Cục trưởng Cục chống (lưng) tham nhũng ngỏ ý nhận xe sang

Cục trưởng Cục chống (lưng) tham nhũng ngỏ ý nhận xe sang

Dân Đen (Danlambao)  Nếu doanh nghiệp tặng xe sang, tôi nhận và báo cáo thủ tướng” câu nói ấy tưởng chừng của một người tâm thần phân liệt, nhưng không, nó được thốt ra từ miệng lưỡi của quan sản có chức vụ Cục trưởng Cục chống tham nhũng của Thanh tra Chính phủ nhà nước. Chuyện chống tham nhũng là chuyên dài tập trong cái bình của cộng sản, tất cả nhũng con chuột trong đó không con nào là trong sạch cả. Chúng ăn tất cả mọi thứ trên đường sự nghiệp của chúng. Vì rằng chúng phải lấy lại những gì chúng đầu tư cho chức vị mà chúng đang nắm quyền. Thế nên cho dù là tổng Trọng lú, hay thủ Phúc niểng cũng không thể nào phòng hay chống tham nhũng. Chừ khi cộng sản đảng dám đập cái bể cái bình nuôi chuột của mình.

Phạm Trọng Đạt là một con chuột đứng đầu cái Cục chống (lưng) tham nhũng của Thanh tra Chính phủ cho biết: “Hiện Cục vẫn dùng chung xe với Thanh tra Chính phủ nên nhiều khi ảnh hưởng tới tính kịp thời và bí mật trong quá trình thực hiện nhiệm vụ”. Chỉ với câu này của Đạt “Cục bự” cũng đã đủ phơi bày thói tham lam vô hạn của lũ quan quyền. Hàng năm cộng sản chi ngân sách nhà nước hàng tỷ đồng từ tiền thuế của dân để tổ chức hội nghị, hội thảo, đại hội từ cấp đảng bộ cho tới cấp phường xã. Thế mà Cục chống (lưng) tham nhũng không có nổi chiếc xe để đi công vụ sao.

Lấy lý do phải sử dụng chung xe với Thanh tra Cp mà Đạt “Cục bự” cho rằng sẽ nhận xe sang của doanh nghiệp tặng. Đạt “Cục bự” còn đưa ra điều kiện để nhận xe khi mà: “doanh nghiệp đang làm ăn thua lỗ, có nhiều vấn đề hoặc đang trong quá trình thanh tra thì tuyệt đối không được nhận vì xung đột lợi ích. Phải thỏa đáng mọi lý lẽ và quy định của pháp luật thì mới có thể nhận”. Bố khỉ cái anh Đạt “Cục bự” khó tính thế mà lại phát biểu như cục shit. Đang thua lỗ thì lấy shit tặng cho Cục của anh à anh Đạt, đã thế còn bắt “phải thỏa đáng mọi lý lẽ” mới chịu nhận. Nói thế chả khác anh Đạt ngửi shit của doanh nghiệp xem có thơm hay không rồi mới nhận à. Nói thiệt chứ phát ngôn của anh Đạt “cục bự” thúi như cái xác khô trong lăng Ba Đình.

Theo quyết định 64/2007/QD-TTg được cộng sản ban hành ngày 10/5/2007 nghiêm cấm các cơ quan, đơn vị, cán bộ, viên chức nhận quà có liên quan đến hoạt động công vụ. Thế nhưng anh Đạt “Cục bự” lại dám nhận xe sang nếu doanh nghiệp tặng, phải chăng anh Đạt xem thường quyết định của tưởng thú cộng sản? Không phải thế đâu, anh ấy chỉ nhận rồi sau đó sẽ báo cáo với tưởng thú để còn “thỏa đáng mọi lý lẽ và qui định” hòng ăn chia cho đồng đủ. Tránh tình trạng mâm trên mâm dưới không sòng phẳng sẽ dẫn tới “suy thoái tư tưởng đảng, tự diễn biến nội bộ đảng”.

Không biết ngài tưởng thú cộng sản nghĩ thế nào với câu phát biểu của anh Đạt “Cục bự”. Nếu đồng ý với những lý lẽ mà anh ấy đưa ra thì có thể tránh được “xung đột lợi ích” khi nhận xe sang của doanh nghiệp. Nhưng như thế chẳng khác nào tự vả vào mặt mình khi đi ngược lại quyết định 64. Quả này anh Đạt “Cục bự” chơi khăm tưởng thú của “chú phỉnh” rồi.

Thật ra những gì Dân đen tui nói nãy giờ chẳng qua là tui ghen ăn tức ở với doanh nghiệp mang tên Công ty Công Lý ở Cà Mau thôi. Tặng có hai chiếc Luxes trị giá khoảng 6,5 tỷ mà được tạm ứng tới 25 tỷ. Trong khi dân chợ trời tui buôn thúng bán bưng ngoài vỉa hè chợ mà tháng nào cũng phải đóng đủ thuế môn bài cho mấy cha bảo vệ chợ. Gặp lúc ế ẩm thua lỗ, nhờ mấy ông ứng chút vốn lấy hàng mà mấy ông chi cho đồng nào đâu. Có lẽ anh “Cục bự” Phạm Trọng Đạt cũng đã xét thật cặn kẽ các kiểu tặng quà nên anh ấy mới ngỏ ý “Nếu doanh nghiệp tặng xe sang” anh ấy sẽ nhận. Còn chuyện “xung đột lợi ích” hay quyết định 64 gì đó thì các doanh nghiệp cứ yên tâm. Anh Đạt ‘Cục bự” sẽ báo cáo với tưởng thú để lo “mọi lý lẽ cho thỏa đáng”.

Phạm Trọng Đạt, “Cục bự” của Cục chống (lưng) tham nhũng nay đã ngỏ ý thì mong các doanh nghiệp sớm có phúc đáp lại phát biểu của anh ấy. Nhằm tạo điều kiện cho Cục của anh ấy có xe sang để tiện đi lại thực hiện nhiệm vụ chống (lưng) tham nhũng.

28/2/2017

Dân Đen

danlambaovn.blogspot.com

Ngư dân Quảng Bình biểu tình đòi đền bù thiệt hại do Formosa gây ra

Ngư dân Quảng Bình biểu tình đòi đền bù thiệt hại do Formosa gây ra

RFA
2017-02-27
Ngư dân Quảng Bình biểu tình chặn xe sáng 27/2/2017.

Ngư dân Quảng Bình biểu tình chặn xe sáng 27/2/2017.

Photo: FB nguyenhuuvinh
Sáng 27/2/2017, hơn một ngàn ngư dân tại xã Quảng Đông, và hàng trăm ngư dân xã Cảnh Dương, Huyện Quảng Trạch, Quảng Bình bất ngờ quăng lưới chặn Quốc lộ 1A để biểu tình đòi đền bù thiệt hại do nhà máy thép Formosa gây ra.

Một người dân ở xã Quảng Đông, gần khu vực xảy ra biểu tình cho Đài Á Châu Tự Do biết:

“Sáng nay có diễn ra 2 điểm biểu tình là ở Quảng Đông bà con kéo lên giăng lưới chặn xe lại, cảnh sát công an người ta định dẹp. Rồi ở chỗ Cảnh Dương cũng có một tổ nữa biểu tình ở đó. Công an người ta chia ra mấy nhóm để mà ra dẹp. Mấy chỗ đó không phải của công giáo đâu, mà là bên lương. Họ giăng lưới, lấy lốp xe chặn họ lại, khoảng đến 12h hơn. Ngoài Quảng Đông thì hơi lâu hơn.”

“Không thỏa đáng về vấn đề đền bù, những cái làng mà ngư nghiệp toàn phần rồi thì nên phát cho người ta hết cả, nhưng lại chia ra nhóm, có một nhóm không làm gì cũng nhận rồi. Không công bằng được, vì cơ sở ở dưới đưa lên không rõ ràng, rất là lộn xộn. Tình hình này mà không giải quyết cho tận gốc rõ ràng là còn lộn kéo dài nữa”.

Nhà máy thép Hưng Nghiệp Formosa tại Vũng Áng, Hà Tĩnh thừa nhận xả thải ra biển làm cá chết hàng loạt dọc ven biển 4 tỉnh Bắc Trung bộ là Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị và Thừa Thiên-Huế vào tháng 4 năm ngoái, khiến người dân mất sinh kế. Sau đó nhà máy này giao cho Chính phủ Việt Nam 500 triệu USD để bồi thường cho nạn nhân chịu thiệt hại. Tuy nhiên, đến nay một số người dân trong diện được chính phủ Hà Nội qui định được bồi thường vẫn chưa nhận được số tiền đó và nhiều cuộc biểu tình đòi hỏi quyền lợi đã xảy ra.

NHỮNG NỖI ĐAU CÙNG CỰC

NHỮNG NỖI ĐAU CÙNG CỰC

FB Luân Lê

27-2-2017

Nguyễn Thị Ái

Hai bà mẹ quê mùa và khổ hạnh, hai đứa con trai bị chết oan nghiệt và tàn khốc.

Bà Nguyễn Thị Ái, có đứa con trai duy nhất sinh năm 1991, khi bị bắt vào trụ sở công an phường Cầu Ông Lãnh, TP.HCM, đã bị chết ít lâu sau đó với khoảng 9 vết thương tụ máu bầm tím trên cơ thể, gãy quai hàm, gãy một xương sườn phải. Sau gần 3 tháng đi đòi công lý cho con trai, bà Ái đã ngất xỉu sáng nay trước cổng Viện kiểm sát nhân dân TP.HCM vì xác con chưa được mang về, vụ án chưa được khởi tố. Quả thực, bà đã quá đau đớn và tuyệt vọng trước cái chết của con trai mình khi đang bị tạm giữ tại đồn công an mà chưa được giải quyết và làm rõ. Một cái chết nghiệt ngã.

Bà Nguyễn Thị Mai, có đứa con trai 17 tuổi, bị bắt tạm giam chỉ vì ăn trộm 2 triệu đồng. Trong thời gian bị tạm giam, chưa đầy 2 tháng, bị chết trong buồng giam với nhiều vết bầm tím, tụ máu trên cơ thể và một vết thương lõm gây tử vong in hằn trên trán phải. Mặc dù đã kết luận do bị ngã nhiều lần trước đó khi đi vệ sinh và ngày bị chết là do bị bạn tù đánh, nhưng tôi biết, với những vết thương như thế thì khó lòng nào chỉ một cái nện gót của một đứa trẻ ở tư thế với chân có thể giết được người, mà hơn thế là hàng loạt vết thương ở khắp nơi trên cơ thể cháu Dư làm sao để giải thích cho phù hợp. Một cái chết đau thương và oan nghiệt.

Chỉ những ai có con, khi phải tiễn đưa con mình về nơi cõi chết trong sự hành xác đau đớn, nhất là khi những con người trẻ đó hoàn toàn không đáng phải nhận những kết cục bi thương và phẫn uất đến thế, thì họ mới có thể thấm thía hết được những nỗi đau đớn tột cùng của những bậc làm cha, làm mẹ khi đứng trước những cái xác lạnh lẽo, phải mổ đi mổ lại, đến mức nát cả thi thể, với những thương tích chí mạng và bầm dập được trút xuống.

Thật đau đớn, khi đứa trẻ vị thành niên mắc sai lầm nhỏ nhặt nhưng đã bị tước bỏ mạng sống một cách tức tưởi; một thanh niên chưa tròn 26 tuổi đời đã ra đi vĩnh viễn trong nỗi oan khuất và phẫn uất đến cùng cực của người mẹ đơn thân.

Tất cả đều trở nên quá đỗi rẻ mạt, đặc biệt là mạng sống con người, có thể bị tước đoạt một cách dễ dàng đến mức khó lòng nào có thể tưởng tượng được.

Trong khi đó, một cựu bí thư huyện say rượu lái xe đâm chết 3 người thì được hưởng án treo. Một nguyên phó giám đốc sở tông xe làm chết một người và khiến một người bị thương tích nặng thì được miễn trách nhiệm hình sự. Một nhóm 5 công an xã bắt người trái pháp luật rồi dùng nhục hình đánh chết một em học sinh lớp 9 thì 3 người được hưởng án treo và hai người chịu án tù khá thấp và không phải với tội danh giết người. Hai điều tra viên ép cung và đánh đập làm oan ông Chấn được hưởng án treo khi xét xử.

Thật quá đau đớn cho số phận con người trên bàn cân luật pháp.

h1Bà Nguyễn Thị Mai, mẹ của Đỗ Đăng Dư, nạn nhân trong một vụ bạo hành của công an. Nguồn: internet.

Giang sơn gấm vóc: CON ĐƯỜNG SẮT RĂNG CƯA THÁP CHÀM – ĐÀ LẠT.

From facebook: Phan Thị Hồng added 26 new photos

Giang sơn gấm vóc: CON ĐƯỜNG SẮT RĂNG CƯA THÁP CHÀM – ĐÀ LẠT.

Họa sĩ Nguyễn Bảo Châu, Đà Lạt

AI ĐÃ HỦY HOẠI CON ĐƯỜNG SẮT HUYỀN THOẠI KHÔNG CHỈ CỦA VIỆT NAM MÀ LÀ CỦA CHÂU Á VÀ CỦA THẾ GIỚI: CON ĐƯỜNG SẮT RĂNG CƯA THÁP CHÀM – ĐÀ LẠT?

Gọi là con đường huyền thoại vì đây là một trong hai tuyến đường sắt răng cưa leo núi của thế giới: một của Việt Nam và một của Thụy sĩ.

Con đường sắt răng cưa của Việt Nam kỳ vĩ hơn vì nó vừa dài lại có độ độ dốc lớn hơn con đường của Thụy Sĩ. Đường sắt răng cưa Việt Nam dài 84 km, trong đó có tới 43 km đường răng cưa; trong khi Thụy sĩ chỉ có gần 25 km ở đoạn vượt qua đèo Furka trên dãy Alpes.

Con đường sắt răng cưa nối liền Phan Rang – Đà Lạt được bắt đầu thi công vào năm 1908 (có tài liệu nói sớm hơn vài năm) theo lệnh của Toàn quyền Paul Doumer. Sau nhiều năm gian khổ xây dựng, đến năm 1932 chính thức hoạt động.

Con đường sắt này một thời là cầu nối hữu ích và thơ mộng giữ miền biển Nam Trung bộ với thành phố du lịch Đà Lạt trên cao nguyên Lâm viên.

Nhưng vì “chiến sự ác liệt” nên đến năm 1972 con đường sắt huyền thoại này phải ngừng hoạt động!

Sau khi “giải phóng miền nam”, lẽ ra người ta phải khôi phục lại con đường sắt đặc biệt quý giá này, thì vào năm 1986 Liên hiệp Đường sắt Việt nam đã cho tháo ray và tà vẹt để phục vụ cho việc sửa chữa đường sắt Thống nhất.

Những đoạn đường ray răng cưa hiếm hoi và giá trị, cùng những cái gì gọi là sắt đều bị người ta bán làm sắt vụn dần dần từ năm 1980- 2004 thì hết sạch (cả cây cầu đường sắt thị trấn Đ’ran đẹp như trong tranh cũng bị tháo ra bán nốt!?).

Cứ vậy mà từ một con đường sắt dài gần 100km, nay chỉ còn lại một phần ngắn ngủn là hoạt động, đó là đoạn từ Dalat đi Trại Mát.

Câu chuyện đau buồn này chưa dừng lại ở đây. Sau khi tuyến đường sắt gần như bị khai tử, thì ngay sau đó Cục Đường sắt VN đã hạ bút ký bán lại cho công ty DFB của Thụy Sĩ 7 đầu máy hơi nước, sườn xe và một số toa hạng nhất với cái giá rẻ mạt là 650 000 USD !!!?

Người ta gọi đây là chiến dịch “Back To Switzerland”. Chiến dịch kết thúc, những người Thụy Sĩ khôn ngoan đã mang món hàng quá hời này về nước tu sửa lại. Rồi từ đó những đầu máy hơi nước độc đáo và hiếm hoi này ngày ngày rong ruổi vuợt dãy Alpes, hốt bạc đổ vào túi các ông chủ của công ty DFB!? (60 USD/vé).

Trong khi đó ở Việt Nam, tại ga Đà Lạt, chì còn lại một đầu máy hơi nước được chế tao ở Nhật Bản để phơi nắng mưa cùng tháng năm và là chỗ để cho thiên hạ thoải mái leo trèo lên để chụp hình kỷ niệm? Mấy toa tàu hạng bình dân (mới được phục chế lại) được kéo bằng đầu máy diezen, ngày ngày lọc xọc đưa khách du lịch chạy đi chạy lại từ Dalat đi Trại Mát!.

Hỡi những ai ngày ngày đến tham quan ga Đà Lạt, leo lên cái đầu máy hơi nước duy nhất, nhưng lại được chế tạo tại Nhật Bản để chụp hình kỷ niệm, hãy nên biết câu chuyện tiếc nuối về một con đường sắt răng cưa huyền thoại của Việt Nam, của châu Á, của thế giới đã bị người ta hủy hoại một cách lục lâm như thế đấy!?

Họa sĩ @Nguyễn Bảo Châu, Đà Lạt

Image may contain: train and outdoor
Image may contain: tree, plant, sky, road, outdoor and nature
Image may contain: outdoor and nature
Image may contain: 1 person, standing

Câu chuyện buổi viếng thăm Thầy Thu tại tư gia vào sáng ngày 15/02/2017

Anh em đừng quên xem luôn clip trong phần cuối !

TƯỢNG “THƯƠNG TIẾC”

NGHĨA TRANG QUÂN ĐỘI BIÊN HÒA

(1966 – 1975)

TUONG THUONG TIEC

 

 

 

 

 

 

TÁC GIẢ

Điêu Khắc Gia Nguyễn Thanh Thu (1934)

Nguyên Thiếu Tá Cục Quân Nhu QLVNCH

Tac gia NGUYEN THANH THU

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

“Tôi làm tôi chịu. Tàu chìm tôi chìm theo,

máy bay rớt tôi rớt theo, tượng chết tôi chết theo.

Chứ tôi không thể đổ cho người khác được…”

—–***—–

Câu chuyện buổi viếng thăm Thầy Thu tại tư gia vào sáng ngày 15/02/2017

 Một buổi sáng đẹp trời vào những ngày cuối xuân, ba anh em – Anh Nghĩa, anh Phúc & tôi – chúng tôi cùng hẹn nhau đến thăm thầy Thu (Tác giả bức tượng “Thương Tiếc” đặt tại Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa 1966 – 1975). Đây cũng là một dịp tốt giúp tôi có cơ hội tìm hiểu thêm những chi tiết lịch sử về bức tượng của một người lính mà lâu nay có nhiều tin đồn rất ly kỳ và huyền bí này khi được tiếp xúc với chính người đã tạo ra nó.

NHA TAC GIA

 

 

 

 

 

 

 

Khi đến nơi thì tôi mới biết nhà của thầy Thu là một quán cà phê sân vườn có tên là “Tượng Đá” nằm trong khuôn viên rộng lớn tọa lạc trong khu vực quận Bình Thạnh. Vì không có hẹn trước, nên sau một lúc ngồi nhâm nhi cà phê hơn ba mươi phút chúng tôi mới thấy bóng dáng thầy Thu xuất hiện trong bộ đồ ngắn – áo thun, quần đùi. Trông dáng người ông còn khỏe mạnh, hình như ông đang chuẩn bị làm một công việc gì đó. Anh em chúng tôi dõi mắt nhìn theo ông chứ chưa tiện bước ra chào hỏi. Tiếp sau đó, ông kéo một chiếc xe đất nhỏ đem đến bón vào chậu cây mai đã tàn hoa sau những ngày tết, cạnh một bức tượng cô gái cầm bó lúa thật cao đặt trước sân vườn nhà ông.
VUON NHA ONG

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Đợi thầy Thu làm sắp xong anh Nghĩa mới đến bên cạnh giơ tay chào và kề vào tai ông nói lớn: “Em là Nghĩa nè, Nghĩa lính ruột của Tướng Lê Văn Hưng hồi ở An Lộc và Vùng IV Chiến Thuật ngày xưa đó. Vừa rồi em có tới thăm anh hồi trong năm đó, anh có nhớ không? Anh làm xong chưa, mời anh vào uống cà phê với tụi em nghen”. Anh Nghĩa phải lập đi lập lại câu nói này hai ba lần, phân làm từng đoạn khi ông chưa nghe được mà chỉ “hả hả, cái gì..?”. Thầy Thu nhìn anh Nghĩa đăm đăm một hồi như để nhớ ra rồi gật gật đầu, nhưng rồi ông vẫn khom người cắm cúi làm việc tiếp tục.
VUON 2

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Một lúc sau ông mới đi rửa tay, thay chiếc quần sọt và đội lên đầu cái mũ Beret màu đen đã cũ kỹ rồi đi đến bàn ngồi vào uống cà phê với anh em chúng tôi. Lúc đó tôi với anh Phúc ngồi nhìn theo anh Nghĩa mà cũng hơi hồi hộp, không biết thầy Thu có nhận lời hoặc sẽ cáu gắt gì không đây. Vì được anh Nghĩa cho biết trong lúc ngồi chờ, thời gian sau này thầy Thu đã thay đổi nhiều, thầy khó tính hơn trước vì đã lớn tuổi (84t) và do bịnh lãng tai nặng nên làm cho ông không còn muốn tiếp xúc với ai nữa, nhất là người lạ mặt – mà đặc biệt là ông rất ghét những ai đến có ý muốn tò mò về ông.
THAM HOI

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Sau những lời thăm hỏi, anh Nghĩa mới giới thiệu anh Phúc và tôi cho thầy Thu biết. Chờ cho ông nhấm nháp hết ly sữa đá để tinh thần được sảng khoái, chúng tôi mới kiêng dè hỏi thăm ông từng câu về câu chuyện của bức tượng “Thương Tiếc” cũng như cuộc đời binh nghiệp mà ông đã trải qua và cuộc sống của ông hiện tại. Sau khi trở lại trạng thái thoải mái dễ chịu, thầy Thu bắt đầu kể cho chúng tôi nghe về cuộc đời của ông.

Câu chuyện thầy Thu kể lại theo từng đoạn như sau:

–         Hồi đó (1966), thật sự là tôi chưa từng được dịp quen biết hay tiếp xúc với Tổng Thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu, mặc dù lúc đó tôi là Đại Úy ở Cục Quân Nhu. Nhưng không hiểu vì sao Tổng Thống lại biết đến tôi và cho gọi tôi đến trình diện để bàn về việc thành lập Nghĩa Trang Quân Đội QLVNCH, tôi hết sức bất ngờ. Thì sau đó, như các anh đã biết rồi đó, tôi đã tiến hành công việc phải thực hiện hoàn thành bức tượng “Thương Tiếc” đặt tại Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa.

Hình ảnh bệ đài tượng “Thương Tiếc” tại Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa

Trước & Sau 1975

TUONG THUONG TIEC 1Tượng thương tiếc 2
 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Sau khi làm xong bản mẫu của bức tượng thì tôi có một đề nghị hết sức táo bạo và cũng hơi run khi trình lên Tổng Thống là xin được đúc bức tượng này bằng đồng. T.T Thiệu hỏi lại tôi: “Tại sao anh có ý này mà không nói trước, bây giờ đang chiến tranh gay gắt mình không có dư tiền và lấy đồng đâu ra để đúc một bức tượng to lớn như vậy”. Tôi trả lời: “Dạ thưa Tổng Thống, do ý tưởng mới nảy sinh, là công trình Quốc Gia nên tôi nghĩ mình nên đúc bức tượng này bằng đồng để được tồn tại vĩnh viễn muôn đời. Xin phép Tổng Thống cho tôi xin được vào khu căn cứ Long Bình tìm vỏ đạn đồng của đại bác đã được thu gom lại có thề là đang để trong đó rất nhiều”. Tổng Thống nghe có lý, ông vui vẻ chấp thuận và cho đúc luôn bức tượng bằng đồng theo nguyên bản (nặng 10 tấn, cao 6,5m). Sau khi hoàn thành xong bức tượng “Thương Tiếc” được đặt tại Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa, Tổng Thống Thiệu đã ban thưởng thăng cấp Thiếu Tá cho tôi ngay lúc đó. Tôi rất biết ơn ông.

–         Nhưng cũng vì bức tượng quá nổi tiếng mà cuộc đời của tôi sau đó cũng gần như muốn chết theo bức tượng này trong những ngày tháng tù cải tạo. Tôi bị đánh đập rất nhiều và quá hiểm nên lỗ tai bên trái của tôi bị điếc hẳn luôn từ đó đến bây giờ. Chỉ còn lại tai bên phải, khó khăn lắm mới nghe được. Tôi bị đi cải tạo hết 8 năm, sau đó sang định cư tại Mỹ được 15 năm (1989 – 2004) thì tôi trở về VN ở luôn cho đến bây giờ.

–         Nơi đây là miếng đất hương quả của cha mẹ tôi qua đời để lại rộng hơn 2.800.m2 và tôi đã ở đây từ nhỏ. Tôi có cả thảy 6 đứa con – 5 trai, một gái. Bà xã tôi và mấy đứa con cùng ở chung quanh trên mảnh đất này. Quán cà phê này là của đứa con gái út buôn bán sống đắp đổi qua ngày thôi.

–         Gốc cây đa (đường kính hơn 5m) giữa sân này là do tôi trồng từ lúc còn là cái nhánh nhỏ nay đã được 55 tuổi rồi (1962). Còn những tảng đá lớn đặt kế bên gốc cây đa làm hòn non bộ là của ông Tướng Trần Văn Đôn cho Công binh chở đến tặng tôi sau khi làm xong bức tượng “Thương Tiếc” để sau này tôi sử dụng tiếp tục tạc tượng cho Quốc Gia.

Hai bức tượng mẫu chuẩn bị cho công trình Quốc Gia tại Mỹ Tho

“Được Mùa”    

                                          DUOC MUA

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

“Chín Đầu Rồng”

CHIN DAU RONG

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Thời điểm 1973, có lần Tổng Thống Thiệu đến nhà tôi chơi, ông nhìn thấy bức tượng hình cô gái cầm bó lúa mà tôi đã làm hồi mấy năm trước, ông hỏi bức tượng này tên là gì?. Tôi trả lời là “Được Mùa”. Ông ngắm nghía, tấm tắc khen và bảo: “Nếu tôi muốn làm nó cao 15m, đúc bằng đồng để đặt trong sân ngay bồn phun nước trước Dinh Độc Lập làm biểu tượng cho nông nghiệp hùng mạnh của miền Nam. Nếu làm được thì anh tính xem rồi cho tôi biết kinh phí khoảng bao nhiêu?”. Sau thời gian tính toán kỹ lưỡng tôi mới trả lời cho Tổng Thống biết tổng kinh phí là khoảng 45 triệu đồng VNCH. Tổng Thống đồng ý và bảo tôi sau này sang gặp Đại Tá Cầm để nhận tiền về làm. Sau đó trong lòng tôi mãi ngẫm nghĩ, nếu đặt bức tượng “Được Mùa” này trước Dinh thì thật sự là không hay lắm về ý nghĩa của nó. Nhưng khổ nỗi là tôi lại không dám trình với ngài về ý này vì sợ phật lòng ông, cho nên tôi cứ lần lựa lãng tránh để tìm cách nào đó thưa lại với Tổng Thống chuyện này. Lúc đó Đại Tá Cầm cho người gọi tôi lên bảo: “Có tiền rồi sao anh Thu không đến nhận để tiến hành làm tượng cho Dinh đi”. Tôi trả lời là vì lý do sức khỏe và công việc bận rộn quá, từ từ tôi sẽ làm. Cuối cùng tôi cũng nhờ được ông Tỉnh (Tổng trưởng Bộ Giáo Dục) trong dịp về dự hội nghị tại trường Võ Trường Toản, nơi tôi đang dạy lúc bấy giờ. Ông Tỉnh đã giúp tôi có dịp trình bày lại với Tổng Thống. Sau khi nghe tôi thuyết trình, tuy không đồng tình lắm nhưng Tổng Thống cũng hỏi lại tôi: “Vậy, nếu tôi muốn đặt nó tại Mỹ Tho làm biểu tượng cho vùng lúa gạo trù phú của đồng bằng sông Cửu Long, mà nếu đặt tại đó thì anh phải làm cho bức tượng này lớn gấp 10 lần nữa, tức cao 150m, để mọi người ở khu vực miền Tây ai cũng đều nhìn thấy được nó. Anh tính xem có làm nổi không và cho tôi biết kinh phí khoản bao nhiêu?”. Tôi trằn trọc cả tháng trời ngày đêm suy nghĩ, tính toán. Và sau đó tôi mới trình với Tổng Thống: “Dạ thưa Tổng Thống, nếu đặt bức tượng “Được Mùa” ở đó thì rất phù hợp nhưng có thể tôi sẽ làm thêm tượng “Chín Đầu Rồng” bao quanh để tượng trưng cho Cửu Long Giang thì sẽ đầy đủ ý nghĩa hơn và đặt tên là: “Cửu Long Được Mùa”. Công trình này tổng kinh phí phải tốn hơn cả tỷ đồng mới làm được ạ!”. Tổng Thống trả lời: “Tôi cũng biết nó phải tốn kém lớn cở như vậy rồi, nhưng bây giờ thì ngân sách quốc gia chưa có đủ tiền. Thôi thì ta tạm gác lại kế hoạch này, đợi lúc thuận tiện mình sẽ tính tiếp”. Tuy ngài nói vậy, nhưng tôi biết trong lòng ông rất nôn nao để thực hiện công trình đặc biệt này cho Quốc Gia.
NHA THAY THU 1

–         Thầy Thu chỉ tay về phía bên kia hòn non bộ, còn đây là phần đầu của bức tượng người lính Thủy Quân Lục Chiến với tư thế quỳ chân trước chân sau chồm lên ném lựu đạn, toàn thân tượng cao 4,5m. Tôi rất tâm đắc với tác phẩm này, và bức tượng đó cũng được Tướng Nguyễn Chánh Thi khen ngợi. Nguyên vào năm 1974,  Tổng Thống Thiệu có yêu cầu tôi nên tạc một mẫu tượng nào cho nó có vẻ hùng hồn hơn để thay cho bức tượng “Hai Người Lính Thủy Quân Lục Chiến Xung Phong” đang đặt trước tòa nhà Quốc Hội. Ngài bảo tôi phải làm gấp rút. Nhưng đến khi bức tượng này hoàn thành thì Tổng Thống do dự chần chừ, ông chưa muốn thay đổi vì ngại có sự hiểu lầm nhau trong nội bộ. Do tác giả của bức tượng “Hai Người Lính Thủy Quân Lục Chiến Xung Phong” này là Điêu khắc gia – Thiếu Tá Huỳnh Huyền Đỏ thuộc Bộ Tổng Tham Mưu.

Toàn bộ chi phí để làm ra bức tượng người lính mới này lúc đó trên ba trăm ngàn đồng. Vì lý do đó mà sau khi làm xong rồi tôi vẫn chưa nhận được tiền gì cả. Thôi thì tôi cũng cam lòng chấp nhận chia sẻ với hoàn cảnh khó xử của Tổng Thống trong tình hình đất nươc lúc bấy giờ. Sau ngày 30/4/75, tôi bị đi cải tạo thì cách mạng vào cho giật sập đổ bức tượng này trong sân nhà tôi, chỉ còn lại cái phần đầu là nguyên vẹn. Khi cải tạo về, tôi đem đặt nó vào tảng đá này để làm kỷ niệm đến bây giờ. Mỗi lần nhìn vào những bức tượng trên tôi buồn nhớ đến một thời làm việc của mình và nhớ đến Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, ông rất tốt với tôi. Hơn nữa, tôi rất kính phục ông vì lúc nào ông cũng rất quan tâm đến chuyện đất nước đang bị chiến tranh và đời sống của đồng bào.

–         Lúc qua định cư ở Mỹ, tôi được người bạn cũ đang ở bên Pháp cho hay là Tổng Thống Thiệu sẽ có buổi diễn thuyết với đồng bào VN mình tại California. Ông bạn kêu tôi chuẩn bị thời gian đến đó để có dịp gặp lại Tổng Thống, mọi việc bạn tôi sẽ sắp xếp cho. Tôi rất mừng vì bao năm xa cách bây giờ có dịp gặp lại nhau, thật là một diễm phúc đối với tôi. Sau buổi nói chuyện với đồng bào tị nạn, bạn tôi đưa Tổng Tống đến tận nơi tôi ngồi, ông bắt tay tôi thăm hỏi thật vồn vã thân tình và cảm ơn tôi đã từng giúp ông trong thời kỳ ông còn làm Tổng Thống ở VN.

​  ​
TUONG DEP

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

–         Còn những bức tượng còn lại xung quanh đây thì có nhiều chủ đề khác nhau, trong đó có bức tượng “Ngày Về” cũng là một kỷ niệm lớn với Tổng Thống vì chưa kịp thực hiện trước tháng 4/75, là điều nằm ngoài ý muốn mà thôi. Có nhiều người đến hỏi mua lại nhưng tôi nhất quyết là không bán, vì nó là kỷ niệm một thời của tôi từ “Đỉnh Danh Vọng đến Đáy Địa Ngục” (như lời của học trò nói về cuộc đời tôi trải qua). Và cũng trong số những tác phẩm nghệ thuật còn lại này là có sự kết hợp ý tưởng gợi ý của Tổng Thống để làm nên thì làm sao tôi rời xa nó được. Chính vì vậy mà tôi đã trở lại VN để sống nốt cuộc đời còn lại tại nơi đây.

TUONG 2

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

–         Sức khỏe của tôi bây giờ đã yếu lắm vì vừa mới qua cơn bạo bệnh. Không hiểu sao tôi bị cảm sốt liên tục kéo dài mấy tháng trời tưởng đâu tôi “tiêu” luôn rồi, hôm nay như vậy cũng đỡ lắm rồi đó. Nhờ trước đây tôi thường xuyên tập tạ suốt mấy chục năm từ lúc còn trẻ nên mới có sức chịu đựng biết bao sóng gió, nghiệt ngã cho tới bây giờ. Nhưng cũng không sao, nếu ăn ngủ tốt thì vài tuần tôi sẽ lấy lại sức thôi. Coi vậy chứ cơ bắp tôi cũng còn chắc lắm không đến nỗi gì, chỉ có buồn cái là sức khỏe không còn tốt để tạc tượng nữa. Nhiều năm qua tôi rất ít khi đi lại bên ngoài và cũng không thích gần gũi tiếp xúc với ai vì trong người lúc nào cũng mang một nỗi buồn man mác, lại khó chịu vì cái bệnh lãng tai nặng của mình. Bạn bè thì thỉnh thoảng có tới thăm nhưng ít lắm. Còn học trò của tôi thì rất nhiều, ở khắp nơi trên thế giới và ở SG mà liên lạc hay lui tới thì chẳng được bao nhiêu.  Tôi biết, con người ai cũng có số phận cả, mình cũng phải chấp nhận vậy thôi. (Nói tới đây Thầy Thu nhếch miệng cười cùng cái lắc đầu trong giọng buồn trầm lắng).

TUONG 3

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

–         Ước mong của tôi bây giờ là muốn có dịp đi Mỹ một chuyến để thăm lại các bạn bè, chiến hữu ngày xưa lúc cuối đời nhưng lại không có tiền đâu để mà đi, thôi đành sống ẩn dật thế này cho đến ngày theo ông bà vậy. Các anh cho tôi gửi lời thăm chúc sức khỏe đến các anh em chiến hữu, tôi luôn nhớ đến các anh em. Cảm ơn các anh em đã còn nghĩ đến tôi.

——***——
Video Clip phỏng vẩn ĐKG Nguyễn Thanh Thu

Anh Nguyễn Thành gởi

Đoàn Thị Hương bị ‘truy lùng’ trên Facebook?

Đoàn Thị Hương bị ‘truy lùng’ trên Facebook?

VOA


Hình ảnh được tìm thấy trên Facebook Ruby Ruby được cho là của nghi can Đoàn Thị Hương. (Ảnh: Facebook Ruby Ruby)

Hình ảnh được tìm thấy trên Facebook Ruby Ruby được cho là của nghi can Đoàn Thị Hương. (Ảnh: Facebook Ruby Ruby)

Facebook được cho là của nghi can người Việt Đoàn Thị Hương là một trong các trang được tìm kiếm và thảo luận nhiều nhất hôm nay, 24/2, trong khi cảnh sát Malaysia thông báo đã “tìm thấy chất độc thần kinh VX trên mặt của ông Kim Jong Nam”.

Hãng tin Reuters hôm 22/2 xác nhận trang Facebook “Ruby Ruby” của cô Hương với người nhà của nghi can ám sát người anh cùng cha khác mẹ của lãnh tụ Bắc Hàn Kim Jong Un.

Theo thống kê của trang mạng xã hội được nhiều người Việt Nam truy cập, “Ruby Ruby”, “Ruby Ruby Doan Thi Huong” hay “Ruby Ruby Vietnam” là những cái tên được tìm kiếm nhiều với hàng trăm nghìn trao đổi về chủ đề này trên Facebook.

Hình ảnh cô Đoàn Thị Hương với chiếc cáo có chữ 'LOL'

Hình ảnh cô Đoàn Thị Hương với chiếc cáo có chữ ‘LOL’

Nhiều trang tin tức ở Australia, Anh, Canada hay Mỹ cũng lấy nhiều hình ảnh từ trang Facebook được cho là của cô Hương, nhất là tấm cô mặc áo có chữ “LOL” giống với chiếc của nữ nghi can người Việt bị camera an ninh sân bay Kuala Lumpur ghi lại trong ngày xảy ra vụ ám sát ông Kim Jong Nam.

Có thể đọc được những hàng tít kèm theo như: “Những tấm hình mới, nóng bỏng của nữ sát thủ giết anh trai Kim Jong Un”, “Facebook của ‘sát thủ LOL’ cho thấy những ngày trước vụ giết hại Kim Jong Nam” hay “Nghi can giết anh trai Kim Jong Un mặc áo ‘LOL’ chụp ‘ảnh tự sướng’ trên Facebook”.

Đúng, đó là một chủ đề khá là ăn khách, nhưng mà chắc chắn có sự chỉ đạo từ trên tuyên huấn, cho nên người ta đăng cũng cầm chừng theo chỉ đạo. Ban đầu thì im lặng, nhưng sau đó được phép thì khai thác hơi quá đà, đi sâu vào hoàn cảnh của gia đình nhà người ta và cũng có những bài báo khai thác gia đình hơi kỹ. Nhưng bây giờ hình như lại có chỉ đạo yên lặng rồi hay sao nên không đi sâu vào Facebook của cô ấy. Có lẽ là vậy thôi.

Trong khi đó, báo chí chính thống của Việt Nam, vốn được cho là “nhạy” với những thông tin kiểu này, lại khá dè dặt, và thậm chí không đăng bài tìm hiểu về Facebook của nghi can Đoàn Thị Hương. Theo các nhà quan sát, truyền thông nhà nước dường như đã “thua” trước các trang mạng “lề trái”.

Về điều này, ông Huỳnh Ngọc Chênh, một cựu nhà báo và hiện theo dõi truyền thông trong nước, nói với VOA Việt Ngữ:

“Đúng, đó là một chủ đề khá là ăn khách, nhưng mà chắc chắn có sự chỉ đạo từ trên tuyên huấn, cho nên người ta đăng cũng cầm chừng theo chỉ đạo. Ban đầu thì im lặng, nhưng sau đó được phép thì khai thác hơi quá đà, đi sâu vào hoàn cảnh của gia đình nhà người ta và cũng có những bài báo khai thác gia đình hơi kỹ. Nhưng bây giờ hình như lại có chỉ đạo yên lặng rồi hay sao nên không đi sâu vào Facebook của cô ấy. Có lẽ là vậy thôi”.

 

Ông Chênh nhận định tiếp rằng có thể “đó là một sự dè dặt nào đó về ngoại giao, chính trị của Việt Nam”, “sợ có những liên lụy về mặt ngoại giao” từ vụ ám sát ông Kim Jong Nam.

Từ Hà Nội, luật sư Trần Vũ Hải từng viết trên trang Facebook cá nhân hôm 16/2, khi truyền thông trong nước vẫn chưa đưa tên của cô Hương: “Lẽ ra, báo chí Việt có cơ hội câu view, hốt bạc khủng, nếu “được phép” đưa tin, tìm hiểu nghi phạm sát thủ có tên Doan Thi Huong, ở Nam Dinh, sinh 31/5/1988. Tìm hiểu sự thật về một vụ đại kỳ án thế giới, có thể liên quan công dân nước nhà, mà phải “được phép” thì buồn ơi là buồn!”

Trả lời VOA Việt Ngữ hôm 23/2, Bộ trưởng Công an Việt Nam Tô Lâm khẳng định rằng Hà Nội sẽ “bảo vệ tích cực” cô Hương.

Trong một diễn biến mới nhất, cảnh sát Malaysia hôm 24/2 thông báo về kết quả điều tra ban đầu, theo đó người anh em cùng cha khác mẹ của lãnh tụ Bắc Hàn Kim Jong Un bị giết bởi “chất độc thần kinh VX.” VX là một hóa chất cực độc, bị Liên Hiệp Quốc liệt vào “danh sách vũ khí hủy diệt hàng loạt”.

Chất độc này không mùi, không vị và bị cấm theo Công ước về Vũ khí Hóa học, trừ trường hợp dùng cho “các mục đích nghiên cứu, y tế và dược”. Nó có thể được sản xuất ở dạng lỏng, kem và khí xịt.

Một ngày trước, cảnh sát trưởng Malaysia cho biết rằng nghi can người Việt Đoàn Thị Hương đã “được trả tiền” để thực hiện vụ ám sát ông Kim Jong Nam. Tuy nhiên, quan chức này từ chối bình luận rằng liệu cô có bị tình báo nước ngoài lợi dụng hay không, cũng như cô đã được trả bao nhiêu tiền.

Trước đó, chính quyền Malaysia cho hay rằng hai nữ nghi phạm “biết rõ việc mình làm”, và “đã được huấn luyện” để thực hiện vụ giết người mà quan chức Hàn Quốc và Hoa Kỳ được các hãng trích lời nói rằng do điệp viên Bắc Hàn thực hiện.

Cường Quyền & Nhân Sĩ

Cường Quyền & Nhân Sĩ –  S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

RFA

Ảnh của tuongnangtien

Với tất cả trân trọng và thương cảm, nhà văn Ngô Thế Vinh vừa gửi đến cho mọi người một tin buồn lớn: Giáo sư Phạm Hoàng Hộ đã từ trần vào hôm 29 tháng 1 năm 2017.

Ông để lại một sự nghiệp đồ sộ, bộ sách Cây Cỏ Việt Nam  (gồm 6 quyển, hai tập) với lời đề tặng:

  • Những ai còn sống hay đã chết trong tù vì tháng Tư năm 1975 đã quyết định ở lại để tiếp tục dâng góp cho đất nước.
  •  Tặng giáo sư Nguyễn Duy Xuân nguyên viện trưởng Đại Học Cần Thơ, mất ngày 10/XI/1986 tại trại Cải Tạo Hà-Nam-Ninh.
  • Tặng hương hồn những ai trên biển Đông đã chết nghẹn ngào.

Tôi băn khoăn tự hỏi: Giáo sư Nguyễn Duy Xuân là ai? Sao một công trình nghiên cứu về thực vật học mà lại mở đầu bằng những “lời đề tặng” u ám, u uẩn và u uất thế? Chúng ta đang sống trong một thời đại, và một đất nước, bi thương đến độ này sao?

Những trang viết kế tiếp của nhà văn Ngô Thế Vinh, với nhiều dòng chữ  nghẹn ngào, đã giúp cho tôi lý giải những câu hỏi vừa nêu:

Giáo sư Nguyễn Duy Xuân cũng là người Cần Thơ, sinh năm 1925 hơn Giáo sư Phạm Hoàng Hộ 4 tuổi, tốt nghiệp Tiến sĩ Kinh tế tại Đại học Vanderbilt Hoa Kỳ, trở về Việt Nam 1963, giáo sư Luật. Nhận chức Viện trưởng từ Giáo sư Phạm Hoàng Hộ, Giáo sư Nguyễn Duy Xuân đã nỗ lực phát triển Viện Đại học Cần Thơ trên mọi lãnh vực từ chương trình giảng dạy, đào tạo ban giảng huấn, xây cất thêm giảng đường, phòng thí nghiệm, thiết lập ký túc xá như hệ thống campus cho sinh viên đến từ các tỉnh xa Miền Tây...

Chỉ trong vòng 9 năm [1966 – 1975] với công lao xây dựng của hai Viện trưởng tiền nhiệm: GS Phạm Hoàng Hộ, GS Nguyễn Duy Xuân, Viện Đại Học Cần Thơ như một Ngọn Hải đăng Miền Tây, trở thành một trung tâm đào tạo và nghiên cứu khoa học, đặc biệt bước đầu ưu tiên phát triển hai lãnh vực Sư phạm và Nông nghiệp, vững vàng sánh bước với các Viện Đại học lâu đời khác của Miền Nam, đóng góp cho sự thăng tiến của vùng ĐBSCL...

 Chỉ mấy ngày trước biến cố 30 tháng 4, 1975, cũng như GS Phạm Hoàng Hộ, GS Nguyễn Duy Xuân như một trí thức dấn thân, quyết định ở lại và giữa cảnh dầu sôi lửa bỏng, ông vẫn can đảm nhận chức Tổng trưởng Bộ Văn hóa Giáo dục cuối cùng của Việt Nam Cộng Hòa. Giữ chức vụ đó chưa đầy một tuần lễ thì chính quyền Miền Nam xụp đổ, TT Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng.

 GS Nguyễn Duy Xuân bị đưa vào trại tù cải tạo, sau đó bị đưa ra Bắcđã chết trong tù cải tạo Hà Nam Ninh ngày 10 tháng 11 năm 1986 trong đói khát và bệnh tật không thuốc men. Xác của ông được vùi nông trong nghĩa địa tù cải tạo trên triền núi phía sau trại tù Ba Sao.

Tôi đã có lần nhìn thấy tấm ảnh chụp bia thờ 626 linh hồn tử vong (từ năm 1975 đến năm 1988) của trại tù này, trên trang web của blogger Phạm Thanh Nghiên.

Có lẽ tên tuổi của giáo sư Nguyễn Duy Xuân cũng được ghi trên tấm bia này vì ông từ trần vào năm 1986, thời điểm mà giới truyền thông nhà nước vẫn xưng tụng (không tiếc lời) về sự “dũng cảm nhìn vào sự thực” và “quyết tâm đổi mới của ĐCSVN.

Nếu “dũng cảm nhìn vào sự thực” thì đây chỉ là sự quyết tâm “bẻ lái con tầu đất nước” theo hướng Trung Nam Hải – như nhận xét và cảnh báo của blogger Trần Huỳnh Duy Thức:

Trung Quốc và Việt Nam tạo ra một phiên bản khác về sự vi phạm tính toàn vẹn của các quyền con người. Hai nước này đã thừa nhận quyền kinh tế cho người dân nhưng vẫn tước đoạt không khoan nhượng quyền chính trị của họ, gây nên một kiểu tự do què quặt khác. Mặc dù mô hình này có thể tạo nên sự tiến bộ kinh tế và các thành tích ấn tượng về xóa đói giảm nghèo, nhưng nó cũng đồng thời nuôi dưỡng bất bình và suy thoái xã hội rồi nhốt chúng lại.

Khi sự trầm trọng này trở nên mục rỗng thì nó sẽ dẫn tới việc bộ máy chính trị tự dân chủ hóa hoặc sẽ kết thúc trong sụp đổ toàn diện về kinh tế, xã hội, chính trị và một chế độ bị lật nhào. Đây là tiến trình tất yếu vì nó phá vỡ sự toàn vẹn của các quyền con người vốn thuộc về luật của Tạo hóa. Dưới tác động của toàn cầu hóa và xã hội Internet, tiến trình này sẽ diễn biến rất nhanh, nhanh hơn đã từng chứng kiến trong thời gian chiến tranh lạnh dẫn đến sự tan rã của hệ thống Đông Âu và Liên Xô.

Lời cảnh báo này, tiếc thay, đã bị những người đứng đầu chế độ hiện hành coi như là một “lời nguyền” hay “trù ẻo.” Tuy mang tiếng là theo chủ nghĩa duy vật nhưng họ lại là những kẻ rất dị đoan. Vốn bệnh tật nên họ sợ “tiếng cú,” và đã vu vạ cho Trần Huỳnh Duy Thức đủ loại tội danh (trộm cắp cước điện thoại, hoạt động chính trị nhằm lật đổ chính quyền) cùng một bản án nặng nề –16 năm tù và 5 năm quản chế, vào ngày 20 tháng 1 năm 2010 – qua một phiên toà mà đại diện của Hội Ân Xá Quốc Tế đã mô tả như là “sự nhạo báng công lý.”

Hơn bẩy năm đã trôi qua nhưng chưa bao giờ người tù nhân lương tâm quả cảm này bị công luận lãng quên. Ông vẫn luôn được nhắc đến với rất nhiều trân trọng, qúi mến, cùng quan ngại:

  • BBC (21/01/2010) Người Có Án Nặng Nhất Nói Bị Bức Cung
  • BBC (21/01/2010) Các Nhóm Nhân Quyền Chỉ Trích Bản Án
  • RFI (30/01/2010) Bốn Nhà Bất Đồng Chính Kiến Ở Việt Nam Kháng Án
  • Bauxite VN (14/06/2013) Duy Thức Đã Không Ngủ Suốt 10 Ngày Biệt Giam
  • RFA (15/10/2013) Trần Huỳnh Duy Thức Được Vinh Danh Giải Nhân Quyền
  • RFA (07/05/2016) Tù Nhân Trần Huỳnh Duy Thức Bị Chuyển Trại Giam
  • BBC (17/05/2016) Ông Trần Huỳnh Duy Thức Sẽ Tuyệt Thực
  • Ba Sàm (28/05/2016) Trí Thức Tuyệt Thực Cùng Trần Huỳnh Duy Thức
  • VOA (31/01/2017) Ông Thức Nhất Quyết Không Lưu Vong

Tôi chưa bao có cái hân hạnh được giao tiếp với ông Trần Huỳnh Duy Thức. Tôi chỉ được biết người tù nhân lương tâm bất khuất này qua công luận. Và công luận thì đã vạch rõ sự ác độc và tính man rợ của những kẻ đứng đầu chế độ công an trị hiện hành. Họ đã gây ra không biết bao nhiêu là cái chết đớn đau và oan khuất:

Những người bị giết đều là những tinh hoa, là danh sĩ đạo cao đức trọng, yêu nước thương dân, có thành tựu văn hóa sáng giá cống hiến cho nền văn hiến nước nhà. Họ chết mỗi người mỗi cách đau xót và hàm oan: Nhà văn Lan Khai bị xô xuống vực, văn hào Ngô Tất Tố bị bức cho treo cổ tự vẫn, Khái Hưng bị bỏ rọ trắn sông, Phạm Quỳnh đối thủ đáng gờm của thực dân Pháp bị xử tử, Tạ Thu Thâu nhà yêu nước lớn bị tử bắn; nàng thơ nữ sĩ Thu Hồng bị bắn lén từ sau lưng; Nhượng Tống dịch giả tài hoa số 1 bị ám sát; Dương Quảng Hàm vị giáo sư đáng kính ra khỏi nhà đi mãi không về; vị bồ tát Thiều Chửubị bức hại nhảy xuống sông tự tận…

Đó là tất cả sự thực về những cái chết tức tưởi oan khuất của các nhà văn, nhân sĩ mà bọn gieo ác vẫn sống nhởn nhơ trên pháp luật với bộ mặt người lương thiện! Nguyên tắc bất di bất dịch nằm trong ý thức hệ tư tưởng của những kẻ sát nhân lương thiện này là: yêu nước và chính kiến là độc quyền của tao, mày không đi với tao, mày là kẻ thù của tao. Đã là kẻ thù thì mày không có quyền tồn tại!  (“Thái Doãn Hiểu – Những Cái Chết Tức Tưởi Của Nhà Văn, Chuyện Bây Giờ Mới Kể”).

Phạm Quỳnh, Ngô Tất Tố, Khái Hưng, Dương Quảng Hàm sinh vào cuối thế kỷ XIX. Lan Khai, Thu Hồng, Nhượng Tống, Nguyễn Duy Xuân sinh vào đầu thế kỷ XX. Kể từ khi cướp được quyền bính đến nay, những người cộng sản Việt Nam đã giết chết bao nhiêu là anh tài và nhân sĩ (thuộc mấy thế hệ kế tiếp nhau) rồi?

Chúng ta bắt buộc phải luôn quan ngại (và canh thức) về sinh mệnh của Trần Huỳnh Duy Thức, cùng hàng trăm tù nhân lương tâm khác, đang nằm trong vòng tay của cường quyền và bạo lực!

Ân Xá Quốc Tế: Việt Nam tiếp tục vi phạm nhân quyền

Thanh Trúc, phóng viên RFA
2017-02-24
Bức ảnh về nhân quyền Việt Nam trên trang web của Ân Xá Quốc Tế.

Bức ảnh về nhân quyền Việt Nam trên trang web của Ân Xá Quốc Tế.

Photo courtesy of amnesty.org
Amnesty International Ân Xá Quốc Tế vừa công bố phúc trình thường niên về tình hình nhân quyền trên toàn thế giới, qua đó chỉ trích Việt Nam ngược đã tù nhân lương tâm, sách nhiễu, bắt bớ và tù đày những tiếng nói ôn hòa vì quyền con người.

Sử dụng luật lệ mơ hồ

Tại Việt Nam những người lên tiếng ôn hòa nhằm bênh vực quyền con người hay chỉ trích chính phủ đều là đối tượng bị đối xử bằng những biện pháp phi luật lệ như sách nhiễu, bắt giữ và tù tội.

Việt Nam sử dụng luật lệ mơ hồ về an ninh trong mục đích hình sự hóa và trấn áp quyền tự do phát biểu ý kiến của cá nhân hay các tổ chức xã hội dân sự, việc các nhà hoạt động hay giới i bất đồng chính kiến bị tấn công là chuyện thường xuyên xảy ra.

Đó là những điểm chính mở đầu phần phúc trình về Việt Nam mà Ân Xá Quốc Tế Amnesty International công bố hôm thứ Tư vừa qua. Từ trụ sở London, thủ đô nước Anh, phát ngôn nhân phân bang Châu Á của Amnesty International, ông Omar Waraich:

Nhà cầm quyền Việt Nam tiếp tục áp dụng  những ngôn từ và luật lệ mơ hồ về  an ninh quốc gia của Bộ Luật Hình Sự 1999 để buộc tội những người hoạt động ôn hòa, điển hình như Điều 258 Bộ Luật Hình Sự về tội gọi là lợi dụng quyền tự do dân chủ để xâm phạm lợi ích nhà nước, Điều 88 về tội tuyên truyền chống nhà nước, Điều 79 về tội âm mưu lật đổ chính phủ…

Điều chúng tôi thấy là những luật lệ này của Việt Nam không xứng hợp với  tiêu chuẩn quốc tế về nhân quyền. Thí dụ hồi năm ngoái 7 nhà hoạt động lên tiếng phê bình chính quyền một cách ôn hòa đã bị tấn công hay bị bắt giữ với án tù nhiều năm.

Đó là những người như blogger Anh Ba Sàm và người cộng sự Nguyễn Thị Minh Thúy,  luật sư nhân quyền Nguyễn Văn Đài và người công sự Lê Thu Hà, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh tức blogger Mẹ Nấm, Trần Thị Hồng vợ mục sư bị tù Nguyễn Công Chính…,

Ngược đãi cả thân nhân

b68af97c-7b21-468f-b78c-bc8d54c00a0d.-400.jpg
Đinh Nguyên Kha (trái) và Nguyễn Phương Uyên trước tòa hôm 17/5/2013. Nguyễn Phương Uyên đã ra tù, Đinh Nguyên Kha hiện đang bị ngược đãi trong tù. AFP photo

Ngoài những nhà hoạt động bị theo dõi sát sách nhiễu hoặc đã bị bắt vào tù, báo cáo của Ân Xá Quốc Tế còn nêu rõ không chỉ người ngồi tù bị ngược đãi mà ngay cả thân nhân của họ ở bên ngoài cũng thường xuyên bị khủng bó và bị hành hung.

Điều này được bà Trần Thị Hồng, vợ mục sư Nguyễn Công Chính, trình bày trong lần nói chuyện gần đây nhất với RFA như sau:

Ngày 10 tháng Hai vừa qua tôi đi thăm ông Nguyễn Công Chính tại trại giam Xuân Lộc tỉnh Đồng Nai. Khi chuyển đến trại giam Xuân Lộc thì ông bị biệt giam cách ly từ đó đến giờ luôn. Trong điều kiện cách ly như vậy thì vậy thì tay chân ông bị sung phù và bịnh tình ông thì càng ngày  càng nặng. Bởi vì 2 tháng tôi mới được thăm một lần và mỗi lần như vậy thì thấy sức khỏe của ông càng ngày càng suy yếu đi. Thưa nhất là bênh huyết áp rồi bịnh viêm xoang mũi cấp tính nữa, ông lại bị đau bao tử và bị khớp nữa. Khi chuyển đến Xuân Lộc, Đồng Nai và bị biệt giam thì họ không cho ông dùng thuốc đặc trị, trong môi trường giam giữ kín như vậy thì bịnh càng nặng thêm.

Điều chúng tôi thấy là những luật lệ này của Việt Nam không xứng hợp với  tiêu chuẩn quốc tế về nhân quyền.
– Ông Omar Waraich

Bà cũng trình bày về tình cảnh bị đe dọa khủng bố phải gánh chịu:

Trước khi ông mục sư chính bị bắt thì lực lượng an ninh tỉnh Gia Lai đã bố ráp, canh giữ, chận đường đánh đập, cản trở ông đi giảng đạo. Nó kéo dài rất nhiều năm đến khi ông bị bắt thì bản thân tôi là vợ luôn chịu sự đàn áp của công an tỉnh Gia Lai. Họ đã đánh đập hành hạ tôi rất nhiều, mẹ con tôi bị giam giữ trong chính ngôi nhà của mình. Gần đây nhất, sau khi tôi đi gặp phái đoàn đặc trách về tự do tôn giáo năm 2016 thì những người tự xưng là công an đã hành hạ đánh đập tôi rất dã man trong những lần khẩu cung. Những người này xưng là công an iuy nhiên họ không mặc sắc phục, mình cũng không nhận diện ra họ là công an hay côn đồ nữa.

Về trường hợp Đinh Nguyên Kha mà Amnesty International có nhắc đến, từ Việt Nam bà Kim Liên là mẹ tù nhân lương tâm Đinh Nguyên Kha nói rằng chuyện con trai bà và những người đồng tù với anh bị ngược đãi là có thực. Ông Omar Waraich nói:

Mới hôm 20 tháng Hai đây thì Ân Xá Quốc Tế cũng đã lên tiếng yêu cầu chính phủ Việt Nam trả tự do vô điều kiện cho tù nhân chính trị trẻ tuổi Đinh Nguyên Kha đang bị ngược đãi trong nhà tù Xuyên Mộc ở Bà Rịa, Vũng Tàu.

Vẫn theo Amnesty International, những biện pháp thô bạo như hành hung, đánh đập còn được nhà cầm quyền Việt Nam áp dụng để đối phó với những cuộc biểu tình mà người dân tổ chức, phản đối nhà máy gang thép Formosa đã gây ô nhiễm môi trường khiến cuộc sống của họ bị ảnh hưởng nặng.  

Ân Xá Quốc Tế tiếp tục nuôi dưỡng niềm hy vộng, ông Omar Waraich khẳng định, rằng chẳng chóng thì chấy Việt Nam phải cải thiện phải thay đổi cách thế cư xử với người bất đồng chính kiến trong nước của họ.

Phải hy vọng và hãy nhìn vào Miến Điện để thấy Việt Nam không phải một ngoại lệ, ông nhấn mạnh, từ một thế chế độc tài toàn trị nhiều chục năm mà cuối cùng dưới áp lực bền bỉ của quốc tế họ đã phải canh tân phải xoay chuyển để tồn tại. Và dù như vấn đề nhân quyền của Miến Điện chưa được như mong đợi của thế giới nhưng ít ra nó cũng cho thấy  áp lực từ những tổ chức như Amnesty International phần nào đã mang lại kết quả như thế.

TUYÊN BỐ CHUNG CỦA XÃ HỘI DÂN SỰ ĐỘC LẬP VIỆT NAM GỬI EU

From facebook:  Hoang Le Thanh
TUYÊN BỐ CHUNG CỦA XÃ HỘI DÂN SỰ ĐỘC LẬP VIỆT NAM GỬI EU

Ngày 23/2, đại diện của 11 tổ chức xã hội dân sự độc lập đã gặp gỡ phái đoàn dân biểu của Nghị viện châu Âu trong chuyến làm việc của Nghị viện để tìm hiểu về tình hình nhân quyền Việt Nam, trước khi có thể phê chuẩn Hiệp định Thương mại Tự do EU-Việt Nam.

11 tổ chức, trong đó có Con Đường Việt Nam, Green Trees, Nhật Ký Yêu Nước, Hội Nhà báo Độc lập, NXB Trẻ Hà Nội, đã cùng ra một tuyên bố chung đánh giá về nhân quyền ở Việt Nam trong 5 năm qua. Tuyên bố gồm có 30 điều khoản đánh giá và 4 kiến nghị.

Theo đó, mặc dù có đạt một số thành tích về xóa đói giảm nghèo, nhưng Việt Nam vẫn là một chính thể độc đảng, quyền con người bị vi phạm trầm trọng và trên diện rộng, đặc biệt là các quyền tự do ngôn luận, hiệp hội, tụ tập ôn hòa, và tự do tôn giáo, tín ngưỡng.

Bản tuyên bố nêu rõ những biện pháp mà chính quyền dùng để trấn áp tự do ngôn luận và báo chí ở Việt Nam:

1. Duy trì hệ thống thẻ nhà báo do nhà nước cấp phát, để không công nhận nhà báo độc lập, từ đây mở đường cho việc hạn chế quyền tiếp cận thông tin, thậm chí đánh đập, hành hung người làm báo;

2. Duy trì hệ thống cơ quan tuyên giáo các cấp từ trung ương tới địa phương để kiểm soát chặt chẽ nội dung của báo chí;

3. Phát triển đội ngũ dư luận viên để công khai tấn công vào tự do ngôn luận, mạ lị, bôi nhọ các tiếng nói phản biện, song song với ca ngợi chính sách của nhà nước…

Điều 18 của Tuyên bố chung xác định lực lượng an ninh đã và đang rất tích cực gây chia rẽ giữa các tổ chức xã hội dân sự có giấy phép và khối xã hội dân sự độc lập.

Điều 19 nêu rõ việc hàng chục năm qua, công dân Việt Nam vẫn phải khai báo thông tin về “dân tộc” và “tôn giáo” trong giấy tờ tùy thân, và điều này cấu thành một sự vi phạm nhân quyền với tính chất kỳ thị.

Trong phần kiến nghị, những tổ chức ra tuyên bố chung yêu cầu:

– Hiệp định Thương mại Tự do EU-Việt Nam phải có những điều khoản về nhân quyền, được xác định rõ ràng và có tính ràng buộc;

– Ủy ban châu Âu phải tiến hành báo cáo đánh giá tác động nhân quyền, song song với Hiệp định;

– Sau khi Hiệp định được phê chuẩn, Ủy ban châu Âu phải xem xét các biện pháp thích hợp để đảm bảo rằng Chính phủ Việt Nam tuân thủ các cam kết và nghĩa vụ nhân quyền của mình;

– Phải có cơ chế kiểm định, đánh giá về nhân quyền; cơ chế này phải khuyến khích và tạo điều kiện cho khối xã hội dân sự độc lập tham gia.

“Quyền con người căn bản vẫn tiếp tục bị vi phạm tràn lan ở Việt Nam, đi kèm với bạo lực được bảo kê và trấn áp chính trị. Tất yếu điều này làm suy giảm sự thịnh vượng của người dân Việt Nam và về dài hạn, ngăn cản sự phát triển bền vững của đất nước” – Tuyên bố chung khẳng định.

Nguồn: FB Pham Doan Trang

Ảnh 1: Đối thoại giữa một số tổ chức Xã hội Dân sự Việt Nam với Phái đoàn Tiểu ban Nhân quyền Nghị viện Châu Âu do Chủ tịch Tiểu ban, Nghị sĩ Pier Antonio Panzeri (Ảnh 3) chủ trì.

Ảnh 2: Bản chụp văn bản TUYÊN BỐ CHUNG CỦA XÃ HỘI DÂN SỰ ĐỘC LẬP VIỆT NAM GỬI EU.

Ảnh 3: Ông Pier Antonio Panzeri – Chủ tịch Tiểu ban của Nghị viện châu Âu về Nhân Quyền – phát biểu trong một cuộc họp báo tại Hà Nội vào ngày 23 tháng 2, năm 2017 (Ảnh: AFP/Hoang Dinh Nam).

Ông Pier Antonio Panzeri nhấn mạnh:

– Không cải thiện nhân quyền thì không giao thương.

– “Nếu điều kiện (nhân quyền) không được đáp ứng, thì điều đó sẽ là rất khó khăn để chấp nhận các thỏa thuận thương mại tự do (với Việt Nam)”.

Image may contain: 12 people, indoor
No automatic alt text available.
Image may contain: 1 person, text and closeup

Sắp xét xử vụ án Oceanbank

Sắp xét xử vụ án Oceanbank

2017-02-24
Giao dịch tại ngân hàng Oceanbank.

Giao dịch tại ngân hàng Oceanbank.

Photo courtesy of baophapluat
Đại án kinh tế xảy ra tại Ngân hàng Thương Mại Cổ Phần Đại Dương- Oceanbank, sẽ được Tòa án Hà Nội đưa ra xét xử vào ngày 27 tháng 2 tới đây.

Tin cho biết trong vụ án này có gần 600 đương sự bị triệu tập vì có cáo buộc liên quan. Sẽ có 40 luật sư tham gia tranh tụng tại tòa và bào chữa cho 48 bị cáo. Tin cũng nói dự kiến phiên xử sẽ kéo dài trong vòng 1 tháng.

Nhân vật đứng đầu trong vụ án này là ông Hà Văn Thắm, cựu chủ tịch Hội đồng Quản trị Oceanbank. Ngoài ra còn có một số lãnh đạo khác của Oceanbank.

Những người phải ra tòa bị cáo buộc các tội danh ‘vi phạm về cho vay trong các hoạt động của các tổ chức tín dụng, lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong khi thi hành công vụ, và cố ý làm trái qui định của nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng.

Theo cáo trạng của Viện kiểm sát Nhân dân tối cao thì ông Hà Văn Thắm đã có hàng loạt hành vi sai phạm như  đã cùng đồng bọn khiến nợ xấu của ngân hàng này đến thời điểm 31/3/2014 tăng đến 15.000 tỷ đồng, lỗ hơn 10.000 tỷ đồng.

Năm 2012 ông Thắm là một đại gia nổi tiếng trên sàn chứng khoán và đứng thứ 8 trong danh sách những người giàu nhất thời điểm bấy giờ, với tổng tài sản lên đến hơn 1.800 tỷ đồng.

Vào ngày 22 tháng 2 vừa qua tòa Hà Nội cũng vừa tuyên án tử hình với hai bị cáo Giang Kim Đạt và Trần Văn Liêm trong vụ án tham ô tài sản tại Vinashinlines.

Chết trong đồn công an bao giờ được nhận xác?

Chết trong đồn công an bao giờ được nhận xác?

Hòa Ái, phóng viên RFA
2017-02-24
Bà Nguyễn Thị Ái đầm đìa nước mắt ôm di ảnh con trai, anh Phạm Ngọc Nhung.

Bà Nguyễn Thị Ái đầm đìa nước mắt ôm di ảnh con trai, anh Phạm Ngọc Nhung.

RFA photo

Những ngày vừa qua trên các trang mạng xã hội, hình ảnh một bà mẹ ôm di ảnh của con trai bị chết trong đồn công an, kêu gọi cộng đồng giúp đỡ vì những lá đơn gửi đến các cơ quan chức năng liên quan cái chết khuất tất của con bà chỉ được hồi đáp bằng sự im lặng.

Chết không báo gia đình

“Cháu bị bắt ngày 15 tháng 1 năm 2017. Khi bị bắt thì con trai tôi đang khỏe mạnh mà 2 ngày sau bị chết trong đồn công an.”

Bà Nguyễn Thị Ái kể về cái chết của người con trai duy nhất, Phạm Ngọc Nhung, 26 tuổi, nhân viên kỹ thuật của trường Cao đẳng Kinh tế Thành phố Hồ Chí Minh, như thế. Bà Ái nói trong nước mắt rằng bà nhận được tin dữ từ Công an Phường Cầu Ông Lãnh, Quận 1 thông báo vào ngày 18 tháng 1 năm 2017.

Anh Phạm Ngọc Nhung bị bắt giữ tại đồn Công an Phường Cầu Ông Lãnh vào sáng ngày 15 tháng 1, do bị tình nghi về tội đánh nhau với người khác. Đến sáng hôm sau, anh Nhung bị nôn mửa và tiểu ra quần và ngất xỉu. Người bị bắt giữ cùng vụ việc, tên Lâm, đập cửa phòng giam kêu cứu và anh Nhung được đưa đi cấp cứu ở Bệnh viện Sài Gòn. Sau đó, anh Nhung được chuyển qua Bệnh viện 115 và tử vong lúc 22 giờ 50 phút, tối 16 tháng 1.

Cháu bị bắt ngày 15 tháng 1 năm 2017. Khi bị bắt thì con trai tôi đang khỏe mạnh mà 2 ngày sau bị chết trong đồn công an.
– Bà Nguyễn Thị Ái

“Anh em thân hữu cùng các thầy cô với nhà trường đi tìm thì 4 ngày sau công an mới bảo là con tôi bị chết rồi. Người ta đã đem ra nhà xác mổ rồi. Người ta bảo con trai tôi bị chấn thương sọ não.”

Bà Ái được Đại úy Trần Đình Huy cho biết anh Nhung bị chấn thương sọ não do té ngã. Mẹ của anh Nhung thắc mắc sau khi nghe đọc kết quả khám nghiệm tử thi của con trai mình:

“Té ngã thế nào lại chấn thương sọ não mà bị gãy xương quai hàm, bị lõm sọ, bị gãy sườn, trên người có 9 vết thương, chân cẳng đều bị xước hết.”

Bà Ái xin biên bản giám định tử thi của anh Nhung nhưng phía công an yêu cầu phải làm đơn. Tuy nhiên sau hơn một tháng bà vẫn không nhận được biên bản này. Chúng tôi liên lạc với đồn Công An Phường Cầu Ông Lãnh vào sáng ngày 22 tháng 2 và được cho biết:

“Cái đó chị lên trên đội điều tra ngay chổ 73 Yersin. Toàn bộ hồ sơ đã chuyển lên đó hết rồi.”

Vì quá đau lòng trước cái chết đầy uẩn khúc của con trai, bà Ái đã đến rất nhiều cơ quan chức năng có thẩm quyền cầu cứu xem xét trường hợp tử vong của anh Phạm Ngọc Nhung. Thế nhưng, không một cơ quan nào thụ lý đơn giải quyết.

Chưa biết bao giờ nhận xác

Untitled-12-400.jpg
Bà Nguyễn Thị Ái ôm di ảnh con trai, anh Phạm Ngọc Nhung. Bà Nguyễn Thị Ái ôm di ảnh con trai, anh Phạm Ngọc Nhung.

Hơn một tháng sau khi anh Nhung thiệt mạng, hồ sơ và đơn từ được chuyển đến Văn phòng Cơ quan Cảnh sát Điều tra Công an Thành phố Hồ Chí Minh (PC 44) vào ngày 23 tháng 1. Tại đây, bà Ái nhận được câu trả lời về đơn xem xét cho giảo nghiệm tử thi lần thứ hai với sự chứng kiến của người thân, luật sư cùng báo chí:

“Để làm như vậy thì họ bảo phải chờ thêm một thời gian nữa, không biết lâu mau thế nào, có khi một-hai tháng trở lên, khi nào có thì trả lời. Cứ hỏi ‘Có câu trả lời chưa? Thì bảo là ‘Chưa. Có hàng ngàn vụ án chứ có phải một mình con bà đâu’. Con tôi chết giờ nằm ở đó hơn một tháng rồi. Tôi đau lòng lắm!”

Gia đình của nạn nhân Phạm Ngọc Nhung cũng đã làm đơn tố cáo vụ việc gửi đến Cục Điều tra Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao. Đơn thư được thụ lý và tức tốc điều tra vỏn vẹn trong 3 ngày. Vào ngày 20 tháng 1, Cục Điều tra cho biết vụ án không thuộc thẩm quyền xử lý vì Công an Quận 1 bắt được hai hung thủ gây ra cái chết cho anh Nhung.

Hai hung thủ Võ Hữu Tài và Lê Ngọc Thạch bị bắt khẩn cấp vào ngày 20 tháng 1 và được thả liền trong ngày 21 với lý do sau khi xem xét hình ảnh trích xuất từ camera do người dân cung cấp và qua lời khai của hai nghi can cho thấy không có dấu hiệu của hành vi gây ra chấn thương sọ não cho nạn nhân Phạm Ngọc Nhung.

Để làm như vậy thì họ bảo phải chờ thêm một thời gian nữa, không biết lâu mau thế nào, có khi một-hai tháng trở lên, khi nào có thì trả lời.
– Bà Nguyễn Thị Ái

Đáp câu hỏi của RFA về luật pháp quy định như thế nào đối với yêu cầu xin khám nghiệm thử thi lại trong trường hợp gia đình nạn nhân không đồng ý với kết luận giám định, Luật sư Võ An Đôn, từng tham gia vụ án đòi công lý cho nạn nhân Ngô Thanh Kiều ở Phú Yên bị 5 công an dùng nhục hình đến chết, cho biết tùy theo mức độ phức tạp của vụ việc mà thời gian có thể kéo dài từ 1 tuần cho đến 1 tháng hay thậm chí sẽ kéo dài rất lâu:

“Theo luật khi gia đình nạn nhân không đồng ý với kết luận giám định thì có thể khiếu nại lên cấp trên. Luật quy định vậy, nhưng thực tế khó lắm bởi vì bên Giám định của Trung tâm Pháp y của tỉnh, thành phố trực thuộc cấp trên thì cũng vậy thôi, bao che hết. Như trường hợp này mà cố tình kéo dài để gây khó khăn hoặc là cố tình không muốn làm rõ vụ án thì không biết chờ đến khi nào.”

Trong thời gian vụ việc anh Phạm Ngọc Nhung tử vong lúc bị tạm giam tại đồn công an, Bộ Công An Việt Nam lần đầu tiên công bố báo cáo về chống tra tấn kể từ khi Việt Nam ký Công ước Chống tra tấn của Liên Hiệp Quốc hồi năm 2013 và phê chuẩn vào năm 2014. Theo đó, Việt Nam không có nhiều vụ án liên quan đến bức cung, dùng nhục hình và mỗi vụ án phát hiện có bức cung, dùng nhục hình đều được xử lý nghiêm minh.

Về án mạng chết người vừa xảy ra trong gia đình, bà mẹ Nguyễn Thị Ái khẩn thiết van xin cơ quan chức năng nhanh chóng làm rõ nguyên nhân gây ra cho con trai Phạm Ngọc Nhung.

“Tôi đi lên văn phòng ông Đinh La Thăng mà người ta bao bọc bên ngoài, không cho tôi vào. Đi hết chỗ này đến chỗ khác thì người ta cứ bảo đợi chờ mà chờ cái gì nữa…Tôi chỉ biết ôm ảnh con mà khóc. Bây giờ tôi chả biết làm sao cả.

Cho đến giờ này người nhà của anh Nhung vẫn không nhận được xác của anh. Phong tục tập quán người Việt không thể chấp nhận việc trì hoãn này và càng kéo dài nỗi đau thì sự oán hận càng sau thêm trong lòng gia đình nạn nhân bất hạnh.

Văn phòng TGM: Thông báo về việc hiệp thông với những người dân bị đàn áp

20.02.2017

Văn Phòng Tòa Giám Mục Giáo phận Vinh mời gọi toàn thể Quý Cha, Quý Tu Sỹ, Quý Chủng Sinh và cộng đồng Dân Chúa trong toàn Giáo phận thể hiện tình liên đới, nâng đỡ qua việc hiệp thông cầu nguyện cho các nạn nhân được chóng bình phục, nhất là cho công lý sớm được thực thi trên quê hương đất nước Việt Nam và cho những người cầm quyền biết bảo vệ quyền lợi chính đáng của người dân.