Chưa dám đả hổ chỉ đập vài con ruồi

Chưa dám đả hổ chỉ đập vài con ruồi

Nam Nguyên, phóng viên RFA
Kỳ họp thứ 8 của Ủy ban Kiểm tra Trung ương diễn ra ở Hà Nội từ 28 đến 30/11.

Kỳ họp thứ 8 của Ủy ban Kiểm tra Trung ương diễn ra ở Hà Nội từ 28 đến 30/11.

Courtesy chinhphu.vn

Hầu hết báo điện tử dòng chính ở Việt Nam đều đưa tin về sự kiện hàng loạt cán bộ bị kỷ luật vì dính tới quy trình bổ nhiệm ông Trịnh Xuân Thanh, nguyên Phó Chủ tịch tỉnh Hậu Giang. Nhân vật này đã đào thoát sang Châu âu, ngay sau khi Đảng và Chính phủ khởi động điều tra và truy cứu trách nhiệm về vụ thất thoát hơn 3.300 tỷ đồng ở Tổng Công ty xây lắp dầu khí PVC, giai đoạn ông Trịnh Xuân Thanh là Chủ tịch Hội đồng Quản trị.

Chưa thấy trách nhiệm người đứng đầu

Dư luận từng cho rằng, ông Trịnh Xuân Thanh là khởi điểm của chiến dịch chống tham nhũng do Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng khởi xướng được gọi là chiến dịch “đả hổ diệt ruồi” phiên bản Việt Nam.

Nhận định về sự kiện hai lãnh đạo Tỉnh ủy, một nguyên Phó ban Tổ chức Trung ương cùng 3 thứ trưởng Bộ Nội vụ bị Ban Kiểm tra Trung ương kỷ luật hoặc đề nghị Ban Bí thư xem xét xử lý, Luật sư Trần Quốc Thuận nguyên Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội từ Saigon phát biểu:

Vấn đề quan trọng là kỳ này họ muốn bốc ra những người có trách nhiệm liên quan ở các cấp, nhưng mà vẫn chưa bốc lên đến cấp cao nhất…
-LS Trần Quốc Thuận

“Vấn đề quan trọng là kỳ này họ muốn bốc ra những người có trách nhiệm liên quan ở các cấp, nhưng mà vẫn chưa bốc lên đến cấp cao nhất… Bởi vì những danh hiệu như là anh hùng lao động hay là chuyện phê chuẩn phó chủ tịch tỉnh thì mấy ông tham mưu chỉ đề xuất thôi, chứ muốn thành được cái chức đó thì phải có người ký…Những người ký đó là ai thì kỳ này không thấy nêu ra mà chỉ nêu ra bộ phận tham mưu, bộ phận giúp việc, phê bình cũng lớn chức nhưng ở cấp Bộ, Ủy ban Trung ương nhưng cũng chỉ là cơ quan tham mưu thôi, chưa phải là cơ quan quyết định. Như vậy cơ quan quyết định là ai, Ủy ban Kiểm tra Trung ương cũng chưa chỉ ra tận gốc.”

VnExpress, VietnamNet, Dân Trí điện tử cũng như các báo khác đã đưa tin chi tiết về nội dung kỳ họp thứ 8 của Ủy ban Kiểm tra Trung ương diễn ra ở Hà Nội từ 28 đến 30/11. Trong đó có nội dung 8 điểm về xem xét, xử lý và đề nghị thi hành kỷ luật một số đảng viên và tổ chức đảng vì can dự vào việc đề bạt bổ nhiệm ông Trịnh Xuân Thanh vào chức vụ sau cùng là Phó Chủ tịch Ủy ban Nhân dân tỉnh Hậu Giang.

Trong thẩm quyền của mình, Ủy ban Kiểm tra Trung ương cơ quan giữ cây roi kỷ luật của Đảng Cộng sản Việt Nam đã quyết định  thi hành kỷ luật 4 trường hợp. Bao gồm cảnh cáo ông Bùi Cao Tỉnh, nguyên Vụ trưởng, nguyên Trợ lý Trưởng Ban Tổ chức Trung ương; khiển trách ông Trần Công Chánh, Bí thư Tỉnh ủy Hậu Giang nhiệm kỳ 2015 -2020; khiển trách bà Trần Thị Hà, Thứ trưởng Bộ Nội vụ, Trưởng Ban thi đua – Khen thưởng Trung ương. Ủy ban Kiểm tra Trung ương cho rằng, các vi phạm, khuyết điểm của ông Trần Anh Tuấn, Thứ trưởng Bộ Nội vụ chưa đến mức phải thi hành kỷ luật. Yêu cầu Ban cán sự Đảng Bộ Nội vụ tổ chức kiểm điểm nghiêm túc, sâu sắc và có biện pháp khắc phục.

Ngoài ra Ủy ban Kiểm tra Trung ương đề nghị Ban Bí thư cảnh cáo đối với ông Huỳnh Minh Chắc, nguyên Ủy viên Trung ương Đảng, nguyên Bí thư Tỉnh ủy Hậu Giang nhiệm kỳ 2010-2015 và ông Trần Lưu Hải, nguyên Ủy viên Trung ương Đảng, nguyên Phó trưởng Ban Thường trực Ban Tổ chức Trung ương. Một Thứ trưởng Nội vụ khác là ông Nguyễn Duy Thăng cũng bị đề nghị xem xét xử lý về công tác kiểm tra, giám sát, kỷ luật của Đảng.

Riêng tập thể Ban cán sự đảng Bộ Nội vụ nhiệm kỳ 2011-2016 phải tổ chức kiểm điểm nghiêm túc vì có liên quan tới việc thẩm định và đề nghị phê chuẩn chức danh Phó Chủ tịch Ủy ban Nhân dân tỉnh Hậu Giang cho ông Trịnh Xuân Thanh, cũng như  từng đề nghị khen thưởng cho Tổng Công ty cổ phần xây lắp Dầu khí Việt Nam (PVC) và cá nhân ông Trịnh Xuân Thanh.

trinh-xuan-thanh-1202-622.jpg
Ông Trịnh Xuân Thanh, ảnh minh họa chụp trước đây. Courtesy photo

Trả lời chúng tôi, ông Nguyễn Đăng Quang cựu đại tá ngành công an hiện nghỉ hưu ở Hà Nội trình bày ý kiến:

“Tôi cho rằng vụ Trịnh Xuân Thanh này không chỉ đơn thuần là nội hàm của riêng vụ này và qua vụ này còn nói lên nhiều vấn đề khác. Theo cảm nhận của tôi việc xử lý vụ này nói chung còn lúng túng còn chưa rõ ràng. Cứ đợi thêm một thời gian nữa xem hình thức kỷ luật đối với ông Bộ trưởng Vũ Huy Hoàng như thế nào thì mới rõ hơn được.”

Đối với dư luận cho rằng, chiến dịch chống tham nhũng và làm trong sạch Đảng của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng vẫn chưa mang tính quyết liệt, Luật sư Trần Quốc Thuận nhắc lại vấn đề kỷ luật cựu Bộ trưởng Công thương Vũ Huy Hoàng về nhiều vụ việc trong đó có vụ Trịnh Xuân Thanh. Nhưng dư luận nói nhiều về việc làm sao cách chức một người không còn chức vụ nào cả. Luật sư Trần Quốc Thuận nhấn mạnh:

“Phải truy tận gốc, truy tận nơi, truy trách nhiệm cao nhất. Tự nhiên đâu phải chuyện luân chuyển, chuyện cho chỉ tiêu Hậu Giang bầu ra phó chủ tịch…Nhà nước Việt Nam hay nói trách nhiệm người đứng đầu, như vậy người đứng đầu là ai. Trong sự việc này trách nhiệm người đứng đầu thế nào không thấy nói. Tôi nghe nói toàn cấp phó không thấy nói gì tới người đứng đầu, rồi sau khi bầu xong thì phê chuẩn, thì phải là bên Chính phủ, Thủ tướng phê chuẩn… như vậy chỗ đó được biết thế nào thì không thấy nói.”

Vụ Formosa: chưa lộ diện dê tế thần

Cùng thời gian với việc công bố kỷ luật 7 cán bộ lãnh đạo liên quan tới quy trình đề bạt bổ nhiệm ông Trịnh Xuân Thanh, từ một người chịu trách nhiệm cao nhất trong vụ bê bối ở Tổng Công ty cổ phần xây lắp dầu khí PVC trở thành Phó Chủ tịch tỉnh Hậu Giang, hôm 30/11/2016  báo chí dòng chính ở Việt Nam còn được độc giả chú ý với thông tin liên quan tới Formosa Hà Tĩnh và trách nhiệm của ông Võ Kim Cự, nguyên Bí thư Tỉnh ủy, nguyên Chủ tịch Ủy ban Nhân dân tỉnh Hà Tĩnh. Ông Võ Kim Cự là người trực tiếp vận động và đưa dự án thép khổng lồ về Vũng Áng Hà Tĩnh. Hiện nay ông Võ Kim Cự là Chủ tịch Liên minh Hợp tác xã Việt Nam, đại biểu Quốc hội khóa 14 đương nhiệm.

Tôi có theo dõi nghiên cứu thấy rằng ông Võ Kim Cự đã vi phạm nhiều điều, làm không đúng thẩm quyền, vi phạm nhiều quy định làm không đúng Luật Đầu tư nước ngoài của Việt Nam.
-Nguyễn Đăng Quang

Theo VnExpress, sáng 30/11/2016 trong dịp tiếp xúc cử tri thành phố Đà Nẵng, ông Đinh Thế Huynh Thường trực Ban Bí thư xác nhận là Ủy ban Kiểm tra Trung ương đang làm rõ trách nhiệm của ông Võ Kim Cự, nguyên Bí thư Tỉnh ủy Hà Tĩnh trong thảm họa môi trường Formosa. Bên cạnh đó, Ban Cán sự Đảng và Ủy ban Nhân dân tỉnh Hà Tĩnh cũng bị kiểm tra, đặc biệt là quá trình lắp đặt hệ thống xả thải của Formosa. Ông Đinh Thế Huynh cho biết sau khi kiểm tra xong sẽ có thông báo.

Cựu đại tá Công an Nguyễn Đăng Quang nêu nhận xét về trường hợp ông Võ Kim Cự và thảm họa môi trường Formosa. Ông nói:

“Tôi có theo dõi nghiên cứu thấy rằng ông Võ Kim Cự đã vi phạm nhiều điều, làm không đúng thẩm quyền, vi phạm nhiều quy định làm không đúng Luật Đầu tư nước ngoài của Việt Nam. Trong đó rõ nhất là khi chưa có quyết định của Chính phủ thì ông ấy đã có công văn chấp nhận cho Formosa thuê đất 70 năm, đó là vượt quyền, lộng quyền. Việc này Thanh tra Chính phủ đã có ý kiến rồi, nhưng cho đến giờ này ông ấy vẫn gọi là ‘nhâng nháo’ nói là mình làm đúng thẩm quyền.”

Đáp câu hỏi về khả năng kỷ luật ông Võ Kim Cự nguyên Bí thư Tỉnh ủy Hà Tĩnh, đặc biệt hiện nay ông đang là Đai biểu Quốc hội Khóa 14, Chủ tịch Liên Minh hợp tác xã Việt Nam. Luật sư Trần Quốc Thuận, nguyên Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội từ Saigon nhận định:

“Việc kỷ luật Đảng thì cứ việc kỷ luật, còn ông ấy là đại biểu Quốc hội, nếu có truy cứu trách nhiệm hình sự thì người ta mới xem xét tới tư cách đại biểu Quốc hội. Kỷ luật Đảng thì không ảnh hưởng gì tới danh hiệu đại biểu Quốc hội. Nếu truy cứu trách nhiệm hình sự thì người ta phải đình chỉ nhiệm vụ đại biểu Quốc hội của ông đó đi, hoặc sai phạm nặng thì bãi miễn. Bây giờ kỷ luật Đảng mà nặng thì ngươi ta sẽ xem xét tư cách đại biểu Quốc hội của ông Võ Kim Cự, thí dụ kỷ luật Đảng đến mức khai trừ thì chắc chắn chức danh đại biểu Quốc hội sẽ không còn.”

Theo Luật sư Trần Quốc Thuận, dư luận hay nói tới một con dê tế thần trong vụ thảm họa môi trường Formosa. Nhưng theo ông hiện nay chưa thấy con dê tế thần đó ở đâu vì cần phải có chứng cứ rõ ràng. Vẫn theo lời cựu quan chức Quốc hội Việt Nam, đưa Formosa về Hà Tĩnh không phải là việc mà một mình ông Võ Kim Cự có thể làm được, ông ấy từng nói có các Bộ ngành ở Trung ương đồng ý và có phê duyệt của người đứng đầu Chính phủ.

Những đặc tính truyền thống cơ bản của Nền Giáo Dục ở Miền Nam thời trước Năm 1975

Nhân vụ các cô giáo tỉnh Hà Tĩnh bị ép “tiếp khách, rót rượu, hát karaoke cho quan chức tỉnh”, nhìn lại những đặc tính truyền thống cơ bản của Nền Giáo Dục ở Miền Nam thời trước Năm 1975

Phạm Cao Dương (Danlambao) – …Bài này bắt đầu được viết vào lúc những tin tức về những tệ hại trong nền giáo dục ở nước Việt Nam chiếm một phần không nhỏ trong sinh hoạt truyền thông quốc tế cũng như quốc nội. Ngoài những tin tức, những bài nhận định còn có những hình ảnh của các kỳ thi đi kèm. Tất cả đã xảy ra hàng ngày và đã chiếm những phần không nhỏ trong thời lượng phát thanh hay phát hình hay trên các trang báo, đặc biệt là vào những thời kỳ bãi trường hay khởi đầu của một niên học. Mọi chuyện đã liên tiếp xảy ra từ nhiều năm trước và người xem, người nghe có thể đoán trước và chờ đợi mỗi khi mùa hè và sau đó là mùa thu đến. Nhiều người còn dùng hai chữ “phá sản” để hình dung tương lai của nền giáo dục này và nhiều người khác còn tỏ ý nuối tiếc quá khứ mà họ cho là rất đẹp của nền giáo dục ở miền Nam thời trước năm 1975…
*
Bồng bồng mẹ bế con sang, 
Đò dọc quan cấm, đò ngang không chèo.
Muốn sang thì bắc cầu kiều,
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy.
(Ca dao Việt Nam)
 
“Tôi muốn thấy có sự kính trọng trong một trường học. Ông thầy tới, học trò phải nghiêm chỉnh đứng dậy chào thầy…” Nicolas Sarkozy, khi tranh cử Tổng Thống Pháp.
(Từ Nguyên, “Tựu Trường 2006”, Báo Người Việt, 10 tháng 9, 2006)
*
Một người bạn mới về thăm Việt Nam trở lại Mỹ trước ngày Lễ Tạ Ơn 2016 ít ngày cho biết rất nhiều người trong nước hiện tại đã đánh giá cao nền giáo dục ở Miền Nam thời trước năm 1975; riêng bà con ở Miền Nam lại lấy làm hãnh diện là đã được đào tạo bởi nền giáo dục ấy, trong những học đường Miền Nam và bởi các thầy cô Miền Nam.
Bạn tôi là một nhà nghiên cứu. Anh đã khách quan kể lại không thêm bớt. Sau đó dư luận lại ồn ào về chuyện xảy ra ở trong nước: 21 cô giáo ở Thị Xã Hồng Lĩnh, tỉnh Hà Tĩnh bị Ủy Ban Nhân Dân tỉnh ép phải “tiếp khách, rót rượu, hát karaoke” cho quan khách. Chưa hết, các nạn nhân lại còn bị vị Bộ Trưởng Bộ Giáo Dục và Đào Tạo, ông Phùng Xuân Nhạ, thay vì bênh vực cho những nhân viên thấp cổ bé miệng nhất của bộ mình, trước sự bắt nạt của những ông vua con ở các địa phương, lại công khai trách cứ họ là không biết phản đối, khiến dư luận trong và ngoài nước vô cùng phẫn nộ, nhiều người lấy làm tủi hổ.
Việc làm của các quan chức Cộng Sản tỉnh Hà Tĩnh này phải nói là chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử dân tộc Việt Nam, một dân tộc luôn luôn hãnh diện tự coi mình là có nhiều ngàn năm văn hiến.
Nhân dịp này, tôi xin được cùng bạn đọc ôn lại những ưu điểm qua một số những đặc tính cơ bản của sinh hoạt giáo dục ở Miền Nam thời trước năm 1975 nói riêng và văn hóa miền Nam nói chung, chính yếu là sự liên tục lịch sử. Nói như vậy không phải là trong thời gian này miền đất của tự do và nhân bản mà những người Quốc Gia còn giữ được không phải là không trải qua nhiều xáo trộn. Chiến tranh dưới hình thức này hay hình thức khác luôn luôn tồn tại và có những thời điểm người ta nói tới các chế độ độc tài hay quân phiệt và luôn cả cách mạng. Nhưng ngoại trừ những gì liên hệ tới chế độ chính trị, quân sự hay an ninh quốc gia, sinh hoạt của người dân vẫn luôn luôn diễn ra một cách bình thường, người nào việc nấy, người nào trách nhiệm nấy và được tôn trọng hay tôn trọng lẫn nhau. Sự liên tục lịch sử do đó đã có những nguyên do để tồn tại, tồn tại trong sinh hoạt hành chánh, tồn tại trong sinh hoạt tư pháp, trong văn chương và nghệ thuật và tồn tại đương nhiên trong sinh hoạt giáo dục.
Trong bài này tôi chỉ nói tới tới giáo dục và giáo dục công lập. Đây không phải là một bài khảo cứu mà chỉ là một bài nhận định và những nhận định được nêu lên chỉ là căn bản, sơ khởi, và tất nhiên là không đầy đủ. Đồng thời mỗi người có thể có phần riêng của mình. Một sự nghiên cứu kỹ càng, có phương pháp hơn và đầy đủ hơn là một điều cần thiết.
Giáo dục và người làm giáo dục
Giáo dục công lập ở Việt Nam đã có từ lâu đời và tùy theo nhận định của các sử gia, tới một mức độ nào đó định chế này đã tồn tại trên dưới mười thế kỷ. Mục đích của nó là để đào tạo nhân tài cho các chế độ, nói riêng, và cho đất nước, nói chung. Các vua chúa Việt Nam thời nào cũng vậy, cũng coi trọng việc học cả. Có điều coi trọng thì coi trọng, các vua Việt Nam, nói riêng và các triều đình Việt Nam, nói chung, chỉ vạch ra những đường nét chung và những mục tiêu chung, kèm theo là tổ chức các kỳ thi để tuyển chọn người tài mà không trực tiếp can dự vào sinh hoạt giảng dạy của các trường, hầu hết là các trường tư ở rải rác khắp trong nước. Sinh hoạt này hoàn toàn do các thày ở các trường do các tư nhân đảm trách. Giáo dục là của người dân và của những người làm giáo dục, và cho đến khi người Pháp sang, nó là của giới trí thức đương thời, đúng hơn là của các nhà Nho với tất cả những học thuyết, những nguyên tắc căn bản của giới này. Sang thời Pháp, do nhu cầu bảo vệ và phát triển văn minh và văn hóa của họ, người Pháp lập ra một nền giáo dục mới, nhưng việc điều hành, việc soạn thảo chương trình vẫn được giao cho các nhà giáo được huấn luyện chuyên môn hay ít ra là lựa chọn nghề dạy học với tinh thần quí trọng kiến thức và yêu mến nghề dạy học dù chỉ là tạm thời về phía người Pháp cũng như về phía người Việt. Họ mở các trường sư phạm để huấn luyện giáo chức chuyện nghiệp.
Đặc tính kể trên đã liên tục được tôn trọng trong suốt thời gian miền Nam tồn tại và luôn cả trước đó, từ thời Chính Phủ Quốc Gia của Cựu Hoàng Bảo Đại. Chức vụ Bộ trưởng hay Tổng trưởng giáo dục có thể là do các chính trị gia hay những người thuộc các ngành khác đảm nhiệm, nhưng trong việc lựa chọn nhân sự điều hành trong bộ, ngoại trừ các chức vụ có tính cách chính trị như đổng lý văn phòng, chánh văn phòng, bí thư tức thư ký riêng của Bộ trưởng… tất cả các chức vụ chỉ huy khác trong bộ, từ Thứ trưởng, Tổng thư ký, Tổng giám đốc, Giám đốc cho tới các Hiệu trưởng các trường và đương nhiên là các Giáo sư, Giáo viên, đều là những nhà giáo chuyên nghiệp, không có đại diện đảng phái chính trị ở bên cạnh.
Lý do rất đơn giản: họ là những người vô tư, biết việc, rành công việc và có kinh nghiệm, chưa kể tới sự yêu nghề. Chính trị đối với họ chỉ là nhất thời, tương lai của cả một dân tộc, hay ít ra là của những thế hệ tới mới, là quan trọng. Trong phạm vi lập pháp, rõ hơn là ở Quốc hội, các chức vụ đứng đầu các ban hay tiểu ban, dù là Thượng viện hay Hạ viện đều do các Nghị sĩ hay Dân biểu gốc nhà giáo phụ trách. Ngoại trừ ở những vùng mất an ninh, những gì thuộc phạm vi chính trị nhất thời đã ngưng lại trước ngưỡng cửa của học đường. Thày cô giáo là nhân viên của Bộ giáo dục, do Bộ giáo dục bổ nhiệm, trực thuộc vị Hiệu trưởng của trường sở tại, rồi các nha sở của bộ giáo dục ở trung ương chứ không trực thuộc các Quận hay Tỉnh trưởng.
Về tên các trường, tất cả các trường trung, tiểu học đều được gọi bằng tên của các danh nhân hay anh hùng dân tộc thời trước, được mọi người công nhận, Trưng Vương, Ngô Quyền, Chu Văn An, Đoàn Thị Điểm, Gia Long, Petrus Trương Vĩnh Ký, Nguyễn Trãi, Nguyễn Đình Chiểu, Phan Thanh Giản, Lê Ngọc Hân,… không hề có tên nào là của các lãnh tụ đương thời dù đó là Bảo Đại, Ngô Đình Diệm hay Nguyễn Văn Thiệu, Nguyễn Cao Kỳ, kể cả Trần Văn Hương gốc nhà giáo… thay vì những tên hoàn toàn xa lạ đối với quảng đại quần chúng Miền Nam về sau này như Lê Hồng Phong, Nguyễn Thị Minh Khai, Võ Thị Sáu, Lê Văn Tám…, những người của một đảng chính trị hay, tệ hơn nữa, là ngụy tạo, không có thật.
Tôn chỉ – mục đích – quốc gia – dân tộc và con người
Nói tới ba nguyên tắc căn bản, đồng thời cũng là tôn chỉ và mục đích tối hậu của nền giáo dục của miền Nam trước năm 1975, có người tỏ ý không thích ba nguyên tắc này. Lý do có lẽ, tôi chỉ đoán như vậy, là vì ba nguyên tắc này phần nào đã được người Cộng Sản Việt Nam nêu lên trong Đề Cương Văn Hóa 1943 của họ. Ba nguyên tắc đó là Nhân Bản, Dân Tộc và Khai Phóng, sau này là Nhân Bản, Dân Tộc và Khoa Học trong khi trong Đề Cương Văn Hóa của Đảng Cộng Sản Việt Nam thì là Dân Tộc, Đại Chúng và Khoa Học.
Ở đây người viết không đi sâu vào khía cạnh này vì dù không thích, không đồng ý, ba nguyên tắc Dân Tộc, Nhân Bản và Khai Phóng này vẫn đã trở thành căn bản của nền giáo dục của miền Nam mà không ai lưu tâm tới vấn đề là không biết. Chúng đã giúp cho nền giáo dục này giữ được những truyền thống cơ bản của dân tộc và phát triển một cách vững vàng từng bước một để theo kịp với đà tiến triển của cả nhân loại mà không chạy theo những gì của thời thượng để trở thành lai căng, mất gốc, đồng thời cũng không bị gán cho là bảo thủ, lỗi thời… Tính cách liên tục lịch sử của nền giáo dục của miền Nam sở dĩ có được, phần nào là dựa trên những nguyên tắc này, đặc biệt là nguyên tắc Dân Tộc. Nó cho phép người ta đề cao và bảo tồn những truyền thống dân tộc trong học đường, dù đó là những truyền thống thuần túy Việt Nam hay những truyền thống của Khổng giáo. Đôi câu đối được khắc trên cổng chính của một trong những trường trung học lớn nhất của miền Nam là trường Petrus Trương Vĩnh Ký sau đây là một trường hợp điển hình:
Khổng Mạnh cương thường tu khắc cốt
Âu Tây khoa học yếu minh tâm.
Sự khủng hoảng hiện tại của nền giáo dục ở trong nước là do ở sự thiếu những yếu tố chỉ đạo này. Điều này đã được thấy rõ qua sự vô cùng lúng túng của ông Vũ Đức Đam, đương kim Phó Thủ Tướng, đặc trách văn hóa, xã hội, khoa học, giáo dục và đào tạo trong một buổi điều trần trước Quốc hội và bị hỏi câu hỏi là “có hay không một triết lý giáo dục Việt Nam?” Điều khiến cho người ta ngạc nhiên là không lẽ là một cán bộ ở cấp cao chuyên lo về văn hóa, như vậy, ông lại không biết tới Đề Cương Văn Hóa 1943 của Đảng Cộng Sản Việt Nam trong đó ba nguyên tắc cơ bản chỉ đạo cho các vận dụng văn hóa, nói chung, văn học và giáo dục… nói riêng, là: dân tộc hóa, đại chúng hóa, và khoa học hóa đã được nêu cao hay sao? Không lẽ ba nguyên tắc này đã trở thành lạc hậu trong tình thế mới, trước quyền hành và quyền lợi của Đảng Cộng Sản Việt Nam?
Liên tục trong phạm vi nhân sự
Nhân sự ở đây không ai khác hơn là các nhà giáo, căn bản là các nhà giáo chuyên nghiệp. Tôi muốn nói tới các nhà giáo tốt nghiệp từ các trường sư phạm, những người ngay từ thuở thiếu thời đã chọn nghề dạy học làm lý tưởng cho mình và chỉ sống bằng nghề dạy học, vui với nghề dạy học hãnh diện với vai trò làm thầy, làm cô của mình, dù đó là sư phạm Tiểu học hay sư phạm Trung học. Một nghề bị coi là “bạc nghệ”, là bị xếp sau so với các nghề khác:
Dưa leo ăn với cá kèo,
Cha mẹ anh nghèo, anh học noọc-man. (nghề Thầy giáo, theo hệ thống giáo dục Pháp xưa)
Tất cả các vị này vẫn còn nguyên vẹn khi đất nước bị qua phân và đã ở các trường trong Nam khi các trường này được mở cửa trở lại sau một thời gian chiến tranh bị tạm đóng cửa, không mấy người tập kết ra Bắc.
Sau khi đất nước bị chia cắt và qua cuộc di cư của non một triệu người từ miền Bắc vô Nam, họ lại được tăng cường thêm bởi một số đông các đồng nghiệp của họ từ miền Bắc vô cùng với các trường được gọi là Bắc Việt di chuyển: Ngô Quyền, Nguyễn Trãi, Chu Văn An, Trưng Vương, Hồ Ngọc Cẩn, Trần Lục… Tất cả đã cùng nhau hướng dẫn và điều hành các học đường miền Nam trong thời kỳ chuyển tiếp từ Pháp thuộc sang độc lập, đồng thời cũng là những giảng viên cơ bản trong các trường huấn luyện giáo chức thuộc thế hệ mới.
Từ phong thái đến cách giảng dạy, từ cách vào lớp, cho phép học trò ngồi, tới cách viết bảng và xóa bảng, cách chấm bài hay phê bài, các vị này đã để toát ra một sự chừng mực và vô cùng thận trọng của những nhà sư phạm nhà nghề, khác hẳn với một số các đồng nghiệp của họ từ ngoại quốc về chỉ lo dạy các môn học chuyên môn. Học đường do đó đã tránh được nạn chánh trị hóa, tránh được nạn cán bộ chánh trị xâm nhập. Nhiều vị vào những lúc tình thế vô cùng tế nhị đã giữ được thế vô tư và độc lập, nghiêm chỉnh của học đường và tư cách của giáo chức. Cũng cần phải nói thêm là trong thời gian này nhiều vị xuất thân là cử, tú, kép, mền, luôn cả tiến sĩ của thời trước, những người tinh thâm Nho học, vẫn còn có mặt ở các học đường, đặc biệt là các Đại Học Văn Khoa ở Sài Gòn và Huế như Tiến Sĩ Nguyễn Sĩ Giác, Cử Nhân Thẩm Quỳnh, Tú Tài Kép Vũ Huy Chiểu… mà không ai là không quý trọng.
Hệ thống tổ chức, tổ chức thi cử và chương trình học vẫn giữ được những nét chính của Chương Trình Pháp và Chương Trình Hoàng Xuân Hãn, Phan Huy Quát
Đây là một trong những đặc tính căn bản của nền giáo dục của miền Nam trong suốt thời kỳ nền giáo dục này tồn tại. Những gì người Pháp thiết lập không những không bị hủy bỏ, coi như tàn tích của chế độ thực dân, đế quốc mà còn được thận trọng giữ gìn, song song với việc bảo tồn truyền thống văn hóa cổ truyền và đạo đức của dân tộc. Người Việt ở miền Nam trong tinh thần cởi mở và tự do đã biết phân định những gì là kìm kẹp và những gì là hay đẹp mà một chế độ chính trị đem lại, thay vì cứ nhắm mắt đập bỏ để sau này hối tiếc. Các nhà làm giáo dục ở miền Nam đã tỏ ra vô cùng thận trọng trong mọi quyết định. Những gì gọi là cách mạng vội vã, nhất thời dường như không được chấp nhận. Họ chủ trương cải tổ để thích ứng với hoàn cảnh mới và cải tổ từ từ, kể cả khi thế lực và ảnh hưởng của người Mỹ, từ đó áp lực của họ đã trở nên rất mạnh.
Hệ thống giáo dục do người Pháp từ tiểu học cho đến đại học đã tồn tại dưới hình thức Việt hóa bắt đầu từ thời chính phủ Trần Trọng Kim năm 1945, với chương trình Hoàng Xuân Hãn, vị bộ trưởng giáo dục đương thời, sau này là Phan Huy Quát thời Quốc Gia Việt Nam mới được thành lập. Nó cho phép người ta, từ thầy đến trò, dễ dàng chuyển sang một nền giáo dục mới của một quốc gia độc lập không hề có chuyện trục trặc. Ngay từ cuối niên học 1944-1945, trong rất nhiều khó khăn, từ giao thông, vận chuyển đến thông tin, liên lạc, người ta đã tổ chức được những kỳ thi ở bậc tiểu học bằng tiếng Việt mà không hề có chuyện than phiền, khiếu nại. Điều nên nhớ là Chính Phủ Trần Trong Kim chỉ tồn tại có vẻn vẹn bốn tháng hay hơn một trăm ngày, vô cùng ngắn ngủi, với những phương tiện giao thông và liên lạc hết sức nghèo nàn. Sau này khi gửi sinh viên ra ngoại quốc du học, miền Nam đã không gặp phải những khó khăn trong việc đối chiếu bằng cấp, hệ thống học và khả năng của các đương sự, không phải chỉ riêng cho những ai muốn sang du học bên Pháp mà luôn cả cho những ai muốn sang các quốc gia khác, kể cả Hoa Kỳ, Gia Nã Đại, Úc, Nhật… vì đó là một hệ thống giống như các hệ thống khác thuộc thế giới tây phương, một hệ thống gần với hệ thống chung của quốc tế.
Duy trì mối liên tục lịch sử cũng cho phép người ta sử dụng được các sách giáo khoa của người Pháp và những sách giáo khoa về lịch sử và văn chương Việt Nam do chính người Việt soạn thảo từ thời trước năm 1945 và sau đó là từ năm 1947 đến năm 1954 ở những vùng đất của người quốc gia. Điển hình là các sách toán và khoa học bằng tiếng Pháp, do các tác giả Pháp soạn và xuất bản ở bên Pháp nhưng đã được không những các thày mà luôn cả các trò sử dụng làm tài liệu hay để tự học. Trong phạm vi văn chương, những sách của Dương Quảng Hàm, đặc biệt là hai cuốn Việt Nam Văn Học Sử Yếu và Việt Nam Thi Văn Hợp Tuyển đã được dùng rất lâu dù cho nhiều sách giáo khoa khác đầy đủ hơn đã được soạn thảo. Cũng vậy, trong phạm vi sử học với cuốn Việt Nam Sử Lược của Trần Trọng Kim. Về nội dung, đặc biệt là trong văn học, người ta cũng thấy nền giáo dục của miền Nam vẫn giữ được tinh thần tự do, cởi mở. Các tác giả được đem dạy hay trích dẫn đã được lựa chọn căn cứ vào giá trị của các công trình của họ thay vì gốc gác và sự lựa chọn chế độ của họ, thay vì căn cứ vào chuyện họ ở miền Bắc hay ở miền Nam trong thời gian này. Tô Hoài, Xuân Diệu, Thanh Tịnh, Nguyễn Tuân… là những trường hợp điển hình.
Trong phạm vi thi cử, các kỳ thi được thiết lập từ thời Pháp hay có ở bên Pháp vẫn được duy trì, đặc biệt là hai kỳ thi tú tài. Ở bậc đại học hệ thống tổ chức cũng tương tự. Ảnh hưởng của người Mỹ chỉ được chấp nhận một cách từ từ với nhiều thận trọng, mặc dầu người Mỹ đã bỏ ra nhiều tiền bạc và nhân sự qua các chương trình viện trợ khiến cho nhiều người Mỹ đã tỏ vẻ bất bình. Hình thức thi trắc nghiệm áp dụng cho các kỳ thi tú tài chỉ được thực hiện rất trễ về sau này và dư luận đã đón nhận nó với những nhận định khác nhau. Tiếc rằng chỉ vài năm sau Miền Nam đã không còn nữa.
Trong phạm vi tổ chức thi cử, người ta có thể thấy không riêng gì quan niệm, cách tổ chức, cách coi thi và chấm thi cũng như cách cho điểm, định kết quả và công bố kết quả hãy còn chịu ảnh hưởng nhiều của người Pháp mà còn luôn cả những thời quân chủ trước đó nữa. Quyền uy của các giám khảo, các chánh phó chủ khảo, các giám thị đã luôn luôn được tôn trọng và nhiều vị chủ khảo đã tỏ ra vô cùng can đảm giữ thế độc lập cho mình hay biết khôn ngoan né tránh cho mình và cho các đồng nghiệp của mình khi phải lãnh nhiệm vụ ở những vùng xa thủ đô Sài Gòn, an ninh và giao thông không bảo đảm.
Nên nhớ là trong thờ gian này hệ thống trung ương tập quyền vẫn còn tồn tại. Ra đề thi, in đề thi và gửi đề thi về địa phương với tất cả sự bảo mật cần thiết là vô cùng khó khăn, tế nhị và phức tạp. Về phía chính quyền thì từ trung ương đến địa phương hầu như không hề có sự trực tiếp can thiệp. Báo chí, các cơ quan truyền thông vẫn luôn luôn hiện diện và sẵn sàng phanh phui mọi chuyện.
 
Xã hội tôn trọng sự học và những người có học
Đây là một trong những đặc tính cơ bản của văn hóa Việt Nam mà xã hội Miền Nam nói chung và nền giáo dục Miền Nam nói riêng thời trước năm 1975 được thừa hưởng. Đặc tính này đã được biểu lộ không riêng qua tinh thần tôn sư trọng đạo mà còn được coi như một giá trị và là một giá trị đứng đầu trong mọi giá trị. Sự học là một giá trị và giáo dục là một giá trị. Sự học hay giáo dục làm nên con người chứ không phải là những yếu tố khác, dù đó là quyền uy và tiền bạc. Người làm công tác giáo dục được tôn trọng và từ đó có được những điều kiện ít ra là về phương diện tinh thần để thực thi sứ mạng của mình mà những người làm chánh trị, những nhà chủ trương cách mạng, kể cả những người cấp tiến nhất cũng phải kiêng nể. Nhưng bù lại, người ta lại trông đợi rất nhiều ở các người làm công tác giáo dục, ở đây là các thày, cô. Giữa những người cùng làm công tác dạy học cũng vậy, tất cả đã tôn trọng lẫn nhau và tôn trọng các bậc tôn trưởng, kể cả những người đã khuất.
Sự thiết lập những bàn thờ tiên sư ở các trường trung học Nguyễn Đình Chiểu ở Mỹ Tho và Phan Thanh Giản ở Cần Thơ phải được kể là tiêu biểu cho tinh thần giáo dục của miền Nam. Đối với các phụ huynh học sinh, sự trông đợi các thày nhiều khi qua mức, ngày nay khó ai có thể nghĩ được điển hình là chuyện “giáo sư mà cũng ăn phở”. Câu chuyện do một vị giáo sư từ Bắc vô Nam sau Hiệp Định Genève và được cử xuống Mỹ Tho chấm thi tú tài kể lại. Buổi sáng, các thày rủ nhau đi ăn phở trước khi nhập trường. Ở tiệm phở, ông nghe người địa phương thầm thì “giáo sư mà cũng ăn phở”. Nên nhớ là Mỹ Tho là một tỉnh nhỏ và hồi giữa thập niên 1950, bằng tú tài là to lắm rồi trong khi các vị giáo sư này lại là giám khảo chấm thi tú tài lận!
Tạm thời kết luận
Bài này bắt đầu được viết vào lúc những tin tức về những tệ hại trong nền giáo dục ở nước Việt Nam chiếm một phần không nhỏ trong sinh hoạt truyền thông quốc tế cũng như quốc nội. Ngoài những tin tức, những bài nhận định còn có những hình ảnh của các kỳ thi đi kèm. Tất cả đã xảy ra hàng ngày và đã chiếm những phần không nhỏ trong thời lượng phát thanh hay phát hình hay trên các trang báo, đặc biệt là vào những thời kỳ bãi trường hay khởi đầu của một niên học. Mọi chuyện đã liên tiếp xảy ra từ nhiều năm trước và người xem, người nghe có thể đoán trước và chờ đợi mỗi khi mùa hè và sau đó là mùa thu đến. Nhiều người còn dùng hai chữ “phá sản” để hình dung tương lai của nền giáo dục này và nhiều người khác còn tỏ ý nuối tiếc quá khứ mà họ cho là rất đẹp của nền giáo dục ở miền Nam thời trước năm 1975.
Ở đây, như đã nói trong phần mở đầu, người viết chỉ vắn tắt ghi nhận một số những dữ kiện căn bản liên hệ tới nền giáo dục ở Miền Nam thời truớc năm 1975. Một công trình nghiên cứu qui mô hơn và kỹ càng hơn còn cần phải được thực hiện trước khi người ta có thể khẳng định những nhận xét này. Tuy nhiên có một điều người ta phải để ý và thận trọng khi nói tới cách mạng và đặc biệt khi làm cách mạng. Người ta có thể xóa bỏ một chế độ chính trị bằng cách mạng, từ đó đoạn tuyệt với quá khứ nhưng người ta không thể theo đà đó mà làm cách mạng trong những phạm vi sinh hoạt khác trong đó có giáo dục một cách máy móc, không thận trọng. Nhận định này có thể bị coi là bảo thủ, nhưng đó là một sự thật và là một sự thật bắt đầu bằng kinh nghiệm. Có điều vì bằng kinh nghiệm nên khi biết được là sai lầm thì đã quá muộn. Những gì thuộc về quá khứ, kể cả quá khứ bị coi là phong kiến, lạc hậu không phải là luôn luôn tệ hại, là cổ hủ và những gì được coi là canh tân, đổi mới không phải luôn luôn là tốt đẹp. Tất cả cần phải có thời gian để “gạn đục, khơi trong”. Duy có một điều không bao giờ thay đổi là: khi giáo dục không còn được coi là một giá trị và khi các thày cô không còn được coi trọng thì xã hội sẽ không còn là xã hội của loài người nữa.
Trở về với thực tế trước mắt, với vụ 21 cô giáo ở Thị Xã Hồng Lĩnh, tỉnh Quảng Trị, nhiều người tự hỏi nếu các cô không được chính Bộ Giáo Dục và Đào Tạo, cơ quan trực tiếp phải lo cho đời sống và điều kiện hành nghề của các cô bênh vực, thì nghiệp đoàn giáo chức của các cô ở đâu? Tự hỏi nhưng ai cũng biết là ở Việt Nam hiện tại làm gì có nghiệp đoàn vì các luật về lập hội, lập nghiệp đoàn, biểu tình vẫn chưa được Quốc Hội đem ra thảo luận.
Tưởng cũng nên nhớ là ngay từ thời Vua Bảo Đại, qua Chính Phủ Trần Trọng Kim, các đạo Dụ về tự do hội họp, tự do lập hội, tự do lập nghiệp đoàn đã được ban hành ngay từ Tháng Bảy năm 1945. Tất cả đã xảy ra trong một tuần lễ đầu tháng Bảy khiến cho báo chí đương thời đã mệnh danh tuần lễ này là Tuần Lễ Của Các Tự Do. Nhưng chỉ chưa tới ba tuần lễ sau ngày tuyên bố nền độc lập và thành lập Chính Phủ Lâm Thời Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, Hồ Chí Minh đã ký sắc lệnh ngày 22 tháng 9 năm 1945, bãi bỏ các nghiệp đoàn trên toàn cõi Việt Nam. Đồng thời Bộ Trưởng Nội Vụ Võ Nguyên Giáp đã ký nghị định giải tán Hội Khai Trí Tiến Đức và cho Hội Văn Hóa Cứu Quốc tư cách pháp nhân. Trong khi đó, ở các nước tiền tiến, đặc biệt là ở Hoa Kỳ, các nghiệp đoàn giáo chức rất mạnh và được phía chính quyền kính nể. Tương lai của các giáo chức Việt Nam, nói riêng, và nền giáo dục Việt Nam, nói chung, quả thật không có gì sáng sủa.
(*) DLB: Tác giả là một GS, Tiến sỹ Lịch sử đã nghỉ hưu.

Tốn 128 tỷ đồng nạo vét Hồ Tây nhưng ‘không thấy bùn’

Tốn 128 tỷ đồng nạo vét Hồ Tây nhưng ‘không thấy bùn’

Nguoi-viet.com

Hồi tháng 10 vừa qua, hàng trăm tấn cá ở Hồ Tây bị chết do lòng hồ ô nhiễm “thiếu oxy.” (Hình: Thanh Niên)

HÀ NỘI (NV) – Ðể hút 1.2 triệu khối bùn ở Hồ Tây, các nhà khảo sát đưa ra số tiền từ 170-180 tỷ đồng và trong 4 năm qua Ban Quản lý Hồ Tây đã chi hết 128 tỷ đồng nhưng không thấy một khối bùn nào.

Chiều 5 tháng 12, trong cuộc họp về tình hình kinh tế-xã hội của hội đồng thành phố Hà Nội, sau khi ông Nguyễn Văn Thắng, bí thư quận Tây Hồ kiến nghị cho rằng, trong kế hoạch của thành phố Hà Nội, Hồ Tây được xác định là điểm đến du lịch. Ðể tạo cảnh quan, Hà Nội cũng đã đầu tư thực hiện cải tạo, xây dựng xong 18 cây số xung quanh Hồ Tây.

“Thành phố đã đầu tư rồi, chỉ cần hơn 100 tỷ đồng nữa là xong. Còn nếu cứ để như vậy thì không thể khai thác được,” ông Thắng nói và cho biết, hiện các hộ dân trong khu vực đã đồng thuận với việc giải tỏa mặt bằng phục vụ dự án.

Trả lời ông Thắng, ông Nguyễn Ðức Chung, chủ tịch ủy ban thành phố Hà Nội cho biết, trực tiếp kiểm tra lại và nhận thấy từ năm 2011 đến nay quận Tây Hồ đã thực hiện 4 dự án nạo vét Hồ Tây có tổng vốn đầu tư khoảng 128 tỷ đồng, trong đó có gói thầu liên quan đến nạo vét ở khu vực đường Thanh Niên hơn 33 tỷ chưa được thực hiện.

Thế nhưng, sau sự cố cá chết, ban cán sự ủy ban Hà Nội đã mời một số công ty tư vấn trong và ngoài nước khảo sát Hồ Tây. Theo con số khảo sát của 3 công ty độc lập, nếu muốn làm sạch Hồ Tây, phải nạo vét khoảng 1.2 triệu khối bùn, bởi ở Hồ Tây có những khu vực hiện nay chỉ còn sâu 0.5 mét nước và bùn sâu 1.7 mét… Muốn biến Hồ Tây thành khu du lịch trong tương lai của thành phố phải có kế hoạch tổng thể.

“Với những lý do như vậy, thành phố không thể bố trí vốn cho Ban Quản Lý Hồ Tây được. Ðể hút 1.2 triệu khối bùn, các nhà khảo sát đưa ra số tiền từ 170-180 tỷ đồng, thế nhưng trong 4 năm vừa qua, Ban Quản lý Hồ Tây chi hết 128 tỷ đồng nhưng tôi không thấy một khối bùn ở đâu cả,” ông Chung buộc miệng tiết lộ.

Tại hội trường, ông Chung đề nghị ông Thắng giải thích cho cử tri quận Tây Hồ biết được chủ trương của thành phố là giao cho Sở Xây Dựng Hà Nội khởi động làm lại tổng thể dự án ở Hồ Tây. (Tr.N)

Phó Tổng biên tập báo Thanh Niên bị thu thẻ nhà báo

Phó Tổng biên tập báo Thanh Niên bị thu thẻ nhà báo

Sản xuất nước mắm

GETTY

Thông tin sai sự thật về nước mắm có thạch tín đã ảnh hưởng đến nước mắm truyền thống

Phó TBT báo Thanh Niên Đặng Việt Hoa bị Bộ Thông tin Truyền thông thu thẻ nhà báo sau khi báo này bị phạt nặng vì “thông tin sai về nước mắm”.

Theo quyết định số 2184/QĐ-BTTTT được Bộ Trưởng Trương Minh Tuấn ký ngày 5/12, ông Đặng Việt Hoa (tên thật là Đặng Ngọc Hoa) bị thu thẻ nhà báo vì đã bị xử lý kỷ luật cảnh cáo.

Nguyên Ủy viên Ban Biên tập, Tổng thư ký tòa soạn Võ Văn Khối cũng bị thu thẻ nhà báo theo quyết định số 2185/QĐ-BTTTT ký cùng ngày.

Ông Khối trước đó đã bị xử lý kỷ luật cách chức.

Báo Thanh Niên hôm 21/11 cùng 49 cơ quan báo chí khác đã bị xử phạt hành chính trong vụ điều tra “các cơ quan báo chí đăng thông tin sai sự thật về việc nước mắm có hàm lượng thạch tín vượt ngưỡng quy định”.

Báo này bị phạt mức cao nhất là 200 triệu đồng.

Bộ Thông tin và Truyền thông Việt Nam lúc đó nói Báo Thanh Niên, và sau đó là Hội Tiêu chuẩn và Bảo vệ người tiêu dùng Việt Nam (Vinastas), vào tháng 10 đã công bố thông tin “mập mờ” về tỷ lệ nhiễm thạch tín trong nước mắm, không giải thích loại nào là độc hại, loại nào là không độc hại.

Từ hai nguồn này, hàng chục cơ quan báo chí Việt Nam đã đăng “170 tin, bài công bố kết quả khảo sát có nội dung sai sự thật từ báo Thanh Niên và Vinastas”.

Báo Thanh Niên trước đó đã đăng lời cáo lỗi và gỡ bỏ 5 bài viết về nước mắm ra khỏi trang mạng của họ.

Đọc báo trong nước

Mỗi ngày 20 tỷ thuốc trừ sâu Trung Quốc: Việt Nam tự đầu độc mình

Trong 5 tháng đầu năm 2016, Việt Nam chi tới 140 triệu USD (hơn 3.080 tỉ đồng) để nhập khẩu TTS Trung Quốc, tính ra mỗi tháng Việt Nam phải chi hơn 616 tỉ đồng, mỗi ngày Việt Nam phải dành ít nhất 20,5 tỉ đồng để nhập TTS của Trung Quốc.

 

Sai phạm hơn 4,4 tỉ đồng, rút kinh nghiệm lãnh đạo trường

TTO – Ủy ban Kiểm tra Tỉnh ủy Kiên Giang đề nghị kiểm điểm rút kinhnghiệm tập thể đảng ủy và ông Nguyễn Đông Hải – Phó hiệu trưởng Trường Cao đẳng cộng đồng Kiên Giang để xảy ra sai phạm trên 4,43 tỉ đồng.

Lời bình : Chỉ duy nhất xảy ra ở Việt Nam.

VIẾT CHO NHỮNG BẠN CỪU.

From Facebook Hằng Lê
VIẾT CHO NHỮNG BẠN CỪU.

Những bạn Cừu thân mến! các bạn là những người luôn luôn tự hào về Đất Nước và con Người VN. Chính vì vậy, hôm nay tôi viết (à không, tôi trích dẫn những bài báo của Đảng) nói về sự kiện đã xảy ra trên khắp Đất Nước này và những con Cừu như chúng ta bị đảng “vặt lông” như thế nào, để các bạn biết mà tự hào thêm nhé.
Hiện tại, mỗi người dân chúng ta đang chịu 432 loại thuế, phí các kiểu. (nhiều nhất so với Thế Giới)

http://thanhnien.vn/…/432-loai-phi-de-doanh-nghiep-nguoi-da…

Các bạn đừng nghĩ rằng “tôi có nộp thuế bao giờ đâu”. Không! Nhà nước họ đã tính thuế vào hết các sản phẩm mà bạn tiêu dùng. Thay vì 1 chiếc ô tô ta nhập về có giá 100 triệu, nhưng bạn phải mua với giá 300 triệu vì nhà nước đã đã lấy thêm 200 triệu tiền thuế phí của bạn. Để chứng minh điều này, hiện nay ta đổ 1 lít xăng với giá là 17 ngàn thì ta đã đóng các loại thuế phí hết 8.800đ (hơn 1 nửa). Thực chất mỗi lít xăng chỉ có giá 8.200đ mà thôi.

http://motthegioi.vn/…/moi-lit-xang-nguoi-dan-phai-cong-880…

Các bạn Cừu thân mến! Chúng ta nộp thuế là để xây dựng và phát triển Đất Nước. Nếu 1 Đất Nước phát triển thật sự thì:
– Người nghèo giảm dần
– Học phí giảm dần
– Viện phí giảm dần
– Các khoản đóng góp của người dân giảm dần. v.v…..
Đất Nước chúng ta rõ ràng là đang đi thụt lùi, vì các khoản kia nó không giảm mà lại càng tăng. Vậy số tiền thuế chúng ta đóng hằng ngày, nó đi đâu?
Ngoài việc vô trách nhiệm gây thất thoát, thua lỗ hàng trăm ngàn tỷ đồng ngân sách. Các đảng viên CS cao cấp còn lấy tiền thuế mồ hôi nước mắt của chúng ta chơi ngông mua nhà cho bồ nhí (Dương Chí Dũng bỏ ra hơn chục tỷ mua 2 căn hộ cao cấp cho bồ). Trịnh Xuân Thanh chỉ đạo công ty PVC trích 500 triệu ra mua quà sinh nhật cho cha mình. Huyền Như bỏ ra 43 tỷ mua nhà cho Mẹ. v.v….
Các đảng viên cấp cao, họ là người chuyên lên giọng rao giảng đạo đức, họ bắt chúng ta phải học tập và làm theo tấm gương đạo đức của ông Hồ. Nhưng chính bọn họ thay nhau ăn cướp tiền thuế mồ hôi pha lẫn nước mắt của chúng ta. Từ Phạm Thanh Bình, Dương Chí Dũng, Phạm Công Danh, Vũ Đình Duy, Trịnh Xuân Thanh V.v…..Có ông nào không là đảng viên cấp cao? Có ông nào ăn ít hơn 1000 tỷ?
Chúng nó thay nhau đục khoét đến khi ngân khố trống rổng rồi lại hè nhau tăng thuế phí để bù vào. Tháng này, viện phí lại tăng từ 2 đến 7 lần. (có nghĩa là trước kia ta mua 1 viên thuốc 10k, thì hôm nay ta phải trả từ 20k đến 70k)

http://tuoitre.vn/…/vien-phi-dich-vu-benh-vien-…/991510.html

Vậy đấy! Bọn chúng thay nhau (hết đời cha, tiếp đời con) ra sức vặt lông các bạn, còn các bạn thì ra sức tự hào!

TỰ HÀO NHỈ!

P/s: Các bạn đừng nhìn bên ngoài như: Đường rộng hơn ngày xưa, Cầu nhiều hơn, Trường học- Bệnh viện khang trang hơn…. mà khẳng định Đất Nước ta phát triển nghe. Xin thưa! Các bạn hãy xem “Rừng vàng, Biển bạc” của ta còn không? Tài nguyên Quốc Gia còn không? Đất rừng, đất Thành Phố ta đã bán cho TQ bao nhiêu? Nợ công hiện nay ta gánh bao nhiêu….. Đấy! Hãy nhìn vào đấy mà so sánh.

(Ngo Truong An)

Image may contain: food

Nhiều bệnh tật tại Việt Nam sẽ không có thuốc chữa

Nhiều bệnh tật tại Việt Nam sẽ không có thuốc chữa

Nguoi-viet.com

Thuốc vẫn dễ mua như… kẹo và theo sau đó là vấn nạn càng ngày càng lớn với sức khỏe của cả công đồng. (Hình: Phụ Nữ Sài Gòn)

VIỆT NAM – Ngoài các loại bệnh tật do đói nghèo, thiếu vệ sinh, môi trường ô nhiễm, vì quản lý, điều hành tồi, sức khỏe của dân chúng Việt Nam còn bị đe dọa bởi nguy cơ bệnh tật không thuốc chữa.

Hai tổ chức quốc tế là Tổ Chức Y Tế Thế Giới (WHO) và Tổ Chức Lương Thực-Nông Nghiệp Quốc Tế (FAO) vừa cảnh báo về nguy cơ bệnh tật của dân chúng Việt Nam sẽ không có thuốc chữa.

Vào lúc này, tại Việt Nam, số lượng vi khuẩn gây bệnh có khả năng đề kháng với các loại thuốc kháng sinh càng ngày càng nhiều. Thậm chí có những loại vi khuẩn đã biến đổi gien và có thể đề kháng với tất cả loại kháng sinh hiện có! Nói cách khác, nguy cơ dân chúng Việt Nam có thể mất mạng vì những chứng bệnh bình thường nhưng không có thuốc chữa càng ngày càng lớn.

Nguyên nhân chính dẫn tới thực trạng vừa kể và mức độ trầm trọng của thực trạng này càng ngày càng lớn là vì việc quản lý dược phẩm quá tồi. Ai cũng có thể mua kháng sinh, không bị hạn chế cả về loại lẫn lượng.

Sau khi thực hiện một cuộc khảo sát trên toàn quốc, Bộ Y Tế Việt Nam thú nhận, tại nông thôn, khoảng 91% dân chúng tự mua các loại kháng sinh để tự chữa bệnh cho mình. Tỉ lệ này tại các đô thị là 88%. Tổng lượng kháng sinh được mua bán tại Việt Nam đã tăng gấp đôi so với năm 2009.

Ðáng nói là việc dùng kháng sinh không đúng cách, lạm dụng kháng sinh khiến các loại vi khuẩn lờn thuốc không chỉ phổ biến trong dân chúng mà còn trở thành trào lưu trong nhân viên y tế. Ðể nâng cao uy tín, danh tiếng về khả năng khám bệnh-chữa bệnh, nhận thêm hoa hồng từ các hãng dược phẩm, nhiều bác sĩ phóng tay kê toa cho bệnh nhân dùng đủ loại kháng sinh.

Vấn nạn bệnh tật không thuốc chữa vốn đã trầm trọng vì quản lý thị trường dược phẩm tồi đã trở thành nghiêm trọng hơn do quản lý nông nghiệp tồi. Không kiểm soát, mặc kệ nông dân tùy nghi sử dụng các loại thuốc kích thích tăng trưởng và kháng sinh trong trồng trọt, chăn nuôi đã giúp vi khuẩn làm quen với kháng sinh tồn đọng trên thực phẩm, tăng khả năng kháng kháng sinh.

Do số lượng vi khuẩn kháng kháng sinh ngày càng nhiều, việc khám bệnh-chữa bệnh tại Việt Nam ngày càng kém hiệu quả, chi phí điều trị ngày càng lớn. Chi phí dành cho dược phẩm chiếm khoảng 50% thì trong đó có tới 33% là chi cho kháng sinh.

Mãi tới gần đây, giới hữu trách ở Việt Nam mới tính đến chuyện kiểm soát việc mua bán – sử dụng kháng sinh. Một số bệnh viện bắt đầu xem xét toa thuốc của các bác sĩ, nhắc nhở họ phải thận trọng trong việc kê toa. Tuy nhiên, chỉ chừng đó thì rõ ràng chưa đủ. Còn kiểm soát chặt chẽ việc kinh doanh cả dược phẩm lẫn sử dụng các loại thuốc kích thích, kháng sinh trong nông nghiệp thì không dễ dàng, nó liên quan đến lợi ích của nhiều giới, kể cả giới hữu trách. (G.Ð)

Tác giả “Chết bởi Trung Quốc” sẽ cố vấn kinh tế cho Tổng thống Trump?

Tác giả “Chết bởi Trung Quốc” sẽ cố vấn kinh tế cho Tổng thống Trump?

Mặc Lâm, biên tập viên RFA

Tổng thống Tân cử của Hoa Kỳ là ông Donald Trump tại New York hôm 22/11/2016.

Tổng thống Tân cử của Hoa Kỳ là ông Donald Trump tại New York hôm 22/11/2016.

AFP

Một trong những vị cố vấn kinh tế cho Tổng thống đắc cử Donald Trump là giáo sư Peter Navarro, ông cũng là tác giả cuốn sách Death by China (Chết bởi Trung Quốc) mà chính ông Trump từng nói là rất thích. Liệu nếu được tiếp tục chọn trong vai trò cố vấn kinh tế GS Navarro có thể giúp gì cho Tổng thống đắc cử Trump trong chính sách với Trung Quốc? Mặc Lâm phỏng vấn TS kinh tế Trần Diệu Chân người dịch tác phẩm Chết bởi Trung Quốc của GS Navarro và có cơ hội làm việc rất gần gũi với ông để biết thêm về một góc quan điểm nào đó của vị GS khá được người Việt yêu mến này.

Chính sách với Trung Quốc sẽ như thế nào?

Mặc Lâm: Thưa TS, nếu GS Peter Navarro được TT đắc cử Donald Trump chọn vào Ủy ban tư vấn kinh tế cho Nhà trắng thì chính sách đối với Trung Quốc sẽ khác với chính phủ của TT Obama hay không và khác ở điểm nào?

Chính sách mậu dịch của ông Trump đối với Trung Quốc chắc chắn là không thân thiện và cởi mở bằng chính sách hiện nay của TT Obama, thí dụ quan thuế đánh trên các mặt hàng nhập cảng từ Trung Quốc sẽ cao hơn.
-TS Trần Diệu Chân

TS Trần Diệu Chân: Trước hết, xin cám ơn anh và đài đã cho tôi cơ hội chia sẻ về GS Peter Navarro, tác giả cuốn sách “Death by China” mà tôi đã dịch ra tiếng Việt năm 2012 với sự cho phép của tác giả. Không ngờ, ông lại trở thành cố vấn kinh tế cho ứng viên tổng thống – và bây giờ là Tổng Thống Đắc Cử Donald Trump. GS Navarro, ông Lawrence Kudlow và Stephen Moore là ba nhà cố vấn kinh tế có ảnh hưởng nhất trong một ủy ban 14 người, mà theo các nhà bình luận thì GS Navarro, người duy nhất có bằng tiến sĩ kinh tế, có vẻ được ông Trump lắng nghe nhất về quan điểm bảo hộ mậu dịch và chống Trung Cộng gay gắt của ông. Do đó, có xác suất cao là GS Navarro sẽ trở thành cố vấn tối cao về kinh tế trong nội các của TT Đắc Cử Donald Trump.

Những điều mà tôi biết về GS Navarro qua quyển sách “Chết bởi Trung Quốc”, thì đúng là ông đã có ảnh hưởng lớn, nếu không nói là chính và toàn bộ lên ông Trump khi lên án  Trung Quốc nặng nề vì đã cướp đi công ăn việc làm của người Mỹ và thao túng tiền tệ. Điều thú vị mà tôi được biết là chính ông Trump cũng tiết lộ ông rất thích quyển Death by China.

Chính sách mậu dịch của ông Trump đối với Trung Quốc chắc chắn là không thân thiện và cởi mở bằng chính sách hiện nay của TT Obama, thí dụ quan thuế đánh trên các mặt hàng nhập cảng từ Trung Quốc sẽ cao hơn, đặc biệt thuế chống phá giá trên một số các mặt hàng.

Tuy nhiên, có hai điểm về vị TT Đắc Cử của Hoa Kỳ mà chúng ta cần ghi nhớ, đó là trong lúc ông tranh cử thì có rất nhiều tuyên bố mạnh mẽ, tới độ gay gắt, cực đoan, nhưng sau khi đắc cử thì đã bắt đầu dịu giọng trong nhiều vấn đề, có những chính sách mà ông tuyên bố hùng hồn trước khi đắc cử, nay đã xoay ngược180 độ. Thực tế ra sao, phải đợi một thời gian mới rõ. Nhưng một điều chắc chắn là một thương gia thành công và nổi tiếng là thích thương lượng, thì ông Trump chắc sẽ không ngần ngại ký kết những thỏa ước có lợi cho Hoa Kỳ bất kể những tuyên bố chống đối nẩy lửa thời tranh cử.

Mặc Lâm: Với cái nhìn của bà thì kinh nghiệm về Trung Quốc của GS Navarro sẽ ảnh hưởng tới vấn đề gì mà nước Mỹ quan tâm nhất trong chính sách đối với Trung Quốc?

TS Trần Diệu Chân: GS Navarro và ông Trump cho rằng: Toàn cầu hóa và mậu dịch là căn nguyên của những khó khăn kinh tế tại Hoa Kỳ, khiến người dân mất công ăn việc làm khi sản xuất bị đưa ra ngoại quốc – outsourcing tới những quốc gia có giá nhân công rẻ như Trung Quốc, Mễ Tây Cơ và các quốc gia Á Châu như Việt Nam, Philippines, Cam Bốt … Đặc biệt Trung Quốc vừa là trung tâm thu hút công ăn việc làm của người Mỹ, vừa là một đối tác mậu dịch xấu, không tôn trọng luật chơi công bằng, thao túng tiền tệ và đưa đến tình trạng thâm thủng mậu dịch nặng nề cho Hoa Kỳ.

000_HX8SF.jpg
Tổng thống đắc cử Donald Trump phát biểu mừng chiến thắng rạng sáng ngày 9/11/2016 tại New York. AFP

Với cái nhìn này, ông Trump đã chủ trương chính sách bảo hộ mậu dịch nhằm giữ chặt công việc ở lại Hoa Kỳ qua phương thức áp đặt thuế xuất nhập khẩu
cao đối với các mặt hàng sản xuất ở hải ngoại rồi nhập lại vào bán tại Hoa Kỳ. Ông Trump cũng dọa áp dụng mức thuế quan 45% – cao gấp 10 lần mức hiện tại – đối với hàng nhập khẩu Trung Quốc.

Hoa Kỳ hiện là đối tác thương mại lớn thứ hai của nước này. Do đó, lời đe dọa của ông Trump đã tạo ra sự quan ngại to lớn cho đối tác Trung Quốc, nhất là trong giai đoạn họ đang phải đương đầu với thời kỳ khó khăn kinh tế. Thêm vào đó, chính sách bảo hộ mậu dịch của ông Trump cũng tạo ra sự quan ngại cho toàn vùng Á Châu lẫn Âu Châu về những ảnh hưởng kinh tế và chính trị dây chuyền trên thế giới.

Tuy nhiên, điều mà nước Mỹ quan tâm nhất đối với Trung Quốc trong chính sách kinh tế là đem lại công ăn việc làm cho những thành phần cử tri ủng hộ cho ông Trump đang bị thiệt thòi về kinh tế trong những vùng Rust Belt như Illinois, Indiana, Michigan, Ohio, Pennsylvania thì theo tôi, chưa hẳn là do những chính sách kinh tế đối với Trung Quốc, mà có khi lại đạt được nhờ tình hình kinh tế đang phát triển hiện nay, do TT Obama để lại và TT Trump được thừa hưởng. Tương tự như thời kỳ chuyển tiếp từ TT Bush cha sang TT Clinton, miễn là phải tạo được sự ổn định trong xã hội, trong guồng máy kinh tế và niềm tin của người dân.

Hiểm họa “con rồng đỏ tim đen Trung Cộng”

Mặc Lâm: Trong lúc chuyển ngữ cuốn “Chết bởi Trung Quốc” bà có thời gian tiếp xúc và bàn bạc với GS Navarro rất nhiều, theo bà thì ông ấy quan tâm tới vấn đề nào nhất trong tất cả các nguy cơ mà GS đã chỉ ra trong cuốn sách này?

TS Trần Diệu Chân: Trong những dịp đàm đạo với GS Navarro và tham gia những buổi chiếu phim-hội thảo về cuốn sách cùng ông với Tiến Sĩ Greg Audry, đồng tác giả cuốn “Chết bởi Trung Quốc,” tôi thấy hai vị tác giả này đều là những người lý tưởng, có lòng, quan tâm đến đời sống khốn cùng của người dân Trung Hoa dưới ách thống trị hà khắc của tập đoàn đảng trị cộng sản Trung Quốc. Hai học giả tuy là giáo sư kinh tế, nhưng tôi tìm thấy ở họ một điểm chung lớn đó là trái tim của một nhà hoạt động, quan tâm đến nhân loại, nhân quyền, công lý, an toàn thực phẩm, bảo trì trái đất và chống lại những thế lực đen tham lam với dã tâm bành trướng như Trung Cộng. Quan tâm về công ăn việc làm của người Mỹ chỉ là thứ yếu trong toàn bộ những quan tâm của tác giả.

Hai ông đã cho chúng ta thấy rõ được sự đe dọa tiềm tàng của một con quái vật đang trổi dậy thực hiện mộng bá chủ, sẵn sàng xâm lăng thế giới bằng đủ mọi hình thức, từ kinh tế, chính trị, tới gián điệp, quân sự, giáo dục, tôn giáo…
-TS Trần Diệu Chân

Hai ông đã viết quyển sách Death by China để báo động cho chúng ta về hiểm họa “con rồng đỏ tim đen Trung Cộng.” Với tài mô tả linh động và dữ kiện thuyết phục, hai ông đã cho chúng ta thấy rõ được sự đe dọa tiềm tàng của một con quái vật đang trổi dậy thực hiện mộng bá chủ, sẵn sàng xâm lăng thế giới bằng đủ mọi hình thức, từ kinh tế, chính trị, tới gián điệp, quân sự, giáo dục, tôn giáo v…v… Và tôi rất biết ơn hai ông, vì nhờ đọc quyển sách Chết bởi Trung Quốc mà tôi nhận ra chân tướng nguy hiểm của chế độ này, và đã tình nguyện dịch quyển sách ra cho đồng bào chúng ta cùng rõ.

Mặc Lâm: Cá nhân của GS Navarro có quan tâm đến Việt Nam hay không và theo bà ông ấy sẽ cố vấn thế nào về vấn đề nhân quyền với chính phủ Trump đi kèm với những thỏa thuận kinh tế mà ông Trump có khuynh hướng co cụm lại thay vì mở ra với thế giới qua chính sách bảo hộ mậu dịch?

TS Trần Diệu Chân: Tuy GS Navarro không nói đến Việt Nam trong cuốn Death by China, nhưng tôi tin là ông rất quan tâm đến đất nước chúng ta, vì ông rất hiểu các chế độ cộng sản, và vì thế mà ông đã vui vẻ cho phép tôi dịch quyển sách của ông để loan tải không hề tính bản quyền, và đã mời tôi cùng sinh hoạt trong những buổi chiếu phim.

Tôi cũng chưa có dịp liên lạc lại với GS Navarro để chúc mừng ông trong vị trí cố vấn kinh tế cho ứng viên TT Donald Trump. Tuy nhiên, nếu có dịp sau này, tôi sẽ chia sẻ hai quan tâm của tôi về chính sách bảo hộ mậu dịch của TT Đắc cử Donald Trump, đặc biệt có liên quan đến tình hình Việt Nam của  chúng ta.

Thứ hai, chính vì những quan tâm về nhân quyền và công lý, Hoa Kỳ cần phải tham gia hơn nữa vào các hoạt động chung của thế giới, không thể tạo ra khoảng trống chính trị và kinh tế trong khu vực Á Châu để Trung Quốc tự do tung hoành.

Khi Hoa Kỳ rút ra khỏi TPP, thu mình lại, giảm can thiệp là cơ hội cho những thế lực đen như Trung Quốc và Nga vùng dậy.

Mặc Lâm: Xin cám ơn Tiến sĩ.

Đám Bắc Kỳ

Đám Bắc Kỳ

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

Ảnh của tuongnangtien

tuongnangtien

Trong bài viết “Tổng Quan Về Hồi Ký Tô Hoài,” Đặng Tiến có nhận xét sau:

“Ở các tác phẩm trước, Tô Hoài thường bao che, bào chữa, như là một hồi ký bao cấp. Đến Chiều Chiều, giọng kể nghiêm nghị hơn về đời sống chính trị và văn nghệ ngột ngạt những năm 1955-1970, về những sai lầm trong chính sách Cải cách ruộng đất, về những đợt học tập chiếu lệ ở trường Đảng cao cấp là trường Nguyễn Ái Quốc …”

Thực là qúi hóa! Nhờ Tô Hoài đã chán viết “hồi ký bao cấp” nên qua Chiều Chiều độc giả mới biết được cuộc sống (đích thực) của một gia đình nông dân ở miền Bắc, Việt Nam.

Từ cái năm xây cống Trà, đồng bớt mặn khỏi mặn, ông Ngải ra vỡ hoang được chín miếng thành ruộng rồi ở luôn đấy, chẳng bao lâu những nhà khác cũng kéo ra, cái xóm to dần. Bà Ngải lại kể ngày trước ông ấy đi kéo cày mướn thay trâu. Một con trâu thường đi suất ba sào. Ông kéo một buổi năm sào ruộng dầm gần gấp đôi trâu, chỉ đổi vai thừng một lần. Ngày công cao gấp rưỡi người khác mà các chủ ruộng đều ưa gọi ông, nhiều người đặt hẳn cọc đâu năm.

Rồi lại việc sông nước, đi cất vó. Cái năm ra phá hoang, chưa nên đất phải bện cỏ đánh luống để vũi dây khoai. Được ba tháng lá tốt um, móc lên ngốt mắt những củ khoai mập mạp. Rồi ông ấy lợp lều ở luôn, vừa trông vừa làm. Đến khi thành ruộng đã cấy được rồi mà cứ gặt xong lại cuốc, đất ngấu như bãi bồi. Thế là lại cắm luống dưa hồng, dưa gang, được quả to như lợn tháu lăn lóc cả đồng.

Nghe cứ như nếp sinh hoạt của đám nông dân vào Thời Trung Cổ: tối tăm và ngập bùn lẫn đất. Được cái là an bình và no đủ, dù đạm bạc.

Giá vợ chồng và con cái của ông bà Ngãi cứ được tiếp tục cuộc sống tối tăm như thế mãi thì chắc … họ cũng không có (và không biết) gì để phàn nàn. Nhưng cách mạng bùng lên, với nhiều đường lối và chủ trương vô cùng quyết liệt: Cải Cách Ruộng Đất, Hợp Tác Xã, Giải Phóng Miền Nam …

Trong nhà ông Ngải cũng nhiều đối thay. Ốc đã đi bộ đội. Cả Toàn con rể, ông bà cho ở gửi rể, cũng đi bộ đội. Chỉ ông bà Ngải vẫn ngày ngày nghe kẻng ra đồng làm. Nhưng ông Ngải ghét nhất cái cảnh ra đầu xóm đứng lố nhố, chuyện râm ran, điểm danh mấy lần vẫn chưa đủ người, đến khi cả tổ ra tới giữa đồng thì mặt trời đã lên ngang lưng tre. Ông Ngải bực mình chửi làm ăn thế này thì đói rã họng ra đến nơi. Ông Ngải không đi với mọi người. Ông hỏi hôm nay làm gì rồi ông xuống đồng trước. Ông Ngải đi sớm về muộn.

Ông làm theo ý ông, không biết cái kẻng. Ông đã quá tuổi lao động, ông làm hay không cũng thế, nhưng hôm nào không đi làm thì chân tay như uỗi ra. Cái gì ông cũng tự nghĩ rồi làm. Ông chỉ cho con cái học cho biết mặt chữ. Ông gả chồng cho cái Hến cũng không biết thế là tảo hôn, mà làng nước cũng chẳng ai bắt bẻ ông. Thằng ốc nhà độc đinh ông vẫn cho đi bộ đội. Ông bảo “đi cho biết đó biết đây”.

Suy nghĩ của ông Ngãi xem chừng hơi giản dị nhưng cuộc đời thì không, dù là đời sống của một ông nông dân chân chất, vẫn theo ngòi bút của Tô Hoài:

Tôi lại về xóm Đồng… Bao nhiêu năm rồi, ông Ngải ngồi bên búi tre lép, ngày ngày mọi việc trôi qua như dòng sông quanh ngoài chân tre. Cũng đồng đất ấy, nhưng chẳng ai nhắc đến thời hợp tác xã. Người đời hay tránh cái đau, cái hèn kém cả đến trong ăn nói cũng kiêng những tiếng thô, tiếng bỗ bã…

Một con trâu vào xóm. Đường ngõ vướng tường và nhà cao, chân trâu bước âm âm rời rạc như tiếng chày giã bèo. Rồi ló ra con trâu đi, một bé cưỡi trâu, một người đàn bà vai vác như cái sào, như cây mía, một bé quảy gánh cỏ rảo bước như chạy. Ông Ngải không nhìn ra, nhưng nói: 

     – Mẹ con nhà nó. 

Nói rồi ông ngước mặt:

– Anh Tư về chơi, mẹ Hến à!

Cô Hến ngả nón. Cô Hến chỉ bé sắt người lại còn thì vẫn như trước, cứ hao hao mà không khác mấy.

– Anh mới về. Mấy chục năm rồi…

– Năm nay cô bao nhiêu tuổi, cứ trừ đi khoảng mười lăm năm thì là bấy nhiêu lâu.

– Tính làm gì cho già người. Trông anh vẫn thế, bố em mà không gọi tên. em vẫn nhận ra.

– Cô với cháu đi làm đồng về. Thằng bé cưỡi trâu này ngày trước nằm võng phải không?

– Em vào trong xóm mua chuối...

     – Thế thì cô là lái chuối…

Tôi hỏi: 

– Anh Toàn nhà cô đâu?

     – Báo cáo với anh, nhà em lên Hà Nội làm xế lô. Có khi anh gặp mà không nhận ra thôi. Đến mùa thì về đỡ đần việc nhà. Cày cuốc ra hạt gạo, thì đồng tiền lại hiếm. Chẳng đạp cái xế lô thì đào đâu ra tiền làm nhà, trát sân, lại tiêu pha cho các cháu đi học. Thằng nhớn cũng thôi học rồi, chưa đến tuổi tuyển quân, đương đòi xuống Diêm làm cửu vạn …

Cô Hến lại kể:

     – Nhà em bảo em lên ở Hà Nội. Giàu có nhà quê không bằng ngồi lê Kẻ Chợ, vẫn đồn thế mà. Người hèn đớn cũng kiếm được, không mất bữa. Gánh đồng nát mà lãi quan viên. Nhà em bảo thế, em cũng đã lên xem sao.

Rồi cô Hến cười rúm mặt lại:

     – Chưa nổi phiên chợ em phải nhảo về. Kệch đến ngày xuống lỗ

     – Thủ đô đấy, mà cô chê a?

     – Mỗi tối thuê cái chiếu nằm gầm cầu, có tiền bạc của nả thì gối đầu, giắt lên ngực. Bốn bên lủng củng người nằm, nói anh bỏ lỗi, nó đéo nhau huỳnh huỵch rồi lại chửi nhau, quát nhau to tiếng hơn ô tô chạy ngoài đường. Cả đêm không tải nào chợp mắt, ăn cơm lại oẹ ra, ốm đến nơi. Thế là cút ngay. Thuê kẹo em cũng không bao giờ dám lên Hà Nội nữa.

Chiều Chiều xuất bản vào năm 1997. Tô Hoài từ trần năm 2014. Ông bà Ngải cũng không còn trên dương thế. Cậu con rể (hẳn) đã trở thành một công dân lão hạng, và e không còn sức vóc để tiếp tục đạp xế lô như xưa nữa. Loại xe này, nghe đâu, cũng đã bị cấm tiệt cả rồi.

Cháu ngoại ông Ngải (chắc) đang làm cửu vạn ở Diêm, như dự tính. Cái Hến (không chừng) đã thành bà nội và (có lẽ) vẫn ở lại xóm Đồng vì không quen cảnh sống (“bốn bên lủng củng người nằm đéo nhau huỳnh huỵch”) ngay giữa Thủ Đô Của Lương Tâm Nhân Loại!

Cả gia đình ông Ngãi chỉ có mội thằng Ốc là đi bộ đội vào giải phóng miền Nam nhưng chưa đến nơi đã trở thành liệt sĩ nên lỡ mất cái cơ hội mang cái khung xe đạp, hay con búp bê, về lại xóm làng. Ấy thế chứ cứ theo dư luận thì cả nhà vẫn bị điều tiếng (và đay nghiến) là … đám  Bắc kỳ:

Từ sau năm 75 thì Bắc kỳ lại càng ăn trên ngồi trốc, các cụ không tin cứ mở cái máy “dzô tuyến chuyền hình” hay cái “ra dzô” ra thì thấy liền, các “xướng ngôn dziêng” hầu như “chăm phần chăm” đều là Bắc kỳ, không cậu thì mợ. Còn các mợ tiếp dziêng “E Việt Nam”, mợ nào mợ nấy đều khoe “em người Hà Lội” hết ráo! Chẳng biết tại “dziêng dzáng” hay” phe đảng”?

     Nói đến dân bắc kỳ bảy lăm thứ thiệt đang làm mưa làm gió ở Sài gòn đó là những ông lớn    đang cai trị dân miền Nam, từ công an, thuế vụ, ngoại thương, chủ tịch quận huyện, giám đốc các công ty quốc doanh, đám nầy đang làm mưa làm gió ở miền Nam và toàn quốc. Ở Sài Gòn, suốt đường Trần Quốc Toản (nay là đường 3 tháng 2) những ngôi nhà cao tầng khang trang sang trọng được mọc lên, đó là đất của quân đội cũ bọn việt công chiếm và chia chát cho nhau, cất nhà lầu cho thuê, buôn bán.

Rồi suốt dãy đường Cộng Hoà từ Lăng cha Cả trở lên đến Bến Xe Tây Ninh, cũng là những nhà lầu to, đẹp, khang trang được cất lên của bọn cán bộ cối, rồi suốt trong vùng Phi Trường Tân Sơn Nhất cũng hàng trăm hàng ngàn ngôi nhà lớn được xây cất và chủ nhân toàn là những tay tướng tá trong quân đội bắc kỳ bảy lăm chính cống, họ có xe hơi đời mới, từ Lexus đến Mexcedes, họ ăn uống sang hơn những bậc hào phú quan quyền hồi xưa nhiều, kéo theo môt đám bắc kỳ con ngông nghênh chạy xe phân khối lớn, xế nổ chạy xé gió ngoài đường, sau những cuộc đua xe với tốc độ kinh hoàng, đã gây ra biết bao nhiêu tai nạn cho người dân lành vô tội, các qúi tử nầy đều là con các ông lớn bắc kỳ làm việc tại thành Hồ.

Chờ khách. Ảnh: Quang Tình

Nhà văn Trần Yên Hoà viết không có gì sai nhưng e không đúng lắm với hoàn cảnh của gia đình ông Ngải, ở cái Xóm Đồng (nào đó) thuộc tỉnh Thái Bình. Ông bà Ngãi chắc chắn chưa bao giờ được tận mắt được nhìn một cái Lexus hay Mercedes nào cả. Con cháu họ có lẽ cũng chưa đứa nào được “may mắn” bước chân lên một chiếc phi cơ nên cái cơ hội được trở thành một tiếp viên hàng không (e) xa vời lắm.

Như đã thưa (đôi lần) tôi chưa bao giờ được đặt chân đến miền Bắc nên không thể biết là có bao nhiêu triệu nông dân (đang sống trong cảnh bần cùng) ở vùng đất này, như gia đình ông Ngãi. Chỉ đoán già đoán non rằng họ chiếm khoảng chừng 60 đến 70 phần trăm dân số của nửa phần đất nước. Họ mới chính là những nạn nhân lâu năm nhất, khốn khổ và khốn nạn nhất của chế độ hiện hành.

Ở Việt Nam hiện nay chỉ còn có hai loại người thôi: thống trị và bị trị. Cả nước đã rơi vào tay cộng sản mà còn chia phe (Bắc/Nam/Trung) nữa bao giờ mới thoát nạn được, hả Trời?

QUỐC TANG PHIDEL CASTRO VÀ CHUYỆN QUÉT SẠCH CHỦ NGHĨA CÁ NHÂN?

QUỐC TANG PHIDEL CASTRO VÀ CHUYỆN QUÉT SẠCH CHỦ NGHĨA CÁ NHÂN?

Blog RFA

JB Nguyễn Hữu Vinh

4-12-2016

Lăng ông Hồ Chí Minh ở Hà Nội. Ảnh: internet

Ngày cuối cùng trong 9 ngày Cuba để tang Phidel Castro. Việt Nam (VN) dù chưa nêu được lý do gì thuyết phục, cũng ra lệnh toàn quốc để tang ông ta một ngày vào 4/12/21016.

Điều này đã tạo nên làn sóng thắc mắc ồn ào trên mạng và trong xã hội.

Quốc tang sẽ nối tiếp quốc tang?

Người ủng hộ thì cho rằng:

Phidel Castro là lãnh tụ Cuba, là đồng chí Cộng sản với VN. Ông ta đã từng ủng hộ VN nhiều, nhất là câu nói: “Vì Việt Nam, chúng tôi sẵn sàng hiến dâng cả máu của mình”. Rằng thì là Cuba đã viện trợ cho VN nhiều công trình như đoạn đường Xuân Mai – Sơn Tây và bệnh viện Đồng Hới…

Ngay lập tức, nhiều tiếng nói đáp lại:

Cứ nói đùa, tình cảm là chuyện khác, còn tang sự là chuyện khác. Thử hỏi anh và bạn anh thân chơi với nhau tri kỷ tri âm, vậy khi bạn anh chết mà con cái nó còn đầy lên đó, anh lại vác về nhà anh làm tang, thì con cái nó có sang tận nhà chửi bố anh lên không?

Nếu cứ đã là đồng chí, đã ủng hộ, viện trợ cho VN mà được tổ chức Quốc tang, thì chắc VN phải tổ chức cho những nhân vật đã từng có liên quan đến VN bằng hoặc hơn Phidel Castro và Cuba. Không cần kể những người đã chết, mà chỉ là những người đang sống thì từ nay trở đi VN sẽ quốc tang nối tiếp quốc tang.

Chẳng hạn như các nhân vật Giang Trạch Dân, Hồ Cẩm Đào là những kẻ đã gần đất xa trời và Tập Cận Bình hiện tại.

Bởi vì, ngoài những lời hay, ý đẹp là “núi liền núi, sông liền sông, là môi hở, răng lạnh” rồi “16 chữ vàng, 4 tốt” thì chính Mao Trạch Đông đã chẳng từng nói: “Chúng ta thuộc vào một gia đình. Bắc Việt, Nam Việt, Đông Dương, Triều Tiên cùng một gia đình..” đấy thôi. Đã một gia đình với nhau thì để tang hẳn nhiên có lý hơn là anh bạn chỉ “đứng gác khi Việt Nam… ngủ” – Trích Nguyễn Minh Triết.

Còn nếu nói đến viện trợ cho VN trong cuộc chiến, thì chẳng mấy nước bằng Tàu Cộng. Không chỉ là xe cộ, súng đạn, vũ khí, mà thậm chí cả quân lính cũng như quân trang quân dụng… từ cái kim, sợi chỉ đến món Ca là thầu như nhút Thanh Chương của Nghệ An ngày nay cũng đóng hộp gửi sang cho VN ăn mà đánh nhau.

Vậy thì xứng đáng quốc tang chứ còn gì nữa?

Rồi những lãnh đạo thuộc Liên Xô và Nga ngày nay sắp xuống mồ như Gorbachov, kế theo đó sẽ là Putin, Medvedev của Nga cũng sẽ lần lượt được xếp sổ chuẩn bị cho quốc tang?

Lý do ư? Liên Xô đã từng là người anh cả của khối các nước cộng sản. Dù bây giờ khối cộng sản đã tanh bành đánh nhau loạn xạ, thì vẫn còn dư âm quá khứ khác gì Phidel và Cuba. Không chỉ là những lời trấn an tinh thần như “Các bạn VN hãy vững tâm, Liên Xô luôn trung thành với Hiệp ước Hữu nghị và Hợp tác Việt – Xô”.

Còn tiền của viện trợ và cho vay nợ ư? Vô thiên lủng.

Không chỉ có một vài đoạn đường, mà cầu cống, trường học, bệnh viện mà quân cán, tên lửa máy bay, các loại phương tiện thiết bị thời đánh Mỹ… từ cái bàn là cho đến sợi dây mayso đều được viện trợ. Không chỉ thời đánh chiếm VN Cộng Hòa, mà còn cả cuộc chiến đánh lại đồng chí anh em Trung Cộng.

Rồi không chỉ là các lãnh đạo, mà một loạt công nhân xuất khẩu lao động, nghiên cứu sinh… đã đến Liên Xô, Nga để làm ăn và trở thành “Tướng, Soái” rồi ôm tiền về làm mưa làm gió ở Việt Nam, kết bè kết cánh trở thành những đại gia giàu nhất VN đấy thôi.

Vậy không quốc tang thì để làm gì?

Thế rồi còn Kim Dâng Un, một đồng chí cộng sản dù còn trẻ tuổi, nhưng là Chủ tịch Cộng hòa Dân chủ nhân dân Triều Tiên, người anh em cùng bè, cùng cánh với VN trong đám cộng sản không chỉ ngày xưa mà bây giờ còn sót lại. Trong chiến tranh, Triều Tiên cũng đã ơn nghĩa viện trợ cho VN một số công trình, lương thực… dù dân Triều Tiên vẫn đói mờ mắt phải ăn cả cỏ để tồn tại. Nghĩa tình thế còn gì?

Hẳn hiên là Un mới ít tuổi, nhưng với phe cánh cộng sản thanh toán nhau xưa nay, thì chuyện một ngày nào đó, báo chí loan tin Kim Dâng Un từ trần đột ngột là chuyện phải tính đến chuyện Quốc tang.

Còn nói đến ân nghĩa vì đã giúp đỡ, viện trợ cho Việt Nam, thì trước hết mấy “đồng chí” Tổng Thống Mỹ Bill Clinton, người đã từng bỏ hoàn toàn lệnh cấm vận cho VN và tuyên bố bình thường hóa quan hệ với Việt Nam, mở cho VN con đường bước ra thế giới bên ngoài.

Rồi Tổng thống sắp mãn nhiệm Obama, người đã ký quyết định bãi bỏ hoàn toàn lệnh cấm vận vũ khí cho VN đâu phải chuyện nhỏ.

Thậm chí viện trợ của Hoa Kỳ cho VN những năm qua về nhiều mặt y tế, nhân đạo… chắc chắn là nhiều hơn Cuba viện trợ VN.  Lại còn là những người đã và đang Tổng thống của cả triệu người Việt định cư tại đó, hàng năm vẫn rót đều đều những đồng dola quý giá về cho VN vô điều kiện.

Vậy không đáng quốc tang là gì?

Tương tự, nguyên thủ các nước như Nhật Bản, Australia, Đức, Áo, Đan Mạch, Thụy Điển… thôi thì đủ cả và đáp ứng đầy đủ tiêu chuẩn Quốc tang của VN nếu soi từ việc tổ chức Quốc tang Phidel Castro.

Khi nói đến những chuyện này, nhà báo Phan Thế Hải đã kết luận:

“Cứ cái logic ấy, VN sẽ có vô số quốc tang. Người Mỹ có thể tự hào về công nghệ 3G, 4G, tàu vũ trụ… người Nga có thể tự hào về tàu ngầm, về vũ khí hạt nhân, người Tàu có thể tự hào tàu Thần châu, về đường lưỡi bò còn xứ Thiên đường có thể tự hào về số lượng Quốc tang.

Nên chăng cần có chính sách để đưa Quốc tang thành thương hiệu quốc gia?

Quét sạch Chủ nghĩa Cá nhân?

Báo chí, nhiều nhất có lẽ là Cuba và VN đưa tin hết sức rầm rộ, ca ngợi ngút trời về Phidel và cái chết của ông ta. Trong đó có một thông tin khá lạ: Phidel Castro đã dặn không được đặt tên đường phố, thành phố hoặc dựng tượng ông ta.

Nghe điều này, nhiều người giật mình. Lẽ nào Phidel Castro không còn là một người cộng sản và không coi mình đã từng là lãnh tụ cộng sản?

Cũng chính điều này đã gây nên nhiều tranh luận khá sôi nổi.

Trong một quán nước chè vỉa hè chiều Chúa Nhật quốc tang Phidel ở Việt Nam, câu chuyện này được bàn luận khá rôm rả.

Xin ghi lại đây một cuộc tranh luận giữa hai nhóm người này.

– Phidel là lãnh tụ tối cao, được mọi người dân Cuba kính trọng, nên ông dặn vậy thì chắc chắn là phải thực hiện rồi.

– Vậy thì Hồ Chí Minh có là lãnh tụ tối cao không? Có được kính trọng ở VN không?

– Hẳn nhiên là vậy rồi.

– Vậy sao ông Hồ Chí Minh dặn sau khi ông ấy chết đốt xác đi mà giờ cái lăng to uỳnh ở giữa Hà Nội, hàng năm tiêu tốn biết bao công sức tiền của của nhân dân?

– Cái đó là do bọn đảng sau này làm trái lời, chứ di chúc dặn rõ ràng mà.

– Vậy lấy gì đảm bảo là sau này, Đảng CS Cuba không ra Thông báo rằng: “Thể theo tình cảm và nguyện vọng của tuyệt đại đa số nhân dân Cuba, Ban Chấp hành Trung ương và Bộ Chính trị quyết định đặt tên đường, phố, ngõ và Thành phố mang tên Người và dựng tượng đài cho Người”.

Thế rồi khắp nơi mọc ra khu bảo tàng, lưu niệm… rồi bất cứ chỗ nào ông ta đến chơi, đến thăm hoặc giữa đường mót đái xuống tè bậy, vẫn sẽ mọc lên những tượng đài và khu lưu niệm với hàng ngàn tỷ đồng tiền dân.

– Nếu vậy sẽ có các nhà khoa học, lịch sử, trí thức và lãnh đạo đất nước phản đối chứ sao để xây dựng lãng phí vậy được.

– Vậy lấy gì đảm rằng sau đó không có những người như lão Đào Ngọc Nghiêm, Phó Chủ tịch Hội quy hoạch và phát triển đô thị VN nói rằng: “Không nên đặt vấn đề xây tượng như thế là đắt hay rẻ…Tượng đài sẽ là động lực để tạo nên sự phát triển”.

– Đấy là thằng ngu, tượng đài làm sao là động lực phát triển được? Chỉ để chơi đùa và ngắm… cho vui mắt thôi chứ. Còn chuyện không kể đắt rẻ, thì chắc là dự án để nó kiếm chác nó mới nói thế. Cái gì chẳng phải tính ra bằng tiền. Chúng nó mót tiền dân thì chúng nói bậy thế chứ Bác là người đã viết cuốn sách “Nâng cao đạo đức Cách mạng, quét sạch Chủ nghĩa cá nhân” cơ mà.

– Vậy viết như thế có nghĩa là sẽ làm như thế à?

– Chứ sao, đã viết như thế thì mọi hành động, lời nói và cử chỉ đều phải thể hiện tinh thần đó chứ. Thế mới là Người chứ.

– Vậy nếu hành động không như lời nói thì không phải là người thì là con gì? Ông thấy ở Đại hội Đảng lần thứ 2, Hồ Chí Minh đọc báo cáo dưới tấm ảnh của Hồ Chủ tịch to tổ chảng với câu khẩu hiệu “Hồ Chủ tịch muôn năm” thì đó có “quét sạch chủ nghĩa cá nhân” không?

Thì… đấy là do bọn đảng viên nó làm chứ bác sao làm những thứ đó. Bác quan tâm việc lớn chứ. Nhưng công nhận như vậy là sùng bái cá nhân quá đáng rồi. Lẽ ra bác khi đó bắt sửa lại mới đúng. Có lẽ khi đó bác chưa viết cuốn sách kia và đảng sau này đã quyết tâm sửa chữa sai lầm.  

– Sửa rồi à? Vậy thì ông có nhìn thấy khắp nơi người ta đưa Hồ Chí Minh vào chùa, vào đền, vào nhiều nơi thuộc tôn giáo khác nhau không?

Ông Hồ Chí Minh được đưa vào chùa để thờ chung với Phập. Ảnh: internet

Cái đó là bậy rồi. Bác theo Chủ nghĩa Mác – Lenin, không tin thần thánh, ma quỷ, hồn xác gì thì chúng nó đưa vào đền chùa thờ cúng là vớ vẩn rồi. Đảng ta là đảng vô thần mà. Ông không nghe Ăngghen nói à: “Vì thế, hệ thống xã hội xã hội chủ nghĩa, được hiểu một cách đúng đắn, phải … phế bỏ mọi trang bị của sự mê hoặc tinh thần, và do đó, phế bỏ tất cả những yếu tố cơ bản của sự thờ cúng”.

– Vậy sao đảng không dẹp mà cứ để mọc lên như nấm sau mưa, khắp nơi khắp chốn cho “lãng phí thì giờ và của cải của nhân dân” vậy? Đảng lãnh đạo tuyệt đối và toàn diện mà.

Ừ, công nhận là bậy bạ. Nhưng thôi, ta nói sang chuyện Phidel Castro đi kẻo lạc đề. Theo ông, vì sao Phidel lại dặn là không được đặt tên và tượng đài cho ông ta? Ông giải thích cho tôi cái, quả là tôi không hiểu.

– Theo tôi nghĩ, lão này cũng khá tỉnh, do sống lâu nên lão đã tận mắt thấy hàng loạt tượng đài của Lenin, của Mao… đã bị buộc cổ lôi xuống và treo dây vào cổ lôi đi diễu phố rồi đập lấy đồng nát. Nên lão sợ.

Chẳng khác gì một số vua chúa gây nhiều tội ác đã làm lăng tẩm một nơi, chôn xác một nơi sợ đời sau nó đào lên nó… đổ.

Hẳn lão đã sang VN nên chứng kiến khắp nơi đặt tên và tượng đài, trong khi dân thì chết bó chiếu chở bằng xe máy chạy rông. Lão biết nếu giờ làm thế dân Cuba nó tế cả ông bà ông vải lão lên.

– Thế sao Phidel lại dặn như thế chứ.

– Đó mới chính là lời nói của người Cộng sản thực thụ. Bởi ông ta thừa biết chế độ Cộng sản là nơi nhiều tượng đài lãnh tụ nhất. Nếu chế độ cộng sản vẫn tồn tại ở Cuba, thì lời ông ta dặn chỉ nhằm một lần nữa đánh bóng và phong thánh cho ông ta mà thôi. Ông ta biết tỏng là con cháu ông ta, đồng chí của ông ta sẽ chẳng bao giờ nghe theo lời dặn đó. Rồi đây sẽ có Thành phố Phidel Castro, và muôn vàn đường phố, tượng đài Phidel sẽ mọc ra như nấm. Thậm chí có những làng bỏ cả họ mình để lấy họ Castro cũng nên ấy chứ.

Chứ bây giờ thì Cuba đói nghèo thế, lão có dặn làm tượng đài đi nữa thì lấy… lấy nước biển mà làm à. Cuba đang nghèo đói bỏ mịa.

Ông nói đùa, Cuba mà nghèo đói à. Báo chí nước ta đã ca ngợi mấy hôm nay, thành tựu của Cuba là khủng khiếp về nhiều mặt, ông không đọc à?

– Tôi đọc rồi, đọc giữa các hàng chữ của báo chí Việt Nam, tôi thấy rõ Cuba hơn ông.

– Ông dẫn chứng tôi xem.

– Ông có biết ông Phạm Quý Ngọ khi chết vẫn là một người bị tố cáo nhận hối lộ không? Ông ấy chỉ là thứ trưởng trong muôn vàn thứ trưởng ở ta nhé. Thế mà khi ông ấy chết đưa về quê, còn hàng chục chiếc xe, chiếc nào chiếc ấy mới tinh, láng coóng to nhỏ các loại đưa về quê. Ông thấy không? Ông biết Cuba đưa tro cốt ông ấy về quê như thế nào không?

Có, vụ lão Ngọ tôi có theo dõi mà. Công nhận đoàn xe hoành tráng và đẹp thật. Còn Cuba thì tôi không sang được nhưng Phidel hôm trước mà đưa về quê thì chắc phải hàng ngàn chiếc xe sang như xe Tổng thống Mỹ ấy chứ nhỉ.

h1Những người lính Cuba đẩy xe tang mang tro của Fidel Castro sau khi chiếc xe ngưng chạy trong đáng tang hôm Chủ Nhật 4-12-2016, ở Santiago, Cuba. Nguồn: RODRIGO ABD/AP.

– Sang hơn chứ, ông ấy được chở về bằng xe Uát của Nga hồi xưa ở VN, giờ bán mỗi cái 5 triệu đồng ấy. Kéo thêm cái rơ moóc đặt bình tro của ông ấy.

Khổ cái là về được đoạn, nó chết mịa máy dọc đường, làm mấy ông lính đẩy một trận gần chết.

Láo, ông chỉ bịa. Làm gì có chuyện đến mức ông nói thế? Đám ma nhà quê chỗ tôi cũng chẳng đến mức ấy, ông chỉ phản động và nói xấu thôi.

– Ông thấy tấm ảnh này không? – Tấm ảnh đoàn lính đẩy xe chở tro Phidel chết máy.

Thế á, thật thế á. Trời đất ơi… Thế là chúng nó lừa tao rồi.

– Bây giờ ông thấy sao?

Lừa đảo, lừa đảo hết. Đúng như Lênin cũng khẳng định: “Sự bất lực của giai cấp bị bóc lột trong cuộc đấu tranh chống bọn bóc lột tất nhiên đẻ ra lòng tin vào cuộc đời tốt đẹp ở thế giới bên kia…”. Giờ thì chính đảng lại dùng trò đó.

– Haha, ông lại Lênin rồi.

Hà Nội, Ngày “quốc tang” Phidel Castro 4/12/2016

Vừa nhận tiền đền bù đất, dân bị cán bộ thu lại một nửa

Vừa nhận tiền đền bù đất, dân bị cán bộ thu lại một nửa

 Nguyễn Dương

Nhiều hộ dân ở phường Đông Cương, TP Thanh Hóa thuộc diện nhận tiền đền bù đất đai của dự án. Tuy nhiên, họ chưa kịp đưa số tiền về nhà thì bị cán bộ phường thu lại 50%.

Nhiều hộ dân trú tại phố 7 và phố 8, phường Đông Cương (TP Thanh Hóa, tỉnh Thanh Hóa) có đất sản xuất nông nghiệp thuộc diện đền bù khi Công ty cổ phần Xây dựng thương mại Tuấn Minh lấy đất triển khai dự án Văn phòng thương mại.

Sau khi nhận được tiền đền bù, một số hộ dân bị cán bộ phường Đông Cương thu lại khoảng 50% nhưng không rõ lý do.

clip_image001

Bà Lũy sống trong căn nhà cấp 4 xập xệ, bị cán bộ thu lại tiền đền bù đất đai không rõ lý do. Ảnh: Nguyễn Dương.

Cụ Lũy (73 tuổi) sống ở phố 7, phường Đông Cương (TP Thanh Hóa) cũng vừa bị cán bộ phường thu lại 11 triệu đồng trong tổng số 21 triệu đồng đền bù đất ruộng ở cánh đồng Hà Đá.

“Họ nói thu lại tiền để đóng vào ủy ban, nhưng không nói dùng vào việc gì. Sau khi thu, cán bộ bảo ký vào giấy gì đó, nhưng tôi không biết nội dung”, bà Lũy kể.

Bà Lũy chia sẻ cũng tính sửa sang lại căn nhà sau khi nhận tiền đền bù đất ruộng nhưng vì số tiền bị thu lại một phần và bà tuổi đã cao, không sống được bao lâu nên thôi.

Tương tự, gia đình ông Nguyễn Quan Trung (63 tuổi, ở thôn 8), nhận tiền đền bù hơn 30 triệu đồng cho khoảng 1 sào đất. Thế nhưng, gia đình ông bị cán bộ của phường thu lại hơn 20 triệu đồng.

“Tôi thắc mắc tại sao thu tiền thì họ nói thu để làm giấy tờ này, giấy tờ nọ. Tôi không rõ họ thu vào mục đích gì”, ông Trung bức xúc nói.

Nhiều hộ dân ở phố 7 và phố 8 phản ánh, họ cũng rơi vào hoàn cảnh như gia đình bà Lũy và ông Trung.

Trong số các hộ bị thu lại tiền, gia đình bà Nguyễn Thị Phượng (giáo viên về nghỉ hưu, ở phố 8) là hộ duy nhất được cán bộ phường trả lại số tiền đền bù đất đai bị phường thu. Bà Phượng cho hay nhận hơn 100 triệu đồng thì bị thu 65 triệu.

“Tôi thắc mắc ai cấp quyết định cho phường thu lại? Tại sao thu không biên lai, hóa đơn thì họ không trả lời được. Vì có chút hiểu biết pháp luật, tôi nhiều lần khiếu nại nên họ thỏa thuận trả lại”, bà Phượng nói.

clip_image003

UBND phường Đông Cương, TP Thanh Hóa. Ảnh: Nguyễn Dương.

Sáng 1/12, trao đổi với Zing.vn, ông Lê Đình Mão, Chủ tịch UBND phường Đông Cương, thừa nhận có sự việc trên. Tuy nhiên, ông Mão lý giải đây không phải là “thu” lại tiền của dân mà phường “kêu gọi” các hộ dân đóng góp xây dựng địa phương trên tinh thần tự nguyện.

Theo Chủ tịch UBND phường Đông Cương, việc này do cấp dưới của ông triển khai. Khi triển khai, các cán bộ phường có tổ chức họp dân và khi thu có hóa đơn.

Về câu hỏi tại sao đóng góp địa phương lại thu của các hộ một số tiền lớn như vậy? Ông Mão không giải thích được.

“Hôm trả tiền đền bù cho dân, tôi đi công tác. Không hiểu cấp dưới triển khai thế nào mà họ thắc mắc, khiếu nại. Tôi sẽ chỉ đạo rà soát, trả lại tiền cho người dân”, ông Mão nói.

Ông Đào Trọng Quy, Chủ tịch UBND TP Thanh Hóa, cho biết sẽ yêu cầu lãnh đạo phường Đông Cương báo cáo sự việc.N.D.

Nguồn: http://news.zing.vn/vua-nhan-tien-den-bu-dat-dan-bi-can-bo-thu-lai-mot-nua-post702241.html

Fidel Castro chết, Cách chức nhà báo Phùng Hiệu.

Facebook:  Phan Thị Hồng added 2 new photos.
Fidel Castro chết, Cách chức nhà báo Phùng Hiệu.

Cấp trên của nhà báo Phùng Hiệu cũng bị kỷ luật.

Sau khi viết stt trên trang FB cá nhân Phùng Hiệu về nhân vật Fidel Castro: độc tài, bảo thủ và mê muội:

– “… Sau gần 50 năm cai trị đất nước Cuba với sự độc tài, bảo thủ và tôn thờ chủ nghĩa Marx một cách mê muội, ông Fidel Castro đã để lại một Cuba nghèo nàn, lạc hậu với những chiếc xe Lada cũ kỹ thời Xô Viết và những chiếc tivi màn hình đen trắng.

– “Mấy hôm nay báo chí và nguời dân nuớc tôi cứ ngây thơ ca ngợi, tiếc thuơng ông mà không xót xa cho một đất nước hơn nửa thế kỷ chìm đắm, ngủ quên trong lạc hậu và bị cô lập, cấm vận; mất cả quyền tự do, bình đẳng. …”

Nhà báo Phùng Hiệu bị yêu cầu gỡ bỏ bài viết và bị buộc thôi việc.

Cách chức, đuổi việc nhà báo Phùng Hiệu, Ban Tuyên giáo vẫn chưa hết tức nên buộc Hội Nhà Báo Việt Nam kỷ luật luôn ông Nguyễn Ngọc Niên Tổng biên tập báo Nhà Báo & Công Luận là người lãnh đạo trực tiếp của nhà báo Phùng Hiệu.

Đình chỉ công tác 01 tháng đối với Tổng Biên tập báo Nhà báo và Công luận

(02/12/2016 16:22)

Ngày 01/12/2016, Chủ tịch Hội Nhà báo Việt Nam Thuận Hữu thay mặt Thường trực Thường vụ Hội đã ký Quyết định số 477/QĐ-HNBVN, về việc

“Đình chỉ công tác 01 tháng đối với ông Nguyễn Ngọc Niên, Tổng Biên tập báo Nhà báo và Công luận vì có nhiều sai phạm về quản lý, điều hành báo Nhà báo và Công luận trong thời gian qua, kể từ ngày 01/12/2006”.

Quyết định cũng nêu rõ: “Giao bà Trần Lan Anh, Phó Tổng Biên tập báo Nhà báo và Công luận thay ông Nguyễn Ngọc Niên quản lí, điều hành tờ báo trong thời gian 01 tháng, kể từ ngày 01/12/2006 đến ngày 31/12/2016;

Ban Biên tập báo Nhà báo và Công luận và cá nhân ông Nguyễn Ngọc Niên nghiêm khắc kiểm điểm về những sai phạm của Báo trong thời gian qua, đề ra giải pháp khắc phục và báo cáo Thường trực Thường vụ bằng văn bản trước ngày 20/12/2016.

Giao Ban Kiểm tra của Hội Nhà báo Việt Nam giám sát việc kiểm điểm của báo và cá nhân ông Nguyễn Ngọc Niên”.

Phan Thị Hồng's photo.
Phan Thị Hồng's photo.