Nhà cầm quyền Lào Cai gây khó khăn cho Giáo họ Mường Khương

Nhà cầm quyền Lào Cai gây khó khăn cho Giáo họ Mường Khương

Tinmungchonguoingheo.com|

 GNsP (13.06.2016) – Chiều ngày 12.06.2016 công an lại tiếp tục giở trò can thiệp và phá rối thánh lễ ở giáo họ Mường Khương, tỉnh Lào Cai. Khoảng 30 công an, cảnh sát và các lực lượng khác như Mặt trận Tổ quốc, Hội Phụ nữ, Đoàn Thanh Niên Cộng sản và cả Chủ tịch huyện Mường Khương đã ập vào nơi đang hành lễ và làm om sòm lên, để xua đuổi không cho tổ chức thánh lễ. Một người đã bị công an đánh đập, bóp cổ lôi đi lên huyện cùng với hai người khác trong đó có một em học sinh lớp 8.

Phá rối thánh lễ

Vào khoảng 3 giờ chiều khi linh mục Nguyễn Văn Thành đang cử hành thánh lễ thì có khoảng 30 viên công an, an ninh và giới chức lãnh đạo của huyện Mường Khương đến để gây áp lực. Bà Trần Thị Trầm, một giáo dân cho biết:

“Khi mọi người đang dự lễ thì công an ập vào nhà đòi kiểm tra và yêu cầu mọi người giải tán. Trong số đó có ông Nguyễn Quốc Hương là Chủ tịch huyện Mường Khương và 2 Phó chủ tịch cùng các ban ngành, công an, an ninh.”

Cùng chứng kiến toàn bộ sự việc, một giáo dân khác tên là Phan Thị Lan tường thuật: “Ông Nguyễn Quốc Hương, Chủ tịch huyện Mường Khương vào đứng nơi cộng đoàn đang hành lễ và cứ la om sòm lên. Ông cứ kêu ‘anh em vào làm việc’. Công an hết hạch sách giáo dân còn đòi ép cha Nguyễn Văn Thành lên huyện để làm việc.”

Khi bị người dân quay phim chụp hình ghi lại sự sách nhiễu của giới chức cầm quyền thì lực lượng công quyền đã phản ứng bằng cách đánh đập và không cho quay phim.

Bà Phan Thị Lan trình bày thêm: “Mấy viên công an đã xông vào và bắt những ai quay phim. Họ đã bắt và đánh anh Tuấn, anh Thắng và một em học sinh lớp 8.”

Bà Trần Thị Trầm người chứng kiến sự việc nêu: “Công an túm cổ, túm áo, xiết vào gáy và đá vào chân anh Thắng để bắt anh cách vô cớ.”

Anh Thắng – người bị đánh xác nhận: “Tôi không hiểu vì lý do gì mà họ bắt tôi như một tội phạm. Tuy không đánh đấm nhưng họ bóp cổ tôi, và đập đầu tôi vào tường và kéo tôi đi làm việc. Họ đưa tôi đi lên ủy ban nhân dân huyện và xóa hết dữ liệu điện thoại của tôi”.

Anh Thắng cũng nói rõ kẻ ra lệnh bắt anh là ông chủ tịch huyện Mường Khương – Nguyễn Quốc Hương và đó là một sự vi phạm quyền tự do tôn giáo của anh. Hiện anh bị đau cổ và cảm thấy khô họng và ho do bị bóp vào cổ mạnh tay.

Đức Khâm sứ Tòa Thánh Leopoldo Girelli cùng với Lm Nguyễn Văn Thành đi thăm bà con giáo dân.

Tham dự thánh lễ là “gây rối trật tự công cộng”!?

Như chúng tôi đã đưa tin, hôm 28.05.2016, giới chức Lào Cai cũng đã đe dọa linh mục và đánh đập giáo dân vì tham dự nghi lễ tôn giáo của mình. Giáo họ Mường Khương – thuộc giáo xứ Lào Cai, là địa bàn rừng núi gần biên giới, đời sống vẫn còn nhiều khó khăn và vẫn còn bị tình trạng sách nhiễu tôn giáo từ phía nhà cầm quyền.

Giáo họ đã nhiều lần xin phép nhà cầm quyền để xây dựng nhà thờ nhưng đã bị phía cơ quan công quyền từ chối. Hiện nay đang phải mượn nhà dân để dâng lễ.

Lấy lý do người dân tụ tập gây mất an ninh trật tự và chưa có cơ sở thờ tự nên nhà cầm quyền tỉnh Lào Cai thường xuyên sách nhiễu và gây khó dễ hoạt động tín ngưỡng tôn giáo.

Anh Thắng nói thêm: “Khi  đưa vào đồn công an họ bắt tôi thừa nhận là có gây mất an ninh trật tự, và viết bản tường trình, đồng thời ép tôi ký sẽ không tham dự lễ nữa.”

Dù bị áp lực từ phía cơ quan chức năng thì bà Trần Thị Trầm vẫn khẳng khái: “Tôi nói với cán bộ là nếu cho phép tôi sẵn sàng hiến đất để xây nhà thờ. Họ hỏi tôi vậy thì biết sống ở đâu. Ông Chủ tịch xã hỏi vậy thi tôi sống ở đâu. Tui bảo tui sẽ lên hang ở. Tôi là người Công Giáo đâu có làm gì sai đâu.”

Tuy điều kiện sinh hoạt đạo còn gặp không ít khó khăn nhưng giáo dân vẫn nhiệt thành. Bà Trần Thị Trầm hi vọng: “Mong nhà nước tạo điều kiện để người dân được có nhà thờ, được thực hiện quyền tự do tôn giáo của mình và đừng bị gây khó dễ nữa”.

Paul Minh Nhật, GNsP

Tín hữu G.P Vinh quyết liệt minh bạch vụ cá chết bằng diễu hành vì môi trường

Tín hữu G.P Vinh quyết liệt minh bạch vụ cá chết bằng diễu hành vì môi trường
 GNsP (12.06.2016) – Khoảng 9 giờ sáng ngày 12.06.2016 khoảng hơn 1000 người đã tham gia cuộc tuần hành yêu cầu nhà cầm quyền minh bạch thông tin vụ cá chết ở Miền Trung và đồng hành cùng với Đức Giám Mục Phaolô Nguyễn Thái Hợp bị báo đài nhà nước vu khống mạ lị và thể hiện tinh thần của người giáo dân trước vận mệnh tổ quốc.

Xuất phát từ nhà thờ giáo xứ Phú Yên, hàng trăm người chủ yếu là các bạn trẻ trong bộ đồng phục áo xương cá đã giương cao các băng rôn khẩu hiệu thể hiện ước muốn có một môi trường sống trong sạch và bảo đảm công ăn việc làm cũng như đòi hỏi công lý và hòa bình cho biển đông.

“Người dân chúng tôi cần biển sạch”, “phá hoại môi trường, làm dơ bẩn nguồn nước, đất đai và không khí bằng những độc tố là tội lỗi”, “phản đối VTV1 vu cáo đối với Đức Cha Phaolô Nguyễn Thái Hợp” hay “bảo vệ môi trường là bảo vệ căn tính Ki tôhữu” … là những thông điệp mà người dân muốn được gửi tới những người lãnh đạo.

Cha Antôn Đặng Hữu Nam đã chia sẻ trước khi đoàn người tuần hành bắt đầu rằng: “chúng ta không thể làm ngơ, bịt tai nhắm mắt trước những thảm cảnh của dân tộc. Cá chết trắng biển Miền Trung hơn 2 tháng nay, thay bằng giải quyết thảm họa đó thì nhiều nơi các quan chức lại ăn chặn tiền hỗ trợ từ các nơi khác gửi cho các nạn nhân. Chúng ta xuống đường để thể hiện thái độ ôn hòa trước những bất công và liên đới với những đau khổ của con người”.

Sau thánh lễ, cha Antôn Đặng Hữu Nam mặc áo hình xương cá màu trắng và trong tay cầm băng rôn biểu ngữ có nội dung “vàng trong dân thông tỏ, cá ngoài biển bất minh”. Được biết, hiện nay, cha Nam đang đau bệnh nặng, nhưng cha vẫn luôn đồng hành với bà con giáo dân giáo xứ cách riêng và cách chung dân tộc VN, để nói lên tiếng nói của sự thật, của hòa bình, của công lý và lên án những ai đang bao che cho cường quyền làm ô nhiễm môi trường biển.

1f552802-20d1-4eee-9335-f0fa1dfecfb8 2a2f8269-b24d-4b5e-8db8-a481cfebb67c 539dc557-b954-4a3e-b6e4-195b4ddd88f8 13434084_1765957893618495_1191795055_n 76433366-8e6d-43a6-9bb4-43a9575bfe4a 13413966_1765950500285901_2145214956_n 13453642_1765950556952562_198196566_n

Bà con giáo dân tuần hành, tọa kháng ôn hòa rất trật tự không ảnh hưởng đến giao thông công cộng. Đại diện Ban Điều Hành Giáo xứ nói “chúng tôi cảm thấy khó hiểu và khó chịu khi nhà cầm quyền cho tới nay vẫn chưa công bố nguyên nhân cá chết. Giáo xứ chúng tôi xuống đường để nói rằng chúng tôi cần một câu trả lời rõ ràng và trách nhiệm”

Một bạn nữ cho biết: “Chúng em rất háo hức tham gia tuần hành bảo vệ môi trường vì chính quê hương em đang gánh chịu những thảm họa này. Hi vọng rằng nhà cầm quyền sẽ biết lắng nghe tâm tư nguyện vọng của người dân.”

Anh Tuấn, một giáo dân tham gia tuần hành chia sẻ với chúng tôi: “Bảo vệ môi trường là trách nhiệm của mỗi người, ai cung khao khát sống trong một môi trường trong lành. Chính vì vậy chúng tôi tham gia tuần hành ôn hòa để nói lên tiếng nói của mình, tôi cũng tham gia các cuộc tuần hành mà giáo xứ phát động.”

Bích Phương, Lỗ Ngọc và Thái Dung

Ảnh: Văn Báu

Quốc hội Châu Âu tố cáo Việt Nam vi phạm nhân quyền

Quốc hội Châu Âu tố cáo Việt Nam vi phạm nhân quyền

Ỷ Lan, thông tín viên RFA
2016-06-10

2016---EU-vote-Plenary-622.jpg

Bản dự thảo Quyết Nghị chung của 6 chính đảng tố cáo Việt Nam vi phạm nghiêm trọng nhân quyền và tự do tôn giáo tại Việt Nam đã được đem ra thảo luận trước khoáng đại Quốc hội Châu Âu ở Strasbourg sáng thứ năm 9-6-2016.

RFA PHOTO/Ỷ Lan

Bản dự thảo Quyết Nghị chung của 6 chính đảng tố cáo Việt Nam vi phạm nghiêm trọng nhân quyền và tự do tôn giáo tại Việt Nam đã được đem ra thảo luận trước khoáng đại Quốc hội Châu Âu ở Strasbourg sáng thứ năm 9-6-2016. Cuộc thảo luận vô cùng sôi nổi với những lời phát biểu nồng nhiệt của các Dân biểu với nhiều bằng chứng lộ liễu đang xảy ra hằng ngày tại Việt Nam.

Đa số thông qua

Sau cuộc thảo luận suốt buổi sáng, lúc 12 giờ trưa Chủ tịch phiên khoáng đại yêu cầu lấy biểu quyết. Hầu như đa số tuyệt đối 751 Dân biểu đại diện 28 quốc gia Châu Âu đồng thanh biểu quyết thông qua Quyết Nghị.

Sau đây là một số phát biểu tiêu biểu sự quan tâm của Quốc hội Châu Âu đối với một quốc gia xa cách mấy mươi nghìn dặm.

Dân biểu Jose Ignacio Fera: (Liên minh Tự do và Dân chủ Châu Âu, người Bồ Đào Nha)

Cho đến bao giờ Liên Âu còn được phép tự mãn với chế độ độc tài như Venezuela và Việt Nam? Cả hai nhóm quốc gia này khởi đầu tên nước bằng chữ “V”. Nhưng không phải là chữ V của sự chiến thắng (Victory), mà là chữ V của sự độc ác (Villainy).
-DB Jose Ignacio Fera

“Tại Nhà nước độc đảng Việt Nam, kể từ năm 1975 Đảng Cộng sản cai trị trên 90 triệu dân, không cho phép bất cứ ai thách thức lãnh đạo Đảng và kiểm soát Quốc hội cũng như các toà án. Tại Việt Nam, tự do dân sự, tự do ngôn luận và nhân quyền là những khái niệm không được nghiêm chỉnh thừa nhận, và những vi phạm các nhân quyền cơ bản xảy ra hằng ngày.

Ngài Thích Quảng Độ, một Tăng sĩ Phật giáo được đề cử Giải Nobel Hoà bình năm nay 2016, là một tù nhân vì lương thức được Ân xá Quốc tế công nhận, đã trải qua hơn 30 năm tù đày cho sự đối lập ôn hoà chế độ Cộng sản. Ngài từng tuyên bố, tôi xin trích :

‘Một xã hội văn minh chẳng bao giờ cho phép bất cứ chính phủ nào, với bất cứ ý thức hệ hay chế độ chính trị nào, xúc phạm các nhân quyền phổ quát và cô lập nhân dân sau bức màn sắt khi nại cớ “không can thiệp” vào nội bộ các quốc gia.’

Thưa quý vị đồng viện, cho đến bao giờ Liên Âu còn được phép tự mãn với chế độ độc tài như Venezuela và Việt Nam? Cả hai nhóm quốc gia này khởi đầu tên nước bằng chữ “V”. Nhưng không phải là chữ V của sự chiến thắng (Victory), mà là chữ V của sự độc ác (Villainy).”

Dân biểu Demermaeker: (Đảng Bảo thủ và Cải cách Châu Âu, người Bỉ)

“Việt Nam mang hai bộ mặt khác nhau. Một bộ mặt trẻ trung, năng nổ, còn bộ mặt kia là nhà nước độc đảng — sự kiểm soát của Đảng Cộng sản là toàn triệt. Chế độ phản ứng theo đường lối hoang tưởng trước mọi phê phán, và các nhà bloggers, các tín đồ tôn giáo hay ai khác đều bị đàn áp. Thật quá rõ chuyện Việt Nam phục tùng ông Anh Cả Trung quốc. Linh mục Nguyễn Văn Lý vừa được thả, nhưng biết bao người khác vẫn còn bị giam giữ. Ngài Thích Quảng Độ, vị lãnh đạo Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, đã bị giam nhốt trên 30 năm. Chúng tôi kêu gọi Liên Âu hãy áp lực trả tự do cho Ngài.”

Nữ Dân biểu Frédérique Ries: (Liên minh Tự do và Dân chủ Châu Âu, người Bỉ)

2016-06-09-MEP-vote-yes-400.jpg

Biểu quyết thông qua Bản dự thảo Quyết Nghị chung của 6 chính đảng tố cáo Việt Nam vi phạm nghiêm trọng nhân quyền và tự do tôn giáo tại Việt Nam tại Quốc hội Châu Âu ở Strasbourg sáng thứ năm 9-6-2016. RFA PHOTO/Ỷ Lan.

“Thưa ông Chủ tịch. Các cuộc biểu tình tiếp nối tại Việt Nam sau vụ tai tiếng môi sinh đã như châm lửa vào thuốc súng trong tháng tư. Bản Quyết nghị của chúng tôi hiển nhiên tố cáo cuộc đàn áp tàn bạo do chính quyền chỉ huy, rồi cuộc viếng thăm của Tổng thống Obama tháng năm vừa qua quả thực đã được sử dụng như bằng chứng ngoại phạm để nhà cầm quyền tiếp diễn bắt bớ tuỳ tiện. Khắp mọi ngày, các nhà báo, các bloggers, các người hoạt động bảo vệ nhân quyền, các lãnh đạo tôn giáo bị bắt bớ. Đây là điều chẳng có chi ngạc nhiên khi Việt Nam bị báo động đỏ trên thang hạng thế giới về đàn áp tự do báo chí.

Chúng tôi không ngừng tố giác các vi phạm nhân quyền tiếp diễn và chúng tôi yêu sách trả tự do cho những ai bị vất vào sau chấn song sắt, như trường hợp Ngài Thích Quảng Độ, vị lãnh đạo và biểu tượng của phong trào Phật giáo Việt Nam. Ngài bị cướp mất tự do một cách liên tục cho tới nay kể đã 34 năm tròn. Nay Ngài đã 88 tuổi.

Thưa ông Chủ tịch. Hiện nay Ngài Thích Quảng Độ bị quản thúc không lý do, không xét xử tại Saigon. Sức khoẻ Ngài khá suy kiệt. Chúng tôi yêu cầu khẩn cấp Bà Mogherini đặt hết uy lực của vị Bộ trưởng Ngoại giao và An ninh Liên Âu để đạt cho được việc trả tự do cho Ngài Thích Quảng Độ và những tù nhân khác. Xin cám ơn.”

Nữ Dân biểu Barbara Lochbihler: (Đảng Xanh, người Đức)

“Cuộc thảo luận hôm nay đến từ cuộc đàn áp hung bạo những cuộc biểu tình tiếp theo thảm hoạ môi sinh. Liên Âu đã mở cuộc điều tra độc lập về những nguyên nhân của thảm trạng. Nhưng cũng là điều quan trọng để bảo đảm cho sự đền bù các nạn nhân, và tất cả những ai bị bắt bớ qua những cuộc biểu tình phải được trả tự do, bởi vì đơn giản là họ sử dụng quyền tự do ngôn luận. Đã nhiều năm nay chúng ta chứng kiến sự gia tăng các nỗ lực của Việt Nam để bắt bớ hay bịt miệng những nhà hoạt động bảo vệ nhân quyền như trường hợp Nguyễn Văn Đài bị bắt một ngày sau cuộc Đối thoại nhân quyền Liên Âu. Điều cho thấy Việt Nam sử dụng nhà tù để bịt miệng nhân dân.”

Dân biểu Csaba Sogor: (Đảng Dân chủ Thiên chúa giáo, người Hung Gia Lợi)

Dự thảo lần thứ 5 Luật Tôn giáo và tín ngưỡng trình lên Quốc hội là một sự vi phạm Công ước Nhân quyền quốc tế mà Việt Nam đã tham gia ký kết.
-DB Csaba Sogor

“Dự thảo lần thứ 5 Luật Tôn giáo và tín ngưỡng trình lên Quốc hội là một sự vi phạm Công ước Nhân quyền quốc tế mà Việt Nam đã tham gia ký kết. Thật quá rõ, các điều luật trong Dự thảo Luật sẽ hành xử như công cụ đầy quyền lực để kiểm soát với những giới hạn rộng rãi trong việc hành đạo hay tín ngưỡng tại Việt Nam. Liên Âu cần thúc đẩy Việt Nam viết Dự thảo Luật Tôn giáo mới tuân thủ những nghĩa vụ của Việt Nam theo điều 18 của Công ước Quốc tế về Các quyền dân sự và chính trị, nhằm bảo đảm việc hành đạo cho bất cứ tôn giáo hay tín ngưỡng nào tại Việt Nam không bị điều kiện hoá theo cách xử lý của nhà nước công nhận hay không, đăng ký hay chấp thuận.

Trên tất cả, tự do cơ bản về tôn giáo hay tín ngưỡng phải được trở thành thực tại ở Việt Nam.”

Trong cuộc tiếp xúc riêng với Dân biểu Ramon Tremosa i Bacells, người Tây Ban Nha là một trong những người bảo trợ cho bản Quyết Nghị, khi được hỏi liệu Việt nam không cải tiến về nhân quyền, thì  Hiệp ước Tự do mậu dịch đang ký kết giữa Liên Âu và Việt Nam sẽ ra sao ? Ông trả lời:

“Theo tôi, tôi nghĩ rằng Hiệp ước Tự do mậu dịch Liên Âu – Việt Nam cần chận đứng, bao lâu Việt nam không chịu tôn trọng nhân quyền. Và tôi nghĩ rằng quan điểm này được nhiều bạn đồng viện ở Quốc hội Châu Âu ủng hộ. Cho nên chúng ta phải theo dõi cẩn thận bằng cách nào Hiệp ước này tiến triển, vì đây là vấn đề tối ư quan trọng đối với chúng ta.”

Những điểm quan trọng

Bản Quyết Nghị Quốc hội Châu thông qua hôm nay có những điểm yêu sách quan trọng như:

Điều 2, Kêu gọi chính phủ Việt Nam chấm dứt tức khắc mọi cuộc sách nhiễu, hăm doạ, đàn áp các nhà hoạt động bảo vệ nhân quyền, xã hội, môi sinh ; nhấn mạnh rằng chính quyền phải tôn trọng quyền hoạt động thông qua sự phản kháng ôn hoà và trả tự cho tất cả những người bị bắt trái phép ; đòi hỏi trả tự do tức khắc cho tất cả các nhà hoạt động bị bắt tuỳ tiện như Lê Thu Hà, Nguyễn Văn Đài, Trần Minh Nhật, Trần Huỳnh Duy Thức và Đức Tăng Thống Thích Quảng Độ;

Điều 4, Tố cáo sự kết án và tuyên án nặng nề đối với các nhà báo và các bloggers như Nguyễn Hữu Vinh, Nguyễn Thị Minh Thuý và Đặng Xuân Diệu và kêu gọi trả tự do cho họ;

Điều 6, Biểu tỏ mối quan tâm về sự cân nhắc của Quốc Hội đối với Luật Hội và Luật Tôn giáo và tín ngưỡng vốn trái chống với các tiêu chuẩn quốc tế về tự do lập hội và tự do tôn giáo hay tín ngưỡng;

Điều 8, Tái kêu gọi việc xét lại một số điều luật đặc thù trong Bộ Luật Hình sự Việt Nam đã được sử dụng để triệt tiêu tự do ngôn luận ; nhận thấy điều đáng tiếc trong con số 18 nghìn tù nhân được ân xá ngày 2-9-2015 chẳng có một người nào là tù nhân chính trị ; tố cáo những điều kiện giam giữ và nhà tù tại Việt Nam và yêu cầu nhà cầm quyền Việt Nam bảo đảm không giới hạn quyền được luật sư bào chữa;

Điều 10, Kêu gọi nhà cầm quyền chấm dứt đàn áp tôn giáo và sửa đổi Luật tôn giáo để tái hồi địa vị pháp lý của những tôn giáo không được thừa nhận ; kêu gọi Việt Nam thu hồi Dự thảo lần 5 Luật tôn giáo và tín ngưỡng, hiện đang bàn thảo tại Quốc hội, và chuẩn bị Dự thảo Luật Tôn giáo mới tuân thủ theo các nghĩa vụ của Việt Nam đối với Điều 18 của Công ước quốc tế về Các quyền dân sự và chính trị ; kêu gọi trả tự do cho Mục sư Nguyễn Công Chính, Trần Thị Hồng và Ngô Hào;

Điều 14, Kêu gọi Chính phủ Việt Nam tiếp cận mời Thủ tục đặc biệt LHQ, đặc biệt mời Báo cáo viên đặc nhiệm LHQ về Tự do ngôn luận và Báo cáo viên đặc nhiệm LHQ về tình trạng những người đấu tranh bảo vệ nhân quyền;

Điều 16, (…) Nhấn mạnh tầm quan trọng của đối thoại nhân quyền giữa Liên Âu và Việt Nam, đặc biệt nếu cuộc đối thoại này được thi hành cụ thể ; nhấn mạnh rằng cuộc đối thoại này phải mang lại hiệu quả và định hướng thành tựu;

Ỷ Lan, Phóng viên Đài Á Châu tại Quốc hội Châu Âu, Strasbourg.

 

Tìm thấy chất cực độc trong cá nục ở biển miền Trung

Tìm thấy chất cực độc trong cá nục ở biển miền Trung
Nguoi-viet.com
QUẢNG TRỊ (NV) – Mẫu cá nục trong kho đông lạnh của một cơ sở thu mua hải sản ở huyện Vĩnh Linh được lấy sau thời điểm cá chết hàng loạt ở miền Trung có chất phenol cực độc và cấm dùng trong thực phẩm.

Cá nục tại Quảng Trị bị phát hiện có chứa chất cực độc. (Hình: Báo Tuổi Trẻ)

Báo Tuổi Trẻ chiều ngày 10 Tháng Sáu loan tin, ông Trần Văn Thành, giám đốc Sở Y Tế tỉnh Quảng Trị, xác nhận vừa có phúc trình gửi Ủy Ban Nhân Dân tỉnh về việc phát hiện chất phenol trong mẫu cá nục đông lạnh lấy tại một cơ sở thu mua hải sản ở huyện Vĩnh Linh sau khi vùng biển này xảy ra hiện tượng cá chết hàng loạt.

Theo phúc trình này, cơ quan chuyên môn của Sở Y Tế tỉnh vừa có kết quả xét nghiệm sáu mẫu cá lấy tại kho đông lạnh của bà L.T.T. (trú thị trấn Cửa Tùng, huyện Vĩnh Linh). Tại thời điểm kiểm tra ngày 7 Tháng Sáu, trong kho đông lạnh của bà T. có 110 tấn cá, gồm 70 tấn cá nục, 10 tấn cá ngừ, 20 tấn cá trích, cá sòng và 10 tấn cá lẫn lộn khác.

Sáu mẫu kiểm nghiệm gồm một mẫu cá ngừ, một mẫu cá trích, một mẫu cá sòng, ba mẫu cá nục. Trong ba mẫu cá nục thì có một mẫu được chủ cơ sở thu mua trước thời điểm xảy ra cá chết hàng loạt và hai mẫu được thu mua sau thời điểm cá chết hàng loạt tại Quảng Trị.

Kết quả, cơ quan chuyên môn xác định mẫu cá nục lấy sau thời điểm cá chết hàng loạt có chất phenol với hàm lượng 0.037mg/kg. Đây là chất cực độc và cấm dùng trong thực phẩm.

Ông Thành cho biết, đã chỉ đạo lấy tiếp các mẫu cá đông lạnh ở các kho khác để kiểm nghiệm, đồng thời tiêu hủy số cá nục có chất phenol này.

Nói với báo Tuổi Trẻ chiều cùng ngày, ông Hồ Sĩ Biên, chi cục trưởng Chi Cục An Toàn Vệ Sinh Thực Phẩm tỉnh Quảng Trị, cho biết phenol là chất hóa học cực độc thường chỉ dùng trong công nghiệp tẩy rửa, tuyệt đối cấm sử dụng trong thực phẩm, ngay cả trong việc sản xuất bao bì cũng không được sử dụng. Chỉ cần ngửi, hay sử dụng chất cực độc này thì sẽ bị ngộ độc cấp, tiêu chảy, rối loạn ý thức, trường hợp nặng có thể dẫn đến tử vong.

“Với hàm lượng 0.037mg/kg như trong mẫu cá nục này thì chưa đủ gây ngộ độc cấp nhưng nguy hiểm ở chỗ nếu tích lũy nhiều chất này thì có thể gây chết người,” ông Biên biện minh nhằm giảm áp lực dư luận. (Tr.N)

Xem thêm:

Quảng Trị phát hiện 30 tấn cá đông lạnh cực độc(VOA)

 “Ta có cả hàng ngàn giáo sư tiến sĩ, chả lẽ chỉ việc này mà không tìm ra nguyên nhân? Hay có sự bao che của nhà cầm quyền? Nếu chúng ta không xử lý kịp thời, điều tra rõ nguyên nhân và nhờ quốc tế can thiệp giúp đỡ để giải độc môi trường, thì có thể hàng thập kỷ sau chất độc mới có thể dịu bớt được.

Anh Thái Văn Dung.”

  “Đang lúc cá chết, chưa biết cá chết vì đâu mà lại đi ứng xử kiểu ngồi chồm hổm ăn để khuyến khích dân ăn, lại đi cởi áo tuột quần lao ra biển tắm. Đó là những việc làm ngu quá mức cần thiết.

Blogger Trương Duy Nhất.”

“Một số người Việt đạo đức giả”

 “Một số người Việt đạo đức giả”

Cập nhật : 14:35 | 05/05/2016

“Người Việt Nam thật là đạo đức giả. Họ than phiền và tức giận về những gì đang xảy ra với những con cá nhưng chính họ lại đang phá hoại đất nước của họ”, một người nước ngoài nhận xét.

Dịp lễ 30/4 và 1/5, nhiều điểm du lịch trong nước đón hàng nghìn lượt khách mỗi ngày. Không chỉ chịu cảnh quá tải, nhiều nơi du khách khi đi tham quan, mua sắm, ăn uống thiếu ý thức đã xả rác bừa bãi, tràn lan. Kết thúc kỳ nghỉ, hình ảnh đọng lại tại các địa điểm du lịch là rác và rác.

Đặc biệt là tại các khu du lịch biển như bãi biển Quất Lâm (Nam Định), bãi biển Hải Tiến (H.Hoằng Hóa, Thanh Hóa), bãi biển Cồn Vành (Thái Bình), Khu vực tắm biển tại xã đảo Tam Hiệp, huyện Núi Thành tỉnh Quảng Nam….du khách thản nhiên xả rác vô tư trên bờ biển.

 HINH RAC 1
Hình ảnh chụp tại Cồn Vành, Thái Bình (Ảnh: Nguyễn Thị Hiền).

Trong khi vụ việc cá chết hàng loạt ở miền Trung đang gióng lên hồi chuông cảnh báo về hiện tượng ô nhiễm môi trường biển thì hình ảnh xả rác bừa bãi càng khiến nhiều người bức xúc.

Trần Hùng John, chàng Việt kiều Mỹ cảm thấy buồn và xấu hổ khi nhìn những hình ảnh mà bạn bè quốc tế đăng trên nhiều diễn đàn khác nhau về việc xả rác của người Việt. Người nước ngoài cho rằng người Việt đạo đức giả vì vừa than phiền tức giận về những gì xảy ra với những con cá thì chính họ lại đang phá hoại đất nước bằng cách xả rác bừa bãi.

Trong kỳ nghỉ vừa rồi ở Việt Nam, Hùng còn tận tai nghe thấy một người bố nói với con nhỏ của anh ta là “cứ vứt rác xuống đường đi”.

 RAC 2
Bờ biển dài trải đầy rác (ảnh zing)
 HINH RAC 3
Khu vực tắm biển tại xã đảo Tam Hiệp, huyện Núi Thành tỉnh Quảng Nam cũng rơi vào tình trạng ngập ngụa rác (Ảnh: Thiên Sơn).

Hùng John chia sẻ: “Trong khi cả nước đang tranh luận về vụ cá chết ở miền Trung, tôi muốn được nhắc mọi người nhớ rằng chính con người Việt Nam chúng ta vẫn là thủ phạm lớn nhất đang phá huỷ đất nước. Thật buồn nhưng đúng là như thế. Đã đi dọc Việt Nam hai lần, số lượng rác và mức ô nhiễm mà tôi nhìn thấy làm tôi rất buồn và giận. Vứt rác bừa bãi quá nhiều, sông và suối bị nhiễm bẩn, đốt rác và các nguyên liệu khác bừa bãi… còn nhiều nhiều việc như thế. Một đất nước xinh đẹp đang bị làm ô nhiễm bởi chính con người của nó.

Chắc chắn sẽ có nhiều tranh luận ví dụ như Việt Nam vẫn đang phát triển, hoặc cơ sở hạ tầng còn kém nhưng tất cả những điều đó chỉ là nguỵ biện cho một thực tế đơn giản là không có nhiều người ở đây quan tâm đến môi trường, hoặc không đủ quan tâm để hành động. Và sẽ chẳng có gì thay đổi, thậm chí cả sau sự cố về cá này”.

“Tôi đoán là một vài người sẽ cảm thấy bị xúc phạm nhưng đây là một sự thật rất thật. Trước khi Việt Nam cần được cứu khỏi bất cứ thế lực bên ngoài nào, thì Việt Nam cần phải tự cứu khỏi mình trước”, Hùng John nói.

 HINH RAC 4
 HINH 5
 HINH 6
Ở đâu có bóng dáng khách du lịch, ở đó có rác (nguồn ảnh phượt)

Rất nhiều độc giả khác cũng bày tỏ sự bức xúc với hành động xấu xí, thiếu ý thức của người Việt khi đi du lịch.

“Lối sống ăn đâu xả đấy, vô văn hóa …lớp người này không được dạy dỗ giáo dục nên coi thường mọi quy định vì cộng đồng, đến nay cũng chưa phải đã muộn chúng ta cần giáo dục lớp trẻ từ khi còn nhỏ ở cả gia đình, nhà trường, xã hội mới mong có tương lai không còn người xả rác nơi công cộng”, một độc giả bày tỏ.

“Dân mình ý thức kém! Đó là thực tế. Cần phải phạt nặng bằng tiền và lao động công ích! Bắt dọn sạch chỗ rác anh vừa vất và chỗ khác nữa, nếu có do không bắt được! Sau đó nêu đích danh, nơi làm việc, ảnh (tùy trường hợp), đặc biệt những người viên chức, người có học thức, tuổi đời từ 18 – 55. Chỉ có thế đất nước này mới sạch đẹp!”, một độc giả khác tiếp lời.

K . Minh

Bộ Chính trị, Bộ Công An cùng toàn dân cần gấp rút giáo dục lại toàn ngành Công An

Bộ Chính trị, Bộ Công An cùng toàn dân cần gấp rút giáo dục lại toàn ngành Công An

Blog VOA

Bùi Tín

10-6-2016

"Bạn dân". Ảnh Reuters.

Nhà nước Việt Nam đã có Hiến pháp và Luật nói về nhiệm vụ của các lực lượng Công An nhân dân.

Nhiều đơn vị Công An nhân dân được tuyên dương Anh Hùng trong chiến tranh cũng như trong thời bình.

Trong bất kỳ trụ sở Công An cũng có khẩu hiệu: ‘’Công An là Bạn Dân’’. Còn có cả các khẩu hiệu như ‘’Công An là thanh Bảo Kiếm bảo vệ cuộc sống an bình của Nhân dân’’, hay: ‘’Công An thức để canh giữ giấc ngủ thanh bình của nhân dân’’, là những khẩu hiệu rất hay ho, đẹp về ý nghĩa nhân văn.

Thế nhưng mấy chục năm gần đây, cùng với sự xuống cấp của đảng CS VN, cùng sự sa sút phẩm chất chính trị và đạo đức của bộ máy đảng và Nhà nước, lực lượng Công an Nhân dân nhìn chung cũng xuống cấp một cách tương ứng, thậm chí rõ ràng và nặng nề nhất so với các ngành khác của nền vô sản chuyên chính, như các ngành quân đội, hành chính, kinh tế, tài chính, thương nghiệp, văn hóa, giáo dục, xã hội…Có thể khẳng định Công an là lực lượng ‘’ mất dạy ‘’ nhất; biên chế cồng kềnh nhất – gần một triệu cán bộ ăn lương, hơn 400 viên tướng công an thời bình, trong khi thời chiến tranh chỉ có 5 viên tướng Công an, phong cấp lu bù, kỷ luật lỏng lẻo, là gánh nặng nhất cho biên chế và ngân sách.

Từ là bạn dân trên khẩu hiệu, công an đã trở thành những người xa lạ, nhạt nhẽo, dân không muốn gần, những kẻ nhũng nhiễu, áp bức, quấy quả, làm tiền, gây tai họa cho người dân lương thiện trong cuộc sống hàng ngày. Không phải ngẫu nhiên mà người dân bình thường coi công an là ‘’ tai họa cho dân ‘’, là thế lực cậy quyền thế để áp bức, gây chuyện, móc túi, làm tiền. Lẽ ra Công an phải đứng về phía người dân lương thiện chống kẻ xấu, kẻ ác, kẻ tham trong xã hội thì trong phần lớn trường hợp họ lại bao che, bảo vệ, về hùa với kẻ xấu làm hại người ngay, gây nên không biết bao nhiêu đau khổ, oan khiên, uất ức trong dân chúng.

Trong con mắt nhân dân, lực lượng công an là một loại kiêu binh vô giáo dục, hãnh tiến, được nuông chiều quá đáng và đang lộng hành khắp nơi. Các gia đình và thanh niên đút lót để tránh vào quân đội theo nghĩa vụ, chạy chọt để vào ngành hay trường Công an, coi đó là cách tiến thân thuận lợi dễ dàng nhất, kiếm chác nhanh và chắc nhất theo động cơ cá nhân chủ nghĩa. Xã hội bệ rạc thêm từng ngày.

Những năm gần đây Công an có những bước suy đồi nghiêm trọng và tệ hại ghê gớm, đó là ngày càng hung hãn trong việc đàn áp các công dân yêu nước chống bành trướng, mạnh tay đánh đấm, đá, giẫm đạp, bẻ quẹo tay những người đòi dân chủ, dân quyền, bất kể cụ già 70 tuổi, phụ nữ yếu đuối, em bé 3, 4 tuổi, hay người ốm đau. Chúng còn thông đồng vói bọn du côn, đầu gấu, lưu manh hung hãn để cùng đàn áp dân lành, chửi bới nhân dân bằng lời lẽ tục tĩu như bọn đầu đường xó chợ, gây thương tích có khi nặng và gây thương vong trong không ít trường hợp.

Hiện nay, trong nước và ngoài nước, ai cũng thấy rõ sự tha hóa của ngành Công an VN đã đến độ xã hội không còn chịu nổi.

Toàn xã hội đã lên tiếng báo động, đòi hỏi Bộ Chính trị, Ban chấp hành TƯ, Quốc hội khóa XIV…phải nhìn cho rõ tình hình nghiêm trọng đến mức nào để chấn chỉnh gấp, giáo dục lại toàn bộ lực lượng Công an từ dưới lên trên, từ trên xuống dưới.

Nếu Tổng bí thư vẫn ‘’lú’’, Bộ Chính trị vẫn ù lỳ, Quốc hội vẫn vô cảm, thì các tổ chức xã hội dân sự hãy cùng nhau trao đổi, kịp thời phổ biến các hành động bạo lực của ngành công an, qua các bài viết, đơn tố cáo, hình ảnh sống động như cảnh Công an bịt miệng Linh Mục Nguyễn Văn Lý giữa phiên tòa, cảnh Công an đạp giày lên mặt thanh niên, cảnh các tử thi công dân chết trong đồn Công an với thương tích rõ ràng, cùng tên tuổi những kẻ phạm tội…

Phổ biến thật rộng bài hát “Anh là ai?” của nhạc sỹ Việt Khang chất vấn Công an cũng là việc cần thiết có tác dụng.

Hãy trưng ra khẩu hiệu: “Công An là bạn dân như thế này ư”, “Công an là bạn hay là Tai họa cho Dân?’’. Chúng ta hãy mở một đợt tuyên truyền về ngày Liên Hợp Quốc đã lấy làm “Ngày Quốc tế chống bạo hành của cơ quan Công an”.

-International Day against Police Brutality 15/3 được thực hiện hàng năm từ ngày 15/3 năm 1997.

Các bạn trẻ hãy sưu tầm và phổ biến “Công ước chống tra tấn của LHQ’’ – UN Convention against Torture, được thông qua tháng 12 / 1984, Việt Nam tham gia ký ngày 7/4/2013 và thông qua để thực hiện từ ngày 5/2/2015.

Theo nội dung hai văn kiện pháp lý trên, cơ quan Công an không được ép cung, mớm cung, xỉ vả, chửi bới vô lễ, đánh đập bằng dụng cụ hay tay chân, đấm đá …, người bị cáo phải được coi là vô tội cho đến khi có kết luận của tòa án xử công khai có luật sư và có tranh tụng theo luật. Những người phạm tội ở bất cứ ở cấp bậc nào cũng phải xét xử đúng theo luật định. Tư pháp trong nước không xử vì không có công tâm, không đánh tin cậy, công dân có quyền đưa ra một tòa án quốc tế, hay đưa ra Liên hợp Quốc.

Đã có thí dụ sống như Tòa án Tây Ban Nha đã nhận đơn để thụ lý của công dân Tây Ban Nha gốc Trung quốc kiện cựu Thủ tướng Lý Bằng về các bệnh viện TQ cưỡng bức cướp phủ tạng của phạm nhân Pháp Luân Công như gan, mật, thận, mắt để bán giá cao. Trung Quốc đang nao núng về chuyện này.

Một thí dụ nữa là cựu độc tài Chi Lê Pinochet đã bị bắt ở Anh quốc và bị giam tại Anh 500 ngày trong hai năm 1999 va 2000, ở nhà tù Anh về ‘’tội diệt chủng, khủng bố và tra tấn’’ do các công dân Chi lê gốc Anh và các công dân Tây Ban Nha khởi kiện, hắn được cho tự do vì ốm nặng, trở về Chi lê chết năm 2006. Khi 91 tuổi.

Năm 2015, đã có một số tên cai ngục hung tợn ở Nga và Rumani bị xét xử thêm về các tội tra tấn và mưu sát tù nhân thời xã hội chủ nghĩa bị tố cáo và xác minh, tuy có tên nay đã 92 và 89 tuổi, vẫn không thoát tội, vì nhân dân có trí nhớ rất lâu và rất chính xác.

Các việc làm trên đây chắc chắn sẽ răn đe kẻ xấu và ác, hạn chế các hành động hại dân hại nước, đánh thức lương tâm một số kẻ vẫn còn biết tự trọng cũng như gia đình, bố mẹ, vợ chồng con cái họ, bảo vệ cuộc đấu tranh chính nghĩa và các cuộc biểu tình xuống đường của công dân ta ngày càng đông đảo và kiên cường.

Trung tâm bảo trợ xã hội hay nơi giam giữ để trả thù?

Trung tâm bảo trợ xã hội hay nơi giam giữ để trả thù?

Thứ Năm, 09-06-2016 | 22:48:31

 Ngày 3/6/2016, cụ Tạ Trí Hải, nghệ sĩ đường phố bất ngờ bị bắt vào Trung tâm Bảo trợ xã hội số 1 – Hà Nội.

Bắt vì tội yêu nước?

TaTriHaikeodan

Có thể nói rằng việc nhiều người yêu nước, đi biểu tình chống Trung Quốc, biểu tình bảo vệ môi trường sống, tưởng niệm các anh hùng, liệt sĩ đã ngã xuống, hy sinh bảo vệ Hoàng Sa, Trường Sa và cuộc chiến Biên giới Phía bắc dưới bom đạn kẻ thù dân tộc là bọn bành trướng bá quyền Trung Cộng, bị nhà cầm quyền Việt Nam đưa vào trại “phục hồi nhân phẩm”, vào đồn Công an, đánh đập, làm khó dễ… là chuyện không hiếm. Khi một nhà nước đã cam tâm kết bạn vàng với kẻ thù của đất nước thì chuyện bắt bớ trấn áp công dân yêu nước là bình thường.

Thế nhưng, việc bắt một người yêu nước, thường tham gia các cuộc tuần hành và tưởng niệm những người hy sinh vì Tổ Quốc vào cái gọi là “Trung Tâm bảo trợ xã hội” là điều mà nhiều người dù đầu óc tưởng tượng phong phú mấy cũng không thể nghĩ tới.

Việc nghệ sĩ đường phố Tạ Trí Hải bị bắt và nhốt vào Trung tâm Bảo trợ số 1 (TTBTXH) Hà Nội, đã được các facebooker đưa tin dồn dập trên các trang mạng xã hội mấy ngày qua. Không chỉ thế, khi vào tìm cụ Tạ Trí Hải, người ta còn biết được một số trường hợp khác đang đi làm ăn bình thường, đi đòi công lý… đã cũng bị bắt, bị nhốt vào đó trái với nguyện vọng của bản thân cũng như gia đìnhhọ.

Những thông tin đó đã kéo dư luận chú ý vào một cơ sở tưởng là nhân đạo, phục vụ xã hội mang tên Trung tâm Bảo trợ xã hội, nhưng có nhiều khuất tất cần bàn và xã hội cần biết.

Tìm các thông tin trên mạng, người ta thấy hiện lên cái TTBTXH này với những vấn đề được báo chí nhắc đến mà người dân không khỏi phải cảnh giác. Đó là chuyện cách đây hơn 1 năm, ba người đàn ông bỗng dưng bắt cóc hai trẻ em đi trên phố với bố các cháu lên ô tô giữa ban ngày, gây hoảng hốt và xôn xao dư luận. Điều tra ra mới biết, đó là ba nhân viên của TTBTXH này đi “thu gom” người về nhốt. Người ta không hiểu lý do vì sao các nhân viên TTBTXH này hành động nhiệt tình như bọn bắt cóc tống tiền vậy. Cho đủ chỉ tiêu? Mãi sau mới rõ khi người tra đọc được cái quyết định về kinh phí “thu gom” là khoảng 600.000 đồngcho mỗi trường hợp, cả tiền bắt và tiền xăng. Phải chăng đây là nguyên nhân?

Theo dự án về TTBTXH, ở đó người được thu gom về được nuôi dưỡng, chăm sóc sức khỏe, được học nghề… Tuy nhiên, nhìn vào những hình ảnh nơi học nghề của TTBTXH số 1 Hà Nội, người ta biết nó hoạt đông ra sao.

ttbtxhq

Ttbaotroxahoi1 (1)

Ttbaotroxahoi1 (2)

Ttbaotroxahoi1 (3)

 

Đến Trung tâm Bảo trợ xã hội số 1 Hà Nội

Cụ Tạ Trí Hải bị bắt nhốt tại Trung tâm đã mấy ngày thì anh em, bạn bè và người thân mới biết nơi cụ ở và sang đòi để đưa cụ về. Cụ về với bà con nhưng TTBTXH vẫn giữ tài sản của cụ chưa chịu trả. Số tiền ky cóp và dụng cụ âm nhạc của cụ vẫn bị giữ, vậy là cụ hết đường sống.

Anh em đưa cụ sang lấy lại tài sản vào sáng 8/6/2016. Thế là cụ bị giữ lại đó luôn.

Chiều 8/6/2016 tôi đến Trung tâm Bảo trợ số 1 Hà Nội tại thông Đồng Dầu, xã Dục Tú, huyện Đông Anh, Hà Nội, cách nội thành Hà Nội khoảng hơn ba chục km.

Cơ sở này nằm trong ngõ của một con đường nhỏ, tấm biển chỉ vào Trung tâm bị lá cây che khuất từ lâu. Đầu ngõ là một cơ sở chế biến gỗ, một tấm bảng nhỏ chỉ đường vào Trung tâm.

Khi chúng tôi đến đây, một số người là bạn bè, người thân quen của cụ Tạ Trí Hải đã đến đây từ sáng để đưa cụ đến nhận lại tài sản. Thế nhưng, khi cán bộ trại “mời” cụ vào trại hát một bài giao lưu với trại viên để chia tay rồi nhận tài sản về, tưởng các cán bộ nói thật, mấy người bà con để cụ vào trong đó.

Thế rồi cụ bị  giữ lại luôn không cho ra nữa.

Thế rồi công an xã được lệnh tập trung đông đúc tại TTBTXH này.

Thế rồi xe công an Thành phố, an ninh xuống dày đặc, xe cộ chạy đến liên miên vào ra trung tâm.

Thế rồi Trung tâm bận họp và bàn.

Và anh em cứ ngồi ngoài chờ đợi.

Khi tôi đến, một số anh em, bà con đang đứng ở ngoài, phía trong một người đang ngồi chờ giám đốc Trung tâm Nguyễn Văn Lưu hẹn nói chuyện. Cậu bảo vệ Trung tâm mở cửa cho tôi vào, đập vào mắt người đến đây là tấm biển: “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”. Cậu bảo vệ bắt chuyện với tôi:

– Bọn cháu chỉ trực đây thôi, còn chú nếu muốn làm việc thì gọi giám đốc Trung tâm chứ bọn cháu chẳng biết chuyện gì.

Hỏi anh bạn trẻ bảo vệ tình hình ở đây, anh cho biết: Trung tâm này được lập ra từ lâu, có khoảng 50 nhân viên, còn “đối tượng” thì cũng khoảng 50 người, lương của anh bạn chỉ 3 triệu/tháng làm giờ hành chính, cũng may mà chưa có vợ con. Ở đây chỉ là nơi đầu vào cung cấp các trại viên cho các nơi khác thôi, đối tượng được thu gom về đây phân loại rồi đưa về các nơi.

Tôi gọi điện thoại cho Giám đốc Trung tâm, ông Lưu cho biết đang họp  hẹn khoảng 15-20 phút nữa mới họp xong thì sẽ gặp.

Tôi ngồi ở hàng ghế đá gần cửa vào, lướt web, chợt nhìn thấy một vài ô tô chay vào, và nhiều khuôn mặt an ninh quen thuộc ở Bờ Hồ, ở các cuộc biểu tình chống Tàu, tưởng niệm… xuất hiện. Bên ngoài, các anh chị em đứng chờ vẻ sốt ruột. Một vài chú an ninh ra vào phòng bảo vệ. Bỗng chú bảo vệ trẻ mang cái biển cấm quay phim, chụp ảnh ra đặt cạnh lối đi.

Một cậu mang áo công an xã đến quát:

– Anh chụp ảnh phải không, anh không được chụp ảnh.

Này, cậu ăn nói cẩn thận, cậu biết tớ đang làm gì không? Mà chụp ảnh thì sao?

– Ở đây có biển cấm.

Tôi thừa biết ai đã mớm cho cậu này câu đó, nhưng cãi nhau với cậu ấy chỉ thêm mất thời gian. Một chú mang thường phục vừa đứng trao đổi với mấy cậu an ninh, giọng chú ấy đầy vẻ uy lực và mưu kế: “Có gì đâu đám này, tôi cho mấy thằng côn đồ nó đập bỏ mẹ nó đi là biết thằng nào mà điều tra”. Chừng như thấy cậu công an xã quá hỗn và lố trước tôi, chú này đi đến: “Mời anh vào nhà kia uống nước”. Ừ, thì vào.

Chú giới thiệu mình là phó công an xã, đang ngồi uống rượu thì thấy gọi chạy vào đây. Tôi bảo: “Lẽ ra chú đi làm, thì phải mặc quần áo công an vào”. Chú bảo ngay: “Không cần đâu anh, ở đây là xã mà chứ có phải phường đâu, xã cử dân bầu mà anh. Có điều em hô một tiếng thì lũ đàn em là nó làm đám ngoài kia ngay, đập rồi chạy làm sao điều tra được”. Tôi chỉ cười: “Làm gì, thì cũng phải theo luật pháp mới ổn, chú ạ”. Chú ta đồng tình: “Em thích tính anh rồi đấy, cũng thẳng thắn như em”.

nguyenvanluu

Cơn mưa đột ngột đổ xuống rồi tạnh khá nhanh, tôi đang ngồi phòng bên với chú phó công an xã thì ông giám đốc Lưu xuống ngồi bên cạnh và anh ta bảo tôi sang nói chuyện. Một người thân của cụ Tạ Trí Hải đã ngồi đó và anh ta đang nói chuyện. Tôi có ý kiến:

Thưa anh, xin anh cho biết chức năng của Trung tâm này là gì? Những đối tượng nào thì được vào đây?

– Chức năng của Trung tâm này là nơi bảo trợ xã hội, ở đây gom các đối tượng như ăn xin, vô gia cư, trẻ em bị bỏ rơi… về tập trung nuôi dưỡng thời gian đầu rồi sau đó phân loại đưa đi các trại hoặc trả về địa phương theo Quyết định số 90 của Ủy ban Thành phố.

Tôi vừa đi vắng về, nghe tin cụ Tạ Trí Hải bị bắt vào đây mà tôi không rõ lý do. Cụ ấy là người thân của chúng tôi, nên chúng tôi đến hỏi lý do vì sao mà cụ ấy lại bị bắt vào đây?

– Chúng tôi đã làm việc với công an Phường Hàng Bạc, và họ có nói là có chứng cứ về việc ông Hải thuộc đối tượng ăn xin lang thang.

Anh có thể cho chúng tôi xem những chứng cứ mà công an đưa ra bảo cụ Hải là người ăn xin lang thang không?

– Chứng cứ chúng tôi chỉ cung cấp cho cấp trên mà thôi.

Chúng tôi là người thân, chúng tôi khẳng định cụ Tạ Trí Hải là một nghệ sĩ đường phố, cụ có giấy tờ tùy thân đầy  đủ, có nhà cửa ở Sài Gòn hẳn hoi, cụ ra đây theo nghề nghiệp của cụ đòi hỏi. Ra đây cụ có chỗ ở, tự sống không cần ai trợ giúp, cụ không hề bị tâm thần hoặc bất cứ điều gì? Ai đề nghị hoặc đưa cụ ấy về đây giao cho các anh và giao cho các anh với lý do gì? Nếu không thuộc đối tượng của Trung tâm các anh, đề nghị anh đưa cụ ra đây để về với chúng tôi.

– Cái này bên công an  đưa sang và giờ đối tượng này không thuộc thẩm quyền của tôi mà là cấp trên.

Anh cho biết cấp trên của anh là ai? Còn anh, anh là Giám đốc Trung tâm, anh phải chịu trách nhiệm về những việc anh làm, cụ thể là việc giữ người trái luật pháp.

– Thì chúng tôi vừa họp với bên công an Thành phố và các cơ quan. Trường hợp này công an đưa về đây.

Anh phải căn cứ vào chức năng, nhiệm vụ và những cơ sở pháp luật để làm việc, chứ không thể nói là do cấp trên là xong. Cấp trên mà ra lệnh không đúng pháp luật quy định, anh có quyền không chấp hành. Anh có biết cấp trên thế nào không? Đến đại tá Dương Tự Trọng, nguyên PGĐ Công an Hải Phòng, Cục phó cục Quản lý hành chính về Trật tự xã hội còn phải ra tòa vì vi phạm pháp luật đấy. Đến Thứ trưởng bộ Công an Phạm Quý Ngọ còn bị tố cáo nhận hối lộ cả triệu đô la phải khởi tố ngay tại tòa đấy. Vậy dù là cấp nào, thì anh vẫn phải căn cứ vào pháp luật mà làm việc chứ.

– Nhưng thôi, tôi cũng đã nói chuyện với anh đây từ sáng. Trường hợp này, muốn đưa về thì có cách là người nhà đứng ra bảo lãnh để ông ấy được ra.

Tại sao lại bảo lãnh? Tôi chưa thấy một ai lại làm cái trò bắt một người bình thường, không có tội tình gì, không ăn bám ai, không bị bệnh tật mất khả năng dân sự bình thường vào một cái trại rồi bắt người nhà, con cháu đến bảo lãnh là sao? Tôi hỏi anh, nếu một ca sĩ nào đó ra bờ hồ ngắm cảnh, hát một bài mệt quá ngồi tựa lưng nghế đá nghỉ ngơi, anh cũng có thể cho chụp ảnh rồi đưa vào đây giam giữ bắt con cháu đến bảo lãnh à?

– Nhưng, công an bảo có chứng cứ đây là đối tượng lang thang ăn xin.

Ai bảo anh là Cụ Tạ Trí Hải ăn xin? Mà ăn xin thì có tội gì? Có luật nào cấm ăn xin không? Xin nói với anh, là nếu có luật cấm ăn xin, thì có lẽ đảng và nhà nước này phải bị bắt đầu tiên. Mỗi năm Việt Nam nhận hơn 5.000 tỷ đồng tiền viện trợ, đó là gì? Ông Thủ tướng Phan Văn Khải gặp Bill Gate nói rằng: “Chúng tôi cũng có yêu cầu thứ hai là ông và gia đình ông làm từ thiện nổi tiếng trên thế giới, nên cũng mong rằng ông đi để ông thấy chúng tôi cũng là một đất nước đáng cho ông giúp đỡ từ thiện”. Vậy đó có phải là đi ăn xin không? Sao không đưa vào đây nhốt đi rồi bắt bảo lãnh?

– Thôi, bây giờ tranh cãi thì cũng mất thời gian, đơn giản nhất là như tôi đã nói với anh đây, anh làm cái giấy bảo lãnh rồi xác nhận của chính quyền địa phương và đưa sang đây sớm để chúng tôi giao ông ấy về.

Tại sao lại phải có chứng nhận của chính quyền địa phương? Đây là công dân hẳn hoi, có chứng minh nhân dân, có đầy đủ tư cách công dân vậy sao còn phải ai chứng nhận cái gì nữa?

Một cậu trẻ hơn, được giới thiệu là Quảng, phó giám đốc nói chen vào:

– Phải có xác nhận chứ, bây giờ giấy tờ giả đầy ra không xác nhận sao biết được?

Việc giấy tờ giả hay thật, là việc của công an. Chúng tôi chỉ biết có giấy, do công an cấp là được. Nếu nói như chú, thì sau khi có giấy xác nhận của chính quyền địa phương, thì cần có cấp nào xác nhận rằng cái giấy xác nhận đó không phải là giấy giả? Và lúc nãy, công an đến đây cả bầy, chú có kiểm tra xem giấy tờ nào là giả hay thật không?

Ông Lưu, Giám đốc chen vào:

– Giấy Chứng minh nhân dân cũng cần có xác nhận của địa phương chứ.

Theo anh việc gì bây giờ là quan trọng  nhất? Có phải việc khó nhất, quan trọng và cẩn thận nhất là lấy tiền ra khỏi ngân hàng nhà nước không?

– Đúng rồi.

Vậy mà khi vào rút hàng tỷ đồng, người ta cũng chỉ cần chứng minh nhân dân mà không cần qua phường nào xác nhận. Vậy tại sao ở đây các anh lại bày trò ra thế?

– Thì lâu dài tiến bộ hơn thì đúng như anh nói, nhưng giờ thì đây là quy định, nên anh đây về làm và sang đưa chúng tôi để đón cụ về sớm nhé.

Tôi chán ngán đứng dậy, vì biết có nói nữa cũng vô ích. Tôi giục anh bạn kia đi về. Một người khác đang hướng dẫn anh ta về việc làm đơn. Tôi bước ra ngoài.

Ông Giám đốc TTBTXH bước theo ra:

– Ở đây, chúng tôi quy định là làm việc không được quay phim chụp ảnh hay ghi âm gì đấy nhé.

Này anh, tôi  lại phải nói cho anh biết: Việc quay phim, ghi âm, chụp ảnh là việc đương nhiên công dân được làm khi làm việc với cán bộ ăn lương của dân. Để làm gì anh biết không? Để giám sát anh làm có đúng luật pháp không, có đòi hối lộ tham nhũng không. Chẳng ai tự ra quy định đó được nếu không phù hợp luật pháp anh nhé. Ngay cả cái việc anh đặt cái biển cấm quay phim chụp ảnh ở đây nữa, anh biết khi muốn đặt biển này cần điều kiện gì không?

– Điều kiện gì?

Anh muốn đặt biển cấm quay phim, chụp ảnh ở đây, anh phải có quyết định của Chủ tịch Ủy ban Thành phố trực thuộc Trung ương hoặc Chủ tịch Tỉnh ký vào đó là khu vực này cấm quay phim, chụp ảnh nhé. Cứ ai cũng đặt được như anh, thì bọn hút chích, nghiện ngập, mại dâm ma túy nó đặt biển như thế này vào là thoải mái hành sự mà không ai làm gì có hình ảnh của chúng được, đúng không? Tôi nói với anh là hôm nay, tôi không thèm ghi, dù tôi có quyền, nhưng tôi sẽ nhớ từng lời anh nói.

Anh ta im lặng. Tôi nói thêm:

Việc các anh bắt người tự động giữ người trái pháp luật ở đây, các anh phải chịu trách nhiệm. Nếu không thả cụ ấy ra, chúng tôi sẽ mời luật sư và sử dụng đến biện pháp pháp luật khác.

Còn việc này, anh bảo là bên công an nọ kia, tôi nói thẳng nhé: Cụ Hải chừng đó tuổi rồi nhưng là người vẫn hay đi tham dự các cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc xâm lược lãnh thổ, lãnh hải. Cụ ấy cũng là người biểu tình đòi môi trường sống trong sạch cho con cháu, cụ ấy là người biết tri ân các liệt sĩ đã hy sinh vì Tổ Quốc. Nếu vì những hành động ấy mà bắt cụ ấy vào đây không thả, thì đó là hành động trả thù hèn hạ.

Và đó là hành vì phản động, phản lại lợi ích của đất nước này, dân tộc này. Tôi nói để anh biết vậy và giờ thì chúng tôi về.

Tôi cùng mọi người ra về mà cứ nghĩ mãi một điều: Liệu đây đã là trò hèn hạ cuối cùng để đối phó với những con người yêu nước hay chưa?

Hà Nội, ngày 9/6/2016

  • J.B Nguyễn Hữu Vinh

Ụ nổi 500 tỷ đã bán thành công với giá… sắt vụn

Ụ nổi 500 tỷ đã bán thành công với giá… sắt vụn

U NOI
Ụ nổi 500 tỷ của Vinalines đã bán thành công với giá sắt vụn.

Nếu muốn chọn một tin tức có thể mang lại những cảm xúc vui vẻ cho người đọc, xin chân thành khuyên bạn đọc đừng bỏ qua một bản tin ngắn trên báo Tiền phong gần đây.

Bản tin cho biết một tin vui: “Ngày 3/6, thông tin từ Tổng công ty Hàng hải Việt Nam (Vinalines) cho hay, vừa tiến hành xong phiên đấu giá bán ụ nổi 83M. Theo đó, một cá nhân đã thắng phiên đấu giá với mức 38,5 tỷ đồng”.

Cái ụ nổi 51 tuổi này nổi tiếng bởi báo chí đã tốn khá nhiều giấy mực cho nó. Không phải bởi nó có đặc tính gì nổi bật mà bởi nó có một số phận kỳ lạ. Ụ nổi này đã bị cơ quan đăng kiểm của Nga dừng quản lý từ năm 2006, chắc với lý do để cho… về hưu vì tuổi già sức yếu. Thế nhưng sứ mạng với đời của nó chưa hết, năm 2008, hai ông Dương Chí Dũng và Mai Văn Phúc vẫn quyết tâm rước “cụ hưu” này về.

Trần đời cũng chưa thấy có màn mua bán nào lạ kỳ như màn mua cái ụ nổi này, báo Tiền phong cho biết, trong khi bên bán chỉ chào giá 5 triệu USD thì phía Vinalines lại đòi mua với giá 9 triệu USD.

Sau khi sửa chữa, vận chuyển về đến Việt Nam, ụ nổi 51 năm tuổi này có giá lên tới 19,5 triệu USD, tức hơn giá gốc đến 14,5 triệu USD, thật là một hợp đồng thần kỳ vì bên mua càng chịu thiệt bao nhiêu càng sung sướng bấy nhiêu.

Và kết quả, sau khi rước được “cụ” ụ nổi 51 tuổi về đến nơi, chi phí neo đậu ở cảng Cảng Gò Dầu B tỉnh Đồng Nai đến nay đã lên tới hơn 50 tỷ đồng. Và ngày 3/6 mới đây, một nhà đầu tư đã bỏ ra 38,5 tỷ đồng để sở hữu chiếc ụ nổi tai tiếng. Tức là bán xong xuôi ụ nổi, Vinalines vẫn còn lỗ 11,5 tỷ đồng phí neo đậu. Còn số tiền 500 tỷ đồng (gồm tiền mua, vận chuyển, sửa chữa, bảo quản, dù chưa một lần sử dụng) đã hóa thành bọt biển tan vào đại dương.

Những con số của thương vụ mua bán này hẳn cũng tạo nhiều cảm hứng cho người đọc. Nó cho thấy chuyện kỳ lạ đến đâu, cũng vẫn có thể xảy ra, miễn là người ta quyết tâm và có ý chí làm nên nó. Có thể nói đây là vụ mua bán kỳ quặc nhất trong lịch sử thương mại thế giới chứ chẳng ngoa.

Mi An

Báo VN ‘gỡ bài của Bí thư Đinh La Thăng’

Báo VN ‘gỡ bài của Bí thư Đinh La Thăng’

 Hai bài báo trên trang mạng của báo Tuổi Trẻ

Bài trả lời của Bí thư Thành ủy TP.HCM Đinh La Thăng về tranh cãi quanh việc bổ nhiệm ông Bob Kerrey vào chức vụ quan trọng của Đại học Fulbright Việt Nam đã bị báo Tuổi Trẻ xóa khỏi trang web.

Hôm 4/6, Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành ủy TP.HCM Đinh La Thăng, đã trả lời báo Tuổi Trẻ về việc cựu binh Việt Nam, Bob Kerrey, được bổ nhiệm làm Chủ tịch hội đồng tín thác Đại học quốc tế Fulbright.

Nội dung được nhiều báo Việt Nam đăng lại nhưng sau đó các báo xóa đi mà không có giải thích.

Đến ngày thứ Tư 7/6, bài báo chính thức không còn truy cập được trên mạng báo Tuổi Trẻ – mặc dù bản dịch tiếng Anh hiện vẫn còn ở trang tiếng Anh của Tuổi Trẻ.

Tranh cãi

Khi thăm Việt Nam tháng trước, Tổng thống Mỹ Barack Obama loan báo Đại học Fulbright Việt Nam (FUV) sẽ mở cửa tại TP. HCM vào cuối năm nay.

Chính phủ Mỹ nói đại học này sẽ giúp Việt Nam “có được nền giáo dục độc lập, đẳng cấp quốc tế và làm sâu sắc thêm mối quan hệ giữa hai dân tộc”.

Liền sau đó, đã nổ ra tranh cãi quanh việc cựu thượng nghị sĩ Bob Kerrey được lựa chọn làm Chủ tịch Hội đồng Tín thác Đại học Fulbright.

Một số tờ báo Việt Nam nhắc lại cáo buộc ông Kerrey tham gia vụ “thảm sát đẫm máu” ở xã Thạnh Phong của Bến Tre vào năm 1969, làm nhiều phụ nữ và trẻ em thiệt mạng.

Bà Tôn Nữ Thị Ninh, cựu Đại sứ đặc mệnh toàn quyền của Việt Nam bên cạnh Liên minh châu Âu (EU) và tại Bỉ, là tiếng nói đi đầu phản đối.

Bà Ninh nói bà “vô cùng bàng hoàng” khi biết tin, và cho rằng “không thể coi việc giữ vị trí lãnh đạo của đại học nhiều tham vọng như Đại học Fulbright là cách sửa sai cho những hành động trong quá khứ”.

Trong bối cảnh đó, tiếng nói của một ủy viên Bộ Chính trị như Bí thư Thành ủy Đinh La Thăng được cho là có tác động đặc biệt.

Trả lời Tuổi Trẻ, ông Thăng kêu gọi cần “lý trí tỉnh táo và sáng suốt”.

Ông Thăng nói ông Bob Kerrey đã “ thể hiện sự hối lỗi sâu sắc” và “tìm mọi cách khác để chuộc lỗi với nhân dân Việt Nam”.

“Hãy để cho ông Bob Kerrey được thêm một lần nữa cảm nhận sự vĩ đại của đất nước mà ông đã gây đau thương chỉ vì thiếu hiểu biết,” ông Thăng nói.

Trong bài này, ông Thăng kết luận: “Vượt lên thù hận, chúng ta sẽ chỉ càng cho thấy chúng ta mạnh mẽ và cao lớn về tầm vóc văn hóa.”

Ông Bob Kerrey, cùng với hai cựu chiến binh cuộc chiến Việt Nam khác là Ngoại trưởng John Kerry và Thượng nghị sỹ John McCain, được cho là những người đã vận động nhiều năm cho việc mở Đại học Fulbright ở Việt Nam.

Xin hỏi bà Ninh Tôn Nữ: Động cơ nào…

 Xin hỏi bà Ninh Tôn Nữ: Động cơ nào…

canhco

RFA

Ông Obama đến Việt Nam mang theo hai món quà, thứ nhất là bỏ cấm vận vũ khí sát thương, thứ hai là Đại học Fulbright Việt Nam.

Món thứ nhất cần phải mua, còn món thứ hai hoàn toàn biếu không từ ngân sách của Quốc hội Mỹ và các nguồn tài trợ do vận động gây quỹ của các tổ chức hay tư nhân tại Mỹ. Trường được vận hành phi lợi nhuận, không có cổ đông và vì vậy không có việc chia lãi cho người góp vốn xây dựng ngôi trường này. Trường được huy động vốn hoạt động qua một quỹ tín thác và Chủ tịch Hội đồng Quản trị Fulbright Việt Nam được giao cho ông Bob Kerrey.

Trên danh nghĩa ông Bob Kerrey là người trực tiếp vận động để quỹ này có tiền và có lẽ danh tiếng của ông mới là yếu tố quan trọng nhất để được chọn làm công việc khá nhiêu khê nhưng không lương này.

Nhìn tổng quát thì trường Đại học Fulbright Việt Nam là mô hình đáng ghi nhận thiện chí của người Mỹ và chính phủ Mỹ. Từ nhiều năm qua, chính phủ Mỹ đã đào tạo cho Việt Nam rất nhiều TS để trở về làm việc tại Việt Nam. Chữ Fulbright trên văn bằng của họ là niềm kiêu hãnh không cần che dấu. Những đóng góp của các chương trình Fulbright rất thiết thực cho hoàn cảnh kinh tế Việt Nam trong giai đoạn hòa nhập vừa qua và không ai có thể nghi ngờ kết quả mà Fulbright mang lại cho Việt Nam.

Đó là những học bổng đơn lẻ và con số sinh viên Việt Nam được học bổng có thể nói đếm trên đầu ngón tay hằng năm. Trường Đại học Fulbright mở ra tại Việt Nam sẽ thu hút số sinh viên đáng kể và nó chính là làn sóng giáo dục mới thúc đẩy ước mơ cho giới trẻ Việt Nam và ngôi trường này sẽ nhanh chóng làm đối trọng cho những ngôi trường khác, công hay tư, phải xem xét lại chính mình.

Tuy nhiên sau một lúc phấn khởi, một vài nhân vật trí thức Việt Nam lại bày tỏ sự không hài lòng khi biết được rằng ông Bob Kerrey, người được đề cử làm Chủ tịch Hội đồng Quản trị Fulbright Việt Nam lại có tì vết trong cuộc chiến Việt Nam. Cụ thể ông đã chỉ huy một toán biệt kích hải quân tập kích vào Thạnh Phong, một ấp nhỏ thuộc tỉnh Bến Tre và giết chết 24 người trong đó có 14 phụ nữ, trẻ em và một người già.

Ông Kerrey xác nhận mình là người chỉ huy mặc dù ông không giết người nào trong số này. Thế nhưng trong bao năm qua ông đã nỗ lực làm mọi việc để giúp Việt Nam và hơn hết là giúp cho chính ông thoát được ám ảnh về cuộc hành quân đó.

Trong các trí thức chống lại ông, nổi cộm lên là phát biểu gay gắt hơn ai hết của bà Tôn Nữ Thị Ninh. Tuy cố chứng minh là bà quen biết khá nhiều người Mỹ và không hề thành kiến nhưng bà đặt câu hỏi về lòng hối hận của ông Kerrey và yêu cầu ông nên rút lui khỏi Fulbright.

Trả lời báo chí bà nói: “Việc ông hối hận về vai trò trong vụ thảm sát Thạnh Phong tôi không thể biết và chỉ có mình ông Kerrey biết. Không thể coi việc giữ vị trí lãnh đạo của đại học nhiều tham vọng như ĐH Fulbright là cách sửa sai cho những hành động trong quá khứ”.

Hãy nhìn lại cách mà bà Ninh phán xét. Thứ nhất bà cho rằng không ai chứng nhận được sự hối hận vì nó nằm trong lòng của ông Kerrey. Như vậy là bà cực đoan và nguy hiểm. Cực đoan, vì là một trí thức, lại là “trí thức lớn”, trước khi phán xét bà phải biết thế nào là research, tham khảo mọi nguồn từ con người cho tới tài liệu xem người mà bà nghi ngờ có được chứng minh ngược lại hay không. Nguy hiểm, vì sự nghi ngờ xem ra có cơ sở ấy lại là mảnh đất màu mỡ cho lòng tị hiềm có cơ hội trồi lên trước khi niềm hy vọng về một nền giáo dục đầy tiềm năng đơm hoa kết trái.

Bà Ninh từng vận động thành lập ngôi trường mang tên Đại học Trí Việt nhưng sau nhiều năm xin hết đầu này tới đuôi nọ, nguồn tài chánh từ nước ngoài vẫn là giấc mơ, cùng lúc hồ sơ thành lập trường vẫn nằm trong ngăn kéo của các cơ quan trách nhiệm. Bà đã quá rõ vai trò của người vận động cho số tiền lớn và liên tục mỗi năm không phải là việc dễ dàng. Trong lập luận chống đối ông Bob Kerrey bà không ngại dùng hạ sách: “hôn nhân dị chủng”.

Bà nói: “Nếu phía Mỹ khăng khăng giữ quyết định của mình, thì đối với tôi, không còn có thể coi đây là một dự án chung như nhóm sáng lập vẫn khẳng định. Vì rằng như trong một cuộc hôn nhân, hai bên cần phải lắng nghe, tôn trọng cảm xúc và suy nghĩ của nhau”

Cuộc hôn nhân đã thành hình, đã ký giấy hôn thú, đã nhận của hồi môn từ Mỹ, đã tiệc tùng liên tục tại Hà Nội lẫn Sài Gòn vậy mà bà Tôn Nữ Thị Ninh lại cho rằng không thể coi đó là dự án chung, và bà thất vọng.

Bà có quyền thất vọng, và có lẽ đó là cái quyền “hợp lý” nhất dành cho bà. Bởi lẽ khi bà nghi ngờ một con người ở phía bên kia cuộc chiến có thật tâm hối hận việc họ tàn sát người dân Việt Nam hay không, thì người Việt cũng có quyền đặt câu hỏi về sự hối hận của những người bà gọi là đồng chí, họ có hối hận về các vụ thảm sát người dân Việt trong cuộc chiến hay không.

Bà là người Huế, là danh gia vọng tộc, lại là một cán bộ ngoại giao, văn hóa cao cấp sao lại không biết vụ thảm sát Mậu thân với bao nhiêu cái chết oan khuất mà đến nay chưa một ai lên tiếng nhận trách nhiệm về mình như ông Bob Kerrey nhận tại Thạnh Phong?

Bà có biết trong trận chiến cuối cùng của chiến dịch Hồ Chí Minh vào sáng ngày 21-4-1975, tại ấp Phú Mỹ, xã Tân Lập, huyện Xuân Lộc (nay là ấp Phú Mỹ, xã Xuân Lập, thị xã Long Khánh), một cuộc tàn sát tập thể do các “anh lính cụ Hồ” gây ra làm hơn hai trăm thường dân thiệt mạng oan khốc. Cựu chiến binh Trần Đức Thạch, cựu phân đội trưởng trinh sát Tiểu đoàn 8, Trung đoàn 266, Sư đoàn 341 QĐNDVN đã là chứng nhân cho cuộc thảm sát này và quan trọng nhất: anh ta vẫn còn sống.

Giữa những cuộc thảm sát có mục đích ấy, theo bà ai cần sám hối hơn ai? Người chỉ huy trận đánh Xuân Lộc hay ông sĩ quan Bob Kerrey?

Chỉ cần hai câu chuyện này thôi bà nên nghiên cứu lại để lần sau có phát ngôn thì nên kiệm lời.

Nước Việt luôn có những bài học tươi rói hàng ngày, bởi khi bà vừa phát biểu xong thì VTV lại có chương trình “động cơ nào….” Để nói về vụ cá chết.

Giống như “chị” Tạ Bích Loan, tôi muốn hỏi nhỏ bà: Động cơ nào khiến bà gay gắt một cách khó hiểu đối với ông Bob Kerrey như vậy? Và động cơ nào khiến một người ham nói như bà lại im lặng trước hàng ngàn cái chết từ từ ngay tại quê hương Huế của bà sau khi vụ Vũng Áng xảy ra làm người dân lo tái mặt?

Nhà cầm quyền huyện Bát Xát cưỡng chế đất, trấn áp và bắt giam người dân

Nhà cầm quyền huyện Bát Xát cưỡng chế đất, trấn áp và bắt giam người dân

Tinmungchonguoingheo.com|

GNsP (08.06.2016) – Nhà cầm quyền huyện Bát Xát huy động lực lượng gồm công an, CSCĐ cầm dùi cui, bình chữa cháy và các phương tiện trấn áp … để cưỡng chế đất và đàn áp người dân thuộc thị trấn Bát Xát, Huyện Bát Xát, tỉnh Lào Cai vào sáng ngày 07.06.2016.

Thông tin này cũng được Báo Lào Cai khẳng định với bài báo có tiêu đề: “Tiến hành tháo dỡ các lều, lán người dân dựng trái phép trên đất dự án” được đăng tải vào ngày 07.06.2016.

Tiếng kêu oan của người dân!

Một đoạn video gần 8 phút lan truyền nhanh trên các trang mạng xã hội cho thấy, trên một cánh đồng nhiều người dân chân lấm tay bùn, tay không một tấc sắt, có người đeo khăn tang khóc thét, la hét, van xin và kêu lên “ôi lãnh đạo ơi, chúng ăn cướp đất của dân”, “đất của dân thì chúng tôi phải giữ”, “các anh ăn hết của dân rồi thì chúng tôi đói”… khi lực lượng cưỡng chế trấn áp bà con. Bà con đã đem quan tài xuống khu vực cưỡng chế với thông điệp “dân chết khi mất đất canh tác”.

Cũng trong đoạn video nhận thấy có nhiều máy quay chuyên dụng sử dụng cho truyền thông quay cảnh cưỡng chế.

Cô Thao Teresa – một người luôn đồng hành với bà con dân oan – xót xa kêu lên: “Có nơi đâu khổ như dân nước tôi không? Mang cả quan tài đi giữ đất. Giữa sự sống và cái chết mà còn không sợ hãi thì dân có gì đâu để mà mất. Thay vì đối thoại với dân để giải quyết các vấn đề cho thoả đáng thì chúng nó lại chọn bạo lực để chống lại dân. Đất đai cha ông để lại bỗng dưng đến cướp thế này. Khốn nạn cho dân tộc Việt Nam”. Nguyễn Công Thanh phẫn nộ: “Xem clip cưỡng chế đất của người dân … để hình dung con đường đi lên CNXH của những người nắm quyền toàn trị tại Ba Đình!”. Đỗ Thanh Vân tiếp lời: “Xin lưu ý là lực lượng cưỡng chế đất này được trả lương bằng chính tiền thuế của dân đóng góp. Và nay họ được sử dụng để đánh đập, đàn áp và cướp đất của dân.”

Bà con thị trấn Bát Xát, Huyện Bát Xát, tỉnh Lào Cai ra sức bảo vệ đất khi nhà cầm quyền cưỡng chế đất vào sáng ngày 07.06.2016.

Bà con thị trấn Bát Xát, Huyện Bát Xát, tỉnh Lào Cai ra sức bảo vệ đất khi nhà cầm quyền cưỡng chế đất vào sáng ngày 07.06.2016.

Lực lượng công quyền cầm dùi cui, bình chữa cháy và các phương tiện trấn áp … để cưỡng chế đất và đàn áp người dân.

Lực lượng công quyền cầm dùi cui, bình chữa cháy và các phương tiện trấn áp … để cưỡng chế đất và đàn áp người dân.

BX22

Lực lượng CSCĐ bố ráp người dân khi họ cương quyết bảo vệ đất của cha ông để lại để mưu sinh. Ảnh: Báo Lào Cai

Nhà chức trách đền bù giải phóng “đúng quy trình”?

Theo Báo Lào Cai cho biết, khu đất của bà con bị cưỡng chế để xây dựng trụ sở cơ quan Bảo hiểm Xã hội huyện, thực hiện dự án chợ trung tâm thị trấn Bát Xát theo quyết định định số 2605, ngày 3/10/2005 đã được UBND Tỉnh phê duyệt.

Báo Lào Cai cũng khẳng định rằng: “Công tác thống kê, đền bù giải phóng mặt bằng và thu hồi đất được triển khai đúng qui trình và qui định của pháp luật. Các hộ có diện tích đất bị thu hồi đã được chi trả kinh phí đền bù giải phóng mặt bằng đúng quy định, đã ký nhận đủ 100% số kinh phí được phê duyệt.”

Báo Lào Cai cũng cho biết: “…lực lượng chức năng đã áp dụng biện pháp cưỡng chế tạm giữ một số người dân cố tình gây rối; đồng thời, thu giữ toàn bộ vật dụng, phương tiện mà các đối tượng dùng để dựng lều, lán trái phép.”

Nhà nước đại diện chủ sở hữu toàn dân về đất đai !?

Vấn đề đặt ra là nếu “công tác thống kê, đền bù giải phóng mặt bằng và thu hồi đất được triển khai đúng qui trình và qui định của pháp luật”, thì tại sao bà con thị trấn Bát Xát quyết định không giao đất “đúng quy trình”?

GNsP chúng tôi vẫn chưa liên lạc với được người dân nơi đây để tìm hiểu rõ nguyên nhân gốc rễ của sự việc.

Tuy nhiên, qua nhiều lần tiếp cận với bà con dân oan, điển hình bà con dân oan bị mất đất canh tác cho thấy nguyên nhân chính khiến bà con cương quyết phản đối khi nhà chức trách thu hồi đất của họ là do: thu hồi đất với giá rẻ mạt, bồi thường không thỏa đáng, không hỗ trợ chuyển đổi nghề nghiệp, nơi sống mới không bằng và tốt hơn nơi ở cũ, cuộc sống của các hộ dân trở nên khó khăn hơn sau khi bị thu hồi đất…Chưa nói đến các dự án chiếm đất của người dân, “bồi thường” đúng qui trình, qui định pháp luật theo giá đất nông nghiệp, sau đó thi công hạ tầng và bán lại cho nhà giàu với giá đúng qui trình, qui đinh pháp luật là đất ở đô thị, chiếm lời gấp hàng chục, hàng trăm lần! Chính điều này đã đẩy người dân từ chỗ ổn định cuộc sống – có đất canh tác – đến chỗ mất đất, mất nhà, mất nghiệp sinh sống…

Điển hình của vụ việc này chính là nhà cầm quyền huyện Thạnh Hóa, Long An đã thu hồi đất một cách rẻ mạt đối với gia đình cậu bé Nguyễn Mai Trung Tuấn. Gia đình Tuấn không đồng ý, đã đi khiếu kiện nhiều nơi đến các cấp có thẩm quyền, nhưng không được đền bù một cách thỏa đáng… Và, sau đó đã đẩy cả gia đình vào tù tội kể cả cậu bé Nguyễn Mai Trung Tuấn – 15 tuổi, lãnh án 2 năm 6 tháng tù giam với tội danh “cố ý gây thương tích” theo khoản 3, Điều 104 BLHS.

Tại Việt Nam, bất kỳ người dân nào cũng có thể mất đất bởi vì Luật quy định “Nhà nước đại diện chủ sở hữu toàn dân về đất đai và thống nhất quản lý về đất đai, chế độ quản lý và sử dụng đất đai…”. Nhà nước có quyền thu hồi đất của người dân trong cả hàng trăm “trường hợp” theo Luật qui định. Người dân Việt Nam chỉ có cơ may sống an lành khi Điều 4 Hiến Pháp bị hủy bỏ, nhà nước bị truất quyền “đại diện sở hữu đất đai” của người dân.

Huyền Trang, GNsP

xem thêm:

YouTube player

“…SỎI ĐÁ CŨNG CẦN CÓ NHAU”

“…SỎI ĐÁ CŨNG CẦN CÓ NHAU”

Ngày 31 tháng năm là ngày lễ Đức Maria đi thăm viếng bà chị họ Elisabeth, một biến cố rất dễ thương, mang tính nhân bản và chuyển tải cho chúng ta nhiều ý nghĩa giáo dục. Khi đi thăm bà chị họ, Đức Maria không chỉ đơn thuần thực hiện một cuộc viếng thăm xã giao hay nhằm nâng đỡ khích lệ, nhưng Mẹ còn lưu lại để phục vụ người chị họ lớn tuổi trong những ngày sinh nở. Đây là một hành động tế nhị, tình cảm và hy sinh trong khiêm tốn, hẳn những ai trải qua cuộc vượt cạn đều thấu hiểu việc này. Hành động này còn quảng đại và cao cả hơn khi chính Đức Maria cũng đang mang thai, đang trong thời kỳ cũng cần được nâng đỡ và chia sẻ. Nhưng bất chấp tình trạng của mình, Đức Maria mau mắn đến miền núi đồi phía nam, Cha Giuse Nguyễn Thế Thuấn, DCCT, còn dịch là “đon đả đi lên miền sơn cước”, để chia sẻ tình thương. (Lc 1, 39 tt.)

Bên cạnh và vượt lên trên những ý nghĩa cao đẹp về tình người, Đức Tin cho ta thấy sứ mạng của Đức Maria còn lớn lao hơn thế nữa, vì không chỉ là mang thai một sinh linh bé nhỏ, nhưng Đức Maria đang cưu mang Đấng Cứu Thế trong cung lòng của mình. không đơn thuần là một người trẻ mang thai đến thăm và giúp đỡ một người lớn tuổi mang thai, mà Đức Maria mang Chúa Giêsu, Đấng Cứu Thế cho bà chị họ Elisabeth của Mẹ khiến hài nhi trong lòng dạ bà Elisabeth nhảy mừng vì được gặp gỡ Đấng Cứu Thế. Đón nhận Chúa và mang Chúa đến cho mọi người là sứ điệp của cuộc thăm viếng trong Tin Mừng theo Thánh Luca. Hội Thánh Công Giáo hiện nay trong ánh sáng của các văn kiện Tòa Thánh: Thông Điệp Sứ Vụ Đấng Cứu Chuộc, Tông Huấn Niềm Vui Tin Mừng… Biến Cố Đức Mria đi thăm viếng Bà Elisabeth trở thành một chứng từ minh nhiên về sứ mạng loan báo Tin Mừng.

Lễ Đức Mẹ đi viếng năm nay tôi có dịp ghé thăm một mái ấm BVSS dành cho những ngươi phụ nữ làm mẹ đơn thân trong hoàn cảnh khó khăn, mái ấm này được thiết lập vào năm 2.000, khi hoàn cảnh xã hội còn đang rất khó khăn, khi luật quy định “mỗi gia đình chỉ được có hai con” còn đang là quốc sách, đang là chương trình quốc gia, gầy dựng một mái ấm để các chị em tạm lánh và sinh nở trong tình trạng kín đáo là một việc làm táo bạo và nguy hiểm. Nguy hiểm vì chạm đến chương trình quốc gia, táo bạo vì vẫn luôn có những con người trong nhiều góc độ không chấp nhận những gì đe dọa đến lợi ích bản thân họ, cho dù họ vẫn luôn miệng nói về tình thương, người nghèo và người bị bỏ rơi. Họ vẫn luôn miệng hô khẩu hiệu nhưng không bao giờ chấp nhận dấn thân và để người khác dấn thân, họ sẵn sàng ghép tội người khác với nhiều mỹ từ dị nghĩa để che dấu sự ù lì của họ.

TRE EM

Những người tham gia ban đầu xây dựng mái ấm gặp biết bao khó khăn. Nhờ ơn Chúa, sự kiên trì xác tín và sự nâng đỡ của nhiều người, mái ấm đã hiện diện gần 16 năm, có hơn 600 cháu được bảo bọc sinh nở nơi mái ấm này. Ngày họp mặt, có cháu đã “lớn tồng ngồng” theo mẹ về gặp gỡ nhau, con nít đủ mọi lứa tuổi chơi đùa, các bà mẹ nói cười rôm rả, tiếng khóc tiếng cười đan xen, ban tổ chức không chuẩn bị đủ đồ chơi khiến các quan tòa phải thi nhau phân xử.

Chúa nhật 5 tháng 6 này là Ngày Quốc Tế Môi Trường, ngoài các đường phố người ta giăng đầy các biểu ngữ nói về môi trường, kêu gọi mọi người chung tay xây dựng một môi trường sạch và xanh thân thiện, hướng dẫn mọi người xử lý phân loại rác, thu gom rác và trồng cây xanh, đó là các việc làm cần thiết. Tuy nhiên cùng với các biểu ngữ cổ võ cho viêc bảo vệ môi trường, người ta vẫn chứng kiến các nhà máy tha hồ nhả khói vào bầu trời, tuôn chảy nước thải quá nhơ bẩn và độc hại vào sông ngòi, đốn hạ cậy xanh vốn quá quý hiếm trong thành phố, và nhất là đã tròn 60 ngày ( 6.4 – .5.6.2016 ) thảm họa Vũng Áng chưa có câu trả lời cho công chúng.

Laudato Si’ chỉ ra nguyên nhân gây ra thảm họa môi trường là hậu quả của cách sống “văn hóa đào thải, văn hóa loại trừ” ( số 22 ), mọi thứ đều có thể trở thành rác thải vì người ta đặt lợi nhuận ( kinh tế, chính trị ) của phe nhóm họ làm nền tảng hành xử. Laudato Si’ nói rằng: “…con người không thể phân tích vũ trụ khi tách từng phương diện một, vì quyển sách vạn vật chỉ có một và không thể chia cắt được, nối kết môi trường, sự sống, tính dục, gia đình và các liên hệ xã hội lại làm một” ( số 6 ).

Điều đó cho ta hiểu tệ nạn phá thai liên kết với thảm họa môi trường như thế nào, vì cách hành xử với vạn vật biến thành cách hành xử với chính con người, mạng sống của người khác đã bị xem là rác thải khi không phục vụ cho lợi ích của họ. “Việc buôn bán hay sử dụng các bộ phẩn cơ thể của người nghèo, hoặc việc ‘quăng’ đi các em bé, chỉ vì không đáp ứng đươc các mong muốn của cha mẹ chúng. Đấy là cách suy nghĩ ‘sử dụng và quăng đi’, tạo quá nhiều rác thải, gây ra do khao khát vô độ, tiêu thụ nhiều hơn như con người cần thiết” ( số 123 ).

CA CHET

Dưới cái nhìn của Laudato Si’, “…tất cả thọ tạo đều liên kết với nhau, cần phải nhìn nhận mọi sự với cái nhìn tình yêu và thán phục, tất cả như những hữu thể mà chúng ta đều cần đến” ( số 42 ). Vậy Ông Trịnh Công Sơn có lý để viết rằng “sỏi đá cũng cần có nhau”.

Thông điệp của Hội Thánh cần đưa ra mạnh mẽ trong ngày Quốc Tế về môi trường là: “Mỗi chính quyền mang trách nhiệm không thể chuyển nhượng để bảo vệ môi trường cũng như những tài nguyên khác của quốc gia mình, mà không bán cho những cơ quan chỉ tìm lợi lộc bất chính địa phương hay quốc tế” ( số 38 ).

Lm. VĨNH SANG, DCCT, 3.6.2016 (theo Ephata 696)

Tác giả:  Lm. Vĩnh Sang, DCCT