù nhân trốn trại cai nghiện ở Việt Nam?

Tại sao tù nhân trốn trại cai nghiện ở Việt Nam?

Tư liệu- Một người nghiện heroin làm việc tại 1 trung tâm cai nghiện bên ngoài Hà Nội.

Tư liệu- Một người nghiện heroin làm việc tại 1 trung tâm cai nghiện bên ngoài Hà Nội.

Vụ 600 tù nhân trốn trại cai nghiện tập thể gần đây ở Việt Nam là vụ “vượt ngục” tập thể thứ 4 ở Việt Nam trong vòng 2 năm qua. Nguyên nhân được truyền thông trong nước đưa tin là do các trại cai nghiện bị quá tải.

Tuy nhiên theo một nghiên cứu mới nhất của Tổ chức Nhân quyền Quốc tế (HRW) có trụ sở ở New York, các trung tâm này không có các phương pháp cải tạo hợp lý cho những người nghiện bị giam giữ.

Trong vụ trốn trại tập thể mới nhất diễn ra hôm 23/10, 600 học viên cai nghiện đã chạy khỏi Trung tâm Cai nghiện Đồng Nai. Nhà chức trách bắt lại được 300 người và cảnh sát vẫn tiếp tục truy tìm số còn lại. Gần 1.500 người cũng đã trốn trại tập thể trong 3 lần trước đó ở Hải Phòng và Bà Rịa Vũng Tàu.

Mặc dù truyền thông trong nước đưa tin trung tâm Cai Nghiện Đồng Nai bị quá tải vì phải chứa gấp đôi số lượng người cho phép, nhưng báo cáo của HRW nhận định điều kiện trong các trại cải tạo ở miền Nam không phù hợp với mục đích cải tạo. Theo ghi nhận của tổ chức này từ lời kể của các phạm nhân đã từng qua trại cải tạo, họ phải ở trong trại ít nhất 5 năm và bị đánh đập hoặc biệt giam nếu không tuân lệnh. Không ai trong số họ nói họ đã qua một cuộc điều trị mang tính khoa học và y học để bỏ thói nghiện thuốc.

Ông Richard Pearshouse, nhà nghiên cứu cao cấp của HRW nói trên trang web của HRW rằng những người nghiện bị giam trong trại phải làm việc 8 tiếng 1 ngày trong suốt 5 năm, công việc chủ yếu là bóc vỏ hạt điều. Họ nói với HRW rằng nếu họ không bóc đủ 5kg hạt điều 1 ngày thì sẽ bị đánh đập. HRW cho rằng ép buộc lao động không phải là phương pháp điều trị cai nghiện.

VOA Tiếng Việt đã không thể liên lạc được với ông Pearshouse để tìm hiểu thêm về cuộc nghiên cứu này.

Liên Hiệp Quốc năm 2012 đã kêu gọi Việt Nam và các quốc gia khác đóng cửa các trại cai nghiện và cho người nghiện sự tiếp cận tự nguyện các chương trình điều trị tại địa phương. Nhưng các trung tâm cai nghiện ở Việt Nam vẫn tiếp tục giam giữ người nghiện và cải tạo họ bằng lao động.

Theo báo cáo của chương trình HIV/AIDS của Liên Hiệp Quốc, ước tính có khoảng 450.000 người bị giam giữ tại các trại cải tạo ở các quốc gia Đông Nam Á và Trung Quốc. Theo báo cáo này, hơn 20.000 người, bao gồm cả trẻ em, đang bị cải tạo trong các trại ở Việt Nam.

Liên Hiệp Quốc nói phải chấm dứt việc giam giữ và trừng trị người nghiện, viện cớ “cai nghiện”. Liên Hiệp Quốc nói hình thức cai nghiện đó vi phạm luật nhân đạo và quyền của những người bị nghiện.

Nhạc sĩ Trúc Hồ chia tay Trung Tâm Asia

Nhạc sĩ Trúc Hồ chia tay Trung Tâm Asia

Nhạc sĩ Trúc Hồ. (Hình: Trúc Hồ Facebook)

GARDEN GROVE, California (NV) – Nhạc sĩ Trúc Hồ vừa cho biết chính thức chia tay Trung Tâm Asia hôm Thứ Năm, 27 Tháng Mười.

Nhạc sĩ Trúc Hồ hiện là tổng giám đốc đài truyền hình SBTN và là giám đốc nghệ thuật của Trung Tâm Asia trong hai thập niên.

Qua một lá thư gởi đến giới truyền thông, nhạc sĩ Trúc Hồ cho biết: “Sau hơn 20 năm cộng tác với Trung Tâm Băng Nhạc Asia, Trúc Hồ xin thông báo quyết định ngưng hợp tác với trung tâm này, để có thời gian tập trung vào việc bảo tồn và phát triển đài truyền hình SBTN.”

Ông cho biết thêm, ASIA 78 với chủ đề “Tình Yêu và Thân Phận” là chương trình nghệ thuật cuối cùng ông thực hiện cùng với Trung Tâm Asia.

“Trong hơn 20 năm qua, Asia như là một đại gia đình đối với Trúc Hồ cũng như nhiều anh chị em nghệ sĩ. Rời đại gia đình Asia là một quyết định khó khăn, nhưng Trúc Hồ sẽ tiếp tục dành tâm sức và thời gian cho đại gia đình SBTN,” ông viết tiếp.

Ông viết thêm: “Xin chân thành cám ơn Trung Tâm Asia, đặc biệt là chị Thy Vân, tổng giám đốc trung tâm, cùng tất cả các anh chị em ca nhạc sĩ, đã cùng đi với Trúc Hồ một đoạn đường dài trong việc giữ gìn và phát triển âm nhạc Việt Nam.”

“Xin chúc chị Thy Vân sớm hồi phục sức khỏe để tiếp tục dẫn dắt Trung Tâm ASIA trong tương lai,” ông kết luận. (Ð.D.)

Tranh chấp đất đai dẫn đến chết người

Tranh chấp đất đai dẫn đến chết người

Thanh Trúc, phóng viên RFA
2016-10-26
Hiện trường vụ nổ súng

Hiện trường vụ nổ súng

Courtesy of vietnamnet

Ba người chết và hơn chục người bị thương trong vụ nổ súng hôm chủ nhật 23 tháng 10 tại  xã Quảng Trực, huyện Tuy Đức, tỉnh Dak Nông,  là người của công ty Long Sơn tức phía được Ủy ban Nhân dân tỉnh Dak Nông cho thuê đất cũng như cho phép san ủi đất lâm nghiệp của dân để kinh doanh.

Người dân bị san lấp đất dùng súng hoa cải để chống trả lại biện pháp của công ty Long Sơn. Trả lời về việc cưỡng chế đất ngày 23 tháng 10 trên địa bàn tỉnh, ông Lê Diễn, nguyên chủ tịch Ủy Ban Nhân Dân tỉnh Dak Nông, nay là bí thư tỉnh ủy Dak Nông, cho biết:

Vụ đó có xảy ra, được báo chí trên mạng đăng đầy rồi. Cô cần thì cứ tham khảo trong đó chứ tôi không thể trả lời điện thoại được, cũng không biết cô là ai.

Cô coi trên mạng người ta đăng, tức là nhà nước nói trên báo chí và đài hết rồi chứ sao lại không nói, báo chí đăng rất nhiều rồi.

Ông Lê Văn Quang, nguyên phó chủ tịch Dak Nông, nói rằng ông không biết gì về  chuyện đất lâm nghiệp của dân bị ủy ban nhân dân Dak Nông ra lịnh thu hồi và giao qua cho công ty Long Sơn:

Cái đó tôi không trả lời được vì tôi không nắm rõ, không thuộc lãnh vực mà tôi phụ trách. Ông Lê Diễn trước làm chủ tịch Ủy Ban Nhân Dân sau làm bí thư tỉnh ủy đấy,

Vụ xả súng hôm Chúa Nhật 23 và được báo chí trong nước đăng tải  với tin đã có một người tên Thắng bị tạm giữ để điều tra. Ông Thắng là người đang canh tác một diện tích 5 sào nằm trong khu vực đất mà công ty trách nhiệm hữu hạn Long Sơn bắt đầu tiến hành việc san bằng:

Già Vưng, một cư dân Dak Nông, xác nhận đã có xô xát đánh nhau giữa dân với những người làm việc trong công ty Long Sơn:

Biết, người ta cưỡng chế đất, ủi đất rồi đánh lộn, chết 3 người đúng rồi, súng tự chế. Đất đó là đất của người ta, 10 năm, 20 chục năm là cưỡng chế hết, dân không chịu rồi chống lại đó. Giờ không biết sao rồi chứ mà còn lùm xùm.

Mâu thuẫn tranh chấp đất đai đến nỗi có 3 người bị bắn chết làm người ta liên tưởng đến vụ Tiên Lãng, Hải Phòng hồi năm 2012 mà dư luận trong và ngoài nước đặc biệt chú ý. Năm 2012,  ông Đoàn  Văn Vươn và người em Đoàn Văn Quí, vì chống lệnh cưỡng chế khu đất đầm họ bỏ công xây dựng để nuôi tôm, đã dùng súng hoa cải bắn vào những người đến thu hồi đất và dỡ bỏ nhà của họ.

Vì hành động chống đối bằng súng hoa cải mà anh em ông Đoàn Văn Vươn bị bắt giữ và bị kêu án 5 năm tù giam tội chống người thi hành công vụ. Vụ án, được dư  luận biết tới dưới tên “ phát súng hoa cải”  ở Tiên Lãng,  cũng khiến một số viên chức địa phương bị kiểm điểm hoặc mất chức. Sau 3 năm rưỡi ngồi tù, anh em nhà ông Đoàn Văn Vươn được trả tự do sớm nhân dịp quốc khánh.

Trả lời đài Á Châu  Tự Do liên quan đến vụ xả súng ngày 23 ở Dak Nông, ông Đoàn Văn Vươn nói:

Súng hoa cải là loại súng ca líp 12, loại súng thể thao dùng để bắn thú, bắn chim. Súng hoa cải nếu người ta lắp loại đạn 8 ly hoặc  8 ly rưỡi mà ở tầm gần thì có thể gây chết người.

Tôi cũng rơi vào tình cảnh như vậy, thế nhưng chuyên môn của tôi, là một công binh trong quân đội, tôi hiểu cái mức nguy hiểm của nó và kiểm soát được, không để gây chết người mà chỉ bị thương trong giới hạn.

Suy từ sự việc của gia đình nàh tôi thì sự việc ở Dak Nông chắc chắn là có vấn đề.Nó đã đẩy con người ta, vì cuộc sống gắn liền với tài sản, với đất mà bị mất hết thì đó là phản ứng tiêu cực mà tôi chắc người ta cũng không mong muốn. Khi mà bức xúc đẩy lên đỉnh điểm thì nó dẫn đến cực đoan, chính người hành động không mong muốn nhưng rất tiếc là họ không kiểm soát được mức giới hạn và dẫn đến chết người. Việc xảy ra ở Dak Nông tới mức chết 3 người là một điều rất đáng tiếc.

Sau vụ 3 bảo vệ của công ty trách nhiệm hữu hạn Long Sơn không may bị bắn chết, chưa kể hơn chục người khác bị thương phải nhập viện, đích thân thứ trưởng Bộ Công An là thượng tướng Phạm Dũng, trực tiếp chỉ đạo tiến trình điều tra.

Theo chỉ thị từ ông Phạm Dũng, tất cả những người  âm mưu sử dụng sống hoa cải để bắn chết người của  công ty Long Sơn phải bị bắt và bị xử phạt.

Nguồn tin từ trong nước chúng tôi  nhận được là vụ việc Dak Nông vẫn chưa ngã ngũ tính đến lúc này.

73 nghị sĩ Quốc hội 14 nước kêu gọi thả LS. Nguyễn Văn Đài

 73 nghị sĩ Quốc hội 14 nước kêu gọi thả LS. Nguyễn Văn Đài

VOA

Luật sư Nguyễn Văn Đài bị bắt vào ngày 16/12/2015 với tội danh 'tuyên truyền chống Nhà nước XHCN Việt Nam', theo điều 88 Bộ Luật Hình sự. (Ảnh tư liệu)

Luật sư Nguyễn Văn Đài bị bắt vào ngày 16/12/2015 với tội danh ‘tuyên truyền chống Nhà nước XHCN Việt Nam’, theo điều 88 Bộ Luật Hình sự. (Ảnh tư liệu)

73 nghị sĩ Quốc hội từ 14 quốc gia vừa gửi một lá thư ngỏ cho Thủ tướng Việt Nam yêu cầu trả tự do cho Luật sư Nguyễn Văn Đài và cộng sự của ông, bà Lê Thu Hà.

Trong lá thư đề ngày 24/10, các nghị sĩ Quốc hội của các nước nói họ “quan ngại về tình cảnh hiện nay và sức khỏe của các công dân Việt Nam Nguyễn Văn Đài và Lê Thu Hà”.

Lá thư của các nghị sĩ nhắc lại trường hợp LS. Nguyễn Văn Đài bị bắt vào ngày 16/12/2015 với tội danh “tuyên truyền chống Nhà nước XHCN Việt Nam”, theo điều 88 Bộ Luật Hình sự. Thư nói “Vào thời điểm bị bắt, ông Đài đang chuẩn bị có cuộc họp với các thành viên trong đoàn đại biểu của Liên hiệp châu Âu đang ở Hà Nội cho cuộc thảo luận nhân quyền hằng năm với Việt Nam”.

“Trong cùng ngày, bà Lê Thu Hà, trợ lý của ông Đài, cũng đã bị bắt tại văn phòng của ông ở Hà Nội. Nếu bị kết án, ông Đài và bà Hà có thể phải đối mặt với mức án lên đến 20 năm tù giam”, thư nêu lên quan ngại.

Ngoài việc kêu gọi chính quyền Việt Nam trả tự do “ngay lập tức và vô điều kiện” cho ông Nguyễn Văn Đài và bà Lê Thu Hà, các nghị sĩ quốc hội cũng đề nghị Việt Nam phải bảo đảm rằng điều kiện ở nơi giam giữ hai nhà hoạt động này phải đáp ứng tiêu chuẩn quốc tế, bảo đảm cho họ tiếp cận được những trợ giúp pháp lý cần thiết, và tôn trọng các quyền cơ bản của họ trong nhà tù, bao gồm quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo.

Đứng tên trong thư ngỏ là nghị sĩ từ Đức Marie-Luise Dott và đồng ký tên bởi hơn 70 nghị sĩ từ Mỹ, Tây Ban Nha, Hà Lan, Bồ Đào Nha, Campuchia, Chad, Indonesia, Lithuania, Nepal, Zimbabwe, cũng như đại diện của nhiều tổ chức phi chính phủ khác.

Theo aseanmp.org, vietnamhumanrightsdefenders.net

Bảo Lộc: Một người 8 năm lặng lẽ chôn cất các hài nhi xấu số

Bảo Lộc: Một người 8 năm lặng lẽ chôn cất các hài nhi xấu số

Ông Hùng chăm chút từng ngôi mộ thai nhi ở nghĩa trang Tín Thác. (Hình: báo Phụ Nữ Sài Gòn)

LÂM ÐỒNG (NV) – Ông Trần Ðình Hùng, 62 tuổi, ngụ xã Lộc Thanh, thành phố Bảo Lộc, người đã 8 năm âm thầm làm công việc đi nhặt, chôn cất và chăm mộ cho các hài nhi bị mẹ chối bỏ.

Một bài phóng sự của báo Phụ Nữ xuất bản ở Sài Gòn đã mô tả về đời sống và việc làm lặng lẽ nhưng đầy tinh người của ông Trần Ðình Hùng.

Ðêm ở thành phố Bảo Lộc khá lạnh. Mặc trên người chiếc áo phông, khẽ nhúng chiếc khăn mềm vào thau nước ấm, ông Trần Ðình Hùng nhẹ nhàng lau từng ngón tay, ngón chân, ngực và bụng của thai nhi xấu số.

Nhìn ông, nếu không biết trước, sẽ nghĩ người đàn ông này đang chăm cháu, càng… ớn lạnh hơn khi công việc này được ông thực hiện ngay trong căn phòng ngủ của vợ chồng ông.

Nhiều người không khỏi rùng mình khi biết ông có một quy tắc, nếu nhận các bé trước 0 giờ, ông sẽ mang ra nghĩa trang chôn cất, sau 0 giờ các bé sẽ được mang về nhà, thắp nhang cho ấm áp, đợi đến sáng ông sẽ mang ra nghĩa trang.

“Không là gì cả, vợ tôi bảo các cháu thiệt phận, mang về nhà cho ấm áp, cũng có đêm hai-ba cháu được mang về phòng này.” Ông Hùng nói.

Giữa màn sương lạnh lẽo, men theo con dốc, ông đến nghĩa trang Tín Thác, nơi an nghỉ của hơn 8,000 thai nhi từ 4 đến 7 tháng xấu số trong nghĩa trang, thắp nén nhang, đốt mớ lá khô để xua tan rét mướt.

Ông Hùng kể: “Ngày 19 tháng 1 năm 2009, nghĩa trang được thành lập do soeur Nguyễn Thụy Hường làm trưởng nhóm. Do cảm thương các cháu bị mẹ mang bỏ bên gốc thông, bờ hồ, khe suối lạnh lẽo, chúng tôi mang các cháu về tắm rửa, quấn khăn bông, chôn cất và nhang khói. Rồi nhiều cháu cứ lần lượt được đưa về đây, từ 800 nấm mộ vào cuối năm 2009 đến nay lên đến 8,000 nấm mộ.”

Và những đứa trẻ mồ côi được cứu sống đang ăn ở tại ở mái ấm Tín Thác. (Hình: báo Phụ Nữ Sài Gòn)
Và những đứa trẻ mồ côi được cứu sống đang ăn ở tại ở mái ấm Tín Thác. (Hình: báo Phụ Nữ Sài Gòn)

Nói đến đây, giọng ông chùng xuống: “Tôi đã bỏ dở cuốn nhật ký vì không còn chỗ để viết, nhưng có lẽ trong đời, tôi không bao giờ quên buổi sáng ngày 5 tháng 5 năm 2009.”

Ông Hùng kể tiếp, mới 5 giờ sáng, ông nhận được điện thoại từ một bệnh viện biểu đến mang các cháu về. Nhận hai “gói quà” là hai bọc thai nhi, ông treo ở hai móc xe. Vừa rời bệnh viện, lại nhận cuộc điện thoại bảo ông đến bờ hồ nhận tiếp hai thai nhi. Trên đường mang các cháu về, ông lại tiếp tục nhận một cuộc điện thoại nữa. Ðến nơi, ông bàng hoàng khi bệnh viện trao một thai nhi quá lớn, nặng đến 2.8kg. Biết đặt cháu ở đâu bây giờ?

Tần ngần mãi cuối cùng ông xin mấy cái khăn bông để quấn cháu lại. Chưa an tâm, ông cởi luôn chiếc áo khoác quấn một vòng nữa rồi đặt cháu phía sau xe. Chiếc xe chạy hơn chục cây số, băng qua nhiều dốc đồi mà chỉ dám nhích từng chút một, nhẹ nhàng lách qua từng ổ gà vì ông sợ làm đau các cháu. Cứ thế, có ngày ông chạy tới 100 cây số, khi sáng sớm, lúc nửa đêm để kịp mang những thai nhi về nhà cho ấm áp.

“Thật kỳ lạ, đứa bé này trước khi mang về đây đã khiến tôi nghe tiếng nó nói, nó cười và xin được thắp hương, cắm hoa. Thai nhi là gái hơn bảy tháng nằm ở mộ số 16 cũng cho tôi thấy rõ hình ảnh nó. Thai nhi này được mẹ lén lút mang bỏ ở nghĩa trang trong ba lớp bọc ni lông,” ông điềm nhiên nói, như đã quen rồi, như ngồi xuống cạnh các cháu đang hiện hữu, đang vui chơi trên cõi đời này.

Trên những nấm mộ bé xíu còn đó những cây kẹo mút, hộp sữa và rất nhiều giỏ hoa tươi xinh xắn mà ai đó đã âm thầm mang đến, lặng lẽ ngồi khóc và rời đi…

Nghĩa trang Tín Thác sau 8 năm thành lập nay đã gần kín mộ, sắp tới phải phát thêm ba sào rẫy cà phê để có chỗ đón các cháu về. Ðể có ba sào rẫy cà phê này, ông Hùng phải thế chấp giấy tờ nhà đất, vay ngân hàng 400 triệu đồng. Vậy mà mọi sự cứ ổn dần, “sổ hồng” ông đã lấy ra nhờ rất nhiều nhà hảo tâm hỗ trợ. Chưa kể, tiền phát rẫy, san lấp nền cho kế hoạch sắp tới cũng đã có người ủng hộ…

Ðiều kỳ diệu nhất trong hành trình thầm lặng này của ông và nhóm thiện nguyện có lẽ là 81 mầm sống đang dần lớn lên trong mái ấm Tín Thác, xã Lộc Thanh. Ðó là kết quả của những lần tư vấn, thuyết phục các mẹ giữ lại thai nhi thành công.

Ðó là các bé Giang Ân, Hồng Ân, Bảo Ân, Gia Ân,… những đứa bé đầu tiên đến mái ấm này nay đã bảy-tám tuổi, rồi đến Cà Rốt, Khoai Tây, Su Su, Mãng Cầu, Súp Lơ… vừa bi bô tập nói. 81 đứa trẻ ở đây là 81 hoàn cảnh khác nhau nhưng cùng chung nghịch cảnh là bị mẹ bỏ rơi sau khi sinh ra và hiếm hoi lắm mới có trường hợp được mẹ mang về nhà nuôi.

“A, ông về!” Ðám trẻ tụ lại quanh người đàn ông đi xe thồ, đội nón cối, trên xe lỉnh kỉnh đồ ăn. Ông cười tươi khoe: “Hôm nay có cải thảo, cá tươi và mớ su hào, đổi món cho các cháu nhé!,” ông Hùng nói với phóng viên báo Phụ Nữ Sài Gòn.

Men theo con dốc, nhà ông cách mái ấm chừng 500 mét. Ngôi nhà khang trang, rộng lớn. Trước sân nhà, bà cụ 87 tuổi, mẹ ông Hùng, đang ngồi phơi thóc. Bà nói với phóng viên báo Phụ Nữ Sài Gòn: “Cậu Hùng đi vào rẫy cà phê rồi, mừng vì cà phê đặng, hứa hẹn mùa bội thu.”

Mong cho ông nhiều sức khỏe, công việc ổn định để tiếp tục đồng hành cùng 81 bé ở mái ấm Tín Thác và nghĩa trang tình người. (Tr.N)

Cán bộ cướp đồ tiêu hủy, sự khốn cùng của nhân cách

Cán bộ cướp đồ tiêu hủy, sự khốn cùng của nhân cách

Phạm Trung Tuyến 

(Dân Việt) Tại buổi tiêu hủy công khai hàng hóa giả mạo nhãn hiệu thương mại do Bộ Khoa học và Công nghệ (KH&CN) phối hợp với Công an TP.Hà Nội tổ chức, hàng chục người, gồm quan khách, cán bộ cơ quan chức năng và nhà báo đã lao vào chia nhau toàn bộ số hàng hóa đang chờ tiêu hủy. Sự việc đáng xấu hổ xảy ra ngày 21.10.

  •   *   *   *

Họ đã lao vào tranh cướp nhau, hỉ hả chia nhau chính những thứ của cải phi pháp mà họ có chức năng, nhiệm vụ loại trừ khỏi cuộc sống văn minh. Họ không phải một đám đông vô danh tính. Họ là những người có vị trí nhất định trong xã hội, là quan khách đến chứng kiến việc tiêu hủy hàng giả, là cán bộ có trách nhiệm đấu tranh với hàng giả, là nhà báo đến phản ánh, đưa tin nhằm truyền thông giáo dục công chúng nói không với hàng giả. Nhưng, họ tranh nhau số hàng giả đó, thay vì tiêu hủy.

can bo cuop do tieu huy, su khon cung cua nhan cach hinh anh 1

Nhiều người tranh vào nhặt đồ trong buổi tiêu hủy tang vật vi phạm hành chính về sở hữu công nghiệp (ảnh cắt từ clip). Nguồn: TP

HÀNH TRÌNH TÌM TỰ DO: TỪ SĨ QUAN QLVNCH ĐẾN THUYỀN NHÂN BI LÃNG QUÊN

HÀNH TRÌNH TÌM TỰ DO: TỪ SĨ QUAN QLVNCH ĐẾN THUYỀN NHÂN BI LÃNG QUÊN

VPY – Trong số 19 đồng bào tỵ nạn thuộc nhóm thuyền nhân cuối cùng bị bỏ quên ở Thái Lan đến vùng đất hứa hôm 23/09, có bà Lê Thị Ba, cựu nữ sĩ quan Quân lực Việt Nam Cộng Hòa.

ba-le-thi-ba

Năm 1974, đang học năm thứ 2 Luật khoa, bà Lê Thị Ba giã từ giảng đường đại học, tình nguyện gia nhập Quân đội. Tốt nghiệp trường Nữ Quân nhân, bà được gửi đi học khóa đào tạo huấn luyện viên tại trường Sĩ quan Trừ bị Long Thành.

 le-thi-ba
Nữ chuẩn úy Lê Thị Ba (thứ 7 hàng đầu từ trái sang) trong ngày lễ tốt nghiệp khóa sĩ quan nữ quân nhân.

Mãn khóa ngày 18 tháng 4 năm 1975, bà Lê Thị Ba được thuyên chuyển về trường Nữ Quân nhân đảm nhiệm chức vụ huấn luyện viên. Đúng 12 ngày sau, Sài Gòn sụp đổ. “Tôi buồn không thể nào nói được, chỉ biết khóc, ước mơ tan vỡ từ đây”, bà Lê Thị Ba hồi tưởng.

Đoạn đường chông gai bắt đầu sau ngày oan nghiệt 30 tháng Tư năm 1975. Để mưu sinh, bà Lê Thị Ba lặn lội suốt ngày ở chợ trời mua bán quần áo cũ hoặc bất cứ vật dụng nào. Sau một thời gian, bà chuyển sang mua bán cám từ Long An về Sài Gòn. “Sau đó, tôi mua bán dầu phọng, đường chảy. Khổ cực nhưng vẫn không yên. Mỗi khi có sự kiện nào xảy ra, tôi bị giam lỏng ở đồn Công an suốt ngày. Ngoài ra còn phải lao động xã hội chủ nghĩa, đào kinh, thủy lợi”, bà Lê Thị Ba nói.

Không thể sống trên quê hương, bà Lê Thị Ba bán các tài sản có giá trị của gia đình bỏ nước ra đi. Từ tỉnh Đồng Tháp (Sa Đéc và Kiến Phong trước 1975), điểm xuất phát của một hành trình nhiều gian nan, hiểm nguy, với ước mơ sẽ được sống trong Tự do, bà vượt biên sang Campuchia. Tạm trú ở quận ngoại ô Miengchay, khu vực cầu Sài Gòn (cầu Chba Om Pau), nơi có nhiều người Việt cư ngụ trong vài ngày, sau đó bà được đưa đến một địa điểm gần thành phố Kompong Som (Sihanoukville), và phải băng rừng để vào hải cảng này. Từ nơi đây, bà xuống tàu, đi một ngày một đêm đến tỉnh Trat, Thái Lan. Sau một tháng tạm trú tại Trat, Cao ủy Tỵ nạn Liên hiệp quốc chuyển bà Lê Thị Ba về trại tỵ nạn Phanat Nikhom vào ngày 26 tháng 11 năm 1989.

Để giảm bớt làn sóng người rời bỏ “thiên đường Cộng sản”, ngày 04 tháng 3 năm 1989, Cao ủy Tỵ nạn Liên hiệp quốc thi hành chính sách thanh lọc người tỵ nạn. Do tỷ lệ được công nhận là người tỵ nạn ở Thái Lan rất thấp, bà Lê Thị Ba bị từ chối cấp quy chế tỵ nạn và bị cưỡng bách hồi hương. Năm 1996, nhiều thuyền nhân bất hạnh bị xếp vào thành phần này, bị biệt giam, đã mổ bụng tự sát. Bà Lê Thị Ba uống thuốc tự vẫn, được đưa vào bệnh viện cứu cấp. Từ bệnh viện, bà trốn thoát ra ngoài, bắt đầu cuộc sống vô định, trở thành một người vô tổ quốc, lưu lạc ở Thái Lan và cương quyết không trở lại nơi bà đã ra đi.

“Lúc đó, khi trở thành người sống bất hợp pháp ở Thái Lan, tôi rất đau khổ. Tôi tự hỏi tại sao tôi phải như vầy và tôi sẽ ra sao. Tuy nhiên, tôi vẫn cố gắng sống dù không còn chút hy vọng về tương lai”, bà Lê Thị Ba nói thêm.

Hơn 20 năm qua, bà Lê Thị Ba cư ngụ ở một khu vực cách Bangkok 80 cây số và sinh sống với nghề may. Ròng rã trong hai thập niên, mỗi ngày lúc 3 giờ rưỡi sáng, từ nhà trọ, bà đi xe đạp đến ga xe lửa lên Bangkok làm “chui” và trở về nhà lúc 8 giờ tối. Trên đường đi làm, bà phải né tránh cảnh sát và xa lánh đám đông. Do chỉ nói được vài câu tiếng Thái thông dụng, trên xe lửa, bà phải giả vờ ngủ để không phải trả lời những hành khách hay bắt chuyện.

“Khi được tin Canada vì lý do nhân đạo, chấp nhận cho định cư, tôi vui mừng không thể diễn tả được thành lời. Tôi đếm từng ngày, mong cho đến ngày được khám sức khỏe, được cấp giấy xuất nhâp cảnh. Tôi và những người cùng đi Canada chuyến này vô cùng tri ơn vị mạnh thường quân ẩn danh đã đài thọ tiền vé máy bay và hai cô gái đã đóng tiền phạt cư trú bất hợp pháp cho chúng tôi để chúng tôi có thể rời khỏi Thái Lan”, bà Lê Thị Ba nói.

“Bây giờ đã đến được đất nước Tự do như đã ước mơ, và sẽ trở thành công dân thực thụ nhưng lo lắng đã bắt đầu hình thành dù tổ chức VOICE đã thu xếp nơi cư trú ổn định. Với hành trang đến xứ người chỉ là vài bộ quần áo cũ, tôi lo lắng đủ thứ: Ngôn ngữ bất đồng, làm thế nào để hội nhập xã hội mới khi tuổi trẻđã không còn. Nay chỉ ước mong sao có việc làm để có thể tự lập”

Tối thứ bảy 08/10 vừa qua, khi tham dự đêm Đại Dương do Hội Ái hữu Hải quân VNCH tổ chức, bà Lê Thị Ba cho biết bà vô cùng xúc động được nhìn thấy lại hình ảnh năm xưa qua bộ quân phục, bao nhiêu kỷ niệm hào hùng của những ngày tháng cũ chợt hiện về khi đứng nghiêm chào lá cờ Vàng ba sọc đỏ.

Đoạn đường trước mặt tất nhiên sẽ có nhiều khó khăn, nhưng với ý chí của một phụ nữ đã từng có thời chọn binh nghiệp là lý tưởng phục vụ tổ quốc, từng lưu lạc xứ người trong bao năm, chắc chắn bà Lê Thị Ba sẽ vượt qua.

VPY