Viết để những oan nghiệt như thế này đừng bao giờ lặp lại trên quê hương-Phan Thuý Hà

Ba’o Tieng Dan

25/01/2025

Phan Thuý Hà

Viết để những oan nghiệt như thế này đừng bao giờ lặp lại trên quê hương. Nếu vẫn lặp lại, việc viết chỉ có tác dụng an ủi cho những số phận kiếp người. Viết cho những hồn ma và cả cho người còn sống.Quê tôi, mấy ngôi làng nhỏ, mờ nhạt, bảy mươi năm trước. Hôm nay nhìn lại để suy ngẫm.

_____

Bấy giờ đang mưa lụt, nước dâng lên trắng đục cánh đồng và con đường đi từ làng nọ sang làng kia. Ở Châu Hạ, có mấy gia đình cố nông được chọn ra làm nơi ở cho các ông đội. Mỗi ngày, ông đội và cốt cán đi sang Hương Đồng làm việc phải đi bằng bè. Mùa lụt năm đó nước dâng cao. Nước lụt trắng xóa đồng Cồn Cừa, Cồn Chạo.

Một ông đội cải cách đến từ huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An. Sau buổi đấu tố tại hội quán Hương Đồng, ông đội và hai cốt cán lên bè về nhà bên Châu Hạ.

Ông đội và chị dân quân lên một bè. Hai ông cốt cán lên bè đi trước.

Ông đội quàng tấm nylon che mưa. Loại nylon màu cánh gián này ở làng quê chưa ai có nên người ta nhớ mãi.

Mưa xối xả, gió mạnh. Bè mới lướt được một đoạn đã gặp sự cố. Đầu chiếc sào đẩy bè cắm sâu trong bùn, bị những thân rạ quấn chặt, giữ lại. Ông đội cố sức rút sào lên. Bè trôi nhanh theo gió. Ông đội chới với giữa mặt nước, tấm nylon trùm lên người. Ông đội không biết bơi. Cô dân quân kêu cứu. Hai ông cốt cán quay bè lại thì thấy ông đội đâu nữa.

Hai ngày sau xác ông đội mới được tìm thấy đưa lên bờ.

Ai đã giết ông đội? Đoàn cải cách, cán bộ huyện về làng Châu Hạ họp gấp. Rễ, chuỗi được gọi đến. Ban điều tra vụ án được thành lập.

Hai ông cốt cán đi bè lướt trước bị kết tội đã giết ông đội.

Một trong hai ông cốt cán là người bà con với ông Hóa. Một bà nông dân đứng lên nói: Chính mắt tôi đã nhìn thấy ông Hóa làm cho thật nhọn cái sào tre để bẫy chết ông đội.

Làm cho cái sào thật nhọn để khi sào cắm xuống mắc sâu vào trong bùn không nhấc lên được.

Ô Hóa bị vu cho là chủ mưu vụ giết người.

Người ta dựng lại hiện trường tại con sông làng. Ông đội là hình nộm ngồi trên bè. Hai ông cốt cán diễn cảnh đẩy ông đội rơi xuống bè, nhấn chìm ông đội xuống nước. Nhà báo ở Tỉnh lên chụp ảnh, viết bài.

Ông Hóa là cha tôi.

Cha tôi ngày thường vào rừng lấy măng, lấy nứa. Đợt này mưa lụt nên ở nhà. Cha đang ngồi bên bàn hút thuốc lào thì một đoàn người đến.

Hôm đội về họp phân chia thành phần. Gia đình tôi là “trung nông lớp dưới”. Nghĩa là khá hơn bần nông một chút và dưới mức trung nông. Với xếp thành phần như thế, gia đình tôi ở ngoài cuộc đấu tranh cải cách. Không đi kể khổ, đấu tố ai và cũng không là đối tượng bị đấu tố.

Nhưng xảy ra cái chết của ông đội.

Cha tôi bị bắt.

Nhà tôi chẳng có của cải gì mà tịch thu. Trong bếp có vài cái nồi. Mở vung nồi ra thấy có ít cơm nguội. Là phần cơm chiều mẹ để dành cho tôi nhưng bây giờ là cơm của nông dân. Mỗi người một vốc ăn hết ngay trong bếp. Ngoài vườn có cái sành đựng nước tiểu, họ đổ nước tiểu, lấy sành.

Chúng tôi đến ở dưới mái nhà hoang. Nửa tháng sau, thêm một gia đình cũng bị đuổi ra ở mái nhà bên cạnh. Gia đình tôi bị quy là phản động. Gia đình kia là địa chủ. Hai gia đình địa chủ và phản động ở sát nhau sẽ câu kết tạo sức mạnh chống phá. Gia đình tôi bị đuổi ra ở một căn lều gần ngoài đường tàu.

Tôi đi men theo đường tàu chọt rau má, kiếm lá tàu bay. Mẹ và chị đi bắt cua. Ngày hôm nay đi bắt cua, ngày hôm sau đi chợ. Tôi đang ngủ say thì mẹ thức dậy, con đi ra đầu đường cho mẹ gặp lấy may. Gặp lấy may là trên đường đi chợ không bị dân quân bắt. Đã có lần giỏ cua bị giật khỏi tay mẹ. Họ đổ cua ra bên đường, giẫm nát. Tôi nghe mẹ gọi, bật dậy, vừa đi vừa dụi mắt. Gọi là đường nhưng chỉ là lối đi giữa đồng lên đường tàu. Chờ một lúc chưa thấy mẹ đi ra, tôi ngủ lăn trên bãi cỏ. Tỉnh dậy mặt trời đã lên. Tôi đi vào nhà xem có gì ăn. Hôm thì mẹ để cho củ khoai hoặc đọi ngô, hôm chẳng có gì, nhịn đói chờ mẹ về. Chờ mãi, quá trưa rồi sang chiều, mẹ chưa về, chị cũng chưa về, tôi đói, tôi khóc. Mẹ và chị mỗi người đã xong việc nhưng về đến gần làng thì trốn trong núi, đợi tối mịt, đoán chừng dân quân không chặn nữa thì mới dám về nhà.

Sau mỗi phiên chợ, mẹ dành được một chút tiền, mẹ giấu tiền trong cái bạng tre. Bạng tre là cái ống tre, thông hết các mắt tre, mỗi buổi tối người ta mang vào nhà đi tiểu, sáng mai ra tưới cây, tưới rau hoặc đổ vào cái sành tích lại để dành tưới rau.

Mẹ đi chợ, dân quân đến nhà dỗ dành tôi, hỏi tôi mẹ giấu gạo, giấu tiền ở đâu không, có phải mẹ dắt tiền tiền trên cặp tranh không. Tôi lắc đầu, không phải trên cặp tranh đâu, mẹ giấu trong cái bạng. Họ đổ bạng ra, lấy hết rồi đi.

Tối mẹ về nghe tôi kể lại, mẹ buồn vì con còn dại quá.

Anh trai tôi đi chăn trâu cho một gia đình công giáo ở dưới Phương Mỹ, làng ven sông Ngàn Sâu. Ở Hương Mỹ chuyện đấu tố địa chủ cũng có nhưng không ghê gớm như ở Hương Châu. Anh trai tôi được nhà người ta thương. Khi anh về thăm mẹ, họ gửi cơm nếp, gạo, mắm. Nhận được quà của người giáo dân, đêm hôm mẹ lén lút mang chia cho mấy gia đình cùng cảnh ở lân cận.

Buổi chiều hôm đó mẹ và chị ra đồng chặt sim. Mẹ bị đau bụng. Cơn đau khiến mẹ nằm vật vã giữa đồng sim. Chị dìu mẹ về. Một người đi qua lều ném vào một nắm chè xanh. Chị vò chè đun sôi, rót nước ra cho mẹ một bát. Uống bát nước chè nóng, mẹ thấy ấm bụng, cơn đau dịu bớt.

Sáng hôm sau, chị tôi đi qua ngõ nhà người chị họ, nghe tiếng khóc. Chị lén vào nghe ngóng xảy ra chuyện gì. Thoáng thấy bóng chị, chị họ khóc to. Chú Hóa bị bắn chiều qua rồi.

Chị tôi đưa tay lên bịt miệng lao về nhà.

Chiều qua, khi mẹ tôi đang chặt sim.

Nơi bắn cha tôi là trường cơ bản ở bên Hương Đồng. “Oan quá trời ơi”. Cha kêu lên một tiếng. Một nắm giẻ nhét vào mồm. Cha không kêu chi được nữa.

Phát súng đầu tiên không nổ. Phát thứ hai không nổ.

Thứ ba không nổ.

Chỉnh lại súng. Thay một bà nông dân khác lên bắn. Cha tôi gục xuống. Tràng vỗ tay hoan hô. Có người sợ quá nhắm tịt mắt lại.

Một đoạn dây thừng tròng vào cổ. Xác cha tôi bị kéo đi từ trường cơ bản xuống Bến Nại. Đoạn đường đá lởm chởm sắc nhọn. Đá chọc vào da thịt. Da thịt găm vào mỏm đá sắc. Con mương dài là lối trâu đi ra đồng. Xác cha nằm đó. Trong lối trâu đi. Xác ông Long cũng nằm đó, ông mới bị bắn chết hôm qua.

Trong con mương lối trâu đi. Xác cha tôi và ông Long, hai người làng Châu Hạ. Úp mặt xuống đất.

Chị gái tôi điên dại khi nghe kể lại. Chị lên cơn đau tim. Chị ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ.

Ông Thành, một trong hai ông cốt cán bị đưa ra nhà tù ngoài huyện Thanh Chương. Khi được ra tù, ông Thành mang một cơi trầu xuống gặp mẹ tôi. Ông khóc. Bác tha tội cho con. Con sợ bị bắn nên con khai bác Hóa là chủ mưu.

Ông Thành đã thuật lại cho chúng tôi biết buổi chiều mưa lụt ngày năm đó.

Đội đi rồi, những người tù còn sống về làng. Mẹ con tôi được về vườn cũ, dựng lại nhà. Anh trai tôi không đi ở nữa, anh đi học, hết lớp bảy, anh ra Hà Nội học in tráng phim, khóa học 1964-1967. Năm 1968 anh nhập ngũ đi B. Trên đường hành quân, qua nhà, anh và đoàn quân nghỉ một đêm ở làng, đêm đó anh về nhà, giữa đêm anh gánh cho mẹ đầy chum nước. Sáng sớm anh đi, tôi chạy theo anh một quãng đường, các anh trong đoàn quân bảo em gái về đi, đôi chân tôi vẫn không ngừng được, tôi cứ chạy theo, cho đến con dốc dài, tôi đứng dưới nhìn theo. Mười năm không có tin tức gì về anh. Chiến tranh xong rồi, ba năm sau giấy báo tử đến nhà. Mẹ không đi làm đồng được nữa. Đêm đêm mẹ tôi ngồi bó gối trên giường. Mẹ không tin anh đã chết. Một buổi sáng tôi đi làm đồng về thấy mẹ nằm bất động. Mẹ đã bay cao đi tìm anh.


 

Vinfast và sự ảo tưởng của chế độ cộng sản – Sonnie Tran

Ba’o Nguoi-Viet

January 23, 2025

Sonnie Tran

Báo chí tại Việt Nam, bao gồm cả báo nhà nước lẫn báo tư nhân, gần đây liên tục đăng tải các bài viết về VinFast.

Trước đó, các bài viết thường tập trung vào việc tung hô khả năng tiết kiệm nhiên liệu của xe, tuy nhiên, chiến dịch này dường như không mấy hiệu quả. Vì vậy, tuần qua, chủ đề lại xoay quanh luận điệu “tinh thần dân tộc” đã cũ. Điển hình như bài viết “Ông Phạm Nhật Vượng làm xe điện với tinh thần dân tộc” của Tiến Sĩ Phạm Chi Lan, và “VinFast giúp phá vỡ định kiến về trình độ và năng lực của người Việt” của Tiến Sĩ Nguyễn Sĩ Dũng. Điều đáng bàn chính là cả hai học giả này đều không sở hữu chuyên môn sâu rộng về ngành công nghiệp xe hơi.

Thực tế, dưới sự kiểm soát chặt chẽ của chính phủ, truyền thông trong nước đang che giấu rất nhiều thông tin.

Việt Nam không cần một thương hiệu xe hơi quốc gia

Có một luồng ý kiến cho rằng Việt Nam cần một thương hiệu xe hơi nội địa để thúc đẩy tiến bộ và ứng dụng công nghệ cao. Lập luận này hoàn toàn thiếu cơ sở. Ngành công nghiệp xe hơi vốn nổi tiếng là một lĩnh vực đầy thách thức, với biên lợi nhuận thấp nhưng tính cạnh tranh lại rất cao và đòi hỏi nguồn vốn đầu tư khổng lồ. Đây là một ngành sản xuất đặt gánh nặng lớn lên chuỗi cung ứng. Một nền tảng xe hơi, trước khi được đưa vào sản xuất hàng loạt, phải trải qua hàng thập niên thử nghiệm nghiêm ngặt để bảo đảm an toàn tuyệt đối.

Ngay cả tại Hoa Kỳ, cái nôi của ngành công nghiệp xe hơi, cũng chỉ có số ít các công ty khởi nghiệp xe điện như Tesla và Rivian trụ vững được. Hay tại thị trường xe hơi lớn nhất thế giới là Trung Quốc, những cái tên như Nio, Xpeng, BYD cũng chỉ có thể tồn tại nhờ sự hỗ trợ mạnh mẽ từ chính phủ. Đáng chú ý, BYD, hãng xe điện có doanh thu hàng đầu thế giới, cũng chỉ đạt biên lợi nhuận khoảng 5%, cho thấy mức độ khó khăn và biên lợi nhuận mỏng manh của ngành này.

Các nước G7, cả Canada và Australia đều không sở hữu thương hiệu xe hơi riêng. Gần hơn, sự thất bại của thương hiệu Proton của Malaysia càng minh chứng rõ ràng cho việc ngành công nghiệp xe hơi không hề dễ dàng chinh phục và cũng không phải là chìa khóa vạn năng để thúc đẩy năng lực sản xuất quốc gia. Trong khi đó, hai thị trường xe hơi lớn nhất Đông Nam Á, Thái Lan và Indonesia, đã chọn hướng đi khác, trở thành “Detroit của Đông Nam Á” bằng cách tập trung vào gia công, sản xuất và lắp ráp cho các hãng xe hơi lớn của thế giới trong khu vực. Do đó, không có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy một quốc gia cần phải có thương hiệu xe hơi riêng để phát triển năng lực sản xuất và ứng dụng công nghệ cao. Việt Nam cũng không cần hãng xe hơi quốc gia để phát triển công nghệ cao.

Thế giới hiện nay vận hành theo mô hình kinh tế toàn cầu, tập trung vào chuyên môn hóa và tận dụng lợi thế cạnh tranh. Mỗi quốc gia đều sở hữu những thế mạnh riêng trong lĩnh vực công nghệ cao, như Trung Quốc và Ấn Độ nổi trội với năng lực phần mềm. Nhiều ứng dụng của Trung Quốc trong các lĩnh vực như bản đồ, thương mại điện tử và trí tuệ nhân tạo (AI) hoàn toàn có thể sánh ngang, thậm chí vượt trội hơn so với các sản phẩm phương Tây.

Đối với Việt Nam, công nghệ cao có thể nằm ở lĩnh vực công nghệ thông tin, đặc biệt là AI, nơi sức mạnh trí tuệ đóng vai trò then chốt. Bên cạnh đó, với lợi thế về thổ nhưỡng phì nhiêu ở hạ lưu sông Mekong, khí hậu nhiệt đới phía Nam và cận ôn đới phía Bắc có thể là nền tảng cho ngành nông nghiệp công nghệ cao đầy tiềm năng. Công nghệ sinh học và dược phẩm cũng là những lĩnh vực đáng được cân nhắc cũng như rất nhiều lĩnh vực thiết thực khác.

Suy cho cùng, mục tiêu quan trọng nhất vẫn là xây dựng doanh nghiệp thành công và tạo ra lợi nhuận. Nông nghiệp, trong năm 2023 đã có giá trị xuất khẩu các mặt hàng nông sản chủ lực như gạo, cà phê, hạt điều và rau quả và mang về cho Việt Nam hơn $16 tỷ – một nguồn thu thực tế và đáng kể. Việt Nam hoàn toàn có thể sử dụng nguồn lực này để nhập khẩu xe hơi, rất nhiều xe hơi từ các hãng xe khác nhau với mức giá cạnh tranh. Đây chính là cách sử dụng vốn hiệu quả hơn. Trong khi đó, thị trường xe hơi Việt Nam có sức tiêu thụ quá nhỏ để có thể đạt hoà vốn và làm bệ đỡ cho một hãng xe hơi.

Quan điểm cho rằng Việt Nam cần một thương hiệu xe hơi quốc gia để phát triển và tạo dựng uy tín là thiếu cơ sở thực tiễn, tương tự như việc theo đuổi một thương hiệu điện thoại quốc gia. Nó cũng phản ánh tư duy sai lầm khi coi thường giá trị của các ngành như nông nghiệp hay may mặc. Đây chính là biểu hiện của chủ nghĩa yêu nước và chủ nghĩa dân túy giả tạo được chính quyền cộng sản lan truyền, nhằm che đậy những thất bại mà họ gây ra và đánh lạc hướng sự chú ý của công chúng.

Niềm tự hào dân tộc giả tạo

Cái gọi là “niềm tự hào dân tộc” xung quanh VinFast thực chất được xây dựng trên nền tảng suy nghĩ viển vông của chính phủ, hoàn toàn tách rời khỏi thực tế kinh doanh và chìm đắm trong ảo tưởng. Mặc dù nhiều chuyên gia sớm chỉ ra tính bất khả thi của dự án này, chính phủ và ông Phạm Nhật Vượng vẫn quyết tâm theo đuổi giấc mơ xa vời ấy.

Những chiếc xe VinFast thực chất chỉ là sản phẩm chắp vá từ các studio thiết kế xe hơi kém tiếng tăm của Trung Quốc và Tata của Ấn Độ. Thậm chí, phần lớn dây chuyền sản xuất được nhập khẩu từ Trung Quốc, không mang dấu ấn hay đóng góp trí tuệ nào từ đội ngũ Việt Nam, nhưng VinFast lại lên truyền thông khoe rằng tỷ lệ nội địa hoá hơn 60%, trong khi chất lượng kém và phớt lờ những cảnh báo an toàn như chính cựu kỹ sư Hazar Denli đã tiết lộ trên BBC.

Việt Nam đang nằm dưới sự lãnh đạo của một chính phủ cộng sản độc đảng, với những bất cập trong việc kiểm soát tham nhũng. Chính vì vậy, họ luôn tìm kiếm một “chất keo” để gắn kết người dân, và chủ nghĩa yêu nước giả tạo đã trở thành công cụ hữu hiệu, không chỉ ở Việt Nam mà còn trên khắp thế giới. VinFast chính là minh chứng cho ảo tưởng của chính phủ và ông Vượng khi được vận hành theo kiểu phản thị trường đặc trưng của hệ thống cộng sản: đầy rẫy những lời lẽ khoa trương, lừa dối và kiểm duyệt.

Chỉ những người thiếu hiểu biết hoặc những “VinFan” mù quáng mới coi việc VinFast gánh khoản nợ khổng lồ cùng chiến lược tự tiêu thụ nhồi nhét cho GSM là một thành công, bởi họ không được tiếp cận với thông tin tự do để nhận thức được sự thật, ngoại trừ một số ít “VinFan” cố chấp bảo vệ quan điểm của mình. Thành công thực sự phải được định nghĩa bằng sản phẩm chất lượng cũng như hoạt động kinh doanh bền vững và sinh lời. Trong khi đó, xe VinFast lại tồn tại nhiều lỗi, thiếu an toàn, giá cả quá cao, không có khả năng cạnh tranh và trên hết, là một sự lãng phí tài nguyên to lớn của Việt Nam.

Cổ phiếu VinFast (VFS) trên thị trường chứng khoán Mỹ đang trở thành trò cười khi không thu hút được sự quan tâm của các nhà đầu tư tổ chức. Tuy nhiên, nhiều người Việt Nam vẫn ngộ nhận việc niêm yết trên sàn NASDAQ, bằng bất cứ giá nào, là một thành tựu to lớn. Thực tế, ông Phạm Nhật Vượng tham gia cuộc chơi này nhằm mục đích làm giàu cho bản thân, và việc chuyển hướng sang xe điện chỉ là phương tiện để đạt được mục tiêu đó thông qua IPO, đồng thời, có thể rút một phần tài sản ra khỏi Việt Nam.

Tóm lại, VinFast là sản phẩm của ảo tưởng chính phủ khi đặt niềm tin vào những lời hứa viển vông của ông Vượng. Toàn bộ hoạt động của VinFast được vận hành theo mô hình phản thị trường tự do, đặc trưng của hệ thống cộng sản, với những chiến dịch tuyên truyền, tiếp thị cường điệu và kiểm duyệt thông tin, tất cả đều phục vụ cho mục đích làm giàu cá nhân của ông Vượng, người đang nắm giữ 98% cổ phần VinFast.

VinFast không đại diện cho tinh thần Việt Nam. Người Việt chỉ là nạn nhân của hệ thống truyền thông bị kiểm soát chặt chẽ và tư duy cộng sản đã ăn sâu, khiến họ đặt niềm tin mù quáng vào các nhà lãnh đạo mà không hề có sự phản biện hay chất vấn.


 

“Điểm nghẽn của điểm nghẽn” là cơ chế chính trị

Ba’o Tieng Dan

Hồ Phú Bông

20-1-2025

Đêm 3/12/2024 Tổng thống Hàn Quốc Yoon Suk-Yeol ban lệnh thiết quân luật với lý do là quốc hội trong tình huống bị vô hiệu hóa nên công việc điều hành đất nước bị tê liệt.

Ngay trong đêm các đại biểu chống trả lực lượng đang bao vây, trèo rào vào tòa nhà quốc hội tổ chức họp khẩn cấp, phản đối quyết liệt. Lệnh thiết quân luật bị bãi bỏ khoảng 6 tiếng đồng hồ sau đó. Tiếp đến là tổng thống bị luận tội phản loạn, phải từ chức. Bị điều tra nhưng ông vẫn ở trong dinh, không hợp tác, nên Tòa tối cao ban hành lệnh bắt giam.

Ngày đầu lực lượng cảnh sát không thể vào dinh vì người ủng hộ cựu tổng thống biểu tình và đội bảo vệ an ninh quyết ngăn chặn. Lệnh Tòa cho tạm ngưng thi hành. Ngày kế tiếp ban lệnh mới, đội bảo vệ chấp hành. Cảnh sát vào dinh bắt cựu tổng thống, áp tải ra xe chở về nơi tạm giam.

Báo chí theo dõi, đưa tin và hình ảnh chi tiết từng khoảnh khắc.

Sau 48 tiếng, lệnh tạm giam hết hiệu lực, Tòa gia hạn thêm 20 ngày. Cựu tổng thống đang bị thẩm vấn có đội ngũ pháp lý của ông tham dự. Ngày đầu ông giữ quyền yên lặng. Ngày kế lấy lý do sức khỏe ông không tham dự cùng lúc bức tâm thư của ông được phổ biến đến người ủng hộ. Có tin, một người ủng hộ ông tự sát bên ngoài nơi ông bị tạm giam. Cuộc điều tra vẫn đang tiếp tục.

Tóm tắt nội vụ như thế cho thấy, với thể chế dân chủ mọi người đều bình đẳng, người dân được thông tin đầy đủ và căn cứ theo luật pháp để giải quyết vấn đề.

Xin tạm gọi biến cố chính trị nói trên là “chuyện cung đình” của Hàn Quốc. Một số báo tại Việt Nam lấy tin từ báo chí Hàn Quốc, tường thuật khá chi tiết.

Cũng là “chuyện cung đình” tương tự như thế nhưng nhà nước XHCN Việt Nam giải quyết hoàn toàn trái ngược. Đại biểu quốc hội thì im thin thít. Báo chí chỉ đưa tin vắn tắt khi được phép nên người dân vô phương biết sự thật. Hóa ra “chuyện cung đình” Hàn Quốc thì người Việt Nam biết rõ hơn “chuyện cung đình” của chính mình!

Xin dẫn chứng: Hàng loạt đảng viên cộm cán như phó thủ tướng, bộ trưởng bỗng dưng “được” làm đơn xin nghỉ việc hãy tạm để qua một bên. Chỉ nhìn cách đảng “cho thôi các chức vụ” hàng tứ trụ như Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ, hai Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc và Võ Văn Thưởng sẽ thấy rõ “điểm nghẽn của điểm nghẽn”. Dù khi nhấn mạnh về “điểm nghẽn” mục đích của ông Tô Lâm chỉ nói về phát triển kinh tế nhưng, sự thật, tất cả đều do cơ chế chính trị gây ra. Nói cách khác, chính cơ chế XHCN là điểm nghẽn cốt lõi của mọi “điểm nghẽn”.

Cả ba ông Huệ, Phúc và Thưởng đều “được phép” gửi đơn “xin thôi các chức vụ” sau khi bị bộ trưởng công an Tô Lâm phát hiện họ phạm pháp mà không ai biết cụ thể mỗi người bị tội gì. Hoàn toàn không có chuyện đưa ra tòa xét xử ngoài việc đảng chấp thuận đơn mà cũng không hề cho biết chi tiết. Chỉ biết sau đó ông Huệ bị kỷ luật cảnh cáo, còn ông Thưởng (giữ chức chủ tịch nước chỉ mới được một năm) thì đang “chữa bịnh” (?)

Trường hợp ông Nguyễn Xuân Phúc (giữ chức chủ tịch nước được 1 năm 288 ngày) có khác hơn. Là sau khi “được cho thôi các chức vụ” ông được phép tham dự một phiên họp có sự hiện diện của tứ trụ. Tranh thủ cơ may đó ông thanh minh chớp nhoáng: “Gia đình tôi, vợ, các con tôi không tư lợi, tham nhũng liên quan đến Việt Á, chưa bao giờ gặp Giám đốc Việt Á”.

Sau đó Huy Đức (đang bị giam vì tội là “nhà báo chân chính?”) đặt vấn đề: “Họ thực sự cần một ông chủ tịch nước bị truất phế đứng ra thanh minh?” Và “nguyên thủ tham nhũng mà quốc gia bó tay và nhân dân thì chẳng biết đâu là sự thật“ [1].

Nói chung, vì đảng tự viết hiến pháp trao cho mình quyền lãnh đạo toàn diện là nguyên nhân cốt lõi của “điểm nghẽn”. Các chức vụ chủ tịch nước, chủ tịch quốc hội đều do đảng chỉ định trong khi thế giới văn minh họ tôn trọng những chức vụ đó vì do dân bầu. Điển hình là khi ông Tô Lâm, đã là Tổng Bí thư, lại phải “ăn bám” danh nghĩa chủ tịch nước để đủ điều kiện tham dự Đại Hội đồng LHQ, rồi đi thăm thêm vài nước khác trở về mới giao chức chủ tịch nước cho người đương nhiệm.

Gần đây ông Tô Lâm có vài phát ngôn rất thẳng thắn. Ví dụ có bài báo viết Việt Nam đứng hàng thứ “5, 6, 7 và 8 của thế giới về công nghệ thông tin” nghe thật là “vĩ đại” (!) [2]

Ông nhận xét: “Có chăng chỉ là công lao động và sự ô nhiễm môi trường? Số liệu tôi nêu trên được trích dẫn từ báo cáo của lãnh đạo về thành tích của ngành mình. Tôi cứ tự hỏi đây liệu có phải là “ngộ nhận”, là “tự huyễn hoặc”, là “tự ru mình” không).”

Câu nói khác, cũng được cho là của ông Tô Lâm, ngày 9/1/2025, “Những năm 60, Sài Gòn – Tp Hồ Chí Minh là điểm sáng, Hòn ngọc Viễn Đông, Singapore cũng không bằng nhưng giờ đây tốc độ phát triển đã vượt rất xa”.

Sự thật đúng như thế. Hình ảnh Sài Gòn thời đó vẫn có đầy trên internet. Không những thế mà cả Hàn Quốc cũng thua VNCH khá xa. Thế nhưng từ sau khi cộng sản chiếm miền Nam, Sài Gòn bị đổi tên thành Tp Hồ Chí Minh, thì mọi thứ đều đảo lộn. Trong khi đất nước Singapore và Hàn Quốc vươn lên thành hai con rồng kinh tế thì Việt Nam lại tự hào lo “lót ổ cho đại bàng đẻ” để được làm công cho họ (?) Hiện người Việt Nam rất ngưỡng vọng nếu không muốn nói là bái phục họ!

Tại sao Việt Nam bị tụt hậu quá xa về mọi mặt so với họ? “Điểm nghẽn” nào đưa đến lạc hậu nếu không phải là điểm nghẽn về cơ chế chính trị? Vì cơ chế chính trị bao trùm lên tất cả mọi sinh hoạt của xã hội.

Do đó, dù báo chí Việt Nam đang hợp xướng về “kỷ nguyên vươn mình của dân tộc” mà chỉ nghĩ thuần về mặt kinh tế thì, điều chắc chắn đúng, đó là sự “ngộ nhận”, sự “tự huyễn hoặc”, sự “tự ru mình” của chính ông Tô Lâm, vì ông vẫn chưa thấy được “điểm nghẽn” cốt lõi.

“Điểm nghẽn” cốt lõi đó là ngay sau khi trở thành tổng bí thư ông đã vội vã sang Bắc Kinh gặp họ Tập để tái xác nhận phương châm “16 chữ” và tinh thần “4 tốt”. Chấp nhận làm XHCN đàn em, vẫn trung thành trong vòng tay bá quyền phương Bắc để “ổn định chính trị”. Mặt khác lại đón mừng “bọn tư bản bóc lột” vào đầu tư để được làm công nhân “cổ xanh” giá rẻ cho họ!

Nếu thật sự muốn đất nước được vươn mình, sớm trở thành rồng, thành hổ so với thế giới chỉ có con đường duy nhứt là phải từ bỏ độc tài đảng trị. Các chính quyền Nhật, Thái, Đài, Hàn, Sing… đã thành công việc đưa đất nước và dân tộc họ lên tầm cao thế giới chưa phải là điển hình tiêu biểu, là bài học cụ thể cho VN hay sao?

________

Chú thích:

[1] https://www.bbc.com/vietnamese/forum-64529452.amp

[2] https://vietnamnet.vn/doanh-nghiep-cns-hay-tan-dung-the-manh-hao-khi-viet-nam-de-phat-trien-dat-nuoc-2363672.html


 

Qua Cambodia vay tiền đánh bài, ông Yên Bái bị đánh chết thả trôi sông

Ba’o Nguoi-Viet

January 18, 2025

TÂY NINH, Việt Nam (NV) – Nhà chức trách xác nhận danh tính thi thể nam giới thả trôi sông tại thành phố BaVet, tỉnh Svay Riêng, Cambodia, là ông Trương Văn Hoan, 41 tuổi, quê Yên Bái, sống ở tỉnh Bình Dương.

Theo báo Công An Nhân Dân hôm 18 Tháng Giêng, thi thể ông Hoan được phát giác trong tư thế trói hai tay, hai chân hồi đầu Tháng Mười Hai năm ngoái.

Các nghi can trong băng nhóm cho người Việt Nam vay tiền đánh bài tại Cambodia rồi siết nợ hoặc giết chết. (Hình: Công An Nhân Dân)

Hồ sơ của Công An Tỉnh Tây Ninh cho biết, ông Hoan thường xuyên xuất cảnh qua Cambodia đánh bài.

Kết quả điều tra sơ bộ cho hay, ngày 29 Tháng Mười Một cùng năm, ông Hoan sang Cambodia đánh bạc tại casino gần cửa khẩu Thọ Mo, tỉnh Long An, và thua hết số tiền mang theo.

Thông qua một người môi giới, ông Hoan vay 100 triệu đồng ($3,947) của nhóm do Nguyễn Hoàng Long, 31 tuổi, quê Hà Nội, cầm đầu, và được đưa đến casino Mộc Bài đánh bài.

Tại đây, do ông Hoan tiếp tục bị thua hết số tiền đã vay, nhóm của nghi can Long đưa nạn nhân về giam giữ tại khu Titan do người Trung Quốc quản lý, cách casino Mộc Bài khoảng 500 mét.

Sau đó, các nghi can nhận ra ông Hoan là người đang nợ một người trong nhóm 200 triệu đồng ($7,895) chưa trả trước đó.

Ông Hoan bị ép gọi điện thoại về cho vợ để gia đình trả 100 triệu đồng tiền gốc và 20 triệu đồng ($789) tiền lãi nếu không thì ông sẽ bị giết.

Vào sáng 1 Tháng Mười Hai, ông Hoan bỏ trốn nhưng bất thành.

Vì vụ này, nhóm của nghi can Long bị phạt $5,000 với cáo buộc “gây rối” trong khu Titan.

Nhóm này bàn giao nạn nhân đang bị trói, dán miệng bằng băng keo cho một nhóm nghi can người Việt khác tại thành phố Bavet, tỉnh Svay Riêng.

Do ông Hoan chống cự, nghi can Long dùng dao đâm nhiều nhát khiến máu nạn nhân loang đỏ, thấm đẫm cả sàn xe hơi.

Khoảng nửa giờ sau khi đến điểm hẹn, ông Long thiệt mạng.

Sau đó, các nghi can chở thi thể nạn nhân về phía cửa khẩu Tho Mo, rồi vứt xuống sông đoạn qua phường Ba Tì, thành phố Bavet.

Nghi can Ngô Phi Long cầm đầu đường dây. (Hình: Công An Nhân Dân)

Điều tra cái chết của ông này, nhà chức trách phát giác các băng nhóm người Việt Nam hoạt động tại Cambodia chuyên cho các con bạc là đồng hương, vay tiền với lãi suất cao để chơi bài tại casino.

Đến khi thua hết tiền, không có khả năng trả nợ, các con bạc bị băng nhóm này bắt giữ.

Các con bạc bị ép buộc gọi điện thoại cho người thân ở Việt Nam trả tiền chuộc mạng, nếu không sẽ bị tra tấn, thậm chí giết hại và phi tang thi thể.

Bộ Công An Việt Nam tiến hành bắt giữ bảy nghi can, trong số này Ngô Phi Long bị cáo buộc cầm đầu đường dây.

Nghi can Long chỉ đạo đàn em ở gần khu casino Mộc Bài cho vay tiền đánh bài và giám sát các con bạc để bảo đảm thu hồi cả gốc lẫn lãi số tiền vay.

Các con bạc được chỉ định đến đánh bài tại casino Mộc Bài, nếu thắng thì bị băng nhóm của nghi can Long thu 15% tiền “sâu,” nếu thua thì bị đưa về phòng trọ để giữ lại, đe dọa, ép gọi điện thoại cho người thân trả tiền chuộc mạng. (N.H.K) [qd]


 

Trịnh Văn Quyết ‘chung tiền’ mua án tù

Ba’o Nguoi-Viet

January 17, 2025

Thái Thiên Quốc 

Hôm 26 Tháng Mười Hai, 2024, cựu Chủ tịch Tập đoàn FLC Trịnh Văn Quyết xin hoãn phiên tòa phúc thẩm với lý do để điều trị bệnh lao, ho ra máu, viêm gan thận, dạ dày… Có thể đây là kế sách của tập đoàn quan chức Thanh Hóa dùng để kéo dài thời gian “chung tiền,” “hối lộ” nhằm giúp Trịnh Văn Quyết thoát án tù dài.

Trước đó, ông Quyết và hai em gái ruột của ông, là bà Trịnh Thị Minh Huế, Trịnh Thị Thúy Nga cùng 22 bị cáo có đơn kháng cáo, xin giảm nhẹ án tù, miễn hoặc giảm mức bồi thường dân sự.

Đặc biệt, hai em gái của ông Quyết còn thêm đề nghị, tòa an “không yêu cầu bị cáo khắc phục hậu quả” (theo báo Tuổi Trẻ). Không biết đây là chủ ý của ai, ai là người chống lưng cho anh em nhà ông Quyết “cả vú lấp miệng em” lừa đảo, thao túng thị trường chứng khoán nhưng vẫn cả gan đưa ra yêu sách, hay phải chăng anh em ông Quyết nghĩ có tứ trụ chống lưng, nên “rõ ràng là sòng phẳng, mẹ nó, sợ gì”

Chủ tọa Võ Hồng Sơn nói: “Để mở được phiên tòa phúc thẩm, riêng việc đóng dấu, gửi 1,000 công văn, giấy mời cho các thành phần được triệu tập, với nhân sự 5 người, tòa đã mất tới 7 ngày làm việc…”

Như vậy, để mở một phiên tòa đặc biệt liên quan đến các đại án, tập đoàn tham ô hối lộ thì ngân sách nhà nước hay nói cách khác là tiền thuế của dân sẽ bị ném qua cửa sổ hàng trăm triệu đến hàng tỷ đồng.

Trịnh Văn Quyết dựa vào 3 lý do sau để hoãn phiên tòa:

Thứ nhất, sức khỏe bản thân không tốt, đang trong quá trình điều trị bệnh lao ác tính với các triệu chứng ho ra máu, viêm gan, viêm dạ dày… và phải điều trị tích cực.

Thứ hai, các luật sư cần thêm thời gian sao chụp, nghiên cứu hồ sơ. Vụ án này ông Quyết có 7 luật sư bào chữa.

Thứ ba, ông Quyết khẳng định sẽ khắc phục bằng được toàn bộ hậu quả vụ án trong thời gian sớm nhất”.

Ông Quyết còn mạnh miệng nói sẽ sử dụng nguồn tiền hỗ trợ từ người thân và giá trị các tài sản hiện đang bị kê biên, phong tỏa trong vụ án này, là đủ để khắc phục toàn bộ hậu quả.

Ông Quyết đang nhắm tới Nghị quyết 164/2024 của Quốc Hội về thí điểm xử lý vật chứng, tài sản trong quá trình điều tra, truy tố, xét xử một số vụ việc, vụ án hình sự có hiệu lực từ đầu năm 2025.

Phải chăng Nghị quyết 164 là con át chủ bài khiến ông quyết tâm đến cùng để “chung tiền” mua án? Đây là nghị quyết thí điểm trong thời hạn 3 năm, trong đó:

Điều 4 khoản 1 và 2 nêu rõ:

  1. Nghị quyết này có hiệu lực thi hành từ ngày 01 tháng 01 năm 2025 và được thực hiện trong 03 năm, trừ trường hợp Quốc Hội có quyết định khác.
  2. Nghị quyết này không áp dụng đối với vụ việc, vụ án hình sự đã có quyết định xử lý hoặc bản án, quyết định của tòa án có hiệu lực pháp luật trước ngày nghị quyết này có hiệu lực thi hành.

Qua đó cho thấy ông Quyết và tập đoàn quan chức tham nhũng Thanh Hóa bằng mọi giá kéo dài vụ án qua năm 2025, lúc đó hiển nhiên ông sẽ là người đầu tiên hợp pháp và tiên phong cho việc thực hiện thí điểm nghị quyết này.

Trước đó, vào đầu Tháng Tám 2024, TAND TP. Hà Nội đã tuyên phạt ông Quyết 21 năm tù về hai tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản và thao túng thị trường chứng khoán cùng hai em gái của ông là bà Trịnh Thị Minh Huế 14 năm tù và Trịnh Thị Thúy Nga 8 năm tù.

Tập đoàn chân rết của ông Quyết chiếm đoạt bỏ túi số tiền lên tới 3,600 tỉ VNĐ.

Riêng 3 anh em ông Quyết trong vụ án này phải bồi thường cho các nhà đầu tư mua cổ phiếu lên tới 1,700 tỷ VNĐ. Bản thân ông Quyết phải nạp lại hơn 680 tỷ VNĐ cho tòa án, đến nay ông đã “chung” được 600 tỷ VNĐ.

Nếu chung đủ với số tiền tòa án yêu cầu (chỉ còn 80 tỷ VNĐ), ông Quyết sẽ thoát. Đúng là ở Việt Nam và các nước độc tài, “có tiền mua tiên cũng được.” 


 

Vụ Đại Ninh: Trần Văn Hiệp khai ăn hối lộ $165,000 để ‘làm từ thiện’

Ba’o Nguoi-Viet

January 17, 2025

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Quan chức được cho là ăn hối lộ nhiều nhất trong vụ Đại Ninh – bị cáo Trần Văn Hiệp, cựu chủ tịch tỉnh Lâm Đồng – khai trước tòa rằng nhận hối lộ 4.2 tỷ đồng ($165,500) để “làm từ thiện.”

Bị cáo Hiệp cùng với đồng phạm, Trần Đức Quận (cựu bí thư Tỉnh Ủy Lâm Đồng) và Mai Tiến Dũng (cựu bộ trưởng, chủ nhiệm chủ nhiệm Văn Phòng Chính Phủ) là ba gương mặt nhận được nhiều sự chú ý nhất trong phiên tòa xử vụ Đại Ninh.

Bị cáo Trần Văn Hiệp (trái), cựu chủ tịch tỉnh Lâm Đồng, tại phiên tòa. (Hình: Giang Long/Tuổi Trẻ)

Theo báo Tuổi Trẻ hôm 17 Tháng Giêng, số tiền nêu trên được “đại gia” Nguyễn Cao Trí đưa cho bị cáo Hiệp để nhờ ông này “tạo điều kiện” cho dự án Đại Ninh được giãn tiến độ và tiếp tục thực hiện tại tỉnh Lâm Đồng.

Bị cáo Hiệp thừa nhận đã bảy lần gặp bị cáo Trí để nhận quà “cám ơn” tổng cộng 4.2 tỷ đồng.

“Bị cáo giúp đỡ không vì động cơ vụ lợi. Bị cáo cũng không đòi hỏi, vòi vĩnh và có ba lần từ chối nhận tiền, đề nghị anh Trí mang tiền đi làm từ thiện. Bị cáo đã sai lầm nên chịu trách nhiệm,” bị cáo Hiệp nói trước vành móng ngựa.

Bị cáo Hiệp cho hay “chịu nhiều sức ép từ lãnh đạo cấp cao,” cụ thể là từ ông Trần Văn Minh (cựu phó tổng Thanh Tra Chính Phủ, người đã tự tử tại tư gia) trong vụ Đại Ninh.

Đáng nói, tuy khẳng định đã dùng 4.2 tỷ đồng “làm từ thiện” nhưng sau khi bị bắt, bị cáo Hiệp đã nhờ gia đình nộp lại toàn bộ số tiền này để mong được nhẹ tội tại phiên tòa.

Cùng bị cáo buộc ăn hối lộ với bị cáo Hiệp nhưng nhận chỉ một nửa số tiền nêu trên, bị cáo Trần Đức Quận khai rằng “không đòi hỏi, ép buộc doanh nghiệp đưa tiền.”

Bị cáo Trần Đức Quận (trái), cựu bí thư Tỉnh Ủy Lâm Đồng, tại phiên tòa. (Hình: Giang Long/Tuổi Trẻ)

“Mỗi lần lên Lâm Đồng làm việc với Ủy Ban Nhân Dân tỉnh, Trí đều qua phòng tôi chào hỏi đề nghị tạo điều kiện giúp đỡ triển khai dự án Đại Ninh. Nếu ở nhà tôi không cho gặp, nhưng ở cơ quan tôi cho gặp. Bị cáo không đòi hỏi nhưng việc nhận tiền của doanh nghiệp là sai,” bị cáo Quận nói.

Cũng trong vụ án này, theo báo Dân Trí, bị cáo Mai Tiến Dũng thừa nhận được bị cáo Nguyễn Cao Trí đưa hối lộ 200 triệu đồng ($7,881) và “trả giùm” 380 triệu đồng ($14,973) tiền Văn Phòng Chính Phủ mua quà. (N.H.K) [qd]


 

2 vợ chồng sản xuất thuốc chữa bệnh bằng nguyên liệu thức ăn chăn nuôi

Ba’o Nguoi-Viet

January 14, 2025

SÀI GÒN, Việt Nam (NV) – Hôm 14 Tháng Giêng, Công An TP.HCM đã khởi tố, bắt giữ hai vợ chồng bị can Ngô Kim Diệu, giám đốc công ty Kingpharm, và Nguyễn Thị Ngọc Hương, giám đốc công ty Kiến Lâm, cùng 20 người khác về tội “sản xuất, buôn bán hàng giả là thuốc chữa bệnh, thuốc phòng bệnh.”

Báo Thanh Niên dẫn điều tra ban đầu cho biết từ năm 2018 đến nay, hai bị can Diệu, Hương sử dụng tên hai doanh nghiệp là công ty Kingpharm ở quận Bình Tân và công ty Kiến Lâm ở quận 8 để làm bình phong kinh doanh dược phẩm, nhưng thực tế là âm thầm lập kho, xưởng, máy móc để sản xuất các loại Đông y, tân dược giả điều trị các bệnh đau xương khớp, viêm mũi, trĩ, phong ngứa, dạ dày, tim mạch, thần kinh…

Bị can Ngô Kim Diệu (trái) và vợ Nguyễn Thị Ngọc Hương lúc bị bắt. (Hình: VNExpress)

Dù không có chuyên môn về y dược, nhưng hai bị can đã tìm hiểu, mua nguyên liệu Đông y, hoạt chất tân dược có cùng công dụng chữa một số bệnh đem về trộn lẫn, nghiền thành bột rồi dùng máy móc đóng thành viên nang, ép vỉ, đóng lọ thành phẩm.

Cá biệt, có các hoạt chất được nhập cảng, phân phối phục vụ sản xuất thức ăn chăn nuôi, nhưng được bán trôi nổi ra thị trường được bị can Diệu mua về để sản xuất thuốc uống cho con người.

Để giữ bí mật, vợ chồng bị can Diệu thuê các xưởng in ấn bao bì, tem, nhãn; tuyển 16 nhân viên là người thân, họ hàng để sản xuất, quản lý kho nguyên liệu, thành phẩm và tách ra riêng biệt.

Đáng nói, vợ chồng bị can Diệu, Hương không làm giả thương hiệu thuốc nào đang lưu hành trên thị trường Việt Nam mà tự vẽ ra các thương hiệu như Xương Khớp Khắc Tinh, Tỷ Thống An Khang, Xạ Hương Linh Chi Đơn, Ngứa An Khang, An Trĩ Khang, Khang Vị An, Tọa Cốt Thần Kinh Thống… của một công ty “ma” nào đó ở Malaysia, Singapore… để in trên bao bì, nhãn mác nhằm dễ dàng bán ra thị trường cho người bệnh.

Hồi cuối năm ngoái, Phòng Cảnh Sát Điều Tra Tội Phạm Về Kinh Tế, Tham Nhũng, Buôn Lậu và Môi Trường Công An TP.HCM phát hiện có đường dây sản xuất, buôn bán hàng giả là thuốc Đông y kết hợp tân dược.

Vào cuộc điều tra, công an xác định, vợ chồng Diệu, Hương có vai trò cầm đầu.

Sau khi có đủ chứng cứ, Công An TP.HCM lập nhiều tổ công tác đồng loạt ập vào bốn địa điểm là nơi chứa nguyên liệu, hàng giả thành phẩm, bắt vợ chồng Diệu, Hương và những người liên quan.

Một phần tang vật là thuốc giả bị công an thu giữ. (Hình: VNExpress)

Tại hiện trường, công an thu giữ gần 1,200 thùng thuốc thành phẩm và nguyên liệu các loại, trong đó có hơn 56,000 sản phẩm giả (còn lại là hàng chưa thành phẩm); năm hệ thống máy móc để đóng viên nang, ép vỉ, đóng lọ, cán nóng ép miệng túi bao bì… và 1.6 tấn bột để sản xuất viên nén, bao bì, tem mác, các loại…

Nhà chức trách phải dùng 11 xe vận tải mới chở hết số thuốc giả và các tang vật khác.

Công an xác định chỉ trong năm 2024, vợ chồng bị can Diệu, Hương đã sản xuất thuốc Tây giả trị giá hơn 45 tỷ đồng ($1.7 triệu). Trong đó, riêng ba bị can Đỗ Thành Mỹ, 44 tuổi, ở quận 12; Đỗ Thanh Hải, 52 tuổi, ở huyện Bình Chánh; và Nguyễn Mộng Điền, 37 tuổi, quê Trà Vinh, tiêu thụ số thuốc giả trị giá gần 35 tỷ đồng ($1.3 triệu)

Hiện cơ quan hữu trách đang tiếp tục mở rộng vụ án. (Tr.N) [qd]


 

Ảo tưởng giải phóng miền Nam-Tác Giả: Nguyễn Tường Tâm

Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả: Nguyễn Tường Tâm

15/01/2025

 Anh bộ đội trở về nhà ở miền Bắc với món quà búp bê cho con và bóp đầm cho vợ. Ảnh Flickr

Sau khi đất nước thống nhất (năm 1975), có dịp tìm hiểu tinh thần chiến đấu của bộ đội miền Bắc, người ta dễ dàng nhận thấy, mặc dù không phải người bộ đội nào cũng có tin thần hăng say khi được/bị gửi vào chiến trường miền Nam đầy hiểm nguy, nhưng cũng rõ ràng đại đa số những bộ đội đi Nam chiến đấu đều tin tưởng rằng nhân dân miền Nam đói khổ vì bị Mỹ Ngụy kềm kẹp; và họ có tinh thần cao đẹp của những người chiến sĩ đi giải phóng quê hương thực sự. Nhà văn Dương Thu Hương, trong lần trả lời phỏng vấn của Đinh Quang Anh Thái, đã cho biết “khi tham dự cuộc chiến chống Mỹ, tôi nghĩ rằng đây là cuộc chiến chống xâm lược, tôi đã từ bỏ cuộc sống ở hậu phương mà tôi cho là hèn hạ, hoặc đi ra nước ngoài là hèn hạ, để rồi tôi dấn thân vào chốn chông gai như thế.”

Nhưng ngay sau khi chiếm được miền Nam, không hiếm người “chiến sĩ giải phóng” đã thất vọng, và cảm thấy họ bị đảng lừa gạt khi nhìn thấy đường xá to rộng, nhà cao cửa rộng, đời sống sung túc, phong phú và thoải mái của người dân miền Nam. Chỉ vài tuần sau chiến thắng miền Nam, nhà văn Dương Thu Hương khi vào Nam đã nhận định, “Theo tôi, cái mô hình xã hội của cái miền đất bại trận mới chính là mô hình của nền văn minh, và chúng tôi là người trong đội ngũ chiến thắng thì thực ra chúng tôi đã chiến đấu cho một mô hình xã hội man rợ. Và điều đó khiến tôi hết sức cay đắng.” DTH kể tiếp, “xã hội chủ nghĩa hồi đó mỗi năm họ bán cho 5 mét vải. Khi tôi còn thiếu nữ thì cái tuổi thiếu nữ của tôi chỉ được diện toàn cái đồ rách của mẹ tôi. Tại vì có 5 mét vải thì làm sao mà đủ cho một người được. Nhất là trẻ con thì lại chỉ được 4 mét thôi cơ. Mẹ tôi mới được 5 mét. Thì tôi nhớ lúc đó 16, 17 tuổi tôi vẫn còn mặc quần vá bởi vì những cái quần nào mà, mẹ tôi đi dậy học thì phải mặc tử tế rồi, thì tất nhiên chúng tôi thì quần áo chữa đi chữa lại. Tôi cũng không nhớ hình dung là giải phóng tôi vào nhà bác tôi tôi mặc gì. Tôi chỉ biết là mọi người, chắc chắn trước mắt mọi người tôi là một con nhà quê, đen đủi, gầy gò, đại loại là không ra người; đại loại là, nhiều năm đói khổ, nhiều năm ở trong rừng ăn những thứ, nói thật là thức ăn của súc vật. Bởi vì lúc đó chính phủ Việt Nam có bán một thứ sữa mà sau này tất cả mọi người ăn đều bị kiết lỵ; sữa đấy là sữa cho trâu của Ấn độ; trước khi trâu đẻ người ta cho ăn. Thì sau này cả thế hệ của tôi đã bị rất nhiều bệnh là vì ăn những thứ đồ ăn của súc vật. Mà lúc đấy nó là quí lắm vì ít ra nó còn là thực phẩm. Còn bình thường thì rau là rau dại. Còn gạo trong chiến trường thì là gạo chuyển ra gạo tốt. Còn gạo bán cho cán bộ là gạo để lâu rồi. Tóm lại, đó là một thời rất khổ… Nhưng điều mà tôi thấy một cái sự mà không thể nào chấp nhận được là ở miền Nam lúc đó sách bán tứ tung, tất cả mọi nhà đều có television (truyền hình), và có radio, người ta có thể tự do để mà tiếp xúc với tất cả mọi nền văn minh khác. Người ta có thể tự do nghe tất cả các đài báo khác. Và do đó mà trí óc con người, ít nhất, dù là người Việt Nam, tức là cái nền rất thấp, là cái nền xuất phát từ chế độ phong kiến nô lệ, vẫn có thể có điều kiện tiếp xúc với ánh sáng, là các nền văn minh, kiến thức. Trong khi đó thì ở miền Bắc chỉ có một thứ đài được phát ong ỏng trên cái loa công cộng thôi, là được nghe. Còn dân chúng như chúng tôi thì không bao giờ được phép nghe đài nước ngoài.” DTH kể tiếp, “Sách báo cũng vậy. Khi tôi vào miền Nam, tôi mua đến hàng bao nhiêu tạ sách…và tôi đọc như điên và tôi hiểu rằng đây chính là nền văn minh, nơi con người có tự do tiếp xúc với ánh sáng, tiếp xúc mọi thứ thông tin; đó là nền văn minh. Còn xã hội miền Bắc là sao? Là cấm tiệt tất cả những nền văn minh, những nền thông tin khác, để dìm dân chúng trong sự tối tăm và ngu dốt; đó là địa ngục, và đó là một chế độ man rợ… Trong khi đó thì ở miền Bắc, với cái chế độ cộng sản trại lính, người ta phân phối cho mỗi người, ví dụ như học sinh như tôi ấy, một tháng được 1 lạng đường, 1 lạng thịt; mẹ tôi thì 250 gram, hay 2 lạng rưỡi thịt. Tôi nhớ là với cái chế độ ấy con người biến thành súc vật; vì sao? Tất cả tuổi thơ của tôi, ngày nào tôi cũng phải ra đồng. Bởi vì nếu tôi không ra đồng kiếm tôm, kiếm cá, mò cua bắt ốc thì bản thân tôi cũng còi xương. Còn những đứa em tôi và bà ngoại cũng không có gì ăn cả. Bởi vì là một lần mua thịt trong một tháng thôi. Mẹ tôi được 2 lạng rưỡi, trong nhà mỗi người 1 lạng nữa thì tôi phải dậy xếp hàng từ 3 giờ sáng. Rồi số thịt ấy bố tôi bảo mẹ tôi yếu cho nên là phải để mẹ tôi ăn. Thế còn tất cả các bà cháu chỉ trông vào rỏ cua rỏ cá ngoài đồng thôi. Cho nên là khi mà người ta bị đánh vật với miếng ăn thì người ta biến thành con vật. Cho nên nhà nước điều khiển con người bằng sự tối tăm, ngu dốt và sự đói khổ. Và đó là cái vòng luẩn quẩn… Và lúc đó tôi đã bảo rằng chế độ này cần phải bị lật đổ; đấy là ý nghĩ khởi đầu của tôi. Tôi bảo là đây là chế độ lừa đảo, gian manh và cần phải bị lật đổ.”

Trong cuốn hồi ký “Để Gió Cuốn Đi”, nữ ca sĩ xinh đẹp Ái Vân, một người được sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, vào Sài Gòn lần đầu tiên vào đúng dịp 30/04/1975. Thời điểm 1975, Ái Vân mới 19 tuổi, đang là sinh viên năm 2 khoa Thanh Nhạc của Nhạc Viện Hà Nội. Cô kể lại: “Được vào Nam, lại được làm xướng ngôn viên (Miền Bắc gọi là phát thanh viên) cho Đài Truyền Hình Sài Gòn những ngày đầu tiên của hòa bình, còn vinh dự nào hơn. Trước đây cứ nghe nói đồng bào Miền Nam “bị Mỹ ngụy kìm kẹp” khổ lắm, rất cần sự giúp đỡ từ Miền Bắc, cứ hình dung dân Sài Gòn đói khổ lắm. Mới vào Sài Gòn tôi rất ngỡ ngàng. Chỉ cần nhìn cách ăn mặc, trang điểm, đi lại, ăn nói nhẹ nhàng; chỉ cần ra chợ mua gì cũng có câu cảm ơn và túi ni lông đựng đồ đủ biết mình không cùng đẳng cấp văn minh với người ta rồi. Biết mình bị ngộ nhận với thông tin lệch lạc. Theo địa chỉ ba cho từ ngoài Bắc, tôi tìm đến nhà cô Hà Thị Tuyết, ở nhà gọi là cô Cả, là chị lớn của ba. Khi đến thăm cô Cả, cô sinh viên nghèo Ái Vân cũng mang biếu gia đình chút quà từ tiêu chuẩn ăn của mình. Con dâu trưởng của cô Cả hỏi: “Cô mang cho chúng tôi quà gì thế?”  Tôi trịnh trọng vừa mở bọc ni lông vừa nói: “Em biếu gia đình 2 cân gạo ạ, chắc nhà mình cũng đang cần.” Ối giời, cả nhà cười nghiêng ngả: “Giời ạ. Lại mang gạo cứu trợ cho chúng tôi nữa cơ đấy. Khổ thân em.” Rồi chị dắt tôi tới mở thùng gạo to tướng bằng nhựa, bên trong đầy ắp gạo, thứ gạo trắng muốt và thơm phức, nõn nà. Bây giờ tôi mới để ý trong nhà ngoài ti vi, tủ lạnh, còn có máy giặt và nhiều thứ lạ lẫm khác cho thấy một cuộc sống rất tiện nghi, không thể có bất kỳ nhà nào ở Miền Bắc tại thời điểm đấy, dù là nhà ông Thủ Tướng.”

Ở trên là nhận xét, so sánh giữa hai miền Nam-Bắc trong thời chiến của hai nữ nghệ sĩ nổi tiếng nhất miền Bắc thời đó. Nhà văn Nguyễn Quang Lập thì kể, sau 30-4, gia đình ông vào Nam thăm ông bác, được ông bác cho bố ông 20 cây vàng, “hai chục cây vàng đem ra Bắc trả hết nợ nần còn xây được ngôi nhà ngói ba gian hai chái. Sự đổi đời diệu kì.”

Tác giả Trần Hiếu, trong bài “Cảm Ơn Từ Đáy Lòng” viết, “Nhờ có Giải Phóng mới biết được gói bột gặt VISO hòa vào nước để ngâm cho dễ giặt chứ không phải luộc quả bồ hòn để lấy nước giặt hay dùng bánh xà phòng 72% của Liên Xô thâm-xì cứng-ngắc đáp chết chó mèo. Mới biết được dân miền Nam đi xe máy và ô tô nhiều hơn xe đạp. Mới có được những đồ chơi bằng nhựa như búp bê nhắm mở mắt, ô tô, máy bay, chú ếch xanh chạy cót tinh xảo cho trẻ em. Và đặc biệt hơn là mới biết được có cái nhà xí rất hay có thể làm chung cùng nhà tắm và chỉ cần xả nước một cái là sạch sẽ không mùi, chứ không như cái nhà xí lộ thiên đầy ruồi nhặng mà mỗi lần đi đại tiện xong lại phải ra đầu gió đứng 15 phút để gió thổi bớt mùi đi rồi mới dám vào nhà, không thì mọi người lại tưởng mình vừa đi ăn lẩu thập cẩm đó là chưa nói tới cái khoản phải có kỹ năng vò nát tờ giấy vở để nó tơi và mềm ra thì mới có cái mà chùi các bác ạ ! Vì làm chó gì có giấy chuyên dùng cho vấn đề này. Trước 30/4 /1975 ngồi nhà đèn dầu nghe loa phát thanh tuyên truyền các bác miền Nam khổ lắm bị chính quyền dồn vào ấp chiến lược khống chế quyền tự do đi lại rồi bị áp bức đói khổ mà chúng tôi đau lòng và cứ thương các bác miền Nam quá! Té ra chúng tôi ăn khoai sắn nằm ổ rơm hút thuốc lào nghe loa công cộng tối ngủ nóng hết cả bụng lẫn cổ họng lại đi thương các bác ăn cơm thịt bò, cá kho tộ, nằm đệm mút, máy lạnh, xem ti vi, nghe nhạc trữ tình.”
Người ta không thể giải phóng một thành phần dân chúng giầu có sung túc gấp trăm lần mình. Người ta cũng không thể giải phóng thành phần dân chúng có trình độ văn hóa cao gấp chục lần minh. Nhiều thành phần dân chúng sinh sau 1975, nhìn hình ảnh thành phố hiện nay đã tưởng rằng trước 1975, miền Bắc cũng có hình ảnh gần tương tự như vậy và việc giải phóng miền Nam là chính đáng. Không phải đâu, miền Bắc trong chiến tranh chỉ là những căn nhà ổ chuột, sống chen chúc chục hộ gia đình, mỗi người được chỉ tiêu 4 mét vuông, không bếp, không cầu tiêu, nhà tắm riêng. Hai hình ảnh dưới đây do nhà báo quốc tế chụp hình hai anh bộ đội mang về miền Bắc sau chiến tranh những chiến lợi phẩm không giá trị của miền Nam thời đó nhưng đối với miền Bắc là những món quà quí giá chứng tỏ sự chênh lệch giầu nghèo giữa hai miền Nam Bắc, chứng tỏ lý tưởng “chiến tranh giải phóng miền Nam” là điều đảng bịa đặt để thúc đẩy người dân miền Bắc đi vào cuộc chiến vô nghĩa, nếu không muốn nói là phi nghĩa, làm thiệt mạng mấy triệu người dân hai miền trong 20 năm huynh đệ tương tàn, nồi da xáo thịt.

Nguồn: Soldier on the road, back from Saigon, 1976 – Photo by Marc Riboud by manhhai, on Flickr) Anh bộ đội miền Bắc từ Saigon trở về nhà sau chiến tranh, 1976 mang theo các chiến lợi phẩm chứa trong hòm và con búp bê cầm ở tay.


 

Ở Mỹ chỉ cần làm 2 ngày rưởi, còn ở Việt nam phải làm 3 tháng để trả tiền phạt vì vượt đèn đỏ

Ở Mỹ chỉ cần làm 2 ngày rưởi, còn ở Việt nam phải làm 3 tháng để trả tiền phạt vì vượt đèn đỏ

Trong quý đầu tiên của năm 2024, mức lương trung bình hàng tuần của người lao động tại Mỹ là 1.139 USD, theo Cục thống kê lao động Mỹ (BLS).  Điều đó tương đương với thu nhập hàng tháng là 4.935 USD hoặc 59.228 USD mỗi năm.  https://ditruglobal.com/muc-luong-trung-binh-o-my/

Thu nhập bình quân của người lao động là 8,4 triệu đồng …

Aug 25, 2024 — Theo Bộ Lao động – Thương binh và Xã hội, trong 6 tháng đầu năm 2024, thu nhập bình quân của người lao động là 8,4 triệu đồng/tháng, …

Lỗi vượt đèn đỏ ở Mỹ. (từng tiểu bang có mức phạt khác nhau). Cao nhất California, mức phạt cho lỗi này có thể lên đến $490.- trung bình dao động từ 8-12 triệu. Xe máy ôtô như nhau, Mức lương Mỹ trung bình 5.000 đô 1 tháng, tương đương với 110 triệu, Thì người lao động cần làm 2,5 ngày để đóng phạt vì lỗi này

Trong khi ở Việt Nam, sau ngày 1-1-2025 lỗi vượt đèn đỏ của VIỆT NAM là 18-20 triệu (luơng 7 triệu 1 tháng), thì nếu bác nào vi phạm thì phải mất gần 3 tháng lương cho lỗi vượt đèn đỏ


 

Kế hoạch 419A tối mật tấn công vào dân Đồng Tâm?

Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả: Đàn Chim Việt

14/01/2025

Cụ Lê Đình Kình- người bị sát hại trong chiến dịch Đồng Tâm

Trong 3 lần họp báo với giới truyền thông trong nước sau sự kiện hơn 3 nghìn công an đủ các lực lượng tấn công đẫm máu vào Đồng Tâm, thì ông Tô Ân Xô và Lương Tam Quang là 2 quan chức cao cấp của Bộ Công An đã lên tiếng để giải thích điều gì đã xảy ra vào giấc rạng sáng ngày 9 Tháng Một 2020 tại Đồng Tâm.

Ban đầu, một cách đầy chủ quan, họ định một tay che mặt trời khi cho rằng việc tấn công xảy ra tại khu vực Miếu Môn, nơi đang tranh chấp, cách thôn Hoành, Đồng Tâm hơn 2km. Với lý do dân làng đã kéo đến đấy để ngăn cản lực lượng quân đội xây dựng tường rào Miếu Môn.

Sau sự vạch trần của nhiều Facebooker, thì họ đã phải điều chỉnh dần sự gian dối và trong lần họp báo sau cùng, họ đã phải thừa nhận việc tấn công xảy ra tại nhà của gia đình cụ Lê Đình Kinh tại thôn Hoành, Đồng Tâm.

Tuy vậy, họ vẫn cho rằng khi đơn vị chức năng đi băng ngang cổng thôn Hoành, thì dân làng Đồng Tâm đã chủ động tiến ra, dùng hung khí tấn công vào lực lượng công an?!

Với cách thông tin như vậy, họ muốn công chúng tin rằng lực lượng chức năng chỉ thực hiện việc tự vệ và sau đó là truy bắt nhóm dân làng đã vi phạm pháp luật vì chống người thi hành công vụ và gây rối trật tự công cộng mà thôi.

Thông tin này hoàn toàn trái ngược lại với các nhân chứng tại làng Đồng Tâm, kể cả những dân làng bị bắt giữ, rằng dân làng bị lực lượng công an chủ động tấn công khi đang ngủ trong phạm vi nhà cụ Lê Đình Kình.

Vậy thực tế, ai đã chủ động tấn công?

Nếu dân làng chủ động tấn công lực lượng công an, đó là hành vi vi phạm pháp luật một cách hiển nhiên và dĩ nhiên, dân làng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật về hành vi của mình. Nhưng nếu lực lượng công an tấn công cấp tập vào nhà dân bằng súng đạn, pháo sáng, drone không người lái, chó nghiệp vụ? Thì cơ sở pháp lý nào cho phép họ làm việc đó?

Cho đến khi nhóm luật sư tiếp cận với hàng chục nghìn trang hồ sơ vụ án, trong đó, vô tình có 2 lời khai nhắc đến bản kế hoạch tối mật 419A của cơ quan công an, mà có vẻ như đó là bản kế hoạch tấn công vào dân làng Đồng Tâm. Thế nhưng, trong hồ sơ vụ án lại không có lưu bản kế hoạch mật 419A đó.

Thế nên, trước phiên tòa và nhắc lại rất nhiều lần trong phiên tòa, với tư cách người bào chữa, chúng tôi đã yêu cầu tòa án thu thập bản kế hoạch 419A này để xem xét.

Vì lẽ, nếu đây là bản kế hoạch có nội dung tấn công vào dân làng Đồng Tâm, thì rõ ràng, chính lực lượng công an đã thực hiện theo bản kế hoạch để chủ động tấn công vào dân làng Đồng Tâm vào giấc rạng sáng ngày 9 Tháng Một 2020.

.Nhưng nếu bản kế hoạch 419A chỉ có nội dung cho phép lực lượng công an đi tuần tra để bảo đảm trật tự trị an trong tại địa phương và bảo vệ cho việc quân đội xây dựng tường rào Miếu Môn. Thì theo đó, sẽ giúp loại bỏ khả năng lực lượng công an chủ động tấn công và dân làng Đồng Tâm.

.Không chỉ thế, nếu bản kế hoạch được bạch hóa, sẽ còn giúp cho công chúng thấy rõ việc chính quyền điều động lực lượng công an đi vào thôn Hoành có phải là công vụ hay không. Nếu có, phạm vi công vụ là gì, và liệu có bao gồm việc cho phép tiến hành các biện pháp có thể dẫn đến chết đến 4 người hay không?

.Khi làm rõ về những điều nêu trên cũng sẽ làm sáng tỏ là những bị cáo là dân làng Đồng Tâm có chống người thi hành công vụ?

.Trong phiên tòa, hội đồng xét xử đã bác yêu cầu của luật sư đòi thu thập bản kế hoạch 419A này vì 2 lý do: Không cần thiết và đây là văn bản tối mật của ngành công an.

Thật ra, đối với bản kế hoạch 419A này, chỉ có thể đọc nội dung kế hoạch thì mới có thể đánh giá được rằng nó cần thiết phải thu thập hay không? Song song đó, với quy định tố tụng hình sự, thì văn bản tối mật cũng không phải là lý do để từ chối thu thập, làm mất cơ hội xem xét, làm sáng tỏ sự thật của một vụ án tày trời.

.Cuối cùng, cho dù vụ án đã tuyên đến 2 hình phạt tử hình đầy bất công cho các con của ông cụ Lê Đình Kình để khép lại các thủ tục tố tụng. Đồng thời, bản kế hoạch tối mật 419A chưa từng được hé lộ. Thế nhưng, việc tòa án kiên quyết từ chối thu thập và bạch hóa về bản kế hoạch này cũng đã giúp công chúng đoán được nội dung của bản kế hoạch đó. Tất nhiên là bản kế hoạch tấn công vào dân làng Đồng Tâm. Nếu không, sao phải giấu diếm?

Có lẽ, lập kế hoạch với hàng nghìn công an để tấn công vào nhà dân, trên thế giới chắc chỉ có mỗi công an Việt Nam. Đổi lại, với người dân chỉ có vài con dao, gậy gộc và lựu đạp lép để tự vệ, thì lực lượng hùng hậu kia phải bỏ xác đến 3 mạng người…

.DC, ngày 10 Tháng Một 2025

Luật sư Đặng Đình Mạnh


 

‘Một tay cầm khẩu AK, một tay viết luật chết cha đồng bào’-Trần Thế Kỷ 

Ba’o Nguoi-Viet

January 13, 2025

Trần Thế Kỷ 

Nghị định 168, có hiệu lực kể từ ngày 1 Tháng Giêng năm 2025, bị nhiều người dân cho là chỉ làm giàu cho Cảnh Sát Giao Thông (CSGT).

Theo nghị định này, một số lỗi vi phạm bị tăng nhiều lần so với qui định cũ, trong đó có lỗi vượt đèn đỏ và đi ngược chiều. Cụ thể là xe hơi vi phạm hai lỗi này bị phạt từ 18 tới 20 triệu đồng thay vì 4 tới 6 triệu đồng theo qui định cũ. Còn xe gắn máy bị phạt từ 4 tới 6 triệu đồng thay vì vài trăm ngàn như trước đây.

Ghi hình người vi phạm giao thông. (Hình: Báo Thanh Niên)

Nhiều người dân cho rằng với nghị định 168, CSGT phen này trúng mánh, ăn Tết to. Phạt nặng như vầy nên không cho dân quay phim giám sát là hiểu rồi. Chắc Đảng nghĩ tiền, vàng trong dân còn nhiều nên cứ thẳng tay vét. Người nghèo mà lỡ vi phạm thì mệt lắm đây. Đồng lương còm của dân thì không tăng, phạt thì tăng. Chắc phạt nặng để nhà nước ăn bò dát vàng, còn thằng dân ăn cám.

Người dân trách nhà nước không lo nâng cấp đường sá mà chỉ lo phạt cho sướng tay, dân khóc kệ dân. Dân nghèo lo đi làm bằng xe đạp hoặc xe buýt cho chắc cái túi tiền còm. Mà cũng chưa chắc, xe đạp vi phạm vẫn bị phạt như thường. Chỉ ngồi nhà uống nước thay cơm là không lo bị phạt. Mức lương trung bình của người dân Việt Nam chỉ khoảng 7 triệu đồng một tháng, nhưng một lỗi vượt đèn đỏ có thể bị phạt tới 6 triệu đồng. Điều này khiến nhiều người lâm cảnh khốn đốn, trong đó có những người không cố tình vi phạm.

Mặt khác, dù ông Đại Tá Nguyễn Quang Nhật của Cục CSGT khẳng định Luật Trật Tự Và An Toàn Giao Thông không có qui định CSGT được trích lại 85% tiền xử phạt vi phạm giao thông, nhưng thực tế cho thấy điều ngược lại. Đó là Quốc Hội hàng năm đều thông qua nghị quyết về phân bổ ngân sách, qua đó Bộ Công An được sử dụng 85% số tiền từ xử phạt vi phạm giao thông để chi cho các hoạt động đảm bảo an toàn giao thông, trong đó có việc bồi dưỡng cho lực lượng CSGT. Điều này được cho là sẽ khuyến khích CSGT tìm cách xử phạt thật nhiều để tăng thu nhập.

Mà sao nhà nước nổi hứng phạt nặng vậy? Chắc để tăng nguồn thu cho ngân sách vốn bị bọn tham ô làm thất thoát. Nhưng đã thế thì nên giảm biên chế đám công an để khỏi trả lương. Không đâu nhiều công an như ở Việt Nam, ăn lương vô cùng nhiều, mà lương vốn từ tiền dân đóng thuế cho nhà nước. Có báo Đảng nói dân ủng hộ nghị định này. Thật vớ vẩn vì dựa vào đâu mà nói như thế. Dân đâu có điên mà ủng hộ cái nghị định chỉ chăm bẵm túi tiền của dân mà móc. Theo báo Đảng, nghị định 168 ra đời từ việc lấy ý kiến của dân. Nhưng chẳng người dân nào biết gì về cái gọi là “lấy ý kiến” này. Nhà báo nói láo ăn…

Chưa hết, Cục CSGT còn hăm he rằng nếu người vi phạm bỏ xe thì sẽ không được cấp hoặc đổi giấy phép lái xe. Ngoài ra, nếu không có giấy phép lái xe, người vi phạm sẽ bị phạt rất nặng. Dân cho rằng cục này hăm thế là rất bất nhân. Bởi bỏ xe chỉ là chuyện chẳng đặng đừng của dân khi mức phạt cao hơn giá trị xe. Người dân cho rằng mức phạt phải tương ứng với thu nhập bình quân của dân. Và rằng dân không có tiền nộp phạt thì đành bỏ xe cho nhà nước sung công thanh lý. Nhà nước không nên triệt luôn quyền tham gia giao thông của dân. Mặc kệ dân ra sao thì ra, sống sao thì sống thì có đáng là chính quyền “của dân, do dân, vì dân” không?

Đề nghị rằng đã có nghị định 168 thì cũng nên có nghị định 169 qui định bắn bỏ thằng cán bộ nào tham ô từ 1 tỷ đồng trở lên làm ngân sách thâm hụt, khiến nhà nước đẻ ra cái nghị định chó chết này để bù cho sự thâm hụt đó. Tự dưng lại nhớ mầy vần thơ của Bùi Giáng:

Một tay cầm khẩu AK

Một tay viết luật, chết cha đồng bào!


 

Cổ Tích Đời Thường: Cô Gái Xinh Đẹp bỏ thanh xuân cho người đàn ông nằm một chỗ

Phong Bụi 

Cổ Tích Đời Thường: Cô Gái Xinh Đẹp bỏ thanh xuân cho người đàn ông nằm một chỗ

Có những câu chuyện tưởng như chỉ xuất hiện trong cổ tích, nhưng lại xảy ra quanh ta, giản dị và thiêng liêng.

Câu chuyện về chị Thoa, một cô gái trẻ đẹp, đã quyết định gác lại thanh xuân của mình để chăm sóc một chàng trai xa lạ – anh Tuấn – là một câu chuyện như thế.

Chị Thoa, quê ở Đồng Nai, vô tình xem được đoạn video về anh Tuấn, một chàng trai bại liệt nằm bất động ở Tây Ninh. Trong video, anh cất giọng hát yếu ớt nhưng đầy cảm xúc, khiến lòng chị trào dâng một niềm thương xót khó tả. Không chần chừ, chị vượt hơn 100 cây số tìm đến nhà anh.

Khi tận mắt chứng kiến hoàn cảnh của anh – sống lặng lẽ bên người cha già bị tai biến, không người chăm sóc – chị càng không thể quay lưng. Dẫu biết con đường phía trước đầy khó khăn, chị vẫn quyết định gác lại tuổi trẻ của mình, gác lại những dự định cá nhân, để ở bên cạnh anh, làm đôi tay, đôi chân và cả niềm hy vọng cho anh.

Thời điểm ấy, giữa họ chỉ là tình bạn thanh khiết. Nhưng những gì chị làm không phải ai cũng đủ dũng cảm để thực hiện: hy sinh cả thanh xuân, cả tương lai rực rỡ của mình để chăm lo cho một người xa lạ.

Chị đã chứng minh rằng, không phải tất cả tình yêu đều bắt nguồn từ sự lãng mạn, mà có những tình yêu xuất phát từ lòng trắc ẩn, từ ánh sáng trong tâm hồn. Đó là tình yêu không cần đáp lại, chỉ cần biết rằng mình đã làm điều đúng.

Chuyện đời của chị Thoa và anh Tuấn là lời nhắc nhở về sức mạnh của lòng nhân ái, về việc đôi khi, phép màu không đến từ thần thánh, mà đến từ chính trái tim của con người.

Thanh xuân gửi lại

Tuổi xuân chị bỏ sau lưng,

Đổi lấy nụ cười, niềm tin một người.

Dẫu rằng đời lắm chơi vơi,

Tay chị nâng đỡ, giữa trời giông mưa.

Người đời ngợi chị nhân từ,

Mà đâu ai hiểu, nỗi nhọc lòng riêng.

Một đời chăm sóc, dịu hiền,

Chỉ mong người ấy trọn niềm bình an.

Thanh xuân gửi lại thời gian,

Chị mang ánh sáng dịu dàng cho anh.

Một đời, dù ngắn hay dài,

Chỉ cần trọn nghĩa, chẳng hoài tiếc chi.

Phong Bụi