Gs. Allen Weiner: Nhà cầm quyền Việt Nam tiếp tục vi phạm nhân quyền

Gs. Allen Weiner: Nhà cầm quyền Việt Nam tiếp tục vi phạm nhân quyền

Chuacuuthe.com

VRNs (22.10.2014) – California, USA – ngày 21 tháng 10 năm 2014, Giáo sư Allen Weiner, giám đốc Chương Trình Luật Quốc Tế và Đối Chiếu tại trường Đại Học Luật Stanford, ngày hôm nay đã gởi thông tin cập nhật liên quan đến kiến nghị đã được trình lên Ủy Ban Điều Tra Về Bắt Giữ Tùy Tiện của Liên Hiệp Quốc (UNWGAD) tại Geneva tháng Bảy năm 2012 đặt vấn đề về việc bắt giữ phi pháp và tiếp tục giam cầm mười sáu nhà hoạt động xã hội và chính trị tại Việt Nam.

Bản cập nhật nêu việc nhà nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam đã liên tục thất bại trong việc tuân theo phán quyết của UNWGAD tháng Tám năm 2013, rằng việc tước đoạt quyền tự do của những nhà hoạt động nêu trên là làm trái với nghĩa vụ quốc tế của Việt Nam chiếu theo Công Ước Quốc Tế Về Các Quyền Dân Sự Và Chính Trị và Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền.Ủy Ban đã yêu cầu nhà cầm quyền Việt Nam thả tức khắc những người bị giam giữ và bồi thường thỏa đáng cho họ.

Bản cập nhật nhấn mạnh rằng mặc dầu tính chất rõ ràng của phán quyết tháng Tám năm 2013 của UNWGAD, nhà cầm quyền Việt Nam vẫn còn đang tiếp tục vi phạm những nghĩa vụ pháp lý rõ ràng theo luật pháp quốc tế. Mười một trong số nhà hoạt động tiếp tục bị chính phủ Việt Nam giam giữ tùy tiện, vi phạm những nghĩa vụ quốc tế về nhân quyền.

Ngoài ra, mặc dù năm trong số những nhà hoạt động đã mãn hạn tù, họ vẫn còn phải chịu những hạn chế phi pháp về quyền tự do do việc nhà cầm quyền thi hành những biện pháp “quản lý hành chánh”, một cách hạn chế tự do đi lại, làm trở ngại trầm trọng đến sinh kế của họ và đồng thời vi phạm những nghĩa vụ quốc tế của Việt Nam.

Ngoài ra, bản cập nhật liệt kê những đối xử đầy ác tâm của nhà cầm quyền Việt Nam đối với những người liên quan trong phán quyết của UNWGAD. Bản cập nhật nhấn mạnh sự quan tâm đặc biệt đến cách đối xử tàn nhẫn, mất phẩm giá con người đối với ông Fanxicô Đặng Xuân Diệu.

141022011

Những vi phạm nhân quyền

Theo lời một cựu tù nhân, ông Diệu đã bị biệt giam và bị đánh đập vì vẫn duy trì mình vô tội và từ chối mặc quần áo tù. Quản lý nhà tù đã liên tục không cung cấp thức ăn và nước sạch và bắt ông Diệu phải sống trong phòng giam chật hẹp và thiếu cả những phương tiện vệ sinh cơ bản.

Sự ngược đãi ông Diệu là một vi phạm rõ rệt Điều 19(1) của Công Ước Quốc Tế Về Các Quyền Dân Sự Và Chính Trị, theo đó: “Tất cả những người bị tước mất quyền tự do phải được đối xử một cách nhân đạo và nhân phẩm phải được tôn trọng.” Sự ngược đãi này đồng thời cũng đi ngược lại với Điều 5 của Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền, theo đó: “Không ai có thể bị tra tấn hoặc bị đối xử, trừng phạt một cách tàn nhẫn, vô nhân đạo, làm hạ phẩm giá.”

Hành vi này cũng hoàn toàn trái ngược với các tuyên bố của nhà cầm quyền Việt Nam khi ký Công Uớc Liên Hiệp Quốc Về Chống Tra Tấn Và Những Đối Xử, Trừng Phạt Tàn Nhẫn, Vô Nhân Đạo Hoặc Làm Giảm Nhân Phẩm vào ngày 7 tháng 11 năm 2013. Đại sứ Việt Nam tại Liên Hiệp Quốc, khi ký vào Công Ước đã khẳng định rằng, Việt Nam [một lần nữa] “tái xác nhận quyết tâm vững chắc ngăn ngừa tất cả những hành động tra tấn, tàn nhẫn, vô nhân đạo, hoặc làm giảm nhân phẩm và bảo vệ, cổ vũ tốt hơn những nhân quyền cơ bản.”

Vì những ngược đãi tiếp tục đối với những người tham gia vào những hoạt động xã hội và chính trị ôn hòa tại Việt Nam và việc nhà cầm quyền Việt Nam tiếp tục giam giữ những người đó một cách phi pháp, bản cập nhật yêu cầu UNWGAD có hành động khẩn cấp thay mặt cho ông Fanxicô Đặng Xuân Diệu và những người kiến nghị, điển hình là yêu cầu một chuyến viếng thăm Việt Nam, gồm cả việc đi thăm ông Diệu tại nhà tù; đòi hỏi nhà cầm quyền Việt Nam điều tra về tình trạng và cách đối xử hiện nay đối với ông Diệu; lập lại Phán Quyết trước của Ủy Ban và tái yêu cầu thả tất cả mười sáu nhà hoạt động xã hội và chính trị bao gồm trong Phán Quyết tháng Tám năm 2013.

Vi phạm luật pháp quốc tế

Theo ông Allen Weiner, giảng viên cao cấp của Trường Luật Stanford, cũng là luật sư của những người đệ đơn: “Dựa trên quan điểm của Ủy Ban Điều Tra Về Bắt Giữ Tùy Tiện của Liên Hiệp Quốc, không thể có câu hỏi chính đáng nào về việc Việt Nam giam giữ những nhà hoạt động xã hội và chính trị là đúng với lập pháp quốc tế hay không. Đó không thể là gì khác ngoài sự đàn áp của nhà cầm quyền đối với những người muốn thực thi những quyền dân sự và chính trị, được bảo vệ bởi luật pháp quốc tế.”

“Việc nhà cầm quyền Việt Nam từ chối thả những người đệ đơn, bất kể phán quyết rõ ràng của Ủy Ban Điều Tra Về Bắt Giữ Tùy Tiện của Liên Hiệp Quốc, phản ảnh sự coi thường trầm trọng luật pháp quốc tế và nêu lên những câu hỏi quan trọng về vai trò mà Việt Nam muốn có trong cộng đồng quốc tế”, ông Weiner nhấn mạnh. “Trên hết, đó là một sự bất công nặng nề đối với các nhà hoạt động, chỉ muốn tham gia vào những sinh hoạt xã hội và chính trị mà chúng ta cho là những điều hiển nhiên trong một xã hội tự do.”

Trong phán quyết tháng Tám năm 2013, UNWGAD có trách nhiệm cứu xét những trường hợp bắt giữ tùy tiện, đã nêu rõ rằng việc có quan điểm và bày tỏ quan điểm, kể cả những quan điểm không phù hợp với chính sách của nhà nước, được bảo vệ bởi Điều 19 của Công Ước Quốc Tế Về Các Quyền Dân Sự Và Chính Trị. Ủy Ban nhấn mạnh rằng những điều khoản của luật pháp Việt Nam được sử dụng để buộc tội những người đệ đơn, là “mơ hồ và quá chung chung”. Ủy Ban nhận định rằng việc tước đoạt quyền tự do của những người đệ đơn, cũng như những sai sót trong thủ tục tại các phiên xử, là trái với nhiều điều khoản của Công Ước Quốc Tế Về Các Quyền Dân Sự Và Chính Trị và Bản Tuyên Nhôn Quốc Tế Nhân Quyền.

Những người đệ đơn kể tên như sau: Đặng Xuân Diệu, Hồ Đức Hòa, Nguyễn Văn Oai, Chu Mạnh Sơn, Đậu Văn Dương, Trần Hữu Đức, Lê Văn Sơn, Nông Hùng Anh, Nguyễn Văn Duyệt, Nguyễn Xuân Ánh, Hồ Văn Oanh, Thái Văn Dung, Trần Minh Nhật, Tạ Phong Tần, Trần Vũ Anh Bình, và Nguyễn Đình Cương.

GS. Allen Weiner

Allen S. Weiner là giáo sư cao cấp, giám đốc Chương Trình về Luật Quốc Tế và Đối Chiếu Luật tại trường Đại Học Luật Stanford, đồng-giám đốc Trung Tâm Stanford về Xung Đột và Đàm Phán Quốc Tế tại Đại Học Stanford. Ông là một học giả về luật quốc tế với kiến thức chuyên môn về nhiều lãnh vực như luật an ninh quốc gia và quốc tế, luật chiến tranh, giải quyết tranh chấp quốc tế, và luật hình sự quốc tế (gồm cả công lý chuyển tiếp). Lãnh vực nghiên cứu của ông chủ yếu về luật quốc tế và đối sách với những đe dọa an ninh hiện đại của khủng bố quốc tế, việc gia tăng những vũ khí giết người hàng loạt, và những trường hợp tội ác chống nhân loại lan rộng. Ông cũng nghiên cứu quan hệ giữa luật quốc tế và luật quốc gia trong bối cảnh những xung đột vũ trang không đối xứng giữa Hoa Ký và những nhóm phi chính phủ và đối phó với khủng bố.

 

Điếu Cày: ‘Đấu tranh để cho ngày trở về’

Điếu Cày: ‘Đấu tranh để cho ngày trở về’

BBC

Phát biểu tại phi trường Los Angeles hôm 21/10, Blogger Điếu Cày nói:

“Tôi thấy chính phủ Hoa Kỳ thì mong muốn tôi trở thành một công dân của Hoa Kỳ nhưng tôi không hiểu tại sao chính phủ Việt Nam lại muốn trục xuất tôi.

Những việc tôi làm chỉ mang lại lợi ích cho dân tộc Việt Nam, cho tổ quốc Việt Nam. Điều đó đáng để chính phủ Việt Nam phải suy nghĩ.”

Khi được hỏi liệu ông có nghĩ trong tương lai sẽ về lại Việt Nam hay không, ông Nguyễn Văn Hải trả lời: “Tôi sang đây đấu tranh là để cho ngày trở về”.

Đoạn phim do báo Người Việt thực hiện.

Blogger Điếu Cày được tự do, đang trên đường sang Mỹ (Nguoi-viet.com)

httpv://www.youtube.com/watch?v=l8ykC9fgfRA#t=71

Việt Nam trong danh sách các sân bay tệ nhất Châu A’

Việt Nam trong danh sách các sân bay tệ nhất Châu A’

VOA

Hành khách xếp hàng tại quầy kiểm tra vé ở sân bay Tân Sơn Nhất, TP HCM.

Hành khách xếp hàng tại quầy kiểm tra vé ở sân bay Tân Sơn Nhất, TP HCM

Trà Mi-VOA

20.10.2014

Hai sân bay quốc tế lớn nhất của Việt Nam bị đưa vào danh sách các phi trường tệ nhất Châu Á trong bảng khảo sát 2014 do trang mạng The Guide to Sleeping in Airports thực hiện.

Kết quả vừa công bố được báo chí Việt Nam trích đăng cho thấy sân bay Nội Bài ở Hà Nội xếp thứ 5 và phi trường Tân Sơn Nhất ở TPHCM giữ hạng 8 trong danh sách 10 sân bay tồi nhất khu vực vì các điều kiện cơ sở hạ tầng và phục vụ yếu kém.

Cuộc khảo sát được thực hiện qua ý kiến bầu chọn của những người du hành quốc tế dựa vào các yếu tố chính như vệ sinh sân bay, thái độ phục vụ, và điều kiện về cơ sở vật chất của phi trường.

Báo nhà nước dẫn lời giới chức hàng không Việt Nam bác bỏ đánh giá của cuộc khảo sát, nói rằng ‘không phản ánh đúng thực tế và thiếu khách quan.’

Một hành khách quốc tế đã trên 50 lần bay sang Việt Nam từ năm 1997 tới nay mà chuyến đi mới nhất chỉ cách đây vài tháng, đồng tình với kết quả trên bảng xếp hạng.

Việt Nam trong danh sách các sân bay tệ nhất Châu Á

Giáo sư Jonathan London thuộc Đại học Thành thị Hong Kong, nhà xã hội học-kinh tế chính trị học chuyên về Việt Nam, nhận xét:

“Sân bay của Việt Nam vẫn còn nhiều vấn đề lắm. Riêng chuyện phải chờ mãi mới lấy được hành lý ở sân bay Nội Bài của Hà Nội đã là một yếu tố làm cho tôi rất chán. Rất nhiều lần, đến  mức hiện nay tôi luôn cố gắng để chỉ mang một túi carry-on mà thôi, vì không muốn chờ hơn 30 phút để lấy hành lý. Sân bay Tân Sơn Nhất ở Sài Gòn cũng hơi chật và đã có khi tôi phải xếp hàng chờ đợi rất lâu. Về vấn đề hối lộ, tôi chưa gặp khó khăn nào, tôi chưa đưa tiền cho ai cả, đặc biệt những người Việt kiều về nước muốn tránh vấn đề thì có hiện tượng họ cho tiền vào hộ chiếu, nhưng bản thân tôi chưa gặp.”

Du khách thường xuyên sang Việt Nam này nói vấn đề nhức nhối nhất của các sân bay Việt Nam là điều kiện vệ sinh vô cùng thấp.

Giáo sư London:

“Vấn đề vệ sinh không phải là chuyện đặc biệt ở sân bay mà là một vấn đề ở cả nước Việt Nam. Việt Nam muốn phát triển các dịch vụ tiêu chuẩn quốc tế thì việc nâng cao thực hiện vệ sinh ở các sân bay là rất nên cố gắng thực hiện và giải quyết. Những điều kiện ở các sân bay Việt Nam sẽ tạo ra những cảm giác đáng nhớ đối với khách sang Việt Nam. Họ vào các phòng vệ sinh ở sân bay Việt Nam thấy quá tệ, quá tồi thì chắc chắn họ sẽ nhớ. Vì vậy, nên ưu tiên cho những sân bay đã.”

So sánh điều kiện phi trường của Việt Nam với các nước lân cận trong khu vực với ánh mắt một hành khách thường xuyên qua lại các nước Châu Á, Giáo sư Jonathan London cho rằng:

“Nếu đánh giá sân bay Việt Nam so với trước đây khoảng 10 năm, tôi sẽ cho khoảng 6 điểm cho những tiến bộ đã đạt. Nhưng nếu so sánh với các sân bay khác trong khu vực, tôi nghĩ chỉ đạt 4 điểm tối đa, tức chưa đạt mức trung bình.”

Trang mạng The Guide to Sleeping in Airports được thành lập từ năm 1996 có chức năng là kho dữ liệu đánh giá các sân bay trên toàn thế giới.

Nguồn: Sleepinginairports.net/TuoiTre/ThanhNien/VOA Interview

Thực ảo hiệu quả dự án sân bay Long Thành

Thực ảo hiệu quả dự án sân bay Long Thành

Trà Trường Gửi cho BBC từ Sài Gòn

Theo dự kiến ngày 22-10, dự án xây dựng và khai thác sân bay Long Thành – Đồng Nai sẽ được trình Quốc hội để xin chủ trương đầu tư.

Dự án này được chia làm 3 giai đoạn. Giai đoạn 1 từ nay đến 2025, được xây dựng với tổng mức đầu tư trên 7,8 tỉ USD, tương đương 164.000 tỉ đồng.

Từ năm 2017 đến năm 2025, sân bay Long Thành sẽ được thực hiện công suất thiết kế và đưa vào khai thác đón khoảng 25 triệu lượt khách và 1,2 triệu tấn hàng hóa/năm.

Để trấn an dư luận và thuyết phục quốc hội, thu hút nhà đầu tư, luân chứng kinh tế kỹ thuật dự án này (Giai đoạn 1) được tính toán rất hấp dẫn bởi nó tác động tích cực đến kinh tế – xã hội với tỉ suất nội hoàn kinh tế (EIRR) trên 22%.

Thực tế thì như thế nào?

Việc xây dựng mới sân bay Long Thành – Đồng Nai là quy luật, yêu cầu tất yếu cho tương lai, phù hợp phát triển kinh tế xã hội, khi công suất khai thác sân bay Tân Sơn Nhất ở ngưỡng tới hạn. Hơn nữa sân bay ở xa khu vực thành phố Hồ Chí Minh dành cho chủ yếu là hành khách nước ngoài cũng góp phần khai thác cơ sở hạ tầng mới, thúc đẩy phát triển kinh tế xã hội khu vực phía nam.

Công suất khai thác của nhà ga Cảng hàng không quốc tế Tân Sơn Nhất là 20 triệu hành khách/năm. Năm 2013 đã có 20 triệu lượt khách, trong đó có khoảng 9 triệu lượt hành khách quốc tế và 11 triệu lượt hành khách nội địa. Hiện vẫn đang đầu tư mở rộng lên quy mô 25 triệu lượt khách cho gói dự án có tổng mức là 2.311,2 tỷ đồng để đáp ứng tăng trưởng cho những năm tiếp theo.

Vấn đề đáng nói đến là hiệu quả đầu tư của dự án sân bay Long Thành – Đồng Nai nếu tính đúng, tính hợp lý thì lập luận hiệu quả tỷ suất hoàn vốn nội tại như tính toán là 22% – phải chăng là con số mơ hồ và ngụy biện

” Vấn đề đáng nói đến là hiệu quả đầu tư của dự án sân bay Long Thành – Đồng Nai nếu tính đúng, tính hợp lý thì lập luận hiệu quả tỷ suất hoàn vốn nội tại như tính toán là 22% – phải chăng là con số mơ hồ và ngụy biện?”

Với lượng hành khách, hàng hóa và tăng trưởng theo dự đoán cố định được chia sẻ cho hai nhà ga, thì không thể lấy số lượng chung đó tính hoàn vốn và lãi cho một nhà ga. Cũng có nghĩa việc tính toán hiệu quả kinh tế thời điểm song song cùng khai thác 2 sân bay Tân Sơn Nhất và Long Thành hợp lý nhất là khai thác hết công suất của sân bay Tân Sơn Nhất, sản lượng khai thác còn lại của sân bay Long Thành là giá trị hành khách tăng trưởng sau năm 2018 và tăng trung chuyển nếu có.

Tỷ lệ bình quân tăng trưởng hành khách nội địa cho nhiều năm cũng phải xem xét, khi hệ thống giao thông cao tốc đường bộ dọc cả nước đưa vào sử dụng, thuận lợi và giá thành của việc này cũng ảnh hưởng gây giảm không nhỏ, chưa kể tương lai sẽ phát triển các phương tiện vận chuyển khác bằng đường sắt có vận tốc lớn.

Tỷ lệ tăng trưởng hành khách quốc tế chủ yếu là khách du lịch, cũng phụ thuộc lớn vào đầu tư, chính sách, khuếch trương thu hút khách du lịch của chính phủ. Một đất nước còn nhiều chặt chém về giá cả dịch vụ, chính sách còn ràng buộc nhiều về “thuần phong mỹ tục” theo đức hạnh của Khổng giáo, chưa hình thành, tổ chức được một đường phố du lịch đi bộ về đêm cho người du lịch nước ngoài, chỉ biết trấn áp kinh doanh vỉa hè như con đường “phố Tây” Bùi Viện gần đây là một ví dụ.

Nhìn lại Thái Lan, sau nhiều năm tăng trưởng đến nay đạt được 45 triệu hành khách và 1,8 triệu tấn hàng hóa trên năm đối với sân bay Suvarnabhumi. Nhưng lượng hành khách du lịch 2013 đã lên tới 26,5 triệu du khách.

Việt Nam hiện tại đạt được 7,5 triệu du khách trên năm. Vậy thì tới bao giờ Việt Nam mới có được lượng khách quốc tế gấp hơn 3 lần hiện tại để phù hợp với số liệu tính toán hiệu quả khi đưa sân bay Long Thành vào khai thác.

Trong tính toán, tỷ suất nội hoàn của sân bay Long Thành lấy số liệu hành khách tăng trưởng dương bình quân theo năm. Nhưng thực tế nhìn lại vài năm gần đây không ít các nước trên thế giới có lượt khách quốc tế tăng trưởng âm.

Du khách vào VN tăng nhưng chưa nhiều như các nước trong khu vực

Cụ thể khu vực Châu Á có Singapore, Ấn Độ năm 2012 và Trung Quốc năm 2013. Nếu Việt Nam rơi vào trường hợp như các nước đó liệu bài toán tính hiệu quả còn hợp lý không?

‘Niềm tin chủ quan

Giấc mơ sân bay Long Thành thành cảng trung chuyển quốc tế khu vực là phải cạnh tranh gay gắt với sân bay Chek Lap Kok (Hong Kong), Changi (Singapore), Suvamabhumi (Thái Lan) KLIA 1 và KLIA 2 (Malaysia) và thu hút thật tốt về du lịch… chứ không đơn giản là đếm cua trong lỗ để tính toán hiệu quả tỷ suất đầu tư…

Trước đây với ảo mộng xây dựng cảng trung chuyển quốc tế Vân Phong cạnh tranh với cảng PSA của Singapore, cảng Hong Kong với tổng vốn đầu tư khoảng 3,6 tỉ USD, kết quả dự án bị phá sản, thiệt hại giá trị đã đầu tư, ảnh hưởng kinh tế dân sinh khu vực đang là bài học nhãn tiền.

Việc bảo đảm tăng trưởng trong tương lai gần theo số liệu dự đoán chủ quan có lợi theo chủ định, tính toán sản lượng khai thác trùng lặp thì có thực là một dự án hiệu quả không?

Việc cam kết sẽ tự chịu trách nhiệm trả nợ vốn đầu tư dự án của Tổng công ty Cảng hàng không Việt Nam từ nguồn vay lại ODA của Chính phủ cho là thật đi nữa, cũng nên hiểu rằng khi đầu tư dự án này không hiệu quả, phải trả nợ lấy từ nguồn khai thác tài sản khác của nhà nước – cũng là bất hợp lý.

Lấy lý do “qua các dự án hàng không đã được đầu tư và đưa vào sử dụng, ngành hàng không hoàn toàn có thể khẳng định tính hiệu quả của việc đầu tư sân bay Long Thành”, là chưa phân biệt được giá trị hữu hình, vô hình mà dự án đó đang lợi dụng, khác với một dự án xây dựng mới hoàn toàn trên những con số tính toán dự tính có nhiều sai lệch với giới hạn bởi thực tế về nhu cầu và cạnh tranh.

Tham nhũng trong việc xây dựng dự án này chắc chắn sẽ và phải có. Tham nhũng có thể sinh ra ở bất kỳ công đoạn nào, từ việc giao nhận thầu thiết kế, thi công, quản lý, mua sắm thiết bị, kiểm định, kiểm toán bố trí nhân sự… đó là điều mặc định.

Tuy nhiên, hiện tại ở Việt Nam không phải đầu tư sân bay mà đầu tư các dự án khác thì cũng khó loại trừ được tham nhũng. Đặt nặng vấn đề tham nhũng cũng chưa phải là lý do để nghi ngờ tính khả thi của dự án này.

Phải chăng chính phủ nên xem xét chiều hướng khác, phù hợp với tăng trưởng lượng hành khách sân bay Tân Sơn Nhất cho nhiều năm sau, khai thác hiệu quả chất lượng hơn là số lượng, giảm lượng khách di chuyển nội địa vốn chiếm đa phần hiện tại, bằng cách đầu tư và kêu gọi đầu tư đường sắt khổ tiêu chuẩn với vận tốc 160-200 km/h cho nhiều giai đoạn.

Sân bay Long Thành sẽ phải giành khách với Tân Sơn Nhất (trong hình)?

Vừa kết hợp phát triển kinh tế, xã hội đất nước hợp lý, bền vững, phát triển du lịch, dân sinh, chia sẻ khả năng khai thác hành khách quốc tế của hai sân bay còn lại.

Vừa tránh chồng chéo lượng hành khách có nhu cầu cố định, nhưng khi lập dự án phát triển nào về giao thông vận tải trong nước cũng đem vào làm cơ sở cộng với tăng trưởng để tính toán hiệu quả đầu tư.

Hoặc chính phủ nên xem xét lại quy mô xây dựng sân bay Long Thành phù hợp với lượng hành khách tăng trưởng, cùng khai thác hiệu quả công suất của sân bay Tân Sơn Nhất và làm nền tảng cho xây dựng mở rộng đáp ứng nhu cầu thực tế với tình hình phát triển kinh tế xã hội đất nước sau này.

Không nhất thiết bằng mọi giá phát triển kinh tế nước nhà trong hoàn cảnh nợ công hiện nay bằng cách phải cạnh tranh vận tải hàng không với các nước phát triển khu vực, khi họ đã xây dựng cơ sở hạ tầng hiện đại với công suất dự trữ lớn, đã có giá trị nền tảng chuyên nghiệp về thu hút du lịch, thu nhập bình quân đầu người cao và có nhiều lợi thế về chính sách kinh tế, xã hội, môi trường.

Đừng để một dự án cất cánh quá lệ thuộc vào niềm tin chủ quan. Đừng đưa sân bay Long Thành vào ván bài không cân sức với vận chuyển hàng không khu vực.

Bệnh ung thư tăng nhanh tại Việt Nam

Bệnh ung thư tăng nhanh tại Việt Nam

Nguoiviet.com

HÀ NỘI – Số người mắc bệnh ung thư tại Việt Nam tăng nhanh nhưng cơ sở điều trị thiếu thốn và khám phá trễ nên số người chết cũng tăng nhanh trong những năm qua.

Bệnh nhân quá tải tại Viện Ung Bướu Sài Gòn,
ba người nằm chung trên cái giường nhỏ. (Hình: Thanh Niên)

Ngày 16 Tháng Mười, Bộ Y Tế Việt Nam phối hợp với Hội Ung Thư Việt Nam tổ chức tại Hà Nội một buổi hội thảo quốc gia về phòng chống ung thư lần thứ 17.

“Tại Việt Nam, theo ghi nhận ung thư tại một số tỉnh, thành phố lớn bao gồm Hà Nội, Sài Gòn, Thái Nguyên, Hải Phòng, Huế, Cần Thơ… ước tính mỗi năm có từ 130 nghìn đến 160 nghìn trường hợp mắc mới, trong đó có khoảng 85 nghìn đến 115 nghìn người tử vong do căn bệnh này.” Bản tin TTXVN thuật lại các con số thống kê được nêu ra trong buổi hội thảo.

Cuối năm 2012, một cuộc hội thảo về bệnh ung thư tại Việt Nam do Viện Ung bướu ở Sài Gòn tổ chức cũng đã từng báo động rằng bệnh ung thư đang tăng nhanh. Bệnh nhân dồn đến viện Ung Bướu quá đông nên bệnh nhân nằm 4 người cài vào nhau trên một giường nhỏ. Ở khu bệnh nhi ưng bướu thì bệnh nhân phải nằm cả dưới gầm giường.

Trong bản tin ngày 7 Tháng Mười Hai, 2012, báo Tuổi Trẻ thuật lại bản báo cáo thời gian này cho biết “mỗi năm có thêm khoảng 150,000 ca mắc bệnh và 75,000 ca tử vong do ung thư. Ở Sài Gòn, ung thư là một trong những bệnh phổ biến nhất và đang có dấu hiệu gia tăng nhanh”.

Hơn một năm sau thì bây giờ nói mỗi năm tăng lên tới 160,000 người bị bệnh ung thư mới. Các nguyên  nhân chính yếu dẫn đến bệnh này, theo bản phúc trình trong buổi hội thảo là do uống rượu, hút thuốc lá quá độ, môi trường sống độc hại, thực phẩm đầy hóa chất.

Những thống kê trước đây nói 30% các trường hợp ung thư tại Việt Nam có hậu quả từ thuốc lá. Vì khám phá và điều trị quá trễ (70%) nên phần lớn các con bệnh ung thư tại Việt Nam không qua khỏi chỉ trong vòng ít tháng kể từ khi biết mình bị ung thư. Nếu khám phá sớm, nhiều loại ung thư có thể chữa được hay ít nhất cũng kéo dài tuổi thọ.

Bệnh nhân trẻ em bị ung thư phải nằm cả dưới gầm giường vì thiếu chỗ. (Hình: VNExpress)

Hiện Việt Nam chỉ có 6 bệnh viện ung bướu, 35 trung tâm/khoa và đơn vị điều trị ung bướu thuộc bệnh viện đa khoa, chuyên khoa tuyến Trung ương và tuyến tỉnh nên vẫn không đáp ứng đủ nhu cầu điều trị cho một số lượng bệnh nhân quá nhiều, lại ngày một đông hơn.

Mặt khác, cuối tuần trước, một hội nghị về bệnh tim mạch được tổ chức ở Đà Nẵng thấy phúc trình răng số người mắc bệnh tim mạch ở Việt Nam hiện nay cũng rất nhiều và số người chết về bệnh này “cũng ngang ngửa với số người chết vì bệnh ung thư”, báo Thanh Niên tường thuật.

Tờ Thanh Niên nói theo dự đoán của Hội Tim Mạch Thế Giới, đến năm 2017 Việt Nam sẽ có 20% dân số mắc bệnh tim mạch và tăng huyết áp, đáng báo động là những năm gần đây bệnh lý tăng huyết áp đang trẻ hóa với rất nhiều đối tượng trong độ tuổi lao động và tỷ lệ tăng huyết áp của những người từ 25 tuổi trở lên ở Việt Nam đã là 25.1%. (TN)

Để dân không còn phải ‘quan tài diễu phố’

Để dân không còn phải ‘quan tài diễu phố’

Vụ quan tài diễu phố ở Móng Cái, Quảng Ninh

Gia đình ông Nguyễn Văn Sửu đưa quan tài của ông tới các trụ sở công quyền ở TP. Móng Cái.

Chính quyền cần kiểm điểm lại cách thức làm việc và thi hành công vụ, cũng như tiếp đón dân và giải quyết oan sai để tránh tiếp diễn các bức xúc của dân như các vụ ‘quan tài diễu phố’ vẫn xảy ra trong thời gian gần đây, theo một nhà quan sát từ trong nước.

Việc các cấp thừa hành công vụ mắc sai phạm trong quá trình làm việc có thể xảy ra, nhưng sai tới đâu, nếu có, cần được điều tra, xử lý tới đó và không ‘lẩn tránh đối thoại’, trao đổi thậm chí ‘xin lỗi’ dân có thể là các cách làm ổn hơn là dùng sức mạnh và ‘đóng cửa’ hay ‘lẩn tránh’ đối thoại, vẫn theo ý kiến này.

Trao đổi với BBC hôm 19/10/2014, nhân việc tại thành phố Móng Cái, tỉnh Quảng Ninh vừa diễn ra một vụ ‘quan tài diễu phố’ của dân khiếu nại về việc một nghi can bị cơ quan công an giam giữ đã tử vong với lý do ‘thắt cổ tự tử’ bất bình thường, kỹ sư Nguyễn Lân Thắng nói:

“Tôi nghĩ chính quyền cần phải kiểm điệm lại sâu sắc cách thức làm việc. Bởi vì chính quyền nào cũng thế thôi, không có chuyện này thì chuyện kia, ngay cả ở các nước tư bản, thì bộ phận thừa hành công vụ người ta làm sai là chuyện hết sức bình thường.

” Ai sai, ở đâu sai, ngành nào sai, chỗ nào sai thì họ xử lý rất là quyết liệt và công bằng, cần phải có công lý thì những sự việc này mới tránh được

Kỹ sư Nguyễn Lân Thắng “

“Nhưng mà ai sai, ở đâu sai, ngành nào sai, chỗ nào sai thì họ xử lý rất là quyết liệt và công bằng, cần phải có công lý thì những sự việc này mới tránh được.”

Về cách thức công an và chính quyền thành phố Móng Cái vừa xử lý trong vụ gia đình ông Nguyễn Văn Sửu, 41 tuổi, người bị chết trong đồn công an trong lúc bị tam giam và điều tra, đã mang quan tài của ông tới các trụ sở công an, công quyền của thành phố, kỹ sư Lân Thắng nói tiếp:

“Tôi nghĩ rằng việc dù có xảy ra trong đồn công an lỗi của ai cũng không phải là lỗi của cả ngành công an, mà là lỗi của người thừa hành công vụ.

“Thế thì những người có trách nhiệm ở trong sự việc này, nếu như họ có một sự quyết đoán và sự nhận trách nhiệm về mình, mà họ xử lý rốt ráo sai phạm của cấp dưới và không bao che, thì tôi nghĩ sự việc sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”

‘Không chính danh?’

Vụ quan tài diễu phố ở Móng Cái, Quảng Ninh

Truyền thông mạng đưa tin cảnh sát dùng xe lớn bịt lối vào cửa các trụ sở công quyền ở Móng Cái.

Cũng hôm Chủ Nhật, Tiến sỹ Phạm Chí Dũng, Chủ tịch Hội nhà báo Độc lập của Việt Nam, đưa ra bình luận với BBC.

Ông nói: “Vấn đề những cái chết xảy ra ở trong đồn công an xảy ra cho tới giờ thỉnh thoảng vẫn xảy ra ở một số nơi, ngay sau khi dư luận và công luận quốc tế và trong nước đã lên án đối với ngành công an để xảy ra những cái chết như vậy.

“Và nếu chúng ta thống kê, có thể thấy từ năm 2012 tới nay, đã có ít nhất ba chục trường hợp bị chết ở trong đồn công an vì nhiều lý do khác nhau, mà trong đó cũng khá nhiều trường hợp đã treo cổ tự tử, giống như trường hợp ở Móng Cái.

” Hành vi của ngành công an, tôi cho là không có lửa thì không có khói, bản thân ngành công an họ đã có những dấu hiệu có lẽ là có những điều sai trái, cho nên họ cảm thấy là họ phải ngăn chặn

Tiến sỹ Phạm Chí Dũng “

“Và đó là lý do mà người dân đặc biệt nghi ngờ thái độ, hành vi và sự trung thực của ngành công an, do đó ngành công an không thể có lý do nào để giải biện những việc này ngoài việc họ phải dỡ ngay những chiếc xe ra khỏi cổng đồn của họ và họ phải đứng ra giải thích cho dân chúng nghe.

“Nhưng tôi hoài nghi là ngành công an có được tính chính danh đó và họ cũng chưa thấm nhuần được Công ước chống tra tấn là như thế nào.”

Bình luận về cách thức ứng xử của công an và chính quyền của thành phố Móng Cái, khi sử dụng nhiều xe tải, xe công trình lớn chặn ngang cổng, cửa vào các trụ sở của công an, chính quyền và trên đường mà quan tài diễu phố đi qua, Tiến sỹ Phạm Chí Dũng nói:

“Hành vi của ngành công an, tôi cho là không có lửa thì không có khói, bản thân ngành công an họ đã có những dấu hiệu có lẽ là có những điều sai trái, cho nên họ cảm thấy là họ phải ngăn chặn.

“Và việc đó cũng theo thói quen của họ thôi, khi họ ngăn chặn dân oan đất đai, hay đình công, hay người dân tộc thiểu số, thì đối với những trường hợp như thế này, họ cũng dùng xe tiêu trường, tiêu trọng để họ ngăn chặn và điều đó cho thấy công an không chính danh.”

‘Không ai từ chức’

Vụ quan tài diễu phố ở Móng Cái, Quảng Ninh

Gia đình cho rằng nạn nhân không thể tự tử bằng ‘thắt cổ khi trần nhà thấp hơn chiều cao’ của ông.

So sánh cách thức xử lý các vụ việc được cho là ‘oan sai’ làm người dân bức xúc với công an và chính quyền giữa Việt Nam và một số quốc gia ở phương Tây, trong đó có châu Âu, nhà báo Phạm Chí Dũng nói thêm:

“Tôi biết rằng ở các nước châu Âu, khi xảy ra một trường hợp như vậy thì vài chục ngàn người biểu tình, người ta xuống đường rất đông, và ngành tư pháp, bộ trưởng bộ công an phải đứng ra xin lỗi và thậm chí phải từ chức về chuyện đó.

“Nhưng ở Việt Nam cũng xảy ra ba, bốn chục trường hợp rồi, nhưng không có một ai từ chức cả, cũng không có ai đứng ra nhận lỗi.

“Làm mãi thì vụ 5 công an Phú Yên dùng nhục hình với bị can mới được đưa ra tòa xét xử, nhưng cho tới giờ vụ này vẫn chưa đi tới đâu.”

” Từ trước đến nay, rất nhiều bài báo ở trong nước đã sử dụng không ổn từ ngữ để chỉ người, sự việc liên quan đến các vụ án này, mà nhất là không sử dụng từ nghi can

Kỹ sư Nguyễn Lân Thắng “

Tường trình vệ vụ quan tài diễu phố mới nhất vừa xảy ra ở Móng Cái, tỉnh Quảng Ninh, một số báo chí chính thống đã sử dụng một số cụm từ như “hiếu kỳ” để phản ánh người dân theo dõi hoăc tham gia vụ phản đối, hay dùng từ ‘can phạm’ để nói về những nạn nhân được cho là mới chỉ là ‘nghi can’ khi thiệt mạng trong lúc bị giam giữ.

Bình luận về các cách thức sử dụng ngôn từ này trên các tờ báo và truyền thông nhà nước, kỹ sư Nguyễn Lân Thắng nói:

“Từ trước đến nay, rất nhiều bài báo ở trong nước đã sử dụng không ổn từ ngữ để chỉ người, sự việc liên quan đến các vụ án này, mà nhất là không sử dụng từ nghi can, bởi vì người ta có vào đồn công an, người ta có bị điều tra, thì người ta vẫn chưa có kết luận của tòa án về tội của họ, thì không thể nào dũng những từ ngữ nặng nề để gọi họ được.”

‘Sẽ xử lý nghiêm?’

Vụ quan tài diễu phố ở Quảng Ninh

Truyền thông mạng VN phản ánh việc đông đảo công an dùng các xe lớn, nhỏ chặn đám diễu quan tài.

Nhiều tổ chức giám sát nhân quyền, dân chủ ở quốc tế và khu vực đã nhiều lần yêu cầu chính quyền Việt Nam chấm dứt các hành vi lạm dụng bạo lực, bạo hành, ngăn chặm và xâm phạm các quyền cơ bản của người dân.

Trong đó có việc nhiều tổ chức đã yêu cầu chính quyền Việt Nam tôn trọng công ước quốc tế về chống tra tấn, sử dụng nhục hình và ngược đãi mà chính quyền Việt Nam đã ký.

” Một khi có hành vi tra tấn hay nhục hình thì sẽ bị xử lý nghiêm theo pháp luật Việt Nam

Bộ ngoại giao Việt Nam “

Mới đây, ngày 16/9/2014, Tổ chức theo dõi nhân quyền Human Rights Watch lần đầu tiên ra phúc trình về tình hình bạo lực của công an Việt Nam đối với những người bị giam giữ dưới tiêu đề ‘Công (bất) an: Những cái chết trong trại giam và sự bạo hành của công an Việt Nam’.

Chính quyền Việt Nam đã ngay lập tức lên tiếng phản bác báo cáo này, gọi đó là ‘những luận điệu sai trái’ của tổ chức quốc tế nói trên.

Bộ Ngoại giao Nam khẳng định nhà nước Việt Nam ‘cam kết chống lại’ mọi hành vi tra tấn, nhục hình, và đối xử tàn bạo trong điều tra, xét xử, điều ‘được thể hiện rõ’ qua việc ký kết Công ước Liên hiệp quốc về Chống Tra tấn từ tháng 11 năm ngoái.

Phó phát ngôn viên của Bộ Ngoại giao Việt Nam, bà Trần Thị Bích Vân, nhấn mạnh:

“Một khi có hành vi tra tấn hay nhục hình thì sẽ bị xử lý nghiêm theo pháp luật Việt Nam.”

Nhật bác tin cho VN vay tiền xây sân bay

Nhật bác tin cho VN vay tiền xây sân bay

Dự án sân bay Long Thành đang gây nhiều tranh cãi trong nước do vấn đề nợ công của Việt Nam

Đại sứ quán Nhật Bản tại Hà Nội vừa bác thông tin từ Bộ Giao thông Vận tải Việt Nam nói Tokyo cho vay tiền để xây dựng sân bay Long Thành.

Hôm 17/10, báo Tuổi Trẻ dẫn lời Thứ trưởng Bộ Giao thông Vận tải Phạm Quý Tiêu cho biết Nhật Bản đã “cam kết” cho Việt Nam vay 2 tỷ đôla để xây dựng dự án này.

Thông tin trên được ông Tiêu thông báo trong buổi tọa đàm trực tuyến sáng cùng ngày về chủ đề “Dự án sân bay Long Thành: Cơ hội và thách thức”, Tuổi Trẻ cho biết.

“Phải dùng vốn ODA và trái phiếu Chính phủ vì cho đến bây giờ với hàng không dân dụng thì hạ tầng khu bay, đường băng, sân đỗ vẫn chưa có nhà đầu tư nào quan tâm đầu tư theo hình thức Xây dựng – Kinh doanh – Chuyển giao và Hợp tác công tư”, ông Tiêu được dẫn lời nói.

“Để đảm bảo khẩn nguy về an ninh hàng không thì nhà nước phải đầu tư. Cho nên ở đây đặt ra vấn đề có vốn ODA.

“Cái này đã được cam kết giữa hai Thủ tướng Việt Nam và Nhật Bản vào cuối năm 2013. Phía Nhật Bản quan tâm và sẽ dành khoảng 2 tỷ đôla cho dự án này.”

Trả lời BBC chiều 17/10, ông Hayashi Hiroyuki, Bí thư thứ nhất phụ trách về vốn cho vay tại Đại sứ quán Nhật Bản ở Hà Nội, nói thông tin do ông Tiêu đưa ra là “sai sự thật”.

“Chính phủ Nhật Bản chưa quyết định gì về khoản đầu tư nói trên và vì thế chưa hứa hẹn gì với phía Việt Nam về sân bay Long Thành”, ông nói.

Ông Hiroyuki nói đã liên lạc với Bộ Giao thông Vận tải Việt Nam để yêu cầu làm rõ thông tin trên.

Nợ chạm trần

Chính phủ Nhật Bản không hứa hẹn gì với phía Việt Nam về sân bay Long Thành

Ông Hayashi Hiroyuki, Bí thư thứ nhất tại Đại sứ quán Nhật Bản ở Hà Nội

Dự án sân bay Long Thành, với tổng vốn đầu tư khoảng 18 tỷ đôla, đang gây nhiều tranh cãi trong nước trong bối cảnh nợ công của Việt Nam đang chạm ngưỡng an toàn.

Giai đoạn một của dự án có tổng chi phí được truyền thông trong nước nói là 7,8 tỷ đôla, trong đó 50% vốn ODA và trái phiếu chính phủ, 50% còn lại là các nguồn vốn khác.

Báo điện tử VnExpress hôm 14/10 dẫn lời Phó Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân phát biểu trước đại diện các doanh nghiệp châu Âu tại Hà Nội cho biết nợ công có khả năng “đạt suýt soát 64% GDP” vào cuối năm 2015.

“Chúng tôi quy định nợ công không vượt quá 65% GDP”, bà nói thêm.

Trong cuộc nói chuyện với BBC ngày 14/10, Tiến sỹ Phạm Thế Anh, từ Đại học Kinh tế Quốc dân Hà Nội, nói mức nợ công nói trên là đã bao gồm các dự án lớn như sân bay Long Thành.

“Ở đây là họ đã tính tới một số các dự án mà chính phủ đang xin phép quốc hội phê duyệt để thực hiện ví dụ như dự án sân bay Long Thành và một số dự án lớn khác,” ông nói.

“Các dự án này chủ yếu đều dùng vốn đi vay nên nếu được cho phép thực hiện sẽ đẩy mức nợ công của Việt Nam lên sát ngưỡng an toàn.”

“Việc này có thể tác động đến các nhà đầu tư tài chính, gây tâm lý lo ngại và có thể làm ảnh hưởng đến đánh giá về độ an toàn của nợ công Việt Nam.”

“Bên cạnh đó, mức vay nợ của Việt Nam hiện nay tương đối là cao. Trong khi đó, chính phủ vẫn tiếp tục tham gia cam kết thực hiện các dự án kinh tế quá lớn, nằm ngoài khả năng cân đối thu chi.”

“Việc này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến khu vực tư nhân, cụ thể là khiến vốn mà lẽ ra khu vực tư nhân có thể tiếp cận bị giảm đi rất nhiều”.

Xin xem thêm:

Chế độ Hà Nội dối trá về việc vay tiền của Nhật (báo Nguoiviet.com)

Người Sài Gòn tập sống chung với lũ lụt

Người Sài Gòn tập sống chung với lũ lụt

Nhóm phóng viên tường trình từ Việt Nam
2014-10-15

RFA

Sài Gòn mừa mưa

Sài Gòn mừa mưa

RFA

Lũ, đó là khái niệm có thể nói rằng rất xa lạ với người Sài Gòn, thế nhưng thời gian gần đây, người Sài Gòn bắt đầu tập sống chung với lũ, khác với việc sống chung với nước ngập như trước đây. Sở dĩ nói rằng người Sài Gòn đang tập sống chung với lũ bởi vì tình trạng ngập nước hiện nay ở thành phố Sài Gòn không còn là tình trạng ngập úng như trước đây mà tốc độ dâng nước của các con sông Sài Gòn tràn vào thành phố còn nhanh hơn cả lũ lụt miền Trung.

Cứu trợ Sài Gòn!?

Một cư dân Sài Gòn tên Miên, ở quận Tư, Sài Gòn, chia sẻ: “Đặc trưng của Sài Gòn là thành phố kênh rạch, xây dựng theo thủy văn tự nhiên. Nhưng giờ mình lấp kênh, rạch bừa bãi rồi nên dễ ngập úng, rất khó để cải tạo. Họ sang lấp để mở rộng diện tích theo sự phát triển của đô thị nhưng không phát triển kèm cơ sở hạ tầng đúng. Cái tên Sài Gòn – Hòn ngọc viễn đông giờ nghe cũ rồi, hài hướt rồi. Cũng nằm trong lý do dốt nát về địa chất, tham nhũng thôi. Thì những địa phương đồng bằng đông dân cư thì tình trạng ngập càng ngày nặng. Nhiều khi ngập cả phường, cả con đường, rất nhiều hệ lụy. Thứ nhất là vệ sinh phòng bệnh cực kỳ nguy hiểm, lưu thông dẫn đến tai nạn giao thông, thứ ba nữa là tài sản gia đình, như bàn ghế tủ hư hết. Liều mà sống chứ quá khổ, quá khổ. Thành phố mà lội giữa sình, đúng là bi kịch.”

Theo ông Miên, nếu như những năm trước 1975, người Sài Gòn đôi khi còn lãng mạn nghĩ rằng bằng cách này hay cách khác để về thăm quê miền Trung trong dịp lũ lụt, để được ăn bánh xèo đầu mùa, được bơi ghe đi bắt dế, bắt cá… Thì hiện tại, những chuyện đó không cần phải đi đâu xa, ngay tại Sài Gòn vẫn có thể lội bì bõm nước lụt và cũng có bánh xèo, có cá, chuột, đặc biệt bắt chuột cống ở Sài Gòn thì con nào con nấy nặng cả ký. Nhìn chung, đời sống ở thành phố Sài Gòn mùa mưa bây giờ tiến xa về mức độ chịu đựng ngập lụt so với những vùng miền khác.

Để khẳng định cái điều mà ông Miên cho là mức độ chịu đựng tiến xa ấy, ông Miên làm một phép so sánh, ví dụ như người miền Trung còn có đám ruộng, khu vườn, nếu lụt lội, ít nhất cũng có chỗ để lội ra lội vào cho đỡ cúm chân, ở Sài Gòn thì không có, mọi thứ đồ đạt phải chồng chất ngổn ngang để chạy nước, bước ra đường thì cơ man các loại xe chết máy, không khí ngột ngạt, không gian chật chội đã khiến Sài Gòn trở thành một chỗ tệ hại nhất mỗi khi ngập lụt.

Hơn nữa, Sài Gòn là một thành phố chứ không phải thôn quê, nên mọi thứ lương thực muốn có đều phải đi mua, muốn mua thì phải có tiền. Những công chức nhà nước, quan chức giàu có thì chuyện mua dự trữ lương thực để sinh hoạt quá đơn giản. Nhưng đó chỉ là con số nhỏ những kẻ có quyền thế, tiền bạc, đa phần người Sài Gòn đều là những người tứ xứ đến ngụ cư để tìm tương lai, công việc kiếm cơm hằng ngày là buôn bán nhỏ lẻ.

Chính vì đặc trưng công việc làm ngày nào lo bữa đó nên khi có ngập lụt, không buôn bán được, những người nghèo Sài Gòn có nguy cơ đói rất sớm. Và, nếu như miền Trung ngập lụt trong hai tuần, cần cứu trợ thì Sài Gòn, chỉ cần ngập lụt trong hai ngày đã có rất nhiều gia đình nghèo cần được cứu trợ, rất tiếc là ít ai nghĩ đến việc cứu trợ ở một thành phố lớn như Sài Gòn và cũng ít ai dám tin rằng thành phố Sài Gòn – Hòn Ngọc Viễn Đông một thời lại có người đói. Nhưng đó là sự thật, Sài Gòn sẽ đói xanh xương với những lao động nghèo, với giới bình dân nếu như Sài Gòn ngập lụt liên tiếp nhiều ngày liền.

Và có một chuyện nữa mà có không nghĩ đến cũng sẽ không được là khả năng ngập lụt Sài Gòn sẽ còn kéo dài chưa có hồi kết. Hàng loạt các công trình giao thông được xây dựng, trong đó có cầu vượt chỉ giúp cho lượng lưu thông bớt ngột ngạt, giảm bớt kẹt xe nhưng sẽ không làm giảm được tình trạng ngập lụt ở thành phố vì một phần do các công trình cao tầng mọc ra quá nhiều ở Sài Gòn đã khiến cho địa tầng khu vực này bị tổn thương và phần khác là hệ thống cống thoát nước của Sài Gòn chẳng bao giờ đuổi kịp mức độ xả ra của cư dân chứ đừng nói gì đến chuyện thoát được mưa ngập.

Một mặt nước sống dâng cao, mặt khác hệ thống thoát nước vấn vấn đề, hai yếu tố này sẽ giúp người Sài Gòn khỏi cần tưởng tượng cảnh bắt cá giữa đường hay bơi ghe sang thăm hang xóm mà điều đó nhanh chóng trở thành hiện thực và lãng mạng vừa đủ để gọi đó là hiện thực xã hội chủ nghĩa! Nói đến đây, ông Miên lắc đầu, cười buồn.

Công cuộc lội nước kiếm cơm giữa Sài Gòn

Ông Huỳnh, một cư dân Sài Gòn khác đang ngụ cư tại quận Bình Thạnh, Sài Gòn, chia sẻ: “Mưa lớn thì nó ngập, thỉnh thoảng triều cường lên nó cũng ngập, như bên quận 10, quận 6 ngập cao quá thì khó đi lại, xe thì chết máy.”

Theo ông Huỳnh nhận thấy, những người bán hàng rong giống như ông kiếm sống bằng những công việc lạo động phổ thông hoặc làm công nhân ở các khu công nghiệp tại Sài Gòn chiếm số đông trong thành phố Sài Gòn. Và đây cũng là những người thường xuyên có mặt ở khắp các nẻo đường Sài Gòn, chén cơm manh áo của họ hoàn toàn phụ thuộc vào bước chân họ đi qua những nẻo đường thành phố. Chính vì vậy, khi thành phố ngập lụt cũng đồng nghĩa với việc họ phải treo giò chịu trận. Nếu thành phố ngập lụt lâu ngày, chuyện đói đối với họ là rất thường tình.

Ông Huỳnh buồn bã nói thêm rằng sống ở Sài Gòn thời bây giờ là một hệ lụy của sự phóng lao phải theo lao. Như chính gia đình ông, từng nghĩ rằng Sài Gòn là miền đất hứa, sẽ giúp đổi đời, ông đã bán toàn bộ tài sản, nhà cửa ở quê Quảng Ngãi để vào mua một mảnh đất nhỏ vùng ven Bình Thạnh để làm nhà, sinh sống. Cuộc sống bôn tẩu xứ Sài Gòn luôn làm gia đình ông lao đao vì việc kiếm cơm quá khắc nghiệt và lây lất.

Đã thế, mang tiếng là người sống giữa thành phố lớn nên mỗi khi quê nhà, dòng tộc có chuyện gì, ông cũng phải chắt mót gửi tiền về để ủng hộ, xây dựng. Đời sống vốn đã khó lại thêm khó nhưng ông chẳng biết chia sẻ cùng ai. Mùa mưa năm nay, tuy chưa vào lúc đỉnh điểm nhưng nhà cùa ông Huỳnh đã bị ngập lụt gần ba tuần nay. Và không biết đến bao giờ sẽ hết ngập lụt, nguy cơ đói đang cần kề gia đình ông.

Còn rất nhiều gia đình lao động nghèo ở các quân vùng ven cũng như các xóm nước đen ở quận Tư, quận Hai, quận Gò Vấp, quận Bình Thạnh và một số quận khác ở Sài Gòn luôn phải đối diện với ngập lụt, đói khổ. Nhưng rất tiếc, họ đang sống giữa Sài Gòn, thành phố mệnh danh Hòn Ngọc Viễn Đông một thời, nên có đói rát ruột chăng nữa thì cũng là người thành phố!

Bắt thêm hai người trong vụ ‘thanh tra giao thông nhảy lầu tự tử’

Bắt thêm hai người trong vụ ‘thanh tra giao thông nhảy lầu tự tử’

Nguoiviet.com

ÐẮK NÔNG (NV)Sau khi một thanh tra giao thông tự tử vì thừa nhận tham nhũng, thêm hai “con cá lớn” của đường dây “bảo kê ăn bẩn” này cũng đã bị bắt cùng tội danh.

Ngày 14 tháng 10, 2014, công an tỉnh Ðắk Nông đã tổ chức họp báo thông báo kết quả điều tra ban đầu về việc một thanh tra nhảy lầu tự tử và chuyên án nhận hối lộ “bảo kê” xe quá tải tại trạm cân lưu động số 56, thuộc Sở Giao Thông Vận Tải tỉnh Ðắk Nông.



Công an đọc lệnh bắt ông Lê Ðình Trọng. (Hình: Tuổi Trẻ)

Theo Tuổi Trẻ, chiều ngày 13 tháng 10, công an Ðắk Nông đã khởi tố vụ án, khởi tố bị can, thực hiện lệnh bắt tạm giam và khám xét nơi làm việc của ông Lê Ðình Trọng (44 tuổi), phó chánh thanh tra Sở Giao Thông Vận Tải tỉnh Ðắk Nông, kiêm trạm trưởng trạm cân lưu động 56 và ông Nguyễn Quang Khải, đội phó đội thanh tra giao thông tỉnh Ðắk Nông để điều tra làm rõ hành vi nhận hối lộ.

Nhận thấy hiện tượng xe quá tải ồ ạt lọt qua trạm cân lưu động 56 một cách dễ dàng, công an tỉnh Ðắk Nông đã theo dõi và thấy một số thanh tra giao thông nơi này có dấu hiệu nhận hối lộ của doanh nghiệp và cánh tài xế xe tải.

Theo công an, trong thời gian giữ cương vị trạm trưởng trạm cân lưu động số 56 đặt ở xã Quảng Sơn, huyện Ðắk Long, ông Trọng đã có hành vi nhận tiền của các tài xế để cho xe quá tải trọng vượt qua trạm cân mà không xử lý. Ðể tránh sự giám sát của camera, cán bộ trạm cân cho một chiếc xe tải đứng che ống kính camera rồi cho các xe quá tải ồ ạt vượt trạm.

Do đó, ngày 9 tháng 10, công an tỉnh Ðắk Nông đã triệu tập 3 cán bộ giao thông là ông Lê Ðình Trọng, Nguyễn Tấn Mẫn và Nguyễn Quang Khải lên công an làm việc và cả 3 ông này đã thừa nhận lấy tiền của doanh nghiệp.

Theo ông Lương Ngọc Lếp, phó giám đốc công an tỉnh Ðắk Nông, ông Trọng đã nhận 21.5 triệu đồng, ông Mẫn nhận 20 triệu đồng, ông Khải nhận 23 triệu đồng do các chủ xe quá tải chuyển qua tài khoản.

Trước đó, báo Người Việt đã đưa tin, khoảng 10 giờ ngày 9 tháng 10, 2014, ông Trọng và ông Mẫn đã đến trụ sở công an làm việc, ông Mẫn đã khai nhận hành vi nhận tiền của một số doanh nghiệp để cho xe quá tải vượt trạm. Tuy nhiên, đến khoảng 17 giờ cùng ngày, ông Mẫn bất ngờ nhảy từ lầu 2 xuống đất tự tử. (Tr.N)

Đào Hiếu: HUYỀN THOẠI ĐU DÂY

Đào Hiếu: HUYỀN THOẠI ĐU DÂY

Đào Hiếu

14-10-2014

Khi người ta nói Việt Nam đang đu dây giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ thì sự ví von ấy hàm ý liều lĩnh, bắt cá hai tay, muốn chơi với cả hai bên mà lại không thật lòng với bên nào. Có nghĩa là cà chớn. Và như thế thì rốt cuộc chẳng được gì. Sẽ trơ trọi, sẽ đơn độc. Và trò “đu dây” ấy sẽ rất nguy hiểm.

Nhưng trên thực tế Việt Nam có đu dây không?

Người đu dây là một người tự tin, dũng cảm, mạnh mẽ và tài năng. Nhưng đứng trước Trung Quốc và Mỹ thì chính quyền Việt Nam không hề có các tố chất ấy.

– Không tự tin vì mặc cảm nước nhỏ, nghèo nàn, lạc hậu. Trước đây Việt Nam huênh hoang là “đánh thắng ba đế quốc sừng sỏ”. Nay thì tự ti đến nỗi một ông bộ trưởng Tàu sang Việt Nam để “kêu gọi đứa con hoang trở về” mà chính quyền cứ im thin thít.

– Không dũng cảm vì nó giết ngư dân mình mà mình còn sợ phạm huý, chỉ dám gọi nó là “tàu lạ”. Nó đổ quân chiếm đảo của mình mà mình lại ra lệnh không được kháng cự để đến nỗi bị nó bắn tan xác 65 chiến sĩ hải quân ở Gạc Ma chỉ trong vòng mấy phút.

– Không mạnh mẽ vì vũ khí thời chiến tranh để lại thì đã rỉ sét, vũ khí mới mua thì lèo tèo vài ba cái làm kiểng, và nạn tham nhũng tràn lan, quanh năm lo vơ vét ăn chặn, cắt xén, rút rỉa ngân sách, còn chí khí đâu mà đánh giặc?

Thử hỏi một kẻ nhu nhược, tự ti mặc cảm và nghèo rớt mồng tơi như Việt Nam thì nhìn thẳng vào mặt người ta còn không dám, nói chi tới chuyện đu dây. Vì đu dây là “giỡn mặt tử thần”. Việt Nam có bản lãnh gì mà dám đu dây?

Và điều quan trọng nhất là từ khi ông Hồ tiến hành cuộc kháng chiến chống Pháp đã khẳng định chỗ đứng của mình là trong vòng tay Trung Quốc rồi. Thắng trận Điện Biên Phủ cũng là nhờ vũ khí Trung Quốc, thắng Mỹ cũng nhờ vũ khí Trung Quốc.

Cho nên miệng thì nói “không có gì quý hơn độc lập tự do” nhưng trong lòng thì đã quyết “đổi độc lập tự do đề nắm cho được chính quyền”.

Từ chọn lựa đó mới đẻ ra “Cải Cách Ruộng Đất”. Trong chiến dịch này nhà cầm quyền Việt Nam lệ thuộc Trung Quốc đến nỗi vì muốn lấy lòng họ mà phải bắn bỏ nhiều nhân sĩ yêu nước từng đem cả tài sản mình ra giúp đỡ kháng chiến.

Năm 1990 ông Linh cùng các đồng chí của ông tại hội nghị Thành Đô đã làm một việc mà bộ trưởng ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch gọi là: “Bắt đầu một thời kỳ Bắc thuộc mới rất nguy hiểm”.

Năm 2010 liên tiếp nhiều phái đoàn quân sự cấp cao của Việt Nam sang học tập ở Trung Quốc, dấn thêm những bước quan trọng vào sự lệ thuộc quân sự.

Rõ ràng là ngay từ những ngày đầu thành lập chế độ, thì Việt Nam đã hành xử như một tỉnh lẻ của Trung Quốc -trừ một giai đoạn ngắn từ năm 1975 đến 1979 có ý muốn thoát Trung và lập tức bị TQ “cho một bài học” bằng cuộc chiến tranh biên giới 1979 – còn lại, từ trước 1945 đến nay, chính quyền Việt Nam đã một lòng theo Trung Quốc, đã chọn Trung Quốc làm ông chủ, đã nguyện nâng khăn sửa túi cho Trung Quốc, đã khép nép làm “con nuôi” của các vị cha già dân tộc: Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình và ngày nay là Tập Cận Bình.

Với một “thân phận” như vậy, liệu Việt Nam có tư cách để “đu dây” qua phía Mỹ không?

Quốc hội không dám bạch hóa Hội nghị Thành Đô?

Quốc hội không dám bạch hóa Hội nghị Thành Đô?

Gia Minh, biên tập viên RFA, Bangkok
2014-10-15

10152014-no-ent-for-thanhd-declas.mp3

Người dân vào đến trụ sở Văn phòng Quốc Hội số 22 Hùng Vương, nơi tiếp dân thì bị bảo vệ ngăn cản.

Người dân vào đến trụ sở Văn phòng Quốc Hội số 22 Hùng Vương, nơi tiếp dân thì bị bảo vệ ngăn cản.

Danlambao

Đại diện của nhóm Mạng Lưới Bloggers Việt Nam hôm nay không thực hiện được kế hoạch trao văn bản ‘Yêu cầu Quốc hội bạch hóa Hội nghị Thành Đô’ tại cả hai nơi là Hà Nội và Sài Gòn.

Không tiếp/đóng cửa

Theo đúng kế hoạch được công khai trên mạng Internet từ ngày đầu tuần, đại diện của Mạng Lưới Bloggers Việt Nam thực hiện ‘Điều chúng tôi muốn biết’ ở cả hai nơi là Hà Nội và Sài Gòn vào sáng ngày 15 tháng 10 đến tại trụ sở Ban Dân Nguyện ngay tại thủ đô Hà Nội và Văn phòng Quốc hội ở phía nam tại Sài Gòn để trao văn bản ‘Yêu cầu Quốc hội bạch hóa Hội nghị Thành Đô’.

Tuy nhiên theo những người tham gia thì ở cả hai nơi họ đều không thể vào bên trong gặp người phụ trách để thực hiện việc trao văn bản như đã định.

Tại Hà Nội, anh Vũ Quốc Ngữ, một trong những người tham gia nhóm khoảng 20 người có mặt tại Ban Dân Nguyện vào sáng ngày 15 tháng 10 kể lại như sau:

Đến trước tòa nhà đó thì họ chặn lại, có cả người mặc quân phục, có người mặc đồ dân sự. Họ nói ở đây không tiếp đơn từ gì mà đây chỉ là nơi làm việc của Quốc hội; nếu muốn gửi đơn từ gì thì về số 1 Ngô Thì Nhậm ở quận Hà Đông. Chúng tôi không được vào tòa nhà của quốc hội đó.

” Đến trước tòa nhà đó thì họ chặn lại, có cả người mặc quân phục, có người mặc đồ dân sự. Họ nói ở đây không tiếp đơn từ gì mà đây chỉ là nơi làm việc của Quốc hội

Vũ Quốc Ngữ”

Ở Sài Gòn, anh Bùi Tuấn Lâm, người theo dõi sinh hoạt trao văn bản như vừa nêu cũng cho biết:

Sáng hôm nay, ở Sài Gòn những anh em trong nhóm chủ chốt đi trao hầu như đều bị an ninh canh giữ ở nhà hết rất ít người ra ngoài được. Còn tôi không trực tiếp tham gia mà đóng vai người quan sát, ghi lại hình ảnh chứ không ở trong nhóm trực tiếp sáng nay đến văn phòng Quốc hội. Khi tôi đến quan sát thì văn phòng 2 Quốc hội đóng cửa, không làm việc. Tôi không biết bên trong có làm việc hay không nhưng bên ngoài đóng cửa giống như nghỉ làm việc hoàn toàn. Công an, an ninh, dân phòng, công an phường bố trí quanh khu vực đó rất nhiều, hầu như anh em không tiếp cận được nơi đó và tôi không thấy đến đó để giao.

Tại Sài Gòn, trụ sở quốc hội hoàn toàn đóng kín cổng

Tại Sài Gòn, trụ sở quốc hội hoàn toàn đóng kín cổng

Dư Luận Viên xuất hiện

Tại khu vực Văn phòng Dân Nguyện ở Hà Nội vào sáng ngày 15 tháng 10 ngoài lực lượng bảo vệ còn xuất hiện những người mặc thường phục nhằm chống lại nhóm người đến trao văn bản. Anh Vũ Quốc Ngữ cho biết tình hình như sau:

Thanh niên mặc áo đỏ sao vàng đến ‘hục hặc’; và cũng có xô xát  một tí nhỏ thôi. Mọi người tránh không để sự việc xảy ra nặng nề nên cũng giải tán.

Yêu cầu được biết

Nội dung của văn bản yêu cầu mà Mạng lưới Bloggers Việt Nam muốn gửi đến Quốc hội để kiến nghị bạch hóa Hội nghị Thành Đô nêu rõ những thực tế mà người dân chứng kiến xảy ra trên đất nước Việt Nam suốt gần một phần tư thế kỷ qua với những thua thiệt trước Trung Quốc. Đó là lý do mà họ muốn biết tại Thành Đô hồi đầu tháng 9 năm 1990, hai phía đã có những thỏa thuận gì.

” ở Sài Gòn những anh em trong nhóm chủ chốt đi trao hầu như đều bị an ninh canh giữ ở nhà hết rất ít người ra ngoài được…Công an, an ninh, dân phòng, công an phường bố trí quanh khu vực đó rất nhiều, hầu như anh em không tiếp cận được nơi đó và tôi không thấy đến đó để giao

Bùi Tuấn Lâm”

Anh Vũ Quốc Ngữ nhắc lại:

Bởi họ căn cứ vào tình hình thực tế ở Việt Nam từ trước đến nay. Từ năm 90 đến nay có nhiều chuyện mà phía Việt Nam nhân nhượng về chủ quyền đất đai, chủ quyền biển đảo. Rồi về chính trị, kinh tế, văn hóa… Việt Nam quá lệ thuộc. Cho nên một người bình thường cũng có phân tích, tìm hiểu thông tin trên mạng. Và họ có một dấu hỏi rất lớn về sự việc xảy ra ở Thành Đô.

Tôi chưa được biết sự giải thích của họ, nhưng tôi nghĩ theo bản chất của họ, họ không bao giờ bạch hóa việc đó ra vì có ảnh hưởng đến tính chính danh của đảng, uy tín của đảng. Nếu công khai hóa ra, nhiều người dân không còn tin tưởng vào đảng, nên họ không bao giờ tuyên bố ra dù có thật hay không!

Anh Bùi Tuấn Lâm cũng nêu lên thắc mắc về hành xử của nhà cầm quyền Việt Nam khiến người dân có quan tâm như anh thắc mắc và đòi hỏi được biết:

Đương nhiên để thông tin về Hội nghị Thành Đô rõ ràng thì không ai có đủ khả năng, đủ hiểu biết để xác định nó như thế nào; trừ khi nó được bạch hóa một cách hoàn toàn.

Chính vì sự che đậy của phía nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam từ trước đến giờ nó tạo ra những luồng dư luận. Gần đây, sau những vụ như giàn khoan Trung Quốc đưa vào thì có nhiều hồ sơ từ phía Trung Quốc cũng như từ phía Việt Nam của những người đối kháng; và từ phía Trung Quốc cũng đưa ra những dư luận ‘úp úp, mở mở’ về vấn đề đó. Theo tôi, vấn đề ‘chúng tôi muốn biết’ là bình thường. Cho dù Hội nghị Thành Đô như thế nào, có đúng như những gì mà mọi người đang lo lắng, hoặc không phải đi chăng nữa thì cũng cần thiết phải được bạch hóa. Bởi vì đó gần như là ‘tiền đồ, tương lai’ của đất nước, của dân tộc.

Là nhà cầm quyền khi ký bang giao những gì với các nước khác cần phải cho người dân biết. Chưa kể điều trước khi ký kết tại Hội nghị Thành Đô, Việt Nam và Trung Quốc hầu như thù hằn nhau, sau khi Liên Sô sụp đổ còn lại hai nước cộng sản, không biết Việt Nam muốn giữ thế và sự lãnh đạo nên đã làm những gì với phía Trung Quốc để được chấp nhận vấn đề gọi là ‘bảo hộ’.

Tôi nghĩ gần đây Ban Tuyên giáo ra văn bản cho rằng có kích động là điều sai lầm. Đúng nhất là họ không nên chuẩn bị một hồ sơ để phản bác lại mà hãy công khai, minh bạch điều đó thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ.

Vừa qua nhóm 61 đảng viên kỳ cựu và 20 cựu sĩ quan lực lượng vũ trang Việt Nam cũng ra thư ngỏ yêu cầu đảng và chính phủ cần công khai những điều đã ký kết với phía Trung Quốc tại cuộc gặp cấp cao ở Thành Đô năm 1990. Ban Tuyên giáo Trung ương của đảng cộng sản Việt Nam gần đây cho phổ biến một tài liệu về cuộc gặp đó; tuy nhiên nhiều người quan tâm vẫn cho rằng cách làm như vậy là chưa thỏa đáng mà cần phải bạch hóa tất cả cho người dân biết.

Chơi sang như… quan Việt!

Chơi sang như… quan Việt!
October 14, 2014

Nguoi-viet.com

TỔNG HỢP (NV)Những dự án khổng lồ cứ đội vốn, nhiều tỉnh, thành đua xây trụ sở ngàn tỷ, nợ nước ngoài ngày càng tăng… dân Việt Nam gánh nợ ngày càng nhiều, song nhà cầm quyền CSVN vẫn “chơi sang như…quan Việt!”

Tại phiên họp của Ủy Ban Thường Vụ Quốc Hội CSVN, nợ của Việt Nam ngày càng tăng, 72% ngân sách phải chi thường xuyên, 28% ngân sách còn lại vừa phải chi cho phát triển, trả nợ, làm việc khác…, đã khiến người dân rất lo lắng bởi chắc chắn viễn cảnh tương lai sẽ rất nặng nề.


Với chiều cao 37 tầng, tòa nhà trung tâm hành chính 2,000 tỷ đồng giữ kỷ lục tòa nhà cao nhất Ðà Nẵng. (Hình: VNExprees)

Theo Ðất Việt, với tỉ lệ chi “khủng” thường xuyên như trên, nhiều người dân than thở: “Nghèo nhưng xài sang là căn bệnh của phần lớn các tỉnh, thành ở Việt Nam hiện nay.”

Tỉnh, thành nào cũng ồ ạt chi tiêu mà không ngần ngại nhìn vào nguồn thu của quốc gia thế nào. Chỉ nhìn vào trụ sở, bãi xe của các cơ quan nhà nước cấp tỉnh là đã thấy rất rõ việc này.

Hàng loạt tỉnh lao vào xây trụ sở mới, cái nào cũng ngàn tỷ thì ngân sách nào chịu nổi?

Việc xây trụ sở mới đã trở thành mốt của rất nhiều địa phương, từ Ðà Nẵng, Bình Dương, Ðồng Nai cho đến những tỉnh nghèo “rớt mồng tơi” như Lai Châu cũng xin hơn 550 tỷ đồng để xây trụ sở mới. Gần đây nhất, tỉnh Hải Dương vừa kiến nghị xây trụ sở mới hơn 2,000 tỷ đồng.

Hiện nay, phần lớn địa phương vẫn sống bám vào ngân sách trung ương, thế nhưng “bệnh” xài sang thì chẳng kém cạnh ai. “Xây trụ sở thì dùng tiền ngân sách mà tiền ngân sách thì do dân đóng. Ngồi trong trụ sở hoành tráng chính là ngồi trên ‘vai’ của người dân lam lũ,” ông Nguyễn Khuê, một quan chức về hưu ta thán!

Một trong những nguồn chi lớn nhất của ngân sách chính là tiền lương cho công chức. Trong những cuộc họp gần đây, các cơ quan chức năng CSVN cũng đã đưa ra con số khoảng 30% công chức làm việc “có cũng như không.”

Tại nhiều nơi, mỗi xã có đến vài trăm người hưởng lương từ ngân sách. Thế nhưng, để tinh giản những “cán bộ” này thì không có biện pháp. Nói cách khác, 30% tiền lương đã bị phung phí.

Nguồn chi thì thế, còn nguồn thu thì sao? Con số hơn 51,000 doanh nghiệp giải thể, phá sản, gần 19,000 doanh nghiệp tạm dừng hoạt động và 213,000 doanh nghiệp kê khai lỗ trong 9 tháng đầu năm 2014 đã cho thấy thực trạng của nguồn thu không mấy sáng sủa.

Chi cao, nguồn thu tăng chậm, nợ ngày càng lớn… quả là một viễn cảnh tối tâm. Ðáng ngại hơn là cho đến lúc này, nhà cẩm quyền CSVN vẫn chưa có giải pháp cụ thể, căn cơ cho vấn đề trên. (Tr.N)