Phố Tàu đang được lén lút xây tại Đà Nẵng

Phố Tàu đang được lén lút xây tại Đà Nẵng

2017-03-10
Khu phố Trung Quốc xây dựng lén lút sau bức tường bê-tông che chắn kín đáo.

Khu phố Trung Quốc xây dựng lén lút sau bức tường bê-tông che chắn kín đáo.

Courtesy of giaoduc.net
Báo Giáo dục Việt Nam đưa tin vào sáng ngày 10 tháng 3, cơ quan chức năng đã phát hiện nguyên một khu phố nằm gọn trong bức tường xây chung quanh tại khu vực giao nhau giữa đường Phạm Hùng – Hoàng Đạo Thành  thuộc khu dân cư Nam cầu Cẩm Lệ, Hòa Xuân, quận Cẩm Lệ, Đà Nẵng. Bức tường cao hơn 10 mét kéo dài hơn nửa cây số trên phần đất của Công ty VietMay Home Tổng kho miền Trung, thuộc tập đoàn Hoàng Anh Gia Lai.

Trong khuôn viên này có hơn 10 căn nhà kiên cố đã được xây lên, hình dáng và kiểu cách đặc trưng văn hóa Trung Quốc bao gồm phố đi bộ, những ghế đá, cột đèn kiểu Thượng Hải cũng được phát hiện.

Ông Nguyễn Văn Quyết, Bí thư phường Hòa Xuân cho biết vào thời điểm cơ quan chức năng xuống kiểm tra hiện trường thì phát hiện có 5 người mang quốc tịch Trung Quốc đang đứng chỉ đạo, xem xét việc xây dựng.

Một trong năm hộ chiếu của họ có in hình lưỡi bò trên đó, đây là những tấm hộ chiếu Trung Quốc từng bị hải quan Việt Nam gạch bỏ khi phát hiện tại các cửa khẩu.

Trong thời gian gần đây báo chí và người dân Đà Nẵng liên tục tố cáo việc người Trung Quốc có những vi phạm nghiêm trọng về lao động bất hợp pháp, xây dựng trái phép cũng như nhiều đoàn du lịch người Trung Quốc gây phản cảm khi tới Đà Nẵng tham quan.

Bắt 3 người yêu nước đi tưởng niệm Liệt Sỹ Gạc Ma!

From facebook: Trần Bang‘s post.
Image may contain: 7 people, people standing and outdoor
Image may contain: 5 people, people standing and outdoor
Image may contain: people standing, sky, shoes and outdoor
Trần Bang added 3 new photos — with Vinh Le.

Bắt 3 người yêu nước đi tưởng niệm Liệt Sỹ Gạc Ma!

Ngày 10-3-2017, Một số tổ chức XHDS ở SG-VT đã ra bãi biển VT, thắp nhang, thả hoa Tưởng niệm 64 Liệt Sỹ VN bị giặc Trung Cộng xâm lược thảm sát tại đảo Gạc Ma, thuộc Trường Sa của Việt Nam ngày 14-3-1988 ( ảnh 1,2).

FB NSUT Chi Kim Nguyễn

“Khi Đoàn tưởng niệm các chien sĩ Gac Ma chúng tôi vừa xong việc thì công an đã xuất hiện. Đây là hình ảnh của họ (3). Chúng tôi đã kịp thời lên xe.

Nhưng nhà báo Suong Quỳnh đã bị công an bắt đi.
Vinh Lê cũng bị công an VT đến tận nhà bắt…
Tâm Kế cũng bị bắt với Sương Quỳnh….

Chúng tôi đang chuẩn bị đi đòi người.
Se thong báo các bạn sau.
Chế độ cộng sản hay quá!! Họ cấm không cho người dân yêu nước. Họ cấm những người yêu nước bảo vệ tổ quốc.
Các bạn nghĩ gì trước những hành động bất thường này?”

500 Anh Em Sài Gòn- VT chuẩn bị đi đòi người, nếu công an VT còn giữ 3 người yêu nước trên.

– Bổ sung: Lúc khoảng 14h 45 ( 10-3-2017) công an VT đã trả tự do cho Suong Quỳnh và Vinh Lê

Ảnh 1,2, FB Suong Quynh Vinh Le , Nguyễn Nữ Phương Dung

Xin ngã nón chào những người phụ nữ

 Xin ngã nón chào những người phụ nữ

 TUAN KHANH

Tháng 12/2015 khi có tin tức nhạc sĩ Việt Khang mãn hạn tù. Tôi đón nghe được trên đài phát thanh giọng nói của bà Vân, mẹ của Khang về ngày được tự do của con mình. Đó là một giọng nói gây nhiều xúc động, dễ làm người nghe nghĩ ngợi.

Bà Vân có giọng nói đặc trưng của một người phụ nữ miền Tây Việt Nam. Chân chất và hiền hậu. Bà mừng và run run nói về đứa con trai của mình, rằng bà tôn trọng những quyết định của Khang. Với hai bài hát của mình, nhạc sĩ Việt Khang phải chịu bản án 4 năm tù và 2 năm quản chế và bị coi là tội phạm nguy hiểm khi dám đặt câu hỏi với ngành công an Việt Nam rằng “Xin hỏi anh là ai? Sao bắt tôi – tôi làm điều gì sai?” Thế nhưng khi nói trên sóng radio, dẫu có chút ngập ngừng, bà vẫn nhỏ nhẹ rằng “tôi nghĩ Khang nó thấy cái gì đúng thì nó làm”.

Rất nhiều ngày sau đó, thậm chí cho đến khi gặp được bà, tôi vẫn không thể hiểu rằng sức mạnh nào trong người phụ nữ nhỏ bé và không cậy nhờ nhiều đến chữ nghĩa đó, lại có thể nói một điều hết sức giản đơn nhưng có một sức mạnh như sấm động, rằng cái đúng thuộc về trái tim và lý trí. Cái đúng vẫn y như vậy dù người đứng về phía nó có phải chịu tù đày. Cái đúng nằm trọn trong nhân dân, nằm trọn trong trái tim của người mẹ phủi chiếc áo nâu, đứng dậy và kiêu hãnh về con mình.

Nhưng trong giọng nói đó. Tôi biết bà có sợ hãi. Cũng không khác gì giọng nói và gương mặt của mẹ nhạc sĩ Trần Vũ Anh Bình. Khi đến vấn an bà, khi biết Bình chịu mức án 6 năm tù cùng 2 năm quản chế. Gương mặt của bà im lặng, lạnh giá như mặt hồ tháng Giêng. Khó ai biết được bên dưới làn nước ấy là nỗi buồn hay sự tức giận. Bà nắm chặt tay tôi không nói gì khi tôi hỏi về Bình. Tôi nghĩ rằmg bà đã sợ hãi và chắc là đã vừa gượng qua một cơn sốc nào đó.

Làm sao mà không sốc, khi ngôi nhà nhỏ trên đường Kỳ Đồng bị xô cửa với những người hung hãn xông vào, lục tung và mang Trần Vũ Anh Bình đi vì những bài hát của anh. Vài ngày sau, những tờ báo của nhà nước giương hàng tít lớn, đưa tin có những nhạc sĩ bị bắt giữ vì tội “chống nhà nước”.

Năm trước, khi đến chuyển quà tết cho Bình, tôi ngồi nghe chị Mỹ – chị ruột của Bình – nói một cách rắn rỏi rằng “Bình chỉ có tội yêu nước”. Mẹ của Bình, gật đầu và nhắc lại “Vâng, Bình nói nó chỉ mang tội vì yêu nước”.  Giọng nói của bà hết sức tương phản với mẹ của Việt Khang, bởi đó là một giọng miền Bắc còn đậm chất thôn quê. Nhưng cả hai bà mẹ đều có chung một bí ẩn kỳ lạ: Dù sợ hãi nhưng họ không từ chối bảo vệ con mình vì chúng yêu quê hương, sống bằng danh dự và trách nhiệm trước lẽ phải.

Khi tôi nói vậy, chắc bạn sẽ nói rằng “mẹ nào mà không bảo vệ con mình?” Nhưng bạn à, lịch sử thương đau của người Việt từ sau 1945 từng cho thấy rằng khi sợ hãi và thiếu tự do, người ta có thể đấu tố cha mẹ mình, thậm chí giết hại, phản bội cả dòng họ để bảo vệ bản thân mình. Chỉ mới vài ngày trước, tôi còn chứng kiến việc một đảng viên lão thành xô đứa con bệnh tật của mình ra khỏi nhà với lý do không cùng tư tưởng chính trị. Xã hội chúng ta vẫn có những điều điên rồ như vậy đó, âm ỉ trong những tiếng vỗ tay ngợi ca quốc gia hạnh phúc.

Ngày 8 tháng 3 năm nay, tôi thật hạnh phúc khi gặp lại mẹ của Trần Vũ Anh Bình. Thật khác. Bà mạnh mẽ và hoạt bát – không giống với những gì tôi từng quặn thắt chứng kiến của vài năm trước. Gương mặt ấy vẫn hằn nét khổ đau nhưng không còn sợ hãi nữa, thay vào đó là một niềm tin.

Nhưng vẫn còn những điều khác mà tôi chưa kể với các bạn, về ngày 8 tháng 3 năm nay.

Tôi được gặp người phụ nữ bí ẩn đã thản nhiên bước qua hàng rào dày đặc mật vụ, công an, trật tự đô thị, bọn côn đồ giả danh… để bước tới thắp hương trước tượng đài Trần Hưng Đạo ở Sài Gòn, nhân ngày 17/2, ngày nhớ về 60.000 con người Việt Nam đã chết năm 1979 vì cuộc xâm lược của Trung Quốc. Khi tôi chào chị, một nụ cười hiền lành đáp lại với tôi. Sự mỏng manh và an nhiên đó khiến tôi liên tưởng đển những vụ đánh đập dã man, lôi kéo những người phụ nữ lên xe bus vào ngày 5/3/2017. Chắc lô nhô kẻ ác cũng sẽ không từ nan để đập nát sự hiền lành và mỏng manh ấy, dẫu tên gọi đó, là quê hương, là nước Việt.

Tôi cũng may mắn được gặp Bùi Thị Minh Hằng, Đỗ Thị Minh Hạnh… và nghe kể về chị Cấn Thị Thêu, Thúy Nga… những người phụ nữ đó tựa như những cuốn sách giáo khoa sống động về tổ quốc trong những cơn đau chuyển mình sang ngày mới. Nước Việt hôm nay có thật nhiều những cái tên phụ nữ như vậy, không còn đếm xuể nữa. Tôi sẽ không quên dạy cho con cháu mình, qua những gì được thấy từ họ: rằng đất nước tuyệt đẹp của chúng ta không những bị cầm tù bởi bọn tham nhũng, bọn phản bội và bọn trục lợi sẳn sàng tàn phá thiên nhiên, mà đất nước Việt Nam còn có hàng hàng những người phụ nữ bị cầm tù, đày đọa chỉ vì yêu công lý và yêu dân tộc này.

Thật trớ trêu. Thế kỷ này, dường như dành cho phụ nữ trên đất nước Việt. Trong đoàn người đi kiện, đi kêu oan, hay trong những cuộc tranh đấu cho môi trường, cho quyền con người… những gương mặt phụ nữ luôn ở hàng đầu. Cô đơn và kiêu hãnh, những người phụ nữ Việt sãi bước đi trong tiếng rầm rập bao vây của dùi cui và còng sắt mà không kêu đòi được vinh danh hay chia chác lợi quyền.

Thomas Campbell, nhà thơ Scotland từ thế kỷ 18 từng viết “máu của người yêu nước là hạt giống cho cây tự do” (The patriot’s blood is the seed of Freedom’s tree). Những hạt giống hôm nay được gieo xuống đất này, từ bàn tay của những người phụ nữ. Và bất luận chướng ngại thế nào, cây tự do rồi sẽ vươn cao. Trong niềm hổ thẹn của mình, tôi chỉ còn biết ngã mũ chào với lòng kính trọng những người phụ nữ như vậy – những người đang gieo hạt và chỉ nhìn về tương lai. Một ngày với họ có lẽ không đủ, mà phải là một chương trong lịch sử dành cho họ, về một dân tộc soi mình trước khốn cùng và mỉm cười cùng những người phụ nữ của hy vọng.

Tuấn Khanh

http://www.boxitvn.net/bai/47283

TRỊNH XUÂN THANH : CSVN ĐÃ CHI CHO ÔNG NGUYỄN CAO KỲ 50 TRIỆU USD ĐỂ VỀ VIỆT NAM LÀM QUẢNG CÁO CHO HỌ.

From facebook: Linh Nguyen‘s post.
Image may contain: 7 people, people sitting, suit and indoor
Image may contain: 2 people, people smiling, people standing and suit
Image may contain: 5 people, people standing and suit
Image may contain: 1 person, standing
Image may contain: 1 person

Linh Nguyen added 5 new photos — with Tromly Nguyen and 5 others.

TRỊNH XUÂN THANH : CSVN ĐÃ CHI CHO ÔNG NGUYỄN CAO KỲ 50 TRIỆU USD ĐỂ VỀ VIỆT NAM LÀM QUẢNG CÁO CHO HỌ.

Tuy người đã chết nhưng cần nhắc lại để mọi người biết âm mưu thâm độc của csvn nhất là đồng bào ở hải ngoại.

(Trích trong tập Hồi Ức Trịnh Xuân Thanh sẽ do Hiếu Bùi – Sinh Coong phát hành trong thời gian tới ) .

Chuyện ông Nguyễn Cao Kỳ về nước ngày 14/01/2004 đã làm xáo động cộng đồng người Việt hải ngoại , nhất là những người của VNCH trước 1975 .

Người đầu tiên ông Kỳ gặp ở VN là ông Võ Viết Thanh lúc đó là Trung tướng , Tổng cục trưởng tổng cục An ninh .
Ông Thanh trước đây làm chủ tịch UBND thành phố HCM và nổi tiếng trong vụ Minh Phụng .

Có 1 ông trưởng phòng của 1 Ngân hàng nhà nước tại Sài gòn đã về hưu kể với tôi là Minh Phụng muốn vay được tiền của Ngân hàng lúc đó thì phải chi cho ông Võ Viết Thanh 15% .

Khoản nợ Minh Phụng vay của ngân hàng theo báo chí nêu ra là 6.000 tỷ tức là ông Thanh này có ít nhất 900 tỷ tiền hồi đó 1991-1997 .

Thực hư không biết thế nào nhưng Ông Võ Viết Thanh được điều ra Bộ CA làm Tổng cục trưởng Tổng cục an ninh còn ông Minh Phụng thì đi ngủ với giun .

Ông Nguyễn Cao Kỳ về nước là để hoàn tất Nghị quyết 36 của Đảng về vấn đề Người Việt Hải Ngoại khi Bộ chính trị thấy được dòng tiền kiều hối là tài nguyên vô hạn nếu biết khai thác tốt .

Trung ương đảng biết rõ tướng Nguyễn Cao Kỳ là 1 vị tướng ưa sỹ diện và chống cộng đến cùng , nên nếu lôi kéo được ông Kỳ về nước là thành công rất lớn và tiếng nói của ông Kỳ sẽ như 1 chiếc máy bơm để bơm Kiều hối về Việt nam .

Không phải dễ dàng tìm được người nói chuyện với ông Kỳ và thuyết phục ông ấy về nước và Trung ương đảng đã nghĩ ngay đến bố tôi là ông Trịnh Xuân Giới .

Sở dĩ Trung ương đảng chọn bố tôi vì họ biết bố tôi có 1 người anh ruột cùng cha khác mẹ đi vào Nam 1954 đó chính là Ông Trịnh Xuân Ngạn – trước đây là Chánh án Pháp viện tối cao của VNCH .

Bác Ngạn tôi lại có người con Trai là Trịnh Xuân Thuận, một nhà thiên văn học nổi tiếng đang sống tại Pháp và mối quan hệ giữa bác Ngạn tôi và ông Nguyễn Cao Kỳ thời VNCH là rất tốt .

Trưởng ban dân vận Trung ương lúc đó là ông Nguyễn Minh Triết tức Sáu Phong đã vội vàng đưa bố tôi về làm Phó ban dân vận Trung Ương để thực hiện nhiệm vụ này .
Ông Sáu Phong vừa dốt nát lại vừa tham nên Trung ương đảng biết là cỡ như ông Sáu Phong mà sang Mỹ thì ông Kỳ sẽ không bao giờ tiếp .

Bố tôi sang Mỹ không phải với tư cách là lính của ông Sáu Phong mà với tư cách là trợ lý của nhà ngoại giao Nguyễn Đình Bin .

Sau mấy lần trò chuyện với anh tôi là ông Trịnh Xuân Thuận thì ông Nguyễn Cao Kỳ đồng ý gặp bố tôi ông Trịnh Xuân Giới với tư cách là người đồng hương ở bên kia chiến tuyến .
Ông Kỳ khăng khăng nói , sang đây chơi thì chơi vui thôi , còn các ông đừng hòng dụ tôi về để bắt tôi .

Nhưng như người ta nói “ mưa dầm thấm lâu “ và “ Cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền “ . Cuối cùng ông Nguyễn Cao Kỳ cũng chấp nhận về nước với cái giá 50 triệu đô la .

Trung ương đảng xác định bỏ 50 triệu đô để mỗi năm thu về hơn 10 tỷ đô thì quá lãi còn lãi gấp ngàn lần so với buôn vũ khí và heroin .

Và ông Nguyễn Cao Kỳ đã về nước với những phát ngôn cùng những hành động làm cho những người VNCH trước đây biết ông đều bất ngờ và buồn chán .

Con gái ông Nguyễn Cao Kỳ cũng được về nước đầu tư với những ưu đãi bất ngờ khi cô ta đầu tư vào chuỗi nhà hàng khách sạn Memory Longue tại Đà nẵng nhưng sau khi ông Kỳ chết thì ưu đãi cũng hết và còn bị chèn ép đủ thứ khiến cô ta phải rút hết về Mỹ chỉ để lại mấy cái cửa hàng bán thực phẩm chức năng và mỹ phẩm cùng hàng thời trang xách tay từ Mỹ về Việt nam .

Tôi kể ra chuyện này để khuyên đồng bào những ai đã nghe lời dụ dỗ về VN thì hãy tỉnh táo và nên làm như sau :

1, Rút hết vốn ra khỏi VN , dừng ngay lập tức các dự án đang định đầu tư vào VN .

2, Những ai đã mua nhà tại VN thì sắp tới phải ở VN ít nhất là 9 tháng . Nếu ở dưới 9 tháng thì nhà đó coi như là nhà cho thuê và phải đóng thuế gồm có 10% thuế VAT , 28% thuế thu nhập doanh nghiệp , thuếu thu nhập cá nhân , chưa tính là hàng trăm các khoản thuế và phí khác .

Vì vậy bà con hãy bán nhà và rút tiền ra khỏi VN ngay .

#hieubui

Sáng nay 09/3/2017 Bà con dân oan phía Nam giăng biểu ngữ TỐ CÁO chính quyền

From facebook:  Trần Bang added 4 new photos.
Những Hình ảnh “Sáng nay 09/3/2017 Bà con dân oan phía Nam giăng biểu ngữ TỐ CÁO chính quyền trước Lãnh sự quán Mỹ, đường Lê Duẩn, Q1, Sài Gòn.

Không biết cơ quan chức năng Thanh Tra, Toà Án, UBND… của Việt Nam ăn tiền lương từ thuế của người dân VN đi đâu hết, mà để cho người dân phải đến LSQ Mỹ cầu cứu ?

Khoảng 12h cùng ngày bà con đã bị bắt lên xe buýt biển số 53N 49-72 không biết chở đi đâu?

Mong cộng đồng quan tâm theo dõi giúp đỡ bà con. ” ( FB NguyenNgoc NgocNguyen NgocNguyen )

Image may contain: 1 person, outdoor
Image may contain: one or more people and people standing
Image may contain: one or more people, people standing and hat
Image may contain: one or more people, people standing and outdoor

CÁC CHUYÊN GIA VỀ NHÂN QUYỀN CỦA LIÊN HIỆP QUỐC LÊN ÁN NHÀ CẦM QUYỀN VIỆT NAM GIAM GIỮ BLOGGER “MẸ NẤM”

From facebook: Trần Bang added 2 new photos.

CÁC CHUYÊN GIA VỀ NHÂN QUYỀN CỦA LIÊN HIỆP QUỐC LÊN ÁN NHÀ CẦM QUYỀN VIỆT NAM GIAM GIỮ BLOGGER “MẸ NẤM”

“Với tư cách là người bảo vệ môi trường nhân quyền, Mẹ Nấm cần được vinh danh vì lòng dũng cảm và kiên trì của mình trong việc bảo vệ môi trường và nhân quyền trong nhiều năm mà không sợ hãi. Những người viết blog như bà Quỳnh đã giúp bảo đảm cho công chúng có quyền tiếp cận thông tin về các mối đe dọa môi trường ảnh hưởng đến sức khỏe và phúc lợi của người dân… Việc giam giữ kéo dài của nhà cầm quyền sẽ gửi tín hiệu tiêu cực đến công chúng rằng quyền được thông tin của họ không được tôn trọng”.

Geneva (8 tháng 3 năm 2017) – Các chuyên gia về Nhân quyền của Liên Hiệp Quốc (*) kêu gọi chính phủ Việt Nam phải trả tự do ngay lập tức cho một blogger nổi tiếng có tên Mẹ Nấm, người đã bị bắt giữ và biệt giam kể từ tháng 10 năm ngoái.

Bà Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, người bảo vệ nhân quyền môi trường 37 tuổi, bị buộc tội tuyên truyền chống tuyên truyền chống Nhà nước. Những cáo buộc này liên quan đến các hoạt động của bà trên mạng internet phê bình nhà cầm quyền.

Trong số những vấn đề bà muốn giải quyết là việc xả thải độc hại vào tháng 4 năm 2016, gây ô nhiễm nguồn nước địa phương và giết chết một số lượng lớn cá. Bà Quỳnh đòi hỏi nhà nước phải có trách nhiệm lớn hơn trong việc giải thích về những thiệt hại về môi trường. Bà Quỳnh đã viết blog trình bày những vụ vi phạm nhân quyền từ năm 2006, và bà được Tổ chức Civil Rights Defenders (Những người bảo vệ Dân quyền) trao tặng giải thưởng và danh hiệu Người Bảo Vệ Dân Quyền của năm 2015.

Các chuyên gia nhấn mạnh: “Chúng tôi rất quan tâm đến việc bà Quỳnh đang bị giam vì thực hiện quyền tự do ngôn luận và bày tỏ quan điểm của công dân. “Chúng tôi lo sợ cho tình trạng thể chất và tinh thần của cô ấy, và tố cáo những vi phạm về quyền cơ bản của cô ấy được tố tụng xét xử hợp pháp, đặc biệt là cô ta đang bị biệt giam, bị chối bỏ quyền được có luật sư của cô và bị cấm có sự thăm viếng từ gia đình”.

Các chuyên gia cũng chỉ ra rằng bà Quỳnh đã phải đối mặt với sự đe dọa liên tục của Chính phủ trong gần tám năm. Các chuyên gia cho biết, “Điều này bao gồm các lệnh cấm đi lại thường xuyên, tấn công thể xác và đe dọa”, các chuyên gia cho biết, “chỉ để thúc đẩy nhân quyền thông qua các phương tiện truyền thông xã hội và để cố gắng bảo vệ môi trường mà tất cả chúng ta đều tin tưởng.” Bà cũng đã bị ngăn cản tham gia vào các cuộc biểu tình ôn hòa .

“Với tư cách là người bảo vệ môi trường nhân quyền, Mẹ Nấm nên được vinh danh vì lòng dũng cảm và kiên trì của mình trong việc bảo vệ môi trường và nhân quyền trong nhiều năm mà không sợ hãi.

“Những người viết blog như bà Quỳnh đã giúp bảo đảm cho công chúng có quyền tiếp cận thông tin về các mối đe dọa môi trường ảnh hưởng đến sức khỏe và phúc lợi của người dân”, các chuyên gia cho biết. “Việc giam giữ kéo dài của nhà cầm quyền sẽ gửi tín hiệu tiêu cực đến công chúng rằng quyền được thông tin của họ không được tôn trọng”.

Các chuyên gia đã tiếp xúc với Chính phủ về tình hình, nhắc lại lời kêu gọi của Cao ủy Nhân quyền LHQ về việc phát hành hồi tháng 10 năm ngoái.

Nguồn:

http://www.ohchr.org/EN/NewsEvents/Pages/DisplayNews.aspx…

http://danlambaovn.blogspot.com/…/cac-chuyen-gia-ve-nhan-qu…

Copy STT Huỳnh Anh Tú, và Tú bổ sung comment:

Ghi chú:

(*)

– Ông John H. Knox là Báo cáo viên Đặc biệt về vấn đề các nghĩa vụ về nhân quyền liên quan đến nhu cầu được thụ hưởng môi trường an toàn, sạch sẽ, lành mạnh và bền vững.

– Ông Maina Kiai, Báo cáo viên Đặc biệt về Quyền tự do lập hội và hội họp ôn hòa.

– Ông David Kaye là Báo cáo viên đặc biệt về việc thúc đẩy và bảo vệ quyền tự do ngôn luận và biểu hiện.

– Ông Michel Forst, Báo cáo viên Đặc biệt về Tình trạng của các nhà bảo vệ nhân quyền.

– Ông Baskut Tuncak, Báo cáo viên Đặc biệt về những liên quan đối với nhân quyền trong việc quản lý và xử lý chất thải nguy hại đối với môi trường, là một phần của Thủ tục Đặc biệt của Hội đồng Nhân quyền.

– Các Báo cáo viên Đặc biệt là một phần của Các Thủ tục Đặc biệt của Hội đồng Nhân quyền. Các Thủ tục đặc biệt – cơ quan chuyên gia độc lập lớn nhất trong hệ thống Nhân quyền của Liên Hiệp Quốc, là tên chung của cơ chế tìm kiếm và giám sát độc lập của Hội đồng nhằm giải quyết các tình huống cụ thể của quốc gia hoặc các vấn đề theo chủ đề ở tất cả các nơi trên thế giới. Các chuyên gia của Thủ tục Đặc biệt hoạt động trên cơ sở tự nguyện; Họ không phải là nhân viên LHQ và không nhận được tiền lương cho công việc của họ. Họ là độc lập với bất kỳ chính phủ hay tổ chức nào, và phục vụ trong khả năng cá nhân của họ.

Ảnh cũ trên FB.

Image may contain: 4 people, people standing
Image may contain: 8 people, people standing, outdoor and nature

HÃY ĐÁNH THẲNG VÀO KẺ PHẠM TỘI CÓ CHỨC QUYỀN VÀ TIỀN : TRỊNH VĂN QUYẾT VÀ TRỊNH VĂN CHIẾN!

From facebook: Thuong Phan shared Trần Thanh‘s post.
Image may contain: 4 people
Image may contain: 2 people, people smiling, people standing and text
Image may contain: 3 people
Image may contain: 3 people, people standing, wedding, suit and outdoor

Trần Thanh added 4 new photos — with Lỗ Ngọc.

Thay vì vòng vo đánh một người phụ nữ chân yếu tay mềm là  HÃY ĐÁNH THẲNG VÀO KẺ PHẠM TỘI CÓ CHỨC QUYỀN VÀ TIỀN
TRỊNH VĂN QUYẾT VÀ TRỊNH VĂN CHIẾN! cô Quỳnh Anh, hãy đánh thẳng vào tập đoàn FLC Thanh Hóa và bí thư tỉnh
Faros, chỉ là một công ty thuộc Tập đoàn FLC Thanh Hóa, giám đốc là Doãn Văn Phương, chồng hoa hậu Thu Ngân mà vẻn vẹn chỉ trong năm 2015, 2016 tăng vốn từ 1,5 tỉ lên 4.500 tỉ, một sự phù phép khủng khiếp!

Trích: “… Tuy nhiên, không có lửa thì làm sao có khói. Bắt đầu từ việc cô Quỳnh Anh bỗng dưng thăng tiến nhanh một cách “lạ lùng”. Trong khi hồ sơ của cô ta vọn vẹn chỉ có vài dòng, không có bằng cấp, xuất phát từ vị trí là một cô tạp vụ, nhưng chỉ vài năm sau đã lên tới chức Trưởng phòng nhà và Bất động sản của Sở Xây dựng, được ưu ái học xong thạc sĩ, được Tỉnh ủy cử đi học lớp Cao cấp lí luận chính trị để làm cán bộ nguồn và quy hoạch vào vị trí Phó giám đốc Sở Xây dựng trong nay mai. Nếu tin đồn không phải là thật, thì bằng cách nào một nữ tạp vụ, không bằng cấp, gia thế bình thường lại có thể tiến nhanh đến như vậy, nếu không phải là có bàn tay ông Chiến đứng đằng sau hậu thuẫn.

Nhưng điều làm người ta ngỡ ngàng hơn cả, là tổng số tài sản đã bị phanh phui ra của bồ nhí ông Chiến, có thể liệt kê lại một chút: đó là 01 căn biệt thự sang trọng tại Khu đô thị Bình Minh, Tp Thanh Hóa (diện tích 350m2); 01 biệt thự cao cấp tại Khu du lịch FLC Sầm Sơn (250m2); 01 căn nhà 150m2 phố Triệu Quốc Đạt; 01 quần thể sân Tenis cho thuê tại khu vực hồ Đồng Chiệc, TP Thanh Hóa; 01 căn biệt thự tại quận Thanh Xuân, Hà Nội; 3 xe ô tô dòng cao cấp (trong đó có 2 siêu xe Cadilac và Mercedes)

Để nhẩm tính thì số tài sản này cũng đã lên tới con số hàng trăm tỉ đồng rồi. Một cán bộ sở Xây dựng không bằng cấp thì có bản lĩnh gì mà có số tài sản lớn đến như thế. Phải chăng đây là số tài sản được ông Chiến “cung phụng” cho cô bồ nhí? Đến đây thì người ta lại đặt ra câu hỏi rằng, tài sản của ông Chiến sẽ còn khủng khiếp đến mức nào. Một điều chắc chắn là nó sẽ còn phải lớn hơn của cô Quỳnh Anh kia rất nhiều lần.

Để đi tìm câu trả lời cho câu hỏi trên, thì có thể dẫn lại 1 câu chuyện, cách đây gần 3 năm, vào đêm ngày 27/7/2014, văn phòng làm việc của ông Trịnh Văn Chiến, khi đó còn là Chủ tịch UBND tỉnh Thanh Hóa bị trộm đột nhập và lấy đi hàng chục tỷ đồng. Khi ấy Công an tỉnh Thanh Hóa đã thành lập chuyên án điều tra. Trả lời trên truyền hình Thanh Hóa về vụ việc này, ông Trịnh Văn Chiến cho rằng: “Sự việc như thế nào thì công an đang tiến hành điều tra, tình hình không có vấn đề gì lớn”. Tuy nhiên chỉ vài ngày sau thì công an xếp hồ sơ. Các trang báo chính thống đã đưa tin thì buộc phải rút bài. Vụ án theo đó mà chìm xuồng.

Theo như lời kể của một số nhân viên văn phòng UBND tỉnh Thanh Hóa khi ấy, thì số tiền bị mất lên đến hàng chục tỷ đồng. Bởi trước thời điểm tên trộm đột nhập, ông Trịnh Văn Chiến đã tiếp và chấp thuận cho rất nhiều doanh nghiệp từ các tỉnh ngoài vào đầu tư làm ăn tại Thanh Hóa, trong đó có Tập đoàn FLC của ông Trịnh Văn Quyết (đầu tư khu du lịch sinh thái nghỉ dưỡng FLC Sầm Sơn 5,5 nghìn tỷ đồng)… Sở dĩ khi đó ông Chiến dù rất căm tức, nhưng vẫn buộc phải im lặng, là vì đây là thời điểm khi ấy đang vô cùng nhạy cảm, cả nước lúc đó đang rất nóng về vụ báo chí phanh phui ra khối tài sản khổng lồ của nguyên Tổng thanh tra chính phủ Trần Văn Truyền. Thế nên, ông Trịnh Văn Chiến đã chỉ đạo giám đốc Công an tỉnh cho ngừng ngay vụ việc, bởi nếu công an làm ra chẳng khác nào “lạy ông tôi ở bụi này”.

Ngoài sự việc trên, kể từ những năm tháng còn làm chủ tịch UBND, ông Chiến đã phù phép, biến hàng loạt khu đất vàng bị biến thành “giá bèo”, để gây thất thoát hàng trăm tỷ đồng và chuyển vào túi tham của mình. Có thể điểm qua sơ sơ vài hàng loạt dự án bất động sản tại Thanh Hóa như: 34 Ngô Từ; Dự án Khu thương mại dịch vụ và dân cư B-TM1 thuộc Khu đô thị mới Đông Hương, Tp Thanh Hóa; dự án Khu biệt thư cao cấp Quảng Cư, Sầm Sơn… Với diện tích hàng chục ha, những dự án bất động sản này đều nằm ở vị trí “đất vàng”.

Ông Chiến đã “ưu ái” cho các doanh nghiệp sân sau là Anh Phát, Cty XD Miền Trung … ứng hàng nghìn tỷ đồng tiền ngân sách phục vụ phát triển các dự án xây dựng cơ bản nhằm kiếm các quả đậm từ 10-20%/tổng vốn công trình. Thậm chí, có những công trình không thi công ông vẫn ký cho ứng vốn. Số dư vốn tạm ứng lớn, nhưng việc hoàn ứng chậm vẫn không thể quyết toán, không thể thu hồi lên đến cả nghìn tỷ đồng.

Thời gian gần đây, ông kêu gọi FLC đầu tư vào Sầm Sơn rồi cùng Trịnh Văn Quyết biến toàn bộ hàng chục km bờ biển, bãi biển Sầm Sơn thành của riêng. Theo phản ánh của người dân, thì khi chưa có tập đoàn FLC về xây dựng, dọc bãi biển Sầm Sơn là nơi mưu sinh qua bao nhiêu thế hệ. Đến khi FLC xây dựng xong thì người dân không được vào bãi biển để đánh bắt cá, cào ngao, mặc dù phần bãi biển trên không thuộc quản lý của tập đoàn. Giai đoạn đó, hàng ngàn người dân đã tiến hành biểu tình, mít tinh phản đối việc chiếm đoạt bờ biển của tập đoàn FLC, biểu tình đòi quyền lợi hợp pháp cho mình suốt nhiều tháng ròng, tuy nhiên không có kết quả gì.

Trong khi người dân nghèo Thanh Hóa rơi nước mắt thì ông Trịnh Văn Chiến – Bí thư tỉnh ủy – Chủ tịch Hội đồng nhân dân tỉnh Thanh Hóa và Chủ tịch Tập đoàn FLC Trịnh Văn Quyết vẫn tươi cười sau mỗi dự án được thi công.

Ngoài ra, cấu kết với Trịnh Văn Quyết, ông Chiến cho ban hành các Quyết định thu hồi gần 300 ha đất ruộng của bà con nhân dân Hoằng Hóa cho FLC mở KCN Hoàng Long. Dự án được khởi công rầm rộ từ năm 2015, nhưng cho đến nay chưa có một DN nào vào đầu tư. Thực chất của việc làm KCN này chỉ là “ảo”, ông Chiến và Trịnh Văn Quyết đã tính đến phương án trong một vài năm tới sẽ “hô biến” từ đất KCN chuyển đổi thành đất đô thị, chia lô, bán nền thu lời bất chính hàng nghìn tỷ êm ru. Nghiêm trọng hơn, vì đồng tiền ông Chiến còn chỉ đạo ông Nguyễn Đình Xứng cấp các mỏ núi đá trùng điệp tại huyện Yên Định, huyện Vĩnh Lộc… cho FLC khai thác VLXD. Các mỏ này có giá trị cả nghìn tỷ đồng, nhưng thực tế ngân sách thu về chẳng được mấy xu lẻ…” Hết trích.
—————————–
Thông tin tham khảo: http://vnblue.info/con-duong-toi-loi-khi-tro-thanh-ty-phu-d…
http://vntb.org/duong-kinh-doanh-cua-dai-gia-chong-hoa-hau-…
http://thanhnien.vn/…/quan-lo-than-toc-cua-hot-girl-xu-than…
http://kienthuc.net.vn/…/dan-thanh-hoa-doi-bien-phan-doi-fl…

KIÊU NGẠO VÀ HOANG TƯỞNG

From facebook:Hằng Lê

KIÊU NGẠO VÀ HOANG TƯỞNG

Hoang tưởng là dấu hiệu sớm của bệnh tâm thần. Người mang bệnh tâm thần phân liệt thường khó nhận ra khác biệt giữa thực tế và hình ảnh tưởng tượng hiện ra trong đầu mình, vì vậy rất khó khăn trong cách lập luận, diễn đạt cảm xúc của mình và hành động cho phù hợp với thực tế. Bệnh hoang tưởng nếu cộng thêm sự dốt nát và lòng kiêu ngạo sẽ làm cho những bệnh nhân bị bệnh này càng ngày càng nặng thêm.

Ví thử một lúc nào đó, chúng ta nghe một viên chức chính phủ trong nước khẳng định rằng “Việt Nam dân chủ gấp vạn lần Tây Phương” thì chúng ta nghĩ sao, người nói ra câu này thuộc loại người nào, đang mắc phải chứng bệnh gì?

Nhưng phát biểu này cũng chưa hoang tưởng bằng tuyên bố của ông Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư đảng CSVN, cho rằng: “Thời đại Hồ Chí Minh là một thời đại rực rỡ nhất trong lịch sử dân tộc Việt Nam,” và ông giải thích thêm: “Là kỷ nguyên độc lập tự do và chủ nghĩa xã hội.”

Cái thời đại rực rỡ đó, theo Giáo Sư Nguyễn Văn Tuấn là cái thời đại, “mà hàng triệu người Việt bỏ nước ra đi, và hàng trăm ngàn người chết trên biển cả và rừng sâu trên đường tìm tự do. Đó là chưa nói đến hơn 3 triệu người bỏ mạng trong cuộc chiến huynh đệ mà đến nay vẫn chưa được đặt tên.

Chưa có thời đại nào mà vô số phụ nữ Việt Nam bỏ quê đi làm vợ cho ngoại nhân ở Nam Hàn, Đài Loan, Trung Quốc như hiện nay. Cũng chưa có thời đại nào mà nhân phẩm của người phụ nữ Việt Nam bị rẻ rúng và nhục nhã như hiện nay, được quảng cáo trên báo chí quốc tế như là những món hàng!

Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc thì ít chữ, dùng chung một lời khen ngợi tâng bốc quá đáng mỗi lần đến thăm một địa phương nào.

Người ta nói đùa rằng mỗi sinh vật chỉ có một cái đầu, nhưng ông Phúc đã dùng danh từ “đầu tàu,” để hết ca tụng Sài Gòn, Hà Nội, rồi cũng lối so sánh nhàm chán đó, ông Phúc lại cũng gọi Hải Phòng, Quảng Ninh, Đà Nẵng, Bình Dương, Cần Thơ và cả cái tỉnh nhỏ Long An cũng là cái đầu tàu khác!

Việc chỉnh trang lại bộ mặt của một thành phố địa phương, cũng chỉ là một công việc căn bản cần thiết của nhà cầm quyền, nhưng chỉ mới dẹp, đập phá một vài chướng ngại vật cho lòng lề đường, dẹp vài ba gánh bún riêu, cà phê bệt, ông Đinh La Thăng, bí thư thành ủy ở Sài Gòn, đã hoang tưởng cho rằng thành phố này, nhất là vùng quận 1, sẽ là một Singapore tương lai.

Ít ra dù dúi đầu vào cát như con đà điểu, ông Thăng cũng biết rằng từ thập niên 1990, đảo quốc này đã trở thành một trong những quốc gia thịnh vượng nhất trên thế giới, với một nền kinh tế thị trường tự do phát triển cao độ, các liên kết mậu dịch quốc tế hùng mạnh, và GDP (tổng sản phẩm nội địa) bình quân đầu người cao hàng đầu tại Châu Á.

Chúng ta chỉ mong sao Việt Nam sánh được bằng Cambodia và Lào, vì Cambodia muốn xây tường ở biên giới để ngăn người Việt chạy qua kiếm ăn, và người lớn trẻ con vùng Bình Trị Thiên thì bỏ nước qua Lào để tìm việc làm thuê cứu đói!

Hoang tưởng hơn thế nữa là nhân ngày Thầy Thuốc Việt Nam, “Anh hùng lao động,” “Thầy thuốc nhân dân” Nguyễn Thị Ngọc Phượng đặt vấn đề “thành phố HCM có thể có giải thưởng Nobel Y Học được không?” Ông Thăng, sau khi nghe câu hỏi “lạc quan phát ớn” này, lại phấn khởi cho rằng “lãnh đạo thành phố sẽ trao đổi và thành lập một tổ chuyên gia đầu ngành để chúng ta nghiên cứu thành lập đề án phấn đấu để có một đơn vị có thể giành được giải thưởng Nobel về y học trong tương lai.”

Và hoang tưởng hơn, ông lại phán thêm một câu chắc nịch: “Chúng ta sẽ là địa phương đầu tiên của cả nước làm được điều đó. Vì tất cả chúng ta ngồi ở đây sẽ là người quyết định có hay không có giải thưởng Nobel Y Học.”

Xin cả thế giới nghe rõ: “Chúng ta ngồi ở đây sẽ là người quyết định có hay không có giải thưởng Nobel Y Học!” Sáu Búa Lê Đức Thọ nhận giải Nobel Hòa Bình thì bác sĩ giải quyết nhanh, gọn bằng cách vứt bệnh nhân xuống sông để phi tang cũng có hy vọng nhận Nobel Y Học!

Bí thư thành ủy là nấc thang chờ đợi cuối để leo lên những chức như chủ tịch nước, hoặc thủ tướng, như các ông Nguyễn Minh Triết, Trương Tấn Sang, hay Phan Văn Khải& nhưng ông Thăng cũng đừng nên nói năng vung vít, lạc quan quá sớm!

Đó là lối hoang tưởng, khởi đầu của bệnh tâm thần, hay là một thứ lộng ngôn.

Nhiều nhân vật được phê bình là lộng ngôn, phét lác như “hot-boy” Kenny Sang nói rằng: “Muốn gặp tôi thì phải có tài sản triệu đô, không thì đừng có mơ. Ai thích thì đến còn không thích thì thôi, không nhiều lời. Nghèo thì đừng mong làm người yêu của tôi!”

Người ta biết tới Brock Lesnar là cựu vô địch hạng nặng UFC (Ultimate Fighting Championship) đã tự hào tuyên bố trước báo chí:

“Không có nhiều người làm được như tôi? Trong triệu người chỉ có mình tôi làm được. Có bao nhiêu người thành công tương tự? Chỉ có một, đó là người đang đứng trước mặt các anh đây!”

Ông Kim Jong Un của Bắc Hàn kêu gọi quân đội chuẩn bị triển khai một cuộc tấn công phủ đầu chống Mỹ và Nam Hàn.

Ít ra, ông Kenny Sang cũng còn cái mã bên ngoài, võ sĩ Brock Lesnar cũng còn cú đấm ngàn cân, ông Kim Jong Un còn có cả hỏa tiễn mang đầu đạn nguyên tử, còn ông Thăng tài cán cỡ nào mà có thể chỉ dùng một “tổ chuyên gia đầu ngành” và có thể quyết định có hay không có giải Nobel Y Học!

Đất nước này sẽ không khá được, nếu lãnh đạo mang đầu óc hoang tưởng, bệnh hoạn, xa rời thực tế, chỉ nói phét lừa dân cho sướng miệng.

(Huy Phương)

Image may contain: outdoor

Hà Nội: Khám xong sản phụ hôn mê, bác sĩ Trung Quốc bỏ trốn

Hà Nội: Khám xong sản phụ hôn mê, bác sĩ Trung Quốc bỏ trốn

March 8, 2017

Nguoi-viet.com

Người nhà nạn nhân đang kể với phóng viên sự việc. (Hình: Báo Phụ Nữ Sài Gòn)

HÀ NỘI(NV)- Một phụ nữ mang thai 5 tháng đã hôn mê sâu sau khi được một bác sĩ Trung Quốc khám thai tại một Phòng khám tư nhân ở huyện Thanh Trì.

Truyền thông Việt Nam dẫn tin, sáng ngày 8 tháng Ba, ông Nguyễn Dương Trung, phó Chánh Thanh tra Sở Y tế Hà Nội cho biết, cơ quan chức năng không xác định được ông Zheng Zu Rong (Trịnh Túc Vinh), bác sĩ người Trung Quốc trực tiếp điều trị cho bệnh nhân Trần Thị Thu Thủy (29 tuổi), thành phố Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh tại phòng khám đa khoa 168 Thanh Trì, hiện đã bỏ trốn ở đâu không rõ.

Nói với báo Phụ Nữ Sài Gòn, ông Trung cho biết, sau khi có đơn tố cáo của bà Trần Thị H. người nhà của chị Thủy đề nghị công an điều tra việc chị Thủy bị hôn mê sâu, tiên lượng xấu sau khi được ông Vinh khám thai vào ngày 7 tháng Ba, Thanh tra Sở Y tế Hà Nội đã đình chỉ hoạt động của phòng khám trên, chờ kết quả điều tra của công an.

Trước đó, vào tối 5 tháng Ba, bà H., gọi cho em là chị Thủy nhưng một người lạ nghe điện thoại nói là em bà đang ngất và bị co giật. Sau đó bà H không liên lạc được với em mình  nữa. Một giờ sau thì có người gọi báo cho biết chị Thủy đang được cấp cứu tại Bệnh viện Bạch Mai. Liền sau đó, gia đình tìm hiểu thì được biết trước khi vào bệnh viện Bạch Mai, chị Thủy có đến khám tại một phòng khám ở Ngọc Hồi, huyện Thanh Trì.

Làm việc với gia đình chị Thủy, ngày 7 tháng Ba, ông Phương Văn Soạn, đại diện phòng khám cho biết, chị Thủy đến khám lúc 16 giờ ngày 5 tháng Ba. Ông Vinh đã khám và cho rằng chị Thủy mang thai 21 tuần, song “bị viêm âm đạo, có nhiều khí hư”, chỉ định xét nghiệm, siêu âm và dùng máy rung để rửa âm đạo.

Tuy nhiên, chỉ ba phút sau khi máy rung chạy thì chị Thủy khó thở, lên cơn co giật. Khi gọi được ông Vinh thì bệnh nhân đã sùi bọt mép. Khi thấy bệnh nhân như vậy, ông Vinh đã kêu y tá tiêm thuốc an thần chống co giật rồi gọi cấp cứu chuyển thẳng lên bệnh viện Bạch Mai rồi “biến mất”.

Tin cho biết, khi chuyển lên Bệnh viện Bạch Mai cấp cứu tên chị Thủy trong hồ sơ không phải tên thật mà là một tên hoàn toàn khác. “Tôi nghĩ phải có điều gì uẩn khúc vì nếu chỉ khám phụ khoa và siêu âm đơn thuần thì khó có thể dẫn tới co giật, hôn mê như vậy. Em tôi hoàn toàn khỏe mạnh, không hề có tiền sử bị bệnh tim hay động kinh”, ông Quân anh chị Thủy nói.

Theo bệnh viện Bạch Mai “thời điểm tiếp nhận, bệnh nhân Thủy đã hôn mê sâu, não bị tổn thương nặng toàn phần. Hiện bệnh nhân có tiên lượng xấu, mắt trắng, chết não”.

Điều khó hiểu là trong 3 năm qua, cơ quan chức năng liên tiếp phát hiện các sai phạm của phòng khám “trời ơi” này như: nhập cảng thuốc, thiết bị y tế không rõ nguồn gốc, quảng cáo quá khả năng, sử dụng thiết bị máy móc chưa được phép lưu hành…

Trước đây cũng đã có trường hợp chết người tại một Phòng khám đa khoa do bác sĩ Trung Quốc hành nghề. Sau khi bệnh nhân bị làm chết, toàn bộ các bác sĩ Trung Quốc cũng bỏ trốn ngay trong đêm nhưng không thấy cơ quan chức năng Việt Nam khởi tố. (Tr.N)

Tưởng Năng Tiến – Kẻ Ở Người Đi

Kẻ Ở Người Đi

Tưởng Năng Tiến

8-3-2017

Bao giờ các anh sẽ thôi tán phét trong các quán nhậu? Bao giờ các anh quyết định thôi sống hèn? – Nguyễn Thị Từ Huy

Ở tù về chiều hôm trước, sáng hôm sau ông công an khu vực đã ghé “thăm” và nhắc nhở đôi điều cần thiết:

– Vì không có hộ khẩu ở thành phố nên tôi sẽ phải đi kinh tế mới.

– Trong khi chờ đợi, bắt đầu từ ngày mai phải sắm “một cuốn sổ đi lại.” Khi đi đâu phải ghi ngày giờ khởi hành với chữ ký xác nhận của tổ trưởng dân phố, và đến đâu cũng phải có sự xác minh của người ở nơi đó.

– Mỗi tuần phải mang sổ lên phường để kiểm tra.

– …

Nghe xong, mẹ tôi lặng lẽ móc túi đưa cho thằng con hai đồng cùng lời dặn:

– Mua cái bút nữa con ạ. Đi đâu, đến đâu cũng phải nhờ người ký thì dắt viết theo luôn cho nó tiện …

– Dạ.

Tôi cầm tiền bước ra khỏi nhà, ghé vào một cái quán nhỏ mua một ly rượu trắng và mấy điếu Vàm Cỏ. Ực xong ly rượu, tôi châm điếu thuốc rồi lủi thủi đi và đi luôn cho đến bây giờ.

Năm ấy, tôi hai mươi sáu tuổi.

Hai năm sau tôi bò đến được một trại tị nạn ở Thái Lan (tả tơi, ủ dột, eo xèo, và bèo nhèo như một cái mền Sakymen ngấm nước)   vào đúng ngày sinh nhật của mình.

Hôm nay tôi hăm tám
Sáng tôi cầm gương soi
Tôi nhìn tôi bối rối
Tôi tưởng mình bốn mươi

Bây giờ thì tôi đã ngoài sáu mươi, đã sống gần hết đời (và tàn đời trong ngõ hẹp) ở xứ người nhưng chưa bao giờ bước chân trở lại chốn xưa – dù đôi lúc cũng nhớ nhà và nhớ quê thiếu điều muốn chết. Bố mẹ tôi đều tự an ủi rằng vì “thằng con có số xa nhà” nên cả hai đành lặng lẽ từ trần trong cô quạnh!

Kiếp sống chung thân biệt xứ của tôi, xem ra, chả có gì là thú vị. Tuy thế, theo blogger Song Chi: “Dòng người ra đi chưa bao giờ dừng lại. Chỉ trong một ngày, chat với người quen, bạn bè qua facebook, viber … cả 3 câu chuyện đều cùng một chủ đề: ra đi khỏi Việt Nam.

Nhưng họ muốn ra đi trước hết vì môi trường sống ở VN ngày càng tệ khiến con người luôn ở trong cảm giác bất an, lo lắng. Từ thực phẩm không an toàn, cho tới nguồn nước, không khí, biển…nhiều nơi bị ô nhiễm/nhiễm độc nặng nề; đạo đức xã hội xuống cấp, những vụ án cướp giết hiếp ngày nào cũng xảy ra với mức độ ngày càng dã man, con người dễ dàng bức hại nhau, lừa lọc nhau, giết nhau chỉ vì một lý do vặt vãnh; chế độ an sinh xã hội không có để bảo đảm cho người dân một sư hỗ trợ khi cần thiết, lúc ốm đau, tai nạn, thương vong; pháp luật không bảo đảm cho con người được xét xử công bằng, công lý được thực thi, những quyền lợi tối thiểu về tự do, dân chủ, nhân quyền không có, không được tôn trọng v.v…

Quan trọng hơn, họ ra đi vì không tin rằng chế độ này, nhà nước này sẽ tốt đẹp hơn hoặc sẽ đưa đất nước, dân tộc đến một tương lai sáng sủa-thời gian đảng cộng sản cầm quyền đã quá lâu đủ để chứng minh điều đó.

Đây không phải là lần đầu, ngược lại, rất nhiều lần, tôi chứng kiến những người quen, bạn bè, họ hàng chuẩn bị rời bỏ VN. Nhưng có vẻ như càng ngày số người tính chuyện ra đi càng nhiều hơn, thành phần đa dạng hơn, tạo cảm giác đất nước như một con thuyền đang đắm!”

Tiến sĩ Nguyễn Phương Mai gợi ra ý niệm “tị nạn niềm tin,” và blogger Lam Thủy  gọi đây là “một cuộc di cư đau lòng.” Dù “đau” nhưng nhà văn Dương Thu Hương vẫn khẳng định: “Trong thâm tâm, ai cũng mong ‘Thoát Việt!’, ra khỏi mảnh đất bùn lầy tối tăm này bằng mọi giá.”

Sự thực, cũng không hẳn thế. Không phải “ ai cũng muốn thoát khỏi mảnh đất bùn lầy tôi tăm này.”  Vẫn có những người quyết định, và quyết liệt, với một thái độ sống (hoàn toàn) khác: Dù thế nào cũng ở lại đây!

Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, tức blogger Mẹ Nấm bị bắt tháng 10/2016. Ảnh: FB

Cái giá của sự lựa chọn dũng cảm này, tất nhiên, không rẻ. Ngày 10 tháng 10 vừa qua, Mạng Lưới Blogger Việt Nam (MLBVN) cho biết:

“Blogger Nguyễn Ngọc Như Quỳnh – tức Mẹ Nấm đã bị công an bắt khẩn cấp trái phép với cáo buộc ‘tuyên truyền chống nhà nước’ theo điều 88 bộ luật hình sự.

Blogger Mẹ Nấm là người hoạt động tranh đấu cho nhân quyền, cải thiện dân sinh, chủ quyền biển đảo trong nhiều năm qua và là người được tổ chức Civil Rights Defenders trao giải thưởng Người Bảo Vệ Nhân Quyền 2015.

Trong suốt thời gian gần đây, blogger Mẹ Nấm đã tập trung nỗ lực tranh đấu của mình vào việc bảo vệ môi sinh, tố cáo Formosa và những dự án có ảnh hưởng nguy hại đến môi trường. Đây là những hoạt động dẫn đến việc công an bắt giam khẩn cấp blogger Mẹ Nấm.”

Nguyễn Ngọc Như Quỳnh là người mới nhất, chứ không phải là duy nhất, vừa bị bắt giữ tại Việt Nam. Ba tuần lễ trước đó, một phụ nữ khác cũng đã bị mang ra xét xử với với cáo buộc gây rối trật tự công cộng – theo tin của BBC:

“Tòa án Nhân dân quận Đống Đa, Hà Nội, tuyên phạt bà Cấn Thị Thêu 20 tháng tù giam trong lúc một số người ủng hộ bà bị câu lưu.

Bà Cấn Thị Thêu, người từng bị bắt vì đấu tranh giữ đất trong vụ ‘dân oan Dương Nội’, lại bị công an bắt tháng 6/2016 do ‘gây rối trật tự công cộng’ ở Hà Nội.

Hôm 20/9, hình ảnh lan truyền trên mạng xã hội cho thấy nhiều người giăng biểu ngữ đòi trả tự do cho bà Thêu bên ngoài phiên tòa.”

Dân oan biểu tình đòi trả tự do cho chị Cấn Thị Thêu. Ảnh: Trịnh Bá Phương

Nếu “dòng người ra đi chưa bao giờ dừng lại” thì những kẻ lựa chọn ở lại, và sẵn sàng đối mặt với cường quyền (như bà Cấn Thị Thêu và bà Nguyễn Ngọc Như Quỳnh) cũng chưa bao giờ ngưng nghỉ. Bởi vậy, biên tập viên Mặc Lâm nêu ra câu hỏi:

– Sau Mẹ Nấm là ai?

Trong một xã hội mà tất cả các thành viên đều là “tù nhân dự khuyết” thì kẻ kế tiếp có thể là bất cứ ai. Tuy thế, sự “rủi ro” này đã được tiên liệu và chấp nhận một cách bình thản nhiên – như lời của blogger Phạm Thanh Nghiên:

“Từ lúc Nguyễn Ngọc Như Quỳnh bị bắt, số lần tôi nhận những tin nhắn đe doạ bị bắt, bị đánh gia tăng một cách đột biến.

Dạ xin kính thưa các loại đe doạ. Tôi biết, tôi biết là tôi hay bất cứ cựu TNLT nào cũng có thể trở lại nhà tù lần 2, thậm chí lần 3.

Điều này tôi đã xác định được ngay khi bước chân khỏi nhà tù Trại 5 Thanh Hoá rồi. Nói thẳng là tôi thích ở ngoài hơn, không thích đi tù. Nhưng nếu phải trả giá cho ước nguyện tự do, công bằng và dân chủ mà phải trở lại nhà tù một lần nữa, xin sẵn lòng.”

Dù “đất nước như một con thuyền đang đắm” nhưng bao giờ ở Việt Nam vẫn còn những vị nữ lưu vì “tự do, công bằng và dân chủ” mà “sẵn lòng … trả giá cho ước nguyện tự do, công bằng và dân chủ thì dân Việt hy vọng vẫn còn đường thoát.

Mảnh đất này, tất nhiên, cũng có những công dân nam giới. Tuy nhiên, vì bài viết đã khá dài nên xin tạm ngưng ở nơi đây. Hơn nữa, nói thiệt là tôi đang nóng như hơ vì có hẹn nhậu nên phải đi liền – kẻo trễ!

Những cái chết nơi công quyền cần được sáng tỏ

Hòa Ái, phóng viên RFA
2017-03-08
Ảnh thờ Lê Công Đức ở nhà.

Ảnh thờ Lê Công Đức ở nhà.

Hình do gia đình gửi RFA

Tình trạng chết ở các trụ sở công an mà gia đình của các nạn nhân cho là bị khuất tất vẫn diễn ra tại Việt Nam. Không những vậy, tình trạng này đã lan vào các đơn vị quân đội. Cụ thể là trường hợp của binh sĩ Lê Công Đức, thuộc lực lượng Hải quân, bị tử vong trong lúc trực ca gác.

Hòa Ái có cuộc trao đổi với cô Nguyễn Thị Trang, chị dâu của nạn nhân, về quá trình gia đình tìm kiếm công lý cho cái chết oan ức của người thân.

Binh sĩ Hải quân chết oan khuất

Cô Nguyễn Thị Trang: Sáng ngày 24/10/2016 thì đơn vị Lữ đoàn 147 có về gia đình và thông báo em của em đã bị tai nạn trong lúc đang làm nhiệm vụ. Đơn vị cho người nhà ra. Ra đến nơi thì được thông báo em của em mất đêm 23/10 rồi. Thiệt mạng là do đang thực hiện nhiệm vụ gác thì mất. Gia đình đòi gặp em của em thì người ta không cho gặp. Đến khoảng 2 giờ chiều hôm 24/10, người ta mới cho gặp, thấy em trai của em bầm tím hết cả người mà xác đang nằm dưới đất-nền nhà. Vào đến nơi thì người ta nhanh chóng mang đi ướp lạnh. Khoảng 4 giờ chiều thì người nhà mới được vào. Họ bảo gia đình đưa em của em về làm an táng luôn nhưng gia đình không đồng ý. Gia đình đòi phải làm rõ nguyên nhân cái chết của em em thì mới đưa về. Ở ngoài đó, ông cấp to là ông Quang (Đại tá Phạm Văn Quang) bảo gia đình đưa xác về an táng đi rồi đơn vị sẽ lo làm chế độ cao nhất cho em của em và sẽ điều tra nguyên nhân cái chết.

Kết luận thông báo em của em mất là do tự sát. Từ hôm đấy đến nay, gia đình đi kêu cứu ở tất cả các cơ quan đoàn thể từ địa phương đến trung ương mà chưa có một cơ quan nào giúp đỡ nên bố mẹ em phải đi kêu oan
-Chị dâu của nạn nhân

Hòa Ái: Những hình ảnh thi thể của binh sĩ Lê Công Đức được lan truyền trên các trang mạng xã hội là do Lữ đoàn 147 cung cấp cho gia đình?

Cô Nguyễn Thị Trang: Dạ không. Lúc mở ra thì thấy trên người em của em bị toàn những vết bầm tím. Gia đình đòi cho chụp ảnh thì người ta không cho chụp. Mãi sau người ta mới cho chụp. Người ta khám nghiệm tử thi đêm hôm trước mà cũng không cho gia đình biết em của em đã mất.

Hòa Ái: Qua mạng xã hội, Hòa Ái ghi nhận, một số người quan tâm đến cái chết của binh sĩ Lê Công Đức, họ thắc mắc về số tiền gia đình nhận được, gọi là “hỗ trợ” hay là “bồi thường”? Dường như có sự không rõ ràng nào đó, phải không thưa chị?

Cô Nguyễn Thị Trang: Dạ vâng. Lúc đầu người ta bảo hỗ trợ gia đình 3 triệu để đưa em của em về làm an táng. Rồi đến 5 triệu, 50 triệu và 100 triệu. Người ta nói là tiền hỗ trợ gia đình đưa về chứ không phải là tiền bồi thường. Gia đình em nhận được rồi. Nếu đó là tiền bồi thường sinh mạng thì gia đình không bao giờ nhận.

Đến sáng 25/10, trong lúc gia đình đang làm đám tang, ông Biều (Thượng tá Phạm Hữu Biều) đã lừa bố em ký thêm một văn bản nhận thêm 100 triệu nữa. Tang gia đang bối rối và mắt mũi bố em thì kèm nhèm không nhìn thấy nhưng vẫn ký vào. Không phải ký một bản mà ký đến 4 bản ghi “gia đình nhận viếng 100 triệu”, trong khi không đưa bố em đồng nào mà bắt bố em ký nhận 100 triệu.

Hòa Ái: Và yêu cầu của gia đình xác minh nguyên nhân gây tử vong đối với cái chết của người thân có được Lữ đoàn 147 đáp ứng không?

Cô Nguyễn Thị Trang: Đến ngày 27/12 thì có kết luận thông báo em của em mất là do tự sát. Từ hôm đấy đến nay, gia đình đi kêu cứu ở tất cả các cơ quan đoàn thể từ địa phương đến trung ương mà chưa có một cơ quan nào giúp đỡ nên bố mẹ em phải đi kêu oan.

Gia đình kêu oan

16996346_1646125778738835_6401515106993159626_n-400.jpg
Người mẹ đi kêu oan cho con. Hình do gia đình gửi RFA.

Hòa Ái: Từ khi xảy ra vụ việc đến nay, gia đình có nhận được thông tin nào từ các binh sĩ đồng ngũ với Lê Công Đức hay không?

Cô Nguyễn Thị Trang: Dạ không, người ta không cho liên lạc. Vào trong đấy người ta cũng không nói, ai cũng bảo không biết.

Hòa Ái: Gia đình có liên lạc các cơ quan truyền thông trong nước để nhờ lên tiếng về cái chết mà gia đình cho là khuất tất?

Cô Nguyễn Thị Trang: Gia đình em có gửi lên rồi. Gửi lên VTC14, Báo Dân Trí Online với các cơ quan báo chí nữa. Em cũng không nhớ vì gia đình làm nhiều đơn lắm. Các cơ quan báo chí vào cuộc nhưng không dám đăng.

Hòa Ái: Trên các trang mạng xã hội cũng xuất hiện video clip bố mẹ của Lê Minh Đức, là ông Lê Công Khương và bà Bùi Thị Thủy mang di ảnh của con trai đi kêu oan. Họ đã đến những nơi đâu, thưa chị?

Cô Nguyễn Thị Trang: Bố mẹ đi từ Quảng Ninh, Hải Phòng, Hà Nội. Tại Quảng Ninh thì ở Lữ đoàn 147-Hải quân. Ở Hải Phòng thì tại Bộ Tư Lệnh. Còn lên Hà Nội thì đứng chỗ Cơ quan Chính phủ. Bố mẹ em tuổi già sức yếu vẫn phải đi kêu oan mà chưa có một cơ quan nào đứng ra giúp đỡ.

Người ta cứ hướng dẫn đi từ cấp dưới đến cấp trên. Nhưng gia đình đi đến cấp trên thì lại phải đi xuống cấp dưới. Gửi đơn nhiều lắm, từ cấp địa phương lên cấp tỉnh, cấp thành phố và cấp trung ương đều gửi hết
-Chị dâu của nạn nhân

Hòa Ái: Họ có gặp những trở ngại nào trong lúc đi kêu oan hay không?

Cô Nguyễn Thị Trang: Dạ có, người ta có ra giải tán. Ở Hải Phòng còn có một người công an dúi đầu mẹ em xuống, nhưng nhà em không ai chụp hình lại được nên không có chứng cứ gì.

Hòa Ái: Vậy, gia đình có được các cơ quan công quyền hướng dẫn thủ tục khiếu kiện như thế nào không?

Cô Nguyễn Thị Trang: Dạ có, người ta cứ hướng dẫn đi từ cấp dưới đến cấp trên. Người ta chỉ nói vậy thôi. Nhưng gia đình đi đến cấp trên thì lại phải đi xuống cấp dưới. Gửi đơn nhiều lắm, từ cấp địa phương lên cấp tỉnh, cấp thành phố và cấp trung ương đều gửi hết.

Hòa Ái: Trong những ngày tới, gia đình vẫn kiên trì theo đuổi việc khiếu kiện?

Cô Nguyễn Thị Trang: Gia đình em mong tìm rõ được nguyên nhân vì sao em của em bị chết và trừng trị những người gây ra tội ác cho em của em. Mong là pháp luật sẽ làm sáng tỏ vụ việc này để em của em ở nơi suối vàng được an nghỉ.

Hòa Ái: Cảm ơn thời gian chia sẻ của chị Nguyễn Thị Trang. Hòa Ái xin được thưa thêm, binh sĩ Lê Công Đức từng là đoàn viên ưu tú, đối tượng kết nạp Đảng Cộng sản Việt Nam, nhập ngũ lúc 22 tuổi, bị thiệt mạng khi đang công tác tại C1D476 Lữ đoàn 147 vùng 1 Hải quân. Thân phụ của binh sĩ Lê Công Đức là thương binh hạng ¾ mặt trận Tây Nam bảo vệ Tổ quốc.

Tỷ lệ tham nhũng ở Việt Nam là 65%

Tỷ lệ tham nhũng ở Việt Nam là 65%

2017-03-07
Việt Nam là nước có tỷ lệ tham nhũng cao dựa theo bản đồ do Transparency International cung cấp.

Việt Nam là nước có tỷ lệ tham nhũng cao dựa theo bản đồ do Transparency International cung cấp.

Courtesy of transparency.org
 Có khoảng 900 triệu người ở 16 nước thuộc khu vực châu Á Thái Bình Dương được cho rằng đã phải trả tiền đút lót để nhận được các dịch vụ công. Nếu tính theo tỷ lệ người dân trong khu vực thí cứ 4 người có hơn 1 người phải trả tiền tham nhũng.

Báo cáo mới của Tổ chức Minh bạch quốc tế (Transparency International) có trụ sở tại Berlin, Đức, công bố như vậy vào ngày 7 tháng 3.

Để có báo cáo này, Transparency International đã hỏi 22.000 người trong khu vực về kinh nghiệm của họ đã trải qua với tham nhũng.

Theo báo cáo, chỉ có 1 trong số 5 người được hỏi cho rằng mức độ tham nhũng đã giảm, trong khi một nửa số người trả lời chính phủ đã không làm tốt công tác chống tham nhũng. 38% những người nghèo nhất được hỏi nói rằng họ đã phải trả tiền tham nhũng. Tỷ lệ này cao hơn so với ở các nhóm người có thu nhập cao hơn.

Cũng theo báo cáo, cảnh sát đứng đầu khu vực công đòi tiền đút lót nhiều nhất. Khoảng dưới 1/3 số người được hỏi nói rằng họ đã phải làm việc với cảnh sát trong vòng 12 tháng qua và phải trả tiền hối lộ.

Theo bản đồ do Transparency International cung cấp, Việt Nam có tỷ lệ tham nhũng là 65%.