S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Cái mũ & cái búa

Báo Đàn Chim Việt

Tác Giả: Tưởng Năng Tiến

04/09/2023

Ghé thăm Myamar, giáo sư Nguyễn Đăng Hưng  “phát hiện” ra đôi điều hơi khác lạ về xứ sở này:

“Té ra mắm tôm cũng là thức ăn gia vị thông thường của người Miến Điện. Tuy nhiên, trong những ngày chính quyền quân phiệt Miến Điện đàn áp khủng khiếp phe đối lập, tôi chưa bao giờ nghe nói công an Miến Điện liệng mắm tôm vào cửa nhà bà lãnh tụ phe đối lập Aung San Suu Kyi …”

Tuy bị rất nhiều tai tiếng, chính phủ Burma – ít ra – cũng còn có được một ưu điểm nhỏ: họ ngại những việc làm bẩn thỉu. Các đồng chí  lãnh đạo ở nước ta lại khác, rất khác, không ngại ngùng chi cả. Tác giả Nguyễn Duy Vinh cho biết:

Ngày Nhân Quyền ở Việt Nam từ nay sẽ được cả thế giới biết đến nhờ vào cách sống mới: văn hóa đàn áp và khủng bố dùng… mắm tôm. Mắm tôm đã được các ông công an không mặc đồng phục và một vài dân phòng thi nhau ném vào đám dân hiền hòa đang họp mặt để cùng nhau ôn lại Tuyên Ngôn về Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc. (“Cách Dùng Mắm Tôm Trong Văn Hoá Đàn Áp Ở Việt Nam” Dân Luận – 10/12/ 2013).

Hàm huyết phun nhân. Tiên ô tự khẩu. Ngậm cứt phun người hay ném mắm tôm vào tha nhân cũng vậy. Bởi vậy, qua năm sau, đám công an Việt Nam đổi cách đàn áp. Gọn ghẽ và sạch sẽ hơn, chút xíu. Họ bạo hành bằng tuýp sắt – theo tường thuật của RFA, vào hôm 25/5/2014:

“Bà Trần Thị Nga, một người tham gia đấu tranh tích cực cho quyền con người tại Việt Nam, hôm qua bị đánh đập đến thương tích. Thủ phạm được cho là người của an ninh.”

Nạn nhân kế tiếp là nhà báo Phạm Đoan Trang. Cô cũng bị an ninh đánh gãy cả hai cả hai chân khi tham gia biểu tình ôn hoà bảo vệ cây xanh năm 2015.

Nếu vì sợ què chân mà chúng ta không dám bước đi thì có khác chi là chân mình đã bị què rồi. Có lẽ vì quan niệm như thế nên dù với đôi chân đã bị thương tật, Đoan Trang vẫn đi đến tham dự buổi trình diễn ca nhạc của Nguyễn Tín – theo tường thuật của RFA:

“Ca sĩ trình diễn tại buổi nhạc các ca khúc trước năm 1975 và một số nhà hoạt động tham dự bị hành hung nặng nề vào tối ngày 15/8. Tin tức từ những người trong cuộc cho biết ca sĩ Nguyễn Tín, anh Nguyễn Đại – người tham gia tổ chức chương trình, và nhà báo độc lập Phạm Đoan Trang là những người bị hành hung nặng nề sau khi bị đưa đến đồn công an làm việc cũng như trước khi bị bỏ xuống giữa đường vắng trong đêm.”

Hai hôm sau, Đoan Trang cho biết thêm chi tiết: “Nửa đêm 15/8, công an chở tôi từ đồn phường 7, quận 3 về bằng taxi. Tới đoạn đường tối họ thả tôi xuống, nói tôi phải tự đi về vì họ có việc phải vào viện gấp thăm người nhà bị tai nạn … Sau đó tôi xuống và đứng bên vỉa hè vẫy xe khác về nhà.

Chỉ vài phút sau, có 6 ‘đồng chí’ to cao đi ba xe máy lao đến, bỏ xe xông vào đánh hội đồng. Mũ bảo hiểm bị vỡ là mũ của họ. Khi tôi ngồi dậy được để giữ tay vào vết thương trên đầu cho bớt chảy máu, thì thấy chiếc mũ vỡ một mảng to bị vứt lại trên đường, quanh đó là chi chít mảnh vụn. Cầm chiếc mũ vỡ nát, tôi nghĩ hoặc là đầu tôi quá cứng, hoặc là công an xài mũ rởm. Càng về sau tôi càng ngả về khả năng thứ hai hơn.”

Dùng một cái mũ bảo hiểm đánh lên đầu người ngay giữa đường phố là hành động sát nhân. Ác độc và tàn bạo đến cỡ này thì tôi đề nghị, từ nay, công an Việt Nam cứ dùng búa cho nó khoẻ. Hung khí này hiệu quả hơn nhiều, cũng chả bị hư hại bao giờ, lại đậm nét truyền thống cách mạng – theo ghi nhận của Giáo Sư Nguyễn Tuấn:

Cây búa dưới đây được chụp ở Bảo tàng Quân đội Việt Nam. Phía dưới kỉ vật có ghi như sau: ‘BÚA. Đồng chí Nguyễn Văn Thắng, huyện đội phó huyện Mỏ Cày (Bến Tre) dùng bổ chết 10 tên ác ôn trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước’. Ngoài ra, còn có dòng chữ tiếng Anh: ‘HAMMER. WITH THIS, CAMARADE NGUYEN VAN THANG, DEPUTY CHIEF OF MO CAY MILITARY DISTRIS, BEN TRE PROVINCE, KILLED TO DEATTS A TOTAL OF 10 LOCAL TYRANTS.’ (Chú ý phiên bản tiếng Anh sai văn phạm và ngữ vựng rất nhiều, nhưng không có nói đến “Chống Mỹ cứu nước”). Có lẽ không cần nói gì thêm, đây là một chứng từ về tội lỗi trong chiến tranh.

Nhìn cây búa này và dòng ghi chú làm tôi nhớ đến kỉ niệm chiến tranh thời tôi còn nhỏ ở dưới quê. Lúc đó tôi đã độ 10 tuổi, tức là vào tiểu học rồi. Tôi thường hay theo Má đi chợ làng, cách nhà tôi độ 500 mét. Ở chợ có một bến đò rất tấp nập, nơi người dân đậu xuồng, ghe và vỏ tắc ráng để đem nông sản ra bán. Thỉnh thoảng tôi thấy xác người ở bến đò và người ta bu quanh. Má tôi bằng mọi cách không cho tôi đến gần xem, nhưng về nhà thì tôi nghe chuyện mới biết là có người bị giết chết. Người chết thường bị đập đầu, rồi quăng xuống sông, xác trôi theo lục bình.

Lạ một điều là khi đến khu chợ thì mấy xác người ‘dừng’ lại ở đó! Thế là dân làng vớt lên và mai táng. Sau này nghe ca khúc ‘Bài Ca Dành Cho Những Xác Người’ của Trịnh Công Sơn, tôi thấm lắm:

Xác người nằm trôi sông
phơi trên ruộng đồng
Trên nóc nhà thành phố
trên những đường quanh co
Xác người nằm bơ vơ ?
dưới mái hiên chùa
Trong giáo đường thành phố
trên thềm nhà hoang vu

Thời đó, đập đầu là một cách giết người rất phổ biến của mấy người mà người dân quen gọi tắt là ‘VC’. Sợ lắm. Lúc đó tôi có biết VC là gì đâu, mãi đến khi lớn lên mới biết. Hôm nay, nhìn cây búa này, kỉ niệm về những chết chóc thời còn chiến tranh lại ùa về.

Mới đây, tướng Lê Đức Anh có một bài quan trọng có tựa đề là ‘Lòng nhân ái làm nên 30/04/1975’ trên Vietnamnet. Nhưng cây búa đó và những lời chú thích rất rõ ràng, nói theo ngôn ngữ phản nghiệm (falsificationism) của Karl Popper, thì khái niệm ‘nhân ái’ không phù hợp với cuộc chiến vừa qua.”

Tôi thì e rằng “khái niệm nhân ái” hoàn toàn (và tuyệt đối) không phù hợp với chế độ hiện hành, bất kể vào thời bình hay thời chiến, và tự hỏi: liệu sự tàn bạo của của những người cộng sản Việt Nam có mang lại “hiệu quả” mà họ mong muốn hay không?

Cảm ơn nhà báo Đoan Trang  đã có lời giải đáp cho nỗi băn khoăn của kẻ hèn này: “Chúng ta không thể sợ những kẻ đáng khinh, những thứ đáng lên án.”

21/08/2018

4 ngày nghỉ lễ, hơn 170 người ở Việt Nam chết và bị thương do tai nạn giao thông

Báo Nguoi-viet

September 4, 2023

HÀ NỘI, Việt Nam (NV)  So với kỳ nghỉ lễ 2 Tháng Chín, 2022, trong bốn ngày nghỉ lễ năm nay, tai nạn giao thông ở Việt Nam tăng mạnh.

Đến 6 giờ chiều 4 Tháng Chín, có thêm một người bị xe lửa tông chết gần giao lộ đường Nguyễn Văn Trỗi, quận Phú Nhuận. Nạn nhân là anh PPĐ, 36 tuổi, ở quận Bình Thạnh, Sài Gòn.

Vụ tai nạn đường sắt làm hai người chết ở Đồng Nai hôm 3 Tháng Chín. (Hình: Thái Hà/VNExpress)

Theo báo Tuổi Trẻ, khi xe lửa số hiệu SE7 chạy từ Hà Nội vào Sài Gòn, đến gần giao lộ với đường Nguyễn Văn Trỗi, quận Phú Nhuận, thì tông vào anh Đ., khiến anh chết ngay tại chỗ.

Phát hiện tai nạn, tổ lái liền cho xe lửa dừng lại giải quyết sự việc. Do xe lửa nằm chắn ngang đường Nguyễn Văn Trỗi đúng vào giờ cao điểm, nên xảy ra tình trạng kẹt xe kéo dài.

Chiều cùng ngày, báo VNExpress dẫn tin từ Cục Cảnh Sát Giao Thông Bộ Công An Việt Nam cho biết trong bốn ngày nghỉ lễ từ hôm 1 đến 4 Tháng Chín, Việt Nam xảy ra 125 vụ tai nạn, làm 76 người chết, 95 người bị thương, hàng trăm xe cộ các loại bị hư hỏng.

So với cùng kỳ năm 2022, số vụ tai nạn giao thông tăng 46, tăng 28 người chết, tăng 44 người bị thương. Các vụ tai nạn chủ yếu xảy ra trên đường bộ, đường sắt.

Trong thời gian này, cảnh sát giao thông các tỉnh thành đã xử phạt gần 35,000 trường hợp vi phạm giao thông, phạt tiền gần 72 tỷ đồng ($2.9 triệu), tạm giữ hơn 520 xe hơi, gần 12,000 xe gắn máy…tước gần 7,200 bằng lái xe các loại.

Đáng chú ý, trong số các trường hợp trên, vi phạm về uống rượu lái xe chiếm số lượng lớn nhất với gần 9,400 trường hợp, kế đến là vi phạm về tốc độ với hơn 6,200 trường hợp…

Kẹt xe hướng từ các tỉnh miền Tây về Sài Gòn kéo dài gần 1km hôm 3 Tháng Chín. (Hình: Phương Quyên/Tuổi Trẻ)

Giải thích về nguyên nhân, Cục Cảnh Sát Giao Thông cho rằng do lưu lượng xe cộ tăng cao bởi người dân đi về quê, du lịch và ngược lại quá đông. Kết quả là xe cộ phải di chuyển chậm, đặc biệt tại Hà Nội, Sài Gòn và một số tuyến đường đến các tỉnh thành có khu du lịch.

Cụ thể, hôm 3 Tháng Chín, trạm thu phí cầu Rạch Miễu đã phải xả trạm hai lần, gồm ba làn theo hướng Bến Tre-Tiền Giang, do người dân các tỉnh miền Tây về quê nghỉ lễ trở lại Sài Gòn làm việc, khiến kẹt xe kéo dài, người dân mệt mỏi. (Tr.N)

Xin đừng bắn sau lưng

Báo Tiếng Dân

Trần Trung Đạo

4-9-2023

Chiếc cầu dùng để nối hai bờ, thường là sông, nhưng cùng lúc nói lên sự xa cách giữa hai bờ đang cần được nối.

Trong thơ và nhạc, chiếc cầu nói lên những cách ngăn tình cảm nhưng nhiều khi cũng là một nơi hò hẹn của hai người.

Nhà thơ Hoài Khanh viết một bài thơ trong đó có hai câu thơ mà giới sinh viên miền Nam trước 1975 ai cũng ngâm nga khi nhớ về một ánh mắt, một nụ cười, một bàn tay ấm: “Ta ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng, nghe giữa hồn cây cỏ mọc hoang vu.” Tương tự, nhạc sĩ Phạm Duy khi sáng tác Hẹn Hò cũng than trách “Số kiếp hay sao, không cho bắc cầu, thì xin sông nước sẽ cho gần nhau …”

Trong ý nghĩa tích cực, hoài nghi là cần thiết. Hoài nghi thường được áp dụng trong các lãnh vực khoa học, chính trị học, luật pháp v.v.. như “Lợi ích của sự nghi ngờ” (Benefit of doubt ) hay “Không tìm thấy một nghi ngờ hợp lý nào trước khi phán quyết một tội trạng” (Beyond a Reasonable Doubt).

Trong bài này chỉ bàn về ý nghĩa tiêu cực của sự nghi ngờ.

Khác với trong thơ và nhạc, phong trào dân chủ Việt Nam nhiều năm nay đang bước trên chiếc cầu có cái tên thật buồn và thật dài: cầu hoài nghi.

Đối với một số anh chị em từng chịu đựng lao tù, đày ải nhiều năm trong nước và khi ra nước ngoài họ bước trên chiếc cầu hoài nghi mang cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng: xa cách và xa lạ.

Người cựu tù không chỉ xa cách quê hương, thân thuộc mà khi vừa đặt chân lên xứ người họ còn cảm thấy xa lạ với cả những người yêu mến mình trước đó không lâu.

Người đấu tranh đang sống trong nước cũng vậy.

Họ không chỉ đấu tranh chống độc tài đảng trị bằng khả năng giới hạn và điều kiện chật hẹp của mình mà còn phải sống, phải thở không khí hoài nghi chung quanh những người cùng chiến tuyến. Viết với một văn phong nhẹ nhàng họ sẽ bị kết án “thỏa hiệp” hay “đội lốt dân chủ” và viết với một văn phong quyết liệt họ sẽ bị kết án “viết thế mà không bị tù mới thật đáng nghi ngờ.”

Chiếc cầu hoài nghi từ đâu mà có?

Muốn biết chuyện CSVN, chắc phải đọc chuyện CSTQ trước.

Xây cầu hoài nghi là một trong những nhiệm vụ chính của bộ máy tuyên truyền CS vốn đã có từ thời Lenin.

Các lãnh đạo Trung Cộng từ Mao đến Tập đã từng bước hiện đại hóa việc xây cầu phù hợp với các tiến bộ kỹ thuật. Tập Cận Bình, gốc là một cán bộ tuyên truyền, chi ra một ngân sách lớn để lèo lái cộng đồng Hoa Kiều qua trung gian của đội quân dư luận viên có mặt tại Mỹ.

Như người viết đã phân tích trong bài “Đảng 50 Xu tại Trung Cộng”, hai trong số các nhiệm vụ chính của một dư luận viên Trung Cộng không phải tranh luận hơn thua mà (1) hướng dẫn dư luận phù hợp với chủ trương của đảng vào đúng thời điểm và (2) đáp ứng nhanh về một tin đồn để lèo lái nhận thức của người đọc, người nghe vào ý định của đảng trước khi người đọc hay người nghe có quan điểm riêng.

Theo tiến trình hình thành của cộng đồng người Hoa tại Mỹ, sau 1949 các cộng đồng người Mỹ gốc Hoa đều ủng hộ chính phủ Đài Loan. Tuy nhiên, dần dần bị đồng tiền mua chuộc và tuyên truyền lôi kéo, họ dần dần chuyển hướng sang ủng hộ Trung Cộng.

Về vật chất, trong một phóng sự điều tra của Bethany Allen-Ebrahimian đăng trên Foreign Affairs ngày 7 tháng 3, 2018, các sinh viên Trung Quốc tham dự các buổi đón tiếp Tập Cận Bình trong chuyến viếng thăm Mỹ của ông ta năm 2015 được trả tiền.

Về lý luận, các tòa đại sứ Trung Cộng tại Mỹ theo dõi chặt chẽ sinh viên gốc Hoa cũng như người Mỹ gốc Hoa không chỉ trong sinh hoạt đời sống mà cả nhận thức chính trị qua các dư luận viên làm việc dưới nhiều dạng tại Mỹ.

CSVN thì sao?

Dù quan hệ về mặt nhà nước và bang giao quốc tế giữa CSVN và CSTQ có khi ấm khi lạnh nhưng về mặt đảng thì không.

Dưới đây là nguyên văn báo cáo của Đoàn Hưng, thành viên thuộc phái đoàn Ban Tuyên Giáo Trung Ương CSVN sau chuyến viếng thăm và làm việc với Ban Tuyên truyền Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc ngày 17 tháng 12, 2018 và được đăng trên tạp chí Tuyên Giáo:

“Tại các cuộc trao đổi và làm việc, hai bên đã chia sẻ nhận thức chung, trao đổi kinh nghiệm trong công tác nghiên cứu lý luận, học tập nghị quyết, công tác quản lý Đảng; tăng cường bảo vệ nền tảng tư tưởng, ý thức hệ của Đảng; phòng chống diễn biến hòa bình, cách mạng màu; kinh nghiệm thống nhất định hướng công tác báo chí truyền thông, phát triển các loại hình báo chí truyền thông mới, tăng cường tuyên truyền, thông tin, dư luận tích cực trên Internet, mạng xã hội.”

Hai cái miệng CSVN và CSTQ có lúc chửi nhau nhưng mạch máu đảng (quản lý), trái tim đảng (tổ chức), bộ não đảng (tư tưởng) vẫn giống nhau như những năm đầu thập niên 1930 khi Mao còn ở Diên An và đảng CSVN vừa thành lập.

Chưa có tài liệu chính thức nào về việc CSVN vận dụng người Việt hải ngoại, trả lương cho họ bằng cách nào hay số lượng dư luận viên của đảng đang hoạt động tại hải ngoại đông bao nhiêu. Tuy nhiên, chính sách tuyên truyền của CSVN vốn là cái khuôn thu nhỏ của bộ máy tuyên truyền Trung Cộng nên chắc chắn cách tổ chức không khác gì nhiều.

Nhưng không phải ai tung tin tiêu cực cũng là dư luận viên của đảng. Bịnh hoài nghi là bịnh của con người. Y học có một ngành riêng cho bịnh hoài nghi gọi là Obsessive-compulsive disorder (OCD).

Đừng nghĩ mình không bị bịnh. Người Việt ra đi hay ở lại đều vẫn còn mang trên lưng cả cuộc chiến với bao đau thương và ngộ nhận nên bịnh hoài nghi là một căn bịnh rất phổ biến của người Việt thời hậu chiến.

Bộ máy tuyên truyền CS chỉ xát muối vào vết thương tình cảm, đào sâu tính nghi kỵ sẵn có trong bịnh nhân. Căn bịnh hiểm nghèo sẽ trầm trọng thêm và nhanh chóng lây sang người khác, lây sang thế hệ khác.

Rất khó chữa trị tận gốc căn bịnh hoài nghi. Ngay cả chữa được thì thời gian chữa hết còn tùy thuộc vào trình độ văn hóa và nhận thức chính trị của mỗi bịnh nhân.

Tuy nhiên, trong giới hạn của phong trào dân chủ, có hai cách chung, đơn giản và căn bản mà ai cũng có thể làm được là (1) đừng vội tin vào các tin đồn (2) mà hãy tự tìm hiểu, học hỏi, phân tích, so sánh giữa các nguồn tin để từ đó rút ra một quan điểm độc lập cho mình.

Dù bao nhiêu điều tiêu cực đang diễn ra và trong cơn bão độc tài áp bức kéo dài mấy chục năm qua, những ngọn lau vẫn cố vươn mình lên.

Năm 2019 là một trong những năm phong trào dân chủ Việt Nam bị đàn áp khốc liệt nhất.

Theo bản tin của trang mạng “Người Bảo vệ Nhân quyền” (vietnamhumanrightsdefenders.net) chỉ “tuần thứ 48 từ ngày 25/11 đến 01/12/2019, Việt Nam kết án 9 người hoạt động với tổng mức án 48 năm tù”.

Hiện nay có ít nhất 240 người bị kết án nặng nề và một số khác chưa có thông tin.

CSVN tàn bạo hơn bao giờ hết nhưng không phải vì thế mà cuộc đấu tranh dừng lại. Nhiều khuôn mặt trẻ bằng nhiều cách, đang cố đánh thức thế hệ họ, đồng bào họ đang chìm trong cơn mê dài. Những bản án dài hạn không làm họ chồn chân. Bởi vì, không có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau của dân tộc và không có bản án nào dài hơn sự chịu đựng của trên 90 triệu người dân suốt 48 năm qua.

Khát vọng tự do là khát vọng của con người.

Thật vậy. Một số lớn trong bốn triệu người dân Miến Điện tham gia cuộc biểu tình chống chế độ độc tài Ne Win ngày 8 tháng 8, 1988 chắc không biết và dù có biết cũng không quan tâm ông tổng thống Mỹ là ai, tên gì và thuộc đảng nào.

Những ngày đầu đẫm máu chưa có sự tham gia của bà Aung San Suu Kyi khoảng mười ngàn người biểu tình bị giết. Nhưng họ không chết trong cô đơn. Họ chết vì dân tộc Miến Điện và vì tương lai của Miến Điện. Họ chết để những cành Padauk vàng, quốc hoa của Miến, mãi mãi đẹp tươi trong mỗi độ xuân về.

Những Phạm Chí Dũng, Phạm Văn Điệp, Nguyễn Chí Vững, Trần Thanh Giang, hai anh em ruột Huỳnh Minh Tâm và Huỳnh Thị Tố Nga, Đoàn Viết Hoan, Võ Thường Trung, Ngô Xuân Thành, Nguyễn Đình Khuê hẳn không quá quan tâm đến những gì đang xảy ra trên thế giới. Họ là người Việt Nam và lo cho thân phận Việt Nam.

Ngoài Phạm Chí Dũng, có lẽ không bao nhiêu người Việt biết nhiều về chín người còn lại.

Vì thế, nếu không tiếp tay, không yểm trợ được những người bị bắt, bị tù thì cũng không nên vô tình phụ với bộ máy tuyên truyền của đảng CS để đánh gục những người tranh đấu khi họ vừa quỵ xuống.

Một ngọn lửa, một cục than, một bó củi nhỏ đều cần thiết.

Cách mạng dân chủ cho Việt Nam chỉ diễn ra ở Sài Gòn, Hà Nội, Huế của Việt Nam chứ không diễn ra ở một nơi nào khác bên ngoài Việt Nam.

Khi trả lời một câu hỏi trong buổi giới thiệu Chính Luận ở Nam California đầu năm 2015, người viết có thưa:

“Cách mạng Việt Nam chỉ xảy ra tại Việt Nam chứ không phải xảy ra tại Little Sài Gòn này. Và nếu chúng ta làm được những gì để tạo chất xúc tác cho cuộc cách mạng dân chủ xảy ra tại Sài Gòn hãy cố gắng hết sức mà làm. Còn những người đang đấu tranh chống lại đảng CS là ai, chắc chúng ta không biết. Bây giờ nếu hỏi một anh đang đấu tranh trong nước, anh ta là ai, cha mẹ anh ta là ai, lý lịch của anh ta như thế nào, cuộc đời của anh ta ra sao, và nếu chúng ta cứ ngồi đó mà hỏi thì dòng nước vẫn trôi và đảng CS sẽ tiếp tục cai trị. Cách duy nhất chúng ta có thể làm được là yểm trợ cho các phong trào có khả năng bào mòn chế độ CS, có khả năng đập đổ chế độ CS. Họ thật hay giả, lịch sử sẽ trả lời. Không ai thoát khỏi ánh sáng mặt trời. Hành trình cứu nước là một hành trình hết sức gian nan thử thách, và thử thách đầu tiên là thử thách nơi bản thân mình. Ngày nào chúng ta không tin tưởng nơi bản thân mình ngày đó khó có thể tin tưởng nơi người khác.”

Viên đạn của kẻ thù bắn ngay trước ngực không đau bằng viên đạn của đồng bào bắn từ phía sau lưng. Xin đừng bắn sau lưng.

RÙNG MÌNH

Nghệ Lâm Hồng

Khi biết… Nếu trót lọt phi vụ AVG, bào đệ của tỷ phú Phạm Nhật Vượng là Phạm Nhật Vũ ẵm gọn 7000 tỷ đồng (hơn 300 triệu USD) tiền thuế của dân. Vũ chỉ chi lại cho bộ trưởng Nguyễn Bắc Son 3 triệu USD, Nguyễn Nam Trà và Ceo MobiFone không đầy 3 triệu USD. Riêng bộ trưởng Trương Minh Tuấn chỉ nhận được 200.000 USD của Phạm Nhật Vũ để bán đứng 7000 tỷ quốc khố, nếu chỉ vậy thì… tham không ra tham mà ngu thì giành hết phần ngu của thiên hạ ? Tuy nhiên, Trương Minh Tuấn bò đến chức thượng thư thì làm sao mà ngu được, chỉ là… Phần nổi của tảng băng chìm ? Qua vụ này gợi lên vài suy nghĩ.

Chỉ sau một cái nhấp chuột, bào đệ của Phạm Nhật Vượng ẵm gọn 7000 tỷ tiền thuế của dân, chỉ tốn một số tiền đút lót rất nhỏ, không đầy 6 triệu USD, tức khoảng hơn 120 tỷ VNĐ. Làm giàu kiểu này thì cướp bank hay buôn heroin phải gọi bằng cụ.

@Nguyễn Khan

– Phải chăng bào huynh Phạm Nhật Vũ là Phạm Nhật Vượng và các nhà tư bản kếch xù, đã tay không bắt giặc bằng những phù phép na ná?

– Phải chăng lương của các quan rất thấp nhưng ai cũng giàu có, nhà lầu xe sang, con du học nước ngoài v.v… Là do những thu nhập đen giông giống vụ AVG ?

– Phải chăng các quan lớn nhỏ nào mà mạnh miệng rao giảng đạo đức, soạn cả sách giáo huấn, là để “cả vú lấp miệng em”, để che đậy tội lỗi của mình? Thậm chí thắt chặt tự do ngôn luận, tự do báo chí mà hiến pháp sửa đổi 2013 đã hiến định, đặc biệt còn hạn chế mạng xã hội… là để việc nhận hối lộ của mình không bị nhân dân bóc mẽ?

– Phải chăng cần xem lại luật Bảo vệ bí mật nhà nước, tránh không để tái diễn như vụ AVG, lợi dụng bí mật nhà nước để không cho bất cứ ai biết được tí gì về vụ cấu kết giữa quan chức và bọn tư bản thân hữu để trộm cắp hàng ngàn tỷ ngân sách?

– Phải chăng luật pháp đã buông lỏng những vụ tày đình như vụ bộ trưởng Bộ Công thương ngang nhiên dùng xe công, còn hơn thế, dùng đoàn công xa có công an dẫn đường vào tận cầu thang máy bay để đón rước vợ bộ trưởng như rước một chính khách… đã làm cho các quan chức bộ ngành tha hồ tự tung tự tác, dẫn đến những vụ trộm cắp quốc khố có thể lên đến hàng ngàn tỷ như vụ AVG, làm “ngân sách nhà nước như dòng sông đã cạn” ?

– Hoàn toàn không tin hai ông bộ trưởng không biết vụ AVG đem lại lợi nhuận cho Phạm Nhật Vũ 7000 tỷ, nên chắc chắn hai ông ấy không ngu đến mức chỉ nhận không đầy 1% lợi nhuận ? (Nguyễn Bắc Son nhận 3 triệu USD, Trương Minh Tuấn nhận 200.000 USD, tổng cộng không đầy 1% của hơn 300 triệu USD mà Phạm Nhật Vũ bỏ túi)

– Cần đặt lại vai trò quản trị của chính phủ khi để các bộ trưởng trong nội các thụt két hàng ngàn tỷ quốc khố trước mũi mình, và liệu có chắc là nội các của chính phủ chỉ có một mình bộ TT&TT trộm cắp ?

Thật sự rùng mình khi biết người ta bỏ túi gọn gàng hơn 7000 tỷ tiền thuế của dân, nếu đem so sánh với mức lương công nhân 5 triệu đồng /tháng, thì không rùng mình mới là lạ. Có câu rằng “Nhân dân yên tâm, mọi chuyện đã có nhà nước lo”…như thế này đây, người dân phải sưu cao thuế nặng đến bao giờ mới đủ bù đắp cho các quan trộm cắp hàng ngàn tỷ đồng quốc khố ?

Hình ảnh – Trang bị xe, vũ khí, đồng phục mới cho dân phòng, LL b.vệ tích cực nhất cho bọn quan tham nhũng

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Đoàn Kế Tường

Báo Đàn Chim Việt

Tác Giả: Tưởng Năng Tiến

Nhà xuất bản Người Việt Books giới thiệu tập Ký (xuất bản năm 2018) của Đinh Anh Quang Thái “như nén hương lòng thắp tạ những nhân vật của một thời”: Hồ Hữu Tường, Hoàng Cơ Trường, Trần Văn Bá, Nguyễn Tất Nhiên, Như Phong Lê Văn Tiến, Đỗ Ngọc Yến, Nguyễn Chí Thiện, Đoàn Kế Tường, Nguyễn Ngọc Bích, Bùi Bảo Trúc, Trần Hồng Hà …

Tôi quen (hoặc biết) tất cả những tên tuổi vừa kể, trừ Đoàn Kế Tường. Huy Đức, đôi lần, có nhắc đến nhà báo này (trong Bên Thắng Cuộc) nhưng tôi không để ý vì chưa được đọc một tác phẩm nào của ông, và cũng chả bận tâm gì đến một ngòi bút quốc doanh.

Xem Ký Đinh Anh Quang Thái xong, tôi mới biết là mình hơi nông nổi. Đoàn Kế Tường không chỉ viết văn, viết báo mà còn là một nhà thơ với nhiều tác phẩm đã xuất bản từ lâu – ở miền Nam:
– Mùa Hoa Phượng (thơ, 1971)

– Ngày Dài Trên Quê Hương (ký, 1972)

– Lòng Ta Lá Rụng Ven Đường (thơ, 1974)

Ông cũng đã từng trải qua một kiếp nhân sinh với không ít nhọc nhằn, và lắm nỗi đắng cay:

Đoàn Kế Tường là một trong số tù nhân chính trị bị bắt sớm nhất, sau khi Cộng Sản chiếm miền Nam năm 1975. Anh bị bắt năm 1976, vì tham gia tổ chức phục quốc. Và một tội nữa: Làm báo trước 75, từng viết nhiều bài phóng sự chiến trường ca ngợi quân đội Việt Nam Cộng Hòa.

Đoàn Kế Tường tên thật là Đoàn Văn Tùng, sinh năm 1949 tại làng Đông Dương, xã Hải Dương, huyện Hải Lăng, Quảng Trị.

Theo lời Tường, năm 13 tuổi, do bố từng là lính cho Pháp nên Tường được vào học Trường Thiếu Sinh Quân-Vũng Tàu, sau đó vào Trường Bộ Binh Thủ Đức, ra trường chọn Lực Lượng Đặc Biệt, đóng ở Cao Nguyên, rồi đào ngũ về quê Quảng Trị, sau làm lính địa phương quân và do cơ duyên tình cờ, trở thành phóng viên địa phương của báo Sóng Thần. Tường gia nhập làng báo từ 1971 với các bút danh: Đoàn Kế Tường, Đoàn Thạch Hãn, Đoàn Thiên Lý, Đoàn Nguyễn, Cỏ Hoang…

Chúng tôi gặp nhau tại phòng 10 khu BC trại giam T30 Chí Hòa, khi tôi chuyển từ trại giam T20 Phan Đăng Lưu sang đây đầu năm 79. Đoàn Kế Tường hơn tôi 5 tuổi, bằng tuổi anh cả tôi. Dù vậy, không câu nệ, anh bảo “gọi nhau mày tao cho thân, anh anh tui tui nghe mệt thấy mẹ.” Tôi vẫn giữ lễ, nhưng ngày càng thân, nên sau tôi chỉ gọi anh là Tường. Và anh gọi tên tôi, xưng “tui”…

Sống chung lâu ngày, tôi biết Tường thường bị giằng co giữa thiện và ác. Lúc có thăm nuôi, Tường hào sảng lắm, đem phát cho những “con mồ côi” trong phòng. Tường bảo,“kệ mạ hắn, ăn cho đã rồi mai nhịn.” Đó là tính THIỆN của Tường.

Nhưng khi giỏ thăm nuôi trống không, Tường không nhịn được mồm. Lúc đó, tính ÁC lộ ra. Tường không ngần ngại “xoay sở” bằng nhiều cách để có tý muối, tý đường, tý thuốc lào. Tường còn táo tợn đến độ “kết bè” với vài bạn tù “bặm trợn” dọa nạt một số tù gốc Hoa có nhiều quà thăm nuôi hòng có thêm cái ăn chờ đợt nuôi kế tiếp…

Ra tù năm 84, tôi đi thoát, Tường vẫn đếm ngày tháng sau chấn song ở trại Chí Hòa. Và rồi Tường cũng được thả. Mừng bạn thoát tù, tôi gửi về chút quà nghèo cho Tường… Rồi nghe tin Tường làm cho báo Công An, ký tên Đoàn Thạch Hãn…  Bạn bè còn lại quê nhà nhắn tin, Tường “bệ rạc quá, viết nhiều bài bôi nhọ anh em phục quốc.”

Tác giả ca khúc nổi tiếng “Trả Nợ Tình Xa”, nhạc sĩ Tuấn Khanh, viết trong bài “Nhớ và Quên”: “Trong giai đoạn chỉ có một tờ báo với một giọng điệu nói mà không có nơi phản hồi, anh là một cây viết sáng giá, lấp lánh như một bảo đao. Văn của anh lạnh và khinh miệt khi nói về những người cùng thời với mình. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, bỏ nhiều thời gian để đi tìm hiểu về sự sắc bén của anh Hãn, để cuối cùng tâm nguyện rằng, dù phải chết, tôi cũng không chọn nghề viết, như cách của anh.”

Xa quê nhà nửa vòng trái đất, tôi không thể phán xét gì về bạn mình. Chỉ thầm nghĩ, cái ÁC trong con người Tường lại lấn cái THIỆN rồi. Tường chết bệnh ngày 3 Tháng Chín, 2014 trong bệnh viện ở Sài Gòn. Nhà báo Huy Đức báo ngay tin này cho tôi, và nói sẽ đến viếng Tường lần chót trước khi thi thể được đưa về với đất ở Hải Lăng. Huy Đức cho biết, ngoài vài người cháu và bạn bè văn nghệ, không có ruột thịt nào bên Tường lúc Tường ra đi…

Đọc bài viết của nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh, tôi mới biết Tường có lần tự phán “mình rất tiếc đã tự bôi đen đời mình quá nhiều”. Giá Tường được sống trong môi trường khác, tôi tin cái THIỆN trong anh sẽ lấn cái ÁC.

“Giá được sống trong một môi trường khác” thì rất nhiều người cũng khác, chứ chả riêng chi họ Đoàn. Nguyễn Khải, chả hạn, sẽ không  đợi đến lúc gần nhắm mắt xuôi tay mới dám mon men “đi tìm cái tôi đã mất.” Nguyễn Đình Thi cũng thế, cũng chả phải “tự phán” bằng những lời lẽ chua chát – vào lúc cuối đời :

Người tôi còn nhiều bùn tanh
Mặt tôi nhuốm xanh nhuốm đỏ

Tương tự, Hoài Thanh – chắc chắn – cũng đâu đến nỗi “vị người ngồi trên” suốt nửa đời sau. Chế Lan Viên cũng vậy, cũng sẽ chả phải “lựa ánh sáng trên đầu mà thay đổi sắc Phù Sa.

Điều không may của những nhân vật thượng dẫn chỉ vì họ đã không được “sống trong một môi trường khác,” tử tế hơn – chút xíu!

Huỳnh Ngọc Chênh vừa cho phổ biến một bức ảnh chụp chung của nhiều văn nghệ sỹ rất tăm tiếng (và tai tiếng) của VN, hồi thế kỷ trước, cùng với lời bình  phẩm:

“Nhiều người trong số nầy là tinh hoa của đất nước ở thế kỷ trước. Lẽ ra họ sẽ tiếp nối phong trào Duy Tân, tiếp nối Tự Lực Văn Đoàn góp phần tạo dựng ra một nền văn học nghệ thuật lẫm liệt cho đất nước. Rất tiếc, chế độ đã biến họ thành phân, và họ cam chịu như vậy để được sống… mòn.”

Văn Biển nhận xét: “Họ chỉ sám hối khi đã về già, đã hưởng bao nhiêu bổng lộc triều đình. Lúc đó may ra bạn đọc chỉ có lòng thương hại. May là người viết cuối đời cũng được bộc bạch ít nhiều. Lúc sắp chết mới bớt đi được cái hèn và nhát.”

Trước cường quyền và bạo lực thì “hèn” và “nhát” để bảo vệ lấy thân là phản ứng chung của nhân loại, chứ chả riêng chi của một giới người hay dân tộc nào cả. Uy vũ bất năng khuất không phải là một chọn lựa dễ dàng, nhất là khi phải đối diện với thứ nhà nước toàn trị (cùng tất cả những thủ đoạn ti tiện, đốn mạt, đê hèn và tàn ác) như chế độ hiện hành ở VN.

Tuy thế, cứ đổ hết lỗi cho môi trường, hay thể chế e cũng khó được sự đồng thuận của tất cả mọi người.

Tuấn Khanh: “Tất cả chúng ta đã hoặc đang là nạn nhân của chính trị. Nhưng chắc chắn chúng ta cũng có một phần trách nhiệm, không thể chối cãi trong những bước đi của đời mình.”

Phạm Xuân Nguyên: “Vấn đề ở đây không nên hoàn toàn đổ lỗi cho hoàn cảnh cho lãnh đạo. Nguyên nhân chính phải tìm ở trong mình … không một áp lực nào một quyền uy nào của bất kỳ ai bắt buộc được người cầm bút phải bẻ cong ngòi bút của mình nếu chính người cầm bút không tự bắt mình phải bẻ cong ngòi bút.”

Hữu Loan, cây gỗ vuông chành chạnh, có lẽ là minh chứng sống động nhất cho hai quan niệm vừa nêu. Phạm Duy lại là một minh chứng khác, hoàn toàn trái ngược.

Mà nào có riêng chi Phạm Duy. Sướng quá hóa tệ cũng là lẽ thường tình của thế nhân – theo như nhận xét của Lâm Bình Duy Nhiên về tập thể người Việt đang “tị nạn cộng sản” ở nước ngoài:

“Họ, bỏ mặc tất cả. Họ, có điều kiện vật chất nên chỉ chạy về vui chơi, hưởng thụ, mặc kệ đồng bào vất vả, bươn chải sống qua ngày trong cái nhà tù khổng lồ ấy…  Tiếc thay, những kẻ như thế ngày càng đông.”

Tôi tự xét mình cũng không khác chi (nhiều) với cái số đông “phú quí năng dâm” này, và cũng chả phải là kẻ có thể sống bất khuất trước cường quyền nên hoàn toàn chia sẻ với sự thương cảm của Đinh Quang Anh Thái với người bạn cùng tù: “Thương Tường. Thương mình…  Khốn nạn cái chế độ không có bộ mặt người đày đọa con người!”

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Phạm Đoan Trang

Báo Đàn Chim Việt

Tác Giả: Tưởng Năng Tiến

Nguyễn Xuân Phúc không phải là người hùng biện hay nói năng lưu loát. Mọi câu chữ ngô nghê của ông (cờ lờ mờ vờma dzê in Việt Nam …) đều trở thành đề tài cho thiên hạ cười đùa, giễu cợt. Ngay cả khi ông phát biểu những lời lẽ (nghe) có vẻ thống thiết chăng nữa, ông cũng vẫn bị mọi người coi thường và đều bỏ ngoài tai.

Ngày 4 tháng 8 năm 2017, trong buổi làm việc với Liên Hiệp Các Hội Văn Học Nghệ Thuật Việt Nam, ông tuyên bố: “Thủ tướng luôn lắng nghe bất cứ văn nghệ sĩ nào có những ý tưởng xây dựng đất nước.”

Bốn năm sau – hôm 26 tháng 7 năm 2021 – khi đọc Diễn Văn Nhậm Chức Của Chủ Tịch Nước, ông không quên ân cần nhắc nhở:“Chủ tịch nước sẽ lắng nghe ý kiến, nguyện vọng của các tầng lớp nhân dân, trong đó có đội ngũ trí thức trong và ngoài nước.”

Vài  tuần kế tiếp, vào hôm 16 tháng 9 năm 2021, trong Thư Gửi Đồng Bào Cử Tri TPHCM, ông Phúc lại tiếp tục thiết tha bầy tỏ sự cầu thị (cứ) y như thiệt vậy: “Gia tài lớn nhất của chính quyền là niềm tin của nhân dân. Vì vậy, cần có nhiều kênh, nhiều cách để lắng nghe ý kiến, tâm tư, nguyện vọng của người dân, đáp ứng ở mức cao nhất.”

Thế mà đám cử tri ở Sài Gòn (nói riêng) và giới văn nghệ sĩ/trí thức (nói chung) đều thủ khẩu như bình. Chả ai có “ý kiến, tâm tư, nguyện vọng” gì ráo trọi – trừ TS Nguyễn Đình Cống :

“Tôi đã hai lần gửi thư chuyển phát nhanh qua Bưu điện, có biên nhận. Ngày 22 tháng 9 gửi trực tiếp cho Chủ tịch. Ngày 24 gửi cho ông Chủ nhiệm Văn phòng, nhờ chuyến cho Chủ tịch. Thư gửi đến Văn phòng chủ tịch nước, số 2 Hùng Vương, Hà Nội…

Nhưng cho đến ngày 7 tháng 10 vẫn bặt vô âm tín. Phải chăng thư đã bị chặn hay là thất lạc đâu đó, chưa đến tay Chủ tịch, hoặc đã đến tay nhưng ông không xem.”

Thiệt là may mắn. May là “thư đã bị chặn hay là thất lạc đâu đó,” chớ không thì ông Cống (hay ông Nghè, hoặc ông gì bất cứ) cũng đã “nằm co” trong nhà tù Hoả Lò rồi.

Thiệt là hú hồn, hú vía!

Thận trọng hơn, T.S Mạc Văn Trang bèn nghĩ ra một phương cách an toàn khác. Thay vì gửi thư “góp ý” như T.S Nguyễn Đình Cống, ông cho lên trang FB ảnh một cái cây lá vẫn còn xanh nhưng gốc đà mục rễ, rồi xin độc giả cho một lời bình.

Thiệt là một sáng kiến. Chỉ trong vài tiếng đồng hồ, có đến gần 600 độc giả sốt sắng tham dự. Điều lạ lùng là tuyệt đại đa số đều phát biểu những câu chữ, với nội dung tương tự nhau. Xin ghi lại năm bẩy ý kiến đầu tiên :

Tiếng nói của cư dân mạng nghe cứ như tiếng cú khiến tôi nhớ đến lời báo tử của nhà văn Nguyên Ngọc: “Chế độ này thế nào cũng sụp đổ. Nhưng không biết nó sẽ sụp đổ theo kịch bản nào?”

Trung ngôn nghịch nhĩ !

“Kịch bản nào” thì cũng rất trái tai ông Chủ Tịch Nước và những vị lãnh đạo cấp cao của chính phủ hiện hành. Nguyên Ngọc – tuy thế – chỉ bị đám dư luận viên xúm vào bề hội đồng thôi, chứ chưa phải tù tội một ngày nào cả.

Ngoài cái uy tín của một người cầm viết có thực tài (và có đông độc giả), một sĩ quan cao cấp với rất nhiều công trạng, Nguyên Ngọc còn có ưu thế của một già làng sắp đến tuổi cửu tuần. Trong một xã hội mà “mọi công dân đều là một tù nhân dự khuyết” thì nhà nước Việt Nam bắt ai chả được nhưng tóm Nguyên Ngọc hôm trước rồi hôm sau (lỡ) ổng “chuyển qua từ trần” luôn thì …chết mẹ, nếu không lôi thôi lớn thì cũng lôi thôi lắm. Thôi thì có kiêng có lành, cho nó chắc ăn!

Phạm Đoan Trang, tiếc thay, không có cái “ưu thế” tương tự. Tuy ôn tồn, nhỏ nhẹ, và hoà nhã thấy rõ (chỉ “yêu cầu tổ chức bầu cử tự do và công bằng ở Việt Nam” thôi) nhưng nhà báo đã bị bắt giam – từ ngày 6/10/2020 – và bị “hành” cho bầm dập từ hơn một thập niên trước đó.

Bỉnh bút Trần Phương (Tạp Chí Luật Khoa) ghi nhận :

Năm 2008 – 2009 Đoan Trang là nhà báo Việt Nam đầu tiên viết bài phân tích sâu về quan hệ giữa Trung Quốc và Việt Nam. Đó là những bài viết gây tiếng vang lớn trên chuyên trang Tuần Việt Nam của báo VietNamNet…

Năm 2009, một sự kiện bất ngờ đã bẻ lái cuộc đời cô sang một hướng khác. Ngày 27/8/2009, blogger Người Buôn Gió, tên thật là Bùi Thanh Hiếu, bị bắt. Một ngày sau đến lượt Đoan Trang; và rồi blogger Mẹ Nấm, tên thật là Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, bị bắt vài ngày sau. Công an cho rằng cả ba người đã xâm phạm an ninh quốc gia vì đã tham gia in ấn áo thun chống dự án khai thác quặng bauxite ở Tây Nguyên…

Sau vụ bị bắt tạm giam năm 2009, Đoan Trang bị báo VietnamNet sa thải mà không có lý do… Ngày 5/8/2012, Đoan Trang bị công an bắt trong một cuộc biểu tình chống Trung Quốc tại Hà Nội.

Sáng ngày 26/4/2015, nhóm Vì Một Hà Nội Xanh tổ chức tuần hành phản đối chính quyền Hà Nội chặt cây xanh. Trong lúc biểu tình, công an đã cưỡng bức Đoan Trang cũng như nhiều người biểu tình khác lên xe buýt…

Sau vụ việc này, Đoan Trang bắt đầu đi đứng khập khiễng. Vào tháng 5/2015, cô được bác sĩ chẩn đoán là khớp gối bị tràn dịch khớp và viêm bao hoạt dịch…

Tháng 10/2016, Nhóm Green Trees xuất bản sách “Toàn cảnh thảm họa môi trường biển Việt Nam” trên Amazon do Đoan Trang và các nhà hoạt động khác làm đồng tác giả. Đây là cuốn sách ghi lại các diễn biến, thực trạng trong và sau sự cố Công ty Formosa làm ô nhiễm biển vào giữa năm 2016. Cũng trong năm này, sách “Từ Facebook xuống đường” được xuất bản trên Amazon

Năm 2017, Đoan Trang viết sách “Chính trị bình dân” trong những ngày bị giam lỏng tại nhà ở Hà Nội. Tháng 7/2017, để tránh bị công an sách nhiễu, cô đã rời khỏi Hà Nội và đến Sài Gòn.

Ngày 22/9/2017, sách “Chính trị bình dân” của Đoan Trang ra mắt độc giả. NXB Giấy Vụn và nhóm Green Trees đã xuất bản cuốn sách này. Đây là một cuốn sách nhằm phổ biến các kiến thức chính học căn bản đến tất cả mọi người, nhất là các bạn trẻ hoạt động xã hội, và nhân quyền.

Ngày 15/8/2018, Đoan Trang bị công an mặc thường phục đánh đập khi đến nghe đêm nhạc của ca sĩ Nguyễn Tín. Đêm ca nhạc bị công an giải tán, những người tổ chức và tham gia bị công an thẩm vấn và đánh đập… Trong hơn ba năm kể từ tháng 7/2017, Đoan Trang đã sống ở ít nhất 60 chỗ ở khác nhau ở khắp các tỉnh thành. Cô đã đi lại hơn ba năm qua cùng với đôi chân thương tật, và nỗi sợ hãi nặng nề đeo bám, bị đánh đập, bị hành hung, bị công an bao vây bất cứ lúc nào…

Mà nào chỉ có thế!

Ngoài việc bị lực lượng công an ngày đêm rình rập, thường xuyên sách nhiễu và hành hung, lực lượng tuyên giáo của nhà nước còn cho phổ biến hằng trăm bài viết với một thứ ngôn từ bẩn thỉu và hạ tiện chưa từng thấy:

Không rõ “bao nhiêu cuốn lịch đang chờ Phạm Đoan trang” trong những ngày tháng tới nhưng mọi người đều biết sắp có một phiên toà (ô nhục) dàn dựng bởi một nhà nước hèn hạ, và hèn nhát. Họ nắm trọn mọi quyền lực trong tay, sử dụng tất cả những thủ đoạn đê tiện và thô bạo nhất (trong hơn chục năm trời) nhưng vẫn không thể khuất phục được một lương dân chỉ bầy tỏ ý kiến rất ôn hoà (yêu cầu tổ chức bầu cử tự do và công bằng ở Việt Nam”) như nhà báo Phạm Đoan Trang.

Cuối cùng thì chế độ hiện hành đã phải dùng đến hạ sách là “giam người bịt miệng.” Ấy thế mà vẫn cứ trơ tráo “ tham gia ứng cử vào Hội Đồng Liên Hiệp Quốc” (và mồm mép vẫn cứ leo lẻo “lắng nghe ý kiến, nguyện vọng của các tầng lớp nhân dân”) mà không đứa nào biết ngượng ngùng hay hổ thẹn gì ráo trọi!

08/2021

Quốc khánh

Báo Tiếng Dân

Nguyễn Thông

2-9-2023

Hôm nay 2.9, xứ này gọi là ngày Quốc Khánh, hoặc Ngày Độc Lập, Tết Độc Lập.

Các nước trên địa cầu hầu như nước nào cũng có ngày Quốc Khánh. Theo từ nguyên, “quốc” nghĩa là “nước”, “khánh” là “mừng”, vui mừng, ăn mừng (khánh tiết, khánh thành, khánh hạ, lễ mừng thọ lục tuần đại khánh…). Quốc khánh, hiểu nôm na, là ngày lễ ăn mừng, vui mừng của một quốc gia.

Xưa nay, các nước trên thế giới thường chọn ngày Quốc khánh là ngày gắn với sự kiện trọng đại, có ý nghĩa bậc nhất của nước ấy. Rồi hằng năm, cứ tới ngày tháng đó thì kỷ niệm Quốc khánh. Nước Mỹ là 4.7, Pháp chọn 14.7, Trung Quốc 1.10, Việt Nam 2.9 (lưu ý là “ngày 2.9” chứ không phải “mùng 2.9”, bởi “mùng” chỉ dùng cho âm lịch).

Hồi tôi còn bé, học cấp 1, trong sách tập đọc có bài thơ, rằng “Ngày mùng 2 tháng 9/ Ngày sinh của nước ta/ Tháng 10 ngày mùng 1/ Quốc khánh nước Trung Hoa/ Nước Việt Nam gan dạ/ Có Trung Hoa anh hùng/ Bên nhau luôn sát cánh/ Tiêu diệt kẻ thù chung/ Việt Nam có bác Hồ/ Trung Hoa có bác Mao/ Nhi đồng cả hai nước/ Yêu hai bác như nhau“.

Cùng thời điểm này, nhạc sĩ Đỗ Nhuận, cha của nhạc sĩ con Đỗ Hồng Quân có bài hát “Việt Nam – Trung Hoa” ca ngợi “đường ta đi hồng màu cờ cách mạng”.

Như đã nói, dương lịch không dùng mùng, mồng lại càng không nên, nghe sao sao í, nhưng ông bà nhà thơ (tên gì thì tôi quên rồi) cứ viết đại như thế, đã đưa vào sách giáo khoa thì đành phải học. Ca ngợi quan hệ với Tàu, bắt yêu thương bác Mao dù bác Mao giết mấy chục triệu người dân Tàu, kể cả đồng chí, đồng đội thân thiết nhất cùng vào sinh ra tử. Và bi kịch nhất, thứ mà bài thơ kiêu ngạo, tự hào, nhét vào đầu con trẻ không phải là hòa bình, tình yêu thương, mà là đánh nhau, giết chóc, diệt thứ này, giết kẻ kia, “tiêu diệt kẻ thù”.

Trẻ con thế hệ tôi bị nhét vào đầu cái máu hung hăng ấy, làm chi mà chả hở ra là đánh, tẩn, thụi, nện… người khác. Sách giáo khoa bảy tám chục năm nay luôn có vấn đề, chỉ đáng xách dép cho “Quốc văn giáo khoa thư” của các cụ Lệ Thần Trần Trọng Kim, Ôn Như Nguyễn Văn Ngọc.

Thế giới, nước người ta đều có Quốc khánh nhật, nhưng hầu hết chỉ nhắc nhớ, kỷ niệm một cách đơn giản, gọn nhẹ, hiền hòa, thậm chí lặng lẽ. Điều mà họ quan tâm là cuộc sống mỗi ngày của người dân được hạnh phúc, đầy đủ, vui vẻ, yêu thương, xã hội được an lành, trong suốt cả năm. Thế giới văn minh, hạnh phúc thực chất là vậy, không rùm beng, màu mè, hoa hòe hoa sói, cờ đèn kèn trống. Họa hoằn lắm, họ chỉ kỷ niệm Quốc khánh rầm rộ vào mốc thời gian thật đặc biệt, ví dụ 50 năm, 100 năm, mà những dịp như thế rất hiếm trong dòng thời gian.

Thói màu mè, hình thức, băng rôn cờ quạt thường chỉ thấy ở những nước cộng sản, xã hội chủ nghĩa, như Liên Xô, Trung Quốc, Việt Nam, Triều Tiên, Cuba… Thôi thì “trăm nghìn đổ một trận cười như không”, ném tiền qua cửa sổ, chỉ nhằm đạt mục đích tuyên truyền, để dân chúng giả vờ hạnh phúc, giả vờ sung sướng, tự hào.

Năm nào cũng như năm nào, bất cần năm chẵn, năm lẻ, xứ này cứ gọi là quốc khánh tung trời, đến con kiến trong lỗ cũng phải bò ra coi cờ quạt pháo hoa. Bằng chứng rõ nhất là năm nay xứ ta kỷ niệm quốc khánh lần thứ… 78, giời ạ. Cũng lễ lạt, đít cua, ông to bà nhớn làm long trọng viên, cờ quạt băng rôn đỏ rực, tivi ầm ào, báo chí sặc sỡ. Tốn vào đó không biết bao nhiêu là tiền, cho một cuộc vui che giấu thực tại.

Xứ ta còn đỡ, chứ đám cộng sản Triều Tiên mới ghê, chả đợi phải tới ngày Quốc khánh, cứ thích là nhích, duyệt binh hùng tráng, tàu bay tàu bò rầm rộ, phô trương vũ khí giết người, chẳng khác gì cảnh “Tên lửa tên tre/ Lưỡi lê lưỡi mác/ Và thuyền và xe/ Chân đi vai vác” của ta hôm nào, còn dân chúng thì khóc nức nở, mà lại chỉ làm ban đêm, đúng là quái gở.

Đến thời nay rồi mà vẫn giữ trò hình thức ấy, bày vẽ còn hơn cả phong kiến, bảo hoàng hơn vua, thật chả ra làm sao. Cần thay đổi ngay thứ tư duy cờ đèn kèn trống ấy đi, hãy tụt xuống khỏi đám mây hoang tưởng đi, để trở về thực chất. Đồng tiền muôn vạn từ mồ hôi nước mắt của dân, chi vào trò này, tôi nói thật, hãy chi thẳng cho người dân, ít nhiều cũng giúp họ thoát phần nào cái mà các ông bà gọi là “nghèo bền vững”. Đó mới là thực chất của Quốc khánh, của lễ kỷ niệm có ý nghĩa trong một xã hội văn minh.

Còn trò duyệt binh mà đám cộng sản thế giới (Liên Xô, Trung Quốc, Triều Tiên, Cuba, An Nam…) cũng rất chuộng, tôi sẽ biên vào dịp khác.

Nguyễn Chí Vịnh tái xuất hiện, gợi nhớ ‘bệnh lạ’ của Trần Đại Quang

Báo Nguoi-viet

September 1, 2023

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Mạng xã hội dấy lên bàn tán quanh việc Tướng Nguyễn Chí Vịnh, cựu thứ trưởng Quốc Phòng Việt Nam, xuất hiện với một vết nám đen to trên mặt và tóc rụng gần hết, trong chương trình Thời Sự phát trên đài Truyền Hình Việt Nam (VTV1) hôm 31 Tháng Tám.

Ông Vịnh, 66 tuổi, lên truyền hình để nói về chuyện quân đội bảo vệ tổ quốc bằng biện pháp hòa bình. Cựu thứ trưởng nói với giọng khàn và hơi thở đứt quãng, cho thấy ông không được khỏe.

Tướng Nguyễn Chí Vịnh, cựu thứ trưởng Quốc Phòng Việt Nam, xuất hiện với vết nám đen trên mặt, trên đài Truyền Hình Việt Nam (VTV1) hôm 31 Tháng Tám. (Hình: Chụp từ màn hình VTV1)

Ngoại hình của ông Vịnh được ghi nhận khác hẳn lần gần nhất xuất hiện trên truyền thông hồi Tháng Năm, thời điểm ông này nhận huân chương “Mặt Trời Mọc” của chính phủ Nhật.

Facebooker Hoàng Dũng bình luận trên trang cá nhân rằng ông Vịnh “lên tích xanh rồi,” ám chỉ vụ ông Trần Đại Quang, cựu chủ tịch nước, từng lộ diện với các biểu hiện tương tự trước khi chết hồi trung tuần Tháng Chín, 2018. Cái chết của ông Quang sau đó được xác nhận là do “loại virus hiếm và độc hại” và “thế giới chưa có thuốc điều trị.”

Một số ý kiến khác suy đoán rằng nhiều khả năng ông Vịnh đang bị ung thư và phải xạ trị.

Hồi trung tuần Tháng Hai, Tướng Nguyễn Chí Vịnh xuất hiện trên trang YouTube VTC Now, bình luận về một năm Nga xâm lăng Ukraine và nói: “Để kết thúc cuộc xung đột này [cuộc chiến Ukraine], ai là người phát động chiến tranh cũng phải là người tính toán, tìm cách rút khỏi cuộc chiến.”

Lời của ông Vịnh được hiểu là ám chỉ ông Vladimir Putin, tổng thống Nga, là người phải có trách nhiệm rút lui, kết thúc cuộc xâm lược.

Bên cạnh việc quy trách nhiệm cho ông Putin về việc kết thúc cuộc chiến, ông Vịnh còn mạnh miệng chê tổng thống Nga “đánh giá thấp tinh thần chiến đấu của người Ukraine.” Ông Vịnh cũng bình luận thêm rằng việc “dùng chiến tranh để kết thúc mâu thuẫn là vô nghĩa.”

Tướng Nguyễn Chí Vịnh (thứ hai từ trái), nhận huân chương “Mặt Trời Mọc” của chính phủ Nhật hồi Tháng Năm. (Hình: Quân Đội Nhân Dân)

Ông Vịnh được biết đến là con trai của Tướng Nguyễn Chí Thanh.

Hồi năm 2015, tờ Tuổi Trẻ dẫn phát ngôn của ông Vịnh: “Càng căng thẳng thì càng phải độc lập tự chủ. Càng căng thẳng thì càng không bao giờ để kéo vào những liên minh với nước này để chống nước khác. Đó là nguyên tắc không chỉ bây giờ mà còn từ xưa trong việc bảo vệ tổ quốc. Việt Nam là bạn, là đối tác nhưng không tham gia liên minh quân sự.” (N.H.K)

Cựu Giám đốc Bệnh viện TP Thủ Đức bị đề nghị truy tố tội tham ô, rửa tiền lên đến hơn 100 tỷ đồng

RFA

2023.08.31

Ông Nguyễn Minh Quân – cựu Giám đốc Bệnh viện Thủ Đức

Báo Dân Việt

Cơ quan Cảnh sát Điều tra Bộ Công an vừa có kết luận điều tra bổ sung, đề nghị truy tố ông Nguyễn Minh Quân – cựu Giám đốc Bệnh viện TP Thủ Đức tội tham ô tài sản và rửa tiền khi thông thầu để hưởng lợi hơn 100 tỷ đồng.

Truyền thông Nhà nước hôm 30/8 cho biết, Cơ quan Cảnh sát Điều tra Bộ Công an đề nghị truy tố chín bị can trong vụ án này về các tội vi phạm quy định về đấu thầu gây hậu quả nghiêm trọng, tham ô tài sản, rửa tiền.

Trước đó, ông Nguyễn Minh Quân và ông Nguyễn Văn Lợi – Giám đốc Công ty Nguyễn Tâm – bị đề nghị truy tố tội vi phạm quy định về đấu thầu gây hậu quả nghiêm trọng. Sau khi điều tra bổ sung theo yêu cầu của Viện Kiểm sát, cơ quan điều tra đã ra quyết định thay đổi quyết định khởi tố bị can với hai người và chuyển tội danh sang tham ô tài sản.

Ông Nguyễn Minh Quân bị cáo buộc đã chỉ đạo Nguyễn Văn Lợi và các đối tượng liên quan thành lập các công ty, mua bán lòng vòng để nâng giá, tham gia 27 gói thầu mua sắm trang thiết bị y tế tại Bệnh viện TP Thủ Đức, từ năm 2016 đến 2019.

Cũng theo kết luận điều tra, bị can Nguyễn Văn Lợi – Giám đốc Công ty Nguyễn Tâm và giám đốc ba công ty còn lại chỉ là người làm thuê do ông Quân dựng lên để phục vụ việc kinh doanh thuốc, vật tư, trang thiết bị y tế theo chỉ đạo của ông Quân.

27 gói thầu mua sắm trang thiết bị y tế được xác định có tổng giá trị hơn 345 tỷ đồng. Sau khi trừ đi giá mua và các chi phí như lượng, lãi vay ngân hàng, thuế… số tiền ông Quân được xác định đã chiếm đoạt là 103,6 tỷ đồng.

Ông Quân cũng bị cáo buộc đã nâng khống giá thiết bị y tế 30-50%. Sau khi BV TP Thủ Đức thanh toán tiền cho các công ty trúng thầu, ông Quân chỉ đạo Lợi rút tiền, chuyển vào tài khoản của mình và bị can Nguyễn Trần Ngọc Diễm (vợ ông Quân) hoặc chuyển khoản vào tài khoản của các công ty mà vợ chồng ông Quân dùng để mua nhà đất.

Ngày 20/8/2023, Cơ quan Cảnh sát Điều tra Bộ Công an cũng ra quyết định khởi tố bị can đối với bà Nguyễn Trần Ngọc Diễm về tội rửa tiền.

Một thiếu tá công an ở Đồng Tháp đá chết người

Báo Nguoi-viet

August 31, 2023

ĐỒNG THÁP, Việt Nam (NV)  Thiếu Tá Hồ Thanh Hòa, phó trưởng Công An Xã Tân Thành B, huyện Tân Hồng, tỉnh Đồng Tháp, vừa bị bắt, khởi tố với cáo buộc đá chết một người đàn ông trong lúc “thi hành công vụ.”

Theo báo Pháp Luật TP.HCM hôm 31 Tháng Tám, vào đêm 28 Tháng Tám, ông Trần Văn Đảm, 57 tuổi, ở xã Tân Thành B, nhậu say và “gây mất an ninh trật tự” nên người dân địa phương gọi điện thoại báo công an.

Tân Hồng là huyện biên giới của tỉnh Đồng Tháp. (Hình minh họa: Đồng Tháp)

Thiếu Tá Hồ Thanh Hòa đến mời ông Đảm về đồn công an xã. Tại đây, ông Hòa tung một cú đá vào người ông Đảm do “không kiềm chế được” khi nạn nhân “nói lớn tiếng.”

Bản tin cho biết sau đó, Thiếu Tá Hòa thấy ông Đảm nằm bất tỉnh, hơi thở yếu, bị co giật nên đưa nạn nhân đi cấp cứu nhưng ông này đã thiệt mạng.

Kết quả điều tra sơ bộ của Cơ Quan Cảnh Sát Điều Tra Công An Tỉnh Đồng Tháp ghi nhận Thiếu Tá Hòa “đã sử dụng vũ lực quá mức cần thiết trong quá trình thực hiện nhiệm vụ.”

Đây là vụ hiếm hoi mà các báo ở Việt Nam khi tường thuật ghi rõ là công an viên “dùng vũ lực gây chết người” chứ không phải “giơ chân hơi cao” và nạn nhân “tự sát trong đồn công an.”

Trước vụ nêu trên, theo ghi nhận của Luật Sư Nguyễn Văn Miếng trên trang cá nhân, chỉ tính trong Tháng Tám đã có hai người chết oan sau khi bước vào đồn công an.

Trong vụ đầu xảy ra vào ngày 16 Tháng Tám, nạn nhân là ông NQT, 40 tuổi, sau một tuần bị Công An Huyện Hóc Môn, Sài Gòn, bắt tạm giam về hành vi “buôn lậu thuốc lá,” đã chết tại bệnh viện Chợ Rẫy.

Giấy báo tử của ông T. ghi nguyên nhân do “tổn thương ổ của não, vỡ xương mũi, gãy bảy xương sườn bên trái, tổn thương phổi…”

Trong vụ thứ nhì xảy ra hôm 19 Tháng Tám tại tỉnh Hà Giang, nạn nhân là ông Nguyễn Văn Hưng, 44 tuổi, quê huyện Yên Sơn, tỉnh Tuyên Quang.

Ông Hưng bị Công An Tỉnh Hà Giang bắt khi đang giải quyết chuyện nợ nần cá nhân tại nhà của một người dân ở Hà Giang.

Công An Xã Tân Thành B, huyện Tân Hồng, tỉnh Đồng Tháp, tại một sự kiện với học sinh. (Hình minh họa: Đồng Tháp)

Bà Đặng Thu Hoài, vợ đương sự, tới thăm chồng tại trại tạm giam Công An Tỉnh Hà Giang, và nhìn thấy vết bầm tím trên mặt chồng và được ông này xác nhận mình đã bị tra tấn.

Bà Hoài sau đó được Công An Tỉnh Hà Giang thông báo rằng chồng bà thiệt mạng do “tự sát bằng cách tự buộc chân, buộc tay và tự dìm đầu vào bể nước.” (N.H.K)

Dưới triều đại duy vật này, chuyện tệ hại nào cũng xảy ra

Báo Tiếng Dân

Trương Nhân Tuấn

30-8-2023

Thay vì cổ xúy các chùa ngừng chuyện “phóng sinh”, theo tôi, tất cả chúng ta nên yêu sách Quốc hội ra luật cấm đặt bẫy chim muông và loại thú rừng không gây nguy hại quá đáng cho mùa màng nông dân.

Chuyện “phóng sinh”, theo những gì tôi nhớ từ thuở nhỏ, nay ít ra đã vài chục năm rồi. Ngày xưa má tôi cũng thường hay đi chợ mua chim, cò… về để “phóng sinh”, mỗi năm vào tháng bảy. Tôi nhớ như in những lúc má tôi tay tháo dây buộc chân chim, miệng lâm râm cầu khẩn. Tôi còn nhớ những dịp tết nhứt làm đồ cúng, khi cắt cổ con gà, con vịt… má tôi cũng lâm râm nguyện cho con gà, con vịt được sớm “đầu thai kiếp khác”… Nhà tôi ở quê sông rạch nhiều tôm cá. Vì vậy dân trong làng rất ít khi ăn thịt heo hay gà, vịt.

“Phóng sinh” vì vậy là một truyền thống tốt đẹp của dân quê Việt Nam. Có thể ngày nay, thời tu sĩ tu với phương châm “dân tộc – đạo pháp – xã hội chủ nghĩa”, cho nên chuyện “phóng sinh” cũng bị lợi dụng và “chính trị hóa”.

Tu sĩ, chùa chiền quốc doanh sử dụng việc “phóng sinh” như một cách “câu khách”, làm cho những người dân thiệt thà (như má tôi) trở thành những tín đồ trung thành. Tín đồ càng mù quáng trung thành, tín đồ càng rộng lượng cúng dường.

Chuyện “phóng sinh” càng được tổ chức rùm beng, báo chí truyền hình của tuyên giáo trợ lực. Chim chóc bị “cháy hàng”. Hàng hàng lớp lớp chim muông bị tuồng vào các chùa, các nơi thờ tự chờ được “phóng sinh”. Vô số chim chóc đã bị “hóa thân”, do chết khát, chết vì chen lấn trong chuồng…

Trước đạo pháp, hành vi “phóng sinh” của các chùa quốc doanh trở thành một “tội ác”. Trước thiên nhiên, chuyện phóng sinh (kiểu chùa Việt Nam) là hành vi tàn phá môi sinh, làm đảo lộn tuần hoàn của hệ sinh thái địa cầu.

Suy nghĩ sâu xa, chuyện tệ hại nào chưa xảy ra trên đất nước này?

Thời mà những đồ tể, những kẻ đã gây “tội ác diệt chủng” như ông Hồ, ông Giáp, ông Đỗ Mười… cũng được phong “bồ tát” thì “máu” đã nhuộm đỏ hết tòa sen rồi. Kinh kệ nhà chùa đã bị thay thế bằng các tín điều của chủ nghĩa duy vật. Người ta không còn phân biệt được tuyên giáo với tu sĩ quốc doanh. Thiện trở thành ác, ác đổi thành thiện. Trắng đen lẫn lộn. Người ta cũng vô phương phân biệt chùa, nơi tu hành, hay đó là cơ sở kinh tài của đảng?

Dưới triều đại duy vật này, chuyện tệ hại nào cũng xảy ra được hết. Huống chi là chuyện “phóng sinh” lẻ tẻ.

ĐẤT NƯỚC TA … CÓ QUÁ NHIỀU THỨ ĐỂ TỰ HÀO

Tu DucMinh

– Tự hào vì đã đánh thắng hai kẻ thù sừng sỏ thực dân Pháp, Đế quốc Mỹ. Nhưng từ đó tới nay vẫn phải nhận viện trợ từ chúng .

– Tự hào vì có rừng vàng biển bạc, có Đảng & nhà nước lãnh đạo tài tình. Nhưng hàng năm có cả triệu nam nữ đi làm culi ,xuất khẩu lao động , kiếm cơm xứ người.

– Tự hào vì đang sống trong một đất nước yên bình, tươi đẹp, văn minh & thân thiện. Nhưng hầu hết ai cũng muốn bỏ nước ra đi , Đảng viên tham nhũng lấy tiền định cư nước ngoài.

– Tự hào vì có Đảng viên học tập đạo Đức tư tưởng Hồ Chí Minh . Nhưng tất cả chỉ là một bầy thất học , sâu bọ , đục khoét, tham nhũng.

– Tự hào vì có hãng xe Vinfast, có tỉ phú thế giới Phạm Nhật Vượng . Nhưng vẫn là một đất nước nghèo, tỷ lệ thất nghiệp nhất nhì trong khu vực,

– Tự hào vì Quân Đội Nhân Dân Việt Nam tham gia giữ gìn hòa bình bên Châu Phi. Nhưng hàng loạt biển đảo của Việt Nam lại không giữ nổi, bị giặc Tầu xâm chiếm.

– Tự hào vì có hội Khoa học Việt Nam hướng dẫn người dân Châu Phi làm giàu, trồng cây nông nghiệp. Nhưng ở Việt Nam lại có quá nhiều người nghèo đói, sống bằng viện trợ nước ngoài.

– Tự hào vì có tô phở , bánh trưng , tượng đài.v.v. . to lớn nhất thế giới. Nhưng ngoài xã hội lại đầy đường trẻ em thất học, bán vé số, trộm cướp .

– Tự hào vì trong dịch Covid-19 có kit test do Việt Nam sáng chế , có máy bay đi vào tâm dịch trở đồng bào về nước. Nhưng tới nay mới lộ kít test kém chất lượng mua từ Trung Quốc , hãng bay bắt chẹt khách để vòi tiền .

– Tự hào vì có hơn 4.000 năm văn hiến, Hà Nội thanh lịch, Sài Gòn tử tế. Nhưng khắp nơi toàn Đmẹ, Đcha , éo , vãi L,ồn, đánh nhau, lừa đảo, dối trá.

Vậy còn có gì khác để tự hào nữa không ?