Rộ tin phó Ban Tổ Chức Trung Ương bỏ trốn, các báo ghi ‘bị tạm hoãn xuất cảnh’

Ba’o Nguoi -Viet

September 13, 2025

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Các báo Việt Nam đồng loạt đưa tin ông Đỗ Trọng Hưng, 54 tuổi, phó Ban Tổ Chức Trung Ương, “bị tạm hoãn xuất cảnh,” trong lúc mạng xã hội rộ tin ông này đã “cao chạy xa bay.”

Ông Hưng từng làm bí thư Tỉnh Ủy Thanh Hóa, kế nhiệm ông Trịnh Văn Chiến, người bị kết án 30 tháng tù do có sai phạm liên quan dự án Hạc Thành Tower.

Ông Đỗ Trọng Hưng, phó Ban Tổ Chức Trung Ương, từng làm bí thư Tỉnh Ủy Thanh Hóa. (Hình: Lê Hoàng/VNExpress)

Theo báo VNExpress hôm 13 Tháng Chín, Công An Thanh Hóa áp đặt lệnh cấm xuất cảnh với ông Hưng đến ngày 6 Tháng Giêng, 2026 nhưng chưa công bố sai phạm và cáo buộc cụ thể nhắm vào ông ta.

Trong khi đó, hình chụp văn bản cấm xuất cảnh với ông Hưng rò rỉ trên mạng xã hội hôm 13 Tháng Chín cho thấy ông ta đã bỏ trốn từ hôm 11 Tháng Chín.

Theo văn bản do Công An Thanh Hóa phát đi, ông Hưng “có liên quan trong vụ án do Cơ Quan Cảnh Sát Điều Tra, Công An Thanh Hóa, đang thụ lý điều tra.”

Đáng nói, văn bản nêu trên yêu cầu rằng khi phát giác ông Đỗ Trọng Hưng thì phải “bắt giữ, thông báo ngay cho Cơ Quan Cảnh Sát Điều Tra, Công An Thanh Hóa.”

Chi tiết này cho thấy lệnh cấm xuất cảnh với ông Hưng thực chất là lệnh truy nã.

Vụ cấm xuất cảnh với ông Hưng xảy ra trong lúc hàng loạt giới chức ở tỉnh Thanh Hóa bỗng nhiên “vắng mặt bất thường” hoặc bị bắt.

Một ngày trước, ông Nguyễn Văn Thi, phó chủ tịch thường trực Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh Thanh Hóa, bị bắt, khởi tố với cáo buộc “lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công vụ.”

Ông Thi, cùng với ông Đỗ Minh Tuấn, chủ tịch tỉnh Thanh Hóa, được các báo ở Việt Nam ghi nhận “vắng mặt bất thường” từ vài ngày qua.

Theo báo Tuổi Trẻ hôm 12 Tháng Chín, vào chiều 8 Tháng Chín, ông Nguyễn Văn Thi vẫn hiện diện tại buổi làm việc với đoàn công tác của công ty JERA Energy Việt Nam về tình hình xúc tiến các điều kiện đầu tư dự án nhà máy nhiệt điện khí LNG Nghi Sơn.

Sau cuộc họp này, ông Thi bất ngờ vắng mặt tại trụ sở Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh Thanh Hóa cho đến khi tin ông này bị khởi tố được công bố.

Lệnh cấm xuất cảnh đối với ông Đỗ Trọng Hưng có nêu yêu cầu “bắt giữ.” (Hình: Chụp qua màn hình)

Trong khi đó, ông Đỗ Minh Tuấn vẫn tiếp tục “vắng mặt” trong lúc một số nguồn tin khả tín cho biết ông ta đã bị bắt.

Hôm 11 Tháng Chín, ông Mai Xuân Liêm, một người phó khác của ông Tuấn, được giao điều hành Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh Thanh Hóa. Việc giao quyền cho ông Liêm được giải thích là nhằm “bảo đảm hoạt động của cơ quan hành chính liên tục, không gián đoạn.”

Bản tin của báo VNExpress cho biết, trong số ba người phó của ông Tuấn có ông Lê Đức Giang, hồi Tháng Bảy đã bị bắt, khởi tố với cáo buộc “lợi dụng chức vụ, quyền hạn trong khi thi hành công vụ.” (N.H.K) [qd]


 

CHẠNH LÒNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐƠN ĐỘC, LÊ TỪNG BƯỚC VÌ KHÔNG ĐỦ TIỀN PHẪU THUẬT

Công Tú NguyễnChuyện tuổi Xế Chiều

Cứ khoảng 2 tuần, ông Đỗ Văn Hiền (SN 1971, ngụ tại TP.HCM) lại tập tễnh với đôi nạng gỗ để vào Bệnh viện Lê Văn Thịnh tái khám. Không có tiền phẫu thuật, ông chỉ biết trông chờ vào những toa thuốc giảm đau mà các bác sĩ móc tiền túi hỗ trợ. Ở tuổi ngoài 50, ông Hiền vẫn lủi thủi một mình, khập khiễng đi khám trong nỗi tủi thân.

Ông nhớ lại, một ngày đầu tháng 2/2025, trong lúc leo thang dọn dẹp trần nhà thuê, ông không may trượt ngã. Đau đớn không thể đi lại, ông cắn răng chịu đựng, chỉ dám mua thuốc giảm đau uống cầm chừng. Nửa tháng sau, cơn đau ngày càng dữ dội buộc ông phải bắt xe buýt đến bệnh viện. Tại đây, kết quả chẩn đoán cho thấy ông bị gãy cổ xương đùi phải.

Các bác sĩ cho biết, ông cần phẫu thuật thay khớp háng toàn phần mới mong đi lại được. Nhưng khi nghe đến chi phí dự kiến gần 100 triệu đồng, ông ch*t lặng. “Số tiền ấy tôi làm cả đời cũng chẳng có nổi”, ông ngậm ngùi.

Nhiều năm nay, ông Hiền chỉ kiếm sống bằng nghề dọn nhà thuê, mỗi ngày vất vả lắm cũng chỉ được khoảng 50.000 đồng. Hai chị em già yếu nương tựa nhau qua ngày, chi tiêu tằn tiện vẫn chẳng đủ. Thậm chí, một tấm thẻ bảo hiểm y tế ông cũng không mua nổi. Bởi vậy, chuyện vợ con đối với ông chưa từng dám nghĩ đến: “Nuôi bản thân đã khó, lấy đâu ra sức mà nuôi thêm người khác”, ông thở dài.

Bác sĩ Sơn Hoàng Bảo (Khoa Ngoại Chấn thương, Bệnh viện Lê Văn Thịnh) cho biết, ông Hiền bị ngã dẫn tới gãy hở đầu dưới xương đùi, gần đầu gối. Những ngày đầu nhập viện, ông đã được truyền máu, đặt máy hút áp lực âm (VAC) để kiểm soát nhiễm trùng. Hiện vết thương đã tạm ổn định, đủ điều kiện để tiến hành phẫu thuật.

Thế nhưng, nhắc đến chi phí ca mổ, ông Hiền lại lặng người. Chạy vạy khắp nơi, ông chỉ vay được vỏn vẹn 8 triệu đồng – con số quá nhỏ bé so với chi phí hàng chục triệu đồng sắp tới.

“Nghĩ đến chuyện phẫu thuật mà lòng tôi nặng trĩu, không biết xoay xở ra sao”, ông nghẹn ngào.

Theo: Vietnamnet


 

“MỐI TÌNH MANELI”

Xuyên Sơn·

Nhân 68 năm Hiệp định Genève 1954: “MỐI TÌNH MANELI”

Tú Hoa

  1. “Mối tình Maneli” nghĩa là gì?

Mối liên hệ giao thiệp thương thảo bí mật của em trai cố TT Ngô Đình Diệm là ông Ngô Đình Nhu với CS Hà Nội nhằm thúc đẩy hai miền Nam- Bắc né tránh một cuộc xung đột ý thức hệ chỉ có lợi cho Trung Quốc được giới tình báo Hoa Kỳ tặng cho một cái tên là 

“Mối tình Maneli” (Maneli affair) [đúng ra nên dịch “Sự việc Maneli” hoặc “Bà mối Maneli”].

Trong cuộc thương thảo này, VNCH đồng ý viện trợ kinh tế bao gồm lúa gạo, sản phẩm gia dụng và y tế cho Hà Nội nếu Hà Nội đồng ý tuyên bố đứng trung lập, không gia nhập khối XHCN và cùng với VNCH tham gia liên minh “Các Nước Không Liên Kết” của Ấn Độ.

VNCH cam kết thương mại trao đổi với Bắc Việt và sẽ cố gắng giúp Hà Nội thoát khỏi tình trạng đói kém do đang bị cô lập với thế giới bên ngoài và phải sống bằng viện trợ chu cấp mọi thứ bởi Bắc Kinh để đến nỗi buộc lòng phải đi theo đường lối Đấu Tố của Mao Trạch Đông khiến hai trăm ngàn oan mạng bị giết chỉ trong vài năm.

Hà Nội lưỡng lự trước nước cờ táo bạo này của ông Ngô Đình Nhu vì biết rõ những cam kết mà VNCH đưa ra rất thật lòng dựa trên sự ổn định phát triển kinh tế của miền Nam VN trong suốt gần chín năm sau hiệp nghị Genève 1954.

Khi tình báo Hoa Kỳ liên tục gởi tín hiệu cho Washington biết về “mối tình Maneli”

động trời này của hai anh em ông Diệm, TT Kennedy vô cùng tức giận vì ông cho rằng đây là một sự “phản bội tàn nhẫn”.

Tòa Bạch Ốc từ đó quyết tâm loại bỏ hai anh em ông Diệm ra khỏi quyền lực bằng mọi giá.

Thế nhưng mười năm sau,nước Mỹ lại áp dụng y chang kế sách của ông Nhu,

Henry Kissinger thất hứa với chính phủ Nguyễn Văn Thiệu, đi đêm với Chu Ân Lai làm cho VN mất quần đảo Hoàng Sa và thất thủ hoàn toàn sau đó; dẫn đến cả triệu thường dân Campuchia bị sát hại, trên hai triệu người Việt bị tan nhà nát cửa và tù tội để có được một hòa bình trong nhục nhã.

Đây mới đúng là một sự “phản bội tàn nhẫn” như TT Kennedy đã từng thốt lên trước đó.

  1. Tại sao lại gọi là “mối tình Maneli”?

Maneli là họ của ông Mieczysław Maneli, một người Ba Lan được cho là sinh vào ngày 22-1-1922 tại Miechów và mất vào ngày 9-4-1994 tại New York, Hoa Kỳ. Ông là đại diện cho Ba Lan trong Hội đồng Giám sát Hiệp nghị Genève 1954 về VN,có tên tiếng Anh là “The International Commission for Supervision and Control in Vietnam,” gọi tắt là ICC hay ICSC.

Hội đồng này gồm ba quốc gia, một thuộc thế giới tự do là Canada, một thuộc khối CS là Ba Lan và một thuộc khối Không Liên Kết là Ấn Độ.

Chính phủ CS tại Ba Lan hoàn toàn không có chủ định can thiệp sâu rộng vào nội tình chính trị của VN lúc bấy giờ nhưng vì Hà Nội cần Ba Lan làm cầu nối ngoại giao độc lập khỏi sự kềm tỏa của Trung Quốc để tìm hiểu thêm ý định chiến lược của hai anh em ông Diệm.

Cho nên, Maneli chỉ ráng đóng vai trò của một sứ giả, truyền đạt những thông điệp cần thiết từ Hà Nội, từ Moscow đến với hai anh em ông Diệm-Nhu và ngược lại.

Tuy nhiên, vòng xoáy chính trị giữa Moscow- Hà Nội- Sài Gòn- Ấn Độ- Hoa Kỳ khiến ông Maneli ngày càng bị lôi cuốn sâu vào nội tình VN.

Hoa Kỳ theo dõi chặt chẽ các chuyến đi ngoại giao của Maneli tới Hà Nội, Sài Gòn để biết hiểu rõ thêm ý đồ chiến lược của hai anh em Diệm Nhu. Từ đó, cái tên “mối tình Maneli” (Maneli Affair) được hình thành.

Kết cục của “mối tình Maneli” là TT Ngô Đình Diệm và ông Nhu điều bị giết sau vụ đảo chánh ngày 1-11-1963.

Người bật đèn xanh cho cuộc đảo chánh dẫn đến cái chết của TT Diệm là TT Hoa Kỳ John F. Kennedy, sau đó cũng bị ám sát bí hiểm không đối chứng trong cùng một tháng cùng năm.

Tại Hà Nội, phe Lê Duẩn cũng lên thay thế quyền hành của HCM, của PV Đồng và TBT Đảng Liên Xô Khrushchev – người ủng hộ lập trường VN trung lập của ông Diệm – cũng bị truất phế bởi phe Brezhnev ngay vào năm 1964.

Riêng Mieczysław Maneli, ông xin tỵ nạn chính trị tại Hoa Kỳ vào thập niên 1980 và sống tại xứ sở này cho tới ngày ông mất.

III. Nội tình bên trong “mối tình Maneli”:

Không cách gì có thể trình bày hết được chi tiết và cũng không thể nào tóm gọn các chi tiết bên trong của “mối tình Maneli” chỉ qua một bài viết ngắn ngủi vì mỗi chi tiết đều có ý nghĩa vô cùng quan trọng liên quan đến lịch sử bi đát của VNCH, một quốc gia coi trọng tình tự dân tộc lên trên mọi chủ nghĩa, mọi tôn giáo, dẫn đưa đến tính mạng của gia đình

TT Ngô Đình Diệm, kể cả tính mạng của TT Kennedy, cũng như liên quan đến kế hoạch “phế mã tranh tiên” của Hoa Kỳ làm toàn bộ khối CS bị sa lầy trong chiến thắng quân sự mà rồi bị kiệt quệ và chia rẽ dẫn đến sự sụp đổ hoàn toàn tại Âu châu.

Tuy nhiên, một điều quan trọng nhất tạo sửng sốt cho mọi nhân vật có liên quan và khiến không ai có thể ngờ tới được nếu biết rõ tình tiết của “mối tình Maneli”

đích thân TT Ngô Đình Diệm cam kết sẽ trục xuất Hoa Kỳ ra khỏi miền Nam VN ngay lập tức nếu CS Bắc Việt chịu bãi binh và cùng đồng ý nắm tay với ông tham gia khối các nước Không Liên Kết do Ấn Độ chủ xướng.

Thái độ dứt khoát né tránh chiến tranh ý thức hệ tạo bởi hai siêu cường Liên Xô- Hoa Kỳ có Trung Quốc tham dự của TT Diệm làm sửng sốt không những Hà Nội mà ngay đến cả Moscow cũng bàng hoàng.

Moscow toan tính rằng việc trung lập hóa VN sẽ rất hay vì cùng một lúc xóa bỏ ảnh hưởng vô cùng sâu rộng của Trung Quốc lên Hà Nội và hất Hoa Kỳ ra khỏi Sài Gòn mà không cần súng đạn.

VN từ đó sẽ theo liên minh Ấn Độ vốn có đường lối ngoại giao cởi mở đối với Liên Xô. Từ đó, Liên Xô có thể gián tiếp ảnh hưởng lên VN thông qua Ấn Độ;

dù sao, Ấn Độ vẫn đáng tin cậy hơn là Trung Quốc, theo cách nhìn của Khrushchev, TBT Đảng CS Liên Xô lúc bấy giờ.

Riêng về Hà Nội, mở cửa qua lại kinh tế với VNCH là một điều không thể được vì cả miền Bắc vẫn còn đang run sợ Đấu tố và sẵn sàng ồ ạt bỏ HCM nếu có thông thương với miền Nam VN.

Cho nên, Hà Nội muốn kéo dài nỗ lực trung lập VN của hai anh em ông Diệm để Hoa Kỳ có thì giờ loại bỏ ông Diệm ra khỏi quyền lực dù biết rằng Moscow ủng hộ đề nghị này.

Hơn nữa, Hà Nội trong đó có cả HCM không đủ can đảm để qua mặt Bắc Kinh như ông Diệm cương quyết qua mặt Hoa Kỳ.

Đối với ông Diệm, quốc gia vẫn là trên hết nhưng đối với Hà Nội thì chủ nghĩa Mác Lê, thế giới đại đồng quan trọng hơn tương lai quốc gia.

  1. Hệ lụy của “mối tình Maneli”: Sau khi “mối tình Maneli” tan vỡ, dân tộc VN đã phải đổ máu cho chiến thắng tất yếu của chủ nghĩa CS, của thiên đường XHCN.

Kết thúc cuộc chiến tranh ý thức hệ phi lý vô nghĩa gây ra bởi Bắc Việt, dân tộc VN chẳng còn gì ngoài câu nói đau thương của TT Nguyễn Văn Thiệu mà đến giờ nhiều người cũng biết.

Thông qua “mối tình Maneli”, các sử gia sẽ thấy ngay được tấm lòng yêu nước của hai anh em ông Diệm.

Đối với hai ông, “quốc gia là trên hết!”. Hai ông đã cố ráng tìm đủ mọi cách để đất nước có hòa bình, dân chủ và độc lập bất chấp hy sinh tính mạng.

VN sau này sẽ lại quay về với con đường mà hai ông đã khởi xướng và nhìn lại hình ảnh của hai ông như là điểm tựa của một niềm tin, đó là tinh thần quốc gia dân tộc không bao giờ chết!

T.H.

(ĐCV, 18/6/2015)

https://youtu.be/1nnjb3qQn1E

Nguồn fb Nguyễn Phú Yên


 

Thực trạng người cầm bút ở VN

“Chị mở lại quán đi. Nếu ai gây chuyện, cứ gọi tụi em tới…”

Câu nói ấy đến từ một cán bộ ANM, trong một buổi làm việc tại nhà tôi – buổi nói chuyện được gọi là “thân tình”.

Tôi ghi nhận sự tử tế trong cách họ đối thoại – thẳng thắn, không vòng vo. Nhưng cũng chính trong sự thẳng thắn ấy, có một câu nói khiến tôi đau lòng hơn bất kỳ lời đe doạ nào:

“Chị không viết gì nữa thì không ai làm gì chị cả.”

Câu nói ấy, dù vô tình hay hữu ý, đã phơi bày trọn vẹn thực trạng đau xót: viết – chỉ là viết thôi – cũng đủ khiến một người bị tước đi quyền được làm ăn, bị giám sát, bị ngăn cấm mở quán, bị bủa vây miếng cơm manh áo.

Tôi thương cả những cán bộ ấy. Họ mang sắc phục Công an Nhân dân, nhưng lại không thể bảo vệ điều đúng, không thể đứng về phía sự thật. Tôi và họ không phải kẻ thù, càng không phải những người không thể đối thoại. Nhưng chúng tôi đứng ở hai phía:

Tôi đứng về phía người yếu thế – bởi tôi chính là người yếu thế.

Họ đứng về phía chế độ – bởi bảo vệ thể chế là nhiệm vụ của họ.

Tôi không vi phạm pháp luật. Không ai có thể chứng minh tôi vu khống, bịa đặt hay xuyên tạc sự thật. Không một cơ quan nào phản bác được rằng những gì tôi viết đi ngược với Hiến pháp.

Thế nhưng, họ không dùng Hiến pháp để làm căn cứ. Họ dùng Điều 331 và 117 – những điều luật mơ hồ, bị quốc tế lên án là vi hiến – để trấn áp tiếng nói phản biện.

Tôi chỉ viết. Nhưng vì viết mà bị cấm mở cửa hàng, bị bao vây kinh tế, bị ngăn cản mưu sinh.

Tôi từng mơ mở một nhà hàng thuần chay. Trước đó, tôi đã có một cửa hàng bánh mì thuần chay được đánh giá 5 sao, nằm trong top đầu Google và HappyCow.

Nhưng họ không cho tôi thành công. Vì với họ, một người dám phản biện mà lại thành công – là một mối đe doạ. Họ muốn xã hội nhìn người phản biện như những kẻ thất bại, bất mãn, “không làm ăn được nên quay sang chống đối”.

Đó là cách họ độc quyền đạo đức, độc quyền lý tưởng. Họ gieo vào dân chúng sự ngờ vực, định kiến, để bảo vệ một hình ảnh giả tạo về sự ổn định.

Tôi không viết để kiếm tiền. Cũng chẳng kiếm được tiền từ việc viết.

Nhưng tôi tin – còn rất nhiều người tử tế sẵn lòng đọc và ủng hộ sự thật.

Giờ đây, tôi là một freelance writer – một người viết tự do.

Tôi không viết cho ai.

Tôi không nhận lương, không có nhuận bút.

Tôi không viết theo đơn đặt hàng, không ca ngợi ai, không quảng cáo điều gì.

Tôi càng không viết để thao túng đám đông hay dẫn dắt người mê muội vào mê lộ của lý tưởng giả dối.

Tôi viết vì tôi thấy cần phải viết.

Còn rất nhiều sự thật cần được phơi bày.

Còn quá nhiều nỗi đau cần được nói ra và chữa lành.

Cũng trong một buổi làm việc với Công an TP. Hà Nội, tôi đã nói rõ:

“Không ai doạ được tôi. Cũng không ai mua chuộc được tôi.

Tôi không viết để ai tin. Không cần ai theo.

Tôi viết vì tôi thấy cần phải viết.”

Mười năm nay, tôi vẫn một mình.

Không đồng đội. Không tổ chức.

Chỉ có một chiếc ba lô, một ngòi bút – đi đến tận cùng của sự thật.

Tôi sống được – là nhờ những người dám đọc, dám suy nghĩ, và dám ủng hộ ngòi bút không bẻ cong.

Không ai có nghĩa vụ phải trả ơn tôi, nhưng nếu bạn tin vào ngòi bút này, một ly cà phê cũng là cách để chúng ta đồng hành trong im lặng nhưng đầy ý nghĩa.

Stk: 0371 000 423366 – Vietcombank

Hoàng Thị Hồng Thái

Hoặc paypal: Huynhthainamanh@gmail.com

Hong Thai Hoang


 

Có 2 trường hợp tử vong, 2  trường hợp cấp cứu (lọc máu)…

Công Tú Nguyễn  # Sức khỏe và chia sẻ

Vừa có thông tin: Có 2 trường hợp tử vong, 2  trường hợp cấp cứu (lọc máu) nguyên nhân ban đầu cho rằng nhóm người trên đã cùng ăn tiết canh lợn tại một quán ăn trong địa bàn xã.

Có thể các nạn nhân đã nhiễm liên cầu lợn (một bệnh truyền nhiễm cấp tính do vi khuẩn Streptococcus suis gây ra, có thể lây từ lợn sang người). Bệnh này có thể gây ra các biến chứng nguy hiểm như viêm màng não, nhiễm trùng huyết và có thể dẫn đến tử vong nếu không được điều trị kịp thời. 

Qua đây mong mọi người hãy cảnh giác ,hạn chế và không nên ăn những món tái sống, đặc biệt là tiết canh. Tránh những hậu quả đáng tiếc ảnh hưởng tới sức khỏe và tính mạng.


 

Diễn viên, nghệ sĩ Ngọc Trinh đột ngột qua đời ở tuổi 52

Ba’o Nguoi- Viet

September 1, 2025

SÀI GÒN, Việt Nam (NV) – Trang Facebook chính thức của diễn viên Ngọc Trinh bất ngờ đăng cáo phó cho hay cô “đột ngột qua đời ở tuổi 52.”

Khi đăng thông tin này lên Facebook hôm 1 Tháng Chín, trang cá nhân của nghệ sĩ Ngọc Trinh chỉ viết: “Gia đình chúng tôi vô cùng thương tiếc báo tin.” Ngoài ra, không có thêm một thông tin nào. Ở phần bình luận, nhiều nghệ sĩ bày tỏ sự bàng hoàng.

Diễn viên Ngọc Trinh (1974-2025). (Hình: VNExpress)

Làng sân khấu, điện ảnh Việt Nam và khán giả bàng hoàng khi hay tin nữ nghệ sĩ Ngọc Trinh (tên thật Phạm Thị Ngọc Trinh) trút hơi thở cuối cùng vào trưa 1 Tháng Chín, sau một tuần được gia đình đưa đi cấp cứu tại bệnh viện Nhân Dân 115.

Gia đình âm thầm làm lễ tẫn liệm cô tại nhà riêng vào lúc 7 giờ tối 1 Tháng Chín, sau đó mới công bố với mọi người.

Theo báo Người Lao Động, trước đó khoảng 10 ngày, cô Ngọc Trinh vẫn còn rất khỏe mạnh, hoạt động nghệ thuật bình thường. Rồi bỗng nhiên cô cảm thấy khó thở. Gia đình đưa vô cấp cứu, bác sĩ phải cho hỗ trợ ECMO, rồi hôn mê và ngày càng xấu đi. Khi thấy không còn có thể cứu chữa được nữa, gia đình phải đưa cô về nhà và cô ra đi trưa 1 Tháng Chín.

Nói với báo Thanh Niên, diễn viên Hòa Hiệp cho biết, cô Ngọc Trinh bị bệnh liên quan đến dạ dày một thời gian dài. Tuy nhiên, chỉ có gia đình cô và một số đồng nghiệp thân cận nắm tình hình.

“Tôi sốc khi hay tin,” diễn viên Hòa Hiệp vừa nói vừa khóc.

Nghệ sĩ Công Ninh cho biết, ông rất bần thần khi nghe thông tin này. Nhiều năm trời không còn quan hệ thân thiết với cô Ngọc Trinh, ông chỉ gặp thoáng qua trong vài sự kiện nhưng cũng không tiện hỏi thăm sức khỏe nhau…

Nhà biên kịch Nguyễn Thu Phương cho biết thêm, hơn 10 ngày trước vẫn gặp gỡ, đi ăn cùng cô Ngọc Trinh. Thấy cô gầy một cách bất thường nên hơi lo lắng, song tinh thần cô Ngọc Trinh tốt.

Diễn viên Ngọc Trinh là nghệ sĩ đa tài. Cô là diễn viên kịch nói, truyền hình đồng thời là đạo diễn kiêm nhà sản xuất ngành sân khấu.

Khi đang học Trường Nghệ Thuật Sân Khấu 2, Sài Gòn, cô đã được nghệ sĩ Bạch Lan – bấy giờ là giám đốc Đoàn Kịch Trẻ Thành Phố – mời về đoàn đóng một số vai chính trong các vở “Hoài Thu Của Tôi,” “Nữ Sinh,” “Hoa Thiên Lý Trên Cao”… Đồng thời, có mặt ở nhiều sân khấu lớn nhỏ tại Sài Gòn như: IDECAF, Trần Cao Vân, Thế Giới Trẻ,… nơi cô thử sức ở nhiều dạng vai.

Ngoài diễn kịch sân khấu, cô Ngọc Trinh còn đóng phim dài tập và làm MC của Đài Truyền Hình TP.HCM.

Cô Ngọc Trinh được khán giả biết đến nhiều nhất với phim truyền hình “Mùi Ngò Gai” và vở kịch “Trái Tim Nhảy Múa,”…

Sau đó, cô Ngọc Trinh phải rút khỏi phim “Mùi Ngò Gai” sau hai phần vì bệnh đau bao tử nghiêm trọng.

Cô cũng tham gia nhiều bộ phim khác như “Nếu Như Yêu,” “Mưa Bóng Mây,” “Một Lần Làm Thiếu Gia” trong series Xin Chào Hạnh Phúc trên VTV3…

Cô giáo Ngọc Trinh chúc mừng các học trò trong lễ tốt nghiệp hôm 11 Tháng Tám vừa qua. (Hình: Thanh Hiệp/Người Lao Động)

Không chỉ dừng ở vai trò diễn viên, cô Ngọc Trinh còn dấn thân làm đạo diễn, bầu show, dịch kịch bản, dẫn chương trình, thậm chí cùng chồng cũ – đạo diễn Kim Se Hyuk tổ chức triển lãm tranh 3D tại Việt Nam.

Với hơn 20 năm miệt mài cống hiến, năm 2019, cô Ngọc Trinh được phong tặng danh hiệu “Nghệ sĩ ưu tú,” sự ghi nhận xứng đáng cho một nghệ sĩ không ngừng dấn thân, tìm tòi.

Bên cạnh đó, cô Ngọc Trinh dành tâm huyết cho công tác đào tạo. Trước khi qua đời, cô là giảng viên Trường Đại Học Văn Lang, đồng thời thỉnh giảng tại Đại Học Sân Khấu-Điện Ảnh TP.HCM và nhiều trung tâm đào tạo diễn viên.

Ở tuổi 52, cô Ngọc Trinh vẫn tràn đầy năng lượng, vừa giảng dạy vừa tham gia biểu diễn, đồng thời theo học cao học ngành sân khấu tại Hà Nội để hoàn thiện luận văn thạc sĩ. Vậy mà một cơn bạo bệnh đã bất ngờ khép lại hành trình nghệ thuật của cô. (Tr.N) [kn]


 

Hình ảnh đoàn người xếp hàng trước Đại sứ quán Mỹ

Nguyen Ngoc Anh

 Đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào, chào mừng ngày 2.9. nhưng ngày nào củng như vậy nè. Đặc biệt không phải ai củng được xếp hàng vậy đâu, thường thì con cháu đám Quan chuyên hô đánh Mỹ Ngụy nhào mới được xếp hàng ở đây. Bao giờ đến lượt dân đen.

Đây là hình ảnh đoàn người xếp hàng diễu binh trước Đại sứ quán Mỹ

VŨ NỮ CẨM NHUNG

Xuyên Sơn

Người Sài Gòn trước đây không mấy ai mà không nghe qua cái tên vũ nữ Cẩm Nhung (1940-2013) và vụ đánh ghen tạt acxit rùng rợn lần đầu tiên xảy ra tại Việt Nam. Cẩm Nhung là nạn nhân của vụ đánh ghen tàn khốc này khiến dung nhan của cô trở nên dị dạng, trở thành phế nhân tàn tật, suốt cuộc đời còn lại phải lê lết trên đường phố ăn mày ăn xin, cũng chỉ vì Cẩm Nhung là một “hồng nhan họa thủy”. ĐXGK mạn phép đăng lại bài viết sau đây của tác giả Trúc Giang MN tường thuật lại vụ đánh ghen kinh hoàng chấn động Sài Gòn đầu thập niên 60.

“khoảng 8 giờ tối ngày 17-7-1963, một phụ nữ vừa bước ra khỏi nhà, tiến về chiếc taxi chờ sẵn, thì bổng nhiên một người đàn ông xuất hiện, tay bưng một ca acid tạt vào mặt người phụ nữ.

Thiếu nữ thét lên trong đau đớn: “Chết tôi rồi! Cứu tôi với”, rồi ôm mặt ngã quỵ.

Một người đàn ông chạy đến, bế cô lên chiếc taxi chạy vào bịnh viện Sài Gòn cấp cứu.

Sau đó được chuyển đến Bịnh viện Đồn Đất (Grall) vào lúc hai giờ sáng ngày 18-7-1963.

Cái tin vũ nữ Cẩm Nhung bị tạt acid gây xôn xao trong giới thượng lưu thường lui tới các vũ trường.

Báo chí đăng tấm hình rất xinh đẹp của Cẩm Nhung đã gây xúc động và thương tiếc của người Sài Gòn và cả Miền Nam VN.

Đó là vũ nữ tài sắc vẹn toàn nổi danh là “Nữ hoàng vũ trường”, Cẩm Nhung bị đánh ghen bằng tạt acid.

Hai người thân là mẹ và bà vú lần lượt ra đi. Tài sản cạn kiệt.

Không nơi nương tựa nên phải đi ăn mày.

Đặc biệt là người ăn xin nầy mang trước ngực tấm hình cô chụp chung với người yêu là Trung tá công binh Trần Ngọc Thức.

Cẩm Nhung sinh năm 1940 tại Hà Nội.

Năm 15 tuổi theo gia đình di cư vào Nam, và trở thành vũ nữ chuyên nghiệp năm 19 tuổi.

Con gái 17 tuổi mà trổ mã đều đặn, nói chung là rất đẹp và hấp dẫn.

Cẩm Nhung bỏ học.

Lén đi học khiêu vũ ở một lớp dạy tư, do hai nhạc sĩ và là vũ sư Nguyễn Tình và Nguyễn Thống phụ trách.

Hai nhạc sĩ nổi tiếng với ngón đàn hạ uy cầm (Hawaiian guitar), đã đào tạo hàng chục vũ nữ cho các vũ trường Sài Gòn thời đó.

Nhờ có năng khiếu, mới học được nửa khóa đã tỏ ra nghệ thuật nhảy múa rất xuất sắc.

Vũ sư Nguyễn Tình nói với người tài pán Marie Sang:

“Đôi chân của nó, thân hình gợi cảm của nó rồi đây sẽ có khối đàn ông ngã rạp dưới chân nó mà chết cho coi”.

Tài pán là người quản lý vũ nữ ở vũ trường, còn gọi là “cai gà”. Khách đi solo muốn nhảy với vũ nữ đều phải do người cai gà đó sắp xếp.

Phải mua ticket thời đó là 20$. Mỗi ticket chỉ nhảy được một vài bản mà thôi. Muốn bao thầu cả đêm thì phải mua trọn gói chừng 15 ticket.

Đối với “Nữ hoàng vũ trường” Cẩm Nhung, thì khách phải lo lót chị tài pán.

Người nào cho tiền nhiều thì được cuộc. Muốn nhảy với kiều nữ suốt đêm, tới một hai giờ sáng thì khách phải mua trọn gói 15 ticket.

Khách sành điệu cùng vũ nữ rời vũ trường nầy, đến một vũ trường khác vừa khiêu vũ thoải mái, vừa giữ được tiếng tăm về đức hạnh của vũ nữ.

Nhảy được vài ba bản rồi rủ nhau đi ăn khuya như ăn cháo cá ở Chợ Cũ, cơm thố, cơm siu siu, hoặc mì La Cai…

Đó là xong phần một.

Phần còn lại do sự thỏa thuận của hai bên.

Khách nhảy phải típ cho vũ nữ, thời giá lúc đó là 500$.

Đêm vui trọn vẹn đạt “mục đích yêu cầu” thì tốn phí khoảng 1,000$, tương đương với mấy cây vàng. Cẩm Nhung đã qua nhiều vũ trường, và Kim Sơn là điểm chót. Nghe nói Trung tá công binh mua cho Cẩm Nhung một căn nhà trong hẻm bên cạnh vũ trường Au Chalet.

Từ đó, Cẩm Nhung đã bước vào con đường của định mạng, người tài hoa bạc mệnh.

“Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen”.

Vụ đánh ghen bằng acid diễn ra ngày 17-7-1963 tại Sài Gòn.

Đó được xem như vụ đánh ghen tàn bạo và rùng rợn nhất chưa từng có ở Việt Nam trước kia.

Sự việc gây chấn động cả Sài Gòn và Miền Nam trong một thời gian.

Báo chí nhận định vụ đánh ghen bằng acid là lần đầu tiên xảy ra trong giới thượng lưu Sài Gòn. Nạn nhân bị đánh ghen bằng tạt acid là vũ nữ vô cùng xinh đẹp tên Cẩm Nhung của vũ trường Kim Sơn.

Báo chí thời đó hết lời ca ngợi nhan sắc và đôi chân dài điệu nghệ của cô vũ nữ gốc Hà Thành. Mệnh danh là “Nữ hoàng vũ trường”.

Tại vũ trường Kim Sơn, đường Tự Do, Cẩm Nhung phải lòng một khách nhảy hào hoa, dân chơi có tiếng tại các vũ trường là Trung tá công binh Trần Ngọc Thức.

Việc ông Thức cặp kè với Cẩm Nhung đến tai bà vợ là Lâm Thị Nguyệt, biệt danh là Bà Năm Rado, vì bà chuyên bán đồng hồ Thụy Sĩ hiệu Rado.

Máu Hoạn Thư nổi lên.

Người đàn bà dữ tợn nhất, độc ác nhất là lúc lên cơn ghen.

Thuở đó, ở Sài Gòn và cả Miền Nam chưa có vụ đánh ghen nào bằng tạt acid cả.

Thông thường thì đón đường chửi bới về việc giựt chồng, làm nhục nơi công cộng.

Bạo động hơn là “xởn tóc”, cao hơn nữa là “lột quần”.

Bà Lâm Thị Nguyệt thuê người tạt acid vào mặt Cẩm Nhung với giá hai lượng vàng.

Vụ đánh ghen bằng tạt acid diễn ra trong khi bà Ngô Đình Nhu, Trần Lệ Xuân, đang ở nước ngoài.

Nghe được tin, bà vô cùng tức giận. Ngay sau khi về nước, bà Ngô Đình Nhu đến Bịnh viện Grall thăm Cẩm Nhung.

Với tư cách là người lãnh đạo Phong Trào Liên Đới Phụ Nữ Việt Nam, binh vực quyền lợi và sự bình đẳng của phụ nữ, bà thúc đẩy điều tra và lập hồ sơ đưa ra tòa.

Vào tháng 10 năm 1963, tòa kết án Lâm Thị Nguyệt, vợ của Trung tá Trần Ngọc Thức và người đàn ông tạt acid mỗi người 20 năm tù.

Một người đàn ông liên hệ 15 năm.

Trung tá Trần Ngọc Thức bị cho giải ngũ.

Sau năm 1975, Đại tá Trần Ngọc Thức đi tù cải tạo ở Trại Z.30C, Hàm Tân.

Cẩm Nhung còn giữ được cái mạng nhưng dung nhan kiều diễm bị hủy hoại hoàn toàn. Tháng 9 năm 1963, Cẩm Nhung được đưa qua Nhật chữa trị, hy vọng phục hồi gương mặt như trước kia.

Bác sĩ Nhật bó tay.

Khi Cẩm Nhung về nước thì nền Đệ nhất Cộng Hòa đã sụp đổ.

Bà Ngô Đình Nhu sống lưu vong ở nước ngoài.

Người vũ nữ nổi tiếng một thời đã biến mất trong các sinh hoạt ở Sài Gòn.

Những biến cố chính trị dồn dập khiến cho việc đánh ghen dã man, tàn bạo rơi vào quên lãng và chìm trong quá khứ.

Từ địa vị của một nữ hoàng sống trên đỉnh cao danh vọng, rực rỡ dưới ánh đèn màu và điệu nhạc, phong lưu công tử bay bướm đa tình và các thương gia giàu sụ săn đón, bổng nhiên trở thành thân tàn ma dại, ngậm đắng nuốt cay cho số phận hẩm hiu,

Cẩm Nhung lao vào con đường đập phá, rượu chè, nghiện ngập, sa đọa…

Năm 1964 người mẹ qua đời. Cẩm Nhung sống với bà vú tên Sọ.

Tiền bạc, nữ trang lần lượt từng bước ra đi.

Bán căn nhà 200 lượng vàng và cùng với bà vú ra ở thuê nhà trọ. Bà vú Sọ qua đời.

Cẩm Nhung tật nguyền.

Không nghề nghiệp, không nơi nương tựa nên chỉ có con đường là đi ăn xin.

Trước Tết năm 1969, người ăn mày xuất hiện ở chợ Bến Thành. Mặt mày dị dạng, đeo trên ngực tấm hình chụp chung với người tình là Trung tá Trần Ngọc Thức. Cô lê bước trên các con đường Sài Gòn, trên hành lang của Thương Xá Tax.

Rồi đến những Chợ Bà Chiểu, Chợ Bình Tây…và sau cùng về Miền Tây ở bến bắc (Phà) Mỹ Thuận, Vĩnh Long.

Hành khách qua lại trên bến phà Mỹ Thuận cho biết Cẩm Nhung không còn mang tấm hình chụp chung với người tình nữa, mà chỉ mang tấm hình của bản thân người ăn mày.

Chuyện kể rằng, một hôm có mấy người lạ mặt đến trao cho người ăn xin một số tiền và giật lấy tấm hình chụp chung hai người.

Ở Sài Gòn xuất hiện bản nhạc “Bài Ca Cho Người Kỹ Nữ” của hai nhạc sĩ Nhật Ngân và Duy Trung.

Các tác giả viết bài hát này vì xót thương số phận của cô vũ nữ Cẩm Nhung.

Bài hát có đoạn:

Ta tiếc cho em trong cuộc đời làm người

Ta xót xa thay em là một cánh hoa rơi

Loài người vô tình giẫm nát thân em

Loài người vô tình giày xéo thân em

Loài người vô tình giết chết đời em…

Trong hồi ký “Đời 1998”, (nhà thơ) Nguyên Sa thuật lại nhiều lần ông và nhà văn Mai Thảo đến nhà chở Cẩm Nhung đi vũ trường Arc en Ciel, ăn kem và hóng mát ở Bến Bạch Đằng.

Lần sau cùng ông gặp Cẩm Nhung như sau:

“Lần chót tôi gặp lại người phụ nữ ấy, Mai Thảo dừng xe có phần gấp gáp, không có nét bay bướm nào. Anh đang phóng nhanh bỗng thắng két, táp xe vào lề, đậu xe bên phía tay mặt đường Pasteur.

Mai Thảo ra khỏi xe không một lời giải thích.

Tôi không hỏi, xuống theo ngay, linh cảm có chuyện gì khác lạ. Chúng tôi băng qua con lộ xe chạy một chiều vun vút.

Mai Thảo dừng lại trước một người hành khất, một người phụ nữ, móc trong túi ra một nắm giấy bạc, anh chuyển nắm giấy bạc sang tay kia, tìm kiếm thêm, tôi không nhận ra người hành khất là ai, chỉ thấy mặt loang lổ những vết cháy nổi lên những mảng thịt nửa đỏ nửa tím sậm, dị dạng, hai mắt vết cháy càng rõ, lòng trắng và lòng đen bị hủy hoại lổn nhổn.

Bạn tôi bỏ nắm tiền vào chậu bằng nhôm, những tờ giấy chạm vào tay người đàn bà hành khất, dường như nàng biết ngay người cho tiền là ai, sự va chạm của bàn tay vào những tờ giấy bạc cho nàng biết ngay là ai, ai có thể cho nàng nhiều tờ giấy bạc như thế, nàng ngẩng mặt lên gọi “anh”.

Mai Thảo vỗ nhẹ vào bàn tay nàng có tiếng nói an ủi bằng xúc giác, không có âm thanh nào được phát lên.

Tôi muốn nói lên tên người đàn bà hành khất.

Tôi chưa kịp nói thì Mai Thảo kéo tôi băng qua đường.

Tôi ngồi vào trong xe, nói lên ngay tên nàng.

Mai Thảo gật đầu.

Cẩm Nhung.

Tên người vũ nữ thay quần áo sau tấm bình phong mỗi lần Mai Thảo và tôi đến đón nàng đi làm hay đi ăn, đi ra Pointe des Blagueurs (Bến Bạch Đằng) hóng mát.

Cẩm Nhung bị tạt át xít trong một trận đòn ghen có sức mạnh của tiền hô hậu ủng, có sự tàn bạo mới của thế kỷ khoa học.

Tôi nhìn bạn tôi ngậm ngùi:

-Cẩm Nhung!

Mai Thảo nhìn về phía trước mặt, như nói một mình, rất khẽ:

-Nhung đấy!”

Một ngày đầu năm 2013, tại một xóm trọ nghèo ở thị xã Hà Tiên (tỉnh Kiên Giang), nơi những người ăn xin, bán vé số, bốc vác và dân tứ xứ đến thuê ở trọ, có một đám ma nghèo.

Một bà lão bán vé số đã qua đời vì già yếu, bệnh tật. Không một người thân, bà lão được những người đồng cảnh ngộ lo cho một quan tài loại rẻ tiền, rồi đưa ra nghĩa địa…

Sẽ không có chuyện gì đáng nói về đám ma nghèo của bà lão vô gia cư, nếu như người quá cố nói trên không phải là vũ nữ Cẩm Nhung, đã lừng danh ở nửa thế kỷ trước.”

Nguồn fb Thầy Lê Văn Thông


 

BỆNH VIỆN TỪ DŨ…

 Xuyên Sơn 

Tiền thân của bệnh viện Từ Dũ là một khu chuyên khoa sản trực thuộc Bệnh viện Lalung Bonnaire (nay là Bệnh viện Chợ Rẫy) ra đời vào năm 1923.

Đến năm 1937, thương gia người Hoa là Hui Bon Hoa (tức chú Hoả) đã hiến mảnh đất riêng với diện tích 19.123m2 trên đường Arras cũ (nay là đường Cống Quỳnh, Quận 1, TP. Hồ Chí Minh) để xây bảo sanh viện mang tên Maternité Indochinoise (Bảo sanh viện Đông Dương) do Giáo sư Bác sĩ George Cartoux

(người Pháp) làm giám đốc.

Do tình hình chiến tranh, nên khi xây dựng xong, bảo sanh viện bị quân đội Pháp, sau đó là Nhật trưng dụng làm nơi đóng quân.

Đến tháng 9 năm 1943, bảo sanh viện mới chính thức hoạt động với khoảng 100 giường bệnh.

Năm 1944, bệnh viện đổi tên thành Việt Nam Bảo sanh viện.

Đến năm 1946 được đổi thành Maternité George Béchamps

(tuy nhiên do dân chúng không ưa gọi tên Pháp nên thường gọi là

“Nhà sanh Chú Hoả”).

Đến năm 1948, bệnh viện được mang tên của thái hậu triều Nguyễn:

Bà Từ Dụ, tuy nhiên bị đọc chệch thành Từ Dũ

(HOÀI NIỆM- SÀI GÒN XƯA)


 

TỪ VỤ ÁN “HẬU PHÁO” –  CÁI ÁC DƯỚI CHẾ ĐỘ CSVN ĐÃ ĐƯỢC CƠ CHẾ BAO CHE VÀ BẢO VỆ. 

 Chân Trời Mới Media

Hậu Pháo và sự sụp đổ của một lời hứa, Xưa, chỉ cần sở hữu tài sản bằng 1/2000 của Hậu Pháo cũng có thể bị quy là địa chủ, cường hào – có thể bị xử tử giữa sân đình. Giờ thì thật khó tin. Khi một người dùng 132 tỷ đồng tiền mặt, 1,1 triệu USD, 501 cây vàng, 2.293 lô đất và cả một hệ thống quan chức từ Bắc chí Nam để bẻ cong pháp luật, thì đó không còn là một vụ án kinh tế. Mà là sự cáo chung của một “lý tưởng cách mạng”.

  1. Khi quá khứ trở thành một vết cắt âm ỉ

Thời Cải cách ruộng đất, nhân danh cách mạng, một bộ phận nhân dân bị chia rẽ, đẩy vào thù hận và chết chóc. Người ta gọi đó là “sai lầm”, “bài học đau xót”, nhưng sau hơn nửa thế kỷ, vết cắt ấy chưa bao giờ lành. Nó vẫn hiện hữu, như nền móng méo mó cho cách vận hành quyền lực hôm nay: lật đổ để chiếm đoạt, đấu tố để thanh trừng, vơ vét để tồn tại.                                  

Ngày ấy, những người bị trói giữa sân đình là nạn nhân của lý tưởng vô hình, bị quy là kẻ thù chỉ vì giàu hơn hàng xóm một mảnh vườn. Hôm nay, Hậu Pháo và những quan chức tiếp tay mới thực sự “bóc lột nhân dân lao động”, khi biến tài nguyên quốc gia, đất đai công sản thành của riêng để trục lợi.

  1. Lý tưởng đã chết – và cái chết của sự công bằng

Người ta từng hứa xây dựng một xã hội công bằng, không giai cấp, nơi “ai cũng có cơm ăn, áo mặc, ai cũng được học hành.” Nhưng thực tế ra sao? Một doanh nhân mới 27 tuổi, không năng lực tài chính rõ ràng, không kinh nghiệm thi công, vẫn được ưu ái nhận 14 dự án nghìn tỷ – chỉ vì biết gửi “quà” bằng valy tiền mặt. Những người ký duyệt, làm ngơ, tạo điều kiện không phải “sâu mọt” vô danh – họ là Bí thư tỉnh ủy, Chủ tịch UBND tỉnh, giám đốc các sở ngành, những người từng thề trung thành với nhân dân trước cờ Đảng.

Khi lòng trung thành được mua bằng tiền mặt, mọi khẩu hiệu chính trị chỉ còn là trò hề.

  1. Dân oan – những người sống giữa hai thế giới

Bên kia bức màn là hàng vạn dân oan – những người bị thu hồi đất không thỏa đáng, bị cưỡng chế, mất nguồn sống từ ruộng đồng để đổi lấy “dự án phát triển” mà lợi ích rơi vào tay doanh nghiệp thân hữu. Họ sống lay lắt ở khu trọ gần trụ sở tiếp dân, giơ cao khẩu hiệu đỏ rực: “Yêu cầu trả lại đất cho dân!” Họ bị xua đuổi, bị gán mác “kích động”, bị cắt hỗ trợ, thậm chí bị truy tố.

Trong khi đó, những kẻ cướp đất có tổ chức như Hậu Pháo lại được ưu ái, bảo vệ, và vinh thân phì gia suốt 15 năm. Công bằng nằm đâu? Chỉ tồn tại trên giấy tờ, báo cáo tổng kết, và những bài phát biểu ngày lễ.

  1. Hậu Pháo là ai? Là hệ quả, không phải cá biệt

Đừng nói Hậu Pháo là “trường hợp cá biệt”, “con sâu làm rầu nồi canh”. Không ai có thể một mình đưa 24 vali tiền mặt đến phòng làm việc của lãnh đạo tỉnh nếu không có cả một hệ thống tiếp tay, bảo kê và đảm bảo an toàn. Không ai có thể sở hữu 1.419 bất động sản đã bị kê biên, 884 lô chưa bị kê biên, cùng 501 cây vàng, hơn 250 tỷ đồng trong tài khoản, nếu không vượt qua được hệ thống ngân hàng, thuế vụ, kế toán, tài nguyên môi trường. Hậu Pháo chỉ là kẻ dám đi xa nhất, trắng trợn nhất trong một hệ sinh thái đang thối rữa từ bên trong.

Và điều đáng sợ hơn: cái ác ngày nay đã học được cách thông minh, kiên nhẫn, có kế hoạch – và được bảo vệ bằng cơ chế.

  1. Chúng ta còn lại gì để tin?

Khi lý tưởng bị phản bội, công lý bị mua bán, người dân bị bỏ rơi, đất đai bị trưng dụng cho nhóm lợi ích – niềm tin còn lại là gì? Nếu một đứa trẻ lớn lên, thấy kẻ luồn lách được vinh danh, người tử tế phải lê lết đòi công bằng – nó sẽ học gì về đạo đức? Nếu người dân thấy “càng có tội, càng nộp được nhiều tiền sẽ càng được giảm nhẹ”, thì đó chẳng phải là hợp pháp hóa tội ác bằng hóa đơn hoàn tiền hay sao?

Vụ án Hậu Pháo là lời cảnh tỉnh cuối cùng. Không chỉ là trừng phạt một cá nhân, mà là khoảnh khắc soi chiếu cả một thời kỳ. Nếu hệ thống không thay đổi tận gốc, nếu quyền lực không bị ràng buộc bởi minh bạch và trách nhiệm, thì sau Hậu Pháo sẽ là ai? Và bao nhiêu người dân thường nữa sẽ tiếp tục khóc thầm, bị tước đoạt đất đai, phải rời bỏ ruộng vườn để nhường chỗ cho những “siêu đô thị” mà họ không bao giờ có thể sống trong đó?

Lịch sử từng có những lời hứa. Nhưng lời hứa không nuôi được dân. Chỉ có công lý thực sự mới giữ được lòng tin.

Nguồn: FB Nguyễn Thúy Hạnh


 

Vợ chồng Nghệ An quản lý đường dây lừa đảo trực tuyến với 100 nghi can

Ba’o Nguoi-Viet

June 29, 2025 FacebookTwitterEmailPrint

NGHỆ AN, Việt Nam (NV) – Bị can Phan Đình Thịnh và vợ, Lê Thị Trà, quê huyện Hưng Nguyên, tỉnh Nghệ An, bị bắt, khởi tố với cáo buộc quản lý đường dây lừa đảo trực tuyến với 100 đồng phạm, hoạt động tại Miến Điện, Philippines và ngay tại Việt Nam.

Báo VNExpress hôm 29 Tháng Sáu dẫn hồ sơ của Công An Nghệ An, cho hay, vợ chồng bị can Thịnh hướng dẫn nhân viên dùng chiêu “người Việt lừa người Việt,” lập danh khoản mạng xã hội để làm quen và dụ dỗ những người nhẹ dạ ở Việt Nam tham gia “đầu tư” hoặc “làm nhiệm vụ” trên các sàn thương mại điện tử giả Shopee và Lazada.

Bị can Phan Đình Thịnh và vợ, Lê Thị Trà, lúc bị bắt. (Hình: Hòa Vang/VNExpress)

Đường dây này nhắm vào giới phụ nữ đơn thân hoặc đàn ông trung niên. Khi sập bẫy, các nạn nhân thoạt đầu được cho nhận cả vốn lẫn lãi hàng chục triệu đồng (hàng ngàn đô la).

Từ lần thứ tư, các nghi can yêu cầu nạn nhân nạp thêm tiền với lời hứa hẹn “sinh lời cao hơn,” rồi tạo “lỗi hệ thống,” buộc họ nộp thêm tiền. Đến khi nạn nhân cạn tiền thì lập tức bị các nghi can chặn liên lạc.

Khi bị bắt, vợ chồng bị can Thịnh khai, ngoài lương hằng tháng, tùy vào vị trí mà quản lý, nhân viên được hưởng thêm một khoản “hoa hồng” từ số tiền lừa đảo.

Hàng chục nghi can bị bắt lúc vừa nhập cảnh Việt Nam. (Hình: Hòa Vang/VNExpress)

Theo thỏa thuận, nếu một tổ lừa được 1 tỷ đồng ($38,321) thì tổ trưởng nhận 7% “hoa hồng,” còn nhân viên từ 3-7%, phần còn lại được dành làm “chi phí hoạt động.”

Vợ chồng bị can Thịnh bị bắt khi cả hai vừa về quê Nghệ An được vài tuần. Một số người thân của họ bất ngờ vì lâu nay tưởng con mình khấm khá vì đi làm “việc nhẹ lương cao” ở ngoại quốc.

Một nhánh khác của đường dây lừa đảo nêu trên là những người trở về từ Miến Điện và Philippines. Các nghi can dựng lại mô hình cũ, tập hợp thành nhóm năm, bảy người, mua hoặc thuê nhà ở các vùng hẻo lánh làm nơi hoạt động.

Biệt thự xây bằng tiền lừa đảo của một nghi can quê Bắc Ninh. (Hình: Hòa Vang/VNExpress)

Các nghi can sống khép kín, khóa trái cửa cả ngày để gọi điện lừa đảo. Phạm vi hoạt động của nhóm nghi can ở khắp các tỉnh, thành, mỗi ngày thực hiện trót lọt hàng chục phi vụ lừa đảo.

Công An Nghệ An cáo buộc, các nghi can trong đường dây làm giàu nhanh chóng. Một nghi can trong số này quê Bắc Ninh, về Việt Nam chưa đầy nửa năm đã xây được căn biệt thự hai tầng trên mảnh đất rộng hàng ngàn mét vuông, sắm sửa nội thất đắt đỏ và xe hơi hàng tỷ đồng (hàng chục ngàn đô la).

Kết quả điều tra sơ bộ cũng cho hay, hai trường hợp nạn nhân bị nhóm nghi can lừa nhiều tiền nhất là hai người đàn ông trung niên ở Nghệ An và Sài Gòn, bị chiếm đoạt lần lượt 15 và 42 tỷ đồng ($459,858 và $1.6 triệu) chỉ trong hai ngày. (N.H.K)


 

Ngày 25 tháng  6 năm 1975, NGÀY CUỐI ĐI TRÌNH DIỆN Học Tập Cải Tạo-Tran Kim Sa

 Tran Kim Sa

Ngày 25 tháng  6 năm 1975, NGÀY CUỐI ĐI TRÌNH DIỆN Học Tập Cải Tạo

Sau ngày 26/04/1975, Thị Xã Phước Lễ, Bà Rịa, Tỉnh Phước Tuy, thuộc về Tỉnh Bà Rịa Long Khánh trực thuộc Ủy Ban  Quân Quản do Ông Năm Đường, một Thầy Giáo gốc người Xã Long Phước làm Chủ Tịch. Thành Phố  Vũng Tàu lúc nầy trực thuộc Tỉnh Bà Rịa- Long Khánh.

Theo lịnh của Ông Chủ Tịch Ủy Ban Quân Quản Tỉnh Bà Rịa Long Khánh, tất cả công chức, gồm cả các Thầy Cô Giáo các Trường Trung Tiểu Học  Công Lập, Bán Công, Tư Thục,… trong đó có các Hiệu Trưởng, Trưởng Giáo, Giám Học, Tổng Giám Thị, và các Giám Thị Trường Học, các Thanh Tra Trung Học, Thanh Tra Tiểu Học ; những giáo chức đã bị động viên, và được “biệt phái” về dạy học tại các Trường Trung Tiểu Học,… cả Tỉnh Phước Tuy cũ và cả Thị Xã Vũng Tàu cũ,…đều được tập trung cải tao để trở thành người tốt Xã Hội Chủ Nghĩa. 

Ngày25/06/1975, tất cả những người vừa nói trên thuộc Tỉnh Phước Tuy cũ,  phải tập trung taị Rạp Hát Thành Thái, tại Ngã Ba Lê Thành Sơn, mang theo đồ ăn trong ngày và mang theo mùng mền chiếu gối, dụng cụ cá nhân,  và một số tiền mặt để đóng tiền ăn trong… nửa tháng hay …  một tháng,, tùy theo  cấp bậc, chức vụ, mà học tập nhiều ngày hay ít ngày,….

Ngày nầy trở nên quan trọng, vì tất cả xe đò lớn đi Saìgòn, đi Vũng Tàu đều được trưng dụng, ..; hơn một chục chiếc đậu dọc theo các con đường  trước Rạp Thanh Thái, chờ tới giờ chuyên chở  người đi học tập cải tạo, mà chưa ai biết mình sẽ được đưa đi về đâu,…..

Theo đoàn người đi ‘”học tập cải tạo”, tôi sắp xếp đồ đạc vào một cái xách tay du lịch, kèm theo vài vật dụng cá nhân,  cái lon không trước đây đựng sữa bột hiệu Guigoz cho con nít dùng,  nhập cảng từ  Thụy Sĩ,…để dùng đựng cơm , đồ ăn cho ngày hôm nay,…

Những Quân Nhâni thuộc Quân Lực VNCH, ( thời đó gọi là Quân Đội Ngụy) có qui chế riêng, trình diện học tập ở một chỗ khác.

Tất cả những người thuộc diện phải  đi học,… phải tới ghi danh, lúc đó gọi là … “đăng ký” …; xong, ngồi chờ,… giờ đi,…

Tới 1 giờ trưa, mọi người được điểm danh và lần lượt theo mấy em du kích  ra xe đò đậu trước cửa rạp.  Tôi theo Thẩy Nguyễn Văn Kiêm, một Thầy giáo có công với cách mạng, một trí thức ở Long Xuyên ra Bà Rịa Lập nghiệp, có nông trại lớn trong Vùng Long Tân, có người con trai lớn đi theo cách mạng và hi sinh tại Long Tân,…Thầy được gọi đi “học tập cải tạo”  vì chức vụ Giám Học Trung Học Tư Thục Sĩ Tải,…Tôi theo Thầy Kiêm đi ra xe, và được ngồi sau lưng tài xế,… những gì chưa biết, đoán không ra, …thì hỏi Thầy,…Khi mọi người được sắp xếp  lên xe  xong, ngồi đủ hết các chỗ,… thì hai anh du kích, một người cửa trước, một người cửa sau,…Anh du kích đứng cửa trước, đóng cửa lại, rồi lớn tiếng  nói  cho cả xe nghe …”Tất cả mọi người nghe đây,…”kể từ giờ nầy, ai bước xuống xe  chúng tôi bắn bỏ,…”

Tôi ghe bên Thầy Kiêm hỏi nhỏ về cái lý do tại sao anh ta nói như vậy, Thầy nói nhỏ, “ em nầy không biết gì cả, chúng ta đi học mà, đâu phải đi tù,…

Trong nắng chói chang của buổi trưa hè nơi Bà Rịa nhiệt đới, chúng tôi ngồi trên xe, nóng nực,… chở đợi,…chờ lịnh,…

Mãi cho tới hơn một giờ sau, đoàn xe đò chạy đường SàiGòn Vũng Tàu, cả chục chiếc lớn, từ phía Cầu Rạch Hào chay  vô  đậu trên Đường Thanh Thái,.. chờ  lịnh,… rồi cả đoàn xe  theo con đường Tỉnh lộ đi qua Hoà Long, Suối Nghệ, Ngãi Giao,… và qua Đèo Con Rắn, lên Long Khánh,…

Xe vô sân trước Ty Cảnh Sát Long Khánh cũ, và dừng lại,…mọi ngườ xuống xe thì mặt trời đã lăn,… Xe nào xếp hàng theo xe nấy và có người đẫn đi,…

Trước năm 1975, các Ty Cảnh Sát Quốc Gia  các Tỉnh có sơ đồ xây cất  theo mẫu giống nhau,.. ngoài khu văn phòng, có Khu Tạm Giam xây cất đầy đủ tiện nghi, để tam giam người khi điều tr tội phạm,…, …

Xe chúng tôi được gọi đi trước, đi hai hàng, tôi xách hành lý,… đi hàng đầu với Thầy Kim, theo anh du kích mang súng K54, hướng dẫn,…Qua đoạn đường, có hàng rào kẽm gai,  dưới ánh sáng đèn pin của ai đó rọi lên, tôi  thấy máy dải nhà, có tấm bảng ghi “Khu Tạm Giam.”.. . tôi rùng mình, va đi tiếp,…Qua khung cửa rào kẽm gai nhỏ, tôi thấy mấy dải nhà,…Anh du kích mở cửa cái nhà đầu,… Tôi nhìn  bên cánh cửa có tấm bảng nhõ ghi” Nam Thường Phạm,… 80 người “.Anh du kích  chỉ Thầy Kiêm la to, “ đếm số”, .. Thầy Kiêm bước qua ngạch cửa, vô nhà và đếm “một”…., tôi bước theo vô và đếm…”hai”,… mọi người tiếp tục đếm, và đi vô,…

Tôi bước vô,, tìm một chỗ đặt túi hành lý  và ngồi xuống,…Tôi nhìn mọi người đi vô bên trong nhà, và nghe tiếng đếm ở bên ngoài,…Sau khi nghe tiếng đếm ‘tám mươi”, thôi nghe tiếng hô to, “ ngưng”, sau đó  tôi nghe tiếng  cửa đóng mạnh, và tiếng rít kho khan của cái then cài  nghe áo não,…Thế là đúng rồi, “Nam Thường Phạm, ́đúng … 80 người … rồi.

 Người du kích đưa miệng nọ́i qua cái cửa sổ tò vò  nhỏ có lưới trên cửa trại giam, nói ta,…” lưu ý tất cả mọi người… kể từ giờ phút nầy,…  ai tìm cách thoát ra ngoài sẽ bị bắn bỏ,.”  Sau tiếng nói đó, là sự im lặng,…tôi nghe những tiếng bước chân ngoài đường, và tiếng đếm số từ dải nhà kế bên,…Bóng tối kéo tới ập xuống ….. màu đem bao phủ cả không gian, tiếng ếch nhái kều lên trong đêm dài,…Hôm đó là ngày 25/06/ 1975….Ngày đầu tiên của kiếp tội tù …

TRẦN KIM SA