Tết Công Giáo – Cổ truyền Việt Nam

Tác giả:   Thiên Ân

Conggiao.info

Tết Công Giáo – Cổ truyền Việt Nam

Trong những ngày tết cổ truyền, nói về những công việc truyền thống, người Việt Nam thường có câu: “Mùng Một tết Cha, mùng Hai tết Mẹ, mùng Ba tết Thầy”. Người Công giáo, trong khi mừng những ngày Tết nguyên đán, cũng hướng đến những ý nghĩa thật cao quý: Ngày mùng 01 Tết: Cầu bình an cho Năm mới, ngày mùng 02 Tết: Kính nhớ Tổ Tiên, ông bà cha mẹ, ngày mùng 03 Tết: Thánh hóa công việc làm ăn. Điều này nói lên những giá trị riêng, thật đẹp và ý nghĩa mà mỗi người Công giáo phải trân trọng trong khi hoà mình vào truyền thống văn hoá của dân tộc.

Trong những ngày cuối năm, khi năm hết tết đến, người Việt Nam có thói quen dọn dẹp, điều này xuất phát từ quan niệm “tống cựu nghinh tân”. Tết là dịp tiễn cái cũ đi để đón cái mới đến, là dịp để thay đổi cho tươi mới hơn chính cuộc sống với những tiện nghi vật chất và con người của mình. Ngày Tết gần đến, có những căn nhà được sửa lại khang trang, được tô sơn hay quét vôi mới, có những con đường hay lối ngõ được dọn dẹp thật sạch sẽ,… tất cả làm nên sự thay đổi dịp Tết thật sôi động và náo nhiệt. Mỗi người đều cố gắng tạo cho mình và mọi người một khung cảnh thật ý nghĩa và tươm tất để chào đón Năm Mới đang về.

* Thánh lễ chiều 30 Tết

Thánh lễ chiều 30 Tết được cử hành nơi các thánh đường giáo xứ trong bầu khí ấm cúng và chan chứa nghĩa tình, đó là Thánh lễ tất niên để chuẩn bị chào đón Năm mới với thời khắc giao thừa. Tại nhiều xứ, ngoài lễ tạ ơn chung của giáo xứ, các khu họ đều xin lễ tất niên vào tuần lễ giáp Tết. Tùy theo số khu họ trong một giáo xứ mà cha xứ sắp xếp để mỗi xứ họ có được một thánh lễ riêng.

Toàn thể giáo dân trong xứ được mời tham dự với hương hoa, của lễ và những ý nguyện riêng mà tựu trung là tạ ơn, cầu nguyện cho những người mới qua đời trong năm, cầu xin cho một năm mới bình an. Sau thánh lễ, tuỳ theo điều kiện, bà con quây quần liên hoan để có dịp chia sẻ tâm tư, tình cảm vui buồn. Tạo tình đoàn kết yêu thương nhau trong tinh thần “Góp gạo nấu cơm chung” nhẹ nhàng nhưng đậm đà tình nghĩa.

… Giờ khắc Giao thừa thật linh thiêng. Vào thời xưa, sự ra đời của một năm mới được đánh dấu bằng những hồi chuông giáo đường vang đổ, và bằng múa hát, tiếng nhạc, tiếng tù và cùng nhiều nghi thức vui mừng khác diễn ra trên đường phố…
Những năm gần đây, theo tinh thần hội nhập văn hoá, hầu như tại các xứ đạo đều có tổ chức “hái lộc đầu xuân”. “Lộc” ở đây là các phong bao lì xì, trong có kèm một câu trích trong sách Tin Mừng, được treo trên các chậu cảnh hay những cành đào, cành mai đặt trên cung thánh. Sau lễ giao thừa, mọi người lần lượt lên “hái lộc Lời Chúa”. Mỗi câu Lời Chúa nhận được như là ý Chúa gửi đến mỗi người, mỗi gia đình.

* Mùng một Tết

Mùng một Tết, ngày đầu tiên của năm mới, mọi người quy tụ bên nhau, trong mái ấm gia đình và những liên hệ ruột thịt, để cùng tạ ơn về một năm cũ đã qua, đồng thời nguyện xin cho một năm mới bình an, thăng tiến về mọi phương diện tốt đẹp trong cuộc sống thường nhật cũng như đời sống đạo đức, tin yêu.

Trong ngày này, mọi người cùng dâng lời cảm tạ Chúa vì các hồng ân Chúa đã ban cho trong năm cũ vừa qua, đồng thời xin Chúa ban cho mỗi người có một tâm hồn đơn sơ và trong sạch để mãi mãi được vui hưởng mùa xuân ơn thánh trong Năm mới vừa khởi đầu.

Theo truyền thống dân tộc Việt Nam, sáng sớm ngày mồng một Tết, người ta pha trà cúng gia tiên, mọi người làm lễ trước bàn thờ theo thứ tự cha trước con sau, anh trên em dưới. Sau đó, con cháu mới đến chúc tuổi mới ông bà cha mẹ. Con cháu chúc ông bà, cha mẹ những lời tốt đẹp nhất trong năm mới, sau đó người ta ăn Tết.

* Ngày mùng hai Tết.

Thánh Lễ ngày mùng hai Tết, người Công giáo dành để tưởng nhớ, biết ơn và cầu nguyện cho các bậc tổ tiên, ông bà cha mẹ còn sống cũng như đã được Chúa gọi về. Có nhiều nơi, các giáo xứ tổ chức tặng quà chúc thọ các cụ ông, cụ bà trong Thánh Lễ Mùng Hai Tết, điều này thật ý nghĩa, có giá trị giáo dục con cháu sống hiếu thảo.

Trong ngày này, Thánh Lễ cũng được cử hành cách trang trọng và cảm động nơi Nghĩa Trang Giáo Xứ ngày mùng Hai Tết. Người sống, kẻ chết gặp nhau trong yêu thương, tưởng nhớ trong mầu nhiệm hiệp thông của Giáo Hội. Kính nhớ các bậc tiền nhân chính là thể hiện tinh thần đạo hiếu của dân tộc Việt Nam “Uống nước nhớ nguồn”.

Ngày mùng Ba tết:

Thánh lễ ngày mùng Ba tết, người Công giáo Việt Nam được mời gọi để cầu nguyện và xin Thiên Chúa thánh hóa những công việc làm ăn trong suốt một năm mới. Dâng lên Thiên Chúa tất cả những công việc làm ăn với những thành công, thất bại trong một năm đã qua, và cầu mong một năm mới với những công việc làm ăn được thành công trọn vẹn và thu hái được kết quả tốt đẹp.

… Để những ngày đầu năm mới này trở nên một khởi đầu thật trọn vẹn và ý nghĩa cho một hành trình mới. Hành trình của sự biến đổi và cải hóa cuộc đời. Nguyện cho tâm tình vui tươi của mùa xuân trong Năm Mới chan hòa trên tất cả mọi người, “những gì tốt đẹp trong tâm hồn và tư tưởng của loài người hoặc trong nghi lễ và văn hóa riêng của các dân tộc, hoạt động của Hội Thánh không nhằm tiêu diệt nhưng làm cho lành mạnh, nâng cao và kiện toàn, hầu làm vinh danh Thiên Chúa và mưu cầu hạnh phúc cho con người” (Hiến chế Tín lý về Giáo Hội, 17,1)

Trong tâm tình những ngày đầu xuân và năm mới, mỗi người chúng ta hãy cảm tạ và phó thác cuộc đời mình cho Thiên Chúa; bởi vì Ngài vẫn luôn là Thiên Chúa của mùa xuân, Thiên Chúa của Tình Yêu, Thiên Chúa của Sự Sống. Khi biết mở lòng mình ra với mọi người, chúng ta thật dễ dàng để mở hồn mình ra với Thiên Chúa.

Một Năm Mới đang đến gần, chúng ta cùng với mọi người dọn dẹp bề ngoài nhưng cũng chú tâm dọn dẹp chính tâm hồn, để Năm Mới sang chính là thời điểm để chúng ta bước vào đời sống mới, thay đổi để thực sự sống tình liên đới yêu thương, mở lòng đến với mọi người và sẵn sàng để nghênh đón Chúa Xuân muôn đời.

Trong ngày đầu xuân này, chúng ta hãy vui lên, vui lên đi như lời thánh Tông đồ Phaolô đã khuyên nhủ tín hữu Philipphê: “Anh em hãy vui lên trong niềm vui của Chúa. Tôi nhắc lại : vui lên anh em” (Pl 4,4).

Thiên Ân

From: Phan Sinh Trần

Người Chăm phải mua vé để vào viếng chính tổ tiên của mình tại thánh địa Chăm … Đau !

Võ Hồng Ly

11.01.2023

Người Chăm phải mua vé để vào viếng chính tổ tiên của mình tại thánh địa Chăm … Đau !

Theo lời kể của cô Kiều Kiều Maily, người Chăm : Từ giếng vuông cổ Chăm làng Trà Quế cô đi một vòng lên Mỹ Sơn trong chiều muộn mưa phùn. Cổng Mỹ Sơn luôn mở, nhưng lòng người bán vé lại đóng!!

Sau một hồi trao đổi với cô nhân viên bán vé, cô Kiều Kiều Maily cũng đã được vào.

Cô nhân viên bán vé nói : “Lần này giải quyết cho chị, lần sau, người Chăm cũng vẫn phải mua vé vào viếng tháp nhé chị!”

Trước Tết, bà con người Chăm về thăm nhà mình nhưng vẫn phải mua vé để vào viếng tổ tiên của mình như bao du khách tại Thánh địa Chăm Mỹ Sơn, Di sản của thế giới.

Vào bên trong cổng, cô Kiều Kiều Maily đứng một hồi, trong suốt thời gian bước lên tới khu đền tháp, cô thấy hồn mình đau điếng…

Cô Kiều Kiều Maily viết thêm dòng cuối cùng bằng tiếng Chăm. Ai biết tiếng Chăm dịch giùm cho bà con mình ạ:

“Pôyang pajak pajưng, brei ka klon kajap karo

Brei ka klon hu prưn yava pih ndom thong yuen siam mưkrư!”

______

Nguồn : https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=5749748205094906&id=100001793498111&mibextid=qC1gEa

 

Đi tù vì tham nhũng, sao nhiều cán bộ vẫn không sợ?

Đài Á Châu Tự Do

Tiến sĩ Nguyễn Huy Vũ từ Na Uy nhận định với RFA hôm 11/1/2023:

“Mức lương công chức chính thức nhìn chung hiện nay rất thấp, không thể nuôi sống gia đình. Khi muốn trở thành công chức của chính quyền, nhiều khi người ta còn phải trả thêm tiền để được nhận vào. Rồi sau đó để được thăng cấp, họ còn phải tốn tiền để mua chuộc các cấp. Nếu một hệ thống với lương bổng chính thức bạc bẽo như vậy thì tại sao người ta cố gắng để trở thành công chức và quan chức làm gì?”

Nói vậy để thấy một sự thật rằng người ta cố gắng trở thành công chức và quan chức nhà nước bây giờ không phải vì mức lương chính thức, vốn rất thấp. Mà họ tham gia vào hệ thống chính quyền với nhiều mục tiêu khác nhau, và một mục tiêu thực tiễn trước mắt là bổng. Ông Vũ nói tiếp:

“Có thể lương thì ít nhưng bổng lộc thì nhiều. Bổng lộc đó có thể kiếm được bằng nhiều cách khác nhau, nhưng phần lớn trong đó có được là nhờ lợi dụng vào vị trí quyền lực họ đang nắm. Số tiền có được nhờ lợi dụng vào vị trí quyền lực này có thể gọi là tham nhũng. Bởi vì tham nhũng gần như là một việc mà mỗi quan chức phải làm để nuôi sống gia đình của họ, cho nên trừ khi họ nghỉ việc, còn làm việc họ buộc phải tham nhũng để tồn tại. Cho nên việc chỉ bỏ tù người tham nhũng không đủ để làm chùn bước các quan chức.”

https://www.rfa.org/…/going-to-jail-for-corruption-why…

RFA.ORG

Đi tù vì tham nhũng, sao nhiều cán bộ vẫn không sợ?

Thường trực Ban Bí thư đảng CSVN mới đây cho biết: ‘một số vụ án tham nhũng cho thấy nhiều cán bộ chưa biết sợ’. Vì sao Việt Nam vài năm qua chống tham nhũng rất mạnh, bỏ tù nhiều người… mà nhiều cán bộ vẫn chưa biết sợ?

Mất việc, nhiều công nhân ở Bình Dương nhặt ve chai, vớt lục bình mưu sinh

Báo Nguoi-Viet

January 11, 2023

BÌNH DƯƠNG, Việt Nam (NV) – Mất việc, nghỉ Tết dài ngày vì nhà máy hết đơn hàng, nhiều công nhân đã phải vớt lục bình làm thực phẩm, nhặt ve chai… kiếm sống qua ngày.

Theo báo VNExpress hôm 9 Tháng Giêng, tính đến cuối năm 2022, tỉnh Bình Dương là nơi có số người mất việc, giảm việc nhiều nhất khu vực Đông Nam Bộ, với khoảng 28,000 lao động mất việc, gần 240,000 người bị giảm giờ làm do “đơn hàng bị cắt giảm.”

Bà Lý Thị Hương (hàng đầu) cùng hàng xóm ở khu trọ Hưng Lợi 2, phường Uyên Hưng, thị xã Tân Uyên, tỉnh Bình Dương, lội đồng tìm lục bình, ve chai kiếm sống. (Hình: VNExpress)

Bị thất nghiệp, không có tiền về quê ăn Tết, nhiều công nhân đã ở lại nơi trọ và tìm nhiều cách mưu sinh để chờ việc sau Tết.

Giữa trưa nắng trung tuần Tháng Chạp, bà Lý Thị Hương, quê ở An Giang, cùng hàng xóm ở khu trọ Hưng Lợi 2, phường Uyên Hưng, thị xã Tân Uyên, lội đồng tìm lục bình, nhặt ve chai kiếm sống, do vợ chồng con gái làm công nhân ở Bình Dương bị mất việc từ đầu Tháng Mười Hai, 2022.

Trong lúc hai con đi tìm việc, bà Hương ở nhà chăm cháu và đi nhặt ve chai, mỗi ngày bà bán được vài chục ngàn đồng. Để bữa cơm có rau, bà Hương thường đi vớt lục bình ở ruộng nước xung quanh khu trọ làm các món luộc, ăn sống, xào với mỡ heo.

Cùng hoàn cảnh như bà Hương, bà Lý Thị Hen, quê An Giang, lên chăm cháu suốt mấy năm nay. Từ khi hai đứa con mất việc, bà Hen cũng tranh thủ đi nhặt ve chai, bới thùng rác tìm cơm thừa để bán cho người nuôi gà, vịt.

“Con bị thất nghiệp mấy tháng nay, thân nó không lo nổi lấy đâu chu cấp cho mình,” bà Hen buồn bã nói.

Cũng như nhiều gia đình ở xóm trọ Hưng Lợi 2, vợ chồng bà Sóc Ni-Mô Sê, quê An Giang, đi hái rau dại, trang trải qua ngày. Hai ông bà có bốn người con làm công nhân, một số đã nghỉ việc.

“Vợ chồng hái rau dại ngoài đồng về bán mỗi ngày cũng được 60,000-70,000 đồng ($2.5 tới $2.9). Mấy hôm nay, các anh bảo vệ đuổi quá không cho bán nên đem về sớm,” bà Ni than thở.

Trong khi đó bà Thị Bình, quê Kiên Giang, suốt mấy tháng qua bị cắt giảm việc, phải bán chuối nướng ở khu nhà trọ kiếm sống qua ngày.

Hai vợ chồng bà Bình lúc trước làm công ty gỗ Thống Nhất, nhưng bị cho nghỉ hơn hai tháng. Không có tiền về quê ăn Tết, họ phải ở lại chờ việc năm sau.

Suốt mấy tháng qua bị cắt giảm việc, bà Thị Bình phải bán chuối nướng ở khu nhà trọ kiếm sống qua ngày. (Hình: VNExpress)

Theo Bộ Lao Động-Thương Binh và Xã Hội, cuối Tháng Mười Hai, 2022, Việt Nam ghi nhận gần 530 doanh nghiệp bị cắt giảm đơn hàng, phần đông tập trung ở khu vực phía Nam. Tổng số lao động bị mất việc, giảm việc là trên 637,000 người. Dự báo tới hết quý 1, 2023, ngành dệt may, da giày, chế biến gỗ, cơ khí tiếp tục khó khăn, thiếu việc làm, do phụ thuộc vào thị trường xuất cảng.

Anh Lê Văn Thuận, quê Đồng Tháp, công nhân nhà máy gỗ Thống Nhất, một trong hơn 450,000 công nhân chọn ở lại Bình Dương dịp Tết Nguyên Đán 2023, cho biết: “Nếu về Tết ra năm không có tiền để đi ngược trở lên, đến trễ sẽ hết việc. Do đó, cả nhà sẽ ở lại Bình Dương.” (Tr.N)

Thể chế độc tài tạo ra nhiều “căn bệnh” xã hội-Song Chi

Báo Tiếng Dân

Song Chi

11-1-2023

Mô hình thể chế độc tài tạo ra rất nhiều “căn bệnh” xã hội, khiến cho cái xã hội ấy, quốc gia ấy khó mà phát triển lành mạnh được. Những “căn bệnh” thường gặp trong mọi xã hội có một thể chế độc tài là bệnh tham nhũng, dối trá, hèn nhát, mất lòng tin vào chính phủ-vào luật pháp-vào con người, là cái Thiện, cái Đẹp, sự tử tế thì ngày càng trở nên hiếm hoi trong khi cái Ác, cái Xấu, sự không tử tế thì tràn lan như cỏ dại và ngày càng trở thành bình thường…

Trong một xã hội như vậy, hầu hết con người sẽ trở nên thờ ơ vô cảm, không quan tâm gì đến cái chung, không quan tâm đến vận mệnh của đất nước, dân tộc, không quan tâm đến chính trị – vì nếu quan tâm, bất bình, lên tiếng thì sẽ gặp rắc rối với chính quyền ngay lập tức và phải trả giá đắt! Người dân, do đó, hầu hết chỉ còn quan tâm tới việc làm thế nào để tồn tại và được yên thân; còn quan chức, chính quyền thì chỉ nghĩ đến quyền lợi của họ, của chế độ, bất chấp quyền lợi, lợi ích đó có mâu thuẫn, có làm hại cho lợi ích của đất nước, dân tộc hay không.

Nhưng với Việt Nam, còn có những “căn bệnh” nặng khác của một nước “nhỏ” về mặt kinh tế, vị thế trên thế giới (mặc dù không “nhỏ” về dân số, diện tích). Đó là bệnh “tự sướng”, “nổ” – Từ quan chức, báo chí truyền thông cho tới doanh nhân, làm thì ít mà “nổ” thì kinh. Thứ hai là chạy theo những giá trị ảo hoặc vật chất bề ngoài mà không chú ý đến những giá trị thực chất–từ danh hiệu, học hàm, dù là Phó Tiến Sĩ, Tiến Sĩ hay Nghệ sĩ Ưu tú, Nghệ sĩ Nhân Dân, Hoa hậu, Hoa khôi, nhà này nhà kia… cho tới cái xe đẹp, cái nhà to, có con cái đi du học ở nước ngoài, làm ở Bộ kia Viện nọ…

Cuộc đời của đa số người Việt phải bỏ ra không ít thời gian để “chạy” trường, “chạy” lớp, “chạy” điểm, “chạy” bằng, chạy tìm chỗ đứng trong xã hội… Mất bao nhiêu năng lượng, thời gian sống, nhưng vẫn không hạnh phúc. Khổ vì không có tự do, dân chủ, vì nhân quyền bị chà đạp đã đành, nhưng còn bao nhiêu cái khổ là do cái xã hội chung quanh và do chính mình tạo ra.

Còn đối với một chính quyền, bệnh “tự sướng”, “nổ”, khiến họ không nhìn thấy những khiếm khuyết nghiêm trọng của chế độ, bệnh chạy theo những thành tích tăng trưởng, kế hoạch, mục tiêu “ảo” mà không xây dựng những nền móng, cơ sở căn bản cho một sự phát triển lành mạnh, lâu dài thì cũng chỉ là “xây nhà từ nóc” mà thôi.

Nhìn nước Nga “nổ” cho lắm, bao nhiêu năm qua thế giới cứ tưởng quân sự, quốc phòng, vũ khí Nga kinh lắm, đến khi xảy ra cuộc chiến Ukraine mới thấy thực lực của Nga thế nào. Trung Quốc cũng thế, mấy chục năm qua thế giới liên tục nói đến sự phát triển thần kỳ của Trung Quốc, chả mấy chốc mà vượt qua Mỹ… nhưng chỉ cần một đại dịch COVID-19 là lộ ra hết từ hệ thống y tế, khả năng chế tạo vaccine, khả năng đối phó, điều trị… còn kém như thế nào; hay khủng hoảng bất động sản, ngân hàng đã bộc lộ những vấn đề nghiêm trọng của nền kinh tế Trung Quốc ra sao.

Việt Nam, sau khi chiến thắng cuộc nội chiến 30 năm nhờ vũ khí, tài lực, vật lực của nước ngoài và cả “ngoại nhân”, đã ngây ngất “tự sướng” đến mức gây ra bao nhiêu chính sách sai lầm về kinh tế, đối nội, sử dụng con người cho đến ngoại giao. Hậu quả là kinh tế tụt dốc, cả nước suýt rớt xuống bờ vực chết đói, phải “đổi… cũ”, và sa vào 2 cuộc chiến biên giới phía Bắc và biên giới Tây Nam làm đất nước suy yếu thêm.

Cứ tưởng bài học đó đã đủ. Nhưng không, gần nửa thế kỷ qua rồi, đảng và nhà nước cộng sản VN vẫn tiếp tục “ngây ngất”, “tự sướng”, tiếp tục “nổ”…, báo chí truyền thông cũng đua nhau “nổ”, đọc những “thành tích tự xưng” về mọi mặt ấy mà cứ tưởng như đang nói về nước nào chứ không phải là Việt Nam!

Những “căn bệnh” ấy sẽ khó mà thay đổi được khi nào còn một mô hình thể chế độc tài kìm hãm sự phát triển của xã hội, đồng thời hủy hoại nhân tính, những điều thiện lương, tốt đẹp trong mỗi con người. Và chỉ khi đó Việt Nam mới có hy vọng phát triển trở thành một quốc gia có thực lực về kinh tế, độc lập tự chủ trong ngoại giao, quốc phòng, đời sống người VN thực sự được tự do, bình an, hạnh phúc.

Một Bà Bình Khác – Tưởng Năng Tiến

Tưởng Năng Tiến

December 22nd, 2022

Báo Trẻ online

Thỉnh thoảng, giới truyền thông trong nước lại hốt hoảng loan tin:

– Khắp nơi dư cấp phó !

Hoặc:

– Dư thừa cấp phó khắp nơi!

Tuy được báo động đều đều như thế nhưng tình trạng “lạm phát cấp phó vẫn cứ diễn ra ở nhiều sở, phòng, ngành, tại không ít địa phương” –  theo như lời than phiền của phóng viên báo Lao Động.

Tình trạng này được ông Dương Văn Thống, Phó Bí Thư Tỉnh Yên Bái, lý giải như sau: “Anh em phân công nhau không được, hạ xuống không được. Người Việt Nam chúng ta là thế.” Thảo nào mà nước CHXHCNVN, đã từng có đến 17 ông Phó Thủ Tướng và năm/sáu bà (hay ông) Phó Chủ Tịch Nước cùng tại vị.

Vấn đề – chả qua – là vì “ghế ít đít nhiều” nên lắm đồng chí lãnh đạo đành phải ngồi ghế phó, thế thôi. Tuy thế, chả nghe vị nào lên tiếng phiền hà gì ráo và tất cả (ngó bộ) đều muốn ngồi luôn – dù chỉ là ghế súp.

“Với đám con cháu, cụ Tôn bảo: ‘Tụi bay đừng có kêu tao bằng phó chủ tịch nước, nghe ngứa cái con ráy lắm! Người ta đặt đâu tao ngồi đó, chớ tao không màng cái chức chi hết’. Ngoài việc dự các nghi lễ long trọng bắt buộc phải có mặt cụ, cụ không làm việc gì khác ngoài một việc cụ thích thú hơn cả là sửa xe đạp. Làm phó chủ tịch nước, ông thợ máy ngày trước buồn tay buồn chân.

Hết xe đạp hỏng cho cụ chữa, anh em bộ đội bảo vệ và nhân viên phục vụ phải lấy xe của người nhà mang vào cho cụ kẻo ngồi không cụ buồn. Thương cụ quá, đôi khi họ còn làm cho xe trục trặc đi để dắt đến nhờ cụ sửa giùm. Một người bạn tôi quen thân với cụ Tôn, cha anh trước kia là đàn em cụ, kể rằng một hôm anh đến thăm cụ, vào thời gian Nghị quyết 9, thì cụ dắt anh vào phòng riêng thì thào:

‘Mầy có thấy lính kín theo mầy tới đây không mầy?’ Anh ngạc nhiên quá. Tưởng anh lo lắng cho cụ, cụ mỉm cười hiền hậu:‘Là tao lo cho tụi bây, chớ tao hổng lo cho tao. Trong nhà tao nè, lính kín hổng có thiếu.”  (Vũ Thư Hiên. Đêm Giữa Ban Ngày. Văn Nghệ. Westminster, CA: 1997).

Tuy “nghe ngứa con ráy lắm,” và đôi khi cũng cảm thấy (đôi chút) ngượng ngập vì chức vụ hữu danh vô thực nhưng bác Tôn vẫn cứ ngồi im re ở cái ghế Phó Chủ Tịch Nước từ 1960 cho đến mãi 1969 lận!

Bác Bằng cũng thế :

“Ông tiếp mẹ tôi trên gác ngôi nhà có công an canh gác, nói những lời an ủi vô thưởng vô phạt. Tiễn mẹ tôi xuống nhà, khi đã ra đến vườn rồi, tin chắc không còn bị nghe trộm nữa rồi, ông mới hứa sẽ đặt vấn đề ra trước Trung ương để Trung ương xem xét …

Lời hứa của ông chẳng bao giờ được thực hiện. Ðịa vị cao sang và nỗi sợ hãi trước Lê Ðức Thọ đã làm tâm hồn người chiến sĩ cách mạng nổi tiếng năm xưa tê liệt. Mẹ tôi kể rằng trong những lần bà tới gặp Nguyễn Lương Bằng, bà thấy ông biết nhà ông bị gài rệp.” (Vũ T. H. s.đ.d. tr. 361).

Ấy vậy chớ người Anh Cả Cách Mạng cũng vẫn yên vị với cái chức danh Phó Chủ Tịch Nước đúng mười năm chẵn, dù biết rằng cái ghế này có rệp.

Thế mới biết lợi danh – hay người xưa còn gọi là cái bả vinh hoa – luôn là miếng mồi hấp dẫn đối với chúng sinh, bất kể thời nào, và bất phân giới tính. Bà Bình cũng ngồi êm ru ở cái ghế PCT, dù chỉ ngồi chơi/xơi nước (đâu) cũng cỡ chục năm – chớ đâu có ít!

Theo Wikipedia Hà Nội: “Nguyễn Thị Bình (sinh năm 1927) là một nữ chính trị gia người Việt Nam. Bà nổi tiếng trên thế giới khi giữ cương vị Trưởng phái đoàn Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam, rồi Chính phủ Cách mạng lâm thời Cộng hòa Miền Nam Việt Nam tham gia Hội nghị 4 bên về hòa bình cho Việt Nam tại Paris trong giai đoạn 1968-1973. Bà là một trong những người đại diện các bên ký hiệp định Paris năm 1973 và là người phụ nữ duy nhất đặt bút ký vào Hiệp định…

Năm 1992, tại kỳ họp Quốc hội khóa IX, bà được bầu làm Phó chủ tịch nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam và giữ chức vụ này liên tục trong 10 năm (1992-2002). Bà là người phụ nữ Việt Nam thứ hai giữ chức vụ phó nguyên thủ và là người phụ nữ Việt Nam đầu tiên giữ chức vụ Phó chủ tịch nước. Năm 2001, Chủ tịch nước Trần Đức Lương trao tặng cho bà Huân chương Hồ Chí Minh để ghi nhận những công lao to lớn của bà đối với Đảng Cộng sản Việt Nam và Nhà nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam.”

Mọi huân chương đều có mặt trái của nó. Cái mặt trái Huân Chương Hồ Chí Minh của bà Nguyễn Thị Bình là tính mạng và cuộc sống khốn cùng của vô số những người phụ nữ Việt Nam khác:

“Họ là những cô gái thời chiến, những thiếu nữ tình nguyện đầu quân vào một trong những đội nữ binh lớn nhất mà bất cứ nước nào đã từng đưa ra một chiến trường tân tiến … Khi hòa bình trở lại, họ mong sẽ tìm được một tấm chồng xứng đáng và sinh con đẻ cái.

Ðối với nhiều người trong số họ, giấc mơ đó đã không thành. Trở về sau khi cuộc chiến chấm dứt năm 1975, họ đã bị coi như thiếu hấp dẫn, vì bị tàn phá bởi bệnh hoạn, thiếu ăn và những cực khổ khác mà họ đã phải chịu đựng trong rừng...

Họ nói về chuyện trở về nhà với đời sống khó khăn hơn là đời sống mà họ đã rời bỏ. Sự cay đắng dai dẳng vì trong suốt bao nhiêu năm họ đã là những chiến sĩ bị bỏ quên trong một cuộc chiến tranh mà những người đàn ông chiến đấu – chứ không phải phụ nữ – đã trở thành anh hùng.

Tôi đã tưởng cuộc đời tôi sau chiến tranh sẽ giản dị và hạnh phúc,’ theo lời Nguyễn Thị Bình, cân được 85 pounds khi trở về nhà. ‘Nhưng tôi đã để cho người bạn trai của tôi ra đi. Tôi đã nói với anh ấy rằng với những chứng bệnh của tôi, với một chân bị thương của tôi, tôi sẽ là một gánh nặng cho anh ấy.’

Bà Bình đã sống một mình suốt 17 năm, một hình thức lưu vong trong một xã hội nặng về gia đình trong đó những phụ nữ hiếm muộn và những cặp vợ chồng không con là những đối tượng để thương hại. Thế rồi, trước sự thúc giục của những cựu đồng chí trong một đoàn phụ nữ – đoàn 559 – bà Bình đã ‘lấy một người chồng qua đêm’ và sinh được một đứa con gái.” (David Lamb. “Vietnam’s Women of War.” Los Angeles Times 10 Jan. 2003. Bản dịch Nguyễn Nhật. Talawas 17/07/2003).

Trong một cuộc phỏng vấn dành cho BBC (vào hôm 13 tháng 10 năm 2008) về số phận Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam Việt Nam sau 1975, nguyên Phó Chủ Tịch Nước Nguyễn Thị Bình nói “tổ chức này khi ấy đã hoàn thành nhiệm vụ lịch sử” và “khẳng định” rằng “tôi không có sai lầm gì hết. Con đường mình đi hoàn toàn đúng.”

Nếu sau chiến tranh mà bà Bình này cũng trở thành một phụ nữ 4 không: không nhà, không cấp dưỡng, không con, không chồng (hoặc chỉ là một người chồng qua đêm, y như bà Bình kia) thì khán thính giả của BBC – không chừng – đã được nghe đôi lời nói (khác) chân thành và tử tế hơn!

TNT

Ủy viên trung ương rụng như sung trong năm con Hổ

SỐNG, HỌC TẬP LÀM THE0 TẤM GƯƠNG ĐĐ hcm!

Ủy viên trung ương rụng như sung trong năm con Hổ

Báo Quyền Được Biết

Hai con giòi trong 4 triệu con giòi đảng viên đảng csVN – nguồn Inetrnet

Nguyễn Hùng
  VOA Blog

Đại dịch Covid đã tạo ra nhưng con cò béo trong vụ nâng khống giá các bộ thử trong vụ Việt Á và tham nhũng lan tràn khiến nhiều đại sứ mất chức và thậm chí bị bắt giam trong vụ “bay giải cứu”. Nhưng vì sao có những con cò đó?

Với hai uỷ viên trung ương, còn gọi là trung uỷ, Phạm Bình Minh và Vũ Đức Đam bị rụng đúng ngày gần hết năm 2022, cả thảy tám trung uỷ đã bị cho ra khỏi cơ quan ra quyết định đầy quyền lực của Đảng Cộng sản.

Ông Minh và ông Đam mất mọi chức vụ và phải về hưu theo quyết định của một cuộc họp “bất thường” của Ban chấp hành Trung ương Đảng mà thông cáo được truyền thông công bố rộng rãi.

Vị trí phó thủ tướng của hai ông cựu trung uỷ đã được Quốc hội bãi miễn hôm 5/1 và cùng ngày đã có hai nhân vật lên thay.

Tôi gặp ông Đam hồi cuối thập niên 90 lúc còn làm báo ở Việt Nam và khi đó ông mới là chuyên viên ASEAN ở Văn phòng Chính phủ. Từ lúc đó ông đã nói với tôi ông có nhà cho thuê để trang trải chi phí trong cuộc sống và có thể tập trung vào lo chuyện quốc gia. Vậy mà quốc gia giờ chẳng còn muốn ông lo chuyện gì nữa và quyết định cho ông nghỉ hưu ở tuổi 59. Đương nhiên người ta nói bởi vì ông Đam muốn thế. Cả ông Minh cũng vậy. Người ta nói ông có “nguyện vọng cá nhân” rời khỏi Bộ Chính trị, Ban chấp hành Trung ương và ghế phó thủ tướng. Vải thưa nào che được mắt thánh của nhân dân! Ai không biết hai vụ lùm xùm Việt Á và bay giải cứu.

Hai ông Minh và Đam mất vị trí trung uỷ muộn tới mức danh sách những người bị loại khỏi Ban chấp hành Trung ương trong năm 2022 của trang tin VnExpress không có tên hai nhân vật bị thất sủng mới nhất này. Bài tổng kết hôm 21/12 của VnExpress chỉ nêu có sáu người. Thế mà họ đã bảo nhiều gấp rưỡi số người bị đẩy ra khỏi trung ương của cả nhiệm kỳ năm năm của Đại hội 12. Trong khi đó nhiệm kỳ của Đại hội 13 còn tới tận đầu năm 2026. Liệu còn bao nhiêu trung uỷ nữa bị cho vào chiếc lò không bao giờ thiếu củi trong ba năm tới?

Sáu nhân vật khác bị đá ra khỏi cơ quan quyền lực của Đảng Cộng sản vì vụ Việt Á bao gồm:

  1. Bộ trưởng Y tế Nguyễn Thanh Long
  2. Chủ tịch UBND TP Hà Nội, nguyên Bộ trưởng Khoa học và Công nghệ Chu Ngọc Anh
  3. Bí thư Tỉnh ủy Hải Dương Phạm Xuân Thăng
  4. Phó ban Kinh tế Trung ương, nguyên Chủ tịch UBND thành phố Hồ Chí Minh Nguyễn Thành Phong
  5. Bí thư Đảng ủy Khối các cơ quan Trung ương, nguyên Bí thư Tỉnh ủy Phú Yên Huỳnh Tấn Việt
  6. Chủ tịch Viện Hàn lâm Khoa học xã hội Việt Nam Bùi Nhật Quang

Ba nhân vật đầu tiên trong danh sách sáu người cũng đã bị khởi tố và bắt giam.

VnExpress nói một trung uỷ khác bị phế truất trong năm 2021, đó là Bí thư Bình Dương Trần Văn Nam. Như vậy cả thảy đã có chín uỷ viên trung ương bị loại khỏi nhóm 200 đảng viên đầu bảng của đảng.

Đại dịch Covid đã tạo ra nhưng con cò béo trong vụ nâng khống giá các bộ thử trong vụ Việt Á và tham nhũng lan tràn khiến nhiều đại sứ mất chức và thậm chí bị bắt giam trong vụ “bay giải cứu”. Nhưng vì sao có những con cò đó? Tại vì nước đục béo cò. Chiếc lò có thể quay được nhiều cò nhưng chẳng bao giờ làm được nước trong. Đảng luôn hô hào “dân biết, dân bàn, dân kiểm tra” nhưng với báo chí luôn của Đảng thì dân biết gì mà bàn. Có bàn cũng chẳng báo Đảng nào dám đăng. Còn chuyện dân kiểm tra? Dân nào muốn tan cửa nát nhà và mất cả mạng như đảng viên lão thành Lê Đình Kình ở Đồng Tâm những ngày này hai năm về trước.

Thành trì của nỗi sợ người Việt trong nước

Lmdc Viet Nam

Không biết/không nghe/không thấy, không dám nói…

* Thành trì của nỗi sợ người Việt trong nước.

Càng ngày càng thấy nhiều biểu hiện của nỗi sợ trong những người Việt Nam chúng ta trong nước.

– tố cáo sai phạm của công chức thì sợ chính quyền hoạnh họe nhũng nhiễu,

– thấy trộm cướp không dám la lên vì sợ giang hồ trả thù,

– thấy đồng nghiệp gian dối không dám nhắc nhở vì sợ ném đá giấu tay,

– thấy sếp phạm pháp không dám tố cáo vì sợ đuổi việc,

– thấy hàng xóm ném rác ra đường thì im lặng đóng cửa vì sợ họ chuyển sang ném rác vào nhà mình…

Ngoài ra nếu:

– Tố cáo Lãnh đạo tham nhũng, sẽ bị ghép tội “nói xấu lãnh đạo” .

– Phê bình sai trái của nhà cầm quyền, sẽ bị bỏ tù vì tội “lợi dùng quyền tự do dân chủ…”

* Đồng bào trong nước hiên nay, sợ nhiều thứ và quen với nỗi sợ đến nỗi thấy một người không biết sợ những điều đó thì ngạc nhiên, thán phục, đồng thời cũng… lo sợ cho họ vô cùng.

Nỗi sợ xây lên một thành trì cao ngất, dần dần nhốt người dân VN vào thứ quan niệm sống hèn đớn và tồi tàn: chỉ biết được việc cho chính mình, nhắm mắt bịt tai trước những thứ chướng tai gai mắt trong xã hội, không biết/không nghe/không thấy bất cứ điều gì nếu không trực tiếp liên quan đến mình.

Ai làm ngược lại thường bị chế giễu là bao đồng, ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng

Có những bà mẹ hết sức khuyên con hãy sống như thế. Thế mới là khôn!

Nhưng… khó trách người dân, vì thực tế xã hội Việt Nam ngày nay chứng minh điều đó.

Người dân có thể làm gì hơn là bo bo bảo vệ chính mình khi chính quyền không đủ sức bảo vệ họ?

Đặc biệt, khi chính quyền chính là cái máy xay hung hãn nghiền nát tiền bạc, công sức và ý chí của người dân, thông qua tham nhũng, trục lợi, nhóm lợi ích… năm sau cao hơn năm trước?

Đấu tranh rồi nếu bị “trâu đánh” thì “tránh đâu”?

– Thôi, hèn nhưng an toàn còn hơn anh hùng mà vắn số.

TL – RFA (BL Trương Mộc Lan)

Lời nguyền của một dân tộc

Tác giả: Phùng Văn Phụng

1)Có lẽ bản tính kiêu ngạo của con người là do tội tổ tông mà ra. Kinh Thánh nói tới hành động của ông Adam và bà Eve, không vâng lời Thiên Chúa, ăn trái cấm, mục đích để biết sự tốt và sự xấu, sự lành và sự dữ, muốn ngang bằng Trời.

Đối với người Việt Nam, có lẽ đa số đều quá kiêu ngạo, kiêu ngạo hơn các dân tộc khác chăng? Chỉ làm ăn hơi khá một chút hay có vài bằng cấp (có khi bằng cấp mua nữa) thì “coi trời bằng vung”. Ta là nhất rồi, đâu có ai hơn ta được? Trẻ con được dạy ở nhà trường “Nước ta rừng vàng biển bạc, đánh thắng ba đế quốc sừng sỏ: Nhật, Mỹ, Pháp… sau này thêm đánh thắng quân Trung quốc xâm lược. Do đó càng tập cho người dân Việt Nam kiêu ngạo.

-Thắng trận Điện Biên Phủ năm 1954, chiếm được miền Nam, sự kiêu ngạo lên cao độ. Đó là “kiêu ngạo cộng sản”. Đã thắng được ba đế quốc sừng sỏ Mỹ, Pháp, Nhật cái gì mà ta chẳng làm được. Năm 1975, Lê Duẩn nói: “Mười năm nữa, là năm 1985, ta sẽ bằng Nhật.???”

Còn dân thường, thói kiêu ngạo cũng không phải là ít. Tất cả những ai không phải là người Việt Nam đều bị gọi là THẰNG. Thằng Tây (Pháp) thằng Mỹ, thằng Chệt, thằng Tàu. Còn dân trong nước gọi đồng bào Thượng là Thằng Mọi.

2) Sự kiêu ngạo đó, tạo nên tính cách của người Việt Nam chăng?

Người Việt Nam KHÔNG TÔN TRỌNG SỰ KHÁC BIỆT, người nào khác ý kiến của mình thì loại trừ. Trong chính trị thì tìm cách vu cáo, nói xấu, triệt hạ, tìm cách tiêu diệt, GIẾT đối thủ.

Từ chế độ vua chúa, lệ thuộc nhà vua, chịu sự cai trị của người Pháp, họ tôn trọng nhà vua, tôn trọng kẻ cầm quyền, không dám phản kháng. Khi chuyển sang chế độ dân chủ có lẽ không thích hợp chăng? Cho nên người dân lại thích hợp? với chế độ độc tài như độc tài Ngô Đình Diệm (chỉ có đảng Cần Lao được hoạt động) ở trong Nam và độc tài cộng sản (Hồ Chí Minh, đảng cộng sản) ở miền Bắc.

*Khi có quyền hành, các quan chức thường không phục vụ người dân mà tìm cách ức hiếp dân lành – để đòi hối lộ, để chứng tỏ ta có quyền hành?

*Khi cộng sản chiếm được miền Nam rồi, áp dụng chế độ độc tài toàn trị, tàn phá đất nước, gây quá nhiều đau thương cho dân miền Nam.

a)Đánh tư sản: tất cả các nhà máy đang hoạt động đều phải đóng cửa và giao cho cán bộ không chuyên môn, quản lý.

Ngăn sông cấm chợ, hàng hoá không lưu thông được trở thành đắt đỏ. Đời sống người dân gặp rất nhiều khó khăn. Ăn bo bo. Thiếu thuốc men, chỉ có thuốc “xuyên tâm liên”, phải chết vô lý vì khi bị bịnh không có thuốc uống, để được điều trị đúng mức.

b)Mọi thứ tự do đều phải bị chấm dứt. Tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do bầu cử, tự do tôn giáo, tự do kinh doanh, tự do nghiệp đoàn v.v… không còn nữa. Mọi ngành nghề, mọi đoàn thể đều do đảng cộng sản kiểm soát. Người dân mất mọi thứ tự do.

c) Bỏ tù dài hạn viên chức miền Nam.

*Nhốt tù dài hạn khoảng triệu công chức và binh lính VNCH

3)Nước Đức đã thống nhất đâu có phải đánh nhau triền miên như Việt Nam, Việt Nam đánh nhau 30 năm). Nhiều nước như Ấn độ, Phi Luật Tân đâu có phải đánh nhau, vẫn dành được độc lập. Còn nước Việt Nam ta tốn quá nhiều xương máu thoát khỏi thực dân Pháp lại bị lệ thuộc cộng sản Tàu.

*Trong chiến tranh 30 năm  số người chết chừng 2 đến 4 triệu người. (1)

Ảnh hưởng bởi thuyết đấu tranh giai cấp, căm thù, giết chốc, tàn sát người giàu có, bắt chước Mao,

*áp dụng cải cách ruộng đất, họ giết chết đâu cỡ gần hai trăm ngàn nông dân (vì bị quy là thành phần địa chủ) trong cuộc Cải Cách Ruộng Đất xẩy ra hồi 1953 – 1956.

*Đuổi những người giàu có, chủ các hảng xưởng, chủ nhà máy hoặc trí thức không theo cộng sản. Tiêu diệt các thành phần địa chủ, kỹ nghệ gia, các nhà kinh doanh lớn nhỏ, những nhà quản lý có khả năng bị bắt đi tù hay đày đi vùng kinh tế mới. Những thành phần trên bị đàn áp, trù dập, không sống nổi họ phải vượt biên.

*Vượt biên ước lượng chết “vài trăm ngàn trên biển cả”

Đất nước Thái Lan, Malaysia, đâu cần ra ngỏ gặp anh hùng (ngày nay ra ngỏ gặp hoa hậu) mà đất nước họ vẫn phát triển hơn đất nước chúng ta.

Lòng thù hận đến nay vẫn chưa chấm dứt, sau 47 năm chiếm đóng, cai trị miền Nam.

Tại sao không hoà giải, hoà hợp dân tộc giống như chiến tranh Nam Bắc ở Hoa Kỳ (từ ngày 12 tháng 4 năm 1861 đến ngày 9 tháng 5 năm 1865 – 4 năm và 27 ngày).

Nước Mỹ sau nội chiến và bài học hoà hợp dân tộc: tất cả mồ mả của chiến binh hai bên đều được tôn trọng. Bên thua cuộc không có ai bị bắt đi tù cả. Họ còn được đem ngựa, tài sản của họ về quê quán làm ăn. (2)

Kết: Hậu quả sau 47 năm cộng sản chiếm miền Nam người dân chịu quá nhiều đau khổ:

-phải đi ra nước ngoài để làm mướn (gọi là xuất khẩu lao động)

-Vẫn tìm đường vượt biên qua các nước tư bản như Mỹ, Anh, Pháp, Nhật, Hàn quốc để kiếm sống.

-Du học sinh tìm cách ở lại luôn nước sở tại để sinh sống chứ không chịu về nước tìm cách lập gia đình với người có quốc tịch hay nhiều cách khác…luôn cả ở lại bất hợp pháp.

Nước Nhật chấp nhận thua trận sau đệ nhị thế chiến năm 1945. Hai mươi năm sau, năm 1965 nước Nhật trở thành cường quốc, xe Honda tràn ngập Đông Nam Á.

Còn nước ta sau 47 năm cai trị của cộng sản, tại sao nước ta tụt hậu quá nhiều so với các nước láng giềng Hàn Quốc, Đài Loan, Thái Lan, Malaysia, Singapore… (3)?

Trước năm 1975, Lý Quang Diệu, Thủ Tướng Sigapore đã từng nói: “Ao ước làm sao Singapore bằng được Sài gòn”. Nửa thế kỷ sau, GDP của Việt Nam là $3,600.00. Còn GDP của Singapore là $72,000.00 đô la. Như vậy, Việt Nam cần 45 năm nữa mới bắt kịp Singapore nếu Singapore không tăng trưởng (đứng yên). Tại sao vậy???

Tác giả: Phùng Văn Phụng

(1)Tổn thất nhân mạng trong chiến tranh Việt Nam (Bách Khoa Toàn thư mở)

(2) Nước Mỹ sau nội chiến và bài học hoà hợp dân tộc

(3) MẤT BAO LÂU ĐỂ VIỆT NAM BẮT KỊP THẾ GIỚI?

+Tiếng Nước Mình – STTD Tưởng Năng Tiến

+VƯỢT BIỂN DO NHÀ NƯỚC TỔ CHỨC VÀ NHỮNG CÁI CHẾT TANG THƯƠNG   

Kết luận bé Hạo Nam đã tử vong khi chưa có bằng chứng là ‘không đúng quy trình y khoa’? – BBC Tiếng Việt 

BBC News Tiếng Việt 

Bình luận về kết luận bé Hạo Nam tử vong, Bác sĩ Võ Xuân Sơn, từ phòng khám Quốc tế EXSON ở TP HCM nói với BBC News Tiếng Việt hôm nay 08/01:

“Tôi cho đây là một quyết định rất khó hiểu. Ít nhất là phải có bằng chứng xác thực như bé đang ở đâu, tọa độ thế nào.

“Không có nhiệt, không có mạch, không nhìn thấy bé hoặc một mảnh thi thể nào… xác định là của cháu bé, chưa xác định được vị trí của bé, thì không thể nào nói bé đã tử vong được.

“Chỉ dùng các biện pháp suy đoán rồi đưa ra kết luận thì tôi cho rằng không phù hợp về mặt y khoa. Tôi có nghe nói pháp y xác định thì tôi thấy điều này không đúng với quy trình y khoa. Tôi không đồng ý với kết luận đó.

“Tôi nghĩ hiện chúng ta có thể đặt vấn đề là bé Hạo Nam có rớt xuống cọc bê tông không. Nếu bé rớt xuống cọc đó, nằm trong cọc đó thì đến hôm nay không thể nào sống được. Nhưng nếu trong trường hợp em bé không rớt xuống đó, mà rớt vào một chỗ nào đó, hay là có câu chuyện này hay không.

“Cháu 10 tuổi rồi, xét về vai thì việc lọt vào cọc khó xảy ra, dù trong y khoa tôi cũng chứng kiến được những việc không thể nào xảy ra.”

Trước đó, tối ngày 02/01, Giám đốc Sở Giao thông vận tải tỉnh Đồng Tháp được báo Lao động dẫn lời, nói: “Đã khoan được 31 m dài cọc, chỉ còn 5m đất cứng nữa. Đêm nay, chúng tôi sẽ hoàn tất và đưa cháu ra ngoài trước rạng sáng mai”. Tuy nhiên, đến ngày 03/01, rồi 04/01 và cho đến nay, kế hoạch này vẫn chưa thể hoàn thành.

Bé Hạo Nam được cho là đã rớt vào bên trong ống cọc bê tông có đường kính 25cm, được đóng sâu xuống lòng đất 35m, tại một công trường xây dựng ở Đồng Tháp, vào trưa ngày 31/12/2022. https://bbc.in/3vNSzBo

BBC.COM

Kết luận bé Hạo Nam đã tử vong khi chưa có bằng chứng là ‘không đúng quy trình y khoa’? – BBC News Tiếng Việt 

Bài học từ tai nạn của cháu Hạo Nam

Báo Tiếng Dân

Nguyễn Ngọc Chu

7-1-2023

Cả nước hướng về cuộc giải cứu cháu Hạo Nam. Nhắc lại quá trình giải cứu cháu Hạo Nam bất thành chỉ thêm đau lòng. Với không ít người còn là sự dận giữ. Với nhiều người là lo lắng. Vì đau lòng, giận giữ và lo lắng nên mới cần rút ra các bài học sau đây.

  1. AN TOÀN LAO ĐỘNG

Bài học đầu tiên là về an toàn lao động. Việc nhà thầu thi công không che đầu cọc bê tông, không che chắn lỗ khoan cọc bê tông là sai phạm không tha thứ về an toàn lao động. Trong thực tế, những tại nạn tương tự xảy ra đã quá nhiều. Cho nên phải nghiêm trị nhà thầu xây dựng. Phải trị thật nặng để các nhà thầu xây dựng khác không để xảy ra các tai nạn tương tự trong tương lai. Từ đó để thấy trách nhiệm của Bộ Xây dựng là phải đề xuất các biện pháp kịp thời tương ứng.

  1. THIẾT BỊ VÀ CÔNG NGHỆ LẠC HẬU

Bài học thứ hai là thiết bị và công nghệ lạc hậu. Cả nước hướng về cuộc giải cứu. Lệnh huy động của Thủ tướng tập trung cho cuộc giải cứu được truyền đi cho mọi bộ, ban, ngành, địa phương (bao gồm cả quân đội và công an), sử dụng mọi phương tiện có thể (https://baochinhphu.vn/thu-tuong-chi-dao-tap-trung-cuu-nan-khac-phuc-hau-qua-su-co-tai-nan-tai-cong-truong-thi-cong-cau-roc-sen-dong-thap-102230102124503553.htm).

Thế mà, sau 5 ngày (*) (tính từ trưa 31/12/2022 đến trưa ngày 4/1/2023) vẫn chưa thể nhổ được một cọc bê tông ở độ sâu 35m. Sự kém cỏi này một phần là do sự lạc hậu của thiết bị và công nghệ. Từ việc không thể nhổ cọc bê tông ở độ sâu 35m sau 5 ngày mà liên tưởng đến các trường hợp giải cứu khó khăn hơn, như giải thoát người bị kẹt trong tàu chìm dưới nước ở độ sâu 30 -100m chẳng hạn, lúc đó thì kết quả sẽ như thế nào?

  1. NĂNG LỰC CHỈ HUY VÀ KHẢ NĂNG ĐỀ XUẤT PHƯƠNG ÁN GIẢI CỨU

Bài học thứ ba là năng lực chỉ huy và khả năng đề xuất phương án giải cứu. Có phương tiện và công nghệ chỉ là một phía. Hiệu quả của chiến dịch giải cứu phụ thuộc rất lớn vào năng lực của người chỉ huy và khả năng đề xuất các phương án giải cứu phù hợp. Thất bại giải cứu cháu Hạo Nam đã cho thấy sự hạn chế của người chỉ huy chiến dịch giải cứu, cũng như các phương án giải cứu chưa khoa học. Không phải cứ huy động đông người và nhiều thiết bị là giải cứu hiệu quả. Những người tham gia giải cứu, các chuyên gia liên quan chắc chắn sẽ có những kết luận sát thực về ưu và khuyết của các biện pháp giải cứu đã được đưa ra.

  1. CẢI THIỆN NĂNG LỰC CỨU NẠN CỦA QUỐC GIA

Bài học thứ tư là phải cải thiện năng lực cứu nạn của quốc gia. Hàng năm, nước ta phải đối mặt với nhiều tai hoạ thiên nhiên cùng với các tai hoạ do con người gây ra. Trường hợp cháu Hạo Nam cho thấy năng lực cứu nạn của chúng ta vô cùng yếu kém. Chúng ta cũng đã từng thể hiện sự thiếu chuyên nghiệp, thiếu tinh nhuệ trong nhiều cuộc giải cứu trước đây. Chẳng hạn như vụ máy bay Su 30K rơi, ngay cả lực lượng chuyên nghiệp mà cũng còn vấp phải những sai lầm phải trả giá đắt. Bởi vậy, phải gấp rút cải thiện năng lực giải cứu quốc gia qua mua sắm thiết bị công nghệ hiện đại, qua đào tạo, qua luyện tập thực nghiệm, qua lựa chọn đội ngũ nhân sự, qua thành lập các đơn vị giải cứu cơ động, thiện nghệ. Nhất thiết phải có các đơn vị giải cứu chuyên nghiệp, thiện nghệ.

  1. GIÁO DỤC KỸ NĂNG SỐNG

Bài học quan trọng thứ năm là giáo dục kỹ năng sống. Ở nhiều nước phát triển, từ khi bắt đầu vào trường mẫu giáo, điều đầu tiên được học chính là các kỹ năng sống: Phải hành xử như thế nào trong các tình huống? Trong khi ở nước ta, thì lăm lăm chú trọng vào kiến thức sách vở. Nếu được dạy các kỹ năng sống, thì cháu Hạo Nam tự mình đã có những hành xử phù hợp, các cháu còn lại cũng biết cách hành động để cứu cháu Hạo Nam, và đáng tiếc hơn cả, là công nhân đến cứu, đã thả đây cho Hạo Nam bám vào để kéo lên, nhưng cháu Hạo Nam đuối sức, người lại bị kẹt chặt trong lỗ bê tông, đã không chịu được lực kéo, phải buông tay, mới rơi sâu xuống lỗ cọc bê tông. Nếu người cứu có kỹ năng…nếu đầu dây được thắt nút trước để cháu Hạo Nam lồng qua nách, nếu 2 dây được thả xuống để mỗi dây lồng vào nách và quấn vào một tay…nếu, nếu… Không thể có nếu. Nhưng rõ ràng những người tham gia giải cứu đã có kết luận riêng cho chính mình, những kết luận hối tiếc có thể ám ảnh dài lâu.

Kỹ năng sống không chỉ được dạy từ những đúc kết khoa học thử thách bởi thời gian, mà còn được tập luyện thành thục, vận dụng nhuần nhuyễn, và tự sáng tạo. Trong mọi tình huống, sự bình tĩnh nhờ kiến thức về kỹ năng sống mới là con đường cứu được tính mạng. Giáo dục Việt Nam, phải có cuộc cách mạng lớn, CHUYỂN TỪ SÙNG BÁI KIẾN THỨC GIÁO ĐIỀU SANG GIÁO DỤC KIẾN THỨC THỰC HÀNH PHỤC VỤ ĐỜI SỐNG.

  1. MIỄN PHÍ GIÁO DỤC PHỔ THÔNG

Bài học thứ sáu là miễn phí giáo dục phổ thông. Không phụ thuộc vào quốc gia giàu hay nghèo, không phụ thuộc vào mức độ tài chính của gia đình, việc giáo dục cho trẻ biết trân trọng lao động, yêu lao động và có khả năng lao động là điều bắt buộc. Cũng như với người trưởng thành, chẳng hạn như sinh viên, thì vừa học vừa làm là điều bình thường. Tuy nhiên, giáo dục về lao động khác với miễn phí giáo dục. Mọi quốc gia cần phải hướng đến giáo dục miễn phí, nhất là miễn phí ở bậc giáo dục phổ thông.

Ở nhiều nước phát triển, không chỉ miễn phí giáo dục phổ thông, mà các môn học theo thiên hướng và sở thích, như âm nhạc, thể thao… đều được giảng dạy phổ cập và miễn phí. Xa hơn, các môn lựa chọn hướng nghiệp, đều có giáo viên dạy riêng, có phòng thí nghiệm, có xưởng thực hành… tất cả đều miễn phí.

Cháu Hạo Nam đã tiết kiệm được 21 ngàn. Cháu phải đi nhặt sắt vụn để kiếm cho đủ 60 ngàn nộp học phí học võ. Đó là một sự thật buồn đã dẫn đến bi kịch cho cháu, cho gia đình và cho xã hội. Việt Nam có thể còn tụt hậu nhiều mặt so với các nước phát triển. Nhưng chúng ta phải giảm thiểu sự thua thiệt của con em chúng ta. VIỆT NAM NHẤT THIẾT PHẢI ĐẢM BẢO ĐỦ ĂN CHO MỌI GIA ĐÌNH ĐỂ TRẺ EM KHÔNG THUA THIỆT VỀ THỂ CHẤT. VIỆT NAM NHẤT THIẾT PHẢI MIỄN PHÍ GIÁO DỤC PHỔ THÔNG ĐỂ HỌC SINH KHÔNG THUA THIỆT VỀ TRÍ TUỆ.

  1. CẢI CÁCH CÁCH THỨC GIÚP ĐỠ NGƯỜI NGHÈO

Bài học tiếp theo là về giúp đỡ người nghèo. Hàng năm, phong trào quyên góp giúp đỡ người nghèo được triển khai rộng rãi nhiều đợt đến tận cơ quan, phường xã, gia đình. Phong trào quyên góp giúp đỡ người nghèo đã đưa đến những kết quả tích cực. Nhưng còn tồn tại rất nhiều gia đình nghèo khó như gia đình cháu Hạo Nam. Từ đó để thấy phải cải thiện quỹ giúp đỡ người nghèo, trong đó có việc điều chỉnh đối tượng và cách thức phân phát, để làm sao ít thất thoát và không bỏ sót. Rõ ràng, những ‘lỗ hổng’ trong quá trình gây quỹ và phân phát quỹ người nghèo là khó tránh khỏi. Nhưng phải giảm thiểu những ‘lỗ hổng’ đó.

  1. Ý THỨC VỀ MẠNG SỐNG

Bài học thứ tám là ý thức về mạng sống. Lịch sử đã chứng kiến các ông vua thời trung cổ ném hàng vạn quân vào chiến trận mà ít tiếc thương sinh mạng người lính. Không chỉ chiến tranh, vào thời bình, lịch sử cũng đã chứng kiến những trò đấu kiếm tàn nhẫn đến chết của các nô lệ để vua quan mua vui. Từ thời nô lệ, qua thời phong kiến, cho đến hiện tại, ý thức về mạng sống con người dần thay đổi. Với các ông vua xâm lược, sinh mạng hàng vạn binh sĩ không phải là mối quan tâm hàng đầu, mà lãnh thổ, của cải và quyền lực mới là mục tiêu thống soái. Cùng với tiến bộ nhân loại, mạng sống con người được coi trọng hơn theo thời gian. Hình thức xử phạt cũng thay đổi. Từ phanh thây, chặt đầu… rồi đến bỏ luật tử hình. Đó là bởi do đề cao mạng sống.

Chúng ta đã trải qua nhiều cuộc chiến tranh khốc liệt bắt buộc phải hy sinh nhân mạng để bảo vệ tự do, độc lập và toàn vẹn lãnh thổ. Trong thời bình, chúng ta cần phải quản trị theo luật pháp, song song với giáo dục ý thức bảo vệ sinh mạng. Hiện nay, hàng năm ở nước ta xảy ra quá nhiều tai nạn giao thông và tai nạn xây dựng. Đó là do luật pháp chưa được tuân thủ nghiêm ngặt, là do ý thức về sinh mạng chưa được đặt đúng chỗ. Trong hai điều – tuân thủ luật pháp và giáo dục ý thức, thì luật pháp phải được đặt lên hàng đầu.

Đã có thời, một bộ phận cầm quyền xem mạng người “như cỏ rác”. Mạng người bị cướp đi theo lệnh một ai đó mà không đếm xỉa đến luật pháp, không qua xét xử tại toà án. Có phải đã quen thấy nhiều người chết, quen với cách đối xử xem nhẹ mạng sống, mà một bộ phận trong xã hội hiện nay dường như vẫn “bất cẩn” với mạng sống con người?

Phê phán không quan trọng bằng đề xuất giải pháp. Đất nước sẽ còn phải đối mặt với nhiều tai nạn phải giải cứu trong tương lai. Năng lực giải cứu của nước ta đang ở trong trạng thái ảm đạm. Hy vọng Chính phủ, các bộ, các địa phương, và từng đơn vị – từ trường hợp bi thương của cháu Hạo Nam mà thức tỉnh với những biện pháp ứng đối thích hợp.

Ngày Nhà Giáo – Mai Thị Mùi

Mai Thị Mùi

Không có một đất nước nào mà lại lắm ngày truyền thống như nước ta. Ban bệ, ngành nghề nào cũng có ngày riêng, quân đội, công an, luật sư, nhà giáo, nhà báo, nhà may, nhà thổ..Tất tật phải cố đặt ra một ngày nào đó để tự tôn và được tôn vinh. Ngày nhà giáo VN có lẽ là ngày dễ nhớ nhất vì ai trong đời cũng là học sinh, không thì cũng là phụ huynh để PHẢI nhớ mà cúng cô hồn cho yên thân cả cha mẹ lẫn con cái.

Tôi hỏi quý vị đồng nghiệp, quý vị hãnh diện và hân hoan chào đón cái ngày này để làm gì? Một năm 365 ngày, được “tôn vinh” một ngày rồi cả xã hội phỉ nhổ 364 ngày có đáng không quý vị? Tôi nhìn quý vị xúng xính váy áo, ôm những bó hoa mua bằng máu và nước mắt của phụ huynh nghèo, quý vị nghiêng vai nghiêng cổ cho ra những pô hình để up phây, rồi sau đó ngồi vào những mâm cỗ từ quỹ “tự nguyện” đóng góp của PHHS mà tôi thấy như ăn phải miếng thịt ôi, chỉ chực nôn ra cho bằng sạch.

Một đất nước không cần có ngày Người Cao Tuổi, chỉ cần ở đất nước ấy người già không phải đi bán vé số, nhặt ve chai, xin ăn hay bươi rác.

Một đất nước không cần ngày Trẻ Em, miễn là đừng có trẻ em bị ấu dâm, trẻ bỏ học đi kiếm sống, trẻ bị bạo hành, trẻ bị lạm dụng.

Một đất nước văn minh không cần có ngày Phụ Nữ, chỉ cần họ không bị bạo hành, phân biệt đối xử.

Một đất nước không nên có các bà mẹ Anh Hùng, ba lần tiễn con đi hai lần khóc thầm lặng lẽ. Chúng mày có thương mẹ thì để mẹ sống yên bình bên các con mẹ. Chứ chúng mày tạo chiến tranh rồi bắt con mẹ lao vào cuộc chiến tranh phi nghĩa, phi nhân làm gì. Để rồi con mẹ mất, mẹ sống với nỗi đau thắt ruột rồi chúng mày cấp cho cho mẹ cái bằng mẹ VNAH, mỗi dịp kỉ niệm ngày cướp chính quyền thì chúng mày lại đem mét rưỡi vải đỏ với cái hình thằng diệt chủng đến dí vào tay mẹ. Phụ nữ không cần anh hùng, phụ nữ chỉ cần cuộc sống an nhiên với chồng, với con thôi. Chúng mày không tạo ra chiến tranh tức là công đức vô lượng rồi.

Một người thầy cũng không cần đến ngày tôn vinh nhà giáo. Chỉ cần cái ngành giáo dục trả lương cho họ đủ sống để họ không phải bắt học sinh đi học thêm, chỉ cần họ không dí học sinh đóng tiền học, chỉ cần họ không hối phụ huynh đóng quỹ lớp, chỉ cần họ không “vận động” phụ huynh đưa con đi chích VAC, họ chỉ cần chuyên tâm vào công việc chuyên môn thì tự khắc cả xã hội kính trọng họ, kính trọng từ ngày này sang tháng khác, từ năm này qua năm nọ, từ đời này đến đời kia. Chứ đâu chỉ có 1 ngày hoa trái, quà cáp, phong bì, hộp nơ, rồi những tháng còn lại trong năm nhìn nhau theo mối quan hệ mua bán con chữ, kinh doanh tri thức.

Quý vị hiểu mình cần phải làm gì rồi chứ? Muốn người khác tôn trọng trước hết mình phải có tự trọng. Lòng tự trọng từ đâu mà có? Tự trọng là không đủ tri thức không đứng trên bục giảng, tự trọng là thấy nghề giáo không đủ sống mạnh dạn bước ra khỏi ngành chứ không phải cào cấu phụ huynh cho đầy hũ gạo nhà mình, tự trọng là thấy sai trái, bất công phải lên tiếng chứ không hùa theo lũ lãnh đạo bóp cổ PH và HS, tự trọng là bị cử đi làm “nhiệm vụ chính trị” phải biết phản đối, tự trọng là thấy trường lạm thu phải đứng về phía phụ huynh, tự trọng là không câm lặng nghe và làm theo những điều dối trá, sai quấy của cấp trên cốt để yên thân, vững ghế.

Chỉ cần quý vị làm được những điều trên, mỗi năm xã hội sẽ tôn vinh quý vị đủ 365 ngày với sự yêu kính chân thành, không phải bằng những tấm thiệp ghi những câu hoa mỹ do bố mẹ chúng nó mồi có kẹp mấy tờ bạc, những bó hoa tươi mua bằng những đoạn ruột héo, những cái hộp đựng vài mảnh vải áo dài, những coupon, những chai dầu thơm, sữa tắm…mà chỉ cần thêm nén nhang, nắm muối, nắm gạo là đủ bộ cúng mùng 2, 16 mỗi tháng.

Nguồn: Bà giáo Mai Thị Mùi