Joshua Wong được quốc hội Anh trao Giải thưởng Westminster về nhân quyền và dự định sẽ rời Hong Kong 20 ngày vào tuần tới để nhận giải tại Cung điện Westminster 12/12, đồng thời tham gia các phiên họp của quốc hội Anh và phát biểu tại 6 nước châu Âu.
Tuy nhiên, ngày 19/11 Wong bị Thẩm phán Esther Toh của Tòa án Tối cao Hong Kong bác đơn xin thay đổi các điều kiện bảo lãnh và gỡ lệnh cấm xuất cảnh; do dính cáo buộc tổ chức hội nghị trái phép bên ngoài trụ sở cảnh sát quận Wan Chai hồi 21/6/2019. Bà Toh còn nói rằng, thay vì tới Anh, Wong nên ở lại Hong Kong để giúp ổn định đặc khu!
Joshua Wong vừa đăng tải trên FB cá nhân bức thư! ——
“Xin lỗi tất cả người dân Hong Kong!
Theo lịch trình, tôi được quốc hội châu Âu, quốc hội Mỹ, quốc hội Ý, quốc hội Đức và hạ viện Anh mời đi đi 6 nước theo lịch trình 20 ngày với các hoạt động tham dự các buổi diễn thuyết, điều trần, hội thảo.
Do vậy, tôi đã làm việc với tòa án Hong Kong để thay đổi các điều khoản bảo lãnh và chuẩn bị cho chuyến đi, nhưng đã bị tòa án từ chối.
Hôm nay, thẩm phán của tòa án tối cao cũng tiếp tục từ chối phê duyệt cho tôi rời Hong Kong và tuyên bố tôi có thể diễn thuyết qua video call, không cần thiết xuất ngoại.
Tôi không rõ làm cách nào qua video call mà có thể nhận được giải thưởng phía Anh dự kiến trao cho tôi. Ngoài ra, từ khi thành lập Oxford Union năm 1823 đến nay, chưa có khách mời nào lại diễn thuyết qua video call cả.
Tin mới nhất, chiều 19/11 (giờ Washington, tức khoảng 6:25 sáng giờ VN ngày 20/11), Thượng viện Hoa Kỳ đã thông qua Dự luật Nhân quyền và Dân chủ Hong Kong (S.1838). Dự luật sẽ được chuyển đến Hạ viện trước khi TT Trump có thể ký ban hành. Đây là một thông điệp khá rõ ràng của Hoa Kỳ gửi đến người Hong Kong đang đấu tranh cho các quyền tự do và quyền tự chủ của mình!
Những ngày này, tin tức về phong trào biểu tình, phản kháng của người dân Hồng Kông tràn ngập khắp báo chí quốc tế cho tới trang mạng xã hội. Tình hình Hồng Kông hiện tại đã không còn là những hình ảnh xuống đường “êm ả”, truyền cảm hứng của những ngày “phong trào dù vàng” trước đây. Ở đó, đã có máu, đạn, hơi cay, đã có những sinh viên bị trúng đạn, bị đánh đập, thậm chí bị bắn thẳng vào người.
Ngày 17/11 vừa qua, hàng trăm triệu con tim trên khắp thế giới đã có một đêm không ngủ, nghẹt thở hướng về Đại Học Bách khoa Hồng Kông – ngôi trường cuối cùng còn sinh viên chiếm giữ làm căn cứ trong 5 trường xảy ra bạo động tuần qua như 30 năm trước hướng về Thiên An Môn.
Chính quyền đã huy động gần như toàn bộ lực lượng thiện chiến nhất của cảnh sát chống khủng bố, cảnh sát đặc nhiệm với súng trường sử dụng đạn thật bán tự động, xe phun nước chứa hóa chất và cả xe chở đại bác âm thanh (gây ù tai mất thính giác) bao vây tất cả các con đường đi ra của trường đại học này.
Cảnh sát đã thông báo các sinh viên, nhân viên cứu thương và nhà báo được rút ra khỏi trường bằng một đường duy nhất, và khi một số trong họ vừa rút ra liền bị bắt, quỳ gối úp mặt vào tường rồi còng tay đưa lên xe. Những sinh viên còn lại đều cảm tử chiến đấu đến cùng trong trường. Các nhà báo ở lại cùng sinh viên phải nhờ chụp ảnh lần cuối để mọi người biết nhận diện và tung tích cuối cùng của họ, đề phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, theo The Wall Street Journal.
Các bác sĩ, y tá, nhân viên y tế hỗ trợ mặc áo vàng bị cảnh sát bắt trói ngược sau lưng như tù nhân chiến tranh (ảnh: The Wall Street Journal).
“Tôi đã sẵn sàng chết trong đêm nay!”. Đó là câu trả lời của Charlie (22 tuổi) với phóng viên tờ Spiegel (Đức). Charlie đã viết thư tuyệt mệnh cho những người thân yêu. Trong thư gửi cho cha mẹ, anh nói: “Xin cha mẹ tha lỗi cho con, nhưng con không thể làm khác đi được”. Câu trả lời chân thật và can trường của Charlie như một chiến binh Spartacus đã làm hàng nghìn người rơi lệ.
Chúng ta tự hỏi, vì sao giới trẻ Hồng Kông phải bất chấp tính mạng, quyết liệt phản kháng đến vậy? Nhìn lại lịch sử, Hồng Kông từng là thuộc địa của Anh, và sau đó Trung Quốc cũng cho người Anh thuê phần còn lại của Hồng Kông – ‘the New Territories’ (Những Lãnh thổ Mới) trong thời hạn 99 năm. Khi Hồng Kông được Anh trao trả về cho Trung Quốc vào năm 1997, họ đã có điều kiện là khu vực này được hưởng “một mức độ cao về quyền tự trị”. Nên trước mối hoạ bị chính quyền Trung Quốc tước đi những giá trị ấy, “họ quyết phải bảo vệ cho dù máu và nước mắt đã chan hoà xứ sở của họ”.
Những người biểu tình dù mệt mỏi nhưng vẫn quyết không bỏ cuộc (ảnh: Corriere).
Trong bản tin NBC News hôm Chủ Nhật 29/9/2019, Andy (31 tuổi) cho biết: “Đây là trận chiến chống nhà nước Hồng Kông, một nhà nước không bao giờ lắng nghe người dân, không bao giờ lo lắng về sinh tử của dân, mà chỉ lắng nghe các ‘cấp trên’ của họ”. Andy giải thích ‘cấp trên’ của chính quyền Hồng Kông chính là các quan chức Bắc Kinh. “Nếu chúng tôi không đứng dậy, sẽ không còn hy vọng nào nữa”.
Tương lai của cuộc biểu tình sẽ về đâu, chúng ta không dám chắc điều gì, nhưng chúng ta chắc chắn đã học được rất nhiều từ sự quả cảm và kiên cường của những con người ấy. Họ chiến đấu không phải để giành lấy mảnh đất, không phải để được trả lương cao hơn, không phải chỉ vì cho bản thân mình, mà họ đang chiến đấu vì chính nghĩa, vì sự thật, và vì tương lai của thế hệ sau của họ.
Ảnh dẫn qua Facebook.
Người Hồng Kông đang gửi lời kêu cứu đến cả thế giới: “Khi bạn đọc được thông tin này, làm ơn ít nhất hãy chia sẻ. Đừng để những thanh niên của chúng tôi chiến đấu đơn độc. Chúng tôi đang trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm và đã đến lúc Liên Hợp Quốc và thế giới can thiệp ngay!”, theo LIHKG.
Nếu chúng ta không thể làm gì cho những người bạn Hồng Kông, thì xin hãy làm nhân chứng sống cho cái chết của họ, hãy chia sẻ và lên tiếng. Đừng để những người Hồng Kông bị lãng quên như những sinh viên bị thảm sát ở Thiên An Môn, đừng để họ bị bức hại như những học viên Pháp Luân Công, những người Tân Cương và Duy Ngô Nhĩ. Đừng để chính quyền Trung Quốc khiến sự ra đi của hàng triệu người như tan vào thinh không, không để lại dấu vết, bất kỳ một dấu vết nào.
Im lặng và thờ ơ trước tội ác chính là đang dung dưỡng cho cái ác, và rồi, một ngày nào đó, chính chúng ta cũng sẽ thành nạn nhân của tội ác.
Đêm 17/11, hàng triệu người Đài Loan vẫn thức ở Quảng trường Đài Loan, người dân Đài Loan đồng hành cùng Hồng Kông, ủng hộ Hồng Kông bảo vệ dân chủ và quyền tự quyết. Hình ảnh Tổng thống Thái Văn Anh chiếu trên màn hình lớn. Tất cả cùng hô vang: “STAND_WITH_HongKong!! PRAY_FOR_HongKong!!” (Đồng hành cùng Hồng Kông, cầu nguyện cho Hồng Kông). Biển người thành tâm hát bài Quang Phục Hồng Kông, cầu nguyện cho sinh viên Đại học Bách Khoa Hồng Kông, rất nhiều người đã khóc khi hát bài hát này.
Hôm nay, hàng ngàn bạn trẻ Việt Nam sẽ xuống đường cổ vũ cho trận bóng Việt Nam – Thái Lan. Cách chúng ta chỉ 2 giờ bay, các bạn trẻ Hồng Kông cũng đang xuống đường, nhưng để đấu tranh cho quyền tự do, dân chủ và cho tương lai của họ…
Chúng ta hãy cầu nguyện cho Hồng Kông, để có người cầu nguyện cho chúng ta sau này…
Video xem thêm: Giảng viên Hồng Kông: ‘Người Trung Quốc đại lục bị chính quyền lừa dối’
Ngay lúc này thiết giáp vận của Trung cộng đã xuất hiện tại Hong Kong. Chúng ta hãy cầu nguyện cho Hong Kong đêm nay…Để có người cầu nguyện cho chúng ta sau này…😥
HONGKONG là một VIỆT NAM CỘNG HÒA thứ 2. Nếu nhân dân HongKong thất bại thì không phải chỉ đơn giản là chấm dứt một cuộc xung đột, nhưng cái giá phải trả cho sự “ổn định” kiểu ấy là “hàng ngàn năm chìm trong bóng tối nô lệ của những thế hệ kế tiếp”, như lời tổng thống Reagan đã nói. Đó là nỗi nhục lớn nhất của nhân loại. Mỹ và châu Âu phải hiểu điều đó.
Hình ảnh những sinh viên tuổi đời rất trẻ thay nhau bảo vệ tuyến đầu chống lại cảnh sát bằng những sáng tạo trong hoàn cảnh tuyệt vọng mới thấy quyết tâm của họ. Những cô nữ sinh viên với thân thể mảnh dẻ chạy lúp xúp giúp cho các nam sinh viên khuân các chướng ngại vật mới thấy sự hy sinh không gì so sánh nỗi của lớp trẻ Hong kong. Có lẽ những hình ảnh này cùng những bức thư được xem như di chúc của nhiều bạn trẻ đã khiến thế giới cảm phục. Cũng là biểu tình nhưng sinh viên Hongkong cho thế giới thấy tầm cao của họ trong cách tổ chức, lòng quyết tâm, tính kỷ luật, tinh thần đồng đội … đã khiến bộ máy đàn áp vĩ đại nhất thế giới cũng phải âu lo tìm mọi cách đối phó.
Sau đêm định mệnh 17 tháng 11 Hong kong có thể sẽ lịm tắt dần những tiếng đả đảo quen thuộc của người biểu tình nhưng người dân Hong kong tin rằng con em của họ sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Hai chữ đầu hàng hình như không có trong tự điển của người trẻ Hong kong hôm nay.
Từ những cuộc biểu tình to lớn bất bạo động tập trung cả triệu người, người dân Hong kong đã thay đổi chiến thuật theo hoàn cảnh bị đàn áp, khủng bố. Trong sáu tháng với hàng trăm cuộc biểu tình quy mô lớn nhỏ người dân Hong kong đã học được bài học về sự lừa đảo của cảnh sát cũng như các mánh khóe nhơ nhớp được nhập khẩu từ đại lục. Thái độ căm hận Bắc Kinh của người dân Hong kong là kết quả của các mưu đồ xuất phát từ đại lục. Trước sự đàn áp điên cuồng của Bắc Kinh, người biểu tình trút phẫn nộ lên người đại lục thân cộng, trút giận lên tất cả những gì mang hơi hướng đại lục dù đó chỉ là một vật vô tri có dính líu đến đại lục.
Giả mạo làm những công dân bảo vệ cảnh sát, những người dân chống biểu tình, những kẻ hành hung người biểu tình đã nhận lại được phản đòn của những người trẻ tuổi. Họ không còn mập mờ trước ranh giới nên hay không nên bạo động. Phản xạ tự nhiên của con người đã khiến họ rơi vào tình thế bạo động một cách có điều kiện, đây là điều Bắc Kinh mong muốn nhưng người biểu tình cũng không lấy đó làm điều ân hận vì họ biết rất rõ chỉ có sức mạnh của bạo lực mới có thể đương đầu với lực lượng hắc cảnh bởi lực lượng này ngày càng tỏ ra mất tính người, mất tinh thần thượng tôn pháp luật và nhất là mất hẳn chức năng chính thức của họ là an dân chứ không phải giết dân.
Một doanh nhân Hong kong khi trả lời Reuters cho biết: “Nếu chúng tôi ôn hòa thì họ không thèm lắng nghe. Nếu chúng tôi mạnh bạo thì họ lại nói là như thế chả giải quyết được vấn đề gì.”
Đó là sự thực đã xảy ra trên mọi cuộc biểu tình khắp thế giới. Khắp thế giới cổ vũ cho bất bạo động nhưng khắp thế giới không nước nào đủ khả năng cản trở hành vi mất kiểm soát của lực lượng chống biểu tình khi lực lượng này lấy phương án bạo động làm chủ đạo.
Hắc cảnh Hong Kong bạo động và được cung cấp mọi phương tiện để thực hiện nó một cách hoàn hảo. Khi nào cảnh sát còn tỏ ra phấn khích khi sử dụng súng bắn đạn cao su, lựu đạn cay, thiết bị phóng âm thanh tầm xa (Long Range Acoustic Device -LRAD) hay những nắm đấm vào người biểu tình thì lúc đó đừng lên án người biều tình sử dụng bom xăng, gạch đá cũng như những thứ vũ khí tự tạo thô sơ khác.
Lần đầu tiên trong sáu tháng qua, hơn một triệu người dân Đài Loan cùng thức với người Hong kong, trong khi đó tại Việt Nam, hầu như mọi tài khoản facebook gắn liền với diễn biến tại mảnh đất này.
Người Đài Loan nhận biết được tương lai của chính họ qua bài học Hong kong. Người Việt Nam xem câu chuyện Hong kong là phép thử cho mọi suy nghĩ về một viễn ảnh tương tự cho chính mính. Hong kong là ánh sáng cuối đường hầm tuy leo lét nhưng khả năng hy vọng của nó không bao giờ là nhỏ.
Nhiều người tỏ ra nóng lòng vì thế giới không hết lòng ủng hộ Hong kong theo cung cách thông thường nhưng nếu chịu bình tâm một chút sẽ thấy rằng Hong kong chưa bao giờ bị bỏ rơi trong lòng người dân tại các nước dân chủ. Khi người dân của đất nước ấy muốn thì chính phủ của họ sẽ không thể im lặng vì động cơ nào đó. Tuy nhiên từ ủng hộ tới hành động của một quốc gia cần những diển tiến cũng như thủ tục cần thiết để sự ủng hộ ấy trở thành sức mạnh.
Trường hợp Hoa Kỳ là một ví dụ.
Lên án bằng lời nói, cổ vũ người dân biểu tình tại xứ sở của mình để ủng hộ người dân một nước khác có lẽ đã không còn tác dụng. Trừng phạt và bao vây kinh tế là biện pháp hữu hiệu nhất để đối phó với một chính thể độc tài đảng trị là cách vô cùng tinh vi trong hoàn cảnh Hong kong hiện nay.
Đạo luật Nhân quyền và Dân chủ Hong kong được lưỡng viện quốc hội Hoa Kỳ thông qua chỉ chờ chữ ký ban hành của Tổng thống Donald Trump đang là một thách thức đối với sự đàn áp người biểu tình tại Hong kong. Đạo luật này làm cho bất cứ hành vi bạo lực nào đi vượt khuôn khổ của luật pháp sẽ bị chế tài gắt gao bởi chính phủ Mỹ. Chẳng hạn Hong kong sẽ không được mua của Mỹ các loại khí tài, các loại vũ khí kiểm soát đám đông không gây chết người, như hơi cay và đạn cao su.
Đạo luật quy định bất cứ ai “chịu trách nhiệm trong việc bắt cóc và tra tấn người dân, những người đang thực thi các quyền con người cơ bản, được quốc tế công nhận” sẽ bị cấm đến Hoa Kỳ, cũng như bị áp dụng các biện pháp trừng phạt.
Nhưng có lẽ Bắc Kinh sợ nhất là đạo luật cho phép tình trạng giao dịch đặc biệt của Hong kong sẽ bị cắt bỏ và thành phố này sẽ bị ảnh hưởng bởi các lệnh trừng phạt hoặc thuế quan mà Mỹ áp lên đại lục. Trước đây Hong kong được ưu đãi và không bị ảnh hưởng tới cuộc chiến tranh thương mại do Mỹ phát động. Hơn nữa khi đạo luật này bắt đầu áp dụng cửa ngỏ đầu tư của quốc tế từ Hongkong vào đại lục sẽ bị khóa kín, Hongkong sẽ trở thành ốc đảo thay vì là một đặc khu kinh tế tài chánh như từ trước tới nay.
Hong kong có bị đàn áp thế nào thì người dân của họ cũng sẽ không mất niềm hy vọng. Nước Mỹ ở xa nhưng biện pháp bảo vệ họ rất gần và cụ thể, vì vậy dù thế nào thì chúng ta, những người Việt canh cánh vì máu của sinh viên Hong kong cũng không nên mất lòng tin vào sự chính đáng mà từng viên đá dưới lòng đường Hongkong cũng tỏ ra sẵn sàng cho họ.
Các em đã vượt qua được một đêm khắc nghiệt nhất cuộc đời của mình!
“TRỤ ĐƯỢC ĐẾN GIỜ NÀY” – đó là điều mà không một ai có thể tưởng tượng ra được, đó đã là câu chuyện thần kỳ.
Sau đợt tấn công lúc 5:00 và bắt đi nhiều sinh viên, Hắc cảnh chưa quyết liệt tấn công thêm; ngoài trừ, tiếp tục bắn lựu đạn cay.
Phần các em, vốn là những thư sinh, giờ đã sức cùng-lực kiệt, nhiều em chỉ ngồi gục mặc cho khói cay, mặc cho tiếng nổ, tiếng bước chân và mọi sự diễn ra xung quanh.
Trong tận cùng của một khát vọng được sống tự do chứ không chấp nhận bị bắt bớ, tù đày hàng mấy mươi năm với tội “bạo loạn” – trên tay các em là thông điệp gửi đến cộng đồng Hương cảng và thế giới “ Hãy cứu chúng con ”
Cảnh sát Hồng Kông bắt các nhân viên y tế tình nguyện
Vào rạng sáng thứ Hai 18-11-2019, cảnh sát chống bạo động Hồng Kông bắt giữ một nhóm hàng chục nhân viên y tế tình nguyện tham gia cứu chữa người biểu tình gần Đại học Bách khoa Hương Cảng.
Hình ảnh từ đồng nghiệp RFA Cantonese cho thấy những nhân viên này bị trói quặt hai tay ra phía sau bằng dây rút nhựa. — Bạn nghĩ sao?
HONG KONG ĐANG MẤT DẦN!!! ___________________________
Nhiều độc giả lo lắng và thắc mắc trước tình hình sinh viên Hong Kong ngày càng nguy ngập và đối diện với đàn áp thẳng tay của Trung Cộng, trong khi Hoa Kỳ, Anh Quốc và Đài Loan lên tiếng rất nhiều nhưng dường như chưa có hành động thiết thực hữu hiệu nào để giúp đỡ cho Hong Kong.
Nguyên tắc đối ngoại bất di bất dịch: Không một quốc gia nào can thiệp vào quốc gia khác cho đến khi quốc gia cần giúp đỡ phải chủ động lên tiếng.
Trong khi đó, Hong Kong chỉ là một đặc khu của Trung Quốc. So với Đài Loan, Hong Kong còn tệ hơn, bởi:
– Không có chính phủ. – Không có quân đội – Không có ký cam kết bảo vệ từ Hoa Kỳ (như Đài Loan, Hàn Quốc, Nhật Bản)
Những bộ luật nhằm giữ cho Tàu Cộng không chi phối và can thiệp quá mức thô bạo vào Hong Kong khi Anh Quốc trao trả, giờ đây những thứ luật lệ đó chỉ là những mảnh giấy lộn vô giá trị. __________
Hình như mùi tử khí Thiên An Môn đang bốc lên ngột ngạt ở trường đại học Bách Khoa Hongkong. Các con đường dẫn vào trường đã bị lực lượng vũ trang vây kín. Dàn xe đặc chủng đã kéo đến dày đặc. “Tối hậu thư” của an ninh, cảnh sát, và biết đâu có cả PLA (quân đội Trung Cộng), yêu cầu sinh viên đầu hàng. Một số đã rời khỏi, nhưng số đông sinh viên vẫn quyết tử.
Hôm qua đã thấy hình ảnh PLA giả dạng dọn dẹp đường phố Hongkong, và lực lượng đặc nhiệm Hongkong được điều tới bảo vệ các cơ quan nhà nước, chắc là để toàn bộ an ninh cảnh sát rảnh tay dồn hết đến đại học bách khoa?
Đêm nay chắc chắn sinh viên sẽ thất thủ, vì tay không và một ít bom xăng gạch đá không đủ ghìm chân đông đảo bọn lính có thừa sự khát máu, được trang bị vũ khí và công cụ hiện đại.
Không biết nhân dân Hongkong có kịp huy động số đông đến gây sức ép các cơ quan đầu não để chia lửa cho sinh viên?
Cái chết của những chàng trai cô gái sinh viên trạc tuổi đôi mươi hình như đã nhìn thấy trước. Tiếc thương vô cùng. Song tất cả họ đã quyết hiến dâng tuổi thanh xuân cho nền tự do của họ, của quê hương họ và của con người. Họ đang muốn vạch mặt tội ác ngút trời của bọn Chinazi Tập Cận Bình.
Bao lâu nhân loại chưa tiêu diệt được bọn quỷ dữ Chinazi thì chưa thể nói loài người văn minh.
Hãy cầu nguyện cho nhân dân Hongkong theo niềm tin tôn giáo của mỗi người. Hãy đồng hành và đồng vọng với họ đêm nay.
CON NGƯỜI VÀ CUỘC SỐNG PHƠI BÀY TỘI ÁC MAO TRẠCH ĐÔNG
About this website
Tháng 12/2014 trên mạng có lưu truyền một bài viết ký tên tác giả là Trang Quế Tam, tổng kết 7 tội ác lớn nhất của nhân loại do ông Mao Trạch Đông gây ra. Cựu lãnh đạo Trung Quốc Mao Trạch Đông nắm quyền 27 năm, lấy đấu tranh giai cấp làm cương lĩnh chủ yếu để tiến hành con đường cực tả. Trên đường lối đó, ông đã dùng dẫn dụ và cưỡng bức để gây ra biết bao thảm họa vô cùng tàn nhẫn cho xã hội mà mỗi thảm cảnh có thể được coi như là lớn nhất của nhân loại.
Năm 1957 “Phản cánh hữu”, chụp mũ và giám sát 550.000 người phe cánh hữu, lấy những lời phát biểu của những người phe cánh hữu lập hồ sơ, khống chế nội bộ phe cánh hữu, tổng số gần 1 triệu người. Những người trong phe cánh hữu này hầu hết là thành phần tri thức, họ trong khi phe đấu đã tự sát nhiều đến mức không kể xiết. Đây là cuộc chiến chống lại nhiều người trí thức nhất của nhân loại.
Năm 1958 “Đại nhảy vọt”, để hùa theo cách làm liều lĩnh của Mao Trạch Đông, toàn quốc hưởng ứng một cách quá khích. Các nơi đua nhau phóng đại sản lượng thu hoạch mùa vụ, sáng tạo ra con số không tưởng, sản lượng trên một mẫu là 5.000 – 60.000 kg lương thực, thậm chí ông còn “nghiêm trọng” đặt ra vấn đề “lương thực nhiều quá ăn không hết thì phải làm sao?”Đây là chuyệnhoang đường nhất của lịch sử loài người.
Theo thống kê của Hồ sơ giải mật Quốc gia, từ mùa xuân năm 1958 đến mùa xuân năm 1962, tại Trung Quốc có 37 triệu 500 nghìn người chết đói. Người dân cho rằng, nếu như tính cả người chết đói, chạy nạn bị thất lạc, trẻ sơ sinh chết do không đủ sữa, chết do bị bội thực, chết vì đói rét, vì quá đói đi ăn trộm đồ ăn bị đánh chết, không cho chạy nạn bị đánh chết… Nếu như tính tất cả những nguyên nhân đó, thì con số người chết ước chừng 60 triệu người. Mao Trạch Đông đứng đầu vềthảm họaliên quan đến tính mạng con người, là điều thê thảm nhất của nhân loại.
Năm 1957 sau khi chống lại phe cánh hữu, phần tử cánh hữu và cả người nhà bị đưa về nông thôn, họ đều bị giám sát lao động, đồng thời bất kể lúc nào cũng có thể bị lôi ra phê đấu, để làm tài liệu sống cho đấu tranh giai cấp. Các vùng nông thôn rộng lớn này biến thành một trại giam khổng lồ, không cần tường bao, không có thời hạn thi hành án. Mao Trạch Đông tạo ra một trại giam khổng lồ chưa từng có trong lịch sử, cũng như tương lai.
Mao Trạch Đông thông qua rất nhiều thủ đoạn, khi mới đề xuất thì rất rõ ràng, nhưng khi kết thúc thì rất đen tối, thực thi sự sùng bái cá nhân, mê tín cá nhân. “Sáng xin chỉ thị, chiều phải báo cáo”, “Kính nghênh hồng bảo thư”… Mê tín cá nhân và sùng bái cá nhân của Mao Trạch Đông đã lừa gạt con người mấy thế hệ, từ cổ chí kim, trong nước ngoài nước không ai sánh nổi.
Tháng 9/1962, bà Giang Thanh, vợ của ông Mao từ hậu trường bước ra khoa tay múa chân nói về việc chính trị quốc gia. Năm 1965 Mao Trạch Đông và bà ta ở trong phòng kín mưu đồ, đưa ra “Bình tân biên lịch sử kịch (hải thụy bãi quan)”, Giang Thanh được đề cử lên làm Phó Tổ trưởng Cách mạng Văn hóa Trung ương, sau đó lên làm Cố vấn Cách mạng Văn hóa Quân ủy, rồi Ủy viên Cục Chính trị. Ngoài Mao Trạch Đông ra, bà Giang Thanh trở thành cánh tay đắc lực với quyền lực vượt qua tất cả các lãnh đạo trong Trung ương ĐCSTQ. Bà Giang Thanh đã lợi dụng quyền lực mà Mao Trạch Đông giao cho để làm vô số việc ác, chuyện xấu và các vụ bê bối. Mao Trạch Đông trao quyền lực lớn nhất cho vợ của mình, chuyện này cũng chưa từng có trong lịch sử.
Mao Trạch Đông phát động kẻ thù chính trị đả kích Đại Cách mạng Văn hóa, khiến cho Trung Quốc lâm vào đại loạn. Trong 10 năm Đại Cách mạng Văn hóa, hơn 20 triệu người bị giết chết, tự sát và thảm sát. Đây là tội ác giết người vô tội, tàn khốc vàvô nhân tính lớn nhấttrong lịch sử nhân loại.