Nực cười về lệnh cấm và cấm lầm các ‘ca khúc trước 1975’

Nực cười về lệnh cấm và cấm lầm các ‘ca khúc trước 1975’

An Nam/Người Việt

Một ca sĩ đang hát phục vụ cho các học viên trong trại cai nghiện ma túy ở Hà Nội. Tại Việt Nam, bài hát trong các chương trình văn nghệ lớn đều phải nằm trong danh sách được cơ quan quản lý văn hóa của nhà cầm quyền cấp phép. (Hình: Getty Images)

SÀI GÒN (NV) – Sắp đến ngày 30 Tháng Tư, dư luận tại Việt Nam liên tiếp dậy sóng sau những tiếng “tuýt còi” từ cơ quan quản lý văn hóa liên quan tới việc cấm các ca khúc ra đời ở đô thị miền Nam trước 1975.

Rộn ràng nhất là sự kiện 5 ca khúc: Cánh Thiệp Ðầu Xuân (Lê Dinh-Minh Kỳ), Rừng Xưa (Lam Phương), Chuyện Buồn Ngày Xuân (Lam Phương), Ðừng Gọi Anh Bằng Chú (Diên An), Con Ðường Xưa Em Ði (Châu Kỳ-Hồ Ðình Phương) đang lưu hành bị Cục Biểu Diễn, Bộ Văn Hóa, Thể Thao và Du Lịch cho rằng sai lời, sai tên tác giả, cần ngưng lưu hành vĩnh viễn.

 Sự phi lý khiến dư luận phản ứng mạnh mẽ tập trung vào hai lý do: đi kèm lệnh cấm, cơ quan này không đưa ra văn bản gốc của các ca khúc để chứng minh được thế nào là sự biến dạng của tác phẩm đang lưu hành; thứ hai, vấn đề làm biến dạng ca khúc thường thuộc về tác giả, bên sở hữu tác quyền, hoàn toàn không liên quan gì đến chức năng của nhà quản lý hành chính.

Thế nhưng sự sốt sắng trong việc cấm đoán cùng với sự “ăn có” của những “nhà phê bình tay chân” với chiêu trò quy chụp quan điểm tư tưởng quen thuộc đã tạo ra những trò hài hước, phơi bày sự bệnh hoạn trầm kha trong cỗ máy kiểm soát văn hóa của nhà cầm quyền Việt Nam. Trong khi trên thực tế, lệnh cấm luôn làm cho tác phẩm được chú ý nhiều hơn.

Hài hước nhất là sau việc siết chặt kiểm tra, cấm đoán những ca khúc miền Nam trước 1975 thực thi từ trung ương thì các cơ quan quản lý văn hóa địa phương cũng vào cuộc hăng hái thừa hành, hưởng ứng.

Từ đây xảy ra một sự cố dở khóc dở mếu: Sở Văn Hóa Thể Thao và Du Lịch Tiền Giang vì quá sốt sắng vào cuộc nên đã buộc gỡ nhầm một ca khúc “nhạc đỏ” (bài Màu Hoa Ðỏ của Thuận Yến phổ thơ Nguyễn Ðức Mậu) trên hệ thống kinh doanh karaoke trong tỉnh này. Sau đó, chính cơ quan này đã công khai nhận lỗi sơ suất, lầm tưởng… nhạc đỏ là “nhạc vàng.”

Và gần nhất, đêm nhạc “Nối Vòng Tay Lớn” do trường Ðại Học Y Dược Huế và gia đình nhạc sĩ Trịnh Công Sơn tổ chức vào đêm 21 Tháng Tư bị tuýt còi vì trong chương trình có bốn ca khúc do ông Trịnh Công Sơn viết trước 1975: Ca Dao Mẹ, Nối Vòng Tay Lớn, Huế-Sài Gòn-Hà Nội, Ðêm Thấy Ta Là Thác Ðổ. Bốn ca khúc này bị liệt vào danh sách chưa được Cục Nghệ Thuật Biểu Diễn cấp phép.

Sự đời trớ trêu, ca khúc này do chính Trịnh Công Sơn hát trên đài phát thanh Sài Gòn lúc 11 giờ 45 trưa 30 Tháng Tư 1975. Trong giờ phút miền Nam đang trải qua biến động, xáo trộn lớn thì sau lời phát biểu được nhiều trí thức Sài Gòn thời bấy giờ cho là khó hiểu và khó chấp nhận được, Trịnh Công Sơn đã hát “Nối Vòng Tay Lớn” không phải với cây guitar thùng như đã từng hát ca khúc Da Vàng đầy tình tự dân tộc hay những tình ca đầy nhân bản trước đó.

Nối vòng tay lớn có thể xem là một dấu mốc cho thấy sự xoay chiều đột ngột trong sự nghiệp sáng tác của Trịnh Công Sơn. Công chúng nghe nhạc và quan tâm đến thái độ chính trị của ông từ đây cũng bắt đầu phân hóa quan điểm mạnh mẽ khi nhìn về Trịnh Công Sơn theo hai hướng cơ bản: với người này sự thay đổi đó là xoay chiều hợp lý, nhưng với người kia là sự suy thoái của phẩm chất trí thức lẫn thẩm mỹ.

Vì tính cổ động reo vui hân hoan, ca khúc này vẫn được hát một cách rất đỗi bình thường trong các sinh hoạt hội, đoàn chính thống, nó cũng thường là ca khúc hát tập thể trước khi kết thúc các chương trình nhạc Trịnh tổ chức trong nước. Vậy mà một ngày nó được phát hiện nằm trong danh sách chưa được cấp phép. Sự chưng hửng với chính những cán bộ đoàn, hội trong hệ thống là nằm ở chỗ: hóa ra lâu nay họ đã hát vang một ca khúc còn ở trong “vùng cấm” nhưng lại lầm tưởng đó là một ca khúc an tâm nằm trong dòng nhạc đỏ rồi.

Ngày 12 Tháng Tư 2017, sau khi một số tờ báo chính thống lên tiếng “đòi công bằng” cho ca khúc này thì trên trang web của Cục Nghệ Thuật Biểu Diễn, “Nối Vòng Tay Lớn” được chính thức cấp phép cùng với 2,586 ca khúc sáng tác trước 1975. Một sự “sửa sai” nhanh chóng. “Nối Vòng Tay Lớn” lập tức trở về đúng vị trí và màu sắc của nó: đỏ. Một ca khúc bị… cấm lầm!

Ðã đến lúc bộ lọc quản lý văn hóa của nhà cầm quyền Việt Nam bắt đầu phơi bày những lúng túng, bất lực, giới hạn trước sức sống thực tế mạnh mẽ tự nhiên của những tác phẩm trong lòng dân chúng.

Càng lúng túng, thiểu hiểu biết, duy ý chí cộng với tính hăng hái “hồng vệ binh’ đã gây ra tình trạng “gậy ông đập lưng ông” qua những lệnh cấm là điều mà công chúng đang thấy với cường độ ngày càng cao.

Ðã đến lúc cho thấy cơ chế kiểm soát trở nên hài hước hơn bao giờ hết, bởi sự cấm đoán của nhà cầm quyền đưa ra là một gợi ý để sản phẩm bị cấm trở nên có cơ hội phổ biến hơn trong thực tế. Dĩ nhiên, trừ ra những sản phẩm bị cấm nhầm!  

Giải nghĩa người Công giáo biểu tình chống Formosa: Tình yêu thương đòi buộc

Giải nghĩa người Công giáo biểu tình chống Formosa: Tình yêu thương đòi buộc 

J.B Nguyễn Hữu Vinh

Bệnh lạnh lùng vô cảm với tính mạng con người

Mấy tháng trước, trên mạng Internet xuất hiện video clip bảo vệ bệnh viện nhi Trung ương, Hà Nội đã  chặn xe chở một bệnh nhi khi cháu đang nguy tử, mặc gia đình than khóc và mọi người phản đối. Thế rồi cháu bé đã chết trên xe ngay trong sân bệnh viện. Điều ai cũng biết là việc này chỉ vì nhằm giành chỗ cho một số xe được ưu ái chở bệnh nhân với giá cắt cổ do họ định ra. 

Hàng động này không thể chấp nhận, nếu xét cả về phương diện đạo đức xã hội, luật pháp và lương tâm con người.

Cộng đồng mạng xã hội đã lên tiếng mạnh mẽ rằng hiện tượng này không chỉ có ở nơi đây, mà nhiều bệnh viện khác cũng tương tự. 

Những câu chuyện về sự vô cảm và tàn nhẫn với con người thời ở thời đại ngày nay, đã không ngớt xuất hiện trên mặt báo. 

Cách đây mấy ngày, Hà Tĩnh đã đưa ra xử vụ án ngày 4//7/2016 một lái xe taxi giết chết một sinh viên Công giáo sau khi đi coi thi ở Hà Tĩnh đi lễ về, rồi ném xuống cầu, chỉ để cướp hơn 200 ngàn đồng bạc và một số tư trang, gây nỗi đau cho gia đình, cộng đồng xã hội về sự vô nhân tính.

Thậm chí còn tàn bạo và rùng rợn hơn, từ lâu trên mạng xã hội còn lan tràn câu chuyện về lái xe tải đã lùi xe lại cán chết nạn nhân đang kêu cứu dưới gầm, chỉ vì thà đền ít chục triệu cho một mạng người còn hơn nuôi họ cả đời. 

Quả là không ai không ớn lạnh trước những hành động này.

Đó là sự tàn bạo, trục lợi trên nỗi đau và bất hạnh của người khác, bất chấp chính tính mạng con người.

Đó chính là tư duy “vật chất quyết định ý thức” – Chủ nghĩa Mác – Lenin. Vì thế, họ coi tiền bạc và quyền lợi hơn cả nhân tính và lương tâm cũng như tính mạng người khác.

Hệ thống giáo dục và xã hội đã không thể tác động đến mức thức tỉnh họ, ngăn cản họ thực hiện tội ác bởi cái hệ thống lý thuyết “vật chất quyết định ý thức” vẫn là “sợi chỉ đỏ xuyên suốt” mọi hành động mà đảng cầm quyền đang ép cho xã hội này.

Trục lợi và kiếm chác trên nỗi đau và tai họa của người khác

Hơn hai năm trước, câu chuyện về một chiếc xe chở bia ở Đồng Nai bị lật, bia văng tung tóe khắp đường. Rất đông người dân như chỉ chờ cơ hội ấy để thi nhau hôi bia trước sự van xin tuyệt vọng của tài xế. Gần 1.500 thùng bia đã bị cướp trắng để lại người tài xế ngơ ngác, mếu máo trước tai họa khổng lồ ập xuống đầu mình.

Sau vụ cháy kinh hoàng ở chung cư Xa La (Hà Đông, Hà Nội) đêm 11/10/2015, dư luận đang quan tâm đến các nạn nhân mà tài sản bị biến thành tro bụi thì nhận được thông tin: Nhiều hộ dân là nạn nhân vụ cháy đã đến trình báo về việc nhiều tài sản của họ bị mất cắp trong quá trình chữa cháy. 

Trong vụ việc bảo vệ Viện Nhi Trung ương ngăn cản xe chở bệnh nhi để phải chết trên xe, nội dung chỉ vì “Nguyên nhân họ không cho xe chở nạn nhân đi bởi chúng ép dùng xe vận chuyển bằng xe ‘dù’ với giá ‘cắt cổ’ – Người trong cuộc kể lại.

Trong thực tiễn xã hội ngày nay, những hiện tượng đó là không thiếu và thậm chí là không ít mà có thể kể ra rất nhiều. Đến một mức nào đó, nhiều người đã coi chuyện hôi của khi người khác bị tai nạn là chuyện bình thường như là chuyện đương nhiên được “lộc trời cho”.

Đó chính là tư duy của đám kền kền trong xã hội, chỉ chực chờ xác chết để kiếm ăn.

Hiện tượng hôi của khi bị gặp nạn đã trở thành bình thường đến nỗi một chiếc xe tải chở bia bị lật ở xã Tiến Lộc, huyện Can Lộc, Hà Tĩnh ngày 27/12/2013 mà không bị cướp, báo chí đã phải đưa lên thành tin nóng, như một hiện tượng lạ trong xã hội.

Nhiều người nhìn cảnh tượng xã hội đó đã thốt lên: Xã hội ngày nay, lòng nhân ai đã trở thành xa xỉ.

Và đám kền kền thì quá đông.

Vẫn còn những tấm lòng yêu thương và nhân ái

Cuối tháng 6 năm ngoái, cô em gái tôi bị gặp nạn, đang đi xe máy lề đường, em bị một chiếc ô tô đâm từ phía sau bay lên vỉa hè hơn 20 mét. Cô ấy bị bất tỉnh đến 8 ngày mới tỉnh lại tại bệnh viện Nghệ An.

Khi biết tin em tôi bị tai nạn, tin tức nhanh chóng lan truyền trong cả họ đạo nhốn nháo và cảm thương. Hàng đoàn giáo dân cả trăm người vượt  đường xa mấy chục km thăm người bệnh như người nhà của mình. Các thanh niên đi xe máy chở nhau đến bệnh viện và ngủ đêm lại đó để an ủi bệnh nhân và chia sẻ với gia đình… Sự cảm thông và yêu thương lẫn nhau giữa họ khiến nhiều bác sĩ và nhân viên bệnh viện ngạc nhiên hỏi: Có cái Họ nào mà lớn khiếp thế? Các nhân viên ở đây không biết rằng khi người dân nói cùng họ, nghĩa là cùng ở một Họ đạo.

Và những lời cầu nguyện không dứt từ khắp nơi, đã làm nên điều kỳ diệu là em tôi bình phục trước sự ngạc nhiên của bao người: Chỉ có một phép lạ. Ở đây là phép lạ của Tình yêu thương.

Người dân xứ tôi lên mua đất làm nhà bám hai bên đường Quốc lộ 1A đoạn vào Tp Hà Tĩnh. Họ làm ăn và buôn bán ở đó với môi trường buôn bán cạnh đường sá tiếp xúc nhiều tầng lớp khác nhau, không tránh khỏi các loại tệ nạn xã hội giao lưu qua đó. Thế nhưng tại đây vẫn giữ được những đức tính quý báu cần thiết đã thành nền tảng của người công giáo: Tình yêu thương, đoàn kết.

Ở đó, không chỉ có người công giáo mà cả nhiều anh chị em tôn giáo bạn. Họ sống với nhau chan hòa và đầy tình mến thương lẫn nhau. Hội Tình Thương Giáo xứ được thành lập, mỗi tháng một người tham gia hội cùng góp 1.000 đồng vào quỹ, bằng 1/3 tiền cốc trà đá. Thế nhưng, cả giáo xứ mấy năm qua đã xây dựng và hỗ trợ được rất nhiều nhà tình nghĩa cho những người bất hạnh, cô đơn và ốm đau, khó khăn. Nhiều trâu, bò đã mua cho các gia đình chăn nuôi và tạo nguồn sống cho họ qua chương trình đó. 

Điều rất vui, là những hoạt động đó kéo theo những người thuộc tôn giáo bạn nơi đây sau một thời gian chung sống đã tham gia rất nhiệt tình. Kể cả những công việc thuần túy tôn giáo như Giáng Sinh và lễ lạt tất cả đều tham gia chung.

Khi tôi về nơi đây, một người bạn kể tôi nghe câu chuyện xảy ra ở đây thật ấn tượng, không thể quên. Bởi đó cũng là hiện tượng “lạ” trong xã hội ngày nay.

Đó là câu chuyện một chiếc xe tải chở xoài từ miền Nam ra Bắc và bị lật mấy năm trước. 

Chẳng rõ nguyên nhân nào, chiếc xe tải chở xoài đến đoạn đường đó thì lật nghiêng xuống ruộng. Hàng đống xoài đổ ra ruộng bên đường. Người dân đổ ra đông như kiến, người lái xe thoát chết thì chẳng biết làm gì, chỉ biết đứng và… run.

Ngay lập tức khi nghe tin, mọi người trong xóm đã đến vây quanh chiếc xe và hàng hóa đang đổ tung tóe để bảo vệ số hàng hóa và tư trang của lái xe, đề phòng có những người xấu lợi dụng cơ hội. Một số người thu dọn xoài sắp xếp lại thành một đống rồi phủ bạt bảo vệ qua đêm đó. 

Sáng hôm sau, chị em phụ nữ đứng ra tổ chức bán xoài với đúng giá thị trường, không bán rẻ hơn. Kể cả chị em mua chục ký cho những người đang xây dựng Nhà thờ Giáo xứ Văn Hạnh khi đó, cũng trả tiền đúng giá và sòng phẳng. Tất cả số tiền bán được ghi chép đầy đủ. Người lái xe gần như ngẩn ngơ chỉ biết đứng nhìn bà con, thậm chí cũng chẳng biết họ đang làm gì.

Nhưng sau khi đã bán hết số xoài kia, chị em đã bàn giao tất cả tiền bạc, sổ sách cho người lái xe thì anh ta thật sự choáng. Hẳn là anh ta không nghĩ đến có thể có chuyện như vậy xảy ra.

Thế rồi từ đó về sau, mỗi chuyến vào Nam, ra Bắc, người lái xe vẫn thường ghé lại thăm xóm đạo với một tấm lòng biết ơn lâu dài. 

Nền giáo dục “hoàn toàn Việt Nam” và hệ lụy

Mấy chục năm trở lại đây, khi đất nước bước vào cuộc “đổi mới” thì theo đà đó, đạo đức xã hội dần dần trở nên suy đồi và thiếu vắng sự thiện, tình yêu thương.

Khi người ta đổ ra hàng chục ngàn tỷ để xây tượng đài khắp nơi, thì người ta loanh quanh không tìm ra một quyết sách đúng đắn cho giáo dục. Nền giáo dục vẫn luẩn quẩn với những tư duy cổ lỗ và duy ý chí để tạo ra những”sản phẩm thiếu chất lượng” – Đặc trưng của ” Nền giáo dục hoàn toàn Việt Nam” – (Hồ Chí Minh 2/9/1945).

Chính những “sản phẩm” này đã xây nên xã hội hôm nay, trong số đó là “một bộ phận không nhỏ” thoái hóa, biến chất, tham nhũng và suy đồi.

Khi người ta coi giáo dục và y tế là những ưu tiên hàng đầu nếu muốn phát triển xã hội, đất nước, thì y đức ngày càng sa sút trong các cơ sở y tế luôn rình rập tăng viện phí và tệ nạn bác sĩ moi tiền bệnh nhân như… cướp.

Khi người ta luôn biện minh cho mọi sai lầm của mình, rằng “đúng quy trình”, thì người ta chưa tìm ra được một “quy trình ứng xử” nào cho đạo đức xã hội tốt lên. Bởi bao trùm lên mọi quy trình đó, là cơ chế – Cơ chế Đảng CS lãnh đạo tuyệt đối và toàn diện.

Thế nhưng

Trên các phương tiện truyền thông, người ta luôn nhắc đến sự vô cảm, sự xuống cấp đạo đức xã hội như một căn bệnh không tìm ra thuốc chữa, thì ở nhiều nơi trên đất nước, dưới bóng nhà thờ vẫn có những xóm đạo sống với nếp xưa, trong xã hội tiện nghi hiện đại. Nếp xưa đó, chính là loại bỏ những sự ích kỷ cá nhân, vô cảm với nỗi đau đồng loại để rèn luyện tình yêu thương con người.

Trong các xóm đạo, dưới bóng nhà thờ, không có nhà tù, không có cảnh sát, nhưng người dân tự nguyện hành động để cộng đồng tốt đẹp hơn. Cũng trong các xóm đạo, những người thừa hành, được giao việc phục vụ không được trả lương, nhưng họ vẫn làm việc hết khả năng của mình để phục vụ cộng đồng.

Khi ngoài xã hội, người ta có thể làm thất thoát, tham nhũng hàng chục ngàn tỷ đồng như chuyện chơi, thì nơi xóm đạo nghèo quê tôi, giáo dân vẫn góp với nhau mỗi tháng 1/3 cốc trà đá mỗi người để nuôi Tình thương.

Động lực thúc đẩy họ chính là Đức Tin của mình. Họ sống theo lời Chúa Giêsu đã dạy từ hai ngàn năm trước: “Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em”. (Ga 15,12)

Vì sao họ xuống đường?

Những quan chức, những kẻ thờ ơ và ích kỷ sẽ không hiểu vì sao người công giáo lại hăng hái xuống đường biểu tình chống Formosa. Nhà cầm quyền và một số kẻ cho rằng: Do họ “bị xúi giục”, hoặc “thế lực thù địch, chống phá” hoặc đơn giản là “nhận tiền nước ngoài”… đủ cả.

Người công giáo luôn đau đáu câu hỏi: “Vào thời điểm đất nước lâm nguy, Biển Đông bị ô nhiễm, ông, bà, cha, mẹ đã làm gì để cứu biển và cứu chúng con?” – Thư chung của ĐGM GP Vinh Phaolo Nguyễn Thái Hợp, về thảm họa Biển Miền Trung.

Dù cho câu hỏi này, khi được nêu ra trong xã hội Cộng sản Việt Nam hôm nay, chỉ đem lại những cái cười nhếch mép của lũ quan chức tham nhũng. Nhưng là nỗi day dứt, câu chất vấn của chính lương tâm mọi người Công giáo Việt Nam.

Ở đó, người ta không thể mũ ni che tai khi thảm họa môi trường đe dọa cuộc sống hôm nay và mai sau của đất nước và dân tộc. Những người công giáo đau nỗi đau của chính mình bị thiệt thòi, họ đau nỗi đau chung của cộng đồng xã hội. Vì “tội lỗi chống lại tự nhiên, cũng là tội lỗi chống lại chúng ta và là tội lỗi chống lại chính Thiên Chúa” (ĐGH Phanxicô, Laudato Sí, số 8).

Và việc những người Công giáo hôm nay xuống đường biểu tình, đòi Formosa cút khỏi Việt Nam, chính là khi họ đã thực hiện những lời huấn dạy yêu thương và đoàn kết với  cộng đồng, không vì ích kỷ nhỏ nhen mà chỉ lo cho mình mà chính là lương tâm, trách nhiệm của mỗi cá nhân với cộng đồng, xã hội và đất nước. 

Điều này được thúc đẩy bởi chính Đức Tin của họ.

Để có được Đức Tin đó, Giáo hội Công giáo đã qua hàng ngàn năm vật lộn để tồn tại và tìm tòi một đường hướng tốt nhất phục vụ tha nhân và con người, xã hội.

Và do vậy, việc dùng bạo lực, dối trá nhằm bôi bẩn, dập tắt, xóa bỏ những điều đã viết bằng máu, nước mắt và niềm tin… chỉ là những việc “lấy chân đạp mũi nhọn” mà thôi.

Hà Nội, ngày 12/4/2017

N.H.V.

Tại sao Bộ trưởng Bộ bốn tê Trương Minh Tuấn bó tay với các trang mạng lề dân từ nước ngoài?

Tại sao Bộ trưởng Bộ bốn tê Trương Minh Tuấn bó tay với các trang mạng lề dân từ nước ngoài?

Tháng Chín (Danlambao) –  Trả lời ngay: đâu có thể kêu côn an côn đồ tới lục nhà, khám xét và bắt khẩn cấp. Ở nước ngoài đâu có xài luật rừng được như ở thiên đàng XHCNVN!

Theo Trương Minh Tuấn thì “Đối với thông tin vi phạm được cung cấp từ bên ngoài thì việc phát hiện và xử lý khá phức tạp, do những trang tin phản động chủ yếu đặt máy chủ ở nước ngoài, việc ngăn chặn chỉ có tác dụng ở thời điểm nhất định do các trang này thay đổi địa chỉ IP liên tục, khiến việc chặn kỹ thuật phải luôn luôn theo dõi, thay đổi, chưa kể việc chặn nhiều sẽ làm hạn chế tốc độ đường truyền.”

Phát biểu trên cho thấy các quan chức Bốn Tê chỉ có thể dựng tường lửa để mà chận. Phát biểu này cũng nói lên trình độ ngu tại chức của Trương Minh Tuấn. Những trang như Danlambao hay nhiều trang khác chẳng trang nào thay đổi địa chỉ IP cả. Nó tùy thuộc vào hệ thống Blogspot hay WorldPress… Việc thay đổi IP là nằm ở người sử dụng ở VN đã dùng những nhu liệu vượt tường lửa để vào các trang mạng bị “đảng ta” dựng tường lửa.

Ngoài việc dựng tường lửa, chế độ độc tài bưng bít thông tin không thể làm gì khác. Tuy nhiên, Trương Minh Tuấn cũng ráng nổ rằng: “Vì vậy, việc xử lý thông tin vi phạm trên các trang mạng xã hội cung cấp xuyên biên giới vào Việt Nam đòi hỏi có sự phối hợp chặt chẽ của nhiều bộ, ngành, địa phương.”

Các bộ, ngành, địa phương phối hợp rồi làm gì được một chủ nhân trang mạng đang sinh sống ở Paris, ở Washington DC hay ở Sidney? Không lẽ xin xỏ cảnh sát ở các nước tư bản này xông vào nhà, lục soát, bắt giam như côn đồ đảng ta ở Việt Nam?

Lại còn “Khi phát hiện thông tin vi phạm rõ ràng, nếu xác định được thông tin của tổ chức, cá nhân vi phạm, việc xử lý sẽ dễ dàng hơn.”

Dễ dàng hơn ở chỗ nào nếu không nói là bó tay chấm còm!

Điều còn lại là bắt những công dân ở Việt Nam vào truy cập những trang mạng này. Nếu thế thì đảng cộng sản phải xây thêm ít nhất là 100000 nhà tù mới có thể chứa nổi dân ta.

13.04.2017

Tháng Chín

danlambaovn.blogspot.com

________________________________

Chú thích:

(1) http://dantri.com.vn/chinh-tri/thong-tin-xuyen-tac-tu-mang-nuoc-ngoai-viec-chan-kha-phuc-tap-20170412194719931.htm

Thỏ Miền Nam & Thế Hệ A Còng-S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

Thỏ Miền Nam & Thế Hệ A Còng-  S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

RFA

Ảnh của tuongnangtien

Bà con miền Nam mình thiệt nhẹ dạ, chẳng khác gì con thỏ, hồn nhiên và vô tư…

Sơn Diệm Vũ Ngọc Ánh

Tôi đọc được câu văn dẫn thượng trong cuốn Đường Xưa Lối Cũ, do Millennium xuất bản vào năm 2009. Bìa sau của tác phẩm này có ghi “đôi dòng về tác giả” như sau:

“Sanh năm 1925 tại Phát Diệm, Ninh Bình, cử nhân Văn Khoa, tôt nghiệp CĐSP (Hà Nội 1954). Từ năm 1950, ông đã dạy nhiều trường tại Hà Nội, Đà Lạt và Sài Gòn …

Trước 1975, ông soạn nhiều sách biên khảo và giáo khoa về văn chương và lịch sử Việt Nam. Ông cũng từng là cựu nghị sĩ, thượng viện VNCH. Hiện ông ở tại miền Nam California, vẫn làm thơ và viết văn.”

Té ra ông anh là dân Bắc Kỳ di cư vào Nam, rồi nhận vùng đất mới làm quê hương (chắc) vì nó quá dễ thương và cũng hơi … dễ dụ: “Bà con miền Nam mình thiệt nhẹ dạ, chẳng khác gì con thỏ, hồn nhiên và vô tư…”

Trời, tưởng gì chớ “hồn nhiên” và “vô tư” thì kể như là hết biết: Ra đường gặp vịt cũng lùa. Gặp duyên cũng kết, gặp chùa cũng tu!

Dân gian đã ghi như vậy từ lâu rồi mà. Sách báo, tài liệu hàn lâm cũng thế. Hổng tin, đọc thử mục lục của giai phẩmBách Khoa số cuối cùng – phát hành vào ngày 20 tháng 4 năm 1975 – mà coi:

  • Trần Văn Khê: Nhạc Việt Xứ Người
  • Trần Văn Tích: Đọc Sách Dịch Lãn Ông
  • Tạ Tỵ: Nhận Xét Về Triển Lãm Hội Họa Pháp Quốc
  • Đỗ Hồng Ngọc: Ông Nguyễn Hiến Lê Và Tôi
  • Bách Khoa: Ông Nguyễn Hiến Lê và Tác Phẩm Thứ 100
  • Võ Phiến: Nhân Đọc Bản Thảo Cuốn “Nguyễn Hiến Lê” của Châu Hải Kỳ
  • Bách Khoa: Đàm Thoại Với Hoàng Ngọc Tuấn
  • Minh Đức Hoài Trinh: Hỏi Cô Đơn (thơ)
    ….Coi: miền Nam – rõ ràng – mất tới nơi rồi mà qúi vị thức giả của vùng đất này đều bình chân như vại và vẫn chỉ bận tâm đến thơ văn, hội họa, âm nhạc…  thôi. Nguyên cả số báo Bách Khoa số cuối  – số 426– chỉ có vài trang quan tâm đến giới văn nghệ sĩ (“Ai Còn Ai Mất”) trong cơn binh lửa, và một bài phỏng vấn (“Đàm Thoại Với Hoàng Ngọc Tuấn Về Huế và Ban Mê Thuột”) có liên quan đến thời cuộc nhưng nội dung ghe  như một cuộc nhàn đàm.

    Hỏi: Giờ đây chúng ta không còn Ban Mê Thuột, anh có cảm tưởng thế nào?

    Đáp: Dân ghiền cà phê như tôi lo lắm. Vì chắc chắn cà phê sẽ lên giá khủng khiếp …

    Hỏi: Một bài học hay một kinh nghiệm sau cuộc di tản này?

    Đáp: Tóm lại, làm người Việt Nam lúc này thật quá khó khăn và khổ sở. Nhưng tôi hy vọng rằng chúng ta sẽ cố vượt qua những chông gai và độc địa cay đắng nhất của chiến tranh, để sớm đến cửa ngõ của hoà bình.

    Thiệt đúng (y chang) như nhận xét của Sơn Diệm Vũ Ngọc Ánh là “bà con miền Nam mình thiệt nhẹ dạ, chẳng khác gì con thỏ.” Ngay cả loài thỏ (e) cũng không “vô tư” quá xá như vậy. Làm gì có con thỏ nào ngồi chờ cho chó sói tới trước cửa hang, nhe răng trắng ởn (ngó thấy ghê) mà vẫn còn mơ tưởng đến chuyện sống an bình với … sói!

    Nhà văn Hoàng Ngọc Tuấn, nói nào ngay, không phải là người dân Nam Bộ duy nhất ngây thơ đến thế đâu. Trước tháng 4 năm 1975, ở vùng đất này, biết bao người đã cùng Thượng Toạ Thích Nhất Hạnh “Chắp Tay Nguyện Cầu Cho Bồ Câu Trắng Hiện”!

    Sống trong một đất nước chiến tranh thì hoà bình, tất nhiên, là ước vọng chung của rất nhiều người. Thiên hạ chưa thấy quan tài nên chưa đổ lệ mà!

    Trong một cuộc phỏng vấn, dành cho tạp chí Văn (số ra tháng Ba năm 1972) khi được hỏi “âm thanh của hai chữ hoà bình gợi lên điều gì cho ông,” thi sĩ Viên Linh đã trả lời rằng: “Tiếng máy xình xịch của xe hoả, khói phun trắng xoá đường rầy, để tôi có thể làm như Tản Đà, chán Sài gòn thì nhẩy tầu ra Hà Nội. Chán Hà Nội thì nhẩy tàu vô Nam. Và dừng lại chiếc ga xép nơi tôi đã ra đời, đã chơi đùa với con tầu sắt suốt thời niên thiếu: ga Đồng Văn.”

    Tương tự, nhạc sĩ Trịnh Công Sơn cũng đã mường tượng đến một viễn ảnh thanh bình vô cùng cảm động, khiến cho thính giả phải say lòng: “Khi đất nước tôi không còn giết nhau. Trẻ con đi hát đồng dao ngoài đường.”

    Hơn bốn thập niên sau, sau khi chiến tranh đã chấm dứt, tuyệt nhiên, vẫn chưa thấy một đứa trẻ Việt Nam nào “đi hát đồng dao” như dự ước. Vỉa hè của xứ sở này – giờ đây – có chăng chỉ là những đứa bé đi bán hàng rong, đi bán vé số, đi ăn xin, hay đi hát dạo kiếm ăn thôi.

    Lớp nhi đồng chào đời trước và sau ngày hoà bình/thống nhất cỡ chục năm (với mộng tưởng được hát đồng dao) nay đều đã thành nhân. Họ may mắn lớn lên trong một “thế giới đang bị san phẳng,” và được sở hữu mọi phương tiện truyền thông tân kỳ nên nên dễ dàng nhận ra được sự tha hoá, bất cập (và bất nhân) của chế độ hiện hành.

    Những người trẻ được mệnh danh thuộc Thế Hệ A Còng ở Việt Nam, ngày nay, chả ai còn nhẹ dạ, vô tư và hồn nhiên như lớp cha anh – ở miền Nam – ngày trước nữa. Ngược lại, không ít kẻ đang rất bận lòng vì những vấn đề nóng bỏng của quê hương và đang “khóc cười theo vận nước nổi trôi.”  

    Xin ghi lại tên tuổi của một số bạn mà tôi đã được “nghe danh” qua những bản án (“bỏ túi”) ở Việt Nam:

    Nguyễn Xuân Anh, sinh năm 1982, ra tù ngày 7/ 8/ 2013.

    Nông Hùng Anh, 1983, ra tù ngày 5/6 /2014.

    Trần Vũ An Bình, 1974, bị bắt tháng 12 năm 2012, đang bị giam giữ.

    Nguyễn Vũ Bình, 1968, ra tù ngày 9/6/ 2007.

    Nguyễn Công Chính, 1964, bị bắt ngày 28/ 4/ 2011, đang bị giam giữ.

    Đoàn Huy Chương, 1985, ra tù lần hai ngày 13/ 2/ 2017.

    Nguyễn Đình Cương, 1981, ra tù ngày 24/12/ 2015.

    Đặng Xuân Diệu, 1979, ra tù ngày 12 /1/ 2017.

    Nguyễn Hữu Quốc Duy, 1985, bị bắt tháng 11 năm 2015, đang bị giam giữ.

    Nguyễn Văn Duyệt, 1980, ra tù ngày 30/1/ 2015.

    Nguyễn Văn Đài, 1970, bị bắt lần thứ hai ngày 16 tháng 12 năm 2015,  đang bị giam giữ.

    Lê Công Định, 1968, ra tù ngày 06/ 2/ 2013.

    Nguyễn Văn Điển, 1983, bị bắt ngày 3/3/ 2017, đang bị giam giữ.

    Lê Thu Hà, 1982, bị bắt ngày16/ 12/ 2015, hiện đang bị giam giữ.

    Phan Thanh Hải, 1969, ra tù ngày 1/ 9/ 2013.

    Phạm Bá Hải, 1968, ra tù ngày 7/ 9 / 2011.

    Đỗ Thị Minh Hạnh, 1985, ra tù ngày 26/ 6/ 2014.

    Bùi Thị Minh Hằng, 1964, ra tù ngày 11/ 2/ 2017.

    Hồ Đức Hoà, 1974, bị bắt ngày 30/ 7/ 2011, đang bị giam giữ

    Lê Anh Hùng, sinh năm 1973, bị đưa vào trại tâm thần hôm 24 tháng 1 năm 2013, và được thả ngày 5 tháng 2 cùng năm.

    Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, 1981, bị bắt tháng 02 năm 2010, đang bị giam giữ

    Vũ Hùng, 1966, ra tù ngày 19/ 8 / 2011.

    Việt Khang, 1978, ra tù ngày 14/ 2/ 2015.

    Hồ Thị Bích Khương, sinh năm 1967, ra tù ngày 15/1/ 2016.

    Lê Thăng Long, 1967, ra tù ngày 10/ 6/ 2012.

    Nguyễn Đặng Minh Mẫn, 1985, bị bắt ngày 31/ 7/ 2011, đang bị giam giữ.

    Trần Thị Nga, 1978, bị bắt ngày 21/ 1/ 2017, đang bị giam giữ.

    Phạm Thị Thanh Nghiên, 1977, ra tù ngày 18/ 9/ 2012.

    Lê Thị Công Nhân, 1979, ra tù ngày 06/ 3/ 2010.

    Trương Duy Nhất, 1964, ra tù ngày 26/ 5/ 2015.

    Nguyễn Văn Oai, 1981, ra tù ngày 2/8/ 2015.

    Hồ Văn Oanh, 1985, ra tù ngày 16/ 2/ 2014.

    Lê Quốc Quân, 1971, ra tù ngày 27/6/ 2015.

    Ngô Quỳnh, 1984, ra tù ngày 01/ 07/ 2011.

    Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, 1979, bi bắt ngày 10/10/ 2016, đang bị giam giữ.

    Lê Văn Sơn, 1985, ra tù ngày 3/ 8/2015.

    Phạm Hồng Sơn, 1968, ra tù ngày 30/8/ 2006.

    Tạ Phong Tần, 1968, ra tù ngày 19/09/2015.

    Vũ Quang Thuận, 1966, bị bắt ngày 3/3/ 2017, đang bị giam giữ.

    Nguyễn Thị Minh Thúy, 1980, bị bắt tháng 5 năm 2014, đang bị giam giữ. 

    Trần Thị Thúy, 1971, bị bắt tháng 8 năm 2010, đang bị giam giữ.

    Trần Huỳnh Duy Thức, 1966, bị bắt ngày 24/5/ 2009, đang bị giam giữ.

    Nguyễn Trung Tôn, 1972, ra khỏi tù ngày 15/01/2013.

    Lê Thanh Tùng, 1968, bị bắt lần thứ hai ngày 24/12/2015, đang bị giam giữ.

    Phạm Văn Trội, 1972, ra tù ngày 1/9/2012.

    Nguyễn Bắc Truyển 1968 ra tù ngày 17/5/2010.

    Nguyễn Tiến Trung, 1983, ra tù ngày 12/4/2014.

    Lê Trí Tuệ, 1978, biệt tích từ ngày 17/05/2007.

    Huỳnh Anh Trí,1971, ra tù ngày 29/12/2013, từ trần ngày 5/0/2014.

    Huỳnh Anh Tú, 1968, ra tù ngày 29/12/2013.

    Tôi vô cùng tiếc vì trí nhớ đã bạc nhược nên đã không ghi chép được tuổi của tất cả các bạn đã (và đang) phải chịu cảnh giam cầm, ở khắp mọi nơi. Đó là chưa kể đến vô số những nhân vật khác, những công dân Việt Nam đang bị bạo quyền quấy nhiễu hay đe doạ đến mạng sống (hàng ngày) chỉ vì bầy tỏ nỗi bận tâm đến sự an nguy của tổ quốc.

    Vì sự giới hạn của một bài báo ngắn chúng tôi không thể (và có lẽ cũng không cần thiết) nêu danh của hết thẩy mọi người trong những trang sổ tay bé bỏng này. Chỉ xin được ngỏ lời chân thành cảm ơn các bạn  đã giúp chúng tôi, những công dân lão hạng, cảm thấy được an tâm (hơn) khi nghĩ đến tương lai đất nước.

Bắt đầu từ đó.

Bắt đầu từ đó.

Người dân miền Nam trốn chạy CS tháng 4/1975. Ảnh: internet

Bắt đầu từ đó.

Từ những cửa biển Đà Nẵng, Sài Gòn, Vũng Tàu, Cam Ranh, Nha Trang sau những ngày tháng Tư, mùa bão lửa, năm 1975. Mẹ lạc cha. Vợ xa chồng. Anh mất em. Những đứa bé bị bỏ quên đứng khóc trên đường phố. Những chuyến hải hành vô định trên biển Đông trùng trùng gió bão. Đói khát. Lo âu. Bà mẹ quỳ lạy những tên hải tặc để xin tha cho đứa con gái chỉ mười lăm tuổi ốm o bịnh hoạn của bà. Nước mắt và những lời van xin của mẹ không lay động tâm hồn của những con người không còn một chút lương tri. Tiếng niệm Phật. Lời cầu kinh. Không ai nghe. Không có Chúa và không có Phật. Ở đó, trên bãi san hô của đảo Koh Kra, phía nam vịnh Thái Lan, chỉ có những thân thể trần truồng, máu me nhầy nhụa, chỉ có tiếng rên của những con chim nhỏ Việt Nam bất hạnh và giọng cười man rợ của bầy ác điểu Thái Lan.

Bắt đầu từ đó.

Từ trại tỵ nạn Camp Pendleton, , Palawan, Laem Sing, Pulau Bidong, Sungai Besi, Bataan, Whitehead, Phanat Nikhom, Galang. Những địa danh xa lạ đã trở nên thân thiết. Ngửa tay cầm chén gạo tình người. Thank you, merci, danke, gracias. Tuổi hai mươi, ba mươi, và ngay cả năm mươi, bảy mươi mới bắt đầu tập nói. Những câu tiếng Anh bập bẹ, những dòng chữ Pháp, Đức, Tây Ban Nha ngập ngừng.

Bắt đầu từ đó.

Từ những buổi chiều âm thầm nhìn qua bên kia biển, anh tự hỏi, phải chăng chấm đen cuối chân trời đó là quê hương. Cành hoa hồng được thả trôi trên biển để nhớ nhau trong ngày cưới. Con búp-bê được nhẹ nhàng đặt trên mặt nước xanh trong ngày sinh nhật của con. Vợ đã chết và con đã chết trong một lần vượt biển sau anh.

Bắt đầu từ đó.

Từ đêm giao thừa đầu tiên. Không bánh chưng xanh. Không rượu nồng pháo nổ. Không một lời chúc tụng của bà con. Chỉ có tiếng hú của cơn bão tuyết dội vào khung cửa kính. Hai ngọn nến nhỏ, một bó hương thơm và những giọt nước mắt nhỏ xuống trong đêm giao thừa cô độc. Em bé mười ba tuổi lần đầu tiên tập cúng mẹ mình. Cúng về đâu và lạy về đâu. Trong lòng Biển Đông sâu thẳm, mẹ có còn nghe được tiếng khóc của đứa con đang lạc loài trên đất lạ.

Bắt đầu từ đó.

Từ hành lang phi trường Tân Sơn Nhất, người lính già HO gạt nước mắt chào tạm biệt thân nhân, tạm biệt quê hương, nơi một lần máu mình đã đổ. Ra đi, mang theo những tên tuổi, những địa danh đã hằn sâu trong ký ức. Ra đi, để lại sau lưng tuổi thanh niên trong ngục tù xiềng xích. Ra đi, để lại bao đồng đội, chiến hữu, anh em đang tiếp tục đếm những ngày dài bất hạnh trên quê hương.

Bắt đầu từ đó.

Tiếng guốc không còn khua trên đường phố. Hàng cây sao đã héo. Hàng me xanh đã tàn. Hàng phượng vĩ không còn đỏ thắm. Những trụ đèn khuya trước cổng trường không còn ai đứng đợi. Những ô cửa của lớp học và của đời người đã đóng. Và cả một quê hương thân yêu cũng chừng như đã chết.

Ra đi.

Ra đi.

Và từ đó chúng ta đi. Cảnh đời tuy có khác nhau. Tuổi tác tuy có khác nhau. Thời điểm tuy có khác nhau. Nhưng chúng ta, những người Việt Nam may mắn còn sống sót, cùng mang một nỗi đau chung: nỗi đau Việt Nam.

Nỗi đau lớn dần theo mỗi ngày biệt xứ. Nước mắt của những bà mẹ Việt Nam khắp ba miền góp lại chắc đã nhiều hơn nước sông Hồng. Xương trắng của cha anh nếu chất lại chắc đã dài và cao hơn cả dãy Trường Sơn.

Hôm nay, cơn bão lửa dù chưa qua hết nhưng với ý chí vươn lên, những người Việt Nam may mắn còn sống sót, thay vì ngồi thở ngắn than dài cho số phận, đã dìu nhau đứng dậy, dìu nhau đi lên, sống một cuộc sống tích cực, làm những công việc tích cực cho bản thân, cho gia đình, cho đất nước. Nhờ thế, sau đêm tối trời của vận nước và đời mình, đa số chúng ta đã tìm được một cành mai hy vọng ở xứ người. Để từ đó làm điểm khởi hành lên đường đi dựng lại Mùa Xuân Dân Tộc.

Hôm nay, đau buồn vẫn chưa nguôi nhưng sức sống không phải vì thế mà ngừng lại. Những thuyền nhân tí hon trên những chiếc ghe bằng gỗ mong manh ngày xưa bây giờ đã lớn. Các em đã thành những kỹ sư, bác sĩ tài ba, những khoa học gia lỗi lạc trong nhiều ngành. Ai đã dạy em nên người? Cha mẹ. Vâng. Thầy cô. Vâng. Nhưng còn hơn thế nữa, còn từ trong dòng máu Việt Nam.

Hôm nay, những con nước nhỏ dưới chân cầu đã trôi ra biển rộng. Nhưng không phải vì thế mà tan loãng trong đại dương bát ngát như hàng triệu con nước khác. Trái lại, những giọt nước từ sông Hồng, sông Hương, sông Ba, Thu Bồn, Trà Khúc, Cửu Long, Vàm Cỏ, vẫn hẹn một ngày bốc thành hơi, bay về tưới mát ruộng đồng xứ Việt thân yêu đã nhiều năm đại hạn.

Tất cả, một ngày không xa sẽ rơi vào quên lãng, sẽ tan biến đi theo chu kỳ sinh, trụ, dị, diệt của nhân sinh. Không quan trọng. Điều quan trọng, trong giờ phút còn có mặt, còn được góp phần, xin làm một que củi nhỏ để ngọn lửa hy vọng, tình người, tình đất nước, trong lòng mỗi chúng ta, đừng tắt.

Cám ơn.

FB TRẦN TRUNG ĐẠO

Cơ hội sống cuối cùng cho những người cộng sản cầm quyền Việt Nam.

Cơ hội sống cuối cùng cho những người cộng sản cầm quyền Việt Nam.

Nhóm Bà Đầm Xòe.

Các ông Cộng sản cầm quyền Việt Nam muốn sống, các ông phải thay đổi ngay và thay đổi tức thì từ chế độ độc tài sang chế độ dân chủ hạn chế trong vòng từ 3 đến 5 tháng tới. Đây là cơ hội sống cuối của các ông. Nếu sau từ 3 đến 5 tháng các ông không chuyển thế chế, cơ hội bảo vệ mạng sống, tiền của các ông sẽ không còn.

Vì tội to lớn nhất của các ông là tội bán nước hại dân bên cạnh tội tham lam vô độ, vơ vét, la liếm không từ một thứ gì của dân. Đất nước trong tay các ông chỉ có từ thua thiệt đến bại liệt.

Vì lòng tham, vì sự hèn hạ của các ông, mà các ông đã bỏ qua nhiều thời cơ thay đổi thể chế, như thời cơ của những năm 1990 hay năm 2006. Dân Việt Nam đã óan hận các ông ngút ngất trời cao, đầm đìa mặt đất rồi. Sự tha thứ cho tội ác của các ông hiện là vô cùng mong manh.

Nay thời cơ thay đổi thế chế cho các ông lại một lần nữa mở ra. Nước Mỹ và thế giới văn minh đã bắt đầu sát cánh bên nhau, quyết tâm tiêu diệt hết các chế độ độc tài, trong đó chế độ cộng sản, còn rơi rớt lại trên thế giới này, đó là Tàu Cộng, Việt Cộng và Triều Cộng.

Việc Tổng thống Mỹ Donad Trump vừa trò truyện với lãnh tụ cộng sản thế giới Tâp Cận Bình vừa ra lệnh cho Quân đội Mỹ bắn 59 qủa tên lửa tomahawk vào chế độ độc tài tàn ác Syria là một thông điệp hiện hữu  rất rõ ràng về quyết tâm tiêu diệt hết chế độ độc tài trên quy mô toàn thế giới. Thông điệp quan trọng bậc nhất là sự tiêu diệt hết chế độ độc tài lại được lãnh tụ thành trì nhóm cộng sản độc tài đương đại Tập Cận Bình đồng ý, tán thành. Bằng chứng, cuộc gặp bên “bàn trà lửa” đã kết thúc hơn một tuần mà lãnh tụ cộng sản thế giới đương đại Tập Cận Binh không đưa ra một tuyên bố phản đối, hay hé răng phàn nàn gì về cách chơi ngông, đã nói là làm, mang thương hiệu Mỹ mà tổng thống Donad Trump là một đại diện xuất sắc.

Cộng sản Việt Nam, Cộng sản Triều Tiên, lâu nay họ dựa vào bàn tay lông lá, dựa vào sự hà hơi tiếp sức của thành trì cộng sản Tàu Cộng mà còn. Nay Tàu Cộng chính thức buông bỏ, sự sụp đổ của chế độ cộng sản Việt Nam chỉ còn tính bằng giây bằng phút của lịch sử. Rõ ràng đó thôi. Tàu sân bay Carl Vinson của Mỹ và đoàn tàu hộ tống ngày, 08/04/2017, đã lên đường tiến về phía bán đảo Triều Tiên. Triều Tiên không thể tránh khỏi bị ăn tên lửa tomahawk, vì Triều Tiên có vũ khí hạt nhân mà nước Mỹ đồng tình đánh giá là mối nguy hiểm bậc nhất cho an ninh toàn cầu hiện nay. Triều Tiên không thể thoát được đòn trừng phạt này. Và nhất định, khi tên lửa tomahawk nổ tung trên đất Triều Tiên sẽ làm vỡ toác cái bọc thối nước Triều Tiên ra làm trăm mảnh và đó là cơ hội để nhân dân Triều Tiên vùng lên tiêu diệt chế độc tài cộng sản mang họ Kim đã cai trị, đày đọa dân Triều Tiên trong 70 năm qua, và đó cũng là cơ hội để nhân dân hai miền Triều Tiên thống nhất đất nước.

Ở Việt Nam, Mỹ không có chủ trương bắn tên lửa vào Ba Bình. Vì Mỹ biết mỗi người dân Việt Nam đối với cộng sản cầm quyền đã là một quả tên lửa. Quả tên lửa này đã nộp đủ nhiện liệu và chỉ còn chờ thời cơ để phát nổ. Ngày đó đã đến rất gần. Đó là hàng loạt các chế tài, trong đó có cả chế tài cấm vận Việt Nam ( CPP), sẽ là thòng lòng xiết chặt vào cổ thể chế độc tài cộng sản Việt Nam. Khi Tàu Cộng buông bỏ, cộng sản Việt Nam cầm quyền chỉ còn có con đường chết. Mà trên “bàn tiệc lửa” giữa Tập và Trump cũng đã thống nhất rằng, Tàu Cộng cũng phải thay đổi thể chế, từ độc tài sang đa nguyên dân chủ. Việt Cộng có bám vào Tàu Cộng cũng chỉ như bám vào vỏ dừa (tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa) mà thôi.

Rõ ràng, ý chí xóa sổ chế độ độc tài của nước Mỹ đã, đang diễn ra cấp tập, nóng bỏng hiện nay, Cộng sản cầm quyền Việt Nam chỉ còn có lựa chọn duy nhất, đó là: Thay đổi thể chế hay là chết.

Sự thay đối thế chế đã là quá muộn quá trễ làm cho hồ sợ tội ác của cộng sản cầm quyền Việt Nam thêm chất chồng. Tuy vậy, với bản tính vị tha của người Việt Nam, những người cộng sản cầm quyền Việt Nam vẫn còn cửa để thay đổi thể chế vì những người ngu trung, bám đít các ông, ủng hộ các ông vẫn còn. Tôi chủ quan mà nhận định rằng, khi các ông quyết đình chấm dứt chế độ độc tài chuyển qua chế độ đa nguyên, dân chủ hạn chế, kiểu như Myanma, các ông vẫn còn cửa để bảo toàn mạng sống và của cải của các ông kiếm được.

Xưa nay, cơ hội thường chỉ xảy ra có một lần. Nay cộng sản đã đối mặt vơí cơ hội thay đổi thể chế lần thứ ba.

Những người cộng sản cần bỏ ngu, bỏ tham, nhanh tay, nhanh chân, chớp lấy cơ hội vàng này, trong vòng từ 3- 5 tháng tới đây phải tuyên bố thay đổi thế chế, thì cơ hội sống, bảo toàn tài sản của các ông vẫn còn. Sau 3 đến 5 tháng tới đây, các ông không tự chuyển biến để thay đổi thể chế thì cơ hội sống, bảo vệ tài sản của các ông mới chấm hết. Điều này có nghĩa là các ông chấp nhận án tử hình cho chính các ông cùng đảng cộng sản của các ông cùng với những của cải của các ông đã cướp được.

Ai cũng chỉ có một lần sống. Chỉ có những kẻ ngu mới từ bỏ cuộc sống và của cải của mình. Chẳng lẽ bọn cộng sản cầm quyền Việt Nam ngu đến mức tự tử hình và vứt của cải của chính minh đi?

Chưa biết được. Chưa biết được và hồi sau sẽ rõ.

Nhiều vệt nước đỏ lại xuất hiện gần Formosa

From facebook:  Trần Bang

The BBC website

10-4-2017 ngư dân địa phương cho biết: vệt nước biển màu đỏ ở vùng biển Kỳ Anh, Hà Tĩnh xuất phát từ khu vực Formosa, và cá biển lại chết?!

BBC: “Ông Phạm Xuân Kỷ, một ngư dân làng Đông Yên, thuộc xã Kỳ Lợi, huyện Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh, nói từ hôm 10/4 khi ông ra đánh bắt trong khu vực thì thấy xuất hiện nhiều vệt nước đỏ.

…Ông Nguyễn Đình Lộc, một người dân khác trong vùng cũng cho biết: “Vệt nước đó kéo dài mười mấy cây, chảy từ chảy từ cảng Sơn Dương, khu vực của Formosa đổ về.”
“Dọc theo dải nước đó, xuất hiện nhiều cá chết,” ông Lộc nói thêm…

 
Chỉ vài ngày sau khi chính phủ Việt Namcho Công ty thép Formosa đi vào hoạt…
 
BBC.COM|BY BBC NEWS
 

Nhà cầm quyền Hà Tĩnh khởi tố vụ Lộc Hà là tự sát!

Nhà cầm quyền Hà Tĩnh khởi tố vụ Lộc Hà là tự sát!

Paulus Lê Sơn

12-4-2017

Hàng ngàn người dân biểu tình trước trụ sở UBND huyện Lộc Hà phản đối công an đánh dân. Ảnh: Facebook.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Công an tỉnh Hà Tĩnh trong quyết định khởi tố vụ án hình sự số 10/CSĐT-PC44 ra ngày 12.04.2017, đưa ra nhận định cho rằng, “đây là vụ việc rất nghiêm trọng, có sự tham gia đông người, tính chất phức tạp, ảnh hưởng lớn đến an ninh trật tự” ở địa phương.

Trước đó xảy ra tại xã Thạch Bằng, huyện Lộc Hà, hôm 03.04, những người biểu tình từ hai xã Thạch Bằng và Thạch Kim cũng như khu vực lân cận cầm băng rôn với khẩu hiệu “Phản đối Công an Lộc Hà nổ súng, đàn áp dân” và “Lẽ nào vì Formosa mà giết dân thật sao?”.

Đúng hơn các vụ biểu tình đã bắt đầu từ tuần trước đó, khi người dân Thạch Bằng đến UBND xã và nhà Chủ tịch UBND tỉnh Hà Tĩnh đòi tiền bồi thường đã được hứa sau vụ Formosa nhưng chưa nhận được.

Việc đưa ra quyết định khởi tố này tựa như giọt nước tràn ly làm căng thẳng thêm tình hình giữa người dân chịu thảm họa Formosa và nhà cầm quyền, khả năng sự việc leo thang là rất lớn nếu họ bắt bớ cầm tù một số ngư dân miền Trung.

Nói cụ thể hơn, nguyên nhân việc khởi tố này là do sự phẫn uất lớn mạnh dần trong dân từ đó khiến nhà cầm quyền không kiểm soát được tình hình, và cũng là một phép thử cho người dân miền Trung đang sục sôi trước thảm họa Formosa.

Không thể biết trước được người dân miền Trung sẽ làm gì nếu cứ dồn họ vào chân tường. Hơn một năm qua khi thảm họa Formosa xảy ra thì những biến động về nhận thức và cách thức đấu tranh của người dân miền Trung thay đổi mau lẹ. Từ nhu cầu được bồi thường thỏa đáng  đến yêu cầu đóng cửa Formosa với một quyết tâm lớn lao.

Yếu tố các Linh mục là những lãnh tụ tinh thần một lòng một ý đồng hành với người dân miền Trung kiện Formosa, đòi lại biển sạch, môi trường sống tốt đẹp cần phải coi trọng. Linh mục An Tôn Đặng Hữu Nam nói “sẽ tự trói mình đi kiện Formosa bất chấp đánh đập, gãy xương hay cả cái chết cũng quyết đi kiện Formosa đến cùng” chắc hẳn không phải lời nói đùa.

Sự nghi ngờ về vụ Formosa có thể là con cờ chủ chốt để hạ màn cuộc chơi chính trị đu dây trong bối cảnh đất nước  và Quốc tế  mà các phe cánh trong nội bộ đảng cộng sản toan tính cũng cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng.

Chưa kể, từ những cái đầu toan tính  “bật đèn xanh” cho cuộc xung đột giữa dân và nhà nước từ phe hiếu chiến để dồn dân vào đường cùng thì người dân có thể sử dụng các phương cách chống trả quyết liệt để bảo vệ mình, từ đó họ nghiễm nhiên thành ngư ông đắc lợi không bị tai tiếng.

Nếu điều đó xảy ra, con số hàng trăm ngàn người dân miền Trung sẽ là một thách thức vô cùng lớn đối với nhà cầm quyền.

Vì vậy, cân phải cân nhắc được mất trong vụ việc này, đừng đùa với sức lửa miền Trung.

Người dân vùng miền Trung có nhiều điểm khác biệt so với nhiều vùng trên đất nước Việt Nam.

Cho nên nhà cầm quyền cần cẩn trọng, không nên hành động như con thiêu thân vì tấn công người dân miền Trung là tự sát.

Ngoài sức mạnh tự nhiên của người dân miền Trung, họ còn có những sự trợ lực từ nhân dân cả nước và quốc tế trước thảm họa Formosa đổ lên đầu họ. Vì thế, nhà cầm quyền cần nghiên cứu kỹ hơn về mọi mặt để đưa ra những quyết định hợp lý, đắc nhân tâm mới là tinh anh.

Khi quyền lực nhà nước vượt giới hạn đỏ mà quyền lực nhân dân cho phép thì đó là chỉ dấu cho thấy nhà cầm quyền đã hết thời, đã đến lúc nhân dân xây dựng quyền lực mới cho chính họ.

Những bộ óc khôn ngoan trong chính trị nằm lòng nguyên tắc “chủ thể quyền hành chính trị thuộc về người dân”. Cứ áp dụng những bài học chính trị bằng bạo lực và nhà tù đối với nhân dân thời nay, khác gì cầm dao đâm vào cổ mình vậy.

Việt Nam thuộc nhóm các nước tham nhũng hàng đầu

Việt Nam thuộc nhóm các nước tham nhũng hàng đầu

2017-04-12
 
Việt Nam là nước có tỷ lệ tham nhũng cao dựa theo bản đồ do Transparency International cung cấp.

Việt Nam là nước có tỷ lệ tham nhũng cao dựa theo bản đồ do Transparency International cung cấp.

Courtesy of transparency.org
  

Tham nhũng tại Việt Nam đe dọa sự phát triển bền vững của kinh tế và xã hội, Việt Nam đứng thứ 133/176 bảng xếp hạng tham nhũng toàn cầu của Minh Bạch Quốc Tế, nằm trong nhóm các quốc gia có tình trạng tham nhũng nghiêm trọng.

Đây là thông tin được công bố tại hội thảo hôm 12 tháng tư ‘Thúc Đẩy Xây Dựng Môi Trường Kinh Doanh Liêm Chính’  do Phòng Thương Mai Và Công Nghiệp Việt Nam tổ chức  với sự phối hợp của Trung Tâm Nghiên Cứu Quản Trị Xã Hội, gọi tắt  là CENSOGOR.

Bà Nguyễn Thị Kiều Viễn của Trung Tâm Nghiên Cứu Quản Trị Xã Hội cho rằng doanh nghiệp tại Việt Nam như mắt xích kép, ý nói như con dao hai lưỡi, khi vừa là nạn nhân vừa là tác nhân gây tham nhũng. Bà nói trên 61% doanh nghiệp có hành vi đút lót tiền bạc, hầu hết đều có chuyện lại quả cho đối tác của mình. Ngoài ra, có đến 66% doanh nghiệp dân doanh phải chi trả những khoản phí không chính thức, gần 60% doanh nghiệp FDI tức có vốn đầu tư nước ngoài phải chi trả chính thức khi làm thủ tục hải quan.

Đây là những hành động xói mòn tinh thần liêm chính trong kinh doanh, báo cáo cho biết. Bên cạnh đó, 38% người Việt Nam cho rằng  lãnh đạo doanh nghiệp trong nước là những người nằm trong top 3 của tham nhũng, hình ảnh những người đứng đầu doanh nghiệp bị xuống cấp một cách tồi tệ vì tham nhũng.

Báo cáo của Censogor còn cho thấy tham nhũng tại Việt Nam tạo ra những nguồn tiền bất hợp pháp dưới hình thức trốn thuế, hối lộ và r ửa tiền.

Tại buổi hội thảo, ông Nguyễn Quang Vinh, phó chủ tịch Phòng Thương Mại Và Công Nghiệp Việt Nam, cho rằng các doanh nghiệp vừa và nhỏ cần học hỏi cũng như ứng dụng phương cách chống hối lộ thì mới mong tham gia được vào thị trường kinh tế toàn cầu.

Khinh bỉ và phỉ nhổ.

From facebook: Phan Thị Hồng
Khinh bỉ và phỉ nhổ.

Báo đảng đăng tin

Chính phủ vay nợ gần 2,7 tỷ USD trong 3 tháng đầu năm.

Tính chung cả vay nợ nước ngoài và huy động qua trái phiếu (quy đổi ra USD), trong 3 tháng đầu năm 2017, Chính phủ đã vay thêm khoảng 70.000 nghìn tỷ đồng, tương đương gần 2,7 tỷ USD.

*

Các tổ chức tài chính quốc tế cho chính phủ Việt Nam vay với chế độ lãi suất rất cao, kèm theo điều kiện trả nợ khắc nghiệt, … hằng trăm điều kiện ngặt nghèo, khốn khổ đều trút lên đầu người dân Việt Nam.

Chính phủ các nước nhìn về phía đảng cộng sản và chính phủ Việt Nam với sự khinh bỉ rõ rệt, bọn chúng chỉ là đám ăn mày trơ tráo bẩn thỉu đáng phỉ nhổ.

Nguồn: http://m.soha.vn/chinh-phu-vay-no-gan-27-ty-usd-trong-3-tha…

Ảnh: Tự hào đảng cộng sản quang minh và sáng suốt: Chỉ 3 tháng đầu năm trơ trẽn đi ăn mày khắp thế giới với số nợ mới 2.7 tỷ USD tương đương 70.000 tỷ đồng. 

Biểu tình lớn ngày 30/4 sắp tới


Lời kêu gọi biểu tình ngày 30-4 ở Paris (Ảnh chụp từ trang lyhuong.net)

Lời kêu gọi biểu tình ngày 30-4 ở Paris (Ảnh chụp từ trang lyhuong.net)

 Nhiều cuộc biểu tình dự trù diễn ra nhân dịp 42 năm chiến tranh Việt Nam kết thúc (30/4) tại nhiều thành phố lớn trên thế giới như Washington DC, Paris, Frankfurt, Canberra… và có thể ở cả Việt Nam.

Ông Đinh Hùng Cường, Chủ tịch Cộng Đồng Việt Nam tại thủ đô Hoa Kỳ và vùng phụ cận cho biết về kế hoạch tại Washington DC:

“Cuộc biểu tình ngày 30/4 này không phải là cuộc biểu tình phản đối thường lệ, mà là một cuộc biểu tình để yểm trợ cho những người đòi quyền sống ở Việt Nam, những người đòi quyền tự do chính đáng của người dân, nhất là đấu tranh đòi hỏi dân chủ, tự do, và nhân quyền cho Việt Nam. Phản đối hành động đánh đập người dân đi biểu tình đòi hỏi quyền lợi về vấn đề Formosa.”

Cuộc biểu tình ngày 30/4 này không phải là cuộc biểu tình phản đối thường lệ, mà là một cuộc biểu tình để yểm trợ cho những người đòi quyền sống ở Việt Nam, những người đòi quyền tự do chính đáng của người dân, nhất là đấu tranh đòi hỏi dân chủ, tự do, và nhân quyền cho Việt Nam. Phản đối hành động đánh đập người dân đi biểu tình đòi hỏi quyền lợi về vấn đề Formosa.

Theo chương trình, sự kiện này sẽ bắt đầu vào lúc 14 giờ ngày 30/4 trước tòa đại sứ Việt Nam ở Washington, mà theo ông Đinh Hùng Cường sẽ tập hợp nhiều cộng đồng người Việt tại Hoa Kỳ tham gia:

“Chúng tôi luôn luôn kêu gọi và hy vọng rằng sẽ có một số đông cô bác tham gia vì cuộc biểu tình ngày 30/4 này không phải như thường lệ thành ra số người chúng tôi tin tưởng rằng số người tham gia sẽ đông đảo hơn những lần trước.”

Ngoài cuộc biểu tình tại thủ đô Washington, cộng đồng người Việt tại vùng đông bắc Hoa Kỳ còn tổ chức các sự kiện tri ân và tưởng niệm các quân nhân Việt Nam Cộng Hòa vào những ngày cuối tuần bắt từ ngày 22/4 cho đến ngày 2/5.

Từ Melbourne, Australia, ông Đỗ Văn Thắng, người phụ trách ghi danh cho cuộc biểu tình 30/4 sắp tới tại thủ đô Canberra của Cộng đồng Người Việt Tự do Úc Châu cho VOA biết đoàn sẽ thực hiện một cuộc biểu tình trước Tòa đại sứ Việt Nam và Tòa đại sứ Trung Quốc tại Canberra.

“Nhiều tiểu bang gom lại cũng vài ngàn người, trung bình khoảng 2.000-3.000 người. Kỳ này hy vọng cũng đông. Mình yểm trợ để cho người dân trong nước đứng lên quang mục quê hương, đòi quyền tự quyết.”

Theo trang lyhuong.net, cộng đồng người Việt tại Pháp cũng sẽ tổ chức một cuộc biểu tình trước sứ quán Việt Nam tại Paris từ 14 giờ đến 18 giờ ngày 30/4 với chủ đề: “Hãy đứng lên vì môi sinh và sự sống còn của dân tộc và là trách nhiệm của người dân.”

Tại Đức vào lúc 13 giờ ngày thứ Bảy 29/04 sẽ diễn ra cuộc biểu tình trước Tổng lãnh sự Việt Nam ở Frankfurt “để hỗ trợ cho tất cả những cuộc xuống đường của toàn dân tại quốc nội,” theo trang lyhuong.net.

Một cuộc tuần hành của giáo sứ Song Ngọc

Một cuộc tuần hành của giáo sứ Song Ngọc

Linh mục Nguyễn Đình Thục, giáo xứ Song Ngọc ở Nghệ An, nơi chịu thiệt hại nặng nề vì thảm họa Formosa cho VOA biết giáo xứ của ông chưa có kế hoạch cho cuộc biểu tình ngày Chủ Nhật 30/4 năm nay, nhưng theo ông, việc thực hiện một cuộc biểu tình thì “không phải là điều quá khó khăn.”

Linh mục Nguyễn Đình Thục nói:

“Cho đến bây giờ thì vẫn chưa có lời kêu gọi biểu tình. Nhưng việc chúng tôi biểu tình cũng không phải cái gì khó khăn mà chúng tôi cần phải có một chương dài và kế hoạch này nọ. Đối với cộng đồng giáo sứ thì việc chúng tôi xuống đường biểu tình, yêu cầu hay phản đối một vấn đề gì đó thì không phải là điều quá khó khăn.”

Liên tiếp trong tháng 3 tháng vừa qua, hàng trăm giáo dân giáo xứ Song Ngọc, Nghệ An, đã nhiều lần xuống đường yêu cầu chính quyền giải quyết bồi thường thiệt hại cho ngư dân trong sự cố môi trường Formosa.

Vào ngày 03 tháng 4, một cuộc biểu tình lớn đã diễn ra ở huyện Lộc Hà, Hà Tĩnh, mà theo người địa phương ước tính lúc cao điểm có khoảng 7.000 người quanh khu vực đặt trụ sở Ủy ban huyện; đa số người biểu tình là giáo dân.

Tại Hà Nội, ngày 10/4, Bộ trưởng Công an, Thượng tướng Tô Lâm, đã chủ trì cuộc họp “bàn về các giải pháp bảo đảm an ninh, trật tự trong dịp Lễ kỷ niệm 42 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước 30-4.”

Người dân biểu tình trước UBND huyện Lộc Hà, tỉnh Hà Tĩnh, ngày 3/4/2017. (Ảnh Facebook Nhật Ký Yêu nước)

Người dân biểu tình trước UBND huyện Lộc Hà, tỉnh Hà Tĩnh, ngày 3/4/2017. (Ảnh Facebook Nhật Ký Yêu nước)

Tại một cuộc họp này, Bộ trưởng Tô Lâm chỉ đạo cấp dưới “kiên quyết” không để xảy ra các vụ “tụ tập đông người, chặn quốc lộ” như đã xảy ra ở miền trung trong thời gian gần đây.

Ngoài ra, theo truyền thông trong nước, cũng trong ngày 10/4, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã chủ trì một cuộc họp với Quân ủy trung ương tại Bộ Quốc phòng “nhằm chỉ đạo nâng cao sức mạnh tổng hợp, khả năng sẵn sàng chiến đấu.”

Những cuộc họp quan trọng của lãnh đạo Việt Nam phần nào cho thấy sự thận trọng của chính quyền và cũng là chỉ dấu rằng các biện pháp răn đe, bắt bớ sẽ được tiếp tục sử dụng để ngăn chặn các cuộc biểu tình, nếu có, vào dịp lễ 30/4 năm nay.

Cộng đồng người Việt hải ngoại nói các cuộc biểu tình đã lên lịch nhằm yểm trợ cho các phong trào kêu gọi dân chủ trong nước.

Ông Đinh Hùng Cường nói:

Cuộc biểu tình bên nhà Việt Nam là thái độ của những người anh hùng, những người dân đã không chịu nỗi sự áp bức. Chúng tôi thấy đây là đúng lúc. Người dân Việt Nam phải can đảm. Chúng tôi ở hải ngoại sẽ làm hết sức mình yểm trợ các bạn trong nước. Việc làm của các bạn là vô cùng chính đáng. Thái độ đó chúng tôi rất kính phục và ngưỡng mộ, cho dù bị đe dọa, bóp chặt trong trứng nước trước các vụ phản đối.”

Hôm qua 10/4, báo Quân đội Nhân dân của Việt Nam nói rằng “tận dụng sự cố môi trường biển tại các tỉnh miền Trung, hơn một năm qua, những phần tử xấu dưới vỏ bọc ‘tôn giáo’ đã ra sức lôi kéo một bộ phận giáo dân gây rối an ninh trật tự hòng tạo cớ ‘vu khống, ăn vạ’ chính quyền ‘đàn áp tôn giáo, bóp nghẹt dân chủ’ để từ đó lu loa với thế giới về một Việt Nam ‘bất ổn’, chia rẽ đoàn kết dân tộc, kích động bạo loạn, kêu gọi nước ngoài can thiệp vào Việt Nam.”

Việt Nam là một trong những nước tử hình nhiều người nhất thế giới

Đài Á Châu Tự Do

Việt Nam là một trong những nước tử hình nhiều người nhất thế giới trong vòng ba năm từ năm 2013 đến năm 2016, chỉ sau Trung Quốc và Iran. Báo cáo của Tổ chức Ân xá Quốc tế cho biết như vậy vào hôm 11 tháng 4.

Theo số liệu mà Ân xá Quốc tế có được dựa vào số liệu trên báo chí Việt Nam công bố hồi tháng 2 vừa qua, trong vòng từ tháng 8 năm 2013 đến tháng 6 năm 2016, Việt Nam đã tử hình 429 người, tức là ở mức trung bình 147 vụ tử hình một năm.

Tổng thư ký Ân xá Quốc tế, Salil Shetty, nói con số người Việt Nam bị tử hình là kinh khủng và điều này đặt ra câu hỏi về con số thực những người bị tử hình vào năm ngoái mà chính phủ còn giấu giếm.

Cũng giống như Trung Quốc, con số người bị tử hình ở Việt Nam được xếp vào danh sách bí mật quốc gia.