‘Người tù thế kỷ’ chấp nhận bồi thường 10 tỷ

‘Người tù thế kỷ’ chấp nhận bồi thường 10 tỷ

Ông Huỳnh Văn Nén và vợ đi kêu oan
Bản quyền hình ảnhFACEBOOK
Ông Huỳnh Văn Nén ngồi tù oan gần 18 năm

Sau 7 lần thương lượng, ‘người tù thế kỷ’ Huỳnh Văn Nén vừa chấp nhận mức bồi thường trên 10 tỷ đồng cho 18 năm ngồi tù oan.

Ông Huỳnh Văn Nén (sinh năm 1962, Bình Thuận) bị Tòa án Nhân dân tỉnh Bình Thuận kết án, xử phạt tù chung thân về 3 tội: “Giết người”, “Cướp tài sản công dân”, “Cố ý hủy hoại tài sản của công dân” (tại bản án hình sự sơ thẩm ngày 31/8/2000).

Ông được tuyên vô tội ngày 28/11/2015, sau đó làm đơn yêu cầu bồi thường án oan với số tiền là 18 tỷ đồng cho gần 18 năm ngồi tù oan.

Đồng thời ông cũng nộp đơn yêu cầu xử lý 14 cán bộ công an, Tòa án Nhân dân, Viện Kiểm sát tỉnh Bình Thuận thiếu trách nhiệm gây oan sai cho ông cũng như các thành viên gia đình.

Trong phiên thương lượng thứ 7 hôm 12/1/2017, ông Nén chấp nhận số tiền 10.001.335.000 đồng. Tuy nhiên, kết quả này chỉ có giá trị pháp lý khi được Tòa án Nhân dân Tối cao thẩm định.

Đây là tiền bồi thường tổn thất tinh thần và bồi thường tiền thu nhập thực tế bị mất trong những ngày ông Nén bị giam; Bồi thường tổn hại về sức khỏe của ông Nén và thu nhập của ông từ khi ra tù đến khi ông đủ 60 tuổi; Bồi thường thiệt hại danh dự, uy tín của cha, vợ và các con ông Nén; Bồi thường chi phí thăm nuôi và kêu oan cho ông Nén…

Không thấy   tòa nhắc tới đơn yêu cầu xử lý cán bộ trong phiên này.

Trước vụ ông Nén, đã có tiền lệ vụ án oan Nguyễn Thanh Chấn. Ông Nguyễn Thanh Chấn được bồi thường 7,2 tỷ đồng sau khi được xác nhận bị oan.

Ngành tòa án sẽ mời giáo viên đến dạy.. chính tả

From facebook:  Minh Nguyen shared Lê Công Định‘s post.
Image may contain: 1 person, text

Lê Công ĐịnhFollow

Thẩm phán và thư ký toà đều là những người tốt nghiệp đại học, mà còn phải học viết câu chữ và chính tả, thì thật hết biết!

Ai có dịp đọc các bản án của toà Việt Nam, từ địa phương đến tối cao, đều nhận ra rằng tất cả (tôi nhấn mạnh là tất cả) án văn đều viết sai chính tả, sai văn phạm, thậm chí nhiều câu tối nghĩa đến mức ngu ngơ, khiến người đọc phải đoán ý.

Còn tình trạng án một đằng tuyên một nẻo, như Chánh án tối cao Nguyễn Hoà Bình thừa nhận, là chuyện thường ngày ở pháp đình cộng sản.

Thay vì trau dồi kiến thức pháp luật và năng lực xét xử, đa phần thẩm phán ngày nay chỉ chú trọng moi tiền từ người vô phúc đáo tụng đình. Vì vậy, thực trạng bê bối của toà án Việt Nam mà ông Chánh án tối cao mô tả hoàn toàn có thật.

Bi quan và lạc quan trong năm mới

Bi quan và lạc quan trong năm mới

Kính Hòa, phóng viên RFA

clip_image002

Một người dân vùng đồng bằng sông Cửu Long tươi cười và vẫy tay chào Ngoại trưởng Mỹ John Kerry khi tàu chở ngoại trưởng đi ngang túp lều của ông hôm 14/1/2017. AFP photo

Những việc mới

Hai sự kiện văn hóa và cả chính trị, bùng nổ trên không gian mạng Việt Nam trong những ngày đầu năm 2017 là quyển sách về học giả Trương Vĩnh Ký bị thu hồi, và con rồng Hải Phòng.

Học giả Trương Vĩnh Ký vốn không được các nhà làm sử chính thống của Đảng Cộng sản Việt Nam xem là quan trọng vì lý do ông là một trong những người có quan hệ với người Pháp từ sớm. Tuy nhiên ông lại được nhiều người Việt Nam ngưỡng mộ vì kiến thức uyên bác của ông, cùng những tác phẩm về ngôn ngữ, về văn hóa Việt Nam mà ông để lại cho đời.

Với tựa đề rất khiêm tốn “Petrus Ký, nỗi oan thế kỷ” của tác giả Nguyễn Đình Đầu những tưởng sẽ được ra mặt công chúng trong thời điểm cách xa đến hơn 30 năm sau cuộc cải cách thể chế kinh tế xã hội đầu tiên của Đảng Cộng sản. Nhưng “ai đó” đã ra lệnh thu hồi cuốn sách. Và “Ai đó” cũng là tựa đề của bài viết về câu chuyện văn hóa chính trị này của blogger, nhạc sĩ Tuấn Khanh.

Trong bài viết này tác giả giới thiệu cho độc giả khái niệm “ai đó” trong xã hội cộng sản, một quyền lực thực sự, không mang tên, và tất nhiên không mang một trách nhiệm nào cả. Và “ai đó” không chỉ là nguyên nhân của việc rút bỏ tác phẩm “Petrus Ký, nỗi oan thế kỷ” mà còn là quyền lực đã ra tay xóa bỏ nhiều nhân vật lịch sử của Việt Nam.

“Ai đó” đã xóa từng phần lịch sử Việt Nam chống giặc phương Bắc ra khỏi trí nhớ các thế hệ một cách rất hệ thống, âm mưu bỏ phần giáo dục lịch sử của quê hương, ghép vào môn Công dân. Và “ai đó” cũng cổ vũ việc in sách ca ngợi các kẻ xâm lược khát máu Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình… cho các thế hệ mới. “Ai đó” cũng dựng nên các câu chuyện dối trá như Lê Văn Tám nhưng không quên trừng mắt chà đạp các nhân vật có thật như Phạm Quỳnh, Trương Vĩnh Ký. Lê Văn Duyệt, Bá Đa Lộc…

Tuấn Khanh cũng kể lại câu chuyện của ông năm xưa khi đi thăm tượng đài cụ Phan Thanh Giản tại một ngôi trường, một nhân vật cũng bị “ai đó” muốn xóa bỏ khỏi lịch sử. Tuấn Khanh và các bạn bè của ông phải bỏ đi khi bị các nhân viên bảo vệ hung hăng cản trở.

Về học giả Trương Vĩnh Ký, nhà văn Mạnh Kim viết:

Dường như người ta vẫn còn “sợ” những vĩ nhân thật sự như cụ Trương? Hay là chân dung vĩ đại của một học giả thông kim bác cổ như cụ Trương có thể làm mờ nhạt đi hình ảnh một bọn học lóm mà xét về học thuật lẫn nhân cách khi so với cụ Trương chỉ đáng là một đám hạ tiện? Mà cần gì phải cấm ở thời mà không gian mạng có thể cho biết đâu là một bậc chân học giả và đâu là phường tiểu nhân vô học luôn tự nhận mình là cha thiên hạ!

Câu chuyện Petrus Ký mang tính chính trị đã rõ, nhưng tại sao con rồng Hải Phòng cũng mang tính chính trị. Mà con rồng Hải Phòng là gì?

Đó là một công trình hoa lá màu vàng, hình rồng được thành phố Hải Phòng dùng hàng tỉ đồng để trang trí cho thành phố nhân dịp đầu xuân. Công luận chê con rồng này quá xấu. Blogger Đoan Trang thì gọi nó là con rồng đầu Pikachu, một quái thú truyện tranh Nhật Bản.

Hãy nghe blogger Cánh Cò để hiểu tại sao con rồng Hải Phòng mang tính chính trị. Cánh Cò nói rằng con rồng là một con vật không có thật, nó cũng không có thật như xã hội chủ nghĩa. Nó đã được tưởng tượng ra vào thời phong kiến, và lạ kỳ thay nó vẫn tồn tại tới ngày nay dưới chế độ cộng sản vốn tự mệnh danh là đả thực bài phong.

Trước sức ép của công luận, người ta đã dở bỏ con rồng Hải Phòng:

Nhưng trước khi tự biến mất vào không gian vô tận con rồng “tạp giống” này là một câu chuyện hay ho nói về quyền lực và quần chúng. Nó nằm chễm chệ tại một con đường đẹp nhất Hải Phòng bởi sự cho phép của quyền lực. Quyền lực từ thể chế Đảng, âm ỉ và luôn có xu hướng phò “phong kiến” tuy âm thầm nhưng chưa bao giờ vắng bóng trong mọi sinh hoạt của người cộng sản. Phong kiến thờ rồng, lấy kiểu dáng của nó làm chủ đạo. Vua luôn mặc áo màu vàng vì đó là màu của rồng theo hình ảnh mà dân gian tạo ra từ hàng ngàn năm trước.

Con rồng vàng đất cảng không ra ngoài ước vọng âm thầm của lãnh đạo Hải Phòng khi tự cho phép mình một ảo vọng về “cửu trùng” ngay trong triều đại mà cộng sản chỉ tôn sùng màu đỏ.

Con rồng vàng Hải Phòng suy cho cùng chỉ là sản phẩm dị hình của một thể chế hợm hĩnh. Nó không những điển hình cho sự dốt nát về tính thẩm mỹ mà còn phần nào chứng minh tính cách của hệ thống cầm quyền: thờ phụng thứ lý luận tạp nham dưới nhãn mác con rồng Xã hội chủ nghĩa.

Những việc cũ

Một chuyện đã cũ của năm 2016, nhưng chưa chấm dứt trong năm 2017, đã vậy nó còn được các giới chức vô tình xới lên làm công luận tức giận. Đó là chuyện Bộ Tài nguyên và Môi trường không xếp thảm họa Formosa Vũng Áng nằm trong những sự việc nổi bật trong lĩnh vực môi trường trong năm 2016. Bạch Hoàn viết trên mạng xã hội:

clip_image004

Công nhân trang trí cho Tết Nguyên đán sắp tới tại Hà Nội, ảnh chụp hôm 13/1/2017. AFP photo

Ông Trần Hồng Hà làm quan rất to. Nhưng chắc là ông chưa được dạy rằng, làm quan là lo trước cái lo của thiện hạ, vui sau cái vui của thiên hạ.

Thế nên, trong con mắt của ông Trần Hồng Hà, hàng trăm ngàn người dân miền Trung khốn khổ phải tha hương cầu thực, chẳng thể nào có sức nặng bằng vài hoạt động của cán bộ của ngành này.

Thế nên, trong con mắt ông Trần Hồng Hà, hàng ngàn lá đơn của ngư dân miền Trung kiện Formosa cũng chẳng thể nào có sức nặng bằng những thứ mang lại thành tích cho ngành này.

Ông Trần Hồng Hà là đương kim Bộ trưởng Bộ tài nguyên và môi trường của Việt Nam.

Câu chuyện cũ hơn, kéo dài từ rất lâu mà dường như chưa có lối ra là chuyện dân chủ hóa Việt Nam.

Có những cái nhìn tuyệt vọng về câu chuyện này.

Tác giả Định An dẫn lời một đại tá về hưu trên trang Dân Luận:

Việt Nam bây giờ như thế này có sự góp phần của thế hệ như tôi, nhưng lúc đó không ai cho rằng nó sai, con đường đó là không đúng. Thế hệ trước tôi và tôi đã say mê lý tưởng cộng sản và chết bởi nó. Đến bây giờ nhiều người vẫn không thức tỉnh, họ vẫn sống với ảo vọng từ quá khứ huy hoàng, và những kẻ thức tỉnh lại chọn cách sống im lặng mặc cho đất nước bị tàn phá.

Blogger Người Buôn Gió cũng có cái nhìn tương tự khi ông nhìn lại năm 2016. Ông viết rằng Môt sự xuống sức dần dần, mòn mỏi, từ từ, theo thời gian ngấm vào thể trạng đất nước Việt Nam là điều đang diễn ra và sẽ diễn ra tiếp tục. Điều này thật đáng tiếc lại phản ánh đúng hiện thực hơn.

Trong bài viết và cũng là câu hỏi rằng nền chính trị độc tài của Việt Nam có tồn tại dài lâu hay không, blogger Nguyễn Thị Từ Huy đưa ra bốn nguyên nhân có thể làm chế độ hiện nay sụp đổ, đó là tha hóa chính trị, khủng hoảng xã hội, thảm họa môi trường, khủng hoảng kinh tế. Bà cũng nhìn về năm 2016, nhưng với ánh mắt lạc quan hơn:

Một số hiện tượng xã hội tiêu biểu diễn ra trong năm 2016 khiến người ta có thể hình dung một năm 2017 cũng sẽ không kém phần sôi động. Lần đầu tiên các ứng viên độc lập tham gia ứng cử Quốc hội tạo thành một phong trào, thu hút không chỉ các nhà hoạt động xã hội mà cả các nghệ sĩ và các thành phần tự do trong xã hội. Lần đầu tiên hơn mười ngàn người dân đã xuống đường bảo vệ môi trường sống trong tinh thần ôn hoà bất bạo động, trong tình yêu cuộc sống và trong tình yêu của Thiên chúa. Lần đầu tiên xảy ra hiện tượng một MC truyền hình kêu gọi hỗ trợ đồng bào vùng bão lụt chỉ sau ba ngày nhận được 16 tỷ đồng, gợi lên nhiều phân tích bình luận, nhưng có lẽ bình luận đáng ghi nhớ nhất là : hiện tượng này trả lại ý nghĩa cho hai từ “minh bạch” trong một xã hội đặc trưng bởi sự tham nhũng.

Trước tình hình như vậy, nhà hoạt động dân quyền trẻ tuổi Nguyễn Hồ Nhật Thành viết:

Đừng trông chờ một lãnh tụ hay một đảng phái nào có thể làm điều này giúp chúng ta vì nếu một lãnh tụ hay một đảng phái nào có khả năng giải phóng chúng ta thì họ cũng sẽ có khả năng trói chúng ta lại lần nữa. Cuộc chuyển đổi trong tương lai phải là cuộc chuyển đổi từ sức mạnh quần chúng thông qua nền tảng của các hội, nhóm xã hội dân sự độc lập.

Dân quyền không chỉ là những quyền tự do cơ bản mà còn là một kiểu thức văn hóa. Khi mỗi người ý thức và thực hành được quyền của mình thì họ sẽ trở nên tôn trọng quyền của người khác. Xã hội sẽ tốt đẹp hơn nếu mỗi người có thể tự do sống với quan điểm của mình mà không cần phải “đeo mặt nạ”, không sợ bị gọi là “phản động” hay những sự miệt thị khác.

Nguyễn Thị Bích Ngà cũng có niềm lạc quan như vậy trong một đoạn văn tự phán trên facebook:

Tôi không xuống đường, tôi không đi làm phóng sự, tôi chẳng dám mạnh mẽ, tôi cũng chẳng chi đồng chó nào để giúp họ đấu tranh thì tôi làm đếch gì cho phép mình cái quyền phê phán hay bảo họ phải làm gì. Nếu tôi có chi tiền thì tôi cũng không được phép chờ đợi ở họ vì tôi phải biết con số tôi bỏ ra là quá nhỏ so với những gì họ đã bỏ ra. Chờ đợi và thúc giục đến khi chưa được như ý thì phê phán và phủ nhận là hành động vô duyên, không tử tế. Và, nhiều người đang bị mắc lỗi tâm lý chờ đợi này rất nặng, trong đó có tôi.

Thay vì chờ đợi vào người khác, mình hãy tự làm được gì thì làm, không làm được thì hãy giúp người đang làm trong khả năng tốt nhất mà mình có thể. Vậy thôi. Đừng để tâm lý chờ đợi làm mình trở thành người vô duyên, kỳ cục và mất niềm tin!

Đó cũng là niềm tin của nhà hoạt động dân sự trẻ tuổi Nguyễn Anh Tuấn, khi anh nhớ lại những ngày phải cải trang trốn tránh nhà cầm quyền trong vụ bê bối môi trường Formosa. Anh đã nghe những vị chức sắc tôn giáo vùng Hà Tĩnh khuyên bảo giáo dân không bán hải sản nhiễm độc dù rằng có thể không còn phương tiện sinh nhai nào khác. Nguyễn Anh Tuấn viết rằng ngay lúc đó tôi biết rằng tôi, gia đình tôi, người thân của tôi nợ những người dân nơi đây một lời cảm ơn, vì họ thà chịu đói chứ không đẩy cá độc ra thị trường gây hại cho chúng tôi. Và cũng lúc đó, tôi biết, dân tộc mình vẫn còn hy vọng.

K.H.

Nguồn: http://www.rfa.org/vietnamese/programs/ReadingBlogs/pessimism-n-optimism-in-the-new-year-kh-01162017073053.html

HỊCH TƯỚNG SĨ thế kỷ 21.

From facebook :  Hoàng Vũ‘s post.

Image may contain: 1 person, text

Hoàng Vũ with Nguyễn Công Lý and 43 other

 HỊCH TƯỚNG SĨ thế kỷ 21.

Ta cùng các ngươi
Sinh ra phải thời bao cấp
Lớn lên gặp buổi thị trường.
Trông thấy:
Mỹ phóng Con thoi lên vũ trụ chín tầng
Nga lặn tàu ngầm xuống đại dương nghìn thước
Nhật đưa rô bốt na nô vào thám hiểm lòng người
Scôtlen dùng công nghệ gen chế ra cừu nhân tạo.
Thật khác nào:
Đem cổ tích mà biến thành hiện thực
Dùng đầu óc con người mà thay đổi thiên nhiên!
Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa
Chỉ giận chưa thể đuổi kịp nước Nga, vượt qua nước Mỹ, mà vẫn chỉ hơn Lào, hao hao Băng la đét.
Dẫu cho trăm thân này phơi trên sao Hỏa, nghìn xác này bọc trong tàu ngầm nguyên tử, ta cũng cam lòng.
Các ngươi ở cùng ta,
Học vị đã cao, học hàm không thấp
Ăn thì chọn cá nước, chim trời
Mặc thì lựa May Mười, Việt Tiến
Chức nhỏ thì ta… quy hoạch
Lương ít thì có lộc nhiều.
Đi bộ A tít, Cam ry
Hàng không Elai, Xi pic.
Vào hội thảo thì cùng nhau tranh luận
Lúc tiệc tùng thì cùng nhau “dô dô”.
Lại còn đãi sỹ chiêu hiền
Giáo sư, tiến sỹ, thạc sỹ, cử nhân, ai cũng có phần, không nhiều thì ít.
Lại còn chính sách khuyến khoa
Doanh nghiệp, giáo viên, trí thức, nông dân nhận cúp, nhận bằng còn thêm tiền thưởng.
Thật là so với:
Thời Tam quốc bên Tàu, Lưu Bị đãi Khổng Minh,
Buổi hiện đại bên Nga, Pu tin dùng Mét vê đép,
Ta nào có kém gì?
Thế mà, nay các ngươi:
Nhìn khoa học chậm tiến mà không biết lo
Thấy công nghệ thụt lùi mà không biết thẹn
Giáo sư ư? Biết “Thần đèn” chuyển nhà mà chẳng chạnh lòng
Tiến sỹ a? Nghe “Hai lúa” chế tạo máy bay sao không tự ái?
Có người lấy nhậu nhẹt làm vui
Có kẻ lấy bạc cờ làm thích
Ham mát xa giống nghiện “u ét đê”
Ghét ngoại ngữ như chán phòng thí nghiệm
Chỉ lo kiếm dự án để mánh mánh mung mung
Không thích chọn đề tài mà nghiên nghiên cứu cứu
Ra nước ngoài toàn muốn đi chơi
Vào hội thảo chỉ lo ngủ gật
Bệnh háo danh lây tựa vi rút com pu tơ
Dịch thành tích nhiễm như cúm gà H5N1
Mua bằng giả để tiến sỹ, tiến sy
Đạo văn người mà giáo sư, giáo sãi.
Thử hỏi học hành như rứa, bằng cấp như rứa, thì mần răng hiểu được chuyện na niếc na nô?
Lại còn nhân cách đến vậy, đạo đức đến vậy, thì có ham gì bút bút nghiên nghiên.
Cho nên:
“Tạp chí hay” mà bán chẳng ai mua
“Công nghệ tốt” mà không người áp dụng.
Đề tài đóng gáy cứng, chữ vàng, mọt kêu trong tủ sắt
Mô hình xây tường gạch, biển xanh, chó ị giữa đồng hoang.
Hội nhập chi, mà ngoại ngữ khi điếc, khi câm?
Toàn cầu chi, mà kiến thức khi mờ, khi tỏ?
Hiện đại hóa ư? vẫn bám đít con trâu
Công nghiệp hóa ư? toàn bán thô khoáng sản
Biển bạc ở đâu, để Vi na shin nổi nổi chìm chìm?
Rừng vàng ở đâu, khi bô xít đen đen đỏ đỏ?
Thật là:
“Dân gần trăm triệu ai người lớn
Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con”!
Nay nước ta:
Đổi mới đã lâu, hội nhập đã sâu
Nội lực cũng nhiều, đầu tư cũng mạnh
Khu vực có hòa bình, nước ta càng ổn định
Nhân tâm giàu nhiệt huyết, pháp luật rộng hành lang
Thách thức không ít, nhưng cơ hội là vàng!
Chỉ e:
Bệnh háo danh không mua nổi trí khôn
Dịch thành tích chẳng làm nên thương hiệu.
Giỏi mánh mung không lừa nổi đối tác nước ngoài
Tài cờ bạc không địch nổi hắc cơ quốc tế.
Cặp chân dài mà nghiêng ngả giáo sư
Phong bì mỏng cũng đảo điên tiến sỹ.
Hỡi ôi,
Biển bạc rừng vàng, mà nghìn năm vẫn mang ách đói nghèo
Tài giỏi thông minh, mà vạn kiếp chưa thoát vòng lạc hậu.
Nay ta bảo thật các ngươi:
Nên lấy việc đặt mồi lửa dưới ngòi pháo làm nguy;
Nên lấy điều để nghìn cân treo sợi tóc làm sợ
Phải xem đói nghèo là nỗi nhục quốc gia
Phải lấy lạc hậu là nỗi đau thời đại
Mà lo học tập chuyên môn
Mà lo luyện rèn nhân cách
Xê mi na khách đến như mưa
Vào thư viện người đông như hội
Già mẫu mực phanh thây Gan ruột, Tôn Thất Tùng chắc cả trung đoàn
Trẻ xông pha mổ thịt Bổ đề, Ngô Bảo Châu cũng dăm đại đội
Được thế thì:
Kiếm giải “Phiu” cũng chẳng khó gì
Đoạt Nô ben không là chuyện lạ
Không chỉ các ngươi mở mặt mở mày, lên Lơ xút, xuống Rôn roi
Mà dân ta cũng hưng sản, hưng tâm, vào Vi la, ra Rì sọt.
Chẳng những tông miếu ta được hương khói nghìn thu
Mà tổ tiên các ngươi cũng được bốn mùa thờ cúng,
Chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí,
Mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm.
Chẳng những tên tuổi ta không hề mai một,
Mà thương hiệu các ngươi cũng sử sách lưu truyền.
Trí tuệ Việt Nam thành danh, thành tiếng
Đất nước Việt Nam hóa hổ, hóa rồng
Lúc bấy giờ các ngươi không muốn nhận huân chương, phỏng có được không?
Nay ta chọn lọc tinh hoa bốn biển năm châu hợp thành một tuyển, gọi là Chiến lược
Nếu các ngươi biết chuyên tập sách này theo lời ta dạy bảo thì suốt đời là nhà khoa học chính danh.
Nhược bằng không tu thân tích trí, trái lời ta khuyên răn thì muôn kiếp là phường phàm phu tục tử.
Vì:
Lạc hậu, đói nghèo với ta là kẻ thù không đội trời chung
Mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn trừ hung, không lo rửa nhục
Chẳng khác nào quay mũi giáo mà đầu hàng, giơ tay không mà thua giặc.
Nếu vậy rồi đây khi nước Việt hóa hổ, hóa rồng, ta cùng các ngươi há còn mặt mũi nào đứng trong trời đất này nữa?
Cho nên mới thảo hịch này
Xa gần nghiên cứu
Trên dưới đều theo!

Fb Nguyễn Đình Đức

CHÂN DUNG DLV

Thảo Tâm and Tuong Dang shared Tòng Thanh Phạm‘s post.
Image may contain: 1 person, sitting and text
Tòng Thanh Phạm with Bùi Huy Nhiễm and 3 others.

CHÂN DUNG DLV

Bọn côn đồ xã hội đen do CSVN nuôi dưỡng và xử dụng để làm gì?
Bọn côn đồ xã hội đen này được dùng đơn lẻ như những tên chém mướn, đòi nợ thuê, nhưng khi cần thì sẽ được biến thành lực lượng “quần chúng phẫn nộ tự phát”!
Lực lượng này tự nguyện lòn lách, lèo lái con người trong xã hội theo ý muốn của cộng sản một cách vô tình. Có nghĩa là họ bị lợi dụng mà không hề biết rằng mình đã bị lợi dụng. Họ chỉ biết nhắm mắt hả họng mà ca những giáo điều sáo rỗng, bênh vực những kẻ đã tước đoạt mọi quyền tự do mà con người sinh ra phải đương nhiên được hưởng; bảo vệ những kẻ đã ăn chận, vơ vét mồ hôi nước mắt của người dân; tôn thờ những tên gian ác đã một thời tàn sát đồng loại chỉ vì những chủ thuyết ngoại lai; truyền bá những cái “gương đạo đức” của một kẻ cực kỳ gian manh xảo quyệt suốt một đời ném đá dấu tay, giả nhân giả nghĩa.
Những kẻ này theo dõi từng lời nói, hành động của đồng bào để báo cáo chỉ điểm mà điển hình là những Đoàn viên đã đến trường chỉ để theo dõi báo cáo bạn học, giúp công an dập tắt ngay từ trong trứng nước ý muốn biểu tình để biểu lộ lòng yêu nước của sinh viên học sinh vừa qua!
Những kẻ này phỉ báng bất cứ ai nói lên sự thật, thóa mạ bất cứ ai nói lên những sai trái của CHỦ mà không cần biết thế nào là lẽ phải, đúng sai…
Nhưng một sự thật hiển nhiên là những việc làm đó CHỈ KHẢ THI Ở VN MÀ THÔI, đơn giản chỉ vì người dân các nước khác không bao giờ cho phép nhà cầm quyền của họ làm như thế, họ không bao giờ chấp nhận bị biến thành cái loại người như thế!

Đông Phương

Nghịch lý trong bài Tăng cường quan hệ hợp tác Việt Trung

From facebook:  Phan Thị Hồng with Hoang Le Thanh.
Nghịch lý trong bài Tăng cường quan hệ hợp tác Việt Trung

GS. Nguyễn Khắc Mai
Giám đốc Trung tâm Minh Triết Việt Nam

Bài này, Tuổi Trẻ đăng lại của đặc phái viên VNTTX, tháp tùng Anh Trọng, đưa tin.

Nghịch lý thứ nhất,

“…đưa quan hệ đối tác, hợp tác chiến lược toàn diện Việt Trung phát triển lành mạnh, ổn định theo phương châm “16 chữ” và tinh thần “4 tốt”. Ai cũng biết, vành ngoài 16 chữ, vành trong 4 tốt là gì trong những năm qua.

Nếu không phải là sự bịp bợm vĩ đại do Trung quốc đưa ra làm hỏa mù cho những hành động kẻ cướp trên biển và cả trên đất liền của họ đối với Việt Nam, thì là một thứ thòng lọng mềm mại và khá lợi hại để quàng vào cổ, trước hết là của ban lãnh đạo Việt Nam, để biến ban lãnh đạo Việt Nam như một con ngựa chạy lẻo đẻo bên cổ xe “bá quyền đại Hán” của Trung Hoa.

Nhiều năm qua người Việt Nam đã từng phỉ nhổ, vạch trần cái phương châm mà ông Lê Khả Phiêu từng gọi là vàng ấy. Tưởng nó phải được quên đi. Ai ngờ tổng bí thư Trọng lại “trân trọng “nó đến thế.

Đây là một nghịch lý kép. Nó vừa là sự bịp bợm Trung Hoa vừa là thái độ chư hầu không thể chấp nhận.

Nghịch lý thứ hai

Ngay trong bài này, ”phía Việt Nam bày tỏ ủng hộ Trung quốc tổ chức thành công Diễn đàn thượng đỉnh hợp tác quốc tế về “Một vành đai, một con đường””. Ủng hộ Trung quốc thành công “Một vành đai, một con đường” là gì? Nếu không phải là ủng hộ Trung quốc tung tiền dự trữ ra để mua chuộc các quốc gia trên vành đai và con đường thực dân hóa của Trung quốc? Vấn đề là không thể ủng hộ một cách ngờ nghệch, khờ khạo những chủ trương lợi dụng sự nghèo túng của các nước để mưu lợi cho Trung quốc theo “màu sắc” bá quyền đại Hán, thực dân của Trung quốc.

Trong quyển sách “Chết dưới tay Trung quốc”, tác giả cũng giành những ý tình muốn cổ vũ cho Trung quốc hưng phát, giàu mạnh lên, nhưng phải theo tinh thần văn minh, tiến bộ của nhân loại là minh bạch, công bằng và dân chủ. Việt Nam phải biết “ăn kẹo mút” tức là biết ngậm kẹo và vứt cái que đi!

Thứ ba là về Biển Đông.

Cái nghịch lý là “lập trường nhất quán” của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng chỉ là ”vũ như cẩn”, không có gì khác. Những lập luận cũ rích, nhàm chán, và họ Tập không mong gì hơn thế. Nó ru ngủ nhân dân và để mặc cho phía Trung quốc một mình một chợ, tung hoành, hết 981, thì bồi đắp các bãi đá cướp được ở Trường Sa của Việt Nam thành căn cứ hải quân và không quân uy hiếp ngay con đường hàng hải và hàng không của Việt Nam, mặc sức cho dân quân đội lốt ngư dân để làm hải tặc cướp bóc và xua đuổi ngư dân Việt Nam bám biển làm ăn sinh sống trong vùng biển chủ quyền của mình!

Nguyễn Phú Trọng không phân biệt được tư tưởng của giải pháp là hòa bình và tôn trọng luật pháp quốc tế. Còn giải pháp thì phải cụ thể, kể cả giải pháp tranh luận tay đôi với Trung quốc, chưa nói đến việc đưa ra nhờ các thiết chế khu vực và quốc tế phân xử. Điều mà Trung quốc sợ là Việt Nam tìm ra những giải pháp cụ thể để vận dụng cái phương châm hợp lý kia. Phải nói rõ với Trung quốc, nếu không tiến tới đươc giải pháp thỏa đáng, song phương, nhất định phải tiến hành giải pháp đa phương để phân xử. Dẫu có soạn được COC, thì Việt Nam và từng nước trong ASEAN cũng không thể chỉ song phương với Trung quốc, mà nhất thiết phải vận dụng cho đặng sự tham gia của cộng đồng quốc tế, nhất là với những cường quốc khu vực và thế giới.

Trung quốc và họ Tập cũng không mong gì hơn là những người lãnh đạo Việt nam hiện nay cứ nói phương châm cho hay ho. Chúng mở cờ trong bụng.

“Việt Nam cứ lú lấp thế này, không phân biệt nỗi phương châm và giải pháp, xua nó vào rọ Thành Đô là cái chắc!”

Nguyễn Khắc Mai
trích trong bài: Những nghịch lý trong một số báo
http://www.boxitvn.net/bai/46513

Ảnh: GS. Nguyễn Khắc Mai, người đã từng viết thư kiến nghị bắt giam ông Nguyễn Phú Trọng, thư đề ngày 21-1-2016.

Image may contain: 1 person, eyeglasses

Chính quyền TP.HCM đang cho thấy vì tiền họ có thể cạn tàu ráo máng với lịch sử như thế nào.

From facebook :    Hoang Le Thanh added 2 new photos — with Suong Quynh and 4 others.
Chính quyền TP. HCM rõ ràng đang vì tiền mà bất chấp, sẵn sàng phá hoại khối đại đoàn kết dân tộc

Nguyễn Anh Tuấn

Trước thì san bằng Chùa Liên Trì, nay lại định giật sập Tu viện và Nhà thờ Thủ Thiêm có lịch sử tới 177 năm trước cả khi thực dân Pháp đến Việt Nam, chính quyền TP.HCM đang cho thấy vì tiền họ có thể cạn tàu ráo máng với lịch sử như thế nào.

Tệ hơn, việc phá hoại có tính hệ thống như trên cũng đã gián tiếp thể hiện tầm nhìn của họ về các khu đô thị mới là hoàn toàn không có chỗ cho cơ sở tôn giáo, bất luận là chùa chiền hay nhà thờ – nơi nâng đỡ và an ủi tinh thần con người (và cũng là một trong những nhu cầu thiết yếu của công dân). Trong khi đó, không khó để bắt gặp ngay trong những đô thị hiện đại văn minh bậc nhất thế giới – New York, Sydney hay Tokyo – những nóc giáo đường, đền, chùa nằm hài hòa giữa dày đặc các cao ốc và được nâng niu gìn giữ như là những nơi nắm giữ linh hồn đô thị.

Chẳng những thế, ở phương diện tinh thần, kéo sập di sản trăm năm của người Công giáo thì khác nào thách thức lòng tự tôn của họ. Chính quyền TP. HCM rõ ràng đang vì tiền mà bất chấp, sẵn sàng phá hoại khối đại đoàn kết dân tộc và làm xói mòn mối quan hệ giữa nhà nước với tôn giáo.

‘Có nên phá hủy một di sản còn lâu đời hơn cả Canada?’ hẳn chỉ là một câu hỏi tu từ của Tổng lãnh sự quán Canada. Họ, đúng hơn, đang muốn diễn ra sự kinh ngạc của mình trước lòng tham của những người đang điều hành quốc gia này, theo một cách ngoại giao nhất có thể mà thôi.

PS: Lẽ ra nếu có một nền pháp trị nghiêm cẩn nơi quyền sở hữu đất đai của người dân và các tổ chức tôn giáo được bảo vệ thì khi xây dựng đô thị mới ở Thủ Thiêm, chính quyền TP.HCM và nhà đầu tư sẽ phải ngồi xuống với Giáo hội để tìm giải pháp làm sao vẫn giữ lại được tu viện và nhà thờ mà vẫn hài hoà với cảnh quan đô thị mới, hướng tới lợi ích cộng đồng. Đằng này, với việc cướp lấy quyền sở hữu đất đai của người dân, chính quyền có thể muốn đập là đập, muốn chiếm là chiếm bất kỳ mảnh đất, căn nhà, giáo đường, chùa chiền nào mà họ muốn. Liên Trì hay Thủ Thiêm chưa phải là cái tên cuối cùng.

N.A.T.

Ảnh 1: Tổng lãnh sự quán Canada tại TP. Hồ Chí Minh đã thêm 2 ảnh mới lúc 11 h00 ngày 14/1.2017

Bạn nghĩ có nên phá hủy một di sản còn lâu đời hơn cả Canada?

Theo kế hoạch phát triển khu đô thị mới Thủ Thiêm tại Quận 2, chính quyền TP Hồ Chí Minh có dự định phá dỡ Tu viện Dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm và Nhà thờ Thủ Thiêm để nhường chỗ cho khu đô thị mới. Tu viện được thành lập tại Thủ Thiêm vào năm 1840, nghĩa là đã ở đó được 177 năm (trong khi Canada vừa bước sang tuổi 150 năm nay). Bạn nghĩ thế nào nếu chúng ta hòa nhập những công trình mang tính lịch sử như thế này vào các khu đô thị mới thay vì phá dỡ chúng?

Hãy cho chúng tôi biết ý kiến của bạn nhé!

Image may contain: sky and outdoor
Image may contain: one or more people, people standing, plant, tree, outdoor and nature

Canada lên tiếng về vụ phá dỡ Tu Viện Dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm

Canada lên tiếng về vụ phá dỡ Tu Viện Dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm

Nguoi-viet.com

Bên trong khuôn viên Tu Viện Dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm. (Hình: Facebook)

SÀI GÒN (NV) – Tổng Lãnh Sự Quán Canada tại Sài Gòn vừa lên tiếng về việc nhà cầm quyền thành phố này dự định phá dỡ Tu Viện Dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm và nhà thờ Thủ Thiêm, đồng thời nói rằng đây là các di sản còn lâu đời hơn cả Canada.

Chỉ ít giờ sau khi đưa nội dung này lên trang Facebook, “status” đã nhận được hơn 12,630 lượt “like” bày tỏ sự ủng hộ sự lên tiếng của Tổng Lãnh Sự Quán Canada, tiếp theo đó là hơn 2,200 lượt bình luận, và hơn 9,000 lượt share.

Nội dung của status như sau: “Bạn nghĩ có nên phá hủy một di sản còn lâu đời hơn cả Canada? Theo kế hoạch phát triển khu đô thị mới Thủ Thiêm tại Quận 2, chính quyền Sài Gòn có dự định phá dỡ Tu Viện Dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm và nhà thờ Thủ Thiêm để nhường chỗ cho khu đô thị mới. Tu viện được thành lập tại Thủ Thiêm vào năm 1840, nghĩa là đã ở đó được 177 năm (trong khi Canada vừa bước sang tuổi 150 năm nay). Bạn nghĩ thế nào nếu chúng ta hòa nhập những công trình mang tính lịch sử như thế này vào các khu đô thị mới thay vì phá dỡ chúng? Hãy cho chúng tôi biết ý kiến của bạn nhé!”

Rất nhanh chóng, đã có hàng ngàn ý kiến bày tỏ sự quan tâm về việc này.

Facebooker Đức Thành bình luận: “Chỉ Taliban, IS mới đi phá các di sản hằng trăm năm tuổi.” Liền sau đó Facebooker Doãn Công Hào viết: “Và Cộng Sản nữa.”

Tiếp theo, Facebooker Bưởi Da Xanh viết: “Bọn Cộng Sản Việt Nam có khác gì IS,” và Facebooker Trần Ninh viết tiếp: “Bọn này còn hơn cả Taliban và IS.”

Facebooker Hung Nguyen nhận xét: “Đô thị mà không có đền đài, chùa chiền, nhà thờ, các di tích lịch sử… giống như cơ thể có xác mà không có hồn, thử tưởng tượng Sài Gòn mà không có nhà thờ Đức Bà, chợ Bến Thành… thì có gì mà ấn tượng.”

Facebooker Anhngoc LE tự vấn: “Tôi không biết vì sao người ta lại muốn phá bỏ những công trình mang tính lịch sử như thế này? Vì quyền lợi cá nhân hay vì sự kém cỏi trong nhận thức xã hội? Hay là vì họ đang thực hiện hành vi ‘diệt chủng văn hóa’ theo lệnh của Bắc Kinh như lời thiên hạ đang đồn đoán? (Những gì mang dấu ấn lịch sử Việt Nam họ ra tay tàn phá ). Tôi tự hỏi có ai lại tự phá đi những đi sản của mình không? Không!”

Facebooker Tong Ngoc Minh Chau nổi giận: “Chính quyền Cộng Sản chỉ quan tâm đến tiền, quyền và lợi ích nhóm. Ngay trong nội bộ chúng còn đấu đá nhau khốc liệt thì đối với dân thường chúng làm gì chả được. Luật của chúng là thứ luật rừng, tự biên tự diễn. Thêm nữa, tư tưởng Cộng Sản là vô thần nên chúng càng ra sức đàn áp tôn giáo, và tài sản đất đai của các dòng tu trở thành miếng ngon béo bở để chúng xâu xé chia nhau. Thời mới ‘giải phóng’ chúng đã cướp không biết bao nhiêu là tài sản của các dòng tu, các tu sinh thì bị đuổi về không cho tu nữa. Và hơn 40 năm qua cho đến bây giờ chúng vẫn còn tiếp tục cướp ở mọi nơi trên đất nước này.”

Đồng tình, Facebooker Dien Phuc Nguyen viết: “Cộng Sản thì không có xưa, cái gì cướp được thì cướp, chúng cố tình xóa bỏ những di tích của Sài Gòn để cho những thế hệ kế tiếp không biết gì, giống như chúng đã làm với chùa Liên Trì… Bất cứ quy hoạch đô thị ở đâu cũng vậy, đều có tâm linh, đó là món ăn tinh thần của mọi người dân, không phải cứ phát triển đô thị là phải san bằng. Là con người, sống phải có tình người huống chi loài cầm thú cũng có tình nghĩa vậy. Chỉ có những kẻ dòng máu lạnh cảm mới làm điều đó.”

Tổng Lãnh Sự Canada Richard Bale (phải) và Tổng Lãnh Sự Hoa Kỳ Mary Tarnowka (thứ ba từ trái) trong một lần đến thăm Tu Viện Dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm. (Hình: Facebook)

Mềm mỏng hơn, Facebooker Mai Pham Thi Thanh viết: “Tôi không theo đạo nhưng tôi không đồng ý việc phá bỏ những di tích lịch sử này, nhất là khi việc thực hiện dự án này có thật sự là vì lợi ích chung?”

Là nhà báo, Facebooker Lê Thị Bạch Mai viết: “Thật cảm kích trước sự quan tâm của Tổng Lãnh Sự Quán Canada. Họ không phải là người Việt, cảnh quan này không thuộc đất nước của họ, không nằm trong hệ thống văn hóa kiến trúc của họ, lại càng không mang dấu ấn gì trong đời sống văn hóa của họ… Nhưng, người ta đã kịp đặt ra một câu hỏi khẽ khàng mà rất trang trọng (dễ làm ‘mất mặt’ chính quyền Sài Gòn khi đưa ra đề án phát triển khu đô thị mới Thủ Thiêm như thế này). Tầm nhìn hạn hẹp. Hiểu biết nông cạn về giá trị lịch sử của các công trình văn hóa lâu đời. Chỉ có lợi nhuận là trên hết. Thật tội nghiệp cho Sài Gòn trong tương lai, nếu đề án này được thực hiện! Tôi không đồng ý việc phá bỏ. 1,000 lần không!”

Facebooker Khanh Phan viết: “Tôi cảm ơn Tổng Lãnh Sự Quán Canada tại Sài Gòn đã quan tâm đến Dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm và nhà thờ Thủ Thiêm. Đây là một công trình mang tính lịch sử và tôn giáo cần phải được bảo tồn một cách triệt để. Khu đô thị hiện đại có thể xây dựng trong 10 năm nhưng công trình lịch sử được xây dựng và bảo vệ hàng trăm năm bằng bao mồ hôi, công sức của quý cha và quý soeur.”

Theo trang web của Hội Dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm, thời vua Minh Mạng, đạo bị bách hại dữ dội, tàn phá các nhà thờ, tu viện. Nhiều tu viện bị phá hủy hoàn toàn, chính vì thế các nữ tu của các tu viện này đã chạy tứ tán khắp nơi. Một số gặp nhau ở Thủ Thiêm và dừng chân ở đây vào khoảng năm 1840.

Theo trang web Giáo Xứ Giáo Họ Việt Nam, nhà thờ Thủ Thiêm thuộc Tổng Giáo Phận Sài Gòn hình thành từ năm 1859. Khi đó, nhiều giáo dân ở các nơi vùng Gia Định, Biên Hòa kéo đến sinh sống, cất nhà cửa. Lúc đó chính quyền đã bán rẻ đất cho dân và đặc biệt còn tặng cho các tín hữu một ngôi đình bỏ hoang gần chợ, rồi cho thêm đất đai… thế là một ngôi nhà thờ được hình thành.

Không chỉ là cơ sở tôn giáo, nhà thờ Thủ Thiêm và Hội Dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm còn là di tích văn hóa, cả hai cơ sở này đều đã được xây dựng hơn 150 năm. Theo kế hoạch xây dựng khu đô thị Thủ Thiêm, nhà thờ Thủ Thiêm và Hội Dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm phải giải tỏa.

Chính quyền Quận 2 đề nghị Tổng Giáo Phận Sài Gòn hoán đổi nhà thờ Thủ Thiêm lấy một khu đất có diện tích 4,000 mét vuông và 16 tỉ đồng, đồng thời hoán đổi tu viện của Hội Dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm lấy một khu đất diện tích năm mẫu và 52 tỉ đồng.

Tuy nhiên, ngay từ năm 2009, Tổng Giáo Phận Sài Gòn cương quyết không di dời nhà thờ Thủ Thiêm và Dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm, và đây là câu trả lời chính thức của Giáo Hội trước những yêu cầu của chính quyền địa phương muốn di dời nhà thờ và tu viện đi chỗ khác để xây dựng một khu vực thương mại đa chức năng. (Q.D.)

Sân bay Tân Sơn Nhất “vỡ trận”: Có phải là sự bất ngờ hay đất nước vô chủ?

Sân bay Tân Sơn Nhất “vỡ trận”: Có phải là sự bất ngờ hay đất nước vô chủ?

VNTB

Nguyễn Đình Ấm

Sân golf cạn đường băng sân bay Tân Sơn Nhất. Nguồn: internet

Sân golf cạn đường băng sân bay Tân Sơn Nhất. Nguồn: internet

Tình cảnh khốn cùng hiện nay của sân bay Tân Sơn Nhất (TSN) đã được cảnh báo từ 10 năm trước

Xuất phát từ sự phân bổ diện tích đất đai ở TSN quá bất hợp lý sau năm 1975: ngành Hàng không dân dụng phát triển hai con số thì nhà nước khi đó chỉ cho quản lý, sử dụng 205 ha trong khi hàng không quân sự (QS) ít hoạt động, đội máy bay ngày ít chỉ lèo tèo vài chuyến/ tuần lại có sân bay quân sự Biên Hòa cách đó chỉ hơn 30 km thì lại được giao 545ha (400ha dùng chung).

Trong một sân bay hỗn hợp, sự phân chia chỉ là tương đối bất kỳ hoạt động bay nào cũng không thể giới hạn trong phạm vi riêng mà phải đồng nhất không gian, thời gian… Thế nhưng, bên phía quân sự lại coi phần đất được giao bất hợp lý kia như sở hữu của mình, dẫn đến sử dụng không đúng mục đích, kìm hãm sự phát triển của hàng không dân dụng. Bởi vậy, từ năm 2007 TSN bắt đầu đã thiếu chỗ đỗ máy bay chở khách, hàng không TSN, các hãng HK đã phải thuê diện tích, sân đỗ nhàn rỗi bên quân sự để sử dụng.

Trước tình hình này ngành HKVN đã đề nghị và cuối năm 2007 được thủ tướng chính phủ cho phép quy hoạch sang phía QS 30 ha để làm 30 sân đỗ nhưng không được phía QS “thỏa thuận”. Từ đó TSN ngày càng thiếu sân đỗ trầm trọng không thể tính hết những chuyến bay đến TSN phải bay vòng vèo trên không chờ chỗ đỗ gây uy hiếp an toàn, tốn nhiên liệu, hao mòn thiết bị vô ích và ô nhiễm môi trường. Cũng chưa biết có bao nhiễu hãng HK nước ngoài đã rời bỏ hoặc bỏ ý định đặt điểm quá cảnh ở TSN để chọn địa điểm khác thuận tiện hơn.

Trong khi không có đất làm sân đỗ thì chúng tôi được người ở sân bay TSN thông báo người ta âm thầm hối hả thi công sân golf, nhà cửa la liệt trong sân bay rồi có tin thủ tướng chính phủ cho phép đại gia quân đội dùng 157, 6 ha đất sân bay làm sân golf, nhà hàng, khách sạn, chung cư kinh doanh. Khi các thông tin này “rò rỉ” suốt từ những năm 2013, 2014 dư luận báo chí, các nhà khoa học, nhân sĩ, trí thức nhất là dịp quốc hội, hội đồng nhân dân TP HCM họp nhiều đại biểu chất vấn gay gắt tại sao lại có sân golf trong sân bay, tại sao không có đất mở rộng sân bay phục vụ quốc kế, dân sinh lại có đất đất an ninh quốc phòng của nhà nước cho cá nhân sử dụng vào lợi ích riêng…thì chỉ nhận được câu trả lời của chủ đầu tư, thủ tướng chính phủ: “Khi nào nhà nước cần sử dụng đất (157, 6ha)thì chủ đầu tư trả lại mà nhà nước không phải bồi thường”, còn nguyên bộ trưởng giao thông Đinh La Thăng khi bị đại biểu quốc hội chất vấn thì: “đại biểu chất vấn nhầm rồi, sân golf là bên quân sự. . ”. Thời gian làm bộ trưởng GTVT, ông chỉ quan tâm “rùm beng” những việc như giá tô mì tôm ở sân bay, xây nhà chứa xe ở TSN “mang lại lợi ích kếch xù cho chủ đầu tư”… còn những chuyện liên quan đến an ninh, an toàn hàng không, phá hoại kinh tế trong nước như hàng xách tay lậu kìn kìn qua các cửa khẩu sân bay, đặc biệt sự quá tải sân đỗ ở TSN kìm hãm sự phát triển của ngành HKVN thì không được quan tâm đúng mức.

Như vậy là việc quá tải ở TSN đã được báo trước liên tục từ 10 năm qua chứ không phải như ông P. thủ tướng Trịnh Đình Dũng nói hôm 10/1/2017 tại hội nghị bàn về giải cứu TSN: “Có tình trạng trên là do quy hoạch cảng HK so với kinh tế còn lạc hậu, dự báo không chính xác tăng trưởng nên dẫn đến quá tải”.

Một đất nước vô chủ?

Trong hoạt đông kinh tế, khi đã có thị trường thì việc huy động vốn, tổ chức sản xuất đáp ứng nhu cầu thị trường kiếm lợi ích không thành vấn đề. Có thể khẳng định tất cả các sân bay trên thế giới và VN bao giờ cũng phải xây dựng hạ tầng trước để kích thích, nuôi dưỡng thị trường chịu lỗ nhiều năm. Thế nhưng ở TSN thì ngược lại, dịp tết Đinh Dậu tới đây các hãng HKVN trù liệu thị trường hành khách tăng khoảng hơn 2. 000 chuyến bay và xin nhà chức trách cấp phép bay. Đây là cơ hội “vàng” kinh doanh không chỉ các hãng HK mà cả sân bay, doanh nghiệp không lưu, nhà nước, hành khách có lợi… Thế nhưng các hãng HK chỉ được đáp ứng một nửa yêu cầu lý do duy nhất là sân bay TSN quá tải sân đỗ. Người lương thiện và có chút lòng với đất nước không thể chấp nhận sân bay TSN quá tải loại hạ tầng này. .

Với một sân bay thì suất đầu tư tốn kém nhất là đường băng, nhà ga, các trang thiết bị vận hành nhà ga, không lưu…Những công trình, trang thiết bị này cần vốn đầu tư hàng tỷ USD, vật tư chủ yếu nhập ngoại bằng đô la, Euro do phần lớn VN chưa sản xuất được. Vì vậy những hạ tầng trang, thiết bị này chiếm khoảng hơn 70-90% tài sản của sân bay (không kể đất).

Riêng các sân đỗ máy bay, đường lăn chỉ là những bãi đất được rải lớp bê tông cường độ cao, thoát nước, có các móc néo để cố định máy bay khi đỗ. Như vậy chỉ cần vài chục ha, khoản tiền tương đương vài km làm đường bộ cao tốc và đội xây dựng đường sá thi công là có thể có ngay những bãi đỗ, đường lăn máy bay. Tất nhiên phải thiết kế các sân đỗ hợp lý về khoảng cách, hài hòa với đường lăn để bảo đảm máy bay ra, vào thuận lợi, an toàn.

Thế nhưng chuyện quá tải sân đỗ-công trình rất dễ xây dựng, tốn kém không đáng kể (so với sân bay) ở sân bay lớn nhất VN xẩy ra từ năm 2007, ngành HKVN đã đề nghị với chính phủ giải quyết nhưng phía quân sự không “thỏa thuận” mà những người có trách nhiệm cứ “giương mắt ếch” (lời nhiều CBNV ngành HKVN) để tình cảnh này cứ diễn ra trong mười năm qua đến nay cản trở nghiêm trọng hoạt động của TSN.

Điều đáng nói là hoạt động máy bay quân sự ở TSN rất ít và bất hợp lý. Máy bay quân sự không có tiêu chuẩn môi trường, tiếng ồn, chất thải độc hại gấp chục lần máy bay dân dụng, sân golf mỗi năm thải vào môi trường hàng trăm tấn chất độc lại để trong thành phố đông dân cư… Người HKDD có cảm giác, việc người ta duy trì lèo tèo một số chuyến bay quân sự ở đây mà không đưa về sân bay quân sự Biên Hòa gần đó (cũng rất ít hoạt động) là một “chiến lược giữ đất” TSN mà thôi.

Đất sân bay TSN là của nhà nước, việc 10 năm qua để sân bay quá tải vì không có những bãi trống rải bê tông trong khi có đất làm sân golf, nhà hàng, khách sạn…phục vụ cá nhân phải chăng là một đất nước vô chủ?

Câu chuyện Văn miếu Quốc tử giám

Câu chuyện Văn miếu Quốc tử giám

Mặc Lâm, biên tập viên RFA
2017-01-15
Sinh viên một trường đại học ở Hà Nội làm lễ tốt nghiệp ở Văn Miếu Quốc Tử Giám hôm 18/11/2014.

Sinh viên một trường đại học ở Hà Nội làm lễ tốt nghiệp ở Văn Miếu Quốc Tử Giám hôm 18/11/2014.

AFP photo
Những kiến trúc, di sản văn hóa quý giá của quốc gia có tuổi thọ lâu năm không thoát khỏi bị tàn phá bào mòn bởi thời gian, vì vậy nhu cầu phục dựng, bảo tồn hay tôn tạo, gìn giữ là công tác không thể thiếu cho bất cứ quốc gia nào.

Bảo quản phi khoa học

Việt Nam cũng nằm trong trường hợp ấy và mọi việc làm dính tới các công trình kiến trúc lâu đời luôn được giới chuyên gia và người dân theo dõi sát sao vì nỗi sợ di sản bị tàn phá hay diện mạo bị biến dạng do cung cách bảo tồn không hợp lý.

Sự việc mới nhất xảy ra đối với Văn Miếu Quốc Tử giám Hà Nội đã khiến dư luận không khỏi ngỡ ngàng, đó là Ban quản lý Văn Miếu vừa cho quét vôi lại một số lớn tường của Văn Miếu khiến những bức tường đậm dấu ấn thời gian biến mất, thay vào đó là một màu xám trắng vô hồn, lạnh ngắt đập vào mắt người dân Thủ Đô đã khiến dư luận xôn xao phản ứng.

Đã đành Văn Miếu cần phải gìn giữ và bảo quản nhưng biện pháp bảo quản không phù hợp sẽ khiến giá trị tinh thần của nó biến mất, thay vào đó là một kiến trúc song song với thời đại khiến khuôn mặt rêu phong cổ kính đầy vết tích lịch sử biến mất và người ta đã vô tình tàn phá di sản một cách thô bạo do duy ý chí, thiếu khả năng chuyên môn khi muốn trùng tu một di tích văn hóa lâu đời.

Những kinh nghiệm bảo tồn di sản của thế giới không được áp dụng một cách triệt để tại Việt Nam là nguyên nhân khiến cho hàng loạt di sản kiến trúc vùi dưới những vật liệu đương thời gây hiệu ứng ngược với mắt nhìn cũng như cảm giác của người quan tâm tới di sản văn hóa dân tộc.

Quốc tử giám có từ cả ngàn năm nay rồi chúng ta không nên làm mới nó mà phải giữ tính lịch sử của nó. Cái rêu phong mà nó có là hồn của dân tộc.
– Giáo sư Ngô Đức Thịnh

Đối với Văn Miếu Quốc Tử giám Hà Nội ngoài giá trị nội tại của một thời khoa bảng, nó còn được xem như linh hồn của Thủ Đô. Cùng với Chùa Một Cột, Đền Ngọc Sơn, Tháp Rùa, Ô Quan Chưởng hay Chùa Trấn Quốc tạo thành một quần thể văn hóa dựa vào nhau kể lại những diễn biến, thăng trầm bao đời của lịch sử dân tộc.

Văn Miếu Quốc Tử giám có thể nói dẫn đầu trong các di tích văn hóa ấy và nằm tại một vị trí trung tâm khiến nó mang thêm trọng trách giới thiệu với khách quốc tế một điểm đến văn hóa chứ không còn là du lịch cảnh quan. Từ sự quan trọng này mọi tân tạo, bảo tồn phải làm trong tinh thần khoa học với kỹ thuật được chấp nhận cấp nhà nước và không thể tự tiện “tiết giảm” theo tư duy nhà nông của người trách nhiệm.

Giáo sư Ngô Đức Thịnh, Viện trưởng Viện Văn hóa Di sản cho biết ý kiến của ông về việc quét vôi lên tường của Văn Miếu Quốc Tử giám:

Quốc tử giám có từ cả ngàn năm nay rồi chúng ta không nên làm mới nó mà phải giữ tính lịch sử của nó. Cái rêu phong mà nó có là hồn của dân tộc. Tất nhiên bây giờ về kỹ thuật thì có nhiều cách người ta làm, người ta sửa sang nhưng vẫn giữ được vẻ cổ kính của nó. Tôi nhớ cách đây hơn 10 năm về việc Tháp Rùa. Khi ấy nhìn vào Tháp Rùa người ta không khỏi sững sờ khi nó làm mới, sơn phết lại. Sửa sang là cần nhưng sửa sang như thế nào mới là quan trọng. Bây giờ có phương án đưa ra phết màu trắng rồi có khuynh hướng phết màu vàng thì cái đó chỉ là tiểu tiết thôi, vì kỹ thuật hiện nay cho phép chúng ta có thể làm mới nó lại nhưng nó vẫn giữ được cái sắc thái, cái hồn cốt của nó theo kiểu truyền thống như vậy nó tốt hơn.

Nói chung hiện nay đọc trên báo thì mọi người đều nghĩ theo hướng như thế. Còn nói chuyện sơn màu gì thì anh mặc cái áo mới cho nó thì từ một di sản rất lâu năm bây giờ thành di sản mới thì thất bại thôi.

Phải gìn giữ nét văn hóa cổ

000_I53VA-400.jpg
Hoàng tử Anh, William tham quan cây cầu gỗ cũ trong khu phố cổ Hà Nội hôm 16/11/2016. AFP photo

TS Hán Nôm Nguyễn Xuân Diện, một nhà văn hóa cổ nhìn vấn đề với nhãn quan nghiêm khắc hơn bởi ông là người song hành với từng di tích văn hóa, thở cùng chúng và buồn lòng khi mỗi di tích bị xâm hại hay tàn phá:

Văn miếu là một di tích quan trọng vào bậc nhất của thành phố Hà Nội bởi vì nó liên quan đến văn hiến của Thăng Long cũng là văn hiến của đất nước. Mặc dù trải qua các bể dâu, tang thương lúc lên lúc xuống, lúc thăng lúc trầm nhưng Văn Miếu lúc nào cũng nằm trong tâm tưởng và trong văn hóa của người Thăng Long Hà Nội nói riêng và người Việt Nam nói chung. Vì vậy cho nên nó nhạy cảm lắm và tôi cho rằng người ta có thể quét vôi vào giữa năm hay vào mùa hè mùa thu gì đó nhưng quét vôi vào sát ngày Tết Nguyên đán như thế này. . . và quét vôi thì tức là che lên không thể nào rêu phong như cũ nữa, mà người Việt Nam khi nhìn thấy rêu phong thì hoài cổ vì vậy việc quét nước vôi nó đã tước đi tâm thái hoài cổ thì người ta ngỡ ngàng là phải.

Mặc dù trải qua các bể dâu, tang thương … nhưng Văn Miếu lúc nào cũng nằm trong tâm tưởng và trong văn hóa của người Thăng Long Hà Nội nói riêng và người Việt Nam nói chung.
– TS Nguyễn Xuân Diện

Bên cạnh việc bảo quản phi khoa học, Văn Miếu Quốc Tử giám đang gồng mình chịu đựng một dự án khác mà khi thực hiện nó sẽ giống như một ngôi nhà tạm, hay một ga tàu nhỏ bé chứ không còn là Văn Miếu nữa bởi lúc ấy hàng trăm ngàn người qua lại mỗi ngày trên các con tàu điện ầm ĩ chạy ngang. Di sản văn hóa thành phố Hà Nội sắp chứng kiến một cuộc dời đổi đau đớn khi con đường Metro từ Nhổn chạy xuyên qua trái tim thủ đô thành hình.

TS Nguyễn Xuân Diện chia sẻ:

Tôi được đọc 166 trang báo cáo của Ban Quản lý dự án Metro Hà Nội tức là từ Nhổn vào đến tận ga Hà Nội. Dự án này đi qua bao nhiêu là đền chùa đình miếu và quan trọng bậc nhất là nó tiến sát Văn Miếu và cách Văn Miếu có 15 -16 mét. Điều này vô cùng quan trọng và tôi đã chất vấn ông trưởng ban quản lý của dự án này thì ông ấy đã báo cáo trước mặt TS Nguyễn Quang A, Kiến trúc sư Trần Thanh Vân và các đại diện ngân hàng ADB tức là Ngân hàng Phát triển Á châu rằng ở đấy có một cái hộc sâu đến 20-30 mét và nó chỉ cách Văn Miếu có 15 mét thôi. Vì vậy đây là một việc rất nghiêm trọng.

Chúng ta biết Văn Miếu ngày xưa là một cái gò đất nằm giữa một cái hồ phía nam Thăng Long. Vào thế kỷ 20 những tấm ảnh do người Pháp chụp được thì Văn Miều nằm giữa một đường nước lớn lắm rất mênh mông thế nhưng do dân cư ở nhiều nên dần dần lấp hết và gì vậy ở đấy có một cốt nước rất lớn. Nếu đào thì sẽ ảnh hưởng, tác động đến cái diện mạo địa chất của Văn Miếu. Cũng như tàu điện nó cứ chạy suốt ngày rầm rập thì ảnh hưởng đến cái không khí của Văn Miếu.

Còn đâu di sản nếu không biết bảo tồn

024_2563222-400.jpg
Chùa Pháp Bảo trong khu phố cổ Hội An trở thành di sản văn hóa thế giới năm 1999. AFP photo

Phúc lợi công cộng dễ dàng thuyết phục thành phố hơn là bảo vệ di sản văn hóa. Những nước phát triển sẽ không bao giờ chấp nhận sự đánh đổi này nhưng với các nước đang phát triển như Việt Nam thì chọn lựa một dự án kinh tế giúp cho hàng triệu người di chuyển và bài toán kẹt xe vẫn hấp dẫn hơn một di sản dù có cổ kính và lâu năm đến mức nào đi nữa. Để minh họa cho thái độ của nhân sĩ Bắc Hà trước cơn sóng cuốn trôi di sản Văn hóa của đất nước. TS Nguyễn Xuân Diện kể lại một câu chuyện từ thời của Thủ tướng Phạm Văn Đồng như sau:

Tôi được biết câu chuyện thế này đó là ngày xưa Phó Thủ tướng Lê Xuân Nghị đã từng ký một quyết định dời Văn Miếu đi lấy đất đấy làm nhà máy xe đạp Thống Nhất. Khi được biết việc này một nhà nho khăn xếp áo the guốc mộc tới Văn phòng Thủ tướng để gặp ông Phạm Văn Đồng và nói với ông Phạm Văn Đồng là Thủ tướng lúc bấy giờ là ngài hãy ký ngay văn bản thu hồi quyết định của ông Phó Thủ tướng nếu không thì tôi sẽ đập đầu chết ngay trước mặt ông ở đây và bây giờ luôn. Ông Đồng sau đó phải xem lại bản quyết định ấy và ra quyết định hủy bỏ cái quyết định của Phó Thủ tướng Lê Xuân Nghị.

Thời nào cũng có những vị bô lão có tấm lòng như trong câu chuyện vừa được kể, tuy nhiên không phải thời nào cũng có người cầm quyền cao nhất biết lắng nghe khi chung quanh quá nhiều cố vấn mải mê để vật chất và phát triển che mất tinh thần mà người xưa xem trọng: nhân văn, minh triết.