Bắt 4 thanh niên Việt Nam trồng cần sa lớn nhất tỉnh ở Nhật Bản

From:  Kimtrong Lam
 

Bắt 4 thanh niên Việt Nam trồng cần sa lớn nhất tỉnh ở Nhật Bản

Cách đây ít ngày, cảnh sát Nhật Bản đã bất ngờ ập vào một cơ sở trồng cần sa trái phép của 4 thanh niên Việt Nam ở tỉnh Shiga, đảo Honshu. Đây là vụ bắt giữ trồng cần sa lớn nhất trong lịch sử tỉnh này.

Cảnh sát cho biết họ nhận được nguồn tin về việc “có người nước ngoài tàng trữ, sản xuất chất cấm”. Sau khi khám xét nhà riêng, cảnh sát bắt giữ Ngô Khương Đông cùng 3 đồng phạm khác vì trồng cần sa trái phép. Đâyđều là những công dân Việt Nam đang sinh sống, học tập tại Nhật Bản.

Căn phòng trồng cần sa của 4 thanh niên Việt Nam.

Trong ngôi nhà 2 tầng của Đông, cảnh sát tìm thấy hơn 800 cây cần sa và nhiều thiết bị chiếu sáng, làm khô. Tại đồn cảnh sát, Đông không thừa nhận hành vi của mình và nói rằng không biết đó là cần sa. 2 người khác đã nhận tội.

Đây không phải là lần đầu tiên có người Việt Nam bị bắt vì trồng cần sa ở Nhật Bản. Năm 2016, cảnh sát Osaka cũng bắt một người Việt Nam trồng trái phép 500 cây cần sa. Đầu năm 2017, một đôi vợ chồng trẻ bị bắt giam vì trồng hơn 300 cây cần sa trong một căn hộ nhỏ.
Cần sa, hay còn gọi là cây gai dầu, là một loại thảo dược trồng nhiều ở Trung Á, lục địa Ấn Độ. Chúng được xem là loại cây mang các hoạt chất gây nghiện nếu sử dụng với liều lượng quá mức. Theo ước tính, trên thế giới có từ 150-230 triệu người sử dụng cần sa.

Image may contain: outdoor

Người Tốt, Kẻ Xấu và Tên Vô Lại

From:  VanHieu Nguyen shared Nguyễn Đức Toàn‘s post.
 
 
 
Image may contain: 1 person, outdoor
Image may contain: sky and outdoor
Image may contain: house and outdoor
 

Nguyễn Đức Toàn added 3 photos and a video — with Lê Văn Hiếu and 2 others at Bệnh Viện Thường Tín.

[Người Tốt, Kẻ Xấu và Tên Vô Lại]

Đây là chiếc xe của em mình sau tai nạn rạng sáng 28/12/2017 tại Thường Tín – Hà Nội. Em mình hôm đó có việc bận nên nhờ một người anh em lái thay. Người anh em này sống rất nhiệt tình và tính rất hiền lành, là người đáng tin cậy. Thật không may, một chiếc xe ben trái đường đã lao từ phía bên kia đường sang đâm thẳng vào cabin. Đầu xe tan nát, người anh em đó vĩnh viễn không còn trên đời này, bỏ lại người vợ trẻ và hai đứa con thơ, đứa đầu ba tuổi và đứa sau mới hơn nửa tháng tuổi giữa trời mưa đêm lạnh lẽo.

Em mình rất yêu cái nghề lái xe, nên đã vay mượn rất nhiều tiền để được làm chủ một chiếc xe cho chính mình. Con xe này với em mình giống như sự nghiệp mà cuộc đời gắn bó. Một người đàn ông nhìn thấy sự nghiệp của mình tan tành, người anh em mình quý trọng chết thương tâm mà chân đạp phanh nát bàn chân – chết vì cái nghề quá bạc, dường như trống rỗng không biết phải làm sao.

Ba hôm nay việc an táng đã xong. Mình không muốn nói về nỗi đau và mất mát nữa nhưng vẫn phải thuật lại một số chuyện nhân tình thế thái quanh vụ tai nạn vì nó khiến mình luôn đau đáu trong lòng.

Khi nghe tin người thân gặp nạn nơi xa, ai mà không chết lặng bàng hoàng chứ? Nhưng có lẽ sẽ cảm thấy an lòng hơn khi biết tin người dân đã sốt sắng đưa người khỏi cabin vào viện tranh thủ từng giây vãn hồi sự sống. Điều đáng nói ở đây là khi lên cabin, ai đó đã “tranh thủ” lục lấy luôn cả tiền hàng trên xe và không ngại móc chiếc ví trong túi quần của người anh em đang cận kề cái chết – chiếc ví chứa toàn bộ giấy tờ và sau đó các em mình phải đến nơi chuộc lại với giá đề nghị 600 ngàn! Một tài xế taxi Mai Linh cũng “tranh thủ” đòi giá 1,5 triệu cho quãng đường tầm 12 km từ gần cầu Đỗ Xá đến bệnh viện Thường Tín. Định mệnh khiến người anh em không thể qua khỏi nên bị đưa vào nhà tiếp linh phủ khăn chờ thân nhân đến. Lúc đó vợ chồng em mình đi từ Nam Đàn mới ra tới cuối đất Nghệ An. Khi mọi người tới nơi thì một người trong nhà tiếp linh nói thi thể nên lau rửa và thay quần áo trước khi đưa rồi giúp đi mua vì rành chỗ. Khi về người đó “tranh thủ” đòi 1,7 triệu cho bộ quần áo + vài chiếc khăn + can rượu và tiền công giúp nhau! Không những thế, khi biết người nhà nạn nhân chưa ra kịp, người này còn đòi thêm tiền xác nằm chờ nếu qua 12h, trong khi bệnh viện ghi rõ không thu bất kì khoản phí nào tại nhà tiếp linh. Tiếp đó công an đến làm thủ tục, không mổ pháp y mà chỉ chụp mấy tấm ảnh rồi đến trước 2 gia đình đang đau đớn vì mất người thân thu mỗi nhà 3 triệu 380 ngàn và bảo số tiền đó là theo quy định! Không rõ điều đó có phải “tranh thủ” không nữa, nhưng sau về mình hỏi người quen làm bên xử lý tai nạn ở tỉnh khác mới biết quy định chỉ 20 ngàn/tấm ảnh pháp y, hoặc cũng có thể phí ở thủ đô cao hơn ở tỉnh.

Mình thấy bất lực trước sự “tranh thủ” đến lạnh lùng của những người có “ý tốt” đó. Toàn rắn giả lươn, su hào giả miến! Biết gọi họ là gì đây? Ngẫm lại một bộ phim thuộc hàng hay nhất lịch sử điện ảnh – The Good, the Bad and the Ugly (1966): Người Tốt luôn hành sự chính trực đã nhận được những gì xứng đáng, Kẻ Xấu luôn tìm cách hại người cuối cùng bị giết chết còn Tên Vô Lại được tha vì những hành động tiểu nhân nhưng là do hoàn cảnh nghiệt ngã xô đẩy. Những gã “tranh thủ” đó không làm hại ai nên không phải kẻ xấu; thậm chí trong hoàn cảnh bình thường với người quen biết có lẽ họ còn là người tốt; nên chỉ có thể gọi họ là đồ vô lại, đã tranh thủ kiếm lợi bất chấp đau thương của người khác, như những con kền kền chờ ăn xác chết để thoả mãn bản thân. Mình thấy thương cho họ, có lẽ cuộc sống bế tắc quá chăng khiến họ không còn lựa chọn nào khác? Họ cũng là những người cha, khi hồ hởi đem những đồng tiền xương máu đó về nhà sẽ đối diện với những đứa con mình thế nào đây? “Từng đồng từng đồng tiền ta kiếm – Có tình có lí có phận duyên”. Còn họ, có khi nào cảm thấy cắn rứt khi để giá trị bản thân mình trở nên rẻ rúng? Có thể là có, vì mình biết nhiều người trước hoàn cảnh và cám dỗ đã không chiến thắng được con quỷ trong lòng mình, làm những điều trái với lương tâm nhưng sau đó đã dâng lễ ngập mâm lên chùa sám hối. Họ sẽ tự tha thứ cho mình thôi. Chỉ mong sao sự thanh tịnh nơi cửa Phật sẽ gột rửa được phần nào sự vô lại trong bản ngã để họ tìm lại nẻo thiện trên đường đời!

Tại sao người Mỹ lương cả trăm ngàn đô la nhưng vẫn khoác lên chiếc áo vài chục đô la

 

 Tại sao người Mỹ lương cả trăm ngàn đô la nhưng vẫn khoác lên chiếc áo vài chục đô la

Người Mỹ không những kiếm tiền giỏi, mà cách tiêu tiền của họ cũng khiến người ta nể phục.

Đa số người Mỹ thường không thể hiện sự giàu có, họ dùng tiền để trang trải cuộc sống của bản thân, chăm sóc người thân và gia đình.

1
Tổng thống Mỹ Obama cùng con gái ăn kem rất giản dị. (Ảnh: Internet)

Bài viết của một người Trung Quốc chuyển đến Mỹ sinh sống, được đăng tải lại trên trang Secret China.

Gia đình Cameron sống ở căn nhà đối diện nhà tôi là một gia đình trung lưu điển hình ở Mỹ. Người chồng Antony là quản lý cấp trung của một công ty tài chính, vợ anh Meryl là giáo viên tiểu học, thu nhập thuộc giai cấp trung lưu. Nhưng mỗi lần nhìn thấy đôi vợ chồng này, tôi luôn nhận thấy cách ăn mặc của họ đều không khác gì người bình thường cả.

Cuối năm 2008, những người ở khu tôi sống muốn tổ chức tiệc mừng năm mới, đây cũng là lần đầu tiên tôi tham gia các hoạt động xã giao, vì thế tôi đặc biệt bỏ 300 USD thuê một bộ lễ phục thương hiệu Prada (một thương hiệu trời trang cao cấp và xa xỉ bậc nhất nước Ý), hy vọng cách này có thể giúp tôi hòa nhập.

Tôi nghĩ hẳn Meryl cũng sẽ thể hiện “thực lực” ẩn giấu của cô ấy ở nơi như vậy. Nhưng tối hôm đó, cô ấy chỉ mặc một bộ lễ phục thương hiệu CK màu xanh nhạt khiến tôi rất bất ngờ. Và Meryl giải thích việc cô ấy chọn hiệu CK là vì nó phù hợp với tầng lớp trung lưu như cô ấy.

Meryl đã dùng một phép ẩn dụ như sau: dù chim trĩ có khoác lên mình một bộ lông sặc sỡ thì nó cũng sẽ không trở thành chim công được.

Thật ra, người Mỹ cũng không phải là không thích các nhãn hiệu đắt tiền, nhưng người tiêu dùng đa số chỉ hạn chế trong một nhóm người nhất định mà thôi, ví dụ như giám đốc công ty, những quý bà trong giới thời trang, minh tinh điện ảnh, vận động viên chuyên nghiệp v.v… Người Mỹ không có cách nói “sĩ diện”, người ta sẽ không vì lòng hư vinh mà tốn nhiều tiền lương mua một đôi giày hiệu LV. Không chỉ người trưởng thành như vậy mà giới trẻ cũng hoàn toàn không quá xem trọng hình thức.

Có một lần tôi gặp con trai Mike của Meryl ở siêu thị, thấy cậu bé đang chăm chú chọn những quần jean giảm giá. Tôi hỏi cậu vì sao không đến cửa hàng chuyên bán để mua những kiểu mới ra, câu trả lời của Mike khiến tôi ấn tượng rất sâu sắc:

“Mẹ cháu không phải là người giàu có gì, dù cho cháu có mặc quần Levis kiểu mới nhất thì cũng sẽ không trở thành “cậu ấm”. Hơn nữa sau 18 tuổi cháu còn phải kiếm tiền tự nuôi bản thân mình nữa, khi đó sẽ càng không có tiền mua đồ hiệu nữa đâu, cho nên như bây giờ rất tốt rồi ạ”.

Thấy Mike thản nhiên mà thỏa mãn như vậy, tôi cũng bắt đầu tiếc số tiền 300 đô mà tôi đã dùng để thuê bộ đồ hiệu Prada kia, thích thể diện quả thật là lãng phí.

Cá tính và phẩm giá

Dần dần tôi nhận ra sở dĩ người Mỹ không quá ham mê hàng hiệu còn có một nguyên nhân khác, đó chính là ở Mỹ thật sự mua hàng hiệu quá dễ dàng, người ta có rất nhiều sự lựa chọn. Có một năm trước Giáng sinh, tôi đi mua sắm ở trung tâm thương mại Macy cùng cô đồng nghiệp Jenny. Bởi vì từ lâu đã nghe nói Jenny thừa hưởng tài sản lớn từ gia đình, bình thường cách tiêu tiền của cô ấy cũng không giống người bình thường, vì thế tôi rất tò mò cô ấy sẽ mua quà đắt tiền gì cho chồng và con trai. Cô ấy nhanh chóng chọn được hai cái khăn quàng cổ cho nam.

Tôi cầm mác giá xem thử, quả thật là không hề rẻ, không hề thua kém nhãn hiệu Burberry nổi tiếng gần đó. Tôi hỏi Jenny: “Giá đã tương đương nhau, sao cô không mua khăn hiệu Burberry cho chồng?”. Jenny nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, cô ấy lấy chiếc khăn ra, nói một hồi về màu sắc, hoa văn, kiểu dáng cho đến chất liệu. Cuối cùng, cô ấy hỏi tôi:“Giá thì tương đương nhau, nhưng giá trị thì không hề giống, nếu là cô thì cô sẽ chọn cái nào? Đương nhiên là cái có chất lượng tốt rồi. Tại sao tôi lại phải bỏ tiền ra mua những món hàng có giá nhãn hiệu đắt tận trời như thế làm gì?”. Cô ấy nói khiến tôi không biết nói gì hơn, người Mỹ chú trọng hiện thực, không quan tâm đến hư vinh, điều này thật sự tôi phải học hỏi.

Thật ra, người Mỹ không muốn dùng hàng hiệu để phủ lên người còn do một nguyên nhân sâu xa nữa, đó là từ khi sinh ra, họ đã đặt cái tôi cá nhân cao hơn mọi thứ, họ thích thể hiện cá tính, nổi trội, thích làm cho mình càng không giống với người khác càng tốt. Nếu chọn những món hàng hiệu đó thì hiển nhiên sẽ không thể giúp họ thể hiện được mục đích này.

Tháng 6/2012, công ty của chồng tôi tổ chức một buổi tiệc từ thiện, tôi cũng được mời.

Vì nghe nói 2 nhân vật nổi tiếng lừng lẫy Warren Buffetts và Bill Gates đều có tên trong danh sách khách quý, nên tối hôm đó tôi đã nhân cơ hội hai lần đứng gần để quan sát cẩn thận cách ăn mặc của hai “nhân vật chính” này, tôi nhận ra dù là Buffets hay Bill Gates thì đều chọn những bộ vest đứng đắn, phù hợp.

Warren Buffetts và Bill Gates. (Ảnh minh họa, nguồn: Daniel Acker/Bloomberg)
Warren Buffetts và Bill Gates. (Ảnh minh họa, nguồn: Daniel Acker/Bloomberg)

Tôi kéo tay Sophie là vợ của đồng nghiệp chồng tôi, hỏi cô ấy thương hiệu đồ vest của Buffetts và Bill Gates là gì, kết quả là biên tập thâm niên của tạp chí thời trang này cũng không biết, không tìm được xuất xứ của chúng. Nhưng mà Sophie cũng đã phân tích và giải thích một cách rất có lý: những nhân vật như Buffetts và Bill Gates, hoàn toàn không cần mặc những bộ quần áo thương hiệu nổi tiếng để khẳng định danh tính, họ đều là những người trầm tính trong giới từ thiện, nếu mặc quần áo của thương hiệu Zegna thì lại quá tầm thường rồi.

Cá nhân và gia đình

Càng tìm hiểu về cuộc sống của người Mỹ, tôi càng cảm thấy giá trị quan về tiền bạc của họ không giống người khác. So với những người Trung Quốc thích dùng những thứ xa xỉ thì người Mỹ lại thích dùng tiền để “đầu tư” vào việc thắt chặt tình cảm gia đình và xây dựng nền tảng gia đình.

Tiffany là huấn luyện viên ở phòng tập mà tôi hay tới, trong cuộc sống hằng ngày, cô ấy luôn mặc quần áo rất giản dị, rẻ tiền, vì thế tôi đã tròn mắt há miệng khi cô ấy nói với tôi rằng đã mua cho mỗi người trong nhà một bộ đồ bóng bầu dục có giá 400 đôla để đi xem trận đấu của đội Denver Broncos.

Tôi hỏi: “Tiffany, chẳng lẽ cô không muốn dùng số tiền đó để mua cho mình bộ quần áo và giày mới hay sao?”

Cô ấy chớp chớp đôi mắt xanh cười nói: “So với việc tự làm đẹp cho mình, tôi sẵn sàng dùng tiền để làm điều gì đó cho người thân hơn”. Có rất nhiều người cho rằng quan niệm tình thân của người Mỹ rất mờ nhạt, khái niệm về gia đình cũng không mạnh mẽ. Tuy nhiên, trên thực tế, người Mỹ là những người vô cùng xem trọng tình cảm gia đình.

Sau này, tôi nhận ra rằng dù cho thu nhập có hạn, những người Mỹ trung lưu sống tiết kiệm cũng sẽ không tích góp tiền dùng để mua hàng hiệu cho mình mà sẽ mua mới, thay thế đồ dùng trong gia đình.

Có một lần, cô Lucy giúp việc cho gia đình tôi xin nghỉ, nói là cô ấy đi mua cho gia đình một cái tủ lạnh, tôi hỏi tủ lạnh hiệu gì, Lucy tự hào nói: “Kenmore”. Thương hiệu tủ lạnh này không hề rẻ.

“Đối với tôi, để chồng được sảng khoái uống bia ướp lạnh sau giờ làm, để các con được ăn kem ngon sau giờ tan học là những việc hạnh phúc nhất trên thế gian”. Nhìn nụ cười thật thà chất phác của Lucy, tôi đã quyết định: vài ngày nữa tôi cũng sẽ đổi tủ lạnh tốt cho gia đình mình.

Thế nào mới là hạnh phúc thật sự? Có những người tiêu rất nhiều tiền để mua hàng hiệu mặc lên người, còn người Mỹ lại dùng tiền để trang trải cuộc sống, đầu tư cho người thân và gia đình. Cái nào có giá trị hơn? Câu trả lời của bạn là gì?

Giá rét bao trùm Bắc Mỹ, nhiệt độ xuống âm 50°C với tuyết rơi kỷ lục

Bắc Mỹ đang trải qua giai đoạn thời tiết khắc nghiệt nhất trong năm. Nhiệt độ có những nơi giảm sâu xuống âm 50 độ C , với lượng tuyết rơi kỷ lục.

Bắc Mỹ đang trải qua giai đoạn thời tiết khắc nghiệt nhất trong năm. Nhiệt độ có những nơi giảm sâu xuống âm 50 độ C , với lượng tuyết rơi kỷ lục. Hiện hàng…
 
TAPCHIHOAKY.INFO
 

Nữ nghệ sĩ Ngọc Đan Thanh

Nữ nghệ sĩ Ngọc Đan Thanh

Thưa quý thính giả, nữ nghệ sĩ Ngọc Đan Thanh là một nghệ sĩ có khả năng hoạt động đa dạng trong số các nghệ sĩ cải lương tài danh định cư tại miền Nam Cali Hoa Kỳ.

RFA

Soạn giả Nguyễn Phương, RFA
2009-06-28

01:16/10:54

 

Xuất thân từ trường Quốc Gia Âm Nhạc

Nữ nghệ sĩ Ngọc Đan Thanh. Hình do soạn giả Nguyễn Phương cung cấp.Photo: RFA

Nữ nghệ sĩ Ngọc Đan Thanh học trường Quốc Gia Âm Nhạc Saigon, chuyên khoa cải lương cùng lúc với các nghệ sĩ Kiều Phượng Loan, Tú Trinh. Khi lên năm thứ hai khóa cải lương, Ngọc Đan Thanh đã cùng với các nữ nghệ sĩ Phương Ánh, Tú Trinh được mời làm diễn viên của các Ban cải lương Phương Nam, Ban Thành Công, Ban Mây Tần của Đài Phát Thanh Saigon và Đài Phát Thanh Quân Đội. Nữ nghệ sĩ Ngọc Đan Thanh, Tú Trinh, Phương Ánh, Mộng Tuyền cũng là diễn viên của Ban Kịch Phương Nam, Ban Kịch Thẩm Thúy Hằng, Ban Kịch Sống Túy Hồng, Ban Cải Lương Phụng Hảo, Ban Cải lương Thanh Lịch của Đài Truyền Hình Việt Nam trong những năm từ 1967 đến 1972.

Nữ nghệ sĩ Ngọc Đan Thanh rất đẹp, nước da bánh ích, nụ cười quyến rũ, đôi mắt long lanh, Ngọc Đan Thanh được đánh giá là nữ diễn viên có một sắc đẹp sắc xảo, rất ăn ảnh khi được thu hình ở Đài Truyền Hình hay khi đóng phim. Giọng ca của Ngọc Đan Thanh được đánh giá là chuẩn mực khi ca các bài bản cổ nhạc dùng trong sân khấu cải lương, âm lượng khoẻ khoắn, lối ca đúng điệu, đúng bài bản như phần lớn các học viên của trường Quốc Gia Âm Nhạc, chưa có bản sắc riêng như các diễn viên Ngọc Giàu, Lệ Thủy, Mỹ Châu.

Ngọc Đan Thanh trước năm 1975 không đi hát cho các đoàn hát cải lương vì khi cô chưa tốt nghiệp trường Quốc Gia Âm Nhạc thì đô thành Saigon xảy ra vụ Tết Mậu Thân. Suốt năm 1968, chiến sự xảy ra nhiều đợt trong đô thành Saigon, Chợ Lớn khiến cho nhà cầm quyền phải ban bố tình trạng thiết quân luật ban đêm. Do đó nhiều gánh hát không hát được, có gánh hát phải tan rã, có nhiều gánh hát phải kiếm đường đi lưu diễn ở các tỉnh Hậu Giang và miền Trung. Ngay như khi đi lưu diễn, các đoàn hát cũng không diễn được nhiều suất như thời kỳ trước năm 1968, do đó nhiều nghệ sĩ không theo đoàn hát nữa, họ có thu nhập cao khi đi thu thanh ở Đài Phát Thanh, thu dĩa hát hoặc thu hình cho các Ban cải lương ở Đài Truyền Hình Saigon, thu hình các chương trình của Đài Truyền Hình như Chuyện trong nhà ngoài phố.

Diễn viên điện ảnh

Năm 1972, Ngọc Đan Thanh đóng phim Kiếm hiệp tựa đề là Báo Kiếm Rửa Hận Thù, do hãng phim Mỹ Ảnh của ông Trương Dĩ Nhiên sản xuất. Ông Trương Dĩ Nhiên là chủ hãng phim Mỹ Ảnh, kiêm chủ rạp hát bóng Đại Nam và rạp Kinh Thành Chợ Lớn. Đạo diễn và équipe thu hình, thu thanh, chuyên viên ánh sáng đều là người Đài Loan, những người từng thực hiện nhiều bộ phim kiếm hiệp Hồng Kông và Đài Loan.

Diễn viên phim Báo Kiếm Rửa Hận Thù có các nghệ sĩ Út Bạch Lan, Hoàng Long, Ngọc Đan Thanh, Văn Ngà, Bảo Lâm, Ba Nghĩa, các võ sĩ của võ đường Việt Nam với võ sư Lý Huỳnh. Lúc đó Nguyễn Phương là phụ tá đạo diễn, viết lời thoại cho phim này.( Cốt truyện phim của đạo diễn Đài Loan, thông dịch viên tiếng Quan Thoại là hai sinh viên Á Trần và Á Lâm. Chụp ảnh test và quảng cáo do nhiếp ảnh viên chuyên nghiệp Á Hùng.)

Tôi còn nhớ một cảnh vai nữ kiếm khách Ngọc Đan Thanh phi thân lên nhánh cây cao cách mặt đất hơn bảy thước. Lúc đó đạo diễn chọn một cây sao rất cao, có nhánh de ra cách mặt đất trên bảy, tám thước. Ngọc Đan Thanh phải lên đứng trên nhánh cây đó nhảy xuống. Hai máy camera quay một lượt, một máy quay phim chạy ngược và một máy quay phim chạy xuôi. Như vậy khi chiếu ra thì máy thu phim ngược sẽ cho thấy hình ảnh nữ kiếm khách nhảy lên cây mặc dù khi thu hình thì Ngọc Đan Thanh nhảy xuống đất.

Đạo diễn nhờ thang máy của Sở Cứu Hỏa đưa Ngọc Đan Thanh lên đứng trên nhánh cây sao đó. Khi xe cứu hỏa kéo thang máy de xa ra thì đạo diễn hô máy quay, Ngọc Đan Thanh rút kiếm ra và phi thân xuống. Ở dưới đất, chỗ cho Ngọc Đan Thanh rớt xuống, đạo diễn để nhiều thùng giấy carton không, bên trên để hai tấm nệm mousse.

Phải nói là nữ nghệ sĩ Ngọc Đan Thanh rất gan dạ, nếu không thì chỉ cần đứng trên nhánh cây cách mặt đất bảy tám thước, người nào yếu bóng vía thì sẽ run hoặc té xỉu rồi, chớ không thể diễn xuất hiên ngang như Ngọc Đan Thanh.

Các nghệ sĩ Út Bạch Lan, Hoàng Long, Ngọc Đan Thanh, Văn Ngà được chuyên viên võ thuật Đài Loan và võ sư Lý Huỳnh dạy cho đánh từng lớp, chậm như khi học đánh võ trong tuồng hát bội, đánh chậm nhưng chú trọng điệu bộ và động tác đẹp như đánh võ thiệt. Khi quay phim, họ quay tốc độ chậm, 8 frames một giây, khi chiếu hình 24 frames một giây thì thành ra động tác nhanh như đánh võ thiệt. Ngọc Đan Thanh nhờ có học vũ, múa đẹp nên thành công xuất sắc trong phim này. Ngọc Đan Thanh còn quay thêm hai phim: Phim Xóm Tôi, đạo diễn Lê Dân, và phim Chàng Ngốc Gặp Hên, đạo diễn Lưu Bạch Đàn.

Trên sân khấu kịch nói, cải lương

Sau năm 1975, ở đoàn Kịch Kim Cương, Ngọc Đan Thanh diễn các vai quan trọng trong kịch Dưới Hai Màu Áo, Người Tình Trễ Xe, Về Nguồn, Trở Về Mái Nhà Xưa.

Vì cần tăng cường nghệ sĩ cải lương gốc miền Nam nên nữ nghệ sĩ trẻ đẹp Ngọc Đan Thanh được Sở Văn Hóa điều động về đoàn cải lương Trần Hữu Trang, Ngọc Đan Thanh thủ vai đào chánh, vai Thanh Vân trong tuồng Tình Yêu và Lời Đáp, cùng diễn xuất với các nghệ sĩ Phương Quang, Ngọc Giàu, Thanh Nguyệt, Phú Quý, Minh Châu, Thái Ngân, Công Tài…

Ngọc Đan Thanh diễn xuất sắc vai Thanh Vân trong tuồng Tình Yêu và Lời Đáp, được thu thanh và thu truyền hình trực tiếp trên sân khấu lúc đang diễn. Khán giả nhiệt liệt tán thưởng các vai do Ngọc Đan Thanh, Ngọc Giàu, Thanh Nguyệt, Phương Quang, Minh Châu thủ diễn. Ba tháng sau, bổng nhiên đoàn Trần Hữu Trang thu nhận một nam danh ca và vợ. Ban Quản trị đoàn đã lấy vai tuồng của Ngọc Đan Thanh trao cho người mới về đóng. Họ cho rằng khi đóng vai người nữ cán bộ thì lý lịch người diễn viên phải trong sạch về chính trị. Họ tung tin là Ngọc Đan Thanh có chồng là cựu sĩ quan ngụy, đi tù cải tạo nên không được đóng vai Thanh Vân nữa. Thời kỳ nầy người ta thường lấy lý lịch để làm tình làm tội những kẻ yếu thế. Ngọc Đan Thanh không cần đính chánh là cô có chồng hay không mà cô trả lời bằng cách vượt biên để tìm tự do và công bằng xã hội.

Nên nhớ, chuyện vượt biên bằng đường biển hay đường bộ đều là một cuộc đánh đố với số mạng, chín phần chết, một phần sống. Tuy nhiên người ta muốn được tự do, muốn có công bằng xã hội nên dám đem mạng sống của mình ra đánh đổi. Thà chết giữa biển còn hơn là bị chết dần mòn vì mất tự do, bị ức hiếp, bị đối xử kỳ thị.

Nhiều người vượt biên, định cư tại Montréal nói với Nguyễn Phương là các ông ấy gặp nữ nghệ sĩ Ngọc Đan Thanh ở trong trại Pulau Bidong.

Khi Nguyễn Phương qua Nam Cali dự sinh nhật Việt Hùng 80 tuổi, 60 năm hành nghề thì tôi gặp Ngọc Đan Thanh. Cô cũng đến chúc mừng Việt Hùng trong lễ đó. Các nghệ sĩ Ngọc Đan Thanh, Tú Trinh, Kiều Phượng Loan, Thanh Thế, Bửu Truyện, Linh Tuấn, Thùy Dương đều gọi vợ chồng Nguyễn Phương là Ba Má, vì Nguyễn Phương nhiều năm cùng cộng tác và giúp đỡ các con nuôi kể trên trong nhiều đoàn hát, trong các Ban cải lương Đài Phát Thanh và Truyền Hình Saigon.

Ngọc Đan Thanh kể lại từ lúc vượt biên qua định cư ở Hoa kỳ, Ngọc Đan Thanh đã từng là ca sĩ tân nhạc, ca cổ nhạc, hát trích đoạn cải lương, làm MC cho các chương trình văn nghệ và làm chuyên viên chuyển âm phim bộ Hồng Kông, Đài Loan.

Cuộc sống kinh tế, vật chất dồi dào sung túc hơn khi còn ở đoàn Trần Hữu Trang. Về nghề nghiệp và tinh thần thì Ngọc Đan Thanh được thoải mái, hài lòng với công việc phù hợp với khả năng của cô mà lợi nhuận lại cao, cuộc sống ổn định, nhất là được tự do trong đời sống, tự do suy nghĩ, không bị bắt buộc phải nói hay suy nghĩ theo một định hướng của kẻ nào cả.

Thưa quý thính giả, chương trình cổ nhạc xin chấm dứt, Nguyễn Phương xin hẹn vào giờ nầy tuần sau.

Mẹ của tử tù Hồ Duy Hải trước trụ sở của Liên Hiệp Quốc tại Thái Lan kêu cứu cho con

 

 
 
-0:06
 

 
 

 
 
24,841 Views
 
Hiện Tình Đất Nước

Mẹ của tử tù Hồ Duy Hải trước trụ sở của Liên Hiệp Quốc tại Thái Lan kêu cứu cho con :'( :'( :'(

Bà Nguyễn Thị Loan, mẹ của tử tù Hồ Duy Hải người ròng rã 10 năm qua làm tất cả mọi việc để anh Hải có được công bằng và tự do hôm nay đã sang Thái để vận động quốc tế quan tâm đến trường hợp của con bà.

Xin hãy chia sẻ clip này để hỗ trợ tinh thần cho một người mẹ Việt Nam.

Nguồn Grace Bui

Cảm Nghiệm đời mình

Cảm Nghiệm đời mình

Năm nay (2017), chúng tôi lại được có dip thăm Đức Mẹ Fatima – 100 năm và một việc khác được đi qua Roma gặp Đức Giáo Hoàng Phanxico với 5,000 người trong Công Trường và được Đức Giáo Hoàng Phanxico ban phép ….Rất là special….. Xin Tạ ơn Thiên Chúa.

Mười ba năm (13) về trước, vào ngày 24/12/2004 tại Northern Virginia, tôi bị stroke vào nhà thương cấp cứu, ICU/hospital.  Hôm đó, tôi đi công tác ở Vancouver, Canada và Seattle, WA về đến Washington D.C trời xuống -36 độ lạnh.  Lúc tôi đi trời ấm như mùa xuân, lúc về buốt lạnh mùa đông. Từ terminal xe bus đưa tôi ra parking lot, không ngờ xe bus đưa tôi ra lộn parking lot.  Một tiếng rưỡi lội bộ đi tìm xe dưới nhiệt độ 36 trừ độ âm nhưng tôi không có áo lạnh.  Kết quả, tôi bị stroke sau 1-2 với cái shock bất ngờ đó. Một cái stroke rất là nặng tưởng chết, nhưng Chúa và Đức Mẹ đã cứu tôi và cho tôi sống lại một cuộc sống gần gũi với Chúa và Đức Mẹ hơn và được làm nhân chứng cho Chúa.

Biến cố đó, gia đình và người thân và bạn bè đã đến thăm và care cho tôi nhiều lắm.  Bố Mẹ và một số người thân  26 người đã hũy bỏ chuyến đi đến Indonesia/Malaysia/Thailand để chăm sóc cho tôi.  Một ngày rưỡi sau, là biến có Tsunami làm đến 330,000 người đã bỏ mạng ở vùng Indonesia/Malaysia/Thailand, nhưng gia đình tôi đã được Chúa và Đức Mẹ cứu sống và tôi từ dạo đó tôi sống gần gũi Chúa và Đức Mẹ.

Tạ ơn Chúa và Đức Mẹ, tôi bị câm không nói được vài tháng, nhưng rồi trong mội buổi sang, Mai đã cùng tôi cầu nguyện để xin Sáng Danh Chúa,  xin Chúa cho tôi được nói lời ca ngợi Chúa.  Và Chúa đã nhận lời, cho tôi lần đầu tiên bật lại tiếng là Kinh Lạy Cha và Kính Kính Mừng và tôi đã ca ngợi Chúa và Đức Mẹ đọc hết Chuỗi Mân Côi trong buổi sáng đó, và mỗi ngày từ đó về sau. 40 ngày nằm nhà thương như là mầu nhiệm được vào sa mạc 40 ngày với Chúa.

Ba tháng sau khi bị stroke, tôi đã lập ra một đường dây để thông đạt với các Cha, các Soeurs, các Thầy, các Bác và các Anh Chị thân mến….bây giờ gần 13 năm rồi  Ngọc Nga, Lang Thang Chiều Tim, Cha Vũ Tiến Đạt (Linh Xuân Thôn), Kim Hà, Chị  Kim Nga, A Roger Phụng, A Phạm Trung, Tien Khuat và các Cha, các Thầy  các Sơ và Anh Chị Em….)

Xin các Đức Giám Mục, các Cha, Thầy, các Soeurs, các Bác va Bố Mẹ, gia đình, người thân và tất cả mọi người cho chúng con/tôi được cám ơn, nhầm ngày kỷ niệm 13 năm tôi bị stroke, tận đáy lòng chúng tôi…một tình yêu mà Thiên Chúa cho kết hiệp.
 

Xin chúc các Đức Giám Mục, các Cha, các Thầy, các Soeurs, các Bác và các Anh Chị một Mùa Giáng Sinh tràn đầy Hồng Ân  Chúa Cứu Thế và tiếp tục hành trình sống với Chúa.

Bảo Trọng,

Thụ & Mai

Tại sao ở Việt Nam có nhiều tiền mà vẫn muốn sang Mỹ để làm việc

From:   Giấc Mơ Mỹ

Có nhiều tiền bạn sẽ chọn làm vua ở Việt Nam hay định cư ở Mỹ

Không dùng những bài học tư tưởng chính trị để giáo dục người dân yêu nước; cũng không dùng súng ống và tay sai để cưỡng ép người dân yêu nước. Trái lại,…
TAPCHIHOAKY.INFO

NS Ngọc Đan Thanh bị đột quỵ

(NLĐO) Nghệ sĩ Tú Trinh từ Mỹ gọi về cho biết, nghệ sĩ Ngọc Đan Thanh bị đột quỵ, vẫn còn hôn mê dù đã được cấp cứu tại một bệnh viện tại quận Cam – miền Nam…
NLD.COM.VN
Dang Tuong

Cùng cầu nguyện cho cô được bình an. Cô Ngọc Đan Thanh là một nghệ sĩ đa tài của miền Nam, từ cải lương đến phim ảnh, từ ca kịch đến xướng ngôn viên, cô đều có chỗ đứng trong lòng khán giả.

Đặc biệt, với xuất thân từ QLVNCH cô Ngọc Đan Thanh là một trong những nghệ sĩ chống cộng hàng đầu hải ngoại. Cô là người dẫn chương trình cho nhiều kỳ Đại nhạc hội ASIA, đại nhạc hội Cảm ơn anh, Theo vận nước nổi trôi, các phim tài liệu về chiến tranh và tỵ nạn của đài truyền hình SBTN. Cô đã truyền ngọn lửa đấu tranh yêu nước cho nhiều thế hệ Việt Nam qua giọng đọc hào hùng, bi tráng nhưng đầy tình cảm.

Cầu mong cô sớm tĩnh lại và bình phục để tiếp tục phục vụ cho người hâm mộ ở khắp nơi trên thế giới.

Ad vô cùng hụt hẫng vì mới vừa xem cuộc trò chuyện của cô trên chương trình Jimmy Show mà giờ nghe tin cô đột quỵ bất tĩnh và đang nằm trong một bệnh viện ở quận Cam, California, Mỹ. 

 

Cảnh sát viên đập bể mặt ao đóng băng cứu bé trai 8 tuổi ở dưới

 

Cảnh sát viên đập bể mặt ao đóng băng cứu bé trai 8 tuổi ở dưới

Cảnh sát viên Aaron Thompson. (Hình: AP Photos/Alex Cabrero)

NEW HARMONY, Utah (NV) – Một cảnh sát viên bỏ hết súng đạn và áo giáp lặn xuống một cái ao đông đá cứu một bé trai 8 tuổi bị chìm ở dưới trong ngày Giáng Sinh và từ chối nhận mình là anh hùng.

Theo đài truyền hình NBC, cảnh sát viên Aaron Thompson, thuộc Sở Cảnh Sát Washington County, Utah, có mặt tại cái ao ở thành phố New Harmony, sau khi bạn của em bé cầu cứu vào chiều Thứ Hai, các giới chức cho biết.

Đứa bé, mà cảnh sát không cho biết tên, đang chạy theo con chó trên mặt ao đông đá, bất ngờ đá sụp xuống, làm em lọt xuống dưới nước lạnh.

Cảnh sát không cho biết tình trạng của em ra sao.

Trong khi đó, ông Thompson bị trầy, bầm tay, và cơ thể bị giảm nhiệt, nhưng đi làm ngày hôm sau.

“Mình không bao giờ biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra,” cảnh sát viên Thompson, một thợ lặn cấp cứu được huấn luyện và là cựu thành viên nhóm thợ lặn của sở cảnh sát, nói với báo giới hôm Thứ Ba. “Tôi chỉ thấy là tôi phải cứu em bé đó.”

Ông Thompson kể ông bước lên mặt nước đông đá vài bước, và bắt đầu dùng tay đập cho bể một cái lỗ để ông có thể chui xuống, nhưng “đá ngày càng dày thêm và tôi không thể làm gì được với tay và nắm đấm.”

“Thế là tôi nhảy lên nhảy xuống, dùng sức nặng của thân hình” và cuối cùng nó bể, ông kể.

Rồi ông lặn xuống dưới đáy ao xem nó lạnh ra sao, và có nhìn thấy gì không.

Mọi chuyện khả quan, hy vọng tìm được em bé.

“Tôi tìm khắp các chỗ mà băng đá bể, nhưng thực ra em lại nằm ở dưới chỗ chưa bể,” ông kể.

Nước lạnh cao tới cổ, nhưng ông vẫn cố gắng bước, hy vọng đụng vào đứa bé ở dưới.

Ông cho rằng, đứa bé ở trong nước lạnh khoảng 30 phút.

“Nhiệt độ của nước là một yếu tố vô cùng quan trọng,” ông nói. “Chúng tôi thật sự hy vọng cho em bé.”

Khi được hỏi có cảm thấy mình là anh hùng không, ông Thompson nói còn có các nhân viên cấp cứu khác nữa sẵn sàng nhảy xuống nước. Ông chỉ tình cờ là người đầu tiên đến nơi.

“Không phải tôi, mà là chúng tôi,” ông nói, và đề cập đến những người khác như nhân viên y tế, trực thăng, và một nhân chứng chỉ cho ông hướng đứa bé bị lọt xuống ao, cũng như những người khác nhanh chóng có mặt tại hiện trường.

“Đó là câu chuyện thật ở đây,” cảnh sát viên Thompson nói. “Tôi chỉ là người lặn xuống nước.” (Đ.D.)