Cụ bà Tây Ninh 92 tuổi 40 năm thầm lặng may mền tặng người nghèo

Cụ bà Tây Ninh 92 tuổi 40 năm thầm lặng may mền tặng người nghèo

Hơn 40 năm nay, cứ đều đặn mỗi ngày cụ Màng lại thầm lặng may mền đem tặng người nghèo khó. (Hình: Báo Thanh Niên)

TÂY NINH (NV) – Suốt hơn 40 năm nay, một cụ bà 92 tuổi ở thành phố Tây Ninh vẫn thầm lặng thu nhặt từng mảnh vải vụn để may thành những chiếc mền ấm tặng người nghèo và đồng bào gặp hoạn nạn, thiên tai.

Câu chuyện được báo Thanh Niên, ngày 15 Tháng Ba, kể lại qua bài ký sự cho hay, đến hẻm 29, đường Lạc Long Quân, phường 4, thành phố Tây Ninh hỏi thăm cụ bà Phạm Thị Màng (cụ Tư Màng) thì ai cũng biết. Bởi hàng chục năm qua, người dân ở đây đã quá quen với tiếng máy may cọc cạch phát ra từ căn nhà nhỏ của bà. Những hôm vắng tiếng máy may, mọi người biết là cụ đang mang mền đi tặng người nghèo hoặc đang bị bệnh.

Nói với phóng viên báo Thanh Niên, bà Tư cho biết, thấy thợ may thường bỏ đi những mảnh vải thừa, bà thấy tiếc vì còn nhiều người nghèo, người khốn khó gặp thiên tai, lũ lụt phải co ro trong giá lạnh mà không tìm được mảnh vải đắp. Nghĩ vậy, bà đem hết số tiền của con cháu cho dưỡng già mua chiếc máy may và vài bao vải vụn bắt đầu công việc thầm lặng.

Vải được mua về, bà tuyển lựa, phân loại lớn nhỏ kỹ lưỡng. Buổi tối, bà cắt vải thành những mảnh hình chữ nhật, hình vuông hoặc hình tam giác đều nhau. Đến sáng, bà lại ngồi lên máy may ráp chúng lại.

Mỗi tấm mền rộng 2 mét, ngang 1.5 mét muốn bền, đắp ấm bà may thành 2 lớp được ghép lại từ hàng trăm mảnh vải vụn bé xíu. Để làm được một chiếc mền đẹp, mỗi tấm bà phải tỉ mẩn từ 2-3 ngày và tốn rất nhiều công sức. Trước đây còn khỏe, mỗi ngày bà may được 1-2 tấm mền. Còn giờ đây, sức khỏe giảm sút nên cứ 2 ngày bà làm được 1 tấm. Tháng nào có lịch đi làm từ thiện nhiều thì bà thức khuya hơn để may.

May xong, bà cắt gọt cho đều, đẹp các góc rồi may đường viền cẩn thận để mền bền, chắc. Sau đó, bà đem mền đi giặt sạch sẽ, ngâm nước xả vải cho thơm, phơi khô rồi bỏ vào bịch nilon để sẵn. Cứ làm được 5-10 cái, bà lại đem đi tặng hoặc ai cần đến nhà xin thì bà mang ra cho. Những khi đau ốm không đi được thì bà gửi Hội Phụ Nữ trao giùm.

“Mỗi tháng, ngoài hơn 200,000 đồng tiền điện, nếu tính thành tiền, thì mỗi chiếc mền chắc chỉ đủ để ăn một bữa cơm thôi. Người khổ, người khó hơn mình còn nhiều lắm. Mình không có tiền thì góp sức. Chỉ đến khi nào tôi không sống nữa thì tôi mới nghỉ việc,” cụ bà tâm sự.

Suốt nhiều năm trời mua vải vụn, một lần các mối bán vải tình cờ biết chuyện, tất cả đều cảm động nên sau đó họ cho người chở vải vụn miễn phí đến tận nhà để bà khỏi phải đi lại cực nhọc và không phải bỏ tiền túi ra mua.

Tiếng tốt về cụ Tư Màng truyền đi xa, số vải vụn được khắp nơi gửi đến cho bà. Trong căn nhà nhỏ của cụ bà 92 tuổi, đâu đâu cũng xuất hiện những bao vải vụn chờ đến lượt được bà làm thành những tấm mền ấm áp gửi đến tay người khốn khó.

Chiếc máy may đã hơn 40 tuổi đã giúp bà hoàn thiện hàng triệu chiếc mền ấm cho người nghèo ở khắp Việt Nam. (Tr.N)

LHQ thúc Việt Nam đối phó nạn xâm hại tình dục trẻ em

LHQ thúc Việt Nam đối phó nạn xâm hại tình dục trẻ em

Cán sự xã hội tư vấn một cô gái cần được bảo vệ đặc biệt. (Hình: UNICEF Viet Nam/Truong Viet Hung)

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Liên Hiệp Quốc bầy tỏ sự quan tâm đặc biệt và kêu gọi Việt Nam đối phó với tình trạng xâm hại tình dục trẻ em rất phổ biến, nhưng thường bị bỏ lơ.

Trong một bản thông cáo phổ biến hôm Thứ Sáu, 17 Tháng Ba, Liên Hiệp Quốc nhắc nhở nhà cầm quyền CSVN rằng: “Mọi trẻ em có quyền sống mà không chịu bạo lực, lạm dụng và bị bóc lột.”

 Trước các tin tức xâm hại tình dục trẻ em những ngày vừa qua đang làm phẫn nộ mọi người, bản thông cáo của Liên Hiệp Quốc cho biết: “Tuy hoan nghênh hành động của chính quyền Việt Nam trong việc điều tra các sự việc liên quan đến xâm hại tình dục trẻ em mới đây, Liên Hiệp Quốc vẫn hết sức quan ngại tình trạng xâm hại trẻ em xảy ra rất phổ biến và đa số các sự việc không được báo cáo hoặc không được chính quyền giải quyết một cách đầy đủ ngay cả khi đã được báo cáo.”

Theo ước tính của Liên Hiệp Quốc, cứ bốn trẻ em ở Việt Nam thì có một em nhỏ là nạn nhân của tình trạng lạm dụng và có ít nhất 1,300 trường hợp được báo cáo mỗi năm. Đây chỉ là con số ước lượng trung bình mà trên thực tế con số có thể còn lớn hơn nhiều. Tuy nhà cầm quyền CSVN lập ra đủ mọi thứ hội đoàn trong đó có những hội đoàn bảo vệ phụ nữ, trẻ em, nhưng hiện vẫn không có những con số thống kê chính thức, dù là những con số tương đối gần đúng.

Trước áp lực của dư luận trong nước và của quốc tế, chính quyền Việt Nam, qua Viện Kiểm Sát Nhân Dân Tối Cao, thúc dục cơ quan này tại các địa phương “rà soát” về loại tội này trên cả nước.

“Viện Kiểm Sát Nhân Dân Tối Cao yêu cầu viện trưởng viện kiểm sát nhân dân tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương kiểm tra, rà soát ngay toàn bộ các vụ việc, vụ án về loại tội phạm này trên toàn quốc và báo cáo kết quả về viện Viện Kiểm Sát Nhân Dân Tối Cao trước ngày 20 Tháng Ba để chỉ đạo, xử lý nghiêm minh, nhằm chống bỏ lọt tội phạm,” theo báo Thanh Niên cho biết.

Cũng trong ngày Thứ Sáu, người ta thấy báo chí trong nước loan tin Phó Thủ Tướng Vũ Đức Đam “giao Bộ Giáo Dục chỉ đạo tăng cường giáo dục, hướng dẫn kỹ năng giúp trẻ em nâng cao năng lực nhận biết, phòng tránh bị xâm hại.”

Một chỉ dấu rõ rệt về tình trạng xâm hại tình dục trẻ em rất nghiêm trọng nhưng nhà cầm quyền các cấp tại Việt Nam không mấy tích cực đối phó là từ Tháng Hai đến nay, người ta chỉ thấy có bốn vụ được công an ở các địa phương làm mạnh hơn bình thường khi có sự can thiệp từ cấp cao qua chỉ thị của chủ tịch nước hay của một phó thủ tướng. Nếu không, sự việc đã bị cho chìm xuồng như hàng ngàn vụ khác.

Trước sự ngó lơ của chính quyền, Liên Hiệp Quốc, qua ông Kamal Malhotra, đại diện thường trú tại Việt Nam, kêu gọi điều tra và truy tố trừng phạt các kẻ xâm hại tình dục trẻ em. Ông Malhotra cho biết cơ quan của ông sẽ tiếp tục giúp Việt Nam hoàn thiện luật pháp, phát triển các dịch vụ bảo vệ trẻ em cũng như hỗ trợ điều tra và truy tố các vụ án nhậy cảm về giới tính và trẻ em.

Liên Hiệp Quốc thúc giục Hà Nội là đã đến lúc Việt Nam cần phải thu ngắn khoảng cách giữa luật lệ nhà nước với tiêu chuẩn pháp lý quốc tế, những cam kết chính trị và hành động mà họ từng đặt bút ký kết gồm cả Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền, Công Ước Quốc Tế về Các Quyền Dân Sự và Chính Trị.

Liên Hiệp Quốc khuyến khích bất kỳ ai là nạn nhân hay nhân chứng liên lạc với đường dây nóng (điện thoại) bảo vệ trẻ em ở Việt Nam: 1800 1567 để được hỗ trợ.

Theo các thống kê trong hội nghị quốc gia về tình dục, sức khỏe và xã hội diễn ra vào cuối năm 2016 tại Hà Nội, cứ 8 giờ trôi qua lại có một trẻ em Việt Nam bị xâm hại. Đó chỉ là con số tính trung bình từ số liệu thống kê của Bộ Lao Động – Thương Binh và Xã Hội. Các con số này còn cho thấy trong năm năm, từ 2011 đến 2015, cả nước có 5,300 vụ xâm hại tình dục trẻ em. (TN)

Con nhà báo Đạm Phong họp báo: Cha tôi làm việc cho CIA

Con nhà báo Đạm Phong họp báo: Cha tôi làm việc cho CIA

Đỗ Dzũng/Người Việt

Ông Nguyễn Thanh Tú tại cuộc họp báo. (Hình: Đỗ Dzũng/Người Việt)

WESTMINSTER, California (NV) – “Cha tôi làm việc cho CIA.”

Đó là tiết lộ mới nhất của ông Nguyễn Thanh Tú, con trai cố nhà báo Đạm Phong, từng bị sát hại trước cửa nhà ở Houston, Texas, năm 1982, cho biết trong cuộc họp báo do Diễn Đàn Nhịp Cầu Dân Chủ tổ chức tại Thư Viện Việt Nam Toàn Cầu, Westminster, sáng Thứ Sáu, 17 Tháng Ba.

 Ông kể tiếp: “Tôi nhớ, lần đầu tiên khi nhà báo AC Thompson, người làm cuốn phim ‘Terror in Little Saigon’ hỏi có biết cha tôi là CIA không, tôi không trả lời. Cho tới khi Thompson nói Bộ Quốc Phòng biết việc này, lúc đó tôi mới thừa nhận. Đây là lần đầu tiên tôi xác nhận cha tôi làm việc cho CIA.”

“Trong nhà tôi, có lẽ chỉ có người anh cả và tôi biết chuyện này. Tôi nhớ cha tôi kể, có lần ông nói với cựu Đại Tá Phạm Văn Liễu là đừng nói lý lịch của cha tôi cho ai biết. Sau này, tôi có liên lạc với CIA, họ xác nhận, và chia buồn cùng gia đình tôi,” ông Tú kể tiếp.

Hồi thập niên 1980 và thập niên 1990, có ít nhất năm nhà báo gốc Việt bị sát hại một cách bí ẩn ở Hoa Kỳ. Đó là Dương Trọng Lâm (báo Cái Đình Làng, San Francisco), Đạm Phong (sáng lập báo Tự Do, Houston), Đỗ Trọng Nhân (nhân viên báo Văn Nghệ Tiền Phong, Virginia), Lê Triết (bỉnh bút báo Văn Nghệ Tiền Phong), và Phạm Văn Tập, tức Hoài Điệp Tử (chủ biên tạp chí Mai, Orange County).

Mặc dù FBI đã điều tra, nhưng cho tới nay, họ không tìm được manh mối về thủ phạm, và hồ sơ đã đóng.

Về việc này, ông Tú giải thích: “CIA cho tôi biết, họ biết người giết cha tôi đến lúc nào, đi xe màu gì… và chuyển hồ sơ qua cho FBI điều tra, nhưng FBI không làm tới. Ngoài ra, FBI lúc đó không có người biết tiếng Việt, và có lẽ họ chưa hiểu cộng đồng Việt Nam, nên họ không điều tra tiếp.”

“Sau này, FBI có yêu cầu tôi ký hồ sơ để họ mới có quyền lật lại sự việc trong hồ sơ lưu trữ của Bộ Tư Pháp, nhưng tôi không chịu vì tôi không còn tin họ nữa. Và từ khi phim ‘Terror in Little Saigon’ được chiếu, tôi tự đi tìm công lý cho cha tôi. Bây giờ, tôi đã có nhiều bằng chứng rồi, nên hôm nay tôi mới họp báo để cho cộng đồng biết,” ông Tú nói tiếp.

Ông Tú cũng cho biết, hiện ông đang làm việc với Bộ Tư Pháp, cơ quan chống tội phạm của Sở Thuế IRS, và một số cơ quan khác để tiếp tục truy tìm thủ phạm.

Ông cũng nhờ ba thượng nghị sĩ và hai dân biểu ở Quốc Hội giúp đỡ.

Có mặt tại buổi họp báo, cựu Thiếu Tá Đặng Văn Âu cho biết: “Tôi hoàn toàn ủng hộ việc làm của Nguyễn Thanh Tú, phải nói là một người con có hiếu.”

“Chúng ta đang sống trong đất nước tự do, không nên im lặng. Tại sao người Việt Nam chống cộng lại có thể im lặng trước cái chết của nhà báo Đạm Phong. Im lặng là đồng lõa!”

Tại buổi họp báo, ông Tú cũng đề cập tới một số cá nhân, tổ chức, và cơ quan truyền thông, mà ông cho rằng, đã vô tình hay cố ý tiếp tay cho kẻ giết người, mà nạn nhân chính là cha ông, và trả lời một số câu hỏi của giới truyền thông có mặt tại chỗ.

Ông khẳng định: “Tôi đã bắt đầu thấy ánh mặt trời, và tôi họp báo hôm nay là vì có nhiều thắc mắc trong cộng đồng. Ngoài ra, khi sự việc xảy ra, nhiều cơ quan truyền thông Việt Ngữ không làm tin và phóng sự điều tra đầy đủ về cái chết của cha tôi. Tôi nghĩ, chuyện tìm ra thủ phạm sắp sửa kết thúc.”


Liên lạc tác giả: dodzung@nguoi-viet.com

Người Bắc Âu: Sống đơn giản, ít ham muốn vật chất để tâm linh an bình

Người Bắc Âu: Sống đơn giản, ít ham muốn vật chất để tâm linh an bình

Để ý một chút, người ta nhận thấy, ở các quốc gia ở Bắc Âu đa phần không có nhà cao tầng to lớn, người dân ăn mặc rất mộc mạc, đi những chiếc xe cũ kỹ và ăn những món ăn đơn giản.

Người Bắc Âu: Sống đơn giản, ít ham muốn vật chất để tâm linh an bình
Một ngôi làng đẹp như trong tranh ở Bắc Âu (Ảnh: Qua Nairaland)

Cứ sau 7 giờ tối, gần như trên các ngả đường đều rất yên ắng, không có cuộc sống “xa hoa trụy lạc” vào ban đêm, cũng không có những dịch vụ cao cấp xa xỉ, kích thích thần kinh con người. Vậy, hạnh phúc của những người dân Bắc Âu đến từ đâu?

Người Bắc Âu thường xuyên nhắc đến cụm từ “Chất lượng cuộc sống”. Người Thụy Điển có câu châm ngôn: “Tiền là thứ có thể để dành được còn thời gian thì không để dành được. Bạn sử dụng thời gian như thế nào thì nó sẽ quyết định chất lượng cuộc sống của cuộc đời bạn.”

Giữa: “Cuộc sống đầy đủ nhà cao cửa rộng, tiền bạc và xe hơi sang trọng” và “Cuộc sống có đầy đủ vợ chồng, con cái, sân vườn”, người Bắc Âu sẽ lựa chọn cái vế thứ hai bởi vì thứ mà họ muốn là “phẩm chất” (chất lượng) chứ không phải là “vật chất”.

Nếu sống luôn trong trạng thái vội vã, bận rộn, bạn có nghĩ rằng linh hồn của mình sẽ không theo kịp thể xác không? Người Bắc Âu lựa chọn cách sống “chậm một chút!”, nhưng họ có thể tìm được hạnh phúc thực sự từ đây.

Sống đơn giản – Giảm ham muốn vật chất, trở về với tâm linh yên bình

Người Bắc Âu: Sống đơn giản, ít ham muốn vật chất để tâm linh an bình
(Hình minh họa: Qua Flickr)
 Hoàn cảnh thiên nhiên hà khắc khiến cho thói quen tiết kiệm đã trở thành điều tất nhiên ở Bắc Âu. Họ quan niệm rằng: Cơm không thể không ăn, nhưng không nhất thiết phải ăn quá ngon. Tiền không thể không có, nhưng không nhất thiết phải có quá nhiều.

Cuộc sống đơn giản của người Bắc Âu rất dễ để người khác nhận ra. Nó thể hiện trong cách ăn mặc, không quan trọng là đắt hay rẻ nhưng cần phải phù hợp. Những phụ nữ 70-80 tuổi thường mặc áo khoác màu nhạt kết hợp chân váy, đi giày nữ tính, khăn trùm đầu phong cách nữ hoàng Anh. Nhìn họ vừa nữ tính vừa trang nghiêm nhưng cũng không mất đi vẻ cuốn hút.

Ngoài ra, nếu nhà ai đó mới sinh em bé thì những nhà hàng xóm hay bạn bè đều sẽ mang những bộ quần áo cũ đã được giặt rũ thơm tho đến cho em bé sử dụng. Điều này là rất bình thường và có vẻ như nó cũng trở thành một thói quen lâu đời của người Bắc Âu.

Nếu một anh chàng thanh niên, một ông lão hay một cô gái đang đi trên đường mà bất chợt gặp bạn bè, thì quán cà phê ở đầu đường hay cuối ngõ sẽ là lựa chọn đầu tiên của họ. Một cốc cà phê nồng nàn trong không gian tĩnh lặng sẽ khiến họ ấm áp và thân thiết hơn.

Đường ở một số quốc gia Bắc Âu thường hẹp, ở thành thị thì phần lớn nó không phải những con đường thẳng mà là những ngõ, hẻm.

Người dân nơi đây chủ yếu sử dụng những loại xe ô tô cá nhân cỡ nhỏ. Rất nhiều người họ đều là đạp xe đạp đi làm. Bảo vệ môi trường đối với họ không phải là một loại “mốt” mà là một sự “cao thượng”.

Hiệu suất cao – Làm việc để cuộc sống tốt hơn

Người Bắc Âu: Sống đơn giản, ít ham muốn vật chất để tâm linh an bình
(Hình minh họa: Qua Flickr)

Cả ngày nhàn rỗi, không làm việc gì và làm việc cả ngày từ sáng đến tối muộn là hai trạng thái mà người Bắc Âu không lựa chọn.

Công việc của họ không quá khắt khe về thời gian, họ có thể làm thêm được việc khác nhưng họ không chọn cách ấy mà sẽ ngồi uống cà phê với bạn hay đọc sách. Dù vậy, bạn đừng nghĩ rằng, người Bắc Âu suốt ngày chỉ biết uống cà phê nhé! Điều kiện tiên quyết để họ được hưởng cuộc sống hạnh phúc là từ một thể chế phúc lợi do chính thái độ và hiệu suất làm việc của họ đem lại. “Đừng suy xét đến thu nhập, trước tiên hãy hỏi mình thích hay không thích, bởi vì công việc mình phải thích thì mới làm tốt được nó”, đây là quan niệm của người Bắc Âu. Cho nên, đối với người Bắc Âu mà nói, công việc không phải là một loại “dằn vặt, giày vò”.

Vì đề cao năng suất, nên người Bắc Âu nghĩ mọi cách để sáng tạo, như vậy để họ có nhiều thời gian hơn cho việc nghỉ ngơi và cho gia đình. Nhìn vào số lượng giải Nobel hay những giải thưởng danh giá khác trên thế giới chúng ta sẽ thấy rõ điều này.

Có nhiều thời gian hơn, người Bắc Âu sẽ tận hưởng cuộc sống bằng các kỳ nghỉ. Người Bắc Âu nổi tiếng là những người yêu du lịch. Họ thường xuyên đi hưởng thụ, ngắm cảnh đẹp trong nước cũng như trên toàn thế giới.

Yêu gia đình – vui chơi cùng con cái

Người Bắc Âu: Sống đơn giản, ít ham muốn vật chất để tâm linh an bình
(Hình minh họa)
 Trong cuộc sống của người Bắc Âu, chỉ cần vừa có kỳ nghỉ là họ sẽ cùng gia đình tận hưởng những ngày vui đùa bên nhau, cùng tắm biển, tắm nắng, trượt tuyết, cưỡi ngựa…

Người Bắc Âu rất đề cao giá trị gia đình, người chồng trong gia đình sẵn sàng hủy bỏ những buổi gặp gỡ ăn uống với bạn bè sau giờ làm để dành thời gian cho vợ con.

Điều đầu tiên sau khi tan ca trở về nhà chính là mọi người giành thời gian cho gia đình. Họ cùng nhau nấu ăn, vui đùa, kể chuyện, có rất ít người ở lại bên ngoài. Cho dù là có muốn làm thêm thì họ cũng phải chọn thời gian để tránh ảnh hưởng đến gia đình.

Ví dụ, người chồng sẽ chọn đi làm tăng ca vào lúc 3 giờ sáng bởi vì họ cho rằng buổi sáng ít nhất còn có người vợ ở nhà dùng bữa sáng cùng các con. Như vậy, người chồng sẽ chỉ bị mất đi khoảng 1 tiếng đồng hồ là thời gian gia đình gặp gỡ nhau ăn sáng. Làm thêm giờ vào buổi sáng sớm, nghe thì có vẻ khó tin, nhưng điều này lại cho các ông bố có thêm thời gian vào buổi tối để gia đình được ăn tối cùng nhau.

Một người cha tên là Fredrik nói: “Nếu như một ngày, tôi không nhìn thấy bọn trẻ, không kể cho chúng một câu chuyện, không hôn lên đầu chúng thì tôi không thể làm được bất cứ điều gì!”

Họ cho rằng, khoảnh khắc hạnh phúc nhất chính là những đứa trẻ leo lên đầu gối và ôm lấy cổ bố chúng, hôn một cái trước khi đi ngủ. Họ cảm thấy khoảnh khắc ấy chính là một loại thành tựu, một loại hạnh phúc trong cuộc đời.

Đối với người đàn ông Bắc Âu mà nói, gia đình và con cái không phải là nền tảng giúp người đàn công tìm kiếm sự thành công, mà là một phần quan trọng nhất tạo nên chất lượng cuộc sống của họ.

An Hòa

Lại bánh khổng lồ của bọn văn hoá bầy đàn.

From facebook:  Hằng Lê

Lại bánh khổng lồ của bọn văn hoá bầy đàn. Thần linh nào vào đây mà ăn, nghèo chết mẹ mà cứ bầy đặt làm trò. Tiền làm bánh sao không chia nhỏ ra rồi phát cho trẻ em nghèo. Tư duy của bọn sản đỏ chỉ có vậy bảo sao đất nước này còn lâu mới ngóc đầu lên được.
Lần đầu tiên ở Thanh Hóa, người dân đã làm chiếc bánh dày khổng lồ hơn 2 tấn dâng lên thần Độc Cước.
BAOMOI.COM

TẠI SAO LẠI CẤM 5 BÀI HÁT ĐÃ ĐƯỢC CẤP PHÉP?

From facebook: Thuong Phan shared Nguyễn Phú Yên‘s post.
No automatic alt text available.

Nguyễn Phú Yên  

Câu chuyện âm nhạc (3):

TẠI SAO LẠI CẤM 5 BÀI HÁT ĐÃ ĐƯỢC CẤP PHÉP?

Cục Nghệ thuật biểu diễn (Bộ VH-TT&DL) vừa quyết định tạm thời dừng lưu hành 5 ca khúc sáng tác trước năm 1975. Các ca khúc bị tạm dừng phổ biến dù đã được cấp phép trước đó bao gồm: Cánh thiệp đầu xuân (Lê Dinh – Minh Kỳ), Rừng xưa (Lam Phương), Chuyện buồn ngày xuân (Lam Phương), Đừng gọi anh bằng chú (Diên An), Con đường xưa em đi (Châu Kỳ – Hồ Đình Phương). Cục Nghệ thuật biểu diễn cho biết đã xem xét nội dung ca từ 5 bài hát trên, đối chiếu với bản nhạc gốc, đã thẩm định lại và quyết định tạm thời dừng việc lưu hành các bài hát này  (tuoitre.vn, ngày 11-3).

Cục NTBD đã sai khi viết bài “Đừng gọi anh bằng chú” là của Diên An, đúng ra đó là bài hát của NS Anh Thy! Có gì đằng sau việc “nhỏ như con thỏ” này để một hội đồng nghệ thuật lao tâm khổ tứ đi soi mói các bài hát mà nhiều người đã biết từ mấy chục năm nay để rồi phải ra quyết định dừng lưu hành? “Tạm dừng” chỉ là cách nói để mọi người phải hiểu là cấm, không lẽ sau này lại ra quyết định dừng hẳn hoặc là được phép xài tiếp? Trong luật học, người ta gọi việc này là hồi tố. Vậy là Cục NTBD tự cho rằng trước đây mình làm ẩu vì thấy các bài hát này vô hại nên đã cấp phép, bây giờ phải sửa sai? Chuyện tức cười giống như chuyện con nít! Tôi đã từng xem nhiều danh sách các bài hát trước 1975 được phép sử dụng và nhận ra cách làm việc bất cẩn của Cục NTBD vì có rất nhiều bài hát có sau 1975 và nhiều bài hát nước ngoài được nêu ra ở các văn bản này. Điều đó minh chứng trình độ kém hiểu biết của những người thẩm định, chỉ biết dựa vào quyền uy để phán xét và ban ơn với não trạng của phe thắng cuộc. Tôi thật sự nghi ngờ khả năng thẩm định của những quan chức này; họ có đủ thẩm quyền và hiểu biết để nói về 20 năm âm nhạc của miền Nam trước đây không?

Trở lại với 5 bài hát kể trên, Cục NTBD dựa trên cơ sở nào để dừng các bài hát này? Không lẽ chỉ một lý do “đối chiếu với bản nhạc gốc, xem lại ca từ”? Từ năm 1976, phe thắng cuộc đã có quyết định xóa bỏ nền văn hóa miền Nam, trong đó quan trọng nhất là hai lĩnh vực văn chương và âm nhạc, mà họ phán xét các tác phẩm đó với ngôn từ vô cùng cay nghiệt: “chống cộng, phản động, đồi trụy”. Hãy chứng minh đi! Ủa, vậy sao bây giờ cho in lại sách cũ, đấu giá sách cũ, cấp phép phổ biến bài hát cũ chi vậy? Năm bài hát trên có tội tình gì mà đem ra “thẩm vấn” rồi ra “tòa phúc thẩm”?

Ta thử xem ca từ bài “Cánh thiệp đầu xuân” (trích): “Tôi chúc muôn người mọi điều ước muốn/ Non nước vinh quang trong tia nắng thanh bình… Tôi chúc yên lành người người khắp chốn/ Mong gió đưa duyên cho cô gái xuân thì… Tôi chúc ngày mai dù đường xa vời/ Trai gái bền duyên đẹp tình lứa đôi…”. Toàn là những lời chúc tốt đẹp ngày đầu xuân đối với mọi người, thậm chí trong bài không có từ “binh sĩ” như trong bài “Ly rượu mừng” đã được cấp phép mới đây.
(Hương Lan hát https://www.youtube.com/watch?v=rtrB7yLtj9Q)

Bài “Rừng xưa” chỉ là chuyện tình của đôi lứa lúc chia xa: “Người về đâu hỡi người về đâu/ Có nhớ chăng một chiều bên suối mơ/ Nghe gió cuốn mây trôi về nơi xa tít chân trời/ Tình đã trao không lời/ Rồi mùa thu thương tiếc quá/ Anh nỡ đi trong lòng hoa xác xơ/ Ôi thắm thoát trôi qua mười năm quá xa rồi mà tình mãi còn vương/ Bao năm qua người ơi mang tin yêu cho đời/ Mong có ngày đoàn viên giữa suối reo triền miên/ Về với em nghe nắng mai chan hòa, nghe lúa vàng dâng tràn đầy hương yêu/ Người về đâu hỡi người về đâu/ Đây ước mơ của miền Nam mến yêu/ Tha thiết đến tin anh về bên mái ấm gia đình tìm hạnh phúc ngày qua”.
(Hoàng Oanh hát: https://www.youtube.com/watch?v=R10wxL9WiEQ)

Bài “Chuyện buồn ngày xuân” là bài hát tình buồn của người con gái lúc chia tay người yêu: “Sao anh đành bỏ em để ra đi một mình/ Giữa đêm xuân lạnh lùng/ Chim xa bầy còn thương tổ ấm/ Huống chi người tội lắm anh ơi/ Xuân năm nào có nhau mình bên ly rượu đào/ Mùi quê hương ngọt ngào nhưng bây giờ người đi kẻ nhớ/ Đến bao giờ lòng hết bơ vơ/ Trùng dương sóng gào đưa anh vào tương lai mờ tối/ Em biết anh vì xôn xao trong phút giây kinh hoàng/ Đời anh đâu muốn phụ phàng nhưng tình vẫn ngăn đôi/ Khi bước chân lên tàu là ngàn năm ta chia phôi/ Thương anh em mới biết đêm dài/ Mới hay nước mắt tuôn trào vì ai/ Em xin dành trái tim để yêu anh trọn đời/ Khắc tên anh ngàn lời để mai này ngàn năm còn nhớ/ Đến câu chuyện buồn của đôi ta”.
(Thanh Tuyền hát https://www.youtube.com/watch?v=xYr_R779opY)

Bài “Đừng gọi anh bằng chú” là tâm tình vui tươi của anh lính trẻ khi đi tán gái (trích): “Em ơi đừng gọi anh bằng chú/ Khi em em chín thơm hoa mộng/ Chưa vấn vương gì em lúc xuân thì/ Còn anh mới đôi mươi/ Đừng gọi anh bằng chú sợ ngăn cách đôi ta/ Em làm công chúa nhé anh tráng sĩ hiên ngang/ Tung hoành trên bốn biển khi tàu anh trở về quà anh sẽ cho em/ Xin em đừng gọi anh bằng chú/ Ô hay sao chú ưa mơ mộng/ Sao chú hay nhìn, sao chú hay cười làm con bé bâng khuâng…”.
(Trung Chỉnh & Phương Hoài Tâm hát https://www.youtube.com/watch?v=GPFOPiLkgdQ)

Bài “Con đường xưa em đi” nói về tình buồn của chàng trai khi chia tay người yêu (trích): “Con đường xưa em đi, vàng lên mái tóc thề, ngõ hồn dâng tái tê/ Anh làm thơ vu quy, khách qua đường lắng nghe chuyện tình ta đã ghi/ Những mùa trăng vu quy, vì mưa gió không về chiến trường anh bước đi/ Có nàng hoen đôi mi, ngóng theo đường vắng hoe hỏi còn ai cố tri/ Em ơi nhìn gió lên khơi, lòng có trông vời một người xa cuối trời/ Nơi đây phiên gác canh dài, e ấp đôi lời mình còn nhớ thương hoài…”.
(Đan Trường hát https://www.youtube.com/watch?v=B0pgSXCwEjY)

Nếu xem lại ca từ các bài hát này, ta thấy chẳng có bài nào vi phạm các tiêu chí “chống cộng, phản động, đồi trụy” ở đây cả! Đó là những giai điệu gợi lên tình cảm nhân văn và quý giá mà người nhạc sĩ đã thể hiện được trong hoàn cảnh chiến tranh. Trong khi bộ mặt văn hóa hiện nay rơi vào thảm trạng tệ hại, cần bỏ công sức để chấn chỉnh và phát huy những giá trị tốt đẹp thì các quan “rách việc” đi xét lại việc cấp phép mà chính mình đã đặt bút ký tên vào đó!
(11-3-2017)

Ghi chú thêm:

Có khi nào có ai đó chạy chọt để được cấm không ha? Vì được cấm là hình thức quảng cáo không công làm cho các bản nhạc này nổi tiếng hơn nữa. Người ta chẳng có ai để ý đến nó, bây giờ nhiều người lại để ý đến các bản nhạc này hơn nữa. Do đó cấm là hình thức quảng cáo không công cho các bản nhạc này? Có lý không các bạn ???

Tin BT chiều muộn ngày 12-3-2017, tại Sài Gòn:

From facebook:  Trần Bang added 2 new photos — with Nguyen Thanh Loan and Võ Hồng Ly.
Tin BT chiều muộn ngày 12-3-2017, tại Sài Gòn:

Dù từ chiều qua, đêm, sáng chiều nay bạn Loan bị 6 ” bánh canh” nhưng khi chúng rút thì Thanh Loan vẫn ra đường Nguyễn Oanh trước UBND phường 6, Gò Vấp đòi:

” cá cần nước sạch , dân cần minh bạch” ( ảnh 1)

Bạn Hồng Ly, sáng bị truy đuổi, bị giả đánh ghen, khi thoát vẫn xuống đường ( ảnh 2) bờ sông Sài Gòn giăng biểu ngữ ” Formosa cút”!

Bánh canh vừa rút
Truy đuổi kết thúc
Sài gòn lên tiếng
Fomosa cút!

Thanh Loan tuyệt vời
Hồng Ly can đảm
Khen hai bạn trẻ
Sống không vô cảm
Không cam cúi đầu
Không để giặc Tàu
Cùng lũ bán nước
Đầu độc Dân Nam!

P/s ảnh FB Võ Hồng Ly và Nguyễn Thanh Loan

Image may contain: 1 person, outdoor
Image may contain: 1 person, standing, sky and outdoor

Việt Nam: ‘Tập Hợp Quốc Dân Việt’ kêu gọi biểu tình ngày Chủ Nhật

Việt Nam: ‘Tập Hợp Quốc Dân Việt’ kêu gọi biểu tình ngày Chủ Nhật

Đông đảo giáo dân Công Giáo ở Nghệ An biểu tình ngày 5 Tháng Ba, đòi đuổi Formosa khỏi Việt Nam. (Hình: GnsP)

SÀI GÒN (NV) – Hiện đang có lời kêu gọi biểu tình trên toàn quốc tại Việt Nam vào ngày Chủ Nhật, 12 Tháng Ba, “để bảo vệ sự sống và cứu quốc dân thoát Tàu Cộng” theo lời kêu gọi của “Tập Hợp Quốc Dân Việt.”

Trên nhiều mạng xã hội, người ta thấy đang có những lời kêu gọi tổng biểu tình trên cả nước Việt Nam của tổ chức này, có sự tham gia cổ võ của Linh Mục Nguyễn Văn Lý, cựu tù nhân lương tâm hiện đang bị giam lỏng tại nhà hưu dưỡng Tổng Giáo Phận Huế.

“Kính thưa quốc dân đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước, cảm ơn quốc dân đồng bào đã hưởng ứng đồng loạt biểu tình vào ngày Chủ Nhật, 5 Tháng Ba, vừa rồi. Tuy chưa thành công như mong đợi, nhưng bước đầu đã đạt được phần nào hiệu quả phấn khởi, dù ở quốc nội, quốc dân đã phải chịu đựng và vượt qua quá nhiều thử thách rất khắc nghiệt.”

Lời kêu gọi biểu tình lần thứ hai cho biết như vậy và kêu gọi mọi người “Tiếp tục biểu tình ôn hòa toàn diện vào Chủ Nhật, 12 Tháng Ba, kỷ niệm 43 năm và 29 năm Tàu Cộng đánh chiếm Hoàng Sa-Trường Sa.”

Lời kêu gọi nhắc nhở mọi người: “Chỉ cần 1 giờ, tự chọn lúc phù hợp sáng chiều, với các nhóm nhỏ 500-1,000-2,000-3,000& người dân, của một khu phố, một phường, một xã&, tại một mặt bằng có sẵn như sân chùa, sân đình, sân nhà thờ, sân trường học, sân bóng&. Tay cầm cờ Ngũ Sắc Tinh Kỳ/Linh Kỳ của quốc tổ. Nếu được, nên đồng loạt mặc áo trắng. Không đi xa. Không cần mang theo nước uống. Xong về nhà ngay. Giảm tối đa mọi chi phí. Luôn phải hết sức thận trọng ngăn chặn và đề phòng bẫy bạo lực, tạo cớ để đàn áp, giải tán dân hoặc ngăn cản biểu tình lần sau. Tập Hợp Quốc Dân Việt cần phải luôn chứng tỏ là một tập hợp hòa bình toàn diện. Luôn dùng các khẩu hiệu hoặc biểu ngữ ôn hòa, ngắn, và rõ ý.”

Ngày Chủ Nhật, 5 Tháng Ba, hưởng ứng lời kêu gọi của Tập Hợp Quốc Dân Việt, người dân tại nhiều tỉnh thị gồm cả Sài Gòn, Hà Nội, Nghệ An xuống đường với các biểu ngữ cầm tay. Đặc biệt, hàng ngàn giáo dân Công Giáo tại nhiều giáo xứ tỉnh Nghệ An hăng hái biểu tình rầm rộ.

Công an đã bắt giữ, đánh đập một số người tham dự biểu tình ở Sài Gòn và Hà Nội. Rất nhiều người nổi tiếng trong phong trào vận động dân chủ hóa Việt Nam đã bị công an canh gác chặt chẽ tại nhà, không thể tham dự.

Trong khi có lời kêu gọi biểu tình, một tổ chức khác có tên là “Nhóm Biển Xanh” phổ biến một bản thông cáo báo chí thu thập chữ ký đồng thuận yêu cầu của nhân dân về việc đòi hỏi chính phủ phải minh bạch hai thông tin quan trọng sau khi thảm họa xảy ra vì hai nội dung này không nằm trong danh mục “Bí mật nhà nước.”

Đó là đòi hỏi nhà cầm quyền “Minh bạch văn bản ký kết thỏa thuận đền bù sau thảm họa.” và “Minh bạch công nghệ xử lý xả thải mới của Formosa Hà Tĩnh sau thảm họa.”

Theo nhóm này, họ “thực hiện kêu gọi nhân dân ký trực tiếp trên giấy vì như thế có giá trị kiến nghị, không ký online vì hiện nay quy chế kiến nghị của nhà nước chưa có kênh chính thức tiếp nhận kiến nghị qua email, website mà đòi hỏi phải ký trực tiếp trên giấy.” “Đồng thời, việc này cũng góp phần thu hút sự quan tâm của nhân dân đối với các vấn đề lớn của đất nước.”

Nhóm Biển Xanh cho hay họ “thúc đẩy và thực hiện dự án này hoàn toàn vì muốn ngăn ngừa sự tái phạm của thảm họa Formosa nói riêng và thảm họa môi trường khác nói chung. Sau khi đạt được mục đích đề ra, nhóm sẽ tự động giải tán.”

Nhóm cho biết: “Các chữ ký sau khi thu thập được sẽ được bảo mật kỹ lưỡng và không công khai, trừ khi có sự đồng ý của chính người ký. Sau khi tập hợp được từ 10,000-15,000 chữ ký trở lên, chúng tôi sẽ cử đại diện gửi kiến nghị chính thức đến các cơ quan đảng, nhà nước…” (TN)

Tạm dừng lưu hành 5 ca khúc trước năm 1975

Tạm dừng lưu hành 5 ca khúc trước năm 1975

11/03/2017  
Cục Nghệ thuật biểu diễn (Bộ VH-TT&DL) vừa quyết định tạm thời dừng lưu hành 5 ca khúc sáng tác trước năm 1975.

 

Các ca khúc bị tạm dừng phổ biến dù đã được cấp phép trước đó bao gồm: Cánh thiệp đầu xuân (Lê Dinh – Minh Kỳ), Rừng xưa (Lam Phương), Chuyện buồn ngày xuân (Lam Phương), Đừng gọi anh bằng chú (Diên An), Con đường xưa em đi (Châu Kỳ – Hồ Đình Phương).

Cục Nghệ thuật biểu diễn cho biết qua xem xét nội dung ca từ một số bài hát do Sở VH-TT TP.HCM cung cấp, hội đồng nghệ thuật thuộc Cục Nghệ thuật biểu diễn đã tổ chức thẩm định lại và thống nhất tạm thời dừng việc lưu hành một số bài hát đã cấp phép phổ biến để xem xét, xác minh, thẩm định trên cơ sở đối chiếu với bản nhạc gốc.

xem :RFA

LỚN TUỔI… và CUỘC SỐNG Ở HOA KỲ !!

 LỚN TUỔI… và CUỘC SỐNG Ở HOA KỲ !!

image

Sau hơn ba thập niên sinh sống và làm việc ở Mỹ, thỉnh thoảng anh em, bạn bè gặp nhau chúng tôi cũng bàn đến chuyện tương lai về hưu sẽ sống ra sao hay sống ở đâu.

Như ở mọi nơi trên thế giới, sau thời gian làm việc đóng góp cho xã hội, người dân Mỹ đến tuổi già cũng phải nghỉ hưu. Nhìn lại quá khứ rồi hướng về tương lai thì thấy nếu một người ra đời làm việc năm 25 tuổi, là khi mới tốt nghiệp đại học, đến 65 tuổi thì đã có 40 năm làm việc, khi đó là tuổi được hưởng trọn số lương hưu là tiền của chính mình và chủ đã đóng vào quỹ an sinh xã hội trong thời gian lao động.

Thực ra một người lao động Mỹ khi vừa bước vào tuổi 50 đã nhận được thư mời tham gia hội AARP (American Association of Retired Persons) – Hiệp hội người Mỹ Hưu trí – dù thời gian phải tiếp tục làm việc vẫn còn ít nhất 15 năm trước khi chính thức nghỉ hưu.

Thành lập từ năm 1958, AARP hiện có gần 40 triệu hội viên trên toàn quốc. Hội viên đóng lệ phí 16 đô là một năm và sẽ thường xuyên nhận được tạp chí với nhiều thông tin liên quan đến chính sách và sức khoẻ của lớp người ở tuổi 50 hay cao hơn. Hội cũng vận động hành lang cho quyền lợi của người đã nghỉ hưu hay sắp sửa. Là hội viên, khi thuê xe, đặt phòng khách sạn, mua các loại bảo hiểm còn được giảm giá ít nhiều.

Rất ít người Mỹ về hưu ở tuổi 50 và ngay cả tuổi 55 hay 60 cũng còn ít. Trừ người thật giầu hay những ai là công chức thành phố, tiểu bang, liên bang, là thành phần cảnh sát, cứu hỏa hay giáo chức với quỹ hưu bổng riêng và có thể nghỉ hưu sau 25, 30 năm trong những nghề đó.

Theo Sở Thống kê Dân số, tuổi hưu trung bình của người Mỹ là 62 và thời gian sống hưu là 18 năm.

Về tiền hưu trí, quỹ an sinh xã hội chỉ cho lãnh sớm nhất khi 62 tuổi. Một người về hưu ở tuổi đó thì còn phải tự lo bảo hiểm y tế trong ba năm nữa cho đến 65 tuổi là lúc được nghi danh vào chương trình bảo hiểm y tế của chính phủ dành cho người cao tuổi, tức Medicare. Vì vậy, dù 62 tuổi nhưng nhiều người vẫn còn đi làm để có bảo hiểm sức khoẻ từ nơi làm việc, nếu không phải tự bỏ tiền ra mua thì một tháng có thể phải chi cả nghìn đô cho một người, mà nếu chỉ có lương hưu duy nhất là tiền an sinh xã hội thì sẽ không đủ chi tiêu.

Ngân sách quỹ an sinh xã hội và y tế của liên bang là do chính tiền của người lao động đóng vào và do chính phủ quản lý. Hiện nay thuế Medicare ở mức 2.9% số lương, cá nhân đóng một nửa, chủ đóng một nửa. Cũng như thuế cho quỹ an sinh xã hội là 12.4% và người đi làm đóng một nửa, tức 6.2%, chủ chịu một nửa.

image

Thuế an sinh xã hội có giới hạn, chỉ đóng đến mức lương 113,700 đô cho năm 2013, tăng lên mức 117 nghìn cho năm 2014 và tiếp tục tăng đến 165,600 vào năm 2022. Số lương cao hơn những mức nêu trên không phải chịu thuế này. Còn thuế y tế Medicare không có giới hạn mức lương.

Như thế chính phủ lúc nào cũng thu hai khoản tiền thuế, tổng cộng là 7.65% từ lương công nhân. Những ai làm chủ cơ sở thương mại hay làm việc riêng cho chính mình thì phải đóng gấp đôi, vừa là thợ vừa là chủ, tức 15.3% tổng số thu nhập Không thể trốn vào đâu được. Các chủ nhân không làm kế toán rõ ràng cho các khoản thuế này sẽ bị phạt nặng. Dưới thời Tổng thống Bill Clinton, ông bổ nhiệm một phụ nữ vào nội các, trước khi được Thượng viện phê chuẩn thì báo chí phanh phui sự việc bà này đã có mướn người giúp việc trong nhà nhưng không khai và không đóng thuế an sinh xã hội cho người làm, như thế là phạm luật khiến bà phải rút lui khỏi chức vụ được đề cử.

Ngân sách hiện tại của quỹ an sinh xã hội đang cạn dần vì thành phần trẻ vào đời làm việc ít đi, trong khi đó số người già càng nhiều và càng sống lâu, trung bình đến 81 tuổi cho phụ nữ và 76 cho nam giới. Trước đây cứ 4 người đi làm đóng thuế để trả cho một người nghỉ hưu, nay con số này xuống còn 2.5 và theo một ước tính của cơ quan nghiên cứu Quốc hội, đến năm 2033 quỹ chỉ còn đủ để trả 77% tiền hưu của người được hưởng.

Số tuổi để hưởng trọn vẹn phúc lợi tài chánh khi về hưu ngày càng tăng lên. Trước đây là 65 tuổi cho những ai sinh năm 1938 trở về trước. Luật mới qui định người sinh từ năm 1943 đến 1954 thì tuổi hưu là 66, từ 1955 đến 1959 mỗi năm tăng lên hai tháng tuổi hưu. Sinh sau năm 1960 thì đến 67 tuổi mới được hưởng lương hưu trọn vẹn. Nếu nghỉ hưu non vào năm 62 tuổi, tiền an sinh xã hội chỉ được khoảng 70% so với lương về hưu đúng tuổi. Cùng với việc tăng tuổi hưu, thuế an sinh xã hội và thuế y tế Medicare cũng tăng lên.Theo Tổ chức Hợp tác Kinh tế và Phát triển (OECD), số người Mỹ ở tuổi từ 65 đến 69 vẫn còn làm việc là 20%, so với Anh 10%, Đan Mạch 9%, Na Uy và Thụy Sĩ 7% trong khi Đức, Hà Lan 3% còn Pháp, Ý chỉ có 1%.

Hiện nay phúc lợi an sinh xã hội trung bình cho một người Mỹ nghỉ hưu là 1230 đô la một tháng. Dù không còn nợ nhà, nhưng số tiền này cũng khó đủ cho một người sống riêng biệt vì các khoản chi tiêu bao gồm thực phẩm, điện nước, xăng dầu, bảo trì xe, thuế nhà đất. Vì thế chính phủ còn có phụ cấp SSI – Supplemental Security Income, người Việt thường gọi là tiền già hay tiền bệnh – phụ cấp tiền thuê nhà, giảm giá điện ga cho người nghèo.

Trong thực tế ngày nay, với tiền an sinh xã hội không thôi, nhiều người cao niên chỉ đủ sống. Vì thế trong lúc còn làm việc chính phủ khuyến khích tiết kiệm thêm bằng cách bỏ tiền vào các quỹ 401(k) hay IRA. Với quỹ 401(k) có khi chủ nhân cũng đóng góp thêm vào cho công nhân và có giới hạn vài trăm đô một tháng. Số tiền tiết kiệm sinh lời và sẽ không bị đánh thuế, nhưng không được rút ra cho đến năm 60 tuổi hay cao hơn để chi tiêu lúc về hưu.

Hiện nay, một cặp vợ chồng bắt đầu về hưu năm 2013 vào tuổi 65 hay cao hơn thì mỗi tháng một người lãnh khoảng 2500 đô tiền an sinh xã hội. Nếu nợ nhà đã trả hết, với 5 nghìn đô là dư tiêu trong một tháng cho hai người. Ốm đau, thuốc men có chính phủ lo.

Với số tiền đó thì có thể bàn đến việc nghỉ hưu ở một nước ngoài. Nhưng trở ngại duy nhất là Medicare vì dịch vụ y tế này chỉ cung cấp cho cư dân sống tại Mỹ. Sống ở nước khác, phải tự mua bảo hiểm y tế riêng ở nơi đó. Vì thế nhiều người Mỹ nếu quyết định nghỉ hưu ở nước ngoài họ thường chọn nơi có mức sống rẻ, hệ thống y tế tốt hay những nơi gần Hoa Kỳ, như nam Mỹ và các đảo quốc trong vùng biển Caribbean, phòng có gì khẩn cấp cũng chỉ vài giờ bay là đã về lại Mỹ để được chăm sóc y tế.Một khảo sát mới đây của nternationalLiving.com xếp hạng mười nơi tốt cho người Mỹ và Canada nghỉ hưu là Ecuador, Panama, Malaysia, Mexico, Costa Rica, Uruguay, Colombia, Spain, Thailand và Malta.

Nhiều người Mỹ gốc Việt làm việc đã gần 40 năm, nay nghỉ hưu cũng có khả năng tài chính để ra nước ngoài sống, nhưng về Việt Nam có thể khó vì xa xôi và nhất là điều kiện y tế chưa tốt cho tuổi già. Với một số người Việt cao tuổi ở Mỹ chuyện về Việt Nam sống còn là điều không thể vì đang nhận phúc lợi xã hội và y tế qua chương trình phụ cấp của chính phủ dành cho người già. Khi nhận phụ cấp thì chỉ có thể ra nước ngoài chơi ít tuần, còn nếu ở lâu các khoản trợ cấp sẽ bị cắt.

Bạn bè chúng tôi trong lứa tuổi sấp xỉ 60 cũng đã bắt đầu nghĩ đến chuyện hưu và cũng có đề nghị nếu vào nhà tập thể cho người cao tuổi thì cũng tìm nơi sống chung để chiều chiều lai rai nhậu, đàn hát bên nhau cho vui những lúc cuối đời. 

BÙI VĨNH PHÚ

TRỊNH XUÂN THANH : CSVN ĐÃ CHI CHO ÔNG NGUYỄN CAO KỲ 50 TRIỆU USD ĐỂ VỀ VIỆT NAM LÀM QUẢNG CÁO CHO HỌ.

From facebook: Linh Nguyen‘s post.
Image may contain: 7 people, people sitting, suit and indoor
Image may contain: 2 people, people smiling, people standing and suit
Image may contain: 5 people, people standing and suit
Image may contain: 1 person, standing
Image may contain: 1 person

Linh Nguyen added 5 new photos — with Tromly Nguyen and 5 others.

TRỊNH XUÂN THANH : CSVN ĐÃ CHI CHO ÔNG NGUYỄN CAO KỲ 50 TRIỆU USD ĐỂ VỀ VIỆT NAM LÀM QUẢNG CÁO CHO HỌ.

Tuy người đã chết nhưng cần nhắc lại để mọi người biết âm mưu thâm độc của csvn nhất là đồng bào ở hải ngoại.

(Trích trong tập Hồi Ức Trịnh Xuân Thanh sẽ do Hiếu Bùi – Sinh Coong phát hành trong thời gian tới ) .

Chuyện ông Nguyễn Cao Kỳ về nước ngày 14/01/2004 đã làm xáo động cộng đồng người Việt hải ngoại , nhất là những người của VNCH trước 1975 .

Người đầu tiên ông Kỳ gặp ở VN là ông Võ Viết Thanh lúc đó là Trung tướng , Tổng cục trưởng tổng cục An ninh .
Ông Thanh trước đây làm chủ tịch UBND thành phố HCM và nổi tiếng trong vụ Minh Phụng .

Có 1 ông trưởng phòng của 1 Ngân hàng nhà nước tại Sài gòn đã về hưu kể với tôi là Minh Phụng muốn vay được tiền của Ngân hàng lúc đó thì phải chi cho ông Võ Viết Thanh 15% .

Khoản nợ Minh Phụng vay của ngân hàng theo báo chí nêu ra là 6.000 tỷ tức là ông Thanh này có ít nhất 900 tỷ tiền hồi đó 1991-1997 .

Thực hư không biết thế nào nhưng Ông Võ Viết Thanh được điều ra Bộ CA làm Tổng cục trưởng Tổng cục an ninh còn ông Minh Phụng thì đi ngủ với giun .

Ông Nguyễn Cao Kỳ về nước là để hoàn tất Nghị quyết 36 của Đảng về vấn đề Người Việt Hải Ngoại khi Bộ chính trị thấy được dòng tiền kiều hối là tài nguyên vô hạn nếu biết khai thác tốt .

Trung ương đảng biết rõ tướng Nguyễn Cao Kỳ là 1 vị tướng ưa sỹ diện và chống cộng đến cùng , nên nếu lôi kéo được ông Kỳ về nước là thành công rất lớn và tiếng nói của ông Kỳ sẽ như 1 chiếc máy bơm để bơm Kiều hối về Việt nam .

Không phải dễ dàng tìm được người nói chuyện với ông Kỳ và thuyết phục ông ấy về nước và Trung ương đảng đã nghĩ ngay đến bố tôi là ông Trịnh Xuân Giới .

Sở dĩ Trung ương đảng chọn bố tôi vì họ biết bố tôi có 1 người anh ruột cùng cha khác mẹ đi vào Nam 1954 đó chính là Ông Trịnh Xuân Ngạn – trước đây là Chánh án Pháp viện tối cao của VNCH .

Bác Ngạn tôi lại có người con Trai là Trịnh Xuân Thuận, một nhà thiên văn học nổi tiếng đang sống tại Pháp và mối quan hệ giữa bác Ngạn tôi và ông Nguyễn Cao Kỳ thời VNCH là rất tốt .

Trưởng ban dân vận Trung ương lúc đó là ông Nguyễn Minh Triết tức Sáu Phong đã vội vàng đưa bố tôi về làm Phó ban dân vận Trung Ương để thực hiện nhiệm vụ này .
Ông Sáu Phong vừa dốt nát lại vừa tham nên Trung ương đảng biết là cỡ như ông Sáu Phong mà sang Mỹ thì ông Kỳ sẽ không bao giờ tiếp .

Bố tôi sang Mỹ không phải với tư cách là lính của ông Sáu Phong mà với tư cách là trợ lý của nhà ngoại giao Nguyễn Đình Bin .

Sau mấy lần trò chuyện với anh tôi là ông Trịnh Xuân Thuận thì ông Nguyễn Cao Kỳ đồng ý gặp bố tôi ông Trịnh Xuân Giới với tư cách là người đồng hương ở bên kia chiến tuyến .
Ông Kỳ khăng khăng nói , sang đây chơi thì chơi vui thôi , còn các ông đừng hòng dụ tôi về để bắt tôi .

Nhưng như người ta nói “ mưa dầm thấm lâu “ và “ Cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền “ . Cuối cùng ông Nguyễn Cao Kỳ cũng chấp nhận về nước với cái giá 50 triệu đô la .

Trung ương đảng xác định bỏ 50 triệu đô để mỗi năm thu về hơn 10 tỷ đô thì quá lãi còn lãi gấp ngàn lần so với buôn vũ khí và heroin .

Và ông Nguyễn Cao Kỳ đã về nước với những phát ngôn cùng những hành động làm cho những người VNCH trước đây biết ông đều bất ngờ và buồn chán .

Con gái ông Nguyễn Cao Kỳ cũng được về nước đầu tư với những ưu đãi bất ngờ khi cô ta đầu tư vào chuỗi nhà hàng khách sạn Memory Longue tại Đà nẵng nhưng sau khi ông Kỳ chết thì ưu đãi cũng hết và còn bị chèn ép đủ thứ khiến cô ta phải rút hết về Mỹ chỉ để lại mấy cái cửa hàng bán thực phẩm chức năng và mỹ phẩm cùng hàng thời trang xách tay từ Mỹ về Việt nam .

Tôi kể ra chuyện này để khuyên đồng bào những ai đã nghe lời dụ dỗ về VN thì hãy tỉnh táo và nên làm như sau :

1, Rút hết vốn ra khỏi VN , dừng ngay lập tức các dự án đang định đầu tư vào VN .

2, Những ai đã mua nhà tại VN thì sắp tới phải ở VN ít nhất là 9 tháng . Nếu ở dưới 9 tháng thì nhà đó coi như là nhà cho thuê và phải đóng thuế gồm có 10% thuế VAT , 28% thuế thu nhập doanh nghiệp , thuếu thu nhập cá nhân , chưa tính là hàng trăm các khoản thuế và phí khác .

Vì vậy bà con hãy bán nhà và rút tiền ra khỏi VN ngay .

#hieubui

Hà Nội: Khám xong sản phụ hôn mê, bác sĩ Trung Quốc bỏ trốn

Hà Nội: Khám xong sản phụ hôn mê, bác sĩ Trung Quốc bỏ trốn

March 8, 2017

Nguoi-viet.com

Người nhà nạn nhân đang kể với phóng viên sự việc. (Hình: Báo Phụ Nữ Sài Gòn)

HÀ NỘI(NV)- Một phụ nữ mang thai 5 tháng đã hôn mê sâu sau khi được một bác sĩ Trung Quốc khám thai tại một Phòng khám tư nhân ở huyện Thanh Trì.

Truyền thông Việt Nam dẫn tin, sáng ngày 8 tháng Ba, ông Nguyễn Dương Trung, phó Chánh Thanh tra Sở Y tế Hà Nội cho biết, cơ quan chức năng không xác định được ông Zheng Zu Rong (Trịnh Túc Vinh), bác sĩ người Trung Quốc trực tiếp điều trị cho bệnh nhân Trần Thị Thu Thủy (29 tuổi), thành phố Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh tại phòng khám đa khoa 168 Thanh Trì, hiện đã bỏ trốn ở đâu không rõ.

Nói với báo Phụ Nữ Sài Gòn, ông Trung cho biết, sau khi có đơn tố cáo của bà Trần Thị H. người nhà của chị Thủy đề nghị công an điều tra việc chị Thủy bị hôn mê sâu, tiên lượng xấu sau khi được ông Vinh khám thai vào ngày 7 tháng Ba, Thanh tra Sở Y tế Hà Nội đã đình chỉ hoạt động của phòng khám trên, chờ kết quả điều tra của công an.

Trước đó, vào tối 5 tháng Ba, bà H., gọi cho em là chị Thủy nhưng một người lạ nghe điện thoại nói là em bà đang ngất và bị co giật. Sau đó bà H không liên lạc được với em mình  nữa. Một giờ sau thì có người gọi báo cho biết chị Thủy đang được cấp cứu tại Bệnh viện Bạch Mai. Liền sau đó, gia đình tìm hiểu thì được biết trước khi vào bệnh viện Bạch Mai, chị Thủy có đến khám tại một phòng khám ở Ngọc Hồi, huyện Thanh Trì.

Làm việc với gia đình chị Thủy, ngày 7 tháng Ba, ông Phương Văn Soạn, đại diện phòng khám cho biết, chị Thủy đến khám lúc 16 giờ ngày 5 tháng Ba. Ông Vinh đã khám và cho rằng chị Thủy mang thai 21 tuần, song “bị viêm âm đạo, có nhiều khí hư”, chỉ định xét nghiệm, siêu âm và dùng máy rung để rửa âm đạo.

Tuy nhiên, chỉ ba phút sau khi máy rung chạy thì chị Thủy khó thở, lên cơn co giật. Khi gọi được ông Vinh thì bệnh nhân đã sùi bọt mép. Khi thấy bệnh nhân như vậy, ông Vinh đã kêu y tá tiêm thuốc an thần chống co giật rồi gọi cấp cứu chuyển thẳng lên bệnh viện Bạch Mai rồi “biến mất”.

Tin cho biết, khi chuyển lên Bệnh viện Bạch Mai cấp cứu tên chị Thủy trong hồ sơ không phải tên thật mà là một tên hoàn toàn khác. “Tôi nghĩ phải có điều gì uẩn khúc vì nếu chỉ khám phụ khoa và siêu âm đơn thuần thì khó có thể dẫn tới co giật, hôn mê như vậy. Em tôi hoàn toàn khỏe mạnh, không hề có tiền sử bị bệnh tim hay động kinh”, ông Quân anh chị Thủy nói.

Theo bệnh viện Bạch Mai “thời điểm tiếp nhận, bệnh nhân Thủy đã hôn mê sâu, não bị tổn thương nặng toàn phần. Hiện bệnh nhân có tiên lượng xấu, mắt trắng, chết não”.

Điều khó hiểu là trong 3 năm qua, cơ quan chức năng liên tiếp phát hiện các sai phạm của phòng khám “trời ơi” này như: nhập cảng thuốc, thiết bị y tế không rõ nguồn gốc, quảng cáo quá khả năng, sử dụng thiết bị máy móc chưa được phép lưu hành…

Trước đây cũng đã có trường hợp chết người tại một Phòng khám đa khoa do bác sĩ Trung Quốc hành nghề. Sau khi bệnh nhân bị làm chết, toàn bộ các bác sĩ Trung Quốc cũng bỏ trốn ngay trong đêm nhưng không thấy cơ quan chức năng Việt Nam khởi tố. (Tr.N)