Ông gốc Việt nghi sát hại con của bạn gái năm 2023 nay bị đưa ra xử tội

Ba’o Nguoi-Viet

June 20, 2024

DOTHAN, Alabama (NV) – Một cô gái vị thành niên tại Dothan bị một người đàn ông mà các nhà điều tra tuyên bố sát hại và cưỡng hiếp tại tư gia trước Lễ Giáng Sinh không lâu, nay bị một bồi thẩm đoàn Quận Houston truy tố, Đài WDHN News loan tin hôm Thứ Ba, 18 Tháng Sáu.

Minh Thanh Nguyễn bị truy tố vào Thứ Năm tuần rồi, dự trù ngày xét xử ​là giữa Tháng Chín.

Minh Thanh Nguyễn bị bắt giữ vào Tháng Mười Hai 2023 và bị buộc tội giết người-hiếp dâm và giết người-trộm cắp trong cái chết của Trương Thị Thúy Dương, 17 tuổi.

Bị cáo Minh Thanh Nguyễn (Hình: Dothan Police Department)

Vào ngày 9 Tháng Mười Hai, Dương được mẹ và chị ruột phát giác nằm ngửa trên giường tại tư gia trên đường Hartford Highway, lúc đó nạn nhân bị trọng thương. Nạn nhân qua đời sau khi được chở đi cấp cứu ở bệnh viện Dothan.

Theo kết quả giảo nghiệm tử thi, Dương bị siết cổ và cưỡng hiếp bằng một cây gậy tập yoga dài 2 foot.

Theo các nhà điều tra thuộc Sở Cảnh Sát Dothan, Minh Thanh Nguyễn và mẹ của Dương từng có quan hệ tình ái và chung sống ở Mississippi trước khi dời tới Dothan. Sau đó hai người đường ai nấy đi, được cho là vì Dương và hai chị em ruột không ưa Minh Thanh Nguyễn.

Vào thời điểm Minh Thanh Nguyễn bị bắt giữ, bị can bị buộc tội giết người; tuy nhiên, tội trạng đó bị nâng lên thành tội giết người có chủ đích sau khi các nhà điều tra phát giác ra rằng Dương bị tấn công tình dục và đồ đạc trong phòng ngủ cũng bị cuỗm đi.

Mặc dù tội trạng của Minh Thanh Nguyễn có thể dẫn tới án tử hình, nhưng hiện tại vẫn chưa rõ Văn Phòng Biện Lý Quận Houston có tìm cách trừng phạt bị can như vậy hay không. (TTHN)


 

Phòng Đợi Tử Thần – Hospice -QUỐC THÁI ĐINH HÙNG CƯỜNG         

QUỐC THÁI ĐINH HÙNG CƯỜNG                        

Viết trong mùa dịch Covid-19

Thực vậy, chẳng ai muốn đọc, một chuyện mà tất cả mọi người khi cuối đời, đều đến đây để được thần chết đưa đi, đó là phòng đợi tử thần (Hospice). Con người khi đi đến nơi cuối cùng của kiếp sống, người Nhật gọi là điểm khởi hành (Departure), Người Tây phương gọi là đời mới (New life), và người mình gọi là dứt nợ trần ai hay Chết. Thực ra đi tới cái chết là hết, nhưng thật không dễ gì để được chết êm thắm, nhắm mắt lìa đời như một giấc ngủ là ít người có được. Tôi muốn kể lại một số điều không muốn kể, tôi đã chứng kiến cảnh một số người sắp chết, dĩ nhiên là tôi đã an ủi người ta một cách dối trá, nói là anh không chết đâu anh, nhưng thực ra tôi biết thừa rằng, có thể tôi chỉ quay đi, người bạn tôi sẽ chết, nhưng ngay lúc đó, tôi không nói được. Những ngày còn trận mạc, tôi rất quan tâm đến cái chết của con người, tôi thường hỏi bác Diễn tôi, một nhà tướng số thần tài, là làm sao biết được một người sắp chết, bác tôi nói dễ lắm, cứ nhìn mặt người nào bóng nhẫy, da mặt căng như được bàn ủi ủi và tóc tai cứ dựng ngược lên trời, là biết người đó sắp chết. Trước những cuộc hành quân, tại tuyến xuất phát, tôi tập họp anh em, chuyện trò với họ, cố xem tướng mạo như bác tôi nói,  anh nào, lát nữa đây đụng trận sẽ chết. Nhưng khốn nỗi, Trời nắng chang chang, mặt anh lính nào cũng căng nhẫy, đỏ gay, mồ hôi nhễ nhại. Đầu thì đội nón sắt có lưới, tôi không cách gì coi cái tóc cái tai, để biết anh nào tóc dựng, anh nào tóc nằm, mà đoán xem họ sẽ sống hay chết sau cuộc hành quân này. Tôi bèn đổi cách, bắt chuyện, tìm hỏi xem, cách thức họ nói năng có lộ ra điều gì làm tôi suy nghĩ là anh này nói gở, sẽ gặp nạn hay không. Tuyệt nhiên – Tôi không tìm thấy điều gì ở những người lính sống chết cùng tôi, thân yêu như anh em, gia đình – có điềm nhìn thấy là sẽ chết. Chỉ sau khi chạm địch, im tiếng súng, điểm danh sau cơn binh lửa, mới biết ai còn ai mất. Cho hay số phận con người, trước hòn tên mũi đạn, khi chinh chiến, không ai biết được, chỉ trông vào rủi may cho cái mạng sống của mình.

Sau chiến tranh, đời tị nạn đã bắt tôi phải lo cơm áo cho vợ con, tôi bỗng quên bẵng đi cái chết của con người cho đến cả 40 năm. Rồi bất thần nhìn lại, bạn bè anh em đã bạc trắng mái đầu, tôi lại thấy cái chết lởn vởn trong tâm tư. Bây giờ tôi không còn bác Diễn để hỏi, và cho dù tôi còn có người học trò cưng của bác là anh Quyến, tôi cũng khó hỏi, hay có hỏi thì cũng chỉ được trả lời bằng một nụ cười vô thưởng vô phạt. Quyến không chịu nói. Tôi cũng chả cần hỏi, cứ vô phòng đợi tử thần (Hospice) cạnh nhà thương, hay chạy đến nhà bạn –  khi được thân nhân thông báo bạn mình, hay người thân thuộc sắp ra đi – thì biết ngay người đó sẽ chết.

Tôi đã đến thăm anh Đặng, một người bạn hơi lớn tuổi, một người hàng xóm của tôi. Tại phòng đợi tử thần, tôi mường tượng thần chết, đứng kính cẩn ngoài cửa, tay lăm lăm cầm lưỡi hái,  chờ giờ hoàng đạo là nhảy vào lấy mạng người.  Sự thật, không vậy, thật khác lạ, tôi thấy một phòng ốc sáng sủa, sạch sẽ, tuyệt nhiên không có cảnh chết, cảnh nhà thương, không thuốc men. Người bịnh được nằm yên tịnh thoải mái trong phòng đợi. Thời điểm này gọi là hết thuốc chữa, chỉ tĩnh dưỡng, ăn, uống và chờ đi. Anh Đặng nằm im trên giường, hai mắt nhìn lên trần nhà, thấy tiếng động, anh quay sang gặp tôi, mừng rỡ, khuôn mặt tươi hẳn lên, ra lời và tôi với anh bắt đầu nói chuyện:

– Cường hả, cảm ơn cậu vào thăm tôi. Tôi đáp đùa:

– Phải vào chứ, tình nghĩa lúc này, làm sao bỏ được anh Đặng già thân mến, người anh, người hàng xóm nhiều kỷ niệm của đời tôi. Anh khỏe không?  ăn ngủ được chứ?.

– Ăn như ăn rác vô mồm, có cảm thấy gì đâu.

Vẫn cái giọng vui đùa, anh Đặng nói tiếp

– Năm ngoái khi đi bác sĩ, tôi biết mình bị ung thư, bác sĩ phán là phải uống thuốc, làm kê mô (chemotherapy), yên chí sẽ sống thêm 10 năm nữa. Tôi nghe lời, nhưng khi làm kê mô, đau đớn, ói mửa, rụng tóc, khó chịu quá, tôi nghĩ, thôi thì bỏ kê mô,uống thuốc cũng sống được một nửa, 5 năm cũng đủ, lúc đó cũng ngoài tám chịch, đi thì cũng vừa, đâu ngờ, bỏ kê mô,  một năm sau, bệnh tái phát, nó lan nhanh đến độ bây giờ, không còn thuốc chữa.

Nói đến đây, anh Đặng chợt ngừng, khuôn mặt anh đang vui bỗng tối lại, thực tế đã cho anh nhìn thấy, mình sắp đi, mà đi thật, hết vui nổi anh đã buồn bã, khóc, nói với tôi, anh đâu muốn chết, chưa muốn Tô Bia, muốn sống vui với đời lúc nữa. Tôi ngồi im lặng cạnh anh, không biết làm cách nào an ủi. Chỉ giữ thái độ thân thiện với anh, đến khi anh Đặng lơ mơ chìm vào giấc ngủ, thì tôi lặng lẽ rời Hospice ra về. Một tuần lễ sau, anh Đặng đã ra đi khi tôi đang ở Cali, không có mặt tiễn anh. Tô Bia là nhà đòn lớn, sang trọng tọa lạc ở đường Hai Bà Trưng Sài gòn năm xưa. Khi sống anh Đặng hay dùng chữ Tô Bia để ám chỉ nói đùa đến người chết.

Lê Thiệp là người bạn chí thân của tôi từ Sài Gòn, tôi không phải bạn học với Thiệp, nhưng từ Ban Mê Thuột, Thiệp đã vô Nam ở với gia đình chú Mai, cùng xóm với tôi. Ông thần này được tổ đãi, suốt đời làm báo, lêu lổng, rong chơi, bỗng một ngày cậu vượt biển qua Mỹ, Thiệp đến ở nhà tôi một lúc với thằng Tùng, thằng Đàn con chú Mai. Trong lúc cầu bơ cầu bất Thiệp gặp thằng Tuyển, bạn làm báo của Thiệp, lại là bạn thân của tôi thời trung học. Thằng Tuyển nhường cái job của nó ở Connecticut cho Thiệp để đi Cali, vì vợ Tuyển không chịu nổi cái lạnh thấu xương ở miền Bắc Mỹ.

Tôi còn nhớ câu chuyện khi ở VN, tôi có dắt Thiệp cho bố nuôi tôi coi tử vi cho anh ta, bố tôi nói, anh này phú quý tột bực, nhưng phải cái nạn thượng lộ mai thi ( số chết đường, chết xa), mà quả thật, Thiệp kể tôi nghe, khi vượt biển, anh đã cho vợ chồng ông bà Bùi Điển đi nhờ, bạn bè nên không lấy tiền bạc chi cả, bà Bùi đã có một thời đi bay Air-VN với Trâm, còn cậu Điển sau này ôm tờ Thủ Đô Thời Báo ở Falls Church Virginia cho tới già. Trong lúc Thiệp đứng ở bờ thuyền trên biển, bỗng bị một cái sóng vô cùng mạnh đánh vô, làm cu cậu văng xuống biển, may nhờ phúc đức, Thiệp vớ được cái lốp cao su ở thành tàu, ôm mà chịu trận cho con thuyền kéo đi, đến một lúc, hai tay Thiệp rã rời, không còn có thể ôm theo con thuyền được nữa, thì bà Bùi, không hiểu sao trong khoang thuyền bước ra, thấy cậu Thiệp lóp ngóp dưới biển, bèn tri hô rầm rĩ, cả thuyền nhao nhao chạy ra cứu Thiệp. Thoát chết, Thiệp nói, sóng mạnh đến nỗi, Thiệp ở trần, mặc cái quần đùi, mà khi văng xuống biển, sóng lột băng cả cái quần, làm cậu Thiệp lên tàu mình trần như nhộng. Cho hay cái tâm tốt với bạn, ông Trời đã trả ơn, cho bà Bùi thấy mà cứu Thiệp. Trời thương, Lê Thiệp đã thành công vượt bực, với hàng chục tiệm phở ở Mỹ, ở Đại Hàn, shopping, office building đủ cả. Rồi bỗng dưng Lê Thiệp bị ung thư gan đến thời kỳ thứ tư. Lá gan là một bộ phận âm thầm gánh chịu mọi khổ đau cho những cơ phận khác trong cơ thể con người. Một khi nó quá tải, không ôm nổi nữa, thì nó phát ra, và bệnh nhân chỉ có nước chờ chết. Đó là trường hợp của Thiệp. Chị Mai vợ Thiệp, thương chồng, đã tìm mọi cách chữa chạy, bất kể tiền bạc, nhưng vô vọng.  Thiệp đã chọn “Hospice” ở nhà. Tôi đến thăm Thiệp với Thủy, ông bạn nhậu của Thiệp, mà Thủy cũng là em ruột ông Thụ, người bạn lớp nhì tiểu học với tôi. Điều tôi nói ở đây là tôi rất lạ cho phong thái của Thiệp. Tôi thương bạn đến rơi nước mắt, khi biết thằng bạn thân trong đời của mình sắp ra đi. Thay vì cảm động, nó đã sửng cồ mắng tôi:

– Tôi chết, tôi không lo, tại sao ông lo. Kệ mẹ nó, chúng mình ngồi đây, nói chuyện vui.

Cả ngày hôm đó, nó không uống rượu được nữa,  pha trà cho tôi và Thủy. Cậu Thủy buồn lắm, dân rượu với Thiệp nay lại phải uống trà. Nó loay hoay rót bình trà vô cái cốc nhỏ xíu, bảo tôi, trà này quý lắm. “Trảm Mã Trà” đấy. Người ta bỏ trà vô bụng con ngựa, xong chặt đầu nó, để dạ dầy con ngựa tiết ra một chất đặc biệt cho trà. Tôi cho là nó nói phét. Ngựa đâu mà lắm thế để chém đầu. Cũng như chuyện cà phê nanh chồn ngon nhất, người ta nói cho con chồn ăn hạt cà phê, không tiêu, nó ị ra, đem hột đó rang lên pha cà phê uống, thực ra chỉ là phiệu, người ta xem con chồn chọn hột nào nó ăn, người ta cho là hột ngon, bắt chước, lấy riêng ra làm cà phê đặt tên cà phê Nanh Chồn.

Trước khi Thiệp chết, tôi có đến ngồi với bà Toán, chị ruột nó. Chị Toán nói với tôi một câu mà tôi thật não lòng: “ Cậu Cường ơi, tôi thương Thiệp lắm, nếu tôi chết được thay cho em thì tôi cũng chết”.

Tôi biết nó nằm trên gác, đau đớn lắm, nhưng rồi theo số phận, trời kêu ai nấy dạ. Thằng Thiệp đã ra đi sau đó vài ngày. Tôi và ông Thủy đã đến nhà quàn đưa nó. Khi tôi và ông Thủy thấy, chị Mai vợ Thiệp ôm cái hình của Thiệp bước ra, mắt đỏ hoe, thì tôi biết đời bạn tôi kể như xong, bao nhiêu của cải, vợ con, tiền bạc, thương yêu để lại cho đời, ngọn lửa sáu ngàn độ trong lò thiêu đã mang Lê Thiệp với cái quan tài thành tro bụi. Thật buồn cho kiếp người! Cát bụi lại trở thành cát bụi. (Poussière revient à la poussière) Đúng là Vô Thường theo đạo Phật nhiệm mầu..

Ông Thủy, bạn nhậu với Lê Thiệp, cũng ra đi sau đó vài tháng. Ông Thiệp ung thư gan, ông Thủy ung thư cổ họng. Cũng như Lê Thiệp, ông Thủy chọn Hospice tại nhà, chị Liên vợ Thủy đã dọn cho ông một căn phòng nhỏ, nằm đó, yên ắng ôn lại sự đời mà đợi ngày đi.

Tôi là bạn học với ông Thụ, anh ruột ông Thủy từ thời lớp nhì. Tôi hợp với ông Thủy nhiều hơn, tuy không biết nhậu, nhưng mỗi khi sáp lại với Thụ, với Phạm Bá Vinh (anh vợ ông Thủy) thì tôi cũng túy lúy. Tôi biết ông Thủy hơi bê tha, nhưng con người có nghĩa lý, nên tôi cho đó là chuyện nhỏ, tôi vẫn thân với ông. Tính Thủy thẳng thắn, hay mất lòng người. Có một lần, chúng tôi ngồi uống rượu chung, bạn Thụ tôi hay nói chuyện cổ tích, Thụ thường kể, khi anh làm tổng đoàn trưởng thanh niên trừ gian, anh rất ngon lành dưới chính phủ Nguyễn Cao Kỳ. Anh được phái đi Mỹ, gặp tổng trưởng quốc phòng McNamara, đi giải độc sinh viên Mỹ về chiến tranh Việt Nam. Đó là chuyện thật, nhưng cậu Thủy khó chịu vì ông anh mình, bèn phang một câu, anh nói anh đi Mỹ giải độc sinh viên ở các trường Đại Học về chiến tranh Việt Nam. Bây giờ anh nói tiếng Anh, tôi nghe chưa hiểu hết, làm sao ngày đó anh nói tiếng Anh, sinh viên Mỹ hiểu được!. Ông Thụ nóng mặt vì ông em, bèn hết cả giữ lễ, chửi cho ông Thủy một phát và kết luận, ông im cha cái mồm ông lại. Rất may, không mất hòa khí, sau đó anh em lại dô dô vui vẻ. Ông Thủy có cái tài, là ông uống rượu bị cảnh sát bắt bao lần, mà không bao giờ bỏ tù ông được cả. Cứ mỗi lần thổi bong bóng là cậu Thủy tìm cách giữ lại nồng độ rượu trong cuống họng. và hơi thở bình thường chạy ra cái bong bóng, cảnh sát phải tha. Nhưng rồi, Trời bất dung đãng, cảnh sát đã chế ra một cái “device” mới, khi người phải thổi bong bóng, mà không thổi đủ áp suất cho cái “device activated” thì coi như chưa thổi, phải thổi lại. Lúc đó tài ông Thủy hết dùng được, ông phải vận hơi thổi, hơi rượu hàng chục chai bia trong bụng ông đã làm cho ông bị bắt vô tù. Tôi đã ứng tiền để chuộc ông ra, sau đó, ông nghĩ cách khác là có thể qua mặt cảnh sát, nhưng không hiệu quả, ông tái phạm lần thứ hai, cảnh sát cho ông ra tòa, thương ông, tôi đã nói Trâm ứng tiền cho ông thuê luật sư, chúng tôi đều nghĩ, giúp ông thôi, số tiền này sẽ không bao giờ được bồi hoàn và chúng tôi cũng không hề bao giờ nhắc nhở số tiền này trong suốt thời gian ông Thủy ốm đau. Có một lần lâu lắm, trước tất cả những chuyện này. Ông Thủy nói một câu trước mặt Trâm làm tôi cảm động. Thủy nói:” bạn bè ông Thụ tôi đều gọi bằng thằng, trừ ông, bao giờ tôi cũng gọi ông bằng ông”.  Mà thật vậy, bao giờ ông Thủy cũng gọi tôi bằng ông Cường và vợ tôi là bà Trâm.

Một điều bất ngờ nữa là sau khi ông Thủy chết, mấy năm sau, chị Liên vợ ông Thủy đã trả đủ số tiền bảy ngàn mà Trâm đã ứng cho ông. Tôi lạ quá, điều chúng tôi không bao giờ nhắc, sao chị Liên lại biết, hóa ra trước khi chết, ông Thủy đã tâm sự với chị Nhâm là chị ruột, ông thiếu tôi số tiền, nhờ chị Nhâm nói vợ Thủy, nên mấy năm sau bán nhà chị Liên đã trả.

Buổi trưa hôm đó, hai vợ chồng tôi đang học truyền hình với Võ Thành Nhân, bỗng ông Thụ kêu tôi, phải lại ngay, ông Thủy chết rồi. Vợ chồng tôi vứt sách vở, chạy như bay tới nơi, thì ông Thủy vừa mới tắt thở. Không may lúc Thủy chết, Thụ vội vã lo em mà quên cái hàm răng giả ở ngoài, Thụ nhất định bắt tôi, ghì xác ông Thủy, vừa chết mà đã cứng đơ, để Thụ banh miệng ông Thủy ra, nhét cái hàm răng giả vô. Thụ thật mạnh tay kéo hết sức mới kéo được cái hàm ông Thủy mở ra.

Thiệp và Thủy chết đi để lại trong lòng tôi niềm thương mến. Hai tay này có một cá tính đáng nể, cái chết đến với họ, nhẹ như không, chả buồn phiền, lo sợ hay thắc mắc. Đến và đi giữa cuộc đời không lưu luyến, không tạo âu sầu phiền não cho bạn bè hay người thân. Tuy chết bệnh, nhưng cả hai đã ra đi rất anh hùng. Thương bạn mà lòng tôi vô cùng cảm phục .

Chưa hết, cái năm quái ác này (2013) tôi có đến 3 người bạn đã ra đi, người thứ ba là một ông Mỹ, bạn Trâm, lúc đầu ông Smith khai thuế cho Trâm, sau ông thành người bạn thân thiết, vợ ông người Ukraine, đàng hoàng tư cách. Hàng năm, sau mùa thuế, Trâm thường đãi ông bà này ăn uống, và thưởng tiền cho ông. Richard Smith bảo vệ Trâm hết mình, bất chấp sở thuế, chuyện lớn, chuyện nhỏ, “audits” hay “questions” Richard  đến tận nơi, ăn thua đủ với nhân viên thuế vụ. Từ ngày có ông Smith, Trâm ăn no, ngủ yên, kiếm tiền mà không hề sợ sở thuế dòm ngó. Nhưng rồi cũng như ông Phật đã nói, mỗi người chỉ đi được với nhau có một đoạn đường, bất kể ai là ai. Có hợp, phải có tan, đúng sau 30 năm khai thuế, ông Smith gặp chúng tôi, đáng lẽ tiến hành công việc như thường lệ, ông lại nói là sẽ khai thuế năm chót, vì sức khỏe ông xuống quá. Từ một người vạm vỡ, cao lớn, ông tụt 90 pounds, gần một nửa trọng lượng con người. Dù hết sức rồi, với lời hứa, bà vợ Ukraine cũng chở ông từ Gettysburg xuống khai thuế cho Trâm. Chúng tôi đã đãi hai vợ chồng người bạn bữa cơm lần chót để ông nhập viện. Đến khi biết ông vô Hospice, chúng tôi lặn lội lên thăm. Cái cảnh Hospice, ôi hãi hùng, phòng đợi của tử thần, trông yên hàn tĩnh mịch nhưng ngầm chữa nỗi kinh hoàng. Mỹ cũng như Việt đều chung số phận, mỗi người nằm đó  ôn lại những phút chót của đời người bằng những lối suy nghĩ khác nhau, không biết do tinh thần, trực giác hay vô thức mà phản ứng mỗi người mỗi khác. Richard Smith, không bao giờ nghĩ mình sắp chết, ông nằm trên giường bệnh, thân hình còn bằng đúng một nửa, ông ta chỉ còn  là bộ xương nhúc nhích, hai con mắt chìm sâu vào trong hốc mắt. Chúng tôi tuy thương ông, nhưng nhìn ông không khác gì một con ma còn sống. Richard vẫn tỉnh táo nói với Trâm, hôm nay thứ sáu, tôi nghỉ cho khỏe, thứ hai vợ tôi sẽ chở tôi xuống Virginia, tôi sẽ làm nốt cái State tax cho bà. Ông nằm đó, không chấp nhận cái chết, hay ông dối nó cho là ông sẽ không chết, vì ông còn ham sống quá chăng?. Cho đến lúc chúng tôi bắt tay ông ra về, ông vẫn còn thì thào nói với Trâm, “See you Monday for your State tax”. Ba ngày sau đó, ông đã không xuống Virginia, mà chúng tôi phải trở ngược lên Gettysburg tiễn ông trong một nhà thờ Orthodox, vì ông là cựu chiến binh Hoa Kỳ, người ta đã bắn bảy phát súng tiễn ông trước khi hạ huyệt.

Cho dù Hospice tại Hospice (riêng rẽ), Hospice tại gia, hay Hospice tại nhà thương, tôi đều thấy các bạn tôi ra đi mau mắn, trường hợp bạn Sỹ, Hospice tại Maryland, thì bạn lại ra đi lâu lắm. Sỹ cứ nằm đó mà không chịu chết. Nguyễn Văn Long bảo tôi, mình phải đi thăm Sỹ, Ông bà Long Lan, vợ chồng tôi đã đến Hospice vào buổi chiều nhá nhem thăm Sỹ. Bà Lan cẩn thận mua bó hoa, vì cho rằng những người nằm trong Hospice thì ăn uống được gì nữa đâu. Bốn người chúng tôi ngồi nói chuyện với Sỹ lâu lắm.

Tôi thấy Sỹ không có triệu chứng gì là sắp ngủm cả, tôi bèn  khều Long ra ngoài nói nhỏ. Sỹ có gì đâu mà họ lôi anh ta vô đây nằm lâu quá.

Vô lý, họ phải cho anh ta trở lại nhà thương để chữa trị. Long nói không hiểu sao, chứ bà vợ Sỹ nói là hết thuốc chữa rồi, Ung thư nó ăn hết tim gan, phổi thận, còn gì nữa đâu để mà sống. Tôi không trả lời Long, nhưng nghĩ Long đã bảo vợ Sỹ nói thì phải trúng. Sỹ là bạn với tôi và Long cùng thời Sư Đoàn 5. Long ở Tiếp Vận, Sỹ ở Tổng Quản Trị, còn tôi ở quan sát viên. Chúng tôi có duyên với nhau, suốt bao năm chinh chiến, đi đâu cũng gặp. Anh chàng Sỹ này tính vui nhộn, sống rộng rãi theo kiểu Nam Kỳ, xả láng sáng về sớm. Trước khi động viên đi lính, Sỹ làm quan thuế, rất cổ tài.

Thường rộng rãi trong lúc ăn nhậu, tôi có một kỷ niệm bắt tức cười với anh, mà không dám cười. Số là hôm đó chúng tôi họp tại bộ tư lệnh sư đoàn có tướng Thuần, tư lệnh chủ tọa. Sỹ và tôi là loại cóc cắn, ngồi tuốt phía sau, Sỹ lấy thuốc lá ra hút. thời đó, sĩ quan anh nào có cái quẹt lửa gas là sang lắm. Rút điếu thuốc, ngậm lên môi, bật cái quẹt gas lên, ngọn lửa xanh rờn, mồi thuốc thật ngon, không có mùi xăng như quẹt zippo, hay mùi diêm sinh ngai ngái như que diêm. Bỗng tôi thấy Sỹ bật cái quẹt gas lên, rồi ngã ngửa ra đằng sau, ôm lấy mũi, hai hàng nước mắt chảy ròng ròng. Lạ quá, ông tướng ngồi đó tôi đâu dám hỏi. đến khi tan buổi họp, tôi thấy mũi Sỹ đỏ lòm, tôi hỏi Sỹ, anh mới nói, không biết đứa nào rắn mắt, lấy cái quẹt gas của Sỹ, vặn cao hết mức, khi bật lên, lửa gas có thể cao cả tấc. Ngọn lửa đã không mồi điếu thuốc trên môi, mà đâm thọc vào mũi, đau quá, Sỹ bụm mặt, miệng muốn chửi thề, khốn nỗi ông tướng ngồi trên. Sỹ đau quá không văng được câu chửi, phải bịt miệng cho nước mắt chảy ra. Sỹ kể cho tôi, lúc đó anh mới văng tục một tràng ra cho hả nỗi đau mà trước đó không chửi được.  Làm tôi vừa tội nghiệp cho bạn vừa tức cười cho hành động của Sỹ, ngồi bên cạnh tôi đã ngửi mùi khói khét lẹt của lông mũi Sỹ.

Rồi đất nước hết binh đao, Sỹ ở tù mệt nghỉ, khi đến Mỹ, sống đời sung sướng. Tôi hỏi Sỹ, đi sau đến muộn làm sao sống đời sung sướng? Sỹ nói, vì đi sau, đâu có học hành chi mô, Tôi làm Janitor cho tòa báo Washington Post. Tôi kể chuyện diễu hay quá, mấy anh em ở đó thương, kêu tôi không phải làm gì cả, cứ kể chuyện vui cho họ nghe, đỡ buồn ngủ, là họ sẽ làm hết công chuyện cho Sỹ. Từ đó, hằng đêm Sỹ vác chiếu đi làm, kể chuyện riễu cho anh em và supervisor nghe, xong là tìm chỗ ngủ, đợi đến giờ về là anh em đánh thức Sỹ dậy.

Bây giờ Sỹ nằm đây, khuôn mặt vui tươi nói chuyện, chúng tôi đã  yên lặng lắng tai nghe, Sỹ nói:

  • Tôi cảm ơn vợ chồng Cường với Long đã đến thăm trong đêm tối, dù chỉ ngắn ngủi thôi, nhưng vô vàn hạnh phúc. Đời tôi đang nằm đây, nếu có ai nói nhất nhật tại tù bằng ba thu tại ngoại, Thực không thấm vào đâu. Tôi phải nói một đêm nằm trong Hospice bằng ba năm nằm trong tù, nó kinh hoàng lắm bạn ơi. Tám giờ tối, khi những “services” trong nhà thương đã hết, người gác đóng cánh cửa lại, cho dù đèn vẫn bật sáng, nhưng cái im lặng làm cho tôi vô cùng sợ hãi. Nằm nghĩ viển vông, biết rằng cuộc đời đến đây là hết, nhưng nó hết như thế nào. Mình sẽ chết ra sao, sáng mai mình có dạy không?, còn hy vọng nhìn vợ con nói điều trăn trối, hay âm thầm nhắm mắt ra đi, mỗi tiếng động, mỗi tiếng kêu than, cho đến mỗi tiếng thở dài của những người bệnh nhân tôi đều nghe thật rõ, tôi cứ nằm đó, mắt không nhắm, không mở, không thức, không ngủ. Tôi muốn ngủ, nhưng không sao ngủ được, nghĩ ngợi mung lung, muôn ngàn muôn vạn ý nghĩ nhào vô trong đầu làm mình muốn điên luôn.

Tôi ngắt lời Sỹ, sao bạn không bật TV lên coi cho nó thật mỏi mắt thì nó sẽ ngủ. Sỹ nói:

– Đã làm hết cả rồi, không ăn thua gì cả. Cái điều mình không biết ngày mai ra sao, thì mình còn hy vọng, đằng này, mình biết ngày mai mình chết, thì còn gì để nghĩ, còn gì để hy vọng. bấu víu vào ai, tin tưởng vào cái gì?. Cứ thế và tôi phải thức, phải sống suốt đêm. Trời ơi, đêm dài lắm, Tôi mong có tiếng động, tôi mong cho trời sáng, để tôi thấy người ta qua lại lên xuống để mình biết mình đã qua đi được một đêm hãi hùng..

Nghe Sỹ nói, chúng tôi thương bạn quá, không nỡ về, kéo hai bà vợ ngồi lại cho đến gần nửa đêm mới từ giã. Chia tay nhau, mỗi người một ngả, Long đi Maryland, tôi lui lại Virginia. Có lẽ đời Sỹ sống quá nhởn nhơ, hồn nhiên vui vẻ, ông Trời ghét, bắt Sỹ phải sống lâu dài trong Hospice, đến cả tháng Trời, để nghiền ngẫm khổ đau, để biết đời là bể khổ. Tôi và Long trở lại hơn 1 tháng sau, khi Sỹ đang hấp hối, lúc này bịnh bắt đầu lây, chúng tôi để hai người vợ ngoài hành lang, Long và tôi, trang bị mặt na, mặc áo chống vi trùng bước vô thăm Sỹ, anh mệt lắm, chắc cũng không biết chúng tôi đến, anh chỉ cố sức kéo buồng phổi, lấy hơi vô để kéo dài sự sống, bà vợ Sỹ thì đứng cạnh, thương chồng, nước mắt lưng tròng, giọt ngắn, giọt dài rơi lã chã, gọi chồng, anh ơi! anh ơi, anh Cường và anh Long lại thăm nè, ráng mở mắt ra anh Sỹ ơi, tiếng gọi rơi vào thinh không. Trong phòng chỉ còn tiếng khò khè kéo hơi từ hai buồng phổi của Sỹ. Chúng tôi đứng lâu lắm, dù không nói chuyện với Sỹ được tiếng nào, nhưng để ai ủi cho vợi nỗi đau của vợ Sỹ.

Sinh ký tử quy (Sống gửi thác về) là định luật muôn đời. Nếu đời là bể khổ?. Sao ta cứ tiếp tục sinh con đẻ cái, gieo hạt, gieo mầm cho nỗi thống khổ kéo dài bất tận cho loài người ? Mà nếu đời là bể vui, thì cuộc đời chàng Sỹ, sống không biết khổ là gì, cuối đời, ông trời bắt sống trong phòng đợi, mà chầm chậm cho thần chết rước đi. Tôi nhớ mãi câu nói của Sỹ:” Khổ lắm Cường ơi!  Một ngày trong tù bằng 3 năm sống ngoài đời và một ngày trong Hospice, bằng 3 năm sống trong tù”.

Đời tôi sẽ ra sao? Tôi sẽ chết, không nhắm được mắt vì đau đớn bịnh tật, hay êm thắm ra đi, hay âm thầm lo hãi ngày đêm nằm trong Hospice, như Sỹ, như Smith, như Thủy, như Thiệp. Chịu thua. Tôi thấy bế tắc, nhưng bế tắc mà vẫn biết mình cũng sẽ phải đến điểm khởi hành. Cũng vậy thôi, nào ai thoát khỏi. Có một điều vắn gọn là cảm ơn Trời đã cho tôi làm người, cảm ơn đời đã cho tôi sống tới ngày hôm nay, cho dù tôi chả đẻ bọc điều, lớn lên không cha không mẹ, Tôi thèm khát tình thương tình người. Tôi phải trả giá biết bao nhiêu, không phải để thành công, thành danh, mà cái giá quá đắt khổ đau, nhục nhằn tôi trả, chỉ để  đổi lấy được sống bình thường như những bạn bè tôi. Tôi cảm ơn Trâm, vợ tôi đã lấy tôi qua bao trở ngại, thương tôi, sống bền vững bên tôi, cho tôi bốn đứa con, một mái gia đình. Cho dù hôm nay, gia đình chúng tôi sẩy đàn tan nghé, mẹ già chúng tôi ra đi lúc 104 tuổi, con cái, đứa theo chồng, đứa theo vợ. Chúng nó xây đời tự do riêng tư cho nhau. Một mẹ già, hai vợ chồng, 8 đứa con cả dâu lẫn rể, 7 đứa cháu, bỗng dưng bà cụ ra đi là tan hết, mỗi tiểu gia đình mỗi ngả, chung quy còn lại cuki có hai vợ chồng. Trâm thường hoài niệm, nuối tiếc những thời đã qua. Nhưng tôi đã hiểu biết phần nào qua cuộc đời những người bạn tôi. Tôi khuyên Trâm, hãy theo ông sư Trần Đức Giang, người bạn cũ năm xưa, nay là cao tăng Nhật Bản, từ mấy chục năm qua, Giang đã qua đây, chỉ cho chúng tôi rằng, “Hoan Hỉ Phụng Hành” hãy vui vẻ giúp đời, và “ Trung Thứ Truyền Chi”  tha thứ mà vui sống, đừng trách cứ con cái hay bất cứ ai.

Kết luận cho bài viết này, tôi xin chia sẻ với các bạn hai câu mà tôi mới học được, nó vô cùng chí lý.

“Khi biết nhân quả, không trách Trời,

Khi biết mình, không trách người”.

Quốc Thái – Đinh Hùng Cường.

From: TU-PHUNG

NHỮNG ĐIỀU CẦN LƯU Ý KHI CHUẨN BỊ CÁI CHẾT CHO NGƯỜI NHA`

Võ Hữu Nhậm

Một người đang nằm hấp hối trên giường bệnh cần gì, không cần gì và sợ điều gì nhất? Tôi nói nhanh vài ý dưới đây cho mọi người tham khảo.

– Người sắp chết vì bệnh hay tuổi già nằm yên không cử động được nhưng cảm giác trên thân vẫn còn và rất dễ bị đau; Họ không nói được nhưng vẫn nghe rõ và rất dễ bị tác động tới tâm trí. Vì thế, nên tránh việc bóp tay bóp chân người ta. Lúc còn khỏe mạnh thì thấy thoải mái khi được bóp tay chân, nhưng khi sắp chết mà bị nắn vào xương thịt như thế là rất đau. Cảm giác đau đớn thì không tốt cho “cận tử nghiệp” của họ.

– Nói tới cận tử nghiệp, ta nên biết rằng cái “tâm” lúc này vô cùng quan trọng. Người sắp chết cần có một cái tâm thật thanh tịnh. Đừng để những ô nhiễm như tức giận, tiếc nuối, hối hận, lo lắng, nhục nhã, buồn phiền, đau khổ v.v… phát sinh vào lúc này. Người nhà cần tránh gây không khí căng thẳng hay cãi nhau to tiếng. Đừng nói chuyện đau thương hay khóc lóc quá nhiều. Đừng làm gì khiến họ nghe và thấy tủi thân.

– Đến đây chắc các bạn đã hiểu tại sao các vị tu sĩ các tôn giáo thường được mời đến để tụng kinh hay ban bí tích xức dầu. Tiếng đọc kinh rầm rì cũng như việc ban bí tích giúp người hấp hối đắm chìm trong bầu không khí an nhiên và lành thánh. Người nhà của bệnh nhân nên tiếp tục duy trì không khí này bằng cách đọc kinh hoặc giữ yên lặng. Không nên phá vỡ những khoảnh khắc đáng quý đó vì nó rất cần cho sự thanh tịnh của tâm.

Tóm lại, khi trong nhà có người sắp mất, ta cần giúp họ ra đi bình an bằng cách tránh những hành động có thể làm thân đau đớn, tránh nói những chuyện có thể làm tâm ô nhiễm. Công phu sống tốt cả đời nhiều khi bị hủy hoại vào giờ chót bởi người nhà. Việc nên làm là tạo ra và duy trì bầu không khí tích cực bằng cách cầu nguyện, đọc kinh hay đơn giản là giữ yên lặng. Mọi sự thánh thiện trong những phút cuối đời của một người là vô cùng quan trọng, bất kể bạn có biết điều đó hay không.

Chúc mọi người làm được những việc cần làm…

Bài viết của: Manh Hai Hoang

(Hình trên internet)


 

HẠNH PHÚC LÀ CẢM NHẬN…

Lời Chúa Mỗi Ngày

Trong cuộc sống đừng bao giờ so sánh

Mỗi một người là hoàn cảnh khác nhau

Tạo bức tranh có muôn vạn sắc màu

Hãy cứ chọn một màu ta hạnh phúc.

Đừng than thở bởi đời người có lúc

Nên con đường khi khấp khúc quanh co

Việc của mình là chớ nên lắng lo

Hãy mạnh mẽ vượt sóng to gió lớn.

Cứ mỉm cười đừng tính toán thiệt hơn

Bởi nay được mai đường trơn lại mất

Hãy bước chậm một cách bình thản nhất

Có nỗi buồn ta hay cất thật sâu.

Chẳng bao giờ có thể quên được đâu

Mà lấy đó để hiểu thấu hơn nữa

Nếu có sai hãy can đảm sửa chữa

Sống một đời đẹp tựa như ánh mai.

Vững bước nhé con đường đến tương lai.


 

Tổng Thống Biden tiến cử Tân Đại Sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam: Kim Moy

Theo Đài VOA

Tổng thống Mỹ Joe Biden vừa tiến cử ông Kin Moy, một nhà ngoại giao chuyên nghiệp, làm đại sứ mới của quốc gia này tại Việt Nam, Nhà Trắng thông báo hôm 5/6.

Việc đề cử ông Moy được Nhà Trắng chuyển đến Thượng viện hôm 5/6 và cơ quan lập pháp này thông báo đã nhận được đề cử trong cùng ngày.

Ông Kin Moy, Phó Trợ lý Ngoại trưởng Thường trực Hoa Kỳ phụ trách Vụ Đông Á và Thái Bình Dương, điều trần tại Quốc hội ngày 21/3/2024. Photo YouTube House Foreign Affairs Committee.

Ông Kin Moy, Phó Trợ lý Ngoại trưởng Thường trực Hoa Kỳ phụ trách Vụ Đông Á và Thái Bình Dương, điều trần tại Quốc hội ngày 21/3/2024. Photo YouTube House Foreign Affairs Committee.

Ông Kin Moy là một nhà ngoại giao chuyên nghiệp của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, hiện đang giữ chức Phó Trợ lý Ngoại trưởng Thường trực đặc trách Văn phòng Các vấn đề Đông Á và Thái Bình Dương của bộ. Ông được bổ nhiệm vào vị trí này hồi tháng 6/2021, theo thông cáo của Nhà Trắng và thông tin của Bộ Ngoại giao Mỹ.

Trước đó, ông từng giữ chức vụ Phó Trợ lý Ngoại trưởng tại Cục Tình báo và Nghiên cứu; Trưởng phái bộ mang tên Viện Hoa Kỳ tại Đài Loan (AIT); và Phó Trợ lý Ngoại trưởng của Văn phòng Các vấn đề Đông Á và Thái Bình Dương, đặc trách về Trung Quốc, Mông Cổ và Đài Loan, theo thông cáo của Nhà Trắng.

Ông Kin Moy và Tổng thống Đài Loan Thái Anh Văn tại Đài Bắc, ngày 21/3/2018.

Kin Wah Moy (sinh năm 1966) là nhà ngoại giao Mỹ và giữ chức Bộ trưởng ngoại giao chuyên nghiệp.  

Moy được coi là một trong những người thực hiện chiến lược “Xoay trục châu Á” của Tổng thống Barack Obama Năm 2015, ông được bổ nhiệm làm giám đốc Viện Hoa Kỳ tại Đài Loan và do đó trên thực tế đã trở thành đại sứ Mỹ tại Đài Loan trong trường hợp không có quan hệ ngoại giao chính thức .

  Trong cuộc họp báo khai mạc Viện Hoa Kỳ, ông nhấn mạnh rằng Hoa Kỳ là đồng minh thân cận nhất của Đài Loan. Không lâu trước khi rời AIT vào năm 2018, Moy đã được trao tặng Huân chương Ngôi sao rực rỡ cùng với Grand Cordon. Ông từng giữ chức phó trợ lý thư ký chính của Cục Tình báo và Nghiên cứu (INR). 

Kin W. Moy
Mai Kiến Hoa

Vào ngày 21 tháng 4 năm 2020, Moy được Thượng viện xác nhận làm bộ trưởng chuyên nghiệp. Vào ngày 20 tháng 1 năm 2021, ông được bổ nhiệm làm quyền trợ lý thư ký của INR, một chức vụ mà ông giữ cho đến ngày 15 tháng 6, khi ông được bổ nhiệm làm quan chức cấp cao của Văn phòng các vấn đề Đông Á và Thái Bình Dương. 

Cuộc sống cá nhân

Ông Moy tốt nghiệp Đại học Columbia và Đại học Minnesota và là một người nói tiếng Quan Thoại. Moy kết hôn với Kathy Chen, một nhà báo từng làm việc cho Wall Street Journal . Họ có bốn người con—Andrew, Claire, Olivia và Amanda và  Dane . 


 

BỨC ẢNH ĐẸP NHẤT CỦA SỰ CHẤP NHẬN…

 

Hình ảnh này được coi là một trong những bức ảnh đẹp nhất trong 10 năm qua, vì nó khiến người chụp rơi vào trạng thái….trầm cảm.

Câu chuyện xảy ra:

2 con báo cheetah này đã tấn công con linh dương vào lúc nó đang chơi đùa với con nhỏ.

Thực tế là con linh dương có cơ hội trốn thoát. Khoảng cách và lối thoát cho mạng sống là có lợi cho bản thân nó. Nhưng nó quyết định đầu hàng 2 con báo hoa mai theo cách này.

Tại sao???

Để cho những đứa con nhỏ của nó có cơ hội trốn thoát … Bởi vì nếu nó rời đi trước, sẽ không có thời gian cho những đứa con nhỏ của nó trốn thoát.

Hình ảnh này là khoảnh khắc cuối cùng của linh dương mẹ, với cổ họng rơi vào hàm 2 con báo cheetah, khi nó nhìn lại để đảm bảo những đứa con nhỏ của mình thoát ra ngoài an toàn trước khi nó bị nuốt chửng.

Mẹ là người duy nhất trên thế giới này có thể hy sinh cuộc sống của mình cho bạn một cách vô hạn.

Lược dịch từ – Nature Merveilleuse

From: Tu-Phung

 Rộ tin Lê Thanh Hải ‘vô lò’

 Ba’o Nguoi-Viet

May 24, 2024

Hiếu Chân/Người Việt

Sau khi tin tức về đấu trường đẫm máu ở trung tâm đầu não chính trị Ba Đình tạm lắng, ai lên ai xuống đã tạm thời yên chỗ, cỗ máy tin đồn ở Việt Nam chuyển sang tập trung vào số phận của ông Lê Thanh Hải, tục danh Hai Nhựt, kẻ được coi là “hung thần” của Sài Gòn.

Ông Lê Thanh Hải, người vừa bị Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng CSVN cách tất cả chức vụ trong đảng hôm 16 Tháng Năm. Trước đó, ông Hải bị Bộ Chính Trị cách chức bí thư Thành Ủy ở Sài Gòn nhiệm kỳ 2010-2015. (Hình minh họa: Hoang Dinh Nam/AFP via Getty Images)

Có thể nói mà không sợ sai rằng, trong bầy sâu lúc nhúc được gọi là ban lãnh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam (CSVN) thì ông Lê Thanh Hải là con “sâu chúa” mà người dân muốn diệt nhất, dù ông chưa phải là kẻ có quyền thế lớn nhất. Chính vì vậy, tin đồn ông Lê Thanh Hải bị bắt, truy tố và bị giam – được đón nhận và chia sẻ rầm rộ trên các mạng xã hội.
Tin đồn ở Việt Nam gần đây liên quan tới các sự kiện chính trị ở cấp cao thường khá chính xác, về sau đều được các cơ quan công quyền xác nhận.

***

Ông Lê Thanh Hải, 74 tuổi, từng là ủy viên Bộ Chính Trị đảng CSVN khóa 10 và 11, bí thư Thành Ủy ở Sài Gòn hai nhiệm kỳ, từ 2005 đến 2015. Trước đó ông ta đã là chủ tịch Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố từ năm 2001. Trong hơn 15 năm làm mưa làm gió ở Sài Gòn, ông Lê Thanh Hải đã gây ra vô số tội ác qua các thủ đoạn lập vây cánh, hình thành phe nhóm chính trị, cướp đất, mua quan bán chức, trở thành “lãnh chúa thành Hồ,” một trùm mafia máu lạnh hàng đầu Việt Nam.

Tội ác lớn nhất của ông Hải có lẽ là vụ cướp đất ở Thủ Thiêm, Quận 2, nay là thành phố Thủ Đức. Cùng với đám tay chân do ông ta dựng lên như Tất Thành Cang, Đào Thị Hương Lan, ông Lê Thanh Hải đã cướp 160 hécta đất tái định cư nằm ở địa bàn ba phường An Phú, An Khánh và Bình Khánh “liền kề” trung tâm khu đô thị mới Thủ Thiêm. Rồi ông ta phân lô, giao cho các đại gia kinh doanh bất động sản trục lợi, đồng thời thu hồi đất tràn lan của những gia đình bên ngoài dự án như khu Nam Rạch Chiếc, khu Thạnh Mỹ Lợi đẩy hàng ngàn gia đình vào cảnh màn trời chiếu đất.

Máu người dân đã đổ xuống, oan khiên ngút trời xanh, nỗi đau thương chất chồng ở bán đảo Thủ Thiêm. Công cuộc khiếu nại của người dân oan mất đất ở Thủ Thiêm kéo dài đã hơn một phần tư thế kỷ, từ Sài Gòn ra Hà Nội, nhưng nhà cầm quyền Cộng Sản vẫn ra sức bao che cho băng đảng tội phạm Lê Thanh Hải, né tránh mọi yêu cầu bồi thường chính đáng của người dân.

Ở trung tâm Sài Gòn, ông Lê Thanh Hải câu kết với các ông bà trùm bất động sản như Trương Mỹ Lan, Phan Văn Anh Vũ (tự Vũ “Nhôm”), Lê Thị Thanh Thúy, Dương Thị Bạch Diệp, các công ty địa ốc của Singapore, Hồng Kông… biến những mảnh đất kim cương ở Quận 1, Quận 3 thành những cao ốc thương mại và văn phòng, chia chác cho nhau những mối lợi hàng trăm ngàn tỷ đồng nhưng làm ngân sách quốc gia bị thất thoát trầm trọng. Chỉ riêng vụ Trương Mỹ Lan thâu tóm đất đai ở trung tâm Sài Gòn, vai trò của ông Lê Thanh Hải đến đâu thì phiên toà sơ thẩm vừa qua vẫn chưa làm rõ được.

Để thực hiện những thủ đoạn đó, ông Lê Thanh Hải sắm vai “bố già” điều khiển đám đàn em tác oai tác quái, trong đó có nhiều nhân vật hoặc đã bị xử lý và tù tội như các cựu phó bí thư, phó chủ tịch thành phố như Tất Thành Cang, Nguyễn Hữu Tín, Nguyễn Thành Tài hoặc mới vừa bị mất chức như Võ Văn Thưởng, cựu chủ tịch nước… Riêng bộ sậu chóp bu của băng đảng này, gồm ông Lê Thanh Hải, hai cựu chủ tịch thành phố Lê Hoàng Quân và Nguyễn Thành Phong, vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

***

Dưới áp lực của công luận, Tháng Ba, 2020, Ban Chấp Hành (BCH) Trung Ương Đảng CSVN quyết định kỷ luật ông Lê Thanh Hải và các tổ chức, cá nhân liên quan trong thực hiện dự án đầu tư Khu Đô Thị Mới Thủ Thiêm. Sai phạm của băng nhóm này được cho là gây hậu quả rất nghiêm trọng, làm thiệt hại lớn tiền và tài sản của nhà nước, ảnh hưởng xấu đến phát triển kinh tế – xã hội và đời sống của một bộ phận nhân dân, gây bất bình trong xã hội.

Tuy vậy, công cuộc chống tham nhũng “không có vùng cấm,” hay cái lò tôn “đốt cả củi khô lẫn củi tươi” của ông Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư, đã không dám mạnh tay với băng đảng mafia ở Sài Gòn. Ông Lê Thanh Hải chỉ bị cách chức “nguyên” bí thư Thành Ủy giai đoạn 2010-2015 do ông ta phải chịu trách nhiệm về những vi phạm trong lãnh đạo, chỉ đạo đầu tư Khu Đô Thị Mới Thủ Thiêm. Cách các chức vụ đã đảm nhiệm trong quá khứ là điều quái gở từ cổ chí kim, là một sản phẩm kỳ quặc của ông Trọng; nó cho thấy sự bế tắc, bất lực của chiến dịch chống tham nhũng “đánh chuột nhưng không để vỡ bình” của ông Trọng và đảng của ông ta.

Ở đây, nên lưu ý một “quy trình” trong tổ chức kỷ luật của đảng CSVN: Do ông Lê Thanh Hải đã là ủy viên Bộ Chính Trị nên thân phận của ông ta do Ban Bí Thư của đảng quản lý. Theo một nghị quyết bí mật số 5 của Bộ Chính Trị, các đảng viên cao cấp do Ban Bí Thư quản lý thì không bị cơ quan công lực bắt giữ hay truy tố trước khi được ban này chấp thuận – hiểu nôm na là những đảng viên như vậy được đứng trên và đứng ngoài quy trình tố tụng, điều tra, xét xử thông thường.

Theo quy trình đó, Tháng Ba, 2020, ông Lê Thanh Hải bị cách chức “nguyên” bí thư Thành Ủy giai đoạn 2010-2015, nhưng ông ta vẫn còn là “nguyên” bí thư Thành Ủy giai đoạn 2005-2010 cho nên ông ta vẫn là đảng viên cao cấp do Ban Bí Thư quản lý mà guồng máy công an của Tướng Tô Lâm chưa thể đụng tới.

Dư luận đồn rằng, tại thời điểm đó, đảng CSVN không thể mạnh tay với ông Lê Thanh Hải do ông ta còn có “ô dù” bảo kê của ông Võ Văn Thưởng – một đàn em thân tín mà ông Hải đã nuôi dưỡng và đưa lên vị trí ủy viên Bộ Chính Trị, chủ tịch nước Việt Nam.

Cũng có người lật lại nguồn gốc gia tộc của ông Lê Thanh Hải – tổ tiên là người Hoa, mang họ Lã, chạy sang Việt Nam tá túc dưới thời Chúa Nguyễn ở Đàng Trong – cũng như mối quan hệ thân thiết của ông Hải với những doanh nhân, quan chức, đại gia người Việt gốc Hoa ở Sài Gòn như bà Trương Mỹ Lan, để cho rằng ông Hải được sự che chở của Hoa Nam Tình Báo Cục của Trung Quốc nên ban lãnh đạo đảng CSVN ở Hà Nội không dám “mò dái ngựa.”

Bây giờ thì ông Võ Văn Thưởng đã mất ghế một cách nhục nhã, ông Lê Thanh Hải mất cái “ô dù” che chở nên bị xét kỷ luật. Chiều ngày 16 Tháng Năm vừa qua, hội nghị Trung Ương Đảng CSVN lần thứ 9 khóa 13 đã quyết định “cách tất cả các chức vụ trong đảng” của Lê Thanh Hải, các ông Lê Hoàng Quân và Nguyễn Thành Phong chỉ bị kỷ luật cảnh cáo ngay tại hội nghị, lý do là cả ba người này phải chịu trách nhiệm các vi phạm liên quan tập đoàn Vạn Thịnh Phát và công ty cổ phần Tiến Bộ Quốc Tế (AIC). Một bản tin trên báo Người Việt nhận định: “Như vậy, có thể sau khi bị kỷ luật, ông Hải có thể bị khai trừ đảng rồi truy tố, lãnh án tù” đúng theo quy trình xử lý kỷ luật của đảng CSVN. Không ai ngờ rằng các diễn biến đó xảy ra nhanh như hiện nay.

Có thể quyết định hôm 16 Tháng Năm “cách tất cả các chức vụ trong đảng” của ông Lê Thanh Hải, biến ông ta thành một đảng viên thường, là căn cứ pháp lý để đảng CSVN tiếp tục các bước trừng phạt tiếp theo đối với “sâu chúa thành Hồ,” xoa dịu nỗi bất mãn khủng khiếp của các tầng lớp nhân dân.

Lưới trời lồng lộng, tay trùm khét tiếng Lê Thanh Hải – Hai Nhựt rồi có lúc phải trả giá cho tội ác của mình đúng như sự mong mỏi của người dân Sài Gòn và cả nước. (Hiếu Chân) [qd]

 


 

40 nạn nhân trong chuyến bay Singapore Airlines có bé 2 tuổi

Ba’o Nguoi-Viet

May 23, 2024

BANGKOK, Thái Lan (NV) – Một đứa bé hai tuổi nằm trong số những người đang điều trị tại Bangkok sau khi chuyến bay của Singapore Airlines từ London gặp phải dòng đối lưu (turbulence), lắc mạnh, giới chức bệnh viện cho biết, theo Đài BBC.

Giám đốc Bệnh Viện Samitivej Srinakarin cho biết 40 người vẫn đang nằm viện trong thông cáo cập nhật tình trạng thương tích, trong đó một nửa hành khách cần được chăm sóc đặc biệt và phần lớn bị chấn thương cột sống.

Có một người được ra viện, giám đốc bệnh viện, Adinun Kittiratanapaibool cho biết.

Máy bay Singapore Airlines Boeing 777-300ER từ London hạ cánh khẩn cấp ở Bangkok sau khi gặp phải dòng đối lưu có tác động mạnh khiến 40 người bị thương, 1 người thiệt mạng hôm 22 Tháng Năm, 2024 (Hình: LILLIAN SUWANRUMPHA/AFP/Getty Images)

Chuyến bay SQ321 của Singapore Airlines từ London tới Singapore hôm Thứ Ba, 21 Tháng Năm rơi vào dòng đối lưu có lực tác động rất mạnh, làm ông Geoff Kitchen, 73 tuổi người Anh, qua đời, đồng thời làm hàng chục người khác bị thương.

Người ta tin rằng ông Kitchen chết do lên cơn đau tim.

Trong số 41 người – gồm có những người đang nằm viện cùng một người được ra viện – có 22 trường hợp chấn thương cột sống và tủy sống, sáu trường hợp chấn thương sọ não và 13 trường hợp mắc bệnh liên quan tới cơ bắp và mô mềm.

Có mười bảy người được phẫu thuật tại bệnh viện, trong đó có chín người bị chấn thương cột sống, Bác Sĩ Adinun cho biết.

Ông cho biết đứa bé hai tuổi đang được điều trị thương tích do chấn động.

Trong số những người đang nằm bệnh viện, có 10 người Anh Quốc, chín người Úc, bảy người Mã Lai và bốn người Philippines.

Bệnh nhân lớn tuổi nhất là 83 tuổi, Bác Sĩ Adinun cho biết.

Phi cơ Boeing 777-300, chở 211 hành khách cùng 18 thành viên phi hành đoàn, phải đương đầu với hiện tượng dòng đối lưu có lực tác động nghiêm trọng trên vùng biển Ấn Độ Dương hôm Thứ Ba.

Các hành khách trên chuyến bay nói với BBC rằng họ cảm thấy phi cơ đột ngột chúi xuống và nhìn thấy những người không cài dây an toàn “văng thẳng lên nóc phi cơ.”

Chuyến bay buộc phải hạ cánh khẩn cấp tại Bangkok.

Một phi cơ cứu hộ chở hành khách và các thành viên phi hành đoàn không bị thương tới Singapore trong sáng Thứ Tư.

Tổng Giám Đốc Singapore Airlines Goh Choon Phong tạ lỗi và “xin những người gặp nạn lượng thứ” do “tình trạng đối lưu nghiêm trọng xảy ra không lường trước.”

Thủ Tướng Singapore Lawrence Wong, nhà lãnh đạo nhậm chức được một tuần thì tai nạn xảy ra, hứa hẹn “điều tra kỹ lưỡng” vụ hạ cánh khẩn cấp. (TTHN)


 

Đi tu trong thời đại internet – Thái Hạo

Thái Hạo

Chiều qua, trong một clip, khi đang đi, ông Minh Tuệ cùng những người cạo đầu và mặc áo giống ông đột ngột rẽ xuống chân cầu, lội qua một con suối và đi thẳng vào trong núi, bỏ lại đoàn người ngơ ngác đứng từ trên nhìn xuống. Chắc ông muốn “cắt đuôi” cái đám đông ấy, và ông đã ngủ lại trong núi. Sáng nay, từ trong núi ấy đi ra, lại cảnh tượng cũ, họ đã tràn xuống lòng suối và đứng kín hai bên, ai cũng lăm lăm điện thoại trên tay, chỉa vào ông và chào hỏi, lạy lục không ngớt.

Đến giờ nghỉ trưa nay (20.5), trong đám đông đi theo đã xảy ra xô đẩy và to tiếng giữa những người quay phim và những người tự gọi là “hộ pháp”, ông Minh Tuệ đã phải dừng lại, kêu tất cả những Youtuber, Tiktoker và người dân đến bên cạnh và nói một cách đanh thép: “Người tu cũng có công việc riêng của họ, họ ngồi thiền, họ tu hành, họ làm việc riêng tư chứ đâu làm thế này…, đâu phải diễn viên điện ảnh đâu, không phải Hollywood, không phải chiếu phim. Nên là mình về, công việc của mình. Không ai ₫i theo nữa. Con nói rồi, con nói như thế đấy!”. Sau đó, ông lại cùng những người đồng tu tiếp tục rẽ vào trong một ngọn núi, nghỉ trưa và “chạy trốn” đám đông này.

Đến giờ bộ hành đầu giờ chiều sau khi đã nghỉ trưa, đám người vẫn đứng bên ngoài chực chờ, ai cũng điện thoại trên tay. Ngóng mãi không thấy, bất chợt một người đồng tu từ trong núi đi ra, nói với các Youtuber, Tiktoker và người dân đang vây lấy khu vực ấy rằng, Thầy Minh Tuệ sẽ ẩn tu và không ra ngoài nữa nếu mọi người vẫn tiếp tục quay và đi theo. Người này còn nói, nếu vẫn quay mà chưa được sự cho phép thì họ sẽ nhờ công an can thiệp. Đến đây đã thấy sự bế tắc thật sự.

Vạn bất đắc dĩ phải nhờ đến công an thì ta hiểu rằng những người tu này không còn cách nào khác. Và họ không sai, vì việc sử dụng hình ảnh cá nhân của người khác nếu chưa được sự cho phép của đương sự là vi phạm pháp luật. Nhưng dù gì, nếu phải dùng đến cách ấy thì cũng coi như một sự tồi tệ. Tôi không rõ suốt từ đầu chiều đến giờ những người tu kia đã đi ra chưa hay vẫn còn “trốn” trong núi.

Cách đây gần 20 ngày khi ông Minh Tuệ đi qua Thanh Hóa, trong bài viết của mình tôi đã nói rằng, “tôi đoán ông Minh Tuệ sẽ sớm phải chọn một con đường khác, ví dụ như ẩn tu”. Bởi vì từ đây trở đi ông không thể tiếp tục bộ hành được nữa. Nếu ông có ẩn đi khoảng vài tháng hay vài năm, nhưng chỉ cần xuất hiện trở lại thì lập tức sẽ bị bu kín như cũ, thậm chí còn khủng khiếp hơn.

Cái kiếp nạn này, nói rằng do internet gây ra thì cũng đúng, nhưng cũng là oan. Internet nằm trong tay con người có ý thức sẽ khác. Suốt từ bài viết đầu tiên về “hiện tượng Minh Tuệ” đến bây giờ, tôi đã luôn nhắc và “kêu gọi” một cách tha thiết rằng mọi người nên giữ cho ông Minh Tuệ quyền riêng tư và sự thanh tu; kính trọng thì chỉ nên học ông mà sống chứ không phải là rồng rắn đi theo. Tuy nhiên, theo quan sát, đến thời điểm này hầu như tình hình không những không có gì thay đổi mà còn tồi tệ hơn (chỉ trừ một quãng ngắn nào đó khi ông đi qua Hà Tĩnh là có ổn hơn một chút). Thậm chí có những người tỏ ra khó chịu với những lo lắng và nhắc nhở của tôi. Không những thế, một giảng viên đại học ở Vinh đi theo, quay, rộn ràng, và về viết tút nói rằng “ai quay cứ quay, ai đi theo cứ đi theo”. Ngao ngán.

Theo tôi, từ nay ông Minh Tuệ có lẽ không thể đi bộ như trước được nữa. Rất có thể mọi thứ sẽ phải chấm dứt từ đây. Tiếc thay.

Và tôi cũng thôi, không muốn “nhắc nhau” gì nữa, vì quá nản rồi. Nếu còn viết gì có liên quan đến ông Minh Tuệ thì chỉ là chia sẻ về đạo Phật nói chung mà thôi.

Thái Hạo


 

Văn Bút Mỹ vinh danh tác giả Phạm Đoan Trang (VOA)

18/05/2024

VOA Tiếng Việt

Ông Dinaw Mengestu, phó chủ tịch Văn Bút Mỹ, bà Trần Quỳnh Vi, và ông Đặng Đình Mạnh tại lễ trao giải Tự do sáng tác Barbey 2024 cho tác giả Phạm Đoan Trang hôm 16/5/2024 ở New York, Mỹ. (Photo by Kevin Mazur/Getty Images for PEN America)

Tại đêm Gala trao giải thưởng Tự do sáng tác Barbey 2024 hôm 16/5 ở New York, tổ chức Văn Bút Mỹ (PEN America) vinh danh nhà báo độc lập Phạm Đoan Trang, gọi bà là “nhà văn, nhà hoạt động tiêu biểu trong cuộc đấu tranh không ngừng nghỉ cho quyền tự do ngôn luận và tự do sáng tác ở Việt Nam”.

Ông Dinaw Mengestu, tiểu thuyết gia và nhà văn người Mỹ gốc Ethiopia, đồng thời là phó chủ tịch Văn Bút Mỹ, đã trao giải thưởng Tự do sáng tác Barbey 2024 cho hai đại diện của bà Trang là luật sư Đặng Đình Mạnh và bà Trần Quỳnh Vi – một người bạn và đồng thời là đồng sáng lập tổ chức phi lợi nhuận Sáng kiến Pháp lý cho Việt Nam (LIV).

Giải thưởng này được trao hàng năm cho một nhà văn đang bị bỏ tù vì những tác phẩm của mình và ghi nhận lòng dũng cảm và sự hy sinh khi đối mặt với áp bức.

Được biết đến như là một blogger, một nhà hoạt động và là tác giả của những quyển sách về quyền tự do dân sự, chính trị, bà Trang bị chính quyền Việt Nam kết án 9 năm tù vào năm 2021 với tội danh “Tuyên truyền chống nhà nước”.

“Bị giáng mức án 9 năm tù vì dám thách thức chính quyền Việt Nam qua các bài viết của mình, bà Phạm Đoan Trang là điển hình cho cuộc đấu tranh không ngừng nghỉ của nhiều nhà văn và nhà hoạt động vì quyền tự do biểu đạt ở Việt Nam”, bà Anh-Thu Vo, trưởng phòng nghiên cứu và vận động chính sách của Trung tâm Tự do Sáng tác PEN/Barbey thuộc Văn Bút Mỹ, viết trong một bài xã luận trên trang Just Security hôm 17/5 ca ngợi sự kiên cường của bà Trang.

Ông Đặng Đình Mạnh (trái) và bà Trần Quỳnh Vi (giữa) tại buổi Gala trao giải thưởng. (Photo by Bryan Bedder/Getty Images PEN America)

Bà Trần Quỳnh Vi phát biểu tại lễ trao giải: “Bà Trang là biểu tượng của lòng dũng cảm và sự kiên trì, truyền cảm hứng cho vô số bạn trẻ hình dung và phấn đấu vì một Việt Nam nơi tự do và nhân quyền được đề cao”, theo một thông cáo hôm 16/5 của Văn Bút Mỹ.

VOA đã liên lạc Bộ Ngoại giao Việt Nam và đề nghị họ cho ý kiến về việc trao giải thưởng này cho bà Trang, nhưng chưa được trả lời.

“Là luật sư bào chữa cho cô Phạm Đoan Trang, tôi hiểu về sự dấn thân của cô ấy để đấu tranh cho những giá trị mang tính cách phổ quát, cùng với cái giá rất đắt mà cô ấy đã phải đánh đổi: Bằng sức khỏe, bằng tuổi thanh xuân, bằng sự tự do…”, luật sư nhân quyền Đặng Đình Mạnh, người bào chữa cho bà Trang và hiện đang tị nạn chính trị tại Mỹ, nêu nhận định với VOA trước khi diễn ra lễ trao giải.

“Theo đó, cô ấy hoàn toàn xứng đáng với mọi sự vinh danh, tất nhiên, bao gồm sự vinh danh dành cho Đoan Trang lần này đến từ hội Văn Bút Hoa Kỳ – một tổ chức hàng đầu cổ võ cho quyền tự do ngôn luận”, ông Mạnh cho biết thêm.

“Trong bối cảnh hiện nay, khi mà chính quyền trong nước gia tăng sự đàn áp quyền tự do ngôn luận đến mức khốc liệt chưa từng có, thì sự vinh danh Đoan Trang của hội Văn Bút Hoa Kỳ càng mang ý nghĩa đặc biệt. Nó chẳng khác nào là thông điệp phản đối mạnh mẽ của thế giới văn minh gởi đến chính quyền trong nước, rằng sự đàn áp quyền tự do của người dân không hề được chào đón, thậm chí, còn bị lên án ở khắp mọi nơi”.

“PEN America đã trao những giải thưởng này cho những người mà họ tin là những nhà văn truyền cảm hứng và sử dụng bài viết của mình để truyền cảm hứng cho người khác làm những điều tốt đẹp hơn trong xã hội”, bà Trần Quỳnh Vi, hiện đang làm việc tại Đài Loan, chia sẻ với VOA trước khi đến New York nhận giải thưởng thay mặt cho người bạn đang bị giam cầm.

“Tôi xin cảm ơn PEN America và PEN International vì họ đã ủng hộ quyền tự do của cô Trang và họ cũng nhận thức rất rõ về quyền tự do biểu đạt ở Việt Nam”, bà Vi cho biết thêm.

Bà Phạm Đoan Trang, 45 tuổi, hiện đang thụ án tại trại giam An Phước, tỉnh Bình Dương, đã viết nhiều cuốn sách, trong đó có “Chính trị của một Nhà nước Công an” và “Chính trị bình dân”.

Giải thưởng của Văn Bút Mỹ ra đời vào năm 2016, đặt theo tên của ông Peter Barbey, giám đốc điều hành của nhà xuất bản Reading Eagle, có trụ sở ở bang Pennsylvania, Mỹ. Giải thưởng này được thiết kế để hàng năm vinh danh một nhà văn bị bỏ tù vì các tác phẩm của mình.

Cũng trong tuần này, như VOA đưa tin, bà Uzra Zeya, Thứ trưởng Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đặc trách An ninh Dân sự, Dân chủ, và Nhân quyền nêu ra những “lo ngại nghiêm trọng” về tình trạng nhân quyền ở Việt Nam, nơi mà trong những năm gần đây xảy ra các vụ bắt giam những người bất đồng chính kiến.

Phát biểu hôm 14/5 tại sự kiện Ngày Nhân quyền Việt Nam ở Quốc hội Mỹ, bà Zeya nhắc đến trường hợp nhà báo Phạm Đoan Trang đang bị chính quyền Việt Nam giam cầm, cũng như các nhà hoạt động tôn giáo, họ nằm trong số hơn 180 tù nhân chính trị bị Việt Nam giam giữ oan uổng.

Chính quyền Việt Nam từ trước đến nay luôn bác bỏ các cáo buộc vi phạm nhân quyền, khăng khăng rằng các quyền căn bản của công dân, bao gồm quyền tự do biểu đạt, luôn được tôn trọng.


 

Thầy Thích Minh Tuệ và những hệ quả đáng lưu ý trong đời sống cộng đồng

Ba’o Tieng Dan

Lê Nguyễn

16-5-2024

Trong lịch sử tồn tại của xã hội Việt Nam, hình như từ cả trăm năm qua, chưa từng có hiện tượng một cá nhân không sở hữu tiền bạc, đầu trần chân đất, theo con đường tu khổ hạnh mà lại làm dậy sóng dư luận, cuốn hút sự theo dõi của hàng triệu người như trường hợp của thầy Thích Minh Tuệ.

Hình ảnh thầy Minh Tuệ trái ngược hoàn toàn với hình ảnh nhiều nhà tu khác đang có những ảnh hưởng nhất định trong đời sống tâm linh cũng như trong đời sống xã hội. Một bên buông bỏ tất cả những ràng buộc của cuộc sống ta bà, dấn thân vào con đường khổ hạnh, những mong tìm được sự giác ngộ cho bản thân và cho người khác. Một bên “hoằng dương đạo pháp” bằng cách vận động người mộ đạo cúng dường thật nhiều để xây dựng những kiểng chùa to, ngang cung điện các vua chúa ngày xưa.

Nếu tiền cúng dường của người mộ đạo biến thành chùa to, tượng lớn, đủ chỗ cho tín đồ đến chiêm bái, tu tập, thì chẳng nói làm chi, đàng này, chúng còn biến tướng thành xe bốn bánh, điện thoại Vertu, đồng hồ Rolex, biến thành chăn êm nệm ấm cho kẻ tu hành. Đó không phải là hoằng dương đạo pháp, mà là lợi dụng đạo pháp để trục lợi.

Trong những đồng tiền cúng dường đó, bao nhiêu đến từ những đại gia bất động sản, tài sản tính bằng ngàn tỷ đồng, bao nhiêu đến từ những người lao động nghèo khổ, vì lòng mộ đạo mà san sẻ chén cơm gia đình để hỗ trợ nhà chùa? Cho dù chúng đến từ đâu thì hành vi biến tiền cúng dường thành vật chất xa xỉ phục vụ cho cá nhân cũng là hành vi trộm cắp trắng trợn: Trộm cắp lòng tin, trộm cắp của nhà nghèo…

Đã đến mức đó, kẻ giả tu còn chưa thấy đủ, thẳng thừng ra giá cho người mộ đạo về những loại tiền được chấp nhận cúng dường, loại nào không, kêu gọi dâng hiến cả nơi dành cho cả gia đình người ta chui ra, chui vào, để đổi lấy sự hứa hẹn mang tính giả trá và lừa gạt. Trong những trường hợp như vậy, sự trâng tráo, vô liêm sỉ là không có một giới hạn nào!

Chính sinh hoạt Phật giáo trong thời gian qua chứa đựng nhiều cái bất cập như vậy mà lòng tin của công chúng mộ đạo bị sứt mẻ khá nhiều, những bức xúc chỉ chờ cơ hội thuận tiện để bùng phát. Và cơ hội đó đã đến bất ngở với hình ảnh vị sư “đầu đội trời, chân đạp đất”, sống trong tình trạng không còn có thể khổ hạnh hơn, mắt sáng, môi tươi, lòng khiêm cung đáng để cho mọi người học hỏi.

Sau khi trải qua cuộc đời khổ hạnh trong bóng tối suốt 4-5 năm dài, đi về Bắc không ai biết, trở về Nam chẳng ai hay, thầy Thích Minh Tuệ bỗng xuất hiện trong thế giới truyền thông như vầng sáng chói lòa, soi tỏ từng hành vi lợi dụng Phật pháp của kẻ giả tu, giúp nhiều người mộ đạo phân biệt rõ đâu là chánh, đâu là tà, góp phần xác định lại giá trị chân chính của sự tu hành.

Tất nhiên, những gì đã xảy ra khiến cho kẻ lợi dụng đạo pháp cảm thấy bất an. Họ thể hiện sự thiếu kiên nhẫn một cách vụng về đến đỗi một người mang tiếng tu hành như ông Thích Chân Quang lại gọi một người tu hành khác là “thằng ba trợn”!

Chiếc mặt nạ rớt xuống, giữa kẻ tự xưng là bậc tu hành với tên tướng cướp không còn có ranh giới nào hết! Dẫu sao, hệ quả này có mặt tích cực của nó, giúp cho nhiều người thấy rõ chân tướng của những kẻ mà họ từng quỳ mọp xuống để dâng lên những đồng tiền mồ hôi nước mắt. Chính sự tỉnh ngộ này đã tạo ra một lớp công chúng biết đặt niềm tin đúng chỗ, biết bảo vệ người và bảo vệ mình.

Buổi sáng ngày 16.5.2024, tại Hà Tĩnh, công chúng phát hiện một sự kiện “khó hiểu”: Một người lạ mang áo nhà tu len lỏi vào số người mộ đạo, dâng cho thầy Minh Tuệ mấy quyển sách mỏng. Tất nhiên là thầy Minh Tuệ từ chối và đông đảo công chúng nhanh chóng vào cuộc. Được biết trước khi làm cái việc dâng sách cho thầy, người đàn ông lạ mặc áo tu hành này đã mang theo cả túi sách, phân phát cho công chúng. Tin sơ khởi của giới YouTuber cho biết những tập sách đó có in tên thầy Minh Tuệ lên trang đầu và không được phát hành bởi cơ quan xuất bản chính thống.

Đó là những dấu hiệu ban đầu cho phép chúng ta nghi ngờ đang có một âm mưu gắp lửa bỏ tay người đối với thầy Minh Tuệ. Song điều khiến chúng ta vui mừng là sự tỉnh táo của công chúng, trong đó tất nhiên có cả các YouTuber. Họ vừa hành nghề truyền thông, vừa tham gia vào việc giữ gìn trật tự, an ninh trong toàn khu vực, bất cứ một động tỉnh bất thường nào cũng được họ ghi nhận và đánh giá.

Sự phát hiện ra kẻ lạ mặt, mặc y áo tu hành, phát không cho công chúng sách in tên thầy Minh Tuệ là chiến tích bước đầu của những người có tâm, là lời cảnh cáo đầu tiên dành cho những kẻ ném đá giấu tay, đồng thời cũng khiến chúng ta lo lắng cho sự an toàn cho sư Minh Tuệ.

Đối với thầy Minh Tuệ, cái chết cũng chả có ý nghĩa nào, song với chúng ta, sự ám hại thành công bậc chân tu này sẽ kéo theo sự vùng dậy của những thế lực lợi dụng sự tu hành để làm điều xằng bậy, và như thế, một lần nữa đạo pháp trở thành phương tiện hữu hiệu của những kẻ cướp bóc trắng trợn cả niềm tin lẫn tài sản của người mộ đạo.

***

Chiều nay, văn bản số 151/HĐTS-VP1, ngày 16.5.2024, do người đại diện Giáo hội Phật giáo Việt Nam ký, được phổ biến rộng rãi, liên quan đến sự tu tập của sư Thích Minh Tuệ. Một lần nữa, cộng đồng mạng dậy sóng, hàng ngàn bình luận được tung ra với chiều hướng nào, ai xem qua cũng có thể hiểu được. Riêng mình nhận thấy trong nội dung văn bản trên có ít nhất mấy điểm cần được bàn lại:

Ảnh trên mạng

– Ai có quyền xác nhận tư cách tu sĩ Phật giáo của một người công dân? Câu trả lời là không ai có quyền đó cả. Bởi vì quyền tu hành trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật là quyền cơ bản của mọi công dân và người tu theo Phật giáo đương nhiên là tu sĩ Phật giáo, không tổ chức nào có quyền cho phép hay không cho phép người công dân tu tập theo Phật giáo hết. Giáo hội Phật giáo chỉ có quyền xác nhận hay phủ nhận tư cách thành viên giáo hội của một ai đó mà thôi.

– Trong văn bản, câu “Phật tử tập trung với số lượng đông, cúng dàng, vật phẩm, thức ăn và cả tiền…” không chính xác ở chi tiết về tiền. Sai sót này khó có thể thông cảm được, vì nó có thể tạo ra trong công chúng dư luận cho rằng đây là một sự xuyên tạc trắng trợn nhằm vào mục đích xấu.

– Các nhà sư hoạt động trong hệ thống Giáo hội Phật giáo ai tốt, ai xấu, dư luận công chúng rộng rãi đã phê phán hay nhận định từ lâu, không đợi có sự xuất hiện của tu sĩ Thích Minh Tuệ mới có điều mà người ký văn bản gọi là “xúc phạm” giáo hội. Khi một tu sĩ hành động đúng giáo pháp, đúng đạo lý làm người, không ai có thể phê phán hay xúc phạm, trái lại khi người đó vi phạm đạo lý như lấy tiền cúng dường của người mộ đạo để sống xa hoa, kêu gọi, dụ dỗ người mộ đạo dâng cúng tiền, nhà, tuyên truyền những điều trái ngược với đạo pháp, thì trước hết, giáo hội có trách nhiệm khai trừ những con sâu đó trong nồi canh của mình, không phải đợi công chúng lên tiếng. Trách nhiệm của mình, mình không làm được, xin đừng đổ vấy cho người khác.