ĐẤT NƯỚC CÒN CHỖ NÀO MÔI TRƯỜNG KHÔNG BỊ Ô NHIỄM?

From facebook: Hoa Kim Ngo shared Chân Trời Mới Media‘s video.
ĐẤT NƯỚC CÒN CHỖ NÀO MÔI TRƯỜNG KHÔNG BỊ Ô NHIỄM?

CÂU TRẢ LỜI LÀ : TẤT CẢ TỪ THÀNH PHỐ ĐẾN NÔNG THÔN.
Người dân Sơn Lôi, Bình Xuyên, Tỉnh Vĩnh Phúc vừa quay được đoạn clip này. Giờ các nhà máy giờ xả thải chẳng cần giấu diếm gì nữa? Nước thải chứa chất gì mà vàng vàng, tạo bông bọt trắng xóa như xà-bông thế?

Việt Nam đất nước yên bình thế này chăng, các cô cậu dlv?

Nguồn clip: Bay Ong

 64,999 Views
Chân Trời Mới Media

Người dân Sơn Lôi, Bình Xuyên, Tỉnh Vĩnh Phúc vừa quay được đoạn clip này. Giờ các nhà máy giờ xả thải chẳng cần giấu diếm gì nữa? Nước thải chứa chất gì mà vàng vàng, tạo bông bọt trắng xóa như xà-bông thế?

Việt Nam đất nước yên bình thế này chăng, các cô cậu dlv?

Nguồn clip: Bay Ong

CÔNG AN HÀ TĨNH ĐÁNH ĐẬP NGƯỜI DÂN XÃ KỲ NAM BIỂU TÌNH (đòi bồi thường thiệt hại do Formosa gây ra )

From facebook: Trần Bang added 5 new photos.
CÔNG AN HÀ TĨNH ĐÁNH ĐẬP NGƯỜI DÂN XÃ KỲ NAM BIỂU TÌNH (đòi bồi thường thiệt hại do Formosa gây ra )

#GNsP – Công an và cảnh sát cơ động đã đánh đập người dân bất kể già trẻ trai gái trong cuộc biểu tình sáng nay 21.03.2017 tại xã Kỳ Nam, huyện Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh. Có bà già đã bị đánh té ngất xỉu và nhiều người bị đập vào đầu, tay, chân. Công an thường phục đã bóp cổ và lôi một số đông người dân đi chỗ khác

Nguồn hình: Hùng Nguyễn

Image may contain: one or more people, people sitting, shoes and outdoor
Image may contain: 2 people, outdoorImage may contain: one or more people, crowd and outdoor
Image may contain: 5 people, people standing, crowd, tree and outdoor
Image may contain: 4 people, outdoor

Mưu sinh bên hè phố

nguồn:   VOA

Cụ Tứ, 83 tuổi, bơm bong bóng ở thành phố Nam Định cho biết: “Được vài ba chục ngàn, năm chục, hôm nào đắt hàng thì được một trăm ngàn. Già rồi, hết sức rồi, làm được đồng nào ăn đồng đó. Tôi đi từ sớm, tầm 5 giờ chiều, đến 8 giờ, đến 9 giờ tối về.”

Được vài ba chục ngàn, năm chục, hôm nào đắt hàng thì được một trăm ngàn. Già rồi, hết sức rồi, làm được đồng nào ăn đồng đó.

 

Tại Việt Nam hiện nay, những người già chưa đủ 85 tuổi, nếu không có người thân, phải tự bươn bả kiếm sống qua ngày. Từ 85 tuổi trở lên, mỗi tháng được trợ cấp 180 ngàn đồng, tương đương 8 đô la. Và họ cũng phải bươn bả kiếm sống như thường, nhưng bớt sợ đói hơn một chút vì có thể mua gói mì tôm, ký gạo để cầm hơi.

Một góc ngã tư đường trước công viên nhà thờ Nam Định là nơi kiếm cơm mỗi ngày của cụ Tứ. Gian hàng bóng hơi xanh, tím, đỏ, vàng nuôi sống đôi vợ chồng già trên tám mươi tuổi.

“Tôi thì ăn cơm với ít lạc, vừng thôi, trộn vào là ăn, không cần chan nước gì cả. Nhưng nhà tôi thì phải làm ít nước chan, ông ấy không còn răng, không thể nhai,” cụ Tứ nói.

Làm việc tùy vào thời tiết, đó là tất cả những gì đặc trưng của những nghề như đánh giày hay bơm bong bóng. Thường thì mùa mưa, thu nhập từ việc đánh giày và bơm bong bóng xuống đến mức thấp nhất, không đủ để mua hai dĩa cơm bình dân mỗi ngày.

Anh Vinh cho biết: “Trung bình mỗi ngày được đánh được hai mươi đôi. Có ngày nhiều ngày ít, tùy vào đầu năm hay cuối năm. Mùa hè thì ít, mùa đông thì nhiều. Vì mùa hè người ta ít đi giày, mùa hè người ta đi dép nhiều.”

Công việc đánh giày, bán vé số, bơm bong bóng, bán chổi, lượm ve chai, bán hàng rong các loại có mặt ở hầu hết các tỉnh thành Việt Nam.

Thành phố càng lớn thì lực lượng lao động này càng lớn. Mỗi thành phố lớn như một chiếc xe buýt chật kín, người người chen chúc với nỗi lòng ‘thị dân hạng hai’ kiếm cơm qua ngày. Và ranh giới giàu-nghèo trong xã hội ngày càng cách biệt rõ rệt.

Mafia đang kiểm soát tài nguyên Việt Nam?

Mafia đang kiểm soát tài nguyên Việt Nam?

Nguoi-viet.com
Dự án nạo vét luồng đường thủy quốc gia. (Hình: Zing.vn)

HÀ NỘI (NV) – Sau khi thủ tướng Việt Nam yêu cầu, bộ trưởng Bộ Công An loan báo đã chỉ đạo Tổng Cục Cảnh Sát điều tra vụ hàng chục viên chức tỉnh Bắc Ninh bị hăm dọa vì cản trở khai thác cát.

Chủ tịch tỉnh cũng chẳng là gì!

Tuần trước, sau khi chính quyền tỉnh Bắc Ninh tiếp tục đề nghị tạm ngưng thực hiện dự án, vì việc tận thu cát khiến hữu ngạn sông Cầu bị sạt lở nghiêm trọng, hàng chục chuyên viên, lãnh đạo Sở Tài Nguyên – Môi Trường, kể cả chủ tịch tỉnh, bị hăm dọa.

Trong văn bản vừa kể, chủ tịch tỉnh Bắc Ninh lập lại đề nghị: Thủ tướng Việt Nam yêu cầu Bộ Giao thông – Vận tải thẩm định lại toàn bộ “Dự án nạo vét luồng đường thủy nội địa quốc gia kết hợp tận thu sản phẩm trên sông Cầu,” xác định thiệt – hơn, lợi – hại.

Tháng Mười Một, 2015, theo đề nghị của chính quyền tỉnh Bắc Ninh, chính phủ Việt Nam đã từng nêu yêu cầu đó nhưng Bộ Giao thông – Vận tải không thực hiện.

Câu chuyện vừa kể chỉ là một giọt thêm vào ly nước “khai khoáng” của Việt Nam. Chưa rõ giọt nước đó đủ làm tràn ly hay chưa?

Singapore vẫy, Việt Nam tan hoang

Trong thập niên vừa qua, bất kể các chuyên gia thuộc nhiều lĩnh vực tại Việt Nam liên tục nhắc nhở rằng, cát không chỉ là khoáng sản hay vật liệu xây dựng mà còn là nền móng lãnh thổ, chính quyền vẫn làm ngơ, để mặc giới hữu trách từ trung ương đến địa phương thi nhau cấp giấy phép hoặc “thỏa thuận miệng” cho một số doanh nghiệp thi nhau khai thác cát.

Ngoài việc móc cát từ lòng sông, suối, giới hữu trách tiến thêm một bước, cho phép móc cát ở khu vực ven biển để xuất cảng dưới chiêu bài “khai thông, nạo vét luồng lạch, tận thu cát nhiễm mặn.”

Hậu quả đến ngay lập tức, sạt lở ở sông, suối, bờ biển xảy ra khắp nơi, không thể ngăn chặn. Trong vài năm gần đây, mỗi năm, riêng khu vực đồng bằng sông Cửu Long đã mất năm cây số vuông mặt đất do sạt lở tại sông rạch và bờ biển. Với tốc độ sạt lở như hiên nay, sau vài thập niên nữa, Cà Mau sẽ biến mất.

Khai thác cát không chỉ khiến lãnh thổ bị thu hẹp mà còn hủy hoại tài sản và hủy diệt sinh kế của dân chúng ở những khu vực bị giới hữu trách gật đầu cho một số doanh nghiệp móc cát. Đó cũng là lý do dẫn tới hàng trăm cuộc biểu tình, một số biến thành bạo động suốt từ ngoài Bắc vào tới trong Nam.

Hồi đầu tháng này, tờ Tuổi Trẻ công bố loạt bài điều tra về “khai thông, nạo vét luồng lạch, tận thu cát nhiễm mặn” để xuất cảng sang Singapore.

Từ năm 1960, Singapore liên tục mua cát ở khắp nơi trên thế giới để mở rộng lãnh thổ. Đến nay, diện tích lãnh thổ của Singapore đã tăng thêm 24%. Phần lớn cát giúp Singapore mở rộng lãnh thổ là mua từ Việt Nam.

Theo các số liệu của Tổng Cục Hải Quan Việt Nam, từ 2007 đến 2016, Việt Nam xuất cảng 67 triệu mét khối cát.

Trong giai đoạn từ 2007 đến 2009, cát xuất cảng chủ yếu được móc từ lòng các con sông ở khu vực đồng bằng sông Cửu Long với khối lượng khoảng 24 triệu mét khối.

Do bị các chuyên gia và dân chúng phản ứng kịch liệt, cuối năm 2009, chính phủ Việt Nam cấm xuất cảng cát. Đến năm 2013, Bộ Xây Dựng tìm ra một con đường mới để tiếp tục móc cát mang đi bán: Giao cho một số doanh nghiệp tự bỏ tiền “khai thông, nạo vét luồng lạch” rồi được “tận thu, xuất cảng” cái gọi là “cát nhiễm mặn” để trang trải chi phí. Bộ Xây Dựng gọi con đường mới này là “xã hội hóa hoạt động bảo đảm hàng hải!”

Dẫn đầu “xã hội hóa hoạt động bảo đảm hàng hải” là Bộ Quốc Phòng với những dự án nạo vét luồng lạch tại các quân cảng. Kế đó là chính quyền 11 tỉnh ven biển: Kiên Giang, Bình Thuận, Ninh Thuận, Khánh Hòa, Phú Yên, Bình Định, Quảng Nam, Thừa Thiên – Huế, Quảng Bình, Quảng Trị, Hà Tĩnh. Các chủ đầu tư bao gồm Bộ Quốc Phòng và chính quyền 11 tỉnh đã trình 40 dự án, nhằm móc khoảng 250 triệu khối cát từ lòng biển để xuất cảng.

Từ  năm 2013 đến cuối năm 2016, Việt Nam tiếp tục xuất cảng 43 triệu khối cát nhiễm mặn sang Singapore.

Sau khi thủ tướng “yêu cầu chấn chỉnh” việc xuất cảng cát nhiễm mặn, trách nhiệm của Bộ Giao Thông – Vận Tải, Bộ Xây Dựng, Bộ Quốc Phòng, chính quyền các tỉnh trong việc moi nền của lãnh thổ mang đi bán coi như đã xong!

Hỗn loạn vì bị cả trên lẫn dưới, trong lẫn ngoài thao túng

Ngoài cát, hệ thống công quyền Việt Nam còn cho phép khai thác đủ thứ khoáng sản, như titan chẳng hạn. Trong vòng năm năm gần đây, riêng tại Bình Thuận có năm vụ hồ chứa nước tuyển quặng titan bị vỡ. Ngoài những thiệt hại như đã kể, khai thác titan tại các tỉnh phía Nam miền Trung Việt Nam (Bình Thuận, Ninh Thuận, Bình Định) đang kéo theo vô số hậu quả khôn lường. (G.Đ.)

Những nghịch lý chết người hay bi kịch của một quốc gia

Những nghịch lý chết người hay bi kịch của một quốc gia

Viet-studies

Nguyễn Quang Dy

19-3-2017

“Chính trong những khoảnh khắc đen tối nhất, ta phải tập trung để thấy được ánh sáng”. (It is during our darkest moments that we must focus to see the light – Aristotle)

Một số nghịch lý chết người có thể làm chính trị suy đồi và kinh tế tụt hậu, dẫn đến bi kịch quốc gia. Nguyên nhân chính là do hội chứng cực đoan và ngộ nhận, vì cực đoan thường dẫn đến vô cảm và ngộ nhận thường dẫn đến vô minh. Vô cảm và vô minh vốn là bi kịch lớn của con người, như một căn bệnh mãn tính rất khó chữa.

Tại các nước đang chuyển đổi (nhưng “không chịu phát triển”), cực đoan và ngộ nhận cản trở cải cách thể chế và hòa giải dân tộc, bỏ qua những cơ hội sống còn để phát triển, làm đất nước ngày càng suy yếu, cạn kiệt, và phụ thuộc, dễ mất độc lập và chủ quyền. Vì vậy, muốn thoát khỏi vấn nạn đó, để “kiến tạo” và phục hưng đất nước, người Việt phải nâng cao dân trí và đổi mới tư duy, để cải cách thể chế và dân chủ hóa.

Nhưng trong bối cảnh phân hóa nội bộ hiện nay, ai ủng hộ và ai chống lại cải cách thể chế? Theo Lê Kiên Thành, “Nếu những người có chức có quyền giàu lên nữa thì đất nước này sẽ sụp đổ… Chúng ta sẽ phải đứng về một phía chống lại 1/3 chúng ta, mà 1/3 này là những người vừa có tiền vừa có quyền, những người đang được hưởng lợi từ thể chế hiện giờ… Đó là những nghịch lý mà chúng ta đang phải đối mặt”.

Cực đoan và hận thù hay “tù nhân của quá khứ” 

Khi xem xét lại chiến tranh Việt Nam, người ta nhận ra “một cuộc chiến sai lầm, sai lầm về địa điểm, sai lầm về thời điểm, và sai lầm về địch thủ” (a wrong war, at the wrong place, at the wrong time, with the wrong enemy – John Kennedy, Oct 13, 1960). Đó là một bài học lịch sử cho cả hai bên, vì ngộ nhận dẫn đến nghịch lý chết người. Phải chăng lịch sử có thể rẽ ngả khác, nếu John Kennedy nghe lời khuyên của George Ball (thứ trưởng ngoại giao, đã khuyên tổng thống đừng đưa quân vào Việt Nam). Những người “thông minh tài giỏi nhất” (the best and the brightest) cũng có thể ngộ nhận và mắc sai lầm.

Tuy chiến tranh Việt Nam đã kết thúc hơn bốn thập kỷ, nhưng bóng ma Việt Nam vẫn còn ám ảnh hai đất nước, và hai thế hệ người Mỹ cũng như người Việt. Tuy hai nước cựu thù đã bình thường hóa và trở thành đối tác toàn diện, nhưng hai cộng đồng người Việt đến nay vẫn chưa thể hòa giải được. Thậm chí trong cùng một cộng đồng, các phe phái cũng coi nhau như thù địch, dùng bạo lực để triệt hạ lẫn nhau. Vì vậy mới có bi kịch “Terror in Little Saigon” và “tiếng súng Yên Bái”, như một nghịch lý của người Việt.

Những người cộng sản cực đoan và những người chống cộng cực đoan thực ra rất giống nhau, vì họ đều độc tài, không chấp nhận ai nghĩ khác mình, nói khác mình. Chính họ đã tiếp tay cho nhau, ngăn cản hòa giải và đổi mới. Chừng nào những ân oán của hai bên chưa được hóa giải,  cực đoan và hận thù (chứ không phải ôn hòa và nhân ái) còn ngự trị trong tâm thức họ như “tù nhân của quá khứ” thì bi kịch này còn tiếp diễn.

“Kinh tế thị trường định hướng XHCN” hay “Frankenstein”  

Suốt bốn thập kỷ sau chiến tranh Việt Nam, tuy trải qua bao biến động trên thế giới và trong nước, nhưng Việt Nam vẫn kiên trì định hướng XHCN, vẫn “đi tìm cái không có” (như lời Bộ trưởng Bùi Quang Vinh). Chính là cực đoan và ngộ nhận đã xô đẩy Việt Nam vào bãi lầy ý thức hệ, nên vẫn loanh quanh tại ngã ba đường.

Chủ nghĩa tư bản hoang dã hay chủ nghĩa xã hội thân hữu, về bản chất đều như nhau, đã đi đêm và đẻ ra cái quái thai “kinh tế thị trường định hướng XHCN”, nay trở thành Frankenstein đang thao túng quyền lực, làm đất nước suy yếu và tụt hậu. Nói cách khác, các nhóm lợi ích đã trở thành “tư bản đỏ”, thao túng quyền lực và lũng đoạn chính sách, tạo ra bất ổn vĩ mô, làm cạn kiệt tài nguyên quốc gia, gây ra thảm họa môi trường, đẩy đất nước đến chỗ hỗn loạn, dễ mất chủ quyền quốc gia và độc lập dân tộc.

Trước vấn nạn nợ công khổng lồ, như một đám mây đen lớn đang đe dọa làm vỡ nợ quốc gia, chính phủ kiến tạo không thể tiếp tục đầu tư tràn lan vào những dự án lợi bất cập hại, duy trì các tập đoàn nhà nước thua lỗ và tham nhũng. Làm sao có thể kiến tạo và chống tham nhũng nếu không đổi mới thể chế toàn diện để triệt tiêu nguyên nhân gốc rễ? Chính phủ không thể bảo lãnh mãi cho con tàu đắm Vinashin và các “quả đấm thép” (nợ đến 237 tỷ USD, bằng 120% GDP), trong khi ngân sách phải “chạy ăn từng bữa”.

Liệu có “ổn định chính trị” nếu bất ổn về kinh tế

Theo chuyên gia Vũ Quang Việt, nợ công của Việt Nam không phải chỉ sát ngưỡng báo động 65% GDP (khoảng 94,8 tỷ USD). Nếu tính cả nợ của các doanh nghiệp nhà nước (được chính phủ bảo lãnh) thì nợ công lên tới 210% GDP, và nợ xấu lên đến 11% GDP (khoảng 22 tỷ USD).

Trong khi đó dự trữ ngoại hối chỉ có 40 tỷ USD (theo Ngân hàng Nhà nước), nhưng 1/3 trong số đó là trái phiếu chính phủ Mỹ (không khả dụng).

Theo Viện Nghiên cứu Kinh tế và Chính sách (VERP), nguồn kinh phí chi cho các tổ chức công chiếm 1,7% GDP (khoảng 71,000 tỷ VNĐ). Trong khi đó hàng năm Viêt Nam phải trả nợ đến hạn (20 tỷ USD năm 2015, và 12 tỷ USD năm 2016). Trong tháng 11/2016, Chính phủ phải vay tới 17 tỷ USD để chi thường xuyên cho 11 triệu người ăn lương ngân sách và trả lãi các khoản vay đến hạn, thâm hụt ngân sách hàng trăm ngàn tỷ VNĐ/tháng. Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã cảnh báo khả năng “sụp đổ tài khóa quốc gia”.

Dù Bộ Tài Chính có bán hết vốn các doanh nghiệp lớn mà nhà nước nắm cổ phần, cũng chỉ thu về được 7 đến 15 tỷ USD, chỉ đủ chi ngân sách từ một tháng rưỡi đến ba tháng. Trong khi đó  kiều hối năm 2016 giảm 30% (khoảng 3 tỷ USD). World Bank tuyên bố chấm dứt ODA cho Việt nam vào tháng 7/2017 (tiếp theo sẽ là ADB).

Bức tranh kinh tế hiện nay làm người ta liên tưởng đến Venezuyela.  Nếu Trung Quốc không thể cứu Venezuyela (lạm phát tới 700%), liệu họ có thể cứu Việt Nam? Theo Financial Times (4/2016) nợ công Trung quốc năm 2016 tăng vọt lên 237% GDP (khoảng 28 ngàn tỷ USD). Trong khi đó dự trữ ngoại hối (tính đến đẩu 2017) đã giảm xuống còn khoảng 3000 tỷ USD, nhưng chỉ một nửa số đó là khả dụng (theo Gordon Chang).

“Tập trung dân chủ” hay “tam quyền phân lập”

Làm sao để “kiểm soát quyền lực”, nếu không áp dụng “Tam quyền phân lập”?  Cái gì đã tạo ra bộ máy hành chính quan liêu khổng lồ, chồng chéo và bất cập?  Làm thế nào để “nhất thể hóa” nếu Đảng vẫn độc quyền lãnh đạo, không dựa trên “pháp quyền” (rule of law)? Trên thế giới không có chính phủ nào có nhiều bộ trưởng và thứ trưởng như Viêt Nam (22 bộ trưởng và 130 thứ trưởng). Chính phủ Mỹ và Nhật cũng chỉ có 15-16 bộ trưởng và 16 thứ trưởng. Làm thế nào để giảm chi tiêu ngân sách, nếu Việt Nam vẫn duy trì hai bộ máy hành chính khổng lồ, với những “tổ chức quần chúng” phi sản xuất và ăn bám?

Mô hình nhà nước do một Đảng độc quyền lãnh đạo toàn diện, theo thể chế “tập trung dân chủ” đã lỗi thời và bất cập trước yêu cầu phát triển của kinh tế thị trường và tiến bộ xã hội. Nếu muốn “kiến tạo” và chấn hưng đất nước, để đối phó với những nguy cơ và thách thức mới, Viêt Nam phải “cải cách vòng hai” bằng cách đổi mới thể chế toàn diện, bao gồm cải cách thể chế chính trị và hiến pháp, theo hướng “tam quyền phân lập”.

“Theo Tàu hay theo Mỹ” là tâm thức đầy ngộ nhận

Trước đây Việt Nam đã phải đối phó với nan đề “theo Liên Xô hay theo Trung Quốc”. Có lúc Viêt Nam đã “theo cả hai” bằng cách cân bằng để tranh thủ nguồn lực chống Mỹ (trước 1975). Có lúc Việt Nam đã theo Liên Xô để chống Trung Quốc (giai đoạn 1979-1989). Thậm chí Việt Nam đã từng ghi vào Hiến pháp rằng Trung Quốc là “kẻ thù trực tiếp và nguy hiểm nhất” (mà Nayan Chanda chơi chữ gọi là “Brother Enemy”).

Nhưng rồi sau đó Việt Nam lại “xoay trục” theo Trung Quốc tại Thành Đô (9/1990) với phương châm “16 chữ vàng”. Đó là quyết sách cực đoan do ngộ nhận về bạn thù và ý thức hệ, mà quên mất “chỉ có lợi ích quốc gia là vĩnh viễn”. Khi Washington bắt tay với Bắc Kinh (từ 1972) họ đã bỏ rơi Đài Loan và Nam Việt Nam, mặc cho Trung Quốc chiếm Hoàng Sa (1974). Khi Moscow hòa hoãn với Bắc Kinh, họ cũng mặc cho Trung Quốc đánh chiếm Gac Ma và 4 đảo Trường Sa (1988), tuy họ là “đồng minh chiến lược” với ta. Đó là những bài học đau đớn để chúng ta đừng ngộ nhận và ngây thơ về quan hệ các nước lớn.

Muốn độc lập dân tộc và bảo vệ chủ quyền quốc gia, phải dựa vào sức mạnh nội lực là chính.  Muốn vậy phải hòa giải dân tộc và cải cách thể chế để “khai dân trí”, giải phóng năng lượng yêu nước và tinh thần dân tộc, “chấn dân khí” để phục hưng đất nước. Chính sách “cân bằng thụ động” (“đu dây” bằng nguyên tắc “ba không”) tuy cần thiết như một sách lược (nhất thời) để đối phó tình huống, nhưng “cân bằng tích cực” mới là chiến lược (lâu dài).

Người Việt phải học hỏi người Đức về hòa giải dân tộc và thống nhất đất nước. Phải cải cách thể chế và dân chủ hóa mới chấn hưng được đất nước, để đối phó với những biến động chính trị bất thường và bất định (như Brexitism và Trumpism). Muốn “cân bằng tích cực” với Mỹ và Trung Quốc, Việt Nam phải tăng cường hợp tác chiến lược với các cường quốc khu vực (như Nhật, Ấn Độ, Úc) trong một khuôn khổ đối tác chiến lược mới.

“Còn Đảng còn mình” hay chuẩn bị tháo chạy 

Theo IOM (International Organization for Migration) sau 25 năm tính từ 1990 đến 2015, đã có 2.558.678 người Việt di cư ra nước ngoài, tính trung bình mỗi năm có khoảng 100.000 người Việt di cư.  Việt Nam nằm trong “Top 10” các quốc gia có số du học sinh nhiều nhất thế giới.

Trong tổng số trên 4,5 triệu người Việt đã di cư (tính đến 2015), số người định cư bằng đầu tư đang tăng lên đáng kể. Chỉ riêng loại visa EB-5 (dành riêng cho các đối tượng đầu tư vào Mỹ) đã tăng chóng mặt so với các loại visa khác (như EB-1, EB-2). Số lượng visa EB-5 từ 6.418 suất (năm 2014) đã tăng vọt lên 17.662 suất (năm 2015).

Đến nay, Viêt Nam có 21,000 du học sinh ở Mỹ, trong đó đa số là con em các gia đình quan chức cao cấp và trung cấp. Hồ sơ Panama tiết lộ Việt Nam có tới 189 cá nhân và tổ chức, với 19 công ty vỏ bọc được thành lập ở nước ngoài, chủ yếu là tại các “thiên đường trốn thuế” (như Cayman và Virgin Islands). Sau khi ông Trump thay đổi chính sách nhập cư vào Mỹ, nhiều người Việt chuyển hướng di cư sang Canada và Australia. Người Việt Nam (cũng như người Mỹ) đang đối mặt với quá nhiều biến số và ẩn số.

Tại hội thảo “Kịch bản Kinh tế Viet Nam 2017” (tp HCM, 9/3/2017) tiến sỹ Trần Đình Thiên (Viện trưởng Viện Kinh tế) đã cảnh báo về tình trạng “tẩu tán tư bản”, với số triệu phú người Việt di cư ra nước ngoài ngày càng tăng. Ngoài dòng tiền đầu tư chính đáng ra nước ngoài, còn có dòng tiền chạy ra ngoài bất hợp pháp theo dòng người di cư, trong đó nhiều triệu phú là quan chức đã có sẵn kế hoạch bỏ chạy (một khi bị truy cứu trách nhiệm). Đến nay, tổng cộng đã có 92 tỷ USD được chuyển phi pháp ra khỏi Viêt Nam.

Lượng tiền bất hợp pháp chảy khỏi Việt Nam từ năm 2004 đến 2013. (Nguồn GFI).

“Hoàng hôn nhiệm kỳ” hay tranh thủ vơ vét  

Các nhóm lợi ích tranh nhau vơ vét, chia chác mọi thứ, làm cạn kiệt tài nguyên quốc gia. Họ “ăn không từ một cái gì” (theo lời phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan). Hết nạc họ vạc đến xương. Sau khi đã bán rẻ Vũng Áng cho Formosa, họ định bán nốt Cà Ná. Sau khi đã ăn hết dầu khí, than, thủy điện, bauxite, vonphram, ruộng đất…làm rừng vàng biển bạc cạn kiệt, họ tìm cách ăn nốt cát nhiễm mặn. Phải chăng dự án thép Cà Ná và chủ trương khai thác cát để xuất khẩu là “làn ranh đỏ” (red line) của thực trạng “hoàng hôn nhiệm kỳ”?

Năm 2010, chính phủ Nguyễn Tấn Dũng đã ký văn bản cấm xuất khẩu cát nhiễm mặn. Nhưng đến 2013, Bộ Xây dựng lại cho phép xuất khẩu cát nhiễm mặn qua hình thức “xã hội hóa” với lý do “nhằm tiết kiệm chi phí nạo vét thông luồng”. Đây là nhiệm vụ của Bộ Giao thông Vận tải dùng ngân sách để làm, tại sao phải “xã hội hóa” để các doanh nghiệp khác thác cát tràn lan, tiếp tay cho các nhóm lợi ích bán rẻ nốt tài nguyên quốc gia?

Theo phóng sự điều tra nhiều kỳ của báo Tuổi trẻ (1-3/3/2017), hầu hết các tàu chở cát từ Phú Quốc đều đến Singapore (đảo Tekong và Changi). Từ năm 2013 đến cuối năm 2016, Việt Nam đã xuất 43 triệu m3 cát. Theo các hợp đồng xuất khẩu, giá bán cát chỉ từ 0,8 đến 1,3 USD/khối, trong khi giá bán trên thực tế là hơn 4 USD/khối. Vậy chênh lệch giá đi đâu? Việt Nam không chỉ mất tài nguyên cát, thất thu ngân sách (vì giá bán cát trên giấy tờ là quá thấp), mà còn gây sụt lở ngiêm trọng, và nguy hại cho an ninh quốc gia.

Theo số liệu thống kê, từ năm 2016 Bộ Xây dựng, Bộ Giao thông Vận tải, Bộ Quốc phòng và các địa phương (là “chủ đầu tư”) đã phê duyệt 40 dự án nạo vét, tận thu một khối lượng cát khoảng 250 triệu m3. Dẫn đầu hoạt động “xã hội hóa” này là Bộ Quốc Phòng và chính quyền 11 tỉnh ven biển: Kiên Giang, Bình Thuận, Ninh Thuận, Khánh Hòa, Phú Yên, Bình Ðịnh, Quảng Nam, Thừa Thiên-Huế, Quảng Bình, Quảng Trị, Hà Tĩnh. Cuộc chiến giành quyền nạo vét cát không chỉ dọc các tỉnh ven biển, mà còn trên các dòng sông. Tranh chấp tại Sông Cầu giữa Bắc Ninh và Bộ GTVT là “phần nổi của tảng băng chìm”.

Ngoài Singapore, Trung Quốc cũng tích cực thu mua cát giá cao nhằm bồi đắp các đảo, đá mà họ chiếm của Việt Nam. Các hoạt động nạo vét, bồi đắp các đảo nhân tạo, nhằm mở rộng diện tích các đảo, đá mà họ chiếm đóng trái phép (như Châu Viên, Chữ Thập, Gạc Ma, Ga Ven và Ken Nan) đã diễn ra với quy mô lớn. Từ năm 2014, diện tích các đảo, đá mà họ chiếm tại Biển Đông đã tăng lên 400 lần (tương đương 800ha). Vậy họ lấy cát ở đâu? Không loại trừ doanh nghiệp của ta đã lặng lẽ bán cát cho họ. Nếu đúng là có chuyện này, thì đó có phải là hành động phản quốc? Không thể vừa bảo vệ chủ quyền quốc gia, vừa dung túng cho những kẻ làm tay sai cho ngoại bang (như Formosa & MCC, Huawei & OPPO).

Như trước khi con tàu đắm  

Theo Wikileaks (6/1/2017), có khoảng 65% quan chức cấp cao đã có kế hoạch chạy khỏi Việt Nam (một khi có biến). Như đã thành thông lệ, khi có quan chức tham nhũng nào bị “sờ gáy”, là lại nghỉ phép trốn ra nước ngoài “chữa bệnh” (không biết bệnh gì). Kèm theo dòng người di cư là dòng vốn đi theo. Chỉ tính riêng năm 2015, đã có 19 tỷ USD chạy ra khỏi Việt Nam. Đó là hiện tượng tẩu tán vốn hay “bỏ phiếu bằng chân”, trước thực trạng của đất nước ngày càng bi đát như hình ảnh con tàu Vinashin đang chìm.

Bức tranh Viêt Nam là một bản sao bức tranh Trung Quốc. Theo phó chủ tịch nước TQ Lý Nguyên Triều (Đại Kỷ Nguyên, 30/12/2016), điều tra nội bộ trước đại hội Đảng 18 cho thấy trên 85% quan chức cấp cao đã cho vợ con định cư, mua nhà ở nước ngoài, chuẩn bị ra đi trước nguy cơ “vong Đảng”. Theo Reuters, dự trữ ngoại hối đã giảm 70 tỷ USD (trong tháng 11/2016) và 41 tỷ USD (trong tháng 12/2016), nay chỉ còn 3.010 tỷ USD.

Mỹ không còn là địa chỉ an toàn để rửa tiền tham nhũng. Liệu chính quyền Trump có triển khai “Luật Nhân Quyền Magnisky” (mà ông Obama đã ký) nhằm cấm nhập cảnh và đóng băng tài sản của những người vi phạm nhân quyền? Liệu chính phủ Việt Nam có tiến hành một chiến dịch “Săn Cáo” như chính quyền Tập Cận Bình đang làm?

Theo giáo sư Minxin Pei, chiến dịch chống tham nhũng của Tập Cận Bình cho thấy tình trạng tham nhũng đã ăn sâu vào mọi ngõ ngách của chế độ (nhất là từ thời Giang Trạch Dân). Tuy nhiên, hoạt động chống tham nhũng vẫn chưa chạm đến cái gốc rễ quan trọng nhất là “tham nhũng đất đai”. Có đến 90% quan chức có thể bị bắt bất cứ lúc nào, trong khi số “quan thanh liêm” chỉ chiếm có 0,000001% dân số. (VOA, 29/10/2016).

Chỉ cần quan sát dòng người và dòng vốn chạy đi đâu là biết tình trạng đất nước ra sao. Dòng người di cư ngày càng đông, gồm cả doanh nhân, trí thức, và quan chức, là dấu hiệu bất ổn về “chảy máu chất xám” (brain drain) và “tẩu tán vốn”, làm đất nước kiệt quệ. Đó là bi kịch của một quốc gia thiếu dân chủ, bị các nhóm lợi ích thao túng, trì hoãn đòi hỏi cấp bách phải đổi mới thể chế, để họ tranh thủ vơ vét nốt trước khi con tàu đắm.

NQD. 18/3/2017

Tác giả gửi cho viet-studies ngày 18-3-17

Biểu tình bằng xe hơi tại cầu Bến Thủy

Biểu tình bằng xe hơi tại cầu Bến Thủy

RFA
2017-03-19

Có khoảng 30 chiếc xe hơi của người dân treo biểu ngữ biểu tình chống trạm thu phí cầu Bến Thủy không giảm giá vé qua cầu như đã hứa.

Báo Tuổi trẻ tại Thành Phố Hồ Chí Minh cho biết là những người dân này sống tại Huyện Nghi Xuân, tỉnh Hà Tĩnh, và thành phố Vinh, tỉnh Nghệ An, tức là khu vực gần cầu Bến Thủy, nối liền hai tỉnh này.

Những người biểu tình cho rằng họ sống gần cầu Bến Thủy cho nên chuyện họ qua lại cây cầu này phải được trả giá thấp.

Cầu Bến Thủy do công ty Xây dựng công trình số 4 xây dựng theo hình thức BOT, tức là xây dựng rồi thu phí để lấy lại vốn. Những người biểu tình cho rằng công ty này có đưa ra một qui định bất hợp lý nữa là những chiếc xe nào được miễn giá vé, sẽ không được di chuyển tại những nơi mà công trình giao thông do các dự án BOT thực hiện.

Theo thông tin từ cơ quan công an thành phố Vinh, thì lực lượng chức năng đã  tăng cường đến cầu Bến Thủy để giữ trật tự, với những phương tiện xe cần cẩu sẳn sàng kéo đi những chiếc xa gây cản trở giao thông.

Cuộc biểu tình kéo dài từ 9h30 sáng đến 10h30 sáng thì kết thúc.

Cụ bà Tây Ninh 92 tuổi 40 năm thầm lặng may mền tặng người nghèo

Cụ bà Tây Ninh 92 tuổi 40 năm thầm lặng may mền tặng người nghèo

Hơn 40 năm nay, cứ đều đặn mỗi ngày cụ Màng lại thầm lặng may mền đem tặng người nghèo khó. (Hình: Báo Thanh Niên)

TÂY NINH (NV) – Suốt hơn 40 năm nay, một cụ bà 92 tuổi ở thành phố Tây Ninh vẫn thầm lặng thu nhặt từng mảnh vải vụn để may thành những chiếc mền ấm tặng người nghèo và đồng bào gặp hoạn nạn, thiên tai.

Câu chuyện được báo Thanh Niên, ngày 15 Tháng Ba, kể lại qua bài ký sự cho hay, đến hẻm 29, đường Lạc Long Quân, phường 4, thành phố Tây Ninh hỏi thăm cụ bà Phạm Thị Màng (cụ Tư Màng) thì ai cũng biết. Bởi hàng chục năm qua, người dân ở đây đã quá quen với tiếng máy may cọc cạch phát ra từ căn nhà nhỏ của bà. Những hôm vắng tiếng máy may, mọi người biết là cụ đang mang mền đi tặng người nghèo hoặc đang bị bệnh.

Nói với phóng viên báo Thanh Niên, bà Tư cho biết, thấy thợ may thường bỏ đi những mảnh vải thừa, bà thấy tiếc vì còn nhiều người nghèo, người khốn khó gặp thiên tai, lũ lụt phải co ro trong giá lạnh mà không tìm được mảnh vải đắp. Nghĩ vậy, bà đem hết số tiền của con cháu cho dưỡng già mua chiếc máy may và vài bao vải vụn bắt đầu công việc thầm lặng.

Vải được mua về, bà tuyển lựa, phân loại lớn nhỏ kỹ lưỡng. Buổi tối, bà cắt vải thành những mảnh hình chữ nhật, hình vuông hoặc hình tam giác đều nhau. Đến sáng, bà lại ngồi lên máy may ráp chúng lại.

Mỗi tấm mền rộng 2 mét, ngang 1.5 mét muốn bền, đắp ấm bà may thành 2 lớp được ghép lại từ hàng trăm mảnh vải vụn bé xíu. Để làm được một chiếc mền đẹp, mỗi tấm bà phải tỉ mẩn từ 2-3 ngày và tốn rất nhiều công sức. Trước đây còn khỏe, mỗi ngày bà may được 1-2 tấm mền. Còn giờ đây, sức khỏe giảm sút nên cứ 2 ngày bà làm được 1 tấm. Tháng nào có lịch đi làm từ thiện nhiều thì bà thức khuya hơn để may.

May xong, bà cắt gọt cho đều, đẹp các góc rồi may đường viền cẩn thận để mền bền, chắc. Sau đó, bà đem mền đi giặt sạch sẽ, ngâm nước xả vải cho thơm, phơi khô rồi bỏ vào bịch nilon để sẵn. Cứ làm được 5-10 cái, bà lại đem đi tặng hoặc ai cần đến nhà xin thì bà mang ra cho. Những khi đau ốm không đi được thì bà gửi Hội Phụ Nữ trao giùm.

“Mỗi tháng, ngoài hơn 200,000 đồng tiền điện, nếu tính thành tiền, thì mỗi chiếc mền chắc chỉ đủ để ăn một bữa cơm thôi. Người khổ, người khó hơn mình còn nhiều lắm. Mình không có tiền thì góp sức. Chỉ đến khi nào tôi không sống nữa thì tôi mới nghỉ việc,” cụ bà tâm sự.

Suốt nhiều năm trời mua vải vụn, một lần các mối bán vải tình cờ biết chuyện, tất cả đều cảm động nên sau đó họ cho người chở vải vụn miễn phí đến tận nhà để bà khỏi phải đi lại cực nhọc và không phải bỏ tiền túi ra mua.

Tiếng tốt về cụ Tư Màng truyền đi xa, số vải vụn được khắp nơi gửi đến cho bà. Trong căn nhà nhỏ của cụ bà 92 tuổi, đâu đâu cũng xuất hiện những bao vải vụn chờ đến lượt được bà làm thành những tấm mền ấm áp gửi đến tay người khốn khó.

Chiếc máy may đã hơn 40 tuổi đã giúp bà hoàn thiện hàng triệu chiếc mền ấm cho người nghèo ở khắp Việt Nam. (Tr.N)

Sun Group đang làm gì ở Việt Nam?

Sun Group đang làm gì ở Việt Nam?

Lê Anh Hùng (Nguồn: VOA)

Ðường Bà Nà-Suối Mơ, một dự án Sun Group vừa hoàn thành ở Ðà Nẵng. (Hình: sungroup.com.vn)

Ngày 6 Tháng Ba, trên trang Facebook cá nhân, nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh đã đăng bài “Ai cho phép Sun Group lấp sông?” Theo tác giả, Ðà Nẵng giải tỏa hai xã Hòa Xuân và Hòa Quý để giao cho tập đoàn Sun Group làm khu du lịch sinh thái. Tuy nhiên, khu du lịch sinh thái đâu chẳng thấy mà chỉ thấy một khu đô thị sinh thái đang hình thành. Hàng ngàn ngôi nhà dân kể cả đình, chùa, nhà thờ họ tộc bị cày trắng, hàng trăm ha ruộng là phương tiện sinh nhai của nông dân bao đời nay bị san lấp để phân lô. Giá đền bù cho nông dân vỏn vẹn vài chục ngàn VNÐ/m2, để rồi sau đó được rao bán tới hai mươi triệu VNÐ/m2.

Mặc dù vậy, chừng đó vẫn chưa thỏa lòng tham của nhà đầu tư này. Sun Group còn san lấp lấn chiếm hàng chục mét ra dòng sông Cái, đoạn ngã ba giáp với sông Cẩm Lệ chảy ra sông Hàn, và công khai cho hàng chục xe tải đổ đất san lấp ngày đêm.

 Nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh đặt câu hỏi về hành vi bức tử sông Cái của Sun Group: “Không biết ông Nguyễn Xuân Anh và Huỳnh Ðức Thơ biết chuyện nầy hay không? Hay là hai ông đang loay hoay với grab, với việc trả lại xe biếu, với hầm chui qua sông bằng mọi giá nên không còn biết gì hết. Liệu các chuyện đó có liên quan gì đến việc lấp sông nầy không???”

Hỏi tức là đã trả lời. Một dự án lớn và được triển khai rầm rộ như thế thì lẽ dĩ nhiên lãnh đạo thành phố Ðà Nẵng không thể không biết mà phải biết rất rõ.

Ðây không phải là dự án tai tiếng đầu tiên của Sun Group. Tập đoàn này còn là chủ đầu tư dự án “Quần thể công trình du lịch văn hóa dịch vụ cáp treo, vui chơi giải trí, khách sạn Fansipan Sa Pa,” được khởi công xây dựng từ Tháng Mười Một 2013. Cùng với hệ thống cáp treo, dự án bao gồm khu nghỉ dưỡng cao cấp gồm hệ thống khách sạn 4-5 sao, khu vui chơi giải trí, ẩm thực, một khu down-town Sa Pa, một sân golf 18 lỗ, và một khu du lịch tâm linh gồm hệ thống đền chùa trên đỉnh Fansipan. Việc thực hiện dự án đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến cả môi trường sinh thái lẫn cảnh quan của Vườn Quốc Gia Hoàng Liên, một trong những khu rừng đặc dụng quan trọng nhất Việt Nam, với tổng diện tích vùng lõi gần 30 ngàn ha và vùng đệm gần 39 ngàn ha. (Bên cạnh quần thể thực vật rất phong phú, với 2,024 loài thuộc 200 họ, trong đó có 66 loài trong sách đỏ Việt Nam, là một hệ động vật đa dạng, với 66 loài thú, 347 loài chim, 41 loài lưỡng cư và 61 loài bò sát.)

Tuy nhiên, chứng kiến sự hiện diện của Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng, cựu Tổng Bí Thư Nông Ðức Mạnh cùng cả dàn lãnh đạo địa phương từ bí thư Tỉnh Ủy Lào Cai trở xuống trong lễ động thổ xây dựng chùa Bảo An – một trong những ngôi chùa nằm trong quần thể tâm linh do Sun Group xây dựng trên Fansipan – vào ngày 20 Tháng Chín 2014 thì hẳn ai cũng hiểu mọi sự phản đối đều chẳng khác gì “đá ném ao bèo.”

Tháng Chín 2014, Sun Group khởi công xây dựng dự án Sun World Ha Long Park tại thành phố Hạ Long, địa danh hai lần được UNESCO công nhận là di sản thiên nhiên thế giới. Ðể thực hiện dự án này, hàng trăm ha mặt biển thuộc vùng đệm của di sản thiên nhiên thế giới, vốn bị cấm xâm phạm theo hồ sơ di sản cũng như quy định của UNESCO, đã bị san lấp một cách vô tội vạ, bất chấp sự phản đối của dư luận.

Chưa hết, Sun Group lại sắp thực hiện dự án Công Viên Ðại Dương Sơn Trà (Sơn Trà Ocean Park) tại phường Thọ Quang, quận Sơn Trà, thành phố Ðà Nẵng, đe dọa tàn phá nghiêm trọng hệ sinh thái nơi đây. Việc Sun Group san lấp 100 ha mặt biển sẽ xâm hại quần thể san hô vốn cần được bảo vệ nghiêm ngặt của bán đảo Sơn Trà. Ðặc biệt, việc xây dựng hệ thống cáp treo đưa du khách đi thẳng từ bến du thuyền lên đỉnh Ðá Bàn sẽ đe dọa môi trường sống của loại voọc chà vá chân nâu đặc hữu của Sơn Trà. Ngoài ra, vị trí dự án là nơi trú ngụ, neo đậu của hàng trăm tàu thuyền của ngư dân trải qua bao thế hệ. Vì vậy, việc xây dựng công viên khiến hàng trăm hộ ngư dân phải đối diện với nguy cơ thất nghiệp.

Không còn nghi ngờ gì, đằng sau những tập đoàn mafia kinh tế như Sun Group là những ông trùm mafia chính trị. Những dự án như khu đô thị sinh thái ở Hòa Xuân hay công viên đại dương ở Sơn Trà, v.v… không chỉ là nơi ra đời của những tỷ phú đôla Việt Nam mà cả lớp lớp dân oan, những người bị tước mất quyền con người thiêng liêng nhất – quyền được sống. Và mới đây Lê Viết Lam – ông chủ bí hiểm của Sun Group – là một trong những cái tên đầu tiên mà BPSOS thông báo tìm kiếm thông tin cá nhân vì những thành tích nhân quyền bất hảo.

Liên Hiệp Quốc lên án hiện trạng xâm hại tình dục trẻ em ở Việt Nam

From facebook:  Tinh Hoa with Sự Thật and Khai Tri.
Hôm 17/3, báo Pháp RFI đưa tin, Liên Hiệp Quốc ra thông cáo bày tỏ “quan ngại sâu sắc” về các vụ xâm hại tình dục trẻ em ngày càng lan rộng ở Việt Nam. Theo LHQ, ‘đáng lo’ là phần lớn các vụ xâm hại này vẫn chưa được tố cáo hoặc chưa được điều tra xử lý thỏa đáng.
Hôm 17/3, báo Pháp RFI đưa tin, Liên Hiệp Quốc ra thông cáo bày tỏ “quan ngại sâu sắc” về các vụ xâm hại tình dục trẻ em ngày càng lan rộng ở Việt Nam. Theo LHQ,…
TRITHUCVN.NET

Xứng đáng được tôn vinh những người vợ của các Tù Nhân Lương Tâm.

From facebook: Phan Thị Hồng with Hoang Le Thanh and 9 others.
Xứng đáng được tôn vinh những người vợ của các Tù Nhân Lương Tâm.

FB Cô Mười Họ Lê, vợ anh Lưu Văn Vịnh

Từ khi anh Lưu Văn Vịnh bị bắt oan và giam giữ ở số 4 Phan Đăng Lưu đến nay mẹ con em được mọi người điện thoại quan tâm chia sẻ. Nhưng cũng có người gọi là “có học” điện thoại tư vấn cho em như này:

– Alo chị à , mấy mẹ con chị khỏe không ?

– Cảm ơn em mẹ con chị vẫn khỏe.

– Anh Vịnh giờ sao rồi hả chị?

– Anh Vịnh vẫn bị giam giữ oan sai chưa được về.

– Đợt này anh Vịnh về chị nói anh khùng vừa thôi, toàn rảnh đi lo chuyện không đâu !

– Em nói vậy không đúng, anh Vịnh khùng mà biết lao động nuôi vợ con, mà biết dành tâm huyết và thời gian hoạt động bảo vệ nhân quyền, bảo vệ môi trường, phản đối TQ xâm lược biển đảo VN và giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn do bị áp bức, bất công, bị oan sai.

Sống có trách nhiệm với xã hội và đất nước là khùng ư?

– Nhà em ko rảnh để quan tâm tới những việc đấy và em cũng không cần biết về chính trị làm gì.

– Em nói hay nhỉ? Vợ chồng em làm trong cơ quan nhà nước, lại là bên ngân hàng, liên quan đến kinh tế, đến đồng tiền, mà nói không biết về chính trị thì ai phải biết về chính trị?

Thế em có biết Formosa xả độc tháng 4 năm 2016 đã làm kinh tế Việt Nam tụt giảm mấy % so với kế hoạch không, và hàng triệu người dân miền Trung mất nghiệp không, và vì thế mà lạm phát tăng, đồng tiền VN mất giá so với đô la không? giá cả tăng, đời sống khó khăn hơn không?

Em có biết nước ta có hơn 3000km bờ biển mà sắp phải nhập khẩu muối không?

– Em thấy trong cơ quan em họ cũng không quan tâm và các khu công nghiệp xung quanh họ có nói gì đâu? Anh Vịnh toàn thích sống khác người!

– Chị lại thấy chính các em mới sống khác người. Các em luôn phải cúi đầu theo lệnh cấp trên mà không dám nói lên tiếng nói của mình.

Em nên dành chút thời gian vào Facebook, vào trang Con Đường Việt Nam, Dân Làm Báo, Dân Luận, BBC, RFA, VOA, Anhbasam, Huỳnh Ngọc Chênh, … để tìm hiểu về quyền con người, những tiếng nói khách quan về thế giới, về đất nước, nhân dân em nhé.

Nhiều người đã hiểu được sự bất công, thối nát của chế độ này rồi, nhưng họ nói mà em không nghe đấy thôi.

Hoặc em không đọc nên tưởng họ khùng thôi. Họ không vô cảm, sợ hãi, ích kỷ chỉ biết tiền, tiền, tiền … ko lười đọc, lười suy nghĩ, như thế là khác người?

– Vậy như anh bây giờ có giúp được gì cho gia đình và con cái hay để vợ con xấu hổ?

– Ồ! không đâu em, mẹ con chị không xấu hổ, mà còn tự hào về anh.

Anh chấp nhận gian khổ để hi vọng sau này con cháu anh, con cháu em và tương lai người VN có một xã hội bình đẳng, tự do nhân quyền, văn minh như các nước dân chủ không còn độc tài cộng sản: Đức, Ba Lan, Tiệp Khắc, … hay Anh, Nhật, Mỹ, Pháp, Úc.

Có nước độc tài cộng sản nào mà dân được tự do sung sướng hả em? Em có thấy Quan chức cộng sản và người giầu ở Trung Quốc cộng sản, VN lũ lượt bỏ nước sang Mỹ, Canada, Úc, … không?

– Anh giờ bị tù như vậy chị nghĩ xem, sau này các con chị đi học đại học hoặc xin đi làm sẽ ảnh hưởng trong hồ sơ lý lịch thì làm sao?

– Nhà chị các cháu có học đại học thì cũng không vào đoàn thanh niên CS đâu!

Anh chị chỉ ủng hộ các cháu tham gia các hoạt động xã hội thiện nguyện, bảo vệ môi trường, hay những việc hữu ích tốt cho dân, không lừa dân, không vì danh hão đâu, nên sợ gì lý lịch các cháu khi vào đại học?

Còn khi các cháu xin việc làm, chúng sẽ thi tuyển vào những nơi cần người làm thật, không phải vào cơ quan để tiếp khách, để pha trà cho sếp, hay vào ê-kip hành dân, nhũng nhiễu dân đâu, …?

Nếu kinh tế thị trường tự do, các công ty muốn phát triển sẽ tuyển người lao động dựa vào kỹ năng chuyên môn và đạo đức, chứ họ không cần là đảng viên cs, không cần lý lịch như vợ chồng em nghĩ đâu.

Và chị có tiền chị cũng không nịnh nọt nhờ vả, hay đút lót mấy trăm triệu để vào cơ quan nhà nước, DNNN nhằm chui kỳ được vào guồng máy cs tham nhũng đâu em ạ. Vào đó con người mất tự do, mất hết hứng thú sáng tạo, bị hạ thấp nhân phẩm, nó buộc con người thành cái máy trung thành với sự giả tạo, vô đạo đức, con người bị tha hóa theo bộ máy độc tài, độc quyền em ạ.

– Nhưng dù sao anh vẫn mang tiếng là bị đi tù.

– Chị hiểu ý của em rồi. Tù tham nhũng, bán nước, giết người, ăn cắp ăn trộm thì mới phải xấu hổ em ạ!

Tù vì để cho một xã hội tốt hơn, để bảo vệ Tổ quốc, thì chỉ có tự hào thôi!. Em xem, thế giới chỉ đòi tự do cho những tù nhân lương tâm chứ có ai đòi tự do cho bọn tham nhũng ko?

TNLT là người đấu tranh cho tự do nhân quyền, cho quyền lợi của công nhân, đấu tranh cho nông dân bị mất đất mất nhà, bị oan sai, hay vì chủ quyền quốc gia, vì chống độc tài cộng sản, vì chống Trung Quốc cộng sản xâm lược biển đảo, chống TQ đầu độc môi trường của VN, …

Em có biết những tấm gương đi tù được nhân dân kính phục chưa? Em hãy tìm hiểu về những tù nhân lương tâm thì sẽ hiểu.

Nhân dân quý mến họ là vì họ chống độc tài, chống tham nhũng quyền tiền, chống suy đồi đạo lý, chống vi phạm tự do nhân quyền, chống mua bán bản án bất nhân oan ức, chống bất công, chống ô nhiễm môi trường, chống ấu dâm, …

Và Nhân dân coi khinh những kẻ đương chức, đương quyền là tay sai Tầu cộng chỉ vì tham quyền cố vị để tham nhũng, để hút máu dân, để vinh thân phì gia, lừa dân, bán nước, chúng như “một đàn sâu” đục khoét tài sản quốc gia như ông Trương Tấn Sang đã nói, và “Hở ra là ăn, ăn không từ thứ gì” như bà Nguyễn Thị Doan Phó chủ tịch nước đã phải thừa nhận.

Thử hỏi cán bộ cộng sản các em đi tù vì tội gì?

Họ đi tù vì họ là những kẻ tham nhũng, những kẻ hủ hóa, ấu dâm, những kẻ bất nhân bất nghĩa, (chỉ đáng thương cho kẻ tham ít nhưng bị lừa mà phải gánh tội thêm cho cấp trên). Không những dân khinh mà vợ con họ, đồng nghiệp họ cũng khinh, cũng xa lánh.

Anh Vịnh từ khi bị công an HCM bắt giam oan trái, chị và các cháu có bị một số người quen cũ xa lánh, dè bỉu, nhưng số người mới chia sẻ, quan tâm, giúp đỡ gia đình chị lại nhiều hơn nhiều lần số người quay lưng.

Nên các em đừng vơ đũa cả nắm đánh đồng cái chữ “tù”. Các em nên đọc thêm thông tin báo chí nước ngoài, trang mạng xã hội, facebook để hiểu cho khách quan, đừng mù quáng, vô cảm mãi nữa.

– Chị bây giờ nói cứng quá không như dạo trước.

– Chị vẫn vậy thôi, chị nghĩ đáng lẽ em là người có học, mang danh trí thức thì khi nói chuyện với một người dân ít học như chị em khai sáng cho chị mới đúng, đằng này như là ngược lại, nên chị buồn thôi.

Kết thúc câu chuyện với người “có học”, tôi cứ thấy buồn vô tận.

Tại sao người “có học” đó lại cho rằng: “ai dám nói nên tiếng nói của mình là khùng là hoang tưởng”.

Sao nhiều người bình dân, không có bằng cấp như người “có học” đó lại hiểu được thực tế cái chế độ thối nát này, và họ động viên giúp đỡ mẹ con em rất nhiều .

Tại sao người “có học” đó lại cam chịu cúi đầu sống trong guồng máy của chế độ thối nát, mục ruỗng, sắp sụp đổ này?

Thật buồn!

FB Cô Mười Họ Lê, vợ anh Lưu Văn Vịnh.

Ảnh chụp NSUT Kim Chi đến thăm chị Mười, vợ TNLT Lưu Văn Vịnh.

Image may contain: 2 people, people smiling, people sitting

Trung Quốc: Nỗi ám ảnh của người Việt Nam

Hòa Ái, phóng viên RFA
2017-03-18
Nông dân Việt Nam ở vùng ngoại ô Hà Nội vào ngày 9 tháng 6 năm 2016.

Nông dân Việt Nam ở vùng ngoại ô Hà Nội vào ngày 9 tháng 6 năm 2016.

AFP photo
Thương lái Trung Quốc

“Thời Việt Nam Cộng Hoà, cù lao Cái Bè là trung tâm xuất cảng trái cây sang các nước Nhựt Bổn, Đài Loan, Hương Cảng v.v…Nhất là chuối không bao giờ bị ế hàng. Anh Chệt không có cửa mà mua. Còn bây giờ chuối chỉ xuất khẩu qua Trung cộng. Nếu anh hàng xóm ‘4 tốt-16 chữ vàng’ bẻ chĩa  không mua thì mình đem về ép mỏng phơi khô để dành ăn trừ cơm, cũng đâu có mất mát gì đâu phải không, thưa quý bà con nông dân quốc nội?”

Đây là chia sẻ của một vị thính giả ở hải ngoại gửi đến những nông dân trồng chuối tại Việt Nam, sau khi nghe thông tin thương lái Trung Quốc ngưng mua mặt hàng này khiến cho họ bị rơi vào tình cảnh điêu đứng, cũng như nhiều nông dân khác phá sản vì trồng chanh dây lấy giống từ Trung Quốc.

Một vài thính giả nhắn tin cho Hòa Ái rằng dòng chia sẻ vừa rồi nghe có vẻ thật là chua chát cho số phận của nông dân Việt Nam, luôn bị cuốn vào vòng xoáy thương trường do thương lái từ Trung Quốc bày vẽ ra mà chính những nông dân siêng năng, cần cù này lại không bao giờ được hưởng lợi. Bên cạnh đó, Hòa Ái cũng ghi nhận có không ít thính giả lên tiếng “Tại sao nông dân Việt Nam cứ hết lần này rồi đến lần khác để thương lái Trung Quốc lừa?” Họ liệt kê nào là dưa hấu, là bắp cải là đĩa…đã bao lần khiến cho nhà nông Việt Nam tay trắng. Nhưng người nông dân vẫn không học được bài học kinh nghiệm nào, lại cứ chui cổ vào tròng. Và những vị thính giả này đặt câu hỏi “Phải chăng là lỗi của họ?”

Tuy vậy, rất nhiều thính giả RFA khẳng định lỗi thuộc về Chính phủ Việt Nam. Thính giả Minh Quy nói rằng:

Điều này lập lại rất nhiều lần và không một người nào của chính phủ chịu trách nhiệm.
– Thính giả Minh Quy

Nguyên do là xây dựng nền tảng kinh tế yếu kém và thiếu kế hoạch trong dự báo thị trường cùng với chính sách của chính phủ… Điều này lập lại rất nhiều lần và không một người nào của chính phủ chịu trách nhiệm”.

Song song với thông tin nông dân quốc nội đối mặt khó khăn vì trồng chuối và trồng chanh dây Trung Quốc thì Việt Nam nhập khẩu rau quả, trị giá đến 2 triệu Mỹ kim mỗi ngày. Và nguồn hàng này nhập từ Trung Quốc được tiên liệu sẽ chiếm lĩnh thị trường nội địa, do mức thuế suất là 0%. Thính giả Nguyễn Thanh Long bày tỏ:

“Với cách thức làm ăn ‘sống chết mặc bây, tiền ông bỏ túi’ ở Việt Nam thì người dân không thể sống nổi. Môi trường thì tan hoang và nhiễm độc. Đại đa số dân chúng vẫn chủ yếu bán sức lao động để lấy cái ăn, cái mặc. Tình trạng mua đất, xây cất trái phép, lập phố người Trung Quốc. Đất đai, lãnh thổ đang mất dần theo phương thức loang da báo đang xảy ra khắp ba miền Bắc-Trung-Nam…Ôi, không hiểu Dân tộc và Tổ quốc Việt nam liệu còn tồn tại được bao lâu nữa đây?”

“Phố Tàu” xây tại Đà Nẵng?

da94574a-917c-4927-a524-8cf2586977d5-400.jpg
Bên trong công trình đang xây dựng này còn có đường xá, đèn điện, quảng trường thu nhỏ. Courtesy of baogiaothong.vn

Trong tuần qua, thông tin một công trình đang xây dựng bí mật tại Đà Nẵng vừa bị phát hiện khiến dư luận hoài nghi rằng khu “Phố Tàu” sắp mọc lên ở thành phố trọng điểm miền Trung hay không? Những du khách Trung Quốc đã được một hướng dẫn viên du lịch, thuộc Công ty Overseas Travel Đà Nẵng, hướng dẫn tham quan một “khu phố” xây dựng trái phép trong nhà kho của Công ty VietMay Home, ở quận Cẩm Lệ, thành phố Đà Nẵng. Người hướng dẫn viên đó đã bị xử phạt hành chính vì là hướng dẫn viên du lịch “chui”.

Còn công trình xây dựng không có giấy phép này được giới chức địa phương cho biết là Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Liên hợp Thế Duy thuê đất để xây Trung tâm giới thiệu trà và đặc sản Việt Nam. Hiện, công trình đã bị đình chỉ xây dựng. Thính giả Ha Tran đề nghị cơ quan chức năng Đà Nẵng nên cưỡng chế, đập bỏ để làm gương vì doanh nghiệp xây dựng trái phép như thế là quá xem thường pháp luật. Trong khi đó, một số thính giả nhận xét “Đây là công trình được xây đúng quy trình của lãnh đạo tham nhũng tại Việt Nam. Và cứ chờ mà xem!”

Tượng đài tử sĩ Gạc Ma

Nhiều người dân Việt Nam, trong tuần qua, hồi hộp rồi có phải công trình xây dựng bí mật ở Đà Nẵng sẽ là một khu phố của người Trung Quốc hợp pháp trong tương lai, trong khi rất nhiều khán thính giả và độc giả Đài Á Châu Tự Do tỏ ra hài lòng trước thông tin Khu tưởng niệm các tử sĩ Gạc Ma với biểu tượng “Vòng tròn bất tử”, được xây ở Khánh Hòa, sắp hoàn thành.

“Hoan nghênh và ủng hộ. Việc này nên làm và đáng làm. Chỉ mong có một điều đừng mượn công trình này để thò bàn tay lông lá của tham nhũng vào ăn chia. Hãy trong sáng trong việc làm để hương hồn các Liệt sĩ Gạc Ma mỉm cười nơi chín suối.”

“Dù muộn còn hơn không, có nơi để đồng bào ta thắp nhang tưởng nhớ 64 chiến sĩ Việt Nam ôm cờ chịu trận để cho quân lính của Trung Quốc ung dung tha hồ diễn tập.”

“Cũng trông làm cho mau hoàn thành để người Việt có nơi mà tưởng niệm những tử sĩ đã ngã xuống trước họng súng xâm lược của kẻ thù phương Bắc, chứ không riêng gì sự kiện Gạc Ma.”

Tuy nhiên cũng có những quan điểm trái chiều như các ý kiến sau đây:

“Dân chúng tưởng niệm và biểu đạt thì không cho. Xây lên làm gì cho tốn kém?”

“Xây xong rồi có cho bà con đến thắp nhang tưởng niệm họ không? Hay lại cấm như ở Tượng đài Lý Thái Tổ?”

“Xây lên cốt để mị dân thôi, chứ Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo mà có tâm tưởng nhớ thì đã không ngăn cấm, đàn áp, bắt bớ và đánh đập người dân đi thắp hương tưởng niệm các vong linh liệt sĩ ngã xuống ở biên giới, hải đảo bị Trung cộng giết hại.”

474a2ed6-7b47-47d2-b0bf-5011077770aa-400.jpg
Người dân đặt hoa và thắp hương tại tượng đài vua Lý Thái Tổ tưởng nhớ những chiến sĩ hy sinh trong trận Gạc Ma. Ảnh chụp hôm 14 tháng 3 năm 2016 ở Hà Nội. AFP photo

 

Liên quan đến thông tin những người đi thắp hương tưởng niệm những người lính Việt Nam đã bất khuất hy sinh trong trận chiến Hoàng Sa năm 1974 và trận Gạc Ma năm 1988 với Trung Quốc bị ngăn cản, đánh đập và bắt bớ, thính giả lấy tên Vô Danh đặt câu hỏi rằng:

Tôi không biết mấy năm về trước có nhiều người Việt quan tâm đến việc tưởng niệm như bây giờ không?”

Theo sự hiểu biết hạn hẹp của mình, Hòa Ái xin được thưa những gì thuộc về lịch sử dù không được nhắc đến hay thậm chí bị cấm đoán với mục đích nào đó, chẳng hạn người dân Việt Nam thường được nghe lời giải thích từ chính quyền rằng “không có lợi cho quốc gia”, thì luôn không đồng nghĩa tất cả dân chúng lãng quên lịch sử của dân tộc. Hòa Ái được dịp trao đổi với những nhân viên, cán bộ làm việc trong ngành truyền thông chính thống của Việt Nam và được cho biết họ luôn luôn nhận chỉ thị không được đưa tin tức “nhạy cảm”, trong đó có những thông tin liên quan đến các cuộc chiến với Trung Quốc và chỉ được đưa tin trong phạm vi cho phép.

Người dân trong nước luôn tưởng nhớ và bày tỏ lòng tri ân tất cả những anh hùng vị quốc vong thân trong suốt chiều dài lịch sử hơn 4000 ngàn năm văn hiến của Việt Nam.

Xây lên cốt để mị dân thôi, chứ Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo mà có tâm tưởng nhớ thì đã không ngăn cấm, đàn áp, bắt bớ và đánh đập người dân đi thắp hương tưởng niệm các vong linh liệt sĩ …
– Thính giả

Và một điều không thể chối cãi, những hình ảnh người dân đi thắp hương tưởng niệm bị gặp trở ngại, bị ngăn cản, bị quấy rối, hay thậm chí bị đánh đập, bắt bớ ngày càng được truyền tải rộng rãi qua các trang mạng xã hội khiến dư luận thắc mắc liệu rằng nếu không có internet thì những tin tức như thế sẽ bị bưng bít đến bao giờ?

Kính mong quý thính giả RFA gửi về những chia sẻ liên quan đến câu hỏi của thính giả Vô Danh để Hòa Ái đăng tải hầu giải đáp thắc mắc này được tường tận hơn.

Mục “trao đổi Thư tín” đến đây xin tạm dừng. Trước khi dứt lời Hòa Ái xin được nhắn tin đến một quý thính giả không nêu tên, góp ý với Hòa Ái nhờ điều chỉnh lại âm thanh vì đôi lúc nghe không rõ. Quý thính giả vui lòng liên lạc với đài cho biết rõ hơn âm thanh trong các chương trình phát thanh hay trong các tin, bài phóng sự, tạp chí truyền thanh cụ thể nào để chúng tôi điều chỉnh cho phù hợp. Quý vị có thể nhắn tin trong Mục “Liên lạc” trên trang web của Ban Việt ngữ, hoặc qua hộp thư thoại tại số 202-530-7775, hoặc qua địa chỉ email vietweb@rfa.org và hoaai@rfa.org.

Hòa Ái cũng đặc biệt lưu ý đối với quý thính giả tại Hoa Kỳ nghe chương trình phát thanh của đài qua điện thoại. Hiện Đài RFA có 2 số điện thoại để nghe các chương trình Việt ngữ của đài. Số điện thoại mới nhất là số 641-552-5011. Riêng, quý vị nào sử dụng dịch vụ viễn liên của công ty T-Mobile, quý vị goị vào số 360-398-4204.

Quý thính giả Đài Á Châu Tự Do trên toàn thế giới có thể nghe các chương trình phát thanh bằng điện thoại di động một cách dễ dàng và bất cứ lúc nào qua RFA Mobile Streamer App. Quý vị có thể sử dụng RFA Mobile Streamer App, miễn phí cho cả IOS và Android. Quý thính giả cũng có thể chia sẻ các chương trình phát thanh ưa thích qua email, twitter, facebook, Google + và các công cụ mạng xã hội khác.

Cùng với chương trình phát thanh một giờ đồng hồ mỗi ngày từ lúc 9 giờ tối giờ Việt Nam, Ban Việt Ngữ còn có chương trình truyền hình trực tiếp 30 phút mỗi tối thứ tư và thứ sáu hằng tuần vào lúc 10 giờ tối giờ Việt Nam truyền qua các công cụ mạng xã hội Facebook, Twitter và trang chủ của RFA.

Mọi bài vở, video đều được lưu trên trang chủ của Ban Việt Ngữ ở địa chỉ www.RFA.org/vietnamese, mời quí vị truy cập vào để nghe và xem lại.

Cuộc cách mạng phát xuất từ vỉa hè!

Cuộc cách mạng phát xuất từ vỉa hè!

Tạp ghi Huy Phương

Mẹ của Mohamed Bouazizi đứng trước nhà với tấm bảng có hình con trai. (Hình minh họa: ETHI BELAID/AFP/Getty Images)

(Từ đường phố Tunisia đến đường phố Việt Nam bao xa?)

Sau Tháng Tư, 1975 vài năm, sau khi Cộng Sản chiếm Sài Gòn, họ muốn “làm sạch” thành phố này, bằng đe dọa, hăm he và ép buộc người dân phải bỏ nhà cửa lên đường đi vùng “kinh tế mới.”

Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, dân tình quá cơ cực, lại liều chết trở về thành phố cũ. Mất cửa, mất nhà, những người này lấy hè phố làm nhà, ban ngày làm thuê, buôn bán kiếm sống, tối đến, cả gia đình vất vưởng ngủ trên vỉa hè.

Những anh em quân chính miền Nam, sau khi đi tù về, cũng phải lăn lưng ra đường kiếm sống, lề đường là nơi sinh hoạt, mua bán của những quầy vé số, thuốc lá lẻ, quán cà phê cóc, sách báo cũ, ve chai… Đã trải qua cùng chungmảnh đời cơ cực ấy, tôi và một người bạn, đóng một cái xe gỗ, bày bán sách báo ở trước cửa bệnh viện Chợ Rẫy. Đây là nơi có nhiều bệnh nhân và thân nhân của họ từ các tỉnh về nuôi bệnh, cần mua một cuốn sách nhỏ đọc giải khuây, hay mua một tờ báo để đọc xong, lót làm chỗ nằm ngoài hành lang.

Sát với xe báo của chúng tôi là hàng của một ông già bán nước sôi và một gia đình bán hàng cơm. Mỗi lần nghe tiếng kêu có công an đến là tất cả chúng tôi cùng phải chạy. Đẩy một sạp báo có bánh xe tương đối dễ, nhưng tình cảnh ông cụ bán nước sôi và cô hàng cơm thì quá thê thảm, đôi lúc lửa củi, nước sôi và cả nồi canh, cơm bị đổ tháo trong lúc phải di tản khi thấy bóng “áo vàng” vừa dừng xe lại, quơ cái dùi cui lên và sẵn sàng đập đổ tất cả những gì gọi là chiếm dụng lòng lề đường.

Đã 40 năm rồi, cái cảnh mua bán trên lề đường, không thấy giảm sút mà còn nhộn nhịp hơn xưa. Với một số vốn nhỏ, gánh cháo, gánh chè, mớ rau, con gà, con vịt, không những chỉ có những người phụ nữ cơ cực, mà cả những người tuổi trẻ mạnh khỏe, nhưng không nghề không nghiệp cũng xuống đường, với chiếc xe kem, xe bánh mì, mớ trái cây, quầy vé số… Tất cả đều nghèo khổ, rách rưới như nhau, và buổi cơm chiều của những gia đình đều tùy thuộc vào đồng tiền người mẹ, người cha và cả những đứa con nhỏ thất học, sống trên lề đường mang về chiều nay! Hè phố là công sở, là nơi kiếm tiền nuôi thân, cũng là nơi tận đáy cùng tủi nhục của thân phận con người. Những cái “xe cây” của công an, dân phòng sẵn sàng tịch thu đem về trụ sở phường khóm những gánh hàng, những chiếc xe gắn máy, những món hàng bày bán, nói chung là một cơ nghiệp của một gia đình.

Không thể nào một sớm một chiều quét sạch lề đường, khi dân tình còn đói khổ, công nhân không có việc làm, nông dân phải bỏ ruộng đồng tràn về thành phố, dân miền Bắc bỏ vào miền Nam lập nghiệp. Tầng lớp trung lưu tại Việt Nam còn có khả năng bỏ nước ra đi làm thuê, ở đợ (oshin) hoặc kiếm phương lấy chồng vì còn có khả năng vay mượn, cầm cố để có tiền đóng dịch vụ, bôi trơn cho các viên chức chính quyền. Báo chí trong nước loan tin có tuổi trẻ văn bằng cử nhân cũng không kiếm ra việc làm nuôi thân, phải xếp hàng đi “xuất khẩu lao động” thì dân chúng thất học, nghèo đói, không nghề nghiệp, chỉ có một con đường cùng là xuống đường lấn chiếm… hè phố!

Không những lấn chiếm hè phố mà còn làm xấu mặt hè phố Sài Gòn với những đám người chèo kéo, thậm chí nắm tay, níu áo du khách để bán cho bằng được những món quà lưu niệm rẻ tiền.

Thành ra, giải quyết chuyện làm sạch hè phố chỉ là lối giải quyết đầu ngọn mà không phải chuyện nghiên cứu để làm tận gốc, đôi khi thành ra một trò cười, công an dẹp đằng này thì người mua bán chạy đằng kia, khi công an đi rồi thì đâu lại vào đấy!

Để hiện thực hóa ước mơ biến quận 1 của Sài Gòn thành “Singapore thu nhỏ” (!) bắt đầu từ ngày 16 Tháng Giêng năm nay, chính quyền mở cuộc chiến đòi vỉa hè cho người đi bộ, lập lại trật tự đô thị. Chỉ không đầy một tháng, tại quận 1, công an lập biên bản phạt 875 trường hợp, thu một số tiền gần 500 triệu đồng. Bồn cây, tường gạch, tượng đá còn bị đập bỏ, thì còn nơi nào cho dân buôn thúng, bán bưng?

Chỉ tiếc là trong hàng chục nghìn trường hợp dân nghèo bị ghì đầu, lôi kéo, tịch thu hàng hóa trên hè phố Việt Nam chưa có ai tự thiêu để chống cường quyền như trường hợp của anh Mohamed Bouazizi ở Sidi Bouzid, một thành phố cách thủ đô Tunis 172 dặm.

Anh Mohamed Bouazizi, 26 tuổi, có bằng cấp đại học, (không khác gì chuyện Việt Nam) nhưng không tìm ra việc làm, phải đi bán trái cây dạo và bị công an tịch thu xe bán trái cây vì anh không có giấy phép hành nghề và không có tiền để hối lộ. Quá uất ức, Mohamed Bouazizi đã tự thiêu vào ngày 17 Tháng Mười Hai, 2010. Anh Bouazizi hét to khi ngọn lửa đang bốc cháy: “Chấm dứt nghèo đói, chấm dứt thất nghiệp!”

Cũng tại thành phố này, bốn ngày sau, một người bán hàng rong khác là ông Moncef Ben, 56 tuổi, cũng tự thiêu. Đây là tiếng gào thét nói lên nỗi thất vọng cùng cực của tầng lớp nghèo khổ trong xã hội và ngọn đuốc người đã đốt lên ngọn lửa phẫn nộ của dân chúng Tunisia.

Khắp nơi, Tunisia đã đứng dậy, sinh viên, học sinh, luật sư, ký giả, công đoàn đã biểu tình chống lại nạn thất nghiệp, tham nhũng tràn lan và đời sống đắt đỏ trong suốt 23 năm dưới bàn tay sắt của Tổng Thống El Abidine Ben Ali. 74 tuổi. Trước sức ép của quần chúng, sau gần một tháng với nhiều biến loạn tại xứ sở Tunisia, tổng thống, người có tài sản dự đoán là 5 tỷ Euro, thoát chạy và xin tị nạn tại vương quốc Saudi Arabia, chấm dứt 23 năm độc quyền cai trị tại xứ này.

Cuộc cách mạng ôn hòa này được mệnh danh là cuộc Cách Mạng Hoa Lài, khởi đầu bằng một cuộc tự thiêu của một người bán hàng rong trên hè phố của thành phố Sidi Bouzid của Tunisia.

Việt Nam hiện nay có những điểm tương đồng, tức là có một chính quyền tham nhũng, độc tài, đàn áp dân chúng, không có tự do dân chủ. Dân chúng Tunisia dã đứng dậy, bao giờ thì đến Việt Nam?

Theo AFP: “Đó là một sự thở phào nhẹ nhõm cho 100% dân chúng Tunisia. Trong vòng 23 năm qua người dân bị nhốt trong chế độ này, không ai có quyền nói, đó là một chế độ tham nhũng, thối nát, thanh niên có bằng cấp tú tài trở lên không có việc làm đã phải chạy qua Pháp để sống. Chúng tôi đã gào lên trong sự vui mừng và giận dữ. Giận dữ vì gia đình Ben Ali đã ăn cướp tài sản của người dân Tunisia. Dân chúng Tunisia đòi ông Ben Ali và vợ của ông phải chết!”

Tài sản của Tổng Thống Zine Ben Ali được ước tính là vậy, còn tải sản của tập đoàn Cộng Sản Việt Nam cỡ Phan Văn Khải, Lê Đức Anh, Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Nguyễn Mạnh Cầm, Võ Văn Kiệt, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Xuân Phúc…cỡ bao nhiêu tỷ đô la?

Hè phố của ngọn lửa cách mạng của Mohamed Bouazizi phải là ngọn lửa của Việt Nam đọa đày, thống khổ từ bao nhiêu năm nay dưới sự cai trị của đảng Cộng Sản Việt Nam?