S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Những Cái Với Lệch Pha

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Những Cái Với Lệch Pha

 

 

Tuongnangtien

RFA

Thế giới thay đổi quá nhanh và quá nhiều, nhưng tư duy và thể chế thay đổi quá chậm và quá ít.

Nguyễn Quang Dy

Nhà báo Trương Duy Nhất có những ghi nhận (khá) lạ lùng về cung cách sinh hoạt “Chính Phủ Điện Tử,” ở Việt Nam:

“Nếu ai theo dõi các cuộc họp của Chính phủ dạo này sẽ thấy chình ình trước mặt từ Thủ tướng đến tất cả mọi thành viên mỗi người một cái laptop rất to hiệu Sony Vaio (nhìn ảnh chắc là loại xịn).

Có lẽ, đây là dấu hiệu nhìn rõ nhất, cụ thể nhất cho khái niệm ‘Chính phủ điện tử’ lâu nay đang hô hào và dốc tâm xây dựng.  Nhưng nếu chịu khó quan sát tí, sẽ thấy nhiều chuyện khôi hài.

Bắt đầu cuộc họp, tất tật laptop đã được bật sẵn. Và dường như suốt phiên họp, từ Thủ tướng đến mọi thành viên, chả ai quan tâm đoái hoài đến cái màn hình laptop trước mặt. Còn cái bàn phím thì càng tất nhiên là không, ít thấy ai đụng vào, dù chỉ một lần.

Đa phần vẫn cắm cúi, chúi vào mấy tập tài liệu dày cộp trên bàn. Thi thoảng đến phiên phát biểu, vẫn thấy các vị cầm đọc những tờ giấy chuẩn bị sẵn. Vì thế, nhìn dòng logo sát ngay dưới hình Quốc huy trên những cái laptop kia, cứ nghĩ Chính phủ đang làm công tác… quảng cáo, tiếp thị cho nhãn hàng Sony Vaio.

Trong thành phần Chính phủ, tôi cũng có quen vài người. Hôm nọ ngồi tiếp chuyện một vị, ổng bất chợt hỏi:

          – Nghe nói chú có nhiều bài viết hay lắm, tìm thế nào để đọc được?

Tôi thật thà:                                                            

          – Ôi, anh nhiều việc thế chắc nói dài dòng không nhớ nổi đâu. Tốt nhất cứ vào gút- gồ gõ chữ Trương Duy Nhất là ra     hết!
Vậy mà ổng trợn tròn mắt: “Gút- gồ là cái chi rứa?”

Câu hỏi trên được ông Nguyễn Văn Thành (tiến sĩ kinh tế, cử nhân luật, cử nhân Anh văn, lý luận chính trị cao cấp, nguyên bí thư thành ủy Hải Phòng, đương kim thứ trưởng công an) trả lời – gián tiếp – bằng một câu nói khó quên: “Có … hơn năm triệu lượt người vào cái mạng gu gờ chấm Tiên Lãng.”

Câu tuyên bố  bất ngờ này làm nhiều người … bổ ngửa, và khiến cho nhà văn Phạm Thị Hoài phải buông lời cảm thán:

“Ai cũng có cái dốt của mình. Dốt mạng không phải là tội. Nhưng trường hợp ‘Gú gờ chấm Tiên Lãng’ cho thấy hai điều đáng gọi là rùng rợn:

Thứ nhất, tác giả của phát minh nói trên, ông tiến sĩ Nguyễn Văn Thành, là một trong 175 người lãnh đạo cao nhất của 90 triệu người Việt Nam, tức thuộc giới thượng lưu chính trị của đất nước.  Thứ hai, một sự dốt nát như thế chỉ có thể dõng dạc diễn thuyết như thế, khi nó chắc mẩm rằng cử tọa còn ngu dốt hơn nhiều.”

Tôi hoàn toàn đồng ý rằng “dốt mạng không phải là cái tội.” Sự thiếu hiểu biết của giới quan chức Việt Nam (từ địa phương đến trung ương) về internet chỉ gây ra tội vạ cho người dân, và cho chính họ thôi.

Xin ghi lại đôi ba trường hợp, rất phiền hà, theo tường trình của phóng viên Nhã Phương:

“Chê cầu sập trên Facebook bị phạt: Lãnh đạo lại xin lỗi. Ngày 21/10, cô Huỳnh Thị Ngọc Điệp, Phó Hiệu trưởng Trường Tiểu học Tân Hiệp, khi qua cầu M3 (làm bằng gỗ dài 30 m, rộng 1,2 m, mới đưa vào sử dụng được một năm) thì cầu bất ngờ gãy. Cô Điệp rơi xuống nước, nhờ có đồng nghiệp đi cùng nhảy xuống cứu nên may mắn thoát chết.

Đến trưa cùng ngày, trên Facebook cá nhân của cô giáo Dương Hải Âu, giáo viên dạy Mỹ Thuật của trường, có dòng status nội dung chê cầu sập gây nguy hiểm cho giáo viên. Sau đó, Đảng ủy xã Tân Hiệp đã yêu cầu cô giáo Âu gỡ status đồng thời xử lý.

Đáng lưu ý, không chỉ có cấp xã Tân Hiệp rơi vào tình trạng đưa quyết định xử phạt cá nhân viết bài trên Facebook rồi lại rút và xin lỗi.

Trước đó không lâu, ngày 26/11, liên quan đến vụ “Chê chủ tịch tỉnh trên Facebook”, UBND tỉnh An Giang cũng đã hủy các quyết định xử lý kỷ luật Đảng và chính quyền đối với các cá nhân liên quan, vì bị đánh giá là quá nóng vội khi đưa ra quyết định xử phạt … đại diện Sở TT&TT tỉnh An Giang cũng đã thay mặt lãnh đạo Sở nhìn nhận đã có sai sót là nhận định không đúng về hành vi vi phạm và sai sót về thể thức văn bản trong quyết định xử phạt. Sở cũng đã xin lỗi cô Trang về sự việc không đáng có liên quan đến cô.”

Tiếp theo chuyện cô Âu, cô Trang là việc ông bác sĩ Truyện “bị phạt 5 triệu đồng vì ‘nói xấu’ Bộ Trưởng Y Tế” – vào hôm 14 tháng 7 năm 2017 – trên fb cá nhân. Tuy nhiên, không bao lâu sau báo chí nhà nước lại đồng loạt đưa tin … xin lỗi:

Sau sự kiện này, nhà báo Phạm Đoan Trang có nhận xét rằng: “Chuyện bác sĩ Truyện cho thấy sức mạnh của mạng xã hội. Những bình luận không phải chỉ là chém gió trên bàn phím cho vui mà chắc chắn là có ảnh hưởng đến chính sách.”

Trong một xã hội vốn khép kín như ở Việt Nam thì “sức mạnh của mạng xã hội” có thể “ảnh hưởng đến chính sách” là điều khá  bất ngờ đối với nhiều người. Những phát kiến mới mẻ trong lãnh vực internet cùng ảnh hưởng sâu đậm đi kèm đã khiến không ít kẻ, nhất là qúi vị quan chức, bị rơi vào tình trạng hụt hẫng.

Nhà xã hội học William F. Ogburn nghĩ ra hạn từ lệch pha văn hóa  (cultural lag) khi ông mô tả hiện tượng nhân loại bị những phát kiến của kỹ thuật bỏ xa, human behavior lagging behind techonological innovations (*).

Với hiện trạng “Gu Gờ Chấm Tiên Lãng” đang phổ biến trong giới quan chức “tinh hoa” ở VN thì việc thành lập Chính Phủ Điện Tử (hay Nhà Nước Kiến Tạo) chỉ là những những cú với lệch pha, hay nói chính xác hơn thì đây là những “khẩu hiệu” để hô chơi (cho nó vui) thôi!

Điều bất khả không phải vì sự thiếu thốn phương tiện, hay vì trình độ  thấp kém của người xử dụng mà là do chủ trương của chính những người lãnh đạo Đảng Cộng Sản Việt Nam hiện nay. Họ cố che mắt tất cả mọi người – kể cả giới công nhân viên cán bộ – được càng lâu (và càng nhiều) càng tốt.

Hồi ký (Đối Mặt) của Vi Đức Hồi có những câu đối thoại đoạn như sau:

-Làm cách nào ông liên hệ được với bọn ở Hà Nội?

-Trên mạng đầy dẫy địa chỉ, ông không quan tâm, không biết thôi. À nhưng mà ông có máy nối mạng không nhỉ?

-Không, máy còn chả có nữa là mạng. Cả Huyện chỉ có 1 máy nối mạng ở phòng văn thư bảo mật, còn lại từ Huyện Trưởng trở xuống chẳng ai có.

Tôi sực nhớ lại lúc làm việc ở Ban Tổ Chức Tỉnh Ủy, cả Ban duy chỉ có máy Trưởng Ban, là Thường Vụ Tỉnh Ủy mới được kết nối mạng, hôm Trưởng Ban đi vắng, mọi người phải chờ đến mỏi mắt để lên mạng tìm các bài viết của tôi đăng tải. Thế mới biết Chế Độ Cộng Sản bịt thông tin được coi là bí quyết thành công trong chính sách cai trị.

 -Thời buổi này, đến cỡ như ông mà cả mạng internet cũng không có thì làm sao có được thông tin?

-Bọn này có thông tin nội bộ, ngoài ra là báo ngành, báo Đảng, thế thôi…

Chỉ “thế thôi” thì đến hết thế kỷ này không biết đã có Chính Phủ Điện Tử và Nhà Nước Kiến Tạo hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa nữa!

Tưởng Năng Tiến

(*) According to Ogburn, cultural lag is a common societal phenomenon due to the tendency of material culture to evolve and change rapidly and voluminously while non-material culture tends to resist change and remain fixed for a far longer period of time.” (Theo Ogburn, sự lệch pha văn hóa là một hiện tượng xã hội phổ biến do khuynh hướng văn hóa vật chất tiếp tục tiến hóa và thay đổi rất nhanh, rất lớn, trong khi văn hóa phi vật thể có xu có xu thế chống đối lại những biến đổi và vẫn còn nguyên vẹn trong một thời gian dài hơn rất nhiều. Trans. Bùi Xuân Bách).

Nhà thơ Trần Đức Thạch bị bắt?

Nhà thơ Trần Đức Thạch bị bắt?

Phạm Thanh Nghiên (Danlambao) – Thông tin từ một số người bạn cho biết, sáng nay 3/11/2017, côn an Nghệ An đã bắt nhà thơ, cựu TNLT Trần Đức Thạch và đưa đi đâu không rõ.

Hiện chưa có tin tức gì về cựu TNLT này.

 

 
Nhà thơ Trần Thức Thạch

Đây có thể là đợt khủng bố, bắt bớ tiếp theo mà nhà cầm quyền thực hiện nhằm vào Hội Anh Em Dân Chủ hoặc những người được cho là thành viên của Hội hay có những hoạt động độc lập khiến nhà cầm quyền lo sợ.

Nhà thơ Trần Đức Thạch từng tham gia quân đội Bắc Việt và chứng kiến nhiều sự thật “khủng khiếp” theo lời ông tường thuật lại. Một trong những sự thật về tội ác của quân đội Bắc Việt trong cuộc chiến tranh Nam – Bắc được ông kể lại bằng tác phẩm của mình là “Hố chôn người ám ảnh” đã gây nên một cơn sốc cho công luận cũng như đối với nhà cầm quyền khi nó vừa được công bố. 

Sau khi giải ngũ, ông từng lên tiếng phản đối một số chính sách của Nhà nước mà ông cho rằng vô nhân đạo và cần thay đổi. Khi ở VN, khái niệm “nhân quyền” còn ít người biết tới ông đã tự thiêu để đòi quyền con người. Một hành động rất quả cảm, đơn độc, quyết đoán pha chút liều lĩnh của một người cầm bút.

Vì những hoạt động ôn hoà đòi nhân quyền, dân chủ, năm 2008, nhà thơ Trần Đức Thạch từng bị bắt và kết án 3 năm tù giam, 3 năm quản chế với cáo buộc vi phạm điều 88 “tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN VN”. Trong tù, ông từng bị điều tra viên đánh đập, tra tấn hòng bẻ gãy ý chí của ông. Nhưng ông vẫn giữ khí phách của một người yêu lẽ phải.

Sau khi ra tù, ông liên tục bị nhà cầm quyền địa phương sách nhiễu, khủng bố, bắt bớ, câu lưu vì ông không chịu từ bỏ lý tưởng tự do, cũng như những việc làm ôn hoà đấu tranh cho nhân quyền, dân chủ của mình.

Mong bạn bè, công luận quan tâm, theo dõi thông tin về nhà thơ, người tù lương tâm Trần Đức Thạch.

3/11/2017

Phạm Thanh Nghiên

danlambaovn.blogspot.com

‘Từ Thù Đến Bạn’: Những gì còn lại sau cuộc chiến

RFA
2017-11-02   
 
Từ trái qua: Đại sứ Việt Nam tại Hoa Kỳ, ông Phạm Quanh Vinh; Giáo sư Giáo sư Charles R. Bailey; Phó GĐ Trung tâm nghiên cứu chiến lược quốc tế CSIS, ông Murray Hiebert;PGS. TS Lê Kế Sơn; Chuyên viên cấp cao,Thư ký phe thiểu số Ủy ban Đối ngoại Thượng viện Hoa Kỳ ông Tim Rieser tại buổi ra mắt sách

Từ trái qua: Đại sứ Việt Nam tại Hoa Kỳ, ông Phạm Quanh Vinh; Giáo sư Giáo sư Charles R. Bailey; Phó GĐ Trung tâm nghiên cứu chiến lược quốc tế CSIS, ông Murray Hiebert;PGS. TS Lê Kế Sơn; Chuyên viên cấp cao,Thư ký phe thiểu số Ủy ban Đối ngoại Thượng viện Hoa Kỳ ông Tim Rieser tại buổi ra mắt sách

 RFA
 

Buổi ra mắt quyển sách “From Enemies To Partners”, tạm dịch là “Từ thù đến bạn” được tổ chức tại CSIS Trung Tâm Chiến Lược Và Nghiên Cứu Quốc Tế ở Washington ngày 1 tháng 11 năm 2017.

Những dự án hợp tác khắc phục hậu quả chất độc da cam dioxin đã và đang thực hiện bởi chính phủ Hoa Kỳ và Việt Nam cũng đã được trình bày tại sự kiện.

Cùng nhau khắc phục hậu quả

40 năm sau khi kết thúc chiến tranh, Việt Nam – Hoa Kỳ, hai đất nước từng được gọi là “kẻ thù” của nhau, nay cùng là “bạn” bắt tay nhau, nỗ lực thực hiện những dự án khắc phục hậu quả về sức khoẻ và môi trường do chất dioxin để lại cho người Việt Nam từ những năm tháng chiến tranh.

Đó là nội dung được đề cập trong quyển sách “Từ thù đến bạn” do PGS. TS, Phó chủ tịch Hội Khoa Học kỹ Thuật An Toàn và Vệ Sinh Lao Động Việt Nam, ông Lê Kế Sơn và Giáo sư Charles R. Bailey là đồng tác giả.

Giáo sư Charles R. Bailey cũng chính là Giám đốc của Agent Orange Việt Nam –  Hội nạn nhân chất độc da cam Đà Nẵng, một tổ chức từ thiện và xã hội của các nạn nhân chất độc da cam.

Trong cuộc chiến tranh Việt Nam, từ năm 1962 đến năm 1971, quân đội Hoa Kỳ đã rải gần 20.000.000 US gallon (76.000.000 lít) các chất có chứa thuốc diệt cỏ và chất làm rụng lá hóa học trộn lẫn với nhiên liệu máy bay phản lực ở Việt Nam, Lào và các bộ phận phía đông của Campuchia.

victims
Hình ảnh nạn nhân của chất dioxin được trình dẫn trong buổi ra mắt sách. RFA

Riêng ở Việt Nam, sân bay Biên Hoà, sân bay Đà Nẵng là hai trong ba vùng chịu ảnh hưởng chất độc dioxin nặng nề nhất. Theo nghiên cứu của một công ty Canada, mức ô nhiễm dioxin tại một số điểm ở sân bay Đà Nẵng cao gấp hàng trăm lần mức an toàn theo tiêu chuẩn quốc tế.

Trả lời câu hỏi của RFA về việc làm sao để xác định chính xác, hỗ trợ ở mức nhiều nhất có cho tất cả nạn nhân của chất độc màu da cam trong và sau chiến tranh, Giáo sư Lê Kế Sơn cho biết.

“Để xác định hậu quả của dioxin ở sân bay Đà Nẵng hay Biên Hoà thì việc đầu tiên là phải xác định nồng độ dioxin trong môi trường đất, bùn, không khí và tính toán được khối lượng đất bùn cần phải xử lý. Đó là khía cạnh môi trường. Nhưng quan trọng hơn nữa là chúng ta phải nghiên cứu xác định là chất độc  da cam dioxin đó ảnh hưởng đến con người trong vùng lân cận như thế nào và có biện pháp phòng bệnh tật cho họ. Để làm cái đó thì có mấy việc cần phải làm. Thứ nhất là giúp người dân hiểu rõ tác hại của chất độc da cam dioxin để có những biện pháp phòng ngừa trong ăn uống sinh hoạt. Thứ hai là cần phải có những chăm sóc y tế cho người ta, nhất là việc theo dõi xem người ta có bị phơi nhiễm dioxin hay không và có những biện pháp hỗ trợ, trong đó có tư vấn sinh sản để làm sao hạn chế sinh ra những đứa trẻ bị dị tật bẩm sinh.”

Nhưng quan trọng hơn nữa là chúng ta phải nghiên cứu xác định là chất độc  da cam dioxin đó ảnh hưởng đến con người trong vùng lân cận như thế nào và có biện pháp phòng bệnh tật cho họ. – PGS/TS Lê Kế Sơn

Vào tháng 5 năm 2016, tại thành phố Đà Nẵng, Bộ Quốc phòng Việt Nam và Cơ quan phát triển quốc tế Hoa Kỳ đã tổ chức lễ công bố hoàn thành giai đoạn 1 xử lý đất nhiễm chất độc dioxin tại sân bay Đà Nẵng.

Theo số liệu được Giáo sư Charles R. Bailey trình bày trong sự kiện, 112 triệu USD là tổng số ngân sách đã được dùng cho dự án khắc phục hậu quả dioxin tại sân bay Đà Nẵng.

Đài RFA đặt câu hỏi về thời gian dự tính có thể hoàn thành, ông Lê Kế Sơn cho biết:

“Như chúng tôi đã dự tính, dự án ở sân bay Đà Nẵng lẽ ra đã hoàn thành cách đây hai năm. Nhưng vì có những vấn đề nảy sinh khá phức tạp nên tôi tin rằng nó không thể hoàn thành cho đến cuối năm 2018.”

Riêng với dự án khắc phục hậu quả dioxin ở sân bay Biên Hoà, theo số liệu Giáo sư Charles R. Bailey đưa ra, ngân sách ước tính sẽ là 800 triệu USD và thời gian dự tính hoàn thành là năm 2030.

Điều này được Đại sứ Việt Nam tại Hoa Kỳ, ông Phạm Quang Vinh có mặt tại buổi ra mắt quyển sách có nhắc đến. Ông Đại sứ nhấn mạnh “Sân bay Biên Hoà có diện tích lớn (more bigger) và hậu quả của chất độc dioxin ở đây phức tạp, nghiêm trọng (more complicated) hơn sân bay Đà Nẵng.” Do đó, ông có đưa ra ý kiến rằng nên có những chuyên gia nghiên cứu kỹ về tình trạng ô nhiễm còn để lại trong bùn, đất.

Dự án khắc phục hậu quả chất độc dioxin ở sân bay Đà Nẵng là một minh chứng rất rõ và ý nghĩa cho mối quan hệ chặt chẽ, toàn diện giữa hai nước Việt Nam – Hoa Kỳ. Chính phủ Việt Nam trong suốt nhiều năm qua rất quan tâm đến dự án này và hỗ trợ Hoa Kỳ trong việc xử lý tồn lưu chất độc hóa học/dioxin, khắc phục hậu quả chiến tranh tại Việt Nam. – Đại sứ VN tại Hoa Kỳ ông Phạm Quang Vinh

Trả lời thêm về dự toán ngân sách dành cho khắc phục hậu quả nhiễm chất độc dioxin tại sân bay Biên Hoà, ông Lê Kế Sơn cho biết.

“Tôi có thể nói rằng không một ai của tổ chức USAID – Cơ quan Phát triển Quốc tế của Hoa Kỳ, là tổ chức thực hiện những dự án khắc phục hậu quả dioxin có thể biết chính xác bao nhiêu diện tích đất, trầm tích, bùn, bao nhiêu tiền, hay bao nhiêu thời gian để hoàn thành dự án sân bay Biên Hoà. 10 năm hoặc cũng có thể hơn.

Nhưng tôi có thể nói rằng dự án cần phải được tiến hành càng sớm càng tốt. Chính vì vậy cần phải chuẩn bị rất nhiều nguồn tư liệu và quỹ ngân sách.”

book
Trang bìa quyển sách "Từ kẻ thù đến đồng minh" RFA

Theo những số liệu cho biết tại Việt Nam ước tính có 3 triệu người bị ảnh hưởng bởi phơi nhiễm chất dioxin. Năm ngoái, một nhóm nghiên cứu hỗn hợp Việt – Mỹ đã công bố một báo cáo cho rằng cần có 300 triệu USD để tẩy độc và hỗ trợ các nạn nhân chất da cam/dioxin ở Việt Nam.

Khẳng định mối quan hệ song phương

Trung tuần tháng 10 vừa qua, Đoàn nghị sĩ Quốc hội Hoa Kỳ đã đến Việt Nam và có chuyến đi thực tế tại dự án xử lý dioxin sân bay quốc tế Đà Nẵng. Chuyến đi này được truyền thông trong nước ghi nhận là một trong những hoạt động nhằm khẳng định sự tiếp tục đẩy mạnh quan hệ hợp tác song phương giữa Việt Nam và Hoa Kỳ trong nhiều lĩnh vực.

Chính ông Đại sứ Toàn quyền Việt Nam tại Hoa Kỳ, Phạm Quang Vinh đã nhấn mạnh nhiều lần trong buổi ra mắt sách về điều này.

“Dự án khắc phục hậu quả chất độc dioxin ở sân bay Đà Nẵng là một minh chứng rất rõ và ý nghĩa cho mối quan hệ chặt chẽ, toàn diện giữa hai nước Việt Nam – Hoa Kỳ. Chính phủ Việt Nam trong suốt nhiều năm qua rất quan tâm đến dự án này và hỗ trợ Hoa Kỳ trong việc xử lý tồn lưu chất độc hóa học/dioxin, khắc phục hậu quả chiến tranh tại Việt Nam.”

Những dự án khắc phục hậu quả để lại từ cuộc chiến hơn 40 năm trước đã phản chiếu đúng như tiêu đề của quyển sách mà hai tác giả, Giáo sư Lê Kế Sơn và Giáo sư Charles R. Bailey đã chọn, “Từ thù đến bạn”. Cũng như lời ngỏ của quyển sách này: Hậu quả và bi kịch của cuộc chiến chưa bao giờ kết thúc dù đã im tiếng súng, mà đó chính “là trách nhiệm được thể hiện cụ thể như thế nào và kết quả cuối cùng quan trọng nhất là phối hợp cùng nhau để khắc phục hậu quả đó” như lời Giáo sư Lê Kế Sơn chia sẻ với chúng tôi.

Nhưng điều gì sẽ xảy ra khi Facebook, Google rời Việt Nam?

From facebook:  Chau Doan‘s post.
Image may contain: 1 person, sitting
Image may contain: 3 people

Chau Doan added 2 new photos.Follow

 

Ông Adam Sitkoff – Giám đốc điều hành Hiệp hội Thương mại Hoa Kỳ tại Hà Nội (AmCham) cho rằng dự thảo luật an ninh mạng với quy định đặt máy chủ tại Việt Nam có thể sẽ khiến Facebook, Google rời Việt Nam.

Tôi không biết việc đặt máy chủ có khiến chi phí tăng lên nhiều không và quy định ấy sẽ kéo theo những vấn đề lớn gì mà có thể khiến họ rời Việt Nam.

Quan sát điều này sẽ là một việc thú vị.

Nhưng điều gì sẽ xảy ra khi Facebook, Google rời Việt Nam?

Cả xã hội sẽ rơi vào một “đêm trường trung cổ”, khi mà nguồn thông tin duy nhất là mấy trăm tờ báo được kiểm duyệt, được chỉ đạo theo vài cái đầu thủ cựu, lạc hậu và áp đặt.

Sự hạn chế về thông tin, tù túng về tư tưởng của báo chí chính thống đã được người đọc nhận rõ trong thời gian quá cũng chính bởi luồng gió đa chiều của mạng xã hội mang lại.

Mạng xã hội đã gắn liền với hơi thở của mỗi người dùng. Mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên mỗi người làm là vào FB, lướt qua tin, thay vì vào những trang báo chính thống. Sự chia sẻ thông tin diễn ra trong từng giây. Ai cũng có thể nói lên tiếng nói của mình. Mà tiếng nói chính là thứ để một cá nhân cảm thấy mình đang tồn tại. Vài cái like xuất hiện, chứng tỏ đâu đấy có người đồng tình, có người nghe tiếng nói của anh/chị ta. Sự kết nối về con người đã bắt đầu.

Còn google thì đang trở thành một ông thầy uyên bác đang dạy cho mọi người dùng đủ các lĩnh vực của cuộc sống. Nếu không có google, tôi đã không thể là tôi của ngày hôm nay.

Nhiều lý luận cho rằng mạng xã hội, youtube cần được quản lý chặt chẽ bởi có nhiều thông tin xúc phạm lãnh đạo, bôi nhọ chính quyền, bịa đặt thông tin. Tôi quả thực rất ngạc nhiên với lý lẽ này. Tôi viết một dòng trạng thái (stt), chỉ cần dùng một từ không thật là chuẩn, là đã có người sửa, vậy tại sao cả một tin bịa đặt của một vài cá nhân hay một trang mạng nào lại có thể tồn tại và thuyết phục được người đọc?

Tại sao những người cầm quyền lại e ngại những dạng thông tin ấy? Bao nhiêu những bộ óc uyên bác trong chính quyền, 700 tờ báo với nhiệm vụ truyền thông, tuyên truyền thì sợ gì mấy trang mạng vặt vãnh? Đấy là chưa kể tới đội quân DLV hùng hậu.

Phải làm tốt nhiệm vụ của mình chứ. Nếu có thông tin gì không đúng, phải tập trung phản đối, tố cáo sự dối trá ấy chứ, rồi an ninh mạng, những cơ quan bảo vệ chính trị hùng mạnh nữa. Tại sao chỉ vì sợ mà đưa ra những quy định có thể khiến những hoạt động trao đổi về kiến thức, ý kiến và kể cả thương mại bị ảnh hưởng?

Bởi Facebook, youtube đã trở thành cần thiết như cơm ăn nước uống và hơi thở nên một chính sách, quy định nào đấy làm gián đoạn những phương tiện này chắc chắn sẽ gây ra sự phẫn nộ trong dân chúng. Họ sẽ cảm thấy mình bị ném trở lại sự tù túng và điều ấy là bất công và như vậy sự phản kháng là điều chắc chắn sẽ xảy ra.

Tôi nghĩ rằng cắt bỏ Facebook, Google, ấy là một bước lùi khiến về mọi mặt sẽ khiến Việt Nam yếu đi và điều này rất nguy hiểm bởi bên cạch chúng ta là thằng bạn đểu luôn âm mưu nhăm nhe ăn sống nuốt tươi chúng ta.

Tôi đề nghị báo chí quan tâm, phỏng vấn chính những người đã đưa ra dự thảo này để hỏi xem họ đã nghĩ tới điều này chưa? Hay họ muốn người dân chúng ta dùng mạng Webo, Wechat của thằng bạn đểu?

Và các bạn, những người đang dùng Facebook, Youtube, các bạn có thể làm gì để bảo vệ những thành tựu kì diệu này mà thế giới văn minh đã đưa lại cho chúng ta?

Vì sao học giả nước ngoài quan tâm Mẹ Nấm?

Vì sao học giả nước ngoài quan tâm Mẹ Nấm?

Phiên tòa ngày 29/6
Bản quyền hình ảnh  GETTY IMAGES
Tòa án Nhân dân tỉnh Khánh Hòa vừa tuyên án 10 năm tù cho blogger Mẹ Nấm, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh

40 học giả, thuộc nhiều quan điểm, cùng ký một tuyên bố ‘mạnh mẽ yêu cầu’ Việt Nam thả hai nhà hoạt động, bà Nguyễn Ngọc Như Quỳnh và bà Trần Thị Nga.

Lá thư ký ngày 4/10, sau một tháng, dường như không nhận được phản hồi từ chính phủ Việt Nam.

Hoa Kỳ phản hồi về thư của con gái Mẹ Nấm

Thư ngỏ gửi cho Chủ tích nước Trần Đại Quang, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân và Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng.

Bản tuyên bố ghi rằng họ “quan ngại sâu sắc ” trước cáo buộc và bản án dành cho blogger Nguyễn Ngọc Như Quỳnh (còn gọi là Mẹ Nấm) và nhà hoạt động Trần Thị Nga.

Bản tuyên bố ghi: “Đây là những bản án đặc biệt nặng nề cho hai phụ nữ có con nhỏ dưới 10 tuổi, chỉ vì các hoạt động ôn hòa đáng lẽ đã không nên và không thể bị hình sự hoá.”

“Vì những lý do pháp lý và nhân đạo, chúng tôi mạnh mẽ yêu cầu bà Nguyễn Ngọc Như Quỳnh và bà Trần Thị Nga phải được thả ngay lập tức và vô điều kiện.”

nga
Bản quyền hình ảnh  FB LUONG DAN LY
Nhà hoạt động Thúy Nga có hai con trai 5 và 7 tuổi

Trả lời BBC, một người ký tên, học giả Jason Morris-Jung, nói có nhiều học giả nổi tiếng và những chuyên gia nước ngoài nghiên cứu lâu năm về Việt Nam đã tham gia ký tên.

Ông nói rằng điều thú vị là đơn tuyên bố này bao gồm “cả hai nhóm từ hai lập trường chính trị, từ những nhóm có xu hướng truyền thống, thường đồng cảm với vai trò lịch sử của Đảng Cộng Sản Việt Nam cho đến nhóm chủ nghĩa xét lại, vốn hay trực tiếp chỉ trích Đảng Cộng sản”.

Hôm 3/11, Tổ chức Theo dõi Nhân quyền (HRW) ở Mỹ cũng ra tuyên bố yêu cầu Việt Nam thả tất cả các tù nhân chính trị.

Tuyên bố của HRW nói các lãnh đạo quốc tế và đối tác thương mại dự định tham dự Hội nghị APEC sắp tới ở Đà Nẵng vào 10/11 nên kêu gọi giới chức Việt Nam ngừng việc trừng phạt các nhà phê bình ôn hòa và đảm bảo quyền tự do ngôn luận, tự do tổ chức, hội họp và tự do tôn giáo cho tất cả các công dân.

Hoa Kỳ kêu gọi Việt Nam thả ngay ‘Mẹ Nấm’

Danh sách 40 người ký tên

Etienne Balibar

Mark Philip Bradley

David Brown

Anita Chan

Cari Coe, Tiến sĩ

Đỗ Đăng Giu

Wynn Gadkar-Wilcox

Christopher Goscha

Lelia Green

Hồ Tài Huệ Tâm

Ben Kerkvliet

Ben Kiernan

John Kleinen

Scott Laderman

Lê Xuân Khoa

Lê Trung Tĩnh

Jonathan London

Bruno Machet

Pamela McElwee

Shawn McHale

Paul Mooney

Jason Morris-Jung

Ngô Lâm

Ngô Vĩnh Long

Nguyễn Điền

Nguyễn Ngọc Giao

Nguyễn Đức Hiệp

Nguyễn Thị Hường

Claire Oger

Sophie Quinn-Judge

Pierre Rousset

Mark Sidel

Jonathan Sutton

Philip Taylor

Thái Văn Cầu

William S. Turley

R J Del Vecchio

Vũ Quang Việt

Phạm Xuân Yêm

Peter Zinoman

Việt Nam hãy trả tự do cho tất cả tù chính trị

RFA
2017-11-03
 
Ông Brad Adams, Giám Đốc Ban Châu Á của Human Rights Watch.

Ông Brad Adams, Giám Đốc Ban Châu Á của Human Rights Watch.

 AP Images; Ảnh screenshot từ bài viết của Human Rights Watch
 

Việt Nam hãy trả tự do cho tất cả những người mà Hà Nội đang giam giữ chỉ vì họ ôn hòa thực thi các quyền của công dân.

Đó là kêu gọi mà Tổ chức Theo dõi Nhân Quyền Human Rights Watch đưa ra trong thông cáo báo chí phổ biến vào ngày 3 tháng 11.

Theo thông cáo báo chí của Human Rights Watch thì có hơn 100 người đang bị giam giữ sau song sắt ở Việt Nam khi mà các nhà lãnh đạo thế giới tới dự Hội Nghị Thượng Đỉnh Diễn Đàn Hợp Tác Kinh Tế Châu Á- Thái Bình Dương (APEC) sẽ diễn ra tại thành phố Đà Nẵng vào ngày 10 tháng 11 tới đây.

Theo Human Rights Watch thì các nhà lãnh đạo và đối tác thương mại quốc tế khi tham dự sự kiện vừa nêu cần kêu gọi nhà cầm quyền Việt Nam chấm dứt đàn áp một cách có hệ thống nhắm vào những tiếng nói phê bình ôn hòa và kêu gọi phải bảo đảm các quyền căn bản về tự do ngôn luận, tự do lập hội, nhóm họp và tự do tôn giáo cho người dân Việt Nam.

Ông Brad Adams, Giám Đốc Ban Châu Á của Human Rights Watch cho rằng ngay trong lúc Việt Nam thể hiện vai trò một nước chủ nhà thân thiện khi tiếp đón các phái đoàn quốc tế, chính phủ Hà Nội lại gia tăng đàn áp bất cứ cá nhân nào can đảm lên tiếng ủng hộ dân chủ và nhân quyền.

Theo thống kê được nêu ra thì hiện nay có ít nhất 105 người phê phán chính phủ ôn hòa đang bị ngồi tù vì thể hiện quaan điểm phê phán chính quyền, tham gia các cuộc biểu tình ôn hòa, gia nhập các nhóm tôn giáo không được chính quyền phê chuẩn, hoặc tham gia các tổ chức chính trị/dân sự mà đảng và nhà nước Việt Nam cho là có nguy cơ đối với vị trí lãnh đạo độc tôn của họ.

Human Rights Watch điểm lại chỉ trong vòng 1 năm qua, công an Việt Nam tiến hành bắt giữ ít nhất 28 người với cáo buộc mơ hồ ‘gây hại an ninh quốc gia’.

Giám đốc Ban Châu Á của Human Rights Watch nói thêm rằng một hội nghị thượng đỉnh APEC hào nhoáng hay các hợp đồng thương mại mới cũng không che giấu được hiện thực xấu xa Việt Nam vẫn là một nhà nước công an trị, không dung thứ bất đồng chính kiến.

Ông Brad Adams kêu gọi các nhà tài trợ quốc tế và đối tác thương mại của Việt Nam cần gây sức ép để Hà Nội thực hiện những cải cách hệ thống hướng đến một chế độ dân chủ hơn, biết tôn trọng nhân quyền và pháp quyền.

Thông cáo báo chí của Human Rights Watch kèm theo danh sách cụ thể của hơn 100 tù chính trị tại Việt Nam hiện nay.

Việt Nam với 55 triệu lao động nuôi 11 triệu cán bộ đảng viên,

From facebook:   Nguyễn Hiếu‘s post.
 
 
Image may contain: 3 people, people smiling, text
Nguyễn Hiếu is with Nguyễn Hiếu.

 

 

Việt Nam với 55 triệu lao động nuôi 11 triệu cán bộ đảng viên, nghĩa là cứ 5 người dân thường lao động phải 1 cán bộ đảng viên …

Nay số tiêu xài quá lớn của cán bộ đảng viên ,người dân nuôi quá nhiều quan chức mà nay họ không đòi chiếc xe đạp, căn nhà che nắng che mưa, mà họ đòi xe Mẹc, biệt thự, nhà nghỉ tại các khu du lịch, v.v…..

Từ đó sinh ra nạn cướp bóc …bóc lột người dân tận xương tủy… người dânn ta đến khi nào mới tĩnh lại thôi làm công cụ cho sự bóc lột tột cùng của sự dã man ..?

“Condition Of Slavery”

Nếu thể chế này thay đổi, nó để lại điều gì khủng khiếp nhứt?

From facebook:   Bổn Đình Nguyễn‘s post.
 

Nếu thể chế này thay đổi, nó để lại điều gì khủng khiếp nhứt?

Giả sử rằng trong vài năm tới, vì một “cơ may” nào đó, VN chuyển đổi thành một quốc gia dân chủ, thiết lập nền tảng như các quốc gia dân chủ hàng đầu thế giới, thì điều gì khủng khiếp nhứt mà ta nhìn thấy?

Tất nhiên kinh tế suy sụp, tài nguyên cạn kiệt, môi trường ô nhiễm là thứ tác động hằng ngày đến đời sống người dân, nhưng đó chưa phải là vấn nạn hàng đầu, bởi tôi tin người Việt một khi thoát khỏi trói buộc sẽ đủ thông minh giải quyết các vấn đề trên, và còn đó hàng triệu đồng bào hải ngoại tài năng, giàu có, luôn canh cánh nỗi lòng với cố quốc.

Cái mất mát khủng khiếp nhứt theo tôi đó là sự băng hoại của một nền văn hóa, sự tha hóa về nhân cách của người Việt đương đại. Sống trong một xã hội bất công, con người trở nên hung dữ, phi nhân. Chúng ta dễ dàng nghe tiếng chửi thề hơn là lời cám ơn, xin lỗi. Chúng ta dễ dàng thấy đâm chém nhau hơn là giúp một người qua đường, nhường ghế cho một cụ bà, phụ nữ mang thai, em bé… trên xe bus.

Quy luật thay đổi là tất yếu, chỉ là vấn đề thời gian, vì vậy những ai còn muốn là người Việt, còn yêu thương đất nước này, ngay từ bây giờ hãy chú trọng giáo dục nhân cách cho chính mình, cho chính con cái mình, đừng để nỗi bức xức biến chúng ta thành kẻ vô văn hóa, kẻ có thể chửi một tổng thống là thằng này, con nọ, như chúng ta từng lên án!

LUẬT… CHỐNG LẠI LOÀI NGƯỜI

From facebook:   Trần Bang‘s post.
 
 
 
Image may contain: text
Trần Bang

 

LUẬT… CHỐNG LẠI LOÀI NGƯỜI

Nếu ai bỏ phiếu thông qua một đạo luật khiến cho người dân Việt Nam không thể tiếp cận được với mạng xã hội, với Facebook, Google... thì lịch sử sẽ không coi bọn họ là bảo thủ hay dốt nát mà là như những tên tội phạm chống lại loài người, chống lại cơ hội tiếp cận với thế giới văn minh của 90 triệu người dân Việt Nam.

Định kỳ, Google, Facebook… đều có các báo cáo về sự can thiệp (gỡ link, gỡ bài) của các quốc gia. Chúng ta không ngạc nhiên khi tên tuổi của Bộ Thông tin VN dưới thời Trương Minh Tuấn sẽ được nhiều lần nhắc đến trong những báo cáo như thế (dù Bộ TTTT không phải là tác giả của dự luật này nhưng với những việc ông Tuấn đã làm và nếu bây giờ im lặng thì cũng là đồng lõa). Và, chỉ không lâu nữa, khi các vụ án tham nhũng lớn được phanh phui, chúng ta sẽ giải thích được vì sao nhiều quan chức lại coi minh bạch là kẻ thù của họ.

Năm 1997, khi quyết định mở cửa cho internet với nguyên tắc “quản lý được tới đâu thì phát triển tới đó”, các nhà lãnh đạo VN và ngay cả nhóm vận động cho internet cũng không hình dung được “những thông tin xấu, chống phá chế độ” lại được tung lên với quy mô như thế. Nhưng, những lợi ích mà internet đưa lại cho đất nước lớn đến nỗi, ngay chính Bộ chính trị thời bị coi là bảo thủ đó (2001) vẫn phải mở ra bằng chủ trương, trình độ quản lý phải theo internet chứ không phải để internet theo trình độ quản lý.

Chính tôi cũng nhiều lần trở thành nạn nhân của internet. Những kẻ giấu mặt đã thường xuyên bịa đặt các loại thông tin, vu khống và bôi nhọ tôi. Nhưng, trong tôi, chưa bao giờ xuất hiện bất cứ ý muốn nào đòi “quản lý” internet. Bọn xấu, cho dù giấu mặt hay trâng tráo xuất hiện chưa bao giờ là số đông. Những gì mà internet mang lại là một không gian, nơi, người Việt Nam được tiếp cận với rất nhiều giá trị đặc biệt là tự do; những giá trị mà chính quyền chưa có khả năng mang về cho dân chúng.

Tôi có thể đoán biết sự sợ hãi của những người ủng hộ một đạo luật có thể trao cho họ quyền kiểm duyệt cả internet và mạng xã hội. Nhưng, quý vị đừng nên tư duy ngắn hạn như vậy. Đừng vì chỉ để bảo vệ những đồng tiền nhớp nhúa, đừng vì để bảo vệ những cái ghế đang lung lay. Tôi biết, có vị chỉ còn ít tháng nữa là phải về hưu. Đừng tước đoạt nốt những giá trị tự do mà rồi chỉ ít lâu nữa thôi quý vị cũng sẽ là một thường dân cần nó.

Báo chí cần công bố tên tuổi những người chấp bút đạo luật này. Báo chí cũng cần công bố tên tuổi những người đã phát ngôn, sẽ biểu quyết ủng hộ đạo luật này. Đừng nghĩ đơn giản những việc quý vị đang làm chỉ “gật” theo quán tính như trước giờ. Quý vị đang có một cơ hội cho thấy, quyết tâm của quý vị là bảo vệ hay chống lại thế giới văn minh; là xếp Việt Nam ở thứ hạng nào trên bản đồ của thế giới

( Copy FB Truong Huy San – Osin Huy Đức )

Những ai cố tình gây khó để Facebook, google buộc phải ra đi sẽ phải chịu trách nhiệm trước lịch sử dân tộc và nhân loại

From facebook:   Dang Tuong‘s post.
Image may contain: 3 people, people smiling
Dang Tuong

Mất Facebook, google cá nhân các cư dân mạng chỉ buồn chút thôi, khó làm việc chút thôi, thiệt hại chủ yếu thuộc về đất nước này.

Chỉ cần 1 năm vắng bóng facebook và google sẽ thấy đất nước này lạc hậu so với thế giới hàng chục năm, thậm chí hàng trăm năm. Những ai cố tình gây khó để Facebook, google buộc phải ra đi sẽ phải chịu trách nhiệm trước lịch sử dân tộc và nhân loại.

Chỉ những kẻ óc đậu phụ mới không nhận ra điều này.

Nếu không nhìn lại, mình sẽ mất quá khứ và tương lai .

 Nếu không nhìn lại, mình sẽ mất quá khứ và tương lai .

 Châu Hiển Lý ( Bộ đội tập kết 1954 ).


Đã hơn 3 thập kỷ trôi qua, làm ăn cực nhọc là thế, thành tựu không thể nói là nhỏ, thế mà khoảng cách phát triển của VN so với thế giới sao vẫn xa vời! Không định thần nhìn nhận lại tất cả, không khéo chúng ta sẽ ngày càng đi sâu vào con đường đi làm thuê, đất nước có nguy cơ trở thành đất nước cho thuê với triển vọng là bãi thải công nghiệp của các quốc gia khác! Giữa lúc thế giới đang bước vào thời kỳ kinh tế trí thức!

150 năm đã trôi qua, nhưng bài học này còn nguyên vẹn. Đó là 80 năm nô lệ, 40 năm với 4 cuộc chiến tranh lớn (Pháp, Mỹ, Cam Bốt, Tàu) – trong đó 3 thế hệ liên tiếp gánh chịu những hy sinh khốc liệt, 37 năm xây dựng trong hòa bình với biết bao nhiêu lận đận, và hôm nay VN vẫn còn là một nước chậm tiến.

  •         Thảm kịch của đảng cộng sản thực ra đã bắt đầu ngay từ ngày 30-4-1975. Sự bẽ bàng còn lớn hơn vinh quang chiến thắng. Hòa bình và thống nhất đã chỉ phơi bày một miền Bắc xã hội chủ nghĩa thua kém miền Nam, xô bồ và thối nát, về mọi mặt.
     
    “Tính hơn hẳn” của chủ nghĩa Mác-Lênin trở thành một trò cười. Sự tồi dở của nó được phơi bày rõ rệt cùng với sự nghèo khổ cùng cực của đồng bào miền Bắc.

    Nhìn lại sau hơn nửa thế kỷ dưới chế độ CS, hàng loạt các câu hỏi được đặt ra :

    _ Năm 1954 sau khi thắng Pháp, tại sao hơn 1 triệu người Bắc phải bỏ lại nhà cửa ruộng vườn di cư vào miền Nam ?

    _ Sau năm 1975 , tại sao dân miền Nam không ồ ạt di cư ra Bắc sinh sống để được hưởng những thành quả của CNXH mà chỉ thấy hàng triệu người Bắc lũ lượt kéo nhau vào Nam lập nghiệp ?

    _ Tại sao sau khi được “giải phóng” khỏi gông cùm của Mỹ-Ngụy, hàng triệu người phải vượt biên tìm tự do trong cái chết gần kề, ngoài biển cả mênh mông ?

    _ Tại sao nhân viên trong các phái đoàn CS đi công tác thường hay trốn lại ở các nước tư bản dưới hình thức tị nạn chính trị ?


    Tất cả những thành phần nêu trên, họ muốn trốn chạy cái gì?

    _ Tại sao đàn ông? của các nước tư bản Châu á có thể đến VN để chọn vợ như người ta đi mua một món hàng?

    _ Tại sao Liên Xô và các nước Đông âu bị sụp đổ?

    _ Tại sao lại có sự cách biệt một trời một vực giữa Đông Đức và Tây Đức, giữa Nam Hàn và Bắc Hàn?

    Tại sao nước ta ngày nay phải quay trở lại với kinh tế thị trường, phải đi làm công cho các nước tư bản?

    _ Tại sao các lãnh tụ CS lại gởi con đi du học tại các nước tư bản thù nghịch?


             Hỏi tức là trả lời, người VN đã bỏ phiếu bằng chân từ bỏ một xã hội phi nhân tính. Mọi lý luận phản biện và tuyên truyền của nhà nước cộng sản đều trở thành vô nghĩa.

    Sự thực đã quá hiển nhiên nhưng đảng cộng sản không thể công khai nhìn nhận. Họ không thể nhìn nhận là đã hy sinh bốn triệu sinh mệnh trong một cuộc chiến cho một sai lầm. Nếu thế thì họ không còn tư cách gì để nắm chính quyền, ngay cả để hiện diện trong sinh hoạt quốc gia một cách bình thường.

    Nhìn nhận một sai lầm kinh khủng như vậy đòi hỏi một lòng yêu nước, một tinh thần trách nhiệm và một sự lương thiện ở mức độ quá cao đối với những người lãnh đạo cộng sản. Hơn nữa họ đã được đào tạo để chỉ biết có bài bản cộng sản, bỏ chủ nghĩa này họ chỉ là những con số không về kiến thức. Cũng phải nói là trong bản chất con người ít ai chịu từ bỏ quyền lực khi đã nắm được.

    Thế là sau cuộc cách mạng long trời lở đất với hơn ba chục năm khói lửa, máu chảy thành sông, xương cao hơn núi, Cộng Sản Hà Nội lại phải đi theo những gì trước đây họ từng hô hào phá bỏ tiêu diệt. Từ ba dòng thác cách mạng chuyên chính vô sản, hy sinh hơn bốn triệu mạng người, đi lòng dòng gần nửa thế kỷ, Cộng Sản Hà Nội lại phải rập khuôn theo mô hình tư bản để tồn tại .


     Hiện tượng “Mửa ra rồi nuốt lại” này là một cái tát vào mặt các nhà tuyên giáo trung ương.

    Cách mạng cộng sản đã đưa ra những lí tưởng tuyệt vời nhất, cao cả nhất, đã thực hiện những hành động anh hùng vô song, đồng thời cũng gieo vào lòng người những ảo tưởng bền vững nhất.

    Nhưng thực tế chuyên chính vô sản đã diễn ra vô cùng bạo liệt, tàn khốc, chà đạp man rợ lên đạo lý, văn hóa và quyền con người ở tất cả các nước cộng sản nắm chính quyền. Sự dã man quỷ quyệt mánh lới và sự bất nhân khéo che đậy của Cộng sản chưa hề thấy trong lịch sử loài người.

    Con người có thể sống trong nghèo nàn, thiếu thốn. Nhưng người ta không thể sống mà không nghĩ, không nói lên ý nghĩ của mình. Không có gì đau khổ hơn là buộc phải im lăng, không có sự đàn áp nào dã man hơn việc bắt người ta phải từ bỏ các tư tưởng của mình và “nhai lại” suy nghĩ của kẻ khác.
    Nền chuyên chính vô sản này làm tê liệt toàn bộ đời sống tinh thần của một dân tộc, làm tê liệt sự hoạt động tinh thần của nhiều thế hệ, làm nhiều thế hệ con người trở thành những con rối, những kẻ mù chỉ biết nhai như vẹt các nguyên lý bảo thủ giáo điều…

    Công dân của nhà nước cộng sản luôn luôn sợ hãi, luôn luôn lo lắng không biết mình có làm gì sai để khỏi phải chứng minh rằng mình không phải là kẻ thù của chủ nghĩa xã hội.

    Cơ chế quyền lực cộng sản tạo ra những hình thức đàn áp tinh vi nhất và bóc lột dã man nhất. Vì vậy công dân trong các hệ thống cộng sản hiểu ngay điều gì được phép làm, còn điều gì thì không. Không phải là luật pháp mà là quan hệ bất thành văn giữa chính quyền và thần dân của nó đã trở thành “phương hướng hành động” chung cho tất cả mọi người.

    Cơ chế hiện nay đang tạo kẽ hở cho tham nhũng, vơ vét tiền của của Nhà nước. Nhưng cái mà chúng ta mất lớn nhất lại không phải là mất tiền, mất của, dù số tiền đó là hàng chục tỉ, hàng trăm tỉ. Cái lớn nhất bị mất, đó là suy đồi đạo đức. Chúng ta sống trong một xã hội mà chúng ta phải tự nói dối với nhau để sống…


               Bác và đảng đã gần hoàn thành việc vô sản hóa và lưu manh hóa con người VN (vô sản lưu manh là lời của Lê Nin). Vô sản chuyên chính (đảng viên) thì chuyển sang làm tư bản đỏ, còn vô sản bình thường (người dân) trở thành lưu manh do thất nghiệp, nghèo đói.

    Nền kinh tế Việt Nam bây giờ chủ yếu là dựa trên việc vơ vét tài nguyên quốc gia , bán rẻ sức lao động của công nhân và nông dân cho các tập đoàn kinh tế ngoại bang, vay nước ngoài do nhà nước CS làm trung gian.

    Huyền thoại giải phóng dân tộc, giải phóng giai cấp do cộng sản Việt Nam dày công dàn dựng đã tan thành mây khói khi giai cấp “vô sản” âm thầm lột xác trở thành các nhà Tư bản đỏ đầy quyền lực và đô la.

    Do vậy, lý thuyết CS dần dần mất đi tính quyến rũ hoang dại. Nó trở nên trần trụi và lai căng. Tất cả điều đó đã làm cho các ĐCS trên toàn thế giới dần dần chết đi. Dù GDP có tăng lên, nhiều công trình lớn được khánh thành do vay mượn quỹ tiền tệ Quốc Tế nhưng đạo đức xã hội cạn dần. Thực tế cho thấy rằng sức mạnh không nằm ở cơ bắp. Vũ khí, cảnh sát và hơi cay chỉ là muỗi mòng giữa bầu trời rộng lớn nếu như lòng dân đã hết niềm tin vào chính quyền.

               Học thuyết về xây dựng một xã hội chủ nghĩa và cộng sản chủ nghĩa chỉ là một loại lý tưởng hóa, nó là chiếc bánh vẽ để lừa gạt dân, không hơn không kém; đảng nói một đằng, làm một nẻo.

    Chẳng hạn đảng nói “xây dựng xã hội không có bóc lột” thì chính những đảng viên lại là những người trực tiếp tham nhũng bóc lột người ; đảng nói ” một xã hội có nền dân chủ gấp triệu lần xã hội tư bản” thì chính xã hội ta đang mất dân chủ trầm trọng; đảng nói “đảng bao gồm những người tiên phong nhất, tiên tiến nhất” nhưng thực tế thì đảng đầy rẫy những người xấu xa nhất, đó là những kẻ đục khoét tiền bạc của nhân dân.


               Sở dĩ ĐCSVN còn cố giương cao ngọn cờ XHCN đã bị thiêu rụi ở tất cả các nước sản sinh ra nó vì chúng đang còn nhờ vào miếng võ độc “vô sản chuyên chính” là… còng số 8, nhà tù và họng súng để tồn tại !

    Nhân dân đang hy vọng rằng Đảng sớm tự ý thức về tội lỗi tầy trời của mình. Đảng sẽ phải thẳng thắn sám hối từ trong sâu thẳm chứ không chỉ thay đổi bề ngoài rồi lại tiếp tục ngụy biện, chắp vá một cách trơ trẻn.
    Người dân chẳng còn một tí ti lòng tin vào bất cứ trò ma giáo nào mà chính phủ bé, chính phủ lớn, chính phủ gần, chính phủ xa đưa ra nữa. Họ nhìn vào ngôi nhà to tướng của ông chủ tịch xã, chú công an khu vực, bà thẩm phán, ông chánh án, bác hải quan, chị quản lý thị trường, kể cả các vị “đại biểu của dân” ở các cơ quan lập pháp “vừa đá bóng vừa thổi còi” mà kết luận: “Tất cả đều là lừa bịp!”

    Do đó XHCN sẽ được đánh giá như một thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử VN. Con, cháu, chút, chít chúng ta nhắc lại nó như một thời kỳ… đồ đểu ! vết nhơ muôn đời của nhân loại.

    Một thời kỳ mà tâm trạng của người dân được thi sĩ cách mạng Bùi Minh Quốc tóm tắt qua 2 vần thơ :

             “Quay mặt phía nào cũng phải ghìm cơn mửa !

               Cả một thời đểu cáng đã lên ngôi!”

    Chẳng lẽ tuổi thanh xuân của bao người con nước Việt dâng hiến cho cách mạng để cuối cùng phải chấp nhận một kết quả thảm thương như thế hay sao ?

    Chẳng lẽ máu của bao nhiêu người đổ xuống, vàng bạc tài sản của bao nhiêu kẻ hảo tâm đóng góp để cuối cùng tạo dựng nên một chính thể đê tiện và phi nhân như vậy?

    Tương lai nào sẽ dành cho dân tộc và đất nước Việt Nam nếu cái tốt phải nhường chỗ cho cái xấu?

    Một xã hội mà cái xấu, cái ác nghênh ngang, công khai dương dương tự đắc trong khi cái tốt, cái thiện phải lẩn tránh, phải rút vào bóng tối thì dân tộc đó không thể có tương lai!
    Một kết cục đau buồn và đổ vỡ là điều không tránh khỏi.


    Châu Hiển Lý

    (Bộ đội tập kết 1954)