Thêm một “sếp” doanh nghiệp lớn ngành Công Thương đi nước ngoài mất hút

 Thêm một “sếp” doanh nghiệp lớn ngành Công Thương đi nước ngoài mất hút

Theo nguồn tin riêng của Dân trí, ông Lê Trung Dũng, Phó Tổng giám đốc Tổng công ty Điện lực dầu khí (PV Power) – một doanh nghiệp lớn thuộc Tập đoàn Dầu khí Việt Nam (PVN) đã xin nghỉ phép, đi việc cá nhân ở nước ngoài hơn 3 tuần nay vẫn chưa về.

 Xôn xao thông tin nữ cán bộ ngân hàng ôm hơn 400 tỷ đồng bỏ trốn

Mấy ngày nay, dư luận tỉnh Quảng Ninh xôn xao thông tin một nữ cán bộ ngân hàng, vợ của một cán bộ CSGT thị xã Quảng Yên (Quảng Ninh), ôm hơn 400 tỷ đồng bỏ trốn khỏi địa phương.

Theo thông tin tìm hiểu của phóng viên Dân trí, mấy ngày qua, nhiều chủ nợ đã đến ngôi nhà của vị nữ cán bộ ngân hàng này tại phường Hùng Thắng, TP Hạ Long (Quảng Ninh) để đòi nợ.

Tỏi Trung Quốc tràn chợ Việt: Những cảnh báo từng khiến quốc tế lo sợ

 Dân Trí (VN)

 Mới đây, thông tin tỏi Trung Quốc được phun thuốc để ngưng mọc mầm, được tẩy trắng, tẩm hóa chất để ngăn côn trùng khiến nhiều người run sợ. Bởi, loại tỏi tép to, trắng, mẫu mã đẹp vượt trội của Trung Quốc đang được bán tràn lan, phủ sóng khắp các chợ lớn nhỏ ở Việt Nam với giá bán rẻ bằng 1/3 so với giá tỏi cùng loại của Việt Nam.

Tâm sự của người cha đạo đức có đứa con gái duy nhất gia nhập dòng kín

 Tâm sự của người cha đạo đức có đứa con gái duy nhất gia nhập dòng kín

Một nữ tu đang cầu nguyện – REUTERS

Ông Matthew Wenke là một tín hữu Công giáo đạo đức. Ông thường cầu nguyện cho ơn gọi tu trì, nhưng ông không nghĩ chính Nora, người con gái duy nhất dễ thương của ông lại theo ơn gọi này. Nora gia nhập đan viện thánh Giuse của các nữ tu Passionist ở Kentucky và tháng 8 năm 2015, cô đã được lãnh tu phục và bây giờ được gọi là sơ Frances Marie. Ông Wenke  đã trải qua những giờ phút đau long từ khi con gái cưng bày tỏ quyết định đi tu. Ông đã phấn đấu và cầu nguyện rất nhiều để can đảm dâng con lại cho Chúa và cuối cùng ông đã có được niềm vui khi nhìn thấy con mình hạnh phúc trong ơn gọi đời thánh hiến. Ông đã chia sẻ những suy nghĩ của mình về câu chuyện này. Ông bắt đầu:

“Nếu con gái của những người khác thích đi tu, tôi sẽ không đặt câu hỏi gì cả. Tôi sẽ tôn trọng quyết định của họ và thật lòng vui mừng cho họ. “Đó là một ơn gọi cao trọng và đẹp đẽ!”, “Thật là một cuộc sống có ý nghĩa với mục đích thánh thiện!”, tôi không nghi ngờ chút nào về điều này. Nhưng khi tôi nghe biết ý định vào dòng kín của con gái tôi, ngay lập tức tôi nghĩ “Trời ơi, ba hy vọng con có ơn gọi … làm sao con có thể về thăm nhà thường xuyên?” Suy nghĩ đầu tiên của tôi không phải là về việc hoàn thành ơn gọi và đời sống thiêng liêng của Nora. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là tôi có thể sẽ thiếu vắng sự hiện diện của con gái tôi trong nhà của mình và sự đồng hành dịu dàng và vui tươi của nó. Tôi nghĩ những điều này vì tôi biết về đời sống đan tu khi tôi đọc cuốn “Nhật ký một tâm hồn của thánh Têrêsa, trong đó chị thánh kể khi vào đan viện, chị phải nói lời tạm biệt với người cha đang đau đớn và chị Celine. Tạm biệt luôn là thời khắc khó khăn đối với tôi.

Tôi quan sát sự tự tin và an bình thiêng liêng của Nora trong chọn lựa ơn gọi của nó, khi Nora lần đầu thăm các nữ tu dòng Passionist trong tuần phân định “Đến và xem” trong tháng 11 đến 12 năm 2013, rồi 3 tháng như thỉnh sinh từ tháng 2 đến 5 năm 2014. Tôi đã lo sợ rằng phải tạm biệt với đứa con gái duy nhất của tôi. Trong khi chờ đợi và cầu nguyện trong thời gian này, tôi tự hỏi: Tôi có nên thử giữ nó ở lại nhà? Tôi có nên làm cho nó thấy có lỗi với sự đau đớn và buồn sầu của tôi? … Tôi nghĩ ngợi về sự ích kỷ đó, sự kiểm soát và làm dụng quyền lực của tôi. Tôi nghĩ về tội lỗi mà tôi cảm thấy nếu tôi nhìn vào con gái của tôi, bị gài bẫy bởi sự ích kỷ của tôi. Ý tưởng này làm tôi hoảng sợ! Tôi cảm giác thế nào nếu ai đó đã gài bẫy tôi bằng tình cảm, không cho tôi tự do chọn ơn gọi và cách sống của tôi? Tôi biết là tôi có thể tức giận với người đó và cảm thấy đau đớn vì không đáp lại tiếng gọi yêu thương thu hút của Chúa. Tôi nhìn vào con gái tôi: một linh hồn trong trắng. Một phụ nữ có đời sống thiêng liêng sâu sắc, muốn phân định tiếng Chúa gọi một cách tự do. Nó ao ước hòa mình với ý muốn của Chúa mà tôi đã cầu nguyện, cho mọi con cái của tôi … trở thành những môn đệ đích thực, chúng tôi phải mở lòng với mọi chọn lựa, không chỉ cho chúng tôi, nhưng cho tất cả những người chúng tôi yêu quý.

Khi Nora trở về nhà sau 3 tháng thỉnh sinh ở Kentucky, nó không bao giờ trở về hoàn toàn. Thân xác nó ở nhà nhưng lòng nó thuộc về đan viện ở Kentucky. Nó yêu chúng tôi như trước và cố gắng để ở nhà. Tuy vậy, sau một hay hai ngày, nó nói với tôi, đây không còn là cuộc sống của nó nữa. Nó nói: “Con không có cuộc sống ở đây nữa; con cần đến với công việc mà Chúa dành cho con và nó không phải là ở đây nữa. Tôi bị sốc và phần nào mềm lòng bởi những lời của nó. Nhưng tận đáy sâu, tôi biết sự thật về chúng. Tôi bắt đầu chuẩn bị cho lần ra đi cuối cùng của nó vào cuối tháng 7, khi mà Nora sẽ bắt đầu năm đệ tử. Vào cuối thời gian này, nếu nó vẫn cảm thấy được gọi vào tu đan viện, nó sẽ không bao giờ trở về nhà ở Olean, New York nữa.

Những lời của Nora nhắc tôi nhớ đến lời Chúa Giêsu nói với Mẹ Maria và thánh Giuse:” Cha mẹ không biết là con phải lo chuyện của cha con sao?”. Chắc chắn những lời này làm họ đau đớn một ít, nhưng ho biết sự thật thiêng liêng sâu sắc. Giống Chúa Giêsu, Nora vâng lời theo kế hoạch ở với chúng tôi cho đến cuối tháng 7. Từ tháng 5 cho đến 26 tháng 7, khi chúng tôi trở lại Kentucky, tôi đã cầu xin sự can đảm, đức tin và tình yêu để cho con gái tôi đi, để dâng lại cho Chúa đứa con gái mà Ngài cho tôi mượn gần 19 năm nay. Đứa con gái duy nhất của tôi. Thiên Chúa đã trao con của Người cho tôi. Tôi có thể trao lại Nora xinh đẹp của tôi vào cánh tay Người không?

Tôi không dối các bạn là tôi đã khóc, đã khóc, không biết bao nhiêu lần, khi tôi nhìn vào đứa con gái đáng yêu của tôi đang lần hạt Mân Côi bên cạnh tôi mỗi tối. Nước mắt tôi trào ra khi tôi nhìn nó trong giờ Kinh sáng hay kinh Truyền tin vào ban trưa. Tôi nhớ tiếng nói và thật sự tập trung vào sự thật là nó đang ngủ vào ban đêm, an toàn trong phòng của nó, dưới mái nhà tôi. Không có ngày nào trong hai tháng này mà tôi không tranh thủ có sự hiện diện của nó. Tôi trân trọng thời gian với con gái tôi.

Tôi đã suy tư nhiều về cuộc sống chiêm niệm. Trong khi tôi vẫn lo sợ nói lời chia tay với Nora, tôi có thể hiểu hứng thú và niềm vui của nó và cả ghen tị với nó trong những lúc ồn ào hỗn loạn ở nhà hay khi làm việc. Tôi nghĩ là một phần đời sống tinh thần của tôi sẽ liên kết với Nora khi nó đến ngôi nhà mới và lời cầu nguyện của nó ở đan viện sẽ liên kết với lời cầu nguyện của chúng tôi ở nhà hay trong Thánh lễ. Tôi cầu nguyện: “Chúa yêu quý, xin cho con can đảm, niềm an ủi và tình yêu sâu sa để chúng con thực hiện điều này.”

Ngày 27 tháng 7 đã đến. Tin mừng hôm đó thực thích hợp  – mọi người tìm kiếm những viên ngọc quý và mua thửa ruộng để sở hữu gia tài. Nora đã tìm thấy tình yêu dành cho Chúa và ao ước cho Người tất cả và được Người sở hữu hoàn toàn! Con gái tôi là kho tàng ít có … viên ngọc này sẽ được kết vào chuỗi của những viên ngọc quý. Mỗi viên ngọc là duy nhất; không có viên nào đẹp hơn khác. Tất cả làm thành sự hoàn hảo của chuỗi ngọc. Tôi suy gẫm bài sách thánh này và quan sát nó với niềm vui, sự ngạc nhiên, niềm vui tỏa sáng của Nora khi trở lại đan viện. Không có điều xấu nào có thể mang đến niềm vui, bình an và sự xuất thần rõ ràng mà Nora dường như đang cảm nghiệm. Tôi cầu xin để cũng có thêm nhiều sự can đảm và niềm vui trong tôi. Chúa đã ban cho tôi những điều này. Tôi bị sốc vào buổi sáng Nora vào đan viện; niềm vui và tình yêu của nó lan truyền. Tôi không thể nghĩ về chính tôi. Tôi chỉ có thể nghĩ về niềm vui, sự vô vị lợi của con gái tôi và dâng nó cho  Chúa. Không có điều gì buồn cả. Nora vào nhà dòng với nụ cười và chúc lành của tôi và tôi vinh danh Chúa vì Người gọi con gái yêu quý của tôi. Nó thuộc về Người. Tôi và bạn cũng thế! (Aleteia  06/11/2016)

Hồng Thủy

Đức Giáo hoàng Phanxicô viết thư cho một bé gái ung thư đang hấp hối

Đức Giáo hoàng Phanxicô viết thư cho một bé gái ung thư đang hấp hối

Đức Giáo hoàng Phanxicô – EPA

 

Vatican City – “Paolina thương mến, tấm hình của con đang ở trên bàn của cha, bởi vì trong ánh nhìn rất đặc biệt của con, cha nhìn thấy ánh sáng của điều tốt lành và ngây thơ vô tội. Cám ơn con đã gửi chúng cho cha!” Một lần nữa, Đức Giáo hoàng Phanxicô đã chiếm được các con tim với lá thư trào dâng nước mắt gửi cho một bé gái người ý đang hấp hối vì bệnh ung thư.

Bức thư đề ngày 22/09, được gửi cho bé Paolina Libraro, 10 tuổi, đang bị ung thư. Mẹ của bé Paolina đã viết thư cho Đức Giáo hoàng xin ngài chúc lành và cầu nguyện cho con gái. Ngài đã  gửi thư trả lời với một vé đặc biệt để tham dự ngày yết kiến chung vào ngày 26/10 mà ngài sẽ có thể chúc lành trực tiếp cho bé Paolina.  Nhưng thật buồn là lúc đó bé Paolina đã quá yếu và không thể đi từ Massafra, một thành phố ở đông nam nước Ý để đến Vatican. Và bé Paolina đã về với Chúa vào ngày 22 tháng 11 và được chôn cất trong ngày.

Trong Thánh lễ an táng của bé Paolina tại nhà thờ thánh Leopold Mandic với sự tham dự của hầu như toàn thành phố nơi em ở, có cả vị thị trưởng thành phố, cha chủ tế Michele Quaranta đã đọc lá thư của Đức Giáo hoàng, trong đó ngài khẳng định là ngài nắm tay ngài với em và với những ai cầu nguyện cho em. Ngài nói: “Bằng cách này chúng ta sẽ làm thành một sợi dây xích dài, cha chắc chắn, sẽ đụng đến trời.” Ngài cũng nhắc Paolina nhớ rằng “mối xích đầu tiên của sợi xích này là con, bởi vì con có Chúa Giêsu trong tim con. Hãy nhớ điều đó!”. Ngài còn bảo Paolina hãy nói với Chúa Giêsu không chỉ về em nhưng về cha mẹ em, “những người cần được giúp đỡ và an ủi rất nhiều trước những bước khó khăn mà họ đang gặp.”

Đức Giáo hoàng còn nói: “Chắn chắn con sẽ rất tốt để đề nghị Chúa Giêsu những điều cần làm cho họ” và ngài yêu cầu Paolina thưa với Chúa Giêsu những gì Chúa cũng cần làm cho ngài trong khi ngài nhắc Chúa điều Chúa cần làm cho Paolina.

Cuối thư, Đức Giáo hoàng nói: “Cha ôm con và chúc lành cho con với trọn trái tim cha, với cha mẹ và những người thân yêu của con.” Chính tay ngài đã ký lá thư. (CNA 03/12/2016)

Hồng Thủy

Tranh nhau xẻo thịt trâu chết ngay trên quốc lộ

Tranh nhau xẻo thịt trâu chết ngay trên quốc lộ

Nguoi-viet.com

Nhiều người dân tranh nhau xẻ thịt trâu ngay giữa quốc lộ. (Hình: báo Thanh Niên)

BÌNH DƯƠNG (NV) – Một đoạn clip ghi lại cảnh người dân “hôi của” tranh nhau xẻo thịt trâu bị xe đụng chết ngay giữa đường khiến dư luận bất bình, ngán ngẩm.

Theo báo Thanh Niên, vào ngày 5 tháng 12, trên mạng xã hội Facebook “lan truyền chóng mặt” đoạn clip ghi lại cảnh một số người dân lao ra giữa đường quốc lộ để tranh nhau “hôi của” xẻo thịt một con trâu vừa bị xe tải đụng chết.

Nói với phóng viên Thanh Niên, ngày 6 tháng 12, ông Hồ Quang Thành, phó trưởng công an thị xã Thuận An xác nhận có nhận được tin báo có một nhóm người “hôi của” đang tranh nhau xẻo lấy thịt trâu trên đường Mỹ Phước Tân Vạn, phường Bình Chuẩn, thị xã Thuận An.

Sau đó, công an tới hiện trường thì con trâu đã bị xẻo lấy hết thịt và xương. Công an đã xác định được chủ của con trâu nhưng chưa thể xác định được những người tranh nhau xẻo lấy thịt trâu.

Theo ông Thành, có thể do con trâu bị xe tải qua lại đụng phải và chết lúc rạng sáng nhưng không có chủ đến nhận, sau đó những người qua đường xẻ lấy thịt. Vụ việc được người dân quay lại clip rồi tung lên mạng xã hội. (Tr.N)

Một thời ‘Bình Dân Học Vụ’

Một thời ‘Bình Dân Học Vụ’

Huy Phương (Danlambao) – …Tiểu sử của đảng chính thức nói ông có bằng cử nhân kinh tế, trình độ ngoại ngữ thì ghi rõ: “Anh văn B, Nga văn B.” Nhưng qua những bài diễn văn, người ta thấy ông thường cắm đầu cắm cổ vào giấy mà đọc, phát ra những câu nói như “Ma Dze in Việt Nam,” và mới đây là “Cờ-Lờ-Mờ-Vờ và Cờ-Lờ-Vờ,” thì thiên hạ có quyền nghi ngờ những bằng cấp “tại chức” và trình độ học thức “bình dân học vụ” rất “lờ-mờ” của ông…

Bỏ qua những chuyện “công, tội, khen, chê” của những nhà viết sử dành cho giáo sĩ Alexandre Rhodes, chúng ta phải công nhận chữ Quốc Ngữ (tiếng nước ta) được thành hình là do công lao của ông.

Vào năm 1651, ông cho in cuốn từ điển Việt-Bồ Đào Nha-Latin (Dictionarium Annamiticum Lusitanum et Latinum) dựa trên các ký tự tiếng Việt của những giáo sĩ người Bồ Đào Nha và Ý trước đó. Có thể coi đây là sự kiện đánh dấu sự ra đời của chữ Quốc Ngữ. Về cách phát âm thì:

1-Những nguyên âm như chữ a, i, u, o, e thì đọc nguyên.

2-Những phụ âm như chữ s, r, m, b, p, đọc theo cách đọc của alphabet là et-sờ, er-rờ, em-mờ, bê, pê.

Nhưng theo kiểu sáng tạo của phong trào “Bình Dân Học Vụ” thời Việt Minh (1945) thì những chữ phụ âm, học sinh phải đọc là sờ, rờ, mờ, lờ, pờ (hay phờ-ph): “bờ-a-ba,” “mờ-a-ma, “ cờ-a-ca, sắc cá…”

“Bình Dân Học Vụ” là phong trào xóa nạn mù chữ trong quần chúng do chính phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (thời Việt Minh) phát động từ năm 1945. Vì có đến 95% dân chúng Việt Nam mù chữ, các lớp bình dân học vụ được mở khắp ngang cùng ngõ hẻm, tối tối, nam phụ lão ấu, ai “mù chữ” cũng thắp đèn đến lớp học, được mở ra trong các đình, chùa, miếu… Cũng vì “Bình Dân Học Vụ” học đêm, thời này đã có câu ca dao thời đại:

“Bình dân! Khổ lắm anh ơi!

Không đi thì dốt, đi thời bụng to.”

Năm 1945, người viết bài này mới lên 8 tuổi, còn học lớp Nhì (lớp 4) trường làng, nghĩa là đã biết đọc biết viết. Chúng tôi được phân công kiểm soát các o, các mụ đi chợ xem họ có biết chữ hay không? Để khuyến khích và kiểm soát việc chống nạn mù chữ của dân làng, đầu các con đường vào chợ đều có những trạm gác và những rào cản, làm bằng một thân tre bắc ngang ngõ vào chợ. Ai đến đó, đọc được chữ “a,” chữ “bờ,” chữ “cờ” thì chúng tôi mở cây tre chắn lên cho vào chợ. Thật ra đây chỉ là một chuyện kiểm soát tượng trưng, hình thức, vì nhiều bà đã vào bày hàng trong chợ từ sớm khi chúng tôi còn ngủ, hay khi người ta cần bán nải chuối, mớ rau để lấy tiền mua thức ăn về nhà, ai mà nỡ “cấm chợ, ngăn sông!” Do đó, ai “mù chữ” thì đứng chờ hay năn nỉ, khi không có người lớn đứng đó thì chúng tôi làm lơ cho qua.

Ban vận động “Bình Dân Học Vụ” đó đã đặt những câu có vần điệu cho dễ nhớ mặt chữ. Các bạn để ý các phụ âm ta vẫn thường đọc là “tê” được đọc là “tờ,” “en-lờ” được đọc là “lờ.”

– “i, t (tờ), có móc cả hai.

i ngắn có chấm, t (tờ) dài có ngang;

– e, ê, l (lờ) cũng một loài.

ê đội nón chóp, l (lờ) dài thân hơn;

– o tròn như quả trứng gà.

ô thì đội mũ, ơ thời thêm râu.”

Ngày ấy dân tiểu tư sản thành thị thường dùng thành ngữ trình độ “Bình Dân Học Vụ” hay chữ “i-tờ-rít” để nói về những người dốt nát, ít học, thành phần cán bộ Việt Minh “răng đen mã tấu.”

Cả nước dưới thời Pháp thuộc hay miền Nam VNCH, học sinh miền Nam không dùng cách đọc “mờ-cờ-bờ.”

Hai câu “ca dao” khá tếu sau đây theo cách đọc của miền Nam, mà ngay từ hồi nhỏ chúng tôi đã thuộc nằm lòng là:

N K M H U Ơ (Anh ca em hát u ơ )

M K N H N R Q M (Em ca anh hát anh rờ cu em)

Hai câu này sẽ trở thành vô nghĩa khi nó đọc theo lối “Bình Dân Học Vụ” thời Việt Minh và sau này là Cộng Sản miền Bắc:

Nờ Kờ Mờ Hờ U Ơ

Mờ Kờ Nờ Hờ Rờ Cu Mờ

Mới đây xảy ra chuyện liên quan tới lối phát âm Lờ Cờ Bờ, là trong một cuộc hội nghị kỷ niệm 50 năm của Ngân Hàng Phát Triển Á Châu (The Asian Development Bank- ADB), ông thủ tướng CSVN đã phát biểu những câu nói mà thiên hạ ngơ ngác hoàn toàn không hiểu ông nói gì!

Câu nói của ông Nguyễn Xuân Phúc trên diễn đàn ADB như sau:

– “Mong ADB tiếp tục hỗ trợ, đồng hành cùng chính phủ Việt Nam trong khuôn khổ hợp tác của khu vực như tiểu vùng Mekong, ACMRCS, Cờ-Lờ-Mờ-Vờ và Cờ-Lờ-Vờ về kết nối các nền kinh tế, hạ tầng giao thông, giảm nghèo bền vững và ứng phó với biến đổi khí hậu.”

Ông Nguyễn Xuân Phúc tập kết ra Bắc từ năm 1966 khi 12 tuổi (ông sinh năm 1954). Sau năm 1975, đảng đưa ông trở về quê cũ là đất Quảng Nam, có lẽ ông có chuyên môn kinh tế, sơ khởi cho ông làm chức vụ “cán bộ ban quản lý kinh tế.” Đây là thứ cán bộ, như sau năm 1975, chúng ta thường thấy xe khách dồn cục ở các trạm kinh tế, để mấy ông cán bộ xét hàng, nắn bóp thân thể người đi buôn, bắt đóng thuế, hay tịch thu gạo, thịt, đường của dân đi buôn hàng chuyến. Từ đó ông len được vào Bộ Chính Trị đảng Cộng Sản, leo lên tới chức phó thủ tướng rồi thủ tướng.

Tiểu sử của đảng chính thức nói ông có bằng cử nhân kinh tế, trình độ ngoại ngữ thì ghi rõ: “Anh văn B, Nga văn B.” Nhưng qua những bài diễn văn, người ta thấy ông thường cắm đầu cắm cổ vào giấy mà đọc, phát ra những câu nói như “Ma Dze in Việt Nam,” và mới đây là “Cờ-Lờ-Mờ-Vờ và Cờ-Lờ-Vờ,” thì thiên hạ có quyền nghi ngờ những bằng cấp “tại chức” và trình độ học thức “bình dân học vụ” rất “lờ-mờ” của ông.

Ví dụ như tên các tổ chức quốc tế như NATO (Hiệp Ước Bắc Đại Tây Dương) hay IOM (Tổ Chức Di Dân Quốc Tế) khi đọc phải dùng tiếng Anh hay một sinh ngữ thông dụng, chứ không thể đọc “Nờ-A-Tờ-O” hay “I-O-Mờ” thì người nghe cũng phải trố mắt ra. Mặt khác, trong bản văn, thư ký soạn diễn văn có thể viết tắt LHQ, nhưng ông thủ tướng phải biết để đọc nguyên chữ là Liên Hiệp Quốc, chứ không thể ngu đến mức đọc là “Lờ-Hờ-Cu” được. Hơn 41 năm ở hải ngoại này, tôi chưa nghe ai đọc VNCH là “Vờ-Nờ-Cờ-Hờ” cả, đó chính là trình độ học vấn.

Trong bài diễn văn của ông thủ tướng, cũng vì chủ quan “tại chức” ông đã không đọc trước, và người nào soạn diễn văn cho ông cũng ác độc, ông không hiểu những chữ viết tắt CLMV hay CLV là gì, nên đành đem cái trình độ “Bình Dân Học Vụ” (bờ-dờ-hờ-vờ) của ông ra mà giải quyết nhanh, gọn. Thay vì đọc nguyên chữ Cambodia-Laos- Myanmar-Vietnam hay Cambodia-Laos-Vietnam, vì không biết, nên ông phát ngôn đại là “Cờ-Lờ-Mờ-Vờ và Cờ-Lờ-Vờ” cho xong.

Trên Facebook nhiều vị đã ra sức bênh vực cho bài diễn văn của người cầm đầu chính phủ (Cờ-Hờ-Xờ-Hờ-Chờ-Ngờ-Vờ-Nờ) CHXHCNVN, nhưng theo tôi, ở Việt Nam bây chừ, chuyện này cũng thường thôi! Mới đây có chuyện một ông hiệu trưởng ở Sóc Trăng bị khiển trách vì cho một học sinh trình độ lớp 1 ngồi nhầm ở lớp 6.

Trong trường hợp ông Nguyễn Xuân Phúc ngồi nhầm chỗ, quý vị định khiển trách ai đây?

06.12.2016

Huy Phương

danlambaovn.blogspot.com

Nhiều bệnh tật tại Việt Nam sẽ không có thuốc chữa

Nhiều bệnh tật tại Việt Nam sẽ không có thuốc chữa

Nguoi-viet.com

Thuốc vẫn dễ mua như… kẹo và theo sau đó là vấn nạn càng ngày càng lớn với sức khỏe của cả công đồng. (Hình: Phụ Nữ Sài Gòn)

VIỆT NAM – Ngoài các loại bệnh tật do đói nghèo, thiếu vệ sinh, môi trường ô nhiễm, vì quản lý, điều hành tồi, sức khỏe của dân chúng Việt Nam còn bị đe dọa bởi nguy cơ bệnh tật không thuốc chữa.

Hai tổ chức quốc tế là Tổ Chức Y Tế Thế Giới (WHO) và Tổ Chức Lương Thực-Nông Nghiệp Quốc Tế (FAO) vừa cảnh báo về nguy cơ bệnh tật của dân chúng Việt Nam sẽ không có thuốc chữa.

Vào lúc này, tại Việt Nam, số lượng vi khuẩn gây bệnh có khả năng đề kháng với các loại thuốc kháng sinh càng ngày càng nhiều. Thậm chí có những loại vi khuẩn đã biến đổi gien và có thể đề kháng với tất cả loại kháng sinh hiện có! Nói cách khác, nguy cơ dân chúng Việt Nam có thể mất mạng vì những chứng bệnh bình thường nhưng không có thuốc chữa càng ngày càng lớn.

Nguyên nhân chính dẫn tới thực trạng vừa kể và mức độ trầm trọng của thực trạng này càng ngày càng lớn là vì việc quản lý dược phẩm quá tồi. Ai cũng có thể mua kháng sinh, không bị hạn chế cả về loại lẫn lượng.

Sau khi thực hiện một cuộc khảo sát trên toàn quốc, Bộ Y Tế Việt Nam thú nhận, tại nông thôn, khoảng 91% dân chúng tự mua các loại kháng sinh để tự chữa bệnh cho mình. Tỉ lệ này tại các đô thị là 88%. Tổng lượng kháng sinh được mua bán tại Việt Nam đã tăng gấp đôi so với năm 2009.

Ðáng nói là việc dùng kháng sinh không đúng cách, lạm dụng kháng sinh khiến các loại vi khuẩn lờn thuốc không chỉ phổ biến trong dân chúng mà còn trở thành trào lưu trong nhân viên y tế. Ðể nâng cao uy tín, danh tiếng về khả năng khám bệnh-chữa bệnh, nhận thêm hoa hồng từ các hãng dược phẩm, nhiều bác sĩ phóng tay kê toa cho bệnh nhân dùng đủ loại kháng sinh.

Vấn nạn bệnh tật không thuốc chữa vốn đã trầm trọng vì quản lý thị trường dược phẩm tồi đã trở thành nghiêm trọng hơn do quản lý nông nghiệp tồi. Không kiểm soát, mặc kệ nông dân tùy nghi sử dụng các loại thuốc kích thích tăng trưởng và kháng sinh trong trồng trọt, chăn nuôi đã giúp vi khuẩn làm quen với kháng sinh tồn đọng trên thực phẩm, tăng khả năng kháng kháng sinh.

Do số lượng vi khuẩn kháng kháng sinh ngày càng nhiều, việc khám bệnh-chữa bệnh tại Việt Nam ngày càng kém hiệu quả, chi phí điều trị ngày càng lớn. Chi phí dành cho dược phẩm chiếm khoảng 50% thì trong đó có tới 33% là chi cho kháng sinh.

Mãi tới gần đây, giới hữu trách ở Việt Nam mới tính đến chuyện kiểm soát việc mua bán – sử dụng kháng sinh. Một số bệnh viện bắt đầu xem xét toa thuốc của các bác sĩ, nhắc nhở họ phải thận trọng trong việc kê toa. Tuy nhiên, chỉ chừng đó thì rõ ràng chưa đủ. Còn kiểm soát chặt chẽ việc kinh doanh cả dược phẩm lẫn sử dụng các loại thuốc kích thích, kháng sinh trong nông nghiệp thì không dễ dàng, nó liên quan đến lợi ích của nhiều giới, kể cả giới hữu trách. (G.Ð)

CON KIẾN THẮNG KIỆN CỦ KHOAI

CON KIẾN THẮNG KIỆN CỦ KHOAI

Nguyễn Đình Cống

4-12-2016

Ông Trịnh Vĩnh Bình, là người đã kiện chính phủ VN ra tòa án The Hague. Ảnh: internet

Con kiến là ông Trịnh Vĩnh Bình, người gốc Việt, có quốc tịch Hà Lan, sinh năm 1947. Củ khoai là Chính phủ, là Nhà nước CHXHCN Việt Nam.

Đúng ngày 30 tháng 4 năm 2015, trong khi đang tưng bừng kỷ niệm 40 năm chiến thắng thì Chính phủ VN nhận được thông báo của Tòa Trọng tài quốc tế La Hay về vụ ông Bình kiện đòi bồi thường 1 tỷ đô la Mỹ vì CP VN đã cướp đoạt tài sản của ông và lật lọng, không chịu thực hiện các lời cam kết.

Tóm tắt câu chuyện như sau. Năm 1987, theo lời mời gọi kiều bào về xây dựng đất nước, ông Bình mang rất nhiều đô la về để lập các xưởng sản xuất hàng hóa. Ông đã nhờ bà con mua được gần 300 ha đất (3 triệu mét vuông) ở tỉnh Bà Rịa, xây dựng hai khu nhà xưởng sản xuất, mua 9 ngôi nhà ở Vũng Tàu và TP HCM, có một đội xe tải 12 chiếc, vốn lên đến nhiều chục triệu đô. Thế rồi vì không biết “Nhập gia tùy tục”, không biết tặng chút quà biếu nhỏ mọn, gọi là tình cảm cho các quan chức địa phương nên ông trở thành cái gai trong mắt họ.

Ban đầu họ tưởng ông có ô dù, có chỗ chống lưng ở Hà Nội nên chưa đụng tới. Sau khi biết chắc ông chẳng có ô dù nào cả, họ quyết ra tay. Năm 1998 ông Bình bị bắt, bị kết án 13 năm tù và tịch thu toàn bộ tài sản vì tội đưa hối lộ (nhưng không có ai chỉ ra người nhận) và phạm vào luật đất đai, chiếm đoạt tài sản XHCN. Năm 1999 tòa tối cao giảm án xuống 11 năm. Năm 2001 ông trốn thoát khỏi tù, chui rúc sang được Cămpuchia rồi tìm đường về Hà Lan.

Năm 2003 ông Bình gửi thư cho CP VN yêu cầu trả lại toàn bộ tài sản, nếu không trả ông sẽ kiện. Còn đâu nữa mà trả. Tài sản tịch thu được đem sung công rồi bán ngay với giá rẻ mạt cho những người nào biết được đến mua, số người này chỉ trong chớp mắt đã kiếm được gần ngàn tỷ. Thật là một vụ cướp đoạt ngoạn mục. Hà nội nghĩ rằng: “Lại một con kiến đi kiện củ khoai” và giữ im lặng.

Thế là ông Bình kiện Nhà nước VN ra tòa án quốc tế tại Stockholm, đòi bồi thường 100 triệu đô. Ông cũng công khai tuyên bố rằng số tiền được bồi thường sẽ được trích 90% để ủng hộ các cơ sở từ thiện tại VN. Lúc này Hà Nội mới tham vấn các luật sư quốc tế và biết rằng Tòa án quốc tế xét xử công bằng, không chịu một áp lực hoặc sự chỉ đạo nào hết và như vậy Nhà nước VN thua kiện là chắc chắn, vậy tốt nhất là thương lượng để hòa giải.

Hòa giải thành với điều kiện như sau: Ông Bình cam kết giữ tuyệt đối bí mật mọi thông tin. Nhà nước VN cam kết trả ngay 15 triệu đô và sẽ trả lại toàn bộ tài sản đã tịch thu trong vòng 10 năm (trước năm 2014). Mười lăm triệu đô đã được trả nhưng tài sản thì bị lờ đi trong im lặng. Họ nghĩ rằng, theo truyền thống của CSVN thì: “Để lâu cứt trâu hóa bùn”. Biết rằng không thể nào tin vào cam kết của chính quyền cộng sản, hơn nữa ông Bình thấy rõ bản chất của chế độ, thấy rõ lòng yêu nước của ông bị phản bội nên ông lại đưa đơn kiện, và lần này đòi bồi thường 1 tỷ đô.

Để tiến hành vụ kiện ông Bình đã thuê một nhóm luật sư giỏi của Mỹ, dự kiến chi phí cho vụ kiện và thuê luật sư lên đến trên 100 triệu đô (trên 2000 tỷ). Phía VN cũng đã thuê luật sư của Pháp để bảo vệ.

Mục đích chính của ông Bình không phải là đòi lại tài sản đã bị cướp đoạt, ông tuyên bố dùng số tiền đòi được chỉ để chi phí cho vụ kiện và làm từ thiện. Mục đích chính của ông là vạch ra cho toàn dân VN và thế giới biết rõ dã tâm của chế độ CS trong những việc cướp đoạt, vu khống, lật lọng, dối trá, sự phản bội những người yêu nước chân chính.

Ông Bình cũng đã đề phòng khả năng xấu nhất có thể xẩy ra, nên đã để lại Chúc thư cho người kế tục mình theo đuổi vụ kiện cho đến thắng lợi.

Bình luận: Trước đây, năm 2009 LS Cù Huy Hà Vũ đã kiện thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vì cho Trung quốc vào khai thác bô xit ở Tây Nguyên. Kết quả LS Vũ bị bắt giam, bị kết án 7 năm tù (vì tội tuyên truyền chống phá nhà nước). Sau khi ngồi tù vài năm thì bị trục xuất sang Mỹ. Đây đúng là “Con kiến mà kiện củ khoai”. Còn bây giờ ông Trịnh Vĩnh Bình không kiện thủ tướng mà kiện Chính phủ, kiện Nhà nước kia. Trong dân gian, ngoài câu con kiến kiện củ khoai còn có nhiều câu khác hay hơn, trong đó có câu sau: “Nực cười châu chấu đá xe. Tưởng rằng chấu ngã ai dè xe nghiêng”. Ông Bình là con kiến càng đang gặm củ khoai, quyết không để nó đè bẹp, hay là con châu chấu voi dũng mãnh quyết đá nghiêng chiếc xe chở đầy tội ác.

Ở trong nước chế độ CS quen thói xử kiện theo bản án bỏ túi do lãnh đạo đảng quyết định mà bất chấp luật pháp. Đến khi ra thế giới mới biết rằng người ta chẳng coi sự lãnh đạo của đảng là cái gì, người ta xử theo luật pháp, vì vậy VN đã thua trong nhiều vụ kiện quốc tế. Một trong nỗi đau thua kiện là việc mất cả chì lẫn chài trong vụ kiện công ty hóa chất của Mỹ, chế tạo chất dioxin (da cam).Ông Thủ tướng đang kêu gọi xây dựng Chính phủ kiến tạo và liêm chính.

Vụ kiện của Trịnh Vĩnh Bình, Chính phủ VN bị thua, nhân dân lại è cổ ra đóng thuế để bù đắp. Không biết sau đó có mở mắt ra được chút nào không.

_____

Mời xem lại: Trịnh Vĩnh Bình kiện chính phủ VN đòi 1 tỷ USD (DLB). – Từ vụ kiện của ông Trịnh Vĩnh Bình, suy nghĩ về khả năng nạn nhân cá chết kiện Formosa & Hà Nội (BS).

Chuyện một người nóng nảy tìm được an bình qua thư pháp

Chuyện một người nóng nảy tìm được an bình qua thư pháp

Nguoi-viet.com

Thư pháp gia Hà Trọng Đức tại tư gia. (Hình: Hà Trọng Đức cung cấp.)

Đằng-Giao/Người Việt

RESEDA, California (NV) – “Năm tháng sau ngày mất nước 30 Tháng Tư, 1975, cuộc đời tôi bắt đầu có những cơn nóng giận đột phát dữ dội đến nỗi tôi không thể kềm hãm kịp,” ông Hà Trọng Đức nói. Nhờ học viết thư pháp, sự nóng giận kinh khủng này mất hẳn, để lại cho ông một sự thanh thản yên bình.

Sau ngày đó, từ một người hiền lành, ông Đức trở thành một người nóng nảy, liều lĩnh, bất chấp tất cả. Ông sẵn sàng lao vào những trận đánh nhau đổ máu bất cứ lúc nào bị khiêu khích.

Đây là câu chuyện của ông.

Tháng Tư, 1975, khi Sài Gòn vừa sụp đổ thì gia đình ông cũng có những thay đổi lớn lao.

Ông kể: “Vừa từ trường nội trú Duy Tân ở Nhà Bè về nhà trên đường Tô Hiến Thành, Quận 10, Sài Gòn, thì mới hay là mẹ tôi đã đi Mỹ cùng với chín người con, để lại tôi và người chị. Ba tôi lúc đó ở chỗ khác để giữ nhà vì ông có rất nhiều nhà.”

Sóng gió ụp xuống đời ông vào Tháng Chín, 1975.

“Đùng một cái, cả bọn quan chức phường khóm kéo nhau ập vô nhà tôi, hoạnh họe là tại sao tôi trên 18 tuổi mà không có công ăn, việc làm. Vừa học xong lớp 12, lại vừa mất nước thì công ăn, việc làm ở đâu mà có,” ông phân trần.

Thế là họ bắt ông phải đi “cải tạo.” Họ bắt “học” ở nhiều trại khác nhau, nhiều đến nỗi ông không thể nhớ hết nổi.

“Tôi biết là tôi bị giam ở 13 trại khác nhau nhưng không thể ra rõ ràng là ở đâu. Có vài trại lớn mà tôi nhớ được là Long Khánh, Long Giao, và Phước Long,” ông nói.

Ông Đức hồi tưởng: “Tôi không thể quên được. Năm 1975, gia đình tôi tan tác. Tôi mất tất cả và hậu quả của những năm tháng bị đánh đập, hành hạ trong trại tù này là một sự căm hận, tức giận lúc nào cũng hừng hực trong lòng tôi.”

Trong tù, vì bản năng sinh tồn, ông trở nên hung hăng và lúc nào cũng sẵn sàng dùng nắm đấm để giải quyết tranh chấp. Chẳng mấy chốc, thói quen này trở nên cách “thu xếp mọi việc” một cách gọn gàng, nhanh chóng.

Bốn năm sau, năm 1979, ông ra tù với cái hỗn danh “Đức Rồng,” vì hình con rồng xâm trên cánh tay phải của ông.

“Không tiền, tôi làm nghề bảo vệ bạn hàng đi buôn hàng chuyến trên xe lửa Thống Nhất. Lúc đó, rất nhiều người sợ phải đến ga Mường Mán vì cả làng này hay kéo nhau lên xe lửa đánh cướp. Từ bảo vệ đến công an đều sợ làng này. Gần tới đây, cả đám kéo nhau vô phòng đóng cửa để tránh mặt. Cả nước, ai ai cũng sợ khi phải qua ga này,” ông nói.

Ông và vài người khác nhận đi theo một nhóm gồm năm bạn hàng từ Sài Gòn cho đến khi qua khỏi ga Mường Mán với giá là một chỉ vàng.

“Tôi rất thích công việc này vì vừa có tiền vừa có dịp ‘vận động tay chân,’” ông nói.

Nhưng khi chạm trán với nhóm cướp thì người thủ lãnh bên kia lại có ý thích ông nên tìm cách hòa giải.

Ông kể: “Từ đó về sau, cứ mỗi lần thấy chúng tôi, họ bỏ đi qua toa khác.”

Sau đó, phần vì Tổng Cục Đường Sắt bỏ ga Lê Lai và thay vào đó là ga Bình Triệu, phần vì ông vừa quen người vợ tương lai nên ông không làm việc này nữa.

Giải nghệ rồi, tưởng mọi việc sẽ bình lặng cho ông kể từ nay. Không dè, một đêm khuya năm 1981, một nhóm phường đội ngồi đàn hát ở trước nhà ông. Chẳng hiểu từ đâu, ông đùng đùng nổi giận chạy ra rượt đánh cả bọn.

“Đây là lần hiếm hoi mà tôi đánh người ta khi không bị khiêu khích. Chắc đây là lúc tôi bộc lộ thái độ căm thù chế độ,” ông nói.

Cũng may, cả đám kéo nhau chạy kịp nên không ai bị thương tích gì. Nhưng lòng căm giận những đại diện của chế độ cộng sản không hề suy xuyển trong ông.

Sau đó, ông bị bắt vào trại tù Phương Lâm trong rừng mật khu Hố Bò. Không chịu đựng sự bất công, phi lý trong tù, ba tháng sau, ông vượt ngục.

Ông đạp xe đạp, cứ nhắm hướng Tây mà đạp.

Ông kể: “Dọc đường, tôi vừa làm nghề vá dép nhựa, vừa bán bong bóng vẽ hình bằng màu nước, vừa khuân vác tạp lục để kiếm ăn.”

Lúc ngủ đường, ngủ chợ, lúc ngủ chùa, ngủ miếu, ông đội nắng, đội mưa mà đạp miết. Sáu tháng sau, ông đến Cambodia.

Ở gần Chợ Cũ Nam Vang được hai năm, thấy tình hình ở nhà có vẻ êm dịu, ông quay về.

coinguon

Năm 1985, trong lúc băng qua đường ở ngã ba Hòa Hưng, ông bị một đại úy công an lái xe Honda vô tình đụng phải.

“Không kịp suy nghĩ, tôi tấn công hắn ta tới tấp. Hắn móc súng ra, tự khoe rằng mình là công an thành phố, tôi càng đánh dữ hơn,” ông kể.

Thấy ông quá nóng giận, không ai dám can thiệp. Ông Đức thì như trong cơn say, cứ nhắm vào kẻ thù mà đánh tới tấp. Đánh bằng tay chán, ông chụp đồ bơm xe dọc đường đánh tiếp. Cho đến khi đại úy công an thành phố quay lại với một xe vận tải chở đầy công an, ông mới biết người bị đánh bị chảy máu đầu, rách tay và mất luôn khẩu súng.

Vừa bị lệnh truy nã vụ vượt ngục, vừa bị đại úy công an săn lùng, ông trốn vào Chợ Lớn.

Lúc này, con gái lớn của ông vừa lên năm tuổi.

Ở Chợ Lớn đến năm 1986, con ông không được đi học vì ông bị nhiều lệnh truy nã.

Ông quyết định ra đầu thú vì tương lai con mình. Lần này, ông bị tuyên án ba năm tại trại tù Duyên Hải.

Năm 1987, ông được gọi phỏng vấn đi Mỹ đoàn tụ gia đình nên vợ ông thu gom tất cả tiền bạc trong nhà lo đút lót để ông được trả tự do sớm.

Rồi ông cùng đứa con gái bảy tuổi đi Mỹ trước, và sẽ lo liệu cho vợ và con gái nhỏ đi sau.

Đến Mỹ, ông ở với cha mẹ ở Texas. Nhưng vì tính nóng nảy vẫn còn trong người, hai tuần sau, ông bỏ về Reseda, California, và ở đến nay.

“Tới Mỹ rồi, tưởng tôi bớt nóng nảy. Không ngờ tôi vẫn như xưa. Vừa gặp chuyện gì phật ý là tôi đánh liền, không chần chờ gì hết,” ông Đức nói.

Ông Henry Phan, cư dân El Monte, nói: “Tôi chưa thấy ai nóng tính và bất chấp như ông ‘Đức Rồng’ hết. Có lần, ông xích mích gì đó với ông chủ đất ở Reseda, không thèm nói gì, ông Đức nhảy vô đánh tới tấp làm ông chủ đất không kịp trở tay, phải bỏ chạy. Mà ông này người Do Thái, to như con trâu nước, nặng trên 200 pound trong lúc ông Đức thì nhỏ con hơn nhiều.”

Ông Henry tiếp: “Cảnh sát tới làm biên bản nhưng không tin là ông đánh ông Do Thái vì ông Đức quá nhỏ con.”

Dù không cố tình gây lộn để đánh nhau, quá khứ tại Mỹ của ông cũng vẫn là những trận ấu đả liên tục.

Năm 2011, tất cả mọi điều tốt đẹp trong đời ông bỗng thành mây khói.

Năm ấy, người vợ mà ông hết lòng thương yêu bị định bệnh ung thư bứu cổ. Chưa hết, toàn bộ tài sản trên $2 triệu do ông gầy dựng chợt tiêu tan.

Cuộc đời ông bỗng là một một sự dồn nén tột cùng.

“Lúc đó, tôi tưởng là mình sắp chết rồi. Tôi không nghĩ tới chuyện tự tử nhưng tôi không hề sợ chết. Ngược lại, tôi sẵn sàng ‘chơi xả láng’ nếu cần,” ông nói.

Mãi cho đến khi, do một sự tình cờ, ông thấy thích thư pháp.

Ông Hà Trọng Đức (trái) và một người bạn. (Hình: Hà Trọng Đức cung cấp)

Ông Hà Trọng Đức (trái) và một người bạn. (Hình: Hà Trọng Đức cung cấp)

Ông hồi tưởng: “Tôi không được ai dạy dỗ cả. Chỉ tự nhiên thấy thích môn này vô cùng. Rồi tôi tự học. Càng học, càng thấy bớt suy nghĩ lung tung. Dần dà, tôi thấy lòng mình thanh thản một cách lạ lùng.”

Ông Trí Trần, cư dân Reseda, nói: “Lúc trước, anh ‘Đức Rồng’ là người rất cọc tính. Anh không cố tình gây sự với ai, nhưng bất kể Việt Nam, Mỹ, Mễ gì, ai mà đụng tới anh là anh ‘phang’ liền. Tôi chưa được chính mắt chứng kiến cảnh anh đánh lộn. Nhưng ai ai ở vùng Reseda này mà không biết anh.”

Ông Henry nói: “Càng biết ông Đức hồi xưa thì càng thấy ông thay đổi. Ông không hề giống gì với lúc trước. Bây giờ cung cách nói chuyện và sự tử tế trong lòng anh làm tôi ngạc nhiên lắm.”

Ông Trí nói: “Phải nói là anh Đức thay đổi 180 độ so với ngày xưa. Anh có đạo đức rõ ràng. Tôi mừng cho anh.”

Ông Đức nói: “Khi xưa, tưởng đánh lộn là để giải tỏa nỗi hận thù trong lòng. Ai dè, càng đánh người ta, tôi càng thấy nóng giận hơn. Bây giờ nhờ thư pháp, tôi có một cái gì đó vô cùng bình an trong tâm hồn.”

Bắt đầu học thư pháp năm 2011, ông dùi mài học hỏi và thực tập cho đến năm 2015 thì mới thực sự hài lòng với khả năng của mình.

“Tôi cứ viết đi, viết lại, xé không biết bao nhiêu bản thảo, tốn không biết bao nhiêu giấy mực rồi mới thấy vừa ý,” ông nói.

Là người không tin vào tôn giáo, nhưng lúc bắt đầu học viết thư pháp, ông Đức bắt đầu cảm thấy có những suy tư đến một đấng thiêng liêng mà ông gọi là “Đấng Vô Hình.”

Ông nói: “Có những lúc, không hiểu vì sao, tôi cầu xin ‘Đấng Vô Hình’ cho mình mau có khả năng viết thư pháp thật giỏi để phục vụ những người chung quanh.”

Nhờ thư pháp, ông Đức, từ một người luôn nóng giận và hung hăng, dần dà trở nên một người hoàn toàn khác.

“Tôi tin là mọi chuyện không hay xảy đến cho tôi năm 2011 đều do một sắp xếp nào đó để tôi có dịp thành người tốt hơn,” ông nói.

Ông càng tin tưởng vào “Đấng Vô Hình” hơn khi sau những tái khám mới nhất, bác sĩ rất ngạc nhiên khi thấy những dấu hiệu ung thư của vợ ông hoàn toàn không còn nữa.

Bắt đầu viết thư pháp cho cộng đồng từ Tết năm 2015 ở hội chợ Mile Square Regional Park, Fountain Valley, ông Đức cảm thấy một cái gì đó rất huyền bí trong thư pháp của mình.

Ông nói: “Tôi không dám nói với ai vì sợ người ta không tin. Tôi còn không tin mà. Có lần, một người nhờ tôi viết bất cứ chữ gì để cầu tài. Tôi định viết chữ ‘tài lộc dồi dào,’ nhưng tới khi cầm giấy đưa cho người ta, tôi mới thấy mình vừa viết chữ ‘thiện tâm.’ Đang ngạc nhiên, nhưng khi người ta hỏi tại sao, tự nhiên tôi giải thích là ‘phải làm điều lành mới có tài lộc’ mà lòng mình thì không hiểu lý do.”

“Mấy tháng sau, người đó tình cờ gặp tôi và cám ơn rối rít vì lời khuyên vô giá đó,” ông nói.

Ông nhớ thêm: “Lần khác, bà này nhờ tôi viết chữ ‘phúc lộc,’ tôi định viết theo ý bà thì tay tôi lại viết thành chữ ‘hỷ xả.’ Bà chưa kịp hỏi thì tôi, vẫn không biết sao, giải thích là ‘nên tha thứ, đừng oán ghét ai thì sẽ có tài lộc.’”

Gặp lại bà trong một lần đi chợ, bà cho ông Đức hay là lời khuyên ấy quả là có hiệu ứng và xin gởi tiền nhưng ông không nhận.

“Tôi viết thư pháp vì thích. Ai muốn cho vài ba đồng mua giấy mực thì tôi nhận. Nhiều hơn nữa, tôi không dám lấy,” ông dứt khoát.

Liên lạc tác giả: ngo.giao@nguoi-viet.com

Hơn 1,500 tiểu thương chợ Hà Tĩnh bãi thị thành công

Hơn 1,500 tiểu thương chợ Hà Tĩnh bãi thị thành công

Nguoi-viet.com

Tiểu thương đã mở nhạc cùng nhau hò reo nhảy múa vì được kinh doanh lâu dài. (Hình: VNExpress)

HÀ TĨNH (NV) – Chiều 29 tháng 11, tiểu thương ở chợ trung tâm thành phố Hà Tĩnh đã mở nhạc cùng nhau hò reo nhảy múa, mở cửa kinh doanh trở lại sau nhiều ngày kéo nhau đi phản đối việc ban quản lý bán ngôi chợ này.

VNExpress dẫn lời bà Hoàng Thị Bích Lan, kinh doanh hàng vải, cho biết, các tiểu thương mở nhạc, reo hò, nhảy múa là vì sáng cùng ngày tiểu thương Hà Tĩnh có cuộc đối thoại thành công với ông Ðặng Quốc Khánh, chủ tịch tỉnh Hà Tĩnh về chủ trương bán chợ Hà Tĩnh cho doanh nghiệp.

Trước đó, từ ngày 26 đến 29 tháng 11, hơn 1,500 tiểu thương chợ Hà Tĩnh đóng cửa sạp để biểu tình phản đối việc ép tiểu thương ký hợp đồng tạm thời 3 tháng để chờ chuyển đổi mô hình quản lý chợ.

Chợ Hà Tĩnh đồng loạt ngừng kinh doanh từ ngày 26 tháng 11. (Hình: VNExpress)

Chợ Hà Tĩnh đồng loạt ngừng kinh doanh từ ngày 26 tháng 11. (Hình: VNExpress)

Tại cuộc họp này, đại diện của Sở Công Thương Hà Tĩnh và ban quản lý chợ yêu cầu người dân giao lại hợp đồng mua ki-ốt trước đây, để ký hợp đồng mới với thời hạn 3 tháng, hết thời hạn này sẽ tính tiếp, mà theo ông Nguyễn Duy Hòa, trưởng ban quản lý chợ Hà Tĩnh cho biết “việc ký hợp đồng 3 tháng là thực hiện theo chỉ đạo của Sở Công Thương Hà Tĩnh nhằm thực hiện lộ trình chuyển đổi ban quản lý chợ thành doanh nghiệp hoặc hợp tác xã quản lý chợ.”

Các tiểu thương không đồng tình thời hạn trên, họ muốn ký hợp đồng thuê ki-ốt dài hạn như trước kia. Trước áp lực của tiểu thương và dư luận, sáng 29 tháng 11, ông Ðặng Quốc Khánh buộc phải đối thoại với hơn 1,500 hộ tiểu thương.

Tại cuộc đối thoại, ông Khánh hứa chính quyền tỉnh sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho tiểu thương ở chợ Hà Tĩnh được kinh doanh lâu dài, không phải kinh doanh 3 tháng mà trước đó ban quản lý chợ đã thông báo. (Tr.N)

Phản ứng về Quốc tang cho Chủ tịch Fidel Castro tại Việt Nam

Phản ứng về Quốc tang cho Chủ tịch Fidel Castro tại Việt Nam

Mặc Lâm, biên tập viên RFA
2016-11-29

Ảnh chụp bên ngoài Tòa Đại sứ Cuba tại Hà Nội hôm 28/11/2016.

Ảnh chụp bên ngoài Tòa Đại sứ Cuba tại Hà Nội hôm 28/11/2016.

AFP
Dư luận xã hội đang tranh luận về việc Ban chấp hành Trung ương Đảng, Quốc Hội, Chủ tịch nước, Chính phủ và Mặt trận Tổ quốc Việt Nam vừa có quyết định để tang Chủ tịch Fidel Castro của Cuba với hình thức Quốc tang.

Chúng tôi có đồng minh?

Hiến pháp nước Cộng Hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam không có điều khoản nào quy định tổ chức một Quốc tang cho bất cứ ai. Tuy nhiên theo một nghị định của chính phủ ban hành vào năm 2012 thì một lễ Quốc tang cho cá nhân sẽ được áp dụng trong những trường hợp như sau: thứ nhất bốn vị trí cao nhất trong hệ thống chính trị là Tổng Bí thư, Chủ tịch nước, Thủ tướng, Chủ tịch quốc hội dù đang tại chức hay mãn nhiệm khi chết đều được cử hành Quốc tang. Trong trường hợp đặc biệt một cán bộ cao cấp nào đó có công lao to lớn với quốc gia hay quốc tế sẽ được xét và tổ chức Quốc tang. Tuy nhiên theo luật cán bộ ban hành năm 2008 thì người này phải là công dân Việt Nam.

Cái Đảng Việt Nam này tổ chức Quốc tang coi như là một cách nói với thế giới cũng như với người dân trong nước rằng chúng tôi có đồng minh đây!
-Nguyễn Huệ Chi

Luật sư Trần Quốc Thuận, nguyên phó chủ nhiệm văn phòng Quốc hội cho biết:

“Trong Hiến pháp Việt Nam không có quy định gì về lễ Quốc tang còn trong nghị định của chính phủ cũng như quy định nội bộ thì có quy định Quốc tang. Còn về trong văn bản nhà nước thì có một nghị đỉnh của chính phủ rất cụ thể trong trường hợp đó. Cũng có một nghị quyết của Bộ chính trị, một nghị quyết của Thường vụ Quốc hội quy định về các lễ tang của Việt Nam gồm có Quốc tang, lễ tang nhà nước, lễ tang cấp cao còn cái chuyện làm lễ Quốc tang cho một người nước ngoài thì nếu 4 cơ quan đó họ hè nhau họ làm thì coi như họ quyết định rồi.”

Đối với trường hợp Chủ tịch Fidel Castro Việt Nam quyết định để tang cho ông với nghi thức Quốc tang vào ngày 04 tháng 12 năm 2016. Trong thời gian này, các cơ quan, công sở trong phạm vi cả nước và các cơ quan đại diện của Việt Nam ở nước ngoài treo cờ rủ, có dải băng tang như quy định, không tổ chức các hoạt động vui chơi, giải trí công cộng.

Về việc này Giáo Sư Nguyễn Huệ Chi nhận định:

“Cái Đảng Việt Nam này tổ chức Quốc tang coi như là một cách nói với thế giới cũng như với người dân trong nước rằng chúng tôi có đồng minh đây! Đồng minh ở nơi xa xôi ấy và đã từng là hai nước chống Mỹ thì đồng minh ấy đối với chúng tôi rất quan trọng, nghĩa là họ vẫn muốn sống lại những ngày quá khứ chứ họ không nhìn đến tương lai gì cả.”

000_MVD2004030634023.jpg
Chủ tịch Fidel Castro (phải) tiếp Nguyên Tổng bí thư Đảng CSVN Nông Đức Mạnh tại Havana, Cu Ba hôm 6/3/2004. AFP

Chủ tịch Fidel Castro được công bố Quốc tang tại Việt Nam khiến rất nhiều người bức xúc. Câu hỏi đặt ra là ông Fidel không có công trạng cụ thể nào đối với đất nước nhưng lại hưởng vinh dự to lớn đối với nhân dân Việt Nam là một sai lầm mang tính trình diễn.

Trong thông cáo đặc biệt quyết định về việc này có loan đầy đủ tiểu sử của Chủ tịch Fidel Castro từ những hoạt động đầu tiên cho tới khi mất. Trong khoảng thời gian ấy ông sang thăm Việt Nam ba lần, ông vô cùng gần gũi với Đảng và nhà nước Việt Nam bằng những sự ủng hộ, lên tiếng cũng như luôn đứng về phía Việt Nam trong chiến tranh chống Mỹ. Ông là nguyên thủ đầu tiên tới thăm Việt Nam sau khi Quảng Trị được giải phóng đầu tiên vào năm 1973.

Bản thông cáo cũng ghi nhận trên phương diện quốc tế, Fidel Castro là nhà hoạt động Nhà nước và Lãnh đạo xuất sắc trong Phong trào Cộng sản và Công nhân quốc tế, có đóng góp to lớn và tích cực cho Phong trào đấu tranh giải phóng dân tộc.

Không thể nâng lên thành hàng Quốc tang?

Nhìn tổng quát nội dung bản thông cáo dân chúng không tìm ra được một việc làm cụ thể nào của Chủ tịch Fidel đối với cuộc chiến tranh chống Mỹ của Việt Nam ngoài các cử chỉ đầy tính ngoại giao giống như các nước cộng sản với nhau.

Những quan hệ được gọi là đặc biệt dù sao cũng không thể nâng lên thành hàng Quốc tang, vốn dành riêng cho người có công với tổ quốc.

Giáo sư Nguyễn Huệ Chi phân tích việc Hà Nội tổ chức Quốc tang cho Fidel như sau:

Bây giờ làm Quốc tang cũng là cách bày tỏ sự tương liên đối với người bạn xưa, tức là tưởng niệm quá khứ. Tức là họ nhìn về quá khứ, còn nếu nhìn về tương lai thì mọi chuyện đều vô nghĩa rối…
-GS Nguyễn Huệ Chi

“Fidel Castro thực lòng khâm phục Việt Nam bởi vì ông ấy là biểu tượng cho một đội quân đã lật đổ một chế độ độc tài nhưng mà lại dựng lên một chế độ độc tài khác. Có lẽ trên phương diện nào đó còn kinh khủng hơn chế độ độc tài cũ vì độc tài cũ chỉ là một cá nhân còn độc tài này là cả một đảng. Đứng về phương diện ấy ông Fidel Castro không phải là người để đất nước này làm Quốc tang mà chính Đảng Cộng sản Việt Nam làm Quốc tang cho một ông thủ lĩnh đảng Cộng sản Cuba như thế đúng hơn. Fidel Castro chỉ vì ý thức hệ mà quy phục Việt Nam, còn ông Việt Nam thì thấy có một ông từ xa xôi quy phục mình thì đồng bệnh tương liên cho nên quy phục lại!

Bây giờ làm Quốc tang cũng là cách bày tỏ sự tương liên đối với người bạn xưa, tức là tưởng niệm quá khứ. Tức là họ nhìn về quá khứ, còn nếu nhìn về tương lai thì mọi chuyện đều vô nghĩa rối bởi vì chúng ta đang phải đi theo quy luật là đi theo con dường dân chủ tự do.”

Người dân tự hỏi, nếu những quan hệ mang tính rất đặc biệt cho một người bạn cùng ý thức hệ được áp dụng vào Trung Quốc thì biết bao nhiêu cán bộ cao cấp của họ sẽ đương nhiên được hưởng vinh dự này vì trong chiến tranh Trung Quốc đã bỏ rất nhiều của cải lẫn xương máu để Việt Nam chống Mỹ.

Người dân Việt Nam theo dõi cái chết của Fidel Castro với những góc nhìn khác nhau. Nếu hàng trăm người xếp hàng trước Tòa đại sứ Cuba tại Hà Nội để khóc lóc, tỏ bày sự thương tiếc thì cũng có hàng ngàn người khác bày tỏ sự hả hê của mình trên hệ thống mạng xã hội. Sự mâu thuẩn ấy đã làm cho Quốc tang của Fidel tại Việt Nam nếu có sẽ đào thêm hố sâu chia rẽ vì ngăn cách.

Từ khi Việt Nam thống nhất, Hà Nội đã nhiều lần giúp cho Cuba thoát khỏi khó khăn về lương thực bằng hàng ngàn tấn gạo viện trợ, đây cũng đủ trả mối thân tình mà Fidel dành cho Việt Nam.

Nếu vì mục đích trả lễ cho cá nhân ông Fidel Castro thì Quốc hội Việt Nam đã có bà Nguyễn Thị Kim Ngân, trong tư cách Chủ tịch đã dẫn phái đoàn sang Cuba vào ngày 28 tháng 11 để dự lễ tang đã trả đủ lễ đối với một nước cộng sản anh em nằm bên kia bán cầu có cùng ý thức hệ cũng như giữ vững lập trường tiến lên Chủ nghĩa xã hội như Việt Nam đang theo đuổi.

Cùng lúc với cái chết của Fidel, báo chí Việt Nam loan tải Tư lệnh hải quân Trung Quốc là tướng Ngô Thắng Lợi hôm 25 tháng 11 đã tới tham dự lễ tưởng niệm 18 tử sỹ Trung Quốc trong trận đánh vào tháng 1 năm 1974 với hải quân Việt Nam Cộng hòa để chiếm Hoàng Sa. Nếu ngay lúc này Việt Nam làm Quốc tang cho 74 người lính đã đổ máu cho tổ quốc ấy thì ý nghĩa biết bao nhiêu thay vì đem Fidel Castro vào vòng tranh cãi.

Tấn công bằng dao trong Đại học Ohio, 8 người bị thương

Tấn công bằng dao trong Đại học Ohio, 8 người bị thương

VOA

Cảnh sát được điều động đến khuôn viên trường Đại học bang Ohio, ở Columbus, Ohio, 28/11/2016.

Cảnh sát được điều động đến khuôn viên trường Đại học bang Ohio, ở Columbus, Ohio, 28/11/2016.

Giới hữu trách cho biết kẻ tình nghi tấn công bằng dao trong trường Đại học bang Ohio hôm sáng thứ Hai 28/11 đã bị bắn hạ. Có ít nhất 8 người bị thương phải nhập viện, trong đó có một nạn nhân nguy kịch.

Trong lúc hoảng loạn, những người trong trường học có nghe tiếng súng nổ, có thể là tiếng súng của cảnh sát truy chặn nghi can.

Các nhà điều tra cho hay, kẻ tình nghi lúc ban đầu có sử dụng một chiếc  ôtô làm phương tiện tấn công.

Sinh viên Jacob Bower nói với đài truyền hình CNN rằng kẻ tấn công “rút ra một con dao lớn và bắt đầu rượt đuổi những người chung quanh và tấn công họ.” Kẻ tấn công hoàn toàn im lặng cho đến khi bị cảnh sát bắn hạ bằng ba phát đạn. Hiện chưa rõ động cơ của vụ tấn công này.

NGƯỜI VIỆT VÀ VĂN HÓA NGỤY BIỆN


From facebook:  Suong Quynh

NGƯỜI VIỆT VÀ VĂN HÓA NGỤY BIỆN

Có một thói quen rất nguy hiểm mà người Việt thường xuyên sử dụng trong giao tiếp, đó là thói quen ngụy biện. Thói quen này đã lây nhiễm một cách vô hình từ giao tiếp thường nhật, từ tâm lý thắng thua khi tranh cãi, và nhất là trong cộng đồng cư dân mạng…

Ngụy biện hay Fallacy là khái niệm để chỉ những cách lập luận tưởng chừng là đúng, nhưng thực chất lại là sai lầm và phi logic trong tranh luận. Ngụy biện có thể biến một vấn đề từ sai thành đúng, và từ đúng trở thành sai. Ngụy biện có thể dẫn đến những cái nhìn sai lệch và tư duy sai lầm mà chính bản thân người nói cũng không nhận ra được.

Những ai đã có kiến thức về ngụy biện đều hiểu một điều đáng buồn rằng: Người Việt rất hay ngụy biện và tư duy ngụy biện! Chúng ta đều biết hai chữ “ngụy biện”, nhưng liệu chúng ta có thật sự hiểu về nó? Bạn có tin rằng tại Việt Nam, ngụy biện đã cướp đi mạng sống của con người?

Người Việt và “văn hóa” ngụy biện

Trên thế giới, ngụy biện đã trở thành một kiến thức được biết đến rộng rãi, và các nhà nghiên cứu đã thống kê khoảng trên dưới 100 loại ngụy biện khác nhau. Đáng tiếc là tài liệu về ngụy biện tiếng Việt chỉ có một vài nguồn, đó là trang GS Nguyễn Văn Tuấn, trang Thư viện khoa học, hay trang “Ngụy biện – Fallacy” của TS. Phan Hữu Trọng Hiền.

Dưới đây xin được tổng hợp lại 9 câu “ngụy biện” điển hình của người Việt đã được nêu ra tại các nguồn tài liệu trên:

  1. “Nhìn lại mình đi rồi hẵng nói người khác”

Mình làm sai thì là sai rồi, sao lại không nhận sai, không nói thẳng vào vấn đề “mình sai” mà lại quay qua tìm điểm yếu của người khác? Việc này cũng giống như là khi nhận được góp ý: “Viết sai chính tả rồi kìa”, thì thay vì sửa sai, bạn lại bốp chát: “Thế mày chưa viết sai bao giờ à?”

  1. “Có làm được gì cho đất nước đâu mà to mồm”

Người ta có làm được gì hay không thì là điều mình chưa biết, hơn nữa bạn đã “lạc đề” rồi. Vấn đề người ta nêu ra thì bạn không trả lời, không đưa ra luận điểm logic, mà lại đi đường vòng, chuyển qua công kích người khác.

  1. “Nó ăn trộm chó thì cứ đánh cho nó chết”

Lập luận này đã khiến cho những kẻ trộm chó vốn không đáng phải chết bị giết chết bởi chính những người dân tưởng chừng “lương thiện”. “Ăn trộm chó” là sai, nhưng “giết người” cũng là sai, hai sai thì không phải là một đúng, mà là sai lại càng sai.

  1. “Làm được như người ta đi rồi hãy nói”

Lại một hình thức “lạc đề”. Luận điểm mà người ta đưa ra thì bạn không xoay quanh mà bàn luận, lại cứ phải công kích cá nhân người khác thì mới vừa lòng sao?

  1. “Nếu không hài lòng thì cút xéo ra nước ngoài mà sinh sống”

Lời nói này không chỉ đánh lạc hướng vấn đề, mà còn rất bất lịch sự, chuyên dùng để làm người đối diện tức giận, chứ chẳng có một chút logic nào trong đó cả.

  1. “Chỉ có những người chân lấm tay bùn từ nhỏ mới là người cần cù chăm chỉ xây dựng đất nước”

Câu khẩu hiệu này đã từng xuất hiện ở Việt Nam trong quá khứ. Người ta có câu “vơ đũa cả nắm”, ấy chính là để chỉ việc lập luận cảm tính, khái quát cảm tính, mà không hề đưa ra logic hợp lý nào cả. Cũng như vậy, khi phân chia giai cấp và tuyệt đối hóa đấu tranh giai cấp, thì người ta đã mắc sai lầm ngụy biện, ví như chủ đất không nhất định là xấu, chủ doanh nghiệp cũng không nhất định là xấu, và người làm công ăn lương hay nông dân chắc gì đã là một người tốt cần cù chăm chỉ?

  1. “Nước nào mà chẳng có tham nhũng”

Vì nước nào cũng có tham nhũng nên Việt Nam được phép có tham nhũng hay sao? Vì mọi người đều vượt đèn đỏ nên tất nhiên tôi cũng phải vượt đèn đỏ? Vì xã hội thiếu gì nghiện hút nên trong nhà có người hút chích cũng là bình thường?

  1. “Nếu anh là họ mà anh làm được thì hẵng nói”

Đặt mình vào vị trí người khác là một tiêu chuẩn người xưa dùng để tu sửa bản thân, hướng vào bản thân tìm lỗi, là một nét văn hóa rất độc đáo của phương Đông. Tuy nhiên câu nói đó chỉ sử dụng khi một người tự răn mình, chứ không phải là một câu nói dùng trong tranh luận. Việc sử dụng nó trong tranh luận không chỉ là sự bịt miệng những phê bình của người khác, không giải thích các luận điểm của người khác, mà còn chứng tỏ rằng chúng ta đang phá hoại và lãng quên văn hóa truyền thống của chính mình.

  1. “Tại sao anh dám nói chúng tôi sai? Anh là một tên phản bội dân tộc”

Kiểu lập luận chụp mũ này mặc nhiên coi mình là đúng, họ là sai, và những người đồng quan điểm với họ cũng là sai. Nó không hề đưa ra một thứ logic nào, nhưng lại cắt ngang một cái giới tuyến, và tùy tiện định tội cho người khác.

Tất nhiên đây mới chỉ là những câu ngụy biện cơ bản nhất, thường thấy nhất. “Văn hóa ngụy biện” đã ngày càng xuất hiện thường xuyên hơn, muôn hình vạn trạng, và luôn ẩn giấu trong tư duy của người Việt. Vậy nguyên nhân của thói quen này là từ đâu?

Trong phần nhiều các lỗi ngụy biện thường gặp của người Việt, có một tâm lý cơ bản hiện rõ ra khi tham gia thảo luận, đó chính là tâm tranh đấu, hiếu thắng, và không hề tôn trọng người đối diện. Ngoài đó ra, chúng ta cũng hay bị ảnh hưởng của tâm lý đám đông, lợi dụng tâm lý đám đông để che đi trách nhiệm của bản thân mình.

Muốn tránh cách tư duy ngụy biện, chúng ta không những phải sửa lối tư duy vòng vo, thiếu suy nghĩ, mà còn phải sửa chính từ tâm thái của mình khi trao đổi và luận bàn về mọi việc. Điều cơ bản nhất khi tham gia tranh luận là có trách nhiệm trong lời nói của chính mình và biết tôn trọng người đối diện.

Quang Minh tổng hợp
NTV st