VIỆC CHÚA LÀM! cập nhật mới về chương trình truyền giảng tại Hà Nội vừa qua! xin chia sẻ cho nhiều người biết tin vui! TỔNG CỘNG CÓ 7660 NGƯỜI TIN CHÚA! Thiếu nhi: 3039
Đêm 1: 1236
Đêm 2: 3386
TỔNG: 7660 người tin Chúa
Cảm ơn Chúa! hãy chia sẻ tin vui mừng lớn! mùa gặt là đây và bây giờ!
Bé Jackie Evancho 10 tuổi trong video dưới đây đã khiến cả khán phòng America’s Got Talent quá ấn tượng vì giọng ca như thiên thần và màn trình diễn tuyệt vời của em. Hàng nghìn khán giả phải rơi lệ vì thông điệp sâu sắc từ bài hát này.
Trong cuộc thi tìm kiếm tài năng nước Mỹ năm 2010, cô bé Jackie đã biểu diễn tiết mục “To Believe” (Tin tưởng) trước sự chờ đợi của hàng nghìn khán giả. Bài hát đầy tình cảm này được sáng tác bởi chú của cô bé là Matthew David. Bài hát là lời nguyện cầu của những con người có cuộc sống sung túc dành cho những số phận kém may mắn không đủ cơm ăn áo mặc, mong muốn cho họ có một cuộc đời no ấm hơn. Mỗi con người đều được ban phước lành và che chở bởi Chúa nếu không ngừng hướng thiện và tin tưởng vào những điều tốt đẹp. Khi chúng ta có niềm tin, mọi khó khăn thử thách chỉ là một cơn gió đến rồi sẽ đi…
Trước những lời chân thành đầy xúc động của Jackie, người dẫn chương trình đã phải thốt lên: “Bác cũng biết chắc rằng bố mẹ của con đã nuôi nấng con nên người, và dạy con những giá trị cuộc sống. Bác rất vui vì có những người trẻ hiểu chuyện như con…”
Khi cô bé cất những tiếng hát đầu tiên, người nghe có thể cảm nhận được thanh âm trong trẻo như dòng suối mát lành từ một tâm hồn trong sáng, lương thiện đang lan tỏa…
Từng nốt nhạc cao vút, ngân vang hòa trong sự hùng tráng của giàn giao hưởng như muốn nhắn nhủ tất cả chúng ta rằng: Hãy tin tưởng vào một ngày chiến tranh, nghèo đói, và đau khổ sẽ không tồn tại, chỉ còn hòa bình và niềm vui đọng lại. Hi vọng sẽ thế chỗ cho nỗi đau và mất mát, mỗi sáng tiếng chim vẫn hót ca và loài người chìm trong tiếng cười hạnh phúc. Mỗi chúng ta cần thấu hiểu sự khó nhọc của những người nghèo, và mở rộng vòng tay yêu thương, che chở cho đồng loại.
Cô bé đã dùng cả trái tim mình để truyền tải thông điệp đầy tình người này tới thế giới…
Lời tâm sự của cô bé với Chúa: “Con chỉ là một đứa trẻ và có rất nhiều chuyện mà con chưa thể hiểu hết được. Nhưng nếu Người nghe lời thỉnh cầu của con và ban ân huệ cho họ, con sẽ cố gắng sống tốt nhất có thể…để tin tưởng… vào một ngày chiến tranh và nghèo đói sẽ đi qua…và chúng con sẽ nhìn thấy trong mỗi người là hình ảnh từ bi vĩ đại của Ngài.”
Kết thúc màn biểu diễn là tràng pháo tay rầm rộ của khán giả và nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt ngây thơ của Jackie. Những điều tốt đẹp em để lại trong lòng mọi người là vô giá, không của cải vật chất nào có thể sánh bằng…
Hãy cùng thưởng thức tiết mục khó quên, làm tan chảy trái tim hàng nghìn người của ‘thiên thần áo trắng’ này nhé!
Đứa bé thoát chết sau ca phá thai 20 năm trước đang cố gắng tìm lại mẹ ruột, hành trình tìm kiếm người mẹ chưa hề một lần thấy mặt ấy khiến bao người cảm động.
20 năm trước, một đứa trẻ đã sống sót thần kỳ sau khi người mẹ đã cố tình phá thai vứt bỏ đi đứa con. Khi đó, đứa bé được sinh ra khoảng 1,3 kg, tại phòng sinh vào ngày 29/8/1997. Bên cạnh đứa bé sơ sinh chẳng có bà mẹ nào cả, cũng chẳng có bàn tay nào âu yếm nắm lấy đôi tay nhỏ xíu, lạnh ngắt của em. Ở đây, chỉ có em đang hấp hối, tuyệt vọng giữa cuộc sống này.
Ngay từ đầu đứa trẻ này đã không nhận được sự chào đón.
Đứa trẻ ấy được một y tá cứu sống, em là Melissa Ohden. Quá trình tìm lại mẹ của mình được Melissa viết lại trong cuốn tự truyện You carried me, lúc này cô đã 36 tuổi. Melissa nói rằng, sở dĩ cô còn thở đến ngày này là nhờ một nữ y tá tại bệnh viện. Cô khi ấy là một đứa trẻ sinh non bị vứt vào thùng rác y tế, một nữ y tá đã nghe thấy tiếng khóc yếu ớt, những cử động nhẹ nhàng và hơi thở hổn hển của cô. Y tá đã lập tức đưa cô bé vào phòng chăm sóc đặc biệt. Đứa trẻ bị vàng da, suy hô hấp và động kinh. Các bác sĩ cho rằng, dù cho em bé khi đó sống sót được cũng sẽ bị những vấn đề về thị lực, thính lực và chậm phát triển.
Malissa quyết định tìm lại người đã ‘vứt bỏ’ mình.
Cuối cùng, Melissa đã sống. Ba tuần sau đó, Melissa được chuyển đến Bệnh viện Đại học Y ở thành phố Iowa. Các y tá đã may cho cô bé những bộ quần áo nhỏ xíu và cả những chiếc bỉm đầy màu sắc. Melissa được y tá Mary đặt tên là Katie Rose. Ba tháng tuổi, Melissa được vợ chồng Linda và Ron Ohden nhận làm con nuôi. Cô bé xuất viện, cùng bố mẹ nuôi về nơi ở mới cùng với chị Tammy – cô bé lớn hơn Melissa 4 tuổi, cũng được vợ chồng Linda nhận làm con nuôi.
Malissa và Tammy.
Sau khi được nhận làm con nuôi, vài năm đầu Melissa luôn đau ốm, khi được 5 tuổi, chính nghị lực của bản thân đã giúp cô bé sống khỏe mạnh hơn, phát triển như những đứa trẻ bình thường khác. Khi cô bé 6 tuổi, bố mẹ nuôi chào đón cậu con trai ruột tên Dustin. Melissa và chị gái Tammy ngay từ khi còn bé đã được bố mẹ nuôi cho biết rằng họ đã nhận nuôi hai em. “Tammy và tôi cãi nhau suốt, hệt như các cặp chị em khác. Trong một lần tranh cãi nảy lửa khi tôi 14 tuổi, Tammy đã hét lên: ‘Ít nhất thì bố mẹ chị vẫn muốn chị'”, Melissa kể lại.
Sau trận tranh cãi với Tammy (bên phải), Malissa mới biết được câu chuyện đáng buồn của mình.
Câu nói của Tammy khiến cô bé băn khoăn về sự ra đời của mình. Cũng kể từ đó, Melissa đã bắt đầu cho hành trình tìm kiếm mẹ ruột của mình, dù cô biết mình là đứa trẻ bị bỏ rơi ngay từ khi ra đời, thậm chí cô còn chấp nhận bản thân mình là đứa trẻ không được chào đón trên cuộc đời này.
Trước khi đưa ra quyết định tìm lại mẹ ruột, tìm hiểu về gốc tích của mình, đã có một thời gian dài Melissa chìm đắm trong rượu. Sau dó cô tự nhủ lòng mình “Chắc chắn mẹ mình có uẩn khúc gì, và đây chỉ là một sự hiểu lầm”. Cô sau đó đã thi vào trường Đại học South Dakota, theo học ngành Khoa học Chính trị. Tại đây, Melissa biết rằng mẹ ruột mình cũng từng học ở đây, bà ngoại của cô là một giáo sư giảng dạy ở nơi này. Cô gái đáng thương này vẫn nuôi hi vọng một ngày không xa sẽ tình cơ gặp được mẹ hay bà ngoại mình ở nơi này.
Ngay từ đầu Malissa đã biết mình chỉ là con nuôi, nhưng cô không ngờ mình lại có quá khứ tệ đến vậy.
Ở tuổi 19, khao khát lớn nhất của Melissa là biết rõ về nguồn gốc của mình. Thế nhưng, gần như không có một giấy tờ nào ghi chép về bản thân cô, sự ra đời hay đại loại là thế.
Melissa sau đó chuyển đến thành phố Sioux sinh sống – nơi cô chào đời. Cô cố gắng tìm kiếm người thân, kể cả việc ngồi cả ngày trên thư viện tra cứu thông tin, xem báo ảnh… hi vọng thấy ai đó có gương mặt giống mình. Melissa cũng đăng tin tìm người thân trên báo đài. Nhưng mọi thứ đều vô ích.
Thời gian trôi đi, năm 30 tuổi, Melissa bất ngờ tìm được thông tin về ông bà ngoại mình thông qua một bức ảnh. Nhưng không ngờ khi cô viết thư đến địa chỉ đó thì chỉ có người ông trả lời, và thật hụt hẫng khi người ông nói chính họ không muốn có sự ra đời của cô, và hiện tại họ cũng không có tin tức liên lạc của mẹ cô, bà ngoại cô đã mất.
Cô luôn hi vọng tìm được một thông tin nào đó về người mẹ ruột của mình.
Cùng năm đó, Melissa yêu cầu bệnh viện cho xem hồ sơ bệnh án của mình. Cô gái phát hiện mình đang ở cùng thành phố với bố ruột. Nhưng người bố cũng đã qua đời sau khi nhận được bức thư của cô một thời gian ngắn. Ông không hồi đáp cho cô chỉ vì cảm thấy xấu hổ khi đã không can ngăn mẹ cô phá bỏ cái thai – điều này được em trai của bố cô kể lại khi ông ấy phát hiện được bức thư cô gửi cho bố ruột của mình.
Melissa từ bỏ việc tìm kiếm và kết hôn với Ryan, một nhân viên IT và sinh hai con gái Olivia, Ava. Cô bé Olivia sinh ra cùng bệnh viện nơi cô chào đời.
Melissa từ bỏ việc tìm kiếm và kết hôn với Ryan.
Melissa 36 tuổi, người em họ của mẹ ruột cô bất ngờ gửi email liên lạc sau khi biết cô đang tìm mẹ. Từ đây, Melissa hiểu rõ hơn về bố mẹ mình. Họ là bạn tâm giao từ khi còn thơ ấu, đến khi vào đại học, cả hai đính hôn và mẹ cô đã mang thai. Cô biết mẹ rất khỏe mạnh nhưng kinh nguyệt lại không đều. Do đó, bà không biết mình mang thai, cho đến tận ba tháng cuối thai kỳ. Mẹ không muốn phá thai nhưng ông bà ngoại lại không đồng ý mối quan hệ của mẹ và bố. Phát hiện này là một cú sốc lớn bởi nhiều năm cô không ngừng suy nghĩ rằng mẹ không hề muốn sự tồn tại của cô. Bà ngoại đã sắp xếp cho mẹ đi phá thai chỉ trong vòng vài ngày sau khi biết đến sự tồn tại của cái thai.
Malisa sinh con, và bé Olivia sinh ra cùng bệnh viện nơi cô chào đời.
Cuối cùng, sau ngần ấy năm tìm kiếm, Melissa đã tìm thấy mẹ. Tháng 5 năm ngoái, mẹ con tôi gặp nhau. “Thật dài phải không mẹ”, Melissa nói với mẹ lúc gặp gỡ. Còn mẹ cô bảo: “Mẹ đã bị cướp con đi”. “Bà nói đã mang rất nhiều cảm giác tội lỗi và sống với sự ân hận. Tôi an ủi và nói không trách mẹ. Trong trái tim tôi chỉ có sự tha thứ, cho bố và cho cả bà ngoại”, Melissa tâm sự.
Melissa giờ đây là một diễn giả, nhà văn. Cô sáng lập ra Abortion Survivors Network để hỗ trợ những người gặp phải tình huống tương tự. “Tôi liên lạc với 223 trường hợp sống sót sau phá thai, hầu hết đến từ Mỹ nhưng ở những quốc gia khác cũng nhiều”, Melissa kể lại.
Cô nói, cô còn nợ nữ y tá năm đó một ân tình.
Hành trình tìm kiếm mẹ ruột suốt 2 thập kỷ của Melissa là một hành trình dài, có cả những giọt mồ hôi và vị mặn của nước mắt. Nhưng cuối cùng cô lựa chọn sự tha thứ thay vì hận thù. Cuộc sống hãy chỉ nên bao dung thôi, đừng cố giận hờn, hận thù nhau, vì chỉ khi nào đủ yêu thương, hạnh phúc mới ắt đong đầy.
Từ trái, ông Dean Trần, cô Bee Nguyễn, bà Kathy Trần, và bà Cyndi Nguyễn. (Hình: Facebook, cá nhân cung cấp, và trang web tranh cử)
WASHINGTON, DC (NV) – Chỉ trong vòng một tháng, nước Mỹ có thêm bốn dân cử gốc Việt, vừa thắng các cuộc bầu cử cấp tiểu bang và thành phố.
Điểm đặc biệt là những ứng cử viên gốc Việt thắng các đối thủ người bản xứ, có người đương nhiệm, có người được sự ủng hộ của các chính trị gia lớn. Và tất cả họ sẽ đều là người Việt Nam đầu tiên giữ chức vụ trong chính quyền tại các tiểu bang nơi họ cư ngụ.
MASSACHUSETTS
Tại Massachusetts, lần đầu tiên, Thượng Viện tiểu bang này có một thượng nghị sĩ gốc Việt. Đó là ông Dean Trần (Cộng Hòa), vừa thắng bà Sue Chalifoux Zephir (Dân Chủ) với kết quả sít sao 607 phiếu trong tổng số 15,627 phiếu bầu trong cuộc bầu cử chọn người đại diện Địa Hạt Worcester-Middlesex ngày 5 Tháng Mười Hai, theo nhật báo Sentinel & Enterprise.
Ông Dean Trần. (Hình: Facebook Dean Trần)
Địa hạt này trước đây do bà Jennifer Flanagan (Dân Chủ) nắm giữ, và nay để trống vì bà được thống đốc bổ nhiệm là thành viên Ủy Ban Kiểm Soát Cần Sa vừa mới thành lập.
Massachusetts là tiểu bang đa số cử tri theo đảng Dân Chủ, và đặc biệt hơn nữa, ứng cử viên Zephir có sự ủng hộ chính thức của hai thượng nghị sĩ liên bang cũng thuộc đảng Dân Chủ, bà Elizabeth Warren và ông Ed Markey.
Ông Dean Trần, 42 tuổi, kỹ sư điện toán, là nghị viên thành phố Fitchburg từ năm 2006. Thành phố tọa lạc tại phía Tây Bắc Boston, và chỉ có hơn 40,000 dân.
Hiện nay, ông cũng là ủy viên Học Khu Đại Học Mount Wachusett Community College.
Ông kể với trang web telegram.com rằng ông và gia đình di cư đến Hoa Kỳ năm 1980, sau khi vượt biển sang Thái Lan.
“Chúng tôi rời Việt Nam bằng thuyền khi tôi mới 2 tuổi. Sau khi ở trong trại tị nạn được hai năm, chúng tôi được một nhà thờ bảo trợ vào Mỹ năm 1980,” ông nói.
Ông Dean là người con kế út trong gia đình có năm anh em, đến Hoa Kỳ cùng cha mẹ. Cha của ông từng phục vụ trong quân đội VNCH trước năm 1975.
Ông hiện cư ngụ tại Fitchburg cùng vợ, bà Kerry Trần, và bốn người con.
GEORGIA
Lần đầu tiên tiểu bang Georgia có một dân biểu gốc Việt, sau cuộc bầu cử vòng nhì ngày 5 Tháng Mười Hai.
Đó là cô Bee Nguyễn (Dân Chủ), sáng lập viên một tổ chức bất vụ lợi, thắng đối thủ cùng đảng là ông Sachin Varghese, trong cuộc đua tranh chức dân biểu Địa Hạt 89 của Hạ Viện Georgia.
Cô Bee Nguyễn. (Hình: BeeForGeorgia.com)
Vị trí này trước đây do bà Stacey Abrams nắm giữ, nhưng nay để trống, vì bà ra ứng cử thống đốc tiểu bang.
Địa Hạt 89 bao gồm các thành phố Cedar Grove, Druid Hills, East Atlanta, Edgewood, Gresham Park, và Kirkwood.
Theo nhật báo The Atlanta Journal-Constitution, trong cuộc bầu cử đặc biệt hồi Tháng Mười Một, cô Bee được 40% số phiếu, cho dù gây quỹ ít hơn ông Varghese. Tuy nhiên, vì cả hai đều không đạt trên 50% số phiếu, nên phải tranh cử thêm lần nữa. Kết quả, cô giành được 52% số phiếu.
Trên trang web tranh cử, cô Bee Nguyễn cho biết, “cha tôi là một người từng làm việc trong một bệnh viện tâm thần. Ông lãnh lương tối thiểu $3.35/giờ năm 1981. Ban đêm, ông học bài dưới hầm nhà, và dùng các thùng các tông làm bàn học. Ông tin rằng giáo dục là cách tốt nhất để thoát đói nghèo.”
“Mẹ tôi là một người tháo vát, nuôi nấng năm đứa con gái. Bà dẫn chúng tôi đi nhà thờ mỗi Chủ Nhật, và luôn nhắc nhở chúng tôi phục vụ cộng đồng,” cô Bee viết về mẹ của mình như vậy.
Cô cho biết, chính gia đình khuyến khích cô thành lập một tổ chức phi lợi nhuận giúp các học sinh nữ nghèo.
“Tôi bỏ cả việc làm ổn định, ngay cả trong ngành bảo hiểm sức khỏe, bởi vì tôi tin rằng giúp đỡ trẻ em là một đầu tư cho các gia đình ở Georgia,” cô viết tiếp.
Cô viết một cách tin tưởng: “Trong một thập niên qua, tôi luôn vận động cho phụ nữ, các cộng đồng thiểu số, và các gia đình tị nạn. Tôi tin rằng ý kiến của mọi người quan trọng như nhau, và tôi sẽ đấu tranh cho người nghèo ở Georgia.”
Cô Bee, nói thông thạo tiếng Anh và tiếng Việt, từng là chánh văn phòng cho Dân Biểu Tiểu Bang Sam Park.
Cô tốt nghiệp cao học hành chánh công quyền, chuyên về tài chánh và quản trị, đại học Georgia State University năm 2012.
Cô cũng tốt nghiệp cao học văn chương Anh khi mới 23 tuổi.
Hiện nay, cô đang theo học đại học Emory University.
VIRGINIA
Trong cuộc bầu cử dân biểu tiểu bang Virginia, Địa Hạt 42, ngày 7 Tháng Mười Một, bà Kathy Trần (Dân Chủ) thắng bà Lolita Mancheno-Smoak (Cộng Hòa) với tỉ lệ phiếu 61%-39%, trở thành dân biểu gốc Việt đầu tiên của tiểu bang.
Bà Kathy Trần. (Hình: Facebook Kathy Trần)
Chiếc ghế này trước đây do ông David Albo (Cộng Hòa) nắm giữ trong 24 năm, nhưng nay nghỉ hưu.
Theo trang web vận động tranh cử của mình, bà Kathy cho biết bà cùng gia đình vượt biên lúc bà mới có 7 tháng tuổi. Sau 13 tháng, cả gia đình định cư tại Hoa Kỳ.
Trong thời gian làm việc tại Bộ Lao Động trong 12 năm, bà giữ nhiều chức vụ, bao gồm quyền giám đốc Văn Phòng Đầu Tư và giám đốc Văn Phòng Chính Sách, Lập Pháp, và Điều Lệ.
Bà từng là sinh viên chương trình Presidential Management Fellow, và từng là phụ tá giám đốc chương trình dạy nghề và phát triển lao động của National Immigration Forum.
Bà Kathy có bằng cử nhân đại học Duke University, và bằng cao học xã hội đại học University of Michigan.
Hiện nay, bà là chủ tịch hội phụ huynh học sinh tại địa phương, và sống ở West Springfield cùng chồng, Matt, và bốn người con, từ 1 đến 8 tuổi.
Địa Hạt 42 bao gồm các thành phố Burke, Crosspointe, Fort Belvoir, Laurel Hill, Lorton, Mason Neck, Mount Vernon, Newington Forest, South Run, và West Springfield, và có khoảng 80,000 cư dân.
NEW ORLEANS, LOUSIANA
Trong cuộc bầu cử nghị viên Khu Vực E của thành phố New Orleans, ngày 19 Tháng Mười Một, bà Cyndi Nguyễn thắng nghị viên đương nhiệm, ông James Gray, trở thành người gốc Châu Á đầu tiên ngồi trong Hội Đồng Thành Phố lớn nhất tiểu bang Louisiana.
Bà Cyndi Nguyễn. (Hình: Cyndi Nguyễn cung cấp)
Theo nhật báo The Times-Picayune, đây là lần thứ nhì bà Cyndi, giám đốc Chương Trình Huấn Luyện Kinh Tế Cộng Đồng Việt Nam, ra ứng cử.
Khu Vực E, nằm ở phía Đông thành phố, là nơi có nhiều người Mỹ gốc Việt cư ngụ nhất.
Trong cuộc vận động của mình, bà Cyndi chú trọng vào việc ngăn chặn tội phạm và phát triển kinh tế.
Trong khi đó, Nghị Viên James Gray, trong vai trò chủ tich Ủy Ban Phát Triển Kinh Tế của thành phố, nhắm vào chính sách tiếp tục thu hút các công ty bán lẻ, dịch vụ, và gia cư.
Trong cuộc bầu cử sơ bộ vào ngày 14 Tháng Mười, ông Gray về nhất với 38% số phiếu, bà Cyndi về hạng nhì với 26% số phiếu.
Tuy nhiên, trong cuộc bầu cử vòng hai, bà Cyndi được 59% trong khi ông Gray được 41% số phiếu.
Theo trang web tranh cử, bà Cyndi Nguyễn, người Phước Tỉnh, cùng gia đình đến Mỹ năm 1975, khi bà mới 5 tuổi.
Sau một thời gian làm việc ở nơi khác, bà trở lại New Orleans năm 1997, để gần cha mẹ và ông bà. Bà làm điều phối viên xã hội cho khu chung cư Versailles Arms Apartment, có 400 gia đình cư ngụ.
Sau đó, bà sáng lập một tổ chức bất vụ lợi, nhằm hướng dẫn và giúp cộng đồng Việt Nam hội nhập vào xã hội Mỹ.
Mơ ước và sứ mệnh của bà là tạo ra một không gian, nơi các cộng đồng có nền văn hóa khác nhau có thể sống chung và tạo ra một cộng đồng cùng nhau vững mạnh.
Mới đây, một câu chuyện ấm áp tình người và đầy tính nhân văn đã được lan truyền trên khắp các trang báo mạng.
Câu chuyện kể về nghĩa cử cao đẹp khi một viên cảnh sát ở thành phố Birmingham, bang Alabama, Mỹ đã quyết định không bắt giam một phụ nữ lớn tuổi ăn trộm trứng, mà thay vào đó anh đã mua 1 hộp trứng tặng cho bà.
Báo chí địa phương đưa tin sau khi vào siêu thị để mua đồ, bà Helen Johnson đã thiếu mất 50 xu mới đủ tiền mua 1 lố trứng, vì thế, bà nghĩ rằng nếu chỉ ăn trộm 5 quả trứng, bà đã có đồ ăn cho mấy đứa cháu đang ở nhà. Nghĩ vậy, bà Johnson bèn lấy 5 quả trứng bỏ vào túi áo khoác. Tuy nhiên, đúng lúc ra cửa, bà đã bị giữ lại.
Cảnh sát sau đó cũng đã được gọi tới để xử lý vụ việc, tuy nhiên, thay vì bỏ tù người phụ nữ đáng thương, viên cảnh sát William Stacey đã mua 1 lố trứng tặng bà. Hành động của anh khiến bà Johnson vô cùng ngạc nhiên và xúc động bởi lúc đó, bà nghĩ chắc chắn bà sẽ bị ngồi tù vì tội trộm cắp.
Chia sẻ trên đài truyền hình địa phương WIAT-TV, bà Johnson cho biết gia đình bà rất khó khăn, vì vậy, họ luôn phải kiếm ăn từng bữa. Lúc bà đặt chân vào siêu thị Dollar General, mấy đứa cháu của bà ở nhà đã phải nhịn đói suốt 2 ngày. Bởi vậy, bà đã đánh liều lấy trộm 5 quả trứng. “Tôi nghĩ nếu không kiếm được gì cho mấy đứa nhỏ ăn, chúng sẽ chết đói,” bà Johnson nói. Sau khi được tặng trứng, bà Johnson đã vô cùng ngạc nhiên và xúc động. Bà cho biết “Viên cảnh sát này đã giúp tôi nhận ra con đường chân chính, và tôi sẽ không bao giờ quên.”
Trong khi đó, anh Stacey thì cho biết khi tới hiện trường, bà Johnson đã bật khóc nức nở và cố gắng vét sạch túi để đưa toàn bộ số tiền bà ấy có cho anh. “Tôi nói với bà ấy là đừng bao giờ làm chuyện tương tự như vậy nữa. Tôi hy vọng và cầu nguyện và chắc chắn rằng bà ấy sẽ không làm việc đó lần nữa”, anh Stacey nói.
Hành động cao thượng của cảnh sát Stacy đã được 1 người tình cờ nhìn thấy và ghi lại. Sau khi được đăng tải, đoạn clip đã thu hút sự chú ý của hàng triệu người dân trên toàn thế giới.
Thế nhưng, câu chuyện tốt đẹp vẫn chưa dừng lại ở đó, vào ngày thứ Tư vừa qua, cảnh sát Stacy cùng đồng nghiệp đã có mặt tại nhà bà Helen Johnson (47 tuổi) để trao tặng cho gia đình bà 2 xe tải chất đầy đồ ăn. Món quà này được trao tặng với mong muốn bà Johnson cùng con cháu có được 1 Giáng sinh ấm áp và đủ đầy.
Những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, bà Johnson cho biết “Lần cuối cùng nhà tôi có nhiều thức ăn như này là khi tôi 12 tuổi, lúc ấy, tôi còn sống với bà.” Câu chuyện sau khi được trang Dailymail chia sẻ cũng đang thu hút gần 120.000 lượt “like” cùng hàng nghìn lượt chia sẻ. Hiện, hành động cao cả của viên cảnh sát William Stacy vẫn đang được ngợi ca trên toàn thế giới.
Con gái lên Facebook tìm mẹ bị hải tặc bắt cóc năm 1984 trên đường vượt biển 12/7/2017
“I lost my mom in 1984 when pirates kidnapped all the women on the boat we escaped on from Communist Vietnam. My mom’s name is Nguyen thi Le Hoa , she was born in 1955 in Vinh Long Vietnam. We tried to escape from Vietnam in 1984 at Ca Mau Vietnam. I’ve had the negative thought that she’s up in heaven looking down on me. But recently a medium told me that she believes she’s alive. So I’m using social media to try to reach as many people in as many different countries as possible to find my mom. Please share so I can find my mom. This is the only picture I have of her. Thanks a million in advance for helping to find my mom.
TÌM MẸ
Tôi lạc mất Mẹ năm 1984 trong một chuyến vượt biên, tàu chúng tôi bi hải tặc cướp và Mẹ tôi và những người phụ nữ khác bị đều bị chúng bắt cóc đi mất.
Mẹ tôi tên là NGUYỄN THỊ LỆ HOA, sinh năm 1955 tại Vĩnh Long, Việt Nam. Tàu chúng tôi rời khỏi Việt nam tại Mũi Cà Mau năm 1984.
Trong một thời gian dài, Tôi đã từng sống trong suy nghĩ Mẹ tôi đã chết và Mẹ vẫn luôn bên tôi, dõi nhìn theo tôi từ cõi Thiên đàng.
Nhưng gần đây, một người thầy nói với tôi rằng MẸ TÔI VẪN CÒN SỐNG 😢 TÔI MUỐN TIN VÀ TÔI RẤT TIN MẸ VẪN CÒN ĐÂU ĐÓ QUANH TÔI …
Cách duy nhất tôi có thể hy vọng tìm lại được Mẹ là qua Mạng lưới xã hội.
XIN HÃY GIÚP TÔI CHIA SẼ VÀ LAN RỘNG TIN NHẮN NÀY ĐẾN KHẮP NƠI TRÊN THẾ GIỚI .. đến mọi nơi, mọi chốn bởi vì …MẸ ƠI .. CON RẤT NHỚ MẸ dù đã hơn 30 năm qua..
Xin hãy giúp tôi Xin cảm ơn rất nhiều
🙏🙏🙏
Ps. Đây là tấm hình duy nhất tôi còn lại được của Mẹ tôi” https://www.facebook.com/amy.nguyen.188 ********* Con gái của một người tị nạn Việt Nam từng cố gắng trốn chạy sự cai trị của cộng sản 33 năm về trước, vừa đưa ra lời cầu xin khẩn thiết trên mạng xã hội để giúp bà tìm ra mẹ mình.
Trong một đoạn tin Facebook vào hôm Thứ Ba 5 tháng 12, bà Amy Nguyễn viết bà hy vọng tìm được mẹ của bà là Nguyễn Thị Lệ Hoa, người bị hải tặc bắt đi cùng với nhiều phụ nữ khác khi họ vượt biên bằng thuyền hơn ba thập niên trước.
Là cư dân tỉnh Vĩnh Long, bà Amy và mẹ lên đường vượt biển tại Cà Mau năm 1984. Bà Amy lạc mất mẹ khi hải tặc tấn công và bắt đi tất cả phụ nữ trưởng thành trên thuyền.
Trong đoạn tin, bà Amy cho biết bà cảm thấy có hy vọng tìm thấy mẹ mình, sau khi một thầy bói nói với bà rằng, mẹ của bà có thể vẫn còn sống.
Bà Hoa sinh năm 1955 tại Vĩnh Long, như vậy năm nay bà 62 tuổi.
Khoảng 2 triệu người đã rời khỏi Việt Nam để trốn chạy chủ nghĩa cộng sản bằng thuyền từ năm 1978 mãi tới đầu thập niên 1990. Số người đến được một đất nước khác an toàn chỉ lên tới gần 800,000.
ĐẢNG CẦM QUYỀN ĐỨC SPD YÊU CẦU VN TRẢ TỰ DO CHO MẸ NẤM CÙNG CÁC TÙ NHÂN LƯƠNG TÂM…
“Tại Việt Nam những nhà phê bình chính phủ đang bị đe dọa, sách nhiễu và bắt giữ một cách có hệ thống. Các nhà bảo vệ nhân quyền và những blogger đang đặc biệt bị hiểm nguy. Khối Dân biểu đảng Dân chủ Xã hội (SPD) trong Quốc hội Liên Bang Đức yêu cầu Việt Nam trả tự do lập tức và vô điều kiện cho Mẹ Nấm và những người ôn hòa phê bình nhà nước…”
Frank Schwabe, Dân biểu Quốc hội Liên Bang Đức
Trả tự do lập tức cho nữ Blogger Việt nam
30.11.2017
Frank Schwabe, Phát ngôn viên về Nhân quyền và Viện trợ Nhân đạo của Khối Dân biểu đảng Dân chủ Xã hội (SPD) trong Quốc hội Liên Bang Đức, tuyên bố:
Tại Việt Nam những nhà phê bình chính phủ đang bị đe dọa, sách nhiễu và bắt giữ một cách có hệ thống. Các nhà bảo vệ nhân quyền và những blogger đang đặc biệt bị hiểm nguy. Thí dụ mới nhất là trường hợp Blogger Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, với bút danh Mẹ Nấm, bị tòa phúc thẩm hôm qua y án 10 năm tù. Khối dân biểu đảng SPD trong Quốc hội Liên Bang Đức yêu cầu trả tự do lập tức cho bà Như Quỳnh.
„Mẹ Nấm luôn luôn bác bỏ cáo buộc cho rằng bà tuyên truyền chống nhà nước. Nhưng những trang Blog của bà về vấn đề nhân quyền và thảm họa môi trường ở bờ biển Việt nam vẫn bị nhà nước xem là tuyên truyền chống nhà nước. Viện cớ là họ gây phương hại cho an ninh quốc gia, nhiều người ở Việt Nam đã bị bắt giam chỉ vì họ thực hiện quyền tự do ngôn luận. Theo tổ chức Human Rights Watch, chỉ trong vòng 12 tháng vừa qua, đã có 28 người bị bắt với lý do hoạt động chống nhà nước.
Khối Dân biểu đảng đảng Dân chủ Xã hội (SPD) trong Quốc hội Liên Bang Đức yêu cầu Việt Nam trả tự do lập tức và vô điều kiện cho Mẹ Nấm và những người ôn hòa phê bình nhà nước. Chúng tôi xem những người này là những tù nhân chính trị. Đồng thời Việt Nam phải chấm dứt tình trạng vô phạt khi có những nhà bất đồng chính kiến bị hăm dọa và hành hung mà thủ phạm không bị truy cứu trách nhiệm trước pháp luật.
Mẹ Nấm là một trong số những nhà bảo vệ nhân quyền được các dân biểu Quốc hội Liên bang Đức giúp đỡ qua chương trình “Dân biểu bảo vệ Dân biểu”. Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi số phận nữ Blogger dũng cảm này và tiếp tục gây áp lực lên chính phủ Việt Nam, là chính phủ hiện kiểm soát cả báo chí truyền thông lẫn hệ thống tư pháp.”
Trong nhiều năm trước đây, phái đoàn xã hội dân sự (XHDS) quốc doanh (GONGO, hay Government-Organized Non-Governmental Organization) đã hoàn toàn lũng đoạn các hội nghị quốc tế và trong khu vực bằng cách loại bỏ các tổ chức XHDS độc lập ra khỏi cái gọi là “quy trình quốc gia” (national process) và cử đi thành viên một số tổ chức quốc doanh hoặc chịu sự chi phối và chỉ đạo của nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam với nhiệm vụ “chào hàng” với thế giới bên ngoài bằng một bộ mặt “Việt Nam không hề có vấn đề về nhân quyền; các tổ chức XHDS vẫn hoạt động tự do công khai và nhận được sự hỗ trợ giúp đỡ của nhà nước, …”. Dẫn lời chính những “người trong cuộc” này tuyên bố với chúng tôi, “Chúng em sang đây chỉ là để kết nối và xin cấp khoản thôi. Chuyện nhân quyền gì đó chúng em không biết đâu.” Các “đại diện” của XHDS do nhà nước Việt nam gửi đi hình như đã đi lộn diễn đàn khi họ tuyên bố “Chúng em sang đây chỉ là để kết nối và xin cấp khoản thôi. Chuyện nhân quyền gì đó chúng em không biết đâu.” Trong khi chủ đề lớn của hội nghị là nhân quyền và đi đến đâu cũng nhìn thấy các biểu ngữ, hình ảnh về nhân quyền.
Tại hội nghị đi đến đâu cũng nhìn thấy các biểu ngữ, hình ảnh về nhân quyền (ảnh BPSOS)
Các thành viên của những tổ chức này luôn được đi kèm bằng một lực lượng an ninh và một số nhân vật lãnh đạo thuần túy “hồng hơn chuyên”, trình độ ngoại ngữ chỉ vỏ vẽ nhưng thường hay được chính thức đại diện cho Việt Nam ngồi vào vị trí của ban tổ chức. Do đó họ đã có thể làm chủ tình hình, lũng đoạn nghị trình các cuộc hội nghị và loại bỏ những thành phần tham dự hoặc chủ đề mà họ cho là gây hại đến uy tín của chính phủ Việt nam cũng như tính chính danh của các tổ chức XHDS “cuội”.
Trong vòng 3 năm trở lại đây họ đã tức tối vì bị lâm vào tình thế khó xử khi bất ngờ có sự hiện diện của một vài tổ chức XHDS độc lập và các cộng đồng tôn giáo tại Hội Nghị XHDS/Diễn Đàn Người Dân ASEAN. Sự có mặt của những anh chị em này đã góp phần vạch trần nỗ lực cố tô son trét phấn cho chế độ độc tài và lột bỏ mặt nạ của những kẻ mạo danh XHDS nhưng lại chỉ lo cho quyền lợi cũng như làm lộ diện lực lượng bảo vệ đảng luôn điên cuồng bằng mọi giá, bằng mọi thủ đoạn cố che đậy, bào chữa cho nhà cầm quyền ngay tại một hội nghị được tổ chức nhằm mục tiêu tạo một diễn đàn để các tổ chức XHDS và người dân có cơ hội lên tiếng về các vấn đề xã hội nhằm cân bằng cán cân quyền lực giữa chính quyền và công dân.
Phái đoàn XHDS quốc doanh đã cương quyết phản đối đưa điều này vào bản tuyên bố chung của Hội Nghị (ảnh BPSOS)
Càng dở ra nhiều chiêu trò thì họ lại càng “vạch áo cho người xem lưng”. Càng lớn giọng biện bạch cho chế độ, càng tìm thủ đoạn hèn hạ để ngăn chặn tiếng nói của những người công chính thì thế giới bên ngoài lại càng hiểu thêm về thảm trạng nhân quyền và sự đàn áp khốc liệt đối với các tổ chức XHDS thực sự.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, họ giận dữ căm tức cũng phải thôi vì tiếng nói của những người công chính đã làm ảnh hưởng đến miếng ăn của họ. Cho dù là an ninh được gửi đi làm nhiệm vụ giám sát hay thành viên của các tổ chức GONGOs thì mục tiêu tối thượng của họ chỉ là miếng cơm manh áo đi xin được từ những hội nghị quốc tế và khu vực. Khi họ đang cố tô điểm cho chế độ, cố vẽ ra bức tranh xã hội ổn định để tìm các mối quan hệ ngoại giao với những tổ chức phi chính phủ nước ngoài có ngân quỹ hỗ trợ có thể giúp duy trì chế độ độc tài đang cạn kiệt nguồn tài chính và nuôi sống chính họ và gia đình thì vạch mặt chỉ tên những kẻ vi phạm, nêu ra những vấn nạn hơn 80 triệu người dân trong nước đang ngày đêm phải gánh chịu thì chẳng khác nào đá đổ nồi cơm của họ. “Đồng tiền liền khúc ruột”, ông bà ta bảo vậy.
Hãy điểm mặt hai gương mặt tiêu biểu của phái đoàn XHDS quốc doanh. Chuyên môn công tác của họ là đi tìm các nguồn viện trợ từ nước ngoài.
1) Phan Anh Sơn: người đại diện cho Việt Nam trong ủy ban tổ chức Hội Nghị XHDS/Diễn Đàn Người Dân ASEAN. Theo thông tin từ trang mạng của “ỦY BAN CÔNG TÁC VỀ CÁC TỔ CHỨC PHI CHÍNH PHỦ NƯỚC NGOÀI” thì ông Phan Anh Sơn là Ủy viên Ban Thường vụ Đoàn Chủ tịch Liên hiệp các tổ chức hữu nghị Việt Nam, Trưởng ban Ban Điều phối viện trợ nhân dân (PACCOM), Viện trưởng Viện nghiên cứu quốc tế và Đối ngoại nhân dân thuộc Liên hiệp các tổ chức hữu nghị Việt Nam và đã từng được nhận bằng khen của Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Phạm Bình Minh.
Ông Phan Anh Sơn, đứng bên phải trong hình, đang nhận bằng khen của bộ trưởng Bộ Ngoại Giao
Thông tin của ông Phan Anh Sơn trên trang mạng của Liên Hiệp Các Tổ Chức Hữu Nghị Việt Nam: http://vufo.org.vn
2) Bùi Bá Bình: người có tên trong ủy ban soạn thảo tuyên bố chung (Drafting Committee) của hội nghị. Ông Bình là Phó Chủ tịch Hội đồng quản lý Quỹ Hỗ Trợ Chương Trình, Dự Án An Sinh Xã Hội Việt Nam (AFV).
Theo thông tin được đăng tải trên trang mạng này thì “Quỹ hỗ trợ chương trình dự án, an sinh xã hội Việt Nam (AFV) là Quỹ xã hội hoạt động phi lợi nhuận nhằm thực hiện hỗ trợ các chương trình, dự án xóa đói, giảm nghèo, tạo việc làm, phát triển cộng đồng và tài trợ, hỗ trợ, giúp đỡ người nghèo, người khuyết tật, trẻ em có hoàn cảnh khó khăn theo quy định của pháp luật. Quỹ được hình thành từ nguồn vốn đóng góp ban đầu của các thành viên sáng lập, góp tài sản thành lập và tự tạo vốn trên cơ sở vận động tài trợ, ủng hộ tự nguyện của các cá nhân, tổ chức trong và ngoài nước để thực hiện các hoạt động theo quy định của pháp luật và Điều lệ Quỹ.” (hết trích)
Thông tin về ông Bùi Bá Bình trên trang mạng AFV
Chắc là nguồn tài trợ nhận được rất phong phú nên trong một Youtube video thấy quỹ báo cáo đã ủng hộ tủ lạnh cho các em học sinh đồng bào thiểu số ở miền núi tỉnh Cao Bằng. Không nghe nói chính quyền tỉnh có ưu tiên dẫn điện về cho các em dùng tủ lạnh hoặc là quỹ có sẵn đó tài trợ luôn máy phát điện hay không. Cũng không rõ bên các nhà tài trợ (chắc là nước ngoài) có nêu thắc mắc về tính thực tế của việc tặng tủ lạnh cho các trẻ em người sắc tộc ở vùng sâu vùng xa hay không.
Hai nhân vật này đã dùng ảnh hưởng của mình để kiên quyết phản đối việc nêu đích danh chính phủ Việt nam và các vi phạm về nhân quyền tại hội nghị nhưng trớ trêu thay trong vai trò đại diện chính thức của Việt Nam, ông Sơn đã không thể từ chối đứng dưới các biểu ngữ cổ súy cho quyền con người. Thật mỉa mai, trong khi ông Sơn cùng đồng bọn luôn cố gạt bỏ các tổ chức XHDS độc lập ở Việt Nam ra khỏi hội nghị này thì chính ông lại bị ban tổ chức giao cho cầm tấm biểu ngữ: “ASEAN: hãy liên hiệp với người dân trước”.
Ông Phan Anh Sơn, mặc áo trắng đứng thứ ba từ bên phải trong hình, với tấm biểu ngữ “Hãy liên hiệp với người dân trước”
Chính ông Phan Anh Sơn đã phải trân mình ngồi vào vị trí đại diện Việt Nam cùng với đại biểu của các quốc gia ASEAN trong cuộc họp báo công bố chính thức các khuyến nghị do hội nghị đưa ra cho chính phủ các nước ASEAN. Trong đó có các điều như: “Tôn trọng nhân quyền và pháp quyền”, “Thực thi các luật và chính sách quốc tế tuân thủ những tiêu chuẩn về nhân quyền, luật lao động, và luật tị nạn, “Mở rộng không gian cho sự tham gia của người dân”, ….
Ông Phan Anh Sơn, mặc áo trắng ngồi thứ ba từ bên phải trong hình (ảnh trên trang FB của ACSC/APF)
Thiết nghĩ cho dù các kẻ thừa sai có cố gắng che đậy, có dùng mánh khóe chiêu trò gì để mong bảo vệ cho chế độ độc tài toàn trị thì cũng không thể nào cưỡng lại trào lưu của thế kỷ khi mà “nhân quyền” đang dần trở thành tiếng nói chung của nhân loại tiến bộ. Tự bọn họ đang phải đón nhận những ánh nhìn khinh bỉ, những lời phản bác mạnh mẽ của thành viên các tổ chức XHDS thực sự ở các quốc gia trong khu vực Đông Nam Á. Thật là đáng tội nghiệp cho họ.
Vâng thưa quý vị, cuối cùng thì con thuyền bé nhỏ mang tên Tuyết Nga, dù trong rách nát, tả tơi, nhưng cũng đã đến được bến bờ tự do sau 37 năm sóng gió, trải qua bao cơn phong ba, bão tố cùng những vùi dập của “thế nhân”! Hay nói một cách khác là tội ác của con người!
Free at last!
Nhưng ngược lại, vào lúc 5 giờ 30 chiều ngày Thứ Năm 30 tháng 11, 2017 vừa qua, cả hai chị Nguyễn Thị Tuyết Nga và Trần Thị Thu Hương đã được hàng chục người tử tế ra tận cửa phi trường quốc tế Houston đón tiếp trong tình thương, với những tấm lòng bao dung, che chở. Bởi sự tế nhị của trường hợp cùng tình trạng định cư hai người tỵ nạn đặc biệt này cho nến cơ quan trách nhiệm giúp đỡ họ là YMCA đã yêu cầu cộng đồng người Việt tại Houston giữ kín tin tức và đừng đến đón hai chị quá đông tại phi trường. Tôn trọng lời yêu cầu đó cho nên chỉ có đại diện của các tổ chức cộng đồng, một số hội đoàn cùng nhân viên định cư và những thiện nguyện viên có trách nhiệm liên quan đến cuộc sống tương lai của họ hiện diện trong buổi tiếp đón hai chị Tuyết Nga và Thu Hương mà thôi.
Welcome to America
Có những bó hoa nhỏ, nhưng thật tươi và rực rỡ tình yêu của mùa lễ tạ ơn. Có người bảo, hoa đẹp đấy, nhưng Tuyết Nga bị mù thì làm sao mà nhìn thấy được? Người tặng hoa là cô Minh Tâm trả lời: Dạ em biết, nhưng em tin rằng dù không ngắm được nhưng chị Tuyết Nga chắc chắn sẽ ngửi được mùi thơm của tự do và nhân ái từ trong những cánh hoa này. Có những lá cờ nhỏ, nhưng lại là những biểu tượng vĩ đại của tình người, của tự do và dân chủ! Và đây chính là những giá trị tuyệt đối mà Tuyết Nga đã phải đánh đổi bằng 37 năm đoạn trường đầy bi thương và khổ hạnh.
Những cánh hoa nhân ái
Tôi nghe chị Thu Hương nói nhỏ vào bên tai còn nghe được của Tuyết Nga: Em đang cầm trong tay là cờ vàng ba sọc đỏ mà bố em đã hy sinh để bảo vệ đó em biết không? Tuyết Nga chỉ biết nghẹn ngào trong nước mắt, nhưng vì những giọt lệ trào dâng khiến cô đã phải gỡ cặp kính mát che đôi mắt mù lòa để lau mặt. Bất chợt nhìn thấy đôi mắt thật “không có con ngươi” của Tuyết Nga, cả đám thiện nguyện viên trẻ người Mỹ bỗng òa lên khóc, họ ôm Tuyết Nga vào lòng và nghẹn ngào an ủi chị. Hình ảnh đó đã mang lại cho tôi cả một trời kỷ niệm mà cách đây gần 43 năm về trước, khi những người tỵ nạn VN đầu tiên đặt chân lên đất Mỹ, họ cũng đã được những vị bảo trợ người Mỹ đối xử y hệt như vậy. Ai bảo người Mỹ kỳ thị? Ai bảo nước Mỹ đã ngoảnh mặt làm ngơ trước những khổ đau của nhân loại? Và đó cũng chính là lý do tại sao những người Việt tỵ nạn chân chính vẫn thường nói câu “Thanh You America” hay “Thanh You Australia, “Thanh You Canada” v..v…
Thank you America
Hai tiếng đồng hồ chờ đợi để được hàn huyên với nhau trong 30 phút ngắn ngủi ở phi trường! Tôi may mắn được xem như là “người thân” duy nhất có mặt tại buổi tiếp đón hai cô ngày hôm nay, chả là vì hơn 1 tuần trước đây, anh em chúng tôi đã gặp nhau trong buổi hội ngộ tại nhà giam di trú ở Bangkok, Thái Lan. Nhưng cũng có thể vì vậy mà đêm nay tôi cứ trằn trọc mãi không ngủ được vì câu trả lời của Tuyết Nga khi tôi hỏi thăm về hai người tỵ nạn cũng đang bị giam cùng trại, đó là anh Bé và anh Sĩ. Một là cưu quân nhân QLVNCH, còn một là người tranh đấu cho VN tự do. Hai cô bảo, tụi em âm thầm rời trại vào lúc nửa đêm để ra phi trường mà không dám chào từ giã vì chỉ sợ các anh ấy tủi thân và buồn thêm cho số phận hẩm hiu của mình. Nhất là anh Bé đang bệnh nặng, hầu như liệt cả nửa thân người, không biết khi nghe tin tụi em được đi Mỹ rồi, anh ấy còn nghị lực để sống nữa hay không?
Những thuyền nhân còn lại
Nghĩ đến 2 anh, nghĩ đến số phận của gần 2000 người tỵ nạn vì chính trị, vì tôn giáo, vì sự đàn áp nhân quyền ở trong nước hiện nay đang sống vất vưởng tại Thai Lan. Nghĩ đến khuôn mặt méo xệch của linh mục Peter Namwong, vị “bồ tát” của người tỵ nạn VN trên đất Thái từ 42 năm qua. Nhất là nghĩ đến những sắc lệnh đán áp và trục xuất người Việt tỵ nạn tại Thái Lan sắp được chính phủ quân đội, lãnh đạo Vương quốc này đem ra áp dụng, tôi không thể nào viết được nữa! Câu hát của anh Trầm Tử Thiêng lại vang vọng bên tôi vào lúc nửa đêm về sáng: “Người vì tự do cứ đi, đi hoài dù không hề tới…”!
Người trên 65 tuổi có nên qua Mỹ định cư không? Ba mẹ tôi cũng đã lớn tuổi, nhưng tôi tin chắc rằng nếu hỏi ba về vấn đề này, thì ông sẽ trả lời là có, hãy sang Mỹ mà đừng bận tâm gì.
Chia sẻ của tác giả kênh Youtube BienXanhNangAm.
Nhiều người cũng băn khoăn rằng, khi đã cao tuổi thì có nên qua Mỹ hay không. Vì còn trẻ thì còn học hỏi được nhiều, chứ là người đã có tuổi thì không biết sang đấy có trang trải được cho bản thân hay không.
Ba mẹ tôi cũng đã lớn tuổi, nhưng tôi tin chắc rằng nếu hỏi ba về vấn đề này, thì ông sẽ trả lời là có, hãy sang Mỹ mà đừng bận tâm gì.
Và sau đây là những lý do tôi liệt kê ra để khẳng định lại câu trả lời đó:
Thứ nhất, ở Mỹ, người trên 65 tuổi sẽ được chính phủ chăm lo và bảo đảm cuộc sống. Vậy nên, nếu có cơ hội thì mình nên đi, vì chính sách trợ cấp ở Mỹ thật sự tốt.
Thứ hai, nếu thi quốc tịch, người lớn tuổi sẽ được bảo hiểm sức khỏe như bảo hiểm răng miệng, bảo hiểm mắt,.. đồng nghĩa với việc được khám sức khỏe và chăm sóc sức khỏe miễn phí.
Thứ ba, nếu trong nhà có một người lớn hơn 65 tuổi, chính phủ sẽ cho người đến và tân sửa lại ngôi nhà, mọi chi phí điện, nước, gas đều được giảm xuống một phần.
Với khoản trợ cấp khoảng 800 USD một tháng (nếu đã thi quốc tịch), tôi nghĩ là thoải mái chi tiêu với những người cao tuổi nếu có ý định sang định cư.
Thêm nữa, người cao tuổi sang đây, nếu còn sức khỏe, họ có thể chăm cháu. Và đặc biệt, ở Mỹ, họ rất sòng phẳng. Họ sẽ trích một phần tiền lương của mình để trả công cho sự chăm sóc con cái của bố mẹ. Đây cũng là điều hết sức bình thường.
Đặc biệt, không khí bên Mỹ rất trong lành, thức ăn an toàn và sạch sẽ. Bên Mỹ, họ có thể đi tù nếu bị phát hiện chế tạo thực phẩm bẩn. Kiểm định thực phẩm ở Mỹ rất gắt gao.
Tuy nhiên, sang Mỹ đối với người lớn tuổi cũng có một vài bất lợi.
Về ngôn ngữ, người già sang đây họ phải nói tiếng Anh, nhưng ở Mỹ có một số vùng rất đông người Việt như San Jose hay Santa Ana. Họ sinh sống cùng người Việt nên ra đường gặp nhau chỉ nói tiếng Việt mà thôi.
Về đi lại, như các bạn đều biết, người Mỹ họ không đi xe máy. Tuy nhiên, để làm quen và thích ứng với văn hóa này cũng không phải điều khó khăn. Ở Mỹ, dịch vụ Uber khá phổ biến, bên cạnh đó, người Việt mình cũng có những dịch vụ dành cho những đối tượng cao tuổi không quen với nét văn hóa này.
Và một điều nữa, cuộc sống bên Mỹ khá là vắng vẻ, mọi hoạt động sinh hoạt chủ yếu quây quần trong gia đình chứ không như ở Việt Nam, thân thiện và cởi mở.
Nhưng suy cho cùng, nhiều người khi đã quen với cuộc sống Mỹ, hầu hết họ thường không muốn quay trở lại Việt Nam. Có nhiều lý do: về khí hậu, về dịch vụ chăm sóc sức khỏe hay về tiền trợ cấp người già. Và việc định cư tại Mỹ là một quyết định đáng để cân nhắc.