BĂNG QUA BÓNG TỐI (Ơn gọi của một linh mục bị mù)

Image may contain: 2 people, people standing

BĂNG QUA BÓNG TỐI (Ơn gọi của một linh mục bị mù)

————————–——
Hồi tưởng lại khoảng thời gian khi đôi mắt vừa mất đi ánh sáng, linh mục Phêrô Phạm Văn Dương, dòng Anh Em Đức Mẹ Lên Trời chỉ nhẹ tênh: “Quãng đó mình cũng bí thật, không đi lại, không ra ngoài được, làm gì cũng không xong. Người bạn duy nhất chính là chiếc radio… Nhưng mình vượt qua rất nhanh vì nghĩ không có nhiều thì giờ nên không thể dừng lại quá lâu. Trong bóng tối vẫn phải tiếp tục bước đi”.
Đường dài gian nan– Ơn gọi đến với cha Dương bắt đầu từ năm 2001, lúc cha còn là sinh viên và tình nguyện sang Nga phục vụ cho giáo xứ có cộng đoàn người Việt. Giáo xứ này do các linh mục dòng Anh Em Đức Mẹ Lên Trời coi sóc nằm ở Mátxcơva. Làm việc trong môi trường mới thuộc miền ôn đới, người tu sĩ trẻ không hay mình đã bị một loại virus cực hiếm âm thầm tấn công vào mô thần kinh mắt, khiến thị giác lúc mờ lúc tỏ. Tuy nhiên lúc ấy do chủ quan, cha nghĩ chắc không sao nên vẫn cứ hăng say làm việc.Tháng 5.2002, cha chuyển sang Pháp để tiếp tục hành trình ơn gọi. Thời gian này, vị tu sĩ nhận được chẩn đoán chính xác của các bác sĩ tại bệnh viện và bắt đầu điều trị mắt. Vừa đi học, cha vừa phải huy động sức mạnh tinh thần để chữa bệnh. Ba lần được mổ mắt không thành công, cha vẫn chưa thôi ôm ấp niềm hy vọng một ngày nào đó đôi mắt mình sẽ bình thường trở lại. Thế nhưng đến lần mổ thứ tư thì đôi mắt không còn nhìn thấy gì nữa. Dù có sự chuẩn bị từ trước nhưng đối với một người trước nay sáng mắt, giờ bỗng không thấy gì thì quả thật vô cùng khó khăn.

 

Cha xin vào học ở một trung tâm phục hồi chức năng dành cho người khiếm thị ở ngoại ô Paris. Thế giới đầy sắc màu bên ngoài tưởng chừng đã khép lại hoàn toàn thì nay bỗng dưng biến đổi, trở nên diệu kỳ hơn bởi được cảm nhận một cách mộc mạc nhất từ con tim. Học ở đây, người tu sĩ biết được nhiều cảnh đời, có thêm bạn bè từ những tôn giáo khác cũng như chứng kiến nhiều mối tình cảm động. Ông nhận ra trong thế giới người mù có rất nhiều điều để khám phá, cũng phong phú sinh động và tươi đẹp lạ thường, để rồi bắt đầu các bài học cơ bản như di chuyển, cầm gậy, đi tàu điện, nấu ăn, giặt, ủi đồ… rồi đến học chữ nổi, tập dùng máy vi tính.Trải qua 5 tháng cố gắng, cha Dương hoàn thành tốt các bài học và có thể sống tự lập được. Khi khóa phục hồi chức năng kết thúc, cha vào Đại chủng viện Xuân Bích (Paris) tiếp tục 6 năm Triết và Thần học, rồi sau đó học chuyên về Thần học ở trường Đại học Công giáo Paris.

Nhớ lại suốt những năm học ấy, cha cho biết mình đã phải luôn cố gắng gấp đôi so với người bình thường vì trong lớp chỉ có mình cha là người khiếm thị. Từ nhà dòng đến chủng viện nếu người sáng chỉ mất 30 phút thì cha mất khoảng 45 phút di chuyển; đi tàu cũng phải cẩn thận dò bản đồ chữ nổi và chú ý đếm số ga đã đi qua để canh chừng mà xuống. Những bài vở mà các giáo sư đưa ra, cha đều phải chuyển sang chữ nổi hoặc đưa vào scan trên máy tính. Việc lật giở các trang sách chữ nổi cũng khá chật vật mới theo được các bạn trong lớp. Tuy vậy, nhờ có trí nhớ tốt, cha nắm bài cũng như ghi chép rất trôi chảy, vì thế môn nào cũng được xếp thứ hạng cao. Đối với một người khỏe mạnh thì việc học xong rồi chịu chức linh mục là một điều không khó. Thế nhưng với cha Dương thì đoạn đường này cũng đầy thử thách, song bằng niềm tin và nỗ lực, cha đã không chỉ hoàn thành chương trình học mà còn chứng tỏ được ơn gọi của mình.

Ánh sáng niềm tin

– Ngày 5.2.2012, cha Dương chịu chức phó tế và ngày 14.10.2012 lãnh tác vụ linh mục tại nhà thờ Thánh Hyppolyte (giáo xứ Thánh Hyppolyte cũng là nơi cha giúp việc trong thời gian còn tu học), do Đức cha Eric de Moulins-Beau-fort, Giám mục phụ tá giáo phận Paris truyền chức. Trở về Việt Nam sau đó, để thuận tiện hơn cho những nhiệm vụ mới, cha đã tìm đến Mái ấm Thiên Ân và mày mò học chữ nổi bằng tiếng Việt. Thánh lễ mở tay của cha Dương được cử hành tại nhà thờ Đa Minh Ba Chuông (TGP.TPHCM) vào chiều ngày 19.11.2012. Đó là một buổi lễ vô cùng đặc biệt, dành riêng cho các em khiếm thị trong một số mái ấm tại thành phố và tất cả các phần trong phụng vụ đều sử dụng chữ nổi.

– Cha được giao làm phụ tá giám tập cho dòng Anh Em Đức Mẹ Lên Trời, phụ trách việc đồng hành về đời sống thiêng liêng và dạy học cho các tập sinh ở Bà Rịa. Được 3 năm, cha nhận bài sai về làm bề trên một cộng đoàn của dòng nằm ở Bình Thạnh (TPHCM). Hiện tại, cộng đoàn này có 10 thỉnh sinh và hai tu sĩ khấn trọn đời. Song song với công việc tại nhà dòng, cha cũng thường đi giảng tĩnh tâm và dâng lễ định kỳ tại một số giáo xứ và các mái ấm. Nhớ về những vụng về, sai sót trong những lần dâng lễ, vị linh mục cười vui kể lại: “Lúc đầu do chưa quen, lại không nhìn thấy, tôi hay vấp lỗi, chẳng hạn lên cung thánh thay vì đứng giữa thì chỉ đứng một bên bàn thờ… Lúc còn là phó tế, có lần đến lúc đọc Tin Mừng, tôi lại cầm sách đi liêng xiêng đến gần chỗ cây nến phục sinh và va phải. Cũng may khi đó có cậu giúp lễ chạy tới giúp, giáo dân ở dưới cũng được một phen hú vía”. Cha cười nhưng người nghe lại rưng rưng cảm động rồi cảm phục trước nghị lực phi thường của một vị mục tử trong việc thực thi trọn vẹn ơn gọi của mình.

– Nay, cha Dương đang là Chủ tịch Ủy ban Bác ái và Ủy ban Bảo trợ ơn gọi của nhà dòng. Cha thường xuyên cùng mọi người trong ban tổ chức mời các bác sĩ đi khám bệnh và phát thuốc miễn phí tại các tỉnh miền Tây, miền Trung cũng như vùng cao, một năm khoảng hai, ba chuyến. Mỗi lần, mọi người đều gắng huy động và chuẩn bị những phần quà để kết hợp trao cho những người khó khăn. Song song đó, cha cũng quan tâm đến chuyện học hành của con em các hộ nghèo, qua việc trợ giúp học bổng ở nhiều nơi. Ngài cùng ban bác ái, kết nối với cha xứ, các hội nhóm ở mỗi nơi, mỗi vùng để xin danh sách các em rồi giúp đỡ. Cái hay của quỹ học bổng này chính là việc theo sát các em trong suốt quãng đường học tập và khi em nào ra trường, sẽ liên lạc lại với nhà dòng để tiếp tục nuôi lớn chương trình bằng cách này hay cách khác.

– Ngoài ra, năm nào cha cũng tổ chức cho giáo dân những chuyến hành hương đến các linh địa để tĩnh tâm, cầu nguyện, mỗi năm có gần 1000 người tham dự. Cha còn thường xuyên đến bệnh viện ung bướu ban bí tích, sức dầu cho bệnh nhân cũng như an ủi thân nhân của họ.

– Không chỉ làm việc và sinh hoạt như một người bình thường, nơi vị mục tử khiếm thị này còn toát lên sự lạc quan và niềm yêu đời tha thiết. Sức mạnh tinh thần này dường như được truyền từ cảm nghiệm sâu sắc về cuộc đời trong một kỷ niệm khó quên cha đã từng trải qua: “Hồi còn ở Paris, có một đêm khuya tôi từ nơi làm việc đi đón tàu điện trở về nhà dòng. Lúc đó đường vắng, tôi đứng ở chỗ cột đèn giao thông rất lâu, chờ người tới để nhờ dẫn qua đường. Tôi định bụng chờ lát nếu không có ai thì liều đi đại nhưng thời may lúc sau lại có người. Khi tôi cất tiếng xin nhờ bám vào một bên cánh tay để qua đường thì người đó im lặng vài giây rồi nói: ‘ông muốn nhờ cánh tay tôi thì phải đổi sang bên khác vì tôi chỉ còn có mỗi cánh tay thôi!’. Đối với tôi, đêm đó là đêm nhớ nhất trong đời, bởi đêm dù đen tối nhưng vẫn có thể bừng sáng nhờ lòng người. Tôi nhận ra, khi người ta tin tưởng, giúp đỡ và yêu thương nhau thì mọi gánh nặng đều có thể vơi đi”.

THIÊN LÝ

CẢM HẬN

From facebook:   Phạm Đăng Quỳnh‘s post.
Image may contain: 1 person, outdoor
Phạm Đăng Quỳnh with Quynh Pham.

CẢM HẬN

Đất nước tôi những tượng đài ngàn tỉ
Những công trình thế kỷ… bỏ hoang vu?
Những cuộc tiệc tiền chùa… vua chúa sợ?!
Mà sao em…liều sinh mạng đến trường?!
Đất nước tôi dư nhà thơ, nhà báo
Xúm tung hô ngụy tạo, xạo, lăng nhăng…
Có ai biết những mảnh đời bất hạnh
Mái tranh nghèo từng bữa ruột thiếu ăn?!
Đất nước tôi thừa giáo sư, tiến sĩ
Làm thầy đời hô khẩu hiệu… trăng sao!
Phòng máy lạnh, xe công xài…quý tộc
Những sinh linh nầy mạng sống tựa lông bay.
Đất nước tôi có lắm điều oan khuất
Bao người nghèo, nghèo đến chết thì thôi.
Hai ổ bánh mì thành phiên tòa quái gỡ
Vạn vạn tỉ đồng… rút kinh nghiệm trơn tru.
Ôi đất nước của ngàn năm văn vật
Có lẽ nào bọn thánh vật nhởn nhơ!?
Mạng các em thua con gà, con chó
Chưa biết cười đã đẫm lệ tuổi thơ.
(Tác giả : MAI CHIÊU SƯƠNG)
8/8/2016

NGƯ DÂN PHÁT HIỆN ỐNG XẢ THẢI FORMOSA GIỜ NÀY RA SAO?

NGƯ DÂN PHÁT HIỆN ỐNG XẢ THẢI FORMOSA GIỜ NÀY RA SAO?

Ngư dân Nguyễn Xuân Thành – người đầu tiên phát hiện ống xả thải ngầm của Formosa
đổ ra biển. Ảnh: Dân Trí
NGƯ DÂN PHÁT HIỆN ỐNG XẢ THẢI FORMOSA

GIỜ NÀY RA SAO???

Thảm Họa Formosa

Phạm Lê Vương Các
16-1-2017

Bài dự thi số 87

Nghe tin anh vừa trở về Kỳ Anh (Hà Tĩnh), tôi hẹn gặp anh tại giáo xứ Đông Yên, cách nhà anh khoảng 1 km vào độ tháng 8 năm 2016.

Anh là Nguyễn Xuân Thành – người thợ lặn đầu tiên phát hiện ra ống xả thải ngầm trái phép của Formosa.

Sau khi Formosa gây ra thảm họa môi trường, cũng như bao ngư dân khác ở Kỳ Anh, cuộc sống của anh hoàn toàn bị đảo lộn. Nhưng anh có phần đặc biệt hơn người khác, anh luôn bị báo chí vây quanh để xin phỏng vấn.

Anh mất tích một thời gian, nhiều lời đồn đoán nói rằng anh bị đe dọa, sợ hãi phải bỏ xứ ra đi.

Khi nói chuyện, anh cho tôi biết hoàn toàn không có điều đó. Vì công việc mưu sinh, ở Hà Tĩnh không còn đánh bắt được nữa, nên khi thảm họa cá chết đến, anh ra Nghệ An tiếp tục đánh bắt.

Nhưng hải sản đánh bắt vào không ai mua. Không còn đường mưu sinh, anh và bạn của mình mạo hiểm vượt đại dương, sang tận nước Úc để đánh bắt hải sâm bán cho thương lái Trung quốc.

Ngay chuyến đánh bắt nơi xứ người đầu tiên, anh bị nhà chức trách Úc bắt giữ vì đánh bắt trái phép trên vùng biển của họ.

Sau đó anh bị tạm giữ trên một hòn đảo của Úc.

Anh thuật lại cho tôi nghe về quãng thời gian anh bị bắt tại Úc và cách đối nhân xử thế ở xứ người.

“Tỵ nạn nghề nghiệp”

Anh kể, bắt đầu từ dạo ấy nhiều tàu kéo sang Úc đánh bắt. Những chuyến đánh bắt tại đây có thể nói một cách vắn tắt: “được ăn cả, ngã về không”.

Hải sâm bên Úc quá nhiều và giá trị cao. Chỉ cần lặn xuống, hốt vào giỏ, kéo lên bỏ vào đầy mỗi phuy, trốn cảnh sát tuần tra và chạy về lại Việt Nam.

Chỉ cần thoát được một chuyến (tức là tàu trở về được) là anh có thể đủ tiền trả hết nợ nần.

Nếu bị cảnh sát Úc bắt giữ thì mất luôn cả tàu.

Tàu nào cũng ý thức được sự rủi ro và khó khăn đó, nhưng họ không còn đường nào khác trong việc đeo bám nghề biển, ùn ùn kéo nhau sang lãnh hải của Úc.

Lợi nhuận một chuyến đánh bắt hải sâm bên Úc trong khoảng 20 ngày thu được 3-4 tỷ đồng (khoảng 150 ngàn Mỹ Kim) là bình thường.

Anh mô tả những chuyến đi đánh bắt như vậy như một giải đấu bóng đá Wold Cup. Hàng chục chiếc kéo tàu cùng nhau ra khơi, nhưng chỉ vài chiếc trở về, và bước lên vinh quang.

Nhưng anh không có được sự may mắn. Tàu anh đi bị nhà chức trách của Úc bắt giữ khi đang đánh bắt.

Họ tịch thu tàu và đưa anh cùng bạn thuyền về một hòn đảo của Úc.

“Bất ngờ trong đối xử”

Trên đảo, sau thủ tục đầu tiên là khai báo và khám sức khỏe. Anh và các bạn được đưa về nhận phòng ở. Anh cho biết dù bị giám sát nhưng cuộc sống trên đảo cũng thoải mái.

Tôi hỏi anh có bị đánh đập khi bị giam giữ ở đó không? Anh cho biết hoàn toàn không, mà trái lại, không ngờ họ lại được đối xử tốt với mình như vậy.

Anh vừa kể vừa cười, ngày đầu tiên bị bắt, họ phát cho mỗi người một cái phiếu, qua phiên dịch, họ nói ai muốn ăn gì thì ghi vào đó.

Sợ đồ ăn Úc ăn không quen, anh ghi vào thích ăn cơm với thịt bò và thịt gà, không ngờ tới bữa ăn, những anh gì ghi trong đó lại được đáp ứng đầy đủ và mỗi bữa ăn còn có thêm trái cây tráng miệng. Hôm nào thức ăn cũng phải đổ bỏ đi vì họ đưa cho quá nhiều.

Anh còn cho biết những người bị tạm giữ, tiêu chuẩn mỗi người mỗi tuần được phát cho 40 đô để tiêu vặt.

Anh kể, cái này mới lạ nữa: “Người giám sát thấy mình ngồi một chỗ, không nói chuyện với ai. Nó gọi bác sĩ lại kiểm tra, hỏi thăm xem mình có bị bệnh không. Mà mình có bệnh gì đâu, nhớ nhà mà buồn thôi”.

Anh cho biết, giới chức Úc nói, việc mình về lại Việt Nam sớm hay chậm phụ thuộc vào phía Việt Nam. Phía Úc cũng không muốn giữ mình ở lại lâu làm gì.

Vài ngày trước khi về, họ hỏi mình ở tỉnh nào, muốn về đâu để họ sắp xếp cho mình đi máy bay về Hà Nội hay Sài Gòn để thuận tiện nhất cho mình. Họ còn đưa tiền đi đường từ sân bay về nhà mình và tiền ăn uống dọc đường.

“Cuộc sống ở đó sướng lắm, chỉ có điều nhớ vợ con thôi”, anh nói.

Sau gần 2 tháng bị tạm giữ, anh được thả. Toàn bộ chi phí đi về Việt Nam đều do phía Úc chi trả.

Khi đặt chân về đất nước, anh và bạn bè bị hải quan sân bay Việt Nam giữ lại. Công an tiến hành thẩm vấn anh ngay tại sân bay. Một công an vừa hỏi vừa hất cái cằm: “Biển Việt Nam sao không đánh bắt lại đi qua biển của người ta bắt?”

Anh kể trong giận giữ: “Mấy ông không rước Formosa vô làm chết hết cá thì tui không phải đi đánh bắt ở nước người ta!”.

Chất giọng đặc sệt Hà Tĩnh của anh có vẻ làm cho người công an thẩm vấn ngộ ra vấn đề, thay đổi thái độ và nhanh chóng phóng thích anh.

Trước lúc chia tay, tôi hỏi anh sẽ dự định làm gì trong thời gian tới, anh cho biết: “Sẽ tiếp tục trở lại đánh bắt ở Úc!”

Và giờ này, sau gần 5 tháng, tôi cũng không biết anh đã trả được món nợ vay đóng tàu hay chưa, hay lại đang ở trên một hòn đảo xinh đẹp của nước Úc.

Phận ngư dân Việt như anh Thành, sau thảm họa Formosa như những chiếc tàu trôi dạt không bến đỗ trong tương lai.

GIÁO DÂN NGHĨ GÌ VỀ NGÔN NGỮ TRONG BÀI GIẢNG CỦA MỘT LINH MỤC?

 

GIÁO DÂN NGHĨ GÌ VỀ NGÔN NGỮ TRONG BÀI GIẢNG CỦA MỘT LINH MỤC?

Conggiaovietnam.net

Tôi thực kinh ngạc khi đọc thư của một linh mục cho biết về linh mục kia từ bên Mỹ về Việt Nam và giảng tại giáo xứ Tân Sa Châu Saigon với những  ngôn ngữ không thể tượng tượng được như sau (trích nguyên văn  thư của linh mục gửi cho tôi:, dựa trên một video quay lại bài giảng của linh mục kia):

– Đạo Công Giáo không dạy chúng ta phải sống tốt ! ! !

– tình dục thì rất sướng !!!

– tao tát một cái, đập vỡ mặt bây giờ !

– dốt như con lợn

– Nhìn mặt thấy bà Sơ là không có Chúa!

– Nhìn bà Sơ giống con mẹ ế chồng !

– nhìn mấy ông cha giống như vợ bỏ !…

Nếu thực tế đúng như nguyên văn được trích trên đây , thì tôi không biết linh mục kia có phải là linh mục thực sự của Giáo Hội hay là một kẻ mạo danh linh mục để  bêu xấu  hàng linh mục của Giáo Hội  nói chung và hàng linh mục Việt Nam nói riêng,

Thật vậy,  nếu  thực sự được đào tạo thích đáng, dù ở Viêt Nam hay ở ngoại quốc, thì không một linh mục nào lại có thể ăn nói bậy bạ, vô tư cách, thiếu  giáo dục như vậy trên tòa giảng !!!

Và nếu Là linh mục được đào tạo chân chính, thì không bao giờ có thể giảng dạy sai lầm như vậy, nhất là với ngôn ngữ của bọn “ xã hội đen” hay trùm băng đảng’

Thay vì phải là ngôn ngữ đúng đắn, trang nhã của một  tư tế, một Thầy dạy giáo lý của Chúa để giúp giáo dân thêm yêu mến Chúa nhờ gương  sống  nhân chứng của mình.

Là linh mục của Chúa mà các Thánh Giáo Phụ (Church Fathers) xưa đã gọi là Đức Kitô thứ hai (Alter Christus) thì phải là hiện thân của Chúa Kitô qua lời giảng dạy nhân cách và ngôn từ của mình trước mặt giáo dân và người đời, để  “ở điểm này, mọi người sẽ nhận biết anh em là môn đệ của Thầy”…( Ga 13:35):

Là môn đệ của Thầy thì phải giảng dạy như Thầy giảng dạy, phải dùng ngôn từ như Thầy đã dùng. Thầy không hề dạy ai rằng  Đạo của Thầy không dạy phải sống tốt,  Thầy cũng chưa hề mạt sát ai là con heo, chưa từng khinh ai là có bộ mặt không giống Chúa, bộ mặt như đàn bà ế chồng hay đàn ông bị vợ bỏ… như ngôn ngữ của linh mục kia.

Giảng dạy như vậy, phải chăng linh mục kia đã tự hào cho mình là linh mục xứng đáng nhất về trình độ trí thức, giáo lý tinh tuyền và nhân cách phù hợp???

Hay ngược lại, chính vì giảng dạy sai lầm trầm trọng như trên – và với ngôn ngữ thô lỗ, bá láp đó, thì sẽ đẩy giáo dân ra khỏi Giáo Hội và làm cho họ chán ghét, khinh thường linh mục của Chúa.

Trước hết, nếu Đạo Công giáo không dạy sống tốt, thì dạy cái gì, dạy lừa dối, dạy ăn nói thô lỗ như linh mục kia hay sao ???

Lại nữa, liên quan đến vấn đề tính dục (sexuality) giáo lý  của Giáo Hội chỉ nói rõ như sau :

“Tính dục quy hướng về tình yêu phu phụ của người nam và người nữ. Trong hôn nhân, sự thân mật thân xác giữa hai vợ chồng trở thành một dấu hiệu và một bảo chứng của sự hiệp thông tinh thần. Nơi các Kitô hữu các dây liên lạc  của hôn nhân đã được thánh hóa bằng một bí tích…Tính dục làm cho hai người nam và  người hiến thân cho nhau qua những hành vi riêng và độc chiếm của vợ chồng: tính dục không phải là một cái gì thần túy sinh học, nhưng nó liên hệ đến phần sâu xa nhất của nhân vị con người. Nó chỉ được thực hiện cách nhân bản thật sự, khi nó là thành phần cấu tạo của tình yêu làm cho người nam và người nữ trọn vẹn dấn thân đối với nhau cho đến khi chết.” ( SGLGCG số 2360- 61)

Ngoài những  lời dạy trên đây, tuyệt đối không có lời dạy nào nói rằng “tinh dục là rất sướng” như linh mục kia đã nói. Nói như vậy phải chăng linh mục kia đã “nếm mùi đời rồi” nên mới có kinh nghiệm bản thân như vậy??? Nếu không làm sao ông biết rằng “tình dục là rất sướng” ? Và dù có kinh nghiệm bản thân như vậy, thì trên cương vị linh mục, ông cũng không được phép “mô tả tính dục” cách  thô lỗ như vậy trong bài giảng hay nói chuyện với giáo dân, vì nghe ông mô tả như vậy, người nghe có cảm tưởng là ông đã từng “nếm mùi vị tính dục” nên mới có kinh nghiệm như vậy. Đúng ra ngôn ngữ trên chỉ để dành cho “giới ăn chơi sa đọa”  chứ không phải là ngôn ngữ của linh mục giảng dạy cho giáo dân về “phái tính” dựa trên Giáo Lý của Giáo Hội.

Sau hết, không một linh mục nào được phép khinh chê người này không có Chúa, người kia trông giống gái ế chồng, người nọ giống đàn ông bị vợ bỏ. !!! ngôn ngữ này hoàn toàn không phù hợp với ngôn ngữ giảng dạy của một linh mục chân chính, một thầy dạy đức tin và giáo lý tinh tuyền của Chúa.

Viết đến đây, tôi chợt nhớ có lần lỡ coi video nhan đề “cũng một kiếp người “do một người thân gửi cho xem.

Tôi tò mò muốn biết xem nội dung cuốn video kia nói về chuyện gì . Tuy mục đích của nhóm sản xuất là muốn phơi bày thảm trạng các trẻ nữ dưới tuổi thành niên đã bị bán cho các động mãi dâm và ấu dâm, (child prostitution) mà ông linh mục kia tự đánh bóng  cho mình là đang dấn thân để cứu những nạn nhân xấu số đó.., Nhưng tôi thất vọng vì phần đầu của cuốn video dành để mô tả gái mãi dâm dụ dỗ hay mời mọc đàn ông con trai vào tròng mua dâm. Nếu chủ đích muốn tố cáo tệ trạng các em nhỏ bị bán và phải hành nghề mãi dâm, thì đâu cần phải trình diễn cảnh gái mãi dâm chuyên nghiệp mời chào khách mua dâm như vậy ???

Thêm vào đó là ngôn ngữ của ông linh mục này, nói trong video nói trên.

Trước hết, ông đã khiêm tốn giả tạo, không cần thiết khi xưng “con” với mọi khán giả, già trẻ đến tham dự buổi gây quỹ để cứu các trẻ nạn nhân. Điều lố bịch và ngang tai hơn nữa là nghe ông giới thiệu một trẻ em của một cặp vợ chồng không lấy nhau nhưng lại có con để chăm sóc. Ông giải thích là người cha nuôi đứa nhỏ đó là chính ông, còn mẹ của nó là một nữ tu thuộc nhóm làm việc với ông !! Nếu mục đích của ông là kể thành tích cứu và nuôi một bé nạn nhân cùng với nữ tu kia, thì tại sao lại phải “hoa mỹ cách  thô bỉ “ khi nói rằng mình và nữ tu kia là cha mẹ đứa trẻ  mặc dù chưa từng lấy nhau, nhưng lại có con để chăm sóc !!! . Đây là sự thật có trên video “Cũng một khiếp người” đang lưu hành. Ngôn ngữ trên của ông linh mục trẻ này cũng phần nào chứng minh ngôn từ quái dị và tục hóa của ông trong bài giảng có thâu video tại giáo xứ Tân Sa Châu trong năm qua…

Tóm lại, thư tố cáo nói trên của một linh mục khác gửi cho tôi quả thật là kinh dị vì ngôn từ và nội dung bài giảng của linh mục kia hoàn toàn trái nghịch với giáo lý của Giáo Hội, với nhân cách và ngôn từ phải có của bất cứ linh mục nào của Chúa.

Ước mong linh mục kia nhận ra khuyết điểm lớn này để  kịp sửa sai và lấy lại uy tín với giáo dân, và cách riêng, của những người đang cộng tác với ông trong việc từ thiện hiện nay.

Lm Phanxicô Xaviê Ngô Tôn Huấn

(Houston, Texas, USA)

buổi làm việc với ĐSQ Australia.

From facebook:  Thuong Phan and Tai Nguyen shared Trịnh Bá Phương‘s post.
Image may contain: 4 people, people standing

Trịnh Bá Phương with Sự Đào Công and Trịnh Bá Tư.

Hôm nay ngày 23.1.17 tôi có buổi làm việc với ĐSQ Australia.
Buổi làm việc thông báo cho ĐSQ Úc một số nội dung sau:

– Về việc công an đe doạ giết tôi tại đồn công an phường Dương Nội.

– về việc tước đoạt đất đai ở Dương Nội, gây hậu quả người dân thất nghiệp và nghèo đói.

– về việc chị Thuy Nga, Nguyễn Văn Oai, Nguyễn Văn Hoá bị công an VN lạm dụng quyền lực và nhà tù để bắt giam tuỳ tiện.

– việc công an chuyển mẹ tôi đến trại giam Gia Trung đã gây khó khăn cho gđ trong việc thăm nuôi, tiếp tế.

– việc an ninh hack Fb của tôi và xoá hết các clip phiên toà, và các stt viết về khoản lợi nhuận kếch xù 2 tỷ USD sau thu hồi đất ở Dương Nội.

– giới thiệu tập phim Nỗi Đau Mất Đất.

kết thúc buổi làm việc bà Rose Maskiell tham tán chính trị ĐSQ Úc hỏi chúng tôi có đề nghị gì đến chính phủ VN không?, Úc sẽ gửi thông điệp của chúng tôi qua những buổi đối thoại nhân quyền giữa Úc và VN .

chúng tôi đề nghị :
1. sửa ngay luật đất đai, tư hữu hoá đất đai, người nông dân phải có tư liệu sản xuất.
2. chấm dứt sử dụng bạo lực và nhà tù để đàn áp, bịt miệng dân.

Ông Dzerzhinsky được dựng tượng ở VN là ai?

Ông Dzerzhinsky được dựng tượng ở VN là ai?

Học viện Cảnh sát Nhân dân ở Hà Nội vừa khánh thành tượng ông Felix Dzerzhinsky, lãnh đạo đầu tiên của ngành công an Liên Xô.

Dzerzhinsky được cho là đóng vai trò chính trong các vụ tàn sát người Nga bị quy kết là ‘phản cách mạng’ năm 1920

Theo một bài trên trang của Đài Tiếng nói Ba Lan về lịch sử:
“Tháng 10/1918, những công nhân tại Moscow đình công và bị vây bắt, quy kết là phản cách mạng và xử bắn bằng súng máy. Tại Petrograd, nhiều người bị lĩnh án tử hình, tay họ bị trói cùng nhau, và đến đêm bị đẩy lên các xà lan gỗ, đem ra ném xuống Vịnh Phần Lan. Người ký các lệnh đó chính là Felix Dzerzhinsky.”

Dzerzhinsky chính là người lãnh đạo tàn bạo của tổ chức đứng đằng sau làn sóng khủng bố Bolshevik.

Image may contain: one or more people, people standing and outdoor

Bị chất vấn lạm thu, hiệu trưởng vung dao chém người

Bị chất vấn lạm thu, hiệu trưởng vung dao chém người

Nguoi-viet.com

Hàng trăm phụ huynh tập trung tại trường chất vấn, bao vây ông Khai. (Hình: Báo Dân Trí)

QUẢNG BÌNH (NV) – Bị phụ huynh học sinh chất vấn vì lạm thu phí, ông hiệu trưởng một trường tiểu học ở xã Quảng Lộc đã vung dao chém làm bị thương một phụ huynh phải đưa đi cấp cứu.

Ngày 18 Tháng Giêng, nói với phóng viên báo điện tử Dân Trí, ông Phạm Thanh Minh, trưởng Phòng Giáo Dục thị xã Ba Đồn cho biết, đã tạm đình chỉ công tác ông Nguyễn Minh Khai, hiệu trưởng trường tiểu học Cồn Sẻ, xã Quảng Lộc để làm rõ việc “đã vung dao làm một phụ huynh học sinh bị thương khi bị vây ‘nói chuyện’ về việc lạm thu tiền của nhà trường.”

Theo cơ quan này, sự việc xảy ra vào ngày 16 Tháng Giêng. Hàng chục phụ huynh thấy ông Khai tại trường tiểu học Cồn Sẻ nên đã xúm vào “nói chuyện” liên quan đến các khoản thu đầu năm học không hợp lý, mà nhà trường không thông báo hay tổ chức họp phụ huynh, hay được các cơ quan chức năng cho phép trong nhiều năm làm hiệu trưởng.

Ngoài ra, tại sao ông Khai đã có quyết định điều chuyển công tác và kỷ luật nhưng vẫn xuất hiện và điều hành mọi hoạt động tại trường tiểu học Cồn Sẻ như cũ. Chưa hết, ông này còn có những phát ngôn “gây bất bình dư luận.”

Thấy nhiều người tức giận vây quanh, ông Khai tìm cách rời khỏi trường thì bị đám đông ngăn lại. Lập tức ông này đã rút một con dao thủ sẵn trong người rồi vung lên dọa chém, song bị một số người ngăn cản lao vào giật dao. Thế nhưng, ông Khai đã vung dao chém làm ông Mai Lưu (56 tuổi), trú thôn Cồn Sẻ, xã Quảng Lộc đứt 2 ngón tay phải đưa đến bệnh viện sơ cứu và điều trị.

Công an thị xã Ba Đồn sau đó phải huy động lực lượng đến “giải vây” thì ông Khai mới rời được khỏi trường. (Tr.N)

Thư gửi bà con bị cháy nhà tại Nha Trang!

Thư gửi bà con bị cháy nhà tại Nha Trang!

Đêm 17-01-2017 quả là thời khắc kinh hoàng của bà con cồn Nhất Trí. Ngọn lửa đã cướp đi mọi tài sản và nơi sinh sống của bà con. Chúng tôi đau buồn khi đọc những dòng  thông tin trên mạng về vụ cháy kinh hoàng quét sạch 70 căn nhà của bà con. Không đau sao được khi ngôi nhà và tài sản của bà con giờ đây không còn nữa. Vùng Cồn của bà con vốn là nơi từ nhiều thế hệ gắn bó sinh sống, nay bỗng chốc hoang tàn sau ngọn lửa. Cuộc sống vùng biển mặn vốn cơ cực nay lại càng khó khăn hơn với bà con.

Khi ngọn lửa bốc cháy, dĩ nhiên hệ thống cứu hỏa chẳng thể tiếp cận kịp thời vì thôn xóm của bà con nằm giữa biển. Hơn nữa từng con đường quá nhỏ nên xe cứu hỏa cũng chẳng thể tiếp cận. Thay vào đó, bà con dùng sức người để chống chọi với ngọn lửa kinh hoàng. Do lửa cháy nhanh quá nên bà con chỉ còn biết bỏ nhà mà chạy. Ai cố lắm chỉ có thể kịp đem theo một số giấy tờ. Lửa đã thắng và hệ quả là bà con giờ đây trong cảnh khó khăn trăm bề.

Chúng tôi chia buồn với bà con trong những ngày sắp tết. Chúng tôi cảm nhận được cảnh bà con phải đối diện với cảnh màn trời chiếu đất. Chúng tôi không biết phải làm sao ngoài những lời cầu nguyện với Thượng Đế. Xin Ngài ban cho mỗi người nơi vùng đất thân thương này sớm khắc phục hậu quả và trở lại cuộc sống bình thường. Dù phía trước còn muôn vàn gian khổ, nhưng chúng tôi mong sao bà con sớm vực dậy để vui sống.

Sáng nay khi đọc báo “lề trái, lề phải” về vụ cháy nhà của bà con, điều đọng lại trong tôi là nguyên nhân của vụ cháy này là gì? Dĩ nhiên chưa ai biết chính xác nguyên nhân; nhưng ai cũng biết cuối năm 2014, UBND tỉnh Khánh Hòa đã thông báo thu hồi đất Cồn Nhất Trí của bà con để giao cho một công ty thực hiện dự án tổ hợp khách sạn 5 sao. Trước giờ thành phố biển Nha Trang luôn là nơi hấp dẫn đối với nhà đầu tư trong lãnh vực vui chơi giải trí và nhà ở thương mại. Trong những năm qua, việc giải tỏa trắng gặp phải sự phản đối của nhiều người dân trong vùng dự án này.

Khi chờ cơ quan chức năng điều tra vụ việc, ai cũng cảm thông cho những khó khăn mà bà con đang gặp phải. Chỉ mong xã hội có thể cho bà con sự công bằng và dành cho bà con một nơi ở xứng đáng. Nơi ấy mỗi người trên Cồn Nhất Trí được sống bình an hạnh phúc, được phát triển về mọi phương diện. Mong thay!

Sau cùng, qua biến cố này, chúng tôi lần nữa chia buồn với quý bà con và hằng cầu mong cho qúy bà con sớm tìm được giải pháp khắc phục những khó khăn.

18-01-2017

Phạm Đình Ngọc SJ

CHUYỆN KỂ CỦA MỘT ĐỨC GIÁM MỤC


CHUYỆN KỂ CỦA MỘT ĐỨC GIÁM MỤC

Tin vào Giáo Hội là một trong những cách thể hiện lòng tin vào Đức Kitô. Và người ta phải thừa nhận rằng chính các mục tử trong cung cách hành động và thái độ của mình tác động lớn lao đến niềm tin của từng Kitô hữu.

Trong cuộc đời tôi, tôi có điều may mắn là được tiếp xúc với những mục tử nhân dũng – nhân lành và anh dũng (cách nói của linh mục Giuse Đinh Xuân Long, gốc giáo phận Đà nẵng). Do đó tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc và hy vọng vào Hội Thánh, Thân mình mầu nhiệm của Đức Kitô.

Bài viết này xin được kể lại một lần gặp gỡ với ngài, một vị Giám mục khôn ngoan, nhân ái và can đảm. Có lẽ không cần nêu danh tánh của ngài, đơn giản là vì ngài có một danh tánh ai cũng biết: Mục Tử Chân Chính.

Ngài là vị mục tử không nhượng bộ trước bất công, không thoả hiệp với bóng tối. Ngài nói nhẹ nhàng nhưng cương quyết. Nghe những câu trả lời cho những người chất vấn ngài, người ta có cảm giác được an ủi, khích lệ và như được gặp gỡ Đức Kitô là Chúa Chiên Lành.

Ngài hay gặp rắc rối phiền phức và bị cấm đoán khi đi dâng lễ cho những cộng đoàn tín hữu ở vùng sâu và heo hút vào các dịp Đại Lễ. Khi trả lời cho những người có chức quyền về việc đó, ngài bảo: “Tôi thấy các anh dại quá khi các anh cấm tôi đến dâng lễ cho những anh em Công giáo ở vùng ấy!” Họ hỏi dại là dại làm sao. Ngài trả lời: “Này nhé, nếu các anh để tôi tự do dâng Lễ, thì tối đa ở đó cũng chỉ được khoảng 20 giáo dân nghe tôi giảng. Nghe xong có khi về nhà họ quên mất. Chứ các anh cấm tôi như thế, bây giờ cả thế giới đều biết, đều nghe đến tôi. Đó là bài giảng hùng hồn. Như vậy không phải các anh dại sao?”.

Nghe vậy, dĩ nhiên những người ấy im lặng. Không biết họ nghĩ gì, nhưng tôi đoán chắc họ sẽ tự vấn, và trong lòng họ, như nhà văn DTH đã viết, “có một cuộc chiến khác nổi lên”.

Chuyện về cái gọi là Uỷ ban Đoàn Kết Công Giáo hay Công Giáo yêu nước mà dân chúng thường gọi là đám quốc doanh cũng thú vị. Những người có quyền đến gặp ngài và đặt thẳng vấn đề rằng ở nhiều giáo phận đã có cái Uỷ ban này, nhưng trong giáo phận ngài thì không. Họ nói rằng nếu giáo phận tổ chức Uỷ ban ĐK này thì mỗi năm nhà nước sẽ chi cho hai tỷ đồng để tiêu dùng. Ngoài ra khi đi họp ở Hà nội thì các ông “yêu nước” sẽ được ở khách sạn năm sao, sẽ được đi Đồ sơn hay đi đâu đó nghỉ mát. Hai tỷ đồng, số tiền lớn thật, có số tiền ấy ngài tha hồ làm được nhiều việc. (Nghe điều này tôi mới biết tại sao những ông “yêu nước” ở các nơi tích cực dữ dội!).

Nghe các ông ấy trình bày đầy “hấp dẫn” như thế, ngài hỏi lại: “Các ông nói cho tôi biết Uỷ ban ấy là tổ chức tôn giáo hay tổ chức chính trị?” Họ trả lời: “Đó là tổ chức chính trị phục vụ đảng và nhà nước”.

Họ dứt lời thì ngài từ tốn nói: “Bây giờ tôi hỏi các anh nhé. Các anh có  muốn thấy gia đình người ta chia rẽ, xung khắc không? Giáo phận khác thế nào tôi không biết, chứ ở giáo phận tôi nếu có cha nào tham gia vào uỷ ban ấy là lập tức có chia rẽ và nghi kỵ ngay. Là Giám mục, không lẽ tôi muốn nhìn giáo phận chia rẽ?”

Im lặng một lúc, ngài tiếp: “Các ông có nghĩ rằng linh mục giỏi làm chính trị không? Trước kia các ông nghĩ các linh mục tuyên uý trong Quân Lực VNCH làm chính trị, nhưng sau hàng chục năm bắt các linh mục ấy đi học tập, các ông đã biết các linh mục chẳng biết làm chính trị gì cả. Các ông bảo Uỷ ban ĐK ấy là tổ chức chính trị mà kêu gọi các linh mục không biết chính trị vào hoạt động là để họ phá chế độ!”

“Chưa hết”, ngài nói tiếp, “Dân mình còn nghèo khổ, ông nghĩ làm sao chúng tôi là Giám mục, linh mục, là người có Đạo, lại có thể nhận hai tỷ đồng tiền của dân để tiêu pha, rồi còn ở khách sạn năm sao, rồi đi du lịch nơi này nơi nọ cho được?”

Nghe đến đó thì họ không nói chuyện UBĐK ấy với ngài nữa.

Một chuyện khác cũng rất thú vị là chuyện về lá cờ. Trước đây đã có những tuyên bố thế này thế nọ về cờ đỏ cờ vàng làm cho người dân hoang mang và cộng đồng người Việt hải ngoại buồn phiền. (Nếu được nghe ngài nói, chắc cả nhà nước lẫn dân chúng đều vui!).

Đó là một lần ngài đi nước ngoài. Khi đến cơ quan nhà nước nhận hộ chiếu, người ta dặn dò ngài: “Ông đi nước ngoài nhớ đừng chụp hình với lá cờ vàng ba sọc đỏ, nếu không là toi đời ông!”. Ngài đáp ngay: “Vậy tôi trả hộ chiếu lại cho các ông, tôi không đi nữa”. Họ ngạc nhiên hỏi ngài: “Sao vậy?” Ngài cười: “Chứ nếu đi nước ngoài mà toi đời thì đi làm gì?”.

Rồi ngài nói với các ông ấy: “Này nhé, tôi vào nhà ông, thấy ông để tượng Hồ chí Minh với lá cờ đỏ, tôi có bảo ông đem đặt chỗ khác không? Đến nhà người ta ai làm thế. Ở nước ngoài, nơi tôi đến có lá cờ vàng, chẳng lẽ tôi bảo họ đem đi chỗ khác cho tôi ngồi và chụp hình à?”

Ngài nói tiếp, lý luận sắc bén: “Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu, một trăm năm nô lệ giặc Tây, vậy các ông có ghét Tàu và Tây lắm không? Tôi thấy mấy ông lãnh đạo vẫn đứng chào cờ Trung quốc, chào cờ Pháp, Mỹ đó thôi. Vậy tại sao lá cờ vàng của anh em người Việt mình mà các ông căm ghét đến thế?”

“Còn nữa, hàng năm chúng ta đón bao nhiêu Việt kiều, nhận bao nhiêu tiền họ gửi về, sao lại phải lúc nào cũng căm ghét cờ của họ?”

Ngài nói thêm, như lời tâm sự, nghe rất xúc động: “Năm 1954 gia đình tôi di cư vào Nam. Gia đình tôi sống được và tôi lớn lên, ăn học là dưới lá cờ vàng. Nếu các ông di cư năm ấy thì các ông cũng thế thôi.”

Nghe những lời vô cùng hợp lý như thế, chắc họ bất ngờ và ngượng ngùng lắm nên cuối cùng họ bảo: “Thôi ông cứ đi…”

Một chuyện khác cũng rất thú vị mà khi nghe ngài kể, tôi ngạc nhiên tò mò không hiểu ngài sẽ kết luận thế nào. Ngài nói với cán bộ nhà nước: “Các ông nghĩ mà xem, ở những nước Công giáo toàn tòng như Pháp hay Ý có bao giờ chính phủ yêu cầu toàn dân đi học giáo lý không? Ấy vậy mà ở Việt nam, nhà nước đã từng ra lệnh cho toàn dân, có đạo cũng như không có đạo phải đi học giáo lý cả thời gian dài”.

Nghe vậy, họ ngạc nhiên hỏi: “Chúng tôi có thấy nhà nước bắt mọi người học giáo lý bao giờ đâu?” Ngài bảo: “Chưa hiều à? Thì trong dịp lễ phong Thánh cho các Thánh Tử Đạo Việt Nam năm 1988 đó”. Họ cũng chưa hiểu (Và tôi nghe ngài nói tôi cũng chưa hiểu!).

Ngài bảo: “Này nhé, năm đó các ông phản đối việc phong thánh, nên các ông bắt mọi người, từ bí thư đảng đến dân thường, từ thượng toạ Phật giáo đến người đạo khác, từ linh mục đến giáo dân đi mítting nghe các ông nói về Giáo Hội Công Giáo, về các Thánh Tử Đạo. Các ông chê trách, các ông lên án, các ông cho là nhiều vị Tử đạo là xấu, là theo thực dân, Đạo Công giáo là không đúng v.v…”

Họ vẫn chưa hiểu và hỏi ngài: “Vậy sao ông bảo nhà nước bắt dân học giáo lý?”. Ngài cười: “Vẫn chưa hiểu à? Bây giờ nhé, chúng ta nói chuyện thật lòng như những người bình thường với nhau đi, tôi lột lon Giám mục của tôi, các ông cũng lột lon cán bộ đi. Các ông có biết thời trước 1954 dân chúng gọi Việt minh là gì không? Là Vẹm đó. Vẹm là nói dối, họ bảo nói dối như Vẹm. Vậy các ông nói gì thì dân cũng hiểu ngược lại. Các ông càng nói xấu Giáo Hội, nói xấu các Thánh Tử Đạo thì người ta càng hiểu rằng Giáo Hội Công Giáo là tốt, các Thánh Tử Đạo là tốt”.

Nghe nài nói xong, họ im lặng (chứ biết trả lời thế nào). Ngài nói sâu sắc, rõ ràng và rất thật. Tôi nghĩ rằng ai nghe chuyện này cũng đều thán phục ngài.

Nói về người Công giáo và chữ Quốc ngữ, ngài cũng có lý luận thú vị. Ngài bảo rằng có một gia đình kia giàu có lắm. Trong nhà có một đứa con và một người giúp việc. Người con ỷ lại, chỉ lo ăn chơi, trong khi người giúp việc thì chăm chỉ làm việc và dành dụm. Rồi một ngày kia, người con ấy phá sản, phải vay mượn nợ khắp nơi. Lúc ấy người con phải nhờ đến người giúp việc kia bảo lãnh cho mình. Hoá ra cuối cùng vị thế phải thay đổi!

Ngài dùng ví dụ ấy để diễn tả sự thật này là chữ Quốc ngữ do cha Alexandre de Rhodes lập ra với mục đích truyền giáo. Như vậy chữ Quốc ngữ trước hết là của người Công giáo, nhưng cuối cùng người Công giáo lại không biết sử dụng thứ chữ “gia bảo” của mình. Bằng chứng là có được bao nhiêu nhà văn nhà thơ Công giáo?

Còn nhiều điều thú vị mà tôi học được từ vị Giám mục khả kính ấy. Tôi lắng nghe ngài kể chuyện mà cảm phục tài lý luận, sự phán đoán và cái tâm trong sáng của vị Mục tử. Viết lại chuyện này, tôi thầm cám ơn Chúa vì Giáo Hội Việt Nam được diễm phúc có những mục tử như ngài và cám ơn Chúa vì mình được gặp gỡ ngài. Chúng ta cám ơn Chúa vì Ngài vẫn ở giữa dân Ngài qua những vị mục tử nhân lành, anh minh và can trường.

Xin Chúa chúc lành cho ngài, để ngài được như lời Kinh Thánh: “Chúa đã ban cho tôi miệng lưỡi đã được huấn luyện, để tôi biết dùng lời nói nâng đỡ kẻ nhọc nhằn.” (Is. 50,4). Dân Chúa nhọc nhằn được nghe lời của của mục tử nhân dũng thì lập tức thấy bình an và hy vọng.

Gioan Lê Quang Vinh

Tác giả: Gioan Lê Quang Vinh