VinFast thừa nhận ‘lỗi kế toán’ và ‘doanh thu bị phóng đại’ đến Ủy ban Chứng khoán Mỹ

 Ba’o Dat Viet

August 1, 2024

Ngày 29/7, VinFast, hãng xe hơi điện thuộc sở hữu của tỷ phú Việt Nam Phạm Nhật Vượng, đã thông báo với Ủy ban Chứng khoán và Sàn Giao dịch Mỹ (SEC) về các “lỗi kế toán” dẫn đến việc doanh thu, chi phí và mức lỗ trong các báo cáo tài chính trước đây bị phóng đại.

Theo thông báo của VinFast, được đăng trên trang web của SEC và VinFast tại Mỹ, công ty đã thực hiện điều chỉnh lại các báo cáo tài chính đã được kiểm toán của năm 2023 sau khi tiến hành rà soát nội bộ và tính toán lại. Văn bản này do Chủ tịch Lê Thị Thu Thủy ký, nêu rõ các lỗi kế toán đã làm doanh số bán hàng, chi phí bán xe và phân phối, cũng như mức lỗ ròng của năm tài chính 2023 bị phóng đại lần lượt là 33,9 triệu đô la, 6,1 triệu đô la và 1,8 triệu đô la.

Cụ thể, VinFast cho biết doanh số bán xe cho Công ty Cổ phần Di chuyển Xanh và Thông minh (GSM) đã bị phóng đại do công ty đã lập hóa đơn cho 454 xe hơi điện và 2.192 xe máy điện trong năm tài chính 2023. Tuy nhiên, các xe này thực tế chỉ bắt đầu được giao vào đầu năm 2024, dẫn đến doanh thu bị phóng đại khoảng 17,2 triệu đô la.

Ngoài ra, việc bán 205 xe hơi điện cho một bên thứ ba không liên quan trong năm ngoái cũng bị phóng đại. Phần lớn số xe này đã được trả lại để cập nhật phần mềm và sẽ được giao lại vào năm 2024. Điều này khiến doanh thu của VinFast bị phóng đại thêm 10,5 triệu đô la.

Tổng cộng, hai khoản phóng đại này lên tới khoảng 27,7 triệu đô la, trong đó 15,7 triệu đô la dự kiến sẽ được công nhận vào quý 1 năm 2024, và phần còn lại sẽ được ghi nhận cho cả năm 2024. VinFast cũng cho biết sẽ điều chỉnh một khoản 6,1 triệu đô la liên quan đến chi phí phục vụ chính sách sau bán hàng, từ đó sẽ không còn được tính vào chi phí bán hàng và phân phối mà sẽ là khoản giảm doanh thu.

VinFast nhấn mạnh rằng những điều chỉnh này không ảnh hưởng đến con số lỗ ròng của năm tài chính 2023. Hãng dự kiến sẽ công bố lại các báo cáo tài chính cho năm tài chính kết thúc vào ngày 31/12/2023 và quý 1/2024 sau khi hoàn tất việc rà soát nội bộ.

VinFast cũng thông báo rằng họ sẽ công bố kết quả tài chính cho kỳ kinh doanh kết thúc vào ngày 30/6 vào giữa tháng 9 tới.


 

Chém người bằng gươm Samurai, bà gốc Hoa bị buộc tội sát nhân

Ba’o Nguoi- Viet

July 29, 2024

LOS ANGELES, California (NV) – Một người phụ nữ bị bắt trong tháng này liên quan tới một vụ hành hung trong gia đình bằng gươm Samurai, vừa bị buộc tội sát nhân và mưu sát.

Hôm Thứ Hai, 29 Tháng Bảy, Biên Lý Cuộc Los Angeles thông báo Weichien Huang bị buộc tội giết vợ của bà và toan tính giết luôn mẹ vợ.

Huang bị bắt ngày 18 Tháng Bảy ở San Dimas khi cảnh sát Los Angeles LASD tới dãy nhà số 300 đường South Huntington Avenue và thấy một người phụ nữ đi bộ trên đường, tay lê theo một thanh gươm katana, loại mà chiến binh Samurai Nhật Bản thường dùng.

Weichien Huang cầm gươm đi trên đường phố San Dimas trước khi bị cảnh sát LASD chặn bắt ngày 18 Tháng Bảy, 2024 (Hình: Danielle Leivo/KTLA)

Cảnh sát chặn người phụ nữ lại, ra lệnh cho bà bỏ gươm xuống, và giơ hai bàn tay vấy đầy máu lên trời đầu hàng.

Sau đó, giới chức cho biết, Huang đưa cảnh sát về một căn nhà gần đó, nơi có một người phụ nữ đã chết và một người nữa bị thương.

Do những người liên can nội vụ chỉ nói tiếng Hoa, không có nhiều chi tiết được cung cấp vào thời điểm đó.

Nay thì Biện Lý Cuộc cho biết, Huang bị buộc tội giết vợ là bà Fei Chen Chen, bằng thanh gươm tại nhà. Huang cũng bị buộc tội tấn công người mẹ vợ cao tuổi, nhưng bà này sống sót sau một tuần chữa trị thương tích trong bệnh viện.

Công Tố Trưởng George Gascón của Los Angeles nói vụ tấn công bạo lực này là một thí dụ “vấn đề ẩn khuất tai hại của bạo lực gia đình ảnh hưởng nhiều người trên toàn đất nước chúng ta.”

Huang ra tòa Pomona vào Thứ Hai để chính thức bị buộc một tội sát nhân và một tội mưu sát, với cáo trạng gia trọng vì gây thương tích cho một người trên 70 tuổi và dùng một thanh gươm trong khi gây án.

Công tố viên yêu cầu giam giữ Huang với $3 triệu tiền thế chân. Nếu bị phán có tội, Huang có thể đối diện mức án tối đa là tù chung thân.

Cảnh sát LASD vẫn đang điều tra vụ án này. (TTHN) 


 

Nghị Lực Của Bà Mẹ Có 1400 Đứa Con

Cuộc sống của Sindhutai đã sớm đong đầy nước mắt. (Ảnh chụp màn hình phim Mee Sindhutai Sapkal)

Sindhutai Sapkal bắt đầu cuộc đời  là một đứa trẻ ngoài ý muốn, 10 tuổi phải cưới chồng và 20 tuổi bị đuổi  khỏi nhà khi đang mang thai đến tháng thứ 9. Những nghịch cảnh ấy không  khiến người phụ nữ này gục ngã hay oán trách cuộc đời. Ngược lại, những  điều đã qua khiến bà Sindhutai thấu hiểu nỗi đau mà những đứa trẻ không  cha mẹ đang trải qua. Để rồi, bà dành cả cuộc đời mình cho những sinh  mệnh bé nhỏ, thiếu may mắn ấy.

Một tuổi thơ buồn và cuộc hôn nhân khi mới 10 tuổi Bà Sindhutai  sinh ra trong một gia đình làm nghề chăn thả tại làng Wardha, thuộc quận Maharashtra, Ấn Độ. Là một đứa trẻ ngoài mong đợi, bà không được  nhận nhiều sự yêu thương, chăm chút như những đứa trẻ khác. Trong khi  cha bà quyết định dạy dỗ con gái nên người, mẹ bà  một phụ nữ Ấn Độ  truyền thống nhiều định kiến đã phản đối kịch liệt chuyện này. Mẹ của  Sindhutai cho rằng vị trí của một người phụ nữ đích thực là vợ trong một  gia đình. Đó là lý do, Sindhutai bị gả cho một người đàn ông 30 tuổi  khi bà mới là một cô bé con 10 tuổi.

Cuộc sống của Sindhutai đã sớm đong đầy nước mắt. (Ảnh chụp màn hình phim Mee Sindhutai Sapkal)

Đến  khi bước sang tuổi 20, bà đã hạ sinh 3 cậu con trai và đang có mang ở  tháng thứ 9. Đây cũng là dấu mốc những khổ đau thực sự đến và làm thay  đổi toàn bộ cuộc đời của cô gái trẻ. Xuất  phát từ việc ganh đua trong công việc buôn bán, một người trong làng đã  lan truyền tin đồn ác ý về Sindhutai và xúi giục người chồng ruồng bỏ  bà. Không may, cha của các con bà đã làm theo sự chỉ dẫn của người  ngoài. Khi trở về nhà, ông đánh túi bụi người vợ đang sắp đến kỳ sinh  nở, thậm chí đạp cả vào bụng cô rồi nhốt cô vào chuồng bò. Sindhutai  tiếp tục nếm trải sự cay đắng và tủi nhục khi không có một ai bên mình,  trong lúc khó khăn và có thể là nguy hiểm nhất này.

Cô chỉ có một mình cùng sự tủi nhục và đau đớn trong ngày sinh nở. (Ảnh chụp màn hình phim Mee Sindhutai Sapkal)

Sinh con trong chuồng bò, ăn bánh nướng trong lò hỏa thiêu và cuộc hành trình mới bắt đầu Ở  nơi tối tăm và hôi bẩn ấy, Sindhutai đã một mình sinh hạ một bé gái. Cô  đã tự cắt dây rốn cho con bằng một viên đá nhọn nhặt được trên sàn.  Không một ai trong gia đình chồng đoái hoài đến sự sống chết của  Sindhutai và đứa trẻ. Sindhutai quyết định trở về quê mẹ, nơi cô nghĩ  rằng ít nhất cô sẽ tìm được một nơi trú ngụ.

Mẹ ruột cũng không đón nhận cô gái trẻ. (Ảnh chụp màn hình phim Mee Sindhutai Sapkal)

Nhưng  cả làng đều quay lưng lại với người phụ nữ ấy. Cả mẹ cô cũng đóng sầm  cánh cửa nhà trước mắt cô gái trẻ đang một mình ôm đứa con đỏ hỏn.

Cô theo một cách nào đó cũng trở thành “trẻ mồ côi”. (Ảnh chụp màn hình phim Mee Sindhutai Sapkal)

Không  gia đình, không có một ai để nương tựa, không một nơi để trở về,  Sindhutai chỉ còn biết bế con trú vào một lò hỏa thiêu. Ở đó, cô đã nhìn  thấy cảnh người ta thiêu đi một cơ thể không còn sự sống. Sau buổi lễ,  người nhà của người đã khuất để lại một ít bột mì theo nghi lễ. Vì cái  đói đang hành hạ, cô đã lấy phần bột ấy nhào thành bánh và nướng trên  ngọn lửa vẫn đang tiếp tục nhiệm vụ hỏa thiêu của mình.

Khoảnh khắc bế tắc. (Ảnh chụp màn hình phim Mee Sindhutai Sapkal)

Có  những lúc, cái đói, cái vất vả và cay đắng của cuộc đời đã khiến  Sindhutai muốn buông xuôi. Một lần, cô đã buộc chặt đứa con nhỏ vào mình  để chuẩn bị kết thúc sự sống. Bất ngờ, một người ăn xin tới bên hai mẹ  con. Ông ấy dường như đang rất ốm và rất cần sự giúp đỡ. Giây phút ấy,  người phụ nữ trẻ tìm lại được mục đích sống của mình. Cô cần phải tiếp  tục, bởi trên cuộc đời còn rất nhiều người cần bàn tay chăm sóc của cô. Dành cả cuộc đời để trở thành Mẹ của 1400 đứa trẻ không nhà Trời  phú cho Sindhutai một giọng ca đẹp đẽ và ở tuổi 20, cô đã bắt đầu cất  lên giọng ca da diết ấy để xin ăn nơi các nhà ga, bến tàu, những ngôi chùa. Cô di chuyển từ nơi này qua nơi khác bằng tàu hỏa. Rất nhiều những  con đường đã in dấu bàn chân và tiếng hát của người phụ nữ trẻ nghị  lực. Cô hát và xin ăn không ngừng nghỉ để nuôi và chăm sóc đứa con bé  bỏng của mình. Trên những chuyến hành trình, Sindhutai đã xin gia nhập nhiều đoàn ăn xin, nhưng không chỉ xin  cho bản thân, cô dùng những gì kiếm được để chăm sóc cho những người  trong đoàn. Trái tim của Sindhutai khi ấy đã thấu hiểu được nỗi khổ đau  của những người cùng cảnh ngộ. Và nguồn nghị lực mạnh mẽ nội tại đã giúp  cô biến sự thương cảm thành lòng tận tụy và sự chăm sóc, yêu thương.Cô  đã tìm lại được mục đích sống của mình.

– Chăm sóc những số phận thiếu  may mắn khác. (Ảnh chụp màn hình phim Mee Sindhutai Sapkal)

Nhưng  người phụ nữ ấy dành sự thương cảm nhiều nhất cho những đứa trẻ mồ côi.  Những đứa bé sinh ra đã không được ai yêu  thương, che chở, mới vài tuổi  mà đã tự phải lăn lộn trong cuộc đời. Đã từng là một đứa trẻ không được  yêu thương, cô hiểu hơn ai hết những trẻ mồ côi này cần vòng tay chăm  sóc tới nhường nào. Từ đó, trên những chuyến hành trình xin ăn, cô bắt  đầu nhận những đứa trẻ không nhà làm con và tự nguyện chăm sóc chúng.“Khi  đi xin ăn trên những con phố và chiến đấu mỗi ngày để có thể sống sót,  tôi nhận thấy rằng có quá nhiều đứa trẻ mồ côi ngoài kia, chúng không có  một ai để nương tựa. Tôi quyết định sẽ chăm sóc và nuôi dạy chúng như  những đứa con của mình”.Với  quyết định chắc chắn ấy, Sindhutai đi xin ăn một cách nghiêm túc hơn   nhiều lần. Bà đã làm mọi điều có thể để nuôi nấng những đứa trẻ. Từ một  cô gái trẻ bị gia đình ruồng bỏ, người phụ nữ ấy quyết định dành cả cuộc  đời mình để trở thành mẹ, thành người mang đến tổ ấm cho hàng trăm  người khác.

Sindhutai đã trở người nuôi dưỡng những đứa trẻ tội nghiệp. (Nguồn ảnh: sindhutaisapakal.org

Trong suốt 40 năm sau đó, Sindhutai đã nỗ lực hết mình để nuôi nấng và dạy dỗ 1400 đứa trẻ vô gia cư, không chốn nương thân. “Nhờ ơn của các Thánh Thần, tôi có được một khả năng giao tiếp tuyệt vời.  Tôi có thể đi nói chuyện với mọi người và ảnh hưởng tới họ. Cái đói đã  dạy tôi biết nói năng. Tôi đã đi diễn thuyết ở rất nhiều nơi, nhờ đó tôi  có một chút tiền để nuôi dạy những đứa trẻ của mình”.Tới  nay, bà Sindhutai đã có bốn trại trẻ mồ côi. Tất cả những đứa trẻ được  bà nhận nuôi đều nhận được sự quan tâm và chăm sóc mà chúng cần. Không  một đứa trẻ nào bị gửi đi một gia đình khác.

Bà chăm lo từng bữa ăn cho những đứa trẻ. (Nguồn ảnh: sindhutaisapakal.org)

Không  chỉ chăm lo chuyện cơm ăn, áo mặc, bà Sindhutai còn rất quan tâm đến  việc chỉ dạy cho lũ trẻ trong việc học hành và trong cả cách làm người.

Nhưng bà cũng luôn quan tâm đến việc học hành của những đứa trẻ. (Nguồn ảnh: sindhutaisapakal.org)

Đặc  biệt, không giống như ở các trại trẻ mồ côi thông thường, dưới mái nhà  của bà Sindhutai, những đứa trẻ đều ở lại với bà ngay cả khi các em đã  tròn 18. Bà chỉ để các con rời đi khi chúng đã tìm được một công việc,  xây dựng gia đình và có thể tự mình ổn định cuộc sống trong thành phố.

Một người mẹ thành công 

chân dung của Sindhutai Sapkal. (Nguồn ảnh: sindhutaisapakal.org)

“Tôi  đã lớn lên thiếu thốn tình cảm huyết thống ruột thịt và thật sự thấy  điều đó cũng chẳng hề quan trọng. Đối với tôi, tình người mới là tất cả.  Tôi nhận ra ngôi nhà là anh chị em và tất cả những mối quan hệ của  những người xa lạ nhưng luôn dành tình cảm cho nhau”, bà Sindhutai tâm  sự. Tình người  mà bà trao đi đã giúp cho những đứa trẻ bị tưởng chừng như không có  tương lai ấy trở thành những lạp tử quan trọng trong xã hội. Nhiều người  trong số họ trở thành luật sư, bác sĩ và giảng viên đại học. Sindhutai  đã không chỉ trao cho những đứa trẻ thiếu may mắn một mái nhà, những bữa  ăn ngon, sự quan tâm. Mà hơn hết thảy, bà trao cho chúng cơ hội để làm  những con người tốt và có ích. Đó chính là điều lớn lao nhất mà những  bậc cha mẹ có thể làm cho con cái.

Giờ bà đã có 207 con rể, 36 con dâu và gần 1000 đứa cháu.

Bà còn dựng vợ gả chồng cho những đứa trẻ. (Nguồn ảnh: sindhutaisapakal.org)

Ngoài  tên gọi đầy trìu mến và tôn kính mà những đứa trẻ được bà nhận nuôi  dành tặng “Mẹ của những trẻ mồ côi”, bà Sindhutai đã dành được 750 giải  thưởng cho cống hiến của mình. Đúng như quyết định năm xưa, bà sử dụng  toàn bộ số tiền thưởng được nhận vào việc xây dựng và hoàn thiện những  trại mồ côi, để những đứa trẻ có thêm điều kiện sống đầy đủ và phong phú  hơn. Hiện nay, con gái và các con trai cũng chung tay giúp đỡ bà quản  lý các trại trẻ này.

Người phụ nữ mang đến mái nhà cho biết bao người. (Nguồn ảnh: sindhutaisapakal.org)

Chưa  bao giờ người phụ nữ nghị lực Sindhutai Sapkal để tâm trạng hay cuộc  sống riêng làm bà thất vọng hay xuống tinh thần. Hơn 40 năm, bà vẫn kiên  định đi trọn vẹn con đường để thực hiện sứ mệnh mà cuộc đời đã đặt vào  trái tim mình.

Nguồn ảnh: sindhutaisapakal.org

 Hy Văn

https://nguoiphuongnam52.blogspot.com/2018/05/nghi-luc-cua-ba-me-co-1400-ua-con.html?m=0

Những khoản nợ khủng phải trả của Quốc Cường Gia Lai

Ba’o Dat Viet

July 21, 2024

Công ty Cổ phần Quốc Cường Gia Lai (QCG) hiện đang đối mặt với nhiều khoản nợ lớn từ ngân hàng và cá nhân, trong khi tài sản chủ yếu nằm ở khối hàng tồn kho nhiều nghìn tỉ đồng. Báo cáo tài chính hợp nhất quý 1-2024 của QCG cho thấy nợ phải trả tính đến cuối tháng 3 năm nay lên tới 5.161 tỉ đồng, trong đó nợ ngắn hạn chiếm hơn 4.903 tỉ đồng.

Một điểm đáng chú ý là QCG vay tiền từ nhiều cá nhân và tổ chức liên quan, khác với nhiều doanh nghiệp khác. Tính đến cuối tháng 3-2024, tổng số tiền phải trả các bên sau vay mượn khoảng 670 tỉ đồng. Trong đó, bà Nguyễn Thị Như Loan, Tổng Giám đốc, đã cho công ty vay hơn 78,1 tỉ đồng; ông Lại Thế Hà, Chủ tịch Hội đồng quản trị, cho mượn hơn 18,2 tỉ đồng; bà Lại Thị Hoàng Yến, con gái Chủ tịch, cho vay hơn 9 tỉ đồng; và bà Nguyễn Ngọc Huyền My, con gái bà Như Loan, cho mượn 700 triệu đồng.

Các doanh nghiệp khác cũng trong danh sách cho QCG mượn tiền gồm Công ty Cổ phần Bất động sản Hiệp Phúc với 272 tỉ đồng, Công ty TNHH Xây dựng và Kinh doanh nhà Phạm Gia với 152,8 tỉ đồng, và Công ty Cổ phần Thủy điện Mặt Trời với 62 tỉ đồng.

Ngoài các khoản vay từ cá nhân và tổ chức liên quan, QCG cũng có các khoản vay ngân hàng. Cuối quý 1-2024, công ty đang vay ngắn hạn Ngân hàng Liên doanh Việt Nga (chi nhánh Đà Nẵng) gần 107 tỉ đồng với lãi suất 8,5%/năm, đáo hạn ngày 1-1-2025, sử dụng quyền sử dụng đất và tài sản gắn liền trên các lô đất tại quận Liên Chiểu, Đà Nẵng làm tài sản thế chấp.

QCG cũng có hai khoản vay dài hạn tại Ngân hàng TMCP Ngoại thương Gia Lai để đầu tư cho hai nhà máy thủy điện. Khoản vay 101 tỉ đồng với lãi suất 8%/năm, đáo hạn tháng 4-2029, tài trợ dự án thủy điện Ia Grai 2, và khoản vay gần 198 tỉ đồng với lãi suất 8,4%/năm, đáo hạn tháng 6-2029, rót vào dự án thủy điện Ayun Trung. Cả hai khoản vay này đều dùng quyền sử dụng đất tại các dự án làm tài sản đảm bảo.

Hội đồng quản trị QCG đã thông qua việc chuyển nhượng cả hai dự án nhà máy thủy điện nói trên. Dự án Nhà máy thủy điện Ia Grai 2 có giá dự kiến khoảng 235 tỉ đồng, còn Nhà máy thủy điện Ayun Trung có giá bán dự kiến 380 tỉ đồng.

Ngoài các khoản nợ ngân hàng và cá nhân, QCG còn phải trả 2.882 tỉ đồng cho dự án Phước Kiển. Công ty đã kháng cáo một phần bản án, chỉ đồng ý trả 1.441 tỉ đồng, cho rằng họ là bên ngay tình và không biết nguồn gốc số tiền trên liên quan đến bà Trương Mỹ Lan.

Áp lực tài chính của QCG càng lớn hơn khi tổng tài sản 9.515 tỉ đồng chủ yếu nằm ở hạng mục tồn kho với 7.033 tỉ đồng, trong khi lượng tiền mặt chỉ còn 30 tỉ đồng. Bất động sản tồn kho chủ yếu đọng lại ở các dự án khu dân cư Phước Kiển, dự án Lavia, dự án Central Premium, và dự án Marina Đà Nẵng.

Giải trình về tình trạng kinh doanh suy giảm trong quý 1-2024, bà Như Loan cho biết thủ tục triển khai các dự án đều không được giải quyết, dẫn đến doanh thu và lợi nhuận của công ty giảm. Ngoài việc dự định bán nhà máy thủy điện, cuối tháng 2-2024, hội đồng quản trị QCG cũng đã thông qua chủ trương chuyển nhượng 31,39% cổ phần tại Công ty Cổ phần Quốc Cường Liên Á với giá khoảng 150 tỉ đồng.

(Ly Duong)


 

THƠ NGUYÊN SA VỚI SÀI GÒN TRƯỚC VÀ SAU 1975

Mặc Lâm

Vài hàng của Mặc Lâm về một Nhà Thơ gốc Quân Nhu : sau khi ra truờng Thủ Ðức . Ông Trần Bích Lan về Trung Tâm Khảo Sát Kỷ Thuật Quân Nhu , sau đó liên đội chung sự ở Biên Hoà , trước khi được biệt phái về giảng dạy ở Ðại Học Văn Khoa , Sài Gòn .

* Áo Lụa Hà Ðông

Nắng Sài Gòn Anh Đi Mà Chợt Mát

Bởi vì em mặc Áo Lụa Hà Ðông

Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng

Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng

Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn

Mà mùa thu dài lắm ở chung quanh

Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung

Bày vội vã vào trong hồn mở cửa

… …

Em ở đâu , hỡi mùa thu tóc ngắn

Giữ hộ anh màu Áo Lụa Hà Ðông

Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng

Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng

Những câu thơ mà Nguyên Sa đem từ Pháp về Việt Nam năm 1956 đã thay đổi rộng khắp cảm xúc thi ca của đa số thanh niên Việt Nam . Giống như một nhạc cụ mới , có âm hưởng sâu và đánh thức giác quan thẩm mỹ của thời đại , thơ Nguyên Sa đã góp phần làm bản hoà tấu đa âm của thi ca Việt Nam thêm những rung động lạ lẫm cuốn hút người đọc mà Thơ Mới tỏ ra không còn đủ sức hấp dẫn như lúc khởi đầu .

Thơ Nguyên Sa nhanh chóng tràn vào từng lớp học, nơi trái tim học trò đập những nhịp điệu đầu tiên của tình yêu. Nguyên Sa yêu và chia sẻ cách yêu của mình qua kinh nghiệm một chàng trai có những thời khắc tuyệt vời tại Pháp , thủ đô của tình yêu trai gái , thủ đô của những giòng thơ trác tuyệt từng một thời là bệ phóng cho hàng trăm thi tài thế giới .

Nguyên Sa đem cái hồn phách của Châu Âu tái sinh sau khi Thế Chiến Thứ II chấm dứt về Sài Gòn và nhanh chóng chiếm trọn sự cổ vũ nồng nhiệt của sinh viên học sinh . Ông đem ánh đèn vàng Paris nơi có những nhà ga là nguồn cảm hứng vô tận cho những cuộc chia tay . Ông mang theo hơi hám của sông Seine của nhà thờ Notre Dame về lại Sài Gòn nơi mà nhiều thế hệ thanh niên chịu ảnh hưởng của nền văn hoá Pháp .

Về tới Sài Gòn ông lại hỏi thăm Paris . Paris Có Gì Lạ Không Em ? Hỏi nhưng ông biết Paris vẫn thế , vẫn những quán café nho nhỏ xinh xinh trên đường phố Montmartre thuộc quận 18 của Paris . Vẫn giòng sông Seine cuốn hút gợi tình . Câu hỏi của Nguyên Sa về Paris đã làm thanh niên học sinh Sài Gòn thổn thức như chính họ đã từng ở Paris nay về lại quê hương mà lòng không tránh được nhớ nhung một thuở .

Thanh niên Sài Gòn nhớ cái mà họ chưa từng biết qua thơ Nguyên Sa . Bắt đầu từ đây ông bước vào lãnh thổ khép kín của nhiều người . Ông cùng với họ thở hơi thở thi ca bằng những ngôn từ mới , rất mới , cho tới bây giờ sau hơn nửa thế kỷ vẫn còn mới tinh .

* Paris Có Gì Lạ Không Em ?

 

Paris Có Gì Lạ Không Em ?

Paris có gì lạ không em ?

Mai anh về em có còn ngoan

Mùa Xuân hoa lá vương đầy ngõ

Em có tìm anh trong cánh chim

Paris có gì lạ không em ?

Mai anh về giữa bến sông Seine

Anh về giữa một giòng sông trắng

Là áo sương mù hay áo em ?

Anh sẽ chép thơ trên thời gian

Lời thơ toàn những chuyện hờn ghen

Vì em hay một vừng trăng sáng

Ðã đắm trong lòng cặp mắt em ?

Paris không những là kinh đô của ánh sáng mà nó còn là thủ phủ của tình yêu . Có lẽ yếu tố tình yêu của Paris dính liền với lứa tuổi học trò Việt Nam thời đó . Thời của những trang lưu bút , những cánh hoa ép vào trong vở học , những hò hẹn ngây thơ và đầy tiếng ve , xác phượng là khoảng thời gian đẹp nhất trong một đời người . Trong lứa tuổi ấy tình yêu bắt đầu với những giai điệu mong manh và huyền ảo nhất .

Nguyên Sa nói đó là sự cần thiết , là điều không thể thiếu của con người . Xác quyết ấy của Nguyên Sa nhanh chóng được giới trẻ gật đầu thừa nhận , và vì thế , thơ ông từ đó có mặt trong lưu bút , trong sân trường thời trẻ dại và ngay cả sau này khi họ đã thành gia thất .

* Cần Thiết

Không có anh lấy ai đưa em đi học về

Lấy ai viết thư cho em mang vào lớp học

Ai lau mắt cho em ngồi khóc

Ai đưa em đi chơi trong chiều mưa

Những lúc em cười trong đêm khuya

Lấy ai nhìn những đường răng em trắng

Ðôi mắt sáng là hành tinh lóng lánh

Lúc sương mờ ai thở để sương tan

Ai cầm tay cho đỏ má hồng em

Ai thở nhẹ cho mây vào trong tóc …

Thơ Nguyên Sa không những trau chuốt về ngôn ngữ nó còn lấn sâu tới một vùng khác đầy hấp dẫn nhưng cũng rất nguy hiểm đối với thể loại văn học dễ làm nhưng khó hay và nhất là khó nổi tiếng : thơ tự do .

Trước đây hơn nửa thế kỷ , một câu thơ đẹp sẽ bị quay lưng khi nó thể hiện hình ảnh , ý tưởng có vẻ « nhạy cảm » đối với người yêu thơ . Trong mỗi cá nhân có thể không giống nhau cách chia sẻ một bài thơ hay nhưng rất giống nhau khi nhìn thấy một câu thơ kỳ khôi , vượt lên trên cảm nhận bình thường của thi ca .

Cảm giác đó vẫn còn đầy đối với người đọc thơ ngáy hôm nay , vậy mà Nguyên Sa làm cho người đọc thơ ông cách đây hơn nửa thế kỷ phải mỉm cười , dù cách so sánh của ông lập dị đến nỗi không ai có thể nghĩ tới . Trong một bài thơ có tên người yêu và cũng là vợ ông sau này , ông viết :

* Nga

Hôm nay Nga buồn như một con chó ốm

Như con mèo ngái ngủ trên tay anh

Ðôi mắt cá ươn như sắp sửa se mình

Ðể anh giận sao chả là nước biển ! …

Hình ảnh đôi mắt cá ươn thật sự gây thích thú cho sinh viên học sinh Việt Nam ngay cả cái mùi không dễ chịu của nó cũng làm họ ngây ngất . Ẩn dụ của Nguyên Sa làm học trò tròn mắt và người lớn mỉm cười . Từ đôi mắt cá ươn , đỏ lên sự nhớ nhung , cho tới cách mà hai con chó ốm quấn quýt nhau đã nâng Nguyên Sa lên bệ của thần tượng trong lòng họ :

Em nhớ không , anh đã van em đừng buồn

Anh đã van em đừng để những nụ cười chắp nối

Mắt anh sẽ mờ vì những vết kim khâu

Và anh buồn , rồi lấy ai mà dỗ nhau

Lấy ai mà dỗ hai con chó ốm ! …

Em đã khóc , anh đã khóc và chúng mình đã khóc

Bước chân lê trên những hè phố không quen

Chúng mình đã khóc vì không được gần nhau như hai con chim

Chúng mình đã khóc vì không có tiền làm lễ cưới , lễ xin

Và em nhớ không , chúng mình đã hỏi nhau :

Tại sao phải làm lễ tơ hồng

Tại sao phải nhờ người ta buộc chỉ vào chân

Khi tay em đã vòng ra đằng sau lưng anh

Khi tay anh đã vòng ra đằng sau lưng em

Người ta làm thế nào cắt được

Bốn bàn tay chim khuyên ! …

Áo nàng vàng tôi về yêu Hoa Cúc ,

Áo nàng xanh tôi mến là sân trường .

Có lẽ là 2 câu thơ làm thành tên tuổi Nguyên Sa . Cảm xúc ngây ngô của chàng thanh niên trong lứa tuổi 16 nói với em , một cô học trò 13 tuổi . Những lời lẽ nếu xuất hiện hôm nay có lẽ cuộc đời sẽ giảm bớt biết bao nhiêu bụi bặm của thời đại .

Em mười ba tuổi của thời Nguyên Sa rất nguyên sơ và thánh thiện . Chàng thư sinh Nguyên Sa không hề dám tơ tưởng vóc hình em mà chỉ dám chạm đến nhè nhẹ một màu áo , một sân cỏ nơi em bước qua . Ðẹp và lãng mạn đến thế là cùng .

* Tuổi 13

Trời hôm ấy mười lăm hay mười tám ?

Tuổi của nàng tôi nhớ chỉ mười ba

Tôi phải van lơn ngoan nhé , đừng ngờ …

Tôi phải dỗ như là … tôi đã nhớn

Và đôi mắt nhìn tôi ngập ngừng chim sẻ

Ðôi mắt nhìn trời nhè nhẹ mây nghiêng

Tôi biết nói gì ? Cả trăm phút đều thiêng

Hay muốn nói nhưng lòng mình ngường ngượng

Chân díu bước và mắt nhìn vương vướng

Nàng đến gần tôi chỉ dám … quay đi

Cả những giờ bên lớp học , trường thi

Tà áo khuất thì thầm : chưa phải lúc …

Áo nàng vàng tôi về yêu Hoa Cúc

Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường

Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu đương

Tôi thay mực cho vừa màu áo tím …

Trở về Việt Nam trong hoàn cảnh miền Nam đang hít thở bầu không khí chính trị mới , Nguyên Sa đóng góp vào nền văn học Việt Nam trên nhiều lãnh vực . Ngoài thơ , ông còn là một nhà báo , một cây viết phê bình văn học , một nhà lý luận và còn là một nhà giáo dục .

Là Hiệu Trưởng trường Văn Học , dạy môn Triết tại trường Chu Văn An cũng như Đại Học Văn Khoa và nhiều trường trung học nổi tiếng khác tại Sài Gòn như Văn Lang , Hưng Ðạo , Thủ Khoa , Thượng Hiền , Nguyễn Bá Tòng … ông có cơ hội tiếp xúc với học sinh , sinh viên và để lại trong lòng nhiều lớp người ký ức đẹp đẽ khi theo học thầy Trần Bích Lan , tức Nhà Thơ Nguyên Sa .

Nguyên Sa , Hạt cát nguyên sơ ấy đã theo chân học trò và người yêu thơ ông góp vào hành trang của họ những luận lý Tây phương cũng như cảm nhận cái đẹp với ý thức hoàn toàn vượt ra khỏi sự cũ kỷ nhàm chán của một nền Hán học vẫn đậm đặc trong xã hội . Thầy Trần Bích Lan không giảng bài mà ông thầm thì với học trò của ông những vần thơ tuyệt đẹp để từ đó nhiều người nhận ra rằng thơ có khả năng mở sáng trí tuệ chứ không chỉ là giai điệu hay những nỗi buồn , niềm vui bình thường của con người .

Giống như hầu hết văn thi sĩ miền Nam , thơ Nguyên Sa trong những năm chiến tranh có thay đổi tuy không lớn và máu lửa như nhiều Nhà Thơ khác . Trong những bài thơ mang tính thời cuộc ấy vẫn thoang thoảng cá tính Nguyên Sa , một thiên sứ tình yêu , một cung bậc mới trong cảm nhận văn học .

Nguyên Sa đốt lên ngọn lửa trong « Bài hát Cửu Long » nhưng không phải là lửa chống quân thù mà là lửa soi đường cho thanh niên , lửa tin yêu của những chàng trai cô gái hội tụ bên nhau trước vận mệnh mới của dân tộc .

+ Bài Hát Cửu Long

Có gì đâu em : có một đoàn người

Có một đoàn người góp sức góp vai

Cùng rủ nhau về góp một thành hai

Những bước chân góp đi làm đến !

Họ không dại khờ : góp trăng làm nến !

Chỉ những miệng cười góp lạ thành quen

Góp những giọng hò làm trống ngũ liên

Góp những bàn tay dựng thành đại hội

Cánh tay chắp cánh tay cho dài thêm nửa với

Gạo quanh nồi góp lại bữa cơm chung

Họ cùng đi cùng góp tháng , góp năm …

Ðể sáng ngày mai làm sông làm biển

Có gì đâu , có một đoàn người

Bên bờ Cửu Long gõ nhịp

Cả giòng sông gõ nhịp vịn bờ sông

Họ rủ nhau về sương gió vui chung

Dù có phút nước mắt chạy quanh

Hay miệng cười hớn hở

Vẫn bát gạo Hậu Giang , vẫn nụ cười huynh đệ

Mắt nghẹn ngào sáng tỏ nắng phương Nam

Màu nắng vàng không màu nhiệm hào quang

Nhưng dù má bừng lửa cháy

Trán đổ mồ hôi

Họ cùng không đóng cửa mừng vui

Những bàn tay ngượng ngập díu môi cười

Không phải khóc

Một đời người tầm gửi

Thuỷ chung Nguyên Sa vẫn yêu tận tình con người , yêu như trai gái yêu nhau , như những cặp tình nhân bất tử . Có lần ông giật mình khi nhìn lại chung quanh và chính bản thân để rồi thở dài cho đời người sao quá nhiều cay đắng , đặc biệt những con người trong thế hệ bị bộ máy chiến tranh bào mòn , nghiến nát :

* Bây giờ

Thế kỷ chúng tôi chót buồn trong mắt

Dăm bảy nụ cười không đủ xoá ưu tư

Tay quờ quạng cầm tay vài tiếng hát

Lúc xòe ra chẳng có một âm thừa

Cửa địa ngục ở hai bên lồng ngực

Phải vác theo trăm tuổi đường dài

Nên có gửi cho ai vài giọng nói

Cũng nghe buồn da diết chạy trên môi

Hai mắt rỗng phải che bằng khói thuốc

Chúng tôi nằm run sợ cả chiêm bao

Mỗi buổi sáng mặt trời làm sấm sét

Nên nhìn đêm mở cửa chẳng đi vào .

Nhà Thơ của chúng ta cuối cùng rồi cũng không ra khỏi chiếc vòng tròn tự vấn . Trong bài thơ Sám hối , cái tựa trước tiên gây cảm giác tê tái và lạnh căm , nhưng qua bài thơ này Nguyên Sa phủ trùm lên nó thứ ánh sáng tái sinh của sự tận hiến . Chàng trai xưng tội với một người đàn bà , biểu tượng lòng thành mà một đời chàng trân trọng .

Chàng không sám hối điều chàng đã làm cho nàng . Những điều mà chàng thốt ra thật khó hình dung , diễn đạt lại vì thế cái cảm giác ăn năn , tự trách vẫn bồng bềnh trong bài thơ khiến chúng ta không thể hiểu tại sao .

Bài thơ này có lẽ mang tính triết học đậm đặc nhất trong toàn bộ cuộc đời làm thơ của ông . Sám hối , trở về với nguyên uỷ sự sống . Vòng quay bất tận của tái sinh hay sự trở về gục đầu vào lòng người nữ vẫn luôn là đớn đau bất tận của nhân loại .

* Sám Hối

Khi nắng mở cửa một bầu trời nạm bạc ,

anh sẽ trở về trên con đường không có mùi cỏ ải

mà chỉ có nắng vàng hanh .

Anh sẽ trở lại bên em – mà cúi đầu – mà quỳ gối –

mà nghe rụng trong lòng ánh sáng hành tinh .

Anh sẽ quỳ gối bên em nhưng không dám nói chuyện trần gian .

Anh không dám kể lể dài dòng như một người giang hồ

nói với người giang hồ về những chuyện quê hương .

Anh chỉ dám dâng em chút ít đớn đau với nỗi niềm sám hối .

Nỗi niềm của một kiếp người đã nhiều tháng ngày ngồi trong ngõ tối .

Anh không dám nhắc đến cuộc đời xa cũ .

E sợ rằng lời lẽ chua cay sẽ biến thành bốn con ngựa già

kéo linh hồn anh chạy về bốn phía chân trời

trong những ngày giá lạnh .

Anh cũng không dám khóc . Nước mắt em ơi , đã đóng đinh

vào lòng bàn tay anh và linh hồn dớm máu …

Anh chỉ ngồi nhìn sao khuya rung động .

Nghe bờ môi tát cạn nhưng hơi thở yếu dần .

Nhắc đến Nguyên Sa người yêu thơ ông vẫn tưởng Nhà Thơ đang rong chơi đâu đó vì ngôn ngữ vẫn sát với khung cảnh thường nhật hôm nay . Mặc dù Nhà Thơ đã từ trần vào ngày 08/04/1998 , cách đây đã 16 năm , nhưng thơ ông vẫn được nhiều người nhắc tới như xưa , đặc biệt trong hoàn cảnh tình yêu tuổi học trò ngày một biến mất để thay vào đó là những trò chơi tình cảm nhục dục của thanh niên trong thời đại mới .

Mỗi tiếng thở dài tiếc nuối quá khứ là một câu thơ của Nguyên Sa . Mỗi câu thơ của ông có khả năng làm mới tâm hồn để biết rằng trong bất cứ thời đại nào nhịp đập tình yêu vẫn là suối nguồn sự sống .

* Tháng Sáu Trời Mưa

Tháng Sáu trời mưa , trời mưa không ngớt

Trời không mưa anh cứ lạy trời mưa

Anh lạy trời mưa phong toả đường về

Và đêm ơi xin cứ dài vô tận

Ðôi mắt em anh xin đừng lo ngại

Mười ngón tay đừng tà áo mân mê

Ðừng hỏi anh rằng : có phải đêm đã khuya

Sao lại sợ đêm khuya , sao lại e trời sáng …

Hãy dựa tóc vào vai cho thuyền ghé bến

Hãy nhìn nhau mà sưởi ấm trời mưa

Hãy gởi cho nhau từng hơi thở muà thu

Có gió heo may và nắng vàng rất nhẹ

Và hãy nói năng những lời vô nghĩa

Hãy cười bằng mắt , ngủ bằng vai

Hãy để môi rót rượu vào môi

Hãy cầm tay bằng ngón tay bấn loạn

Gió có lạnh hãy cầm tay cho chặt

Ðêm có khuya em hãy ngủ cho ngoan

Hãy biến cuộc đời bằng những tối tân hôn

Nếu em sợ thời gian dài vô tận

Tháng Sáu trời mưa , em có nghe mưa xuống

Trời không mưa em có lạy trời mưa ?

Anh vẫn xin mưa phong toả đường về

Anh vẫn cầu mưa mặc dầu mây ảm đạm

Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng

Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa Xuân

Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân

Vì anh gọi tên em là nhan sắc

Anh sẽ vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc

Anh sẽ nâng tay em cho ngọc sát vào môi

Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai

Anh sẽ nhớ suốt đời mưa Tháng Sáu .

Mặc Lâm – C/N 2014/10/23

TRAN NANG PHUNG

http://www.youtube.com/user/trannangphung?feature=mhum

From: Truong Le

 Người đàn ông khuyết tật và mảnh đời ghép dưới mái nhà dột nát

 Người đàn ông khuyết tật và mảnh đời ghép dưới mái nhà dột nát

Ba’o Dat Viet

July 15, 2024

Anh Bàn Tuấn Văn vốn bị khuyết tật lại mang đủ thứ bệnh trên người, anh không dám mơ tháng ngày hạnh phúc cho đến khi có người phụ nữ đến với anh dưới mái nhà dột nát.

Khi chúng tôi đến, đúng lúc gia đình anh Bàn Tuấn Văn (SN 1974, trú ở xóm Nà An, xã Tam Kim, huyện Nguyên Bình, tỉnh Cao Bằng) đang dùng cơm trưa. Bữa cơm dành cho 2 người ốm và đứa trẻ 3 tuổi chỉ có bát rau luộc cùng chút muối trắng.

Thấy những vị khách lạ tới nhà, anh Văn tỏ ra ngại ngùng nói: “Trước đây vợ chồng tôi chưa ốm, khi nào được lĩnh tiền trợ cấp khuyết tật cũng thỉnh thoảng mua lạng thịt, hay bìa đậu, chứ bây giờ thì…”, người đàn ông ngậm ngùi bỏ dở câu nói.

Đưa ánh mắt mờ đục nhìn xa xăm về phía những ngọn đồi trước mặt, anh Văn kể, năm anh lên 10 tuổi bất ngờ bị sốt cao. Sống ở nơi heo hút đường sá xa xôi cách trở, lại nghèo nên anh không có cơ hội đến bệnh viện chữa trị.

Uống thuốc rồi đắp thuốc lá của người dân địa phương chừng nửa tháng thì anh Văn cắt được sốt. Nhưng đôi chân anh cứ dần teo tóp, đi lại, làm lụng rất khó khăn. Thi thoảng anh lại lăn đùng ra đất co giật sùi bọt mép, mãi sau này được đến bệnh viện người đàn ông nghèo mới biết anh mắc bệnh động kinh.

Mặc dù mang trong mình nhiều bệnh, bản thân lại bị tật nguyền, nhưng hạnh phúc mỉm cười đến với anh Văn theo cách chẳng mấy ai ngờ tới. Thông qua mai mối, anh Văn cũng nên duyên vợ chồng với người phụ nữ hơn mình 4 tuổi.

Người vợ vốn sức khỏe không tốt lại chậm chạp…, nhưng 2 mảnh đời khiếm khuyết nương tựa vào nhau cũng khiến tháng ngày lay lắt trôi đi vơi bớt phần tẻ nhạt.

Do người vợ mắc bệnh dạ dày, tiền đình, xương khớp nặng nên chỉ quanh quẩn ở nhà. Cuộc sống của gia đình anh Văn bao năm qua chủ yếu dựa vào mảnh nương nhỏ, từ nguồn trợ cấp xã hội và sự thương xót, đùm bọc của bà con cùng chính quyền địa phương.

Năm 2022, anh Văn bị tai biến, nhưng anh may mắn được mọi người đưa đi bệnh viện cấp cứu kịp thời nên giữ lại được tính mạng. Sau lần điều trị đó, khoản nợ 40 triệu đồng vay mượn chạy chữa đến nay chưa trả được đồng nào.

Hiện nay anh Văn phải dùng thuốc hàng ngày nên khoản tiền trợ cấp dành cho người khuyết tật hàng tháng chủ yếu để dành mua thuốc điều trị. Anh Văn nói, có gạo ăn còn may, chứ lúc giáp hạt, ốm đau đi viện phải bán cả thóc giống thì gia đình phải ăn ngô, sắn, rau dại…, cầm cự cho qua ngày.

3 tháng nay anh Văn hay sốt về chiều, sụt cân, bụng chướng lên đau tức, nhưng không có tiền anh không dám đến bệnh viện.

Nhìn đứa cháu nội 3 tuổi nhưng chỉ nặng vỏn vẹn chục kg, anh Văn ứa nước mắt nói: “Năm ngoái tôi đi viện, có đoàn từ thiện cho hộp sữa tươi, đó cũng là lần đầu thằng bé được uống sữa. Đói ăn, thiếu dinh dưỡng nên nó gầy bé như trẻ 1 tuổi”.

Anh Văn kể, năm 2012, nhờ sự chung tay của bà con trong xóm và chính quyền địa phương, vợ chồng anh vay ngân hàng chính sách được 10 triệu đồng, dựng căn nhà bằng gỗ tạp thay cho căn nhà tre lợp lá cọ đã bị đổ trong một cơn lốc.

Hơn 10 năm sau, căn nhà làm bằng gỗ tạp đã ọp ẹp mục nát, nhất là sau trận mưa đá cuối tháng 1 vừa qua, căn nhà gần như bị hư hỏng hoàn toàn.

Phần mái ngói xô lệch để lộ ra những khoảng trống lớn, mỗi khi mưa to nước trong nhà lênh láng không khác gì ngoài sân. Các cột gỗ đã bị mối mọt ăn nham nhở không còn đủ khả năng làm trụ đỡ…, có lẽ chỉ cần một cơn gió mạnh thốc tới khiến căn nhà đổ sụp bất cứ lúc nào.

Trao đổi với phóng viên Dân trí, ông Nguyễn Văn Duyến, trưởng xóm Nà An, xã Nguyên Kim, huyện Nguyên Bình, tỉnh Cao Bằng cho biết:

“Gia đình ông Văn là hộ nghèo nhiều năm nay ở địa phương. Bản thân ông Văn là người khuyết tật lại mắc nhiều bệnh không có khả năng lao động. Hoàn cảnh hiện nay của gia đình thì chưa biết đến khi nào mới có thể thoát được nghèo.

Mỗi khi có chương trình từ thiện địa phương đều dành cho gia đình ông, nhưng cũng chỉ là chút quà nhỏ giúp ông ấm lòng.

Chúng tôi rất mong các nhà hảo tâm chung tay cùng địa phương hỗ trợ gia đình ông Văn, giúp gia đình ông vơi bớt khó khăn, có tiền đến viện chữa trị bệnh, cải thiện cuộc sống”. (Theo Dân Trí) 


 

Cha Adrian Suyanto (30 tuổi), Cha là một Tân Tòng,

 Make Christianity Great As Always is at Catholic Archdiocese of Sydney.

Cha Adrian Suyanto (30 tuổi), một trong những Linh mục vừa được chịu chức tại Tổng Giáo phận Sydney (Úc) hôm 11/7 vừa qua.

Cha là một Tân Tòng, xuất thân trong một gia đình Di Dân gốc Indonesia, và là một Kỹ sư Hóa học (tốt nghiệp Đại học New South Wales).

Xin cầu nguyện cho cha, và cho Ơn Thiên Triệu. 


 

“Sống và chết hai bên song đấu cách diệu kỳ.”- LM Nguyen Tam Thuong

“Sống và chết hai bên song đấu cách diệu kỳ.”

Bài ca Tiếp Liên Lễ Chúa Nhật Phục Sinh nói tiếp: “Hỡi Maria, hãy kể cho chúng tôi nghe bà đã thấy gì trên quãng đường đi?”

Kính thưa Anh Chị Em,

Sau một tuần được xuất viện, tôi xin kể cho Anh Chị Em nghe những gì tôi đã thấy gì trên đường đi. Một số Anh Chị em gởi lời cầu nguyện cho tôi nhưng chưa biết rõ những gì xảy ra.

Trước hết, xin tạ ơn Chúa, sự phục hồi đang tiến triển rất tốt. Có thể nói đã được 80% sau có một tuần. ***

– Sau chuyến bay 14 tiếng về đến Denver tối thứ Bẩy June 22. Một buổi tối tuyệt vời, khỏe mạnh. – Sáng Chúa Nhật 23, ăn sáng, tuyệt vời đón một ngày mới với căn phòng thân thương của mình sau những ngày dài đi vắng.

– Khoảng 8 giờ sáng tôi uống 2 viên Bismol vì thấy hơi đầy bụng. Sau đó uống thêm 2 viên Alka-Seltzer. Đến trưa không thấy thuyên giảm. Khó hiểu vì không ăn gì lạ. Không ói mửa, chỉ đầy bụng. Đến sau 12 giờ trưa tôi nói với cha bạn trong nhà Dòng là khoảng 4 giờ mà không đỡ, nhờ cha chở đi gặp bác sĩ. Nhưng 2 giờ thì tôi quyết định đi.

– Vào Urgent care. Bác sĩ nói tôi cần vào nhà thương xét máu.
– Vào Emergency của St. Joseph Hospital khoảng 3 giờ.
– Hai tests đầu tiên CT scan và Ultra sound không thấy rõ kết quả.
– Tối Chúa Nhật, sau khi thảo luận với bác sĩ, hai bác sĩ trong nhóm giải phẫu gặp tôi, cho biết quyết đinh của của họ là không giải phẫu.
– Cả đêm Chúa Nhật họ liên tiếp lấy máu xét nghiệm.
– Sáng thứ Hai vì không thuyên giảm, họ đưa đi scan bằng Nuclear Medicine.

Nằm trong lòng máy một tiếng rưỡi. Tôi hỏi chuyên viên chay máy, họ nói không thấy gì trong túi mật.

– Khoảng 12 giờ trưa thứ Hai tôi bắt đầu chịu hết nổi. Tôi phàn nàn với các y tá là tôi biết cái gì đang xảy ra trong tôi. Cho dù các scan test không thấy rõ. Bây giờ tình trạng biến chuyển rất nhanh, từng phút chứ không như ban đầu từng giờ nữa. Tôi nói với y tá là cái gì đó đã bể hoặc đang hủy hoại trong tôi. Tôi chịu không nổi. Tôi đã phải kêu rên. Lúc đó là khoảng 12:35pm. Sau đó thì không biết gì nữa. Có thể tôi bất tỉnh. Đến khoảng 3 rưỡi chiều tôi tỉnh dạy. Có thể thấy tình trạng tôi như thế họ quyết định mổ.

NÓI CHUYỆN VỚI BÁC SĨ 

Question: Tại sao nhóm bác sĩ thứ nhất tối qua đã không giải phẫu cho tôi? Tại sao lại quyết định giải phẫu?

Doctor: Body người ta không là co máy. Phải xét toàn thể như một bức tranh tổng quát, dựa vào các yếu tố liên quan. Sau cùng chúng tôi quyết định giải phẫu. Đây là những trường hợp decide critical.

Question: Ông thấy gì trong túi mật vì không có sạn?
Doctor: Như cái ống nước, những viên đá làm kẹt nước. Nhưng có trường hợp không có sạn. Chất nhày nó phát triển cũng làm kẹt túi mật.
Question: Túi mật tôi thế nào? Làm sao đem nó ra?
Doctor: Nó đã thành đen, sưng phồng lên. Nó đang hủy hoại. Bình thường hết hai tiếng một cuộc cắt túi mật. Nhưng của ông thì hết ba tiếng. Chúng tôi phải làm cho nó xẹp lại, hốt nó vào cái bao rồi mới kéo ra.
Question: Có khi nào khi làm xẹp, nó rơi vãi những mẩu vụn ra trong body tôi không?
Doctor: Oh! No. Cuộc giải phẫu tốt đẹp. Chúng tôi bơm hơi vào cho bụng phồng lên, ép nó xuống. Đấy là lý do phải mất thêm một tiếng extra.

SAU CUỘC GIẢI PHẪU

Các bạn thân mến,

Bác sĩ bảo bệnh này gọi là Gangrenous Cholecystitis. Tôi không thấy một triệu chứng gì. Nó âm thầm hủy hoại không đau gì. Khi nó phát triệu chứng thì quá trễ. Trong vòng 24 tiếng. Và những những giây phút cuối nó tăng rất nhanh. Nếu tôi không về Mỹ sớm một ngày, hay chuyến bay của tôi bị thay đổi thì trưa ngày thu Hai, June 24 nhà Dòng bàng hoàng lo làm sao đem xác tôi về. Đấy là lý do nhiều người chết đột ngột. Đừng đợi chờ những triêu chứng rõ ràng.

Trong Bài Ca Tiếp Liên lễ Phúc Sinh:

“Sống và chết hai bên song đấu cách diệu kỳ.”

“Hỡi Maria, hãy kể cho chúng tôi nghe bà đã thấy gì trên quãng đường đi?”
Tôi xin kể cho các bạn cuộc nhập viện của tôi: Nghĩ lại tôi thấy sống chết quá mong manh. “Như bông hoa nở trong cánh đồng, một cơn gió thoảng đủ làm nó biến đi, nơi nó mọc cũng không còn mang vết tích.”

Lúc khỏe mạnh tham dự lễ cầu hồn tôi nghe hát thì biết vậy thôi, không cảm thấy “sống chết song đấu cách diệu kỳ”. Sau cuộc giải phẫu, ba tối nhà thương không ngủ được vì y tá vào hàng giờ lấy máu, truyền nước biển, đo áp huyết, đo nhiệt độ… tôi thấy bao ngày qua tôi giảng linh thao cho người khác, bây giờ trên giường bệnh mới là lúc linh thao cho chính mình.

Ngày xưa tôi viết trong bài suy niệm là trong cuộc sống, hai điều tôi trân quý là tình yêu và sự hiểu biết. Bây giờ tôi xin viết lại: Chỉ còn tình yêu.

Các bạn thân mến, Cuối tuần này July 4-7, 2024 tôi có 28 cặp vợ chồng tham dự khóa Linh Thao hôn nhân gia đình tại Houston. Tôi mong khóa này từ lâu. Mong gặp anh chị em. Tôi nói rất thật tình, vì khi về già người ta trân quý những lần gặp gỡ. Rất tiếc cuộc nhập viện bất ngờ xảy ra. Tôi còn yếu không thể đứng khóa ba ngày. Thay vì hủy bỏ khóa thì may có cha Nguyễn Cao Siêu, dòng Tên từ Việt Nam qua Mỹ đúng lúc. Ngài đã nhận giúp khóa thay tôi. Thật không ngờ, những kẻ tha thiết tìm ơn sủng thì Chúa ban. Thay vì Tầm Thường, Chúa cho Cao Siêu. Tôi nói với khóa sinh là anh chị em ở Mỹ gặp tôi hoài chẳng có gì đặc biệt, rất tầm thường. Làm sao về Vietnam gặp Cao Siêu được. Một kỷ niệm cho anh chị em. Rồi… biết đâu có ngày nào đó …về Viêt Nam với đồi thông hai mộ: Cao Siêu – Tầm Thường. Bấy giờ anh chị em có trọn bộ đường rầy xe lửa song hành!

Tôi xin gởi đến khóa cuối tuần này lời tâm sự:

– Qua cuộc nhập viện vừa rồi, nếu được giảng trong khóa tôi muốn nói với anh chị em 2 điều: Thứ nhất: CHỈ CÓ TÌNH YÊU THEO TA VỀ CÕI SAU. Xin hãy yêu thương. Không một lý do nào gây khổ đau cho nhau. Cuộc sống quá ngắn. Thứ hai: MỌI SỰ SẼ QUA ĐI. Chẳng có đáng để phiền não, sân si, con cái, tiền bạc, và khi sức khỏe qua đi là hết. Chủ đề tôi muốn tâm sự với anh chị em là: MỌI SỰ SẼ QUA ĐI, CHỈ CÓ TÌNH YÊU THEO TA VỀ CÕI SAU.

NÓI CHUYỆN VỚI BÁC SĨ

Sau khi bác sĩ quyết định cho tôi xuất viện.

Question: Sau khi giải phẫu, nhịp tim tôi xuống 50, nó không trở lại làm y tá rất quan tâm.

Doctor: Có nhiều nguyên nhân. Nhưng chính là khi chúng tôi bơm vào body nhiều thứ thuốc, nhất là thuốc gây mê, cơ thể phản ứng với các thứ lạ.

Question: Làm sao nó trở lại bình thường?
Doctor: Chúng tôi tiếp tục cho nước biển để tống khứ các thứ khác ra.

Question: Sau khi xuất viện chế độ ăn uống của tôi thế nào? Phải kiêng gì? Đồ mỡ, thức uống có chất cồn như rượu?
Doctor: Không kiêng gì ngay cả mỡ, rượu. Nhưng cần là phải moderate, rất điều độ. Người ta sống không cần túi mật. Có hai thứ không cần mà vẫn sống là túi mật và ruột dư.

Question: Tại sao không cần túi mật, có gì Tạo Hóa dựng nên lại dư thừa trong cơ thể người ta? Doctor: Haha.. để chúng tôi … make money!
Question: Rất cám ơn các bác sĩ đã cứu tôi. Tôi biết ơn các y tá, nhân viên của St. Joseph Hospital. Họ rất tuyệt vời. Tôi appreciate công việc của họ. Nhưng tôi không muốn nhìn thấy họ nữa.

Doctor: Chúng tôi cũng không muốn nhìn thấy ông trở lại đây nữa.
Question: Bye doctor!
Doctor: Bye!

NHỮNG LỜI CẦU NGUYỆN

Tôi xin cám ơn anh chi em đã cầu nguyện cho tôi. Tôi nói thật lòng. Tại sao? Chuyện xảy ra trong một chuyến hành hương Lòng Chúa Thương Xót tại Đức Mẹ Mễ Du. Taxi chở bốn người trong chuyến xe từ hotel Regina đến đồi Đức Mẹ hiện ra. Lúc trả tiền, ông tài xế không lấy tiền. Ai cũng ngạc nhiên, người ta hay có thành kiến khó mà tin mấy tài xế taxi. Bên đòi trả, bên không nhận: Ông nói:
– Hôm nay tôi đủ tiền sống rồi. Tôi chỉ xin khi lên Đồi Đức Mẹ, quý vị cầu nguyện cho tôi. Tôi không bao giờ quên chuyện này. Nếu không cảm nghiệm sức mạnh lời cầu nguyện không ai đánh đổi như thế. Tôi lấy cơ hội này cám ơn anh chị em cầu nguyện cho tôi. Chỉ trễ một ngày về Mỹ thì hôm nay thân tôi đang tan rữa trong lòng đất. Cám ơn lời cầu nguyện của anh chị em.

 

CÂU CHUYỆN CHƯA KỂ 

Dự tính tháng 9 năm 2025 tôi qua Úc. Nhóm linh thao và hành hương cho biết cha Liêm ở Sydney gởi lời thăm sức khỏe tôi, lo không biết có qua Úc được không. Chúng bảo cha Liêm rằng chúng hát: Cha chưa chết đâu con…

Những “fan” nhạc của Nhật Trường – Trần Thiện Thanh thì biết chúng nhại bài hát huyền thoại từ lời ca: Anh, anh không chết đâu anh, anh chỉ về với mẹ mong con

… Không, anh, anh không chết đâu anh, anh chỉ vừa bỏ cuộc đêm qua Không, anh không chết đâu em Chưa, anh chưa chết đâu em… Tôi viết cho chúng rằng:

– Chưa, cha chưa chết đâu con…vì còn đêm dài Tình Thơ Thập Giá. Các bạn thân mến, Cuối tuần July 13, 2024 này, Vũ Học, người phổ nhạc những bài thơ cậu học trò Nguyễn Tầm Thường viết 50 năm về trước, được cùng các bạn yêu những tâm ca sáng tạo sẽ tổ chức đêm tâm ca Tình Thơ Thập Giá tại hội trường giáo xứ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp Garland, Dallas. Xin mời các bạn tung cánh bay tìm về Dallas, đến cùng thả tiếng lòng với thơ và rủ nhau vào những chân trời sáng tạo mới cho tâm linh. Một đêm Tình Thơ Thập Giá như đã thực hiện ở Cali, với những bài mới như Người Khách Lạ, Chuyện Lòng Viết Trong Cung Thánh. Đấy nhé, nhóm Sydney ơi:  – Không, cha không chết đâu con…

– Chưa, cha chưa chết đâu con… vì còn đêm dài Tình Thơ Thập Giá…

*** Riêng các bạn trong các chuyến hành hương của tôi thì lấy cơ hội này tôi xin tâm sự và tiết lộ bí mật:

– Không, không, cha không khó tính đâu con…giả vờ một tí vậy thôi…
Chúc các bạn vào mùa hè sôi động với những chuyến đi hè tuyệt vời. Cầu chúc cho nhau sống trọn đường trần hạnh phúc.

Thân mến,

Denver July 4th ngày lễ Độc Lập Hoa Kỳ 2024
Cha Tước,
Greetings from Denver.

From: Joseph Nguyen


 

 Một phụ nữ đối diện mức án 20 năm tù và tiền phạt vì đem trứng gà Đông Tảo qua Mỹ

 Ba’o Dat Viet

July 2, 2024

Một phụ nữ 46 tuổi tại thị trấn Aransas Pass, tiểu bang Texas, vừa bị bắt giữ vì cáo buộc buôn lậu trái phép những quả trứng và gà con Đông Tảo vào Hoa Kỳ, theo thông tin từ Đài KIII ngày 1.7, dựa trên thông cáo của Văn phòng Chưởng lý Texas.

Nghi phạm Jennifer Mayo đã tự thú với cơ quan chức năng vào ngày 27.6 về việc lén lút đưa trứng và gà Đông Tảo con vào Mỹ. Gà Đông Tảo, còn được gọi là gà Đông Cảo, là một giống gà đặc hữu và quý hiếm của Việt Nam, nổi tiếng với đôi chân to lớn và thịt ngon.

Bà Mayo bị cáo buộc đã thực hiện hành vi phạm pháp này trong khoảng thời gian từ ngày 1.8 đến ngày 15.9.2023. Trong thời gian này, bà đã vận chuyển và che giấu số trứng và gà con thuộc giống quý hiếm này. Thông cáo không nêu rõ nguồn gốc mà bà Mayo có được số trứng và gà con này.

Vào ngày 1.7, bà Mayo đã ra tòa lần đầu tiên trước thẩm phán Julie Hampton. Nếu bị kết án, bà có thể phải đối mặt với mức án lên đến 20 năm tù giam tại nhà tù liên bang và bị phạt tiền lên đến 250.000 USD.

Cơ quan chức năng đã tịch thu toàn bộ số trứng và gà con để tiến hành điều tra thêm. Dự kiến số gà con sẽ bị tiêu hủy. Cuộc điều tra đang được tiến hành bởi Bộ Nông nghiệp Mỹ với sự hỗ trợ của cơ quan điều tra thuộc Bộ An ninh nội địa và Cảnh sát Tư pháp. 


 

23 tù nhân tốt nghiệp cử nhân đại học UC Irvine

June 24, 2024

Ba’o Nguoi-Viet

IRVINE, California (NV) – Đối với những tù nhân, trở về cuộc sống thường nhật sau khi mãn hạn tù thường vướng mắc nhiều trở ngại và rủi ro, có lúc khiến cho những người này phạm pháp lần nữa.

Một chương trình mới ở California giúp cho tù nhân hội nhập trở lại xã hội dễ dàng hơn sau khi ra tù.

Bước vào mùa Hè, có 23 tù nhân ở California lãnh văn bằng tốt nghiệp bậc cử nhân từ đại học University of California, Irvine, để có thể bắt đầu một cuộc đời mới khi mãn hạn tù. Đây là chương trình hợp tác giữa hệ thống đại học UC và Sở Cải Huấn California CDCR, theo thông cáo của CDCR cho hay hôm Thứ Năm, 20 Tháng Sáu.

23 tù nhân California đang bị giam ở San Diego nhận bằng cử nhân từ đại học UC Irvine hôm 20 Tháng Sáu, 2024 (Hình: California Department of Corrections and Rehabilitation)

Các sinh viên tù nhân theo học lớp trong tù do các giáo sư UCI hướng dẫn tại nhà tù Richard J. Donovan Correctional Facility ở San Diego.

Chương trình mang tên Tạo Hướng Đi Tương Lai Qua Bằng Cấp Học Đường (LIFTED), cho phép tù nhân nộp đơn xin học tiếp ở UCI năm thứ ba và khi hoàn tất được cấp bằng cử nhân xã hội học trong thời gian còn ở tù. Những tù nhân tốt nghiệp hồi tuần qua bắt đầu chương trình học từ năm 2022.

Đây là một cách để giúp cho hệ thống nhà tù California chú ý tới công cuộc cải huấn nhiều hơn, giới chức nhà tù cho hay.

CDCR cho hay những cá nhân dự phần vào chương trình học tập trong thời gian ngồi tù giảm bớt 48% rủi ro trở lại nhà tù trong vòng ba năm, so với những ai không có cùng cơ hội.

Hiện tại, có hơn 13.5% tù nhân California tham dự các lớp đại học thông qua sự hợp tác với hệ thống đại học cộng đồng, hệ thống California State University, và hệ thống University of California, theo thông cáo từ CDCR.

Các nhà lập pháp California và Thống Đốc Gavin Newsom đã dành ra $1.8 triệu cho chương trình LIFTED cho tới năm 2027. (TTHN)


 

 Một chuyến đi tìm hoài niệm-Lưu An-Vũ Ngọc Ruẩn/SGN

Ba’o Nguoi-Viet

June 22, 2024

Lưu An-Vũ Ngọc Ruẩn/SGN

Một trong những thú vui của tôi khi về thăm Việt Nam là được lang thang một mình. Hoàn toàn tự do không bị gò bó với thời gian, nơi chốn hay phải theo một chương trình đã được xếp đặt trước cho cả nhóm.

Với tôi, rất đơn giản chỉ khoác lên vai cái ba lô nho nhỏ đựng hai bộ quần áo, vài vật dụng cá nhân, thế là đủ cho một cuộc du hành thích thú, hợp với bản tính lang bạt cố hữu của mình.

Mấy chục năm sống và làm việc ở hải ngoại, phải chạy đua với thời gian, công việc đầy nhàm chán của đời sống kỹ nghệ, tôi không muốn về Việt Nam để lập lại những gò bó khó chịu đó nữa. Tôi cũng không thích, thật ra cũng có chút dè xẻn, kiết chi mà không muốn cư trú ở một khách sạn sang trọng nhiều sao. Với tôi khi về Việt Nam, những cái hoa lệ đó thật nhàm chán, vô vị. Tôi muốn về để tìm lại những cái rất đơn sơ, mộc mạc mà ngày xưa tôi đã lầm lẫn coi thường mà không nhìn được giá trị của nó. Chẳng có gì thích thú hơn.

Ban đêm nằm trên chiếc chõng tre, trong một chiếc màn chống muỗi, nghe tiếng côn trùng ca vang, rúc rỉa như ru ngủ trong căn nhà mái lá, vách rơm trộn đất ở miền quê. Ban ngày len lỏi giữa những rạch nước đục phù sa trong những cồn đất giữa dòng sông bằng chiếc thuyền nho nhỏ. Khi mệt mỏi, đói bụng tạt vào quán ăn bên sông hay trên con đường mòn đồng quê, thưởng thức những món ăn dân dã, đặc sản của địa phương… Tất cả là những nét đẹp tuyệt vời của thiên nhiên mà tôi chưa một lần nào lãng phí, bỏ qua  mỗi khi có dịp về thăm quê.

Với cách du lịch đó, Tháng Tư năm 1995, tôi làm một chuyến đi xuống miền Tây Nam Bộ, nơi mà tôi đã có rất nhiều kỷ niệm trong vài năm cuối đại học và bốn năm bước vào đời công chức, khởi đầu con đường quan lộ của mình.

***

Vĩnh Long, thành phố đầu tiên tôi dừng chân, vào buổi xế trưa, dưới cái nóng như đổ lửa của một ngày nắng gắt. Công việc đầu tiên là tìm một khách sạn nho nhỏ gần trung tâm thành phố nghỉ ngơi bù lại nỗi khổ cực sau gần 3 tiếng đồng hồ bị nén trong chiếc xe đò chật chội.

Chính nơi đây tôi đã có một mối tình đúng nghĩa với Vân, một cô giáo trong thị xã.

Như phần lớn những cuộc tình, ban đầu chúng tôi cũng gặp những khó khăn, thách đố của hoàn cảnh. Đôi lần chúng tôi đã có cảm giác buông xuôi, để mặc cho cuộc tình đi vào đổ vỡ. Nhưng với sự lớn khôn và cứng mạnh của tình yêu đã giúp chúng tôi vượt qua những khó khăn. Chúng tôi dự tính sẽ thành hôn sau khi tôi hoàn tất công tác dài hạn ở hải ngoại trở về. Nhưng thời gian xa cách kèm theo những đổi dời của thời thế, cuối cùng mối tình của tôi và Vân chỉ là một giấc mơ không bao giờ thành sự thật. Ngày tôi từ giã Vân ra đi cũng là ngày buồn bã khởi đầu một lỡ làng dẫn đến vĩnh biệt xa nhau. Chuyến đi này, đến Vĩnh Long tôi muốn tìm lại những nơi mà ngày xưa chúng tôi đã sống, đã đi qua để mong được sống lại với những dấu tích kỷ niệm của một thời hạnh phúc nhất trong đời tôi.

Sau giấc ngủ trưa khá dài, mệt nhọc đã được lấy ra khỏi cơ thể, tôi làm một cuộc đi dạo để khởi động ký ức của mình về thành phố Vĩnh Long nhiều kỷ niệm này, nhìn lại những con đường ngày xưa, nơi đó vẫn còn mang đầy dấu vết của những năm tháng chúng tôi bên nhau. Bầu trời đã chớm hoàng hôn, nhưng hình như cái nóng gay gắt Tháng Tư chẳng có dấu hiệu gì thuyên giảm. Một góc phố, bến đậu xe lam trong thị xã hay vài quán cà phê nào đó ở trung tâm… Dù ngày nay thay đổi khá nhiều nhưng vẫn còn mập mờ trong trí nhớ, kéo tôi về với cảm giác hoài niệm của một thời đẹp đẽ, hoa mộng trong đời tôi.

Gần mấy tiếng đồng hồ lang thang, mệt mỏi đã thúc giục tôi phải tìm một chỗ nghỉ chân, uống nước. Hoàng hôn thật sự đã biến mất, cái nóng rát buổi chiều gần như đã được đuổi đi bằng làn gió dễ chịu, thoáng mát của trời đêm. Hàng cột đèn đường đã bật sáng, ánh điện cũng chỉ đủ tạo ra vẻ mù mờ của không gian. Hàng quán lưu động trên những chiếc xe thô kệch với những bộ bàn ghế thô sơ, thấp lè tè được bầy la liệt trên lề đường, dọc theo bờ sông. Những chiếc đèn dầu của những “chiếc xe hàng ăn” chiếu ra những ánh lửa bập bùng khi gió thổi. Trong cái bóng tối mông lung nhập nhèm đó, tiếng cười đùa, cụng ly, mời nhau uống rượu từ những nhóm khách ăn nhậu làm cho không gian trở nên náo nhiệt. Hoạt cảnh đó là bức tranh độc đáo rất giống nhau ở hầu hết các thành phố miền nam sông nước Cửu Long, nơi mà thực phẩm chẳng bao giờ thiếu thốn.

Tìm được chiếc bàn gần bờ sông, đưa mắt dõi theo những đám bèo lục bình bập bồng di chuyển theo dòng nước. Cảm giác cô đơn đã kéo trí nhớ tôi về quá khứ của hơn 30 năm, trước khi tôi rời xa Việt Nam. Ngày đó, chính tại nơi đây, tôi và Vân ngồi với nhau lần cuối để rồi tôi từ giã Vĩnh Long, từ giã Vân-người tình mà tôi đã xây rất nhiều mộng ước tương lai để ra đi theo tiếng gọi của phong hầu. Tôi còn nhớ rất kỹ ngày đó chúng tôi ngồi đối diện nhau bên một chiếc bàn nhựa. Cũng dưới ánh sáng đèn đường mù mờ, Vân đưa chiếc ly thủy tinh trống không lên ngang tầm mắt. Hướng về tôi, nàng xoay chuyển chiếc ly nhè nhẹ. Rồi với giọng buồn bã nói với tôi:

-Nhìn xuyên qua đáy chiếc ly, dưới ánh sáng mù mờ, hình bóng của anh như bị lòe đi. Mỗi khi em xoay đổi chiều hướng của nguồn sáng thì bóng hình của anh mờ dần rồi biến mất…

Bỏ chiếc ly xuống bàn, chuyển ánh mắt ra giòng sông, với giọng buồn bã, Vân nói tiếp:

-Anh ra đi, là chuyện chẳng thế nào đổi khác được. Nhưng em có linh cảm đây không phải là tạm biệt mà là lần chúng ta mãi mãi xa nhau.

Nghe Vân nói, tôi chợt nhìn thấy rõ áng mây buồn trong ánh mắt của Vân, tôi nắm nhẹ bàn tay của Vân, vuốt nhè nhẹ như muốn xác nhận  thêm lần nữa lời hứa hẹn, tôi sẽ trở về để cho mối tình của tôi và Vân toàn vẹn. Vân không nói gì, mắt vẫn mông lung, buồn bã nhìn theo vài đám lục bình trôi trên sông. Trong không gian tĩnh lặng, buồn bã đó, tôi đọc khẽ bên tai của Vân một bài thơ tôi làm vội vã, dùng tiết tấu tạo âm điệu diễn tả xúc cảm của tôi với Vân:

Hỡi người anh yêu, cho anh xin thêm một lần ước muốn

Em đừng vẽ cuộc đời anh bằng những con đường rất thẳng

Cũng đừng giam giữ anh trong một lâu đài hoa lệ,

Để những buổi hoàng hôn, qua lỗ châu mai

Anh chỉ biết ngồi nhìn đàn chim bay về tổ.

Như một tên tử tù, nhìn trời xanh qua khung cửa nhà giam,

Mà lòng tràn đầy những ước muốn của một người khao khát tự do.

Như em đã biết,

Trời sinh ra anh, không là người diễn viên trên sân khấu

Chỉ biết la hét, cười vui trong vai một kẻ sống trong nhung lụa

Mà lòng mình luôn luôn buồn rười rượi!

Anh sẽ về với em. Chắc chắn, anh sẽ về với em

Để tiếp nối cuộc tình bằng những ước mơ của chúng ta thành sự thật.

Anh sẽ dẫn em đi trên những đường kỷ niệm xa xưa đầy hoa bướm

Những con đường mà chúng mình đã cho nhau nụ hôn đầu tiên,

Anh sẽ làm thơ, đọc cho em nghe những vần thơ tình ái

Anh sẽ viết truyện ngắn, truyện dài lãng mạn,

Kể lể về những cuộc tình của những kẻ yêu nhau

Anh sẽ về với em

Như nước trên nguồn chảy xuống sông,

Sông lại về với biển cả .

Hỡi em yêu,

Hãy tạm biệt anh bằng nụ cười, dù đôi mắt có phải thấm ướt lúc xa nhau.

Hãy vẫy tay buồn làm gió lốc, thổi mây đen ảm đạm .

Hãy viết cho anh những lá thư thật dài,

Kể cho anh nghe toàn những chuyện yêu đương đẹp đẽ .

Để cho anh dù phải xa em mà quên được những tháng ngày tẻ nhạt.

Anh sẽ về với em,

Chắc chắn anh sẽ về với  em

Để chúng mình mãi mãi bên nhau.

Đúng như vậy tôi đã xa Vân để ra đi, mong thỏa mộng công hầu. Nhưng rồi hoàn cảnh đổi thay và mối tình của chúng tôi dang dở. Những giấc mơ, lời hứa hẹn của tôi và Vân chỉ còn là ảo mộng, vu vơ.

Chuyến đi này, chỉ một mình tôi trở lại Vĩnh Long mong tìm lại được phần nào những gì mà ngày xưa của chúng tôi còn lưu lại trong hiện thực hay trong ảo giác. Vĩnh Long ngày nay với tôi là một thành phố thật buồn, thành phố của dĩ vãng, thành  phố của đầy rẫy dấu tích kỷ niệm và dư âm rất buồn vì nó mang màu sắc và âm vang của chia ly.

Ở Vĩnh Long được 2 ngày,  tôi cảm thấy tất cả những gì của thành phố hiện ra đều khơi dậy nỗi buồn đau trong lòng tôi. Thời gian qua đã quá lâu, Vân cũng chẳng còn trên thế gian này nữa, câu tạm biệt ngày ấy đã biến thành vĩnh biệt. Nghĩ như vậy, tôi cảm thấy chẳng có lý do gì để ở lại thành phố quá buồn, nhiều hoài niệm này nữa. Tôi phải rời xa để trốn tránh một nỗi buồn không bao giờ biến mất trong lòng tôi.

***

Rời xa Vĩnh Long, tôi xuống Cần thơ, điểm đến kế tiếp của chuyến đi tìm hoài niệm của mình. Tôi sinh ra ở một làng quê miền Bắc, nhưng phần lớn tuổi ấu thơ được trôi qua ở Hà Nội cho đến khi vào miền Nam ở tuổi lên 9. Với gần 15 năm học hành, lớn khôn ở Sài Gòn, dù thế nào, ít hay nhiều tôi cũng phải có những kỷ niệm với cái thành phố xô bồ, bận rộn này. Nhưng Cần Thơ mới là nơi tôi yêu thích. Tôi đã tưởng rằng sẽ định cư mãi mãi nơi đây, nhận nó là quê hương của đời mình. Rồi những thế hệ tiếp theo của tôi sẽ sinh ra, lớn lên và sẽ đúng nghĩa là người bản địa.

Tôi không quên, ngày đầu tiên từ Sài Gòn xuống đây làm việc, khởi đầu con đường lập nghiệp của mình, Cần Thơ đã chờ đón tôi với vòng tay nồng nàn nhiều ưu ái. Rồi mấy năm sau, ngày tôi đi tu nghiệp hải ngoại, Cần Thơ vẫy tay chào tạm biệt, mong tôi thành tài để được đón chờ tôi ngày trở về. Nhưng thực tế tất cả đã đổi khác, những tính toán, ước mơ của tôi và của Cần Thơ chỉ còn là ảo tưởng. Tôi đã đi, đã tăng tiến tài năng nhưng ngày về lại là một tấu khúc có quá nhiều âm vang lỗi điệu. Mấy mươi năm  qua, sống trong nhung lụa, chu du gần khắp trái đất, nhưng  tôi vẫn không quên được nơi đã dành cho mình những ân tình nhiều gắn bó. Những lần về thăm đất nước, tôi vẫn tìm dịp để về thăm lại, nhìn lại Cần Thơ nhưng tôi vẫn thấy lòng mình vẫn có cái gì buồn buồn, khó nói!

Suốt hai ngày tại Cần Thơ, tôi đi thăm lại gần như hầu hết những nơi mà ngày xưa ít hay nhiều tôi đã  có dịp đi qua. Tạt vào thăm khu kỹ nghệ đồ sộ mới thành lập ở Ô Môn, Thốt Nốt. Với chiếc thuyền gỗ nhỏ, tôi đến chợ nổi Cái Răng, Phong Điền thăm bè nuôi cá, những cồn đất trù phú đủ loại trái cây, rải rác dọc theo giòng sông Hậu. Chiều tối, khi cái nóng đã giảm bớt tôi đi dạo ở khu trung tâm thành phố, nhìn sinh hoạt phố xá về đêm. Khi mỏi chân, hưởng thụ cái thú ngồi xe lôi chạy chầm chậm qua những nơi mà ngày xưa tôi đã làm việc để nhớ hay tìm những gì còn lại trong ký ức…

(Hình: Steve Douglas/Unsplash)

Dù vẫn còn một số bạn bè, quen biết ngày xưa đang sống ở thị xã nhưng tôi không đến thăm họ.Tôi muốn dành riêng cảm xúc của mình trong chuyến đi này cho Cần Thơ. Tôi muốn tìm lại những dấu vết xa xưa của chính tôi ở Cần Thơ dù biết rằng lòng mình vẫn có những âm thanh buồn bã khi nhớ về kỷ niệm thời quá khứ.

Buổi tối, tìm được một chiếc bàn trống ngay bên cạnh bờ sông, trên bến Ninh Kiều. Ngồi nghỉ chân uống nước, tôi dự tính nhìn lại một lần nữa nếp sinh hoạt của một nơi mà bất cứ ai đến Cần thơ đều biết. Chính nơi đây, lúc tôi còn làm việc ở Cần Thơ, đã bao nhiêu lần ngồi ăn nhậu với bạn bè, thân nhân, quen biết từ xa đến thăm tôi. Cũng nơi đây, tôi và Vân đã bao lần ngồi bên nhau nhìn dòng sông nước chảy mà nói chuyện ước mơ.

Ánh sáng từ mặt trăng tròn trịa treo giữa bầu trời ngàn sao lấp lánh hoà lẫn với đèn đường, rọi xuống mặt nước sông nhấp nhô sóng nhẹ. Tạo ra những giải sáng lung linh trên mặt nước sông, thật đẹp. Những cái đó hòa trộn với xúc cảm của kẻ giang hồ khi trở về nhìn lại Cần thơ, làm tôi chợt nhớ đến bài thơ tiền chiến“ Nhà Tôi“  của Yên Thao. Bài thơ nói đến ngày về của một người chiến binh, trên bước đường chinh chiến, anh ta nhìn lại quê nhà trong tâm trạng hào hùng của một kẻ nam nhi . Đây là bài thơ tôi thường ngâm cho Vân nghe, mỗi khi chúng tôi ngồi bên nhau bên dòng sông tâm sự:

Đêm hôm nay tôi trở về lành lạnh

Sông sâu mừng lấp lánh sao lưa thưa

Ống quần nâu đã vá mụn giang hồ

Chắc tay súng tôi về mơ Nguyễn Huệ

Tôi có người vợ trẻ đẹp như thơ

Tuổi đôi mươi cưới buổi dâng cờ

Má trắng mịn thơm thơm mùi lúa chín

Ai bước đi mà không từng bịn rịn

Rồi yêu thương nào có mấy ai vui

Em lặng hồn, nhìn với lúc chia phôi

Tôi mạnh bước mà nghe hồn nhỏ lệ!

Tôi là anh lính chiến

Theo quân về giải phóng quê hương

Mái đầu xanh đầy bụi viễn phương

Này anh đồng đội

Người bạn pháo binh

Đã đến giờ chưa nhỉ?

Mà tôi nghe như trại giặc đã tan tành!

Tuyệt vời thay một bài thơ cao ngạo, kiêu hùng mang quá đầy ý nghĩa! Thời gian xa nhau được diễn tả bằng những vết vá trên ống quần nâu bạc màu chinh chiến. Lòng nhớ thương, bịn rịn dành cho người vợ trẻ đẹp như mơ mới cưới ngày ra đi, hiển hiện trong cái đau xót lúc chia ly. Nhưng ngạo nghễ bao nhiêu khi người chinh phụ vẫn mạnh bước rời xa dù trong lòng mình ướt lệ! Rồi ngày về, nhìn quê nhà mà tưởng đến quân thù đang giãy chết. Đúng như vậy, bài thơ quá hay! Không còn gì để mô tả hơn được cái tuyệt vời, đầy hùng tráng của giấc mơ Nguyễn Huệ trong những vần thơ “ Nhà tôi “ của Yên Thao nữa.

Thả hồn vào âm vang của những vần thơ quá hay, quá kiêu hùng đó, tôi chợt nhìn về chính mình, về hiện trạng của tôi lúc này. Cũng trong cái tâm trạng của kẻ tìm về nơi mình thương nhớ. Cũng có dòng sông trước mặt dưới ánh trăng sao lấp lánh. Cũng nơi đây đã ghi nhớ bao lần hò hẹn với tình nhân… Nhưng tôi về đây trong tâm trạng của một khách lãng du đi tìm lại hoài niệm của đời mình. Chẳng một tí gì mang ý nghĩa của hào hùng, ngạo nghễ, dù tâm hồn tôi vẫn có đôi chút lãng mạn nhưng cái lãng mạn đó nhuốm đầy vẻ ủy mị của một kẻ quá tầm thường:

Tôi sẽ về thăm em chiều nay hay chiều mốt

Cho dòng sông không ngái ngủ buổi bình minh

Và cả những con đường em đã đi qua dạo ấy

Vẫn mờ mờ bóng điện sáng ban đêm.

Tôi sẽ về với em dù trời mưa hay trời nắng

Thoáng vẽ trong hồn tôi con đường xưa thật nhỏ

Bước chân em nhẹ nhàng như chân chim se sẻ

Ngẩn ngơ nhìn, tôi tìm em trong giấc mộng hôm nay.

Tôi về đây, bập bềnh tóc trắng gió bay bay

Xin hãy mở giùm tôi cánh cửa thời dĩ vãng

Để tôi mơ, dù phải cúi đầu lệ ướt thấm vành môi

Cho ngày về, thoáng nụ cười, buồn dang dở?

Đúng như vậy, tôi đã dùng những câu thơ viết vội khi trở lại Cần Thơ với tâm trạng của kẻ làm thơ ủy mị đi tìm hoài niệm. Không có một tí gì kiêu hùng như của người lính chiến trong những vần thơ Yên Thao.

(Hình: Nhan Nguyen/Unsplash)

Hôm sau, khi mặt trời chớm ngả về chiều. Tôi vừa từ chiếc xe lôi bước xuống bến xe Cần Thơ, dự định lấy xe về lại Sài Gòn, chấm dứt chuyến lang thang. Từ phía con đường bên ngoài bến xe, một ông lão quần áo khá tề chỉnh, tay dắt một đứa bé trai, khoảng 12, 13 tuổi,  chạy vội đến chỗ tôi. Ông lão cầm lấy cánh tay tôi lắc lia lịa ra vẻ mừng vui tột cùng:

-Thầy Hai, trời ơi sao lại gặp được thầy ở đây? Thầy về nước bao giờ vậy?…

Ông ta hỏi tôi dồn dập, tôi chẳng biết trả lời ra sao vì chưa biết ông là ai. Trong khi tôi ngẩn ngơ giương mắt nhìn ông già rồi lại nhìn sang đứa cháu của ông ta. Tôi nhíu lông mày, cố kéo trí nhớ về để xác định một người quen biết nào đó mà mình đã vô tình lãng quên. Nhưng hoàn toàn vô ích. Một lúc sau, ông lão hình như nhìn thấy vẻ thắc mắc của tôi. Ông ta lay nhẹ cánh tôi mạnh hơn kèm theo lời nói:

-Thầy Hai, quên tôi rồi sao? Tôi là Châu, nhân viên nông trại ngày xưa mà có lần thầy cho tôi, ông ba Mỹ và chị Điệp cùng về Sài Gòn công tác, nhận hàng viện trợ của Nhật cho đại học đó. Chúng tôi ở nhà thầy mấy ngày, ông bà Hai, ba má thầy đã quá tốt, giết gà vịt đãi chúng tôi đó, thầy nhớ ra chưa?

Câu nói của ông lão đã khơi động trí nhớ giúp tôi nhận ra người quen biết của mình ngày xưa. Ngày đó, mỗi lần được cử về Sài Gòn công tác, tôi thường xin cho vài nhân viên về theo, lấy lý do cần họ để giúp đỡ, khuân đồ đạc. Nhưng thật ra tôi chỉ muốn giúp họ có tí tiền công tác và nhất là để họ có dịp thăm viếng con cháu hay thân nhân của sống trên Sàigòn. Hồi đó, nhà tôi ở bìa thành phố, khá rộng rãi lại có cơ sở chăn nuôi nho nhỏ vì vậy vấn đề cư trú của họ rất thoải mái. Bố mẹ tôi lại thuộc giới lao động, ít học, chẳng có tí gì ngăn cách kẻ trên, người dưới khi họ đến tạm trú. Đã vậy gia đình có sẵn gà vịt, vấn đề ăn uống dành cho họ luôn luôn thịnh soạn.

Từ đó, họ tự phân chia với nhau đi theo tôi khi có dịp về Sài Gòn công tác. Với bất cứ ai được tôi dẫn về nhà, bố mẹ  tôi đều đối xử rất chân tình. Chính vì vậy mỗi khi tôi về Sàigòn, họ đều mang gạo, rau, trái cây gửi biếu cho bố mẹ tôi. Hôm nay tình cờ gặp lại họ. Cuốn phim dĩ vãng giữa những người nhân viên cũ và gia đình tôi lần lượt hiện ra trong trí nhớ. Tôi vui mừng ôm chặt lấy đôi vai của ông lão, nhân viên cũ cùng làm việc của mình, cảm động tôi nói với ông ta:

-Ông Châu! Tôi đã nhận ra ông rồi. Mấy chục năm rồi chứ ít sao?

Nói xong, đưa tay lên nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, dư đủ thời gian để đón xe về Sài Gòn trong ngày, tôi muốn hỏi thăm về đời sống của những người quen biết ngày xưa rồi tôi mời hai ông cháu vào một quán nước gần bến xe.

Qua lời kể của ông Châu, gần như hầu hết những nhân viên lao động cũng như các chị thư ký nơi tôi làm việc ngày xưa đã về hưu, nhưng vẫn còn sống ở Cần Thơ. Cuộc sống của họ cũng như hàng triệu người Việt khác luôn luôn tùy thuộc vào sự thăng trầm của đất nước. Tôi cũng chẳng giấu giếm ông Châu, tôi kể cho ông ta biết về những nỗi cực nhọc, đắng cay, buồn vui mà tôi đã phải trải qua trong mấy chục năm sống ở hải ngoại.

Tôi rất xúc động nhìn thấy sự buồn bã trên khuôn mặt người nhân viên cũ của mình khi biết mẹ tôi đã mất trong giai đoạn thiếu thốn cực nhọc nhất của đất nước. Ông Châu cho biết, ông cũng như nhiều người nhân viên khác đã có dịp lên Sài Gòn, cư trú tại nhà tôi. Họ không quên lòng tốt của bố mẹ tôi dành cho họ. Từ những bữa cơm thịnh soạn đến việc lo lắng giường chiếu khi họ ngủ đều được bố mẹ tôi chu toàn tươm tất. Ngay cả những người khi có việc quan trọng phải dẫn theo thân nhân, họ dẫn đến nhà tôi tạm trú vẫn được gia đình tôi giúp đỡ tận tình.

Ngồi tâm sự khá lâu, có lẽ đã đến lúc chia tay để kịp về Sài Gòn vào buổi tối, tôi nắm bàn tay nhăn nhúm của ông lão với vẻ buồn bã tôi nói:

-Đã đến lúc tôi phải lên xe rồi ông Châu ạ. Nhờ ông nhắn lời hỏi thăm của tôi đến những người khác. Ông nhớ nói với mọi người tôi không quên những tình cảm mà họ đã dành cho tôi ngày xưa, thời tôi còn làm việc. Tôi chúc ông và mọi người mãi mãi khỏe mạnh, hy vọng chúng ta lại có dịp gặp nhau lại.

Nói xong tôi cầm lấy chiếc ba lô của mình, định bước ra khỏi chỗ ngồi. Ông Châu nhìn tôi có vẻ ngập ngừng tí chút, rồi ông chậm chạp nói với tôi:

-Thấy Hai, nếu thầy không có việc gì gấp, mời thầy đến  nhà tôi ăn cơm tối, ngủ lại rồi sáng mai thầy hãy về….

Tôi chưa kịp trả lời thì ông ta nói tiếp:

-Tôi sẽ báo tin cho những người khác biết. Chắc chắn họ rất vui mừng đến gặp gỡ, chào hỏi thầy.

Nhìn tôi đưa tay lên vò trán, như hiểu được sự lưỡng lự của tôi, ông Châu nói tiếp:

-Thật ra, ở quê chẳng có gì đặc biệt để mời thầy, nhưng đây là dịp để gia đình tôi đền đáp lại phần nào lòng tốt của ông bà thân sinh của thầy. Tôi mong thầy đừng từ chối.

Nghe ông Châu nói, tôi biết không còn đường nào để chối từ lời mời của ông ta được. Với hơn 3 năm làm việc, tiếp xúc bạn bè ở miền Nam, tôi đã hiểu khá rõ con người nơi đây. Họ đơn giản, họ nghèo ngôn ngữ để diễn đạt tâm hồn, cảm xúc nhưng họ rất chân tình, không biết màu mè, môi mép, đưa đẩy kiểu ngoại giao. Khi họ đã nhận ai là người thân thiết, thì chẳng bao giờ tính toán thiệt hơn. Họ dám cho những cái họ đang cần, đang thiếu mà không một chút nhăn mặt ngại ngần.

Bước xuống chiếc xe lôi, tôi theo ông cháu ông Châu đi qua chiếc cầu bằng bê tông bắc ngang qua rạch nước chạy dọc theo đường lộ liên tỉnh. Chúng tôi đi vào con đường đất khô ráo, khá rộng, khoảng vài chục mét. Quẹo vào con đường rẽ riêng biệt dẫn đến một căn nhà ngói bề thế đứng giữa một khu vườn trồng cây ăn trái rộng lớn. Vách và mái nhà vẫn còn màu đỏ nâu nguyên thủy, chứng tỏ căn nhà xây cất không lâu. Hình như thấu hiểu được sự ngạc nhiên của tôi khi nhìn thấy cơ ngơi hoành tráng của mình. Ông Châu không dấu được sự sung sướng, tự hào, quay sang tôi ông nói:

-Cũng nhờ mấy năm được mùa, nhất là nhờ mấy ổng cởi mở, thêm vào mấy đứa con lớn khôn, chịu làm ăn gom góp lại tôi mới xây được căn nhà  này đó, thầy Hai.

Nói xong ông Châu dẫn tôi đi một vòng thăm cơ ngơi của mình, trước khi vào nhà giới thiệu với vợ con.  Khu vườn bao quanh nhà với những  mương dẫn nước chạy ngang dọc như bàn cờ. Trên bờ mương những hàng cây ăn trái đang có giá trên thị trường như nhãn,  đu đủ, bưởi năm roi… trồng xen kẽ nhau. Những cành cây xum xuê trái nặng trĩu phải dùng cột chống đỡ để khỏi bị gãy. Tất cả nói nên sự màu mỡ của khu vườn và sự khá giả của chủ nhân. Ông Châu chỉ những thửa ruộng xanh tươi bao quanh khu vườn với những bông lúa mới chớm vàng rũ xuống vì nặng hạt, nói với tôi:

-Tất cả 7 công ruộng này tôi trồng lúa nàng thơm giống mới, hàng năm trừ chi phí cũng kiếm được xấp xỉ 50 triệu đó thầy Hai.

Đi bên cạnh ông Châu, tôi có cảm tưởng, niềm hạnh phúc dạt dào trong lời nói, dáng điệu, tiếng cười của ông đã êm nhẹ thấm cả vào thân thể tôi. Cho tôi cái cảm giác vui mừng, có chút tự hào về sự thành công của người nhân viên cũ. Đưa mắt kín đáo nhìn mái tóc trắng gần hết, khuôn mặt nhăn nheo sạm nắng của ông Châu, tôi muốn chia sẻ sự sung sướng  đang có nơi ông. Tôi nghĩ hiện tại, ở cái tuổi về già ông rất xứng đáng được đền bù sau gần một đời người lao lực.

Chúng tôi vào nhà được một lúc, khi ráng chiều đã thấp thoáng trên ngọn cây. Sáu người nhân viên khác lần lượt đến, trong đó có  chị thư ký trực tiếp của tôi ngày xưa. Họ ôm lấy tôi, hỏi thăm, kể lể cho tôi nghe những khó khăn cũng như những thành công vui vẻ trong mấy chục năm vừa qua.  Điều làm tôi cảm động rớm nước mắt đó là họ luôn luôn nhắc đến bố mẹ tôi với những câu nói quá chân tình. Họ chia xẻ sự xót đau, thương tiếc với tôi khi biết mẹ tôi đã mất từ lâu, lúc tôi còn đang khốn khổ ở hải ngoại không có điều kiện về đưa đám.

Họ nhắc lại  những lần lên Sài Gòn tạm trú ở nhà bố mẹ tôi, những bữa ăn thịnh soạn mà gia đình tôi đã tiếp đãi họ… Tôi cảm thấy gần họ, yêu cái chân chất, mộc mạc từ con người họ, những con người của đồng ruộng miền Nam.  Nhưng tôi cũng không giấu được cảm giác thoáng buồn khi nhìn về thực tế, hoàn cảnh của mình.  Họ vẫn là họ. Họ mãi mãi sống và chết nơi đây, quê hương, đất nước, dân tộc của họ và cũng là của tôi.  Còn tôi thì đã khác, quê hương vẫn trong lòng, nhưng cuộc đời tôi đã xa vời vợi. Ngay cả tình thân ái giữa tôi và họ hôm nay, có lẽ chỉ là một cuộc tao phùng thoáng qua trong đời tôi, đời họ mà thôi. Gặp nhau thoáng qua hôm nay nhưng rồi cũng sẽ đi vào quá khứ khi từ giã, xa nhau. Rất khó khăn nếu không muốn nói là không còn có dịp để tái ngộ, nếu có chỉ là những hoài niệm mỗi khi chợt nhớ đến nhau mà thôi.

Buổi tối, một bữa nhậu dĩ nhiên là phải có ở cái vùng miền Nam sông nước phong phú thực phẩm và đầy ắp tình người này. Những ly rượu vẫn còn thơm mùi nếp mới được chuyền cho nhau, hâm nóng bầu không khí của buổi gặp mặt sau hàng chục năm xa cách . Nhưng cũng để mở cửa tâm hồn cho những lời tâm sự thân thương, không gò bó, đuổi đi những cái vớ vẩn kẻ trên người dưới của ngày xưa lúc còn làm việc với nhau.  Những nụ cười giòn giã  khi nhắc đến kỷ niệm vui buồn hàng chục năm về trước, hoà nhập cùng với vị ngọt của những ly rượu… Hình như nó xóa nhòa đi hết những vết thời gian trên những mái tóc, khuôn mặt chúng tôi.

Nhưng cuộc vui thế nào thì cũng đến hồi kết thúc. Những cái bắt tay nồng nàn, ôm xiết nhau rất chặt nhưng thật buồn khi từ giã nhau. Tôi và họ có linh cảm cuộc chia tay  này chắc khó có bao giờ được gặp lại nhau nữa. Thời gian, tuổi tác và không gian  cũng như hoàn cảnh… là những dữ kiện mà chúng tôi đã mường tượng ra những rào cản cho lần tái ngộ tương lai.

Nhìn sáu người nhân viên ra khỏi căn nhà của ông Châu lòng tôi trĩu nặng, buồn rười rượi. Tôi đưa mắt nhìn họ, cố gắng ghi nhận thật rõ dáng điệu, hình dạng của từng người vào trí nhớ mà tự nói với mình, đó là những người bạn sẽ không bao giờ tôi quên nhưng buồn ơi ! Tôi cũng chẳng còn dịp để gặp lại được nữa. Xin Trời Phật hãy phù hộ cho họ, cho gia đình họ mãi mãi có những niềm vui trong một đất nước VN thanh bình, thịnh vượng.

Sáng hôm sau, khi bữa điểm tâm vừa xong, tôi đang sửa soạn để về Sài Gòn, ông Châu im lặng nhét vào cái ba lô của tôi một bịch giấy khá nặng, đưa thêm cho tôi một gói khác đựng nhãn và mấy trái bưởi Năm roi. Ông nói với tôi:

-Thấy Hai, tôi nhờ thầy mang biếu ông Hai, ba của thầy 5 ký gạo thơm. Còn nhãn và mấy trái bưởi này nhờ thầy làm đồ cúng bà Hai, mẹ của thầy hộ tôi. Món quà nho nhỏ trả ơn nghĩa của tôi đến bà.

Cá tính của tôi từ xưa rất ngại việc xách mang luộm thuộm khi đi xa, nhưng với lời lẽ của người nhân viên cũ đã làm tôi khó nghĩ. Nhìn gói quà ra vẻ ngần ngừ tôi nói với ông:

-Thay mặt bố mẹ tôi, xin cám ơn ông, nhưng tôi chỉ xin ông mỗi thứ chút ít mà thôi. Tình cảm của ông và tôi thì ông đã biết rồi, không phải là nhiều hay ít, mà chúng ta thông hiểu nhau mới là điều quan trọng .

Ông Châu nằng nặc không chịu, cuối cùng tôi đành phải nhận tất cả. Khoác chiếc ba lô có thêm 5 ký gạo, tay cầm bịch trái cây tôi nói lời từ giã gia đình họ. Lúc đưa tôi lên xe lôi, ông Châu ôm lấy vai tôi, cảm động ông nói:

-Thầy đi mạnh giỏi, mong có dịp được gặp lại thầy nữa. Thầy cho tôi hỏi thăm ông Hai nhe .

Trước khi chiếc xe lôi lăn bánh, ông Châu nói với theo:

-Tối hôm qua lúc chia tay anh ba Mỹ cho biết sáng nay họ sẽ ra bến xe tiễn đưa thầy, tôi nghĩ họ đang ở đó chờ thầy đó.

Đúng như vậy, khi vừa bước xuống khỏi chiếc xe lôi, tôi thấy từ quán nước gần cổng bến xe, ông ba Mỹ và mấy người khác chạy ra đón. Mỗi người xách theo một bịch, nào rau cải, nào trái cây đủ loại, Nhìn họ tôi biết chẳng phải là cuộc đưa tiễn đơn giản, tay không. Chắc chắn có những món quà luộm thuộm đồng quê, nặng tình thân thiết mà tôi khó chối từ.

Vẫn những câu nói tình cảm, làm quà trả nghĩa bố mẹ tôi ngày xưa. Vẫn những lời thoái thác vô ích của tôi. Tôi phải nhận!  Chỉ vì tôi không thể chối từ được tấm lòng chân chất,  thân tình của họ dành cho tôi được. Cuối cùng những bó rau xanh tươi, những trái đu đủ, ổi xá lỵ, mít trà nóc, bưởi năm roi… vẫn còn thơm mùi ruộng vườn được nhét chung với nhau, rất gọn gàng trong hai cái sọt bằng tre đan. Hình như nhìn thấy ánh mắt ngại ngần của tôi với số lượng quá lớn, kềnh càng đựng quà, ông ba Mỹ nói:

-Đằng nào tới Sài Gòn thầy cũng phải thuê xe về nhà, nặng nhẹ gì đâu mà thầy lo. Chút quà cho ông Hai vui mà thầy Hai.

Rồi cũng nhờ sự xếp đặt của họ với xe đò, hai sọt quà được xếp gọn gàng dưới chỗ ngồi của tôi, bên cạnh tài xế. Khi xe vào địa phận tỉnh Tiền Giang, gần đến ngã ba Trung Lương, tôi chợt muốn tạt vào thăm thành phố Mỹ Tho, một thành phố nhỏ bé, dễ thương nằm bên giòng sông Tiền Giang. Tôi biết sơ sài về Mỹ Tho từ thời còn là học sinh trung học, nhưng từ khi xuống Cần Thơ làm việc rồi quen và yêu Vân. Chúng tôi thường tìm đến thành phố hiền hoà này rong chơi mỗi khi trên đường về Sài Gòn.

Lúc xách ba lô xuống xe ở ngã ba Trung Lương, người lơ xe kéo từ dưới ghế ra 2 cái sọt quà, để xuống mặt đường lộ cạnh bên chân tôi. Lúc đó tôi mới nhớ ra ngoài cái ba lô trên vai, tôi còn thêm những món quà cồng kềnh mà tôi đã quên mất từ khi lên xe. Món quà này đúng là vật cản đôi chân và bản chất giang hồ của tôi.  Làm sao với nó đây? Không dễ dàng cho tôi lang thang như mong muốn được.

Cùng xuống xe với tôi có khoảng 4,5 người, trong đó có một bà già có lẽ trên 70 tuổi, người miền quê Nam bộ đúng nghĩa, đầu đội chiếc khăn quàng ca rô màu xanh lá mạ, miệng lép nhép nhai trầu, tay xách cái túi bằng cói lép xẹp. Bà già nhìn hai sọt quà của tôi, hướng về phía tôi, bà nói bâng quơ:

-Chà, mấy trái xoài tượng ngon ghê, chú mua ở đâu dzậy?

Tôi thật thà trả lời:

-Người quen dưới Cần Thơ cho con đó dì.

Bà già nói tiếp:

-Đúng dzậy! Ở chợ đâu dễ mua được thứ ngon và to như dzậy!

Nhìn vẻ chất phác, vui vẻ dễ bắt chuyện của bà già, tự nhiên tôi cảm mến. Hình ảnh những bà mẹ quê Nam bộ mà tôi đã từng quen biết ngày xưa. Trong những dịp về quê thăm viếng gia đình bạn bè vào dịp giỗ Tết hiện ra trong trí nhớ tôi với nhiều ấn tượng đẹp. Họ có thể là bà nội, bà ngoại, là mẹ, là cô, là dì hay là chị của bạn tôi, nhưng họ đều có một điểm chung là rất thân thiện, cởi mở. Gặp họ dù dưới một dạng quen biết rất sơ sài nhưng vẫn được họ đãi ăn uống no say không một tí ngăn cách. Với sự cảm mến trong tiềm thức đó, tôi buột miệng nói với bà già:

-Dì muốn không, con biếu dì đó.

Bà già hơi chau mày, giương mắt nhìn tôi, có lẽ bà nghĩ tôi nói đùa. Bình thản bà trả lời:

-Cám ơn chú Hai, chú dzỡn với tui hoài…

Nghiêm nghị tôi nói chắc:

-Con không dzỡn với dì đâu, nếu dì thích con cho dì hết đó!

Lúc này bà già không còn nghĩ mình nghe lầm nữa, nhưng trên khuôn mặt, ánh mắt của bà vẫn còn vẻ ngạc nhiên, có vẻ vẫn chưa  tin lời nói của tôi là thật. Đứng gần đó, một thiếu phụ cỡ tuổi trung niên, cùng xuống xe với tôi và bà già. Có lẽ chị ta đã theo dõi trọn vẹn cuộc đối thọai của chúng tôi. Chị ta nói xen vào:

-Chú ấy nói thật đó, dì cứ nhận đi rồi chia cho chúng tôi mỗi người một chút không tốt sao?

Nghe vậy, bà già sung sướng ra mặt, bước đến cầm lấy 2 sọt qùa xoay qua, xoay lại nhìn rõ những vật phẩm trong sọt, ngước cặp mắt lem nhem trong vui mừng, nói với tôi vài lời cám ơn. Tiếp theo là một sự phân chia rất hoà thuận giữa bà và mấy người cùng chuyến xe. Vài người quay lại nói vài lời cám ơn tôi trước khi vội vàng bước lên chiếc xe đò nhỏ khác vừa táp vào đón họ. Tôi cũng không hiểu sao bà lại không lên xe theo những người kia. Hình như bà ta cố ý nán lại chờ đợi tôi hay muốn nói với tôi điều gì thì phải? Nghĩ như vậy, tôi nhìn bà, hỏi:

-Ủa, sao dì không lên xe?

Bà nhìn tôi rất thân thiện, trả lời:

-Chú Hai đi đâu dzậy? Tôi về quận Chợ Gạo, cũng gần đây nếu chú Hai rảnh ghé tôi chơi.

-Cám ơn dì, con  định tạt vào Mỹ Tho chút xíu rồi mới về lại Sài Gòn.

Bà đưa mắt nhìn tôi, trong ánh mắt bà ta có vẻ suy tư, thoáng buồn buồn. Tôi định nói với bà ta vài câu từ giã, nhưng chưa kịp, bà ta đã nói với tôi:

-Chú giống thằng Sáu Út, con của tôi quá. Nó chết đã hơn 10 năm nay rồi, tội nghiệp quá!

Nghe bà lão nói, tôi cũng hơi ngạc nhiên, buột miệng tôi hỏi:

-Chú Sáu Út vì sao mà chết vậy dì?

-Nó chết vì tai nạn lao động, lúc mới 22 tuổi chưa có vợ con gì cả. Nếu còn sống chắc cỡ tuổi chú Hai.

Nghe bà lão xét đoán quá thấp tuổi tác của mình, tôi im lặng đưa mắt nhìn khuôn mặt già nua, thoáng gợn nỗi buồn của bà ta.  Ngẫu nhiên tôi nhìn vào chiếc giỏ cói của bà ta, một trái bưởi năm roi, một chùm nhãn và mấy trái xoài tượng, tôi buột miệng hỏi:

-Sao dì chỉ lấy ít vậy?

-Không ít đâu chú Hai, tôi lấy dzậy là nhiều hơn mấy người khác rồi đó.

Tôi mỉm cười, chẳng hiểu bà lão nói để tôi vui hay đúng thật . Nhưng khi nhắc cái ba lô của mình lên, tôi chợt nhớ là trong đó còn 5 ký gạo thơm. Chẳng có tí ngại ngần, tôi mở ra cầm gói gạo đưa tận tay bà:

-May quá, con còn sót lại 5 ký gạo, biếu dì luôn nè.

Bà lão đưa tay đẩy bịch gạo,nhất định không nhận. Sau mấy lần đẩy qua, đẩy lại cùng với nhiệt lòng của tôi cuối cùng bà lão để cho tôi nhét bịch gạo vào giỏ của bà. Đúng lúc đó, tôi thấy bà thừ người ra, im lặng. Từ khoé mắt bà lão tôi thấy hai dòng lệ chảy xuống khuôn mặt rám nắng, nhăn nheo cuộn dính với vài sợi tóc trắng lòa xòa. Tôi chẳng hiểu vì sao bà lão khóc? Có thể vì cảm động với lòng tốt nhỏ bé của tôi, người mà bà chưa hề quen biết. Hay bà khóc vì qua tôi bà đã  trở về với hình ảnh đứa con trai út bất hạnh của bà ngày xưa? Bà lão đưa bàn tay vuốt nhẹ khuôn mặt tôi, ánh mắt mơ hồ, buồn bã nhìn tôi. Bà nói rất nhỏ:

-Tội nghiệp thằng Sáu Út của tôi quá, nó là đứa con có nghĩa với tôi lắm chú Hai.

Ngẩn ngơ nghe bà lão nói. Tôi nghĩ rằng dù là thằng Hai, thằng Ba, con Năm, con Bẩy… bất cứ một đứa con nào chết đi với bà ta, cũng như với bất cứ bà mẹ, ông cha nào trên thế gian này đều là đứa con tuyệt vời, đáng thương và tiếc nhớ nhất. Chủ quan hay khách quan?  Sai lầm hay chính xác? Chẳng còn là điều quan trọng mà cái đáng ghi nhận, đáng tôn thờ đó là lòng mẹ thương con mà ai ai cũng có. Tôi ôm lấy đôi vai bà lão, muốn gửi đến bà sự cảm thông, an ủi của tôi vì nỗi đau buồn mất mát của bà.

Rồi tôi chợt nhớ đến hai sọt quà, 5 ký gạo thơm của những người nhân viên cũ đã nhờ tôi mang biếu bố mẹ tôi đã không còn nữa, đã được tôi phân phát cho những người không quen biết, trong đó có bà lão dễ mến, đáng thương. Trong lòng tôi thoáng gợn một chút áy náy vì tôi đã không làm theo lời dặn của họ. Tôi cũng biết chắc chắn họ đã phải lựa chọn cái tốt nhất, ngon nhất trong khu vườn, thửa ruộng của gia đình họ để tặng tôi. Nhưng tôi hy vọng họ hiểu rõ con người tôi.

Tôi đã lớn lên, đi làm việc ở miền Nam, đã bao nhiêu lần có được những ân hưởng từ những tấm lòng chân thật, không tính toán của người miền Nam, ít hay nhiều tôi cũng bị ảnh hưởng cái tính phóng khoáng, chân chất của người miền Nam mà họ là tiêu biểu. Vậy có gì lạ đâu, tôi cũng như họ mà thôi. Làm sao tôi có thể chi ly khi mình đã sống và nhận được bao nhiêu sư rộng rãi của những người dân nơi đây ?! Ông Châu, ông Sáu, ông Mỹ, chị Điệp và tất cả hãy hiểu và cảm thông cho tôi.

Tôi lại nhớ đến bố mẹ tôi, chắc chắn qua hàng chục năm nuôi dưỡng, giáo dục tôi, bố mẹ tôi đã quá hiểu rõ thằng con trai, tính tình ngỗ nghịch nhưng cũng là đứa con có chút thiện tâm. Cái thiện tâm đó đã được di truyền từ chính bố mẹ tôi mang đến. Với suy nghĩ như vậy tôi chắc chắn bố mẹ tôi chẳng có gì để tiếc rẻ món quà  nhỏ nhặt của mình mà tôi đã đem tặng cho một bà lão không hề quen biết. Một bà mẹ già đáng thương, đã nhìn qua tôi mà chảy nước mắt khi nhớ đến thằng con trai út bất hạnh của bà ta, nó đã mất vào lúc còn non trẻ.

Lại một lần nữa tôi đưa mắt nhìn bà, vẫn những nếp nhăn nheo của da mặt, vẫn màu sắc sạm nắng gió mưa, vẫn vài lọn tóc trắng lòa xòa trên khuôn mặt… Tất cả là biểu tượng của sự già nua, cực nhọc in hằn trên cuộc đời bà lão. Trong lòng tôi tự nhiên hiện lên một ước mơ rất đẹp để cho thế hệ sau này sinh ra, lớn lên nơi đây không gặp phải những nghịch cảnh như tôi. Ra đi biền biệt nhưng vẫn không quên được quê nhà, người đồng hương và kỷ niệm để rồi lại tìm về mong được sống với những hoài niệm trong đời mình khi mà mái tóc đã bạc màu vì gió mưa!

(Hình minh họa: Minh Pham/Unsplash) 


 

 FBI khám nhà và văn phòng cha con ‘vua rác’ David Dương

 Ba’o Nguoi-Viet

June 20, 2024

Đỗ Dzũng/Người Việt

OAKLAND, California (NV) – Nhân viên FBI vừa khám nhà và văn phòng làm việc của hai cha con ông David Dương, một doanh gia nổi tiếng trong cộng đồng Việt Nam, ở Oakland, California, sáng Thứ Năm, 20 Tháng Sáu.

Nhân viên FBI khám nhà Thị Trưởng Sheng Thao ở Oakland. (Hình: Chụp từ màn hình ABC7 News)

Ông David Dương, thường được biết đến với tên “vua rác,” là chủ tịch Hội Đồng Quản Trị kiêm tổng giám đốc California Waste Solutions, một công ty thầu rác ở Oakland và San Jose. Ông cũng là chủ tịch Hiệp Hội Doanh Gia Việt Mỹ (VABA), một tổ chức có mục đích vận động, hỗ trợ, và liên kết các doanh nhân gốc Việt.

Theo đài truyền hình ABC7 News, các nơi bị khám gồm:

-Nhà của ông David Dương và vợ là bà Linda Dương trên đường Skyline Boulevard.

-Nhà của ông Andy Dương, con trai ông David Dương, trên đường View Crest Court trong khu Ridgemont. Ông Andy Dương là giám đốc California Waste Solutions.

-Văn phòng California Waste Solutions ở khu Embarcadero.

-Nhà bà Sheng Thao, thị trưởng Oakland, trên đường Maiden Lane trong khu Oakland Hills.

Theo ABC7 News, FBI khám xét những nơi này sau khi có trát tòa và cơ quan này cho biết: “FBI đang khám xét nhà trên đường Maiden Lane, theo lệnh của tòa. Chúng tôi chưa thể cung cấp thêm thông tin gì trong lúc này.”

Tuy nhiên, các nguồn của ABC7 News cho biết những vụ khám xét này có liên quan đến Sở Thuế IRS và Sở Bưu Điện Hoa Kỳ.

“Vua rác” David Dương. (Hình: VTC News)

Hình ảnh trên truyền hình cho thấy khoảng một chục nhân viên FBI mang một số thùng giấy đi khỏi nhà bà thị trưởng vào lúc 10 giờ sáng.

Ông David Dương xác nhận các vụ khám xét này với nhật báo Người Việt vào lúc 2 giờ 50 phút chiều, và cho biết FBI vẫn đang làm việc.

“Tôi có sản xuất các loại nhà làm bằng container và có hợp đồng với một người Mexico. Người này có tống tiền tôi, rồi đổ thừa. Bây giờ FBI đang tìm bằng chứng xem tôi có hối lộ bà thị trưởng để có các hợp đồng hay không, đó là theo trát tòa,” ông David Dương nói. “Nhưng sự thực không phải như vậy. Ở đây là do ‘cơm không lành canh không ngọt’ thôi.”

Ông thêm: “Ngoài ra, bà thị trưởng đang bị một số người vận động bãi nhiệm, thành ra có nhiều chuyện xảy ra. FBI vẫn đang khám xét nhà và tôi vẫn để họ làm việc. Tôi nghĩ việc này là do chính trị. Có thể họ thấy mình là người gốc Á, nên mới có chuyện này. Khi nào có thêm thông tin tôi sẽ cho biết.”

Hồi Tháng Tám, 2023, Thị Trưởng Sheng Thao có dẫn đầu một phái đoàn khoảng chục doanh nghiệp thăm Việt Nam để gặp một số giới chức và doanh nghiệp. Cá nhân bà Thao cũng được gặp ông Phạm Minh Chính, thủ tướng Việt Nam, và ông Trần Sỹ Thanh, chủ tịch Hà Nội.

ABC7 News cho biết, ông Andy Dương là người giúp tổ chức chuyến đi Việt Nam cho bà Sheng Thao.

Thị Trưởng Sheng Thao của Oakland. (Hình: JP Yim/Getty Images for The Asian American Foundation)

Trả lời phỏng vấn VTC News trong nước hôm 4 Tháng Tám, 2023, ông David Dương nói chính ông là người thuyết phục bà thị trưởng Oakland thăm Việt Nam.

Hồi Tháng Hai, 2023, VABA có tổ chức một buổi tiệc ở Milpitas có nhiều dân cử gốc Việt tham dự và được nhiều doanh nghiệp bảo trợ trong đó có Vietnam Airlines và VinFast, hai công ty ở trong nước.

Ngoài California Waste Solutions, ông David Dương còn có nhà máy xử lý rác ở Đa Phước, Sài Gòn.

Theo dự trù, Thị Trưởng Sheng Thao có một cuộc họp báo tại San Francisco liên quan đến vấn đề gia cư với thị trưởng ba thành phố San Francisco, San Jose, và Berkeley hôm Thứ Năm, nhưng không thấy bà có mặt, theo CBS News Bay Area.

—–
Liên lạc tác giả: dodzung@nguoi-viet.com