Chiêm ngưỡng biệt phủ “phó thống đốc” khổng lồ ở TP.HCM

From facebook: Thuc Tran and Son Ngo shared Trần Khải‘s post.

Image may contain: 1 person, outdoor
Image may contain: tree, plant and outdoor
Image may contain: sky, outdoor and nature
+5
Trần Khải added 9 new photos

 

Chiêm ngưỡng biệt phủ “phó thống đốc” khổng lồ ở TP.HCM. Giới lãnh đạo nhiều ngân hàng kể, Phó thống đốc Ngân hàng nhà nước Việt Nam Nguyễn Phước Thanh (vừa nghỉ hưu ngày 1/10) – người vừa được Ngân hàng TMCP Vietcombank đãi tiệc chia tay “bình thường” đình đám ở khách sạn 5 sao Melia đắt nhất Hà Nội và Ngân hàng Agribank tổ chức cho đi một chuyến “vòng quanh” thế giới để tiễn quan về hưu – lúc còn đương chức thường rủ các lãnh đạo ngân hàng, nơi ông ấy giữ vai trò kiểm tra, giám sát, phòng ngừa phát hiện tham nhũng về biệt phủ khổng lồ nằm ngay mặt tiền đường Nguyễn Hữu Trí (Chợ Đệm, huyện Bình Chánh, TP.HCM) để ăn nhậu, tiện thể khoe cái biệt phủ hoành tráng này. Nhiều lãnh đạo ngân hàng kể, lần nào nhậu ông Nguyễn Phước Thanh cũng bảo về biệt phủ gia đình, nhất định không ra quán nhậu.
Biệt phủ này quá lộng lẫy, sang trọng như một cung vua. Mỗi cây cảnh quý trong khuôn viên biệt phủ có giá trên dưới 1 tỷ đồng. Giá thị trường đất mặt tiền đường Nguyễn Hữu Trí hiện nay khoảng 70 triệu/m2. Khuôn viên biệt phủ rộng chừng hơn 5.000 m2. Người dân xung quanh đây gọi cái biệt phủ khổng lồ này với cái tên cúng cơm là “biệt phủ phó thống đốc”! Hỏi người dân xung quanh có phải cái biệt phủ khổng lồ này được hình thành từ tiền nuôi heo, buôn chổi đót hay chạy xe ôm của ông chủ nó hay không? Không ai trả lời được.

Con lai ‘Thiên Thần’ của một cựu binh Mỹ

Con lai ‘Thiên Thần’ của một cựu binh Mỹ

25/10/2017

Tấm ảnh chụp với bà Huỳnh Thị Chút khi 2 người quen nhau ở Camp Tien Sha, Đà Nẵng, mà ông Gary Wittig giữ lại hơn 48 năm qua. Họ đã gặp lại nhau trên đất Mỹ cùng với người con gái của họ sau gần 5 thập kỷ

Gary Wittig gặp Huỳnh Thị Chút khi trở lại Việt Nam trong đợt đưa quân ra chiến trường lần 2. Một cô bé đã ra đời sau khi người lính Mỹ rời Việt Nam. Gần 50 năm sau, cả 3 người được đoàn tụ trên đất Mỹ.

 

Cuộc đoàn tụ diễn ra đầu tháng này khi bà Chút lần đầu tiên đặt chân tới nước Mỹ để gặp lại người đàn ông mà nay đang nằm trên giường bệnh và hô hấp qua ống trợ thở. Cô con gái của họ, Nguyễn Thị Kim Nga – nay đã 48 tuổi, bay từ Nebraska tới trước đó để đoàn tụ với bố mẹ mình.

Giây phút bà Chút được gặp lại ông Gary sau 48 năm mất liên lạc tại 1 căn nhà ở ngoại ô Atlanta, theo người cháu gái của Gary, Christine Gimmey, rất là “tuyệt diệu. Không từ nào diễn tả nổi giây phút đó.”

“Bà Chút đặt tay lên tay chú Gary rồi bắt đầu massage phần ngực của chú. Họ nhìn nhau và mỉm cười. Họ chỉ ngồi đó không nói gì và mỉm cười.”

Ông Gary và bà Chút đã sử dụng Facetime nói chuyện vài lần trước khi được thực sự cầm tay nhau tại một ngôi nhà ở ngoại ô Atlanta, Georgia.

Dù đó là cuộc hội ngộ sau gần nửa thế kỷ nhưng họ không thể nói với nhau được nhiều chuyện bởi cả 2 ông bà đều không nói được ngôn ngữ của nhau.

Bà Chút và ông Gary cũng giống như nhiều phụ nữ Việt Nam và những người lính Mỹ khác, gặp nhau trong một cuộc chiến tranh không mong muốn kéo dài hàng thập kỷ, có lẽ sẽ không bao giờ tìm lại nhau nếu không phải bởi một đứa con chung như chị Nga.

Tương tự chị Nga, hàng trăm ngàn trẻ lai của những binh lính Mỹ và phụ nữ Việt Nam đã được sinh ra trong cuộc chiến và phải chịu cảnh không cha không mẹ hoặc bị phân biệt đối xử. Mặc dù hầu hết những người con lai đều đã được sang Mỹ hoặc được gia đình Mỹ nhận nuôi, không mấy người tìm được cha ruột của mình như chị Nga.

“Chúa đã gửi thiên thần đến cho tôi,” người cha ấy gọi con gái mình là “Angel.”

Mối tình không hẹn ngày gặp lại

Khi quay trở lại Việt Nam vào năm 1968 sau khi từng phục vụ trong quân đội Hoa Kỳ tại Đà Nẵng lần đầu vào năm 1967-1968, ông Gary lúc đó 23 tuổi, tình nguyện tới Việt Nam vì “mức lương hậu hĩnh.”

“Việt Nam là đất nước đẹp, có nhiều đồi núi, cây cối và biển. Nó cũng giống như nước Mỹ,” ông Gary nhớ lại khi nằm trên giường tại ngôi nhà nhỏ ở khu Riverdale, ngoại ô thành phố Atlanta, Georgia.

Ông cũng nhớ rằng bà Chút “lúc đó rất đẹp.”

Trong lần quay trở lại thành phố miền Trung, ông là tài xế xe quân đội cho Camp Tien Sha, nơi Huỳnh Thị Chút, lúc đó 19 tuổi, đang làm lao công.

“Nhiều lính Mỹ đến rửa xe. Họ mang xe đến rồi bỏ đó đi khi nào xong mới quay trở lại lấy. Nhưng ông (Gary) thì ở lại,” bà Chút kể lại những khoảnh khắc 2 người lần đầu gặp nhau ở trại hậu cần Hải Quân Mỹ ở Đà Nẵng – lúc đó được gọi là Camp Tien Sha. “Mặc dù xe không bẩn, ông Gary vẫn mang đến rửa,” bà Chút, nay đã 69 tuổi, tủm tỉm cười khi nhớ lại những lần ông Gary cùng té nước rửa xe, “làm tôi ướt hết, rồi ông ôm tôi xin lỗi.” Tình cảm giữa 2 người nảy nở từ đó mặc dù cả hai không nói được nhiều chuyện với nhau. Ông Gary không nói được tiếng Việt; bà Chút chỉ biết 1 chút tiếng Anh bồi.

Ông Gary Wittig bên chiếc xe của mình ở Đà Nẵng. Bà Chút nói “ông thường mang xe đến cho bà rửa” thậm chí khi xe vẫn sạch.

​Bà Chút lúc đó đã có chồng và một người con trai. Chồng bà là một quân nhân Việt Nam Cộng hòa. Nhưng chuyện tình của bà Chút và ông Gary đã vượt quá những gì mà họ cho là “vui chút chút.”

“Vui chút chút,” nhưng bà Chút có thai. Bà nói ông Gary có lần đưa bà tới 1 bệnh viện ở Đà Nẵng để siêu âm thai.

Nhưng ông Gary, giờ đây gần như không thể đi lại được, lại không nhớ điều này. Ông nói khi đang đeo ống thở oxy vì suy phổi rằng ông biết bà Chút mang thai đứa con của mình và biết đó là con gái nhưng đó cũng là lúc thời gian ở Việt Nam của ông kết thúc.

Người chồng Việt của bà Chút biết chuyện của 2 người và rằng vợ mình đang mang thai đứa con của người lính Mỹ nhưng không phản đối. Ông đã đón bà ở bệnh viện với đứa con lai Mỹ và coi nó như con đẻ của mình, theo lời bà kể.

Còn phía bên kia bờ đại dương, ông Gary bắt đầu cuộc sống mới ở quê nhà. Sau khi rời Việt Nam năm 1969, ông Gary tới Las Vegas và tiếp tục nhiệm vụ lái xe tại đó 1 năm, nơi ông nói “có một thời gian tuyệt vời.” Đó cũng là lúc bà Chút sinh đứa con gái của ông.

“Có con vẫn nuôi bình thường. Không oán trách ai. Mình làm mình chịu.”

Bà Chút nói về quyết định sinh đứa con với ông Gary

Nằm trên giường bên cạnh 1 bình ôxy, ông Gary nói với giọng ngắt quãng giữa những cơn ho, rằng dù cho lúc đó đứa con của ông đã được sinh ra thì ông cũng không thể mang nó về Mỹ vì những thủ tục rất phức tạp để xin tị nạn cho mẹ con bà Chút.

Giống như nhiều cuộc tình chớp nhoáng của những người lính Mỹ và các cô gái Việt trong chiến tranh lúc đó, ông Gary về nước không hẹn ngày gặp lại.

Với bà Chút, đó cũng là một mối tình thoáng qua vì bà là người phụ nữ đã có chồng và không bao giờ nghĩ có ngày gặp lại nhau. “Cuộc sống lúc đó khổ lắm, chỉ lo đi làm thôi.”

Nhưng bà xác định, “có con vẫn nuôi bình thường. Không oán trách ai. Mình làm mình chịu.”

Bà Chút hồi tưởng lại ý nghĩ lúc đó rằng “con mình sẽ không bao giờ qua được Mỹ.”

Trước khi rời Việt Nam, ông Gary đã để lại cho bà Chút những tấm ảnh của ông cũng như ảnh 2 người chụp chung, cùng tấm thẻ quân nhân, nhưng bà đã đốt hết khi quân đội Mỹ rút khỏi Việt Nam. Từ đó, bà mất hết dấu vết của Gary.

Giấc mơ Mỹ

Lớn lên cùng với 3 người anh em cùng mẹ khác cha ở Me Pu, Bình Thuận, chị Nguyễn Thị Kim Nga cho rằng mình may mắn vì không bị bố dượng đối xử phân biệt. Tuy nhiên chị thường bị bọn trẻ cùng lứa trong làng trêu ghẹo.

“Tôi thấy tủi nhưng không oán trách ai vì mình là con lai. Chỉ tự hỏi sao mình không có cha. Ở xóm duy nhất mình là con lai. Không ai như mình.”

“Có lúc muốn tự tử.”

Chị Nguyễn Thị Kim Nga nói về những ngày tháng thất vọng không làm được giấy tờ sang Mỹ

Khi sinh chị Nga, bà Chút cũng gặp nhiều kỳ thị vì đứa con lai của mình. Bà không nhận được trợ cấp quần áo cho em bé như những người mẹ có con bình thường khác. Bà nói “nghèo khổ lắm, không có cơm ăn, không có quần áo mặc.”

Chị Nga cũng đã phải bỏ học khi chưa biết đọc biết viết để phụ giúp gia đình kiếm sống. Sau khi cha dượng mất, mẹ chị một mình nuôi 4 đứa con.

Chính điều đó đã thôi thúc chị tìm cách sang Mỹ để tìm người bố mà chị chưa bao giờ biết mặt.

Nhưng sau 3 lần làm thủ tục không được – trong đó có lần đầu tiên chị làm đám cưới giả với một người không quen biết – chị thấy tuyệt vọng.

“Có lúc muốn tự tử,” chị nói vậy với những giọt nước mắt lăn trên má.

Nhưng chính lúc thất vọng nhất trong cuộc đời, chị gặp được người chồng mà bà Chút ca ngợi là một người con rể rất tốt.

“Nhờ nó mà Nga đi được sang Mỹ và tìm được bố,” bà Chút nói.

Chị Nga cuối cùng đã tìm được cha mình. Ông Gary nói DNA của 2 cha con ông có độ trùng khớp đến hơn 99%.

Biết được mong muốn tìm cha của vợ mình, anh Nguyễn Quế quyết tâm tìm cách đưa gia đình sang Mỹ. Sau 6 năm tìm hiểu từ những lần “lên Sài Gòn và gặp luật sư” và tiêu tốn hết số tiền tích cóp được, anh đã tìm ra cách. Đó là đưa chị Nga vào lãnh sự quán Mỹ ở thành phố Hồ Chí Minh để xác nhận là con lai.

Và gia đình chị làm được thủ tục nhập cư sang Mỹ.

Cuộc sống mới của gia đình chị Nga bắt đầu khi 2 vợ chồng và 1 đứa con nhỏ sang định cư tại Ohama, tiểu bang Nebraska, vào năm 2000.

Nhưng đó cũng là lúc chị Nga phải quên đi ước mơ tìm cha bởi gia đình chị đến Mỹ “với 2 bàn tay trắng.”

“Ba người với một vali quần áo và không có gì,” chị Nga nói.

Hai vợ chồng chị bắt đầu với công việc đóng gói tại một tiệm bánh của người Mexico ở Omaha. Đã có lúc anh Quế phải làm 2 việc và sau khi cửa hàng này đóng cửa, chị Nga đã chuyển sang làm cho 1 tiệm làm nail. Nhưng họ cũng đã kịp sinh ra thêm 2 đứa con – một con gái giờ đã 14 tuổi và một con trai giờ đã 12 tuổi. Chồng chị nay đã có việc làm ổn định – làm lao công trong 1 trường học ở Omaha.

Nước Mỹ đối với gia đình chị Nga là một giấc mơ bởi vợ chồng chị đã thoát cảnh nghèo khó khi còn sống ở một vùng quê ở Việt Nam. Giờ đây chị Nga, không biết chữ và tự cho mình là “khù khờ,” cùng chồng con có một căn nhà, xe hơi và trở thành công dân Mỹ.

Chị Nga (thứ 2 từ phải) cùng chồng (giữa) và 3 con tại Mỹ. Chị Nga nói giấc mơ “thoát nghèo” đã trở thành sự thực khi chị và gia đình có nhà, xe và trở thành công dân Mỹ.

Tuy nhiên, giấc mơ tìm bố của chị vẫn còn xa vời vì “không có một manh mối nào để tìm cha” và “nhiều người tìm cha mà không được.”

Nhưng đến đầu năm nay, một người bạn của chị Nga, cũng là con lai tìm được cha thông qua dịch vụ so sánh DNA.

Hy vọng đã trở lại với chị dù chị nghĩ rằng có thể cha đã không còn trên cõi đời này nữa hoặc không biết “ông có chấp nhận mình không.”

“Người con duy nhất”

Trở lại quá khứ. Năm năm sau khi từ chiến trường Việt Nam trở lại Mỹ, Gary cưới vợ. Khi nhắc về người vợ đã mất vì bệnh ung thư vú vào năm 2006, mắt ông Gary dường như sáng lên và ông nói “Giá mà tôi lấy lại được 30 năm của cuộc hôn nhân đó.”

Gary và vợ, Linda, không có con.

Ông Gary, giờ đây 72 tuổi, chưa bao giờ cho ai trong gia đình biết về người con của ông ở Việt Nam. Nhưng cháu gái của ông, chị Christine Gimmey, nói chị nhớ rằng “dì Linda có lần nói với chúng tôi, khi đó tôi 14 tuổi, rằng chú Gary có một người con ở Việt Nam.”

Và những người trong gia đình chị đã không bao giờ nhắc lại điều này cho tới gần đây khi một thám tử DNA gửi cho chị tin nhắn về một người con lai Việt đang tìm bố Mỹ từng tham chiến ở Việt Nam.

Đó là ngày 31/3/2017, chỉ vài tuần trước lễ Phục Sinh, chị Christine nói.

DNA của chị Nga và ông Gary có độ trùng khớp đến hơn 99%.

“Đó là người con duy nhất của tôi,” ông Gary nói về chị Nga, người mà ông đặt tên là Angel.

Chị Nga là người con duy nhất của ông Gary. Ông gọi cô con lai Việt là Angel.

Mỗi lần có chị Nga bên cạnh giường chăm sóc và cầm tay mình, ông Gary giường như trở nên sống động hơn và luôn mỉm cười.

Mặc dù đã sống ở Mỹ 17 năm, chị Nga không thể hiểu hết những gì người cha Mỹ nói với mình. “Có những cái tôi không hiểu hết,” chị nói khi trò chuyện với chúng tôi giữa những lần cho ông Gary uống thuốc hay giúp ông vào nhà tắm.

Tuy vậy ông Gary nói “cô ấy hiểu tôi hơn cả tôi hiểu cô ấy,” và với ông, sự kết nối bằng tình cảm và ánh mắt là đủ.

Nhưng trước khi chị Nga tìm được bố mình, theo câu chuyện, Gary chưa từng bao giờ trở lại Việt Nam hay có ý định tìm mẹ con chị. Với ông, ký ức về Việt Nam là “khoảng trống.” Ông Gary cho rằng chính phủ không nên đưa những thanh niên trẻ như ông lúc đó tới Việt Nam. Tuy nhiên, ông vẫn đăng ký tình nguyện sang Việt Nam lần 2 vì ông biết số tiền ông được trả sẽ như thế nào.

“Tôi không có con. Không phải vì (Linda). Không phải vì tôi. Cô ấy không thể có con… Tôi cầu nguyện và Chúa đưa Angel đến với tôi.”

Gary Wittig

Những gì ông kể với cô cháu gái Christine về Việt Nam là công việc của ông tại một đơn vị công binh hải quân Mỹ có biệt danh Seabees. Ông không bao giờ kể về câu chuyện của ông với một người phụ nữ Việt Nam tại nơi làm việc ở Đà Nẵng. “Chỉ có bố tôi biết chuyện này,” chị Christine nói. “Kể cả dì Linda cũng không được chú Gary cho biết.”

Nhưng sự xuất hiện của chị Nga không gợi lại cho Gary những ký ức về Việt Nam. Ông nói chỉ bởi vì trong những tháng qua ông luôn cầu nguyện để Chúa đưa đến cho ông 1 thiên thần.

“Tôi không có con. Không phải vì (Linda). Không phải vì tôi. Cô ấy không thể có con.” Chính vì vậy mà Gary rất vui mừng khi “Người đưa Angel” đến với ông.

“Khi nó ở bên cạnh, tôi có mọi lý do để mỉm cười,” ông Gary nói với đôi mắt mơ màng và tự nhận mình là người sùng đạo. “Từ ngày có Angel, tôi như thấy mình trên thiên đường thứ 7.”

Chúa dẫn lối

Với thân phận người con lai không cha, lớn lên trong nghèo khó và nhiều lần không làm được giấy tờ đi Mỹ, chị Nga đã thấy rất đau khổ và kém may mắn.

Là một người Công giáo, chị nghĩ rằng “Chúa đã sắp đặt đời sống của mình” như thế.

Nhưng vì có lòng tin ở Chúa, chị nói, Chúa đã dẫn dắt chị tìm được cha.

“Chưa bao giờ thấy Chúa bất công với mình. Chương trình của Chúa đã dẫn dắt mình. Có lúc mình muốn tự tử vì thất vọng. Nhưng rồi Chúa cho mình gặp người chồng lo cho mình mọi thứ và tìm được cha.”

Giờ đây mặc dù đã “toại nguyện” vì “Chúa cho ba mẹ đoàn tụ với mình,” chị Nga lại ao ước “giá mà mình tìm được cha sớm hơn để chăm sóc cho ông.” Chị nói nếu tìm gặp được “bố Gary” sớm hơn có lẽ ông đã không lâm vào cảnh ốm yếu thế này.

Giây phút đầu tiên chị Nga gặp bố Gary của mình. Họ đều cầu nguyện Chúa. Chị Nga tìm được bố và ông Gary được Chúa đưa tới một “Thiên thần.”

Sau nhiều năm nghiện rượu và thuốc lá, nhất là sau 2 lần trở về từ Việt Nam, Gary mắc bệnh chai phổi trong 10 năm qua và phải đeo ống thở oxy trong 3 năm trở lại đây. Một lần ngã đã làm ông nhập viện với tình trạng suy tim và giờ đây hầu như không thể đi lại được.

Anh Nguyễn Quế, chồng chị Nga, cũng có chung niềm ao ước đó. Anh ước, giá mà anh chị tìm được ông sớm hơn thì ông đã không còn là một người cô đơn với một cuộc sống không có vợ con chăm sóc.

“Hầu như ngày nào Angel cũng gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe chú Gary,” chị Christine nói đến khoảng thời gian chị Nga phải quay về Nebraska để làm việc và chăm sóc gia đình riêng của chị. “Và Angel luôn nhắc ông uống nước.”

Chị Christine luôn nói về cô em họ mới của mình với nụ cười rạng rỡ trên môi. Chị nói, mọi người trong gia đình chị chưa gặp chị Nga nhưng đã biết và rất vui vì ảnh hưởng của chị Nga tới chú Gary của chị.

Kể từ khi Nga trở thành thành viên trong gia đình, Christine bắt đầu tìm đọc về tập tục và văn hóa Việt Nam cũng như tìm hiểu về cuộc chiến tranh mà chú cô từng tham dự. Christine tìm hiểu cả số phận của những người con lai Mỹ – Việt như chị Nga, người em họ mới của mình.

“Từ ngày có Angel, tôi như thấy mình trên thiên đường thứ 7.”

Gary Wittig

Cuộc chiến Việt Nam đã khiến bao gia đình ly tán, gây chia rẽ triền miên giữa lòng nước Mỹ và giữa lòng Việt Nam. Nhưng cuộc chiến ấy giờ đây đã khép lại với ông Gary và bà Chút. Dù 2 ông bà không được ở bên nhau lâu nữa, nhưng cái kết có hậu đã mang lại hạnh phúc cho cô con gái khi chị Nga đã có 1 người cha và 1 gia đình mới cũng như ông Gary đã có được 1 “thiên thần” vào lúc cuối đời.

Chị Nga thấy mình may mắn bởi còn nhiều người con lai như chị vẫn còn đang trên đường tìm cha của mình.

Và sự trùng phùng này, như chị Nga và người chị họ mới – Christine – mong muốn, sẽ truyền cảm hứng và hy vọng cho họ.

Hà Nội: Tập thể dục, 3 phụ nữ bị xe tông, 2 chết

Hà Nội: Tập thể dục, 3 phụ nữ bị xe tông, 2 chết
Công an khám nghiệm hiện trường vụ việc. (Hình: Báo VNExpress)

HÀ NỘI,Việt Nam (NV) – Ba phụ nữ ở xã Vĩnh Ngọc, huyện Đông Anh, đang đi bộ tập thể dục trên vỉa hè thì bất ngờ bị xe tải tông trúng, khiến hai người chết ngay tại chỗ, một bị thương nặng.

Khoảng 6 giờ sáng ngày 24 Tháng Mười, xe tải cứu hộ giao thông mang bảng số Hà Nội đang chạy trên đường hướng từ cầu Nhật Tân ra phi trường Nội Bài. Khi đi đến đoạn nối với quốc lộ 5, xã Vĩnh Ngọc, huyện Đông Anh, thì chiếc xe bất ngờ lạc tay lái, lao lên vỉa hè, đâm vào ba bà đang đi bộ tập thể dục buổi sáng.

Cú tông mạnh khiến bà Hoàng Thị Tươi (53 tuổi) và Trần Thị Chiến (66 tuổi) chết tại chỗ, còn bà Nghiêm Thị Hương (72 tuổi), được đưa đi viện cấp cứu. Do hoảng sợ, tài xế bỏ xe và trốn ngay sau đó.

Theo mô tả của báo điện tử VNExpress tại hiện trường, phần đầu xe cứu hộ bị móp nhẹ, vỉa hè bị cày xước. Các nạn nhân và giày dép bị văng xa vài mét. Nhận được tin báo, lực lượng chức năng đã xuống hiện trường điều tra. (Tr.N)

Sự dối trá của một số du học sinh Việt Nam ở trời Tây

Sự dối trá của một số du học sinh Việt Nam ở trời Tây

Đạo đức có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về trí tuệ, nhưng trí tuệ mãi mãi không thể bù đắp cho sự thiếu hụt về đạo đức.

Một cô gái sau khi tốt nghiệp liền sang Pháp, bắt đầu một cuộc sống vừa đi học vừa đi làm. Dần dần, cô phát hiện hệ thống thu vé các phương tiện công cộng ở đây hoàn toàn theo tính tự giác, có nghĩa là bạn muốn đi đến nơi nào, có thể mua vé theo lịch trình đã định, các bến xe theo phương thức mở cửa, không có cửa soát vé, cũng không có nhân viên soát vé, đến khả năng kiểm tra vé đột xuất cũng rất thấp.

Cô đã phát hiện được lỗ hổng quản lí này, hoặc giả chính suy nghĩ của cô có lỗ hổng. Dựa vào trí thông minh của mình, cô ước tính tỉ lệ để bị bắt trốn vé chỉ khoảng ba phần trăm.

Cô vô cùng tự mãn với phát hiện này của bản thân, từ đó cô thường xuyên trốn vé. Cô còn tự tìm một lí do để bản thân thấy nhẹ nhõm: mình là sinh viên nghèo mà, giảm được chút nào hay chút nấy.

 

Sau bốn năm, cô đạt được tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi của một trường danh giá, cô tràn đầy tự tin đến những công ty lớn xin việc.

Nhưng những công ty này không hiểu vì lí do gì, lúc đầu còn rất nhiệt tình nhưng về sau đều từ chối cô. Thất bại liên tiếp khiến cô tức tối. Cô nghĩ nhất định những công ty này phân biệt chủng tộc, không nhận người nước ngoài.

Cuối cùng có một lần, cô trực tiếp đến bộ phận nhân lực của một công ty, yêu cầu giám đốc đưa ra một lý do vì sao từ chối cô. Kết cục họ đưa ra một lí do khiến cô không ngờ.

“Thưa cô, chúng tôi không hề phân biệt chủng tộc, ngược lại chúng tôi rất coi trọng cô. Lúc cô đến phỏng vấn, chúng tôi đều rất hài lòng với môi trường giáo dục và trình độ học vấn của cô, thực ra nếu xét trên phương diện năng lực, cô chính là người mà chúng tôi tìm kiếm.”

“Vậy tại sao công ty ngài lại không tuyển dụng tôi?”

“Bởi chúng tôi kiểm tra lịch sử tín dụng của cô và phát hiện ra cô đã từng ba lần bị phạt tiền vì tội trốn vé”

“Tôi không phủ nhận điều này, nhưng chỉ vì chuyện nhỏ này, mà các anh sẵn sàng bỏ qua một nhân tài đã nhiều lần được đăng luận văn trên báo như tôi sao?”

“Chuyện nhỏ? Chúng tôi lại không cho rằng đây là chuyện nhỏ. Chúng tôi phát hiện, lần đầu tiên cô trốn vé là khi mới đến đất nước chúng tôi được một tuần, nhân viên kiểm tra đã tin rằng do cô mới đến và vẫn chưa hiểu rõ việc thu vé tự giác, cho phép cô được mua lại vé. Nhưng sau đó cô vẫn trốn vé thêm 2 lần nữa.”

“Khi đó trong túi tôi không có tiền lẻ.”

“Không, không thưa cô. Tôi không thể chấp nhận lí do này của cô, cô đang đánh giá thấp IQ của tôi ư. Tôi tin chắc trước khi bị bắt trốn vé, cô đã trốn được cả trăm lần rồi.”

“Đó cũng chẳng phải tội chết, anh sao phải cứng nhắc như vậy? Tôi sửa là được mà.”

“Không không, thưa cô. Chuyện này chứng tỏ hai điều: Một là cô không coi trọng quy tắc. Cô lợi dụng những lỗ hổng trong quy tắc và sử dụng nó. Hai, cô không xứng đáng được tin tưởng. Mà rất nhiều công việc trong công ty chúng tôi cần phải dựa vào sự tin tưởng để vận hành, nếu cô phụ trách mở một khu chợ ở một nơi nào đó, công ty sẽ cho cô toàn quyền lực phụ trách. Để tiết kiệm chi phí, chúng tôi sẽ không lắp đặt các thiết bị giám sát, cũng như các hệ thống xe công cộng mà cô đã thấy đó. Vì vậy chúng tôi không thể tuyển dụng cô, tôi có thể chắc chắn rằng, tại đất nước chúng tôi, thậm chí cả châu Âu này cô sẽ không thể xin vào được nổi một công ty nào đâu.”

Đến lúc này cô mới tỉnh ngộ và cảm thấy hối hận vô cùng. Sau đó, điều khiến cô ghi nhớ nhất là câu nói cuối cùng của vị giám đốc này: Đạo đức có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về trí tuệ, nhưng trí tuệ mãi mãi không thể bù đắp cho sự thiếu hụt về đạo đức.

Đạo đức là phẩm chất cơ bản nhất của con người, cũng là nhân cách của một người. Một người dù ưu tú đến đâu nhưng nhân cách có vấn đề, cũng sẽ mất đi niềm tin và sự ủng hộ của người khác. Trên phương diện việc làm, những hành vi mất nhân cách thế này càng đáng sợ hơn, vì cái lợi nhỏ trước mắt mà phá bỏ nguyên tắc, điều này chắc chắn sẽ hủy hoại tiền đồ của bạn. Tôi cho các bạn lời khuyên chân thành, trong sự nghiệp cần phải dựa vào năng lực và chân thành của bản thân, mất thứ gì cũng không bằng mất nhân phẩm.

Nguồn: Cafekubua

HỘI VĂN BÚT ANH QUỐC LÊN TIẾNG YÊU CẦU NHÀ CẦM QUYỀN HÀ NỘI “NGƯNG NGAY ĐÀN ÁP”

From facebook:Hoa Kim Ngo shared Nguyễn Hoàng-Thanh Tâm‘s post.
 
Image may contain: 2 people, text
Nguyễn Hoàng-Thanh Tâm is with Oai Jb Nguyễn Văn and 7 others.

 

HỘI VĂN BÚT ANH QUỐC LÊN TIẾNG YÊU CẦU NHÀ CẦM QUYỀN HÀ NỘI “NGƯNG NGAY ĐÀN ÁP”

Trang web của Hội Văn Bút Anh Quốc (English PEN) hôm nay đã đăng tải bản thông cáo báo chí yêu cầu nhà cầm quyền Hà Nội phải chấm dứt cuộc đàn áp các nhà đấu tranh dân chủ đang diễn ra tại Việt Nam.

Bản thông cáo báo chí của liên minh 10 tổ chức nhân quyền quốc tế và Việt Nam đồng ký tên cho biết: “Việt Nam đang phải đối diện với một cuộc đàn áp chính trị rộng lớn nhất từ trước đến nay. Tính đến nay, chỉ trong vòng chưa đầy một năm, nhà cầm quyền Việt Nam đã bắt giữ hay lưu đày ít nhất 25 nhà hoạt động và blogger ôn hòa.”

Đặt dưới chiêu bài “an ninh quốc gia” những hành động của nhà nước Việt Nam thực chất chỉ nhằm “đàn áp và bịt miệng những tiếng nói phản kháng.”

Liên minh các tổ chức nhân quyền kêu gọi mọi người cùng nỗ lực:

– Tạo sự quan tâm sâu rộng để lên án việc đàn áp hiện nay tại Việt Nam

– Hỗ trợ tài chánh, pháp lý và tinh thần cho các nhà hoạt động đang bị bắt giữ và cho gia đình họ

– Dùng các biện pháp và luật lệ hiện hành nhằm gia tăng các áp lực quốc tế lên nhà cầm quyền Hà Nội, đòi hỏi phải trả tự do cho mọi tù nhân chính trị.

Danh sách tham gia liên minh các tổ chức nhân quyền này gồm các tổ chức tại Việt Nam và quốc tế như Hội Bầu Bí Tương Thân, Hội Anh Em Dân Chủ, Phong Trào Chấn Hưng Nước Việt, Defend The Defenders, English PEN, Lawyers for Laywers, Lawyers’ Rights Watch Canada, Reporters Without Borders, Phong Trào Lao Động Việt và Đảng Việt Tân.

#StopTheCrackdownVN

—–
Nguyễn Hoàng-Thanh Tâm

Link English PEN: https://www.englishpen.org/c…/stop-the-crackdown-in-vietnam/
Toàn văn bản tiếng Việt: http://www.viettan.org/Ngung-Ngay-Đan-Ap-tai-Viet-Nam.html

Ông phải thức khuya dậy sớm, đi bộ vượt quãng đường 20 km, gánh trên vai khoảng 30kg củi.

From facebook:    Trần Bang‘s post.
 
 
Image may contain: 1 person, sitting and text
Image may contain: one or more people, people walking, outdoor and nature

Trần Bang added 2 new photos.

 Có người nói “ về phần tôi chỉ muốn làm tiều phu”, nhưng thực tế lại sống trong biệt phủ, mấy chục tay chân bộ hạ túc trực 24/24h hầu hạ. Người chỉ hút thuốc lá Tây, uống rượu Tàu… Nếu bị bệnh thì đi máy bay sang Tàu, sang Tây để chữa…

Cụ già tiểu phu thật thì chẳng nói gì… hì hì

Cụ già tiều phu thật đã học tập làm theo… và xây dựng CNXH được hơn 70 năm, cụ cố sống thêm 100 năm “biết đâu sẽ thấy thiên đường XHCN “ làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu” !

“40 năm qua, để mưu sinh ông phải gắn liền với nghề bán củi dạo. Ông kể, hàng ngày ông lên rừng kiếm củi khô, tối về chẻ ra rồi dùng dây buộc chặt gọn gàng rồi đem ra chợ bán. Để hoàn thành một gánh củi ông phải mất một ngày rưỡi khi vừa tìm vừa bán.

Giá của một gánh củi chỉ khoảng 20.000 – 30.000 đồng nhưng để bán được gánh củi đó, ông phải thức khuya dậy sớm, đi bộ vượt quãng đường 20 km, gánh trên vai khoảng 30kg củi. Và không phải lúc nào củi cũng bán được…” ( Dantri.com.vn )

Ba người Việt ở Houston bị bắt vì trồng cần sa trị giá $2.3 triệu

 

Ba người Việt ở Houston bị bắt vì trồng cần sa trị giá $2.3 triệu

Ba nghi can gốc Việt ở Houston bị bắt vì trồng cần sa. (Hình: Fort Bend County Sheriff’s Office)

HOUSTON, Texas (NV) – Ba người đàn ông gốc Việt bị bắt vì trồng cần sa có giá thị trường khoảng $2.3 triệu, đài truyền hình KHOU ở Texas dẫn lời cảnh sát Fort Bend County cho biết hôm Thứ Năm.

Ba nghi can, Trọng Võ, 35 tuổi, James Lai Nguyễn, 27 tuổi, và James Huy Nguyễn, 37 tuổi, tất cả đều là cư dân Houston, bị truy tố tội sở hữu cần sa.

Lực Lượng Chống Ma Túy Fort Bend County (FBCSO) tiến hành cuộc điều tra, và phát hiện các căn nhà mà ba nghi can này trồng cần sa ở Fort Bend County và Harris County.

FBCSO nói những căn nhà này tọa lạc tại khu nhà số 600 trên đường Fair Oaks Drive ở khu Stafford, khu nhà số 15000 trên đường Val Vista Drive ở khu vực thành phố Houston thuộc Fort Bend County, khu nhà số 7511 trên đường Marisol Drive ở khu vực thành phố Houston thuộc Fort Bend County, và khu nhà số 15000 trên đường Sierra Valle Drive trong thành phố Houston thuộc Harris County.

Nhiều cơ quan công lực thực hiện các vụ khám xét từ cuối Tháng Chín, bản tin cho biết.

“Nhân viên điều tra khám phá các vụ trồng cần sa trong những căn nhà phức tạp, cùng một số vũ khí, tiền mặt, và cần sa đã được chế biến tại bốn nơi,” thông cáo báo chỉ của FBCSO cho biết. “Nhân viên điều tra cũng phát hiện tổng cộng 778 cây cần sa được trồng trong nhà, dưới các bóng đèn điện, có cả cân, bơm nước, quạt, cầu dao đổi điện, và các dụng cụ dùng để chế biến, đóng gói, và bán cần sa.”

Ngoài ba người gốc Việt này, cảnh sát còn bắt thêm ba người khác ở Harris County, và ba người này bị truy tố tội chuyển giao và tàng trữ cần sa.

Số lượng cần sa bị tịch thu có giá thị trường khoảng $2.3 triệu, theo cảnh sát cho biết. (Đ.D.)

Nghi can Đoàn Thị Hương đã thực tập tại phi trường hai ngày trước

Nghi can Đoàn Thị Hương đã thực tập tại phi trường hai ngày trước

Nghi can Đoàn Thị Hương được hộ tống đến sở hóa chất tại Petaling Jaya, ngoại ô Kuala Lumpur hôm 9 Tháng Mười trong tiến trình xác định chứng cứ của vụ sát hại Kim Jong Nam hồi Tháng Hai, 2017. (Hình: Mohd Rasfan/AFP/Getty Images)

KUALA LUMPUR, Malaysia (NV) – Đoàn Thị Hương, nghi can sát hại anh trai của nhà độc tài Bắc Hàn, đã thực tập bôi hóa chất lên mặt người khác tại phi trường Kuala Lumpur trước khi hành động thật hai ngày sau đó.

Trong phiên xử ngày 10 Tháng Mười, một nhân chứng của công tố khai trước tòa rằng một nghi can đã “làm một cái gì đó” vào một số người tại phi trường quốc tế Kuala Lumpur trước khi hành động thật lên mặt Kim Jong Nam, dẫn đến cái chết đau đớn đột ngột cho ông này hôm 13 Tháng Hai.

Wan Azirul Nizam Che Wan Aziz, điều tra viên của Sở Điều Tra Hình Sự khai về hành động của nghi can Đoàn Thị Hương ngày 11 Tháng Hai căn cứ trên hình ảnh ghi lại từ hệ thống an ninh phi trường, theo hãng thông tấn Benar News.

“Đoàn Thị Hương từ phía sau tiến đến một số người lựa chọn ngẫu nhiên rồi quẹt một cái gì đó một cách nhẹ nhàng trên mặt người ta. Khi người ta quay lại, cô ta ra vẻ xin lỗi bằng cách cúi đầu và đưa hai bàn tay ra trước mặt họ rồi lui lại hai ba bước trước khi từ từ rời đi chỗ khác,” điều tra viên nhân chứng khai tại tòa.

Nhân chứng thứ chín của công tố nói một đoạn video của hệ thống an ninh phi trường ghi nhận vào ngày xảy ra vụ sát hại, có vẻ như Đoàn Thị Hương “làm cùng một thứ hành động” lên mặt Kim Jong Nam nhưng trong cách thô bạo “giống như tấn công…”

Cũng trong phiên xử hôm 10 Tháng Mười, ông Raja Subramaniam, một chuyên viên về võ khí hóa học khai rằng một lượng nhỏ độc chất thần kinh VX đã được tìm thấy trên mặt ông Kim Jong Nam sau khi ông qua đời trong đau đớn tại phi trường Kuala Lumpur. Lượng chất độc VX tập trung ở mắt của ông Kim Jong Nam chừng 0.03 mg trên 1 kg trọng lượng cơ thể nhưng VX đi vào cơ thể qua mắt nhanh hơn qua da.

Dù chỉ là một lượng rất nhỏ nhưng cũng nhiều đến 1.4 lần một liều có thể làm chết người. Độc chất thần kinh VX cũng được tìm thấy trên cổ áo và tay áo của ông Kim Jong Nam, và có thể ông ta đã lấy tay áo chùi mặt sau khi bị tấn công.

Trả lời câu hỏi, “Vì sao độc chất VX được tìm thấy trên móng tay của bị cáo Đoàn Thị Hương nhưng lại không có trên móng tay Aisyah,” ông Raja cho rằng, có thể cô Hương đã rửa tay không sạch. Được biết, VX có thể được tẩy sạch hoàn toàn nếu rửa và kỳ cọ lòng bàn tay trong vòng 15 phút kể từ khi tiếp xúc.

Cái chết của Kim Jong Nam, 45 tuổi, gây chấn động dư luận thế giới khi cuộc điều tra ban đầu cho hay ông là anh trai của nhà độc tài Bắc Hàn Kim Jong Un, sống lưu vong ở Macao suốt nhiều năm qua, đặc biệt từ khi người em lên nắm quyền lực tại Bắc Hàn, một nước độc tài sắt máu nhất thế giới hiện nay, khi ông bố đột ngột qua đời.

Điều tra từ video an ninh phi trường, cảnh sát Malaysia đã bắt giữ Siti Aisyah và Đoàn Thị Hương trong khi bốn người Bắc Hàn đi cùng với hai cô đã đi khỏi Malaysia trên chuyến bay cùng ngày. Theo tin tức những người này quá cảnh một số quốc gia khác trước khi về tới Bắc Hàn. Một số người Bắc Hàn khác tình nghi tham gia vụ sát hại đã được chính phủ Malaysia cho phép về nước để đổi lại, Bắc Hàn cho một số người Malaysia từ Bắc Hàn về nước.

Khi ra tòa, Siti Aisyah và Đoàn Thị Hương được mặc áo giáp chống đạn với sự bảo vệ chặt chẽ của một lực lượng cảnh sát đông đảo. Cả hai phụ nữ là những nghi can duy nhất bị đưa ra tòa trong một vụ ám sát do cơ quan tình báo Bắc Hàn đứng ra thi hành. Cuộc điều tra nói rằng Kim Jong Un đã lập kế hoạch giết anh trai từ năm năm trước đó.

Khai với cảnh sát, Siti Aisyah và Đoàn Thị Hương nói họ tham dự một trò chơi khăm với một nhóm bạn rồi phóng hình ảnh lên Internet và không biết cái khăn trùm lên mặt Kim Jong Nam có tẩm thuốc độc chết người. Các cô cũng chưa từng gặp Kim Jong Nam trước đó.

Thẩm phán chủ tọa phiên xử từ chối lời đề nghị của luật sư các bị cáo xác định danh tính bốn nghi can người Bắc Hàn đi cùng Siti Aisyah và Đoàn Thị Hương và cũng đã đào tẩu vì cùng nằm trong bản cáo trạng.

“Một phiên tòa công bằng phải gồm cả quyền được biết. Cáo buộc tội trạng phải rõ ràng, không thể mơ hồ,” Luật Sư Gooi Soon Seng, người bảo vệ cho cô Aisyah, nói với tòa. (TN)

Đằng sau thảm kịch gia đình: Chồng đâm, chém chết mẹ vợ và vợ ở Houston

Đằng sau thảm kịch gia đình: Chồng đâm, chém chết mẹ vợ và vợ ở Houston

Ngọc Lan/Người Việt

Phát Lê, 47 tuổi, người đâm mẹ vợ và chém vợ đến chết vì những uất hận bị dồn nén (Hình: ABC13)

Sổ tay phóng viên

HOUSTON, Taxas (NV) – Cách đây 6 năm, sự kiện một người đàn ông gốc Việt ở Dallas tiểu bang Texas, ngay trong tiệc sinh nhật của con trai mình, dùng súng bắn chết vợ cùng 4 người em vợ, sau đó quay súng tự sát, được xem là vụ án chấn động không chỉ trong cộng đồng người Việt tại đây mà cả người dân Mỹ.

Cách đây hơn 3 tuần, một thảm kịch gia đình khác ở Houston, cũng tiểu bang Texas, lại xảy ra khi người chồng đâm mẹ vợ, chém vợ đến chết, lại một lần nữa làm dấy lên những câu hỏi, những hoang mang: điều gì đưa người ta đến những hành động kinh khủng như thế khi xung đột dẫn đến án mạng không chỉ xảy ra với người phối ngẫu, mà ghê gớm hơn, là sự kéo theo của những người thân khác trong gia đình, từ cha mẹ đến anh chị em ruột?

Câu chuyện dưới đây từ góc nhìn của ông Tài Lê (49 tuổi), anh trai của Phát Lê (47 tuổi), hung thủ giết vợ, cô Thanh Nguyễn và mẹ vợ, bà Đẹp Nguyễn, vừa rồi ở Houston. Cái nhìn của ông Tài Lê dẫu có phiến diện, một chiều, nhưng phần nào cũng là một bài học đáng giá để tất cả mọi người suy ngẫm.

***

Có thể bắt đầu câu chuyện ngay trong ngày xảy ra án mạng, Thứ Tư, ngày 13 Tháng Chín, 2017, tại khu chung cư trên dãy phố 6100 đường West Mount Houston Road, khu vực phía Bắc thành phố.

“Hôm đó tôi nghỉ làm để sửa lại mái nhà bị hư sau trận bão Harvey, rồi qua nhà người bạn chơi. Khoảng 6-7 giờ chiều Phát chở hai đứa con gái 11 tuổi và 9 tuổi xuống kiếm tôi không thấy nên gửi hai đứa nhỏ lại cho con gái tôi, rồi đi đâu không biết. Đến hơn 8 giờ, không thấy Phát đón hai đứa nhỏ về, tôi gọi điện cho Phát nhiều lần không thấy trả lời. Gọi cho vợ Phát cũng không thấy trả lời. Nghĩ không biết vợ chồng Phát có cãi lộn gì không nên tôi cùng vợ tôi và người dì chạy lên nhà Phát,” ông Tài Lê nhớ lại.

Theo lời ông Tài, người mà Phát thường tâm sự nhiều nhất, thì nhà em trai ông cách nơi ông ở khoảng 20 phút lái xe.

Khi đến nơi, gõ cửa không ai mở, ông Tài cầm nắm tay cửa vặn thử thì thấy cửa không khóa.

Cô Thanh Nguyễn (trái) và bà Đẹp Nguyễn, vợ cũ và má vợ của Phát Lê (Hình: Facebook Andy Nguyen)

Trong khi vợ và người dì đứng bên ngoài, ông Tài bước vào căn nhà tối thui, và “vừa đi vừa tìm công tắc đèn mở lên vừa kêu ‘dì Sáu ơi,’ “Trúc ơi” (tên của mẹ vợ và vợ Phát) nhưng không nghe tiếng ai trả lời.

“Đi đến phòng cuối cùng là phòng dì Sáu cũng không thấy ai, tôi vừa quay đầu định đi ra thì thấy có cái mền cuốn lại ở kế bên giường của dì Sáu. Tưởng cái mền dì Sáu bị rớt nên tôi bước vô phòng định lượm để lên giường,” ông Tài kể. “Nhưng khi tôi vừa nắm vô cái mền thì đụng phải cái gì cứng cứng. Tôi rờ rờ thấy giống cái đầu người, tôi nghĩ ngay trong đầu ‘dì Sáu bị ai giết,’ thế là tôi vụt chạy ra ngoài la lên rồi gọi cảnh sát tới.”

Ngay lúc ông Tài chạy ra gọi cảnh sát, thì cũng là lúc có hai người làm cùng tiệm nail với vợ Phát cũng xuất hiện. Hai người này cho ông Tài biết rằng trưa hôm đó, trong khi Trúc đang làm ở tiệm thì có ai đó gọi điện thoại, rồi Trúc nói phải chạy về nhà, đến chiều tối cũng không thấy quay trở lại tiệm nên họ đến xem thử có chuyện gì không.

Tại thời điểm ấy, không ai liên lạc được với Trúc và Phát.

Sau khi cảnh sát vào lục soát, kiểm tra và lấy lời khai của Tài, họ cho ông biết thêm rằng, ngoài xác mà ông Tài phát giác trong phòng má vợ của Phát, còn có một xác phụ nữ khác ở đằng sau chiếc sofa nơi phòng khách.

Vì là người đầu tiên có mặt tại hiện trường, ông Tài bị đưa về sở cảnh sát để điều tra.

“Đến 4 giờ sáng tôi mới được họ thả cho về, sau khi bắt thử máu, lấy dấu vân tay, và lời khai. Vợ tôi đi đón tôi và cho biết Phát đã gọi cho dì tôi nói rằng Phát chính là người giết Trúc và dì Sáu,” ông Tài tiếp tục câu chuyện. “Phát nói với dì tôi là nó rất buồn ngủ. Hãy để cho nó được ngủ một giấc rồi khi thức dậy sẽ đi đầu thú.”

Khi về đến nhà, ông Tài nhìn thấy xe Phát đậu trong parking khu nhà ông ở. Bên trong xe, Phát đang ngủ say sưa, “em tôi vẫn thường hay ngủ trong xe như vậy kể từ khi má vợ nó sang.”

“Tôi để em tôi ngủ thêm một chút, tôi biết nó thiếu ngủ trong suốt thời gian dài. Đến hơn 6 giờ sáng, tôi gọi điện thoại kêu cảnh sát đến,” ông Tài nói.

Quay ngược quá khứ

Tài và Phát là những người con lai Philippines. “Ngay trước 30 Tháng Tư, 75, má tôi dẫn hai chị tôi đi nước ngoài chơi, rồi bị kẹt lại bên đó. Chính vì vậy, khi biến cố 30 Tháng Tư xảy ra, anh em tôi bỗng trở thành những đứa không cha không mẹ. Tụi tôi ở với người dì ở khu Ngã ba Ông Tạ, không được học hành, sống như những đứa trẻ bụi đời, đi ‘móc bịch’ lượm ve chai kiếm sống,” anh trai của hung thủ kể.

‘Đến giờ anh em tôi đều mù chữ, nhất là Phát, nó hoàn toàn không biết chữ, tiếng Việt cũng như tiếng Anh.”

Bà Đẹp Nguyễn, còn gọi là dì Sáu Kiểu, má vợ của Phát, cũng là người cùng xóm, là người thu hàng phế liệu giàu nổi tiếng ở khu Ông Tạ thời đó.

Năm 1995, Phát, khi đó còn độc thân, được mẹ bảo lãnh sang Mỹ. Tài có vợ con thì sang Mỹ cuối năm 1996.

Sau vài tháng sống cùng người em gái ở California, Phát được người quen giới thiệu đi làm cho “hãng heo” ở Iowa.

Khi Tài qua Mỹ, kiếm được việc làm ở hãng bò ở North Texas thì rủ Phát qua làm chung cho có anh có em, có lúc Phát ở chung nhà với vợ chồng Tài.

Theo lời ông Tài, “Qua Mỹ làm được bao nhiêu tiền Phát cứ gửi hết về Việt Nam để lo cho bà dì, từ con đến cháu. Nó không biết lo cho bản thân nó, đến xe tôi cũng phải đưa xe tôi cho nó đi.”

“Khoảng năm 2003-2004 gì đó, Phát về Việt Nam chơi. Khi đó dì tôi nói dì Sáu còn đứa con gái út chưa có chồng, là Trúc (tên giấy tờ là Thanh Nguyễn). Dì muốn Phát làm quen cưới mang qua Mỹ để nó có cơ hội giúp đỡ gia đình, vì khi đó dì Sáu làm ăn thất bại, suy sụp lắm rồi,” ông Tài kể.

Sau đó đám cưới của Phát và Trúc (Thanh Nguyễn) diễn ra. Trúc có bầu trước khi Phát trở sang Mỹ, và dọn qua sống trong nhà người dì của Phát ở Sài Gòn.

Trở về Mỹ, Phát lo đi làm kiếm tiền để làm thủ tục bảo lãnh vợ con sang, nên không quay trở lại Việt Nam thêm lần nào nữa.

Năm 2007, theo lời ông Tài, vợ Phát sang Mỹ định cư, mang theo cô con gái nhỏ, và… “một cái bầu hai tháng rưỡi.”

“Mặc dù biết chắc đó không phải là con của mình, nhưng Phát vẫn chấp nhận, và thương đứa nhỏ đó rất nhiều,” ông Tài nói.

Ông Tài nhận xét, “vợ chồng Phát sống chung với nhau cũng hạnh phúc lắm, Phát đi làm hãng, Trúc làm nail, cho đến khi má vợ của Phát sang định cư năm 2015, và sống chung trong căn nhà mà Phát mướn ở từ cả chục năm qua cho đến ngày gây án.”

Lời hứa, tiếng chửi và tờ đơn ly dị

“Tôi nghĩ em tôi bị vướng vào một lời hứa khi ra đón vợ nó ở sân bay. Đại loại Phát có nói với vợ là ’em qua đây làm thì cứ lấy tiền đó lo cho gia đình em, còn mọi chuyện bên đây anh lo hết,’ và Phát giữ đúng lời nói đó, tiền nhà cửa, chợ búa, học hành con cái… tất cả Phát đều lo, còn vợ đi làm bao nhiêu cứ giữ và gửi về Việt Nam, Phát không có để ý tới,” ông Tài kể tiếp.

Đến khi má vợ Phát sang thì Phát bị thất nghiệp. Thế nhưng “vợ và má vợ Phát cứ vin vào câu nói hồi đó của em tôi mà hạnh họe nó hoài.”

Ông cho biết, “Từ khi má vợ Phát sang Mỹ vào năm 2015 đến nay, sống chung một nhà, là hai vợ chồng Phát bắt đầu lấn cấn hoài. Cách đây một năm rưỡi, Phát bị thất nghiệp, nhưng mỗi tháng Phát phải chạy đến tôi, xin anh, xin em, xin cháu, xin dì cho nó tiền để trả tiền nhà. Hỏi tại sao vợ không đóng thì Phát nói nó hứa lo từ hồi nào giờ rồi, giờ không lo được thì vợ chửi, má vợ chửi.”

“Tôi cho Phát tiền đóng tiền xe, tiền nhà cũng 5-6 tháng liền chứ không ít. Rồi em tôi kiếm có việc, làm được ít lâu rồi lại mất việc, cứ hoài như vậy,” người anh nói.

Cũng theo ông Tài, “hơn một năm nay Phát tiều tụy vì không ăn không uống được. Công việc thì kiếm được vài bữa lại thất nghiệp, nhảy qua hãng khác, cứ vậy hoài. Từ ngày má vợ sang, Phát không được ăn uống, ngủ nghê ngon giấc. Vì nhà có hai phòng, má vợ chiếm một phòng, vợ và con Phát ở một phòng. Phát ra sofa ngoài phòng khách ngủ. Mà má vợ tối ngày cứ ra phòng khách mở TV coi. Phát nói bả không được. Tôi và cả dì tôi sang nói nhiều lần cũng không ăn thua gì.”

Ông kể thêm, “Tôi đi làm ca từ 4 giờ chiều đến 4 giờ sáng. Phát làm ca từ 6 giờ chiều đến 6 giờ sáng. Nhưng khi tôi đi làm thì đã thấy Phát đậu xe ở parking lot rồi, hỏi sao đi sớm vậy, thì Phát nói đến đó nằm ngủ chứ ở nhà không ngủ được vì má vợ cứ kiếm chuyện chửi hoài. Phát ở nhà tôi, ở nhà dì tôi nhiều hơn ở nhà nó. Có khi nó ngủ trong nhà dì, có khi nó ngủ ngoài xe.”

“Nó bị ức chế riết rồi đâm ra con người nó cũng bị gì đó,” ông Tài phán đoán.

Không chỉ vậy, theo ông Tài, có lẽ do biết nhau từ ngày Phát còn là “một thằng bụi đời, đi móc bịch, lượm ve chai,” lại thêm nhìn thấy con rể thất nghiệp nên má vợ Phát tỏ vẻ khinh miệt không cần che giấu.

“Nó xuống nhà kể tôi nghe là má vợ nó cứ chửi nó hoài. Bả nói ‘may là mày ở Mỹ về mới cưới được con tao, chứ mày mà ở Việt Nam thì không xách dép được cho con tao đâu,” người anh kể lại bằng giọng cay đắng.

Khoảng cuối năm 2016 vợ Phát làm đơn ly thân. Và không khí có thể trở nên nặng nề hơn khi một ngày Phát bủn rủn khi nghe được má vợ “xúi”: “Mày bỏ nó đi. Tao nghe người ta nói ở Mỹ này khi có con mà ly dị mà nó có đi làm thì mày lấy được tiền trợ cấp mỗi tháng hai đứa cũng được mấy trăm. Mày lấy mấy trăm đó gửi về Việt Nam lo nhà lo cửa.”

Vài tháng sau, vợ Phát cầm một tờ giấy về nói là “đơn ly dị” và kêu Phát ký. Phát không ký. Vợ Phát nói không ký thì cũng làm đơn ly dị đơn phương.

“Chuyện Phát ly thân hay ly dị thì tôi cũng chỉ nghe nói chứ không thấy giấy tờ gì, cả Phát cũng vậy, vì Phát không biết chữ, nên vợ nó cầm giấy gì về đưa cho nó, nó cũng không biết giấy gì,” ông Tài nói thêm.

Ông nhớ lại, “Hồi Tháng Hai này, vợ Phát đưa tờ giấy nói tòa bắt Phát phải trả tiền ‘child support,’ mỗi tháng $500, nhân 5 tháng kể từ khi ly dị. Những người biết chữ nói đó không phải giấy tòa. Con tôi thì nói ‘nếu chú Phát muốn trả tiền này thì về nói cô Trúc là chú sẽ đi thử DNA coi có đúng là con của chú không. Nếu không phải thì chú bắt cô trả lại tiền chú đã nuôi nó bao nhiêu năm qua. Phát về nói vậy thì vợ nó giật giấy lại cất luôn.”

Chị Hiền Lê, em gái ông Phát, là người ở nhà đối diện với nhà Phát từ nhiều năm qua, cũng góp lời, “Tôi ở đó tôi chứng kiến đủ hết, tôi thấy vợ và má vợ anh Phát chửi ảnh như chó mà sao ảnh không chịu bỏ đi. Tôi nói đã ly thân ly dị rồi mà sao không đi, cứ ở chung đó làm gì, thì ảnh nói căn nhà đó ảnh mướn và trả tiền nhà hồi nào giờ chứ có ai trả đâu. Tôi không muốn nói hoài vì nghĩ ai cũng lớn và biết lo cho chuyện của mình.”

Chuyện đến, đã đến

Theo lời ông Tài, xung đột trong gia đình em trai ông dường như chỉ xoay quanh chuyện tiền bạc, nào là tiền nhà, tiền học hành cho con, cả chuyện mang con đi khai thuế, lại thêm chuyện “châm dầu vào lửa” của người má vợ từ khi Phát thất nghiệp lẫn không có được việc làm thường xuyên.

“Tôi nghĩ Phát bị uất ức nhiều quá nên quẫn lên làm bậy thôi. Thử nghĩ ngày nào cũng đi kiếm việc làm, rồi bước chân vô nhà là bị nghe chửi hoài thì sao chịu nổi. Trước đó chưa bao giờ tôi nghe Phát nói gì về ý định giết ai hết. Nó chỉ nói nó giận vợ nó thế này thế này kia thôi chứ không bao giờ nghe nó hăm he gì hết.”

Theo lời ông Tài, sáng hôm xảy ra vụ án, Phát còn gọi điện thoại sang nhà người dì nhờ gọi lên DMV hỏi về chuyện đóng phạt một ticket cho xe của Phát.

“Sau đó, Phát nằm trong phòng của con để nghỉ ngơi thì má vợ Phát cứ cầm cái chày gõ vô cửa và chửi ‘Sao mày không chết đi?…’ Có lẽ do tích tụ quá nhiều uất ức bấy lâu, đến lúc không thể chịu nổi nữa, nó mở cửa đi ra bếp cầm con dao đến trước mặt má vợ. Bà má vợ còn thách ‘mày dám giết tao không?’ Nó nói sau đó nó không nhớ gì nữa, không nhớ đã đâm chết má vợ nó như thế nào.” Đó là những gì ông Tài nghe Phát kể khi vào tù thăm em trai.

Ông kể tiếp, “Phát nói khi đó má vợ có nhận giữ một đứa nhỏ trong nhà. Phát bồng đứa nhỏ ra, nhìn thấy có ông đưa thư nên đưa đứa nhỏ và địa chỉ nhà của nó, nhờ ông đưa thư đưa đứa bé về nhà dùm vì người giữ nó bị bệnh bất ngờ.”

Có lẽ chính vì thấy điều bất thường này mà ba má đứa bé gọi cho vợ Phát hay. Và vợ Phát đã chạy về nhà xem chuyện gì xảy ra.

Phát vẫn còn ở trong nhà khi vợ Phát trở về và hỏi “Má tôi đâu?” và lao vào chửi rủa, phang ném vào Phát những thứ mà vợ Phát vớ được khi nghe Phát nói “Tôi giết má cô rồi.”

“Phát nói không muốn đâm, không muốn giết vợ nó. Giờ hỏi thì nó nói không nhớ gì hết, kêu kể lại cách nó làm nó nói không nhớ,” ông Tài tiếp tục câu chuyện.

Thư của Linh Lê, 11 tuổi, con gái Phát Lê (Hình: Tài Lê cung cấp)

Sau đó, Phát đứng chờ hai con đi học về, chở xuống gửi nơi nhà con gái của ông Tài, như đã kể ở trên.

“Tôi vào thăm em tôi gần như mỗi ngày, chở hai đứa nhỏ vào nữa. Không nghe Phát nói ân hận hay nuối tiếc gì, Phát chỉ nhờ tôi nuôi hai đứa nhỏ ăn học, dặn tôi thói quen ăn uống của con nó, như đi học về chở ghé cây xăng mua gói chip và chai nước, sáng thì chiên trứng đánh nhuyễn lên ăn bánh mì, dặn là con nó thích ăn nui nấu với xương heo…” người anh cho biết.

Sau gần hai tiếng chuyện trò, ông Tài nói thêm, “Nếu ngày xưa ở Sài Gòn sống như những đứa bụi đời, tôi còn bị bắt ở tù vì làm điều này điều khác, chứ em tôi chưa bao giờ bị tiền án gì. Tôi chỉ biết khuyên em tôi cứ yên tâm sống tốt những ngày còn lại, con cái nó tôi lo. Con của Phát có viết lá thư, mọi người đọc sẽ hiểu hơn về Phát.”

Tháng Chín vào Thu tiết trời se sắt. Cũng là lúc người ta cần hơn hơi ấm gia đình. Nhưng liệu có phải ai cũng biết cách thổi lửa cho ngôi nhà được ấm hay không?

—-

Liên lạc tác giả: ngoclan@nguoi-viet.com

Một phó phòng của Bộ Khoa Học-Công Nghệ trộm cắp ở Nhật

Một phó phòng của Bộ Khoa Học-Công Nghệ trộm cắp ở Nhật
Biển “đe” người Việt ăn cắp tại siêu thị ở Nhật được viết bằng tiếng Việt. (Hình: Báo điện tử VietNamNet)

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Một phó phòng thuộc Cục An Toàn Bức Xạ và Hạt Nhân (Bộ Khoa Học- Công Nghệ) đi công tác tại Nhật đã ra tay trộm cắp khi đi mua sắm tại siêu thị và bị cảnh sát địa phương “mời làm việc.”

Theo báo Pháp Luật TP.HCM, Cục An Toàn Bức Xạ và Hạt Nhân (Bộ Khoa Học Và Công Nghệ) cho biết một cán bộ cấp phó phòng của cục này khi đi công tác tại Nhật gặp “sự cố” khi đi mua sắm tại siêu thị và được mời đến làm việc tại cơ quan cảnh sát địa phương.

Báo này cho hay, có thông tin về việc ông TQH, hiện là phó phòng một đơn vị của cục, đang bị giữ lại tại Nhật vì nghi vấn liên quan đến trộm cắp ở một siêu thị của nước này.

Ông Nguyễn Tuấn Khải, cục trưởng Cục An Toàn Bức Xạ và Hạt Nhân, nói: “Chúng tôi đang phối hợp với bên Nhật để làm rõ. Cho đến nay vẫn đang trong quá trình thu thập để làm rõ thông tin.”

Ông cũng cho hay, hiện tại ông TQH chưa về nước và cục cũng chưa nhận được thông tin trực tiếp từ phía cán bộ này. Được biết, ông TQH sang Nhật để tham dự một hội thảo. (Tr.N)