Hình ảnh đoàn người xếp hàng trước Đại sứ quán Mỹ

Nguyen Ngoc Anh

 Đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào, chào mừng ngày 2.9. nhưng ngày nào củng như vậy nè. Đặc biệt không phải ai củng được xếp hàng vậy đâu, thường thì con cháu đám Quan chuyên hô đánh Mỹ Ngụy nhào mới được xếp hàng ở đây. Bao giờ đến lượt dân đen.

Đây là hình ảnh đoàn người xếp hàng diễu binh trước Đại sứ quán Mỹ

VŨ NỮ CẨM NHUNG

Xuyên Sơn

Người Sài Gòn trước đây không mấy ai mà không nghe qua cái tên vũ nữ Cẩm Nhung (1940-2013) và vụ đánh ghen tạt acxit rùng rợn lần đầu tiên xảy ra tại Việt Nam. Cẩm Nhung là nạn nhân của vụ đánh ghen tàn khốc này khiến dung nhan của cô trở nên dị dạng, trở thành phế nhân tàn tật, suốt cuộc đời còn lại phải lê lết trên đường phố ăn mày ăn xin, cũng chỉ vì Cẩm Nhung là một “hồng nhan họa thủy”. ĐXGK mạn phép đăng lại bài viết sau đây của tác giả Trúc Giang MN tường thuật lại vụ đánh ghen kinh hoàng chấn động Sài Gòn đầu thập niên 60.

“khoảng 8 giờ tối ngày 17-7-1963, một phụ nữ vừa bước ra khỏi nhà, tiến về chiếc taxi chờ sẵn, thì bổng nhiên một người đàn ông xuất hiện, tay bưng một ca acid tạt vào mặt người phụ nữ.

Thiếu nữ thét lên trong đau đớn: “Chết tôi rồi! Cứu tôi với”, rồi ôm mặt ngã quỵ.

Một người đàn ông chạy đến, bế cô lên chiếc taxi chạy vào bịnh viện Sài Gòn cấp cứu.

Sau đó được chuyển đến Bịnh viện Đồn Đất (Grall) vào lúc hai giờ sáng ngày 18-7-1963.

Cái tin vũ nữ Cẩm Nhung bị tạt acid gây xôn xao trong giới thượng lưu thường lui tới các vũ trường.

Báo chí đăng tấm hình rất xinh đẹp của Cẩm Nhung đã gây xúc động và thương tiếc của người Sài Gòn và cả Miền Nam VN.

Đó là vũ nữ tài sắc vẹn toàn nổi danh là “Nữ hoàng vũ trường”, Cẩm Nhung bị đánh ghen bằng tạt acid.

Hai người thân là mẹ và bà vú lần lượt ra đi. Tài sản cạn kiệt.

Không nơi nương tựa nên phải đi ăn mày.

Đặc biệt là người ăn xin nầy mang trước ngực tấm hình cô chụp chung với người yêu là Trung tá công binh Trần Ngọc Thức.

Cẩm Nhung sinh năm 1940 tại Hà Nội.

Năm 15 tuổi theo gia đình di cư vào Nam, và trở thành vũ nữ chuyên nghiệp năm 19 tuổi.

Con gái 17 tuổi mà trổ mã đều đặn, nói chung là rất đẹp và hấp dẫn.

Cẩm Nhung bỏ học.

Lén đi học khiêu vũ ở một lớp dạy tư, do hai nhạc sĩ và là vũ sư Nguyễn Tình và Nguyễn Thống phụ trách.

Hai nhạc sĩ nổi tiếng với ngón đàn hạ uy cầm (Hawaiian guitar), đã đào tạo hàng chục vũ nữ cho các vũ trường Sài Gòn thời đó.

Nhờ có năng khiếu, mới học được nửa khóa đã tỏ ra nghệ thuật nhảy múa rất xuất sắc.

Vũ sư Nguyễn Tình nói với người tài pán Marie Sang:

“Đôi chân của nó, thân hình gợi cảm của nó rồi đây sẽ có khối đàn ông ngã rạp dưới chân nó mà chết cho coi”.

Tài pán là người quản lý vũ nữ ở vũ trường, còn gọi là “cai gà”. Khách đi solo muốn nhảy với vũ nữ đều phải do người cai gà đó sắp xếp.

Phải mua ticket thời đó là 20$. Mỗi ticket chỉ nhảy được một vài bản mà thôi. Muốn bao thầu cả đêm thì phải mua trọn gói chừng 15 ticket.

Đối với “Nữ hoàng vũ trường” Cẩm Nhung, thì khách phải lo lót chị tài pán.

Người nào cho tiền nhiều thì được cuộc. Muốn nhảy với kiều nữ suốt đêm, tới một hai giờ sáng thì khách phải mua trọn gói 15 ticket.

Khách sành điệu cùng vũ nữ rời vũ trường nầy, đến một vũ trường khác vừa khiêu vũ thoải mái, vừa giữ được tiếng tăm về đức hạnh của vũ nữ.

Nhảy được vài ba bản rồi rủ nhau đi ăn khuya như ăn cháo cá ở Chợ Cũ, cơm thố, cơm siu siu, hoặc mì La Cai…

Đó là xong phần một.

Phần còn lại do sự thỏa thuận của hai bên.

Khách nhảy phải típ cho vũ nữ, thời giá lúc đó là 500$.

Đêm vui trọn vẹn đạt “mục đích yêu cầu” thì tốn phí khoảng 1,000$, tương đương với mấy cây vàng. Cẩm Nhung đã qua nhiều vũ trường, và Kim Sơn là điểm chót. Nghe nói Trung tá công binh mua cho Cẩm Nhung một căn nhà trong hẻm bên cạnh vũ trường Au Chalet.

Từ đó, Cẩm Nhung đã bước vào con đường của định mạng, người tài hoa bạc mệnh.

“Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen”.

Vụ đánh ghen bằng acid diễn ra ngày 17-7-1963 tại Sài Gòn.

Đó được xem như vụ đánh ghen tàn bạo và rùng rợn nhất chưa từng có ở Việt Nam trước kia.

Sự việc gây chấn động cả Sài Gòn và Miền Nam trong một thời gian.

Báo chí nhận định vụ đánh ghen bằng acid là lần đầu tiên xảy ra trong giới thượng lưu Sài Gòn. Nạn nhân bị đánh ghen bằng tạt acid là vũ nữ vô cùng xinh đẹp tên Cẩm Nhung của vũ trường Kim Sơn.

Báo chí thời đó hết lời ca ngợi nhan sắc và đôi chân dài điệu nghệ của cô vũ nữ gốc Hà Thành. Mệnh danh là “Nữ hoàng vũ trường”.

Tại vũ trường Kim Sơn, đường Tự Do, Cẩm Nhung phải lòng một khách nhảy hào hoa, dân chơi có tiếng tại các vũ trường là Trung tá công binh Trần Ngọc Thức.

Việc ông Thức cặp kè với Cẩm Nhung đến tai bà vợ là Lâm Thị Nguyệt, biệt danh là Bà Năm Rado, vì bà chuyên bán đồng hồ Thụy Sĩ hiệu Rado.

Máu Hoạn Thư nổi lên.

Người đàn bà dữ tợn nhất, độc ác nhất là lúc lên cơn ghen.

Thuở đó, ở Sài Gòn và cả Miền Nam chưa có vụ đánh ghen nào bằng tạt acid cả.

Thông thường thì đón đường chửi bới về việc giựt chồng, làm nhục nơi công cộng.

Bạo động hơn là “xởn tóc”, cao hơn nữa là “lột quần”.

Bà Lâm Thị Nguyệt thuê người tạt acid vào mặt Cẩm Nhung với giá hai lượng vàng.

Vụ đánh ghen bằng tạt acid diễn ra trong khi bà Ngô Đình Nhu, Trần Lệ Xuân, đang ở nước ngoài.

Nghe được tin, bà vô cùng tức giận. Ngay sau khi về nước, bà Ngô Đình Nhu đến Bịnh viện Grall thăm Cẩm Nhung.

Với tư cách là người lãnh đạo Phong Trào Liên Đới Phụ Nữ Việt Nam, binh vực quyền lợi và sự bình đẳng của phụ nữ, bà thúc đẩy điều tra và lập hồ sơ đưa ra tòa.

Vào tháng 10 năm 1963, tòa kết án Lâm Thị Nguyệt, vợ của Trung tá Trần Ngọc Thức và người đàn ông tạt acid mỗi người 20 năm tù.

Một người đàn ông liên hệ 15 năm.

Trung tá Trần Ngọc Thức bị cho giải ngũ.

Sau năm 1975, Đại tá Trần Ngọc Thức đi tù cải tạo ở Trại Z.30C, Hàm Tân.

Cẩm Nhung còn giữ được cái mạng nhưng dung nhan kiều diễm bị hủy hoại hoàn toàn. Tháng 9 năm 1963, Cẩm Nhung được đưa qua Nhật chữa trị, hy vọng phục hồi gương mặt như trước kia.

Bác sĩ Nhật bó tay.

Khi Cẩm Nhung về nước thì nền Đệ nhất Cộng Hòa đã sụp đổ.

Bà Ngô Đình Nhu sống lưu vong ở nước ngoài.

Người vũ nữ nổi tiếng một thời đã biến mất trong các sinh hoạt ở Sài Gòn.

Những biến cố chính trị dồn dập khiến cho việc đánh ghen dã man, tàn bạo rơi vào quên lãng và chìm trong quá khứ.

Từ địa vị của một nữ hoàng sống trên đỉnh cao danh vọng, rực rỡ dưới ánh đèn màu và điệu nhạc, phong lưu công tử bay bướm đa tình và các thương gia giàu sụ săn đón, bổng nhiên trở thành thân tàn ma dại, ngậm đắng nuốt cay cho số phận hẩm hiu,

Cẩm Nhung lao vào con đường đập phá, rượu chè, nghiện ngập, sa đọa…

Năm 1964 người mẹ qua đời. Cẩm Nhung sống với bà vú tên Sọ.

Tiền bạc, nữ trang lần lượt từng bước ra đi.

Bán căn nhà 200 lượng vàng và cùng với bà vú ra ở thuê nhà trọ. Bà vú Sọ qua đời.

Cẩm Nhung tật nguyền.

Không nghề nghiệp, không nơi nương tựa nên chỉ có con đường là đi ăn xin.

Trước Tết năm 1969, người ăn mày xuất hiện ở chợ Bến Thành. Mặt mày dị dạng, đeo trên ngực tấm hình chụp chung với người tình là Trung tá Trần Ngọc Thức. Cô lê bước trên các con đường Sài Gòn, trên hành lang của Thương Xá Tax.

Rồi đến những Chợ Bà Chiểu, Chợ Bình Tây…và sau cùng về Miền Tây ở bến bắc (Phà) Mỹ Thuận, Vĩnh Long.

Hành khách qua lại trên bến phà Mỹ Thuận cho biết Cẩm Nhung không còn mang tấm hình chụp chung với người tình nữa, mà chỉ mang tấm hình của bản thân người ăn mày.

Chuyện kể rằng, một hôm có mấy người lạ mặt đến trao cho người ăn xin một số tiền và giật lấy tấm hình chụp chung hai người.

Ở Sài Gòn xuất hiện bản nhạc “Bài Ca Cho Người Kỹ Nữ” của hai nhạc sĩ Nhật Ngân và Duy Trung.

Các tác giả viết bài hát này vì xót thương số phận của cô vũ nữ Cẩm Nhung.

Bài hát có đoạn:

Ta tiếc cho em trong cuộc đời làm người

Ta xót xa thay em là một cánh hoa rơi

Loài người vô tình giẫm nát thân em

Loài người vô tình giày xéo thân em

Loài người vô tình giết chết đời em…

Trong hồi ký “Đời 1998”, (nhà thơ) Nguyên Sa thuật lại nhiều lần ông và nhà văn Mai Thảo đến nhà chở Cẩm Nhung đi vũ trường Arc en Ciel, ăn kem và hóng mát ở Bến Bạch Đằng.

Lần sau cùng ông gặp Cẩm Nhung như sau:

“Lần chót tôi gặp lại người phụ nữ ấy, Mai Thảo dừng xe có phần gấp gáp, không có nét bay bướm nào. Anh đang phóng nhanh bỗng thắng két, táp xe vào lề, đậu xe bên phía tay mặt đường Pasteur.

Mai Thảo ra khỏi xe không một lời giải thích.

Tôi không hỏi, xuống theo ngay, linh cảm có chuyện gì khác lạ. Chúng tôi băng qua con lộ xe chạy một chiều vun vút.

Mai Thảo dừng lại trước một người hành khất, một người phụ nữ, móc trong túi ra một nắm giấy bạc, anh chuyển nắm giấy bạc sang tay kia, tìm kiếm thêm, tôi không nhận ra người hành khất là ai, chỉ thấy mặt loang lổ những vết cháy nổi lên những mảng thịt nửa đỏ nửa tím sậm, dị dạng, hai mắt vết cháy càng rõ, lòng trắng và lòng đen bị hủy hoại lổn nhổn.

Bạn tôi bỏ nắm tiền vào chậu bằng nhôm, những tờ giấy chạm vào tay người đàn bà hành khất, dường như nàng biết ngay người cho tiền là ai, sự va chạm của bàn tay vào những tờ giấy bạc cho nàng biết ngay là ai, ai có thể cho nàng nhiều tờ giấy bạc như thế, nàng ngẩng mặt lên gọi “anh”.

Mai Thảo vỗ nhẹ vào bàn tay nàng có tiếng nói an ủi bằng xúc giác, không có âm thanh nào được phát lên.

Tôi muốn nói lên tên người đàn bà hành khất.

Tôi chưa kịp nói thì Mai Thảo kéo tôi băng qua đường.

Tôi ngồi vào trong xe, nói lên ngay tên nàng.

Mai Thảo gật đầu.

Cẩm Nhung.

Tên người vũ nữ thay quần áo sau tấm bình phong mỗi lần Mai Thảo và tôi đến đón nàng đi làm hay đi ăn, đi ra Pointe des Blagueurs (Bến Bạch Đằng) hóng mát.

Cẩm Nhung bị tạt át xít trong một trận đòn ghen có sức mạnh của tiền hô hậu ủng, có sự tàn bạo mới của thế kỷ khoa học.

Tôi nhìn bạn tôi ngậm ngùi:

-Cẩm Nhung!

Mai Thảo nhìn về phía trước mặt, như nói một mình, rất khẽ:

-Nhung đấy!”

Một ngày đầu năm 2013, tại một xóm trọ nghèo ở thị xã Hà Tiên (tỉnh Kiên Giang), nơi những người ăn xin, bán vé số, bốc vác và dân tứ xứ đến thuê ở trọ, có một đám ma nghèo.

Một bà lão bán vé số đã qua đời vì già yếu, bệnh tật. Không một người thân, bà lão được những người đồng cảnh ngộ lo cho một quan tài loại rẻ tiền, rồi đưa ra nghĩa địa…

Sẽ không có chuyện gì đáng nói về đám ma nghèo của bà lão vô gia cư, nếu như người quá cố nói trên không phải là vũ nữ Cẩm Nhung, đã lừng danh ở nửa thế kỷ trước.”

Nguồn fb Thầy Lê Văn Thông


 

BỆNH VIỆN TỪ DŨ…

 Xuyên Sơn 

Tiền thân của bệnh viện Từ Dũ là một khu chuyên khoa sản trực thuộc Bệnh viện Lalung Bonnaire (nay là Bệnh viện Chợ Rẫy) ra đời vào năm 1923.

Đến năm 1937, thương gia người Hoa là Hui Bon Hoa (tức chú Hoả) đã hiến mảnh đất riêng với diện tích 19.123m2 trên đường Arras cũ (nay là đường Cống Quỳnh, Quận 1, TP. Hồ Chí Minh) để xây bảo sanh viện mang tên Maternité Indochinoise (Bảo sanh viện Đông Dương) do Giáo sư Bác sĩ George Cartoux

(người Pháp) làm giám đốc.

Do tình hình chiến tranh, nên khi xây dựng xong, bảo sanh viện bị quân đội Pháp, sau đó là Nhật trưng dụng làm nơi đóng quân.

Đến tháng 9 năm 1943, bảo sanh viện mới chính thức hoạt động với khoảng 100 giường bệnh.

Năm 1944, bệnh viện đổi tên thành Việt Nam Bảo sanh viện.

Đến năm 1946 được đổi thành Maternité George Béchamps

(tuy nhiên do dân chúng không ưa gọi tên Pháp nên thường gọi là

“Nhà sanh Chú Hoả”).

Đến năm 1948, bệnh viện được mang tên của thái hậu triều Nguyễn:

Bà Từ Dụ, tuy nhiên bị đọc chệch thành Từ Dũ

(HOÀI NIỆM- SÀI GÒN XƯA)


 

TỪ VỤ ÁN “HẬU PHÁO” –  CÁI ÁC DƯỚI CHẾ ĐỘ CSVN ĐÃ ĐƯỢC CƠ CHẾ BAO CHE VÀ BẢO VỆ. 

 Chân Trời Mới Media

Hậu Pháo và sự sụp đổ của một lời hứa, Xưa, chỉ cần sở hữu tài sản bằng 1/2000 của Hậu Pháo cũng có thể bị quy là địa chủ, cường hào – có thể bị xử tử giữa sân đình. Giờ thì thật khó tin. Khi một người dùng 132 tỷ đồng tiền mặt, 1,1 triệu USD, 501 cây vàng, 2.293 lô đất và cả một hệ thống quan chức từ Bắc chí Nam để bẻ cong pháp luật, thì đó không còn là một vụ án kinh tế. Mà là sự cáo chung của một “lý tưởng cách mạng”.

  1. Khi quá khứ trở thành một vết cắt âm ỉ

Thời Cải cách ruộng đất, nhân danh cách mạng, một bộ phận nhân dân bị chia rẽ, đẩy vào thù hận và chết chóc. Người ta gọi đó là “sai lầm”, “bài học đau xót”, nhưng sau hơn nửa thế kỷ, vết cắt ấy chưa bao giờ lành. Nó vẫn hiện hữu, như nền móng méo mó cho cách vận hành quyền lực hôm nay: lật đổ để chiếm đoạt, đấu tố để thanh trừng, vơ vét để tồn tại.                                  

Ngày ấy, những người bị trói giữa sân đình là nạn nhân của lý tưởng vô hình, bị quy là kẻ thù chỉ vì giàu hơn hàng xóm một mảnh vườn. Hôm nay, Hậu Pháo và những quan chức tiếp tay mới thực sự “bóc lột nhân dân lao động”, khi biến tài nguyên quốc gia, đất đai công sản thành của riêng để trục lợi.

  1. Lý tưởng đã chết – và cái chết của sự công bằng

Người ta từng hứa xây dựng một xã hội công bằng, không giai cấp, nơi “ai cũng có cơm ăn, áo mặc, ai cũng được học hành.” Nhưng thực tế ra sao? Một doanh nhân mới 27 tuổi, không năng lực tài chính rõ ràng, không kinh nghiệm thi công, vẫn được ưu ái nhận 14 dự án nghìn tỷ – chỉ vì biết gửi “quà” bằng valy tiền mặt. Những người ký duyệt, làm ngơ, tạo điều kiện không phải “sâu mọt” vô danh – họ là Bí thư tỉnh ủy, Chủ tịch UBND tỉnh, giám đốc các sở ngành, những người từng thề trung thành với nhân dân trước cờ Đảng.

Khi lòng trung thành được mua bằng tiền mặt, mọi khẩu hiệu chính trị chỉ còn là trò hề.

  1. Dân oan – những người sống giữa hai thế giới

Bên kia bức màn là hàng vạn dân oan – những người bị thu hồi đất không thỏa đáng, bị cưỡng chế, mất nguồn sống từ ruộng đồng để đổi lấy “dự án phát triển” mà lợi ích rơi vào tay doanh nghiệp thân hữu. Họ sống lay lắt ở khu trọ gần trụ sở tiếp dân, giơ cao khẩu hiệu đỏ rực: “Yêu cầu trả lại đất cho dân!” Họ bị xua đuổi, bị gán mác “kích động”, bị cắt hỗ trợ, thậm chí bị truy tố.

Trong khi đó, những kẻ cướp đất có tổ chức như Hậu Pháo lại được ưu ái, bảo vệ, và vinh thân phì gia suốt 15 năm. Công bằng nằm đâu? Chỉ tồn tại trên giấy tờ, báo cáo tổng kết, và những bài phát biểu ngày lễ.

  1. Hậu Pháo là ai? Là hệ quả, không phải cá biệt

Đừng nói Hậu Pháo là “trường hợp cá biệt”, “con sâu làm rầu nồi canh”. Không ai có thể một mình đưa 24 vali tiền mặt đến phòng làm việc của lãnh đạo tỉnh nếu không có cả một hệ thống tiếp tay, bảo kê và đảm bảo an toàn. Không ai có thể sở hữu 1.419 bất động sản đã bị kê biên, 884 lô chưa bị kê biên, cùng 501 cây vàng, hơn 250 tỷ đồng trong tài khoản, nếu không vượt qua được hệ thống ngân hàng, thuế vụ, kế toán, tài nguyên môi trường. Hậu Pháo chỉ là kẻ dám đi xa nhất, trắng trợn nhất trong một hệ sinh thái đang thối rữa từ bên trong.

Và điều đáng sợ hơn: cái ác ngày nay đã học được cách thông minh, kiên nhẫn, có kế hoạch – và được bảo vệ bằng cơ chế.

  1. Chúng ta còn lại gì để tin?

Khi lý tưởng bị phản bội, công lý bị mua bán, người dân bị bỏ rơi, đất đai bị trưng dụng cho nhóm lợi ích – niềm tin còn lại là gì? Nếu một đứa trẻ lớn lên, thấy kẻ luồn lách được vinh danh, người tử tế phải lê lết đòi công bằng – nó sẽ học gì về đạo đức? Nếu người dân thấy “càng có tội, càng nộp được nhiều tiền sẽ càng được giảm nhẹ”, thì đó chẳng phải là hợp pháp hóa tội ác bằng hóa đơn hoàn tiền hay sao?

Vụ án Hậu Pháo là lời cảnh tỉnh cuối cùng. Không chỉ là trừng phạt một cá nhân, mà là khoảnh khắc soi chiếu cả một thời kỳ. Nếu hệ thống không thay đổi tận gốc, nếu quyền lực không bị ràng buộc bởi minh bạch và trách nhiệm, thì sau Hậu Pháo sẽ là ai? Và bao nhiêu người dân thường nữa sẽ tiếp tục khóc thầm, bị tước đoạt đất đai, phải rời bỏ ruộng vườn để nhường chỗ cho những “siêu đô thị” mà họ không bao giờ có thể sống trong đó?

Lịch sử từng có những lời hứa. Nhưng lời hứa không nuôi được dân. Chỉ có công lý thực sự mới giữ được lòng tin.

Nguồn: FB Nguyễn Thúy Hạnh


 

Vợ chồng Nghệ An quản lý đường dây lừa đảo trực tuyến với 100 nghi can

Ba’o Nguoi-Viet

June 29, 2025 FacebookTwitterEmailPrint

NGHỆ AN, Việt Nam (NV) – Bị can Phan Đình Thịnh và vợ, Lê Thị Trà, quê huyện Hưng Nguyên, tỉnh Nghệ An, bị bắt, khởi tố với cáo buộc quản lý đường dây lừa đảo trực tuyến với 100 đồng phạm, hoạt động tại Miến Điện, Philippines và ngay tại Việt Nam.

Báo VNExpress hôm 29 Tháng Sáu dẫn hồ sơ của Công An Nghệ An, cho hay, vợ chồng bị can Thịnh hướng dẫn nhân viên dùng chiêu “người Việt lừa người Việt,” lập danh khoản mạng xã hội để làm quen và dụ dỗ những người nhẹ dạ ở Việt Nam tham gia “đầu tư” hoặc “làm nhiệm vụ” trên các sàn thương mại điện tử giả Shopee và Lazada.

Bị can Phan Đình Thịnh và vợ, Lê Thị Trà, lúc bị bắt. (Hình: Hòa Vang/VNExpress)

Đường dây này nhắm vào giới phụ nữ đơn thân hoặc đàn ông trung niên. Khi sập bẫy, các nạn nhân thoạt đầu được cho nhận cả vốn lẫn lãi hàng chục triệu đồng (hàng ngàn đô la).

Từ lần thứ tư, các nghi can yêu cầu nạn nhân nạp thêm tiền với lời hứa hẹn “sinh lời cao hơn,” rồi tạo “lỗi hệ thống,” buộc họ nộp thêm tiền. Đến khi nạn nhân cạn tiền thì lập tức bị các nghi can chặn liên lạc.

Khi bị bắt, vợ chồng bị can Thịnh khai, ngoài lương hằng tháng, tùy vào vị trí mà quản lý, nhân viên được hưởng thêm một khoản “hoa hồng” từ số tiền lừa đảo.

Hàng chục nghi can bị bắt lúc vừa nhập cảnh Việt Nam. (Hình: Hòa Vang/VNExpress)

Theo thỏa thuận, nếu một tổ lừa được 1 tỷ đồng ($38,321) thì tổ trưởng nhận 7% “hoa hồng,” còn nhân viên từ 3-7%, phần còn lại được dành làm “chi phí hoạt động.”

Vợ chồng bị can Thịnh bị bắt khi cả hai vừa về quê Nghệ An được vài tuần. Một số người thân của họ bất ngờ vì lâu nay tưởng con mình khấm khá vì đi làm “việc nhẹ lương cao” ở ngoại quốc.

Một nhánh khác của đường dây lừa đảo nêu trên là những người trở về từ Miến Điện và Philippines. Các nghi can dựng lại mô hình cũ, tập hợp thành nhóm năm, bảy người, mua hoặc thuê nhà ở các vùng hẻo lánh làm nơi hoạt động.

Biệt thự xây bằng tiền lừa đảo của một nghi can quê Bắc Ninh. (Hình: Hòa Vang/VNExpress)

Các nghi can sống khép kín, khóa trái cửa cả ngày để gọi điện lừa đảo. Phạm vi hoạt động của nhóm nghi can ở khắp các tỉnh, thành, mỗi ngày thực hiện trót lọt hàng chục phi vụ lừa đảo.

Công An Nghệ An cáo buộc, các nghi can trong đường dây làm giàu nhanh chóng. Một nghi can trong số này quê Bắc Ninh, về Việt Nam chưa đầy nửa năm đã xây được căn biệt thự hai tầng trên mảnh đất rộng hàng ngàn mét vuông, sắm sửa nội thất đắt đỏ và xe hơi hàng tỷ đồng (hàng chục ngàn đô la).

Kết quả điều tra sơ bộ cũng cho hay, hai trường hợp nạn nhân bị nhóm nghi can lừa nhiều tiền nhất là hai người đàn ông trung niên ở Nghệ An và Sài Gòn, bị chiếm đoạt lần lượt 15 và 42 tỷ đồng ($459,858 và $1.6 triệu) chỉ trong hai ngày. (N.H.K)


 

Ngày 25 tháng  6 năm 1975, NGÀY CUỐI ĐI TRÌNH DIỆN Học Tập Cải Tạo-Tran Kim Sa

 Tran Kim Sa

Ngày 25 tháng  6 năm 1975, NGÀY CUỐI ĐI TRÌNH DIỆN Học Tập Cải Tạo

Sau ngày 26/04/1975, Thị Xã Phước Lễ, Bà Rịa, Tỉnh Phước Tuy, thuộc về Tỉnh Bà Rịa Long Khánh trực thuộc Ủy Ban  Quân Quản do Ông Năm Đường, một Thầy Giáo gốc người Xã Long Phước làm Chủ Tịch. Thành Phố  Vũng Tàu lúc nầy trực thuộc Tỉnh Bà Rịa- Long Khánh.

Theo lịnh của Ông Chủ Tịch Ủy Ban Quân Quản Tỉnh Bà Rịa Long Khánh, tất cả công chức, gồm cả các Thầy Cô Giáo các Trường Trung Tiểu Học  Công Lập, Bán Công, Tư Thục,… trong đó có các Hiệu Trưởng, Trưởng Giáo, Giám Học, Tổng Giám Thị, và các Giám Thị Trường Học, các Thanh Tra Trung Học, Thanh Tra Tiểu Học ; những giáo chức đã bị động viên, và được “biệt phái” về dạy học tại các Trường Trung Tiểu Học,… cả Tỉnh Phước Tuy cũ và cả Thị Xã Vũng Tàu cũ,…đều được tập trung cải tao để trở thành người tốt Xã Hội Chủ Nghĩa. 

Ngày25/06/1975, tất cả những người vừa nói trên thuộc Tỉnh Phước Tuy cũ,  phải tập trung taị Rạp Hát Thành Thái, tại Ngã Ba Lê Thành Sơn, mang theo đồ ăn trong ngày và mang theo mùng mền chiếu gối, dụng cụ cá nhân,  và một số tiền mặt để đóng tiền ăn trong… nửa tháng hay …  một tháng,, tùy theo  cấp bậc, chức vụ, mà học tập nhiều ngày hay ít ngày,….

Ngày nầy trở nên quan trọng, vì tất cả xe đò lớn đi Saìgòn, đi Vũng Tàu đều được trưng dụng, ..; hơn một chục chiếc đậu dọc theo các con đường  trước Rạp Thanh Thái, chờ tới giờ chuyên chở  người đi học tập cải tạo, mà chưa ai biết mình sẽ được đưa đi về đâu,…..

Theo đoàn người đi ‘”học tập cải tạo”, tôi sắp xếp đồ đạc vào một cái xách tay du lịch, kèm theo vài vật dụng cá nhân,  cái lon không trước đây đựng sữa bột hiệu Guigoz cho con nít dùng,  nhập cảng từ  Thụy Sĩ,…để dùng đựng cơm , đồ ăn cho ngày hôm nay,…

Những Quân Nhâni thuộc Quân Lực VNCH, ( thời đó gọi là Quân Đội Ngụy) có qui chế riêng, trình diện học tập ở một chỗ khác.

Tất cả những người thuộc diện phải  đi học,… phải tới ghi danh, lúc đó gọi là … “đăng ký” …; xong, ngồi chờ,… giờ đi,…

Tới 1 giờ trưa, mọi người được điểm danh và lần lượt theo mấy em du kích  ra xe đò đậu trước cửa rạp.  Tôi theo Thẩy Nguyễn Văn Kiêm, một Thầy giáo có công với cách mạng, một trí thức ở Long Xuyên ra Bà Rịa Lập nghiệp, có nông trại lớn trong Vùng Long Tân, có người con trai lớn đi theo cách mạng và hi sinh tại Long Tân,…Thầy được gọi đi “học tập cải tạo”  vì chức vụ Giám Học Trung Học Tư Thục Sĩ Tải,…Tôi theo Thầy Kiêm đi ra xe, và được ngồi sau lưng tài xế,… những gì chưa biết, đoán không ra, …thì hỏi Thầy,…Khi mọi người được sắp xếp  lên xe  xong, ngồi đủ hết các chỗ,… thì hai anh du kích, một người cửa trước, một người cửa sau,…Anh du kích đứng cửa trước, đóng cửa lại, rồi lớn tiếng  nói  cho cả xe nghe …”Tất cả mọi người nghe đây,…”kể từ giờ nầy, ai bước xuống xe  chúng tôi bắn bỏ,…”

Tôi ghe bên Thầy Kiêm hỏi nhỏ về cái lý do tại sao anh ta nói như vậy, Thầy nói nhỏ, “ em nầy không biết gì cả, chúng ta đi học mà, đâu phải đi tù,…

Trong nắng chói chang của buổi trưa hè nơi Bà Rịa nhiệt đới, chúng tôi ngồi trên xe, nóng nực,… chở đợi,…chờ lịnh,…

Mãi cho tới hơn một giờ sau, đoàn xe đò chạy đường SàiGòn Vũng Tàu, cả chục chiếc lớn, từ phía Cầu Rạch Hào chay  vô  đậu trên Đường Thanh Thái,.. chờ  lịnh,… rồi cả đoàn xe  theo con đường Tỉnh lộ đi qua Hoà Long, Suối Nghệ, Ngãi Giao,… và qua Đèo Con Rắn, lên Long Khánh,…

Xe vô sân trước Ty Cảnh Sát Long Khánh cũ, và dừng lại,…mọi ngườ xuống xe thì mặt trời đã lăn,… Xe nào xếp hàng theo xe nấy và có người đẫn đi,…

Trước năm 1975, các Ty Cảnh Sát Quốc Gia  các Tỉnh có sơ đồ xây cất  theo mẫu giống nhau,.. ngoài khu văn phòng, có Khu Tạm Giam xây cất đầy đủ tiện nghi, để tam giam người khi điều tr tội phạm,…, …

Xe chúng tôi được gọi đi trước, đi hai hàng, tôi xách hành lý,… đi hàng đầu với Thầy Kim, theo anh du kích mang súng K54, hướng dẫn,…Qua đoạn đường, có hàng rào kẽm gai,  dưới ánh sáng đèn pin của ai đó rọi lên, tôi  thấy máy dải nhà, có tấm bảng ghi “Khu Tạm Giam.”.. . tôi rùng mình, va đi tiếp,…Qua khung cửa rào kẽm gai nhỏ, tôi thấy mấy dải nhà,…Anh du kích mở cửa cái nhà đầu,… Tôi nhìn  bên cánh cửa có tấm bảng nhõ ghi” Nam Thường Phạm,… 80 người “.Anh du kích  chỉ Thầy Kiêm la to, “ đếm số”, .. Thầy Kiêm bước qua ngạch cửa, vô nhà và đếm “một”…., tôi bước theo vô và đếm…”hai”,… mọi người tiếp tục đếm, và đi vô,…

Tôi bước vô,, tìm một chỗ đặt túi hành lý  và ngồi xuống,…Tôi nhìn mọi người đi vô bên trong nhà, và nghe tiếng đếm ở bên ngoài,…Sau khi nghe tiếng đếm ‘tám mươi”, thôi nghe tiếng hô to, “ ngưng”, sau đó  tôi nghe tiếng  cửa đóng mạnh, và tiếng rít kho khan của cái then cài  nghe áo não,…Thế là đúng rồi, “Nam Thường Phạm, ́đúng … 80 người … rồi.

 Người du kích đưa miệng nọ́i qua cái cửa sổ tò vò  nhỏ có lưới trên cửa trại giam, nói ta,…” lưu ý tất cả mọi người… kể từ giờ phút nầy,…  ai tìm cách thoát ra ngoài sẽ bị bắn bỏ,.”  Sau tiếng nói đó, là sự im lặng,…tôi nghe những tiếng bước chân ngoài đường, và tiếng đếm số từ dải nhà kế bên,…Bóng tối kéo tới ập xuống ….. màu đem bao phủ cả không gian, tiếng ếch nhái kều lên trong đêm dài,…Hôm đó là ngày 25/06/ 1975….Ngày đầu tiên của kiếp tội tù …

TRẦN KIM SA


 

Chính thể ấy là chính thể gì? – Đoàn Bảo Châu dịch

Ba’o Tieng Dan

International Rivers

Đoàn Bảo Châu dịch

24-6-2025

Lời người dịch: Một chính thể bỏ tù tới 6 nhà hoạt động môi trường. Theo một suy luận đơn giản nhất, một chính thể bỏ tù những con người tử tế, sống với lý tưởng bảo vệ môi trường sống trong sạch thì chính thể ấy là chính thể gì? Không một lời biện minh nào giá trị trong những trường hợp thế này.

Bách rất kiên cường, nhất định không nhận tội. Chỉ một năm nữa thôi.

Sáu nhà hoạt động môi trường bị vướng vòng lao lý: LS Đặng Đình Bách (áo trắng), TS Hoàng Ngọc Giao (góc dưới bên phải), nhà báo Mai Phan Lợi (áo đen, cầm micro), LS Bạch Hùng Dương (trên, trái), nhà hoạt động Ngụy Thị Khanh (mặc áo dài), nhà hoạt động Hoàng Thị Minh Hồng (góc dưới bên trái). Tiếng Dân edit

***

Tuyên bố: Bốn Năm Quá Dài – Trả Tự Do Cho Đặng Đình Bách

Ngày 24 tháng 6 năm 2025 – Bốn năm trước vào tháng này, luật sư môi trường và nhà hoạt động vì công lý khí hậu Đặng Đình Bách (Bách) đã bị bắt một cách phi lý ngay tại nhà riêng và bị chính quyền Việt Nam cầm tù. Nhân kỷ niệm bốn năm ngày ông bị giam giữ, chúng tôi một lần nữa kêu gọi khẩn thiết trả tự do ngay lập tức và vô điều kiện cho ông. Việc bỏ tù ông Bách là một hành động bất công nghiêm trọng, bịt miệng một tiếng nói quan trọng trong việc bảo vệ cộng đồng và môi trường.

Song song với việc tiếp tục giam giữ ông Bách một cách tùy tiện, dòng tiền hỗ trợ cho quá trình chuyển dịch năng lượng của Việt Nam vẫn đang đổ vào. Vào tháng 12 năm 2022, Việt Nam đã ký kết Thỏa thuận Đối tác Chuyển dịch Năng lượng Công bằng (JETP) trị giá 15,5 tỷ đô la Mỹ với phần lớn các nước thuộc nhóm G7, thể hiện sự đầu tư quốc tế đáng kể vào quá trình chuyển đổi từ nhiên liệu hóa thạch. Tháng trước, chính phủ Pháp đã công bố khoản tài trợ trị giá 67 triệu euro để nâng cấp hệ thống truyền tải điện của Việt Nam, khởi đầu cho các khoản đầu tư công trong khuôn khổ thỏa thuận này. Liên minh Châu Âu (EU) cũng tiếp tục tài trợ hàng triệu euro thông qua Chương trình Chuyển dịch Năng lượng Bền vững EU – Việt Nam (SETP).

Tuy nhiên, bất chấp các cam kết rõ ràng trong những thỏa thuận này về một quá trình “chuyển đổi công bằng” và tham vấn thường xuyên với xã hội dân sự, ông Bách cùng nhiều người khác – những người đã làm việc không mệt mỏi vì một tương lai năng lượng công bằng và bền vững cho Việt Nam – vẫn đang bị giam cầm.

Ông Bách đã dành cả đời mình để đấu tranh cho công lý môi trường và phát triển bền vững tại Việt Nam. Là một luật sư và nhà hoạt động uy tín, ông đã sát cánh cùng cộng đồng để trao quyền, bảo vệ quyền lợi và hỗ trợ pháp lý trong các vụ việc liên quan đến tổn hại môi trường – bao gồm chất thải công nghiệp, di dời do xây dựng thủy điện, và ô nhiễm từ các nhà máy than. Ông nỗ lực xây dựng và củng cố khung pháp lý ở cấp địa phương và khu vực, nhằm đảm bảo phát triển phải công bằng và thân thiện với môi trường. Ông được xem là một trong sáu cá nhân tiêu biểu bị nhắm đến và cầm tù vì công việc liên quan đến chuyển dịch năng lượng của Việt Nam.

Dù đang ở trong tù, ông Bách vẫn giữ vững cam kết với công lý và một tương lai bền vững. Sự kiên cường và tiếng nói bền bỉ của ông là minh chứng cho tinh thần mạnh mẽ và tiếp tục truyền cảm hứng cho những người tại Việt Nam và trên thế giới đang sát cánh cùng ông. Ghi nhận những đóng góp và nỗ lực của ông, ông Bách đã được trao tặng Huân chương Tự do Roger N. Baldwin năm 2024 – một giải thưởng danh giá tôn vinh các nhà bảo vệ quyền tự do cơ bản.

Vợ ông, bà Trần Phương Thảo, chia sẻ:

“Chồng tôi luôn tận tâm hỗ trợ các cộng đồng bị ảnh hưởng bởi thiệt hại môi trường – từ các dự án thủy điện, than, khai khoáng đến hóa chất độc hại – và ông vẫn kiên định theo đuổi một lộ trình chuyển dịch công bằng, tránh phụ thuộc vào các dự án năng lượng tàn phá. Sự kiên cường của ông suốt bốn năm qua vẫn tiếp tục truyền cảm hứng cho nhiều người tại Việt Nam và quốc tế. Tôi mong chờ ngày anh được tự do trở về, cùng tôi và con trai nhỏ, tiếp tục hành trình vì một tương lai tốt đẹp hơn cho tất cả mọi người”.

Nhân dịp kỷ niệm bốn năm ngày ông bị bắt, chúng tôi nhắc lại lời kêu gọi: “Trả tự do ngay lập tức và vô điều kiện cho Đặng Đình Bách”. Việc để ông tiếp tục công việc quan trọng của mình không chỉ là vấn đề công lý mà còn là bước thiết yếu để tiến tới một quá trình phát triển bền vững và chuyển đổi năng lượng công bằng cho Việt Nam.

______

International Rivers hiện là đơn vị điều phối Liên minh Bảo vệ Khí hậu Việt Nam – một nhóm gồm hơn 30 tổ chức quốc tế và khu vực về môi trường, công lý khí hậu và nhân quyền, cùng chung mối quan ngại về không gian dân sự và sự an toàn của các nhà bảo vệ môi trường trong bối cảnh chuyển dịch năng lượng.


 

Hậu Pháo và sự sụp đổ của một lời hứa!

Chau Doa

Xưa, chỉ cần sở hữu tài sản bằng 1/2000 của Hậu Pháo cũng có thể bị quy là địa chủ, cường hào – có thể bị xử tử giữa sân đình. Giờ thì thật khó tin. Khi một người dùng 132 tỷ đồng tiền mặt, 1,1 triệu USD, 501 cây vàng, 2.293 lô đất và cả một hệ thống quan chức từ Bắc chí Nam để bẻ cong pháp luật, thì đó không còn là một vụ án kinh tế. Mà là sự cáo chung của một “lý tưởng cách mạng”.

  1. Khi quá khứ trở thành một vết cắt âm ỉ

Thời Cải cách ruộng đất, nhân danh cách mạng, một bộ phận nhân dân bị chia rẽ, đẩy vào thù hận và chết chóc. Người ta gọi đó là “sai lầm”, “bài học đau xót”, nhưng sau hơn nửa thế kỷ, vết cắt ấy chưa bao giờ lành. Nó vẫn hiện hữu, như nền móng méo mó cho cách vận hành quyền lực hôm nay: lật đổ để chiếm đoạt, đấu tố để thanh trừng, vơ vét để tồn tại.

Ngày ấy, những người bị trói giữa sân đình là nạn nhân của lý tưởng vô hình, bị quy là kẻ thù chỉ vì giàu hơn hàng xóm một mảnh vườn. Hôm nay, Hậu Pháo và những quan chức tiếp tay mới thực sự “bóc lột nhân dân lao động”, khi biến tài nguyên quốc gia, đất đai công sản thành của riêng để trục lợi.

  1. Lý tưởng đã chết – và cái chết của sự công bằng

Người ta từng hứa xây dựng một xã hội công bằng, không giai cấp, nơi “ai cũng có cơm ăn, áo mặc, ai cũng được học hành.” Nhưng thực tế ra sao? Một doanh nhân mới 27 tuổi, không năng lực tài chính rõ ràng, không kinh nghiệm thi công, vẫn được ưu ái nhận 14 dự án nghìn tỷ – chỉ vì biết gửi “quà” bằng valy tiền mặt. Những người ký duyệt, làm ngơ, tạo điều kiện không phải “sâu mọt” vô danh – họ là Bí thư tỉnh ủy, Chủ tịch UBND tỉnh, giám đốc các sở ngành, những người từng thề trung thành với nhân dân trước cờ Đảng. Khi lòng trung thành được mua bằng tiền mặt, mọi khẩu hiệu chính trị chỉ còn là trò hề.

  1. Dân oan – những người sống giữa hai thế giới

Bên kia bức màn là hàng vạn dân oan – những người bị thu hồi đất không thỏa đáng, bị cưỡng chế, mất nguồn sống từ ruộng đồng để đổi lấy “dự án phát triển” mà lợi ích rơi vào tay doanh nghiệp thân hữu. Họ sống lay lắt ở khu trọ gần trụ sở tiếp dân, giơ cao khẩu hiệu đỏ rực: “Yêu cầu trả lại đất cho dân!” Họ bị xua đuổi, bị gán mác “kích động”, bị cắt hỗ trợ, thậm chí bị truy tố. Trong khi đó, những kẻ cướp đất có tổ chức như Hậu Pháo lại được ưu ái, bảo vệ, và vinh thân phì gia suốt 15 năm. Công bằng nằm đâu? Chỉ tồn tại trên giấy tờ, báo cáo tổng kết, và những bài phát biểu ngày lễ.

  1. Hậu Pháo là ai? Là hệ quả, không phải cá biệt

Đừng nói Hậu Pháo là “trường hợp cá biệt”, “con sâu làm rầu nồi canh”. Không ai có thể một mình đưa 24 vali tiền mặt đến phòng làm việc của lãnh đạo tỉnh nếu không có cả một hệ thống tiếp tay, bảo kê và đảm bảo an toàn. Không ai có thể sở hữu 1.419 bất động sản đã bị kê biên, 884 lô chưa bị kê biên, cùng 501 cây vàng, hơn 250 tỷ đồng trong tài khoản, nếu không vượt qua được hệ thống ngân hàng, thuế vụ, kế toán, tài nguyên môi trường. Hậu Pháo chỉ là kẻ dám đi xa nhất, trắng trợn nhất trong một hệ sinh thái đang thối rữa từ bên trong. Và điều đáng sợ hơn: cái ác ngày nay đã học được cách thông minh, kiên nhẫn, có kế hoạch – và được bảo vệ bằng cơ chế.

  1. Chúng ta còn lại gì để tin?

Khi lý tưởng bị phản bội, công lý bị mua bán, người dân bị bỏ rơi, đất đai bị trưng dụng cho nhóm lợi ích – niềm tin còn lại là gì? Nếu một đứa trẻ lớn lên, thấy kẻ luồn lách được vinh danh, người tử tế phải lê lết đòi công bằng – nó sẽ học gì về đạo đức? Nếu người dân thấy “càng có tội, càng nộp được nhiều tiền sẽ càng được giảm nhẹ”, thì đó chẳng phải là hợp pháp hóa tội ác bằng hóa đơn hoàn tiền hay sao?

Vụ án Hậu Pháo là lời cảnh tỉnh cuối cùng. Không chỉ là trừng phạt một cá nhân, mà là khoảnh khắc soi chiếu cả một thời kỳ. Nếu hệ thống không thay đổi tận gốc, nếu quyền lực không bị ràng buộc bởi minh bạch và trách nhiệm, thì sau Hậu Pháo sẽ là ai? Và bao nhiêu người dân thường nữa sẽ tiếp tục khóc thầm, bị tước đoạt đất đai, phải rời bỏ ruộng vườn để nhường chỗ cho những “siêu đô thị” mà họ không bao giờ có thể sống trong đó? Lịch sử từng có những lời hứa. Nhưng lời hứa không nuôi được dân. Chỉ có công lý thực sự mới giữ được lòng tin.


 

Suýt sặc cơm! – Chau Doan

Chau Doan

Suýt sặc cơm!

Người Việt Nam ở nước ngoài dù chỉ một người cũng được Đảng, Nhà nước quan tâm” – đó chỉ là lời nói sáo rỗng nếu không xử lý được việc chăm lo thực chất.

Trước hết, hãy nhìn về đất nước.

Bao nhiêu dân oan mất đất, mất nhà, mất sinh kế vẫn đang gào khóc từng ngày ở quê hương mình? Hay họ không phải người Việt?

* Từ những Thủ Thiêm, Đồng Tâm, Lộc Hưng… cho đến hàng trăm vụ “dân oan” nhỏ lẻ, công lý dường như đang bị bỏ quên. Có ai đặt ra câu hỏi: nếu người Việt ở trong nước chưa được quan tâm đầy đủ, thì bên ngoài dù có người hay không, cũng chỉ là miệng lưỡi sáo rỗng.

“Quan tâm” bằng cách nào?

Khi đại dịch COVID-19 bùng phát:

* Các chuyến bay “giải cứu” công dân nước ngoài đắt đỏ:

 * Bộ máy tổ chức gần 1.000 chuyến bay, đưa khoảng 200.000 người về nước. Nhưng mức phí cao gấp nhiều lần giá thương mại, khiến nhiều người dân nghèo không kham nổi. Một số người phải bay charter “cắt cổ” — mỗi người mất hàng triệu đồng, chỉ để về nước.

 * “Phong bì” chảy đến các lãnh đạo ngoại giao, y tế, công an… khi 54 người, trong đó nhiều cựu thứ trưởng, bị bắt vì nhận hối lộ từ các chuyến bay cứu trợ này .

* Trong nước? Phong trào “chọc mũi” xét nghiệm COVID cũng trở thành công cụ kiếm lời, mở đường cho Việt Á:

 * Công ty Việt Á tham ô, hối lộ hơn 770 tỷ đồng; trục lợi trên 1.200 tỷ. Cột mốc làm sụp niềm tin đối với chính sách y tế cộng đồng của cả nước.

Đừng đầu môi chót lưỡi mị dân nữa!

* Thời đại bắn khẩu hiệu để thu tiền dân đã qua rồi.

* Internet rực rỡ sự thật. Người dân có trình độ, kỹ năng tìm kiếm – không thể bị lừa bằng các chiêu đánh bóng hình ảnh qua màn hình.

* Cứ hô khẩu hiệu mà không giải quyết các vấn đề nổi cộm – như tham nhũng, đền bù giải phóng mặt bằng, ô nhiễm…, rồi hỏi sao dân mất niềm tin, rồi còn bảo “một người Việt ở nước ngoài cũng được quan tâm”?

Thay vì hô hào, hãy làm thật.

Thay vì mị dân, hãy minh bạch.

Thay vì lấy tiếng bên ngoài, hãy chăm lo người trong nước trước.

Chừng nào vẫn còn dân oan ngơ ngác mất đất, vẫn còn công trình cứu dân trở thành công cụ thu lợi nhóm, vẫn còn người góp “thóc” để phong bì, thì tất cả những lời “quan tâm” chỉ là lời hứa trên… giấy trải sàn “tuyên truyền”.


 

Việt Nam: Hãy trả tự do cho nhà báo nổi tiếng, sức khỏe đang gặp nguy hiểm 

Ba’o Tieng Dan

Human Rights Watch

Dương Lệ Chi dịch

20-6-2025

Tóm tắt: Lê Hữu Minh Tuấn đang gặp vấn đề nghiêm trọng về sức khỏe

Các nhà báo tự do Phạm Chí Dũng (phải), Nguyễn Tường Thụy (trước, bên trái) và Lê Hữu Minh Tuấn (sau, bên trái) trong phiên tòa xét xử họ tại thành Hồ ngày 5-1-2021. Nguồn: Thông tấn xã Việt Nam/AFP/ Getty Image

(New York) – Chính phủ Việt Nam nên trả tự do ngay lập tức cho nhà báo bị cầm tù Lê Hữu Minh Tuấn và cho phép ông được điều trị y tế tại Việt Nam hoặc ở nước ngoài, Tổ chức Theo dõi Nhân quyền cho biết hôm nay. Gia đình của Tuấn cho biết, ông đang bị bệnh trĩ nội gây chảy máu nghiêm trọng và cần được chăm sóc khẩn cấp.

Patricia Gossman, phó giám đốc khu vực Châu Á của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền nói: “Lê Hữu Minh Tuấn nằm trong danh sách dài những người Việt Nam bị cầm tù vì quan điểm ôn hòa của họ. Việc truy tố ông ấy một cách sai trái và sau đó không cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe mà ông ấy cần, chính quyền Việt Nam phải chịu trách nhiệm cho tình trạng ngày càng tồi tệ của ông ấy”.

Tuấn, 36 tuổi, là thành viên của Hiệp Nhà báo Độc lập Việt Nam. Ông đã viết về các cuộc biểu tình dân chủ ở Hồng Kông và chính trị ở Việt Nam. Ông tuyên bố rằng, ông muốn “vận động cho một xã hội tốt đẹp hơn bằng cách đóng góp tiếng nói phản biện trên mọi mặt trận của cuộc sống”.

Cảnh sát đã bắt giữ Tuấn tại tỉnh Quảng Nam vào ngày 12 tháng 6 năm 2020 và cáo buộc ông về tội “làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên truyền thông tin, tài liệu và sản phẩm nhằm chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” theo điều 117 của bộ luật hình sự. Vào tháng 1 năm 2021, ông bị kết án 11 năm tù, cùng với các nhà báo Phạm Chí Dũng và Nguyễn Tường Thụy.

Kể từ khi bị giam giữ, Tuấn thường xuyên bị đi cầu ra máu, đau bụng và các vấn đề về đường tiêu hóa khác. Ủy ban Nhân quyền Lantos của Hoa Kỳ báo cáo rằng, tháng 1 năm 2024, Tuấn mô tả tình trạng sụt cân nghiêm trọng, khó tiêu, tê ở cả hai bắp chân, mất ngủ, chóng mặt, choáng váng, lẫn lộn, đau ngực và khó thở.

Theo quy định 27 về Quy tắc tối thiểu theo tiêu chuẩn của Liên Hiệp quốc về đối xử với tù nhân (Quy tắc Nelson Mandela), “Tất cả các nhà tù phải bảo đảm [tù nhân] được tiếp cận dịch vụ chăm sóc y tế nhanh chóng trong các trường hợp khẩn cấp. Các tù nhân cần điều trị chuyên khoa hoặc phẫu thuật sẽ được chuyển đến các cơ sở chuyên khoa hoặc bệnh viện dân sự“.

Bà Gossman nói: “Chính quyền Việt Nam phải chịu trách nhiệm vì đã từ chối cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe đầy đủ cho Lê Hữu Minh Tuấn. Họ phải trả tự do ngay cho Tuấn và tất cả các tù nhân khác bị giam giữ sai trái”.


 

21/6/2025 cộng sản Hà Nội kỷ niệm 100 Năm ngày Báo chí Cách mạng.

Bùi Văn Phú

21/6/2025 cộng sản Hà Nội kỷ niệm 100 Năm ngày Báo chí Cách mạng.

Buồn cho đất nước Việt Nam ngày nay vẫn chưa có tự do báo chí, tự do biểu đạt hay truyền đạt thông tin và những nhà báo dám viết lên sự thực, nói lên điều mình muốn nói như Phạm Chí Dũng, Phạm Đoan Trang, Osin Huy Đức hiện còn đang bị giam tù.