ĐÂY LÀ TRUYỀN THỐNG CẦN ĐƯỢC BẢO TỒN HAY LÀ MỘT THỨ VĂN HOÁ VÔ NHÂN VÀ MAN RỢ ?!?

From facebook: Hung Tran and Thảo Tâm shared Emily Page-Le‘s post.
Image may contain: one or more people
Image may contain: one or more people and outdoor
Image may contain: people standing and outdoor
Emily Page-Le added 3 new photos — with Angel Le.

ĐÂY LÀ TRUYỀN THỐNG CẦN ĐƯỢC BẢO TỒN HAY LÀ MỘT THỨ VĂN HOÁ VÔ NHÂN VÀ MAN RỢ ?!?

Lễ hội chém lợn ở Bắc Ninh được tổ chức vào mùng 6 tháng Giêng hằng năm, nhằm để tưởng nhớ vị thành hoàng làng và để cầu 1 năm mới an lành, may mắn.

Lễ hội treo cổ trâu ở Văn Yên được tổ chức 2 lần trong năm, “đầu năm trâu trắng, cuối năm trâu đen” để tạ ơn hay cầu cho các vụ mùa bội thu. Người dân mang trâu đến, dùng những sợi dây thừng dài buộc cổ trâu vào 1 cành cây to. Đến khai hội, cả làng từ già đến trẻ xúm lại kéo sợi dây thừng treo cổ trâu lơ lửng trên cây cho đến khi trâu chết hẳn mới chặt dây thả xuống.

Khi mà cả thế giới đang hướng về sự văn minh và nhân bản, người ta kêu gọi bảo tồn động vật, lên án đến cả những lò sát sinh dùng những hành động tàn bạo giết mổ động vật, thì VN vẫn nư nư gìn giữ những truyền thống hủ tục và phi nhân bản. Thần thánh nào, tổ tiên nào chứng dám, khi họ hành xác dã man các con vật để cầu bình an như thế này ???

VN LUÔN THÍCH ĐI NGƯỢC LẠI SỰ PHÁT TRIỂN CỦA NHÂN LOẠI !!!

Nghi án tham nhũng triệu đô ở dự án nhà máy nước thải Yên Sở

Nghi án tham nhũng triệu đô ở dự án nhà máy nước thải Yên Sở

Nguoi-viet.com

Một góc nhà máy xử lý nước thải Yên Sở. (Hình: Báo Pháp Luật TP.HCM)

HÀ NỘI (NV) – Kiểm toán Nhà nước phát hiện dự án nhà máy xử lý nước thải Yên Sở có sự chênh lệch chi phí lên tới hơn $147 triệu.

Báo Pháp Luật TP.HCM ngày 3 Tháng Hai dẫn phúc trình của Kiểm Toán Nhà Nước (KTNN) cho biết, các khoản chi phí đầu tư tại dự án nhà máy xử lý nước thải Yên Sở chênh lệch sau khi kiểm toán lên tới hơn $147 triệu và hơn 20 tỉ đồng.

Ban đầu đây là một hạng mục của Công viên Yên Sở, được đầu tư bằng 100% vốn nước ngoài của Tập đoàn Gamuda Berhad. Sau đó được tách riêng ra đầu tư theo hình thức hợp đồng xây dựng-chuyển giao (BT) giữa ủy ban thành phố Hà Nội và Tập Đoàn Gamuda Berhad.

Cụ thể, chi phí xây dựng chênh lệch gần $45 triệu do “tính sai khối lượng quyết toán ở một số công việc và sai đơn giá nguyên vật liệu,” một số hạng mục không đủ điều kiện xác định chênh lệch hơn $6.3 triệu, chi phí điều chỉnh đơn giá nhân công mập mờ hơn $1.3 triệu, chi phí thiết bị chênh lệch gần $33.7 triệu, chi phí quản lý dự án tăng hơn $11.1 triệu, chi phí tư vấn hơn $20 triệu…

Tin cho biết, KTNN đã đề nghị ủy ban thành phố Hà Nội “chỉ đạo kiểm tra, kết luận các nội dung kiến nghị xử lý tài chính khác số tiền hơn $86.8 triệu để quyết toán và thanh lý hợp đồng với nhà đầu tư theo đúng quy định, tránh thất thoát ngân sách, tài sản công.”

Để xảy ra những “sai sót nghiêm trọng” trên, KTNN cũng đã đặt vấn đề trách nhiệm với hàng loạt cá nhân, đơn vị liên quan tại Sở Tài Nguyên- Môi Trường Hà Nội, công ty Gamuda Land Việt Nam vì đã “tham mưu cho ủy ban thành phố Hà Nội chấp thuận ký hợp đồng BT, khiến thành phố phải tự bỏ chi phí để vận hành dự kiến 450 tỷ đồng.” (Tr.N)

TIN MỚI ĐẦU NĂM

TIN MỚI ĐẦU NĂM

FB Võ An Đôn

3-2-2017

Chị Loan và 4 người con. Ảnh: FB Võ An Đôn

Tôi vừa nhận được tin gia đình chị Trần Thị Thanh Loan, Trần Thị Lụa và Trần Thị Phúc đang trên đường vượt biên từ Việt Nam qua Úc bằng đường biển, hiện tại ghe chở người vượt biên đã qua khỏi lãnh hải Indonesia, tiến vào hải phận nước Úc.

Cả 3 gia đình trước đây đã một lần vượt biên qua Úc, bị trả về Việt Nam 7/2015. Tòa án tỉnh Bình Thuận phạt tổng cộng hơn 6 năm tù giam về tội “Tổ chức người khác trốn đi nước ngoài trái phép”. Cụ thể: chị Loan 36 tháng tù giam, anh Hồ Trung Lợi (chồng chị Loan) 24 tháng tù giam, chị Lụa 30 tháng tù giam. Riêng anh Lợi đang chấp hành hình phạt tù được 20 tháng, chị Loan và chị Lụa được hoãn chấp hành hình phạt tù 1 năm, đến tháng 7/2017 thì đi tù.

Nếu lần vượt biên này bị Úc trả về thì chị Loan sẽ đối mặt với bản án 7 năm tù giam và chị Lụa 6 năm tù giam (Cộng bản án cũ và bản án mới).

Qua điện thoại chị Loan và chị Lụa cho biết: Nếu lần vượt biên này chính phủ Úc không nhận hai chị tị nạn mà trả về nước, thì hai chị sẽ nhảy xuống biển tự tử, chứ không bao giờ chịu trở về Việt Nam lần thứ 2.

Cầu mong cho ba gia đình thượng lộ bình an và sớm đến được bến bờ tự do !

_____

FB Võ An Đôn

MỘT BẢN ÁN TÀN BẠO

21-7-2016

Hôm qua 21/7/2016, Tòa án tỉnh Bình Thuận mở phiên tòa xét xử phúc thẩm 02 vụ án “Tổ chức người khác trốn đi nước ngoài trái phép”. Tòa chỉ xử một vụ, còn một vụ hoãn vì vắng mặt bị cáo.

Tòa án cấp phúc thẩm giữ nguyên Bản án sơ thẩm, phạt 4 người tổng cộng 10 năm tù giam. Trong đó, vợ chồng anh Hồ Trung Lợi, chị Trần Thị Thanh Loan có hoàn cảnh khó khăn, thuộc diện hộ nghèo và đang nuôi 04 đứa con nhỏ nhưng bị xử phạt tổng cộng 05 năm tù giam (chị Loan 36 tháng tù giam, anh Lợi 24 tháng tù giam).

Mặc dù cả hai luật sư cố gắn hết sức bào chữa cho chị Loan được hưởng án treo và Đại diện viện kiểm sát (Công tố viên) cũng đề nghị Hội đồng xét xử cho chị Loan được hưởng hưởng án treo, nhưng Hội đồng xét xử không chấp nhận mà vẫn quyết định xử phạt chị Loan 36 tháng tù giam.

Chỉ vài hôm nữa thì chị Loan đi tù, bỏ lại 04 đứa con nhỏ không có người nuôi dưỡng, phải gửi vào trại trẻ mồ côi. Hội đồng xét xử thật là nhẫn tâm và độc ác đã ra một bản án bắt cả hai vợ chồng đi tù, bỏ lại 04 đứa con nhỏ không người nuôi dưỡng, đã làm luật sư và những người tham dự phiên tòa hết sức đau lòng.

Những người vượt biên qua Úc đa phần là nghèo khổ, chỉ mong muốn duy nhất là thay đổi cuộc sống nhưng tòa án xử họ với mức án quá nặng, bỏ qua những cam kết trước đây giữa chính phủ Úc và Việt Nam là “Người vượt biên trả về sẽ không bị bắt bớ, tù đày, tạo điều kiện có công ăn việc làm, con em được đến trường và sớm hòa nhập cộng đồng”.

Nhiều người nói với tôi rằng: nếu có một nước tự do nào đó nhận người Việt vượt biên thì họ sẽ đi hết, kể cả cái trụ điện mà biết đi thì nó cũng bò đi luôn, vì sống ở nước mình mất tự do, lạc hậu và nghèo đói.

Thật đau lòng cho một bản án hết sức tàn bạo và vô nhân đạo.

Nạn cờ bạc, rượu chè ngày Tết

Nạn cờ bạc, rượu chè ngày Tết

Nhóm phóng viên tường trình từ VN
2017-02-03
Một tụ bầu cua cá cọp ngày Tết.

Một tụ bầu cua cá cọp ngày Tết.

RFA photo

Việt Nam là một đất nước nghèo, vừa trải qua một năm đầy gian truân với các vấn nạn môi trường rừng, môi trường biển và đồng bằng Sông Cửu Long bị hạn mặn, đời sống đồng bào dân tộc thiểu số trên dãy Trường Sơn luôn gặp khó khăn, thiếu đói… Nhưng mặc dù khó khăn bộn bề, vấn nạn cờ bạc, rượu chè trong dịp Tết cũng không buông tha, nhiều tai nạn do rượu bia gây ra, nhiều gia đình chỉ mới mồng Năm tháng Giêng đã phải lâm vào nợ nần vì cờ bạc.

Nợ như sét đánh do cờ bạc

Một người mẹ dân tộc Mường yêu cầu giấu tên, sống ở huyện Ngọc Lặc, Thanh Hóa, chia sẻ: “Hai bác chả làm được mấy, làm được một mà chàu hắn phá đến mười nên khổ. Mình mới 55 tuổi mà phải nuôi thằng con gần 30 tuổi. Làm thì làm ruộng, được tạ mấy lúa chứ mấy, lúa mới gặt xong, chưa ăn được bao nhiêu thì hắn vác đi rồi!”.

Bà cho biết thêm là mặc dù chỉ mới Mồng Năm tháng Giêng, không khí Tết vẫn còn đâu đó, ngân hàng chưa làm việc nhưng gia đình bà đã mang nợ đầu năm gần ba trăm triệu đồng. Một số nợ mà với bà, nghe qua đã thấy sét đánh ngang tai, chồng bà đã ngã nhào khi nghe chủ nợ đưa người đến thông báo rằng con trai bà đã vay nóng số tiền 250 triệu đồng với lãi suất 10% mỗi tuần, tức 40% mỗi tháng. Đây là khoản vay nóng để đánh bạc của con trai bà.

Và với khoản tiền này, nếu như không cần lãi suất tăng hằng tháng, chỉ trả khoản gốc, cho dù có cố gắng bán tất cả mọi thứ, cộng với mười năm làm cật lực để trả vẫn không thể trả hết. Hiện tại, bà không dám báo công an vì bà lo sợ ảnh hưởng đến tính mạng của con trai mình. Nhưng nếu để chủ nợ đưa người tới xiết từng con trâu, từng con bò, rồi trấn lột giấy tờ đất đai, bắt gia đình bà ký tên để hợp thức hóa món nợ và lấy trắng mảnh đất của bà thì hầu như đường sống của gia đình bà đã bị tuyệt.

Bà mẹ Mường này chua xót nhận ra là trong chưa đầy hai năm, từ một đứa trẻ ngoan, con trai bà lao vào rượu chè, đề đóm, sau đó là cờ bạc, và không biết nó có tham gia vào đường dây chích choác, hút hít nào không… Mọi nỗi lo và bất an cứ ập lện gia đình bà kể từ khi đứa con trai duy nhất của hai ông bà tìm xuống khu công nghiệp ở Hà Tĩnh để làm thuê cho một ông chủ Trung Quốc.

Bà không dám khẳng định rằng do làm việc với người Trung Quốc thì con trai bà hư hỏng ra, nhưng bà cảm thấy hoài nghi về những thanh niên đồng tuổi với con trai bà đi xuống phố làm việc cho người Trung Quốc chỉ trong vòng nửa năm đã sắm xe xịn, dùng điện thoại xin và sống hoàn toàn xa lạ so với cha mẹ, bản làng của chúng. Dường như có một trận gió độc đang kéo vào bản làng của người Mường, người Thái Trắng.

Bà mẹ này cho biết thêm là hiện nay, không riêng gì gia đình bà mà có đến sáu gia đình đang bị một khoản nợ từ trên trời rơi xuống gai đình, đang yên đang lành, con họ đi chơi vài ngày, về nhà mặt mày phờ phạc, trùm chăng nằm im thin thít, không ăn uống, không nói chuyện, cho đến khi chủ nợ đưa người tới thông báo số tiền nợ mà gia đình phải trả thì mới vỡ lẽ.

Theo chỗ bà tìm hiểu từ con trai bà thì những chiếu bạc tiến lên và phỏm đang hoạt động rất mạnh trong dịp tết Đinh Dậu, thường thì các cậu con trai độc nhất trong các gia đình mới nhận đền bù đất hoặc có kinh tế ổn định so với xóm làng được chú ý. Khi con trai bà ngồi vào chiếu, cậu ta đánh thắng mấy ván đầu và sau đó thua không còn đồng nào, có chủ nợ cho vay ngay tại sòng bạc để đánh tiếp và nó phải ký giấy chấp nhận khoản lãi 10% mỗi tuần. Sòng bạc tồn tại trong vòng hai giờ đồng hồ và di chuyển sang chỗ khác, tiền xâu cho chủ gia đình chứa sòng bạc là 800 ngàn đồng cho 2h đồng hồ.

Bầu cua cá cọp đánh khủng

Ngoài các chiếu bạc khiến cho người ta mất nhà mất cửa vì nợ nần, những điểm đánh bầu của cá cọp ở các vùng quê cũng là cái máy hút tiền của nhiều gia đình. Một người vừa bị thua gần 100 triệu đồng do đỏ đen trong bầu cua cá cọp, ở huyện Phú Lộc, Thừa Thiên Huế, chia sẻ:

“Thua gần 100 triệu đồng rồi, tụi nó rung bầu cua hay quá, nó dùng chip chiếc gì đó mà nó ép mặt mình đánh không bao giờ lên được. Bữa ni quyết không chơi nữa. Thằng con ở Mỹ nó gởi về cho gần năm ngàn đô la để làm cái nhà dưới, mình ban đầu đánh cho vui thôi, đánh một lúc thì nghiện luôn và chơi thua mất tiền luôn. Tiền đó để xây cái nhà dưới, giờ bay mất cái nhà dưới rồi. Thôi ra Giêng rồi tính, kiểu ni khó đây!”.

Thua gần 100 triệu đồng rồi, tụi nó rung bầu cua hay quá, nó dùng chip chiếc gì đó mà nó ép mặt mình đánh không bao giờ lên được. Bữa ni quyết không chơi nữa.
– Một người dân

Ông này cho biết thêm là các điểm đánh bầu cua cá cọp bây giờ có qui mô hoạt động giống như số đề, hiếm có người nào rung bầu cua theo kiểu ngẫu hứng, kiếm vài đồng lãi đầu năm cho vui. Mà người ta đã kết nối với các ông trùm, bà trùm vào tháng Chạp để được nhận những bộ bầu cua có chip điện tử. Bộ phận điều khiển chip do người của các ông trùm, bà trùm này giữ. Người cầm cái bầu cua cá cọp vẫn rung một cách bình thường với khoản tiền đánh từ 500 ngàn đồng trở xuống, tự ăn, tự thua với người chơi.

Nhưng khi người chơi thắng nhiều tiền và muốn đánh lớn hoặc có người chơi muốn đánh số tiền vài triệu đồng thì nhà cái sẽ nháy máy cho ông trùm, bà trùm để họ cử người đến. Trong thời gian này, nhà cái tìm cách giữ chân người đánh lại nhưng chưa rung, khi người của ông trùm bà trùm mang bộ phận điểu khiển đến và ra hiệu thì nhà cái bắt đầu rung. Chip điện từ có thể ép mặt, khiến cho những con mà nhà con chọn không bao giờ lên và chỉ trong chốc lát, nhà con sẽ thua sạch. Trong trường hợp nhà con đổi mặt thì nhà cái lại cho mặt mà nhà con vừa bỏ nổi lên. Kiểu chơi này khiến cho nhà con ngày càng máu me, đỏ đen, không thiếu người cược bằng nửa chiếc xe hơi, rồi một chiếc xe hơi để chơi sau khi túi đã sạch tiền.

Có thể nói là có thiên hình vạn trạng kiểu bài bạc đỏ đen để rút tiền của người ta một cách rất tinh vi và điệu nghệ. Và mỗi dịp Tết về, có nhiều gia đình phải rơi vào nợ nần một cách đau đớn trong ngơ ngẩn bởi họ không hề đứng tên vay tiền và cũng không có nhu cầu vay tiền, nhưng do chồng con trót lỡ, cuối cùng thì con dại cái mang!

VIỆT NAM NHẤT THẾ GIỚI !

From facebook:  Ngô Minh Khôi added 2 new photos.·

VIỆT NAM NHẤT  THẾ GIỚI !

Sáng nay, mùng 4 Tết, VTV1 nói ra rả việc VN dược truyền thông thế giới bình chọn là điểm đáng đến nhất. Có một thứ “Việt Nam nhất thế giới” thì không nghe nói bao giờ! Trộm trên FB mấy cái VN nhất để bà con vừa vui rượu Tết vừa ngẫm!

Image may contain: text
Image may contain: text

CÁN CÂN QUYỀN LỰC

From facebook:  Hằng Lê
CÁN CÂN QUYỀN LỰC

Thứ nhất, ông Nguyễn Phú Trọng nói, chống tham nhũng rất khó vì ta tự đánh ta (ta ở đây tức là Đảng cộng sản).

Thứ hai, ông Cục trưởng cục phòng chống tham nhũng đã thừa nhận: tham nhũng là kẻ có quyền chức, chống lại có khi chúng tôi chết trước.

Thứ ba, ông Phó ban Nội chính trung ương cũng phải thẳng thắn: tham nhũng chỉ có cán bộ là đảng viên thôi.

Thứ tư, chính Chính phủ thừa nhận Chính phủ không chống được tham nhũng.

Vậy với dân chúng, họ làm gì có quyền hành hay quyền lực chính trị nào, ngoài tấm thân với bàn tay không, mà cả một tổ chức hùng hậu gồm công an, nhà tù, báo chí mà “đánh còn khó” và “đánh là ta tự đánh ta” thì mong gì dân chúng chống được tham nhũng?

Vậy với mong muốn có một cái lồng để nhốt quyền lực lại thì đã đến lúc cần một nhánh quyền lực độc lập khỏi đảng cộng sản để có thể kiểm soát, đối trọng và giải quyết vấn đề tự suy thoái của quyền lực hay chưa?

Vì chỉ có quyền lực mới giải quyết được vấn đề của quyền lực, chỉ có đảng phái khác mới giám sát và đấu tranh được với đảng phái khác trong cùng một thể chế chính trị.

Nếu không thể làm được điều đó, thứ nhất là trói đảng cộng sản lại bằng một đạo luật chính thức để hoạt động chứ không thể chỉ bằng cương lĩnh, nghị quyết hay điều lệ (không phải luật pháp), thứ hai là dùng một đảng phái khác đối trọng và kiểm soát lại với đảng cộng sản trong hoạt động, thứ ba, chỉ có tam quyền phân lập (dùng thiết chế toà án là trung tâm và cơ chế lưỡng viện, hành pháp là nhánh có thể phủ quyết luật của quốc hội, toà án xét xử cả tổng thống và các đạo luật nếu vi hiến), mới khiến con người được sống an toàn dù có đứng trước vành móng ngựa bởi sự cáo buộc của công tố hay cơ quan điều tra trong một nền tư pháp tranh tụng văn minh và khoa học thực sự.

Vì nếu sống trong trạng thái hiện tại, thì có những người sống cũng đã không được nói, mà rồi đến khi cận kề cái chết hay thậm chí đã bị vùi chôn trong cát bụi rồi vẫn còn không được cất lên tiếng nói của sự thật, của lương tâm con người mình.

Facebook luật sư Lê Luân

Image may contain: 1 person

Ngày Xuân Đất Lạ – S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

 Ngày Xuân Đất Lạ-

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

RFA

Ảnh của tuongnangtien

Từ làng nổi Koh K’ek tôi đi ghe ra Pursat, rồi bắt xe đò trở lại Phnom Penh. Dọc theo quốc lộ 5, thỉnh thoảng, có nơi bầy bán mai vàng. Nhìn những cành hoa vừa nhu nhú nụ, sao hơi thấy nôn nao. Tết đến rồi đa!

Vào đến thủ đô Nam Vang lúc chiều vừa tắt nắng. Ngang công viên Tượng Đài Độc Lập, đôi chỗ, thấy bán bóng bay. Những chùm bóng đủ mầu rực rỡ, to hơn kích cỡ bình thường, với hàng chữ Việt (Cung Chúc Tân Xuân – Chúc Mừng Năm Mới) khiến tôi không khỏi ngẩn ngơ:

Không dưng thấy mắt hơi cay. Tôi đổ thừa tại khói xe nhưng lại nhớ đến lời kêu gọi thiết tha của ông Nguyễn Thiện Nhân hồi cuối năm trước: “Tất cả đồng bào Việt Nam ở nước ngoài nếu trong 40 năm qua chưa có dịp về nước thì nên về … chắc chắn sẽ thấy nó phát triển.”

Năm nay, Ban Tuyên Giáo còn “tiếp sức” với ông Chủ Tịch Mặt Trận Tổ Quốc bằng nguyệt san Di Sản Việt Nam (Vietnam Heritage – December 2016-January 2017 ) với nội dung vô cùng phong phú. Tất cả những bài viết đều bằng Anh Ngữ, kèm nhiều hình ảnh sống động: đua thuyền, thổi cơm thi, đá gà, dựng nêu, múa lân, đốt pháo …

Xem mà nhớ quê hương muốn ứa nước mắt luôn, và chỉ ước ao sao mình có thêm đôi cánh (hay được cấp cái visa) để bay về quê tức khắc. Nước Việt thiệt là nền nã, an bình, và phú túc.

Đọc đến trang cuối mới thấy một mẩu tin (“ Vietnam to slap higher fines on public urination”) ngăn ngắn, khiến độc giả – dù là người Việt – cũng phải bàng hoàng:

People who urinate in public will be fined VND1-3 million ($44-133) from February 1, 2017, according to a new government decree.

The fines have been raised significantly from the current $9-13.

Public urination is nothing strange in Vietnam, where there is an acute shortage of public toilets...

Data from Hanoi’s Department of Construction shows that the capital has 340 public toilets, but two thirds are located in residential areas and only 100 are situated along streets or at entertainment facilities.

Ho Chi Minh City faces the same problem with only 200 public toilets serving the needs of its 10 million residents and the 5 million foreign tourists that visit the city each year.

Úy, trời, đất, qủi, thần, ơi ? Giữa Thủ Đô Của Lương Tâm Nhân Loại và Thành Phố Hồ Chí Minh (Quang Vinh) mà mười lăm triệu người phải dùng chung chỉ có hai trăm cái nhà vệ sinh công cộng thôi sao?

Ảnh: internet

Nếu thế, nếu có bệnh tiểu đường thì sống làm sao ở một đất nước mà khắp nơi đều có bảng ghi “cấm đái.” Đã thế, kể từ ngày 1 tháng 2 năm 2017 – theo luật lệ mới – mỗi lần tè bậy là có thể bị phạt đến 144 Mỹ Kim thì chịu đời sao thấu. Đ…mẹ, tiền (dollar) chớ bộ giấy lộn hay sao – mấy cha? Thảo nào mà nhà báo Lê Phú Khải  đã phải nặng lời: “Có lẽ không có ở đâu trên trái đất này có một chính quyền cư xử với dân ti tiện như vậy.”

Thế là “giấc mơ hồi hương” tan vỡ. Lại phải tiếp tục đi thôi, dù chưa biết sẽ đi đâu?  Thôi, cứ ghé đại chỗ nào làm vài ly cái đã:

Dừng chân nơi quán lạ
Thèm com chiều h
ương quê
Chị
ơi thôi đừng đợi
Chiều nay em ch
ưa về (tnt)

Chả quen biết ai ở Nam Vang, và cũng đã trải qua hai cái Tết chán ngắt ở Xứ Chùa Tháp rồi nên tôi nghe lời rủ rê của một người bạn đồng nghiệp (đang làm thông tín viên thường trực cho RFA, ở Thái Lan) bay sang Bangkok, rồi đi xe về vùng quê nghỉ chơi vài bữa.

Anh kết hôn với một cô giáo Thái, người vùng Chai Nat. Họ sống cách thủ đô chỉ chừng hai trăm cây số mà cảnh khung cảnh nơi đây an bình và trầm lặng khiến tôi cảm thấy ngỡ ngàng. Nhà hai người nằm cạnh bờ sông. Dòng sông (Chao Phraya) mà chỉ mới chỉ thoạt trông thôi tôi cũng đã “phải lòng” rồi: tĩnh lặng, hiền hoà và yêu kiều quá!

Ảnh chụp tháng Giêng 2017

Tôi sinh trưởng ở cao nguyên, nơi chả có biển rộng hay sông dài gì ráo trọi. Suốt thời thơ ấu, tôi chỉ quen với những buổi sáng rừng tưng bừng (tiếng con vuợn hú) và những đêm trăng tà ngây ngất, hoang vu.

Mãi đến năm mười sáu – trong một chuyến giang hồ (vặt) đầu đời – khi đặt chân đến Tân Châu, tôi mới được nhìn thấy một nhánh sông Tiền đang cuồn cuộn cuốn mau dưới ánh nắng chiều lấp lánh. Tôi đoán đó là “Giòng An Giang” của Anh Việt Thu mà ca sĩ Ánh Tuyết đã khiến cho nhiều người thương mến:

Giòng An Giang sông sâu nước biếc
Giòng An Giang cây xanh lá thắm
Lả lướt về qua Thất Sơn
Châu Đốc giòng sông uốn quanh
Soi bóng Tiền Giang Cửu Long.
..

Cô thôn quê đang giặt yếm trên sông
Tiếng sáo vắng trên đồng lúa xanh tươi
Trâu lang thang, đôi cò trắng tung bay dập dìu. 

Tôi không thấy cô gái Thái nào giặt yếm, hay phơi khăn, trên sông Chao Phraya cả. Cũng không nghe “tiếng sáo vắng trên đồng lúa xanh tươi” nhưng cò trắng và cò quăm thì (ôi thôi) không phải từng đôi mà dễ đến hàng ngàn, bay rợp cả bầu trời.

Thỉnh thoảng, tôi cũng bắt gặp vài cánh cò lạc lõng ở California nhưng đến Chai Nat thì mới nhìn thấy tận mắt – lần đầu – cảnh vật an bình mà mình chỉ được nghe qua tiếng đàn và giọng hát (trầm ấm) của Phạm Ngọc Lân:

Con cò lại bay trên đồng ruộng xanh
Tre già bảo nhau cúi đầu trầm ngâm
Cùng mùi khói rơm quen thuộc
...

Đồng xanh, cánh cò, khói rơm, và trâu bò dục mõ … tuy cũng quyến rũ nhưng chính nét diễm kiều và hiền dịu của dòng sông Chao Phraya mới khiến cho tôi say đắm. Chợ họp không đông, ngay tại bến đò. Những con đò thưa khách, từ từ cặp bến rồi chầm chậm rời bờ. Dù không đón, cũng chả đưa ai, mà lòng cũng thoáng bâng khuâng.

Người dân Chai Nat đều có dáng vẻ chậm rãi và khoan thai y như con sông và bến đò của họ. Ở đây, rõ ràng, chả ai có việc gì phải vội. Tôi cũng thế, tôi cũng “chậm” lại (luôn) mà chả hiểu tại sao và tự lúc nào?

Sáng, chiều thơ thẩn đi dọc bờ sông. Nhìn nắng, nhìn nước, nhìn trời, nhìn mây, ngó lá, ngó hoa, ngó cây, ngó quả. Chao ơi, xứ sở gì mà thơ mộng và trù phú dữ vậy nè? Đu đủ, mía, xoài, vú sữa, chuối, dừa … mọc tá lả khắp nơi – kể cả ở những khúc sông hoang dã. Thiệt là quá đã!

Đã nhứt là đứng sau bất cứ búi tre, bụi chuối nào cũng có thể vạch quần tè mà không sợ làm bận mắt tha nhân. Tuy thế, đái bậy dường như chỉ là thói quen của người dân Việt (và người dân Miên nữa) chớ người Thái thì không.

Dọc theo bờ sông Chao Phraya, tại những khoảng cách nhất định, đều có những nhà vệ sinh chung. Tuy chỉ nhỏ nhắn thôi nhưng xinh sắn và sạch sẽ nên dân chúng không ai bị bệnh … đái đường!

Ảnh chụp tháng Giêng 2017

Vợ chồng anh bạn còn cho tôi biết thêm rằng phong trào xây dựng nhà vệ sinh công cộng ở Thái Lan đã phát khởi từ hai mươi năm trước. Bởi thế, những chiếc ghế đá đặt phía trước cho khách nghỉ chân đều đã nhuốm rêu phong nhưng bồn tiểu và bồn cầu thì vẫn trắng tinh vì được thay thế định kỳ và cọ rửa thường xuyên.

Nghe mà lại nhớ đến lời khẳng định về sự “phát triển đất nước” của ông Nguyễn Thiện Nhân, và những với bài viết (dùng toàn những lời có cánh) trên Vietnam Heritage mà không khỏi thở dài!

Loài vật có thể tiểu tiện hay đại tiện bất cứ nơi đâu vì chúng không có ý thức gì về ngoại cảnh. Ép buộc con người phải sinh hoạt gần như cầm thú – trong những đô thị với hàng trăm ngàn người mới có một nhà vệ sinh chung – là điều chỉ có thể xẩy ra trong một chế độ bất nhân, nơi mà những kẻ nắm quyền “ăn không từ một thứ gì” – kể cả những cái cầu tiêu hay buồng tiểu.

 

Đà Nẵng: An ninh câu lưu nhà hoạt động Nguyễn Anh Tuấn

From facebook : Hoang Le Thanh‘s post.

(Đà Nẵng, DL) – Anh Nguyễn Anh Tuấn, một người hoạt động dân chủ, nhân quyền vừa bị cơ quan an ninh câu lưu tại sân bay Đà Nẵng sau 3 năm hoạt động ở nước ngoài.

Anh Tuấn đáp chuyến bay từ Siem Reap, Campuchia trở về Đà Nẵng lúc 22h30 tối 31/1/2015, nhưng hiện nay cha của anh cho biết anh đang bị câu lưu.

Nguyễn Anh Tuấn sinh năm 1990 tại Đà Nẵng.

Ngày 26/4/2011, Nguyễn Anh Tuấn lúc đó là sinh viên ngành Quản lý công – Học viện Hành chính quốc gia Hà Nội gởi tới Viện Kiểm sát nhân dân Tối cao đơn tự thú rằng, anh đang lưu giữ một số tài liệu được VKSND Tối cao cho là có nội dung chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam, giống như các tài liệu mà Viện này sử dụng để kết tội ông Cù Huy Hà Vũ.

(Nhắc lại: Ngày 5/11/2010, tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ bị bắt trong vụ án “Hai bao cao su đã qua sử dụng” sau đó chuyển qua tội về an ninh quốc gia).

Tháng 8/2013, anh Tuấn cùng các thành viên của Mạng lưới Blogger Việt Nam trao Tuyên bố 258 đến các đại diện của các tổ chức nhân quyền quốc tế tại Thái Lan, kể cả Văn phòng Cao ủy Nhân quyền Liên Hiệp Quốc.

Tháng 2/2014, anh Tuấn cùng với phái đoàn người Việt Nam dự buổi Kiểm định định kỳ phổ quát về Nhân quyền của Việt Nam ở Geneva, Thuỵ Sĩ.

Tháng 9/2015, Nguyễn Anh Tuấn đến Úc để làm Thực tập sinh 3 tháng cho Văn phòng dân biểu Úc, ông Chris Hayes.

Ngày 29/1/2015, Tổ chức Theo dõi Nhân quyền (Human Rights Watch) công bố phúc trình về tình hình nhân quyền Việt Nam năm 2015, cho thấy tình hình nhân quyền ở VN vẫn ảm đạm khi chính quyền tiếp tục bắt giữ những người bất đồng chính kiến. (L.N.T)

*Cập nhật lúc 2h45 ngày 1/2/2016:

Ông Nguyễn Văn Thi, cha của Nguyễn Anh Tuấn cho biết:
– “Hiện Tuấn bị di lý về công an Tp Đà Nẵng. Như vậy là bắt người trái phép, gia đình đã đến đòi thăm gặp, phía công an đã đề nghị gia đình hợp tác, để Tuấn được thả.

“Nhưng gia đình không biết hợp tác cái gì?

“Bây giờ Tuấn bị giam giữ tại Cơ quan công an Tp Đà Nẵng”.

Trong hình: Nguyễn Anh Tuấn ở Geneva tháng 2/2014. Ảnh: VietnamUPR.

– See more at:

(Đà Nẵng, DL) – Anh Nguyễn Anh Tuấn, một người hoạt động dân chủ, nhân quyền vừa bị cơ quan an ninh câu lưu tại sân bay Đà Nẵng sau 3 năm hoạt…
DANLUAN.ORG

Freedom House: Việt Nam vẫn chưa có tự do

Freedom House: Việt Nam vẫn chưa có tự do

Thanh Trúc, phóng viên RFA
2017-02-01
Sơ đồ phúc trình về tự do toàn cầu với 195 quốc gia trên thế giới.

Sơ đồ phúc trình về tự do toàn cầu với 195 quốc gia trên thế giới.

Photo: freedomhouse.org

Feedom House, một tổ chức giám sát độc lập ở Hoa Kỳ công bố phúc trình về tự do toàn cầu với 195 quốc gia trên thế giới, trong đó Việt Nam vẫn giữ nguyên vị trí một nước không có tự do và không có dấu hiệu cải thiện.

Trong số 195 quốc gia trên thế giới, 87 nước được công nhận là có tự do, 59 nước chỉ phần nào có tự do, 49 nước còn lại hoàn toàn không được tự do về nhiều mặt, trong đó Việt Nam là một.

Năm nay Việt Nam chẳng có thay đổi nào đáng kể so với năm ngoái, nhiều người đối lập vẫn bị bắt giữ, tiếng nói của các xã hội dân sự hay của những nhà hoạt động độc lập bị dập tắt.
– Bà Sarah Repucci

Đó là phần mở đầu phúc trình lần thứ 11 về tự do toàn cầu 2017 của  Freedom House, tổ chức chuyên theo dõi và đánh giá mức độ tự do dân chủ của người dân tại từng quốc gia thuộc từng khu vực trên thế giới.

Trong phúc trình về tự do toàn cầu 2017, Freedom House sử dụng sơ đồ màu xanh lá cho những nước thực sự có tự do, màu vàng dành cho những nước phần nào có tự do, màu tím là những nước không có tự do. Năm nay, Việt Nam vẫn nằm trong khung màu tím.

Bà Sarah Repucci, giám đốc chuyên trách xuất bản toàn cầu của Freedom House, nói rằng tổ chức tiếp tục đặt Việt Nam vào tư thế một quốc gia thiếu tự do:

Chúng tôi nhận thấy năm nay Việt Nam chẳng có thay đổi nào đáng kể so với năm ngoái, nhiều người đối lập vẫn bị bắt giữ, tiếng nói của các xã hội dân sự hay của những nhà hoạt động độc lập bị dập tắt.

Đã có lúc chúng tôi cảm thấy phần khởi thấy một vài cá nhân hoặc thành viên các tổ chức dân sự độc lập  ở Việt Nam gọi là được phép tự ra ứng cử vào quốc hội. Đáng tiếc là chưa đủ  để có thể tin rằng đó là sự thay đổi tích cực và đó là Việt Nam muốn chấp nhận có sự đối lập về chính trị.

Theo đánh giá của Freedom House trong phúc trình về tự do toàn cầu 2017, 3 lãnh vực quan trọng nhất mà Việt Nam thiếu hẳn là tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do thông tin, tự do mạng. Sơ đổ về tự do toàn cầu của Freedom House năm 2017  cho thấy trong số 39 quốc gia thuộc khu vực Châu Á Thái Bình Dương, Việt Nam ở nhóm 20% những nước đang theo đuổi chính sách kiểm soát và chi phối mọi quyền tự do căn bản của công dân.  Bà Sarah Repucci:

Freedom House chưa bao giờ nhận được sự phản hồi từ phía Việt Nam, đối với những phúc trình thường niên mà tổ chức thực hiện hàng năm.
– Bà Sarah Repucci

Freedom House chưa bao giờ nhận được sự phản hồi từ phía Việt Nam, đối với những phúc trình thường niên mà tổ chức thực hiện hàng năm. Có vẻ như chính phủ Việt Nam không thực sự quan tâm một cách nghiêm túc đến những báo cáo như thế này và cũng không muốn cải thiện để trở thành một thể chế thông thoáng hơn.

Những điểm chính cần nhấn mạnh là qua đại hội đảng lần thứ XII cho đến bầu cử quốc hội thì rõ ràng Việt Nam đã và vẫn muốn giữ nguyên trạng một nhà nước toàn trị, người dân không được thông báo trước điều gì và cũng không có cơ hội được tham gia vào những sinh hoạt chính trị vốn đã rất giới hạn.

Điểm thứ nhì là đã có những cuộc biểu tình lớn ở Việt Nam hồi năm ngoái, chứng tỏ người dân mong muốn nói ra những suy nghĩ của họ và mong muốn được quyền tự do bày tỏ những suy nghĩ đó.

Việt Nam thường tuyên bố mình là một quốc gia tự do, dân chủ nhưng để trở thành một nước dân chủ đích thực thì  Việt Nam phải tôn trọng và thực thi quyền tự do bày tỏ chính kiến, tự do truy cập mạng để trao đổi tin tức, tự do báo chí để người dân biết những điều gì đang xảy ra trên đất nước của mìn. Đó là  kết luận của Freedom House.

ĐỌC ĐỂ BIẾT THÊM VỀ HỒ CHÍ MINH.

From facebook:  Trần Bang.

Trần Bang
ĐỌC ĐỂ BIẾT THÊM VỀ HỒ CHÍ MINH.

(Bài viết của tác giả Tiến Văn cho chuyên mục “NÓI VỚI NGƯỜI CỘNG SẢN” trên Đài phát thanh Đáp Lời Sông Núi.)

Sự sụp đổ của hệ thống xã hội chủ nghĩa thế giới xảy ra vào năm 1991 đã tạo điều kiện cho nhiều tư liệu mật của cộng sản sau nhiều năm giấu kín được bạch hóa. Nhiều sự thật hoặc dối trá của cộng sản đang lần lần được trả lại đúng vị trí của nó. Trong đó có những sự thật về Hồ Chí Minh. Để khách quan nhất, chúng ta có thể dựa theo các tư liệu của khối cựu cộng sản hoặc của chính đảng cộng sản Việt Nam nói về hoạt động hay các quan hệ của Hồ Chí Minh để xác định lại cho đúng bản chất, con người thật của Hồ Chí Minh.

Gần đây, một nghiên cứu có tên “Về hai chuyến đi bí mật của Hồ Chí Minh đến Liên Sô năm 1950 và 1952”của tác giả Nguyễn Thị Mai Hoa thuộc Đại học Quốc gia Hà Nội đã cho thấy Hồ Chí Minh luôn tỏ một thái độ hết sức hạ mình, khiếp nhược trước Xít Ta Lin – lãnh tụ cộng sản khét tiếng của Liên Sô và khối xã hội chủ nghĩa.

Trong chuyến đi bí mật thứ nhất vào năm 1950, Hồ Chí Minh đã bị Xít Ta Lin nghi ngờ, khinh thường tới mức cho nhân viên tới khách sạn lén lấy lại cuốn tạp chí trong đó có thủ bút của Xít Ta Lin. Nhưng khi trở về Việt Nam, Hồ Chí Minh vẫn viết thư cho Xít Ta Lin với lời lẽ thế này:

“Tôi hy vọng sẽ nhận được cuốn sách mà đồng chí đã hứa là sẽ viết riêng cho chúng tôi. Tôi sẽ thân chinh dịch cuốn sách đó. Đây sẽ là món quà hết sức quý báu mà đồng chí tặng cho chính Đảng còn non trẻ của chúng tôi”.

Trong chuyến đi bí mật thứ 2 vào đầu tháng 10 năm 1952, Hồ Chí Minh đã thỉnh cầu nhiều lần để được diện kiến Xít Ta Lin.

Đây là một đoạn thư Hồ Chí Minh viết gửi Xít Ta Lin:

“Tôi vẫn đợi ý kiến của đồng chí để có thể đến gặp, ôm hôn và chuyển tới đồng chí bản báo cáo về tình hình Việt Nam”.

Dường như vẫn chưa yên tâm, Hồ Chí Minh còn phải mượn thêm uy tín của lãnh đạo cộng sản Trung Cộng hầu được Xít Ta Lin cho gặp mặt:

“Trong cuộc gặp, khi tôi báo cáo tốt hơn cả nếu có mặt của đồng chí Lưu Thiếu Kỳ”.

Song rốt cuộc, sau hơn một tháng trú ngụ bí mật trên đất Liên Xô, Hồ Chí Minh vẫn không được Xít Ta Lin cho gặp để “báo cáo”. Đến tận ngày cuối cùng trước khi phải quay về Việt Nam, Hồ lại gửi cho Xít Ta Lin một bản tự hứa:

“Hôm nay tôi về nước. Nhiệt thành cám ơn về tất cả những gì đồng chí đã làm cho tôi. Xin hứa với đồng chí sẽ thực hiện tốt chương trình nông nghiệp và tiến hành tốt cuộc chiến tranh yêu nước. Hy vọng rằng, sau hai hoặc ba năm nữa tôi có thể trở lại và báo cáo về kết quả công việc“.

Quí vị, quí bạn thân mến, xem những những ngôn từ răm rắp tuân phục và hạ mình như thế, chẳng ai dám tin đó lại là ứng xử của một lãnh tụ quốc gia độc lập gửi tới lãnh tụ của một quốc gia khác. Nhưng đó chính là ngôn từ của Hồ Chí Minh – lãnh tụ cộng sản Bắc Việt đã dùng để thỉnh cầu tới lãnh tụ cộng sản Liên Xô.

Nhưng chưa hết. Sau khi Liên Sô sụp đổ, Phòng Lưu trữ của Tổng thống Liên bang Nga gần đây đã cho bạch hóa hai lá thư soạn bằng tiếng Nga do Hồ Chí Minh ký gửi trực tiếp Xít Ta Lin trong chuyến đi bí mật tới Liên Sô năm 1952.

Đây là trích dịch bức thư viết ngày 30 tháng 10 năm 1952:

Thưa đồng chí Xít Ta Lin kính mến,

Tôi đã bắt đầu soạn Dự thảo Cương lãnh Cải cách ruộng đất của Đảng Lao động Việt Nam, và nó sẽ được trình lên đồng chí trong vài ngày tới.

Tôi có một số thỉnh cầu dưới đây xin gửi tới đồng chí và cũng hi vọng sẽ nhận được chỉ thị của đồng chí về những yêu cầu này:

1. Xin cử tới Việt Nam một hoặc hai đồng chí Liên Sô để tìm hiểu và nghiên cứu tình hình ở đó. Nếu những đồng chí này thành thạo tiếng Pháp thì họ có thể giao tiếp với các tầng lớp nhân dân rộng rãi hơn. Từ Bắc Kinh tới chỗ chúng tôi cần khoảng mười ngày.

Sau khi nhận được chỉ thị của đồng chí về những vấn đề đã nêu trên, tôi dự định sẽ rời Mạc tư khoa vào ngày mồng 8 hoặc mồng 9 tháng 11.

Xin gửi tới đồng chí lời chào cộng sản và những lời chúc mừng tốt đẹp nhất.

Hồ Chí Minh

Còn đây là bản dịch đầy đủ nội dung chính của lá thư ngày 31 tháng 10 năm 1952:

Thưa đồng chí Xít Ta Lin kính mến,

Tôi xin gửi tới đồng chí bản dự thảo Cương lãnh Cải cách ruộng đất của Đảng Lao động Việt Nam. Bản dự thảo Cương lãnh này do tôi soạn với sự giúp đỡ của các đồng chí Lưu Thiếu Kì và Vương Giá Tường. Xin đồng chí xem xét và cho chỉ thị về vấn đề này.

Gửi đồng chí lời chào cộng sản.

Ngày 31 tháng 10 năm 1952

Hồ Chí Minh

Nội dung và các ngôn từ của Hồ Chí Minh vừa trích dẫn cho thấy một sự thật không thể phủ nhận: Hồ Chí Minh chính là người đã chủ xướng tuân phục lãnh đạo cộng sản Liên Xô và Trung Cộng trong việc gây ra thảm họa “cải cách ruộng đất” vô cùng đau thương cho nhân dân ta cách đây hơn nửa thế kỉ.

Những bằng chứng xác thực này cũng xác nhận một sự thật không thể chối cãi: Hồ Chí Minh là con người rất thiếu tự trọng cá nhân và không biết đến liêm sỉ quốc gia, danh dự dân tộc.

Tâm Anh và Tiến Văn kính chào tạm biệt và hẹn gặp lại trong chương trình tuần tới.

Tiến Văn.

FB Phạm Thanh Nghiên

Đảng cộng sản Việt Nam, ngã ba đường lịch sử (phần 3)

Đảng cộng sản Việt Nam, ngã ba đường lịch sử (phần 3)

FB Lang Anh

31-1-2017

Ảnh minh họa. Nguồn: blog Châu Xuân Nguyễn.

Tiếp theo phần 1phần 2

Chính sách dân tộc và chủ nghĩa bành trướng của Đảng cộng sản Trung Quốc hiện nay vừa là một nguy cơ sinh tồn nhưng cũng đồng thời là bình tiếp oxy hà hơi cho Đảng Cộng Sản Việt Nam. Điều này thoạt nghe có vẻ vô lý nhưng lại là sự thật.

Đất nước Trung Quốc quá lớn, quá đông dân và quá phức tạp. Trong nhiều thiên niên kỷ, người Trung Quốc tồn tại bằng các cuộc chiến tranh xâm lược nối tiếp nhau. Văn hoá của họ được xây dựng trên nền tảng của lối tư duy nô dịch. Vì thế hầu như khó có thể có cơ may nào cho Trung Quốc chuyển hoá sang một thể chế dân chủ trong hoà bình trong ít nhất 30 năm tới.

Những người cộng sản ở Trung Quốc hiện nay đối diện với nguy cơ bị tàn sát hàng loạt nếu họ để mất dây cương. Riêng cá nhân tôi cho rằng nếu biến động xã hội xảy ra ở Trung Quốc, nó sẽ khiến đất nước này bị chia nhỏ làm nhiều phần. Đó sẽ là câu chuyện trong một tương lai xa. Với tư cách là một đại cường, Đảng cộng sản Trung Quốc có nhiều giải pháp để duy trì sự tồn tại của mình hơn là Việt Nam. Nguy cơ Trung Quốc tiến hành các cuộc chiến tranh quy mô nhỏ trong khoảng 10 năm tới là rất cao, và nó sẽ là một công cụ mà Đảng Cộng Sản Trung Quốc vận dụng thường xuyên để đánh lạc hướng và xoa dịu các bất ổn chính trị trong nước.

Có thể thấy rõ điều đó qua các phát ngôn ngày càng kiên quyết của Tập Cận Bình về các vùng lãnh thổ tranh chấp. Đó không phải là vấn đề quyền lợi quốc gia, nó giống một chiếc phao cứu sinh của Đảng Cộng Sản Trung Quốc trong bối cảnh ngày một mất dần tính chính danh trước xu thế thời đại. Chế độ cộng sản ở Trung Quốc rồi sẽ kết thúc, nhưng nó sẽ không chết một mình trước khi gây ra những tổn thương sâu sắc cho phần còn lại của thế giới và cho chính người dân Trung Quốc. Thế giới cần ý thức rất rõ về điều này.

Là một nước có đường biên hàng ngàn km với Trung Quốc và có một mối quan hệ lịch sử phức tạp với dấu ấn nổi trội là chiến tranh, quan hệ giữa hai chế độ cầm quyền hiện nay ở Trung Quốc và Việt Nam rất phức tạp. Một mặt, họ luôn giống nhau, trước đây là vì ý thức hệ cộng sản cổ điển, giờ đây là sự tương đồng về mô hình cái trị tham nhũng độc tài. Điều đó khiến chế độ cộng sản tại TQ và Việt Nam luôn có nhu cầu tìm đến nhau trong bối cảnh thế giới coi họ là những tồn tại khuyết tật của lịch sử. Mặt khác, do là những đại diện cầm quyền tại hai quốc gia giáp giới với những lợi ích đối kháng nhau về lãnh thổ, khiến hai chế độ cầm quyền này không thể không có những va chạm đôi khi đẫm máu. Tôi muốn dừng lại một chút để nói về những cuộc chiến tranh giành độc lập của Việt Nam trong thế kỷ trước mà Đảng Cộng Sản vẫn luôn dựa vào đó để đề cao tính chính danh của mình. Chính điều này sẽ giải thích đầy đủ cho mối liên kết bất thường giữa chế độ cộng sản tại Việt Nam và Trung Quốc.

Là người truyền bá các học thuyết cộng sản vào Việt Nam, nhưng ông Hồ Chí Minh chưa bao giờ là một người cộng sản đúng nghĩa. Tất cả các trước tác ông ta để lại đều khó có thể nói ông Hồ am hiểu sâu các tư tưởng của Marx và Engels. Tôi thậm chí tin rằng cả cuộc đời mình chưa bao giờ ông Hồ đọc hết bộ Tư Bản Luận. Trong hồi ức được thuật lại, chính ông Hồ thừa nhận rằng ông ta đến với chủ nghĩa cộng sản chỉ vì đọc được luận cương “Dân tộc và thuộc địa” của Lenin, trong đó có đề cập đến việc xây dựng một liên minh cộng sản để giải phóng giai cấp và giải phóng các nước thuộc địa. Chủ nghĩa yêu nước là thứ đã thôi thúc ông Hồ, cho đến khi ông ta tiếp cận các lý thuyết cộng sản.

Việt Nam có một lịch sử lập quốc hơn 2000 năm, trải qua vô số cuộc chiến tranh chống xâm lược. Chủ nghĩa yêu nước là một giá trị cốt lõi luôn hiện diện trong huyết quản người Việt. Sự tồn tại của lòng yêu nước vốn độc lập với các lý thuyết cộng sản. Những người lính đã chiến đấu ở miền Bắc và cả những người lính đã chiến đấu để bảo vệ miền Nam, tôi tin rằng họ đều được thôi thúc bởi lòng yêu nước, vốn được truyền đời qua nhiều thế hệ. Họ đứng ở hai phía khác nhau vì những giá trị quan khác nhau và do sự chi phối của những người cầm đầu. Cuộc chiến ấy miền Bắc đã thắng. Nguyên nhân đã được phân tích rất kỹ càng bởi giới sử gia đông tây, tôi sẽ không lặp lại. Nếu có một nhận xét về sự kiện thống nhất 30/04/1975, tôi có thể nói thế này: “Một xã hội văn minh hơn đã bị đè bẹp bởi một xã hội dã man hơn”.

Sức mạnh quân sự không phải lúc nào cũng đi kèm với trình độ văn minh, ví dụ cho điều đó trong lịch sử đã có rất nhiều. Ví dụ như cuộc xâm lược khắp Á Âu của đội quân du mục của Thành Cát Tư Hãn với những quốc gia có trình độ văn minh tiên tiến hơn nhiều. Riêng với Việt Nam, 30 năm sau ngày 30/04/1975, đất nước quay lại với những nền tảng căn bản mà người Việt Nam đã làm được ở miền Nam trước năm 1975, một sự tụt lùi sâu sắc của lịch sử.

Có 4 triệu người đã chết trong cuộc chiến giành độc lập và thống nhất ở Việt Nam. Hầu hết những người lính đã hy sinh ở Điện Biên Phủ, ở Khe Sanh, ở Nam Lào và ở những cung rừng hẻo lánh Trường Sơn đều không phải là đảng viên cộng sản. Họ chiến đấu thuần tuý vì lòng yêu nước. Thậm chí ngay cả những người được kết nạp Đảng tại mặt trận lúc đó, họ cũng chẳng dính dáng hay hiểu gì đến các tư tưởng cộng sản. Những người lính ấy đã chiến đấu và chết vì một lý do duy nhất là lòng yêu nước. Chính ở đây là một sự nhập nhèm của những người cộng sản. Lòng yêu nước đã làm nên chiến thắng 30/04/1975 chứ không phải chủ nghĩa cộng sản. Và bản thân lòng yêu nước thì đã luôn hiện diện ở Việt Nam trước, trong và sau khi những lý thuyết cộng sản đến đất nước này.

Tôi tin chắc rằng dù có hay không những người cộng sản ở Việt Nam thì đất nước cũng vẫn cứ giành được độc lập bằng cách này hay cách khác, dù là theo lối chiến tranh hay hoà bình, vì người Việt sẽ luôn không ngừng đòi hỏi nền độc lập. Trên thực tế, hầu hết các nước thuộc địa trên thế giới sau này đều đạt được độc lập mà chỉ số ít phải dùng tới chiến tranh. Và vấn đề chính ở đây là những người cộng sản đã tìm cách đánh đồng chủ nghĩa cộng sản (vốn là một thứ ngoại lai) với chủ nghĩa yêu nước (là thhứ luôn sẵn có), và quy toàn bộ công lao giải phóng đất nước cho chủ thuyết của họ.

Mượn sức mạnh của lòng yêu nước để đạt được quyền lực và thiết lập được chế độ cai trị, nhưng Đảng cộng sản Việt Nam đánh cắp luôn chiến thắng ấy bằng cách ghi quyền cai trị của họ vào hiến pháp. Xương máu và tổn thất thuộc về toàn bộ người Việt Nam, nhưng thắng lợi thì chỉ thuộc về mình Đảng Cộng Sản. Trên thế giới hiện nay, có lẽ cũng chỉ có Việt Nam và Trung Quốc là ghi áp đặt quyền cai trị của một Đảng cầm quyền vào hiến pháp. Người dân Việt Nam đã chiến đấu và hy sinh cho nền độc lập, đổi lại là một sự cai trị áp đặt của Đảng cộng sản. Hơn 40 năm qua, họ chẳng có cơ hội lựa chọn nào khác. Đây là một trong những bi kịch lịch sử cay đắng nhất của người Việt.

Tuy nhiên, chúng ta cần công bằng với lịch sử. Tôi tin rằng ông Hồ Chí Minh và những người cộng sản đời đầu đều là những người yêu nước. Chỉ có điều họ đã nhanh chóng đặt Đảng lên trên đất nước ngay khi giành được chiến thắng. Và di sản mà họ để lại đã gây tai họa cho lịch sử đất nước trong nhiều chục năm sau này.

Chế độ cầm quyền hiện nay kế thừa di sản của những người cộng sản đời đầu. Họ hiểu rất rõ là người dân Việt Nam sẽ không chấp nhận bất cứ một chế độ cai trị nào làm tổn hại độc lập hay chủ quyền quốc gia. Và chính đây là lý do dẫn đến mối quan hệ rất phức tạp giữa Đảng cộng sản Việt Nam và Đảng cộng sản Trung Quốc. Một mặt thì Đảng cộng sản Việt Nam luôn có lý do để xích gần Trung Quốc, khi họ là những thứ tồn tại bị thế giới coi là dị dạng, họ có nhu cầu xiết chặt tay nhau. Đó là lý do ông Nguyễn Văn Linh tìm cách bắt tay với TQ bằng mọi giá ở hội nghị Thành Đô, khi hàng loạt chế độ cộng sản trên thế giới sụp đổ. Mặt khác, chế độ Việt Nam không thể không đối đầu với Trung Quốc khi chủ quyền quốc gia bị xâm phạm. Đây chính là lý do mà chủ quyền Việt Nam cứ từng bước bị tổn thất bởi Trung Quốc trong hơn 30 năm qua, khi bản thân Đảng cầm quyền luôn bị giằng xé giữa việc xích gần kẻ xâm lược và sức ép bảo vệ chủ quyền đến từ phía người dân.

Chủ nghĩa bành trướng hiện là một cứu cánh để kéo dài thời gian cai trị của chế độ cộng sản Trung Quốc, nó khiến chế độ cộng sản Việt Nam đối mặt với nguy cơ lớn nếu để mất chủ quyền. Tuy nhiên cũng chính sức ép này hiện là một trong những công cụ tuyên truyền của chế độ Việt Nam, theo đó quyền cai trị của họ cần được giữ nguyên nếu không đất nước sẽ bất ổn và bị thôn tính. Tôi sẽ quay trở lại câu chuyện về luận điệu tuyên truyền này ở phần kế tiếp.

Cách Mạng Lên Đồng – S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

Cách Mạng Lên Đồng –

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

RFA

Ảnh của tuongnangtien

Tôi vừa nhìn thấy qua F.B hình Đền Thờ Quan Lớn Đệ Tam cao ngất ngưởng, ở giữa lòng Hà Nội.

Ảnh: Ngô Nhật Đăng

Bức ảnh khiến tôi nhớ đến một đoạn văn mô tả cảnh “bắt đồng” trong hồi ký (Chiều Chiều) của Tô Hoài.

Chúng tôi xộc lên gác. Cái gác lửng cạnh sân thượng, trong phòng mù mịt khói hương. Góc trong, người cung văn già, áo đại cán, chòm râu lưa thưa, quần vải nhuộm cậy, cây đàn với người nghiêng ngả ê a bên một bà, tôi đã nhận ra mụ Na béo phục phịch. Mụ Na kéo trên đầu xuống một vuông nhiễu điều, miệng nhai trầu, mặt đỏ như uống rượu. Xung quanh, mấy bà nạ dòng đương rì rầm khấn vái.

Thấy người lố nhố, tất cả im bặt.

Trên bàn thờ, khói hương trắng mờ. Mấy nải chuối xanh chồng lên nhau giữa mâm ngũ quả. Hai bên chân án thư dán hai con thanh sà bạch sà bằng giấy viền trang kim vàng choé miệng há ngậm hòn ngọc giấy điệp nhấp nhánh. Cái đuôi con rắn ngoắt lên.

Mấy người quay ra, ơ mặt nhìn cô công an. Cô Đàng đội mũ lưỡi trai, áo kà ki vàng cứng nếp, nom oai vệ nhất. Tưởng cô ấy sắp lấy còng số 8 ra xích cả lại.

Mụ chủ nhà bỏ hẳn vuông nhiễu trên đầu xuống, trông rõ không phải vuông lụa vuông nhiễu, mà là hai ba cái khăn quàng đỏ của trẻ đi học khâu ríu lại.

Tôi hỏi:

– Bà là bà Na?

– Thưa vâng.

– Thế này là tụ tập trái phép làm mê tín dị đoan... Tôi nhân danh chính quyền cấm gia đình từ nay không được phạm vào đồng bóng dị đoan. Chúng tôi tịch thu các đồ mê tín. Yêu cầu các đồng chí bảo vệ làm việc...”

Hề Hoài Linh hầu đồng: Ảnh: Đất Việt

Tô Hoài qua đời đã lâu. Đám công an và dân phòng cùng đi “bắt đồng” với nhà văn năm xưa, nếu không mồ yên mả đẹp, cũng đều đã trở thành những ông già bà lão cả rồi. Chả ai còn sức để có thể “xộc lên” những cao ốc cao chót vót, giữa lòng Hà Nội, để “nhân danh chính quyền cấm đồng bóng dị đoan” như trước nữa.

Việc “chính quyền cấm đồng bóng dị đoan” nay cũng đã qua. Đất nước đã bước vào thời kỳ đổi mới. Mọi người, nhất là giới quan chức, đang có những “đam mê” mới – theo tin loan của báo Người Tiêu Dùng:

Hầu đồng còn gọi là hầu bóng hoặc lên đồng. Đây là một nghi lễ, một hiện tượng tâm linh còn chứa đựng nhiều điều “bí ẩn” mà không ít người đam mê.

Trong số những người theo nét văn hóa tín ngưỡng “Hầu đồng” này, một số cán bộ có chức, có quyền rất thành tâm khi đi “hầu đồng”, có cán bộ của Bộ Y tế đi “hầu đồng” điều một lúc 7 chiếc xe ô tô, đi cả trong giờ hành chính, đến bao trọn đền Bảo Lộc (tỉnh Nam Định) để ngồi “hầu đồng” mong được “thăng quan tiến chức”...

Theo ghi nhận, trong khoảng thời gian từ 12h đến 17h30 ngày thứ 7 (ngày 1/10/2016), một trong những ngày mà ông Phạm Văn Tác, Vụ trưởng Vụ Tổ chức cán bộ (Bộ Y tế) kéo đoàn xe đi “hầu đồng”, đền Bảo Lộc chỉ tiến hành cầu “may mắn” cho ông Tác và không cho người lạ vào khu vực. Có tất cả 7 chiếc ô tô trong đoàn “hầu đồng” đến đền Bảo Lộc.

Trong buổi hầu đồng, theo nguồn tin cung cấp, ông Phạm Văn Tác mua lễ 110 triệu đồng, đặt lễ 80 triệu đồng và mục đích chính của việc này là cầu “thăng quan tiến chức”.

Được biết, trong 4 tháng qua, ông Tác đi “hầu đồng” đến 17 lần và mục đích chính cũng chỉ như lần này: “Thăng quan tiến chức”.

Trong một chế độ mà “ghế ít đít nhiều” thì việc cầu cõi âm (hay “cõi trên”) cho được “thăng quan tiến chức” là một nhu cầu tất yếu, và được luật pháp “bảo đảm” – như thông tin của báo An Ninh Thủ Đô:

Ngày 10-10, Bộ Y tế đã nhận được đơn kiến nghị của ông Phạm Văn Tác phản ánh về việc ngày 9-10, Báo điện tử Người tiêu dùng thuộc Hội tiêu chuẩn và bảo vệ Người tiêu dùng Việt Nam có đăng bài phản ánh về việc ông Phạm Văn Tác, Vụ trưởng Vụ Tổ chức cán bộ – Bộ Y tế đi “hầu đồng” cầu thăng quan tiến chức.

Sau khi nghiên cứu vụ việc, đối chiếu với các văn bản quy phạm pháp luật hiện hành, Bộ Y tế có ý kiến như sau: “Việc ông Phạm Văn Tác tổ chức lễ tạ đền Bảo Lộc thờ Đức thánh Trần là việc cá nhân, gia đình đồng chí, không liên quan đến công việc của ngành y tế.

Dùng một lúc bẩy chiếc xe ô tô đi hầu đồng, trong giờ hành chính (và mua lễ cả trăm triệu) để cầu thăng quan tiến chức … mà được coi chỉ “là việc cá nhân, gia đình đồng chí, không liên quan đến công việc của ngành y tế” thì quan niệm của bà Bộ Trưởng Kim Tiến về tình đồng chí – rõ ràng – rất thoáng!

Vụ trưởng Phạm Văn Tác hầu đồng. Ảnh: nguoitieudung

Thiệt là may phước cho ông Vụ Trưởng. Nếu không có chút tình “đồng chí” thì phen này nếu không bị lôi thôi lớn, e cũng lôi thôi lắm. Ông Tống Hồ Phương, người dựng tượng Ðức Thánh Trần – ở xã Ninh Gia, huyện Ðức Trọng, tỉnh Lâm Ðồng – không có được sự may mắn tương tự – theo tường trình của biên tập viên Hoà Ái, RFA:

“Vụ việc chính quyền địa phương không cho phép người dân đặt tượng thờ Đức Thánh Trần-Hưng Đạo Vương trên bục, trong khuôn viên gia đình ở Lâm Đồng làm dấy lên quan ngại rằng dân chúng Việt Nam thể hiện tín ngưỡng thuần Việt của họ như thế nào mới là đúng luật?

Ông Tống Hồ Phương kêu cứu kể từ ngày 4 tháng 1 năm 2017, là thời điểm dựng tượng Đức Ông-Trần Hưng Đạo, cao khoảng 1,6 mét lên bục. Trong vòng ba ngày liên tiếp, cho đến ngày mùng 6 tháng 1, chủ tịch và phó chủ tịch cùng công an và cán bộ địa chính xã Ninh Gia đến tận nhà yêu cầu gia đình hạ tượng. Anh Nguyễn Xuân Quang, cháu của ông Tống Hồ Phương kể lại diễn tiến của vụ việc:

“Bắt đầu xây cái bục tầm khoảng ngày 9, ngày 10 tháng 12. Mình xây xong thì họ chẳng nói gì hết. Khi đưa tượng Ông về thì họ nói là vi phạm không có giấy phép xây dựng. Họ kêu phải tháo dỡ tượng Ông xuống. Biên bản lập yêu cầu tháo dỡ xuống. Gia đình em xin không tháo dỡ mà để Ông đứng đó. Họ mới nói dời cái lư hương, không cho để bát nhang, thắp nhang. Gia đình mới dời cái lư hương. Mình xin thì họ đồng ý như vậy, nhưng họ nói miệng rằng trong vòng 60 ngày nếu không có một công văn nào phản hồi cho họ thì họ vào làm việc; không có giấy phép xây dựng thì họ phạt từ 3 đến 5 triệu đồng và họ cưỡng chế.”

Việc “tháo dỡ” và “cưỡng chế” một pho tượng, trong khuôn viên của gia đình, với số tiền phạt vài ba triệu bạc – nói nào ngay – chỉ là chuyện nhỏ, và có tính cách cá nhân. Ở tầm mức quốc gia, liên quan đến tôn giáo/tín ngưỡng, nước Việt còn có lắm chuyện kinh thiên/động địa hơn nhiều, theo lời của blogger Nguyễn Anh Tuấn:

“Trước thì san bằng Chùa Liên Trì, nay lại định giật sập Tu viện và Nhà thờ Thủ Thiêm có lịch sử tới 177 năm trước cả khi thực dân Pháp đến Việt Nam, chính quyền TPHCM đang cho thấy vì tiền họ có thể cạn tàu ráo máng với lịch sử như thế nào …”

Vì tiền thì “chính quyền TPHCM” hay “chính quyền Hà Nội” đều giống y như nhau thôi: Họ ăn tất tần tật không từ một cái gì, và “cạn tầu ráo máng” với tất cả mọi thứ, chứ nào có riêng chi “lịch sử.” Tuy nhiên, theo một blogger khác – Viết Từ Sài Gòn – thì “vấn đề không nằm ở yếu tố kinh tế mà lại nằm ở lĩnh vực chính trị.”

Theo tôi chắc cả hai. Ngoài việc cưỡng chế đất đai vì lợi nhuận, chuyện phá bỏ đình/chùa/đền/miếu/thánh thất/giáo đường và những cơ sở tôn giáo (ngoài vòng kiểm soát của nhà nước) vốn là chủ trương bất biến và xuyên suốt của những người CSVN. Họ cũng đang họ “cổ võ” hay “khuyến khích” loại tín ngưỡng thực dụng như Hầu Đồng hay Hầu Bóng. Bởi thế, nên giới quan chức dùng cả chục chiếc xe ô tô (trong giờ hành chính) để đi “hầu” mà vẫn được coi như là chuyện riêng tư, được pháp luật cho phép và bảo vệ!

Khi mà cả nước đều “lên đồng” và “đời sống tâm linh” của mọi người chỉ còn giới hạn vào việc cầu xin lợi lộc cho cá nhân (hoặc gia đình) thôi thì bọn cầm quyền hiện hành – tất nhiên – cũng cảm thấy sẽ bớt lo lắng hơn nhiều về sự tồn vong của chế độ. Bởi thế, Wikipedia (tiếng Hà Nội) nay có đoạn sau:

Trong cách mạng, các đền phủ không chỉ là nơi hương khói phụng sự mà nhiều nơi là căn cứ cách mạng nơi cứu dân độ thế.

“Ai bảo là đồng không giúp nước

Âm phù dương trợ chẳng kể công”