Dân trăm triệu ai người lớn?

 Ba’o Tieng Dan

Dương Quốc Chính

15-6-2024

Hai hôm trước mình xem video quay cảnh đồng bào ùn ùn đến đảnh lễ cái chòi mà ông Minh Tuệ từng ngồi tu gần 10 ngày, thật đáng kinh ngạc. Vì không khí thành kính còn hơn cả đồng bào đến thăm hang Pắc Bó, nhà sàn bác Hồ hay làng Kim Liên. Vì bảo đảm không có đồng bào nào quỳ mọp xuống lạy chỗ bác từng ngồi như vậy. Họ còn đến nhặt mấy cái cốc nến còn cháy dở đem về, dự là sẽ đặt lên bàn thờ như thể xá lợi Phật. Có lẽ với họ, thày Minh Tuệ đã là Phật sống rồi.

Đồng bào vào được di tích lịch sử chòi tu đó là phải thông chốt, nhưng mà công an xả chốt từ sáng sớm, vì thày đã “bốc hơi” rồi. Dự là công an lại chở thày đi ẩn tu chỗ khác, hình như hôm nay vẫn chưa ai tìm ra chỗ mới của thày.

Nói đi cũng phải nói lại, hiện tượng Minh Tuệ làm lòi ra mặt trái của phật giáo cuốc doanh, anh em “thích car money”. Nhưng ở phía đối diện, hiện tượng Minh Tuệ cũng làm lòi ra cái sự mê tín và cả tin, cuồng tín của rất nhiều đồng bào. Mình nghĩ cái chuyện cuồng tín này đảng và chính phủ cũng có trách nhiệm không nhỏ đâu. Quỳ lạy ông Minh Tuệ thì đã đành, không hiểu sao người ta còn quy mọp để lạy cái chỗ mà (có vẻ như) ông ấy đã từng ngồi? Tức là lạy cái chòi.

Thế nên quá dễ hiểu tại sao bộ máy tuyên truyền phải không ngừng nhồi sọ về lãnh tụ kính yêu, người cầm lái vĩ đại, cha già dân tộc… Mình nghĩ vai trò của truyền thông chiếm 70%.

Thế mới nói, vụ này truyền thông chính thống đã hoàn toàn thua truyền thông mạng xã hội, thậm chí còn phản tác dụng, như vụ VTV. Tức là càng chê, càng bình thường hóa con người ông Minh Tuệ thì người ta lại càng hiểu ngược lại.

Mấy hôm rồi, nhiều người bào chữa cho sự mông muội của đồng bào. Nhưng đến giờ này, mình cho là không gì bào chữa được nữa. Bởi vì kể từ biến cố 3/6, cả báo chí lẫn mạng xã hội đều cho rằng, việc thày ẩn tu chính là do đám đông quá hỗn loạn, làm phiền thày và làm phiền nhà chức trách. Chính ông ấy từng lên TV, báo chí, mạng xã hội nhắc đi nhắc lại nhiều lần là ông ấy không có đệ tử, không cần hộ pháp, không cần đưa cơm, không cần trợ giúp và mọi người đừng có đi theo, không cần phải đảnh lễ, đừng có quay phim… Vậy những người ùn ùn tới kia liệu mắt mù, tai điếc hay sao mà không biết là chính ông ấy đã nói là đừng làm phiền ông ấy nữa?

Mê muội cũng là quyền, tất nhiên, nếu nó không làm phiền tới ai, ít nhất là không phiền đối tượng được mê muội. Nhưng mê muội tới mức làm ông ấy và gia quyến không được sống yên ổn, thì rõ ràng là vi phạm quyền tự do tu tập và quyền được sống yên bình của gia quyến ông Minh Tuệ rồi. Vậy sao có thể bào chữa? Phải hiểu là ngay cả việc tu sửa cái chòi để đàng hoàng hơn, sạch đẹp hơn, cũng chính là làm phiền việc tu tập theo hạnh đầu đà của ông ấy. Đã yêu quý thày thì nên tôn trọng con đường tu tập của ông ấy.

Nhìn cảnh ông bà già bị người ta ùn ùn tới nhà quay video, cuộc sống bị đảo lộn hoàn toàn, thì hóa ra “Phật sống” làm hại bố mẹ mình, nhất là nếu chuyện này kéo dài vài tháng. Thế nên việc ông ấy được/ bị đi ẩn tu lần 2 là việc chẳng đặng đừng.

Mình kinh ngạc nhất khi xem video có bà cụ vuốt vuốt xoa xoa lên người ông “Kim Cang” rồi vuốt lên mặt mình, để lấy may. Mấy hôm sau nó lên bar múa quạt. Thật là hài hước, chả biết bà già kia có biết để mà đi tắm gội lại cho sạch sẽ không?!

Chính ông Minh Tuệ đã nhắc đi nhắc lại rằng: “Con còn đang tập học, chưa có thành tựu gì cả”. Thế nhưng đồng bào lại dán mác Phật sống cho ông ấy. Điều đó cho thấy rằng dân Việt Nam đang quá khủng hoảng niềm tin. Bác Hồ, bác Giáp, bác Trọng, thậm chí cả Phật hoàng Trần Nhân Tông, có lẽ không còn đủ tin cậy tâm linh với đồng bào, không phù hộ độ trì được cho ai nữa chăng?

Đây là một ca rất khó và bất ngờ đối với đảng, chính phủ, Ban Tuyên giáo và Bộ Công an. Bây giờ đã quá muộn để xử lý mạnh với ông Minh Tuệ, vì ông ấy đã thành Phật mất rồi. Chính thế nên giờ này công an không dám khẳng định hay phủ định về biến cố 3/6 là có bàn tay lông lá ở đó hay không.

Mình cho là để giảm bớt sự cuồng tín của đồng bào thì Ban Tuyên giáo phải thay đổi cách thức truyền thông. Đừng cố phải bẻ lái để biến ông Lê Anh Tú thành một kẻ lang thang bình thường nữa. Phải chấp nhận thực tế là ông ấy đang rất được lòng dân và không làm gì vi phạm pháp luật. Vì thế mà báo chí cứ thoải mái đăng tin về ông ấy để cạnh tranh với mạng xã hội, thậm chí VTV có thể đưa tin mỗi ngày, tất nhiên là với nội dung thật sự khoa học, công bằng, tôn trọng, để độc giả hiểu được bản chất của sự việc.

Mình nghĩ truyền thông như bên Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất là rất hợp lý. Họ đánh giá cao ông Minh Tuệ, đánh giá cao sự gian khổ khi tu theo hạnh đầu đà, thậm chí họ vẫn công nhận ông ấy là sư (tu sĩ Phật giáo). Nhưng mặt khác, họ không hề vì thế mà phủ định việc cúng dường và thành lập tăng đoàn để tu tập trong chùa. Họ nêu rõ cách của ông Minh Tuệ chỉ là một trong nhiều cách tu và đương nhiên không phải là cách duy nhất đúng mà Phật dạy.

Phải có cách tuyên truyền “trung đạo” như vậy thì dần dần người dân mới giác ngộ ra được ông Minh Tuệ chưa/ không phải là Phật sống, mới bớt cuồng tín đi. Chứ với kiểu tuyên truyền theo giọng công an như hiện tại thì đã hoàn toàn thất bại rồi. Nếu dùng bạo lực để đàn áp ông ấy thì hệ lụy còn khó lường hơn nhiều.

Cứ để báo chí tự do phân tích về hiện tượng này một cách khoa học rồi dần dần người ta cũng chán thôi. Vì tâm lý chung là càng cấm đoán người ta càng háo hức đến đảnh lễ, vì sợ ông ấy bị “biến mất”. Từ hiện tượng này, các bố mẹ cũng đừng có chửi các cháu fan cuồng sao Hàn nữa nhé. Người già còn vậy, trách gì các cháu. Qua vụ này mình cũng hiểu và thông cảm hơn với các cháu bò đỏ cuồng tín!


 

 Thầy Thích Minh Tuệ, trùng trùng kiếp nạn “tự do tôn giáo Việt Nam

 Ba’o Tieng Dan

Blog RFA

Gió Bấc

14-6-2024

Theo Tây Du Ký, Đường Tăng phải vượt qua 81 kiếp nạn mới được Niết bàn. Nước Đại Đường xưa kém văn minh, chưa có tự do tôn giáo nên vua Đường Thái Tông trao văn điệp và bát vàng, Bạch Mã cho thầy Huyền Trang đi thỉnh Kinh mà không xét lý lịch, xem thầy có đăng ký với giáo hội hay chưa. Điệp văn cấp để giao thiệp đối ngoại, còn trong nước khắp nơi thầy đi qua chính quyền đều cung thỉnh. Kiếp nạn của Huyền Trang chỉ do bọn yêu ma.

Ở Việt Nam tự do tôn giáo hiện nay, nhà sư đầu trần chân đất, bị kiếp nạn ngay từ chính triều đình và giáo hội. Chỉ trong vòng nửa tháng qua, thầy Minh Tuệ đột nhiên hai lần đột ngột “tự nguyện ẩn tu”: đêm 2 rạng 3 tháng 6 và đêm 13-6. Từ Huế, 72 vị đồng tu bỗng nhiên được phép màu Cân Đầu Vân của Tôn Ngộ Không đưa đi tản mác, kẻ ra Hà Tĩnh, Nghệ An, Thanh Hóa, người vào tận Quảng Nam, Bình Định chỉ trong đêm 2-6.

Sau kiếp nạn tan đàn lạc nghé, một số vị đồng tu lại tiếp tục bộ hành hàng trăm cây số tìm nhau, tìm thầy. Sau 5 ngày ẩn tu bí mật để làm căn cước công dân, thầy Minh Tuệ bất ngờ xuất hiện trên VTV qua hai clip trả lời phỏng vấn đầy tranh cãi về sự trung thực, cắt ghép về bối cảnh và nội dung câu chuyện. Các đoạn đối thoại chắp nối rời rạc giữa người hỏi, kiêm bình luận và người trả lời.

Như để chữa cháy, truyền thông nhà nước đưa hai clip có vẻ chân thực hơn về Thầy Minh Tuệ nhận căn cước công dân và phóng viên báo Người Lao Động phỏng vấn. Xâu chuỗi nội dung các clip cho thấy, phía truyền thông nhà nước gợi ý cài cắm để thầy Minh Tuệ thừa nhận tự nguyện ẩn tu và dừng bộ hành do tác hại của việc tụ tập đông người. Thậm chí gợi ý tạo điều kiện cho thầy đi Ấn Độ thăm quan đất Phật.

Thầy Minh Tuệ trước sau khẳng định nguyện vọng muốn bộ hành tu tập hạnh Đầu Đà. Thầy cũng thật thà ý nhị bộc lộ từng có ước mơ bộ hành sang Ấn Độ. Lời lẽ nhẹ nhàng ấy cho thấy ý chí của Thầy chưa bao giờ muốn ngừng bộ hành, ẩn tu. Dù sao, những hình ảnh cho thấy chừng như chính quyền đã cởi mở đồng thuận cho thầy Minh Tuệ tiếp tục tu tập trong sự quản lý của địa phương.

Thông tin trên mạng cho thấy, thầy Minh Tuệ dọn dẹp căn chòi nhỏ trong vườn sầu riêng của người em út, nơi thầy từng ở nhiều năm trước để làm nơi cư trú và tiếp đón phật tử, người đồng tu.

Tiếp đó, trong ba ngày 11,12, 13 tháng 6, thầy được đi khất thực hạn chế vài tiếng đồng hồ trong không gian thôn xã của làng quê nơi cư trú. Khu vực này được bảo vệ chặt chẽ bởi nhiều chốt công an nhưng tiếng vang nhanh chóng thu hút hàng ngàn phật tử khắp nơi kéo về chiêm bái. Dù đây là một xả hẻo lánh của Gia Lai nhưng Phật tử đứng ven đường và đi theo thầy Minh Tuệ dài hàng cây số. Nhiều đoàn Phật tử khắp nơi đã đổ về Gia Lai làm tự thiện. Xe khách, máy bay và khách sạn ở Gia Lai cháy vé. Có người còn mau mắn nghĩ đến việc chớp thời cơ phát triển Gia Lai thành trung tâm du lịch tâm linh.

Ngày 13-6 các thầy Minh Nhuận, Tuệ Minh, Minh Tạng, Minh Chiến đã lần lượt tới được Gia Lai và được tin đã gặp thầy Minh Tuệ. Nhóm các thầy Giác Ngộ, Minh Tự… đang bộ hành trên đèo Lò Xo cách Gia Lai 200km được xe biển xanh của Công An đón để đưa về Gia Lai gặp thầy Minh Tuệ theo nguyện vọng. Cứ ngỡ như sau chặng đường dài hàng trăm cây số tìm kiếm, các thầy sẽ gặp nhau nhưng tiếp đó có nhiều dấu hiệu bất thường. Nhóm các thầy Minh Trí, Chơn Trí, Minh Thành cũng đang bộ hành trên đèo Lò Xo thì không còn tin tức.

Sư A Na cùng đi với hai bạn đồng tu mới bỗng dưng mất tích gần một cây xăng. Hai người đồng tu đón xe đò bỏ dở hành trình.

Trong đêm này, em trai thầy Minh Tuệ, chủ mảnh vườn sầu riêng, nơi thầy Minh Tuệ nương náu lại thông báo Minh Tuệ đã ẩn cư nơi khác. Chắc hẳn lần này sẽ ẩn tu lâu hơn và mức độ tan đàn lạc nghé sẽ triệt để hơn.

Xâu chuỗi các sự kiện có thể thấy rằng, có kế hoạch liên hoàn phối hợp. Có người tung tin qua các YouTuber, mượn lời sư Minh Nhuận kêu gọi các bạn tìm xe đi về Gia Lai. Có người truyền tin, tìm xe cho các thầy và “tình cờ” xe Công An trờ tới đón. Chiến dịch “tự nguyện ẩn tu” đêm 2-6, hàng trăm người bủa lưới vây một điểm nghỉ đêm của các sư. Chiến dịch ngày 13-6, do các thầy tản mác nhiều nhóm, nhiều nơi, màn lưới “tiếp đón” giăng rộng từ Gia Lai lên đến đèo Lò Xo và nhiều nơi khác kéo dài hàng trăm cây số. Quy mô gấp nhiều lần so với trước.

Nếu cựu tướng Đỗ Hữu Ca – Hải Phòng có mặt, ông sẽ khen “Đây là trận đánh tuyệt đẹp”. Có lẽ nguyện vọng tiếp tục bộ hành tu tập theo hạnh Đầu Đà của thầy Minh Tuệ và các đồng tu sẽ là thách thức khó có thể vượt qua.

Sư Minh Tuệ độc hành từ năm 2019, không nhận cúng dường tiền bạc, chìm lỉm giữa đất nước tự do tôn giáo phát triển với làn sóng chùa to – Phật lớn, cúng dường tiền chẵn… nên chỉ bị những kiếp nạn lẻ tẻ: Người ta không cho ăn, xô đuổi, đánh vào mặt… Phẩm hạnh từ bi vô lượng thầy cầu mong cho người ta hạnh phúc nên kiếp nạn ấy đều qua.

Ấy nhưng, khi giới truyền thông xã hội phát hiện, phật tử sùng kính, dư luận chú ý ngày càng tăng thì kiếp nạn của Ngài, ngày càng lớn.

Tinh thần xả ly tuyệt đối, theo hạnh Đầu Đà rủ bỏ thế danh, đốt bỏ giấy tờ tùy thân, xem cha mẹ ruột bình đẳng với bao nhiêu người khác, không vướng mắc trong giáo phái, tự viện nào, chỉ tu theo lời Đức Phật, thầy Minh Tuệ đã vướng vào kiếp nạn căn bản nhất của “tự do tôn giáo Việt Nam”, tu mà không đăng ký với giáo hội quốc doanh của nhà nước. Thầy Minh Tuệ không phải người đầu tiên, cũng không phải cuối cùng.

Giáo hội Phật Giáo Việt Nam Thống ra đời từ năm thập kỷ 1960, Phật Giáo Hòa Hảo thuần túy ra đời từ năm 1939 đến nay vẫn bị đàn áp lên bờ xuống ruộng vì cái tội không đầu phục quốc doanh. Ông cụ Lê Tùng Vân hơn 90 tuổi còn bị quy chụp giả sư, loạn luân. Thầy Minh Tuệ không thể thoát vòng kim cô đó.

Giáo hội tuyên bố Lê Anh Tú không phải là tu sĩ Phật giáo, không tu tập ở bất kỳ cơ sở nào, mặc dù cả thế giới ngưỡng mộ phẩm hạnh Đầu Đà của ngài Minh Tuệ. Một tiến sĩ cao tăng quốc doanh không nhận cúng dường tiền lẻ gọi ông là “thằng ba trợn”. Thượng Tọa Thích Minh Đạo chỉ vì tình thật, tán thán phẩm hạnh của ông, đã bị cấp trên cho “tự nguyện từ chức”, quỳ lạy sám hối chư tăng và biệt chúng nhập thất ngay trong lúc an cư kiết hạ.

Phẩm hạnh của sư Minh Tuệ như tấm gương làm lộ mặt ma tăng, sàm tăng, đang đầy rẫy, chi phối giáo hội quốc doanh, tạo ra dư luận phản cảm. Pháp tu khổ hạnh của sư như luồng ánh sáng mầu nhiệm soi vào hố đen tham lam hôn ám, đã đập bể nồi cơm cúng dường phước báu của chư vị quan tu. Báo Giác Ngộ đã có bài than thở VÌ SAO NÊN NỖI? Cái nỗi ấy là “Chùa dạo này vắng quá!” (1)

Với thể chế độc tài, tiếng vang, sự ngưỡng mộ quá lớn, quá mạnh mẽ của công chúng với thầy Minh Tuệ là điều không thể chấp nhận, không thể tồn tại trong nền “tự do tôn giáo Việt Nam”. Giáo chủ Huỳnh Phú Số, sáng lập đạo Phật Giáo Hòa Hảo, đã “vắng bóng” từ năm 1947 khi đi họp với Việt Minh bàn việc hợp tác kháng chiến ở Đốc Vàng. Tổ sư Minh Đăng Quang sáng lập hệ phái Khất sĩ cũng vắng bóng từ năm 1954 ở Cái Vồn. Tiếng tăm da thịt của nữ hoàng nội y Ngọc Trinh cũng đủ cho em cái án tù lãng nhách. Ngay trong đảng, đệ nhất khai quốc công thần, đệ nhất danh tướng “Điện Biên Phủ chấn động năm châu rúng động địa cầu” cũng có lúc bị làm nhục nên có thơ rằng “Ngày xưa đại tướng cầm quân/ Ngày nay đại tướng cầm quần chị em”.

Vì vậy, cách tu hành và phẩm hạnh từ bi hỷ xả của thầy Minh Tuệ càng cao quý, càng được kính ngưỡng thì càng nguy hiểm cho nhục thân của Thầy.

Có người cho rằng, cái xử sự nhẹ nhàng với thầy Minh Tuệ sau ngày 2-6 là nhờ trận lôi đình hơn 10000 tia sét đánh vào Hà Nội ngày 5-6 và cơn mưa như hồng thủy ở Đại Nội Huế ngay trước giờ khai mạc Festival. Các quan chức “anh minh” thời nay vốn thiếu niềm tin vào sự thiện lương, chân lý nhân quả nhưng thừa mê tín vào phước báo theo biện luận của đám ma tăng. Thầy bói Hồ Hữu Hòa đã xuyên thủng lá chắn cấp hàm tướng tá. Mộ Võ Thị Sáu luôn tấp nập hương hoa cúng vái. Bái Đính, Ba Vàng đầy rẫy cây cổ thụ mang tên lãnh đạo.

Nhà tu mang tầm quốc tế như hòa thượng Huyền Diệu, Tiến sĩ khoa thần học tại Đại học Sorbonne, Pháp, Chủ tịch Liên đoàn Phật giáo quốc tế Lâm Tỳ Ni, hết lời tán thán thầy Minh Tuệ (2).

Bách Khoa Toàn Thư mở WIKIPEDIA vinh danh Thích Minh Tuệ và ghi nhận rằng “Giáo hội Phật giáo Việt Nam không chấp nhận gọi ông là “tu sĩ Phật giáo”, tuy nhiên Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất công nhận điều này và khen ngợi ông hội đủ phẩm hạnh cho danh xưng đó. Đồng tình với việc gọi Thích Minh Tuệ là tu sĩ, dù chính ông không tự nhận mình như thế, các nhà quan sát nhận định việc đánh giá một cá nhân có phải là tu sĩ hay không, không phụ thuộc vào sự đồng ý của bất kỳ tổ chức nào” (3).

Quyền lực thế tục của nhà nước cộng sản có thể bôi đen thêm lần nữa mỹ từ “tự do tôn giáo Việt Nam” bằng cách giam hãm hành hạ nhục thân, quyền tự do của thầy Minh Tuệ, thậm chí có thể làm Thầy “vắng bóng”. Nhưng tấm gương sáng trong và pháp hành chánh đạo của Thầy đã khai mở, lay động tâm từ chỉ ra con đường chuyển hóa tham sân si hướng đến sự an nhiên giải thoát. Giá trị ấy không thể đảo ngược!

Có người hỏi, nếu ai đó xin Thầy một phần thân thể, thầy sẽ làm sao? Minh Tuệ trả lời: “Con chỉ xin được 10 ngày để thanh lọc cơ thể thật tinh khiết. Sau đó ai muốn lấy gì cứ lấy!” Với đại nguyện tận hiến ấy thì khó thách thức nào cưỡng ép được.

Chú thích:

1- https://giacngo.vn/vi-dau-ra-noi-nay-post70771.html

2- https://www.niemphat.vn/ht-thich-huyen-dieu-noi-ve-su-thich-minh-tue

3- https://vi.wikipedia.org/wiki/Th%C3%ADch_Minh_Tu%E1%BB%87

 


 

Chưa bao giờ được như nay: Trung tâm thành phố mưa ngập lụt

Theo Các Báo Lề Phải

Theo ghi nhận của Tuổi Trẻ Online, khoảng 16h30, mưa lớn làm các tuyến đường ở trung tâm TP.HCM như đường Calmette, Nguyễn Thái Bình, Lê Lợi cùng một số tuyến đường lân cận bị ngập khiến việc đi lại gặp nhiều khó khăn.

Trước cổng Bệnh viện Đa khoa Sài Gòn (quận 1) bị ngập cục bộ - Ảnh: CHÂU TUẤN

Trước cổng Bệnh viện Đa khoa Sài Gòn (quận 1) bị ngập cục bộ – Ảnh: CHÂU TUẤN

Tại đường Lê Lợi (đoạn phía trên ga ngầm metro số 1, từ đường Pasteur đến chợ Bến Thành), có vị trí ngập gần cả mét khiến hàng loạt xe cộ đứng “chôn bánh” phía hai đầu.

Có vị trí bị ngập lút bánh xe trên đường Lê Lợi - Ảnh: CHÂU TUẤN

Có vị trí bị ngập lút bánh xe trên đường Lê Lợi – Ảnh: CHÂU TUẤN

Một số xe máy cố gắng đi qua bị chết máy phải dắt bộ.

Đường Lê Lợi (quận 1, TP.HCM) mênh mông nước vào chiều 14-6 - Ảnh: CHÂU TUẤN

Đường Lê Lợi (quận 1, TP.HCM) mênh mông nước vào chiều 14-6 – Ảnh: CHÂU TUẤN

Tại TP Thủ Đức, đường Lê Văn Việt và nhiều đường xung quanh cũng ngập sâu sau 15 phút mưa. Nhiều đoạn nước chảy xiết nhiều xe chết máy, người dân té ngã.

Trong khi đó tại quận Bình Tân, lối đi dành đi người đi bộ và xe máy tại hầm chui Tân Tạo (ngang qua quốc lộ 1) đều bị ngập nước.

Đến khoảng 17h, xe máy đi qua đây ngập khoảng nửa bánh xe. Tại lối đi dành cho người đi bộ nổi lềnh bềnh rác như túi ni lông, hộp xốp…

Trong khi dân khổ thì dàn đồng ca Tô Lâm và Phú Trọng liên tục hát “Chưa bao giờ đất nước ta được như hôm nay”.  Họ bị hoang tưởng nặng lắm rồi. Khổ dân!


Bán trâu mà không bàn bạc, ông Hà Tĩnh chém chết vợ

Ba’o Nguoi-Viet

June 12, 2024

HÀ TĨNH, Việt Nam (NV) – Công An Tỉnh Hà Tĩnh bắt giữ nghi can Mai Văn Hà, 56 tuổi, ở xã Phúc Trạch, huyện Hương Khê, để điều tra về tội “giết người.”

Báo Dân Trí hôm 12 Tháng Sáu dẫn điều tra ban đầu cho biết chiều tối hôm trước, ông Hà đến nhà một ông cùng thôn uống rượu, sau đó đến nhà con trai ruột ở cùng thôn để trông cháu.

Nghi can Mai Văn Hà (trái) tại cơ quan điều tra. (Hình: VNExpress)

Đến gần 12 giờ khuya cùng ngày, ông Hà trở về nhà thì biết vợ mình là bà Trần Thị Hương, 51 tuổi, bán con trâu của gia đình mà không bàn bạc, hỏi ý kiến chồng nên giữa hai người xảy ra to tiếng.

Tức giận, ông Hà lấy cây rựa đi vào phòng ngủ tấn công bà Hương đang ngồi trên giường, chém nhiều nhát vào đầu, cổ, khiến nạn nhân chết ngay tại chỗ.

Sau khi giết vợ, ông Hà rời hiện trường, đến nhà con trai cách đó khoảng 600 mét và nói “đã giết mẹ” rồi bỏ trốn.

Đến khoảng 6 giờ sáng 12 Tháng Sáu, nghi can Hà ra đồn công an đầu thú.

Hồi năm ngoái, trong một vụ mâu thuẫn từ việc tự ý bán hai con trâu của gia đình, người con trai cũng đã xuống tay sát hại cha mình.

Theo báo Người Lao Động hôm 15 Tháng Tám, 2023, Công An Thị Xã Hoài Nhơn, tỉnh Bình Định, đã bắt khẩn cấp nghi can Trần Ngọc Vương, 41 tuổi, ở xã Hoài Sơn, về tội giết chết ông TNT, 71 tuổi, cha ruột của nghi can.

Nghi can Trần Ngọc Vương. (Hình: Người Đưa Tin)

Qua điều tra cho biết tối 10 Tháng Tám, 2023, sau khi nhậu say về, ông Vương xảy ra mâu thuẫn với cha mình về việc đã tự ý bán hai con trâu nhưng không hỏi ý kiến ông T.

Sau đó, hai cha con lời qua tiếng lại rồi xảy ra xô xát. Trong lúc tức giận, ông Vương lấy con dao đâm vào ngực trái của cha mình, khiến ông T. thiệt mạng sau đó.

“Khi xảy ra vụ việc, gia đình báo ông T. tử vong do tai nạn. Tuy nhiên, qua giảo nghiệm và làm việc với những người liên quan, giới hữu trách xác định Vương chính là hung thủ,” một cán bộ Công An Thị Xã Hoài Nhơn cho biết.

Tại đồn công an, nghi can Vương khai do “sử dụng bia rượu nhiều, không kiềm chế được bản thân” nên đã gây ra cái chết cho cha mình. (Tr.N) [qd]


 

 Từ vụ Huy Đức, làng báo Việt Nam tiếp tục bị chôn sống

Ba’o Nguoi-Viet

June 9, 2024

Trúc Phương

Tự do ngôn luận ở Việt Nam tiếp tục bị chém chí tử. Báo chí trở thành những cái loa bị dán băng keo. Nó chỉ được gỡ khi người ta cho phép nó nói.

Tại sao tự do thông tin ngày càng bị “cưỡng bức” thô bạo? Bởi vì sự thật trong tự do thông tin (cần nhấn mạnh yếu tố “sự thật,” ở thời mà tự do thông tin bị hoen ố bởi làn sóng tin giả) là công cụ có thể giúp lật mặt được chủ nghĩa dân chủ giả hiệu đang bùng nổ và phát triển khắp nơi, dù nó được lập luận ngụy biện bởi những kẻ đang ôm giữ mọi thứ quyền hành và muốn kiểm soát tuyệt đối cả tự do tư duy lẫn tự do biểu đạt. Sự thật, tại nhiều nơi, đã bị nhốt vào lồng và thậm chí bị chôn.

Tổ chức Theo Dõi Nhân Quyền (HRW) loan tin về nhà báo Huy Đức bị bắt trong bối cảnh đàn áp nhân quyền ngày càng gia tăng. (Hình: NV chụp qua màn hình)

Chẳng nơi nào có thể “minh họa” cho điều này bằng Trung Quốc, Nga và Việt Nam! Điều đáng nói nhất đối với làng báo Việt Nam là nó đã trở nên “khác biệt” so với hầu hết các nước chứng kiến tình trạng báo chí bị ngược đãi, bởi “đặc điểm” rằng: Không có nhà báo chính thức nào dám lên tiếng trước các vụ bắt bớ những người nói thay cho mình hoặc nói thay người dân về những vấn đề dân chủ và thậm chí những vấn đề liên quan trực tiếp đến tự do thông tin. Ký giả miền Nam trước 1975 từng “đi ăn mày” để phản đối sự kiểm soát báo chí. Giới báo chí ngày nay có những chọn lựa khác hơn “đi ăn mày,” dù họ biết thái độ đó mang lại kết cuộc như thế nào cho xã hội lẫn quốc gia.

Trên Washington Post ngày 21 Tháng Năm, 2018 (cố) ký giả Jamal Khashoggi từng viết:

“Liệu có cách nào khác cho chúng ta hay không? Liệu chúng ta có phải chọn giữa rạp chiếu bóng và quyền công dân để có thể cất tiếng nói, dù là ủng hộ hay chỉ trích những hành động của chính quyền? Chúng ta có nên chỉ ton hót những lời bóng bẩy trước các quyết định của lãnh đạo, cái nhìn của ông ấy về tương lai chúng ta, nhằm đổi lại quyền sống và sự đi lại tự do cho bản thân và gia đình mình?”

Tự do báo chí đôi khi không hẳn là “không gian” được phép thể hiện. Tự do báo chí có khi là “khoảng cách” giữa “rạp chiếu phim” và “quyền công dân” cùng với sự chọn lựa một trong hai này. Khó có thể có một nền báo chí tự do khi mà nhà báo luôn chọn “rạp chiếu phim”. Không thể đòi hỏi có một nền báo chí tự do khi mà nhà báo cúi đầu chấp nhận khước từ quyền tự do ngôn luận của chính mình. Báo chí sẽ chẳng bao giờ có được sự độc lập và trung thực thông tin, nếu nhà báo không dám “tự do” “đi ăn mày” nhưng sẵn sàng “tự do” “mài bút” xu nịnh vuốt ve “các cụ,” để được thụ hưởng lợi ích kinh tế hoặc được “bảo kê” trong các cuộc đấu đá phe nhóm chính trị.

Chẳng có cái gì gọi là báo chí được “cởi trói” trong làng báo Việt Nam, như cách nói nhai nhải của Ban Tuyên Giáo Trung Ương.

“Báo chí, nhà báo hoạt động trong khuôn khổ pháp luật và được nhà nước bảo hộ.” Đây là quy định được nêu tại Điều 13 của Luật Báo Chí năm 2016. Chỉ riêng quy định này đã thấy báo chí bị trói như thế nào. Mỉa mai thay, Điều 25 Hiến Pháp năm 2013 ghi rõ: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Việc thực hiện các quyền này do pháp luật quy định.”

Báo chí tiếp tục bị trói và thực hiện “các quyền” của nó khi được yêu cầu thực hiện “nhiệm vụ chính trị tuyên truyền” với nội dung bài vở được chỉ định. Lực lượng truyền thông luôn được xua ra để diễn một vở kịch chính trị tuyên truyền nhằm phục vụ chính trị đối ngoại lẫn đối nội. Chừng nào còn phụ thuộc vào tín hiệu đèn xanh thì báo chí vẫn còn sống dài dài với nỗi thấp thỏm bị siết cổ nửa đêm bằng tin nhắn hoặc cú gọi lạnh tóc gáy từ một “đồng chí” tuyên giáo. “Sáng đăng, chiều gỡ” đã trở thành “hoạt động báo chí” quen thuộc của làng báo trong nước nhiều năm qua.

Cá nhân ông trưởng Ban Tuyên Giáo Trung Ương cũng là công cụ. Tuyên truyền phục vụ đường lối chính sách của đảng vẫn là “tôn chỉ” xuyên suốt của hoạt động báo chí Việt Nam. Thậm chí cách thức thể hiện cũng được chỉ định. Cơ quan truyền thông trung ương VTV chỉ được phép dùng từ “đối phương,” “lính bên kia biên giới”… chứ không được đề cập trực tiếp đến “Trung Quốc.”

Khi các trưởng phòng ban, thư ký tòa soạn hoặc ban biên tập nói chung phải chịu sự kiềm kẹp gần như hàng ngày bằng những tin nhắn trực tiếp vào điện thoại (rằng vấn đề nào được phép nói với liều lượng bao nhiêu và vấn đề nào cấm được đụng đến) thì báo chí còn lâu mới “trở thành lực lượng hùng hậu, thông tin nhanh nhạy, toàn diện về mọi diễn biến của đời sống chính trị, kinh tế – xã hội trong nước và quốc tế, là diễn đàn thực sự tin cậy của nhân dân.”

Ý thức tự kiểm duyệt không chỉ xảy ra với ban biên tập mà với cả người viết. Những vụ án tham nhũng hoặc những bài báo “phản biện” không phải tự nhiên xuất hiện và được tùy ý ban biên tập quyết định. “Tự do thông tin” là khái niệm được hiểu là khoảng không gian giới hạn mà phóng viên phải mặc nhiên hiểu như một ý thức nghề nghiệp hình thành như một quán tính nhắc nhở thường trực chớ nên dại dột vượt qua.

Sự cạnh tranh giữa các báo gần như không tồn tại hoặc chỉ tồn tại ở mức tiểu xảo chạy theo những tin vô thưởng vô phạt chứ không phải đẳng cấp “điều tra thông tin.” Sự nghèo nàn thông tin càng khiến báo chí nhạt nhẽo. Làng báo “cách mạng Việt Nam” không có chỗ cho phóng viên điều tra độc lập; và báo chí “cách mạng Việt Nam” không có chỗ cho làm báo độc lập. Lịch sử báo chí “cách mạng Việt Nam” chưa từng có một Bob Woodward. Báo chí Việt Nam rất thích nói về những Seymour Hersh với những bài báo phanh phui làm xấu mặt chính quyền nhưng làng báo “cách mạng Việt Nam” không thể có một Seymour Hersh dám “làm xấu mặt chính quyền” hay một New York Times dám bung ra một hồ sơ tương tự “Hồ Sơ Ngũ Giác Đài.”

Những uyển ngữ kiểu “nhà báo là người xung kích trên mặt trận thông tin” chỉ là một khẩu hiệu thuần túy như một thứ hô hào rỗng tuếch. Cái khái niệm “nhà báo có tầm, có tâm” còn đáng buồn cười hơn nữa. Khi một phóng viên vượt rào và bị sa chân vào tù mà tổng biên tập không dám đứng lên bênh vực hoặc thậm chí còn không dám vào tù thăm hỏi thì “tâm- tầm” trở thành khái niệm cực kỳ vô nghĩa. Người ta có thể thấy rõ điều này trong vô số vụ nhà báo bị bắt, từ Phạm Chí Dũng năm 2021 đến Huy Đức 2024.

Báo chí trở thành những cái loa bị dán băng keo. (Hình minh họa: HOANG DINH NAM/AFP via Getty Images)

Việc kiểm soát báo chí nói riêng và truyền thông nói chung ngày càng gay gắt. Tại hội thảo văn hóa cách đây vài tháng, Thứ Trưởng Bộ Thông Tin và Truyền Thông Nguyễn Thanh Lâm dọa rằng, bộ sẽ chủ động ngăn chặn thông tin “xấu độc” từ bản “gốc,” trước khi thông tin tràn lan trên mạng xã hội, rằng từ ngày 1 Tháng Giêng 2024, nhà cầm quyền sẽ yêu cầu tất cả nền tảng cung cấp nội dung phim ảnh ngoại quốc vào Việt Nam phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định, hệt như doanh nghiệp trong nước, nếu không sẽ bị chặn.

Theo The Diplomat ngày 9 Tháng Mười Một 2023, Việt Nam đã thắt chặt hạn chế đối với các nền tảng truyền thông xã hội, ra sắc lệnh yêu cầu họ gỡ bỏ thông tin “sai lệch” và “tin giả” trong vòng 24 tiếng đồng hồ, thay vì 48 tiếng đồng hồ như trước kia; đồng thời tăng mức phạt đối với người dân đăng và phổ biến thông tin “sai lệch”. Và trong bài báo ngày 19 Tháng Sáu, 2023 trên The Washington Post, tác giả Rebecca Tan, chánh văn phòng Đông Nam Á của The Washington Post, tiết lộ rằng Facebook thậm chí có một danh sách viên chức CSVN “bất khả xâm phạm,” tức bất kỳ thông tin gì liên quan họ đều bị Facebook kiểm duyệt!

Một cách tổng quát, toàn cảnh hoạt động báo chí là một bức tranh u ám và mỗi lúc một đen tối hơn. Tất cả đều nằm trong vòng kim cô. Truyền thông và báo chí Việt Nam vẫn tồn tại. Nhưng nó đang bị chôn sống.


 

Sư Thích Minh Tuệ khẳng định tiếp tục bộ hành khất thực – Ba’o Nguoi-Viet

Ba’o Nguoi-Viet

June 10, 2024

GIA LAI, Việt Nam (NV) – Sư Thích Minh Tuệ khẳng định “sẽ tiếp tục tu tập bình thường, khất thực, sống chỗ này chỗ kia theo đời sống, giới luật mà Đức Phật đã dạy.”

Theo báo Người Lao Động, chiều 10 Tháng Sáu, sư Thích Minh Tuệ đã đồng ý trả lời phỏng vấn trực tiếp báo này nhằm làm sáng tỏ những băn khoăn, tránh những hoài nghi của công luận.

Sư Thích Minh Tuệ trả lời phóng viên báo Người Lao Động. (Hình: Hoàng Thanh/Người Lao Động)

Tuy nhiên, trong bản tin đăng tải, không thấy báo này nêu rõ cuộc phỏng vấn diễn ra ở đâu, mà chỉ thấy ghi chung chung “ở một nơi vắng.”

Nói về lý do dẫn đến quyết định “tạm dừng” việc đi bộ khất thực, sư Minh Tuệ cho biết: “Con thì không có lý do gì cả, vẫn tiếp tục mong muốn được học tập, đi khất thực bình thường. Tuy nhiên, vì một số lý do [không tiện nói ra] nên đã tạm dừng để đảm bảo an toàn giao thông, tránh việc tụ tập đông người làm ảnh hưởng đến an ninh trật tự.”

Theo ông, từ khi bị Công An Tỉnh Thừa Thiên Huế đưa về Công An Tỉnh Gia Lai để làm giấy căn cước công dân, mấy ngày qua [kể từ hôm 5 Tháng Sáu], ngày nào người anh trai [đang ở huyện Ia Grai, tỉnh Gia Lai] cũng đưa cơm tới để ông dùng.

“Nhưng sống như thế con thấy không đúng với hạnh đầu đà. Ngày hôm nay [10 Tháng Sáu] con đi ra khất thực. Tự mình ra tới nhà dân, người ta cho cái gì, mình mang tới nhà hoang dùng và kiếm chỗ yên tĩnh để ngồi tu hành,” sư Minh Tuệ nói.

Nói về những dự định của mình trong thời gian tới, sư Minh Tuệ cho biết tâm nguyện: “Dự định tiếp tục tu tập, khất thực, sống chỗ này chỗ kia… Sáng thì đi khất thực, chỗ nào bộ hành thì bộ hành, lúc khẩn thiết thì có thể tìm đến gốc cây, hang đá, khu rừng… để ngồi thiền tu hạnh. Gặp ai hữu duyên thì chia sẻ với họ, tiếp tục học tập, tu hành. Phật dạy như thế nào thì mình sẽ làm như thế.”

Theo báo Người Lao Động, để thực hiện tốt được tâm nguyện trên, sư Thích Minh Tuệ mong những người hiếu kỳ, các YouTuber và TikToker “không tụ tập gây mất an ninh trật tự” và làm phiền đến việc tu tập của ông.

Viết trên trang Facebook cá nhân, nhà báo Bảo Liên Lê, bày tỏ: “Mong mọi điều an lành đến với bậc chân tu. Chỉ tiếc cho đất nước mình, những gì tốt đẹp trí tuệ đều phải tìm cách rời xa.”

Trước đó, một video clip cho biết hôm 8 Tháng Sáu, sư Thích Minh Tuệ đến Phòng Cảnh Sát Quản Lý Hành Chính Về Trật Tự Xã Hội, Công An Tỉnh Gia Lai để nhận giấy căn cước công dân, giải tỏa phần nào mối nghi ngờ của công luận cho rằng ông bị giới hữu trách “giam lỏng” sau khi Đài Truyền Hình Việt Nam (VTV) phát sóng hai đoạn video clip tuyên truyền về nhà sư “tinh thần vẫn tốt” sau một tuần “ẩn cư,” được cho là “cắt ghép, không có thật.”

Một tuần trước, hôm 3 Tháng Sáu, các báo ở Việt Nam đồng loạt đưa tin giống nhau là sư Thích Minh Tuệ “tự nguyện dừng đi khất thực.”

Báo Thanh Niên dẫn nguồn Ban Tôn Giáo Chính Phủ nói sau khi làm việc các cơ quan chức năng, sư Minh Tuệ “đã nhận thức được trách nhiệm công dân” và “tự nguyện dừng cuộc đi bộ để tránh gây mất trật tự an toàn xã hội.”

Tuy nhiên, một video clip lan truyền trên mạng xã hội hôm 3 Tháng Sáu cho thấy hành giả Minh Nhuận kể về cuộc bố ráp bất ngờ vào đêm hôm trước dẫn đến việc sư Minh Tuệ phải “tự nguyện” dừng cuộc bộ hành.

“Pháp danh của con là Minh Nhuận, đi chung đoàn với sư Minh Tuệ. Lúc 1, 2 giờ đêm qua, có mười mấy chiếc xe 16 chỗ và một xe 24 chỗ biển xanh, xuất hiện lúc mọi người trong đoàn đang ngủ. Họ ào vô, nắm tay kè ra xe, cứ hai người họ kèm một người trong đoàn. Đoàn bảy mươi mấy người, họ chở một hướng đi Nam, một hướng đi Bắc,” hành giả Minh Nhuận cho biết.

Một nhóm người đi cùng nhà sư Thích Minh Tuệ bị Công An Thành Phố Huế cưỡng bức đưa về đồn hôm 3 Tháng Sáu. (Hình: Facebook Thành Nguyễn)

Người này nói thêm, mình và một số người trong đoàn bị chở thẳng ra trụ sở công an phường ở tỉnh Hà Tĩnh, và tại đây bị ép buộc lấy lời khai, ký cam kết.

“Do con thấy mình không có làm gì vi phạm pháp luật nên không hợp tác, họ [công an] chở con ra bãi đất trống bên ngoài thành phố thả xuống. Con chạy vô nhà dân, thông tin cho mọi người biết là con không biết sư Minh Tuệ đã bị áp giải đi đâu…,” hành giả Minh Nhuận tường thuật. (Tr.N)


 

ĐIỀU GÌ ĐÃ LÀM RUNG ĐỘNG HÀNG TRIỆU TRÁI TIM BAO NGƯỜI…?

(Đinh Trực sưu tầm)

Là người đã từng làm nghề khâu vá (phẫu thuật viên), tôi bị cuốn vào những đường khâu trên bộ quần áo thầy mặc…!

Từng mũi khâu đều đặn, ngay ngắn, phẳng phiu…!

Điều mà các bộ khác tuy may bằng máy nhưng khó có được. Thầy đã ráp nối các miếng vải vào với nhau rất hài hoà, vừa vặn…!

Ôi như thể, cuộc đời này là những mảnh ghép, thái cực, chất liệu, hình dáng, kích cỡ… bao khác biệt…!

Nhưng nếu biết cân bằng, biết xoay xếp, biết kết hợp… thì lại tuyệt đẹp biết bao nhiêu…!

Những mũi khâu, những mảnh vải của thầy… sẽ nhắc con người về sự chánh niệm và bình tâm trong từng phút giây trong cuộc đời!

Đời đẹp hay không…? Do chính tay mỗi mình may lên thành chiếc áo để mặc trong cuộc sống…!

Thầy Minh Tuệ không nói Đạo lý, không Giảng pháp, không Xin tiền, Chỉ khuất thực Một bữa cơm, chỉ Đi bộ, không Sân si,… nên mỗi người nhìn vào trong tâm hồn Thầy và hoạt động của Thầy sẽ tự có suy tư và cảm nghĩ riêng…!

Thầy không làm gì cả, không can dự vào đời tư riêng ai, mà sao lại gây rung động cảm xúc hàng triệu con tim…!

Thầy chỉ thực hiện Pháp Hành Niêm Mật rất khó thấy trong thời cách xa con người hiện hữu của Phật Tổ Cồ-Đàm hơn 2600 năm cổ xưa…!

Chưa bao giờ con người chúng ta chứng kiến một sự kiện kỳ lạ đến như vậy…!

 Một cá nhân, một con người nhỏ bé đã khiến cho hàng triệu ánh mắt dõi theo từng bước chân, hàng triệu khối óc suy tư lo lắng cho số phận, và hàng triệu con tim vỡ oà cảm xúc khi biết sư vẫn bình an…!

Nhìn lại, cuộc hành trình của Thầy Minh Tuệ cứ như một cuốn phim, nó bắt đầu im ắng, chậm rãi, rồi tăng dần, đẩy lên cao trào, và kết thúc một cách đột ngột…?

Tuy nhiên, cái kết thúc ấy chỉ lả sự chấm dứt cho những bước chân rong ruổi trên khắp các nẻo đường và kéo theo đó bao sự nhốn nháo, thị phi của trần thế…!

Điều quan trọng nhất, không phải sư sẽ bước đi nữa hay không, mà là những bước đi của sư đã làm nên một cuộc tỉnh thức kì vĩ…!


 

 Vương triều Phật Giáo: Hòa thượng như hoàng thượng

 Ba’o Nguoi–Viet

June 8, 2024

Trần Anh Quân/SGN

Sự xuất hiện của sư Minh Tuệ như tấm gương chiếu yêu đã soi rọi ra những gì xấu xa, suy đồi và vương giả nhất của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam (GHPGVN). Trong khi hình ảnh đối nghịch, là ông Minh Tuệ với bộ y phấn tảo chắp vá từ những mảnh vải vụn bỏ đi, tối ngủ nghĩa địa, ngày lang thang trên những con đường đầy nắng gió với đầu trần, tay ôm lõi nồi cơm điện, chân không mang dép.

Những hình ảnh này vô cùng đối lập với lối sống xa hoa của những người được phong là “sư,””thầy,” chức sắc trong GHPGVN. Sự xa hoa làm nhiều người liên tưởng đến triều đình và vua chúa thời phong kiến với đầy những cung phụng. Những hòa thượng mặc long bào se sua như hoàng thượng, có cả kẻ chầu chực hau bên, kể cả đám đông dân chúng dân quỳ lạy phía dưới.

Đơn cử như chiếc áo cà sa, thứ được coi là biểu tượng của những gì khiêm tốn, đơn sơ và tầm thường nhất mà ta có thể tưởng tượng được. Nhưng nhìn vào bộ sưu tập y phục của các “quan lại GHPGVN” thì nó lại chẳng thua gì long bào của vua chúa thời xưa.

Chẳng hạn như chiếc long bào mà hoà thượng Thích Lệ Trang, Trưởng Ban Nghi Lễ Phật Giáo quốc doanh, kiêm ủy viên thường trực Hội Đồng Trị Sự GHPGVN, thường mặc trong các buổi tế lễ. Bộ “cà sa” này có cả hình rồng năm móng, một biểu tượng cho quyền lực tối cao của nhà vua, chỉ được thêu trên các bộ long bào của hoàng đế Việt Nam.

Bộ long bào thêu hình rồng 5 móng của hoà thượng Thích Lệ Trang (Hình: Báo Giác Ngộ)

Theo Đại Nam Thực Lục Chính Biên, sau khi đức vua Gia Long thống nhất toàn cõi Việt Nam, lên ngôi hoàng đế, ngài ra chỉ dụ thêu hình rồng 5 móng trên long bào. Hình tượng này thể hiện tính độc lập của  triều đại Việt Nam, ngang với triều đình nhà Thanh (Trung Quốc). Ngoài trang phục thì các đồ dùng của vua đều được thêu, vẽ, đúc, khảm, chạm hình rồng 5 móng để đại diện cho uy quyền tuyệt đối của hoàng đế một quốc gia thống nhất và độc lập.

Liệu hoà thượng Thích Lệ Trang có ngầm xưng vương, khi mặc long bào hình rồng 5 móng, thể hiện quyền lực tối thượng? Hay ông ta quá ngu dốt, không biết gì kiến thức lịch sử dân tộc, cũng như hám của đẹp lộng lẫy, không hề là tâm tính của người tu hành?

Không chỉ ông Thích Lệ Trang, mà ngay cả Pháp chủ Giáo Hội quốc doanh Thích Trí Quảng, cũng có một bộ sưu tập long bào rất phong phú. Việc trình diễn trang phục và nghi lễ như một nhà nước thần quyền, những buổi tế lễ, hội họp có mặt vị pháp chủ này thường diễn ra vô cùng long trọng.

Long bào Hòa Thượng Thích Trí Quảng mặc năm 2012, khi còn là hó chủ tịch hội đồng trị sự GHPGVN, Trưởng ban Phật giáo Quốc tế Trung ương GHPGVN, trưởng ban trị sự thành hội Phật giáo TP.HCM, tổng biên tập Báo Giác Ngộ. (Hình: Báo Giác Ngộ)

Trên ngai thì pháp chủ mặc long bào, hai bên thì có quần thần chầu phục, bên dưới thì tín đồ quỳ lạy nghe thuyết giảng. Chẳng khác gì những buổi thiết, thậm chí có khi còn long trọng hơn. Nhưng hiện nay, không phải chỉ có pháp chủ được quyền “thiết triều,” mà các sư nhà nước, chỉ cần là trụ trì một chùa thì cũng đã như vua một cõi, như Thích Chân Quang, Thích Trúc Thái Minh, Thích Nhật Từ…

Người xưa lạy vua vì lòng cung kính của thần dân với người đứng đầu quốc gia, biết ơn công đức bảo vệ Tổ Quốc, bờ cõi nước nhà, giúp người dân an cư lạc nghiệp. Ngày nay thì khác, người dân có gặp chủ tịch nước không cần phải quỳ lạy, nhưng cứ vào chùa, hay đi đâu gặp các tăng ni thuyết pháp, ai nấy đều phải cúi đầu lạy.

Thích Trúc Thái Minh ngồi cho tín đồ quỳ lạy. (Hình: PG.org)

Hình ảnh mới đây làm chấn động lòng người, là trường hợp hoà thượng Thích Minh Đạo, trụ trì tu viện Minh Đạo, đã phải quỳ lạy các thành viên Ban Trị Sự giáo hội quốc doanh tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu để sám hối vì lỡ khen ngợi công đức tu tập của sư Thích Minh Tuệ. Điều làm bất kỳ ai cũng phải sợ hãi, là hoà thượng Thích Minh Đạo phải quỳ lạy tạ tội với thành viên Ban Trị Sự Giáo Hội, chứ không quỳ lạy Phật.

Hoà Thượng Thích Minh Đạo quỳ lạy các thành viên ban trị sự GHPG để kiểm điểm (Hình: FB)

Ngồi để người ta lạy mình như lẽ thường, và ngày càng phổ biến, đang cho thấy sư sãi trong giáo hội quốc doanh càng ngày càng ngạo mạn, lạm quyền, bỏ qua những lời Phật dạy để mưu cầu lợi ích cá nhân của bản thân mình.

Trên đây chỉ nói về việc hòa thượng mặc long bào, để người dân quỳ lạy, chầu phục. Ngoài ra chưa kể tới cuộc sống xa hoa của các thầy tu này. Từ những chiếc đồng hồ hàng hiệu, tới việc mua xe hơi không cần trả giá.  Đi đâu cũng có vệ sĩ bảo vệ, tín đồ chụp hình, quay phim ca tụng. Sống trong những ngôi chùa nguy nga tráng lệ không khác gì cung điện hoàng gia của vua chúa phong kiến…

Nếu như các triều đại quân chủ ngày xưa buộc người dân phải trung thành với vua theo kiểu “quân xử thần tử, thần bất tử bất trung,” thì các hoà thượng trong giáo hội quốc doanh ngày nay cũng ép buộc tín đồ phải lập lời thề độc “tuyệt đối trung thành với sư phụ.” Như trường hợp ông Thích Chân Quang, trụ trì chùa Phật Quang. Ông này tự lập ra chín lời thề độc, yêu cầu tín đồ phải thề không phản bội sư phụ, nhất mực nghe lời sư phụ (Thích Chân Quang), nếu phản bội thì “chết làm chó không biết ngày lên, những người thân yêu cũng bị liên lụy khổ nạn.”

Rõ là giáo hội quốc doanh hiện nay chẳng khác nào một chế độ thần quyền chuyên chế, độc quyền quản lý tín đồ trong lãnh thổ Việt Nam. Bất cứ ai ủng hộ những người ngoài giáo hội thì đều bị coi là “tạo phản.” Còn các trụ trì theo chính quyền giống như những lãnh chúa ở địa phương, tha hồ nói nhăng nói cuội rồi ép tín đồ phải trung thành. Một xã hội đột nhiên từ hiện tượng sư Thích Minh Tuệ, đã soi rọi các loại ma tăng đỏ ngày nay.


 

 Lê Thanh Hải: Thách thức lương tri con người và pháp luật-Phạm Đình Trọng/SGN

Ba’o Nguoi-Viet

June 8, 2024

Phạm Đình Trọng/SGN

Hiện nay đang có rất nhiều lãnh đạo cao cấp trong đảng CSVN chen chúc trong trại giam. Từ Ủy Viên Bộ Chính Trị Đinh La Thăng đến hàng loạt uỷ viên Trung Ương đảng, bí thư đảng bộ nhiều tỉnh, thành: Trần Văn Minh, Trần Văn Nam, Nguyễn Nhân Chiến, Phạm Xuân Thăng, Hoàng Thị Thuý Lan, Trần Đức Quận, Lê Viết Chữ, Nguyễn Văn Vịnh, Dương Văn Thái,…

Ủy Viên Bộ Chính Trị Nguyễn Xuân Phúc mới vừa nghẹo cổ, vênh mặt, hơn hớn đi cửa trước vào tòa lâu đài chủ tịch nước, đã phải cúi mặt, lủi thủi, tủi nhục len lén đi cửa sau rời khỏi toà nhà quyền lực quốc gia. Rồi hàng loạt tỉnh trưởng, bộ trưởng thành viên chính phủ, tổng giám đốc tập đoàn kinh tế nhà nước như Dương Chí Dũng, Nguyễn Đức Chung, Cao Khoa, Đặng Văn Minh, Phạm Đình Cự, Lê Duy Thành, Vũ Huy Hoàng, Nguyễn Bắc Son, Trương Minh Tuấn, Nguyễn Thanh Long, Chu Ngọc Anh,… trở thành tội phạm.

Từ tướng quân đội, đô đốc-thượng tướng, tư lệnh quân chủng Hải Quân, Thứ Trưởng Bộ Quốc Phòng Nguyễn Văn Hiến, đến tướng ba sao Thứ Trưởng Bộ Công An Trần Việt Tân, đến tướng hai sao tư lệnh cảnh sát biển Nguyễn Văn Sơn lần lượt vào tù.

Trong những quan chức tội phạm gây tội ác với dân và gây nguy hại cho nước nhiều như lá rừng và lúc nhúc như dòi bọ ruồi nhặng ở bãi rác phế thải thì uỷ viên Bộ Chính Trị, bí thư thành ủy thành Hồ Lê Thanh Hải-tội phạm khủng khiếp nhất, ghê tởm nhất.

Những tội ác gây đau khổ, khốn cùng cho dân, gây thiệt hại, nguy nan cho nước của tất cả đám quan chức tội phạm cả nước cộng lại cũng không thấm gì so với tội ác và nguy hại mà Lê Thanh Hải đã gây ra trong hai nhiệm kỳ bí thư thành uỷ thành Hồ.

Hải tự cho mình quyền lãnh chúa cát cứ một vùng như thời trung cổ, coi chính quyền trung ương như không có. Tự cho mình quyền tối cao, quyền làm luật, quyền quyết định cuối cùng, Hải đã thản nhiên vứt bỏ bản đồ quy hoạch khu đô thị Thủ Thiêm của Bộ Xây Dựng mang số 367 đã được Thủ Tướng Võ Văn Kiệt ký duyệt, rồi Hải cho đàn em vẽ bản đồ quy hoạch khu đô thị Thủ Thiêm theo ý Hải mang số 6565, mở rộng diện tích quy hoạch Thủ Thiêm thêm 160 ha. Lấy danh nghĩa quy hoạch nhà nước, cướp thêm được 160 ha đất của dân để ăn chia với nhà đầu tư.

Những cái chết oan ức, tức tưởi, thảm khốc của người dân Thủ Thiêm giữ mảnh đất sống hợp pháp đều có bàn tay tội ác của Hải. Theo lệnh Hải, đám sai nha sầm sập đến cưỡng chế cướp đất sống hợp pháp của dân, dùng roi điện, dùi cui, cơ bắp lùa dân ra khỏi nhà, ném lên ô tô, chở đến nơi xa xôi hoang vắng. Bị đám sai nha túm hai chân, hai tay quăng lên thùng xe tải như quăng con heo, bà Trần Thị Chuốt bị dập gan chết trong đau đớn. Bị mất đất sống oan ức, kêu trời không thấy, ông Trần Văn Phúc thắt cổ chết mắt vẫn mở trừng trừng!

(DOTT)

Hải đã nhuộm đen, xô đẩy cả bộ máy chính quyền một thành phố lớn nhất nước, giàu nhất nước và có tiềm lực mạnh nhất nước vào vòng tội ác phản dân, hại nước. Từ ủy viên trung ương đảng, chủ tịch, phó chủ tịch thành phố. phó bí thư thành uỷ đến nhiều giám đốc sở đồng loạt phạm tội, đôn đáo cướp nhà, cướp đất của dân, đua nhau ăn cắp, ăn cướp tài sản của nước suốt hai nhiệm kỳ Hải đứng đầu đảng bộ thành Hồ.

Hối hả bòn rút của nước, cướp bóc của dân rồi kẻ nhanh chân thì ôm bọc tiền ăn cướp được chạy trốn ra nước ngoài sống cuộc đời tỷ phú đô la như giám đốc Sở Tài Chính Đào Hương Lan. Kẻ chậm chân thì lũ lượt kéo nhau vào tù như Tất Thành Cang, ủy viên Trung Ương đảng, phó bí thư thường trực Thành Ủy, Nguyễn Thành Tài, Nguyễn Hữu Tín, thành uỷ viên, phó chủ tịch thành phố, Đào Anh Kiệt, giám đốc sở Kế Hoạch Đầu Tư,…

Thời Lê Thanh Hải, những quan chức lương thiện, tử tế đều phải bật đi nơi khác, hoặc bị gạt ra rìa, ngồi chơi xơi nước và nín thở giữ mình. Chính quyền thành Hồ thời Hải như một băng nhóm lục lâm thảo khấu, như một tổ chức mafia.

Núp dưới chiếc bóng quyền uy của Hải và được sự o bế của Lê Thanh Hải, một thân xác Việt mang hồn cố quốc Đại Hán, Trương Mỹ Lan cũng là một thân xác Việt mang hồn Đại Hán đã thâu tóm hầu hết những khu đất vàng về kinh tế, những vùng đất hiểm yếu, then chốt trong thế trận an ninh quốc phòng ở dải đất phương Nam của tổ quốc Việt Nam. Có quyền lực lãnh chúa Lê Thanh Hải chống lưng, Trương Mỹ Lan không chỉ thao túng đất vàng, đất hiểm yếu mà còn thao túng, lũng đoạn, chi phối cả hệ thống ngân hàng, thao túng cả những dòng chảy ngầm của đồng tiền, xối xả và toả rộng trong nước, vươn xa ra nước ngoài.

Lãnh chúa Lê Thanh Hải đã mafia hóa cả bộ máy đảng và bộ máy nhà nước ở thành phố lớn nhất nước. Dù chỉ là trung tâm chính trị thứ hai sau thủ đô Hà Nội nhưng là trung tâm kinh tế và động lực kinh tế lớn nhất nước, mạnh nhất nước, có sức sống, sức tác động, kích thích lớn nhất với đời sống kinh tế và xã hội cả nước. Lê Thanh Hải đã triệt tiêu, đã dập tắt sức sống và động lực phát triển của vùng đất là kỳ vọng của cả nước.

Dự án khu đô thị Thủ Thiêm kỳ vọng sau mười năm khởi công xây dựng, thu hút đầu tư sẽ là khu đô thị hiện đại lung linh tráng lệ nhất Đông Nam Á, góp phần đưa Sài Gòn trở lại vị trí Hòn Ngọc Viễn Đông. Qua mười năm lãnh chúa Hải cướp đất của dân Thủ Thiêm, tàn phá không gian Thủ Thiêm, tàn phá cả sức sống của đời sống kinh tế Sài Gòn, tàn phá cả lý tưởng xã hội và lòng tin của người dân Sài Gòn, đến nay Thủ Thiêm vẫn là những đống gạch vụn do đám sai nha được lãnh chúa Hải điều đến phá nhà, cướp đất của dân để lại.

Sống trong những căn nhà sập xệ giữa bãi gạch vụn mênh mông hoang tàn, dân vẫn phải sống cuộc sống lay lắt, lầm than và mỏi mòn ôm đơn đi đòi công lý, đòi quyền được pháp luật bảo vệ. Tội ác của Hải ở Thủ Thiêm lớn hơn nhiều tội ác của Dương Chí Dũng, Nguyễn Bắc Son, Đinh La Thăng, Nguyễn Thanh Long,…

Chỉ một tội phạm cộm cán trong băng nhóm lục lâm thảo khấu của Hải như Tất Thành Cang cũng gây tội ác cho dân, cho nước tương đương như một cá thể tội phạm Nguyễn Bắc Son, Đinh La Thăng, Nguyễn Thanh Long,… Hải không thể trốn tránh trách nhiệm của người đứng đầu trước tội ác của Tất Thành Cang, Nguyễn Thành Tài, Nguyễn Hữu Tín, Đào Hương Lan,…

Một tay đẩy cả bộ máy quyền lực nhà nước thành Hồ vào vòng tội phạm, một tay ròng ròng máu dân Thủ Thiêm, tội ác của Hải là tội ác trời không dung, đất không tha nhưng Hải chỉ bị cách những chức vụ Hải đã hết nhiệm kỳ, đã bàn giao cho người kế tiếp là sự phỉ báng pháp luật, giễu cợt công lý!

Pháp luật không dám đụng đến tội phạm khủng khiếp và ghê tởm Lê Thanh Hải là sự thách thức lương tri con người và thách thức pháp luật của nhà nước văn minh.

(trích)


 

Bùng nổ cuộc chiến giữa Trọng và Lâm, nếu Huy Đức ra tòa-Nam Việt/SGN

Ba’o Nguoi-Viet

June 9, 2024

Nam Việt/SGN

Sau sự lên tiếng liên tục của các tổ chức thế giới cũng như người trong nước, Công An CSVN buộc phải công bố là đã bắt giam ông Trương Huy San, tức Huy Đức, về tội 331.

Dù tạm thời việc cố gắng hợp pháp hóa chuyện bắt cóc ông Huy Đức, nhưng vấn đề của chuyện kết tội và đưa ra dư luận công khai, rõ là thứ khó nhằn của Chủ Tịch Nước Tô Lâm nhưng là kẻ có quyền lực thao túng cả Bộ Công An lúc này.

Nhà báo Huy Đức. (Hình: Facebook Truong Huy San)

Trong số những blogger có giọng điệu bình luận nghiêm túc và rành rẽ những vấn đề nội bộ của giới lãnh đạo Việt Nam, không ai được đánh giá cao hơn ông Huy Đức, người từng dùng bút danh Osin, và có 350,000 người theo dõi trên Facebook. Việc bất ngờ bắt giữ ông Huy Đức, kể cả những người chống cộng cực đoan, và coi ông Đức là “cái loa” của phe phái, vẫn không thể giải thích được chuyện ông bị giam giữ. Sự bắt giữ, đóng Facebook của ông Đức, rõ ràng cho thấy cách viết luôn men theo lằn ranh cuối cùng của ông, nay đã quá mức chịu đựng của những kẻ âm mưu thao túng trong đất nước, và khiến họ phải bịt miệng, trước khi ông có thể tiết lộ kế hoạch đen tối nào đó, họ sợ bị rò rỉ.

Huy Đức là phóng viên nội chính ở Việt Nam, loại phóng viên có những mối quan hệ với các quan chức đang cầm quyền và có tư cách để tiếp cận các tài liệu của quốc gia, được coi là phóng viên loại 1 của hệ thống truyền thông độc tài nhà nước. Nhưng cũng là loại phóng viên dễ dàng vào tù khi có những cuộc thay đổi các cấp lãnh đạo tối cao.

Vài ngày sau khi ông Huy Đức mất tích, không gian mạng Việt Nam xuất hiện những lời bình phẩm trái chiều. Một phía là những người chống cộng cực đoan, coi rằng việc sa lưới của cây viết thuộc về phe phái là xứng đáng. Nhưng một phía, có vẻ là nhiều hơn hết, là những lời ghi nhận về giá trị của những bài viết của ông, những phân tích tình hình chính trị Việt Nam, cũng như về bộ sách Bên Thắng Cuộc, với những phần tư liệu bạch hóa, mà mỗi khi nhìn lại có thể khiến giới chóp bu Ba Đình phải cảm thấy cay đắng.

Hầu hết các phân tích về vụ bắt giữ ông Huy Đức, kể cả những bình luận cảm tính, cũng đều cho rằng, người ra tay là Chủ Tịch Nước Tô Lâm – người đang kiểm soát Bộ Công An sau bức màn. Có thể thấy trong các lịch sử bài viết của ông Huy Đức, việc đụng chạm đến Bộ Công An là không nhiều, cho thấy nguồn tin bên trong đủ cho ông Đức thấy không nên chạm vào kẻ sắt máu này, ngay cả vụ nổi dậy ở Daklak vào 10 Tháng Sáu năm 2023, nhiều người cố ý trông chờ ông Huy Đức bình luận xác đáng về câu chuyện này, nhưng mọi thứ là im lặng.

Điều mà ai cũng nhận ra là quyền lực mà ông Nguyễn Phú Trọng giao cho ông Tô Lâm để thực hiện cái gọi là “đốt lò” trong đại dự án tham nhũng, đã tạo cơ hội cho tân chủ tịch nước biến Bộ Công An thành một bộ máy thanh trừng đặc biệt riêng cho mình, mà bây giờ ngay cả Bộ Chính Trị cũng run sợ. Hiện nay, tất cả những thành viên cao hay trung cấp trong hệ thống lãnh đạo CSVN đều nơm nớp vì không biết ông Lâm sẽ nhắm đến mình khi nào. Bởi có thể nhìn thấy rõ ràng mọi quan chức cộng sản đều nhúng chàm tham nhũng, hay những khoản tiền bí mật để làm giàu riêng cá nhân, vấn đề là ông Lâm sẽ chọn ai để đưa vào bàn tiệc sắp tới – loại bàn tiệc mà mọi người trong đó đều có sai phạm, ngoại trừ kẻ kiểm soát Tô Lâm.

Chưa bao giờ thế lực của công an trong đất nước Việt Nam lại lớn như lúc này. Tin trong nội bộ nói rằng các quan chức Bộ Quốc Phòng đang hối hả tăng cường sức mạnh của mình, trong nỗi lo không để cán cân nghiêng về phía công an một cách hoàn toàn. Việc đẩy tướng quân đội Lương Cường tham gia Ban Bí Thư và giữ chức vụ Thường trực Ban Bí Thư mới đây, cũng được coi là một cách tính nhằm giảm bớt áp lực thao túng từ ông Lâm – chủ Tịch nước nhưng là cựu bộ trưởng Công An, và đàn em là Lương Tam Quang, tự xông vào vị trí bộ trưởng Công An mà không thèm xin ý kiến của Tổng Trọng.

Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng, tuổi cao, sức yếu, và bị coi là ngày càng mất dần quyền lực. (Hình minh họa: Hoang Dinh Nam/AFP via Getty Images)

Những sự bất đồng trong nội bộ đảng CSVN đang ngày càng lớn, và cuộc khủng hoảng lớn nhất có thể đến, bắt đầu từ một nguồn tin bán công khai nào đó có thể tác động đến đa số đảng viên và dân chúng. Mặc dù những lời đồn đoán về khát vọng tiếm quyền lan khắp mọi nơi, nhưng ông Lâm không muốn ngôn luận đó được chính thức bàn ở Quốc Hội, trước khi những mưu tính của ông hoàn thành.

Lâu nay, nhiều người vẫn nói Huy Đức thuộc “phe” của ông Nguyễn Phú Trọng, vậy thì việc bắt giữ Huy Đức có thể là chuyện bất ngờ với người cầm quyền chính của đảng CSVN, nhưng giờ thì mỗi lúc đang vào thế bù nhìn, với bao nhiêu sức mạnh đang đổ về ông Lâm, người được nói là cũng nắm những hồ sơ sai phạm của ông Trọng.

Theo lý thuyết “phe phái” nói trên, nếu ông Trọng không cứu được ông Huy Đức chuyến này, có nghĩa ông đã bị tiếm quyền, hoàn toàn bất lực và có thể “tự nguyện” ra về vào cuối năm nay, chứ không đợi đến hết nhiệm kỳ vào năm 2026.

Nếu nhìn theo thói quen triệt hạ nhau của nội bộ cộng sản, đánh dằn mặt và mở màn, thường vào các cột trụ truyền thông tố cáo. Chặng hạn, vụ PMU18, hai phóng viên Nguyễn Việt Chiến (Báo Thanh Niên) và Nguyễn Văn Hải (Báo Tuổi Trẻ) bị tù vì bị cho là dùng tài liệu mật để tố cáo tham nhũng. Nhà báo Phạm Chí Dũng cũng bị ông Nguyễn Tấn Dũng ra lệnh bỏ tù 2012, nhưng lúc đó có sự giằng co trong nội bộ nên sau sáu tháng tạm giữ, công an thông báo đình chỉ điều tra. Mỗi lần như vậy, đều có những chuyển động lớn ở hàng ngũ cấp cao.

Nay thì chủ tịch nước triệt cây bút ủng hộ chống tham nhũng và được coi là đứng về phía tổng bí thư, nếu trong thời gian tới, ông Huy Đức không được đình chỉ điều tra, phải ra tòa nhận án, điều đó có nghĩa sự rạn nứt trong hệ thống lãnh đạo Ba Đình đã vào đoạn cuối, chắc chắn phải có một trận quyết liệt cuối cùng, nhưng chưa biết ai sẽ là người ngồi vua đảng CSVN sắp tới.


 

Bắt Huy Đức, siết báo đảng

Ba’o Dat Viet

June 10, 2024

Nhà báo Huy Đức

Chừng nào còn phụ thuộc vào tín hiệu đèn xanh thì báo chí vẫn còn sống dài dài với nỗi thấp thỏm bị siết cổ nửa đêm bằng tin nhắn hoặc cú gọi lạnh tóc gáy từ một “đồng chí” tuyên giáo.

Làng báo Việt Nam là nó đã trở nên “khác biệt” so với hầu hết các nước chứng kiến tình trạng báo chí bị ngược đãi, bởi “đặc điểm” rằng: Không có nhà báo chính thức nào dám lên tiếng trước các vụ bắt bớ những người nói thay cho mình hoặc nói thay người dân về những vấn đề dân chủ và thậm chí những vấn đề liên quan trực tiếp đến tự do thông tin. Ký giả miền Nam trước 1975 từng “đi ăn mày” để phản đối sự kiểm soát báo chí. Giới báo chí ngày nay có những chọn lựa khác hơn “đi ăn mày,” dù họ biết thái độ đó mang lại kết cuộc như thế nào cho xã hội lẫn quốc gia.

Trên Washington Post, ký giả Jamal Khashoggi từng viết:

“Liệu có cách nào khác cho chúng ta hay không? Liệu chúng ta có phải chọn giữa rạp chiếu bóng và quyền công dân để có thể cất tiếng nói, dù là ủng hộ hay chỉ trích những hành động của chính quyền? Chúng ta có nên chỉ ton hót những lời bóng bẩy trước các quyết định của lãnh đạo, cái nhìn của ông ấy về tương lai chúng ta, nhằm đổi lại quyền sống và sự đi lại tự do cho bản thân và gia đình mình?”

Tự do báo chí đôi khi không hẳn là “không gian” được phép thể hiện. Tự do báo chí có khi là “khoảng cách” giữa “rạp chiếu phim” và “quyền công dân” cùng với sự chọn lựa một trong hai này. Khó có thể có một nền báo chí tự do khi mà nhà báo luôn chọn “rạp chiếu phim”. Không thể đòi hỏi có một nền báo chí tự do khi mà nhà báo cúi đầu chấp nhận khước từ quyền tự do ngôn luận của chính mình. Báo chí sẽ chẳng bao giờ có được sự độc lập và trung thực thông tin, nếu nhà báo không dám “tự do” “đi ăn mày” nhưng sẵn sàng “tự do” “mài bút” xu nịnh vuốt ve “các cụ,” để được thụ hưởng lợi ích kinh tế hoặc được “bảo kê” trong các cuộc đấu đá phe nhóm chính trị.

Chẳng có cái gì gọi là báo chí được “cởi trói” trong làng báo Việt Nam, như cách nói nhai nhải của Ban Tuyên Giáo Trung Ương.

“Báo chí, nhà báo hoạt động trong khuôn khổ pháp luật và được nhà nước bảo hộ.” Đây là quy định được nêu tại Điều 13 của Luật Báo Chí năm 2016. Chỉ riêng quy định này đã thấy báo chí bị trói như thế nào. Mỉa mai thay, Điều 25 Hiến Pháp năm 2013 ghi rõ: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Việc thực hiện các quyền này do pháp luật quy định.”

Báo chí tiếp tục bị trói và thực hiện “các quyền” của nó khi được yêu cầu thực hiện “nhiệm vụ chính trị tuyên truyền” với nội dung bài vở được chỉ định. Lực lượng truyền thông luôn được xua ra để diễn một vở kịch chính trị tuyên truyền nhằm phục vụ chính trị đối ngoại lẫn đối nội. Chừng nào còn phụ thuộc vào tín hiệu đèn xanh thì báo chí vẫn còn sống dài dài với nỗi thấp thỏm bị siết cổ nửa đêm bằng tin nhắn hoặc cú gọi lạnh tóc gáy từ một “đồng chí” tuyên giáo. “Sáng đăng, chiều gỡ” đã trở thành “hoạt động báo chí” quen thuộc của làng báo trong nước nhiều năm qua.

Cá nhân ông trưởng Ban Tuyên Giáo Trung Ương cũng là công cụ. Tuyên truyền phục vụ đường lối chính sách của đảng vẫn là “tôn chỉ” xuyên suốt của hoạt động báo chí Việt Nam. Thậm chí cách thức thể hiện cũng được chỉ định. Cơ quan truyền thông trung ương VTV chỉ được phép dùng từ “đối phương,” “lính bên kia biên giới”… chứ không được đề cập trực tiếp đến “Trung Quốc.”

Khi các trưởng phòng ban, thư ký tòa soạn hoặc ban biên tập nói chung phải chịu sự kiềm kẹp gần như hàng ngày bằng những tin nhắn trực tiếp vào điện thoại (rằng vấn đề nào được phép nói với liều lượng bao nhiêu và vấn đề nào cấm được đụng đến) thì báo chí còn lâu mới “trở thành lực lượng hùng hậu, thông tin nhanh nhạy, toàn diện về mọi diễn biến của đời sống chính trị, kinh tế – xã hội trong nước và quốc tế, là diễn đàn thực sự tin cậy của nhân dân.”

Ý thức tự kiểm duyệt không chỉ xảy ra với ban biên tập mà với cả người viết. Những vụ án tham nhũng hoặc những bài báo “phản biện” không phải tự nhiên xuất hiện và được tùy ý ban biên tập quyết định. “Tự do thông tin” là khái niệm được hiểu là khoảng không gian giới hạn mà phóng viên phải mặc nhiên hiểu như một ý thức nghề nghiệp hình thành như một quán tính nhắc nhở thường trực chớ nên dại dột vượt qua.

Sự cạnh tranh giữa các báo gần như không tồn tại hoặc chỉ tồn tại ở mức tiểu xảo chạy theo những tin vô thưởng vô phạt chứ không phải đẳng cấp “điều tra thông tin.” Sự nghèo nàn thông tin càng khiến báo chí nhạt nhẽo. Làng báo “cách mạng Việt Nam” không có chỗ cho phóng viên điều tra độc lập; và báo chí “cách mạng Việt Nam” không có chỗ cho làm báo độc lập. Lịch sử báo chí “cách mạng Việt Nam” chưa từng có một Bob Woodward. Báo chí Việt Nam rất thích nói về những Seymour Hersh với những bài báo phanh phui làm xấu mặt chính quyền nhưng làng báo “cách mạng Việt Nam” không thể có một Seymour Hersh dám “làm xấu mặt chính quyền” hay một New York Times dám bung ra một hồ sơ tương tự “Hồ Sơ Ngũ Giác Đài.”

Những uyển ngữ kiểu “nhà báo là người xung kích trên mặt trận thông tin” chỉ là một khẩu hiệu thuần túy như một thứ hô hào rỗng tuếch. Cái khái niệm “nhà báo có tầm, có tâm” còn đáng buồn cười hơn nữa. Khi một phóng viên vượt rào và bị sa chân vào tù mà tổng biên tập không dám đứng lên bênh vực hoặc thậm chí còn không dám vào tù thăm hỏi thì “tâm- tầm” trở thành khái niệm cực kỳ vô nghĩa. Người ta có thể thấy rõ điều này trong vô số vụ nhà báo bị bắt, từ Phạm Chí Dũng năm 2021 đến Huy Đức 2024.

Trúc Phương/Người Việt 


 

Thích Minh Tuệ, ánh sáng giữa vô minh-Tác Giả: Hồ Phú Bông

Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả: Hồ Phú Bông

Ông Thích Minh Tuệ “tự nguyện” dừng khất thực

Đi khất thực là buông bỏ vật chất, ôm bình bát hành niệm trên đường phố, ai cho gì ăn nấy vì nhu cầu tối thiểu của sự sống. Đầu trần, chân đất. mỗi ngày một bữa cơm chay, giờ ăn dân dã gọi là “độ ngọ”. Người đi khất là “khất sĩ”. Nơi ở là Tịnh Xá, không gọi là Chùa.

Khất thực Thích Minh Tuệ khác hơn. Ông không mặc áo vàng mà tự nhặt vải lượm được khâu lại. Không ở Tịnh Xá. Sau 6 năm độc hành khất thực được hơn hai vòng khắp Việt Nam, trừ một vài tỉnh chưa kịp đến. Ông ôm ruột (lõi) của nồi cơm điện vì ngại ôm bình bát dễ bị ngộ nhận với hệ phái Phật giáo khác. Ai hỏi, xưng con khi trả lời. Ông xác nhận chỉ là người đang học và hành theo lời Phật dạy. Người đi theo ông là quyền tự do của cá nhân họ, không phải đệ tử. Được khen/chê, kể cả chửi, ông đều bình thản với nụ cười vô ưu, chúc mọi người được an vui, hạnh phúc.

Khất thực Thích Minh Tuệ từng nhỏ nhoi đơn độc giữa biển người ở thành phố, cô độc ở vùng hoang vắng. Đêm ngủ ngồi (không nằm) ở nghĩa địa hay rừng đầy côn trùng, muỗi mòng mà nhìn ông vẫn khỏe bỗng dưng được cả trăm triệu người theo dõi chặt chẽ đến từng bước đi hơn một tháng qua trên mạng xã hội.

Mấy ngày vừa qua, khi từ Bắc vào đến Huế với hơn 70 người đi theo ông và hàng ngàn người rồng rắn chờ được đảnh lễ, kể cả tò mò, đã được nhà cầm quyền Huế gìn giữ an ninh trật tự rất chu đáo, thu xếp lộ trình tránh vào trung tâm thành phố và chọn chỗ để họ qua đêm tại ngoại ô yên tĩnh. Tại đây công an xua đuổi tất cả người ngưỡng mộ chờ đợi bên ngoài, cứ tưởng là đoàn người khất thực được tôn trọng việc ngủ nghỉ (!)

Sáng hôm sau mới phát hiện là đoàn người biến mất. Nhà cầm quyền thì thông báo là đoàn người đã TỰ NGUYỆN dừng cuộc hành khất với lý do a, b, c, d…. Khất thực Thích Minh Tuệ sẽ ẩn tu. Chi tiết xin đọc bản tin của RFA tại đây. Việc TỰ NGUYỆN “tan hàng êm đẹp” như thế tại sao lại xảy ra trong đêm khuya mà không công khai giữa ban ngày để mọi người chứng kiến?

Vô tình được cả trăm triệu người theo dõi gián tiếp (trên mạng xã hội) và hàng ngàn người trực tiếp trên đường, mọi lúc, mọi nơi VÌ HỌ TIN KHẤT THỰC THÍCH MINH TUỆ LÀ VỊ CHÂN TU. Nói cách khác ông là một vị sư. Hình ảnh sư Thích Minh Tuệ giống như ánh sáng của một ngọn nến, dù rất nhỏ bé, lẻ loi, đã bất chợt lóe lên giữa tăm tối vô minh. Ánh sáng vật thể đó dù có biến đi (bị ẩn tu) nhưng ánh sáng soi rọi vô minh vẫn còn đó. Và sẽ tiếp tục sáng.

Ánh sáng đó làm Giáo hội Phật giáo nhà nước lo ngại nên ra thông cáo “ông Thích Minh Tuệ tên là Lê Anh Tú… không phải là tu sĩ Phật giáo” điều mà sư Thích Minh Tuệ đã trả lời trước đó (câu thứ 44)

Ánh sáng đó cũng vô tình cho thấy sự khác biệt rất lớn với các sư của Giáo hội Phật giáo Việt Nam béo tốt, sang trọng, uy quyền, ngự trong những ngôi chùa lộng lẫy “khủng” do Ban tôn giáo nhà nước quản lý.

Ánh sáng đó cũng vô tình phát hiện được vài “nhân cách lớn” của chế độ khi họ phát biểu về hiện tượng Thích Minh Tuệ. Ví dụ:

– Tiến sĩ Lê Kiên Thành, quý tử cố Tổng Bí thư Lê Duẩn, viết trên facebook của ông: “- Ai sẽ là người trồng lúa để có gạo cho thầy (sư Thích Minh Tuệ – nv) dùng bữa? – Ai sẽ dệt những tấm vải để có áo cho thầy mặc? – Ai sẽ giữ bình yên trên những con đường thầy sẽ đi?” Tiến sĩ Thành đã nhận ngay được phản ứng dồn dập của mạng xã hội, đại khái như: – Ai cũng xuất ngoại học tiến sĩ thì ai vô Nam chống Mỹ? – Ai cũng tổ chức đám cưới hoành tráng tại Hà Nội thì ai đổ máu để giải phóng miền Nam?… Tiến sĩ Thành lặng lẽ xóa bài sau đó.

– Thích Chân Quang, “cháu” Hồ Chí Minh, “giải thích” đôi điều rồi “kết luận” sư Thích Minh Tuệ dơ dáy, bẩn thỉu… là “thằng ba trợn”. Ba chữ “thằng ba trợn” được Chân Quang lặp lại mấy lần! Muốn xác minh chỉ cần vào google gõ ba chữ “thằng ba trợn”. Ba chữ này đang gắn liền với Thích Chân Quang!

Còn thái độ trọng kính sư Thích Minh Tuệ thì nhiều vô số. Rất nhiều bài nhận xét về sư. Thật/giả, phải/trái, trắng/đen phân tích rất kỹ về nhiều mặt, nhiều khía cạnh. Về Phật pháp. Về hạnh đầu đà…

Tất cả chỉ (vô tình) mà khai minh được cho hàng triệu Phật tử. Sự khai minh (vô tình) đó đi ngược lại mục đích của Phật giáo nhà nước với chủ trương “Đạo pháp, Dân tộc và Chủ nghĩa Xã hội” (!)

Như vài nguồn tin cho biết, lễ Phật Đản vừa rồi tại các chùa “khủng” của Giáo hội Phật giáo nhà nước khách đi lễ chùa bỗng mất đi phân nửa. Như vậy thì việc kinh doanh bị thất thu “khủng”. Vài giễu cợt “dám thiếu cả tiền để trả điện, nước và dọn dẹp lắm”!

Những việc làm của các sư nhà nước như: Thích Thanh Quyết bán lá bùa với giá 150 ngàn đồng, người mua đội lên đầu để được “cúng sao giải hạn”. Thích Trúc Thái Minh kêu gọi cúng dường để được giải “oan gia trái chủ”, đỉnh điểm là được chiêm bái “xá lợi tóc Phật linh thiêng”, vì tự nó nhúc nhích được. Thích Chân Quang giảng về luật Nhân Quả thì ai hát karaoke nhiều người đó có nguy cơ chết làm ma câm. Thích Nhật Từ thì dẹp xong Tịnh thất Bồng Lai vì không chịu gia nhập giáo hội nhà nước, nhốt tù cụ Lê Tùng Vân, 90 tuổi. Thích Thanh Toàn, trụ trì chùa Nga Hoàng phạm trọng tội, bị xả giới, nhưng xin được giữ lại tài sản 300 tỉ… v.v. Những sự thật như thế đã “giúp” ngôn ngữ đường phố có thêm nhiều tên lạ, mà thấm thía, như Thích Việt Á, Thích Thủ Thiêm, Thích Giải Cứu, Thích Vạn Phát… Thích Đủ Thứ.

Phải chăng đó là hiệu ứng được khai minh?

Vào cùng thời điểm này, Hà Nội vừa bị hơn 10 ngàn lần sấm sét vang rền, điều chưa từng xảy ra bao giờ cả. Đấy chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi, nhưng nên coi là dấu mốc để dễ nhớ đến sự kiện “tan hàng” TỰ NGUYỆN giữa khuya của đoàn khất thực Thích Minh Tuệ tại Huế.

Nhìn chung toàn thế giới, khi nền tảng đạo đức và văn hóa của một nước bị băng hoại là lúc dân tộc đó rất dễ bị đồng hóa. Hiểu như thế thì sự xuất hiện bất ngờ của sư Thích Minh Tuệ, lẽ ra phải là cơ duyên để xiển dương đạo đức, ấy thế mà bị nhà cầm quyền quyết dẹp bỏ. Tại sao?

Câu hỏi mà người yêu nước cần tự tìm câu trả lời là: Đảng cộng sản Việt Nam lãnh đạo toàn diện có phải vì đất nước và dân tộc hay không?

(6/6/2024)