Giáo sư Nguyễn Ngọc Linh, người xây dựng ngôi nhà báo chí VN

Từ Thức
(Cựu Thông tín viên VTX tại Hòa đàm Ba Lê)

Giáo sư Nguyễn Ngọc Linh vừa qua đời, hưởng thọ 88 tuổi, nột năm sau ngày bào đệ Nguyễn Ngọc Bích quy tiên. Hai ông là những khuôn mặt tích cực của sinh hoạt báo chí và văn hóa, giáo dục, ở miền Nam trước 75 và sau đó, ở hải ngoại.

Ông Nguyễn Ngọc Linh là người đã mang lại tính chuyên nghiệp cho báo chí ở miền Nam, và cũng là người đặt nền tảng cho báo chí  “quốc gia” ở hải ngoại.

blank

CHUYÊN NGHIỆP HÓA NGHỀ LÀM BÁO

Trong chức vụ Tổng giám đốc Việt Tấn Xã (từ 1965), ông mở khóa huấn luyện báo chí đầu tiên ở Sai Gòn, với 30 khoá sinh trẻ, trên dưới 20 tuổi. Việt Tấn Xã  (VTX) là cơ quan truyền thông quan trọng hàng đầu của Việt Nam Cộng hòa, một quốc gia đang lâm chiến.

VTX cung cấp tin tức, phóng sự cho báo chí Việt Nam và ngoại quốc, với các ấn bản Việt ngữ, Pháp và Anh Ngữ.

Đó là giai đọan đầu tiên của lịch sử báo chí miền Nam, ký giả, phóng viên được đào tạo  để nắm vững những kỹ thuật viết tin, phóng sự theo những tiêu chuẩn của báo chí Quốc tế.

Trước đó, người ta làm báo theo kiểu rất tài tử, rất…Việt nam. Anh nào có năng khiếu hay trình độ văn hóa khả quan thì viết lách gọn ghẽ, anh nào kém hơn vẫn viết lách; viết lách theo kiểu… bình dân, lôi thôi, dài dòng, với một mớ kiến thức chuyên nghiệp rất lơ mơ.

Với hy vọng ‘’nghề dạy nghề ‘’, nhưng khi cái căn bản nó không vững, kinh nghiệm nhiều khi chỉ là cái hại. Ở một nước tân tiến, cái gì cũng phải học, từ ông kỹ sư cho tới ông sửa ống cống, ông thợ hớt tóc, anh thợ hồ, chị bán cá.

Ngược lại, ở một nước chậm tiến, không cần phương pháp. Nếu anh thấy mình muốn nấu phở, nếu bà thấy mình có khiếu làm bánh cuốn, cứ khơi khơi mở tiệm. Báo chí cũng vậy. Một sớm, một chiều, cao hứng, hay không biết làm nghề ngỗng gì, ông có thể trở thành ký giả. Chỉ cần biết đọc, biết viết. Đúng hơn, chỉ cần biết đọc, còn viết,  trong nhiều trường hợp, phải xét lạị .

Môi trường báo chí hỗn loạn như xã hội VN; Bên cạnh những nhà báo khả kính-và khả tín-có kiến thức, có lương tâm nghề nghiệp, coi nghề báo như một sứ mạng, cũng có những ông trình độ văn hóa rất mơ hồ, khả năng chuyên nghiệp rất đại khái. Cái khiếm khuyết về khả năng còn tai hại hơn nữa nếu nó đi đôi với sự vắng bóng lương tâm nghề nghiệp.

Thời  ấy, không thiếu những người coi nghề viết báo là một cơ hội để làm ăn với những người có quyền thế, có máu mặt. Đâm thuê, chém mướn bằng ngòi bút nó tệ hại hơn cả đâm thuê, chém mướn bằng dao, búa. Cái bệ rạc văn hóa nó tệ hại và bệ rạc hơn cái bệ rạc xã hội.

Khóa huấn luyện báo chí VTX  của Giáo sư, Nhà báo Nguyễn Ngọc Linh dạy viết tin, viết ký sự, làm phóng sự, bình luận thời sự, những kỹ thuật chuyên môn tối thiểu không thể thiếu của người làm báo. Khóa học cũng đặt vấn đề lương tâm, trách nhiệm của người cầm bút.

Cố nhiên, không phải qua một khoá huấn luyện, bạn trở thành một nhà báo xứng đáng với tên gọi, nhưng đó là điều kiện tối thiểu để hành nghề, điều kiện tối thiểu để đưa báo chí VN ra khỏi tình trạng tiểu công nghệ. Ra khỏi tình trạng lạc hậu của một nước chậm tiến. Nó cho bạn một gói hành lý tối cần để nếu bạn có ý chí học hỏi, tìm tòi, nghiên cứu không ngừng, để, một ngày đẹp trời nào đó, trở thành một ngòi bút chuyên nghiệp, có thể trình làng một bài báo đáng gọi là bài báo.

Trong số 30 người tốt nghiệp khoá báo chí, một số làm việc cho VTX, một số cộng tác với các cơ quan báo chí khác. Một nhóm sáng lập ‘’ Việt Nam Ký Sự ‘’, cung cấp phóng sự cho báo chí miền Nam.

Khi nhận chức giám đốc Đài Phát Thanh, Đài Truyền Hình (1964), Ông Linh cũng không quên việc huấn luyện để đào tạo những người chuyên nghiệp. Đó là một bước đầu cho những phân khoa báo chí sau này ở vài Đại học, như Đại Học Đà lạt. Bước tiến ấy bị chận lại với cái đại họa 75 chụp xuống miền Nam.

Ngày nay, báo chí ‘’ lề phải ‘’ trong nước chỉ là công cụ của một chế độ độc tài do đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo. Ở đó không có báo chí, chỉ có những tờ truyền đơn.

Nhân dịp, xin ngả mũ chào những nhà báo độc lập, đang sẵn sàng hy sinh để nói lên tiếng nói của sự thực, của lẽ phải.

Bên cạnh sinh hoạt trong ngành truyền thông, ông Nguyễn Ngọc Linh còn tích cực trên lãnh vực giáo dục. Ông cùng bà Linh mở trường dạy Anh ngữ, cùng bào đệ Nguyễn Ngọc Bích và bà Bích mở Đại Học Cửu Long. Muốn cải tiến đất nước, không có con đường nào khẩn cấp hơn là phát triển giáo dục. Ông Linh là người thấy gần và nhìn xa. Chỉ thấy gần là người thiển cận. Chỉ nhìn xa là người sống ở trên mây.

ĐẶT NỀN TẢNG CHO BÁO CHÍ VIỆT NGỮ HẢI NGOẠI.

Sau 75, báo chí VN mở ra như nấm ở nước ngoài, đặc biệt tại Hoa Kỳ, nơi có dông người Việt tị nạn sinh sống nhiều nhất trên Thế giới. Tình trạng báo chí hải ngoại đã trải qua nhiều giai đoạn, từ giai đoạn khó khăn của những ngày chân ướt, chân ráo, tới một thời trăm hoa đua nở, và ngày nay, một giai đoạn đầy thử thách. Báo chí Việt ngữ đang sống bi quan, trong cái bi quan chung của báo chí thế giới. Số độc giả bớt đi, vì nhiều người cao niên, đọc sách báo Việt ngữ nhiều, dần dần ra đi. Những người trẻ trình độ tiếng Việt kém, có nhiều hình thức giải trí thích hợp hơn, không thấy có nhu cầu đọc sách báo Việt ngữ. Đó là một vấn đề rất đáng quan tâm.

Báo chí, hay những sinh hoạt văn hóa, là chuyện tối cần cho một công đồng. Một cái giây nối những thành phần hỗn tạp của cộng đồng lại với nhau, là cái gạch nối giữa người Việt ly hương trên khắp thế giới. Khi không còn sinh hoạt báo chí, sinh hoạt văn hóa, cộng đồng sẽ trở thành một cộng đồng chết, không cá tính, không tâm hồn . Cũng như một cá nhân không có văn hóa chỉ là một xác chết biết đi. Cố nhiên, đó là nói về báo chí theo đúng nghĩa của nó. Tạm bỏ qua những tờ báo lá cải, chỉ chuyên tung tin dựt ngân, mạ lỵ, chụp mũ, điển hình của một thời đại nhiễu nhương.

Ít người biết Ông NNL là người  đặt viên đá đầu tiên cho báo chí có khuynh hướng quốc gia ở hải ngoại. Trước đây, ở hải ngoại, nhất là ở Pháp, báo chí Việt ngữ rất lèo tèo, hầu hết đều thiên Cộng, hoặc bị CS giựt dây.

Ông Linh phụ trách báo chí, truyền thông bên cạnh Phái Đoàn VNCH tại cuộc hội đàm Paris về VN (1968). Ông thấy cần một tờ báo Việt Ngữ, loan tin và trình bầy vấn đề VN với quan điểm của VNCH, chống lại luận điệu tuyên truyền của tờ Đoàn Kết hay những tờ báo thiên Cộng, phát hành ở Paris hay các nước Âu Châu. Tuần báo TIN QUÊ HƯƠNG ra đời ít ngày sau khi cuộc hội đàm bắt đầu, phát hành đều đặn, cho tới ngày 30 tháng Tư, 75. Báo gởi tới tận nhà cho các độc giả hải ngoại ở khắp nơi. Lần đầu tiên, người Việt sống ở nước ngoài từ lâu, được đọc tin tức về VN , thấy miền Nam có khuôn mặt khác hẳn với hình ảnh do báo chí CS tô vẽ.

Trước 75, khuynh hướng thiên tả rất mạnh ở Âu Châu, nhất là ở Pháp. Trước Tin Quê Hương, đại đa số báo chí Việt Ngữ đều thiên Cộng, từ những tờ báo dành cho giới bình dân, thợ thuyền, cựu quân nhân trong quân đội Pháp, sống xa quê hương từ lâu, hoàn toàn bị đàu độc bởi tuyên truyền CS.’’ Trí thức ‘’, nghiã là giới sinh viên, khoa bảng cũng không hơn gì, bị ảnh hưởng của báo chí thiên tả Pháp, đứng đầu là tờ Le Monde. Le Monde, cẩm nang của trí thức, sinh viên du học, khi loan tin Khmer Đỏ tiến về thành phố, đã viết một cách khơi khơi là dân chúng hồ hởi đứng hai bên đường chào đón quên giải phóng.

Ký giả của Le Monde chỉ nói tới cái tốt của CS và cái xấu của VNCH . Ở thời điểm đó, là trí thức, nghĩa là thiên Cộng, thiên tả. Người ta nhắm mắt trước sự thực. Được hỏi tại sao yên lặng trước những tội ác của Goulag, Jean Paul Sartre trả lời : ‘’ Il ne faut pas désespérer Billancourt‘’ (Không nên làm Billancourt tuyệt vọng ‘’.) Boulogne-Billancourt , ở ngoại ô Paris, nơi có trụ sở của hãng xe hơi Renault, được coi là tiêu biểu cho cuộc tranh đấu của thợ thuyền Pháp, giấu sự thực ở Nga để thợ thuyền khỏi thất vọng và tiếp tục tranh đấu cho thiên đường xã hội chủ nghiã. Bất chấp sự thực, vì sự thực không có cách mạng tính, la vérité n’est pas révolutionnaire, như một câu nói nổi tiếng khác. Trong bối cảnh đó, rất nhiều sinh viên miền Nam, du học với học bổng VNCH, nhưng ‘’chống Mỹ cứu nước’’.

LÀN GIÓ NGUYỄN NGỌC LINH

Báo  Tin Quê Hương đã mang một hình ảnh khác, một cái nhìn khác về quê hương, đã hỗ trợ cho những người chống Cộng còn hiếm hoi ở hải ngoại thời ấy. Nhiều độc giả lần đầu nghe tới lúa thần nông, chính sách chiêu hồi, thảm sát Mậu Thân, tai họa kinh hoàng của Cải Cách điền địa. Nhiều người, lần đầu tiên, khám phá Võ Phiến, Nguyễn Mạnh Côn, Tô Thùy Yên…

Đó là một tiếng nói khác với gịọng lưỡi CS, ở một thời chưa có Internet, tuyên truyền là độc quyền của CS. Ngày nay, chống Cộng là chuyện đương nhiên trên báo chí Việt Nam hải ngoại.

Năm 1968, đánh dấu thảm họa Cộng Sản bao phủ Tết Mậu Thân ở miền Nam, làng báo Việt Nam đã đón nhận một luồng gío mới đến từ một nhà báo đầy sáng kiến, một người nắm vững kỹ thuật truyền thông Quốc tế  hiếm hoi ở VN, Ông Nguyễn Ngọc Linh.

Người Việt ta có thói quen trọng nể những người có bằng cấp, kể cả những tay khoa bảng, ngoài việc học gạo lấy bằng, không có khả năng gì, không làm gì ra hồn, trói gà không chặt và cũng chẳng thử vén tay trói gà, vì lười và vô trách nhiệm.
Nhiều người trong chúng ta quên rằng đất nước muốn tiến bộ, phải có những ngưòi nhìn xa, trông rộng, có sáng kiến, và sẵn sàng thực hiện những sáng kiến đó, dù nó rất mới với thời đại. Những người có khả năng và thiện chí thường muốn truyền đạt kiến thức để góp một viên gạch , xây dựng một ngôi nhà chung cho đất nước.

Những người như vậy, trong xã hội VN không đông đảo như người ta tưởng. Ông Nguyễn Ngọc Linh là một trong số những nhân vật hiếm hoi đó.-/-

Từ Thức

(Paris)

Tin công giáo

Trong đêm lễ Vọng Phục Sinh năm nay, thứ bảy 15-04-2017, Giáo phận Houston-Gaveston đã làm lễ rửa tội cho khoảng 1600 người lớn gia nhập đạo công giáo.

Hình ảnh 38 anh chị em nhận bí tích rửa tội và thêm sức trong đêm Vọng Phục sinh 15 tháng 04 năm 2017 tại Giáo xứ  Đức Ki Tô Ngôi Lời Nhập Thể.

Và chụp với Ban Điều hợp.

Xin hãy công bằng với nước Mỹ


Minh họa. Ảnh: VOA/Lam Thủy

Minh họa. Ảnh: VOA/Lam Thủy

Nếu định nghĩa “xâm lược” là cướp đoạt chủ quyền bằng vũ lực, quyền hành, thì không thể xem Hoa Kỳ là xâm lược như giọng điệu tuyên truyền của Hà Nội để kích động thanh niên miền Bắc, để Hồ Chí Minh có thể hoàn thành sứ mạng của một cán bộ Cộng Sản quốc tế, nhuộm đỏ toàn quốc Việt Nam, dưới danh nghĩa được gọi là “giải phóng dân tộc.”

Sau khi Hoa Kỳ đổ quân vào Việt Nam, giúp miền Nam chống lại sức tấn công hung hãn của Bắc Việt với sự yểm trợ tối đa vũ khí và tiền bạc của Liên Xô và Trung Cộng, trong vòng 10 năm, 58 nghìn thanh niên ưu tú của nước Mỹ đã chết hoặc mất tích tại đây. Nước Mỹ đã tốn phí trong cuộc chiến này 738 tỉ đô la, cuộc chiến tốn kém nhất trong lịch sử Hoa Kỳ. Nước Mỹ thu lợi gì trong cuộc chiến xa đất nước mình nửa vòng trái đất này, nếu không nói là một cuộc thua trận, “Không Hòa Bình, Chẳng Danh Dự” (No Peace, No Honor) như nhan đề cuốn sách của giáo sư Larry Berman (The Free Press, 2001.)

Sau khi Hoa Kỳ ký hiệp định Paris, chấp nhận rút quân khỏi miền Nam, năm 1973, Lê Đức Thọ từ chối nhận giải Nobel Hòa Bình cùng với Kissinger để xé hiệp định, tiến công miền Nam, hoàn thành mục tiêu của Bắc Việt, “đánh là đánh cho Trung Quốc, đánh cho Liên Xô.”

Và nước Mỹ đã làm gì cho người dân miền Nam sau ngày 30 tháng Tư khi xe tăng Bắc Việt vào dinh Độc Lập?

Trong những ngày cuối cùng của chiến tranh Việt Nam, hơn 7.000 người Việt Nam được di tản bằng trực thăng ra khỏi đất nước trong “Chiến Dịch Gió lốc” (Operation Frequent Wind) do Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ thực hiện.

Thời gian tiếp theo sau đó là những thuyền nhân vượt biên ra nước ngoài bằng đường biển, đã được Hoa Kỳ đón nhận nhiều nhất.

Thập niên 1990 bắt đầu các chương trình lớn, ODP, H.O., chương trình con lai…

Theo Sở Di Trú và Nhập Tịch Hoa Kỳ, từ năm 1950 đến 1974, chỉ có 650 người Việt ở Mỹ. Năm 1980 con số này lên đến 261.729 và theo US Census, năm 2015 đã có 1.980.344 người Việt định cư ở Hoa Kỳ.

Người Việt ở Mỹ thành công trong nhiều lãnh vực và mau chóng hội nhập vào xã hội mới. Hàng trăm ngàn chuyên viên kỹ thuật rất có khả năng đã và đang đóng góp tích cực vào quê hương thứ hai. Chính Người Việt tị nạn Cộng Sản – từng bị chính quyền Việt Nam gọi là “bọn ma cô, đĩ điếm chạy theo chân Đế Quốc để kiếm bơ thừa sữa cặn” – đã cứu nền kinh tế của Việt Nam khỏi sụp đổ vào những năm 80. Các “khúc ruột ngàn dặm” này gửi về Việt Nam hàng nhiều tỷ Mỹ Kim mỗi năm.

Nhưng thực sự chúng ta, người Việt trên đất Mỹ từ bao nhiêu năm nay, sinh sôi nảy nở, thành công, sống an bình và hạnh phúc, đã công bằng với nước Mỹ chưa?

Tôi tin rằng, chúng ta chưa công bằng với nước Mỹ, khi vẫn nói “nước Mỹ phản bội,” “Đồng Minh tháo chạy!”, hay những câu nói mỉa mai: “Bạn như thế thì đâu cần đến kẻ thù!,” “nước Mỹ là đất tạm dung”…

Chúng ta đã thật sự xem nước Mỹ là “nhà” của mình chưa?

Một ngôi nhà để chúng ta trú mưa, tránh nắng, có phên dậu để ngăn kẻ xấu xâm nhập làm tổn hại đến gia đình chúng ta, một ngôi nhà có khu vườn có bóng cây che mát cho chúng ta, có trái cây cho chúng ta dùng và những luống hoa đầy hương sắc cho chúng ta thưởng thức. Trong ngôi nhà ấy con cái chúng ta đã được sinh ra và lớn lên, được nuôi dạy và học hành để thành người đôn hậu tử tế, và chúng ta chưa hề nghĩ đến một ngày nào đó chúng ta sẽ từ giã ngôi nhà này để ra đi, tìm một nơi trú ngụ khác.

Có đôi lúc, tôi nghĩ chưa coi đây là ngôi nhà thực sự của chúng ta và không ít người vẫn coi đây là ngôi nhà trọ qua đường, và chúng ta là những người khách trọ vô tình và vô ơn.

Chúng ta đã chối bỏ căn cước tị nạn nhiều lần để về lại nơi chúng ta đã bỏ ra đi, nơi mà chúng ta gọi là tù đày, áp bức, nơi chúng ta không thể nào sống, đã bỏ quê hương, làng mạc và mồ mả ông cha để ra đi.

Chúng ta đã biểu tình lên án nước Mỹ bình thường hóa quan hệ, giao thương, thỏa hiệp với kẻ thù xưa, trong khi chúng ta vẫn nuôi sống, vỗ béo chế độ ấy với số đô la khổng lồ gửi về hàng năm.

Chúng ta đã cứu đói, xây cầu, vá đường gọi là làm từ thiện ở Việt Nam, ví như trong $10 cho Việt Nam, chúng ta đã dành được $1 cho nước Mỹ chưa?

Chúng tôi không nói đến người Việt ở đất nước khác, mà là người Việt trên đất Mỹ hôm nay. Cái đất nước đã được che chở chúng ta đêm qua, chỉ 15 phút khi chúng ta gọi 911 đã có xe cấp cứu đến nhà, cái đất nước mà con cái chúng ta đến trường được dạy dỗ, được che chở, cái đất nước mà trẻ con, người già được săn sóc, không bao giờ thiếu bánh mì, giọt sữa và viên thuốc!

Đã cạn lời, tôi xin trích vài dòng của một tác giả Việt Nam, tên Song Châu trên Facebook, mà tôi tin đây là một người Việt đang sống ở Mỹ, để làm lời kết của bài này: “…Ở đây, mục đích của bài viết này, người viết chỉ mong rằng, không cần phải yêu nước Mỹ, nhưng xin bạn đừng vô tình hay cố ý làm tổn thương nước Mỹ, một đất nước đã cưu mang bạn, giúp cho bạn mọi phương tiện, mọi cơ hội để bạn vươn lên sống cuộc đời tươi đẹp mà nhiều người trong nhiều quốc gia trên thế giới ước ao.”

Tôi cũng xin phụ hoạ thêm: “Xin hãy công bằng với nước Mỹ!”

Tỷ phú từ thiện 8 tỷ USD: Sinh ra tay trắng, cuối đời trắng tay

Tỷ phú từ thiện 8 tỷ USD: Sinh ra tay trắng, cuối đời trắng tay

Tỷ phú Chuck Feeney là người đầu tiên ở Mỹ bỏ ra số tiền lớn là tài sản của mình để làm từ thiện. Ông chính thức rỗng túi, đi ở thuê vào tuổi ngoài 80, nhưng đã hoàn thành khát vọng “cho đi khi còn đang sống”.

“James Bond” của giới từ thiện

Tỷ phú Charles F. Feeney (1931) là một người Mỹ gốc Ireland. Ông thường được gọi với cái tên thân mật Chuck Feeney, thời gian gần đây ông được giới truyền thông Mỹ đặt cho biệt danh “James Bond của giới từ thiện”.

Vị tỷ phú Mỹ này nói thông thạo 2 tiếng Pháp và Nhật, là người xây lên đế chế các cửa hàng miễn thuế. Từ nhỏ, ông đã nghỉ ra đủ mọi cách để kiếm tiền như: gõ cửa từng nhà để bán thiệp Giáng sinh, dọn tuyết trên đường hay nhặt bóng trên sân golf,…

Tỷ phú Charles F. Feeney năm 2007.

Charles F. Feeney bắt đầu sự nghiệp kinh doanh cùng với bạn học cùng đại học từ đầu thập niên 1950: bán rượu không thuế cho thủy thủ Mỹ. Sau đó, ông bán xe hơi cho cho lính Mỹ và lập nên chuỗi cửa hàng miến thuế (DFS) ở các cửa khẩu, với doanh thu đạt 3 tỷ USD/năm.

Vào những năm 60, khi Nhật Bản tổ chức thế vận hội và dỡ bỏ hạn chế du lịch nước ngoài, Chuck Feeney đã chộp cơ hội này để thu tiền của khách du lịch Nhật. Đó là những khoản tiết kiệm khổng lồ người Nhật bỏ ra mua sắm rượu, nước hoa, đồ trang sức miễn thuế,… tại các địa điểm nổi tiếng như Hawaii, Hong Kong, San Francisco, Saipan và Guam…

Mặc dù kiếm được rất nhiều tiền từ rất sớm, với tổng tài sản theo New York Times lên tới 8 tỷ USD, nhưng Chuck Feeney có cuộc sống riêng tư rất bình lặng và đơn giản, không xa hoa, không bao giờ thắt cà-vạt Hermes hay mang giày Gucci. 

New York Times tiết lộ, trong nhiều năm ở New York, bữa trưa của ông không phải ở các nhà hàng sang trọng mà là ở khu nhà Irish Pavillion Tommy Makem trên phố East 57th – nơi ông ăn bánh mì kẹp thịt.

Feeney kín tiếng tới mức, mãi tới 1988, thế giới mới biết đến sự giàu có của ông. Khi đó, lần đầu tiên Forbes ước tính Feeney có khoảng 1,3 tỷ và xếp thứ 31 tại Mỹ. Tuy nhiên, tài sản thực của ông vẫn là một ẩn số, chỉ sau những lần làm từ thiện, thế giới mới biết được.

Công chúng còn kinh ngạc về cuộc sống giản dị và tiết kiệm tới mức tối đa. Ông keo kiệt với bản thân, gia đình nhưng hào phóng với người dưng. Ông ghét sự phung phí, không muốn con cái trở thành con nhà giàu hư hỏng và bắt chúng làm hầu bàn, bồi phòng khách sạn, thu ngân trong các kỳ nghỉ hè ngay từ khi còn nhỏ.

Sự hà khắc của Feeney không làm cho con cái khó chịu, thậm chí con gái đầu của Feeney còn cho rằng, cách làm của người cha đã giúp họ sống như những người bình thường khác, làm được việc đáng làm và vẫn có đủ tiền để chi tiêu cho cuộc sống.

Làm từ thiện ở khắp 5 châu.

Theo quan điểm của vị tỷ phú này, “bạn chỉ có thể mặc một chiếc quần vào cùng một thời điểm”. Ông thích kiếm tiền nhưng không muốn sở hữu chúng, tiền quá nhiều cũng không thể đem ra tiêu xài hết. Một thời gian dài, ông sống trong căn hộ đi thuê và toàn bộ tài sản được dần hiến tặng cho các tổ chức từ thiện. Các con ông cũng phải tự lăn lộn kiếm sống khi đến tuổi trưởng thành. Feeney cho biết, đây chính là cách để ông giáo dục các con biết quý trọng giá trị của đồng tiền.

 “Sinh ra tay trắng thì khi trở về cũng phải trắng tay”

Suốt hơn 30 năm qua, Chuck Feeney đã đi khắp thế giới để làm từ thiện từ tài sản 8 tỷ USD của mình, tập trung và giáo dục, khoa học, chăm sóc y tế,… tại Mỹ, Úc,Việt Nam, Nam Phi và Ireland.

Quỹ từ thiện Atlantic Philanthropies do ông sáng lập đã rót khoản tiền cuối cùng trị giá 7 triệu

USD vào cuối 2016 cho Đại học Cornell nhằm hỗ trợ sinh viên làm công tác dịch vụ cộng đồng. Chuck Feeney đã hoàn thành khát vọng “cho đi khi còn đang sống” và chính thức rỗng túi.

Trả lời trên tờ New York Times, ông Feeney cho biết: “Bạn luôn lo lắng khi phải quản lý quá nhiều tiền như thế, nhưng chúng tôi dường như đã làm việc đó khá tốt”.

Tới đầu 2017, tổng giá trị tài sản còn lại của Feeney là hơn 2 triệu USD. Hiện ông và vợ (Helga) đang sống trong một căn hộ thuê ở San Francisco.

Tại Việt Nam, quỹ Atlantic bắt đầu rót tiền vào chỉ vài năm sau khi chiến tranh kết thúc, tài trợ bắt đầu từ miền Trung như xây dựng trường Đại học Đà Nẵng.

Cho đến nay, 2 người còn gái của ông là: Diane Feeney và Juliette Feeney cũng tiếp tục theo gót cha làm từ thiện. Họ làm chủ tịch của một số tổ chức từ thiện của gia đình và cộng đồng.

Quỹ Atlantic Philanthropies của Feeney bắt đầu sứ mệnh “làm rỗng túi” từ năm 1982 với ước mơ muốn tạo ra sự thay đổi lớn cho cuộc sống của những người gặp khó khăn. Ông ước mơ mang lại hòa bình cho Bắc Ireland, hiện đại hóa hệ thống chăm sóc y tế của Việt Nam hay biến Roosevelt Island của New York trở thành một trung tâm công nghệ.

Tỷ phú Chuck Feeney đã quyên tặng tổng cộng 8 tỷ USD tài sản và giờ chỉ còn lại 2 triệu USD.

Cho đến nay, Feeney đã xây cả ngàn tòa nhà khắp châu lục, nhưng tên của ông không hề xuất hiện trong bất cứ công trình nào, từ trên các viên đá ốp tòa nhà hay trong các văn bản. Trong nhiều năm, quỹ Atlantic Philanthropies của Feeney yêu cầu những người được hưởng lợi không được công khai sự tham gia giúp đỡ của họ.

“James Bond” của giới từ thiện cho biết, ông làm từ thiện và quyên tặng hết tài sản rất đơn giản là bởi vì, “vải liệm không có túi”, người chết ra đi không mang được gì. Con người “sinh ra tay trắng thì khi trở về cũng phải trắng tay”.

Khối tài sản lớn cuối cùng được Chuck Feeney quyên tặng vào cuối năm ngoái. Ông Feeney giờ 86 tuổi và quỹ Atlantic Philanthropies theo kế hoạch sẽ đóng cửa vào năm 2020.

Giàu có không lộ diện, nhiều tiền không tiêu xài sang, làm từ thiện không cần ghi danh nhưng những việc làm của ông được cả thế giới biết đến. Hành động cao cả của Feeney là động lực cho nhiều người, là nguồn cảm hứng cho cả những người rất giàu có và nổi tiếng, cũng hay làm từ thiện như Bill Gates và Warren Buffett.

 V.Hà (tổng hợp)

Anh chị Thụ & Mai gởi

Vì sao cộng sản đòi cấm vĩnh viễn bản nhạc cổ “Dạ cổ hoài lang”

Vì sao cộng sản đòi cấm vĩnh viễn bản nhạc cổ “Dạ cổ hoài lang”

 

Hải Âu (Danlambao) – Cục Nghệ thuật biểu diễn của nhà nước cộng sản đang tỏ ra thách thức công chúng khi liên tiếp cấm những bản nhạc bất hủ đã đi vào lòng khán thính giả Việt Nam. Câu chuyện về 5 ca khúc nổi tiếng (Cánh thiệp đầu xuân, Con đường xưa em đi, Chuyện buồn ngày xuân, Đừng gọi anh bằng chú, Rừng xưa) đã bị cộng sản cấm sử dụng vĩnh viễn vẫn đang làm cho dư luận phẫn nộ trong những ngày qua.
Lấy lý do ca từ trong những bản nhạc đã bị sửa lời so với bản gốc, nhưng thực chất thâm ý của cộng sản là muốn giết chết nền âm nhạc vốn dĩ được hình thành và phát triển từ nét văn hóa của thời Việt Nam Cộng Hòa. Mới đây nhiều thông tin cho thấy cộng sản có thể sẽ cấm vĩnh viễn lưu hành bản nhạc cổ “Dạ cổ hoài lang” của cố nhạc sĩ Cao Văn Lầu cũng với lý do ca từ của bản nhạc đã bị sửa lời.
Bản nhạc cổ “Dạ cổ hoài lang” có nội dung nói về nỗi niềm của một người vợ nhớ chồng mỗi khi đêm về. Bản nhạc cổ được chính nhạc sĩ Sáu Lầu (Cao Văn Lầu) sáng tác trong hoàn cảnh duyên nợ trái ngang của vợ chồng ông. Năm 28 tuổi, ông Sáu Lầu buộc phải nghe lệnh mẹ thôi vợ vì lý do “tam niên vô tự bất thành thê”, (hai vợ chồng ông không có con sau ba năm chung sống). Thời ấy nếu thôi vợ thì ông phải đem trả vợ về cho cha mẹ vợ, nhưng vì quá thương vợ, ông đã âm thầm chống lại lệnh của mẹ ông khi gửi vợ đến một gia đình có tấm lòng nhân hậu. Chiều chiều ông lại đem cây đàn Kìm ra làm bạn, khi màn đêm buông xuống, phu thê ông lại phải cam chịu cảnh “đêm đông gối chiếc cô phòng”… Chính từ những cảm xúc rất tự nhiên của đời người trong câu chuyện của ông Sáu Lầu mà từ đó bản nhạc cổ “Dạ cổ hoài lang” đã ra đời.
Cũng như bao tác phẩm âm nhạc nổi tiếng khác, người nhạc sĩ cần có và phải có hoàn cảnh sống hoặc những câu chuyện đầy cảm xúc mới có thể sáng tác những ca khúc đi vào lòng người cùng những áng văn nên thơ, lãng mạn và đẹp đẽ. Nhưng đó lại là những điều mà cộng sản ngày nay không muốn thừa nhận vì lẽ đó không phải là nhạc đỏ, nhạc cách mạng. Nó khác hẳn với dòng nhạc cổ vũ chiến tranh khi “bác cùng chúng cháu hành quân” hay cổ xúy cho sự chết chóc khi “đường vinh quang xây xác quân thù”. Hơn thế nữa, những bản nhạc bất hủ trước năm 1975 lại là của những người “bên thua cuộc” sáng tác.
Chuyện sửa lời bài hát mà cộng sản mượn cớ để cấm lưu hành những ca khúc trước năm 1975 chỉ là cách biện hộ cho thói hành xử vô lối của cộng sản. Có thể những ca từ ấy được chỉnh sửa, thay đổi ca từ âu cũng là làm cho những ca khúc ấy gần gũi với công chúng nghe nhạc hơn. Tuy nhiên sau khi sửa lời thì nội dung và ca từ của những bản nhạc ấy không hề làm mất đi ý nghĩa chính của bản nhạc, cũng không gây phản cảm cho người nghe. Những người lính hay những trận chiến trong bối cảnh sáng tác những ca khúc ấy không xuyên tạc sự thật, không kích động chiến tranh, cũng chẳng thù hằn Nam, Bắc. Thế thì sao phải cấm chúng lưu hành khi những bản nhạc ấy mang lại món ăn tinh thần cho hàng triệu người từ Bắc chí Nam.
Cũng vậy, bản nhạc cổ “Dạ cổ hoài lang” chỉ đơn thuần là một tác phẩm âm nhạc kể về sự trái ngang trong tình duyên của một xã hội còn nhiều giáo điều mang tâm thức phong kiến thời ấy. Một bản nhạc cổ đã làm rơi nước mắt của biết bao người yêu nhạc và đã tạo hứng khởi để từ đó Bạc Liêu trở thành cái nôi của dòng nhạc “Đờn ca tài tử”. Một thể loại âm nhạc được UNESCO chính thức công nhận là Di sản văn hóa phi vật thể đại diện của nhân loại vào ngày 5/12/2013. Đến cuối tháng 4/2014 chính nhà nước cộng sản đã long trọng tổ chức Festival Đờn ca tài tử lần thứ nhất tại Bạc Liêu. Hầu hết các quan chức cao cấp của đảng cộng sản đều có mặt trong dịp Festival này nhằm vinh danh dòng nhạc có âm hưởng gần gũi với văn hóa và tính cách con người miền Nam. Hàng tỷ đồng đã được nhà cầm quyền chi ra để xây nhà tưởng niệm, khu trưng bày di sản của cố nhạc sĩ Cao Văn Lầu cùng những hạ tầng cơ sở khác để tạo nên một Festival “Đờn ca tài tử” rất Nam bộ.
Thế nhưng chỉ ba năm sau, cũng chính những kẻ “làm văn hóa” của cộng sản đảng lại hăm he sẽ cấm vĩnh viễn bản nhạc cổ “Dạ cổ hoài lang”. Cục Biểu diễn nghệ thuật của nhà nước cộng sản đưa ra lý do “chưa xác định thời điểm sáng tác ca khúc này và cho rằng có nhiều dị bản đang được lưu hành trên thị trường”. Một bản nhạc đã tạo ra cái nôi của “Đờn ca tài tử” khiến UNESCO và thế giới công nhận là di sản của nhân loại đang đứng trước nguy cơ chịu án “tù chung thân” tại Việt Nam.
Nếu cộng sản cấm những bài hát trước năm 1975 vì “bị” sửa ca từ hay vì “dính” những hình ảnh người lính và chiến trận. Vậy thử hỏi những ca từ trong bài “đồng chí” hay “năm anh em trên một chiếc xe tăng” và vô số những bài hát liên quan đến cuộc chiến Bắc Nam của “bên thắng cuộc” tại sao lại không cấm. Đất nước không còn chiến tranh, cộng sản luôn mồm kêu gọi hòa hợp dân tộc nhưng tâm địa lại luôn thù hằn những gì gắn liền với Miền Nam Việt Nam. Phải chăng cộng sản lo sợ văn hóa nghệ thuật đầy tính nhân văn và tình dân tộc của Việt Nam Cộng Hòa hồi sinh và sẽ là bước đệm nhằm giải thể cộng sản đảng độc tài?
 
08.04.2017

Phó chủ tịch HĐQT Ngân hàng VPBank rút hết vốn ra vì sợ mất sạch vốn.

From facebook: Hoang Le Thanh
Phó chủ tịch HĐQT Ngân hàng VPBank rút hết vốn ra vì sợ mất sạch vốn.

Bà con ai có gởi tiền ngân hàng còn chờ gì nữa ???

Ông Bùi Hải Quân, hiện là Phó Chủ tịch HĐQT VPBank – Ngân hàng TMCP Việt Nam Thịnh Vượng, ông Quân cũng đồng thời đứng tên chủ tịch kiêm giám đốc Công ty CP Đầu tư Việt Hải.

Công ty Đầu tư Việt Hải bán hơn 21,7 triệu cổ phiếu VPBank, thoái vốn toàn bộ khỏi ngân hàng

Ngân hàng TMCP Việt Nam Thịnh Vượng (VPBank) vừa có công bố kết quả giao dịch cổ phiếu của người có liên quan.

Theo đó, tên tổ chức thực hiện giao dịch là công ty cổ phần đầu tư Việt Hải.

Đây là công ty do ông Bùi Hải Quân, phó chủ tịch HĐQT VPBank đứng tên giám đốc kiêm chủ tịch HĐQT.

Hãy giữ đồng tiền của mình bằng cách thông minh nhất.
Đừng để đồng tiền của mình trở thành giấy vụn!

Nguồn: http://m.cafef.vn/cong-ty-dau-tu-viet-hai-ban-hon-217-trieu…

Đôi lời tâm sự kỹ niệm 5 năm ngày Website “Kẻ Đi Tìm” ra đời.

Đôi lời tâm sự kỹ niệm 5 năm ngày Website “Kẻ Đi Tìm” ra đời.(có sửa chữa)

Ngày 07 tháng 04 năm 2012 là ngày thành lập Website “Kẻ đi tìm”

5 năm đã thoát qua rất nhanh.

Website này đã có được 1,072,200 lần thăm viếng.

Ban biên tập chúng tôi cố gắng thường xuyên “post” bài vở mỗi ngày, do các nguồn từ bài vở hay, có ý nghĩa được thu thập từ các báo khác, hoặc từ các bạn bè thân yêu khắp nơi gởi đến.

Chúng tôi không có quảng cáo, không có nguồn tài trợ nào từ bất cứ nơi nào, phe nhóm nào, chúng tôi bỏ tiền túi ra làm vì:

1) Trong đời sống hàng ngày, chúng tôi muốn đem đến sự thực (thật) cho bà con độc giả vì “chỉ có sự thực (thật) mới giải thoát anh em. (thánh kinh). Với tuổi về hưu, chúng tôi còn muốn đóng góp sức lực yếu đuối, quá nhỏ bé còn lại này cho sự sống còn của đất nước Việt nam. Điều này quá lớn lao, nhưng sức yếu đuối, nhỏ bé của chúng tôi chỉ hy vọng đốt lên ngọn lửa nhỏ của sự thực biết đâu nhờ đó vài người có cơ duyên tìm thấy và đọc “Website” này “ngộ” ra được phần nào của sự thực chăng?

Nga sô đã tuyên truyền giả dối từ năm 1917, sau 74 năm lường gạt dân chúng, không còn tiếp tục dối trá được nữa, sự dối trá không còn tác dụng được nữa, đến năm 1991 phải tự giải tán đảng cộng sản Liên sô , trở về đúng sự thực của xã hội nước Nga.

Còn Việt nam cộng sản đã giả dối từ năm 1945, tiếp tục gian dối cho đến ngày hôm nay, may thay, nhờ internet, facebook, v.v…sự giả dối dần dần được phơi bày ra hết. Người dân đã thức tỉnh, thấy được bộ mặt thật của cộng sản Việt nam, biết đòi hỏi quyền lợi chính đáng của mình: các quyền tự do căn bản như quyền tự do đi lại, nghiệp đoàn, tôn giáo, tự do bầu cử và ứng cử, tự do ngôn luận (báo chí) v.v…

Sự dựng chuyện, bóp méo lịch sử, chuyện không nói thành có như chuyện Lê văn Tám, dần dần lộ ra là nhân vật tưởng tượng, nhân vật không có thực.

Vụ Formosa gần đây nhất không còn che dấu, bóp méo sự thực được nữa đành phải công nhận Formosa xả chất độc hại. Một năm trôi qua rồi, ngư dân vẫn chưa được bồi thường thoả đáng , nhà cầm quyền vẫn che dấu sự thực, tiếp tục bao che cho Formosa.

2) Đi tìm ý nghĩa đời sống tâm linh cho đời này và cho đời sau (sau khi mất)

a) Đời sống hiện tại:

Trong đời sống thường nhật, hàng ngày, chắc chắn không phải lúc nào cũng trôi chảy. Nếu làm ăn thất bại, thất nghiệp mất nhà cửa, xe cộ hay bị tai nạn, bịnh nặng, không giải quyết đi thì làm sao?. Không lẽ mỗi lần gặp khó khăn quá, con người chịu đựng không nổi rồi phải tự tử.? Cho nên tìm chỗ dựa trong đời sống tâm linh rất là quan trọng. Chỗ dựa đó là Thiên Chúa toàn năng.

b) Đời sống mai sau (sau khi chết).

Con người ngoài thể xác còn có linh hồn. Con người khác con vật (như con chó, con bò…) là vì con người có linh hồn. Sau khi chết, linh hồn sẽ đi về đâu?

Việc đóng góp của chúng tôi hiện tại cũng chỉ là góp công sức vô cùng nhỏ bé để cho linh hồn bất tử đời sau.

3) Kết: Chúng tôi đi tìm sự thực lịch sử đã qua và hiện tại. Chúng tôi đi tìm sự thực của con người Việt nam đau khổ, sức chịu đựng vô hạn của con người Việt nam bị áp bức, bất công trong 42 năm qua ở miền Nam và 63 năm ở miền Bắc.

Chúng tôi không đi tìm: “ cách nào để làm giàu, cách nào để có nhà cao, cửa rộng, hoặc danh vọng, tiếng tăm “ , nhưng chúng tôi đi tìm cách nào, để trong đời sống hiện tại có vui tươi, hạnh phúc (Thiên đàng đời nay) và sau này, sau khi chết, tìm được nước Thiên đàng hoan lạc, vĩnh cửu đời sau. Mong lắm thay.

Xin cám ơn bà con, độc giả xa gần yêu mến ủng hộ.

Ban Biên Tập

Kẻ Đi Tìm

Ngày 07 tháng 04 năm 2017

Giang hồ Tiền Giang vào tận nhà giết người vì mâu thuẫn

Giang hồ Tiền Giang vào tận nhà giết người vì mâu thuẫn

Công an điều tra hiện trường vụ án mạng. (Hình: Báo Pháp Luật Sài Gòn)

TIỀN GIANG (NV) – Đang nhậu cùng một nhóm bạn khoảng 10 người tại nhà mình ở xã Mỹ Phong, ông chủ nhà bị nhóm côn đồ 6 tên vào tận nhà truy sát chỉ vì mâu thuẫn trước đó.

Ngày 7 Tháng Tư, Phòng Cảnh sát hình sự, Công an tỉnh Tiền Giang cho biết, đang truy bắt nhóm người giết chết ông Đinh Văn Mén (34 tuổi), thợ hồ, ngụ xã Mỹ Phong, thành phố Mỹ Tho và làm một người khác bị thương nặng.

Theo báo Pháp luật Sài Gòn, ông Mén đang nhậu cùng chục người bạn tại nhà thì 6 thanh niên mang hung khí đến lao vào đâm chém loạn xạ khiến nhóm ông Mén bỏ chạy ra phía nhà sau, đóng cửa cố thủ.

Khi nhảy qua hàng rào chạy trốn, ông Mén bị té ngã thì liền bị một tên trong nhóm côn đồ chém vỡ sọ và chết sau khi được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Ngoài ra, còn có ông Sơn một người trong nhóm bạn của ông Mén cũng bị chém đứt gân chân. Chém người xong, nhóm giang hồ này còn đập phá nhà ông Mén rồi lên xe bỏ đi.

Tại đồn công an, một người trong nhóm nhậu của ông Mén cho biết, khoảng 14 giờ cùng ngày, nhóm giang hồ trên và nhóm ông Mén có cãi nhau tại một quán ăn ở thành phố Mỹ Tho. Một lúc sau thì nhóm này mang hung khí tìm đến nhà ông Mén để trả thù. (Tr.N)

Florida: Cộng đồng Việt Nam biểu tình chống Tập Cận Bình ‘rất khí thế’

Florida: Cộng đồng Việt Nam biểu tình chống Tập Cận Bình ‘rất khí thế’

Đỗ Dzũng/Người Việt

Đồng hương Việt Nam biểu tình dọc đường Southern Boulevard, nơi đoàn xe chở ông Tập Cận Bình đi qua. (Hình: Lưu Văn Tươi cung cấp)

PALM BEACH, California (NV) – Nhiều cộng đồng người Việt khắp Hoa Kỳ hôm Thứ Năm, 6 Tháng Tư, có mặt tại Palm Beach, Florida, biểu tình “rất khí thế” chống Chủ Tịch Tập Cận Bình của Trung Quốc, đến khu nghỉ mát Mar-a-Lago gặp Tổng Thống Donald Trump.

Trả lời phỏng vấn nhật báo Người Việt, ông Lưu Văn Tươi, chủ tịch Hội Đồng Giám Sát Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Liên Bang Hoa Kỳ, người có mặt tại chỗ biểu tình, cho biết: “Phải nói là đồng hương mình biểu tình rất khí thế. Có nhiều đồng hương từ nơi xa về như California, Georgia, Texas, New York, Pennsylvania, Arizona, và dĩ nhiên rất nhiều người ở Florida.”

“Chúng tôi bắt đầu đúng giờ, và có được một khoảng trống rất thuận lợi. Trước khi bắt đầu, chúng tôi làm lễ chào cờ, ai ai cũng vẫy cờ vàng ba sọ đỏ trên tay. Chúng tôi hát nhạc đấu tranh, chúng tôi có một dàn loa phóng thanh rất lớn, phát đi các bản nhạc, nâng cao tinh thần của mọi người, sau đó, tất cả đi dọc đường Southern Boulevard đi về hướng Mar-a-Lago,” ông Tươi nói tiếp.

Ông cho biết, có khoảng 600 người Việt Nam tham gia biểu tình, cùng với khoảng 200 người của nhóm Pháp Luân Công.

Ông kể: “Vì đường chật hẹp, nhóm Pháp Luân Công đứng bên kia đường, chúng tôi đứng bên này đường. Vì cảnh sát không cho băng qua đường, hai nhóm chúng tôi đành đứng hai bên.”

“Có lúc, chúng tôi thấy khoảng 50 sinh viên Trung Quốc cầm cờ đi vào để ủng hộ ông Tập Cậnh Bình, chúng tôi đồng lòng đưa cờ lên cao và hô các khẩu hiệu chống Trung Quốc. Chúng tôi đứng các Mar-a-Lago khoảng 400 mét,” ông Tươi kể tiếp.

Florida: Cộng đồng Việt Nam biểu tình chống Tập Cận Bình 'rất khí thế'
Mọi người đồng lòng giơ cao ngọn cờ khi thấy du sinh Trung Quốc đi qua. (Hình: Lưu Văn Tươi cung cấp)

Ông chia sẻ: “Mặc dù chỉ có khoảng 600 người, nhưng tất cả đều rất đồng lòng, như là một khối thống nhất, nhất quyết chống Tàu Cộng.”

Cuộc biểu tình do Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Liên Bang Hoa Kỳ đứng ra kêu gọi và tổ chức.

Hôm 3 Tháng Tư, tổ chức này cũng đăng một thư ngỏ trên nhật báo The Washington Times gởi Tổng Thống Donald Trump, cho biết một số quan điểm của người Việt Nam liên quan đến chủ quyền biển đảo và chính quyền CSVN.

Thư ngỏ nêu lên những điểm mà chính quyền Trung Quốc đã vi phạm các nguyên tắc và luật pháp quốc tế như sau:

Vi phạm trầm trọng nhân quyền, tước đoạt các quyền tự do căn bản của người dân Trung Hoa, đàn áp giáo phái Pháp Luân Công, khủng bố nhân dân
Hồng Kông, thống trị hà khắc các dân tộc Tây Tạng, Duy Ngô Nhĩ, và Nội Mông.

Về an ninh và lãnh thổ, Bắc Kinh (1) Dung dưỡng chế độ cộng sản Bắc Hàn sỡ hữu vũ khí hạt nhân đe dọa an ninh trong vùng kể cả Hoa Kỳ; (2) Xâm chiếm và thống trị Tây Tạng; (3) Lấn chiếm từng phần lãnh thổ Việt Nam với sự tiếp tay của đảng Cộng Sản Việt Nam; (4) Tuyên bố chủ quyền đường lưỡi bò bất hợp pháp trên 80% diện tích Biển Đông bất chấp phán quyết của Tòa Trọng Tài Quốc Tế La Haye ngày 12 Tháng Bảy, 2016; (5) Chiếm đóng bằng vũ lực các hải đảo và hải phận Biển Đông trong đó có Hoàng sa và Trường Sa của Việt Nam, Scarborough của Philippines; (6) Xây các đảo nhân tạo, tàn phá các rặng san hô, phá hủy môi sinh biển; (7) Thiết lập các căn cứ quân sự trên toàn Biển Đông; (8) Uy hiếp đảo Senkaku và hải phận của Nhật; (9) Tạo bất ổn cho vùng
Á Châu-Thái Bình Dương trong đó có Hoa kỳ.

Về kinh tế và môi trường, (1) Đánh cắp các dữ kiện bí mật cá nhân, an ninh quốc phòng, khoa học và thương mại của Hoa Kỳ và thế giới; (2) Không tuân thủ luật lệ quốc tế WTO về thương mại mậu dịch, sản xuất hàng giả, hàng bắt chước gây tổn thất nghiêm trọng cho kinh tế Hoa Kỳ và thế giới; (3) Gây ô nhiễm môi trường trầm trọng tại nội địa và trên biển, sản xuất các hàng hóa và thực phẩm độc hại.

Vì thế, người Việt Nam tại quốc nội và trên toàn thế giới long trọng tuyên cáo:

1-Cực lực lên án và tố cáo trước công luận quốc tế những vi phạm và hành động nói trên của Trung Cộng;
2-Thỉnh cầu Tổng Thống Donald Trump và nguyên thủ các quốc gia tự do cần có chính sách và thái độ cương quyết để bảo vệ nhân quyền cho nhân dân Trung Hoa, bảo vệ sự vẹn toàn lãnh thổ của các quốc gia trong vùng cũng như quyền lợi, nền an ninh của Hoa Kỳ và toàn thế giới;
3. Yêu cầu quốc tế can thiệp để nhà cầm quyền cộng sản Bắc Kinh tuân thủ phán quyết của Tòa Trọng Tài Quốc Tế La Haye ngày 12 Tháng Bảy, 2016, trả lại chủ quyền tại Biển Đông cho các quốc gia Đông Nam Á trong đó có Việt Nam.

(Nhật báo Người Việt sẽ tiếp tục cập nhật)

Thượng Viện California thông qua dự luật toàn tiểu bang là ‘khu an toàn di dân’

Thượng Viện California thông qua dự luật toàn tiểu bang là ‘khu an toàn di dân’

Nghị sĩ tiểu bang California Kevin de Leon khi đang trả lời câu hỏi của các đồng viện về đạo luật di trú SB54. (Hình: AP Photo/Rich Pedroncelli)

SACRAMENTO, California (AP) – Các thượng nghị sĩ Thượng Viện tiểu bang California hôm Thứ Hai có sự chấp thuận sơ khởi đối với một dự luật theo đó sẽ ngăn không cho giới chức công lực tiểu bang hợp tác với cơ quan di trú liên bang, một điều mà những người ủng hộ cho hay sẽ chống lại chiến dịch lùng bắt di dân bất hợp pháp của Tổng Thống Donald Trump.

Luật này sẽ khiến toàn thể tiểu bang California thành nơi an toàn cho nhiều người đang ở Mỹ bất hợp pháp.

 

Thượng Viện California thông qua dự luật với 27 phiếu thuận và 12 phiếu chống, sau đó gửi sang Hạ Viện, dù có sự phản đối cho rằng luật này đe dọa an ninh công chúng vì che chở kẻ phạm pháp không bị trục xuất.

Dự luật, có tên SB54, được chuyển đi tiếp sau khi người đứng đầu Thượng Viện, Thượng Nghị Sĩ Kevin de Leon (Dân Chủ-Los Angeles) sửa đổi để cho phép các giới chức công lực tiểu bang và địa phương thông báo với cơ quan cảnh sát di trú (ICE) trước khi các tù nhân trong tình trạng di trú bất hợp pháp mãn hạn tù về các tội có tính cách đại hình hay bạo động.

“Chúng ta sẽ cộng tác với các đồng nghiệp ở cấp liên bang về thành phần tội đại hình hay bạo động. Nhưng chúng ta sẽ không cộng tác hay đưa một ngón tay để giúp họ, hay chi ra một xu, khi nói về việc chia rẽ các bà mẹ và con cái của họ,” ông de Leon nói.

Luật này, nếu được thông qua và ban hành, sẽ có hiệu lực vào ngày 1 Tháng Giêng năm tới.

California hiện có khoảng 2.3 triệu di dân bất hợp pháp. Thành phố San Francisco, tuyên bố là nơi an toàn cho di dân bất hợp pháp, đang kiện Tổng Thống Donald Trump về vấn đề này.

SB54 sẽ cấm cảnh sát địa phương hay tiểu bang bắt giữ hoặc cầm giữ người nào chỉ vì vi phạm luật di trú, trừ khi có trát tòa.

Ông de Leon cũng có thay đổi trong dự luật để cho phép giới chức công lực địa phương chuyển giao thành phần tội phạm cho giới chức di trú liên bang nếu đương sự từng bị trục xuất trước đó do tội hình sự liên quan đến bạo động.

Thượng Nghị Sĩ Ted Gaines (Cộng Hòa-El Dorado Hills) phản đối luật này, nói rằng “Nếu chúng ta không kiểm soát biên giới mình, chúng ta không còn là một quốc gia.”

Ông nói thêm: “Chúng ta không thể nào trở thành nơi tiêu biểu của tình trạng vô pháp luật.” (V.Giang)

Ba phụ nữ Bình Thuận ‘được hưởng quy chế xin tỵ nạn’

BBC

 

Ba gia đình của bà Trần Thị Thanh Loan, Trần Thị Lụa và Trần Thị Phúc vừa có buổi phỏng vấn thứ hai với Ủy ban Tỵ nạn Liên Hiệp Quốc (UNHCR) hôm 30 và 31/3.

Bà Loan
Bản quyền hình ảnh VO AN DON
 Bà Trần Thị Thanh Loan cùng các con ở Việt Nam trước khi vượt biên lần thứ hai.

Ba người phụ nữ Bình Thuận vượt biên lần hai đang lưu trú tại Indonesia và đang trong quá trình xin quy chế tỵ nạn, BBC được biết sau khi trao đổi với họ hôm 4/4.

Đoàn đã có buổi phỏng vấn đầu tiên hôm 20 và 21/3 và được cấp quy chế xin tỵ nạn ‘asylum seeker’.

 

Lênh đênh trên biển và đất liền

Bà Lụa cho biết đoàn gồm 18 người, sáu người lớn và 12 trẻ em, rời vùng biển Bình Thuận trên một chiếc thuyền gỗ nhỏ hôm 30/1.

Đoàn đã đi được 12 ngày thì động cơ hư nặng, thuyền đập vào ghềnh đá dọc bờ biển Java, Indonesia.

Sau đó họ được người dân địa phương và cảnh sát Indonesia đưa vào bờ.

Ngay trong đêm, đoàn thuyền nhân được đưa đến một trại tỵ nạn trong khi chính phủ Indonesia tiến hành thủ tục trả họ về Việt Nam.

Tại đây, bà Lụa cho biết họ đã liên lạc với nhà bảo trợ hảo tâm người Úc, bà Shira Sebban và nhà hoạt động nhân quyền Grace Bùi nhờ giúp đỡ.

Bà Grace Bùi cho BBC biết chính quyền Indonesia tính trả nhóm vượt biên về Việt Nam vì họ không phải người tỵ nạn nên không thể ở lại trại, họ cũng không thể vào tù vì họ không phạm tội.

Nhưng đoàn đã xin ở lại cho đến khi họ được gặp đại diện của Liên Hiệp Quốc.

Đoàn được ở tại một khách sạn nhỏ cho đến khi Tổ chức Di cư Quốc tế (IOM) đứng ra hỗ trợ chuyển họ đến trung tâm tỵ nạn Hồi giáo, cũng là nơi gia đình này sinh sống phần lớn trong thời gian qua.

Bà Lụa cho biết trung tâm Hồi giáo nơi họ đang ở rất rộng rãi và sạch sẽ, được ăn uống đầy đủ tuy bị giám sát và không được phép ra ngoài. Các sơ và mạnh thường quân tại nhà thờ công giáo địa phương cũng hay cho quần áo và đồ ăn.

“Cuộc sống khá thoải mái,” bà Bùi nhận xét sau khi đến thăm ba gia đình vào tháng 2.

‘Việt Nam rất tốt’

Bà Grace Bùi cũng cho biết hôm bà đến thăm đoàn thuyền nhân, người của bên sở di trú Indonesia đã nhờ bà khuyên đoàn quay trở lại Việt Nam.

“Người đàn ông này nói những người này nên về Việt Nam đi, vì Việt Nam rất tốt và sẽ không trừng phạt họ,” bà Grace Bùi nói.

Sau khi nghe thấy thế, “Tụi tôi quỳ xuống xin họ đừng trả tụi tôi về Việt Nam. Tụi tôi có chết chứ không quay lại Việt Nam,” bà Lụa kể.

Chồng của bà Loan, ông Hồ Trung Lợi vẫn đang thụ án 24 tháng ở Việt Nam vì tội tổ chức vượt biên hồi năm 2015, đến tháng 4/2017 sẽ hết hạn tù.

Đoàn người vượt biên gồm 18 người với 6 người lớn và 12 trẻ em hiện đang tạm trú tại một trung tâm tỵ nạn ở Indonesia
Bản quyền hình ảnh GRACE BUI
 Bà Trần Thị Lụa cho biết trung tâm Hồi giáo nơi họ đang ở rất rộng rãi và sạch sẽ, được ăn uống đầy đủ tuy bị giám sát và không được phép ra ngoài

7 đến 10 năm tù hoặc tự tử

Trao đổi với BBC, luật sư của ba gia đình này, ông Võ An Đôn cho biết họ liên lạc với ông hôm họ đang trên biển vượt biên qua Úc lần hai.

“Thoạt nghe thì tôi hơi bị sốc và có nói lại với họ rằng nếu bị phía Úc trả về thì họ sẽ đối mặt với bản án cũ và mới từ 7 đến 10 năm tù,” ông nói.

“Nhưng qua điện thoại, hai bà ấy nói rằng nếu lần vượt biên này chính phủ Úc không nhận mà trả về nước thì họ thề sẽ nhảy xuống biển tự tử, chứ không bao giờ chịu trở về Việt Nam lần thứ hai,” ông nói thêm.

Bà Sebban, một nhà báo và giáo sư Úc tại Sydney nói:

“Tôi đã cầu xin họ đừng trở lại Úc bằng thuyền nữa. Tôi đã cảnh báo họ về về an ninh biên giới nghiêm ngặt của nước tôi.”

Được hoãn thi hành án

Tháng 9/2016, bà Trần Thị Lụa bị Tòa án Nhân dân tỉnh Bình Thuận tuyên phạt 30 tháng tù giam trong phiên phúc thẩm về tội tổ chức vượt biên hồi tháng 7/2015.

Thời điểm đó, bà Lụa được tin là có chồng đi đánh bắt cá biển bị Indonesia bắt giam.

Trong một phiên tòa khác hồi tháng 4/2016, bà Trần Thị Thanh Loan bị tuyên phạt 36 tháng tù giam.

Cả hai bà Lụa và Loan đều được hoãn chấp hành hình phạt tù đến tháng 7/2017 “vì lý do nuôi con nhỏ và có chồng đi tù”.

“Ngày nào chúng tôi cũng cầu nguyện, để được quy chế tỵ nạn. Chúng tôi thà chết chứ không về Việt Nam,” bà Phúc nói với BBC.

Luật sư Nguyễn Văn Đài được nước Đức vinh danh

Luật sư Nguyễn Văn Đài được nước Đức vinh danh

RFA
2017-04-04
 
Luật sư Nguyễn Văn Đài bị tuyên án 5 năm tù giam về tội "Tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCNVN" tại phiên tòa ở Hà Nội hôm 11/5/2007.

Luật sư Nguyễn Văn Đài bị tuyên án 5 năm tù giam về tội “Tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCNVN” tại phiên tòa ở Hà Nội hôm 11/5/2007.

File photo
 
 

Luật sư nhân quyền và là tù nhân chính trị Nguyễn Văn Đài được Liên đoàn Thẩm phán Cộng Hòa Liên Bang Đức chọn trao giải nhân quyền 2017. Đây là người Việt Nam đầu tiên được trao giải này.

Thông báo chính thức của Liên đoàn Thẩm phán Cộng hòa Liên Bang Đức cho biết lễ trao giải sẽ diễn ra vào thứ tư ngày 5 tháng 4 trong đại hội của tổ chức tại thành phố Weimar, miền Đông nước Đức. Một người đại diện cho luật sư Đài sẽ có mặt tại buổi lễ để thay mặt luật sư Nguyễn Văn Đài nhận giải thưởng.

Hiện luật sư Nguyễn Văn Đài đang bị giam giữ với cáo buộc về tội tuyên truyền chống nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, theo điều 88 Bộ Luật Hình sự. Ông bị bắt vào ngày 16 tháng 12 năm 2015. Trước khi bị bắt, ông từng tổ chức tổ chức những buổi nói chuyện về hiến pháp và quyền con người cho nhiều đối tượng khác nhau ở một số địa phương trong nước.

Luật sư Nguyễn Văn Đài cũng đã từng bị tù 4 năm từ năm 2007 đến 2011 với cùng tội danh theo điều 88 vừa nêu.

Vào tháng 10 năm 2016, 74 dân biểu thuộc 14 nước đã gửi một bức thư ngỏ tới chính quyền Việt Nam để đòi trả tự do cho luật sư Đài.